Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 420: Chương 420



Dương Ngạn cười: “Đúng, phiền não của hạnh phúc, em cứ phiền não thêm chút nữa đi.”

“Lựa chọn nào cũng đều rất tốt, tuỳ theo ý muốn của mình để chọn, cảm thấy trường nào đẹp thì chọn trường đó, thích khí chất của trường nào thì chọn trường đó.”

Lâm Tiếu vẻ mặt thắc mắc: “Khí chất của trường Đại học?”

“Đúng, mỗi trường Đại học chắc chắn đều có khí chất đặc biệt riêng của mình.” Lương Thành Chu nói tiếp: “Khí chất của Bắc Đại thiên về tự do, lãng mạn, Thanh Hoa thiên về kỷ luật, thực tế.”

Lương Thành Chu nói với Lâm Tiếu: “Lúc đầu anh thích Bắc Đại chính là vì hồi học tiểu học anh đọc được giai đoạn lịch sử của Phong trào Văn hóa Mới và Phong trào ngày 4 tháng 5.” Sau đó càng hiểu hơn về Bắc Đại, lại càng thích hơn.

Lâm Tiếu gật đầu, mặt càng trầm ngâm.

Dương Ngạn cười nói: “Được rồi, nhiệm vụ của anh chị ngày hôm nay đến đây là xong.”

“Những điều tiếp theo chị nói với em là đứng trên góc độ của một đàn chị trường Trung học sốt một.”

“Em cũng đừng chỉ nghe anh chị nói, anh chị đều đang học ở Bắc Đại thì đương nhiên cảm thấy Bắc Đại tốt hơn.”

“Lúc nào em tự đi tìm hiểu đi, lúc giáo viên tuyển sinh đưa em đi thăm quan, em sẽ được tiếp xúc với các giáo sư trong trường Đại học, em có thể trao đổi nhiều hơn, quan sát nhiều hơn.”

“Còn nữa, em cũng đi nghe ngóng em sinh viên của Thanh Hoa nói gì, em có quen với anh chị khóa trên nào học ở Thanh Hoa không? Chắc chắn thầy cô sẽ của Thanh Hoa sẽ giúp em liên hệ.”

Thấy Lâm Tiếu lắc đầu, Dương Ngạn có vẻ ngạc nhiên: “Năm nay Bắc Đại tranh trước rồi.”

“Khoá của anh chị cũng có hai bạn học ở Thanh Hoa, để chị về dở danh bạ điện thoại lấy số điện thoại của họ cho em. Em muốn hỏi vấn đề gì liên quan đến Thanh Hoa đều có thể gọi cho họ.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Cám ơn chị Dương Ngạn, vậy tối nay em gọi cho chị!”

Dương Ngạn cười, nhìn Lâm Tiếu rồi thốt lên: “Đúng là thật nhỏ nhắn, ngoan ngoãn.”

Sau khi lên đại học, mọi người quen gọi nhau là anh khoá trên, chị khoá trên, hoặc là gọi sư huynh, sư tỉ, học sinh cấp hai quả thực không quen cách gọi này, Lâm Tiếu lễ phép gọi cô bằng chị suốt từ đầu tới giờ.

“Chị mà có người em gái như em thì tốt biết mấy.” Dương Ngạn nói.

Không biết được bao lâu, ba người đã nói chuyện gần hết một tiết tự học, lúc này Dương Ngạn và Lương Chu Thành mới rời chỗ Lâm Tiếu để đi thăm hỏi giáo viên chủ nhiệm và thầy cô bộ môn của mình.

Lâm Tiếu về đến phòng học tiếp tục tự học. Buổi tối sau khi tự học xong, việc đầu tiên khi cô trở về nhà là gọi điện cho chị Dương Ngạn, ghi lại số điện thoại của anh chị khoá trên đang học ở Thanh Hoa.

Lâm Dược Phi biết hôm nay ở trường em gái đã gặp hai anh chị khoá trên của Bắc Đại, bây giờ lại có phương thức liên hệ với hai anh chị khoá trên của Thanh Hoa, tò mò hỏi: “Thế nào? Em đã nghĩ kỹ chưa?”

“Muốn học Thanh Hoá hay là Bắc Đại.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Em đang suy nghĩ, không vội.”

Lâm Dược Phi: “Được, không vội, từ từ nghĩ, không ai giục em.”

Nhưng hôm nay sau khi gặp Dương Ngạn và Lương Thành Chu, thiện cảm của Lâm Tiếu đối với Bắc Đại quả thực đã tăng lên rất nhiều. Nếu hôm nay Dương Ngạn và Lương Thành Châu cứ cố tình tư vấn cho Lâm Tiếu vào Bắc Đại thì chắc Lâm Tiếu không có cảm giác này, nhưng hôm nay hai người rất chu đáo bảo Lâm Tiếu cứ suy nghĩ cho kỹ, tham khảo cho kỹ, còn chủ động cho Lâm Tiếu số của sinh viên Thanh Hoa nữa nên cô đã rất có thiện cảm với Bắc Đại.

Trong cuộc trò chuyện mấy chục phút, Lâm Tiếu có ấn tượng vô cùng tốt với Dương Ngạn và Lương Thành Chu, hai người rất nhanh nhẹn, cũng rất hài hước.

Hai anh chị khoá trên xuất sắc như vậy đều đã chọn Bắc Đại, cán cân trong lòng Lâm Tiếu hơi nghiêng về Đại học Bắc Kinh.

Đương nhiên, quyết định cuối cùng thì vẫn phải chờ cô đi thực tế hai trường Đại học để tham quan rồi mới đưa ra quyết định.

“Anh, anh thích Thanh Hoa hay Bắc Đại?” Lâm Tiếu hỏi.

“Cái này thì.” Lâm Dược Phi mơ mộng hão huyền một lúc, mơ mình giống như em gái được Thanh Hoa Bắc Đại tranh dành rồi rung đùi nói: “Vậy thì chắc chắn là Thanh Hoa.”

Lâm Tiếu tò mò: “Tại sao?”

Lâm Dược Phi: “Mọi người đều nói Thang Hoa Bắc Đại, không nói Bắc Đại Thanh Hoa, Thanh Hoa xếp trước, Thanh Hoa là đại ca, Bắc Đại là nhị ca.”

“Nếu chọn chắc chắn phải chọn tốt nhất rồi.”

Lâm Tiếu: “...”

Suy nghĩ của anh trai và chị Dương Ngạn hồi bé giống hệt nhau.

Lâm Tiếu nhìn anh trai vẻ khinh thường: “Anh, anh bằng từng này tuổi rồi mà tư duy vẫn chỉ bằng học sinh tiểu học.”

“Hơn nữa không phải ai cũng nói Thanh Hoa Bắc Đại.”

Ít nhất là sinh viên Bắc Đại đã không gọi thế rồi, Dương Ngạn và Lương Thành Chu đều gọi “Bắc Đại Thanh Hoa”.

Lâm Tiếu cũng sắp được nghỉ đông, chuyện cuối cùng cần làm trước khi nghỉ là thi cuối kỳ.

Cô Dương để Lâm Tiếu tự chọn có tham gia kỳ thì cuối kỳ này không, đãi ngộ của Lâm Tiếu khiến tất cả học sinh khác đều ngưỡng mộ.

Nhưng lựa chọn mà Lâm Tiếu đưa ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, cô chọn tham gia kỳ thi cuối kỳ với các bạn. Cho dù là đề thi đại học hay đề thi các môn thi đua, Lâm Tiếu chưa từng vắng mặt trong buổi thi nào, tất cả đều tham gia đầy đủ.

“Tại sao vậy Lâm Tiếu? Tại sao cậu lại suy nghĩ dại dột như thế? Bạch Huyên không cách nào hiểu nổi, cô bé nắm lấy cánh tay Lâm Tiếu lắc lư điên cuồng: “A a a, cơ hội như vậy sao cậu lại không nghĩ đến việc nhường cho tớ vậy? Tại sao lại có người rõ ràng không cần thi nhưng vẫn chủ động tham gia chứ?”

Lâm Tiếu không hiểu sao Bạch Huyên lại phản ứng mạnh đến thế, cô chớp mắt: “Tớ cảm thấy thi như thế rất thú vị.”

“Dù sao nếu không thi thì cũng không có gì làm, chi bằng đến điểm thi để làm thử đề thi xem sao.”

Lâm Tiếu có thể thu hoạch được niềm vui và cảm giác thành tựu từ trong các cuộc thi.

Bạch Huyên lắc đầu: “Trời ơi là trời, cậu đúng là kỳ lạ đấy Lâm Tiếu.”

“Có học sinh nào thích thi cử đâu chứ, nhưng bản thân cậu lại chủ động tham gia, chắc cũng chỉ có cậu lựa chọn như vậy thôi.”

Lâm Tiếu cảm thấy Bạch Huyên phản ứng hơi thái quá, cô quay đầu nhìn Chu Tuệ Mẫn: “Không phải chứ, chắc chắn Chu Tuệ Mẫn cũng lựa chọn như vậy.”

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, khẳng định cách nói của Lâm Tiếu: “Ừm, tớ cũng sẽ tham gia kỳ thi.”

Vẻ mặt Bạch Huyên như thể đang rất mong muốn m.ổ x.ẻ đầu Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ra xem thử bên trong có gì: “Chẳng trách hai cậu là bạn tốt của nhau, hai cậu đúng là kỳ lạ đến mức phải dính chung với nhau.”

Lâm Tiếu thấy Bạch Huyên không muốn tham gia thi cử đến như vậy thì nói với cô bé: “Năm sau cậu cố gắng lấy được giải nhất của cuộc thi Hóa toàn quốc thì sẽ không cần tham gia kỳ thi cuối kỳ nữa.”

Bạch Huyên há hốc mồm: “Cậu tưởng là tớ không muốn sao?”

Nếu như cô bé lấy được giải nhất cuộc thi môn Hóa toàn quốc thì còn phải quan tâm đến kỳ thi cuối kỳ à.

Bạch Huyên quay đầu nhìn vào chỗ ngồi của mình, không muốn nói chuyện với Lâm Tiếu, nói chuyện với cô đúng là khiến người ta tức c.h.ế.t mà.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long được cô Dương gọi đến trường để vô sổ điểm. Lớp càng cao thì bài tập ngày càng nhiều hơn, cô Dương cố gắng sức mình làm hết mọi việc, không muốn nhờ cán bộ lớp đến giúp. Lần này vô sổ điểm, cô Dương chỉ gọi Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long, dù gì chuyện Lâm Tiếu được tuyển thẳng đã chắc chắn như ván đóng thuyền.

Cô Dương đã báo trước với Lâm Tiếu: “Sau này công việc trong lớp em làm nhiều chút nhé.”

Lâm Tiếu nhanh chóng đồng ý ngay.

Cô Dương còn gọi cả Triệu Hiểu Long đến, là vì Triệu Hiểu Long viết chữ rất đẹp, nhiều năm viết bảng như thế nên đã viết quen tay, viết vừa nhanh vừa đẹp. Nhà Triệu Hiểu Long cũng gần trường, bình thường học tập cũng rất thong thả thoải mái, cho nên bỏ ra chút thời gian này cũng không vấn đề gì.

Lâm Tiếu đến văn phòng của cô Dương trước, hai phút sau thì Triệu Hiểu Long hì hục chạy đến: “Cô Dương, có bảng xếp hạng chưa cô? Hạng nhất là ai thế ạ?”

Cô Dương đưa tay ra chỉ vào Lâm Tiếu.

“Hả?” Triệu Hiểu Long kêu lên một tiếng: “Lâm Tiếu, sao vẫn là cậu thế, sao lại là cậu nữa?"

Thời gian gần đây Lâm Tiếu bận rộn như một con quay, bình thường không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng thời gian học tập rất ít.

Triệu Hiểu Long cho rằng cơ hội để mình đứng nhất đã đến rồi.

Dù gì lúc Lâm Tiếu vào đội để tham gia vòng chung kết toàn quốc thì Triệu Hiểu Long đang ngồi trong lớp để học, lúc Lâm Tiếu lấy được giải nhất cuộc thi toàn quốc, gia nhập đội tập huấn của quốc gia, luôn bận rộn viết bản thảo bảng vàng danh dự, viết bài phát biểu dưới quốc kỳ, nhận phỏng vấn liên tục, bận liên hệ với thầy cô giáo, đàn anh đàn chị tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại, lúc Lâm Tiếu bận rộn những việc này thì Triệu Hiểu Long cũng đang vùi đầu học tập.

Thời gian này Triệu Hiểu Long đã nuôi thành một thói quen, mỗi lần chuông vào học vang lên đều sẽ nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Tiếu, nếu như thấy tiết này chỗ ngồi của Lâm Tiếu trống thì Triệu Hiểu Long lại cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, nhân lúc Lâm Tiếu không ở đây mình phải cố gắng học.

Đợt thi cuối kỳ học kỳ này cô Dương bảo Lâm Tiếu tự lựa chọn xem có tham gia không, lúc đầu mọi người đều cho rằng Lâm Tiếu sẽ không tham gia.

Phương Kính Phàm cười vỗ lên vai Triệu Hiểu Long: “Lần này cậu có thể lấy được hạng nhất rồi.”

Triệu Hiểu Long huých lại một cái: “Cút ra chỗ khác.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 421: Chương 421



Nhưng việc lại trái ngược hoàn toàn với những gì Phương Kính Phàm nghĩ, vốn sự chờ đợi của Triệu Hiểu Long không phải là Lâm Tiếu không tham gia thi, còn mình thì nhân lúc Lâm Tiếu không có ở đây cuối cùng cũng giành lấy hạng nhất. Cậu không phải là người không có chí khí như vậy.

Triệu Hiểu Long mong chờ Lâm Tiếu tham gia kỳ thi cuối kỳ, trong khoảng thời gian này bản thân cậu đã cố gắng học tập, nhân lúc Lâm Tiếu còn đang bận đủ thứ việc thì vượt mặt cô, giành lấy hạng nhất.

Được thôi! Mặc dù suy nghĩ này cũng không được xem là có chí khí gì cho cam nhưng Triệu Hiểu Long cảm thấy dựa vào thời gian dài nỗ lực học tập để giành lấy hạng nhất thì cũng là hạng nhất hàng thật giá thật.

Nhưng tiếc là Lâm Tiếu lại tham gia kỳ thi cuối kỳ, nói đến cùng thì Triệu Hiểu Long vẫn không có duyên với hạng nhất.

Dưới tình trạng bị đủ các việc chiếm lấy thời gian học tập như gần đây nhưng Lâm Tiểu Vân thi được hạng nhất.

Triệu Hiểu Long đưa tay ra cầm lấy bảng điểm trên bàn làm việc của cô Dương: “Bọn em chênh nhau bao nhiêu điểm vậy cô?”

“Cái gì? Tổng điểm chỉ thua một điểm sao?”

Triệu Hiểu Long cười không được khóc cũng không xong, nhìn bảng điểm trong tay, không biết mình nên vui hay buồn, đây là lần đầu tiên điểm cậu chênh lệch với Lâm Tiếu ít như thế, chỉ có một điểm.

“Hả? Em chỉ cần thi thêm hai điểm là sẽ được hạng nhất rồi!” Triệu Hiểu Long tức giận.

“Cho dù thi thêm một điểm cũng được.” Nếu thêm một điểm thì cậu cũng có thể đồng hạng nhất với Lâm Tiếu.

Cô Dương thấy Triệu Hiểu Long như vậy vừa lắc đầu vừa cười: “Kém chút may mắn thôi.”

Thật ra chênh lệch một điểm là rất nhỏ, chứng minh trong lần thi này năng lực của Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu tương đương nhau, nhưng tiếc là Triệu Hiểu Long vẫn thiếu chút may mắn.

Triệu Hiểu Long nói ra câu mà không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần: “Lần sau, lần sau chắc chắn em sẽ vượt mặt Lâm Tiếu.”

Sau kỳ thì cuối thì sẽ được nghỉ đông. Kỳ nghỉ hè lần trước của lớp học năm năm chỉ có hai ngày, nghỉ đông vẫn phải tiếp tục học bù, nhưng nghỉ đông vẫn tốt hơn nghỉ hè, dù gì cũng còn một kỳ nghỉ Tết nên cô Dương vẫn cho lớp học năm năm nghỉ một tuần, bắt đầu nghỉ từ hai mươi chín Tết cho đến hết mùng năm Tết, mùng sáu bắt đầu đi học lại.

Và đương nhiên lớp học bù kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu cũng có thể tham gia.

Lớp học bù kỳ nghỉ đông đều bổ sung các môn thi đua. Lâm Tiếu đã gia nhập đội tuyển Toán quốc gia nên tiến độ học hoàn toàn không giống với các bạn, trước đây những cuộc thi như vậy đều phải tự học, bây giờ tham gia lớp học bù rõ ràng không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng ban đầu Lâm Tiểu Vân muốn học chung với các bạn, mọi người đều đến trường, Lâm Tiếu cũng không muốn ở nhà, lúc các bạn học nghe giảng thì cô cũng có thể tiếp tục tự học mà.

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn em gái mình: “Mẹ ơi, không phải em học đến ngu người rồi đấy chứ?”

Cô Dương để Lâm Tiếu tự chọn có tham gia thi không, Lâm Tiếu chọn thi, cái này Lâm Dược Phi có thể hiểu do thi được hạng nhất ai lại không thích.

Nhưng còn bây giờ, cô Dương để Lâm Tiếu chọn xem có tham gia học bù không, Lâm Tiếu lại vẫn chọn học, thật sự Lâm Dược Phi không cách nào hiểu được. Kỳ nghỉ đông ở nhà ngủ nướng, xem TV, dạo phố ăn không cơm không tốt sao? Tại sao lại phải đi học bù làm gì?

“Em đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại rồi thì cần học làm gì nữa?” Lâm Dược Phi nhìn em gái mình với ánh mắt khó hiểu.

Lâm Tiếu đáp: “Em đi học Toán. Em học Toán đâu phải vì được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.”

Lâm Dược Phi ngạc nhiên hỏi: “Vậy vì cái gì?”

Lâm Tiếu trả lời: “Vì em thích Toán.”

Cô thích Toán, cho nên tình nguyện dành thời gian cho môn học này, từng giây từng phút vùi đầu vào nó cô đều cảm thấy vui vẻ. Niềm vui này đã vượt qua ngủ nướng, ở nhà xem TV vào kỳ nghỉ đông, cho nên Lâm Tiếu mới tình nguyện đi học bù với các bạn vào kỳ nghỉ đông.

Lâm Tiếu nói với anh trai đang sững sờ: “Anh à, không phải anh cũng tăng ca mãi đó sao.”

Lâm Tiếu cho rằng anh sẽ hiểu cho mình, thời gian anh hai tăng ca có thể còn nhiều hơn thời gian Lâm Tiếu học nữa.

Bản thân anh là ông chủ, lại không có ai quản anh, anh tăng ca hoàn toàn là vì anh tình nguyện.

Lâm Dược Phi trừng mắt với cô: “Làm sao có thể giống nhau được? Anh tăng ca là vì kiếm tiền mà.”

Không dễ dàng gì anh mới có thể trở thành người đi đầu trong ngành kiến trúc, đương nhiên phải nắm chặt lấy cơ hội này không thể bị bỏ lại phía sau được.

Lâm Tiếu: “Vậy em học là vì kiếm[1] kiến thức.”

[1] Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu cười hi hi, cô cảm thấy cách nói “kiếm kiến thức” của mình rất có hình tượng, mỗi lần học thêm được kiến thức mới thì Lâm Tiếu lại cảm thấy mình như kiếm thêm được gì đó.

Mẹ và bà ngoại thấy vui vì Lâm Tiếu thích học như thế, nhưng cũng đau lòng cho sự vất vả của cô.

“Lúc học bù trong kỳ nghỉ đông thì nhờ mẹ cháu mang cơm cho cháu đi.” Bà ngoại nói.

Bà ngoại nghe mẹ nói nhà ăn của trường trung học số một vào các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông chỉ mở vài cửa lấy cơm thôi, vì vậy học sinh đi học bù cũng không có nhiều lựa chọn.

Lữ Tú Anh cũng muốn mang cơm cho Lâm Tiếu: “Cho dù nói thế nào thì nhà ăn cũng không thể so với cơm nhà được.”

Trước khi Lâm Tiếu tham gia vòng chung kết toàn quốc ngày nào cũng phải học hành rất vất vả, ngày nào Lữ Tú Anh cũng muốn mang hai bữa cơm đến trường trung học số một cho Lâm Tiếu. Cơm ở nhà ăn có ngon đến thế nào đi nữa thì cũng không dinh dưỡng bằng cơm nhà nấu được, còn đều là món Lâm Tiếu thích ăn nữa.

Tôm xào sốt cà chua đã được lột vỏ, cá hố chiên róc bỏ xương cắt thành sợi, còn có các loại trái cây cắt sẵn, quả hạch được lột vỏ nữa, những thứ này sao nhà ăn có thể có được chứ.

Nhưng Lâm Tiếu lại không cho mẹ mình mang cơm đến, cảm thấy nếu làm như vậy thì mẹ sẽ rất vất vả: “Mùa đông mà phải chạy xe máy rất lạnh.”

Bây giờ Lữ Tú Anh lại nhắc đến chuyện đưa cơm, đương nhiên Lâm Tiểu Vân không đồng ý: “Thật sự không cần mà, đồ ăn của nhà ăn con ăn thấy rất ngon.”

Lữ Tú Anh nói: “Chị Tiểu Vân của con đặc biệt gửi tôm từ biển về cho con đấy.”

Từ năm ngoái đến năm nay, trong thời gian một năm, Thẩm Vân liên tục gửi đủ các loại đặc sản từ nam ra bắc, lần nào cũng phải mang từng túi lớn vào nhà.

Lữ Tú Anh thấy như vậy thì làm phiền Thẩm Vân quá, bảo Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân không cần phải làm như thế.

“Con nói với Tiểu Vân, bảo con bé tập trung gửi hàng hóa của mình là được rồi, không cần cứ phải gửi đồ cho nhà mình mãi thế đâu.”

“Những món đồ biển bắc trời nam này cũng không thể đều do Tiểu Vân thuận đường gửi hết đó chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi nói với mẹ: “Không phí sức đâu, Tiểu Vân mới mở thêm một cửa tiệm, chuyên kinh doanh những món đặc sản này.”

Bây giờ vận chuyển không tiện lợi như sau này, những món hàng ở xa không dễ gì mua được. Cửa tiệm của Thẩm Vân chuyên bán các sản phẩm chất lượng cao ở nơi khác, chẳng hạn như măng của phía nam, nấm của phía bắc, tôm khô vịt quay các loại, chuyện kinh doanh tốt hơn nhiều so với cửa tiệm bán trang sức mở gần trường đại học.

Đặc biệt là lúc mọi người đặt mua hàng tết, khách hàng cũ đều mua một bao, một túi lớn.

Lữ Tú Anh nghe nói Thẩm Vân lại có việc kinh doanh mới thì ngạc nhiên: “Sao con không nói với mẹ vậy? Dù gì Tiểu Vân mở tiệm thì mẹ cũng phải tặng vài giỏ hoa chứ.”

Lâm Dược Phi nói: “Vừa mới làm thôi, cửa hàng mới đang dọn dẹp, vẫn chưa khai trương chính thức.”

“Sau này sẽ chọn ngày tốt mới đốt pháo, rồi chính thức khai trương.”

Việc buôn bán các món ăn đặc sản của Thẩm Vân đã làm được một năm, nhưng trước đó lại không tập trung mở cửa hàng, đa phần đều bán cho khách hàng cũ, những món đặc sản nhập về Thẩm Vân gửi thẳng đến tận nhà khách hàng hoặc cũng có thể đến cửa hàng bán đồ trang sức của cô để lấy.

Sau này việc làm ăn càng làm càng lớn, lúc này mới cảm thấy bắt buộc phải có một cửa tiệm, nên mới chính thức bắt tay vào làm công việc buôn bán đặc sản này.

Lâm Dược Phi phân tích cho Thẩm Vân, việc buôn bán đặc sản có triển vọng hơn bán trang sức nhiều.

“Vậy tiệm trang sức của em bán cho một sinh viên nào đó đi, đặc sản vùng miền thì chỉ cần chất lượng tốt, có rất nhiều người không hề để ý đến giá cả đâu. Đặc biệt là thức ăn, trang sức có thể đeo, cũng có thể không đeo, cũng có thể không cần đổi kiểu, nhưng những thứ để ăn thì một ngày ba bữa không bữa nào thiếu được.”

Lâm Dược Phi còn kiến nghị bảo Thẩm Vân phát triển theo hướng vận chuyển: “Em mở công ty vận chuyển đi.”

Từ buôn bán các loại đặc sản, bây giờ Thẩm Vân đã có vài con đường vận chuyển riêng, đặc sản ở mọi nơi đều có đủ.

“Có lẽ em cũng đã nhận ra vận chuyện quan trọng đến mức nào. Bây giờ chỉ cần giải quyết được vận chuyển, kinh doanh thì có thể kiếm tiền rồi.”

“Có thể làm từ từ, vừa bắt đầu cũng không thể vận chuyển khắp cả nước được, như bây giờ em có vài đường vận chuyển, em có thể bày sạp hàng, thử buôn bán xem sao. Không chỉ vận chuyển hàng hóa của em mà cũng có thể giúp vận chuyển hàng của người khác, thu phí vận chuyển.”

Thẩm Vân nghe Lâm Dược Phi nói xong thì như được khai sáng, trước giờ cô ấy chưa từng suy xét vấn đề từ góc độ này.

Không chỉ có thể kiếm được tiền bán hàng mà còn kiếm được tiền vận chuyển nữa.

Nhưng chuyện làm ăn Lâm Dược Phi nói, nếu muốn bắt tay vào làm thì yêu cầu rất cao, vốn liếng cũng không ít.

Lòng Thẩm Vân nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân mình hiện không đủ tiền, thời gian cũng không có: “Đợi thêm một thời gian nữa, đợi khi em buôn bán đặc sản kiếm được nhiều hơn, tích góp được thêm chút thì có thể thử xem sao.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 422: Chương 422



Lâm Tiếu là người được hưởng lợi nhiều nhất từ công việc kinh doanh của chị Tiểu Vân.

Lúc đầu, chị Tiểu Vân mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, Lâm Tiếu luôn là người có đồ dùng học tập xịn nhất, mới nhất ở trong lớp.

Về sau chị Tiểu Vân mở cửa hàng trang sức cạnh trường đại học, Lâm Tiếu không thích đồ trang sức lắm. Nói chính xác hơn là cô nhìn thấy những món trang sức lấp lánh treo đầy tường ở trong cửa hàng, nhưng nghĩ nếu đeo lên đầu, lên tay, lên cổ thì rất phiền phức. So với đẹp thì Lâm Tiếu thích cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn.

Mới đầu chị Tiểu Vân hay tặng trang sức cho Lâm Tiếu, về sau phát hiện Lâm Tiếu không hề đeo chúng, cô ấy dần dần không tặng nữa. Chỉ khi nào thấy kiểu dáng mình rất thích thì vẫn muốn tặng cho Lâm Tiếu, hơn nữa còn muốn nhìn Lâm Tiếu đeo lên người.

Sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lâm Tiếu “...”

Lâm Tiếu đã nhận ra từ lâu, chị Tiểu Vân ăn mặc cho cô giống như cách cô mặc quần áo cho búp bê Barbie lúc cô còn bé. Cô chính là búp bê Barbie ngoài đời thực của chị Tiểu Vân!

Haizz, Lâm Tiếu thở dài trong lòng, vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh trai, cô đành hy sinh một chút vậy.

Sau khi chị Tiểu Vân bắt đầu kinh doanh hàng hóa Bắc Nam, Lâm Tiếu vui hơn lúc trước rất nhiều, trong nhà có nhiều đồ ăn ngon ùn ùn kéo đến.

Mùa đông năm ngoái, Lâm Tiếu chỉ được ăn tôm khô chị Tiểu Vân mang sang. Đến năm nay, chị Tiểu Vân đã mở một tuyến vận chuyển khác và tìm được nguồn cung cấp mới, Lâm Tiếu đã được ăn tôm tươi!

Tôm được ngâm trong nước, đông thành đá rồi mới vận chuyển đi, khối đá sẽ không tan ra trong quá trình vận chuyển. Đặt vào trong ngăn mát tủ lạnh nhà mình cho đông lại, mỗi khi muốn ăn sẽ lấy một viên đá ra để rã đông.

Anh trai được ăn hai lần, bắt bẻ nói: “Vẫn không ngon bằng tôm mới bắt từ ngoài biển lên.”

Lâm Tiếu cũng rất kén ăn nhưng cô không phát hiện ra điểm khác biệt. Tôm như thế không luộc được, mẹ hay làm món tôm sốt cà, tôm kho, tôm om dầu, ăn không nhận ra điểm khác lạ.

Lữ Tú Anh liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Mùa đông được ăn tôm to như thế, nhiều thịt như thế, con còn kén cá chọn canh cái gì.”

Như Lâm Dược Phi đã nói là tôm tươi đánh bắt từ biển thì ở những vùng không ven biển làm sao có thể ăn được? Tôm mà Tiểu Vân chuyển đến là loại tốt nhất được bán ở địa phương. Khách hàng nhiều tiền và yêu cầu chất lượng sản phẩm cao sẵn sàng mua nhiều hơn để ăn vào dịp Tết Nguyên Đán, nhà mình ăn thấy ngon, đãi khách cũng cảm thấy có mặt mũi.

Hồi đầu Lữ Tú Anh không biết Thẩm Vân bán tôm đông lạnh với giá như thế nào, sau đó Thẩm Vân khai trương cửa hàng, Lữ Tú Anh qua đó phụ giúp, bà mới biết giá tôm đông lạnh cao hơn bà nghĩ!

Giá hàng hóa từ Nam Bắc trong cửa hàng cũng không rẻ.

Bỗng nhiên Lữ Tú Anh cảm thấy Thẩm Vân mang túi lớn túi bé sang nhà mình, thật sự là quá lãng phí: “Để lại trong cửa hàng rồi bán có phải là được nhiều tiền rồi không…”

Lữ Tú Anh cảm thấy không thể để Thẩm Vân phải chịu thiệt mãi, nhưng Lâm Tiếu lại thích ăn, mỗi lần chị Tiểu Vân gửi thức ăn đến, bất kể nó được vận chuyển từ Bắc hay Nam, Lâm Tiếu đều sẽ ăn một cách thích thú.

Lữ Tú Anh tiếc cái miệng của Tiếu Tiếu.

Lữ Tú Anh bàn bạc với Lâm Dược Phi: “Sau này Tiểu Vân mang đồ ăn tới đây, mẹ sẽ đưa tiền cho con bé nhé? Dù không đúng như giá bán nhưng mẹ sẽ trả đúng giá vốn.”

Lâm Dược Phi không đồng ý: “Không phải chúng con cũng đã kết… đính hôn rồi sao, mẹ còn đưa tiền như người xa lạ ấy.”

Hai ngày sau, Lâm Dược Phi mua một chiếc vòng cổ bằng vàng và một chiếc vòng tay bằng vàng và mang chúng về nhà: “Mẹ, mẹ tặng cái này cho Tiểu Vân vào Tết Nguyên Đán.”

Lữ Tú Anh vỗ vào đầu: “Sao mẹ không nghĩ ra nhỉ?” Trước kia bà nghĩ Tết phải tặng lì xì, không nghĩ đến việc tặng trang sức.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Con nói thẳng với mẹ là mua vàng cho Tiểu Vân là xong, sao còn mua về chứ.”

“Hai cái này bao nhiêu tiền, mẹ đưa lại cho con.” Lữ Tú Anh mở cửa tủ, lấy hộp sắt đựng tiền từ trong tủ ra, muốn trả tiền lại cho Lâm Dược Phi: “Mẹ đưa tiền cho con, coi như đây là quà mẹ tặng Tiểu Vân.”

Lâm Dược Phi trừng mắt: “Sao lại thế, Tiểu Vân đưa đồ ăn sang chẳng lẽ con không ăn sao?”

“Đều đã vào trong bụng con, mẹ con, em gái con! Con không nên mua dây chuyển vàng cho Tiểu Vân sao?”

Bà ngoại ngồi bên cạnh phì cười: “Còn vào bụng bà ngoại con nữa.”

Lữ Tú Anh cất hộp sắt đi, biết Lâm Dược Phi không lấy tiền, bà trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Có ai tính như con đâu, vậy mẹ cũng có thể nói, đều đi vào trong bụng mẹ, con trai mẹ, con gái mẹ nữa đó!”

Lâm Tiếu ở bên cạnh góp vui: “Đều đi vào trong bụng em, mẹ em, anh trai em!”

Lâm Dược Phi gật đầu với em gái: “Không tệ, đúng thật nên là em đưa tiền, em lấy tiền tiết kiệm của em ra mua dây chuyền vàng cho chị Tiểu Vân đi.”

Lâm Tiếu sợ ngây người.

Lâm Dược Phi nhìn em gái: “Em tiết kiệm được bao nhiêu rồi, chắc là đủ tiền mua dây chuyền rồi chứ nhỉ?”

Đúng là đủ thật!

Lâm Tiếu muốn gì, mẹ và anh trai đều sẽ mua cho cô, mấy năm nay cô không động đến tiền lì xì, bình thường mua không ít đồ ăn vặt và tạp chí, mỗi năm có thể tích góp một khoản tiền tiêu vặt, số tiền tiết kiệm được cho đến bây giờ là một con số khả quan, mua ba sợi dây chuyền vàng cũng được chứ nói gì là một sợi!

Chính vì thế mà Lâm Tiếu bắt đầu cân nhắc, nếu không cô sẽ tặng dây chuyền vàng cho chị Tiểu Vân làm quà, dù sao thì đồ ăn mà chị Tiểu Vân mang đến, cô là người ăn nhiều nhất nhà mà!

Lữ Tú Anh nhìn bộ dạng của Lâm Tiếu liền biết cô tưởng đó là thật, vỗ đầu Lâm Tiếu một cái: “Con tin lời anh con nói nhảm à?”

Đến tiền của bà Lâm Dược Phi cũng không cần, làm sao có thể để Tiếu Tiếu bỏ tiền ra chứ?

“Vợ của anh con, để nó tự tặng dây chuyền vàng cho vợ đi!” Lữ Tú Anh giải quyết dứt khoát, thật ra bà chỉ muốn thể hiện thái độ của mình, bây giờ trong nhà không ai là thiếu tiền mua dây chuyền vàng cả, ngay cả tiền tiết kiệm của Lâm Tiếu cũng mua được, tuy Lữ Tú Anh không tìm hiểu những chuyện này nhưng bà chắc chắn việc kinh doanh năm nay của Tiểu Vân rất khá.

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi cười nói: “Con phải cố gắng vào, nếu không sau này Tiểu Vân kiếm được nhiều tiền hơn con đấy.”

Lâm Dược Phi phất tay: “Mẹ cứ đùa.”

Lợi nhuận bán măng, bán nấm, bán tôm, bán vịt sốt, có thể sánh bằng tiền xây nhà à?

Nhưng anh đã đề xuất với Thẩm Vân làm vận tải, nếu Thẩm Vân làm được, thì lợi nhuận sẽ khả quan hơn.

Lâm Dược Phi là người tiên phong mở công ty xây dựng tư nhân. Nếu như Thẩm Vân cũng thế, mở công ty vận chuyển, hai người họ sẽ là người đứng đầu ngọn gió ở thời đại này.

Nhưng Thẩm Vân có làm hay không thì Lâm Dược Phi không biết.

Nếu cô ấy không làm được, kinh doanh nhỏ như bây giờ là Lâm Dược Phi cũng đã thấy rất đủ rồi. Lâm Dược Phi có lối tư duy theo kiểu cũ, kiếm tiền nuôi cả nhà là trọng trách của đàn ông. Vợ không cần kiếm tiền, anh kiếm tiền nuôi vợ là việc nên làm, vợ kiếm được bao nhiêu tiền thì đó đều là bổ sung vào.

Nếu Thẩm Vân có khả năng đó, chắc chắn Lâm Dược Phi sẽ làm bệ đỡ cho cô ấy, nhưng anh chỉ có thể bắt đầu hỗ trợ tài chính.

Lâm Dược Phi không biết nhân vật chính trong tiểu thuyết trọng sinh sảng văn kiếm tiền khắp nơi như thế nào, hễ là việc gì kiếm được tiền thì cũng phải làm, một người bước chân vào mười mấy hay thậm chí là mấy chục ngành nghề, cuối cùng thành lập đế chế thương nghiệp của mình… Kiểu người này chắc hẳn đã là một người rất giỏi trước khi trọng sinh, nhưng trong tiểu thuyết viết bọn họ lúc trước khi trọng sinh không đúng tí nào.

Dù sao thì Lâm Dược Phi không thể không thừa nhận, dù trọng sinh rồi, anh vẫn là anh. Đương nhiên, với kinh nghiệm hơn chục năm ở kiếp trước, kiếp này lại đứng ở trên độ cao mà kiếp trước không đạt được rèn luyện nhiều năm, Lâm Dược Phi đã trưởng thành và tiến bộ hơn rất nhiều.

Nhưng cực hạn của anh là thành lập một công ty xây dựng nhà đất, lại mở thêm một công ty vận chuyển là chuyện không thể nào. Điều duy nhất Lâm Dược Phi có thể làm là hỗ trợ tài chính khởi nghiệp cho Thẩm Vân, nếu Thẩm Vân làm được thì tốt, nếu Thẩm Vân không làm được thì chỉ có thể đành tiếc nuối từ bỏ cơ hội làm ăn này.

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua em gái mình: “Tiếu Tiếu, khi em lớn có muốn bắt đầu kinh doanh kiếm nhiều tiền không?”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Không muốn!”

Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Nhìn Tiếu Tiếu là biết con bé không có ý định kinh doanh rồi.” Lâm Tiếu không quá quan tâm đến chuyện làm ăn buôn bán.

Bà ngoại nói: “Tiếu Tiếu không thể đi buôn bán, Tiếu Tiếu mà buôn bán thì sẽ rất phung phí tài năng, con bé nên làm nhà nghiên cứu khoa học.”

Lâm Tiếu gật đầu, giải thích thêm một chút về mục tiêu mà bà ngoại nói: “Cháu muốn làm nhà toán học!”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 423: Chương 423



Vì đồ ăn chị Tiểu Vân mang đến nhà quá ngon, lại được mẹ làm nên càng ăn ngon hơn. Món tôm sốt cà chua chua ngọt ngọt, thịt tôm vừa giòn vừa dai, mỗi miếng ăn vào đều vô cùng thỏa mãn, sườn xào măng, không chỉ có vị thơm của măng mùa đông mà còn có vị ngon của sườn.

Mẹ và bà ngoại liên tục nói với Lâm Tiếu rằng sẽ mang đồ ăn đến cho cô.

Bà ngoại nói: “Không phiền, bà và mẹ cháu cùng nhau nấu cơm nên không mệt.”

Mẹ nói: “Dù không nấu cơm cho con, mẹ và bà cũng cần phải ăn cơm, nấu cơm cho con chỉ là thêm một ít thức ăn thôi.”

“Nếu con chê mẹ lái xe máy đi đưa cơm cho con làm đồ ăn nguội, vậy mẹ cũng sẽ ngồi xe buýt giống con.”

Cuối cùng Lâm Tiếu không thể chống đỡ lại được những đòn tấn công liên tiếp từ mẹ và bà ngoại, đồng ý để mẹ đi đưa cơm cho mỗi ngày.

“Chỉ cần đưa bữa trưa thôi, bữa tối con sẽ về nhà ăn.” Đây là bước nhượng bộ lớn nhất của Lâm Tiếu.

Có muốn học bù vào kì nghỉ đông hay không, Lâm Tiếu có thể tự do chọn lựa, có muốn học tiết tự học buổi tối hay không, đương nhiên là Lâm Tiếu càng có thể tự chọn. Lâm Tiếu quyết định đi học buổi sáng và buổi chiều, sau đó về ăn cơm tối, không ở lại trường học tiết tự học buổi tối.

Lữ Tú Anh vui vẻ ra mặt: “Được được được, thế này được đấy.”

Lâm Tiếu thích học như vậy, đương nhiên là cô thích rồi, nhưng Lữ Tú Anh không muốn Lâm Tiếu quá vất vả, dù sao cũng là nghỉ đông mà.

Ngày đầu tiên Lữ Tú Anh đưa cơm trưa cho Lâm Tiếu, hai người họ đã hẹn gặp nhau ở lan can trên sân thể dục. Vì từ phòng Lâm Tiếu đến nhà ăn sẽ đi qua sân thể dục, Lữ Tú Anh đặt tay qua kẽ hở trên lan can đưa cơm cho Lâm Tiếu, làm như vậy thì Lâm Tiếu sẽ không cần đi đường vòng.

“Tuệ Mẫn, dì đưa đồ ăn cho Tiếu Tiếu nhiều lắm, con ăn cùng con bé nhé.” Lữ Tú Anh nói với Chu Tuệ Mẫn, bà biết Lâm Tiếu hay ăn cơm cùng Chu Tuệ Mẫn nên đã nấu nhiều hơn một chút.

Chu Tuệ Mẫn cười nói: “Con cảm ơn dì ạ.”

Lâm Tiếu mang theo hộp cơm to đến nhà ăn, Chu Tuệ Mẫn đến ô cửa lấy cơm, Lâm Tiếu đi chiếm chỗ ngồi. Chu Tuệ Mẫn lấy cơm xong, cô ấy ngồi xuống cạnh Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đã lấy các ngăn cơm ra, đặt chúng ở trên bàn.

“Ôi nhiều đồ ăn quá!” Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói: “Mẹ cậu khéo tay quá!”

Hộp cơm có ba tầng, tầng thứ nhất có canh măng thịt viên, tầng thứ hai sườn xào chua ngọt và cơm, tầng còn lại đặt cam và táo đã cắt sẵn.

Mỗi món Lâm Tiếu đều chia cho Chu Tuệ Mẫn ăn thử một ít, cuối cùng Chu Tuệ Mẫn không ăn hết chỗ cơm cô ấy gọi. Mẹ Lâm Tiếu giỏi thật, làm được những món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt.

Tất cả các học sinh đều ăn trong nhà ăn cùng một lúc, có không ít bạn đã thấy mẹ Lâm Tiếu đến đưa cơm cho cô.

Ngày hôm sau, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cùng nhau cầm đũa sang ăn thử món mẹ Lâm Tiếu làm, cũng may là Lữ Tú Anh làm thức ăn đủ nhiều.

Việc mẹ của Lâm Tiếu đưa đồ ăn nhanh chóng lan truyền trong lớp, các bạn cũng rất ngưỡng mộ. Lý Dương Trạch về nhà xin cha mẹ cậu, cậu cũng muốn cha mẹ đưa cơm cho mình.

Mẹ cậu hỏi: “Nhà ai thế, nhà ăn có sẵn cơm thì không ăn, lại chạy ngược chạy xuôi đi đưa cơm.”

Lý Dương Trạch: “Lâm Tiếu ạ.”

Mẹ Lý Dương Trạch trợn trắng mắt: “Nếu con học giỏi bằng một nửa con bé, đừng nói đến việc mỗi ngày đưa cơm, mẹ sẽ cho con một bữa tiệc thịnh soạn.”

Cũng may là Lữ Tú Anh chỉ đưa cơm cho Lâm Tiếu vài ngày, chuỗi ngày các bạn ch** n**c miếng vì hộp cơm của Lâm Tiếu cũng không quá lâu, sau khi Lâm Tiếu tham gia học bù vài ngày vào kì nghỉ đông rồi xin nghỉ.

Không phải cô lười không muốn học, mà là Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đang tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đợi khi các trường trung học bước vào kì nghỉ, lập tức sắp xếp hoạt động tham quan các trường đại học cho các thành viên của đội tập huấn quốc gia, mời các học sinh và phụ huynh của họ cùng tham gia.

Lâm Dược Phi biết được tin này, liền tăng tốc hoàn thành công việc của năm trước.

Mẹ, bà ngoại và anh trai đi cùng, cả nhà đi cùng Lâm Tiếu, mở ra hành trình đi đến Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.

Tiểu Hoàng lại được giao cho dì Đỗ trông giúp, Lâm Tiếu nhờ: “Dì Đỗ đừng cho Tiểu Hoàng ăn quá nhiều, Tiểu Hoàng bây giờ đã béo lắm rồi.”

Nếu được ăn ngon ở nhà dì Đỗ, chắc chắn Tiểu Hoàng sẽ không nghĩ đến chuyện về nhà nữa!

"Chị Tiểu Vân có rảnh đi cùng chúng ta không?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Để anh hỏi cô ấy."

Sau khi Thẩm Vân nghe thấy sẽ cùng Lâm Tiếu đi tham quan trường đại học thì lập tức nói: "Em cũng đi!"

Lâm Dược Phi có chút kinh ngạc, anh vốn cho là Thẩm Vân chắc chắn sẽ không đi, năm trước là thời điểm buôn bán hàng hoá Nam Bắc của Thẩm Vân phát triển nhất, bây giờ Thẩm Vân lại muốn bỏ buôn bán đi xa nhà.

Lâm Dược Phi nhắc nhở cô ấy: "Chuyến đi này ít nhất phải mất một tuần lễ."

Thẩm Vân vẫn không chút do dự: "Không sao, các nhân viên cửa hàng gần đây cũng quen việc rồi, em đã dặn dò xong từ trước, đi một tuần không có vấn đề gì."

Đây là Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đấy.

Mặc dù Thẩm Vân c*̃ng cố gắng thi đậu đại học, nhưng những trường danh tiếng này vẫn là thánh địa mơ ước không thể chạm tới trong lòng cô ấy. Về cả trình độ lẫn kiến thức, đáy lòng Thẩm Vân vẫn luôn có khao khát, nếu không cô ấy c*̃ng sẽ không dành thời gian mấy năm để thi đại học. Hiện tại cơ hội "hành hương" bày ở trước mắt, Thẩm Vân sẽ không cam lòng bỏ lỡ.

Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt khao khát của Thẩm Vân, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, cười nói: "Cánh cổng của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh vẫn luôn rộng mở, nếu biết em thích như thế thì đã sớm dẫn em đi tham quan."

Thẩm Vân lắc đầu: "Vậy cũng không giống nhau."

Tự mình đi tham quan trường đại học, sẽ có giáo viên tuyển sinh đưa đi tham quan giới thiệu trong suốt quá trình sao?

Tự mình đi tham quan trường đại học, sẽ thấy giáo viên của ba trường học tranh cướp giành giật Lâm Tiếu sao?

Thẩm Vân chỉ là chị dâu tương lai của Lâm Tiếu thôi cũng đã cảm thấy vinh dự. Cô ấy có thể hiểu được tại sao khoảng thời gian gần đây cái đuôi của Lâm Dược Phi lại vểnh lên trời, nói chuyện phiếm với người khác khi mở hay ngậm miệng luôn kèm theo câu “Em gái tôi”.

Nếu như Thẩm Vân có một cô em gái ruột như thế, không chừng cô ấy còn làm quá hơn Lâm Dược Phi.

Cả nhà cùng nhau xuất phát, đương nhiên không thể ở ký túc xá trường đại học.

"Sau khi tới thì tìm quán trọ ở xung quanh đi." Lâm Dược Phi nhướng mày một cái, để Lâm Tiếu chọn trước: "Tiếu Tiếu, em muốn ngủ cùng phòng với ai?"

Lâm Tiếu hơi do dự, vừa lén nhìn sắc mặt của mẹ và bà ngoại, vừa thử thăm dò nói: "Em và… chị Tiểu Vân một phòng."

Ở nhà Lâm Tiếu ngủ cùng phòng với mẹ và bà ngoại mỗi ngày, ở quán trọ ngủ cùng chị Tiểu Vân rất mới lạ.

Lữ Tú Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Lâm Tiếu, cô vừa muốn ngủ cùng phòng với chị Tiểu Vân, lại vừa lo rằng mẹ và bà ngoại sẽ “ghen tỵ”.

"Vậy con ngủ cùng chị Tiểu Vân đi! Sao nào, con là bánh ngọt thơm ngon à? Ba người chúng ta phải tranh giành ngủ cùng con à?"

Lâm Tiếu cười ha ha: "Con là bánh ngọt thơm ngon của cả nhà."

Lữ Tú Anh cũng cảm thấy sắp xếp như vậy không tệ, Thẩm Vân và Lâm Tiếu ngủ cùng nhau hẳn là sẽ thoải mái hơn chút. Người duy nhất phải dặn dò là Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu khi thu dọn hành lý có mang theo mấy quyển sách: "Ở trong quán trọ không cho phép đọc sách quá muộn."

Người duy nhất không hài lòng với sự sắp xếp phòng này chỉ có Lâm Dược Phi, anh muốn ở một phòng với Thẩm Vân!

Mà bây giờ một nam một nữ ở quán trọ còn phải mang theo giấy chứng nhận kết hôn, Lâm Dược Phi vuốt râu: "Mẹ, hay là con và Tiểu Vân lĩnh chứng trước."

Lữ Tú Anh giật mình, căng thẳng nhìn Lâm Dược Phi: "Sao đột nhiên lại muốn lĩnh chứng, có phải Tiểu Vân… có rồi không?"

Lâm Dược Phi: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?"

Anh chỉ là hơi không đợi được, không chờ nổi đến khi Tiểu Vân tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn. Hiện tại nếu có một tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, chẳng phải có thể quang minh chính đại ở cùng Tiểu Vân trong quán trọ sao.

Lữ Tú Anh thở phào một hơi: "Vậy hai con tự bàn bạc với nhau đi, hai con nghĩ xem khi nào kết hôn, khi nào tổ chức tiệc rượu đều được."

"Bây giờ phòng tân hôn c*̃ng đã có, các con kết hôn sớm một chút c*̃ng tốt."

Hiện tại Tiểu Vân nghỉ đông với nghỉ hè không ở ký túc xá đại học thì cũng chỉ ở trong cửa hàng, sống như vậy rất tủi thân. Nếu Lâm Dược Phi và Tiểu Vân kết hôn thì nghỉ đông và nghỉ hè có thể ở phòng tân hôn.

Thành phố đại học tuy hơi xa, nhưng cuối tuần vẫn có thể trở về, cuối tuần Thẩm Vân cũng có thể trở về tắm rửa, dùng máy giặt giặt quần áo, sinh hoạt chắc chắn thoải mái và thuận tiện hơn hiện tại.

Lâm Dược Phi càng tính càng phấn khởi: "Về con sẽ bàn bạc kỹ hơn với Tiểu Vân."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 424: Chương 424



Thẩm Vân vẫn còn đang đi học, bọn họ chắc chắn sẽ không có con, nhưng kết hôn vẫn có thể thực hiện. Đương nhiên, hiện tại kết hôn không thể giấu diếm trường đại học, có rất ít sinh viên kết hôn trong lúc học đại học, lối sống vẫn còn chưa cởi mở như sau này. Nhưng anh có thể nhờ quan hệ trước, để các giáo viên giữ bí mật giúp Thẩm Vân, cố gắng xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng, phải không gây ảnh hưởng quá lớn đến Thẩm Vân.

Trước giờ xuất phát, cả nhà tự thu dọn hành lý của mình.

Lữ Tú Anh mang theo đầy đủ đồ dùng như khăn mặt, khăn tắm, chậu nhựa, ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối.

Vì Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ngủ riêng nên Lữ Tú Anh phải mang hai phần ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối, một phần mình dùng, một phần cho Lâm Tiếu dùng.

Lữ Tú Anh không thể nào chấp nhận việc da của mình tiếp xúc với giường trong quán trọ, c*̃ng không muốn để cho Lâm Tiếu tiếp xúc.

Bà ngoại nói: "Đừng mang cho mẹ, mẹ không kỹ tính như con."

Lâm Tiếu thấy mẹ c*̃ng không mang cho anh trai, nên tò mò hỏi: "Anh trai không cần sao ạ?"

Lữ Tú Anh: "Anh con da dày thịt béo, không cần đến."

Lâm Tiếu cười to ha ha.

Trước khi ra khỏi cửa, Lữ Tú Anh mang theo một chồng bánh thật dày, còn nấu một nồi trứng trà lớn, cầm mấy quả táo rửa sạch lau khô rồi cất vào trong túi nhựa, chuẩn bị cho trên đường nếu đói bụng sẽ lấy để ăn.

Lâm Dược Phi: "Mẹ, thế này cũng nhiều quá rồi."

Lữ Tú Anh: "Nhiều chỗ nào, chúng ta năm người đấy, năm người chuẩn bị chút đồ ăn này thì nhiều chỗ nào?"

Lâm Dược Phi: "Sáng sớm đã ăn bữa sáng rồi mới đi ra ngoài, không cần ăn cơm trên đường, giữa trưa thì tìm chỗ ăn cơm, cho dù muộn một chút, một hai tiếng nhất định cũng có thể được ăn cơm."

Lâm Dược Phi cảm thấy không cần mang đồ ăn trên đường.

Lữ Tú Anh dĩ nhiên không đồng tình với Lâm Dược Phi: "Sau khi đến, ai biết sẽ có chỗ ăn cơm hay không, tìm thấy quán cơm phù hợp không, còn không bằng ăn chút đồ ăn nhà mình mang."

Lữ Tú Anh vẫn rất kén chọn với quán cơm bên ngoài, nhìn bẩn thỉu thì kiên quyết không được, giá cả đắt c*̃ng xót, bây giờ điều kiện trong nhà tốt, thỉnh thoảng đến quán cơm cao cấp ăn tiệc thì Lữ Tú Anh còn có thể chấp nhận, nhưng nếu ăn cơm ở ngoài mà gặp phải quán cơm vừa đắt vừa khó ăn còn không biết có sạch sẽ hay không, thì Lữ Tú Anh sẽ hối hận rất nhiều ngày.

"Ăn quán cơm như thế còn chẳng bằng ăn mì ăn liền. Đúng rồi, mẹ phải mang thêm mấy gói mì ăn liền."

Lâm Dược Phi lắc đầu bất lực, anh nói hai câu, mẹ còn mang theo nhiều đồ hơn.

"Còn may là lái xe đi." Lâm Dược Phi nói.

Bọn họ c*̃ng từng cân nhắc ngồi xe lửa, nhưng tự lái xe thì thuận tiện mang đồ hơn, hiện tại tốc độ xe lửa c*̃ng không nhanh hơn ô tô bao nhiêu. Hơn nữa Lâm Dược Phi không thích điều kiện trên xe lửa hiện tại, anh thà tự lái xe cho dù có mệt mỏi một chút.

Cuối cùng cả nhà quyết định lái xe đi, đầu tiên đến Bắc Kinh, rồi đến Hợp Phì, sau đó về nhà.

Ngày xuất phát, trời còn chưa sáng, Lâm Tiếu đã bị mẹ gọi dậy từ trong chăn, mê mang ăn bữa sáng, đi ra ngoài gió thổi lạnh mới tỉnh táo một chút.

Lâm Tiếu chạy một mạch vào trong xe anh trai, nhưng trong xe c*̃ng lạnh như băng.

"Anh, tại sao không khởi động xe sớm hơn, mở điều hoà không khí lên đi." Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Run một lát là ấm."

Santana lái trên con đường vắng vẻ vào sáng sớm mùa đông, rất nhanh đã đến đại học của Tiểu Vân, Tiểu Vân đã xách hành lý chờ ở ven đường từ lâu.

"Có lạnh không, cháu đợi bao lâu rồi? Đứa nhỏ ngốc này, nên để chúng ta chờ cháu, chúng ta chờ ở trong xe không lạnh." Lữ Tú Anh nói.

Thẩm Vân cười nói: "Không lạnh, không lâu ạ."

Cả nhà cùng ra ngoài, Lâm Tiếu tiếc nuối nói: "Chỉ thiếu Tiểu Hoàng, nếu có thể mang Tiểu Hoàng đi thì tốt."

Đáng tiếc Tiểu Hoàng không thể ở quán trọ.

Lâm Dược Phi: "Tiểu Hoàng chắc chắn thích ở nhà dì Đỗ hơn."

Thế mà Tiểu Hoàng vẫn còn nhớ rõ nhà dì Đỗ, khi đưa Tiểu Hoàng qua, vừa vào nhà dì Đỗ đã vui vẻ chạy vòng quanh.

Chỉ là Lâm Dược Phi vẫn thuận theo lời em gái mà tưởng tượng một chút: "Nếu muốn mang Tiểu Hoàng cùng ra ngoài, sau này chỉ có thể mua một chiếc xe nhà di động."

Lâm Tiếu chưa từng nghe qua "Nhà di động", hiếu kỳ hỏi: "Đó là cái xe giống nhà ở sao?"

Vậy mà thật sự là xe giống như nhà.

Lâm Dược Phi gật đầu: "Đúng, ở bên trong có thể ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa."

Lâm Tiếu kinh ngạc, lại còn có thể tắm rửa ở bên trong, xe đúng thật là lớn như nhà.

"Anh, xe lớn như vậy, anh lái được không?" Lâm Tiếu lo lắng mà nhìn anh trai.

Lâm Dược Phi: "Anh lái xe, chứ không phải đẩy xe."

Lữ Tú Anh c*̃ng là lần đầu tiên nghe về xe nhà di động: "Trong xe còn có giường, vậy buổi tối có thể ngủ luôn trên xe."

"Nếu sau này thật sự có loại xe này, mẹ ra ngoài sẽ không ở quán trọ. Các con đến quán trọ ngủ, mẹ ngủ ở trên giường trong xe."

Lâm Dược Phi cười lắc đầu, anh biết mẹ sẽ chọn như vậy, mẹ không thích ngủ ở giường trong quán trọ.

Từ thành phố đại học đi thẳng về phía nam, đón mặt trời mọc, Lâm Dược Phi đi lên cao tốc. Đường cao tốc Bắc Kinh vừa xây xong, hai tháng trước mới chính thức thông xe toàn tuyến, Lâm Dược Phi cũng lần đầu đi.

"Lâm Tiếu, nhìn kỹ bản đồ, nếu đi sai trên đường cao tốc thì đi đường vòng sẽ rất xa." Lâm Dược Phi căn dặn em gái.

Lâm Tiếu cầm bản đồ in mới nhất trong tay: "Chưa sai gì cả."

Hiện tại trên đường cao tốc, biển báo giao thông không nhiều, không rõ ràng giống như sau này, hướng dẫn càng không có, trên đường đi Lâm Dược Phi toàn bộ đều nhờ Lâm Tiếu nhìn bản đồ.

Cũng may Lâm Tiếu vẫn đáng tin, mỗi lần rẽ cô đều sẽ nói trước cho anh trai, ô tô thuận lợi đi trên cao tốc.

"Tốt!" Lâm Dược Phi khích lệ em gái.

Sau khi xuống cao tốc thì vừa đến giữa trưa, Lâm Dược Phi nói: "Mẹ, con đã nói không cần mang nhiều đồ ăn như vậy, còn kịp đến quán cơm ăn trưa này."

Tuy lái xe đi ngang qua mấy quán cơm nhỏ, cả nhà lần lượt đi vào, quán nào cũng không được sạch cho lắm. Cuối cùng vẫn trở lại xe, lấy nước ấm trong bình giữ nhiệt, ăn bánh nướng áp chảo và trứng trà mà Lữ Tú Anh mang theo.

Lữ Tú Anh cho mỗi người một cái túi nilon, bọc lên tay vừa sạch sẽ vừa thuận tiện. Lâm Tiếu kẹp trứng trà vào trong bánh nướng áp chảo, dùng sức bóp, trứng trà bị bóp bẹp, cắn một cái có hương vị của bánh nướng áp chảo, vị mặn của lòng trắng trứng cùng cảm giác tinh tế của lòng đỏ trứng.

Lâm Tiếu cắn một miếng lớn, bị nghẹn, Lữ Tú Anh vội vàng đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Uống nước cho xuôi."

Ăn cơm trưa xong cũng không vội, Lâm Dược Phi tiếp tục để em gái chỉ đường: "Đi, đến Thanh Hoa."

Dựa theo thời gian các giáo viên tuyển sinh của các trường đã sắp xếp, Đại học Thanh Hoa là trạm thứ nhất, Đại học Bắc Kinh là trạm thứ hai, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc là trạm dừng thứ ba.

Đến cổng Đại học Thanh Hoa, việc đầu tiên là chụp ảnh.

Lâm Dược Phi dựng máy ảnh lên, trong khung ngắm nho nhỏ chụp lại cả người đứng ở cổng trường học và bốn chữ "Đại học Thanh Hoa" cao cao phía trên cổng.

Chụp cho mẹ, chụp cho bà ngoại, chụp cho Thẩm Vân, chụp cho Lâm Tiếu, cuối cùng còn nhờ người qua đường chụp giúp một bức ảnh cho cả nhà.

Bà ngoại đếm số ảnh chụp: "Dùng ít lại, phía sau còn có Đại học Bắc Kinh và Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đấy." Chỉ riêng cổng Đại học Thanh Hoa đã chụp nhiều tấm như vậy, trong trường học chắc chắn cũng phải chụp hình.

Lâm Dược Phi bảo bà ngoại yên tâm: "Mang theo mấy cuộn phim mà, chụp hết lại đổi."

Cả gia đình cùng nhau đi vào Đại học Thanh Hoa, chờ sau khi Lâm Tiếu gặp mặt giáo viên tuyển sinh và các học sinh khác trong đội tập huấn quốc gia, mọi người trong nhà và Lâm Tiếu tách nhau ra.

"Lâm Tiếu, em đi theo giáo viên và các bạn học, anh và mọi người đi dạo trong trường học, sau đó đến quán trọ cất hành lý rồi tới đón em trước giờ cơm tối."

Lâm Dược Phi lại đổi máy nhắn tin mới, để lại máy nhắn tin tiếng Trung cũ của mình cho Lâm Tiếu, trở về gửi tin nhắn đến máy nhắn tin cho Lâm Tiếu là có thể gặp mặt.

Hoạt động tham quan hôm nay, tất cả các giáo viên tuyển sinh đều tới, các giáo viên nhiệt tình tiếp đón học sinh và phụ huynh, nghe thấy Lâm Dược Phi muốn rời đi, vội vàng nói: "Phụ huynh cũng có thể cùng đi tham quan với chúng tôi."

"Không sao, chúng tôi tự đi dạo." Lâm Dược Phi đã sớm quan sát kỹ, mặc dù hôm nay có không ít phụ huynh đi theo, nhưng hai phụ huynh cùng đến cũng không nhiều, đại đa số chỉ có một phụ huynh đi cùng, còn gần một nửa học sinh xung quanh đều đến một mình mà không có phụ huynh đi cùng.

Cả nhà cùng đến như Lâm Tiếu, tạm thời chỉ có mỗi nhà mình, bọn họ vẫn nên tách ra đi riêng thì tốt hơn.

Mọi người theo tới chỉ vì tham gia náo nhiệt và dạo chơi Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, cuối cùng Lâm Tiếu lựa chọn trường đại học nào, một trăm phần trăm là do Lâm Tiếu quyết định, cả nhà đều không can thiệp vào quyết định của cô. Vì vậy bọn họ không cần thiết đi theo đội ngũ để nghe giáo viên giới thiệu ưu điểm của Đại học Thanh Hoa.

Bốn người lớn cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến, Lâm Tiếu ở trong đám bạn học quả thật đã thu hút sự chú ý nho nhỏ.

Có bạn học hỏi: "Lâm Tiếu, nhà cậu ở Bắc Kinh sao, cả nhà đều đến cùng cậu."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải, tất cả mọi người muốn đến nhìn Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh nên cùng lái xe đến. Nhà tớ cách Bắc Kinh không tính là xa, sáng sớm đi, đến giữa trưa là tới rồi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 425: Chương 425



Gia đình Lâm Tiếu còn chưa đi, Lâm Dược Phi đang đứng trong nhóm phụ huynh, trò chuyện cùng các phụ huynh lần đầu gặp mặt. Làm ăn nhiều năm như vậy, hơn nữa tính cách của anh vốn là thích làm quen bạn mới, Lâm Dược Phi đã quen với việc đi đâu cũng trao đổi phương thức liên lạc.

Các bậc phụ huynh nhìn cách ăn mặc và cách nói chuyện của Lâm Dược Phi là có thể đoán được sự nghiệp của anh không tệ, tinh mắt còn nhìn ra anh là người làm ăn. Nghe thấy Lâm Tiếu nói cả nhà cùng lái xe đến, nghĩ thầm quả nhiên là thế. Bây giờ có thể mua được xe đều là kẻ có tiền.

Lâm Tiếu nói chuyện một vòng cùng các bạn học xung quanh, mọi người nói tên cho nhau, rồi tự giới thiệu ngắn gọn.

Lâm Tiếu đã quen biết mấy bạn học mới mặc dù chưa nhớ rõ mặt, nhưng cô c*̃ng không ngờ trong thời gian hai ngày đã có thể nhớ rõ mặt, rõ tên, quần áo và kiểu tóc cũng xem như là quen biết.

Kết quả cô vừa quay đầu, thì phát hiện anh trai còn đang đứng bên cạnh.

"Anh, không phải anh nói muốn đi sao?" Lâm Tiếu khó hiểu hỏi.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu một cái: "Chỉ em được quen biết bạn mới, còn anh không được quen biết bạn mới sao?"

Hôm nay tiếp xúc với các phụ huynh để lại ấn tượng không tệ với Lâm Dược Phi, rất nhiều người đều có điểm tốt. Mặc dù mọi người đến từ trời nam đất bắc, chưa chắc sau này có thể trở thành quan hệ cần dùng đến, nhưng bỏ qua góc độ lợi ích, Lâm Dược Phi c*̃ng rất vui vẻ kết bạn.

"Bây giờ là đi thật." Lâm Dược Phi vẫy tay về phía em gái.

Hoạt động tham quan ở Đại học Thanh Hoa được sắp xếp trong ngày hôm nay và ngày mai. Giáo viên tuyển sinh dẫn học sinh tham quan khuôn viên trường, giới thiệu lịch sử của trường, còn đi vào toà nhà của một số học viện, các giáo sư và giáo viên đến từ các học viện khác nhau tiến hành giới thiệu chuyên môn, còn đi thăm một số phòng thí nghiệm.

Tham quan trong mỗi một phòng thí nghiệm đều rất thú vị.

Mặc dù đã được nghỉ đông, nhưng không ít đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh vẫn chưa về nhà, trong mấy phòng thí nghiệm còn chuẩn bị thí nghiệm nhỏ thú vị, do đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh biểu diễn cho bọn họ xem.

Phòng thí nghiệm của đại học hoàn toàn khác với phòng thí nghiệm của trung học.

Ở trung học mấy năm này, số lần Lâm Tiếu vào phòng thí nghiệm đủ nhiều, ngoại trừ lớp thí nghiệm trên tài liệu giảng dạy ra, lớp năm năm vẫn là lớp chuyên dụng công khai trong trường học, mỗi lần lớp công khai mở các bạn học đều muốn sử dụng, cách mấy tháng Lâm Tiếu lại phải lên lớp thí nghiệm công khai một lần.

So với phòng thí nghiệm trung học mà cô đã rất quen thuộc, thậm chí có chút chán ghét, thì phòng thí nghiệm của đại học lại rất thú vị.

Mặc dù Lâm Tiếu đã quyết định rằng bản thân muốn học chuyên ngành Toán học từ trước, nội tâm c*̃ng không hề d.a.o động, nhưng vẫn sinh ra hứng thú rất lớn với mấy phòng thí nghiệm chuyên ngành kỹ thuật. Những thí nghiệm này nhìn thật thần kỳ.

Mỗi khi bước vào một phòng thí nghiệm, đội ngũ ồn ào đều lập tức yên lặng, biểu cảm trên mặt rất nhiều bạn học còn kích động hơn Lâm Tiếu.

Ban đầu các bạn học còn chưa quyết định chắc chắn rằng mình sẽ học ngành nào, trong chuyến tham quan lần này, đã có hứng thú với các chuyên ngành khác nhau.

Trên đường từ học viện này đi đến một học viện khác, giáo viên tuyển sinh tranh thủ thời gian giới thiệu Đại học Thanh Hoa với mọi người. Có điều so với việc tham quan liên tục các phòng thí nghiệm thú vị, thì lịch sử và ưu điểm của Đại học Thanh Hoa nghe có chút nhàm chán.

Tất cả mọi người vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm.

Mọi người đều là học sinh vào đội tập huấn quốc gia, vẫn có rất nhiều chủ đề chung. Trò chuyện về cuộc sống cấp ba của mình, kinh nghiệm thi đua của mọi người đến từ các nơi khác nhau, trải nghiệm cấp ba c*̃ng có khác biệt rất lớn.

Lâm Tiếu nghe một nữ sinh bên cạnh nói, cấp ba của cô ấy một khoá chỉ có bốn lớp, quan trọng nhất là cấp ba không có căn tin.

Ba năm cấp ba, nữ sinh cũng giống như Lâm Tiếu trong giờ lên lớp tại phòng giảng dạy, sẽ đựng cơm trong hộp đựng cơm của mình, sau đó bỏ vào nồi hấp hơi hâm nóng cơm.

Lâm Tiếu đồng cảm nhìn nữ sinh, ba năm liên tiếp ăn cơm hấp, nhất định là ăn đến chán chết.

Nữ sinh gật đầu: "Sau này tớ cũng không muốn ăn đồ ăn hấp nữa." Cô ấy cũng đã không còn hứng thú với tất cả đồ hấp, bánh bao hấp, bánh bao ngọt hấp, bánh mì hấp, cấp ba ăn đến sắp nôn rồi.

Lâm Tiếu tò mò nói: "Không biết căn tin trường đại học nào ăn ngon hơn?"

Nữ sinh nói: "Mặc kệ căn tin nào, chắc chắn ăn ngon hơn cấp ba của tớ." Rau xào để vào trong hộp cơm hâm nóng lại, trở nên mềm và ướt, chỉ cần là đồ ăn mới nấu xong nhất định đều ăn ngon hơn.

Khuôn viên Đại học Thanh Hoa quá rộng, rộng hơn bất kỳ khuôn viên nào mà Lâm Tiếu từng đến. Cô đi bộ cả buổi chiều ở trong khuôn viên trường, hai chân còn đau nhức hơn hai chân đi mua sắm cùng mẹ, trước cơm tối, sau khi giáo viên tuyển sinh tuyên bố tự do hoạt động ở cửa căn tin, Lâm Tiếu thở dài một hơi.

Các bạn học chia làm hai nhóm, một nhóm muốn ở ký túc xá Đại học Thanh Hoa tối nay, bây giờ cùng đến căn tin ăn cơm.

Nhóm còn lại là giống Lâm Tiếu sẽ cùng người nhà ở bên ngoài tối nay, Lâm Tiếu đang nhìn quanh, tìm kiếm điện thoại công cộng thì máy nhắn tin trong túi đeo vai vang lên.

"Tít tít tít tít."

Lâm Tiếu lấy máy nhắn tin ra nhìn lướt qua, trên đó viết bốn chữ "Chờ em ở cổng”.

Lâm Tiếu lê bước chân nặng nề đi về phía cổng, cổng thật sự còn rất xa.

Cuối cùng cũng đi đến cổng, sau khi cùng người nhà hợp lại, Lâm Tiếu không muốn đi một bước nào nữa.

"Anh, anh lái xe tới cổng đi."

Lâm Dược Phi chế giễu em gái: "Em c*̃ng lười rèn luyện quá rồi, lâu lắm không nhảy dây, mới đi bộ mấy bước đã mỏi."

Sau khi lên cấp ba, Lâm Tiếu học càng ngày càng bận rộn, việc duy trì nhảy dây từ lâu đã bị gián đoạn, việc dắt Tiểu Hoàng đi dạo cũng biến thành của Lữ Tú Anh, mỗi buổi tối Lâm Tiếu chỉ chơi cùng Tiểu Hoàng mười mấy phút.

Lâm Tiếu cũng cảm thấy mình thiếu vận động: "Sau khi về nhà em sẽ dắt Tiểu Hoàng đi dạo."

Nhưng con đường ở Đại học Thanh Hoa hôm nay so với lúc dắt Tiểu Hoàng đi dạo còn dài hơn nhiều. Lâm Tiếu nhớ lại một lượt, rất nhanh tính ra số bước buổi chiều hôm nay bản thân đi: "Đại khái con đi mười hai nghìn bước."

"Ai ui, vậy về quán trọ nhanh chóng ngâm chân đi." Lữ Tú Anh nói.

"Vậy buổi tối hôm nay con muốn đi quán cơm ăn, hay là muốn ăn mì ăn liền ở trong quán trọ?" Lữ Tú Anh hỏi.

Buổi chiều hôm nay, đoàn của Lữ Tú Anh cũng không đi nhiều giống như Lâm Tiếu, sợ bà ngoại mệt nên chỉ đi dạo một vòng nhỏ trong Đại học Thanh Hoa thì lái xe đến quán trọ để nhận phòng, cất hành lý, để bà ngoại nằm nghỉ ngơi một lúc trong quán trọ, Lữ Tú Anh c*̃ng ở lại quán trọ, trải ga giường, vỏ chăn, vỏ gối mình mang đến cho giường của mình và giường của Lâm Tiếu.

Hỏi thăm nhân viên phục vụ trong quán trọ xem xung quanh có quán cơm nào ngon không, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lái xe ra ngoài xem một chút, ghi lại quán thật sự không tệ.

Sau đó ước lượng thời gian không sai lệch lắm, trở về đón mẹ và bà ngoại, rồi đến Đại học Thanh Hoa đón Lâm Tiếu, muốn cả nhà đi quán cơm ăn cơm tối.

Lâm Tiếu nghe thấy đi quán cơm ăn cơm, lập tức không mệt nữa.

Cô lựa chọn cái trước không chút do dự: "Chúng ta đến quán cơm ăn."

Cả nhà thích ăn cái gì Lâm Dược Phi đều biết, ngồi ở quán cơm, anh gọi dứt khoát một bàn đồ ăn. Còn gọi cho Lâm Tiếu một bát nước đậu xanh: "Đặc sản Bắc Kinh, cho em nếm thử."

Lâm Tiếu cảm thấy nước đậu xanh chắc không khác sữa đậu nành lắm, chỉ là nghe cao cấp hơn sữa đậu nành một chút.

Lâm Tiếu rất thích uống sữa đậu nành, nước đậu xanh bưng lên, cô không đợi được mà uống một ngụm, sau đó khuôn mặt nhăn thành một cục.

"Ưm ưm ưm ưm." Lâm Tiếu ra hiệu mẹ đưa cho cô cái bát không trên bàn, nhổ nước đậu xanh trong miệng ra, rồi dùng nước súc miệng mới hòa tan mùi lạ trong miệng.

"Bát nước đậu xanh này hỏng rồi." Lâm Tiếu nhìn anh trai cười đến thở không ra hơi, nhanh chóng nhận ra là anh trai cố ý.

Cho nên nước đậu xanh không hỏng, anh trai đã biết nước đậu xanh là vị này từ trước, mới cố ý để cô uống.

Lâm Tiếu lập tức cầm bát bưng lên cho anh trai: "Anh, anh gọi, anh uống đi."

Lâm Dược Phi kiên quyết không chịu uống, ngược lại là mẹ, bà ngoại và chị Tiểu Vân mỗi người nếm thử một ngụm. Ngay cả khi mọi người đều biết hương vị của nước đậu xanh kỳ lạ, nhưng nếu là đặc sản Bắc Kinh, vẫn muốn nếm thử một miếng.

Vẻ mặt của Lữ Tú Anh và Thẩm Vân đều khó xử nuốt xuống, chỉ có bà ngoại Lý Vân Châu cẩn thận thưởng thức hương vị, cũng không cảm thấy khó chấp nhận: "Vị này cũng được mà."

Nhân viên phục vụ trong quán cơm đi ngang qua, cười nói: "Người lần đầu đã có thể uống quen nước đậu xanh như bà cũng không nhiều."

"Lâm Tiếu, chiều hôm nay tham quan Đại học Thanh Hoa cảm giác thế nào?"

"Em nghĩ kỹ chưa, muốn học Đại học Thanh Hoa hay là Đại học Bắc Kinh?"

Lâm Tiếu liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư nhỏ của anh trai, khi hỏi vẫn đề này có nhiều người xung quanh anh trai, quả nhiên nhân viên phục vụ tò mò nhìn qua, chủ quán cơm c*̃ng lên tiếng đáp lời.

Lâm Dược Phi tự hào giải thích, lần này là dẫn em gái đến tham quan Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh, kế tiếp còn phải đi Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, vào đội tập huấn quốc gia trong cuộc thi Toán học, hiện tại lớp thanh thiếu niên của mấy trường đại học đều có thể cử đi, đang cân nhắc học trường nào.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 426: Chương 426



Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì Lâm Tiếu đã quá quen thuộc rồi, cảnh tượng tương tự đã từng xảy ra rất nhiều lần. Nhân viên phục vụ và chủ quán cơm đều tặc lưỡi tán thưởng, mấy bàn thực khách xung quanh cũng đều nhìn sang, anh trai ra vẻ khiêm tốn, thật ra trong lòng vui đến mức sôi sục.

Người xung quanh đều đang khen Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cũng không muốn không nói một lời nào, chỉ có thể đi theo anh trai cùng nở nụ cười khiêm tốn, nói một vài lời khiêm tốn.

Lâm Tiếu vừa nói chuyện, vừa ở dưới gầm bàn dùng mũi giày lén đạp anh trai.

Anh trai c*̃ng thích khoe khoang quá, người xa lạ trước mặt đều muốn khoe khoang.

Mọi người đều đang khen Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chỉ có thể buông đũa xuống, ở bên ngoài cô vẫn rất lễ phép. Nhìn thấy thức ăn trên bàn đều đang bốc lên hơi nóng, Lâm Tiếu bụng đói kêu vang lại không thể ăn, cô ghi hết món nợ này lên đầu anh trai.

Anh trai làm lỡ việc cô ăn thức ăn nóng hổi.

Có điều rất nhanh, Lâm Tiếu đã tha thứ cho anh trai. Bởi vì chủ quán cơm đưa cho bàn Lâm Tiếu một món thịt viên sốt tương đỏ: "Cô gái nhỏ được giải nhất."

Mặc dù Lâm Tiếu không rõ được giải nhất và thịt viên sốt tương đỏ có quan hệ gì, cảm thấy rùa nướng gần hơn một chút, có điều thịt viên sốt tương đỏ kho tàu ngon đến mức mỗi một miếng đều lớn bằng nắm đấm của trẻ con, dùng đũa tách ra, ngâm trong súp vô cùng ngon miệng.

Vì thế mà Lâm Tiếu ăn hơn nửa bát cơm.

Trên đường về quán trọ, Lâm Dược Phi lại hỏi một lần nữa: "Cảm giác hôm nay tham quan Đại học Thanh Hoa thế nào?"

Lâm Tiếu: "Cũng không tệ lắm."

Lâm Tiếu kể lại buổi tham quan chiều nay, trường học rất lớn rất đẹp, các giáo viên chuyên ngành cùng đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh c*̃ng rất tuyệt.

"Vậy em muốn đến Thanh Hoa sao?" Lâm Dược Phi không chờ được mà hỏi.

"Không nên vội vàng." Lâm Tiếu nói, cô còn chưa đến Đại học Bắc kinh và Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đâu. Phải chờ sau khi cô tham quan xong một lần, so sánh thật kỹ, mới có thể đưa ra quyết định.

Lâm Dược Phi thở dài: "Hoặc là Đại học Thanh Hoa, hoặc là Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc à, nếu em thật sự thích cũng được thôi."

Lâm Tiếu không hiểu vì sao anh trai không thích Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc: "Thế nhưng lớp thanh thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc được mở đầu tiên."

Đối với giáo dục trẻ em thiên tài, hoặc nói giáo dục trẻ em vượt trội, thì Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc luôn đi đầu cả nước. Năm 1978 Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc mở lớp thanh thiếu niên đầu tiên, đến năm 1985, các trường Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Giao thông Tây An mới lần lượt mở.

Lớp thanh thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc được mở trước Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh tám năm.

Lâm Dược Phi: "Bởi vì Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh rất nổi tiếng."

Trên thế giới này có rất nhiều người bình thường, tất cả mọi người sẽ đánh giá ca sinh viên Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh hơn mấy phần. Đương nhiên, Lâm Dược Phi biết em gái không quan tâm những thứ này, trên nhiều khía cạnh, Lâm Tiếu đều có tâm thế siêu phàm thoát tục.

Nhưng theo như anh, so sánh Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc với Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, còn có một nhược điểm, đó chính là vị trí địa lý.

"Cho dù là trường đại học hạng hai ở Bắc Kinh thì cơ hội mở mang tầm mắt, cơ hội tìm kiếm việc làm sau này đều nhiều hơn." Huống chi là nổi tiếng như Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh.

Nếu để cho Lâm Dược Phi chọn, anh nhất định đã loại trừ Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc từ lâu.

Đứng ở góc độ cá nhân của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi muốn để em gái ở Bắc Kinh để mở mang tầm mắt nhiều hơn, đứng ở góc độ của cả gia đình, Lâm Dược Phi cho rằng Lâm Tiếu đi học đại học ở Bắc Kinh, có thể nhanh chóng ổn định cuộc sống ở Bắc Kinh.

"Chờ sau khi em ổn định cuộc sống ở Bắc Kinh là có thể dùng tên của em mua nhà ở Bắc Kinh."

Thập niên 90 điều kiện mua nhà ở Bắc Kinh rất quan trọng, khi giá nhà đất tăng cao, tài sản trong nhà lại có thể tăng thêm một khoản lớn.

Lâm Tiếu nghiêm túc nghe anh trai phân tích, gật đầu nói: "Em sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Người thông minh suy nghĩ cẩn thận cũng khó tránh khỏi sai sót, kẻ ngu đần suy nghĩ cẩn thận tất cũng có thể có được ý kiến hữu ích.

Mặc dù anh trai ngốc hơn mình rất nhiều, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy lần này anh trai phân tích vẫn có lý.

"Chờ em tham quan xong ba trường đại học, em sẽ cho yếu tố này vào để cân nhắc, đưa ra quyết định cuối cùng."

Lâm Tiếu tắm nước nóng trong quán trọ, lập tức cảm thấy cả người thoải mái.

Cô vốn cảm thấy không cần phải ngâm chân, nhưng chị Tiểu Vân đã rót giúp cô một chậu nước, Lâm Tiếu ngồi ở bên giường, cẩn thận từng li từng tí thò hai chân vào trong chậu, nước nóng lập tức bao trùm kẽ hở ở cả hai chân, cô phát ra một tiếng thở dễ chịu.

"Thoải mái quá." Lâm Tiếu cười tít mắt nhìn chị Tiểu Vân, nhiệt độ nước rửa chân mà chị Tiểu Vân rót rất vừa phải, không giống nước rửa chân mà mẹ rót cho cô, lần nào cũng có thể "luộc da lợn", hai chân Lâm Tiếu căn bản không thò vào được, chỉ có thể giẫm lên thành chậu, kiên nhẫn đợi nước rửa chân nguội.

Mẹ thấy vậy còn thúc giục: "Nhanh cho chân vào đi, đã không nóng nữa, để lâu lại nguội."

Lâm Tiếu nghi ngờ cảm nhận nhiệt độ của mẹ và mình không giống nhau, mẹ cảm thấy nhiệt độ nước rửa chân và nước tắm vừa phải, nhưng Lâm Tiếu đều cảm thấy rất nóng.

Có thể thật sự là như vậy, cô cảm nhận được bốn mươi độ cũng giống như mẹ cảm nhận được ba mươi lăm độ vậy. Mùi vị cô nếm thử cũng không giống mùi vị mẹ nếm, dù sao mẹ cũng có thể ăn mướp đắng mà mặt không đổi sắc, hương vị mướp đắng trong miệng mẹ nhất định không giống với hương vị trong miệng cô.

Vậy màu đỏ cô nhìn thấy, có phải sẽ là màu xanh lá cây trong mắt người khác không?

Nếu như màu đỏ cô nhìn thấy luôn là màu "x", màu đỏ người khác nhìn thấy luôn là màu "y", thì trong giao tiếp mọi người c*̃ng hoàn toàn không thể phát hiện ra điểm không hợp lý, bởi vì mỗi lần nhìn thấy màu sắc như này đều sẽ dùng "Màu đỏ" để chỉ nó.

Sao có thể cảm nhận được thế giới mà người khác cảm nhận được chứ? Suy nghĩ của Lâm Tiếu càng bay càng xa, chị Tiểu Vân giúp cô tháo khăn quấn tóc cũng không phát hiện, cho đến khi tiếng ù ù của máy sấy tóc vang lên bên tai, từng đợt gió nóng thổi vào tóc Lâm Tiếu, Lâm Tiếu mới chợt lấy lại tinh thần.

"Chị Tiểu Vân, để em tự sấy tóc."

"Không cần, chị sấy khô tóc giúp em. Vừa rồi em suy nghĩ gì thế?"

Lâm Tiếu ngượng ngùng lắc đầu: "Không có, em chỉ lơ đãng thôi."

Chị Tiểu Vân giơ máy sấy tóc giúp Lâm Tiếu sấy khô tóc, ngay cả phần tóc giấu sau tai cũng được sấy khô và bồng bềnh. Hai chân Lâm Tiếu ngâm trong nước ấm, gió nóng của máy sấy tóc vù vù thổi lên đầu, từ đầu đến chân đều ấm áp, các lỗ chân lông trên toàn thân đều giãn nở dễ chịu.

Sau khi sấy khô tóc, chị Tiểu Vân lại dùng lược chải mượt tóc cho Lâm Tiếu, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không có kéo đau da đầu của Lâm Tiếu một chút nào.

"Chị dâu và anh trai khác nhau, say này con sẽ biết." Lâm Tiếu nhớ tới lời mợ nói với cô trong lần gặp rất lâu trước đây. Lúc ấy mợ nói chuyện rất kỳ lạ, Lâm Tiếu không hiểu mợ có ý gì.

Nhưng hiện tại, Lâm Tiếu cảm thấy câu nói này rất đúng, chị dâu và anh trai thật sự không giống nhau.

Anh trai chắc chắn sẽ không sấy tóc cho Lâm Tiếu, khi tóc Lâm Tiếu ngắn, anh trai suốt ngày xoa đỉnh đầu Lâm Tiếu đến mức rối tung lên, sau đó Lâm Tiếu để tóc dài, cứ hơi một tí anh trai lại kéo b.í.m tóc của cô đau đến mức Lâm Tiếu nhe răng trợn mắt.

Chị Tiểu Vân dịu dàng hơn anh trai gấp trăm lần.

"Nhanh, nhân lúc đang ấm nằm vào đi." Chị Tiểu Vân vén chăn lên rồi nhét Lâm Tiếu vào trong chăn.

Lâm Tiếu cựa quậy nói: "Nước rửa chân của em…"

Chị Tiểu Vân đã nhanh nhẹn bưng chậu đổ đi, rửa sạch chậu nhựa rồi dựng vào tường.

Bản thân Thẩm Vân c*̃ng nhanh chóng tắm một cái, từ sau khi cắt tóc, cô ấy cũng không còn ở lâu trong nhà tắm nữa. Thật sự không biết trước kia làm sao cô ấy có thể kiên nhẫn chăm sóc mái tóc dài tới eo nữa, hiện tại tóc Thẩm Vân dài một chút là lập tức khó chịu, sau khi cắt tóc thì gội và sấy đều rất thuận tiện.

Nhìn thấy Lâm Tiếu ngủ thiếp đi, Thẩm Vân không định sấy tóc nữa, tóc ngắn buông một lát là có thể khô.

Cô ấy đang chuẩn bị ngồi bên giường một lúc rồi nằm ngủ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân kinh ngạc nói: "Em vẫn chưa ngủ sao?"

Lâm Tiếu ở trong trong chăn lắc đầu: "Em chờ chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân nhìn Lâm Tiếu nằm trong chăn với khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, chẳng trách Lâm Dược Phi luôn nhắc đến em gái, em gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ.

"Chị c*̃ng tắm rửa xong rồi, mau ngủ đi." Thẩm Vân đưa tay kéo góc chăn giúp Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu mở to đôi mắt to tròn: "Chị Tiểu Vân, chúng ta trò chuyện một lúc đi."

Vì Lâm Tiếu vẫn chưa ngủ, nên Thẩm Vân mở máy sấy tóc, nhanh chóng sấy khô tóc, rồi c*̃ng chui vào trong chăn.

"Em muốn nói chuyện gì?"

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị Tiểu Vân, ba trường đại học này, chị thích trường nào nhất?"

Câu trả lời của Thẩm Vân không khác Lâm Dược Phi lắm, Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh đều tốt, đầu tiên loại trừ Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 427: Chương 427



"Vì sao vậy ạ?" Lâm Tiếu muốn nghe lý do của chị Tiểu Vân.

Góc độ suy nghĩ của Thẩm Vân và Lâm Dược Phi không giống nhau, cô ấy nói: "Bắc Kinh gần nhà, Hợp Phì cách nhà hơi xa."

Thẩm Vân nói cho Lâm Tiếu: "Em còn nhỏ như vậy đã phải rời nhà lên đại học, mẹ và anh trai của em đều rất không nỡ."

Lần này trước khi ra ngoài tham quan đại học, Lữ Tú Anh vừa thu xếp hành lý, vừa nghĩ đến Lâm Tiếu ngoảnh lại đã phải rời nhà lên đại học, hốc mắt lặng lẽ đỏ.

Bầu không khí hòa thuận và mối quan hệ thân thiết của gia đình Lâm Tiếu là điều khiến Thẩm Vân ghen tỵ nhất.

Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu: "Nếu em đến Bắc Kinh học đại học, cuối tuần anh của em sẽ có thể lái xe đưa mẹ tới thăm em."

Nếu đến Hợp Phì học đại học, tuyến đường lái xe quá xa, rất khó để đến thăm Lâm Tiếu vào cuối tuần.

Lữ Tú Anh đã sớm sắp xếp trong nhà, nếu như Lâm Tiếu học đại học ở Bắc Kinh, cuối tuần có thể lái xe đến cầm quần áo bẩn và vỏ chăn ga giường mà Lâm Tiếu không tiện giặt tay về nhà rồi giặt bằng máy giặt, còn có thể đưa chút đồ ăn ngon cho Lâm Tiếu.

Thẩm Vân còn nói một tin khiến Lâm Tiếu hết sức kinh ngạc: "Mẹ em nói, nếu em học đại học ở Bắc Kinh, bà ấy sẽ đi học lái xe và thi bằng lái xe."

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Mẹ cũng đi học lái xe sao ạ?"

Chuyện học lái xe này, anh trai đã đề cập đến rất nhiều lần với mẹ, nhưng mẹ vẫn không đủ can đảm, cảm thấy tuổi mình quá cao, học không được, cứ cho là lấy được bằng lái, thì cũng không dám lái xe ra đường.

Lâm Tiếu không ngờ mẹ lại thay đổi quyết định.

Thẩm Vân: "Mẹ em nghĩ anh trai em công việc c*̃ng rất bận rộn, cuối tuần thật khó mới có thể nghỉ ngơi một chút, lái xe qua lại đi một chuyến đến Bắc Kinh c*̃ng rất mệt mỏi. Nếu bà ấy có thể học lái xe, cuối tuần tự bà ấy cũng có thể đến đại học thăm em, mà không cần anh trai em vất vả."

Từ tận đáy lòng Thẩm Vân rất ghen tị với Lâm Tiếu, c*̃ng ghen tị với Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh cũng không bỏ rơi bất kỳ ai, đều cân nhắc thay hai đứa nhỏ.

"Oa!" Lâm Tiếu tưởng tượng trong đầu một chút hình ảnh mẹ lái xe chạy như bay trên đường cao tốc, cảm thấy mẹ rất đẹp trai.

"Mẹ chắc chắn có thể học lái xe được." Lâm Tiếu rất có lòng tin đối với Lữ Tú Anh.

Tay chân mẹ tay linh hoạt hơn Lâm Tiếu, lúc thi bằng lái xe máy đã vượt qua một cách nhẹ nhàng chỉ với một lần thi. Lâm Tiếu tin mẹ thi bằng lái ô tô cũng không thành vấn đề.

Nếu mẹ đã sớm có ý định, vì sao không nói với mình, trong lòng Lâm Tiếu nổi lên nghi ngờ, sau đó nhanh chóng hiểu được, tuy mẹ không nỡ để cô đi cách nhà quá xa, nhưng c*̃ng không muốn nói ra, làm ảnh hưởng tới lựa chọn của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu có chút phiền não thở dài một hơi, mẹ không nên giấu diếm cô, cảm nhận của người nhà đối với Lâm Tiếu mà nói rất quan trọng, cô muốn đưa những yếu tố ảnh hưởng này vào.

Đề xuất của anh trai và nỗi nhớ của mẹ, tất cả đều được Lâm Tiếu ghi lại vào cuốn sổ nhỏ trong lòng mình, tổng hợp suy xét tất cả các yếu tố, cuối cùng mới có thể đưa ra điểm số cuối cùng cho ba trường đại học.

"Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, mau ngủ đi." Thẩm Vân nói.

"Chị Tiểu Vân ngủ ngon."

Hai phút sau khi Lâm Tiếu chúc ngủ ngon, trong bóng đêm lại nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, em không ngủ được, chúng ta nói chuyện thêm hai câu nữa đi."

Thẩm Vân cười: "Được."

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, chị thích kinh doanh cửa hàng trang sức hơn, hay buôn bán hàng hóa Nam Bắc hơn?"

"Việc này có gì thích với không thích?" Thẩm Vân cảm thấy những gì Lâm Tiếu nói đều rất trẻ con.

Nếu như nhất định phải chọn một công việc kinh doanh thích hơn: "Hàng hóa Nam Bắc đi."

Bởi vì hiện tại tiền kiếm được từ kinh doanh hàng hóa Nam Bắc đã vượt qua cửa hàng trang sức, đương nhiên kinh doanh nào kiếm được nhiều tiền hơn thì Thẩm Vân thích cái đó hơn.

Trong bóng tối, giọng nói của Lâm Tiếu có chút hân hoan: "Có thật không ạ?"

Lâm Tiếu cũng thích chị Tiểu Vân kinh doanh hàng hóa Nam Bắc hơn, bởi vì sẽ có đồ ăn ngon đi vào trong bụng cô.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Vân nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu đã buồn ngủ, nói: "Mau ngủ đi."

Lâm Tiếu lại chúc chị Tiểu Vân ngủ ngon một lần nữa.

Hai phút sau, Thẩm Vân lại nghe thấy Lâm Tiếu nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi sao?"

Thẩm Vân: "Vẫn chưa, sao thế?"

Lâm Tiếu: "Em vẫn không ngủ được."

"Chị Tiểu Vân, ngày mai chúng ta cùng đến nhà ăn của Đại học Thanh Hoa ăn nhé."

"Được."

Thẩm Vân lại trò chuyện thêm hai câu nữa với Lâm Tiếu, thấy thời gian thật sự hơi trễ, đến sáng mai thức dậy là đã không ngủ đủ tám giờ, nên thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ.

"Ừm, lần này em chắc chắn có thể ngủ." Lâm Tiếu lại nhắm mắt vào.

Nhưng mà hai phút sau, Thẩm Vân lại lần nữa nghe được Lâm Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân nhắm mắt lại, yên lặng nằm trên giường, không trả lời Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu chưa từ bỏ ý định, lại hỏi với giọng cáu kỉnh: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi à?"

Thẩm Vân tiếp tục giả vờ ngủ, không để ý tới Lâm Tiếu.

Sau vài giây đồng hồ, Lâm Tiếu không nghe thấy động tĩnh, tin rằng Thẩm Vân đã ngủ.

Cô khẽ thở dài một hơi: "Haiz, chị Tiểu Vân ngủ nhanh thật đấy."

Hai phút sau, Thẩm Vân nghe được tiếng hít thở của Lâm Tiếu trở nên nhẹ nhàng và đều, hiển nhiên là đã ngủ say.

Thẩm Vân cười bất lực trong bóng tối, Lâm Tiếu không ngủ được đều là gạt người, vừa rồi rõ ràng là cố gắng cưỡng lại cơn buồn ngủ để tán gẫu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu bị chị Tiểu Vân đánh thức, kinh ngạc nhìn sắc trời sáng rỡ ngoài cửa sổ.

Mắt của cô khép lại mở ra, sao trời đã sáng rồi?

Lâm Tiếu mặc quần áo và rửa mặt một cách lưu loát, không hề mè nheo, hôm nay cô muốn đi ăn sáng trong nhà ăn của Đại Học Thanh Hoa.

Ba bữa một ngày trong căn tin, đều thuộc về yếu tố tham khảo của Lâm Tiếu.

Cả gia đình và Lâm Tiếu cùng bước vào cổng Đại Học Thanh Hoa, sau đó tiếp tục tách ra đi riêng lẻ.

Lâm Tiếu tụ lại với các bạn cùng lớp đã quen biết hôm qua, tiếp tục chuyến tham quan trong một ngày mới.

Trong quá trình tham quan Đại Học Thanh Hoa, một số bạn cùng lớp vẫn luôn cầm sách trong tay, tận dụng mọi lúc để đọc sách học tập, mọi thứ xung quanh dường như không thể ảnh hưởng đến anh ấy, cũng không trò chuyện với bất cứ ai.

Điều này thoạt nhìn thật sự có chút kỳ lạ.

Đây chính là tay không rời sách mà trong thành ngữ vẫn nói sao?

Tuy rằng Lâm Tiếu thích đọc sách, nhưng c*̃ng sẽ không đọc sách vào lúc này.

Cô tiếp tục cùng các bạn học nói chuyện phiếm, trải qua nửa ngày tham quan hôm qua, phần lớn mọi người đều đã tìm được vài bạn học hợp nhau để nói chuyện.

Cuộc trò chuyện hôm nay càng làm cho Lâm Tiếu bất ngờ, cô phát hiện có một bạn học bên cạnh c*̃ng thích Michael Jackson.

Bởi vì Dư Chiêu Chiêu mê điên cuồng Michael Jackson, Lâm Tiếu đi theo cô ấy đã nghe qua rất nhiều bài hát của Michael Jackson. Sau khi nghe nhiều, Lâm Tiếu cũng cảm thấy rất dễ nghe, cũng nảy sinh một chút yêu thích nhàn nhạt đối với ngôi sao ca nhạc nước ngoài xa xôi này.

"Michael Jackson hoàn toàn không thể ** d*m."

Nói về lời tố cáo vào tháng chín năm ngoái, giọng điệu của các bạn cùng lớp kích động: "Đó chắc chắn là vu khống."

Đúng sai trong chuyện này cũng không phải là chuyện Lâm Tiếu có thể hiểu rõ. Cũng may các bạn học xung quanh nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói về bộ phim truyền hình mà Lâm Tiếu quan tâm.

Lâm Tiếu rất nhanh đã phát hiện, so với các bạn cùng lớp, thời gian cô xem phim truyền hình là nhiều nhất.

Các bạn học nói tới phim truyền hình, mỗi một bộ cô đều đã xem qua.

"Tớ thích “Nỗi đau tuổi 17” nhất."

Còn có “Hồ sơ trinh sát” phát sóng trên TV thời gian trước, Lâm Tiếu c*̃ng xem rất say sưa, phim truyền hình của TVB đều rất đặc sắc.

Lâm Tiếu cùng các bạn học bên cạnh trò chuyện liên tục về phim truyền hình, cảm giác mình cuối cùng cũng tìm được bạn tâm giao.

Trong trường học, Chu Tuệ Mẫn không xem phim truyền hình, Dư Chiêu Chiêu lại càng không cần phải nói, Lâm Tiếu thấy phim truyền hình hay nhưng không có người chia sẻ.

Từ chủ đề đứng đắn cho tới chủ đề "không đứng đắn", Lâm Tiếu rõ ràng cảm thấy quan hệ của mình và các bạn học càng gần gũi hơn.

Sau khi kết thúc chuyến tham quan Đại học Thanh Hoa, cách một ngày, mọi người sẽ đến Đại học Bắc Kinh tham quan.

Lâm Tiếu đã hẹn các bạn cùng lớp gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh.

Nhưng hai ngày sau, khi Lâm Tiếu tập trung ở Đại học Bắc Kinh, lại phát hiện thiếu hai gương mặt quen thuộc.

"Này, Hạ Nguyên Lương và Nhậm Lỵ Lỵ đâu?" Lâm Tiếu hỏi.

"Bọn họ đã quyết định đến Đại học Thanh Hoa nên không đến tham quan Đại học Bắc Kinh nữa." Một bạn cùng lớp nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Ồ, cho dù là đã quyết định thì cũng có thể đến tham quan một chút mà." Theo Lâm Tiếu thấy, tham quan đại học không khác du lịch lắm, phong cảnh trong đại học cũng rất đẹp, có giáo viên giới thiệu, còn có các bạn cùng lớp trò chuyện với nhau, quá trình này vô cùng vui vẻ.

Bạn học nói với Lâm Tiếu: "Giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa hôm nay đã đưa bọn họ đi leo Vạn Lý Trường Thành."

Lâm Tiếu có thể nghĩ đến, đương nhiên giáo viên tuyển sinh cũng có thể nghĩ đến, lập tức dùng danh lam thắng cảnh như Vạn Lý Trường Thành để thu hút các bạn học sinh quyết định đến Đại học Thanh Hoa, không cho bọn họ cơ hội đến tham quan Đại học Bắc Kinh, tránh khỏi tâm bị d.a.o động sau khi đến Đại học Bắc Kinh.

"Thật là gian xảo." Lâm Tiếu thấp giọng nói.

Có điều ngay cả Đại học Bắc Kinh cũng không đến tham quan, chỉ có một số ít các bạn học quyết định đến Đại học Thanh Hoa từ trước, đều là các bạn học từ nhỏ đã có giấc mộng Thanh Hoa, phần lớn học sinh vẫn giống như Lâm Tiếu đều phải tham quan xong mới có thể đưa ra quyết định.

Lâm Tiếu và các bạn học bên cạnh lại nhanh chóng tiếp tục trò chuyện chủ đề trước đó, trao đổi những bộ phim truyền hình mà họ thích xem. Sau đó trò chuyện một chút, từ phim truyền hình cho tới trò chơi điện tử.

Hai bạn học trò chuyện khí thế ngất trời, trong nhà mình đều có máy tính, dùng máy tính chơi qua rất nhiều trò chơi RG.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 428: Chương 428



Hai bạn học cùng lớp nhìn cực kỳ kích động, vẻ mặt tràn đầy biểu cảm tìm được người bạn tâm giao.

"Ừ ừ ừ, tớ siêu thích ngoại truyện Hiên Viên Kiếm."

"Cậu đã từng chơi Front Mission chưa?"

"Cậu nhất định phải chơi thử một lần, quá đẹp, trò chơi này nói như thế nào nhỉ, đây chắc chắn là sự kết hợp hoàn hảo giữa punk cơ học và Cyberpunk."

"Cảm giác đả kích nổ s.ú.n.g b.ắ.n trúng khung máy bay, thật sự rất tuyệt còn có âm thanh vỏ đạn được đẩy ra, hiệu ứng âm thanh của tên lửa vụt qua quá xuất sắc."

"Đỉnh như vậy thì về nhà tớ sẽ thử. Cậu đã từng chơi Chí nguyện minh tinh chưa? Tớ cảm thấy Chí nguyện minh tinh c*̃ng cực kỳ thú vị."

Mặc dù Lâm Tiếu chưa từng chơi trò chơi điện tử, nhưng cũng lắng nghe rất say sưa. Cô cảm thấy hứng thú đối với tất cả thứ mới mẻ, trò chơi RG là một thứ mới mẻ mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây.

Trung học cơ sở số một có phòng máy tính, ở cấp hai mỗi tuần đều có một tiết học máy tính, nhưng những gì giáo viên Tin học dạy chỉ là khởi động máy, tắt máy, Ctrl+C và Ctrl+V, trên máy tính chỉ có những tựa game mặc định là Dò mìn và Bài nhện.

Lâm Tiếu chơi Dò mìn cực kỳ đỉnh.

Cô và Chu Tuệ Mẫn thay phiên nhau bấm chuột, cậu bấm một cái, tớ bấm một cái, trong mười lần thì có đến tám lần mìn nổ trong tay Chu Tuệ Mẫn.

Một trò chơi nhỏ như Dò mìn, tính toán của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều có thể đúng, nhưng vận may của Lâm Tiếu tốt hơn Chu Tuệ Mẫn một chút.

Hiện tại trò chơi RG mà các bạn học đang nói, nghe có vẻ thú vị hơn Dò mìn.

Sau khi đoạt giải trong Cuộc thi Toán học, anh trai đã nói sẽ thưởng một phần thưởng lớn cho Lâm Tiếu, chỉ là Lâm Tiếu vẫn chưa nghĩ ra muốn gì, bây giờ thì cô nghĩ ra rồi.

Sau khi tham quan khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh xong, Lâm Tiếu nói với anh trai: "Anh, em muốn được thưởng một chiếc máy tính."

Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Cái này không tính, phòng mới vốn là định mua máy tính cho em, em nghĩ cái khác đi."

Lâm Tiếu trố mắt đứng hình, thật không dễ cô mới nghĩ ra một phần thưởng, sao lại không tính?

Lâm Tiếu: "Em không nghĩ nữa! Cứ coi như máy tính là phần thưởng cho em đi."

Lâm Dược Phi lườm em gái một cái: "Tùy em." Lâm Tiếu không cảm thấy chịu thiệt là được.

Sau khi nghe nhà mới sẽ có máy tính, Lâm Tiếu bắt đầu chờ mong nhà mới: "Anh, lúc nào chúng ta mới có thể chuyển vào nhà mới ạ?"

Lâm Dược Phi: "Một năm nữa."

Khu nhà ở thương mại do Lâm Dược Phi xây dựng vừa mới được bàn giao, Lâm Dược Phi đã tự mình mua hai căn, trang trí thiết kế vẫn còn đang trong giai đoạn bản vẽ. Tiếp theo trang trí, thông gió, chuyển nhà được sắp xếp kỹ lưỡng, cũng phải mất một năm.

Lâm Tiếu chờ mong mùa đông năm sau: "Vậy là sang năm ăn tết, chúng ta có thể ở nhà mới."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lâm Tiếu bắt đầu mặc sức tưởng tượng một năm sau chuyển vào nhà mới sống, đến lúc đó cô vừa có máy tính vừa có phòng riêng của mình.

"Vậy máy tính để ở đâu, đặt ở trong phòng em, hay đặt ở phòng khách của phòng sách?" Lâm Tiếu hỏi.

Sau đó Lâm Dược Phi nói: "Em muốn để chỗ nào thì để chỗ đó."

Lâm Tiếu hỏi rõ ràng trước: "Vậy em muốn chơi máy tính bao lâu cũng được sao?"

Lâm Tiếu nhìn về phía anh trai trước, rồi lại nhìn về phía mẹ, loại chuyện này vẫn do mẹ quyết định.

Lữ Tú Anh không cảm thấy chơi máy tính là một chuyện xấu, bây giờ có rất ít gia đình có máy tính, tuyên truyền về "Thanh thiếu niên nghiện net" còn chưa bắt đầu.

Hơn nữa Lâm Tiếu cũng đã được cử đi học đại học, Lữ Tú Anh càng không sợ cô sẽ trì hoãn việc học, điều duy nhất phải cân nhắc là thị lực của cô.

Lữ Tú Anh nói quy tắc cũng giống như xem TV trong ngày nghỉ: "Cứ nửa tiếng phải cho mắt nghỉ ngơi một chút, một ngày nhiều nhất không được vượt quá bốn giờ."

Lâm Tiếu yên tâm.

Mẹ đã không hạn chế cô chơi máy tính, vậy máy tính đặt ở phòng nào cũng được. So với các bạn học xung quanh, Lâm Tiếu cảm thấy mình thật hạnh phúc, hai bạn học trò chuyện sôi nổi về trò chơi RG, c*̃ng cùng nhau nôn ra nước đắng, thời gian bọn họ chơi máy tính luôn bị hạn chế nghiêm ngặt.

Máy tính của một bạn học được đặt trong phòng cha mẹ, khi cha mẹ không ở nhà, sẽ khóa cửa phòng lại, cậu ấy cơ bản không thể sờ vào máy tính.

Cha mẹ của một bạn học khác còn thông minh hơn, mua một ổ khóa nhỏ, bình thường dùng khóa khóa ổ cắm điện của máy tính lại và chỉ mở trong nửa giờ vào cuối tuần bằng chìa khóa.

Lâm Tiếu có hơi nghi ngờ trò chơi RG mà hai bạn học miêu tả chơi vui như vậy, trong đó có nguyên nhân thời gian chơi máy tính bị hạn chế nghiêm ngặt.

Mỗi ngày cô chỉ có thể xem TV trong ba mươi phút, cũng cảm thấy xem cái gì trên TV cũng hay.

Nhưng sự thật đến cùng là như thế nào, Lâm Tiếu quyết định vẫn nên tự mình thử một chút, sau này cô sẽ tự mình thử một chút xem rốt cuộc là nó chơi vui ra sao.

Sau khi kết thúc chuyến tham quan Đại học Bắc Kinh, Lâm Dược Phi cùng một số phụ huynh trao đổi phương thức liên lạc.

"Trời ơi, máy nhắn tin đã không còn hợp thời nữa." Trong số những những phụ trao đổi phương thức liên lạc với Lâm Dược Phi, đã có người sử dụng điện thoại di động.

Năm ngoái, một chiếc điện thoại di động hơn hai mươi nghìn đồng, năm nay cũng phải mười nghìn đồng.

Trong thời đại, hộ gia đình có thu nhập trong một năm từ mười nghìn trở lên còn đại biểu là có tiền, bỏ ra mười nghìn đồng để mua một chiếc điện thoại di động mà chỉ có thể gọi điện, Lâm Dược Phi nghĩ đến sự phát triển nhanh chóng của điện thoại di động trong tương lai, thật sự là không xuống tay được.

Nhưng hôm nay thấy ánh mắt các phụ huynh xung quanh nhìn về phía phụ huynh cầm điện thoại di động kia đều không giống nhau, Lâm Dược Phi lại cân nhắc chuyện này một lần nữa.

Nếu như anh không chỉ mua một chiếc điện thoại di động, thay đổi cách nghĩ, thứ mua là một danh thiếp, một loại chứng minh thực lực, tiêu tiền như vậy sẽ cam tâm tình nguyện hơn.

Lâm Dược Phi nói đùa với em gái: "Tiếu Tiếu, nếu em không có phần thưởng nào mong muốn, vậy anh sẽ tiêu số tiền dùng để mua phần thưởng cho em."

"Mười nghìn đồng, cho anh mua chiếc điện thoại di động nhé."

"Mua điện thoại di động sẽ không có tiền mua phần thưởng cho em nữa."

Lâm Tiếu không keo kiệt chút nào, hào sảng đáp: "Được."

Nhưng cô ngạc nhiên nói: "Anh, chẳng lẽ lúc trước anh chuẩn bị mười nghìn đồng để thưởng cho em sao?" Mười nghìn đồng là quá nhiều.

Lâm Dược Phi lườm em gái một cái: "Nằm mơ giữa ban ngày à?"

Sau Đại học Bắc Kinh thì trạm dừng chân tiếp theo là Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, không biết là do gần cuối năm, hay là Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc thực sự không hấp dẫn mọi người bằng Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh. Những bạn học mà Lâm Tiếu quen biết lại ít đi một chút, một số bạn học đã từng đến tham quan Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh cũng không tới trạm thứ ba nữa.

Lâm Tiếu có mặt từ đầu đến cuối, cả ba trường đại học trong danh sách khảo sát đều nghiêm túc đi thăm một lần, hỏi giáo viên tuyển sinh những vấn đề mà bản thân quan tâm.

Sau khi bước ra khỏi cổng trường Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, Lâm Dược Phi nóng lòng hỏi: "Thế nào?"

Vẻ mặt Lâm Tiếu trầm tư.

Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đương nhiên cũng có ưu điểm riêng. Trước khi đến tham quan, Lâm Tiếu đã biết lớp thanh thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc có lịch sử lâu đời nhất, thời gian mở dài nhất, kinh nghiệm điều hành trường học phong phú nhất.

Ngoài ra, thông qua chuyến tham quan của mình, Lâm Tiếu còn phát hiện một ưu thế khác của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc. Nếu như nói ưu thế của đại học ở Bắc Kinh là có thể mở rộng tầm nhìn, nâng cao kiến thức, thì vị trí địa lý của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc khiến nó trở thành một trường đại học có thể chuyên tâm nghiên cứu.

Tránh xa trung tâm chính trị và trung tâm kinh tế, sự hối hả và nhộn nhịp ngoài kia không liên quan đến nó, ở đây có thể yên tâm học hành.

Xung quanh thậm chí không có nơi nào để ăn uống vui chơi, học trong một trường đại học như này thì những cám dỗ ít đi rất nhiều.

Có điều Lâm Tiếu nghĩ, ưu thế này đối với cô mà nói không có ý nghĩa lớn. Cô có đủ tự tin để yên tĩnh học tập trong sự náo nhiệt và ồn ào.

Lâm Tiếu có bằng chứng là quán cơm và quầy hàng ở phố sau Trường Trung học số một ngon hơn, nhưng trong mấy năm cấp hai cô vẫn ăn trong căn tin nhiều hơn.

Lâm Tiếu thêm vào một khoản cuối cùng vào cuốn sổ nhỏ trong đầu mình, đưa ra điểm tổng hợp cuối cùng cho ba trường đại học, trịnh trọng tuyên bố với cả nhà.

"Con muốn đến Đại học Bắc Kinh."

Lữ Tú Anh vui vẻ ra mặt: "Được."

Bà ngoại bên cạnh cũng gật đầu: "Rất tốt, rất tốt."

Lâm Dược Phi vừa lái xe vừa gật đầu hài lòng: "Coi như em thông minh."

Thẩm Vân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, thấp giọng nói: "Đại học Bắc Kinh…" Lâm Tiếu bước vào thánh điện trong lòng Thẩm Vân để học, Thẩm Vân thật sự vui mừng thay Lâm Tiếu.

Anh trai lái xe hai ngày để về nhà, ở giữa đường tìm một quán trọ ở một đêm.

"Tiếu Tiếu, đến đây, đ.ấ.m lưng cho anh." Anh trai lái xe hơn nửa ngày bị đau lưng, gọi Lâm Tiếu vào trong phòng của quán trọ, sai bảo lao động nhí là cô.

Lưng của anh trai quá cứng, Lâm Tiếu nắm chặt nắm đ.ấ.m đấm bùm bụp, nhưng anh trai vẫn cảm thấy sức lực của cô chưa đủ, rất lâu sau mới không tình nguyện mà tha cho cô rời đi: "Được rồi, cố chịu vậy."

Lâm Tiếu trở lại phòng trọ của mình lập tức đi tắm rửa, cô đ.ấ.m lưng cho anh trai đến mức cả người đổ mồ hôi.

Nhiều ngày ngủ cùng phòng với Lâm Tiếu như vậy, Thẩm Vân đã có kinh nghiệm, buổi tối không thể trò chuyện nhiều với Lâm Tiếu, đến lúc ngủ cô ấy lập tức giả vờ ngủ. Quả nhiên sau khi cô ấy không trò chuyện với Lâm Tiếu nữa, hai phút sau Lâm Tiếu đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau đón mặt trời mọc, tiếp tục xuất phát, vừa kịp về nhà trước đêm giao thừa một ngày.

Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Tiếu làm là đưa Tiểu Hoàng về nhà, sau đó nghe được một chuyện lớn từ dì Đỗ.

Lâm Tiếu rời nhà hơn một tuần nay.

KFC đầu tiên của toàn thành phố đã được khai trương!
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 429: Chương 429



Lúc Lâm Tiếu ở Bắc Kinh xém chút nữa là ăn được KFC, anh hai lái xe đưa cả nhà đi ăn KFC, không ngờ trong cửa hàng KFC lại xếp thành một hàng dài.

Vì không đủ thời gian nên ngay cả mùi hương trong tiệm KFC Lâm Tiếu còn chưa ngửi được, chỉ có thể rời đi trong tiếc nuối.

“Mẹ ơi, qua Tết mẹ đưa con đi ăn KFC đi.” Lâm Tiếu vô cùng mong chờ, nói với mẹ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao phải đợi qua Tết rồi mới đi?”

Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp lại: “Ngày mai ba mươi Tết phải ăn bánh chẻo ạ.”

Lữ Tú Anh nói: “Bánh chẻo để tối ba mươi ăn, còn trưa thì sẽ cho con ăn KFC.”

Lâm Tiếu nhảy cẫng lên hoan hô.

Sau khi Lữ Tú Anh về đến nhà thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Họ ra ngoài nhiều ngày như thế, cho dù cửa sổ đều đóng kín nhưng Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy trong nhà bị bám bụi.

“Mẹ, không phải trước khi ra khỏi nhà đã quét dọn hết rồi sao, mẹ đừng làm khổ mình nữa.” Lâm Dược Phi nói.

Đương nhiên Lâm Dược Phi có khuyên cũng vô ích, mẹ nhất định phải dọn dẹp hết nhà cửa một lượt.

Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu cũng không thể đứng nhìn không, cả nhà đều bắt tay vào quét dọn, bà ngoại cũng muốn làm nhưng bị ba người họ đẩy lên giường nằm nghỉ.

Bà ngoại ra ngoài lâu như thế đúng là cảm thấy mệt rồi. Nhưng cho dù là vậy nhưng lòng lại rất thỏa mãn, đi Bắc Kinh rồi đến Hợp Phì, lái xe đi hết một nửa Trung Quốc, đến trường đại học tốt nhất dạo một vòng, còn chụp ảnh nữa.

“Không ngờ, đúng là không ngờ.” Trước đây bà ngoại vốn không ngờ mình sẽ có được trải nghiệm như thế.

Lữ Tú Anh cười: “Mẹ à, mẹ cứ nằm yên đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi ăn KFC nữa đấy.”

“Bà ngoại, để cháu đ.ấ.m lưng cho bà nhé.” Lâm Tiếu buông khăn lau ra, rửa sạch tay, chạy đến cạnh giường bà ngoại vừa đ.ấ.m lưng vừa đ.ấ.m chân, còn đưa tay xoa bóp cánh tay nữa.

Bà ngoại nói: “Không cần bóp đâu, bóp rất tốn sức, cháu cứ đ.ấ.m đi. Yên tâm, với nắm đ.ấ.m đó của cháu thì không làm đau bà được đâu.”

Lâm Tiếu đ.ấ.m hết cả người bà ngoại, bà ngoại cũng bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lâm Tiếu đắp chăn cho bà ngoại, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp tục quét dọn.

Lâm Tiếu bận rộn như một con thoi quay vòng vòng khắp nhà, trong nhà không thể không có cô.

Sau khi bà ngoại ngủ được một giấc thì bắt đầu dùng máy giặt giặt quần áo.

Mẹ muốn bà ngoại nghỉ ngơi, bà ngoại lại huơ tay nói không cần: “Không còn mệt nữa. Với cũng dùng máy giặt chứ đâu phải mẹ giặt.”

Bà ngoại bỏ quần áo vào trong máy giặt, đổ bột giặt vào, sau khi giặt xong thì mang bỏ vào lồng sấy khô, cuối cùng mới mang đi phơi. Vốn bà ngoại không xem những chuyện này là công việc, lúc bà ấy còn trẻ, giặt quần áo bên bờ sông thì còn phải dùng gậy gỗ để đập sạch quần áo nữa.

Người duy nhất trong nhà không cần làm việc chính là Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng dùng miệng ngậm ổ của mình kéo ra nơi có ánh nắng tốt nhất ở giữa sân, sau đó lười biếng nằm xuống đó phơi nắng.

Lâm Tiếu thấy vậy thì ghen tỵ, cô nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lúc rồi nói: “Mẹ, có phải Tiểu Hoàng mập lên rồi không?”

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn thử: “Hình như là mập hơn một chút.”

Hai năm nay Tiểu Hoàng trở nên trưởng thành hơn, lúc ra ngoài chơi thì rất hớn hở, nhưng lúc ở nhà thì không còn điên cuồng chạy khắp nhà như lúc nhỏ nữa, ăn xong rồi lại nằm, nằm xong rồi lại ăn.

“Có thể không mập được sao?” Lữ Tú Anh nói: “Qua Tết phải đưa Tiểu Hoàng đi dạo nhiều hơn, con dắt nó đi nhé.”

Vừa có thể rèn luyện cho Tiểu Hoàng, vừa giúp Lâm Tiếu rèn luyện sức khỏe, nhất cử lưỡng tiện.

Hôm nay Lâm Tiếu rèn luyện mệt bở hơi tai, tối đến tắm rửa xong sấy khô tóc, vừa ngã người nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay.

Hôm sau, Lâm Tiếu thức dậy dưới ánh nắng sớm chói chang, hoảng sợ nhìn lên đồng hồ, đã mười giờ rồi sao.

Cô lộn nhào bật dậy leo xuống giường: “Sao lại dậy muộn thế?”

Lâm Dược Phi ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng của em gái nói: “Mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi.”

“Mông được đắp chăn rồi, mặt trời không rọi đến được.” Lâm Tiếu đáp lại.

Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em thì bất lực. Từ nhỏ Tiếu Tiếu đã thích ngủ hơn anh trai, còn anh trai cô từ nhỏ đã không thích ngủ, từng giây từng phút đều muốn chơi.

Lúc Tiếu Tiếu còn nhỏ, Tiểu Phi luôn thích chọc em gái mình ngủ nhiều, bây giờ đã lớn như vậy nhưng hai người nói chuyện với nhau vẫn y hệt lúc nhỏ.

“Dậy rồi thì uống ly nước ấm đi, giờ này cũng không cần ăn trưa nữa, đi ăn KFC luôn. Đi sớm chút có lẽ sẽ vắng người.”

Lâm Tiếu ngâm nga đi đánh răng, sáng sớm vừa thức dậy là có thể KFC, cảm giác này đúng là hạnh phúc.

Nhưng mẹ đoán sai rồi, mười giờ bốn mươi phút sáng cả gia đình đến trước cửa KFC, mặc dù vẫn còn khá lâu mới đến giờ cơm trưa nhưng người đến KFC ăn vẫn không ít chút nào.

Mọi người xếp hàng đã xếp đến đường đi bên ngoài tiệm.

Lâm Dược Phi tấm tắc lắc đầu: “Về nhà trước đi, đợi lát nữa vắng bớt người rồi quay lại.”

Lâm Tiếu: “Con muốn xếp hàng.”

Lữ Tú Anh: “Vậy xếp hàng đi.”

Bà ngoại: “Xếp hàng vậy.”

Một phiếu của Lâm Dược Phi thua ba phiếu của họ, chỉ có thể số ít nghe theo số đông, đứng ở cuối dòng người đang xếp hàng.

“Bà ngoại, bà lên xe ngồi đợi đi, bọn cháu mua xong sẽ lên xe gọi bà vào.”

“Ồ vậy cũng được.”

Xếp hàng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến lúc chọn món ăn, Lâm Dược Phi chỉ vào bảng quảng cáo chọn liên tục.

“Hai burger đùi gà chiên, hai burger đùi gà cay, gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, khoai tây nghiền, bắp que.”

“Đủ rồi đủ rồi, nhiều lắm rồi.” Lữ Tú Anh đứng bên cạnh không ngừng ngăn lại.

Lâm Dược Phi đáp: “Xếp hàng mất một tiếng đồng hồ, nếu không mua chút gì đó thì thiệt thòi lắm.” Một tiếng đồng hồ đấy, mua nhiều như thế nhưng anh vẫn cảm thấy mình chịu thiệt.

Lâm Dược Phi gọi gần hết những món trong KFC, trong tiệm chắc chắn không còn chỗ ngồi nữa nên anh quyết định gói mang về, mang lên xe ăn.

Lâm Tiếu ngồi trên xe, vô cùng nôn nóng mở túi thức ăn ra, lúc xếp hàng bụng của cô đã réo inh ỏi tận vài lần, mùi gà rán và hương sữa nồng nàn bay ra từ nhà bếp KFC đã khơi gợi sự thèm thuồng trong Lâm Tiếu từ lâu rồi.

Nhưng lúc cô mở túi ra thì nhất thời lại không biết nên ăn món nào trước.

Lâm Dược Phi hướng dẫn em gái: “Ăn một miếng burger trước.”

Lâm Tiếu cẩn thận xé lớp giấy gói ra, cắn một miếng lớn, lập tức cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng đến thế, KFC thật sự rất ngon.

Mẹ đưa cho bà ngoại một cái burger, còn mình cũng lấy một cái, cắn một miếng, cẩn thận thưởng thức: “Ưm.”

Mẹ cảm thấy không khó ăn nhưng món ăn vừa đắt lại còn phải xếp hàng lâu như thế thì không đáng lắm.

So với mẹ thì bà ngoại lại chấp nhận được hương vị của burger hơn, vui vẻ nói: “Hôm nay được ăn đồ tây rồi.”

Gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, mọi người ngồi trên xe thử hết các món một lượt. Lúc lấy cây bắp que thơm ngon từ trong túi ra, bà ngoại không tin được ghé gần lại nhìn: “Đây không phải là bắp luộc của chúng ta sao? Quán ăn nước ngoài cũng bán món này à?”

Nhưng Lâm Tiếu lại rất thích vị thơm ngọt của món bắp que này, nó khác hoàn toàn với món bắp nhà làm, mỗi một hạt bắp đều mềm mịn, cắn vào một miếng còn ch** n**c ra, điều quan trọng nhất đó là hương sữa nồng nàn.

Lâm Tiếu vừa ăn vừa tham lam ngửi lấy, thật sự quá thơm.

“Món này dùng sữa để luộc đúng không nhỉ?” Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thích ăn như thế thì bắt đầu nghiên cứu cách làm.

Lâm Dược Phi đáp: “Chỉ dùng sữa thôi thì chưa đủ, còn cần dùng bơ nữa. Làm ở nhà cũng chưa chắc ra được hương vị này, nếu muốn ăn thì chúng ta đến đây mua là được.”

Bởi vì buổi trưa Lâm Dược Phi mua quá nhiều món ở KFC nên trên bàn ăn bữa cơm tất niên buổi tối, ngoài món mẹ nấu ra thì còn vài đĩa thức ăn của KFC.

Lữ Tú Anh dùng chảo làm nóng lại, món gà chiên cốm và gà rán vị truyền thống sau khi được chiên nóng lại thì vẫn rất ngon.

“Nếu như Tết năm nào cũng được ăn KFC thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cảm thấy bữa cơm kết hợp Trung Tây như năm nay quá tuyệt vời.”

Lâm Dược Phi chê cười em gái mình: “Chút chuyện cỏn con này có gì khó đâu chứ, muốn ăn thì sau này năm nào cũng mua là được chứ gì.”

Lữ Tú Anh cảm khái: “Tết nhưng KFC vẫn không đóng cửa.” Bây giờ trừ những quán ăn lớn nhận làm tiệc tất niên ra thì những quán ăn nhỏ khác đều đóng cửa cả.

Cái này thì Lâm Tiếu biết: “KFC không đón Tết, học đón lễ Giáng Sinh.”

Lữ Tú Anh bắt chuyện với Thẩm Vân: “Tiểu Vân à, cháu thích ăn gì thì cứ ăn đó nhé.”

Trưa hôm nay lúc mọi người xếp hàng mua KFC thì Thẩm Vân không có mặt, buổi chiều Lâm Dược Phi mới lái xe đón Tiểu Vân sang, Lữ Tú Anh lo rằng Tiểu Vân cảm thấy những đĩa thức ăn KFC trên bàn không ra làm sao, càng lo lắng cô ấy sẽ cho rằng đây là thức ăn thừa, mâm cơm tất niên cũng không hề ít món.

Thẩm Vân dùng hành động thực tế để thể hiện rằng mình không để tâm, cho dù là món KFC hâm lại hay là món Lữ Tú Anh làm, cô ấy đều ăn rất nhiều.

Bữa cơm này kéo dài cho đến khi Xuân Vãn bắt đầu, Lâm Tiếu ngồi trên sofa xem Xuân Vãn, anh hai mang theo một túi pháo hoa lớn ra ngoài đốt.

Năm nay anh hai mua pháo hoa nhiều hơn gấp mấy lần những năm trước đây, nói là năm nay gia đình có nhiều chuyện vui, anh và Thẩm Vân đã đính hôn rồi, Lâm Tiếu cũng đã vào được đội tập huấn quốc gia, được tuyển thẳng vào Bắc Đại, khu dân cư đầu tiên do công ty anh hai xây dựng đã hoàn công một cách thuận lợi, gia đình mình có thêm hai căn nhà.

“Tết năm nay phải đốt pháo thật lớn mới được.” Lâm Dược Phi nói.

Lúc anh hai đốt pháo, Lâm Tiếu chạy ra ngoài nhìn một lúc, nhưng bên ngoài quá lạnh nên cô nhanh chóng chạy ngược vào nhà.

Lúc đốt pháo không cần chạy ra ngoài xem, Lâm Tiếu không hứng thú với các loại pháo nên không hiểu tại sao anh hai lại thích nó như thế, chắc chắn là do pháo hoa đẹp nhỉ.

Anh hai đốt pháo được một lúc thì lái xe đưa Tiểu Vân về, tranh thủ về nhà trước mười hai giờ, canh ngay lúc nửa đêm đốt thêm một lần pháo nữa.

Bên ngoài tiếng pháo đột nhiên vang lớn, một năm mới lại đến.
 
Back
Top Bottom