Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 410: Chương 410



“Đó là do con học hành quá vất vả rồi đấy.” Lữ Tú Anh thấy đau lòng hơn. Đương nhiên người ta học cấp ba cũng rất vất cả, nhưng khoảng thời gian vất vả nhất là lúc học lớp mười một lớp mười hai, lúc đó cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng Lâm Tiếu vừa nhảy lớp vừa học lớp học năm năm, việc học đã đến lúc căng thẳng nhất nhưng con bé chỉ mới mười bốn tuổi thôi.

Cơ thể còn chưa phát triển hết, ngày nào cũng phải vùi đầu vào trong đống đề thi và sách. Lữ Tú Anh thấy số bài tập đề thi mà Lâm Tiếu mang về nhà, tuần nào cũng phải một xấp dày, bà thật sự không hiểu nổi sao Lâm Tiếu lại hoàn thành được nhiều đề đến như thế.

“Haiz, không đúng, con còn vất vả hơn học sinh lớp mười hai năm mười bảy mười tám tuổi nữa.”

Bởi vì trừ chương trình học để thi đại học ra thì Lâm Tiếu còn phải học thêm chương trình của lớp thi đua.

Trong thời khóa biểu các môn học kỳ mới dường như ngày nào cũng có lớp thi đua, hơn nữa không chỉ một tiết.

Lâm Tiếu vừa đăng ký giải đấu Toán học cấp ba toàn quốc của năm nay. Năm nay nó mới học lớp mười, theo lý mà nói đăng ký vẫn còn hơi sớm nhưng các thầy cô giáo đều khích lệ học sinh đi thi sớm để thử sức. Năm nay đến trường thi để trải nghiệm một lần, năm sau lúc tham gia thi thật thì sẽ có kinh nghiệm.

Lâm Tiếu cũng đăng ký cả hai cuộc thi cấp ba toàn quốc môn Vật lý và môn Hóa.

Cô giải thích với Lữ Tú Anh: “Năm sau sẽ phải tập trung vào cuộc thi Toán học, có lẽ sẽ không còn tinh thần để tham gia thi môn Vật lý và môn Hóa nữa, nên năm nay đăng ký trải nghiệm trước vậy.”

Đương nhiên Lữ Tú Anh không hề có ý kiến trong chuyện này: “Con muốn đăng ký thì đăng ký thôi, đây là chuyện tốt.” Bà biết Lâm Tiếu giải thích với mình là để đòi ba phần phí đăng ký kia, nhưng bây giờ Lữ Tú Anh hoàn toàn không quan tâm đến chút tiền đăng ký này.

Mặc dù năm nay đăng ký cuộc thi là để trải nghiệm trước nhưng sau khi đăng ký xong thì các học sinh đều phải cố gắng cho cuộc thi này.

Thời khóa biểu lớp Lâm Tiếu được ra thành một sáng một tối.

Thời khóa biểu ngoài sáng được phòng giáo vụ lưu lại, những lúc lãnh đạo của trường đến kiểm tra thì sẽ học theo thời khóa biểu này, nhưng phần lớn thời gian đều học theo thời khóa biểu riêng.

Tiết mỹ thuật, không có. Tiết âm nhạc, cũng không. Tiết thủ công, lại càng không có.

Môn phụ duy nhất được để lại chính là tiết thể dục, cô Dương tin tưởng nói: “Sức khỏe tốt mới có thể học tốt.”, mỗi lần có tiết thể dục cô Dương đều đến lớp nhìn một lượt, thấy những học sinh lén lút trốn về phòng học để giải đề thi trong giờ hoạt động tự do của tiết thể dục thì cô Dương đều làm ầm lên đuổi hết xuống sân trường.

“Không thiếu thời gian để giải đề, xuống sân trường chạy nhảy đi.”

Cô Dương giúp các học sinh suy nghĩ các hạng mục vận động: “Con gái các em không thích bóng rổ và bóng đá, vậy còn đá cầu, nhảy dây thì sao?”

Cô Dương thêm cho lớp mình hai sợi dây thừng dài để nhảy, trong tiết thể dục các học sinh nữ nhảy dây với nhau. Hai học sinh nữ đứng hai đầu cầm dây, các học sinh còn lại xếp thành một hàng, từng người một nhảy vào rồi nhảy ra.

Lần thành công nhất có đến hai mươi học sinh nhảy chung sợi dây thừng.

Mọi người hóp bụng cùng đếm số lần nhảy, nữ sinh vào cuối cùng cũng nhảy được hai mươi cái mới vướng dây.

Lâm Tiếu là người đứng ở phía đầu, một lần cô nhảy được hơn ba mươi cái.

Sau đó, những tiết thể dục tiếp theo mọi người đều muốn phá vỡ kỷ lục lần này, nhưng trước mắt vẫn chưa thành công.

Vào những năm cuối tiểu học, trừ nhảy dây thừng ra thì Lâm Tiếu không còn chơi những trò như nhảy dây thun và túi cát nữa, nhưng nay lại tái xuất giang hồ trong tiết thể dục.

Mọi người cũng rất lâu rồi không chơi nhảy dây, bây giờ chơi lại ai nấy cũng rất hoài niệm.

Lâm Tiếu đứng bên cạnh sợi dây được thắt bằng thun, nhảy trước một đoạn Mã Lan nở hoa[1], sau đó đột nhiên nhớ ra lúc nhỏ mình đã tự tạo rất nhiều kiểu nhảy dây.

[1] Nguyên văn: Mã lan khai hoa: Một câu trong bài ca d.a.o nhi đồng, thường dùng trong trò chơi dân gian kinh điển nhảy dây từ những năm 1960 đến 1990.

Nguyên văn: Mã lan khai hoa: Một câu trong bài ca d.a.o nhi đồng, thường dùng trong trò chơi dân gian kinh điển nhảy dây từ những năm 1960 đến 1990.

Lâm Tiếu nhắc đến chuyện này thì các bạn học ai nấy cũng rất hứng thú.

“Cậu còn nhớ lúc nhỏ đã tạo ra như thế nào không?” Dưới sự năn nỉ của các bạn học, Lâm Tiếu cố nhớ lại, đúng là nhớ lại thật, cô nhảy lại những kiểu nhảy dây lúc nhỏ mình đã tạo ra.

“Ô, nhảy như thế cũng được à.”

“Lâm Tiếu, có phải lúc nhỏ cậu rất lười biếng không, cách nhảy dây cậu sáng tạo ra có biên độ rất nhỏ.”

Chu Tuệ Mẫn và Trương Quân Nhã đều am hiểu nhảy dây từ nhỏ, sau khi nhìn qua vài lần thì vào nhảy chung với Lâm Tiếu.

Chuông tan học vang lên, Lâm Tiếu lau đi mồ hôi trên trán mình, cất sợi dây vào. Đột nhiên nhớ lại những ngày tháng lúc còn nhỏ một mình nhảy dây dưới gốc cây, lúc đó bạn bè trong khu tập thể không ai chịu chơi với cô cả nên Lâm Tiếu phải tự sáng tạo ra cách nhảy dây, bây giờ nghĩ lại Lâm Tiếu lại cảm thấy hiểu cho họ.

Còn về lý do tại sao lúc còn nhỏ cô lại không hòa nhập được với bạn bè, phải tự thắt dây thun thành sợi thì Lâm Tiếu đã không thể nhớ được nữa.

“Có lẽ cảm thấy ngày nào cũng nhảy như vậy rất nhàm chán chăng?” Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn gật đầu, cô bé có thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Tiếu: “Lúc nhỏ tớ cũng thích lập ra quy tắc chơi một mình, tự ngồi suy nghĩ ra cách chơi mới.”

Thật ra cho đến bây giờ, “tính cách” của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cũng không thay đổi. Họ đều thích đề thi thi đua hơn là đề thi đại học, bởi vì đề thi đua đa dạng hơn, tính khiêu chiến cao hơn và cũng mới mẻ hơn. Thật ra đề thi đại học làm nhiều rồi cũng rất nhàm chán.

Đúng là suy nghĩ của Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu y hệt nhau nhưng cách làm lại khác nhau.

Ngày nào Chu Tuệ Mẫn cũng lập ra kế hoạch học tập cho mình, sau khi học xong hết nội dung thi đại học mới học tiếp nội dung các môn thi đua.

Dù gì đại học mới là cuộc thi có thể quyết định cô bé sẽ học trường đại học nào.

Lâm Tiếu thì tùy tiện hơn nhiều, cô thích các cuộc thi nên đặt hầu hết thời gian và sức lực vào đó.

“Bây giờ chúng ta mới lớp mười, lớp mười hai cố gắng ôn tập nội dung thi đại học cũng còn kịp.” Lâm Tiếu vô cùng lạc quan với vấn đề này.

Thầy cô giáo ba môn thi đua cũng suy nghĩ như vậy, họ rất có lòng in với năng lực của các học sinh trong lớp, muốn thi đại học có thành tích tốt thì chạy nước rút một năm là đủ, trước năm mười một là lúc nên tập trung vào các cuộc thi đua.

Lần này lớp mười đăng ký dự thi, mặc dù chỉ là trải nghiệm nhưng thầy cô giáo ba môn thi đua vẫn chạy cho kịp tiến độ.

Cho dù chỉ là thi thử để trải nghiệm thì cũng cần phải học qua hầu hết kiến thức rồi mới đi thi, như vậy mới có thể thử sức xem năng lực đến đâu.

Cái gì mà chưa học qua đã đi thi thì không gọi là trải nghiệm mà gọi là chìm thẳng xuống đáy.

Trong lớp cô Dương nói như thế, tất cả học sinh đều cười ầm lên.

Vào tháng sáu, Lâm Tiếu tham gia vòng đấu loại ba môn thi đua do tỉnh tổ chức. Đề thi của vòng loại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là không liên quan gì đến cuộc thi, độ khó không khó hơn đề thi bình thường giữa kỳ cuối kỳ của lớp mười.

Tỉnh tự tổ chức vòng loại trước là vì để sàng lọc số người tham gia, loại bớt những học sinh tùy tiện đăng ký.

Lâm Tiếu và các bạn học bên cạnh đều thuận lợi vượt qua vòng đấu loại, mọi người đều không xem trọng lần thi này.

Đối với những học sinh ôn tập để tham gia kỳ thi này mà nói thì giải đấu vào tháng chín năm nay mới được xem là chính thức bắt đầu kỳ thi.

Giải đấu được sắp xếp trong tháng chín, cũng vì vậy Lâm Tiếu mất đi kỳ nghỉ hè.

Sau khi Lữ Tú Anh nghe nói Lâm Tiếu không được nghỉ hè ngày nào thì không dám tin vào tai mình: “Một ngày cũng không được nghỉ sao?”

Lâm Tiếu: “Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc thì được nghỉ hai ngày, sau đó phải về trường lấy điểm thi, tiếp đó thì học liên tục.”

Lữ Tú Anh thở dài: “Đúng là không được nghỉ ngày nào.”

“Mùa hè oi bức như thế, học trong trường thì chẳng khác nào chịu tội.” Lữ Tú Anh lấy ra một tấm chiếu lạnh cho Lâm Tiếu, để cô mang vào lớp lót trên ghế, còn có dầu gió, nước hoa, nước hoắc hương chính khí[1].

[1] nước hoắc hương chính khí: là một công thức thảo dược lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để "giải cảm và giải nhiệt mùa hè, giải quyết ẩm ướt và điều chỉnh chức năng của lá lách và dạ dày". Nó có vị đắng và hăng.

nước hoắc hương chính khí: là một công thức thảo dược lỏng được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để "giải cảm và giải nhiệt mùa hè, giải quyết ẩm ướt và điều chỉnh chức năng của lá lách và dạ dày". Nó có vị đắng và hăng.

“Lỡ như bị cảm nắng thì uống một chai nước hoắc hương chính khí.” Lữ Tú Anh soạn cho Lâm Tiếu một chiếc túi thuốc nhỏ.

Lâm Tiếu đã quyết tâm, kiên quyết không uống, mùi vị của nước hoắc hương chính khí thật sự rất rất rất khó uống, Lâm Tiếu vô cùng nghi ngờ người bị say nắng uống nước hoắc hương chính khí vào thì sẽ tỉnh lại là do bị mùi vị này đánh thức đúng không.

Thật ra trong mùa hè, phòng học không hề nóng như mẹ tưởng tượng. Nghỉ hè chỉ học lớp thi đua, phòng học ngày thường sẽ được khóa lại, ngày nào Lâm Tiếu cũng đều ngồi trong lớp học thi đua dưới lầu một từ sáng đến tối.

Lầu một mát mẻ, lớp học thi đua lại ít học sinh, chỗ ngồi của mỗi người đều cách xa nhau. Mỗi buổi sáng và trưa cô Dương đều bảo nhóm trực nhật phải dùng cây lau nhà để lau sàn, mở quạt máy lên để hạ nhiệt độ trong phòng, cũng vì vậy nhiệt độ trong phòng học cũng có thể chịu được.

Trước đây mẹ nói lòng yên tĩnh thì sẽ tự nhiên mát, trước giờ Lâm Tiếu không tin, bây giờ phát hiện ra đúng là vậy thật.

Một khi nghiêm túc ngồi giải đề thì không còn cảm thấy lớp học nóng nữa.

Nghỉ hè nên nhà ăn cũng chỉ mở vài ô thức ăn, Lâm Tiếu chỉ có thể thay phiên ăn những món đó, món ăn nhiều nhất chính là mì lạnh và lương bì, vào mùa hè cô cũng không muốn ăn những món ăn khác.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ngày càng ốm đi, ngày nào cũng nấu cháo đậu xanh để giải nhiệt cho cô, bên trong có thêm đường phèn, hy vọng Lâm Tiếu sẽ thèm ăn hơn.

Cả một kỳ nghỉ hè cứ trôi qua như vậy, tháng chín, một học kỳ mới bắt đầu.

Trong vòng một tháng, Lâm Tiếu đã tham gia cả ba giải đấu môn Toán, Vật lý và Hóa.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 411: Chương 411



Hình thức thi của cuộc thi cấp THPT giống với hình thức thi cấp THCS, nói chính xác hơn là hình thức thi của cuộc thi cấp THCS mô phỏng hình thức thi cấp THPT.

Phần thi đầu 120 phút, nội dung khảo sát về cơ bản nằm trong đề cương ôn thi đại học, nhưng độ khó của các câu hỏi cao hơn một chút so với đề thi đại học.

Phần thi thứ hai 180 phút, khảo sát chính là nội dung thi đấu, có tổng cộng 4 câu hỏi lớn, lần lượt kiểm tra hình học phẳng, đại số, lý thuyết số và toán học rời rạc. Đối với học sinh chưa luyện thi mà nói, phần thi đầu hoặc vẫn có thể được điểm, vòng thi thứ hai thì hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng đối với học sinh từ THCS đã bắt đầu luyện thi như Lâm Tiếu mà nói thì hình thức thi cấp THPT đã rất quen thuộc rồi. Thời gian và tinh lực dồn vào đâu đều sẽ được báo đáp, xuân hạ thu đông ba năm rưỡi nay trải qua trong phòng luyện thi, không ngày nào là lãng phí cả.

Ba môn Toán Lý Hoá đều thi qua một lượt, Lâm Tiếu bước ra khỏi trường thi cuộc thi Toán cảm thấy rõ ràng là tốt hơn khi bước ra khỏi cuộc thi hai môn Vật lý và Hoá học.

“Vật Lý và Hoá học thi không tốt lắm.” Lâm Tiếu đưa ra đánh giá khách quan đối với bản thân.

Lữ Tú Anh an ủi cô: “Vốn dĩ con ôn thi Toán là chính, Vật lý và Hoá học có thời gian mới tự học một chút, con mới học lớp 10 thôi mà, năm nay chỉ là thi thử.”

Lữ Tú Anh cảm thấy thi không tốt là bình thường, thi tốt mới là lạ.

Trong trường Lâm Tiếu cũng nói với các bạn việc mình thi không tốt, nhưng các bạn vẫn không tin lời Lâm Tiếu nói cho lắm.

Phương Kính Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tiếu: “Cậu định năm nay đoạt giải luôn đấy hả?” Phường Kính Phàm tập trung luyện thi Vật lý, nhưng chưa bao giờ nghĩ năm nay sẽ đoạt giải, họ mới vào lớp 10, thời gian luyện thi cấp THPT quá ngắn.

“Năm nay cậu muốn đoạt giải luôn á? Muốn được giải mấy cấp tỉnh?” Bạch Huyên hỏi, cô ôn thi Hoá học, nhưng trên đề thi Hoá Học cũng có nhiều câu không biết làm, chắc chắn là năm nay không có duyên đoạt giải rồi.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô vẫn chưa nghĩ tới việc đoạt giải. Thi không tốt chỉ là đánh giá khách quan của bản thân đối với bài thi đã nộp lên thôi, có một số câu cô không biết làm, còn có một số câu cô làm sai.

Hai môn Vật lý và Hóa học đều như vậy, để mà so sánh thì đề thi Toán cô làm tốt hơn một chút.

Đề thi chính là như vậy, chỉ cần một ngày không luyện là biết ngay. Cả một đợt nghỉ hè vừa rồi Lâm Tiếu chỉ luyện thi Toán, không dành thời gian luyện thi Vật lý và Hóa học, tham gia thi hai môn này như thể tay không bắt giặc.

Nhưng cả một đợt nghỉ hè chỉ ở trong phòng luyện thi Toán luyện đề, không bị bất cứ môn nào và việc gì khác quấy rầy, điều này khiến Lâm Tiếu cảm thấy rất vui, thậm chí có thể nói là vô tư thoải mái.

Cô không thấy việc học bù vào kỳ nghỉ hè là vất vả, thậm chí khi vào năm học cô vẫn hoài niệm quãng thời gian nghỉ hè, nếu có thể suốt ngày suốt đêm ở trong phòng luyện thi Toán như vậy thì tốt biết mấy.

Sau khi kết thúc kiểm tra, thường sẽ có một chút thời gian để nghỉ ngơi.

Sau khi lần lượt thi xong ba môn của tháng 9, Lâm Tiếu có thể cảm nhận rõ sự thoải mái của các bạn xung quanh.

Thậm chí đến tốc độ giảng bài của các thầy các cô cũng chậm hơn, khác hẳn với tốc độ nhanh chóng của đợt học hè.

Đợt trước nghỉ hè thì cứ như vào năm học, bây giờ vào năm học rồi thì lại cứ như đang nghỉ hè vậy.

Kết quả của kỳ thi tháng 9 đến tháng 10 sẽ có. Thời gian một tháng chờ đợi điểm thi này, tâm trạng của các bạn rõ ràng là rất bồn chồn, các thầy cô cũng mặc định đây là thời gian dành cho học sinh thư giãn.

Từ mùa xuân năm nay bắt đầu thực hiện chế độ làm việc “Tuần lớn nhỏ”. Ở tuần lễ lớn nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, tuần lễ nhỏ nghỉ một ngày chủ nhật, cứ một tuần lớn, một tuần nhỏ…như vậy thay đổi cho nhau.

Nhưng tiếc là bên ngoài có nghỉ như thế nào thì cũng không liên quan gì đến học sinh cấp 3 cả, càng không liên quan gì đến học sinh cấp 3 của lớp học năm năm.

“Không tranh thủ thời gian thì năm sau các em làm sao đấu lại được với các bạn ở tỉnh khác?” Đây là câu nói thường trực trên miệng cô Dương.

Trước khi nghỉ hè mọi người không có cơ hội được tận hưởng Tuần lớn nhỏ, sau khi thi xong kỳ thi tháng 9 đã có thể tận hưởng được rồi.

Cô Dương tuyên bố tháng sau cả lớp sẽ nghỉ theo thời gian Tuần lớn nhỏ, các bạn đều rất phấn khích, tháng này họ được tận hưởng hẳn hai tuần nghỉ hai ngày cuối tuần!

Thứ bảy không phải đi học, tối thứ sáu cũng không cần phải tự học nữa, đối với học sinh mà nói như vậy là gần như được tận hưởng kỳ nghỉ lễ hai ngày rưỡi rồi!

“Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, thứ bảy này bọn mình cùng đi phố thời trang dưới tầng hầm đi?” Bạch Huyên rủ hai người.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn hai người nhìn nhau, Chu Tuệ Mẫn nói: “Tớ phải hỏi mẹ tớ đã.”

Lâm Tiếu cũng trả lời như thế, cô cũng phải về xin mẹ đã.

Lữ Tú Anh nghe thấy vậy rất thoải mái đồng ý: “Đi đi, đi chơi với bạn đi.”

“Các con có mấy đứa đi? Là con gái hết hả? Hay là có cả con trai?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “6 người, là con gái hết.”

Lữ Tú Anh nghe thấy đều là con gái nên cũng yên tâm: “Có cần mẹ đưa đón con không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Con đi xe buýt được rồi.”

Lữ Tú Anh dặn dò: “Được, thế thì lúc các con ở bên ngoài mua sắm nhớ cầm tay nhau đi đấy nhé, đừng để lạc nhau.”

Phố thời trang dưới tầng hầm nằm ở dưới tầng hầm của khu mua sắm mới được xây dựng trong năm nay, chuyên bán quần áo và phụ kiện trẻ trung, chủ yếu dành cho sinh viên.

“Các con cũng đừng chỉ dạo dưới tầng hầm, mấy tầng bên trên cũng dạo xem.” Lữ Tú Anh có vẻ không thích những bộ quần áo rẻ tiền ở phố phục trang dưới tầng hầm cho lắm, cảm thấy đồ ở đó chất lượng quá kém. Mặc dù giá cả rất rẻ, nhưng trên thực tế thì tiền nào của đấy.

Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu 50 đồng: “Con thích cái gì thì mua.”

“Đúng rồi, các con còn phải ăn cơm bên ngoài chứ nhỉ? 50 đồng có đủ không?”

Lâm Tiếu: “Đủ rồi ạ.” Năm mươi đồng là đủ mua mấy bộ quần áo rồi ạ, Lâm Tiếu cũng không định mua nhiều như thế.

Lữ Tú Anh dặn dò: “Mua quần áo cũng được nhưng đừng mua giày.” Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được quần áo kém chất lượng nhưng bây giờ bà không muốn cho Lâm Tiếu mua giày kém chất lượng, đi giày quan trọng nhất là phải thoải mái.

Buổi sáng ngày thứ 7, Lâm Tiếu và các bạn và các bạn cùng lớp gặp nhau bên ngoài phố thời trang dưới tầng hầm. Sau khi bước xuống các bậc thang, họ dường như đã bước vào một thế giới kỳ lạ khác. Có nhiều ánh đèn đủ màu sắc trên con phố thời trang dưới tầng hầm, Lâm Tiếu phải nheo mắt lại mới thích nghi được.

“Ánh đèn như thế này thì còn xem được quần áo có màu gì nữa không?” Lâm Tiếu hoài nghi.

“Chắc là vẫn xem được.” Bạch Huyên cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng quần áo ở phố thời trang dưới tầng hầm thật sự là rất rẻ, rẻ hơn trong khu trung tâm thương mại mà mẹ đưa Lâm Tiếu đi dạo rất nhiều. Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều người giống như học sinh cấp 2, có mấy bạn nam và mấy bạn nữ đi cùng với nhau, còn có một nam với một nữ đi cùng nhau, công khai khoác vai bá cổ nhau trong phố thời trang dưới tầng hầm.

Lâm Tiếu mấy người họ khó mà tránh khỏi nhìn ngó. Trương Quân nhã huých huých Bạch Huyên: “Ngày trước cậu với Lý Triển Bằng có thế này không?”

Bạch Huyên xuýt chút nữa nhảy dựng lên: “Đương nhiên là không rồi.”

Lâm Tiếu có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Huyên và Trương Quân Nhã, trong ấn tượng của cô, Lý Triển Bằng là cái tên “cấm kị” không được nhắc tới trước mặt Bạch Huyên. Nhưng Trương Quân Nhã và Bạch Huyên thân nhau hơn, Trương Quân Nhã có thể nhắc đến trước mặt Bạch Huyên như vậy chứng tỏ cảnh báo đã được loại bỏ rồi, Bạch Huyên đã không quan tâm đến việc trước kia nữa rồi.

“Ấy, những bộ quần áo này có vẻ lạ.” nhóm người Lâm Tiếu đi qua mấy cửa tiệm nhỏ, nhưng không quành vào tiệm nào cả.

Dưới ánh đèn đổi màu, những chiếc váy cắt cúp, quần ống loe và áo khoác da đính đinh tán treo trong cửa hàng nhỏ đều là những phong cách rất xa lạ với Lâm Tiếu bọn họ.

“Những bộ này thì mặc làm sao được.” Chu Tuệ Mẫn cau mày.

Trương Quân Nhã đã đến phố thời trang dưới tầng hầm mấy lần nên đã khá quen với nơi này, nói: “Đi lên phía trước, lên phía trước nữa là có một số hàng quần áo nhỏ quần áo trông còn bình thường.”

Một nhóm người đi qua lối vào của trung tâm mua sắm dưới tầng hầm, cuối cùng cũng nhìn thấy một vài cửa hàng nhỏ bán đồ kiểu bình thường. Sau khi nhìn thấy rất nhiều quần áo kỳ lạ, rồi nhìn thấy được những bộ quần áo bình thường này đột nhiên cảm thấy rất đẹp. “Lâm Tiếu, cậu mặc cái váy yếm này chắc chắn sẽ đẹp.” Trương Quân Nhã chỉ vào bộ váy đang mặc trên người ma nơ canh nói.

Bà chủ lập tức lấy ra một bộ, bảo Lâm Tiếu thử xem. Trên người Lâm Tiếu đang mặc chiếc áo thun và quần bò, bà chủ nói: “Mặc vào luôn là được.”

Bên trong váy yếm vốn là phải mặc áo thun nhưng không cần mặc quần bò.

Sau khi Lâm Tiếu mặc chiếc váy yếm lên, bà chủ bảo Lâm Tiếu c** q**n bò bên trong ra.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không cần đâu.” Mặc mặc cởi cởi lằng nhằng, Lâm Tiếu có thể hình dung ra mình chân trần mặc váy yếm này trông như thế nào.

“Cầm về đi, cháu mặc cái này đẹp lắm ấy.” Bà chủ khen thật lòng.

Lâm Tiếu nhìn các bạn bên cạnh xin tư vấn, mọi người đều nói đẹp.

Lâm Tiếu nghĩ một lúc, tủ quần áo của cô đúng là chưa có váy yếm như thế này, mua một chiếc váy yếm cũng được: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Bà chủ: “20 đồng.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 412: Chương 412



Lâm Tiếu biết ở cửa hàng nhỏ như thế này mua quần áo không nên mua ngay, cô học được dáng vẻ của mẹ khi trả giá: “15 đồng có bán không?”

“Được, cháu cầm về đi.” Bà chủ gấp gọn gàng chiếc váy hai dây mà Lâm Tiếu vừa cởi ra, cho vào túi, đưa cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu trả tiền đi ra khỏi tiệm, nhớ lại động tác nhanh nhẹn dứt khoát của bà chủ liền nghi ngờ: “Có khi nào trả giá vẫn ít quá, có khi nào mua hớ rồi không?”

Bà chủ đồng ý cũng rất thoải mái.

Mấy cô gái nhìn nhau, không ai có kinh nghiệm trong khoản này. Trương Quân Nhã dùng một chiếc quần cô mua gần đây ra để so sánh: “Chắc là không đắt đâu, tớ mua cái quần này đã 18 đồng rồi.”

Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu: “Thôi đã mua rồi thì đừng nghĩ nữa, cậu mặc lên thực sự rất đẹp.”

Trải qua việc này, lát mua quần áo Lâm Tiếu sẽ thận trọng hơn, cô thấy mua quần áo thì đưa mẹ đi cùng vẫn hơn, thích bộ nào lần sau sẽ gọi mẹ cùng đi mua. Mẹ trả giá giỏi hơn mình nhiều.

Tiếp đó, mấy cô gái ít nhiều cũng đã mua được cho mình quần áo và đồ trang sức.

Ở tiệm cuối cùng, mấy cô gái cùng thích một chiếc khăn lông cáo. Lông của chiếc khăn lông cáo có màu trắng, màu đỏ, sờ vào rất mượt, một đầu có hình đầu cáo, quấn một vòng quanh cổ, cho “đuôi nhọn” vào trong “miệng hồ ly”, dùng tay ấn vào một chút là cố định được.

“Bọn mình mỗi đứa mua một cái đi.”Trương Quân Nhã nói nhỏ.

Đối với một nữ sinh mười mấy tuổi mà nói, sự hấp dẫn của việc mua thứ đồ giống nhau cùng bạn bè là rất lớn. Trương Quân Nhã nêu ra ý kiến này cái là các bạn đều động lòng, mỗi người chọn một cái rồi mặc cả với bà chủ.

Lần này mọi người đều rất nhẫn nại trả giá, từ cái giá ban đầu người bán đưa ra là 10 đồng 1 cái, nài nỉ lên xuống đã trả xuống còn 6 đồng 1 cái.

Chu Tuệ Mẫn chọn một cái màu đỏ, Lâm Tiếu chọn một cái màu trắng.

Mua xong khăn quàng cổ, mấy nữ sinh liền rời khỏi phố thời trang dưới tầng hầm.

“Bọn mình ăn gì giờ nhỉ?”

Ở khu này có rất nhiều cửa hàng quần áo, cửa hàng ăn cũng không ít, đồ ăn gì cũng có.

“Chúng mình đi ăn lẩu cay đi.” Bạch Huyên nói.

“Lẩu cay là cái gì?” Lâm Tiếu thắc mắc, các bạn nữ khác cũng tỏ vẻ tò mò, mọi người đều chưa ai nghe nói về món này.

“Hình như là du nhập từ Tứ Xuyên về đây, giống một nồi lẩu nhỏ, một người là có thể ăn một nồi lẩu nhỏ.” Miêu tả của Bạch Huyên khiến các bạn nữ đều hứng thú.

“Quán nào đấy?”

“Chúng ta đi xem đi.”

Bạch Huyên hỏi từng người một: “Các cậu có ăn được cay không?”

Có người gật đầu, có người lắc đầu.

“Nó cay à? Tớ không biết ăn cay.” Trương Quân Nhã tỏ vẻ lưỡng lự, lẩu cay nghe đã thấy cay rồi.

Bạch Huyên kéo cánh tay của Trương Quân Nhã: “Không sao, không cay cũng được mà, cậu đừng cho ớt vào là được.”

“Nhưng nếu mà ăn được cay thì vẫn nên cho một ít, cho ớt vào sẽ thơm hơn.”

Bạch Huyên dẫn đầu nhóm bạn đi về phía tiệm lẩu cay, còn chưa vào đến cửa, Lâm Tiếu đã ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn: “Thơm quá!”

Cách bài trí trong cửa hàng nhìn cũng rất mới lạ, các loại món ăn đựng thẳng trong đĩa nhỏ bày ở bên ngoài.

Chủ quán chào hỏi Lâm Tiếu mấy người học sinh bọn họ: “Muốn ăn gì thì lấy, dưới đĩa có ghi giá hết cả, lấy xong nồi lẩu sẽ được mang ra.”

Các loại thực phẩm lung linh đẹp mắt được đặt thành mấy tầng, chỉ mới ở bước chọn lựa thôi mà Lâm Tiếu đã thấy thoả mãn lắm rồi. Cô chọn mộc nhĩ, rong biển, đậu phụ, sườn sụn và trứng cút, sau đó lại nghe gợi ý của Bạch Huyên cô lấy thêm một nắm miến.

“Có ăn cay không?” Chủ quán nhận lấy rổ nhựa của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu gật đầu: “Có ạ.”

Một lúc sau, một bát lẩu cay lớn vừa nấu xong đang bốc khói đã sẵn sàng, chủ quán cho thêm hai thìa dầu mè và một thìa sa tế, bưng tới trước mặt Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn chiếc bát to trước mặt: “Nhiều thế.”

Các thực phẩm sau khi được nấu chín đều nở ra, đặc biệt là miến, lượng đồ ăn lớn hơn nhiều so với Lâm Tiếu dự kiến. Lâm Tiếu dùng đũa trộn đều dầu mè và sa tế lên, cắn miếng đầu tiên vào miệng, ngay lập tức bị hương vị của lẩu cay khuất phục.

Thật là thơm.

Vị cay trong bát canh nóng càng bốc lên rõ ràng, Lâm Tiếu vừa ăn vừa hít hà, mùi cay nồng này khiến cho mùi vị của thức ăn càng được khơi dậy rõ hơn, món chay thông thường trở nên ngon hơn quyện với dầu mè và sa tế.

Nhưng Lâm Tiếu ăn thấy cay và nóng nhưng lại không thấy tê lưỡi.

“Chủ quán, lẩu cay ăn vào sao không thấy tê lưỡi ạ?” Lâm Tiếu thấy lạ liền hỏi.

Chủ quán nói: “Vốn dĩ nó có vị tê, nhưng hầu hết chúng ta ở đây không quen.” Chủ quán đã loại bỏ vị tê và để khách hàng tự chọn vị cay, số người ăn được cay và không ăn được là nửa nọ nửa kia.

Mặc dù phần ăn của lẩu cay lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tiếu, nhưng cô vẫn ăn hết không bỏ sót thứ gì, thậm chí còn uống hết hơn nửa bát canh trong bát.

Ăn xong một bát lớn lẩu cay, Lâm Tiếu lau mồ hôi trên trán, môi cô đỏ bừng vì nóng.

Bất kể là bạn ăn cay hay bạn nào không ăn cay đều rất hài lòng với món lẩu cay.

Sau khi ăn xong bữa trưa, mấy bạn nữ đi dạo xung quanh, ở gần đây có mấy con đường bán đồ thời trang, đồ nam, đồ nữ, đồ trẻ em đều tập trung hết ở đây. Nhưng so về giá cả thì các cửa hàng ở mấy con đường bán đồ thời trang này đắt hơn so với phố thời trang dưới tầng hầm, nhóm người dạo một vòng không mua thêm đồ gì cả.

Buổi chiều, Lâm Tiếu xách cái váy yếm và khăn quàng cổ lông cáo về nhà, nóng lòng kể cho mẹ nghe về bữa trưa ăn lẩu cay.

“Mẹ ơi, lẩu cay ngon lắm.” Thấy Lâm Tiếu huyên thuyên kể một tràng về lẩu cay là như thế nào, ngon đến thế nào, Lữ Tú Anh dở khóc dở cười nói: “Không phải là con đi mua sắm với bạn bè con sao? Sao mà chỉ nói đến ăn vậy?”

Lữ Tú Anh với lấy chiếc túi trong tay Lâm Tiếu: “Để mẹ xem xem con mua được gì nào.”

Lữ Tú Anh vừa mở túi ra, nhìn thấy cái khăn quàng cổ lông cáo bên trong giật b.ắ.n mình. Đầu cáo ở một đầu của chiếc khăn, cái miệng nhọn đầy lông và hai con mắt đỏ trông rất thật.

“Ui trời, sao con lại mua cái khăn quàng cổ như thế này.” Lữ Tú Anh quàng khăn con cáo lên cổ Lâm Tiếu, đoạn còn lại vẫn còn trong miệng con cáo.

“Làm giống y như con cáo thật, như thế này trong kỳ kỳ.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu rất thích chiếc khăn quàng cổ lông cáo mà mình vừa mua, nói với mẹ: “Bọn con mỗi người mua một cái cơ.”

Cô thấy khăn quàng cổ lông cáo không kỳ một chút nào, có rất nhiều thứ kỳ cục hơn ở phố quần áo dưới tầng hầm so với khăn choàng cáo. Lâm Tiếu kể với mẹ rằng cũng có nhiều bộ quần áo trông rất lạ, chẳng hạn như áo crop top, quần ống loe và áo khoác da có đinh tán, mẹ cô vừa nghe vừa lắc đầu.

“Con đừng có mua những bộ quần áo kỳ cục đó, nhà chúng ta không thích mặc những loại đấy.” Thứ duy nhất mà Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được là quần ống loe, từ những năm 80 cho đến giờ, quần ống loe đã thịnh hành suốt hơn mười năm rồi.

“Loe to qua thì không đẹp, nhưng ống quần hơi loe ra một chút thì vẫn đẹp.” Lữ Tú Anh nói.

Đồ còn lại mà Lâm Tiếu mua là chiếc váy yếm trông rất dễ thương và nhã nhặn, Lữ Tú Anh rất thích. Bà bảo Lâm Tiếu mặc thử lên người xem, soi gương nói: “Đẹp.”

“Nhưng mà mùa này sắp không mặc được nữa rồi, đợi đến hè sang năm rồi mặc.”

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu bao nhiêu tiền, cảm giác hơi đắt một chút, váy yếm làm bằng vải cotton, chất lượng bình thường, tính ra chỉ mặc được một mùa.

Cái váy này mà bán vào thời điểm đầu xuân thì cái giá này còn chấp nhận được, nhưng bây giờ hết mùa hè rồi, đáng lẽ phải bán giá thanh lý hết mùa rồi.

Có tiền cũng không nên mua đồ tạm thời chưa cần dùng tới, Lữ Tú Anh đang định nói thì lại nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ra ngoài mua quần áo cùng các bạn, quần áo mua về và giá cả đều cũng tạm. Tốt nhất mình chỉ nên nói những lời hay, không nên nói những lời tiêu cực, tránh việc sau này Lâm Tiếu không dám tự mình ra ngoài mua đồ nữa.

“Đẹp.” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu cởi ra để bà đi giặt.

“Cái khăn này mẹ lấy khăn ướt lau cho con, phơi ra ngoài ban công, đợi hai tháng nữa là con quàng được rồi.”

Lâm Tiếu trải qua một tháng tương đối nhàn nhã, tiến độ giảng dạy không nhanh, bài tập về nhà cũng không nhiều, tạm thời chưa có lịch thi cử, còn có hai tuần được nghỉ hai ngày cuối tuần và một kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nữa.

Năm nay là lễ kỷ niệm lần thứ bốn mươi lăm năm quốc khánh, nghe nói mười năm là đại lễ, năm năm một là tiểu lễ, Lâm Thiếu xem duyệt binh trên TV, liền đi đến quảng trường xem thả chim bồ câu.

Lữ Tú Anh thốt lên: “Náo nhiệt hơn cả đại lễ của năm năm trước.”

Quảng trường tràn ngập cờ Tổ quốc và đèn lồng rực rỡ sắc đỏ đậm chất lễ hội, bên cạnh còn có triển lãm hoa cúc, triển lãm thư pháp và hội họa.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con còn nhớ hồi con còn nhỏ xem xong người ta thả chim bồ câu thì đi ăn chim cút chiên, anh trai con lừa con và cho con ăn chim bồ câu không?”

Lâm Tiếu bịt miệng mẹ lại, không để mẹ nói nữa. Lúc đó cô đã nhớ ra rồi, nhớ rõ luôn.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu làm vậy liền biết ngay là cô vẫn nhớ, cười đã đời.

Sau ký nghỉ lễ quốc khánh, kết quả của ba cuộc thi lần lượt được công bố.

Học sinh lớp 10 của lớp học năm năm tham gia thi thử, không đạt được giải nhất cấp tỉnh nhưng vẫn có một số bạn xuất sắc đạt giải hai và giải ba.

Lâm Tiếu là một trong số đó, cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hóa học của cô đều đạt giải nhì cấp tỉnh.

Kết quả cuộc thi Toán được công bố muộn nhất trong ba môn, cô Dương mặt đỏ bừng bừng thông báo tin vui rằng Lâm Tiếu đã đoạt giải.

Không phải là giải 3 cấp tỉnh, cũng không phải là giải nhì cấp tỉnh, ngay trong năm nay Lâm Tiếu đã giành giải nhất Toán cấp tỉnh rồi.

Thành tích đạt được còn vượt qua cả thí sinh lớp 11, 12.

Không, thậm chí không chỉ là giải nhất cấp tỉnh.

Lâm Tiếu cũng lọt top 10 trong số những học sinh đoạt giải nhất cấp tỉnh môn toán năm nay.

Mười lăm học sinh xuất sắc nhất được chọn vào đội tuyển cấp tỉnh và sẽ tiếp tục tham gia vòng chung kết toàn quốc.

Lâm Tiếu là thí sinh lớp 10 duy nhất của toàn tỉnh tham gia vào đội tuyển cấp tỉnh, mùa đông năm nay cô sẽ cùng các học sinh lớp 11, 12 cùng gặp nhau ở trường thi chung kết cấp toàn quốc.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 413: Chương 413



Trường Trung học số một là một trong những trường THPT tốt nhất toàn tỉnh, trong thi đại học cũng vậy, trong thi đấu càng như thế.

Ưu thế của trường Trung học số một tại các cuộc thi đấu, thậm chí còn cao hơn cả thi đại học bởi vì không phải trường THCS nào cũng có giáo viên chuyên luyện thi cái giải đấu xuất sắc và cơ chế bồi dưỡng thí sinh dự thi các cuộc thi hoàn thiện.

Giải thưởng thi đấu hàng năm trường Trung học số một đều chiếm giữ vị trí dẫn đầu, cho dù là giải nhất nhì cấp tỉnh hay là số thí sinh lọt vào đội tuyển của tỉnh.

Cho dù là như vậy, thì việc Lâm Tiếu tham gia thi đấu vào năm lớp 10 đã lọt ngay vào đội tuyển tỉnh là vẫn chưa có tiền lệ.

Sau khi biết tin này phản ứng đầu tiên của cô Dương đương nhiên là vui mừng, cảm thấy vui mừng và hãnh diện vì Lâm Tiếu.

Cô Dương biết, thành tích mà Lâm Tiếu đạt được chủ yếu là công lao của bản thân cô, mình chỉ là giáo viên luyện thi của Lâm Tiếu, không giúp được gì nhiều cho cô.

Cô Dương hiểu rất rõ, càng là học sinh xuất sắc thì cô lại càng giúp đỡ được ít, chủ yếu là dựa vào bản thân. Thành tích của thí sinh tham gia thi đều là dựa vào chính bản thân họ, dựa vào dự thông minh và sự cần cù của bản thân. Không còn nghi ngờ gì Lâm Tiếu là người xuất chúng nhất trong số họ.

Sau khi tâm trạng vui mừng dần bình ổn lại, cô Dương bắt đầu đau đầu về việc sắp xếp lịch học tập sắp tới của Lâm Tiếu.

Mới lớp 10 mà được vào đội tuyển tỉnh, tốc độ học của Lâm Tiếu hiển nhiên không còn giống như những thí sinh lớp 10 xung quanh nữa.

Lâm Tiếu vào đội tuyển tỉnh, mùa đông năm nay sẽ tham gia thi đấu toàn quốc, bây giờ cô đã không còn phù hợp đánh chắc tiến chắc cùng với các bạn để học chuyên đề nữa, cô nên cùng với học sinh lớp 11 cấp tỉnh tiến hành đột kích trước vòng chung kết.

Cô Dương gọi Lâm Tiếu đến văn phòng, đề nghị Lâm Tiếu học cùng với các thí sinh thi Toán của học sinh lớp cuối cấp.

“Vượt cấp ạ?” Lâm Tiếu không hiểu ý của cô Dương.

Cô Dương nói: “Học bạ của em không thay đổi, vẫn ở lớp chúng ta, em cũng không cần tham gia lớp lớn của cuối cấp.”

Vừa mới học lớp 10, vì học các môn thi đấu khác nhau, lớp của Lâm Tiếu có dấu hiệu bị chia thành nhiều lớp nhỏ. Đối với học sinh lớp 11 mà nói, tình hình này sẽ càng rõ hơn, các học sinh khác nhau chọn các con đường khác nhau đã rất rõ ràng, ai học thi toán, thi vật lý, thi hóa, ai tập trung ôn thi đại học.

Thậm chí đối với học sinh học thi Toán mà nói, sau khi thi xong, cũng lựa chọn đi các con đường khác nhau. Đại đa số thí sinh thi Toán không có duyên vào đội tuyển cấp tỉnh, giành giải nhất nhì chính là điểm kết thúc của họ, sự nghiệp thi đấu của các thí sinh cuộc thi Toán THPT cũng đã kết thúc theo cuộc thi, thời gian tiếp theo các bạn học sinh bận rộn với việc tuyển thẳng lên đại hạo hoặc thi đại học, không có thời gian để luyện thi Toán nữa.

Do đó, các thí sinh thi đấu Toán cuối cấp cùng tốc độ với Lâm Tiếu cũng chỉ có học sinh được vào đội tuyển tỉnh thôi.

Cả tỉnh chỉ có 15 học sinh vào đội tuyển tỉnh, trường Trung học số một mặc dù chiếm lượng nhiều nhưng cũng chỉ có vài người.

Chỉ có vẻn vẹn mấy người này mới thật sự là học sinh đang có đồng tốc độ trong cuộc thi Toán.

Đương nhiên trong quá trình lên lớp, không thể chia mấy học sinh này thành một lớp được. Cho nên mở rộng ra một chút, mấy học sinh đã được vào đội tuyển tỉnh như Lâm Tiếu bọn họ và học sinh lớp 11 cùng các thí sinh đang nỗ lực cho cuộc thi Toán vào tháng 9 năm sau có tốc độ học cơ bản thống nhất. Họ đều đã luyện qua nội dung cuộc thi Toán cấp 3, tiếp theo là giai đoạn vượt qua những bài toán khó, thử thách bản thân.

Cô Dương đề nghị Lâm Tiếu vào lớp nhỏ, chính là lớp gồm những bạn này.

“Vậy cô Dương sẽ không dạy em nữa ạ?” Lâm Tiếu nhìn cô Dương kiểu không nỡ, cô lại phải rời xa thầy cô và các bạn thân quen.

Tin tốt là, sự phân biệt lần này chỉ là tạm thời.

“Đợi sau khi vòng chung kết toàn quốc vào mùa đông kết thúc là em có thể trở về rồi.” Cô Dương cười nói.

Bây giờ đã là tháng 10 rồi, vòng chung kết toàn quốc diễn ra vào cuối tháng 12, chỉ còn lại hơn hai tháng. Cô Dương cho rằng Lâm Tiếu học cùng với các bạn có cùng tốc độ học như mình thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.

“Thâm niên ôn thi Toán của thầy Lý nhiều hơn cô.” Cô Dương nói.

Trong lớp nhỏ mà Lâm Tiếu chuẩn bị chuyển sang, huấn luyện viên cuộc thi Toán là thầy Lý - giáo viên có bề dày kinh nghiệm, năm nay đã gần 50 tuổi rồi, luôn là giáo viên cốt cán trong việc giảng dạy.

Lâm Tiếu nghe kiến nghị của cô Dương, tạm thời rời lớp mình, chuẩn bị sang lớp thầy Lý để học trong hai tháng.

Mặc dù chỉ rời lớp mình nửa học kỳ thôi, nhưng Lâm Tiếu không nỡ rời xa các bạn bên cạnh.

Chu Tuệ Mẫn kéo tay Lâm Tiếu nói: “Buổi trưa và buổi tối bọn mình vẫn cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm mà.”

Lâm Tiếu gật đầu liên tục, cô cũng muốn tiếp tục ăn cơm với Chu Tuệ Mẫn.

“Không biết lên lớp mới còn được tan học trước 5 phút không, đến nhà ăn trước 5 phút, nếu được thì bọn mình vẫn ăn cùng nhau được.” Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn: “Nếu cậu không được tan học trước 5 phút thì tớ sẽ đợi cậu 5 phút, kiểu gì chúng mình cũng phải ăn cùng nhau.”

Lâm Tiếu cảm động nhìn Chu Tuệ Mẫn, nếu mình không được tan học trước thì Chu Tuệ Mẫn không chỉ bỏ lỡ mất 5 phút. Chu Tuệ Mẫn còn phải trả giá mất thêm 5 đến mười phút để xếp hàng, thậm chí không thể thoải mái lựa chọn ô cửa mình muốn ăn, những ô cửa đông khách nhất khả năng lớn là không tranh được.

Chu Tuệ Mẫn là người rất chân trọng thời gian lại có thể vì ăn cơm cùng mình mà chấp nhận bỏ nhiều thời gian vào buổi trưa và tối hàng ngày như vậy, Lâm Tiếu nắm chặt lấy tay Chu Huệ Mẫn: “Được, cho dù là tớ có được tan học sớm hay không, chúng mình cũng phải ăn cùng nhau.”

Tài liệu và sách của Lâm Tiếu vô tình chất đống trong phòng luyện thi. Vì trong phòng luyện thi mỗi người chiếm hai bàn, Lâm Tiếu chưa bao giờ cảm thấy sách và tài liệu của mình nhiều. Lần thu xếp đồ đạc để “chuyển nhà” này, Lâm Tiếu nhìn trồng sách xếp cao như núi mới giật mình.

Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm hai người tự nhận giúp Lâm Tiếu chuyển nhà, mỗi người chuyển một hộp nhựa đựng đồ.

Chu Tuệ Mẫn và Bạch Huyên, Trương Quân Nhã chuyển cùng với Lâm Tiếu, trong tay xách hai chiếc ba lô và một chiếc túi vải, tất cả đều chứa đầy sách.

Nhiều người nên sức lớn, bao nhiêu sách và tài liệu của Lâm Tiếu đi một chuyến là đã chuyển được hết đến phòng học mới rồi.

Thi sinh thi của lớp cuối cấp đều nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt tò mò.

Lâm Tiếu cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, cảm giác như mình con gấu trúc trong sở thú bị đám đông vây quanh xem.

Học sinh lớp cuối cấp trông thấy vẻ khó chịu của Lâm Tiếu cũng biết ánh mắt của mình ít nhiều cũng có chút thất lễ, nhưng mọi người thật sự khó mà kiềm chế được.

Người không hiểu thì xem náo nhiệt, người cùng ngành thì xem cách thức. Người ngoài ngành nghe nói Lâm Tiếu mới Lâm Tiếu mới học có lớp mười mà đã được vào đội tuyển của tỉnh thì phải thốt lên Lâm Tiếu là thiên tài, nhưng với những người mà bản thân họ cũng là đang luyện thi Toán và còn đạt được những thành tích nhất định mới biết, Lâm Tiếu căn bản không phải là thiên tài mà là thiên tài vô cùng đặc biệt.

Những thí sinh kỳ cựu trong lớp học này có thể cam đoan rằng không ai có thể hiểu thiên tài của Lâm Tiếu hơn họ, thầy Lý của họ không thể, cô Dương của Lâm Tiếu cũng không thể, dù sao giáo viên cũng chỉ là người dạy học, không phải là người hàng ngày phải học tập và tự mình nghiên cứu với tư cách là một đối thủ sắp thi đấu với những đối thủ giỏi nhất.

Thậm chí những thí sinh đã dừng lại ở giải đấu, chắc chắn cũng không có những trải nghiệm sâu sắc như vậy, con đường này chỉ có người nào đích thân đi qua, càng đi lùi về phía sau mới càng biết nó khó khăn đến nhường nào.

Lâm Tiếu mới lên lớp 10 đã được vào đội tuyển tỉnh, không biết làm thế nào mà cô nhanh hơn người khác từ một đến hai năm.

Dựa vào tiến độ học của cô, cô mới chỉ vừa mới chỉ học những kiến thức cần thiết cho cuộc thi một cách qua một lượt, chưa có thời gian luyện tập các chuyên đề và luyện tập bài khó thì làm sao có thể trả lời đúng các câu hỏi độ khó cực cao của giải.

Có quá nhiều bí ẩn về Lâm Tiếu, tất cả các thí sinh trong lớp học này đều thông minh và chăm chỉ, nhưng trong mắt họ Lâm Tiếu vẫn là sự khác biệt giữa một chiến binh vô song và một học viên bình thường.

Kiễng chân một cái là có thể bay qua tường, lớp 10 tham gia thi đấu đã vào được đổi tuyển tỉnh ngay, không hiểu chuyện này là như thế nào nữa, thật sự không hiểu nồi. Với tâm trạng như vậy nên khi nhìn thấy Lâm Tiếu bỗng chốc xuất hiện trong cùng một phòng học, các thí sinh năm cuối cấp thật sự khó mà kiềm chế được sự tò mò của bản thân.

Ngày đầu tiên khi Lâm Tiếu chuyển đến phòng học đã phát hiện ra các bạn học mới của mình ai cũng xì xầm.

Các anh chị khoá trên thật là quá nhiều chuyện.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 414: Chương 414



Tiếng chuông hết giờ vang lên, vèo một cách xung quanh chỗ ngồi của Lâm Tiếu đã quây kín người. Hai bạn rồi bốn bạn mới xung quanh nói chuyện với cô cùng lúc.

Tai của Lâm Tiếu bận kinh khủng, bận nghe các câu hỏi của từng bạn mới xung quanh, miệng của cô lại càng bận hơn, không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh nên phải lần lượt trả lời từng câu một.

Cho đến tận khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, các bạn mới vây quanh Lâm Tiếu vânc không nỡ rời đi, cho đến khi giáo viên bước vào trong lớp nhắc mọi người về chỗ.

Lâm Tiếu nhìn thầy Lý bằng con mắt đầy biết ơn. Thầy Lý đã viết kinh nghiệm giảng dạy phong phú của mình l*n đ*nh đầu, cả đầu sáng bóng, ngoại trừ một vòng tóc xung quanh, thầy Lý đã cố gắng chải phần tóc xung quanh vào giữa, nhưng tiếc là vẫn không mấy hiệu quả, trong mắt Lâm Tiếu không có gì khác biệt.

Thấy Lý nhắc mọi người quay về chỗ ngồi của họ, bảo mọi người tự học.

Thật là lạ giờ tự học ở lớp mới nhiều vô cùng, không chỉ có giờ tự học buổi chiều và tối mà đến cả tiết học buổi sáng cũng là tự học.

Thầy Lý ngồi trên bục giảng, mở giáo án và các học sinh cùng cúi đầu chép đề.

Lâm Tiếu mở nắp bình giữ nhiệt, uống một hơi hết nửa bình nước còn lại.

Vừa mới qua hai giờ ra chơi, cô đã uống hết một bình giữ nhiệt đầy nước, bình thường bình nước này Lâm Tiếu có thể uống trong nửa ngày, hôm nay thật sự cô đã phải nói quá nhiều, cổ họng như đang bốc khói lên.

Tại sao các bạn mới lại hỏi nhiều câu lạ như thế?

Chẳng lẽ các bạn mới chưa bao giờ từng gặp thí sinh lớp 10 à? Chẳng phải bản thân họ cũng từ lớp 10 mà lên sao?

Lâm Tiếu thực sự không chống đỡ nổi sự sôi nổi của các bạn mới, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hoặc là đi vệ sinh, hoặc là đến phòng đun nước. Với cái miệng khô khốc, nửa ngày cô ấy phải uống hai cốc nước, chiếc cốc giữ nhiệt mở nắp không kịp nguội, chiếc cốc giữ nhiệt mà anh trai cô mua thật sự rất hiệu quả.

Tại sao các bạn mới lại hỏi nhiều câu lạ như thế?

Chẳng lẽ các bạn mới chưa bao giờ từng gặp thí sinh lớp 10 à? Chẳng phải bản thân họ cũng từ lớp 10 mà lên sao?

Lâm Tiếu thực sự không chống đỡ nổi sự sôi nổi của các bạn mới, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hoặc là đi vệ sinh, hoặc là đến phòng đun nước. Với cái miệng khô khốc, nửa ngày cô ấy phải uống hai cốc nước, chiếc cốc giữ nhiệt mở nắp không kịp nguội, chiếc cốc giữ nhiệt mà anh trai cô mua thật sự rất hiệu quả.

Buổi trưa, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gặp nhau ở chỗ ngồi đã hẹn trước trong nhà ăn, Lâm Tiếu không nhịn được phàn nàn với Chu Tuệ Mẫn: “Các bạn mới của tớ đều rất kỳ quặc.”

Chu Tuệ Mẫn nghe Lâm Tiếu kể lại xong thì cười lớn: “Có khả năng là mọi người tò mò về cậu thôi.”

Chu Tuệ Mẫn nói thẳng: “Hồi tớ vừa quen cậu cũng rất tò mò về cậu. Lúc đó trong lớp của phòng giảng dạy, ngày nào tớ cũng nhìn trộm cậu.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Ế, nhìn tớ cái gì thế?”

Chu Tuệ Mẫn đáp: “Nhiều thứ, xem cậu làm đề nhanh thế nào, học mất bao nhiêu thời gian, làm những đề gì, có mua vở luyện tập nào mà tớ không có không.”

Chu Tuệ Mẫn có thể khẳng định, bạn học mới của Lâm Tiếu cũng làm những việc tương tự như vậy, mọi người có bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi Lâm Tiếu chính là vì muốn biết tại sao trong kỳ thi Toán Lâm Tiếu lại làm tốt đến như vậy, hi vọng bản thân có thể học được một hai mẹo làm bài.

Nhưng Chu Tuệ Mẫn đã sớm trông thấy cái kết cuối cùng, cuối cùng những học sinh này cũng sẽ đều thất vọng rút lui thôi.

Đó là toàn bộ quá trình mà bản thân Chu Tuệ Mẫn đã trải qua.

Rõ ràng là mọi người đọc cùng một loại sách mà Lâm Tiếu đọc lại hiểu sâu sắc hơn người khác.

Rõ ràng là mọi người làm cùng một đề mà thu hoạch của Lâm Tiếu lại nhiều hơn người khác.

Theo quan sát của Chu Tuệ Mẫn, đại đa số các bạn phải làm qua bài khó một sao rồi sau đó mới biết làm bài khó một sao, chưa làm qua bài khó bốn sao, nếu gặp phải sẽ không biết làm.

Những thí sinh có thành tích xuất sắc như bản thân, làm qua những bài có độ khó một sao, lần sau gặp bài có độ khó bốn sao cũng có thể làm được.

Nhưng Lâm Tiếu chỉ cần làm qua một lần bài độ khó một sao, lần sau gặp bài khó năm sao là biết làm ngay.

Còn sẽ ngây người, tròn mắt hỏi bạn: “Không phải hai câu này giống nhau sao?”

Đây là điểm bực mình nhất.

Lúc Chu Tuệ Mẫn vừa quen Lâm Tiếu không ít lần bị Lâm Tiếu làm cho tức chết, bây giờ thì quen rồi.

Còn về việc sau khi Lâm Tiếu làm các bài độ khó một sao xong, không cần có thầy cô nào hướng dẫn đã tự làm được bài khó năm sao, Chu Tuệ Mẫn không hiểu, Lâm Tiếu cũng không giải thích được là tại sao, không phải là cô muốn dấu, chỉ là việc này cứ tự nhiên mà thế xảy ra thôi.

Chỉ có thể giải thích là người làm được tự nhiên sẽ hiểu, người không làm được có thế nào cũng không hiểu được.

Như Chu Tuệ Mẫn chẳng hạn, làm qua bài khó một sao sẽ tự biết làm bài khó bốn sao vậy, những học sinh có năng khiếu bình thường cũng sẽ không hiểu được tại sao Chu Tuệ Mẫn có thể làm được.

Với việc Lâm Tiếu bị coi như gấu trúc bị các bạn mới vây xung quanh, Chu Tuệ Mẫn an ủi cô: “Qua mấy hôm nữa là ổn thôi.”

Mấy ngày nữa các bạn đó sẽ phát hiện ra, mình không có cách nào lấy được những gì mình muốn trên người Lâm Tiếu cả. Còn về những việc mà con người Lâm Tiếu khiến mọi người kinh ngạc rồi dần dẫn những người xung quanh sẽ quen, giống như các bạn học cũ của Lâm Tiếu đều đã quen từ lâu rồi, khi quen rồi mọi người sẽ chung sống như bình thường thôi.

Lâm Tiếu thở dài: “Hy vọng mọi người sẽ sớm quen.”

Trưa và tối nào Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cũng gặp nhau ở nhà ăn, bất giác cô đã sang lớp mới được mấy ngày rồi, mọi người vẫn chưa có dấu hiệu đang quen dần.

Ngoài việc các bạn vây xung quanh xem, Lâm Tiếu còn than thở với Chu Tuệ Mẫn về một việc khác chính là: “Từ khi tớ sang lớp đấy đến giờ toàn là tiết tự học.”

Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên hỏi: “Toàn là tiết tự học là ý gì?”

Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay cho Chu Tuệ Mẫn xem: “Ngày đầu tiên tự học cả ngày, thầy giáo phát cho một đề.”

“Ngày thứ hai thầy Lý so bài cho cả lớp, sau đó bảo mỗi bạn làm một câu trong đề hôm trước thầy cho, giải thích tại sao lại làm như thế, sau đó lại tự học.”

“Những ngày tiếp theo thầy Lý nhấn mạnh những chỗ dễ sai, ngoài ra đều là tự học.”

Nói tóm lại, từ khi Lâm Tiếu vào lớp cô đã cảm nhận được sự tự do mà trước giờ chưa bao giờ có, ngày nào cũng là tự học, tự học và tự học.

Chu Tuệ Mẫn nhìn ngó xung quanh một lượt, cố gắng nói thật nhỏ giọng trong nhà ăn ồn ào: “Có phải là trình độ của thầy Lý không ổn không?”

“Thầy ấy không luyện thi được mới bảo các cậu tự học, đến trả bài cũng bảo các cậu mỗi người làm một câu.”

“Hay là cậu quay lại lớp mình đi.” Chu Tuệ Mẫn lo lắng nhìn Lâm Tiếu: “Trình độ của cô Dương vẫn cao hơn.”

Lâm Tiếu chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề ở góc độ này: “Nhưng cô Dương từng bảo tớ, trình độ của thầy Lý rất cao.”

Thầy Lý còn từng được cô Dương xác nhận, Lâm Tiếu tin tưởng cô Dương nên đương nhiên cũng tin tưởng trình độ của thầy Lý.

Chu Tuệ Mẫn nghĩ mãi cũng không hiểu: “Hay là ngày trước trình độ cao nhưng bây giờ trình độ thụt lùi rồi?”

Dù sao Chu Tuệ Mẫn thấy Lâm Tiếu cứ phải tự học suốt là không ổn chút nào: “Cô Dương bảo cậu chuyển sang đó, là muốn cậu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc hai tháng nữa, cậu cứ tự học suốt như thế là hoàn toàn không nhận được sự trợ giúp nào từ giáo viên cả.”

“Như thế thì chuyển lớp có ý nghĩa gì, chi bằng ở lại lớp mình cho rồi.”

Lâm Tiếu trầm ngâm: “Nói thật, tớ thấy việc tự học cũng rất tốt.”

Học hành không cần phải nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, mà tự mình sắp xếp, hiệu xuất học tập của Lâm Tiếu lại càng cao. Bản thân cô mới là người hiểu cô nhất, tự mình sắp xếp nội dung học, cần học ở đâu thì học ở đó.

Nhưng Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn nói cũng rất đúng: “Đã là tự học thì mình cũng có thể tự học ở lớp mình mà.”

Như thế này cô hoàn toàn không cần thiết phải chuyển sang một lớp lạ bị mọi người coi như gấu trúc vây xung quanh xem, cô có thể tiếp tục ở lại lớp mình, buổi trưa và buổi tối hàng ngày cùng Chu Tuệ Mẫn đi đến nhà ăn, chứ không cần phải vất vả tìm nhau trong nhà ăn như bây giờ.

“Vậy để tớ đi hỏi cô Dương xem.” Lâm Tiếu cảm thấy cần phải làm rõ việc thầy Lý cứ bắt học sinh tự học suốt rốt cuộc là tại sao.

Lâm Tiếu gõ cửa bước vào văn phòng của cô Dương, cô Dương nhìn thấy Lâm Tiếu liền nở nụ cười. Một học sinh như Lâm Tiếu thì giáo viên nào nhìn thấy cũng cảm thấy tâm trạng phấn chấn hơn.

“Sao rồi, ở lớp mới có quen không?” Cô Dương hỏi.

Lâm Tiếu đem thắc mắc của mình ra hỏi: “Cô Dương, tại sao thầy Lý cứ bắt chúng em tự học suốt vậy ạ?”

Cô Dương cười: “Trước giờ đều như vậy. Đợi bằng giờ sang năm, thí sinh tham dự cuộc thi của lớp chúng ta cũng phải tự học hàng ngày rồi.”

“Giáo viên sẽ phát cho các em một số đề, thi thoảng nhắc các em những chỗ cần chú ý, phần lớn thời gian phải dựa vào việc các em tự học, tự làm đề.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 415: Chương 415



Cô Dương cười nói: “Sao thế, ngày nào thầy Lý cũng bắt các em tự học nên em nghi ngờ năng lực của thầy Lý sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu rồi lại gật đầu.

Cô Dương: “Đừng nghi ngờ, trình độ của thầy Lý chắc chắn không kém cô chút nào đâu.”

“Nhưng trình độ của thầy Lý chưa chắc đã bằng em.” Cô Dương nói.

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn cô Dương.

Cô Dương bật cười: “Đừng trợn tròn mắt như thế, trình độ của cô bây giờ chắc cũng không bằng em rồi.”

“Cô và thầy Lý, thời thầy cô còn trẻ cũng chưa bao giờ vào đội tuyển tỉnh.”

Mặt cô Dương trở nên nghiêm túc: “Nói thật, sau khi vào đội tuyển tỉnh, tiếp theo các em phải tham gia chung kết quốc gia, thậm trí vào đội tuyển quốc gia, đại diện cho quốc gia đi tham gia thi đấu quốc tế, trình độ của các em chắc chắn hơn hẳn các thầy cô. Nếu đến thầy cô các em cũng không vượt qua, vậy thì cũng đã dừng bước đội tuyển tỉnh rồi.”

Cô Dương đang đánh giá trình độ của bản thân một cách khách quan: “Cô và thầy Lý, thời còn trẻ không vào đội tuyển tỉnh, nhưng luyện thi bao nhiêu năm nay cũng bấy nhiêu năm đúc rút được ra kinh nghiệm thi đấu, bây giờ đã có trình độ của đội tuyển tỉnh.”

“Nhưng cũng chỉ là trình độ của đội tuyển tỉnh thôi. Đề thi chung kết năm nào thầy cô cũng làm, điểm số đạt được không đủ vào đội tuyển quốc gia.”

“Cho nên thầy cô chỉ có thể dẫn dắt các em đến đây, con đường tiếp theo phải dựa vào bản thân các em. Dựa vào việc các em tự làm đề, giải đề với nhau.”

“Đây chính là lý do cô muốn em chuyển lớp, em theo thầy Lý bọn họ làm đề, giải đề với nhau, hiệu xuất học tập chắc chắn sẽ cao hơn ở chỗ cô, hàng ngày dựa theo kế hoạch học tập của cô làm đề, nghe giảng, em đã vượt qua giai đoạn này rồi, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ làm lỡ thời gian của em.”

Học tập cùng các bạn có cùng tốc độ học, hỗ trợ nhau giải đề, như thế giúp ích cho việc học của Lâm Tiếu, đây là lý do mà cô Dương đề nghị Lâm Tiếu chuyển lớp.

Lâm Tiếu thấy cô Dương nói vậy, trợn tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ hối tiếc: “Cô Dương, thế mà cô không nói sớm.”

Cô Dương thắc mắc: “Nói sớm gì cơ?”

Lâm Tiếu: “Không nói sớm là sau khi chuyển lớp thì ngày nào cũng tự học ạ.”

“Nếu mà em biết trước sẽ như thế này, em sẽ không chuyển qua đó đâu.”

Lâm Tiếu mắt long lanh nhìn cô: “Cô Dương, em về lại lớp mình nhé.”

“Dù sao cũng đều là tự học, em tự học ở đâu chả như nhau, em ở lớp mình cũng có thể tự học được mà.”

Cô Dương: “Lớp mình không có chỗ cho em tự học, phòng của lớp A1 phải luyện thi đại học, phòng luyện thi Toán cũng phải để luyện thi.”

Lâm Tiếu: “Không sao, em bịt tai lại là được.”

Cô Dương cười: “Tai thì bịt thế nào được?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Em làm được.”

Người khác chỉ có thể bịt mắt, từ nhỏ Lâm Tiếu đã có thể bịt tai. Ở nhà mỗi khi mẹ và anh trai cãi nhau, nếu cô không muốn nghe chỉ cần bịt tai lại là không nghe thấy một từ nào nữa.

Cô giáo giảng bài trên bục giảng chẳng là gì so với cãi nhau, Lâm Tiếu hoàn toàn có thể ngồi yên tại chỗ tự học bài của mình, hoàn toàn không bị cô làm phiền.

Cô Dương không ngờ Lâm Tiếu lại có thể nghĩ ra trò đó: “Em ở lớp mới không ổn sao? Mấy học sinh của đội tuyển tỉnh có vấn đề gì các em có thể thảo luận với nhau mà.”

Lâm Tiếu lắc đầu nguây nguẩy, mấy hôm nay đều là người khác hỏi cô, cô nghe đến chai sần tai rồi, cổ họng cũng muốn bốc khói vì phải trả lời những câu hỏi của người khác, hoàn toàn không đến lượt cô hỏi người khác.

Lâm Tiếu cũng không có bài gì cần thảo luận cùng các bạn, từ hồi sang đó đến giờ cô đều tự làm bài, gặp phải câu hỏi khó thì tự đi sâu nghiên cứu, Lâm Tiếu không có thói quen thảo luận với bạn học.

Lâm Tiếu không dám khẳng định việc này là trăm phần trăm không phát sinh, nhưng cô đưa ngón tay út lên chỉ để lại phần đầu nhọn, nói với cô Dương: “Xác suất xảy ra việc này là quá quá quá nhỏ ạ.”

“Hơn nữa nếu em có vấn đề gì, em cũng vẫn có thể chạy qua hỏi các bạn đội tuyển tỉnh mà.”

Hai phòng học chỉ cách nhau có một tầng, chỉ cách có tầng trên tầng dưới thôi.

Đối với một học sinh như Lâm Tiếu, giáo viên sẽ khó từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô, hơn nữa là những điều Lâm Tiếu nói thật sự có cơ sở.

Giọng nói của Lâm Tiếu có chút nũng nịu, cô Dương không chống đỡ nổi nữa: “Tùy em, em muốn về thì về đi.”

Lâm Tiếu thích lớp của mình đến vậy, tận đáy lòng cô Dương cũng rất vui.

Được sự đồng ý của cô Dương, Lâm Tiếu sung sướng nhảy cẫng lên: “Vậy thì hôm nay em sẽ chuyển về luôn.”

Lâm Tiếu chuyển đến lớp mới, suốt một tuần lên lớp tự học, trả lời vô số câu hỏi na ná như nhau của các bạn mới, nhiều lần trốn vào nhà vệ sinh và phòng nồi hơi trong giờ nghỉ giải lao, cuối cùng cũng sắp xếp xong sách vở và sẵn sàng quay trở lớp học ban đầu của mình.

Sau khi nghe được tin này, thầy Lý quan tâm hỏi: “Ở lớp thầy không quen à? Có phải do chênh lệch tuổi tác với các bạn cùng lớp quá lớn không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Các bạn đều rất nhiệt tình với em.” Chỉ có điều là nhiệt tình thái quá.

Nhưng Lâm Tiếu quyết định quay về lớp mình không phải vì không thích bạn mới, chỉ là cô muốn ở cùng với bạn cũ và cả cô Dương hơn mà thôi.

Đương nhiên, vẫn còn một lý do rất quan trọng đó là lớp của thầy Lý không cho tan học sớm 5 phút, khiến Lâm Tiếu bị mất đi ưu thế chạy đến nhà ăn trước.

Cả tuần nay cô không có cơ hội dành được đùi gà rán trong nhà ăn rồi.

Lâm Tiếu dấu nguyên nhân này không nói ra, những lý do khác đều có gì nói đấy với thầy Lý: “Em thấy là tự học thì ở đâu cũng như nhau, em quen với môi trường trước đây nên muốn quay về tự học hơn.”

Thầy Lý cười rồi gật đầu: “Cũng được, cũng được.”

“Sau này có vấn đề gì, có thể đến lớp thầy thảo luận cùng các bạn bất cứ lúc nào, mấy học sinh lọt vào đội tuyển tỉnh các em chắc hẳn có khá nhiều chủ đề chung, các học sinh trong đội tuyển tỉnh của những năm trước đều quấn túm vào với nhau.” Thấy Lý nói.

Lâm Tiếu gật đầu đồng ý, nhưng không quan tâm đến những lời thầy Lý nói, cô thực sự không có thói quen thảo luận bài với các bạn.

Một tuần trước Lâm Tiếu chuyển đi bao nhiêu sách vở thì bây giờ chuyển về lại bấy nhiêu. Cô vào trong lớp gọi Triệu Hiểu Long và Phương Kính phải đến giúp: “Giúp tớ chuyển thêm lần nữa.”

Triệu Hiểu Long nhìn thùng nhựa vừa to vừa nặng, cầm lấy quyển sách trên cùng, đập vào đầu Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu đùa chúng tớ đấy à?”

Lâm Tiếu cười hì hì: “Lần cuối cùng, không chuyển thêm lần nào nữa đâu.”

Cứ như thế, sau khi Lâm Tiếu chuyển sang lớp mới được một tuần lại trở về lớp của mình.

Cô không ngờ rằng, ngày đầu tiên mà cô trở về lớp mình thì bạn ở lớp mới lại chạy tới: “Lâm Tiếu, cậu giúp bọn tớ xem xem câu này làm thế nào, lớp chúng tớ không có ai làm được.”

Lâm Tiếu không thốt ra lời ngồi chôn chân tại chỗ, cô đã trốn về quê mình rồi sao giờ ra chơi vẫn phải trả lời câu hỏi của bạn mới chứ.

Nhưng sau khi xem đề bài một cách kỹ lưỡng, Lâm Tiếu cũng bị câu hỏi này hấp dẫn: “Để tớ làm một chút, giờ ra chơi sau tớ qua chỗ cậu.”

Mất công mất sức đi đi về về “chuyển nhà” hai chuyến coi như cũng có thu hoạch, Lâm Tiếu thu hoạch được câu hỏi khó mà bạn mới của cô đem đến. Cám ơn trời đất, cuối cùng các bạn mới không hỏi cô: “Bí quyết luyện thi Toán là gì?”. Những câu hỏi kiểu này Lâm Tiếu không biết trả lời kiểu gì, nhưng đối với việc các bạn mới mang câu hỏi khó đến hỏi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn rất hoan nghênh.

Lâm Tiếu rất thích cách thức giao lưu như thế này, điều này có nghĩa là cô được tiếp xúc với nhiều bài toán khó và tự giải quyết nó một mình, còn các bạn cùng nhau giúp cô sàng lọc ra những bài khó.

Tự học, thảo luận đề, tự học, thảo luận đề.

Hai tháng qua đi thật nhanh, cuối tháng mười hai, Lâm Tiếu và các bạn của đội tuyển tỉnh cùng nhau ngồi lên tàu hỏa đi đến thành phố xa xôi phía nam, Phúc Châu, nơi sẽ tổ chức vòng chung kết quốc gia năm nay.

Đoàn tàu đi thẳng về phía nam, càng đi về phía nam càng ấm áp, Lâm Tiếu lần lượt cởi bỏ quần áo mùa đông.

Chiếc áo khoác lông vũ vừa dày vừa nặng là thứ đầu tiên không mặc nổi nữa, sau đó là chiếc áo len trên người cũng quá nóng, còn chiếc khăn cáo mà Lâm Tiếu quấn quanh cổ khi ra ngoài nữa thì khỏi phải nói.

Lâm Tiếu gấp quần áo gọn gàng và đặt chúng vào vali.

Thầy Lý là người dẫn dắt đội, ngoài ra còn có một cô giáo họ Vương đi cùng, trước khi xuống xe nhắc nhở học sinh thu dọn hành lý: “Đừng để quên trên tàu.”

Lâm Tiếu xách theo hành lý, khoác ba lô xuống tàu hỏa, cuối tháng mười hai được nhìn thấy cây xanh khắp nơi.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 416: Chương 416



Đang là mùa đông nhưng hai hàng cây bên đường vẫn chưa trụi cành, lá vẫn xanh mơn mởn như đang vào hè. Điều này làm nhóm học sinh lần đầu tiên đến thành phố phía nam của tổ quốc cảm thấy rất mới lạ.

Lần trước khi Lâm Tiếu đi du lịch ở Hải Nam, cô cũng đã từng thấy một mùa đông xanh tươi như vậy, nhưng dù đây không phải lần đầu thì cô vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.

“Trình Tư Hành, sao em lại mặc đồ mùa thu?” Thầy Lý gọi tên một cậu bạn trong nhóm, cũng là học sinh của trường trung học số một, là một trong những học sinh thường xuyên chạy xuống từ lầu trên để gặp Lâm Tiếu thảo luận bài tập vào giờ ra chơi.

Trình Tư Hành đỏ mặt, cậu ấy đang mắc một chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hoạ tiết khá trẻ con, phía trên có hình cún con mèo con. Cậu ấy đã học cấp ba rồi nhưng mẹ vẫn may quần áo trẻ con cho cậu ấy.

Bình thường Trình Tư Hành không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao áo mùa thu cũng chỉ được mặc bên trong, không ai nhìn thấy cả. Không ngờ mùa đông của thành phố mà cậu ấy đến để tham gia trận chung kết toàn quốc lần này lại nóng như vậy, không mặc được áo bông, cậu ấy chỉ có thể cởi một lớp áo ra, thế là áo mùa thu bên trong đã lộ ra ngoài.

Các bạn học sinh của trường trung học số một đều bật cười khi nhìn thấy Trình Tư Hành lúng túng. Thầy Lý cũng không nhịn được cười, thầy ấy xoa đỉnh đầu sáng bóng của mình, nói: “Để thầy cho em một cái áo sơmi của thầy, không thể mặc đồ mùa thù trong trường thi được.”

Thầy Lý là thầy chủ nhiệm của lớp Trình Tư Hành, cậu ấy không dám mặc áo sơmi của thầy ấy nên vội vàng nói: “Không cần không cần đâu thầy Lý, để em tự mua một chiếc áo sơmi.”

Thầy Lý nhíu mày: “Không có thời gian đâu, chúng ta sẽ đi thẳng từ ga xe lửa đến trường đại học, tới đó thì ở trong ký túc xá của trường, một khi đã vào cổng trường đại học sẽ không ra được nữa. Em định mua ở đâu?”

“Thầy đã cho các em xem dự báo thời tiết, nói mang quần áo mỏng, sao em lại không mang theo?” Thầy Lý lắc đầu.

Trình Tư Hành nhăn mặt: “Cha mẹ của em không tin mùa đông ở đây lại ấm như vậy.”

Thật ra cả nhà cậu ấy đã xem dự báo thời tiết, nhiệt độ ngày nào cũng từ mười bảy đến hai mươi lăm độ. Trình Tư Hành đã nói thẳng là nếu nhiệt độ chỉ hai mươi lăm độ thì mặc một chiếc áo sơmi là được, thậm chí cậu ấy có thể mặc áo ngắn tay. Nhưng cha mẹ của Trình Tư Hành rất cố chấp: “Dù sao đi nữa thì mùa đông vẫn là mùa đông. Hai mươi lăm độ của mùa đông không giống hai mươi lăm độ của mùa hè, hai mươi lăm độ của mùa đông vẫn lạnh lắm.”

Trình Tư Hành trợn mắt: “Đều là hai mươi lăm độ cả mà, nhiệt độ giống nhau cả thôi.”

“Vậy con thử nói xem một cân sắt với một cân bông, cái nào nặng hơn.”

Cha của Trình Tư Hành buột miệng nói: “Đương nhiên là một cân sắt nặng hơn.”

Mẹ của Trình Tư Hạnh trợn mắt: “Một cân sắt và một cân bông nặng như nhau, nhưng hai mươi lăm độ mùa đông vẫn lạnh hơn hai mươi lăm độ mùa hè.”

Mẹ của Trình Tư Hành kiên quyết nói rằng phải mặc một chiếc áo mùa thu thêm một chiếc áo bông vào tiết trời hai mươi lăm độ mùa đông, thế nên đã giúp con sắp xếp hành lý, bây giờ Trình Tư Hành chỉ có thể mặc chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hình cún con trong xấu hổ.

Sau khi Trình Tư Hành kể lại quá trình sắp xếp hành lý của mình một cách thật sinh động, các bạn học sinh của trường trung học số một đều cười nghiêng ngả. Các bạn của những trường khác mới quen biết Trình Tư Hành gần đây nên không dám cười quá lớn, nhất là các bạn nữ, phải vừa che miệng vừa nhịn cười.

Cuối cùng có một bạn nữ không nhịn được cười, thế là phát ra một âm thanh rất giống tiếng đánh rắm.

Bạn nữ sợ ngây người.

“Tớ, tớ không có, tớ không có.”

Mọi người đều biết chuyện nhưng vẫn cười ầm lên. Thầy Lý và đi theo mọi người cũng cười đau cả bụng. “Các em đúng là.”

Cuối cùng, một bạn nam khác cho Trình Tư Hành mượn một chiếc áo sơmi để mặc, vấn đề đã được giải quyết xong. Trình Tư Hành chạy mấy bước ra ngoài, quay người đi, cởi áo mùa thu ra rồi tròng áo sơmi vào, các bạn nữ vô tình nhìn thấy cảnh này vội vàng quay đầu đi.

“Được rồi, đi thôi.” Thầy Lý và thầy Vương cho mọi người lên xe, xe tới đón họ không phải là xe đưa đón mà là xe buýt.

Hôm nay xe buýt được dùng để đón học sinh dự thi, tài xế đã cất tấm biển “xe số 10” ở đằng trước vào xe, nhưng lúc đi qua trạm xe buýt vẫn có hành khách vẫy tay.

Một vấn đề của xe buýt là hàng ghế trên không đủ, chỉ có hàng sau và hai bên sườn xe. Ngoài mười lăm người trong đội tuyển tỉnh của Lâm Tiếu, chiếc xe còn đón thêm một đội tuyển tỉnh khác cũng đến ga xe lửa vào lúc đó.

Lúc này Lâm Tiếu mới biết thì ra số lượng thí sinh của mỗi đội tuyển tỉnh không giống nhau.

Đội tuyển tỉnh ngồi cùng xe buýt với Lâm Tiếu có đến hai mươi hai thí sinh.

Lâm Tiếu mở to mắt hỏi thầy Lý: "Tại sao mỗi số thí sinh mỗi tỉnh lại không giống nhau vậy ạ?"

Thầy Lý cười nói: "Năm nào cũng vậy mà. Số lượng thí sinh mỗi tỉnh không giống nhau, trình độ của các tỉnh cũng không giống nhau, số lượng của thí sinh mỗi đội tuyển sẽ phụ thuộc vào thành tích của năm trước."

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được biết chuyện này.

Vậy chẳng phải là thành tích thi đấu năm nay của mình sẽ ảnh hưởng đến số đàn em của mình trong đội tuyển tỉnh sao?

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình phải thi đấu thật tốt.

Nghe Lâm Tiếu nói vậy, một bạn học trong trường trung học số một cười nói: "Là đàn em của tụi chị, là đàn anh đàn chị của em."

Đa số học sinh trong đội tuyển tỉnh đều đã học lớp mười hai, chỉ có Lâm Tiếu mới học lớp mười. Đội chủ lực của đội tuyển tỉnh năm sau là học sinh đang học lớp mười một bây giờ, cũng chính là đàn anh đàn chị của Lâm Tiếu.

"Hả?" Các bạn không phải học sinh của trường trung học nghe tò mò nhìn Lâm Tiếu, dáng người Lâm Tiếu khá cao trong nhóm học sinh nữ, các bạn trong đội tuyển tỉnh khác cứ tưởng ai cũng đã học lớp mười hai, nghe thế mới biết có thể tuổi Lâm Tiếu vẫn còn khá nhỏ.

Lúc này mọi người mới chú ý tới gương mặt của Lâm Tiếu, nếu không nhìn dáng người mà chỉ nhìn mặt thì đúng là trông Lâm Tiếu rất non nớt.

"Mọi người thử đoán xem năm nay Lâm Tiếu bao nhiêu tuổi." Trình Tư Hành đưa ra một câu đó, cậu ấy không để mọi người đoán lớp mà đoán tuổi luôn.

Đa số học sinh trong đội tuyển tỉnh đều đã mười tám tuổi, cũng có người mười bảy. Nhưng nếu đã biết Lâm Tiếu đang học lớp mười, đương nhiên là mọi người sẽ đoán nhỏ hơn: "Mười sáu tuổi."

Trình Tư Hành lắc đầu.

"Mười lăm tuổi à?"

Trình Tư Hành vẫn lắc đầu.

"Mười bốn tuổi." Có người nói ra đáp án, nhưng người này không phải là học sinh của trường trung học số một là là học sinh cấp ba của thành phố bên cạnh.

"Đúng rồi." Trình Tư Hành búng tay, những người mới biết số tuổi của Lâm Tiếu đều kêu lên ngạc nhiên.

"Nhưng mà sao cậu biết được?" Trình Tư Hành khó hiểu nhìn bạn nữ tỉnh khác này.

"Tớ đã biết Lâm Tiếu từ lâu rồi, tớ có một đứa em gái họ bằng tuổi với Lâm Tiếu. Từ lúc nhìn thấy Lâm Tiếu trong cuộc thi Hoa Cup trên TV, nó đã bắt đầu hâm mộ Lâm Tiếu."

Thế nên bạn nữ cũng đã chú ý tới thiên tài toán học nhỏ hơn mình vài tuổi này, không ngờ Lâm Tiếu lại có thể đuổi kịp và vượt qua kỳ thi để tiến vào đội tuyển tỉnh cùng năm với cô ấy.

Gương mặt Lâm Tiếu đỏ lên, không ngờ mình lại có "fans" sớm như vậy, thậm chí đã chú ý tới cô nhiều năm rồi. Lâm Tiếu thấy mình chỉ là một học sinh bình thường, thế mà lại được người ở cách xa mình âm thầm chú ý.

Bạn nữ cười với Lâm Tiếu, rồi nói: "Đội tuyển tỉnh của tụi chị đều lớn hơn em mấy tuổi, rất nhiều người chưa được nghe về em. Nếu như em vào đội tuyển tỉnh với những người cùng độ tuổi với em thì người biết em sẽ nhiều hơn."

Trong lớp toán hỏa tiễn của cô em họ có khá nhiều bạn học biết Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu hít hà một hơi, may là cô đã nhảy lớp.

Điều kiện của trường đại học mà họ dừng chân khá tốt, phòng ký túc xá nữ có ba giường đôi cho sáu người, còn là ký túc xá mới và hiện đại, vừa được xây xong, giảng viên và sinh viên của trường còn chưa được ở.

Khuyết điểm là trong phòng có mùi sơn thoang thoảng.

Nhưng khi đặt cùng ưu điểm là sạch sẽ gọn gàng thì Lâm Tiếu và các bạn học đều cảm thấy mùi sơn này không là vấn đề gì cả.

Nhất là khi sau khi các cô và các bạn nam trò chuyện, biết trước đó ký túc xá nam đã có người ở rồi, quét dọn thế nào cũng không sạch được, còn tìm thấy rất nhiều rác trong góc ký túc xá, thậm chí có cả mấy đôi vớ thúi chưa giặt.

Các bạn nữ cảm thấy may mắn vì mình được ở trong ký túc xá mới.

Nhưng các cô vẫn lo lắng mùi sơn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, mọi người bàn bạc với nhau, quyết định buổi tối sẽ mở cửa số, dù sao mở cửa sổ ban đêm cũng không lạnh lắm.

Ban ngày khi rời khỏi ký túc xá, các cô không chỉ mở cửa sổ mà còn bật quạt trần trên nóc ký túc xá, quạt trần quay cả ngày có thể giúp thông gió.

Lần tham gia trận chung kết toàn quốc này, không tính thời gian đi đường, Lâm Tiếu phải ở trong trường đại học năm ngày liền.

Trận chung kết được mô phỏng theo IO, tổ chức trong hai ngày. Mỗi ngày sẽ có ba câu hỏi, thời hạn là bốn tiếng rưỡi.

Trước khi thi, Lâm Tiếu còn phải tham gia buổi lễ khai mạc, nghe giáo sư toán học phát biểu.

Bài phát biểu của giáo sư toán học rất uyên bác, nhưng Lâm Tiếu thấy thời gian được sắp xếp không hợp lý lắm, đáng ra nên sắp xếp sau khi thi. Trước khi thi, mọi người làm gì có tâm trạng nghe giáo sư nói gì, trong đầu chỉ có kỳ thi sắp tới.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 417: Chương 417



Lâm Tiếu là một trong số ít học sinh nghiêm túc nghe giảng. Thầy Lý và thầy Vương cũng đoán được mọi người hoàn toàn không có tâm trạng nghe, nên đã nghiêm túc ghi chép lại, nhớ kỹ nội dung bài phát biểu, sau khi về trường sẽ in ra cho mỗi bạn học sinh một bản để phát triển tư duy và nâng cao kiến thức, rất có ý nghĩa.

Còn những lời đồn vô căn cứ rằng trong đề thi ngày mai của trận chung kết sẽ có đề bài giống với bài phát biểu thì thầy Lý và thầy Vương đều thấu không đáng tin. Có thể đây là tin đồn bậy, cũng có thể là ai đó đã lan truyền để làm người khác bối rối.

"Buổi tối phải ngủ cho ngon, các bạn nữ có chuyện gì thì tới gõ cửa phòng cô Vương, các bạn nam thì tìm thầy, các e`m nhớ kỹ số phòng của thầy cô đi."

Buổi tối trước ngày thi, thầy Lý và cô Vương để mọi người được nghỉ ngơi thật tốt.

Mọi người đã chuẩn bị hai ba năm vì trận chung kết này, nếu tính cả thời gian học trước khi lên cấp ba thì quá trình này đã kéo dài rất nhiều năm rồi.

Thời gian mà Lâm Tiếu bỏ ra cho năm nay ít hơn mọi người nên tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn mọi người một chút. Tối đó sau khi rửa mặt, cô chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng mãi đến sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng động khi rời giường của các bạn học.

Lâm Tiếu lười biếng duỗi eo, rất nhanh đã tỉnh hẳn, cô dùng bậc thang để leo xuống dưới, cùng các bạn đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau đó là ăn bữa sáng không có gì nổi bật. Vì cô Vương đã dặn phải hạn chế ăn món chính để không bị mệt, Lâm Tiếu chỉ ăn một trái trứng gà và một cái màn thầu và bánh bao nhân. Cô phải nén đau lòng mà bỏ lại phần vỏ ngoài của bánh bao, thật ra cô thấy vỏ ngoài của bánh bao ngon hơn nhân bánh bao nhiều.

Lâm Tiếu đi theo nhóm đến trước cửa phòng thi ở khu dạy học, sau khi xếp hàng và được thầy cô giám thị kiểm tra, Lâm Tiếu đi vào phòng thi của trận chung kết toàn quốc.

Học từ nhỏ đến bây giờ, Lâm Tiếu có được kinh nghiệm thi cử và thi đua phong phú.

Thi viết, thi vấn đáp, đấu đội, thi đấu phát sóng trực tiếp trên TV... Trong tất cả những trận đấu từng tham gia, thì kỳ thi hai ngày nay là cuộc thi có thời gian dài nhất.

Trận đấu bốn tiếng rưỡi, không chỉ khiêu chiến trí nhớ mà còn có thể lực và sức chịu đựng.

Sau khi Lâm Tiếu xem xong đề bài trận chung kết, xác định đó cũng là đề bài khó nhất mình gặp được trong lúc thi đấu.

Mặc dù bình thường cô cũng luyện tập rất nhiều đề bài có độ khó tương đương, nhưng đây lại là lần đầu tiên thật sự gặp được đề bài khó như thế ở địa điểm thi đấu, nhận ra điều này lại khiến Lâm Tiếu bắt đầu thấy hơi hưng phấn.

Cô ý thức được mình đang trải qua một cuộc tuyển chọn có một không hai, không có những đề bài mà những học sinh bình thường có thể làm được, không có bất cứ đề nào như thế, đề nào cũng là đề khó mang tính khiêu chiến cao, mỗi đề đều có cái khó mà các bạn từng cầm tới hỏi bài cô.

Lâm Tiếu hưng phấn cắm đầu vào đề bài, cô còn nhớ mình đang tham gia một trận đấu quan trọng, tự nhắc nhở bản thân rằng mình nên nghiêm túc thực hiện.

Cô hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại, sự hưng phấn trong đầu chỉ còn hơi lăn tăn. Đối mặt với đề bài thế này, cuối cùng Lâm Tiếu cũng không cách nào đè nén được sự phấn khích trong lòng, cũng may dường như chút xíu hưng phấn ấy không có hại gì, ngược lại còn khiến đầu óc cô nhanh nhẹn hơn ngày thường.

Thời gian bốn tiếng rưỡi để giải ba đề bài, vậy thì trung bình mỗi đề có thời gian một tiếng rưỡi.

Đối với Lâm Tiếu thì thời gian như vậy vẫn khá đầy đủ, có một đề cô còn nghĩ ra được hai cách giải. Nhưng trước khi đặt bút, cô nhớ lại lời nhắc nhở của cô giáo Dương, trong cuộc thi quan trọng chỉ viết cách giải mà mình thấy chắc chắn nhất, tránh chuyện viết hai cách giải nhưng một trong hai cách đó lại có sai sót dẫn tới mất điểm.

Nhưng đương nhiên nghĩ ra được hai cách giải cũng là chuyện rất tốt, Lâm Tiếu không viết vào bài thi mà viết cách giải thứ hai vào giấy nháp, nó cũng tương đương với một cách khác để kiểm tra lại.

Nếu đáp án của cách thứ hai giống với cách thứ nhất, vậy thì chứng tỏ cách thứ nhất cũng chính xác.

Bốn tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, trong cuộc thi lần này, Lâm Tiếu không hề cảm thấy chán như những cuộc thi bình thường, cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào.

Cuộc thi lần này khiến cô luôn bị vây trong trạng thái hồi hộp và hưng phấn, mãi đến khi nộp bài thi, ra khỏi địa điểm thi thì Lâm Tiếu mới phát hiện bụng của mình đang kêu lên không ngừng.

Cô hoàn toàn không biết nó bắt đầu kêu từ bao giờ, cũng may tiếng không lớn, hy vọng không làm ảnh hưởng đến bạn học bên cạnh trong trường thi.

Lâm Tiếu và các bạn trong đội tuyển tỉnh không thi cùng một nơi, cô ra khỏi tòa nhà giảng đường, đi về phía địa điểm tập hợp mà thầy Lý và cô giáo Uông đã hẹn trước, dưới cây đại thụ thứ hai nằm bên phải cổng tòa nhà giảng đường.

Thầy Lý đang đứng hút thuốc dưới tàng cây, thấy Lâm Tiếu đi tới thì vội vàng dập tắt điếu thuốc: "Thế nào rồi?"

Lâm Tiếu: "Em thấy khá tốt!"

Thầy Lý nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi!"

"Tới đây, nói thầy nghe đề thi gồm cái gì?"

Trong những kỳ thi bình thường, từ đầu kỳ thi, các giáo viên đã nhận được bài thi trước rồi. Còn trận chung kết lại vô cùng nghiêm túc, mỗi thí sinh một đề thi, giáo viên dẫn đội cũng không lấy được đề thi dự phòng, mãi đến khi các thí sinh ra khỏi trường thi, thì thầy Lý vẫn chưa biết được các học sinh thi đề bài gì.

Lâm Tiếu nhớ rõ rành mạch ba đề bài, cô nói lại cho thầy Lý theo thứ tự, thầy Lý vội vàng cầm sổ ghi chép lại.

Lúc này, các bạn học cũng lục tục ra khỏi trường thi, thầy Lý tạm thời dừng ghi đề, nhưng cũng không hỏi thăm mọi người xem tình hình thi thế nào như lúc nãy hỏi Lâm Tiếu, không phải trạng thái tâm lý của học sinh nào cũng tốt như Lâm Tiếu, dù sao ngày mai vẫn còn một cuộc thi mà.

Bạn học nào chủ động nói ra hôm nay mình thi thế nào thì thầy Lý sẽ lắng nghe, cổ vũ hoặc an ủi vài câu. Còn học sinh nào không chủ động nhắc tới thì thầy Lý cũng không hỏi, bây giờ không phải lúc sốt ruột để biết những chuyện này.

"Đi thôi, tới nhà ăn ăn cơm." Thầy Lý xây dựng một bầu không khí thoải mái trong đội ngũ.

Mặc kệ là thật sự thoải mái giống như Lâm Tiếu, hay là trong lòng đang sầu lo, thì bụng tất cả mọi người đều đang kêu vang. Trải qua bốn tiếng rưỡi khiêu chiến song song trí nhớ và thể lực, bạn học nào cũng cần được bổ sung năng lượng gấp.

Thầy Lý và cô giáo Uông làm giáo viên cấp ba nhiều năm như vậy rồi, rất hiếm khi phải nhọc lòng như thế này, ngồi cạnh nhắc nhở các bạn học đang ăn ngấu nghiến: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng, coi chừng nghẹn."

"Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá sẽ không cảm thấy no, coi chừng ăn no quá hư dạ dày đấy."

Thầy Lý và cô giáo Uông dặn dò hết những gì mà mình có thể nhớ ra được: "Hôm nay thi xong rồi thì đừng nghĩ tới nó nữa, điều chỉnh tốt trạng thái để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai."

"Sau khi về ký túc xá cũng đừng so đáp án, ai cũng không được thảo luận xem ba đề bài hôm nay làm như thế nào, để ngày mai thi xong rồi hẵng nghĩ sau, đến lúc đó thầy cô và các em sẽ thảo luận cùng nhau."

Lâm Tiếu vui vẻ nhìn thầy cô, bởi vì "lệnh cấm so đáp án" của thầy cô, mà sau buổi thi lần này cô sẽ không phải chịu nỗi khổ bị các bạn đuổi theo so đáp án. Ngày thường các bạn học rất thích tìm Lâm Tiếu để so đáp án, mà Lâm Tiếu không thích so đáp án lại là lựa chọn hàng đầu mà các bạn muốn so!

Cuộc thi hôm sau không khác gì ngày đầu tiên, Lâm Tiếu quen cửa quen nẻo hoàn thành cuộc thi bốn tiếng rưỡi.

Ra khỏi tòa nhà giảng đường, được cô giáo Uông nhét cho một viên chocolate dưới cây đại thụ.

Lâm Tiếu mừng rỡ bóc giấy gói kẹo ra, nhét chocolate vào miệng, mùi vị thơm ngon tan ra trong miệng, cô nói mà giọng hơi ngọng: "Cảm ơn cô giáo Uông."

Cô giáo Uông cười: "Hôm qua đã tính mang chocolate tới cho các em rồi, nhưng cuối cùng lại quên mất, hôm nay mới mang tới đây."

Mỗi một bạn học ra khỏi trường thi đều nhận được chocolate yêu thương của cô giáo Uông, có điều miệng đều ăn chocolate giống nhau, nhưng có người cảm thấy ngọt, cũng có người cảm thấy đắng.

Trận chung kết hai ngày đã kết thúc, có người vui nhưng cũng có người buồn.

Ngày hôm qua Lâm Tiếu đã hưởng thụ đãi ngộ không phải so đáp án, nhưng thời hạn có hiệu lực chỉ có một ngày, hôm nay đã mất tác dụng rồi. Hôm nay thầy Lý không chỉ bảo Lâm Tiếu nhớ lại đề bài, mà còn hỏi Lâm Tiếu có thể chép các bước giải đề của mình ra hay không.

Dưới ánh mắt mong ngóng của thầy Lý, đương nhiên Lâm Tiếu không thể nói không rồi.

Trình Tư Hành tranh thủ đãi ngộ cho Lâm Tiếu: "Thầy Lý ơi, thầy bảo Lâm Tiếu viết nhiều đề như vậy thì phải mời Lâm Tiếu ăn cơm chứ!"

Lâm Tiếu lập tức gật đầu thật mạnh, tặng cho Trình Tư Hành một ánh mắt cảm ơn.

Thầy Lý nở nụ cười: "Được, vậy tối hôm nay thầy khao!" Thầy Lý muốn mời tất cả bạn học trong đội tuyển tỉnh ăn cơm, đồng thời không thèm khách sáo mà bảo tất cả bạn học viết lại các bước giải đề của mình, nếu đã khao một bữa, vậy thì dứt khoát cho tất cả viết.

Đề bài trận chung kết, một mình thầy Lý không thể giải ra hết trong vòng bốn tiếng rưỡi được, nhưng lấy được các bước giải đề của mười lăm học sinh, đánh giá đáp án của học sinh là đúng hay sai, tiến hành tự chấm điểm là không thành vấn đề.

Ánh mắt thầy Lý dừng lại trên đáp án mà Lâm Tiếu viết ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phấn khích, Lâm Tiếu đều làm rất khá bài thi hôm qua và cả hôm nay!

Đánh giá của thầy Lý là chính xác, sau khi trận chung kết kết thúc, đội tuyển tỉnh lên đường quay về. Mấy ngày sau, thành tích trận chung kết được công bố.

Lâm Tiếu giành được giải nhất cấp quốc gia.

Hơn nữa còn vào đội tập huấn quốc gia có tổng cộng sáu mươi người trên cả nước.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 418: Chương 418



Lúc biết tin tốt Lâm Tiếu tiến vào đội tập huấn quốc gia thì Lâm Dược Phi đang ở công trường.

Khu vực công cộng và khu vực xanh hóa của khu nhà ở thương mại tiêu tốn rất nhiều công sức, Lâm Dược Phi mời riêng một nhân tài về vườn cây cảnh đến để hỗ trợ thiết kế, hiện tại trong nước còn quá ít nhân tài về phương diện này, muốn vừa đẹp vừa thực dụng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Sau khi tòa nhà hoàn thành kết cấu, kế tiếp là đến cấu trúc bên ngoài, công trình khu vực công cộng và khu vực xanh hóa phải mất gần một năm mới hoàn thành. Cuối cùng cũng có hy vọng hoàn công trước Tết Nguyên Đán năm nay, Lâm Dược Phi chuẩn bị trước rất nhiều pháo, tính đốt pháo ăn mừng lúc khu nhà ở thương mại hoàn công.

Sau đó nghe nói em gái vào đội tập huấn quốc gia, Lâm Dược Phi hưng phấn nên đốt hết luôn đống pháo đã chuẩn bị ở trên sân thượng của khu chung cư mới!

Bùm bùm... Bùm bùm...

Lâm Dược Phi chuẩn bị rất nhiều pháo, đốt trên sân thượng xấp xỉ nửa tiếng.

Tất cả mọi người trong đội thi công đều dừng lại ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, thấy có một người đứng trên đó quơ tay múa chân, sao trông giống... Ông chủ thế nhỉ?

"Sao lại đốt pháo thế? Tôi còn chưa trải xong thảm cỏ chỗ này mà, ít nhất phải ba ngày nữa..."

"Hôm nay hoàn công rồi sao? Tôi nhớ hôm nay không phải ngày hoàn công mà?"

Lâm Dược Phi đốt pháo trên sân thượng nửa tiếng, hào hứng hưng phấn quay về nhà. Để lại Tiểu Hứa phải đi giải thích khắp nơi: "Không phải, vẫn chưa hoàn công, tiếp tục làm dựa theo kế hoạch đã lập lúc trước."

"Không không không, đốt pháo không phải vì hoàn công, mà là vì... Vì lý do cá nhân của ông chủ."

Khu nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố sắp tới ngày hoàn công, còn đốt pháo nửa tiếng trên sân thượng, dù là bên nào cũng cho rằng khu nhà ở thương mại bắt đầu bàn giao rồi. Các kênh truyền thông ở địa phương cũng giật mình, rất nhiều tòa soạn và radio, đài truyền hình đến hỏi thăm xem có phải nhà ở thương mại đã được bàn giao lại hay không.

Chuyện này không phải một trợ lý như Tiểu Hứa có thể ứng phó được, Tiểu Hứa túm ông chủ sắp bay lên trời về, để ông chủ tự dọn dẹp chiến trường mà mình gây ra.

Lâm Dược Phi vừa giải thích, vừa không nhịn được khoe thành tích thi toán học đáng kiêu ngạo của em gái nhà mình.

Tiểu Hứa thấy ông chủ cứ giả vờ lơ đãng nhắc tới "giải nhất cấp quốc gia", "đội tập huấn quốc gia", "cả nước chỉ có sáu mươi người", "năm nay em gái tôi chỉ mới mười bốn"... Không nhịn được mà lắc đầu ngao ngán.

Ông chủ cứ "không phân biệt công tư" thế này, Tiểu Hứa thấy hơi lo lắng, uyển chuyển nhắc nhở ông chủ cần bình tĩnh lại một chút.

Nhưng sau đó chuyện này phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của Tiểu Hứa.

Không biết trong lúc truyền tin tức xảy ra đường rẽ gì, mà đột nhiên xuất hiện một lời đồn về khu nhà ở thương mại mà công ty bọn họ xây dựng.

Khu nhà ở thương mại còn chưa hoàn công bàn giao lại, nhưng tại sao đã đốt pháo rồi? Là vì tìm được một đại sư xem giờ lành hoàng đạo.

Đốt pháo trong giờ lành hoàng đạo này sẽ khiến cả tòa nhà thịnh vượng, nhất là vượng sự nghiệp và việc học!

Đại sư mà ông chủ Lâm mời vô cùng khó lường, từ rất nhiều năm trước anh đã mời đại sư này xem cho rồi. Nếu không tại sao một người trẻ tuổi như Lâm Dược Phi có thể làm ông chủ của một công ty kiến trúc cơ chứ? Em gái ở nhà cũng học vô cùng giỏi, nhận các giải lớn cấp quốc gia đến mỏi tay! Đều là nhờ công của vị đại sư này!

Tin này lan ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc, tất cả mọi người xung quanh đều nói như vậy, hơn nữa tất cả còn mang vẻ mặt rất tin tưởng không nghi ngờ gì.

Lần đầu tiên Tiểu Hứa nghe được tin này thì không cho là đúng, cảm thấy nhất định là nhầm rồi, tìm đại sư xem giờ lành hoàng đạo hồi nào chứ? Rõ ràng là sau khi ông chủ nghe nói em gái tiến vào đội tập huấn quốc gia thì sướng điên lên, lập tức leo lên sân thượng đốt pháo thì có!

Nhưng sau đó Tiểu Hứa nghe cách nói này lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, mọi người xung quanh đều hỏi anh ta xem đại sư của Lâm Dược Phi là ai. Khiến Tiểu Hứa cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự có một vị đại sư như thế sao?

Tiểu Hứa không nhịn được đi hỏi Lâm Dược Phi, sau khi Lâm Dược Phi nghe xong thì cười ha ha: "Sao cậu cũng tin thế?"

Nhưng lời đồn này phát triển được như thế, đúng là cũng vì Lâm Dược Phi chưa từng phủ nhận nó.

Lâm Dược Phi đã phát hiện từ sớm, lời đồn này có lợi cho mình chứ không có hại chỗ nào cả.

Khu nhà ở thương mại đầu tiên trong thành phố, người mua là nhóm người giàu lên đầu tiên, mà người càng giàu thì càng để ý chuyện phong thủy. Ban đầu rất nhiều người có tiền muốn mua tiểu khu này đã nghĩ đến chuyện tìm đại sư đến xem phong thủy, bây giờ nghe nói Lâm Dược Phi đã tính trước rồi, phong thuỷ của khu chung cư vừa vượng sự nghiệp vừa vượng việc học, vậy còn gì phải do dự nữa?

Chính Lâm Dược Phi cũng mua hai căn trong khu chung cư này đấy!

Còn chuyện đại sư Lâm Dược Phi mời tới có linh hay không, cái này còn cần phải nói sao? Có bao nhiêu người có thể gây dựng sự nghiệp lớn như vậy khi còn trẻ tuổi chứ, lại có bao nhiêu người có thể tiến vào đội tập huấn quốc gia?

Kẻ có tiền để ý nhất hai điều là sự nghiệp của mình và giáo dục con cái.

Có ví dụ như thế bày trước mắt, trước khi khu chung cư hoàn công và bàn giao, nhận được sự chú ý và độ nổi tiếng trước nay chưa từng có.

Trước kia phải lo lắng vấn đề "bán căn hộ cho ai", bây giờ vấn đề cần lo cũng là "bán căn hộ cho ai", vì số người muốn mua căn hộ còn nhiều hơn số lượng căn hộ.

Cho dù khu nhà ở thương mại thứ hai, khu nhà ở thương mại thứ ba đã bắt đầu quy hoạch xây dựng, nhưng khu nhà ở thương mại đầu tiên mà Lâm Dược Phi xây dựng vẫn trở thành sự lựa chọn hàng đầu.

Giữa làn sóng rầm rộ sôi nổi này, Lâm Dược Phi vẫn vô cùng nhàn nhã như trước.

Anh chỉ lo chuyện xây nhà, không lo chuyện bán nhà.

Sau khi công trình hoàn công thì chẳng còn chuyện gì liên quan tới anh nữa.

Đương nhiên, đợt dậy sóng này cũng có lợi với anh, khu nhà ở thương mại đầu tiên mà anh xây dựng hưng thịnh như thế, sau này muốn nhận công trình cũng dễ dàng hơn.

Gần đây, Lâm Dược Phi không cần tăng ca ngày nào cả, vừa tới giờ tan tầm đã chạy về nhà. Cách lúc ăn Tết còn khoảng một tháng, mà Lâm Dược Phi đã về quê đón bà ngoại từ sớm.

Bà ngoại vốn không ngờ lại sớm thế này: "Bây giờ mới vào tháng chạp thôi mà..."

Lâm Dược Phi: "Bà ngoại còn không tới là không kịp đâu!"

Bà ngoại: "Không kịp cái gì cơ?"

Lâm Dược Phi: "Không kịp nhìn tận mắt cảnh giáo viên Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh tranh giành Tiếu Tiếu như thế nào!"

Giọng của bà ngoài ở đầu bên kia điện thoại lập tức cao lên tám quãng: "Chừng nào thì cháu tới đón bà? Bà soạn đồ ngay đây! Hôm nay cháu tới đón bà có kịp không?"

Bà ngoại lập tức còn sốt ruột hơn cả Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi nói: "Hôm nay không tới kịp đâu ạ, trời tối không nên chạy xa, ngày mai nhé, sáng sớm mai cháu xuất phát."

Bà ngoại ở đầu bên kia điện thoại dặn dò tỉ mỉ: "Hôm nay bà sẽ soạn sẵn hành lý, ngày mai cháu xuất phát sớm một chút nhé! Nếu cháu không rảnh thì bảo Tiểu Hứa lái xe tới đón bà."

Lâm Dược Phi bảo bà ngoại cứ yên tâm: "Cháu sẽ tới quê trước giờ cơm trưa mà."

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu tan học về nhà đã nhìn thấy bà ngoại ở nhà rồi, cô mừng rỡ ôm lấy bà ngoại.

Bà ngoại quan sát Lâm Tiếu: "Cao hơn rồi! Nhưng có phải là gầy hơn trước đúng không?"

"Mau mau mau, kể cho bà ngoại nghe xem Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh tranh giành cháu như thế nào? Cháu muốn vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh?"

Bà ngoại vừa dứt lời, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đã kêu lên cùng lúc: "Mẹ/ bà ngoại, không phải đã kể một lần rồi sao?"

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đã kể cho bà ngoại Lâm Tiếu nghe một lần về chuyện Lâm Tiếu đạt giải nhất cấp quốc gia, chuyện xảy ra sau khi tiến vào đội tập huấn quốc gia cũng được kể rõ ràng tỉ mỉ. Nhưng bà ngoại trừng mắt nhìn hai người một cái, nói: "Sao mà giống nhau được! Bà muốn nghe chính miệng Tiếu Tiếu kể cho bà nghe!"

Lâm Tiếu ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, kể một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi mình vào đội tập huấn quốc gia, thật ra từ lúc cô biết tin tốt này tới nay còn chưa vượt quá hai ngày, vậy mà anh trai đã dùng tốc độ nhanh nhất để đón bà ngoại từ quê lên.

Tốc độ nhanh hơn là giáo viên tuyển sinh của các trường đại học, bắt đầu từ ngày có danh sách của đội tập huấn, Lâm Tiếu đã nhận được điện thoại của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc... Tổng cộng là năm trường đại học.

Ban đầu, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh gọi điện thoại tới đây, giáo viên tuyển sinh còn không biết Lâm Tiếu bao nhiêu tuổi. Sau khi biết tuổi của Lâm Tiếu thì giáo viên tuyển sinh đã đổi người, thành giáo viên tuyển sinh của lớp thanh thiếu niên.

Sau đó có thêm lớp thanh thiếu niên của những trường đại học khác, tất cả đều gọi điện thoại cho Lâm Tiếu. Chỉ là những trường đại học như Đại học Giao thông Tây An, Đại học Đông Nam, giáo viên tuyển sinh chỉ gọi một cú điện thoại rồi thôi, thái độ cũng không nhiệt tình lắm, cứ như đã đoán trước được Lâm Tiếu sẽ không chọn trường của bọn họ vậy.

Chỉ có ba trường đại học là thái độ nhiệt tình nhất, vẫn luôn cố gắng tranh thủ, bao gồm Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh và Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.

Đúng là phạm vi lựa chọn bây giờ của Lâm Tiếu nằm trong ba trường đại học này, dù cô chọn trường nào trong ba trường đại học này, thì cũng đều tiến vào lớp thanh thiếu niên.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 419: Chương 419



Ba trường đại học này, bây giờ vẫn còn tích cực gọi điện thoại cho Lâm Tiếu.

Vào buổi chiều sau ngày tới nhà, bà ngoại đã chính tai nghe được điện thoại mà Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh gọi tới. Chuông điện thoại vừa reo lên là bà ngoại, mẹ và anh trai đã xúm lại đây. Lâm Tiếu tri kỷ nhấn nút mở loa ngoài, để người nhà đều có thể nghe đầu bên kia điện thoại nói gì.

Cuộc gọi đầu tiên là Đại học Thanh Hoa gọi tới, giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa mời Lâm Tiếu đi tham quan trường đại học.

Lâm Dược Phi bên cạnh cô liên tục ra hiệu cho Lâm Tiếu, bảo cô đồng ý đi, mau trả lời là đồng ý đi!

Lâm Tiếu nhìn thoáng qua anh trai, trả lời giáo viên tuyển sinh: "Được ạ, khi nào thế ạ?"

Giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đều mời cô đi tham quan, Lâm Tiếu muốn xếp thời gian hai lần tham quan này cùng nhau, vậy thì cô chỉ cần đến Bắc Kinh một chuyến là đủ rồi.

Mẹ và bà ngoại ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, mặt đối mặt cùng nhau cười ngây ngô.

Vừa cúp điện thoại của Đại học Thanh Hoa thì Đại học Bắc Kinh đã gọi tới. Lúc trước giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh đã đưa lời mời tham quan trường với Lâm Tiếu, lần này lại dùng thêm chiêu mới.

"Lâm Tiếu, đàn chị Dương Ngạn và đàn anh Lương Thành Chu tốt nghiệp trường trung học số một của các em, em có quen không? Bọn họ đều là học sinh tốt nghiệp khóa chín mươi ba, sau khi tốt nghiệp trung học số một thì chọn Đại học Bắc Kinh chúng tôi."

"Dương Ngạn và Lương Thành Chu đều rất ưu tú, Dương Ngạn cũng giống như em vậy, giành được giải thưởng trong cuộc thi Toán Trung học Phổ thông, rồi được cử tới học tại Đại học Bắc Kinh. Còn Lương Thành Chu là học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích thi đại học rất tốt, có thể chọn bất cứ ngành nào ở Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh."

"Chẳng bao lâu nữa là được nghỉ đông rồi, sau khi Dương Ngạn và Lương Thành Chu về nhà đều phải đi thăm thầy cô ở trường trung học số một, đúng lúc các em có thể gặp mặt một lần, tán gẫu xem sao. Các em đều là học sinh của trường trung học số một, chắc là sẽ có tiếng nói chung lắm đây. Để tôi cho em số điện thoại của hai người họ, cũng cho họ số điện thoại của em, đến lúc đó các em hẹn thời gian nhé?"

Lâm Dược Phi ở bên cạnh gật đầu liên tục, không tồi, chiêu này không tồi chút nào.

Giáo viên tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh dẫn đầu bật kỹ năng, mời đàn anh đàn chị cùng trường tiếp viện, tăng tương tác.

Ở Đại học nghỉ đông sẽ sớm hơn so với cấp 3, trước khi nghỉ lễ Lâm Tiếu gặp đàn chị Dương Ngạn và đàn anh Lương Thành Chu.

Lần này hai người trở về trường cũ, đầu tiên là để thăm các thầy cô thời cấp 3, hai là để hoàn thành nhiệm vụ tuyển sinh mà giảng viên Đại học Bắc Kinh giao phó cho họ, kể cho Lâm Tiếu nghe về Đại học Bắc Kinh, về diễn biến tâm lý của chính mình khi đưa ra lựa chọn hồi đó.

Đàn anh đàn chị hẹn trước với Lâm Tiếu là vào tiết tự học buổi chiều họ sẽ đến trường, cô Dương và Lâm Tiếu cùng nhau đứng ở cổng trường Trung học số một đón hai người, trước hẹn mấy phút Dương Ngạn và Lương Thành Chu đã đến cổng trường Trung học số một.

Hai người đứng ngoài cổng trường Trung học số một nghển cổ nhìn lên bên trên tấm băng rôn lớn màu đỏ ghi dòng chữ: “Thông báo tin vui và nhiệt liệt chúc mừng học sinh Lâm Tiếu của trường ta đã giành giải nhất cuộc thi Toán cấp quốc gia, được tuyển vào đổi tuyển quốc gia.”

Dương Ngạn quay đầu lại nhìn Lương Thành Chu: “Đây là thông báo tin vui dài nhất mà tớ từng thấy ở cổng trường Trung học số một. Thông báo tin vui hồi đó của chúng ta không dài đến thế này.”

Lương Thành Chu gật đầu: “Hồi đó thông báo tin vui của tớ là chúc mừng tớ được tuyển vào Đại học Bắc Kinh.”

Dương Ngạn: “Thông báo tin vui của tớ chỉ có một nửa vế trước của câu này, giành giải nhất cuộc thi cấp quốc gia.” Cô xòe tay ra: “Cũng đành thế thôi, tớ không tuyển vào đội tuyển quốc gia.”

Dương Ngạn nhìn Lâm Tiếu: “Bây giờ các em khóa dưới của Trung học số một càng ngày càng giỏi, thật sự đấy em khóa dưới, Lâm Tiếu năm nay em bao nhiêu tuổi? Mười lăm tuổi à?”

“Em mười bốn tuổi.” Lâm Tiếu hai má ửng đỏ, băng rôn ở cổng trường đã treo lên từ rất lâu rồi, Lâm Tiếu cũng quen dần rồi, nhưng mà hôm nay, các đàn anh đàn chị của Đại học Bắc Kinh chỉ vào thông báo tin vui của cô ở cổng trường và bình luận trước mặt cô, điều này vẫn khiến Lâm Tiếu hơi xấu hổ.

“Mười bốn á?” Dương Ngạn khẽ đẩy mũ bóng chày của mình: “Em thật đúng là, em khóa dưới à.”

“Đỉnh của chóp.”

Lương Thành Chu thốt lên: “Chúng ta cũng là học sinh lớp học năm năm, nhưng cũng chỉ mười bảy tuổi mới lên đại học, em mới có mười bốn tuổi đã lên đại học rồi, không dám nghĩ đến, thật không dám nghĩ tới.”

Dương Ngạn càng phải cảm phục là việc Lâm Tiếu đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia: “Ước mơ thời cấp 3 của tớ là được vào đội tuyển quốc gia.” Vì mục tiêu này mà Dương Ngạn đã nỗ lực hết mình suốt ba năm, tiếc là cô còn thiếu một chút năng khiếu, cuối cùng đã phải dừng bước ở giải nhất cấp quốc gia, không có duyên vào đội tuyển quốc gia.

Lương Thành Chu lựa chọn con đường thi đại học này, thời học cấp 2 anh ấy từng tham gia thi đấu, sau khi lên cấp 3 nhận ra rằng bản thân không có thế mạnh để thi đấu. Anh ấy không học lệch, thành tích các môn đều rất xuất sắc, phù hợp với thi đại học hơn, do đó anh dốc hết sức trên con đường thi Đại học, cầu được ước thấy thi đỗ vào trường đại học lý tưởng của bản thân.

Cô Dương thấy Lâm Tiếu và đàn anh đàn chị đứng ở cổng trường bắt đầu nói chuyện liền nhắc ba người: “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Nhóm người bước vào cổng lớn của trường, Dương Ngạn và Lương Thành Chu lại dừng lại trước bảng vinh danh bên trong cổng.

Lâm Tiếu ngại ngùng cúi đầu, bảng vinh danh trong khung kính cũng toàn tên cô, ở góc trên bên trái dán một tấm ảnh thẻ với một nụ cười được phóng to, đằng sau là một văn bản toàn chữ là Lâm Tiếu giới thiệu về kinh nghiệm học tập. Lâm Tiếu viết ba trăm chữ, cô Dương giúp cô mở rộng thành 800 chữ, còn có các thầy cô các môn khác cũng viết thêm một chút.

Lúc này đàn anh và đàn chị trường Đại học Bắc Kinh thực sự cảm thấy rất khó xử.

Đứng trước bảng vinh danh hồi lâu, nhóm người mới tiếp tục đi về phía trước, cô Dương hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm của các em là?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp học năm năm của trường Trung học số một chỉ có vài người, một người một khóa luân phiên hướng dẫn lớp, cô Dương nhẩm tính xem Dương Ngạn và Lương Thành Chu là ở khóa nào là biết ngay chủ nhiệm lớp họ là ai: “Thầy Giang đúng không?”

“Đúng đúng.”, “Vâng, đúng rồi ạ.” Hai người cùng xác nhận.

“Đi, cô đưa các em đến văn phòng của thầy Giang.” Cô Dương đi trước dẫn đường.

Lương Thành Chu hỏi Lâm Tiếu: “Em không có trường đại học nào lý tưởng à? Đại học Bắc Kinh là lý tưởng từ nhỏ đến lớn của anh.”

Lương Thành Chu nhớ lại: “Lớp học năm năm khoá của bọn anh, hôm bắt đầu năm học mới, cô chủ nhiệm bảo mỗi người bọn anh viết trường đại học lý tưởng của bản thân lên một mảnh giấy rồi gấp lại đựng vào lọ thuỷ tinh, đợi năm năm sau khi bọn anh tốt nghiệp cấp 3 thì mở ra xem.”

Cô Dương nghe Lương Thành Chu nói liền cười: “Đúng rồi, thầy Giang rất thích bày trò này, khoá nào thầy ấy cũng làm như thế.”

Lương Thành Chu nói: “Hồi đó tớ viết là Đại học Bắc Kinh. Dương Ngạn, cậu cũng viết là Đại học Bắc Kinh chứ?”

Dương Ngạn lắc đầu: “Không phải, hồi đó tớ viết là Thanh Hoa.”

Lương Thành Chu ngạc nhiên: “Hả?”

Lâm Tiếu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng chị Dương Ngạn chọn Đại học Bắc Kinh ạ?”

Dương Ngạn cười đáp: “Khi chị vừa đến trường Trung học số một viết Đại học lý tưởng thực ra là viết bừa thôi. Lúc đó vừa mới tốt nghiệp tiểu học, đâu có biết trường nào tốt đâu, chỉ nghe mọi người nhắc tới Thanh Hoa Bắc Đại, Thanh Hoa Bắc Đại, Đại học Thanh Hoa nhắc tới trước Đại học Bắc Kinh, chị liền cảm thấy trường Đại học Thanh Hoa tốt hơn Đại học Bắc Kinh nên đã viết là Thanh Hoa.

“Sau đó cũng là sau khi tham gia thi đấu mới dần hiểu về các trường Đại học, Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh tốt hơn, nên chắc chắn là chọn Đại học Bắc Kinh rồi.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh hơn Thanh Hoa ạ?”

Dương Ngạn gật đầu: “Đúng thế, khoa Toán Đại học Bắc Kinh tốt hơn. Bắc Đại mạnh về khoa học tự nhiên, Thanh Hoa mạnh về ngành kỹ thuật.”

“Khoa học tự nhiên và khoa học xã hội Bắc Đại đều tốt hơn, nếu như chọn chuyên ngành kỹ thuật thì chắc chắn phải chọn Thanh Hoa.”

“Quyết định chuyên ngành rồi mới quyết định chọn trường, như thế thì phù hợp hơn.” Dương Ngạn nhìn về phía Lâm Tiếu: “Em muốn chọn chuyên ngành gì?”

Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Toán học.”

Dương Ngạn đáp: “Học Toán thì đến Bắc Đại ”

Cô Dương cười: “Xem ra hôm nay hai em đến đây là do nhiệm vụ rồi.”

Dương Ngạn xua tay: “Không có, không có, thực ra vẫn phải do bản thân Lâm Tiếu.”

“Mặc dù khoa tự nhiên của Bắc Đại tốt, khoa kỹ thuật của Thanh Hoa tốt, nhưng thực ra đều rất tốt. Nếu thích Thanh Hoa thì đến Thanh Hoa học khoa Toán cũng khá là tốt.”

Cô Dương nghe thấy Dương Ngạn nhắc đến Thanh Hoa Bắc Đại: “Thực ra đều tốt cả.” Lại nhìn thấy vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Lâm Tiếu liền thốt lên: “Đúng là phiền não của hạnh phúc mà.”
 
Back
Top Bottom