Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 140: Chương 140



Mụ đàn bà thối tha không chịu nhận! Xem ra không nghĩ ra cách thì nàng ta sẽ không chịu nói thật.

Hắn ta đang suy nghĩ, đột nhiên thấy một nha dịch vừa thở hổn hển vừa chạy vào: “Đại nhân, không xong rồi đại nhân.”

“Đồ hỗn trướng, bản đại nhân vẫn khỏe, sao lại không xong?” Tần Quảng Chi đá hắn ngã xuống đất, hắn cảm thấy mình đã đủ xui xẻo rồi, tên không biết sống c.h.ế.t này còn nguyền rủa mình.

Nha dịch tự biết mình lỡ lời, đứng dậy tự tát mình một cái: “Thuộc hạ đáng chết, là thuộc hạ không biết nói chuyện, chọc giận đại nhân.”

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Tần Quảng Chi bực bội mắng.

“Đại nhân, ngục tốt và một tử tù đột nhiên trúng tà, hai người ngã xuống đất, tự cào cấu mình đến da tróc thịt nát, m.á.u thịt be bét, đại nhân mau đến xem đi.”

Nha dịch nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy, không khỏi rùng mình.

“Trúng tà?” Tần Quảng Chi cau mày, hắn ta đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra trong nội trạch của mình, cũng thấy có chút bất thường.

Phu nhân của hắn ta tuy tham lam ích kỷ nhưng cũng không đến mức lấy hết đồ trong kho riêng của mình, nàng ta chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao?

Nhưng nếu không phải nàng ta thì còn có thể là ai?

Rõ ràng là nàng ta đã lấy chìa khóa!

Đau đầu! Nhức óc!

Tần Quảng Chi sắp phát điên rồi, gia trạch không yên, công vụ liên tục xảy ra trục trặc.

Đây là xảy ra chuyện gì?

“Đi xem!” Tần Quảng Chi vung tay áo, để nha dịch dẫn đường, hắn ta phải đích thân đi xem, rốt cuộc đây là tà thuật gì.

Bọn họ nhanh chóng đi đến đại lao, vào phòng giam, liền cảm thấy không khí rất không ổn, nha dịch trực đêm thấy hắn ta, đều vội vàng chạy đến, nói chuyện vừa xảy ra một cách lộn xộn.

Tần Quảng Chi mặt lạnh không nói một lời, theo nha dịch đến phòng giam của những cô nương lầu xanh.

Vài cô nương phong trần ôm nhau run rẩy, trên mặt đất có hai người đầy m.á.u lăn lộn, trên người, trên mặt hầu như không còn chỗ nào lành lặn.

Da thịt bong ra, m.á.u tươi rỉ ra ngoài nhưng hai người vẫn không có ý dừng lại, vẫn dùng hết sức cào cấu, túm lấy.

Thịt trên người đã bị cào rách, bọn họ lại bóc ra tiếp tục cào, dường như không hề cảm thấy đau đớn.

“Người đâu! Mau giữ chặt hai người bọn họ, trói tay chân lại, nhốt vào phòng giam, tìm lang trung đến đây.”

Tần Quảng Chi hét lớn.

Có nha dịch lập tức xông lên, ba bốn cái đã chế ngự được bọn họ, sau đó trói chặt, khiêng ra khỏi phòng giam.

Hai người sao có thể ngoan ngoãn ở yên, thân thể không ngừng giãy giụa, miệng còn kêu gào, đau đớn r*n r*.

Cuối cùng tiếng kêu đã không còn tiếng người, âm thanh vô cùng khủng khiếp, giống như âm thanh phát ra địa từ ngục vậy.

“Đại nhân, bọn họ bị làm sao vậy? Có phải trúng tà không?” Một nha dịch nhỏ giọng hỏi.

“Sao ta biết được, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Tần Quảng Chi gần như không thể kiểm soát được sự nóng nảy, hắn ta rất muốn đánh người!

Tử Thần ở trong ngục thấy Tần Quảng Chi tức giận đến mức mất hết lý trí, đoán là hai đồ đệ của hắn lại làm gì đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã là đồ đệ ra tay làm gì đó, vậy thì nhất định là một tên tham quan, không phải thứ tốt lành gì.

Không phải thứ tốt lành, vậy thì nên dọn dẹp!

Hy vọng bọn họ có thể chịu thêm vài đợt, đừng có vừa bắt đầu đã kết thúc, nếu không thì thật là vô vị.

Nghĩ đến đây, nhìn Tần Quảng Chi đi ra khỏi đại lao, tâm trạng của hắn không khỏi tốt lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 141: Chương 141



Tâm trạng tốt, khẩu vị cũng tốt, không biết nha đầu thối kia có còn nhớ lời hứa nướng vịt cho hắn không?

Thật sự hơi thèm...

Hắn không khỏi ôm bụng, nuốt nước miếng, không biết đồ đệ ngoan ngoãn ngày mai có nhớ đến con vịt nướng của hắn không, nghĩ ngợi rồi ngủ thiếp đi với nước miếng trên khóe miệng.

Phố xá sầm uất nhất thành Trường Phong phong là phố Xiên, bởi vì con phố này không phải chính Nam chính Bắc, mà quanh co uốn khúc, khiến những người không quen thuộc đi đến chóng mặt hoa mắt nên mới có tên như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên phố Xiên có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, có thể nói là tấc đất tấc vàng, nghe nói những thương gia có thực lực ở thành Trường Phong đều có cửa hàng ở đây.

Vị trí tốt, lượng khách lớn, về cơ bản kinh doanh mặt hàng gì cũng có thể kiếm được tiền.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã thu ngựa vào không gian từ lâu, hai người ở nơi xa lạ này, cũng không cần ẩn thân, vì vậy họ có thể đi dạo ở đây.

Tuy nhiên, Tô Mặc vẫn rất thận trọng, nàng thay một bộ quần áo nam, buộc tóc lên, còn dán một nốt ruồi đen bên môi.

Trần Thiếu Khanh cũng dán cho mình hai hàng ria mép, trông giống như một thương nhân.

Dù sao thì vẫn còn những tên thị vệ áp giải phạm nhân, nếu chẳng may gặp phải bọn chúng thì sẽ rất phiền phức.

Càng ít chuyện càng tốt, không có chuyện gì thì càng tốt.

Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Mặc Mặc, có nhiều quán ăn như vậy, muội muốn ăn gì, sư huynh trả tiền.” Trần Thiếu Khanh nói rất hào phóng.

“Tất nhiên là ăn đồ đắt tiền, ăn đồ ngon.” Tô Mặc không chút khách sáo nói: “Đúng rồi, ta còn nợ sư phụ một con vịt nướng, đợi chúng ta ăn xong thì mang đến cho sư phụ.”

Trần Thiếu Khanh ngoan ngoãn gật đầu.

Bọn họ thật sự không phải là đồ đệ tốt, bản thân ăn no uống đủ rồi mới mang đến cho sư phụ, quả nhiên là thầy nào trò nấy, đổi một bộ dạng, đổi một nơi, nha đầu này vẫn là một đứa háu ăn không biết kiêng nể gì.

“Được~” Trần Thiếu Khanh cưng chiều đồng ý, sau đó dẫn Tô Mặc đến một tửu lâu sang trọng nhất cả con phố.

“Nguyệt Mãn Lâu, không tệ! Tên hay.” Tô Mặc nhìn biển hiệu của tửu lâu, không khỏi lẩm bẩm.

“Khách quan, mời vào trong!” Có một tiểu nhị ra đón.

Hai người được dẫn lên lầu hai, tìm một chỗ khuất ngồi xuống.

“Tôn đại nhân, đến đây! Chúng ta uống thêm một chén.” Bên cạnh họ vang lên một giọng nói.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe xong, cả hai không khỏi nhìn nhau, nơi này thật nhỏ, vậy mà lại gặp được đồ đệ cưng Tôn Hằng của Tô Tử Thành.

Lén nhìn thì thấy đối diện Tôn Hằng có một nam nhân mặc gấm vóc, tay nâng chén rượu liên tục mời hắn.

Tôn Hằng xua tay từ chối nhưng người hầu của nam nhân sau lưng lại rót đầy rượu cho hắn.

“Hôm nay nếu Tôn đại nhân không uống chén này, chính là khinh thường người thân nghèo hèn này, chính là đánh vào mặt ta.” Nam nhân giơ chén nói lời cay nghiệt.

Tôn Hằng đã hơi say, lưỡi đã ngắn lại, hắn cố gắng mở to mắt nói: “Ta không thể uống nữa, uống nữa sẽ say.”

Tô Mặc lục lại trí nhớ, đột nhiên nhớ ra đồ đệ này của cha nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tửu lượng rất kém, có thể nói là nhấp môi là say.

Hôm nay xem ra cũng không tệ, uống rồi mà vẫn có thể nói chuyện.

“Tôn đại nhân, công trình hành cung này giao cho ai cũng như nhau, không bằng nước chảy về nguồn, tuy chúng ta là họ hàng xa nhưng dù sao cũng là người nhà, cứ dùng người nhà mình đi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 142: Chương 142



Người kia nhân cơ hội nói, sau đó đặt một tờ giấy trước mặt Tôn Hằng: “Ký đi, ký rồi thì mọi người đều có tiền kiếm, ta cho ngươi mười phần lợi, Tôn đại nhân thấy thế nào?”

Mặc dù cách đó khá xa nhưng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc lại có thính lực siêu phàm, nghe rõ mồn một những âm thanh trong phòng đó.

Hai người nhìn nhau, chuyện này rất kỳ lạ, bọn họ không thể không quan tâm.

Tôn Hằng liên tục từ chối: “Chuyện này xin thứ lỗi cho ta bất lực, ta ở Công Bộ chỉ là Tả thị lang tạm quyền, mọi chuyện làm chủ đều phải do Thượng thư đại nhân quyết định, ngươi tìm nhầm người rồi.”

Hắn nói xong đứng dậy định đi nhưng vừa đứng lên thì cảm thấy đầu choáng váng, ngã vật xuống bàn.

Hai nam nhân kia nhìn nhau, nở nụ cười gian tà: “Tốt lắm, việc đã xong một nửa, người đâu, đỡ đại nhân ra ngoài nghỉ ngơi.”

Ngay lập tức có hai người ăn mặc như gia nhân bước lên, một trái một phải đỡ Tôn Hằng xuống lầu, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng bám theo sau đi ra ngoài.

Trước cửa tửu lâu có một chiếc xe ngựa, hai người đỡ Tôn Hằng lên xe, trong xe có một bà lão đưa tay ra đỡ hắn. Bà ta buông rèm xe xuống, nói với người đánh xe: “Đi thôi.”

Người đánh xe quay lại nói: “Vị công tử này sao lại nặng thế?”

Bà lão có chút ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, hắn thân hình cao ráo, sao lại nặng được?

Tô Mặc ẩn thân trong xe thầm cười trộm, thêm một người thì đương nhiên nặng rồi, đồ ngốc!

Trong khoảnh khắc bà lão vén rèm lên, Tô Mặc dẫn theo Trần Thiếu Khanh trong không gian lên xe, bọn họ muốn xem những người này muốn làm trò gì, muốn đưa Tôn Hằng đi đâu.

Xe một đường chạy về phía đông, Tô Mặc nhìn Tôn Hằng say đến không biết trời đất, biết hắn bị người ta hạ thuốc, cũng biết người kia có mục đích riêng.

Nửa canh giờ sau, xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà lớn, thấy xe ngựa đến, lập tức có hai người hầu đi ra, nhìn bà lão xuống xe, sau đó vào xe khiêng Tôn Hằng ra.

Tô Mặc vẫn luôn đi theo bên cạnh, quan sát ngôi nhà này từ trên xuống dưới.

Đây là một ngôi nhà mang phong cách sang trọng nhưng không phô trương, nhìn thì có vẻ là một ngôi nhà không có gì nổi bật nhưng nhìn kỹ thì thấy toàn là những vật liệu tốt nhất.

Không hề kém cạnh những ngôi nhà của các đại thần nhất phẩm trong hoàng thành.

Trên biển hiệu trước cửa có đề hai chữ “Lâm phủ.”

Đây là nhà của ai? Trong lòng Tô Mặc liên tục đặt ra câu hỏi, Lâm gia bắt cóc Tôn Hằng để làm gì?

Tôn Hằng bị khiêng vào trong, bà lão vừa định vào phủ thì đột nhiên một chiếc xe ngựa khác cũng dừng lại trước cửa phủ.

Người xuống xe chính là nam nhân mặc gấm vừa uống rượu với Tôn Hằng, còn có một nam nhân khác.

“Lão gia, mọi chuyện đã ổn thỏa.” Bà lão đi tới chào.

Nam nhân vẫy tay ra hiệu đã biết, lúc này một nữ nhân đeo mạng che mặt từ trong phủ đi ra, thấy nam nhân liền gọi một tiếng: “Cha.”

“Y Nhi, cái tên phế vật ca ca con nợ một đống nợ, chúng ta chỉ có thể nhận lấy công trình hành cung này mới có thể lật ngược tình thế, tối nay trông cậy vào con, cả Lâm gia đều trông cậy vào con.”

Nam nhân mặc gấm vừa nói vừa vỗ vai nữ nhân.

Lâm Y không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt dưới lớp mạng che mặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ấy là nữ nhi của một di nương, nương nàng ấy lại mất sớm, hồi nhỏ vì không có ai chăm sóc, từ trên giường ngã xuống, đập trúng chân ghế, hủy hoại dung nhan.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 143: Chương 143



Nàng ấy có tướng mạo xấu xí, ở Lâm phủ này ngoài cha ra nàng ấy không có người thân nào khác, từ nhỏ đã lớn lên trong sự khinh thường của người khác.

Người ca ca mà phụ thân nhắc đến là Lâm Bằng, trưởng tử của đại phu nhân, năm nay hai mươi hai tuổi, đã cưới vợ sinh con nhưng ngày nào cũng không làm việc gì, ngoài việc ăn chơi với đám bằng hữu thì chỉ đến sòng bạc đánh bạc.

Gần đây bị người ta lừa chơi một ván lớn, thậm chí còn đem cả nhà vào đó, may mà khế ước nhà đất vẫn chưa đưa vào tay hắn ta, nếu không thì cả nhà bọn họ đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Phụ thân Lâm Chính Lương đánh cho đứa nhi tử bất tài này một trận, đại phu nhân Trịnh thị khóc lóc quỳ xuống đất, cầu xin ông ta tha thứ cho nhi tử.

Lâm Chính Lương bất lực, chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền nhanh chóng để lấp đầy cái hố lớn này.

Ông ta nghe nói gần đây người họ hàng xa của mình là Tôn Hằng được cử đến thành Trường Phong để giám sát công trình hành cung, không bằng đi cầu xin hắn tìm cách kiếm tiền.

Nhưng ông ta biết Tôn Hằng là người không biết linh hoạt, e rằng rất khó thuyết phục hắn, tiền bạc cũng chưa chắc có tác dụng, huống hồ bây giờ ông ta còn có tiền đâu.

Ông ta đột nhiên nhớ đến nữ nhi duy nhất của mình là Lâm Y, năm nay đã mười sáu tuổi, trong lòng không khỏi có tính toán.

Ông ta thấy Lâm Y không nói gì, biết nàng ấy còn có chút do dự, rồi quát: “Biết ngươi còn oán hận ta vì cái c.h.ế.t của nương ngươi nhưng đã muộn như vậy rồi, đi đâu tìm lang trung, huống hồ không phải ngày hôm sau lang trung đến cũng nói không có cách nào sao?”

“Nếu như phụ thân tìm sớm, nương của con sẽ không chết.” Giọng Lâm Y có chút nghẹn ngào.

Hóa ra lại là một người đáng thương.

Tô Mặc nhíu mày, nàng ở bên cạnh cũng đã hiểu sơ qua đầu đuôi sự việc.

Bọn họ muốn gạo nấu thành cơm, sau đó nước chảy về ruộng nhà.

Còn nhân cơ hội gả đứa thứ nữ không được chào đón này đi.

“Nếu ngươi không muốn phụ thân c.h.ế.t sớm thì hãy quên tên côn đồ Trương Điển kia đi.” Lâm Chính Lương cuối cùng lại cảnh cáo nàng ấy hai câu: “Ngây ra đó làm gì, còn không biết mình nên làm gì sao?”

Trương Điển mà ông ta nhắc đến là nhi tử của quản gia trước đây, từ nhỏ đã lớn lên cùng Lâm Y, Lâm Y không có ai chơi cùng, mà Trương Điển cũng thường theo cha đến phủ, hai người tự nhiên trở nên quen thuộc.

Lâm Chính Lương nói xong thì tức giận đi vào trước.

Lúc này có một bà lão đi tới dìu Lâm Y vào, đến một cái sân, bà lão dìu nàng ấy vào nhà, rồi nói: “Lão gia nói các người làm xong chuyện mới được ra ngoài.”

Nói xong đóng cửa lớn lại, rồi khóa chặt.

Tô Mặc nhìn Lâm Y khóc như mưa, nhíu mày.

Không hiểu sao lại có người cha như vậy, vì lợi riêng mà không màng đến danh tiết của nữ nhi.

Nàng tiện tay rắc một ít bột thuốc, Lâm Y lập tức ngã ngửa ra đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này Trần Thiếu Khanh cũng đi ra, vung tay đưa Tôn Hằng vào không gian của mình: “Mặc Mặc, Lâm Chính Lương này là một thương nhân vô lương, vì tiền mà không từ thủ đoạn, ông ta lại dám tính kế Tôn đại nhân, không thể để ông ta được như ý.”

Tô Mặc gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, để ông ta được như ý thì không phải là phong cách của Tô Mặc ta.”

Trần Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Mặc, cảm thấy rất buồn cười.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 144: Chương 144



Sư muội đổi một khuôn mặt khác, vậy mà vẫn đáng yêu như vậy, h từ trong ra ngoài đều khiến người ta yêu thích.

Tô Mặc thấy hắn ngẩn người, tiến lên kéo hắn một cái: “Ngẩn người gì thế, đi thôi~”

Trần Thiếu Khanh đến bên cửa sổ, kéo Tô Mặc cùng nhảy ra ngoài.

Lúc này tâm trạng Lâm Chính Lương rất tốt, nghĩ đến việc sắp phát tài rồi, nếu có thể lấy được Tôn Hằng thì sau này công trình vườn hành cung chẳng phải đều thuộc về Lâm gia sao, sau này còn có việc quản lý, đó đều là những việc kiếm tiền rất nhanh.

Đến lúc đó, việc lấp đầy cái hố của nhi tử của ông ta chỉ là chuyện nhỏ, chỉ riêng khoản thu nhập này mỗi năm của họ không biết cao hơn bây giờ bao nhiêu lần.

Mặc dù Tôn Hằng nói rằng hắn chỉ là Thị lang tạm quyền nhưng nếu trở thành người nhà, hắn còn có thể không nghĩ cách để đưa công trình về tay nhạc phụ của mình sao.

“Lão gia, không thể để Tôn Hằng chạy mất được, bây giờ ông hãy gửi thiệp, thông báo cho những người có mặt mũi ở thành Trường Phong của chúng ta, bao gồm cả Tri phủ đại nhân, để họ thấy Tôn Hằng đi ra từ phòng của tiểu thư chúng ta.” Phu nhân Trịnh thị của ông ta ở bên cạnh bày mưu tính kế.

“Mặc dù bây giờ hắn bị Tô gia liên lụy, con đường làm quan không được như ý nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù sao cũng là làm quan ở kinh thành, ngày thường chúng ta muốn với tới cũng không với tới được, nếu Y Nhi được gả cho hắn thì đúng là đốt hương cầu nguyện rồi, không tệ, bây giờ ta sẽ gửi thiệp trước cho Tri phủ đại nhân, sau đó gửi cho những người có mặt mũi khác ở thành Trường Phong, đến lúc đó hắn Tôn Hằng muốn chối cũng không được.”

Tô Mặc nghe xong nhíu mày, tên thương nhân đen tâm này, vì kiếm tiền cho mình, hoàn toàn không màng đến lễ nghĩa liêm sỉ, không chỉ liên lụy đến danh tiết của nữ nhi ruột mà còn muốn Tôn đại nhân làm trái pháp luật, hủy hoại tiền đồ của Tôn đại nhân.

Không được! Tôn Hằng là người Tô gia, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Nhưng mà, nàng suy nghĩ một chút, nếu Tần Tri phủ đại nhân đến thì có thể diễn một vở kịch hay rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc ẩn thân ra khỏi Lâm phủ, tìm một nơi vắng vẻ, gọi Trần Thiếu Khanh ra.

“Sư huynh, huynh đưa Tôn đại nhân vào không gian của ta, huynh đi tìm một người được không?” Tô Mặc nhẹ giọng nói.

“Không được! Tô Mặc, muội không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Trần Thiếu Khanh nghiêm mặt nói.

“...” Tô Mặc suýt chút nữa hóa đá tại chỗ, cái quỷ gì thế, sư huynh không phải điên rồi chứ, thế mà lại bắt đầu chú trọng đến nam nữ thụ thụ bất thân?

“Sư huynh, hình như huynh cũng là nam nhân...” Tô Mặc xoa xoa trán, thăm dò hỏi.

“Ta không giống...” Trần Thiếu Khanh trả lời không đầu không đuôi, lúc đầu rất có khí thế nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ.

“Được rồi~ Vậy chúng ta đổi, ta đi tìm người, sư huynh đưa Tôn đại nhân về phủ đi.”

Tô Mặc bất lực, sư huynh chính là sư huynh, nếu nàng hỏi thêm vài câu nữa, biết đâu hắn sẽ lập tức trở mặt.

Hai người bàn bạc xong, chia nhau hành động.

Người Tô Mặc muốn tìm chính là người trong lòng của Lâm Y, tên lưu manh trong miệng Lâm Chính Lương, Trương Điển.

Đã là lưu manh thì những người thường tụ tập cùng nhau chắc chắn cũng là lưu manh.

Tô Mặc tùy tiện tìm một tên lưu manh trên phố: “Này! Biết Trương Điển không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tên lưu manh còn khá trẻ, tóc tai bù xù, còn cắm cả mấy cọng cỏ, dùng ống tay áo rách lau nước mũi, lắc đầu: “Không biết.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 145: Chương 145



“Có thể giúp ta tìm người này không? Có tiền kiếm đấy.” Tô Mặc tiện tay lấy một thỏi bạc từ trong không gian ra.

Tên lưu manh trợn tròn mắt: “Đều cho ta sao?”

Tô Mặc thấy mắt hắn ta sắp rơi ra ngoài, biết mình đưa nhiều quá rồi, nàng đảo mắt một vòng, gật đầu: “Nửa canh giờ tìm được thì đều là của ngươi, sau đó sẽ cắt một nửa.”

Lời còn chưa dứt, tên lưu manh đã chạy mất dạng, như một cơn gió lốc.

Có tiền là tốt, Tô Mặc cuối cùng cũng hiểu được câu tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Không chỉ có thể sai khiến ma quỷ, nếu đưa đủ tiền thì có thể sai khiến cả núi.

Quả nhiên danh tiếng của lưu manh không phải là hư truyền, chưa đến nửa canh giờ đã có tin tức.

“Phố Tây, nhà thứ ba, chính là nhà hắn.” Tên lưu manh vừa nói vừa đưa tay xin tiền.

Tô Mặc ném thỏi bạc, tên lưu manh nhảy lên, bắt được chính xác, sau đó đắc ý nháy mắt với nàng, vui vẻ chạy đi.

Tô Mặc dò hỏi tìm được phố Tây, tìm đến nhà thứ ba, quả nhiên có một cái sân nhỏ, cổng sân khép hờ, Tô Mặc đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Không có ai, Tô Mặc gõ cửa, không có động tĩnh, nàng đẩy cửa phòng, bước vào nhà.

Trong nhà tối om, không nhìn thấy gì, đột nhiên nàng cảm thấy trên đầu có một tấm lưới lớn chụp xuống, nàng thầm kêu không ổn, khi tấm lưới rơi xuống người, nàng nhanh chóng ẩn đi thân hình.

“Ha! Trương ca, tên ngốc này cuối cùng cũng bị bắt rồi.” Cửa mở, có mấy người đi vào, người đi đầu chính là tên lưu manh mà Tô Mặc tìm.

Tên nhãi này, dám lừa ta, xem lát nữa lão nương đây xử lý ngươi thế nào.

Tô Mặc nghiến răng nói.

“Bắt được rồi sao? Tiểu Đậu Tử, người đâu?” Một nam tử trẻ tuổi, hắn v**t v* đầu thiếu niên kia hỏi.

Tiểu Đậu Tử đi lật tấm lưới lớn, kỳ lạ, chẳng có gì cả.

Sao có thể? Hắn rõ ràng nhìn thấy nàng đẩy cửa đi vào.

“Trương ca, ta thật sự nhìn thấy nàng đi vào.” Tiểu Đậu Tử vừa nói vừa lật lại tấm lưới, đột nhiên hắn lao về phía trước.

Rầm một tiếng nằm sấp xuống đất.

“Tiểu Đậu Tử, ngươi làm sao vậy?” Trương Điển hỏi.

“Tên béo, sao ngươi lại đá ta?” Tiểu Đậu Tử nhổ một ngụm nước bọt, giận dữ mắng tên mập đằng sau.

“Ta... ta không có mà~” Tên mập mặt đầy vẻ vô tội, rõ ràng hắn đứng im ở phía sau, sao Tiểu Đậu Tử lại nói hắn đá hắn ta?

Trương Điển cũng rất khó hiểu: “Tên mập không động, là ngươi tự nhiên lao về phía trước.”

“Trương ca, chính là hắn đá ta.” Tiểu Đậu Tử đứng dậy định lý luận với tên mập.

Trương Điển vội vàng tách hai người ra: “Chúng ta đều là huynh đệ, sao lại đánh nhau?”

Lời này rất có lý, hai người không nói gì nữa.

Đột nhiên tên mập bị tát một cái, nhanh và mạnh, trên mặt béo để lại năm dấu ngón tay.

“Tiểu Đậu Tử sao ngươi lại đánh ta? Ta đã nói không phải ta đá ngươi, ngươi còn không tin~”

Tên mập tủi thân chỉ tay vào tay Tiểu Đậu Tử nói.

Tiểu Đậu Tử cũng ngây người, là tay hắn đánh nhưng đúng là có người cầm tay hắn đánh.

Hắn căn bản không kịp phản ứng, lòng bàn tay đã bị nâng lên “Bốp.” một cái đánh vào mặt tên mập.

“Không phải ta.” Tiểu Đậu Tử biện giải nhưng rõ ràng không đủ tự tin.

Bởi vì hắn biết mình bị oan nhưng oan ức này chỉ có mình hắn biết.

“Tiểu Đậu Tử, chính là ngươi, ta nhìn thấy ngươi đánh tên mập rồi, sao ngươi còn không nhận?” Trương Điển ở bên cạnh chất vấn, Tiểu Đậu Tử vô cùng tủi thân, ngay cả Trương ca mà hắn kính trọng nhất cũng oan cho hắn ta, không tin hắn ta, vành mắt hắn lập tức đỏ hoe.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 146: Chương 146



Tô Mặc khoanh tay nhìn hắn ta, vẻ mặt chế giễu: “Đáng đời! Cho ngươi trêu chọc lão nương đây.”

“Tiểu Đậu Tử, nói thật đi, số bạc này từ đâu ra, căn bản không có kẻ xấu nào tìm ta, đúng không, số bạc này chẳng phải ngươi lại đi ăn trộm sao?” Trương Điển ngồi xổm xuống, mặt lạnh hỏi.

“Ngươi lại đi ăn trộm? Tiểu Đậu Tử, ta thấy ngươi là chó không sửa được ăn cứt.” Tên mập mặt đầy vẻ khinh thường.

“Không phải! Ta không trộm, chính là tên xấu xa kia đưa, ta không nói dối, ta chỉ thấy nàng đi vào, oa...” Tiểu Đậu Tử càng nói càng tủi thân, dứt khoát mở miệng khóc lớn.

“Ha ha, báo ứng rồi!” Tô Mặc ngồi trên ghế, khoanh chân nhìn, cười mãi không ngừng được không biết phá luôn thuật ẩn thân, hiện thân.

“Ca, chính là nàng! Chính là nàng!” Tiểu Đậu Tử ngẩng đầu nhìn Tô Mặc đang cười ha hả, chỉ tay gọi.

Tô Mặc giật mình, lập tức nhanh chóng ẩn thân, đợi đám người Trương Điển nhìn lại thì không thấy bóng người đâu nữa, chỉ còn một chiếc ghế rách.

“Tiểu Đậu Tử! Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám lừa người, đừng trách ta nhẫn tâm, không thèm để ý đến ngươi nữa.” Trương Điển thực sự có chút tức giận, hài tử này thật khó dạy, nói dối liên miên, hắn đã nói đến khản cả cổ cũng chẳng có tác dụng gì.

“Ca, đừng để ý đến hắn nữa, trong miệng hắn không có một câu thật.” Tên mập vô duyên vô cớ bị đánh, đương nhiên không nói tốt cho hắn.

“Tiểu Đậu Tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, số bạc này rốt cuộc là từ đâu ra? Có phải ngươi ăn trộm không?” Trương Điển cố nhịn cơn giận hỏi.

Tiểu Đậu Tử là hàng xóm của hắn, từ nhỏ không có cha, thân thể nương Tiểu Đậu Tử không tốt, còn phải nuôi ba đứa con, Tiểu Đậu Tử là đại ca, còn có hai muội muội.

Sau khi cha Trương Điển mất, hắn tự mở một trạm giao dịch, đủ loại người, không có ai là hắn không tiếp xúc.

Nghề này phải có quan hệ rộng, nhiều mối quan hệ, thông tin nhanh nhạy mới có thể kiếm được tiền.

Hắn còn thường xuyên giúp đỡ gia đình Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử coi hắn như ca ca ruột.

Tên mập là con của cữu cữu hắn, mấy người thường vây quanh Trương Điển chơi cùng, bọn họ rất thích vị ca ca lớn hơn bọn họ bảy tám tuổi này.

Tiểu Đậu Tử hoàn toàn suy sụp, hắn khóc lớn: “Ta biết đại ca thích Lâm Y tỷ nhưng cha nương nàng ấy chê đại ca nghèo, khắp nơi làm khó đại ca, luôn tìm người tính kế đại ca, ta tưởng lần này lại là người của bọn họ nên mới lừa bạc của nàng ta, còn giăng lưới trong căn nhà hoang này, chính là muốn bắt tên xấu xa đó, ta nói toàn là sự thật, nếu ta nói dối thì cả đời này ta sẽ không được ăn thịt, hu hu...”

Hắn càng nói càng tủi thân, nước mắt như những hạt châu đứt dây rơi xuống.

Trương Điển thấy hắn khóc như vậy, không khỏi bắt đầu nghi ngờ: “Ngươi nói xem, người tìm ta là ai? Hắn đã hỏi ngươi những gì?”

“Là một nữ nhân, trông nhỏ hơn ca, nàng ta hỏi ta có quen biết ca không, sau đó đưa bạc cho ta bảo ta đi dò la tin tức của ca.”

“Nữ nhân?” Trương Điển đứng dậy, vỗ một cái vào đầu hắn: “Tên già đói rách kia sao có thể tìm một nữ nhân đến thu thập ta, ngươi có não không?”

“Đúng vậy! Hắn đúng là ngu như heo.” Tô Mặc lắc lư đi từ ngoài nhà vào.

Tiểu Đậu Tử thấy nàng, kinh ngạc nói: “Vừa nãy ngươi rõ ràng ngồi trên ghế, sao lại chạy ra ngoài rồi?”

Tô Mặc giơ tay ra: “Đưa đây~”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 147: Chương 147



“Cái gì?” Tiểu Đậu Tử lắp bắp.

“Số bạc ngươi lừa của ta.” Giọng Tô Mặc không lớn nhưng lại có uy nghiêm.

Trương Điển ném số bạc trong tay ra, Tô Mặc đưa tay bắt lấy, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực: “Ngươi chính là Trương Điển, đi theo ta.”

Trương Điển cau mày: “Ngươi là ai, tại sao ta phải đi theo ngươi.”

“Không đi, tối nay nương tử của ngươi sẽ là của người khác, đến lúc đó đừng hối hận.” Tô Mặc trêu chọc.

“Ngươi có ý gì?” Trương Điển không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.

Thế là Tô Mặc kể lại tường tận những chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

Trương Điển tức đến mặt trắng bệch, hắn nắm chặt tay: “Tên chó già này, ta đi tìm ông ta tính sổ.”

Tô Mặc nhíu mày, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi đi tìm ông ta tính sổ? Bằng cái gì? Dùng nắm đ.ấ.m của ngươi để đánh gia đinh trong phủ của ông ta? Cướp nương tử của ngươi về? Ngươi có bị ngốc không?”

“Đúng vậy, đại ca, Lâm gia có nhiều tay sai như vậy, ngươi đánh không lại đâu.” Tên mập cũng phụ họa theo.

Trương Điển đã có chút mất lý trí, nghĩ đến nữ nhân mình yêu sắp bị cha nàng gả cho nam nhân khác, hắn sắp phát điên rồi.

Tô Mặc vẫy tay: “Bình tĩnh nào, ta có thể giúp ngươi nhưng có một chuyện phải do chính ngươi đích thân làm.”

Nói rồi, nàng thì thầm vào tai hắn vài câu, tên mập và Tiểu Đậu Tử cũng ghé lại gần muốn nghe, bị Tô Mặc đá một phát một, sợ hãi vội vàng trốn thật xa.

Tiểu cô nương này trông thì dễ thương nhưng thật hung dữ...

Lúc này, Tần Quảng Chi đang đau đầu thì đột nhiên nhận được một tấm thiệp đỏ.

Mở ra xem, có chút kinh ngạc: “Tên Lâm Chính Lương này lại có chủ ý gì, con gà sắt vạn năm này lại muốn mời khách? Ông ta có ý gì?”

Người đưa thiệp nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của lão gia chúng ta, đặc biệt mời Tần đại nhân và Tôn đại nhân cùng nhiều người khác đến chung vui.”

“Ồ, biết rồi.” Tần Quảng Chi nghe nói có Tôn Hằng, miễn cưỡng đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe nói Tôn Hằng và Lâm Chính Lương là họ hàng, nể mặt Tôn Hằng, hắn ta cũng phải đi một chuyến, vốn định thẩm vấn hai tên thị vệ, xem ra phải dời sang buổi chiều rồi.

Hắn ta bảo sư gia ứng trước một ít bạc, bảo nha dịch bọc lại đặt lên khay, rồi ngồi xe ngựa đến phủ Lâm.

Lâm Chính Lương và phu nhân Trịnh thị đích thân ra đón, Tần Quảng Chi nhìn quanh: “Tôn đại nhân đâu, vẫn chưa đến sao?”

Lâm Chính Lương cười tươi: “Chốc nữa đại nhân sẽ thấy Tôn đại nhân.”

Tần Quảng Chi liếc ông ta một cái, sao thấy con cáo già này hôm nay nói năng bí ẩn thế, chẳng lẽ lại đang tính toán gì?

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, đi vào.

Lúc này, Lâm Chính Lương thấy mọi người đến đông đủ, vội nói với quản gia: “Không còn sớm nữa, bảo mấy bà v.ú đi xem tiểu thư thế nào rồi?”

Lâu như vậy, cơm đã chín rồi chứ?

Vài bà v.ú dẫn theo mấy tên gia đinh hùng hổ đi về khuê phòng của Lâm Y, vào đến sân, lắng nghe bên trong, thấy yên tĩnh, không có một tiếng động.

“Tiểu thư có ở đó không? Lão gia mời tiểu thư ra ngoài.” Một bà v.ú vỗ cửa gọi.

Sau đó, bà ta nhỏ giọng dặn dò những người phía sau: “Chốc nữa tiểu thư khóc lóc om sòm, các ngươi hãy ra tiền viện gọi người, tốt nhất là có thể gọi được Tần đại nhân Tri phủ.”

Gia đinh ở phía sau liên tục gật đầu.

Cửa tự nhiên mở ra, bà v.ú giật mình, định thần lại thì cùng những người phía sau lần lượt đi vào.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 148: Chương 148



Vừa vào, một bóng người lao về phía bà ta, Vương ma ma nhìn kỹ, hóa ra là tiểu thư.

“Ma ma, ta...” Lâm Y khóc nức nở.

Tốt lắm! Đúng như mong đợi.

Vương ma ma vội ra hiệu cho những người phía sau, thấy có gia đinh đi ra báo tin, mới giả vờ giả vịt nói: “Tiểu thư đứng dậy nói chuyện, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lâm Y quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, khóc như mưa như gió nhưng không nói một lời.

Vương ma ma sốt ruột: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy tiểu thư?”

Lâm Y chỉ vào chiếc trướng: “Hắn say rượu loạn tính, đã... đã...”

Vương ma ma mừng thầm, không tệ, cơm đã chín rồi.

Tôn đại nhân, lần này ngươi không thoát được đâu!

Mọi người nhanh chóng được gọi đến, khách khứa có mặt mũi trong đại sảnh đều đi theo, trong đó có cả Tần tri phủ.

Tần Quảng Chi rốt cuộc cũng nắm được chút manh mối, e rằng vở kịch trong phòng khuê của tiểu thư này mới là mục đích mời hắn ta đến, vậy thì nam nhân trong phòng khuê là ai?

Đột nhiên, một ý nghĩ ập đến, không phải là Tôn Hằng chứ?

Hắn ta nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Chính Lương khi nhắc đến Tôn Hằng, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vỗ đầu một cái, không phải hắn thì là ai!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tôn Hằng và Lâm tiểu thư?

Ả xấu xí này làm sao xứng với Tôn đại nhân quan nhị phẩm?

Ồ!! Tần Quảng Chi lập tức hiểu ra mọi chuyện, lão cáo già này chắc chắn là để mắt đến Tôn Hằng, lại lo người ta không để mắt đến nữ nhi mình, thế là Lâm lão cẩu này mới bày ra một màn như vậy!

Thú vị...

Tần Quảng Chi không thích Lâm Chính Lương, cũng không ưa Tôn Hằng, hai người không ưa nhau cắn xé nhau, thật đẹp mắt!

Hắn ta bỗng có chút mong chờ.

“Tiểu thư rốt cuộc là sao, sao lại muốn tìm đường chết?” Lâm Chính Lương giả vờ chạy đến.

Vào phòng, Vương ma ma đang an ủi tiểu thư nhưng không hề vén màn trướng, bà ta đang đợi lão gia gọi mọi người đến đông đủ.

Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.

“Y nhi, rốt cuộc là sao?” Lâm Chính Lương gầm lên.

Giọng nói vừa to vừa vang, Tần Quảng Chi không khỏi liếc nhìn ông ta.

Chậc! Không ngờ con gà trống sắt thành Trường Phong vạn năm này lại là một diễn viên giỏi như vậy.

“Cha, hắn uống say, con và hắn đã có quan hệ phu thê.” Lâm Y vừa nói mặt vừa đỏ bừng, lại còn có vẻ thẹn thùng.

Lâm Chính Lương liếc nàng ấy một cái, vở kịch này diễn sai rồi, chẳng phải nàng ấy nên khóc lóc om sòm sao?

Sao trông có vẻ còn rất vui mừng vậy.

“Hắn là ai? Sao lại to gan như vậy?” Lâm Chính Lương đưa tay định vén màn trướng.

Nhưng Lâm Y lại dùng thân mình chặn cha lại: “Đã có nhiều người biết con và hắn có quan hệ rồi, vậy thì con không thể không gả cho hắn, nếu không con không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.”

Lâm Chính Lương nghiêm mặt nói: “Đó là đương nhiên, nếu hắn dám làm nhục con mà không cưới con, vậy thì hắn chính là một tên súc sinh!”

Nói rồi liếc nhìn màn trướng, nam nhân trong màn trướng dường như đã tỉnh, đang chăm chú lắng nghe.

Thật thú vị!

Xem ra lần này Tôn Hằng chắc chắn sẽ trở thành con rể của ông ta, ông ta sắp được làm nhạc gia của một viên quan nhị phẩm rồi.

Lâm Chính Lương thực sự có chút nóng lòng nhưng nữ nhi lại không vội không vàng, vẫn đứng chắn trước màn trướng.

“Hôm nay Tần đại nhân cũng ở đây, các thúc bá đều làm chứng, vì chuyện hoang đường này, tiểu nữ đã thất thân với nam nhân trong màn trướng, vậy thì hắn chỉ có thể cưới ta, ta cũng chỉ có thể gả cho hắn...”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 149: Chương 149



Lâm Y chưa nói hết lời, Tần Quảng Chi đã chen ngang: “Nếu Lâm tiểu thư không muốn gả cho hắn, có thể báo quan, bản quan có thể làm chủ cho tiểu thư, trừng trị tên vô lại này.”

Lâm Chính Lương nghe xong vội vàng nói: “Chuyện này liên quan đến danh tiết của tiểu nữ, không thể để nhiều người biết được, hay là giải quyết riêng đi!”

Tô Mặc ẩn thân suýt nữa thì bật cười, gọi hết những người có mặt mũi ở thành Trường Phong đến, còn nói không muốn nhiều người biết, đúng là đồ khốn nạn khẩu phật tâm xà.

“Ta nguyện cưới Lâm tiểu thư! Nguyện cả đời đối xử tốt với nàng!” Người trong màn trướng giọng khàn khàn nói.

Tần Quảng Chi lắng nghe, sao cảm thấy giọng nói này không giống giọng của Tôn Hằng đại nhân?

Nhưng Lâm Chính Lương lại tỏ ra nóng lòng, căn bản không chú ý lắng nghe, chỉ muốn nhanh chóng vén màn trướng, để mọi người chứng kiến, ép Tôn Hằng cưới nữ nhi của mình.

Bây giờ hắn đã tự nói là nguyện ý, vậy còn chờ gì nữa, tiểu tế ngoan! Lộ mặt đi!

Nói rồi, ông ta nhanh chóng xông lên, một tay vén màn trướng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía nam nhân đang quay lưng trên giường.

Tần Quảng Chi không khỏi nhíu mày, hắn không phải Tôn Hằng...

“Trương Điển! Sao lại là ngươi?” Lâm Chính Lương liếc mắt đã nhận ra nam nhân này là ai,ông ta tức giận hét lên.

“Trương Điển bái kiến nhạc phụ đại nhân!” Trương Điển quay người lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, xuống giường hành lễ với Lâm Chính Lương.

“Lâm chưởng quỹ, đây là ai? Giới thiệu với mọi người đi.” Có người ở phía sau trêu chọc.

“Đây không phải là Trương Điển của trạm giao dịch sao? Người có tin tức nhanh nhất ở thành Trường Phong này, sao nào, Lâm chưởng quỹ lại để mắt đến hắn rồi?”

Có người cười khẩy, không ngờ Lâm tiểu thư lại ở bên một người mở trạm giao dịch.

Nhưng cũng phải, Tần tiểu thư dung mạo xấu xí, bị hủy dung, có người chịu lấy nàng ấy cũng không tệ rồi.

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, không biết là ai dụ dỗ ai nữa!

“Cút! Ai là nhạc phụ của ngươi!” Lâm Chính Lương tức giận, gầm lên với Trương Điển: “Tần đại nhân, tên khốn này dám chiếm tiện nghi của nữ nhi nhà ta, mau bắt hắn ta vào ngục.”

Mọi người đều chế giễu nhìn Lâm Chính Lương: “Này! Vừa rồi Lâm chưởng quỹ không nói như vậy, không phải là nói muốn vì danh tiết của Lâm tiểu thư mà không muốn làm lớn chuyện sao?”

Có người trêu chọc.

Lâm Chính Lương tức đến mặt mày xanh mét, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng phải nam nhân trong phòng phải là Tôn Hằng sao?

Sao lại đổi thành tên khốn này rồi, nói là mở trạm giao dịch nhưng thực chất chỉ là một tên buôn bán đồ cũ, chẳng có việc gì đàng hoàng, sao xứng với nữ nhi của mình?

Huống hồ, tìm Tôn Hằng có thể giúp mình kiếm kế sinh nhai, kiếm được tiền có thể bù đắp vào cái lỗ hổng của đứa nhi tử bại gia của mình.

Trương Điển có thể giúp được gì? Hắn nghèo rớt mồng tơi, ngoài việc quen biết nhiều người thì có thể nói là chẳng có gì, chỉ là một tên lưu manh.

Nữ nhi của mình thà gả cho lợn chứ không thể gả cho hắn.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức nói với Tần Quảng Chi: “Đại nhân mau bắt tên khốn đã hủy hoại danh tiết nữ nhi nhà ta này lại, bắt vào đại lao.”

Lâm Y nghe xong lập tức chặn Trương Điển lại: “Cha làm sao có thể nuốt lời, vừa rồi đã nói lại không chịu nhận, nhiều khách quý như vậy đều nhìn thấy nghe thấy, cha không sợ người ta nói cha không giữ chữ tín sao?”
 
Back
Top Bottom