Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 190: Chương 190



Lữ Tú Anh vẫn nhớ hai năm trước chân của Lâm Tiếu bị cuốn vào bánh xe của Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu khóc hết nước mắt, chân sưng như cái bánh bao.

Sau đó, Tiểu Phi đã lắp tấm chắn cho tất cả xe đạp ở nhà, để chân của Lâm Tiếu không thể chạm vào bánh xe đạp. Đương nhiên, xe đạp của Thẩm Vân không có tấm chắn, Lữ Tú Anh nhắc nhở Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: “Hai chân của con sẽ tránh xa bánh xe, con lớn rồi.” Chắc chắn là sẽ không giống như hồi nhỏ nữa.

Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của chị Thẩm Vân đến chợ rau, vừa đến cổng chợ rau, Lâm Tiếu đã ngửi thấy những mùi thơm hấp dẫn. Kiễng chân nhìn tứ phía: “Cái gì mà thơm thế, ở đâu mà thơm thế?”

Thẩm Vân nhanh chóng tìm ra chỗ phát ra hương thơm: “Hương thơm từ cửa hàng đó bay ra, cửa hàng mà có nhiều người xếp hàng đó.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Cửa hàng đó bán gì mà thơm thế mà có nhiều người xếp hàng thế.”

Ba người tò mò đến gần, nhìn thấy biển quảng cáo bên trên.

“Cửa hàng bánh mì Cát Lợi.” Lâm Tiếu đọc mấy chữ trên biển quảng cáo.

“Thì ra là cửa hàng bán bánh mì.” Lữ Tú Anh quay đầu lại hỏi Lâm Tiếu: “Con có muốn ăn không?”

Lâm Tiếu trả lời không chút chần chừ: “Con có.”

Bánh mì thơm phức, nhiều người xếp hàng như vậy, chắc chắn là rất ngon.

Ba người đứng ở cuối hàng, đi theo hàng dài chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng đi tới trước tủ kính, Lâm Tiếu nhìn các loại bánh mì trong tủ kính sáng bóng, há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Nhiều loại thế này, cô lấy loại nào bây giờ?

Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu chọn nhanh lên: “Đằng sau còn bao nhiêu người đang chờ con đấy.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, con được mua mấy cái ạ?”

Thẩm Vân ngắt lời: “Muốn mua bao nhiêu cũng được, hay là mua mỗi loại một cái.”

Lữ Tú Anh liền nói: “Mua nhiều nhất là bốn cái thôi, ăn hết mẹ lại đưa con đến mua.”

Lâm Tiếu đưa ra quyết định, đưa tay ra chỉ vào chiếc bánh đùi gà trong tủ bánh: “Con muốn cái này.”

Trong tủ bánh có biết bao nhiêu loại bánh mì, cô chỉ mới ăn qua loại bánh mì đùi gà này. Căn tin trong trường có bán bánh mì đùi gà, đương nhiên là trước khi căn tin đóng cửa.

Bánh mì chân gà không có chân gà mà có hình dạng giống chân gà, c*m v** bánh mì một chiếc đũa gỗ dùng một lần, dùng tay cầm lấy đũa gặm.

Bánh mì đùi gà ở tiệm bánh hấp dẫn hơn bánh mì bán ở căng tin trường, nhìn to hơn, màu vàng cháy, bên trên cũng được rắc nhiều vừng rang gấp mấy lần.

Sau khi Lâm Tiếu không chần chừ chọn ngay một chiếc bánh đùi gà, tiếp theo cô bắt đầu do dự.

“Chị ơi, loại bánh mì nào ngon ạ?” Lâm Tiếu hỏi chị gái đội mũ đứng sau tủ bánh.

Nhân viên bán bánh cười, cô đưa tay ra chỉ cho Lâm Tiếu hai loại: “Bánh mì dừa, bánh mì nhân đậu, hai món này tiệm bọn chị bán chạy nhất đấy.”

“Còn loại bánh mì xúc xích này nữa, cũng bán rất chạy.”

“Vậy em lấy thêm ba cái này, cám ơn chị.” Lâm Tiếu nói với chị nhân viên bán bánh mì.

Thẩm Vân nhất định đòi trả tiền, bao nhiêu người đứng phía sau xếp hàng đợi, Lữ Tú Anh cũng không thể giằng co với cô ấy mãi, liền để Thẩm Vân trả tiền trước.

Lữ Tú Anh cầm lấy bánh mì, dắt Lâm Tiếu rời đi, đột nhiên phát hiện bánh mì còn nóng.

Bà sờ từng cái một, nói với Lâm Tiếu: “Bánh xúc xích này vừa mới ra lò, còn nóng con có muốn ăn luôn không?”

Lâm Tiếu liền gật đầu: “Con có.”

Lữ Tú Anh đưa bánh mì xúc xích cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đẩy lại cho mẹ: “Mẹ xé một miếng ăn trước đi.”

Lữ Tú Anh thò tay vào túi, xé một miếng nhỏ cho vào miệng: “Chà, rất ngon.”

Sau khi mẹ ăn xong, Lâm Tiếu lại bảo chị Tiểu Vân xé một miếng, sau đó Lâm Tiếu mới cầm lại từ từ thưởng thức.

Lâm Tiếu cắn miếng đầu tiên, trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên, bánh mì xúc xích vừa mới ra lò ngon quá.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu được ăn bánh mì vừa ra lò, hóa ra bánh mì mới ra lò ngon đến thế, ấm nóng và bông xốp, vị ngọt của bánh hòa quyện với vị mặn của xúc xích.

“Thật là ngon quá đi!” Lâm Tiếu sung sướng cười tít mắt.

Lâm Tiếu vừa ăn bánh mì vừa đi lên phía trước, lần đến chợ rau này, cô mang theo ước mơ nhỏ của mình để tới.

Cô ấy muốn mua tất cả những món mà mẹ cô ấy không thích và cô ấy chưa ăn về nhà.

Bí xanh, nấm kim châm, cải cúc, Lâm Tiếu tìm khắp chợ, Lữ Tú Anh bất lực đi theo sau Lâm Tiếu.

Đột nhiên, Lâm Tiếu dừng lại và nhìn chằm chằm vào một sạp rau ở phía trước.

Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu, sao thế?”

Lâm Tiếu dụi dụi mắt: “Con vừa nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn.”

Cô nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ phía sau sạp rau, rồi vèo một cái đâu mất tiêu.

Lữ Tú Anh: “Hay là con hoa mắt?”

Lâm Tiếu kéo mẹ đi về phía trước, đi đến một quầy rau đang bán rất đắt hàng. Một cặp vợ chồng đang tất bật trước sạp rau, cân, tính tiền cho hai khách một lúc.

Nhìn thấy Lữ Tú Anh và mấy người đi tới, bà chủ quầy rau quay đầu lại và hét lên: “Tuệ Mẫn, ra giúp mẹ tính tiền.”

Bà chủ quầy rau đi ra chào Lữ Tú Anh mấy người họ, gọi con gái ra tính nốt tiền cho khách.

“Chu Tuệ Mẫn con trốn ở đâu rồi? Làm gì thế?” Bà chủ quầy rau gọi.

Chu Tuệ Mẫn từ từ đứng dậy, mặt đỏ bừng.

“Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên là cậu, tớ không nhìn nhầm mà.” Lâm Tiếu vui vẻ chào hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Ông bà chủ sạp rau đều ngạc nhiên nhìn sang, Lữ Tú Anh cười giải thích rằng Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn là bạn cùng lớp trong lớp Toán Olympic.

Vợ chồng hai người bán rau nghe thấy vậy liền nói không lấy tiền của Lữ Tú Anh bọn họ: “Mọi người muốn ăn rau gì cứ lấy.”

“Không không không, chúng tôi đã mua xong rồi, chỉ là Tiếu Tiếu nhìn thấy bạn học, muốn đến chào thôi.” Lữ Tú Anh vội vàng giơ rau trong tay lên cho bố mẹ Chu Tuệ Mẫn xem.

Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn chọn lựa ở quầy rau, mang những loại rau đắt nhất và ngon nhất đưa cho Lữ Tú Anh: “Cầm lấy mớ rau hẹ đi, bây giờ hẹ đang non lắm, gói sủi cảo hoặc xào lên làm gì cũng ngon.”

“Còn có dưa chuột nữa, mùa đông dưa chuột trồng trong nhà kính non mà giòn lắm.”

Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn nhanh chóng cho mấy loại rau vào túi cho Lữ Tú Anh rồi dúi vào tay Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh thấy hai vợ chồng họ vẫn đang chọn rau, không dám nán lại một phút nào nữa, vội vàng chào hỏi rồi rời đi.

Lâm Tiếu chào Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn cúi đầu không nói gì.

Mẹ Chu Tuệ Mẫn nói to: “Bạn con chào con kìa.”

“Chào cậu.” Chu Tuệ Mẫn lí nhí nói như tiếng muỗi vo ve.

Sau khi Lâm Tiếu rời đi, mẹ Chu Tuệ Mẫn thấy khó hiểu hỏi: “Con sao thế, sao không nói chuyện với Lâm Tiếu? Lâm Tiếu không phải bạn thân của con ở lớp Toán Olympic sao?”

Lâm Tiếu là cái tên mà khi về nhà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến nhiều nhất, cha mẹ Chu Tuệ Mẫn đều nhớ, cũng là cái tên duy nhất ở lớp Toán Olympic mà họ nhớ được.

Vì Lâm Tiếu là bạn thân của Chu Tuệ Mẫn, hai vợ chồng họ mới nhiệt tình như thế, nếu chỉ là bạn bình thường, họ sẽ không chọn rau đắt tiền để tặng.

Chu Tuệ Mẫn cúi đầu nhanh chóng lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt của cô bé đã trở lại như bình thường.

Cha mẹ chào hỏi khách mới, không ai phát hiện ra điểm bất thường ở cô bé.

Chu Tuệ Mẫn cố nói giọng bình thường: “Nó không phải là bạn thân của con, con với nó là đối thủ cạnh tranh, con phải làm bài vượt qua nó, đánh cờ cũng phải thắng nó.”

Cha mẹ Chu Tuệ Mẫn nghe thấy vậy càng thấy sự nhiệt tình vừa rồi là hoàn toàn đúng, người bạn mà con gái mình thi đua làm bài, nghỉ giải lao cùng nhau đánh cờ vây, đó chẳng phải là bạn tốt sao?

Còn học tốt hơn con gái mình nữa, người bạn là động lực con gái mình phấn đấu vươn lên trong học tập.

Trong tay Lữ Tú Anh là mấy loại rau được cho, bà quay lại tiệm bánh vừa rồi và xếp hàng để cân hai túi soufflé nho khô. Một túi để cho Lâm Tiếu ăn, túi còn lại bảo Lâm Tiếu mai mang đến lớp cho Chu Tuệ Mẫn.

“Cầm cho bạn con ăn, không nên lấy không rau của người ta được.”

Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu: “Túi này là để con mang tặng bạn, con không được ăn đâu đấy, biết chưa? Mẹ cũng mua cho con một túi rồi, con ăn túi đó ở nhà thôi.”

Lâm Tiếu bĩu môi, không hài lòng với lời dặn dò của mẹ: “Con không phải là một con mèo tham lam.”

Đồ tặng cho bạn bè, chắc chắn cô sẽ không ăn.

“Sáng hôm sau vào đến lớp con sẽ tặng luôn cho Chu Tuệ Mẫn.”

Tuy nhiên, ngày hôm sau, quá trình Lâm Tiếu tặng đồ ăn cho bạn không thuận lợi như cô nghĩ. Cô cầm lấy đồ điểm tâm đi tìm Chu Tuệ Mẫn, khi Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy cô lại như chuột thấy mèo, thoắt một cái đã chạy biến mất.

Vào giờ học, chỗ ngồi của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lại cách xa quá xa, cô không có cách nào nói chuyện với Chu Tuệ Mẫn.

Vừa hết giờ, Chu Tuệ Mẫn liền chạy nhanh ra khỏi lớp.

Lâm Tiếu xách theo túi soufflé nho khô chạy đuổi theo Chu Tuệ Mẫn.

“Chu Tuệ Mẫn, cậu đợi tớ, tớ có đồ tặng cậu.”

Lâm Tiếu thở hổn hển đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Tuệ Mẫn, đưa tay ra kéo khăn quàng đỏ của Chu Tuệ Mẫn lại, Chu Tuệ Mẫn buộc phải dừng lại.

Lâm Tiếu tức giận hỏi: “Chu Tuệ Mẫn, sao cậu lại tránh tớ?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 191: Chương 191



Hai mắt Chu Tuệ Mẫn đỏ hoe trừng Lâm Tiếu, giống như một con thỏ trắng nhỏ tủi thân: “Cậu buông tay.”

Lâm Tiếu sợ hết hồn, vội vàng buông khăn quàng đỏ ra: “Cậu, cậu khóc rồi à?”

“Tớ làm cậu đau sao?” Lâm Tiếu cúi đầu nhìn tay của mình, vừa rồi cô không có dùng sức mà: “Xin lỗi, tớ chỉ là muốn đưa túi soufflé nho khô này cho cậu, ăn rất ngon đấy.”

Lâm Tiếu vươn tay, đưa soufflé nho khô đến trước mặt Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn dùng sức chớp chớp hai mắt, trên lông mi còn đọng lại giọt nước mắt, hơi nâng cằm lên: “Tại sao lại đưa cho tớ cái này?”

Vẻ mặt Lâm Tiếu mờ mịt: “Cho cậu ăn á. Hôm qua cha mẹ cậu đưa đồ ăn cho chúng tớ, mẹ tớ để cho tớ đưa bánh này cho cậu.”

“Chu Tuệ Mẫn, tại sao cậu lại tránh tớ thế?” Lâm Tiếu mờ mịt lại tủi thân.

“Dù sao về sau cậu cũng sẽ không để ý tớ.” Chu Tuệ Mẫn cứng rắn nói.

Lâm Tiếu càng không hiểu gì: “Hả, tại sao tớ không để ý đến cậu.”

Chu Tuệ Mẫn hơi sững sờ: “Cậu đã nhìn thấy cha mẹ tớ bán đồ ăn ở chợ rồi.”

Lâm Tiếu có chút hiểu lại không hiểu lắm: “Thế thì sao?”

Chu Tuệ Mẫn cắn môi một cái, nhìn về phía Lâm Tiếu: “Cậu không chê cười tớ sao?”

Lúc trước Chu Tuệ Mẫn vượt lớp, bạn học cùng lớp đi theo mẹ đến chợ, tình cờ thấy Chu Tuệ Mẫn đang hỗ trợ ở sạp bán rau nhà mình, ngày hôm sau sau khi đến trường học đã cười nhạo cô bé ở trong lớp.

“Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn trong chợ đấy.”

“Tớ còn nhìn thấy Chu Tuệ Mẫn ở đó thu tiền, mẹ tớ nói tiền thừa trả lại là tiền bẩn nhất, chưa bao giờ để tớ sờ tiền cả.”

Bạn học trong lớp học lập tức truyền tin tức này ra ngoài, những tiếng cười nhạo cô bé ở trong lớp càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thái quá.

“Cả nhà Chu Tuệ Mẫn đều bán đồ ăn ở chợ, chợ thật bẩn thật thối nha.”

“Trên người Chu Tuệ Mẫn có một cọng rau thối.”

“Chu Tuệ Mẫn gầy như vậy, bởi vì trong nhà nó không có tiền mua thịt, mỗi ngày đều ăn rau thối không bán hết.”

“Trong sợi tóc của Chu Tuệ Mẫn đều là rau thối…”

Một số bạn học cười nhạo cô bé, một số bạn học giữ nguyên sự im lặng, trước kia chơi với một vài bạn học hoặc là không để ý cô bé, hoặc là dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô bé, không ngừng an ủi Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn không thích ai hết.

Đi học biến thành một chuyện đau khổ, Chu Tuệ Mẫn không có cách nào mở miệng với cha mẹ. Cuối cùng là vượt lớp đã cứu cô bé, sau khi cô bé biết được bản thân có thể vượt lớp liền không chút do dự lựa chọn vượt lớp.

Sau khi vượt lớp, trong lớp mới sẽ không có bạn học biết cha mẹ của cô bé bán đồ ăn ở chợ.

Chu Tuệ Mẫn lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim cô bé vẫn treo lên, cô bé sợ chuyện cha mẹ mình bán đồ ăn sau này lại bị bạn học ở lớp mới phát hiện.

Ngày này chậm chạp không đến, tựa như một cái lưỡi d.a.o sắc bén treo trên đầu Chu Tuệ Mẫn, chậm chạp không có rơi xuống.

Cho đến ngày hôm qua, cô bé nhìn thấy Lâm Tiếu ở chợ, cuối cùng lưỡi d.a.o sắc bén trên đỉnh đầu đã rơi xuống.

Một khắc kia, Chu Tuệ Mẫn cực kỳ hoảng hốt lo sợ, cô bé nghĩ tới vô số lần chuyện cha mẹ bán đồ ăn lại bị bạn học tiểu học phát hiện một lần nữa, cùng với biện pháp đối đáp tiếp theo, cô bé chỉ cần nhẫn nại một thời gian ngắn nữa là được, sau khi nhẫn nại một đoạn thời gian cô bé có thể vượt lớp nữa rồi.

Nhưng mà cô bé không ngờ là, phát hiện cha mẹ bán đồ ăn vậy mà không phải bạn học tiểu học của cô bé, mà là bạn học của lớp Olympic Toán học.

Thế này càng hỏng bét.

Lớp Olympic Toán học không thể vượt lớp đâu, Chu Tuệ Mẫn không có năng lực vượt lớp lớp Olympic Toán học, cô bé đã phải dốc hết toàn lực theo tiến độ học tập.

Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu bốn mắt nhìn nhau, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, cô bé ngay lập tức ngồi xổm trong góc phía sau quán ăn, muốn giấu mình đi, tự an ủi mình khi nãy Lâm Tiếu không nhìn thấy cô bé, chắc chắn là chưa nhìn thấy cô bé.

Thế nhưng chuyện hỏng bét nhất vẫn xảy ra, Lâm Tiếu, mẹ cô và chị gái cùng đi tới đây, đứng trước gian hàng của nhà mình. Cha mẹ của cô bé gọi cô bé đang ngồi xổm trong góc ra.

Một khắc kia, Chu Tuệ Mẫn thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cha mẹ nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng cả nhà Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn một chữ cũng không nghe lọt vào tai. Sau khi cả nhà Lâm Tiếu rời đi, Chu Tuệ Mẫn ra sức kìm nén nước mắt, không muốn khiến cho cha mẹ lo lắng.

Cô bé thà bị bạn học tiểu học phát hiện cũng không muốn bị Lâm Tiếu phát hiện.

Cô bé thật sự rất thích lớp Olympic Toán học, thời gian trải qua ở phòng giảng dạy vui hơn nhiều so với trong trường học, mà cô bé sắp phải mất đi sự vui vẻ này rồi.

Hôm nay Chu Tuệ Mẫn vẫn luôn trốn tránh Lâm Tiếu, bởi vì cô bé không muốn nghe những lời chế giễu từ trong miệng Lâm Tiếu, cũng không muốn nghe thấy lời an ủi đồng tình từ trong miệng Lâm Tiếu.

Chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, Chu Tuệ Mẫn đã trải qua một lần rồi, sau khi Lâm Tiếu nói chuyện cha mẹ của cô bé bán đồ ăn ở chợ ra ngoài, sẽ càng ngày càng nhiều bạn học cười nhạo cô bé.

Đêm khuya, Chu Tuệ Mẫn nắm chặt góc chăn quyết định, cô bé sẽ không rời khỏi lớp Olympic Toán học đâu, cô bé thích làm bài tập trong lớp Olympic Toán học. Nếu các bạn học chê cười cô bé, cô bé giả bộ như không nghe thấy là được rồi, ở trong lớp Olympic Toán học cô bé có thể không nói chuyện cùng bất kỳ bạn học nào, cô bé có thể một mình vùi đầu làm đề.

Thế nhưng tình huống hiện tại hình như có chút không giống với dự tính của Chu Tuệ Mẫn.

Sau khi Lâm Tiếu nghe thấy vấn đề của cô bé, chớp mắt hỏi: “Tại sao tớ phải chê cười cậu?”

Chu Tuệ Mẫn: “Bởi vì bởi vì cha mẹ tớ bán đồ ăn ở chợ.”

Lâm Tiếu nhíu mày: “Bán đồ ăn tại sao phải bị chê cười?”

Chu Tuệ Mẫn buột miệng nói ra: “Tớ cũng không hiểu tại sao bán đồ ăn phải bị cười nhạo nhưng các bạn học trước kia đều cười nhạo tớ.”

Giọng nói nhỏ xuống, Chu Tuệ Mẫn mím chặt môi, thật ra thì cô bé không muốn nói chuyện này với Lâm Tiếu, cô bé không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai. Sao cô bé lại lỡ miệng thốt ra chứ.

Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn, nghiêm túc nói: “Đó là bọn họ làm sai rồi, là những người cười nhạo cậu sai, không phải là lỗi của cậu.”

Chu Tuệ Mẫn nghe được lời của Lâm Tiếu, đôi mắt lập tức ánh nước, cô bé dùng sức lau mắt hai cái, nhìn Lâm Tiếu: “Vậy cậu sẽ cười nhạo tớ à?”

Lâm Tiếu: “Sẽ không.”

Lâm Tiếu đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, trong nhà Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn có gì mà bị cười nhạo chứ, rõ ràng khiến người ta hâm mộ vô cùng mà.

Mỗi lần Lâm Tiếu đi chợ đều rất vui vẻ, Chu Tuệ Mẫn còn được ở chợ mỗi ngày.

Thứ nhất là Lâm Tiếu ước ao mở tiệm tạp hóa ở trong trường học, thứ hai ước ao mở tiệm sách văn phòng phẩm ở cửa trường học, giống như chị Tiểu Vân vậy, bán đồ ăn ở chợ, Lâm Tiếu phải đi khảo sát mới có thể quyết định có thể xếp đến thứ ba hay không.

Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn: “Có phải cậu muốn ăn đồ ăn gì liền ăn đồ ăn đó không?”

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: “Không phải.” Bình thường rau quả gì không bán hết trong nhà liền ăn cái đó.

Cha mẹ thường xuyên hỏi Chu Tuệ Mẫn muốn ăn gì, nhưng mà câu trả lời của Chu Tuệ Mẫn đều là đồ gì cô bé cũng thích ăn.

Lâm Tiếu an ủi vỗ vỗ bả vai của Chu Tuệ Mẫn: “Không sao, mỗi bữa đều ăn đồ ăn mình thích vốn chính là một việc vô cùng khó khăn.”

Lâm Tiếu đi khảo sát, trong nhà mình chỉ có mẹ có thể làm được. Bản thân Lâm Tiếu không làm được, anh trai không làm được, chị Tiểu Vân cũng không làm được. Trước kia mẹ cũng không làm được, mới đây mới làm được.

“Trẻ con chúng ta đều không thể thích ăn gì thì ăn đó.” Lâm Tiếu nói.

“Đợi sau khi tớ lớn lên mở tiệm tạp hóa, muốn ăn gì thì ăn nấy, đến lúc đó cũng mời cậu ăn.” Vẻ mặt Lâm Tiếu vui vẻ.

Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói: “Tại sao cậu muốn mở tiệm tạp hóa?” Lâm Tiếu: “Đây là lý tưởng của tớ mà.”

Chu Tuệ Mẫn há to miệng: “Lý tưởng của cậu là mở tiệm tạp hóa?”

Lâm Tiếu gật đầu, không hiểu tại sao Chu Tuệ Mẫn trông rất kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu không muốn mở một tiệm tạp hóa ở trong trường học sao?”

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu, cô bé dè dặt hỏi: “Cậu thật sự sẽ không cười nhạo tớ, sau này vẫn chơi cùng với tớ?”

Lâm Tiếu: “Đương nhiên rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè.”

Chu Tuệ Mẫn: “Ai là bạn của cậu…” Cô bé cắn đầu lưỡi, nuốt chữ cuối cùng vào trong bụng.

“Chuyện cha mẹ tớ bán đồ ăn ở chợ, cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừm, tớ giữ bí mật giúp cậu.”

Cô duỗi ngón tay út ra: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi.”

“Vậy sau này chúng ta là bạn bè rồi.” Chu Tuệ Mẫn nhỏ giọng nói.

“Nhưng tớ làm bài sẽ không nhường cậu đâu đấy.” Một câu này, Chu Tuệ Mẫn nói rất lớn tiếng.

Lâm Tiếu trừng mắt: “Tớ không cần cậu nhường.”

Cuối cùng Chu Tuệ Mẫn cũng nhận lấy soufflé nho khô từ trong tay của Lâm Tiếu, mở túi ra: “Chúng ta cùng ăn.”

Lâm Tiếu nhớ tới lời dặn của mẹ, lắc đầu: “Mẹ tớ nói túi này tặng cho cậu, không cho tớ ăn.”

Chu Tuệ Mẫn cầm một miếng soufflé nho khô lên, đưa đến bên miệng của Lâm Tiếu: “Vậy tớ mời cậu ăn.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 192: Chương 192



Mùi thơm cám dỗ của soufflé nho khô từ trong túi phát ra không ngừng, chui vào trong mũi của Lâm Tiếu, cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Chu Tuệ Mẫn trực tiếp đút soufflé nho khô vào trong miệng của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vô thức mà cắn một miếng, cảm giác giòn xốp, vị sữa đậm đà tràn ngập ở trong miệng.

“Ngon thật đó.” Lâm Tiếu hạnh phúc mà nheo mắt lại.

Chu Tuệ Mẫn cũng ăn một miếng, cười đến cong mắt.

“Mẹ, sau khi tan học lớp Olympic Toán học con muốn đi chợ cùng Chu Tuệ Mẫn, mẹ đến chợ đón con được không?”

Lữ Tú Anh đột nhiên nghe thấy Lâm Tiếu nói vậy, không biết phải làm sao.

“Sau khi Chu Tuệ Mẫn tan học đều tự từ phòng giảng dạy đến chợ sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng ạ, Chu Tuệ Mẫn nói chỉ có ngày đầu tiên lên lớp Olympic Toán học, mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy đi một lần, sau đó đều là tự cậu ấy đến trường học.”

Trong ánh mắt của Lâm Tiếu tràn đầy sùng bái đối với Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn bắt đầu tự đi đến trường học từ lớp 1.

“Mẹ, con biết đường mà. Chu Tuệ Mẫn tự đi mỗi ngày, con và cậu ấy cùng đi chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Lữ Tú Anh do dự không chắc. Khoảng cách từ phòng giảng dạy đến chợ đúng là không xa, là một đường thẳng, ở giữa cửa có ba cái ngã tư đường, đi đường hơn mười phút là đến.

Trong chốc lát Lữ Tú Anh nghĩ Lâm Tiếu đã lớp 3 rồi, cùng đi với bạn học cũng không có vấn đề gì, trong chốc lát lại cảm thấy hiện tại trên đường cái càng ngày càng nhiều xe đạp, xe ba gác lại lắc qua võng lại lung tung, trẻ con đi một mình vẫn là không an toàn.

Lâm Tiếu nhìn mẹ chậm chạp không nói gì, lay cánh tay của mẹ: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ?”

Lữ Tú Anh nói ra lo lắng của mình, Lâm Tiếu lập tức nói: “Bọn con chỉ đi đường dành cho người đi bộ thôi.”

“Cho dù xe ba gác mạnh mẽ xông tới thế nào cũng sẽ không xông lên hàng rào bên đường mà.”

Lữ Tú Anh: “Vậy qua đường thì sao?”

Lâm Tiếu: “Lúc qua đường bọn con sẽ cẩn thận nhìn đèn giao thông, đi trên vạch qua đường.”

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con nhìn đèn giao thông nhưng không chắc xe khác cũng đều nhìn đèn giao thông. Con đi trên đèn xanh, đụng phải xe vượt đèn đỏ thì làm sao?”

Lâm Tiếu lập tức trả lời: “Ngoài nhìn đèn giao thông, con cũng sẽ nhìn thật kỹ xe hai bên đường, lúc hai bên không có xe mới đi qua đường.”

“Mẹ, mẹ đồng ý với con đi mà, mẹ.” Lâm Tiếu kéo cánh tay mẹ làm nũng, Lữ Tú Anh không chống đỡ được, mơ hồ đồng ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến phòng giảng dạy, lập tức hối hận hôm qua bản thân đã đồng ý với Lâm Tiếu.

“Tiếu Tiếu, nếu không hôm nay tan học...”

Lâm Tiếu biết mẹ muốn nói gì, căn bản không cho mẹ có cơ hội nói hết, ngay lập tức đeo cặp sách chạy vào cửa chính phòng giảng dạy như một làn khói, chạy đến bên trong mới vẫy tay về phía mẹ: “Tạm biệt mẹ, buổi chiều chúng ta gặp nhau ở chợ.”

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, lắc đầu rời khỏi phòng giảng dạy. Sau khi về đến nhà tinh thần có chút không yên, rửa bát cơm bát nước của Tiểu Hoàng sạch sẽ, rót nước sôi để nguội mới, quét dọn ở trong nhà vệ sinh một lần, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cảm giác cái ghế dựa phía dưới phần m.ô.n.g giống như bị phỏng người, bà ngồi không yên nổi.

Lữ Tú Anh vào nhà bếp làm cơm trưa sớm một chút, làm xong cơm trưa bỏ vào trong hộp cơm, mang đến tiệm văn phòng phẩm của Thẩm Vân.

Thẩm Vân đang chào hỏi khách hàng, sau khi nhìn thấy Lữ Tú Anh đi tới thì kinh ngạc nói: “Cô, sao cô lại tới đây?”

Lữ Tú Anh: “Cháu cứ bận việc của cháu đi, cô đưa cơm tới cho cháu.”

Người khách này đang chọn cặp sách cho con, Thẩm Vân tiếp đón rất lâu, kiên nhẫn lấy hết cặp sách trong tiệm ra để khách hàng chọn lựa, cuối cùng người khách này mua một cái cặp sách, một cái hộp bút, còn có cục tẩy bút chì, thước kẻ và không ít đồ vật.

Sau khi Thẩm Vân tiễn khách, vội vàng đi đến bên cạnh Lữ Tú Anh: “Cô, sao cô đưa cơm cho cháu thế, làm phiền cô quá rồi.”

Lữ Tú Anh xua tay: “Cái này có gì phiền đâu chứ, dù sao bản thân cô cũng phải nấu cơm, làm thêm cho cháu c*̃ng tiện.”

Phần kia của Lữ Tú Anh cũng mang đến tiệm văn phòng phẩm ăn, bà và Thẩm Vân mỗi người một hộp cơm, sau khi mở ra bên trong có thịt có rau có cơm.

“Tiểu Vân, cô thực sự không yên lòng sau khi Tiếu Tiếu tan học đi cùng với bạn học, cháu nói xem phải làm sao bây giờ.” Lữ Tú Anh vừa ăn cơm vừa nói.

Thẩm Vân hiểu ngay lập tức, hóa ra Lữ Tú Anh đến tìm cô ấy là đang buồn rầu chuyện này.

“Vậy hôm nay tan học cô đi đón Tiếu Tiếu ạ.” Thẩm Vân nói.

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không được, cô đã đồng ý với con bé rồi, không thể nuốt lời được.”

Lữ Tú Anh vô cùng hối hận: “Cháu nói xem sao hôm qua sao cô lại đồng ý vậy chứ.”

Không thể đổi ý lại không yên lòng, Thẩm Vân cố gắng nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường giúp Lữ Tú Anh: “Vậy cô lặng lẽ đi theo sau lưng Lâm Tiếu, đừng để em ấy nhìn thấy.”

Hai mắt Lữ Tú Anh sáng lên: “Được không?”

Thẩm Vân nhìn bộ dáng của Lữ Tú Anh, trong lòng vô cùng hâm mộ, nếu như cô ấy có mẹ, mẹ cũng sẽ quan tâm cô ấy nghĩ đến cô ấy hay không?

“Cháu nghĩ là được, cô, cô cẩn thận một chút đừng để Lâm Tiếu phát hiện, hộ tống bên cạnh em ấy.” Thẩm Vân nói.

Lữ Tú Anh gật đầu liên tục: “Được, ý này hay.”

Đến khi tan học, Lữ Tú Anh chạy xe đến phòng giảng dạy, chỉ có điều lần này không đón Lâm Tiếu ở cửa chính của phòng giảng dạy, bà trốn đằng sau cái cây lớn cách cửa chính một khoảng.

Một lát sau, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn tay cầm tay đi ra.

Lâm Tiếu đứng ở cửa lớn phòng giảng dạy, nhìn một vòng xung quanh, Lữ Tú Anh vội vàng núp đi.

Bà nghe thấy giọng nói vui mừng của Lâm Tiếu: “Mẹ tớ không đến đón tớ thật này.”

Hai cô gái nhỏ nắm tay nhau đi đến vạch qua đường.

Lữ Tú Anh lặng lẽ đi theo phía sau, nghe thấy bọn chúng vừa đi đường vừa cười. Lữ Tú Anh không nghe rõ nội dung hai đứa nói chuyện, nhưng mà tiếng cười của hai đứa theo gió bay vào lỗ tai của Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh nhìn thấy quả nhiên lúc Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn qua đường rất cẩn thận, cho dù là đèn xanh cũng nhìn rõ xe cộ trái phải có dừng lại hay không.

Lữ Tú Anh hơi thả lỏng trong lòng, khi sắp đến chợ, bà nhân lúc Lâm Tiếu không nhìn sang bên này, chợt đạp vài cái phi xe vượt qua bọn Lâm Tiếu đến cửa ra vào của chợ trước, đỗ xe.

Ngày hôm qua Lữ Tú Anh đã nói với Lâm Tiếu rồi, bọn họ gặp nhau tại sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn trong chợ.

Lữ Tú Anh cúi đầu, xuyên qua đám đông đi về hướng sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn.

Lúc này, bà nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu rõ ràng lại vang dội: “Tớ đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong chúng ta hẵng đi đến sạp bán rau nhà cậu.”

Chu Tuệ Mẫn nghi hoặc nói: “Không phải mẹ cậu đang đợi cậu sao?”

Lâm Tiếu: “Đúng vậy, cho nên phải đi mua gà rán trước, sau khi ăn xong thì đi gặp mẹ tớ.”

Chu Tuệ Mẫn bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn giấu mẹ cậu ăn vụng chân gà rán.”

Lâm Tiếu cười hì hì, bước nhanh về phía sạp bán gà rán.

Lữ Tú Anh thì ở bên cạnh, lúc Lâm Tiếu chạy tới bà vội vàng trốn ở sau lưng hai người đàn ông thân hình cao lớn, không để Lâm Tiếu phát hiện.

Sau đó Lữ Tú Anh chậm rì rì đi đến sạp bán rau của nhà Chu Tuệ Mẫn, quả nhiên Lâm Tiếu còn chưa đến, Lữ Tú Anh và cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn hàn huyên một hồi.

Một lát sau, Lâm Tiếu liền chạy tới: “Mẹ.”

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua hướng Lâm Tiếu chạy tới, không phải từ hướng của sạp bán gà rán mà là từ hướng cửa chính của chợ.

Xem ra Lâm Tiếu còn đặc biệt đi một đường vòng.

Chỉ có điều tầm mắt của Lữ Tú Anh rơi xuống mặt của Lâm Tiếu, chậc, cái miệng nhỏ toàn là mỡ.

Lâm Tiếu vẫy tay nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn, đi theo mẹ đến chợ mua đồ ăn.

Lữ Tú Anh: "Muốn ăn thịt thủ heo không?"

Lâm Tiếu: "Dạ muốn."

Trong chợ có một quán bán thực phẩm chín, Lữ Tú Anh đã từng mua hai lần, mùi vị không tệ, sạp hàng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, nồi niêu xoong chảo không thấy dính một tý mỡ, vì thế Lữ Tú Anh đã mua thực phẩm chín ở đây ba ngày hai lần.

Bà chủ bán thực phẩm chín đã quen mặt Lữ Tú Anh, cười chào hỏi: "Hôm nay muốn mua gì?"

Lữ Tú Anh chỉ vào thịt thủ heo: "Lấy cho tôi nửa ký."

Lâm Tiếu vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên miếng thịt thủ heo có mũi heo, kiễng mũi chân nói với bà chủ: "Cô ơi, con muốn cái mũi heo, cô thái mũi heo cho con đi."

Bà chủ hơi nghiêng con d.a.o trong tay, cười nói: "Được."

"Cô bé sành ăn thật, cả thịt thủ heo chỉ có mũi heo là quý nhất."

Lâm Tiếu gật đầu, cảm thấy cái mũi heo quý là rất có lý, mũi heo ăn ngon hơn những bộ phận khác của thịt thủ heo. Béo mà không ngấy, miệng đầy hương thơm, kỳ diệu nhất chính là cảm giác dai dai dẻo dẻo.

"Có thái miếng không?" Bà chủ hỏi.

Lữ Tú Anh liếc nhìn cái thớt và d.a.o thái, trông cũng khá sạch sẽ thì gật đầu: "Thái đi."

Bà chủ thái thịt heo vừa dày vừa mềm thành từng miếng, bỏ vào trong cái túi to, rồi lại cho vào thêm mấy túi gia vị nhỏ: "Đây là bịch giấm chua, cái này là bịch dầu ớt, còn có tỏi băm và rau thơm, muốn ăn cái gì thì khi trộn cho cái đó vào."

Lâm Tiếu đã giơ tay từ lâu, bà chủ cột xong cái bịch to thì đưa cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô ạ."

Nhìn thấy đứa bé vừa đáng yêu lại còn lễ phép như vậy, tâm trạng của bà chủ tốt lên, vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 193: Chương 193



"Mẹ ơi, con còn muốn ăn bánh nướng." Lâm Tiếu nói với mẹ.

"Muốn ăn bánh nướng kẹp thịt thủ heo phải không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu cười hì hì: "Mẹ thật thông minh."

Lữ Tú Anh lại dắt Lâm Tiếu đi mua bánh nướng, bánh nướng vừa mới ra lò được xếp vào trong cái túi nóng hôi hổi, mùi thơm của lúa mì nướng liên tục bay ra khỏi cái túi.

"Hôm nay khá nhàn, về nhà xào rau rồi nấu cháo là xong." Lữ Tú Anh nói.

Lữ Tú Anh đạp xe chở Lâm Tiếu: "Chúng ta qua tiệm của chị Tiểu Vân, tặng cho chị Tiểu Vân chút đồ ăn nhé."

"Vâng ạ." Lâm Tiếu vui vẻ nói.

Lữ Tú Anh chia cho Thẩm Vân một phần thịt thủ heo và bánh nướng, coi như là cơm tối của cô ấy trong cửa hàng ngày hôm nay. Hôm nay Lữ Tú Anh đưa cơm cho Thẩm Vân hai lần, Thẩm Vân vừa mừng lại vừa lo: "Làm phiền cô ạ."

Lữ Tú Anh xua tay: "Không phiền phức gì cả, chỉ cần quẹo một cái, đạp bàn đạp vài lần mà thôi."

"Thời tiết khô nóng, cháu uống cái gì?" Lữ Tú Anh hỏi.

Thẩm Vân cầm phích nước nóng lên: "Cháu có nước ấm, uống nước ấm là được."

"Ừ, vậy bọn cô đi về trước, buổi tối cháu đi về cẩn thận." Lữ Tú Anh nói.

Vào kỳ nghỉ đông, việc buôn bán ở cửa hàng văn phòng phẩm của Thẩm Vân không tốt như bình thường, nhưng mỗi ngày cũng có tiền lời, thông thường sau giờ cơm tối còn có vài vị khách, lúc tám giờ tối mỗi ngày Thẩm Vân mới đóng cửa về nhà.

Lữ Tú Anh dắt Lâm Tiếu đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước chân lại, đứng ở trước cửa ngoảnh đầu nhìn Thẩm Vân: "Không đúng, đã đến giờ cơm tối rồi, nếu cô không mang đồ ăn cho cháu, cháu sẽ ăn cái gì?"

Lữ Tú Anh mua thịt thủ heo và bánh nướng, đột nhiên có hứng đến chỗ Thẩm Vân đưa đồ ăn, Thẩm Vân cũng không biết bà sẽ đến.

Ông chủ Quách của tiệm sách Văn Lan bên cạnh đang đứng trên bậc thang ở ngoài cửa hút thuốc, nghe Lữ Tú Anh nói thì đáp: "Ăn bánh bao không nhân, bữa tối của Tiểu Thẩm thường đều là bánh bao ăn kèm dưa muối với nước lọc."

"Tôi kêu con bé tiếp tục ăn cơm chung với chúng tôi, tiền cơm mỗi tháng cũng không mắc nhưng con bé không chịu. Làm chủ rồi mà còn tiết kiệm hơn lúc làm công."

Lữ Tú Anh trừng lớn mắt: "Mỗi tối cháu đều ăn bánh bao với dưa muối?"

Thẩm Vân vội vàng nói: "Không đâu ạ, cháu đổi đa dạng các món ăn."

Ông chủ Quách hít một hơi thật sâu rồi phun ra: "Ồ, sự đa dạng mà cháu nói chính là từ bánh bao ngọt đổi thành bánh bao chay, rồi từ bánh bao chay đổi sang bánh bao ngọt, còn dưa muối thì đổi thành rau cải muối ớt, rồi lại từ rau cải muối ớt thành dưa muối."

Ông chủ Quách thấy Thẩm Vân há miệng muốn phản bác thì lại nói thêm một câu: "Thỉnh thoảng thì xa xỉ một chút, đổi dưa muối thành trứng vịt muối, một tháng được khoảng một hai lần."

Vẻ mặt của Lữ Tú Anh tràn đầy khiếp sợ, bà hoàn toàn không ngờ rằng cuộc sống hằng ngày của Thẩm Vân chính là như vậy. Từ khi bà và Lâm Tiếu dọn đến nhà Thẩm Vân ở, Thẩm Vân thường xuyên mang túi lớn túi nhỏ đựng thịt và đồ ăn về nhà, cứ ba ngày lại mua thêm thực phẩm chín ở bên ngoài cho bọn họ.

Lữ Tú Anh nghĩ bởi vì bọn họ đến ở nên Thẩm Vân mua đồ ăn tốt hơn bình thường một chút, nhưng hoàn toàn không ngờ bình thường lúc chỉ có một mình Thẩm Vân, cô ấy lại ăn uống tiết kiệm như vậy.

Lữ Tú Anh cau mày.

Lâm Tiếu lo lắng nói: "Chị Tiểu Vân, chị ăn như vậy không có dinh dưỡng, phải ăn đủ cả ba loại thịt, rau, món chính mới đủ dinh dưỡng."

"Chị Tiểu Vân, không nên ngày nào cũng ăn dưa muối, lượng muối có trong dưa muối rất nhiều, ăn thừa sẽ không tốt cho cơ thể."

Lâm Tiếu biết những điều này từ Trần Đông Thanh, trong nhà Trần Đông Thanh chưa bao giờ ăn dưa muối, Trần Đông Thanh không được phép ăn thứ gì đó quá mặn, bao gồm cả que cay.

Ông chủ Quách ném điếu t.h.u.ố.c lá xuống, mũi chân giẫm lên chà chà: "Tiểu Thẩm, không nên tiết kiệm tiền bằng cách này, đợi đến lúc cháu lớn tuổi như chú đi rồi sẽ biết, bao nhiêu tiền cũng không bằng sức khỏe tốt."

"Ý của chú là cháu tiếp tục ở cửa hàng ăn chung với bọn chú, tiền ăn trả theo tháng. Cháu ăn được, bọn chú thêm một đôi đũa cũng không tốn công."

Thẩm Vân: "Không được đâu ạ, sao cháu có thể làm phiền chú và bà chủ chứ, cháu đã làm phiền hai người rất nhiều rồi, bây giờ cháu còn đang được hai người thuê nhà ở giúp nữa chứ."

Sau khi Thẩm Vân rời khỏi tiệm sách Văn Lan, ông chủ Quách không bảo cô ấy dọn ra khỏi căn nhà kia, nhưng mà tiền thuê nhà từ ông chủ Quách trả biến thành Thẩm Vân trả. Trong lòng Thẩm Vân vô cùng biết ơn, nếu không nhờ có ông chủ Quách giúp đỡ, một mình cô ấy vốn không tìm được nhà để ở.

Ông chủ Quách nghe Thẩm Vân nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc, buột miệng nói: "Mẹ chồng cháu tới đưa cơm cho cháu, cháu còn không biết đâu."

Thẩm Vân nghe tới hai chữ "mẹ chồng" thì khuôn mặt dần đỏ lên.

Lữ Tú Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Vân, nở nụ cười: "Tiểu Vân và Tiểu Phi còn nhỏ tuổi lắm."

"Tôi cũng thấy mình còn rất trẻ, chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ chồng." Lữ Tú Anh nói đùa, khiến Thẩm Vân không còn cảm thấy mắc cỡ.

Thẩm Vân vẫn còn đang mắc cỡ, nhưng cô ấy chú ý đến lời nói của ông chủ Quách hơn: "Còn chuyện gì mà cháu không biết chứ?"

Ông chủ Quách đập tay: "Vốn dĩ căn nhà mà cháu đang ở không phải là chú thuê cho cháu, mà là người yêu cháu thuê cho cháu."

Thẩm Vân và Lữ Tú Anh đồng thời sững sờ.

"Căn nhà là Dược Phi thuê sao?"

"Căn nhà là Tiểu Phi thuê sao?"

Ông chủ Quách gật đầu: "Chứ sao nữa, tiệm sách nhỏ này của chú tuyển nhân viên, sao có thể nghỉ lại, nhiều người địa phương có chỗ ở như vậy, chú đi thuê một người không có chỗ ở làm chi, hơn nữa chú cũng không cho thuê nhà được, vốn dĩ không có cách để ở lại."

"Nhờ Lâm Dược Phi vừa ý công việc này, môi trường ở tiệm sách tốt cũng không quá mệt mỏi, cảm thấy khá phù hợp với cháu."

"Căn nhà là do thằng bé đi tìm, lúc trước cũng rất vất vả, tìm trong nhiều ngày. Tiền thuê nhà cũng toàn là thằng bé trả, chú không móc ra một đồng nào."

Trên mặt ông chủ Quách hiện ra vẻ hồi ức lại: "Chú nhớ rõ lúc trước thằng bé giúp cháu tìm công việc này là vì cảm thấy tiệm sách có bầu không khí học tập, muốn để cho cháu đọc sách học tập rồi quay lại trường đi học."

"Không ngờ cháu không quay lại trường học mà tự mở cửa hàng, làm bà chủ."

Ông chủ Quách nhớ tới chuyện lúc trước, vẻ mặt bùi ngùi. Có điều chỉ mới một năm, Thẩm Vân thật sự thay đổi rất nhiều.

Ông chủ Quách dứt lời, không nghe thấy ai đáp lại mới đột nhiên bình tĩnh, trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Vân và Lữ Tú Anh.

Má ơi, không phải ông ấy nói gì bậy bạ rồi chứ? Ông chủ Quách chẳng ngờ được rằng không chỉ có Thẩm Vân không biết mà ngay cả Lữ Tú Anh cũng không biết chuyện Lâm Dược Phi bỏ tiền thuê nhà cho Thẩm Vân.

Còn chưa kết hôn, Lâm Dược Phi đã quan tâm Thẩm Vân tới mức đó, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, trong lòng của mẹ chồng tương lai là Lữ Tú Anh chắc không có ý kiến gì đâu nhỉ?

"Trong tiệm của chú có việc bận, chú về trước đây." Ông chủ Quách bôi dầu vào lòng bàn chân của mình, chuồn mất.

Trong lòng Thẩm Vân giống như được uống mật ngọt, nhưng lại không ngọt hoàn toàn, còn có một cảm giác chua chua chát chát. Trái tim của cô ấy như biến thành một quả bóng, liên tục thổi phồng lên, có cảm giác sắp nổ tung.

Hiển nhiên trong lòng Lữ Tú Anh không phức tạp như Thẩm Vân, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc lúc mới biết chuyện này ra thì chỉ còn lại một chút sự bất ngờ, không ngờ Lâm Dược Phi quan tâm Thẩm Vân đến như thế.

Thật ra thì cũng chẳng bất ngờ lắm, Lữ Tú Anh nghĩ lại, bây giờ Lâm Dược Phi cũng rất quan tâm đến gia đình.

Từ chuyện Lâm Tiếu chuyển trường, Lâm Tiếu vào lớp Toán Olympic đến chuyện mua thêm đồ gia dụng trong nhà, bây giờ lại sửa sang nhà cửa, tất cả đều do một mình Lâm Dược Phi xử lý.

Đối với một chàng trai đang mười mấy tuổi, sự kiên nhẫn dành cho người yêu đương nhiên sẽ nhiều hơn cho mẹ và em gái.

Lữ Tú Anh thấy vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn sự phức tạp của Thẩm Vân, vội vàng dẫn Lâm Tiếu rời đi, cho Thẩm Vân khoảng thời gian và không gian để cô ấy bình tĩnh lại.

Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu đang ngồi ở phía sau: "Anh của con khuyên Thẩm Vân đi học để làm chi?"

Lâm Tiếu: "Bình thường anh ấy không thích đi học, nhưng thích nhất là khuyên người khác đi học."

Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay, anh trai dốc thúc cô đi học, khuyên anh Hà Trí đi học, còn khuyên cả chị Tiểu Vân cũng đi học.

Lâm Tiếu mới chỉ biết được ba "nạn nhân", có lẽ vẫn còn nhiều người nữa.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói vậy thì nở nụ cười: "Vậy anh của con đã làm rất tốt."

Lữ Tú Anh thấy được hết tất cả những lợi ích khi Lâm Tiếu chuyển từ trường tiểu học trực thuộc đến trường tiểu học Đường Giải Phóng.

Bây giờ cha mẹ của Hà Trí đang ở trong khu tập thể, cũng suốt ngày nói tốt về Lâm Dược Phi.

Nhưng Lâm Tiếu và Hà Trí đều đang đi học, còn Thẩm Vân đã bỏ học từ lâu. Lữ Tú Anh vẫn còn giữ suy nghĩ cũ, rời khỏi trường thì đi làm việc, từ trước tới nay bà chưa từng thấy ai bỏ học rồi lại đi học lại.

Sau khi về nhà, thịt thủ heo và bánh nướng đều nguội ngắt, Lữ Tú Anh nấu cháo kê trên một cái bếp, cái còn lại thì làm nóng bánh nướng, sau đó bỏ thịt thủ heo vào nồi xào một lúc.

Nấu cháo kê xong, bánh nướng và thịt thủ heo cũng đều được làm nóng.

Lữ Tú Anh tiếp tục xào giá đỗ ngâm giấm, đây là bữa cơm tối của hai người bọn họ.

"Mẹ ơi, rạch bánh nướng giúp con đi." Bên trong bánh nướng trống rỗng, sau khi rạch ra có thể kẹp thịt thủ heo, Lâm Tiếu không dám tự rạch, nếu không cẩn thận rạch lố thì sẽ không kẹp được thịt thủ heo nữa.

Lữ Tú Anh cầm bánh nướng: "Mẹ vào bếp rạch cho con."

Lữ Tú Anh rạch bánh nướng ở giữa, nhét đầy thịt thủ heo cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu cầm bánh nướng bằng hai tay nhỏ bé, dùng sức cắn một miếng to.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 194: Chương 194



Bánh nướng ngoài giòn trong mềm, rắc một lớp hạt mè thơm ngào ngạt, bên trong kẹp thịt thủ heo nửa nạc nửa mỡ, nhai trong miệng, mùi thịt và hương lúa mạch hòa quyện vào nhau.

"Ăn ngon quá." Lâm Tiếu nói lúng búng.

Lữ Tú Anh nhắc nhở: "Nuốt thức ăn trong miệng xong rồi mới được nói."

Lâm Tiếu liên tục cắn hai miếng bánh nướng kẹp thịt thủ heo, sau khi bị mắc nghẹn thì vội vàng húp một miếng cháo, hạnh phúc mà thở một hơi dài: "Mẹ ơi, ăn ngon quá."

Lâm Tiếu rất thích chợ bên cạnh nhà chị Tiểu Vân, trong chợ có rất nhiều đồ ăn ngon.

"Mẹ ơi, ngày mai mẹ vẫn chờ con ở chợ được không?"

Lâm Tiếu tự hào nói với mẹ: "Mẹ à, hôm nay con đã đi được từ phòng giảng dạy tới chợ."

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu tự đi về nhà sau khi tan học.

Tuy là chưa đến nhà, nhưng mà đi tới chợ cũng không khác lắm.

Lâm Tiếu nói: "Đường từ phòng giảng dạy đến chợ rất dễ đi." Là một con đường lớn thẳng tắp, không có cả lối rẽ, lề đường vô cùng bằng phẳng.

"Mẹ ơi, sau khi tan học ngày mai, chúng ta có thể giống như hôm nay không?"

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu, nghĩ thầm lẽ nào ngày mai Lâm Tiếu còn muốn đến chợ mua gà rán, nhưng bà không vạch trần: "Được."

Tối hôm nay, thời gian Thẩm Vân về nhà trễ hơn bình thường một chút, lúc về đôi mắt hơi sưng lên.

Lữ Tú Anh giả vờ như không phát hiện, bà đoán Thẩm Vân đã đi gặp Lâm Dược Phi, thế nhưng bà không hỏi.

Khi Thẩm Vân về nhà, Tiểu Hoàng lập tức phe phẩy cái đuôi chạy ra cửa, nhìn thấy hai tay trống không của Thẩm Vân thì lập tức quay đầu trở lại phòng, nằm sấp xuống cái ổ chó của mình.

Lữ Tú Anh hỏi: "Còn thừa lại một ít thịt thủ heo và cháo kê, cháu có muốn ăn thêm không?"

Thẩm Vân lắc đầu: "Cháu no rồi ạ."

Lữ Tú Anh: "Vậy để sáng mai cho Tiếu Tiếu ăn."

Buổi sáng ngày thứ nhất, bữa sáng của Lâm Tiếu được đặt trên chiếc bàn nho nhỏ. Cháo kê và thịt thủ heo còn thừa lại vào tối hôm qua, còn có bánh mì sandwich của cửa hàng bánh mì.

Lữ Tú Anh cầm đôi đũa, xếp một lớp đầy thịt thủ heo lên trên một miếng bánh mì, rồi lại lấy thêm một miếng bánh mì phủ lên, đưa cho Lâm Tiếu: "Cầm hai tay."

Lâm Tiếu cắn một miếng, sáng mắt lên.

"Mẹ ơi, miếng bánh mì kẹp thịt thủ heo ăn ngon thật, không có gì sánh bằng."

Kể từ khi lần đầu tiên mua bánh mì ở cửa hàng bánh mì, bánh mì ở trong nhà sẽ không bị thiếu. Lâm Tiếu thích ăn, Lữ Tú Anh liền cho cô ăn sáng, nhanh chóng mua hết một lượt tất cả các loại bánh mì có trong cửa hàng bánh mì.

Một miếng bánh mì lớn như vậy mà Lâm Tiếu đã ăn được hơn một nửa. Cô đã từng ăn bánh mì với mứt dâu, cũng đã từng ăn với trứng chiên, nhưng dù là mứt dâu hay là trứng chiên thì đều không ngon bằng ăn với thịt thủ heo.

Nhai miếng bánh mì ở trong miệng vài cái, không chỉ có hương thơm lúa mạch mà còn có vị ngọt ngọt, hòa quyện với vị mặn của thịt thủ heo, thật sự ăn rất ngon.

Lữ Tú Anh cười gật đầu: "Ừ, vậy sau này làm bánh mì kẹp thịt thủ heo cho con."

"Bây giờ con đúng là ăn thịt không thấy đủ." Lữ Tú Anh cảm thán.

Tuy rằng Lâm Tiếu thích ăn thịt từ nhỏ, nhưng mà lượng thịt mà cô ăn trước đây gần giống với Lữ Tú Anh, bây giờ Lâm Tiếu có thể ăn nhiều hơn Lữ Tú Anh, đặc biệt là ăn thịt mà mình thích thì sẽ cảm thấy không đủ.

Lữ Tú Anh nhớ tới lúc Lâm Dược Phi đang tuổi lớn, ngày nào cũng kêu muốn ăn thịt. Về nhà là mở nắp nồi đầu tiên, có thịt thì vui vẻ, không có thịt thì giận dỗi.

Nhưng mà lúc đó cuộc sống rất khó khăn, số ngày mà Lâm Dược Phi giận nhiều hơn số ngày vui vẻ. Bây giờ nhớ lại, Lữ Tú Anh cũng không biết sao bây giờ Lâm Dược Phi có thể cao hơn một mét tám.

Ngày đầu tiên tan học, Lữ Tú Anh vẫn lén đi theo sau Lâm Tiếu.

Tới chợ, bà thấy Lâm Tiếu đi thẳng đến quầy gà rán, lần này không mua chân gà rán mà là mua gà miếng rán. Đầu của hai cô nhóc ghé vào nhau, dùng cây que cắm gà miếng rán rồi ăn.

Lâm Tiếu ăn một miếng thì Chu Tuệ Mẫn ăn một miếng, Lâm Tiếu ăn hai miếng thì Chu Tuệ Mẫn ăn một miếng, Lâm Tiếu ăn ba miếng, Chu Tuệ Mẫn vẫn ăn một miếng.

Lữ Tú Anh: "..."

Lữ Tú Anh cười lắc đầu, quyết định không xen vào hình thức ở chung của bọn trẻ.

Lấy cây que c*m v** gà miếng rán rồi bỏ vào trong miệng, lần này ngoài miệng của Lâm Tiếu không dính dầu. Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Hôm nay còn muốn ăn đồ chín không?"

Lâm Tiếu không chút do dự: "Dạ muốn."

"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh mì lạp xưởng."

Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: "Mua."

"Bây giờ con đúng là có tài năng ăn thịt." Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu đầy ẩn ý, hôm qua ăn chân gà rán rồi tới thịt thủ heo, hôm nay ăn gà miếng rán, còn muốn ăn đồ chín và bánh mì lạp xưởng.

"Bánh mì lạp xưởng để sáng mai ăn." Lữ Tú Anh hỏi: "Con muốn mua bịch sữa không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không muốn uống sữa, muốn ăn cháo."

Lâm Tiếu bắt đầu đi bộ đến chợ với Chu Tuệ Mẫn sau khi tan học mỗi ngày.

Lữ Tú Anh đi theo hai lần, nhìn thấy hai cô bé đều an toàn, qua đường cũng rất cẩn thận thì cũng yên tâm không đi theo nữa.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều hẹn giờ chờ Lâm Tiếu ở chợ, hai người đi dạo ở chợ một vòng, mua tất cả những thứ Lâm Tiếu muốn ăn về nhà.

Kỳ nghỉ đông này, khoảng thời gian Lâm Tiếu vui nhất chính là ở trong chợ với mẹ và đi bộ đến chợ với Chu Tuệ Mẫn.

Lâm Tiếu ngạc nhiên phát hiện ra, cô nói cái gì Chu Tuệ Mẫn cũng hiểu được ngay lập tức, không cần cô giải thích.

Chu Tuệ Mẫn nói cái gì, Lâm Tiếu cũng hiểu được.

Trên lề đường từ phòng giảng dạy đến chợ trải đầy tiếng cười của hai cô bé.

Mấy ngày đầu Lâm Tiếu tự đi đến chợ, mỗi ngày đều lén mua một chút đồ ăn ngon. Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt, Chu Tuệ Mẫn không có nên Lâm Tiếu mời Chu Tuệ Mẫn ăn, nhưng mà lần nào Chu Tuệ Mẫn cũng chỉ ăn hai miếng, phần lớn đồ ăn đều vào bụng Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ăn vụng mỗi ngày, cảm thấy ăn nhiều mấy đồ chiên dầu mỡ không tốt, đang do dự xem có nên vạch trần hay không thì phát hiện Lâm Tiếu không mua nữa.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, à, Lâm Tiếu xài hết tiền tiêu vặt của tuần này rồi.

Kể từ khi Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt, cô cũng chỉ xài tiền tiêu vặt, không xài tiền lì xì. Tất cả tiền lì xì được để trong phong bao lì xì màu đỏ, chưa từng lấy ra, vẫn đặt ở dưới gối.

Lúc chuyển từ nhà mình sang nhà chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu mang theo tiền lì xì, lại tiếp tục đặt ở dưới gối.

Mỗi tối trước khi ngủ đều sờ dưới gối, sờ được tiền lì xì mới yên tâm đi ngủ.

Lữ Tú Anh tính toán ở trong lòng, chân gà rán và gà miếng rán ở chợ rất mắc, mắc hơn đồ ăn vặt trong căn tin ở trường. Nếu Lâm Tiếu không xài tiền lì xì thì tiền tiêu vặt mỗi tuần đủ cho cô ăn khoảng ba lần.

Lữ Tú Anh có thể miễn cưỡng chấp nhận tần số này, quyết định không vạch trần Lâm Tiếu, giữ lại cho cô một chút niềm vui.

Dù sao chỉ khi đến kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu mới có thể mua ăn như vậy, đợi sau khi khai giảng tất nhiên sẽ không được ăn nữa.

Sang tuần mới, Lữ Tú Anh cho Lâm Tiếu tiền tiêu vặt. Lâm Tiếu đã không được ăn chân gà rán và gà miếng rán bốn ngày rồi nên sau khi nhận được tiền tiêu vặt thì lập tức đi một mạch đến quán gà rán ở chợ.

"Chú ơi, con muốn một chân gà rán."

"Được."

Lâm Tiếu đứng bên cạnh quán gà rán, chờ hoài chờ mãi, đợi rất lâu cũng chưa thấy ông chủ vớt chân gà rán ra.

"Chú ơi, sao lâu thế ạ?"

Ông chủ cười nói: "Vẫn chưa rán xong, đợi một chút."

Lâm Tiếu tiếp tục nôn nóng chờ đợi, trong lòng thấy quái lạ, thầm nói rõ ràng trước kia cô mua chân gà rán không phải đợi lâu đến vậy.

Cuối cùng, Lâm Tiếu đợi được tới lúc ông chủ cầm cái muôi vớt thật to cho vào thùng dầu gà rán.

Ông chủ vớt hết gà rán ra đặt ở trên thớt, nói với Lâm Tiếu: "Hết năm đồng."

Lâm Tiếu khiếp sợ mà mở to miệng: "Là của cháu?"

Ông chủ: "Đúng vậy, chẳng phải cháu nói muốn một con gà rán sao?"

Lâm Tiếu: "Con nói muốn một chân gà rán."

Ông chủ nhíu máy: "Rõ ràng cháu nói muốn một con gà rán."

Lâm Tiếu chắc chắn rằng mình nói chân gà rán: "Chú nghe lầm rồi."

Ông chủ của quán gà rán không chịu thừa nhận: "Do cháu nói sai, chú nghe thấy rõ ràng. Cháu muốn mua thì chú mới bỏ vào rán, gà được rán xong rồi, năm đồng."

Lâm Tiếu nhìn cả con gà ở trên thớt, mắt trợn tròn.

Giá hàng tăng cao, sang năm mới anh trai đã tăng thêm tiền tiêu vặt cho Lâm Tiếu, từ một đồng rưỡi mỗi tuần lên ba đồng mỗi tuần.

Lâm Tiếu mới được cho tiền tiêu vặt nên cảm thấy mình rất giàu có, nhưng giờ phút này cảm thấy mình thật nghèo túng, toàn bộ tiền lì xì trong túi của cô chỉ có ba đồng, không mua nổi năm đồng gà rán.

Hơn nữa đây là cả con gà rán, vốn không phải là thứ cô có thể mua.

Cô không thể ăn hết cả con gà rán trước khi đi tìm mẹ.

Lâm Tiếu đứng trước quán gà rán, tay chân luống cuống.

Ông chủ quán gà rán nhìn chằm chằm Lâm Tiếu: "Này, có phải cô bé không có tiền hay không? Không có tiền còn bảo chú rán cho cháu một con gà?"

Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh nhanh chóng nhéo tay của Lâm Tiếu, chạy đến chỗ bán hàng của gia đình tìm cha mẹ.

Một lát sau, mẹ của Chu Tuệ Mẫn và Lữ Tú Anh cùng đi tới.

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn cả con gà rán ở trên thớt, ngẩng đầu nhìn mẹ đang đi về phía cô.

"Mẹ, con sai rồi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 195: Chương 195



"Này, cái ông này làm sao thế, một đứa nhỏ thì làm sao có thể mua nguyên một con gà rán?" Mẹ Chu Tuệ Mẫn chất vấn.

Ông chủ giải thích: "Cô bé nói là một con gà rán, sao trẻ con lại không thể mua nguyên một con gà rán chứ, lỡ như là người lớn trong nhà bảo đứa nhỏ đến mua."

"Ôi, đừng nói kiểu lời như này, cùng ở một cái chợ, ai mà không biết đây đều là thủ đoạn cũ của ông."

"Khách hàng nói muốn một đồng ức gà, ông thì rán với giá hai đồng, khách hàng muốn hai đồng, ông có thể rán với giá năm đồng."

"Hôm nay lại còn bắt nạt cả trẻ con, trẻ con dễ bắt nạt nhưng người lớn không dễ bắt nạt đâu."

Mẹ Chu Tuệ Mẫn chống nạnh, giọng cực chói tai, tốc độ nói cực nhanh, ông chủ quầy gà rán há hốc miệng mấy lần, không thể nói chen vào được.

Chu Tuệ Mẫn đứng bên cạnh Lâm Tiếu, lo lắng nhìn sắc mặt của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu có thể sẽ cảm thấy mẹ mình quá hung dữ hay không.

Mẹ của Lâm Tiếu và mẹ mình nhìn cũng không giống nhau chút nào, mẹ của Lâm Tiếu vừa trắng vừa gầy, nhìn thanh tú dịu dàng.

"Oa, mẹ cậu thật là giỏi." Giọng nói của Lâm Tiếu đầy tán thưởng, nghiêng đầu nói với Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn lén thở phào một hơi, mặc dù mẹ của Lâm Tiếu rất dịu dàng nhưng Lâm Tiếu không hề xem thường người mẹ hung hãn của mình, ngược lại nhìn có vẻ rất hâm mộ.

Một giây sau, Lữ Tú Anh "dịu dàng" tham gia cãi lộn, tốc độ nói còn nhanh hơn mẹ của Chu Tuệ Mẫn, giọng còn lớn hơn mẹ Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn há hốc mồm vì kinh ngạc: "Hình như mẹ cậu giỏi hơn."

Lâm Tiếu: "Trước kia mẹ tớ là nữ công nhân dệt may, khi nói chuyện giọng nữ công nhân dệt may đều rất lớn."

"Chuyện ngày hôm nay cũng chưa là gì, khi mẹ tớ mắng anh trai tớ còn hung dữ hơn nhiều so với bây giờ."

Chu Tuệ Mẫn rùng mình một cái, hóa ra mẹ của Lâm Tiếu hung dữ như thế. Chẳng lẽ môn toán Olympic của Lâm Tiếu tốt như vậy, tất cả đều là do mẹ mắng mà ra.

Mặc dù cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn hung dữ với bên ngoài, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mắng Chu Tuệ Mẫn, con gái là niềm tự hào lớn nhất của họ.

Nếu như mẹ của cô bé hung dữ giống mẹ Lâm Tiếu, môn toán Olympic của cô bé có thể tốt giống Lâm Tiếu, cô bé có muốn để cho mẹ chửi mình hung dữ như thế hay không.

Vẻ mặt Chu Tuệ Mẫn xoắn xuýt, cô bé có chút động lòng, lại có chút sợ hãi.

Lữ Tú Anh và mẹ của Chu Tuệ Mẫn đồng loạt giảng đạo lý, ông chủ quán gà rán rất nhanh thua trận, thừa nhận là mình nghe lầm.

"Là tôi sai rồi, gà rán này không cần các người mua, các người đi mau đi." Mọi người qua lại trong chợ bán thức ăn đều nhìn qua, ông chủ quán gà rán không muốn làm lỡ việc buôn bán của mình.

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh: "Người thường xuyên đến cái chợ này đều biết ông chủ này không thật thà, trong lòng nghĩ muốn bốn đồng ức gà rán thì nói với ông chủ mua hai đồng, như vậy số lượng ông ta cho mình sẽ vừa vặn."

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng to mắt, lại còn có chuyện như vậy.

Đây thật là "đạo cao một thước, ma cao một trượng".

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh: "Hoặc là mua đồ ở chỗ ông ta nói giảm một nửa, hoặc là đi chỗ khác mua."

Mẹ của Chu Tuệ Mẫn đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Ra ngoài chợ rẽ trái, qua một ngã tư, ngã tư có một nhà bán gà nướng, hương vị rất ngon, tươi mới lại sạch sẽ."

Người dân sống gần đó đều biết.

"Chị không nói tôi còn thực sự không biết là cách một cái ngã tư, thật đúng là chưa đi qua bên kia bao giờ." Lữ Tú Anh cảm ơn mẹ Tuệ Mẫn, bảo Lâm Tiếu nói tạm biệt với Chu Tuệ Mẫn rồi kéo cô về nhà.

"Mẹ, con sai rồi, mẹ, sau này con sẽ không thế nữa." Lâm Tiếu và đồng bọn sau khi tách ra lập tức nhận lỗi với mẹ.

Lữ Tú Anh nhịn cười, nghe Lâm Tiếu nói luyên thuyên một tràng dài.

"Mẹ, mẹ sẽ mắng con sao?" Cuối cùng Lâm Tiếu cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lữ Tú Anh: "Không mắng con."

Lâm Tiếu thật sự không dám tin, cho đến khi cô phát hiện xe của mẹ không đi về phía nhà mà là đi lên cửa hàng gà nướng.

"Oa!" Mẹ còn muốn mua cho cô gà nướng, mẹ thật sự không tức giận.

Lâm Tiếu đã mất đi một miếng gà rán và có được một con gà nướng. Gà nướng mang về nhà rồi đặt vào trong đĩa vẫn còn nóng hổi, Lâm Tiếu xé bụng gà nướng ra săn tìm kho báu, trong bụng gà nướng nhồi đầy nấm hương, nấm hương hút đầy nước của thịt gà, còn thơm hơn cả thịt gà.

Trong bụng còn có gan gà và mề gà, gan gà nhẵn nhụi dày đặc, mề gà khi nhai có độ dai giòn sần sật, đều là mỹ vị mà Lâm Tiếu yêu thích nhất.

"Ăn đùi gà hay ăn cánh gà?" Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu chọn.

Lâm Tiếu không chút do dự nói:"Ăn đùi gà ạ."

Lữ Tú Anh xé một cái đùi gà lớn cho Lâm Tiếu, ngay cả một cái chân nhỏ mang theo một cái đùi rất lớn. Một cái đùi gà lớn khác cũng được Lữ Tú Anh xé ra, đặt vào cái đĩa sạch sẽ rồi úp một cái bát lên: "Phần cho chị Tiểu Vân của con."

Lúc Lâm Tiếu và mẹ cùng ăn gà nướng, Tiểu Hoàng ngửi được mùi thơm, ở bên cạnh bàn ăn nho nhỏ không ngừng xoay tròn, cọ tới cọ lui ở bên chân Lâm Tiếu và mẹ.

"Mẹ, có thể cho Tiểu Hoàng ăn một miếng không ạ?" Tiểu Hoàng nhìn rất đáng thương.

Lữ Tú Anh: "Không được, mặn quá." Cũng không phải thiếu một miếng muối này, chó con thỉnh thoảng ăn một miếng không lành mạnh cũng không sao, Lữ Tú Anh có thể cho phép Lâm Tiếu ăn vụng gà rán vui vẻ, cũng có thể cho phép Tiểu Hoàng ăn hai miếng đồ ăn không lành mạnh nhưng ngon.

Thế nhưng một khi Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn xong, làm thế nào cũng không chịu ăn cơm chó của mình.

Lần trước Lữ Tú Anh cho Tiểu Hoàng ăn một miếng, Tiểu Hoàng náo loạn với bà mấy ngày, náo loạn làm cho Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mệt mỏi không khác gì ốm nặng một trận. Trải qua một lần Lữ Tú Anh đã nhớ kỹ, bà sẽ không cho Tiểu Hoàng ăn đồ ăn có vị mặn một lần nào nữa.

Lữ Tú Anh xòe ngón tay ra đếm đếm: "Gần đây luôn mua thịt ở bên ngoài, bắt đầu từ ngày mai không mua nữa, mẹ sẽ nấu ở nhà."

Khi tự làm thịt ở nhà làm đều sẽ nấu trước một ít thịt không thêm muối cho Tiểu Hoàng, mua thực phẩm chín từ bên ngoài về thì không có phần của Tiểu Hoàng.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều mua ở bên ngoài, một phần là bởi vì Lâm Tiếu cảm thấy mới mẻ đối với chợ bên cạnh, nhìn cái này muốn ăn, nhìn cái kia cũng muốn ăn.

Hai là bởi vì chỗ của Thẩm Vân nấu cơm thật sự không tiện, phòng của Thẩm Vân không có phòng bếp và nhà vệ sinh, người cùng tầng dùng chung một cái nhà vệ sinh và phòng bếp.

Đến giờ nấu cơm, mỗi nhà đều dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang.

Xào đồ ăn hay nấu cháo vẫn được, thịt hầm xương thì cần thời gian dài hơn, thực sự rất bất tiện.

Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu ghét bỏ chỗ ở của chị Tiểu Vân, trước khi chuyển đến đặc biệt dặn dò Lâm Tiếu. Không ngờ Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi cũng không cảm thấy khổ, ở cùng chị Tiểu Vân mới lạ đến không chịu nổi, ngược lại thì Lữ Tú Anh tự mình cảm thấy có hơi không chịu đựng nổi.

Bếp đất ở nông thôn còn tốt hơn nhiều so với dùng bếp than để nấu cơm ngoài hành lang, chứ đừng nói là dùng chung nhà vệ sinh như tra tấn Lữ Tú Anh.

"Chỉ sửa một cái nhà vệ sinh thôi mà sao vẫn chưa làm xong?" Lữ Tú Anh khó hiểu nói.

"Con cũng sắp khai giảng rồi." Lữ Tú Anh tính toán thời gian, đã vượt khỏi thời gian dự kiến mấy ngày.

"Cơm nước xong xuôi gọi điện thoại cho anh trai con, hỏi anh ấy tiến độ sửa chữa thế nào rồi."

Lâm Tiếu ăn một cái đùi gà lớn, để lại cho Thẩm Vân một cái đùi gà lớn, hai cánh gà đều là của Lữ Tú Anh.

Khi Lữ Tú Anh gặm cánh gà, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiếu không ngừng bay qua, từ cánh gà còn chưa gặm kia bẻ một đoạn cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu mắt sáng lên: "Con muốn cánh nhọn."

Lâm Tiếu lấy cánh nhọn đi, cánh nhọn gần như không có thịt lại gặm một cách say sưa và ngon lành: "Mẹ, lần sau đùi gà to kia cho mẹ ăn, con ăn cánh gà."

Lữ Tú Anh: "Mẹ đều thích ăn."

Lâm Tiếu: "Không được, con muốn thay phiên ăn đùi gà với mẹ, lần này con ăn đùi gà, lần sau mẹ ăn đùi gà, lần sau nữa con ăn đùi gà, lần sau nữa nữa mẹ ăn đùi gà."

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu một cái, nghĩ thầm cô sắp xếp thật lâu dài.

Cuối cùng, đùi gà nướng và cánh gà nướng cũng chia xong, ngay cả cổ gà cũng đã ăn xong, chỉ còn lại miếng thịt ức gà lớn.

Thịt ức là chỗ không ngon nhất, cắn c*̃ng khô và cứng nhất.

Cả Lâm Tiếu và mẹ đều không thích lắm.

Lữ Tú Anh cất đi: "Ôi, anh trai của con không ở đây, còn lại nhiều ức gà như vậy."

"Sáng sớm ngày mai xé thành sợi rồi kẹp vào bánh mì cho con ăn."

Lâm Tiếu cau mày, bánh mì kẹp ức gà ăn ngon được ư, nhất định không ngon bằng bánh mì kẹp đầu heo.

Lữ Tú Anh cầm tất cả bát đũa bỏ vào trong nồi, bưng nồi đến bếp chung để rửa sạch sẽ. Trở về lau khô nước trên tay, dẫn Lâm Tiếu đến bốt điện thoại công cộng dưới tầng gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại kết nối, việc đầu tiên của Lâm Tiếu là hét vào microphone: "Anh ơi, em rất nhớ anh."

Anh trai không ở nhà, ức gà c*̃ng không có người ăn, sáng ngày mai Lâm Tiếu còn phải tiếp tục ăn ức gà, cô thật sự rất nhớ anh trai.

Lâm Dược Phi ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói ngọt ngào của em gái, khóe miệng nhếch lên rất cao: "Nào về anh sẽ mua đồ ăn ngon cho."

Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu nói vài câu nhảm nhí với anh trai rồi mới nhận lấy ống điện thoại, tốn tiền điện thoại, phải mau chóng nói vào chuyện chính.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 196: Chương 196



"Tiểu Phi, nhà vệ sinh trong nhà vẫn chưa được sửa sang lại xong, giờ làm đến đâu rồi?" Lữ Tú Anh hỏi.

Trước đó Lữ Tú Anh đã hỏi hai lần, mỗi lần Lâm Dược Phi đều trả lời qua loa cho có lệ, lần này anh lại tùy tiện tìm một cái cớ khác: "Sắp xong rồi."

"Lúc trước chở một lô gạch men sứ đến, con thấy không đẹp lắm nên lại để bọn họ chở về, đổi một loại gạch men sứ khác tới, làm chậm trễ hai ngày."

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Loại gạch men sứ gì mà con cảm thấy không đẹp. Có phải con kén chọn quá không?"

Mỗi lần Lâm Dược Phi tìm cớ đều không khác mấy, cái này không được, cái kia không được, khiến Lữ Tú Anh nghi ngờ là Lâm Dược Phi quá kén chọn.

Lâm Dược Phi thuận miệng nói bừa: "Gạch men sứ màu xanh lá cây thuần."

Lâm Tiếu ở đầu dây đối diện bỗng nhiên trừng to mắt, gạch men sứ màu xanh lá cây sao lại không đẹp chứ?

"Anh, em muốn một nhà vệ sinh được lát gạch men sứ màu xanh lá cây, sao lại không lát gạch men sứ màu xanh lá cây được?"

Lữ Tú Anh đưa tay ấn đầu Lâm Tiếu: "Màu xanh lá cây thật sự rất xấu."

Lâm Dược Phi không ngờ bản thân nói bừa màu xanh lá cây mà lại đánh trúng thẩm mỹ của em gái, anh ở điện thoại đối diện lắc đầu, nhà vệ sinh xanh um, em gái đây là thẩm mỹ gì vậy.

"Nhanh thôi, mấy ngày nữa là xong rồi." Lâm Dược Phi kéo lại.

Lữ Tú Anh hỏi: "Lúc Tiếu Tiếu khai giảng có thể xong không?"

Ở nhà Thẩm Vân gần phòng giảng dạy hơn, nhưng lại xa trường tiểu học Đường Giải Phóng hơn. Hiện tại Lâm Tiếu đến lớp Olympic Toán học còn thuận tiện, chờ sau khai giảng thì không tiện nữa, Lữ Tú Anh đi làm lại càng không tiện.

Lâm Dược Phi mơ hồ nói:"c*̃ng gần như thế."

Nhưng mà đợi đến ngày Lâm Tiếu tựu trường, nhà vệ sinh trong nhà vẫn chưa được sửa chữa xong.

Lâm Dược Phi lại tìm lý do mới, nói với Lữ Tú Anh vẫn phải qua mấy ngày nữa.

Lữ Tú Anh sốt ruột nói: "Sao còn chưa xong, có phải là con bận quá không, không rảnh giám sát bọn họ làm việc, bọn họ không làm tốt, dù sao mẹ cũng không có việc gì làm, để mẹ đi giám sát bọn họ làm việc."

Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không cần không cần, đều là người dưới tay con, bọn họ làm việc cho ai, cũng không dám lề mề khi làm việc cho con." "Sửa sang nó rắc rối như vậy đấy, việc tính toán thời gian không chính xác cũng là chuyện bình thường, lần này sẽ hoàn thành sớm thôi."

Lâm Dược Phi tốn công sức để thuyết phục Lữ Tú Anh một phen, chắc chắn rằng Lữ Tú Anh sẽ không đi giám sát sau khi cúp điện thoại, chạy đến nhà lại thúc giục một lần nữa: "Lão Lưu, tăng tốc độ nữa lên."

Thợ cả Lưu lắc đầu: "Không được, thật sự không thể làm nhanh hơn nữa. Tôi sẽ từng bước từng bước làm cho cậu một cách tỉ mỉ và hoàn thiện nhất, thợ thủy điện làm xong thì thợ gạch ngói lập tức bắt tay vào thi công, thợ gạch men sứ làm xong, thợ sơn cũng sẽ lập tức thi công, có nhanh hơn nữa cũng không kịp làm."

Lâm Dược Phi nói: "Không được, nhất định phải đảm bảo chất lượng."

Thợ cả Lưu gật đầu: "Đúng vậy, biết chỗ này là nhà mà ông chủ của mình ở. Phải đảm bảo chất lượng nhất, nhanh thì cũng chỉ có thể nhanh như vậy, nhanh hơn thì không được."

Lâm Dược Phi hỏi: "Vậy còn phải đợi mấy ngày nữa?"

Thợ cả Lưu: "Phải cần hơn mười ngày nữa."

Lâm Dược Phi gật đầu: "Được." Anh còn phải nghĩ cách ngăn chặn mẹ mình hơn mười ngày nữa.

Lâm Tiếu và mẹ đồng thời cùng kết thúc kỳ nghỉ đông, Lâm Tiếu khai giảng, Lữ Tú Anh đi làm.

Sáng sớm, Lâm Tiếu phải dậy sớm hai mươi phút, trước tiên mẹ đạp xe đưa cô đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, sau đó lại đạp xe đến khu tập thể xưởng dệt bông của mình. Vì để đảm bảo rằng mẹ sẽ đến phòng văn thư trường tiểu học trực thuộc không muộn, Lâm Tiếu phải đến trường học sớm hơn.

Học kỳ mới sắp xếp lại chỗ ngồi, Lâm Tiếu lập tức từ hàng thứ ba đổi thành hàng thứ năm.

Cô và Diệp Văn Nhân ngồi cùng một hàng, ở giữa chỉ cách nhau một người bạn học.

Chỗ ngồi của Vương Hồng Đậu ở hàng thứ ba, cô bé rất khó chấp nhận kết quả này: "Vì sao qua một kỳ nghỉ đông, cậu cao hơn tớ nhiều như vậy."

Vương Hồng Đậu ấn bả vai Lâm Tiếu, nhảy nhảy ở trước mặt Lâm Tiếu, muốn so chiều cao với Lâm Tiếu.

Diệp Văn Nhân nhắc nhở Vương Hồng Đậu: "Không phải một kỳ nghỉ đông, học kỳ trước Lâm Tiếu đã cao hơn cậu rồi, chỉ là cô giáo vẫn không đổi chỗ ngồi thôi."

Qua một kỳ nghỉ đông, cô giáo Từ nhìn tròn trịa hơn một chút, sau khi trở nên mập mạp, nhìn cô giáo Từ càng dịu dàng hơn.

Nhưng khi cô giáo Từ nghiêm mặt, các bạn học biết cô giáo Từ vẫn là cô giáo Từ, trở nên dịu dàng đều chỉ là giả.

Lâm Tiếu lén nhìn bụng của cô giáo Từ, nhưng mà quần áo mùa đông mặc được nhiều, quần áo trên người cô giáo Từ lại rộng rãi, Lâm Tiếu không nhìn ra bụng cô giáo Từ có lớn hơn hay không, chỉ có thể nhìn ra khuôn mặt của cô giáo Từ trở nên tròn trịa hơn một chút.

Ăn tết xong khuôn mặt trở nên tròn là quá bình thường.

Khuôn mặt của Lâm Tiếu cũng trở nên tròn hơn, khuôn mặt của Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân đều trở nên tròn trịa, chỉ có Trần Đông Thanh không có mập.

Trong trường học, đầu Uyển Quân bắt đầu phổ biến. Ngày đầu tiên đến báo danh, Diệp Văn Nhân và Đường Kiều đều chải giống đầu Uyển Quân, bên trái bên phải của mỗi người đều thắt một cái bím, lại uốn b.í.m thành vòng rồi buộc lại, đáng yêu lại hoạt bát.

Lâm Tiếu nhìn hai người chải kiểu tóc giống nhau, kinh ngạc nói: "Vì sao hai người các cậu lại giống nhau vậy."

"Tóc Tiểu Uyển Quân chải như thế, kỳ nghỉ đông cậu không xem Uyển Quân sao?"

Lâm Tiếu lắc đầu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều rất kinh ngạc, kỳ nghỉ đông mỗi ngày mẹ của các cô bé đều ở nhà xem bộ phim truyền hình này, vừa xem vừa khóc bù lu bù loa.

Lâm Tiếu nói cho hai bạn nhỏ, sau Tết cô chuyển ra ngoài, bây giờ ở nhà chị Tiểu Vân: "Nhà tớ đang sửa, chờ sửa xong rồi mới có thể về nhà."

Hai năm trước nhà của Diệp Văn Nhân c*̃ng từng tu sửa, cô bé nói: "Vậy phải mất nửa năm."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Nhà tớ chỉ tu sửa nhà vệ sinh, anh của tớ nói sẽ xong nhanh thôi." Mặc dù bây giờ đã quá thời gian mà anh trai nói, trong nhà vẫn chưa tu sửa xong, Lâm Tiếu cũng không lạ, lời nói của anh trai vĩnh viễn chỉ có thể tin một nửa.

Năm ngoái nhà của Vương Hồng Đậu vừa đổi ngồi xổm thành ngồi bệt, chỉ mất hai ngày, cô bé kỳ quái nói: "Cái này rất nhanh mà, sao lại lâu như vậy."

Lâm Tiếu lắc đầu, cô cũng không biết.

Kỳ nghỉ đông này, Diệp Văn Nhân lại đi du lịch cùng cha mẹ, cô bé đi miền Nam: "Mùa đông bên kia ấm áp hơn so với chúng ta, chỉ là đồ ăn ăn không quen."

Diệp Văn Nhân lè lưỡi: "Quá cay."

"Còn có bát cơm, bát cơm ở miền Nam rất nhỏ, tớ muốn ăn cơm phải hai bát mới đủ."

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân tin ngay rằng nhất định bát cơm ở miền Nam rất nhỏ, lượng cơm mà Diệp Văn Nhân ăn là ít nhất trong ba người, ngay cả Diệp Văn Nhân cũng phải ăn hai bát mới no bụng, Lâm Tiếu nói: "Vậy tớ phải ăn ba bát."

Vương Hồng Đậu liên tục gật đầu: "Vậy chắc chắn tớ cũng phải ba bát."

Kỳ nghỉ đông này ra ngoài du lịch chỉ có một mình Diệp Văn Nhân, Vương Hồng Đậu không có đi ra ngoài, Lâm Tiếu càng chưa từng đi du lịch.

Diệp Văn Nhân nói: "Mẹ tớ nói, sau này mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều đưa tớ đi ra ngoài du lịch một chuyến."

Cả Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân còn mua cho Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu bưu thiếp làm quà, một xấp bưu thiếp có mười cái, Diệp Văn Nhân bảo Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu mỗi người chọn một tấm.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu xem qua mười cái bưu thiếp một lần, trên đó có núi có nước thật đẹp. Vương Hồng Đậu chọn lấy một tấm bưu thiếp in thác nước, Lâm Tiếu chọn lấy một tấm in dãy núi xanh biếc.

Mặc dù Lâm Tiếu không đi du lịch, nhưng cô c*̃ng có rất nhiều chuyện lý thú có thể chia sẻ cùng đồng bọn nhỏ, một kỳ nghỉ đông không gặp, ba cô gái nhỏ đều có chuyện nói không hết.

Lâm Tiếu chia sẻ cô phát hiện một thế giới mới sau khi đến nhà chị Tiểu Vân, chợ bán thức ăn bên cạnh rất lớn rất náo nhiệt, bán đủ loại đồ ăn ngon, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nghe xong đều ch** n**c miếng.

Còn có một chuyện quan trọng nhất, Lâm Tiếu kiêu ngạo nói với đồng bọn nhỏ: "Tan học tớ tự đi về nhà."

Cô không cho mẹ đón, tự mình và Chu Tuệ Mẫn kết bạn đi về.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Tiếu.

Vương Hồng Đậu: "Tại sao ba nhà chúng ta không ở cùng một chỗ chứ, nếu chúng ta sống cùng chỗ cũng có thể kết bạn đi học tan học."

Ba cô gái nhỏ cùng thở dài, nhà của ba người các cô đều ở vị trí khác nhau với trường học, không tiện đường.

Viên Kim Lai nghe thấy ba người nói chuyện, chạy tới nói: "Có gì đặc biệt hơn người, từ lớp một tớ đã tự tan học về nhà."

Lâm Tiếu oa một tiếng: "Cậu thật giỏi."

Viên Kim Lai đột nhiên đỏ mặt, mặc dù làn da của cậu bé đen thui nhìn không rõ lắm, nhưng Viên Kim Lai cảm nhận được rõ ràng hai cái má của mình rất nóng.

"Cũng thường thôi." Viên Kim Lai quay đầu bỏ chạy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 197: Chương 197



Trên đường tan học về nhà, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của mẹ biến thành loa nhỏ, vui vẻ kể chuyện trong trường học cho mẹ.

"Ừm."

"Thật sao?"

"Hiện tại Trần Đông Thanh xếp hàng thể dục đứng thứ ba."

Lữ Tú Anh chỉ thỉnh thoảng phụ họa một chút, một mình Lâm Tiếu vẫn có thể thao thao bất tuyệt nói tiếp.

"Mẹ, Vương Hồng Đậu nói năm ngoái nhà cậu ấy đổi ngồi bệt, chỉ mất hai ngày, vì sao nhà chúng ta phải sửa lâu như vậy?"

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Đúng vậy, sửa như thế nào mà lâu như vậy."

"Chúng ta về thăm nhà một chút." Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.

Hai ngày này lúc đi làm Lữ Tú Anh muốn đến thăm nhà một chuyến, nhưng mà mấy ngày nay khai giảng là lúc phòng văn thư bận rộn nhất, trong phòng văn thư một người đồng nghiệp khác lại luôn lười biếng, một đống công việc lớn tất cả đều chờ Lữ Tú Anh làm.

Sáng sớm Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi học xong, bà vừa vào phòng văn thư là bắt đầu bận rộn, vẫn bận đến xế chiều rồi đi đón Lâm Tiếu tan học, giữa trưa chỉ có thể ăn bữa cơm vội vàng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, càng không rảnh tay để về nhà nhìn xem đã sửa đến đâu.

Lâm Tiếu liên tục đồng ý: "Vâng vâng vâng, về thăm nhà một chút."

Lữ Tú Anh rẽ ngang tay lái, mang theo Lâm Tiếu đi đến khu tập thể xưởng dệt bông. Vừa đi đến tầng đầu tiên, đã gặp được hàng xóm đối diện, hàng xóm đối diện chào hỏi với Lữ Tú Anh: "Tú Anh, trở về rồi à, nhà cô tu sửa nhìn thật là đẹp."

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Cô nhìn thấy rồi nhưng tôi còn chưa có được nhìn, vẫn luôn là Tiểu Phi làm, tôi cũng không biết biến thành kiểu gì rồi, hôm nay tới xem một chút."

Hàng xóm đối diện lớn tiếng nói: "Đương nhiên là cả hàng xóm và cả đơn vị của tôi cũng đều nhìn thấy."

"Không hổ Tiểu Phi là ông chủ, tầm nhìn đúng là rất khác."

Lữ Tú Anh khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hàng xóm đối diện c*̃ng quá lố rồi, không phải là lắp bình nóng lạnh và thay bồn cầu sao, sao đến mức cả hàng xóm trong khu nhà đều đến xem.

Lữ Tú Anh đậu xe ở sân nhỏ trước cửa nhà, xoay người khóa xe, Lâm Tiếu đã vượt lên trước một bước chạy đến cửa nhà.

Cửa lớn trong nhà mở rộng ra, Lâm Tiếu nghe được bên trong có tiếng rầm rầm. Lâm Tiếu chạy nhanh vào trong cửa, sau đó thắng gấp, c.h.ế.t lặng.

"Mẹ mẹ!" Dưới sự khiếp sợ, giọng của Lâm Tiếu hừ hừ giống con muỗi.

Không phải chỉ sửa nhà vệ sinh sao, vì sao cả căn nhà đều thay đổi rất lớn.

Bức tường trong nhà quét vôi trắng như tuyết, nền đất xi măng bụi bẩn trước kia biến thành sàn gỗ màu vàng ấm áp, cả căn nhà thay đổi rất nhiều.

Một ông chú đang đứng trước ngăn tủ và điều chỉnh cửa tủ, Lâm Tiếu đứng ở cửa nghe được tiếng rừ rừ rè rè, tiếng động phát ra như vậy.

Trong phòng khách trở nên vô cùng sáng sủa, Lâm Tiếu phải tới hai giây mới phát hiện, không chỉ là bức tường trắng như tuyết phản chiếu, mà bởi vì tường phòng bếp không thấy đâu.

Bức tường giữa phòng bếp và phòng khách đã không còn, cửa nhỏ của phòng bếp biến thành một cánh cửa trượt lớn.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong, phòng khách lập tức trở nên sáng sủa thông thoáng.

Lâm Tiếu chạy bịch bịch vào phòng ngủ cùng mẹ cô: "Oa!"

Rèm cửa màu xanh nhạt, ga giường mềm màu trắng, toàn bộ đèn thủy tinh trong phòng ngủ của Lâm Tiếu chiếu sáng lấp lánh.

Lâm Tiếu lại chạy bịch bịch đến nhà vệ sinh, anh trai nói muốn "sửa lại nhà vệ sinh", không biết nhà vệ sinh biến thành bộ dáng gì.

"Oa!" Lâm Tiếu đứng ở cửa nhà vệ sinh, lại một lần nữa sợ hãi thán phục mà lên tiếng, nhà vệ sinh cũng trở nên rất sáng sủa

Gạch tường màu trắng sữa, gạch màu xám tro nhạt, bồn rửa tay mới bằng sứ trắng tinh và ngồi bệt sáng loáng, còn có vòi hoa sen sáng bóng, cửa kính ngăn cách không gian tắm rửa.

Mặc dù Lâm Tiếu đã nghe anh trai nói từng muốn sửa lại nhà vệ thế nào nhưng cô vẫn không tưởng tượng ra được, cho tới bây giờ được tận mắt chứng kiến.

Hóa ra nhà vệ sinh có thể đẹp như vậy.

Sau này mặc kệ xuân hạ thu đông, đều có thể tắm rửa ở trong nhà mà không cần phải đến nhà tắm, giành tắm gội bằng vòi hoa sen cùng người khác nữa.

Lữ Tú Anh đứng ở cửa nhà c*̃ng sợ ngây người, chậm chạp không di chuyển bước chân.

Lâm Tiếu chen qua người mẹ, đi ra cửa lớn, ngẩng đầu nhìn số phòng trên cửa.

Lữ Tú Anh lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"

Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, nói: "Con xem lại thử xem đây có phải là nhà chúng ta hay không."

Cô muốn xác nhận mình không đi nhầm nhà.

Lữ Tú Anh hoàn hồn lại, bà nắm lấy cổ tay Lâm Tiếu, kéo cô ra ngoài.

Đôi mắt của Lâm Tiếu dán chặt vào ngôi nhà mới xinh đẹp, hai chân dường như cũng dán chặt xuống đất, không muốn đi theo mẹ: "Mẹ, sao lại đi vội như vậy?"

"Gọi điện thoại cho anh trai con."

Lâm Tiếu nghe thấy lời mẹ nói, cô rụt cổ lại, vội vàng theo mẹ ra về.

Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là sát khí trong các phim kiếm hiệp.

Nếu sát khí trên người mẹ cô có thể biến thành phi đao thì tất cả cành cây trong bán kính mười mét nhất định sẽ bị mẹ cô chặt đứt.

Lâm Tiếu sải bước đuổi theo phía sau mẹ cô: "Nữ hiệp, dừng bước."

Mẹ căn bản không nghe rõ Lâm Tiếu đang nói cái gì, bà đi tới phía trước bốt điện thoại công cộng, cầm ống nghe lên bấm một dãy số.

"Bíp bíp bíp…" Lữ Tú Anh gọi hai lần vào số điện thoại bàn trong nhà cho Lâm Dược Phi nhưng không có ai trả lời.

Bà lạch cạch cúp điện thoại, rồi lại gọi vào số điện thoại tổng đài, báo số điện thoại của Lâm Dược Phi.

"Gọi cho tôi 100 lần, bảo nó gọi lại cho tôi ngay."

Một giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia lắp bắp nói: "Ừm, vâng, sẽ gọi gấp cho quý khách ba lần."

Lữ Tú Anh cúp điện thoại, khoanh hai tay đứng đợi bên cạnh bốt điện thoại công cộng.

Một lúc sau, điện thoại reo lên, Lữ Tú Anh bắt máy.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Giọng nói của Lâm Dược Phi vọng ra từ trong điện thoại.

"Bà già nhà mày."

Sau khi Lữ Tú Anh xác nhận đầu dây bên kia là Lâm Dược Phi, bà chất vấn anh như nước trút: "Không phải mày nói chỉ sửa lại nhà vệ sinh thôi sao?"

"Không phải mày nói nó rề rà mấy nay chưa sửa xong là do lý do này lý do kia sao?"

"Tại sao nguyên cả căn nhà lại thay đổi luôn rồi?"

"Lâm Dược Phi, mày thật sự rất có bản lĩnh im hơi lặng tiếng làm việc lớn đó."

Lâm Tiếu rụt cổ đứng bên cạnh, không dám hó hé nửa lời, đã lâu rồi cô không nghe thấy mẹ mắng anh trai mình nặng lời như vậy, cô có chút không quen.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh trai cô: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã. Vốn dĩ con chỉ muốn sửa lại cái nhà vệ sinh thôi, nhưng sửa xong nhà vệ sinh, lại cảm thấy phòng khách không tương xứng với nó, sửa xong phòng khách thì lại thấy phòng ngủ cũng không tương xứng."

"Kết quả là con đã vô tình sửa lại nguyên căn nhà."

"Mẹ, mẹ đừng giận, không phải là con muốn cho mẹ và Tiếu Tiếu một bất ngờ sao?"

Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu: "Tốn hết bao nhiêu tiền?"

Lâm Dược Phi: "Không nhiều, thực sự không nhiều."

"Thợ sửa nhà đều là người của con, chỉ tốn một ít tiền mua vật liệu. Mà mua vật liệu con cũng có quan hệ, đều là giá thấp nhất."

Lữ Tú Anh: "Mẹ tin mày…"

Lâm Tiếu vươn cái cổ ra, nhanh như vậy mà mẹ đã tin anh trai rồi, lời của mẹ cô chỉ mới nói được một nửa, cả câu là "Mẹ tin mày cái con khỉ."

Mẹ cô hung dữ mắng anh trai, Lâm Tiếu từng bước từng bước rời khỏi trung tâm cuộc chiến, sau đó ngồi xổm xuống ven đường, trông giống như một con bọ dưa hấu bị một cây gậy nhỏ chọc vào biến thành một quả bóng.

Mẹ và anh trai nói chuyện điện thoại rất lâu, ngay cả tiền điện thoại mẹ cô còn không thèm tiếc nữa, xem ra là tức giận thật rồi.

Cuối cùng, Lữ Tú Anh thở dài một hơi, muốn cúp điện thoại: "Được rồi, tiền mày kiếm được mày muốn tiêu như nào thì do mày, mẹ không quản nổi mày nữa rồi."

Lữ Tú Anh đang định cúp điện thoại thì đột nhiên giọng nói của Lâm Dược Phi từ ống nghe vang lên: "Tiếu Tiếu, cứu cứu anh, em đưa mẹ về nhà xem lại căn nhà một lần nữa đi."

Cạch một tiếng, Lữ Tú Anh đã cúp điện thoại.

Đột nhiên nhận được mệnh lệnh nguy hiểm, Lâm Tiếu vô cùng hoang mang, cô có nên cứu anh trai không, cô cứu anh trai như thế nào: "Mẹ ơi, mẹ có muốn về nhà xem lại lần nữa không?" Lâm Tiếu hỏi một cách thận trọng.

Sau khi Lữ Tú Anh thanh toán xong tiền điện thoại, bà đứng yên tại chỗ, hít thở sâu vài cái: "Đi thôi."

Vừa rồi Lữ Tú Anh hoàn toàn không có xem kỹ căn nhà được sửa lại đã thành ra thế nào, bà muốn xem xem Lâm Dược Phi lấy đâu ra tự tin mà nói rằng chỉ cần bà xem kỹ một lần là có thể bớt giận.

Bà tức giận không phải vì bà tiếc tiền, căn nhà này vốn dĩ vẫn ở được, sửa lại nguyên cả căn nhà như này phải tốn biết bao nhiêu tiền.

Bây giờ Lâm Dược Phi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh không phải tự nhiên mà có, tất cả đều là anh đi sớm về muộn cực khổ kiếm ra. Lúc người khác làm việc anh cũng làm việc, lúc người khác nghỉ ngơi nhưng anh vẫn phải làm việc.

Tiền mà Lâm Dược Phi cực khổ kiếm ra, Lữ Tú Anh thật sự không nỡ tiêu.

Lữ Tú Anh thầm nghĩ như vậy, bà bước vào nhà, khoanh hai tay nhìn trái nhìn phải.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 198: Chương 198



Những gì mà Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu nhìn thấy tuy giống nhau nhưng lại không giống nhau, thứ Lâm Tiếu nhìn thấy là những đồ trang trí đẹp mắt, trong khi đó thứ Lữ Tú Anh nhìn thấy lại là số tiền đằng sau nó.

Phòng bếp được lắp thêm một cái máy nước nóng, trong căn phòng nhỏ lắp thêm một cái điều hòa, phòng bếp và phòng tắm đều được ốp gạch men và gạch lát nền, các chỗ khác đều được lát sàn gỗ.

Tất cả các tủ trong nhà đều là đồ mới, giường mới, bàn học mới, tất cả đồ dùng trong nhà cũng là đồ mới, thậm chí cửa phòng và gờ chân tường cũng được thay thành đồ mới.

Thay cả rèm cửa và đèn, trần nhà còn được ốp thạch cao. Nhà vệ sinh được sửa lại toàn bộ, bồn cầu, vòi hoa sen và bồn rửa tay.

Mấy cái này cộng lại biết bao nhiêu tiền đây.

“Ủa, nhà vệ sinh này không có chỗ để máy giặt à.” Lữ Tú Anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn.

Người thợ mộc đang sửa cửa tủ nghe Lữ Tú Anh nói vậy, vội vàng lên tiếng: “Ông chủ Lâm nói đặt máy giặt ở ban công.”

Lữ Tú Anh đi đến ban công, bà phát hiện ban công cũng đã thay đổi rất nhiều, cửa sổ bằng gỗ đẩy ra bên ngoài rồi móc lên ban đầu đã được thay thế bằng cửa sổ hợp kim nhôm có thể dịch chuyển được, vừa chắc chắn vừa kín gió.

Sau này khi gió thổi, sẽ không còn gió mạnh thổi qua khe cửa sổ, không còn phát ra các tiếng vù vù nữa.

Vào đêm khuya, khi Lâm Tiếu nghe thấy những tiếng như vậy cô vô cùng sợ hãi, cô cảm thấy nó giống như có ai đó đang khóc ở ngoài cửa sổ.

Nghĩ tới việc thấy Lâm Tiếu sợ hãi, việc đổi cửa sổ là rất tốt, Lữ Tú Anh thầm nghĩ trong lòng.

Tất cả các thiết bị điện trong nhà đều được chuyển đi chỗ khác, máy giặt vẫn chưa được chuyển trở lại ban công, nhưng van nước và lỗ thoát nước vẫn còn giữ nguyên, Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua đã thấy máy giặt nằm ở phía bên trái của ban công.

Bên phải của ban công còn có một cái bể nước, dưới trần nhà còn được lắp một giá treo quần áo.

Như vậy, giặt quần áo, phơi quần áo tất cả đều được giải quyết ở ngoài ban công, không cần đem quần áo, cầm thau giặt đồ từ phòng này sang phòng khác như trước đây.

Sắp xếp như này cũng khá thuận tiện.

Một người hàng ngày ở nhà giặt giặt phơi phơi như Lữ Tú Anh đột nhiên nghĩ tới đã thấy tiết kiệm được rất nhiều việc.

Cũng không biết Lâm Dược Phi làm thế nào mà nghĩ ra được đặt máy giặt và bể nước ở ban công nữa.

Sự tức giận trên mặt Lữ Tú Anh không biết đã biến mất từ khi nào, trước khi trang hoàng lại nhà cửa Lâm Dược Phi chắc chắn đã cẩn thận nghĩ giúp bà nên làm thế nào để giặt quần áo và phơi quần áo một cách thuận tiện nhất.

Lữ Tú Anh đi từ ban công vào trong nhà, trong nhà còn sửa chưa xong, cái tủ trong nhà còn chưa lắp ráp xong, từng tấm từng tấm chất đầy dưới đất, còn có một ít vỏ giấy vương vãi.

Cho dù là như vậy, Lữ Tú Anh không thể không thừa nhận, ngôi nhà sau khi được sửa sang lại thực sự rất đẹp mắt.

“Tốn nhiều tiền như vậy sửa sang lại nhà cửa, đương nhiên ở sẽ thoải mái hơn.” Lữ Tú Anh nhỏ giọng nói.

Trước đây bà luôn cảm thấy ánh sáng trong phòng ở tầng một không sáng, mà không hề biết rằng tầng một cũng có thể sáng sủa như vậy.

Điều quan trọng nhất là ngôi nhà sau khi sửa xong lại trông sạch sẽ mát mẻ như vậy, sàn lát gỗ màu vàng ấm áp trông sạch sẽ hơn nhiều so với sàn bê tông màu xám xịt.

Tường trắng, cửa trắng, tủ trắng, gờ chân tường trắng, tường là màu trắng tinh, ba cái sau đều giống như màu trắng ngà, cùng một tông màu trông rất hài hòa.

Với kiểu trang trí này, vừa nhìn đã thấy nó có bụi hay không, một hạt bụi cũng không thể che.

Lữ Tú Anh đứng trong nhà, tự mình tưởng tượng ra sau này mỗi ngày bà sẽ quét dọn căn nhà này một cách sạch sẽ mát mẻ, tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có phải Tiểu Phi biết mình thích sạch sẽ nên mới dùng nhiều màu trắng như vậy?

Bản thân Lữ Tú Anh cũng không ngờ sử dụng nhiều màu trắng như vậy nhưng trông nó không hề phô trương chút nào, ngược lại còn sáng sủa còn mang khí chất phương Tây.

Lữ Tú Anh đi quanh nhà hai lần quan sát vô cùng kỹ càng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiền tiêu cũng đã tiêu rồi, đương nhiên chỗ nào cũng tốt, chỉ là không tốt cho ví tiền."

Lân Tiếu kinh ngạc nhìn mẹ cô, trông mẹ cô dường như đã thật sự hết giận rồi.

Làm sao anh trai biết được mẹ đi dạo một vòng quanh nhà thì sẽ hết giận ta?

Anh trai có thể đoán trước tương lai sao?

Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ, Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu, định đưa cô về nhà.

Lâm Tiếu thấy mẹ mình đã hết giận nên gan cũng to hơn một chút, cô hỏi: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta không thể ngủ ở đây sao? Trong phòng đã có giường rồi mà."

Lữ Tú Anh lắc đầu, đúng thật là lời của con nít: "Các chú thợ mộc vẫn đang lắp tủ mà, trong nhà còn chưa được quét dọn nữa."

Điều quan trọng nhất là ngôi nhà vừa mới sửa sang lại phải được thông gió cho bớt mùi.

Lâm Tiếu: "Cần phải thông bao lâu vậy mẹ?"

Cô giơ ra hai ngón tay ra trước, sau đó cắn răng, lại giơ thêm một ngón tay nữa, giơ ba ngón tay ra hỏi mẹ mình: "Ba ngày sao ạ?"

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Ba tháng cơ."

Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao lại lâu như vậy?

Còn lâu hơn nhiều so với thời gian sửa nhà.

Ngày hôm sau Lâm Tiếu đi học, cô nóng lòng kể với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân về việc sửa sang lại nguyên căn nhà của mình.

"Nhà của tớ thật sự thật sự rất đẹp, tớ vừa nhìn đã thích nó ngay."

Lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy nó bà không có thích nó, nhưng lần thứ hai bước vào cửa bà đã thích nó luôn.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều muốn đến xem ngôi nhà xinh đẹp của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với họ: “Đợi tớ chuyển về nhà tớ sẽ mời các cậu đến nhà tớ chơi.”

Ba cô gái nhỏ ngoắc tay nhau, hẹn nhau cùng đến nhà Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đã miêu tả lại ngôi nhà xinh đẹp của mình cho các bạn học, cô còn dùng bút màu nước vẽ từng căn phòng trong nhà lên vở mỹ thuật, còn viết hơn một trang giấy nhật ký về ngôi nhà mới được sửa sang lại của mình.

Mới đầu mẹ không thích ngôi nhà mới được sửa sang này, nhưng chẳng bao lâu mẹ còn thích nó hơn cả Lâm Tiếu.

Ngày nào mẹ cũng đạp xe vào nhà mở cửa sổ cho thoáng khí, lấy giẻ lau thấm nước lau hết tủ, giường và mọi đồ gỗ trong nhà, còn lấy cây lau nhà lau hết sàn gỗ một lượt, để cho đồ đạc nhanh nhanh bay bớt mùi hơn, để cho cả nhà có thể chuyển vào ở sớm hơn.

Mỗi tối sau khi xem xong thời sự, mẹ sẽ bật radio lên, nghe dự báo thời tiết cho ngày hôm sau, chỉ cần ngày hôm sau không có mưa to gió lớn thì Lữ Tú Anh đều sẽ mở cửa sổ thông gió.

Đến ngày 1 tháng 5, ngôi nhà được sửa lại cuối cùng cũng không còn mùi nữa.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: "Hôm nào con rảnh, chúng ta chuyển đồ một chút."

Lâm Dược Phi tìm hai chiếc xe, đầu tiên chuyển hai chuyến đồ gia dụng và đồ dùng sinh hoạt, sau đó chở Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu và Tiếu Hoàng đến.

Tiểu Hoàng vừa về đến nhà, nó không ngừng chạy tới chạy lui, mệt đến nỗi thè cái lưỡi ra, trông vô cùng phấn khích.

"Mẹ ơi, Tiểu Hoàng nó vui quá kìa."

Lâm Tiếu lăn một vòng trên chiếc ghế sô pha đầy chắc chắn: "Con cũng vui như Tiểu Hoàng vậy."

Lâm Tiếu không thể nào đợi được đến tối, cô rất nóng lòng muốn thử cái cảm giác tắm ở nhà mới. Mẹ cô mở máy nước nóng giúp cô, xả nước một lúc, cái mà đầu vòi hoa sen phun ra chính là nước nóng.

Lâm Tiếu bước vào phòng tắm cửa kính sáng bóng, trong góc có một cái kệ, trên cái kệ đựng dầu gội và sữa tắm.

Lâm Tiếu tự mình tắm, mẹ cô đứng ở bên ngoài hỏi: "Có cần mẹ giúp không?"

Lâm Tiếu lớn tiếng trả lời: "Không cần ạ."

Tắm trong phòng tắm ở nhà mình, cô hoàn toàn không cần mẹ giúp.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng hát của Lâm Tiếu từ trong phòng tắm vọng ra, đầu tiên cô hát Hãy để cho chúng tôi chèo mái chèo đôi, rồi hát Con ốc nhỏ, sau đó đổi thành Thiên đường táo xanh của những chú hổ con.

"La la la la…

thỏa sức lắc lư…

la la la la…

thỏa sức lắc lư…"

Năm nay, bài hát Những chú hổ con này luôn được phát vào khung giờ vàng trên TV, trên đài phát thanh, mọi người ai cũng nghe bài hát Đài Loan này.

Lâm Tiếu tắm xong từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tắm đến nỗi đỏ bừng lên.

Lữ Tú Anh hỏi: "Thoải mái không?"

Lâm Tiếu gật đầu rất mạnh: "Rất thoải mái luôn ạ."

Sau khi Lâm Tiếu tắm xong, Lữ Tú Anh cũng tắm, nước nóng tinh khiết dội vào người, bà thở dài một hơi đầy thoải mái, tắm ở nhà mình thật sự rất thoải mái.

Lữ Tú Anh bật TV lên, đã mấy tháng không xem TV, hôm nay cuối cùng cũng có TV để xem rồi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối lại, Lữ Tú Anh bật đèn trong nhà lên.

“Gâu gâu!” Đột nhiên Tiểu Hoàng ngậm dây xích trong miệng chạy tới bên cạnh Lữ Tú Anh, muốn Lữ Tú Anh dẫn nó đi ra ngoài.

Lữ Tú Anh buộc cái dây xích quanh cổ Tiểu Hoàng, dắt Tiểu Hoàng đi dạo một vòng rồi dắt Tiểu Hoàng về nhà, tuy nhiên vừa đến cửa Tiểu Hoàng lại không chịu vào nhà.

Tiểu Hoàng nằm dài trên đất, dùng sức của mình chống lại sức dắt của Lữ Tú Anh.

"Gâu gâu!"

"Tiểu Hoàng, mày làm sao vậy, sao lại không chịu vào nhà?" Lữ Tú Anh khó hiểu hỏi nó.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Tiếu vội chạy đến cửa, nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hoàng, cô vuốt vuốt cái trán nó.

"Thôi xong rồi."

"Nhà mới sửa, Tiểu Hoàng không nhận ra nhà mình nữa rồi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 199: Chương 199



“Lại không nhận ra nhà sao?” Lữ Tú Anh bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách lúc mẹ dắt Tiểu Hoàng đi dạo, nó vẫn muốn chạy đến cổng khu tập thể, chắc là muốn chạy đến nhà của Tiểu Vân.”

Lữ Tú Anh còn tưởng Tiểu Hoàng muốn đi xa chơi nên kéo dây dắt chó lôi Tiểu Hoàng về nhà mấy lần.

Kết quả bây giờ đến cổng nhà có kéo dây như thế nào thì Tiểu Hoàng cũng không chịu vào trong nhà.

“Tiểu Hoàng, đây là nhà của chúng ta đó!” Lữ Tú Anh kéo Tiểu Hoàng đi đến cổng đơn vị, cho nó nhìn những tòa nhà và mảng sân quen thuộc thì Tiểu Hoàng mới nhận ra, vui vẻ vẫy đuôi.

Nhưng mà vừa đến cửa nhà, Tiểu Hoàng nhìn thấy cửa chống trộm cùng với trang trí mới tinh bên trong lại quay đầu chạy về.

Ngậm ống quần Lữ Tú Anh ẳng ẳng gọi, thúc giục Lữ Tú Anh nhanh chóng về nhà mình.

“Tại sao lại không nhận ra chứ? Cái đồ chó đần này!”

Cuối cùng, Lâm Dược Phi kiên quyết ôm Tiểu Hoàng vào nhà, đóng cửa chống trộm lại. Lữ Tú Anh vội vàng lau sạch móng vuốt cho Tiểu Hoàng, sàn gỗ trong nhà đẹp như vậy, bà không nỡ làm bẩn một chút nào.

Tiểu Hoàng được lau sạch móng vuốt c*̃ng không đi đâu nữa, chỉ ghé vào cửa nhà, vẫn không từ bỏ việc “về nhà”.

Lữ Tú Anh có kinh nghiệm: “Không sao, không đến hai ngày là quen thôi.” Tiểu Hoàng tâm trạng sa sút nhiều nhất là hai ngày, lần này bà cũng sẽ không bị lừa mà liên tục nhiều ngày dỗ dành nó ăn sung uống sướng nữa.

Đối với Lâm Tiếu thì dọn nhà là chuyện không mất đến nửa tiếng, cô mang hành lý của mình cùng đi lên xe van, từ nhà chị Tiểu Vân trở lại nhà mình là đã hoàn thành việc dọn nhà.

Đối với Lữ Tú Anh thì việc dọn nhà cũng không đơn giản như vậy, quần áo chăn mền nồi niêu xoong chảo cần chuyển về đều phải thu dọn từng chút một.

Lâm Dược Phi muốn giúp đỡ cùng thu dọn nhưng lại bị Lữ Tú Anh đuổi đi: “Con đừng có nhúng tay, mẹ tự dọn mới biết được đồ để ở chỗ nào.”

Lữ Tú Anh thu dọn đồ đạc có logic của riêng mình, tỷ như nói đến tủ quần áo, đầu tiên là chia ra theo mùa, sau đó dựa theo độ dài ngắn, màu sắc, vải vóc...... mà sắp xếp theo thứ tự. Những vật khác cũng giống vậy, nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương giấm trong phòng bếp, Lữ Tú Anh đều có cách sắp xếp quen thuộc.

Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai bị mẹ đánh đuổi ra thì cười hi hi không ngừng.

Tay to của Lâm Dược Phi đặt lên đầu Lâm Tiếu: “Cười cái gì?”

Lâm Tiếu nghĩ trong lòng, đương nhiên là cười anh trai đần rồi, những chuyện như thu dọn đồ đạc này mẹ chắc chắn sẽ không để cô và anh trai nhúng tay, giống như Lâm Tiếu muốn tự thu dọn cặp sách của mình, cô quen để sách ngữ văn cạnh bên sách toán học, sách âm nhạc để kế sách mỹ thuật. Cả căn nhà này chính là cặp sách của mẹ!

Cô và anh trai là hai con chuột nhỏ sẽ làm loạn làm bẩn “cặp sách”.

Thu dọn nhà mới như thế này không phải là vất vả đối với Lữ Tú Anh, mà là hưởng thụ. Nhà mới càng nhìn càng thuận mắt, nơi nào cũng đều hợp ý bà, sau khi bà sử dụng bàn bếp và bồn rửa thì kinh ngạc phát hiện không bị đau lưng gì cả.

Bây giờ Lữ Tú Anh mới nhận ra khi dùng bàn bếp và bồn rửa trong nhà trước kia dễ bị mỏi là do độ cao không phù hợp với chiều cao của bà.

Độ cao của mặt bàn và bồn rửa mới phù hợp với chiều cao của Lữ Tú Anh nên đương nhiên sẽ không dễ bị mỏi nữa.

Lữ Tú Anh cảm động xong thì tò mò hỏi Lâm Dược Phi: “Sao mà con biết được mẹ dùng bàn cao bao nhiêu là phù hợp?”

“Thẩm Vân cao tầm bằng mẹ, con gọi cô ấy đến thử một chút.”

Nếu không thì Lâm Dược Phi thật sự không biết. Hiện tại không giống sau này, so sánh chiều cao với độ cao mặt bàn chỉ cần lên mạng tra một cái là có, thợ xây bây giờ không hiểu những thứ này. Lâm Dược Phi muốn Thẩm Vân tới thử một chút, nếu Thẩm Vân dùng thuận tay thì Lữ Tú Anh cũng sẽ dùng thuận tay.

Cho đến khi Lữ Tú Anh dùng ánh mắt thâm ý nhìn Lâm Dược Phi thì anh mới phát hiện mình nói lỡ lời.

“Mẹ, là do con bảo Thẩm Vân giấu mẹ, mẹ đừng trách cô ấy.” Lâm Dược Phi nói. Đương nhiên Lữ Tú Anh sẽ không trách Thẩm Vân, cơn giận của bà đối với Lâm Dược Phi c*̃ng đã sớm tiêu tan. Nhà mới sửa nhìn đâu cũng thấy đẹp, nơi nào cũng thư thái.

Nói thật, nếu như không phải Lâm Dược Phi làm chủ sửa sang nhà cửa thì Lữ Tú Anh thật sự chưa từng nhìn thấy căn nhà nào như vậy, cũng không thể nghĩ ra.

“Thật không thể nghĩ tới đời này mẹ có thể vào ở trong căn nhà tốt như vậy.” Lữ Tú Anh cảm thán nói.

Lâm Dược Phi nói: “Đây đã là gì đâu? Mẹ, sau này mẹ còn phải ở biệt thự lớn nữa!”

Trong mắt Lâm Dược Phi thì căn nhà mới sửa này cũng chỉ có thể nói là nhỏ nhưng đầy đủ. Tổng cộng diện tích sáu mươi mét vuông là quá nhỏ, em gái và mẹ ở chung một phòng ngủ, bây giờ em gái còn nhỏ, đợi sau này con bé lớn lên chắc chắn muốn có phòng cho riêng mình.

Chờ đến khi có thể mua nhà thương mại thì chắc chắn phải đổi sang căn lớn hơn.

Lữ Tú Anh không xem lời Lâm Dược Phi nói là thật, nhưng bà vẫn cười đến không ngậm miệng được: “Được thôi! Vậy mẹ chờ con mua biệt thự lớn cho mẹ!”

Lâm Tiếu vội vàng hỏi: “Biệt thự là cái gì vậy?”

Lâm Dược Phi: “Chính là nhà có sân riêng và cổng riêng, hai tầng trên dưới đều là nhà của chúng ta.”

Lâm Tiếu oa một tiếng: “Vậy trong nhà chúng ta có cầu thang không?”

Lâm Dược Phi: “Có chứ.”

Lâm Tiếu vẫn không tưởng tượng được biệt thự là dạng nào, nhưng nhìn biểu cảm của mẹ và anh trai thì chắc chắn là một thứ tốt.

“Mẹ, sao mẹ chỉ cho anh trai mua thôi vậy? Con cũng mua cho mẹ! Con sẽ mua lớn hơn cả anh trai nữa!”

Lữ Tú Anh cười sờ lên đầu Lâm Tiếu: “Được, Tiếu Tiếu c*̃ng mua.”

Lữ Tú Anh bỏ ra vài ngày thu dọn xong nhà mới, bảo Lâm Dược Phi đi mời Thẩm Vân tới nhà ăn cơm.

“Con hỏi xem lúc nào Tiểu Vân rảnh, sau đó đặt trước bánh kem, đến lúc đó mẹ nấu hai món, mua ở ngoài thêm hai món nữa.”

Lâm Dược Phi nhận lời: “Vâng, để con hỏi cô ấy một chút.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, vẻ mặt do dự hồi lâu rồi nói ra: “Tiểu Phi, nếu không con đến công ty ở vài ngày, mẹ đón Thẩm Vân đến nhà ta ở vài ngày?”

Lâm Dược Phi đang ăn dâu tây thì lập tức bị sặc, ho một tràng kinh thiên động địa: “Khụ khụ khụ khụ......”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Tại sao lại đuổi anh tới công ty ở, rồi đón Thẩm Vân đến?

Lữ Tú Anh nói: “Không phải mẹ chỉ nghĩ sửa sang lại chỗ ở của Thẩm Vân một chút sao?”

Trước kia Lữ Tú Anh c*̃ng không cảm thấy nhà mình ở không tốt, nhưng giờ vào ở căn nhà mới tu sửa này bà mới biết được một nơi ở tốt có thể dễ chịu đến mức nào.

Căn phòng Thẩm Vân thuê thực sự quá nát quá cũ kỹ, vấn đề của phòng bếp và nhà vệ sinh không có cách nào giải quyết, nhưng chí ít có thể sơn lại tường, lót lại sàn nhà.

Căn phòng Thẩm Vân đang thuê hiện tại tường đã loang lổ rồi, vừa đụng vào là sơn tường rơi lả tả. Căn phòng nhỏ nên giường chỉ có thể kê sát bên tường, Thẩm Vân dán báo lên tường, sau một thời gian thì những tờ báo đã bị ố vàng, trông cả căn phòng tối hù.

Phòng đi thuê chắc chắn không thể tốn quá nhiều tiền để sửa, Lữ Tú Anh nói:

“Con bảo công nhân sơn lại tường và lót lại sàn nhà cho Tiểu Vân, cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.”

“Đóng cho Thẩm Vân thêm hai cái tủ, bây giờ con bé quá thiếu tủ đồ rồi, đồ đạc không có chỗ để cất.”

Chăn mền hay quần áo theo mùa của Thẩm Vân chỉ có thể bọc vào trong túi vải, tất cả đều chồng chất trên một cái bàn.

Túi vải đều lại loại đã bị bẩn được bán giá rẻ ở chợ, màu sắc đã không còn được như cũ, cho dù Thẩm Vân có sắp xếp chỉnh tề thì nhìn vẫn lộn xộn.

Lữ Tú Anh và Thẩm Vân ở cùng nhau mấy tháng thì biết Thẩm Vân thích sạch sẽ và gọn gàng không kém mình chút nào. Thẩm Vân ở một căn phòng như thế chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Lữ Tú Anh chuyển về căn nhà mới sửa thì mới biết được tủ quan trọng biết bao nhiêu, ở mỗi ngóc ngách có thể đặt tủ được thì Lâm Dược Phi đều cho đóng tủ hết. Bây giờ đồ đạc trong nhà có thể thu dọn vào trong ngăn tủ, nhìn nhà cửa vô cùng sạch sẽ gọn gàng.

Giờ Lữ Tú Anh ở lại trong nhà thì sẽ lâm vào trạng thái thưởng thức nhà mới, mà đi một vòng quanh nhà.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Con sửa sang nhà mình tốt như vậy thì tu sửa đơn giản giúp Thẩm Vân một chút đi.”

Cũng không cần khởi công gì lớn, chỉ cần sơn lại tường, lót lại sàn nhà, thêm hai cái tủ, thay lại cái rèm cửa là không khí đã không còn như trước rồi.

“Hai đứa đang còn nhỏ tuổi, phải mấy năm nữa mới có thể kết hôn được.”

Không tính đến tuổi cưới hỏi muộn, chỉ tính tuổi được phép kết hôn trên pháp luật thì Lâm Dược Phi còn phải thêm hai năm nữa mới đến.

“Chí ít phải thêm hai năm nữa, Tiểu Vân mới có thể đến nhà ta ở.” Lữ Tú Anh tính toán rồi nói.

Lâm Dược Phi vừa ăn dâu tây xong, đang ăn dứa ngâm nước muối thì lại bị nghẹn một lần nữa, sao mẹ anh cứ nhân lúc anh đang ăn để nói những lời kinh thiên động địa như thế chứ?

Lâm Dược Phi vội vàng tuyên bố: “Mẹ, sau khi con kết hôn sẽ dọn ra ngoài ở!”

Lữ Tú Anh thắc mắc hỏi: “Dọn ra ngoài? Con tính chuyển đi đâu?”

“Bây giờ con ra làm riêng, lại không có nhà được phân cho.”

Lâm Dược Phi nói: “Sau này sẽ có, con của mẹ làm nghề xây nhà, lẽ nào lại không có nhà được?”

Lữ Tú Anh: “Mấy căn nhà kia đều là con xây cho người ta, cũng không phải là xây cho mình...” Bà thấy Lâm Dược Phi hé miệng thì nói: “Thôi được rồi, không nói chuyện xa như vậy, mẹ con mình bàn bạc chuyện tu sửa đơn giản chỗ ở của Tiểu Vân đi.”

Lâm Dược Phi im lặng một lát rồi nói: “Sửa sang lại chút cũng rất tốt, chỉ là Thẩm Vân đang tính quay về trường đi học lại. Nếu như cô ấy đi học thì sau này sẽ trọ ở trường.”

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Về trường học lại sao? Tại sao lại muốn về trường đi học? Con bé không mở tiệm văn phòng phẩm nữa sao? Không phải tiệm văn phòng phẩm đang làm ăn rất tốt sao!”
 
Back
Top Bottom