Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 10



14.

Vì chuyện này, ta coi như chính thức lọt vào mắt xanh của Trường công chúa.

Công việc nữ ngỗ tác Đại Lý Tự tương đối nhàn nhã, dù sao Đại Lý Tự triều ta chỉ phụ trách xét xử quan viên triều đình và gia quyến của họ.

Mà số lượng gia quyến bị hại rất ít, cho dù đôi khi ta còn đến Kinh Triệu Doãn hỗ trợ, nhưng phần lớn thời gian đều không có việc gì làm.

Trường công chúa gọi ta từ Đại Lý Tự về, chủ yếu là đi theo nàng, giúp nàng xử lý công việc hàng ngày, tuy nhiên chức trách ngỗ tác vẫn kiêm nhiệm như cũ.

Ngày hôm sau khi Hoàng thượng ra lệnh tìm người, Trường công chúa nhận được một tấm thiếp mời.

Thiếp mời đến từ Hầu phủ, nhưng không nói rõ thân phận cụ thể.

Đến rồi, đây rõ ràng là bút tích của Mạnh Như Lan.

Trường công chúa mở thư, bên trong viết nếu Trường công chúa muốn biết tin tức của quốc sư, xin mời đến Cẩm Tú Các gặp mặt.

Ta cười, Cẩm Tú Các, đúng là sản nghiệp của Hầu phủ.

Xem ra Mạnh Như Lan sống ở Hầu phủ cũng không tệ, nhanh như vậy đã có thể đứng vững gót chân ở Hầu phủ rồi.

Trường công chúa cũng cười, quốc sư đang ở trong tay nàng, nàng ngược lại muốn xem người đưa thư này rốt cuộc đang giở trò gì.

Ta cùng Trường công chúa đi vào gian phòng bên trong của Cẩm Tú Các.

Người phụ nữ đeo vàng đội bạc kia, quả nhiên là Mạnh Như Lan.

Nàng ta vội vàng đứng dậy nghênh đón Trường công chúa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.

Nhưng khi chú ý đến ta đứng phía sau, nụ cười của nàng ta lập tức cứng lại, khóe miệng giật giật, tay cũng vô thức chỉnh lại vạt áo.

Được rồi, bây giờ dù ta không nhìn thấy vết thương của nàng ta, cũng biết nàng ta sống không tốt như kiếp trước của ta.

"Nói đi."

"Công chúa, ta biết quốc sư ở đâu."

"Ồ?" Trường công chúa hứng thú gõ gõ bàn.

"Thật đấy. Trước đây ta tình cờ gặp hắn khi mua thuốc, nên đã chú ý đến hành tung của hắn."

"Tiếp tục."

"Bây giờ chỉ có ta biết hắn ở đâu, ta có thể nói cho công chúa, nhưng ta có một điều kiện."

Trường công chúa nhấp một ngụm trà, không đáp lời.

Mạnh Như Lan có chút lúng túng, nàng ta liếc nhìn ta, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục nói:

"Ta hy vọng Trường công chúa có thể nhận ta làm nghĩa muội, nâng đỡ ta trở thành nữ chủ nhân thực sự của Hầu phủ."

Thật ngu xuẩn, sao chép đáp án cũng không sao chép được, ta lắc đầu.

"Các hoàng tử cũng đang tìm quốc sư, tại sao ngươi lại tìm đến bổn cung?"

Mạnh Như Lan sững sờ, ta nghĩ trước đó nàng ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là vì nàng ta muốn sao chép con đường kiếp trước của ta thôi.

Ánh mắt nàng ta đảo một vòng, vội vàng trả lời: "Bởi vì Trường công chúa cũng là nữ nhân, ta nghĩ tự nhiên là sẽ càng sẵn lòng giúp ta hơn."

SMK

Trường công chúa đứng dậy: "Ngươi sai rồi. Bổn cung chỉ giúp người đáng giúp, hơn nữa, bổn cung ghét nhất bị uy h**p. Tuy nhiên, hôm nay bổn cung tâm trạng tốt, sẽ tha cho ngươi một lần."

Nói xong, liền dẫn ta rời đi.

Nghe nói sau đó Mạnh Như Lan lại tìm đến Nhị hoàng tử.

Người của Nhị hoàng tử dựa theo chỉ dẫn của nàng ta, đến biên giới tìm kiếm, tuy có dấu vết quốc sư qua lại, nhưng lại không tìm thấy người.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 11



15.

Không thấy tin tức của quốc sư, tính tình của Hoàng thượng ngày càng tệ, suốt ngày nổi giận phát điên.

Trường công chúa sợ xảy ra chuyện, cũng đau lòng đệ đệ bị mắng, liền cho người bí mật đưa quốc sư ra khỏi kinh thành.

Sau đó để Đại hoàng tử bẩm báo với Hoàng thượng, đã tìm được người, lập tức đưa về.

Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch, ngoại trừ việc gặp phải thích khách.

May mà thuộc hạ đắc lực, không để thích khách đắc thủ.

Chỉ là thích khách bị bắt đều tự sát bằng thuốc độc, không còn một ai sống sót.

Tối hôm đó, quốc sư yêu cầu gặp Trường công chúa.

"Ta biết Trường công chúa không muốn gặp ta, nhưng Trường công chúa không tò mò là ai phái thích khách đến sao?"

Trường công chúa quả nhiên hứng thú: "Là ai?"

"Nhị hoàng tử."

"Ồ? Ngươi có bằng chứng gì?"

"Ta chỉ là một đạo sĩ tay trói gà không chặt, tự nhiên là không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng ta là do Nhị hoàng tử phái đến, ngoài hắn ra, không ai muốn diệt trừ ta."

"Ngươi là người của hắn, tại sao hắn lại muốn g.i.ế.c ngươi?"

Quốc sư cười, trong nụ cười lộ ra vẻ cay đắng:

"Bởi vì ta không muốn bị hắn sai khiến, cũng không muốn ở lại hoàng cung.

Ta không lừa gạt công chúa, chuyện của ta và Hoàng thượng quả thực không phải do ta tự nguyện."

"Hoàng thượng khi còn là Thái tử, đã yêu thích sư phụ của mình là Trần học sĩ."

"Thái hậu biết được, vô cùng tức giận, đã bí mật ra lệnh g.i.ế.c Trần học sĩ, còn tìm cơ hội hủy diệt Trần gia."

"Sau đó ép Hoàng thượng cưới vợ sinh con, hứa với Hoàng thượng chỉ cần sinh con, và che giấu thành công với tiên đế, thuận lợi kế vị, Thái hậu sẽ không quản hắn nữa."

SMK

"Cũng chính vì vậy, mới có Trường công chúa và Đại hoàng tử."

"Vậy tại sao lại sinh ra Nhị hoàng tử?" Trường công chúa có chút khó hiểu.

"Đó là một cung nữ ngu xuẩn, muốn leo lên cành cao, không hiểu tình hình, còn dám hạ thuốc Hoàng thượng."

"Đứa bé thì sinh ra rồi, nhưng ngay ngày sinh con đã bị Hoàng thượng ban chết."

"Cũng vì vậy, Hoàng thượng đặc biệt không thích Nhị hoàng tử."

"Cái gì?"

"Hoàng thượng chán ghét mẫu thân của hắn như vậy, làm sao có thể thích hắn được? Chỉ là hắn hiểu được sở thích của Hoàng thượng thôi."

"Gần năm thành người trong hoàng gia đạo quán đều do Nhị hoàng tử tuyển chọn, Hoàng thượng phần lớn thời gian đều ở trong đạo quán, mỗi người một câu khen ngợi, cũng có thể khiến hắn thay đổi cách nhìn về Nhị hoàng tử."

"Trong đó lợi hại nhất chính là ngươi." Trường công chúa chế giễu.

Quốc sư mỉm cười: "Đương nhiên, lúc ta mới vào đạo quán, đối với đạo lý hoàn toàn không hiểu biết, Trường công chúa, ngươi đoán xem tại sao Nhị hoàng tử lại chọn ta?"

Trường công chúa im lặng.

"Đương nhiên là vì, ta trông giống Trần học sĩ nhất, ha ha ha ha..."

Cười rồi, nước mắt quốc sư lại rơi xuống.

Trường công chúa thấy vậy, muốn lên tiếng an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, hơn nữa nàng sắp đưa quốc sư vào cung, là người một lần nữa đẩy hắn vào vực sâu.

Nghĩ một lát, Trường công chúa quyết định lặng lẽ rời đi.

“Trưởng công chúa.” Quốc sư lại mở miệng gọi nàng lại.

“Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi có biết mẫu hậu ngươi vì sao mà c.h.ế.t không?”

“Bởi vì bà ấy phát hiện tư tình giữa Hoàng thượng và ta, bị Hoàng thượng…”
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 12



16.

Giống như kiếp trước, Trưởng công chúa áp giải Quốc sư đến trước mặt Hoàng thượng.

Nghe nói Quốc sư dùng trâm cài vạch mặt mình ngay trước mặt Hoàng thượng.

Rồi nói ra mình là do Nhị hoàng tử đưa tới, mình không tin đạo, cũng không yêu hắn ta.

Nếu không phải mẫu thân bị Nhị hoàng tử khống chế, mình thà c.h.ế.t cũng không chịu nhận sự khuất nhục này.

Giờ đây, mẫu thân đã chết, bản thân cũng nhiễm bệnh.

SMK

Mình không muốn ở lại hoàng cung thêm một khắc nào nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt Hoàng thượng.

Nói xong, liền cắn lưỡi tự vẫn.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, rồi ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, hắn ta lập tức giam lỏng Nhị hoàng tử, thu hồi toàn bộ quyền lực.

Đồng thời, lập Đại hoàng tử làm Thái tử.

Xong xuôi mọi việc, Hoàng thượng lâm bệnh.

Trước kia vì tin đạo, Hoàng thượng đã bãi bỏ Thái Y viện.

Giờ đây, Quốc sư đã chết, mối tình của hắn ta cũng kết thúc.

Lời nói trước khi Quốc sư c.h.ế.t càng giống như một lời nguyền, quanh quẩn mãi trong đầu hắn ta.

Tín ngưỡng sụp đổ.

Cuối cùng hắn ta cũng bằng lòng để đại phu bắt mạch.

Sau khi chẩn đoán, bệnh tình của Hoàng thượng rất nặng.

Ngoài những vấn đề do sinh hoạt cá nhân, phần lớn là do nhiều năm tu đạo luyện đan, tích tụ độc tố trong cơ thể.

Thêm vào cú sốc lần này, tâm lý không chịu nổi, e rằng không sống được bao lâu nữa.

17.

Nhưng Trưởng công chúa lại lo lắng một chuyện khác.

Trấn Nam gặp nạn hồng thủy.

Nhà cửa bị ngập lụt, rất nhiều bá tánh bị cuốn trôi, thiệt mạng.

Mùa màng cũng mất trắng.

Thái tử ra lệnh cho các châu phủ lân cận điều lương thực, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể.

Trấn Nam nằm ở cực nam của Đại Yến, khí hậu nóng bức.

Vùng đất cằn cỗi, kho lương dự trữ không nhiều, điều lương từ các nơi khác cũng không khả thi.

Nơi có lương thực dồi dào nhất là kinh thành và Giang Nam, nhưng Giang Nam đường xá xa xôi, cách nhanh nhất là điều lương trực tiếp từ kinh thành.

Chuyện liên quan đến tính mạng bá tánh, Trưởng công chúa lo lắng quan lại tham ô hoặc trì hoãn thời gian, nên quyết định tự mình dẫn đội đi cứu trợ.

Kinh thành thì giao cho Thái tử.

Ta không lo lắng chuyện này, bởi vì kiếp trước Trưởng công chúa đã xử lý rất tốt, rất được lòng dân.

Trưởng công chúa để ta ở lại kinh thành, hỗ trợ Chương Lan, âm thầm phò tá Thái tử.

Nàng còn dặn dò chúng ta phải chú ý tình hình, có việc gì quan trọng phải lập tức báo cho nàng.

Thái tử tuy thân thể yếu ớt, nhưng là người hiền minh, chỉ là tính cách có phần nhu nhược, dễ bị quần thần lôi kéo.

May mà trước khi rời kinh, Trưởng công chúa đã ra oai phủ đầu, lại để lại không ít thân tín.

Tình cảm giữa Thái tử và Trưởng công chúa rất tốt, ngài cũng thường xuyên gặp mặt các mưu sĩ thân tín như chúng ta, nên quần thần cũng không dám qua mặt.

Nhưng hôm nay Thái tử không gọi Chương Lan mà chỉ gọi riêng ta vào cung.

Ta rất nghi hoặc, nghĩ đủ mọi lý do, nhưng không ngờ trong thư phòng của Thái tử đã có cố nhân chờ sẵn.

Mạnh Như Lan.

Không biết nàng ta dựa vào ai mà lại được gặp Thái tử.

Ta thản nhiên hành lễ với Thái tử.

“Mạnh khanh, sao ta chưa từng nghe ngươi có tỷ tỷ?”

“Hồi Thái tử điện hạ, thần đúng là có một tỷ tỷ, vì là chuyện nhà nên không tiện nói.”

Thái tử gật đầu: “Chuyện nhà quả thực không cần nói, nhưng Mạnh Như Lan có khả năng thấy trước trong mộng, nhân tài như vậy mà ngươi không tiến cử, có phải quá hẹp hòi rồi không?”

Thấy trước trong mộng? So với việc trọng sinh, quả thực việc thấy trước trong mộng dễ được chấp nhận hơn.

Ta vội vàng quỳ xuống tạ tội: “Là thần thiển cận, vì chuyện hệ trọng nên không dám nói bừa.”

“Ồ? Vậy sao ta nghe nói, lần trước ngươi bảo Hoàng tỷ sớm chú ý đến động tĩnh của Quốc sư cũng là do có được tin tức từ giấc mộng thấy trước của Mạnh Như Lan?”

Một chậu nước bẩn hắt đến, nhưng Thái tử đã tin nàng ta, chắc hẳn cũng đã “kiểm chứng” rồi. Nếu lúc này ta giải thích, Thái tử chỉ cho rằng ta chối cãi, thậm chí nghi ngờ lòng trung thành của ta.

“Chuyện mộng thấy trước quá ly kỳ, thần cũng sợ lỡ như không đúng sẽ hại đến tính mạng của Trưởng công chúa, nên không dám nói ra.”

Thái tử gật đầu, vì ngài và Trưởng công chúa nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, nên lầm tưởng các huynh đệ tỷ muội khác cũng giúp đỡ lẫn nhau như vậy.

Ngài còn khen ta vài câu rồi mới cho ta lui ra.

Thấy ta không bị trách phạt, Mạnh Như Lan có vẻ tức giận: “Nếu không nể mặt Trưởng công chúa, Hoàng thượng chắc đã ghét bỏ ngươi rồi.”

Lời nàng ta nói không sai.

Vì nàng ta, Thái tử rất ít khi triệu kiến ta và Chương Lan.

Những kiến nghị của chúng ta thường bị Mạnh Như Lan ngăn cản, hiếm khi được chấp thuận.

Đặc biệt là sau khi Mạnh Như Lan nói trước cho Thái tử biết ngày Hoàng thượng băng hà, để Thái tử chuẩn bị trước, thì sự tín nhiệm của ngài dành cho Mạnh Như Lan càng lên cao chưa từng thấy.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 13



18.

Ba tháng sau khi Trưởng công chúa rời kinh, tân Hoàng đăng cơ.

Cơ hội ta và Chương Lan diện kiến Hoàng thượng càng ngày càng ít.

Tháng chín sắp đến, ta bắt đầu lo lắng.

Ta đến Hầu phủ tìm Mạnh Như Lan nhưng bị nàng ta cản ở ngoài cửa.

Vài ngày sau, nghe nói Mạnh Như Lan đề nghị Hoàng thượng quan tâm đến các chất tử, tăng cường người bảo vệ an toàn cho họ.

Ta thở phào, có hành động là tốt rồi.

Đúng vậy, chuyện lớn như kiếp trước, chắc hẳn không ai có thể quên được.

Tiên đế, ông nội của Trưởng công chúa, là một vị vua anh minh.

Dưới sự trị vì của người, Đại Yến ngày càng cường thịnh, các nước nhỏ xung quanh đều thần phục, gửi con đến kinh thành làm con tin để tỏ lòng trung thành.

Truyền thống này vẫn tiếp tục cho đến khi Thái tử lên ngôi.

Kiếp trước, chính lúc Trưởng công chúa đi vắng, chất tử Tây Lương bị hại.

Tây Lương nhân đó đem quân xâm lược.

Tuy cuối cùng Đại Yến giành chiến thắng, nhưng thương vong vô số.

Vào ngày sinh thần của Trưởng công chúa, Hoàng thượng vẫn triệu kiến một số thân tín của Trưởng công chúa.

Ta vội vàng tâu với Hoàng thượng, dù có giữ được mạng cho chất tử cũng chưa chắc yên ổn, vẫn phải đề phòng.

Dù sao thì chiến sự kiếp trước rất thảm khốc.

Nhưng vừa nghe đến chuyện đánh trận, Hoàng thượng đã sợ hãi, không muốn nghĩ đến khả năng này.

Ta còn muốn khuyên can nhưng bị Chương Lan ngăn lại.

“Hoàng thượng không muốn nghe, ngươi nói nhiều cũng vô ích, chi bằng tranh thủ thời gian làm những gì có thể.”

Nàng nói đúng.

Sau hôm đó, chúng ta nhanh chóng tính toán nếu xảy ra chiến tranh, với tình hình hiện tại cần bao nhiêu binh lực và lương thảo.

Chúng ta chia làm hai nhóm, đi tìm các gia tộc quý tộc thân thiết với Trưởng công chúa để cầu viện.

Không ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.

“Trưởng công chúa không có nhà, không thể xác nhận có phải ý của công chúa hay không.”

“Hoàng thượng và triều đình còn chưa có động tĩnh gì, chúng ta cần gì phải xông lên trước?”



Kết quả này ta đã đoán trước được.

Bởi vì kiếp trước cũng vậy.

Thậm chí sau khi chiến tranh nổ ra, người chịu bỏ tiền cũng rất ít, ai cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân.

Không ai nghĩ đến, nước mất thì nhà tan.

Kiếp trước, Mạnh Như Lan chỉ biết ta được Trưởng công chúa ủng hộ, trở thành người nắm quyền thực sự của Hầu phủ.

Nhưng nàng ta không biết ta đã báo đáp Trưởng công chúa như thế nào.

Ta gần như dốc hết tài sản tích lũy mấy chục năm của Hầu phủ để mua lương thảo gửi ra biên giới.

Nhờ đó tiền tuyến mới cầm cự được đến khi nhận được thư của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đã lấy tiền của đạo quán, tân Hoàng cũng quyết định xuất tiền từ quốc khố.

Nhờ vậy mới đợi được Phàn Ly xuất hiện, giành chiến thắng cuối cùng.

Nhưng kiếp này, ngay cả số tiền đó cũng không gom đủ.

Một khi chiến tranh nổ ra, tiền tuyến không thể chống đỡ nổi mấy ngày.

Chương Lan thấy vậy, vội nói với ta: “Không kịp nữa rồi, ngươi đi thuyết phục Phàn Ly, bảo nàng nhanh chóng đến Tây Lương. Còn chuyện tiền nong, ta sẽ nghĩ cách.”

Phàn Ly là con gái của Phàn Vũ, chiến thần Đại Yến.

Kiếp trước, tuy cuối cùng chúng ta thắng, nhưng tổn thất nặng nề, hầu hết các lão tướng đều hy sinh, bao gồm cả chiến thần Phàn Vũ và hai con trai của ông.

Đến cuối cuộc chiến, những người có năng lực ở kinh thành đều được phái đi, người thì chết, người thì bị thương, chỉ miễn cưỡng chống đỡ, tình thế vô cùng nguy cấp.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành phải trọng dụng con gái của Phàn tướng quân, Phàn Ly.

Phàn Ly từ nhỏ đã theo cha lớn lên ở biên giới, sớm bộc lộ tài năng xuất chúng, nghe nói còn giỏi hơn hai người anh.

SMK

Nếu không phải Đại Yến không có nữ tướng, nàng đã lập được nhiều chiến công hiển hách.

Nhưng hai năm trước, vì sức khỏe của lão thái quân nhà họ Phàn không tốt, Phàn Ly đã trở về kinh thành.

Giờ lão thái quân đã qua đời, việc thuyết phục Phàn Ly trở lại biên giới không phải là vấn đề.

Vấn đề là tiền.

“Cách gì?”

“Mượn thủ dụ của Trưởng công chúa.” Chương Lan nói.

“Nhưng nếu không có chiến tranh thì sao?” Ta hơi do dự, dù sao ngày Tây Lương xuất binh ở kiếp trước đã qua, không ai dám chắc Tây Lương nhất định sẽ đánh.

“Nếu ngươi nói là sự thật, kiếp trước Tây Lương vì chất tử c.h.ế.t mà xuất binh, thì kiếp này họ cũng nhất định sẽ đánh. Ta tin lời ngươi.”

Đúng vậy, sau khi Mạnh Như Lan nói với Hoàng thượng về giấc mộng thấy trước, ta quyết định nói cho Trưởng công chúa và Chương Lan biết sự thật về việc trọng sinh.

Ta đã viết thư cho Trưởng công chúa, kể cả chuyện Tây Lương kiếp trước.

Tính ra thì Trưởng công chúa chắc đã nhận được thư rồi.

Nhìn ánh mắt kiên định của Chương Lan, ta nhớ lại kiếp trước.

Sau khi Tây Lương xuất binh, kinh thành náo loạn, nhiều người trách móc: “Nếu sớm cử người bảo vệ chất tử thì chất tử đã không chết, Tây Lương cũng không đánh đến.”

Ta nhớ kiếp trước, tân Hoàng cũng nghĩ vậy, nên rất tự trách.

Chính Trưởng công chúa đã viết thư, lấy tiền của đạo quán ra, còn mắng tân Hoàng.

“Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi tự trách thì có ích gì?”

“Hơn nữa, làm sao Tây Lương quốc chủ lại chỉ vì một đứa con trai chưa từng gặp mặt mà xuất binh? Nếu ông ta thật sự yêu quý con trai mình, đã không gửi nó đi làm con tin.”

“Mọi cuộc binh biến đều đã được lên kế hoạch từ trước, cái c.h.ế.t của chất tử chỉ là một cái cớ hoàn hảo.”

“Dù không có chất tử, họ cũng sẽ xuất binh.”

Chương Lan và Trưởng công chúa có cùng quan điểm.

“Nhưng nếu bị phát hiện thì sao? Đó là tội chết.”

“Tội của một người so với nỗi khổ của hàng triệu người, không đáng là gì.” Chương Lan vỗ vai ta, cho thấy nàng đã suy nghĩ kỹ.

“Được.”
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 14



19.

Ta không ngờ ngày bị bắt lại đến nhanh như vậy.

May mà Phàn Ly đã rời kinh, chỉ tiếc số tiền của đạo quán mới dùng chưa đến một phần mười, lương thảo chưa chuẩn bị xong thì chúng ta đã bị phát hiện.

Cũng không còn cách nào khác, Mạnh Như Lan theo dõi chúng ta quá sát sao.

Trong ngục tối ẩm thấp, tối tăm, đầy chuột bọ, ta hỏi Chương Lan: “Ngươi có hối hận không?”

Là nhị tiểu thư phủ Thượng thư, người được Trưởng công chúa sủng ái, nàng hoàn toàn có thể không mạo hiểm, hoặc chờ thủ dụ thật sự của Trưởng công chúa rồi mới hành động.

Nàng lắc đầu: “Ta có thể chờ, nhưng bá tánh thì không. Chúng ta chuẩn bị sớm một ngày, sẽ cứu được vô số binh sĩ, vô số gia đình.”

“Ta chỉ lo số tiền và lương thảo đưa ra còn quá ít.”

Mùng tám tháng chín.

Ngày Tây Lương xuất binh ở kiếp trước.

Nhìn thấy Mạnh Như Lan đắc ý xuất hiện trước mặt, ta biết kiếp này Tây Lương đã không xuất binh.

Mạnh Như Lan mặc y phục cáo mệnh phu nhân, có nha hoàn cẩn thận nâng váy cho nàng ta, sợ dính bụi bẩn.

Mạnh Như Lan bảo nha hoàn và lính canh lui ra, rồi ghé sát tai ta:

“Ta thắng rồi. Thứ ngươi vất vả lắm mới có được ở kiếp trước, ta dễ dàng có được, lại còn có địa vị cao hơn.”

Ta cười: “Ta chưa bao giờ so bì với ngươi, nói gì đến thắng thua? Hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ ta theo đuổi chưa bao giờ là địa vị.”

Nàng ta tức đến mặt mày tái mét.

Cầm roi da quất vào người ta.

“Ngươi dựa vào cái gì mà cười? Kiếp trước ở cửa Hầu phủ, ngươi cũng cười đắc ý như vậy, khiến người ta căm hận.”

Đều là tỷ muội, tại sao ta lại sống khổ sở như vậy?”

“Vậy nên ngươi kéo ta cùng chết?”

Thật nực cười, ta không ngờ chỉ vì một nụ cười mà ta lại c.h.ế.t dưới tay tỷ tỷ ruột của mình.

Roi da quất xuống, ta nhắm mắt, nghiến răng chịu đựng, không nói gì, cũng không muốn nhìn nàng ta nữa.

Chương Lan ở phòng giam bên cạnh nghe thấy động tĩnh, lớn tiếng quát:

“Dừng tay, Mạnh Như Lan, Như Trúc là mệnh quan triều đình, chưa định tội mà ngươi dám dùng tư hình!”

Mạnh Như Lan hừ lạnh: “Yên tâm, chưa đến hai ngày nữa tội danh của các ngươi sẽ được công bố.”

“Chúng ta là người của Trưởng công chúa, các ngươi dám định tội chúng ta khi công chúa đi vắng, không sợ công chúa trách tội sao?”

“Các ngươi dám giả mạo thủ dụ của công chúa, công chúa biết chuyện cũng chỉ khen ngợi chúng ta thôi!”

Mạnh Như Lan nói năng hùng hồn, nhưng sau khi quất hai roi thì dừng lại.

“Thôi, tối nay ta còn phải chuẩn bị yến tiệc ở Hầu phủ, không rảnh ở đây với các ngươi nữa.”

SMK

Nàng ta cẩn thận nâng váy đi ra ngoài, nhưng vạt váy lại vướng vào giá lò sưởi ở góc tường.

Tuy không bị cháy, nhưng rách một mảng lớn.

Sắc mặt Mạnh Như Lan đại biến, đây chính là vật ngự tứ, làm hỏng chính là đại bất kính với Hoàng Thượng.

Nàng vội vàng gọi nha hoàn, đồng thời nhanh chóng rời đi.

Chiếu thư định tội đến còn nhanh hơn lời Mạnh Như Lan nói.

Ngày hôm sau, ta và Chương Lan bị áp giải ra ngoài.

Vì Chương Lan là tiểu thư phủ Thượng thư, nên được ân xá, chỉ bị phán lưu đày.

Còn ta, trực tiếp bị xử tử.

Ta tuy không cam lòng, nhưng cái c.h.ế.t này dù sao cũng tốt hơn kiếp trước, có ý nghĩa hơn.

Ta hung hăng cắn một miếng đùi gà, trước khi c.h.ế.t được ăn no một bữa cũng tốt.

Chỉ là không ngờ, cơm còn chưa ăn xong, cứu tinh đã đến.

Thân tín của Trưởng Công chúa mang theo thủ dụ thật sự của nàng ấy đến.

Không chỉ vậy, còn có di vật của Tiên Hoàng Hậu.

Nghe nói Hoàng Thượng nhìn thấy, không mở thư ra mà trực tiếp hạ lệnh thả chúng ta.

Mạnh Như Lan có chút bất mãn về việc này.

Nhưng mà, bất kể ả giở trò gì, ta và Chương Lan đều không để ý.

Chúng ta không muốn gây thêm phiền phức cho Trưởng Công chúa.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 15



20.

Mùng bảy tháng mười, Đông chí.

Nhà nhà đều đang chuẩn bị đón lễ.

Đột nhiên, chiến báo truyền đến.

Tây Lương xâm phạm!

Hoàng Thượng vô cùng kinh hãi, cho gọi Mạnh Như Lan đến hỏi rõ tình hình.

Nhưng ả làm sao biết được? Việc này đã khác với kiếp trước.

SMK

Mà kiếp trước, ả chỉ là dân thường, đối với việc triều đình nghênh địch ra sao hoàn toàn không biết gì cả.

May mắn là chúng ta đã có chuẩn bị từ trước.

Đúng vậy, Trưởng Công chúa không chỉ cứu chúng ta, mà còn viết thư cho chúng ta.

Trong thư, nàng ấy nói tin tưởng ta.

Nàng ấy cho rằng, mùng tám tháng chín, Tây Lương không xuất binh, không có nghĩa là sau này sẽ không xuất binh.

Tây Lương đã có ý định này, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ hành động.

Trưởng Công chúa còn dặn dò chúng ta, không nên lơ là, phải cẩn thận đề phòng.

Nếu thiếu tiền lương, cứ lấy từ phủ công chúa, trong kho của nàng ấy còn có của hồi môn mà Tiên Hoàng Hậu để lại.

Nếu thiếu người, có thể dùng tín vật của nàng ấy để điều động thân tín và thuộc hạ.

Nhờ có sự ủng hộ của Trưởng Công chúa, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.

Quan trọng nhất là, Phiền Ly đã đến biên cương, lên kế hoạch từ trước.

Kiếp trước, chúng ta đã giành được thắng lợi.

Kiếp này, chúng ta tất nhiên đại thắng.

Ngay cả phụ huynh của Phiền Ly cũng được bảo toàn tính mạng.

21.

Tất cả mọi người đều vui mừng vì chiến thắng, trừ Mạnh Như Lan.

Ả đã bị giam vào ngục từ khi Tây Lương phát động chiến tranh.

Sau khi chiến tranh kết thúc, ta đến ngục thăm ả.

Ả vẫn mặc bộ cáo mệnh, thấy ta đến, cười điên cuồng:

"Nói đi, ngươi muốn phạt ta thế nào? Là đánh ta, hay là..."

Ả dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Giết ta?"

Ta lấy ra một con d.a.o găm, xoay xoay trong tay.

"Mạnh Như Trúc, ngươi biết thân phận kiếp này của ta chứ?"

Ả nhìn chằm chằm con d.a.o găm trong tay ta, môi run run: "Ngỗ... Ngỗ tác."

Ta cười: "Vậy ngươi có biết khi ta giải phẫu t.h.i t.h.ể đầu tiên, ta nghĩ gì không?"

Ả run rẩy hơn: "Cái... gì?"

Ta đưa d.a.o găm kề sát mặt ả, rồi trượt xuống cổ ả.

Ả sợ hãi nhắm mắt lại.

Ta ghé sát tai ả: "Ta đang nghĩ, sao cái xác này không phải là ngươi nhỉ? Tỷ tỷ."

"Mạnh Như Trúc, ta là tỷ tỷ ruột của ngươi!" Ả gào lên thảm thiết.

"Bây giờ ngươi mới biết sao?" Ta chỉ thấy buồn cười, "Năm đó, khi ngươi g.i.ế.c ta, sao ngươi không nhớ đến chuyện này?"

"Nương, nương mà biết, chắc chắn sẽ rất đau lòng." Ả bỗng nhiên tỉnh ngộ, như vớ được cọng rơm cứu mạng.

"Ngươi còn dám nhắc đến nương! Kiếp trước, ngươi ngay cả tiền thuốc thang cứu mạng của người cũng lấy đi! Kiếp này, lúc ngươi sống sung sướng, sao không thấy ngươi nhớ đến người?!"

Ta đ.â.m thẳng d.a.o găm vào người ả.

Tuy nhiên, vị trí này cách chỗ ả đ.â.m ta kiếp trước một khoảng.

Nói cách khác, vết thương này không trí mạng.

"Mạnh Như Lan, ta không g.i.ế.c ngươi, không phải vì ta mềm lòng, từ khi ngươi hại ta, hại nương, ta đã không còn coi ngươi là tỷ tỷ nữa rồi."

"Chỉ là ngươi không chỉ nợ ta, ngươi còn nợ Chương Lan, nợ tướng sĩ và bách tính biên cương. Ngươi suýt nữa làm hỏng việc nước, hại tất cả mọi người!"

"Ta muốn để cho họ có cơ hội tự mình tìm ngươi tính sổ."

Nói xong, ta lại lấy một con d.a.o găm khác kề vào cổ ả, đ.â.m vào tường.

"Nhưng mà, đừng có quay đầu lại đấy, nếu không mất mạng, ta không chịu trách nhiệm đâu."
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 16



22.

Trưởng Công chúa đã trở về.

Kiếp trước, không lâu sau khi Trưởng Công chúa trở về, ta đã bị Mạnh Như Lan hại chết.

Điều đó có nghĩa là những chuyện xảy ra sau đó, ta không còn biết nữa.

Vì vậy, khi biết Hoàng Thượng sau khi triệu kiến Trưởng Công chúa liền tuyên bố thoái vị, nhường ngôi cho Trưởng Công chúa, ta rất kinh ngạc.

Nhưng quả thực, nếu bỏ qua định kiến về giới tính, Trưởng Công chúa thích hợp làm Hoàng đế hơn.

Giờ đây chiến loạn đã bình định, các tướng lĩnh nắm giữ binh quyền đều tín nhiệm Trưởng Công chúa.

Hơn nữa, đây là thánh chỉ do chính Hoàng Thượng tuyên đọc, không thể nghi ngờ.

Vì vậy, chỉ trong vài ngày, đã xảy ra biến đổi long trời lở đất.

Trưởng Công chúa lên ngôi.

23.

Sau khi lên ngôi, nàng ấy bắt đầu luận công ban thưởng.

Nàng ấy nói với ta, nàng ấy biết tuổi thọ của ta ở kiếp trước đã hết vào lúc này, không thể biết trước được tương lai nữa, nhưng dù không có những điều đó, với năng lực của ta, ta không nên chỉ làm một ngỗ tác.

Nàng ấy muốn phong ta làm ngũ phẩm đại thần, sẽ cho ta nhiều cơ hội phát triển hơn, hy vọng ta có thể nhanh chóng đạt được vị trí cao hơn.

"Tạ Bệ hạ, nhưng thần còn có một thỉnh cầu."

"Nói đi."

Ta quỳ xuống tạ ơn, nói ra những điều đã suy nghĩ từ lâu:

"Dù là kiếp trước hay kiếp này, ơn tri ngộ của Bệ hạ đối với thần, thần nguyện kết cỏ ngậm vành cũng không đủ để báo đáp."

"Thần mạo muội, trước đây vẫn luôn cho rằng, sự thưởng thức này là do Bệ hạ có tuệ nhãn biết anh tài, và thần có tài năng xuất chúng."

"Ngươi đúng là mặt dày thật." Hoàng thượng bị ta chọc cười, "Nhưng lời này cũng có lý."

"Nhưng sau đó thần mới nhận ra, không phải ai cũng may mắn như thần."

"Thần vẫn nghĩ, Mạnh Như Lan kiếp trước là vì mù quáng mới chọn tên thư sinh kia, nhưng kiếp này thần phát hiện, có rất nhiều người giống như Mạnh Như Lan."

"Thần thấy, có rất nhiều nữ tử vây quanh tên thư sinh đó, tranh nhau thể hiện bản thân, mong được hắn để mắt tới."

"Lúc đầu thần thấy buồn cười, tên thư sinh đó rõ ràng chẳng biết gì về văn chương, vậy mà vẫn được họ tán thưởng."

"Nhưng sau khi cười xong, lại là nỗi buồn vô hạn."

"Họ bị lừa là do không có học thức, nên lầm tưởng rằng người đọc sách là cao quý hơn người."

"Họ biến sự ngưỡng mộ, sùng bái và kính trọng đối với người đọc sách thành sự si mê đối với tên thư sinh đó."

"Thần mới nhận ra việc đọc sách quan trọng như thế nào, ngay cả việc thần gặp được Bệ hạ ở kiếp này, cũng là nhờ thần biết chữ, mới đủ điều kiện làm ngỗ tác."

"Nhưng mà, cánh cửa học hành quá cao, nếu kiếp trước thần không được Lão phu nhân ở Hầu phủ dạy bảo, e rằng đến giờ thần vẫn mù chữ."

"Vì vậy, thần khẩn cầu Bệ hạ, mở trường học cho nữ giới, để cho hàng vạn nữ tử như thần được đọc sách viết chữ."

"Để một ngày nào đó, họ có thể bước vào triều đường, chia sẻ gánh nặng với Bệ hạ."

Hoàng thượng vui vẻ đồng ý: "Chuẩn tấu, việc này giao cho ngươi."

Ta dập đầu tạ ơn, nhưng vẫn chưa đứng dậy.

"Mạnh ái khanh còn việc gì sao?"

"Thần còn một việc muốn thỉnh cầu. Kiếp trước thần rơi vào Hầu phủ, nếu không may mắn, e rằng đã bị Cố Hoài hành hạ đến chết."

"Chắc chắn không chỉ có mình thần như vậy, nhưng không phải ai cũng may mắn như thần, vì vậy, xin Bệ hạ ban cho nữ tử quyền được ly hôn, để họ thoát khỏi bể khổ."

Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói: "Chuẩn tấu."

SMK

Giọng nàng ấy hơi khàn, không biết có phải đang nhớ đến mẫu thân của mình hay không.

Ta dập đầu tạ ơn, rồi chuẩn bị rời đi.

"Mạnh ái khanh." Hoàng thượng gọi ta lại.

"Thần có mặt. Bệ hạ có gì phân phó?"

"Mạnh Như Lan là tỷ tỷ của ngươi, ngươi muốn xử lý ả ta thế nào?"

"Bẩm Bệ hạ, thần đã tự mình giải quyết ân oán với ả ta rồi. Thù riêng đã trả, còn lại, xin Bệ hạ xử lý theo luật pháp."
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 17



24.

Sau khi nhận nhiệm vụ thành lập trường học cho nữ giới, ta bắt đầu bận rộn khắp nơi.

Ta đề xuất lập chức vị nữ sư, tuyển dụng những nữ tử có mong muốn học tập và sẵn sàng đi khắp nơi dạy học, mời danh sư đến giảng dạy cho họ, sau khi học thành tài, sẽ phái đi các nơi.

Rất nhiều người đăng ký, đặc biệt là những nữ tử xuất thân nghèo khó, việc này không chỉ cho họ cơ hội học tập, mà còn cho họ một con đường sống.

Họ có thể kiếm tiền, quan trọng hơn là, họ có thể danh chính ngôn thuận rời xa cha anh, không cần lo lắng bị gả đi vì sính lễ.

Sau khi luật cho phép ly hôn được ban hành, đã có rất nhiều nữ tử dũng cảm đứng lên.

Sau khi ly hôn, ngoài một số ít người có gia đình khá giả, hầu hết đều lo lắng về nguồn thu nhập, đặc biệt là những người có con, áp lực càng lớn hơn.

Nhưng trường học cho nữ giới cũng cho họ cơ hội, học giỏi sẽ có thể tự lo liệu cuộc sống, nếu xuất sắc hơn, có thể tham gia khoa cử, trở thành nữ quan, ra vào triều đường.

Mặc dù hiện tại nữ quan còn ít, nhưng ta tin rằng, sẽ có ngày càng nhiều nữ quan hơn.

Sẽ có ngày càng nhiều người lên tiếng và bảo vệ quyền lợi cho nữ giới.

Mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Phiên ngoại:

1.

Trưởng Công chúa Chu Sơ Ngư:

Từ khi còn nhỏ, ta đã thường xuyên nghe thấy câu "Nếu ngươi là nam nhi thì tốt biết mấy".

Phụ hoàng nói vậy, Thái phó nói vậy, ngay cả mẫu hậu cũng nói vậy.

Lúc đầu, ta không hiểu, chẳng phải đã có hoàng đệ song sinh của ta rồi sao? Một nam nhi chưa đủ sao?

Sau đó, ta mới biết, vì họ cho rằng hoàng đệ ta tư chất tầm thường, lại yếu ớt, không thích hợp làm Hoàng đế.

Còn ta, vì là nữ nhi, dù có tài giỏi đến đâu, ngay từ đầu đã bị loại.

Ta không hiểu, ta và hoàng đệ cùng cha cùng mẹ, thậm chí sinh ra gần như cùng lúc, tại sao lại khác nhau như vậy?

Chẳng lẽ trị vì đất nước là dựa vào th* g*** h** ch*n sao?

Sau này, ta mới phát hiện, không chỉ là ngôi vị Hoàng đế, sự đối xử khác biệt giữa ta và hoàng đệ thể hiện ở khắp nơi.

Ví dụ như việc học, khi nhỏ chúng ta đều do cùng một thầy dạy, nhưng sau đó, lại mời Tế tửu Quốc Tử Giám đến dạy Tứ thư Ngũ kinh, mời Thái phó đến giảng sách lược, mời võ tướng đến dạy võ nghệ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung... mà những điều này chỉ dành cho hoàng tử.

Còn ta, chỉ được học cầm kỳ thi họa.

Ta phản đối, nhưng vô ích.

Mãi đến khi Nhị hoàng tử đạt được hạng nhất ở tất cả các môn, mẫu hậu mới cảm thấy nguy hiểm.

Theo lời khuyên của ngoại tổ phụ, người chọn lúc phụ hoàng đang vui vẻ, đề nghị cho ta cùng học, nói rằng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Phụ hoàng đồng ý.

Từ nhỏ, phụ hoàng tuy ít khi đến Khôn Ninh cung, nhưng hầu như đều đáp ứng mọi yêu cầu của mẫu hậu.

Lúc đó ta cứ nghĩ là do tình cảm sâu đậm, mãi đến khi phát hiện ra bí mật của phụ hoàng, ta mới hiểu, đó không phải là tình cảm, mà là áy náy.

Ta cũng mới biết, sự chán ghét mơ hồ của phụ hoàng đối với Nhị hoàng tử là từ đâu mà ra.

Nhưng dù sao, ta cũng được học cùng họ, ta rất vui.

Ta trân trọng cơ hội khó có được này, rất nhanh đã vượt qua cả hai người họ, trở thành người đứng đầu.

Mẫu hậu khen ta, bảo ta sau này hãy giúp đỡ hoàng đệ, nhưng thành tích và lời khen khiến ta càng thêm bất mãn, ta cãi lại rằng tại sao không phải là ta lên ngôi?

Mẫu hậu kinh hãi.

Điều khiến người càng thêm lo lắng là, phụ hoàng đã nghe thấy những lời này.

Người nổi trận lôi đình, mắng mẫu hậu không dạy dỗ ta tốt, phạt mẫu hậu cấm túc một tháng, đồng thời đưa ta và hoàng đệ rời khỏi Khôn Ninh cung, giao cho một phi tần khác nuôi dưỡng.

Hoàng đệ vốn nhút nhát, lại nhớ mẫu hậu, nên đêm nào cũng khóc, nó còn tưởng mình giấu kỹ lắm, sẽ không bị ta phát hiện.

SMK

Nhìn hoàng đệ đau lòng nhưng không muốn cho ta biết, càng không muốn trách ta, ta càng thêm đau lòng.

Nhờ sự can thiệp của ngoại tổ phụ và lời cầu xin của mẫu hậu, ta cuối cùng cũng được gặp lại phụ hoàng, ta quỳ xuống nhận lỗi, nói rằng từ nay về sau sẽ không còn "dòm ngó" ngôi vị nữa, càng không nói những lời "ngông cuồng" nữa, sau này sẽ làm một công chúa ngoan ngoãn, phò tá hoàng đệ.

Phụ hoàng nguôi giận, nhưng không cho ta đi học nữa.

Mọi thứ trở về như cũ.

Lần này, ta từ bỏ "ý định ngông cuồng" đó.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 18



Nhưng khi hoàng đệ lén đưa vở ghi chép, sách vở cho ta xem, cố gắng kể lại bài giảng cho ta nghe, ta không thể từ chối, ngược lại càng khao khát kiến thức hơn.

Ta tự nhủ, ta học hành chăm chỉ là để sau này phò tá hoàng đệ.

Đương nhiên, bao năm qua, ta vẫn luôn làm như vậy.

Nhưng khi hoàng đệ đề nghị nhường ngôi cho ta, ta lại do dự, ta không thể nói lời từ chối.

Phò tá một người và tự mình nắm quyền là khác nhau.

Quyền lực khác nhau, việc có thể làm cũng khác nhau, hiệu quả công việc càng khác nhau hơn.

Sau khi xác nhận hoàng đệ thật lòng, ta đồng ý.

Ta có quá nhiều việc muốn làm, ví dụ như nghiêm trị tham quan ô lại, giảm thuế cho dân, cắt giảm chi tiêu xa xỉ trong cung, tăng cường quân nhu, xây dựng thủy lợi, thi hành chế độ khoa cử công bằng, tạo cơ hội cho người nghèo khó, cho nữ giới...

"Được, đệ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt, cả phần của đệ nữa."

...

Đại hoàng tử Chu Hành Ngọc:

Từ nhỏ ta đã cảm thấy bất công.

Vì sao ta vất vả lắm mới học hiểu được, mà tỷ tỷ chỉ liếc mắt đã biết?

Dù là dung mạo, thể lực, hay trí tuệ, sao ta chẳng có điểm nào hơn được tỷ tỷ?

Phụ hoàng và các phu tử giao cho ta chất chồng bài tập, còn tỷ tỷ lại chẳng cần đến lớp?

...

Ta thật hâm mộ tỷ ấy, ta cũng chẳng muốn đi học.

Vậy nên, khi biết tỷ tỷ cầu xin mẫu hậu cho nàng tham gia lớp học cùng chúng ta, trong đầu ta chỉ có một từ: "Điên rồi".

Sao lại có người thích đọc sách chứ? Lại còn thích tìm sư phụ võ thuật để bị đánh!

Ta thật sự không hiểu nổi.

Sau đó, tỷ ấy lỡ lời, bị phụ hoàng trách phạt, không cho tiếp tục học, còn chia tách chúng ta với mẫu hậu.

Ta lúc này mới biết, tỷ ấy muốn giành ngôi vị hoàng đế.

SMK

Ta vô cùng kinh hãi, chuyện này... sao có thể chứ, ý nghĩ của tỷ tỷ thật quá kinh thế hãi tục.

Tỷ tỷ hỏi ta có oán trách nàng không, ta thật sự không oán, nói thật, ta chẳng màng đến ngôi vị đó.

Chỉ cần không phải nhị đệ có được là tốt rồi.

Sau này, tỷ tỷ hình như phát hiện ta đêm khuya lén khóc, bèn đi tìm phụ hoàng nhận lỗi.

Kỳ thực, ta muốn nói, ta khóc không chỉ vì nhớ mẫu hậu, mà còn vì ta học hành quá mệt mỏi, mỗi ngày trở về thấy tỷ tỷ ung dung nằm nghỉ, trong lòng liền cảm thấy bất công.

Đi học thật sự rất mệt, mệt đến phát khóc.

Ta thật sự muốn đổi giới tính với tỷ tỷ, như vậy ta có thể sống thoải mái, tỷ ấy cũng có thể học bất cứ thứ gì mình muốn.

Sau khi tỷ ấy nhận lỗi, chúng ta cuối cùng cũng được trở về bên mẫu hậu.

Tỷ ấy dường như cũng thật sự chấp nhận hiện thực, không còn "mộng tưởng hão huyền" nữa.

Bắt đầu an tâm học cầm kỳ thi họa, ở bên cạnh mẫu hậu, yên tĩnh, dịu dàng hiền thục.

Nhưng tỷ ấy không vui.

Cũng giống như ta lúc đi học không vui vậy, những thứ này cũng không phải thứ tỷ ấy thích.

Vì thế, ta bắt đầu mỗi đêm đặt sách vở bên giường tỷ ấy, cũng bắt đầu chăm chỉ chép bài.

Các phu tử đều vui mừng cho rằng ta đã trưởng thành, hiểu chuyện, bắt đầu muốn học hành cho tốt.
 
Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ
Chương 19



Nhưng ta chỉ muốn đưa bài chép cho tỷ tỷ, muốn cố gắng thuật lại nội dung bài học cho tỷ ấy, muốn tỷ ấy được vui.

Hai chúng ta, có một người vui vẻ là tốt rồi.

Con người thật sự khác nhau, ta thuật lại lắp bắp, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì, nhưng tỷ ấy lại hiểu được.

Bài tập phu tử giao, tỷ ấy cũng làm rất nhanh và tốt.

Có lẽ, tỷ ấy thật sự rất thích hợp với ngôi vị kia.

Ý nghĩ này sau đó lại nhiều lần xuất hiện.

Phụ hoàng giao cho tỷ ấy điều tra vụ án quan viên tham ô, tỷ ấy làm rất tốt.

SMK

Nhưng việc này không phải để thử thách tỷ ấy, càng không phải để ban thưởng, mà là vì việc này rất khó, lại dễ đắc tội với người khác.

Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tỷ ấy lại dâng tấu thư cho phụ hoàng, kiến nghị tăng bổng lộc cho địa phương, đặc biệt là những vùng xa xôi hẻo lánh.

"Phải có gốc rễ lập thân vững chắc, mới không sinh tà niệm." Tỷ ấy nói.

Vì thế, danh tiếng của tỷ ấy ngược lại càng tốt hơn, rất nhiều quan viên trong ngoài triều đều kính phục tỷ ấy.

Cũng vì vậy, người ủng hộ ta càng nhiều, có thể nói, người chọn ta, một nửa là vì ta xuất thân chính thống, một nửa là vì tỷ ấy.

Chẳng có ai, là vì ta mà chọn ta.

Cũng đúng, ta quả thực không phải là một ứng cử viên hoàng đế thích hợp.

Yếu đuối bệnh tật, lại sợ khổ sợ mệt.

Quan trọng nhất là, đầu óc ta cũng không đủ thông minh.

Trước đây ta vẫn luôn nghĩ, tuy ta không bằng tỷ tỷ, nhưng làm hoàng đế vẫn có thể đảm đương được.

Vì hoàng đế đâu cần tự mình làm việc, đến lúc đó ta hoàn toàn có thể giao hết mọi việc xuống.

Nhưng mà, không phải vậy.

Khoảng thời gian tỷ tỷ rời kinh, ban đầu ta có chút hoang mang.

Sau đó, ta gặp Mạnh Như Lan.

Một người có thể thấy giấc mơ tiên tri.

Nàng ta nói cho ta biết ngày phụ hoàng băng hà.

Để ta có thể chuẩn bị trước, thuận lợi lên ngôi hoàng đế.

Những chuyện khác nàng ta nói, cũng lần lượt ứng nghiệm.

Có nàng ta giúp đỡ, ta bắt đầu tự tin, ta nhất định có thể làm một hoàng đế tốt.

Khi nàng ta nói với ta, Tây Lương sẽ vì chuyện con tin mà xuất binh, ta có chút lo lắng.

Nhưng rất nhanh ta đã bình tĩnh lại.

Vì Mạnh Như Lan nói với ta, chỉ cần phái thêm người bảo vệ con tin, con tin không gặp chuyện gì, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nàng ta nói rất có lý, ta vội vàng làm theo.

Đến ngày nàng ta dự đoán, ta vẫn còn hơi lo lắng.

May mà, mọi chuyện đều đúng như nàng ta nói, Tây Lương không xâm lược.

Ta có chút đắc ý, càng thêm chắc chắn về việc mình có thể làm hoàng đế tốt.

Mà Mạnh Như Lan chính là công thần.

Ta tin tưởng nàng ta, nên đối với những việc nàng ta làm đều làm ngơ, mặc kệ nàng ta ức h.i.ế.p Chương Lan và Mạnh Như Trúc.

Dù ta biết, họ là thân tín của tỷ tỷ, cũng là người tỷ tỷ đặc biệt để lại cho ta.

Ta muốn chứng minh với tỷ tỷ rằng, ta đã trưởng thành, không cần tỷ ấy che chở nữa.
 
Back
Top Bottom