Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 40: Chương 40



Vương Nguyệt Nga: “Chúng ta không giống với người trẻ bây giờ, đều là người đã từng chân chính chịu đói, làm việc đều thích sự ổn định, mọi thứ đều muốn giữ một đường lui.”

“Ở trong lòng con, việc tự mình kiếm được tiền đủ để nuôi một nhà ba người chính là đường lui cuối cùng.”

“Con cái kiếm được tiền c*̃ng tốt, mà không kiếm được tiền cũng ổn. Người làm mẹ như con đều muốn làm chỗ dựa cuối cùng cho con cái, tối thiểu nhất là có thể cho tụi nhỏ ăn no mặc ấm.”

Mấy câu nói của Vương Nguyệt Nga đã đánh trúng nội tâm của Lữ Tú Anh: “Đúng, đúng, đúng.”

“Bác đã nói ra hết những điều trong lòng mà con không thể giãi bày rồi.”

Một khi bà chuyển từ xưởng về phòng văn thư thì với số tiền lương ấy không thể đảm bảo cho một nhà ba người có thể ăn no mặc ấm được.

Vương Nguyệt Nga: “Con đấy, làm trụ cột trong nhà hai mươi năm đã thành thói quen.”

Sau khi chồng của Lữ Tú Anh qua đời, rất nhiều người khuyên bà nhân lúc còn trẻ mà tìm một người khác. Nhưng bà lo lắng cha dượng sẽ đối xử với con mình không tốt, nên kiên trì nuôi lớn hai con một mình.

Sự tài giỏi và kiên định của Lữ Tú Anh khiến cho Vương Nguyệt Nga khâm phục từ tận đáy lòng.

Lữ Tú Anh không dựa vào ai cả mà dựa vào chính mình nuôi lớn hai đứa bé.

“Có thể làm được chuyện này, ở độ tuổi của bác là thế hệ đầu tiên, với độ tuổi của con xem như là thế hệ thứ hai.” Vương Nguyệt Nga nói.

“Trước đây chưa từng có chuyện như thế này.” Phụ nữ thời đại trước sau khi để tang chồng, ngoại trừ tỉ lệ cực nhỏ phụ nữ thuộc giai cấp thượng lưu đánh đổi cảnh góa bụa để giữ lấy trinh tiết, phần lớn phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu thì chỉ có một con đường là tái hôn.

Lữ Tú Anh mơ hồ nhìn Vương Nguyệt Nga, không rõ tại sao bà ấy lại nói đến chuyện lịch sử rồi.

Vương Nguyệt Nga nói: “Chúng ta có thể lựa chọn con đường thứ hai, là do Trung Quốc thời đại mới cho, là công nghiệp hoá cho.”

Là công nghiệp hoá giúp Lữ Tú Anh có được vị trí nhân công dệt vải, để bà có thể có thể tự mình sống yên ổn mà không cần dựa vào chồng, không cần dựa vào cha, còn có thể chống đỡ được cả ngôi nhà.

“Cho nên công việc này đối với con có một ý nghĩa không tầm thường.”

Lữ Tú Anh gật đầu, dùng chính sức lao động của mình để kiếm tiền khiến nội tâm của bà rất kiêu ngạo, rất tự hào.

Công việc này không chỉ đại diện cho việc có thể lấy được tiền lương, mà còn là sống lưng của Lữ Tú Anh.

“Cho nên con rất khó đưa ra quyết định, thứ mà cháu rời bỏ, không chỉ có vị trí ở trong xưởng.”

Lữ Tú Anh liên tục gật đầu, cả đời bà cũng chỉ từng làm một công việc này, bà đã làm việc ở xưởng hai mươi mấy năm. Từ xưởng đến phòng văn thư, nếu như là lên vị trí cao hơn thì không nói, nhưng bà lại cảm thấy đang đi xuống chỗ thấp hơn.

Vương Nguyệt Nga hỏi: “Con muốn chuyển sang vị trí khác có phải là do mấy năm tới đây Tiếu Tiếu sẽ không có ai đưa đón đúng không?”

Lữ Tú Anh: “Đúng vậy.” Đây là vấn đề lớn mà bà không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nào khác.

Nhưng mà Vương Nguyệt Nga lại nói: “Hiện tại Tiếu Tiếu đúng là cần người đưa đón, nhưng cũng chỉ là chuyện của mấy năm này thôi, đợi con bé lên lớp năm lớp sáu thì đã có thể tự mình đạp xe đi học được rồi.”

“Đông Thanh nhà bác không phải cũng như thế đấy thôi, ở trong trường làm bài tập, ai rảnh thì người đó sẽ đến đón thằng bé. Trẻ con lớn lên rất nhanh, vừa chớp mắt đã trưởng thành rồi.”

“Còn nữa, hiện tại đứa con trai lớn nhà con cũng đã trưởng thành, đã đi làm. Lúc con tính toán đường lui thì không nên xem là chi tiêu cho một nhà ba người, chỉ tính con và Tiếu Tiếu là được rồi, còn con trai lớn nên tự mình nuôi sống được chính mình.”

“Tiền lương ở phòng văn thư đủ nuôi sống con và Tiếu Tiếu không?”

Lữ Tú Anh gật đầu.

“Qua mấy năm nữa Tiếu Tiếu cũng sẽ không cần đưa đón, cho nên con có nên thuyên chuyển công tác hay không cũng không có liên hệ quá lớn đến hai đứa bé.”

“Con đừng chỉ nghĩ đến con cái, con nên suy nghĩ cho mình một chút đi.”

“Trước kia con làm việc ở xưởng là bởi vì tiền lương cao, chỉ có làm việc ở đây mới có thể nuôi dưỡng hai đứa bé được, tình huống bây giờ đã không còn giống như vậy nữa, bản thân con muốn đi đâu?”

Lữ Tú Anh kinh ngạc há to miệng, bà muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì, nên lại khép miệng.

Trong đầu bà cứ lặp đi lặp lại những lời Vương Nguyệt Nga nói: “Con đừng chỉ nghĩ đến con cái, con nên suy nghĩ cho mình một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên trong đời bà nghe thấy những lời như vậy.

"Tiếu Tiếu, con có giấy nháp không dùng đến không? Cho mẹ một tờ."

"Lấy cho mẹ cái bút nữa."

Lâm Tiếu cầm bút chì và giấy nháp chạy tới, tò mò tựa vào người mẹ: "Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?"

Lữ Tú Anh nhận lấy bút chì, viết mấy chữ "phân xưởng" và "phòng văn thư" lên giấy nháp. Bà rất ít khi viết chữ, thao tác cầm bút có chút mới lạ, chữ viết nhìn hơi giống học sinh tiểu học.

Sau đó, ở cột dọc bên trái viết "sức khỏe", "tiền lương", "lo cho gia đình", "phát triển tương lai".

Lâm Tiếu đọc ra thành tiếng theo thứ tự: "Mẹ, mẹ đang viết gì thế?"

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: "Mẹ đang quyết định xem có nên đổi công việc hay không."

Đây là cách Vương Nguyệt Nga dạy cho bà, bảo bà liệt kê tất cả ưu khuyết điểm của hai công việc ra. Lữ Tú Anh trầm tư một lát, bắt đầu chấm điểm cho hai công việc.

Phân xưởng: Sức khỏe không điểm, tiền lương một điểm, lo cho gia đình không điểm, tương lai không điểm.

Phòng hồ sơ: Sức khỏe một điểm, tiền lương không điểm, lo cho gia đình một điểm. Lữ Tú Anh hơi do dự ở tương lai, vẽ một dấu chấm hỏi.

Lâm Dược Phi đã nói với bà rằng, phòng văn thư sau này cũng được coi như giáo viên trường học. Tiền hưu của giáo viên trường học cao hơn rất nhiều so với công nhân phân xưởng. Điều khiến Lữ Tú Anh kinh ngạc là, Vương Nguyệt Nga vậy mà lại đồng ý với cách nói của Lâm Dược Phi: "Sau này chắc chắn sẽ ngày càng coi trọng giáo dục hơn."

Ở phân xưởng làm công nhân, không phát triển được tương lai, làm đến khi về hưu cũng chỉ là công nhân phân xưởng.

Làm việc ở phòng văn thư của trường học, Lâm Dược Phi đã đưa cho bà một cái bánh lớn, nhưng Lữ Tú Anh vẫn không quá tin tưởng, do đó bà vẽ dấu chấm hỏi.

Có điều dù là như vậy, phòng văn thư cũng tốt hơn phân xưởng.

Lâm Tiếu vừa thấy đã hiểu: "Mẹ, con thấy mẹ tính như vậy là không đúng."

Lữ Tú Anh quay đầu: "Ừ, không đúng thế nào?"

Lâm Tiếu chỉ vào hàng "Sức khỏe": "Vì sao điểm tối đa của sức khỏe lại là một? Sức khỏe quan trọng hơn tiền lương. Nếu điểm tối đa của tiền lương là một, thì điểm tối đa của sức khỏe phải là năm điểm, không đúng, mười điểm."

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn sự quan tâm đầy ắp trong mắt Lâm Tiếu, một tay ôm lấy Lâm Tiếu vào lòng, không cần do dự điều gì nữa: "Được rồi, sức khỏe là quan trọng nhất. Vậy mẹ sẽ đến phòng văn thư làm việc."

Bọn nhỏ đã không có cha, không thể không có mẹ nữa. Nếu cơ thể bà suy sụp, kiếm bao nhiêu tiền cũng bằng không. Thằng con lớn đã trưởng thành, nhưng còn cô gái nhỏ này phải làm sao đây?

Lữ Tú Anh ra quyết định xong, sáng sớm ngày đầu tiên phải đi tìm lãnh đạo xưởng.

Lãnh đạo xưởng thấy Lữ Tú Anh tới chơi thì khá bất ngờ. Lúc trước khi hai đứa trẻ còn nhỏ, bà ấy đã nói với Lữ Tú Anh là có thể đổi cho bà một vị trí nhẹ nhàng hơn nhưng Lữ Tú Anh đều từ chối, cắn răng cứng rắn ở lại đây. Bây giờ con gái nhỏ cũng đã lên tiểu học, sao lại đổi ý.

"Đã thật sự nghĩ kỹ chưa? Không hối hận?" Lãnh đạo xưởng hỏi Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đã nghĩ kỹ rồi, không hối hận, ngài đóng dấu đi."

Lữ Tú Anh nhanh nhẹn dứt khoát làm thủ tục xong thì Lâm Dược Phi mới biết được chuyện này.

Anh kinh ngạc há hốc miệng: "Mẹ, lần này mẹ thực sự làm thủ tục."

Lữ Tú Anh: "Đúng vậy, mẹ lừa con làm gì. Bắt đầu sau hôm nay, mẹ sẽ đến phòng văn thư làm việc."

Lâm Dược Phi cảm giác mình không thể nào hiểu được mẹ ruột của mình. Trước đây anh vẫn thường khuyên Lữ Tú Anh chuyển công việc. Vài ngày trước, Lữ Tú Anh đột nhiên nói bà muốn chuyển công việc vì không ai đón Tiếu Tiếu. Lâm Dược Phi vui mừng được một lúc thì Lữ Tú Anh lại đổi ý, nói để ngẫm lại.

"Mẹ, cuối cùng là mẹ nghĩ thông như thế nào thế?" Lâm Dược Phi không nhịn được, hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua Lâm Tiếu đang làm bài tập, vẻ mặt cảm động nói: "Em gái con nói, nếu tiền lương là một điểm thì sức khỏe là mười điểm. Sức khỏe quan trọng hơn tiền lương."

Lữ Tú Anh: "Vẫn là con gái tri kỷ, con gái là áo bông nhỏ của mẹ."

Lâm Dược Phi: "..."

"Mẹ, trước đó con khuyên mẹ chuyển công việc, chẳng phải con cũng nói với mẹ rằng làm ở xưởng tổn hao thân thể, nếu được thì chuyển sang phòng văn thư làm sao?"

Sao cùng một lời giống nhau như đúc, anh nói ra thì mặc kệ, còn em gái nói ra lại thành khuôn vàng thước ngọc chứ?

Lữ Tú Anh lườm anh một cái: "Em gái con tám tuổi, con cũng tám tuổi à?"

"Em gái con tám tuổi đã biết quan tâm mẹ, còn lúc con tám tuổi, hừ..." Lữ Tú Anh nói ra tất cả bằng thái độ xem thường của mình.

Lâm Dược Phi sờ mũi, không dám nói tiếp nữa.

Lữ Tú Anh đến phân xưởng làm ngày cuối cùng. Sáng sớm, dì Đỗ đã gõ cửa lớn.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 41: Chương 41



Lâm Tiếu chạy đến cửa, cách hàng rào trên cửa sắt nhìn khuôn mặt của dì Đỗ, kinh ngạc nói: "Dì Đỗ."

Lữ Tú Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức vội vàng đi từ phòng bếp tới: "Tiếu Tiếu, mở cửa cho dì Đỗ nhanh lên. Sao đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?"

Dì Đỗ nói mình đã ăn sáng rồi, Lữ Tú Anh cũng bảo dì ấy ngồi trên bàn cơm: "Ăn thêm tí nữa đi, bà chờ một chút nhé, chờ mọi người ăn xong rồi cùng đi."

Dì Đỗ nhìn Lâm Tiếu, xoa đầu Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu lại cao lên rồi."

Lâm Tiếu gật đầu nhẹ. Đúng là cô có cao thêm một chút, nhưng các học sinh trong lớp đều cao nhanh hơn cô.

"Dì Đỗ, con làm thế nào mới có thể lớn nhanh được?" Lâm Tiếu hỏi.

Dì Đỗ: "Ăn nhiều trứng gà, uống nhiều sữa, không được kén ăn, ngủ sớm, vận động nhiều."

Lữ Tú Anh lập tức nói: "Con nghe dì Đỗ của con nói chưa? Không được kén ăn, dì Đỗ là bác sĩ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không lừa con."

Lâm Tiếu chớp mắt, bỗng hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này. Câu trả lời mà dì Đỗ nói thật sự quá khó khăn.

Ánh mắt dì Đỗ lướt qua mặt Lâm Dược Phi, trong lòng có chút kinh ngạc. Mấy tháng không gặp, trông Lâm Dược Phi trưởng thành điềm đạm hơn rất nhiều. Năng lượng và tinh thần trên người anh cũng không giống trước đây, không còn ủ rũ sa sút như trước, nhìn rất phấn chấn tươi tỉnh.

Chẳng lẽ là vì trước đây mình toàn gặp Lâm Dược Phi lúc thằng bé ốm, rất ít khi nhìn thấy lúc thằng bé khoẻ mạnh sao?

"Dì Đỗ, sao sáng sớm dì tìm mẹ cháu làm gì ạ?"

Thật ra trong lòng Lâm Dược Phi đã nghi ngờ, có điều anh không tiện hỏi. Lâm Tiếu nhỏ bé trực tiếp hỏi thẳng.

Dì Đỗ mở ba lô trên lưng mình ra, cho Lâm Tiếu xem chiếc máy ảnh phim bên trong: "Hôm nay là ngày cuối cùng mẹ cháu làm việc ở phân xưởng. Dì Đỗ đến phân xưởng chụp cho mẹ cháu mấy tấm ảnh, giữ làm kỷ niệm."

Lữ Tú Anh vội vàng ăn xong bữa sáng, vào phòng thay quần áo rồi hỏi dì Đỗ: "Bộ này thế nào?"

Lâm Dược Phi giành nói trước: "Mẹ, bình thường mẹ mặc cái gì ở phân xưởng, hôm nay cứ mặc cái đó đi. Bình thường mẹ thế nào, hôm nay cứ như thế ấy đi."

Dì Đỗ bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Phi nói đúng, như vậy mới là kỷ niệm cuối cùng có ý nghĩa."

Lúc Lữ Tú Anh chụp ảnh gia đình không nghe Lâm Dược Phi, lần này lại nghe lọt tai đề nghị của Lâm Dược Phi: "Được, vậy mẹ sẽ giống như bình thường."

Lâm Dược Phi có chút đăm chiêu.

Từ khi dì Đỗ vào nhà, nói ra mục đích đến đây của mình xong, Lâm Dược Phi vẫn trầm tư. Đột nhiên, anh đứng dậy: "Con ra ngoài gọi điện thoại."

“Này…” Lữ Tú Anh chưa kịp dứt lời, Lâm Dược Phi đã chạy ra ngoài.

Một lát sau, Lâm Dược Phi thở hổn hển vào nhà, Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: "Vừa rồi con đi làm gì thế?"

Lâm Dược Phi: "Con gọi cho công ty xin nghỉ nửa ngày."

Trong mắt anh, công việc tại phân xưởng vừa khổ vừa mệt, tiền hưu lại thấp, vội vàng muốn bảo mẹ mình đổi công việc.

Nhưng trong mắt mẹ anh, đây là mười năm thanh xuân của bà. Bà làm công việc này rồi quen biết cha anh, yêu đương kết hôn, sinh ra anh và em gái, lại dựa vào công việc này nuôi nấng hai anh em lớn lên.

Ở thời đại mà anh sống lại, mọi người thường gọi "anh xưởng em xưởng" bằng giọng điệu giễu cợt.

Nhưng vào thời đại mẹ anh bước vào xưởng bông, các bà là "giai cấp công nhân" ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu.

Huy hoàng của công xưởng lớn cuối cùng sẽ kết thúc. Nhưng mặc dù đã kết thúc, một thế hệ người vẫn sẽ hoài niệm về thời huy hoàng của công xưởng lớn năm đó, bởi vì nó gắn liền với thanh xuân rực rỡ của chính họ.

Anh khuyên mẹ từ chức, nhưng không thật sự đứng ở vị trí của mẹ để suy nghĩ. May mắn là mẹ không mù quáng nghe theo anh, tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.

Điều duy nhất Lâm Dược Phi có thể làm vào lúc này, đó là hôm nay đi theo dì Đỗ chụp ảnh cho mẹ, giữ lại một chút kỷ niệm.

"Con cũng sẽ dùng máy ảnh. Hôm nay con đi cùng mọi người đến phân xưởng chụp ảnh." Lâm Dược Phi có chút ngượng ngùng, giọng nói càng về sau càng nhỏ.

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn nghe rõ.

Lâm Tiếu bỗng sốt ruột: "Còn con nữa, còn con thì sao?"

Mẹ, dì Đỗ và anh trai đều đi đến phân xưởng chụp ảnh, còn cô thì sao?

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi trăm miệng một lời: "Dĩ nhiên là đi đến trường."

Lâm Tiếu: "Anh trai còn xin nghỉ làm mà."

"Con đi học không xin nghỉ được." Hai mẹ con chưa bao giờ ăn ý như thế: "Để anh trai con đưa con đi đến trường/Để anh đưa em đến trường trước."

Lâm Tiếu tự hỏi tại sao trẻ con đều khổ như vậy, tại sao người lớn đều hư như thế?

Lữ Tú Anh đã làm việc trong xưởng ngày này qua tháng khác cũng ngót nghét mười năm. Nhưng vì ngày nào cũng làm công việc giống nhau, quá mức tầm thường nên bà chưa từng chụp bức ảnh nào.

Ngày làm việc cuối cùng ở phân xưởng, dì Đỗ và Lâm Dược Phi cùng chụp ảnh cho Lữ Tú Anh.

Người trong phân xưởng nhìn thấy Lâm Dược Phi thì hơi ngạc nhiên, trộm bàn tán: "Con trai của Lữ Tú Anh trông không giống với lời bàn tán nhỉ."

"Hừ, gối thêu hoa, nhìn bên ngoài có vẻ tốt, nhưng bà không thấy được bên trong như thế nào đâu."

"Nhưng thằng bé có lòng đến đây chụp ảnh cho mẹ nó. Đây không phải là một đứa trẻ rất có hiếu sao? Còn tìm ở đâu xa nữa."

Lữ Tú Anh không nghe thấy lời bàn ra tán vào của nhóm đồng nghiệp trong phân xưởng. Cho dù nghe được thì bà cũng sắp đi luôn rồi, cho nên không để ý mấy lời nhảm nhí như vậy.

Ngày đầu tiên, Lữ Tú Anh phải đi đăng ký ở phòng văn thư.

Tối hôm qua, Lâm Tiếu ngủ trước, không đợi anh trai về nhà. Buổi sáng, cô ngồi trên xe đạp của anh trai, quấn quýt lấy anh hỏi ngày hôm qua chụp ảnh cho mẹ như thế nào.

Lâm Dược Phi cảm thấy rất phiền: "Kể với em như thế nào bây giờ? Em chờ thêm vài ngày, rửa ảnh xong là thấy."

Lâm Tiếu vẫn nhớ rõ lần trước rửa ảnh chậm như nào. Cô bất mãn bĩu môi: "Sao không thể rửa ảnh tại nhà của mình? Em rửa cho."

Lâm Dược Phi kinh ngạc: "Em rửa á?"

Lâm Tiếu: "Đúng vậy, bây giờ quần áo của em, em cũng tự giặt mà."

Cô nghĩ một chút, lại bổ sung: "Trừ áo khoác ngoài mùa đông em không giặt được, phải để mẹ giúp."

Lâm Dược Phi cười đến mức tay lái loạng choạng: "Anh vừa mới mua máy giặt, vài ngày nữa sẽ về đến nhà. Lúc đó em có thể dùng máy giặt để giặt sạch áo khoác ngoài."

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: "Thật sao? Vậy nhanh nhanh mang cuộn phim về nhà, chúng ta sẽ dùng máy giặt để tự rửa."

Lâm Dược Phi: "Ha ha ha ha ha."

Lâm Tiếu bị anh trai cười đến phát bực. Cô biết chắc chắn mình đã nói sai gì rồi, nhưng anh trai đáng ghét của cô cũng không nói cho cô biết rốt cuộc là sai ở đâu, đưa cô đến cổng trường rồi lại leo lên xe đạp đi xa.

Lâm Tiếu nghi ngờ suốt một tiết, trong giờ không nhịn được hỏi cô giáo Từ. Cô giáo Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu của Lâm Tiếu, trong lúc nhất thời cũng không nhịn được "phụt" cười một tiếng.

*

Cô Từ tốt hơn anh trai, cô Từ chỉ lén cười một tiếng, Lâm Tiếu thầm tha thứ cho cô Từ, làm như không nghe thấy gì cả.

Cô Từ còn kiên nhẫn dạy cho cô biết quá trình rửa ảnh diễn ra như thế nào.

Lâm Tiếu nghe xong mới biết, thì ra rửa ảnh và giặt quần áo không giống nhau.

"Cô Từ, vì sao mọi người đều biết?" Lâm Tiếu không nghĩ ra, vì sao chỉ có mỗi cô không biết.

Cô Từ: "Đọc nhiều sách hơn, xem nhiều báo hơn, trong cuộc sống hãy giữ sự tò mò, như vậy sẽ biết thêm nhiều lắm." Cô Từ khen ngợi Lâm Tiếu, hôm nay cô bé không hiểu thì lập tức hỏi cũng rất tốt.

Lâm Tiếu chớp mắt, trong nhà cô không có sách thì phải làm sao.

Cô Từ như thể nhìn thấy được lòng người, hỏi Lâm Tiếu: "Em đã tới thư viện trường mượn sách bao giờ chưa?"

Lâm Tiếu lắc đầu, cô chưa tới bao giờ.

Cô Từ suy nghĩ, các học sinh khác cũng không dùng sách trong thư viện nhiều. Vì thế cuối tuần này, cô ấy sẽ dành thời gian của một tiết ngữ văn ra để đọc sách cho cả lớp.

Tiếng chuông vào lớp vang lên. Trong khi học sinh các lớp khác đã vào lớp thì cô Từ dẫn học sinh lớp mình lặng lẽ đi qua hành lang yên ắng, địa điểm học là thư viện.

Tất cả mọi người đều có chút phấn khích. Mỗi khi đi ngang qua cửa phòng học sẽ nhìn vào trong. Cảm giác những người khác đều phải vào lớp còn mình thì không phải rất vui.

"Suỵt." Cô Từ quay đầu nhắc nhở học sinh trật tự.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu người đi trước người đi sau nắm tay nhau. Hai người liếc nhau, ngậm miệng lại.

Sau khi vào thư viện cũng phải giữ trật tự. Mọi người yên lặng chọn sách trên giá rồi ngồi vào chỗ đọc.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã lấy sách xong, Lâm Tiếu thấy thế cũng vội vàng cầm một cuốn trên giá sách xuống, là Robinson Crusoe.

Trong sách có những chữ rất hiếm nên cô không biết, tên của người nước ngoài đọc cũng rất kỳ quặc, có điều những thứ đó cũng không ảnh hưởng tới Lâm Tiếu. Đọc xong đoạn đầu khi Robinson lặng lẽ ra khơi, cô đã bị mê hoặc.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 42: Chương 42



Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, Lâm Tiếu mới hoàn hồn, lưu luyến không rời tay trả sách lại giá sách.

Thế nhưng Lâm Tiếu đã vui vẻ trở lại trong chốc lát, bởi vì cô Từ nói với mọi người rằng nếu muốn mượn sách thì có thể đến mượn trong giờ ra chơi. Từ lớp một đến lớp ba chỉ có thể mượn mỗi lần một quyển, lên lớp bốn thì có thể mượn hai quyển một lần.

Nhưng cô Từ lập tức thông báo một tin khiến cho tất cả học sinh trong lớp đều kêu trời: "Mỗi người viết hai trăm chữ nêu cảm nhận về cuốn sách mình vừa đọc trong tiết đọc."

Các học sinh đều than thở, đọc sách rất vui, nhưng tại sao còn phải viết cảm nhận?

Lâm Tiếu nói: "Tớ muốn đi thư viện một chuyến để mượn cuốn sách tớ đọc hôm nay."

Cô chỉ mới đọc phần mở đầu, không biết sau đó Robinson thế nào. Lâm Tiếu cảm thấy rằng mình đọc thêm nhiều hơn mới có thể viết được cảm nhận.

Vương Hồng Đậu vội vàng nói: "Tớ cũng phải đi." Cô bé gần như không nhớ được mình vừa đọc cái gì. Ngoài ra, hai trăm chữ cũng dài quá.

Vương Hồng Đậu cảm thấy bản thân không viết được dài như vậy. Nội dung trong sách một trăm chữ, tự viết thêm cảm nhận của bản thân thêm hai trăm chữ nữa, như vậy tổng cũng được hai trăm chữ rồi.

Diệp Văn Nhân nghe thấy Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đều muốn đi thư viện thì nói: "Tớ cũng đi."

"Thật ra sách trong thư viện trong nhà tớ có rất nhiều." Diệp Văn Nhân nhỏ giọng nói. Hôm nay cô bé dạo quanh khu vực mở cửa cho học sinh lớp dưới, rất hiếm khi bắt gặp tên sách lạ.

Lâm Tiếu ngạc nhiên há hốc miệng: "Nhà cậu có nhiều sách quá."

Trong nhà cô, ngoại trừ sách giáo khoa và sách bài tập ra thì một cuốn sách cũng không có.

Nếu không thì nói với mẹ, bảo mẹ mua cho mình mấy cuốn sách tham khảo?

Vốn dĩ cô muốn xin mẹ tiền tiêu vặt.

Sách tham khảo cũng tốn tiền mua. Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ có thể mua một trong hai.

Anh trai đã góp sức mua một cái máy giặt và một chiếc TV màu cho gia đình.

Xem TV màu thoải mái hơn rất nhiều so với TV trắng đen. Lâm Tiếu ngày nào cũng mong mỏi phim Tây Du Ký chiếu trên TV. Cô rất nóng lòng muốn xem Tây Du Ký qua TV màu như thế nào.

Máy giặt là loại lồng giặt đôi, có một lồng giặt và một lồng sấy. Sau này những cái áo khoác ngoài nặng và chăn ga gối đệm mẹ sẽ không cần vò bằng tay nữa, chỉ cần ném vào lồng giặt quần áo rồi sau đó cho vào lồng sấy là có thể giặt sạch quần áo rồi.

Sau khi nhân viên lắp đặt TV và máy giặt xong, trông mẹ vừa như rất vui lại vừa như mất hứng, bà thoáng nhíu mày rồi lại thoáng cười.

Lâm Tiếu không biết rốt cuộc mẹ mình vui hay không vui, nhưng cô nghe thấy mẹ nói với anh trai: "Tiền lương của con đưa cho mẹ một nửa, tự giữ lấy một nửa. Nửa con giữ kia chắc dồn hết vào hai thứ đồ to tướng này rồi đúng không?"

"Bây giờ chắc con một cắc cũng không có nhỉ? Mẹ cho con một chút này."

Anh trai kiên trì không cần tiền của mẹ: "Con vừa mới nhận được dự án lớn, công ty còn phát tiền thưởng, trong người con còn một chút."

Buổi tối, Lữ Tú Anh ngồi dưới bóng đèn tính toán, thuận miệng cười nói với Lâm Tiếu: "Dù anh trai con còn tiền trong tay thì cũng chỉ còn mỗi chút tiền lẻ."

Trước đây lúc thực sự không có tiền, Lữ Tú Anh rất để ý, sẽ không nhắc tới tình trạng kinh tế gia đình trước mặt con trẻ. Bà nghĩ mọi cách để cho con mình được ăn ngon một chút, mặc mới một chút.

Bây giờ trong nhà kinh tế dư dả rất nhiều, Lữ Tú Anh sẽ không để ý chuyện này. Lúc bà tính toán thuận miệng nói, nhưng không ngờ rằng Lâm Tiếu lại ghi nhớ trong lòng.

Vì thế Lâm Tiếu biết anh trai không có tiền, công việc mới đổi của mẹ tiền lương cũng thấp.

Tiền tiêu vặt và sách tham khảo, chắc chắn cô không thể có cả hai cái. Rốt cuộc cô phải chọn cái nào đây.

Lâm Tiếu rối rắm hai ngày, phát hiện mình không chọn được.

Buổi sáng thứ bảy, cô Từ thông báo một tin ở lớp rằng lớp bọn họ sẽ dựng một góc đựng sách báo ở cuối lớp. Từng học sinh trong lớp sẽ mang một quyển sách mình thích đến, đặt vào góc đọc để chia sẻ với các bạn khác trong lớp.

"Hãy để những cuốn sách trong nhà lưu động."

"Mỗi người mang một cuốn sách đến, từng bạn trong lớp mình có thể đọc được hơn bốn mươi cuốn sách."

Lâm Tiếu cảm thấy có thể đọc hơn bốn mươi cuốn sách thực sự rất hấp dẫn, nhưng trong nhà cô không có sách để mang đến.

Thứ bảy chỉ học nửa ngày. Giữa trưa, mẹ tới đón Lâm Tiếu, cô cười nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một quyển sách tham khảo để đặt vào góc đọc sách của lớp, cho các bạn trong lớp đọc với."

Lữ Tú Anh lập tức đồng ý: "Được."

Lần đầu tiên Lữ Tú Anh để ý rằng trong nhà chưa từng mua sách tham khảo cho Lâm Tiếu. Trước đây khi cô học ở trường tiểu học trực thuộc, giáo viên cũng chưa bao giờ nhắc đến điều đó.

"Ngày mai sẽ đưa con đi hiệu sách Tân Hoa." Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu xong, buổi chiều còn phải quay về phòng văn thư làm việc. Công việc ở phòng văn thư của bà là sáu ngày làm một ngày nghỉ như thường.

Buổi tối, Lâm Dược Phi nghe được chuyện này, nói: "Mẹ, để con đưa em đến hiệu sách."

Mỗi tuần được nghỉ một ngày, việc nhà của Lữ Tú Anh có thể kéo dài từ sáng sớm đến tối muộn. Thật ra không phải Lâm Dược Phi không muốn làm, mà là Lữ Tú Anh thích sạch sẽ, bà không thích để anh làm việc nhà.

Nếu như vậy, chẳng thà anh đưa Lâm Tiếu đi hiệu sách.

Quả nhiên, Lữ Tú Anh nghe thế rất vui: "Được, con đưa Tiếu Tiếu đi đi, mẹ đưa tiền cho."

Tiền của mấy cuốn sách tham khảo, Lâm Dược Phi không cần. Mặt trời đã lên cao, Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu dậy: "Đi, anh trai đưa em đi mua sách."

Lâm Tiếu dụi mắt rời khỏi giường, thoáng nhìn qua đồng hồ treo tường, mới sáu giờ rưỡi.

Một tuần cô chỉ được ngủ một ngày lại phải dậy. Sao anh trai gọi cô dậy sớm thế?

Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài đánh răng rửa mặt, ngồi lên yên sau xe đạp của anh trai. Hai bên bánh xe xe đạp của anh trai lắp tấm chắn nhựa. Sau này Lâm Tiếu không cần lo chân mình sẽ bị mắc vào bánh xe nữa.

Tấm chắn nhựa là do anh trai tự mua, tự lắp. Nhiều người nhìn cũng thấy hay hay, kéo đến cửa hàng sửa xe của Lão Lí để hỏi.

Ngay từ đầu Lão Lí cũng không biết, sau lại có nhiều người hỏi. Anh ta chạy một mình đến bãi đậu xe nhà Lâm Tiếu để xem xe đạp của Lâm Dược Phi nó ra làm sao. Xem rồi anh ta vỗ gáy: "Đơn giản ấy mà."

Sau đó lắp tấm chắn nhựa, vặn đinh vít lập tức có ở cửa hàng của Lão Lí. Anh ta dựa vào việc này kiếm chút tiền lời.

Sau đó mẹ lại buộc một tấm đệm bông ở ghế sau của xe đạp. Bây giờ Lâm Tiếu ngồi yên sau cũng không thấy đau m.ô.n.g chút nào. Hằng ngày đến trường rất thoải mái.

Xe đạp của anh trai đạp nhanh hơn mẹ rất nhiều. Lâm Tiếu ngồi yên sau chắc chắn phải bám chặt vào áo của anh.

Thoáng cái đã đến hiệu sách Tân Hoa, nhưng hiệu sách vẫn chưa mở cửa.

Lâm Tiếu nhìn thời gian mở cửa "tám giờ" dán trên cửa hiệu sách.

Bây giờ mới hơn bảy giờ, cách giờ mở cửa gần một tiếng. Lâm Tiếu giơ tay làm một khẩu s.ú.n.g tiểu liên hướng về anh trai: "tạch tạch tạch tạch."

Anh trai hại cô không được ngủ vào dịp một tuần một lần, tới hiệu sách vẫn chưa mở cửa.

Chuyện này là Lâm Dược Phi không đúng, anh quên thời gian hiệu sách mở cửa. May mà chỗ ngã tư nhộn nhịp gần hiệu sách Tân Hoa có rất nhiều quán ăn sáng xung quanh. Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu đi dạo qua từng gian hàng rồi chậm rãi ăn.

Anh dỗ cô bằng bằng một chiếc bánh rán, hai chiếc bánh mì nước và nửa bát hủ tiếu canh cay.

Hiệu sách Tân Hoa vừa mở cửa, Lâm Tiếu và anh trai trở thành những vị khách đầu tiên.

Sau khi Lâm Dược Phi phát hiện Lâm Tiếu không có lấy cả một quyển sách tham khảo cũng biết được là mình sơ sót. Góc đọc sách của lớp cần nộp một quyển sách tham khảo, anh chắc chắn không thể chỉ mua cho Lâm Tiếu một quyển.

Bàn tay to lớn của Lâm Dược Phi vung lên: "Mua bao nhiêu quyển cũng được, em thích thì chọn."

Lâm Tiếu liếc nhìn người anh trai không đáng tin cậy, cũng không để ý đến anh. Cô lượn qua lượn lại trước giá sách 712 tuổi vài vòng, chọn được một quyển cổ tích thành ngữ.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu cứ lằng nhằng qua lại, nghĩ rằng cô không muốn mua sách, không muốn đọc sách, trực tiếp giúp cô lấy sách.

Truyện cổ tích thiếu nhi Grimm Andersen, Tây Du Ký bản thiếu nhi và Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Lâm Tiếu sống c.h.ế.t túm tay áo của anh trai, lát nữa không có đủ tiền trả hóa đơn thì xấu hổ lắm.

Nhìn thấy anh trai bỏ cả một tập mười vạn câu hỏi vì sao vào giỏ, Lâm Tiếu cố hết sức chật vật lật bộ mười vạn câu hỏi vì sao ấy lên, nhìn giá cả ở mặt sau.

"Hít." Cô hít một hơi, hai mươi mốt đồng.

Bộ sách này có giá hai mươi mốt đồng.

Lâm Tiếu nhanh chóng tính toán trong đầu. Tiền tiêu vặt một ngày của Vương Hồng Đậu là hai hào, tương đương với tiền tiêu vặt của một trăm linh năm ngày.

Trời ạ, nếu anh trai mua hết giỏ sách này về, chẳng phải cô sẽ không thể xin tiền tiêu vặt của anh trai trong vòng một năm sao?
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 43: Chương 43



Mỗi ngày sau khi về nhà Lâm Tiếu đã tăng thêm thời gian đọc sách của mình.

Sách tham khảo đắt như vậy, mỗi cuốn ít nhất phải tốn tiền tiêu vặt cả một tuần, xem không hết thì thiệt lắm.

Trình độ viết văn và nhìn tranh kể chuyện của Lâm Tiếu đều có tiến bộ. Cô giáo Từ sẽ sử dụng các đường lượn sóng để đánh dấu các câu chữ được viết đẹp. Lâm Tiếu từ không có đường lượn sóng đến một đường lượn sóng, đến hai đường, đến ba đường lượn sóng.

“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo Từ lấy bài văn của con làm bài văn mẫu, đọc cho cả lớp nghe.” Sau khi về nhà, Lâm Tiếu tự hào tuyên bố.

Trên mặt Lữ Tú Anh tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng: “Thật sao?”

Lúc ăn cơm tối, Lữ Tú Anh lại thông báo tin vui này trên bàn ăn một lần nữa. Sau khi Lâm Dược Phi bận tối mắt tối mũi một đợt, gần đây thời gian tan làm của anh tương đối bình thường, hầu như đều có thể về nhà ăn cơm.

Lâm Dược Phi thuận miệng khen cô: “Không tệ.”

Lữ Tú Anh gắp cho Lâm Tiếu một chiếc đùi gà lớn, vui vẻ nói: “Chắc chắn là do gần đây mỗi ngày về nhà con đều đọc sách, đọc sách nhiều thì viết văn cũng sẽ hay.”

Lâm Dược Phi nghe xong cảm thấy rất có lý: “Em đã đọc xong những cuốn sách tham khảo mà lần trước anh mua cho em chưa, đọc xong anh lại đến nhà sách Tân Hoa mua cho em vài cuốn sách mới.”

Lâm Tiếu hoảng sợ mở to hai mắt: “Chưa chưa chưa, ngay cả một cuốn em còn chưa đọc xong. Đừng mua cho em nữa, em đọc không kịp đâu.”

Nếu anh trai mà mua thêm cho cô một đống sách nữa thì tiền tiêu vặt năm sau của cô sẽ bị tiêu sạch mất.

Bây giờ Lâm Tiếu thích nhất là môn Ngữ văn, bởi vì môn Ngữ văn do cô giáo Từ - người cô mà cô thích nhất dạy, với lại gần đây cô giáo Từ luôn khen ngợi cô.

Lâm Tiếu không phải là đứa trẻ sẽ lên mặt khi được khen ngợi, cô giáo Từ càng khen cô, cô lại càng muốn làm tốt hơn.

Lầm nào cô cũng đều nắn nót viết tiêu đề của bài tập Ngữ văn, sau khi viết xong còn cẩn thận kiểm tra xem có lỗi chính tả nào không, có câu nào viết ngược hay không.

Cô giáo Từ khuyến khích mọi người nên tận dụng hết các cuốn sách trong giá sách ở góc lớp, Lâm Tiếu chính là mượn sách từ giá sách đó để xem.

Sách ở nhà mình đằng nào cũng không chạy được, Lâm Tiếu cất chúng vào ngăn bàn của mình rồi mượn sách từ giá sách ở góc lớp trước.

Lâm Tiếu rất tức giận, rõ ràng sách ở giá sách của góc lớp nhiều đến nỗi có thể để cho cô đọc rất lâu rất lâu, tại sao anh trai còn mua cho cô nhiều sách như vậy.

Giá sách ở góc lớp thuận tiện hơn nhiều so với thư viện trường, khi mới thành lập, hầu hết các bạn trong lớp đều mượn một cuốn của giá sách ở góc lớp để xem.

Tuy nhiên, những học sinh mượn một cuốn sách đọc xong trả lại chỗ cũ rồi mượn tiếp cuốn khác, kiên trì đến bây giờ như Lâm Tiếu thì không còn nhiều nữa.

Mặc dù cô đọc không nhanh, nhưng cô chưa bao giờ dừng lại.

Lâm Tiếu cho rằng đọc sách nhiều chỉ có lợi chứ không có hại, lần sau khi anh trai cô đưa cô đến tiệm sách mua sách, cô có thể đường đường chính chính nói với anh trai mình rằng: “Cuốn sách này em đã đọc rồi, không cần phải mua nó nữa.”

Cô giáo Từ nhờ lớp phó học tập Trần Đông Thanh phụ trách quản lý sổ đăng ký mượn sách ở giá sách của góc lớp, mỗi lần mượn hoặc trả sách, các bạn trong lớp đều phải nhờ Trần Đông Thanh ghi tên vào sổ.

Trong vòng chưa đầy một tháng, tên của Lâm Tiếu đã trở thành cái tên xuất hiện thường xuyên nhất trong sổ đăng ký.

Trần Đông Thanh không chịu nhận thua, cậu bé muốn đuổi kịp số sách mà Lâm Tiếu đã mượn, nhưng cậu bé lại không có nhiều thời gian như vậy để đọc sách.

Trần Đông Thanh phàn nàn với Lâm Tiếu: “Mỗi buổi tối sau khi về nhà tớ phải tập chơi đàn piano một tiếng.”

Lâm Tiếu hỏi: “Đàn gì?”

Trần Đông Thanh: “Đàn piano đó.”

Lâm Tiếu chợt nhận ra: “Ồ, chính là cái trong phòng học âm nhạc đó hả?” Lâm Tiếu rất thích học tiết âm nhạc. Phòng học âm nhạc ở tầng một, bên cửa sổ thấp thoáng lá ngô đồng xanh biếc, trong phòng học có lót sàn gỗ, vào mùa hè rất mát mẻ.

Cô giáo dạy nhạc thích mặc váy, tóc ngang vai rất dịu dàng, cô giáo ngồi trên ghế chơi đàn, dùng chân giẫm lên phía dưới, đồng thời dùng tay chơi đàn, tiếng đàn phát ra, dạy mọi người hát.

Trần Đông Thanh đính chính: “Không phải, cái trong phòng học âm nhạc là đàn organ có bàn đạp, không phải đàn piano.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: “Đàn piano mà tớ nhìn thấy trên TV giống như vậy mà.”

Trần Đông Thanh lắc đầu: “Không giống nhau, có lẽ là do trên TV nhìn không rõ đó, sau này cậu đến nhà tớ chơi, tớ cho cậu xem đàn piano của tớ.”

Lâm Tiếu nói một cách hào phóng: “Nếu thời gian đọc sách hàng ngày của cậu ít hơn tớ, vậy thì sự cạnh tranh của chúng ta không công bằng, như thế này đi, nếu như cậu có thể xem được một nửa số sách của tớ thì coi như cậu thắng.”

Trần Đông Thanh tràn đầy tự tin: “Vậy chắc chắn tớ sẽ thắng cậu.”

Lâm Tiếu lại mượn thêm một cuốn sách mới từ giá sách ở góc lớp, Truyện khoa học viễn tưởng 365 đêm, đây là cuốn sách mà Vương Hồng Đậu đã lấy ở giá sách của góc lớp, Lâm Tiếu nhớ rất rõ.

Bởi vì vào cái ngày mà các bạn trong lớp cùng đến lấy sách, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã vô tình lấy cùng một bộ sách. Cuốn mà Vương Hồng Đậu lấy là Truyện khoa học viễn tưởng 365 ngày, còn cuốn Diệp Văn Nhân lấy là Truyện cổ tích tri thức 365 đêm.

Cả hai vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cuốn sách trên tay đối phương: "Cậu cũng thích bộ sách này à."

“Ừm ừm ừm, tớ vô cùng thích luôn.”

Lâm Tiếu nhìn hai người bạn thân nắm tay nhau tung tăng thì cảm thấy có chút ghen tị, chỉ có một chút thôi, và rất nhanh đã biến mất hết.

Đợi đến khi cô đọc hết bộ sách này, cô cũng có thể có chủ đề chung để bắt chuyện với hai người bạn thân đó rồi.

Vào ngày đầu tiên khi giá sách ở góc lớp mở, Lâm Tiếu đã định mượn hai cuốn sách này rồi, nhưng chúng đã bị các bạn học khác trong lớp giành trước rồi.

Hai quyển sách này cực kỳ được yêu thích ở trong lớp, mỗi lần Lâm Tiếu đi mượn sách trả sách, hai quyển sách này đều trùng hợp đến nỗi không lúc nào thấy trên giá sách.

Cho đến hôm nay, cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy hai cuốn sách trên giá sách, vội vàng mượn nó cho mình.

Lâm Tiếu lật cuốn sách ra, mới xem lời mở đầu đã bị nó thu hút, cô không chờ được nữa liền lật ra đọc những trang phía sau, đột nhiên động tác của Lâm Tiếu dừng lại.

Cô nhìn thấy những nét vẽ bừa bãi rất lớn trên trang sách.

“Vương Hồng Đậu, sách của cậu vốn dĩ là như thế này sao?” Lâm Tiếu chỉ vào trang sách hỏi.

“Như thế nào á?” Vương Hồng Đậu thò đầu xem: “A, ai vẽ sách của tớ thành thế này.”

Bỗng chốc hốc mắt của Vương Hồng Đậu đỏ lên, cô bé luôn nâng niu cuốn sách này.

Vương Hồng Đậu ôm lấy cuốn sách, vừa khóc vừa đi về phía văn phòng của cô giáo Từ, Lâm Tiếu vội đuổi theo. Diệp Văn Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức đuổi theo.

“Cô giáo Từ ơi, có người vẽ sách của em thành như thế này.” Vương Hồng Đậu gấp đến nỗi quên hô cả “báo cáo”, trực tiếp xông vào văn phòng cô giáo Từ, Lâm Tiếu cũng đi theo tiến vào, Diệp Văn Nhân do dự một chút rồi đứng ở bên ngoài thò đầu vào bên trong theo dõi động tĩnh.

“Sao thế, đừng khóc, từ từ nói cho cô nghe nào.” Cô giáo Từ cầm lấy cuốn sách trong tay của Vương Hồng Đậu, hai hàng lông mày cũng cau lại.

Các tranh minh họa đầy màu sắc được vẽ lộn xộn bằng bút màu nước, các mảng màu đen và đỏ đã che phủ lên các tranh minh họa tinh xảo ban đầu.

Cô giáo Từ cũng rất tức giận, cô ấy an ủi Vương Hồng Đậu hai câu, sau đó đến lớp điều tra xem là ai đã vẽ cuốn sách thành như thế này.

Sổ đăng ký mà Trần Đông Thanh phụ trách ghi lại rất hữu ích, cô giáo Từ hỏi một học sinh mượn sách trước Lâm Tiếu: “Viên Kim Lai, khi em đọc cuốn sách này thì nó có những vết bẩn này không?”

Viên Kim Lai không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo Từ: “Có, hình như là có, lúc em mượn nó về em cũng xem không có kỹ.”

Cô giáo Từ vừa nhìn đã biết Viên Kim Lai có vấn đề, sau đó lại hỏi tiếp học sinh mượn sách trước Viên Kim Lai: “Lúc em xem sách thì sách có những vết bẩn này không?”

Người mượn sách trước Viên Kim Lai là người ngồi bên cạnh lớp trưởng Chung Hiểu Khiết, cậu bé trả lời rất chắc chắn: “Không có ạ.”

Chung Hiểu Khiết cũng làm chứng cho cậu ấy: “Em cũng xem qua một lần, không có ạ.”

Như thế thì Viên Kim Lai lại càng đáng nghi ngờ hơn, cô giáo Từ dựa theo ghi chép trong sổ đăng ký tìm ra tất cả những cuốn sách mà Viên Kim Lai đã mượn, tổng cộng cậu bé đã mượn ba cuốn sách, trong đó có hai cuốn đều bị vẽ lung tung.

Cô giáo Từ bày hai cuốn sách đó ra trước mặt Viên Kim Lai: “Rốt cuộc có phải là em làm không?”

Viên Kim Lai không thể không thừa nhận: “Là em.”

“Tại sao em lại làm hỏng sách? Khi mới đi học, cô đã dặn các em phải trân trọng sách vở, khi mới thành lập giá sách ở góc lớp, cô đã nhấn mạnh rằng các em phải biết quý trọng sách của người khác, tại sao em lại làm như vậy?”

Tiết học tiếp theo là tiết âm nhạc, cô giáo Từ khuyên Vương Hồng Đậu với đôi mắt đỏ hoe đến lớp học âm nhạc trước, để Viên Kim Lai lại trong văn phòng giáo huấn cậu bé.

Nửa tiết học trôi qua, Viên Kim Lai cũng không thể giải thích được tại sao bản thân lại làm hỏng sách.

Cô giáo Từ đau đầu vuốt vuốt sống mũi, thật ra cô ấy đã quen rồi, một số học sinh lớp nhỏ, đặc biệt là nam sinh, làm mấy trò phá phách vốn dĩ chẳng cần lý do.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 44: Chương 44



Cô giáo Từ từ bỏ việc hỏi nguyên nhân, trực tiếp nói cách giải quyết: “Em phải xin lỗi hai bạn đã đưa hai cuốn sách đó lên là Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng, rồi bồi thường cho mỗi bạn một cuốn sách mới giống như cuốn đó, còn hai cuốn sách bị em vẽ bậy sau này sẽ thuộc về em.”

Viên Kim Lai trợn tròn mắt: “Em, em không có tiền mua sách mới.”

Cô giáo Từ: “Vậy thì để phụ huynh em bỏ tiền ra mua vậy.” Cô giáo Từ hiểu rõ gia cảnh nhà Viên Kim Lai, số tiền mua hai cuốn sách sẽ không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào cho gia đình cậu bé.

“Phải mời phụ huynh sao ạ?” Viên Kim Lai sợ hãi, cha mẹ cậu bé chắc chắn sẽ mắng cậu bé cho mà xem.

Cô giáo Từ: “Chỉ cần em giải thích rõ với cha mẹ những lỗi lầm mà em gây ra và bồi thường sách mới cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng thì không cần phải mời phụ huynh.”

Viên Kim Lai cố gắng cò kè mặc cả với cô giáo Từ: “Cô giáo Từ, cô phạt em đứng đi, cô phạt em dọn vệ sinh, chạy quanh sân trường, nhảy ếch.”

Cô giáo Từ lắc đầu: “Em làm hỏng sách của bạn học thì phải bồi thường cho các bạn.”

Viên Kim Lai mặc cả không thành, mặt mày ủ rũ quay về lớp, nhìn thấy Lâm Tiếu vừa từ lớp học âm nhạc trở về, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Đồ mách lẻo.”

Lâm Tiếu đã dành cả tiết âm nhạc của mình, cùng Diệp Văn Nhân lén lút trốn cô giáo dạy âm nhạc để an ủi Vương Hồng Đậu, khó khăn lắm mới dỗ được Vương Hồng Đậu, vậy mà lại nghe thấy Viên Kim Lai nói cô như thế.

Lâm Tiếu tức muốn chết: “Rõ ràng là cậu làm sai.”

“Cậu là đồ vẽ bút màu nước, đồ vẽ bậy vẽ bạ, đồ phá hoại sách.”

Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều giúp Lâm Tiếu: “Rõ ràng là cậu làm sai.”

Viên Kim Lai vô cùng tức giận, chỉ vào Trần Đông Thanh nói: “Cậu là con trai vậy mà lại đi giúp đám con gái này.”

“Trần Đông Thanh cậu với đám con gái này là cùng một phe, Trần Đông Thanh cậu da dẻ trắng trẻo như vậy, sao cậu không đi thắt b.í.m tóc như tụi con gái luôn đi.”

Trần Đông Thanh tức giận đến mức lao tới túm lấy cổ áo Viên Kim Lai nói lý.

"Reng reng reng." Đúng lúc này, chuông báo hiệu vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán bước vào lớp đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Giáo viên dạy toán nhìn phòng học lộn xộn, vừa nhìn liền khóa chặt ánh mắt ngay trung tâm hỗn loạn: "Trần Đông Thanh, Viên Kim Lai, hai em đang làm gì vậy, không nghe thấy chuông vào lớp sao?"

“Ra cuối lớp đứng năm phút bình tĩnh lại chút đi.”

“Không được đứng cùng nhau, mỗi người một bên.”

Lâm Tiếu nhanh chóng ngồi xuống ghế của mình, lúng ta lúng túng vội lấy sách toán từ trong hộc bàn ra. Giáo viên dạy toán liếc nhìn Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, còn có những học sinh lúc nãy chưa kịp ngồi xuống chỗ của mình mà vươn cổ ra xem kịch với ánh mắt cảnh cáo, khăn lau bảng đập đập lên bục, bắt đầu giảng bài.

Năm phút sau, giáo viên dạy toán nói: “Được rồi, quay về chỗ ngồi đi.”

Giáo viên dạy toán chỉ chịu trách nhiệm giữ gìn kỷ luật trong lớp của mình để lớp học có thể diễn ra suôn sẻ. Còn những chuyện xung đột giữa các học sinh phải do cô giáo Từ - chủ nhiệm lớp giải quyết, sau giờ học, giáo viên dạy toán kể lại chuyện đó với cô giáo Từ, cô giáo Từ nghe xong vô cùng đau đầu: “Chắc chắn là việc làm bẩn sách đây mà.”

Nhưng có liên quan gì đến Trần Đông Thanh? Một lớp phó học tập luôn cư xử hòa nhã vậy mà lại túm cổ áo bạn cùng lớp.

Cô giáo Từ kiên nhẫn đến lớp tìm hiểu tình hình, Lâm Tiếu vô cùng chủ động báo cáo vụ việc với cô giáo Từ: "Là Viên Kim Lai gây sự trước ạ."

“Cậu ấy vừa quay lại lớp học đã nói em là đồ mách lẻo. Trần Đông Thanh nói cậu ấy là người làm sai, cậu ấy lại nói Trần Đông Thanh là con trai lại đi giúp con gái.”

Lâm Tiếu bắt chước Viên Kim Lai giống y như đúc. Cô lặp lại từng câu từng chữ mà Viên Kim Lai nói, ngay cả giọng điệu cũng rất giống, còn bắt chước cả ánh mắt nhìn chằm chằm của Viên Kim Lai, cô giáo Từ vừa thấy liền kinh ngạc, dường như cô ấy đã nhìn thấy một phiên bản nữ của Viên Kim Lai.

“Là như thế sao?” Cô giáo Từ hỏi những học sinh khác.

Viên Kim Lai cũng bị sự bắt chước của Lâm Tiếu làm cho sững sờ, bỗng chốc cũng quên cả việc phủ nhận.

Trần Đông Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Là như thế ạ.”

Hai gò má cậu bé hơi hơi nóng lên, lúc nãy khi Viên Kim Lai nói cậu bé nên để b.í.m tóc như tụi con gái, cậu bé chỉ cảm thấy tức giận. Nhưng khi Lâm Tiếu bắt chước và nói lại những lời đó, đột nhiên Trần Đông Thanh cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô giáo Từ lại phê bình Viên Kim Lai lần nữa, yêu cầu cậu bé tự kiểm điểm lại những lỗi lầm của mình.

Cô giáo Từ cũng chỉ trích Trần Đông Thanh vài câu: “Khi bạn học dùng lời lẽ công kích em, em có nên ra tay túm lấy cổ áo bạn không?”

"Chuông vào lớp đã vang lên rồi, đã bắt đầu vào học môn toán rồi, em còn cãi nhau với bạn học, có phải em cũng đã làm sai rồi không?”

Theo yêu cầu của cô giáo Từ, Viên Kim Lai và Trần Đông Thanh đã xin lỗi nhau.

Tại bàn ăn tối ngày hôm đó, Lâm Tiếu tức giận kể với mẹ và anh trai của mình về việc "sách của Vương Hồng Đậu bị làm bẩn" ngày hôm nay, sau đó đưa ra lời kết luận.

“Viên Kim Lai thật sự quá đáng ghét.”

“Tại sao lại có người đáng ghét như vậy chứ.”

Cô giáo Từ lại còn bảo Trần Đông Thanh xin lỗi Viên Kim Lai, chẳng qua Trần Đông Thanh chỉ túm lấy cổ áo Viên Kim Lai thôi mà.

Lâm Tiếu bày tỏ cách nghĩ của mình: “Viên Kim Lai bị đánh là đáng đời.”

Lâm Dược Phi tán thành: “Đúng vậy, nếu thời đi học thằng nhóc đó mà học cùng lớp với anh thì…”

Lữ Tú Anh dùng đũa gõ tay Lâm Dược Phi: “Nói bậy cái gì đó?”

Lâm Dược Phi lập tức thay đổi thái độ: “Đương nhiên đánh nhau là không đúng rồi.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu hoàn toàn cạn lời, anh trai nói những lời như thế thật sự không có sức thuyết phục. Cô nhớ rất rõ, khi anh trai cô đi học, suốt ngày nếu không phải chỗ này bị đập thì chỗ kia bị bầm tím.

Lâm Tiếu vừa muốn lật lại chuyện cũ để vạch trần anh trai mình thì thấy anh trai mình làm động tác “bịt miệng”, sau đó còn nháy mắt với Lâm Tiếu.

Nháy mắt là ý gì vậy.

Lâm Tiếu và anh trai không hề có bất kỳ sự ăn ý nào.

Nhưng cô rộng lượng quyết định không nhắc đến những chuyện trong quá khứ trước mặt mẹ mình, tránh làm mẹ buồn.

Sáng hôm sau, Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Hôm nay con đến công ty sớm, sẵn tiện đưa Tiếu Tiếu đến trường luôn.”

"Được." Lữ Tú Anh đồng ý.

Lâm Tiếu ngồi lên yên sau xe đạp của anh trai liền nghe thấy anh trai nói: “Hôm nay lúc tan học, em đi theo phía sau Viên Kim Lai ra đây.”

Lâm Tiếu: "Tại sao vậy ạ?"

Lâm Dược Phi: “Hôm nay Trần Đông Thanh sẽ ở đâu? Phụ huynh thằng bé sẽ đúng giờ đến đón hay sẽ đợi trong văn phòng giáo viên?”

Lâm Tiếu lắc đầu tỏ vẻ mình không biết: "Nhưng hầu như cậu ấy đều đợi ở văn phòng của cô giáo Từ."

Lâm Dược Phi dặn dò Lâm Tiếu: “Vậy em dẫn Trần Đông Thanh cùng nhau đến cổng trường một chuyến.”

Lâm Tiếu càng không hiểu: “Rốt cuộc là tại sao vậy?”

Lâm Dược Phi nói: “Chiều hôm nay anh sẽ không để cho mẹ đến đón em, anh đến đón em.”

Giọng điệu của Lâm Dược Phi rất quen thuộc, Lâm Tiếu biết rằng mỗi khi anh trai mình dùng giọng điệu này nói chuyện, điều đó có nghĩa là anh chuẩn bị làm việc xấu.

Sự ăn ý không hề tồn tại giữa hai anh em thường ngày đột nhiên trỗi dậy, Lâm Tiếu vui vẻ đồng ý: "Được ạ."

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Tiếu đi vào phòng học thì thấy Trần Đông Thanh đã ngồi vào chỗ của mình, lập tức chạy tới hỏi: "Hôm nay tan học khi nào phụ huynh cậu đến đón cậu?"

Trần Đông Thanh: “Đúng giờ bà nội tớ sẽ đến đón tớ.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Vừa hay, tan học chúng ta về cùng nhau nha, đi theo Viên Kim Lai.”

Trần Đông Thanh lộ ra vẻ khó hiểu, Lâm Tiếu ghé sát vào tai cậu bé, nhỏ giọng nói với Trần Đông Thanh về kế hoạch sau khi tan học ngày hôm nay: "Hôm nay sau khi tan học anh trai tớ sẽ đến đón tớ."

Vẻ mặt Trần Đông Thanh chuyển từ khó hiểu sang kích động, hai mắt sáng ngời, gật đầu lia lịa.

Tiếng chuông tan học còn chưa vang lên, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã lén lút thu dọn cặp sách của mình. Lúc chuông tan học vang lên, hai người nhìn nhau, cùng nhau nhìn chằm chằm Viên Kim Lai đang ngồi trong lớp, nhìn thấy Viên Kim Lai đi ra khỏi phòng học, hai người lập tức lặng lẽ đi theo phía sau.

Sau giờ học các học sinh ra về cùng nhau rất nhiều, Viên Kim Lai không hề nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.

Lâm Tiếu vừa nhìn đã thấy anh trai đứng ở cổng trường, hôm nay anh trai thật đặc biệt.

Anh trai mặc một chiếc quần jean và một cái áo khoác màu đen, trên sống mũi đeo một cặp kính râm, khoanh hai tay trước ngực.

Trần Đông Thanh biết anh trai Lâm Tiếu, nhưng vừa nhìn thấy anh vẫn là bị doạ cho một cái.

Sau khi Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai mình, cô lập tức giơ tay phải lên cao, vẫy nó về phía anh trai mình, sau đó bán mạng chỉ vào Viên Kim Lai ở trước mặt mình, không ngừng nói khẩu hình miệng: "Là cậu ta, là cậu ta, là cậu ta."

Lâm Dược Phi sải bước đi về phía Viên Kim Lai, chặn đường cậu bé: "Bạn học nhỏ, cậu là học sinh lớp 2A4 phải không, cho tôi hỏi thăm một chuyện với."

Viên Kim Lai đứng tại chỗ, thất thố nhìn Lâm Dược Phi.

“Tôi là anh trai Lâm Tiếu, trong lớp có ai ăn h.i.ế.p em gái tôi không?”

Viên Kim Lai ngơ ngác: “Không, không có.”

Rõ ràng là Lâm Dược Phi đang cười nhưng biểu cảm trên mặt anh lại rất đáng sợ: "Thật sự không có sao?"

Viên Kim Lai không nói nên lời.

Lâm Dược Phi: "Vậy còn em trai nhỏ Trần Đông Thanh của tôi thì sao?"

Lâm Dược Phi vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đi qua, dang tay ra một trái một phải ôm lấy hai đứa nhỏ.

Trần Đông Thanh giật mình, sau đó cảm nhận được bàn tay của anh trai Lâm Tiếu nhẹ nhàng vỗ lên vai mình, cậu bé liền thả lỏng.

Viên Kim Lai lùi về sau vài bước, nhìn thấy cha mình đứng ở cổng trường cách đó không xa, vừa chạy tới vừa gọi: “Cha.”

Lâm Dược Phi vỗ vỗ vai Trần Đông Thanh, nói với cậu bé: “Đi thôi, bà nội của em ở bên kia.”

Trần Đông Thanh ngước mắt nhìn Lâm Dược Phi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Anh trai Lâm Tiếu thật cao, nước da hơi ngăm đen, vai còn rộng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.

Lâm Tiếu nhảy lên yên sau xe đạp của anh trai: "Anh ơi, anh ơi, kính râm và quần áo anh lấy ở đâu vậy?"

Lâm Dược Phi: “Mượn đó.”

Lâm Tiếu có chút thất vọng: "Ồ." Vậy thì sau này sẽ không nhìn thấy anh trai mình ăn mặc như thế này nữa.

Lâm Dược Phi chọc cô: "Làm sao, cảm thấy anh trai em ăn mặc như vậy rất đẹp trai à?"

Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp phát ra mấy lời như muốn nôn mửa: “Anh à, anh thật buồn nôn.”

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bước vào lớp, va phải Viên Kim Lai. Viên Kim Lai nhanh chóng nhường đường cho Lâm Tiếu, sau đó nguyên một ngày đều tránh mặt cô.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 45: Chương 45



“Anh trai của Lâm Tiếu là đại ca.”

Viên Kim Lai đã lan truyền tin tức trong đám con trai, do tin này quá chấn động, nó nhanh chóng lan truyền đến hơn phân nửa lớp.

Tin tức truyền đến tai những người bạn của Lâm Tiếu, tất cả bạn nhỏ nhao nhao đến hỏi sự thật.

Trần Đông Thanh: “Lâm Tiếu, anh trai của cậu là đại ca sao?”

Trần Đông Thanh đưa tay sờ vai của mình, hôm qua cậu bé còn được anh trai đại ca của cô ôm vai dịu dàng vỗ nhẹ.

Lâm Tiếu: “Cái gì? Anh tớ làm đại ca rồi?”

Điều mà mẹ lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra sao?

Lâm Tiếu túm lấy Trần Đông Thanh hỏi là ai nói, Trần Đông Thanh truy tìm tin tức, đã tìm ra nguồn gốc là Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai: “Anh trai Lâm Tiếu rất cao và mạnh mẽ, mặc áo khoác và đeo kính râm, dọa c.h.ế.t người, chỉ cần nhìn sơ qua thôi đã biết là đại ca.”

Lâm Tiếu thở dài một hơi, hóa ra Viên Kim Lai lại lan truyền những điều nhảm nhí này.

Sau khi Viên Kim Lai bị anh của Lâm Tiếu dọa sợ, khi về nhà ngay lập tức thú nhận với cha mẹ những việc xấu xa mà mình đã làm ở trường.

Vốn dĩ cậu bé muốn kéo dài một đoạn thời gian, tiết kiệm tiền tiêu vặt mỗi ngày lại, tích góp đủ tiền rồi thì sẽ mua hai cuốn sách bồi thường cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng. Làm như vậy để cha mẹ cậu bé không biết cậu bé đã làm việc xấu.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ đại ca của anh trai Lâm Tiếu, Viên Kim Lai cảm thấy bị anh của Lâm Tiếu đánh còn đáng sợ hơn nhiều so với việc bị chính cha mẹ mình đánh. Cậu bé dùng một bộ trò chơi đôi nam nữ đổi lấy hai cuốn sách mới, vội vàng trả lại cho Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng.

Viên Kim Lai đặc biệt gọi Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Kiều Dũng đến gác sách trong góc lớp, lấy ra hai cuốn sách mới ra trước mặt họ: “Đây, tớ đã mua hai cuốn sách mới giống như đúc.”

Cậu bé đặt hai cuốn sách mới vào gác sách, sau đó đem hai cuốn sách mà cậu bé đã viết nguệch ngoạc cho vào cặp.

Vương Hồng Đậu vô cùng biết ơn Lâm Tiếu: “Đều là nhờ người anh trai đại ca của cậu, nếu không Viên Kim Lai đã không trả lại sách nhanh như vậy.”

Lâm Tiếu: “Anh trai của tớ không phải là đại ca.”

Sao mà ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng tin điều đó vậy?

“Hôm nào anh cậu lại đến đón cậu thế?” Cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều muốn gặp người anh trai đại ca này của Lâm Tiếu một lần.

Lâm Tiếu: “Anh tớ thật sự không phải là đại ca, lần sau nhìn thấy thì các cậu sẽ biết thôi.”

Lâm Tiếu về nhà thì ngay lập tức hẹn trước anh lần sau đến đón cô, đồng thời yêu cầu anh cần phải ăn mặc lịch sự nhã nhặn.

Tuy nhiên anh của Lâm Tiếu đã bước vào giai đoạn công việc bận rộn, không có thời gian rảnh để đón cô tan học trong nhiều ngày. Lâm Tiếu cũng không có cách nào khác để chứng minh trước mặt những người bạn tốt của mình.

Lúc Lữ Tú Anh đợi đón Lâm Tiếu tan học, lại tình cờ gặp Vương Nguyệt Nga ở cổng trường.

Vương Nguyệt Nga mỉm cười nói với bà: “Con trai của con thật là tốt, nó là chỗ dựa cho em gái ở trường, thậm chí còn chống lưng cho Đông Đông nhà bác nữa.”

Lữ Tú Anh mờ mịt: “Cái gì ạ?”

Vương Nguyệt Nga kể với Lữ Tú Anh một cách sống động, đều là do Trần Đông Thanh về nhà kể cho bà ấy nghe.

Lữ Tú Anh lúc này mới biết hai anh em đã làm gì, bà vỗ tay nói: “Thì ra là thế, con đã hiểu tại sao hôm đó Tiểu Phi đột nhiên lại nói với con là nó rảnh rỗi, để nó đưa đón Tiếu Tiếu đi học.”

Vương Nguyệt Nga cười nói: “Sau này trong lớp sẽ không có ai dám bắt nạt Tiếu Tiếu nữa, Đông Đông nhà bác cũng được hưởng lây, còn phải cảm ơn anh trai Lâm Tiếu.”

Lữ Tú Anh lắc đầu liên tục: “Cảm ơn cái gì, nó chỉ đang càn quấy thôi.”

Vương Nguyệt Nga: “Bác thấy anh trai Lâm Tiếu rất tốt, rất quan tâm đến em gái, xử lý mọi việc khá linh hoạt. Làm sao có thể không đáng tin cậy như con nói?”

Trong lúc Lữ Tú Anh do dự có nên thay đổi công việc hay không, bà đã tâm sự với Vương Nguyệt Nga những lo lắng của mình ở nhiều phương diện, điều lo lắng nhất là Lâm Dược Phi không đáng tin cậy. Nhưng sau việc này, Vương Nguyệt Nga có ấn tượng rất tốt với Lâm Dược Phi, cảm thấy những gì Lữ Tú Anh nói trước đây là đang nói quá lên.

Mặt Lữ Tú Anh tràn đầy ngạc nhiên khi nghe những lời nói của Vương Nguyệt Nga.

“Nói thật cho bác biết, nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên con nghe có người khen anh của Lâm Tiếu.”

“Khi con đến gặp lãnh đạo xưởng để xin chuyển công tác, nói không ai đưa đón Lâm Tiếu. Lãnh đạo xưởng nói nói với con rằng con nên nuôi dạy con gái mình thật tốt để sau này già rồi có người dựa vào.”

Lời nói của lãnh đạo xưởng có ý tứ rất rõ ràng, cảm thấy con trai cả của Lữ Tú Anh không đáng tin cậy.

Vương Nguyệt Nga cười: “Đó là bởi vì bọn họ không có mắt nhìn người. Bác không biết lúc trước anh của Lâm Tiếu như thế nào, dù sao bác nhìn anh Lâm Tiếu bây giờ cảm giác như một người trẻ tuổi khá tốt.”

“Con đừng dùng những định kiến xưa cũ mà nhìn người.”

Vương Nguyệt Nga đánh giá Lữ Tú Anh: “Bác thấy con được điều đến làm công việc này rất tốt. Da mặt cũng hồng hào hơn so với trước kia, cả người trông tràn đầy sức sống.”

“Bác làm bác sĩ mấy chục năm, cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện, không có gì là quan trọng hơn sức khỏe.”

“Bây giờ con đổi công việc, cũng nên để anh trai Lâm Tiếu cống hiến cho gia đình một chút. Người một nhà, nếu không phải người này hỗ trợ người kia thì là người kia hỗ trợ người này.”

“Nếu con luôn đối xử với con trai mình như một đứa trẻ và tự gánh vác mọi thứ thì nó sẽ không bao giờ trưởng thành. Đến lúc con muốn đặt gánh nặng lên trên vai nó, không chừng nó còn phản kháng nữa.”

Những lời nói của Vương Nguyệt Nga đã lấp đầy hy vọng trong trái tim của Lữ Tú Anh: “Hi vọng mọi chuyện có thể càng ngày càng tốt hơn.”

Sau khi Lữ Tú Anh được chuyển đến phòng văn thư, bà dọn dẹp tất cả bên trong và bên ngoài. Phân loại hồ sơ theo danh mục, hồ sơ năm nào để theo năm đó, Lữ Tú Anh ghi nhớ tất cả vào trong đầu, để khi tìm cái gì thì có thể lập tức tìm được.

Dù vậy, công việc của Lữ Tú Anh trong phòng văn thư vẫn rất nhàn nhã.

Đây là năm đầu tiên bà đan xong áo len và quần len cho cả nhà sớm như vậy. Sau khi làm xong quần áo bông cho cả nhà, bà lấy chăn bông cũ tháo ra, mang đến chỗ nhổ bông làm cho bông lót tơi xốp và mềm mại.

Chiếc áo len đan cho Lâm Tiếu năm nay không còn được khâu đơn giản như mọi năm nữa. Lữ Tú Anh đã đến trung tâm mua sắm nhìn xem, về nhà bà cũng đan một kiểu giống như vậy.

Một chiếc áo len là hình con gấu nhỏ, chiếc còn lại là họa tiết bông tuyết và người tuyết.

Khi gió dịu đi, Lâm Tiếu mặc áo len mới đến trường, các bạn cùng lớp của cô đều trầm trồ áo len của cô rất đẹp.

“Bà của Đông Đông, con cũng có đan cho bác một cái áo len.”

Lữ Tú Anh rất cảm kích những lời của Vương Nguyệt Nga nói với bà, đã giúp cho bà rất nhiều, bà muốn làm chút gì đó để thể hiện tấm lòng của mình.

Ngay từ đầu, Lữ Tú Anh đã muốn đan cho Trần Đông Thanh một chiếc áo len để cảm ơn Vương Nguyệt Nga.

Nhưng đột nhiên bà lại nhớ đến lời nói của Vương Nguyệt Nga, đừng chỉ lo nghĩ đến con cái, hãy nghĩ cho chính bản thân mình.

Đúng vậy, bà muốn cảm ơn Vương Nguyệt Nga, tại sao lại đan áo len cho cháu trai của bà ấy, mà lại không đan cho Vương Nguyệt Nga một chiếc áo len?

Thế là Lữ Tú Anh thay đổi quyết định, bà đan một chiếc áo len hở phía trước có khuy cài trên đó. Mỗi lần đón Lâm Tiếu bà đều mang theo, lần này gặp được Vương Nguyệt Nga nên đưa cho bà ấy.

Vương Nguyệt Nga lấy chiếc áo len ra khỏi túi, ướm thử trên người: “Kích cỡ rất vừa vặn.”

“Tú Anh, con khéo tay quá, cái áo len này đan nhìn còn đẹp hơn mấy cái bán ở trung tâm thương mại.”

“Còn có khuy cài nữa.” Vương Nguyệt Nga hết lời khen ngợi: “Người già bọn bác không thích nhất là áo len tròng cổ, mặc vào cởi ra rất tốn sức, con thật có lòng.”

Lữ Tú Anh có chút ngượng ngùng cười nói: “Bác thích là được, cũng không đáng giá bao nhiêu, con chỉ muốn cảm ơn bác.”

Lữ Tú Anh cũng tặng một chiếc khăn quàng cổ cho cô giáo Từ. Bà biết cô giáo Từ không nhận tiền hay quà tặng, nhưng mà tặng cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ không có bao nhiêu tiền do chính tay bà đan thì chắc là được.

Lữ Tú Anh không có tặng ở trường, đợi đến lúc cô giáo Từ tan làm, bà đợi ở cách trường hai dãy nhà tặng chiếc khăn quàng cổ cho cô giáo Từ. Cô giáo Từ đã từ chối vài lần nhưng cuối cùng cũng nhận lấy.

Lâm Tiếu thích nhất là tiết Ngữ văn, khi làm bài tập về nhà mỗi ngày đều đặt bài tập Ngữ Văn lên hàng đầu.

Trong số các bài tập Ngữ văn, cô thích nhất là viết văn. Từ khi trong lớp có giá sách ở góc lớp, Lâm Tiếu viết văn càng ngày càng nhiều, được cô giáo Từ xem như là văn mẫu đọc trong lớp.

Nhưng mà vào thứ bảy này, Lâm Tiếu đã hoàn thành bài tập Toán, bài tập Tư tưởng và Đạo đức, thậm chí cả bài tập thủ công của tuần sau cũng đã làm xong.

Viết văn thì chậm chạp không viết.

Đề bài làm văn cuối tuần là “Công việc của cha.”

Cây bút chì của Lâm Tiếu xoay xoay trong cái gọt bút chì mèo con. Trước đây anh phát hiện ra cô mang găng tay dùng d.a.o nhỏ gọt bút chì, lập tức mua cho cô mười cái đồ gọt bút chì.

Lâm Tiếu sợ đến ngây người, tại sao lại mua mười cái gọt bút chì một lúc?

Lâm Dược Phi: “Em giữ lại mà sử dụng, nếu lưỡi d.a.o cùn hay không cẩn thận làm mất thì lấy cái mới mà dùng.”

Trong mắt anh, gọt bút chì là vật dụng tiêu hao, mười cái cũng dùng không bao lâu.

Lâm Tiếu khiếp sợ kể chuyện này cho mẹ nghe, mười cái gọt bút chì thật sự là quá nhiều! Sau đó anh trai đã bị mẹ mắng: “Con có tiền tiêu đến hư đầu rồi hả? Có tiền cũng không thể mua những thứ này.”

Lâm Dược Phi tức giận bóp mũi Lâm Tiếu: “Lần sau đừng kêu anh mua đồ cho em nữa.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 46: Chương 46



Lâm Tiếu đặt chín cái gọt bút chì vào ngăn kéo và chỉ sử dụng một chiếc có hình mèo con mà cô yêu thích.

Những mảnh vụn bút chì lăn ra khỏi gọt bút chì, Lâm Tiếu hoàn hồn lại nhận ra mình đã gọt bút chì quá mức và đã lãng phí một đoạn bút chì, liền vội vàng dừng lại.

“Công việc của cha…” Cô không có cha, bây giờ biết viết như thế nào đây.

Chẳng lẽ đi nói với cô Từ là mình không có cha sao?

Mặc dù Lâm Tiếu rất thích cô Từ, nhưng cô vẫn không muốn nói với cô Từ việc này.

Chẳng lẽ không làm bài tập làm văn sao?

Thế thì cô giáo Từ chắc chắn sẽ hỏi cô tại sao không hoàn thành bài tập về nhà.

Lâm Tiếu chống cằm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải quyết, chính là tự mình tưởng tượng ra công việc của cha!

Công việc của cha là gì đây?

Cô đã đọc rất nhiều sách trên gác sách, một số viết là thật, một số là giả, hay còn được gọi là “hư cấu”.

Cô cũng có thể bịa ra công việc của cha, chỉ cần viết như thật, cô Từ sẽ không phát hiện ra.

Cha làm công việc gì đây? Trong bài làm văn của Lâm Tiếu tự nghĩ ra nên rõ ràng phải cần tư liệu sống. Làm công nhân trong xưởng dệt bông? Lâm Tiếu do dự một chút, sau đó cô bỏ qua, do trong xưởng dệt bông hầu hết đều là công nhân nữ.

Đột nhiên, Lâm Tiếu nảy ra một ý tưởng, lấy công việc của anh trai trở thành công việc cho cha.

Nhưng công việc của anh trai là làm gì? Lâm Tiếu vừa định viết thì nhíu mày lại. Cô phát hiện cô không biết gì về công việc của anh mình.

Mẹ làm việc trong xưởng dệt bông, Lâm Tiếu ngoại trừ xưởng thì không có đi đâu cả, từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trong chỗ làm việc của mẹ.

Mẹ vừa chuyển công tác đến phòng văn thư, Lâm Tiếu cũng đã đến rồi. Bên trong phòng văn thư rất mát mẻ, thoang thoảng mùi giấy và mực in.

Nhưng cô chưa từng đến chỗ anh trai làm việc, hoàn toàn không biết công việc của anh như thế nào.

Còn bài tập làm văn 300 từ thì sao… cô Từ đã tăng số lượng từ cho bài tập làm văn này.

Cuối cùng Lâm Tiếu cũng đợi được anh tan tầm về nhà, sốt ruột nhào qua: “Anh, anh, ngày mai anh có thể dẫn em đến chỗ anh làm được không? Em muốn đi xem chỗ anh làm.”

Lâm Dược Phi không chút do dự từ chối: “Không được.”

“Công việc của anh và mẹ khác nhau, mỗi ngày anh đều phải đi ra công trường, không thể mang em theo được.” Hai ngày nay Lâm Dược Phi rất bận.

Lâm Dược Phi giải thích lý do cho Lâm Tiếu, nhưng mà người luôn ngoan ngoãn nghe lời như Lâm Tiếu đột nhiên không nói đạo lý, một mực quấn lấy Lâm Dược Phi, nhất định bắt anh đưa mình đến chỗ làm việc.

Lâm Dược Phi cau mày: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt: “Không có việc gì.”

Chậc chậc, biểu hiện này cho thấy là có việc gì rồi, Lâm Dược Phi đã quen với từng biểu cảm nhỏ của em gái khi nói dối.

“Nói thật cho anh biết em muốn làm gì thì anh có thể suy nghĩ lại một chút.”

Lâm Tiếu vẫn lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ muốn đến chỗ anh làm việc nhìn xem.”

Khi Lâm Tiếu lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn xuống bàn học. Lâm Dược Phi tinh ý thấy được động tác nhỏ này của em gái. Một lúc sau, thừa dịp em gái đang đánh răng trước khi ngủ, anh đi đến trước bàn học của Lâm Tiếu.

Anh ngược lại muốn xem vật nhỏ này đang giấu bí mật gì trên bàn học.

Lâm Dược Phi vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy quyển vở kẻ ô vuông của em gái đang mở, bên trên là đề bài tập làm văn “công việc của cha”.

Động tác của Lâm Dược Phi dừng lại.

Anh nghe thấy tiếng em gái chạy ra khỏi nhà vệ sinh nên vội vàng rời khỏi bàn học của Lâm Tiếu, điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Này, em kêu anh đưa em đến nơi anh làm việc, em lấy cái gì để đổi với anh?”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, anh hỏi như vậy chính là đồng ý.

Lâm Dược Phi: “Em giặt tất cho anh năm lần.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Không có cửa đâu!” Cô không muốn giặt tất thối của anh đâu.

Lâm Dược Phi: “Vậy em nhường đùi gà cho anh năm lần.”

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại, mỗi lần trong nhà ăn thịt gà, hai cái đùi gà, một cái đùi là cho Lâm Tiếu, cái còn lại là của Lữ Tú Anh.

Lâm Tiếu cảm thấy việc này có thể thương lượng được: “Hai lần.”

Lâm Dược Phi: “Bốn lần.”

Lâm Tiếu: “Ba lần.”

Lâm Dược Phi: “Đồng ý.”

Nhưng mà vừa rồi Lâm Dược Phi không có nói dối Lâm Tiếu, phần lớn thời gian làm việc của anh đều ở công trường. Công trường vừa bẩn lại nguy hiểm, chắc chắn anh không thể mang Lâm Tiếu đến đó.

Lâm Dược Phi đi tìm Lữ Tú Anh: “Mẹ, ngày mai mẹ mang theo Tiếu Tiếu, hai người cùng nhau đi một chuyến đến công ty của con.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Vì sao?”

Lâm Dược Phi: “Không có gì, Tiếu Tiếu ầm ĩ muốn đi, vậy hãy đưa em ấy đi một chuyến đi. Nhưng mà con bận bịu công việc không có thời gian mang em ấy đi, chỉ có thể để hai người cùng đi.”

Lữ Tú Anh trừng mắt: “Con bé ầm ĩ muốn đi thì cứ đưa con bé đi sao?” Lữ Tú Anh đối với Lâm Tiếu dịu dàng hơn nhiều so với Lâm Dược Phi, nhưng trong nhà cũng không thể chiều chuộng con cái như vậy.

Lâm Dược Phi thay đổi chủ đề: “Đây không phải là muốn mẹ đến thăm công ty của chúng con sao, tránh cho mẹ cảm thấy công ty của tụi con sẽ phá sản bất cứ lúc nào.”

Câu này lại chạm đến tâm sự thầm kín của Lữ Tú Anh, bà thật sự muốn xem nơi Lâm Dược Phi làm việc ra sao. Nó có phá sản hay không là việc sau này, ngược lại bà chủ yếu muốn xem Lâm Dược Phi giao tiếp với ai mỗi ngày, làm công việc như thế nào hàng ngày.

Mặc dù Lâm Dược Phi đã nói với bà rằng chuyện nợ nần chỉ xảy ra có một lần. Nhưng Lữ Tú Anh vẫn không yên lòng, luôn lo rằng ông chủ trả cho anh mức lương cao như vậy là cần anh làm một số việc đen tối.

“Vậy ngày mai mẹ và Tiếu Tiếu sẽ ghé thăm một chuyến, không làm phiền công việc của con chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Không sao đâu.”

Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Anh dậy sớm để bầm thịt, đun nóng chảo dầu, chiên một nồi thịt viên và làm một nồi củ sen nhồi thịt chiên.

Lâm Tiếu bị mùi thơm đánh thức, dụi mắt đi vào phòng bếp. Lữ Tú Anh gắp thịt viên vừa chín tới đưa cho Lâm Tiếu: “Nếm thử đi.”

Lâm Tiếu híp mắt thành một khe hở, sau đó đôi mắt lập tức mở to: “Thơm quá.”

“Ai nha, con vẫn còn chưa có đánh răng.” Cô ăn xong thịt viên rồi mới nhớ tới.

Lữ Tú Anh đóng gói thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên, mang đến đơn vị của Lâm Dược Phi, phân phát cho đồng nghiệp của Lâm Dược Phi ăn.

Bữa sáng hôm nay cũng ăn hai thứ này, Lữ Tú Anh còn nấu thêm một nồi cháo kê.

Thịt viên chiên vừa mới chín tới và củ sen nhồi thịt chiên vừa thơm lại vừa giòn, Lâm Tiếu ăn hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi Lữ Tú Anh kêu lên ngăn cản lại: “Cháo của con còn nhiều quá kìa.”

Quả nhiên Lâm Tiếu không ăn nổi nữa, cô cũng không dám để thừa, còn chưa kịp ăn hết ngụm cháo cuối cùng, cúi đầu đã thấy bụng nhỏ căng tròn trướng lên.

Mẹ, anh và cô cùng đến công ty của anh, cô đi tìm tư liệu để viết bài tập làm văn.

Trong sân tiểu khu, những người hàng xóm đi ngang qua đều chào hỏi: “Ôi, cả nhà ba người cùng nhau ra ngoài hả?”

Cảnh tượng như vậy rất hiếm gặp ở nhà Lữ Tú Anh.

Tuy nhiên, Lữ Tú Anh rất có kinh nghiệm trong việc ứng phó với những lời xã giao như vậy, giọng nói của bà tràn đầy nhiệt tình: “Đúng vậy, chúng tôi ra ngoài một chuyến.”

Vài người hàng xóm chào hỏi: “Về quê sao?” Những người hàng xóm chỉ nhìn thấy ba người nhà Lữ Tú Anh đi cùng nhau khi về quê.

Giọng điệu của Lữ Tú Anh vẫn nhiệt tình như cũ: “Không, không phải về quê, chỉ là ra ngoài một lát.”

Không có tin tức nào được trao đổi giữa hai bên, nhưng một cuộc trò chuyện hoàn mỹ đã được hoàn thành.

Lâm Tiếu đi bên cạnh mẹ, không thể hiểu tại sao người lớn lại thích nói những điều vô nghĩa không có ý nghĩa gì cả.

Thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên mà Lữ Tú Anh mang đến công ty đã được đồng nghiệp Lâm Dược Phi nhiệt tình đón nhận.

Mọi người nhiệt tình chào đón, các đồng nghiệp muốn pha trà cho họ uống nhưng Lữ Tú Anh vội vàng nói mình không khát.

Từ lúc Lâm Tiếu bước vào cửa công ty, cô liền cảm thấy một đôi mắt là không đủ nhìn, âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của anh trai ở trong công ty, đây là ba trăm chữ của cô đó nha.

Lữ Tú Anh cũng cảm thấy như vậy, bà cũng cảm giác một đôi mắt không đủ nhìn. Công ty của Lâm Dược Phi thực sự khác với những gì bà tưởng tượng, nó lớn hơn nhiều so với những gì bà tưởng tượng.

Phòng làm việc, phòng hội nghị, sảnh tiếp khách, phòng tài chính khá là đầy đủ.

Dọn dẹp giống như khuôn mẫu. Công ty được dọn dẹp rất sạch sẽ, những chậu cây trong hành lang được chăm sóc cẩn thận.

Điều khiến bà ngạc nhiên nhất trong công ty Lâm Dược Phi làm việc chính là tất cả các đồng nghiệp của anh đều còn rất trẻ. Bà quan sát xung quanh, một nửa số người đều ngồi ở bàn làm việc vào chủ nhật.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Chủ nhật các con không nghỉ sao?”

Một chàng trai trẻ nói: “Nếu có bất kỳ dự án nào trong công trình của tụi con đang thi công thì tụi con cũng không nghỉ.”

Lữ Tú Anh cảm thấy nơi này thực sự khác biệt so với xưởng dệt bông, có lẽ là do mọi người còn trẻ nên có một loại sức sống mà xưởng dệt bông không có.

Trong văn phòng, điện thoại reo không ngừng, ai nhìn cũng có vẻ bận rộn, lúc đi đưa văn kiện đều bước đi vội vàng.

Tất nhiên, xưởng dệt bông cũng bận rộn như vậy. Nhưng văn phòng của xưởng dệt bông thì khác, mọi người nhàn nhã uống trà, nói chuyện phiếm, công việc cứ từ từ làm, hôm nay làm không hết thì ngày mai lại làm tiếp.

Lúc trước Lữ Tú Anh không cảm thấy gì, nghĩ rằng chỗ nào cũng như vậy cả. Nhưng khi bà đến công ty nơi Lâm Dược Phi làm việc, bà đột nhiên cảm thấy xưởng dệt bông thật là già cỗi và nặng nề.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 47: Chương 47



Lữ Tú Anh nhấp một ngụm nước trà sửng sốt, trà đãi khách trong công ty Lâm Dược Phi lại ngon như vậy, không giống với loại trà cũ không biết để bao lâu trong xưởng dệt bông.

“Anh Lâm! Xi măng đến rồi, hai chúng ta đến công trường nhận đi.” Đồng nghiệp nói với Lâm Dược Phi sau khi nghe điện thoại.

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Vậy mẹ cũng đi đây.”

Lâm Tiếu: “Con muốn đến công trường nhìn xem...” Cô vẫn còn chưa thấy anh trai làm việc như thế nào.

Lâm Dược Phi thay quần áo cũ chuyên dụng đến công trường: “Vừa vặn thuận đường, đi thôi.”

Khi đến cổng công trường, Lâm Dược Phi liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, một lát mẹ cùng Tiếu Tiếu đợi con ở bên ngoài công trường một chút, mẹ trông chừng con bé, đừng để con bé chạy lung tung.”

“Con sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Chờ con làm xong, chúng ta đi ăn cơm trưa ở gần đây.”

“Cách đây không xa có một quán ăn nhỏ, lẩu thịt dê ở đó nấu rất ngon.”

Nhiều lúc bọn họ bận rộn ở công trường sẽ vây quanh nồi lẩu thịt dê ăn, Lâm Dược Phi từ lâu đã nghe nói nó rất ngon mà giá cả cũng phải chăng nữa. Mọi người trong công ty đều đã đến đó, chỉ có Lâm Dược Phi là chưa đến.

Mặc dù anh có thu nhập cao, nhưng trong tương lai có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, anh muốn mua đồ đạc trong nhà, học lái xe, còn muốn thành lập một công ty của riêng mình. Mà qua vài năm nữa sẽ có nhà ở thương mại, đến lúc đó anh nhất định phải có tiền trong tay.

Vì vậy, bản thân Lâm Dược Phi rất tiết kiệm, anh không nỡ tiêu tiền vào nồi lẩu thịt dê.

Nhưng hôm nay mẹ và em gái đều ở đây, đó lại là chuyện khác. Mẹ sống nửa đời người chưa từng ăn ở hàng quán bên ngoài, em gái cũng chưa ăn món gì ngon ở bên ngoài.

Lữ Tú Anh không nỡ tiêu tiền, nhưng Lâm Dược Phi không cho bà cơ hội từ chối, mặc quần áo cũ đi thẳng tới công trường: “Hai người ở bên ngoài đợi con một chút.”

Lâm Tiếu đứng ở khu vực an toàn bên ngoài công trường, ngẩng đầu nhìn những cần cẩu hình tháp cao trong công trường: “Thật là cao, thật là lớn.”

Xây dựng đô thị bây giờ rất chậm, không giống như hai mươi năm sau khắp nơi đều có công trình xây dựng. Lâm Tiếu ngoại trừ trường học và nhà cũng không có đi quá nhiều nơi. Mọi thứ trên công trường đều rất mới mẻ trong mắt cô.

Bên trong công trường, cần cẩu hình tháp chậm rãi chuyển động. Trước cổng lớn, những chiếc xe tải lớn chạy qua chạy lại.

Từ cánh cổng mở rộng của công trường, Lâm Tiếu nhìn thấy càng của máy xúc đang không ngừng vung lên, “ầm ầm” đào đống đất trên mặt đất lên, Lâm Tiếu nhìn đến mê mẩn.

“Mẹ, anh đi làm có lái cái này không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn theo ánh mắt của Lâm Tiếu, mỉm cười lắc đầu: “Anh của con đi làm không làm việc này.”

Lâm Tiếu có hơi thất vọng.

Lữ Tú Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu, không hiểu sao cô bé lại kích động khi nhìn thấy máy xúc như vậy, sự chú ý của bà khác với Lâm Tiếu.

“Nhà này xây xa quá, xung quanh đều là đất hoang, không biết đơn vị nào xây nhà ở đây.”

Lâm Dược Phi thực sự không đi quá lâu, Lữ Tú Anh cùng với Lâm Tiếu đứng bên ngoài một lúc thì thấy Lâm Dược Phi sải bước ra ngoài.

Lữ Tú Anh giật nảy mình: “Con vẫn còn làm công việc chân tay ở công trường sao?”

Chỉ trong chốc lát, đầu và mặt Lâm Dược Phi đều dính đầy bụi đất, trời đầu đông rét lạnh mà trán anh túa ra một tầng mồ hôi, nghe lời của Lữ Tú Anh nói, vươn tay lau mặt, lau đi vết bẩn trên mặt.

Lữ Tú Anh: “Đừng lau nữa, càng lau càng bẩn.”

Bà sờ túi của mình, hôm nay ra ngoài không mang theo khăn tay, cho nên hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con có mang theo khăn tay không?”

Lâm Tiếu có mang theo nhưng giả bộ không mang.

Khăn tay của cô vừa trắng vừa thơm, cô kiên quyết không lau khuôn mặt bẩn của anh trai mình.

Lâm Dược Phi: “Không sao, một lát nữa khi đến quán ăn con sẽ xin miếng nước ở sau bếp của họ rửa mặt. Bình thường con cũng không làm công việc chân tay. Nhưng hôm nay không đủ người để dỡ xi măng, con phụ giúp dỡ mấy bao xuống.”

Khi Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi thuần thục thay một bộ quần áo cũ trước khi đến công trường, bà liền biết bình thường anh cũng làm mấy việc lặt vặt này không ít, cảm thấy đau lòng.

“Đến quán lẩu thịt dê đó đi như thế nào?” Lâm Dược Phi trước đây chưa từng đến đó. Anh chỉ nghe đồng nghiệp mình nói qua vị trí. Anh đứng ở ngã tư đường do dự một lúc, chỉ vào một con đường nhỏ: “Hướng này, chắc là quẹo vào lối này.”

Sau khi rẽ vào một góc đi về phía trước vài bước, một cơn gió thổi tới, chiếc mũi nhạy cảm của Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thơm của lẩu thịt dê.

Cô đưa tay chỉ về phía trước: “Mùi thơm là từ nơi đó bay đến.”

Lâm Dược Phi không tin: “Xa như vậy mà em cũng có thể ngửi thấy được.”

Lâm Dược Phi nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tiếu chỉ, một giây sau, anh giống như là bị trúng thuật định thân.

Một cô gái trẻ thắt b.í.m tóc, mặc một chiếc áo khoác dài bụi bặm, đang đi trên con đường nhỏ phía trước.

Thẩm Vân!

Lâm Dược Phi co chân chạy theo hướng bóng lưng của Thẩm Vân, đặt tay lên vai của Thẩm Vân, đôi mắt anh đỏ hoe vì kích động: “Vợ ơi.”

“A!” Thẩm Vân giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen thui, đầu tóc rối bù, quần áo trên người vừa cũ vừa rách, khắp người đều lấm lem bùn đất.

“Lưu manh, bắt lưu manh!”

Lâm Tiếu bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

“Mẹ, chúng ta chạy mau, làm bộ như không quen biết anh.”

“Lâm Dược Phi, con làm cái gì vậy!” Lữ Tú Anh vội vàng chạy tới, giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Dược Phi: “Mau xin lỗi cô gái người ta đi!”

“Thật xin lỗi cô gái, dọa cháu sợ rồi, xin lỗi, xin lỗi.” Lữ Tú Anh nói xin lỗi một cách lộn xộn, ngoại trừ lời xin lỗi thì thực sự không biết phải nói gì khác, bây giờ bà còn rất mơ hồ, con trai trên đường cái nhìn thấy một cô gái đột nhiên hô to vợ ơi còn xông đến kéo bả vai người ta, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy.

Thẩm Vân thấy Lữ Tú Anh xông tới giúp cô ấy thì không còn sợ hãi nữa.

Lâm Dược Phi phục hồi lại tinh thần, hận không thể đ.ấ.m mình hai cái. Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này lại biến thành như vậy, anh còn cưới được vợ sao?

Anh vội vàng xin lỗi Thẩm Vân: “Xin lỗi.”

Nhưng mà anh còn chưa dứt lời, Thẩm Vân đã nhanh chóng bỏ chạy.

Lâm Tiếu thấy anh trai kêu lên một tiếng, hai tay không ngừng gõ đầu mình, sau đó đặt tay lên trán, dựa vào bức tường gạch đỏ bên cạnh.

Lâm Tiếu đi một vòng, cẩn thận giữ khoảng cách với anh trai. Anh trai bị nhiễm virus ngu ngốc sao? Virus ngu ngốc có lây không?

Lâm Tiếu đi đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt của Lữ Tú Anh lo lắng: “Có phải trúng tà rồi hay không?”

Lữ Tú Anh nói xong, Lâm Dược Phi lập tức đứng thẳng người, đi về phía trước đuổi theo bóng lưng của Thẩm Vân.

Anh tìm Thẩm Vân lâu như vậy cũng không tìm được, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, tuyệt đối không thể để mất cô ấy lần nữa, nhất định phải hỏi rõ ràng bây giờ Thẩm Vân đang sống ở đâu, đang làm việc ở nơi nào.

“Mẹ, mẹ dẫn em gái đi ăn lẩu thịt dê đi, ăn xong rồi về nhà.”

Lữ Tú Anh hít một hơi khí lạnh, vội vàng giơ tay kéo Lâm Dược Phi: “Con còn đuổi theo cô gái nhà người ta làm gì, con thực sự bị trúng tà rồi.”

Nhưng mà làm sao Lữ Tú Anh kéo được Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi chạy theo bóng lưng của cô gái trẻ như một con thỏ.

Lữ Tú Anh sợ Lâm Dược Phi lại mạo phạm cô gái người ta giống như vừa rồi, cho nên vội vàng đuổi theo.

“Tiếu Tiếu, chạy được không? Chạy theo mẹ, chạy không nổi thì gọi mẹ.”

Lâm Tiếu trả lời dứt khoát: “Chạy được ạ.”

Lâm Dược Phi đuổi theo Thẩm Vân, Lữ Tú Anh đuổi theo Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu theo sát bên người Lữ Tú Anh, cứ như vậy chạy tới cửa quán lẩu thịt dê.

Lâm Dược Phi sợ sẽ dọa Thẩm Vân, đặc biệt giữ khoảng cách suốt quãng đường. Thấy Thẩm Vân chạy vào quán lẩu thịt dê, Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ Thẩm Vân cũng thường xuyên tới đây ăn?

Lâm Dược Phi nghĩ đến việc các đồng nghiệp thường xuyên tới nơi này ăn thì lập tức hối hận không thôi, rõ ràng Thẩm Vân ở ngay bên cạnh anh nhưng anh lại bỏ lỡ lâu như vậy.

Thẩm Vân nhanh như chớp chạy vào trong quán thịt dê, nhân viên phục vụ đang bưng nồi lẩu thịt dê vội vàng tránh đi. Tiếng ông chủ quát lớn truyền ra từ trong quán: “l* m*ng hấp tấp! Cẩn thận đụng phải người ta.”

Thẩm Vân vén rèm, chạy vào trong bếp.

Lâm Dược Phi đi vào quán thịt dê, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Vân, lo lắng hỏi: “Ông chủ, chỗ chú có phòng vip không?”

Ông chủ cười nói: “Cửa hàng nhỏ, không có phòng vip.”

Lâm Dược Phi nhíu mày, rõ ràng anh đã nhìn thấy Thẩm Vân chạy vào đây, nếu không có phòng vip, tại sao lại không thấy cô ấy.

Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Dược Phi dừng ở trên tấm rèm cửa hơi đung đưa, anh bỗng nhiên hiểu ra, phía sau rèm cửa là sau bếp của quán ăn.

Thẩm Vân không phải đến quán thịt dê để ăn, cô ấy đang làm việc ở đây.

Kiếp trước khi anh quen Thẩm Vân, Thẩm Vân đang làm nhân viên phục vụ trong một quán ăn, Lâm Dược Phi biết trước đây cô ấy còn làm việc ở quán ăn khác, hóa ra chính là quán thịt dê này.

Trái tim đang đập mạnh của Lâm Dược Phi được vững vàng bình tĩnh lại, biết Thẩm Vân làm việc ở đâu là tốt rồi. Anh tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống: “Ông chủ, cho một nồi lẩu thịt dê lên.”

“Được, muốn bao nhiêu thịt dê, có cần lòng dê hay không?”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh một trước một sau bước qua cánh cửa, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Dược Phi ngồi an ổn một mình trên bàn ăn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Dược Phi vẫy tay gọi mẹ và em gái tới, nói với ông chủ: “Thịt dê muốn, lòng dê cũng muốn. Hai người lớn một đứa nhỏ, chỉ ba người chúng tôi ăn, số lượng chú xem rồi đưa lên.”

“Được.”

Lữ Tú Anh bước vào, đầu tiên là nhìn bảng giá được viết bằng giấy đỏ chữ đen ở trên tường, thấy giá cả quả thật rất tốt, mới khom người cẩn thận lau ghế gỗ dài hai lần, rồi để cho Lâm Tiếu ngồi xuống.

Lữ Tú Anh lại tìm ông chủ gọi một bình nước sôi, hâm nóng bát đũa của ba người một lần.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 48: Chương 48



Bởi vì thích sạch sẽ, thật ra Lữ Tú Anh không thích đi ăn quán, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa vui mừng vừa mới lạ của Lâm Tiếu, khóe môi Lữ Tú Anh cũng tràn ra vẻ tươi cười.

“Tiểu Phi, con biết cô gái vừa rồi sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Con biết.”

Lữ Tú Anh: Còn may, không phải trúng tà.

Lâm Dược Phi: “Con biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết con.”

Lữ Tú Anh: Chẳng lẽ vẫn trúng tà?

Lữ Tú Anh nhớ tới mấy tháng trước con trai nói với bà đã thích một cô gái, hỏi: “Con bé đó chính là cô gái con thích sao?”

Vừa nãy trong lúc hỗn loạn, Lữ Tú Anh đã nhìn thấy rõ đại khái dáng vẻ của cô gái đó, cô gái ăn mặc giản dị, nhưng khuôn mặt thực sự rất bắt mắt.

Mặt tròn, mắt hạnh, Lữ Tú Anh vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, suy nghĩ một chút, nghĩ đến phần lớn người trong nhà đều có khuôn mặt như vậy.

Lâm Dược Phi di truyền đôi mắt đào hoa của cha, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều là mặt tròn mắt hạnh, người thân của nhà mẹ đẻ Lữ Tú Anh cũng phần lớn như thế.

Chỉ nhìn các đặc điểm và đường nét trên khuôn mặt, cô gái vừa rồi rất giống Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu. Nhưng mà đường nét trên khuôn mặt của Lâm Tiếu rõ ràng hơn, đường nét trên khuôn mặt của cô gái trẻ càng tinh xảo xinh đẹp, lông mày cong cong, miệng anh đào nhỏ.

Có lẽ cũng có liên quan đến tuổi tác, Lâm Tiếu là đáng yêu, cô gái trẻ tuổi kia là dịu dàng thanh tú.

Làn da của cô gái trẻ này cũng rất trắng, dáng người thon thả, còn có một mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, khó trách con trai nhà mình lại vừa ý người ta.

Lã Tú Anh: “Người ta không thích con?”

Lâm Dược Phi tràn đầy tin tưởng: “Cô ấy sẽ thích con ngay thôi.”

Lâm Tiếu ngồi đối diện anh trai, thấy khóe miệng anh trai cười đến tận mang tai, muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ có biết đại sư nào không?” Lâm Tiếu hỏi.

Bây giờ Lâm Dược Phi còn vui vẻ hơn cả trúng xổ số năm triệu, nghe được em gái nói thế thì không những anh không tức giận mà còn nhe răng trắng ra cười.

“Mỗi một đường nét trên khuôn mặt của anh trai em, đều phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Thẩm Vân.”

Lữ Tú Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Tiếu: “Dì Tề của con biết một đại sư, lát nữa về nhà mẹ sẽ hỏi đại sư đó có thể trừ tà hay không.”

Nồi thịt dê nóng hổi được bưng lên, một nửa thịt dê một nửa lòng dê, phía dưới đặt một cái lò than nhỏ, nước canh thịt dê trong veo đang sôi ùng ục.

Ông chủ nhiệt tình nói: “Uống một bát canh trước đi, canh này ngon nhất.”

Lâm Dược Phi hỏi thăm ông chủ: “Cô gái vừa chạy vào sau bếp kia là nhân viên phục vụ trong quán của chú sao, làm ở trong quán của chú phải không?”

Ông chủ giả ngu: “Nhân viên phục vụ gì vậy, quán ăn của tôi nhỏ, công việc đều do hai vợ chồng tôi làm.”

Thẩm Vân hoảng hốt chạy vào sau bếp, đi vào rồi liền không đi ra, ông chủ đương nhiên có hỏi qua. Nghe nói vừa rồi Thẩm Vân bị một tên lưu manh đuổi theo trên đường nhỏ, tên lưu manh đó còn theo tới tận trong quán, ông chủ lập tức để cho Thẩm Vân đừng đi ra trước, hỗ trợ ở sau bếp.

Dựa theo miêu tả của Thẩm Vân, tên lưu manh vừa đuổi theo cô lúc nãy chính là chàng trai trẻ tuổi ngồi ở bàn này, nhưng ông chủ quan sát hơn nửa ngày, thấy thế nào cũng cảm thấy không giống.

Mặc dù quần áo của chàng trai này hơi cũ một chút, nhưng khuôn mặt rất đẹp trai, một chàng trai đặc biệt có sức sống, ánh mắt cũng trong sáng.

Ăn cơm với mẹ và em gái, còn múc canh cho mẹ, pha nước chấm cho em gái.

Ông chủ rất ít khi nhìn thấy em gái và anh trai thân thiết như vậy, nhìn thế nào cũng không giống lưu manh.

Nhưng mà để đảm bảo, ông chủ vẫn không nói cho Lâm Dược Phi biết bất cứ tin tức gì về Thẩm Vân, làm bộ trong quán mình không có người này. Để cho Thẩm Vân luôn trốn ở phía sau bếp: “Chờ cậu ta đi rồi cháu lại ra ngoài, sẽ không có việc gì cả.”

Bữa cơm này, Lâm Dược Phi ăn một cách lơ đễnh, không động đũa. Một nồi thịt dê lớn và lòng dê đều vào bụng Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh.

Thịt dê vừa tươi vừa mềm, chạm nhẹ răng vào liền tan ra.

Chấm tương vừng, rau thơm và tỏi trộn thành nước chấm, ăn một miếng khỏi phải nói thơm như thế nào.

Còn có bánh nướng mới ra lò, cắn một miếng bơ và hạt vừng rơi xuống ào ào, Lâm Tiếu vội vàng lấy tay đỡ lấy.

Một miếng bánh nướng một miếng canh thịt dê, Lâm Tiếu ăn đến khi bụng nhỏ phồng lên mới dừng lại.

Đến khi ăn xong chuẩn bị rời đi, ánh mắt của Lâm Dược Phi vẫn dán chặt vào tấm rèm cửa sau phòng bếp. Anh và Thẩm Vân chỉ cách nhau vài chục bước, Lâm Dược Phi thật sự muốn xông vào bếp, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, tìm ông chủ lấy giấy và bút, để lại họ tên, đơn vị và số điện thoại đơn vị.

Sau đó bước từng bước rời đi.

Sau khi Lâm Tiếu về đến nhà thì ngủ trưa một giấc.

Cô bị đánh thức bởi tiếng nước ào ào trong ống sưởi, Lâm Tiếu mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm lò sưởi hơi nước nửa ngày, chạy xuống giường báo cáo với mẹ: “Mẹ, lò sưởi hơi nước chạy rồi.”

“Lò sưởi hơi nước nóng rồi à?” Lữ Tú Anh bước nhanh về phía lò sưởi hơi nước.

Lâm Tiếu: “Con nghe được tiếng xả nước rồi.”

Lữ Tú Anh giơ tay sờ lò sưởi hơi nước, quả nhiên có chút ấm áp: “Thật tốt.”

Những người trong xưởng dệt bông đã dỡ nhà trệt xây nhà tầng, đã là việc của mấy năm trước rồi.

Lữ Tú Anh từ nhà trệt chuyển đến nhà tầng, vẫn ở tầng một, những thứ khác cũng không có gì khác biệt, khác biệt lớn nhất chính là mùa đông có lò sưởi hơi nước, không cần tự đốt than tổ ong nữa.

Buổi chiều, tiếng nước ào ào của lò sưởi hơi nước không ngừng vang lên, sờ vào lò sưởi hơi nước thấy càng ngày càng nóng, rõ ràng có thể cảm nhận được trong phòng đang ấm lên.

Chờ tất cả lò sưởi hơi nước trong nhà đều nóng lên, Lữ Tú Anh lần lượt sờ một lần, phát hiện lò sưởi hơi nước ngoài cùng bên trái trong phòng nhỏ có hai tấm không nóng.

Lữ Tú Anh mở van xả khí, khí bị chặn ở bên trong phun ra. Đợi đến khi xả khí xong, toàn bộ nước rỉ sét chảy ra, Lữ Tú Anh vặn chặt van. Một lát sau sờ lại, hai lò sưởi hơi nước vừa nãy không nóng cũng nóng lên.

Áo bông dày trên người Lâm Tiếu không mặc được nữa, Lữ Tú Anh thay áo bông mỏng cho cô.

Lâm Tiếu mặc áo bông mỏng thoải mái ngồi viết văn ở trước bàn. Lò sưởi hơi nước vừa bật lên, chú chim cút nhỏ đang run rẩy cũng trở nên dễ chịu, ngón tay của cô không lạnh, viết chữ càng nắn nót hơn một chút.

Lã Tú Anh nhắc nhở cô: “Đeo bao tay vào.”

Lâm Tiếu đeo bao tay caro mẹ làm lên, tiếp tục viết văn.

Buổi sáng hôm nay thu thập được rất nhiều tư liệu làm văn, Lâm Tiếu không hề lo lắng về bài viết ba trăm chữ một chút nào.

Đầu tiên viết công ty của anh trai như thế nào, sau đó viết anh trai đi từ công ty đến công trường, trong công trường có cần cẩu hình tháp rất cao và máy xúc rất to, anh trai bê xi măng nên khắp người đều là bụi.

Tất nhiên, trong bài văn đổi từ “anh trai” thành “cha”.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu làm bài tập giống như kẻ trộm, luôn luôn vểnh tai lên nghe tiếng động của mẹ. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của mẹ thì sẽ lập tức dùng sách ngữ văn che lại.

Nhưng mẹ đang làm việc nhà, không ngừng đi tới đi lui.

Lâm Tiếu viết một bài văn mà mệt muốn chết, cô xem lén TV cũng chưa từng tốn sức như vậy.

Tiếng bước chân của mẹ tới gần, Lâm Tiếu căng thẳng, viết “cha” thành “anh trai”.

Mẹ vừa rẽ vào, đi vào trong phòng bếp, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian viết hai hàng cuối cùng của bài văn, không phát hiện ra sai lầm nhỏ của mình.

Sáng thứ hai, quốc kỳ được kéo lên.

Lâm Tiếu mặc như một cái bánh chưng nhỏ, lúc nhìn quốc kỳ từ từ được kéo lên, chiếc khăn quàng cổ che cổ, rất khó khăn để nhấc cổ lên.

Đi vào trong phòng học, một luồng khí nóng phả vào mặt. Trong trường học cũng có lò sưởi hơi nước, việc đầu tiên khi các học sinh vào phòng chính là c** q**n áo dày bên ngoài ra.

Một tuần luân phiên này, những bạn học ngồi ở hàng gần cửa sổ kia không thể nghi ngờ là may mắn nhất, lúc nào cũng có thể sưởi ấm tay chân bằng lò sưởi hơi nước. Rất nhiều bạn học ngồi không gần lò sưởi hơi nước cũng chạy tới, trước khi giáo viên vào phòng học phải làm ấm tay.

Điều này tạo thành trở ngại rất lớn cho việc đại diện môn thu bài tập.

Đại diện môn ngữ văn và đại diện môn toán, hơn nữa ủy viên học tập, ủy viên kỷ luật cùng nhau hô, cuối cùng mọi người cũng trở lại chỗ ngồi của mình, lấy bài tập từ trong cặp ra.

Lâm Tiếu giao bài tập cho tổ trưởng, tổ trưởng lại giao cho đại diện môn của lớp.

Cuối cùng trước khi chuông lên lớp vang lên, đại diện môn của lớp đã thu đủ bài tập.

Cô giáo Từ ôm sách bài tập trở lại văn phòng, lúc phê sửa từng quyển, nhìn thấy trong bài văn của Lâm Tiếu có rất nhiều “cha” xen lẫn một “anh trai” thì nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô ấy lật tờ liên lạc gia đình của Lâm Tiếu ra, nhìn thấy trên đó chỉ viết tên mẹ và anh trai.

“Thầy Thôi.” Cô giáo Từ thương lượng với chủ nhiệm lớp A1 trong văn phòng: “Sau này chúng ta giữ lại những bài văn này, tôi cảm thấy tốt nhất không nên giữ lại những đề văn như công việc của cha.”

“Đổi đề thành công việc của người thân trong gia đình có phải tốt hơn không?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 49: Chương 49



“Mẹ ơi, rốt cuộc trúng tà là gì vậy ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh không mê tín lắm, cũng không muốn nói quá nhiều chuyện mê tín với Lâm Tiếu, cho nên bà nói cho có lệ: “Trúng tà là trở nên kỳ lạ.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu nghiêm trọng: “Vậy con thấy anh trúng tà thật rồi.”

Lữ Tú Anh giật mình: “Tại sao con nói vậy?”

Lâm Tiếu: “Tại dạo này anh kỳ lạ vô cùng.”

Lâm Tiếu xòe đầu ngón tay liệt kê cho mẹ xem.

Anh không ngừng mua đồ về nhà, quần áo, giày da, keo vuốt tóc, tạp chí thời trang... Toàn là đồ lúc trước anh không mua.

Ngày xưa anh rửa mặt thì cứ hất một miếng nước lên mặt đã coi như xong chuyện, giờ rửa mặt phải đun nước nóng, pha loãng bằng nước lạnh, dùng nước ấm rửa mặt còn dùng xà phòng thơm cọ.

Ngày xưa cả kem dưỡng da cũng không dùng, giờ không chỉ dùng kem dưỡng da, mà còn dùng cả kem ngọc trai.

Mua về nhà hai chai kem ngọc trai, một chai để trong phòng mẹ, một chai để trong phòng mình. Mẹ không nỡ dùng, còn anh thì ngày nào sáng tối rửa mặt xong cũng phải lấy một đống lớn bôi lên mặt.

Điều kỳ lạ nhất là, bây giờ sáng nào anh cũng phải gội đầu.

Mới sáng sớm, gội đầu.

Gội đầu xong dùng máy sấy của mẹ, tiếng máy sấy ù ù mỗi ngày đúng giờ gọi mẹ tỉnh giấc.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu liệt kê “Mười chứng cứ lớn anh trai trúng tà” xong, cười đến mức ngã lên sô pha không đứng dậy nổi: “Ôi trời, không thể cười nữa, đau bụng.”

Khó khăn lắm Lữ Tú Anh mới dừng lại được, há to miệng thở hổn hển: “Anh con không phải trúng tà.”

Là muốn tìm người yêu rồi.

Lữ Tú Anh thật sự không ngờ lúc con trai mình muốn tìm người yêu ấy vậy mà lại thế này, ngày thường trông chảnh thế, bà còn tưởng con trai sẽ chảnh chọe đứng ở đó chờ con gái người ta theo đuổi nữa kìa, không ngờ Lâm Dược Phi chủ động như vậy.

“Không cần quan tâm anh con, cứ để anh con hành xác đi.”

“Nhưng giờ sáng nào anh cũng đun nước rửa mặt gội đầu, hơi tốn gas.”

Lữ Tú Anh đã mua hai chai Coca lớn và hai chai Sprite lớn. Uống hết nước thì rửa chai sạch sẽ cẩn thận, mỗi tối đổ nước vào để lên lò sưởi.

Sáng tinh mơ hôm sau, nước trong chai lớn rất nóng, pha với chút nước nguội, vừa hợp để rửa mặt gội đầu.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Sau này sáng sớm khỏi đun nước nữa, dùng nước trong chai lớn đánh răng rửa mặt.”

Nước trong hai chai lớn thuộc về Lâm Dược Phi, một chai thuộc về Lữ Tú Anh, một chai thuộc về Lâm Tiếu.

Mỗi sáng Lâm Tiếu dùng nước trong chai lớn rửa mặt, nước ấm ấm rất dễ chịu.

Anh hai mỗi sáng bôi kem dưỡng da, kem ngọc trai, vuốt tóc, thơm phức đi ra khỏi nhà.

Buổi tối cả người đầy mùi lẩu thịt dê, thối ình về đến nhà.

Lâm Tiếu phát hiện lẩu thịt dê mình ăn thì ngon lành, nhưng nếu mình không được ăn, chỉ ngửi mùi lẩu thịt dê xộc ra thì sẽ thấy khó ngửi.

“Anh hai, anh như từ trong chuồng dê chạy ra vậy.” Lâm Tiếu bóp mũi nói.

Lâm Tiếu càng chê, Lâm Dược Phi càng chọc cô, cởi áo khoác ra đắp lên đầu Lâm Tiếu. Lâm Tiếu hét to chạy ra: “Thối c.h.ế.t mất.”

Lẩu thịt dê biến thành nhà ăn của Lâm Dược Phi, ngày nào Lâm Tiếu cũng có thể ngửi thấy mùi thịt dê trên người anh trai.

Lữ Tú Anh hỏi anh: “Ngày nào cũng đến tiệm ăn, có đủ tiền không con? Mẹ cho con thêm chút nhé.”

Lâm Dược Phi không cần: “Con nào tiêu được một nửa tiền lương.”

Hễ đến cuối tuần, Lâm Dược Phi lại mời mẹ và em gái đến tiệm ăn, còn là tiệm gì thì chắc khỏi cần nói.

Mùa đông giá lạnh ăn một nồi lẩu thịt dê nóng bốc khói nghi ngút, thật sự là chuyện hưởng thụ mãn nguyện không gì bằng. Lâm Tiếu đã tập thành thói quen, thứ bảy hàng tuần thì bắt đầu mong chờ lẩu thịt dê cuối tuần.

Tất cả món trong quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu đã nếm hết một lần rồi. Lần nào cũng phải gọi thịt dê tươi mềm, thịt dê chế biến khác thì khi có khi không.

Món chính nếu không phải là bánh nướng tuyệt phối với canh thịt dê, thì dứt khoát ăn hết thịt xong thì bỏ mì vào canh thịt dê, sợi mì hút nước súp tươi ngon, lần nào Lâm Tiếu cũng ăn đến không thèm nói chuyện.

Tất cả các món trong quán lẩu thịt dê, gia vị pha nước chấm trừ chao và hẹ ra, Lâm Tiếu đã ăn qua hết rồi, đều rất thích chúng.

Lần nào lúc pha nước chấm anh trai cũng bỏ chao và hẹ, lúc nào cũng muốn cho Lâm Tiếu thử, Lâm Tiếu kiên quyết từ chối. Hai thứ này ngửi mùi quá nồng, cô ngửi chút thì đã biết chắc chắn mình không thích ăn.

Thấy Lâm Dược Phi lại lần nữa có ý đồ thêm hẹ vào bát của mình, Lâm Tiếu dùng đũa chặn muỗng của anh lại, hai anh em dùng đũa và muỗng đánh nhau, Thẩm Vân lên món không nhịn được bật cười.

Cô ấy để một đĩa cải trắng lên bàn, nói giúp cho Lâm Tiếu: “Nước chấm đừng quá nặng vị, vị gốc của thịt dê mới ngon.”

Lâm Tiếu gật đầu liên hồi.

Thẩm Vân: “Lúc chị ăn thịt dê cả tương mè cũng không chấm.”

Động tác gật đầu của Lâm Tiếu cứng lại, cô vẫn phải chấm, tương mè thơm biết bao.

Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy Lâm Dược Phi nhe tám cái răng với Thẩm Vân: “Trùng hợp quá, anh cũng thích thịt dê có vị gốc.”

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn một bát bỏ đầy rau mùi, hành băm, tỏi băm, chao và hẹ trước mặt anh hai. Đây chính là vị gốc của thịt dê?

Thẩm Vân nhìn theo tầm mắt của Lâm Tiếu, cũng không kìm nổi cười lên, cô ấy bước vội về bếp sau, lúc xoay người, má có hơi đỏ.

Lâm Dược Phi sớm đã phát hiện rồi, em gái vô dùng hữu dụng.

Lần nào anh đối xử tốt với em gái chút ở trước mặt Thẩm Vân, đôi mắt nhìn anh của Thẩm Vân sẽ thay đổi đôi chút.

Nói ra thì, đời này anh tìm thấy Thẩm Vân cũng may nhờ có em gái... Nếu hôm ấy không dẫn em gái đến công trường, anh sẽ không đi ăn lẩu thịt dê, cũng sẽ không gặp Thẩm Vân.

Thẩm Vân lại bưng món ra, lúc cô ấy đi ngang qua bàn mình, Lâm Dược Phi lập tức gắp lá cải trắng mềm nhất trong nồi cho Lâm Tiếu, rồi giúp gắp phần cọng bỏ vào bát mình.

Ánh mắt Thẩm Vân dừng lại hai giây, Lâm Dược Phi hét vang trong lòng, cô ấy thấy rồi.

Thẩm Vân xoay người đi, Lâm Dược Phi lập tức giơ đũa gắp lá cải còn lại trong nồi lên.

Lâm Tiếu bưng bát chờ anh tiếp tục gắp cho mình, nhưng lại nhìn thấy đũa anh trai chuyển hướng, bỏ hết vào bát của anh.

Lâm Tiếu: “...”

Lâm Tiếu cảm thấy “trúng tà” là một chuyện cực tốt.

Từ sau khi “trúng tà”, mỗi tuần anh hai đều dẫn cô đến tiệm ăn.

Năm nay Lâm Tiếu tám tuổi, lần đầu trải qua tháng ngày vui vẻ ở quán ăn mỗi cuối tuần.

Lữ Tú Anh lén hỏi Lâm Tiếu: “Con thích chị Thẩm Vân không?”

Lâm Tiếu gật đầu không chút do dự: “Thích ạ.”

Nhờ chị Thẩm Vân, anh trai mới dẫn cô đi ăn lẩu thịt dê hàng tuần, tất nhiên cô thích chị Thẩm Vân rồi.

Mùa đông này và năm ngoái lạnh như nhau, nhưng vì bữa lẩu thịt dê mỗi tuần, trong lòng Lâm Tiếu trở nên rất ấm áp.

Sắc mặt Lâm Tiếu hồng hào hơn năm ngoái, mùa đông này Lữ Tú Anh cũng không còn lạnh cóng tay chân nữa, ban ngày ban đêm đều ấm.

Lữ Tú Anh nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể của mình và Lâm Tiếu, cũng không còn xót tiền đến quán ăn nữa: “Xem ra mùa đông nên ăn nhiều thịt dê vào.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Mùa đông nên ăn nhiều thịt dê.”

Nhưng mà mùa hè thì phải làm sao đây?

“Chị Thẩm Vân, mùa hè chị có thể đổi sang làm ở quán cơm không ạ?” Lần nữa đi vào quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu gặp được chị Thẩm Vân bèn hỏi.

Thẩm Vân cười: “Tại sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Vì mùa hè em không muốn ăn thịt dê ưm ưm.” Anh trai bịt miệng cô lại làm gì.

Hai má Thẩm Vân nhuộm màu đỏ nhạt, thấp giọng nói với Lâm Tiếu: “Chỗ này mùa đông bên chị bán lẩu thịt dê, mùa hè bán xiên nướng thịt dê.”

Từ quán lẩu thịt dê trở thành quán đồ nướng, bán đồ nướng, rượu bia, đậu phộng đậu nành.

Lâm Tiếu vội hỏi: “Chỉ có bia thôi ạ? Có Bắc Băng Dương, Kiến Lực Bảo không chị?”

Thẩm Vân cười: “Có luôn.”

Lâm Tiếu vô cùng hài lòng, chỗ chị Thẩm Vân làm toàn bán đồ cô thích.

Thẩm Vân quay vào bếp sau, Lâm Dược Phi dùng đũa gõ đầu Lâm Tiếu: “Mùa hè cái gì, không cho trù anh em.”

“Mùa hè thì không cần đến quán này nữa.”

Lâm Tiếu ai da một tiếng ôm đầu: “Tại sao chứ?”

Lâm Dược Phi: “Vì mùa đông này anh em sẽ theo đuổi được chị dâu em đến tay.”

Lâm Tiếu khó hiểu: “Sau khi theo đuổi được thì không dẫn em đến đây ăn cơm nữa sao?”

Lâm Dược Phi: “Nói thừa.” Thẩm Vân năm nay mới mười bảy tuổi, trong kế hoạch của anh, sau khi Thẩm Vân và anh làm người yêu thì không cần làm thêm nữa, mình nuôi cô ấy học tiếp.

Đương nhiên Lâm Tiếu không biết anh mình nghĩ vậy, trong sự hiểu biết của cô, chị Thẩm Vân luôn làm việc ở quán ăn này, lúc anh chưa theo đuổi được ngày nào cũng đến ăn cơm, sau khi theo đuổi được thì không đến ăn nữa.

Lâm Tiếu bị sự hai mặt của anh trai dọa ngốc: “Anh, sao anh có thể như vậy!”

Lâm Tiếu lạch bạch chạy vào bếp sau, cảnh báo chị Thẩm Vân: “Chị Thẩm Vân, chị tuyệt đối đừng bị anh em theo đuổi được đấy.”

Thẩm Vân sững sờ, hai má ửng đỏ hỏi: “Tại sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Chờ anh em theo đuổi được chị rồi, anh ấy sẽ không còn dẫn em đến quán này nữa.”

Thứ hai, Lâm Tiếu tan học, vậy mà nhìn thấy anh hai đến cổng trường đón cô.

“Hôm nay sao anh đến đón em? Chúng ta đi ăn lẩu thịt dê sao ạ?” Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh hai.

Lâm Dược Phi: “Ăn lẩu gì mà ăn? Mẹ đang dọn đồ ở nhà kia kìa.”

“Bà ngoại trật lưng rồi, mẹ chúng ta phải về quê một chuyến.”
 
Back
Top Bottom