Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 150: Chương 150



“Con làm chuyện mất liêm sỉ như vậy, đã sớm vứt bỏ hết mặt mũi của ta rồi, ta còn sợ gì nữa? Hôm nay hắn ta đến đúng lúc, ta c.h.ế.t cũng phải đưa hắn ta vào đại lao!” Lâm Chính Lương nói lời tàn nhẫn. Ánh mắt ông ta như muốn phun ra lửa.

“Nếu cha nhất quyết làm theo ý mình, con chỉ còn cách chết!” Lâm Y vừa nói, đột nhiên cảm thấy trong tay có thêm một thứ gì đó, nàng ấy cúi đầu nhìn thì ra là một con d.a.o găm.

Đây chính là muốn gì được nấy, nàng ấy hơi sửng sốt trong chốc lát, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức kề d.a.o găm vào cổ mình, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Lương.

“Lâm tiểu thư!” Đám đông kinh hô: “Mau buông xuống, nguy hiểm!”

Trương Điển nhìn Lâm Y, ánh mắt phức tạp, vừa đau lòng vừa bất lực.

Bọn họ đã đến bước này, không còn đường lui, dù nghiến răng cũng phải kiên trì đến cùng.

“Lâm chưởng quỹ, ông hãy thành toàn cho họ đi, Lâm tiểu thư đã có ý với hắn, sao ông còn muốn chia rẽ đôi uyên ương?” Một thương gia lớn tuổi khuyên nhủ.

Ai cũng nhìn ra, Lâm tiểu thư và Trương Điển này rõ ràng là một đôi.

Nhưng trước đó Lâm Chính Lương lại có thái độ như vậy, không những đồng ý mà còn có vẻ nóng lòng, chẳng lẽ ông ta tưởng là người khác?

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chỉ có Tần Quảng Chi trong lòng hiểu rõ, Lâm Chính Lương tưởng người trong trướng là Tôn Hằng.

Ông ta đã chắc chắn như vậy rằng người đó là Tôn Hằng, vậy thì chuyện này nhất định là do ông ta sắp đặt nhưng tại sao lại xảy ra sai sót, biến thành cục diện châm biếm như vậy thì đó lại là một dấu hỏi lớn.

Đã không có Tôn Hằng, Tần Quảng Chi không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, lạnh lùng nói: “Bản quan còn có công vụ trong người, xin cáo từ trước. Còn việc có nên bắt người này vào đại lao hay không, Lâm chưởng quỹ tốt nhất nên bàn bạc với nữ nhi cho kỹ, đừng có nhặt được vừng mà đánh mất dưa, như vậy thì Lâm chưởng quỹ sẽ thiệt hại lớn.”

Lâm Chính Lương không ngốc, đương nhiên biết viên tri phủ nói vừng là chỉ việc bắt Trương Điển vào đại lao, còn dưa là chỉ đứa nữ nhi Lâm Y của mình.

Tần Quảng Chi đi rồi, Lâm Chính Lương cũng không tiễn, vì nữ nhi ông ta vẫn đang kề d.a.o găm vào cổ mình.

“Y nhi, con buông xuống trước rồi chúng ta nói chuyện.”

“Không! Cha phải hứa với con trước đã!” Lâm Y nói dứt khoát, không có chỗ thương lượng.

Tô Mặc thầm giơ ngón tay cái, nữ tử này không đơn giản, làm việc quả quyết, nhanh nhẹn, không dây dưa.

Có thể so sánh với mình.

“Con không được gả cho hắn ta! Sao cha lại đẩy con vào hố lửa? Con là nữ nhi ruột của cha, sao cha có thể hại con?” Lâm Chính Lương đau khổ khuyên nhủ.

“Hừ...” Lâm Y không khỏi khẽ cười khẩy: “Cha của con đúng là người cha tốt nhất trên đời, gọi nhiều người đến phòng nữ nhi để xem náo nhiệt, quả nhiên là chuyện mà cha ruột làm được.”

Nàng ấy chế giễu liếc nhìn Lâm Chính Lương: “Cha vì muốn lấp lỗ nợ cờ b.ạ.c của nhi tử, không tiếc để nữ nhi dùng danh tiết đổi lấy một con rể quý, kết quả là không câu được con rể quý còn mất luôn cả nữ nhi, cha không cam tâm, loại người như cha sao có thể chịu thua lỗ, cho nên cha nhất quyết muốn đưa hắn vào đại lao!”

“Hả! Sao lại có chuyện như vậy?”

“Lâm chưởng quỹ rốt cuộc muốn câu ai vậy?”

“Ông ta đúng là đồ súc sinh, sao có thể đối xử với nữ nhi ruột của mình như vậy?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 151: Chương 151



Đám đông xôn xao, mọi người đều chỉ trích Lâm Chính Lương.

“Lâm Y, con điên rồi! Nói bậy bạ gì đó! Câm miệng!” Lâm Chính Lương tức giận nhảy dựng lên định tát vào mặt nàng ấy.

Tô Mặc giơ tay đánh vào mặt ông ta “Bốp bốp”, tiếp tục đánh thêm bốn năm cái, lập tức m.á.u chảy ra từ khóe miệng ông ta.

Tô Mặc ra tay vừa nhanh vừa mạnh, Lâm Chính Lương còn chưa kịp phản ứng, hai bên má đã sưng cao.

Mọi người không hiểu, Lâm chưởng quỹ rõ ràng xông về phía nữ nhi mình nhưng sao lại đột nhiên đứng sững lại, hai bên má còn sưng lên, kỳ lạ nhất là khóe miệng còn chảy máu.

“Lão gia, mặt của ông sao vậy? Trông như bị đánh vậy?” Phu nhân Trịnh thị của ông ta kinh ngạc hỏi.

“Ta... ta làm sao biết được?” Ông ta che mặt, miệng lẩm bẩm nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

Ông ta nghĩ kỹ lại, chính là bị đánh, có người đánh vào miệng ông ta, còn không chỉ đánh một cái.

Thật tức giận!

Bị đánh một cách vô cớ, ông ta càng tức giận: “Người đâu! Bắt tên lưu manh này lại, giải lên quan phủ!”

Dứt khoát trút hết mọi cơn giận lên người Trương Điển.

“Cha, nếu bọn họ dám tiến lên, con sẽ lập tức c.h.ế.t trước mặt cha!” Lâm Y liều c.h.ế.t bảo vệ Trương Điển, không để gia nô lại gần!

Vài tên gia nô tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao, mấy đôi mắt đều nhìn về phía Lâm Chính Lương.

“Ngây ra đó làm gì! Đi bắt hắn ta lại, giải lên quan phủ!”

“Nhanh đưa hắn lên quan phủ!” Trịnh thị cũng phụ họa theo, khóe mắt còn liếc nhìn Lâm Y, dường như đang khiêu khích, ngươi còn không đi chết, còn chờ gì nữa!

Lâm Y cắn răng, nhắm mắt lại, cầm lấy d.a.o găm đưa lên cổ mình.

Đột nhiên cảm thấy trong tay trở nên trống rỗng, mở mắt ra thì d.a.o găm đã biến mất, nàng ấy kinh ngạc tìm kiếm khắp nơi nhưng phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy tên gia nô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ vốn đã vây quanh Trương Điển, định xông lên khống chế hắn nhưng còn chưa đến gần thì đột nhiên ba bốn người quỳ sụp xuống trước mặt Trương Điển, dọa cả Trương Điển và mọi người một phen.

“Các ngươi làm gì vậy, mau đứng lên bắt hắn ta lại giải lên quan phủ.” Lâm Chính Lương tức giận, tên nô tài này quỳ xuống là có ý gì?

Vài tên gia nô cố gắng đứng lên nhưng dùng hết sức cũng không nhúc nhích được.

“Có mệt c.h.ế.t các ngươi cũng không đứng dậy được, thuốc làm mềm gân cốt của bổn cô nương lợi hại lắm, trong vòng nửa canh giờ các ngươi chỉ có thể quỳ thôi.” Tô Mặc khoanh tay ngồi trên ghế ở góc tường, khoanh chân cười nhìn bọn họ.

“Lão gia, chúng ta không đứng dậy được, không đứng dậy được.”

Gia nô bất lực giải thích.

“Phụt! Chân mọc trên người mình, còn không đứng dậy được.”

Những người vây xem không nhịn được trêu chọc.

“Lâm chưởng quỹ, nô tài nhà ông đều thiên vị Lâm tiểu thư, ông vẫn nên thôi đi, thành toàn cho bọn họ đi.”

Có người thấy vô vị, nói vài câu rồi quay người bỏ đi, những người khác cũng khuyên Lâm Chính Lương, đã đến nước này thì thôi nhận đi, dù sao con rể cũng là nửa đứa con.

Nhìn đám đông tản đi, Lâm Chính Lương biết rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, không lấy được rể quý, ngược lại còn rước thêm tên lưu manh.

Xong rồi, lỗ hổng không lấp được, ngược lại còn tự chuốc lấy phiền phức, ông ta càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không cam lòng, ông ta mưu mô toan tính cả nửa đời, nào từng chịu thiệt thòi như thế này.

Ông ta nhìn Lâm Y đang một lòng bảo vệ Trương Điển, tức giận công tâm, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 152: Chương 152



Tô Mặc nhướng mày, xong rồi, xem ra lão già này không muốn nhận cũng không được rồi.

Nàng vỗ tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã không còn sớm, không biết lúc này sư huynh đang ở đâu.

Nàng ra khỏi Lâm phủ đang hỗn loạn, hiện thân trên phố, lại nhìn khắp nơi tìm bóng dáng sư huynh.

Nàng nghĩ nếu sư huynh không bị chuyện gì cản trở thì hẳn đã đến rồi.

Đột nhiên nàng bị một ngón tay cái chọc vào thắt lưng, nàng vui mừng kêu lên: “Sư huynh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Quay đầu lại, không thấy Trần Thiếu Khanh cao lớn đẹp trai, ngược lại một tên nhóc mũi dãi đầu tóc rối bù đang cười hề hề nhìn nàng.

“Ngươi có thấy Trương đại ca không.”

Là tên Tiểu Đậu Tử đã lừa tiền nàng.

“Không thấy!” Tô Mặc lạnh lùng nói, nàng không có ấn tượng tốt với tên nhóc mũi dãi này, thế mà lại có thể lừa được nàng, quả thực là một nỗi nhục nhã.

Đừng nói là nhìn thấy không muốn nhìn, chỉ cần nghĩ đến là đã thấy phiền.

Tô Mặc tàn nhẫn đến từ thế giới tận thế lại bị một tên nhóc mũi dãi lừa, thật sự là mất mặt!

“Ngươi nói dối, ta vừa mới thấy ngươi đi ra từ Lâm gia.” Tiểu Đậu Tử như một cái đuôi, bám theo Tô Mặc, miệng lẩm bẩm nói.

“Ta thấy rồi, hắn đã là rể quý của Lâm gia rồi, ngươi yên tâm đi, tránh ra đừng theo ta.” Tô Mặc tỏ vẻ không kiên nhẫn, phẩy tay với hắn.

“Hì hì... Tiểu tỷ tỷ, nốt ruồi của ngươi rơi rồi.” Tiểu Đậu Tử chỉ vào Tô Mặc, cười toe toét, sau đó còn nhặt nốt ruồi bằng đất sét mà Tô Mặc đánh rơi trên đất lên, rồi dán lên khóe miệng mình.

“Ngươi gọi bậy bạ gì đó, ta là nam nhân, gọi gì mà tiểu tỷ tỷ.” Tô Mặc quát, hóa trang của mình có thất bại đến vậy sao, ngay cả tiểu hài tử cũng nhìn ra.

“Ngươi chính là tiểu tỷ tỷ... Hì... Chúng ta đã sớm nhìn ra rồi...”

“...”

Tô Mặc có chút thất bại, xem ra thuật dịch dung của nàng cần phải nâng cao rồi.

Hai người một trước một sau đi.

Tô Mặc đi nhanh, Tiểu Đậu Tử cũng đi nhanh, Tô Mặc dừng lại, Tiểu Đậu Tử liền hít mũi cười toe toét đứng nhìn nàng.

“Ngươi cứ bám theo ta làm gì, ngươi nên đi đâu thì đi đi, đi đi đi...”

Tô Mặc phiền c.h.ế.t mất, không hiểu sao lại có thêm cái đuôi.

Sao sư huynh còn chưa đến?

“Tiểu tỷ tỷ, ta muốn học bản lĩnh với ngươi, biến ảo, lúc có lúc không, ta muốn học với ngươi... Ta không học không công, ta dùng thứ này đổi với ngươi.” Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa móc một thứ gì đó từ trong n.g.ự.c ra, rồi đưa cho Tô Mặc một cách nịnh nọt.

Tô Mặc lười nhìn, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi, rồi đi tìm sư huynh.

“Ngươi xem đi, thứ này rất đẹp.” Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa cầm lấy muốn nhét vào tay Tô Mặc.

Tô Mặc né tránh, tiểu hài tử đúng là phiền phức, cứ quấn lấy người khác.

Vật đó “Cạch.” một tiếng rơi xuống đất.

Lúc này có một người gánh hàng rong gồng gánh một đống đồ ăn đi ngang qua, hắn ta nhìn thấy vật trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.

“Ôi cha, may mà không vỡ, tỷ tỷ đừng đi.” Tiểu Đậu Tử nhặt lên, xem xét kỹ càng, khối đá đó rất chắc chắn, không hề bị hư hại.

Người gồng gánh lén nhìn viên ngọc bội mà Tiểu Đậu Tử đang nghịch, kéo vành nón xuống, nheo mắt nhìn hắn ta hồi lâu, xác định đã nhớ rõ dung mạo của hắn, rồi giả vờ không có chuyện gì gồng gánh đồ đi.

Tiểu Đậu Tử đuổi theo Tô Mặc, không nói hai lời nhét viên ngọc bội vào tay nàng: “Thứ này ở trong tay ngươi, chính là của ngươi, ngươi đã nhận đồ của ta, chính là sư phụ của ta, phải dạy ta đấy~ Muốn chối cũng không chối được đâu~” Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa bắt đầu lùi lại: “Sư phụ, sáng mai ta sẽ đến đây tìm người.” Sau đó xoay người chạy mất.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 153: Chương 153



“Ta không cần! Ngươi cầm về đi, ta cũng không dạy được ngươi cái gì.” Tô Mặc hét lên nhưng đã không còn thấy bóng dáng người đâu.

Tô Mặc bất lực cúi đầu nhìn thứ trên tay, đó là một viên ngọc bội hình tròn, trên đó buộc một sợi dây màu đỏ vàng đan xen.

Viên ngọc trong suốt, chất ngọc rất tốt, lại rất chắc chắn, rơi xuống đất mà không hề bị hư hại.

Chắc chắn là vật vô cùng quý giá, nhìn kỹ còn thấy khắc một hình thù kỳ lạ như thú dữ đang giương nanh múa vuốt.

Có chút phong cách của người nước ngoài.

Là một bảo vật khó tìm.

Không trả được hàng, tên nhóc mũi dãi đã biến mất.

Tô Mặc cầm viên ngọc bội, khóe miệng giật giật, nàng thế mà lại thành sư phụ rồi?

Có đồ đệ rồi?

Thật là quá tùy tiện...

“Không tệ, ta có thể làm sư bá rồi.” Trần Thiếu Khanh không biết từ lúc nào đã đứng sau Tô Mặc, cười ẩn ý nhìn nàng.

“Sư huynh, huynh đi đâu vậy, ta tìm huynh lâu lắm rồi.” Tô Mặc trách móc.

Nàng đưa viên ngọc bội cho hắn: “Đây là lễ bái sư của tên nhóc mũi dãi kia, hắn nhét cho ta, đến lúc đó huynh phải làm chứng trước mặt sư phụ, kẻo ông ấy lại nói ta nhận đồ đệ lung tung.”

“Đây là đồ tốt, tên nhóc đó lấy ở đâu ra?” Trần Thiếu Khanh nghịch hai cái: “Tốt nhất là trả lại cho hắn, bảo hắn mang về trả cho người ta, được rồi, nghe nói Tri phủ đại nhân sắp bắt đầu thẩm vấn mấy người Trương thị vệ rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến đó xem.”

Tô Mặc kinh ngạc: “Ôi chao, suýt nữa thì quên mất chuyện chính, đi thôi!” Nói xong liền cất viên ngọc bội đi, kéo Trần Thiếu Khanh chạy về phía nha môn phủ Tri phủ.

Cửa hẻm có một cái đầu nhỏ thò ra, hắn ta thấy Tô Mặc cất viên ngọc bội đi, lập tức vui mừng ra mặt, vừa nhảy vừa múa chạy về nhà mình.

Nhà hắn ta ở trong cùng hẻm, rẽ thêm một khúc cua, dưới một cây táo lớn, vị trí hơi khuất, ít người đi đến đây, hắn ta vừa đến dưới gốc cây thì đột nhiên một đôi bàn tay bịt miệng hắn ta lại, sau đó hắn ta cảm thấy đầu đau nhói, ngửa mặt ngã xuống, mất đi ý thức.

Lúc này, trước cửa nha môn đã có rất nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt vây quanh.

Nghe nói nha môn sắp mở công đường xét xử, mà người bị xét xử lại là hai thị vệ đến từ kinh thành, mọi người đều rất hứng thú, chạy đến xem náo nhiệt.

Tần Quảng Chi mặc quan phục, ngồi chính giữa đại sảnh, lão Lưu và lão Trương bị đeo gông xiềng được dẫn lên.

Hai người bị nha dịch ấn quỳ xuống đất.

“Dưới công đường là ai? Nói tên ra.” Tần Quảng Chi tuy rằng đã trở thành kẻ nghèo kiết xác nhưng trên mặt vẫn là Tri phủ đại lão gia của thành Trường Phong.

Vẫn phải ra vẻ quan cách, nếu không thì làm sao thể hiện được uy phong của mình.

“Lưu Dị.”

“Trương Mạo”

Hai người đồng thời khai tên.

“To gan, trước mặt Tri phủ đại nhân mà không tự xưng là tiểu nhân.” Một nha dịch quát lên.

Lão Lưu và lão Trương vốn là tứ phẩm, phẩm cấp ngang với Tri phủ đại nhân trên công đường, nhất thời để bọn họ tự xưng là tiểu nhân, quả thực khó mà thích ứng.

“Thôi, mau nói chuyện chính, kể lại diễn biến sự việc, rốt cuộc là thế nào?” Tần Quảng Chi phất tay cho nha dịch lui xuống, sau đó cúi người nói với lão Lưu và lão Trương: “Hai người ai nói trước?”

Lão Lưu đứng dậy lại kể lại diễn biến sự việc một lần nữa, sau đó thẳng người tiếp tục nói: “Đôi khuyên tai đó là hắn đưa cho ta, bảo ta nhét vào người Tử Thần, còn nói chuyện sau đó cứ giao cho hắn là được.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 154: Chương 154



“Ta không có! Ngươi vu khống!” Lão Trương tức giận nói.

“Ngươi không có, tại sao lại g.i.ế.c người diệt khẩu? Trương Mạo, lời ngươi uy h.i.ế.p hắn có người nghe thấy, g.i.ế.c người là có động cơ, vậy ngươi nói xem động cơ g.i.ế.c người của ngươi là gì?”

Tần Quảng Chi đã từ những nha dịch khác hiểu được một số tình hình.

“Ta không muốn g.i.ế.c hắn, con d.a.o găm đó không biết sao lại chạy vào tay ta.”

Lão Trương nói thật.

“Người đâu, mang con d.a.o găm hắn dùng lên đây.” Tần Quảng Chi phất tay.

Một nha dịch bưng một cái đĩa đi lên, trên đó chính là con d.a.o găm của lão Trương.

Tần Quảng Chi cầm con d.a.o găm xuống, lật đi lật lại xem hết lần này đến lần khác, cuối cùng lẩm bẩm: “Lạ thật, con d.a.o găm của ngươi cũng không có chân, sao lại tự chạy vào tay ngươi được? Ngươi hãy cho bản đại nhân một lời giải thích hợp lý.”

Dưới công đường lập tức vang lên một tràng cười ồ.

Trên khuôn mặt to của lão Trương như mở một cửa hàng bán thuốc nhuộm, lúc xanh lúc đỏ, lúc lại trắng bệch.

Hắn ta tức lắm, hắn ta là người của Ngự sử đại nhân, vậy mà lại bị tên quan địa phương này bắt nạt, lúc này hắn ta thật sự muốn bẻ gãy cổ Tần Quảng Chi trên công đường.

“Ta nói thật, con d.a.o găm không phải ta lấy ra, ta không muốn g.i.ế.c hắn.” Lão Trương kìm nén cơn giận, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn.

“Người đâu, dẫn Triệu Tài và Vương Bỉnh lên.” Tần Quảng Chi chậm rãi ném con d.a.o găm vào đĩa rồi nói.

Thị vệ Triệu Tài và Vương Bỉnh được gọi lên, bọn họ cùng phẩm cấp với Tần Quảng Chi, không cần quỳ, chỉ cần đứng trả lời là được.

“Triệu thị vệ, ngươi kể lại diễn biến sự việc lúc đó đi.” Giọng điệu của Tần Quảng Chi rõ ràng đã dịu đi, rất khách sáo.

Vì thế Triệu Tài thuật lại chuyện ngày đó nghe thấy lão Trương uy h.i.ế.p lão Lưu một lần nữa, sau đó Vương Bỉnh lại kể lại chuyện tận mắt nhìn thấy lão Trương cầm d.a.o găm định đ.â.m lão Lưu.

Dưới công đường lại một lần nữa xôn xao.

“Tên thị vệ này ăn gan hùm mật gấu rồi, đồ của nương nương trong cung mà cũng dám trộm.”

“Ước chừng sau lưng hắn ta còn có người, loại chuyện này đều là một dây xích kéo theo nhau.”

“Vậy thì có chuyện hay để xem rồi, lần này Tần đại nhân chắc chắn sẽ được thăng chức.”

Lão Trương nghe xong hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, thăng chức? Giữ được cái mạng này đã là tổ tiên phù hộ rồi, còn muốn thăng chức? Mơ đi!

“Bốp.” một tiếng kinh đường mộc vang lên, dọa lão Trương giật mình, hắn ta thu hồi suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Tần Quảng Chi, chuyện này liên quan đến đồ của nương nương trong cung, hắn ta thật sự không dám nói lung tung về quan hệ với Ngự sử đại nhân.

Thấy lão Trương nhìn mình chằm chằm, Tần Quảng Chi quát: “Mau nói, tại sao ngươi g.i.ế.c người diệt khẩu, đôi khuyên tai đó từ đâu mà có?”

“Ta không muốn g.i.ế.c hắn, ta chỉ nói lời tức giận, dọa hắn một chút thôi, còn đôi khuyên tai không phải ta đưa, hắn vu khống, chỉ muốn tìm người c.h.ế.t thay.”

Lão Trương nhất quyết không nhận, hắn ta muốn xem Tần Quảng Chi có thể làm gì hắn ta.

Tần Quảng Chi không vội cũng không giận, loại người như vậy hắn ta đã gặp nhiều rồi, hắn ta có cách đối phó với bọn họ.

“Người đâu, dùng đại hình, bản quan muốn xem miệng hắn cứng đến mức nào.”

Tần Quảng Chi ung dung tự tại, thản nhiên thám đầu nói với lão Trương.

“Ngươi dám!” Trương lão đột nhiên đứng lên, chỉ tay vào Tần Quảng Chi quát: “Tần Quảng Chi, nếu ngươi dám đụng tới ta, sau này ngươi đừng hối hận!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 155: Chương 155



“Ồ! Gan lớn lắm, dám uy h.i.ế.p bản quan.” Tần Quảng Chi đứng dậy đi xuống công đường, hứng thú nhìn chằm chằm Trương lão, muốn xem tên thị vệ oai phong này rốt cuộc dựa vào đâu.

Trương lão đã thò tay vào trong ngực, trong tay hắn ta có một lệnh bài do Ngự sử đại nhân đưa nhưng Ngự sử đại nhân đã dặn đi dặn lại, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì không được lấy ra.

Còn cảnh cáo hắn ta, nếu dùng lệnh bài này thì tất cả thù lao của hắn ta đều sẽ thành con số không, bọn họ ai cũng không nợ ai.

Tần Tri phủ muốn dùng hình với hắn ta, hắn ta do dự không biết có nên lấy ra không nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi vậy, đợi tra rõ chuyện đôi khuyên tai rồi nói sau cũng không muộn.

Tô Mặc ẩn thân đứng bên cạnh hắn ta, nghiêng đầu nhìn ra hắn ta muốn lấy thứ gì đó.

Nghĩ là thứ có thể chứng minh hắn ta là chó săn của Ngự sử, Tô Mặc lạnh lùng liếc nhìn.

Được! Không lấy thì ta giúp ngươi.

Nghĩ vậy, nàng đưa tay ra, lấy lệnh bài đó ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng và nhanh chóng, lão Trương thậm chí không phát hiện ra.

Lúc này, một nha dịch khiêng một cái ghế dài lên, phía sau còn có hai người cầm ván.

Mặt lạnh, nhìn người ta ấn lão Trương ngồi lên ghế, hai người đối diện với lão Trương đánh xuống.

Đánh hơn mười gậy, lưng và m.ô.n.g của lão Trương đã bắt đầu rỉ máu, lão Trương nào từng chịu như vậy, đau đến mức khóc lóc thảm thiết, như cha nương c.h.ế.t vậy.

Đột nhiên, hai nha dịch nhớ ra điều gì đó, đều dừng lại.

“Lão gia, rốt cuộc đánh bao nhiêu cái?”

Tần Quảng Chi hừ nói: “Đánh đến khi nào hắn mở miệng nhận tội thì thôi.”

Tô Mặc khoanh tay, nhìn lão Trương nhịn đau chịu trận.

Không tệ, đã đến hai mươi... ừm... ba mươi, lão Trương đã da tróc thịt bong, m.á.u thịt be bét.

Tô Mặc xem xét kỹ càng một lượt, phát hiện không còn chỗ nào tốt nữa, hài lòng gật đầu, không tệ nên dùng tuyệt chiêu rồi.

“Leng keng...” một cái lệnh bài rơi ra khỏi người lão Trương.

Không biết sao lệnh bài lại lăn đến dưới chân mấy tú tài đang xem náo nhiệt, các tú tài nhặt lên, khẽ đọc: “Lệnh bài của Ngự sử.”

“Oa! Sao hắn lại có lệnh bài của Ngự sử đại nhân?”

Các tú tài nhất thời ngây người, những người dân bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.

“Chẳng lẽ là Ngự sử đại nhân trộm đồ trong cung?”

“Sao có thể chứ?”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhất thời dưới công đường rất náo nhiệt.

“Cạch...” lại một vật tròn tròn lăn ra.

“Oa! Hạt trân châu to quá.”

“Cạch...” lại thêm một hạt.

Những người dân vây xem đều trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng thấy hạt trân châu nào to và tròn như vậy, nhìn màu sắc là biết không phải loại thường.

“Trời ơi, hai hạt trân châu này phải đáng giá bao nhiêu bạc? So với loại đắt nhất trong tiệm trang sức còn to hơn mấy vòng.”

Có người kinh ngạc thốt lên.

Nha dịch nhặt hạt trân châu rồi lại lấy lệnh bài từ tay tú tài đưa cho Tần Quảng Chi.

Tần Quảng Chi nhìn chữ trên lệnh bài, sắc mặt phức tạp, hắn ta đột nhiên nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu ngốc đến mức nào.

Phải làm sao bây giờ? Vụ án này đã liên quan đến Ngự sử đại nhân rồi, có nên thẩm hay không?

Không thẩm, có nhiều người đang nhìn như vậy, trong đám người còn có mấy tên tú tài chua ngoa thích lắm mồm.

Chuyện năm phần, bọn họ có thể thổi phồng thành mười phần, mà chuyện này vốn đã là mười phần, e rằng khi đám người tản đi, rất nhanh sẽ truyền khắp thành.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 156: Chương 156



“Dừng tay!” Hắn ta quát một tiếng, hai cây gậy trong tay nha dịch dừng lại, bọn họ ngạc nhiên nhìn hắn ta, không phải nói đánh đến khi người này khai sao?

Bây giờ hắn ta còn chưa khai mà, sao lại không đánh nữa?

Tần Quảng Chi đột nhiên ôm bụng, đau đớn rên một tiếng.

“Đại nhân, ngài làm sao vậy?” Một nha dịch quan tâm hỏi.

“Bản quan đột nhiên đau bụng, không được rồi, vụ án này tạm dừng ở đây, ngày mai thẩm tiếp!” Hắn ta ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói.

“Ồ? Xem ra hắn sợ rồi, muốn trốn tránh.” Tô Mặc lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Đại nhân, hai hạt trân châu kia là Nam châu tiến cống, tuyệt đối không phải đồ của dân gian, đại nhân nhất định phải hỏi cho rõ.” Một nam tử có bộ ria mép hình chữ bát nói lớn.

Nhìn bộ ria mép run rẩy của hắn, khóe môi Tô Mặc cong lên một nụ cười, lông đuôi ngựa mà sư huynh dán vẫn hơi cứng, không được tự nhiên lắm.

“Đúng vậy, sao trên người hắn lại có nhiều đồ tốt như vậy? Sao lại có lệnh bài của Ngự sử đại nhân, đại nhân mau hỏi hắn đi.”

Vài tú tài cũng chen vào nói.

Bọn họ chính là loa truyền tin trong thành Trường Phong, vừa nghiêm túc lại vừa thích buôn chuyện.

“Tri phủ đại nhân không khỏe, không thẩm vấn được nữa rồi, ngày mai nói tiếp.” Một nha dịch trả lời.

“Tri phủ đại nhân không khỏe chỗ nào, tiểu dân là lang trung, có thể xem bệnh cho đại nhân, không lấy tiền.” Một nam tử có chỏm râu dê xách theo hộp thuốc chen vào nói.

Ria mép nhìn thấy hắn, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy ý cười.

Sư muội dán lông đuôi ngựa này không tệ, rất tự nhiên, không nhìn ra chút dấu vết nào.

Vẫn là sư muội khéo tay.

Tần Quảng Chi liếc nhìn Tô Mặc, cau mày, phất tay với nàng: “Đi đi đi... Lang băm từ đâu đến, cũng dám xem bệnh cho bản đại nhân!”

Nói rồi, hắn ta xoa trán đứng dậy định vào nội đường.

“Đại nhân có phải mất ngủ mơ nhiều không? Thường xuyên đau đầu?” Tô Mặc hỏi lớn: “Thắt lưng của đại nhân có bị thương không? Đi bộ lâu chân trái sẽ không còn sức?”

“Ui cha! Ngươi đúng là thần y, đây đều là bệnh cũ của đại nhân chúng ta!” Một nha dịch kinh ngạc nói.

Bách tính lại một phen xôn xao: “Đại nhân, đã là thần y thì đại nhân cứ để hắn xem đi!”

Bọn họ thúc giục Tần Quảng Chi cũng đều có tư tâm, nghĩ rằng tri phủ đại nhân khám bệnh xong, đến lượt bọn họ cũng có thể đi xem bệnh.

Sắc mặt Tần Quảng Chi lập tức trở nên khó coi, hắn ta trừng mắt nhìn nha dịch lắm mồm: “Không sao, ta chỉ hơi đau bụng.”

Nói rồi kiên quyết đi.

“Nếu tri phủ đại nhân còn trì hoãn, e rằng bệnh sẽ xâm nhập vào tim mạch, đến lúc đó muốn chữa cũng không kịp.” Nói rồi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng Tần Quảng Chi: “Thuốc của ta có thể chữa khỏi bệnh, trừ tận gốc, không bao giờ tái phát, tại sao đại nhân lại từ chối?”

Tần Quảng Chi nghe có chút động lòng, chứng đau đầu mất ngủ này đã hành hạ hắn ta nhiều năm, còn chứng đau chân này là do một năm nọ hắn ta cưỡi ngựa, ngã từ trên lưng ngựa xuống để lại di chứng.

Không c.h.ế.t đã là may mắn lắm rồi.

Mặc dù sau đó đã khỏi nhưng cứ đến những ngày trời âm u mưa gió là lại đau nhức không chịu nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy mời thần y vào nội đường chẩn bệnh.” Tần Quảng Chi khẽ nói với nha dịch một câu.

Nha dịch đến mời Tô Mặc nhưng nàng lại khoát tay nói lớn với Tần Quảng Chi: “Không cần, ta sẽ chữa chứng đau bụng cho tri phủ đại nhân trước, để đại nhân có thể tiếp tục thẩm án, những chứng bệnh khác có thể chẩn trị bất cứ lúc nào.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 157: Chương 157



“Như vậy cũng được!” Nha dịch lập tức phụ họa, quả là một công đôi việc.

Tần Quảng Chi hậm hực trừng mắt nhìn hắn ta, nha dịch này làm việc nhanh nhẹn, năng lực mạnh nhưng sao lại có cái miệng lắm lời như vậy?

“Đại nhân, để hắn xem đi!”

“Đúng vậy, xem xong thì tiếp tục thẩm án.”

Bách tính vây xem ở dưới đều nói.

Tần Quảng Chi mặt mày tái mét ngồi xuống: “Được, tiếp tục thẩm án, bệnh của bản quan để sau hãy nói, trước tiên mời tiên sinh vào nội đường.”

Nha dịch lắm mồm đến mời Tô Mặc vào nội đường chờ, Tô Mặc cười cười, xách hộp thuốc theo nha dịch đi vào.

Bên ngoài, Trần Thiếu Khanh nhìn thấy, mỉm cười, rồi bình tĩnh chờ Tần Quảng Chi mở công đường xét xử.

“Truyền Tô Nhã.” Tần Quảng Chi trầm giọng nói.

Có nha dịch đi vào ngục tìm người, không lâu sau, Tô phu nhân bị dẫn lên.

Bây giờ Tô phu nhân là tội nhân, không thể không quỳ xuống trước Tần Quảng Chi.

“Bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhận ra đôi khuyên tai này là của Vũ phi nương nương không?”

“Đúng vậy, bản phu nhân lấy đầu ra đảm bảo, vì ta đã tận mắt nhìn thấy bệ hạ đeo cho Vũ phi nương nương.” Tô phu nhân nói.

“Nếu vậy, ngươi có từng thấy thứ này trong cung không?” Tần Quảng Chi nói rồi bảo nha dịch đặt Nam châu lên khay để đưa cho bà xem.

Tô phu nhân cầm Nam châu lên xem kỹ, vừa xem vừa lộ vẻ kinh ngạc: “Đại nhân lấy được bảo vật của bệ hạ bằng cách nào, đây là vật mà năm ngoái vào ngày sinh thần của bệ hạ, Nam Ca quốc tiến cống, lúc đó những người có mặt đều nhìn thấy, khi bệ hạ mở nắp hộp châu, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, rất chói mắt, bệ hạ rất vui mừng, còn nhón một viên bảo châu bảo Trần công công cầm cho mọi người xem kỹ, vì vậy ta rất có ấn tượng.”

“Oa! Quả nhiên là bảo vật của bệ hạ.”

“Tên thị vệ này đúng là ăn gan hùm mật gấu.”

Những người vây xem bàn tán xôn xao, đủ mọi lời đồn đoán.

Lão Trương nhịn đau r*n r*: “Không phải của ta, viên châu đó không phải của ta.”

“Còn không thừa nhận, mọi người đều mù hết sao?”

“Đúng vậy, hắn sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn không biết hối cải.”

Mọi người đều dùng ánh mắt tức giận và khinh thường nhìn hắn ta, tên trộm gan to tày trời này, ngay cả đồ của hoàng thượng cũng dám ăn trộm, hắn ta lại có lệnh bài của Ngự sử đại nhân, vậy có lẽ Ngự sử đại nhân là kẻ chủ mưu đứng sau?

Mọi người đều cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, ánh mắt đồng loạt hướng về Tần Quảng Chi trên công đường.

Lúc này Tần Quảng Chi như kiến bò trên chảo nóng, ngồi không yên, nằm không xong.

Hắn ta tự biết mình đã cưỡi lên lưng cọp, không còn lựa chọn nào khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã đến nước này, tiến cũng chết, lùi cũng chết, chi bằng cứ liều mạng thử xem sao.

Nghĩ vậy, hắn ta đập mạnh vào kinh đường, quát: “Tên trộm to gan Trương Mạo, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi mau khai thật!”

“Ta oan uổng, viên trân châu đó không phải của ta, đôi khuyên tai đó cũng không phải của ta.” Lão Trương tuyệt vọng, hắn ta biết giọng nói của mình yếu ớt đến mức nào, những thứ này rơi ra từ người hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, nói gì thì cũng vô dụng.

“Đánh cho ta!” Tần Quảng Chi quát.

“Đánh c.h.ế.t hắn! Đánh c.h.ế.t tên trộm này!”

Có người bắt đầu ném rau cải, trứng thối vào người hắn ta, tên trộm lớn này đến nước này rồi mà vẫn không chịu nhận, thật quá đáng.

“Bốp bốp bốp...” từng gậy giáng xuống, gậy sau mạnh hơn gậy trước.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 158: Chương 158



Nha dịch cũng tức giận, sao người này lại có thể xấu xa đến vậy, làm chuyện xấu, bị mọi người bắt được rồi mà vẫn không chịu nhận.

Đánh c.h.ế.t hắn đi cho rồi.

“Bốp bốp bốp...”

Lại thêm hơn hai mươi trượng, lão Trương đã bị đánh đến thở thoi thóp, đái ra quần.

Cuối cùng hắn ta chịu không nổi, phun ra một ngụm máu, giọng khàn khàn nói: “Ta... ta nhận... ta nhận hết...”

“Tốt!” Tần Quảng Chi đắc ý phất tay, ra lệnh cho nha dịch dừng lại: “Nói mau, đôi khuyên tai và viên trân châu có phải là ngươi trộm không, có kẻ chủ mưu nào không?”

“Không có chủ mưu, là ta tự làm.” Lão Trương vẫn không hồ đồ, hắn ta không thể kéo Ngự sử đại nhân xuống nước, nếu không thì người nhà hắn ta ở kinh thành sẽ xong đời.

“Ngươi lấy được chìa khóa kho báu trong cung thế nào? Nói thật ra, nếu có nửa lời gian dối, bản quan sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Tần Quảng Chi xem ra đã hiểu, hắn ta càng tàn nhẫn với tên trộm lớn này thì bách tính càng vui mừng.

“Chắc chắn là Ngự sử đại nhân đưa cho hắn.” Có người la lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Lão Trương đắng chát, một tên thị vệ như hắn ta làm sao có thể lấy được chìa khóa kho báu nhưng hắn ta phải bịa, còn phải bịa không có sơ hở, nếu không lại bị đánh một trận nữa.

Hắn ta muốn c.h.ế.t quá!

“Là ta trộm...” Hắn ta lí nhí.

“Vớ vẩn, chắc chắn là Ngự sử đại nhân giúp hắn lấy.” Giọng nói của một người trong đám đông rất rõ ràng, vì giọng nói lớn nên hai mép ria mép của hắn còn hơi run.

“Đúng vậy!”

“Đại nhân nhất định phải điều tra rõ ràng!”

Có người phụ họa theo.

“Ngươi là một tên thị vệ làm sao có thể lấy được chìa khóa, ngươi nói rõ ràng quá trình đi, nếu không bản quan mời ngươi ăn thịt nướng.” Tần Quảng Chi vừa dứt lời, hai tên nha dịch đã khiêng một cái lò lửa lớn đi lên, trên lò đặt một cái bàn là nung đỏ.

Lão Trương nhìn cái bàn là đỏ rực, lập tức thở gấp, mặt tái mét, nếu cái đồ sắt này dính vào người, e rằng hắn ta cũng xong đời...

Không! Đừng! Hắn ta liều mạng xua tay: “Đừng! Đừng!”

Hắn ta đã gần như kiệt sức, đầu óc đã bắt đầu không tỉnh táo.

“Ai sai khiến ngươi, ngươi lấy chìa khóa thế nào?” Tần Quảng Chi quát.

“Là Ngự sử đại nhân!” Có một giọng nói trong đám đông trả lời thay hắn ta.

“Ngự sử đại nhân...” Lão Trương đột nhiên như bị trúng tà, lẩm bẩm nói.

Đám đông xôn xao.

“Quả nhiên là Ngự sử đại nhân.”

“Ông ta to gan quá, dám trộm đồ trong cung.”

“Đúng vậy, Ngự sử đại nhân tiền bạc đủ nhiều rồi, sao còn trộm của hoàng thượng và nương nương?”

“Lòng người không đáy, rắn nuốt voi!” Một tên tú tài lắc đầu nói.

“Là Ngự sử đại nhân... là Ngự sử đại nhân...” Ánh mắt Lão Trương đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm.

“Không tệ! Xem ra ma tâm tán này chưa hết hạn.” Trần Thiếu Khanh v**t v* hai mép ria mép của mình, đột nhiên một mép râu rơi xuống, hắn vội vàng nhặt lên dán lại, nhìn quanh bốn phía, may mà không ai để ý đến mình.

Chuyện này đã đóng đinh, đã đến hồi kết.

Tần Quảng Chi trong lòng dâng trào, chuyện này quá lớn, hắn ta mà phá được vụ án mất trộm trong hoàng cung này, hắn ta sẽ được thăng quan tiến chức...

Nhưng chuyện này lại liên quan đến Ngự sử đại nhân, người này là quan lớn hơn hắn ta nhiều, hắn ta sẽ không vừa thăng quan vừa bị bóp c.h.ế.t chứ?

Lúc này trong lòng hắn ta như có cả vạn con ngựa đang phi nước đại, chạy vòng quanh, chạy hết vòng này đến vòng khác... mãi không dừng lại được.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 159: Chương 159



“Người đâu, bắt hắn ký tên đóng dấu.” Tần Quảng Chi nói với nha dịch.

Nha dịch lấy lời khai từ Thư lại, đưa đến trước mặt lão Trương đang đờ đẫn, đưa cho hắn ta bút son.

“Ký tên! Đóng dấu!”

Lão Trương như một con rối, rất ngoan ngoãn vẽ một vòng tròn lên đó, ký tên.

Cầm lời khai, tay Tần Quảng Chi run rẩy vì xúc động, tờ giấy nhẹ bẫng này rốt cuộc là thang mây đưa hắn ta lên cao hay là lưỡi d.a.o c.h.é.m đầu hắn ta?

Hắn ta không biết nhưng có một điều hắn ta có thể chắc chắn, thứ này nhất định có thể thay đổi vận mệnh của hắn ta, bây giờ hắn ta đang đứng ở ngã ba đường của cuộc đời.

“Đại nhân anh minh!”

“Thanh thiên đại lão gia!”

Dưới sảnh, bách tính reo hò.

Tô Mặc từ nội đường đi ra, nhìn thấy cảnh này, nàng giơ ngón tay cái về phía nam nhân có hai mép ria mép trong đám đông.

Trở lại nội đường, Tần Quảng Chi niêm phong lời khai vào trong viên sáp, giao cho một nha dịch võ công cao cường, bảo hắn phi ngựa đưa đến hoàng cung ở kinh thành, đồng thời dặn dò nhất định phải giao cho thánh thượng.

“Tần đại nhân anh minh!”

“Thanh thiên đại lão gia!” Cửa nha môn lại vang lên một tràng reo hò nhiệt tình.

Các nha dịch cũng lần lượt chúc mừng Tần Quảng Chi phá án thành công.

Trong lời nịnh nọt của mọi người, sự lo lắng ban đầu trong lòng hắn ta nhanh chóng biến thành đắc ý.

“Lão gia, tân di nương đã chuẩn bị tiệc rượu cho lão gia, nói là muốn chúc mừng lão gia.” Một bà v.ú đến nói.

“Tốt! Tốt...” Tần Quảng Chi cười lớn đi vào hậu viện.

Trong lúc đắc ý, hắn ta đã quên Tô Mặc mất tiêu.

Để không gây chú ý, Tô Mặc ẩn thân đi ra ngoài.

Thấy hai mép ria mép quả nhiên đang đợi nàng ngoài cửa, nàng hiện thân nhảy đến sau lưng Trần Thiếu Khanh định dọa hắn, không ngờ vừa đưa tay ra đã bị Trần Thiếu Khanh túm lấy: “Sao nào, muội thật sự tưởng ta không biết muội đến sao?”

Tô Mặc cười hì hì nói: “Có lời khai này thì đủ để lão cẩu Ngự sử kia uống một vò rồi.”

“Ừ, không tệ.” Trần Thiếu Khanh gật đầu.

“Sư huynh, ta suy nghĩ mãi, vẫn không thể nhận đồ của tên nhãi mũi dãi này, ta không muốn nhận đồ đệ.” Tô Mặc nói rồi lấy viên ngọc bội ra.

“Sao viên ngọc bội của Tiểu Đậu Tử lại ở chỗ ngươi, nương nó đang đi khắp nơi tìm nó, các ngươi có gặp nó không?” Sau lưng Tô Mặc xuất hiện một đứa trẻ mập mạp, nó nhìn thấy Tô Mặc rồi hỏi.

Đó chính là biểu đệ của Trương Điển, hắn đang giúp nương Tiểu Đậu Tử tìm người, vừa khéo nhìn thấy đồ vật trong tay Tô Mặc.

“Không thấy hắn sao? Có phải đi chơi ở đâu không?” Tô Mặc hỏi.

Đứa trẻ mập mạp lắc đầu: “Mặc dù nó hay ăn cắp vặt, nói dối nhưng nó rất hiếu thuận, nương nó không khỏe, nó sẽ không đi xa nhà, nó sợ nương nó gọi mà nó không nghe thấy nhưng hôm nay nương nó gọi đến khản cả cổ mà nó vẫn không về, hàng xóm trong ngõ cũng ra tìm giúp.”

Lời này lập tức khiến Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cảnh giác, họ nhận ra rõ ràng là Tiểu Đậu Tử đã gặp chuyện.

“Sao ngươi lại có ngọc bội của nó, hôm kia nó nhặt được khi đi chùa cầu phúc cho nương nó, nó thích lắm, sao lại ở chỗ ngươi?” Đứa trẻ mập mạp lại hỏi.

Tô Mặc kể lại chuyện hôm đó cho hắn nghe, mắt đứa trẻ mập mạp sáng lên: “Ta cũng muốn bái ngươi làm sư phụ, học biến ảo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Câm miệng, nói chuyện chính sự!” Trần Thiếu Khanh quát nạt hắn.
 
Back
Top Bottom