Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 210: Chương 210



Lữ Tú Anh giục hai lần, Lâm Tiếu vẫn ngồi lì ở bàn học không rời, mãi cho đến khi Lữ Tú Anh nói: “Đến giờ đi ngủ rồi, mấy hôm trước ngày nào cũng đọc truyện tranh, bây giờ nước đến chân mới nhảy.”

Lâm Tiếu chột dạ nhảy ra khỏi bàn học, bắt đầu nhanh chóng thu dọn sách vở, cô lén nhìn biểu cảm trên gương mặt mẹ, hôm nay biểu hiện của mẹ rất khác thường, mẹ không phát hiện ra cái gì đấy chứ.

Đương nhiên là Lữ Tú Anh không đoán được Lâm Tiếu chăm chỉ như vậy là vì bị thu mất truyện tranh, bà chỉ nghĩ là mấy hôm trước Lâm Tiếu lười biếng, bây giờ sắp thi rồi nước đến chân mới nhảy.

Lâm Tiếu quan sát một lúc, mẹ không phát hiện ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngày hôm sau khi Lâm Tiếu đi học về, đột nhiên mẹ hỏi cô: “Tiếu Tiếu, tập 3 truyện Dr. Slump của con đâu rồi, con để ở đâu đấy?”

Lúc rảnh rỗi Lữ Tú Anh cũng đọc truyện tranh của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu và mẹ luôn chia sẻ sách cho nhau.

Lúc đầu, Lữ Tú Anh cảm thấy không quen với những thứ phi thực tế nên đọc báo xong cô chỉ mở đại vài trang xem để g.i.ế.c thời gian, nhưng sau khi đọc xong, cô thấy khá thú vị.

Đọc xong hai tập trước, Lữ Tú Anh không tìm thấy tập thứ ba đâu, trên giá sách của Lâm Tiếu chỉ có tập bốn.

Lữ Tú Anh đã tìm khắp nhà, tìm cả trong nhà vệ sinh mà cũng không tìm thấy tập ba.

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ hỏi như vậy, tim bắt đầu hồi hộp, trời ơi mẹ phát hiện ra truyện tranh của cô bị mất rồi, làm thế nào bây giờ.

“Tập 3 của Dr. Slump ở trường.” Lâm Tiếu nhanh trí trả lời.

Lâm Tiếu cảm thấy mình không nói dối, truyện tranh của cô thực sự ở trên trường. Chỉ có điều nó không ở trong ngăn bàn của cô, mà là trong ngăn kéo ở văn phòng của thầy Đào thôi.

Lữ Tú Anh tưởng là Lâm Tiếu cho bạn mượn, Lâm Tiếu thường trao đổi sách, truyện với bạn, Lữ Tú Anh cũng thường nhìn thấy sách của người khác ở nhà.

Lữ Tú Anh cũng không bận tâm, thuận miệng nói: “Trước khi nghỉ học nhớ lấy về.”

Ôi trước khi được nghỉ phải mang về, thế thì chẳng phải cô chỉ còn một cơ hội duy nhất là kỳ thi cuối kỳ này bắt buộc phải được 100 điểm.

“Mẹ, nhà mình có xúc xích giăm bông và trứng cút không ạ?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

“Xúc xích giăm bông nhà có, con muốn ăn trứng cút thì để mai mẹ đi mua cho con.” Lữ Tú Anh đáp.

Lâm Tiếu: “Chẳng phải bữa sáng ngày con kiểm tra cuối kỳ con phải ăn hai cái xúc xích giăm bông và bốn quả trứng cút đó sao, mẹ con mình đã thống nhất như thế rồi mà?”

Lữ Tú Anh bật cười, thì ra là muốn gom hai cái 100, sau bài kiểm tra cuối kỳ lần trước Lâm Tiếu từng nói như vậy.

“Được, mẹ sẽ chuẩn bị cho con, bảo đảm bữa sáng hôm con thi cuối kỳ sẽ được ăn.”

Lâm Tiếu lo lắng: “Trứng cút có hai lòng đỏ không ạ?” Kỳ thi cuối kỳ lần trước là vì cô ăn phải hai lòng đỏ trứng nên mới không góp thành 100 được.

Lữ Tú Anh vừa cười vừa lắc đầu: “Trứng cút nhỏ như thế làm sao mà có hai lòng đỏ được, mẹ chưa thấy bao giờ.”

“Không sao, đến lúc đó mẹ sẽ nấu cho con một nồi trứng cút, con chọn lấy mà ăn, gặp phải quả hai lòng đỏ thì đổi sang quả một lòng.”

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, đến lúc đó nhất định cô phải kiểm tra cẩn thận từng quả.

Hôm sau Lữ Tú Anh mua một túi trứng cút cho vào tủ lạnh, chuẩn bị tuần sau cho Lâm Tiếu ăn.

Chỉ còn năm ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ rồi, hàng này sau khi tan học về Lâm Tiếu chăm chỉ ôn tập, giờ ra chơi và nghỉ trưa ở trường cũng ôn tập.

“Trần Đông Thanh, giờ ra chơi cậu không ra ngoài chơi, cậu không thấy chán à?” Lâm Tiếu tò mò hỏi, cô vừa trải qua hai ngày như vậy, cảm thấy rất vô vị, nhưng Trần Đông Thanh đã như vậy rất nhiều ngày rồi, cậu ấy chuẩn bị cho kỳ thi tuyển chọn đội tuyển Toán Olympic đã hai tháng nay rồi.

Trần Đông Thanh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có lúc cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng tớ còn muốn đến lớp Toán Olympic hơn.”

Cậu ấy nhất định phải vượt qua kỳ thi vào đội tuyển Toán Olympic, được vào lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy.

Lúc Trần Đông Thanh muốn lười biếng, nghĩ đến mục tiêu của mình lại tràn đầy hăng hái.

Lâm Tiếu gật đầu, bây giờ cô cũng sẽ giống Trần Đông Thanh, nhất định kỳ thi cuối kỳ này cô cũng nhất định phải được 100 điểm, lấy lại quyển truyện tranh của mình về nếu không sẽ bị mẹ phát hiện ra mất.

“Trần Đông Thanh, lúc nào cậu cũng thi được 100 điểm, có bí quyết gì không?” Lâm Tiếu hỏi.

Trần Đông Thanh nói: “Làm xong bài phải kiểm tra cẩn thận, kiểm tra lại nhiều lần.”

Lâm Tiếu gật đầu, cái này cô biết, Diệp Văn Nhân cũng nói như thế.

Lâm Tiếu: “Còn gì nữa không?”

Trần Đông Thanh: “Phải đọc đề thật kỹ. Mẹ tớ nói với tớ, đọc đề phải đọc chậm, làm đề phải thật nhanh, nhất định không được thấy việc đọc đề bài là lãng phí thời gian, đề mà hiểu sai thì làm bài không thể đúng được.”

Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh mong đợi.

Trần Đông Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy quyển vở trong ngăn bàn ra, nói khẽ với Lâm Tiếu: “Tớ thi được điểm tuyệt đối tất cả đều dựa vào nó. Cậu đừng nói với người khác đấy nhé!”

Lâm Tiếu thấy dáng vẻ thần bí của Trần Đông Thanh, thấy đây chắc chắn là một bí quyết làm bài kiểm tra cực đỉnh. Cầm lấy quyển vở cô nóng lòng mở ra, thấy trang đầu của quyển vở ghi ba chữ lớn.

“Vở câu sai.” Lâm Tiếu đọc lên.

“Suỵt.” Trần Đông Thanh đưa ngón tay trỏ lên miệng, nhắc nhở Lâm Tiếu nói nhỏ lại.

“Cái này tớ cho mình cậu xem thôi, chưa cho ai xem bao giờ, cậu giữ bí mật giúp tớ.”

Trần Đông Thanh đỏ mặt, nếu không phải là Lâm Tiếu, cậu ấy sẽ không để người khác biết cậu ấy có vở câu sai.

Theo cậu được biết, cậu là người duy nhất trong lớp có vở câu sai, chỉ có cậu mới làm theo yêu cầu của mẹ, ghi chép lại tất cả những câu sai trong các bài kiểm tra vào vở rồi phân tích nguyên nhân sai ở đâu.

Bình thường khi ôn tập củng cố kiến thức, cậu ấy thường dở đi dở lại vở câu sai của mình, học lại những chỗ chưa biết, hạn chế nguyên nhân do cẩu thả thì những câu hỏi tương tự về sau sẽ không bao giờ sai, như thế lần thi sau sẽ có thể đạt điểm tối đa rồi.

Trần Đông Thanh cảm thấy thiết kế cho mình một quyển vở ghi lại lỗi sai là một phương pháp rất hiệu quả, nhưng vì cậu ấy là người duy nhất trong lớp sử dụng phương pháp này nên Trần Đông Thanh cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu ấy ngưỡng mộ nhất lại là những người thông minh trời phú như Lâm Tiếu vậy, học cái gì cũng không cần cố gắng, làm câu khó một cách dễ dàng, cũng rất dễ được điểm cao.

Mặc dù Lâm Tiếu chưa bao giờ đạt được điểm tối đa trong bài kiểm tra cuối kỳ, nhưng Trần Đông Thanh cảm thấy rằng số điểm 97 và 98 của Lâm Tiểu còn tốt hơn so với số điểm 100 của cậu ấy, bởi vì Lâm Tiếu chỉ cần nỗ lực ba phần thì cậu ấy đã phải nỗ lực mười phần mới được.

Vì nghĩ như vậy nên Trần Đông Thanh không muốn bạn khác nhìn thấy vở câu sai của cậu.

Bình thường ở trường cậu cũng luôn cố tỏ ra vẻ rất thoải mái, giờ ra chơi chơi cùng hội con trai. Vở luyện tập mà mẹ cậu mua cho, Trần Đông Thanh cũng chỉ làm ở nhà, không bao giờ mang đến trường.

Vở câu sai càng là bí mật nhỏ của một mình cậu.

Trần Đông Thanh không muốn các bạn biết mình luôn đạt điểm tối đa là vì cần cù, cậu ấy muốn nghe người khác khen cậu thông minh.

Nhưng bây giờ Lâm Tiếu thật sự cần giúp đỡ, cô nhất định sẽ thi được điểm tối đa.

Trần Đông Thanh thật sự lo lắng cho Lâm Tiếu, nếu Lâm Tiếu không đạt được 100 điểm, không lấy được truyện tranh của mình về, bị mẹ phát hiện ra truyện tranh bị thu mà Trần Đông Thanh thấy rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

Cho nên vừa rồi Trần Đông Thanh chỉ do dự hai giây là đã lấy vở câu sai chưa từng cho bạn khác xem của mình đưa cho Lâm Tiếu xem.

Lâm Tiếu dở quyển vở lỗi sai ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy món đồ như thế: “Woa.”

Không cần Trần Đông Thanh giải thích gì thêm, vở câu sai của Trần Đông Thanh viết đã phân tích rất rõ rồi, Lâm Tiếu nhìn một cái là đã hiểu ngay.

Quyển vở câu sai có viết lại đề bài, đáp án sai, đáp án đúng, nguyên nhân sai và cách giải quyết.

Trần Đông Thanh đã dùng các ký hiệu khác nhau để đánh dấu lại nguyên nhân dẫn đến lỗi sai khác nhau, chẳng hạn như những câu không nắm được điểm kiến thức, những câu không kiểm tra kỹ câu hỏi và những câu tính toán sai.

Khi Trần Đông Thanh thấy được vẻ thán phục của Lâm Tiếu thì cảm giác ngượng nghịu trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Cậu nói với Lâm Tiếu: “Vở câu sai rất hữu ích. Nếu sử dụng tốt cuốn sách câu sai, sẽ không bao giờ phạm sai lầm lần thứ hai.

“Tớ đạt điểm tối đa hoàn toàn là dựa vào nó.”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng ngời: “Cho tớ mượn đi.”

Trần Đông Thanh dở khóc dở cười: “Đây là vở câu sai của tớ, không phải là vở lỗi sai của cậu, cho cậu mượn cũng chả có tác dụng gì, cậu nên tự làm lấy một quyển vở ghi lại lỗi sai của chính cậu.

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Nhưng còn có năm ngày nữa là kiểm tra cuối kỳ rồi: “Không kịp được.”

Trần Đông Thanh gãi đầu: "Xem ra cũng hơi muộn rồi, vậy thì chi bằng đợi lần thi học kỳ sau vậy."

Lâm Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Không được, cuối kỳ này tớ nhất định phải được 100 điểm.”

Lâm Tiếu nghĩ ra cách, nếu cô ghi lại hết các câu sai lên vở, làm một quyển vở câu sai như của Trần Đông Thanh, chắc chắn sẽ không kịp, nhưng nếu cô viết những câu cô làm sai trước đây xem lại hết một lượt thì vẫn kịp.

Cô ghi nhớ trong đầu, sau này sẽ không mắc những lỗi sai tương tự nữa là được.

Ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, Lâm Tiếu đã đọc tất cả các câu sai của mình, đẩy sách bài tập và giấy tờ sang một bên và vươn vai.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu rời bàn học liền hỏi: “Không học nữa à con?”

“Vâng.” Cuối cùng cô cũng đã xem hết các lỗi sai của mình.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 211: Chương 211



Lữ Tú Anh: “Vậy thì cho hết đồ cần dùng cho buổi kiểm tra ngày mai vào balo sớm chút đi, hôm nay ngủ sớm một chút.”

Lâm Tiếu sắp xếp balo xong, chơi với Tiểu Hoàng một chút rồi nằm lên giường ngủ luôn.

Sau khi ngủ thiếp đi, cô mơ thấy mình chỉ đạt 10 điểm trong bài kiểm tra.

Trong giấc mơ cô Từ vừa thở dài vừa lắc đầu: “Vì buổi sáng em chỉ ăn một cây xúc xích giăm bông, một quả trứng cút.”

Sáng sớm, Lâm Tiếu bị mẹ gọi dậy, giấc mơ này vẫn hiện lên rất rõ trong đầu. Cô tự vỗ n.g.ự.c mình, hết hồn, may quá chỉ là giấc mơ.

“Mẹ, giấc mơ thường ngược với hiện thực đúng không mẹ?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh: “Đúng rồi, con mơ thấy gì à?”

Lâm Tiếu: “Con mơ thấy mình không được 100 điểm.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Lần kiểm tra cuối kỳ này sao con lại muốn đạt 100 điểm đến vậy?”

Mặc dù trước đây Lâm Tiếu cũng muốn đạt 100 điểm nhưng thái độ rất thản nhiên, được 100 điểm tất nhiên là tốt rồi nhưng không được 100 điểm cũng chả sao.

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ không yêu cầu con nhất định phải được 100 điểm, con chỉ cần chăm chỉ học hành, thi được bao nhiêu điểm mẹ cũng không mắng con đâu.”

Lâm Tiếu lo lắng nghĩ, mẹ không yêu cầu cô nhất định phải được 100 điểm, nhưng muốn lấy lại truyện tranh, thầy Đào yêu cầu nhất định phải được 100 điểm.

Nhớ lại giấc mơ hôm qua, lúc ăn sáng Lâm Tiếu sắp xếp cẩn thận bốn quả trứng cút đã bóc vỏ từng quả một và đặt chúng sau hai cây xúc xích giăm bông để tạo thành 100. Trước khi ăn còn xem lại thật kỹ để đảm bảo rằng chúng không phải là trứng hai lòng đỏ.

Sau khi ăn xong suất ăn tất cả đều nhân đôi, Lâm Tiếu đầy tự tin đến trường thi.

Buổi sáng thi xong, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu ở cổng trường, hỏi: “Thi cử thế nào con?”

Lâm Tiếu: “Con nghĩ là con đã vượt qua kỳ thi.”

Cô lấy bàn tay nhỏ bé của mình bịt miệng lại, trước đây cô nói mình có thể đạt điểm tối đa, cuối cùng không được điểm tối đa nào cả, lần này Lâm Tiếu quyết định không nói nữa.

Nhưng trong lòng cô nghĩ mình có thể đạt được điểm tối đa, cô đã đọc rất kỹ đề bài, kiểm tra rất cẩn thận, còn tránh được những chỗ bẫy trong đề bài, đều là những câu trước đây cô từng làm sai.

Lữ Tú Anh cười đáp: “Thi xong rồi là thôi không nghĩ đến nữa, thả lỏng một chút, con muốn ăn gì nào?”

Lâm Tiếu: “Con muốn ăn thịt.”

Lữ Tú Anh: “Được, con muốn ăn thịt gì?”

Lâm Tiếu: “Sườn kho, cánh gà kho coca, cả mì om của bà ngoại làm nữa, trong mì om cho thêm thịt ba chỉ loại có bì.”

Lữ Tú Anh mỉm cười đồng ý: “Được, nấu hết cho con ăn.”

Lâm Tiếu thi xong hoàn toàn thoải mái, cô nộp bài lên, việc chấm điểm tiếp theo là của thầy cô rồi.

Trong văn phòng trường, các thầy cô tranh thủ tối đa thời gian chấm bài.

Có thầy cô còn gọi mấy bạn cán bộ lớp hỗ trợ thầy cô tính tổng điểm, sau đó ghi điểm vào sổ học bạ.

Thầy Đào không gọi học sinh trong trường hỗ trợ, các học sinh từ nhà đi đến cũng rất phiền phức, lại còn phải gọi phụ huynh đưa đón. Khi thầy Đào tự chấm bài sẽ tiện thể tính tổng điểm luôn rồi điền điểm vào sổ học bạ luôn, nhưng phải mất thêm cả tiếng đồng hồ.

Hai ngày chấm bài thật thực sự vất vả, thầy Đào uống hai hớp trà đặc, nghĩ đến sau hai ngày bận rộn công việc sẽ được nghỉ ngơi, lại tiếp tục cúi đầu chấm bài.

Khi thầy Đào chấm bài, thầy ấy nhìn thấy một bài được viết ngay ngắn và cẩn thận từng nét, các câu bên trên đều làm đúng, ở cuối bài theo thường lệ nếu thầy Đào ghi rất tốt là trừ 1 điểm, kém một chút trừ hai điểm, kém hơn chút nữa trừ ba điểm, cứ thế mà suy ra.

Nhưng thầy nhìn thấy tên trên bài, nghĩ một lúc, không trừ điểm.

Bài làm có liên quan chặt chẽ với tiêu đề, chữ viết ngay ngắn, không mắc lỗi chính tả, không sai câu, hơn nữa còn sử dụng ẩn dụ và câu đối, bố cục như vậy có thể dùng làm bài văn mẫu.

Quan trọng nhất là từ bài kiểm tra của Lâm Tiếu, thầy Đào đã thấy được sự nghiêm túc. Thầy ấy chưa bao giờ thấy Lâm Tiếu viết chữ ngay ngắn và đẹp như vậy, từng nét ngang, nét dọc, nét xiên, nét mác đều như đang viết: “Em muốn được 100 điểm.”

Thầy Đào vừa lắc đầu vừa cười, phẩy phẩy hai nét trên đầu bài kiểm tra, viết lên trên 100 điểm.

Hai ngày sau khi trở lại trường, thầy Đào và thầy Lưu ôm một chồng bài kiểm tra lần lượt vào lớp.

“Trần Đông Thanh, gọi mấy bạn lên phát bài.”

Các bạn trong lớp lập tức giơ cao tay, đều muốn phát bài cùng Trần Đông Thanh. Phát bài luôn là công việc được săn đón, khi phát bài bạn có thể nhìn thấy bài của mình, cho dù chỉ có thể biết kết quả sớm hơn hai giây thì vẫn rất hấp dẫn đối với các bạn học sinh.

Ngoài điểm của bản thân, còn có thể xem điểm của các bạn cùng lớp, mọi người cũng rất tò mò về điểm của các bạn cùng lớp.

Nếu thấy bài kiểm tra của bạn thân, vậy thì sẽ phát cho bạn thân của mình trước.

Lâm Tiếu cũng giơ cao tay, Trần Đông Thanh gọi tên cô đầu tiên, chia một tập bài kiểm tra cho Lâm Tiếu bảo Lâm Tiếu phát.

Chỗ bài kiểm tra trong tay Lâm Tiếu không có bài của cô, nhưng đang phát bài thì cô nhìn thấy Trần Đông Thanh rút một bài ra, đặt trên bàn của cô.

Lâm Tiếu lập tức chạy về bàn mình: Bao nhiêu, bao nhiêu?”

Trần Đông Thanh nói to: “Một trăm.”

Lâm Tiếu nghe thấy điểm của mình là một trăm, vừa ngạc nhiên vừa mừng, có cả một chút không dám tin: “Đúng là một trăm điểm sao?”

Trần Đông Thanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, cậu tự xem đi.”

Lâm Tiếu lại tiến về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn vào mặt bàn mình, bài kiểm tra ngữ văn đặt ngay ngắn trên bàn, bên góc phải viết chữ đỏ to đùng, đúng là “100.”

Lâm Tiếu chôn chân tại chỗ, cô thật sự được 100 điểm rồi.

Cô có thể đổi được truyện tranh của mình về rồi.

Lần đầu tiên cô được 100 điểm ở bài kiểm tra lớn.

“Lâm Tiếu, Toán của cậu cũng được 100 điểm.” Chung Hiểu Khiết cầm một bài kiểm tra điểm tối đa đưa vào tay Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc mồm, hóa ra cô không chỉ thi được 100 điểm.

Cô đã thi được hai điểm 100.

Thầy Đào ghi tổng hợp điểm số từng môn của học sinh lên bảng đen.

“Ngữ văn 1 bạn 100 điểm, 8 bạn 95-99 điểm, 17 bạn 90-94 điểm.”

“Toán 9 bạn 100 điểm, 20 bạn 95-99 điểm, 15 bạn 90-94 điểm.”

Vương Hồng Đậu quay đầu lại ngay lập tức, vươn cổ lên nói với Lâm Tiếu: “Chỉ có duy nhất mình cậu đạt được điểm tuyệt đối môn Ngữ văn.”

“Oa, vậy cậu là người duy nhất đạt 2 môn 100 điểm trong lớp.”

Lâm Tiếu nhìn bảng đen với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cô chưa bao giờ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ, không chỉ là lần đầu tiên cô đạt được 2 môn 100 điểm mà còn là người duy nhất trong lớp đạt 2 môn 100 điểm.

Lâm Tiếu nghĩ rằng mình thật là lợi hại và may mắn.

“Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh”, Lâm Tiếu nhẹ giọng gọi bóng lưng trước mặt, gọi vài tiếng, cuối cùng Trần Đông Thanh cũng quay đầu lại.

Lâm Tiếu cong mắt cười: “Trần Đông Thanh, phương pháp cậu dạy tớ thật là đỉnh.”

Trần Đông Thanh cười nhẹ gật đầu với Lâm Tiếu, mặt ủ mày chau có vẻ ủ rũ.

Lâm Tiếu đột nhiên nhớ đến trong lớp chỉ có mình cô đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ Văn, vậy chẳng phải Trần Đông Thanh không đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ văn.

À, trước đây Trần Đông Thanh đều đạt được 100 điểm hai môn, đây là lần đầu tiên không đạt được 2 môn 100, chắc cậu ấy sẽ rất buồn.

Trần Đông Thanh chính xác thực sự rất khó chịu, cậu ấy thi được 100 điểm môn Toán nhưng môn Ngữ văn chỉ có 97 điểm. Điểm bị trừ không chỉ có phần viết văn mà còn bị trừ điểm các câu hỏi phần điền vào chỗ trống. Lúc thi Trần Đông Thanh không tài nào nhớ nổi, căng da đầu cứng ngắc viết phiên âm, quả nhiên là bị trừ điểm.

Cậu ấy đã dành quá nhiều thời gian cho kỳ thi tuyển chọn Olympic Toán học. Trước khi thi cuối kỳ không ôn tập Ngữ văn cho tốt.

Trước đây, trước mỗi kỳ thi cuối kỳ, Trần Đông Thanh đều sẽ nhờ mẹ giúp đọc cho cậu ấy nghe viết toàn bộ những từ mới trong sách. Trước kỳ thi lần này cậu ấy chưa kịp làm như vậy, quả nhiên đã phạm phải sai lầm.

“Chung Hiểu Khiết, Trần Đông Thanh, đến bàn của thầy lấy bài tập hè phát đi.”

Trần Đông Thanh nghe thầy Đào gọi tên, giữ vững tinh thần đi lấy phát bài tập về nhà.

Trên đường đến văn phòng, Chung Hiểu Khiết hỏi: “Trần Đông Thanh, người duy nhất trong lớp chúng ta đạt hai điểm 100 là Lâm Tiếu phải không?”

Trần Đông Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”

Chung Hiểu Khiết: “Thật không ngờ, cậu đã xem bài thi Ngữ văn của Lâm Tiếu chưa, làm như thế nào mà cậu ấy viết bài văn không bị trừ một điểm nào?”

Trần Đông Thanh: “Tớ chưa xem.”

Chung Hiểu Khiết: “Một lát tớ muốn đi mượn bài thi Ngữ văn của Lâm Tiếu xem tại sao cậu ấy lại có thể đạt được điểm tối đa?”

Chung Hiểu Khiết thấy bài viết của cô bé viết rất tốt, không có lỗi chính tả hay sai câu văn nào, tại sao thầy Đào lại cho Lâm Tiếu điểm tối đa mà không cho cô bé điểm tối đa?

Chung Hiểu Khiết và Trần Đông Thanh, mỗi người lấy một chồng bài tập hè phát cho các bạn học ở hàng đầu tiên, chuyển từ trước ra sau.

Ngoài làm bài tập hè, thầy Đào còn sắp xếp luyện chữ và viết văn, cách một ngày trong kỳ nghỉ hè viết một bài luyện chữ, mỗi một tuần viết một bài văn.

Thầy Lưu bảo cán sự môn Toán dẫn theo mấy bạn học ôm mấy xấp bài thi đến.

Cái bài tập được chuyển từ trước ra sau, trong phòng học bài tập giống như tuyết rơi bay tán loạn.

Lâm Tiếu cất kỹ bài tập, trước bàn lại đưa tới một bài tập nữa, Lâm Tiếu luống cuống tay chân bắt được.

Những học sinh ở hàng cuối cùng trong lớp học là bận rộn nhất, từng xấp từng xấp bài tập chuyển đến phía sau, số lượng không phải là vừa đúng. Đến hàng cuối cùng, đôi khi có dư thêm một tập, đôi khi lại không còn, các bạn học ở phía sau cần phải chuyển lại theo chiều ngang nữa.

“Tớ thiếu bài tập đề ba, bạn nào có dư ra?”

“Chỗ tớ dư đề tư, ai thiếu?”

“Tớ thiếu tớ thiếu.”

“Cậu thiếu.”

“Trả lại.”

Lâm Tiếu gập đôi bài tập bỏ vào trong cặp sách của mình.

Các bạn học nhao nhao phàn nàn bài tập về nhà quá nhiều: “Thầy Lưu, sao có nhiều bài tập Toán vậy ạ.”

Thầy Lưu vậy mà phát sáu đề bài tập về nhà.

Thầy Lưu nói: “Không nhiều, nghỉ hè hai tháng, chỉ có tổng cộng sáu đề bài tập về nhà, một tuần lễ làm một đề cũng kịp.”

Các học sinh than vãn: “Kỳ nghỉ đông cũng không làm nhiều như vậy.”

Thầy Lưu: “Nghỉ hè dài hơn nghỉ đông.”

“Nghỉ hè năm rồi cũng không làm nhiều bài như thế.”

Thầy Lưu: “Các em lên thêm một lớp nữa rồi, bài tập về nhà chắc chắn sẽ nhiều hơn.”

Hóa ra khi lên lớp lớn hơn cũng sẽ làm bài tập nhiều hơn, Lâm Tiếu khẽ thở dài, cô cũng không muốn lên lớp lớn hơn.

Nhưng mà phiền não vì kỳ nghỉ hè có nhiều bài tập rất nhanh liền bị cô quên đi, dù sao hôm nay không muốn làm bài tập thì ngày mai cũng phải làm thôi.

Dù sao nghỉ hè cũng có hai tháng, tháng sau cũng có thời gian làm bài.

Thầy Đào tuyên bố tan học, các học sinh đã sớm thu dọn cặp sách, ùa ra khỏi lớp trong tiếng hò reo.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 212: Chương 212



Lâm Tiếu cầm hai bài thi đạt điểm tối đa của mình đi theo sau lưng thầy Đào vào văn phòng.

“Thầy Đào, em đến xin đổi truyện tranh.”

Thầy Đào mở ngăn kéo ra trả lại cuốn truyện tranh cho Lâm Tiếu.

Mất rồi lại tìm thấy, Lâm Tiếu ôm chặt lấy cuốn truyện tranh của mình, yêu thích không muốn buông tay.

Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, em rất thông minh, luôn có thể đạt điểm tối đa trong kỳ thi. Tại sao mấy lần trước em vẫn luôn không đạt được điểm tối đa nhưng lần thi này em lại được điểm tối đa?”

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn thầy Đào, không hiểu thầy ấy đang nói gì, chẳng phải là bởi vì thầy Đào tịch thu truyện tranh của mình sao?

Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Là bởi vì trước đây em không đủ nghiêm túc, còn là do em không đủ cố gắng.”

“Tìm ra lý do lần thi này đạt điểm tối đa, hãy duy trì nó.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng ạ.”

Thầy Đào cười cười, giọng điệu từ nghiêm túc chuyển sang thoải mái, chỉ vào cuốn truyện tranh trong tay Lâm Tiếu: “Bộ này tổng cộng có bao nhiêu quyển? Cho thầy mượn đọc.”

Lâm Tiếu bỗng nhiên trừng to mắt: “Thầy Đào, thầy cũng đọc truyện tranh sao?”

Thầy Đào: “Nhìn khá đẹp mắt. Thầy mới đọc quyển thứ ba, cũng không biết nội dung quyển thứ nhất và quyển thứ hai.”

Lâm Tiếu nói ngay: “Thầy Đào, em cho thầy mượn quyển này đọc trước, đến ngày đăng ký đầu tiên em sẽ mang thêm hai quyển đến.”

Thầy Đào gật đầu: “Được, nhưng mà sau này trong lớp không được đọc, thầy lại tịch thu đó.”

“Lấy hai điểm 100 sẽ được trao đổi ạ?”

Thầy Đào: “Được.”

Lâm Tiếu: “Ý của em là em sau này chắc chắn sẽ không đọc truyện tranh trong lớp nữa.”

Sau khi Lâm Tiếu nói lời tạm biệt với thầy Đào, hai bài thi được hai điểm 100 không được để lại vào cặp sách. Cầm trong tay hai tờ bài thi, cô lao ra khỏi cổng trường.

Lâm Tiếu nhìn thấy bóng dáng của mẹ ở cổng trường, lao đến trước mặt Lữ Tú Anh như một viên đạn nhỏ, miễn cưỡng mới dừng lại được.

Lữ Tú Anh cười: “Đế giày sắp bị con mài hỏng luôn rồi.”

Lâm Tiếu giơ bài thi của mình lên cao: “Mẹ, con thi được hai điểm 100.”

Lữ Tú Anh vui mừng kinh ngạc nói: “Thật sao?”

Lâm Tiếu không thể chờ được mở hai tờ bài thi ngay ở cổng trường: “Mẹ nhìn xem.”

Tầm mắt Lữ Tú Anh rơi vào hai điểm 100 màu đỏ chót, vui mừng hôn lên trán Lâm Tiếu: “Bé yêu giỏi quá!”

Lữ Tú Anh đã làm mẹ được 20 năm, đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được niềm vui khi con được hai điểm 100, bà cười đến không ngậm miệng lại được.

Lâm Tiếu ngượng ngùng lấy mu bàn tay xoa xoa trán: “Mẹ, đang ở cổng trường đó.”

Ngay ở trước cổng trường học có bao nhiêu học sinh và phụ huynh mà bị mẹ hôn lên mặt, còn được mẹ gọi là bé yêu, thật là xấu hổ.

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh cười nói: “Sẽ không có ai cười nhạo con đâu, mọi người chỉ ghen tị với con.”

Lữ Tú Anh nói không sai, các phụ huynh và học sinh xung quanh đều nhìn với ánh mắt hâm mộ. Cha mẹ ghen tị là con của người khác thi được hai điểm 100, học sinh ghen tị là thi được hai điểm 100 trước khi nghỉ hè, mùa hè này chắc chắn sẽ thoải mái hơn.

“Mẹ, con muốn đi nói cho chị Tiểu Vân biết con thi được hai điểm 100.” Lâm Tiếu nói với mẹ.

Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân.”

“Lát nữa chị Tiểu Vân cho con văn phòng phẩm, con không được nhận có biết không, mẹ lấy tiền mua cho con.”

Lâm Tiếu gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, con sẽ không nhận, con sẽ để hai tay sau lưng.”

Mẹ đoán đúng, sau khi Lâm Tiếu báo tin vui mình thi được hai điểm 100 cho chị Tiểu Vân biết, quả nhiên chị Tiểu Vân muốn tặng cho cô văn phòng phẩm mới.

Lữ Tú Anh nhanh chóng nói không được.

Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ cùng chị Tiểu Vân bắt đầu “chuyền bóng”. Chị Tiểu Vân nhét văn phòng phẩm mới vào n.g.ự.c Lâm Tiếu, mẹ nhét văn phòng phẩm mới vào trong n.g.ự.c chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân lại nhét vào người Lâm Tiếu.

“Được rồi được rồi, nhận lấy đi.” Cuối cùng Lữ Tú Anh cũng nhận thua: “Có thời gian cháu đến nhà ăn cơm nhiều hơn, cháu ăn cơm một mình cứ ăn qua loa cho có lệ. Hơn nữa khoảng cách cũng không xa, cháu thường xuyên tới nhà ăn cơm, muốn ăn món gì nói cho cô biết.”

Lâm Tiếu ôm hộp bút mới của mình, lén lút mở một khe nhỏ ra, hộp bút mới có hai tầng.

Ở bên trong ở giữa có một ngăn kép không bỏ bút vào mà là thông với hộp đựng bút, khi mở ra giống như là bậc thang nhỏ giữa hai tầng lầu trên dưới.

Lâm Tiếu cười đến híp mắt, may mắn là mẹ đã thay đổi quyết định. Mẹ vừa rồi còn căn dặn cô không được nhận, nhanh như vậy lại bảo cô nhận lấy, người lớn thật sự dễ thay đổi.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, rất nhiều phụ huynh đưa con em mình đi mua văn phòng phẩm. Trước cổng trường thuận tiện có thể mua văn phòng phẩm, muốn mua hết văn phòng phẩm cần dùng trong kỳ nghỉ hè trước.

Còn có một số học sinh thi tốt kỳ thi cuối kỳ muốn phụ huynh thưởng cho hoặc có phụ huynh chủ động thưởng cho con mình, lũ lượt đi vào cửa hàng văn phòng phẩm của Thẩm Vân.

Công việc kinh doanh của Thẩm Vân hôm nay cực kỳ tốt, cửa hàng đã tuyển thêm hai nhân viên đều rất bận rộn, bà chủ Thẩm Vân cũng đang bận bịu trước sau.

Lữ Tú Anh ở lại một lúc liền đưa Lâm Tiếu đi: “Chị Tiểu Vân đang bận, chúng ta không làm phiền chị ấy nữa.”

“Tiểu Vân, rảnh rỗi nhớ đến nhà ăn cơm, cô không khách sáo với cháu nữa.” Trước khi ra ngoài Lữ Tú Anh hô to.

Chỉ mất nửa ngày để quay lại trường lấy bài thi, mới mười một giờ rưỡi trưa Lữ Tú Anh đã đạp xe đưa Lâm Tiếu trở lại khu tập thể của xưởng dệt bông.

Đến giờ ăn trưa, có người vừa gọi đồ ăn từ nhà ăn xong xách về nhà ăn, có người đang muốn đi nhà ăn gọi đồ ăn, gặp không ít người quen.

Một người quen chào hỏi Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu được nghỉ hè rồi hả?”

Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, hôm nay được nghỉ hè, vừa đến trường học lấy bài thi, thi được hai điểm 100.”

Người quen thốt lên: “Hai điểm 100, Tiếu Tiếu học giỏi quá.”

Đạp xe được một đoạn thì gặp một người quen khác: “Đây là vừa đến trường học lấy bài thi sao? Hôm nay trường tiểu học trực thuộc cũng vậy, buổi sáng nửa ngày cũng đến trường, sau đó nghỉ hè.”

Lữ Tú Anh: “Vâng, thi được hai điểm 100.”

Người quen khen ngợi không ngớt lời: “Tiếu Tiếu thật là giỏi. Tú Anh, con gái cô thật sự là đang báo hiếu đó.”

Đi về phía trước lại gặp được người quen, đối phương chào hỏi: “Tú Anh, đón Tiếu Tiếu cùng về nhà ăn cơm sao?”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Thi được hai điểm 100.”

Lâm Tiếu thì thầm nói với mẹ: “Mẹ, cô ấy không có đề cập đến nghỉ hè, cũng không có đề cập đến kỳ thi.”

Lữ Tú Anh: “Không sao đâu.”

Mặc dù người kia không hỏi nhưng bà có thể tự chủ động nói.

Về đến nhà, Lâm Tiếu không thể chờ đợi nói tin tốt này với bà ngoại: “Bà ngoại, con.”

Lữ Tú Anh nhanh miệng hơn: “Mẹ, Tiếu Tiếu thi được hai điểm 100.”

Lý Vân Châu mừng rỡ nói: “Ui chao, hai điểm 100, thật tốt thật tốt.”

“Tiếu Tiếu muốn ăn gì, bà ngoại nấu cho con ăn.”

Câu trả lời của Lâm Tiếu vĩnh viễn không thay đổi: “Mì om ạ.”

Lâm Tiếu thay dép lê và mặc đồ ngủ, tê liệt ngã xuống ghế sô pha. Gần đây ôn tập thật là mệt mỏi, mãi cũng thi xong, cuối cùng cũng được nghỉ hè rồi, có thể bật điều hòa xem tivi rồi.

Mặc dù vài ngày nữa Lâm Tiếu sẽ đến lớp Olympic Toán học nhưng cô quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ cần tận hưởng mấy ngày này là được.

“Mẹ, xế chiều chúng ta đi mua dưa hấu trên xe ngựa đi.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: “Đã mua ướp trong tủ lạnh rồi đó, mau ăn cơm trưa đi, ngủ trưa dậy cho con ăn.”

Lâm Tiếu hạnh phúc gật đầu, sau khi trang trí nhà xong anh mua một cái tủ lạnh. Vào tháng năm Lâm Tiếu không nhận ra tủ lạnh hữu ích như thế nào nhưng khi bước vào tháng sáu, trời trở nên nóng bức, xe ngựa bán dưa hấu mỗi ngày dừng ở trước cửa khu tập thể của xưởng dệt bông, ngay lập tức Lâm Tiếu phát hiện ra lợi ích kỳ diệu của tủ lạnh.

Dưa hấu ướp lạnh ăn rất ngon.

Mùa hè trong nhà vừa bật điều hòa vừa xem tivi, còn có thể ăn dưa hấu ướp lạnh quả là hạnh phúc.

“Mẹ, giờ con rất thích mùa hè.” Lâm Tiếu đang cân nhắc có nên xếp mùa hè trước mùa thu, trở thành mùa yêu thích nhất của cô.

Lâm Tiếu với tay lấy điều khiển từ xa của tivi, lại phát hiện điều khiển từ xa không nằm trên bàn trà bên cạnh ghế sô pha mà là trên tủ tivi.

“Tiểu Hoàng, đem điều khiển từ xa tới đây.” Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sô pha không muốn động đậy, chỉ huy Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng đang ngồi xổm dưới đầu gió mát mẻ nhất của máy điều hòa, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu một cái.

Tiểu Hoàng hiểu, nhưng giả vờ như không hiểu.

“Chú chó lười.” Lâm Tiếu đứng lên nhảy xuống khỏi sô pha như một con cá chép, tự mình đi lấy điều khiển từ xa.

Đêm nay Lâm Dược Phi không tăng ca cũng không đi xã giao, chạng vạng tối đã về nhà ăn cơm tối cùng với gia đình. Vừa bước vào nhà, điều đầu tiên được nghe tất nhiên là Lâm Tiếu thi được hai điểm 100.

“Tiếu Tiếu thi hai điểm 100?” Lâm Dược Phi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Anh thưởng cho em một phần thưởng lớn, em muốn gì?”

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, cô không muốn cái gì cả.

Lâm Dược Phi: “Vậy anh sẽ chọn cho em.”

Vài ngày sau, Lâm Dược Phi mang về nhà một chiếc hộp được đóng gói rất tinh xảo và đẹp mắt.

“Tiếu Tiếu mở ra nhìn xem.”

Lâm Tiếu chạy tới mở hộp ra, bên trong là một cái “hộp” hình vuông, màu đỏ, bên trên có mấy cái nút bấm.

Lâm Tiếu chưa bao giờ thấy: “Đây là gì?”

Lâm Dược Phi: “Máy nghe nhạc Sony Walkman, bỏ băng vào bên trong.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 213: Chương 213



Lữ Tú Anh cùng Lý Vân Châu đều lại gần nhìn, máy nghe nhạc rất mỏng và nhẹ, không lớn hơn băng từ là bao.

Lữ Tú Anh đã nghe nói về thương hiệu Sony, là hàng nhập khẩu.

“Cái này bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hỏi, trông cũng không rẻ.

Lâm Dược Phi: “Không nhiều tiền.”

Lâm Dược Phi không chịu nói máy nghe nhạc bao nhiêu tiền nhưng Lữ Tú Anh vẫn hỏi được. Bà dẫn theo Lâm Tiếu đến cửa hàng băng đĩa mua băng đĩa, cầm theo chiếc máy nghe nhạc đưa cho ông chủ cửa hàng băng đĩa xem: “Ông chủ, nhìn giúp tôi xem cái máy nghe nhạc này giá khoảng bao nhiêu tiền?”

“Ôi, cái này của cô rất đắt tiền, là mẫu mới Sony, kiểu cũ không mỏng như vậy.”

“Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hỏi.

Ông chủ cửa hàng băng đĩa: “Phải hơn một ngàn.”

Lữ Tú Anh mở to mắt: “Là nhiều hơn một ngàn bao nhiêu?”

Ông chủ cửa hàng băng đĩa: “Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho một khách hàng cũ, anh ấy cũng vừa mới mua một chiếc như thế.”

Ông chủ cửa hàng băng đĩa gọi điện thoại trò chuyện vài câu, cuối cùng hỏi tới vấn đề chính: “Bao nhiêu tiền? Một ngàn tư.”

Lữ Tú Anh ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh, một ngàn tư.

Lữ Tú Anh không nói một lời kéo Lâm Tiếu trở về nhà: “Không được, không được, mẹ phải nói chuyện với anh trai của con.”

Ông chủ tiệm băng đĩa đuổi theo kêu: “Không mua băng nhạc sao? Chỗ tôi các bài hát nổi tiếng đều có.”

Lữ Tú Anh sao mà còn tâm trạng mua băng nhạc ở đó nữa, bây giờ trong đầu bà đều là mau kêu Lâm Dược Phi trả lại cái máy nghe nhạc đắt tiền này.

Lâm Dược Phi cũng tiêu quá nhiều tiền, nghe một bài hát, nghe trên radio hay tivi cũng được, sao phải tốn hơn một ngàn đồng.

Ông chủ cửa hàng băng đĩa thấy người phụ nữ kéo cô gái nhỏ đi như một cơn gió, quay trở lại ngồi vào chỗ của mình, nghĩ mãi mà không hiểu: “Sao lại đột ngột bỏ đi?”

Ông nhìn thấy chiếc máy nghe nhạc đắt tiền của người phụ nữ, biết đối phương là người có tiềm lực kinh tế, hy vọng sẽ kiếm được khách hàng lớn mới vội vàng gọi điện thoại hỏi giá cả, không ngờ người phụ nữ sau khi nghe được giá cả lại lập tức bỏ đi.

“Tiếu Tiếu, món quà của anh tặng con quá đắt. Mẹ sẽ bảo anh trả lại, như vậy có được không?” Lữ Tú Anh bước nhanh đi một đoạn đường, bình tĩnh lại một chút, thương lượng với Lâm Tiếu.

“Vâng ạ.” Lâm Tiếu ngoan ngoãn đồng ý.

Lâm Tiếu cũng bị giá món quà của anh tặng hù dọa, sau khi tiền tiêu vặt của cô tăng lên, hiện tại mỗi tuần có một đồng, mua sách đắt nhất cũng chỉ có một đồng. Sau khi Lâm Tiếu nhận được tiền tiêu vặt ngay lập tức đi mua sách, sau đó một tuần lễ không có xu nào. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng đi mua đồ, cô chỉ có thể ở bên cạnh lom lom nhìn.

Lâm Tiếu đã quen với việc mẹ và anh trai tặng cô những món quà còn đắt tiền hơn cô tự mua, cô có thể tự mua bút chì và tẩy nhưng bút máy và cặp sách cô muốn mẹ và anh mua cho.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được món quà đắt giá như vậy.

Một cái máy nghe nhạc giá một ngàn tư tương đương với số tiền tiêu vặt của cô trong 467 tuần lễ, 3267 ngày tiền tiêu vặt gần chín năm trời.

Cô không mua đồ ăn vặt, không mua bút chì, không mua cục tẩy, tiết kiệm chín năm tiền tiêu vặt mới có thể mua được một cái máy nghe nhạc này.

Mẹ nói để anh trả lại, Lâm Tiếu không nghĩ tới việc nói từ chối, cô gật đầu liên tục tán thành.

“Không thể trả lại.” Lâm Dược Phi nói: “Con mua hàng nhập lậu, giá rẻ, chỉ một ngàn đồng.”

“Nhưng mua rồi là không trả không đổi được, hàng lậu không trả được.”

Lữ Tú Anh nghe nói không trả được, sốt ruột nói: “Thằng bé này, thứ đắt tiền như vậy sao nói mua là mua như thế.”

Lâm Dược Phi: “Cũng không tính là quá đắt, máy nhắn tin của con còn đắt hơn.”

So với giá của máy nhắn tin, Lâm Dược Phi thấy giá của máy nghe nhạc vẫn khá rẻ.

Lữ Tú Anh trừng mắt: “Cái này sao có thể giống nhau? Máy nhắn tin là để liên lạc, con làm ăn không thể không có máy nhắn tin được.”

Hiện tại lớn nhỏ gì Lâm Dược Phi cũng là một ông chủ, máy nhắn tin ngoài việc giữ liên lạc, còn có thể hiện thực lực kinh tế, bây giờ có thể mua được máy nhắn tin chẳng khác nào là có tiền.

“Cái máy nghe nhạc này chỉ để nghe nhạc, còn đắt như vậy, con mua cho Lâm Tiếu thứ đắt tiền như vậy làm gì?” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Dược Phi: “Mẹ, không chỉ Lâm Tiếu nghe, mẹ cũng có thể nghe nữa, không phải mẹ cũng thích nghe nhạc sao?”

“Mẹ, mẹ với Tiếu Tiếu cùng nghe cái máy nghe nhạc này. Máy nghe nhạc một ngàn đồng mà hai người dùng thì mỗi người năm trăm đồng.”

Lữ Tú Anh tức giận cười: “Có thể tính như vậy sao?”

Lâm Dược Phi nghiêm túc nói: “Tại sao không được, thêm một người hưởng thụ, nó sẽ càng đáng giá hơn.”

“Con, mẹ, Tiếu Tiếu và bà ngoại, bốn người chúng ta cùng nghe, tương đương với hai trăm năm mươi đồng, thật là hời.”

Lữ Tú Anh đập vào lưng Lâm Dược Phi: “Con thôi đi.”

Không trả máy nghe nhạc được, Lữ Tú Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn theo Lâm Tiếu đi mua băng nhạc, dùng nghe ca nhạc trong nhà.

Mặc dù máy nghe nhạc gọi là bỏ túi, đắt là ở nhẹ, nhỏ gọn và xách tay được, nhưng Lữ Tú Anh không cho phép Lâm Tiếu mang máy nghe nhạc ra khỏi nhà.

“Đồ đắt như vậy, làm mất thì làm sao bây giờ?”

Lâm Tiếu cũng không dám mang nó ra khỏi nhà, nếu cô làm mất máy nghe nhạc sẽ lãng phí mất chín năm tiền tiêu vặt, thật là đáng sợ.

Lữ Tú Anh cũng không mang ra ngoài, bà lấy len đan cho máy nghe nhạc một cái túi, bọc chiếc máy nghe nhạc lại. Chiếc máy nghe nhạc bọc len đặt cố định trên tủ tivi trong nhà, khi muốn nghe băng nhạc nào thì cầm lên mang tai nghe nghe, nghe xong lại cất ngay về chỗ cũ.

Lâm Dược Phi cũng dở khóc dở cười khi nghe cách sử dụng máy nghe nhạc ở nhà, nhưng anh không thuyết phục được mẹ và em gái.

Khi Lâm Tiếu nghe anh nói cho cô mang theo máy nghe nhạc đi ra ngoài liền kinh hãi mở to mắt, anh muốn hại cô sao.

Máy nghe nhạc đặt ở trong nhà, Lâm Tiếu cũng không nghe nhiều, Lữ Tú Anh nghe được lâu nhất. Ông chủ cửa hàng băng đĩa giới thiệu băng nhạc cho bà, mỗi một đĩa đều là những bài hát yêu thích của bà.

“Tựa thật lòng, như giả dối. Tựa như phân thân diễn vai chính mình. Sẽ gom hết tất cả dịu dàng trong tim dành tặng cho người, tri kỷ của tôi.”1 (Bài hát “Yêu nhất cuộc đời này”- Trương Khả Doanh).

“Gió tiếp tục thổi. Không thể chịu được việc đôi mình cách xa. Những giọt nước mắt trong tim anh. Không muốn chúng rơi khi anh nhìn em.”2 (Bài hát “Gió tiếp tục thổi”- Trương Quốc Vinh).

“Tình yêu bao la là vô hạn. Xin phép cho con được nói tiếng thật yêu mẹ.”3 (Bài hát “Thật lòng yêu mẹ”- Beyond)

Bà ngoại Lâm Tiếu nghe vài lần nhưng lắc đầu không nghe nữa, bà ngoại vẫn thích nghe kinh kịch trên radio hơn.

Anh tặng quà cho Lâm Tiếu đạt được hai điểm 100, mẹ và Lâm Tiếu cùng sử dụng nhưng mẹ là người dùng nhiều nhất. Tuy vậy Lâm Tiếu vẫn rất vui vẻ, cô thi được hai điểm 100 nhận được rất nhiều quà, mẹ nấu cho cô thịt hầm, bà ngoại thì nấu mì om, chị Tiểu Vân thì tặng cho cô hộp bút chì.

Quan trọng nhất là Lâm Tiếu đã thuận lợi vượt qua nguy cơ, lấy lại được truyện tranh của mình mà không ai hay biết. Thậm chí mẹ không biết cô đọc truyện tranh trên lớp bị tịch thu.

Ngày nghỉ hè đầu tiên, Lâm Tiếu đặt cuốn truyện tranh trở lại trên giá sách, cuốn được trả lại đặt giữa cuốn thứ hai và thứ tư.

Lâm Tiếu ở nhà nghỉ ngơi thỏa thích mấy ngày, sau đó lại bắt đầu mỗi ngày đến lớp Olympic Toán học.

Lâm Tiếu không ở nhà, rõ ràng Lữ Tú Anh cũng thoải mái hơn, bà đeo tai nghe máy nghe nhạc, lấy truyện tranh của Lâm Tiếu trên giá sách.

Trước đây bà đã nhìn thấy nó lấy ra ở đây, Lữ Tú Anh nhìn liếc qua cuốn thứ nhất và cuốn thứ hai, rút cuốn thứ ba ra.

Mở cuốn truyện tranh ra, một mảnh giấy trắng kẹp trong sách lặng lẽ rơi xuống.

Lữ Tú Anh nhanh chóng đưa tay nhặt lên, bà cầm lên tờ giấy trắng thì nhìn thấy trên đó viết hai hàng chữ.

“Lâm Tiếu,

Hy vọng em có thể nhớ rõ tư vị của việc dốc hết sức đối phó.

Khi gặp khó khăn trong tương lai, nhớ lại kinh nghiệm lúc dùng điểm tối đa đổi lấy truyện tranh về, từ đó có thể được tiếp thêm sức mạnh.

Thầy Đào.”

Lữ Tú Anh nắm vuốt tờ giấy của thầy Đào kẹp trong truyện tranh của Lâm Tiếu, đột nhiên nhận ra.

Thảo nào trước kỳ thi cuối kỳ Lâm Tiếu vô cùng nỗ lực ôn tập, đột nhiên quan tâm đến đạt điểm tuyệt đối như vậy.

Thì ra là thế.

Buổi chiều, Lâm Tiếu tan học về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu đầy ẩn ý: “Tiếu Tiếu, gần đây con có chuyện gì giấu mẹ không?”

Lâm Tiếu nhớ lại mọi việc của hôm nay, hôm qua và mấy ngày trước, cô đã nói với mẹ mọi chuyện.

Lâm Tiếu tự tin nói: “Không ạ.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 214: Chương 214



Lữ Tú Anh không vạch trần Lâm Tiếu, bà cho phép cô có bí mật nhỏ cho riêng mình.

Sau khi Lữ Tú Anh xem xong cuốn truyện tranh, bà cất nó về chỗ cũ trên kệ sách, vờ như mình không phát hiện ra gì cả.

Thầy Đảo giải quyết lỗi sai nhỏ của Lâm Tiếu rất tốt, hiểu biết của Lữ Tú Anh về chủ nhiệm mới của Lam Tiếu đã tăng thêm vài phần.

Xem ra thầy Đào cũng yêu thương và kiên nhẫn với học sinh, tuy là thầy giáo vừa tốt nghiệp nhưng rất bao che học sinh.

Tiếu Tiếu thật may mắn!

Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm đầu tiên ở trường tiểu học trực thuộc không được tốt, các thầy cô sau này đều rất tốt.

Chỉ cần một quyển truyện tranh cũng có thể khám phá được tiềm năng của Tiếu Tiếu, Lữ Tú Anh cực kỳ khâm phục thầy Đào, chính bà cũng học được điều gì đó.

Tiếu Tiếu rất thông minh, bình thường cũng học rất tốt nhưng lại thiếu đi sự chăm chỉ, trong đầu chỉ có ăn với uống, tạp chí truyện tranh với phim truyền hình mà thôi.

Nói thẳng ra thì đó là tính cách của một đứa trẻ, không trưởng thành sớm giống Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn, tính cách cũng không ganh đua tranh giành.

Đương nhiên một trăm điểm rất tốt nhưng chín mươi lăm cũng đã là rất khá.

Trong phương diện học tập, Lâm Tiếu luôn hời hợt qua loa, cô chịu dành tâm huyết cho Olympic Toán học là vì cô rất thích. May mắn hơn nữa là trong lớp Olympic Toán học có một Chu Tuệ Mẫn luôn tranh giành vị trí thứ nhất với cô.

Có thầy Đào k*ch th*ch, Lâm Tiếu sẽ cố gắng gấp đôi.

Lữ Tú Anh hiểu rõ, đối với một đứa trẻ như Lâm Tiếu, cha mẹ phải treo một củ cà rốt ở phía trước, ở phía sau phải có một cành cây lớn để hù dọa.

Khi nào phát triển toàn diện được như Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn thì cô mới tự giác trong học tập được.

“Tiếu Tiếu, con đã làm bài tập hè chưa?” Lữ Tú Anh nhìn lướt qua chiếc cặp sách bên cạnh bàn học của Lâm Tiếu, từ lúc nghỉ hè đến giờ, cặp của Lâm Tiếu chưa được mở ra bao giờ.

Chỉ mới chớp mắt, kì nghỉ hè đã trôi qua một tuần mà vở bài tập hè của Lâm Tiếu còn chưa được lấy ra khỏi cặp sách nữa.

Lớp Olympic Toán học được bắt đầu vào ngày hôm nay, vì lớp Olympic Toán học không cần nhiều sách vở nên Lâm Tiếu không mang theo cặp sách, chỉ xách theo một cái túi, chai nước và hộp cơm.

Lâm Tiếu chột dạ sờ mũi: “Ngày mai con sẽ làm.”

Lữ Tú Anh: “Ngày mai đừng làm, ngày mai phải đến quán cơm rồi, bắt đầu từ ngày mốt đi. Giống hè năm ngoái, con làm một tờ thời khóa biểu chia đều bài tập hè cho các ngày, để ngày cuối không phải làm dồn hết đống bài tập.”

Lâm Tiếu ngẩng phắt đầu lên: “Ngày mai đến quán cơm ạ?”

Lữ Tú Anh cười: “Con chỉ nghe thấy chuyện này thôi à?” Sao lại giống Tiểu Hoàng đến thế, cứ nghe ‘ăn cơm', ‘ra ngoài', ‘đi chơi' là phấn khích.

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Con nghe thấy hết rồi, làm thời khóa biểu, làm bài tập. Mẹ, tại sao ngày mai lại đến quán cơm vậy, vì con đã thi ‘hai 100 điểm’ à?

Lâm Tiếu xấu hổ quá, cô mới thi được hai 100 điểm một lần mà mẹ, anh trai, bà ngoại và chị Tiểu Vân đã khen thưởng rất nhiều rồi, thế mà bây giờ còn muốn đưa cô đi ăn nữa chứ.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, duỗi tay xoa nhẹ đầu Lâm Tiếu: “Cái gì mà vì con thi được ‘hai 100 điểm’ chứ?”

“Lần trước mẹ đã nói với con rồi mà. Chúng ta cùng ăn bữa cơm, để bà ngoại con và chị Tiểu Vân gặp mặt.”

Lâm Tiếu gật đầu ra vẻ đã hiểu, thì ra là cô được hưởng ké từ bà ngoại và chị Tiểu Vân.

Chiều hôm sau sau khi tan học, Lâm Tiếu bước ra cổng trường, hai mắt cô sáng lên: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!”

Lữ Tú Anh đang mặc chiếc đầm mới mua, chiếc đầm màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng của bà, dưới chân đi đôi giày da có gót vuông, giúp bà trông cao ráo và có sức sống hơn.

Lữ Tú Anh cười vui vẻ, bà nhận lấy chiếc túi, chai nước và hộp cơm từ tay Lâm Tiếu rồi đặt vào giỏ xe: “Lên xe nào.”

Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu tới quán cơm, Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nền đen chữ vàng của quán cơm, ‘Tụ Hương Lâu'.

Trông quán cơm này lớn và sang trọng quá.

Cầu thang trước quán cơm vừa rộng vừa uốn thành hình vòng cung, Lâm Tiếu nắm tay mẹ, tung tăng nhảy trên bậc thang.

Bước vào tấm cửa kính sáng bóng, Lâm Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa kính này cao quá.

Oái, đằng trước là một tấm kính thủy tinh, Lâm Tiếu dừng lại, cái cửa này không mở được.

Lữ Tú Anh đưa ra đẩy cánh cửa thủy tinh, cả cánh cửa xoay tròn một vòng, Lâm Tiếu “Quao" một tiếng, thì ra cánh cửa này xoay được.

Lữ Tú Anh cười nói: “Đây gọi là cửa xoay.”

Lâm Tiếu được mẹ dắt tay bước qua cánh cửa xoay bằng thủy tinh, cô tò mò quay đầu lại nhìn: “Mẹ, con đi lại lần nữa được không?”

Lúc nãy là mẹ đẩy, bây giờ Lâm Tiếu muốn tự đẩy.

Lữ Tú Anh: “Đi đi.”

Lâm Tiếu khẽ hoan hô, chạy tới cửa xoay bằng thủy tinh, cô đẩy cửa xoay để ra ngoài, rồi đẩy thêm cái nữa để vào trong.

Cô nói thêm một lần nữa, chỉ trong chớp mắt đã đi ba vòng quanh cửa xoay.

“Tiếu Tiếu, lại đây, đằng sau có khách tới kìa.” Lữ Tú Anh nhắc nhở.

Lâm Tiếu quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ đi cùng một chú trẻ đang sánh vai đi tới cửa xoay. Lâm Tiếu đứng trong ô vuông của cửa xoay, nhiệt tình nói: “Dì, chú, cháu đẩy cửa cho hai người nhé.”

Đứng trước một bé gái đáng yêu như thế, người phụ nữ và người đàn ông đều mỉm cười, đi theo Lâm Tiếu vào cửa xoay: “Cảm ơn cháu.”

Lâm Tiếu: “Không có gì ạ.”

Lữ Tú Anh dắt tay Lâm Tiếu: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”

Người phục vụ mặc sườn xám đi lên trước hỏi thăm: “Xin chào, cho hỏi cô có đặt trước không ạ?”

Lữ Tú Anh: “Phòng 666.”

Người phục vụ: “Mời đi theo tôi, phòng bao ở lầu hai, vui lòng cẩn thận khi bước lên bậc thang.”

Thì ra quán cơm còn có lầu hai. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được ăn cơm ở nhà hàng lớn, dường như một đôi mắt không đủ để cô dùng. Lầu một là sảnh lớn, lầu hai là phòng bao, Lam Tiếu bước lên cầu thang uốn khúc, chị phục vụ mở cánh cửa phòng bao 666 ra.

Lâm Tiếu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Anh hai, sao anh cũng tới đây?”

Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Sao anh lại không được tới đây?”

Lâm Tiếu: “Bà ngoại và chị Tiểu Vân muốn ăn bữa cơm để gặp mặt mà.”

Mẹ đến phòng giảng dạy để đón cô tới quán cơm, Lâm Tiếu không thấy anh hai đâu, cô tưởng anh hai sẽ không tới, bình thường anh hai rất ít khi ăn cơm với người nhà.

Lâm Dược Phi gõ lên đầu em gái: “Nếu không có anh thì em làm gì được ăn bữa cơm này.”

Lâm Tiếu chu miệng: “Bà ngoại và chị Tiểu Vân gặp mặt thì liên quan gì tới anh chứ?”

Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu cười to, Thẩm Vân ở cạnh cũng cười lộ tám chiếc răng.

Lâm Tiếu vò đầu, không biết người lớn đang cười cái gì nữa, người lớn thật là kỳ lạ.

Món ăn hút khách của Tụ Hương Lâu là vịt quay, Lâm Dược Phi đã gọi món trước. Sau khi Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh ngồi xuống, anh nói với người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Một lát sau, một đầu bếp mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy một cái xe đẩy nhỏ vào phòng bao.

Một mùi hương hấp dẫn xộc thẳng vào mũi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đứng lên nhìn vào nguồn tỏa mùi thơm bên trên xe đẩy, đó là một con vịt quay màu vàng óng.

Đầu bếp đứng bên cạnh bàn ăn, cắt vịt quay ngay tại chỗ rồi thành thạo xé vịt quay thành từng miếng nhỏ.

Lâm Tiếu đứng cạnh quan sát với vẻ ngạc nhiên. Quán cơm này kỳ lạ quá, đầu bếp mà cũng xé thịt ngay tại chỗ à?

Cả da lẫn thịt của con vịt quay được đầu bếp xếp gọn gàng thành hai đĩa, bên cạnh có sẵn bánh tráng, dưa leo cắt lát, hành lá thái nhỏ và tương ngọt.

Còn lại những phần nhiều xương, Lâm Dược Phi yêu cầu quán cơm xào với muối tiêu.

“Nhanh nào, ăn lúc còn nóng đi.” Lâm Dược Phi nhanh nhẹn cuốn một miếng vịt quay, sau đó lần lượt đưa đĩa vịt quay tới trước mặt mọi người.

Lữ Tú Anh cầm một cái bánh tráng lên, học theo Lâm Dược Phi gắp hai miếng vịt quay, xoa tương ngọt lên rồi lại đặt thêm dưa leo cắt sợi lên trên. Lúc gắp hành lá cắt nhỏ, Lữ Tú Anh do dự: “Con có muốn ăn hành lá cắt nhỏ không?”

Lâm Tiếu lắc đầu như cái trống bỏi, cô không thích ăn hành lá cắt nhỏ.

Lữ Tú Anh cuốn xong thì đưa cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu dùng đũa gắp, Lữ Tú Anh tránh đi: “Con cầm tay luôn đi.”

Lâm Tiếu dùng tay cầm lấy miếng vịt quay cuốn, cắn một miếng thật to. Vịt quay còn nóng hổi, da vịt quay vừa giòn vừa xốp, thịt vịt quay mềm cùng bánh tráng mềm mại hòa quyện với nhau, tương ngọt giúp k*ch th*ch mùi hương thêm nồng nàn, còn có hương vị tươi mát sảng khoái của dưa leo.

“Ngon quá đi.” Lâm Tiếu nói không thành tiếng.

Lữ Tú Anh nhắc nhở: “Nuốt đi rồi nói.”

Lâm Tiếu cắn hai ba cái là hết một phần vịt quay cuộn, hạnh phúc nheo mắt lại.

Ngoài vịt quay, các món ăn khác cũng đã được bưng lên, có thịt xào chua ngọt, gà Cung Bảo, phi lê cá phù dung. Đồ ăn trong quán cơm lớn được trang trí rất đẹp mắt.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 215: Chương 215



Trên một cái đĩa lớn, chính giữa đặt đồ ăn, bên cạnh là củ cải khắc hình hoa. Dưới ánh đèn, món nào cũng sáng lấp lánh, trông rất hấp dẫn.

Còn có nước ép dưa hấu tươi được chứa trong một cái bình thủy tinh cổ cao rất tinh tế.

Mẹ rót một ly cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu uống một ngụm, có đá.

Thì ra quán cơm cũng có tủ lạnh.

Lâm Tiếu cầm đũa gắp từng món ngon mắt để ăn thử. Món nào món nấy cũng ngon cực kỳ, thịt xào chua ngọt vừa xốp vừa giòn, phi lê cá phù dung thơm mềm, gà Cung Bảo vừa ngọt vừa cay, rất hợp để ăn với cơm.

Nhưng mà lại không có cơm.

“Mẹ ơi, tại sao lại không có cơm ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn lướt qua cái bàn đầy đồ ăn. Đối với bốn người lớn và một trẻ em thì bàn đồ ăn này quá nhiều, nhưng ngày quan trọng như vậy, không thể tiết kiệm được.

Lữ Tú Anh nói: “Nhiều đồ ăn lắm rồi, còn ăn cơm làm gì?”

Lâm Tiếu gật đầu, nhưng chính vì có nhiều món ăn ngon như vậy nên cô mới muốn ăn cơm mà.

Lâm Dược Phi gọi người phục vụ mang cơm lên. Lữ Tú Anh, Lý Vân Châu và Thẩm Vân đều nói không cần, cuối cùng chỉ có Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi có thêm một chén cơm trước mặt.

Có cơm rồi, Lâm Tiếu cảm thấy những món ăn trên bàn càng ngon hơn nữa.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Mẹ cuốn thêm một miếng vịt quay cuốn cho con nhé?”

Lâm Tiếu vội vàng đặt đũa xuống: “Để con tự làm.”

Bàn tay nhỏ của Lâm Tiếu cầm một tờ bánh tráng lên, đặt vịt quay lên trên, một miếng, hai miếng, ba miếng, bốn miếng, cuốn thành một cuốn to thật to. Cô dùng tay bấm một cái, vịt quay cuộn rơi ra luôn.

Hỗn hợp tương ngọt và dầu trên miếng vịt quay chảy xuống tay, Lâm Tiếu kêu lên: “Mẹ ơi cứu con!”

Lữ Tú Anh vội vàng lau cho Lâm Tiếu, bà nhìn miếng vịt quay cuộn đang rơi rớt thành từng mảnh trong chén của Lâm Tiếu, cười nói: “Con cuốn nhiều quá.”

Lâm Tiếu hơi xấu hổ, vịt quay ngon quá nên cô muốn thêm nhiều hơn.

Lữ Tú Anh lau sạch tay cho Lâm Tiếu, bỗng nghe giọng của Thẩm Vân: “Không cần, không cần, bà ngoại, cháu không cần đâu.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vân Châu đang cầm một bao lì xì nhét vào tay Thẩm Vân, còn Thẩm Vân thì đang cố gắng từ chối.

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đều rất ngạc nhiên, không biết bà ngoại chuẩn bị lì xì cho Thẩm Vân từ khi nào.

Lâm Tiếu nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ và anh trai thì rất đắc ý, cô đã biết từ lâu rồi. Trong nhà, không có bí mật nào mà cô không biết cả.

Lúc bà ngoại chuẩn bị bao lì xì, Lâm Tiếu nhìn thấy được, bà ngoại nói Lâm Tiếu giữ bí mật giúp.

“Không thể nói cho mẹ luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lý Vân Châu: “Không thể.”

“Không thể nói cho anh trai luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lý Vân Châu: “Cũng không thể.”

Lâm Tiếu vẫn luôn giữ kín cho tới ngày hôm nay, cô không nói cho ai biết cả.

Lữ Tú Anh hoàn hồn, nói với Thẩm Vân: “Bà ngoại cho cháu, cháu cứ nhận đi.”

Thẩm Vân nhìn sang Lâm Dược Phi cầu cứu, Lâm Dược Phi cũng nói: “Em nhận đi.”

Lý Vân Châu vừa thấy Thẩm Vân đã thích ngay, cô gái này vừa xinh đẹp vừa thông minh, quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy rất có sức sống, làm người khác yêu thích.

Sau khi ăn xong, ai cũng no bụng, Lâm Tiếu ăn no căng, vươn tay xoa cái bụng tròn ủm của mình.

Thức ăn vẫn còn dư lại một nửa, Lâm Dược Phi gọi người phục vụ: “Đóng gói lại giúp tôi.”

Người phục vụ ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu: “Vâng ạ.”

Bây giờ trong quán cơm không còn phổ biến việc đóng gói nữa, nhiều người cho rằng đóng gói mang về là keo kiệt. Đặc biệt là trong quán cơm sang trọng như Tụ Hương Lâu, hầu hết khách hàng là doanh nhân mở tiệc mời khách, chỉ có gia đình có điều kiện tương đối tốt mới tới đây ăn cơm. Người phục vụ rất ít khi được yêu cầu đóng gói mang về.

Lữ Tú Anh cật lực nháy mắt với Lâm Dược Phi, hôm nay mà đóng gói gì chứ? Đây là lúc để tiết kiệm à?

Bình thường thì tiêu xài phung phí lắm mà, lúc không cần tiết kiệm thì lại tiết kiệm đột xuất.

Nhưng Lâm Dược Phi không nhìn thấy cái nháy mắt của Lữ Tú Anh, nếu hai người đứng gần nhau thì bà đã giơ chân đá anh luôn rồi.

Cuối cùng, Lâm Dược Phi vẫn đóng gói đồ ăn lại, mỗi tay xách một cái túi thật lớn. Lúc đi ra ngoài quán cơm, anh đưa cho Lữ Tú Anh: “Mẹ, mọi người về trước đi, con đưa Thẩm Vân về nhà.”

Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nhận lấy, nghĩ thầm đây là việc do chính Lâm Dược Phi làm, hôm nay ba người họ không hề kéo chân anh. Bà ngoại Lâm Tiếu và Thẩm Vân nói chuyện vui vẻ từ đầu đến cuối bữa ăn, còn khen cô ấy luôn mồm.

Trong bữa ăn hôm nay, mọi người ai cũng vui vẻ, tại sao Lâm Dược Phi cứ phải đóng gói thức ăn thừa về chứ? Nếu Thẩm Vân có ý kiến, muốn chỉnh đốn Lâm Dược Phi thì bà ấy không muốn nhìn thấy, tâm khỏi phiền.

Lữ Tú Anh gọi một chiếc xe ba bánh trước quán cơm, Lâm Tiếu và bà ngoại ngồi xe ba bánh, Lữ Tú Anh đạp xe ở bên cạnh.

Trên đường về nhà, bà ngoại Lâm Tiếu vẫn khen ngợi: “Đứa nhỏ Tiểu Vân này ngoan quá. Trước kia, nó khổ quá.”

Cũng may là bây giờ đã có quả ngọt rồi.

“Mấy năm nay Tiểu Phi may mắn, làm ăn kiếm được tiền, còn tìm được đối tượng tốt như vậy.”

“Đúng rồi, Tiểu Phi và Tiểu Vân đã quen nhau như thế nào vậy?” Bà ngoại Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhớ lại lần đầu tiên Lâm Dược Phi và Thẩm Vân gặp nhau, bà cũng ngại kể rằng Lâm Dược Phi xông tới kéo con gái người ta gọi vợ như một tên điên, lúc đó Thẩm Vân sợ lắm.

“Tình cờ gặp nhau trên đường.” Lữ Tú Anh kể sơ sài.

“Lúc đó con không ngờ hai đứa chúng nó sẽ thành đôi, ai ngờ lại thành thật.” Lữ Tú Anh rất xúc động, ai mà biết tình huống gặp gỡ lần đầu của Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng không thể tin hai người họ có thể thành đôi.

Bà ngoại Lâm Tiếu tặng bao lì xì cho Thẩm Vân, Lâm Dược Phi đã bù lại cho bà ngoại bằng một bao lì xì nhiều hơn.

Bà ngoại Lâm Tiếu không nhận: “Đó là thành ý của bà dành cho Tiểu Vân.”

Lâm Dược Phi: “Đây cũng là tấm lòng của cháu mà.”

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đứng bên cạnh thuyết phục bà ngoại Lâm Tiếu nhận lấy: “Con cháu kiếm được tiền, muốn báo hiểu mẹ mà.”

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi biết bà ngoại của Lâm Tiếu không có nhiều tiền, mỗi năm chỉ trồng rau nuôi gà bán lấy tiền. Số tiền mà cho Thẩm Vân là số tiền bà ấy đã tiết kiệm thật lâu mới có được.

Lý Vân Châu nói: “Con thường xuyên cho mẹ tiền mà, mẹ vẫn còn giữ đây này.”

Sau khi Lâm Dược Phi kiếm ra tiền, mỗi lần về quê hoặc mỗi lần bà ngoại Lâm Tiếu tới đây, Lữ Tú Anh đều cho tiền bà ấy, lần sau còn nhiều hơn lần trước.

Bà ngoại Lâm Tiếu tự giữ số tiền này, không nói cho cậu và mợ Lâm Tiếu biết.

Cuối cùng, Lý Vân Châu vẫn nhận bao lì xì màu đỏ thật dày của Lâm Dược Phi: “Lúc nào cháu kết hôn, bà sẽ cho lại cháu.”

Ngày hôm sau, lúc tới lớp Olympic Toán học, Lâm Tiếu kể việc mình được tới Tụ Hương Lâu để ăn cơm tối hôm qua, cô bồi hồi kể lại: “Vịt quay cực kỳ ngon.”

Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Tớ cũng thích ăn vịt quay.”

Bên cạnh khu chợ mà cha mẹ Chu Tuệ Mẫn đang bán đồ ăn có một quán vịt quay. Nói là vịt quay nhưng thật ra là vịt được chiên trong chảo dầu. Vì chủ quán viết trên bảng hiệu là vịt quay nên trong mắt Chu Tuệ Mẫn - đó là món vịt quay cực kỳ thơm ngon.

Chu Tuệ Mẫn cũng bồi hồi nhớ lại: “Vào ngày sinh nhật tớ, sinh nhật mẹ tớ, còn có ngày quốc tế thiếu nhi, ngày quốc tế phụ nữ 8/3, gia đình tớ sẽ mua vịt quay về ăn.”

Lâm Tiếu mở to mắt, hâm mộ nói: “Một năm cậu được ăn tới bốn lần à?”

“Tới bây giờ tớ mới được ăn có một lần.” Lâm Tiếu thầm ghi nhớ, sau này vào ngày sinh nhật của người nhà cô cũng sẽ xin mẹ mua vịt quay.

Trên mảnh sân nhỏ của phòng giảng dạy có hai tòa nhà nhỏ, tất cả lớp Olympic Toán học đều tập trung trong một tòa nhà nhỏ, ngày nào Lâm Tiếu cũng gặp được Trần Đông Thanh ở trên sân hoặc trong tòa nhà.

Trước kỳ thi cuối kỳ, Trần Đông Thanh đã rất chăm chỉ tập luyện cho kỳ tuyển chọn lớp Olympic Toán học, phải đánh đổi rất nhiều rồi mới thuận lợi vượt qua bài thi, trở thành học sinh lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy.

Trong ngày học hè đầu tiên, Lâm Tiếu đã gặp Trần Đông Thanh ở phòng giảng dạy, cô phấn khích chạy tới: “Trần Đông Thanh.”

“Trần Đông Thanh, cậu đậu lớp Olympic Toán học rồi à?” Lâm Tiếu thật lòng mừng cho bạn bè, cô biết Trần Đông Thanh muốn vào lớp Olympic Toán học như thế nào, cũng biết Trần Đông Thanh đã cố gắng như thế nào.

Trần Đông Thanh hơi bất ngờ, dường như không ngờ mới ngày đầu tiên đi học đã gặp Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh cùng đi lên cầu thang, tới lầu hai, Trần Đông Thanh xoay người rẽ trái. Lâm Tiếu bắt lấy cánh tay Trần Đông Thanh: “Trần Đông Thanh, cậu đi nhầm rồi, phòng học chúng ta trên lầu ba cơ.”

Trần Đông Thanh khựng lại, nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt phức tạp: “Lâm Tiếu, chúng ta không học cùng lớp.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn Trần Đông Thanh: “Hả?.”

Gương mặt Trần Đông Thanh càng lúc càng đỏ, màu đỏ lan tới cổ, lỗ tai, cả gương mặt đỏ như con tôm luộc lớn.

Cậu bé nói nhỏ: “Lâm Tiếu, lớp của tớ kém hơn lớp cậu một bậc.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 216: Chương 216



Trần Đông Thanh bước vào phòng giảng dạy của lớp Olympic Toán học kém hơn Lâm Tiếu một bậc.

Lúc cậu nhớ tới chuyện này liền đỏ mặt, chỉ là việc đỏ mặt cũng đã thành thói quen.

Khi ở trong giờ học đụng phải Lâm Tiếu, bạn học mà Trần Đông Thanh mới làm quen trong lớp Olympic Toán học tò mò hỏi sao cậu lại quen với người ở lớp năm của lớp Olympic Toán học, Trần Đông Thanh liền tự hào nói: "Lâm Tiếu là học sinh trong lớp tớ, cậu ấy tham gia lớp Olympic Toán học trước một năm nên mới học trên tớ một lớp."

Bạn học cực kỳ kinh ngạc: "Ồ thì ra là có thể vào lớp Olympic Toán học sớm hơn."

Trần Đông Thanh nói: "Chỉ cần vượt qua bài thi tuyển là có thể vào được."

Bạn học bất ngờ nói: "Ồ, thi tuyển chọn khó như vậy mà đã có thể đậu vào đó trước một năm."

Trần Đông Thanh gật đầu: "Lâm Tiếu là người giỏi toán nhất mà tớ từng gặp."

Bạn học cũng gật đầu theo: "Thật là giỏi, vậy tại sao người bạn đó của cậu chỉ nhảy lớp đối với lớp Olympic Toán học mà ở trong trường thì lại không? Sao cậu ấy vẫn ở lại học chung lớp với cậu thế?"

Trước kia Trần Đông Thanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cậu gãi đầu: "Tớ cũng không biết."

Cậu nghĩ Lâm Tiếu không nỡ nhảy lớp. Có lẽ Lâm Tiếu không muốn chia tay thầy giáo và các bạn trong lớp.

Trong kỳ nghỉ hè này, Chu Tuệ Mẫn lại nhảy lớp một lần nữa, sau khai giảng cô bé sẽ lên lớp sáu, chỉ cần học thêm một năm nữa sẽ được tốt nghiệp tiểu học.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bằng tuổi nhau, sau khai giảng Lâm Tiếu lên lớp bốn còn Chu Tuệ Mẫn thì lên lớp sáu, Chu Tuệ Mẫn học tiểu học xong trước hai năm so với Lâm Tiếu.

Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: "Cậu không muốn nhảy lớp sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu lia lịa: "Không muốn."

Nhảy lớp đồng nghĩa với việc cô phải chia tay thầy giáo và bạn bè. Mặc dù cô không còn được học với cô giáo Từ nữa nhưng thầy Đào mới tới cũng rất tốt, Lâm Tiếu cũng không ngờ sẽ đổi chủ nhiệm lớp. Quan trọng hơn chính là cô không muốn phải rời xa Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và rất nhiều bạn học khác ở trong lớp.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao Chu Tuệ Mẫn lại phải nhảy lớp hai lần bởi vì điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ phải chia tay bạn bè tới hai lần.

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Ở trong lớp tớ không có bạn."

Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt.

Chu Tuệ Mẫn: "Cậu không thấy mấy bạn học bên cạnh đều rất ngây thơ sao?"

Trong lớp học đầu tiên mà Chu Tuệ Mẫn vào học, có một bạn học cười nhạo cô vì có cha mẹ bán thức ăn ở ngoài chợ, mấy bạn học khác như không có đầu óc cũng hùa theo người bạn học kia cùng nhau cười vào mặt cô bé.

Đến lớp học thứ hai của Chu Tuệ Mẫn, bởi vì những gì đã trải qua trước đó nên cô bé không muốn để cho bạn học biết gia cảnh nhà mình, cố gắng duy trì khoảng cách với các bạn trong lớp. Sau khi Chu Tuệ Mẫn nhảy lớp thì các bạn học vốn đã có bạn nên không ai chủ động kết bạn với Chu Tuệ Mẫn, mọi người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn học đầy khách sáo.

Miệng của Lâm Tiếu há to: "Vậy chẳng phải tớ là người bạn thân nhất của cậu rồi."

Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu: "Ừ, cậu tốt hơn những người bạn học khác ở trong trường nhưng mà cũng…"

"Woa." Lâm Tiếu không đợi Chu Tuệ Mẫn nói xong liền đưa tay ôm lấy cô bé.

Nhưng mà cũng rất ngây thơ, Chu Tuệ Mẫn nuốt những lời chưa kịp nói xong vào trong bụng.

Dưới tán cây rậm rạp ở trong sân của phòng giảng dạy, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng ngồi ở trên ghế đá.

"Lâm Tiếu, cậu không muốn mau chóng lớn lên sao?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Muốn chứ."

Chu Tuệ Mẫn: "Vậy tại sao cậu lại không muốn nhảy lớp? Cậu học sớm hai lớp thì không phải có thể trưởng thành sớm hơn được hai năm sao?"

Lâm Tiếu cảm thấy không nên nghĩ như vậy: "Nhưng dù có tốt nghiệp tiểu học thì cũng không thể nào lớn lên được."

Chu Tuệ Mẫn: "Tốt nghiệp tiểu học sớm hơn hai năm, trung học cũng có thể sớm hơn hai năm, sau khi tốt nghiệp trung học liền trưởng thành rồi."

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, nếu như phải nhảy lớp trong khi cô cũng không có ý định mau chóng trưởng thành thì lớn lên chậm một chút cũng được.

"Tại sao cậu lại gấp gáp muốn trưởng thành như vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Chu Tuệ Mẫn: "Sau khi lớn lên có thể làm được rất nhiều chuyện."

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ một chút: "Sau khi trưởng thành sẽ được tham gia IO."

Trong kỳ nghỉ hè này, ngày nào Lâm Tiếu cũng nghe tin tức về IO.

Tất cả các phương tiện truyền thông trên báo chí và truyền hình đang đưa tin về IO - cuộc thi Olympic Toán học quốc tế lần thứ 31.

Năm nay IO được tổ chức ở Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên ở Trung Quốc trở thành đội chủ nhà.

Mặc dù các bạn học trong lớp Olympic Toán học đều là học sinh tiểu học nhưng mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này. Những ngày qua, chủ đề được mọi người nhắc đến nhiều nhất chính là IO.

"Chờ tớ học xong trung học phổ thông, tớ cũng sẽ đến Bắc Kinh tham gia IO."

"IO không phải là năm nào cũng được tổ chức ở Bắc Kinh, đợi đến năm chúng ta tham gia IO nhất định phải ra nước ngoài rồi."

"Vậy thì tớ sẽ ra nước ngoài tham gia IO."

"Này, cậu có biết chỉ có sáu người được chọn mới được tham gia IO không, chúng ta làm gì mà có cửa?"

Bạn học vừa nói muốn tham gia IO nghe vậy liền hoảng sợ, cậu vừa mới biết thì ra tuyển thủ của đội Trung Quốc chỉ có sáu người, cả nước cử ra sáu người trong khi cậu còn chưa từng giành được vị trí đầu tiên ở trong lớp Olympic Toán học.

Cậu nhóc nhất thời cảm thấy không còn hy vọng nhưng cậu vẫn cắn răng nói: "Cả nước chọn ra sáu người thì làm sao? Sáu người thì tớ vẫn có cơ hội."

"Từ lớp ba tớ đã bắt đầu học Olympic, còn nhiều năm nữa mới vào trường trung học phổ thông, chỉ cần sau này tớ cố gắng học tập nhất định có thể tham gia IO."

Thầy Triệu ôm bài thi đi tới, nghe học sinh mình nói vậy liền cười haha: "Được lắm, các tuyển thủ IO tương lai, trước hết hãy làm bài này đi."

Bởi vì diễn ra IO nên số tiền mà thành phố cung cấp cho các lớp Olympic Toán học cũng tăng lên đáng kể. Trong kỳ nghỉ hè này, học sinh trong lớp Olympic Toán học cũng không cần phải ngồi chép lại đề, mỗi bài đều được thầy Triệu in thành bài thi.

Học sinh ở hàng đầu nhanh chóng chuyền bài kiểm tra ra phía sau.

Trong phòng học, các bạn học hỏi: "Thầy Triệu, thầy đã từng tham gia IO chưa ạ?"

Thầy Triệu nhìn cậu nhóc như thể đang nhìn một tên ngốc: "Em có biết nước ta bắt đầu tham gia IO từ năm nào không?"

Học sinh lắc đầu: "Dạ không ạ."

Chu Tuệ Mẫn trả lời: "Em biết, từ năm 85 ạ."

Thầy Triệu vỗ xuống bàn một cái: " Đúng vậy, là năm năm trước. Em dùng não suy nghĩ chút đi, năm năm trước là thầy được bao nhiêu tuổi!"

Mọi người trong phòng học đều cười haha.

Trong tiếng cười của mọi người trong lớp, Chu Tuệ Mẫn khẽ nói: "Thế hệ của thầy Triệu không có cơ hội, thế hệ của chúng em sẽ có cơ hội."

"Lâm Tiếu, cậu có muốn tham gia IO không?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu: "Muốn chứ." Tham gia IO sẽ được tới một thành phố rất xa, thậm chí là thành phố ở nước ngoài, Lâm Tiếu chưa từng đi tới một nơi xa như vậy.

Chu Tuệ Mẫn khẽ cười: "Tớ cũng muốn."

"Cũng may tớ học trên cậu hai lớp, nếu như cả hai chúng ta có thể được cử đi tham gia IO thì chúng ta cũng không phải thi cùng năm với nhau." Chu Tuệ Mẫn nói.

Lâm Tiếu nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: "Cậu không muốn thi chung năm với tớ."

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Không muốn."

"Lâm Tiếu, chắc chắn có rất nhiều người không muốn thi đấu cùng năm với cậu."

Nếu như họ biết cậu, nếu như họ hiểu rõ cậu, nếu như họ đã từng ngồi làm bài tập ở trong phòng học chung với cậu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 217: Chương 217



"Mẹ ơi, con và Chu Tuệ Mẫn đã thống nhất với nhau là sau khi bọn con lớn lên sẽ cũng đi tham gia IO. Chu Tuệ Mẫn học sớm hơn con hai năm nên cậu ấy sẽ thăm dò tình huống trước sau đó nói cho con biết."

Lữ Tú Anh thuận miệng đồng ý: "Ừ."

Lâm Tiếu có vô số ý tưởng về chuyện "sau khi lớn lên", mấy ngày trước còn nói sau khi lớn lên muốn trở thành tác giả truyện tranh cùng Diệp Văn Nhân, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân vẽ tranh, Vương Hồng Đậu tô màu, Lâm Tiếu viết lời thoại.

Ước mơ của Lâm Tiếu thay đổi từng ngày, Lữ Tú Anh cũng sắp nghe được một trăm cái.

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều theo dõi tin tức của IO. Các đội đại diện của mỗi nước tiến hành đăng ký mất một ngày, các nhà lãnh đạo dành ra hai ngày để mở cuộc họp thống nhất các câu hỏi xuất hiện trong cuộc thi, một ngày khác để cho học sinh đăng ký, tổ chức lễ khai mạc thêm một ngày, sau lễ khai mạc có thêm một buổi biểu diễn xiếc.

Lâm Tiếu sốt ruột muốn chết, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà vẫn chưa bắt đầu thi đấu.

"Mẹ ơi, tại sao trước khi thi đấu lại có nhiều thủ tục đến vậy ạ?"

Lữ Tú Anh: "Bởi vì học sinh và thầy cô đến dự thi đều là khách ở phương xa tới vì vậy chúng ta phải tiếp đón bọn họ cho thật tốt."

Lâm Tiếu vô cùng khó hiểu: "Nhưng đâu ai muốn xem biểu diễn xiếc trước khi diễn ra trận đấu đâu ạ?"

Không phải thi xong rồi xem xiếc mới vui hơn sao?

Lâm Tiếu đợi từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng đến ngày các tuyển thủ tham gia thi đấu. Cuộc thi diễn ra trong vòng hai ngày, mất hai ngày để chấm điểm, chốt danh sách giải thưởng và cuối cùng là tổ chức lễ trao giải.

Vào ngày tổ chức lễ trao giải, thầy Triệu ở trong lớp Olympic Toán học thông báo rằng: "Hôm nay không cần học, mọi người tới phòng họp dạng bậc thang xem lễ trao giải."

Tiếng hoan hô của học sinh trong phòng học vang lên.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể thấy được sự bất ngờ và vô cùng sung sướng, hai người vốn nghĩ rằng hôm nay không được xem lễ trao giải phát sóng trực tiếp mà chỉ có thể về nhà đọc lại các bài viết trên báo.

Không ngờ thầy Triệu lại dẫn mọi người đến phòng họp xem lễ trao giải, thầy Triệu đúng là người tốt.

Việc xem tivi có sức hấp dẫn hơn so với việc học Olympic, đối với những đứa trẻ yêu thích Olympic trong lớp học Olympic cũng không ngoại lệ.

Thầy Triệu cầm chìa khóa mở cửa phòng họp dạng bậc thang ra sau đó mở công tắc đèn, phòng họp dạng bậc thang tối tăm ngay lập tức bừng sáng.

"Woa." Mọi người cùng cảm thán, đây là lần đầu tiên họ bước vào phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy.

"Rộng quá đi!" Lâm Tiếu cầm tay của Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn nhìn xung quanh, cô bé cảm giác mình không thể nhìn hết được.

Phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy vừa mới được xây dựng xong vào năm nay, bước vào trong còn có thể ngửi được mùi mới được xây xong, nhưng những người khác căn bản không để ý tới chuyện này, tất cả đều bị bậc thang ở trong phòng họp hấp dẫn sự chú ý.

"Nơi này giống như là một khán đài vậy."

"Tại sao trong phòng học lại có bậc thang nhỉ?"

"Như vậy thì những ai ngồi ở hàng sau cũng có thể thấy được bảng đen ở đằng trước."

Các bạn học nói chuyện ríu rít, rất nhanh liền thảo luận ra một câu trả lời chính xác.

Thầy Triệu thúc giục mọi người: "Lớp chúng ta tới trước nên được chọn chỗ ngồi trước, các em mau ngồi vào hàng ghế ở giữa đi."

Có mấy nam sinh khác chạy đến cuối phòng họp dạng bậc thang, đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn xuống toàn bộ khán phòng.

Chúng nghe thầy Triệu nói vậy liền chạy thẳng xuống: "Không chỉ có mỗi lớp mình mà còn có những lớp khác nữa hả thầy?"

Mọi người nghe được câu trả lời khẳng định của thầy Triệu: "Đúng vậy, có thêm mấy lớp khác nữa."

Trong kỳ nghỉ hè này có lớp học Olympic Toán học lớp bốn mới được mở ra ở phòng giảng dạy, Lâm Tiếu học lớp Olympic Toán học lớp năm còn có một lớp Olympic Toán học cao hơn là lớp sáu, hôm nay ba lớp Olympic Toán học khác nhau của phòng giảng dạy đều tới phòng họp dạng bậc thang xem tivi.

Các bạn trong lớp của Lâm Tiếu sau khi nghe xong liền cảm thấy vô cùng cấp bách, vội vàng chiếm lấy chỗ ngồi tốt nhất.

Phòng giảng dạy có rất nhiều chỗ ngồi, tấm bảng đen rất lớn, ngồi ở chỗ nào cũng thấy được bảng đen nhưng tivi truyền hình được đặt phía trước cũng không lớn.

Màn hình tivi khá nhỏ, chắc chắn ngồi ở hàng ghế sau sẽ không thể nhìn rõ được.

Ngay sau đó, học sinh lớp sáu bước vào, sau khi vào phòng họp liền thấy đã có một lớp đến ngồi trước, Lâm Tiếu có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trên mặt rất nhiều người, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng chiếm được chỗ ngồi tốt nhất còn lại.

Học sinh của lớp bốn tiến vào cuối cùng, Lâm Tiếu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh cũng thấy Lâm Tiếu, cậu vẫy tay với Lâm Tiếu.

Ánh mắt của Lâm Tiếu dõi theo Trần Đông Thanh, cô thấy Trần Đông Thanh đi tới hàng ghế ở phía sau, vị trí đó có hơi hẻo lánh.

Haiz, Lâm Tiếu than thở thay cho người bạn của mình, Trần Đông Thanh ngồi ở chỗ đó chắc sẽ không thể xem rõ được, không biết cặp kính cận trên sống mũi có thể giúp cậu ấy thấy rõ màn hình tivi được hay không.

Phòng giảng dạy mới xây dựng phòng họp dạng bậc thang rất lớn, sau khi học sinh của ba lớp ngồi xuống vẫn còn trống khá nhiều chỗ.

Phía trước phòng họp có một cái màn hình được đặt trên một cái kệ cao. Thầy Triệu mở tivi lên, màn hình tivi bị nhiễu một lát liền phát sóng kênh truyền hình có lễ trao giải.

Lễ trao giải sắp bắt đầu, các bạn học ở trong phòng họp dạng bậc thang cố rướn cổ lên dán mắt vào màn hình tivi hơi bé ở đằng kia.

Những người ở hàng sau không thấy rõ nên lật đật đứng dậy. Mấy người vừa đứng lên che mất tầm nhìn của những người ở phía sau nên họ lấy tay kéo áo của những người ở đằng trước: "Cậu che mất rồi."

"Vậy thì cậu cũng đứng lên đi."

Vì vậy tất cả mọi người ở phía sau lần lượt đứng dậy, rất nhiều bạn học phát hiện đứng lên vẫn không thể nhìn thấy rõ nên nhao nhao chạy ra phía trước và đứng ở lối đi.

Giáo viên của cả ba lớp cùng nhau giữ trật tự: "Tất cả mau ngồi xuống, tất cả các em mau ngồi xuống hết đi."

Cuối cùng, những học sinh ngồi ở phía cuối của phòng họp dạng bậc thang đều được ngồi trên bậc thang để có thể xem tivi rõ hơn.

Lễ trao giải rất nhanh đã được bắt đầu, lần này không cần giáo viên phải giữ trật tự nữa vì mọi người trong phòng đều tự giác im lặng, trong phòng họp dạng bậc thang rộng lớn ngay lúc này chỉ vang lên tiếng quạt trần đang quay.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nắm tay nhau, trong lòng bàn tay của cả hai cô bé đều ướt đẫm mồ hôi.

Sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc giành được năm huy chương vàng và một huy chương bạc.

Đội Trung Quốc có tổng điểm là 230, bỏ xa đội Liên Xô đang đứng thứ hai với tổng điểm là 193.

Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng hoan hô, còn có người kích động tới mức dậm chân, đập bàn.

Gương mặt của Lâm Tiếu đỏ bừng, cô nhìn về phía Chu Tuệ Mẫn: "Đội Trung Quốc thật là giỏi quá đi!"

Chu Tuệ Mẫn dùng sức hết gật đầu: "Quá tuyệt vời!"

Các giáo viên cũng rất phấn khích, họ không giữ trật tự nữa mà để cho các học sinh của mình tự do tận hưởng niềm vui trong lòng.

Một lúc lâu sau, phòng họp dần dần yên tĩnh lại, mọi người ngồi xem hết lễ trao giải sau đó dưới sự chỉ huy của giáo viên trở về phòng học của mình.

"Đi từ từ thôi, đừng có chạy." Lâm Tiếu nghe thấy tiếng giáo viên dạy Olympic Toán học của bọn Trần Đông Thanh nhưng cô vẫn kéo Chu Tuệ Mẫn chạy thật nhanh, dù sao thầy Triệu vẫn chưa lên tiếng nên giáo viên lớp bên cạnh không thể quản được bọn cô.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại lớp học Olympic Toán học, vừa bước vào cửa liền nghe được tiếng nói chuyện rất lớn: "Các cậu có phát hiện ra là sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai không?"

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đồng loạt đứng lại.

"Đúng nhỉ, tại sao sáu tuyển thủ đều là con trai hết vậy?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Trong lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy đều là con gái học Olympic giỏi nhất, Lâm Tiếu lẫn Chu Tuệ Mẫn đều đứng hạng nhất và hạng hai, hạng ba mới tới lượt của con trai.

"Bởi vì con trai rất giỏi toán."

Nam sinh ở trong lớp vừa có phát ngôn quan trọng như vậy hiện tại đang ngồi dựa lên ghế, hai chân kẹp lưng ghế, chỉ có hai cái chân trước của cái ghế chạm đất, đung đưa lên xuống.

Cậu nghe thấy câu hỏi của Lâm Tiếu, nhưng không quay đầu lại mà chỉ kiêu ngạo nói.

"Giáo viên chủ nhiệm của tớ từng nói rằng con trai rất giỏi toán, rất am hiểu toán lý hóa."

"Chắc hẳn các cậu đều biết về toán lý hóa, vật lý và hóa học sẽ được học khi lên trung học cơ sở, con trai đều giỏi về những môn khoa học tự nhiên."

Cặp chân mày nhỏ của Lâm Tiếu nhíu chặt lại, tuy rằng cô chưa từng nghe đến vật lý và hóa học nhưng cô không cho rằng con trai lại giỏi toán.

Cô và Chu Tuệ Mẫn là người đứng thứ nhất, thứ hai trong lớp Olympic Toán học, vị trí thứ ba mới đến lượt bọn con trai.

Trong trường, con gái đạt một trăm điểm môn toán học cũng nhiều hơn con trai.

"Vậy bọn con trai các cậu trước tiên cứ ở trong lớp giành được vị trí thứ nhất đi."

"Này, đợi đến khi trình độ Olympic của cậu vượt qua được bọn tớ thì hẵng nói những lời này."

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nói cùng một lúc.

Nam sinh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người đứng phía sau mình là Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, cái ghế đang có hai chân đang chạm đất đột nhiên mất thăng bằng, lập tức đập xuống bàn ở phía sau một tiếng ầm.

"Ha ha ha ha." Mọi người ở xung quanh liền bật cười.

Khuôn mặt của nam sinh đỏ bừng: "Tuy bây giờ tớ thua các cậu nhưng giáo viên của bọn tớ đã nói rằng con trai có tác dụng chậm hơn, càng học cao thì thành tích càng tốt."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 218: Chương 218



Lâm Tiếu lần đầu tiên nghe thấy cụm từ "tác dụng chậm" này, vẻ mặt của cô tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Tác dụng chậm là cái gì vậy? Cậu lấy ra cho tớ xem thử đi."

Hai mắt nam sinh mở to: "Tác dụng chậm thì sau này mới có thể lấy ra được, bây giờ dĩ nhiên là không lấy ra được rồi."

Lâm Tiếu khó hiểu: "Tại sao bây giờ không lấy ra được?"

Từ trước tới nay, nam sinh chưa từng bị hỏi về vấn đề như vậy, cậu lập tức bối rối: "Bởi vì bây giờ bộ não của tớ còn chưa phát triển tốt."

Phụt, bạn học xung quanh lập tức cười lớn.

Nam sinh lấy lại tinh thần mới phát hiện ra mình vừa mới nói những gì: "Ý của tớ không phải là như vậy."

Nhưng không ai chịu nghe cậu biện minh, mọi người cười lớn: "Lạc Hãn Hải tự nói đầu óc của mình chưa phát triển tốt."

"Chính miệng Lạc Hãn Hải nói."

Thầy Triệu bước vào phòng học liền nghe tiếng nói chuyện ồn ào trong đó có "ngu ngốc", "ngốc nghếch", ông ấy gõ lên bục giảng: "Tất cả giữ im lặng rồi quay về chỗ ngồi đi."

Lạc Hãn Hải chạy té khói về chỗ ngồi của mình, Lâm Tiếu nhìn cậu một hồi, sau đó cô cũng quay về chỗ ngồi của mình.

Trên đường đi học về, Lâm Tiếu ngồi ở trên yên sau xe đạp, hai tay ôm chặt eo của mẹ mình.

"Mẹ ơi, hôm nay tụi con được xem trực tiếp lễ trao giải của IO ở trong phòng giảng dạy, đội Trung Quốc đứng hạng nhất giành được năm huy chương vàng và một huy chương bạc đấy ạ." Lâm Tiếu nói với bà.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Giỏi quá nhỉ."

Lâm Tiếu tự hào gật đầu: "Dạ."

"Nhưng sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái luôn đấy mẹ, có bạn nam ở lớp tụi con nói rằng con trai giỏi toán hơn."

Lữ Tú Anh thốt lên: "Vớ vẩn."

Lữ Tú Anh là người luôn tin rằng những gì đàn ông có thể làm được thì phụ nữ cũng có thể làm được, ai nói nữ giới không bằng nam giới. Những nữ công nhân của xưởng dệt bông không hề kiếm tiền thua mấy người đàn ông một chút nào, ai cũng cảm thấy mình không hề thua kém bọn đàn ông. Lữ Tú Anh cũng vậy, bà không chỉ chăm lo làm việc kiếm tiền mà còn tự xây dựng gia đình và một mình nuôi hai đứa con.

Bà có thể làm được nhưng cho tới bây giờ bà chưa từng thấy người đàn ông nào có thể làm được những việc đó.

Nếu đàn ông không có vợ thì cũng không thể nào một mình nuôi lớn hai đứa con. Lữ Tú Anh đã gặp vài người đàn ông đã ly dị vợ, tất cả bọn họ đều vội vội vàng vàng tìm người tiếp theo.

Lúc cha của Lâm Tiếu mất, khi đó Lữ Tú Anh vẫn còn rất trẻ, bà có công việc khá tốt, dáng người lại đẹp, mặc dù đã có hai đứa con nhưng cũng có không ít người mai mối đến tìm bà.

Lữ Tú Anh từ chối hết người này đến người khác, những người đàn ông kia cũng đã có con, họ giống như là gấp đến không chịu được nên mới tìm người mai mối.

Sau đó những người xung quanh đều biết Lữ Tú Anh không ý định này nên họ mới chịu trả lại sự bình yên cho gia đình bà.

Lâm Tiếu nghe được câu trả lời đầy tự tin của mẹ, trong lòng của cô liền thả lỏng được một chút, cô cũng cảm thấy con gái không hề kém môn toán hơn con trai.

"Thế tại sao sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái vậy ạ?" Lâm Tiếu cau mày, chuyện này khiến cô buồn rầu cả ngày nay.

Lữ Tú Anh bình tĩnh lại, bà nghiêm túc suy nghĩ về thắc mắc của Lâm Tiếu.

Một lát sau, Lữ Tú Anh mở miệng nói: "Chuyện này thì mẹ cũng không biết."

"Dạ." Lâm Tiếu có chút hụt hẫng, ngay cả mẹ cô cũng không biết.

Lữ Tú Anh nói tiếp: "Nhưng mẹ cũng có thể đoán được một phần lý do ở trong đó, học sinh dự thi năm nay nhỏ hơn anh trai của con tầm hai ba tuổi."

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, cũng gần bằng tuổi anh hai."

Lữ Tú Anh: "Ở thời của anh trai con thì kế hoạch hóa gia đình còn chưa được triển khai nên có rất ít nhà có con một, trên căn bản mỗi nhà sẽ có hai ba đứa, thậm chí là nhiều hơn."

"Nếu như trong nhà có nhiều con như vậy thì việc con gái được đi học không được ủng hộ nhiều như con trai."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Giống như chị Tiểu Vân."

Lâm Tiếu biết chuyện trong nhà của chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân có một người anh trai, cả nhà cho anh ta học hết trung học phổ thông, chị Tiểu Vân còn có một người em trai nữa cũng là cục cưng của cha và mẹ kế của chị ấy.

Chỉ có chị Tiểu Vân, sau khi học trung học cơ sở xong thì không được đi học nữa nên chị ấy phải sớm ra ngoài đi làm kiếm tiền.

Chị Tiểu Vân lập tức muốn được trở lại trường học nhưng tiền học lại cũng đều là tiền do mình khổ cực kiếm được vì vậy mà chị ấy cũng bị chuyện này làm trễ nải việc học thêm mấy năm.

Lâm Tiếu tức giận nói: "Sao lại có thể như vậy được chứ?"

Lữ Tú Anh than thở: "Có rất nhiều người phải lâm vào tình cảnh như vậy."

Lâm Tiếu: "Sau này con mà làm mẹ thì con nhất định sẽ không làm vậy đâu."

Lữ Tú Anh bật cười, con bé mới chuẩn bị lên lớp bốn mà đã nghiêm túc nói về chuyện sau này mình làm mẹ rồi.

Lâm Tiếu tựa đầu lên lưng bà, may mà mẹ mình không như vậy.

"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."

Hai ngày sau, Lâm Tiếu đọc hết các bài viết trên báo.

Trên báo không viết về tuyển thủ của đội Trung Quốc mà còn viết bài về tuyển thủ ngoại quốc.

"Mẹ ơi, tờ báo này ngày mai con sẽ mang đến trường, con muốn cho Chu Tuệ Mẫn xem." Lâm Tiếu la lớn.

"Được rồi, nếu sau này gặp chuyện nhỏ như vậy thì con có thể tự quyết định." Lữ Tú Anh nói.

Hôm sau, Lâm Tiếu cầm tờ báo cho Chu Tuệ Mẫn xem, hai cô bé chụm đầu vào nhau.

Trên báo viết rằng tuyển thủ nữ của đội Liên Xô tên là Malini hiện đang mười sáu tuổi là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất đoạt được huy chương vàng vào năm ngoái.

Năm nay cô ấy thi được điểm tối đa.

Sang năm có thể tham gia thi tiếp.

Chu Tuệ Mẫn thấy vậy liền vô cùng phấn khích, tay cô bé nắm chặt lại thành quả đấm: "Tớ cũng phải tham gia ba lần."

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nếu như cô không nhảy lớp thì chỉ có thể tham gia được một lần.

"Vậy tớ sẽ cố gắng thi một lần là được ngay điểm tối đa để mang huy chương vàng về."

Lâm Tiếu ngoắc tay với Chu Tuệ Mẫn, hai cô bé hứa với nhau rằng sau khi lớn lên sẽ cùng tham gia cuộc thi và giành huy chương vàng.

Lâm Tiếu từng thảo luận với mẹ về chuyện này, nói với Chu Tuệ Mẫn lý do đội tuyển quốc gia không có học sinh nữ.

Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Mẹ cậu nói có lý đấy.”

Lâm Tiếu không thể không nói chuyện của chị Tiểu Vân cho Chu Tuệ Mẫn nghe: “Chị Tiểu Vân vất vả quá.”

Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng có nhiều chuyện như thế lắm.”

Lâm Tiếu trợn mắt ngạc nhiên.

Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Cha mẹ tớ chỉ có tớ là con gái, mỗi lần về quê, người dưới đấy lại bảo gia đình tớ không có người nối dõi.”

Lâm Tiếu lại nghe thấy một từ lạ lẫm: “Không có người nối dõi.”

Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là không có con trai. Trong mắt người dưới quê, không có con trai đồng nghĩa với việc không có con cháu nối dõi.”

Lâm Tiếu nhăn mày.

Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Sau khi bà nội tớ biết chuyện cha mẹ tớ không có ý định sinh em trai cho tớ, còn muốn cho con trai của chú tớ làm con thừa tự của nhà tớ. Nhà chú tớ có hai người con trai.”

“Con thừa tự.” Lâm Tiếu lại nghe thêm một từ lạ lẫm.

Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là đổi cha mẹ, đổi gia đình cho người con.”

“Sau khi được nhận làm con thừa tự, người con trai ấy phải gọi cha mẹ mình là chú thím và gọi cha mẹ tớ là cha mẹ.”

Lâm Tiếu hít lạnh: “Sao lại có thể như thế chứ.”

Sao lại có chuyện đáng sợ như kiểu đổi cha mẹ cho trẻ con được cơ chứ.

Lâm Tiếu tưởng tượng nếu có người đưa mẹ cô đi để đứa trẻ khác gọi bà là mẹ, cô thấy sống mũi mình cay cay.

Chu Tuệ Mẫn: “Cha mẹ tớ nhất quyết không đồng ý, mẹ tớ đã cãi nhau một trận với bà nội. Sau đó nhà tớ không về quê đón tết trong vài năm, rồi gia đình tớ lại về quê, nhưng bà nội không nhắc đến chuyện này nữa.”

Lâm Tiếu thở phào: “May mà cha mẹ cậu không đồng ý.”

Song Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Hàng xóm dưới quê nhận làm con thừa tự, xong bà tớ nhìn thấy nên mới nảy ra suy nghĩ như thế.”

Lâm Tiếu há miệng: “Bé trai kia thật đáng thương.”

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: “Người đáng thương nhất không phải là bé trai kia đâu, mà là chị của thằng bé cơ.”

Thằng bé đổi nhà đổi cửa, đổi cha đổi mẹ, lúc nào cũng khóc lóc, cha mẹ bây giờ và cha mẹ trước kia đều cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của nó.

Mà chị gái của thằng bé vẫn còn ở trong nhà mình, cũng không cần đổi cha mẹ, nhưng thực ra mọi thứ đã thay đổi.

Chu Tuệ Mẫn và cô bé ấy trạc tuổi nhau, lúc nhỏ về quê hay chơi cùng cô bé ấy.

Ngày trước cô bé ấy rất hay cười, từ sau khi chuyện nhận làm con thừa tự kia xảy ra, cô bé không thấy cô bé ấy cười nữa.

Lâm Tiếu cái hiểu cái không, trong lòng chua xót.

“Năm nay cậu có về quê ăn tết không.” Lâm Tiếu hỏi.

Chu Tuệ Mẫn: “Chắc là về mấy ngày thôi, mấy ngày đó không có tiết ở lớp Olympic Toán học nên về.”

Lâm Tiếu: “Tớ có gom một vài quyển truyện tranh, khi cậu về quê, có thể tặng cho cô bé ấy những quyển truyện này giúp tớ được không.”

Lâm Tiếu thích giữ tất cả mẩu truyện tranh trên báo và cô đã giữ lại một chồng, cô thường đọc chúng và luôn cảm thấy buồn cười.

Bây giờ Lâm Tiếu muốn mang những quyển truyện cười này đến tặng cho cô bé mà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến.

“Nếu cậu về quê vào dịp tết, tớ có thể tích truyện thêm nửa năm, đến lúc đó truyện sẽ dày lên rất nhiều.” Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn thấy đây là ý kiến hay: “Thế thì trước tết cậu đưa cho tớ.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, trước tết sẽ đưa cho cậu.”

Lâm Tiếu nói: “Sau này tớ làm mẹ, tớ sẽ không làm như vậy.”

Chu Tuệ Mẫn: “Tớ cũng thế.”

“Tớ muốn làm cô giáo, sau khi tớ trở thành cô giáo, tớ sẽ không nói học sinh nữ không học giỏi toán được như học sinh nam.”

Lâm Tiếu đã biết được một bí mật nhỏ của Chu Tuệ Mẫn, sau khi Chu Tuệ Mẫn học nhảy lớp, giáo viên trong lớp sẽ nói những điều như vậy.

“Rõ ràng lần nào thi toán tớ cũng được 100 điểm, rõ ràng cả trường bọn tớ chỉ có mình tớ học lớp Olympic Toán học.”

Chu Tuệ Mẫn nói cho Lâm Tiếu, giáo viên thứ hai trong lớp cô bé có một cậu con trai, học cùng trường với Chu Tuệ Mẫn.

“Đúng thế, hình như học lớp 2, tớ nghe thấy giáo viên khác nói vậy, thành tích học tập của cậu con trai kia không tốt tí nào, mới có lớp 2 mà đi thi không được điểm tốt đa.”

Lâm Tiếu sờ mũi chột dạ.

Chu Tuệ Mẫn thấy hành động của Lâm Tiếu, cô bé “ờm” một tiếng, “Cậu không giống cậu ấy, cậu thi hai môn đều được 100 điểm mà.”

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ rồi nói thêm: “Cho dù cậu thi hai môn không được 100 điểm thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Tháng bảy, Lữ Tú Anh bật điều hòa, ngồi trên giường vá đệm giường.

Bà đang ngồi dưới cây bông, hai tay áp sát bên cây bông, cả người nóng nực, giảm điều hòa thêm năm độ.

Lâm Tiếu hạnh phúc nheo mắt lại, chỉnh điều hòa thấp như vậy mới mát.

Tiểu Hoàng cũng nằm sấp dưới gió điều hòa, hăng hái chạy tới chạy lui trong phòng.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 219: Chương 219



“Mẹ, hóa ra trước khi bật điều hòa, Tiểu Hoàng luôn cảm thấy nóng sao.”

“Mẹ, sau này bật điều để nhiệt độ thấp như thế này được không ạ.”

Lữ Tú Anh: “Không được, trong phòng lạnh, ở ngoài thì nóng, lúc nóng lúc lạnh sẽ bị cảm đấy.”

Lâm Tiếu: “Vậy thì con sẽ không đi ra ngoài.”

Lữ Tú Anh: “Con không cần ra ngoài đi vệ sinh à.”

Lâm Tiếu: “Con chạy đi vèo một cái, chạy về vèo một cái, cơ thể chưa kịp cảm nhận nhiệt độ thì con đã về rồi.”

Lâm Tiếu vừa nói vừa chạy vèo vèo trong phòng.

Lữ Tú Anh vội quát bảo Lâm Tiếu dừng lại: “Đừng chạy về phía giường, mẹ đang cầm kim khâu.”

“Cách xa giường ra có biết chưa, không được nằm lên giường, cũng không được ngồi gần.” Khi Lữ Tú Anh ngơi tay lúc khâu đệm, bà cắm kim khâu lên đệm.

Lâm Tiếu gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

Từ nhỏ Lâm Tiếu đã biết khi mẹ ngồi trên giường may quần áo, may đệm, cô không được nằm cũng không được ngồi, vì có thể trên giường cắm kim khâu và có kéo.

“Mẹ, mẹ lại may đồ cho chị Tiểu Vân sao” Lâm Tiếu hỏi.

Mẹ mới may mấy cái đệm cho chị Tiểu Vân cách đây không lâu, Lâm Tiếu vẫn nhớ.

“Không phải, mẹ may cho Văn Lệ.” Lữ Tú Anh nói.

“Bao giờ con mới được gặp chị họ hả mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa, khi con bé xong việc, mẹ sẽ bảo con bé qua đây ăn cơm.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: “Ai cũng được gặp chị ấy rồi, chỉ có con là chưa được gặp.”

Lâm Dược Phi mở cửa nhà, đúng lúc nghe thấy lời này của Lâm Tiếu, hỏi: “Em chưa gặp cái gì?”

Lữ Tú Anh: “Văn Lệ.”

Lâm Dược Phi: “Không phải là chưa từng gặp, lần sau mẹ đưa đồ cho chị họ hôm nào thì để con đi cùng mẹ.”

Lữ Tú Anh nói: “Con cứ làm việc của con đi, Văn Lệ ở kí túc xá, con có vào được đâu. Sau này Văn Lệ đi làm ở đây, gặp mặt nhau cũng nhiều hơn.”

“Hay đợi mẹ về, rồi bảo con bé đến đây ở luôn.” Lữ Tú Anh trầm ngâm nói.

Lâm Dược Phi liền nói: “Không được.”

Bà ngoại ở nhà là một chuyện, chị họ ở nhà là chuyện khác, Lâm Dược Phi không chịu nổi người thân sống ở nhà mình thời gian dài: “Chị họ không ở ký túc xá sao?”

Lữ Tú Anh: “Kí túc xá của con bé không ổn lắm.”

Công việc đầu tiên sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học khác với trong ký ức của Lâm Dược Phi.

Kiếp trước, sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học, mù quáng theo đuổi mức lương cao dưới áp lực của gia đình. Khi Lữ Văn Lệ tìm việc, ngày nào mợ của cô ấy cũng lải nhải bên tai bảo cô ấy phải tìm một công việc lương cao để có thể trợ cấp cho gia đình: “Mợ và cha con đã vất vả cả đời rồi, con kiếm được tiền sẽ giúp chúng ta nhẹ nhõm phần nào.”

“Tiểu Cần ở bên cạnh nhà mình, bằng tuổi con, người ta đã kiếm được tiền từ lúc 15 tuổi, đã đưa tiền lương sáu, bảy năm nay cho gia đình. Năm nay con 22 tuổi, có thể coi như kiếm lại tiền.”

“Cháu học nhiều như thế, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp, thu nhập một năm của cháu có lẽ sẽ hơn Tiểu Cần đúng không.”

Dưới áp lực như vậy, Lữ Văn Lệ đã sa chân vào công việc đầu tiên của mình. Cô ấy bị thu hút bởi mức lương cao, nhưng khi nhận chức, cô ấy phát hiện ra rằng cái gọi là lương cao không tồn tại và có vấn đề về mọi mặt trong công ty.

Đầu những năm 90, nhảy việc là một chuyện khó khăn. Lãnh đạo công ty khống chế một cô gái không có kinh nghiệm xã hội như Lữ Văn Lệ, Lữ Văn Lệ cố gắng chịu đựng công ty trong nhiều năm, cuối cùng đã nhảy ra khỏi hố lửa này.

Lãng phí mất mấy năm thanh xuân, sau khi thay đổi công việc, Lữ Văn Lệ mới có thể bước vào nơi làm việc bình thường.

Nhưng kiếp này, công việc của Lữ Văn Lệ đã khác. Lâm Dược Phi không biết vì Lữ Văn Lệ đổi việc, anh mới gọi điện trao đổi với chị họ vài lần, hay là do kiếp này bà ta đã đổi đổi hướng đi và làm việc chăm chỉ.

Kiếp trước, mợ luôn muốn Lữ Văn Lệ kiếm nhiều tiền, kiếp này bà ta lại muốn công việc của Lữ Văn Lệ tốt hơn Lâm Dược Phi, muốn áp đảo Lâm Dược Phi về mọi mặt.

Tuy nhiên, bà ta cũng biết rằng không thể áp đảo Lâm Dược Phi trong việc kiếm tiền, vì vậy bà ta đã hết lòng thuyết phục chị họ để có được một công việc.

Công việc có thu nhập ổn định rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông như Lữ Tú Anh, cũng rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông thế hệ thứ hai trong khu tập thể, cha mẹ đều cố gắng nhồi nhét con cái vào trong xưởng.

Nhưng đối với những sinh viên tốt nghiệp đại học như Lữ Văn Lệ vào đầu những năm 90, sức hấp dẫn không quá lớn.

Những người bạn của Lữ Văn Lệ hầu như đều lựa chọn những công việc lương cao.

Mới đầu Lữ Văn Lệ còn do dự, nhưng cô ấy đã gọi điện cho Lâm Dược Phi vài lần, nghe một vài ý kiến từ Lâm Dược Phi, cảm thấy lựa chọn như vậy cũng khá tốt, có lẽ cô ấy sẽ trưởng thành hơn.

Lữ Văn Lệ tìm một công việc ở tỉnh, cách nhà Lâm Tiếu hơn hai mươi phút đi xe đạp.

Lâm Dược Phi thấy đạp xe hơn hai mươi phút rất gần, còn Lữ Tú Anh lại thấy rất xa: “Đi từ Đại Đông Đầu đến Đại Tây Đầu đấy.”

Bây giờ thành phố vẫn chưa mở rộng thêm, Lữ Tú Anh đã quen với việc đi đâu đó không quá hai mươi phút.

Tuy có hơi xa nhưng Lữ Tú Anh thấy may mắn vì ở cùng một thành phố, lúc nào cũng có thể đến chăm sóc.

Lữ Văn Lệ đã nhận được chìa khóa kí túc xá của đơn vị vào ngày đầu tiên khi cô ấy đến đây, Lâm Tiếu đi học, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đến dọn dẹp giúp.

Lữ Tú Anh vừa bước chân vào ký túc xá đã cau mày.

Ký túc xá của Lữ Văn Lệ là một phòng tám người, hơn nữa cánh cửa tủ vừa cũ vừa nát đã rơi ra rồi, làm thành cái giá đỡ bằng gỗ.

Lữ Tú Anh nhịn cái gì cũng được nhưng nhịn bẩn thì không. Bà xắn tay áo lên, xách một thùng nước, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Lữ Văn Lệ vội nói: “Cô ơi, để con tự dọn là được rồi ạ.”

Lữ Tú Anh mặc kệ lời nói của cô ấy, động tác dọn vệ sinh nhanh nhẹn tháo vát. Lữ Văn Lệ cũng bắt đầu dọn dẹp, nhưng cô ấy không dọn nhanh được bằng Lữ Tú Anh, cuối cùng Lữ Tú Anh đã làm gần hết mọi việc.

Dọn dẹp mới chỉ là bước đầu tiên, Lữ Văn Lệ vẫn còn phải mua sắm thêm nhiều thứ.

Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này là lại bốc hỏa: “Cậu mợ của con được lắm, chẳng chuẩn bị cho Lữ Văn Lệ thứ gì, ngay cả đệm giường cũng không mang theo.”

Trong kí túc xá chỉ vỏn vẹn một tấm ván gỗ giường, hay còn gọi là giường tầng, Lữ Văn Lệ không có đệm giường, không có cách nào ngủ được.

Lữ Tú Anh mang đệm cũ ở nhà cho Lữ Văn Lệ dùng tạm, khi về nhà sẽ may cho Lữ Văn Lệ một chiếc đệm mới.

Lâm Tiếu ngồi im lắng nghe bên cạnh, đợi mẹ nói xong, cô hỏi: “Mẹ, có phải cậu mợ trọng nam khinh nữ không ạ.”

Lữ Tú Anh chần chừ trong giây lát, bà không muốn nói với Lâm Tiếu những chuyện xấu của người lớn nhưng càng không thể nói dối.

“Ừ.” Lâm Dược Phi ở bên cạnh nói không chút do dự.

Lâm Tiếu cau mày: “Hóa ra lại có nhiều người trọng nam khinh nữ như thế.”

Lâm Tiếu sinh ra vào trong thời kỳ chế độ một con nghiêm ngặt, hầu như các bạn học xung quanh cô đều là con gái một, số ít có anh trai hoặc chị gái như Lâm Tiếu, không thể có em trai hoặc em gái.

Xưởng dệt bông không có ai vội nhảy việc vì nhảy việc sẽ tự đá đổ bát cơm. Trường tiểu học Đường Giải Phóng chủ yếu là con giáo viên hoặc con cán bộ, đương nhiên sẽ càng nghiêm ngặt hơn.

Thế giới của Lâm Tiếu hồi bé rất nhỏ, chỉ có khu tập thể và trường học, những người trọng nam khinh nữ xung quanh cô đã ít hơn, Lâm Tiếu cũng không để ý đến chuyện này lắm.

Dạo gần đây Lâm Tiếu bắt đầu chú ý, phát hiện ra có rất nhiều người trọng nam khinh nữ.

Một cô bé như cô không hiểu vì sao dưới quê của chị Tiểu Vân, Chu Tuệ Mẫn, cậu và mợ lại đối xử với chị họ và anh họ khác nhau như thế, nhưng giờ thì cô đã hiểu.

“Cậu và mợ quá đáng thật.”

“Lần sau gặp họ, đừng gọi họ ra.”

Lữ Tú Anh còn chưa nói gì, Lâm Dược Phi đã nói trước: “Không muốn gọi thì không gọi.”

Bà ngoại Lâm Tiếu thở dài, cuối cùng không nói gì.

Cuối tuần, Lữ Văn Lệ đến nhà ăn cơm.

Đi dưới tầng gặp một người hàng xóm, thấy Lữ Văn Lệ đi cạnh Lữ Tú Anh thì ngẩn ra: “Tú Anh, đây là người yêu của Tiểu Phi sao?”

Lữ Tú Anh: “Gì thế hả, đây là cháu gái tôi, chị họ của Tiểu Phi.”

Hàng xóm thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Phi vẫn chưa có người yêu nhỉ, để tôi giới thiệu một cô nhé.”

Lữ Tú Anh ngắt lời hàng xóm: “Tiểu Phi có người yêu rồi.”

Người hàng xóm ngơ ngác: “Có từ bao giờ thế, sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?”

“Chắc vừa mới yêu chứ gì, phải tiếp xúc nhiều vào, tôi giới thiệu một cô có điều kiện lắm nhé.”

Lữ Tú Anh không ngờ rằng bà nói con mình có người yêu rồi mà hàng xóm vẫn còn muốn làm mối, bà vội tìm một cái cớ rồi kéo Lữ Văn Lệ đi.

Người hàng xóm vẫn chưa từ bỏ ý định, nói với ở đằng sau: “Tú Anh, tôi nói với cô rồi nhé, cô suy nghĩ kỹ đi.”

Lữ Tú Anh vội chạy về nhà, bà nói đùa trên bàn ăn tối: “Không ngờ Tiểu Phi lại nổi tiếng như vậy.”

Lữ Tú Anh nói: “Xem ra nhà ta sắp phải sửa sang lại rồi.”

Căn nhà đang ở hiện tại, nhìn là biết nhiều tiền, sự đủ đầy của đồ dùng trong nhà và thiết bị điện đã đủ để chứng minh năng lực tài chính của Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi cũng coi đó là một trò đùa, cười lớn: “Cuối cùng mọi người trong khu tập thể cũng biết con kiếm được tiền.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, chắc chắn mọi người đã biết anh kiếm được tiền.”

“Chị Tiểu Vân cũng nói vậy, chị ấy tự mở cửa hàng văn phòng phẩm kiếm tiền, có nhiều người muốn giới thiệu người yêu cho chị ấy lắm nhưng chị ấy thấy phiền.”

Lâm Dược Phi đang cười như được mùa thì bỗng dưng im bặt đi: “Giới thiệu người yêu cho chị Tiểu Vân.”

“Nhiều người lắm.”
 
Back
Top Bottom