Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 170: Chương 170



“Đây chính là nguyên nhân mẫu hẫu của ta căm ghét bọn họ, bọn họ căn bản chính là tai mắt của các ngươi, đúng không?” Phong Tuấn quát.

“Chuyện giữa chúng ta, đừng liên lụy đến người khác có được không?” Mạch Thượng cũng đột nhiên lớn tiếng.

Chuyện này... lượng thông tin thật lớn, Tô Mặc nghe đến đau đầu, nàng xoa xoa trán.

“Ngươi đảm bảo nếu ta về thì ngươi sẽ buông tha cho Nhu nhi? Đưa nàng ta về phủ công chúa?” Mạch Thượng có chút do dự.

Tên đệ đệ này xảo trá gian ngoan, trong miệng không có một câu nói thật nhưng hôm nay nếu hắn ta không nhượng bộ, cho dù tìm được Nhu nhi thì nàng ta cũng không có ngày tháng tốt lành.

Chi bằng tạm thời chấp nhận, xem thái độ của Phong Tuấn.

Nghĩ đến đây, hắn ta nói lớn: “Được, ta tin ngươi lần này, nếu ngươi không đưa được Nhu nhi về, Mạch Thượng ta thề trước trời, nhất định phải cùng ngươi sống mái, nếu không thì thề không làm người!”

Nói xong, hắn ta giật dây cương, quay đầu ngựa lại, dẫn theo một đội người rời đi.

“Đại ca đi đi, bọn họ ở lại!” Phong Tuấn cầm roi ngựa chỉ vào đám sát thủ áo đen phía sau hắn ta.

Mặt Mạch Thượng càng lúc càng đen.

Phong Tuấn cười híp mắt nhìn hắn ta: “Sao, không muốn công chúa trở về? Thực ra ta cũng... không muốn!”

“Được! Để lại người cho ngươi!” Mạch Thượng vung tay, ra lệnh cho đám tử sĩ áo đen ở lại.

Chỉ còn lại Nhị hoàng tử Phong Tuấn, hắn ta nhìn Mạch Thượng đã đi khuất bóng, ra lệnh một tiếng, không biết từ đâu lại xuất hiện một đám quân sĩ mặc giáp đen kịt.

Nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện như vậy, lòng Tô Mặc chùng xuống, xem ra Nhị hoàng tử này muốn lập công gấp để tranh ngôi thái tử, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.

Quá nhiều người, rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?

Biên phòng của Ly quốc này chẳng lẽ chỉ là hình thức sao?

Xem ra không có Tô Tử Thành trấn giữ, cánh cổng Ly quốc này cứ thế tùy ý cho người ra vào, nhiều quân sĩ mặc giáp của Phiên quốc như vậy lại xuất hiện ở đây, vậy mà không một ai hay biết, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.

Tâm Tô Mặc như treo lơ lửng, nàng chỉ nghĩ rằng sẽ chỉ có khoảng trăm mười người mà thôi, không ngờ lại xuất hiện nhiều người đến vậy.

Hơn nữa nhìn đều là quân lính chính quy, từng người đều có công lực không tầm thường, đều được huấn luyện chuyên nghiệp.

Bọn họ từ đâu xuất hiện?

Tô Mặc nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

“Người đâu! Vây chùa Từ Tâm lại cho ta, trói hết tất cả mọi người trong chùa lại rồi áp giải đến thành Trường Phong! Ta muốn xem tên thái thú Trường Phong kia là giao thành hay rụt cổ rùa không dám ra mặt?” Phong Tuấn cười lạnh, ánh mắt âm u như diều hâu nhìn thấy thức ăn, bình tĩnh mà lại tự tin.

“Nhị điện hạ, chẳng lẽ thật sự phải tìm Nhu công chúa đưa nàng ta về sao?” Phó tướng của hắn ta là Hợp Hợp hỏi.

“Ngươi nói xem? Ta có phải là người bất hiếu như vậy không? Chẳng lẽ để nàng ta về gây phiền cho mẫu hậu của ta sao?” Phong Tuấn hừ lạnh một tiếng.

“Vậy nếu không đón nàng ta, bên Đại điện hạ... thì phải làm sao?”

“Làm sao á? Một người c.h.ế.t rồi còn làm gì được ta?” Phong Tuấn cười khẩy.

“Ồ? Thuộc hạ cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra điện hạ giữ người của hắn lại là vì đã sớm thiết kế xong rồi.” Hợp Hợp không khỏi xuýt xoa khen ngợi.

“Hừ! Bổn hoàng tử muốn tha mạng cho hắn nhưng hắn không biết tiến biết lui, cứ muốn tranh giành với ta, ta còn có thể tha cho hắn sao?” Phong Tuấn nói xong, nhìn mấy trăm người nhanh chóng vây kín chùa Từ Tâm.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 171: Chương 171



Những hương khách đang thắp hương trong chùa đều sợ ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trụ trì trong chùa cũng bị kinh động, dẫn theo chúng tăng nhân từ trong chùa đi ra.

“A di đà Phật, xin hỏi thí chủ là người nào? Vì sao lại vây chùa Từ Tâm?” Trụ trì hỏi.

“Người đâu! Bắt hết bọn họ lại cho ta!” Phong Tuấn ngạo mạn không muốn nói nửa lời với bọn họ, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, còn phải về báo công với phụ hoàng.

“Khoan đã!” Trụ trì dùng thân mình chặn trước cửa chùa, quát lớn: “Các ngươi không nói rõ lý do, hôm nay đừng hòng bước vào chùa nửa bước, trừ khi bước qua xác của bần tăng.”

Ông ấy đã nhận ra những tên gian tà này không phải người Ly quốc, hơn nữa còn đến đây không có ý tốt.

“Hừ! Vẫn là một tên đầu trọc có m.á.u nóng!” Phong Tuấn hừ lạnh một tiếng, hắn ta vung tay.

Hợp Hợp xuống ngựa, rút một con d.a.o từ thắt lưng một tên lính, từng bước từng bước tiến lên theo bậc thang của chùa...

Công đường tri phủ thành Trường Phong.

Lâm Chính Lương bị gọi đến vội vàng, ông ta thấy Tần Tri phủ trên công đường vội vàng quỳ xuống: “Tiểu dân bái kiến Tri phủ đại nhân!”

“Lâm Chính Lương, tối qua ngươi có uống rượu với Tôn Hằng đại nhân không?”

“Có, thưa đại nhân!”

“Có lấy chìa khóa kho của hắn không?” Tần Quảng Chi đột nhiên đập mạnh kinh đường mộc, dọa Lâm Chính Lương giật mình.

“Không... không có!” Lâm Chính Lương liên tục xua tay.

“Vậy sau đó các ngươi đã làm gì Tôn đại nhân?” Tần Quảng Chi hỏi, hắn ta muốn xem con cáo già này sẽ giải thích vấn đề này như thế nào.

“Không... không làm gì cả, chỉ phái người đưa hắn về dịch quán.” Giọng ông ta có chút yếu ớt, đầu dần cúi xuống.

“Thật không?” Tần Quảng Chi hừ lạnh một tiếng: “Người đâu, truyền ông chủ dịch quán đến.”

Tôn Hằng lạnh lùng đứng nhìn, hắn thấy Tần Quảng Chi thẩm vấn vụ án này có chút khiến người ta khó hiểu, dường như không phải để điều tra chuyện kho tàng, mà giống như muốn điều tra hắn, lại giống như muốn điều tra Lâm Chính Lương.

“Tần tri phủ, vụ án này của ngài bao giờ mới hỏi đến trọng tâm, công trình hành cung có thời hạn, không thể chậm trễ được.” Tôn Hằng hỏi.

Tần Quảng Chi liếc hắn một cái: “Tôn đại nhân, bản quan đang phá án, làm phiền đại nhân đừng quấy rầy có được không?”

Tôn Hằng đành phải ngồi xuống.

Không lâu sau, ông chủ dịch quán được truyền đến.

“Tối qua ngươi có thấy người này đưa Tôn đại nhân về dịch quán không?” Tần Quảng Chi chỉ vào Tôn Hằng nói.

Ông chủ dịch quán nheo mắt nhìn Lâm Chính Lương một cách cẩn thận, lắc đầu nói: “Không có, tiểu dân chưa từng gặp người này.”

“Được lắm Lâm Chính Lương, ngươi dám nói bậy nói bạ, lừa gạt bản quan, người đâu đánh miệng ông ta cho ta.” Kinh đường mộc của Tần Quảng Chi lại đập xuống.

“Lão gia, ta nói, ta nói, tối qua tiểu dân đúng là không đưa hắn về dịch quán, mà đưa đến phủ... phủ của ta.”

Lâm Chính Lương lí nhí, cúi đầu xuống.

“Cái gì?” Tôn Hằng đứng lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đưa đến đâu ở phủ của ngươi?” Tần Quảng Chi hứng thú hỏi.

“Khuê phòng của nữ nhi nhà ta!” Lâm Chính Lương cuối cùng cũng nói ra.

“Ngươi nói bậy bạ cái gì, ta tỉnh lại rõ ràng là ở dịch quán, sao lại đến phủ của ngươi, còn là khuê phòng của Lâm tiểu thư, Lâm Chính Lương, ta thấy ngươi điên rồi.” Tôn Hằng tức giận đứng dậy, thật muốn tát cho tên họ hàng chó má này một cái.

“Là thật, nhưng sau đó, không biết vì sao lại đổi thành Trương Điển, hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người, đúng rồi, Tần Tri phủ cũng nhìn thấy.” Lâm Chính Lương vừa tức vừa bất lực.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 172: Chương 172



Bắp cải ngon lành, để lợn rừng ủi mất, ông ta có thể không tức giận sao? Có thể không đau lòng sao?

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đưa ta đến khuê phòng của Lâm tiểu thư để làm gì?” Tôn Hằng quát lớn.

“Muốn làm gì? Đương nhiên là muốn ngươi làm rể quý của Lâm phủ, nếu không ông ta có chịu bỏ vốn lớn như vậy, tự tay hủy hoại danh tiết của nữ nhi ruột của mình không?” Tần Quảng Chi cuối cùng cũng đạt được kết quả mình muốn, không nhịn được cười thành tiếng.

Hắn ta quả thực rất thông minh, mượn vụ án này chọc tức Tôn Hằng khiến hắn dần mất lý trí.

“Tần tri phủ, hay là đừng nói chuyện của Lâm phủ nữa, phái người đến hiện trường xem xét, nhanh chóng giải quyết chính sự đi?” Vương Tư khố cũng nhận ra có điều không ổn, Tần Tri phủ này đang làm gì vậy, sao lại thấy hắn ta mượn cơ hội này chỉnh Tôn đại nhân?

Hắn ta chính là muốn Tôn đại nhân tức giận, tốt nhất là tức đến mức mất phương hướng.

Đúng là đồ khốn nạn!

Vương Tư khố cũng không nhịn được mà bắt đầu chửi thầm vị Tri phủ không đáng tin này.

Chẳng trách người ở thành Trường Phong của bọn họ địa linh nhân kiệt nhưng lại luôn không phồn hoa, phát triển tốt bằng các thành khác, chính là vì có tên Tri phủ ngu ngốc này thì làm sao tốt lên được.

Vụ án đang cấp bách như vậy, hắn ta không đi điều tra, ngược lại còn hỏi một số chuyện không liên quan, còn cười như một tên ngốc vậy.

“Ồ, tốt, người đâu đến hoàng khố hành cung!” Nhìn thấy Tôn Hằng tức giận, Tần Quảng Chi vô cùng hài lòng ra lệnh cho nha dịch.

Vừa dứt lời, đột nhiên có một nha dịch vội vã chạy vào nói: “Đại nhân, có người có chuyện gấp muốn gặp đại nhân!”

Hắn còn chưa kịp mở miệng, một nam tử trẻ tuổi đã xông vào: “Đại nhân! Mau phái binh! Người Phiên đến rồi!”

Là Trần Thiếu Khanh.

Hắn đã không kịp chờ thông báo, tự mình xông vào.

Trương Điển đưa hai hài tử về nhà, còn hắn đến báo tin.

Tôn Hằng nghe xong lập tức hỏi: “Có thật không? Sao tự nhiên người Phiên lại đến?”

Trần Thiếu Khanh kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, Tôn Hằng hừ lạnh nói: “Rõ ràng là bọn chúng đang tìm cớ, chúng chính là có lòng lang dạ sói! Tham lam thành Trường Phong.”

Tần Quảng Chi lại không cho là vậy: “Chúng tìm người, vậy thì giúp chúng tìm được, tự nhiên chúng sẽ đi!”

“Sao có thể? Tần Tri phủ, ngài mau phái binh, nếu không những kẻ đó bắt người ở chùa Từ Tâm làm con tin, chúng ta sẽ rất bị động!” Tôn Hằng phân tích.

“Phái binh gì chứ, không phải hắn đã nói rồi sao, người Phiên không nhiều, có lẽ khi người của chúng ta đến đó, chúng đã sớm đi rồi!” Tần Quảng Chi không muốn gây chuyện.

Hắn ta đã phá được vụ trộm trong cung, trước khi có tin tức từ trên xuống, hắn ta không muốn xảy ra thêm bất kỳ sai sót nào nữa.

“Đại nhân, ngài không phái binh, vậy thì chúng chiếm chùa, có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ lấy cớ tìm người để vào thành.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiếu Khanh sốt ruột nói.

Tần Quảng Chi vẫn không hề lay động: “Tôn đại nhân, sao ngài không vội điều tra vụ án của mình nữa? Chúng ta đi thôi!”

“Đứng lại!” Tôn Hằng tức đến phát điên, đây là quan kiểu gì vậy? Người ta sắp bắt nạt đến nơi rồi, hắn ta vẫn còn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đúng là sống lâu mới thấy.

Lúc này, Trương Điển đưa hai hài tử về, cũng đến nha môn xem tình hình, vừa vào đã thấy cảnh tượng như vậy.

Quả nhiên là một tên tham quan!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 173: Chương 173



Không đúng, hắn ta còn không bằng chó, chó còn biết trông nhà giữ cửa, có người lạ đến còn sủa ầm ĩ, bị người ta đuổi đến tận cửa nhà rồi mà tên Tri phủ đại nhân này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra!

Thứ vô dụng còn tệ hơn cả chó!

“Sao vậy? Tôn đại nhân muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn động thủ với bản quan sao?” Tần Quảng Chi nhìn chằm chằm vào nắm đ.ấ.m siết chặt của Tôn Hằng mà khiêu khích nói.

“Tôn đại nhân, đừng tức giận.” Vương Tư khố cũng tức đến phát điên, tên Tri phủ đại nhân này đúng là cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không đủ!

“Đại nhân, không xong rồi, bên ngoài thành xuất hiện một đội quân mặc giáp của Phiên quốc, chúng đã bao vây chùa Từ Tâm.”

Một tên lính canh thành cầm trường thương chạy vội đến báo.

“Quân mặc giáp của Phiên quốc? Sao lại vào được?” Tần Quảng Chi rất hoang mang, không nên như vậy chứ, chẳng lẽ không có ai phát hiện ra mà ngăn cản sao?

Tôn Hằng mặt mày nghiêm trọng, hắn chinh chiến nhiều năm, nhận ra chuyện này không bình thường chút nào.

“Tần Tri phủ, thành Trường Phong này rốt cuộc có bao nhiêu binh lính?” Tôn Hằng hỏi.

“Không đến năm trăm... không đến tám trăm người.” Tần Quảng Chi lắp bắp nói.

“Rốt cuộc là bao nhiêu?” Tôn Hằng quát hỏi.

Một tên Tri phủ đại nhân mà đến số binh lính trong thành mình là bao nhiêu cũng không biết, có thể thấy hắn ta vô dụng đến mức nào!

Trần Thiếu Khanh nheo mắt nhìn Tần Quảng Chi một cách thích thú, hắn nghĩ, tên hèn nhát này chắc chắn đang nghĩ cách chạy trốn!

Quả nhiên, Tần Quảng Chi nói với Tôn Hằng rằng: “Bổn quan mới là Tri phủ của thành Trường Phong, hình như chuyện thành Trường Phong có bao nhiêu binh lính thì không liên quan đến Tả thị lang đại nhân nhỉ.”

“Ngươi hỗn xược! Thật to gan dám nói chuyện với Thị lang đại nhân như vậy!” Sở Khách ở bên cạnh quát lên.

Tôn Hằng phất tay ngăn hắn lại, rồi nói lớn: “Bây giờ có liên quan hay không thì bổn quan cũng phải quản, Phiên quốc đã kéo quân đến dưới chân thành, bây giờ chúng ta nên bàn bạc cách cùng nhau chống giặc, chứ không phải ở đây tính toán nên quản hay không nên quản, Tần Tri phủ, ngài nói có phải như vậy không?”

“Kéo quân đến dưới chân thành gì chứ, Tôn đại nhân đừng có nói bừa, gây hoang mang cho dân chúng.” Tần Quảng Chi cãi chày cãi cối.

“Đại nhân, đúng là quân đã kéo đến dưới chân thành rồi, lời Tôn đại nhân nói không sai chút nào, mau nghĩ cách đi, nếu không thì thành Trường Phong sẽ không giữ được nữa.”

Tên lính vừa báo tin cũng không nhịn được nữa, cầu xin Tần Quảng Chi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nói bậy! Thành Trường Phong của chúng ta còn cách Ly quốc hai trấn Hắc Bạch, nếu Phiên quốc tiến công, cũng phải công phá Bạch Kỳ trấn trước rồi mới công phá Hắc Kỳ trấn nhưng hoàn toàn không nhận được tin tức hai trấn thất thủ, nghĩ cũng biết là chuyện không thể nào.” Tần Quảng Chi vẫn không chịu tin.

“Tri phủ đại nhân, ngài quên rồi sao, hai trấn Hắc Bạch này vốn là của Ly quốc nhưng sau đó bị Phiên quốc cướp mất mười mấy năm, mãi đến năm ngoái, Tả tướng quân mới vừa thu phục lại, nghĩ hai trấn này ẩn giấu vô số binh lính cải trang của Phiên quốc cũng chưa biết chừng.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu, quả là đồ đệ cưng của Đại tướng quân, đúng là có tầm nhìn và suy nghĩ.

Tần Quảng Chi lại tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Nếu thật sự như vậy, còn nói nhảm làm gì! Đóng chặt cửa thành ngay, nghiêm cấm ra vào.”

“Đại nhân, vậy người ở chùa Từ Tâm thì không quản sao? Hương khách và tăng nhân ở đó cộng lại cũng phải một hai trăm người.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 174: Chương 174



Mặt tên lính đầy vẻ không tin hỏi.

“Trong thành đông người hay ngoài thành đông người? Đương nhiên là bên nào đông thì cứu bên đó trước! Ngươi còn nói nhảm gì nữa, mau đóng chặt cửa thành, bất kỳ ai cũng không được ra vào!” Tần Quảng Chi gào lên.

Tên lính đi xuống.

Tôn Hằng quát: “Tần Tri phủ, ngươi đây là rụt cổ làm rùa rồi sao? Không định để ý người ngoài thành nữa à?”

“Tôn đại nhân, ngươi vẫn nên đi quản hành cung của ngươi đi, chuyện trong thành này đều do bổn thái thú quản lý!” Tần Quảng Chi không kiên nhẫn phất tay nói.

“Đại nhân, ngài không thể không quản, hôm nay thê nhi của ta cũng cùng nhau đến chùa Từ Tâm cầu phúc, cứ mặc kệ như vậy, họ chắc chắn sẽ mất mạng.” Một tên nha dịch nghe xong liền cầu xin Tần Quảng Chi.

“Bổn đại nhân không phải Bồ Tát, không quản được nhiều như vậy, bổn quan chỉ cần giữ được thành Trường Phong thì không tính là thất chức.” Tần Quảng Chi hừ lạnh một tiếng.

“Đại nhân đang nói đùa sao? Họ bao vây chùa Từ Tâm để làm gì, chẳng phải là muốn dùng những người dân đó làm con tin để ép đại nhân mở cửa sao? Nếu mở cửa, thành Trường Phong sẽ xong đời nhưng nếu đại nhân không mở cửa, họ sẽ g.i.ế.c những người dân đó rồi tấn công thành, đại nhân, ngài thấy mình có thể chọn con đường nào?” Tôn Hằng có lý có cứ phân tích cho Tần Quảng Chi.

“Đúng vậy! Đại nhân, không thể không quản họ, họ sẽ bị g.i.ế.c hết mất.” Tất cả nha dịch và người làm việc trong nha môn đều bắt đầu khuyên nhủ Tần Quảng Chi.

“Được! Các ngươi muốn quản thì các ngươi quản.” Tần Quảng Chi nói rồi định phất tay áo bỏ đi.

“Ầm.” Chân Tần Quảng Chi đột nhiên mềm nhũn, ngã sấp về phía trước, ngã chổng vó.

“Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!” Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tần Quảng Chi, Tôn Hằng đột nhiên hạ quyết tâm, hắn vung tay quát.

Lúc này ở cửa chùa Từ Tâm, Hạp Hợp đến trước mặt trụ trì phương trượng, mắng: “Tên đầu trọc, lão tử thấy ngươi chán sống rồi.”

Nói rồi giơ đao c.h.é.m vào đầu ông ấy...

“Choang.” Tay Hạp Hợp như bị thứ gì đó đốt, con d.a.o rơi xuống đất, mặt nhăn nhó đau đớn, ngũ quan đã di chuyển vị trí, thay đổi liên tục, trông vô cùng kỳ dị và đáng sợ.

“Hạp Hợp, ngươi làm gì vậy? Sao còn chưa ra tay?” Phong Tuấn mặt lạnh hỏi.

“Nhị điện hạ, đau quá, không biết ta đã trúng yêu pháp gì, tay đột nhiên đau nhói.”

Hắn ta chỉ vào lòng bàn tay sưng đỏ của mình nói.

“Đau tay? Thứ vô dụng!” Phong Tuấn nói xong, xoay người xuống ngựa, chuẩn bị đích thân đi giải quyết tên đầu trọc dám cản đường này.

“Á!” Đột nhiên Hạp Hợp kêu thảm một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, không còn chút máu, hắn ta giơ cánh tay của mình lên dùng tiếng Phiên nói liên tục với Phong Tuấn.

Phong Tuấn nhìn thấy bộ dạng phát điên của hắn ta, trong lòng đầy nghi hoặc, không biết hắn ta có phải bị trúng tà không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạp Hợp đau đến ngã ngửa ra đất, lòng bàn tay sưng đỏ như chân giò heo, hắn ta cố hết sức ngồi dậy, nhặt con d.a.o trên mặt đất c.h.é.m một nhát vào lòng bàn tay mình.

“Hạp Hợp, ngươi điên rồi!” Phong Tuấn bị bộ dạng trước mắt của Hạp Hợp làm cho sợ hãi.

Đúng vậy, hắn ta quả nhiên bị trúng tà rồi.

“Người đâu! Kéo hắn xuống, tìm yểm y cứu chữa!” Phong Tuấn gào lên.

Chưa kịp giao chiến, hắn ta đã mất một tên thị vệ, khởi đầu không thuận lợi!

Tô Mặc lạnh lùng nhìn sang bên cạnh, cứu chữa, nghĩ gì vậy?

Chất độc của Tô Mặc này là thứ mà lũ ngu các ngươi có thể cứu chữa được sao?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 175: Chương 175



Trời sắp tối rồi, viện binh trong thành vẫn chưa đến, tên Tần Quảng Chi này là sao?

“Vây kín chùa lại, không được để bất kỳ ai ra ngoài.” Phong Tuấn nhìn trời, trời tối rồi, hình như còn sắp mưa.

Xem ra, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai sẽ thu dọn những người này.

Phong Tuấn đã đuổi Mạch Thượng đi, hắn ta lại có quân đội mặc giáp mạnh mẽ để đối phó với thành Trường Phong nhỏ bé, hắn ta rất tự tin.

Đại ca ngoài việc là trưởng tử, hắn còn có thể tranh giành gì với mình?

Bây giờ hắn ta có thời cơ thuận lợi, mẫu hậu đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ mình, mặc dù phụ hoàng không tỏ thái độ rõ ràng nhưng việc để mình chỉ huy đội quân mặc giáp thần kỳ này đã có thể nói rõ thái độ của ông ta rồi.

Giáp của Phiên quốc không ai có thể địch nổi, đao thương bất nhập, là loại giáp mềm gần kim ti đặc chế, quy trình phức tạp, tốn kém rất nhiều.

Lần này phụ hoàng cho khởi động lại đội quân mặc giáp đã ẩn núp nhiều năm, chính là muốn thử sức mạnh của bộ giáp này, sau đó chuẩn bị chế tạo với số lượng lớn hơn, rồi tấn công Ly quốc một cách dữ dội hơn.

Tô Tử Thành không còn, nỗi lo sợ của bọn họ cũng không còn, trong mắt bọn họ, bây giờ Ly quốc giống như một cục cơm mềm, có thể tùy ý nhào nặn.

Bọn họ đã chiếm được hai trấn Hắc Bạch mà không tốn chút sức lực nào, bọn họ tiến thẳng đến thành Trường Phong, Nhu công chúa có thể làm quân tiên phong, nếu không được thì g.i.ế.c con tin, tấn công dữ dội!

Quân lính mặc giáp có giáp mềm bảo vệ, cho dù dùng cung tên cũng không thể làm bị thương, bọn họ chỉ cần dùng thang mây trèo lên thành, mở cửa thành thì thành Trường Phong này sẽ thuộc về bọn họ.

Chỉ có một điều, bộ giáp này sợ nước, nếu hôm nay trời đổ mưa thì bộ giáp này coi như bỏ.

“Cởi giáp ra trước, tìm chỗ tránh mưa.” Mặt Phong Tuấn đầy vẻ bất lực.

“Ồ?” Tô Mặc nghe xong, không khỏi nhướng mày, cởi ra sao?

Được thôi!

Trời tối đen như mực, mưa như trút nước đúng như dự đoán.

Trong thành vẫn không có động tĩnh gì, Tô Mặc lạnh lùng nhìn những tên lính mặc giáp cẩn thận cởi giáp ra, rồi dùng vải mưa dày bọc từng lớp một, để vào trong lều.

Vì mưa quá lớn, không tiện nấu nướng, bọn họ chỉ ăn chút lương khô mang theo và uống chút nước, rồi chui vào lều nghỉ ngơi.

Ngoài những tên lính canh đêm, doanh trại một mảnh yên tĩnh.

Phong Tuấn dặn dò thuộc hạ, nhất định phải canh giữ cẩn thận, không được để một người nào trong chùa đi ra!

Tô Mặc nhìn hắn ta vén rèm vào lều của mình, rồi nàng đứng giữa doanh trại, vung tay nhỏ, trong nháy mắt, tất cả các lều trong doanh trại ngoại trừ lều của Phong Tuấn đều biến mất, ngay cả đồ đạc trong lều bao gồm cả bộ giáp quý giá cũng đều bị Tô Mặc thu vào không gian.

Thậm chí cả chăn đắp và quần áo cởi ra bên cạnh cũng đều bị lấy hết!

Nhìn những tên lính trắng hếu như củ cải, Tô Mặc xoa xoa trán, không tệ!

Ngày mai sẽ có chuyện hay để xem.

Tiếp theo, chính là nhị hoàng tử điện hạ này.

Tô Mặc cười lạnh một tiếng, đi về phía lều trại của Phong Tuấn.

Vén rèm lên, Phong Tuấn vẫn chưa ngủ, hắn ta đang xem bản đồ phòng thủ, suy tính kế hoạch công thành ngày mai, mặc dù cảm thấy thành Trường Phong đã nằm trong tay nhưng nghe nói đồ đệ cưng của Tô Tử Thành là Tôn Hằng đang ở đây, hắn ta không thể không phòng bị, Tôn Hằng này không những xảo trá gian ngoan mà còn đầy bụng nước bẩn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 176: Chương 176



Ngày trước, quân đội Tô gia lợi hại như thế nào, không ai không biết, không ai không hay, cái danh Tô gia này có thể nói là vang dội, có bọn họ trấn giữ, ai muốn đến Ly quốc cũng phải cân nhắc xem mình có đủ sức không.

Hắn ta đã nghĩ xong, trước tiên sẽ trói những người ở chùa Từ Tâm này lại, ép Tần Quảng Chi là tên rượu chè túi đựng cơm kia mở cửa, nếu không thì cứ một nén nhang g.i.ế.c một con tin, xem Tần Quảng Chi còn có thể chống đỡ được bao lâu, gia quyến của nhiều hương khách như vậy đều ở thành Trường Phong, đến lúc đó cho dù Tần Quảng Chi có tiếp tục giả vờ ngốc nghếch thì những gia quyến kia cũng sẽ nổi loạn, đến lúc đó hắn ta có thể nhân cơ hội công thành.

Nghĩ đến đây, Phong Tuấn mang theo nụ cười đắc ý ngủ thiếp đi.

Tô Mặc đứng bên cạnh hắn ta, vung tay, thu toàn bộ bản đồ phòng thủ và mọi thứ trong lều vào không gian.

Nàng không chỉ lấy mất bộ giáp của Phong Tuấn mà còn lột cả quần áo lót trên người hắn ta, tên này ngủ thật say, lật người một cái rồi lại tiếp tục ngủ.

Những tên lính khác dù sao cũng còn để lại q**n l*t, tên này bị Tô Mặc l*t s*ch như trứng bóc, hoàn toàn tr*n tr**ng.

Cũng không hẳn, Tô Mặc tìm một chiếc lá cây che cho hắn ta trước, sau đó mới lấy q**n l*t của hắn ta, ném lên cành cây.

“Điện hạ, không xong rồi, không xong rồi, lều trại và áo giáp của chúng ta cùng với quần áo của chúng ta đều không thấy đâu nữa rồi.”

Một tên lính canh đêm xông vào, hắn có quần áo vì hắn vừa mới đi tuần, quần áo vẫn chưa bị lấy đi.

“Cái gì? Sao lại có chuyện này?” Phong Tuấn vô cùng kinh ngạc, đứng dậy đi ra ngoài lều.

Vừa đứng dậy, một chiếc lá cây lớn từ trên người rơi xuống, tên lính kinh ngạc nhìn hắn ta!

Bên ngoài lều, những tên lính Phiên quốc vì hành quân ban ngày quá mệt nên đã cởi hết quần áo, ngủ tr*n tr**ng, tiếng ngáy vang như sấm, vô cùng ngon lành.

Vừa rồi còn đang nằm mơ, trong mơ đã chiếm được thành Trường Phong, ôm mỹ nhân trong thành thoải mái.

Còn có cả tri phủ đại nhân và các thương nhân địa phương cất giấu đủ loại bảo vật, ha ha~

Cầm túi ra sức nhét... nhét...

Nhét không hết, nhét cả thỏi vàng vào trong quần áo, mát lạnh thật thoải mái...

Mát quá!

Có tên lính bị lạnh tỉnh dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn, có chút ngơ ngác, sao trong lều này lại có cả sao?

Không đúng, không chỉ có sao, còn có cả cây!

Lạnh quá, hắn sờ lên người, chăn đâu?

“Ối trời! Lều của chúng ta đâu?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chăn đâu?”

“Quần áo đâu?”

“Đao của ta đâu!”

“Không xong rồi! Không thấy áo giáp đâu?”

Tiếng kêu thét nối tiếp nhau vang lên trong doanh trại của Phiên quốc.

“Xoẹt.” chỉ thấy lều của nhị điện hạ của bọn họ đột nhiên cũng biến mất, tiếng kêu la trong doanh trại như thể bị nhấn nút tạm dừng, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của tất cả binh lính đều tập trung vào Phong Tuấn.

Phong Tuấn tr*n tr**ng cũng ngây người, vừa rồi hắn ta còn muốn xông ra ngoài lều xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng đứng dậy lại thấy sao mà mát mẻ thế, hắn ta cúi đầu, không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta nhìn thấy bản thân tr*n tr**ng, trên người không có lấy một mảnh vải, thậm chí ngay cả q**n l*t cũng không thấy đâu.

Hắn ta nhìn thấy bản thân xấu xí và th* t*c nhất.

“Nhị điện hạ! Ngài..” Tên lính báo tin ngây người, ngây như phỗng, há hốc mồm.

Lúc này, lều trại trên đầu bọn họ cũng biến mất trong nháy mắt, còn chưa kịp phản ứng, Phong Tuấn đã hoàn toàn phơi bày trước mắt mọi người.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 177: Chương 177



“Chậc! Nhị điện hạ, đúng là trắng thật!”

Có một tên không biết sống c.h.ế.t thở dài một tiếng.

“Giết! Giết!” Một tiếng hô g.i.ế.c đột nhiên vang lên trong bầu trời đêm tĩnh lặng.

Vô số ngọn lửa nhỏ hướng về phía bọn họ tràn tới.

Mang theo tiếng gào thét giận dữ, dần dần tiến về phía những tên lính Phiên quốc.

“Nhị điện hạ, chúng ta phải làm sao?” Có tên lính ôm chặt thân mình đang run rẩy vì lạnh, giọng run run hỏi.

Khóe miệng Phong Tuấn giật giật, muốn nói một câu tàn nhẫn nhưng mãi không nói nên lời.

Hắn ta lạnh đến mức không mở miệng được, còn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để làm người nữa.

Lúc này, Tôn Hằng và Trần Thiếu Khanh đã dẫn người xông tới, bọn họ dẫn theo rất nhiều binh lính thành Trường Phong tự nguyện đi theo, một là để cứu thành Trường Phong, hai là để cứu người thân của mình.

Trước khi đến, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần tử chiến, bởi vì bọn họ biết quân Phiên quốc ở bên ngoài thành là quân áo giáp dũng mãnh vô địch, không chỉ võ công cao cường mà còn có áo giáp hộ thân, lần này ra trận e rằng sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

Nhưng bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ có Tôn tướng quân dũng mãnh thiện chiến.

Bọn họ không sợ gì cả!

Bọn họ lục soát được lệnh bài trên người Tần Quảng Chi đang bị giam giữ, nhanh chóng bắt đầu điều phối nhân lực, chọn một chiến sĩ khỏe nhất mở cửa thành xông ra ngoài.

Bọn họ muốn nhân lúc trời tối mưa to đánh úp đám khốn nạn này.

Giết c.h.ế.t một tên là đủ vốn, g.i.ế.c c.h.ế.t một đôi là lời một đôi!

Khi bọn họ xông đến doanh trại của Phiên quốc, họ phát hiện ra một đàn những thứ trắng trắng đang phát sáng dưới ánh trăng mát mẻ vừa mới ló dạng.

“Đó là cái gì?”

Có người rất kinh ngạc hỏi.

Trần Thiếu Khanh nhìn rõ, nghĩ là sư muội đã ra tay quét sạch nơi này.

Nhưng lần này sao lại sạch sẽ đến vậy, ngay cả quần áo cũng lấy đi.

Nhưng! Tốt lắm!

Thu dọn sạch sẽ gọn gàng!

Khóe môi Trần Thiếu Khanh cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

“Là một đàn heo trắng!” Trần Thiếu Khanh không nhịn được bật cười.

“Heo trắng?” Mọi người đều có chút kinh ngạc, ngoại ô này làm gì có nhiều heo như vậy?

“Mặc kệ, xông lên!” Có người hét lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giết!” Mọi người cầm đao lớn xông về phía đàn heo.

Đàn heo thấy có thần binh đột nhiên xuất hiện, sợ hãi ôm đầu chạy tán loạn, chúng không có quần áo, cũng không có vũ khí, lấy gì để đánh?

Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bị c.h.é.m vào người, còn không bằng chạy đến nơi an toàn.

Nhưng chạy chân trần thì dễ thế sao, chưa chạy được mấy bước, chân đã bị đá đ.â.m đau đến nỗi phải dừng lại.

Tôn Hằng, Trần Thiếu Khanh dẫn người như cắt rau xắt dưa, giải quyết hết những tên này, mỗi tên một nhát dao.

Trong nháy mắt, quân áo giáp đắc ý nhất của Phiên quốc đều trở thành quỷ dưới đao của Tôn Hằng.

Trần Thiếu Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy lá của một cái cây khẽ động, hắn chỉ tay về phía Tôn Hằng.

Tôn Hằng tiện tay ném con d.a.o trong tay lên: “Phịch.” một tiếng, một người từ trên cây rơi xuống.

Hắn ta còn tr*n tr**ng hơn, ngay cả q**n l*t cũng không có, ngã đau đến nỗi suýt nữa thì nát mông, đau đến nỗi nằm trên đất rên hừ hừ.

Tôn Hằng cầm đuốc đi tới soi: “Ồ? Hóa ra là Nhị điện hạ Phong Tuấn, đã lâu không gặp.”

“Tôn Hằng, sao lại là ngươi,không phải ngươi đã không còn là tướng quân rồi sao, sao còn có thể dẫn binh đánh trận? Không sợ tên cẩu hoàng đế của các ngươi g.i.ế.c ngươi sao?” Phong Tuấn rất tức giận nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 178: Chương 178



Không phải nói là Tôn Hằng đã đi trông hành cung, không mang binh rồi sao, sao lại đột nhiên dẫn binh xuất hiện?

Chẳng lẽ là tên khốn nạn Triệu Tuyên này đang lừa gạt?

chắc chắn lều trại, quần áo, áo giáp của bọn họ đều bị tên Tôn Hằng này tính kế lấy mất.

“Ngươi nghe ai nói, sao người ta nói gì ngươi cũng tin, không học được chút gì tốt từ lão tử của ngươi, ngược lại học được cái ngu ngốc của hắn một cách triệt để!” Tôn Hằng vừa mỉa mai vừa châm chọc, Phong Tuấn tức đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.

Tôn Hằng cố ý dùng đuốc soi khắp cơ thể Phong Tuấn, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trước ra sau, rồi lại từ sau ra trước, khiến những người vây xem cười ồ lên: “Ồ! Có vẻ hơi ngắn!”

“Đúng vậy, còn chẳng bằng đuôi thỏ.”

“Tên rùa đen này chắc sẽ khiến cả nhà chúng nó tuyệt tự mất.”

“Có lẽ! Ha ha!”

Phong Tuấn nào từng chịu nhục như thế này, hắn ta tức đến nỗi muốn đánh người nhưng tay hắn ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng che chắn bằng hai tay, lúc này hắn ta chỉ mong Tôn Hằng đ.â.m mình một nhát, tốt nhất là một nhát chí mạng, một lần c.h.ế.t cho xong.

“Người đâu, trói hắn lại, áp giải vào thành.” Tôn Hằng cố tình không cho hắn ta cơ hội đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời: “Đi chậm thôi, tốt nhất là đợi trời sáng hẳn, đợi trên phố đông người hơn.”

Hắn cười xấu xa nhìn Phong Tuấn đang run rẩy, rồi tiện tay nhặt hai chiếc lá cây trên đất đưa cho Sở Khách: “Trói lại che chắn cho hắn, dù sao thì hắn cũng là Nhị điện hạ.”

Cách đó không xa, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã xuất hiện, cả hai không nhịn được bật cười.

“Không ngờ phụ thân của muội lại nhận một người đa nhân cách làm đồ đệ cưng.” Trần Thiếu Khanh cười nhẹ nói.

“Tôn tướng quân anh dũng uy mãnh, là một đấng trượng phu, sao lại là đa nhân nhân cách được?” Tô Mặc có chút ngạc nhiên, không biết sư huynh tại sao lại nói Tôn Hằng như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hắn vừa chính vừa tà, ta nói sai sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, muội có thể tưởng tượng được hắn vừa làm những chuyện như vậy với Phong Tuấn và nói những lời như vậy không?” Giọng Trần Thiếu Khanh càng thêm dịu dàng.

“Cũng đúng.” Tô Mặc nghĩ đến vẻ mặt thảm hại của Phong Tuấn vừa rồi, không nhịn được lại bật cười.

Trời sáng, cổng thành Trường Phong Phong mở toang, người thân của các hương khách ở chùa Từ Tâm ùa ra, tranh nhau vào chùa đón người nhà của mình.

Mọi người thấy người nhà bình an vô sự, có người vui mừng khôn xiết, có người ôm nhau khóc nức nở.

Tối hôm qua, họ biết người nhà mình gặp phải người Phiên, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghĩ đến người nhà mình chín phần mười là không sống nổi, đều hận không thể lập tức xông ra liều c.h.ế.t với người Phiên.

Họ đều nghe nói Tần Tri phủ sống c.h.ế.t không chịu xuất binh, thậm chí còn lười hỏi han một câu, cuối cùng là tướng quân Tôn Hằng bắt Tần Quảng Chi không làm tròn trách nhiệm, sau đó dẫn người ra ngoài tiêu diệt sạch sẽ người Phiên, thậm chí còn bắt được cả Nhị hoàng tử của Phiên quốc.

“Mau ra xem, Tôn tướng quân áp giải hoàng tử Phiên quốc trở về kìa!”

“Nghe nói là bị Tôn tướng quân bắt gặp trong chăn, không mặc gì cả.”

“Mau đi xem nào...”

Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong chốc lát, con đường từ cổng thành đến nha môn đã bị người dân hiếu kỳ vây kín.

Binh lính áp giải Phong Tuấn từ từ đi trên đường lớn, Phong Tuấn dùng dây thừng nhỏ buộc hai chiếc lá cây lớn ở thắt lưng để che thân, những chỗ còn lại đều không mảnh vải che thân, bị áp giải từng bước đi về phía trước.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 179: Chương 179



Hắn ta không có giày, chân trần, có người cố tình đổ một ít dầu đậu trên mặt đất, hắn ta vừa bước lên: “Bụp.” một cái, ngã nhào như ông già chui vào chăn, đập đầu vào phiến đá xanh.

Vất vả lắm mới đứng dậy được, trên trán cũng bầm tím, lá cây trên người lại rách một mảnh.

“Ối giời! Không biết xấu hổ!” Có nữ nhân vội vàng che mắt hài tử của mình, sau đó ném một quả trứng thối vào người hắn ta.

“Đánh c.h.ế.t hắn đi, không biết xấu hổ!” Nhiều người bắt đầu ném lá rau thối, đá cuội vào đầu hắn ta.

Những tên lính canh cố tình tránh sang một bên, để Phong Tuấn đứng một mình ở chính giữa, trong nháy mắt, Nhị điện hạ của Phiên quốc này không còn một chỗ sạch sẽ, trứng thối, lá rau dính đầy người.

Thảm nhất là hắn ta còn phải dùng tay che chở cho chiếc lá cây còn lại, không thể để nó rơi nữa, nếu không thì hắn ta thật sự mất hết mặt mũi rồi.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng bên ngoài hứng thú nhìn cảnh tượng náo nhiệt này: “Tô Mặc, đều là do muội làm những việc tốt là sao?”

“Sao thế sư huynh, huynh không thích sao?” Tô Mặc nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn.

“Chuyện này nên để ta làm, lần sau không được làm như vậy với nam nhân nữa...” Giọng Trần Thiếu Khanh dần trầm xuống, trên mặt có chút không tự nhiên.

Tô Mặc chớp mắt nhìn vẻ không tự nhiên của sư huynh, cảm thấy có chút giống như, sư huynh đã thay đổi rồi, từ khi đến đây, hắn trở nên không giống hắn nữa.

Trần Thiếu Khanh g.i.ế.c người quyết đoán đâu rồi?

Trở về huyện nha, Tôn Hằng sai người giam Phong Tuấn vào đại lao, sau đó thả Tần Quảng Chi ra.

“Tôn Hằng, ngươi thật to gan, dám tự ý giam giữ mệnh quan triều đình, còn dám trộm lệnh bài của ta, tự ý điều động lính canh trong thành, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ dâng sớ lên trên, trình bày rõ ràng chuyện này cho bệ hạ.”

Tần Quảng Chi vừa được thả ra liền lớn tiếng quát mắng Tôn Hằng.

“Bản quan dám làm dám chịu, sao lại sợ ngươi, trước tiên ngươi hãy nghĩ xem làm thế nào để giải thích với bệ hạ chuyện Phiên quốc suýt nữa đã chiếm được thành Trường Phong đi.” Tôn Hằng không hề sợ hãi, không hề nhún nhường.

“Tôn tướng quân, ngài viết tấu chương, chúng ta đều sẽ ủng hộ ngài.” Một tên nha dịch nói, còn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Quảng Chi.

“Ngươi dám chống đối bản quan, ngươi không muốn làm nữa sao?” Tần Quảng Chi thấy người của mình lại đứng về phía Tôn Hằng, nhất thời tức giận.

“Ta cũng hết sức ủng hộ Tôn tướng quân! Ta cũng không làm chức này nữa!” Một tên nha dịch khác cũng tiến đến nói với hắn ta, sau đó còn ném mạnh chiếc mũ trên đầu xuống đất.

“Ta cũng ủng hộ Tôn tướng quân, ta cũng không làm nữa!”

“Ta cũng không làm nữa! Ủng hộ Tôn tướng quân!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay lập tức, hầu như tất cả các nha dịch trong nha môn đều cùng nhau gào lên.

Tần Quảng Chi tức đến toàn thân run rẩy, chỉ tay vào họ nói: “Các ngươi... các ngươi phản rồi, đều phản rồi sao? Bản quan sẽ đuổi hết các ngươi! Cút đi! Cút hết đi!”

“E rằng người nên cút đi là ngươi!” Lúc này, một nam nhân mặc quan phục đi vào từ bên ngoài nha môn, thân hình cao lớn, tuấn tú.

“Đại điện hạ!” Tôn Hằng thấy người đến, lập tức cúi người hành lễ.

Những người còn lại nghe lời nhắc của hắn, đều lập tức quỳ xuống dập đầu.

Hóa ra người này chính là Đại hoàng tử Triệu Quyến đến điều tra vụ mất trộm trong hoàng cung, cũng là Hiền vương điện hạ đương triều, phụ trách Hình bộ.
 
Back
Top Bottom