Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!

Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 30: ĐỨNG TRÊN ĐỈNH CAO CỦA ĐẠO ĐỨC ĐỂ CHỈ TRÍCH



Thanh niên mím môi, nhìn sâu vào khuôn mặt đẫm nước mắt của bạn gái, sau đó lùi lại mấy bước.

Giây tiếp theo, anh ta lại quay lại.

Anh ta tiện tay kéo một đứa bé trong hiện trường hỗn loạn, vào khoảnh khắc zombie sắp nhào lên người bạn gái, đẩy mạnh đứa bé về phía trước zombie.

Một đứa bé 11 tuổi, sức lực làm sao có thể so được với một người đàn ông trưởng thành?

Đứa bé kia sắc mặt trắng bệch, gầy như que củi.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, thanh niên luôn cảm thấy lúc cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía zombie, động tác và tốc độ của con zombie kia đều chậm lại.

Là anh ta hoa mắt sao?

"Bịch!"

Một con d.a.o phay từ trên trời giáng xuống.

Zombie... đầu rơi rồi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, mọi người nhìn thấy chỗ cổ zombie.

Đó là một đường cắt có thể nói là hoàn hảo.

Nhan Ly trượt một cái, đá ngã một con zombie đang lảo đảo, sau đó khi con zombie kia còn đang giãy giụa đứng dậy, cô nhanh chóng giơ xẻng trong tay lên.

Mấy nhát đập xuống, xẻng biến dạng rồi.

Zombie cũng biến dạng rồi.

Trong không gian của cô có rất nhiều xẻng, không thiếu một cái này.

Nhan Ly ném xẻng cho Mục Tuyết Ca ở bên kia, người sau nhận lấy xẻng bị biến dạng, tay không bẻ gãy đầu bị hỏng, sau đó làm một tư thế rất tiêu chuẩn, đem cán xẻng còn lại coi như phi tiêu nhắm ngay một con zombie ném qua.

"Phập" một tiếng.

Zombie bị đóng đinh trên tường, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Nhưng con zombie kia ngoài việc làm cán xẻng dính đầy nước dãi, thì không có tác dụng gì khác.

Nhan Ly chạy một bước nhỏ, nhặt con d.a.o phay lên, kéo đứa nhóc còn đang ngây người qua, nhắm ngay con zombie đang lảo đảo đi về phía mình vung d.a.o c.h.é.m xuống.

Một mặt cắt hoàn hảo lại xuất hiện trong tay Nhan Ly.

Lạc Ninh nghiêng đầu nhìn chị gái xinh đẹp đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ.

Con zombie trung cấp duy nhất tại hiện trường phát ra một tiếng gầm, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra, mang theo mùi hôi thối nồng nặc nhào về phía Nhan Ly.

Mùi hôi đó cực kỳ thối, tốc độ mùi lan tỏa cũng khá nhanh.

Đôi tình nhân đang ôm đầu khóc lóc cũng không nhịn được, nôn mửa tại chỗ. Những người khác cũng đều cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, bắt đầu nôn khan.

May mà khoảng thời gian này bọn họ đều ăn không no, một miếng bánh mì chia thành mấy bữa. Dẫn đến trong dạ dày không có thức ăn thừa.

Nếu không trên quảng trường nhỏ này sợ là khắp nơi đều là đồ nôn của con người…

Cảnh tượng đó quá đẹp, Nhan Ly không dám nghĩ.

Zombie trung cấp…

Nhan Ly theo bản năng nín thở, kỳ thật lúc này đổi thành Mục Tuyết Ca có dị năng đến đối phó mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng xung quanh lại có một người dị hoá, Mục Tuyết Ca không rảnh tay.

Nhan Ly vung con d.a.o phay trong tay lên.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sao cô cảm thấy con zombie trung cấp này thật ra cũng chỉ có vậy?

Tốc độ của con zombie trung cấp này sao lại chậm lại rồi?

Thậm chí còn không bằng zombie cấp thấp.

Dễ dàng giải quyết vấn đề tưởng chừng như nan giải, cô còn có chút chưa kịp phản ứng.

Nhan Ly nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, theo bản năng cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau với cậu bé phía sau.

Cậu bé 11 tuổi này, cũng quá bình tĩnh rồi?

Từ đầu đến cuối, cậu bé đều không khóc.

Ngay cả khi bị đôi tình nhân kia đẩy ra làm kẻ c.h.ế.t thay, trên mặt cậu bé vẫn là biểu cảm thản nhiên.

Đứa trẻ này, sao lại có sự trưởng thành không phù hợp với độ tuổi như vậy?

Hay là còn nhỏ tuổi đã mà người đạm như cúc rồi?

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Nhan Ly và Mục Tuyết Ca, mọi người đều sững sờ.

Nguyên nhân thứ nhất, hai cô gái trẻ vừa xuất hiện, chưa đến năm phút, liền lần lượt giải quyết hết đám zombie đang cắn xé khắp nơi tại hiện trường.

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

"Trời ạ, các cô ấy có phải là có siêu năng lực như trong tin tức nói không?"

"Được cứu rồi! Được cứu rồi... tốt quá hu hu hu."

Có người vui mừng, có người khóc lóc, cũng có người bị dọa sợ đến mức vẫn còn run rẩy, dường như dưới thân còn có vệt nước gì đó đang nhỏ giọt.

"Các cô ấy từ trong trung tâm thương mại ra!" Đột nhiên có người đứng ra kêu lên.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhan Ly buông tay nhóc con kia ra, ngẩng đầu, "Sao vậy?"

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người béo phì, đeo một cặp kính gọng đen, mặt đầy rỗ.

Người đàn ông mặt rỗ hùng hổ chỉ trích: "Cô còn dám hỏi sao vậy! Hai người các cô đã là người có dị năng như trong tin tức đưa tin, tại sao không sớm đứng ra cứu chúng tôi? Các cô chỉ cần ra sớm một chút, chúng tôi cũng không đến mức c.h.ế.t nhiều người như vậy!"

Lời này vừa nói ra, trong đám người bắt đầu có người như bừng tỉnh, cũng đứng ra theo giọng điệu của người đàn ông mặt rỗ chỉ trích Nhan Ly các cô.

"Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng có siêu năng lực, lại không ra sớm."

"Vừa rồi bên ngoài ồn ào đến vậy, tiếng động chắc chắn không nhỏ, các cô ấy không thể nào không nghe thấy. Nhất định là trốn bên trong xem thảm trạng của chúng ta, sau đó đến thời điểm mấu chốt mới đứng ra, để giả vờ."

"Đều là lỗi của các cô! Các cô hại c.h.ế.t chồng tôi." Một người phụ nữ khóc lóc đứng dậy, xông lên định đánh Nhan Ly.

Mục Tuyết Ca vừa định đứng ra ngăn cản, liền nhìn thấy một bóng dáng không nhìn rõ lao tới.

Trực tiếp đ.â.m người phụ nữ kia bay ra xa mấy mét.

"Tiếu Tiếu, cậu luyện Thiết Đầu Công từ lúc nào vậy?" Nhan Ly kinh ngạc nói.

Hàn Tiếu Tiếu từ trung tâm thương mại chạy nhanh tới ôm đầu: "Ui da ui da... chóng mặt quá chóng mặt quá."

Mắt thấy Hàn Tiếu Tiếu sắp ngã xuống, Mục Tuyết Ca một bước nhanh, tiến lên đỡ lấy cô ấy, sau đó ôm Hàn Tiếu Tiếu đứng không vững vào người.

"Cậu đỡ hơn chưa?" Trong mắt Mục Tuyết Ca xẹt qua một tia lo lắng.

Nhan Ly: "Đừng nói là đ.â.m hỏng đầu rồi chứ? Nói chứ không phải cậu nhát gan sao? Bảo cậu ngoan ngoãn ở nơi an toàn, sao cậu lại chạy ra rồi?"

Hàn Tiếu Tiếu nhịn cái đầu choáng váng, nói: "Chúng ta dù sao cũng là một đội, có người bắt nạt các cậu, tôi đương nhiên không thể tiếp tục trốn."

Cô đúng là nhát gan thật, nhưng cô sợ là zombie, không phải người sống.

Nhan Ly dường như đoán được cô ấy đang nghĩ gì trong cái đầu choáng váng, vì thế đột nhiên thấp giọng nói một câu.

"Đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn zombie nguy hiểm gấp trăm lần."

Người phụ nữ bị Hàn Tiếu Tiếu đ.â.m bay ra ngoài ôm bụng nhe răng trợn mắt bò dậy, tiếp tục gào thét: "Chồng tôi chính là bị các cô hại chết!"

"Đồ thần kinh nhà cô." Nhan Ly trợn trắng mắt: "Chồng cô biến thành zombie là tôi cắn à?"
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 31: GẶP LẠI BÙI TƯ DẠ VÀ DƯƠNG THANH Y



Người phụ nữ căm hận trừng mắt nhìn Nhan Ly: "Nếu các cô ra sớm, chồng tôi sẽ không bị lây nhiễm, anh ấy sẽ không bị biến thành zombie, đều là do các cô không có trách nhiệm!"

"Buồn cười." Nhan Ly cười lạnh, "Cái gì gọi là trách nhiệm? Cái gì lại gọi là chịu trách nhiệm? Tôi là bố cô hay mẹ cô sao? Mạt thế đến còn bảo tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc an toàn tính mạng của các người?"

"Huống chi, ai nói với các người, chúng tôi đến cứu các người?"

Nụ cười nơi khóe miệng Nhan Ly càng lúc càng lạnh lẽo, cô nói từng chữ: "Từ khi thiên tai mạt thế bắt đầu, số người bị nhiễm virus zombie mỗi ngày nhiều không đếm xuể, chồng cô bị nhiễm, là anh ta đáng thương, là anh ta xui xẻo, nhưng liên quan gì đến tôi là một người xa lạ?"

"Đừng nói là chúng tôi đến muộn, cho dù tôi đứng đó, cái gì cũng không làm, cứ trơ mắt nhìn các người từng người xếp hàng bị zombie cắn bị nhiễm, cô cũng không có tư cách chỉ trích tôi!"

Giúp người là tình nghĩa, không giúp là bổn phận.

Cô cũng không phải là đấng cứu thế gì.

Không ra sớm, là cần thời gian để phán đoán bên ngoài những zombie này các cô có thể xử lý hay không.

Nếu không thể xử lý, các cô chạy ra ngoài làm gì?

Chạy ra tìm c.h.ế.t à?

Hơn nữa, zombie lần theo mùi máu, dựa vào bản năng mà lao tới cắn người nhanh như chớp. Với tốc độ đó, thời gian để bọn họ đánh giá mức độ nguy hiểm đủ để cắn c.h.ế.t mấy mạng người rồi.

Cũng chỉ có thể nói… Âu cũng là số mệnh.

Đã mạt thế rồi, còn không nghĩ cách tự bảo vệ mình, suốt ngày oán trời trách đất, chờ người khác đến cứu.

Thực tế sao?

Ngay từ đầu, trong đám người này chỉ có một con zombie, chính con zombie đó lần lượt cắn bốn người, cục diện mới bắt đầu trở nên có chút đáng sợ.

Giá như đám người này từ khi con zombie đầu tiên xuất hiện, liền dũng cảm đồng tâm hiệp lực, cũng chưa chắc không giải quyết được.

Mười mấy người, mỗi người xông lên cho nó một cước, cũng tốt hơn so với việc đứng nguyên tại chỗ khóc lóc om sòm.

Tiếc là những người này, thà kéo người khác ra làm kẻ c.h.ế.t thay, cũng không dám đối mặt trực diện với một con zombie vừa mới biến dị, hành động còn chậm chạp.

Mọi người im lặng.

Gã đàn ông mặt rỗ lại đứng ra, chuẩn bị tiếp tục dẫn dắt dư luận, "Cô bớt giảo biện đi, sở hữu dị năng, khác với những người bình thường chúng tôi, thì phải đứng ra bảo vệ mọi người, chẳng lẽ cô không xem tin tức sao? Chính phủ đều kêu gọi những người có dị năng chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân loại."

Nhan Ly lười đáp lại hắn.

Loại người này trong mạt thế thường không sống lâu được.

"Này! Cô có đang nghe tôi nói không đấy? Cô gái nhỏ này..." Gã mặt rỗ cứng họng.

Bởi vì Nhan Ly nháy mắt với Mục Tuyết Ca, cô ấy trực tiếp rút cái xẻng ra khỏi tường.

Như vậy, con zombie bị mắc kẹt trong tường lúc trước, lại khôi phục tự do.

"A!"

Theo một tiếng thét chói tai, đám người vừa mới bình tĩnh lại, lại khôi phục hỗn loạn.

Nhan Ly nhếch miệng cười lạnh, nhìn dáng vẻ hoảng loạn của đám người này.

Vài giây sau, cô giơ tay lên, chuẩn bị ném con d.a.o mổ lợn ra để giải quyết con zombie đó.

Một tia sét đánh xuống từ xa.

Thiêu con zombie thành tro bụi.

Sấm sét?

Nhan Ly nhướng mày, quay người lại.

Phát hiện giữa sự hỗn loạn, dưới bầu trời đen kịt, có mấy chiếc xe lặng lẽ xuất hiện ở phía xa.

Mà người trên xe, đang từ từ đi về phía này.

Ồ, lại là người quen cũ.

Một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người, phía sau hắn còn có một cô gái mặc váy dài màu trắng.

Bùi Tư Dạ và Dương Thanh Y.

Trong mạt thế, Nhan Ly chưa bao giờ nghĩ đến việc mặc quần áo màu trắng, chứ đừng nói là váy.

Bởi vì không chỉ quá bắt mắt, mà khi c.h.é.m g.i.ế.c zombie cũng cực kỳ bất tiện.

Chỉ cần dính một chút m.á.u lên cũng quá nổi bật, quá bắt mắt.

Vải màu trắng cũng khó giặt sạch.

Nhìn Bùi Tư Dạ ra tay gọn lẹ, chắc hẳn đã rất quen thuộc với việc khống chế dị năng.

Bùi Tư Dạ là người thế nào nhỉ?

Có thiên phú, có đầu óc, cũng có gan dạ.

Hắn quả thực là một lãnh đạo rất có năng lực, tiếc là quá tham vọng, quá tham lam, quá tự phụ.

Không coi mạng người ra gì, muốn quá nhiều, đồng thời lại là một tên cặn bã chính hiệu.

Tâm ngoan thủ lạt, vì để thỏa mãn dã tâm và d*c vọng cá nhân, ngay cả đồng đội kề vai sát cánh cũng có thể không chút do dự đẩy vào hố lửa.

"Chị, lâu rồi không gặp." Dương Thanh Y cười ngọt ngào, bước nhanh về phía Nhan Ly.

Khi cô ta đưa tay ra, định làm bộ thân mật khoác tay Nhan Ly, cô nghiêng người né tránh, không để Dương Thanh Y thực hiện được ý đồ.

"Chị?" Dương Thanh Y vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt.

Nhan Ly đơ mặt ra, rõ ràng là không muốn để ý đến cô ta.

Dương Thanh Y cũng không phải kẻ ngốc, trong mắt cô ta thoáng qua một tia giễu cợt, cố ý cất cao giọng: "Chị, em vừa nhìn thấy hết rồi, sao chị có thể như vậy chứ?"

Nói xong, không đợi những người khác lên tiếng, Dương Thanh Y liền đi vào giữa đám đông, cúi đầu xin lỗi mọi người với vẻ áy náy.

"Mọi người, tôi tên là Dương Thanh Y, là em họ của cô ấy. Tại đây thay mặt chị tôi, tôi vô cùng xin lỗi mọi người, chị tôi thật ra rất lương thiện, từ trước đến nay đều rất thích giúp đỡ người khác, hôm nay chị ấy... có lẽ chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi."

"Cô em họ này... đầu óc có vấn đề sao?" Mục Tuyết Ca bước tới một bước, ghé sát tai Nhan Ly thấp giọng nói.

Nhan Ly nhún vai, không nói gì.

Ai mà biết được.

Im lặng là câu trả lời tốt nhất.

"Nếu mọi người không chê, có thể đi cùng chúng tôi, mạt thế đến rồi, zombie khắp nơi, nhân loại hiện nay đang phải đối mặt với một thảm họa diệt vong chưa từng có. Nhưng chính vì vậy, chúng ta càng phải đoàn kết lại, tôi và anh Bùi chuẩn bị xây dựng một căn cứ, tuy rằng hiện tại chỉ là hình thức ban đầu, nhưng vẫn hy vọng ngày càng có nhiều người gia nhập."

Nói đến đây, Dương Thanh Y đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt cô ta vô tình rơi xuống chỗ Nhan Ly, dừng lại hai ba giây.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Sau đó tiếp tục nói: "Vừa rồi mọi người cũng đã thấy, anh Bùi sở hữu dị năng hệ Lôi vô cùng lợi hại, hai tay có thể triệu hồi ra tia sét, gần như trong nháy mắt có thể đánh zombie thành tro bụi. Còn tôi, cũng có dị năng hệ chữa trị. Nếu mọi người bị thương, tôi có thể dùng dị năng để chữa trị cho mọi người! Gia nhập với chúng tôi đi, sau này sẽ không cần phải lo lắng cho sự an toàn nữa."

Câu này nói xong, mọi người đều thi nhau reo hò.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 32: NÓ LÀ MỘT CON QUÁI VẬT, CHẾT CŨNG ĐÁNG!



"Chị, chị và bạn của chị cũng gia nhập với chúng tôi đi." Dương Thanh Y tỏ vẻ thấu tình đạt lý, dịu dàng đáng yêu.

Nhan Ly cười như không cười, nhếch môi: "Không cần."

Dương Thanh Y dường như đã sớm đoán được Nhan Ly sẽ trả lời như vậy, cô ta dịu dàng cười nói: "Chị, dì cũng ở trong căn cứ đấy, hai mẹ con chắc lâu rồi không gặp nhau nhỉ?"

Nhan Ly: "..."

Đầu óc người phụ nữ này úng nước rồi sao?

Nhan Ly và người mẹ trên danh nghĩa kia căn bản không có bao nhiêu tình cảm, cô đã sớm chấp nhận sự thật mình bạc duyên với người thân.

Thứ tình thân gì đó, nếu ông trời đã không ban cho cô, vậy Nhan Ly cô cũng không thèm.

Đánh mất cô là đánh mất mãi mãi.

Còn căn cứ mà cô ta nói, Nhan Ly không khó đoán ra, chắc chỉ là một đám người tụ tập lại với nhau.

Người đông, có chỗ ở, liền được gọi là căn cứ.

Dương Thanh Y và Bùi Tư Dạ ở cùng nhau, chuyện này Nhan Ly đã sớm đoán được.

Cô trọng sinh, Dương Thanh Y cũng trọng sinh.

Dương Thanh Y kiếp trước sống không tốt, từ kiếp trước cô ta đã muốn tiếp cận Bùi Tư Dạ, cùng hắn xảy ra chuyện gì đó, sau đó được hắn che chở, được hắn chăm sóc.

Lần này, Dương Thanh Y có ký ức hai đời, chắc chắn sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Bùi Tư Dạ.

Hơn nữa, thời gian này cũng chính là thời điểm quan trọng để chiếc vòng gỗ phát huy tác dụng.

Vì vậy, Dương Thanh Y có dị năng, Nhan Ly không hề ngạc nhiên.

"Đúng rồi chị, hình như chị... không có dị năng phải không?" Dương Thanh Y mỉm cười đầy bí ẩn.

"Có dị năng hay không liên quan gì đến cô?" Mục Tuyết Ca lạnh lùng lên tiếng.

Dương Thanh Y liếc xéo đối phương.

Cô gái này là ai?

Vừa rồi nhìn thấy sức lực của cô ta rất lớn, chắc là dị năng hệ sức mạnh.

Nhưng kiếp trước hình như chưa từng gặp qua nhân vật này.

Những nhân vật lớn kiếp trước, Dương Thanh Y cơ bản đều ít nhiều biết qua, có một số còn từng gặp mặt.

Nếu trong ký ức kiếp trước không có cô gái này, vậy chứng tỏ cô ta không có tiếng tăm gì.

Trong mạt thế, không nổi tiếng đồng nghĩa với việc không có gì ghê gớm, chỉ là một nhân vật tép riu nhỏ bé mà thôi.

Đối với loại pháo hôi vô dụng, Dương Thanh Y thật sự lười tốn tâm tư và tinh lực.

"Cô tên là gì?" Bùi Tư Dạ đột nhiên lên tiếng hỏi Mục Tuyết Ca.

Mục Tuyết Ca: "..."

Buồn cười, hắn hỏi là cô phải trả lời sao?

Bùi Tư Dạ cau mày, giọng nói lạnh lùng: "Cô là người có dị năng, sức lực kinh người, gia nhập chúng tôi mới là lựa chọn tốt nhất."

Kẻ mạnh, nên đi theo đội ngũ của kẻ mạnh.

Chứ không phải tiếp tục ở bên cạnh một người bình thường làm vệ sĩ.

Rõ ràng, Bùi Tư Dạ đã hiểu lầm điều gì đó.

Hắn cho rằng Mục Tuyết Ca là vì bảo vệ Nhan Ly và Hàn Tiếu Tiếu, hai cô gái này.

"Xin chào, hoan nghênh gia nhập chúng tôi." Dương Thanh Y đi đến trước mặt Mục Tuyết Ca, tự cho rằng mình nở một nụ cười dịu dàng thân thiện, tự mình lên tiếng nói.

Cô ta vốn không muốn để ý đến cô gái này, nhưng nếu Bùi Tư Dạ đã coi trọng dị năng của đối phương, vậy cô ta cũng miễn cưỡng chấp nhận một chút vậy.

Dương Thanh Y đưa tay phải ra, chuẩn bị chờ bắt tay với Mục Tuyết Ca.

Ai ngờ Mục Tuyết Ca nhìn cũng không thèm nhìn, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Dương Thanh Y sắc mặt cứng đờ, nhưng bây giờ đông người như vậy, cô ta cũng chỉ đành tiếp tục giữ hình tượng người đẹp lòng tốt của mình.

"Chị, các người gia nhập chúng tôi đi, cho dù chị không có dị năng, chúng tôi cũng sẽ không chê bai chị." Dương Thanh Y lại chuyển chủ đề về phía Nhan Ly.

Nếu không phải tinh hạch trong cơ thể zombie còn chưa lấy đi, Nhan Ly đã sớm rời đi rồi, lười ở lại đây dây dưa với đối phương.

Nhưng Dương Thanh Y không biết, cô ta cho rằng Nhan Ly đang hâm mộ ghen tị với mình, muốn gia nhập, nhưng lại không nỡ mất mặt, cho nên mới do dự.

Những người khác có mặt ở đây đã lần lượt lên xe của Bùi Tư Dạ.

Lúc này, đôi tình nhân lúc trước cũng đến khuyên nhủ.

"Cô thật sự rất lợi hại, không có dị năng cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t những con zombie đó, chúng ta có thể bắt tay làm hòa, sau này chung sống hòa thuận." Chàng trai nói.

Không ngờ Nhan Ly "phì" cười thành tiếng, "Làm đồng đội với anh sao?"

"Vậy tôi không dám."

Chàng trai sửng sốt một chút, làm đồng đội với hắn có vấn đề gì sao?

Sao nghe giọng điệu của cô gái này lại có ý mỉa mai?

Nhan Ly cười nói: "Ai biết được lúc nào đó zombie đến, anh lại đẩy tôi ra để làm bia đỡ đạn chứ?"

Rõ ràng là đang nói về chuyện chàng trai đẩy nhóc con ra để cứu bạn gái lúc trước.

Chuyện này quả thực làm không được đạo đức cho lắm.

Sắc mặt chàng trai thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc xanh.

Biểu cảm rất đáng xem.

"Tôi là không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ là muốn cứu người!" Chàng trai biện minh cho mình.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhan Ly gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Đúng đúng đúng, anh nói đều đúng, dùng mạng người khác để đổi lấy mạng bạn gái mình, sao lại không phải là cứu người được chứ?"

Cảm nhận được Nhan Ly đang mỉa mai mình, chàng trai lập tức giận sôi máu.

"Tôi cũng là bất đắc dĩ, thế giới này có rất nhiều mặt, tôi cứu người cũng là một mặt tốt!" Chàng trai nói.

"Ồ?" Nhan Ly cười như không cười nói: "Vậy làm sao anh biết, cái mà anh cho rằng là thiện... sẽ không trở thành cái ác với người khác chứ?"

"Góc nhìn khác nhau, lập trường khác nhau, thiện ác không thể cố định. Anh đang tìm cớ cho mình mà thôi. Bởi vì anh căn bản không dám thừa nhận lỗi lầm mình đã gây ra, nếu lúc đó tôi không nhanh tay, đứa bé này có lẽ đã c.h.ế.t rồi. Anh vì cứu bạn gái không sai, nhưng đối với người bị hại mà nói, anh chính là hung thủ."

Đứa trẻ có thể tự mình xông lên cứu người, hoặc cũng có thể chính hắn tự mình đứng ra bảo vệ bạn gái, nhưng tuyệt đối không thể là hắn ta lôi nhóc con ra để đỡ tai ương, ép buộc một đứa bé phải c.h.ế.t thay cho bạn gái mình được.

Nhan Ly: "Đây không gọi là cứu người, đây gọi là bắt cóc đạo đức."

Dưới những lời nói của Nhan Ly, chàng trai cuối cùng cũng sụp đổ.

Hắn hét lên: "Cô thì biết cái gì? Lạc Thần là hàng xóm nhà tôi, đứa bé này từ nhỏ đã bị bệnh tâm thần, nó được chẩn đoán mắc chứng đa nhân cách! Nếu không phải cha mẹ nó trước khi biến dị cầu xin tôi bảo vệ nó, tôi căn bản sẽ không quan tâm đ ến nó!"

"Một đứa tâm thần, lúc cha mẹ nó bị zombie cắn, nó đến một giọt nước mắt cũng không rơi, nó là một con quái vật, c.h.ế.t cũng đáng."
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 33: ĐÁNH ĐẾN MỨC CHO CÔ TA BÒ BẰNG BỐN CHÂN



Dương Thanh Y cúi đầu, trong mắt thoáng qua một tia cười lạnh, ngẩng đầu lên, nói với Nhan Ly: "Chị, anh ta nói đúng đấy, một đứa tâm thần, lại còn là trẻ con, ở mạt thế chính là gánh nặng. Em nghe nói, người bị bệnh tâm thần đa số cảm xúc đều không ổn định, nhỡ đâu đứa bé này còn có khuynh hướng bạo lực thì thảm rồi."

Cho nên, c.h.ế.t cũng đáng mà.

Lạc Ninh vẫn luôn im lặng đứng sau lưng Nhan Ly, nghe Dương Thanh Y nói xong đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Nụ cười đó thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức Dương Thanh Y gần như cho rằng mình hoa mắt.

"Thôi nào, chị." Dương Thanh Y dịu dàng, "Mọi người đừng cãi nhau nữa, ở đây không chắc đã an toàn, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Dương Thanh Y tự mình bắt đầu giới thiệu Nhan Ly với mọi người.

"Mọi người nể mặt tôi bắt tay làm hòa đi, dù sao đứa bé này cũng không c.h.ế.t mà? Chúng ta nói chút chuyện có ý nghĩa đi."

"Vẫn chưa chính thức giới thiệu nhỉ, tôi tên là Dương Thanh Y. Thanh trong dòng nước trong, Y trong cành liễu phất phơ. Ba mẹ đặt tên như vậy vì hy vọng tôi có thể dịu dàng như sương mưa phương Nam. Chị họ tên là Nhan Ly. Nhan trong màu sắc, Ly trong chia ly. Vì lúc chị ấy chào đời, cậu rể đã ngoại tình, bỏ rơi cả chị lẫn dì em... A! Xin lỗi chị."

Dương Thanh Y le lưỡi với Nhan Ly, vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu: "Ôi em lỡ lời, em không cố ý, em chỉ muốn kéo gần quan hệ với mọi người, nên mới nói ra ý nghĩa tên của chúng ta, em thật sự không cố ý."

"Chị, chị sẽ không trách em chứ?" Dương Thanh Y nhìn chằm chằm Nhan Ly, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý và ngạo mạn.

Đúng là chiêu trò rẻ tiền thật đấy, nhưng biết sao được, rất hữu dụng cơ mà.

Trong đáy mắt của Dương Thanh Y, ý cười đã không cách nào kìm nén được nữa.

Cô chị họ vô dụng này của cô ta, cho dù thủ đoạn của mình có thấp kém đến đâu, đối phương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu bắt nạt mà thôi.

Dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.

Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu đã giận đến bốc hỏa, đặc biệt là Mục Tuyết Ca, nếu không phải Nhan Ly dùng sức kéo lại, cô ấy chắc đã xông lên...

"Trách cô?" Nhan Ly nhếch môi, giọng điệu ôn hòa: "Dương Thanh Y, cô cảm thấy tôi có nên trách cô không?"

Dương Thanh Y không nhìn thấy vẻ mặt khó xử lúng túng như dự đoán, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thêm, đã bị mấy cái tát giáng xuống khiến mắt nổ đom đóm.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Ba cái tát liên tiếp không ngừng nghỉ, đánh cho lòng bàn tay Nhan Ly đau nhói, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Bởi vì Nhan Ly biết lực là tác động qua lại, người đánh là cô đây lòng bàn tay còn có chút đau, người bị đánh là Dương Thanh Y không biết sẽ đau đến mức nào.

Nhan Ly cười lạnh, khinh thường nhìn Dương Thanh Y, nói: "Trước đây nghe mẹ tôi nói, cô rất thích ngắm sao?"

"Thế nào? Tôi tặng cô ngôi sao này có đẹp không? Có phải rất thích không?"

Mắt nổ đom đóm, cô không ngại tặng cô ta thêm mấy lần nữa.

Không khí dường như ngưng đọng trong nháy mắt, xung quanh im phăng phắc, mọi người đều ngây ngốc.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ngay cả Bùi Tư Dạ nhìn thấy cảnh này, mí mắt phải cũng giật giật.

Dương Thanh Y hoàn toàn bị đánh cho choáng váng, cô ta thật sự không ngờ Nhan Ly sẽ ra tay.

Cô ta ôm mặt, đã không còn tâm trí để ý xem bên nào sưng hơn.

Đau đến rơi nước mắt, cô ta quay đầu, rưng rưng nhìn Bùi Tư Dạ, muốn hắn thay mình đòi lại công bằng.

Nhưng Bùi Tư Dạ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Ly, ánh mắt không hề lưu lại trên người cô ta dù chỉ một chút.

Phải rồi, bây giờ cô ta và Bùi Tư Dạ không phải quan hệ thân mật gì, cũng không phải bạn bè chí cốt.

"Dương Thanh Y, đừng có đến trước mặt tôi mà làm trò mèo này, nếu không tôi không ngại dạy cô thế nào là "thoái hóa thành tổ tiên" đâu.."

Đánh đến mức cho cô ta chỉ còn biết bò bằng bốn chân!

Nói xong câu này, Nhan Ly lười biếng nhấc mí mắt, nhìn quanh bốn phía.

Chàng trai lúc trước run rẩy cả người, sợ bị Nhan Ly để ý, vội vàng chạy đến chiếc xe ở phía xa, chuẩn bị nhanh chóng lên xe trước.

"Anh Bùi..." Dương Thanh Y tủi thân đáng thương: "Em..."

"Về thôi." Bùi Tư Dạ quay người, vẻ mặt lạnh nhạt.

Dương Thanh Y: "..."

Bây giờ cô ta vô cùng hối hận.

Sớm biết vậy đã không trêu chọc con tiện nhân này, bây giờ tốt rồi, không chỉ mất mặt trước Bùi Tư Dạ, mà hắn còn không có ý định ra mặt cho mình.

Mặt Dương Thanh Y nóng rát như lửa đốt, trong lòng còn đầy ấm ức.

Nhìn đoàn người rầm rộ rời đi, lục tục rời đi, Hàn Tiếu Tiếu không nhịn được hỏi: "Người đàn ông kia thật bình thản."

"Vì một người nào đó còn chưa có l.i.ế.m láp thành công nha, Bùi Tư Dạ bây giờ cùng cô ta một là không có quan hệ gì, hai là biết Dương Thanh Y sẽ không rời khỏi hắn, vậy hắn cần gì phải lo chuyện bao đồng."

Nếu Nhan Ly không nhìn lầm, từ lúc tia sét đánh nát zombie, tay phải của Bùi Tư Dạ vẫn luôn run rẩy.

Cũng không phải là vì sợ hãi, mà là do một lần sử dụng hết dị năng, thân thể theo bản năng phản ứng lại.

Dương Thanh Y không nói cho Bùi Tư Dạ biết tinh hạch của zombie có thể bổ sung và thăng cấp dị năng sao?

Là quên rồi... Hay là cố ý?

Nhìn thấy đám người kia rời đi, Nhan Ly quay người lấy ra hai đôi găng tay cao su dùng một lần.

Một đôi đưa cho Mục Tuyết Ca.

"Tôi cũng muốn." Hàn Tiếu Tiếu giơ hai tay lên.

"Chúng ta phải lấy tinh hạch trong đầu zombie." Nhan Ly giải thích: "Rất ghê tởm, cô sẽ nôn đấy."

"Tôi biết." Hàn Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: "Tôi cũng muốn giúp đỡ."

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn mãi là gánh nặng cần các cậu bảo vệ, tôi không quá thông minh, cũng không dũng cảm, nhưng tôi có thể học."

"Nhan Ly, tôi có thể từ từ học, các cậu chờ tôi một chút, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cùng các cậu kề vai chiến đấu."

Hàn Tiếu Tiếu sớm đã thầm thề trong lòng, cô nhất định phải trở thành người bạn đồng hành xứng đáng với họ.

Không chỉ đơn giản là không gây thêm phiền phức, mà là có thể cùng nhau đối mặt với zombie, phát huy sức mạnh của mình trong đội ngũ.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 34: NHÂN CÁCH PHỤ, LÀ EM ĐÃ GIẾT LẠC THẦN Ư?



Cô sẽ cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi và ghê tởm đối với zombie, cô cũng sẽ ghi nhớ kỹ thuật c.h.é.m zombie trong lòng.

Tiến bộ có thể sẽ rất chậm, nhưng... Ít nhất là luôn cố gắng tiến về phía trước, luôn dũng cảm tiến lên, không từ bỏ, không lùi bước.

Vì cô ấy đã yêu cầu, Nhan Ly cũng không có lý do gì để từ chối.

Vì vậy Nhan Ly lại lấy ra một đôi găng tay từ trong ba lô.

"Chị, em cũng muốn."

Lần này là cậu nhóc kia.

"Em còn nhỏ, đừng đụng vào những thứ này." Hàn Tiếu Tiếu theo bản năng thay Nhan Ly từ chối.

Nhưng không ngờ rằng, Nhan Ly lại thật sự đưa cho nhóc con một đôi găng tay.

Lần này ngay cả Mục Tuyết Ca cũng có chút ngạc nhiên.

"Nhan Ly, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ." Mục Tuyết Ca mơ hồ cảm thấy Nhan Ly làm như vậy nhất định có lý do riêng, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu.

Nhìn khuôn mặt non nớt của nhóc con, Nhan Ly "Ừm" một tiếng.

Họ luôn quen nghe theo Nhan Ly, vì vậy thấy cô không thay đổi ý định, cũng không nói gì thêm.

Mọi người yên lặng bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Nhan Ly bới đống tro tàn, trong đống tro tàn có một viên tinh hạch sáng lấp lánh.

Zombie không còn là loại rác rưởi như lúc mạt thế mới bắt đầu, ngay cả tinh hạch năng lượng trong đầu cũng có phẩm chất tốt hơn nhiều.

"Em tên gì?" Nhan Ly cúi đầu, động tác trong tay thuần thục.

"Chị, em tên Lạc Thần ạ." Lạc Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười rạng rỡ với cô.

Nhan Ly không thay đổi sắc mặt, chỉ thản nhiên nói: "Nói dối."

"Hả?"

"Nói... dối?"

Mục Tuyết Ca và Hàn Tiếu Tiếu nghe đến đây, đồng loạt dừng động tác, cùng quay đầu nhìn về phía bên này.

Lạc Ninh cứng đờ một giây, sau đó vẫn giữ vẻ mặt vô hại.

"Chị, chị đang nói gì vậy? Em không hiểu."

Nhan Ly mỉm cười, "Trẻ con không được nói dối, Lạc Thần đã c.h.ế.t rồi đúng không?"

Lạc Ninh: "..."

"Là nhân cách phụ này của em g.i.ế.c cậu ta sao?" Nhan Ly lại hỏi.

"Không phải, em không g.i.ế.c Lạc Thần, là do cậu ta nhát gan, bị cảnh zombie ăn thịt người dọa sợ, là cậu ta tự không muốn sống."

Nhóc con rất kích động, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.

Nhân cách chính tự sát, nhân cách phụ lúc này mới có cơ hội thay thế.

"Ồ?" Khóe miệng Nhan Ly cong lên, "Vậy bây giờ có thể nói cho chị biết, em tên gì không? Dù sao chị cũng không thể gọi em là nhóc con mãi được."

Nhóc con mím môi, rũ hàng mi dài rậm rạp xuống, khẽ nói: "Em tên Lạc Ninh."

"Là Ninh trong an ninh sao?" Nhan Ly hỏi.

Nhóc con gật đầu.

Lại một viên tinh hạch nữa được lấy ra thành công.

"Tiểu Lạc Ninh, nói cho chị biết, em thức tỉnh dị năng hệ tinh thần từ khi nào vậy?" Nhan Ly vừa nói, vừa lấy nước từ không gian ra rửa sạch viên tinh hạch dính đầy máu.

Sau đó phân loại những viên tinh hạch đã rửa sạch.

Dị năng?

Lại còn là hệ tinh thần?

Hai người đang làm việc bên cạnh, lại lần nữa dừng động tác, quay đầu, vểnh tai lên...

Lạc Ninh chấn động.

Chị gái thật lợi hại, sao chị ấy biết hết mọi chuyện vậy?!

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tiếng lòng của hai người còn lại: Nhan Ly thật lợi hại, sao cô ấy biết hết mọi chuyện vậy?! Không lẽ dị năng của cô ấy là đọc tâm thuật sao?

Lạc Ninh thành thật trả lời: "Sau khi nhân cách chính chết, ngày thứ hai em thay thế cậu ta, liền phát hiện ra."

Nhan Ly hài lòng gật đầu, "Đúng rồi, bây giờ em bao nhiêu tuổi?"

Đứa trẻ này luôn có sự trưởng thành không thuộc về độ tuổi này.

Lạc Ninh suy nghĩ một lúc, mới nói: "Em cũng không biết."

"Được rồi, chị hỏi xong rồi." Nhan Ly đứng dậy.

Những zombie ở hiện trường đều đã bị đào sạch, Nhan Ly kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo không bỏ sót viên tinh hạch nào.

Luôn là chị gái hỏi, Lạc Ninh cuối cùng không nhịn được hỏi ngược lại cô: "Sao chị lại biết những điều này? Chẳng lẽ chị cũng có dị năng? Là đọc tâm thuật sao?"

"Không phải." Nhan Ly nhún vai: "Chị không biết."

Lạc Ninh ngạc nhiên: "Vậy chị là..."

Nhan Ly cười hì hì: "Chị lừa em đấy, không ngờ em nói hết rồi."

Lạc Ninh: "..."

Đầy vạch đen.

Cạn lời.

Lạc Ninh nghẹn lời, hồi lâu sau, mới lạnh lùng hừ một tiếng.

Chị gái là người xấu.

Chị gái là kẻ lừa đảo... Không, là đại lừa đảo!

Cậu không thèm để ý đến chị gái nữa.

Lạc Ninh quyết định không để ý đến Nhan Ly nữa, cho đến khi mũi cậu ngửi thấy một mùi thơm.

Nhóc con ngồi thẳng dậy, cổ vươn dài.

Ngay khi Nhan Ly quay đầu lại, cậu lại đột nhiên rụt lại, ánh mắt lơ đãng, giả vờ như không biết gì cả.

Trong mắt Nhan Ly thoáng qua một tia ý cười.

"Tiểu Lạc Ninh, đói bụng không? Có muốn qua đây ăn cùng không?"

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, Nhan Ly cũng không định trêu chọc cậu mãi, vì vậy chủ động xuống nước.

"Hừ."

Nhóc con quay đầu đi, ra vẻ không muốn để ý đến cô.

Nhưng thật sự không thể cưỡng lại mùi thơm khiến người ta không thể kiềm chế mà ch ảy nước miếng kia.

Xương sườn ướp ngũ vị hương toả ra mùi cay thơm nồng, canh xương hầm ngô khoai từ thơm phức, còn có một đĩa gà cay, cua hấp, gà rán thương hiệu nổi tiếng, cùng với một đống đồ ăn vặt chỉ có ở chợ đêm như xiên que, bánh crepe, mì nướng...

"Hơi nóng nhỉ." Hàn Tiếu Tiếu đột nhiên nói.

Mục Tuyết Ca mỉm cười.

Nhan Ly lấy ra một cái quạt từ trong ba lô, bắt đầu quạt.

Vẫn là chuyên nhắm vào hướng của nhóc con mà quạt.

Lạc Ninh sắp khóc rồi.

Cậu là nhân cách phụ, không phải sắt thép.

Cậu tự nhiên cũng sẽ đói.

Miệng thì cứng rắn không chịu thua, nhưng bụng nhỏ lại "ùng ục" kêu vang.

"Được rồi, được rồi, tôi cầu xin tiểu Lạc Ninh của chúng ta qua đây ăn cơm cùng, được không?" Nhan Ly ho hai tiếng, hắng giọng.

Nhóc con lúc này mới miễn cưỡng quay lại, ánh mắt nhanh chóng liếc qua bên kia.

Tuy nhiên, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã không thể rời mắt.

Ai có thể nói cho cậu biết, chị gái lừa đảo đó rốt cuộc làm sao mà làm được như vậy?

Chị ta lấy đâu ra lắm món ăn nóng hổi thơm phức đến thế?

"Thôi được rồi." Lạc Ninh đi tới ngồi xuống, "Em sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời mời của chị."

Cầm một miếng gà rán cắn xuống, Lạc Ninh không quên nhắc nhở Nhan Ly.

Cậu "hung dữ" trừng mắt nhìn cô: "Sau này chị không được lừa gạt em nữa."

Nhóc con tuy gầy gò, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con chưa hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt này, cộng thêm khuôn mặt này, thật sự quá đáng yêu.

Thực tế chứng minh, chỉ có trẻ hư mới khiến người ta chán ghét.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 35: SONG HỆ DỊ NĂNG



Ăn no uống say xong, Lạc Ninh đột nhiên hỏi: "Chị, dị năng của chị là gì? Tại sao em không nhìn rõ?"

"Chị không có dị năng, em đương nhiên không nhìn thấy." Nhan Ly cười nói.

"Không đúng." Lạc Ninh lắc đầu, "Chị biết đấy, em là dị năng hệ tinh thần, em có thể nhìn thấy bí mật về dị năng của tất cả mọi người."

Vừa nói, nhóc con vừa giơ ngón tay lên, chỉ vào Mục Tuyết Ca nói: "Song dị năng, một trong số đó là hệ Sức Mạnh, cái còn lại không nhìn rõ."

"Còn chị." Ngón tay chuyển hướng sang mặt Hàn Tiếu Tiếu, "Tốc độ của chị sẽ rất nhanh."

"Song dị năng?!"

Tiếng kêu kinh ngạc đồng thanh vang lên.

Lạc Ninh mặt không cảm xúc, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, em không thể nào sai được."

Lời nói của Lạc Ninh khiến Nhan Ly rơi vào trầm tư.

Dị năng hệ tinh thần thực ra cũng có nhiều loại, có loại rất lợi hại, có loại nhìn rất kỳ quái.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhan Ly thực ra cũng không hiểu rõ về loại dị năng này, kiếp trước cô đã gặp qua vài dị năng giả hệ tinh thần, nhưng nếu nói lợi hại hơn một chút, chỉ có đội trưởng Bùi Tư Dạ.

Cô tin Lạc Ninh sẽ không lừa mình.

Nhưng chính vì vậy, đây lại càng là một thông tin bùng nổ.

Lạc Ninh vậy mà có thể nhìn thấy dị năng giả chưa thức tỉnh.

"Không nhìn rõ là có ý gì? Sau này tôi sẽ có nhiều loại dị năng sao?" Nhan Ly quan tâm đ ến chuyện này hơn.

Nhóc con nín thở tập trung, nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Ly, giằng co mấy phút.

Đôi mắt đen láy không thấy đáy như vực sâu, đ.â.m thẳng vào mắt Nhan Ly.

Giây phút này, không biết vì sao, Nhan Ly đột nhiên nảy sinh một dự cảm.

Cô dự cảm... Dị năng hệ tinh thần của Lạc Ninh sau này... sẽ nghiền ép Bùi Tư Dạ, người cũng có dị năng hệ tinh thần.

"Vẫn không nhìn rõ, em cảm thấy dị năng của chị còn nhiều hơn, phức tạp hơn so với chị Mục." Lạc Ninh thành thật nói.

"Vậy à..." Nhan Ly có chút thất vọng, nhưng cũng không sao cả.

Cô đưa tay xoa đầu nhóc con, mỉm cười: "Lạc Ninh, cảm ơn em."

Lạc Ninh cong môi, trên khuôn mặt non nớt hiếm khi xuất hiện một tia ngoan ngoãn đáng yêu.

Cậu hình như rất thích được người khác xoa đầu, rất thoải mái, giống như được người ta quan tâm.

Lạc Ninh đột nhiên giật mình.

Đây là sở thích kỳ quái gì vậy?

.

Có thêm nhóc con gia nhập, đội ba người liền biến thành đội bốn người.

Ăn no xong, ngoại trừ Nhan Ly, ba người còn lại nhân tiện bổ sung năng lượng cho dị năng.

Tinh hạch chia đều xong, phần của Nhan Ly đều nhét vào không gian.

Còn những người khác, dứt khoát hấp thu hết một hơi.

Bên ngoài, trời vẫn tối đen như mực, yên tĩnh như đêm khuya c.h.ế.t chóc.

Trận đêm dài cực hạn này, mặc dù Nhan Ly đã chuẩn bị tâm lý từ trước, kiếp trước cũng từng trải qua rồi. Nhưng khi đối mặt lần nữa, khó tránh khỏi có chút khó chịu và không quen.

Con người ở lâu trong bóng tối không thấy ánh sáng, đây quả thực là một trạng thái tra tấn tinh thần.

Bóng tối, đồng nghĩa với điều không biết.

Không biết chừng đi đến góc nào đó, liền đụng phải một con zombie.

Giật mình thon thót, thật sự rất giày vò.

Lâu ngày không thấy ánh mặt trời, cũng sẽ làm tăng nguy cơ trầm cảm.

Hai bên đường phố đều là xe bị bỏ rơi, có lẽ chủ nhân của chúng đã trở thành một phần của bầy zombie.

Mục Tuyết Ca tìm được một chiếc xe hơi nhỏ bị bỏ quên chìa khóa, sau đó dẫn mọi người tiếp tục con đường cày quái.

Mục Tuyết Ca đánh tay lái, tập trung quan sát môi trường xung quanh.

Xe chạy rất chậm, trên đường chỉ cần thấy zombie đi lẻ, hoặc số lượng không nhiều lắm, Nhan Ly sẽ dẫn họ xuống xe c.h.é.m zombie, thu thập tinh hạch.

Bây giờ mọi người còn chưa đủ mạnh, cho nên cố gắng không nên đối đầu trực diện.

Không cần thiết vì muốn có được nhiều tinh hạch năng lượng một lần, mà liều lĩnh chọn đi vào đám đông zombie.

Như vậy tương đương với khoe khoang, tương đương với tự sát.

Tích tiểu thành đại, trước khi thực lực chưa đủ mạnh, vẫn nên thực tế một chút.

"Phía trước có rất nhiều xác zombie." Mục Tuyết Ca nói.

Nhan Ly mở cửa sổ xe, gần như ngay lập tức, một mùi hôi thối xộc vào mũi.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, "Xem ra nơi này không lâu trước đây đã bị oanh tạc."

Mạt thế đến, những người lãnh đạo cấp trên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Chính phủ cũng sẽ cử quân đội đến cứu giúp người dân bị mắc kẹt.

Chỉ tiếc người bị mắc kẹt quá nhiều, thành phố tê liệt vô số kể, huống chi trong đội ngũ đến cứu giúp mọi người cũng sẽ thỉnh thoảng bùng phát virus zombie.

Vì vậy, cuộc tự cứu và cứu giúp lẫn nhau này của nhân loại, trong hoàn cảnh này lại trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

Vẫn là câu nói đó — trong tận thế, ngồi chờ c.h.ế.t tuyệt đối không phải là lựa chọn.

Nhan Ly xuống xe lấy đèn pin ra, đi về phía trước, sau đó ngồi xổm xuống, dùng đèn pin rọi xuống đất quan sát kỹ.

"Mặt đất có màu đen cháy, đây đều là tàn dư, zombie không bị c.h.ặ.t đ.ầ.u là bất tử, cho nên họ nhất định đã tốn rất nhiều công sức oanh tạc nơi này."

Nhan Ly lấy ra mấy cái xẻng ngắn từ trong không gian, đưa cho mọi người.

Sau đó bắt đầu lục lọi trong đống tàn dư đó.

"Nhan Ly, nơi này đã thành ra thế này, tinh hạch zombie có phải cũng bị nổ bay rồi không?" Hàn Tiếu Tiếu tò mò hỏi.

Nhan Ly lắc đầu.

"Sẽ không." Cô bình tĩnh nhìn khu vực này, "Tinh hạch zombie không phải là vật liệu đơn giản, ngoại trừ dị năng có thể phá hủy nó, bất kỳ công nghệ hiện đại nào khác đều không thể phá hủy được."

Hàn Tiếu Tiếu gật đầu, bắt đầu "chăm chỉ làm việc".

Lạc Ninh cầm xẻng trong tay khựng lại, đột nhiên lạnh lùng nói: "Sao chị lại biết rõ ràng như vậy? Những thứ này ngay cả chuyên gia cũng còn chưa nghiên cứu ra."

Động tác của Nhan Ly cứng lại một chút, quay đầu cười với Lạc Ninh: "Em đoán xem."

Lông mày Lạc Ninh giật giật: "Chị bịa ra?"

Bên cạnh truyền đến một tiếng kinh ngạc: "Thật sự có!"

Hàn Tiếu Tiếu cầm một viên tinh hạch to bằng quả vải đứng lên, mặt đầy kinh ngạc.

Ngay lúc này, Mục Tuyết Ca ở cách đó không xa cũng đào được một viên tinh hạch to bằng quả trứng gà.

Sở dĩ họ phấn khích như vậy, không phải vì hai viên tinh hạch zombie này, mà là trong tàn dư zombie đào được tinh hạch năng lượng, điều này cũng có nghĩa là những gì Nhan Ly nói đều không sai.

Cũng có nghĩa là họ sắp đón nhận một kho báu.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 36: LOẠI NGƯỜI MỘT QUYỀN CÓ THỂ ĐẤM CHẾT TRÂU NHƯ TÔI MỚI LÀ QUÁI VẬT



Trước khi mạt thế đến, nơi này hẳn là một quảng trường nhỏ.

Có thể bị cấp trên điều động máy bay ném b.o.m đến phá hủy, lúc đó nơi này hẳn là đã tập trung rất nhiều zombie.

Như vậy, tương đương với nhặt được một khối tài sản kếch xù.

Khi mọi người nhận ra điều này, Hàn Tiếu Tiếu vui mừng khôn xiết, dốc hết sức lực đào bới đống tàn dư này.

"Tốt quá rồi, chỗ này có một viên, chỗ kia cũng có một viên..." Hàn Tiếu Tiếu giống như một con thỏ nhỏ nhảy nhót tại chỗ, vừa đào tinh hạch, vừa ngân nga hát.

"Thật ấu trĩ." Lạc Ninh mặt không cảm xúc, trợn trắng mắt bình phẩm.

Nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, dường như bị sự vui vẻ đơn giản nồng nhiệt này lây nhiễm một chút.

Có lẽ là do dị năng là hệ tốc độ, động tác đào tinh hạch của Hàn Tiếu Tiếu rất nhanh, càng về sau càng nhanh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Khi Nhan Ly vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt là một đoàn hư ảnh qua lại.

Cô và Mục Tuyết Ca nhìn nhau, đều mỉm cười.

Nhan Ly biết Hàn Tiếu Tiếu vẫn luôn tự ti, cô nàng luôn cảm thấy mình là phế vật vô dụng, cũng thường lo được lo mất, sợ người khác sẽ ghét bỏ, bỏ rơi cô.

Nhưng trong lòng Nhan Ly, từ lần đầu tiên cứu Hàn Tiếu Tiếu gần như ngất xỉu trong góc trung tâm thương mại, cô chưa từng cho rằng cô ấy là phế vật.

Chỉ cần chịu khó nỗ lực tiến lên, có một trái tim luôn tiến về phía trước, dù tiến bộ chậm đến đâu, Nhan Ly đều sẵn sàng chấp nhận, đều sẵn sàng cho cô ấy một chỗ dựa.

Huống chi, họ là một đoàn thể, giữa họ chưa từng tồn tại sự che chở đơn phương.

Họ giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người đều rất quan trọng.

Zombie quá nhiều, tinh hạch còn lại cũng nhiều đến mức trong thời gian ngắn không đếm xuể.

Bốn người các cô cùng nhau bắt tay vào làm, trong đó có một Hàn Tiếu Tiếu có dị năng tốc độ cực nhanh, vậy mà cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới sờ mó sạch sẽ.

Nhan Ly lấy từ trong không gian ra một cái bao tải lớn, đem tất cả số tinh hạch kia bỏ vào bên trong, chuẩn bị tìm một chỗ để rửa sạch đống tinh hạch này.

"Cô đến cả bao tải khiêng người cũng có?" Mục Tuyết Ca kinh ngạc.

Đi một đường nhìn thấy Nhan Ly lấy ra từ trong không gian không ít đồ, Mục Tuyết Ca ban đầu còn tưởng rằng cô ấy có dị năng không gian.

Nhưng Nhan Ly lại phủ nhận.

"Chị ơi, có phải chị đã sớm biết mạt thế sẽ xảy ra không?" Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn cô.

Nhan Ly buộc một nút thắt cho cái bao tải trong tay.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Để tôi vác cho." Mục Tuyết Ca rất tự nhiên mà nhận lấy bao tải trong tay cô.

Ít nhất cũng phải bảy tám chục viên tinh hạch của zombie, còn có không ít viên to bằng nắm tay, khối lượng này đương nhiên không nhẹ.

Đối diện với câu hỏi của Lạc Ninh, Nhan Ly chỉ cười không đáp.

Lạc Ninh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, "Có phải chị có năng lực tiên đoán tương lai không?"

Nhan Ly bị chọc cười, "Nhóc nói hay lắm, tôi cũng rất hy vọng bản thân có thể sở hữu năng lực tiên đoán tương lai."

Nếu như vậy, chẳng phải cô có thể đi nghênh ngang trong cái mạt thế mà ai ai cũng cảm thấy bất an này sao?

Dù sao cô cũng có thể tiên đoán trước từng phút từng giây trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, từ đó tránh né nguy hiểm, chiếm đoạt tiên cơ.

Hàn Tiếu Tiếu nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Trước khi mạt thế buông xuống, cô đã chuẩn bị trước nhiều đồ như vậy, tỉ mỉ đến mức cảm giác cô gần như không thiếu thứ gì, sao lại giống tiểu thuyết thế nhỉ?"

Cô ấy cười nói: "Hơn nữa cô thật thông minh, chuyện gì cũng biết, suýt chút nữa tôi đã tưởng cô trước kia từng trải qua những chuyện này rồi..."

Các cô vừa nói chuyện phiếm, vừa ngồi lên xe.

Sau đó Mục Tuyết Ca cầm lái, nhấn chân ga.

Xe khởi động…

Xe chạy bon bon trên đường nhựa, bốn phía đều là bóng tối tĩnh mịch.

Mục Tuyết Ca liếc mắt nhìn sang ghế phụ lái, thấy Nhan Ly đang im lặng ngẩn người, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.

Trong xe mở một bản nhạc nhẹ du dương.

Cô ấy quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện một lớn một nhỏ ở ghế sau đã ngủ khò khò.

Thấy vậy, Mục Tuyết Ca khẽ nói: "Sao vậy? Sao đột nhiên không vui?"

Nhan Ly ngẩn ra, cô không ngờ Mục Tuyết Ca lại tinh tế như vậy.

Cô chỉ là tâm trạng hơi trùng xuống, để không bị phát hiện, cô đã cố ý ngụy trang.

Vậy mà vẫn bị Mục Tuyết Ca phát hiện.

Nhan Ly rũ mắt xuống.

"Không sao đâu." Giọng Mục Tuyết Ca nhẹ nhàng, "Không muốn nói cũng không sao cả."

Mỗi người đều có bí mật, làm bạn bè cho dù có tò mò đến đâu, cũng không nên miễn cưỡng.

Mục Tuyết Ca tiếp tục tập trung chú ý vào tình hình giao thông phía trước.

"Nếu như… tôi nói với cô." Nhan Ly mím môi, "Thật ra tôi đã c.h.ế.t một lần, sau đó sống lại trở về quá khứ, cô có cảm thấy tôi là quái vật không?"

Hoặc là căn bản sẽ không tin…

Thôi, chắc chắn Tuyết Ca sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề rồi.

Bị áp lực cao của mạt thế giày vò, nên bắt đầu nói năng lung tung rồi.

Nhan Ly vừa định mở miệng tùy tiện bịa ra một lời nói dối để lấp l**m, hoặc là dùng giọng điệu đùa giỡn để cho qua chuyện này, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.

"Nếu nói là quái vật, loại người một quyền có thể đánh c.h.ế.t trâu như tôi, mới càng giống quái vật hơn nhỉ?"

Thật ra bất kể Nhan Ly nói gì, Mục Tuyết Ca đều sẽ lựa chọn tin tưởng.

Dù sao trên đời này chỉ có người thích nói dối, mới đi cân nhắc xem từng câu từng chữ người khác nói có phải là nói dối hay không.

Lại im lặng không biết qua bao lâu, Mục Tuyết Ca lại lần nữa lên tiếng.

"Đau không?"

Ngón tay Nhan Ly đang run rẩy, khóe miệng lại vẫn nở một nụ cười.

"Đau chứ… Những lần sống không bằng chết, khiến tôi không biết bao nhiêu lần tự hỏi... Tại sao tôi lại được sinh ra? Sự tồn tại của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

Sao có thể không đau cho được?

Tất cả mọi chuyện ở kiếp trước đều là ác mộng.

Ngón tay cầm vô lăng của Mục Tuyết Ca đột nhiên dùng sức siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

"Muốn nghe kể chuyện không?" Khóe môi Nhan Ly nở nụ cười, tăng thêm vài phần thê lương.

Nếu Mục Tuyết Ca tò mò, cô cũng không ngại đem đoạn quá khứ kia toàn bộ kể ra.

Không ngừng bị điện giật, bị trói trên giường bệnh, ngày qua ngày bị lấy máu.

Còn cả khi không tiêm thuốc tê, bị d.a.o phẫu thuật rạch từng chút một trên cơ thể, dưới ánh đèn chói mắt tiếp nhận cái gọi là "kiểm tra" và "nghiên cứu".

Cô như cá nằm trên thớt, mặc người c.h.é.m giết.

Cô đều có thể kể lại, chỉ cần đối phương muốn nghe.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 37: NGƯỜI MẸ VÔ TÂM



Mục Tuyết Ca nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Cô ấy chỉ nhàn nhạt hỏi: "Nhan Ly, cô ghét nhất ai?"

"Hoặc là nói, cô có từng hận… ai không?"

Nhan Ly tự giễu cười, ngón tay buồn chán vén một lọn tóc xõa tung lên, nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay.

"Người tôi ghét, vậy thì nhiều lắm." Nhan Ly khẽ nói: "Nhưng tôi chán ghét Dương Thanh Y nhất, hận nhất… Bùi Tư Dạ."

"Được." Mục Tuyết Ca bình tĩnh thản nhiên, "Nếu tương lai có cơ hội, tôi thay cô g.i.ế.c hắn."

Trong giọng nói của Mục Tuyết Ca nghe không ra cảm xúc gì, phảng phất như chỉ đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Cô ấy không nói “hắn” là Dương Thanh Y hay Bùi Tư Dạ, nhưng trong lòng Nhan Ly lại chắc chắn, cô ấy đang nói Bùi Tư Dạ.

Nhan Ly thở dài, "Hắn sẽ trở nên rất mạnh."

Mạnh đến mức trên thế giới này không có dị năng giả nào là đối thủ của hắn.

Các cô đều là những đứa trẻ lớn lên trong xã hội pháp trị, tuân thủ pháp luật.

Chém g.i.ế.c zombie, có lẽ là chuyện có thể chấp nhận được.

Nhưng g.i.ế.c người…

Nhan Ly là người sống lại một đời, đã quen với “quy tắc đạo đức mới” của thế giới sau này, cũng đã thấy lòng người hiểm ác còn đáng sợ hơn cả zombie.

Cho nên lúc cần thiết, Nhan Ly sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng những người khác thì sao?

Nói thật, Nhan Ly không để những lời này trong lòng.

Cô rất thích người bạn Tuyết Ca này, nhưng đồng thời cũng không cho rằng cô ấy sẽ vì mình mà g.i.ế.c người.

Huống chi đối tượng còn là Bùi Tư Dạ.

Nhan Ly siết chặt nắm tay, thù hận của bản thân, cô sẽ tự mình giải quyết.

————

"Con nói gì? Con gặp Tiểu Ly rồi?" Dương Thu Lan lập tức bật dậy khỏi ghế, túm lấy vai Dương Thanh Y, kích động hỏi: "Thật sao? Con gặp nó ở đâu? Nó đâu rồi?"

Tốt quá rồi, con gái bà vẫn còn sống.

Bà biết mà, Tiểu Ly sẽ không chết, con bé từ nhỏ đã kiên cường như vậy, không có học phí thì tự mình kiếm, ăn không no thì tự mình nghĩ cách.

Rõ ràng điều kiện gian khổ như vậy, nhưng Tiểu Ly của bà vẫn sống tốt mà trưởng thành.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tiểu Ly nhà bà quả nhiên rất lợi hại.

Xem ra sau này bà có người để dựa dẫm rồi.

Dương Thu Lan càng nghĩ càng vui, nếu không phải Dương Thanh Y là một đứa cháu gái nhẫn tâm không đáng tin cậy, bà cũng sẽ không nhớ đứa con gái ruột của mình như vậy.

Dương Thu Lan vươn cổ nhìn ra sau lưng Dương Thanh Y, bà thấy có rất nhiều người lục tục đi xuống, thế là càng thêm kích động.

Bà buông vai Dương Thanh Y ra, sốt ruột chạy vào trong đám đông, dáo dác tìm kiếm khắp nơi.

Dương Thanh Y không muốn để ý đến người cô vô dụng này, ở mạt thế không có dị năng thì chính là phế vật vô dụng.

Hiển nhiên, cô của cô ta, là một phế vật chính hiệu.

Nếu không phải để tiếp tục tạo dựng hình tượng "chân thiện mỹ" lương thiện, Dương Thanh Y đã sớm vứt bỏ cô của mình, căn bản không muốn tiếp tục quan tâm đ ến sống c.h.ế.t của bà ta.

Tìm một vòng, phát hiện vẫn không thấy bóng dáng con gái đâu, Dương Thu Lan đành phải chạy về hỏi Dương Thanh Y.

"Y Y, chị họ con đâu? Còn xe nào chưa về sao? Có phải con bé ở trên xe phía sau không?"

Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ mấy ngày nay của đối phương, liên tưởng đến thái độ của Nhan Ly trước đó, trong lòng Dương Thanh Y đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

"Không còn xe nào nữa, mọi người đều về hết rồi. Cô à, chị ấy không muốn về đâu."

Dương Thu Lan vô cùng sốt ruột, tiếp tục tra hỏi: "Sao nó lại không muốn về? Nhiều người thì sức mạnh lớn, ở đây còn có các con là những người có dị năng, sẽ rất an toàn. Lẽ nào con không nói cho nó biết, mẹ nó ở đây sao?"

Nếu Tiểu Ly biết mẹ mình ở căn cứ, đứa nhỏ này không thể nào không quay về.

"Biết ạ." Dương Thanh Y mỉm cười đầy ác ý: "Cô à, cô nói xem có kỳ lạ không, ban đầu chị ấy còn có chút ý định muốn đi cùng chúng ta, nhưng vừa nghe thấy cô cũng ở căn cứ, chị ấy liền thay đổi ý định ngay lập tức, sống c.h.ế.t không chịu về cùng con."

"Con… con nói gì?" Dương Thu Lan như bị sét đánh.

Dương Thanh Y chỉ mong mối quan hệ giữa hai mẹ con họ càng ngày càng tệ, tốt nhất là sau này gặp mặt hận không thể bóp c.h.ế.t đối phương mới tốt.

Vì vậy Dương Thanh Y tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, tiến lại gần vẻ mặt đầy sầu lo, nói: "Cô à, hình như chị họ rất ghét cô, phải làm sao đây? Chị ấy lại không có dị năng, một mình ở bên ngoài nguy hiểm biết bao? Lỡ như ngày nào đó không cẩn thận bị zombie ăn thịt thì sao…"

"Sẽ không đâu!" Dương Thu Lan hoàn hồn từ trong khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy: "Tiểu Ly sẽ không như vậy."

Con gái của bà, người làm mẹ như bà lẽ nào còn không rõ sao?

Nhan Ly, từ nhỏ đã hướng nội không thích nói chuyện, quen chịu đựng nghịch cảnh.

Hơn nữa con bé xử lý mọi việc một mình, trước nay không cần sự giúp đỡ của người khác.

Phảng phất như chuyện khó khăn đến đâu trên đời này, rơi vào tay Nhan Ly, cuối cùng cũng đều sẽ được xử lý tốt.

Dương Thu Lan lờ mờ nhớ lại nhiều năm trước, có một ngày Nhan Ly tan học về với đầy vết thương trên người.

Tóc bị cắt đến mức lộn xộn, quần áo cũng bị rách vài chỗ, trên người càng thêm bẩn thỉu, giống như vừa lăn một vòng từ trong hố bùn về.

Lúc đó, Tiểu Ly nói với bà có người bắt nạt con bé.

Dương Thu Lan chỉ chán ghét trừng mắt nhìn đối phương mấy cái, hơn nữa còn nói: "Một bàn tay vỗ không kêu, tại sao bọn họ chỉ bắt nạt mày, mà không bắt nạt người khác?"

Sau đó Dương Thu Lan không hề ra mặt thay con gái giải quyết chuyện này.

Thời gian đầu, ngày nào Tiểu Ly cũng về nhà với đầy vết thương.

Cho đến một ngày sau đó, con bé không còn thê thảm chật vật trở về nữa, con bé sạch sẽ, cuộc sống dường như lại quay về như trước kia.

Xem đi, Tiểu Ly của bà giỏi giang biết bao, từ chuyện nhỏ này là có thể nhìn ra.

Rõ ràng bà không làm gì cả, cũng không nhúng tay vào chuyện này, nhưng Tiểu Ly của bà vẫn có thể tự mình giải quyết.

Điều này chứng tỏ điều gì?

Cho dù trời có sập xuống, con gái của bà - Dương Thu Lan cũng có thể tự mình chống đỡ.

Cho nên, Tiểu Ly sẽ không chết.

Đây là cảm nhận trực quan nhất của Dương Thu Lan.

Hiện tại điều khiến bà ta không thể chấp nhận được là, con gái không thèm để ý đến bà ta nữa.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 38: LỜI LẼ MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI



Vừa nghĩ tới đây, cơn giận của Dương Thu Lan lập tức bùng lên.

"Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Cả ngày giở thói ngang ngược, không có mệnh công chúa lại mắc bệnh công chúa! Tôi chỉ nói nó vài câu, nó liền giận dỗi với tôi đến tận bây giờ, cái đồ đê tiện! Đồ lỗ vốn! Sớm biết sinh ra cái thứ này, còn không bằng lúc còn trong bụng đã phá nó đi…" Dương Thu Lan giận đến không lựa lời, dùng hết tất cả những lời lẽ th* t*c nhất trên đời để mắng nhiếc con gái mình.

Người phụ nữ trung niên mắng chửi người, khí thế chấn nhiếp bốn phía.

Đây chính là cảnh tượng mà Dương Thanh Y muốn thấy.

Cô ta lén mở ghi âm điện thoại, sau đó úp ngược điện thoại xuống bàn.

Bị Nhan Ly chặn cũng không sao, hôm nay các cô ta có thể gặp mặt, sau này chắc chắn sẽ còn có cơ hội gặp mặt.

Đến lúc đó, cô ta sẽ mở đoạn ghi âm này cho Nhan Ly nghe cho rõ.

Cô ta rất muốn thấy dáng vẻ đau lòng của Nhan Ly.

Giết người đâu có thú vị bằng g.i.ế.c tâm chứ?

Khóe miệng Dương Thanh Y không kìm được nhếch lên.

"Anh Bùi, mọi người về rồi ạ." Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe vang lên.

Ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, chạy thẳng về phía Bùi Tư Dạ.

Sắc mặt Dương Thanh Y lập tức tối sầm lại.

Lại là cái con Triệu Tình này.

Dương Thanh Y nhớ người phụ nữ này, kiếp trước hình như cũng là thành viên trong đội của Bùi Tư Dạ.

Cũng chính vì điểm này, Dương Thanh Y chắc chắn cô ta có dị năng.

Cho nên kiếp này, lúc gặp Triệu Tình bị zombie đuổi theo cắn trên đường, cô ta mới chủ động thỉnh cầu Bùi Tư Dạ cứu đối phương.

Bản thân cô ta thậm chí còn ra mặt sử dụng dị năng để chữa thương cho ả ta.

Một là đối phương có chút giá trị, dù sao cũng là một trong những dị năng giả ở lại trong đội kiếp trước; hai là chủ động đề nghị cứu người, chắc chắn cô ta đã khắc sâu thêm đặc trưng dịu dàng lương thiện trước mặt Bùi Tư Dạ, cũng rất có ích cho việc lấy lòng đối phương.

Thế nhưng, điều mà Dương Thanh Y hoàn toàn không ngờ tới chính là, Triệu Tình – người phụ nữ đó – lại dám thèm muốn người đàn ông mà cô đã để mắt tới.

Sớm biết như vậy, cô thà để cho con hồ ly tinh này chết quách trong miệng đống zombie kia còn hơn.

Đáng lẽ phải bị zombie gặm đến mức mặt mũi biến dạng, nhầy nhụa xấu xí, xem lúc đó cô ta còn câu dẫn đàn ông thế nào!

Nhưng bây giờ Triệu Tình hình như vẫn chưa thức tỉnh dị năng, không chừng cô có thể nhân cơ hội mấy ngày này ném ả ta ra ngoài.

Dương Thanh Y không cảm thấy suy nghĩ này của mình có gì sai, lúc đầu nếu không phải nhờ cô ta, Triệu Tình đã sớm c.h.ế.t rồi.

Triệu Tình vốn nên cảm kích cô ta.

Mà bây giờ, cô ta chẳng qua chỉ muốn Triệu Tình trở về số mệnh ban đầu, bị zombie ăn thịt mà thôi.

Bùi Tư Dạ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi tiện tay cởi áo khoác vắt lên cổ tay, đi thẳng lên lầu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cái gọi là căn cứ, thật ra chính là một tòa nhà nhỏ kiểu tây.

Mà căn phòng lộng lẫy nhất trên tầng ba, đương nhiên là thuộc về Bùi Tư Dạ.

Bùi Tư Dạ không thích có người ở xung quanh, vì vậy hai căn phòng bên cạnh thà để trống, cũng tuyệt đối không cho phép người khác ở.

Ngay cả Dương Thanh Y cũng chỉ có thể ở căn phòng cuối cùng trên tầng ba.

Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cô ta chính là dậy thật sớm, tỉ mỉ trang điểm một lớp "mặt mộc" thật xinh trong phòng, sau đó vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Phát hiện Bùi Tư Dạ đã thức dậy chuẩn bị xuống lầu, cô ta liền mặc đồ ngủ, dụi dụi đôi mắt “mới vừa tỉnh ngủ” của mình, đẩy cửa đi ra cầu thang.

Cùng Bùi Tư Dạ tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ.

May mà Bùi Tư Dạ mỗi ngày đều thức dậy vào cùng một thời điểm, cho nên Dương Thanh Y cũng không cần tốn nhiều công sức.

Cô ta theo đuổi Bùi Tư Dạ bao lâu, thì những lần “vô tình gặp mặt” vào mỗi buổi sáng sớm này cũng kéo dài bấy lâu.

.

"Anh Bùi, anh có bị thương không? Anh Bùi, em…" Triệu Tình còn muốn đuổi theo, kết quả bị Dương Thanh Y chặn lại.

"Cô làm gì vậy?" Mắt thấy Bùi Tư Dạ đã lên lầu, Triệu Tình lập tức xụ mặt xuống, đối diện với Dương Thanh Y đang chặn đường, cô ta càng không có thái độ tốt.

"Triệu Tình, anh Bùi có dị năng hệ Lôi, tôi có dị năng hệ Thuỷ và Chữa Trị, ngay cả Trình Dương và Hà Húc Thần cũng đã thức tỉnh dị năng vào tối hôm qua."

Dương Thanh Y cho dù trong lòng có cả trăm mưu kế, nhưng ngoài mặt vĩnh viễn đều là dáng vẻ xinh đẹp lương thiện, vô hại.

Cô ta nhìn vào mắt Triệu Tình, nhẹ nhàng kéo tay đối phương, kéo luôn cả người vào trong góc, đảm bảo không có người thứ ba nào có thể nghe thấy giọng nói của họ.

Dương Thanh Y lòng mang ý đồ xấu, trong giọng nói lại tràn đầy quan tâm: "Triệu Tình, sao đến giờ cô vẫn chưa thức tỉnh dị năng thế?"

"Tôi… tôi cũng không biết, có khi nào tôi căn bản không thể thức tỉnh không?" Triệu Tình có chút hoảng hốt.

Triệu Tình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Lúc đầu, sau khi cô ta trèo cửa sổ bỏ chạy, trên đường đã chạm mặt rất nhiều lần zombie.

May mà những con zombie kia đều đi lẻ, cô ta chỉ cần liều mạng chạy về phía trước, vẫn có cơ hội thoát thân.

Mãi đến sau này gia nhập đội của anh Bùi, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Triệu Tình từ trước đến nay đều quen được người khác bảo vệ, cô ta biết trở thành dị năng giả thì phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ quần chúng bình thường trong đội.

Trách nhiệm lớn như vậy, cô ta gánh không nổi.

"Cô không muốn cùng chúng tôi kề vai sát cánh tiến lên sao?" Giọng nói của Dương Thanh Y phảng phất như có tác dụng mê hoặc lòng người, cô ta thấy vẻ mặt Triệu Tình có chút d.a.o động, liền thừa thắng xông lên.

"Một người trước sau không có dị năng, đều không thể cùng chúng tôi ra ngoài tìm vật tư. Cô đừng thấy anh Bùi thành lập đội này thì ai cũng như ai, thật ra vẫn có sự khác biệt."

“Có thấy đám người mà hôm nay chúng ta đưa về không?” Dương Thanh Y hỏi.

Triệu Tình gật đầu.

“Đây là người thường, không có dị năng, không làm được gì cả, chỉ có thể dựa vào chúng ta bảo vệ.” Dương Thanh Y tiếp tục mê hoặc: “Triệu Tình, cô nói xem, loại người này có thể trở thành tâm phúc của anh Bùi không? Có thể trở thành người mà anh Bùi để ý không? Có thể trở thành đội viên đúng nghĩa không?”

“Vậy phải làm sao? Tôi không muốn giống như bọn họ, trở thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong lòng anh Bùi.” Triệu Tình nắm lấy tay cô ta, lo lắng hỏi.

Nghe xong một tràng của Dương Thanh Y, trái tim Triệu Tình lạnh lẽo một nửa.
 
Trọng Sinh Trở Về: Nữ Chính Giết Luôn Nam Chính Rồi?!
Chương 39: THU HOẠCH BẤT NGỜ, NIỀM VUI NGOÀI Ý MUỐN



Mặc dù cô ta đã có bạn trai, nhưng cô ta thật sự thích Bùi Tư Dạ.

Bùi Tư Dạ không chỉ đẹp trai hơn bạn trai cô ta là Tần Hiểu Bạc, mà còn là người đầu tiên có dị năng trong mạt thế.

Anh ta vừa có tiền vừa có ngoại hình, lại còn rất có thực lực, trong hoàn cảnh mạt thế mạnh ai nấy lo, anh ta lại có thể không sợ hãi, thậm chí còn có thể dẫn dắt mọi người đi tìm vật tư.

Nước uống, thức ăn bây giờ của mọi người, tất cả đều do Bùi Tư Dạ mang lại.

Có thể nói thật lòng, nếu không có Bùi Tư Dạ, hơn nửa số người trong tòa nhà nhỏ này chắc chắn sẽ chết.

Một người đàn ông như vậy khiến Triệu Tình càng lún càng sâu.

Khí chất đàn ông trên người Bùi Tư Dạ hấp dẫn Triệu Tình mãnh liệt.

Để có thể tiếp xúc với Bùi Tư Dạ tốt hơn, cô ta đã dùng điện thoại gửi tin nhắn đơn phương chia tay với bạn trai Tần Hiểu Bạc của mình.

Để tránh bị Tần Hiểu Bạc quấy rầy, Triệu Tình dứt khoát chặn và xóa luôn một thể.

“Vậy… cô có thể nói cho tôi biết, làm thế nào mà các cô có được dị năng không? Tôi cũng muốn giống như các cô.” Triệu Tình nhìn Dương Thanh Y, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Cô ta đặt hy vọng vào Dương Thanh Y, cô ta thực sự rất muốn có được dị năng.

Hơn nữa, cô ta cũng cảm thấy những lời đối phương nói hôm nay rất có lý.

“Tôi có một cách, nhưng không biết có được hay không, cô có muốn thử không?” Dương Thanh Y nói.

“Đương nhiên là muốn rồi!” Mắt Triệu Tình sáng lên.

Có thể có được dị năng, chuyện tốt như vậy, sao có thể không muốn chứ?

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô ta, Dương Thanh Y cong môi cười.

Đồ ngu ngốc, xuống cầu Nại Hà mà tìm dị năng đi.

Dương Thanh Y thân thiết nắm tay cô ta: “Vậy nói xong rồi đấy, hai giờ đêm nay gặp nhau ở vườn hoa phía sau toà nhà.”

Triệu Tình không nén được vui sướng, gật đầu.

————

“Trời ơi! 96 viên tinh hạch?” Hàn Tiếu Tiếu trợn to mắt.

Họ tìm một nhà nghỉ không người, kiểm tra bên trong một lượt, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t hai con zombie, chọn một căn phòng lớn nhất để ở.

Sau đó bắt đầu đếm tinh hạch trong bao tải.

Sau khi đếm xong, ngay cả Nhan Ly cũng có chút bất ngờ.

Nhan Ly: “Nhiều hơn tôi nghĩ một chút.”

Đây là chuyện tốt.

Những viên tinh hạch này có kích thước khác nhau, độ đục cũng khác nhau.

Sau khi phân loại xong, ba người họ nắm lấy tinh hạch bắt đầu hấp thụ.

Còn Nhan Ly thì vẫn như cũ, nhét toàn bộ phần của mình vào trong không gian.

Không biết từ lúc nào, trong không gian của Nhan Ly đã chứa đầy tinh hạch của zombie.

Ban đầu cô còn kiên nhẫn bỏ những viên tinh hạch đó vào những chiếc giỏ đã chuẩn bị sẵn. Lâu dần, khi tinh hạch của zombie ngày càng nhiều, cô cũng lười thu dọn.

Dứt khoát để hết trên mặt đất.

Bây giờ nhìn lại, tinh hạch trong không gian của cô đã chất thành một gò đất nhỏ.

Sau khi xác nhận trong nhà nghỉ không có zombie, họ đóng chặt cửa lại, rồi bắt đầu đi loanh quanh bên trong.

Tiện thể xem có công cụ gì đáng dùng không.

Nhan Ly vốn không định ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ là một nhà nghỉ, bên trong có gì thì không gian của cô đều có, nhà nghỉ không có cô cũng có.

Nhưng không ngờ rằng, trong nhà nghỉ này thật sự có vài thứ không tầm thường.

“Ông chủ nhà nghỉ này có liên quan đến xã hội đen à?” Lạc Ninh khoanh tay dựa vào tường, trên người luôn toát ra vẻ trưởng thành không thuộc về độ tuổi này.

Chuyện là do Lạc Ninh dùng dị năng tinh thần phát hiện trên tầng thượng của nhà nghỉ có một bức tường có vấn đề, sau đó Mục Tuyết Ca trực tiếp dùng mấy quyền đ.ấ.m vỡ tường.

Sau khi họ đi vào, mới phát hiện ra toàn bộ đều là vũ khí.

“Khi chúng ta vào đây, khắp nơi đều là m.á.u và chất nhầy của zombie, có lẽ nơi này không lâu sau khi mạt thế đến đã thất thủ rồi.” Nhan Ly đi vào, phát hiện có một rương đầy nỏ.

Còn có một số d.a.o sắc bén khác, thậm chí còn có cả đao dài nửa người.

“Mọi người có biết dùng không?” Hàn Tiếu Tiếu hỏi.

Một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Mục Tuyết Ca: “Không biết.”

Lạc Ninh: “Đừng có nhìn em, em chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể biết những thứ này?”

Nhan Ly: “Tôi cũng không biết.”

Nhưng có thể dành chút thời gian để nghiên cứu, nếu không được thì lên mạng tra cứu tài liệu liên quan.

Thứ này dùng để g.i.ế.c zombie là tốt nhất, có thể tấn công từ xa.

Tốt hơn nhiều so với việc cận chiến mỗi ngày.

Từ khi mạt thế đến, Nhan Ly ngày nào cũng đánh đánh g.i.ế.c giết, trên người đều muốn luyện ra cơ bắp luôn rồi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhìn bắp tay, và cơ bụng săn chắc của cô ấy mà xem…

Trước đây khi tắm, sờ vào thịt trên đùi đều mềm mại, bây giờ sờ vào toàn là cơ bắp cứng ngắc.

May mắn thay, đường nét cơ bắp mượt mà, không khó coi, ngược lại còn có chút đẹp khỏe khoắn.

Nhan Ly có ngoại hình thiên về đáng yêu, dịu dàng, còn mang chút nét ôn nhu của sông nước Giang Nam.

Còn bây giờ, cứ tiếp tục thế này, e rằng cô sắp thành búp bê King Kong rồi.

Dù có biết dùng hay không, tóm lại đây đều là những thứ tốt.

Họ dứt khoát mỗi người lấy một cái, số còn lại thì Nhan Ly thu vào không gian cất giữ.

May mắn thay, nhà nghỉ này không bị mất nước, họ đi tắm nước nóng trước.

Xong xuôi nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

“Nhan Ly, cậu nói xem, cuộc sống như thế này còn phải kéo dìa bao lâu nữa? Sao quốc gia vẫn chưa nghĩ cách giải quyết?” Hàn Tiếu Tiếu thở dài.

“Đã bắt đầu nghĩ tới từ lâu rồi.” Nhan Ly ngáp một cái, “Ngay ngày virus zombie bùng phát toàn diện, đã thu hút sự chú ý của cấp trên. Chỉ là… chuyện gì cũng cần có thời gian.”

Mục Tuyết Ca: “Đây là tai họa diệt vong chưa từng có của nhân loại, hơn nữa lại không có tiền lệ, cho dù các nhà khoa học có nghiên cứu, e rằng cũng rất khó khăn.”

Lạc Ninh vừa cầm hộp sữa nguyên chất vừa uống vừa nói: “Vì vậy, trong thời gian ngắn chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Là dị năng giả vận khí còn tốt hơn một chút, ít nhất so với người thường không có gì thì có thêm chút đảm bảo để cầu sinh.

Nhan Ly trở mình, mang theo cơn buồn ngủ tiếp tục cùng họ nói chuyện phiếm.

Qua mười mấy phút.

“Suỵt, đừng nói chuyện nữa, Nhan Ly ngủ rồi.” Mục Tuyết Ca hạ giọng cực thấp, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

Mục Tuyết Ca cẩn thận đắp lại chiếc chăn bị tuột của Nhan Ly, sau đó mới nằm xuống.

Hàn Tiếu Tiếu với tay tắt công tắc đèn đầu giường.

Giây tiếp theo, căn phòng tối đen như mực.

Lạc Ninh đặt chiếc ba lô hoạt hình nhỏ mà Nhan Ly tặng bên cạnh gối, yên tâm nhắm mắt lại.

Mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
 
Back
Top Bottom