Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 300: Chương 300



Cô đưa quyển sổ của mình cho Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cũng đưa quyển sổ của cô bé cho cô, hai người lấy bút đỏ từ trong túi bút ra —— Đây cũng là thứ khác nhau giữa trường trung học cơ sở với tiểu học, cô Dương chủ nhiệm yêu cầu mỗi một bạn học đều phải có một cây bút đỏ, không chỉ dùng để chữa bài cho bạn cùng bàn, mà còn phải phê chữa cho bản thân.

Các từ của Lâm Tiếu đúng hết, Chu Tuệ Mẫn thì sai một từ. Lâm Tiếu quay đầu nhìn về phía cô bé, Chu Tuệ Mẫn gật đầu: "Cứ trực tiếp dùng bút đỏ gạch chéo đi."

Khi các bạn học chấm chéo bài nhau, có bạn học sẽ yêu cầu đối phương không được gạch chéo, tự mình lén sửa lại.

Chu Tuệ Mẫn thì không muốn làm như thế.

Mục đích của cô Tiểu Lưu đã đạt được, sau khi đọc chép chính tả từ vựng, tiết học tiếng Anh sau đó không còn học sinh nào rã rời buồn ngủ nữa.

Giờ học chiều, tiết Sinh học đầu tiên đến, Lâm Tiếu rất thích học Sinh học!

Tiết Sinh học đang giảng bài "Cấu trúc cơ bản của thực vật", Lâm Tiếu học về tế bào, hóa ra thực vật và động vật đều là do tế bào nho nhỏ tạo thành, cô rất muốn tận mắt nhìn xem tế bào là thứ gì.

Thật đáng tiếc là các tế bào quá nhỏ, mắt thường không thể nhìn thấy được.

Còn có một chuyện đáng tiếc khác, chính là lớp Sinh học chỉ có hai tiết một tuần, cô thật sự hy vọng có thể nhiều tiết hơn một chút.

Giáo viên Sinh học là một cô giáo vừa cao vừa mập, nói chuyện mang một chút giọng địa phương, có lẽ vì lý do này mà cô ấy cực kỳ thích viết bảng, vừa giảng bài vừa ghi bảng. Sau mỗi giờ Sinh học, bảng đen luôn kín nhất. Hơn nữa bởi vì cô giáo Sinh học rất cao nên chữ của cô ấy cũng viết rất cao trên bảng, bạn học trực nhật phụ trách xóa bảng hoàn toàn không thể với tới, chỉ có thể kê ghế lên trên bục giảng, giẫm lên đó để lau bảng đen.

Buổi chiều có tổng cộng bốn tiết học, hai tiết cuối cùng là tự học, thật ra chính là thời gian để cho học sinh tự làm bài tập về nhà, Lâm Tiếu có thể hoàn thành bài tập về nhà trong hai tiết tự học này.

Giờ tự học, nếu cô Dương chủ nhiệm có mặt trong lớp học thì cô ấy sẽ tự ngồi trên bục giảng. Còn nếu cô Dương vắng mặt, cô giáo yêu cầu các cán bộ lớp sẽ cầm sổ kỷ luật ngồi trên bục giảng, ghi lại tên những bạn học nào vi phạm kỷ luật.

Mấy cán bộ lớp bàn bạc một chút, bọn họ sẽ thay phiên nhau ngồi lên bục giảng.

Chuông vào lớp reo lên, cô Dương vẫn chưa đến.

Hôm nay là lần đầu tiên cô Dương không tới, cán bộ lớp bắt đầu luân phiên lên ngồi từ Lâm Tiếu. Lâm Tiếu cầm sách với sách bài tập của mình ngồi lên, làm bài tập về nhà trên bục giảng.

Thảo nào giáo viên đều nói ngồi trên bục giảng cái gì cũng có thể nhìn thấy được, các thầy cô ở trên bục giảng nhìn xuống dưới, thật sự nhìn không sót thứ gì.

Nhưng khi Lâm Tiếu bắt đầu làm bài tập về nhà, liền quên mất nhiệm vụ giám sát các bạn học, cô hoàn toàn đắm chìm vào bài tập.

Chu Tuệ Mẫn phát hiện ra Lâm Tiếu đang bỏ quên trách nhiệm của mình trên bục giảng, cô bé biết khi Lâm Tiếu tập trung làm việc một gì đó thì sẽ bỏ qua những động tĩnh xung quanh.

Chu Tuệ Mẫn ngồi ở phía dưới, giúp Lâm Tiếu để ý tình hình lớp học, chuẩn bị nếu có học sinh nào nói chuyện quá trớn thì sẽ nhắc Lâm Tiếu một cái.

May mắn là chuyện đó không xảy ra, nhìn chung thì chỉ vừa mới khai giảng không bao lâu, lá gan của mọi người cũng không lớn, cô Dương không ở trong lớp cũng không có ai dám nói chuyện.

Cộp cộp cộp, khi giờ tự học đầu tiên sắp kết thúc, cô Dương mới đi một đôi giày đen vào lớp học.

Lâm Tiếu thu dọn sách vở, từ bục giảng trở về chỗ ngồi của mình.

Cô Dương đứng trên bục giảng, thông báo một sự kiện lớn: "Vào thứ sáu và thứ bảy tuần tới, trường sẽ tổ chức một hội thao mùa thu."

Hội thao đầu tiên sau khi nhập học trung học, biểu cảm trên khuôn mặt các bạn học đều trở nên kích động.

"Chuyện đăng ký hội thao, lớp trưởng và lớp phó thể dục phụ trách, mỗi hạng mục đều phải đăng ký đầy đủ nhé." Cô Dương gọi Lâm Tiếu lên, đưa cho cô đơn đăng ký tham gia hội thao.

Lâm Tiếu là lớp trưởng, nhận được nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của mình —— Bắt lính [1] tham gia hội thao!

[1] Bắt lính: Hành động thúc ép, bắt buộc người khác đi lính, ai trốn sẽ bị kết án xử tù, không có sự lựa chọn nào khác.

[1] Bắt lính: Hành động thúc ép, bắt buộc người khác đi lính, ai trốn sẽ bị kết án xử tù, không có sự lựa chọn nào khác.

Lớp phó thể dục tên Lý Dương Trạch, là nam sinh cao nhất lớp, tận hơn một mét bảy!

Lâm Tiếu nghi ngờ cô Dương chọn cậu ấy làm lớp phó thể dục cũng chính là vì chiều cao đó.

Sau khi cô Dương giao nhiệm vụ đăng ký hội thao cho Lâm Tiếu và Lý Dương Trạch, trong giờ học Lý Dương Trạch đến tìm Lâm Tiếu bàn bạc phân công công việc: "Tớ phụ trách phần đăng ký của học sinh nam, cậu phụ trách phần đăng ký của học sinh nữ, được chứ?"

Lâm Tiếu sảng khoái đồng ý, sau đó cô mới phát hiện mình đã bị gài bẫy, nam sinh thường đăng ký tham gia hội thao tích cực hơn nữ sinh!

Đơn đăng ký trong tay Lý Dương Trạch đã viết hơn phân nửa, đơn đăng ký trong tay Lâm Tiếu mới chỉ có mấy cái tên thưa thớt.

Lâm Tiếu: "Chúng ta đổi lại đi."

"Không đổi đâu!" Lý Dương Trạch cầm đơn đăng ký của nam sinh, nhanh như gió chạy đi mất, Lâm Tiếu hoàn toàn không thể nào đuổi kịp.

Thời gian đăng ký hội thao mà cô Dương để cho lớp chỉ có hai ngày, ngày hôm sau, đơn đăng ký trong tay Lâm Tiếu còn chưa được đầy một nửa.

Cô phát hiện rằng các bạn học nữ vẫn luôn lo lắng chồng chất.

Các cô bé kém về thể thao thì kiên quyết không đăng ký: "Tớ thực sự không thể, hồi tiểu học t.h.i t.h.ể dục tớ toàn xếp từ dưới đếm lên, chưa bao giờ tham gia hội thao hồi học tiểu học cả, bây giờ tớ tham gia không thể kéo theo lớp mình xuống được!"

Mà phần lớn các cô bạn chơi thể thao tốt cũng do dự: "Đúng là tớ chạy nước rút không tệ, nhưng các lớp khác sẽ có bạn chạy tốt hơn tớ nhiều đó?"

Mọi người mới bước vào trung học cơ sở, vẫn chưa thăm dò được gì về trình độ thể thao của các bạn học. Các bạn nữ đều lo mình đăng ký mà không đạt được thứ hạng cao, còn chiếm vị trí không cho bạn học khác trình độ cao hơn mình tham gia...

Lâm Tiếu hết lần này đến lần khác thuyết phục mọi người: "Đừng lo về vấn đề này! Cơ bản là không có ai đăng ký, nếu cậu không đăng ký thì hạng mục này của lớp chúng ta sẽ không có ai đi đâu!"

"Cậu đăng ký thì còn có hy vọng lấy được giải thưởng! Chứ không ai tham gia thì trao giải cho ma à?"

Bạn học nữ vẫn chưa quyết định được: "Nhưng Trương Quân Nhã cũng đang do dự có nên đăng ký cái này không, hay là vẫn cứ để cho Trương Quân Nhã tham gia thì hơn? Tớ cảm thấy cậu ấy có thể chạy nhanh hơn tớ."

Hai ngày này, tất cả giờ học và giờ nghỉ trưa của Lâm Tiếu đều dùng để bắt lính, cô thậm chí còn không có thời gian đi ra phố sau, tiệm băng đĩa Dư Chiêu Chiêu nói có thể thuê được băng ghi âm với băng ghi hình, Lâm Tiếu hiện giờ còn chưa đi xem được!

Bởi vì đợt bắt lính này, hiện tại trong giờ học Dư Chiêu Chiêu đều trốn tránh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu rất hâm mộ Lý Dương Trạch đã lấp đầy được hơn phân nửa đơn đăng ký trong tay, hỏi: "Các nam sinh không lo mình tham gia thi đấu không giành được thứ hạng à?"

"Các bạn nam cũng không lo là hạng mục họ đăng ký, thật ra trong lớp sẽ có người am hiểu hơn họ ư?"

Lý Dương Trạch hất hất tóc mái: "Không lo lắng đâu."

Các bạn nam đã đăng ký đều cảm thấy mình rất cừ luôn đó!

Mình nhảy là cao nhất! Chạy cũng nhanh nhất! Lúc truyền gậy tiếp sức chắc chắn sẽ không rơi xuống đất đâu!

Về phương diện thể thao, các bạn nam thường tự tin hơn các bạn nữ, hoặc đúng hơn là các bạn nam rất dễ tự tin hơn về tất cả mọi mặt.

Hơn nữa cảm giác danh dự tập thể của các bạn nam cũng không mạnh bằng các bạn nữ, các cô bé vô cùng quan tâm đến việc họ có thể giành được thứ hạng cao không, cố sức đóng góp cho tổng số điểm thể thao của lớp.

Còn các cậu bé thì không quan tâm nhiều, cũng chỉ là một cuộc hội thao mà thôi, lớp học có thể giành được giải thưởng là tốt, không thể giành được thì thôi.

Dù sao cũng phải nói: "Gánh nặng thần tượng" của các cô bé thường nặng nề hơn ——

Lâm Tiếu bây giờ vẫn không biết "gánh nặng thần tượng" sẽ là cụm từ phổ biến trên mạng trong tương lai, nhưng cô đã có thể cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của nó rồi.

Các bạn trong lớp đều là các học sinh giỏi nhất trong số các học sinh giỏi toàn diện, lúc thi cử luôn cảm thấy mình phải đứng thứ nhất, tham dự cuộc thi cũng cảm thấy mình nên đoạt hạng cao.

Tất nhiên, các học sinh giỏi trong lớp đều là về mặt học tập, xét về phương diện thể thao thì không phải ai cũng am hiểu.

Nhưng rất nhiều bạn cùng lớp đã hình thành một dạng "gánh nặng thần tượng" như vậy, nếu không chắc chắn hoàn toàn, thì thà là không tham gia vẫn còn tốt hơn so với việc tham gia rồi lại không thể đạt được thứ hạng cao.

Nhiều bạn nữ có yêu cầu rất nghiêm ngặt với bản thân, họ phải có thành tích học tập tốt, thể thao cũng tốt, nhất định phải tốt mọi khía cạnh mới được! Nếu có chỗ nào không đủ tốt thì sẽ nhanh chóng ẩn mình đi.

"Lớp trưởng, cậu đã đăng ký được mục nào rồi?" Lúc Lâm Tiếu đi bắt lính, có bạn học hỏi.

Lâm Tiếu lấy đơn đăng ký ra cho bạn học xem, đương nhiên cô đã đăng ký rồi!

Cô đăng ký hạng mục nhảy xa, một hạng mục chạy 800 mét.

Mà trên 800 mét còn có cả 1500 mét nữa!

... Hội thao trung học cơ sở thật sự quá đáng sợ, 1500 mét, lúc học tiểu học chưa từng nghe tới con số đáng sợ như vậy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 301: Chương 301



Khoảng cách dài đến thế chắc chắn cô không thể chạy được, Lâm Tiếu đăng ký thi tám trăm mét, khoảng cách dài nhất chỉ sau một nghìn năm trăm mét. Dù là nhanh hay chậm, ít nhất cô vẫn có thể kiên trì chạy hết tám trăm mét được. Lúc cô dắt Tiểu Hoàng đi dạo một vòng quanh khu tập thể xưởng dệt bông cũng không chỉ dài có tám trăm mét.

Bạn học nhìn thấy Lâm Tiếu đăng ký môn thể thao chạy tám trăm mét vất vả như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên kính nể, lớp trưởng quả thực đã làm gương rất tốt rồi!

Lâm Tiếu không chỉ tự mình đăng ký, các bạn học nữ có quan hệ tốt với cô cũng đều bị cô bắt lính. Chu Tuệ Mẫn là người đầu tiên không thoát khỏi, đăng ký nhảy cao và chạy bốn trăm mét.

Lớp phó Dư Chiêu Chiêu mỗi giờ học đều trốn tránh Lâm Tiếu cũng vô dụng, Lâm Tiếu bắt được cô bé: "Cậu là lớp phó đó, ban cán sự nhất định phải đăng ký đầy đủ hai hạng mục."

Hai chữ "ban cán sự" này giống như câu thần chú siết chặt lấy, sau khi Lâm Tiếu đọc ra, tất cả mọi người đều ngại phản kháng, cùng lắm là có chút giãy dụa yếu ớt, chọn cho mình một hạng mục dễ dàng hơn một chút.

Đáng tiếc bạn học bình thường không thể phối hợp như ban cán sự, chỉ bắt được mỗi số quân từ ban cán sự thì cũng không đủ.

Chiều hôm sau, mắt thấy tan học sẽ phải đưa đơn đăng ký cho cô Dương. Nhưng Lâm Tiếu dù đã nỗ lực không ngừng, đơn đăng ký cũng chỉ điền được tới hai phần ba.

Buổi chiều vừa hay có một tiết học thể dục.

Trước khi có chuông lên lớp, Lâm Tiếu kéo Lý Dương Trạch một mạch tới văn phòng của giáo viên thể dục.

Lý Dương Trạch: "Cậu định làm gì vậy?"

Lâm Tiếu: "Tớ muốn xin giáo viên thể dục, tiết thể dục này giúp lớp chúng mình tuyển chọn bạn học đăng ký hội thao."

Lý Dương Trạch: "Vậy cậu tự mình đi là được rồi, kéo thêm tớ làm gì chứ?" Đơn đăng ký của nam sinh trong tay Lý Dương Trạch gần như đã được lấp kín, hoàn toàn không cần làm như thế.

Lâm Tiếu: "Tớ không nhớ giáo viên thể dục trông như thế nào cả, cậu đứng ở cửa văn phòng chỉ giúp tớ đi, ai là giáo viên thể dục trong lớp mình vậy?"

Miệng Lý Dương Trạch biến thành hình chữ O: "Hả? Chúng ta đã học giáo dục thể chất mấy lần, cậu không nhớ giáo viên thể dục trông như thế nào hả?"

Lâm Tiếu liếc nhìn Lý Dương Trạch một cái, không muốn trả lời.

Lý Dương Trạch truy hỏi: "Vậy còn các giáo viên khác thì sao, các thầy cô giáo khác, cậu có nhớ trông như thế nào không?"

Lâm Tiếu: "Cô Dương, cô Tiểu Lưu, với cô Đại Lưu tớ đều nhớ rất kỹ." Ba giáo viên Văn Toán Anh là lên lớp nhiều nhất, Lâm Tiếu rất dễ dàng có thể nhớ được các cô ấy trông như thế nào.

Lý Dương Trạch lập tức nghe hiểu nửa phần ý Lâm Tiếu không nói ra: "Ồ, vậy là còn các giáo viên dạy Sinh Sử Địa với Chính trị nữa... Cậu đều không nhớ được à?"

Lâm Tiếu: "Giáo viên Sinh học tớ cũng nhớ mà!"

Lý Dương Trạch: "Vậy các bạn học trong lớp chúng ta nữa? Cậu đã nhớ kỹ được các bạn học cùng chưa vậy?"

Cậu bé chỉ chỉ vào mặt mình: "Tớ trông như thế nào chắc là cậu nhớ rõ rồi chứ?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, cậu là nam sinh cao nhất lớp chúng ta mà." Những học sinh có đặc điểm như vậy là dễ nhớ nhất.

Các bạn cán sự lớp Lâm Tiếu cũng nhớ rõ, thật ra cô đã có thể nhớ kỹ đại đa số bạn học trong lớp, chỉ còn lại vài nam sinh, với mấy nữ sinh là chưa, dáng người không cao cũng không thấp không mập cũng không gầy, kiểu tóc lẫn khuôn mặt không khác nhau mấy... Là Lâm Tiếu còn hơi không phân biệt được thôi.

Cô từng hỏi Chu Tuệ Mẫn: "Cậu có cảm thấy Trương Quân Nhã với Bạch Huyên trông rất giống nhau không?"

"Không giống mà."

Được rồi, xem ra chỉ là hơi giông giống trong mắt Lâm Tiếu thôi. Đối với mấy bạn học nam, Lâm Tiếu càng không thể phân biệt rõ được, kiểu tóc của nam sinh còn giống nhau hơn cả mấy nữ sinh!

Lý Dương Trạch khó hiểu nhìn Lâm Tiếu: "Cậu nhớ người dựa vào chiều cao à?"

Lâm Tiếu: "Cũng không phải dựa vào chiều cao đâu..." Nhưng cô mà nhớ người dựa vào gương mặt thì đúng là có hơi chậm.

Đối với tình huống lên trung học phải quen biết với hàng chục học sinh mới một lúc, một bạn học xa lạ không có đặc điểm nổi bật gì, phải giao tiếp trực diện năm lần mới có thể nhớ được mơ hồ, còn muốn có thể đảm bảo chắc chắn thì phải giao tiếp đến mười lần.

Trước khi cô nhớ được khuôn mặt của ai đó, cô thật sự cần phải dựa vào những thông tin như chiều cao, kiểu tóc, quần áo để hỗ trợ.

Lý Dương Trạch bán tín bán nghi: "Nhưng cậu học văn rất nhanh mà!"

Các bạn học có thể vào lớp một ai nấy đều có trí nhớ không tệ, nhưng khai giảng chưa được mấy ngày, tốc độ học các văn bản của Lâm Tiếu vẫn nổi tiếng khắp cả lớp.

Nói ngắn gọn thì Lâm Tiếu chỉ cần đọc một lần là có thể học thuộc lòng được bảy tám phần, đọc hai lần là có thể thuộc lòng không sai một chữ!

Lâm Tiếu: "Đây là hai chuyện khác nhau đó." Cô nhớ đường cũng rất lợi hại, trường trung học số một cực kỳ rộng, trong lớp có bạn học còn mơ màng không rõ những khu vực không thường xuyên đi tới, mà Lâm Tiếu đã nhớ như in trong đầu bản đồ toàn bộ trường học, đi đâu cũng không lạc đường.

Ghi nhớ khuôn mặt chính là điểm yếu của cô.

Đi tới cửa văn phòng thể dục, Lý Dương Trạch còn đang nghi ngờ Lâm Tiếu lừa gạt mình, vì muốn kéo lớp phó thể dục của lớp cùng tới tìm giáo viên thể dục.

Để xác minh lại, Lý Dương Trạch ở cửa văn phòng cố ý chỉ nhầm: "Người ngoài cùng bên phải là giáo viên thể dục của lớp chúng ta đấy."

Sau đó, cậu bé thật sự thấy Lâm Tiếu đi về chỗ giáo viên phía bên phải.

Lý Dương Trạch vội vàng rảo bước tới vượt qua Lâm Tiếu, tới trước mặt giáo viên thể dục trong lớp họ một bước, lớn tiếng nói: "Thầy Trương, lớp trưởng lớp chúng em có việc tìm thầy ạ!"

Giáo viên thể dục nhận ra Lý Dương Trạch, cười nói: "Tiết học tiếp theo là đến giờ học của lớp các em rồi, có việc gì vậy?"

Trong lòng giáo viên thể dục liền nghĩ: Bây giờ chỉ vừa khai giảng học kỳ mới, chẳng lẽ cô Dương đã muốn xin tiết thể dục à?

Bước chân Lâm Tiếu khựng lại, cô đã phát hiện ra vừa rồi Lý Dương Trạch chỉ sai cho mình.

Lâm Tiếu không biểu cảm gì cua một vòng, giả vờ như mình vốn đã định đi về phía thầy Trương, nói: "Thầy Trương, tuần sau sẽ tổ chức hội thao, tiết thể dục này, em muốn nhờ thầy giúp lớp chúng em chọn mấy nữ sinh có khả năng tham gia các hạng mục ạ."

"Các bạn nữ trong lớp chúng em đều quá khiêm tốn, luôn cảm thấy mình không đủ giỏi, không dám đăng ký ạ."

Thầy Trương cười: "Nên không ai đăng ký, phải chứ?"

Thầy Trương từ trên ghế ngồi thẳng dậy: "Được rồi, để thầy giúp lớp các em chọn lựa một chút."

Giáo viên thể dục vốn cũng thường làm những việc như vậy, có điều mọi khi hay là giáo viên chủ nhiệm đến nói chuyện với thầy ấy, lần đầu tiên thấy một lớp trưởng nhỏ nghĩ tới ý định này, hơn nữa còn dũng cảm nói với thầy.

"Hồi ở trường tiểu học em làm lớp trưởng à?" Thầy giáo thể dục vừa cùng Lâm Tiếu và Lý Dương Trạch đi tới sân thể dục, vừa tán gẫu.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải ạ, hồi tiểu học em chưa từng làm cán bộ lớp."

Lý Dương Trạch ngạc nhiên hít sâu một hơi: "Thời tiểu học cậu chưa từng làm cán bộ lớp sao? Tớ còn tưởng tất cả cán sự lớp ta đều từng làm lớp trưởng hoặc lớp phó học tập cơ!"

Lâm Tiếu không hiểu vì sao Lý Dương Trạch lại nghĩ như vậy: "Lúc tiểu học cậu có làm không?"

Lý Dương Trạch: "Hồi tiểu học tớ từng làm lớp trưởng đó!"

Lâm Tiếu: "... Tốt quá."

Lý Dương Trạch từng làm lớp trưởng tiểu học, hiện tại đang thực hiện nhiệm vụ của lớp phó thể dục, tiết thể dục chỉnh đốn hàng ngũ cho cả lớp: "Hướng bên phải —— quay trước!"

Giáo viên thể dục đứng ở phía trước đội hình hàng ngũ: "Thầy nghe nói nữ sinh trong lớp chúng ta đều khá khiêm tốn, không đăng ký hội thao nhiều lắm."

"Vậy thầy sẽ chọn giúp các em một chút."

Giáo viên thể dục yêu cầu các cô bé đứng riêng biệt: "100 mét đứng bên này, 200 mét bên này, 400 mét, 800 mét, 1500 mét..."

Các bạn học ngỡ ngàng hốt hoảng: "Bây giờ chạy 1500 mét ạ?"

Giáo viên thể dục gật đầu: "Chạy thử một chút sẽ biết ai nhanh hơn."

Giờ thể dục thi xem ai chạy nhanh hơn một trăm, hai trăm mét cũng không sao, có mệt cũng chỉ mệt một lát thôi, nhưng làm sao so với chạy 1500 mét được! Chạy một vòng 1500 mét thì cũng sẽ mất nửa tiết mất!

"Lương Vi Vi, không phải lúc trước cậu đã chạy được một nghìn năm trăm mét à?"

"Cố Minh Diễm, chẳng phải cậu đang phân vân định đăng ký mục một nghìn năm trăm mét sao? Cậu có đăng ký không?"

Các nữ sinh đẩy qua đẩy lại nhau, giáo viên thể dục cũng không thúc giục, cho các cô bé thời gian. Cuối cùng, có hai học sinh nữ giơ tay lên: "Giáo viên, em muốn đăng ký thi một nghìn năm trăm mét ạ!"

"Em cũng đăng ký mục một nghìn năm trăm mét, thầy không cần để mọi người phí công vô ích đâu ạ!"

Giáo viên thể dục khoa tay lên, nói với Lâm Tiếu: "Ghi tên lại đi."

Cuối cùng, với mục chạy 1000 mét và 800 mét còn thiếu, sau khi thầy thể dục yêu cầu cho tất cả mọi người chạy một lượt nữa, thì lớp học đã có các bạn nữ sinh đứng ra đăng ký.

Điều này nằm trong dự đoán của thầy thể dục, học sinh trung học ở độ tuổi này rất thích nói chuyện nghĩa khí, mà nghĩa khí của nữ sinh cũng không hề kém cạnh nam sinh chút nào.

Đối với các môn nhảy cao, nhảy xa, 100 mét, 200 mét... thì giáo viên thể dục vẫn quyết định tổ chức kiểm tra thật một lượt, chọn ra học sinh tương đối giỏi.

Không chỉ điền kín được đơn đăng ký, mà còn điều chỉnh được tình hình đăng ký trước đó. Một số bạn nữ ban đầu đăng ký nhảy xa, kết quả lại thích hợp với nhảy cao hơn, giáo viên thể dục bàn bạc với các bạn học, sắp xếp tất cả các bạn nữ vào những hạng mục phù hợp nhất.

Cuối cùng, Lâm Tiếu nhận được một tờ đăng ký hoàn chỉnh.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 302: Chương 302



Lý Dương Trạch nhìn thấy giáo thể dục làm như vậy thì cũng hối hận vì đã không nhờ thầy thể dục cũng kiểm tra một lượt giúp các bạn nam sinh.

Tuy nhiên, thời gian không còn kịp nữa, chuông tan học đã vang lên.

"Thầy ơi, giờ giáo dục thể chất tuần tới thầy có so sánh các bạn nam trong lớp chúng em được không ạ?" Lý Dương Trạch hỏi.

Giáo viên thể dục hỏi: "Hai tiết thể dục tuần sau các em không phải luyện tập trận hình ô vuông sao?"

Lý Dương Trạch nhất thời ỉu xỉu: "Đúng ạ."

Trận hình ô vuông tiến vào hội thao cũng rất quan trọng, trong kỳ huấn luyện quân sự chỉ có so sánh giữa các lớp 7 với nhau, đi đều trận hình ô vuông ở hội thao sẽ là để tất cả các lớp trong trường chứng kiến. Nếu lớp của mình đi không tốt, vậy thì sẽ rất xấu hổ.

"Đành cứ phải luyện trận hình ô vuông vậy." Lý Dương Trạch tiếc nuối không thể không lựa chọn được, trận hình ô vuông vẫn quan trọng hơn.

Buổi chiều tự học, khi cô Dương đi vào trong lớp, Lâm Tiếu và Lý Dương Trạch cùng mang đơn đăng ký hội thao đến cho cô Dương.

Cô Dương nhận lấy xem một lần, biểu cảm có hơi bất ngờ: "Tất cả đều đăng ký đầy đủ? Cả các nữ sinh cũng đã đăng ký kín rồi à?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đều đã đăng ký đủ ạ."

Cô Dương hàng năm đều làm giáo viên chủ nhiệm, từng dẫn dắt rất nhiều lứa học sinh, mỗi khi tổ chức hội thao đều để cho cán bộ lớp phụ trách việc đăng ký hạng mục trước, sau đó lúc nào cán bộ lớp nộp đơn đăng ký lên kiểu gì cũng có một số chỗ để trống.

Thường thì đơn đăng ký của các học sinh nữ sẽ còn trống nhiều hơn một chút, hạng mục càng khó thì lại càng không có ai tham gia.

Các cán bộ lớp trước đây đều sẽ khó xử nói với cô rằng trong lớp thật sự không tìm được bạn học nào đăng ký, sau đó cô Dương lại làm công tác sắp xếp một chút, đôi khi tự mình chọn người, cũng có những lúc nhờ giáo viên thể dục tới chọn giúp, đối diện với giáo viên thì học sinh sẽ nghe lời hơn.

Nhưng hiện tại đơn đăng ký trong tay cô Dương thế mà đã đầy đủ hết, ngay cả hạng mục 1500 mét nữ sinh cũng được đăng ký đầy đủ.

Cô Dương đầy kinh ngạc nói: "Học sinh trong lớp chúng ta tích cực như vậy sao?"

Theo kinh nghiệm của cô Dương, lớp nào càng học tốt thì về vấn đề hội thao sẽ càng ngược lại không tích cực được thế, văn võ sẽ khó song toàn mà.

Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng, mọi người đều rất tích cực ạ."

Vừa nghe giáo viên thể dục nói phải chạy một vòng 1500 mét trong giờ giáo dục thể chất, lập tức có bạn học giơ tay lên đăng ký.

Cô Dương thật sự cho rằng học sinh lớp mình năm này đặc biệt tích cực, nhận lấy đơn đăng ký: "Vất vả cho các em rồi."

Đơn đăng ký các môn thể thao được nộp lại cho giáo viên thể dục, sau đó từ các thầy cô giáo thể dục sẽ bắt đầu tổng hợp lại. Khi cô Dương đi nộp đơn, thầy Trương mới nói với cô: "Lớp trưởng nhỏ trong lớp cô rất có năng lực đó."

Lúc này cô Dương mới biết, Lâm Tiếu đã đến nhờ thầy giáo Trương giúp đỡ.

Lúc trước đúng là cô đã không nhìn lầm mà, Lâm Tiếu quả thật không những không sợ giáo viên, còn chủ động giao tiếp với các thầy cô nữa.

Thầy Trương khen ngợi: "Lớp trưởng lớp cô nói chuyện rất có trật tự, rất thông minh đó."

Đầu tiên nói mình muốn làm gì, sau đó liền giải thích nguyên nhân.

Rất nhiều học sinh mà thầy Trương từng gặp đều sẽ giải thích nguyên nhân trước, sau cùng mới nói ra việc mình muốn làm, nghe cực kỳ mệt mỏi.

Cô Dương cười nói: "Không ngờ tới lớp trưởng lớp tôi lại trực tiếp tìm thầy, bù lại thì chủ nhiệm lớp như tôi lại rảnh việc hơn."

Buổi chiều tan học, các bạn học nhao nhao xách cặp sách đi ra khỏi lớp, còn Lâm Tiếu tạm thời chưa thể đi được.

Hôm nay đến lượt nhóm của cô làm trực nhật.

Lý Dương Trạch và Lâm Tiếu cùng một nhóm, cậu bé rất cao lớn nên phụ trách lau bảng đen.

Lâm Tiếu nhìn thấy Lý Dương Trạch lom khom đi qua phía bên cạnh mình, vừa đi còn vừa nhìn cô.

"Lý Dương Trạch, tại sao cậu lại đi đứng như con khỉ đột thế?" Lâm Tiếu khó hiểu hỏi.

Lý Dương Trạch đứng thẳng lên, khiếp sợ nhìn về phía Lâm Tiếu: "Như thế cậu còn có thể nhận ra tớ không?"

Lâm Tiếu: “... À?”

Lý Dương Trạch: "Hôm nay không phải cậu nói, cậu có thể nhận ra tớ là bởi vì tớ là người cao nhất trong lớp sao?" Lần đầu tiên cậu biết được Lâm Tiếu là một bạn học không nhớ nổi khuôn mặt của người khác liền muốn thử nghiệm một chút, nếu mà mình trở nên thấp bé liệu Lâm Tiếu Còn có thể nhận ra mình hay không.

Lâm Tiếu: "... Không phải đâu."

Ban đầu đúng là cô nhận ra Lý Dương Trạch dựa vào chiều cao nhưng bây giờ đã sớm nhớ mặt rồi.

Hơn nữa chẳng lẽ khom lưng thì sẽ không nhìn ra được chiều cao sao? Lâm Tiếu không hiểu Lý Dương Trạch đang làm gì nữa.

Lý Dương Trạch lập tức từ khỉ đột biến thành con người đứng thẳng dậy, nhanh như chớp chạy từ trong phòng học ra ngoài.

Vừa rồi chắc chắn là cậu bị chập mạch mất rồi!

Sáng sớm ngày hội thể thao, Lâm Tiếu vừa thức dậy đã phát hiện bên ngoài trời âm u.

Vẻ mặt Lâm Tiếu lo lắng: “Mẹ, hôm nay sẽ mưa sao?”

Nếu như trời mưa thì hội thể thao sẽ không được tổ chức.

Lữ Tú Anh: “Dự báo thời tiết không có mưa.”

Bà liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng trời hôm nay rất nhiều mây, không thể đoán được.”

Lâm Tiếu ra khỏi nhà với vẻ mặt buồn rầu, cầm theo chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi lên xe của anh trai. Cô đã tập luyện rất vất vả, còn tập trận hình ô vuông trong hai tiết thể dục, hi sinh thời gian hoạt động tự do vui vẻ.

Mọi người đã chuẩn bị rất lâu vì hội thể thao, nếu như không thể tổ chức thì thật đáng tiếc.

May mắn, khi Lâm Tiếu bước vào trường, trời vẫn nhiều mây như cũ, nhưng cũng không mưa.

Cô đi trên sân thể dục với chiếc cặp rung rinh sau lưng, vậy mà hội thể thao của trường cấp hai tổ chức lại không cho mang đồ ăn vặt.

Khi Lâm Tiếu nghe giáo viên nhấn mạnh kỷ luật này, cô thật sự không dám tin vào tai của mình, chẳng phải điều vui nhất trong hội thể thao chính là ngồi trên ghế đẩu nhỏ, cùng bạn học ăn đồ ăn vặt và tán gẫu sao.

Hội thể thao không cho phép ăn đồ ăn vặt thì còn tính gì là hội thể thao nữa.

Nhưng mà, hội thể thao ở trường trung học số một nghiêm ngặt như vậy đấy, cô Dương nói bất kì ai bị bắt được vì mang đồ ăn vặt sẽ phải trực nhật một tuần, còn nói khu vực lớp học trên sân thể dục trong thời gian tổ chức hội thể thao không được có bất kì rác rưởi nào.

Về phương diện này cũng sẽ có giáo viên kiểm tra và cho điểm, vệ sinh khu vực lớp học như thế nào cũng cần cộng vào trong tổng điểm, điểm vẫn còn không ít

Nếu chuyện vệ sinh kéo chân, có thể có vài vận động viên sẽ đổ mồ hôi vô ích.

“Mọi người tự mang túi đựng rác của mình, có rác gì thì vứt vào trong túi rác của mình. Cán sự lớp chú ý, xem dưới đất có rác thì nhanh chóng nhặt lên.”

Cho nên, hôm nay Lâm Tiếu có một hội thể thao, không những không thể ăn đồ ăn vặt, mà còn phải nhặt, rác, rưởi.

Trời ơi, vẫn là học tiểu học vui, học sinh cấp hai thật khó.

Chiếc cặp sách không có đồ ăn vặt của Lâm Tiếu trống rỗng, bên trong chỉ có một hộp bút và một quyển sổ. Cô đeo theo cặp sách, tìm khu vực lớp học trên sân thể dục mà cô Dương nói với bọn họ ngày hôm qua.

“Lâm Tiếu!” Lý Dương Trạch vẫy tay với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhìn thoáng qua đã thấy cậu bé, trong khu vực lớp bảy, chiều cao của Lý Dương Trạch như vịt giữa đàn gà (rất nổi bật).

Lâm Tiếu đi đến khu vực lớp mình, phát hiện đã có không ít bạn học đến rồi, cô còn nhìn thấy hai người bạn cùng lớp ngày thường đều sát giờ chuông reo mới đến, hôm nay lại đặc biệt đến sớm.

“Cô Dương.” Sau khi hầu hết học sinh tập trung đông đủ, cô Dương cũng đến. Hôm nay là lần đầu tiên cô Dương không mặc âu phục và váy, mà là mặc một bộ đồ thể thao màu xám, giày da trên chân cũng được thay bằng giày thể thao.

“Đặt cặp sách ở trên ghế, đi ra sân thể dục xếp hàng đi.”

Học sinh ào ào chạy đi, cô Dương cau mày nhìn những chiếc ghế nằm rải rác trên đất: “Quay lại, sắp xếp ghế ngăn nắp rồi đi.”

Mọi người bị gọi lại xếp ghế, xếp ghế sao cho thẳng hàng thẳng lối.

Lâm Tiếu cảm thấy cô Dương và mẹ có chút giống nhau, mẹ đặc biệt không thể chịu được sự không sạch sẽ, cô Dương đặc biệt không chịu được sự không ngăn nắp.

Nhìn thấy bài tập không ngay ngắn, cô Dương sẽ phát lại và bảo học sinh viết lại. Sau hai lần việc này xảy ra , học sinh đều đặc biệt nghiêm túc khi viết bài tập toán.

Lâm Tiếu thầm nghĩ, may là trong lớp cấp hai không có học sinh nào giống như Viên Kim Lai, nếu như cô Dương gặp phải Viên Kim Lai, vậy thì phải làm sao chứ.

Sau khi mọi người sắp xếp ghế ngay ngắn, liền chạy đi xếp hàng.

Thứ tự xếp hàng từ lớp bảy đến lớp chín, số lớp xếp từ nhỏ đến lớn.

Cũng có nghĩa là chút nữa đi trận hình ô vuông, lớp 7A1 của Lâm Tiếu là lớp đi đầu.

Dư Chiêu Chiêu lấy một chiếc túi bóng lớn, phát cho mỗi học sinh một lá cờ đỏ nhỏ. Ý tưởng này là cô bé đề ra, khi xếp hàng đi ngang qua sân khấu, mọi người cùng nhau giương cao lá cờ đỏ, cờ đỏ cũng là của Dư Chiêu Chiêu, không biết nhà cô bé lấy ở đâu ra nhiều cờ đỏ như vậy.

Khi tập duyệt, mọi người đều đã tập luyện qua, Dư Chiêu Chiêu sợ mọi người làm mất cờ đỏ, sau khi tập duyệt thì thu lại, hôm nay lại phát.

Lâm Tiếu không có cờ đỏ, thứ cô phải cầm so với cờ đỏ còn to hơn nhiều, bảng hiệu đề tên lớp 7A1.

Lâm Tiếu đứng ở đầu hàng, tạm thời đặt tấm bảng hiệu bằng gỗ xuống đất, đợi đến khi đi trận hình ô vuông, cô sẽ giơ tấm biển gỗ lên cao.

Trong lần luyện tập trước, một tiết thể dục mà nâng bảng hiệu mấy lần vòng quanh sân thể dục, cánh tay của Lâm Tiếu rất đau nhức. Nếu như không phải mỗi ngày phải dắt Tiểu Hoàng đi dạo, nói không chừng cô thật sự không kiên trì nổi.

May mắn, nghi lễ tham gia hội thể thao chính thức, chỉ cần đi một vòng quanh sân thể dục.

Có giáo viên đi lên đài chủ tịch thử tiếng: “Alo, alo alo…” , sau đó âm nhạc lại được mở lại.

Nhạc mở được một hồi lại dừng.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 303: Chương 303



Vài vị lãnh đạo của trường đi lên đài chủ tịch, ngồi xuống sau một chiếc bàn dài làm bằng nhiều chiếc bàn phủ vải đỏ ghép lại.

Cô Dương đứng cạnh trận hình ô vuông, thấp giọng nhắc nhở mọi người: “Giữ im lặng, đứng yên, đừng di chuyển lung tung.”

Lâm Tiếu đoán giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác cũng nhắc nhở giống y như vậy. Lớp của cô đứng ở phía trước đường chạy, Lâm Tiếu lại đứng ở phía trước trận hình ô vuông của lớp mình, cách không xa là đài chủ tịch, Lâm Tiếu không dám quay đầu lại nhìn lung tung, nhưng cô có thể nghe thấy được một sự im lặng ngay lập tức xuất hiện trong sân thể dục.

Kéo cờ, hát quốc ca, hiệu trưởng phát biểu.

Tiếng diễu hành của vận động viên lại lần nữa vang lên, một giáo viên thể dục đứng ngay phía trước, huýt một tiếng còi về phía Lâm Tiếu, làm động tác ra hiệu.

Giọng của lớp phó thể dục Lý Dương Trạch vang lên: “Bắt đầu, đi!”

“121,121…”

Lâm Tiếu nâng bảng hiệu, đọc thầm trong lòng: “Trái phải trái, trái phải trái”, đi theo vạch trắng mới vẽ trên đường chạy bê tông.

Giọng nói khỏe mạnh của phát thanh viên từ micrô phát ra: “Tiến về phía chúng ta là trận hình ô vuông của lớp 7A1.”

Lâm Tiếu đi qua đài chủ tịch, đi hết khúc cua trên sân thể dục, đáy lòng thư giãn được đôi chút.

Các lớp phía sau lần lượt đi qua đài chủ tịch, lãnh đạo trường chắc chắn không rảnh để nhìn trận hình ô vuông đối diện sân thể dục.

Nhưng động tác và nhịp bước dưới chân Lâm Tiếu cũng không dám hời hợt, lưng cô thẳng tắp, dưới sự dẫn dắt của giáo viên thể dục dẫn trận hình ô vuông đứng vào vị trí chỉ định.

Sau đó là một sự chờ đợi dài dằng dặc, chờ các lớp 7A2 đến 7A10 ở phía sau, sau khi tất cả các lớp khối 8 và khối 9 đều đã đi xong trận hình ô vuông và đứng trên sân thể dục. Cuối cùng, hiệu trưởng thông báo: “Bây giờ, hội thao mùa thu chính thức, bắt đầu!”

Hình ảnh trong đầu Lâm Tiếu tưởng tượng chính là tất cả học sinh như ong vỡ tổ chạy về khu vực đặt ghế của lớp mình, nhưng trên thực tế, dưới sự dẫn dắt của giáo viên, tiếp tục duy trì trận hình ô vuông, đi về khu vực lớp mình, sau đó mới được ngồi xuống.

Lâm Tiếu đặt bảng hiệu lớp xuống đất, thở ra một hơi, di chuyển cánh tay đau nhức, quay đầu và hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Tớ đi thế nào?”

“Rất tốt, một bước cũng không hề đi sai.” Chu Tuệ Mẫn không ngừng ở phía sau nhìn Lâm Tiếu, hai chân của Lâm Tiếu một lần cũng không hề bước sai, hơn nữa lưng của Lâm Tiếu cũng rất thẳng.

“Hừ!” Lâm Tiếu thở ra một hơi: “Không có lỗi là được rồi.”

Chu Tuệ Mẫn lần đầu tiên chú ý đến tư thế đi bộ của Lâm Tiếu, cô bé nói: “Tớ cảm thấy cậu đi bộ rất đẹp.”

Dư Chiêu Chiêu bên cạnh cũng gật đầu: “Ừ.”

Lâm Tiếu hoang mang, cô đi bộ trông có đẹp không, lẽ nào là do cô đã tham gia một vài lớp đào tạo người mẫu nhí trong kỳ nghỉ hè năm lớp hai, nhưng cô cảm thấy lúc đó mình chẳng học được gì cả.

Chẳng mấy chốc Lâm Tiếu đã vứt chuyện này ra sau đầu, cô Dương lại giao cho cô nhiệm vụ: “Lâm Tiếu, thu lại bản thảo phát thanh của các bạn trong lớp, chút nữa nộp cho đài phát thanh.”

“Vâng ạ.” Lâm Tiếu rời khỏi chiếc ghế đẩu ngồi còn chưa ấm của mình, đứng lên thu bản thảo phát thanh của các bạn trong lớp.

Một vài bạn học quên viết, lấy vở và bút đặt lên trên đùi để viết, sau đó xé ra nộp cho Lâm Tiếu.

Bản thảo phát thanh vậy mà cũng đưa vào tổng điểm của lớp trong hội thể thao

Bản thảo phát thanh của lớp nào được đài phát thanh chọn nhiều hơn, thì sẽ được càng nhiều điểm cộng hơn.

Lâm Tiếu chạy đến đài phát thanh nộp bản thảo phát thanh, sau đó lại chạy về khu vực lớp mình, thấy trong tay Chu Tuệ Mẫn đang cầm hai miếng vải có số đỏ trên nền trắng, vẫy vẫy về phía Lâm Tiếu: "Cái này là của cậu, tớ giúp cậu ghim lên quần áo."

Lý Dương Trạch vừa mới phát số nhưng Lâm Tiếu không ở đó, nên Chu Tuệ Mẫn lấy giúp cô.

“Cậu đứng im đừng động đậy.” Chu Tuệ Mẫn cầm một cái kẹp giấy trong tay, dè dặt giúp Lâm Tiếu ghim tấm vải số lên trước n.g.ự.c và sau lưng, chỉ lo đ.â.m vào thịt của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cũng rất sợ kẹp giấy, từ khi còn nhỏ mẹ cô không bao giờ cho cô chạm vào kim, đến bây giờ Lâm Tiếu vẫn sợ kim.

Mãi cho đến khi Chu Tuệ Mẫn nói: “Được rồi.”

Lâm Tiếu mới giống như được giải thoát khỏi câu thần chú bất động.

“Các học sinh tham gia hạng mục chạy 800 mét nữ, đến sân thể dục phía tây để kiểm tra.”

Lâm Tiếu vừa mới đeo số vào đã nghe thấy tiếng phát thanh, cô vặn mở chai nước, uống một ngụm, Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh nhắc nhở cô: “Sắp chạy rồi, đừng uống nhiều quá.”

Lâm Tiếu đặt chai nước xuống cạnh ghế, kéo cánh tay của Chu Tuệ Mẫn: “Cậu với tớ cùng đi.”

Không cần Lâm Tiếu nói, Chu Tuệ Mẫn cũng tính đi cùng cô. Lâm Tiếu đi đến sân thể dục phía tây, thở dài một tiếng: “Tổ chức hội thể thao của cấp hai sao lại bận như thế này chứ.”

Sáng hôm nay, một chút thời gian rảnh rỗi cô cũng không có.

Chu Tuệ Mẫn: “Bởi vì cậu là lớp trưởng đó.”

Lâm Tiếu: “Cũng không phải là tất cả.”, Đương nhiên đây cũng là một lý do, Lâm Tiếu khi còn ở trường tiểu học là một học sinh bình thường, không cần làm gì cả, bây giờ là lớp trưởng phải làm mọi việc: “Nhưng hội thể thao của trường cấp 2 phức tạp hơn so với trường tiểu học!”

Quy định của trường cấp 2 cũng nhiều hơn nữa.

Trung học số một là ngôi trường có sự quản lý rất nghiêm ngặt.

Tổ chức hoạt động cũng đều có một bộ quy tắc riêng.

Lâm Tiếu từ trường tiểu học lên đến trung học cơ sở, cảm giác trực quan nhất chính là từ việc vui vẻ ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao đến việc không ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao, còn phải giữ gìn vệ sinh khu vực, đi khắp nơi thu thập bản thảo phát thanh.

Đây chính là cái giá của sự trưởng thành sao.

Chu Tuệ Mẫn không thể hiểu được sự phiền muộn của Lâm Tiếu, bởi vì cô bé từ trước đến nay chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt trong hội thể thao. “Trường tiểu học của bọn tớ không có hội thể thao.”

Lâm Tiếu: “Tại sao”

Chu Tuệ Mẫn: “Không biết, có thể là trường ngại hội thể thao phiền phức.”

Vậy nên bây giờ trường Trung học số một có hội thể thao, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy rất vui.

Hóa ra kiểm tra có nghĩa là điểm danh, sau khi điểm danh xong cuộc đua 800 mét của các nữ sinh, giáo viên đưa bọn họ lên đường chạy.

Chu Tuệ Mẫn đứng ở bên trong đường chạy, giữa một nhóm bạn cùng lớp đang cổ vũ cho bạn của họ, hướng về phía Lâm Tiếu làm động tác cổ vũ.

Giáo viên đuổi Chu Tuệ Mẫn và những người khác vào trong: “Vào trong đi vào trong đi, đừng đứng ở gần đường đua như vậy, ảnh hưởng đến sự phát huy của vận động viên.”

“Vận động viên đều vào vị trí. Phía trong phía ngoài đừng chen chúc, các em đứng đông như vậy còn có thể chạy sao.”

Giáo viên chìa tay kéo mấy nữ sinh ra ngoài, để mọi người đứng trên đường đua.

“Chuẩn bị, pằng!” Khẩu s.ú.n.g hiệu trong tay giáo viên vang lên, Lâm Tiếu chậm nửa giây, nhìn thấy nữ sinh bên cạnh đã chạy về phía trước, cô vội vàng đuổi theo.

Chu Tuệ Mẫn chạy cùng cô trong sân thể dục: “Lâm Tiếu, cố lên.”

Khoảng cách giữa các nữ sinh nhanh chóng được kéo rộng, Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước, nhưng cô sửng sốt khi thấy những nữ sinh đằng trước bỏ xa những người khác ở phía sau.

Khi Lâm Tiếu băng qua khúc cua, Chu Tuệ Mẫn chạy thẳng từ bên này sang bên kia của sân thể dục, liên tục hét về phía Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cố lên.”

Đường chạy bằng xi măng của trường Trung học số một bằng phẳng hơn đường chạy bằng xi măng của trường tiểu học, mỗi bước chạy ở trên nó đều rất chắc chắn, nhưng cũng có một khuyết điểm, Lâm Tiếu cảm thấy lòng bàn chân hơi đau khi chạy nhiều, đường chạy bê tông quá cứng.

Lâm Tiếu chạy được nửa đường, nghe thấy tên mình vang lên từ loa phát thanh:

“Mồ hôi của tuổi trẻ bay cùng với gió, Lâm Tiếu, tất cả bạn học lớp 7A1 cùng cổ vũ cho cậu.”

Giọng nói đầy cảm xúc của phát thanh viên vang lên trên sân thể dục, Lâm Tiếu vào thời điểm nghe thấy tên mình thì bị sặc nước bọt.

“Khụ khụ khụ!!!” Vừa chạy vừa ho, suýt chút nữa là tự làm bản thân c.h.ế.t ngạt

Chạy về phía trước rất nhiều bước, cuối cùng Lâm Tiếu cũng hết ho, cô thở hổn hển.

Đáng tiếc, sự cổ vũ của Chu Tuệ Mẫn và bạn học nào không biết đã viết kịch bản phát thanh cổ vũ cô đều vô ích, khi Lâm Tiếu ho, một nữ sinh ở phía sau đã vượt qua cô.

Cô từ vị trí số 2 biến thành vị trí thứ 3:

“Lâm Tiếu, sắp đến lúc chạy nước rút rồi, chạy nước rút đi!”

Lâm Tiếu nghe thấy giọng của Chu Tuệ Mẫn ở phía sau, cố gắng tăng nhịp độ, chạy nước rút về phía trước, người ở vị trí cuối cùng cũng bắt đầu liều mạng chạy nước rút, hai người bọn họ cùng lúc vượt qua vạch đích.

Giáo viên thể dục ở vạch đích cùng lúc bấm đồng hồ cho hai người: “4 phút 08.”

Chu Tuệ Mẫn ngay lập tức bước tới đỡ lấy Lâm Tiếu, Lâm Tiếu thở hổn hển.

Chu Tuệ Mẫn nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy, cậu nhanh hơn một chút so với bạn nữ kia, tại sao hai người đều là 4 phút 08 chứ.”

Giáo viên thể dục ở vạch đích có đôi tai rất thính, nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: “Không có gì khác biệt.”

Sáu người đứng đầu hội thể thao có thể mang thêm điểm cộng về cho lớp, Lâm

Tiếu đứng cuối bảng, dù kết quả có là 4 phút 07, 4 phút 08 hay 4 phút 09 thì cũng chẳng có khác biệt gì.

Tai của Lâm Tiếu bị ù, cô không nghe rõ cuộc đối thoại giữa giáo viên thể dục và Chu Tuệ Mẫn.

Giáo viên thể dục nhìn thấy sắc mặt Lâm Tiếu tái nhợt, liền bảo Chu Tuệ Mẫn rìu cô đi chậm rãi: “Đi một hồi đi, đừng dừng lại, càng không được ngồi.”

“Ngậm miệng lại, thở bằng mũi đi.”

Giáo viên thể dục đã quen rồi, hội thể thao mỗi năm, người chạy cuối cùng còn mệt hơn nhiều so người chạy đầu tiên.

Người chạy đầu tiên sau khi chạy xong đều giống như không có chuyện gì, nhưng người chạy cuối cùng lại giống như sắp mất nửa cái mạng.

Khi Lâm Tiếu trở lại khu vực lớp, cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Chu Tuệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng mặt cậu cũng hồng hào rồi.”

Lâm Tiếu mệt nhọc xua tay: “Tớ không sao.”

Là người về đích cuối cùng có hơi mất mặt. Lâm Tiếu thường xuyên chạy bộ, còn cho rằng bản thân có thể chạy tốt, xem ra Tiểu Hoàng chạy vẫn chưa đủ nhanh.

Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Bản thảo phát thanh vừa nãy là ai viết vậy”

Thế mà có tên của cô, thế mà đài phát thanh thực sự đọc nó, còn đúng lúc cô đang chạy.

Nếu không phải Chu Tuệ Mẫn luôn ở bên cô, Lâm Tiếu biết rõ Chu Tuệ Mẫn không có thời gian, thì người đầu tiên cô đoán chắc chắn sẽ là Chu Tuệ Mẫn.

Nếu đã không phải Chu Tuệ Mẫn, Lâm Tiếu không thể nghĩa ra là ai đã viết.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 304: Chương 304



Lâm Tiếu hỏi từng người một, không ai thừa nhận, nhưng đôi mắt sắc bén của cô phát hiện nụ cười trên mặt của Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm có gì đó không đúng, Lâm tiếu chỉ tay nói: “Là hai cậu.”

“Là ai trong hai cậu?”

Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm đồng thời chỉ về nhau, hai bọn họ đồng thanh: “Là cậu ấy.”

Sau một phiên thẩm vấn của Lâm Tiếu, cuối cùng cũng có được sự thật, là Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm cùng nhau viết, Triệu Hiểu Long là người đầu tiên đề ra ý tưởng này.

Lâm Tiếu: “Đợi khi hai người các cậu thi đấu, tớ cũng sẽ viết cho hai cậu.”

Lâm Tiếu quyết định rồi, viết một lần là không đủ, cô sẽ viết ba lần “Triệu Hiểu Long, cố lên Triệu Hiểu Long, cố lên Triệu Hiểu Long, cố lên!”

Chạy xong hạng mục 800 mét, sáng nay Lâm Tiếu không còn hạng mục nào nữa.

Chiều nay Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thi đấu bật xa tại chỗ cùng nhau, ban đầu Chu Tuệ Mẫn đăng ký nhảy cao, nhưng giáo viên thể dục lại đổi thành nhảy xa.

Chu Tuệ Mẫn vẫn còn một hạng mục 400 mét, cũng vào buổi chiều, bởi vì lý do này mà buổi trưa cô bé không dám ăn quá no.

Sau khi hội thể thao buổi chiều bắt đầu, chạy 400 mét lập tức điểm danh, lần này đến lượt Lâm Tiếu đi cùng Chu Tuệ Mẫn.

Thành tích của Chu Tuệ Mẫn cao hơn của Lâm Tiếu một chút, ở vị trí cuối ở giữa chứ không phải vị trí cuối cùng, chỉ là cũng không lấy được thứ hạng.

Sau đó, cả hai người cùng tham gia bật xa tại chỗ, Chu Tuệ Mẫn giành vị trí thứ sáu, vị trí thứ sáu vừa đủ có thể thêm điểm cộng cho lớp.

Lâm Tiếu vẫn không có xếp hạng, cô lại thở dài: “Tớ vẫn nên cố gắng viết bản thảo phát thanh để tăng điểm cộng cho lớp.”

Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu: “Quan trọng nhất là có tham gia.”

Buổi chiều Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm cũng có hạng mục, Lâm Tiếu viết hai bản thảo phát sóng, viết tên của hai người họ 3 lần, dựa vào thời gian, gửi nó đến đài phát thanh.

Tuy nhiên, không biết là do cô không có năng khiếu văn chương, hay là do phát thanh viên không thích việc tên được lặp lại tới ba lần, hai bản thảo phát thanh Lâm Tiếu dày công viết không được đọc.

Đáng ghét!

Đến chiều, nửa số ghế ở khán đài cạnh sân thể dục đã trống chỗ, những học sinh còn lại ngồi thưa thớt trên khán đài.

Khán đài được bố trí cho học sinh lớp chín, học sinh lớp chín không cần tự mình khiêng ghế, ngồi ở trên khán đài có tầm nhìn rất tốt, Lâm Tiếu và một số học sinh lớp bảy đều rất ghen tị.

Lâm Tiếu thấy khán đài không có người, có chút khó hiểu: “Bọn họ đều tham gia thi đấu rồi? Lớp chín đông học sinh tham gia thi đấu vậy sao?”

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Đều chuồn về lớp làm bài thi rồi.”

Lâm Tiếu không dám tin: “Cái gì?”

Không tham gia hội thể thao, quay về lớp làm bài thi, học sinh lớp chín nghĩ gì vậy.

Dư Chiêu Chiêu nói: “Áp lực của lớp chín rất lớn, bài thi làm cũng không hết, đợi khi cậu lên lớp chín là sẽ hiểu thôi.”

Chu Tuệ Mẫn nhìn Dư Chiêu Chiêu một cách kỳ lạ, Dư Chiêu Chiêu có vẻ như hiểu rất rõ về lớp chín.

Kế tiếp đến Dư Chiêu Chiêu chạy tiếp sức, cả Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều đến cổ vũ cho cô bé. Nhiều bạn học trong lớp cũng đến cổ vũ cho bốn bạn chạy tiếp sức.

Rõ ràng là số điểm cộng đạt được trong hạng mục chạy tiếp sức cũng giống như số điểm cộng trong các hạng mục khác, nhưng các học sinh dường như cảm thấy, chạy tiếp sức đại diện nhiều hơn cho danh dự của lớp.

Bốn bạn học sinh trong phần chạy tiếp sức không làm mọi người thất vọng, giành được vị trí thứ ba cho lớp.

Hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau đỡ Dư Chiêu Chiêu đi dạo trên sân thể dục.

Trên sân thể dục có quá nhiều người, ba người đứng cạnh nhau không tiện, Lâm Tiếu buông tay Dư Chiêu Chiêu ra, lùi sau một bước.

Sau đó, Lâm Tiếu sải bước chắn phía sau Dư Chiêu Chiêu.

Cô nhìn thấy quần của Dư Chiêu Chiêu bị nhuộm một mảng tối.

Cô ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, kỳ kinh nguyệt của Dư Chiêu Chiêu làm bẩn quần của cô bé.

Mặc dù bản thân Lâm Tiếu chưa có kinh nguyệt, nhưng chị Tiểu Vân đã từng nói qua cho cô về việc kinh nguyệt là gì.

“Dư Chiêu Chiêu, cậu đến kỳ kinh nguyệt rồi, tớ cùng cậu đi nhà vệ sinh.”

Dư Chiêu Chiêu sửng sốt: “Tớ còn chưa có kinh nguyệt.”

Chu Tuệ Mẫn cũng vội vàng chạy ra phía sau nhìn: “Trên quần của cậu thực sự có một mảng màu.”

Bởi vì Dư Chiêu Chiêu trước đây chưa từng có kinh nguyệt, vậy hôm nay chính là lần đầu tiên, chắc chắn là không mang băng vệ sinh, rắc rối nhất vẫn là việc quần bị bẩn rồi.

Mùa hè cũng không có quần áo để cởi ra che. Hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau đứng phía sau Dư Chiêu Chiêu, ba người đi gần nhau, che khuất tầm mắt của các học sinh khác.

Cứ như vậy mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, Dư Chiêu Chiêu tạm thời an toàn, nhưng chỉ là tạm thời.

“Tiếp theo nên làm gì đây?” Lâm Tiếu suy nghĩ một chút: “Nếu không thì, cậu ở trong nhà vệ sinh cho đến khi hội thể thao kết thúc, đợi sau khi học sinh đều đi hết, hai chúng tớ vẫn giống như lúc nãy đứng sau lưng cậu, đi ra khỏi cổng trường.”

“Không cần đâu.” Dư Chiêu Chiêu nói: “Cậu giúp tớ tìm mẹ của tớ.”

Lâm Tiếu: “Hả?” Cô phải đi đâu tìm mẹ của Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Mẹ tớ là cô Giang của lớp 12A5.”

Lâm Tiếu chợt hiểu ra, cô liếc nhìn Chu Tuệ Mẫn: "Vậy cậu ở lại đây với cậu ấy, tớ quay lại ngay!"

Lâm Tiếu đi thẳng đến tòa văn phòng của trường trung học phổ thông.

Hội thể thao trường trung học cơ sở và trung học phổ thông được tổ chức riêng biệt, hôm nay trường trung học cơ sở tổ chức một hội thể thao khí thế ngút trời trên sân thể dục, bên trung học phổ thông vẫn học bình thường.

Lâm Tiếu chạy một mạch đến trường trung học phổ thông, tiếng ồn ào trên sân thể dục càng ngày càng xa. Cô thở hổn hển đứng trước cửa văn phòng trường trung học phổ thông: "Cô Giang, xin hỏi cô Giang có ở đây không?"

Một nữ giáo viên khuôn mặt có chút giống Dư Chiêu Chiêu quay đầu lại: “Là tôi.”

Lâm Tiếu: “Em là bạn cùng lớp của Dư Chiêu Chiêu, cậu ấy bảo em đến tìm cô.”

Biểu cảm của cô Giang ngay lập tức thay đổi: “Dư Chiêu Chiêu bị thương trong hội thể thao sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không bị thương ạ.” Cô đi lại gần cô Giang hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Kỳ kinh nguyệt của Dư Chiêu Chiêu đến, làm bẩn quần cậu ấy.”

Cô Giang khi nghe thấy Dư Chiêu Chiêu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lâm Tiếu: “Cảm ơn em, bạn học sinh.”

Cô Giang mở tủ trong văn phòng, lấy ra một gói băng vệ sinh, lại tìm một chiếc áo sơ mi của mình, hỏi Lâm Tiếu: “Bây giờ Chiêu Chiêu đang ở đâu?”

Lâm Tiếu: “Ở trong nhà vệ sinh nữ của tòa nhà dạy học, em dẫn cô qua đó.”

Lâm Tiếu đi trước dẫn đường, không dám đối mặt với cô Giang, cô Giang trông có vẻ rất nghiêm khắc, Lâm Tiếu cảm thấy cô Dương chủ nhiệm của trường cấp hai đã là một giáo viên rất nghiêm khắc rồi, nhưng cô Giang dường như còn nghiêm khắc hơn nhiều so với cô Dương.

Cô Giang đối xử với Lâm Tiếu rất khách sáo, đến cửa nhà vệ sinh, cô lại lần nữa cảm ơn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến giải cứu cô bé rồi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền rời đi trước. Hai người chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường, Chu Tuệ Mẫn vỗ vỗ ngực: “Mẹ của Dư Chiêu Chiêu trông có vẻ rất nghiêm khắc.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy giống như cậu.”

Dư Chiêu Chiêu sẽ sợ mẹ mình chứ?

Dẫu sao thì, Lâm Tiếu khi đối mặt với mẹ của Dư Chiêu Chiêu đến cả thở mạnh cũng không dám.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại khu vực lớp học trên sân thể dục, tình cờ gặp cô Dương, cô Dương hỏi bọn họ đã ở đâu.

Lâm Tiếu: “Bọn em đi nhà vệ sinh.”

Cô Dương xua xua tay, bảo bọn họ ngồi lại ghế của mình.

Hội thể thao sắp kết thúc, cô Dương nói với Lâm Tiếu: “Hôm nay, bản thảo phát thanh mà lớp chúng ta đưa ra, không được đài phát thanh chọn nhiều. Cô vừa nói với cả lớp, bảo cả lớp hôm nay về nhà viết lại bản thảo phát thanh khác, ngày mai em thu lại, giao cho đài phát thanh.”

Cô Dương căn dặn: “Ngày mai đừng nộp hết một lượt, nhiều cái nộp một lượt sẽ dễ bị bỏ lại chẳng buồn ngó tới. Lanh lợi một chút, nộp luân phiên, xem xem khi nào bản thảo phát thanh ít nhất, khi đó nộp sẽ dễ được chọn.”

Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra nộp bản thảo cho đài phát thanh cũng có nhiều thứ cần chú trọng như vậy.

Cô cảm thấy đài phát thanh làm như vậy có chút không công bằng, hóa ra bản thảo do đài phát thanh lựa chọn chưa chắc đã là xuất sắc nhất, có khi chỉ là gặp cái nào thì đọc cái đó.

Hội thể thao ngày đầu tiên kết thúc, mọi người thu dọn ghế của bản thân rồi về nhà. Lâm Tiếu bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ cô đi xe đạp đến đón.

Ghế đẩu đặt vào giỏ trước của xe đạp, Lâm Tiếu nhảy lên ghế sau xe đạp: “Mẹ, đường về nhà xa như vậy, mẹ đạp xe chở theo con có mệt không?”

Lữ Tú Anh: “Không mệt, con nhẹ như vậy, mẹ chẳng cảm thấy gì cả.”

Hội thể thao hôm nay, Lâm Tiếu có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ: “Mẹ ơi, cả 800 mét và nhảy xa con đều không giành được danh hiệu nào, chạy 800 mét con còn về bét.”

Lữ Tú Anh vội vàng an ủi Lâm Tiếu: “Con nhỏ hơn 2 tuổi so với hầu hết các bạn khác, chạy chậm hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tiếu: "...!"

Cô quên mất chuyện này, nếu biết cô sẽ không báo danh chạy 800 mét.

“Mẹ, hôm nay Dư Chiêu Chiêu có kỳ kinh nguyệt, làm bẩn quần. Con giúp cậu ấy gọi mẹ, hóa ra mẹ cậu ấy là giáo viên trường trung học số một."

Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Con biết kỳ kinh nguyệt là gì sao?” Từ trước đến nay, Lữ Tú Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

Lâm Tiếu: “Con biết, chị Tiểu Vân nói cho con.”

Lữ Tú Anh càng kinh ngạc: “Tiểu Vân nói với con lúc nào.”

Lâm Tiếu: “Khi chị Tiểu Vân đến nhà chúng ta lúc trước.”

Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Thẩm Vân lại nghĩ đến việc nói chuyện này cho Lâm Tiếu.

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà rất muộn, Lâm Tiếu đã ngủ mất rồi, lúc trước Lữ Tú Anh cũng đi ngủ sớm, nhưng hôm nay bà ngồi xem TV đợi Lâm Dược Phi. Mười một giờ tối, tất cả các chương trình trên tivi đều đã chiếu xong, trên màn hình tivi đã hiển thị các dải màu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 305: Chương 305



Tiểu Hoàng đã buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi, nhưng Lữ Tú Anh đang ngồi trên ghế sofa, Tiểu Hoàng cũng không chịu quay lại ổ của nó ngủ, ngủ gật dưới chân Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh cử động một chút, Tiểu Hoàng lập tức ngẩng đầu.

Lâm Dược Phi trở về nhà, nhìn thấy mẹ vẫn đang ở phòng khách, kinh ngạc nói: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Chuyện kỳ kinh nguyệt, có phải con bảo Tiểu Vân nói cho Tiếu Tiếu không?” Lữ Tú Anh nghĩ đến chuyện này, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng này thôi.

Lâm Dược Phi gật đầu: “Vâng.”

Lữ Tú Anh: “Con nghĩ gì mà bảo Tiểu Vân nói chuyện đó cho Tiếu Tiếu.”

Lâm Dược Phi: “Tiếu Tiếu đã lớn rồi, nên biết những điều này." Lâm Dược Phi không tiện tự mình nói với em gái, vì vậy anh đã nhờ Tiểu Vân nói một chút cho em gái.

Kiếp trước, khi Lâm Tiếu có kỳ kinh lần đầu tiên, hoàn toàn không có ai nói cho cô biết có chuyện gì xảy ra.

Lúc đó, Lâm Dược Phi làm việc ở xưởng dệt bông được vài năm, khi dây chuyền lắp ráp trong nhà máy ngừng hoạt động, đúng lúc đó Lâm Dược Phi không làm nữa. Công nhân khác đều tranh giành cơ hội đi làm, Lâm Dược Phi lại chủ động về nhà, tiếp tục ngày tháng uống rượu đánh bài, ăn uống chơi bời.

Lữ Tú Anh bởi vì chuyện công việc của Lâm Dược Phi mà sứt đầu mẻ trán, bà hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến sự trưởng thành của Lâm Tiếu, bà luôn nghĩ Lâm Tiếu vẫn còn là một đứa trẻ.

Ở kiếp trước, Lâm Tiếu lại là nữ sinh đầu tiên trong lớp trải qua kỳ kinh nguyệt, vì vậy cũng không có cách nào để biết được điều đó từ các bạn cùng lớp. Khi Lâm Tiếu có kinh nguyệt lần đầu tiên, cô hoàn toàn không biết gì, cô cứ nghĩ rằng mình bị bệnh nan y.

Cô đã viết một bức thư tuyệt mệnh rồi đặt vào trong ngăn kéo, sau khi Lữ Tú Anh dọn phòng, nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh kia thì sợ đến mất hồn mất vía. Sau đó mới biết Lâm Tiếu có kỳ kinh nguyệt.

Lâm Dược Phi nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, thở ra một hơi nặng nề. Lần này, những chuyện đó đều sẽ không xảy ra nữa.

“Tiếu Tiếu siêu thật.” Lâm Dược Phi tự hào nói, em gái anh bình tĩnh giúp đỡ bạn nữ cùng lớp.

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi, một chút chuyện nhỏ đã khen thành như vậy. Hôm nay bà đợi Lâm Dược Phi về nhà, tất nhiên không phải để nghe anh khen ngợi Lâm Tiếu, mà là vì Lâm Dược Phi bảo Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu về chuyện kỳ kinh nguyệt, khiến cho Lữ Tú Anh phát hoảng.

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân hiện tại đã đến bước nào rồi, để thằng bé có thể nói loại chuyện này với Thẩm Vân.

Lữ Tú Anh nghiêm khắc cảnh báo: “Con và Tiểu Vân còn chưa kết hôn, nhất định phải giữ chừng mực”.

“Hiện tại Tiểu Vân vẫn còn đi học. Trong lòng con biết rõ, con bé đã phải khó khăn như thế nào để quay lại trường học.”

Lâm Dược Phi trầm ngâm, tối nay anh nghĩ đến quá nhiều chuyện từ kiếp trước.

Lữ Tú Anh vươn tay kéo lỗ tai anh: “Con có nghe thấy không?”

Lâm Dược Phi vội vàng kéo tai của mình ra khỏi tay mẹ: “Con biết, mẹ yên tâm đi, cho dù mẹ có thai, Thẩm Vân cũng sẽ không có thai.”

Lữ Tú Anh sửng sốt, khi định thần lại, liền đá vào chân Lâm Dược Phi: “Nói vớ vẩn gì vậy hả?”

Lâm Dược Phi đau đến trợn mắt mà xoa chân: “Mẹ, con nói thật đấy, mẹ chưa từng nghĩ đến việc tìm một người khác sao.”

Lữ Tú Anh mở to mắt: “Tôi tìm một người khác?”

"Tại sao tôi phải tìm một người khác? Để phục vụ một ông già hay để giúp con trai tôi giải quyết việc sau khi thành lập công ty?"

Lữ Tú Anh tự nhéo cổ, bắt chước người hàng xóm lần trước kéo bà đi ăn tối, không chào hỏi đã giới thiệu.

Lâm Dược Phi cười lớn, sau khi cười xong, nói: “Được, mẹ cứ sống hạnh phúc như mẹ muốn đi.”

“Con đều ủng hộ mẹ.”

“Tiếu Tiếu còn hơn thế.” Lâm Tiếu luôn thấu hiểu và quan tâm đến mẹ hơn anh.

Lữ Tú Anh không thích vẻ mặt ôn hòa như vậy, bà cảm thấy khó xử, cúi đầu che giấu cảm xúc: “Được rồi, còn cần anh lo nữa à.”

“Lo cho thân mình trước đi, đợi Thẩm Vân thi vào đại học, con bé là sinh viên đại học, cũng không biết lúc đó có nhìn trúng anh nữa hay không.”

Lâm Dược cười: “Đến lúc đó thì con trai mẹ đã là ông chủ lớn rồi.”

“Ông chủ lớn cái rắm, nợ ngân hàng cả đống tiền.” Lữ Tú Anh đảo mắt, đi vào phòng đi ngủ.

Hội thể thao ngày thứ hai, Lâm Tiếu thức dậy từ sáng sớm, không còn phấn khích như ngày hôm qua.

Cô nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, không lo lắng về cơn mưa giống như hôm qua, ngược lại còn cảm thấy không đủ mây, nếu có nhiều mây hơn một chút để che khuất hoàn toàn mặt trời thì tốt biết mấy.

Tổ chức hội thể thao vào một ngày nhiều mây như hôm qua đặc biệt thoải mái, bất kể là khi bạn thi đấu trên đường chạy hay ngồi xem thi đấu trên ghế đẩu, mặt trời đều không thể chiếu tới mặt. Một ngày trời nhiều mây cùng gió mát, thật quá thoải mái.

Hôm nay thời tiết có hơi không tốt, những đám mây bị gió thổi tới thổi lui, mặt trời lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Tiếu dành một nửa thời gian của mình phơi dưới ánh mặt trời.

Hôm nay Lâm Tiếu không có hạng mục nào, nhưng cô vẫn không hề rảnh rỗi. Như cô Dương đã nói, nếu em muốn gửi bản thảo khi có ít bản thảo ở đài phát thanh, thì em phải đến đài phát thanh để quan sát.

Hơn nữa hôm qua cô Dương đã yêu cầu mọi người về nhà, viết lại một bản thảo phát thanh, nhưng một nửa số học sinh đều không viết.

Hội thể thao rất vui, khi cô Dương nói chuyện này, mọi người đều không lấy giấy bút để ghi chép lại, rất nhiều học sinh về đến nhà là quên mất.

Lâm Tiếu chỉ có thể đứng bên cạnh các bạn học, đợi bạn học viết ngay trên sân thể dục, thu từng bản, nộp từng bản.

Đi tới bên cạnh Lý Dương Trạch, Lâm Tiếu vươn tay: “Lý Dương Trạch, bản thảo phát thanh của cậu đâu?”

Lý Dương Trạch quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Vừa rồi tớ đã đưa cho cậu rồi."

Lâm Tiếu: “Không có.”

Lý Dương Trạch dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Tớ đã nộp cho cậu rồi, cậu quên rồi sao lớp trưởng. Chắc là cậu đã nộp bản thảo phát thanh của tớ cho đài phát thanh rồi.”

Lâm Tiếu chắc chắn cô chưa thu, ngay lập tức nói ra thứ tự mà cô nhận được bản thảo phát thanh lúc nãy: “Trương Quân Nhã là người nộp cho tớ đầu tiên, sau đó là Phương Kính Phàm, Bạch Huyên.”

“Cậu nộp cho tớ lúc nào? Trước ai? Sau ai?”

Lý Dương Trạch nghe đến ngẩn tò te: “Lớp trưởng, trí nhớ của cậu tốt thật.”

Cậu bé khẽ thở dài, cúi đầu lấy vở và bút từ trong cặp sách ra, cười hì hì nói: “Bây giờ tớ viết, tớ sẽ viết xong ngay thôi.”

Lâm Tiếu trừng mắt nhìn: “Quả nhiên cậu chưa nộp.”

Lâm Tiếu nhét mấy bản thảo phát thanh đã thu được trong tay cho Lý Dương Trạch: “Đợi khi nào cậu viết xong thì nộp chung đi, đài phát thanh ít bản thảo thì hãy nộp.”

Chuyện của hội thể thao, lớp phó thể dục cũng nên đóng góp một chút sức, không thể tất cả đều dựa vào lớp trưởng Lâm Tiếu được.

Sau khi Lâm Tiếu đưa bản thảo phát thanh cho Lý Dương Trạch, cô lập tức kéo theo Chu Tuệ Mẫn chuồn mất. Dư Chiêu Chiêu thấy hai người chạy ra ngoài, tưởng rằng bọn họ muốn đi vệ sinh, vội vàng lấy một món đồ gì đó từ trong cặp, nhét vội vào túi quần, đi theo sau Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Mãi đến khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn dừng lại, Dư Chiêu Chiêu mới hỏi một cách kỳ lạ: “Các cậu không đến nhà vệ sinh sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đi.” Cô chỉ là muốn chuồn thôi.

Dư Chiêu Chiêu: “Vậy các cậu đi cùng tớ đi.”

Mọi người đều đang ở trên sân thể dục tham gia hội thể thao, trong tòa nhà dạy học vắng tanh, Dư Chiêu Chiêu có hơi sợ hãi khi đi vệ sinh một mình.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền đi cùng Dư Chiêu Chiêu vào nhà vệ sinh, Dư Chiêu Chiêu ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới trở ra, đến khi Lâm Tiếu ở bên ngoài gọi cô bé: “Dư Chiêu Chiêu, cậu ổn chứ?”

“Xong rồi, xong rồi.” Một lúc sau Dư Chiêu Chiêu mới đi ra, vừa rồi lúc đeo băng vệ sinh vào, suýt chút nữa làm rơi băng vệ sinh vào bồn cầu, rơi giữa không trung mới bắt được.

Thay băng vệ sinh cũng quá phiền phức. Dư Chiêu Chiêu buồn phiền, bây giờ hội thể thao không có ai vào nhà vệ sinh, nhưng giải lao giữa giờ thường phải xếp hàng chờ đi vệ sinh, cô bé có kịp không đây?

“Bọn mình quay lại sân thể dục không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

“Bọn mình đến tiệm tạp hóa đi.” Dư Chiêu Chiêu nói.

Ba người đến tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện tiệm tạp hóa toàn là bạn học.

Toàn bộ đều mặc đồng phục cấp hai giống bọn họ. Tiệm tạp hóa của trường Trung học cơ sở số một không nhỏ chút nào, lớn bằng một nửa phòng học, các kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn.

Do trường Trung học cơ sở số một có học sinh nội trú, nên trong tiệm tạp hóa bán đầy đủ các mặt hàng, từ đồ dùng học tập đến nhu yếu phẩm hàng ngày, những đồ cần thiết hằng ngày đều có hết.

Tất cả học sinh đều chen chúc trước mấy kệ bán đồ ăn vặt, trước quầy thanh toán còn xếp thành một hàng dài, Lâm Tiếu mắt chữ A mồm chữ O: “Không phải cô Dương nói hội thể thao không được mang đồ ăn vặt sao?”

Dư Chiêu Chiêu: “Nhưng cô Dương không nói, không thể đến tiệm tạp hóa mua.”

Dư Chiêu Chiêu cười tinh ranh: “Thật ra, bản thân có mang theo đồ ăn vặt cũng không thành vấn đề, miễn là không bị giáo viên phát hiện.”

Ăn đồ ăn vật ở trên sân thể dục tổ chức hội thể thao đương nhiên là không được, nhưng mang đồ ăn vặt ra khỏi sân thể dục, đến nơi giáo viên không thể nhìn thấy, vậy thì không sao cả.

Giống như bây giờ, mọi người mua đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa, cũng đều đứng ở lối vào tiệm tạp hóa vừa ăn vừa tán gẫu, sau khi ăn xong thì vứt vỏ vào thùng rác ở lối vào tiệm tạp hóa.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 306: Chương 306



Lâm Tiếu không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đi đến tủ lạnh lấy kem, cô lấy một túi kem Bảy Chú Lùn.

Tuy gọi là Bảy Chú Lùn, nhưng bên trong chỉ có 6 viên kem nhỏ với màu sắc và mùi vị khác nhau.

Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu: “Bọn mình ăn cùng nhau đi.”

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Bây giờ tớ không thể ăn kem.”

Lâm Tiếu chia sẻ với Chu Tuệ Mẫn, cô đột nhiên nhớ đến Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Trước đây, khi tiệm tạp hóa của trường tiểu học còn chưa đóng cửa, kem mà Lâm Tiếu mua nhiều nhất chính là Bảy chú lùn, bởi vì loại kem này vô cùng tiện để chia sẻ với bạn bè.

Sáu viên kem nhỏ, mỗi người ăn hai cái, vậy nên Lâm Tiếu mới nhớ rất rõ ràng trong một túi có sáu viên.

Mọi người thay phiên nhau mua, ba ngày mua một lần, như vậy có thể ăn kem mỗi ngày.

Chu Tuệ Mẫn ăn hai viên, Lâm Tiếu ăn bốn viên. Dư Chiêu Chiêu ở bên cạnh vô cùng ghen tị, quay lại tiệm tạp hóa mua một túi kẹo mận nhỏ, từ từ ăn.

“Trong thời kỳ kinh nguyệt không thể ăn kem sao?” Lâm Tiếu cau mày, vậy sau này, mỗi mùa hè đều không thể ăn kem, cũng quá khó chịu rồi.

“Nhưng mà, mùa hè mẹ tớ cũng ăn kem mà?” Lâm Tiếu hỏi.

“Bởi vì không có ai mắng mẹ cậu.” Dư Chiêu Chiêu đoán, cô bé cay đắng nói với Lâm Tiếu: “Mẹ tớ không cho tớ ăn kem, cũng không thể bị nhiễm lạnh, không thể chạm vào nước lạnh, không thể vận động mạnh.”

“Mẹ tớ bảo tớ xin nghỉ trong tiết thể dục.” Dư Chiêu Chiêu hoàn toàn không biết làm sao xin nghỉ, giáo viên thể dục là một giáo viên nam.

Tối qua khi về nhà, mẹ của Dư Chiêu Chiêu đã pha cho cô bé một bát nước gừng đường nâu lớn, ép cô bé uống hết. Dư Chiêu Chiêu ghét hương vị của đường nâu, cũng ghét hương vị của gừng, sự kết hợp của đường nâu và gừng càng khiến cô bé ghét hơn.

“Vừa ngọt vừa cay, vừa cay vừa ngọt, khó uống c.h.ế.t đi được.” Dư Chiêu Chiêu không thể kháng cự, uống hết dưới sự giám sát của mẹ mình.

Điều khiến cô bé phiền não nhất là: “Mẹ tớ nói, sau khi có kinh nguyệt, sẽ không thể cao lên.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Thật sao?”

Dư Chiêu Chiêu gật đầu: “Mẹ tớ nói như vậy, có lẽ là thật.”

“Hy vọng tớ còn có thể cao lên.” Dư Chiêu Chiêu lớn hơn Lâm Tiếu hai tuổi, cô bé đương nhiên phải cao hơn, hiện tại cô bé đã 1m58: “Hy vọng tớ có thể cao lên 1m65.”

“1m62 cũng được.”

“Quả thực không thể cao đến 1m6.”

Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu: “Chắc chắn có thể.”

Dư Chiêu Chiêu chỉ cách mục tiêu thấp nhất hai cm: “Cậu chỉ cần một miếng lót giày dày hơn là đủ rồi.”

Dư Chiêu Chiêu cười: “Đúng, sau này tớ có thể đi giày cao gót.”

Nếu như sau này có kỳ kinh nguyệt, không thể cao hơn, Lâm Tiếu có quyết định cuối cùng: “Vậy, chúng ta cũng không có nhiều thời gian.” Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn.

Nếu như qua hai năm nữa bọn họ cũng có kinh nguyệt, thời gian để cao lên rất gấp, nhiệm vụ nặng nề.

Chiều cao lý tưởng của Lâm Tiếu là 1m68.

Cô muốn mình cao lớn hơn một chút, để khỏi phải lúc nào anh trai cũng vươn tay, đè l*n đ*nh đầu cô.

“Làm thế nào mới có thể cao nhanh hơn một chút?” Lâm Tiếu suy tư.

Dư Chiêu Chiêu: “Nhảy dây, nhảy dây có thể cao hơn.”

Trước đây, mẹ luôn bắt cô bé nhảy dây, nhưng Dư Chiêu Chiêu thường lười biếng bỏ qua, bây giờ cô bé có chút hối hận: “Đợi qua mấy ngày hết kỳ kinh, phải chăm chỉ nhảy dây.” Cô bé phải nỗ lực để cao lên.

Lâm Tiếu sửng sốt: “Kỳ kinh nguyệt còn có thể hết?”

Dư Chiêu Chiêu: “Ý tớ là, lần này hết.”

Lâm Tiếu: “Là sao, kỳ kinh nguyệt đến theo đợt sao?” Cô cho rằng sau khi có kinh là sẽ luôn có, ngày nào cũng ra máu.

Ban đầu chị Tiểu Vân đã nói gì với cô.

Lâm Tiếu chỉ nhớ, chị Tiểu Vân đã nói, các cô gái sẽ có kinh nguyệt vào khoảng từ mười hai đến mười bốn tuổi, điều đó có nghĩa là cơ thể đã phát triển tốt, thời kỳ mãn kinh sẽ xảy ra vào khoảng năm mươi tuổi, đây là một hiện tượng sinh lý bình thường, không cần phải sợ.

Lâm Tiếu nghe chị Tiểu Vân nói vậy, liền nghĩ rằng từ tuổi thiếu niên đến năm mươi tuổi, mỗi ngày đều sẽ chảy máu.

Dư Chiêu Chiêu bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiếu: “Đương nhiên không phải.”

“Ngày nào cũng chảy máu, vậy cần chảy bao nhiêu m.á.u mới có thể hết được?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Tớ cũng đã lo lắng qua.”

Khi chị Tiểu Vân nói với cô, Lâm Tiếu đã lo lắng rằng m.á.u sẽ cạn kiệt, sau đó c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn. Nhưng chị Tiểu Vân lại nói đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không gây hại đến cơ thể. Lâm Tiếu hỏi chị Tiểu Vân ra m.á.u phải làm sao, chị Tiểu Vân bảo cô phải chú ý đến dinh dưỡng trong thời kỳ kinh nguyệt, ăn nhiều thực phẩm bổ máu.

Lâm Tiếu nghĩ đến câu hỏi đổ nước vào bể bơi mà cô đã học trong lớp Olympic toán học, trong khi nước chảy ra, đồng thời nước cũng vào, chỉ cần ăn uống đủ chất, bổ sung máu, luôn luôn chảy m.á.u cũng không có vấn đề gì.

Dư Chiêu Chiêu dùng ánh mắt khó nói nhìn Lâm Tiếu: “Vậy cậu chưa từng nghĩ tới tại sao lại gọi là kỳ kinh nguyệt sao? Đương nhiên là mỗi tháng một lần.”

Lâm Tiếu đã rất nhẹ nhõm khi biết rằng kinh nguyệt đến mỗi tháng một lần, thường là từ ba đến bảy ngày và thời gian chính xác phụ thuộc vào thể chất của mỗi người.

Hóa ra vòi nước chỉ chảy ba đến bảy ngày một tháng, cuối cùng Lâm Tiếu đã không còn lo lắng cho cơ thể của mình nữa.

Hóa ra không phải mùa hè về sau cô không thể ăn kem, cô đã nói mà, rõ ràng mẹ cô mỗi mùa hè đều ăn kem.

Chỉ là, Lâm Tiếu vẫn quyết định ăn nhiều kem hơn trước khi có kỳ kinh nguyệt, cũng nhảy dây để cao hơn.

Lâm Tiếu vứt vỏ kem đi, cùng với Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu quay trở lại sân thể dục.

Lý Dương Trạch nhìn thấy Lâm Tiếu lập tức chạy tới: “Lâm Tiếu, cậu đã ở đâu?”

Sau khi Lý Dương Trạch nộp bản thảo phát sóng một lần, liền nghĩ nhiệm vụ này vẫn nên giao lại cho Lâm Tiếu, nhưng cậu bé không thể tìm thấy dấu vết của Lâm Tiếu. Lý Dương Trạch không còn cách nào khác ngoài việc thúc giục đi thúc giục lại các bạn học nộp bản thảo phát thanh, sau đó tìm cơ hội thích hợp để gửi cho đài phát thanh.

“Bản thảo của lớp chúng ta đã được đọc bốn lần.” Lý Dương Trạch nói với Lâm Tiếu, muốn Lâm Tiếu hiểu rằng cô thực sự đã rời đi rất lâu, cậu bé thực sự đã nộp rất nhiều bản thảo.

“Cậu thật lợi hại.” Lâm Tiếu không chút do dự khen ngợi Lý Dương Trạch.

Lý Dương Trạch đỏ mặt: “Là phương pháp của cô Dương hiệu quả.” Nộp bản thảo theo cách này, lớp của bọn họ đã được đọc nhiều bản thảo hơn hẳn so với ngày hôm qua.

Kết thúc hội thể thao, giáo viên công bố tổng điểm và phần thưởng của từng lớp.

Lớp của Lâm Tiếu đã mang về hai giấy khen, một cho vệ sinh, một cho tuyên truyền. Giải thưởng tuyên truyền được trao cho ba lớp có nhiều chương trình phát thanh được đọc nhất.

Về tổng điểm của hội thể thao, cả khối có mười lớp, lớp của Lâm Tiếu đứng thứ năm. Chỉ có ba vị trí đầu mới được nhận giấy khen, lớp của Lâm Tiếu không được nhận.

Giải vệ sinh do lớp phó vệ sinh trong lớp nhận, Lâm Tiếu thấy dáng vẻ Lý Dương Trạch nóng lòng muốn lên nhận phần thưởng, liền cho cậu bé cơ hội: “Cậu lên nhận đi.”

Lý Dương Trạch vui vẻ gật gật đầu, chạy lên đài chủ tịch giống như dáng vẻ của Tiểu Hoàng khi chạy đi mở cửa chống trộm, giơ cao tấm giấy khen.

“Hội thể thao kết thúc rồi, phải kiềm chế.”

Đây là câu đầu tiên mà cô Dương nói trong lớp sau lễ chào cờ hôm thứ Hai.

“Sắp đến kỳ thi hàng tháng đầu tiên sau khi vào cấp 2 rồi, các em chuẩn bị cho tốt nhé.”

“Cô biết, ở trường tiểu học các em đều là học sinh đứng thứ nhất trong lớp, nhưng khi vào cấp hai, chỉ có thể có một học sinh đứng nhất trong lớp của chúng ta.”

“Năm mươi người trong số các em từng đứng đầu và đã tập hợp lại với nhau, sẽ có bạn đứng ở vị trí thứ mười, thứ hai mươi hoặc thậm chí là cuối bảng.”

“Kỳ thi hàng tháng đầu tiên cũng thể hiện ấn tượng đầu tiên của em đối với giáo viên và bạn học, bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ cũng chưa muộn.”

Lời nói của cô Dương lập tức khiến không khí trong lớp trở nên căng thẳng.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự căng thẳng trong mắt nhau.

Chu Tuệ Mẫn nghĩ, trước đây cô bé chỉ có thể cạnh tranh với Lâm Tiếu trong kỳ thi Olympic toán học, nhưng bây giờ cô bé có thể cạnh tranh với Lâm Tiếu trong mọi môn học.

Trong kỳ thi Olympic toán học trước đây, cô bé kém hơn Lâm Tiếu một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé kém hơn Lâm Tiếu trong các môn học khác. Bây giờ cô bé học cùng lớp với Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn có cơ hội mới, cô bé muốn cạnh tranh với Lâm Tiếu về toán, tiếng Trung và tiếng Anh.

Kỳ thi hàng tháng đầu tiên, chính là cuộc đọ sức đầu tiên giữa cô bé và Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghĩ, ở trường trung học cơ sở có kỳ thi hàng tháng, giống như kỳ kinh nguyệt, mỗi tháng đều đến một lần.

Tần suất như vậy cũng quá quá quá nhiều rồi, hơn nữa, môn thi của cấp hai rất nhiều toán, văn, anh, chính trị, sử, địa, sinh, có tổng cộng bảy môn học, phải mất hai ngày mới có thể thi hết.

Cô Dương nói tất cả các bạn học trong lớp đều là người đứng thứ nhất trong lớp ở trường tiểu học, Lâm Tiếu rất chột dạ, cô hẳn là học sinh có thời gian đứng đầu ngắn nhất ở trường tiểu học trong lớp có phải không?

Lớp 1, 2, 3 cô không đạt được vị trí đầu, lớp 5, 6 cũng không đạt, cô chỉ đạt được vị trí đầu tiên trong một thời gian ngắn vào năm lớp bốn.

Tiêu rồi, cô Dương nói 50 cựu học sinh đứng đầu tập hợp lại với nhau, chắc chắn sẽ có người nằm ở vị trí cuối cùng trong bài kiểm tra, vị trí cuối cùng đó nhất định không phải là mình.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 307: Chương 307



“Mẹ ơi, lên cấp hai bọn con có bài kiểm tra hàng tháng, mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần.” Lâm Tiếu nói với mẹ, cô cảm thấy rất bất ngờ.

“Mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần à?” Lữ Tú Anh cũng ngạc nhiên.

Lâm Tiếu gật đầu: “Mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần thì làm sao mà ôn kịp chứ?”

Trước kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ ở tiểu học, giáo viên sẽ dành thời gian hướng dẫn học sinh ôn tập. Bây giờ đương nhiên sẽ không có giai đoạn này trước kì kiểm tra hàng tháng rồi, giáo viên các bộ môn chỉ giảng những bài tiếp theo, giảng đến đâu lại kiểm tra tới đó.

Lữ Tú Anh không hiểu chuyện học hành, bà cố gắng gợi ý cho Lâm Tiếu: “Vậy thì bình thường khi con học bài thì con học hết một lượt luôn đi.”

“Hoặc là cô giáo không ôn tập cho các con thì con tự ôn tập vậy.”

“Thế thì con tự ôn tập vậy.” Lâm Tiếu nói, hình như các bạn trong lớp cũng đều tự ôn tập, Lâm Tiếu thấy trong phòng học không có vở luyện tập của mình, vở luyện tập không phải do nhà trường cấp mà là một số bạn tự mua.

Cô là lớp trưởng, nếu lớp trưởng mà lại đội sổ thì mất mặt lắm.

Lâm Tiếu thấy mình không đủ thời gian, lên cấp hai buổi chiều có 4 tiết, 5h30 chiều mới tan học.

Hôm nào không trực nhật cũng phải sáu giờ hơn cô mới về tới nhà, mỗi lần về đến nhà Lâm Tiếu đều thấy đói cồn cào ruột gan, cảm giác mình có thể ăn hết một con bò.

Trước khi đón cô tan học, mẹ đã nấu xong cơm tối, về nhà đảo lại cho nóng là có thể ăn được. Lâm Tiếu ăn như hổ đói, ăn xong cũng gần sáu giờ bốn mươi phút.

Mẹ đi dọn bếp ăn, rửa bát, Lâm Tiếu đứng bên cạnh mẹ lấy khăn lau sạch sẽ bát đĩa, nhân tiện nói nốt chuyện truyện ở trường mà lúc trên đường về chưa nói xong với mẹ.

Bảy giờ, bản tin thời sự bắt đầu, Lâm Tiếu và mẹ cùng ngồi trên sofa, Lâm Tiếu vừa nghe thời sự, vừa lật xem tờ báo trong ngày.

Lâm Tiếu không thích chương trình thời sự, nhưng cô Dư và giáo viên chính trị đều khuyên học sinh nghe thời sự nhiều lên, Lâm Tiếu tiện lúc đọc báo thì nghe luôn, nhưng tinh thần chủ yếu vẫn tập trung vào việc đọc báo, nếu gặp hôm nào trên báo có chuyện hài và chuyện châm biếm, cô sẽ dành thời gian xem lâu hơn.

Bảy giờ hơn, hết dự báo thời tiết. Lâm Tiếu ra ngoài cùng mẹ và Tiểu Hoàng, đây là lần dắt Tiểu Hoàng đi dạo cuối cùng trong ngày, trước kia là Lâm Tiếu dắt đi, gần đây đổi thành mẹ dắt Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu chơi nhảy dây trong khu tập thể.

Dư Chiêu Chiêu nói nhảy dây giúp cơ thể cao lớn.

Lâm Tiếu phải trải thủ cơ hội hai năm cuối cùng để phát triển chiều cao.

Tám giờ hơn, Lâm Tiếu đi tắm, tắm xong sấy tóc xong cũng gần đến chín giờ. Lâm Tiếu tranh thủ làm những việc mà mình thích trước khi đi ngủ, như đọc nguyệt san văn học dành cho thiếu nhi hoặc đọc truyện tranh.

9h15, muộn nhất là không quá 9h30, Lâm Tiếu lên giường đi ngủ.

Nhà sách ở đường phía sau trường Trung học số một có một vài cuốn sách mà Lâm Tiếu thích đọc, nhưng cô chưa bao giờ thuê, thuê một ngày mất những 3 hào, hàng ngày thời gian cô có thể đọc sách rất ngắn, thuê một cuốn sách không biết mất bao nhiêu ngày mới đọc xong, nếu mất nhiều ngày thì lại quá là đắt.

Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu từng trao đổi: “Hay là con ngủ muộn một chút đi, bây giờ con cũng lên cấp hai rồi, 10h tối đi ngủ cũng được.”

Lâm Tiếu nhất định không chịu: “Không được.” Cứ đến 9h30 tối là cô đã buồn ngủ lắm rồi, hơn nữa Chiêu Chiêu bảo là muốn cao lớn thì nhất định phải ngủ nhiều, ngủ nhiều mới có thể cao lớn.

Lâm Tiếu không chịu ngủ muộn, cũng không thể bỏ bất cứ khâu nào sau khi tan học về, thế nên cô không có chút thời gian nào để ôn tập ở nhà cả.

Lâm Tiếu nói với mẹ: “Con ôn bài ở trường.”

Ở trường có rất nhiều thời gian có thể tận dụng được, hàng ngày thời gian đọc buổi sáng lần lượt là môn Ngữ Văn và tiếng Anh, Lâm Tiếu sẽ tận dụng thời gian đọc buổi sáng là có thể ôn tập được hai môn Ngữ Văn và tiếng Anh rồi.

Thời gian nghỉ trưa, Lâm Tiếu không thích nằm trên bàn ngủ trưa, bài tập buổi sáng cô giáo giao cô gần như có thể làm xong vào giờ nghỉ trưa.

Hai tiết tự học buổi chiều, chỉ cần một tiết để làm bài tập là đủ rồi, tiết còn lại dùng để ôn tập.

Hàng ngày Lâm Tiếu phân bổ tiết tự học cuối cùng lần lượt cho 5 môn còn lại, đến ngày kiểm tra tháng, cô đã ôn tập xong nội dung học tập của cả tháng rồi.

Cả khối có cùng một ngày kiểm tra tháng, nhưng bài kiểm tra của lớp Lâm Tiếu không giống bài kiểm tra của lớp khác vì lớp của cô là lớp tiến bộ nhanh nhất.

Thực ra hai ngày kiểm tra tháng là thảnh thơi hơn bình thường nhiều, mỗi khối được sắp xếp thời gian kiểm tra tháng khác nhau, khi khối lớp 7 kiểm tra tháng thì khối lớp 8, khối lớp 9 đều lên lớp học.

Thời gian kiểm tra tháng buổi sáng thường kết thúc sớm hơn là đi học như bình thường, nên khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang trên đường đi đến nhà ăn, các anh chị khối lớp 8, khối lớp 9 vẫn chưa hết giờ học.

Bình thường ở ngoài quầy người xếp hàng dài, bây giờ gần như không cần phải xếp hàng nữa.

Nhân cơ hội này, Lâm Tiếu không chút do dự ra xếp hàng ở quầy mà bình thường có nhiều người xếp hàng nhất.

Có một quầy bán cơm và rau xào, rau xào ở đó rất ngon, dì bán hàng xúc cơm lại rất hào phóng. Mua xong hai món, nói với dì: “Có thể chan cho cháu thêm một thìa trứng gà xào cà chua, canh thịt kho khoai tây lên trên cơm được không ạ?” Dì sẽ chan ngay cho một thìa canh rau.

Có mấy loại canh rau chan lên cơm ăn rất ngon.

Mà thứ dì rưới lên cơm không chỉ có canh rau, còn có trứng vỡ, khoai tây vỡ thậm chí cả miếng thịt nhỏ, hai món ăn mà có thể ăn được vị của ba món.

Các bạn học đều rất thích quầy này, bình thường đều xếp hàng dài. Bây giờ tranh thủ ngày kiểm tra tháng của lớp 7 nên chiếm được ưu thế đến sớm, không cần phải xếp hàng đã có thể đặt cơm ngay.

Bữa cơm trưa ngày đầu tiên, Lâm Tiếu chọn quầy cơm trắng này.

Bữa trưa ngày hôm sau, họ gọi món mì bò.

Mì bò trong căng tin của trường là do chính tay đầu bếp làm sợi mì, mặc dù trong cả bát mì to chỉ có hai miếng thịt bò thái mỏng, mấy lát củ cải, nhưng cũng vì thế mà giá cả phải chăng, sợi mì mềm mịn, đầy đặn.

Vào mùa hè thì còn đỡ, nhưng mấy ngày trước nhiệt độ giảm xuống, trước quầy mì bò phải xếp hàng dài.

Lâm Khiếu húp một ngụm canh to nóng hổi, nước mì trông trong veo, mùi vị rất ngon.

Từ sau khi phát hiện ra rằng đợt kiểm tra tháng có lợi khi đến căng tin trước mà không cần xếp hàng ở quầy, Lâm Tiếu cảm thấy rằng bài kiểm tra tháng chỉ có hai ngày là quá ít, cô đã lên kế hoạch trước cho đợt kiểm tháng vào tháng tới.

“Bài kiểm tra tháng sau, tớ muốn ăn bún và vằn thắn.” Lâm Tiếu nói.

“Được.” Lâm Tiếu khiến cho Chu Tuệ Mẫn cũng bắt đầu mong chờ vào đợt kiểm tra tháng vào tháng tới.

Nhưng rất nhanh cô bé đã định thần lại, hỏi Lâm Tiếu: “Môn chính trị và lịch sử sáng nay cậu thi thế nào?”

Lâm Tiếu: “Cũng được.”

Ưu điểm của các khoa học xã hội như chính trị và lịch sử là bạn có thể trả lời bừa, nhưng nhược điểm là kể cả bạn có viết ra đáp án cũng không biết liệu có được điểm hay không.

Lâm Tiếu lập tức đính chính: “Tớ không so đáp án đâu, cậu muốn thì tìm người khác mà so bài."

Trước kia Chu Tuệ Mẫn rất ham thi xong là đối chiếu bài ngay, bây giờ dần dần cũng bị Lâm Tiếu làm cho lười so đáp án theo rồi.

”Thế thì thôi.” Chu Tuệ Mẫn cũng khá chắc chắn trong phần trắc nghiệm, phần tự luận ở đằng sau kể cả có so đáp án thì bài thi môn chính trị và lịch sử cũng rất khó để đưa ra một đáp án tiêu chuẩn được.

“Bao giờ có điểm thì xem sau, không biết bài kiểm tra tháng bao giờ mới có điểm.”

Tốc độ chấm điểm bài kiểm tra tháng của trường Trung học số một khiến tất cả học sinh lớp 7 đều kinh ngạc.

Sau khi kết thúc kiểm tra hàng tháng, học sinh chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, sáng sớm thứ hai khi vừa vào lớp, Lâm Tiếu đã nghe nói bài kiểm tra tháng có điểm rồi.

“Hả.” Thầy cô chỉ mất có một ngày đã chấm xong 50 bài kiểm tra của cả lớp rồi.

Hiệu quả làm việc của các thầy cô thật là cao. Sáng sớm vừa đến, Lâm Tiếu đang đọc sách thì cô Dương gọi Lâm Tiếu cùng Dư Chiêu Chiêu, Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm đến văn phòng lấy bảng đăng ký điểm của lớp mình.

Bốn bạn cán bộ lớp hỗ trợ cô Dương tính tổng điểm.

Cô Dương lần lượt chia cho họ bốn tờ bảng đăng ký: “Tính nhanh tổng điểm, xếp hạng.”

Với Lâm Tiếu việc tính tổng điểm dễ như ăn kẹo, dăm ba phép tính cộng số có hai chữ số Lâm Tiếu chỉ cần nhìn qua là ra kết quả ngay.

Bốn cán bộ lớp cùng nhau tính, một mình Lâm Tiếu tính xong một nửa số bài, ba bạn còn lại cộng vào cũng không tính được nhiều bằng Lâm Tiếu.

Dư Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn Lâm Tiếu.

Phương Kính Phàm nói với Dư Chiêu Chiêu: “Cậu quen là sẽ không có gì lạ cả, hồi tham gia cuộc thi ở Trường Xuân tớ với Triệu Hiểu Long đã từng chứng kiến.”

“Khả năng thiên bẩm của Lâm Tiêu, không ai địch được.” Phương Kính Phàm lắc đầu nói.

Triệu Hiểu Long trừng mắt nhìn cậu: “Cậu thấy là không địch được nhưng tớ không thấy thế.”

Cậu ta vẫn chưa chịu thua.

“Lần kiểm tra tháng này ai điểm cao nhất lớp?” Tổng điểm của tất cả các bạn trong lớp đều cộng xong rồi, cô Dương hỏi.

Soạt, soạt, soạt.

Ba ngón tay đều chỉ về phía Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cũng đưa tay ra quay ngón tay lại chỉ vào mình.

Cô Dương bật cười: “Không hổ là lớp trưởng lớp chúng ta.”

Cô Dương rút một tờ giấy đỏ ra, viết hết tên các bạn trong lớp xếp theo thứ hạng lên rồi dán lên trên tường phòng học.

“Ai trong số các em chữ đẹp nhất.” Cô Dương nghĩ một lúc: “Triệu Hiểu Long, em viết đi, chép lại theo xếp hạng, cẩn thận đừng để sót.”

Triệu Hiểu Long bắt đầu luyện chữ từ khi còn học tiểu học, theo giáo viên luyện chữ được 5 năm rồi, chữ viết bằng bút máy cũng rất đẹp. Cô Dương nhìn thấy chữ của Triệu Hiểu Long viết trên tờ giấy đỏ liền thốt lên: “Học sinh bây giờ thật sự quá giỏi, viết chữ còn đẹp hơn cả cô.”

“Sau này bảng của lớp giao hết cho các em viết.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 308: Chương 308



Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu và Phương Kính Phàm cùng nhau xếp hạng, tổng điểm của Lâm Tiếu là 689 điểm.

“Có 688 điểm không?”

“Không có.”

“687”

“Không có.”

“Xếp thứ hai là Triệu Hiểu Long, 682 điểm.”

“Tiếp theo là 679”

“678 có không?”

Bốn người dựa theo số điểm từ cao đến thấp kiểm tra lại một lượt, căn cứ theo xếp hạng viết hết thành tích của tất cả các bạn trong lớp lên bảng vinh danh.

Khi nó được dán lên tường lớp học, các bạn lập tức đua nhau kéo đến xem như ong vỡ tổ.

Dư Chiêu Chiêu cầm một cuốn sách bìa cứng rất đẹp, đứng cạnh bảng vinh danh và chép từng điểm vào sổ giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy.

Lâm Tiếu thấy lạ nói: “Cậu không cần phải chép đâu, lát nữa sẽ phát bài thi, trên bài thi sẽ có thành tích.”

Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không phải là thành tích của tớ, là thành tích của các bạn xếp trên tớ, tớ phải chép lại hết.”

Lần kiểm tra này Dư Chiêu Chiêu xếp thứ mười lăm của lớp.

Cô ấy phải chép hết thành tích của các bạn từ đứng thứ nhất đến thứ mười bốn lại.

Lâm Tiếu thấy thắc mắc khó hiểu: “Tại sao?”

Dư Chiêu Chiêu nói: “Ghi lại để so sánh.”

“Mẹ tớ bảo tớ làm thế, từ tiểu học tớ đã làm thế rồi.”

Tên mỗi bạn một hàng, thêm tên mình nữa, Dư Chiêu Chiêu viết tổng cộng mười lăm hàng.

Ở trước hàng thứ nhất viết tên Lâm Tiếu cô bé vẽ một ngôi sao năm cánh, trước tên của mình cũng vẽ một ngôi sao năm cánh, sau đó viết số điểm chênh lệch giữa các môn của bản thân với Lâm Tiếu ra.

“Cuốn sổ này tớ phải cầm về nhà cho mẹ tớ xem.” Dư Chiêu Chiêu giải thích.

Sau đó lại viết tiếp thành tích của bạn đứng thứ mười hai trong ba bạn đứng trước, sau đó cho vào trong một chiếc hộp dài đóng lại.

“Lần kiểm tra sau phải vượt qua ba bạn xếp trước mình trong lần này.”

Tất cả đều là yêu cầu của mẹ Dư Chiêu Chiêu, cô bé đã quen từ lâu.

Lâm Tiếu cau mày: “Thế nếu không vượt qua được thì sao?”

Dư Chiêu Chiêu: “Vậy thì phải viết bản kiểm điểm.”

Bài kiểm tra tháng đầu tiên khi lên cấp hai có ý nghĩa rất đặc biệt.

Bảng vinh danh được dán trên tường phòng học, các bạn tranh nhau lên trước chen lấn để xem thành tích của mình, có người vui, có kẻ buồn.

Có bạn nữ quay về chỗ ngồi của mình và khóc.

Có bạn nam loạt xoạt thu dọn đồ đạc trên bàn, dùng những hành động thô bạo để trút bỏ nỗi buồn trong lòng.

Tất nhiên cũng có những bạn thi tốt, sau khi nhìn thấy điểm trên bảng vinh danh và xếp hạng thì vô cùng vui mừng.

Lúc trước khi thi cô Dương dọa họ rất nhiều, đứng đầu ở tiểu học nhưng khi lên cấp hai có thể đứng bét lớp. Lâm Tiếu bị dọa cho phát sợ, bài kiểm tra tháng lần đầu tiên đã rất chăm chỉ ôn tập, hy vọng mình có thể đạt điểm trên trung bình, là lớp trưởng thì ít ra cũng phải nằm ở nửa trên của lớp chứ.

Chu Tuệ Mẫn cũng rất lo lắng, các bạn cùng lớp đều đến từ các trường tiểu học có tiếng, tiểu học Đường Giải Phóng, tiểu học Đường Dục Tài, nhắc đến thì hầu như ai cũng từng nghe qua. Chỉ có trường tiểu học của Chu Tuệ Mẫn không có tiếng tăm gì, trong lớp chỉ có một mình trường tiểu học của cô bé là chưa ai từng nghe.

Nói về quá trình học tập ở trường tiểu học, Chu Tuệ Mẫn nhận thấy rõ ràng là trường tiểu học của các bạn cùng lớp đều tốt hơn trường của bản thân cô bé.

Ở trường tiểu học cô ấy là đầu gà, lên đến cấp hai liệu có bị biến thành đuôi phượng hoàng không?

Cho đến hôm nay khi thành tích được công bố thì Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiếu đứng đầu lớp, Chu Tuệ Mẫn cũng đứng thứ năm của lớp.

Hai người nhìn nhau cười, hóa ra cấp hai cũng không đáng sợ như lời cô Dương nói.

Lâm Tiếu đứng thứ nhất, điểm tối đa 700 điểm, cô đạt 689 điểm, bảy môn tất cả bị trừ có 11 điểm.

Bốn môn Toán, Sinh học, Địa lý, Lịch sử đều đạt điểm tối đa.

Sau khi tổng điểm của Lâm Tiếu được tính ra, các giáo viên trong văn phòng đều kinh ngạc, học sinh như thế này thật hiếm thấy.

“Cô Dương, cô lại gặp được một hạt giống tốt rồi.” Giáo viên trong văn phòng ngưỡng mộ nói. Môn nào điểm cũng tốt thế này, không học lệch một chút nào, học sinh như thế này thì giáo viên nào mà chả thích. Trong bảy môn thì có bốn môn đạt điểm tuyệt đối, ba môn còn lại cũng chỉ bị trừ có một điểm, tổng điểm cao đến giật mình.

“Tôi vẫn nhớ Lâm Tiếu là lớp trưởng lớp cô mà cô từng khen ngợi, lớp cô làm chủ nhiệm năm nay, lớp trưởng rất có năng lực. Như thế này là toàn năng rồi.”

“Tổng điểm của học sinh đứng đầu lớp các cô cũng rất cao đó thôi, tổng điểm của Lâm Tiếu cao như vậy, học sinh đứng đầu lớp cô chỉ kém con bé có 7 điểm, 682 điểm cũng rất giỏi rồi.”

Một giáo viên khác trong văn phòng nói: “Học sinh đứng đầu lớp cô Dương viết chữ cũng đẹp nữa.”

“Ồ, đẹp đến thế nào?”

“Cô Dương, bài thi môn Toán của lớp cô vẫn chưa phát chứ, tôi tìm bài thi của Triệu Hiểu Long cho cô Vương xem.”

Cô Dương gật đầu: “Ở trên bàn đấy, hình như ở ngay mấy bài đầu tiên thôi.

Một giáo viên khác mở bài kiểm tra ra, mở được hai tờ đã nhìn thấy bài của Triệu Hiểu Long: “Ái chà, đẹp thật đấy.”

“Chữ này chắc là phải luyện mấy năm rồi, còn phải có chút năng khiếu nữa.”

“Cô Dương, bài kiểm tra của Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long lớp cô cho tôi mượn tôi photo mỗi bài một tờ dán trên phòng học lớp tôi, để học sinh lớp tôi cũng được mở mang tầm mắt.”

Cô Dương nói: “Vậy tiện thể cô cũng in cho tôi một phần, tôi cũng dán trong phòng học lớp chúng tôi.”

Tiết thứ hai là tiết Toán, tiếng chuông báo hết tiết đầu vừa vang lên, cô Dương ôm tập bài kiểm tra đi vào lớp.

“Chu Tuệ Mẫn, gọi mấy bạn lên cầm bài kiểm tra phát cho các bạn, cô Dương đưa bài kiểm tra tháng môn Toán cho Chu Tuệ Mẫn.

Các bạn đều đã xem được điểm của mình trên bảng vinh danh, nhưng mọi người vẫn rất sốt sắng muốn nhận được bài kiểm tra của mình, xem mình bị trừ điểm ở những chỗ nào.

Chỉ có Lâm Tiếu không vội vàng vì cô đạt điểm tuyệt đối.

Cô Dương dán hai bài kiểm tra lên bên cạnh bảng đen, bên trái bên phải mỗi bên dán một bài. Cô Dương thì dán, các bạn thì vây nhao lên xung quanh.

Triệu Hiểu Long gọi Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, bên trái bảng dán bài kiểm tra Toán của cậu.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Hả?” Tại sao cô Dương lại dán bài kiểm tra Toán của cô lên trước lớp.

“Thế còn bên phải?”

Triệu Hiểu Long không giấu nổi sự đắc ý của mình: “Bên phải là bài kiểm tra Ngữ văn của tớ.”

Cô Dương dán hai bài kiểm tra xong, phủi tay, nhắc học sinh về chỗ ngồi: “Hai bài kiểm tra này là để làm mẫu cho các em, giờ nghỉ giải lao các em có thể lên xem.”

“Bây giờ mời các em về vị trí ngồi của mình trước, cô thông báo hai việc.”

“Bạn nào muốn đi vệ sinh thì mau đi đi, lát nữa bạn ngồi cùng bàn phụ trách truyền đạt lại.”

“Việc thứ nhất, ngày thứ tư, cũng chính là ngày kia, sau khi tan học sẽ họp phụ huynh.”

Lời của cô Dương giống như một đốm lửa nhỏ châm vào ngòi nổ làm cho pháo nổ đùng đùng.

“Hả, họp phụ huynh?”

“Toang rồi.”

“Cô Dương, sao trước khi kiểm tra cô không nói là sẽ họp phụ huynh, nếu biết trước chắc chắn em sẽ chịu khó ôn tập.”

Cô Dương nhìn lướt qua phòng học, các em học sinh nhanh chóng yên tĩnh lại, cô Dương tiếp tục nói: “5 giờ 30 chiều ngày kia, địa điểm chính là phòng học của chúng ta. Mời cha mẹ đến, không được mời ông bà nội ngoại đến, nếu cha mẹ có tình hình đặc biệt không thể đến, mời cha mẹ gọi điện cho cô.”

Cô Dương viết điện thoại văn phòng và nhà riêng của mình lên trên bảng: “Ban ngày gọi đến văn phòng, buổi tối gọi số nhà riêng, sau 10h30 không được gọi.”

Các học sinh đều không ngờ rằng kiểm tra lần đầu đã phải họp phụ huynh, không phải sau khi thi cuối kỳ xong mới họp phụ huynh sao?

“Cô Dương, mỗi tháng đều kiểm tra tháng một lần thế thì sau này tháng nào cũng phải họp phụ huynh một lần ạ?” Có học sinh hỏi.

Cô Dương: “Không đâu, bình thường là một học kỳ mới họp phụ huynh một lần.”

“Lần họp phụ huynh này khá đặc biệt, không phải đơn thuần là họp vì bài kiểm tra tháng, mà chủ yếu là để trao đổi với phụ huynh về sự khác biệt giữa THCS và Tiểu học, nhằm giúp các em thích nghi tốt hơn với việc học ở THCS. "

“Cô Dương, dù sao họp phụ huynh không phải là vì bài kiểm tra tháng, vậy thì trước khi họp phụ huynh dỡ bảng vinh danh trên tường phòng học xuống đi ạ.” Lý Dương Trạch ngồi hàng cuối cùng nói to.

Ầm một tiếng, các bạn đều cười.

Cô Dương: “Em tưởng bở đấy à.”

Các bạn cười càng to hơn.

“Việc họp phụ huynh đã thông báo xong, bây giờ là việc thứ hai, lớp chúng ta sẽ chia thành hai nhóm học tập nhỏ là A, B."

“Các bạn xếp thứ nhất, thứ ba và thứ năm trong bài kiểm tra lần này vào nhóm A.”

“Các bạn xếp thứ hai, thứ bốn, thứ sáu vào nhóm B.”

“Sau này, hai nhóm học A và B sẽ cạnh tranh để so sánh xem nhóm nào làm bài tốt hơn, nhóm nào tích cực trả lời các câu hỏi trên lớp và nhóm nào có điểm trung bình cao nhất trong kỳ thi tháng tiếp theo.”

Có lớp anh em và lớp song song ở các lớp khác, giáo viên sẽ hướng dẫn qua, các học sinh rất dễ hình thành sự cạnh tranh với lớp anh em. Nhưng ở trường Trung học số một mỗi một khối chỉ có một lớp năm năm, tiến độ học của lớp này nhanh hơn so với các lớp khác, nội dung kiểm tra cũng khác so với các lớp khác, không thể cạnh tranh với lớp khác.

Cô Dương chỉ có thể chia các học sinh thành hai nhóm để các học sinh trong lớp cạnh tranh.

“Nhóm trưởng của hai nhóm A B, tạm thời sẽ là người đứng đầu trong bài kiểm tra tháng, nhóm trưởng nhóm A là Lâm Tiếu, trưởng nhóm B là Triệu Hiểu Long.”

Thầy Dương vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Tiểu Long lập tức như mũi tên b.ắ.n về phía Lâm Tiếu, trên mặt lộ rõ vẻ tham vọng.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 309: Chương 309



Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu cùng ở tổ A, cô bé nói: “Lần sau nhất định tớ sẽ thi điểm cao hơn.”

Dư Chiêu Chiêu cũng ở tổ A, cô bé cũng nói với Lâm Tiếu: “Chắc chắn tớ cũng sẽ tiến bộ, ít nhất nằm trong top 3.” Cô bé không muốn viết bản kiểm điểm vừa xấu vừa dài nộp cho mẹ nữa.

Cô Dương dùng phương pháp chia nhóm học tập quả thực phát huy tác dụng, ngay lập tức học sinh đều bị kích động tinh thần không chịu thua.

Cả ngày hôm nay, tiết học nào thầy cô cũng chữa bài kiểm tra.

Có lẽ xuất phát từ bản photocopy bài kiểm tra Toán của Lâm Tiếu được cô Dương dán bên cạnh bảng đen nên giờ ra chơi nào cũng có bạn đến mượn Lâm Tiếu bài kiểm tra các môn.

“Lâm Tiếu, cho tớ mượn bài kiểm tra môn Ngữ Văn của cậu xem chút được không?

“Lâm Tiếu, bài kiểm tra môn tiếng Anh của cậu ở chỗ bạn nào rồi?”

Bài kiểm tra các môn của Lâm Tiếu chỉ ở trong tay cô được một tiết, thầy cô chữa bài xong, vừa hết tiết là bị các bạn mượn đi ngay.

Các học sinh truyền cho nhau, Lâm Tiếu hoàn toàn không biết bài của mình trong tay ai, có bạn đến mượn cô, cô chỉ có thể chỉ một hướng đại khái: “Vừa nãy ở bên đó, cậu đi tìm thử xem.”

Lâm Tiếu không thể hiểu nổi sự nhiệt tình của các bạn: “Tại sao các cậu đều muốn xem bài của tớ thế?”

Bài kiểm tra ai cũng có, đáp án chính xác thầy cô cũng giảng rồi, mượn bài của cô muốn xem cái gì chứ?

Dư Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy lại: “Lâm Tiếu, đợi bài của cậu lấy lại được hết, tan học cho tớ mượn đi. Tớ muốn mẹ tớ photo cho tớ một bộ, mai tớ trả cậu.”

Lâm Tiếu nắm lấy tay cửa Dư Chiêu Chiêu: “Tại sao cậu lại muốn photo bài của tớ thế?”

Dư Chiêu Chiêu: “Muốn xem sự chênh lệch giữa người đứng đầu và tớ.”

Mỗi lần Dư Chiêu Chiêu làm bài kiểm tra xong đều mượn bài của bạn đứng đầu về nhà, mẹ cô bé sẽ cắt như cắt báo, lấy bài của Dư Chiêu Chiêu với bài người đứng đầu dính vào với nhau. Bài kiểm tra lần nào cũng giữ lại, tiện sau này lúc nào cũng có thể dở ra xem.

Lâm Tiếu mắt chữ A mồm chữ O.

Sau khi Dư Chiêu Chiêu về chỗ ngồi, Lâm Tiếu nói thầm với Chu Tuệ Mẫn: “Mẹ là giáo viên thật đáng sợ, may mà mẹ tớ không phải là giáo viên.”

Chu Tuệ Mẫn cũng thấy thế: “May mà mẹ tớ không phải là giáo viên.”

Vào giờ nghỉ giải lao buổi chiều, cô Dương gọi Lâm Tiếu đến văn phòng hỏi: “Buổi họp phụ huynh ngày kia có thể mời mẹ em lên bục giảng giới thiệu kinh nghiệm giáo dục không?”

Lâm Tiếu không biết: “Để em về nhà hỏi mẹ em.”

Cô Dương gật đầu: “Được, em bảo mẹ gọi điện cho cô nhé!”

Tan học, Lâm Tiếu gặp mẹ ở cổng trường, vội vàng khoe với mẹ: “Mẹ, bài kiểm tra tháng con đứng đầu lớp.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Thế à?”

Trong lớp Lâm Tiếu có bạn lớn hơn cô một tuổi, có người lớn hơn cô hai tuổi, các bạn đều rất xuất sắc, ở trong một tập thể lớp như vậy mà Lâm Tiếu vẫn có thể đứng đầu, Lữ Tú Anh rất vui.

“Mẹ, ngày kia họp phụ huynh, mẹ đi được không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Mẹ đi được.”

“Cô Dương hỏi con là phụ huynh của em có thể giới thiệu kinh nghiệm giáo dục được không?” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Thế con trả lời thế nào?”

Lâm Tiếu: “Con nói con không biết, cô Dương bảo mẹ gọi điện cho cô.”

Lữ Tú Anh: “Được, vậy về nhà mẹ sẽ gọi điện cho cô Dương của các con, phải giới thiệu kinh nghiệm giáo dục à?”

Lữ Tú Anh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, bà chưa từng trải qua việc như thế này.

Lâm Tiếu: “Con không biết, mẹ gọi điện hỏi cô Dương ấy.”

Về đến nhà, Lữ Tú Anh gọi điện cho cô Dương, nhìn đồng hồ rồi lại bỏ điện thoại xuống: “Bây giờ đang là giờ ăn cơm, một tiếng nữa mẹ gọi cho cô giáo các con.”

“Giới thiệu kinh nghiệm giáo dục như thế nào được đây?” Lữ Tú Anh đi đi lại lại trong phòng khách.

Lâm Dược Phi mở cửa vào, thấy Lữ Tú Anh lẩm bẩm, cười nói: “Mẹ, mẹ đang tụng kinh gì đấy?”

Lữ Tú Anh tự hào đáp: “Tiếu Tiếu kiểm tra tháng đứng đầu lớp, ngày kia họp phụ huynh, cô Dương bảo mẹ giới thiệu kinh nghiệm.”

Lâm Dược Phi đứng sững lại một lúc: “Ngày kia họp phụ huynh con cũng đi.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại: “Con đi làm gì?”

Lâm Dược Phi: “Con lên bục giảng giới thiệu với các phụ huynh kinh nghiệm.”

Lữ Tú Anh ngơ người: “Con giới thiệu kinh nghiệm á? Giới thiệu kinh nghiệm cả năm cấp 2 toàn xếp cuối lớp à?”

Lâm Dược Phi tặc lưỡi: “Con làm học sinh thì đội sổ, bây giờ làm phụ huynh rồi là phụ huynh số một rồi.”

Lữ Tú Anh: “Con nên an phận nghỉ ở nhà đi, cô Dương nói rồi, phụ huynh là mời cha mẹ tới, cố gắng không mời ông bà nội ngoại đến.”

Lâm Dược Phi: “Con không phải ông bà nội ngoại, cô Dương sợ họ lớn tuổi rồi, không hiểu gì về giáo dục. Con còn trẻ mà, con hiểu cách phối hợp với cô giáo nhất.”

Mẹ và anh trai vì việc đi họp phụ huynh cho ai đó mà tranh luận.

Lúc anh trai nói, Tiểu Hoàng đứng bên chân mẹ nhìn anh sủa.

Lúc mẹ nói, Tiểu Hoàng lại chạy đến cạnh chân anh, nhìn mẹ sủa.

Tiểu Hoàng chạy qua chạy lại giữa hai người, không biết là đang hoà giải hay đang đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Tiếu thấy Tiểu Hoàng mệt thè cả lưỡi, cô chạy ra ôm lấy Tiểu Hoàng: “Sao đâu cũng thấy mày thế?”

Đột nhiên, Lâm Dược Phi quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu.

“Tiếu Tiếu, em nói xem, buổi họp phụ huynh ngày kia để anh đi họp cho em hay để mẹ đi họp cho em?”

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt uy h**p: “Nếu em không để anh đi anh sẽ không thanh toán tiền truyện tranh cho em nữa đâu.”

Lâm Tiếu nhìn anh trai rồi lại nhìn mẹ, nhìn mẹ rồi lại nhìn anh trai: “Để để…”

Cô dậm chân một cái: “Mẹ với anh oẳn tù tì đi.”

“Ai thắng thì người đó đi họp phụ huynh.”

Cuối cùng Lâm Dược Phi nghĩ ra một cách, anh nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, hai chúng ta mỗi người viết một bài phát biểu trong buổi họp phụ huynh, ai viết hay hơn thì người đó đi họp.”

“Được.” Lữ Tú Anh không hề do dự đồng ý ngay, cảm thấy làm theo cách này thì mình thắng chắc. Lâm Dược Phi sẽ viết được bài phát biểu gì chứ, lúc anh đi học ngay cả bài văn tám trăm chữ cũng không viết ra được, ngồi trong phòng thi cố lắm mới viết ra được hai trăm chữ để nộp bài.

Chuyện giáo dục Lâm Dược Phi không hiểu, mỗi ngày lúc anh về thì Tiếu Tiếu đã ngủ mất, cho đến bây giờ anh cũng không biết sau khi Tiếu Tiếu lên cấp hai thì ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng yêu cầu phụ huynh ký tên lên bài tập môn tiếng Anh.

Lữ Tú Anh không nhận thức ra được điều này, trừ việc ký tên ra thì bà chưa từng quan tâm đến chuyện học của Lâm Tiếu, thậm chí bà còn không biết chữ ký trong bài tập hằng ngày môn tiếng Anh có ý nghĩa gì nữa. Thật ra ngày nào giáo viên tiếng Anh cũng sắp xếp kiểm tra bài tập nghe viết từ mới cho phụ huynh, phụ huynh ký tên vào đó là để chứng minh đây là do phụ huynh kiểm tra con mình nghe viết.

Nhưng vì hoàn tập tất cả bài tập trên trường nên lúc về nhà, Lâm Tiếu kiên quyết không viết chữ nào, trên lớp cô và Chu Tuệ Mẫn đọc cho nhau viết, rồi kiểm tra cho nhau. Như vậy khi về nhà chỉ cần mở vở ra cho mẹ ký tên lên đó là được.

“Tiếu Tiếu, lấy cho mẹ một tờ giấy nháp, một cây viết chì.” Lữ Tú Anh cầm giấy bút ngồi vào bàn ăn bắt đầu viết bài phát biểu.

“Tiếu Tiếu, lấy bút viết qua đây cho anh.” Lâm Dược Phi cầm cây viết chì nhìn một lúc: “Cây viết này không còn nhọn nữa, đi gọt lại đi.”

Lâm Tiếu nhét cây viết chì vào trong chiếc đồ gọt bút hình con thỏ quay mấy vòng rồi lấy ra đưa cho anh hai.

Anh hai cầm viết chì dùng sức viết những nét đầu tiên trên giấy, nhưng do dùng sức kéo quá mạnh nên tờ giấy bị viết chì làm rách.

“Nhọn quá rồi. Giấy nhám đâu, mài bớt đi.” Lâm Dược Phi nói.

Lâm Tiếu mở hộp bút lấy giấy nhám ra, sao anh hai lại nhiều chuyện như thế chứ, nhưng cô vẫn lấy giấy nhám đưa cho anh hai để mài viết, tò mò nhìn thử anh hai viết được gì lên giấy rồi.

Lâm Dược Phi ngồi trên bàn học của Lâm Tiếu, đôi chân dài không nhét xuống dưới gầm bàn được nên để nghiêng ra bên ngoài, gương mặt nghiêm túc cặm cụi viết.

Lâm Tiếu ghé sát vào xem thử anh hai viết gì, ơ sao chữ anh hai xấu thế, Lâm Tiếu đọc không hiểu gì cả.

Chẳng trách các giáo viên luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc viết ngay ngắn, nói lúc chấm bài nếu thầy cô giáo nhìn không ra thì sẽ không cho điểm. Lâm Tiếu nghĩ nếu như mình là thầy cô giáo chấm thi thì khi nhìn thấy bài thi của anh hai sẽ buồn phiền đến c.h.ế.t mất.

Lâm Tiếu chạy về phía bàn ăn trong phòng khách, xem thử mẹ đang viết gì. Giọng nói của anh hai vọng lại từ phía sau: “Tiếu Tiếu, không được nói cho mẹ biết anh viết gì đâu đấy.”

Lâm Tiếu bảo anh hai yên tâm: “Vốn em cũng đọc không ra chữ viết của anh.”

Mặc dù chữ mẹ viết cũng không đẹp nhưng ít nhất cũng rõ ràng ngay ngắn, Lâm Tiếu ngồi bên cạnh mẹ, yên lặng nhìn theo, không dám làm phiền.

Chữ của mẹ viết trên giấy đẹp hơn anh hai nhiều, cuối cùng mẹ sẽ thắng thôi.

Anh hai và mẹ thi “làm văn”, ai viết tốt hơn thì người đó sẽ đi họp phụ huynh, Lâm Tiếu cảm thấy như vậy rất mới lạ.

Mười phút trôi qua, anh hai đứng dậy, lắc lắc bài viết trong tay mình rồi bước đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ vẫn chưa viết xong sao?”

Lữ Tú Anh vội vàng viết nốt hai dòng chữ cuối cùng: “Xong rồi.”

Lữ Tú Anh viết một trang giấy rất dài, còn của Lâm Dược Phi thì còn chưa được một nửa. Lữ Tú Anh cảm thấy mình thắng chắc rồi, bà cầm bài phát biểu của Lâm Dược Phi: “Nào, để mẹ xem thử con viết gì.”

Bà đọc thành tiếng: “Thứ nhất, xây dựng môi trường học tập tốt.”

“Môi trường học tập ngăn nắp yên lặng, trong thời gian học tập phụ huynh không nên mở TV lớn tiếng, đánh mạt chược, đánh bài, nhậu nhẹt, cãi nhau ở nhà.”

Lâm Dược Phi chỉ viết một số từ quan trọng then chốt trên giấy, câu cú cũng không liền mạch, nhưng Lữ Tú Anh càng đọc tiếp thì nét mắt càng nghiêm túc.

Bà nhớ lại những ngày tháng trước kia, Lâm Dược Phi đánh bài nhậu nhẹt, ngày nào bà cũng dạy dỗ Lâm Dược Phi. Lâm Tiếu thì như một con chuột thông minh, mỗi lần trước khi bà nổi nóng cô đều sẽ trốn vào một góc không lên tiếng, đợi khi bà trút giận ra xong rồi thì Lâm Tiếu mới bước ra dùng cách của con nít để an ủi bà, vỗ vỗ rồi thổi thổi.
 
Back
Top Bottom