Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 380: Chương 380



Lữ Tú Anh tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng mà dáng người gầy, người đến trung niên cũng không có phát tướng, bắp chân cũng vừa nhỏ vừa thẳng.

Lần này đổi lại Lữ Tú Anh do dự, Lâm Tiếu phóng khoáng giống như mẹ vừa nãy: “Mua đi, mẹ mang đẹp mà.”

“Được, vậy thì đóng gói lại đi.” Cuối cùng hai mẹ con mỗi người mua một đôi giày, Lâm Tiếu cao hứng nói: “Mẹ, lát nữa chúng ta cùng nhau mang.”

Thứ duy nhất không mua được chính là áo lót nhỏ mặc bên trong của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đã quyết định tự mình làm cho Lâm Tiếu rồi: “Ngày mai mẹ đi chợ mua chút vải bông co dãn, lại mua thêm chút bọt biển, cho con một lớp đệm mỏng.

"Sáng sớm ngày mai con muốn ăn gì mẹ sẽ mua về cho con từ chợ." Lữ Tú Anh hỏi, ngày về trường tám giờ rưỡi đến trường, bà từ chợ mua điểm tâm xách trở về, hoàn toàn vẫn còn kịp.

Lâm Tiếu: “Bánh mè kẹp thịt.”

Lữ Tú Anh: “Được, vậy con muốn uống gì?”

Lâm Tiếu: “Hoành thánh nhỏ.”

Lữ Tú Anh: "Được, vậy sáng sớm ngày mai mẹ lấy trứng gà ra ngoài, lúc mua hoành thánh nhỏ bảo ông chủ đập vào trong cho con." Lâm Tiếu ăn hoành thánh nhỏ thích thêm trứng gà.

Ngày hôm sau trở về trường, Lâm Tiếu ăn một bữa điểm tâm phong phú, cả người ấm áp mà trở về trường lấy thành tích.

Cuộc thi Toán học điểm tối đa.

Cuộc thi Vật lý điểm tối đa và cuộc thi Hóa học 117 điểm, cái này Lâm Tiếu đã sớm biết rồi.

Cả ba cuộc thi đều đứng đầu.

Sau khi các bạn học nghe được điểm số của Lâm Tiếu, nhao nhao nhìn về phía cô, nhất là các bạn học cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hóa học, không dám tin chính mình mỗi ngày nghiêm túc chỉ học một môn thi này, vậy mà không có thi qua đồng thời Lâm Tiếu học ba môn thi chỉ là ngẫu nhiên tới nghe giảng bài.

"A a a a!" Phương Kính Phàm đoạt lấy bài thi Vật lý của Lâm Tiếu, không thể tin được m ànhìn: “Lâm Tiếu, cậu làm thế nào mà làm được vậy, có phải mỗi tối về nhà cậu không cần ngủ mà nghiêm túc học cả đêm hay không vậy?"

Lâm Tiếu miễn cưỡng hài lòng với thành tích thi ba môn của mình.

Trong lớp chín môn thi, cô đối với thành tích của mình chỉ có hài lòng bình thường.

Tổng điểm, Lâm Tiếu vẫn như cũ là đứng nhất.

Nhưng mà môn đơn, Lâm Tiếu chỉ lấy được năm cái hạng nhất.

Hạng nhất môn đơn Chính trị là Chu Tuệ Mẫn, hạng nhất môn đơn Ngữ văn, Tiếng Anh và Lịch sử đều là Triệu Hiểu Long.

Triệu Hiểu Long cầm bài thi ba môn của mình, cao hứng quơ quơ trước mặt Lâm Tiếu: “La la la la tặng cậu bài tập của ba môn la la la la.”

Lâm Tiếu tức giận đoạt lấy bài thi ba môn của Triệu Hiểu Long, cô muốn xem xem tại sao Triệu Hiểu Long lại được điểm cao như vậy, bản thân kém ở chỗ nào?

Chu Tuệ Mẫn lại gần xem: “Điểm viết văn tiếng Anh cùng viết văn Ngữ văn của Triệu Hiểu Long đều thật cao nha."

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm bài thi của Triệu Hiểu Long cẩn thận xem viết cái gì.

Điểm chú ý của Chu Tuệ Mẫn lại ở mặt khác: “Tớ cảm thấy là bởi vì chữ viết của Triệu Hiểu Long rất đẹp.”

Bài thi văn, đặc biệt là viết văn, viết chữ đẹp rất được lợi thế.

Lâm Tiếu cảm thấy Chu Tuệ Mẫn nói rất có đạo lý: "Vậy kỳ nghỉ đông này tớ cũng bắt đầu luyện chữ." Lần trước cô và Chu Tuệ Mẫn cùng đi nhà sách Tân Hoa mua một bản chữ mẫu mới, Lâm Tiếu chỉ viết hai trang, lại ném sang một bên rồi.

Kỳ nghỉ đông này cô ít nhất phải viết xong nửa quyển.

Lần sau thi cử, cô nhất định sẽ không để Triệu Hiểu Long cướp đi hạng nhất ba môn.

Tan học về nhà, Lâm Tiếu đem kết quả thi nói cho mẹ: “Mẹ, Triệu Hiểu Long quá đáng giận rồi.”

Lữ Tú Anh nghe được thành tích cuối kỳ của Lâm Tiếu, vô cùng hài lòng, không, là vô cùng vui mừng: “Tổng điểm hạng nhất, so với hạng hai cao hơn nhiều như vậy, còn có hạng nhất năm môn đơn, con còn không hài lòng à.”

Lâm Tiếu khua tay nắm đấm: “Không hài lòng, lần sau con muốn lấy càng nhiều môn đơn hạng nhất hơn.”

Lâm Tiếu sau khi về đến nhà, kinh ngạc phát hiện anh trai đã về nhà rồi: “Anh, xế chiều hôm nay anh không đi làm à.”

Lâm Dược Phi: "Ừ.”

Lâm Tiếu liếc mắt nhìn anh trai một cái, cảm giác hôm nay anh trai có chút kỳ quái. Cô vừa định hỏi anh trai làm sao vậy, chợt nghe thấy chuông điện thoại trong nhà vang lên, Lâm Tiếu chạy tới nghe điện thoại: “Alo.”

"Tớ chính là Lâm Tiếu Phương Kính Phàm à, tớ nghe ra rồi!”

Lỗ tai của Lâm Dược Phi dựng thẳng lên. Anh bất động thanh sắc đi tới bên cạnh Lâm Tiếu, lặng lẽ quan sát biểu tình trên khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiếu.

“Cậu đưa cho tớ nhiều thêm một bài thi, tớ đi tìm trong cặp sách một chút.” Lâm Tiếu đặt ống nghe điện thoại lên bàn trà, chạy tới lật cặp sách, một lát sau lại chạy về: “Không có nha, chỗ tớ không có bài thi của cậu.”

“A, nếu như cậu đưa cho ta nhiều thêm một bài thi, có thể là lúc ta trả bài thi cho Triệu Hiểu Long, đã đưa cho cậu ấy rồi.”

"Tớ gọi điện thoại hỏi Triệu Hiểu Long một chút.”

Lâm Tiếu cúp điện thoại, lại gọi số điện thoại nhà Triệu Hiểu Long.

Biểu tình trên mặt của Lâm Dược Phi càng ngưng trọng, anh chú ý tới trước khi Lâm Tiếu gọi điện thoại căn bản không có lật số điện thoại, vốn Lâm Tiếu có thể đọc thuộc số điện thoại nhà Triệu Hiểu Long.

Lâm Dược Phi quay đầu, nhìn thoáng qua bàn học của Lâm Tiếu. Anh biết ở trong giữa chồng sách kia, kẹp một quyển sổ tay da cứng màu hồng phấn, trên bìa mặt dán giấy yêu thương, mấu chốt nhất chính là, quyển sổ này dùng băng dính trong suốt cẩn thận quấn chặt lại.

Hôm nay lúc Lâm Dược Phi về nhà, Tiểu Hoàng đang dùng móng vuốt gạt bỏ đồ ăn vặt trên bàn học của Lâm Tiếu. Lâm Dược Phi đột nhiên trở về dọa Tiểu Hoàng kêu to một tiếng, Tiểu Hoàng cọ một cái từ trên bàn học nhảy xuống, đụng ngã một chồng sách.

Lúc Lâm Dược Phi khom lưng nhặt sách, nhặt được quyển sổ màu hồng phấn này, trong nháy mắt trong đầu vang lên chuông báo động điên cuồng.

Cuốn sách này nhìn qua liền có vấn đề lớn.

“Là nhật ký bí mật của em gái viết.”

Em gái yêu đương với thằng nhóc nào?

"Triệu Hiểu Long" Lâm Dược Phi ở trong lòng mặc niệm, đem cậu bé ghi thành người khả nghi số một.

Phương Kính Phàm cũng trốn không thoát, tạm thời xếp vào danh sách ứng cử viên khả nghi thứ hai.

“Mẹ, mẹ qua đây một chút” Nhân lúc Lâm Tiếu đang tắm, Lâm Dược Phi ra hiệu cho Lữ Tú Anh đi qua.

“Con làm gì thế, thần thần bí bí vậy?” Lữ Tú Anh kỳ lạ hỏi.

“Suỵt!” Lâm Dược Phi vội vàng bảo mẹ hạ thấp giọng, lấy cuốn sổ màu hồng từ trên bàn của Lâm Tiếu ra: “Của Tiếu Tiếu.”

Lữ Tú Anh nhìn cuốn sổ trong tay Lâm Dược Phi cũng đứng hình: “Tiếu Tiếu làm gì mà lại dùng băng dính trong suốt cuốn quanh cuốn sổ vậy.”

Lâm Dược Phi: “Em ấy sợ bị người khác nhìn thấy.”

Lâm Dược Phi vươn tay chỉ về phía cuốn sổ: “Mẹ, mẹ xem phần màu hồng này, hình dán trái tim này, cuốn sổ bị cuốn chặt băng dính này chắc chắn có vấn đề.”

“Tiếu Tiếu ở trường yêu sớm.” Lâm Dược Phi làm bộ dạng đau khổ như sắp chết: “Hoặc là yêu thầm, Tiếu Tiếu có một chàng trai mà em ấy thích thầm.”

Lữ Tú Anh: “Không thể nào, Tiếu Tiếu vẫn còn rất ngây thơ.”

Lâm Dược Phi đưa qua đưa lại cuốn sổ màu hồng: “Mẹ, bằng chứng đã nằm ngay trước mắt rồi.”

Lữ Tú Anh cau mày, cuốn sổ trước mặt xem ra thực sự có vấn đề: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”

“Như này thì quá sớm rồi, Tiếu Tiếu năm nay mới mười ba tuổi.” Vừa mới qua năm tuổi, trên chân cô vẫn còn đi tất màu đỏ.

Lữ Tú Anh lúc này đang thất thần, Tiếu Tiếu ngoan ngoãn như vậy, từ trước đến nay bà chưa bao giờ nghĩ Tiếu Tiếu sẽ yêu sớm.

“Ngay cả con lúc bé còn không yêu sớm.” Lữ Tú Anh lẩm bẩm, khi còn bé Lâm Dược Phi bị đánh vì rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng chưa từng yêu sớm, lần đầu tiên phát điên là khi nhìn thấy Thẩm Vân ở trên đường, năm đó cô ấy mới mười tám tuổi.

“Bây giờ nên làm gì đây?” Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Lâm Dược Phi: “Trước tiên tìm hiểu kỹ tình hình đã. Mẹ, Tiếu Tiếu có điều gì muốn nói chắc chắn sẽ nói với mẹ, mẹ tìm cơ hội nói bóng nói gió xem.”

Lữ Tú Anh: “Vậy mẹ cầm cuốn sổ này đi hỏi thẳng luôn.”

“Không được.” Không đợi Lâm Dược Phi nói, Lữ Tú Anh đã tự phủ nhận cách này trước: “Có thể Tiếu Tiếu sẽ cảm thấy chúng ta lục lọi đồ của con bé ấy chứ?”

Lữ Tú Anh nghĩ ngợi, bây giờ bà nhất định không thể phá hủy lòng tin của Lâm Tiếu đối với bà, cần phải duy trì giao tiếp tốt đẹp.

Nếu như chuyện này xử lý không tốt, sau này Lâm Tiếu có chuyện gì cũng sẽ giấu bà, Lữ Tú Anh sẽ càng lo lắng hơn.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn nhau, vội vàng đặt cuốn sổ màu hồng về lại chỗ cũ.

Lữ Tú Anh quyết định: “Như thế này đi, cả hai chúng ta sẽ không nhắc đến cuốn sổ này, giả vờ như chưa từng thấy nó. Để sau mẹ tìm Tiếu Tiếu tâm sự.”

“Tiếu Tiếu sắp ra rồi, nhanh lên, con nhanh đi đến phòng khách xem TV đi.” Lữ Tú Anh đẩy Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi đi hai ba bước là đến phòng khách, bấm điều khiển để bật TV. Đúng lúc này, Lâm Tiếu đi ra từ phòng tắm, Lâm Dược Phi lập tức làm ra bộ dạng tập trung xem TV.

Lữ Tú Anh cũng lập tức cầm một tờ báo lên, giả vờ đọc báo.

Lâm Tiếu đứng ở phòng khách lau tóc, nhìn thấy anh trai nhìn không chớp mắt vào quảng cáo trên TV.

Lâm Tiếu liếc nhìn anh trai một cách kỳ quái, sao anh trai lại chăm chú xem quảng cáo vậy nhỉ.

Lâm Tiếu quay đầu nhìn TV, trong TV truyền đến một giọng nói ấm áp: “Dạ dày không khỏe, sinh hoạt kém, táo bón, viêm dạ dày, viêm ruột, tiêu chảy thì uống Tam Châu Khẩu Phục.”

Lâm Tiếu đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra ngày nào anh trai cũng chiếm nhà vệ sinh lâu như vậy là có điều khó nói.

Trời ơi, sau này cô sẽ không trách anh trai chiếm nhà vệ sinh nữa, chắc chắn anh trai cũng không muốn.

Ngày thứ hai, khi Lâm Tiếu dắt Tiểu Hoàng ra ngoài đi dạo, cô dắt Tiểu Hoàng ra khỏi xưởng dệt bông.

“Tiểu Hoàng, dừng lại.” Lâm Tiếu nắm lấy dây thừng kéo Tiểu Hoàng lại: “Chúng ta không đến cửa hàng bán thực phẩm phụ.”

Lâm Tiếu cố gắng ngăn Tiểu Hoàng đang điên cuồng lao về phía cửa hàng bán thực phẩm phụ, kéo Tiểu Hoàng vào hiệu thuốc bên cạnh: “Xin hỏi, cô có Tam Châu Khẩu Phục không?”

“Có.” Người bán hàng lấy từ trong quầy hàng ra: “Cháu muốn lấy bao nhiêu hộp?”

Lâm Tiếu: “Cháu lấy tạm một hộp trước.”

Lâm Tiếu dùng tiền tiêu vặt của bản thân để mua cho anh trai một hộp Tam Châu Khẩu Phục, lặng lẽ đặt trên bàn cạnh giường ngủ của anh trai, đây là món quà bất ngờ mà cô chuẩn bị cho anh.

Buổi tối, khi Lâm Dược Phi trở về nhà, phát hiện em gái thỉnh thoảng lại nhìn mình, từ trước đến nay em ấy chưa bao giờ để ý đến anh nhiều như vậy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 381: Chương 381



Trong lòng Lâm Dược Phi bối rối, anh dùng mắt giao tiếp với mẹ, hôm nay có phải là mẹ đã tâm sự với em gái rồi không, lẽ nào em gái nghi ngờ anh lục lọi bàn học của cô.

Ở trước mặt Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi không có cách nào hỏi mẹ, hơn nữa hôm nay mẹ trông có gì đấy là lạ, dáng vẻ như thể đang cố nhịn cười.

“Tiểu Phi, không còn sớm nữa, con nhanh đi tắm rồi về phòng đi ngủ đi.” Lữ Tú Anh nói.

Bà biết tại sao Lâm Tiếu cứ nhìn anh trai, Lâm Tiếu đang đợi anh trai trở về phòng, phát hiện ra món quà mà cô đã chuẩn bị.

Lâm Dược Phi càng bối rối hơn, lẽ nào mẹ ám chỉ trước tiên anh trở lại phòng, giả vờ ngủ, đợi sau khi Lâm Tiếu ngủ thì ra khỏi phòng bàn bạc.

Lâm Dược Phi mơ hồ đi tắm, đẩy cửa phòng mình ra, lập tức nhìn thấy một hộp thuốc trên tủ đầu giường.

“Tam Châu Khẩu Phục?” Lâm Dược Phi kỳ quái cầm hộp thuốc lên, nhìn thấy tờ ghi chú nhỏ ở phía dưới: “"Anh trai, chúc bụng anh khỏe mạnh, cuộc sống dễ chịu.”

“Lâm Tiếu! Lâm Tiếu!” Lâm Dược Phi cầm hộp thuốc chạy ra: “Em mua cái gì cho anh vậy hả?”

Lâm Tiếu trịnh trọng nói: “Anh trai, anh đừng trốn tránh bệnh tật, em đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi, cái này rất đúng với triệu chứng của anh.”

“Ha ha ha ha ha!” Lữ Tú Anh cũng không thể chịu được nữa, bà cười ngã xuống ghế sô pha: “Này, ôi này, cười đau bụng quá.”

Liên tục mấy ngày liền, sắc mặt của anh trai đối với Lâm Tiếu không tốt, gọi cô phải gọi bằng tên: “Lâm Tiếu, rót cho anh cốc nước.”

“Lâm Tiếu, bế Tiểu Hoàng đi, bây giờ anh không rảnh chơi với nó.”

“Lâm Tiếu, Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu mỗi khi nghe thấy tên đều giật b.ắ.n mình.

Anh trai toàn nghĩ xấu cho người tốt, c.h.ế.t cũng không thừa nhận rắc rối của bản thân, còn không cho Lâm Tiếu nhắc đến, vừa nhắc đến là lại tức giận.

Lâm Tiếu chỉ có thể dối lòng thuận theo anh trai: “Ừ ừ ừ, em biết rồi, anh không cần loại thuốc này.”

Trời ạ, rõ ràng anh trai rất nghiêm túc xem quảng cáo.

Nhưng nếu anh trai đã không chịu thừa nhận, cô vẫn nên giữ chút thể diện cho anh trai, mình thật là chu đáo.

Tết Nguyên Đán năm nay bà ngoại không đến nhà Lâm Tiếu. Bà ngoại đón năm mới cùng gia đình chú ở quê, Lữ Văn Lệ cũng về quê.

Lữ Tú Anh nhìn lượng bài tập về nhà của Lâm Tiếu, quyết định không mang Lâm Tiếu về quê. Bình thường Lâm Tiếu rất bận rộn, Lâm Dược Phi thậm chí còn bận rộn hơn, cả năm chỉ có một ngày lễ như vậy để nghỉ ngơi, Lữ Tú Anh quyết định không đưa hai con đi đi rồi lại về về.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Con mau làm bài tập đi, làm xong bài tập sớm thì sau sẽ nhàn.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu học hành bận rộn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Lâm Tiếu thích đọc tạp chí, đọc truyện tranh, xem TV, sau này khi vào lớp 8, rất hiếm khi cô có thời gian để làm những việc này.

Đối với cuốn sổ màu hồng mà bà và Lâm Dược Phi tìm thấy, Lữ Tú Anh có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ Lâm Tiếu thực sự có thời gian để yêu đương sớm sao?

Lúc Lữ Tú Anh nói chuyện với Lâm Tiếu, khi bầu không khí cực kỳ nhẹ nhàng bà tìm được một cơ hội, hỏi: “Tiếu Tiếu, ở lớp con có bạn trai nào thích con không thế?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”

“Còn con thì sao, con thích mẫu bạn nam như thế nào?” Lữ Tú Anh tiếp tục hỏi.

Lâm Tiếu cau mày, suy nghĩ: “Đẹp trai, thông minh, ừm, hát hay, có giọng hay.”

Dư Chiêu Chiêu rất thích nghe nhạc, cô bé lấy cớ nghe tiếng Anh để mỗi ngày đều mang máy máy nghe nhạc Sony Walkman đến trường, thực tế thì tất cả những gì nghe ở trường đều là các bài hát.

Dư Chiêu Chiêu thích ban nhạc Beyond của Hồng Kông và Michael Jackson nhất, cô bé điên cuồng nghe các bài hát của họ, còn điên cuồng giới thiệu chúng cho những người bạn xung quanh.

Dư Chiêu Chiêu thường nhét tai nghe của máy nghe nhạc vào tai của Lâm Tiếu.

Dư Chiêu Chiêu thường nói, khi cô bé lớn lên và tìm bạn trai, cô bé nhất định phải tìm một người có giọng hát hay: “Giọng hát hay cũng quan trọng như ngoại hình ưa nhìn.”

Lâm Tiếu nghe nhiều rồi, cũng cảm thấy những gì Dư Chiêu Chiêu nói có lý, nếu một người đẹp trai mà giọng nói không hay, thì khi mở miệng nói chuyện vẻ ngoài cũng sẽ bị giảm.

Lữ Tú Anh nghe thấy câu trả lời của Lâm Tiếu, trong lòng lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Yêu cầu ưa nhìn, thông minh đều rất bình thường, nhưng giọng nói hay thì lại rất cụ thể.

Chẳng lẽ trong lòng Lâm Tiếu đã có một chàng trai như vậy.

Giọng nói hay, Lữ Tú Anh lập tức nghĩ đến người dẫn chương trình cùng với Lâm Tiếu trong bữa tiệc năm mới, Liên Cảnh Sơn.

Mẹ của Liên Cảnh Sơn là phát thanh viên tàu hỏa, Liên Cảnh Sơ thừa hưởng giọng nói hay của mẹ, lại luyện đọc diễn cảm từ nhỏ nên giọng cực tốt.

Lữ Tú Anh thăm dò: “Tiếu Tiếu, con cảm thấy giọng của Liên Cảnh Sơ có hay không?”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Hay ạ.”

Buổi tối, sau khi Lâm Tiếu ngủ, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi thông tin mới nhất: “Tiếu Tiếu nói con bé chưa thích chàng trai nào, nhưng mẹ đã hỏi con bé thích kiểu con trai như thế nào, con bé nói thích người đẹp trai, thông minh và có giọng hay.”

Lâm Dược Phi cau mày: “Thằng nhóc dẫn chương trình có giọng hay, từng làm việc cùng Tiếu Tiếu, trước đây có phải đã gọi điện cho Tiếu Tiếu mấy lần không?”

Quả nhiên, Lâm Dược Phi cũng nghĩ đến Liên Cảnh Sơn.

Lữ Tú Anh gật đầu: “Phải, mẹ cũng cảm thấy yêu cầu này có chút cụ thể.”

Trong đầu Lâm Dược Phi hiện lên hình ảnh của Liên Cảnh Sơ, cậu bé lớn lên rất tốt, nhưng Lâm Dược Phi chê: “Chậc, cũng không phải học lớp năm năm.”

“Lớp năm là lớp chọn, hay là lớp thường.”

Lữ Tú Anh: “Lớp chọn.”

Lâm Dược Phi nghe nói là lớp chọn cũng không hài lòng: “Học sinh trong lớp chọn chắc chắn không thông minh bằng những học sinh trong lớp năm năm.”

Lâm Dược Phi lại có thêm một cái tên khác vào danh sách tình nghi, hiện tại anh nghi ngờ ba người: Triệu Hiểu Long, Phương Kính Phàm và Liên Cảnh Sơ.

“Trong ba đứa, Triệu Hiểu Long là người giỏi nhất, Liên Cảnh Sơ học chậm một chút và Phương Kính Phàm trông không được đẹp lắm.”

Lữ Tú Anh trừng Lâm Dược Phi: “Mày đang chọn lựa sao?" Vấn đề bây giờ là mối tình sớm của Lâm Tiếu chứ không phải là đối tượng của Lâm Tiếu tốt hay không, cho dù đối tượng của Lâm Tiếu thích là thần tiên, thì Lữ Tú Anh cũng không cho phép Lâm Tiếu yêu sớm.

Thông tin vẫn chưa đủ, sau đó Lữ Tú Anh lại vài lần nói bóng nói gió, nhưng đều không nhận được câu trả lời.

“Qua năm mới rồi nói đi, Tết Nguyên Đán đừng hỏi gì cả, tránh làm Tiếu Tiếu căng thẳng.” Lữ Tú Anh quyết định để qua năm mới rồi mới giải quyết chuyện này.

Lâm Dược Phi: “Con không nhìn ra em ấy đang căng thẳng.”

Mẹ nhiều lần ở bên cạnh nói bóng nói gió, Lâm Dược Phi ở bên cạnh cũng vểnh tai nghe, anh cảm thấy em gái hoàn toàn không để ý, thậm chí mẹ đang dò hỏi cái gì cũng không biết.

Nhưng mẹ nói đúng, tất cả mọi thứ đều không bằng Tết.

Ngày nhỏ Lâm Dược Phi luôn mắc lỗi, nhưng những ngày Tết, Lữ Tú Anh cũng sẽ không đánh anh. Tất nhiên, tình yêu trẻ con đang bị nghi ngờ của Lâm Tiếu có thể được thảo luận trong năm, dù sao thì Lâm Tiếu ở nhà mỗi ngày, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh rất yên tâm.

Đêm giao thừa, Lâm Tiếu và mẹ đã cùng nhau dán câu đối Tết, dán chữ Phúc. Lữ Tú Anh đứng lên ghế để dán, Lâm Tiếu ở bên cạnh đưa hồ dán, giúp mẹ xem có bị lệch không. Ngoài ra còn có giấy cắt hoa màu đỏ tươi, dán ở giữa kính.

Chiều ba mươi làm sủi cảo, năm nay mẹ gói ba hạt lạc trong ba cái sủi cảo. Trước đó, bà đã nghe đồng nghiệp kể, gia đình bác ấy luôn có vài người ăn trúng sủi cảo may mắn, Lữ Tú Anh ngay lập tức cảm thấy làm như vậy cũng rất hay.

Bữa tối giao thừa được bày biện đầy bàn, ăn đến khi bắt đầu Xuân Vãn, Lữ Tú Anh bưng sủi cảo lên trên bàn: “Năm nay gói ba hạt lạc, xem chúng ở trong bát của ai nào.”

Lâm Dược Phi là người ăn đầu tiên: “Con có 1 hạt ở đây.”

Lâm Tiếu nghe thấy anh trai ăn được, lập tức yên lặng mà đẩy nhanh tốc độ ăn sủi cảo, gắp đầy vào bát, lạc may mắn trong sủi cảo của những năm trước đều là cô ăn.

Ngay sau đó, Lữ Tú Anh cũng ăn được: “Này, mẹ cũng có một hạt trong này.”

Nghe thấy vậy, Lâm Tiếu càng tăng tốc độ ăn sủi cảo.

Lữ Tú Anh: “Đừng cố quá.” Mới nãy Lâm Tiếu đã ăn rất nhiều món rồi.

Lữ Tú Anh nhìn từng chiếc sủi cảo một dưới ánh đèn, muốn giúp Lâm Tiếu gian lận. Đột nhiên, Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên: “Mẹ, con cũng ăn được rồi.”

Lữ Tú Anh mỉm cười: “Tốt quá, tổng cộng có ba hạt lạc, mỗi người một hạt, năm sau cả nhà chúng ta đều sẽ gặp nhiều may mắn.”

Lâm Tiếu cũng gật đầu: “Cả nhà đều gặp may mắn.”

Xuân Vãn năm nay có chút chán, Lâm Tiếu nhìn thấy phần sau đều buồn ngủ: “Mẹ, tiểu phẩm hài kịch năm nay không buồn cười lắm.” Ngay cả tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn mà Lâm Tiếu rất mong chờ, cô cũng cảm thấy không có gì thú vị, không hay như những năm trước.

Lữ Tú Anh: “Mẹ thấy cũng được mà, sống động, đẹp biết bao.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 382: Chương 382



Xuân Vãn năm nay có các tiết mục truyền hình từ Hồng Kông, Đài Loan và Singapore, có cảm giác như người Trung Quốc từ khắp nơi đang cùng nhau tổ chức Xuân Vãn. Bối cảnh của Xuân Vãn năm nay còn được biến thành các khối hình lập thể, Lữ Tú Anh thấy rất mới mẻ.

Lâm Dược Phi cũng không thích xem Xuân Vãn, nói với Lâm Tiếu: “Đi, đội mũ và đeo khăn quàng lên, anh đưa em đi đốt pháo.”

Lâm Tiếu lập tức cùng anh trai chạy ra ngoài, Lâm Dược Phi tự mình thả pháo, dây pháo, pháo kẹp, pháo hoa.

Lâm Tiếu đứng từ xa nhìn lên, pháo hoa do anh trai đốt thật sự rất đẹp nha, rơi xuống giống như sao băng.

Trong khu tập thể, nhà Lâm Tiếu đốt nhiều pháo hoa nhất và tráng lệ nhất. Lâm Dược Phi đốt pháo rất lâu, Lâm Tiếu vừa đứng ở bên cạnh chiêm ngưỡng pháo hoa anh trai đốt, vừa chơi với que pháo.

Những que pháo tỏa thành những tia lửa tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, Lâm Tiếu quay vòng một lúc, một lúc sau lại vẫy vẫy que pháo, viết chữ lên không trung.

Lâm Tiếu và anh trai cùng chơi ở bên ngoài cho đến mười hai giờ, khi đến mười hai giờ, tiếng pháo nổ ở xung quanh trở nên ồn ào nhất. Sau khi Lâm Tiếu cùng anh trai đốt xong những quả pháo cuối cùng, Lữ Tú Anh gọi 2 người về: “Được rồi, qua 0 giờ rồi, trở lại đi ngủ đi.”

Lâm Tiếu vừa đặt đầu xuống gối liền thiếp đi, sáng sớm ngày hôm sau bị tiếng pháo đánh thức.

Cô đưa tay sờ dưới gối, quả nhiên sờ được vỏ cứng của hai phong bao lì xì, vội vàng lấy ra xem, năm nay mẹ và anh trai mỗi người lì xì cho cô một trăm tệ.

“Oa, nhiều quá.” Lâm Tiếu đứng trên giường: “Cám ơn mẹ, cám ơn anh.”

“Chúc mừng năm mới mẹ, chúc mừng năm mới anh.”

Lữ Tú Anh phì cười: “Nhóc hám tiền.”

Năm nay, gia đình Lâm Tiếu có nhiều lời chúc mừng năm mới hơn những năm trước, Lâm Dược Phi lúc trước đã giúp giới thiệu những người hàng xóm trong khu tập thể làm nhân viên phục vụ khách sạn, nhiều người trong số họ đã đến chúc Tết.

Từ tờ mờ sáng đến trước bữa trưa, nhà Lâm Tiếu khách khứa không ngớt. Lâm Tiếu nói chúc mừng năm mới với mọi vị khách, cảm thấy môi của mình sắp hỏng rồi.

Từ mùng một đến mùng năm tết, khách khứa đến nhà Lâm Tiếu chúc tết không ngớt.

Sau mùng năm tết, trong nhà cuối cùng cũng không còn khách đến, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Trong nhà cũng coi như yên tĩnh.”

Lữ Tú Anh dựa vào ghế sofa, năm nay náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng thực sự mệt mỏi.

“Con vì tiếng ồn mấy ngày qua mà không làm bài được, từ hôm nay nhanh chóng bắt đầu làm bài đi." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu nghĩ, sớm hoàn thành bài tập, có thể chơi thỏa thích, liền lập tức ngồi vào bàn, chuyên tâm vào vật lộn với bài tập.

Lâm Dược Phi lén lút hỏi Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ từng nhìn thấy Lâm Tiếu lén lút lấy cuốn sổ màu hồng đó ra chưa?”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Chưa từng thấy.”

Vài ngày sau, Lâm Tiếu vô cùng vui vẻ vì đã xong bài tập sớm.

Trên TV chiếu một bộ phim truyền hình mới siêu hay tên là Tân Bạch nương tử truyền kỳ.

Bạch nương tử cực kì cực kì đẹp.

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều đúng giờ ngồi trước TV, cùng mẹ xem bộ phim truyền hình mới, xem đến say mê, đi vệ sinh cũng phải đợi đến quảng cáo giữa tập mới đi.

“Mẹ, khi nào Hứa Tiên trở về làm nữ nhân.”

Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy Hứa Tiên, liền nhận ra cô ấy là một người con gái cải trang thành nam nhân, cô luôn chờ đợi đến lúc Hứa Tiên tiết lộ thân phận nữ nhân của bản thân, khiến cho tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc.

Tuy nhiên, xem hết tập này đến tập khác, Lâm Tiếu vẫn không đợi được.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Không phải, diễn viên đóng Hứa Tiên là nữ, nhưng ở trong phim là nam.”

“Ồ.” Lâm Tiếu hiểu ra, giống như cô đóng vai Romeo.

Vào ngày rằm tháng giêng, ăn chè trôi nước, ngắm hoa đăng, cũng nghĩa là kỳ nghỉ đông đã kết thúc.

Hết rằm tháng giêng, Lâm Tiếu đến trường báo danh, cả lớp đều đang thảo luận về Tân Bạch nương tử truyền kỳ.

“Cậu xem chưa?”

“Đương nhiên, Bạch nương tử thật đẹp.”

“Tớ không thích Hứa Tiên lắm.”

“Cái gì, diễn viên diễn Hứa Tiên là nữ, không thể nào, tớ không nhìn ra.”

Báo danh nhập học vẫn như cũ, thu bài tập về nhà, phát sách mới, dọn dẹp. Điểm khác biệt duy nhất là cô Dương thông báo: “Tối thứ Bảy sẽ có một cuộc họp phụ huynh.”

Sau khi Lâm Tiếu về nhà liền báo tin này cho mẹ: “Mẹ, thứ bảy này sẽ có một cuộc họp phụ huynh, mẹ và anh, ai sẽ đi vậy?”

Lâm Dược Phi chớp lấy cơ hội tổ chức họp phụ huynh: “Mẹ, lần trước mẹ đi rồi, lần này đến lượt con đi.”

Tổ chức họp phụ huynh cho Lâm Tiếu cảm giác dễ chịu, đặc biệt là trong học kỳ trước, trong cả ba cuộc thi Lâm Tiếu đều giành vị trí thứ nhất, tổng điểm trong lớp vượt xa vị trí thứ nhất, còn giành được hạng nhất trong năm môn học.

Lâm Dược Phi đắm mình trong những ánh mắt ghen tị của các bậc cha mẹ, nghênh ngang ngồi trên ghế của Lâm Tiếu.

Cuộc họp phụ huynh lần này, cô Dương tập trung nói vào ba chuyện.

Chuyện đầu tiên, học kỳ này là học kỳ cuối cùng của lớp cấp 2 năm năm, cuối học kỳ này sẽ có một kỳ thi khảo sát chất lượng. Những học sinh không phù hợp với lớp năm năm sẽ được chuyển sang lớp chọn, lại tiếp tục học lớp 9, tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học bình thường.

“Tôi nói thẳng, nhất định sẽ có mấy học sinh rời đi.”

Chuyện thứ hai, trong tháng 4 của học kỳ này, các cuộc thi toán, lý, hóa sẽ liên tiếp được tổ chức, bởi vì lớp năm năm của trường cấp 2 chỉ có hai năm, cuộc thi vào tháng 4 năm nay là cơ hội duy nhất cho tất cả học sinh tham gia tranh tài ở giai đoạn trung học cơ sở.

Chuyện thứ ba là vấn đề yêu đương trai gái.

Khi cô Dương nói đến vấn đề này, Lâm Dược Phi lập tức vểnh tai lên, anh cảm thấy các phụ huynh khác trong lớp cũng rất tập trung, các phụ huynh đều vô cùng quan tâm đến vấn đề này.

“Vấn đề này cần sự quan tâm của cả giáo viên và phụ huynh, hướng dẫn đúng đắn.”

“Giai đoạn cấp 2 này, việc tò mò và có cảm tình với bạn khác giới là chuyện bình thường. Nhưng tuyệt đối không được phép yêu sớm, yêu sớm ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập.”

Ánh mắt của Lâm Dược Phi vẫn luôn theo sát cô Dương, có phải cô Dương đang nói về Lâm Tiếu không? Cô Dương có biết về tình hình của Lâm Tiếu không?

Sau cuộc họp phụ huynh, lần đầu tiên Lâm Dược Phi ở lại: “Cô Dương, tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?”

Cô Dương kinh ngạc nhìn Lâm Dược Phi, hoàn toàn không ngờ anh của Lâm Tiếu sẽ đưa ra yêu cầu này: “Được, anh của Lâm Tiếu đợi một chút, sau khi tôi trả lời xong câu hỏi cho phụ huynh của một số bạn học khác, chúng ta hãy đến văn phòng của tôi nói chuyện .”

Lâm Dược Phi đợi nửa tiếng, cuối cùng cô Dương cũng rảnh, đưa Lâm Dược Phi đến văn phòng: “Anh của Lâm Tiếu, anh muốn hỏi vấn đề gì?”

Cô Dương nghĩ thầm, Lâm Tiếu muốn làm bài tập ít hơn hay là muốn tìm hiểu kỹ hơn về nội dung của cuộc thi.

Lâm Dược Phi hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Cô Dương vừa mới nói qua vấn đề yêu đương nam nữ, xin hỏi Lâm Tiếu có chuyện này không?”

Cô Dương quay đầu kinh ngạc nhìn Lâm Dược Phi: “Lâm Tiếu không có chuyện gì với vấn đề này.”

Lâm Dược Phi: “Ồ ồ.”

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Lâm Dược Phi, cô Dương nói: “Anh của Lâm Tiếu, anh thường bận rộn công việc, có thể không hiểu rõ Lâm Tiếu lắm.”

Trong lớp ai yêu đương thì yêu đương, nhưng Lâm Tiếu không thể, cô Dương nói một cách tế nhị, nhưng Lâm Dược Phi hiểu, chính là ý này.

“Nhưng, nhưng mà…” Lâm Dược Phi nói: “Cô Dương, xin cô giúp Lâm Tiếu giữ bí mật, tôi nhìn thấy một cuốn sổ màu hồng được quấn băng dính trên bàn của Lâm Tiếu, tôi nghi ngờ bên trong viết một số tâm sự của những nữ sinh ở độ tuổi em ấy.”

Cô Dương kinh ngạc nói: “Hóa ra cuốn sổ ở trong tay Lâm Tiếu, bảo sao.”

Cô Dương đã trao đổi riêng với phụ huynh của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng, phụ huynh của hai học sinh đều đang tìm kiếm manh mối, nhưng không ai tìm ra.

Cô Dương không đề cập đến tên của học sinh, nhưng nói với Lâm Dược Phi: “Anh của Lâm Tiếu, anh hiểu lầm rồi, cuốn sổ này được Lâm Tiếu giữ hộ học sinh khác.”

Lâm Dược Phi sững sờ: “Cái gì?”

Cuốn sổ đó hóa ra không phải của Tiếu Tiếu, anh và mẹ đã lo lắng cả kỳ nghỉ đông nhưng hóa ra lại chẳng có gì.

“Chuyện này thật là…” Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, anh không ngờ em gái lại giúp bạn học che giấu đồ.

“Một phen hú hồn.” Lâm Dược Phi thở phào nhẹ nhõm, anh có chút không dám nhìn cô Dương.

Cô Dương nhìn Lâm Dược Phi, trong mắt rõ ràng viết, cậu rốt cuộc có phải là anh trai ruột của Lâm Tiếu không? Em gái của mình trong lòng như thế nào cũng không biết.

“Làm phiền cô Dương rồi.” Lâm Dược Phi nói vài câu khách sáo, chào tạm biệt rồi rời đi, trên đường về nhà còn ngâm nga hát.

Về đến nhà, Lâm Dược Phi mở cửa, nghe thấy Lâm Tiếu đang hát to: “Ngàn năm chờ một lần trở lại.”

Lâm Dược Phi đi vào phòng, thấy Lâm Tiếu đang đứng trên giường, lấy tất cả các loại khăn đầy màu sắc trong tủ của mẹ ra, chất thành đống trên giường.

Trên đầu Lâm Tiếu có một cái khăn quàng màu trắng, Lâm Dược Phi nhìn kỹ, phát hiện thứ trên đầu em gái hoàn toàn không phải là khăn quàng mà là một chiếc màn trắng dùng cho mùa hè.

*Màn hoặc mùng: Đồ để chống muỗi á

*Màn hoặc mùng: Đồ để chống muỗi á

Thảo nào phía sau lại kéo dài như vậy.

Cô dùng hai chiếc đũa cố định màn trên đầu, đang nhảy trên giường, hai tay giống như Bạch nương tử đang làm phép, tự lồng tiếng cho bản thân: “Vù vù vù, ngàn năm chờ một lần trở lại.”

Lâm Dược Phi yên tâm rồi.

Thảo nào cô Dương lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn em ấy.

Tại sao trước đây anh lại nghĩ rằng em gái mình có thể yêu sớm chứ?

Anh nhất định là mù rồi.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 383: Chương 383



“Em tự chơi đi.” Lâm Dược Phi tỏ vẻ coi thường, đóng cửa phòng cho Lâm Tiếu, cái này được xem như là thời sơ khai của SY sao?

“Mẹ, hôm nay họp phụ huynh xong con và cô Dương đã nói chuyện, cô Dương bảo là cuốn sổ màu hồng trong tay Tiếu Tiếu là dấu hộ bạn.” Lâm Dược Phi kể với mẹ.

“Phù.” Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ đã nói là Tiếu Tiếu sẽ không yêu sớm mà.”

Lâm Dược Phi chẹp một tiếng: “Mẹ, mẹ nói vuốt đuôi đấy à.” Rõ ràng là trước đó Lữ Tú Anh đã rất lo lắng.

Báo động đã được dỡ bỏ, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đểu thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ Lữ Tú Anh chỉ còn tò mò về việc này: “Vậy thì Tiếu Tiếu dấu quyển vở đó hộ ai? Chu Tuệ Mẫn à?”

Người đầu tiên Lữ Tú Anh nghĩ đến là Chu Tuệ Mẫn, vì cô chơi thân nhất với Lâm Tiếu, hơn nữa Chu Tuệ Mẫn cũng là một đứa trẻ trưởng thành sớm.

“Con không biết.” Lâm Dược Phi không quan tâm đến việc này

Con nhà người khác yêu ai thì yêu, không phải là Lâm Tiếu là được.

Lữ Tú Anh có chút lo lắng: “Nhưng mong không phải là Chu Tuệ Mẫn, con bé thông minh thế, đừng có vì yêu sớm mà ảnh hưởng việc học.”

Lâm Dược Phi: “Yêu sớm chắc gì đã ảnh hưởng việc học?”

Lữ Tú Anh trợn mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Lúc nghi ngờ Tiếu Tiếu yêu sớm sao con không thoải mái thế đi.”

Lâm Dược Phi thản nhiên thừa nhận: “Rõ ràng, con người khác với con nhà mình có giống nhau được không?”

“Nhưng mẹ cũng không phải lo đâu, cô Dương đã biết rồi, cũng đã trao đổi với phụ huynh rồi. Cô Dương và phụ huynh đều sẽ lo liệu việc này.”

Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi nói vậy cũng thấy yên tâm hơn: “Vậy thì được.”

“Cô Dương không xử lý công khai, như vậy là rất tốt, giữ thể diện cho bọn trẻ.” Lữ Tú Anh thầm nghĩ cô giáo Dương quả không hổ là giáo viên cốt cán của Trường trung học số một, giáo dục rất có bài bản.

Sóng gió chuyện yêu sớm giữa Bạch Huyên và Lý Triển Bằng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới lớp.

Ngay cả Lâm Tiếu cũng không biết cô Dương đã trao đổi chuyện của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng với phụ huynh của họ rồi, mầm mống tình yêu non nớt của đôi trẻ đã bị c.h.ế.t yểu, đồng thời bị phát quân lệnh thành tích học tập tất cả các môn trong học kỳ này phải tiến bộ.

Khi Bạch Huyên tìm Lâm Tiếu lấy lại quyển vở màu hồng của mình, Lâm Tiếu còn tưởng là Bạch Huyên đã tránh được trận phong ba bão táp trước đó, bây giờ đã an toàn rồi cơ.

Lâm Tiếu: “Ngày mai tớ cầm đến cho cậu, tớ đã bảo rồi mà, chắc chắn là không sao.”

Trương Quân Nhã ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không hiểu gì, đợi sau khi Bạch Huyên và Trương Quân Nhã rời đi, cô liền hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Sao thế?”

Chu Tuệ Mẫn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể nhận ra không khí giữa Bằng Huyên và Lý Triển Bằng đã khác với học kỳ trước: “Tớ đoán là hai người họ chia tay rồi.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp: “Nhanh thế á?”

Chu Tuệ Mẫn: “Cho nên sau này bọn mình đừng nhắc gì về Lý Triển Bằng trước mặt Bạch Huyên nữa.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ.”

Chu Tuệ Mẫn thấy lạ là sao Lâm Tiếu lại không đoán được: “Buổi họp phụ huynh lần này cô Dương đã đề cập đến vấn đề quan hệ yêu đương giữa học sinh nam và học sinh nữ, có khả năng chính là vì chuyện của Bạch Huyên và Lý Triển Bằng rồi.”

Lâm Tiếu càng ngạc nhiên hơn: “Hả, lần họp phụ huynh này cô Dương còn đề cập đến vấn đề này nữa á?”

Chu Tuệ Mẫn: “Đúng vậy, anh trai cậu về nhà không kể với cậu à?”

Sau khi đi họp phụ huynh về mẹ Chu Tuệ Mẫn đã nói chuyện này với Chu Tuệ Mẫn một cách rất nghiêm túc, cảnh cáo Chu Tuệ Mẫn tuyệt đối không được yêu sớm: “Nếu không mẹ đánh cho nát mông.”

“Từ hồi con còn bé đến giờ mẹ chưa bao giờ đánh con, nhưng nếu con tuổi còn nhỏ mà dám xao nhãng việc học, yêu sớm, mẹ sẽ không nương tay đâu, mẹ nói được làm được đấy.”

Lâm Tiếu hỏi hết các bạn trong lớp một lượt thì phát hiện ra các bạn đều bị phụ huynh cảnh cáo. Chỉ có Lâm Tiếu không hề biết gì về những gì cô Dương nói trong buổi họp phụ huynh, anh trai đi họp về không nhắc đến câu nào cả. Chắc chắn là anh trai không chú ý nghe cô giáo trao đổi rồi. Buổi tối, anh trai về nhà, Lâm Tiếu lập tức xông ra hỏi: “Anh, có phải buổi họp phụ huynh anh không chú ý nghe không?”

Lâm Tiếu tỏ vẻ đắc ý, cô đã bắt thóp được anh trai.

Lâm Dược Phi cau mày: “Sao lại hỏi anh không chú ý nghe?”

Lâm Tiếu chắp hai tay ra sau chất vấn anh trai: “Thế anh nói xem, cô Dương đã nói những gì?”

Lâm Dược Phi: “Cuộc thi vào tháng 4, bài kiểm tra cuối kỳ, còn chuyện không được yêu sớm nữa.”

Lâm Tiếu đơ luôn: “Hả, anh nghe thật à?”

“Thế sao về nhà anh không nói gì với em chuyện không được yêu sớm.” Lâm Tiếu thấy lạ, phụ huynh các bạn khác về nhà đều rất nghiêm túc cảnh cáo con mình.

Lâm Dược Phi xời một tiếng: “Em yêu sớm à?”

Anh trai vừa dứt lời Lâm Tiếu tỏ vẻ khinh khỉnh, cô trợn trừng mắt: “Sao em lại không thể yêu sớm chứ?” Anh quá coi thường cô rồi.

Lâm Dược Phi hất cằm về phía chiếc khăn quàng bên cạnh gối của Lâm Tiếu: “Lúc nào em không chơi đồ hàng nữa thì lúc đó hẵng nhắc đến chuyện yêu sớm.”

Lâm Tiếu trợn trừng mắt nhìn anh trai: “Anh chơi đồ hàng thì có.” Đóng vai Bạch Nương Tử sao lại tính là chơi đồ hàng chứ?

Hơn nữa đóng vai Bạch Nương tử và yêu sớm hai việc này có liên quan gì đến nhau?

“Bạch Nương Tử cũng có đối tượng mà.” Lâm Tiếu hét lớn sau lưng anh trai, anh trai không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phòng.

Bạch Huyên và Lý Triển Bằng hai người đó chia tay rồi.

Bạch Huyên đến tìm Lâm Tiếu để đổi nhóm trực nhật: “Tớ không muốn trực nhật cùng ngày với Lý Triển Bằng nữa, Lam Tiếu, cậu giúp tớ đổi nhóm trực nhật đi.”

“Hả?” Lâm Tiếu khó xử đáp: “Vậy cậu tự tìm người đồng ý trực nhật cùng nhóm với cậu đi, cậu tìm được rồi thì tớ đổi giúp các cậu.”

Bạch Huyên nài nỉ Lâm Tiếu: “Thế cậu đổi cho tớ được không?” Trương Quân Nhã và Bạch Huyên cùng một nhóm trực nhật nên Bạch Huyên không thể tìm Trương Quân Nhã để đổi.

Lâm Tiếu cũng không muốn đổi cho Bạch Huyên, hiện tại cô và Chu Tuệ Mẫn đang ở cùng một nhóm trực nhật, cô muốn trực nhật cùng Chu Tuệ Mẫn.

“Vừa đẹp, cậu và Chu Tuệ Mẫn đổi cho tớ và Trương Quân Nhã, hai cặp chúng ta đổi cho nhau.” Bạch Huyên đề xuất.

Lâm Tiếu: “Được thôi.”

Lâm Tiếu bỏ danh sách trực nhật của lớp đang dán trên tường xuống, bảo Bạch Huyên tự viết lại một bản: “Cậu đổi vị trí tên bốn người chúng ta cho nhau đi.”

Bạch Huyên lắc đầu: “Tớ viết xấu lắm, hay là cậu viết đi.”

Lâm Tiếu thở dài: “Chữ của tớ cũng rất bình thường mà.”

Lâm Tiếu ấn tờ danh sách trực nhật vừa bỏ xuống vào trong lòng Bạch Huyên: “Cậu tự xử lý đi.”

Bạch Huyên muốn đổi nhóm trực nhật, cô cũng đã đồng ý đổi nhóm trực nhật cho Bạch Huyên rồi, sao Lâm Tiếu lại phải chép lại danh sách trực nhật chứ.

Bạch Huyên cầm theo danh sách trực nhật rời đi, Lâm Tiếu nhìn thấy cô đi tìm Triệu Hiểu Long, sau đó Triệu Hiểu Long nhận lấy, bắt đầu chép lại.

Lâm Tiếu nhìn đi chỗ khác, ai viết cũng được, cô không phải viết là được.

“Cuối cùng tớ cũng đã hiểu tại sao cô Dương lại cấm học sinh yêu sớm rồi.” Lâm Tiếu than vãn, vì sau khi chia tay quá phức tạp, đến cả nhóm trực nhật Bạch Huyên cũng phải đổi.

Nói tóm lại, bây giờ Bạch Huyên và Lý Triển Bằng không ai thèm quan tâm đến ai, hai người họ chỉ cần xuất hiện cùng một lúc trong khoảng cách ba mét là không khí khó xử đã tràn ngập rồi.

Lâm Tiếu nhanh chóng tìm hiểu càng nhiều hơn, Bạch Huyên càng sẵn sàng chia sẻ nhiều hơn.

Trong căng tin của trường, Lâm Tiếu vừa ăn bánh màn thầu chiên, vừa nghe Bạch Huyên nói xấu Lý Triển Bằng: “Cậu ta không giống đàn ông.”

Sau khi cô Dương phát hiện ra chuyện tình cảm giữa Bạch Huyên và Lý Triển Bằng, cô ấy đã liên hệ riêng với phụ huynh hai bên, việc đầu tiên mà phụ huynh hai bên làm đều là dò hỏi tình hình.

Bạch Huyên kháng cự lại áp lực từ phía phụ huynh, không nói gì cả.

Lý Triển Bằng thì hoàn toàn ngược lại, phụ huynh vừa hỏi cái là khai ra hết.

“Cậu ta không dấu một chuyện gì, khai ra tường tận, rõ ràng không sót một chi tiết nào.” Thậm chí cả việc hai người chuyển vở cho nhau, Lý Triển Bằng cũng khai hết.

Chính vì thế nên bao nhiêu sự che dấu của Bạch Huyên trở thành tốn công vô ích.

Cô Dương, phụ huynh của Bạch Huyên, phụ huynh của Lý Triển Bằng ba bên báo cho nhau biết, đương nhiên đều đã biết hết.

Bạch Huyên cảm thấy Lý Triển Bằng quá ngốc, đã thế lại không có một chút khả năng chịu đựng áp lực nào: “Tớ còn chịu được, sao cậu ta lại không chịu được chứ.”

Rõ ràng là chuyện về quyển vở nếu hai người họ không nói thì cô giáo và phụ huynh hai bên làm sao mà biết được. Bạch Huyên đã đưa quyển vở cho Lâm Tiếu giữ hộ, kể cả phụ huynh có lục tìm đồ của họ thì cũng không tìm ra được.

“Cậu ta giỏi thật đấy, tự chủ động nộp lên.” Bạch Huyên vẻ mặt đầy bất lực.

“Rõ ràng quyển vở ở trong tay cậu rất an toàn.” Bạch Huyên nhìn Lâm Tiếu: “Phụ huynh của cậu không phát hiện ra đấy chứ?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Phụ huynh của tớ không phát hiện ra.” Cô cũng tỏ ra tiếc thay cho Bạch Huyên, rõ ràng là Bạch Huyên đã sắp xếp tất cả, tiếc là đã bị Lý Triển Bằng cản trở.

Lâm Tiếu nói với Bạch Huyên: “Vở của cậu có để ở chỗ tớ ba năm thì phụ huynh của tớ cũng không phát hiện ra.”

Bạch Huyên thở dài liên tục: “Đúng thế.”

“Thôi thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, không nhắc đến việc này nữa.” Bạch Huyên nói.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 384: Chương 384



Đương nhiên, cái giá của sự việc đã qua này là Bạch Huyên bị mắng một trận tơi bời, bắt cô bé thề cắt đứt hoàn toàn với Lý Triển bằng, thành tích của học kỳ này phải tiền bộ không được tụt lùi, thậm trí Bạch Huyên còn bị tước mất quyền tự do tự đạp xe đi học.

“Cha mẹ tớ không cho tớ tự đạp xe đi học nữa, ngày nào họ cũng đưa đón tớ.”

Phụ huynh của Bạch Huyên thấy chuyện tình cảm của họ nảy sinh là do thuận đường đi học, ngày nào cũng đạp xe cùng nhau, đạp mãi đạp mãi nên nảy sinh tình cảm.

Nếu phụ huynh không để mắt tới, quay đi quay lại Bạch Huyên và Lý Triển Bằng lại cùng nhau đạp xe đi học, ngọn lửa nhỏ yêu sớm mà phụ huynh và cô giáo dập tắt lại mau chóng bùng lên.

Bạch Huyên cảm thấy có hơi áy náy: “Cha mẹ tớ phải đi một quãng đường dài để đưa đón tớ.” Đơn vị công tác của cha cô và mẹ cô ngược đường.

Hơn nữa Bạch Huyên thấy chuyện này là hoàn toàn không cần thiết: “Tớ không còn thích Lý Triển Bằng nữa rồi, sau này càng không thể thích lại cậu ta nữa.”

Lần đối diện với phụ huynh và giáo viên này, biểu hiện của Lý Triển Bằng đã khiến Bạch Huyên vô cùng thất vọng. Bạch Huyên cứ tưởng rằng Lý Triển Bằng sẽ bảo vệ mình, không thể ngờ được Lý Triển Bằng không kiên trì nổi một phút đã lập tức bán đứng Bạch Huyên rồi.

“Mẹ cậu ta vừa hỏi, cậu ta đã khai hết rồi.”

“Sau đó mẹ cậu ta yêu cầu cái gì, cậu ta lập tức đồng ý cái đó.”

“Cậu ta hoàn toàn không giống một nam tử hán một chút nào, cậu ta vẫn là em bé của mẹ cậu ta.” Bạch Huyên lấy đũa chọc vào chiếc màn thầu chiên ở trên đĩa thức ăn.

Dù sao qua chuyện này, Bạch Huyên cũng đã nhìn thấu Lý Triển Bằng, tình cảm của cô bé dành cho Lý Triển Bằng lập tức như nước thủy triều đang rút xuống.

Bây giờ Bạch Huyên mới lấy làm lạ là lúc đầu cô bé thích Lý Triển Bằng ở điểm gì: “Thành tích của cậu ta không tốt bằng tớ, cũng không đẹp trai, chỉ cao xấp xỉ tớ.”

Bạch Huyên lắc đầu liên tục: “Đã thế cậu ta còn ngốc nữa.”

Gần đây, Lý Triển Bằng còn có thêm tật không che ô khi trời mưa.

Mùa xuân năm nay mưa rất nhiều, hai tuần nay trời mưa liên miên, mưa đúng vào ngày có tiết thể dục khiến bốn tiết học thể dục bị hủy, các học sinh đều cảm thấy quá đen đủi.

Bốn tiết thể dục bị hủy, các thầy cô tủm tỉm cười chia bốn tiết này thành hai tiết Toán, một tiết Ngữ Văn và một tiết tiếng Anh.

Giờ giải lao ngày mưa cũng không ra ngoài chơi được, tập thể dục giữa giờ cũng bị hủy, cô Dương tận dụng triệt để thời gian cho làm một bài kiểm tra mười lăm phút.

Trong những ngày mưa phùn liên miên, biểu hiện của Lý Triển Bằng chắc chắn đã nổi bật toàn trường. Vừa đến giờ ra chơi là cậu ta đã lao ra khỏi tòa nhà giảng đường dầm mưa, mưa càng to, Lý Triển Bằng càng lao nhanh ra, đứng dưới sân vận động trống trải ngẩng đầu dầm mưa.

Khi Bạch Huyên nhìn thấy: “Đồ thần kinh.”

Sau mấy ngày dầm mưa, Lý Triển Bằng cảm thấy chỉ dầm mưa không thì quá vô vị nên đã mang một quả bóng rổ ở nhà đi và ném một mình trên sân bóng rổ dưới mưa.

Mặt sân bóng rổ không bằng phẳng cho lắm, ngày mưa trên mặt sân có một vũng nước mưa, giày thể thao của Lý Triển Bằng dẫm vào vũng nước b.ắ.n lên tung tóe.

Bạch Huyên nhìn thấy: “Bệnh nặng rồi.”

Lâm Tiếu đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy giầy thể thao Lý Triển Bằng bị ướt hết: “Nếu tớ mà làm thế, mẹ tớ sẽ mắng tớ chết.”

Chu Tuệ Mẫn: “Có phải là Lý Triển Bằng cũng thích đọc tiểu thuyết của Quỳnh Giao không?”

Bạch Huyên khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, dù sao tớ cũng chưa thấy cậu ta đọc bao giờ.”

Lâm Tiếu nhìn theo bóng dáng của Lý Triển Bằng, trời mưa lại đi dầm mưa đánh bóng rổ đúng là rất ngốc: “Nhưng dẫm nước như thế này xem ra cũng rất đã.”

Lâm Tiếu đầy vẻ hoài niệm: “Những ngày trời mưa khi tớ còn nhỏ rất hay mặc áo mưa, đi ủng dẫm nước.”

Tiếc là bây giờ Lâm Tiếu không có ủng nữa.

Chu Tuệ Mẫn đẩy Lâm Tiếu một cái: “Cậu tỉnh lại đi, cậu là học sinh cấp hai rồi đấy.”

Mặt đầy ngưỡng mộ nhìn bạn giẫm nước thế này là sao đây?

Bạch Huyên nhìn Lâm Tiếu với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ờm…" Ở một số mặt, Bạch Huyên thấy Lâm Tiếu cũng không thông minh hơn Lý Triển Bằng là mấy.

Sau khi cơn sóng gió yêu sớm hoàn toàn qua đi, quan hệ của Bạch Huyên, Trương Quân Nhã và Lâm Tiếu, cả Chu Tuệ Mẫn nữa, đã xích lại gần nhau hơn.

Lâm Tiếu cảm thấy duyên cớ là do mình đã thành công giúp Bạch Huyên dấu cuốn sổ cả một kỳ nghỉ đông, thành công giữ bí mật giúp cô bé, bí mật đó khiến mối quan hệ của họ gần gũi hơn.

Bây giờ không chỉ là lúc đi ra ngoài trường ăn cơm bốn người sẽ đi cùng nhau mà cả lúc đi đến nhà ăn của trường ăn cơm thì bốn người họ cũng cùng nhau đi.

Nhưng lúc xếp hàng mua cơm không nhất thiết phải đứng cùng một ô cửa, khẩu vị của họ thường khác nhau. Gần đây Lâm Tiếu thích ăn màn thầu chiên trong nhà ăn, cô thấy màn thầu được xé vụ ra xong cho vào chảo xào cùng trứng gà và rau, ăn rất đậm đà, cũng rất ngon miệng.

Nhưng sau khi Chu Tuệ Mẫn ba người họ ăn cùng Lâm Tiếu một bữa thì không ai còn muốn ăn nữa.

Chu Tuệ Mẫn: “Không ngon bằng mì xào.”

Bạch Huyên: “Không ngon bằng vụn bánh chiên.”

Trương Quân Nhã: “Không ngon bằng cơm rang.”

Lâm Tiếu đành thưởng thức màn thầu chiên một mình, sau khi ăn xong còn thừa một ít liền lấy túi nilon đựng cho Hoa Hoa, dạo này Hoa Hoa lại hay xuất hiện trên đường mà Lâm Tiếu đi từ nhà ăn về toà nhà giảng đường, nhìn thấy Lâm Tiếu là kêu meo meo đòi ăn.

Lâm Tiếu không hiểu: “Cô Dương đã đưa mày về nhà rồi, tình nguyện nuôi mày, cho ăn uống ngon lành, sao mày lại cào rách rèm cửa để bỏ trốn chứ?”

Lâm Tiếu vừa đút màn thầu chiên cô cầm về cho nó ăn vừa nói: “Chạy đi rồi giờ không kiếm được cái gì ăn nữa chứ gì?”

Chu Tuệ Mẫn đưa tay ra chỉ vào bụng của Hoa Hoa, nói với Lâm Tiếu: “Cậu xem nó có giống con mèo không có gì ăn không?”

Lâm Tiếu nhìn vào bụng của Hoa Hoa, trầm tư. Bụng của Hoa Hoa tròn ung ủng, nhìn như chửa, nhưng cô Dương đã bắt Hoa Hoa đi triệt sản rồi mà, vậy thì chỉ có thể là Hoa Hoa béo thôi.

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn Hoa Hoa kén ăn, nó chọn toàn bộ trứng gà chiên trong chỗ màn thầu chiên ra để ăn, không ăn một miếng màn thầu nào, để thừa lại hết.

“Trong nhà cô Dương chỉ có một mình cô Dương cho nó ăn, trong trường có rất nhiều người cho nó.”

Lâm Tiếu nhận ra sự thật, chắc chắn trong trường không phải duy nhất mình cô là người cho Hoa Hoa ăn, không biết Hoa Hoa đã bị bao nhiêu người cho ăn cho uống nữa.

Dường như Hoa Hoa nghe hiểu Lâm Tiếu đang nói gì, nó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiếu kêu lên hai tiếng meo meo, nghe tiếng như thể đang làm nũng.

Lâm Tiếu lập tức mềm lòng, cho dù trong trường có nhiều người cho Hoa Hoa ăn thì cô cũng vẫn cầm đồ ăn đến cho Hoa Hoa.

Ngày nào Hoa Hoa cũng chặn cô lại ở trên đường, chắc chắn là vì cần cô.

Trước Thanh Minh, cô Dương tuyên bố năm nay trường Trung học số một tổ chức hoạt động: “Tiết Thanh Minh chúng ta sẽ đi quét nghĩa trang liệt sĩ.”

Cô Dương nhắc cả lớp: “Hôm Thanh Minh mặc quần áo gọn gàng, tốt nhất là màu trắng, màu đen. Không được mặc những màu sặc sỡ như màu đỏ, màu hồng.

Các bạn lập tức nhao nhao lên hỏi: “Màu ghi được không?”, “Màu xanh có được không?” "Trên giày có một chút màu hồng có được không?”

Cô Dương trả lời mấy câu hỏi, sau đó lại càng nhiều thắc mắc hơn, không thể trả lời hết được: “Nhờ phụ huynh chọn giúp các em đi.”

“Trước khi mặc quần áo hỏi phụ huynh xem đi quét mộ có mặc được không?”

Nghĩa trang liệt sĩ cách trường Trung học số một không xa lắm, khoảng mười lăm phút đi bộ. Hôm Thanh minh, các khối, các lớp tập trung ở sân vận động, sau đó nghe giáo viên sắp xếp, lớp nọ nối tiếp lớp kia đi ra khỏi cổng trường.

Trong hàng Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đứng cạnh nhau, hai người đều rất phấn khởi. Đây là lần đầu tiên họ được ra ngoài trường tham gia hoạt động tập thể.

Mặc dù hoạt động quét mộ không hấp dẫn cho lắm, nhưng khoảnh khắc bước khỏi cổng trường Trung học số một, các bạn học sinh đều cảm thấy rất phấn khởi.

Có thể hình dung được, dọc đường kỷ luật không tốt lắm, cô Dương đi bên cạnh đội ngũ đã mấy lần duy trì kỷ luật, nhưng cho dù cô Dương có đích thân duy trì thì cũng chỉ có hiệu quả được ba phút, sau ba phút học sinh lại bắt đầu trò chuyện rôm rả.

Đột nhiên, đội ngũ lớp A2 ở đằng sau hát câu: “Mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây mây hồng bay.”

Cô Dương quay đầu lại nhìn: “Sáng kiến này khá hay.” Học sinh cùng hát, miệng phải làm việc khác rồi mới không còn cách nào nói chuyện phiếm được nữa.

“Cô Dương, chúng em không muốn hát những bài hát đã hát trong thời gian huấn luyện quân sự nữa, chúng ta hát những bài hát đang thịnh hành đi.” Một bạn nêu ý kiến.

Cô Dương: “Học thuộc bài khoá đi.”

“Hả.” Trong đội ngũ tiếng rên la vang lên từng cơn, đọc thuộc bài chẳng thà hát cho rồi.

Cô Dương đã ngẩng đầu lên: “Tiên đế gây dựng cơ đồ chưa được một nửa mà giữa chừng băng hà.”

Các bạn chỉ có thể đọc theo: “Tiên đế gây dựng cơ đồ chưa được một nửa mà giữa chừng băng hà, hôm nay hạ được một phần, Ích Châu mỏi mệt.”

Lớp A2 ở phía sau nghe thấy lớp A1 đang học thuộc bài khoá, lập tức ngừng hát, học thuộc bài khoá theo.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 385: Chương 385



Lâm Tiếu nghe thấy bạn bên cạnh nói nhỏ: “A2 lại học theo chúng ta rồi.”

“Bình thường thôi, lớp chúng ta làm gì cũng bị bạn khác học theo.”

Đọc hai lần bài khoá là đã đi đến cửa nghĩa trang liệt sỹ, cô Dương nhắc các bạn yên tĩnh: “Ở nghĩa trang liệt sĩ phải trang nghiêm.”

Trong Nghĩa trang liệt sĩ có đài tưởng niệm, có tấm bia to khắc đầy tên các liệt sĩ. Lịch sử được ghi lại bằng lời nói và hình ảnh trong đài tưởng niệm, hướng dẫn viên sử dụng micrô để giải thích cho các bạn học sinh.

Sau đó Lâm Tiếu và các bạn thăm quan nghĩa trang liệt sỹ một vòng, còn tổ chức một lễ tưởng niệm nhỏ ở trong nghĩa trang liệt sĩ, đại biểu là lớp trưởng các lớp, dâng hoa cúc lên trung tâm của nghĩa trang liệt sĩ.

Lớp trưởng các lớp xếp thành một hàng, lần lượt lấy hoa cúc từ trong tay chủ nhiệm phòng giáo dục.

Ánh mắt của Lâm Tiếu càng lúc càng trở nên nghiêm túc, chủ nhiệm phòng giáo dục thật sự quá nghiêm túc.

Các lớp trưởng xếp thành một hàng, lần lượt đi đến trước bia tưởng niệm, cúi người nhẹ nhàng đặt hoa cúc lên trên đất, sau đó cúi gập người trước bia tưởng niệm.

Sau lưng, tiếng máy ảnh chụp không ngừng.

Hôm nay còn có giáo viên trường Trung học số một cùng phóng viên nhật báo đến, đều đang dùng máy ảnh chụp ảnh.

Trên đường từ nghĩa trang liệt sĩ về trường, quãng đường dường như gần hơn rất nhiều, rất nhanh đã về đến trường học rồi.

Về tới trường học được nửa tiết thì chuông báo hết giờ vang lên. Lâm Tiếu vào căn tin, ngạc nhiên khi thấy thức ăn ở nhiều ô cửa đã vơi đi một nửa, thì ra rất nhiều học sinh của các khối sau khi đi từ nghĩa trang liệt sĩ trở về trường Trung học số một đã không về lớp học nốt nửa tiết, giáo viên cho phép họ đến nhà ăn ăn cơm luôn.

Lâm Tiếu đầy vẻ ngưỡng mộ.

Chu Tuệ Mẫn: “Không sao, màn thầu chiên của cậu vẫn còn.”

Lâm Tiếu: “Hôm nay tớ không muốn ăn màn thầu chiên nữa.”

Lâm Tiếu xếp hàng ở ô cửa bán cơm trắng, vừa may mua được xuất sườn xào chua ngọt cuối cùng, cô cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.

Sau đó Lâm Tiếu may mắn đã nhìn thấy một con sâu trong đĩa rau bắp cải xào.

”Á.” Lâm Tiếu đẩy cái đĩa ra, không ăn nổi nữa.

Chu Tuệ Mẫn ngó đầu qua cũng đã nhìn thấy, cô bé an ủi Lâm Tiếu: “Điều này chứng tỏ rau ở căng tin của chúng ta không có thuốc trừ sâu.”

“Sườn xào chua ngọt cậu cũng không ăn nữa à?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Sườn xào chua ngọt vẫn còn hơn nửa, Lâm Tiếu không nỡ bỏ đi, cô kéo khay cơm lại, để sườn xào chua ngọt về phía gần mình, rau bắp cải xào cách xa mình, từng miếng một ăn hết sườn xào chua ngọt, đến nước sốt cũng không bỏ lại, trộn hết vào với cơm để ăn.

Bữa này không ăn rau xanh, ăn xong bữa Lâm Tiếu thấy hơi ngán, nói với Chu Tuệ Mẫn: “Tớ muốn đến căng tin mua cốc sữa chua.”

Sữa chua ở căng tin được đựng trong lọ thuỷ tinh, tiền đặt cọc cho lọ là 2 hào, lần sau đến, căng tin sẽ hoàn lại tiền đặt cọc.

Khi Lâm Tiếu vừa hút sữa chua vừa ra khỏi căng tin, lại bị Hoa Hoa chặn lại, sau đó cô quay lại căng tin mua cho Hoa Hoa một cái xúc xích làm lộ phí.

Vào cuối tuần sau tiết Thanh Minh, Lâm Tiếu đã nghênh đón cuộc thi đấu vòng tròn Toán học sinh Trung học cơ sở toàn quốc

Cô chuẩn bị cho cuộc thi này suốt cả một năm, cuối cùng cũng đã chờ được cuộc thi chứng minh thực lực thực sự của cô.

Khi cuộc thi thực sự đến, thực ra hoàn toàn không có không khí gì đặc biệt, những học sinh của trường trung học số một đăng ký tham gia cuộc thi đều được bố trí thi tại trường. Địa điểm tham gia cuộc thi của Lâm Tiếu vẫn là ở trường Trung học số một, chỉ là thêm một buổi đến trường vào ngày chủ nhật.

Thể thức của cuộc thi đấu vòng tròn Toán học sinh Trung học cơ sở toàn quốc đơn giản hơn rất nhiều so với cuộc thi Hoa Cup ở tiểu học.

Không phân vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết, tất cả nằm trong hết cuộc thi này.

Cuộc thi được chia thành phần thi đầu và phần thi thứ hai, nhưng cả hai phần đều được sắp xếp thi trong cùng một buổi sáng cùng ngày, mỗi đề thi chín mươi phút, giữa hai phần nghỉ nửa tiếng.

Phần thi đầu điểm tối đa bảy mươi điểm, đều là bài thi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, chỉ khó hơn bài thi trên lớp một chút. Kể cả không luyện thi, miễn sao biết suy luận những kiến thức đã học trên lớp thì phần thi đầu cũng sẽ có hi vọng đạt điểm cao.

Điểm tối đa cho phần thi thứ hai cũng là bảy mươi điểm, có ba câu hỏi lớn. Nếu không luyện thi thì câu hỏi ở phần thi thứ hai khá khó.

Nhưng đối với một người đã luyện thi cả năm nay mà nói, các câu hỏi ở phần thi thứ hai đều như người bạn cũ vậy.

Câu số một, nhận dạng phương trình bậc hai một ẩn.

Câu số hai, chứng minh các hệ thức hình học.

Lâm Tiếu lấy bút chì và thước kẻ để tạo các đường phụ và sử dụng ba điểm thẳng hàng, bốn điểm đồng dạng và các tam giác đồng dạng một cách thuần thục.

Những câu hỏi dạng này dùng định lý Ceva để chứng minh càng dễ hơn, nhưng cô Dương từng nói, định lý Ceva là nội dung trong các cuộc thi của cấp ba mới học tới, mặc dù họ đã được học trước nhưng khi thi tốt nhất không nên dùng, trừ khi ngoài định lý Ceva ra không nghĩ được phương pháp giải Toán nào khác, vậy thì dùng định lý Ceva chắc chắn là còn hơn để trống rồi.

Lâm Tiếu nghe lời cô Dương, dựa vào những gì cô học được trong các buổi luyện thi cấp trung học cơ sở để chứng minh điều đó.

Cũng không phải viết phương pháp hai, cô Dương nói nếu phương pháp một chính xác thì không cần phải viết phương pháp hai, vì phương pháp hai viết sai cũng có thể bị trừ điểm. Bình thường thì muốn viết mấy phương pháp cũng được nhưng khi đi thi đừng làm những việc thừa thãi.

Câu số 3, lý thuyết số. Câu hỏi lý thuyết số thường là câu khó nhất, điểm tối đa là hai mươi lăm điểm, cô Dương nói chỉ cần được năm điểm đã coi như là đạt rồi, được mười điểm sẽ vượt qua nhiều thí sinh đã ôn thi, những người chưa ôn thi sẽ khó đạt điểm ở câu hỏi lý thuyết số.

Lâm Tiếu dùng thái độ lấy năm điểm là được, được mười điểm là có lãi bắt đầu giải câu hỏi, viết mãi viết mãi thì phát hiện ra mình đã làm xong hết rồi.

Lâm Tiếu kiểm tra lại một lần, cảm thấy cách giải của mình không có vấn đề gì.

Trước khi nộp bài, Lâm Tiếu kiểm tra lại những phần qua trọng một lần nữa, sau đó tiếng chuông hết giờ vang lên, cô thả tay ra để giám thị thu bài.

Vừa ra khỏi trường thi, Lâm Tiếu đã gặp Triệu Hiểu Long. Triệu Hiểu Long nhìn thấy Lâm Tiếu thì rất vui, kéo áo cô: “Lâm Tiếu, câu lý thuyết số cuối cùng cậu làm thế nào?”

Lâm Tiếu vội bịt tai lại: “Tớ không so bài.”

Từ hồi thi cuộc thi Hoa Cup Triệu Hiểu Long đã biết Lâm Tiếu không so bài rồi, bây giờ vẫn còn cố tình gạ gẫm.

Lâm Tiếu thoát được Triệu Hiểu Long nhưng không thoát được cô Dương.

Lâm Tiếu bị cô Dương bắt đi so bài.

Còn có Triệu Hiểu Long, Chu Huệ Mẫn các bạn tham gia cuộc thi Toán học đều bị cô Dương bắt đến phòng luyện thi, nhớ lại xem ở trường thi mình đã trả lời câu hỏi thế nào.

Triệu Hiểu Long chỉ vào Lâm Tiếu cười lớn: “Cậu không trốn nổi rồi.”

Cô Dương tò mò nhìn hai người: “Sao thế?”

Triệu Hiểu Long mách với cô Dương: “Lâm Tiếu không thích so bài, vừa nãy em gọi bạn ấy so bài, bạn ấy chạy vèo đi luôn.”

Lâm Tiếu vội vàng đáp trả: “Tớ không muốn so bài với cậu, nhưng tớ muốn so bài với cô Dương.”

Cô Dương cười: “Vậy thì chúng ta so bài ngay thôi, so xong thì quên luôn chuyện này đi.”

Đáp án chính thức chưa được công bố, khi Lâm Tiếu bọn họ làm bài thi thì cô Dương cũng đã tự mình làm một bài. Bây giờ cô Dương lấy đáp án mình làm ra để so bài với học sinh.

“Câu số 1 chọn a, câu số 2 chọn b, câu số 3 chọn d.”

Cô Dương đọc đến đáp án câu nào là lại nhìn về phía Lâm Tiếu câu đấy, bảo Lâm Tiếu báo câu trả lời của mình. Các bạn cũng nhìn về phía Lâm Tiếu, nếu đáp án của cô Dương và Lâm Tiếu giống nhau thì chắc chắn đáp án câu đó là như thế.

Đáp án phần thi đầu tiên rất nhanh đã so xong. Cô Dương bảo các bạn tự dự tính điểm của mình, rồi viết điểm mà mọi người dự tính lại, sau đó tiếp tục so đáp án phần thi thứ hai.

Câu số 2 ở phần thi thứ hai, đáp án của cô Dương và Lâm Tiếu không giống nhau, các bạn đều thót tim, lo lắng nhìn xung quanh: “Đáp án nào mới đúng?”

“Đáp án của tớ và cô Dương giống nhau.”

“Đáp án của tớ và Lâm Tiếu giống nhau.”

Như vậy hai đáp án của các bạn mỗi đáp án chiếm một nửa, tạm thời không ai biết được đáp án nào mới là chính xác.

“Các em đừng lo.” Cô Dương viết cách tính của câu này lên bảng, nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu giúp cô xem, từ bước nào bắt đầu khác của em?”

Lâm Tiếu chăm chú xem cách giải của cô Dương ở trên bảng, đến khi cô Dương viết đến hàng thứ sáu, cô dơ tay chỉ vào bảng: “Chỗ này ạ.”

Cô Dương lùi lại hai bước, xem lại tỉ mỉ nội dung mình viết trên bảng: “Không đúng à?”

Lâm Tiếu và cô Dương thảo luận một lúc, kết luận cuối cùng là cách giải của Lâm Tiếu là đúng, cô Dương và một nửa các bạn còn lại đều mắc một lỗi rất dễ nhầm lẫn.

Ở phòng luyện thi, một nửa các bạn vỗ n.g.ự.c mừng rỡ, một nửa các bạn mặt mày cau có: “Trời ơi, tớ làm sai rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 386: Chương 386



Tỷ lệ sai ở câu này chắc chắn rất cao, đến bản thân cô Dương lúc ban đầu cũng còn làm sai, tỷ lệ làm sai của các thí sinh tham gia cuộc thi Toán học trong lớp học năm năm trường Trung học số một cũng chiếm một nửa, cô Dương tin rằng tỷ lệ sai của các bạn khác chắc chắn còn cao hơn.

Nhưng cô Dương không nói những lời này ra để an ủi mọi người, chính xác, tỷ lệ sai câu này chắc chắn rất cao, nhưng chỉ cần làm sai một câu là coi như phải tạm biệt với giải nhất cấp quốc gia rồi.

Lý Tự Lập làm sai rồi, nhưng cậu tỏ ra thờ ơ: “Giải nhất cấp quốc gia à, tớ chưa bao giờ nghĩ tới.”

Mặt Chu Tuệ Mẫn biến sắc, Lâm Tiếu nắm lấy tay cô bé. Câu này Chu Tuệ Mẫn cũng làm sai rồi, trước khi thi cô bé luôn đề ra mục tiêu dành giải nhất cấp quốc gia.

Cô Dương dành ra ít phút để mọi người ổn định lại tinh thần, sau đó tiếp tục so bài.

Câu cuối cùng của bài lý thuyết số ở phần thi thứ hai là khó nhất, kể cả là các học sinh chuyên luyện thi Toán học cũng chưa chắc đạt được điểm tối đa, cô Dương dựa vào đáp án của mọi người lần lượt dự tính điểm số.

“Lâm Tiếu có khả năng đạt điểm tối đa hai mươi lăm điểm.”

“Chu Tuệ Mẫn có khả năng đạt được mười – mười lăm điểm.”

“Triệu Hiểu Long có khả năng đạt được mười điểm.”

Cô Dương tính xong tổng điểm cho các bạn rồi ghi lại từng điểm một vào sổ.

“Được rồi, thi xong rồi, cũng so xong đáp án rồi, thi tốt hay không thì kết quả cũng đã ngã ngũ rồi. Không phải nghĩ nhiều nữa, các em thư giãn đi.”

Lâm Tiếu liền nói: “Cô Dương, vậy thì sắp tới cô cho ít bài tập thôi nhé!”

Cô Dương: “Được, chỉ cần được giải nhất cấp quốc gia, nghỉ hè này không phải làm bài tập môn Toán nữa.”

Phòng luyện thi bỗng chốc nhao nhao lên: “Hả, phải được giải nhất cấp quốc gia mới được miễn làm bài tập ấy ạ?”

“Cô Dương, tiêu chuẩn của cô cao quá rồi đấy ạ.”

Điều mà Lâm Tiếu để ý đến là điều khác: “Còn hai tháng nữa mới được nghỉ hè lận.” Phần thưởng của cô Dương thật là xa với quá.

Cô Dương xua tay: “Ai bảo cuộc thi Toán học đến tháng sáu mới có điểm chứ. Hơn nữa, còn hai tháng nữa là thi khảo sát chất lượng rồi. ”

Kỳ thi khảo sát chất lượng này rất quan trọng, nó quyết định trực tiếp đến việc các em có được tiếp tục ở lại lớp học năm năm nữa không. Học sinh lớp học năm năm không cần phải tham gia kỳ thi giữa kỳ, lần khảo sát chất lượng này chính là “Bài thi kiểm tra giữa kỳ nhỏ”, là ranh giới phân chia giữa trường cấp 2 và cấp 3.

Cô Dương hỏi: “Kể cả bây giờ cô cắt giảm lượng bài tập cho các em thì các em có dám nghỉ ngơi bây giờ không?”

Lâm Tiếu: “Dám chứ ạ.”

Các bạn xung quanh cùng nhìn về phía Lâm Tiếu: “Cậu im mồm vào.”

“Vốn dĩ cậu đã không cần làm bài tập rồi Lâm Tiếu, không liên quan gì đến cậu.”

Lâm Tiếu làm động tác kéo khóa mồm lại.

Đối với các bạn khác mà nói, sắp xếp của cô Dương là vừa phải, hai tháng cuối cùng trước khi làm bài kiểm tra khảo sát chất lượng, mọi người không ai dám lơ là. Hết tháng sáu, hoàn thành bài kiểm tra khảo sát chất lượng, công bố kết quả cuộc thi, hè này mới là dịp để nghỉ ngơi thư giãn.

Lâm Tiếu còn nhiều hơn hai nhiệm vụ so với các bạn bên cạnh, tiếp theo cô phải tham gia hai cuộc thi, cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hóa học. Cả tháng tư của Lâm Tiếu chỉ để tham gia các cuộc thi đấu.

Nhưng xem ra Lâm Tiếu còn thư thái hơn các bạn khác.

“Chúng mình đi ra phố sau ăn bánh mì kẹp thịt đi.” Lâm Tiếu đề xuất.

Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đều từ chối: “Chúng tớ đi ra căn tin ăn mì ăn liền.”

Mua mì ăn liền ở căn tin, bà chủ sẽ giúp đổ nước sôi vào ngâm mì. Gần đây, căn tin mới có thêm máy nướng xúc xích, buổi trưa Bạch Huyên và Trương Quân Nhã hai người mỗi người ăn một bát mì ăn liền cho thêm một cái xúc xích nướng là no.

Như thế còn nhanh hơn là đi ra nhà ăn xếp hàng lấy cơm, đương nhiên là cũng nhanh hơn là đi phố sau.

Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đứng ở cửa căng tin ăn mì ăn liền, ăn xong đến thẳng phòng luyện thi Hóa học.

Các bạn tham gia cuộc thi Hóa học đều ở phòng luyện thi, mọi người cùng nhau làm đề, gặp phải đề khó sẽ cùng nhau trao đổi.

Cho đến tận khi tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, mọi người mới cùng nhau đi từ trong phòng luyện thi Hóa học trở về lớp.

Nếu tiết một của buổi chiều là những môn phụ như âm nhạc, mỹ thuật, thể dục, các thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học và cuộc thi Vật lý sẽ không lên lớp nữa, tiếp tục ngồi trong phòng luyện thi làm đề.

Mọi người còn xin phép cô Dương, những tiết như Chính trị, lịch sử tạm thời cũng vắng mặt. Thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học không lên lớp tiết Hóa, thí sinh tham gia cuộc thi Vật lý không lên lớp tiết Lý, dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị một hai tuần nữa sẽ tham gia cuộc thi Hóa học và Vật Lý.

Hai tiết tự học vào mỗi buổi chiều, thí sinh tham gia thi Hóa học và Vật lý cũng đều ở các phòng luyện thi của mình để luyện thi.

Một nửa số ghế trong lớp A1 hầu như trống suốt từ sáng đến tối.

Các thí sinh tham gia cuộc thi Toán xong đều sững sờ.

Sao lúc đó họ không nghĩ đến việc xin phép cô Dương chứ?

Cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Vật lý xin phép cô là lớp phó học tập Phương Kính Phàm, cầm đầu đám thí sinh tham gia cuộc thi Hóa học xin phép cô là lớp phó Dư Chiêu Chiêu, các thí sinh tham gia cuộc thi Toán học đều nghĩ tới đáng lý ra lớp trưởng Lâm Tiếu phải cầm đầu bên mình.

Ôi trời, thôi bỏ đi, việc này thì trông chờ gì được ở Lâm Tiếu.

Bản thân Lâm Tiếu đã không có nhu cầu như vậy rồi, nên cô cũng không nghĩ là các bạn khác có như cầu như thế.

Ở cuộc thi Vật Lý và Hóa học tiếp theo Lâm Tiếu đều tham gia, nhưng cô gần như không đến phòng luyện thi học một tí nào, không bỏ xót một tiết thể dục nào.

Gần đây trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục, Lâm Tiếu và các bạn chơi thả diều trên sân vận động. Tiết thủ công trước đó một tiết, giáo viên dạy cả lớp làm diều, diều của đại đa số các bạn trong lớp làm đều rơi xuống đất, chỉ có diều của Chu Tuệ Mẫn làm là thật sự có thể bay lên trời.

Mấy bạn chơi thân cùng nhau mua một cuộn dây diều to, buộc lên diều của Chu Tuệ Mẫn, vừa kịp đón trận gió xuân to, vừa hay đến tiết thể dục thả diều trên sân vận động.

Giáo viên thể dục lắc đầu nhìn theo: “Hoạt động tự do thì cũng phải hoạt động chứ, bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông đều đã chuẩn bị cho các em rồi, các em lại đứng thả diều trên sân vận động thế.”

“Thả diều phải chạy thầy ạ.”

“Đúng thế, đúng thế, bọn em vẫn đang chạy đây ạ.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói với giáo viên, Chu Tuệ Mẫn ngay lập tức kéo dài dây diều và bắt đầu chạy trên sân vận động, mọi người chạy theo cô bé.

Giáo viên thể dục ngẩng đầu nhìn con diều trên bầu trời, đã bay cao như vậy rồi, bây giờ thu xuống thì cũng tiếc, đành bất lực cười nói: “Thôi được rồi, vậy các em chơi đi.”

Giáo viên thể dục cũng biết áp lực học hành của học sinh lớp thi đấu là rất lớn, hiếm có thời gian chơi đùa vui vẻ nên thầy cũng không nỡ ngăn cản.

Cuộn dây diều trong tay Chu Tuệ Mẫn lần lượt được chuyển cho nhiều bạn nữ, khi Lâm Tiếu cầm lấy cuộn dây diều, cô đã thả hết dây ra.

Diều bay lên rất cao, trở nên nhỏ xíu trên bầu trời, không còn nhìn ra chim yến đâu nữa.

“Sắp hết giờ rồi, thu về đi.” Cuộn dây diều được chuyển đến tay Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu bắt đầu kéo dây về.

Dư Chiêu Chiêu cuộn được hai vòng, tiếng chuông báo hết giờ vang lên: “Trời đất, không kịp rồi.”

Dư Chiêu Chiêu sốt sắng kéo dây về, dây diều đổ thẳng xuống, bỗng một cơn gió thổi qua, dây diều đứt, diều chim én lập tức bị gió to thổi bay.

“Á...” Dư Chiêu Chiêu cầm cuộn dây diều trống không trong tay, ngơ ngác nhìn Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu.”

Dư Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn về hướng con diều biến mất.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đưa tay ra kéo cánh tay của Dư Chiêu Chiêu lại: “Đi thôi, về lớp thôi.”

Chu Tuệ Mẫn: “Thật đấy, không sao đâu, chỉ là một cái diều thôi mà, tớ muốn làm lại lúc nào chả được, mua một cái cũng chỉ có mấy đồng.”

Vẻ mặt Dư Chiêu Chiêu vẫn ngẩn ngơ.

Lâm Tiếu thấy vết nước mắt trên mặt Dư Chiêu Chiêu, kinh ngạc hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu khóc đấy à?”

Dư Chiêu Chiêu định thần lại, nhanh chóng lau mặt: “Đâu có, bị gió thổi cay mắt thôi.”

Cuối tuần, Lâm Tiếu tham gia cuộc thi Hoá học.

Một tuần sau lại tham gia cuộc thi vật lý.

Lâm Tiếu tham gia hai cuộc thi này với tâm thế rất nhẹ nhàng khiến Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng không có cảm giác gì, như đưa Lâm Tiếu đi học và đón cô về giống ngày thường vậy.

Hai cuộc thi Hoá học và Vật lý này, Lữ Tú Anh đã có kinh nghiệm, giờ đợi đón Lâm Tiếu ở cổng trường sẽ muộn hơn hơn nửa tiếng so với giờ thi.

Sau khi thi xong thường giáo viên sẽ gọi thí sinh đi so đáp án, dự tính điểm.

Thi xong Vật lý, lúc Lâm Tiếu từ cổng trường bước ra thì Lữ Tú Anh cũng mới chỉ tới chưa được hai phút, giờ giấc của hai người vừa vặn luôn.

Lữ Tú Anh hỏi han quan tâm: “Con thi thế nào?”

Lâm Tiếu: “Dự tính bị trừ 5 điểm.”

Lữ Tú Anh: “Được đấy chứ, bị trừ có 5 điểm.”

Lâm Tiếu thở dài một tiếng, không phải là do bị trừ điểm mà là vì bản thân thi xong là một đi không trở lại, vô tư không so bài, cũng không dự tính điểm.

Về sau, trong mỗi một cuộc thi quan trọng, cô đều sẽ bị giáo viên bắt lại đi so bài và dự tính điểm.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 387: Chương 387



“Thôi được rồi, nếu thầy cô muốn biết đến như vậy thì con phải phối hợp với họ một chút vậy.” Lâm Tiếu nói với giọng như thể mình cao thượng lắm.

Lữ Tú Anh nghe thấy vậy liền cười lớn.

“Này con, thế ba cuộc thi này con thi xong rồi đấy hả?” Lần này Lâm Tiếu tham gia liền ba môn, nhưng vì địa điểm thi đều ở tại trường cô nên Lữ Tú Anh cảm giác giống như cuối tuần Lâm Tiếu đi học bù vậy thôi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Con thi xong rồi.”

Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Mấy tuần nay con không được nghỉ cuối tuần rồi, mau chịu khó nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Sắp thi khảo sát chất lượng rồi.”

Chỉ còn một tháng nữa thôi là phải kiểm tra khảo sát chất lượng rồi, Lâm Tiếu phải chăm chỉ ôn tập, bài kiểm tra khảo sát chất lượng là kiểm tra tất cả kiến thức của ba năm học cấp hai.

Cô không lo mình không vượt qua kỳ kiểm tra khảo sát chất lượng, phải rời khỏi lớp học năm năm, nhưng kết quả của lần kiểm tra khảo sát chất lượng này ảnh hưởng đến việc cô có bao nhiêu bài tập hè.

Kỳ nghỉ hè dài gấp đôi kỳ nghỉ đông, lượng bài tập cũng nhiều gấp đôi nghỉ hè, lần này Lâm Tiếu kiên quyết không cho bản thân để Triệu Hiểu Long cướp mất vị trí đứng đầu nhiều môn nữa.

Lâm trận mới mài gương, không bén cũng sáng. Lâm Tiếu tìm quyển vở luyện chữ đã lâu không viết ra bắt đầu luyện chữ, đợt kiểm tra cuối kỳ lần trước vì viết chữ đẹp mà Triệu Hiểu Long đã có rất nhiều lợi thế.

Tìm ra bút máy và mực lâu rồi không dùng, Lâm Tiếu mở nắp hộp mực ra, trợn tròn mắt: “Mẹ, lọ mực của con hết mất rồi.”

Lữ Tú Anh ngó vào nhìn: “Con vẫn dùng bút bi mà, sao tự nhiên chuyển sang dùng bút mực thế?”

Lâm Tiếu: “Con cần luyện chữ.”

Lữ Tú Anh: “Thế để mai mẹ ra căn tin mua cho lọ mới.”

“Kiểm tra cuối kỳ còn thiếu đồ dùng gì không, con chuẩn bị đầy đủ trước đi.”

Vì thế mà Lữ Tú Anh nhớ tới Thẩm Vân, vươn cổ ra gọi Lâm Dược Phi: “Tiểu Phi, Tiểu Phi con hỏi Tiểu Vân xem có thiếu gì không.”

Còn một tháng nữa Thẩm Vân thi Đại học rồi, Lữ Tú Anh nói: “Tiểu Vân thiếu đồ gì mặc, đồ dùng gì con chuẩn bị cho Tiểu Vân đầy đủ vào.”

“Tiểu Vân có ăn được cơm của nhà ăn không? Nếu không ăn được, mẹ mang cơm cho một tháng, còn mỗi một tháng cuối nữa thôi.”

Lâm Dược Phi: “Mẹ không phải bận tâm đâu, cô ấy ăn ở nhà ăn cũng được mà. Mẹ cầm cơm cho cô ấy, cô ấy lại ngại ấy.”

Lữ Tú Anh đồng ý: “Được, mẹ nghe con. Nhưng nếu có gì cần mẹ làm, cứ nói ngay với mẹ.”

Bài kiểm tra khảo sát chất lượng của Lâm Tiếu phải thi trong ba ngày.

Kỳ thi đại học của Thẩm Vân là từ ngày 07 đến ngày 09 tháng 7, cũng là 3 ngày.

Lần kiểm tra khảo sát chất lượng này, Lâm Tiếu xắn tay áo lên đi, quyết định phải viết bài Ngữ Văn và tiếng Anh chậm một chút, cô không cần nhiều thời gian kiểm tra, viết chữ cho thật đẹp càng dễ được điểm cao. Đây là chiến lược lấy điểm của Lâm Tiếu cho lần kiểm tra khảo sát chất lượng lần này.

Chỗ ngồi ở phòng thi là dựa vào thứ tự xếp hạng của lần thi trước, ngồi sau Lâm Tiếu là Triệu Hiểu Long.

Trước khi buổi kiểm tra bắt đầu, Lâm Tiếu quay đầu xuống tuyên chiến với Triệu Hiểu Long: “Lần này tớ quyết không để cậu cướp mất vị trí số một nhiều môn thế nữa đâu.”

Triệu Hiểu Long tức đến mức đỏ bừng mặt, Lâm Tiếu ngang ngược quá.

Người đứng đầu các môn thi có phải của Lâm Tiếu đâu, vị trí đứng đầu các môn thi của cậu sao lại là cướp từ tay Lâm Tiếu chứ.

Hơn nữa ở lần kiểm tra cuối kỳ lần trước rõ ràng vị trí đứng đầu các môn của Lâm Tiếu còn nhiều hơn, tổng điểm còn cao hơn cậu rất nhiều, thế mà Lâm Tiếu vẫn còn chưa hài lòng.

Triệu Hiểu Long tức đến mức nhìn Lâm Tiếu chằm chằm: “Tớ sẽ thi tốt hơn lần trước.”

Lâm Tiếu cười khẽ cười: “Thật trùng hợp, tớ cũng nghĩ như thế.”

Tiết đầu kiểm tra ngữ văn, giám thị đều là giáo viên của lớp Lâm Tiếu, giáo viên của một số môn thay nhau coi thi, giáo viên Toán coi thi Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn coi thi Toán, đổi chéo cho nhau.

Lâm Tiếu tỉ mẩn từng nét viết bài, kiểm tra lại một số câu quan trọng, tiếng chuông hết giờ vang lên, cô Dương thu hết bài của cả lớp vào.

“Dư Chiêu Chiêu, sao em vẫn chưa viết xong?” Giọng ngạc nhiên của cô Dương vang lên phía cuối lớp khiến các bạn lần lượt quay đầu lại nhìn.

Lâm Tiếu nhìn thấy Dư Chiêu Chiêu đang giữ chặt tờ giấy, nước mắt lăn dài trên má.

Cô Dương cau mày: “Chưa viết xong cũng phải nộp bài, bây giờ em nộp bài thì những câu làm rồi vẫn có thể được điểm. Nếu như em không nộp bài, vậy thì thật sự là bị không điểm đấy.”

Dư Chiêu Chiêu nghe thấy cô Dương nói vậy vừa khóc vừa bỏ tay ra.

Cô Dương vỗ vai Dư Chiêu Chiêu: “Một môn không thi tốt cũng không sao cả, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, còn các môn sau nữa mà.”

“Môn sau làm bài cho tốt là tổng điểm sẽ kéo lại được.”

Cô Dương thu bài của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chạy ngay đến bên cạnh Dư Chiêu Chiêu: “Dư Chiêu Chiêu, cậu làm sao thế?”

Chu Tuệ Mẫn cũng đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu úp mặt xuống bàn khóc, hai vai run lên.

Dư Chiêu Chiêu đứng dậy: “Tớ ra nhà vệ sinh rửa mặt.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi cùng Dư Chiêu Chiêu đến nhà vệ sinh, họ đều nghĩ rằng Dư Chiêu Chiêu khóc là vì chưa làm xong bài, sau đó kinh ngạc khi biết được sự thật lại hoàn toàn ngược lại, vì trong giờ kiểm tra Dư Chiêu Chiêu khóc suốt nên mới không làm xong bài.

Dư Chiêu Chiêu vừa khóc vừa nói: “Anh ấy bị thương rồi.”

Lâm Tiếu nhất thời không kịp phản ứng: “Ai bị thương cơ?”

Chu Tuệ Mẫn đẩy Lâm Tiếu một cái: “Ca sĩ chính của ban nhạc mà Chiêu Chiêu thích.”

Lâm Tiếu chợt nhớ ra: “À.” Ngày nào ở trường Dư Chiêu Chiêu cũng mang theo máy nghe nhạc nghe bài hát của họ, còn nhiệt tình giới thiệu cho các bạn bên cạnh mình, Lâm Tiếu còn từng nghe cùng Dư Chiêu Chiêu mấy lần.

“Bị thương nặng không?” Lâm Tiếu còn chưa biết tin này.

Nước mắt của Dư Chiêu Chiêu vừa mới ngừng rơi lại chảy xuống: “Rất nặng, anh ấy ngã từ sân khấu cao ba mét xuống, bị thương nặng ở đầu.”

Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu: “Vậy còn có thể...” Cô nhanh chóng che miệng lại, không dám nói gì kích động đến Dư Chiêu Chiêu, trong lòng có một dự cảm không lành, như thế liệu có còn sống được không?

Ngày thứ ba của đợt kiểm tra khảo sát chất lượng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều cố gắng hết sức an ủi và cổ vũ Dư Chiêu Chiêu, nhưng Dư Chiêu Chiêu vẫn trong trạng thái rối tinh rồi mù.

Các bài thi sau Dư Chiêu Chiêu đều làm xong hết, nhưng thấy tâm trạng của Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu vô cùng nghi ngờ tỷ lệ chính xác của bài kiểm tra.

“Dư Chiêu Chiêu, con làm sao thế?” Sau khi thi xong ngày cuối cùng, cô Giang - mẹ của Dư Chiêu Chiêu xông vào cửa phòng lớp A1, cố gắng kiềm chế cơn tức giận lộ ra trên khuôn mặt: “Dư Chiêu Chiêu, con ra đây một lát.”

Lâm Tiếu thấy Dư Chiêu Chiêu toàn thân run rẩy đi ra ngoài, cô thấy lo thay cho Dư Chiêu Chiêu.

Lâm Tiếu khẽ hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có phải bây giờ mẹ Dư Chiêu Chiêu mới biết cậu ấy như thế không?”

Lâm Tiếu nghĩ không thể nào có chuyện đấy được, Dư Chiêu Chiêu khóc suốt trong phòng thi, về nhà chắc chắn càng không thể nín được. Dư Chiêu Chiêu khóc ba ngày nay rồi, sao mà bây giờ mẹ mới biết được.

Chu Tuệ Mẫn kẽ đáp: “Tớ nghĩ có thể là thế đấy.”

Chu Tuệ Mẫn đã sớm nhận ra, Dư Chiêu Chiêu cực kỳ sợ mẹ mình. Cô bé không nhịn được khóc ở phòng thi nhưng trước mặt mẹ có khi lại nhịn được.

Nhưng mà bây giờ, rõ ràng mẹ của Dư Chiêu Chiêu đã biết trong ba ngày kiểm tra khảo sát này Dư Chiêu Chiêu đã làm không ra một cái gì rồi.

Chu Tuệ Mẫn lo là: “Nếu Dư Chiêu Chiêu thật sự không vượt qua kỳ kiểm tra vậy thì phải làm sao? Cậu ấy phải rời khỏi lớp à?”

Lâm Tiếu hú hồn: “Không phải chứ.” Lâm Tiếu thấy nhà trường nên cho Dư Chiêu Chiêu một cơ hội thi lại. Thành tích của Dư Chiêu Chiêu không phải là không tốt, chỉ là ca sĩ chính của ban nhạc cậu ấy yêu thích đã bị thương nặng trong kỳ thi này, cô bé không thể kiểm soát được cảm xúc của mình thôi.

Chu Tuệ Mẫn thở dài: “Hy vọng là như vậy.”

Lâm Tiếu càng lo Dư Chiêu Chiêu liệu có bị mẹ mắng không: “Trông mẹ cậu ấy rất tức giận.”

Buổi tối về nhà, Lâm Tiếu kể chuyện của Dư Chiêu Chiêu cho mẹ nghe, Lữ Tú Anh nghe xong cũng thở dài ngao ngán: “Haiz, chuyện này tệ thật!”

Lâm Tiếu hỏi: “Mẹ, nếu con mà như thế, mẹ có mắng con không?”

Lữ Tú Anh nghĩ một lúc: “Chắc là không, con đã buồn đến mức phải gào khóc rồi.” Chắc chắn là Lữ Tú Anh không nỡ mắng Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Vậy nếu như con thật sự phải rời khỏi lớp A1 như vậy thì sao?”

Lữ Tú Anh: “Thì đi thôi. Chẳng lẽ con sang lớp chọn thì sẽ học kém đi sao, chắc chắn lớp chọn cũng có bạn học tốt, chắc chắn cũng có bạn thi đỗ được Đại học, sang lớp chọn tiếp tục cố gắng học thôi.”

“Cũng giống như việc hôm thi Đại học thì lại bị ốm, đen đủi thế đấy, thế thì làm thế nào được, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi.”

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Nhưng nếu con gặp phải chuyện như thế, mẹ hi vọng con kiên cường lên, cố gắng hết sức hoàn thành bài kiểm tra trước đã. Sau khi về nhà chúng ta khóc sau, khóc cho đã, mẹ khóc cùng con.”

Buổi tối, Lâm Tiếu nghe được tin xấu trên đài radio.

Ca sĩ chính câu lạc bộ mà Dư Chiêu Chiêu thích nhất do bị thương quá nặng nên đã qua đời.

“Mẹ, con có nên gọi điện cho Dư Chiêu Chiêu không?" Lâm Tiếu dừng lại trước máy điện thoại, đến Tiểu Hoàng còn cảm thấy tâm trạng của Lâm Tiếu không tốt, chạy đến bên cạnh cô.

”Thôi, bây giờ chắc là bạn ấy không muốn bị ai làm phiền đâu.” Lâm Tiếu từ bỏ suy nghĩ gọi điện cho Dư Chiêu Chiêu.

Sau đó Lâm Tiếu không gọi cho Dư Chiêu Chiêu, nhưng một lúc sau lại nhận được điện thoại Dư Chiêu Chiêu gọi đến.

Giọng của Dư Chiêu Chiêu phát ra từ điện thoại đã khàn đặc: “Lâm Tiếu, nhà cậu ở toà nhà nào trong khu tập thể Xưởng dệt bông?”

"Tớ đang ở gần nhà cậu, tớ tớ có thể đến nhà cậu một lát được không?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 388: Chương 388



“Dư Chiêu Chiêu đang đứng trước cổng khu tập thể kìa.” Lữ Tú Anh bị dọa một phen, bà lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.

Vào mùa hè trời thường tối trễ, bây giờ đã bảy giờ, Dư Chiêu Chiêu không nói tiếng nào đột nhiên chạy sang.

“Đi thôi, đi ra cửa khu tập thể với mẹ để đón con bé.” Lữ Tú Anh nói.

Khu tập thể xưởng dệt bông rất lớn, cho dù Lâm Tiếu có nói ra số tòa nhà thì một mình Dư Chiêu Chiêu cũng rất khó tìm ra, nên Lâm Tiếu đã bảo Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa đợi để mình ra đón.

Để nhanh hơn, Lữ Tú Anh đã lái xe máy đưa Lâm Tiếu ra. Lâm Tiếu thấy Dư Chiêu Chiêu đứng trước cửa khu tập thể thì bị dọa một phen, mắt Dư Chiêu Chiêu sưng như quả đào vậy, chỉ có thể mở được một mắt.

“Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại khóc thành thế này thế?” Lâm Tiếu đưa tay lắc lắc trước mặt Dư Chiêu Chiêu: “Cậu có nhìn rõ không? Đây là gì?”

Dư Chiêu Chiêu sững sờ: “Đây là tay của Bạch Nương Tử lúc thi triển pháp thuật.”

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình: “Đây là số hai.”

Nhưng đây cũng là cách Bạch Nương Tử thi triển pháp thuật, xem ra mắt Dư Chiêu Chiêu vẫn còn nhìn được.

“Nào, lên xe máy về nhà trước đã.” Lữ Tú Anh bảo Dư Chiêu Chiêu ngồi phía sau xe máy, Lâm Tiếu đứng ở bàn đạp phía trước xe, bà dùng hai tay kẹp Lâm Tiếu ở giữa.

“Chiêu Chiêu, ngồi vững chưa, rồi thì cô chạy đấy nhé, con vịn vào eo cô này.”

“Con ngồi vững rồi.” Dư Chiêu Chiêu hơi ngại khi phải đặt tay lên eo Lữ Tú Anh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đứng trên bàn đạp, cô nghiêng đầu dựa vào vai mẹ, gió đêm mùa hè thổi vào mặt, không biết hương thơm dầu gội đầu bay ra từ cửa sổ nhà ai.

“Mẹ ơi, sau này lúc mẹ đưa con đi học tan học con cũng đứng phía trước như vậy nhé.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh đáp: “Trên đường lớn làm sao chạy như vậy được. Chưa đi được bao xa thì đã bị cảnh sát giao thông chặn lại rồi.”

Xe máy dừng trước cửa nhà, Lữ Tú Anh cho Lâm Tiếu xuống xe trước: “Chiêu Chiêu con xuống sau cùng nhé.”

Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh vào nhà, Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng bước chân của người lạ thì chạy ra cửa quan sát. Nó nhìn thấy hai tay Dư Chiêu Chiêu trống không, vừa định kêu lên thì Dư Chiêu Chiêu quay người lại, Tiểu Hoàng nhìn thấy chiếc cặp sách trên lưng Dư Chiêu Chiêu.

“Gâu.” Tiểu Hoàng chần chừ, nó không dám chắc trong cặp sách của Dư Chiêu Chiêu có phải chứa thứ gì đó cho nhà này không.

Lữ Tú Anh thấy lần này Tiểu Hoàng không sủa lung tung, bà cứ tưởng Tiểu Hoàng nhìn hiểu lòng người, biết tâm trạng Dư Chiêu Chiêu không tốt nên tỏ ra quan tâm.

“Ngoan thật.” Lữ Tú Anh khen Tiểu Hoàng.

“Tiếu Tiếu, con đưa Chiêu Chiêu vào phòng đi.” Lữ Tú Anh muốn cho hai cô bé có không gian riêng.

“Đúng rồi Chiêu Chiêu, con ăn tối chưa?” Đột nhiên Lữ Tú Anh nhớ ra vấn đề này, đã bảy giờ tối, theo lý mà nói con nít đã ăn cơm rồi mới phải, nhưng trông tình trạng của Dư Chiêu Chiêu như thế thì không nói trước được gì.

Dư Chiêu Chiêu chần chừ một lúc: “Dạ con ăn rồi ạ.”

Lữ Tú Anh vừa nhìn đã biết Dư Chiêu Chiêu chưa ăn gì, nhưng bà không vạch trần: “Ăn cơm rồi thì ăn ít điểm tâm nhé, Tiếu Tiếu con có muốn uống ColaCao không?”

Lâm Tiếu không hề do dự đáp: “Uống ạ.”

Lữ Tú Anh: “Hai đứa vào phòng chơi trước đi, mẹ pha xong ColaCao sẽ gọi hai con.”

Lâm Tiếu kéo lấy Dư Chiêu Chiêu vào phòng, vừa vào là khóa cửa phòng lại ngay.

Dư Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào ổ khóa trên cửa thẫn thờ, cô bé nhìn một vòng căn phòng: “Tiếu Tiếu, đây là phòng của cậu sao?”

Lâm Tiếu: “Đây là phòng của tớ và mẹ tớ, hai mẹ con tớ ngủ chung một giường.”

Lâm Tiếu hơi ngại ngùng, sợ là Dư Chiêu Chiêu sẽ chê cười mình lớn thế này rồi mà còn ngủ chung với mẹ, cô biết Dư Chiêu Chiêu đã có phòng riêng của mình.

Dư Chiêu Chiêu sững sờ nói: “Phòng của cậu và mẹ cậu nhưng cậu có thể khóa lại như vậy sao? Mẹ cậu không mắng cậu à?”

Lâm Tiếu không hiểu: “Tại sao lại phải mắng tớ, bình thường tớ không khóa đâu, do hôm nay cậu đến đấy.” Lâm Tiếu cho rằng Dư Chiêu Chiêu có chuyện riêng muốn nói với mình nên mới khóa cửa phòng lại.

Ánh mắt Dư Chiêu Chiêu nhìn Lâm Tiếu đầy ngưỡng mộ, mặc dù cô bé có phòng riêng của mình nhưng phòng của cô bé không có khóa.

Mẹ Dư Chiêu Chiêu cố ý tháo khóa phòng cô bé ra để có thể vào được phòng Dư Chiêu Chiêu bất cứ lúc nào.

Lúc Dư Chiêu Chiêu học bài sẽ đưa lưng ra cửa, mẹ cô bé thường xuyên yên lặng đẩy cửa phòng vào, dọa cô bé một phen hú vía.

“Dư Chiêu Chiêu, sao cậu lại đột nhiên đến tìm tớ thế?” Lâm Tiếu hỏi thẳng.

Dư Chiêu Chiêu: “Tớ cãi nhau với mẹ tớ.”

Đây là lần đầu tiên Dư Chiêu Chiêu cãi nhau với mẹ, trước đây lúc mẹ lớn tiếng với cô bé thì cô bé không dám cãi lại. Nhưng hôm nay cô bé quá đau lòng, quá tức giận, mẹ cô bé lại không cách nào hiểu cho nỗi khổ của mình.

Ca sĩ mà cô bé rất thích đã qua đời, nhưng thứ mẹ cô bé quan tâm lại là lần này năng lực cô bé có phát huy tốt hay không.

Dư Chiêu Chiêu cảm thấy mình và mẹ hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau, họ như hai người của hai thế giới vậy.

Dư Chiêu Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ mẹ không có người mình thích sao? Nếu như người mẹ thích mất thì mẹ cũng không bị ảnh hưởng chút nào sao?”

Mẹ Dư Chiêu Chiêu hùng hồn đáp: "Người mẹ thích chính là con, cha con, bà ngoại ông ngoại con, mẹ sẽ không bao giờ vì một người xa lạ chưa từng gặp mặt mà khóc đến mức c.h.ế.t đi sống lại cả, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc thi quan trọng như thế.”

Thậm chí mẹ Dư Chiêu Chiêu còn truy cứu chuyện Dư Chiêu Chiêu nghe nhạc: “Cho con mang thứ này đến trường là để con nghe bài môn Tiếng Anh nhưng con lại dùng nó để nghe nhạc à.”

“Con mua số băng này từ khi nào thế? Trong trường con nghe bao lâu? Lúc lên lớp có nghe không?”

Dư Chiêu Chiêu đáp: “Không có không có không có.”

Thứ bây giờ Dư Chiêu Chiêu cần nhất chính là sự an ủi từ mẹ, nhưng cô bé nhìn gương mặt tức giận của mẹ thì cô bé đã biết mình không thể nào có được sự ủng hộ từ mẹ.

Mẹ vẫn không ngừng dạy bảo cô bé: “Con học đu idol rồi đúng không?”

“Nghệ sĩ là những kẻ điên, người xem họ diễn là những tên ngốc.”

“Một người con vốn không quen không biết, vì người đó mà con khóc thành ra như vậy, ngay cả kỳ thì cũng không thèm quan tâm nữa sao?’

“Dư Chiêu Chiêu, con có biết kỳ thi lần này quan trọng như thế nào không? Nếu như thi không tốt thì con sẽ bị đuổi khỏi lớp học năm năm đấy.”

“Con có đánh đổi được những thứ này không? Con được nhưng mẹ thì không.”

Dư Chiêu Chiêu không muốn trả lời vấn đề của mẹ.

Cô bé không muốn nói thêm câu nào với mẹ nữa, cô bé cũng không muốn nghe thấy giọng của mẹ.

Dư Chiêu Chiêu không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô bé đeo ba lô lên vai, chạy một mạch ra khỏi nhà. Cô bé điên cuồng chạy ra khỏi khu nhà mình, trùng hợp trạm xe bus trước cửa đang có một chiếc xe bus đang chạy đến.

Dư Chiêu Chiêu chạy lên xe, ngồi được vài trạm, sau đó nhớ nhà Lâm Tiếu ở hướng này nên đã xuống xe ở trạm gần nhà Lâm Tiếu.

Cô bé dùng điện thoại công cộng gần đó gọi điện thoại cho Lâm Tiếu.

Bây giờ cô bé đi đâu cũng được, dù gì cô bé cũng không muốn về nhà.

“Lâm Tiếu, tối nay tớ có thể ở lại nhà cậu, ngủ chung với cậu không?”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Hả? Như vậy mẹ cậu không lo lắng sao?’

Dư Chiêu Chiêu im lặng.

“ColaCao xong rồi đây.” Lữ Tú Anh đứng dưới bếp nói vọng lên.

Lâm Tiếu mở cửa, kéo theo Dư Chiêu Chiêu ra ngoài: “Uống chút sữa trước đi.”

Lữ Tú Anh đặt hai chén ColaCao lên bàn ăn, còn có một đĩa bánh đậu xanh, một đĩa màn thầu cắt lát vừa chiên xong, trên màn thầu được bọc một lớp trứng gà màu vàng, tỏa ra mùi thơm và hơi nóng.

“Chỉ uống sữa không thì sẽ khó chịu, nào uống sữa rồi ăn kèm với ít đồ ăn đi.” Lữ Tú Anh đưa một đôi đũa cho Dư Chiêu Chiêu.

Khóe mắt Dư Chiêu Chiêu đỏ ửng lên, vội vàng cúi đầu, cô bé biết chắc chắn mẹ Lâm Tiếu đã nhìn ra mình chưa ăn cơm.

Mẹ Lâm Tiếu thật dịu dàng.

Nếu như cô bé có thể một người mẹ như mẹ của Lâm Tiếu thì tốt biết mấy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 389: Chương 389



Lâm Tiếu ăn tối xong, nhưng nhìn thấy bánh đậu xanh hương vị ngọt ngào, bánh bao cắt lát nhúng lớp trứng gà rồi rán lên thành màu vàng rộm, lại không kiềm được đũa, cuối cùng ăn nhiều xấp xỉ Dư Chiêu Chiêu.

Cô và Dư Chiêu Chiêu cùng nhau ăn, mỗi người ăn hết một bát lớn.

Lữ Tú Anh không ngờ Lâm Tiếu ăn tối rồi mà vẫn có thể ăn nhiều như vậy, trợn mắt nhìn Lâm Tiếu một cái, lo lắng hỏi Dư Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, con đủ ăn không? Cô thấy đồ ăn chui hết vào bụng Lâm Tiếu thì có."

"Để cô đi tìm thêm chút đồ ăn cho con, trong nhà còn nhiều đồ ăn lắm, nhiều lắm." Lữ Tú Anh nói.

Dư Chiêu Chiêu vội vàng nói: "Cô ơi, không cần đâu. Con ăn no lắm rồi, ăn không hết đâu ạ."

Lữ Tú Anh ngẫm lại, đúng là Dư Chiêu Chiêu ăn lượng cơm trung bình của một bữa, là Lâm Tiếu tự vào góp vui, ăn tối xong lại tự thêm một bữa cơm cho mình.

"Được rồi, vậy để cô cắt một ít trái cây mang lại đây cho các con, trái cây không no bụng."

Lữ Tú Anh cắt một đĩa dưa hấu, còn tỉ mỉ gọt vỏ dưa hấu, cắm nĩa nhựa trong suốt còn thừa lúc ăn bánh ngọt lên rồi bưng sang cho Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu.

Tiểu Hoàng vây quanh chân Lữ Tú Anh, giống như biết có vỏ dưa hấu vậy, vội vàng chờ Lữ Tú Anh đút vỏ dưa hấu cho ăn.

"Chiêu Chiêu, cô gọi điện thoại cho nhà con nhé? Con chạy ra thế này, chắc chắn cha mẹ con lo lắng lắm." Lữ Tú Anh thấy cảm xúc Dư Chiêu Chiêu đã bình tĩnh lại một chút, thử hỏi.

Vẻ mặt thả lỏng một chút của Dư Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng lại.

Lữ Tú Anh thấy mà đau lòng, nói với Dư Chiêu Chiêu: "Đừng sợ, cô sẽ nói chuyện với mẹ con."

Dư Chiêu Chiêu vẫn rất hiểu chuyện, biết không thể tiếp tục kéo dài thế này nữa, đi tới cạnh điện thoại: "Cô ơi, để con tự gọi đi ạ."

Dư Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, nhanh chóng nhấn số điện thoại nhà mình, điện thoại chỉ mới vang một tiếng đã kết nối: "Alo?"

"Mẹ ơi, là con ạ, con ở nhà Lâm Tiếu --"

"Con ở nhà Lâm Tiếu?" Mẹ Dư Chiêu Chiêu lập tức nói: "Mẹ đi đón con ngay đây!"

Dư Chiêu Chiêu siết chặt ống nghe, đến mức khớp xương biến thành màu xanh trắng: "Con không muốn về nhà."

"Tút... Tút... Tút..." Đáp lại Dư Chiêu Chiêu là một chuỗi tiếng điện thoại, mẹ đã cúp điện thoại rồi.

Dư Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Cô bé đã quen rồi, mẹ vẫn luôn nói chuyện với cô bé mà chưa từng nghe xem cô bé nói gì.

Lâm Tiếu không biết an ủi Dư Chiêu Chiêu thế nào: "Cậu có muốn xem TV không? Hay là chơi máy chơi game Tiểu Bá Vương?"

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu, cô bé hoàn toàn không có tâm trạng để làm những chuyện đó, trong đầu toàn là hình ảnh mẹ đang nhanh chóng chạy tới, cô bé liên tục nhìn về phía cửa nhà Lâm Tiếu, cứ có cảm giác giây tiếp theo tiếng gõ cửa sẽ vang lên.

Lâm Tiếu nhìn ra sự lo lắng của Dư Chiêu Chiêu, nói: "Cậu không muốn về nhà cùng mẹ mình à?"

"Vậy cậu ở lại nhà tớ đi, nhà tớ còn một cái giường sắt."

Lâm Tiếu nhớ lại hồi mình còn nhỏ, cô cũng từng có suy nghĩ bỏ nhà đi bụi. Vào thời điểm mẹ và anh trai cãi nhau to nhất, Lâm Tiếu rất muốn rời khỏi căn nhà này, cô có thể đi hoài đi mãi, có thể ngủ ở gầm cầu... Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám.

Bây giờ cô chỉ có thể cho Dư Chiêu Chiêu một cái giường sắt.

Chẳng bao lâu sau mẹ Dư Chiêu Chiêu đã chạy đến.

Dư Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, cả người co rúm lại. Lâm Tiếu che chở Dư Chiêu Chiêu phía sau lưng, còn mình thì chạy tới cửa chống trộm: "Cô..."

Trong mắt Lâm Tiếu hiện lên chút kinh ngạc.

Mẹ Dư Chiêu Chiêu cũng không tức giận ngút trời như Lâm Tiếu tưởng tượng, trông bà ấy vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, còn xách hai túi trái cây tới đây: "Thật ngại quá, làm phiền nhà con rồi."

"Chiêu Chiêu, về nhà với mẹ." Mẹ Dư Chiêu Chiêu vẫy tay với Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu bước ra từ sau lưng Lâm Tiếu, đi tới cạnh mẹ.

Lâm Tiếu nhìn Dư Chiêu Chiêu: "Hay là cậu ở lại nhà tớ hai ngày đi? Ngày kia chúng ta cùng tựu trường."

Mẹ Dư Chiêu Chiêu cười từ chối: "Sao lại không biết ngượng như thế được, ở lại sẽ làm phiền nhà con lắm."

Mẹ Dư Chiêu Chiêu kéo cổ tay Dư Chiêu Chiêu sang: "Chiêu Chiêu, chào tạm biệt Lâm Tiếu và cô đi."

Cuối cùng Dư Chiêu Chiêu vẫn rời đi cùng mẹ.

Đóng cửa chống trộm lại, Lâm Tiếu đặt m.ô.n.g ngồi xuống sô pha, thở dài một hơi: "Hầy... Mẹ ơi, mẹ nói xem mẹ Dư Chiêu Chiêu có đánh cậu ấy không?"

Lữ Tú Anh: "Chắc là không đâu? Không phải con nói mẹ Dư Chiêu Chiêu là giáo viên, chỉ phạt đứng và viết kiểm điểm thôi à?"

Lâm Tiếu: "Mẹ à, nếu con bỏ nhà đi bụi thì mẹ có đánh con không?"

Lữ Tú Anh nhướng mày: "Mẹ đánh cho m.ô.n.g con nở hoa luôn thì có! Đánh cho con nhớ kỹ vào!"

"Không được bỏ nhà đi bụi, bỏ nhà đi nguy hiểm lắm biết không. Không lẽ con quên mẹ kể con nghe cái gì rồi à? Gặp phải bọn bắt cóc là cả đời con cũng không về nhà được đâu!"

Lâm Tiếu: "Con nhớ mà, con chỉ hỏi chơi một tí thôi."

Lữ Tú Anh lại dặn dò mãi không ngừng: "Con chỉ là một đứa bé, nhất định không được bỏ nhà đi bụi có biết không? Cũng không thể tới nhà bạn học giống như Dư Chiêu Chiêu!"

"Bạn học của con là người tốt, nhưng con có biết người trong nhà bạn học con thế nào không? Biết người biết mặt không biết lòng, nếu cha, anh trai, ông nội bạn học con... Là người xấu thì biết sao bây giờ?"

Lâm Tiếu: "Con biết rồi!"

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Vậy nếu mẹ cũng làm gì đó khiến con giận thì con tính làm sao?"

"Nếu anh con làm gì đó khiến con tức giận thì con tính làm sao?"

Lâm Dược Phi tan làm về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy mẹ nói những lời này: "Con làm gì cơ?"

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn anh một cái: "Đừng xen miệng vào, mẹ đang dạy Tiếu Tiếu đấy."

"Con nghĩ thử xem, nếu anh con làm gì đó khiến con giận tới mức muốn bỏ nhà đi bụi, vậy con có được bỏ nhà đi giống như Dư Chiêu Chiêu hay không?"

Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Dư Chiêu Chiêu làm sao thế? Bỏ nhà đi bụi à?"

Sau khi nghe Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh mỗi người một câu giải thích, Lâm Dược Phi mới biết được vừa rồi Dư Chiêu Chiêu đã chạy tới nhà mình một chuyến.

Lâm Dược Phi cau mày: "Không được chơi trò bỏ nhà đi bụi, trời tối thế này, mấy đứa trẻ con các em chạy ra ngoài nguy hiểm lắm biết không?"

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, nhất định không được bỏ nhà đi."

Lữ Tú Anh gợi ý cho Lâm Tiếu: "Nếu anh con chọc giận con, giận tới nỗi không muốn ở chung dưới một mái nhà với thằng bé nữa, vậy thì con đuổi anh con ra khỏi nhà đi!"

Lâm Dược Phi sửng sốt: "... Ơ?"

Lữ Tú Anh tiếp tục nói: "Anh con là người lớn, lại là đàn ông con trai, nửa đêm đuổi thằng bé ra khỏi nhà cũng không có việc gì, còn một đứa bé như con thì quá nguy hiểm."

"Tiếu Tiếu con nhớ kỹ nhé! Ai chọc giận con thì con đuổi người đó ra khỏi nhà, dù sao con nhất định không thể chạy ra ngoài, có biết chưa?"

Lâm Tiếu nhìn lén anh trai một cái: "... Biết rồi ạ?"

Lâm Dược Phi hít sâu một hơi: "Mẹ nói có lý lắm, em đuổi anh ra ngoài cũng được, chứ đừng tự mình chạy ra ngoài!"

Lâm Tiếu cười ha ha: "Biết rồi ạ!"

-

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu gọi điện thoại tới nhà Dư Chiêu Chiêu nhưng không ai nghe máy.

Lại qua một ngày, Lâm Tiếu quay về trường lấy thành tích thì gặp được Dư Chiêu Chiêu trong lớp học, lập tức chạy tới: "Dư Chiêu Chiêu --"

Giọng Lâm Tiếu nhỏ dần theo ánh mắt khẩn cầu của Dư Chiêu Chiêu, Dư Chiêu Chiêu kéo Lâm Tiếu đi ra phòng học, nói với Lâm Tiếu ở một chỗ không có ai trong hành lang: "Lâm Tiếu, cậu giữ bí mật chuyện hôm đó được không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Tớ giữ bí mật giúp cậu."

Dư Chiêu Chiêu: "Cậu cũng đừng nói với Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu: "Ừ, tớ không nói với ai hết."

Sau khi Lâm Tiếu cam đoan với Dư Chiêu Chiêu rằng mình sẽ giữ kín bí mật này, thì quan tâm hỏi: "Sau khi về nhà mẹ cậu có đánh cậu không? Có mắng cậu không?"

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: "Không có."

Cô bé thà rằng mẹ đánh mình mắng mình còn hơn, nhưng mẹ cô bé sẽ không làm chuyện "vô lý" như thế, mẹ chỉ biết làm chuyện "có lý" như bảo cô bé viết kiểm điểm, phạt đứng để tự ngẫm lại... Lần này, mẹ Dư Chiêu Chiêu bảo cô bé đứng quay mặt vào tường trong phòng để tự kiểm điểm trong bốn tiếng.

Dư Chiêu Chiêu cảm thấy cách làm "có lý" này của mẹ thật sự rất buồn cười.

Nhưng cô bé không muốn nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe Dư Chiêu Chiêu nói không bị đánh bị mắng thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

"Dư Chiêu Chiêu, lần sau cậu đừng bỏ nhà đi bụi nữa, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì nguy hiểm lắm." Hai ngày nay Lâm Tiếu ở nhà bị mẹ và anh trai thay phiên giáo dục về sự an toàn, ý thức an toàn đã khắc sâu vào đầu.

"Nếu cậu thật sự muốn thì cũng đừng bỏ nhà đi..." Lâm Tiếu suy nghĩ, e là cách mẹ dạy cho cô không thể dùng được, cô không thể bảo Dư Chiêu Chiêu đuổi mẹ ra khỏi nhà được.

"Vậy thì cậu hãy gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đến đón cậu!" Lâm Tiếu nhanh trí, nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Dư Chiêu Chiêu sửng sốt, lộ ra một nụ cười khẽ: "Cậu tới đón tớ, chẳng phải cậu cũng đi một mình sao..."

Lâm Tiếu: "Tớ sẽ nhờ mẹ hoặc anh trai đưa tớ đi, chúng tớ cùng tới đón cậu!"

Dư Chiêu Chiêu rũ mắt, im lặng một lát rồi nói khẽ: "Lâm Tiếu, tớ thật sự rất hâm mộ cậu."

Cô bé rất hâm mộ Lâm Tiếu.

Thậm chí không thể khống chế, thấy hơi ghen tị với Lâm Tiếu.
 
Back
Top Bottom