Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 200: Chương 200



Lâm Dược Phi cười hí hí: “Là con cho cô ấy lòng tin đó.” Chính là cảm giác an toàn mà sau này thường hay nói. Lâm Dược Phi cảm thấy mình cho Thẩm Vân đầy đủ cảm giác an toàn nên Thẩm Vân mới có thể cân nhắc quay về trường đi học.

Lâm Tiếu nghe thấy lời của anh trai thì phản bác: “Em từng nghe chị Tiểu Vân nói tự mình có thể kiếm tiền chính là lòng tin lớn nhất của chị ấy!”

Lâm Dược Phi đột nhiên bị em gái phá nên trừng Lâm Tiếu một chút.

Anh gãi đầu, nói: “Có thể cũng có một chút là do nguyên nhân này, bây giờ Thẩm Vân có trong tay không ít tiền.”

“Cô ấy quay về học, tiệm văn phòng phẩm vẫn tiếp tục mở. Mấy ngày nay đang tuyển nhân viên cho cửa hàng, sau khi tuyển được nhân viên cho cửa hàng thì cũng không cần cô ấy canh chừng trong tiệm mỗi ngày nữa. Sau đó cô ấy đi học thì mỗi tuần đến tiệm quan sát một hai lần, lúc con rảnh đi đón Tiếu Tiếu c*̃ng thuận tiện qua xem thử, việc làm ăn của tiệm chắc hẳn là sẽ không bị chậm trễ quá nhiều.”

Thẩm Vân đột nhiên có suy nghĩ đi học lại cũng khiến cho Lâm Dược Phi rất kinh ngạc.

Cái đêm mà Thẩm Vân biết căn phòng mà cô ấy ở vẫn luôn là do Lâm Dược Phi giúp cô ấy thuê, lúc tìm đến Lâm Dược Phi thì khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt ướt át.

Hô hấp của cô ấy có chút dồn dập, cảm xúc đảo quanh trong mắt.

Vốn dĩ Thẩm Vân biết được căn phòng trọ là do anh thuê nên Lâm Dược Phi đã chuẩn bị tốt việc Thẩm Vân sẽ bổ nhào vào trong lồng n.g.ự.c của mình, anh giang hai cánh tay, chờ đợi ôm lấy Thẩm Vân.

Nhưng mà Thẩm Vân đứng ở trước mặt anh rồi thốt ra: “Em muốn quay về trường đi học!”

Lâm Dược Phi mờ mịt nhìn Thẩm Vân, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của cô ấy. Đây là tình huống như thế nào? Lúc này không phải Thẩm Vân nên cảm động mà nhào lên ôm lấy anh sao? Sao chủ đề lại đột nhiên nhảy vọt đến việc cô ấy muốn đi học lại rồi chứ?

Giọng Thẩm Vân run rẩy nói: “Vì để cho em có thể đến làm ở tiệm sách Văn Lan mà khi đó anh đã lén giúp em thuê phòng, còn trả tiền thuê. Bởi vì tiệm sách có không khí học tập, anh muốn em có thể ôn tập ở trong tiệm sách rồi quay về trường đi học lại một lần nữa.”

Lâm Dược Phi không chỉ một lần cổ vũ Thẩm Vân tiếp tục đi học, nhưng mà sự cổ vũ đến từ hành động vượt qua ngôn ngữ vô số lần. Từ hành động Lâm Dược Phi lén thuê phòng giúp cô ấy, Thẩm Vân đã sâu sắc cảm nhận thấy Lâm Dược Phi có bao nhiêu hy vọng mình tiếp tục đi học.

Lâm Dược Phi: ...

Thẩm Vân không cảm nhận được tình yêu sâu đậm của mình đối với cô ấy sao?

Hai mắt Thẩm Vân sáng lóng lánh nhìn Lâm Dược Phi: “Anh có kiến thức hơn em, nếu anh thấy đi học quan trọng như vậy thì em sẽ đi học lại!”

Đương nhiên, Thẩm Vân đồng ý đi học lại, Lâm Dược Phi ủng hộ hai tay hai chân. Lúc trước anh đã không còn ôm hy vọng nữa, không ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh, chó ngáp phải ruồi khiến Thẩm Vân sinh ra ý nghĩ muốn quay về trường học.

Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân: “Đi học chắc chắn chỉ có tốt, không có chỗ xấu.”

“Bây giờ em mở tiệm văn phòng phẩm nhưng không chắc rằng cả đời chỉ mở tiệm văn phòng phẩm, sau này xã hội phát triển thay đổi sẽ càng lúc càng nhanh.”

“Hiện tại kinh doanh không cần đến học hành, nhưng sau này nếu em muốn phát triển công việc làm ăn của mình thì không chừng việc học lại phát huy được tác dụng nữa.”

Đêm hôm đó, Thẩm Vân hoàn toàn xúc động. Nếu như không phải Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều ở nhà chờ cô ấy, không tiện về nhà quá muộn thì chỉ sợ Thẩm Vân sẽ lập tức kéo Lâm Dược Phi đi tìm cho cô đủ loại sách giáo khoa.

Nhưng mà sau này khi tỉnh táo lại, Thẩm Vân vẫn cảm thấy đi học bây giờ là một lựa chọn rất tốt. Nếu như hai năm này cô không đi học thì về sau kết hôn, sinh con, kiếm tiền, nuôi con... Sẽ thật sự không còn cơ hội trở lại sân trường nữa.

Bây giờ cô quay lại trường thì chi phí nhỏ nhất, cái giá phải trả cũng nhỏ nhất.

Cái giá lớn nhất chính là nhân viên trông tiệm sẽ không tâm huyết giống như chính cô, việc kinh doanh tiệm văn phòng phẩm sẽ trở nên kém.

Đợi đến sau này, chi phí và cái giá để cô quay về trường chỉ có thể càng ngày càng lớn.

Quay lại trường cô ấy có thể có được những gì thì Thẩm Vân không rõ lắm, nhưng cô ấy tin tưởng Lâm Dược Phi, nếu Lâm Dược Phi đã muốn cô đi học đến như vậy thì đi học nhất định có thể có được càng nhiều!

Hai ngày sau, Lữ Tú Anh mời Thẩm Vân tới nhà ăn cơm.

Thẩm Vân ôm một giỏ trái cây lớn, còn mang đến hai chậu hoa nhài. Hoa nhài đang kết nụ hoa, vẫn chưa nở rộ, chỉ tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Lữ Tú Anh luôn miệng nói: “Cháu đến là được rồi, còn mang theo quà làm gì!”

Thẩm Vân cười nói: “Quà không đáng tiền, chỉ là tấm lòng của cháu, chúc mừng tân gia!”

Lữ Tú Anh nhìn Thẩm Vân mở giỏ trái cây ra, bên trong không có trái cây nào rẻ tiền cả, đều đắt tiền, từng quả dâu tây vừa lớn lại vừa đỏ, còn có vải thiều.

Lữ Tú Anh gọi Lâm Dược Phi tháo giỏ quà ra rồi rửa sạch hoa quả: “Bưng ra cho mọi người cùng ăn.”

Lâm Tiếu ghé chóp mũi vào cạnh nụ hoa nhài, hít sâu một hơi: “Chị Tiểu Vân, hoa thơm quá nha!”

Thẩm Vân cười nói: “Chờ lúc hoa nở em có thể hái một đóa xuống, đặt ở trong hộp bút của em.”

Lâm Tiếu gật đầu liên tục, như thế thì hộp bút của cô sẽ trở nên thơm thơm!

Lữ Tú Anh ngượng ngùng nói: “Mời cháu ăn cơm là vì muốn cảm ơn cháu, kết quả cháu còn tặng quà như thế.”

Lữ Tú Anh mang theo Lâm Tiếu ở chỗ Thẩm Vân hơn mấy tháng, Thẩm Vân không chỉ để lại phòng cho hai mẹ con ở mà cả ngày còn mua ăn mua uống.

Lữ Tú Anh vốn muốn Lâm Dược Phi sửa sang phòng trọ giúp Thẩm Vân để cảm ơn, kết quả Thẩm Vân muốn đi học lại, như thế thì không còn thuê phòng nữa, đương nhiên cũng không cần tu sửa, chỉ còn lại mời Thẩm Vân ăn bữa cơm.

Lữ Tú Anh hỏi: “Chuyện đi học lại, cháu đã nghĩ kỹ chưa?”

Thẩm Vân gật đầu: “Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ. Tiểu Phi đang tìm trường học giúp cháu, qua hết nghỉ hè, tháng chín cháu sẽ vào học lớp mười.”

Trước đó mặc dù Thẩm Vân đã tốt nghiệp cấp hai, nhưng lấy tình huống hiện tại của cô muốn trực tiếp học lên lớp mười thì chắc chắn phải nhờ một chút quan hệ. Lâm Dược Phi nói sẽ chuẩn bị cho tốt giúp cô ấy, Thẩm Vân không cần quan tâm.

Hai ngày này Thẩm Vân đã bắt đầu học tập, cô muốn nhân lúc mùa hè này học lại kiến thức, đến lúc đó vào học cấp ba mới không khiến cho Lâm Dược Phi và người mà Lâm Dược Phi nhờ vả mất mặt.

Sau khi Thẩm Vân nói xong thì có chút thấp thỏm nhìn Lữ Tú Anh, sợ rằng Lữ Tú Anh có ý kiến đối với việc cô ấy đi học lại.

Mặc dù cô đi học lại dùng tiền tiết kiệm của chính mình, tiệm văn phòng phẩm c*̃ng tiếp tục mở cửa, nhưng có thể Lữ Tú Anh cảm thấy Lâm Dược Phi đang liều mạng kiếm tiền, còn cô lại tiếp tục đi học gây phiền phức hay không. Hơn nữa còn muốn Lâm Dược Phi chạy đôn chạy đáo nhờ vả quan hệ giúp cô.

Nhưng Thẩm Vân không nhìn thấy bất kỳ điều gì không vui từ trên mặt Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh cũng đáp: “Đúng là nên nhân lúc còn trẻ mà học tập nhiều chút.”

Lữ Tú Anh nói: “Trước kia bọn cô không có điều kiện như này, giờ có điều kiện, có thể học được bao nhiêu thì cứ học.”

Lữ Tú Anh không nhìn xa được như Lâm Dược Phi, nhưng bà có thể nhìn thấy từ bên cạnh, ở trong xưởng dệt bông, người tốt nghiệp cấp hai chỉ có thể làm công nhân, mà người tốt nghiệp cấp ba đã có cơ hội làm cán bộ.

Sinh viên trước kia đều được phân công làm việc, bây giờ mặc dù đổi thành lựa chọn song phương, nhưng đa số đều có công việc tốt.

Lữ Văn Lệ sẽ tốt nghiệp đại học vào mùa hè năm nay, gần đây đang tìm việc làm, thường xuyên gọi điện thoại cho Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh nghe loáng thoáng, mấy cơ hội công việc mà Lữ Văn Lệ không quyết định chắc chắn được thì Lữ Tú Anh đều cảm thấy cái nào cũng vô cùng tốt, đều là công việc tốt mà người không có trình độ như Lâm Dược Phi không thể với tới được.

Cũng không biết tại sao Văn Lệ lại muốn bàn bạc với Tiểu Phi, mặc dù Tiểu Phi làm công trình kiếm ít tiền lời, nhưng sao hiểu mấy cái này được?

Thẩm Vân nhìn thấy Lữ Tú Anh trông quả thật không có ý kiến thì lén thở phào một hơi.

Bữa cơm này rất phong phú, Lữ Tú Anh mua nguyên một con gà quay ở bên ngoài, tự mình nấu một nồi sườn kho lớn, một đĩa cá chua ngọt, một nồi thịt viên, còn có hai món rau xào và một món canh.

Lữ Tú Anh dùng đũa chính gắp bụng cá cho Thẩm Vân: “Cháu thích ăn cá, nếm thử xem cá cô làm thế nào.”

Thẩm Vân cúi đầu gắp cá trong chén, phần thịt trên bụng cá mập nhất mềm nhất, không bị dính xương, Thẩm Vân đỏ mắt chậm rãi nếm thử.

Không biết sao mà Lữ Tú Anh biết mình thích ăn cá......

Mặc dù cô thích ăn cá, nhưng lại rất ít ăn cá, trước kia cũng chưa từng nếm thử bụng cá, khi còn bé bụng cá đều là dành cho anh trai, sau này bụng cá đều dành cho em trai.

Hôm nay Lữ Tú Anh gắp hết phần bụng cá vào trong bát cô.

Thẩm Vân điều chỉnh lại tâm trạng, thời gian khổ cực đã qua, hẳn là cô ấy nên vui mừng mới đúng. Thẩm Vân lại ngẩng đầu lên với khuôn mặt tươi cười, cô ấy hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu thích ăn cái gì? Để chị gắp cho.”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Cánh gà! Chị Tiểu Vân xé cánh gà giúp em đi!”

Lâm Tiếu thích ăn cánh gà và đùi gà, đùi gà thì to hơn, nhưng cánh gà thì lại thấm vị hơn. Lần trước ăn gà nướng cô đã ăn đùi gà, lần này nên ăn cánh gà.

Lâm Tiếu nhận được cánh gà mà mình thích thì nhớ đến quan tâm anh trai ngồi bên cạnh.

Chị Tiểu Vân đang xé gà quay thì Lâm Tiếu nói: “Chị Tiểu Vân, chị xé phao câu gà xuống cho anh trai đi, anh ấy thích ăn phao câu gà nhất!”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 201: Chương 201



Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, cắn móng tay nhìn vào bài văn trống trơn. Tuần này, đề bài tập làm văn mà cô giáo Từ giao là mùa xuân tươi đẹp, nhưng Lâm Tiếu lại không có chút cảm hứng nào.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cắn móng tay, lập tức bảo cô ngưng lại: "Không được cắn móng tay!"

"Trên tay có rất nhiều vi khuẩn. Lúc con còn bé cũng có thấy con ngậm tay đâu. Sao bây giờ lại có thêm tật xấu cắn móng tay này vậy?"

Lữ Tú Anh nắm lấy tay Lâm Tiếu, đánh vào lòng bàn tay của cô hai cái kêu bốp bốp, quyết tâm phải khiến Lâm Tiếu bỏ tật xấu này.

"Nếu mẹ còn thấy con cắn móng tay nữa thì sẽ bôi thuốc tím lên móng tay con. Để xem con cắn như thế nào?"

Lâm Tiếu vội vã rút tay về: "Con không cố ý cắn móng tay mà."

Chắc là vì cô quá lo lắng nên mới cắn móng tay. Sau đó Lâm Tiếu bèn đổi từ việc cắn móng tay thành nhéo cục tẩy. Cô thật sự không biết nên viết bài văn này như thế nào, bởi vì mùa xuân năm nay không đẹp chút nào cả.

Mùa xuân năm nay, Lâm Tiếu bị dị ứng với tơ dương liễu.

Bắt đầu từ nửa tháng trước, tơ dương liễu bắt đầu theo gió bay khắp nơi trên đường phố.

Mỗi ngày trên đường đi học, Lâm Tiếu đều ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ điên cuồng hắt hơi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Sau khi về đến nhà rửa mặt và soi gương thì thấy đầu mũi nhỏ đỏ lên, đôi mắt c*̃ng đỏ ngầu.

Mẹ dẫn Lâm Tiếu đến bệnh viện nhà máy tìm dì Đỗ. Dì Đỗ c*̃ng không có cách nào: "Dị ứng với tơ dương liễu. Vào mùa xuân, rất nhiều người đều bị như vậy."

"Tình trạng như vậy của Tiếu Tiếu không quá nghiêm trọng, không cần uống thuốc. Lúc ra ngoài đeo khẩu trang là được."

Lữ Tú Anh dùng băng gạc và dây thun may cho Lâm Tiếu rất nhiều khẩu trang. Lúc đầu, Lữ Tú Anh dùng ba lớp băng gạc để khâu, Lâm Tiếu đeo vào thì thấy nóng, bèn đổi thành hai lớp băng gạc.

Lâm Tiếu vắt hết óc tập trung câu chữ: “Hoa chuyển sang màu đỏ, cỏ chuyển sang màu xanh. Tiểu Hoàng thì rụng lông."

Sau khi viết xong, đôi mắt của cô quét qua vở một lần, lập tức đếm rõ số chữ, 286 chữ chứ không đủ 300 chữ.

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, bèn viết thêm một câu vào dòng cuối c*̀ng: "Mùa xuân thật xinh đẹp, thật đẹp, thật đẹp."

Lâm Tiếu khép vở lại phát ra tiếng “bốp”, cô đã viết đủ số chữ, kết thúc hoàn mỹ.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị tiếng kêu sợ hãi của mẹ đánh thức: "Sao lại có bão cát thế này?"

Lâm Tiếu trở mình nhảy xuống giường, chạy chân trần đến phía trước cửa sổ: "Bão cát gì?"

Từ sau khi trang trí nhà cửa, mỗi ngày Lữ Tú Anh đều lau sàn nhà gỗ sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Lâm Tiếu vừa sốt ruột thì đã để chân trần chạy khắp nơi.

Lữ Tú Anh đem dép của Lâm Tiếu tới, không ngừng thúc giục cô mang vào: "Coi chừng bị lạnh."

Lâm Tiếu bám vào bệ cửa sổ, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đều là màu vàng xám. Khuôn mặt nhỏ bèn nhăn lại giống như khổ qua.

"Mẹ, không phải bởi vì con không đủ trung thực nên ông trời mới trừng phạt con chứ?"

Lữ Tú Anh: "Sao con lại không trung thực?"

Lâm Tiếu: "Rõ ràng con không thấy mùa xuân đẹp, nhưng hôm qua con lại viết vào bài văn là mùa xuân rất đẹp."

Trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu luôn có đủ loại ý nghĩ kỳ lạ, khiến Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Ông trời sẽ không thèm nhìn lén con viết văn như thế nào đâu. Mau đi đánh răng rửa mặt đi. Hôm nay thời tiết không tốt, phải ra ngoài sớm một chút."

Trước khi ra khỏi nhà, Lữ Tú Anh lấy ra hai chiếc khăn lụa lớn của mình, một cái quấn lên đầu mình, một cái quấn lên đầu Lâm Tiếu, phủ hết lên đầu và cổ của cô, ngay cả mắt mũi cũng được khăn che lại. Dù sao thì khăn lụa rất mỏng, nhìn xuyên qua khăn cũng có thể thấy rõ đường.

Chiếc khăn trên đầu Lâm Tiếu có màu đỏ thẫm, thế giới trong mắt cô lập tức bị phủ lên một lớp màu đỏ. Cho dù được khăn lụa che chắn, nhưng mỗi lần hít thở đều có cảm giác như muốn sặc.

Đến cổng trường học, Lâm Tiếu không thấy bạn học nào đứng gác ở ngoài cổng trường như thường lệ, bèn kêu lên: "Mình đến muộn rồi sao?"

Lữ Tú Anh nói: "Không muộn. Thời tiết như vậy chắc chắn không thể để học sinh đứng ở ngoài cổng trường, con mau đi vào lớp học đi."

"Bài tập thể dục giữa giờ và tiết thể dục của các con chắc chắn đã bị hủy bỏ. Con quấn khăn kỹ vào, giờ ra chơi đừng ra khỏi lớp. Nếu như lúc tan học trời vẫn còn như vậy thì con ở trong lớp học quấn khăn kỹ lưỡng xong hẵng đi ra." Lữ Tú Anh dặn dò.

Lâm Tiếu nhớ lại thời khóa biểu, cũng may hôm nay lớp của cô không có tiết thể dục. Nếu hôm nay lớp có tiết thể dục thì thật thảm, sẽ bị thiếu mất một tiết thể dục.

Lâm Tiếu dùng hai tay giữ chặt khăn lụa rồi đi vào trường, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười quái dị: "Hahaha. Lâm Tiếu, sao cậu lại giống như bà ngoại sói vậy?"

"Lại còn là khăn màu đỏ, bà nội tớ mới dùng khăn màu đỏ."

Lâm Tiếu không cần quay lại cũng biết người ở sau lưng cô là ai: "Viên Kim Lai!"

Viên Kim Lai chạy tới, duỗi tay xốc khăn của Lâm Tiếu lên: "Lâm Tiếu, tại sao cậu lại trùm đầu giống như bà ngoại sói vậy?"

Viên Kim Lai vén khăn lụa lên một góc, lúc này trùng hợp có một trận gió to thổi tới, khiến cát và bụi bặm đều bay vào mặt Lâm Tiếu.

"Viên…" Lâm Tiếu vừa mới nói xong chữ đầu tiên đã phải vội vã im lặng, bởi vì cát cũng đang bay vào trong miệng cô.

Trong mắt và miệng Lâm Tiếu đều có cát bay vào. Cô ngậm miệng híp mắt bước nhanh vào lớp học, lát nữa cô sẽ tính sổ với Viên Kim Lai sau. Bây giờ cô muốn đi đến hồ nước súc miệng và rửa mặt trước.

Sau khi súc miệng, cảm giác sàn sạt trong miệng cuối cùng cũng xem như biến mất, nhưng mà cát trong mắt Lâm Tiếu rửa thế nào cũng không ra. Mỗi lần cô chớp mắt đều bị nó ma sát vào mắt rất đau đớn.

Mắt phải bị cát rơi vào của Lâm Tiếu vừa đỏ vừa sưng, nước mắt lưng tròng, giống như mắt đỏ của thỏ con.

Lúc Lâm Tiếu vừa dụi mắt vừa đi ngang qua chỗ ngồi của Trần Đông Thanh ở hàng thứ hai, Trần Đông Thanh bèn hỏi: "Lâm Tiếu, sao cậu lại khóc vậy?"

Lâm Tiếu: "Tớ không khóc, mắt của tớ có cát rơi vào."

Lâm Tiếu vừa nói vừa dụi mắt. Trần Đông Thanh lập tức vội vàng kéo tay áo của cô.

"Không được dụi. Bà nội tớ nói nếu có cát bay vào mắt thì nhất định không được dụi. Nếu không hạt cát ở trong mắt sẽ làm trầy xước con ngươi."

Lâm Tiếu giật mình, con ngươi bị trầy xước nghe có vẻ thật đáng sợ. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh mắt bị chảy máu.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Tiếu sốt ruột nói.

"Mở mắt ra thổi một hơi." Trần Đông Thanh nói.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của Lâm Tiếu thì vội vàng đi qua.

"Tớ không biết thổi cho hạt cát bay ra, cậu có biết không?" Vương Hồng Đậu hỏi Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân gật đầu: "Tớ biết. Mỗi lần mẹ tớ bị hoa mắt đều là tớ thổi giúp bà ấy."

Lâm Tiếu vội vã nhờ Diệp Văn Nhân: "Cậu mau thổi cát ra giúp tớ với."

Diệp Văn Nhân duỗi tay kéo mí mắt của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu lập tức nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện.

Diệp Văn Nhân: "Cậu phải thả lỏng mí mắt ra. Cậu như vậy tớ không mở mắt cậu ra được."

Lâm Tiếu sốt ruột nói: "Tớ cũng muốn thả lỏng, nhưng mà lúc cậu đụng vào mí mắt của tớ thì tớ lập tức căng thẳng."

Trần Đông Thanh ở bên cạnh chỉ dẫn Diệp Văn Nhân: "Động tác của cậu phải nhanh một chút, nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng lại thì tranh thủ mở mí mắt cậu ấy lên."

Diệp Văn Nhân thử mấy lần nhưng đều thất bại. Trần Đông Thanh bèn đẩy mắt kính trên mũi lên nói: "Để tớ thử xem."

"Trần Đông Thanh, cậu biết làm không đó?" Lâm Tiếu lo lắng hỏi, cảm giác bản thân giống như một con chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm. Diệp Văn Nhân từng thổi mắt giúp mẹ. Trần Đông Thanh có từng giúp người khác thổi mắt hay không?

Trần Đông Thanh: "Tớ cũng thường xuyên thổi cát trong mắt giúp bà nội của tớ, sẽ không làm đau mắt cậu đâu."

Trần Đông Thanh dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc mí mắt của Lâm Tiếu lên.

"Lâm Tiếu!" Trần Đông Thanh đột nhiên gọi tên cô.

Lâm Tiếu đáp: "Ừm."

Nhân lúc sự chú ý của Lâm Tiếu bị dời đi trong nháy mắt, Trần Đông Thanh bèn mở mí mắt Lâm Tiếu ra, thổi "phù" một hơi, sau đó lập tức buông tay ra. "Đỡ hơn chưa?" Trần Đông Thanh hỏi.

Lâm Tiếu còn hơi lơ mơ. Cô nghe thấy Trần Đông Thanh hỏi thì vội vàng chớp mắt, không còn thấy cảm giác đau đớn nữa.

"Ổn rồi!" Lâm Tiếu vui mừng nói: "Trần Đông Thanh, cậu thật là giỏi!"

Trần Đông Thanh đẩy kính mắt của mình lên, đáp: "Không có gì."

Lâm Tiếu nhìn chiếc kính trên mũi Trần Đông Thanh, nói: "Thực ra đeo kính c*̃ng có lợi, lúc gió thổi sẽ không bị hoa mắt."

Năm ngoái lúc Trần Đông Thanh kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra ra thị lực của cậu bé đang giảm, cuối cùng vẫn không tránh được việc đeo kính. Tuần trước cậu bé vừa đến bệnh viện đo một cặp kính mắt. Trần Đông Thanh vẫn chưa quen trên mũi có thêm một thứ như thế, thỉnh thoảng lại dùng tay đẩy nó lên.

Viên Kim Lai mang theo khuôn mặt ướt sũng, vừa bước vào từ cửa lớp học. Bão cát khiến cho trên đầu và trên mặt mọi người đều dính cát, các bạn học đều nhao nhao đi rửa mặt.

Nhưng mà Viên Kim Lai không chỉ rửa mặt ở hồ nước, mà còn dùng nước lạnh của vòi nước rửa tóc.

Viên Kim Lai vuốt nước từ trên đầu xuống, gọi Trần Đông Thanh bằng biệt danh mới: "Con ếch bốn mắt."

Biệt danh mới của Trần Đông Thanh là Viên Kim Lai đặt cho.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 202: Chương 202



Lâm Tiếu lớn tiếng nói: "Này, không được đặt biệt danh cho bạn học."

Viên Kim Lai cười quái dị nói: "Tớ đặt biệt danh cho Trần Đông Thanh, mắc mớ gì đến cậu?"

"Lâm Tiếu, không phải cậu thích Trần Đông Thanh đấy chứ?"

Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn Viên Kim Lai. Gần đây Viên Kim Lai vẫn thường nói những lời quái gở như vậy ở trong lớp, ai thích ai, các bạn nam và nữ trong lớp gần như đều bị cậu bé nói một lần.

Lúc đầu, Lâm Tiếu không hiểu từ “thích” trong miệng Viên Kim Lai là có ý gì. Sau đó cô mới hiểu, từ “thích” mà Viên Kim Lai nói là kiểu “thích” giữa anh trai và chị Tiểu Vân, chẳng trách các bạn học nghe được đều tức giận.

Lâm Tiếu giận đến mức đỏ mặt: "Viên Kim Lai, cậu nói bậy!"

Viên Kim Lai quái gở nói: "Tớ nhìn thấy hết rồi, vừa nãy cậu và Trần Đông Thanh cách nhau rất gần."

"Trần Đông Thanh thích Lâm Tiếu, Lâm Tiếu thích Trần Đông Thanh, hahaha."

Lâm Tiếu lập tức phản kích, Viên Kim Lai nói cô, cô cũng nói Viên Kim Lai.

"Viên Kim Lai thích… thích…" Lâm Tiếu nói lắp, cô đột nhiên cảm thấy nhắc tới bạn nữ nào trong lớp cũng không tốt lắm.

"Viên Kim Lai thích không có ai, không có ai thích Viên Kim Lai!" Lâm Tiếu phản kích.

Đột nhiên, vành mắt Viên Kim Lai đỏ lên.

Cậu bé giống như con ch.ó nhỏ bị người chủ hung hãn đạp một cước, nhanh chóng ch** n**c mắt. Cậu bé sững sờ nhìn Lâm Tiếu, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Lâm Tiếu c*̃ng ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Viên Kim Lai khóc nhè: “Cậu, cậu khóc cái gì?"

Đúng lúc này cô giáo Từ bước vào lớp, nhìn thấy cảnh này c*̃ng lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Lâm Tiếu, em chọc cho Viên Kim Lai khóc rồi kìa!"

Lâm Tiếu oan uổng c.h.ế.t mất.

"Cô giáo Từ, là Viên Kim Lai đặt biệt danh cho bạn học trước, còn chọc ghẹo các bạn nữa."

Cô chỉ phản kích một câu, không hề đặt biệt danh cho Viên Kim Lai, c*̃ng không hề ghép đôi Viên Kim Lai và bất kỳ một bạn nữ nào. Ai ngờ Viên Kim Lai lại khóc như thế khiến hiện giờ Lâm Tiếu vẫn còn mơ hồ không hiểu.

Cô giáo Từ nhíu mày, cô biết rõ Lâm Tiếu nói chọc ghẹo là có ý gì. Gần đây Viên Kim Lai thường xuyên gán ghép các bạn nam và nữ trong lớp, mỗi lần nhìn thấy có bạn nam hay bạn nữ nào nói chuyện chơi đùa với nhau thì lập tức bắt đầu nói linh tinh kỳ quái.

Lúc ban đầu Viên Kim Lai kêu là: "Người nào đó với người nào đó kết hôn rồi kìa!"

Sau đó cậu bé lại phổ cập kiến thức cho các bạn học trong lớp: "Các cậu có biết trước khi kết hôn cần phải yêu đương không?"

Tiếp theo cậu bé lại đổi thành ở trong lớp gọi: "Người nào đó với người nào đó đang yêu đương."

Cô giáo Từ rất đau đầu, đã từng phê bình Viên Kim Lai mấy lần, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Học sinh lớp ba đều đang ở độ tuổi dường như hiểu nhưng mà không hiểu, thực ra bọn trẻ cũng không hiểu kết hôn và yêu đương có nghĩa thật sự là thế nào. Dựa vào kinh nghiệm của cô giáo Từ, lúc giữa bạn nam và bạn nữ nảy sinh sự tò mò tối thiểu phải tới lớp năm hoặc lớp sáu. Hiện giờ những đứa trẻ ở giai đoạn này đều là bạn nam thích chơi với bạn nam, bạn nữ thích chơi với bạn nữ.

Mặc dù các bạn học sinh dường như hiểu mà không hiểu, nhưng Viên Kim Lai cứ chọc ghẹo các bạn như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu trong lớp học. Bởi vì Viên Kim Lai chọc ghẹo, cho nên trong lớp có rất nhiều bạn nam và bạn nữ vốn dĩ đang chơi chung với nhau bắt đầu không còn chơi với nhau nữa.

Viên Kim Lai là một vấn đề cũ và khó trong lớp. Gần đây cô giáo Từ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề mới này. Hôm nay Lâm Tiếu và Viên Kim Lai cãi nhau, nhưng chỉ một câu nói của Lâm Tiếu lại chọc cho Viên Kim Lai khóc, cô giáo Từ đột nhiên có được gợi ý mới.

Chuông vào học vang lên, cô giáo Từ nói: "Tất cả trở về chỗ ngồi trước đi."

"Sau khi tan học, ba người các em đến văn phòng của cô."

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được vẻ khó hiểu trong mắt đối phương. Vì sao cô giáo Từ lại bảo bọn chúng tới văn phòng? Bọn chúng có làm sai gì sao?

Lâm Tiếu thích tiết ngữ văn nhất, rất hiếm khi thất thần. Cô cầm cục tẩy trong tay nhéo tới nhéo lui, không để ý làm rơi lỗ tai của con thỏ nhỏ bằng cao su.

Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, cực kỳ đau lòng, cẩn thận từng li từng tí nhặt lỗ tai của con thỏ lên, bỏ vào trong hộp bút chì.

Đều là do Viên Kim Lai nên cục tẩy hình con thỏ nhỏ của cô mới biến thành con thỏ không có lỗ tai.

Lúc tan học, cô giáo Từ dẫn ba người đi vào văn phòng. Trong văn phòng, các thầy cô khác đều tò mò nhìn sang. Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh và Viên Kim Lai, giáo viên các lớp khác c*̃ng đều biết ba người bọn chúng. Lâm Tiếu là thiên tài toán học trong lớp cô giáo Từ, tính nhẩm siêu nhanh, đã được vào học trong lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy trước một năm.

Trần Đông Thanh là lớp phó học tập, mỗi ngày sau khi thu xong bài tập đều đưa đến văn phòng của cô giáo Từ. Phụ huynh của cậu bé đều là bác sĩ, công việc rất bận, sau giờ học thường xuyên để Trần Đông Thanh ở lại trong phòng giáo viên. Trong văn phòng, mỗi giáo viên đều rất quen thuộc với Trần Đông Thanh.

Còn về Viên Kim Lai, càng là khách quen của văn phòng cô giáo Từ, cứ ba ngày hai bữa lại gặp rắc rối bị gọi đến văn phòng. Nếu như lần nào cách ba bốn ngày chưa thấy Trần Đông Thanh, giáo viên trong văn phòng đều sẽ hỏi một câu: "Ồ, mấy ngày nay Viên Kim Lai lớp các em không có gây rắc rối sao?"

Ba học sinh này, các giáo viên trong văn phòng đều rất quen thuộc, thế nhưng các giáo viên trong văn phòng lại không nghĩ ra vì sao cô giáo Từ lại gọi ba học sinh đến đây cùng một lúc?

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều là học sinh tốt, Viên Kim Lai là vua gây chuyện. Vì sao bọn họ lại cùng bị gọi đến văn phòng?

Cô giáo Từ ở trong văn phòng, sau khi cẩn thận tìm hiểu về những chuyện đã xảy ra giữa ba học sinh, cô đã nhanh chóng hiểu rõ.

Các giáo viên khác trong văn phòng đều vểnh tai lên, họ đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì? Hóa ra là Viên Kim Lai đã trêu chọc Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh.

Cô giáo Từ: "Viên Kim Lai, em đặt biệt danh cho bạn học, hành vi như vậy có đúng hay không?"

Viên Kim Lai cúi đầu: "Không đúng ạ."

Cô giáo Từ: "Em nhìn thấy bạn nam và bạn nữ trong lớp chơi chung với nhau liền chọc ghẹo, hành vi như vậy có đúng hay không?"

Viên Kim Lai tiếp tục nói: "Không đúng ạ."

Cô giáo Từ: "Nếu em đã biết rõ hành vi như vậy là không đúng thì bây giờ em nên làm gì?"

Viên Kim Lai xoay người, bất đắc dĩ nói với Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh: "Rất xin lỗi."

Cô giáo Từ quay đầu nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, em nói không có ai thích Viên Kim Lai."

Lâm Tiếu trợn mắt lên, cô giáo Từ muốn cô xin lỗi Viên Kim Lai sao? Nhưng cô thấy bản thân không làm gì sai.

Ngoài dự liệu của Lâm Tiếu, lời kế tiếp của cô giáo Từ không hề giống với suy nghĩ của cô. Lâm Tiếu nghe thấy cô giáo Từ nói: "Lâm Tiếu, em nói không có người nào thích Viên Kim Lai. Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

Lâm Tiếu ngây ra, do dự một hồi cô bèn gật đầu: "Đúng, các bạn đều không thích Viên Kim Lai."

"Viên Kim Lai đặt biệt danh cho bạn học, kéo b.í.m tóc của bạn nữ, giẫm lên giày trắng của bạn nam, gần đây nhìn thấy bạn nữ và bạn nam ở chung với nhau thì cười đùa chọc ghẹo một cách quái dị."

"Viên Kim Lai đều làm những chuyện khiến cho các bạn không vui. Dĩ nhiên các bạn đều không thích Viên Kim Lai."

Viên Kim Lai ngây ra, hóa ra Lâm Tiếu nói không có ai thích cậu bé là cô đang đề cập đến các bạn học, vậy mà cậu bé còn tưởng rằng Lâm Tiếu nói cha mẹ của cậu bé đều không thích cậu bé.

Viên Kim Lai rất hối hận, sao cậu bé có thể rơi nước mắt ở ngay trước mặt Lâm Tiếu được chứ? Thật là mất mặt.

Cậu bé hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều quên đi chuyện này.

Cô giáo Từ rời ánh mắt lên mặt Viên Kim Lai lần nữa, nói: "Viên Kim Lai, thực ra em vẫn luôn biết rõ những hành vi này là không đúng."

Cô giáo Từ không muốn từ bỏ học sinh nào trong lớp của mình, thế nhưng đối với trường hợp như Viên Kim Lai, trước đây cô giáo Từ vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Cô giáo Từ đã hỏi những giáo viên lớn tuổi có kinh nghiệm, nhưng các giáo viên lớn tuổi đều lắc đầu: "Tiểu Từ, chúng ta chỉ là giáo viên, không phải Chúa cứu thế."

"Chúng ta có thể ảnh hưởng đến một bộ phận học sinh, nhưng không thể nào thay đổi số mệnh của mỗi học sinh."

"Bây giờ em đang ở trong thời kỳ đặc biệt, sức khỏe của em là quan trọng nhất, chỉ cần làm tốt việc dạy học là được rồi." Giáo viên lớn tuổi uyển chuyển khuyên cô giáo Từ không cần lo lắng. Học sinh có vấn đề như Viên Kim Lai, cô giáo Từ đã cố gắng ba năm, nhưng đều không nhìn thấy kết quả, hiện giờ cái bụng của cô ấy đã lớn thì cần gì phải nhọc lòng với việc này.

Cô giáo Từ không thể bỏ mặc cậu bé, thế nhưng c*̃ng thật sự không biết nên quản lý cậu bé như thế nào.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 203: Chương 203



Học sinh như Viên Kim Lai này đã "chai lì". Giáo viên giáo dục cậu bé bằng cách phê bình, phạt đứng, phạt trực vệ sinh, gọi vào văn phòng, thậm chí còn mời phụ huynh nhưng cậu bé vẫn không sợ, da mặt càng ngày càng dày.

Cho tới hôm nay, một câu nói của Lâm Tiếu lại khiến Viên Kim Lai bật khóc, cô giáo Từ đột nhiên phát hiện còn có thể chạm vào nội tâm của Viên Kim Lai.

Cô giáo Từ quyết định hôm nay sẽ không coi Viên Kim Lai như một đứa trẻ không hiểu chuyện, mà coi cậu bé như một người lớn để nói chuyện bình đẳng với nhau.

"Nếu em đã biết rõ những hành động này là sai, vì sao còn làm như vậy?"

Cô giáo Từ nói với Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh: "Hai em có thể trở về lớp học trước."

"Hả?" Cô giáo Từ đột nhiên bảo Lâm Tiếu trở về lớp học, khiến trong lúc nhất thời Lâm Tiếu cảm thấy không nỡ rời đi.

Câu hỏi của cô giáo Từ, Lâm Tiếu cũng rất muốn biết đáp án, tại sao vậy chứ? Cô cũng quá tò mò rồi.

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh lén lút trao đổi ánh mắt với nhau. Trần Đông Thanh cũng rất tò mò, hai người nấn ná chậm chạp đi ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa lại cũng cố ý đóng rất chậm.

Giọng nói của cô giáo Từ truyền ra từ khe cửa: "Bởi vì em biết làm như vậy có thể khiến bản thân nhận được nhiều sự quan tâm hơn."

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh không hẹn mà cùng ngừng bước đi lại, đều rất muốn nghe cô giáo Từ sẽ nói gì tiếp theo.

"Gần đây em chọc ghẹo các bạn nam và bạn nữ trong lớp, bởi vì em phát hiện hiệu quả của trò đùa dai này càng tốt hơn."

Viên Kim Lai ngây ra.

Sao cô giáo Từ biết được việc chọc ghẹo các bạn nam và bạn nữ trong lớp khiến các bạn học tức giận đến hộc máu, có người đỏ mặt, có người giơ chân. Thậm chí bạn nữ bình thường điềm đạm c*̃ng sẽ vì vậy mà đuổi theo Viên Kim Lai trên hành lang, khiến cậu bé có được cảm giác thỏa mãn mà trước đây cậu bé chưa từng có.

Cô giáo Từ điềm tĩnh, êm dịu nói, giọng điệu của cô còn hiền hòa hơn bất kỳ lần nào phê bình cậu bé, thế nhưng không biết vì sao trong lòng Viên Kim Lai càng lúc càng sợ.

"Viên Kim Lai, em nhận được phản ứng mà mình mong muốn từ các bạn học khi tiến hành trò đùa dai này."

"Thế nhưng có bao giờ em tự hỏi, em thực sự muốn các bạn nổi giận, giậm chân, hơn nữa còn mắng em, đánh em hay sao?"

"Nếu như em thực sự muốn những điều này, vì sao vừa nãy Lâm Tiếu nói không có ai thích em, em lại khóc chứ?"

"Viên Kim Lai, em hãy tự tìm hiểu xem thứ mà bản thân em muốn rốt cuộc là cái gì?"

"Nếu như em nhận được một thứ nhưng đó không phải là thứ mà em thật sự muốn, vậy thì em chỉ có thể có được sự thỏa mãn nhất thời, tiếp theo vẫn sẽ rơi vào trống rỗng vô tận."

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đứng ngoài cửa nghe trộm bất giác nín thở, trong lời nói của cô giáo Từ có rất nhiều chỗ hai đứa không hiểu, thế nhưng hai đứa đều rất muốn nghe tiếp.

Cho đến lúc trong văn phòng vang lên tiếng bước chân, một giáo viên đi về phía cửa ra vào, vặn tay nắm cửa vang lên một tiếng “kít”, sau đó đẩy cửa văn phòng ra.

Trần Đông Thanh lấy lại tinh thần trước, bèn kéo tay Lâm Tiếu, dẫn cô chạy về lớp học.

Lâm Tiếu phục hồi tinh thần, lập tức liều mạng đuổi theo bước chân của Trần Đông Thanh, ngàn lần không thể để giáo viên phát hiện bọn chúng nghe lén được.

Lúc hai người chạy về lớp thì tiết học đã kết thúc. Sang tiết học tiếp theo, Viên Kim Lai vẫn không trở lại lớp học.

Thầy giáo dạy toán chỉ vào vị trí ghế trống hỏi: "Viên Kim Lai đi đâu rồi?"

Trần Đông Thanh báo cáo: "Cậu ấy đang ở văn phòng của cô giáo Từ ạ."

Lúc tiết Toán sắp sửa kết thúc, Viên Kim Lai mới đi đến cửa lớp báo cáo. Thầy giáo dạy toán bèn gật đầu để cậu bé đi vào.

Trong giờ học tiếp theo, Trần Đông Thanh đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Tiếu, khẽ hỏi: "Lâm Tiếu, cậu có hiểu những lời mà cô giáo Từ nói không?"

"Cậu ấy…" Trần Đông Thanh không nói tên, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu: "Thứ mà cậu ấy thật sự muốn là gì vậy?"

Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết.

Lâm Tiếu chỉ biết là, từ đầu đến cuối cô giáo Từ không hề kêu cô xin lỗi Viên Kim Lai, chứng tỏ cô giáo Từ c*̃ng tán thành cô không có làm sai.

Cô giáo Từ thực sự là nhìn rõ mọi việc.

Lúc Lâm Tiếu vừa về lớp thì cực kỳ vui vẻ, sau đó lại có hơi thấp thỏm. Cô bèn hỏi Trần Đông Thanh: "Có phải tớ đã gây thêm phiền toái cho cô giáo Từ không?"

Bụng của cô giáo Từ đã lớn, cho dù mặc quần áo rộng rãi nhưng vẫn rất dễ nhìn thấy. Lữ Tú Anh từng căn dặn Lâm Tiếu không chỉ một lần rằng lúc cô ở trong trường không được chạy lung tung, không được đụng phải cô giáo Từ cũng không được khiến cô giáo Từ nhọc lòng.

Lâm Tiếu vô thức lại cầm cục tẩy lên, có phải hôm nay cô đã khiến cho cô giáo Từ bận tâm hay không?

Trần Đông Thanh an ủi Lâm Tiếu: "Không trách cậu được, cậu cũng không làm chuyện gì sai."

Lời nói của cô giáo Từ giống như mật mã thâm sâu, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh họp lại cùng nhau nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn không phá giải không được.

Trần Đông Thanh bỏ cuộc trước: "Tớ phải đi làm đề Toán Olympic đây."

Cậu bé đã lãng phí hai tiết học.

Tuần trước, nhà trường đã nộp danh sách học sinh được chọn để dự thi vào lớp Toán Olymic cho phòng giảng dạy.

Trong lớp Lâm Tiếu có ba suất, lần lượt là Trần Đông Thanh, Chung Hiểu Khiết và Lý Vũ Châu.

Trước kia, mỗi tuần Trần Đông Thanh đều bảo Lâm Tiếu cho cậu bé mượn bài giảng của lớp Toán Olympic, sau khi photo một bản thì trả lại cho Lâm Tiếu. Gần đây cậu bé càng vùi đầu vào việc giải đề Toán Olympic.

Trong giờ học cậu bé làm đề Toán Olympic, lúc nghỉ trưa cũng làm đề Toán Olympic, trong giờ Toán thì đặt đề Olympic ở phía dưới sách Toán, lén lút làm đề Olympic.

Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: "Cậu không cần làm những đề này đâu. Những đề này đều là sau khi học lớp Toán Olympic được một năm mới bắt đầu làm, ban đầu lúc tớ đi thi c*̃ng chưa từng làm những đề này."

Nhưng mà Trần Đông Thanh không muốn bỏ qua mỗi một đề Toán mà mình có thể tìm thấy: "Lỡ như khi thi có thì sao?"

Nếu như lúc đi thi cho ra một đề mà cậu bé đã mượn Lâm Tiếu để photo nhưng lại chưa từng làm thì cậu bé nhất định sẽ hối hận c.h.ế.t mất.

Lâm Tiếu: "Được rồi."

Cuối tháng năm, cô giáo Từ tuyên bố một tin vui bất ngờ với cả lớp.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay, cô giáo Từ đã đặt trước một cái bánh kem lớn cho lớp.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân lại bắt đầu rao bán các loại bóng bay và ruy băng trang trí lớp học. Cô giáo Từ đã mua về, sau đó nhờ nhóm cán bộ lớp chia ra trang trí lớp học, còn phải trang trí bảng đen theo chủ đề ngày Quốc tế Thiếu nhi trong một tháng.

Diệp Văn Nhân phụ trách trang trí bảng đen, cô bé phác hoạ ra đường nét. Lâm Tiếu dùng phấn tô màu giúp Diệp Văn Nhân.

Lâm Tiếu rất mong chờ ngày Quốc tế Thiếu nhi năm nay. Trước đó vài ngày cô đã chuẩn bị xong quần áo mà mình muốn mặc, sau đó treo chúng ở ngăn tủ mở bên cạnh tủ quần áo.

Lúc anh trai lắp đặt, đã lắp một chiếc tủ mở bên cạnh tủ quần áo, dùng để treo “những quần áo tương đối sạch” sau khi mặc hai lần vào mùa đông mà không cần giặt lại.

Mẹ rất khen ngợi thiết kế này.

Áo khoác vào mùa thu và mùa đông sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy, mặc hai lần thì không cần giặt. Trước đây vấn đề cất những quần áo này ở đâu khiến Lữ Tú Anh cực kỳ lo lắng.

Nếu treo chúng cùng một chỗ trong tủ với những quần áo đã được giặt sạch, trong lòng Lữ Tú Anh luôn cảm thấy không được thoải mái, cho nên đều gấp lại để bên ngoài, khiến trong nhà chất đống đến mức lộn xộn.

Lâm Dược Phi đã lắp đặt một chiếc tủ mở cho ngôi nhà, giải quyết triệt để vấn đề khó khăn này.

Hiện giờ là cuối tháng năm, thời tiết đã nóng lên, Lâm Tiếu chạy nhảy ở trong trường học, quần áo mặc một ngày thì phải thay ra đem giặt. Trong nhà đã không còn "quần áo khá sạch sẽ" nữa, tử bên cạnh tủ lập tức trở nên trống rỗng.

Lâm Tiếu treo quần áo mà mình muốn mặc vào ngày Quốc tế Thiếu nhi lên, một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh nhạt, cổ tay áo may theo kiểu lá sen, còn có một cái quần màu trắng, là kiểu quần ống loe thịnh hành trong hai năm qua.

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều ra vào trong nhà, cũng có thể nhìn thấy quần áo mà bản thân mình treo ở tủ bên cạnh.

Buổi tối trước ngày Quốc tế Thiếu nhi, Lữ Tú Anh hỏi: "Không để quần áo bên gối."

Lâm Tiếu: "Con lớn rồi."

"Lớn rồi." Lâm Tiếu không còn đặt quần áo mới bên gối của mình nữa, thế nhưng trước khi ngủ Lữ Tú Anh nhận thấy Lâm Tiếu cứ chạy ra bên ngoài nhiều hơn lúc bình thường, đi vào bếp rót nước hai lần, lại đi vào phòng vệ sinh hai lần, mỗi một lần đi qua tủ quần áo đều phải liếc mắt nhìn quần áo mới mà bản thân sẽ mặc sáng mai.

Lữ Tú Anh nín cười, không trêu chọc Lâm Tiếu.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiếu mặc bộ quần áo mà mình thích nhất, đi đến trường trong ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Lúc bánh kem lớn được mang vào trong lớp, các bạn học lập tức sôi nổi.

Cô giáo Từ cắt bánh kem, chia đều bánh theo số lượng, đặt từng miếng lên đĩa giấy.

Lớp trưởng và lớp phó kỷ luật ở bên cạnh duy trì kỷ luật giúp cô giáo Từ: "Mọi người không tranh nhau, mỗi người một miếng, người nào cũng có."

Mỗi người đều có một miếng bánh, thế nhưng miếng bánh có cắm cây dù nhỏ phía trên thì chỉ có một miếng.

Bánh kem lớn chỉ có một cây dù nhỏ, bây giờ đang ở trên một trong những miếng bánh nhỏ, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn chằm chằm.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 204: Chương 204



Cô giáo Từ hoàn toàn không ngờ miếng bánh có cây dù nhỏ cắm bên trên lại được các bạn thích thú như thế, ai cũng muốn được.

"Mọi người dựa theo chỗ ngồi xếp thành hàng, đến nhận bánh kem."

Cô giáo Từ c*̃ng dựa theo thứ tự sắp đặt bánh để phát bánh, tất cả mọi người đều dựa vào vận may, xem ai có thể nhận được miếng bánh có cây dù nhỏ.

Vương Hồng Đậu đứng phía trước Lâm Tiếu nhận lấy bánh kem. Sau khi cô bé nhận miếng bánh của mình xong, nhìn thấy miếng bánh có cây dù nhỏ ở ngay phía sau, đó không phải là miếng bánh mà Lâm Tiếu muốn nhận hay sao?

Vương Hồng Đậu quay lại, kích động nói với Lâm Tiếu: "Miếng bánh có cây dù nhỏ là của cậu."

Lâm Tiếu vui mừng mở to hai mắt, miếng bánh có cây dù nhỏ thực sự thuộc về cô.

Cô giáo Từ đặt miếng bánh có cắm cây dù nhỏ vào tay Lâm Tiếu. Lâm Tiếu mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng. Cô thật may mắn, nhận được cây dù nhỏ mà ai cũng muốn nhận.

Sau khi Lâm Tiếu nhận được bánh kem, chuyện đầu tiên chính là rút cây dù nhỏ ra, lau sạch sẽ kem trên thân cây dù. Cô đưa cây dù nhỏ cho Vương Hồng Đậu chơi một chút, cho Diệp Văn Nhân chơi một chút, những bạn học khác lại mượn cô nhưng Lâm Tiếu không chịu cho.

Lúc các bạn học bưng bánh lên ăn, giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bên cạnh đeo trên cổ một chiếc máy chụp hình đi tới: "Ai da, cô giáo Từ, cắt bánh kem nhanh vậy? Tôi còn định qua đây chụp hình cho lớp các em mà."

Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 biết cô giáo Từ rất quan tâm đến ngày Quốc tế Thiếu nhi này, chính là vì muốn để các bạn học sinh lưu lại một ít kỷ niệm, hôm nay còn đặc biệt mang tới cuộn phim máy ảnh từ nhà của mình.

"Không sao hết, cắt bánh rồi cũng có thể chụp ảnh."

Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bảo các bạn nâng đĩa bánh trong tay lên, đứng xung quanh cô giáo Từ, sau đó giơ máy lên chụp ảnh.

Một vài bạn nam đã nhanh chóng ăn bánh xong, cho nên bèn giơ chiếc đĩa trống trong tay lên thật cao.

"Tất cả mọi người di chuyển sang trái một chút, sang trái chút nữa, để cho cô giáo Từ đứng ở chính giữa."

Các bạn học sinh dưới sự chỉ huy của giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bắt đầu di chuyển. Lâm Tiếu dời sang bên trái hai bước, lại dời tiếp sang trái hai bước nữa, cứ như vậy mà di chuyển đến bên cạnh cô giáo Từ.

Lâm Tiếu cảm thấy bản thân hôm nay thực sự là quá may mắn.

Cô giáo Từ duỗi tay ôm lấy vai Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lập tức đứng thẳng người, còn nhẹ nhàng nhón chân lên, để cô giáo Từ có thể ôm cô thoải mái một chút.

"Một, hai, ba, cheese!"

Một giây trước khi giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 ấn nút chụp hình, Lâm Tiếu bèn giơ cây dù nhỏ trong tay mình lên thật cao.

Trên đường về nhà sau khi tan học, Lâm Tiếu không kịp chờ đợi đã nói với mẹ về một ngày siêu may mắn của mình.

Buổi tối sau khi anh trai về nhà, Lâm Tiếu lại kể cho anh trai nghe thêm lần nữa.

Lâm Dược Phi hỏi: "Các em không có trét kem sao?"

Lâm Tiếu thắc mắc: "Trét kem là gì?"

Lâm Dược Phi "Là bôi kem lên mặt bạn học á."

Lâm Tiếu lập tức trợn tròn mắt, sao lại có chuyện kem vừa thơm vừa ngọt như vậy mà không ăn, lại bôi lên mặt của bạn học vậy?

Lâm Dược Phi mỉm cười: "Các bạn của em đều rất ngoan đó." Có thể là do tuổi còn nhỏ, lá gan chưa đủ lớn.

Đột nhiên, Lâm Dược Phi nhớ tới Viên Kim Lai từng lấy sữa được phát giữa giờ học uống vào sau đó phun tùm lum, lại còn so với các bạn xem ai có thể nặn bánh mì nhỏ nhất.

Cậu bé thích phá phách nghịch ngợm như thế vậy mà lại không trét kem lên mặt bạn.

Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Viên Kim Lai c*̃ng không trét sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ạ."

Cô nhớ lại, đột nhiên phát hiện gần đây Viên Kim Lai rất yên tĩnh.

"Ồ, đã ba ngày Viên Kim Lai không phạm lỗi rồi."

Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Tiếu nói như vậy thì cười lên: "Ôi, Viên Kim Lai kia của lớp con có thể so với anh của con khi còn bé đó."

Lâm Tiếu hít vào một hơi lạnh: "Anh trai, lúc anh còn bé c*̃ng làm người ta ghét sao?"

Lâm Tiếu nhìn anh trai với vẻ thông cảm, lúc anh trai còn bé chắc chắn khi đi học không có bạn bè, ai cũng ghét anh.

Buổi sáng ngày Quốc tế Thiếu nhi, cô được ăn bánh kem, buổi chiều thì được nghỉ nửa ngày. Lâm Tiếu nhận được những món quà từ mẹ, anh trai và chị Tiểu Vân tặng cho cô. Cô đã đặt cây dù nhỏ chung với những món quà mới nhận được

Buổi tối lúc đang tắm rửa, Lâm Tiếu ở trong phòng tắm lớn tiếng hát: "La la la la lắc lư thỏa thích…"

Sau khi tắm và sấy khô tóc xong, Lâm Tiếu bèn chui vào trong chăn nói với mẹ: "Mẹ, đây là ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất của con."

Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất, Lâm Tiếu đi học rất vui vẻ.

Cô vừa hát vừa đi vào trường, buổi chiều lúc tan học lại vừa lau nước mắt vừa ra ngoài.

Lữ Tú Anh bèn vội vàng hỏi: "Con sao vậy?"

Lâm Tiếu khịt mũi: "Mẹ, cô giáo Từ thật sự phải đi rồi."

"Ngày mai lớp của tụi con sẽ đổi một giáo viên chủ nhiệm mới."

Cô giáo Từ nói lời tạm biệt với các bạn học sinh.

"Cô vốn muốn dạy các em đến hết học kỳ này, thế nhưng lại xảy ra một chút thay đổi nhỏ, chỉ có thể nói lời tạm biệt với các em sớm."

"Nhà trường đã sắp xếp giáo viên chủ nhiệm mới xong rồi. Hôm nay cô sẽ hoàn thành việc bàn giao với thầy Đào. Sáng mai thầy Đào sẽ đến đây."

Đột nhiên, trong lớp học không biết là ai kêu lên:"Chúng em không cần giáo viên mới, cô giáo Từ. Chúng em không muốn cô đi."

"Cô giáo Từ, chúng em không muốn cô đi."

Cả lớp đều khóc òa lên.

Lâm Tiếu nhoài người lên bàn, khóc đến nỗi hai lỗ mũi c*̃ng bị nghẹt, bèn há mồm th* d*c.

Vành mắt cô giáo Từ c*̃ng đỏ lên, cô ấy đã làm bạn với các học sinh trong lớp được bốn năm. Mặc dù có rất nhiều thời khắc khiến cô ấy mệt mỏi, tức giận đến đau đầu, thế nhưng mỗi một lần nhìn thấy học sinh tiến bộ, cô ấy sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn, đủ để trung hòa tất cả những cảm xúc tiêu cực.

Đây là lần đầu tiên cô giáo Từ làm giáo viên chủ nhiệm, các học sinh đã bầu bạn với cô ấy từ lúc ngây ngô đến lúc khôn lớn. Ngoài việc tiến bộ trong công việc, các học sinh còn chứng kiến cô ấy bắt đầu giai đoạn mới trong cuộc sống của từng người, từ khi độc thân đến khi yêu đương, kết hôn, mang thai.

Bây giờ phải nói lời tạm biệt, cô giáo Từ cũng không nỡ.

Nhưng cô giáo Từ không khóc, nếu người giáo viên là cô ấy c*̃ng khóc vậy thì bầu không khí trong lớp sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Cô giáo Từ dùng giọng điệu thoải mái nói: "Được rồi, cô nghỉ phép nửa năm rồi sẽ trở lại, đến lúc đó các em có thể thường xuyên thấy cô trong tòa nhà giảng đường. Giáo viên chủ nhiệm mới của các em - giáo viên Đào rất tuyệt, còn về phần giáo viên Đào là giáo viên như thế nào thì cô sẽ giúp người đó giữ bí mật trước. Sáng mai khi các em gặp giáo viên thì sẽ biết."

Cô giáo Từ thành công chuyển hướng sự chú ý của các học sinh. Mọi người không nhịn được suy nghĩ về những lời của cô giáo Từ. Thầy Đào rốt cuộc là giáo viên như thế nào?

Trên đường về nhà sau khi tan học, Lâm Tiếu ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ, hai mắt vừa sưng vừa đỏ nhưng cô đã không còn khóc nữa: "Mẹ, mẹ đoán xem giáo viên mới của tụi con sẽ như thế nào?"

Lữ Tú Anh suy đoán nói: "Ừm, có thể là giáo viên sau khi nghỉ phép sinh con xong thì trở lại (*)."

(*) Vì ở Trung chỉ gọi lão sư nên không biết giới tính nam hay nữ.

Lâm Tiếu: "Tuổi của người đó xấp xỉ với cô giáo Từ."

Lữ Tú Anh: "Hẳn là không kém nhiều đâu."

Ngày đầu tiên, lúc giáo viên mới bước vào lớp học, trong lớp lập tức vang lên một tràng tiếng kêu lớn.

Lâm Tiếu c*̃ng há to mồm, giáo viên mới không giống với tưởng tượng của cô một chút nào.

Thầy Đào vậy mà lại là một giáo viên nam trẻ tuổi, trên mặt còn có hai nốt mụn đỏ.

Thầy Đào viết tên của mình lên trên bảng đen, Đào Minh Hạo.

"Các em muốn gọi thầy thế nào cũng được, có thể gọi thầy là thầy Đào, c*̃ng có thể gọi thầy là anh Đào, anh Minh Hạo." Thầy Đào cười nói.

Lâm Tiếu lập tức trợn to mắt.

Trong lớp học vang lên từng đợt tiếng kêu kinh ngạc, các bạn học sinh đều không dám tin vào lỗ tai mình: “Hả?", "Cái gì?"

Đột nhiên, Viên Kim Lai kêu lớn một tiếng: "Anh Minh Hạo!"

"Ừm." Thầy Đào gật đầu, cúi xuống nhìn sơ đồ chỗ ngồi, chiếu theo chỗ ngồi và họ tên tương ứng nói: "Viên Kim Lai đúng không? Thầy nhớ kỹ em rồi."

Giọng điệu của thầy Đào tràn ngập sự tán thưởng, dưới ánh mắt của thầy Đào Viên Kim Lai bèn ngồi thẳng người lên.

Trong đầu Viên Kim Lai vang lên những lời mà cô giáo Từ đã nói với cậu bé trước đó: “Giáo viên mới không biết em, không biết bất cứ học sinh nào trong lớp. Mỗi người các em trong ấn tượng ban đầu của giáo viên mới đều giống nhau, đều là một tờ giấy trắng."

"Viên Kim Lai, em muốn để lại cho giáo viên mới ấn tượng như thế nào?"

"Rốt cuộc bản thân em muốn trở thành người như thế nào?"

Viên Kim Lai nhớ tới cô giáo Từ thì càng ngồi thẳng hơn, hai tay chồng lên nhau đặt lên trên bàn.

"Còn vấn đề gì không?" Thầy Đào hỏi.

Thầy ấy vừa dứt lời, các bạn học sinh lập tức mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, đều là hỏi cùng một vấn đề: "Thầy Đào, năm nay thầy bao nhiêu tuổi ạ?"

Lâm Tiếu vểnh tai lên chờ đợi thầy Đào trả lời, thầy Đào trông thật sự quá trẻ.

Thầy Đào mỉm cười: "Năm nay thầy hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học."

Lâm Tiếu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vậy mà thầy Đào lại lớn hơn anh trai cô hai tuổi, nhưng rõ ràng trông anh trai còn già hơn, thầy Đào thoạt nhìn hoàn toàn giống như một học sinh.

Viên Kim Lai kêu lên một tiếng, trong giọng nói lộ ra cảm giác không thể tin: “Thầy Đào, thầy đã hai mươi mốt tuổi."

"Vậy làm sao có thể gọi là anh được? Phải gọi là chú." Giọng nói Viên Kim Lai càng lúc càng nhỏ, cậu bé rụt cổ lại, không nói gì nữa.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 205: Chương 205



Ngược lại Thầy Đào c*̃ng không hề tức giận mà vỗ tay một cái, nói: "Còn có vấn đề gì khác không? Nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu học, các em mở sách Ngữ văn ra, thầy sẽ đọc bài mới một lần trước."

Sau khi tan lớp, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân hết sức ăn ý rời khỏi lớp học, đi tới cuối hành lang ít người để đi qua căn cứ bí mật.

"Các cậu thấy giáo viên mới như thế nào?" Diệp Văn Nhân hỏi.

Vương Hồng Đậu bật thốt lên: "Giáo viên mới lại là nam."

Lâm Tiếu nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ hành lang, ngoài cửa sổ cây cối xanh um tươi tốt, đã có cảnh tượng của mùa hè: “Ừm, giáo viên mới trông rất trẻ, không giống với hai mươi mốt tuổi, mà giống như mười tám."

Vương Hồng Đậu liên tục gật đầu: "Đúng vậy, trên mặt thầy ấy còn có mụn."

Diệp Văn Nhân nói ra điểm mà cô bé thấy kinh ngạc nhất: "Thầy ấy vậy mà lại nói chúng ta có thể gọi thầy là anh Đào, anh Minh Hạo."

Điều này thật sự quá kỳ lạ, ba cô bé bẻ ngón tay. Từ khi các cô bé bắt đầu đi học mẫu giáo cho đến bây giờ, cho dù là giáo viên lớp họ, giáo viên lớp bên cạnh hay là tất cả giáo viên mà các cô bé quen biết thì các cô bé đều gọi là thầy hoặc cô.

Sao có thể gọi anh được?

Lâm Tiếu vò đầu: "Nếu tớ gọi thầy Đào là anh Đào, vậy thì mẹ tớ chẳng phải sẽ gọi thầy Đào là cháu hay sao?"

Diệp Văn Nhân: "Chắc gọi tách ra cũng được."

Nói tóm lại, ba người đều nhất trí cho rằng thầy Đào là một giáo viên rất đặc biệt.

Vương Hồng Đậu: "Thầy Đào vừa mới tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên làm giáo viên, có thể còn chưa biết làm giáo viên là như thế nào."

Diệp Văn Nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Thầy Đào làm như vậy sẽ không quản lý được học sinh đâu."

Lâm Tiếu khịt mũi: "Tớ vẫn thích cô giáo Từ hơn."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau cầm tay Lâm Tiếu: “Chắc chắn rồi, tụi tớ cũng thích cô giáo Từ hơn."

"Tớ thích cô giáo Từ nhất, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Sau khi tan học về đến nhà, Lâm Tiếu nói cho mẹ biết giáo viên chủ nhiệm mới của mình là giáo viên nam.

Lâm Tiếu: "Giáo viên chủ nhiệm mới lại là giáo viên nam, thật kỳ lạ."

Lữ Tú Anh: "Ừm."

Lâm Tiếu: "Giáo viên nam lại dạy môn Ngữ văn, cũng thật kỳ lạ."

Lữ Tú Anh: "Ừm."

Trong những giáo viên mà Lâm Tiếu từng tiếp xúc, 90% đều là giáo viên nữ, giáo viên dạy Ngữ văn càng là giáo viên nữ trăm phần trăm, đây là lần đầu tiên cô gặp được giáo viên nam dạy Ngữ văn.

"Hơn nữa thầy Đào rất trẻ, thầy ấy còn bảo tụi con gọi thầy ấy là anh Đào."

Thầy Đào mới đến lớp ngày đầu tiên đã gây ra chấn động mạnh trên toàn bộ phương diện, Lâm Tiếu thao thao bất tuyệt kể cho mẹ nghe về chuyện trong lớp.

Trong giọng nói Lữ Tú Anh c*̃ng lộ ra vẻ rất kinh ngạc: "Thật sao? Vậy thì giáo viên mới của các con rất có cá tính."

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Sau này giữa thầy Đào và các con có chuyện gì, con cũng kể cho mẹ nghe xem, có được không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng, con sẽ kể cho mẹ."

Lữ Tú Anh cũng không quá lo lắng về chuyện đổi giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tiếu. Hiện giờ tính cách của Lâm Tiếu đã trở nên hoạt bát tự tin hơn nhiều. Bất kể học tập giáo viên nào, Lữ Tú Anh cũng không lo lắng Lâm Tiếu sẽ phải chịu thiệt thòi giống như lúc trước khi còn học ở trường tiểu học trực thuộc.

Hơn nữa mỗi ngày sau khi Lâm Tiếu tan học về nhà đều sẽ biến thành cây kèn nhỏ, bô bô kể đủ loại chuyện trong trường học, cho dù Lữ Tú Anh không dặn dò, nhất định Lâm Tiếu cũng sẽ nói cho bà biết những chuyện về giáo viên mới.

Chuyện bà càng quan tâm là cô giáo Từ nói vốn dĩ muốn dạy xong học kỳ này, vào kỳ nghỉ hè cũng sẽ nghỉ thai sản để sinh con, hiện giờ sao lại rời đi sớm hơn một tháng rồi?

Lữ Tú Anh hỏi thăm Vương Nguyệt Nga về chuyện này, Vương Nguyệt Nga nói với bà: "Cô giáo Từ có nguy cơ sinh non. Bác sĩ khuyên cô ấy không nên đi làm, bảo cô ấy nên ở nhà nghỉ ngơi, nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều hơn."

"Làm giáo viên quá cực khổ, đặc biệt là như giáo viên nghiêm túc và có trách nhiệm như cô giáo Từ."

Sau khi Lữ Tú Anh biết chuyện này đã bàn bạc với Lâm Dược Phi: "Mẹ muốn đi thăm cô giáo Từ. Cô giáo Từ vẫn luôn rất tốt với Lâm Tiếu. Lúc trước khi mẹ đổi công việc, sau khi Lâm Tiếu tan học đều ở lại trong văn phòng của cô giáo Từ, cô giáo Từ đã trông coi con bé làm bài tập."

Cô giáo Từ không phải loại giáo viên thích nhận quà tặng. Lúc cô ấy còn dạy Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh không tiện tặng quà cho cô ấy.

Hiện giờ cô giáo Từ đã không còn dạy Lâm Tiếu nữa, nếu tặng quà cho cô ấy thì cũng không có ảnh hưởng gì xấu, Lữ Tú Anh muốn biểu đạt chút tâm ý của bản thân mình.

"Mẹ, mẹ muốn tặng gì?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi: "Mẹ sẽ làm một đôi giày đầu hổ, một cái mũ đầu hổ tặng cho cô ấy." Lữ Tú Anh khéo tay, cảm thấy bản thân nên phát huy ưu thế.

Lâm Tiếu không biết giày đầu hổ và mũ đầu hổ là cái gì, tò mò hỏi: "Mẹ, giày đầu hổ và mũ đầu hổ là gì vậy?"

Lữ Tú Anh khua tay để Lâm Tiếu hình dung: "Chính là giày và mũ có kiểu con hổ nhỏ để cho em bé mang, phù hộ em bé bình an."

Lâm Tiếu nhíu mày: "Sao lại tặng quà cho em bé?"

"Mẹ, không phải mẹ muốn tặng quà cho cô giáo Từ sao?"

Lữ Tú Anh hơi sửng sốt, không hiểu được sự khác nhau trong việc này: "Đây không phải chính là tặng cho cô giáo Từ sao?"

Lâm Tiếu gấp đến độ giậm chân: "Không phải, những thứ này đều là cho em bé dùng, cũng không phải cho cô giáo Từ dùng."

"Chúng ta muốn cảm ơn cô giáo Từ, chứ không phải muốn cảm ơn em bé."

"Em bé không phải là giáo viên của con, không có để cho con ở lại văn phòng làm bài tập."

Lữ Tú Anh nghe cô nói như vậy thì cười ha ha, duỗi tay chọc vào đầu Lâm Tiếu: “Trong cái đầu nhỏ này của con đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Dược Phi nghe thấy em gái và mẹ trò chuyện thì nói: "Con thấy lời Tiếu Tiếu nói cũng khá hợp lý."

"Hiện giờ chắc chắn có rất nhiều người tặng đồ cho em bé, chúng ta tặng đồ cho cô giáo Từ dùng, càng dễ khiến cho cô ấy nhớ kỹ."

Logic tặng quà của Lâm Dược Phi luôn là tặng làm sao để có thể khiến cho người ta nhớ kỹ.

"Mẹ, chi bằng như vậy, mẹ vẫn tặng giày đầu hổ và mũ đầu hổ như thường, lại tặng chút gì đó để cô giáo Từ ăn."

"Cũng không cần tặng đồ gì quá đắt, nhờ bà ngoại đang ở quê mang lên một vài con gà đất và trứng gà ta, chúng ta làm sạch sau đó tặng cho cô giáo Từ."

Lữ Tú Anh lộ ra vẻ do dự: "Vậy cũng được sao?" Hiện giờ còn chưa phổ biến kiểu tặng quà đặc sản, mọi người c*̃ng chưa từng nghe tới thực phẩm hữu cơ. Lữ Tú Anh cảm thấy nếu tặng đặc sản quê nhà thì có hơi keo kiệt.

Lâm Dược Phi nói: "Đồ bổ không dám tặng lung tung, nhưng những thứ như gà đất và trứng gà ta thì ai cũng ăn được. Đồ không quá quý giá, cô giáo Từ nhận cũng không có gánh nặng tâm lý, chúng ta cũng chỉ là muốn biểu đạt chút tâm ý thôi mà."

Lữ Tú Anh gật đầu đồng ý: "Được, vậy thì nghe theo con."

"Vừa khéo, mẹ sẽ dùng lý do này để mời bà ngoại con lên đây, khiến cho bà ngoại con không có cách nào từ chối."

Còn chưa nghỉ hè, Lữ Tú Anh đã sớm mời bà ngoại Lâm Tiếu tới ở nhà của mình vào kỳ nghỉ hè: "Mẹ, chỗ này của con có điều hòa, mẹ đến đây ở mát mẻ biết bao."

Bà ngoại Lâm Tiếu vẫn không đồng ý: “Năm trước không phải vừa mới đến ở nhà con một thời gian sao, mới có mấy tháng, mẹ không đến đâu."

Trong quan niệm của bà ngoại Lâm Tiếu, đến nhà con gái ở thời gian ngắn thì được nhưng ở lâu thì không được. Hơn nữa lần trước đến nhà con gái ở, Lữ Tú Anh đã mua cho bà ấy một đống ăn mặc, lại để cho bà ấy xách bao lớn bao nhỏ trở về.

Trong lòng bà ngoại Lâm Tiếu biết rõ nếu bản thân mình đi chuyến này, Lữ Tú Anh sẽ tốn không ít tiền. Bà ấy không muốn để cho Lữ Tú Anh tiêu pha lần nữa: “Các con vừa mới sửa nhà xong, trong tay không có dư dả."

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ, mẹ tới đây thì không cần dùng tiền, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."

"Vừa mới sửa chữa xong mới muốn đón mẹ lên xem thử. Mẹ à, mẹ tới đây xem một chút đi. Tiểu Phi sửa chữa đẹp lắm, bảo đảm mẹ chưa từng thấy."

Lữ Tú Anh vẫn luôn muốn mời bà ngoại Lâm Tiếu tới ở, nhưng bà ngoại Lâm Tiếu lại khăng khăng không đồng ý.

Mãi đến lần này, Lữ Tú Anh nhờ bà ngoại Lâm Tiếu mua gà đất và trứng gà ta trong thôn, sau khi mua xong thì mang lên cho mình. Bà ngoại Lâm Tiếu lập tức đồng ý: "Được rồi, mẹ sẽ chọn những thứ tốt nhất đem lên cho con."

Trong thôn nhà ai không tiếc cho gà ăn lương thực, nhà ai suốt ngày cho tụi nó ăn cải trắng, bà ngoại Lâm Tiếu đều biết rõ.

Lữ Tú Anh để điện thoại xuống, Lâm Tiếu vui mừng hỏi: "Bà ngoại đồng ý đến nhà chúng ta sao ạ?"

Lữ Tú Anh gật đầu, Lâm Tiếu hào hứng nhảy dựng lên: “Mẹ, con muốn ngủ chung giường với bà ngoại."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 206: Chương 206



Lữ Tú Anh: "Không được, lần trước con đã đạp vào đùi của bà ngoại. Để mẹ mua giường cho bà ngoại của con, sao phải ngủ chen chúc chứ?"

Lâm Tiếu: "Con muốn ngủ chung với hai người mà."

Lữ Tú Anh: "Ban ngày ở chung còn chưa đủ hay sao? Buổi tối mỗi người ngủ một giường. Hơn nữa cũng đều ở trong phòng này, từ cái giường này đến cái giường kia duỗi một cánh tay là với tới rồi."

Lâm Dược Phi nhờ bà ngoại mua thêm hai con gà đất ở trong thôn: "Con cũng muốn ăn."

Gà đất mà trong thôn nuôi không giống với gà bán ở chợ trong thành phố, thịt gà đất sẽ dai hơn, mùi vị sẽ thơm hơn, nếu đem hai loại đi nấu canh gà thì màu sắc của canh sẽ không giống nhau.

Lý Vân Châu vui vẻ đồng ý, bà ấy có thể giúp đỡ bọn trẻ, càng cảm thấy vui vẻ hơn cả việc bọn trẻ hiếu thuận.

"Bà ngoại, nếu có đậu phộng hay táo đỏ ngon thì cũng nên mua." Mua xong sẽ tặng nó cho cô giáo Từ.

"Giờ trong thôn còn có người nào làm mì cây du không?" Đây là do Lâm Dược Phi tự yêu cầu. Mì cây dù được làm từ lớp giữa của vỏ cây du xay thành bột mì, trong đó có trộn lẫn bột mì trắng mà một số loại bột linh tinh khác. Lâm Dược Phi cũng không biết cụ thể là loại bột gì. Nếu dùng loại bột cây du này cán thành mì sợi thì sẽ có mùi vị rất độc đáo.

Trước đây trong nhà mọi người đều nghèo, phàm là thứ có thể lấp đầy bụng đều sẽ không bỏ qua. Hiện giờ mọi người sống thoải mái hơn trước đây, cho nên loại mì cây du càng ngày càng ít người làm, nhưng Lâm Dược Phi lại thích mùi vị của loại mì này.

Lý Vân Châu nghe Lâm Dược Phi hỏi như vậy thì hơi khó xử nói: "Để bà thử tìm cho cháu xem, hiện giờ người làm mì cây du không nhiều lắm."

Lâm Dược Phi nói: "Nếu không tìm được mì cây du thì mì khoai lang cũng được, cháu cũng rất thích ăn mì khoai lang."

Lần này Lý Vân Châu thoải mái đồng ý: "Mì khoai lang thì chắc chắn là có."

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh liên tục lắc đầu: "Sao đồ con muốn ăn đều là những thứ ăn lúc không đủ no vậy?"

Lữ Tú Anh không muốn ăn mì khoai lang chút nào. Khi bà còn bé, chỉ có vào dịp Tết Nguyên đán mới được ăn mì trắng, lúc bình thường đều là ăn lương thực phụ, khoai lang đã ăn tới ngán, cả đời này của bà đều không muốn ăn khoai lang nữa.

"Đồ ở quê, con chỉ muốn ăn thứ này thôi sao?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi "Còn có thứ khác."

Lữ Tú Anh: "Là gì?"

Lâm Dược Phi đáp: "Tôm hùm đất." Bây giờ còn chưa có người nuôi tôm hùm đất, trong các quán ăn hay chợ bán thức ăn cũng không mua được, trừ khi tự về sông ở quê mình bắt, nếu không thì vốn dĩ không ăn được.

Mùa hè này anh không về quê, nhất định không ăn được tôm hùm đất.

Lữ Tú Anh nghe thấy lại là thứ rẻ tiền như vậy, bèn liên tục lắc đầu.

Quà tặng cho cô giáo Từ, Lữ Tú Anh đều giao cho bà ngoại Lâm Tiếu, nhờ bà ngoại Lâm Tiếu sau khi mua đủ thì nhanh chóng mang lên đây, trước kỳ nghỉ hè thì đến nhà mình ở.

Lữ Tú Anh thì tự mình chuẩn bị đồ đạc cho Thẩm Vân.

Chuyện đi học trung học của Thẩm Vân, Lâm Dược Phi đã lo liệu xong. Cô ấy có thể ở lại trường trung học phổ thông, đầu tháng chín Thẩm Vân sẽ đến ở trong ký túc xá.

Lữ Tú Anh đã bắt đầu may chăn đệm giúp Thẩm Vân từ sớm, đều là chăn bông mới. Lữ Tú Anh may hai cái, một cái mỏng, một cái hơi dày.

Chăn mỏng thì đắp vào mùa xuân và mùa thu, chăn dày thì để đắp vào mùa đông, còn để sưởi ấm vào những ngày lạnh nhất của mùa đông thì sẽ đắp chăn mỏng ở phía dưới chăn dày.

Còn có chiếu mùa hè và ga trải giường, Lữ Tú Anh đã chuẩn bị đầy đủ những đồ dùng mà Thẩm Vân cần để trọ ở trường.

"Còn thiếu gì nữa không?" Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: "Còn thiếu con nè."

Lâm Tiếu thấy mẹ chuẩn bị đồ dùng để ở trọ trong trường giúp chị Tiểu Vân thì cảm giác ở trọ trong trường thật thú vị.

"Mẹ, có thể để chị Tiểu Vân đưa con đến ký túc xá của trường trung học ở một ngày hay không?"

Lữ Tú Anh khẽ vỗ vào đầu Lâm Tiếu: "Đợi đến lúc con lên cấp ba thì con mới được ở."

Lâm Tiếu bĩu môi, chờ đến khi cô học cấp ba thì còn tới mấy năm nữa lận.

"Tiếu Tiếu, nếu không được thì không cần ngồi quá lâu trong nhà vệ sinh đâu."

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh, bèn lên tiếng nhắc nhở.

"Vâng." Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng tờ báo gấp lại kêu “sột soạt”. Lữ Tú Anh lắc đầu, bà biết được ngay nhất định là Lâm Tiếu lại đọc báo tới mê mẩn.

Nhà mới sửa lại chỗ nào cũng tốt, ngồi trên bồn cầu thì thoải mái hơn là ngồi xổm, chính vì vậy nên Lâm Tiếu lại có thêm một thói quen đọc báo trong nhà vệ sinh. Cô thường xuyên đọc một hồi là lập tức mê mẩn, ngồi trên bồn cầu sẽ ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lữ Tú Anh rất lo lắng Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi mà đã có tật xấu của chín trên mười người, mỗi lần đều nhìn lên đồng hồ treo tường, thỉnh thoảng nhắc nhở Lâm Tiếu một tiếng.

Lâm Tiếu cầm tờ báo đi ra, trải phẳng lên bàn học, sau đó cô mở ngăn kéo lấy ra cây kéo nhỏ đầu tròn của mình.

"Mẹ, hôm nay trên báo có mẩu chuyện châm biếm và truyện hài."

Lữ Tú Anh bừng tỉnh: "Ừm, đúng rồi, hôm nay là thứ năm, trên báo sẽ có đăng truyện."

Thầy Đào cũng giống như cô giáo Từ, đều khuyến khích học sinh đọc nhiều hơn. Trước đây, cô giáo Từ đã tạo một góc đọc sách nhỏ ở trong lớp. Khi thầy Đào đến lớp ngày đầu tiên đã lập tức tán thưởng.

"Ý tưởng này của cô giáo Từ rất tuyệt."

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy thầy Đào đứng trên bục giảng càng hợp mắt hơn, nốt mụn đỏ trên mặt cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Thầy Đào cũng nói cô giáo Từ rất tuyệt, trong lòng Lâm Tiếu nhất thời cảm thấy Thầy Đào càng gần gũi hơn.

Thầy Đào đã hỏi rõ ràng, sách báo trong góc đọc sách của lớp đã hai tháng chưa đổi, bảo các bạn học sinh cầm sách của mình về nhà, sau đó đem sách mới vào.

Lâm Tiếu phát sầu thật lâu với kệ sách của mình, anh trai đã lắp một cái kệ sách lớn cho cô. Cô đã xếp đầy sách hai hàng bên dưới kệ, nhưng nhiều sách như vậy, cô phải đem cuốn nào đến trường đây.

Cô không nỡ mang mấy cuốn sách mà mình thích nhất tới trường, cũng không muốn mang đến sách mà mình không thích, để cho các bạn phải đọc những câu chuyện cổ tích nhàm chán.

Cuối cùng, Lâm Tiếu chọn hai quyển sách mà mình khá thích nhưng không phải là thích nhất, bỏ vào trong góc đọc sách ở cuối lớp học.

Thầy Đào cũng khuyến khích học sinh đọc nhiều sách hơn giống như cô giáo Từ, nhưng có một điểm khác biệt chính là thầy Đào còn khuyến khích các bạn đọc thêm nhiều báo.

Sau khi Lâm Tiếu về nhà đã nói với mẹ, mẹ lập tức đặt mua báo trước nửa năm cho cả nhà đọc. Đặt mua báo trước một năm sẽ được tặng một tháng, đặt trước nửa năm sẽ được tặng nửa tháng, Lữ Tú Anh lập tức được báo chiều tặng thêm nửa tháng sau sáu tháng.

Trước cửa nhà Lâm Tiếu có đóng một hòm đựng báo nhỏ, phía dưới hòm báo có treo một cái khóa sắt nhỏ, chìa khóa của khóa sắt do Lâm Tiếu bảo quản.

Mỗi ngày người đưa báo sẽ bỏ báo vào trong hòm, nắp của hòm báo là nắp một chiều, sau khi báo được bỏ vào sẽ không lấy ra được.

Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên Lâm Tiếu làm là cầm chìa khóa nhỏ mở khóa sắt bên dưới hòm báo ra, báo được gấp lại liền rơi xuống, Lâm Tiếu giơ tay đón lấy.

Lúc đọc báo ra chính là khoảng thời gian vui vẻ của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu thích đọc tản văn trên báo, thích đọc tiểu thuyết đăng nhiều kỳ, đương nhiên thứ cô thích đọc nhất vẫn là truyện châm biếm và truyện hài.

Cả tờ báo, có đôi khi thậm chí có hai mẩu truyện tranh, thường xuyên chọc cho Lâm Tiếu cười ha ha, cũng sẽ khiến cho cô rơi vào trầm tư.

Thầy Đào không chỉ khuyến khích học sinh xem báo, còn khuyến khích học sinh cắt những mẩu chuyện từ báo ra. Thầy Đào mang theo quyển sổ có chứa những mẩu chuyện mình đã cắt từ báo ra cho các bạn trong lớp xem, trong quyển sổ bìa cứng dày mười sáu trang có những mẩu báo mà thầy Đào đã cắt ra sau đó được dán ngay ngắn vào sổ.

Dưới sự khuyến khích của thầy Đào, các bạn học sinh bắt đầu cắt báo, Lâm Tiếu cũng làm theo. Cô đã nhờ mẹ nấu cho cô một lọ hồ dán nhỏ, cầm cây kéo đầu tròn của mình lên, mỗi khi đọc được nội dung mình thích hoặc là nội dung mà cô muốn lưu trữ để sau này đọc lại, tất cả đều được cô cắt ra và dán vào trong quyển sổ.

Lúc Lữ Tú Anh lần đầu mở quyển sổ có chứa những mẩu báo mà Lâm Tiếu đã cắt ra, bà lập tức phì cười, những mẩu báo mà Lâm Tiếu cắt nhìn gần như không có chữ gì, tất cả đều là những mẩu truyện tranh.

Lữ Tú Anh nói: "Con toàn cắt truyện tranh dán lên. Mẹ thấy sau này con không cần cắt nữa, trực tiếp xé từng trang truyện ra, dán từng tờ lên đây, đóng thành một quyển sách là được rồi."

Lâm Tiếu mắt sáng rực lên: "Như vậy cũng được."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 207: Chương 207



Sau khi Lâm Dược Phi nhìn thấy quyển sổ truyện tranh của Lâm Tiếu thì hỏi: "Em thích truyện tranh à?"

Lâm Tiếu gật đầu.

Hai ngày sau, Lâm Tiếu tan học về nhà, vẫn đến hòm báo trước nhà lấy báo như thường lệ, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha giở báo ra đọc.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, con đi xem thử trên bàn học của con có cái gì kìa."

Lâm Tiếu lập tức đứng dậy. Từ giọng điệu của mẹ, cô có thể nghe ra được, nhất định là trên bàn học của cô có thứ gì đó hay ho.

Lâm Tiếu chạy lạch bạch vào phòng, nhìn thấy trên bàn học có bày mấy quyển sách màu sắc rực rỡ: “Wow, sách mới!"

"Mẹ, mẹ mua sách mới cho con sao?"

Lữ Tú Anh: "Là anh của con mua cho con đó."

Lâm Tiếu cầm quyển sách trên cùng lên, không kịp đợi liền mở ra: "Wow!"

Mấy quyển sách mà anh trai mua cho cô không giống với sách mà cô để trên hai hàng của chiếc kệ, mấy quyển sách mới này tất cả đều là truyện tranh.

Lâm Tiếu trước tiên nhìn qua bìa một lần, thấp giọng đọc tên sách ghi trên bìa: "Dragon Ball, Dr.Slump, Saint Seiya."

Đều là những tựa truyện mà cô chưa nghe qua bao giờ.

Lâm Tiếu chỉ xem phim hoạt hình ở trên tivi, chú mèo máy thông minh Doraemon, Tom và Jerry. Hôm nay cô mới biết, hóa ra không chỉ có thể xem phim hoạt hình ở trên tivi mà còn có thể đọc truyện tranh.

Lâm Tiếu giở trang đầu tiên của quyển truyện ra, đọc hồi lâu nhưng không hiểu gì, vốn dĩ không biết trong ô truyện vẽ cái gì, cũng xem không hiểu lời thoại được viết bên trên.

Cô nhướng mày, lật qua lật lại nhiều lần, sau đó bừng tỉnh, hóa ra truyện tranh phải xem từ phải qua trái, hoàn toàn ngược lại so với cách lật sách thông thường.

Lúc này đây, Lâm Tiếu cầm quyển truyện lên, rất nhanh đã đọc đến mê mẩn.

"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!" Lữ Tú Anh ở trong bếp gọi Lâm Tiếu đi bới cơm, gọi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh. Bà lau tay đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Lâm Tiếu đang nằm trên sô pha, vừa đọc truyện vừa cười khúc khích.

Lữ Tú Anh: "Con vẫn đọc truyện tranh, không làm bài tập à?"

Lâm Tiếu khôi phục tinh thần, kinh ngạc phát hiện mẹ đã nấu cơm xong: “Mẹ, sao hôm nay mẹ nấu cơm nhanh vậy?"

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: "Đâu có nhanh, hôm nay mẹ nấu cơm còn chậm hơn lúc bình thường."

Hôm nay Lữ Tú Anh đã hầm một nồi nạm bò lớn, sau đó múc ra một nửa, lại thêm cà chua hầm nhừ.

Trước đây, Lữ Tú Anh chưa từng hầm cà chua chung với nạm bò. Lâm Dược Phi đã nói cho bà biết hầm như vậy rất ngon. Lữ Tú Anh nấu thử thì quả nhiên không tệ, nạm bò thơm mà không ngán, nước súp trộn với cơm ăn c*̃ng rất có mùi vị.

Hầm nạm bò cần nhiều thời gian, Lữ Tú Anh đã nấu ăn rất lâu. Bà không ngờ từ nãy đến giờ Lâm Tiếu vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đọc truyện tranh, ngay cả cái m.ô.n.g cũng không dịch chuyển qua chỗ khác.

"Con không đi làm bài tập sao?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới phát hiện bây giờ đã trễ như vậy rồi, cô bèn nói với mẹ: "Con đã làm gần xong bài tập về nhà lúc ở trong trường rồi. Sau khi ăn cơm xong, con sẽ nhanh chóng hoàn thành."

Thật ra Lữ Tú Anh không lo lắng về bài tập của Lâm Tiếu, cũng có thể Lâm Tiếu đã làm xong từ sớm. Lữ Tú Anh thúc giục: "Mau đi rửa tay rồi bới cơm, chúng ta phải ăn cơm rồi."

Lâm Tiếu vội vã chạy đi rửa tay, sau đó bưng hai bát cơm chạy tới để lên bàn.

"Mẹ đã chừa phần cơm cho anh chưa?" Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đã chừa cho anh một phần rồi, đây là phần của hai chúng ta."

Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy, lập tức không khách sáo giơ cái muỗng ra, múc một muỗng lớn nạm bò hầm cà chua, sau đó trộn cà chua, nạm bò, nước súp và cơm trắng lại với nhau, múc một muỗng lớn bỏ vào miệng.

Ngon quá đi!

Lâm Tiếu hạnh phúc nheo mắt lại.

Hôm nay Tiểu Hoàng c*̃ng được ăn nạm bò hầm trong vắt. Lâm Tiếu và mẹ ăn cơm ở trên bàn, Tiểu Hoàng ăn ở dưới bàn. Sau khi nó ăn xong còn cọ tới cọ lui bên chân Lữ Tú Anh, tỏ vẻ còn muốn ăn thêm thịt bò.

Lữ Tú Anh bèn đuổi Tiểu Hoàng đi: "Không được, thịt còn lại đều có muối, mày không ăn được đâu."

Tiểu Hoàng ỉu xìu rời đi, nằm sấp ở một góc trong phòng khách, nhìn hai người Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh ăn thịt bò.

Lữ Tú Anh hỏi: "Thịt bò hầm còn lại, sáng mai sẽ dùng để làm mì thịt bò cho con ăn."

Lâm Tiếu đồng ý ngay, cô thích ăn mì thịt bò nhất.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành bài tập, sau đó lại giở truyện tranh ra xem.

Lữ Tú Anh dọn dẹp nhà bếp xong thì hỏi Lâm Tiếu: "Mẹ dắt Tiểu Hoàng đi dạo, con có đi chung không?"

Lâm Tiếu cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Con không đi."

Lữ Tú Anh dặn dò: "Con không được tự tắm lúc ở nhà một mình đâu đó."

Lữ Tú Anh lo lắng bình nóng lạnh trong nhà bị rò rỉ khí gas, mỗi lần tắm đều phải mở cửa sổ nhà bếp ra, đóng chặt cửa trượt nhà bếp, vì vậy bà không cho phép Lâm Tiếu tự tắm một mình.

Sau khi Lữ Tú Anh dẫn Tiểu Hoàng về nhà, phát hiện lời dặn dò hôm nay của mình hoàn toàn dư thừa. Lâm Tiếu vùi mình trên ghế sô pha, cái m.ô.n.g vốn không hề dịch chuyển, đang đọc truyện tranh trong tay. Bộ dạng của cô lúc bà ra khỏi nhà ra sao thì khi bà về vẫn y như vậy.

"Tiếu Tiếu, đi tắm thôi. Mẹ đi lấy quần áo cho con."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Mẹ, mẹ tắm cho Tiểu Hoàng trước đi."

Lữ Tú Anh: "Hôm nay Tiểu Hoàng không tắm."

Lâm Tiếu: "Vậy mẹ tắm trước đi."

Lữ Tú Anh tự đi tắm trước, sau khi tắm xong lại gọi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn nấn ná không chịu đi.

"Mẹ, đợi con xem xong trang này đã."

"Mẹ, con đang đọc trang cuối cùng."

Cuối cùng, Lữ Tú Anh quyết định giựt lấy quyển truyện trong tay Lâm Tiếu: “Truyện gì mà con mê mẩn dữ vậy?"

"Mau đi tắm rửa, tắm xong thì đi ngủ. Tóc cũng không kịp khô rồi, tối nay phải sấy tóc cho con."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu lập tức nhăn lại, mùa hè dùng máy sấy tóc rất nóng.

Máy sấy có chế độ gió lạnh thế nhưng mẹ lại kiên quyết không cho cô dùng, nói rằng dùng gió lạnh sấy tóc sẽ gây đau đầu.

Lữ Tú Anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu, lập tức biết cô đang suy nghĩ gì, bèn nói: "Con mau đi tắm đi. Lúc sấy tóc sẽ bật điều hòa cho con."

Vào tuần cuối của tháng sáu thời tiết đã nóng lên, nhưng vẫn chưa tới mức phải bật điều hòa không khí, đặc biệt là sáng sớm và ban đêm vẫn mát mẻ. Sau khi Lâm Tiếu tan học về nhà, lúc ăn cơm tối thì bật quạt điện, sau khi ăn xong thì đi tắm, tắm xong sẽ càng thấy mát mẻ hơn, ngay cả quạt điện cũng không cần bật.

Mặc dù mỗi ngày Lâm Tiếu đều muốn mở điều hòa không khí, thế nhưng Lữ Tú Anh không cho cô mở: “Những ngày nóng còn ở phía sau, đợi đến tháng bảy, tháng tám, ban ngày hay ban đêm cũng phải bật điều hòa."

"Hiện giờ đổ mồ hôi một chút cũng sẽ tốt cho cơ thể."

Lâm Tiếu không hiểu vì sao đổ mồ hôi lại tốt cho cơ thể, giống như cô không hiểu vì sao ăn mướp đắng lại tốt cho sức khỏe.

Phàm là thứ cô không thích dường như đều tốt cho sức khỏe, phàm là thứ cô thích dường như đều không tốt cho sức khỏe.

Đêm nay mẹ đã đồng ý mở điều hòa không khí, Lâm Tiếu lập tức vui vẻ đi tắm rửa.

Sau khi cô tắm xong ra ngoài, quả thật mẹ đã bật điều hòa. Lâm Tiếu chạy đến phía dưới điều hòa, lập tức bị mẹ kéo trở về: “Vừa mới tắm xong, lỗ chân lông đều giãn nở, không được hứng gió từ điều hòa."

Ở gần điều hòa c*̃ng đủ mát rồi, Lâm Tiếu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, dùng hai ngón trỏ bịt lỗ tai lại, để mẹ sấy khô tóc cho cô.

"Mau đi ngủ đi." Lữ Tú Anh thúc giục, hôm nay đã vượt quá thời gian đi ngủ lúc bình thường.

Lâm Tiếu nằm ở trên giường: "Mẹ, có thể chờ sau khi con ngủ mới tắt điều hòa được không?"

Lữ Tú Anh đồng ý: "Được, chờ con ngủ xong mẹ sẽ tắt."

Hai phút sau, Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh đã trở nên đều đều, bèn duỗi tay cầm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa.

Lại qua nửa tiếng, Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng Lâm Dược Phi trở về, bà rời khỏi phòng ngủ, nói: "Buổi tối con đi xã giao có uống rượu sao? Có muốn ăn thêm chút gì hay không?"

Lâm Dược Phi không uống rượu nhưng anh c*̃ng chưa ăn gì nhiều. Lúc xã giao hoàn toàn không đặt tâm trí lên đồ ăn, ngay cả ăn cái gì vào bụng cũng không biết. Sau khi nghe Lữ Tú Anh nói chuyện, anh lập tức cảm thấy đói bụng.

"Trong nhà có gì con tự nấu ăn là được. Mẹ về phòng nằm đi, không cần để ý đến con đâu."

Lữ Tú Anh đi vào bếp, mở đèn lên, nói: "Có thịt bò hầm, để mẹ nấu cho con bát mì sợi."

Lâm Dược Phi nhìn thấy Lữ Tú Anh đang bận rộn ở trong bếp, biết rõ mẹ sẽ không để cho anh tự làm cơm, bèn đứng ở bên cạnh nói: "Mẹ, thêm nhiều mì một chút, cho ít thịt bò lại, trễ thế này ăn thịt bò nhiều sẽ khó tiêu hóa, vẫn là ăn mì thì dạ dày sẽ thoải mái hơn."

"Được rồi." Lữ Tú Anh dừng lại động tác xắt thịt bò. Bà vốn dĩ muốn để một nửa thịt bò một nửa mì, nhưng nghe Lâm Dược Phi nói như vậy bèn cho ít thịt bò hơn, bỏ thêm một ít mì.

"Có phải cả ngày con đi xã giao ở bên ngoài, ăn tới mức dạ dày bị hỏng rồi không? Nhưng con c*̃ng đâu có uống rượu nhiều?" Lữ Tú Anh lo lắng nói.

"Sao buổi tối mới ăn chút thịt bò thì lại khó tiêu được? Lúc mẹ hai mươi tuổi, cho dù ăn bao nhiêu thịt cũng không cảm thấy khó tiêu."

Lâm Dược Phi: "Dạ dày của con không sao, chỉ là trước khi ngủ con không muốn ăn thịt nhiều, càng muốn ăn thứ gì đó mềm một chút cùng với nước canh nóng."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 208: Chương 208



Cơ thể Lâm Dược Phi không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là trong lòng anh đã quen duy trì dưỡng sinh c*̉a đời trước, không giống người trẻ tuổi lắm.

Lữ Tú Anh nấu một tô mì bò lớn, bưng lên bàn ăn.

Lúc Lâm Dược Phi ăn mì, Lữ Tú Anh ngồi ở bên cạnh tán gẫu với anh.

"Tiếu Tiếu rất thích mấy cuốn sách thiếu nhi mà con mua, hôm nay về nhà ngoài làm bài tập trong chốc lát, đều chỉ ôm sách con mua không buông tay. Mẹ phải thúc giục rất nhiều lần con bé mới chịu đi tắm đó."

Lâm Dược Phi suy nghĩ một hồi mới hiểu Lữ Tú Anh nói sách thiếu nhi là truyện tranh.

Lâm Dược Phi mỉm cười: "Con đoán em ấy nhất định sẽ thích."

Lâm Dược Phi ăn mì thịt bò xong, đi vào bên trong bếp rửa bát. Lúc rửa bát anh sẽ mở bình nóng lạnh dùng nước nóng để rửa, như vậy sẽ rửa sạch được nhiều bọt hơn, khả năng khử dầu mỡ cũng mạnh hơn, rửa sạch bát đĩa. rất dễ dàng

Sau khi rửa bát xong bình nóng lạnh vẫn không ngừng, Lâm Dược Phi lập tức đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, vì vậy trước khi tắm anh cũng không để nước lạnh.

Anh tắm rửa chỉ tốn năm phút đồng hồ, thế nhưng lúc anh đi ra từ nhà vệ sinh vẫn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, lúc nằm ở trên giường cực kỳ thoải mái.

Sau khi sửa nhà, cuối c*̀ng mỗi khi anh về nhà lúc trời tối cũng có thể tắm thoải mái. Chỉ dựa vào điều này, Lâm Dược Phi lập tức cảm thấy tiền dùng để sửa chữa rất đáng giá.

Mỗi một ngày kế tiếp, sau khi Lâm Tiếu về nhà thì ngay cả báo c*̃ng không cầm, đều là Lữ Tú Anh tự lấy chìa khóa từ bàn học của Lâm Tiếu mở hòm báo ra lấy báo.

Lâm Tiếu ngoài làm bài tập, trong tay đều chỉ cầm truyện tranh.

Lữ Tú Anh hỏi: "Sắp thi cuối kỳ rồi, con không cần ôn tập sao?"

Mắt Lâm Tiếu dính vào truyện tranh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không cần ạ, lúc thầy Đào và cô Lưu lên lớp đã hướng dẫn tụi con ôn tập rồi ạ."

Thái độ của Lữ Tú Anh luôn là thuận theo tự nhiên đối với việc học của Lâm Tiếu. Nếu Lâm Tiếu đã nói như vậy, Lữ Tú Anh c*̃ng không nói gì thêm. Lâm Tiếu muốn đọc truyện tranh thì cứ để cô đọc, chỉ là nhắc nhở cô để mắt cách xa truyện một chút. Mỗi buổi tối bà đều thúc giục cô mấy lần, không thể bởi vì vậy mà trì hoãn giấc ngủ.

Mấy ngày sau, bà ngoại của Lâm Tiếu đến, Lữ Tú Anh đi ra trạm xe đón bà ngoại, nhìn thấy bà ngoại mang theo hai cái túi dệt lớn, tất cả đều chứa đầy ắp đồ đạc.

"Mẹ, sao mẹ mang theo nhiều thứ vậy?"

Sau khi Lữ Tú Anh về nhà thu dọn, nhìn thấy trong một cái túi dệt đều là đặc sản ở quê. Những thứ mà Lâm Dược Phi muốn ăn, Lý Vân Châu đã chuẩn bị không ít, bà ấy đều mang tất cả đến đây, hơn nữa trọng lượng còn rất nặng.

"Mẹ, sao tụi con có thể ăn nhiều như vậy được?" Trong lòng Lữ Tú Anh vừa cảm động vừa chua xót.

Lý Vân Châu: "Từ từ ăn, hiện giờ có tủ lạnh, để trong tủ lạnh sẽ không bị hỏng."

Lý Vân Châu bước vào ngôi nhà mới được sửa chữa, quả thực cảm thấy hơi chấn động. Bà ấy nhìn vào mỗi căn phòng, cảm thấy đôi mắt của bản thân hoàn toàn không đủ dùng.

"Đây đều là do Tiểu Phi tự nghĩ ra sao?" Lý Vân Châu hỏi.

Lữ Tú Anh gật đầu với vẻ tự hào: "Đúng vậy."

Lý Vân Châu nói: "Tiểu Phi tự mở công ty kia, chính là làm cái này?"

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không phải, là xây nhà."

Lý Vân Châu nói: "Vậy làm sao thằng bé biết được cách sửa chữa đẹp như vậy?"

Lữ Tú Anh cũng không biết: "Con không biết, thằng bé nói là do mình tự nghĩ, thấy như vậy vừa thuận tiện vừa đẹp."

Phần đặc sản dùng để tặng cho cô giáo Từ, Lữ Tú Anh đã chuẩn bị gọn gàng sạch sẽ, lại dựa theo lời Lâm Dược Phi nói, đóng gói kỹ càng, dùng bao bì đóng gói thật đẹp để tặng cho cô giáo Từ.

Bà ngoại Lâm Tiếu tấm tắc khen ngợi: "Lần đầu tiên nhìn thấy đồ đặc sản được đóng gói đẹp như vậy."

Một chuyện khác khiến bà ngoại Lâm Tiếu kinh ngạc chính là mỗi ngày Lâm Tiếu đều ôm truyện tranh, những thứ khác đều không thèm để ý. Bà ngoại Lâm Tiếu tới đây mấy ngày, Lâm Tiếu thậm chí cũng không có yêu cầu ăn mì, là bà ngoại tự chủ động làm.

Bà ngoại Lâm Tiếu lật qua lật lại truyện tranh của Lâm Tiếu để xem nhưng không hiểu: "Đây là sách thiếu nhi gì mà cháu xem đến mê mẩn như vậy?"

Bà ngoại Lâm Tiếu vốn dĩ không biết chữ, chỉ biết viết tên của mình và các số một, hai, ba, bốn, năm. Bà ấy không hiểu lời thoại trên truyện tranh, cũng không hiểu hình vẽ trên truyện.

Bà ngoại Lâm Tiếu lật xem hai lần liền để lại chỗ cũ.

Lâm Tiếu đang đọc một quyển khác, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rất là hay ạ."

Sao anh trai lại biết được những cuốn truyện hay như vậy? Lâm Tiếu cảm thấy những quyển truyện này không phải chỉ cho trẻ con xem, mà thiếu niên và người lớn cũng có thể đọc.

Lâm Tiếu còn lén lút mang truyện mình đã đọc đến trường, chia sẻ cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân.

Nhưng Vương Hồng Đậu lại không thích.

Nửa quyển cô bé cũng không đọc nổi: “Trắng đen nhìn mỏi mắt quá, không đẹp bằng phim hoạt hình."

Cũng may là Diệp Văn Nhân rất thích.

Diệp Văn Nhân để giấy nháp mỏng lên truyện tranh, nheo mắt vẽ lại nhân vật nhỏ phía trên.

Lâm Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Văn Nhân vẽ nhân vật, khiếp sợ há to mồm: “Cậu vẽ thật đẹp, giống y như trong truyện."

Diệp Văn Nhân đỏ mặt, vội vàng nói với Lâm Tiếu: "Đây không phải là do tớ vẽ, tớ chỉ là đè giấy lên vẽ lại thôi. Tớ không vẽ được như vậy đâu."

Trước khi Diệp Văn Nhân vẽ lại cũng đã thử tự vẽ qua, rõ ràng là chiếu theo truyện tranh để vẽ nhưng mà bút chì trong tay lại không nghe theo điều khiển của cô bé, chỗ này lệch một chút, chỗ kia thiếu một chút, cuối cùng vẽ ra nhân vật hoàn toàn khác với nhân vật trong truyện tranh.

Diệp Văn Nhân giấu đi hết tất cả, vốn dĩ ngại ngùng không để cho bạn thân xem.

Lâm Tiếu nghe Diệp Văn Nhân giải thích như vậy nhưng vẫn dùng giọng điệu tán thưởng như cũ, nói: "Vậy cũng rất giỏi rồi, tớ vẽ lại cũng không vẽ được như vậy."

"Hơn nữa cậu còn đang học vẽ mà, sau này cậu nhất định có thể vẽ ra được."

Diệp Văn Nhân muốn nói cho Lâm Tiếu biết, bây giờ thứ mà cô bé học vẽ hoàn toàn không giống với truyện tranh mà Lâm Tiếu mang lên cho cô bé, nhưng cô bé vẫn gật đầu nói: "Ừm, sau này tớ nhất định có thể vẽ được."

Lâm Tiếu nói với Diệp Văn Nhân: "Chờ cậu học xong, có thể vẽ chuyện của chúng ta thành truyện tranh."

Vương Hồng Đậu kích động nhảy dựng lên: "Vậy tớ sẽ viết lời thoại."

Lâm Tiếu: "Vậy tớ sẽ viết truyện, viết lại những câu chuyện thú vị nhất, đặc sắc nhất của chúng ta, sau đó đưa cho Văn Nhân vẽ thành truyện tranh."

Đôi mắt của ba cô bé đều sáng lấp lánh, như thể truyện tranh của các cô bé sẽ được xuất bản vào ngày mai vậy.

Chuông vào học vang lên, ba người vội vã trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó ngồi xuống.

Tiết hiện giờ là tiết Ngữ văn, bài học mới đã được dạy xong, thầy Đào bèn hướng dẫn mọi người ôn tập. Thầy Đào giảng đề trên bục giảng, Lâm Tiếu ngồi ở phía dưới dùng tay phải chống cằm, trong lòng đang cân nhắc nếu chuyện giữa cô và Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân được vẽ thành truyện tranh thì nên giữ lại chi tiết nào, bỏ qua chi tiết nào.

Lâm Tiếu lén lút thò tay vào hộc bàn, mở truyện tranh ra, muốn xem thử những tình tiết xuất sắc trong truyện được thiết kế như thế nào.

Lâm Tiếu xem được hai trang liền mê mẩn.

Giọng nói của thầy Đào đã ngừng lại nhưng Lâm Tiếu không phát hiện ra.

Trần Đông Thanh ngồi phía trước liều mạng ho khan, Lâm Tiếu c*̃ng không nghe thấy.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một bóng người, chặn mất ánh sáng của Lâm Tiếu, cuối c*̀ng Lâm Tiếu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Cô từ từ, từ từ quay đầu sang một bên, nhìn thấy thầy Đào đang đứng bên cạnh cô, khom người nhìn vào quyển truyện mà cô đang để một nửa trên đùi, một nửa dựa vào hộc bàn.

Lâm Tiếu hít vào một hơi khí lạnh, hù c.h.ế.t cô rồi.

Thầy Đào cầm lấy truyện trong hộc bàn của Lâm Tiếu, dùng quyển truyện gõ lên đầu Lâm Tiếu một cái.

"Tan học đến văn phòng tìm thầy." Thầy Đào lấy truyện của Lâm Tiếu đi, trở về bục giảng lần nữa.

Trần Đông Thanh xoay người về phía sau, lại quay lên ngồi thẳng lần nữa, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cậu bé đã cố tình ho lớn tiếng như vậy để nhắc nhở Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu lại không hề phản ứng.

Nửa tiết tiếp theo, Lâm Tiếu cực kỳ thấp thỏm trong lòng. Thầy Đào đã tịch thu truyện tranh của cô, còn gọi cô tới văn phòng, tiếp đó sẽ như thế nào đây?

Thầy Đào sẽ không gọi điện cho phụ huynh chứ?

Nếu như thầy Đào gọi phụ huynh thì chắc chắn mẹ sẽ không bao giờ để cho cô đem truyện tranh đến trường nữa, thậm chí cũng sẽ không tiếp tục mua truyện tranh cho cô.

Lâm Tiếu đã âm thầm quyết định, nếu như Thầy Đào muốn gọi phụ huynh vậy thì cô sẽ nghĩ cách giấu diếm mẹ, nhờ anh trai đến trường. Anh trai đã trưởng thành, cũng có thể được tính là phụ huynh của cô.

Cô bằng lòng giúp anh trai giặt tất thối trong một tuần.

Từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng cảm thấy tiết Ngữ văn dài như vậy. Nửa tiết Ngữ văn kế tiếp, thời gian dài giống như mấy tiếng đồng hồ. Cuối c*̀ng chuông tan học cũng vang lên, Lâm Tiếu đi theo phía sau thầy Đào ỉu xìu cúi đầu đi tới văn phòng.

Thầy Đào giơ quyển truyện của Lâm Tiếu lên, hỏi: "Có muốn lấy lại truyện của mình không?"

Lâm Tiếu hơi do dự, sau đó thật thà gật đầu.

Thầy Đào lắc lư cuốn truyện trong tay, nói với Lâm Tiếu: "Thi cuối kỳ, dùng một trăm điểm để đổi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 209: Chương 209



Phải dùng 100 điểm để đổi lấy lại cuốn truyện tranh của mình.

Lâm Tiếu sửng sốt trợn tròn mắt, kỳ thi cuối kỳ chưa bao giờ cô thi được 100 điểm.

Có khi nào cuốn truyện tranh của cô không lấy lại được nữa không.

“Thầy Đào, phải lấy điểm 100 môn Ngữ văn để đổi hay môn nào 100 điểm cũng được ạ?” Lâm Tiếu hỏi trước cho rõ. Bây giờ lấy được điểm 100 môn Ngữ văn càng ngày càng khó, từ khi lên lớp 3, yêu cầu của giáo viên đối với bài viết của học sinh ngày càng cao, về cơ bản bài viết sẽ không được điểm tuyệt đối, hầu như đều sẽ bị trừ một hai điểm.

Lâm Tiếu buồn bã nhận ra rằng cô có thể đã vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội đạt điểm tối đa trong kỳ thi Ngữ văn.

Thầy Đào nói: “Không nhất định phải là môn Ngữ văn, Toán đạt 100 điểm cũng được.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Vậy Âm nhạc thì sao ạ?”

Thầy Đào cướp lời: “Môn phụ không tính, hơn nữa môn phụ cũng không có thang điểm 100, chỉ đánh giá các em xếp loại abcd.”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, ý đồ dùng điểm A môn Âm nhạc, Mỹ thuật để đổi lấy truyện tranh của cô đã bị thầy Đào bắt thóp.

Lâm Tiếu: “Vậy thì hoặc là Ngữ văn được 100 điểm, hoặc là Toán được 100 điểm là có thể đổi được cuốn truyện tranh này về ạ?”

Lâm Tiếu cẩn trọng hỏi: “Thế nếu như cả hai môn đều không được 100 điểm thì sao ạ?”

Thầy Đào: “Vậy thì đợi lần kiểm tra sau, bao giờ đạt được 100 điểm thì bấy giờ em mới được chuộc lại cuốn truyện tranh của em.”

Thầy Đào thấy Lâm Tiếu há hốc miệng lại nói thêm: “Các bài kiểm tra nhỏ không tính, kỳ thi lớn mới tính, kỳ kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ mới tính.”

Lâm Tiếu đang há miệng lại ngậm lại, sao thầy Đào biết được cô muốn hỏi cái gì.

Thầy Đào đã bịt kín mọi kẽ hở và chỉ để lại cho Lâm Tiếu con đường duy nhất là phải đạt điểm tối đa trong kỳ kiểm tra cuối kỳ.

Khi Lâm Tiếu đi từ văn phòng giáo viên trở về phòng học, Vương Hồng Đầu và Diệp Văn Nhân lập tức chạy tới hỏi thăm: “Thầy Đào có mắng cậu không?”, “Có gọi phụ huynh lên không?”

Lâm Tiếu than thở: “Không mắng tớ, cũng không gọi phụ huynh.”

“Vậy không phải là rất tốt sao?” Vương Hồng Đậu lạ lùng hỏi: “Thế sao cậu vẫn than vắn thở dài thế?”

Lâm Tiếu lo tới mức dậm chân: “Thầy Đào bảo tớ phải đạt 100 điểm đổi lấy truyện tranh, phải thi được 100 điểm mới lấy được truyện tranh về.”

Vương Hồng Đậu thở dài.

Diệp Văn Nhân lại thấy không thành vấn đề: “Thi đạt 100 điểm không hề khó đối với cậu. Kiểm tra giữa kỳ cậu được 99 điểm môn Toán, không cẩn thận mới bị trừ một điểm.”

Kiểm tra giữa kỳ Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đạt điểm như nhau, đều đạt 99 điểm, Diệp Văn Nhân nhớ rất rõ.

“Kiểm tra cuối kỳ cậu đừng bất cẩn nữa, kiểm tra kỹ hai lần, chắc chắn Toán cậu phải được 100 điểm.”

Bây giờ môn Ngữ văn được 100 điểm thật sự rất khó, nhưng Toán đạt 100 điểm là khả năng rất cao. Lần kiểm tra cuối kỳ này, Diệp Văn Nhân đặt mục tiêu cho bản thân cũng là Toán được 100 điểm.

Lâm Tiếu: “Nhưng cũng không phải là tớ cố ý không cẩn thận mà.”

Cô cũng không muốn bất cẩn, ai mà biết được sao cứ mỗi lần kiểm tra đều có sơ suất.

“Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ đạt được 100 điểm, lần này thật sự có thể đạt 100 điểm sao?” Lâm Tiếu không tự tin.

Trần Đông Thanh đi vào nhà vệ sinh quay lại, bước vào phòng học nhìn thấy Lâm Tiếu, cũng chạy nhanh tới.

“Lâm Tiếu, tớ ho mấy lần để cảnh báo cho cậu, sao cậu không có phản ứng gì cả?” Trần Đông Thanh vội vàng nói.

“Hả, cậu có cảnh báo tớ à, tớ không nghe thấy gì cả.” Lâm Tiếu đầy chán nản.

Trần Đông Thanh: “Tớ ho to như thế mà sao cậu không nghe thấy gì, ít nhất cũng phải năm lần.”

Lúc đấy thầy Đào đang giảng bài trên bục giảng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào một chỗ ngồi rồi bước xuống bục, đi về hướng đó. Trần Đông Thanh vừa nhìn đã biết chắc chắn là thầy Đào phát hiện ra bạn nào đó không chú ý nghe giảng, đi bắt bạn đó.

Trần Đông Thanh quay đầu nhìn, phát hiện ra lại là Lâm Tiếu.

Thầy Đào đã đi về phía Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu không hay biết gì, cúi thấp đầu xuống, không biết đang chơi cái gì trong ngăn bàn.

Trần Đông Thanh vội vàng dùng tiếng ho cảnh báo cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn không có chút phản ứng nào.

Vì tiếng ho của Trần Đông Thanh quá lớn, ho quá nhiều lần, rõ ràng là đang “mật báo tin tức”, thầy Đào còn quay đầu lại lườm Trần Đông Thanh một cái. Trần Đông Thanh và thầy Đào bốn mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch. Nhưng ngoài việc thầy Đào dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Đông Thanh ra thì không làm gì khác, thầy ấy quay đầu ra tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của Lâm Tiếu.

“Sau đó tớ chỉ có thể nhìn thầy Đào đi đến bên cạnh chỗ cậu.” Trần Đông Thanh thở dài.

Vương Hồng Đậu nói: “Tớ cũng nhìn thấy, tớ còn vo viên tờ giấy ném cậu.”

Nhưng viên giấy ném bị lệch, Vương Hồng Đậu chưa kịp vo viên thứ hai thì Lâm Tiếu bị thấy Đào tóm sống cả người và tang vật.

Vương Hồng Đậu nhớ lại những ngày mà mình ngồi phía sau Lâm Tiếu, thời đó thật thuận lợi, cô có thể dùng bút chọc vào lưng Lâm Tiếu.

Hóa ra là bạn bè cùng nhau nhắc nhở mình nhưng cô lại không nghe thấy, Lâm Tiếu rất hối tiếc: “Thật là.”

Trần Đông Thanh vừa về phòng học, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì: “Thầy Đào bảo sao?”

Vương Hồng Đậu nhanh nhảu nói: “Không mắng, không gọi phụ huynh nhưng không trả truyện tranh đã thu cho Lâm Tiếu, kiểm tra cuối kỳ dùng 100 điểm để đổi lấy.”

Trần Đông Thanh nghe thấy vậy liền nói: “Vậy thì tốt quá rồi, kiểm tra 100 điểm không phải là dễ quá sao?”

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh nói: “Thi được 100 điểm khó lắm.”

Trần Đông Thanh nghiêng đầu tìm kiếm sự đồng tình ở phía Diệp Văn Nhân: “Thi được 100 điểm không khó đúng không?”

Diệp Văn Nhân nói nhỏ: “Tớ cũng thấy không khó.”

Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân đều là chuyên gia 100 điểm, nhất là Trần Đông Thanh, từ năm lớp 1 đến giờ thi cuối kỳ không phải là hai môn 100 điểm thì cũng là một môn 100 điểm, chỉ có một môn 100 điểm thì gọi là: “Thi không tốt.”

Lâm Tiếu: “Hai người không thể hiểu được học sinh bình thường thi được 100 điểm khó đến thế nào đâu.”

Vương Hồng Đậu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, Lâm Tiếu cũng phải cố gắng.

Cô phải đạt được 100 điểm trong kỳ thi cuối kỳ này và nhanh chóng chuộc lại truyện tranh từ chỗ thầy Đào trước khi bị mẹ phát hiện ra rằng truyện tranh của cô đã biến mất.

Hôm nay tan học về, việc đầu tiên của Lâm Tiếu không phải là ngả ra sofa đọc truyện tranh nữa, cô mở tủ báo lấy một tờ báo nhưng không xem mà đặt lên trên bàn trà cho mẹ.

Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, mở sách ôn tập và vở bài tập ra.

Lữ Tú Anh trông thấy Lâm Tiếu như vậy liền hỏi: “Hôm nay con có nhiều bài tập à?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không ạ.” Nhưng cô phải làm xong bài tập để còn ôn bài.

Cả một buổi tối, Lữ Tú Anh không thấy Lâm Tiếu động đến truyện tranh, kỳ lạ hỏi: “Sao con không đọc truyện tranh?”

Lâm Tiếu: “Con phải ôn bài mà.”

Lữ Tú Anh: “Vậy con đi tắm trước đi, tắm xong rồi ôn tiện hong tóc luôn, lúc nào ngủ thì tóc khô là vừa.”

Lâm Tiếu tắm xong lại ngồi vào bàn học, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, nói với Lý Vân Châu: “Mẹ, mẹ cũng đi tắm đi, mẹ tắm xong con tắm cuối cùng.”

Lý Vân Châu vừa đi vào nhà vệ sinh vừa thốt lên: “Chỗ con bây giờ tắm thật tiện.” Tiện hơn nhiều so với ở quê.

Lữ Tú Anh cười nói: “Vâng.”

Tất cả bài trí trong nhà đều vừa ý bà, nhưng để nói là vừa ý nhất vẫn là cái nhà vệ sinh này.

Lữ Tú Anh là người tắm cuối cùng, sau khi tắm xong, bà ấy dùng vòi hoa sen rửa sạch mặt kính, dùng miếng bọt biển lau kính cạo sạch nước, mặt kính trở nên sáng như mới.

Mỗi lần Lữ Tú Anh tắm, bà đều phải thốt lên rằng “khô ướt được tách rời” do Lâm Dược Phi thiết kế trong quá trình sửa sang thực sự rất dễ sử dụng, không có nước b.ắ.n tung tóe bên ngoài phòng tắm, Lữ Tú Anh ít phải dọn dẹp phòng tắm hơn và bà có thể dễ dàng giữ cho gạch luôn sáng bóng.

Phòng ngủ để cho Lâm Tiếu học, đóng cửa phòng ngủ, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem tivi, nói chuyện.

Ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị lôi ra khỏi phòng ngủ, đang nằm dưới gầm bàn ăn trong phòng khách. Thời tiết gần đây nóng nực, Tiểu Hoàng nằm một lúc là lại đổi chỗ, sàn gỗ chỗ nào nóng thì đổi chỗ mát hơn.

Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa con không phải đi làm, con đưa mẹ đi loanh quanh, mẹ mua ít quần áo.” Lữ Tú Anh cũng đang định như thế, lần trước bà ngoại Lâm Tiếu đến là mua quần áo đông, lần này vừa lúc để mua quần áo mùa hè.

Nhưng Lý Vân Châu chủ động nhắc, Lữ Tú Anh có chút bất ngờ.

Lý Vân Châu nói: “Lúc nào đi ăn với Tiểu Vân, mẹ cũng phải mặc bộ nào ra hồn một chút chứ.”

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng đã xác định quan hệ rồi, lần này bà ngoại Lâm Tiếu đến nhà, Lữ Tú Anh đề xuất cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi Lâm Tiếu thi cuối kỳ xong là tiến hành.

Lữ Tú Anh vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ, đợi hai hôm nữa con được nghỉ thì đi luôn.”

Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Con cũng mua cho mình lấy hai bộ, cuộc sống của con bây giờ cũng tốt hơn rồi, tranh thủ còn trẻ làm đẹp cho mình nhiều lên.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Con vẫn còn trẻ sao?”

Lý Vân Châu: “Sao lại không còn trẻ, đợi con đến độ tuổi này của mẹ, ngoảnh lại nhìn sẽ biết bây giờ con còn trẻ biết bao.”

Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu nói chuyện, xem xong một tập phim. Lữ Tú Anh không nghe thấy động tĩnh gì của Lâm Tiếu, khẽ khàng mở cửa nhìn vào, ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiếu không đọc truyện tranh, không nghịch cục tẩy, chăm chỉ ngồi ở bàn học ôn bài.

“Tiếu Tiếu, thu dọn sách vở, chuẩn bị đi ngủ thôi.”

“Đợi con làm xong câu này đã.” Lâm Tiếu trả lời.
 
Back
Top Bottom