Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết

Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết
Chương 10: Chương 10



Tam tỷ nắm tay nàng ấy:

"Kẻ khác bày kế như vậy, chỉ muốn chúng ta cá c.h.ế.t lưới rách. Nhưng Hoạ Vãn chỉ mất đi chút hư danh, lại kết được tình bằng hữu sâu sắc với Giang tiểu thư, suy cho cùng, Hoạ Vãn là người thu được lợi."

Giang tiểu thư cảm động vô cùng:

"Đừng gọi ta là Giang tiểu thư nữa, nghe xa cách quá. Ta lớn hơn muội hai tuổi, nếu muội bằng lòng, chi bằng xem ta như tỷ tỷ, xưng tỷ muội cho thân thiết."

Giang tiểu thư và tam tỷ tay bắt mặt mừng, người vui vẻ nhất chẳng ai khác ngoài thái tử điện hạ.

Hắn không nỡ buông bỏ binh quyền của Giang gia, bởi vậy mới lựa chọn để tam tỷ nhẫn nhịn, để Giang gia cảm kích hắn khôn xiết.

Vậy mà chỉ bằng một đóa hoa úa tàn qua hôm sau sẽ rụng cánh, hắn lại mơ tưởng tam tỷ sẽ mang lòng cảm kích sâu nặng, thật nực cười.

Kiếp trước Giang tiểu thư tiến vào Đông cung như ý nguyện, nhưng vì tính tình thẳng thắn, không giỏi toan tính trong hậu viện, chưa đầy hai năm đã tiều tụy héo hon.

Lúc ta phụng mệnh bắt mạch cho nàng ấy, nàng ấy đè lại người ta:

"Chim trong lồng cả đời chẳng nhìn thấy ánh sáng, có gì đáng để cứu nữa. Cô nương tốt, để ta đi thanh thản đi."

Thậm chí nàng ấy còn nói với người khảo hạch ta rằng ta tâm địa hiền lương, y thuật cao minh, là nhân tài khó gặp, bảo họ cho ta điểm thật cao.

Ta chưa cứu được nàng ấy, nhưng nàng ấy đã từng thật lòng giúp ta.

Về sau, người mới của thái tử b.ắ.n c.h.ế.t con chim ưng hắn yêu nhất, nàng ấy cầm kiếm đuổi g.i.ế.c tới trước mặt thái tử, bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Nàng ấy vốn là cánh ưng chao liệng, lại bị nhốt trong ngục tù Đông cung, sau khi bị bẻ gãy cánh rồi lại mất cả mạng.

Bi ai biết mấy.

Sống lại kiếp này, ta và tam tỷ giúp nàng ấy vút cánh tận trời xanh, chủ động nắm lấy vị trí trắc phi nàng ấy từng do dự.

Tam tỷ giúp ta siết chặt lại áo choàng:

"Một mũi tên trúng ba đích, tứ muội nói xem, ta có thể làm được không?"

Khiến thái tử phải nhìn bằng con mắt khác, khiến Giang tiểu thư chủ độngnhường vị trí, và còn… trả thù Lâm Dao Âm.

Ánh mắt ta lóe sáng:

"Tất nhiên là được!"

18

"Bài thơ của ngươi bị người ta ăn cắp, giấc mộng hão huyền nổi danh thiên hạ của ngươi cũng vỡ tan rồi, thế nào, vừa lòng chưa?"

Lâm Dao Âm âm trầm đứng trong bóng tối nơi hành lang, đợi đến khi chúng ta đến gần mới chậm rãi bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đã c.h.ế.t trong tay ta một lần, thì cũng có thể c.h.ế.t trong tay ta vô số lần. Kiếp trước kiếp này, các ngươi đều không có kết cục tốt đẹp!"

Quả nhiên, nàng ta cũng đã quay lại rồi.

"Chúng ta có được c.h.ế.t thanh thản hay không thì chưa rõ, chỉ biết rằng kế hay của ngươi đã chặt đứt tiền đồ của a đệ ngươi rồi."

Theo dõi ad tại fb: Tia Nắng Sau Mưa nhé.

Lâm Dao Âm ngừng thở còn chưa kịp mở miệng thì hạ nhân đã thở hổn hển chạy tới bên Lâm Nghiễn Thư:.

"Công tử, Tô tiểu thư xảy ra chuyện rồi! Giang tiểu thư... Giang tiểu thư đã quật một roi đánh rách lưng Tô tiểu thư!"

"Cái gì?"

Hắn cuống cuồng chạy đến phủ thái phó, đợi hắn ở đó là một cái tát như trời giáng của Tô tiểu thư và thư từ hôn của phủ thái phó.

Mưu hèn kế bẩn của tỷ tỷ hắn đã khiến Tô tiểu thư bị người biểu tỷ ruột của mình hận đến tận xương tủy.

Lâm Dao Âm trợn tròn mắt, nhìn ta và tam tỷ như thấy quỷ: "Các ngươi đã làm gì?"

Tam tỷ giúp nàng ta chỉnh lại cây trâm bị lệch, từ tốn nói:

"Đợi khi a đệ ngươi về khóc lóc kể khổ với ngươi, ngươi sẽ rõ thôi."

Chỉ bởi hôm ấy trong lúc Lâm Dao Âm gào khóc điên loạn, hét lên câu “Lâm Quan Quan, ngươi đáng ra phải bị tường sập đè chết”, ta đã đoán được nàng ta đã sống lại.

Mà với tính tình của nàng ta, sao có thể chịu nổi cảnh tam tỷ từng bước lên cao, nhất định sẽ giở trò trên người tam tỷ.

Chúng ta thuận theo thế cuộc, cố ý để lộ chuyện phủ thái tử muốn lấy tình cảm làm thơ lần này cho nàng ta biết.

Bài thơ mà kiếp trước trẻ con đầu đường cuối ngõ đều thuộc nằm lòng, thì sao Lâm Dao Âm có thể không biết.

Vì vậy, nàng ta muốn cắt đứt đường tiến thân của tam tỷ, lại còn mượn tay Giang gia ép tam tỷ đến mức mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Mà Giang tiểu thư chính là con d.a.o thích hợp nhất.

Vừa hay, vị hôn thê của Lâm Nghiễn Thư lại là biểu tỷ muội của Giang tiểu thư, đương nhiên bài thơ kia sẽ được đưa đến tay Giang tiểu thư.

Tiếc thay, lại thất bại rồi.

Giang tiểu thư chẳng những vì gặp tam tỷ quá muộn mà sinh lòng tiếc nuối, lại còn kết nghĩa chi giao, trở thành bằng hữu thân thiết, mà nữ nhi thái phó đã đưa bài thơ cho Giang tiểu thư cũng bị nàng ấy quất cho một roi, mất hết mặt mũi.

Giấc mộng trèo cao của Lâm Nghiễn Thư mới thật sự vỡ tan tành.

Tối đó, Lâm Nghiễn Thư xông vào viện Lâm Dao Âm làm ầm một trận rất lâu, sau đó mới từ từ lắng xuống, hai người đàm đạo dưới ánh nến tới gần sáng mới chịu tách ra.

Một phen bàn bạc, chẳng qua là muốn dùng mạng tam tỷ để dẹp yên cơn giận kia.

Kẻ hưởng lợi lớn nhất trong Lâm gia, cuối cùng cũng đã lộ diện rồi.
 
Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết
Chương 11: Chương 11



19

Giống như kiếp trước, Lâm Dao Âm nhân lúc ta và tam tỷ ở thư phòng bên hồ, lại sai người nhét rắn độc vào góc tường.

Tỷ đệ bọn họ đắc ý ngồi trong hành lang phẩm trà, chỉ đợi chúng ta thổ huyết mà chết.

Mãi đến khi trong thư phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai người họ mới vội vã xông vào.

“Tam muội không sao chứ, nghe nói rắn năm bước cực độc, nếu như mà…”

Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều c.h.ế.t sững.Ta và tam tỷ bình yên vô sự đứng cạnh nhau, chỉ có nội thị thân cận của thái tử đến tặng lễ vật cho tam tỷ thì đang ôm vết thương ở chân mà k** r*n không ngừng.

“Mau, mau mời thái y!”

Lúc này, hai người kia mới thật sự cuống cuồng.

Loài vật kịch độc vốn chỉ ẩn mình nơi núi sâu, sao có thể đột nhiên xuất hiện trong hậu viện Lâm gia, lại đúng thư phòng của tam tiểu thư, nhất định là có người cố ý gây nên.

Chỉ cần thái tử chịu điều tra, tra hỏi vài câu là biết ngay ai bán rắn độc, lại do tay ai đưa vào phủ.

Lâm Dao Âm, ắt chẳng còn đường thoát.

Hai người lảo đảo chực ngã, phụ thân vội vàng bao che:

“Phủ họ Lâm gần sông bảo vệ thành, rắn rết chuột kiến vốn nhiều hơn thường, hôm qua bên giường ta cũng có một con rắn tre bò qua, không ngờ hôm nay thư phòng của Họa Vãn cũng gặp chuyện.”

Ông ta lấy ra một xấp ngân phiếu, nhét vào tay áo của nội thị: “Đều là chuyện ngoài ý muốn, mong công công rộng lượng bỏ qua.”

Công công nhận ngân phiếu, xử lý xong vết thương bèn chuẩn bị rời đi:

“Bên thái tử ta tự biết bẩm báo rõ ràng, chỉ là vật độc thế này không thể chấp nhận được. Ta bị cắn một cái và coi như xử lý kịp thời mà còn phải cắt bỏ một mảng thịt. Nếu là cắn phải người khác không kịp xử lý, há chẳng phải khó giữ nổi mạng rồi sao?”

Phụ thân vâng dạ không ngớt miệng.

Tiễn nội thị xong, ông ta đập mạnh lên bàn.

Tam tỷ còn chưa đợi ai lên tiếng đã quỳ xuống.

“Nữ nhi không biết mình đã đắc tội gì với đại tỷ và A huynh, mà bị hai người hết lần này tới lần khác mưu hại. Nếu hôm nay công công không đột nhiên ghé qua, thì người bị rắn độc cắn chắc chắn đã là nữ nhi rồi.”

“Vào Đông cung vốn không phải là nguyện vọng của con, chỉ vì thấy phụ thân bôn ba quan trường quá vất vả, con mới gắng sức chống đỡ làm tròn bổn phận. Nếu đại tỷ và A huynh đã sợ con trèo cao thì xin phụ thân niệm tình cha con, hãy cho con về điền trang sống đi.”

Sắc mặt phụ thân lạnh đi, tam tỷ đã dâng hết chứng cứ lên trước mặt ông ta.

“Đây đều là lời khai của tỳ nữ thân cận của đại tỷ, xin phụ thân xem qua.”

Từng câu từng chữ đều là lời cáo buộc Lâm Dao Âm và Lâm Nghiễn Thư.

Không chỉ có chuyện nàng ta trộm thơ của tam tỷ gửi đến phủ thái phó, lại còn có chi tiết thơ bị đưa đến tay Giang Ấu Nghi.

Cũng có toàn bộ quá trình nàng ta mua rắn hại người khác.

Phụ thân tức đến phát run, nhưng vẫn bênh vực đôi tử nữ kia của ông ta:

“Lời của hạ nhân không đáng tin. Đừng để bị tiện nên lợi dụng mới phải.”

“Hôm nay phụ thân mệt rồi, các con lui ra đi.”

Tam tỷ bất chợt ngẩng mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng đáng sợ:

“Nhưng nếu những chứng cứ này là từ Đông cung đưa đến tay con thì sao.”

Phụ thân kinh hãi.

Nhưng vẫn khó lòng đưa ra quyết định, chỉ phất tay cho mọi người lui xuống.

Ánh mắt tam tỷ lạnh lẽo: “Lời khai làm giả chẳng diễn được bao lâu, phải nhanh lên.”

Ta gật đầu: “Chờ tin tốt của ta.”

Trong thư phòng lạnh lẽo, phụ thân ngồi lặng thật lâu.

Như thường ngày, ta bưng bát canh dưỡng thân đẩy cửa thư phòng bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

20

Bát canh đưa đến bên tay, ông ta mệt mỏi phẩy phẩy tay:

"Ta nuốt không trôi, dọn đi thôi."

Ta không nhúc nhích.

Ông ta không vui nói:

"Còn chuyện gì nữa?"

"Nữ nhi nguyện thay phụ thân san sẻ ưu phiền, chẳng hay phụ thân có muốn nghe không?"

Mi mắt ông ta khẽ run, đưa tay đón lấy bát canh của ta:

"Nói đi!"

"Bỏ xe giữ soái, mới là thượng sách."

Thìa canh khựng lại, ông ta lại nói:

"Nói tiếp."

Ta cụp mắt xuống, không chút giấu giếm:

"Đại tỷ đã mất hôn ước, lại mất danh tiết, ngoài huyết mạch thân tình, nàng ta còn có giá trị gì nữa? Hy sinh đại tỷ, giữ lấy a huynh mới là thượng sách."

"Nhị tỷ giàu có một phương, tam tỷ bước vào Đông cung thì tiền đồ vô hạn, tương lai của a huynh... phụ thân đã từng suy nghĩ chưa?"

"Có a huynh, Lâm gia mới có tương lai."

Phụ thân im lặng không nói, khuấy bát canh múc từng muỗng uống cạn sạch.

Ông ta có thương yêu Lâm Dao Âm đến đâu, cũng không bằng nhi tử ở đầu quả tìm của ông ta.

"Dẫu sao cũng là cốt nhục tình thâm, sao Quan Quan phải ép đại tỷ con đến đường cùng.”

Bàn tay dưới ống tay áo ta khẽ run, vội giải thích:

"Chỉ là đưa đến thôn trang, cho tam tỷ và Đông cung một lời giải thích mà thôi, vẫn ăn ngon mặc đẹp, đại tỷ cũng chẳng thiệt thòi gì. Sau này tìm một lý do, đón về cũng được mà."

Bát canh được đặt lại lên khay, phụ thân vô cùng hài lòng:

"Hương vị không tệ, Quan Quan cũng rất hiểu chuyện."

Ta lui ra ngoài, ánh trăng lạnh lẽo rọi lên gương mặt ta, chỉ càng khiến nụ cười lạnh nơi khóe môi ta thêm phần rõ rệt.

Lần này, ân oán tình thù đều nên kết thúc rồi.

Đêm ấy, Lâm Dao Âm bị bịt miệng kéo vào cỗ xe ngựa chờ sẵn ở cửa sau, trong đêm bị đưa tới điền trang.

Lâm Nghiễn Thư siết chặt nắm tay, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình a tỷ hắn bị lôi đi.

Mắt hắn như muốn nứt ra, trong mắt tràn đầy căm hận, nhưng vì muốn bảo toàn bản thân nên vẫn không dám bước ra.

Quay đầu lại nhìn thấy ta, hắn đưa tay phủi lớp bụi vốn không hề tồn tại trên vai ta, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Quan Quan lớn rồi, quả thật khiến a huynh đây kinh ngạc biết bao."

Ta nhoẻn miệng cười, cũng giúp hắn phủi tay áo rộng:

"Đâu có đâu, bất ngờ còn ở phía sau kia kìa."

Hắn bỏ lại một câu hăm dọa mỏi mắt mong chờ rồi nghênh ngang bỏ đi.

Nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong ấy, ta thở dài đầy tiếc nuối:

"Phí hoài rồi, quả thật là uổng phí."

Hai canh giờ sau, trong viện đã náo loạn long trời.
 
Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết
Chương 12: Chương 12



21

Rắn độc bò lên giường của Lâm Nghiễn Thư, cắn vào mặt và cả hai tay của hắn.

Phụ thân áo chưa kịp mặc chỉnh tề, đã vội chạy đến viện hắn xem tình hình.

Thế nhưng nọc độc đã vào cơ thể, để giữ lấy tính mạng, thịt má của Lâm Nghiễn Thư phải bị cắt bỏ, hai tay cũng phải chặt đi.

Nghe xong phụ thân lập tức phun ra một ngụm m.á.u già, ngất lịm tại chỗ.

Ta bảo thái y châm cứu đánh thức phụ thân:

“Nếu không ra tay, a huynh chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu ra tay rồi, a huynh sẽ trở thành kẻ tàn phế khiến cả gia tộc hổ thẹn.”

Choang, một bát trà bị ném xuống chân ta:

“Đó là a huynh của con, nam tử duy nhất của Lâm gia, sao có thể không cứu!”

Cách một cánh cửa, mắt tam tỷ đỏ hoe:

“Chẳng liên quan gì đến nhục nhã, chỉ là nữ tử không đáng giá bằng nam nhân mà thôi!”

“Ta sẽ chứng minh, ngươi và thế đạo này đều sai cả!”

Nghe tiếng Lâm Nghiễn Thư gào khóc xé lòng, đau đớn không muốn sống, ta lại nhớ đến kiếp trước.

Rõ ràng viện phán Thái y viện đã chọn ta làm đệ tử tân truyền, vậy mà vì lấy lòng gia tộc quyền quý, ông ta thà nhường cơ hội cho một tên công tử bột tận đẩu tận đâu, cũng không chịu để ta vào cung.

Ta dựa vào lý mà tranh biện, mặt dày quỳ trước cửa Thái y viện nhiều ngày mới đợi được cơ hội khảo hạch công bằng.

Thế mà lại bị huynh muội bọn họ liên thủ gài bẫy, c.h.ế.t thảm dưới bức tường sụp đổ.

Trước khi chết, sau bức tường sụp, ta thấy vạt áo của Lâm Nghiễn Thư và ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu kiến, tất cả đều đã hiểu rõ.

Nữ tử trong hậu viện mà thôi, chẳng qua chỉ là đá kê chân cho tiền đồ của phụ thân và a huynh.

Kiếp này, những đau đớn và không cam lòng khi tiền đồ đã ở ngay trước mắt nhưng đột nhiên bị chôn vùi, ta từng chút từng chút trả lại cho hắn.

Nhìn hắn bị từng d.a.o một cắt đến mặt mũi chẳng còn hình dạng, sống không bằng chết, ta sung sướng vô cùng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Trời vừa sáng, từ điền trang truyền tin về, ngựa hộ tống đại tiểu thư xuất thành nổi điên, quăng nàng ta xuống đáy vực.

Giờ đây Lâm Dao Âm gãy nát cả hai chân, sống không bằng chết.

Phụ thân vừa mới tỉnh lại, nghe tin này lại hôn mê.

Ông ta hôn mê rất đúng lúc, cho chúng ta đủ thời gian xóa sạch mọi dấu vết đã ra tay.

Ta là một nữ nhi hiếu thuận, ngày ngày dâng canh đưa thuốc, hầu hạ bên giường bệnh của phụ thân.

Thế nhưng mỗi lần ông ta nhìn gương mặt thối rữa của Lâm Nghiễn Thư, nửa thân tàn phế của Lâm Dao Âm, bệnh tình lại nặng thêm ba phần.

Ông ta đau đớn khôn nguôi, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, tự vấn bản thân sao lại ra nông nỗi này.

Ta có thể nói gì đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lời rắn rết hoành hành là chính miệng ông nói, Lâm Nghiễn Thư có oan cũng không dám mở lời.

Không chịu đi điền trang, nổi điên cắm trâm vào chân ngựa cũng là Lâm Dao Âm, nàng ta tàn phế cũng là tự chuốc lấy.

Mãi đến khi tam tỷ nhận thánh chỉ vào Đông cung làm trắc phi, lệnh ta trông coi Lâm gia, phụ thân mới nghĩ ra điều gì từ khuôn mặt ta.

Nhưng đã muộn rồi.

Đêm đó ta thu dọn hành trang, cùng Ngụy Danh được Giang Ấu Nghi tuyển chọn lên đường ra biên ải.

“Chiến sự khẩn cấp, chính là lúc thiếu quân y, Quan Quan ta tài hèn sức mọn, chỉ hiểu sơ về y thuật.”

“Nữ nhi lần này đi không hẹn ngày về, xin phụ thân bảo trọng.”

Lúc này ông ta mới bừng tỉnh ngộ.

Thì ra là Lâm Quan Quan biết y thuật.

Một người cảnh giác như Lâm Nghiễn Thư, sao có thể để rắn độc cắn mà chẳng hay.

Là ta đã hạ mê hồn dược mà kiếp trước hắn từng hạ với tam tỷ lên người hắn.

Tam tỷ không chịu gả cho “người hiền” mà hắn chọn, hắn bèn dung túng Lâm Dao Âm hủy hoại nàng ấy.

Ngựa đang yên lành cớ gì nổi điên, cũng bởi ta đã nhét thuốc vào m.ô.n.g ngựa.

Ngay cả từng bát canh hiếu thuận ta dâng cho phụ thân, cũng đều là thuốc độc đòi mạng ông ta.

Làm sao ta lại có thể đặt hy vọng vào kẻ bạc tình bạc nghĩa, ích kỷ chỉ biết lợi ích bản thân như ông ta?

Từ chén trà đầu tiên ta dâng sau khi sống lại, ta đã bắt đầu cuộc tính sổ giữa chúng ta.

Nhìn ông ta vật lộn muốn đứng dậy, ta vội vàng đè ông ta lại trên giường, rót vào miệng bát thuốc cuối cùng:

“Gốc rễ đã thối nát rồi, sao có thể sinh ra trái tốt. Ông đã hỏng hoàn toàn, vì vậy trong phủ không có một người nào tốt.”

“Di nương vốn đã bị ông ép buộc, rõ ràng mọi chuyện đều là lỗi của ông, sao ông lại giả vờ như không biết gì, để mặc bọn chúng hại c.h.ế.t di nương, rồi lại dẫm lên ta bao nhiêu năm?”

“Đừng lo, ta lương thiện, sẽ phái người chăm sóc tốt cho hai đứa con của ông để chúng sống thật lâu, sống không bằng chết.”

Ông ta không thể nói được lời nào, một ngụm lại một ngụm, m.á.u tươi tuôn ra hết ngụm này đến ngụm khác.

Bội di nương nhận lấy chiếc khăn tay của ta, trong nụ cười giấu d.a.o cất từng bước đi về phía phụ thân:

“Ân tình của ngươi đối với ta, đến lúc ta trả lại rồi.”

“Ngày dài tháng rộng sau này, ta sẽ hầu hạ ngươi.”

Bát thuốc nóng hổi, Bội di nương bóp chặt mũi ông ta đổ vào trong miệng.

Phụ thân nghẹn ngào không ngừng, Bội đi nương lắc đầu tiếc nuối:

“Ngươi không ngoan chút nào, cứ ép ta phải trói ngươi.”

Sợi dây thừng có móc câu cứ trắng trợn như thế mà trói chặt vào thân thể phụ thân suốt bấy nhiêu năm.
 
Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết
Chương 13: Chương 13



Quay đầu, ta lại sắp xếp hai hạ nhân khỏe mạnh đi "chăm sóc" Lâm Dao Âm và Lâm Nghiễn Thư.

Chỉ nghe nói một người như phát điên, suốt ngày gào thét, một người không cần mạng, suốt ngày muốn trốn chạy.

Các ma ma lắc đầu:

“Chẳng phải do chúng ta chăm sóc không chu đáo, mà là bọn họ thực sự không biết tốt xấu.”

Thức ăn đầy cát, chăn bông ướt đẫm, bị lời nói cố ý sỉ nhục và hành động lăng nhục, tất cả đều là sự chăm sóc tận tâm của các ma ma.

Nhưng thật ra đao mềm g.i.ế.c người, không thấy m.á.u không thấy vết thương, lại khiến người ta sống không bằng chết.

Lâm Dao Âm từng cao cao tại thượng, giờ như đống bùn nhão, ta nhìn xuống nàng ta cười: "Tuy tỷ thân thể tàn tật nhưng ý chí vẫn kiên cường, nhất định tỷ sẽ vượt qua được, đây chính là thử thách mà ông trời dành cho tỷ."

Nàng ta lao vào định đánh ta, bị ma ma túm tóc kéo lại:

"Ôi trời đại tiểu thư, sao người lại đánh người thế, đáng sợ quá. Nếu vậy, lão nô chỉ còn cách còng tiểu thư lại thôi."

Đôi còng sắt có móc câu khiến Lâm Dao Âm sợ hãi đến mức lập tức quỳ xuống cầu xin tha.

Mang theo tiếng khóc thảm thiết vang trời của nàng ta, ta vui sướng lên đường.

Bức tường cao của thế tục bất công, luôn cần người lật đổ.

Không phải ngươi, thì là ta.

Không phải hôm nay, thì là ngày mai.

23

Ba năm sau, phụ thân không chịu nổi nỗi nhục nhã của những vết loét, thịt thối rữa đầy giòi trên cơ thể, nhân lúc không ai để ý, ông ta đã vùng vẫy lết vào hồ sen, rồi c.h.ế.t đuối.

Bội di nương đã được giải thoát, sau khi dùng thuốc giả c.h.ế.t để thoát thân, bà ấy cùng phu quân thanh mai trúc mã quay về quê hương, sống cuộc sống mà bà ấy hằng mơ ước.

Nhị tỷ giỏi buôn bán, không những giàu có sung túc, mà còn nắm chặt Chu gia, đón Trân di nương về Giang Nam hưởng phúc.

Trong phủ chỉ còn hai kẻ tàn tật cứ mãi oán trách lẫn nhau.

Một người mất cả đôi chân vẫn đánh đập mắng mỏ a đệ ruột, hận hắn đã đẩy mình ra gánh tội thay, để rồi rơi vào kết cục như vậy.

Một người mất đi đôi tay mất cả tương lai, vẫn dùng đôi chân không ngừng đá đạp a tỷ của mình đến chết, oán trách âm mưu của nàng ta đã liên lụy hắn mất hết mọi thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong cảnh gà bay chó sủa, hai người cứ hành hạ lẫn nhau, đầu nứt m.á.u chảy da rách thịt bục mà cũng không có ngày nào yên ổn, ngay cả sức lực của các ma ma cũng không còn dư thừa.

Bọn họ không thể sống tiếp, nhưng ngay cả dũng khí để c.h.ế.t cũng không có.

Bọn họ chỉ biết kéo dài hơi tàn, sống hết phần đời còn lại trong thối nát, đó chính là báo ứng của chúng.

Khi nghe nói tam tỷ và thái tử đã hết tình cạn nghĩa, dần dần xa cách, cuối cùng ta cũng trở về kinh thành.

Lúc này, tam tỷ đã trở thành tri kỷ của trưởng công chúa người có thể chống lại thế tục, trở thành khuê mật của Giang tiểu thư anh dũng xông pha trên chiến trường, và có ân tình với nhiều tiểu thư, phu nhân trong kinh thành.

Ánh mắt nàng ấy sáng rực, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

"Quan Quan, sắp rồi, thời đại của chúng ta sắp đến rồi."

Nhị tỷ đã chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, Ngụy tướng quân nợ ơn cứu mạng của ta sẽ chỉ phục tùng tỷ tỷ, trong kinh thành tam tỷ đã sớm mua chuộc lòng người.

Chúng ta chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.

Một năm sau, hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi.

Nhưng chỉ sau mấy năm hắn đã qua đời vì bệnh nặng.

Khi Lâm quý phi dẫn dắt mười vạn đại quân tiến vào kinh thành, mọi người đều nghĩ nàng ấy muốn tranh giành ngai vàng cho dưỡng tử.

Nhưng không ngờ, nàng ấy muốn tự mình ngồi lên ngai vàng trong điện Kim Loan.

"Con người trên đời này, không phải nam nhân thì là nữ nhân, đương nhiên ngai vàng này không phải nam nhân ngồi, thì là nữ nhân ngồi."

"Hắn ngồi được thì trẫm cũng ngồi được. Chư vị ái khanh nghĩ sao?" Có người không phục, nàng ấy dứt khoát rút kiếm c.h.é.m đứt đầu hắn.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Ta vén y bào, quỳ xuống đất, cùng các tướng quân hô lớn:

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Lúc đó, chúng ta mới nhìn thấy ý nghĩa của việc sống lại trên long bào của tam tỷ, trên những nữ quan chiếm một nửa giang sơn.

Lâm gia và bức tường cao của thế tục, ở kiếp này chúng ta đã vượt qua tất cả.

—HOÀN—
 
Back
Top Bottom