Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 140: Chương 140



Lâm Tiếu cảm thấy làm bài tập trước thật là vui.

Chỉ cần lá gan to một chút thì không cần mang bài tập toán về nhà rồi.

Chỉ cần dành chút thời gian ra chơi trong trường và thời gian nghỉ trưa là có thể làm xong.

Cứ như vậy, Lâm Tiếu có thể tiết kiệm được một nửa thời gian làm bài tập về nhà. Bây giờ thời gian Lâm Tiếu xem TV và chơi cùng Tiểu Hoàng vào buổi tối đã dài hơn.

Lâm Tiếu cảm thấy cách làm bài tập trước rất tiện.

Tuy Lâm Tiếu không cảm thấy đây là phạm lỗi, nhưng cô vẫn chột dạ, không muốn để giáo viên phát hiện, tốt nhất là giáo viên sẽ mãi mãi không phát hiện ra.

Lâm Tiếu vội vàng điểm lại trong đầu xem mình có phạm lỗi gì ở nhà hay ở trường hay không. Tuy không phạm lỗi nào to tát nhưng cũng có vài lỗi nhỏ.

Lữ Tú Anh nhìn biểu cảm của Lâm Tiếu là biết ngay cô không ngoan như lời cô nói, nhưng Lữ Tú Anh cũng không muốn truy cứu mấy lỗi lặt vặt.

Lâm Tiếu đã làm Lữ Tú Anh ngạc nhiên lắm rồi, Lữ Tú Anh đã được “rèn luyện” bởi Lâm Dược Phi nên vẫn có thể bao dung những lỗi nhỏ của Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh trấn an Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ của tụi con đã hết lời khen ngợi con, không có than phiền gì cả, mẹ cũng không nói xấu gì con với cô ấy.”

“Cô giáo Từ gọi điện là để hỏi chuyện lớp Olympic Toán học của con.”

Cô giáo Từ gọi cho Lữ Tú Anh là vì khi gọi Lâm Tiếu lên văn phòng hôm nay, có rất nhiều vấn đề mà Lâm Tiếu không biết, nên cô giáo Từ gọi để hỏi người lớn.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ hỏi mẹ, tại sao anh trai con lại nghĩ đến việc cho con làm bài kiểm tra của lớp Olympic Toán học, tại sao con không nói cho cô giáo Từ?”

Lâm Tiếu chớp mắt: “Con không biết thật mà.” Đâu phải cô cố tính không nói cho cô giáo Từ.

Lữ Tú Anh cười: “Đương nhiên là vì con tính nhẩm trong lớp bàn tính soroban quá giỏi nên anh trai nghĩ con học toán rất giỏi, rồi mới cho con làm bài kiểm tra của lớp Olympic Toán học.”

Lâm Tiếu chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”

Trước khi mẹ nói cho cô biết, Lâm Tiếu hoàn toàn không liên kết hai việc này với nhau. Đối với cô, hai việc này cách xa nhau lắm.

Việc tham gia lớp bàn tính soroban và việc làm bài kiểm tra Olympic Toán học cách nhau lâu như vậy, còn có rất nhiều chuyện xảy ra giữa hai giai đoạn đó, Lâm Tiếu hoàn toàn không nghĩ hai việc này có liên quan tới nhau.

Lữ Tú Anh nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Lâm Tiếu, bà vừa cười vừa lắc đầu, thật muốn biết mỗi ngày cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu suy nghĩ cái gì.

Lữ Tú Anh kể rõ mọi chuyện cho cô giáo Từ qua điện thoại, dường như cô giáo Từ rất ngạc nhiên, không ngừng khen ngợi Lâm Tiếu có thiên phú trong toán học.

Sau hôm Lữ Tú Anh và cô giáo Từ nói chuyện điện thoại, Lâm Tiếu tình cờ gặp cô giáo Cao dạy toán ở hành lang, Lâm Tiếu chào cô giáo: “Em chào cô giáo Cao.”

Cô giáo Cao cười đáp lại: “Chào em.”

“Ba trăm hai mươi bảy nhân bốn trăm bảy mươi sáu bằng bao nhiêu?” Cô giáo Cao hỏi.

Lâm Tiếu: “Dạ?”

Đây là nghi thức chào hỏi mới gì vậy, sau này mỗi lần chào cô giáo Cao là phải tính một đề toán sao?

Vậy lúc chào cô giáo Từ có phải ngâm một bài thơ Đường không?

Lâm Tiếu nhăn mày lại, nếu thật là như vậy thì cô không muốn làm một đứa trẻ lễ phép đâu. Nếu nhìn thấy giáo viên ở hành lang, cô phải nhanh chóng trốn đi mới được.

Rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện, nghi thức mới này không nhắm vào tất cả học sinh, mà chỉ nhắm vào một mình cô thôi.

Vào giờ ra chơi, cô giáo Cao gọi Lâm Tiếu lên văn phòng, cô ấy lấy một chiếc máy tính từ ngăn kéo, vừa bấm máy tính vừa ra đề cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu ngạc nhiên mở to mắt, thì ra giáo viên toán cũng có máy tính.

Cô giáo Cao liên tục ra đề, có cộng trừ, cũng có nhân chia, còn có phép toán hỗn hợp cộng trừ nhân chia.

Lâm Tiếu tính nhẩm, nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác.

Cô giáo Cao tấm tắc khen: “Giỏi quá, cô làm giáo viên toán nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp một học sinh giỏi như vậy.”

Cô giáo Từ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ khả năng tính toán của Lâm Tiếu lại giỏi như vậy.

Cô giáo Cao nhìn Lâm Tiếu: “Thảo nào lúc làm đề em rất hay nhảy bước.”

Lúc đầu cô giáo Cao cứ tưởng Lâm Tiếu lười, chỉ viết các bước tính toán vào giấy nháp chứ không viết vào bài tập và bài thi. Bây giờ cô giáo Cao đã hiểu, Lâm Tiếu đã bỏ qua những bước mà cô có thể tính nhẩm trong vòng nửa giây. Cô có thể tính ra đáp án ngay nên có thể nhảy bước rất dễ dàng.

Vì chuyện này, cô giáo Cao đã phê bình Lâm Tiếu rất nhiều lần, lúc cô nghe cô giáo Cao nhắc lại chuyện nhảy bước, cô rất bối rối. Nhưng Lâm Tiếu phát hiện, giọng điệu và biểu cảm của cô giáo Cao khi nhắc tới chuyện này không giống những lần trước, cô giáo Cao nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nở nụ cười.

Cô giáo Từ cũng luôn nhìn cô bằng ánh mắt động viên.

Còn có những giáo viên khác trong văn phòng nữa, có người Lâm Tiếu biết, có người không. Lúc cô giáo Cao ra đề cho cô, tất cả giáo viên đều nhìn cô. Sau khi Lâm Tiếu liên tục đưa ra đáp án một cách nhanh chóng và chính xác, cô nghe được tiếng xuýt xoa của những giáo viên đó.

Mặt Lâm Tiếu đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên cô được nhiều giáo viên khen như vậy.

Rất nhanh Lâm Tiếu đã nhận ra, cuộc đời học sinh của cô đã có chút thay đổi.

Ở hành lang, thường xuyên có những giáo viên mà cô không quen biết, khi gặp cô sẽ nhìn cô cười một cái, thậm chí còn chào: “Chào Lâm Tiếu nhé.”

Lâm Tiếu vội vàng chào giáo viên: “Chào thầy cô ạ.”

Sau khi giáo viên rời đi, Lâm Tiếu mới ngơ ngác nghĩ người giáo viên vừa chào hỏi mình là ai, cô hoàn toàn không biết mà.

Trong một đêm, dường như tất cả giáo viên trong trường đều biết tới Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu có cảm giác mình đã trở lại những ngày đầu tiên cô chuyển tới trường tiểu học Đường Giải Phóng, người khác biết cô, nhưng cô không quen biết ai cả.

Cũng may là chào hỏi thầy cô dễ hơn chào bạn học nhiều, dù có biết giáo viên đó hay không thì cũng chỉ cần nói chào thầy hoặc chào cô là được.

Ở hành lang, Lâm Tiếu gặp một người thầy trung niên có cái trán phát sáng, thầy ấy chào cô, bây giờ Lâm Tiếu đã “Chào thầy” rất quen miệng rồi.

Người thầy trung niên cũng chào Trần Đông Thanh: “Đông Đông, em cũng chơi với Lâm Tiếu à? Tốt lắm tốt lắm.”

Trần Đông Thanh vội vàng chào: “Em chào thầy hiệu trưởng.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên há miệng, thì ra người vừa chào cô là hiệu trưởng.

Lâm Tiếu đang định nhìn kỹ xem hiệu trưởng trông như thế nào thì thầy ấy đã đi qua rồi, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn bóng lưng của thầy ấy.

Trần Đông Thanh: “Cậu không biết thầy hiệu trưởng à?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không biết.” Ngoại trừ những giáo viên dạy cô, Lâm Tiếu không biết giáo viên nào trong trường nữa. Gần đây cô mới nhớ rõ chủ nhiệm lớp ba trong như thế nào.

Trần Đông Thanh an ủi Lâm Tiếu: “Không sao đâu, hiệu trưởng cũng là giáo viên, cậu chào thầy cũng không sai.”

Lâm Tiếu gật đầu, cô cũng đâu cảm thấy mình nói sai.

“Lâm Tiếu, chủ nhật tuần này cậu sẽ đến phòng giảng dạy à?”

Lâm Tiếu gật đầu, chủ nhật tuần này là ngày đầu tiên cô đến lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy. Lâm Tiếu vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Trần Đông Thanh ra vẻ bí ẩn: “Chủ nhật này tớ cũng sẽ đến phòng giảng dạy đấy.”

Lúc Lâm Tiếu hỏi cậu bé đến phòng giảng dạy vào chủ nhật làm gì thì Trần Đông Thanh lại không chịu nói.

Lâm Tiếu hỏi rất nhiều lần nhưng Trần Đông Thanh vẫn không nói ra, thế là cô quay đầu lại, không hỏi nữa.

Trần Đông Thanh quay lại đuổi theo Lâm Tiếu rồi nói: “Lâm Tiếu, cậu giận à? Không phải tớ không muốn nói cho cậu, mà là nhà tớ không cho tớ nói.”

Thật ra Trần Đông Thanh không định nói chuyện cậu bé sẽ đến phòng giảng dạy vào chủ nhật tuần này, nhưng cậu bé không nhịn được. Cậu bé nghĩ chủ nhật này Lâm Tiếu cũng có mặt ở phòng giảng dạy, có thể hai người sẽ gặp nhau nên Trần Đông Thanh mới tiết lộ.

Lâm Tiếu: “Tớ không giận.” Cô đâu có nhỏ nhen như vậy chứ.

Trần Đông Thanh: “Tớ không thể nói được, nhưng nếu chủ nhật này cậu gặp tớ, cậu cũng sẽ biết thôi.”

Sáng thứ bảy, cô giáo Từ lại gọi Lâm Tiếu lên văn phòng.

Gần đây số lần Lâm Tiếu lên văn phòng giáo viên đã tăng đột biến. Lần này cô giáo Từ gọi Lâm Tiếu lên văn phòng, cô không còn hồi hộp nữa.

Quả nhiên, cô giáo Từ không phê bình cô. Trong văn phòng, cô giáo Từ cười tủm tỉm, nói cho Lâm Tiếu một thông tin quan trọng.

“Lâm Tiếu, tiết chào cờ thứ hai tuần sau, em lên phát biểu nhé.”

“Em hãy kể các bạn nghe về câu chuyện học toán của em.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên há hốc miệng, giữa cô và học toán làm gì có câu chuyện nào.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 141: Chương 141



Lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp lộp cộp.

Giai điệu bài hát "Ikkyu thông minh" vang lên, lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô. Cô vẫn không nghĩ rằng mình có câu chuyện gì liên quan đến toán học để kể như trước.

"Cô giáo Từ, em có thể viết về câu chuyện giữa em và ngữ văn không?" Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này còn có vẻ dễ hơn.

Trên mặt cô giáo Từ lộ vẻ kinh ngạc: "Em thích toán học hay ngữ văn hơn?"

Lâm Tiếu không chút do dự nói: "Ngữ văn ạ."

Cô giáo Từ cười: "Tại sao lại như vậy?"

Vì cô thích cô giáo Từ nhất, mà cô giáo Từ lại dạy môn ngữ văn.

Trong lòng Lâm Tiếu nghĩ vậy nhưng cô chưa hề nói ra, cô giáo Cao dạy môn toán cũng ở trong phòng làm việc đây này.

Lâm Tiếu đáp: "Vì em thích đọc sách ạ."

Cô giáo Từ nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Lâm Tiếu, lòng cảm thấy ngọt ngào. Tất nhiên không thể đổi chủ đề của bài phát biểu dưới cờ, cô giáo Từ dẫn dắt Lâm Tiếu: "Lúc em học môn toán có cảm thấy vui không?"

"Khi em gặp phải đề khó thì đã giải quyết thế nào?"

"Lúc trước em đã từng học cách tính bằng bàn tính ở cung thiếu nhi, vậy việc tính bằng bàn tính đã hỗ trợ cho em ra sao?"

"Em đã tự mình nghĩ ra phương pháp tính nhẩm nhanh chóng, vậy làm sao em nghĩ ra nó?"

Mày Lâm Tiếu càng nhíu càng chặt, mỗi một vấn đề cô giáo Từ hỏi đều rất khó trả lời.

Cô giáo Từ thấy Lâm Tiếu đầy vẻ khổ sở thì an ủi Lâm Tiếu: "Không sao đâu, em còn hơn một tuần để chuẩn bị mà."

"Cuối tuần này em về nhà thì viết ra một bản nháp trước đi, ngày thứ hai mang tới trường, cô sẽ xem qua giúp em, rồi hỗ trợ em sửa một chút."

Vốn dĩ cô giáo Từ cũng đã có dự định giúp Lâm Tiếu sửa bản thảo, dù sao thì bình thường chủ yếu những học sinh phát biểu dưới cờ mỗi tuần một lần đều sẽ là học sinh lớp 5 lớp 6. Tình huống để học sinh lớp 3 như Lâm Tiếu phát biểu như này rất hiếm gặp.

Cô giáo Từ cũng biết rất khó để cho học sinh lớp 3 tự mình viết ra bản thảo hoàn chỉnh, cô ấy đã sẵn sàng giúp Lâm Tiếu chuẩn bị.

Lâm Tiếu mang nhiệm vụ về nhà, buổi chiều thứ bảy làm bài tập xong thì cô bắt đầu viết bản thảo. Bày giấy trắng lên bàn rồi, cả nửa ngày cô vẫn chưa viết ra được chữ nào.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lại dùng răng cắn đuôi bút chì thì nói: "Không được cắn bút chì."

Lâm Tiếu sầu muốn c.h.ế.t rồi: "Mẹ, con nên viết gì đây ạ?"

Lữ Tú Anh biết chuyện Lâm Tiếu sẽ phát biểu dưới cờ thì vui vẻ đến mức lập tức ra khỏi nhà đi mua thịt lợn cho Lâm Tiếu. Trước khi bà ra cửa, Lâm Tiếu đang gảy bút chì trên giấy trắng, sau khi bà trở lại, Lâm Tiếu vẫn đang gảy bút chì trên giấy trắng.

Lữ Tú Anh đi đến, cùng nghĩ giúp Lâm Tiếu: "Con thử nói về việc con đã cải thiện điểm số toán học của mình như thế nào xem."

Khi còn học tại trường tiểu học trực thuộc, thành tích môn nào của Lâm Tiếu cũng thuộc dạng đội sổ, sau khi chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng thì thành tích các môn mới vững bước đi lên.

Lâm Tiếu nhớ lại những ngày còn đi học ở trường tiểu học trực thuộc, cảm giác đã rất xa xôi rồi. Cô chỉ nhớ là khi đó giáo viên không thích cô, cô cũng không thích giáo viên, khi lên lớp không nghe giáo viên giảng bài, lúc làm bài thi cũng không làm theo yêu cầu của giáo viên.

Sau khi chuyển trường, Lâm Tiếu cực kỳ thích cô giáo Từ, cô giáo Cao dạy toán học cũng không tệ. Chuyện đi học đã thay đổi từ nỗi chán ghét sang niềm vui, dù bài tập về nhà giáo viên giao cho vẫn là những đề tương tự, đề của các kỳ thi cũng không khác biệt mấy, nhưng Lâm Tiếu đã cố gắng làm bài thi theo những gì giáo viên yêu cầu.

Đôi lúc ngẫu nhiên không cẩn thận nhảy bước thì không tính.

Mãi đến khi đi ngủ, Lâm Tiếu cũng chỉ viết ra được hai hàng bản thảo.

Tiểu Hoàng nằm trong ổ bắt đầu ngáp, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ: "Ngày mai con còn phải đến lớp Olympic Toán học đấy."

Lâm Tiếu rầu rĩ không vui bò lên giường. Trước kia tối thứ bảy cô có thể ngủ muộn nửa tiếng, sau này thì sáng chủ nhật cũng phải đi học, phúc lợi ngủ muộn của cô cũng không còn.

Sáng chủ nhật, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến lớp Olympic Toán học.

Lá của cây ngô đồng đã vàng, gió thổi qua, từng chiếc rơi xuống. Một tầng lá cây rơi xuống lối đi bộ, lốp xe đạp lăn qua trên những chiếc lá vàng khô héo, phát ra tiếng vang giòn tan.

Dọc theo đường đi, Lâm Tiếu cúi đầu nhìn lá ngô đồng trên mặt đất. Thứ cô nhìn thật ra cũng không phải là lá, mà là cuống lá của ngô đồng.

Hàng năm, mùa lá ngô đồng rụng luôn là mùa "bạt rễ già" của đám trẻ. Hai đứa trẻ mỗi người cầm một cuống lá trong tay, cũng chính là "rễ già", bắt chéo nhau thành hình chữ thập xong rồi bạt về phía hướng của mình.

Rễ già của người nào đứt trước thì người đó thua.

"Mẹ, mẹ có thể dừng xe một chút để con kiếm mấy cọng rễ già được không ạ?" Lâm Tiếu tận mắt nhìn thấy được mấy cọng "rễ già" trông rất lợi hại trên mặt đất.

Lữ Tú Anh đáp: "Không được, không còn thời gian nữa."

Bà lại nghĩ trong viện nhỏ khu giảng dạy cũng có cây ngô đồng, không biết đã quét sạch lá rụng chưa, thế là căn dặn Lâm Tiếu: "Khi đi học không được chơi bạt rễ già với bạn đâu đấy, biết chưa?"

Lâm Tiếu gật đầu, cô còn chưa quen được bạn học nào ở lớp Olympic Toán học thì chơi bạt rễ già với ai chứ.

Cô kiếm rễ già cũng không phải để chơi ngay bây giờ, mà là để thứ hai mang đến trường học chơi với Vương Hồng Đậu.

Trong tay Vương Hồng Đậu có một cọng "Tướng quân thường thắng".

Rõ ràng là không quá thô, nhưng lại từng bạt đứt mười cái rễ già của cô. Nhất định cô phải tìm ra một cọng lợi hại hơn mới được.

Còn có Trần Đông Thanh nữa, cậu bé nhặt rễ già mang về nhà lại bị người lớn nhìn thấy, người lớn liền muốn dùng nước rửa sạch nó. Sau khi tắm qua nước thì rễ già rất dễ bị gãy.

Mỗi ngày Trần Đông Thanh chỉ đành kiếm cọng mới trong trường học, nhưng cậu bé lại là lớp phó học tập, bình thường nghỉ giữa giờ có chuyện gì giáo viên luôn nhờ cậu bé làm.

Khi Trần Đông Thanh không rảnh đi kiếm rễ già, cậu bé sẽ đi tìm đám đồng bọn nhỏ mượn. Lâm Tiếu đã từng cho Trần Đông Thanh mượn nhiều lần, thậm chí còn cho Trần Đông Thanh mượn một cọng vô cùng lợi hại giúp thắng được Viên Kim Lai nữa.

Nghĩ đến Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu nói: "Mẹ, Trần Đông Thanh nói hôm nay cậu ấy cũng đến phòng giảng dạy, không chừng con có thể gặp được cậu ấy nhỉ?"

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Hôm nay thằng bé cũng đến lớp à? Có khi nào thằng bé cũng đến lớp Olympic Toán học không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Con không biết, cậu ấy không chịu nói."

Lữ Tú Anh lập tức thảo luận về khả năng này với Lâm Dược Phi: "Có phải Đông Đông cũng đến lớp Olympic Toán học không nhỉ? Ông của Đông Đông có thể nói chuyện với hiệu trưởng."

Lâm Dược Phi nói: "Chẳng phải đi xem là sẽ biết sao."

Lâm Tiếu nghe mẹ và anh trai nói chuyện với nhau, liên thanh hỏi: "Trần Đông Thanh cũng đến học ạ? Vậy có khi nào con với cậu ấy sẽ học cùng một lớp không?"

Lâm Tiếu cũng không quen ai trong lớp Olympic Toán học, cô rất mong có thể đi học chung với Trần Đông Thanh.

Lâm Dược Phi đáp: "Cũng không nhất định là vậy."

Đến cửa viện nhỏ phòng giảng dạy, Lâm Tiếu nhảy xuống khỏi xe đạp, phất tay chào tạm biệt mẹ và anh trai.

Cô đi vào phòng học trong tòa nhà nhỏ, đúng hơn là phòng họp lớn trong phòng giảng dạy. Cô quét mắt nhìn một vòng quanh lớp, không thấy bóng dáng Trần Đông Thanh đâu.

Thầy Triệu ngồi trước bục giảng, thấy Lâm Tiếu tiến đến thì đặt bình tráng men lên bục, sắp xếp cho Lâm Tiếu ngồi ngay hàng đầu.

Tất cả bạn học trong lớp đều nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt tò mò. Một bạn học đến sau khi Lâm Tiếu vào lớp, thấy hàng thứ nhất có một khuôn mặt xa lạ đang ngồi thì bước chân lập tức trở nên chần chừ.

Thầy Triệu ngồi sau bục giảng nói: "Vào đi, không nhầm lớp đâu."

Phì một tiếng, các bạn trong phòng học đều cười.

Thầy Triệu cầm phấn viết, quét quét quét ghi lại đề bài trên bảng đen, viết xong đề thứ nhất thì lại ghi đề thứ hai, còn có đề thứ ba, mãi đến khi cả cái bảng đen đều bị viết kín mít.

Lâm Tiếu trừng to hai mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy tình huống đề toán được viết ngập cả một bảng đen như vậy.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 142: Chương 142



Trong trường học, cô giáo Cao dạy toán luôn ghi đến đâu giảng đến đấy.

Thầy Triệu đây là đang vẽ báo tường lên bảng đấy à?

Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy Triệu gõ gõ bảng đen, nói với mọi người: "Các em thử động não suy nghĩ mấy đề này đi."

Lâm Tiếu chăm chú nhìn thầy Triệu, thầm nghĩ nơi đây hoàn toàn khác với trường học.

Đây là ngày đầu tiên cô đến lớp, nhưng sau khi tìm một chỗ ngồi cho cô rồi thì thầy Triệu cũng không hề giới thiệu cô với các bạn học lấy một câu.

Chuông reo vào lớp đã vang lên, Lâm Tiếu vẫn không thấy bóng dáng Trần Đông Thanh đâu, trong lòng cô cảm thấy có chút thất vọng, ra là Trần Đông Thanh không đi học cùng cô.

Rất nhanh, những suy nghĩ linh ta linh tinh trong đầu Lâm Tiếu đã biết mất. Cô nhìn về phía đề bài đầu tiên trên bảng đen, rồi lập tức bị đề bài ấy hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Đề này thật thú vị.

Lâm Tiếu luôn cảm thấy rất hứng thú với những đề toán mà cô không thể vừa liếc mắt qua đã nhìn ra câu trả lời.

Lâm Tiếu lấy giấy nháp ra, vẽ mấy đường cong chỉ mình bản thân có thể xem hiểu lên để giúp chính cô chải vuốt dòng suy nghĩ, rất nhanh cô đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới toán Olympic.

Cùng lúc đó, Trần Đông Thanh đang ngồi tại một phòng làm việc khác trong cùng một tòa nhà.

Thầy Hà ngồi trước mặt Trần Đông Thanh, lấy ra bộ bài thi lúc trước đã từng đưa cho Lâm Tiếu, bảo Trần Đông Thanh làm bài.

Trần Đông Thanh vùi đầu làm bài thi, mặt ngày càng nhăn lại. Phần lớn thời gian cậu bé vẫn luôn viết vớ vẩn trên giấy nháp, như là một người mù lòa đi loạn trong mê cung, hy vọng mình có thể bắt được vận may chạm tới lối ra của mê cung.

Sau bốn mươi phút, thầy Hà thu lại bài thi của Trần Đông Thanh, chờ tan học để thầy Triệu tới chấm bài thi.

"Ui, lại một thằng nhóc con đến à." Nghỉ giữa giờ, thầy Triệu bưng bình trà trở lại phòng làm việc nghỉ ngơi, bắt gặp Trần Đông Thanh thì cười nói.

Thầy Triệu lấy bài thi của Trần Đông Thanh qua, chấm ngay tại chỗ. Trần Đông Thanh đứng bên cạnh nhìn, thấy thầy Triệu đánh một gạch đỏ, rồi lại một gạch đỏ khác lên trên bài thi.

Gạch đỏ, gạch đỏ cuối cùng, thấy Hà quét quét bút hai ba nét ghi điểm ngay kế bên.

"56 điểm."

Sắc mặt Trần Đông Thanh trắng bệch, thế mà cậu bé lại thi rớt.

Thầy Triệu lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, học sinh này không đạt.

Trần Đông Thanh nhận về bài thi 56 điểm của mình, cuốn thành một cuộn trong tay. Cậu bé đã bị bộ bài thi có nhiều đề không biết làm như vậy đả kích đến mức quên cả việc khóc.

Cậu bé biết, cùng một bộ bài thi, Lâm Tiếu đã thi được 94 điểm.

Sau khi biết Lâm Tiếu thông qua cuộc thi có thể lên lớp Olympic Toán học sớm một năm, cậu bé về nhà nói mình cũng muốn thử một lần.

Những người lớn đều đồng ý, nhanh chóng dẫn cậu đến phòng giảng dạy làm bài thi, dặn là cậu bé không cần nói ra ngoài, nhưng Trần Đông Thanh vẫn không nhịn được tiết lộ một chút cho Lâm Tiếu biết.

Vì cậu bé cho là nhất định mình có thể thi đậu, rất nhanh là sẽ được đi học chung với Lâm Tiếu, lộ ra sớm một chút cũng không sao.

Lâm Tiếu có thể thi đậu, vậy Trần Đông Thanh cảm thấy chắc chắn bản thân cũng làm được, ở trong trường, thành tích môn toán của cậu bé vẫn luôn cao hơn Lâm Tiếu mà.

Cậu bé đã đạt điểm tối đa môn toán rất nhiều lần, còn Lâm Tiếu thì trước nay chưa đạt điểm tối đa lần nào.

Hơn nữa cậu bé cũng đã sớm tiếp xúc với toán Olympic rồi, Lâm Tiếu thì thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với toán Olympic bao giờ.

Không thể nào ngờ, cậu bé đã tính toán sai hết, trong đầu Trần Đông Thanh bây giờ chỉ toàn số điểm 56 màu đỏ tươi.

Thầy Hà ở bên cạnh thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Đông Thanh trắng bệch cả ra thì vỗ bả vai cậu bé, an ủi cậu bé: "Năm nay em mới lớp ba, có thể giải được hơn nửa đề đã giỏi lắm rồi. Trở về học tập cho giỏi, chờ sang năm đến lớp bốn thì lại thử một lần nữa."

Trần Đông Thanh buột miệng: "Nhưng chờ sang năm sau thì em sẽ không còn được học cùng lớp với Lâm Tiếu nữa."

"Mẹ, học phí lớp Olympic Toán học có đắt không ạ?" Lâm Tiếu ngồi phía sau xe đạp của mẹ hỏi.

Lữ Tú Anh: "Lớp Olympic Toán học không thu học phí."

Lâm Tiếu kinh ngạc vui mừng nói: "Thật ạ? Mẹ, vậy con có thể đến lớp Olympic Toán học đến khi nào ạ?"

Lữ Tú Anh: "Có thể đến mãi luôn. Lớp 3, lớp 4, lớp 5… Con thích lớp Olympic Toán học nhỉ?"

Lữ Tú Anh có thể nhìn ra được. Ban nãy Lâm Tiếu đã vừa nhún nhảy vừa chạy từ viện nhỏ phòng giảng dạy ra, nhìn rất vui vẻ.

Lâm Tiếu gật đầu một cái thật mạnh: "Vâng, lớp Olympic Toán học vui lắm ạ."

Còn vui hơn lên lớp trên trường, vui hơn cả lớp bàn tính, vui hơn cả lớp người mẫu nhí luôn.

Lữ Tú Anh nói: "Vậy con ráng chăm chỉ học, chỉ cần theo kịp tiến độ thì con có thể học ở lớp Olympic Toán học mãi cũng được."

"Con đã quen bạn mới ở lớp Olympic Toán học chưa?" Lữ Tú Anh lại hỏi.

"Nào có nhanh vậy ạ." Lâm Tiếu nói với mẹ cô: "Kết bạn là một việc rất hệ trọng, phải quen thêm mấy ngày nữa mới biết được có hợp nhau hay không."

Lâm Tiếu đã phải dùng rất nhiều ngày tìm hiểu Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân mới có thể làm bạn thân với họ. Hôm nay mới là ngày đầu tiên cô đến lớp Olympic Toán học, không thể kết bạn qua loa như vậy.

Lữ Tú Anh nhịn cười: "Ừm, vậy con chậm rãi kết bạn đi, thấy hợp thì có thể làm bạn lâu dài."

Trên đường về nhà, Lâm Tiếu nhìn đám lá rụng tầng tầng lớp lớp trên mặt đất, lại hỏi thêm lần nữa: "Mẹ, con muốn nhặt mấy cọng."

Lữ Tú Anh dừng xe đạp tại nơi có nhiều lá rụng nhất, để cho Lâm Tiếu kiếm lá rụng trên lối đi bộ: "Kiếm bên trên đi, không được phép xuống đường chỗ xe đạp qua lại đâu đó."

Lữ Tú Anh cũng giúp Lâm Tiếu kiếm lá cây. Hồi nhỏ Lữ Tú Anh cũng đã từng chơi mấy trò trò bạt rễ già này rồi, bà biết rõ lá nào cứng nhất, khó chặn nhất.

Quá mỏng thì không ổn, nhưng cũng chưa chắc càng thô càng tốt, còn phải nhìn màu sắc. Xanh thì không được, cháy khô đen đen cũng không được, tốt nhất là cọng nào có màu vàng lại điểm chút nâu.

Lữ Tú Anh truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với mẹ: "Con biết mà."

Lâm Tiếu đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm chọn rễ già như nào cho lợi hại nhất qua những trận "thực chiến" rồi.

Lâm Tiếu tự mình nhặt hơn hai mươi cọng, mẹ cô lại giúp cô nhặt thêm hơn hai mươi cọng nữa, hai người thắng lợi trở về.

Khi về đến nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Con mang hết số này tới trường sao?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ."

Lữ Tú Anh tìm một cái túi bọc lại giúp Lâm Tiếu, bỏ vào trong cặp sách nhỏ của cô, dặn dò: "Khi lên lớp không được chơi, tan học rồi mới được chơi, rõ chưa?"

"Rõ rồi ạ." Lâm Tiếu đáp lời mẹ: "Cũng không phải để mình con bạt hết, con còn muốn chia cho bạn nữa."

Thứ hai đi học, Lâm Tiếu lấy một bó to rễ già ra khỏi cặp sách, hào phóng để cho đám đồng bạn nhỏ chọn trước: "Mỗi người các cậu được chọn năm cái."

Mặt Vương Hồng Đậu đầy ao ước: "Oa, nhiều thật!"

Mỗi người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân chọn năm cái, Lâm Tiếu lại cầm qua cho Trần Đông Thanh chọn.

Bất ngờ là Trần Đông Thanh khi trước đã từng nhờ Lâm Tiếu tìm rễ già giúp cậu bé nay thế mà lại lắc đầu từ chối ý tốt của cô: "Tớ không chơi cái này."

Trần Đông Thanh hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu đã mua những tựa sách tham khảo nào vậy? Thường thì cậu hay làm quyển luyện tập với bài thi nào?"

Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh bằng ánh mắt kỳ quái: "Làm mấy quyển trường học phát lúc lên lớp thôi." Không phải sách bài tập trường phát cho cả khối y hệt nhau à?

Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không phải, tớ không hỏi sách trường phát mà hỏi sách chính cậu mua ấy."

Trần Đông Thanh biết mình đang hỏi "vũ khí bí mật" giúp Lâm Tiếu giỏi Toán nên có chút ngượng ngùng, cậu lấy hết những quyển sách tham khảo, sách luyện tập và bài thi mình làm ra, làm người thẳng thắn trước: "Đây, mấy quyển này là của tớ."

Lâm Tiếu mở to hai mắt kinh ngạc: "Trừ sách luyện tập trường phát ra cậu còn tự mình mua thêm nhiều quyển như vậy hả?"

Trần Đông Thanh gật đầu: "Ừ, tớ đã cho cậu xem của tớ rồi, giờ cậu cho tớ xem của cậu một chút đi."

Lâm Tiếu nói: "Nhưng mà tớ không có."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 143: Chương 143



Mặt Trần Đông Thanh đơ ra: "Cái gì? Trừ sách trường phát thì cậu không mua thêm quyển luyện tập nào sao?"

Lâm Tiếu đáp: "Tớ không mua."

Trần Đông Thanh: "Không, không thể nào."

"Vậy sao cậu biết cách giải đề toán Olympic kia? Cậu đã giải mấy đề toán Olympic đó thế nào?" Trần Đông Thanh hỏi tới.

"Cậu không mua thêm sách tham khảo môn toán, nhưng cậu có mua sách bài tập toán Olympic phải không? Cậu đã mua tựa sách bài tập toán Olympic nào?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Cũng không luôn."

Trần Đông Thanh nằm sấp xuống bàn, đầu va vào bàn một cái bịch. Lâm Tiếu nghe tiếng mà cũng cảm thấy đau.

"Trần Đông Thanh, cậu sao vậy?" Lâm Tiếu quan tâm hỏi thăm.

Giọng buồn rầu của Trần Đông Thanh truyền ra từ kẽ cánh tay: "Không có gì, để tớ yên tĩnh đi."

Trần Đông Thanh không chơi bạt rễ già.

Vậy là phân đội bạt rễ già nhỏ của Lâm Tiếu đã mất đi một vị tướng tài ba.

Viên Kim Lai chạy qua, tay nắm một bó rễ già to, kêu gào muốn so tài với Lâm Tiếu một phen, nhưng bên Lâm Tiếu lại chẳng có ai ra trận.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dồn dập lắc đầu: "Tớ không muốn chơi với cậu ta đâu."

Lâm Tiếu cũng không muốn chơi với Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai lắc đầu rời đi: "Sao mấy cậu đều không chịu chơi bạt rễ già với tớ chứ. Mất công tớ moi giày tìm nguyên cả hôm chủ nhật, tìm ra được một cọng rễ già có thể bạt đứt tất cả các cọng mấy cậu có."

Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu nghe Viên Kim Lai nói vậy thì đều ngẩn người ra.

"Ọe, Viên Kim Lai buồn nôn thật." Diệp Văn Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Kim Lai bằng ánh mắt không thể tin được.

Vương Hồng Đậu không ngừng dậm chân: "Mắc ói mắc ói mắc ói quá đi, may mà bọn mình chưa chơi với cậu ta."

Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh đã từng chơi với cậu ta rồi."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhìn về phía Lâm Tiếu, ánh mắt ba cô gái trẻ giao nhau giữa không trung: "Lúc Trần Đông Thanh chơi với Viên Kim Lai, có khi nào rễ già Viên Kim Lai dùng cũng là…?"

"Ách, chúng ta vẫn nên đừng nói cho Trần Đông Thanh biết thì hơn."

Ba người thương lượng một hồi, rất nhanh đã đạt chung nhận thức "không nói cho Trần Đông Thanh".

Trần Đông Thanh lại trở nên kỳ lạ, tan học không chơi với đám Lâm Tiếu, lúc nghỉ giữa giờ thì trừ khi cần đi vệ sinh, còn lại cậu bé luôn ngồi yên tại chỗ làm bài tập.

Nhưng tạm thời Lâm Tiếu chẳng quan tâm đến Trần Đông Thanh, vì hôm nào cô cũng phải cống khoảng nghỉ giữa giờ cho việc viết bản thảo bài phát biểu dưới cờ vào ngày thứ hai.

Dành cả cuối tuần ở nhà để "nặn kem đánh răng", chẳng dễ gì cuối cùng Lâm Tiếu mới nặn ra một bản thảo hoàn chỉnh, nhưng sau khi xem qua thì cô giáo Từ lại lắc đầu nói không được.

"Quá ngắn, quá ít nội dung." Cô giáo Từ nhìn bản thảo của Lâm Tiếu mà phát sầu: "Bài phát biểu dưới cờ dài đến năm phút, bản thảo này của em chỉ nói được một phút thôi."

Lâm Tiếu nắm góc áo: "Cô Từ, em thật sự không tả được."

Ban đầu khi biết mình được chọn phát biểu dưới sân cờ, Lâm Tiếu đã vô cùng vui vẻ và tự hào, nhưng giờ thì Lâm Tiếu sắp sầu c.h.ế.t rồi, cô thật sự không thể viết bản thảo mà.

Cô giáo Từ thở dài: "Không phải bình thường em viết văn tốt lắm sao?"

Lâm Tiếu cũng thở dài: "Nhưng mà đề văn bình thường cũng không khó như vậy ạ."

Cuối cùng, cô giáo Từ không thể không tiếp nhận gánh nặng soạn bản thảo cho bài phát biểu dưới cờ này. Cô giáo Từ hỏi, Lâm Tiếu đáp, cứ thế liền thành một "cuộc phỏng vấn" giữa cô giáo Từ và Lâm Tiếu.

Cô giáo Từ cũng cảm thấy khó giải quyết, do căn bản đa số câu trả lời của Lâm Tiếu đều không có cách nào ghi vào bản thảo được.

Cô giáo Từ nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt phức tạp. Cô ấy đã làm giáo viên bao nhiêu năm, đã sớm chấp nhận sự khác biệt giữa các học sinh với nhau, nhưng sự khác biệt trên người Lâm Tiếu đã bị phóng đại rất nhiều lần.

Chỉ có thể nói có người được trời ban cơm ăn, cũng có người được trời đuổi theo đút thẳng cơm vào miệng.

Cô giáo Từ hỏi Lâm Tiếu hơn hai mươi câu, cuối cùng chắp vá mấy câu trả lời của cô ra thành một phần bản thảo dài bốn năm phút, rồi lại trau chuốt qua một lần, đưa cho Lâm Tiếu, bảo cô trở về học thuộc.

"Hôm nay em về nhà học thuộc đi, ngày mai đến phòng làm việc của cô." Cô giáo Từ còn tính chỉ Lâm Tiếu học bản thảo.

Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lâm Tiếu đi tới phòng làm việc của cô giáo Từ, đọc bản thảo cho cô ấy.

Cùng lúc đó, Trần Đông Thanh cũng đang ngồi trong phòng làm việc của cô giáo Từ, ở bên cạnh làm sách luyện tập, xem ra hôm nay trong nhà lại không có ai có thể đến đón cậu bé đúng giờ.

Cô giáo Từ giúp cô chỉnh sửa sao cho thật diễn cảm: "Nhỏ giọng một chút, khi ấy trước mặt em sẽ có micro, em không cần nói lớn như vậy."

"Phần này nhớ đọc chậm hơn, thêm chút cảm xúc vào."

"Quá chậm, không cần kéo dài âm."

Cô giáo Từ làm mẫu cho Lâm Tiếu, cô ấy đọc một câu, bảo Lâm Tiếu cũng đọc theo sau. Lâm Tiếu dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô giáo Từ, giọng cô giáo Từ đọc dễ nghe quá đi mất.

Lâm Tiếu đọc bài trong phòng làm việc của cô giáo Từ suốt bốn mươi phút, cuối cùng cô giáo Từ cũng để cô về nhà: "Nhớ những gì cô vừa dạy em, ở nhà trước khi ngủ lại luyện thêm hai lần nhé."

"Ngày mai lại đến tìm cô."

Lâm Tiếu gật đầu, vẻ mặt đầy nặng nề, phát biểu dưới cờ mới mệt mỏi làm sao. Quả nhiên mẹ không nói sai, quang cảnh trước mắt cần người sau lưng cố gắng.

Lâm Tiếu rời khỏi phòng làm việc của cô giáo Từ, Trần Đông Thanh liên tục nhìn chăm chú theo bóng lưng Lâm Tiếu, mãi đến khi không còn thấy nữa nhưng cậu bé vẫn không thu hồi ánh mắt, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa.

Cô giáo Từ nhìn ra niềm ao ước trong mắt Trần Đông Thanh, cô ấy nói với cậu bé: "Cố gắng lên, chờ khi lên lớp 5 lớp 6 thì em cũng sẽ có cơ hội phát biểu dưới cờ thôi."

Trần Đông Thanh gật đầu, nhưng thật ra điều cậu bé hâm mộ không phải là Lâm Tiếu có thể phát biểu dưới cờ, mà là Lâm Tiếu biết làm nhiều đề Olympic Toán học khó như vậy.

Hơn nữa Lâm Tiếu căn bản chưa từng cố gắng bỏ công học tập, hoàn toàn không tốn chút sức nào.

Trần Đông Thanh nghĩ đến lời giáo viên đã từng nói với phụ huynh của cậu bé rằng mọi người đều có trí thông minh tương đương nhau, sự cạnh tranh trong học tập là ai có thể học tập chăm chỉ hơn. Trước đây cậu bé vẫn luôn tin như vậy, nhưng khi áp lên người Lâm Tiếu thì lần đầu tiên niềm tin này đã bị lung lay.

Có lẽ là Lâm Tiếu thật sự thông minh hơn cậu bé rất nhiều.

Ít nhất trên phương diện Toán học Olympic là thế.

Nếu cậu bé cũng có thể thông minh như Lâm Tiếu thì tốt rồi.

Ngày thứ hai, sau khi cờ nước được kéo lên cao, Lâm Tiếu liền giẫm bậc thang đi lên bục phát biểu, ghé vào micro đọc bản thảo mà cô giáo Từ đã giúp cô trau chuốt.

Dưới bục phát biểu, có mấy học sinh xì xào bàn tán: "Sao hôm nay lại để học sinh lớp dưới phát biểu vậy?"

"Không biết."

"Lâm Tiếu là ai? Có phải lớp trưởng không? Sao trước giờ tớ chưa từng nghe qua tên này nhỉ?"

Đa phần bạn học đều cảm thấy khó hiểu khi thấy Lâm Tiếu lên phát biểu, chỉ có một phần nhỏ học sinh đã từng tham gia kỳ thi tuyển chọn vào các lớp Olympic Toán học trong phòng giảng dạy, không cần biết là thi rớt hay thi đậu, đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi biết Lâm Tiếu vào học lớp Olympic Toán học sớm một năm.

Đề của lớp Olympic Toán học đều b**n th** khó tìm, thế mà Lâm Tiếu lại có thể nhảy một lớp để vào học, cô thật sự rất giỏi.

Căn bản Lâm Tiếu không nghe được tiếng xì xào bàn tán dưới bục phát biểu, cô chỉ đọc xong bản thảo theo lời cô giáo Từ đã từng dạy mình rồi nhanh chóng bước xuống bục phát biểu.

Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, Diệp Văn Nhân lập tức hỏi Lâm Tiếu: "Hồi nãy cậu có thấy căng thẳng không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không căng thẳng."

Diệp Văn Nhân bội phục nhìn Lâm Tiếu: "Cậu thật lợi hại."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 144: Chương 144



Hôm nay phải kiểm tra sức khỏe.

Trong giờ tự học buổi sáng, cô giáo Từ phát phiếu kiểm tra sức khỏe cho từng học sinh trong lớp, dặn dò học sinh phải giữ cẩn thận, không được làm mất.

“Trước tiên vẫn học bình thường, đến lượt lớp chúng ta kiểm tra sức khỏe sẽ có người đến gọi các em.” Cô giáo Từ nói với mọi người.

Học bình thường là việc không thể nào, tâm trí của tất cả học sinh đều đã bay bổng khắp nơi. Mấy bạn học sinh ngồi ở cửa không ngừng nhìn ra ngoài cửa, mỗi lần trong hành lang vang lên tiếng bước chân của các bạn học lớp khác thì lại hận không thể bay ra khỏi phòng học nhìn một cái.

Chịu đựng qua hai tiết học, tiết thứ ba vừa mới học được năm phút, một học sinh cầm theo hai vạch đi tới cửa phòng học: “Báo cáo cô, đến lượt các bạn trong lớp mọi người đi kiểm tra sức khỏe.”

“Oa.” Các bạn học sinh trong phòng học đều kích động.

Giáo viên dạy giáo dục công dân nở nụ cười bất lực: “Đi đi đi đi, tâm trí của các em đã sớm bay ra ngoài rồi.”

“Cầm phiếu kiểm tra sức khỏe theo.” Giáo viên công dân nói: “Theo thứ tự, từng hàng từng hàng đi ra ngoài, không được làm ồn trong hành lang.”

Lời của giáo viên công dân chỉ có tác dụng giới hạn trong lớp học, các bạn học sinh xếp thành từng hàng đi ra khỏi lớp theo yêu cầu của giáo viên, vừa ra khỏi cửa phòng học lập tức chạy như điên. Không còn ai xếp hàng nữa, rất nhiều người xông về phía trước như ong vỡ tổ.

Diệp Văn Nhân đi ra trước, đứng ở hành lang chờ Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Để bọn họ chạy trước, chúng ta xem các bạn học ở trước kiểm tra sức khỏe như thế nào.”

Diệp Văn Nhân cẩn thận nói.

Vương Hồng Đậu liên tục gật đầu: “Nghe nói năm nay các mục kiểm tra sức khỏe đã tăng lên rồi, nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.”

Lâm Tiếu nhớ lại, lần kiểm tra sức khỏe năm ngoái cũng vào mùa thu, sau khi cô chuyển vào trường tiểu học Đường Giải Phóng không lâu, hình như chỉ kiểm tra chiều cao cân nặng các loại, tổng cộng có năm sáu mục, dù sao cũng chỉ dạo quanh phòng họp một vòng là xong, cũng không để lại cho Lâm Tiếu quá nhiều ấn tượng.

Các mục kiểm tra sức khỏe năm nay thực sự tăng lên nhiều, không chỉ có mấy trạm kiểm tra sức khỏe trong phòng họp lớn, trong phòng họp nhỏ bên cạnh cũng có, còn có mấy trạm kiểm tra sức khỏe ở hành lang.

Học sinh lớp trên đứng giữ trật tự trong “phòng họp nhỏ cao cấp”.

Tất cả bàn ghế bình thường trong phòng họp nhỏ đều bị dọn sạch, chỉ có bác sĩ kiểm tra sức khỏe có một bộ bàn ghế. Mục kiểm tra sức khỏe đầu tiên là chiều cao cân nặng, học sinh phải cởi giày, bước lên cân đo chiều cao và cân nặng.

“Đứng thẳng, không được nhón chân.” Bác sĩ kiểm tra sức khỏe đặt thước ngang xuống, đặt l*n đ*nh đầu Lâm Tiếu: “Một mét ba mươi ba.”

“Hai mươi sáu phẩy năm kg.”

Một bác sĩ kiểm tra sức khỏe khác soạt soạt vài nét viết những con số xuống phiếu kiểm tra sức khỏe của Lâm Tiếu.

Sau khi ba người đều đã được khám xong thì trao đổi phiếu kiểm tra sức khỏe cho nhau. Vương Hồng Đậu nhìn chằm chằm con số trên phiếu kiểm tra sức khỏe của Lâm Tiếu, không thể tin được.

“Bác sĩ đo sai rồi, tớ là một mét ba mươi hai, cậu là một mét ba mươi ba.”

“Tớ ngồi sau cậu, tớ cao hơn cậu, chắc chắn là bác sĩ đo sai, hoặc là tớ không đứng thẳng.”

Diệp Văn Nhân vẫn là người cao nhất trong ba người, kết quả kiểm tra sức khỏe lần này của cô bé là một mét ba mươi tám.

Diệp Văn Nhân để Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu dựa lưng vào nhau, giúp hai người so đầu. Diệp Văn Nhân lùi về phía sau hai bước để quan sát: “A, hình như Lâm Tiếu cao hơn một chút.”

Vương Hồng Đậu: “Không thể nào.”

Diệp Văn Nhân lại nhìn kỹ: “Ừ, đỉnh đầu hai người ngang nhau, hai người cao như nhau.”

Vương Hồng Đậu: “Sao lại cao như nhau? Tớ vẫn luôn cao hơn Lâm Tiếu.”

Diệp Văn Nhân: “Lâm Tiếu đuổi kịp cậu rồi.”

Giáo viên tổ chức kiểm tra sức khỏe trong phòng họp nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở đây cả nửa ngày, thúc giục nói: “Nhanh đi khám mục tiếp theo đi.”

Ba người bị đuổi đến mục kiểm tra sức khỏe tiếp theo, Vương Hồng Đậu nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao tớ có thể bị Lâm Tiếu đuổi kịp, chẳng lẽ bởi vì gần đây tớ không uống đủ sữa sao?”

Lần nào Vương Hồng Đậu cũng uống sạch sẽ sữa sô cô la và sữa dâu tây trong các bữa ăn phụ ở trường. Nhưng mà so sánh với sữa sô cô la và sữa dâu, Vương Hồng Đậu cảm thấy sữa bình thường cô bé uống ở nhà không dễ uống, gần đây nếu có thể không uống thì không uống.

Vương Hồng Đậu quyết định, vì cao lớn, từ hôm nay trở đi cô bé phải chăm chỉ uống sữa.

Đo thị lực, nghe tim phổi, khảo sát bệnh mù màu, thổi dung tích phổi.

Thị lực của Lâm Tiếu là tốt nhất trong ba người, cô có thể dễ dàng nhìn thấy hàng số 50 một cách rõ ràng.

Lâm Tiếu còn muốn nhìn xuống, cô cảm thấy mình cũng có thể nhìn thấy rõ dòng chữ nhỏ hơn bên dưới, nhưng mà bác sĩ kiểm tra sức khỏe đã viết hai chữ 50 trên phiếu kiểm tra sức khỏe.

Lâm Tiếu bĩu môi.

Dung tích phổi của Lâm Tiếu cũng lớn nhất trong ba người. Trong các mục kiểm tra sức khỏe trước đây đều không có dung tích phổi, lần kiểm tra đầu tiên trong năm nay, bác sĩ kiểm tra sức khỏe đã mất rất nhiều công sức hướng dẫn một đám học sinh tiểu học đo dung tích phổi.

“Thổi đi, thổi đi, đừng hút vào trong.”

“Đầu tiên cháu hít một hơi ở bên ngoài, sau đó thổi vào trong ống.”

Dung tích phổi được đo bằng một cái thùng úp ngược trong nước, ở phía trên có đánh dấu thang đo, các học sinh thổi khí vào thùng qua một cái ống, thùng sẽ nổi lên.

Dung tích phổi của Lâm Tiếu là 1800, Vương Hồng Đậu là 1200, Diệp Văn Nhân chỉ có 900.

Diệp Văn Nhân nhìn phiếu kiểm tra sức khỏe của mình rồi nhíu mày: “Sao tớ lại ít như vậy?”

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe bên cạnh nhìn Diệp Văn Nhân: “Phải vận động nhiều, vận động nhiều dung tích phổi mới tăng lên được.”

Diệp Văn Nhân nhìn về phía Lâm Tiếu: “Bình thường cậu có tập thể dục không?”

Lâm Tiếu nghĩ: “Tớ thường dắt Tiểu Hoàng đi dạo.”

Tiểu Hoàng càng ngày càng lớn, lượng vận động đòi hỏi cũng càng lúc càng lớn, có thể chạy một vòng lớn quanh khu tập thể của xưởng dệt. Lâm Tiếu cầm sợi dây, Tiểu Hoàng chạy phía trước, Lâm Tiếu chạy phía sau, rất khó nói là ai dắt ai đi dạo.

Diệp Văn Nhân thở dài một hơi: “Tớ cũng muốn nuôi chó, nhưng cha mẹ không đồng ý cho tớ nuôi chó.”

Lâm Tiếu an ủi Diệp Văn Nhân: “Trước đây mẹ tớ cũng không đồng ý cho tớ nuôi chó, sau đó tớ nhặt được Tiểu Hoàng, mẹ liền đồng ý.”

“Không chừng ngày nào đó cậu có thể nhặt được chó con của cậu.”

Diệp Văn Nhân nhớ tới Lâm Tiếu nói cô nhặt được Tiểu Hoàng trong ngày tuyết rơi, nói: “Đợi mùa đông năm nay tuyết rơi, tớ sẽ ra ngoài chơi thường xuyên hơn.”

Lâm Tiếu cảm thấy kiểm tra sức khỏe năm nay vô cùng thú vị, thổi thùng đo dung tích phổi rất thú vị, khảo sát bệnh mù màu cũng rất thú vị, có thể nhìn thấy những con số ở trong thẻ.

Tốc độ kiểm tra sức khỏe của ba người Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất chậm. Lúc trở lại lớp, nhìn thấy cô giáo Từ đang ngồi trên bục giảng, phần lớn bạn học trong lớp đều đã trở lại, chỉ còn lại vài chỗ trống.

Lâm Tiếu rụt cổ lại, vội vàng chạy đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Cô giáo Từ không giảng bài, bài tập được giao đều được viết trên bảng đen, các bạn học kiểm tra sức khỏe xong đều im lặng làm bài tập.

Bạn học trở về sau bọn Lâm Tiếu thấy cô giáo Từ ngồi trên bục giảng cũng vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.

Cuối cùng, chỗ ngồi trống trong lớp chỉ còn lại một chỗ, là chỗ ngồi của Viên Kim Lai.

Cô giáo Từ xoa xoa huyệt Thái Dương, tự mình đi đến phòng họp lớn nhỏ đang kiểm tra sức khỏe, đi tìm Viên Kim Lai.

Cô giáo Từ vừa ra khỏi phòng học, trong phòng học lập tức vang lên tiếng sột soạt. Mọi người xem phiếu kiểm tra sức khỏe của mình xong thì tò mò phiếu kiểm tra sức khỏe của bạn học, nhao nhao trao đổi phiếu kiểm tra sức khỏe xem.

Phía sau mỗi mục kiểm tra sức khỏe của Lâm Tiếu đều đánh một dấu, chứng tỏ kết quả kiểm tra sức khỏe đều rất tốt.

Phiếu kiểm tra sức khỏe của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cô cũng đã xem qua, ngoan ngoãn làm bài tập cô giáo Từ giao.

Theo kinh nghiệm của Lâm Tiếu, bài tập cô giáo Từ viết trên bảng đen cuối cùng nhất định sẽ trở thành bài tập về nhà hôm nay, rồi nói với mọi người: “Chưa làm xong thì về nhà làm, sáng mai nộp lại.”

Bây giờ làm nhanh lên, về nhà không cần làm nữa.

Trần Đông Thanh cầm phiếu kiểm tra sức khỏe của mình từ phía trước quay đầu lại: “Lâm Tiếu, chúng ta trao đổi phiếu kiểm tra sức khỏe đi.”

Lâm Tiếu nhận phiếu kiểm tra sức khỏe của Trần Đông Thanh, sau đó đưa phiếu kiểm tra sức khỏe của mình cho Trần Đông Thanh.

Ánh mắt của cô quét qua phiếu kiểm tra sức khỏe của Trần Đông Thanh một lần, nhìn thấy hàng thị lực kia viết hai chữ 48, phía sau còn viết một dấu chấm than.

Thị lực của Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu cùng Diệp Văn Nhân đều là 50, lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy phiếu kiểm tra sức khỏe 48, cô kinh ngạc nói: “Trần Đông Thanh, cậu bị cận thị sao?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 145: Chương 145



Lâm Tiếu biết được sau khi Trần Đông Thanh kiểm tra sức khỏe thị lực được 48 từ mẹ.

"Đông Đông được đưa đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, bác sĩ nói không can thiệp thì sẽ phát triển thành cận thị."

"Nhưng mà bây giờ vẫn còn kịp, để thằng bé đọc sách viết chữ giữ một khoảng cách, ít xem TV và vận động nhiều hơn."

Lữ Tú Anh thở dài: "Lúc này mới học lớp ba, làm sao lại cận thị rồi?" Bà cảm thấy cũng quá sớm, mắt kính nặng trĩu đặt trên sống mũi nho nhỏ, mỗi lần Lữ Tú Anh nhìn thấy trẻ con đeo kính đều lo lắng đè ép mũi của bọn nhỏ.

Lữ Tú Anh nghĩ thầm, gia đình Đông Đông đều là bác sĩ, tại sao bác sĩ nuôi trẻ con mà cơ thể cũng không được khá lắm, xem ra có một số việc bác sĩ c*̃ng không có cách nào.

Bởi vì nguyên nhân Trần Đông Thanh sắp cận thị, mỗi lần khi Lâm Tiếu làm bài tập về nhà, mẹ đều phải nhắc nhở cô: "Không được cúi đầu thấp, đầu cách bàn một thước, n.g.ự.c cách bàn một nắm đấm."

Lữ Tú Anh phát hiện thời gian mỗi ngày Lâm Tiếu làm bài tập về nhà trở nên ngắn hơn, cảm thấy lạ nên hỏi: "Tại sao bài tập lớp ba lại ít hơn lớp hai vậy?"

Lâm Tiếu không dám nói cho mẹ chuyện cô và các bạn học đã sớm cùng nhau làm trước “bài tập về nhà” trong trường học: "Con… bây giờ con viết nhanh hơn trước kia."

Tư thế viết chữ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là thời gian xem TV của Lâm Tiếu bị rút ngắn.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều giám sát Lâm Tiếu, xem TV không thể vượt quá nửa tiếng.

Điều này có nghĩa là khi tan học về nhà cô xem Shuke và Beita, buổi tối sẽ không thể xem phim Anh hùng xạ điêu. Buổi tối muốn xem phim Anh hùng xạ điêu, tan học về nhà sẽ phải nhịn không được xem Shuke và Beita.

"Mẹ, để cho con xem thêm một lúc nữa đi mà." Lâm Tiếu cầu xin mẹ.

Lữ Tú Anh luôn rất cưng chiều Lâm Tiếu, nhưng đối với chuyện này lại vô cùng kiên định: "Không được xem TV quá nhiều, sẽ cận thị."

Lữ Tú Anh hù dọa Lâm Tiếu: "Con mới học lớp ba, nếu cận thị, số độ sẽ càng ngày càng cao, sau này mang một cặp đáy chai thật dày, đè ép sống mũi của con, mỗi ngày đeo kính mũi và tai sẽ bị đè ép đau muốn chết."

Bản thân Lữ Tú Anh chưa từng đeo mắt kính, dựa vào tưởng tượng mà hù dọa Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu oan ức: "Thế nhưng thị lực của con rất tốt." Thị lực 48 chính là Trần Đông Thanh, thị lực của cô là 50, hơn nữa là bởi vì bác sĩ kiểm tra sức khỏe không chịu chỉ xuống nhóm phía dưới, nếu không nhóm phía dưới cô cũng có thể thấy rõ.

Cầu xin mẹ không được, Lâm Tiếu đi cầu xin anh trai, nhưng mà anh trai cũng không chịu giúp cô: "Mỗi ngày xem TV nửa tiếng còn chưa đủ sao, thời gian đã rất dài rồi."

Anh trai đề nghị Lâm Tiếu xem Shuke và Beita, anh cảm thấy trẻ con nên xem phim hoạt hình: "Em xem không hiểu phim Anh hùng xạ điêu đâu."

"Em có thể hiểu, em đã học lớp ba rồi!" Lâm Tiếu trừng mắt về phía anh trai.

Lâm Dược Phi phụt một cái cười ra tiếng: "Đúng vậy, em có thể hiểu."

Nhưng Lâm Dược Phi vẫn đề nghị Lâm Tiếu xem Shuke và Beita như cũ, đây là phim hoạt hình mới của năm nay: "Các bạn học của em đều đang xem cái này." Lâm Tiếu đến trường c*̃ng có chung chủ đề với các bạn học.

Về phần phim Anh hùng xạ điêu, mỗi năm đều phát lại trên TV, đã phát lại bốn năm năm, Lâm Dược Phi biết loại kinh điển như vậy sẽ luôn tiếp tục phát lại: "Sau này có rất nhiều cơ hội xem."

Mẹ và anh trai đều không đồng ý, Lâm Tiếu đơn độc trong nhà.

Thật muốn nhanh chóng lớn lên, sau khi lớn lên muốn xem TV bao lâu thì xem TV bấy lâu.

Ở trường học, Lâm Tiếu nhìn thấy Trần Đông Thanh là không vui: "Trần Đông Thanh, cậu liên lụy tớ thật thê thảm."

Trần Đông Thanh không hiểu gì, không rõ tại sao mình lại liên lụy Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu: "Mẹ tớ biết cậu sắp cận thị nên bảo tớ mỗi ngày xem TV không thể vượt quá nửa tiếng."

"Trần Đông Thanh, mỗi ngày cậu có thể xem TV bao lâu?" Con mắt của Lâm Tiếu khẽ động, nghĩ thầm nếu như thời gian Trần Đông Thanh xem TV dài hơn, về nhà cô nhất định phải dựa vào lý lẽ mà tranh luận với mẹ.

Trần Đông Thanh: "Cậu nói là cuối tuần sao, cuối tuần tớ có thể xem nửa tiếng."

Lâm Tiếu: "Không phải, tớ nói là bình thường."

Trần Đông Thanh kinh ngạc nói: "Bình thường cậu có thể xem TV sao?"

Lâm Tiếu kinh ngạc hơn: "Bình thường cậu không thể xem TV sao?"

Trần Đông Thanh gật đầu: "Đúng vậy, từ thứ hai đến thứ sáu tớ không thể xem TV, thứ bảy và chủ nhật có thể xem nửa tiếng."

Lâm Tiếu ngây dại, một tuần lễ cộng lại Trần Đông Thanh chỉ có thể xem TV một tiếng.

"Cậu thật thê thảm." Ánh mắt của Lâm Tiếu nhìn về phía Trần Đông Thanh tràn đầy đồng tình.

Trần Đông Thanh cũng không cảm thấy mình thảm, cậu bé nói: "TV nhà tớ rất ít mở." Ông nội, bà nội, cha, mẹ đều không có thói quen xem TV, Trần Đông Thanh c*̃ng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với việc xem TV.

Gia đình Trần Đông Thanh chủ yếu là nghe radio, mỗi buổi tối lúc bảy giờ dùng radio nghe bản tin thời sự.

Lâm Tiếu tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với bản tin thời sự, khi cô xem TV ghét nhất đụng phải bảy giờ tối, mặc kệ đổi sang cái kênh nào, nội dung phát ra đều giống nhau. Nhưng coi như Lâm Tiếu không thích xem bản tin thời sự, cô cũng nghĩ không thông: "Tại sao bản tin thời sự lại phải dùng radio nghe mà không cần xem TV chứ?"

Trần Đông Thanh lắc đầu: "Tớ cũng không biết."

Sau khi so sánh với Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình không cũng thảm như vậy nữa, so sánh như thế thậm chí cô còn rất hạnh phúc.

Cô lại hỏi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, vậy mà từ thứ hai đến thứ sáu Diệp Văn Nhân cũng không thể xem TV, chẳng qua vào cuối tuần, thời gian cô bé được cho phép xem TV lâu hơn một chút so với Trần Đông Thanh.

Vương Hồng Đậu mỗi ngày đều có thể xem, cô bé và Lâm Tiếu giống nhau, từ thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày có thể xem nửa tiếng: "Từ bé tớ đã như vậy, mỗi ngày xem nhiều nhất là nửa tiếng."

Vương Hồng Đậu hâm mộ nói với Lâm Tiếu: "Cậu thật hạnh phúc, trước kia có thể xem lâu hơn."

Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện, thời gian cô xem TV lại là dài nhất trong số các bạn nhỏ.

Viên Kim Lai nghe thấy đám Lâm Tiếu đang thảo luận chủ đề này thì chạy tới khoe khoang: "TV nhà tớ tớ có thể xem tùy thích, tớ muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu."

Viên Kim Lai đắc ý hỏi: "Các cậu biết mấy giờ TV không có chương trình không?"

Cậu bé nhanh chóng công bố đáp án: "Hơn mười một giờ khuya, mười hai giờ, chương trình TV đã kết thúc rồi."

Vương Hồng Đậu không tin: "Chương trình TV còn có lúc chiếu xong sao?"

Viên Kim Lai: "Đương nhiên rồi."

"Trước khi lên tiểu học, nhà tớ vẫn còn dùng TV trắng đen, chương trình TV kết thúc thì màn hình sẽ biến thành bông tuyết. Khi đó chương trình TV kết thúc sớm hơn, rất nhiều kênh hơn mười giờ tối đã không còn chương trình gì nữa."

"Bây giờ thời gian chương trình kết thúc muộn hơn so với trước kia, chương trình kết thúc sau đó biến thành dải màu, giống như buổi chiều thứ ba TV ngừng phát sóng."

Vương Hồng Đậu há to mồm: "Nhà cậu có TV màu sao?"

Viên Kim Lai tự hào gật đầu: "Nhà tớ đã đổi thành TV màu từ lâu rồi, tớ còn chưa lên tiểu học đã là TV màu."

Vương Hồng Đậu hỏi một vòng, phát hiện không chỉ nhà Viên Kim Lai có TV màu, trong nhà ba người Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh cũng đều là TV màu.

Vương Hồng Đậu thế mới biết, thì ra bình thường cô bé thảo luận phim hoạt hình và phim truyền hình với đám bạn học nhỏ, mọi người xem lại không giống nhau, đám bạn học nhỏ xem đều là TV màu.

Lâm Tiếu an ủi Vương Hồng Đậu: "Nhà tớ năm ngoái mới đổi TV màu. TV trắng đen c*̃ng rất tốt, có thể xem TV là được, không thể xem TV mới thảm."

Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh một cái. Trong nhà có TV màu, thế nhưng cơ bản không xem thì có ích lợi gì chứ.

Vương Hồng Đậu c*̃ng nhìn Trần Đông Thanh một cái, lập tức cảm thấy Lâm Tiếu nói có đạo lý, gật đầu: "Ừm."

Mỗi ngày chỉ có thể xem TV nửa tiếng, đột nhiên có thêm thời gian, Lâm Tiếu chỉ có thể chơi cùng Tiểu Hoàng.

Lúc đầu Tiểu Hoàng chơi rất vui vẻ cùng Lâm Tiếu, sau đó ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị khó chịu, trốn vào trong góc phòng chổng cái m.ô.n.g về phía Lâm Tiếu, gọi thế nào cũng không ra.

"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chúng ta chơi bóng thôi." Lâm Tiếu cầm quả bóng Tiểu Hoàng thích nhất trong tay gọi nó.

Đột nhiên, Tiểu Hoàng chạy đến cửa, sủa to về phía bên ngoài cửa chống trộm: "Gâu gâu gâu gâu."

Lữ Tú Anh kỳ quái nhìn về phía cửa: "Không có ai mà."

Cửa im ắng, một chút âm thanh cũng không có, vừa rồi Lữ Tú Anh c*̃ng không nghe thấy tiếng bước chân.

"Tiểu Hoàng, làm sao vậy?" Lữ Tú Anh hỏi.

Tiểu Hoàng vẫn sủa về phía cửa: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu."

Bình thường Tiểu Hoàng chưa từng sủa lung tung, hôm nay như vậy khiến Lữ Tú Anh nhớ đến chuyện kẻ trộm khu tập thể lần trước, bà lo lắng đi đến trước cửa chính, mở cửa gỗ bên trong ra một khe nhỏ, xuyên qua phía trên cửa chống trộm có thể nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên thấy trước cửa nhà có một bóng người.

Một người phụ nữ đang đứng dựa vào tường, cúi thấp đầu, Lữ Tú Anh không nhìn thấy mặt của cô ấy, nhưng có thể xác định không phải là hàng xóm trong khu nhà của mình.

"Này, cô đứng đây làm gì vậy, cô tìm ai?" Lữ Tú Anh hỏi cách cửa chống trộm.

Vừa nói xong, Lữ Tú Anh đột nhiên cảm thấy bóng dáng của người phụ nữ nhìn rất quen.

Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh thì sợ đến mức cả người run lên, vô thức ngẩng đầu, nhưng ngẩng lên một nửa lại vội vàng cúi đầu xuống, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 146: Chương 146



Ngay khi người phụ nữ ngẩng nửa đầu thì Lữ Tú Anh đã thấy rõ, bà vội vàng mở cửa đuổi theo: "Tiểu Vân, Tiểu Vân, sao cháu lại tới đây?"

Lữ Tú Anh kéo Thẩm Vân lại: "Nhanh nhanh nhanh, mau vào đi."

Lâm Tiếu nghe thấy giọng nói của mẹ thì lập tức nhảy từ trên ghế xuống chạy đến cửa: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân đến nhà chúng ta."

Chị Tiểu Vân thật sự đến nhà cô.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn mẹ kéo Thẩm Vân vào trong nhà.

Lâm Tiếu vui vẻ tiếp đãi chị Thẩm Vân, giống như tiếp đãi chị Tiểu Mai và chị Linh Linh, kỳ nghỉ hè này cô đã học được cách tiếp đãi khách.

"Chị Tiểu Vân, em rót nước cho chị nhé." Lâm Tiếu lộc cộc chạy vào phòng bếp, một lát sau bưng một chén nước sôi để nguội ra.

Cô lại đi lấy túi đồ ăn vặt của mình, đặt tất cả đồ ăn vặt của mình ở trên bàn trà.

"Mẹ, cái bọc ghế sô pha nhà chúng ta ở đâu vậy?" Lâm Tiếu hỏi: "Chính là cái bọc ghế sô pha mà chị Tiểu Mai và chị Linh Linh ngồi trong kỳ nghỉ hè ấy ạ."

Lữ Tú Anh ngắt lời của Lâm Tiếu: "Đừng nghịch lung tung, quay về phòng đọc sách đi, đóng cửa lại."

Lâm Tiếu nhìn thấy dáng vẻ của mẹ thì biết mẹ muốn nói chuyện với chị Tiểu Vân, không muốn để cho cô nghe thấy.

Vì sao người lớn luôn có những chuyện không muốn để cho trẻ con nghe?

Trẻ con các cô cũng không có chuyện gì không muốn để cho người lớn nghe thấy.

Được rồi, thật ra c*̃ng có.

Lâm Tiếu lề mà lề mề trở về phòng, một giây trước khi đóng cửa lại xuyên qua khe cửa nhìn thấy mẹ lôi kéo chị Tiểu Vân ngồi ở trên ghế sô pha.

Lâm Tiếu hít một hơi khí lạnh, vội vàng che miệng lại.

Trời ạ nhất định xảy ra chuyện lớn.

Vậy mà mẹ để chị Tiểu Vân mặc quần áo bên ngoài trực tiếp ngồi ở trên ghế sô pha, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Lâm Tiếu đóng chặt cửa lại dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ.

Nhưng một cánh cửa mỏng cũng không ngăn được cô, lỗ tai nhỏ của Lâm Tiếu dán ở trên cửa, nghe thấy rõ âm thanh trong phòng khách.

Sau khi Lâm Tiếu vào cửa, cuối cùng thì Thẩm Vân không kìm nén được nữa. Vành mắt đỏ lên, nước mắt xoạch một cái chảy ra.

"Cháu, cha cháu lại tìm được cháu."

Ở trong cùng một thành phố, Thẩm Vân biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng khi ngày này thật sự đến, đầu óc Thẩm Vân vẫn trống rỗng.

Hôm nay Thẩm Vân đến trạm xe lửa nhận hàng thì bị cha Thẩm Vân nhìn thấy.

Sau khi cha Thẩm Vân nhìn thấy Thẩm Vân cũng không lên tiếng, vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Vân, theo đến tiệm sách Văn Lan. Sau đó tiếp tục ngồi chờ ở cửa tiệm sách Văn Lan, muốn nhìn xem sau khi Thẩm Vân tan làm thì về chỗ nào.

Vẫn là một người đồng nghiệp của Thẩm Vân ra vào tiệm sách mấy lần đều nhìn thấy cha Thẩm Vân đứng ở bên cạnh, kỳ quái nói: "Người đàn ông kia đứng mãi ở bên cạnh tiệm sách chúng ta làm gì thế?"

Trong lòng Thẩm Vân lập tức dâng lên dự cảm không rõ, cô ấy lén đi đến cửa nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Thẩm Vân nhờ đồng nghiệp giúp đỡ cô ấy, sau đó chạy trốn như con thỏ nhỏ bị giật mình dưới sự giúp đỡ của đồng nghiệp. Cô ấy thành công né tránh cha, nhưng lại không biết nên chạy đến chỗ nào, sau đó không biết tại sao lại chạy đến nhà Lâm Dược Phi.

Đến cửa nhà của Lâm Dược Phi, mới nhớ đến lúc này Lâm Dược Phi còn chưa tan tầm, thế là dựa vào tường chờ anh.

Không ngờ Tiểu Hoàng lại sủa, Lữ Tú Anh mở cửa nhìn thấy cô ấy.

Lữ Tú Anh nghe Thẩm Vân kể xong, đau lòng nắm chặt tay Thẩm Vân: "Đừng sợ, đừng sợ."

Lữ Tú Anh nghe được những lời nói này của Thẩm Vân, đáy lòng lén thở dài một hơi. Hôm nay đột nhiên Thẩm Vân mặt mũi đầy thê lương tìm đến cửa, Lữ Tú Anh còn tưởng rằng Lâm Dược Phi gặp rắc rối nữa.

Gần đây Lâm Dược Phi và Thẩm Vân chắc là đã bắt đầu yêu đương, mặc dù Lâm Dược Phi không nói, nhưng Lữ Tú Anh cũng có thể đoán ra đại khái.

Lâm Dược Phi rảnh rỗi là đi tìm Thẩm Vân, tần suất cao hơn so với trước kia.

Tính ra là từ lúc bắt đầu mấy trận mưa rào đầu thu, trần nhà Thẩm Vân thuê bị dột nước mưa, Lâm Dược Phi dẫn theo đội công trình giúp cô ấy sửa trần nhà xong, hai người càng ngày càng dính nhau hơn.

Không phải Lâm Dược Phi gặp rắc rối là được, Lữ Tú Anh nói: "Người nhà cháu sớm muộn gì cũng phải tìm được cháu. Ở ngay cùng một thành phố, chỗ lớn như vậy, cháu c*̃ng không thể nào tránh cả một đời."

"Tìm thấy cũng không cần sợ bọn họ làm gì cháu." Lữ Tú Anh giúp Thẩm Vân tăng thêm sự dũng cảm.

Thẩm Vân: "Cháu cũng biết, thế nhưng…"

Thẩm Vân vừa mở miệng thì vành mắt lại đỏ lên, bây giờ bọn họ đã tìm được tiệm sách Văn Lan, nếu đến tiệm sách Văn Lan náo loạn thì sau này cô ấy làm ăn thế nào.

Kinh doanh văn phòng phẩm thật vất vả mới có thể làm được, trước đó lượng tiêu thụ tăng vọt, hai tháng này đã ổn định trở lại.

Trước kia chưa kinh doanh, Thẩm Vân thật sự không nghĩ đến buôn bán nhỏ c*̃ng có thể sinh lãi như thế. Mặc dù bây giờ cô ấy vất vả hơn so với làm công một chút, hao tâm tổn trí một chút, nhưng mỗi tháng tiền kiếm được gấp sáu bảy lần lúc làm công.

Mình đang kinh doanh tốt, nếu như bị bọn họ quấy rầy thì Thẩm Vân thật sự không cam lòng.

Lữ Tú Anh cũng phát sầu thay Thẩm Vân, đây đúng là quá không biết xấu hổ: "Vậy tiếp theo cháu có tính toán gì?"

Lâm Tiếu ở phía sau cánh cửa nghe được thì nước mắt đầm đìa, người thân của chị Tiểu Vân sao lại xấu như vậy chứ.

Lâm Tiếu cảm thấy cha chị Tiểu Vân nhất định không phải cha ruột của cô ấy, anh trai chắc chắn cũng không phải anh trai ruột của cô ấy.

Nếu là cha ruột và anh trai thì không thể nào đối xử tệ bạc với chị Tiểu Vân như vậy.

Nhất định là diễn giống như trên TV, sau này người thân thật sự của chị Tiểu Vân sẽ tìm thấy cô ấy, đến lúc đó người một nhà sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lâm Tiếu nghe thấy anh trai mở cửa về nhà.

Cô quên mất mình đang nghe trộm, bỗng nhiên đẩy cửa lao ra: "Anh trai, anh mau giúp chị Tiểu Vân tìm cha ruột."

Vừa về nhà, Lâm Dược Phi đột nhiên nghe thấy lời em gái nói thì giật mình thốt lên: "Cha ruột cái gì?"

Lâm Dược Phi không để ý tới điều kỳ lạ là vì sao Thẩm Vân ở trong nhà mình, sải một bước dài tới trước mặt Thẩm Vân: "Cha em không phải cha ruột của em sao?"

Vẻ mặt Thẩm Vân ngơ ngác: "Đúng vậy."

Lữ Tú Anh nắm lấy Lâm Tiếu, bảo cô nói rõ ràng: "Vì sao con lại nói cha của chị Thẩm Vân không phải cha ruột của con bé?"

Ba cặp mắt cùng nhau nhìn mình chằm chằm, Lâm Tiếu lắp bắp: "Ông ta đối xử với chị Tiểu Vân tệ như vậy, nhất định không phải là cha ruột."

Sau khi Lữ Tú Anh hỏi rõ ràng, phát hiện Lâm Tiếu không nghe thấy cái gì, cũng không biết cái gì, đều là tự đoán mò trong đầu, hoàn toàn là một sự hiểu lầm không đáng có.

Một bàn tay của Lữ Tú Anh vỗ vào m.ô.n.g Lâm Tiếu: "Nói linh tinh cái gì đấy, không phải bảo con đi đọc sách sao, sao con lại nghe lén người lớn nói chuyện?"

Lâm Tiếu ôm lấy cái mông, vèo một cái trở về phòng rồi tiếp tục nghe lén.

Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói, cả người vẫn luôn bàng hoàng. Thật ra khi cô ấy còn bé c*̃ng từng nghĩ như vậy, mỗi lần ở nhà chịu ấm ức, mỗi lần bị đối xử bất công, Thẩm Vân đều lén nghĩ, nếu như cha không phải cha ruột của cô ấy thì tốt biết mấy, rồi có một ngày, cha mẹ ruột của cô ấy sẽ đưa cô ấy đi.

Đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng của một đứa nhỏ thôi.

Sau khi Thẩm Vân học xong tiểu học, rốt cuộc cũng không còn nghĩ như vậy nữa. Ngũ quan của cô ấy với cha gần như là được đúc từ một khuôn, cô ấy lớn lên trông càng giống cha mình hơn cả anh trai và em trai.

Họ hàng, hàng xóm cũng đều chứng kiến mẹ mang thai rồi sinh ra cô ấy, vả lại người như cha cô ấy, chắc chắn không có khả năng nhận nuôi một đứa con gái không phải con ruột mình. Cô ấy là con ruột, cả cha và mẹ kế đều ước không phải tiêu một xu nào cho cô ấy.

Lời nói hôm nay của Lâm Tiếu làm Thẩm Vân nhớ tới bản thân lúc còn bé.

Cô ấy nhớ tới khi còn bé, mỗi ngày bản thân đều nghĩ như vậy, bởi vì hầu như mỗi ngày đều phải chịu ấm ức, cô ấy làm mãi không hết việc nhà, quần áo giặt mãi không hết, những lúc đưa đũa về phía món thịt thì ánh mắt mẹ kế sẽ giống như con dao, cha đứng về phía mẹ kế, anh trai sẽ chỉ vờ như không thấy.

Thẩm Vân: "Coi như ông ta không phải cha ruột của cháu đi."

"Ông ta chưa bao giờ sinh ra cháu, là mẹ cháu đã sinh ra cháu. Ông ta cũng chưa từng nuôi cháu, cho cháu ăn một miếng cơm, rồi lại bắt cháu làm việc để trả lại."

Lâm Dược Phi nhìn về phía Thẩm Vân: "Em nói thật chứ, em thật sự nghĩ như vậy sao, em thật sự có thể không coi ông ta là cha của mình hay không?"

Đời trước, Thẩm Vân cũng đã từng nói như vậy, nhưng mười năm sau, Thẩm Vân lại dùng thời gian mười năm, cuối cùng gần ba mươi tuổi mới hoàn toàn buông xuống, coi người thân là người dưng. Trong mười năm này, Thẩm Vân không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, rơi bao nhiêu nước mắt.

Đời này đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Thẩm Vân nghĩ thông trước mười năm?
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 147: Chương 147



Lâm Dược Phi nghi ngờ nhìn Thẩm Vân, nghĩ mãi mà không hiểu, anh lo lắng Thẩm Vân chỉ là mạnh miệng nói vậy, nhưng trong lòng thật sự vẫn không thể buông xuống được.

Tuy nhiên giọng điệu của Thẩm Vân vô cùng kiên định: "Đời này, cháu không có cha mẹ."

"Cháu không nợ bất cứ ai trong cái nhà đó, bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ lấy được lợi ích gì từ cháu."

"Cùng lắm thì cháu đổi thành phố khác, để bọn họ không tìm thấy cháu nữa." Hiện tại đổi thành phố khác rất khó, ngoại trừ điều động công tác ra, mọi người rất khó mà có thể hoàn toàn đổi thành phố khác mà sống, nhưng dù sao vẫn có cách, nhất là kiểu người tự do tự tại giống Thẩm Vân, cùng lắm thì đổi một thành phố khác rồi bắt đầu lại từ đầu.

Cha, mẹ kế, anh trai, em trai của cô ấy không có một ai có thể đổi thành phố.

Lâm Dược Phi nghe thấy Thẩm Vân muốn đổi thành phố, giật mình kêu lên, bây giờ anh cũng không thể đổi thành phố. Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Nếu em thật sự không coi cha em là cha, không coi cả gia đình đó là người thân, anh có cách khiến bọn họ không còn dám đến tìm em nữa."

Lâm Dược Phi vốn dĩ lo lắng là Thẩm Vân chưa thực sự suy nghĩ kỹ càng, anh xử lý cả nhà đó, sau đó Thẩm Vân lại ầm ĩ cãi nhau với anh, đời trước hai người cũng không ít lần bởi vì nguyên nhân này mà cãi nhau.

Nhưng bây giờ, Lâm Dược Phi cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh cũng không thể để cho vợ mình vì tránh cả gia đình kia mà phải chạy đến thành phố khác.

Lâm Dược Phi: "Em giao cho anh đi, anh đảm bảo sẽ khiến bọn họ không dám đến tìm em nữa."

Lữ Tú Anh bị những lời nói này của Lâm Dược Phi làm cho khiếp sợ kêu lên: "Con không thể làm chuyện phạm pháp."

Lâm Dược Phi trấn an Lữ Tú Anh: "Tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp, ngay cả một sợi tóc của bọn họ con cũng sẽ không động vào."

Những thủ đoạn đòi nợ hợp pháp kia, Lâm Dược Phi cũng không cần lấy ra hết, đã đủ để cả gia đình kia phải chịu đựng.

Huống chi cha của Thẩm Vân là công nhân chính thức làm việc trên đường sắt, bây giờ còn chưa về hưu. Kiểu người có bát sắt dù bị đánh c.h.ế.t cũng không nỡ vứt bỏ bát sắt như ông ta, ở trong mắt Lâm Dược Phi rất dễ bị nắm thóp.

Ban ngày Thẩm Vân gặp cha cô ấy ở nhà sách, đến bây giờ vẫn chưa hết sợ hãi, không dám sống một mình, sợ lại bị cha cô ấy biết cô ấy ở chỗ nào.

Nhưng cô ấy cũng không thể luôn sống nhờ trong nhà Lâm Tiếu không đi, Lâm Dược Phi trở về nhà thì đã nói chuyện xong, bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, Thẩm Vân đứng dậy xin phép trở về.

"Mẹ, con đưa Thẩm Vân về, nhân tiện làm một số chuyện, hai người ngủ trước đi." Lâm Dược Phi nói.

"Đi đi, mẹ giữ cửa cho con, không khóa cửa, chờ buổi tối con đột nhiên muốn trở về ngủ." Lữ Tú Anh dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Dược Phi, dù rất trễ cũng phải về nhà ngủ, kiên quyết không cho phép ngủ ở chỗ Thẩm Vân.

Lâm Dược Phi cười: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con."

Thẩm Vân ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Lâm Dược Phi, vì chỗ ngồi phía sau của Lâm Tiếu được buộc một lớp đệm xốp, ngồi lên mềm mại không hề cấn m.ô.n.g một chút nào.

"Chúng ta đi một chuyến đến lều trước đã." Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân.

Thẩm Vân tưởng rằng Lâm Dược Phi có việc phải đến lều để giải quyết, sau đó mới đưa cô ấy về nhà, ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi phía sau xe đạp đi theo anh đến lều.

Trong lều sáng đèn, các công nhân xây dựng đều đang đánh bài, tiếng xướng bài từ xa đã có thể nghe thấy.

"Lão La, lão Dương, Thành Tử, Phong Niên đều có đây không?" Lâm Dược Phi gọi mấy người công nhân xây dựng cao to.

"Ở đây."

"Ông chủ, tôi ở đây."

"Chắc chắn là ở đây."

Mấy người rất nhanh từ trong lều đi ra, Lâm Dược Phi nói với bọn họ: "Cho mọi người một nhiệm vụ mới, mấy ngày tới mọi người không cần đến công trường, tiền công vẫn sẽ được trả như làm việc tại công trường."

"Mấy ngày tới mọi người cùng một vài người nữa giúp tôi."

Thẩm Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lâm Dược Phi: "Anh tìm người đánh bọn họ?"

Mấy công nhân xây dựng nhìn về phía Thẩm Vân, Lâm Dược Phi nói: "Bà chủ của mọi người."

Các công nhân thi nhau khen ngợi ông chủ và bà chủ xứng đôi, Thẩm Vân đỏ mặt, xua tay lùi về sau hai bước, để bóng dáng Lâm Dược Phi che khuất cô ấy, cúi đầu xuống.

"Ông chủ, việc đánh người tôi không làm đâu, giúp bà chủ đánh người cũng không được." Lão Dương nói.

Mấy công nhân bên cạnh cũng thi nhau phụ họa: "Đúng vậy ông chủ, làm nhiều việc vất vả tôi cũng không than mệt, còn đánh người thì thật sự không được."

Lâm Dược Phi cười: "Yên tâm, không đánh người."

"Tôi đã bao giờ làm chuyện phạm pháp chưa?" Lâm Dược Phi nói: "Mọi người theo dõi, đi theo sát, hiểu chứ?"

"Không cần làm chuyện gì, cũng không cần nói gì, chỉ cần bày ra vẻ mặt hung dữ một chút là được."

Nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, mấy công nhân xây dựng lập tức hiểu, một số người trong bọn họ đã từng được Lâm Dược Phi cho đi đòi nợ: "Cũng giống như việc đòi nợ ư?"

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt khen ngợi nhìn về phía công nhân vừa nói chuyện, mấy người khác chưa từng đòi nợ, nghe người bên cạnh nói chuyện, cũng hiểu ra.

Việc này đơn giản thôi.

Thoải mái hơn nhiều so với làm việc đổ mồ hôi trên công trường.

Sau một ngày dễ dàng như vậy, đã có thể nhận được tiền lương như trên công trường, trong lòng các công nhân chỉ có vui mừng: "Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý gọn gàng giúp ông chủ."

Người phát cơm trong công trường, bọn họ mấy ngày nay ra ngoài cùng mọi người, Lâm Dược Phi cũng cho tiền cơm: "Ở bên ngoài tìm chỗ ăn tô mì, ăn một ít bánh rán..."

"Năm rưỡi sáng sớm ngày mai tôi tới tìm mọi người, dẫn mọi người đi nhận dạng người một chút."

Sáng sớm đi ra ngoài, chặn ở cổng khu nhà, chắc chắn có thể một người cũng không nhìn thấy người trên mặt đất.

Lâm Dược Phi an tâm.

Sau khi sắp xếp xong, anh đạp xe chở Thẩm Vân về chỗ ở của cô ấy. Thẩm Vân đột nhiên không còn lo lắng cha hay anh trai sẽ chặn cô ấy ở chỗ ở của cô ấy nữa, rõ ràng Lâm Dược Phi còn chưa bắt đầu làm gì, nhưng Thẩm Vân đã cảm nhận được, địa vị của cô ấy và gia đình cô ấy đã bị đảo lộn.

Cô ấy từ con mồi biến thành kẻ săn mồi.

Trong nháy mắt, nỗi sợ trong lòng Thẩm Vân biến mất không còn dấu vết.

Trước đây cái gì cô ấy cũng sợ, cô ấy đã không còn là một đứa trẻ phải ở nhà, từ bộ quần áo đến một miếng cơm cũng đều phải dựa vào sự bố thí của cha và mẹ kế nữa.

Bây giờ cô ấy đã trưởng thành, độc lập, có thể tự mình sống rất tốt, tiền cô ấy kiếm được còn nhiều hơn so với mỗi người trong cái nhà đó.

Chỉ cần cô ấy không nghe theo sự sắp xếp của bọn họ thì bọn họ có thể làm gì.

Làm chuyện phạm pháp? Cả cha, mẹ kế, anh trai, em trai đều không một ai dám làm.

Cha không muốn từ bỏ công việc ổn định, anh trai cũng sẽ không vì cô ấy mà thêm điều tiền án vào tương lai của chính mình, em trai tuổi còn nhỏ, tuy bị chiều hư nhưng cũng chỉ dám tung hoành ở nhà.

Mặc dù mẹ kế một lòng mưu tính muốn bòn rút tiền từ trên người Thẩm Vân, nhưng còn phải chăm sóc con trai cưng của mình, nhìn chằm chằm vào túi tiền của cha, sẽ không vì Thẩm Vân mà đánh mất cuộc sống sung sướng của bản thân.

Chuyện phạm tội phạm pháp cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được, cả cái nhà kia cũng không có một người nào có cái lá gan đó.

Điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là tát một cái cho một quả táo đỏ, vừa dọa nạt cô ấy vừa lừa dối cô ấy.

Cô ấy sẽ không bị bọn họ lừa gạt, có chuyện cô ấy có thể tìm đến công an, tìm Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Nếu như bọn họ dám đến làm phiền công việc làm ăn của cô ấy, cô ấy lập tức đến đơn vị của bọn họ, tìm lãnh đạo đơn vị giải quyết vấn đề, đến lúc đó bọn họ nhất định còn sợ hơn cô ấy.

"Tiểu Phi, anh không cần tìm người giúp em, em tự xử lý được."

Thẩm Vân để Lâm Dược Phi vào phòng, rót cho anh một ly nước, Lâm Dược Phi uống một hơi cạn sạch.

"Tự em xử lý thế nào?" Lâm Dược Phi tò mò hỏi.

Thẩm Vân nói những suy nghĩ trên đường vừa rồi của mình cho Lâm Dược Phi: "Nghĩ kỹ thì càng cảm thấy không có gì đáng sợ, thật sự bọn họ cơ bản không dám làm gì em."

Thẩm Vân nhảy ra khỏi vòng tròn đã từng vây hãm cô ấy, không còn coi những người đó là người nhà nữa, chặt đứt nỗi sợ hãi của bản thân kéo dài từ thời thơ ấu đến bây giờ.

Cô ấy đã không còn là đứa trẻ bất lực nữa.

"Bọn họ trên có già dưới có trẻ, có đơn vị có trường học. Em sợ cái gì chứ, người phải sợ nên là bọn họ, em lẻ loi một mình chẳng vướng bận gì, chân trần không sợ mang giày."

Lâm Dược Phi nắm chặt cổ tay Thẩm Vân: "Sao em lại lẻ loi một mình được, chẳng lẽ em không bận tâm anh?"

Thẩm Vân đỏ mặt: "Em không phải có ý này, hơn nữa anh giỏi giang như vậy, người nhà em cũng không thể làm gì được anh."

Trong lòng Thẩm Vân, Lâm Dược Phi còn ghê gớm hơn so với cái gia đình miệng hùm gan sứa, sợ mạnh h.i.ế.p yếu kia rất nhiều.

"Thật đó, không cần anh giúp đỡ, tự em làm được." Trong mắt Thẩm Vân dường như bùng lên một quả cầu lửa, là Lâm Dược Phi cho cô ấy dũng khí.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 148: Chương 148



Với một Thẩm Vân như vậy, Lâm Dược Phi không dời nổi mắt, lại không dám nhìn nhiều.

Anh nhìn chằm chằm vào mái nhà vừa xây xong: "Không được, lần này để cho anh giúp em, anh đã tìm được người rồi."

"Sau khi bọn họ biết không cần phải đến công trường làm việc đều rất vui, anh lại để cho bọn họ đến công trường làm việc, trong lòng bọn họ sẽ có ý kiến, làm tổn hại chữ tín của ông chủ như anh."

Lâm Dược Phi nói hươu nói vượn một cách trịnh trọng: "Công ty của anh nhỏ như vậy, công nhân xây dựng rất khó mời, các công nhân đều rất đoàn kết, một công nhân có ý kiến với anh thì mười công nhân đều sẽ có ý kiến với anh, sau này công trình của anh sẽ không thể thi công được."

Thẩm Vân bán tín bán nghi, cô ấy nghi ngờ Lâm Dược Phi lừa cô ấy, nhưng nhìn Lâm Dược Phi lại rất chân thành.

"Vậy thì được rồi." Thẩm Vân nói.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dược Phi mang theo bánh kếp Tàu và sữa đậu nành nóng hôi hổi, đến chờ Thẩm Vân ở dưới tầng nhà cô ấy.

"Đi, em đi chỉ điểm người một chút."

Trước khi sống lại, Thẩm Vân đã ngắt liên lạc với người nhà trong thời gian dài, Lâm Dược Phi cũng có khoảng thời gian xa cách.

Rất nhiều năm chưa gặp người nhà của Thẩm Vân, lại thêm bây giờ bọn họ đều còn rất trẻ, đời trước Lâm Dược Phi chưa từng thấy người nhà của Thẩm Vân lúc còn trẻ như thế, Lâm Dược Phi thật sự không dám đảm bảo rằng bản thân có thể nhận ra.

Cuối thu, thời tiết đã rất lạnh, sáng sớm sắc trời còn tờ mờ sáng, nhiệt độ không khí thấp hơn, há miệng nói chuyện sẽ thở ra một luồng khói trắng.

Thế mà Thẩm Vân ngồi trên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Lâm Dược Phi, trong tay cầm bánh kếp Tàu và sữa đậu nành nóng hổi, lại không cảm thấy lạnh một chút nào. Uống một ngụm sữa đậu nành, lập tức cảm thấy ấm áp lan tràn khắp cơ thể.

Các công nhân xây dựng đã dựa theo địa chỉ Thẩm Vân cho, đến ký túc xá của nhà máy mà cha của cô ấy ở.

Đến cổng khu nhà ở, Thẩm Vân không trốn c*̃ng không tránh, đứng ở cổng chờ cha và anh trai rời giường đi ra ngoài.

Cha của Thẩm Vân là người đầu tiên đi ra khỏi cổng khu nhà ở, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Vân, gương mặt vừa mừng vừa sợ.

"Tiểu Vân!" Cha của Thẩm Vân đi về phía Thẩm Vân, sau khi nhìn thấy Lâm Dược Phi bên cạnh Thẩm Vân cùng với mấy người công nhân xây dựng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, bước chân lập tức trở nên chần chừ.

"Tiểu Vân, bọn họ là ai vậy?"

Thẩm Vân không trả lời câu hỏi của cha, trực tiếp quay sang các công nhân bên cạnh nói: "Đây là cha tôi."

Lão La và lão Dương lập tức một trái một phải đến bên cạnh cha của Thẩm Vân, cha của Thẩm Vân giật nảy mình: "Các người làm gì vậy?"

Lão Dương nhìn cha của Thẩm Vân một cái: "Sao, con đường này ông có thể đứng, chúng tôi không thể đứng hả?"

"Thẩm Vân, con gọi những người này đến là muốn làm gì, con tạo phản rồi, con dám gọi người đến đánh cha ruột của con."

Thẩm Vân nhẹ nhàng nhìn cha mình một cái, nhưng không trả lời.

Cha Thẩm Vân muốn Thẩm Vân giải thích, nhưng mà ông ta vừa mới cất bước, lão La cùng lão Dương đã chắn ở trước mặt ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không thể đến gần Thẩm Vân.

Buổi sáng đúng vào thời gian đi làm đi học, hàng xóm ồ ạt đi ra, tất cả đều hướng về phía Thẩm Vân để xem náo nhiệt.

Thẩm Vân đứng thẳng tắp, không thèm quan tâm ánh mắt của người khác chút nào, cho dù chỉ là buôn bán nhỏ, da mặt của cô ấy c*̃ng đã luyện được từ lâu, hơn nữa trong cái nhà này làm chuyện mất mặt cũng không phải cô ấy.

Lúc này, anh trai của Thẩm Vân c*̃ng đi ra, nhìn thấy tình hình trước cổng mà giật nảy mình: "Cha, Thẩm Vân, làm sao vậy?"

Thẩm Vân quay đầu nói: "Đây là anh trai tôi."

Thành Tử cùng Phong Niên lập tức đi đến bên cạnh anh trai của Thẩm Vân.

"Thẩm Vân, em làm cái gì vậy?"

Ở phía sau, mẹ kế và em trai của Thẩm Vân nghe được âm thanh phía bên ngoài cũng vội vàng đi ra. Thẩm Vân vẫn không nói lời thừa thãi, đưa tay chỉ về phía hai người: "Đây là mẹ kế tôi, đây là em trai tôi, nhớ kỹ dáng dấp ra sao."

"A!" Mẹ kế của Thẩm Vân hét lên một tiếng, vội vàng giấu con trai ra phía sau mình.

Em trai của Thẩm Vân trốn ở phía sau mẹ, cả khuôn mặt đều chôn trên lưng mẹ.

Khóe miệng Thẩm Vân kéo ra một nụ cười lạnh lùng, em trai của cô ấy từ lâu đã cao hơn mẹ kế hẳn một cái đầu, lúc này lại trùng gối khom lưng núp ở phía sau lưng mẹ kế, thực sự rất buồn cười.

Lâm Dược Phi phái công nhân xây dựng theo dõi vài ngày, cả nhà đó đều không chịu đựng nổi nữa.

Cha của Thẩm Vân là một thợ lắp đầu xe lửa, hai người đi theo ông ta c*̃ng không đến nơi ông ta làm việc, chỉ mỗi ngày "đưa đón" ông ta đi làm, đứng gác ở cửa điểm danh của toà nhà nhỏ lúc tan tầm. Cứ như vậy, tất cả các đồng nghiệp đều nhìn thấy.

Trong đơn vị rất nhanh đã truyền ra lời đồn đại, nói cha Thẩm Vân nợ nần do vay nặng lãi ở bên ngoài, bây giờ chủ nợ cũng đã đuổi đến tận đơn vị.

Không quá hai ngày, lãnh đạo gọi cha Thẩm Vân đến nói chuyện, hỏi ông ta xảy ra chuyện gì. Cha Thẩm Vân vội vàng giải thích với lãnh đạo rằng mình không thiếu nợ, nhưng khi lãnh đạo hỏi ông ta nguyên nhân, cha Thẩm Vân lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ có thể ấp úng nói là việc cá nhân.

Lãnh đạo: "Việc cá nhân phải xử lý cho tốt, đừng để ảnh hưởng đến công việc."

Cha Thẩm Vân cúi đầu khom lưng đồng ý.

Mỗi ngày mẹ kế Thẩm Vân đưa đón em trai của Thẩm Vân, nhưng việc bà ta đưa đón em trai của Thẩm Vân lại khiến cảnh có hai người đàn ông cường tráng đi theo biến thành bốn người đàn ông cường tráng đi theo bên cạnh, hai người đi theo em trai Thẩm Vân, hai người đi theo mẹ kế Thẩm Vân, bây giờ mẹ kế đưa đón em trai, bốn người không phải lại tập hợp cùng một chỗ sao.

Ở cổng trường học, em trai Thẩm Vân hoảng loạn bỏ chạy dưới ánh mắt khác thường của các bạn học.

Ngày hôm sau, em trai của Thẩm Vân đánh c.h.ế.t cũng không chịu đi học, mẹ kế Thẩm Vân ở nhà cùng cậu bé, bốn người đàn ông cường tráng ngồi xổm ở ngay cửa nhà rất lâu.

Tay giống như tay gấu cứ cách một lúc lại đập ầm ầm hai cái lên cửa lớn, mẹ kế của Thẩm Vân và em trai ở trong nhà đều run rẩy.

Cửa sắt trong nhà bị đập đến lung la lung lay, khiến lòng người run sợ. Hơn nữa khoảng cách giữa các lần gõ cửa không có bất kỳ quy luật gì, làm cho trái tim người ta lúc nào cũng như bị treo lên, không biết lần đập tiếp theo sẽ vang lên lúc nào.

"Bọn họ không dám làm gì đâu, chẳng lẽ bọn họ còn dám xông vào?"

Mẹ kế Thẩm Vân nói hết lần này đến lần khác, không biết là đang an ủi em trai của Thẩm Vân, hay là đang tự khích lệ lòng dũng cảm của mình.

Dựa theo lý trí thì biết bọn họ không dám làm gì, nhưng vẫn không thể khống chế được nỗi sợ hãi, bộ dạng hung thần ác sát của những người kia, ngộ nhỡ bọn họ thật sự dám phá cửa đi vào thì phải làm sao.

Vào buổi tối, em trai của Thẩm Vân bị dọa đến mức gặp ác mộng, hét lớn bừng tỉnh từ trong mộng.

Mẹ kế của Thẩm Vân không chịu nổi nữa, gào về phía cha của Thẩm Vân: "Con gái của ông tìm mấy tên thổ phỉ này từ chỗ nào?"

"Người trẻ tuổi kia là người yêu mà nó tự tìm ở bên ngoài, người yêu của nó làm cái gì, sao lại gọi được một đám thổ phỉ như vậy?"

"Mau đi tìm con gái ông nói chuyện, bảo đám thổ phỉ kia trở về đi."

Cha Thẩm Vân hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác nói: "Tôi nói cái gì, tôi nói thế nào?"

Mẹ kế Thẩm Vân trừng mắt: "Nói nó bảo những người kia trở về đi, ông là cha ruột của nó mà, con gái ông thật sự rất được đấy, gọi một đám thổ phỉ đến chặn cha ruột của mình."

Cha Thẩm Vân bực bội ném đầu t.h.u.ố.c lá xuống nền xi măng, dùng chân nghiền qua nghiền lại hai lần: "Tôi nói nó sẽ nghe sao, dáng vẻ của nó bây giờ còn coi tôi là cha ruột sao?"

Cha Thẩm Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết, Thẩm Vân đã làm ra chuyện như vậy, tức là đã trở mặt rồi.

“Uy nghiêm” của người làm cha như ông ta không còn có tác dụng gì nữa, bảo ông ta ra lệnh cho Thẩm Vân rút người đi, chắc chắn là không thể thực hiện được, chỉ còn lại một con đường, đó chính là chịu thua Thẩm Vân.

"Bây giờ cánh của nó cứng cáp rồi." Sau khi cánh cứng cáp rồi, lập tức sẽ dùng một cái tát vào mặt ông ta.

Cha Thẩm Vân đi nghe ngóng người yêu của Thẩm Vân là ai, cả nhà lại càng sợ hơn sau khi thăm dò được.

"Từ nhỏ đã là một tên côn đồ, đánh nhau rất giỏi, hung ác thật sự là không muốn sống."

"Đúng, khi đó người người đều nói, sớm muộn gì cậu ta cũng phải ngồi tù."

"Người ta bây giờ rất tốt, là ông chủ làm công trình, kiếm được rất nhiều tiền."

Vậy mà thật sự là một nhân vật hung ác không cần mạng sống, về phần nói bây giờ đã thay đổi tốt hơn gì đó, cha Thẩm Vân một chữ cũng không tin, nếu thay đổi tốt hơn còn có thể làm ra chuyện này sao?

Người làm công trình đường đi đều rất thô lỗ, bây giờ Lâm Dược Phi có tiền, chẳng phải là tên côn đồ nhỏ biến thành tên côn đồ lớn tài giỏi hơn so với trước đó ư.

Cuối cùng gia đình của Thẩm Vân không nhịn được nữa, cha Thẩm Vân đã đến tiệm sách Văn Lan xin lỗi Thẩm Vân.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 149: Chương 149



Cha ruột xin lỗi con gái, lần đầu tiên cha Thẩm Vân phải chịu đựng loại "sỉ nhục" như này, vừa tức giận vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tức giận nhất chính là Thẩm Vân ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút.

"Nếu có lần sau thì sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu."

Cha Thẩm Vân tức giận đến mức thở hổn hển: "Con tìm bốn người đàn ông như vậy ở bên ngoài, sớm muộn cũng có ngày con sẽ hối hận, đến lúc đó ngay cả nhà mẹ đẻ cũng sẽ không cho con chỗ dựa."

Thẩm Vân: "Xem ra thời gian này ông còn chưa nếm đủ."

Cha Thẩm Vân nhớ rằng mình đến đây là để chịu thua và cầu xin tha thứ, cứng rắn nuốt lại những lời muốn nói. Ông ta nói những lời Thẩm Vân không muốn nghe, Thẩm Vân có thể để cho ông ta sống những ngày không muốn nhớ lại kia.

Sáng sớm hôm sau, sau khi mẹ kế Thẩm Vân rời giường, mang theo đôi quầng thâm mắt vì liên tục nhiều ngày không ngủ ngon rón rén đi đến cửa nhà, lén nhìn ra ngoài cửa.

"Đi rồi, những người kia đi thật rồi." Mẹ kế Thẩm Vân kích động nói.

Cả nhà vội vàng đi ra ngoài, trên đường đi làm, đi học đều nghi thần nghi quỷ không ngừng nhìn về phía sau, phát hiện phía sau mình thật sự không có ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đi rồi, cha Thẩm Vân có loại cảm giác nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn.

Đến cổng đơn vị, cha Thẩm Vân bỗng nhiên dừng bước.

Phía trước có hai người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện, người đàn ông trung niên trên mặt mang theo ý cười, đưa tay vỗ vai người đàn ông trẻ tuổi, quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất tốt.

Bóng dáng của người đàn ông trung niên, cha Thẩm Vân rất quen thuộc, là lãnh đạo trực tiếp của ông ta.

Bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù cha Thẩm Vân chỉ gặp qua một lần, nhưng ngoại hình như thế chắc chắn sẽ không để cho người ta nhận lầm, chính là Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi quen biết hai người lãnh đạo trực tiếp của ông ta, trông có vẻ còn rất quen thuộc.

Đúng lúc này, Lâm Dược Phi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua người ông ta.

Chân của cha Thẩm Vân mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ xuống.

"Mẹ, chị Tiểu Vân tặng cho con một bộ bút màu nước, có 36 màu."

Lâm Tiếu vui vẻ đưa bút màu nước của mình cho mẹ xem, hộp bút màu nước này dùng tốt hơn nhiều so với bút màu nước 12 màu trước đó của cô.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy bút màu nước có nhiều màu sắc như vậy.

Các bạn học bên cạnh cô cũng đều chưa từng thấy, ánh mắt nhìn về phía cô đều cực kỳ ghen tị. Ngay cả giáo viên mỹ thuật cũng chưa thấy qua, trong tiết mỹ thuật khi Lâm Tiếu vẽ tranh, giáo viên mỹ thuật đi ngang qua bên cạnh cô, dừng bước cúi đầu nhìn bút màu nước của cô, còn lấy mấy cây bút từ trong hộp ra thử màu sắc một chút, cảm thán nói: "Bây giờ bút màu nước đã có nhiều màu sắc như vậy rồi sao?"

"Bút màu này em mua ở đâu?" Giáo viên mỹ thuật hiếu kỳ hỏi.

Lâm Tiếu kiêu ngạo nói: "Là chị Tiểu Vân của tiệm sách Văn Lan tặng cho em, bây giờ trong tiệm sách vẫn còn chưa bán đâu ạ, qua mấy ngày nữa chị Tiểu Vân mới bán."

Nhân dịp cuối thu thoải mái dễ chịu, thời tiết không nóng không lạnh, Thẩm Vân lại đến miền Nam một chuyến, đi xem một chút có hàng gì mới không.

Cô ấy không thể chờ bên kia gửi tới hàng gì thì bán hàng đó được, nguồn cung cấp vẫn phải tự mình chạy, với lại phải tự mình chạy liên tục, không có chuyện làm một mẻ, khỏe suốt đời được.

Lần này đến miền Nam, Thẩm Vân vẫn ở trong quán trọ nhỏ rẻ tiền như trước, vẫn ăn bánh bao rẻ tiền như trước.

Nhưng cô ấy không còn ch** n**c miếng vì tên món ăn như lần trước nữa, bởi vì cô ấy biết, chỉ cần mình muốn ăn, cô ấy hoàn toàn có thể ăn được.

Lúc cô ấy đi ngang qua cửa nhà hàng c*̃ng do dự có nên ăn một bữa hay không, nhưng do dự một hồi vẫn không đi vào. Nhưng so với việc tiêu tiền vào ăn uống thì hiện tại vẫn nên giữ tiền trong sổ tiết kiệm mới làm cho Thẩm Vân vui vẻ hơn.

Có điều lần này Thẩm Vân không cần phải dùng bao tải để đựng hàng của mình như lần trước nữa, cô ấy đã có thể áp dụng khâu hậu cần một cách dễ dàng. Khi lưu thông được đóng gói gọn nhẹ, lúc trở về cũng chỉ mang theo hàng mẫu, hàng hóa còn lại trực tiếp được bên hậu cần gửi tới.

Thẩm Vân không nỡ dùng tiền của mình, nhưng lại mua cho Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh không ít thứ.

Hàng mẫu mang về đều mới tinh, tất cả có thể đặt ở trong tiệm để bán, nhưng Thẩm Vân đều đưa tất cả cho Lâm Tiếu.

Ngoài bút màu nước mười sáu màu ra, còn có một hộp đất sét nhiều màu mà Lâm Tiếu và các bạn học trước nay chưa từng thấy qua.

Đất sét nhiều màu c*̃ng có rất nhiều loại màu sắc, có thể nặn thành đủ loại hình dạng.

Lâm Tiếu dùng đất sét nặn một ngôi nhà, nặn một con ch.ó con, nặn một con ch.ó con rất giống với Tiểu Hoàng, cầm trong tay đưa cho Tiểu Hoàng xem.

Tiểu Hoàng tưởng Lâm Tiếu muốn cho nó ăn cái gì nên há miệng muốn nuốt xuống, Lâm Tiếu vội vàng rút tay về, nắm chặt lấy đất sét: "Tiểu Hoàng, cái này không thể ăn được, nó không phải đồ ăn cho em."

Tiểu Hoàng vẫy đuôi bỏ đi.

Lâm Tiếu mở hai tay ra xem, đất sét đã bị cô bóp bẹp, cô vội vàng tách các màu khác biệt bên trong ra, rồi thở dài: "Tiểu Hoàng ngốc quá."

Mình nặn Tiểu Hoàng sống động như vậy, Tiểu Hoàng cũng không phát hiện cái cô nặn ra chính là nó, mà chỉ biết ăn.

Lữ Tú Anh nhìn thấy đất sét của Lâm Tiếu mới lạ nên nhìn rất lâu. Lâm Tiếu rủ mẹ cùng nặn đất sét với mình, Lâm Tiếu nặn ngôi nhà, Lữ Tú Anh nặn một cái cây to, Lâm Tiếu nặn một con ch.ó con, Lữ Tú Anh nặn con chim nhỏ.

Tay của Lữ Tú Anh khéo léo hơn Lâm Tiếu rất nhiều, Lâm Tiếu nặn rất tự do phóng khoáng, phải liên tục đoán mới có thể biết là đang nặn cái gì. Lữ Tú Anh nặn ra lại là một bức họa tỉ mỉ, mọi chi tiết đều được xử lý vô cùng tốt.

"Bây giờ còn có cả những thứ này, có rất nhiều loại đồ chơi cho trẻ em." Lữ Tú Anh cảm khái nói: "Việc con nặn bột mì khi còn nhỏ với việc anh của con tè vào đất để nhào bùn khi còn bé không phải giống nhau sao?"

Lâm Tiếu kinh ngạc, thế mà khi còn bé anh trai lại từng làm chuyện buồn nôn như vậy.

Buổi tối, Lâm Dược Phi trở về nhà, Lâm Tiếu vẫn luôn tránh xa anh trai.

Lâm Dược Phi không hiểu vì sao: "Sao thế?"

Lữ Tú Anh cười ha ha, cười đến mức cong lưng, vừa cười vừa xua tay, nhưng không nói cho Lâm Dược Phi biết đã xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tiếu ăn sáng không ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc nữa, mà ngồi ở vị trí cách xa chỗ của anh trai nhất.

Sau khi tan học, Lâm Tiếu lập tức chạy tới tiệm sách Văn Lan, ngay lập tức nói bí mật này cho chị Tiểu Vân.

Lâm Tiếu đeo cặp sách mới chạy vào: "Chị Tiểu Vân, sau này chị đừng chơi với anh trai của em nữa."

Trái tim Thẩm Vân thắt lại, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Tiếu ghé sát miệng vào tai chị Tiểu Vân, dùng âm lượng mà toàn bộ người trong tiệm sách đều có thể nghe được "lặng lẽ" nói: "Anh trai em lúc còn bé đã tè vào đất để nhào bùn."

"Lâm Tiếu, lấy cho anh ống tăm."

Lâm Tiếu ráng duỗi tay dài nhất có thể để đưa ống tăm xỉa răng qua cho anh trai, cô cố gắng giữ khoảng cách với anh trai, lúc đưa ống tăm vẫn không để chạm tay vào ngón tay của anh trai, vừa đưa ống tăm xong lập tức bỏ chạy.

Lâm Dược Phi cảm nhận được sự ghét bỏ của em gái mình, anh hỏi Lữ Tú Anh: "Rốt cuộc Tiếu Tiếu bị gì vậy mẹ?"

Lữ Tú Anh lại cười lớn: "Con đi hỏi Tiếu Tiếu đi."

Hôm sau, lúc Lâm Dược Phi đến chỗ của Thẩm Vân liền phát hiện ánh mắt Thẩm Vân nhìn mình rất kỳ lạ. Thẩm Vân vừa nhìn vào mặt anh liền mắc cười. Dáng vẻ muốn cười nhưng lại cố nhịn lại làm cho cả khuôn mặt của Thẩm Vân đều bị méo mó.

Lâm Dược Phi vô cùng buồn bực, sao ai nấy cũng đều kỳ lạ hết vậy?

Lâm Dược Phi sờ mặt mình, không có cái gì dính trên mặt của anh hết.

Nhìn xuống dây kéo quần của mình cũng đã được kéo lên.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Dược Phi hỏi.

Cuối cùng, Lâm Dược Phi vẫn biết được đáp án từ Thẩm Vân, Thẩm Vân vừa cười vừa nói cho anh biết ngày hôm qua Lâm Tiếu đã nói với mình những gì: "Chuyện đó là thật sao?"

Thẩm Vân cười đến khi khuôn mặt đỏ bừng, chớp chớp đôi mắt, lúc cô ấy nói nhỏ với Lâm Dược Phi, khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Dược Phi thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc của Thẩm Vân.

Gần đây, Thẩm Vân đã tròn trịa hơn một ít, lúc trước cô ấy quá gầy, bây giờ mập lên một chút trông càng xinh đẹp hơn, sắc mặt cũng tốt hơn.

Mái tóc dài ngang eo mỗi ngày đều được cô ấy cột thành tóc đuôi ngựa khiến cô ấy trông gọn gàng và hoạt bát hơn.

Lúc trước Thẩm Vân chỉ toàn ở trong quán ăn, cô ấy rất ít khi phơi nắng nên da rất trắng, hiện tại mỗi lần nhập hàng đều phải kéo hàng dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy còn vừa chạy xuống phương Nam một chuyến. Lâm Dược Phi nghe Thẩm Vân nói buổi sáng và ban đêm vào cuối thu ở nhà rất lạnh nhưng ở phương Nam vẫn rất nóng y như là mùa hè vậy nên Thẩm Vân bị rám nắng một chút.

Nhưng cũng không quá đen, cơ địa của cô ấy rất tốt, từ làn da cực trắng biến thành màu da phổ biến trên đường.

Quan trọng nhất là Thẩm Vân trở nên thích cười nhiều hơn.
 
Back
Top Bottom