Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 350: Chương 350



Mặc dù chỉ nghỉ hè hơn mười ngày nhưng các bạn học sinh vẫn rất vui vẻ khi được nghỉ hè.

Ngày tựu trường, các học sinh nhận được bài thi, tất nhiên có người vui thì cũng có người buồn.

Tổng điểm của Lâm Tiếu suýt rơi vào vùng nguy hiểm, cao hơn lần thi trước một điểm. Một điểm này đã cứu mạng cô, để Lâm Tiếu có thể hưởng thụ đãi ngộ được giảm bài tập vào kỳ nghỉ đông.

Cô giáo Dương không chơi xấu, thương lượng với thầy cô những bộ môn khác xem có thể cắt giảm bài tập nào, bạn học nào đánh bại đối thủ cạnh tranh trong đợt thi cuối kỳ này chỉ phải làm một nửa bài tập.

Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu đều chỉ cần làm một nửa bài tập, vẻ mặt Lâm Tiếu hớn hở, còn biểu hiện của Dư Chiêu Chiêu khá bình tĩnh: "Nhưng mẹ tớ vẫn sẽ bắt tớ làm hết bài tập thôi."

Có điều Dư Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này không sao cả, dù sao nếu cô bé không làm bài tập mà thầy cô giao thì mẹ cũng sẽ giao bài tập cho cô bé, làm bài tập ai giao cũng vậy thôi.

Thi lọt vào mười hạng đầu, Dư Chiêu Chiêu có thể vượt qua kỳ nghỉ hè vui vẻ, không cần phải kiểm điểm lại với mẹ.

Hôm nay Dư Chiêu Chiêu rất vui vẻ, so với vẻ căng thẳng hôm dán bảng điểm thì cô bé như hai người hoàn toàn khác, trên mặt luôn treo nụ cười, còn tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt mời Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn.

"Các cậu muốn ăn gì, tự chọn đi."

Lâm Tiếu: "Tớ còn chưa đi được, phải kiểm tra xem mọi người đã dọn sạch hộc bàn chưa, chờ bạn trực nhật làm xong thì tớ mới đi được."

Đây là nhiệm vụ cô giáo Dương giao cho Lâm Tiếu.

Mấy ngày sau, ngày bảy tháng bảy là thi đại học, trung học số một là địa điểm thi đại học.

Tất cả phòng học trong khu nhà dạy học này đều trở thành địa điểm thi, vậy nên các bạn học phải dọn sạch hết sách vở và các vật dụng linh tinh của mình, mang hết về trong trong kỳ nghỉ hè.

"Đến một mẩu giấy cũng không được để sót." Cô giáo Dương nói thế.

Nếu trong bàn ở nơi thi đại học có giấy thì đó là chuyện lớn liên quan đến gian lận. Người làm lớp trưởng như Lâm Tiếu phải kiểm tra từng bàn của các bạn, sau khi xác định trong hộc bàn hoàn toàn sạch sẽ mới cho phép các bạn học rời đi.

Sau khi Lâm Tiếu kiểm tra xong một lượt thì tới văn phòng gọi cô giáo Dương, để cô giáo Dương đến kiểm tra lại lần nữa.

"Tớ còn lâu lắm, không cần chờ tớ đâu, nếu cậu muốn tới quầy bán quà vặt thì đi trước đi." Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu khoác cánh tay Lâm Tiếu, cười tủm tỉm nói: "Không sao mà, tớ chờ cậu, chờ khi nào cậu làm xong thì chúng ta cùng đến quầy bán quà vặt."

"Không biết hôm nay có gặp được Hoa Hoa và Cam không."

Dư Chiêu Chiêu kiên trì muốn đợi Lâm Tiếu, kiên trì muốn mời Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn đồ ăn vặt, cuối cùng mua một túi kem Bảy Chú Lùn, một túi có sáu que nhỏ, mỗi người ăn hai que.

Dư Chiêu Chiêu dạo một vòng quanh quầy bán quà vặt, không thấy bóng dáng Hoa Hoa va Cam đâu, vậy là rời khỏi trường trong sự tiếc nuối: "Còn muốn cho tụi nó ăn lần cuối trước khi nghỉ hè."

Trước đợt thi cuối kỳ, Dư Chiêu Chiêu không có thời gian để tới thăm Hoa Hoa và Cam, bây giờ thi xong rồi cô bé mới rảnh, nhưng lại không thấy bóng dáng Hoa Hoa và Cam đâu.

Năm nay địa điểm thi đại học của chị Tiểu Vân được phân ở trung học số một.

Lâm Tiếu kiểm tra xem hộc bàn của các bạn đã sạch chưa vô cùng nghiêm túc, một phần nguyên nhân là vì chị Tiểu Vân thi ở đây, trước cửa phòng học còn chưa dán số trường thi nên Lâm Tiếu cũng không biết phòng học lớp mình là trường thi số mấy, nhỡ đâu lại là điểm thi của chị Tiểu Vân thì sao?

Anh trai biết hôm nay Lâm Tiếu dọn về nhà rất nhiều sách, vậy nên hôm nay cố ý lái xe đến đón Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu leo lên ô tô của anh trai: "Anh ơi, lúc thi đại học em cũng muốn đưa chị Tiểu Vân đi!"

Lâm Dược Phi: "Chị Tiểu Vân không cần em đưa."

Lâm Dược Phi đã đặt trước phòng khách sạn ở gần trung học số một cho Thẩm Vân rồi, một mình Thẩm Vân đi thi đại học là được.

"À..." Lâm Tiếu nghe nói thế thì hơi thất vọng, lại hỏi tiếp: "Vậy chị Tiểu Vân ăn cơm ở đâu?"

Lâm Dược Phi: "Mẹ sẽ nấu sẵn cơm, anh đưa qua."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Em cũng muốn đi chung, em cũng muốn đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân!"

Lâm Dược Phi dặn dò Lâm Tiếu: "Thi đại học rất quan trọng, em không được làm phiền chị Tiểu Vân nghỉ ngơi, biết không?"

"Không được hỏi chị Tiểu Vân thi thế nào, đề thi có khó không..." Lâm Dược Phi nói một tràng, bảo Lâm Tiếu phải hứa mới đồng ý cho cô cùng đi đưa cơm cho Thẩm Vân.

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cái với vẻ bất đắc dĩ, không cần anh trai dặn thì cô cũng không làm những chuyện này. Bản thân cô ghét nhất là vừa thi xong có bạn học tới tìm cô so đáp án, các bạn học bây giờ của Lâm Tiếu đều biết Lâm Tiếu thi xong sẽ không so đáp án.

Lâm Tiếu không hiểu sao anh trai lại căng thẳng đến thế: "Không phải sang năm chị Tiểu Vân mới chính thức thi đại học sao?" Năm nay chị Tiểu Vân mới lớp mười một, chỉ là trải nghiệm thử cảm giác thi đại học thôi mà!

Lâm Dược Phi ừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Lâm Tiếu.

Mặc dù Thẩm Vân chưa từng nói với Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi cũng không hỏi Thẩm Vân, nhưng dựa theo hiểu biết của anh đối với Thẩm Vân thì có lẽ năm nay Thẩm Vân không chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thi đại học.

Trước khi thi đại học, Thẩm Vân điền nguyện vọng rất nghiêm túc, cô ấy xem một lần sách nguyện vọng dày cộp, còn tham khảo một lúc lâu với Lâm Dược Phi.

Bây giờ phải điền nguyện vọng trước khi thi đại học, sau đó mới thi, cuối cùng có điểm.

Trước khi thi phải điền xong nguyện vọng, viết nguyện vọng phải dựa theo thành tích bình thường của mình.

Nguyện vọng được chia làm mấy cấp bậc, cao nhất là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, mà nơi này không liên quan đến Thẩm Vân.

Đại học cấp hai là tám mươi tám trường đại học trọng điểm của quốc gia, cũng không liên quan đến Thẩm Vân.

Cấp ba, cấp bốn... Đến những trường đại học chính quy cấp thấp, đại học chính quy của tỉnh, đây mới là mục tiêu của Thẩm Vân!

Bắt đầu từ năm trước, quốc gia đã chia hệ chính quy thành hệ chính quy trọng điểm và hệ chính quy thông thường. Thẩm Vân không trông chờ vào việc thi đậu hệ chính quy trọng điểm, chỉ cần có thể thi đậu hệ chính quy thông thường thôi là cô ấy sẽ đi học.

Xuống nữa còn có trường cao đẳng nghề, trường cao đẳng nghề của tỉnh, dưới nữa còn có trường trung cấp nghề, trường trung cấp nghề của tỉnh, lúc điền nguyện vọng Thẩm Vân cũng điền hết, nhưng nếu phải chọn giữa đại học và trường trung cấp nghề thì Thẩm Vân sẽ học lại một năm.

Đây cũng là do Lâm Dược Phi luôn âm thầm hướng dẫn Thẩm Vân thay đổi quan niệm, mặc dù bây giờ cao đẳng nghề được ưa chuộng nhưng chắc chắn sau này hệ chính quy sẽ tốt hơn cao đẳng nghề.

Đương nhiên, cao đẳng nghề luôn thấp hơn hệ chính quy một bậc. Nhưng rất nhiều ngành của cao đẳng nghề dễ kiếm việc làm hơn hệ chính quy, muốn thi đậu cao đẳng nghề cũng không dễ, lúc Thẩm Vân quay về trường thì cảm thấy chỉ cần thi đậu cao đẳng nghề là đủ rồi.

Nhưng Lâm Dược Phi lại không nghĩ vậy.

"Em đã vất vả hai năm rồi, thêm một năm nữa có đáng là bao, không thi đậu hệ chính quy thì sang năm thi lại." Lâm Dược Phi luôn nói như vậy với Thẩm Vân để cô ấy đừng nóng vội.

Lúc điền nguyện vọng, Lâm Dược Phi cũng đưa ra rất nhiều đề nghị cho Thẩm Vân. Lâm Dược Phi nói sau này máy tính sẽ phát triển nhanh chóng, xã hội cần rất nhiều nhân tài, những ngành như kiến trúc và kỹ sư cũng rất tốt, bất động sản nhất định sẽ vọt lên, tài chính và kế toán thì lúc nào cũng cần. Về hai ngành sau: "Chờ em tốt nghiệp rồi cũng có thể tới giúp anh."

"Nếu em học tài chính kế toán, thì đến lúc đó tất cả sổ sách của công ty đều do em quản lý." Lâm Dược Phi nói.

Thẩm Vân đỏ mặt, mặc dù cô ấy hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn điền hai nguyện vọng là kỹ sư xây dựng và tài chính kế toán. Còn máy tính, cô ấy từng tới trung tâm mua sắm để xem thử máy tính, thật sự thì cô ấy không đủ tự tin mình có thể học được, cũng không nghĩ ra được học chuyên ngành máy tính xong sẽ đi đâu để xin việc, vì vậy không dám ghi danh vào chuyên ngành này.

Phần sau là nguyện vọng trường cao đẳng nghề và trường trung cấp nghề, Thẩm Vân bị Lâm Dược Phi ảnh hưởng nên không điền quá nghiêm túc.

Cô ấy ghi đại mấy trường cao đẳng nghề và trường trung cấp nghề mà mình biết, ví dụ như trường cao đẳng kỹ thuật đường sắt ở ngay trong thành phố.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 351: Chương 351



Cha Thẩm Vân đi làm ở đường sắt nên luôn muốn để con trai cả và con trai út thi vào trường cao đẳng kỹ thuật đường sắt, chắc chắn sau khi tốt nghiệp có thể vào đường sắt, có bằng cấp này, sau này muốn thăng chức cũng dễ dàng. Nhưng tiếc là con trai cả không thi đậu, mặc dù con trai út còn chưa tới tuổi thi đại học, nhưng nếu thi đậu được thì Thẩm Vân viết ngược tên mình cho xem!

Lâm Dược Phi thấy những hành vi của Thẩm Vân trước khi thi đại học là biết năm nay cô ấy không chỉ tới để trải nghiệm cảm giác thi đại học.

Sợ sẽ tạo áp lực cho Thẩm Vân nên Lâm Dược Phi không nói toạc ra, chỉ đặt khách sạn, đưa cơm canh rất chăm chỉ.

Lâm Dược Phi nhờ mẹ nấu cơm cho Thẩm Vân, anh viết sẵn thực đơn, còn mua sẵn nguyên liệu nấu ăn về.

Lữ Tú Anh vội vàng ngăn cản: "Con đừng mua đồ ăn nữa! Mấy nguyên liệu con mua không già cũng héo, để mẹ mua theo thực đơn con viết là được."

Thực đơn Lâm Dược Phi viết vô cùng an toàn, không có hải sản, không có dầu mỡ... Tóm lại là tránh tất cả những món dễ gây tiêu chảy.

"Mẹ ơi, mẹ bỏ ít muối một chút, mặn thì phải uống nước, lúc thi mà uống nước nhiều cũng không tiện." Lâm Dược Phi dặn dò.

Lữ Tú Anh: "Mẹ biết rồi, không cần con nói."

Ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, sáng sớm Lâm Tiếu đã dậy rồi, nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm chắc bây giờ chị Tiểu Vân đang trên đường tới địa điểm thi, chắc bây giờ đã vào phòng thi rồi...

Buổi sáng, lúc Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu cùng đi đưa cơm, Lâm Tiếu nhảy cao ba thước, lập tức thay quần áo và giày để ra ngoài.

Trước cổng trường trung học số một giăng dây phân cách màu đỏ, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ thí sinh.

Hôm nay Lâm Tiếu đã được trải nghiệm cảm giác "làm phụ huynh", nhón chân mong chờ trong đám phụ huynh, cuối cùng cũng chờ tới lúc các thí sinh ra khỏi trường thi.

"Chị Tiểu Vân!" Lâm Tiếu vừa vẫy tay vừa kêu to tên chị Tiểu Vân.

Lâm Tiếu và anh trai đưa chị Tiểu Vân đến khách sạn, sau đó thì về nhà, chị Tiểu Vân tự ăn cơm ở khách sạn, sau đó ngủ trưa.

Lâm Tiếu và anh trai không thể ở lại làm phiền cô ấy được.

Về đến nhà, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, vừa rồi có bạn học gọi điện thoại đến tìm con, mẹ đã ghi lại số điện thoại, con nhớ gọi lại cho bạn học đấy."

Lâm Tiếu: "Ai thế ạ?"

Lữ Tú Anh: "Lý... Lý gì đó, mà mẹ quên mất rồi."

Lâm Tiếu gọi lại theo số điện thoại mà mẹ viết, nghe thấy giọng của lớp phó thể dục Lý Dương Trạch, Lý Dương Trạch ở đầu bên kia điện thoại kêu gào: "Lâm Tiếu! Nghe nói hôm nay cậu đi tham gia thi đại học?"

"Không phải chứ, cậu mới học lớp bảy mà đã tham gia thi đại học rồi sao! Cậu có còn là người không!"

Lâm Tiếu vừa giật mình vừa khó hiểu: "Gì cơ? Ai nói tớ tham gia thi đại học?"

Giọng Lý Dương Trạch khựng lại một chút: "Hả? Cậu không tham gia thi đại học à?"

"Nghiêm Quang Huy nói, cậu ấy bảo nhìn thấy cậu ở cổng trường trung học số một, cậu vừa ra khỏi địa điểm thi đại học."

Lâm Tiếu bất đắc dĩ làm sáng tỏ hiểu lầm này: "... Cái gì vậy, làm quá thế! Tớ chỉ đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân thôi, chỉ đứng trước cổng trường trung học số một một lát, hoàn toàn không bước vào trong."

"Nghiêm Quang Huy nghĩ kiểu gì thế, sao tớ có thể tham gia thi đại học được." Đột nhiên Lâm Tiếu phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, cô hỏi Lý Dương Trạch với vẻ ngạc nhiên: "Vậy mà cậu cũng tin? Cái chuyện bốc phét như thế mà cậu cũng tin được à?"

Lý Dương Trạch cười ha ha: "Nếu như nói người khác thì chắc chắn tớ sẽ không tin..."

Nhưng người Nghiêm Quang Huy nói lại là Lâm Tiếu, Lý Dương Trạch cũng không biết tại sao bản năng cậu bé lại tin chuyện này.

Mặc dù nghe là thấy không thể nào có chuyện mới học lớp bảy đã tham gia thi đại học.

Nhưng nếu là Lâm Tiếu thì lại giống như không gì là không thể cả.

Thẩm Vân thi đại học ba ngày, trưa ngày nào Lâm Tiếu cũng đi theo anh trai đến đưa cơm cho chị Tiểu Vân.

"Tiếu Tiếu, cảm nhận được bầu không khí thi đại học chưa? Có căng thẳng không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi nói xen vào: "Em ấy thì căng thẳng cái gì, ngày nào em ấy cũng đi chung không phải để cảm nhận bầu không khí thi đại học, mà là vì..."

"Vì muốn cổ vũ cho chị Tiểu Vân!" Lâm Tiếu lớn tiếng át cả tiếng của anh trai, xoay người đưa lưng về phía mẹ, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh trai.

Lâm Dược Phi nở nụ cười: "Đúng vậy, vì cổ vũ cho chị Tiểu Vân của em."

Lâm Dược Phi không vạch trần Lâm Tiếu, đúng là ngày đầu tiên cô đến để cổ vũ chị Tiểu Vân, nhưng ngày thứ hai và ngày thứ ba đều là bị dụ dỗ bởi cửa hàng đá bào mới mở ở cổng trường trung học số một.

Trên một phần đá bào lớn bày mấy miếng trái cây, rắc một chút mứt sợi, chính giữa đặt một quả anh đào đỏ rồi rưới thêm sữa bò, đó chính là đá bào rất được chuộng hiện nay.

Lâm Dược Phi nhìn mứt sợi trong đá bào với vẻ ghét bỏ, hỏi Lâm Tiếu: "Cái này không phải bỏ trong nhân bánh trung thu à? Bỏ cái này vào đá bào có ngon không?"

"Chủ quán, tôi trả thêm hai đồng, đừng bỏ cái mứt sợi này vào, cho thêm tí trái cây đi." Lâm Dược Phi nói với chủ cửa hàng đá bào.

Lâm Tiếu lập tức kháng nghị: "Không, em muốn cho mứt sợi vào!" Mứt sợi ăn ngon mà, bánh trung thu ngũ nhân cũng ngon luôn!

Đối với Lâm Dược Phi thì một phần đá bào như thế rất sơ sài, nhưng từ phản ứng của Lâm Tiếu thì có lẽ rất được các học sinh chào đón.

Đương nhiên nhóm thí sinh thi đại học chắc chắn sẽ không dám ăn đá bào, Lâm Tiếu bưng đá bào, vừa ăn đá bào vừa xem học sinh lớp mười hai thi đại học, sung sướng nhân đôi!

Lữ Tú Anh thấy hai anh em mắt đi mày lại, không cần đoán cũng biết chắc chắn mấy ngày nay Lâm Tiếu lại ăn vặt bên ngoài, nhưng không cho anh trai nói.

Thật ra từ lượng cơm Lâm Tiếu ăn Lữ Tú Anh cũng biết, mấy ngày nay Lâm Tiếu đi theo anh trai đưa cơm cho Tiểu Vân, sau khi về mới ăn trưa, mà lần nào cũng ăn ít hơn bình thường một chút.

Trước đó Lữ Tú Anh còn lo Lâm Tiếu ăn phần cơm hộp mang cho Tiểu Vân: "Có phải Tiểu Vân chia cơm của mình cho con ăn không?"

Cũng may Lâm Tiếu lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không có!"

Lâm Tiếu không hiểu tại sao mẹ lại nghĩ vậy, sao mình có thể giành ăn với chị Tiểu Vân đang thi đại học được chứ?

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi gọi Thẩm Vân đến nhà ăn cơm: "Đợt này Tiểu Vân được nghỉ hè bao lâu thế?"

Lâm Dược Phi: "Một tuần ạ." Trường cấp ba của Thẩm Vân cho nghỉ hai ngày trước kỳ thi đại học, vậy nên bây giờ Thẩm Vân chỉ còn hai ngày cuối cùng để "nghỉ hè".

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân nghỉ hè còn ít hơn em!"

Lâm Tiếu cứ tưởng là mình thảm lắm rồi, không ngờ chị Tiểu Vân còn thảm hơn cả mình.

Lâm Dược Phi: "Thôi đừng gọi em ấy đến nhà ăn cơm, thi đại học mệt lắm rồi, để em ấy ngủ hai ngày cho đã đi."

Lâm Tiếu ở nhà làm bài tập mấy ngày, chơi Tiểu Bá Vương, kỳ nghỉ hè ngắn ngủi cũng nhanh chóng kết thúc, tới lúc phải đến trường học lớp thi đua.

Lâm Tiếu đã đổi lớp học mới, từ lầu một chuyển lên lầu hai. Phòng học mới cũng là địa điểm thi đại học nên được quét dọn rất sạch sẽ, một nửa bàn ghế chất chồng ngoài hành lang, các bạn học giúp nhau mang bàn ghế vào lớp học.

Sau đó phát hiện thiếu hai bộ bàn ghế.

Xem ra lớp A1 lớn hơn bọn họ một khối có sĩ số lớp ít hơn lớp họ hai người.

Muốn nhận thêm bàn ghế thì phải lên phòng giáo vụ, nhưng đang trong kỳ nghỉ hè nên phòng giáo vụ còn khóa cửa.

"Lớp trưởng, không đủ bàn ghế thì sao bây giờ?" Hai bạn học nam ngồi hàng cuối cùng của lớp tới hỏi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quyết định: "Tạm thời lấy hai bộ từ hành lang lớp bên cạnh, tới ngày ba mươi mốt tháng tám thì mang trả cho họ."

Hai bạn nam lập tức đi khiêng bàn ghế: "Bộ kia cũ quá, bộ này mới hơn một chút."

"Vậy chọn hai bộ này đi."

Trường trung học số một vào tháng bảy có cảm giác trống trải và yên tĩnh mà ngày thường không có. Trong sân trường rộng lớn như thế chỉ có lớp chín, lớp mười hai và học sinh tham gia lớp thi đua.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 352: Chương 352



Lớp thi đua của ba môn học dạy thay phiên nhau, nửa ngày dạy một môn. Buổi sáng môn toán, buổi chiều môn lý; buổi sáng một toán, buổi chiều môn hóa; buổi sáng môn lý, buổi chiều môn hóa, cứ luân phiên ba ngày như thế.

Trong lúc nghỉ hè không có tiết tự học sáng, mỗi ngày đi học vào tám giờ sáng, thời gian Lâm Tiếu thức dậy có thể muộn hơn đi học bình thường một chút.

Cũng không còn là bốn mươi lăm phút một tiết, nghỉ hè trường học không đánh chuông, giáo viên ba môn không hẹn mà cùng bắt đầu giảng bài.

Buổi sáng chia làm hai tiết, ở giữa có một lần nghỉ giải lao, nghỉ ngơi hai mươi phút, buổi chiều cũng như thế.

So với hình thức đi học bình thường thì Lâm Tiếu thích kiểu học của lớp thi đua hơn, lúc cô làm bài tập và ôn tập không thích thường xuyên đổi môn, cả buổi sáng chỉ học một môn là vừa đẹp.

Thậm chí tới lúc tan học Lâm Tiếu còn cảm thấy chưa đã: "Nếu như cả ngày chỉ học một môn thì càng tốt."

Dư Chiêu Chiêu: "Không muốn không muốn, làm ơn đừng như thế!"

"Cậu không cảm thấy cả buổi chỉ học một môn rất chán sao?" Lúc bắt đầu tiết thứ hai, đầu óc Dư Chiêu Chiêu đã cảm thấy hơi mệt rồi, phải thường xuyên nhắc nhớ mình phải tập trung tinh thần, vậy mới không mất tập trung.

Nội dung thi đua ở cấp hai không phải quá khó, ít nhất đối với Lâm Tiếu là thế. Trong buổi học đầu tiên của lớp thi đua, giáo viên của ba môn đã đọc một lần cho các bạn học nghe về đại cương thi đua, hơn nữa còn chép lên bảng đen.

Lâm Tiếu mang ba cuốn vở hoàn toàn mới đến, dùng để ghi chép ba môn thi đua. Vở thi đua vật lý màu xanh dương, vở thi đua hóa học màu xanh lá, còn vở thi đua môn toán là màu vàng mà cô thích nhất. Cô còn dán một cái nhãn dán thật đẹp lên vở thi đua toán học, là món quà chị Tiểu Vân tặng cô từ rất lâu trước kia.

Trang đầu tiên trong ba cuốn vở thi đua là ghi lại đại cương thi đua.

Phần lớn đại cương thi đua đều là nội dung trong sách giáo khoa cấp hai, chỉ một phần nhỏ là nội dung nằm ngoài sách giáo khoa, nhưng cũng là kiến thức mở rộng từ nội dung trong sách giáo khoa.

Xem xong đại cương, các bạn học đều cảm thấy cũng không khó lắm.

Nhưng sau khi làm bài thì... Vẫn rất khó!

Đúng là kiến thức đều nằm trong phạm vi đại cương, nhưng trong đề thi tuyển sinh trung học chỉ có hai ba bước lắt léo, còn đề thi đua là chín khúc mười tám lối rẽ!

Các bạn học trong lớp học năm năm đều từng học toán Olympic từ tiểu học, mọi người đều so sánh đề thi đua cấp hai với đề toán Olympic tiểu học với nhau: "Khó hơn toán Olympic tiểu học nhiều."

Mặc dù kiến thức thi đua hơi khó, nhưng nhìn chung thì bầu không khí của lớp thi đua vẫn nhẹ nhàng, bởi vì bây giờ có ít học sinh nhưng lại được hưởng thụ toàn bộ cơ sở vật chất của trung học số một.

Nhà ăn trường học mở hai tầng, mỗi ngày lớp thi đua buổi sáng tan học sớm hơn khối lớp chín và lớp mười hai.

Cô giáo Dương nói: "Chúng ta không giành nhà ăn với học sinh lớp chín và lớp mười hai."

Học sinh lớp chín và lớp mười hai phải giành giật từng giây, có vài học sinh con cầm sách học trong lúc đứng xếp hàng ở nhà ăn, đội nào xếp hàng ngắn thì đứng xếp hàng ở đó, để bớt thời gian xếp hàng mà có thể ăn hoài một món mỗi ngày.

Lâm Tiếu thấy thế thì hơi sợ.

Chu Tuệ Mẫn nói: "Chúng ta không cần thi tuyển sinh trung học, không có lớp chín."

Còn lớp mười hai, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy Lâm Tiếu lên lớp mười hai rồi cũng không cần nỗ lực đến thế, vì Lâm Tiếu không cần cố gắng như vậy cũng có thể thi đậu đại học tốt.

Mùa hè rất nóng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn nhiều nhất là mỳ lạnh và lương bì, dưa leo thái sợi tươi giòn trộn chung với mỳ lạnh hoặc lương bì, hòa cùng bơ mè được pha sẵn thêm một chút giấm chua, Lâm Tiếu có thể ăn mỗi ngày mà không ngán.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chia ra mua một phần mỳ lạnh và một phần lương bì, sau đó cậu cho tớ một nửa lương bì, tớ cho cậu một nửa mỳ lạnh, vậy là ai cũng được ăn hai món.

Trong lúc nghỉ hè, thư viện không mở, sân vận động trong nhà cũng không mở, nhưng sân bóng và sân bóng rổ ngoài trời thì không đông như bình thường, vì nhóm học sinh lớp chín và lớp mười hai không giành với bọn họ.

Mấy học sinh lớp học năm năm thay phiên dùng, có đôi khi còn tập hợp lại chơi chung, chơi với nhau đến mức quen mặt.

Lâm Tiếu không có khiếu vận động, không biết cả bóng rổ lẫn bóng đá, nhưng chơi loạn với các bạn cũng rất vui. Bóng rổ thì thử ném rổ, bóng đá thì thử tâng bóng, vành bóng rổ nằm dưới một tàng cây bào đồng cành lá xum xuê ở sân thể dục, trở thành vành bóng rổ chuyên dụng của nhóm nữ sinh, còn các nam sinh thì không sợ đội nắng.

Cuối tháng bảy có kết quả thi đại học, điểm được gửi đến Bộ Giáo dục trước, sau đó các trường cấp ba mới chép lại rồi thông báo với thí sinh.

Điểm vừa gửi đến Bộ Giáo dục là anh trai đã tìm người quen để lấy điểm của Thẩm Vân trước.

Tổng điểm là bảy trăm mười, Thẩm Vân thi được năm trăm hai mươi ba điểm.

Điểm của hệ chính quy trọng điểm là năm trăm ba mươi điểm, hệ chính quy thông thường là năm trăm hai mươi mốt điểm, cao đẳng nghề là năm trăm mười chín điểm, trung cấp nghề là năm trăm mười ba điểm.

Thẩm Vân vượt qua điểm của hệ chính quy thông thường!

Lâm Dược Phi rất mừng, Lữ Tú Anh nghe thấy số điểm này cũng phải lắp bắp kinh hãi: "Cao vậy sao!"

Thẩm Vân tham gia thi đại học sớm một năm, vậy mà hơn điểm sàn của hệ chính quy thông thường.

"Thế nói không chừng năm nay Tiểu Vân có thể trúng tuyển vào hệ chính quy đúng không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Cái này thì khó mà nói."

Đúng là Thẩm Vân vượt qua điểm sàn của hệ chính quy, nhưng chỉ vượt qua hai điểm thôi, có thể trúng tuyển vào hệ chính quy hay không phải xem điền nguyện vọng may rủi thế nào. Điểm xấp xỉ điểm sàn nên độ nguy hiểm khá cao.

Bây giờ ghi nguyện vọng không giống như sau này có rất nhiều nguyện vọng song song. Lỡ Thẩm Vân không đủ điểm vào nguyện vọng một thì sao, rất nhiều đại học không xét tới nguyện vọng hai. Cho một ví dụ, nếu điểm trúng tuyển của một trường đại học là sáu trăm điểm, học sinh A thi được sáu trăm mười điểm, điền nguyện vọng một là trường đại học này; học sinh B thi được sáu trăm hai mươi điểm, điền nguyện vọng hai là trường đại học này. Vậy thì cuối cùng người trúng tuyển sẽ là học sinh A.

Lữ Tú Anh: "Không sao, cho dù không lên được hệ chính quy thì chắc chắn cũng học được cao đẳng nghề!"

Lâm Dược Phi nói: "Nếu chỉ có thể học cao đẳng nghề, vậy thì năm nay sẽ không bảo em ấy đi học. Năm nay có thể thi đậu cao đẳng nghề, vậy chắc chắn sang năm có thể thi đậu hệ chính quy."

Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi nói mãi như thế nên đã chấp nhận suy nghĩ này từ lâu: "Đúng vậy, một năm này có đáng là bao. Tiểu Vân vất vả lâu vậy rồi, nếu có thể học hệ chính quy thì đương nhiên phải học hệ chính quy."

Tháng tám, Thẩm Vân nhận được giấy báo trúng tuyển.

Lâm Tiếu tan học về nhà, mẹ đứng ở cổng trường nói cho Lâm Tiếu biết tin này: "Chị Tiểu Vân của con trượt hết nguyện vọng hệ chính quy rồi, được trường cao đẳng đường sắt tuyển."

Lâm Tiếu có hơi tiếc thay chị Tiểu Vân, nhưng cô nhớ lời mẹ và anh trai từng nói: "Vậy chắc chắn sang năm chị Tiểu Vân có thể thi đậu hệ chính quy!"

Lữ Tú Anh thở dài một hơi: "Nhưng chị Tiểu Vân của con muốn đi học vào năm nay. Con bé không muốn chờ thêm một năm, muốn đi học cao đẳng đường sắt luôn."

Lâm Tiếu thấy hơi bất ngờ: "Sao lại thế?"

Lữ Tú Anh lắc đầu, bà không biết cụ thể Thẩm Vân nghĩ như thế nào.

"Anh con không đồng ý nên cãi nhau một trận với Thẩm Vân."

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân yêu đương cũng lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh thấy hai người cãi nhau, hơn nữa còn rất nghiêm trọng: "Anh con về nhà mà mặt mũi xám xịt, đóng cửa một cái rầm, làm mẹ giật cả mình."

Hình như Thẩm Vân còn đuổi theo tới cửa nhà, Lữ Tú Anh nhìn thấy bóng dáng cô ấy thấp thoáng ngoài cửa sổ lầu một, nhưng chờ đến khi Lữ Tú Anh vội vã đi ra thì lại không tìm thấy Thẩm Vân.

Thẩm Vân đuổi theo tới cửa nhà mà Lâm Dược Phi cũng không đi ra gặp cô ấy.

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ thấy có vẻ anh con giận thật rồi, sau khi con về đừng có chọc thằng bé."

Lâm Tiếu lập tức hỏi: "Tiểu Hoàng có trốn đi không?" Tiểu Hoàng lanh nhất, biết rõ nhất tâm trạng của các thành viên trong nhà tốt hay xấu.

Lữ Tú Anh: "Anh con vừa vào cửa là Tiểu Hoàng đã trốn mất rồi."

Lâm Tiếu rụt cổ lại, vậy xem ra thật sự không thể chọc anh trai rồi, sau khi về nhà cô sẽ ở lì trong phòng không lên tiếng giống như Tiểu Hoàng.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 353: Chương 353



Lâm Tiếu rón rén đi sau mẹ vào cửa nhà. Lâm Tiếu không dám chọc giận anh trai khi anh đang nổi cáu.

Thấy Lâm Tiếu ló đầu ra nhìn như chú thỏ con nhát gan, Lữ Tú Anh phì cười: “Vào đi, anh của con không có ở nhà đâu.”

“Hả?” Vậy mà anh trai lại không ở nhà, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, bỏ cặp sách, thay quần áo, gục lên ghế sô pha.

“Con ăn dưa hấu không?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Có ạ.”

Trường học trong kỳ nghỉ hè quá nóng, chiều nào tan học về Lâm Tiếu cũng về bật điều hòa, ăn dưa hấu, mùa hè này dưa hấu ở nhà hầu như tiêu thụ mỗi ngày một quả.

Lữ Tú Anh lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, d.a.o thái thức ăn vừa chạm vào vỏ dưa, quả dưa hấu kêu rắc một tiếng rồi nứt ra, lộ ra ruột dưa màu đỏ tươi bên trong.

“Quả dưa hấu hôm nay ngon lắm đấy” Lữ Tú Anh bê đĩa dưa vừa mới bổ xong đi ra ngoài, còn lấy thêm một cái bát: “Bỏ hạt dưa vào trong đây.”

Năm nay nhà ăn nhiều dưa hấu, Lữ Tú Anh gom được không biết bao nhiêu là hạt dưa, rửa sạch, phơi nắng, chiên một hũ hạt dưa hấu làm đồ ăn vặt.

“Trước đây ăn dưa hấu toàn vứt hạt đi, nếu không vứt đi thì đã rang được một nồi từ lâu rồi.” Lữ Tú Anh tiếc nuối nói, bà chọn hạt dưa hấu từ lúc làm sốt dưa hấu phơi khô.

Năm nay có nhiều sốt dưa hấu phơi khô, Lữ Tú Anh dùng ba quả dưa hấu, dùng thìa khoét ruột dưa ra, vứt hạt đi thì phí lắm nên Lữ Tú Anh đã giữ lại. Sau đó cả nhà ăn dưa hấu đều giữ hạt dưa lại.

Quả dưa hấu bổ hôm nay không bị cát mà giòn, nhiều nước, vừa giòn vừa ngọt. Lâm Tiếu ăn từng miếng dưa lạnh, bỏ hạt dưa hấu vào bát, không để phí vỏ dưa hấu.

Lâm Tiếu bớt lại một lớp dưa, đưa cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng lập tức gặm sạch vỏ dưa hấu, vừa gặm vừa vẫy đuôi.

“Mẹ, anh trai với chị Tiểu Vân cãi nhau, ai sẽ thắng ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh lắc đầu, dù gì trước kia bà cãi nhau với Lâm Dược Phi chưa bao giờ thắng: “Tính của anh con như đá dưới gầm cầu, vừa ngang ngược vừa cứng đầu, không thể bắt nạt được đâu.”

Vào lúc này có tiếng gõ cửa, Lâm Dược Phi mở cửa ra, ném chìa khóa lên kệ: “Tính tình của Thẩm Vân vừa ngang ngược vừa cứng đầu.”

“Phì…” Lâm Tiếu biết mình không nên cười vào lúc này, nhưng vẫn không nhịn được cười thành tiếng. Mẹ vừa nói tính của anh trai vừa ngang ngược vừa cứng đầu, anh cũng nói tính cách của Thẩm Vân vừa ngang ngược vừa cứng đầu.

Lâm Tiếu che miệng nhịn cười, nhưng càng nhịn lại càng buồn cười, cuối cùng cô vẫn cười to: “Ha ha ha ha!”

Lâm Dược Phi đen mặt nhìn Lâm Tiếu: “Em cười cái gì?”

Lữ Tú Anh trả lời thay Lâm Tiếu: “Em con cười là vì tính con ngang như thế còn nói Thẩm Vân ngang ngược.”

“Tính cách Tiểu Vân dịu dàng như thế, con đừng bắt nạt Tiểu Vân, có gì thì từ từ nói.”

Lâm Dược Phi cười khẩy: “Cô ấy? Tính cách dịu dàng á?”

“Bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng nếu mẹ thật sự nghĩ cô ấy là một cục bột thì thử đưa tay ra bóp một cái đi, gai bên trong có thể đ.â.m c.h.ế.t người đấy.”

Lâm Tiếu: “Cái này người ta gọi là trong rắn ngoài mềm.”

Lâm Dược Phi trừng mắt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con cấm nói leo.”

Lâm Tiếu đưa tay ra và làm động tác kéo khóa trước miệng, ra hiệu cho anh trai là mình sẽ không nói nữa.

Lâm Dược Phi: “Dù sao đi nữa, Thẩm Vân bây giờ rất bướng bỉnh, cô ấy nhất quyết muốn vào trường cao đẳng ngu ngốc kia trong năm nay.”

“Không lẽ con bé sẽ làm ở đường sắt sau khi tốt nghiệp, cha của con bé cũng làm ở đường sắt, sau này không phải anh trai con bé thay ca thì cũng là đứa em trai do mẹ kế sinh ra thay ca, không lẽ con bé muốn làm cùng đám người ô hợp đó, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp?”

“Hay là đi xe thể thao, đẩy xe đẩy bán đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng, đồ uống, mì ăn liền.”

Hì một tiếng, Lâm Tiếu lại không nhịn được cười thành tiếng. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh trai rất đáng ghét, nhưng những gì anh trai nói rất buồn cười.

Bỗng nhiên vẻ mặt của Lữ Tú Anh trở lên nghiêm túc: “Tiểu Phi, con ngại Tiểu Vân làm nhân viên đường sắt không đủ thể diện, khiến con mất mặt à?”

Lâm Dược Phi: “Không phải là khiến con mất mặt, mà là… Mà là không cần thiết.”

Lâm Dược Phi cảm thấy mình đã lên kế hoạch tốt cho Thẩm Vân, nhưng anh không hiểu tại sao Thẩm Vân lại không học thêm một năm nữa, tham gia kì thi đại học, rõ ràng điểm số cũng không chênh lệch nhiều.

Lữ Tú Anh: “Con nói chuyện này với Thẩm Vân rồi à?”

Lâm Dược Phi: “Đương nhiên là con đã nói rồi!”

Lữ Tú Anh: “Thế Thẩm Vân thấy như nào, con có biết không?”

Lâm Dược Phi: “Cô ấy sốt ruột, tâm trạng không được tốt.”

“Cô ấy còn không tới tiệm văn phòng phẩm trông hàng, trong trường học cũng không có công sức để quản chuyện của tiệm văn phòng phẩm, phải thuê hai nhân viên đến trông hộ, việc kinh doanh hơn một năm trở lại đây đã giảm đi.”

“Doanh thu bây giờ không được như trước đây, nhưng vẫn có lời, giống như có thể kiếm được tiền lương, tương tự như lúc đi làm kiếm được.”

Lâm Dược Phi cảm thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề, Thẩm Vân đã chuẩn bị tinh thần trước khi đi học, chắc chắn việc tự trông hàng khác hoàn toàn việc thuê người trông hộ.

“Học thêm một năm tốn biết bao nhiêu tiền, doanh thu mỗi tháng của tiệm văn phòng phẩm chỉ đủ để cô ấy trả tiền ăn ở nhà ăn của trường, trước kia cô ấy tiết kiệm tiền cũng đủ đóng tiền học… Không hiểu nổi bây giờ cô ấy còn đắn đo cái gì nữa?”

Lâm Dược Phi cảm thấy bây giờ không cần phải suy nghĩ đến chuyện tiền bạc, tiền cho Thẩm Vân đi học trung học phổ thông, học đại học, anh đóng hết cho Thẩm Vân là xong rồi, chút tiền nhỏ nhoi này không ảnh hưởng đến Lâm Dược Phi.

Nhưng Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi giải thích xong, vậy mà trên gương mặt bà lại hiện ra vẻ khen ngợi: “Tiểu Vân thế mà khá quá nhỉ.”

Lữ Tú Anh cảm thấy Thẩm Vân rất khí phách, nếu Thẩm Vân đi học mà cứ đợi tiền của Lâm Dược Phi thì Lữ Tú Anh sẽ không đánh giá cao Thẩm Vân như bây giờ.

Nhưng đứng dưới góc độ của Lâm Dược Phi, anh cảm thấy không được tin tưởng: “Con cho cô ấy tiền học thì sao.”

Trong lòng Lâm Dược Phi vẫn luôn coi Thẩm Vân là vợ mình, sao Thẩm Vân lại phân chia rạch ròi với anh như thế.

Lữ Tú Anh hiểu rồi, hóa ra điều khiến Lâm Dược Phi tức giận là đây, trời ạ, cảm thấy mình coi Thẩm Vân như người nhà, thế mà Thẩm Vân lại coi anh như người ngoài. Lữ Tú Anh lắc đầu, vừa nhìn đã thấy Lâm Dược Phi bị Thẩm Vân kiểm soát chặt chẽ.

Lữ Tú Anh: “Con đặt mình vào vị trí của con bé đi, bây giờ Tiểu Vân là con, con là Tiểu Vân. Con sẽ để Tiểu Vân cho con tiền đi học chứ?”.

Lâm Dược Phi nâng tông giọng lên cao ngay lập tức: “Đàn ông đàn ang như con, sao có thể để phụ nữ nuôi được?”

Lâm Tiếu ghét nhất những câu nói kiểu như thế này: “Nam nữ bình đẳng! Phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời mà!”

Lâm Tiếu nói ra sự thật mà anh trai không thể phản bác lại: “Anh cũng là do phụ nữ nuôi mà, mẹ nuôi anh mười tám năm đấy!”

Lâm Dược Phi tức giận đuổi Lâm Tiếu về phòng: “Đi đi, đi về phòng làm bài tập đi, sao chỗ nào cũng thấy em thế?”

Khi mẹ nuôi anh lúc anh còn chưa trưởng thành, trưởng thành rồi thì được vợ nuôi, rõ ràng đây là hai chuyện khác nhau.

Lâm Tiếu bị đuổi về phòng, anh trai còn đứng nhìn chằm chằm cô đến lúc đóng cửa phòng. Lâm Tiếu giả vờ ngồi lên bàn học một lúc, cố tình lật sách thật to, sau đó rón rén chạy ra cửa nghe lén.

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói: “Lòng tự trọng của con cao, Tiểu Vân cũng thế.”

“Trai hay gái thì đều là người, con không muốn Tiểu Vân nuôi con, Tiểu Vân không muốn con nuôi là chuyện bình thường.”

Lâm Dược Phi: “Vậy thì tiền cô ấy kiếm được cũng phải đủ!”

Lữ Tú Anh: “Ừ, số tiền hiện tại của Tiểu Vân đủ để cho con bé học lại một năm cấp ba. Nhưng năm sau có chắc là sẽ đỗ vào khoa chính quy không? Nếu không đỗ thì sao?”

Lâm Dược Phi: “Không thể có chuyện đó.”

Lữ Tú Anh: “Đấy, thấy chưa, con chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng chắc chắn Tiểu Vân đã nghĩ đến.”

Lâm Dược Phi: “Chẳng sao, năm sau thi trượt thì thôi, cùng lắm là học lại thêm năm nữa, hoặc năm sau thi trượt thì phải chấp nhận đi học nghề.”

“Có con nâng đỡ cho cô ấy, cô ấy còn sợ gì nữa?”

Lâm Dược Phi không hiểu nổi, kiếp trước anh thuê hai cửa hàng để mở cửa hàng, anh mới có thể đủ tiền nuôi Tiểu Vân. Kiếp này anh thành lập công ty, tiếp quản các công trình, tiền kiếm được không biết gấp mấy lần kiếp trước, chẳng lẽ không nổi Tiểu Vân sao?

“Cô ấy đi học thêm một năm nữa và đỗ vào khoa chính quy, đó là kế hoạch tối đa hóa lợi ích của gia đình chúng ta.”

Lữ Tú Anh thở dài, cảm giác mình đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.

“Trong lòng con, dù cho Tiểu Vân có như thế nào, thì con cũng sẽ giúp đỡ con bé đúng không?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi gật đầu: “Vâng, dù cô ấy không đỗ vào khoa chính quy, hoặc không kiếm được việc thì cũng không sao, có con giúp cô ấy. Cô ấy sợ gì nữa?”

Lâm Dược Phi thấy dù anh có làm bệ đỡ cho cô ấy, Thẩm Vân hoàn toàn có thể liều mình vì tất cả.

Lữ Tú Anh cười: “Không đỗ vào khoa chính quy, không tìm được việc, cũng không sao.”

“Con thấy không sao nhưng Tiểu Vân con bé có thấy như thế không, con có thể chấp nhận kết quả này, nhưng Tiểu Vân thì có chấp nhận được không?”

“Mấu chốt của vấn đề là, con cảm thấy mình có thể giúp đỡ con bé…”

Lâm Dược Phi ngắt lời Lữ Tú Anh: “Con biết cô ấy không tin tưởng con.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 354: Chương 354



Lữ Tú Anh lắc đầu: “Tiểu Phi, không phải Thẩm Vân không muốn tin tưởng con, đây là bản năng của con bé.”

“Từ bé đến lớn, con luôn có người giúp đỡ. Con biết dù con có thế nào đi nữa thì mẹ vẫn giúp con, gia đình mình vẫn sẽ giúp con.”

“Nhưng còn Tiểu Vân thì không như thế, từ bé đến lớn, không ai giúp đỡ con bé cả.”

“Bây giờ con nói với con bé mình có thể giúp đỡ con bé, vô ích thôi, con bé sẽ không vì mấy lời này của con mà yên tâm được đâu.”

“Vì hai đứa có hai suy nghĩ khác nhau.”

Lữ Tú Anh có thể hiểu Thẩm Vân, bà cảm thấy có rất nhiều người phụ nữ khác có thể hiểu Thẩm Vân. Lữ Tú Anh đã sống không nơi nương tựa từ khi còn nhỏ. Ở quê không có gia sản, chỉ có căn nhà mình tự xây, lúc nhỏ bà biết căn nhà ấy là của anh trai bà, anh trai muốn lấy căn nhà đó để lấy vợ, sinh con.

Khi có cơ hội làm công nhân nữ trong một xưởng dệt bông ở thành phố, Lữ Tú Anh đã đến đó không chút do dự. Lữ Tú Anh làm việc trong xưởng mấy năm, may mắn bắt kịp công việc phân phối nhà trong xưởng, từ đó bà có căn nhà của riêng mình.

“Mẹ có việc làm, có nhà của riêng mẹ, mẹ mới yên tâm.” Sự yên tâm của Lữ Tú Anh không bao giờ là do cha mẹ bà, không phải bởi chồng bà, mà là từ chính bản thân bà.

Nếu năm nay Thẩm Vân phải đi học nghề, dù Lữ Tú Anh cảm thấy tiếc nuối nhưng bà vẫn có thể thông cảm.

“Tiểu Vân từng là người không có gì cả.”

“Người không có gì, khi đã có trong tay thì lại muốn nắm giữ thật chặt.”

“Con bé không dám nắm bắt, nghĩ đến cái tiếp theo, nhưng nhỡ đâu không có cái tiếp theo thì sao.” Lúc đầu Lữ Tú Anh đổi việc cũng đã đắn đo rất nhiều, cũng không hẳn là bỏ việc, chỉ là chuyển từ phân xưởng đến phòng văn thư trực thuộc trường tiểu học, quyết định như vậy đối với bà đã rất khó khăn.

Bỗng nhiên Lâm Dược Phi lao ra khỏi cửa.

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mở cửa, không thấy anh trai đâu: “Mẹ, anh đi đâu rồi, anh không ăn tối ở nhà sao ạ?”

Lữ Tú Anh: “Kệ thằng bé, hai mẹ con mình ăn trước.”

Bữa tối có gà nướng, anh trai không ăn cơm ở nhà, Lâm Tiếu và mẹ chia nhau mỗi người một cái đùi gà, vừa đẹp.

Lâm Tiếu cũng ăn một miếng cánh gà, cánh gà còn lại bày ra đĩa: “Cánh gà này để phần cho anh trai.”

Vào lúc mười giờ tối, khi Lâm Tiếu chuẩn bị ngủ, Lâm Dược Phi về nhà, anh đẩy cửa chống trộm rầm một tiếng.

“Mẹ ơi, con muốn đính hôn với Thẩm Vân.”

“Đính hôn là cái gì?” Lâm Tiếu biết kết hôn là cái gì, nhưng xung quanh không thấy ai đính hôn cả.

“Đính hôn chính là ước định trước khi kết hôn.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu: “Vậy tại sao lại không trực tiếp kết hôn luôn?”

Lâm Dược Phi: “Thẩm Vân vẫn còn phải đi học.” Bây giờ không cởi mở như sau này, sinh viên có thể kết hôn thậm chí sinh con. Quan niệm phổ biến hiện nay là học sinh chính là học sinh, nếu như Thẩm Vân kết hôn trước khi lên đại học, sợ rằng sẽ bị một số người nhìn với ánh mắt không thiện cảm.

“À…” Lâm Tiếu phản ứng bình tĩnh đối với chuyện anh trai và chị Tiểu Vân muốn đính hôn. Trong lòng Lâm Tiếu, chắc chắn sau này anh trai và chị Tiểu Vân sẽ kết hôn.

Nhiều thêm một bước đính hôn thì Lâm Tiếu sẽ được đến khách sạn ăn nhiều thêm một bữa tiệc thôi, cô cũng không phải là một đứa trẻ tham ăn nên không quá quan tâm đến điều này.

Điều mà Lâm Tiếu quan tâm hơn chính là chị Tiểu Vân muốn đi học trường cao đẳng hay là sang năm thi lại đại học: “Anh, chẳng lẽ anh không bàn bạc với chị Tiểu Vân chuyện này à?”

Lâm Dược Phi gật đầu. Lời của mẹ đêm nay khiến cho anh thấy khá xúc động. Lâm Dược Phi đi tìm Thẩm Vân, hỏi xem cô ấy có nghĩ như vậy hay không.

Hai ngày nay Thẩm Vân xù lông như một con nhím, nhưng vừa nghe thấy lời Lâm Dược Phi thì đột nhiên rơi lệ không ngừng.

“Dì còn hiểu em hơn cả anh...” Thẩm Vân vừa rơi nước mắt vừa nói.

Sau khi Thẩm Vân thi đại học lần thứ nhất thì đã thổ lộ tâm sự với Lâm Dược Phi: “Lúc em đến trường thi cũng nghĩ như anh, nếu năm nay em có thể thi đậu khóa chính quy thì em sẽ đi học, nếu như năm nay thi không đậu thì sang năm em sẽ thi lại. Năm nay coi như là tích lũy kinh nghiệm…”

Ôm lấy mục đích tham gia kì thi để tích lũy kinh nghiệm, nhưng mà lúc Thẩm Vân ngồi trong phòng thi đại học vẫn vô cùng căng thẳng như cũ.

“Lúc em bắt đầu làm bài, tay run rẩy lẩy bẩy… Trong đầu toàn là những suy nghĩ lung ta lung tung…”

Cô ấy biết mình nên tập trung làm bài, nhưng trong phòng thi không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình. Trong đầu cô toàn là những suy nghĩ nếu như thi không đậu đại học thì nên làm cái gì, nếu như thời gian và công sức cô ấy bỏ ra trong hai năm vừa qua lại không nhận được kết quả mình mong muốn thì nên làm cái gì.

Tất cả sự sợ hãi mà Thẩm Vân đã giấu ở trong lòng đều nổi lên ngay lúc trong phòng thi.

Quá trình làm bài trong phòng thi chính là quá trình Thẩm Vân đấu tranh với chính mình. Cô ấy ra khỏi phòng thi là đã biết mình không phát huy tốt. Ngày hôm sau nhận được kết quả, quả nhiên là vậy, mấy đề bài vốn dĩ biết làm nhưng cô ấy ở trong phòng thi lại làm sai.

Việc học lại thích hợp hơn với những học sinh có tâm thế tốt, học sinh có tâm thế không tốt thì không phù hợp với việc học lại, đây là đạo lý mà các giáo viên của Thẩm Vân đều công nhận.

Mặc dù Thẩm Vân đi học thêm một năm cũng không tính là học lại, nhưng áp lực tâm lý sang năm nhất định sẽ càng lớn hơn năm nay. Hơn nữa là tuổi tác Thẩm Vân còn lớn hơn những học sinh học lại.

Lâm Dược Phi thật sự không biết Thẩm Vân còn có vấn đề về tâm thế, anh cau mày, đây đúng là một vấn đề: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đã.”

Nói tóm lại, hôm nay hai người cuối cùng cũng đã nói tất cả với nhau. Trước đó hai người giống như cây kim so với cọng râu, cãi nhau vô cùng dữ dội, nhưng không hề biết trong lòng đối phương nghĩ như thế nào.

Thẩm Vân ở trong trường học, thời gian đóng cổng là chín giờ. Lâm Dược Phi đưa Thẩm Vân đến cổng trường, còn mình trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tháo gỡ khúc mắc của Thẩm Vân, sau đó anh liền nghĩ đến ý tưởng đính hôn này.

Lữ Tú Anh nghe đến đó, bỗng nhiên cất cao giọng: “Cái gì, đính hôn là do con tự nghĩ sao?”

“Tiểu Vân vẫn chưa biết con muốn đính hôn với con bé hả?”

Lâm Dược Phi bắt chéo chân: “Đúng vậy, con vẫn chưa kịp nói với tiểu Vân.”

“Mấu chốt của vấn đề không phải chỉ là Tiểu Vân vẫn chưa vững tâm, không dám mạo hiểm sao.” Lâm Dược Phi cảm thấy ý tưởng này của mình quá tuyệt.

“Bọn con đính hôn rồi thì chẳng phải Tiểu Vân sẽ càng có lòng tin hơn sao.”

Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn anh trai, không rõ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau: “Vì sao hai anh chị đính hôn thì chị Tiểu Vân sẽ có tự tin hơn?”

Lâm Dược Phi: “Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao?”

Sau khi đính hôn thì anh và Thẩm Vân chính là người một nhà. Trước kia không có người thân ủng hộ cô ấy, sau này có anh chính là người nhà Thẩm Vân, đứng sau lưng ủng hộ cô ấy.

Lâm Tiếu cau mày, cái hiểu cái không. Giống như mẹ và anh trai mới vừa nói, đính hôn chính là mời anh em họ hàng đến khách sạn ăn bữa cơm, chẳng lẽ bữa cơm này là linh đan diệu dược gì sao?

Lâm Tiếu hỏi anh trai: “Sau khi ăn xong thì chị Tiểu Vân sẽ lập tức có lòng tin, lo âu trong lòng sẽ tự động biến mất sao?”

Lâm Dược Phi nghe em gái nói thì cười ha ha: “Không phải chuyện ăn cơm, ý nghĩa của buổi lễ đính hôn này đứa con nít như em không hiểu được đâu.”

Lâm Tiếu quả thực không hiểu, cô không rõ vì sao một nghi thức có thể khiến chị Tiểu Vân và anh trai biến thành người nhà, mà cho dù xem như người nhà thì cũng chưa hẳn đã tin tưởng lẫn nhau.

Lâm Tiếu và anh trai có quan hệ m.á.u mủ, nhưng trước khi anh trai trở nên tốt hơn thì cô cũng không tin anh trai. Nếu như anh trai vẫn giống như trước kia thì lúc cô đưa ra bất kì quyết định gì tuyệt đối sẽ không cho rằng anh trai có thể giúp mình vững tâm.

Sau này anh trai thay đổi trở nên tốt hơn, nhưng Lâm Tiếu c*̃ng không tin tưởng anh ngay lập tức. Lâm Tiếu quan sát anh trai rất lâu, lúc nào cũng chuẩn bị cho việc anh trai sẽ trở về giống như trước.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Tiếu đều cảm thấy anh trai trở nên tốt hơn giống như một giấc mơ đẹp, nếu như có một ngày giấc mơ đẹp này bị phá vỡ thì cô cũng không thấy bất ngờ tý nào, ngược lại còn cảm thấy như thế này mới là bình thường.

Cho nên Lâm Tiếu cảm thấy dù ngày mai anh trai có đính hôn với chị Tiểu Vân, thì từ đính hôn đến khi thật sự trở thành người nhà có thể dựa vào nhau, chắc chắn cũng cần thời gian.

Anh trai chê cười cô như vậy, Lâm Tiếu thấy hơi không vui: “Anh mới buồn cười ấy.”

Vậy mà anh trai lại muốn dùng đính hôn để giải quyết vấn đề thi đại học của chị Tiểu Vân, trong mắt Lâm Tiếu thấy giống như dùng kiến thức toán học để giải đề bài ngữ văn.

“Lêu lêu lêu, chị Tiểu Vân sẽ không thèm đính hôn với anh đâu.”

Lâm Dược Phi hung dữ lườm Lâm Tiếu: “Phủi phui cái mồm, nói mò gì đấy.”

“Sao mà Tiểu Vân lại không đồng ý đính hôn với anh được, nếu như Tiểu Vân không đồng ý thì anh sẽ theo họ em.”

Lâm Tiếu không bị mắc lừa đâu: “Chúng ta vốn cùng một họ mà.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 355: Chương 355



Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tiếu rời giường thì anh trai đã dậy từ sớm, cũng đã tắm rửa xong, đang đứng trước gương chải tóc.

“Mẹ, anh trai lén dùng keo xịt tóc của mẹ.” Lâm Tiếu la lớn về phía phòng bếp.

Lâm Dược Phi lườm Lâm Tiếu: “Sao mà chỗ nào cũng có em thế, đi đánh răng đi.”

Anh trai hôm nay bị khùng rồi, sáng sớm tắm rửa, sấy tóc, vuốt keo, lấy toàn bộ quần áo trong tủ ra đứng trước gương khoa tay múa chân.

Trước khi ăn sáng đã đánh răng rồi, ăn sáng xong lại đánh lần nữa, còn một hơi bóc ra hai cái kẹo cao su doublemint, ném vào trong miệng nhai.

Lúc mẹ đưa Lâm Tiếu đi học thì anh trai còn đang thay quần áo trước gương.

Lâm Tiếu ở trong trường cả ngày thấy rất tò mò, anh trai cầu hôn chị Tiểu Vân có thể thành công hay không đây.

Buổi chiều tan học, đến phiên tổ của Chu Tuệ Mẫn trực nhật, Lâm Tiếu không chờ cả Chu Tuệ Mẫn làm xong mà chào Chu Tuệ Mẫn một tiếng rồi xông đến cổng trường.

“Mẹ, mẹ, anh trai về nhà chưa?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh: “Về rồi, anh trai con tâm trạng không tốt, sau khi về nhà con đừng có chọc anh đấy.”

Lâm Tiếu biết ngay.

“Chị Tiểu Vân không đồng ý đính hôn với anh trai, đúng không?” Lâm Tiếu nghĩ đến dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh trai tối hôm qua, không nhịn được cười ha ha.

Lữ Tú Anh cũng không nhịn được cười cùng Lâm Tiếu một lúc, sau đó căn dặn Lâm Tiếu: “Sau khi về đến nhà không được cười trước mặt anh con nhé.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Con sẽ ráng nhịn ạ.”

Lữ Tú Anh lại cười một tràng, sau đó nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng xem như là đã đồng ý. Tiểu Vân nói với anh của con, năm nay không đính hôn trước, đợi đến mùa hè sang năm sau khi con bé thi đại học xong, trước khi đi học đại học sẽ đính hôn với anh trai con."

“Hầy.” Câu này của mẹ khiến cho Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Chị Tiểu Vân lại muốn học thêm một năm sao?”

Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, chị Tiểu Vân của con quyết định lại liều một phen, mặc kệ kết quả thi đại học sang năm như thế nào cũng không hối hận.”

“Á, sao anh trai làm được thế?” Lâm Tiếu quá bất ngờ, dường như đã thấy được anh trai viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn, còn lấy được điểm tối đa.

Thế giới này thật là quá kỳ quái.

“Vậy anh trai có gì không vui chứ?” Lâm Tiếu khó hiểu nói. Anh trai muốn chị Tiểu Vân học lại một năm chiến đấu thi vào khoa chính quy, chị Tiểu Vân đồng ý, anh trai muốn đính hôn với chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân c*̃ng đã đồng ý một năm sau sẽ đính hôn.

Trong mắt Lâm Tiếu, anh trai đã giành chiến thắng toàn diện mà!

Viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn được điểm tối đa, chẳng phải nên thấy cực kỳ vui mừng sao?

Lữ Tú Anh nín cười nói: “Anh của con cảm thấy đáng lẽ Tiểu Vân nên đặc biệt vui mừng đính hôn với nó, cái kiểu mà một giây đồng hồ cũng không do dự ấy.”

Không ngờ Tiểu Vân lại muốn sang năm thi đại học xong rồi mới đính hôn.

Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân đồng ý đính hôn cùng anh trai đã là rất khá rồi.”

Lâm Tiếu thật không rõ chị Tiểu Vân coi trọng anh trai ở cái gì, nhất định là anh trai ở bên ngoài quá biết giả bộ.

Lâm Tiếu có hơi sầu lo nói: “Sao chị Tiểu Vân lại đồng ý sang năm đính hôn chứ, chị ấy còn không hiểu rõ anh trai mà…”

Lữ Tú Anh thắc mắc nói: “Không hiểu rõ cái gì của anh con chứ?”

Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay: “Rất nhiều đó!”

“Ngáy thì to, tất thì bốc mùi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong muốn ra ngoài thì anh trai đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh đi ị!”

Lữ Tú Anh: “... Những thứ này không quan trọng.”

Lâm Tiếu: “Sao lại không quan trọng chứ.”

Mỗi lần cả nhà khó lắm mới cùng nhau đi ra ngoài, đi chợ phiên, đi công viên, đi vườn bách thú… Lúc Lâm Tiếu đầy hứng thú muốn ra ngoài thì đều phải đợi anh trai ở trong nhà vệ sinh.

Anh trai không thể đi nhà vệ sinh sớm một chút sao?

Vì sao nửa tiếng trước không đi, mười phút trước không đi, nhất định phải nhắm lúc chuẩn bị ra khỏi cửa rồi mới đi, có đôi lúc Lâm Tiếu đã bước một chân ra khỏi cổng rồi!

Anh trai như thế thật sự quá đáng ghét!

“Mẹ, con có thể nói cho chị Tiểu Vân biết chuyện này không.” Lâm Tiếu hỏi, cô cảm thấy chị Tiểu Vân hẳn là sẽ cảm kích điều kiện tiên quyết để đưa ra quyết định đính hôn quan trọng này.

Lữ Tú Anh: “... Không cần phải nói.”

Lâm Tiếu: “Thật sự không cần phải nói sao?”

Lữ Tú Anh: “Thật.”

“Con tuyệt đối không được nói đâu đấy!” Lữ Tú Anh dặn dò lặp đi lặp lại.

“Nếu như con nói thì anh con sẽ đánh c.h.ế.t con!”

Lữ Tú Anh vì muốn khiến cho Lâm Tiếu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Đến lúc đó nếu như anh của con đánh con thì mẹ cũng không ngăn đâu.”

Lâm Tiếu rụt cổ lại: “Vâng ạ…”

Vậy lần sau lúc du lịch, cô nhất định phải gọi chị Tiểu Vân cùng đi chơi, cô chỉ có thể cầu nguyện chị Tiểu Vân tự mình phát hiện thôi!

Sau hai ngày chán nản ở nhà, anh trai đã xốc lại tinh thần.

Sau hai ngày điều chỉnh cảm xúc, chị Tiểu Vân bắt đầu tập trung cho chương trình lớp mười hai.

Lâm Tiếu nghe nói trong số những bạn bè cùng tham gia kỳ thi đại học sớm với chị Tiểu Vân thì chỉ có một người đậu vào trường đại học trọng điểm, năm nay đã đi học. Còn những người bạn khác đều chuẩn bị để thi lại vào năm sau.

Thậm chí còn có một người trúng tuyển vào một khoa chính quy, giáo viên nói cô ấy có thể đi học luôn năm nay, nhưng đó không phải là trường mà người bạn đấy thích nên cô ấy đã từ chối thẳng.

Lựa chọn của các bạn ấy cũng đã tiếp thêm dũng khí cho chị Tiểu Vân.

Nếu đã quyết định, Tiểu Vân vứt hết những đắn đo suy nghĩ trước đây ra sau đầu, không ngoái lại nhìn nữa.

Lâm Tiếu tiếp tục học lớp thi đua ở trường trung học số một, nhưng bầu không khí trong kỳ nghỉ hè vui vẻ hơn nhiều, trò giải trí của các bạn học cũng nhiều hơn.

Ngoài bóng rổ và bóng đá trong lúc ra chơi, các bạn nữ bắt đầu chơi thắt dây, những sợi dây màu sắc rực rỡ có thể thắt ra rất nhiều loại nút thắt, cuối cùng thắt được thành một chiếc vòng tay hoặc dây tết tóc xinh đẹp.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đi tới cửa hàng phụ kiện ở phố sau, mua một túi dây màu. Chu Tuệ Mẫn học hỏi từ những người bạn cùng lớp, bắt tay vào làm ngay.

Lúc quan sát Lâm Tiếu thấy cũng đơn giản, cô chỉ cần nhìn một lần đã nhớ. Nhưng lúc thật sự bắt đầu thắt, Lâm Tiếu phát hiện, mắt mình biết làm nhưng tay thì không.

Lâm Tiếu thắt thử, sai rồi, tháo ra thắt lại, lại sai tiếp.

Sau khi tháo ra vài lần, Lâm Tiếu ném sợi dây màu rối tung sang một bên, bỏ đi.

Chu Tuệ Mẫn cầm lấy sợi dây màu của Lâm Tiếu: "Để tớ thắt cho cậu, thắt đẹp luôn."

Hai ngày sau, Chu Tuệ Mẫn đeo chiếc vòng tay mình thắt được lên cổ tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Tuệ Mẫn, cậu giỏi thật đấy."

Chu Tuệ Mẫn thắt hai chiếc vòng tay giống nhau, cô bé và Lâm Tiếu mỗi người đeo một cái trên cổ tay.

Trong giờ ra chơi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nắm tay nhau đi vệ sinh, cô Dương nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay hai người, cười nói: "Các em mua giống nhau à?"

Lâm Tiếu: "Không phải mua đâu ạ, Chu Tuệ Mẫn thắt đấy ạ."

Cô Dương cẩn thận nhìn lại, chiếc vòng tay được thắt rất đẹp, cô ấy khen: "Khéo tay quá."

Sau khi cô Dương rời đi, Chu Tuệ Mẫn hơi lo lắng: "Có khi nào cô Dương sẽ thấy tớ chỉ lo thắt vòng tay, không tập trung học hành làm ảnh hưởng đến học tập không?"

Lâm Tiếu cảm thấy Chu Tuệ Mẫn nghĩ nhiều rồi: "Cô Dương không nói gì đâu, cô ấy còn khen cậu khéo tay nữa kìa."

"Nếu cô Dương có ý kiến, chắc chắn cô ấy sẽ nói thẳng. Huống chi cậu đâu có đi học thắt vòng tay, thành tích của cậu lúc nào cũng tốt mà."

Dù học sinh có như thế nào thì cũng không thể dùng toàn bộ thời gian cho việc học được. Chắc chắn các thầy cô cũng biết rõ việc này, nếu có giáo viên nào mong muốn học sinh dùng hết thời gian cho việc học thì chắc chắn giáo viên đó có vấn đề rồi.

Hai chiếc vòng tay giống nhau của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã dấy lên một trào lưu nhỏ trong lớp. Các bạn nữ thân với nhau cũng bắt đầu thắt vòng tay giống nhau đeo trên cổ tay, nhưng dù sao thì việc thắt dây quá khó, trong lớp chỉ có một vài bạn nữ có thể làm được. Rất nhanh chuyện này đã phát triển theo cách khác, các bạn nữ thân thiết cùng tới phố sau mua dây buộc tóc và kẹp tóc giống nhau.

Hai người Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cùng buộc tóc đuôi ngựa, dùng kẹp tóc giống nhau.

Hai người cao ngang nhau, mặc đồng phục giống nhau, cùng cột tóc đuôi ngựa và dùng kẹp tóc giống nhau. Khi cô Dương nhìn thấy thì cười nói: "Hai em làm gì đấy, ăn mặc như hai chị em sinh đôi vậy."

Lâm Tiếu lập tức xem cô Dương như tri kỉ của mình, cô nói với Chu Tuệ Mẫn: "Tớ cảm thấy Bạch Huyên và Trương Quân Nhã rất giống nhau."

Lúc vừa lên cấp hai, Lâm Tiếu phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới phân biệt được hai người họ, cô Dương cũng nói hai người như hai chị em sinh đôi.

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Đâu có giống."

Trò chơi thắt dây của các bạn nữ giống như một cơn gió thổi qua, rất nhanh đã hạ nhiệt. Bạn nào không biết làm như Lâm Tiếu thì chỉ thử một vài lần đã bỏ cuộc, bạn nữ nào biết thắt cũng chỉ làm một hai cái là chán.

Nếu nói trò chơi mới của các bạn nữ như một cơn gió nhẹ, thì trò chơi mới của các bạn nam sẽ như một cơn lốc.

"Lái máy bay đi."

"Đề khó như vậy mà cậu cũng làm được, lái lái lái lái cậu ấy đi."

"Hôm nay là sinh nhật của của của cậu, lái máy bay chúc mừng đi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 356: Chương 356



Lúc đầu Lâm Tiếu không biết lái máy bay là gì, mãi cho đến lúc cô nhìn thấy bên cạnh cây cột khung thành trên sân thể dục, một bạn nam của lớp mình bị ba bạn nam khác nâng lên, bạn nam đó kêu la thảm thiết như con lợn bị chọc tiết.

Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu: "Tớ đi mách cô."

Cô cất bước chạy tới văn phòng giáo viên, vừa mới chạy được vài bước, bỗng nhiên cô nghe được một tràng tiếng cười vang lên từ đằng sau.

Lâm Tiếu quay đầu nhìn thấy bạn nam lúc nãy bị lái máy bay đang nằm trên cỏ và cười với ba bạn nam khác, sau đó cậu ấy đứng phắt dậy bắt lấy một bạn nam khác: “Các anh em báo thù cho tớ nào.”

Bạn nam vừa rồi khiêng người khác nhanh chóng bị khiêng lên, tiếng kêu la thảm thiết và tiếng cười to cùng vang lên trên sân thể dục.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn các bạn nam trên sân thể dục, quay đầu hỏi Chu Tuệ Mẫn: "Có nên gọi thầy cô không?"

Chu Tuệ Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu: "Không cần đâu, họ đã chơi trò này mấy ngày rồi, tớ thấy ai cũng vui vẻ cả."

Lâm Tiếu trợn mắt há mồm: "Các bạn nam ai cũng b**n th** thế à?"

Lâm Tiếu thật sự không thể hiểu nổi trò chơi này của các bạn nam, cô nhìn thôi cũng thấy đau. Cô cứ cảm thấy khó hiểu và nghi ngờ trong suốt một tiết học, đến giờ ra chơi, Lâm Tiếu gọi bạn nam vừa bị lái máy ra ngoài phòng học.

"Cao Tường, cậu ra đây một chút, tớ có chuyện muốn nói." Lâm Tiếu nói.

Cao Tường hơi ngạc nhiên, chỉ tay vào mũi mình: "Tớ à?"

Cao Tường và Lâm Tiếu không thân thiết lắm, chỉ mới nói được mấy câu với nhau, cậu bé không nghĩ ra được Lâm Tiếu gọi mình có chuyện gì. Các bạn nam xung quanh nhìn qua, có người muốn trêu nhưng vì Lâm Tiếu là lớp trưởng nên không dám, sau khi do dự một lúc vẫn lựa chọn im lặng.

Lâm Tiếu dẫn Cao Tường đến một góc hành lang không có người qua lại, hỏi nhỏ: "Tớ đã nhìn thấy trò mà các cậu chơi trên sân thể dục, cậu có cần tớ nói với cô không?"

Cao Tường ngơ ngác một lúc, sau đó gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Không không không không không cần đâu." Cao Tường nói lắp bắp không rõ chữ: "Không cần nói với cô đâu, tớ không bị bắt nạt, không có ai bị bắt nạt cả, mọi người rất vui."

"Vui á?" Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn Cao Tường.

Mặt Cao Tường đã đỏ giờ còn đỏ hơn, cậu bé vừa chạy thục mạng vừa nói với Lâm Tiếu: “Đừng nói với cô nhé.”

Cũng được, Lâm Tiếu đưa ra kết luận, các bạn nam thật là b**n th**.

Rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện, bạn nam bị lái máy bay nhiều nhất trong lớp chính là bạn nam được yêu thích nhất.

Lý Dương Trạch là bạn nam được chào đón nhất trong lớp, cậu bé được đặt cho biệt danh “thầy Lý”.

Lâm Tiếu không hiểu: “Tại sao lại gọi Lý Dương Trạch là “thầy Lý” vậy?”

Chu Tuệ Mẫn nhích lại gần nói vào tai Lâm Tiếu: “Vì cậu ấy biết rất nhiều về chuyện kia.”

Lâm Tiếu: “Chuyện kia.”

Chu Tuệ Mẫn: “Là chuyện đó đó.”

Lâm Tiếu đã hiểu, mẹ đã giải thích cho cô vài kiến thức liên quan để Lâm Tiếu biết được cách để tự bảo vệ chính mình. Lâm Tiếu cảm thấy những kiến thức ấy rất nghiêm túc, không hiểu tại sao các bạn nam trong lớp lại có thái độ như vậy.

Lâm Tiếu nghi ngờ những kiến thức mà Lý Dương Trạch chỉ cho các bạn nam khác và kiến thức mà mẹ chỉ cho mình không giống nhau.

Dù sao thì cách họ gọi “thầy Lý" cũng không nghiêm túc chút nào.

“Thầy Lý.” Lúc các bạn nam gọi Lý Dương Trạch ở hành lang, một thầy giáo đang đứng ở đó quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Các bạn nam nhìn nhau, một lát sau mới có người nhận ra, thầy giáo đang đứng trên hành lang cũng họ Lý.

Rầm một tiếng, các bạn nam tản đi, nói: “Thầy ơi, tụi em không gọi thầy.” “Không có gì ạ, hiểu lầm hiểu lầm thôi ạ.”

Các bạn nam trở lại phòng học rồi cười to. Có người tức giận nói: “Thầy Lý, họ của cậu phổ biến quá.” Từ nay về sau, họ không dám gọi thầy Lý trong trường một cách tuỳ tiện nữa.

Tuy phải đi học trong suốt kỳ nghỉ hè nhưng Lâm Tiếu vẫn cảm thấy nhẹ nhàng.

Lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Lâm Tiếu còn hơi tiếc nuối: “Ai da, sau khai giảng, người trong nhà ăn sẽ nhiều hơn cho mà xem.”

Hơn nữa, đối với Lâm Tiếu, lớp thi đua trong kỳ nghỉ hè còn thú vị hơn chương trình học bình thường nhiều.

Lúc vừa mới nghỉ hè, cô không quen nhìn sân trường vắng tanh, nhưng bây giờ cảm thấy như vậy rất tiện. Cô nghĩ sau khai giảng trên sân trường sẽ toàn là người với người, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy tiếc kỳ nghỉ đã trôi qua.

“Không biết kỳ nghỉ đông sắp tới có lớp thi đua không nữa?” Lâm Tiếu hỏi.

Chu Tuệ Mẫn: “Không biết nữa.”

Nhưng mà vẫn phải học lớp thi đua tiếp theo. Sau khai giảng, hai tiết tự học buổi chiều sẽ đổi thành lớp thi đua.

Một tuần học sáu ngày, lớp thi đua có ba môn toán, lý, hoá, mỗi môn học hai ngày.

Cứ như vậy, thời gian làm bài tập trong trường học của Lâm Tiếu đã bớt đi nhiều, sợ là ngày nào cũng phải làm bài tập ở nhà.

Haizz, đây là cuộc sống của học sinh cấp hai sao?

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Tiếu đã ngạc nhiên nhận ra mình đã quá ngây thơ.

Giáo viên lớp thi đua ba môn thông báo với mọi người, trước khai giảng sẽ tổ chức một kỳ thi: “Các em đã học hơn một tháng rồi, chúng ta sẽ làm bài kiểm tra.”

Lâm Tiếu không sợ thi, nhưng lần kiểm tra khoá học thi đua này không giống với các kỳ thi trước đây.

Các giáo viên nói với mọi người: “Thầy cô sẽ tổng hợp thành tích thi cử qua nhiều lần và đưa ra đề xuất cho các em.”

“Dù các em phù hợp với các kỳ thi toán, kỳ thi vật lý hay kỳ thi hoá học hay không phù hợp với môn nào cả, hay phù hợp với các kiến thức trên trường thì các giáo viên ba môn sẽ cùng nhau đưa ra đề xuất cho các em.”

“Đương nhiên, sẽ không đưa ra kết luận qua một lần kiểm tra, kỳ thi lần này chỉ là khởi đầu mà thôi, sau này còn có kỳ thi thứ hai, thứ ba.”

"Việc này sẽ kéo dài trong một học kỳ, đến khi học kỳ một của lớp tám kết thúc, mỗi người các em phải đưa ra lựa chọn, tập trung vào một môn duy nhất.”

Lâm Tiếu nghe cô Dương nói mà sợ ngây người.

Cô quay đầu lại nhìn Chu Tuệ Mẫn: “Cái gì? Chúng ta không thể học thi đấu ba môn mãi được sao?”

Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên nhìn Lâm Tiếu: “Đương nhiên là không được rồi.”

Thi đấu thì chỉ có thể một môn mà thôi.

Học ba môn chỉ là giai đoạn chuyển tiếp mà thôi, để các học sinh làm quen và trải nghiệm, sau đó xác định một môn mình yêu thích và am hiểu hơn.

Chu Tuệ Mẫn đang chờ mong giai đoạn này nhanh chóng qua đi. Việc học ba môn cùng một lúc trong kỳ nghỉ hè đã rất vất vả rồi, sau khi khai giảng còn phải học thêm chương trình trên lớp, Chu Tuệ Mẫn hơi lo lắng không biết mình có thể làm tốt tất cả hay không.

Lâm Tiếu chống cằm, hơi nhăn mày lại, có chút buồn bã.

“Tuệ Mẫn, vậy sau này cậu sẽ chọn môn nào?”

Chu Tuệ Mẫn: “Toán, hoặc là vật lý.” Cô bé học hoá không tốt lắm.

Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng thích toán nhất.”

“Nhưng mà tớ cũng rất thích vật lý và hoá học, phải làm sao đây?”

Lần đầu tiên tham gia cuộc thi trong lớp, điểm cả ba môn Toán học, Vật lý và Hóa học của Lâm Tiếu đều đứng hạng nhất.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu không cảm thấy mừng vì mình đứng hạng nhất, mà lại rơi vào trầm tư sâu lắng, rốt cuộc cô sẽ phải từ bỏ cuộc thi môn nào đây?

Sau khi kết thúc kỳ thi, cô Dương mở cuộc họp phụ huynh, thảo luận về việc chọn môn cho cuộc thi với các bậc cha mẹ.

Gần đây anh trai bề bộn nhiều việc, không cách nào tranh suất họp phụ huynh lần này với mẹ, mẹ cô đi họp phụ huynh xong, quay lại thì hỏi Lâm Tiếu: "Con đã quyết định chọn môn thi nào chưa?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Con còn chưa nghĩ ra."

Nếu chỉ có thể chọn một môn, chắc chắn cô sẽ chọn Toán học. Nhưng có thật cô không thể học cùng lúc hai môn, thậm chí ba môn không?

"Con muốn học cùng lúc hai môn, thậm chí ba môn sao?" Sau khi Lữ Tú Anh biết được suy nghĩ của Lâm Tiếu, bà cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Lâm Tiếu thông minh lại có h*m m**n học hỏi, không hài lòng với việc chỉ học một môn thi, tất nhiên Lữ Tú Anh cảm thấy rất mừng.

Nhưng chỉ sợ lựa chọn như vậy sẽ không dễ thực hiện: "Cô giáo các con nói là một thời gian nữa thì thời gian ôn luyện của ba môn thi sẽ trùng nhau."

Bây giờ các môn thi Toán học, Vật lý, Hóa học chia đều cho các lớp học tự học sáu ngày một tuần, mỗi môn thi chỉ có hai ngày để học, rõ ràng là vào giai đoạn sau thời gian học tập như vậy sẽ không còn đủ.

Qua hai tháng nữa, khi mọi học sinh đã chọn môn thi xong, chiều nào đi học cũng sẽ có lớp của cả ba môn thi.

Trường trung học số một sẽ chia ra ba phòng ôn thi cho bọn họ.

Đến khi đấy, học sinh của ba môn thi sẽ tách nhau ra học trong ba phòng học cùng một lúc.

"A." Lâm Tiếu nhíu mày, nói như vậy thì cô chỉ có thể chọn học một trong ba môn thi.

"Nếu con là Tôn Ngộ Không thì hay rồi." Bứt hai cọng lông tơ, lại biến ra hai mình giống nhau như đúc, một mình nghe giảng bên lớp Toán học, một mình khác nghe giảng lớp Vật lý, một mình nữa thì nghe giảng lớp Hóa học.

Nghe giảng xong thì ba mình lại lần nữa hợp lại với nhau, trong đầu sẽ có thêm kiến thức của cả ba môn thi luôn.

"Hoặc là để thời gian quay ngược lại." Lâm Tiếu mặc sức tưởng tượng nói. Đầu tiên cô sẽ đến lớp môn thi Toán học, sau đó đảo ngược thời gian, lại đến lớp môn thi Vật lý, rồi lại đảo ngược thời gian tiếp, đến lớp môn thi Hóa học, kiểu vậy cô cũng có thể học được kiến thức của cả ba môn thi.

Lữ Tú Anh nghe thấy vậy thì cười ha ha, không biết Lâm Tiếu lấy đâu ra nhiều ý tưởng kỳ lạ đến như vậy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 357: Chương 357



Buổi tối, Lâm Dược Phi trở về nhà, Lữ Tú Anh kể lại những suy nghĩ của Lâm Tiếu cho anh nghe như một chuyện buồn cười.

Mặt Lâm Dược Phi đầy ngạc nhiên: "Hồi nhỏ con cũng đã từng nghĩ vậy."

Lữ Tú Anh nâng cao giọng: "Cái gì? Hồi nhỏ con cũng muốn học ba môn một lượt?"

Lâm Dược Phi cười ha ha: "Tất nhiên không phải chuyện học." Thứ hồi nhỏ Lâm Dược Phi nghĩ là đồng thời đánh bài, xem phim, đánh bi-a.

"Chậc, xem ra con với Tiếu Tiếu đúng là anh em ruột thịt." Hiếm khi Lâm Dược Phi có ý tưởng giống em gái thiên tài của mình, anh cảm giác sự thông minh của mình đột ngột dâng cao vút, mặt đầy đắc ý.

"Vậy cuối cùng Tiếu Tiếu chọn gì ạ?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh đáp: "Không biết nữa. Con bé không quyết định được, mẹ bảo con bé đi tìm giáo viên nói chuyện thử."

Lâm Dược Phi cười hì hì, hoàn toàn không thể nào hiểu nổi nỗi phiền não của cô em gái mình: "Liệu sau này có khi nào Tiếu Tiếu còn phải sầu lo vì không biết chọn học Thanh Hoa hay Bắc Đại không nhỉ?"

"Chậc chậc, đến khi đó thì đúng là sầu thật." Lâm Dược Phi chìm đắm trong tưởng tượng: "Đến khi ấy nếu Tiếu Tiếu để người anh trai này hiến kế cho em ấy thì…"

Lữ Tú Anh trợn trắng mắt, cắt ngang cơn mơ tưởng hão huyền của Lâm Diệc Phi: "Yên tâm đi, Tiếu Tiếu rất có chủ kiến. Dù con bé có tìm người hiến kế thì cũng không tìm con đâu."

Sau cuộc thi đầu tiên, các bạn học xung quanh Lâm Tiếu đều đã đưa ra quyết định với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Chu Tuệ Mẫn chọn thi Toán, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã đều chọn thi Hóa.

Triệu Hiểu Long chọn thi Toán, Phương Kính Phàm chọn thi Lý.

Triệu Hiểu Long không ngờ rằng Phương Kính Phàm sẽ chọn Vật lý: "Cậu cái tên phản bội này!"

Trong sáu người họp thành đội đi tham gia chung kết cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup toàn quốc lúc trước, hai bạn không học ở trường trung học số một đã không còn liên lạc, chỉ còn lại bốn người bọn họ. Dù nhiều khi nam sinh nữ sinh không chơi chung với nhau, dù Triệu Hiểu Long vẫn luôn coi Lâm Tiếu như đối thủ cạnh tranh, nhưng từ tận đáy lòng, Triệu Hiểu Long vẫn cảm thấy bốn người bọn họ rất gần gũi.

Triệu Hiểu Long ngầm mặc định là nhất định bốn người bọn họ sẽ chọn thi Toán học, không ngờ Phương Kính Phàm lại phản bội đội nhóm, đi học Vật lý.

Sau giờ học, Triệu Hiểu Long bắt lấy Phương Kính Phàm, vung cánh tay hô lên: "Lái máy bay!"

Phương Kính Phàm bắt đầu bị mấy bạn học nam nâng lên, trên sân thể dục lập tức vang đầy tiếng kêu "A" thảm thiết của cậu bé.

"Các anh em Vật lý, mau giúp tớ báo thù! Các cậu cứ đứng vậy trơ mắt ra nhìn tớ bị bọn Toán học bắt nạt à?"

Các nữ sinh đi ngang khung thành đều cười.

Chu Tuệ Mẫn quay đầu hỏi Lâm Tiếu: "Cậu đã chọn được sẽ thi môn gì chưa?"

Lâm Tiếu đáp: "Vẫn chưa."

Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: "Hình như Triệu Hiểu Long đã mặc định cậu sẽ chọn Toán."

Lâm Tiếu đột nhiên cứng còng, sau đó cô thở dài một hơi: "May mà tớ là nữ sinh."

Chu Tuệ Mẫn gật đầu đồng ý: "May mà chúng ta là nữ sinh." Gần đây tình cảnh của đám nam sinh trong lớp đúng là đáng sợ.

Lâm Tiếu phát hiện ra các bạn học cùng lớp không hề phiền não như cô, ai ai cũng cực kỳ thông thuận, quyết định rất là nhanh, mọi thứ cứ vậy mà xong.

Sau đợt thi đầu tiên, cô Dương, giáo viên Vật lý và giáo viên Hóa học lần lượt gọi từng bạn học đến phòng làm việc nói chuyện. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, các bạn học đều đã quyết định xong.

Lâm Tiếu vẫn luôn chờ giáo viên gọi mình đến phòng làm việc nói chuyện, cô cảm thấy phòng làm việc là một nơi rất thần kỳ, một vào một ra, các bạn học đều lập tức biết được mình muốn chọn cái gì.

Thế nhưng ba giáo viên lại chậm chạp không gọi Lâm Tiếu đến phòng làm việc. Lâm Tiếu liền chủ động đích thân đi tìm cô Dương, kể những phiền não của mình cho cô Dương nghe: "Cô Dương, em thích môn Toán nhất, nhưng cũng không nỡ bỏ thi môn Vật lý và Hóa học ạ."

Đây cũng là lần đầu tiên cô Dương gặp trường hợp có phiền não như vậy.

Cô Dương hỏi: "Nếu cần phải chọn một môn, vậy em sẽ chọn môn nào?"

Lâm Tiếu đáp: "Toán học."

Cô Dương cười: "Không phải em đã có đáp án rồi sao. Vậy em còn đến tìm cô làm gì?"

Lâm Tiếu cảm giác chút tính toán của mình đã bị cô Dương nhìn thấu, cô lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Em muốn biết còn có cách nào khác không ạ."

Rất hiếm khi cô Dương gặp được một học sinh có "lòng tham" trên phương diện học tập như thế, dĩ nhiên các giáo viên đều sẽ rất thiên vị cho học sinh có "lòng tham" như này rồi.

Hơn nữa đúng là năng lực học tập của Lâm Tiếu cực kỳ xuất sắc. Điều mà các học sinh lớp phổ thông không thể làm được, các học sinh lớp học năm năm có thể làm được; điều mà các học sinh lớp học năm năm không thể làm được, nhưng Lâm Tiếu có thể làm được.

Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, đúng là học sinh như Lâm Tiếu có thể đặt mục tiêu cao hơn một chút, khó hơn một chút. Huống chi bản thân Lâm Tiếu đã có ý nguyện mãnh liệt đến như vậy.

Cô Dương chăm chú suy nghĩ một chốc, nghĩ ra được một biện pháp: "Thế này đi, em có thể học ba môn thi cùng lúc, một chủ hai phụ, thấy thế nào?"

"Em thích Toán học nhất, vậy chọn Toán học làm môn thi chính đi. Bình thường em cứ lên lớp Toán học ôn luyện, hoàn thành bài tập Toán học."

"Còn Vật lý và Hóa học, nếu thời gian lên lớp không trùng nhau, em có thể đến nghe giảng bài, còn nếu thời gian lên lớp trùng nhau, em phải đảm bảo ưu tiên cho lớp Toán học."

"Giáo trình, bài thi của hai lớp kia cô cũng sẽ chia em một phần, khi có thời gian rảnh thì em có thể tự học. Sau này thời gian lên lớp đụng nhau, em có thể mượn tập của bạn để xem. Đề bài bài tập về nhà em cũng được quyền tự do làm chủ, không bắt buộc phải làm xong hết, thi thì tự nguyện tham gia."

"Em cảm thấy như thế có được không?" Cô Dương hỏi Lâm Tiếu.

Hai mắt Lâm Tiếu phát sáng lên, cô điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc. Cô Dương thật sự có cách kìa.

Cô Dương tiếp tục nói: "Nhưng đây phải có tiền đề, em cần phải đạt đến mục tiêu giáo viên đề ra mới có thể tiếp tục theo dạng một chủ hai phụ này, học ba môn thi cùng lúc."

Lâm Tiếu lập tức vểnh tai lên, căng thẳng nghe lời kế tiếp của cô Dương.

Cô Dương nói: "Tiền đề là em cần phải đảm bảo mình luôn đứng đầu trong các bài kiểm tra tại lớp ôn thi Toán học."

Lâm Tiếu hít một ngụm khí lạnh, lần nào cũng phải đứng nhất.

Lỡ đâu cô không cẩn thận thì làm sao bây giờ? Cô có lòng tin mình học giỏi Toán học, nhưng các bạn học cũng rất lợi hại, Lâm Tiếu cũng không dám hứa chắc mình sẽ luôn luôn đứng đầu.

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, thử cò kè mặc cả với cô Dương: "Không cần phải luôn đứng đầu được không ạ? Ba hạng đầu được không cô?"

Cô Dương lắc đầu: "Không được."

"Thi đua là một quá trình theo đuổi sự xuất sắc, điều này khác kỳ thi tuyển sinh trung học và kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở kỳ thi tuyển sinh trung học, miễn là thi đứng hàng chục đầu tiên của thành phố là em đã có thể vào lớp tốt nhất của trường trung học số một. Còn ở kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ cần thi vào top 10 của tỉnh là đã có thể lên đại học Bắc Đại Thanh Hoa."

"Nhưng trên con đường thi đua này, em phải theo đuổi huy chương vàng, em phải cạnh tranh vị trí đứng đầu với những học sinh ưu tú trên toàn quốc."

"Thi đứng nhất ở lớp học năm năm, không đúng, thi đứng nhất ở trường trung học số một, không đủ, mục tiêu của em là cạnh tranh với toàn quốc, thậm chí hướng ra thế giới, cạnh tranh với bạn cùng lứa toàn cầu."

"Em phải đem huy chương vàng từ bên ngoài về, để trường trung học số một được vẻ vang."

Giọng cô Dương rất nghiêm túc, làm Lâm Tiếu cũng nghiêm túc theo.

"Vậy nên yêu cầu của cô dành cho em, không thể dừng ở ba hạng đầu, mà chỉ có thể là hạng nhất."

"Một lần rớt hạng nhất, thẻ vàng, cho em thêm một cơ hội."

"Hai lần rớt hạng nhất, thẻ đỏ. Em cần phải từ bỏ Vật lý và Hóa học, tập trung tất cả thời gian và tinh thần vào môn Toán."

Cô Dương nở nụ cười với Lâm Tiếu: "Cô rất có lòng tin với em, còn em thì sao?"

Lâm Tiêu bị cô Dương nói đến cảm xúc sôi trào, cô dùng sức gật đầu: "Em cũng có lòng tin."

Trở lại phòng học, Lâm Tiếu kể lại tin tốt này cho Chu Tuệ Mẫn: "Cô Dương nói, chỉ cần tớ có thể luôn đứng đầu trong những bài kiểm tra Toán học là có thể học cả Vật lý và Hóa học luôn."

Chu Tuệ Mẫn biết Lâm Tiếu đã khổ não rất lâu, nghe thấy biện pháp này, cô bé cũng vui thay cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cười như chú ong mật nhỏ, luồn lách trong phòng học, đầu tiên cô đi tìm bạn học trong lớp thi Vật lý trước: "Phương Kính Phàm, sau này nếu lớp Vật lý và lớp Toán học không trùng giờ, tớ sẽ tự đi học, còn nếu trùng giờ thì nhờ cậu lên lớp nhận bài thi về giúp tớ nhé."

"Còn có vở ghi nữa, khi nào học xong cậu cho tớ mượn vở ghi của cậu xem một chút nha."

Sau đó Lâm Tiếu lại đi tìm Bạch Huyên và Trương Quân Nhã, nhờ mấy cô bé cùng một chuyện như vậy.

Triệu Hiểu Long nghe Lâm Tiếu nói vậy thì mặt đầy hoảng hốt, lập tức kéo Lâm Tiếu tra hỏi, sau khi biết rõ chuyện gì đang xảy ra rồi thì vẻ mặt cậu bé hết sức phức tạp.

"Một chủ hai phụ, không đứng đầu bài thi thì lập tức chấm dứt."

Triệu Hiểu Long siết chặt nắm tay: "Lâm Tiếu, tớ biết cậu rất muốn học ba môn thi cùng một lúc. Nhưng dù là thế, tớ cũng sẽ không dành hạng nhất cho cậu đâu."

"Chỉ cần tớ có thể thi hạng nhất, nhất định tớ sẽ không nhường cho cậu. Đến khi đó cậu đừng có khóc." Lâm Tiếu đáp.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 358: Chương 358



Tháng chín, năm học mới bắt đầu, học sinh lớp bảy nhập học.

Lâm Tiếu không còn là học sinh nhỏ nhất trong trường nữa, ở dưới đã có một đám đàn em trai gái nhỏ hơn vào học.

Lúc đầu Lâm Tiếu không có cảm giác gì cả, học sinh trường trung học tới rồi lại đi, nhà ăn vẫn chật như cũ. Nhưng rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện lúc chào cờ, hay lúc thể dục giữa giờ, thậm chí lúc cô đang ngồi trong phòng học cũng thường xuyên có mấy người đàn em lớp bảy chạy tới nhìn cô.

Những đàn em đến xem Lâm Tiếu đều là học sinh lớp học năm năm trường trung học số một.

Lâm Tiếu chẳng hiểu có chuyện gì, sau đó cô Dương đã giải thích thắc mắc trong lòng cô: "Lúc tuyển sinh hè, giáo viên tuyển sinh đã kể câu chuyện của em cho những học sinh mới."

Thì ra giáo viên tuyển sinh đã xem Lâm Tiếu như một con át chủ bài của trường trung học số một.

Lâm Tiếu nhớ lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà mình cũng đã nói gì đó, giáo viên tuyển sinh dùng cơ sở vật chất hiện đại, giáo viên xuất sắc và nhà ăn của trường trung học số một cùng những món ăn đa dạng thơm ngon để hấp dẫn Lâm Tiếu. Sau khi nhận ra cô có hứng thú với các món ăn, giáo viên ấy càng miêu tả kỹ càng hơn.

Không ngờ một năm sau, lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà của học sinh mới thì lý do hấp dẫn học sinh đã có thêm Lâm Tiếu.

"Chắc các em cũng biết Lâm Tiếu trong trận chung kết cuộc thi Hoa Cup năm ngoái nhỉ? Bây giờ Lâm Tiếu đang học lớp học năm năm ở trung học số một, thành tích vẫn cực kỳ tốt, bây giờ đang đứng đầu ba môn toán, lý, hóa trong lớp thi đua đấy."

"Lâm Tiếu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Hoa Cup, mới học tiểu học đã phát biểu một bài luận nhỏ rồi, em ấy đã không do dự gì mà chọn lớp học năm năm của trường trung học số một chúng ta."

Một học sinh xuất sắc như Lâm Tiếu còn lựa chọn lớp học năm năm của trường trung học số một, vậy thì những học sinh khác còn do dự gì nữa chứ?

Sau khi cái tên Lâm Tiếu được giáo viên tuyển sinh sử dụng như một con át chủ bài để tuyển sinh thì thật sự phát huy tác dụng, rất nhiều bạn học còn đang do dự đã quyết định nhập học trường trung học số một.

Nếu đã vào trường trung học số một vì bị Lâm Tiếu hấp dẫn, đương nhiên là sau khi nhập học thì phải xem ‘thần tượng’ Lâm Tiếu này rồi.

Bây giờ Lâm Tiếu không dám ồn ào đùa giỡn ở hành lang, lên xuống cầu thang cũng tỏ ra nghiêm túc, cô muốn bảo vệ hình tượng của mình trước các đàn em lớp bảy.

Ở đâu trong trường học Lâm Tiếu cũng thường xuyên nghe được tiếng thì thầm của các học sinh mới: “Ai là Lâm Tiếu vậy?”

“Người cột tóc đuôi ngựa đó.”

“Ai cũng cột tóc đuôi ngựa hết mà.”

“Là người đeo chiếc vòng tay màu đỏ.”

“Cả hai người đều đeo vòng tay đỏ.”

“Người ở bên trái.”

“Bên tay trái của họ hay là tay trái của tụi mình?”

Lâm Tiếu nghe thôi cũng mệt, cô giơ tay lên, quay đầu lại nói với các đàn em lớp bảy ở đằng sau: “Chị là Lâm Tiếu.”

Nhóm đàn em lớp bảy chạy nhanh về phòng học của mình, như một đàn chim sẻ bị giật mình bay ra khỏi đường dây điện.

Bạn nữ chạy cuối cùng quay đầu lại, bối rối xin lỗi Lâm Tiếu: “Chị ơi, tụi em xin lỗi.”

Lâm Tiếu: “Không sao!”

Cô nhìn sang Chu Tuệ Mẫn với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại sao các em ấy lại chạy vậy?”

Chu Tuệ Mẫn cong eo cười: “Cậu làm đàn em lớp bảy sợ rồi!”

Từ lớp bảy lên lớp tám, thay đổi lớn nhất là có thể đạp xe đi học.

Lớp Lâm Tiếu có khu đỗ xe đạp, cô Dương nhờ Lâm Tiếu lên danh sách những học sinh đi học bằng xe đạp.

Cô Dương nói với cả lớp: “Những bạn nào đi học bằng xe đạp phải có chữ ký của phụ huynh vào ngày mai.”

Có một bạn học giơ tay lên hỏi: “Cô ơi, phụ huynh ký tên có cần viết gì không ạ?”

Cô Dương: “Viết đồng ý cho xxx đi học bằng xe đạp rồi ký tên là được.”

Lâm Tiếu cũng muốn đạp xe đi học.

Nhưng cô chưa biết đạp xe.

Buổi tối về nhà, Lâm Tiếu lập tức nói với mẹ: “Mẹ, mẹ lấy chiếc xe đạp ra giúp con đi, con muốn đạp xe đi học.”

Chiếc xe đạp nhỏ của Lâm Tiếu vẫn luôn được đặt ở góc sân, Lữ Tú Anh dùng một tấm nhựa để phủ lên trên, nhưng những cơn gió thổi qua mỗi ngày vẫn làm nó dính rất nhiều bụi.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên một lúc rồi cười nói: “Tại sao lại muốn đạp xe đi học? Xe đạp của con nhỏ quá, bây giờ không dùng được nữa.”

Chiếc xe đạp trẻ em được anh trai mua cho Lâm Tiếu cách đây ba năm: “Lúc đó con mới một mét ba, bây giờ đã một mét sáu rồi.”

Lâm Tiếu ngẩn người.

“Con chưa đi được mấy lần mà.” Lâm Tiếu xốc tấm nhựa lên, phát hiện chiếc xe đạp nhỏ của mình đã không còn sáng bóng như trước nữa, màu vàng tươi cũng đã nhạt đi vì nắng gió.

Cô lấy chiều dài của chân mình làm chuẩn, loay hoay cạnh chiếc xe đạp nhỏ một lúc, nhận ra chiếc xe đạp này đã quá nhỏ so với mình.

Lữ Tú Anh: “Mẹ biết con không đạp được nữa mà.” Lữ Tú Anh còn thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Tiếu không nghĩ đến việc này.

Lâm Tiếu không dùng nữa, Lữ Tú Anh muốn tặng cho người khác, nhưng chiếc xe đạp này được Lâm Dược Phi mua với giá khá cao, chất lượng và kiểu dáng thì khỏi phải nói. Lữ Tú Anh tiếc không muốn tặng cho người ngoài, bà chỉ muốn tặng cho những người thật sự thân thiết.

Nhưng mà những gia đình thân thiết thì lại không có đứa trẻ nào có tầm tuổi phù hợp.

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói muốn tặng cho người khác, cô lập tức nói: “Không được tặng.”

“Đây là xe đạp anh hai mua cho con mà.” Dù nó nhỏ không đạp được nữa thì Lâm Tiếu cũng không muốn tặng cho người khác.

“Con vẫn đạp được.” Lâm Tiếu còn muốn chen mình lên chiếc xe đạp trẻ em này.

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không tặng không tặng, không tặng cho ai cả, cứ đặt trong nhà thôi.”

“Yên tâm đi, có món đồ nào mẹ muốn xử lý mà không hỏi ý của con đâu.”

Lâm Tiếu nghe mẹ nói vậy thì mỉm cười. Chưa bao giờ mẹ tùy tiện vứt đồ của Lâm Tiếu, lúc muốn xử lý đống tạp chí, sách và truyện tranh đều sẽ hỏi ý cô, đương nhiên lúc nào ý của Lâm Tiếu cũng là “không được bán, con vẫn dùng”.

Dù là một tờ giấy nháp trên bàn, Lữ Tú Anh cũng không dám tự vứt đi vì sợ trên đó có bài tập làm được một nửa của Lâm Tiếu.

“Chiếc xe này không chạy được nữa, bây giờ con dùng gì để học đạp xe đây?”

Lâm Tiếu quay đầu nhìn chiếc 28 Đại Giang đang đậu trong sân.

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Con cũng không chạy được chiếc này đâu.”

“Lúc anh con học đạp xe 28 Đại Giang đã bị ngã.” Lâm Dược Phi giỏi thể thao, nhưng Lâm Tiếu không có tế bào vận động như anh trai.

“Lúc đó mặt con sẽ bị sẹo, gãy răng cửa, gãy tay gãy chân luôn đấy.” Lữ Tú Anh hù doạ Lâm Tiếu.

Lá gan của Lâm Tiếu vốn không lớn, bị mẹ dọa như vậy, cô càng không dám đạp xe 28 Đại Giang nữa.

Mấy chiếc xe đạp trong nhà, của trẻ em thì quá nhỏ, của người lớn thì quá to, sao lại chẳng có chiếc nào phù hợp với cô vậy?

“Mẹ, con có thể mua một chiếc xe đạp cho mình không?” Lâm Tiếu hỏi, tiền mừng tuổi cộng với tiền để dành của cô được khá nhiều, hoàn toàn đủ mua một chiếc xe đạp.

Lữ Tú Anh không muốn để Lâm Tiếu mua xe đạp, không phải vì vấn đề tiền nong mà là vì bà không muốn để Lâm Tiếu tự đạp xe đi học. “Xa quá, mẹ không yên tâm đâu.”

“Ngày nào mẹ cũng đưa đón con vậy là được rồi mà.” Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Lâm Tiếu lại muốn tự đạp xe đi học.

Lâm Tiếu: “Mẹ chở con thì mệt lắm.”

Bây giờ Lâm Tiếu đã cao bằng mẹ rồi, càng ngày mẹ càng phải gắng sức nhiều hơn để đèo cô đi học. Đặc biệt là vào những hôm ngược gió, mẹ lại càng mệt hơn.

Lữ Tú Anh: “Mẹ không mệt, con gầy như vậy, còn không nặng bằng hai túi gạo nữa kìa.”

“Mẹ sẵn lòng đưa đón con mà.” Lữ Tú Anh nói thật lòng, mỗi ngày đưa đón Lâm Tiếu là lúc bà cảm thấy vui nhất trong ngày, Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, ríu rít kể cho bà nghe rất nhiều câu chuyện thú vị.

Lâm Tiếu hơi xấu hổ nói: “Nhưng mà được mẹ đón đưa cứ như là học sinh tiểu học vậy.”

Trước khi trường học cho phép họ được đi học bằng xe đạp, trong lớp đã có vài bạn học tự đi học. Có bạn ở gần trường nên đi bộ, có bạn thì đi xe buýt đi thẳng tới trường, trên cổ đeo vé xe buýt tháng, oai quá trời!

Từ nhà Lâm Tiếu đến trường trung học số một không có xe buýt đi thẳng, phải đổi một lần xe mới đến trường được. Một vé xe buýt có giá năm hào, đổi một lần xe là một đồng, đi đi về về tốn hết hai đồng.

Giá vé xe buýt cho một ngày như vậy là quá đắt.

“Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều phụ huynh ký tên, sẽ có rất nhiều bạn học tự đạp xe đến trường.”

Lữ Tú Anh: “Không đâu, phụ huynh không yên tâm đâu.”

Lâm Tiếu: “Có, từ học kỳ một đã có rất nhiều bạn học lén đạp xe đi học rồi.”

Cô Dương không cho học sinh đi học bằng xe đạp, trong trường học cũng chưa chia khu đỗ xe cho lớp họ, các bạn học đậu xe ngoài trường học, cách một ngã tư, sau đó vờ như mình đi bộ đến trường.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Tiếu nhận được mười lá đơn được phụ huynh ký tên, số lượng như vậy là khá nhiều.

Một nửa học sinh trong lớp là học sinh nội trú, nửa còn lại là học sinh ngoại trú. Bây giờ một nửa số học sinh ngoại trú đã đạp xe đi học, số còn lại thì đi bộ hoặc đi xe buýt, rất ít bạn được mẹ đưa đón như Lâm Tiếu.

“Mẹ, cho con học đi xe đạp đi, để con đạp xe đi học đi mà.” Lâm Tiếu năn nỉ mẹ, cô thật sự rất xấu hổ.

Lữ Tú Anh không hiểu chuyện này thì có gì đáng xấu hổ: “Bây giờ mẹ đi làm rất rảnh rỗi, có thời gian đưa đón con, không tốt sao?”

“Chắc chắn là cha mẹ của các bạn học của con không rảnh để đưa đón, có khi mọi người còn hâm mộ con nữa đấy.”

“Hơn nữa, con là người nhỏ nhất trong lớp, vốn đã nhỏ hơn các bạn hai tuổi rồi.”

Lâm Tiếu: “Nhưng con là lớp trưởng mà.”

Lớp trưởng là người cầm đầu trong lớp.

Hơn nữa còn có các đàn em lớp bảy nhìn cô, nhiều người biết cô như vậy, nhìn thấy cô được mẹ đưa đón thì xấu hổ quá.

Ngoài ra, điều quan trọng nhất là: “Mẹ đạp xe chở con thì mệt quá.”

Bây giờ đang là mùa thu, sau đó là mùa đông, thu đông là lúc gió thổi mạnh nhất.

Lữ Tú Anh bị Lâm Tiếu năn nỉ trong đau khổ mấy ngày trời: “Để mẹ suy nghĩ thêm.”

Vài ngày sau, Lâm Tiếu tan học về nhà, mẹ nói với cô: “Chuyện đưa đón con đi học đã tìm ra cách giải quyết rồi.”

Lâm Tiếu phấn khích nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đồng ý để con đi học bằng xe đạp rồi à?”

Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu vào sân, chỉ vào một chiếc xe máy màu đỏ tươi, nói: “Mẹ đã có bằng chạy xe máy rồi, từ này sẽ lái xe máy đưa con đi học nhé.”

Lâm Tiếu cạn lời.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 359: Chương 359



Xe motor mới của Lữ Tú Anh rất nhỏ, còn không cao bằng hai mươi tám inch[1]. Bà ngồi trên hai mươi tám inch, hai chân không chạm đất, sau khi dừng xe phải nhảy xuống, trước khi lái xe phải dựng chân chống – chân trái đạp lên bàn đạp xe bên trái, chân phải chống dưới đất, sau khi đạp xe thì mới vòng chân phải qua, ngồi lên yên xe.

[1]chỉ bánh xe đạp hai mươi tám inch.

Motor mới rất thấp, Lữ Tú Anh ngồi ở trên mà hai chân đều có thể chống xuống đất. Khi mua motor, Lữ Tú Anh đã thử lái vài chiếc, Motor lớn rất phong cách, nhưng thứ Lữ Tú Anh muốn chính là an toàn và nhẹ nhàng.

Bà chọn một chiếc nhỏ nhất, định chậm rãi lái lúc đi đưa đón Lâm Tiếu, lái theo tốc độ của xe đạp, chỉ là ít dùng sức hơn. Bà cũng không chạy đường dành cho ô tô mà chỉ chạy ở đường dành cho xe đạp, bên cạnh đều là xe đạp, vô cùng an toàn. Có chuyện thì bóp phanh lại, chống cả hai chân dừng lại, dừng xe thuận tiện hơn lúc lái hai mươi tám inch nhiều.

Khi mới mua Motor nhỏ trước sau trơn nhẵn, Lữ Tú Anh gắn thêm một cái giỏ ở phía trước, mua đồ ăn sẽ dùng để để, gắn thêm một cái hộp ở phía sau, để Lâm Tiếu dùng để cặp sách. Gắn thêm một cái hộp ở phía sau cũng càng an toàn hơn, như vậy thì sau lưng Lâm Tiếu sẽ có cái hộp chống đỡ, khi xe tăng tốc cũng sẽ không bị ngã ra sau.

Yên xe Motor cũng có thể dùng chìa khóa để mở ra, nâng yên xe lên, phía dưới cũng có thể để một ít đồ. Lữ Tú Anh để hai cái áo mưa ở dưới yên xe, như vậy khi trời mưa sẽ có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Bà còn mua hai cái mũ bảo hiểm một lớn một nhỏ, bà một cái Lâm Tiếu một cái, đều là màu đỏ tươi, cùng màu đỏ với chiếc xe Motor.

"Con đội lên thử xem!" Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu đội mũ bảo hiểm lên: "Có bị lỏng không? Có chật không?"

Lâm Tiếu lắc lắc đầu: "Không lỏng, cũng không chật ạ."

Lữ Tú Anh vói một ngón tay vào mũ bảo hiểm của Lâm Tiếu, vừa đủ có thể chen vào: "Không lỏng không chặt, vừa vặn, không cần phải đi đổi."

Khi Lữ Tú Anh mua mũ bảo hiểm đã nói với ông chủ, nếu như kích cỡ không phù hợp thì sẽ quay lại đổi. Bây giờ đội vừa rồi, vậy thì không cần đi đổi nữa.

"Được rồi, con cởi mũ bảo hiểm xuống đi." Lữ Tú Anh vươn tay lấy mũ bảo hiểm của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cong eo né tránh, cô chạy vào nhà: "Con đi soi gương đã!"

Lâm Tiếu khua tay múa chân làm vài động tác với gương, mặc dù xe Motor của mẹ là xe Motor nhỏ có tốc độ giống như xe đạp, mặc dù Lâm Tiếu chỉ có thể ngồi phía sau được mẹ chở đi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy mình đội mũ bảo hiểm lên trông cực kỳ ngầu!

Lâm Tiếu ngâm nga trước gương: "Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke, Shuke lái máy bay!"

Trông mình đội mũ bảo hiểm giống như Shuke Beita!

"Mẹ ơi, sau khi lớn lên con muốn lái máy bay!" Lâm Tiếu hét vọng ra bên ngoài.

"Bây giờ em muốn lấy điểm tối đa môn thể dục còn khó, máy bay không đùa được đâu." Giọng của anh hai đột nhiên vang lên phía sau Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu bất ngờ, đưa tay lên vỗ ngực: "Anh, anh về khi nào vậy?"

"Khi em hát Shuke Beita." Lâm Dược Phi thở dài, em gái cũng đã lớp tám rồi, hát Shuke và Beita mà còn hát vui vẻ tới như vậy.

"Lái máy bay thì em không được rồi, hay là em đi chế tạo máy bay đi."

Hiện tại Lâm Tiếu đang học thi cả ba môn Toán Lý Hóa, đều là sở trường, Lâm Dược Phi cảm thấy sau này em gái rất thích hợp làm công việc nghiên cứu khoa học.

"Chế tạo máy bay hả?" Chế tạo máy bay đối với Lâm Tiếu không có lực hấp dẫn bằng lái máy bay, cô nói với anh hai: "Để em suy nghĩ một chút đã."

Lâm Dược Phi gõ cộc cộc hai cái trên mũ bảo hiểm của em gái: "Vậy em suy nghĩ cho kỹ đi."



Giấc mơ tự chạy xe đi học của Lâm Tiếu hoàn toàn tan biến.

Có điều ngồi trên xe Motor nhỏ của mẹ đi học, thật sự rất vui.

Tháng chín, ánh mặt trời vẫn chói chang, nhưng mà chạy xe Motor nhỏ được gió thổi lên người rất mát mẻ. Mẹ chạy thẳng một đường dưới bóng cây, Lâm Tiếu nhìn thấy những chiếc xe đẹp bên cạnh lần lượt bị vượt qua.

Mẹ nói là cùng tốc độ với xe đạp, nhưng khi thật sự lái Motor nhỏ đi, vẫn nhanh hơn xe đạp nhiều. Lâm Tiếu nhìn giờ từ đồng hồ điện tử trên cổ tay, sau khi đổi thành Motor nhỏ, thời gian thời gian đi một chuyến đến trường của cô giảm được mười phút.

Như vậy có nghĩa là sáng sớm Lâm Tiếu có thể ngủ nhiều thêm mười phút nữa!

Hơn nữa chỗ ngồi của Motor thoải mái hơn xe đạp nhiều, rộng rãi lại còn rất có độ co dãn, m.ô.n.g cũng không mỏi chút nào.

Quan trọng nhất chính là, như vậy thì mẹ sẽ không mệt nữa.

"Mẹ, nếu như mua Motor nhỏ sớm một chút thì tốt rồi." Lâm Tiếu thấy hơi đau lòng cho mẹ, nếu như mua sớm hai tháng, thì mùa hè này mẹ sẽ đổ ít mồ hôi hơn.

"Mùa hè ra chút mồ hôi tốt cho cơ thể, giải độc." Lữ Tú Anh nói, bà lái xe đi đưa đón Lâm Tiếu vốn không cảm thấy mệt, trước kia mùa hè bà làm việc ở phân xưởng, đổ mồ hôi còn nhiều hơn thế này.

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ lý luận giải độc, lập tức nói: "Mỗi ngày con ở trong trường học đều đổ rất nhiều mồ hôi!" Cô sợ về nhà mẹ không cho cô bật điều hòa.

Tới cổng trường, Lâm Tiếu cởi mũ bảo hiểm xuống, chạy vào cổng trường nhanh như chớp: "Tạm biệt mẹ!"

Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau quai cặp đi ra cổng. Hai người vừa đi, vừa thảo luận đề thi Toán đã làm lúc nãy, đột nhiên, Chu Tuệ Mẫn kéo đồng phục của Lâm Tiếu một cái: "Lâm Tiếu!"

"Làm sao vậy?" Lâm Tiếu ngẩng đầu, bước chân lập tức ngừng lại, cô không thể tin mà trừng lớn hai mắt: "Tiểu Hoàng?"

Bên cạnh xe Motor màu đỏ, mẹ dắt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nửa ngồi dưới đất, yên tĩnh nhìn các bạn học đi ra từ cổng trường.

Nghe thấy Lâm Tiếu gọi tên của nó, Tiểu Hoàng lập tức đứng lên, muốn chạy tới chỗ Lâm Tiếu, bị mẹ kéo lại: "Ở đây không được chạy lung tung!"

Mẹ dựa trên xe Motor giữ lấy Tiểu Hoàng, đương nhiên trở thành khung cảnh đẹp nhất cổng trường, các bạn học sôi nổi nhìn về phía Tiểu Hoàng.

Lâm Tiếu nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Hoàng: "Mẹ! Sao mẹ lại đưa Tiểu Hoàng đến đây?"

Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nói: "Nó cứ nhất quyết đòi theo cùng."

Chiều nay khi Lữ Tú Anh ra ngoài, không biết Tiểu Hoàng muốn cùng tới đón Lâm Tiếu, hay là muốn ngồi xe Motor nhỏ của mẹ đón gió, nhất quyết muốn đi theo Lữ Tú Anh ra ngoài, tự mình nhảy vèo một cái lên trước bàn đạp của Motor nhỏ.

Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng xuống, Tiểu Hoàng lại nhảy lên, Lữ Tú Anh lại ôm xuống, nó lại nhảy lên...

Lữ Tú Anh bất đắc dĩ hỏi: "Mày cũng muốn đi đón Tiếu Tiếu à?"

Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"

Lữ Tú Anh: "Vậy Motor khởi động rồi, mày không được nhảy xuống đâu đó!"

Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"

Tiểu Hoàng ngồi trên bàn đạp xe Motor, hai đùi của Lữ Tú Anh chặn Tiểu Hoàng ở giữa. Lúc đầu rất cẩn thận mà lái xe thật chậm, sau đó xác định Tiểu Hoàng thật sự rất ngoan, vẫn ngồi trên bàn đạp không nhúc nhích, Lữ Tú Anh mới dùng tốc độ bình thường chạy.

"Tiểu Hoàng! Em cũng tới đón chị tan học à!" Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hoàng v**t v*, cô thật sự thấy rất vui!

Tiểu Hoàng tới cổng trường đón cô, làm tròn lên cũng xem như thực hiện được một nửa ước mơ thời Tiểu học của cô, đưa Tiểu Hoàng cùng đi học!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi vào lớp học, lập tức bị mấy người bạn học vây quanh: "Lâm Tiếu Lâm Tiếu, con ch.ó màu vàng ở cổng trường ngày hôm qua là sao vậy?"

"Lâm Tiếu, đó là chó nhà cậu ư?"

"Lâm Tiếu, mẹ cậu đưa theo chó tới đón cậu hả?"

Các bạn học đều rất tò mò về Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu kể lại sinh động như thật sự tích Tiểu Hoàng dọa ăn trộm chạy khi còn nhỏ, bảo vệ toàn bộ tài sản của cả khu nhà cho các bạn học nghe.

Các bạn học đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.

"Tiểu Hoàng thật là thông minh."

"Tuyệt thật, tớ cũng muốn nuôi chó, nhưng mẹ tớ không đồng ý. Trở về tớ sẽ nói lại với mẹ, nuôi chó có thể trông nhà!"

Trong lớp có mấy bạn học định sau khi về nhà sẽ kể sự tích của Tiểu Hoàng cho cha mẹ nghe, hy vọng cha mẹ có thể vì vậy mà đồng ý cho mình nuôi chó.

"Sau đó thì sao? Sau đó Tiểu Hoàng còn có chuyện gì nữa không?" Bạch Huyên hỏi.

Chuyện của Lâm Tiếu là lúc Tiểu Hoàng được vài tháng, bây giờ Tiểu Hoàng đã hơn ba tuổi, Bạch Huyên cảm thấy sau đó có lẽ sẽ có nhiều câu chuyện tuyệt vời hơn.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Hết rồi."

"Hả..." Bạch Huyên tiếc nuối.

Lâm Tiếu chột dạ sờ sờ mũi, Tiểu Hoàng càng lớn càng lười, càng lớn càng tham ăn, sự tích thông minh vĩ đại lúc còn nhỏ chỉ từng xuất hiện được một lần như vậy, nếu không thì cô cũng sẽ không kể cho các bạn học nghe câu chuyện lúc Tiểu Hoàng mới được vài tháng tuổi.

Khi tan học, Lâm Tiếu đi ra cổng trường lại nhìn thấy mẹ tiếp tục đưa Tiểu Hoàng đến.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Mẹ, tại sao Tiểu Hoàng lại tới nữa!"

Lữ Tú Anh: "Hôm qua con vui vẻ như vậy, lúc ăn gà rán còn xé một miếng đút cho nó, hôm nay nó có thể không tới à?"

Lâm Tiếu từ chối tin Tiểu Hoàng đến đây chỉ vì một miếng thịt gà: "Rõ ràng là Tiểu Hoàng muốn nhìn thấy con sớm hơn một chút!"

Về đến nhà, lúc Lâm Tiếu ăn cơm tối, Tiểu Hoàng vòng tới vòng lui ở bên chân Lâm Tiếu, muốn để Lâm Tiếu đút thịt cho nó ăn.

Lâm Tiếu từ chối nó: "Không được, hôm nay thịt đều mặn, không thể cho em ăn được."

"Ư..." Tiểu Hoàng uất ức rời đi.
 
Back
Top Bottom