Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 30: Chương 30



Lâm Tiếu khó chịu muốn chết.

Cô uể oải nằm trên bàn học, giống như một con gà bị nhiễm bệnh.

Thời gian làm bài tập hè, cô có thể xem bao nhiêu tập Tây Du Ký, nhảy dây bao nhiêu lần, bắt bao nhiêu con dế.

Bản thân thật ngu ngốc, không chỉ làm bài tập hè một cách vô ích, còn đeo trên lưng đi học tan học mỗi ngày, uổng công vô ích một tuần.

Cô giáo Từ đi vào phòng học, thấy Lâm Tiếu nằm trên bàn thì hoảng sợ hỏi: “Sao vậy, đau bụng sao?”

Lâm Tiếu ngẩng đầu, tủi thân lắc đầu.

Cô giáo Từ: “Vậy thì làm sao?”

“Cô giáo Từ, bài tập hè của em làm uổng công rồi.”

Cô giáo Từ nhanh chóng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nghiêm mặt, nghiêm túc giáo dục Lâm Tiếu.

“Tại sao làm bài tập hè lại uổng công, làm bài tập hè là để báo cáo kết quả lại cho thầy cô sao, không, là vì chính mình, là vì củng cố tri thức, tiến bộ trong học tập.”

“Phụt!”

Cô giáo Từ thật sự không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Cô ấy là người chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười học sinh trừ khi cô ấy thực sự không nhịn được.

Lâm Tiếu nằm trước mặt cô ấy giống như con ch.ó nhỏ tủi thân, cô giáo Từ giơ tay xoa xoa đầu búp bê của Lâm Tiếu: “Lấy bài tập hè ra đây, bây giờ cô xem giúp em.”

Giáo viên chủ nhiệm muốn sửa bài tập ngay tại chỗ cho cô.

Lâm Tiếu lập tức căng thẳng, ra sức hồi tưởng lại những gì mình đã viết trong bài tập hè, nhưng cô nghĩ không ra, hình như cô viết cũng không nghiêm túc.

Mỗi khi cô giáo Từ lật một trang, âm thanh sột soạt giống như đang vang lên trong lòng Lâm Tiếu.

“Đề toán đều đúng hết.” Môn toán vượt qua bài kiểm tra.

“Bài văn viết rất có tình cảm, hình tượng cũng rất sinh động.” Môn văn vượt qua bài kiểm tra. Lâm Tiếu vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy tiếng “Nhưng mà” của cô giáo Từ.

“Nhưng mà dùng quá nhiều phiên âm.”

Lâm Tiếu: “Giáo viên ngữ văn trước đây của em nói, gặp phải chữ không biết viết thì viết phiên âm”, cô nhỏ giọng giải thích cho mình.

Cô giáo Từ: “Những chữ này em cũng không biết viết sao, hay là do không suy nghĩ hẳn hoi.”

“Đồng ruộng, con kiến đều là chữ đã học ở lớp một, sao tất cả em đều dùng phiên âm để thay thế?”

Lâm Tiếu cẩn thận suy nghĩ, phát hiện những chữ này cô thực sự biết viết. Vậy trước đây khi cô viết vì sao lại dùng phiên âm? Lâm Tiếu cau mày, cô không nhớ ra.

Cô giáo Từ lật xong bài văn, khen ngợi: “Kỳ nghỉ hè này em luyện chữ rất nghiêm túc.”

Lâm Tiếu khiếp sợ, tại sao cô giáo Từ lại biết cô bị anh trai bắt phải luyện chữ ở nhà trong kỳ nghỉ hè?

Cô giáo Từ mở trang đầu tiên và trang cuối cùng trong quyển vở ghi chép hàng ngày của Lâm Tiếu ra, so sánh cho Lâm Tiếu xem: “Em không phát hiện ra sự tiến bộ của mình sao?”

“So với bài đầu tiên, trong bài cuối cùng rõ ràng chữ viết đã đứng thẳng, còn ngay ngắn hơn.”

So sánh như vậy, Lâm Tiếu cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.

Cô tròn mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vậy mà anh trai không lừa cô, luyện chữ thực sự có tác dụng.

Cô giáo Từ nhìn dáng vẻ của Lâm Tiếu, lại không nhịn được mà bật cười: “Luyện chữ nhất định phải kiên trì, còn phải nghiêm túc luyện chữ tiếp.”

Lâm Tiếu gật đầu một cái thật mạnh: “Vâng.”

Thứ bảy chỉ học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ. Nửa ngày cuối cùng, trong lớp rõ ràng lòng người thấp thỏm, số lần mỗi giáo viên ở trên bục giảng hô im lặng cũng tăng lên.

Nhất là tiết cuối cùng, khi chỉ còn mười phút trước khi tan học, trong phòng học đã phát ra tiếng thu dọn đồ đạc.

Các học sinh nhao nhao cất bút chì và cục tẩy vào trong hộp đựng bút chì, bút chì đụng vào hộp bút chì sắt, phát ra tiếng leng ka leng keng.

“Trịnh Lập Cường, còn chưa tan học đâu, trên bàn của em đã trống rồi, lấy sách giáo khoa ra đi.” Thầy Lưu dạy toán quát lên.

Lâm Tiếu lén quay đầu lại, cô đã nhớ kỹ chỗ ngồi của tất cả bạn học ở trong lớp, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Trịnh Lập Cường.

Trên bàn của Trịnh Lập Cường quả nhiên ngoài cánh tay ra thì không có gì cả, dưới sự trách mắng của thầy giáo, Trịnh Lập Cường lách cách lấy đồ trong cặp sách bỏ lên bàn một lần nữa.

Thầy Lưu dạy toán dựa vào điểm danh, chống đỡ qua thứ bảy.

Mười phút cuối cùng của một buổi học vào buổi trưa.

Lâm Tiếu cảm thấy sắp xếp thời khóa biểu như vậy không hợp lý lắm, tiết cuối cùng của mỗi lớp vào buổi sáng thứ bảy thì đều nên sắp xếp tiết học của giáo viên chủ nhiệm.

Như vậy thì giáo viên trong trường sẽ có thể ăn ít kẹo nhuận họng hơn.

Khi thầy Lưu dạy toán kết thúc tiết học, cô giáo Từ - giáo viên chủ nhiệm lớp đã đợi sẵn ở trước cửa lớp. Thầy Lưu đi ra ngoài, cô giáo Từ lập tức đi vào, đứng trên bục giảng: “Cô có một chuyện quan trọng muốn nói.”

“Ôi.” Trong phòng học vang lên từng tiếng thở dài, giáo viên chủ nhiệm lại muốn làm chậm trễ thời gian tan học của thứ bảy.

Nhưng mà cô giáo Từ chỉ dùng một câu đã làm cho mọi người yên lặng lại.

“Cuối tuần sau sẽ đặt mua đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.”

“Hôm nay sau khi về nhà hãy bảo cha mẹ đo chiều rộng vai, chiều dài, vòng eo, chiều dài quần của các em rồi viết lên giấy, thứ hai mang tới đây. Viết chuyện này vào vở bài tập của các em, nhất định phải nhớ kỹ.”

Bùm một tiếng, trong phòng học nổ tung.

“Đặt đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.”

“Tại sao phải đặt mua đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong?”

“Ngốc, chắc chắn là chúng ta được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong rồi.”

“Cô giáo Từ, chúng em thật sự được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong sao ạ?”

Cô giáo Từ gật đầu, xác nhận suy đoán của mọi người: “Sau khi phát đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong xong, nhà trường sẽ tổ chức nghi thức gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong cho lớp hai.”

“Oa, chúng ta được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong rồi”, “Vậy khăn quàng đỏ đâu, khăn quàng đỏ ở đâu?”, “Cô ơi cô sẽ dạy bọn em hát đội ca của đội Thiếu niên Tiền Phong sao?”

Chíp chíp, chíp chíp, trong lớp học giống như có hàng trăm con gà con đang kêu cùng một lúc.

Cô giáo Từ vỗ bục giảng rầm rầm hai cái: “Có câu hỏi thì giơ tay, không có câu hỏi thì im lặng.”

“Vương Hồng Đậu, em muốn hỏi gì?”

Vương Hồng Đậu đứng lên: “Cô giáo, cô nói cần đo chiều rộng vai, chiều dài là gì ạ?”

Cô giáo Từ: “Về nhà nói với cha mẹ, cha mẹ đều biết.”

Vương Hồng Đậu: “Nếu cha mẹ không biết thì phải làm sao bây giờ, cô nói cho em biết trước đi, em về nhà nói cho cha mẹ.”

Câu hỏi của Vương Hồng Đậu làm cả lớp đều đồng tình, tất cả mọi người đều không biết chiều rộng vai, chiều dài có nghĩa là gì.

Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn các bạn học bên cạnh, tại sao ngay cả chuyện này bọn họ cũng không biết, không phải trước khi may quần áo đều phải đo những thứ này sao?

Cô giáo Từ không hiểu vì sao lúc này mọi người lại không vội tan học, nhưng cô ấy đã sớm quen với tình huống tương tự như vậy. Nếu nhiều học sinh đã hỏi như vậy, cô giáo Từ liền gọi những học sinh nam ở hàng đầu tiên đứng lên bục giảng, quay lưng lại, dùng thước kẻ tam giác cực lớn khoa tay múa chân trên lưng bọn họ.

“Từ đây đến đây, là chiều rộng vai, còn từ đây đến đây, là chiều dài.”

Trần Đông Thanh ở bên trái đang vẽ hình người lên trên giấy, vẽ ra tất cả những thứ mà cô giáo Từ ra hiệu.

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu bé, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại phải vẽ ra, đầu óc cậu không nhớ được sao?”

Trần Đông Thanh ngây ngẩn cả người: “Không nhớ được.”

Lâm Tiếu không hiểu cái này có cái gì mà lại không nhớ được, cho dù trước kia không biết, nhưng nhìn cô giáo Từ khoa tay múa chân một lần không phải đã nhớ kỹ trong đầu rồi sao?

Nhưng mà cô quan tâm bạn học ngốc, không nói thêm gì nữa, đổi câu hỏi: “Trước đây khi may quần áo chẳng lẽ cậu không đo những thứ này sao?”

Trần Đông Thanh: “May quần áo, tớ chưa từng may quần áo, không phải quần áo đều là mua sao?”

Lần này đổi lại là Lâm Tiếu ngây ngẩn cả người.

Cô giáo Từ tuyên bố tan học, nhưng Lâm Tiếu lại ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích. Cô nhìn chằm chằm các bạn học nối đuôi nhau đi ra cửa, lần đầu tiên phát hiện quần áo các bạn học mới mặc trên người tất cả đều mua bên ngoài.

Vậy mà không có ai may quần áo ở nhà cả.

Rất dễ nhìn ra sự khác biệt giữa quần áo tự may ở nhà và quần áo mua ở bên ngoài, quần áo trên người các bạn học sinh ở trường tiểu học trước đây của Lâm Tiếu chủ yếu là tự làm, hoặc mua, chia đều mỗi nửa.

Quần áo tự làm vừa thoải mái lại rẻ, nhưng mà hầu hết đều không đẹp như quần áo mua ở bên ngoài, dù sao hầu hết mọi người cũng không phải là thợ may chuyên nghiệp.

Từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng để ý các bạn học mặc quần áo gì mới, hôm nay lần đầu tiên để ý, cảm thấy thật kỳ lạ.

Trong đại viện của xưởng dệt bông đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng vậy, ai mà không có mấy bộ quần áo tự mình may chứ?

Trường mới không giống trường cũ.

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn mình, quần áo cô mặc trên người hôm nay đều là mua bên ngoài.

Trước khi chuyển trường, anh trai đặc biệt dẫn cô đến trung tâm thương mại để mua mấy bộ quần áo mới, cất tất cả quần áo cũ của cô vào tủ quần áo, để Lâm Tiếu mặc quần áo mới đến trường học mới.

Lúc trước Lâm Tiếu không nghĩ là vì sao, hôm nay lần đầu tiên tự hỏi, vì sao chứ?

Chẳng lẽ anh trai đã sớm biết các bạn học ở trường mới đều mặc quần áo mua ở bên ngoài sao?
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 31: Chương 31



Lâm Tiếu đột nhiên nhớ tới cô giáo Uông, cô mặc chiếc váy đơn giản do mẹ làm, cô giáo Uông liền nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo đẹp nhất lớp, cô giáo Uông rất thích cô bé.

Anh trai mua quần áo mới cho cô là vì lý do này sao?

Nhưng trong trường học mới lại không có cô giáo Uông.

“Lâm Tiếu, sao hôm nay em cứ ngồi mãi vậy, không có ai tới đón em sao?”

Giọng cô giáo Từ cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tiếu, cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra, bạn học trong lớp đều đã đi hết chỉ còn lại một mình cô.

Lâm Tiếu nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ, đeo cặp sách chạy ra ngoài: “Tạm biệt cô giáo Từ.”

Thứ hai, chỗ ngồi của cả lớp đều dịch sang bên trái một hàng, bên phải Lâm Tiếu không phải tường, mà là một bạn học nam vừa đen vừa gầy, tên là Dương Kiến Sinh.

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dương Kiến Sinh vài giây, muốn nhớ kỹ diện mạo của cậu bé, nhưng mà vừa nhắm mắt lại gương mặt của Dương Kiến Sinh lại trở nên có chút mơ hồ.

Lớp trưởng vừa đen vừa gầy hơi giống bạn nam này, Lâm Tiếu cảm thấy gương mặt của bọn họ đều rất giống nhau.

Lâm Tiếu nói với Vương Hồng Đậu ở phía sau về phiền não của mình, Vương Hồng Đậu vô cùng kinh ngạc: “Không giống, gương mặt của bọn họ không giống chút nào cả.”

Muốn nhớ kỹ toàn bộ bạn học trong lớp mới, Lâm Tiếu còn cần một ít thời gian.

Nhưng mà chỉ cần các bạn học ngồi ở chỗ của mình, Lâm Tiếu sẽ biết bọn họ.

Trong đầu Lâm Tiếu có một tấm sơ đồ mặt bằng của lớp học, cô biết bạn học ngồi ở mỗi chỗ tên là gì.

Ghi nhớ thứ tự chỗ ngồi dễ dàng hơn gương mặt nhiều.

Sang tuần mới, chỗ ngồi trong phòng học dịch sang trái một hàng, bản đồ chỗ ngồi trong đầu Lâm Tiếu cũng dịch chuyển theo.

Lâm Tiếu cảm thấy bản thân hiểu rõ từng bạn học mới ngồi ở chỗ nào, vậy cũng coi như quen biết bạn học mới.

Chỉ là có một số bạn học mới không hiểu, vì sao Lâm Tiếu vừa mới trò chuyện cùng mình ở trong lớp ngày hôm qua, ánh mặt nhìn mình ở trong hành lang lại rất xa lạ.

Đương nhiên, không phải Lâm Tiếu không nhớ mặt ai, Vương Hồng Đậu ở hàng sau, Trần Đông Thanh ở bên trái, chỗ ngồi của các bạn học ở xung quanh cô đều rất quen thuộc.

Mọi người giao kích thước trang phục vào thứ hai, đến thứ sáu thì đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong sẽ được phát xuống.

Đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong của học sinh nữ là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, váy hai dây màu xanh da trời, còn có một cái khăn quàng đỏ tươi đẹp.

Dây lưng của váy hai dây là viền lá sen, có hai đường viền trắng ở dưới chân váy.

Sau khi Lâm Tiếu nhận được đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong thì vội vã muốn thay. Những bạn học khác cũng giống như vậy, trước cửa nhà vệ sinh nữ xếp thành hàng dài.

Vương Hồng Đậu bị độ dài của hàng ngũ này làm cho hoảng sợ: “Đến lúc vào học cũng không đến lượt chúng ta.”

Lâm Tiếu kéo tay Vương Hồng Đậu, đi lên lầu.

“Chỉ có lớp hai phát đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong, nhà vệ sinh nữ trên tầng không có ai thay quần áo.”

Trái tim Vương Hồng Đậu đập thình thịch, trên tầng là địa bàn của lớp trên, cô bé chưa từng đi qua, lá gan của Lâm Tiếu thật lớn.

Bởi vì quyết định sáng suốt của Lâm Tiếu, cô và Vương Hồng Đậu trở thành học sinh nữ đầu tiên trong lớp thay xong đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.

Tiếng chuông vào học vang lên, các học sinh nữ nhao nhao trở lại phòng học, phần lớn đều chưa kịp thay quần áo.

Hầu hết các bạn nam trong lớp đều đã thay xong, các bạn nữ rất ngạc nhiên: “Sao các cậu lại thay nhanh như vậy?”

Các học sinh nam nháy mắt ra hiệu, ha ha cười quái dị, ngay từ đầu ai cũng không chịu nói là chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà cuối cùng Lâm Tiếu vẫn biết.

Các học sinh nam nhìn thấy các học sinh nữ đều đi ra phòng học đi thay quần áo, liền để cho mấy học sinh nam bảo vệ cửa trước, mấy học sinh nam bảo vệ cửa sau, trực tiếp thay quần áo ở trong phòng học.

Các học sinh nữ sợ ngây người, sao bọn họ lại không nghĩ tới biện pháp này chứ?

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết nói: “Sau này còn có chuyện như vậy, các bạn nữ chúng ta đuổi tất cả các bạn nam ra ngoài, chúng ta thay quần áo ở trong phòng học.”

Lâm Tiếu thay đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong xong liền không nỡ cởi ra, mặc mãi đến khi tan học.

Lâm Dược Phi đón em gái ở cổng trường, ánh mắt vẫn tìm kiếm Lâm Tiếu mặc áo đỏ, cho đến khi Lâm Tiếu đi tới trước mặt thì anh mới nhìn thấy.

“Ồ, phát đồng phục học sinh mới rồi.”

Lâm Tiếu lập tức sửa lại cho anh trai: “Không phải đồng phục học sinh, là đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong, cả nước thống nhất.”

Cô giáo Từ không lừa cô, thật sự cho cô gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong.

“Cả nước thống nhất.” Lâm Dược Phi trừng lớn hai mắt nhìn thật kỹ, kiểu dáng thật ra cũng đơn giản, nhã nhặn nhưng lại bắt mắt.

“Nhưng mà cô giáo của chúng em đã nói, ngoại trừ hoạt động quan trọng của đội Thiếu niên Tiền Phong thì mặc bộ đồ này khi chào cờ thứ hai và tham gia hoạt động tập thể của trường, nên đây được coi như đồng phục.”

“Cô giáo nói vì để tiết kiệm, trường sẽ không mua thêm đồng phục mới nữa.”

Sau khi về đến nhà, Lâm Tiếu vẫn không nỡ cởi đồng phục đội Thiếu niên ra, cũng không chịu tháo khăn quàng đỏ.

Mãi đến khi Lữ Tú Anh tan làm trở về, thấy Lâm Tiếu mặc bộ đồng phục mới, trong đầu lập tức vang lên báo động cấp mười.

“Đồng phục hôm nay mới phát còn chưa giặt sao con lại mặc vậy hả?”

Vẻ mặt Lư Tú Anh trầm xuống: “c** đ* ra nhanh lên, mẹ dẫn con đi tắm.”

Đồng phục đội được làm từ terylen tổng hợp, không bị co, lại nhanh khô.

Sáng sớm buổi đầu tiên, Lâm Tiếu đã mặc lên bộ đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong đã được giặt sạch và phơi khô.

Lữ Tú Anh nhíu mày nói: “Hôm qua nhìn không kỹ, sao đồ lại vừa người như vậy?”

“Có thể đến trưởng đổi bộ lớn hơn một cỡ hay không, như này thì sang năm sẽ không thể mặc được nữa.”

Lâm Dược Phi nói: “Không cần. Nếu đồng phục chật thì mua bộ mới.”

Một vài hình ảnh lóe lên trong đầu Lâm Dược Phi. Anh không nhớ rõ dáng vẻ em gái học tiểu học ở kiếp trước như thế nào, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ em gái học trung học cơ sở.

Trên người cô mặc đồng phục to hơn hai cỡ, như thể trùm cái bao tải lên người.

Trong ký ức của Lâm Dược Phi, em gái mặc bao tải lúc nào cũng yên lặng. Anh không biết là do cô quá thất vọng với anh nên không muốn nói chuyện cùng, hay đối với ai cô cũng im lặng như vậy.

Không chỉ là đồng phục trung học cơ sở, mà lúc nào quần áo của em gái cũng rộng thùng thình.

Lữ Tú Anh hay may đồ lớn hơn hai cỡ vì cơ thể em gái đang phát triển và vải sẽ co lại dần.

Thật ra từ hồi trung học cơ sở em gái đã không cao lên nữa, lúc đó vải cũng không co lại nhiều nhưng bà vẫn chả thể bỏ được thói quen này.

Lữ Tú Anh một mình gồng gánh cả một gia đình, con trai đánh nhau gây sự khiến hay bà lo lắng nên cũng không còn sức mà chú ý đến những chi tiết này.

Quan niệm của bà trước giờ vẫn là đồng phục trẻ con thì nên lớn hơn một hai cỡ. Nghe Lâm Dược Phi nói chật thì mua đồ mới thì liếc nhìn anh nói: “Nhưng bây giờ con đang kiếm tiền mà.”

Lâm Dược Phi kiên nhẫn giải thích với mẹ mình: “Đồng phục thì phải mặc vừa người, không thì nhìn rất là lôi thôi lếch thếch, chạy nhảy trong trường cũng không tiện.”

“Hơn nữa đa số học sinh ở trường tiểu học Đường Giải Phóng đều mặc đồng phục vừa người, Tiếu Tiếu phải giống với các bạn cùng lớp.”

Không chỉ những giáo viên như Uông Xuân Thúy có tính bợ đỡ, mà cả một vài đứa trẻ cũng có tính như thế. Cũng không thể nói là bợ đỡ, thích quần áo đẹp, thích điều kiện tốt, “khinh nghèo yêu giàu”, “ghét xấu thích đẹp”… đều là những bản tính của trẻ con.

Hầu hết học sinh của Tiểu học Đường Giải Phóng đều là con cháu cán bộ và giáo viên nên Lâm Dược Phi không muốn để em gái quá khác với bạn cùng lớp.

“Tại sao phải giống với các bạn cùng lớp?”

Câu nói của anh trai làm Lâm Tiếu cái hiểu cái không.

Cô chợt nghĩ đến vấn đề đang suy nghĩ dở lúc trưa thứ bảy tuần trước, vì tan học nên đã bỏ vấn đề này ra sau đầu.

“Anh ơi, trước khi chuyển trường anh đã đặc biệt mua quần áo mới cho em sao?”

“Là vì sợ em lại gặp phải hạng người như cô giáo Uông sao?”

Có nhiều vấn đề Lâm Tiếu không thể hiểu được: “Chẳng lẽ thái độ đối với một người sẽ vì quần áo người đó mặc trên người mà trở nên khác đi sao?”

Lâm Dược Phi nhìn đôi mắt trong veo của em gái, nhất thời nói không nên lời.

“Sẽ có một vài người như thế.” Lâm Dược Phi lại nghĩ Lâm Tiếu còn quá nhỏ, không biết phải nói thế nào cho cô hiểu: “Ví dụ như cô giáo Uông, chính là người như thế.”

Lữ Tú Anh thở dài một tiếng: “Chuyện này thì có gì lạ đâu, tiền kính y hậu kính nhân*, người như vậy có rất nhiều.”

(*) Nghĩa đen là khi tiếp xúc với người khác, trước tiên chúng ta sẽ nhìn vào hình thức bên ngoài, tức là cách ăn mặc của người đó, sau đó mới nhìn vào các khía cạnh khác của người đó.

Lâm Tiếu nhíu mày: “Nhưng dù em mặc quần áo gì thì em vẫn là em mà.”

“Không lẽ em mặc quần áo đẹp thì mới là Lâm Tiếu (cười), mặc quần áo rách thì là Lâm khóc hay sao?”

Lâm Dược Phi nói: “Tất nhiên em vẫn là em rồi, nhưng thái độ của một số người khác với em cũng sẽ thay đổi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 32: Chương 32



Lâm Tiếu lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra kết luận: “Nếu có người không thích em vì quần áo em mặc trên người thì em cũng sẽ không thích người đó.”

“Em cũng chẳng quan tâm xem người đó có thích em hay không.”

Lâm Dược Phi không ngờ em gái sẽ trả lời như thế, cô còn thông suốt hơn người lớn rất nhiều.

Có lẽ vì trong thế giới của trẻ con chỉ có đúng sai chứ không có lợi ích.

Lâm Dược Phi đưa tay đè đầu em gái lại, xoa rồi lại xoa, không nỡ thu tay.

Mỗi ngày Lâm Dược Phi đều phải qua lại với một số người anh không thích cho lắm, nhưng không những phải ăn mặc chỉn chu, mà còn phải ăn nói cư xử khéo léo đúng mực. Vì anh muốn kiếm tiền từ một số người đó, và còn muốn cùng một số người đó kiếm tiền cùng nhau.

Lâm Dược Phi xoa mái tóc bồng bềnh của em gái, cũng hiểu vì sao nhiều người lại thích sờ mèo vuốt chó như vậy, cảm giác sờ vào bộ lông thật sự chữa khỏi mọi phiền muộn.

Lâm Dược Phi khẽ thở dài: “Anh không làm được.”

“Anh sẽ cố gắng để cho em vẫn mãi như thế này.” Không cần thay đổi, không cần nhượng bộ.

Trời thu khô hanh, tóc của Lâm Tiếu bị tích điện kêu lách tách, mỗi sợi tóc đều dựng ngược lên.

Cô nhanh chóng giải cứu tóc mình khỏi móng vuốt của anh trai, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Cô nhúng ướt cái lược gỗ, sau đó chải mái tóc rối bù của mình nhưng tích điện vẫn chưa hết.

“Mẹ ơi.” Lâm Tiếu mở miệng kêu, Lâm Dược Phi biết cô sắp mách lẻo, vội nói: “Tiếu Tiếu, em mặc đồng phục đội thiếu niên Tiền Phong vào đi, anh chụp cho em một tấm.”

Quả nhiên Lâm Tiếu liền quên mất mách lẻo, đôi mắt lấp lánh, hoàn toàn bị chuyện chụp ảnh mê hoặc.

Khoác lên bộ đồng phục đội, đeo khăn quàng đỏ, chụp hình.

Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai anh em cũng bật cười nói: “Được, để lát mẹ đến nhà dì Đỗ của các con mượn máy ảnh về.”

Lâm Dược Phi: “Mẹ mượn máy ảnh làm gì, chúng ta ra quán chụp.”

Cuối tuần anh được nghỉ, Lữ Tú Anh cũng được nghỉ ban ngày, một nhà ba người đi đến tiệm chụp ảnh.

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ chọn lấy bộ đồ nào đẹp chút để chụp hình.”

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ chọn đồ làm gì, không phải chụp ảnh cho Tiếu Tiếu sao?”

Lâm Dược Phi: “Đều chụp hết, chụp một tấm cho Tiếu Tiếu kỷ niệm em ấy gia nhập Đội thiếu niên Tiền Phong. Một tấm chụp ảnh gia đình cho một nhà ba người chúng ta.”

Lữ Tú Anh tiếc tiền, nhưng con trai đã đề nghị chụp ảnh gia đình nên bà cũng không nỡ từ chối.

Suy nghĩ một chút, một nhà ba người bọn họ còn chưa từng chụp ảnh gia đình.

Thật ra Lữ Tú Anh đã từng chụp ảnh gia đình rồi, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước. Lúc đó chồng bà vẫn còn, trong nhà chưa có Tiếu Tiếu, Lữ Tú Anh với chồng và con trai trong một khung hình. Hồi trước tẩm ảnh vẫn được treo trong nhà, từ khi chồng mất bà nhìn lại thấy đau lòng nên đã lấy xuống cất trong album ảnh, để ở ngăn dưới cùng.

“Vậy chụp một tấm đi.” Lữ Tú Anh chọn cho mình một bộ quần đẹp, sau đó cũng chọn cho Lâm Tiếu một bộ.

Lâm Tiếu khó hiểu: “Không phải con mặc đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong chụp hình ạ?”

Lữ Tú Anh: “Chụp một tấm mình con mặc đồng phục đội, còn ảnh gia đình thì con mặc đồ của mình là được.”

Lữ Tú Anh bỏ lược vào túi, lát chụp ảnh nhất định phải chải lại đầu. Bà không muốn dùng lược bên ngoài, cũng không cho Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi dùng lược bên ngoài: “Không biết đã bao nhiêu người dùng rồi.” Dù sao thì không thể dùng trước mặt bà được.

Lữ Tú Anh tiếc nuối nói: “Nếu có thêm son thì tốt rồi, tô cho Tiếu Tiếu một chút sẽ càng xinh hơn.”

Trước khi chồng qua đời, Lữ Tú Anh từng có hai cây son. Một cây là khi bà kết hôn, em gái từ Thượng Hải về tặng. Một cây là khi Lâm Dược Phi được ba tuổi, chồng đi công tác mua cho bà, cả hai đều là màu đỏ.

Lữ Tú Anh cũng chỉ dùng có vài lần, bà cũng không có thói quen dùng son, nghĩ đến môi mà đỏ chót là thấy kỳ quặc.

“Giờ thì khác rồi, có nhiều màu son hơn xưa.” Lữ Tú Anh nói.

Các nữ công nhân trẻ tuổi thích làm đẹp trong xưởng đều tô màu son nhạt, nhìn rất tự nhiên.

Lữ Tú Anh không tô son, sau khi chồng mất, một mình bà phải nuôi hai đứa con, rất chú trọng không muốn bị người ta bàn tán, đến quần áo sặc sỡ cũng không mặc. Khi bà ngồi nghỉ trong xưởng, một nam đồng nghiệp ngồi đầu kia ghế, Lữ Tú Anh liền đứng lên rời đi.

Bà chìm vào hồi ức, Lâm Dược Phi cũng vậy.

Lâm Tiếu thì không để ý đến mẹ và anh trai. Cô đang đứng trước gương thắt khăn quàng đỏ, vô tình thắt nút, dùng móng tay cậy mãi cũng không tháo được.

Móng tay cô ngắn quá.

Trước cổng tiểu học Đường Giải Phóng, mỗi ngày đều có sao đỏ đứng trực. Không chỉ chào thầy cô, còn kiểm tra xem học sinh có đi trễ hay không, có tuân thủ nội quy trường hay không.

Quần áo lôi thôi không cho vào trường, đầu tóc bết, móng tay dài đều bị ghi tên, báo lớp, trừ điểm.

Ở trường Lâm Tiếu còn tận mắt nhìn thấy móng tay bạn nam mới dài xíu đã bị sao đỏ bắt được. Bây giờ mỗi ngày cô đều gội đầu, móng tay dài một chút là cắt ngay.

Lâm Tiếu còn thấy có một học sinh nam bị bắt lại vì chạy nhanh, gió thổi khăn quàng ra sau gáy. Trước cổ thì lòi ra cái đuôi khăn quàng.

Sao đỏ rất nghiêm khắc, nhìn cậu học sinh đó chỉnh lại khăn quàng mới cho vô.

Mỗi ngày Lâm Tiếu bước tới cổng trước đều nhìn các bạn trực ở đó bằng ánh mắt hâm mộ.

Nhưng cô cũng sẽ sớm gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong thôi. Chờ đến lúc cô quàng khăn đỏ, đứng trực cổng chắc chắn sẽ thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ của mình.

“Tiếu Tiếu, làm gì vậy?” Lâm Dược Phi hồi phục tinh thần, thấy vẻ mặt Lâm Tiếu sốt ruột đứng trước gương.

“Anh, em không cởi được khăn quàng đỏ.” Lâm Tiếu chạy tới chỗ anh.

Lâm Dược Phi đưa tay, xoay người Lâm Tiếu lại 90 độ, đổi sang hướng khác: “Đi tìm mẹ đi.”

Lữ Tú Anh đã rất lâu rồi không vào tiệm chụp ảnh, sau khi vào thì hơi ngạc nhiên: “Tiệm chụp ảnh bây giờ tốt quá.”

Căn phòng chụp ảnh rất lớn, phía sau có nhiều phông nền được cuốn lại, rồi nhiếp ảnh gia trải từng cái một ra.

“Cái này là Túp lều nấm nhỏ, các cô bé chụp cái này nhiều nhất.”

“Tờ này là thảo nguyên lớn.”

“Tờ này là biển xanh, trời lam lại có cây dừa, theo phong cách nhiệt đới.”

“Các vị muốn tờ phông nào?”

Lâm Dược Phi không thích cái nào cả, anh chỉ muốn chụp ảnh phông nền đỏ.

Nhiếp ảnh gia nghe lời này của anh, tỏ vẻ khó hiểu: “Đây đều là những phông nền mới do tiệm chúng tôi làm đó, mốt đó nha.”

Lâm Dược Phi thầm nghĩ, bây giờ là mốt nhưng sau này cũng lỗi thời, vẫn là cổ điển cuốn hút.

Nhưng mà chẳng ai quan tâm Lâm Dược Phi nghĩ thế nào.

Lữ Tú Anh thích phông nền biển xanh, trời lam, cây dừa. Lâm Tiếu thì rất thích bức nền Túp lều nấm nhỏ, Lâm Dược Phi không có quyền lên tiếng.

“Em cũng là thành viên đội thiếu niên Tiền Phong rồi, Túp lều nấm gì đó thật là trẻ con.”

Lâm Tiếu hơi lè lưỡi, nói: “Không trẻ con chút nào.”

Cuối cùng, ảnh Lâm Tiếu chụp với nền Túp lều nấm nhỏ, chân dung gia đình thì dùng phông phong cách nhiệt đới.

Lâm Dược Phi nói: “Mẹ, nếu biết hôm nay mẹ chọn nền này thì ba người chúng ta nên mặc quần đùi hoa lá mới phải.”

Lâm Tiếu cười ha ha, Lữ Tú Anh trừng anh một cái rồi cũng cười theo.

Tách một tiếng, nhiếp ảnh gia đã chụp lại được khoảnh khắc này.

Chụp ảnh xong, Lâm Tiếu đến trước quầy của tiệm, mãi không đi tiếp.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều đã đi ra cửa tiệm thì nghe tiếng Lâm Tiếu gọi ở phía sau: “Mẹ, anh.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại, nhận ra Lâm Tiếu đã tụt lại phía sau từ bao giờ: “Tiếu Tiếu, con đứng đó làm gì thế?”

Lâm Tiếu chạy ra cửa, cầm lấy tay mẹ kéo bà trở lại. Cô đọc hiểu được chữ đỏ dán trên kính: “Mẹ ơi, ở đây là chỗ lấy ảnh.”

Sao mẹ và anh lại cứ thế về? Bọn họ đã trả tiền rồi nhưng chưa có ảnh đâu.

Mẹ và anh thật là hồ đồ, cả nhà đều phải trông cậy vào cô.

Lữ Tú Anh xì cười, bà nói: “Tiếu Tiếu, ảnh chụp phải rửa nữa. Chờ một tuần sau mới lấy được.”

Bà mở ví lấy ra một tờ biên lai của tiệm ảnh, đưa cho Lâm Tiếu nhìn: “Một tuần sau cứ cầm biên lai này tới lấy ảnh là được.”

Lâm Tiếu gãi gãi đầu, thì ra còn phải chờ lâu như vậy mới xem được ảnh mới.

Mẹ giặt ga trải giường cũng chỉ mất có nửa tiếng, nhưng rửa ảnh thì phải mất cả tuần.

Rửa ảnh thật khó nha.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 33: Chương 33



Một tuần sau, khi Lâm Tiếu đi học về đã thấy ảnh gia đình treo trên tường rồi.

Lâm Tiếu cởi giày ra, không kịp thay dép để chân trần chạy qua. Cô kiễng chân lên xem tấm ảnh chụp như thế nào.

“Mẹ, mẹ cười lên thật là xinh đẹp.” Nhiếp ảnh gia chụp được khoảnh khắc Lữ Tú Anh cười rất hạnh phúc.

Lâm Tiếu nhìn mẹ trong hình không nỡ dời mắt: “Mẹ à, mẹ phải cười nhiều một chút nha.”

Lữ Tú Anh nhìn bản thân trong hình, cảm thấy thật xa lạ. Đã bao lâu rồi bà mới cười tươi thoải mái như vậy.

Ảnh gia đình được rửa ra ba bức, một bức mười một inch treo trên tường, một cái năm inch thì cất trong album ảnh. Còn một tấm là Lâm Dược Phi yêu cầu khoảng bốn inch, anh muốn để trong ví của mình.

Lâm Tiếu cũng muốn một tấm, dù cô không có ví nhưng cô có hộp bút. Có thể để ảnh sau thời khóa biểu lớp.

Bây giờ mặt sau thời khóa biểu của cô đã không còn để bảng cửu chương nữa, Lâm Tiếu đã nhớ hết trong đầu rồi, đúng lúc có thể để ảnh vào.

Nhưng Lữ Tú Anh thẳng thừng từ chối cô: “Không được.”

“Đến trường là để học, nếu bỏ ảnh vào hộp bút thì con sẽ ngồi nghe thầy cô giảng bài hay là ngồi xem ảnh?”

Lâm Tiếu nghĩ trong lòng, tai thì nghe giảng, mắt thì xem ảnh, rõ ràng là hai chuyện không liên quan gì nhau. Mắt cô ngắm ảnh nhưng tai cô vẫn có thể nghe giáo viên giảng bài mà.

Nhưng Lâm Tiếu biết không thể nói với mẹ thế được, sẽ bị mẹ mắng mất.

Lâm Tiếu không có tấm ảnh của mình, trước khi anh trai về thì tạm thời ngắm nhìn tấm ảnh anh chuẩn bị bỏ vào ví cho đã ghiền.

Dạo này anh trai về nhà rất muộn, mãi cho đến khi Lâm Tiếu đi ngủ cũng không thấy bóng dáng của anh, ngày nào Lâm Tiếu cũng chỉ thấy được anh trai trước khi đi học mỗi sáng.

Cho nên từ giờ đến sáng mai, tấm ảnh nhỏ của anh trai sẽ thuộc về cô.

Lâm Tiếu cầm bức ảnh trong tay, nằm lăn qua lăn lại trên giường.

Lữ Tú Anh dựa trên đầu giường đan áo, thấy còn chưa đến hai phúc mà Lâm Tiếu đã buồn ngủ díp cả mắt. Chờ đến khi cô ngủ thiếp đi, bà mới nhẹ nhàng rút tấm ảnh từ trong tay Lâm Tiếu ra đặt trên bàn.

Lữ Tú Anh lấy một cái khăn trùm lên chiếc đèn ở đầu giường, xong lại tiếp tục dựa vào đầu giường đan áo. Ngoài lúc thêm bớt mũi đan và đan theo hình tròn là bà phải nhìn vào áo, thì những lúc khác gần như không cần phải nhìn, ánh sáng yếu một chút cũng đủ dùng.

Sau khi vào thu, buổi trưa thì vẫn nóng nhưng sáng và tối sẽ mát mẻ một chút.

Lữ Tú Anh chờ đến lúc ôm áo len không còn ra mồ hôi nữa, sau đó thì bắt đầu gỡ len, giặt len và đan len.

Bà thích lo trước mọi chuyện, không muốn việc tới nơi rồi mới hấp tấp làm.

Mỗi năm đều như thế, vừa qua mùa hè là bà bắt đầu đan áo len. Trước khi gió mùa về, những chiếc áo len sạch sẽ mềm mại lại ấm áp đều đã được chuẩn bị xong cho một nhà ba người bọn họ.

Lữ Tú Anh đan được một đoạn thì đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ rồi mà Tiểu Phi vẫn chưa về.

11 giờ, 11 giờ 10, đến 11 giờ rưỡi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Lâm Dược Phi nhẹ nhàng mở rồi đóng cửa lại.

Sau đó là tiếng cạch rất nhỏ, Lâm Dược Phi cài xích chống trộm.

Lữ Tú Anh gấp chiếc áo đã đan được nửa lên bàn rồi tắt đèn. Từ trong phòng Lâm Dược Phi truyền đến tiếng sột soạt, bà không cảm thấy ồn ào mà lại cảm thấy an tâm, bà nằm trên giường, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.

Sáng ra Lâm Dược Phi đã thấy bức ảnh gia đình treo trên tường.

Gần đây ông chủ Lương đang dồn hết sức lực thực hiện một dự án lớn của công ty, Lâm Dược Phi cũng ra sức chăm chỉ giúp đỡ nên càng ngày về nhà càng muộn.

Tối qua về nhà thì đã muộn nên anh lần mò vào phòng chứ không bật đèn, sáng sớm dậy mới thấy bức ảnh gia đình này.

“Chụp đẹp thật đó.” Lâm Dược Phi cảm khái nói. Nhìn đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều, chắc là do trong ảnh ba người đều đang cười vui vẻ, mà phông nền phía sau nhìn cũng rất có không khí.

Lữ Tú Anh bưng một cái đĩa từ bếp đi ra, nói: “Hôm qua Tiếu Tiếu cũng ngồi ngắm hơn nửa ngày, tấm mà con muốn để trong ví ấy, con bé lúc lên giường ngủ vẫn cầm, lúc nó ngủ rồi mẹ mới lấy ra đó.”

Bà đặt cái đĩa lên bàn ăn đến đứng cạnh Lâm Dược Phi nhìn bức ảnh gia đình: “Chớp mắt cái đã qua nhiều năm vậy rồi, lần trước lúc chụp ảnh gia đình con cũng cỡ như Tiếu Tiếu bây giờ vậy.”

“Lần sau chụp có khi con đã kết hôn, sinh con, đến lúc đó cả gia đình chúng ta sẽ chụp ảnh cùng nhau.”

Lữ Tú Anh thuận miệng nói một câu rồi lại quay lại phòng bếp.

Lâm Dược Phi trầm mặc nhìn bức tường trắng trước mặt.

Sau khi sống lại, anh vẫn luôn tìm kiếm Thẩm Vân, hỏi thăm người xung quanh, còn nhờ người đến đơn vị ba của Thẩm Vân để hỏi thăm. Nhưng hơn ba tháng rồi anh vẫn không biết Thẩm Vân ở đâu.

Thẩm Vân có thật sự đang ở thành phố này không. Đôi khi anh cũng nghi ngờ Thẩm Vân có phải chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.

Ảnh chụp mặc đồng phục đội Thiếu niên Tiền phong của Lâm Tiếu cũng đã được rửa xong, cuối cùng cũng đến lễ kết nạp vào đội Thiếu niên.

Trong sân thể dục, các em học sinh lớp 2 xếp hàng đứng ngay ngắn thành hình vuông.

“Kéo cờ, hát quốc ca sau đó là đọc danh sách thành viên mới của đội.” Lâm Tiếu kể sống động cho anh trai nghe về lễ kết nạp đội của mình.

Cô kể mẹ nghe một lần, chị Linh Linh kể một lần. Giờ kể lại lần thứ ba cho anh trai nghe nhưng cô vẫn phấn khích như trước.

“Sau đó chúng em theo thứ tự đọc tên bước lên trước.”

“Đội viên cũ sẽ quàng khăn đỏ cho đội viên mới.” Lâm Tiếu giải thích với anh trai: “Đội viên cũ là những học sinh lớp 5 và lớp 6.”

Đội viên đeo khăn cho Lâm Tiếu là một chị cao gầy, lúc quàng khăn cho cô siết hơi chặt.

Cổ Lâm Tiếu sợ nhột, mùa đông lạnh nhất cũng không mặc áo len có cổ. Khăn quàng đỏ siết chặt cái cổ làm cho Lâm Tiếu nhột buồn cười, cả quá trình đều cố gắng nín lại.

Lâm Tiếu tiếc nuối nói: “Em cũng không có nhìn kỹ chị quàng khăn đỏ cho em là người như thế nào.”

Còn có đại đội trưởng đứng đầu hàng dẫn đầu đội viên hô khẩu hiệu nữa, Lâm Tiếu cũng không nhìn thấy rõ.

“Anh, anh có biết đại đội trưởng không?” Lâm Tiếu hào hứng nói: “Là người có ba sọc ở cánh tay đó, là người giỏi nhất trường.”

Suốt cả một ngày học sinh đều đang thảo luận về lễ kết nạp. Vương Hồng Đậu lén lút nói với Lâm Tiếu: “Thật ra trong lễ kết nạp, khăn quàng của tớ là tự tớ thắt đó.”

Lâm Tiếu trừng lớn đôi mắt: “Tại sao vậy?”

Vương Hồng Đậu nói: “Chị thắt khăn quàng cho tớ chỉ có thể tự thắt khăn quàng cho chị ấy thôi, không thắt cho người khác được. Tớ đứng đối diện với chị ấy mà mãi chị ấy cũng không thắt cho tớ được.”

Chị ấy luống cuống tay chân mãi cũng không thắt được, thấy thời gian sắp hết mà cô bé sắp phải rời hàng, nên vội vàng nói nhỏ với Vương Hồng Đậu rằng: “Chị lấy tay che cho, em tự thắt khăn nha.”

Thế nên khăn quàng của Vương Hồng Đậu là tự cô bé thắt vào.

“Cậu không được nói với người khác đâu đó.” Vương Hồng Đậu nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Ừ, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Lâm Tiếu thầm nghĩ chuyện của Vương Hồng Đậu thật thú vị, cô rất muốn nói cho mẹ và anh trai nghe. Nhưng đã hứa với Vương Hồng Đậu rằng không nói với ai nên chỉ có thể giữ trong lòng thôi.

“Anh ngồi yên ở đây, đừng nhúc nhích để em thắt khăn quàng đỏ cho anh.”

Lâm Tiếu lấy anh trai làm công cụ, thắt khăn rất lưu loát.

Rõ ràng thắt khăn cho người khác và thắt cho bản thân đều giống nhau mà, Lâm Tiếu không hiểu sao chị ấy lại không thắt khăn cho Vương Hồng Đậu được.

Việc kết nạp đội lần này làm cho học sinh lớp 2 rất háo hức. Cô giáo Từ cũng vui vẻ để học sinh háo hức vài ngày, sau đó sẽ siết dây cót tinh thần cho bọn chúng.

“Nghiêm túc lại đi, sắp tới lúc thi giữa kỳ rồi đó.”

Chỉ cần một câu nói của cô giáo Từ đã biến một đám cún con đang vui vẻ trong lớp thành một đám thỏ trắng ngoan ngoãn.

Thật ra Lâm Tiếu cũng không có cảm giác gì, cô chưa từng bị áp lực thi cử. Đối với cô mà nói đi học và đi thi đều giống nhau, đều là một phần của trường học.

Dù cô thi được bao nhiêu điểm thì Lữ Tú Anh cũng sẽ không đánh hay mắng cô.

Lâm Tiếu cảm thấy mình phải cảm ơn anh trai một chút, mẹ khoan dung với cô như vậy chính là bởi vì trước đó đã có anh trai như vậy rồi.

“Hồi còn đi học, anh con lúc nào cũng nộp giấy trắng hết.”

Mặc dù Lâm Dược Phi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng Lữ Tú Anh vẫn bị ám ảnh. Đêm còn mơ thấy Lâm Dược Phi gây chuyện ở trường, bà bị giáo viên mời lên văn phòng làm việc.

Nếu so ra thì Lâm Tiếu còn nghiêm chỉnh học hành chán.

Kỳ thi giữa kỳ không làm Lâm Tiếu lo lắng được, nhưng thứ khiến cô thoát khỏi sự háo hức khi kết nạp đội là một tin xấu như sét đánh ngang tai.

Lâm Tiếu về nhà, khuôn mặt tiếc rười rượi nói với anh trai.

“Thì ra không phải kết nạp đội là có thể đứng trực ở cổng trường, phải đến năm lớp 5 mới được.”

“Đến năm lớp 5 thì còn rất lâu nữa.”

“Mẹ, có thật là gần đây anh không làm chuyện xấu gì ở bên ngoài không?” Lâm Tiếu lo lắng hỏi.

Ở trong mắt cô, anh trai lại trở về tình trạng trước đây đi sớm về khuya, người thì nồng nặc mùi rượu và khói thuốc.

Khác biệt duy nhất là anh trai không còn ngủ ngày nữa mà ngày nào cũng dậy sớm đưa cô đi học.

Lữ Tú Anh sờ đầu cô cười: “Không có, dạo này anh con đang bận làm việc ở bên ngoài thôi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 34: Chương 34



Lữ Tú Anh nhíu mày, bà không thích công việc của Lâm Dược Phi chút nào. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tính giờ làm việc thì còn dài hơn ở xưởng nữa.

Lại còn phải uống rượu xã giao, Lâm Dược Phi nói làm ca ba trong xưởng là không tốt cho cơ thể, vậy uống rượu thì không hại cho cơ thể sao.

Nhưng con trai cũng đã lớn, bà cũng không quản được nhiều nữa. Lữ Tú Anh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Tiều Phi bây giờ vẫn tốt hơn lúc mù quáng trước kia.

Lâm Tiếu không tin, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ. Nếu anh trai ở bên ngoài làm việc thì tại sao mẹ còn phải lo lắng.

Nhưng Lâm Tiếu cũng không hỏi thêm nữa, giống như lúc trước mẹ luôn giấu cô lén khóc một mình, cô biết mẹ không muốn cho cô biết, nên cũng giờ vờ không biết.

Trong hai tuần liên tiếp, người đón cô tan học đều là mẹ. Không thấy anh trai đến lần nào.

Lúc Lữ Tú Anh làm ca chiều, 4 giờ bắt đầu mà Lâm Tiếu lại tan học lúc 3 giờ 30. Cũng chỉ có nữa giờ ở giữa.

“Tan học thì lập tức thu dọn sách vở rồi chạy ra ngay, con biết chưa?” Lữ Tú Anh dặn dò.

Lâm Tiếu gật đầu.

Trong tuần này, cứ khi cô giáo Từ nói tan học thì Lâm Tiếu là người đầu tiên phóng ra khỏi lớp, còn nhanh hơn đám bạn nam trong lớp.

Ở cổng trường, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu trên con xe đạp, lái nhanh tới xưởng. Bà đạp xe như bay, tới cổng phân xưởng thì nói Lâm Tiếu tự đi bộ từ cổng xưởng về nhà.

Suốt một tuần như thế lúc nào Lữ Tú Anh cũng sát giờ vào làm ở xưởng, nhưng đến khi làm ca ngày thì buổi chiều bà không thể đón Lâm Tiếu tan học được.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Cuối tuần con đón Tiếu Tiếu được không?”

Lâm Dược Phi nói: “Được ạ, để con đón.”

Thời gian làm việc của Lâm Dược Phi rất linh hoạt, chỉ cần hoàn thành tốt công việc thì không ai quản lúc tới giờ về của anh. Vì vậy buổi chiều anh từ công ty chạy về một chuyến, đón Lâm Tiếu về rồi trở về công ty.

Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp luyên thuyên một lúc lâu anh trai mới ậm ừ đáp lại cô.

Lâm Tiếu im lặng, anh trai không hề nghiêm túc nghe cô nói nên cô không nói chuyện với anh nữa.

Tan học hôm thứ năm, Lâm Tiếu đi ra cổng trường. Ánh mắt cẩn thận tìm một vòng, không thấy anh trai mà cũng không thấy mẹ.

Mẹ phải làm ca ngày, tuần này chắc anh trai sẽ đến đón cô. Anh trai đến muộn sao?

Lâm Tiếu đứng ở cổng trường chờ rồi lại chờ.

Mãi đến khi học sinh ra về hết, các phụ huynh cũng đã đón con rồi mà anh trai vẫn chưa đến đón cô.

Lâm Tiếu kiễng chân nhìn về đường anh trai đi, nhưng nhìn đến lúc mắt mỏi nhức rồi vẫn không thấy anh trai đâu.

Cặp sách trên vai hình như càng lúc càng nặng, khiến hai vai cô ê ẩm.

Cổng trường hàng ngày đi học đối với Lâm Tiếu thật lạ lùng, không có sao đỏ trực cổng cũng không có phụ huynh học sinh náo nức, chỉ còn cổng trưởng vắng tanh.

Lâm Tiếu một mình đứng trên mặt bê tông, càng ngày càng thấy sợ hãi.

Lâm Tiếu nhớ anh trai từng dặn cô, nếu tan học mà không thấy anh hay mẹ thì tuyệt đối không được đi theo người khác, người quen cũng không được, phải quay về trường, ở phòng bảo vệ chờ người lớn.

Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy đến phòng bảo vệ, cô chạy rất nhanh, gõ cửa đùng đùng.

Ông chú trong phòng bảo vệ giật cả mình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tiếu thở hổn hển nói: “Anh trai cháu chưa tới đón. Anh từng nói nếu như anh ấy đến muộn, cháu có thể chờ ở phòng bảo vệ.”

Hai người trực ở phòng bảo vệ cười, mở cửa để Lâm Tiếu vào: “Vậy thì cháu vào đây đợi một lát đi.”

Năm phút, rồi mười phút. Lâm Tiếu lo lắng ngóng nhìn phía ngoài nhưng vẫn không thấy anh trai đâu cả.

“Cháu học lớp nào?” Ông chú ở phòng bảo vệ hỏi Lâm Tiếu.

“Lớp 2A4 ạ.” Lâm Tiếu trả lời.

“Để chú gọi điện cho chủ nhiệm lớp cháu.” Ông chú bảo vệ nhấc ống nghe lên, Lâm Tiếu lo lắng, sao lại phải gọi cho cô giáo Từ chứ.

Ông ấy quay số, bấm máy gọi: “Alo, cô chủ nhiệm lớp 2A4 phải không? Ở đây có một bạn học nữ lớp cô không có phụ huynh tới đón.”

Đột nhiên ông chú quay đầu hỏi Lâm Tiếu: “Cháu tên gì?”

“Lâm Tiếu ạ.”

Ông chú lại quay lại nói với điện thoại: “Là Lâm Tiếu.”

Một lát sau, cô giáo Từ chạy đến phòng bảo vệ: “Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu thấy cô giáo Từ, sống mũi cay cay, nước mắt liền chảy xuống: “Cô giáo Từ.”

Cô giáo Từ cầm tay Lâm Tiếu nói: “Đi nào, quay lại văn phòng với cô đã.”

“Lâm Tiếu, hôm nay em làm rất tốt, không chạy lung tung, còn chạy tới phòng trực nhờ ông chú bảo vệ gọi điện cho cô nữa.”

Lâm Tiếu sụt sịt: “Không phải em nhờ, mà là chú bảo vệ tự gọi ạ.”

Cô giáo Từ nói: “Ừm, nếu sau này gặp phải tình huống như này nữa thì đến phòng bảo vệ gọi cô sớm một chút, hoặc cũng có thể đến thẳng văn phòng tìm cô luôn.”

Đã tan học được một tiếng rồi, Lâm Tiếu đã đợi ở cổng trường cả tiếng đồng hồ. Cô giáo Từ nghĩ chắc chắn Lâm Tiếu rất sợ.

Tay cô giáo Từ rất mềm, giọng nói lại dịu dàng, trên người cô có mùi thơm thoang thoảng. Không biết sao sống mũi Lâm Tiếu lại cay cay.

Cô giáo Từ đẩy cửa văn phòng, kéo Lâm Tiếu vào trong.

Bỗng nhiên Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu: “Trần Đông Thanh.”

“Tại sao cậu lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi.

Trần Đông Thanh trả lời trước: “Hôm nay người lớn đều bận việc, không ai tới đón tớ. Tớ ở trong phòng làm việc của cô giáo Từ chờ người tới đón.”

Giọng điệu Trần Đông Thanh không để ý mấy, bình thường cậu bé thường ở trong văn phòng cô giáo vừa làm bài tập vừa đợi người lớn trong nhà tới đón, sớm đã quen rồi.

Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc mồm: “Cậu cũng không có ai đón hết.”

Trần Đông Thanh gật đầu: “Cậu cũng không có ai đón hả?”

Đột nhiên Trần Đông Thanh tỉ mỉ nhận ra Lâm Tiếu khác với ngày thường.

“Lâm Tiếu, sao mũi cậu lại hồng hồng thế?”

“Lâm Tiếu, không phải vì không ai tới đón mà cậu khóc nhè đó chứ.”

Trong mắt Lâm Tiếu bỗng ánh lên vẻ bối rối, cô không muốn thừa nhận nhưng trẻ ngoan không thể nói láo.

“Vì sao cậu lại cảm thấy không có ai đón thì sẽ khóc nhè?”

Đột nhiên trong đầu Lâm Tiếu lóe lên tia sáng: “Có phải trước kia cậu bởi vì không có ai đến đón nên đã khóc nhè đúng không?"

Lâm Tiếu vừa cất lời, người bối rối biến thành Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Trần Đông Thanh nhanh chóng đỏ lên, giống như con tôm bị ném vào nồi nước sôi. Sau đó màu đỏ từ khuôn mặt lan ra bên ngoài, tiếp theo đó đến cả cổ của cậu bé và lỗ tai của cậu bé toàn bộ đều đỏ lên.

Bởi vì làn da quá trắng nên trông gương mặt đỏ rực vô cùng bắt mắt.

Không cần Trần Đông Thanh trả lời, Lâm Tiếu đã biết đáp án, cô gật gật đầu: “À.”

Trần Đông Thanh gấp gáp đến độ cà lăm: “Tớ, tớ, tớ, tớ mới không khóc nhè.” Nếu Trần Đông Thanh không muốn thừa nhận, Lâm Tiếu cũng rất chu đáo mà phụ họa với cậu bé: “Ừm, tớ biết rồi.”

Nhưng mà giọng điệu phụ họa của Lâm Tiếu hiển nhiên không thể khiến Trần Đông Thanh cảm nhận được sự chân thành: “Cậu không tin.”

Cô giáo Từ ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé, không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi, Trần Đông Thanh, em tiếp tục làm bài tập đi. Lâm Tiếu, hôm nay phụ huynh của em có nói sẽ đến đón em muộn một chút không?”

Lâm Tiếu lắc đầu, anh trai chưa từng nói gì với cô cả.

Cô giáo Từ hỏi Lâm Tiếu: “Nhà em có điện thoại không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em có thuộc số điện thoại đơn vị của phụ huynh không?”

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhíu lại.

Cô giáo Từ vội vàng nói: “Không sao không sao, lúc nhập học đều đã từng điền mẫu liên hệ gia đình, trên đó chắc chắn có viết, để cô tìm ra là sẽ biết thôi."

Giọng của cô giáo Từ rất nhẹ nhàng, Lâm Tiếu thở dài một hơi, hóa ra biết hay không biết cũng không quan trọng.

Cô giáo Từ tìm kiếm mẫu liên hệ gia đình từ trong đống hồ sơ chồng chất.

Trần Đông Thanh làm xong hai đề thì dừng lại, vụng trộm nhìn Lâm Tiếu. Hôm nay hẳn là lần đầu tiên phụ huynh của Lâm Tiếu đến đón trễ nhỉ, thế mà cô thật sự không hề khóc.

Mặc dù hiện tại Trần Đông Thanh đã rất quen thuộc đối với chuyện phụ huynh đến đón muộn, tự mình làm bài tập trong văn phòng giáo viên chờ đợi, nhưng cậu bé vẫn còn nhớ đến khi vừa khai giảng năm lớp một, nhìn thấy những bạn nhỏ khác trong lớp đều đã được phụ huynh đến đón mà chỉ có mình lẻ loi trơ trọi chờ đợi, mấu chốt nhất là không biết còn phải đợi bao lâu.

Mặc dù cậu bé là nam tử hán, nhưng cũng lén khóc nhè mấy lần.

Thế mà Lâm Tiếu lại không khóc, là bởi vì mình lúc trước chỉ mới lớp một, còn Lâm Tiếu hiện tại đã là lớp hai hay sao.

Hay là bởi vì Lâm Tiếu đã gia nhập đội thiếu niên Tiền Phong, đã mang khăn quàng đỏ.

Trần Đông Thanh dùng đuôi bút chì chọc chọc cánh tay Lâm Tiếu: “Này, cậu đoán xem hôm nay người nhà cậu đến đón cậu trước, hay là người nhà tớ đến đón trước.”

Lâm Tiếu lắc đầu, từ chối tham gia vào cái trò chơi ngây thơ này.

Đại khái là bởi vì cô không có lòng tin đối với anh trai mình.

Anh trai đã từng lừa cô rất nhiều lần, còn lừa mẹ nhiều lần hơn, chỉ có thể nói là đồ chó con không biết giữ lời.

Mặc dù Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi, nhưng cô có trí nhớ tốt.

Một đoạn thời gian trước anh trai quả thực có tiến bộ, nhưng gần đây lại đi lùi. Anh trai luôn luôn đến đêm khuya mới về nhà, khắp người toàn mùi rượu và thuốc lá, trên đường đưa đón mình đi học, lời mà Lâm Tiếu nói anh trai đều không nghiêm túc lắng nghe.

Những việc này, Lâm Tiếu đều ghi hết vào sổ nhật ký thật sự của mình, cái mà không cần đưa cho thầy cô xem ấy, dùng quyển vở da mà anh trai tặng cô.

Nhưng Lâm Tiếu sẽ không bởi vì vở được anh trai tặng mà không viết xấu về anh trai.

Lời bình phẩm về anh trai mà Lâm Tiếu viết ở trong quyển nhật ký là một câu thành ngữ mà cô giáo Từ đã viết ở trên bảng đen, chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lùi.

“Tút tút tút.” Cô giáo Từ tìm được mẫu liên hệ gia đình của Lâm Tiếu, phía trên viết hai thành viên gia đình là mẹ và anh trai, chỉ là cột điện thoại đơn vị anh trai trống không, chỉ thấy viết số điện thoại đơn vị của mẹ, cô giáo Từ gọi điện thoại dựa theo dãy số phía trên.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là xưởng dệt bông không, tôi muốn tìm Lữ Tú Anh.” Cô giáo Từ hỏi.

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút: “Tìm Lữ Tú Anh ở ca nào vậy?”

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia, vội vàng nói: “Ca Giáp.”

“Ca Giáp.” Cô giáo Từ lặp lại qua điện thoại.

“À, ca Giáp, nếu thế thì chưa có tan ca đâu. Cô chờ một chút, tôi kiếm người đến xưởng gọi cô ấy. Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cậu đi gọi Lữ Tú Anh đến đây.”

“Đúng rồi, có chuyện gì vậy?” Người tiếp điện thoại hỏi.

Cô giáo Từ: “Con của cô ấy không có ai đón, đang còn ở trong trường học đợi cô ấy đây.”

Người bên kia điện thoại rất kinh ngạc: “Cái gì mà con không có ai đón về, còn cần phải đón sao?” Không phải đều là tự mình chạy về nhà sao.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 35: Chương 35



Cô giáo Từ giải thích một phen, bên kia điện thoại mới hiểu là con cái trong nhà Lữ Tú Anh không học ở trường tiểu học trực thuộc nhà máy kéo sợi, mà học ở trường tiểu học Đường Giải Phóng cách mấy cây số.

“Ở nhà máy có trường tiểu học trực thuộc, sao còn phải ra ngoài học?” Giọng điệu của đối phương hoàn toàn không hiểu: “Chờ cô ấy trở lại, để cô ấy gọi điện thoại lại cho cô.”

Bộp một tiếng, bên kia cúp điện thoại.

“Tút tút tút.” Trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, tâm trạng của Lâm Tiếu phập phồng xao động theo tiếng tút tút.

Người trong xưởng sao lại cúp điện thoại rồi chứ, Lâm Tiếu muốn nghe điện thoại, chờ tiếng của mẹ truyền đến từ phía bên kia.

“Tích tắc, tích tắc.” Lâm Tiếu nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, hoài nghi đồng hồ trong phòng làm việc cô giáo Từ hư mất rồi, tại sao lại chạy chậm như vậy.

Cô giáo Từ vươn tay sờ đầu Lâm Tiếu: “Đừng có gấp, mẹ em sẽ gọi điện đến đây nhanh thôi.”

“Reng reng reng.” Cô giáo Từ vừa dứt lời, tiếng điện thoại trong phòng làm việc liền vang lên.

Lâm Tiếu không kịp chờ đợi vươn tay nắm lấy ống nghe, bỗng lại chần chừ, đây là điện thoại văn phòng cô giáo Từ, mình không nên nhận.

Bàn tay khô ráo ấm áp của cô giáo Từ bao phủ lấy tay nhỏ của Lâm Tiếu, nắm lấy tay Lâm Tiếu rồi đưa ống nghe điện thoại lên bên tai Lâm Tiếu.

Tiếng Lữ Tú Anh thở không ra hơi truyền đến từ phái bên kia: “Xin chào.”

“Mẹ.” Trong nháy mắt Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mẹ, trái tim dẫn bình tĩnh trở lại.

“Tiếu Tiếu, anh trai con không đến đón con sao?”

“Không có.” Lâm Tiếu lớn tiếng tố cáo với mẹ.

Cô giáo Từ lấy ống nghe đến nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ Lâm Tiếu, chị không nên gấp gáp, Lâm Tiếu đang ở trong phòng làm việc của tôi, chị cứ từ từ đến cũng được.”

“Bây giờ tôi đi ngay cũng mất hai mươi phút. Thật sự là phiền cô giáo Từ quá, cảm ơn, cảm ơn cô. Tiếu Tiếu đừng sợ nhé, bây giờ mẹ cúp điện thoại sẽ lập tức đến đón con ngay.”

Biết mẹ đang trên đường đến đó cô, Lâm Tiếu không có chút sợ hãi nào.

“Trần Đông Thanh, cậu đoán xem người nhà cậu và mẹ tớ ai sẽ đến trước.” Lâm Tiếu hỏi.

Trần Đông Thanh: “Vừa rồi cậu không chịu đánh cược với tớ, bây giờ tớ cũng sẽ không đánh cược với cậu.” Cậu mới không bị đần, mẹ Lâm Tiếu đã nói hai mươi phút nữa sẽ đến, người nhà của cậu chỉ nói trước khi thầy cô tan làm sẽ đến đón cậu, rõ ràng là phần thắng của Lâm Tiếu càng lớn hơn.

“Làm bài tập đi.” Cô giáo Từ nhìn hai học sinh.

Lâm Tiếu gật đầu, lập tức lật sách bài tập ra.

“Rột rột rột.” Đột nhiên, bụng Lâm Tiếu kêu lên, giữa phòng làm việc yên ắng hiện ra âm thanh rất lớn.

Cô giáo Từ cười, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra: “Để cô tìm xem có gì ăn không, chỉ có sữa viên, hai em mỗi đứa một cái."

Lâm Tiếu chưa từng ăn sữa viên, sữa viên được đóng gói giống như thuốc, thoạt nhìn giống như một viên thuốc lớn.

“Cảm ơn cô giáo Từ.” Trần Đông Thanh vui vẻ nhận lấy, tách tách nhấn ra một viên, ném vào trong miệng.

Lâm Tiếu học theo dáng vẻ của Trần Đông Thanh, c*̃ng nhấn ra một viên, bỏ vào trong miệng cẩn thận nhấm nháp từng li từng tí.

Một giây sau, Lâm Tiếu ngạc nhiên trừng to mắt, hương sữa nồng đậm lan tỏa trong miệng, thơm hơn cả sữa bò, còn ngọt nữa.

Lâm Tiếu ăn hai viên, muốn đưa phần còn lại cho cô giáo Từ. Cô giáo Từ khoát tay: “Cho em đấy, ăn không hết thì hãy đem về nhà.”

Trần Đông Thanh bên cạnh đã rộp rộp nhai xong một vỉ rồi: “Cậu không ăn hết cũng không sao, không hết thì có thể cho tớ.”

Lâm Tiếu nhanh chóng cất vào trong cặp nhỏ của mình, cô không cho Trần Đông Thanh đâu. Cô giáo Từ cho cô sữa viên siêu siêu ngon, Lâm Tiếu muốn mang về nhà cho mẹ nếm thử.

Cô giáo Từ thấy cũng đã tầm khoảng hai mươi phút, đang muốn dẫn Lâm Tiếu ra khỏi văn phòng thì nhận được một cuộc gọi từ phòng thường trực, phụ huynh của Trần Đông Thanh c*̃ng đã đến cửa trường học.

“Vừa lúc, em cũng thu dọn cặp sách, cùng nhau xuống lầu thôi.”

Trần Đông Thanh nhét tất cả những thứ trên bàn vào trong cặp xách, nhanh chóng mang cặp lên lưng.

Cô giáo Từ dẫn hai học sinh đi đến cửa trường học, ở cửa trường học thấy hai vị phụ huynh.

“Mẹ.” Lâm Tiếu nhào vào trong n.g.ự.c mẹ.

“Bà nội.” Trần Đông Thanh tự nhận mình trưởng thành hơn nhiều mà không nhìn thấy khóe miệng của mình c*̃ng sắp vểnh lên trời.

“Thật sự cảm ơn cô giáo Từ, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Lữ Tú Anh nói cám ơn một tràng.

Bà nội của Trần Đông Thanh - Vương Nguyệt Nga c*̃ng đang cảm ơn cô giáo Từ, trông có vẻ còn thuần thục hơn cả Lữ Tú Anh.

Hai người dẫn hai đứa bé về nhà, Lữ Tú Anh tò mò trò chuyện với Vương Nguyệt Nga: “Sao bác cũng đến đón cháu muộn như vậy?”

Vương Nguyệt Nga thở dài: “Không còn cách nào, hôm nay cả nhà đều bận bịu, không ai có thể đi được.” Trần Đông Thanh chờ phụ huynh ở văn phòng giáo viên đã là bình thường như ăn cơm bữa.

Vương Nguyệt Nga đếm lấy từng người một: “Mẹ thằng bé hôm nay đến lúc đón thì lại phải làm thêm một ca phẫu thuật, cha và ông nội của thằng bé hôm nay đều phải trực ban, sau khi tôi tan việc ở bệnh viện thì lập tức đến đây.”

Lữ Tú Anh nổi lòng tôn kính: “Cả nhà bác đều là bác sĩ sao?”

Vương Nguyệt Nga gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai nhà tách ra trước cửa trường học, Lâm Tiếu ngồi lên một chiếc xe đạp lạ lẫm: “Mẹ, chiếc xe đạp này từ đâu ra vậy ạ?”

Lữ Tú Anh: “Mượn dì Lưu của con đấy.”

Hôm nay Lữ Tú Anh không đạp xe đi, thêm vào sau cuộc điện thoại của cô giáo Từ lại lo lắng, sau khi nghe đồng nghiệp trong xưởng nói thì lập tức đưa chìa khóa xe của mình cho bà ấy.

“Con có biết tại sao hôm nay anh trai không đến đón con không?” Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này giống như một đốm lửa văng vào trong chảo dầu, sượt qua rồi b.ắ.n lên.

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Không biết ạ.”

Lữ Tú Anh: “Buổi sáng lúc anh đưa con đi không nói gì với con hết sao.”

Lâm Tiếu: “Không có.”

Lữ Tú Anh thấy tiếng của con gái càng ngày càng nhỏ, hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “Chuyện không liên quan đến con, mẹ không phải đang giận con đâu.”

Đương nhiên Lâm Tiếu biết, mẹ đang giận anh trai, cô cũng rất giận anh trai.

Sau khi Lữ Tú Anh về nhà thì nấu cơm cho Lâm Tiếu, còn mình thì tức giận đến mức nuốt không trôi.

Lúc này bà mới phát hiện mình vốn dĩ không biết số điện thoại đơn vị của Lâm Dược Phi, bây giờ muốn tìm người cũng không tìm được, chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi.

Đợi đến chín giờ tối, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ. Còn mình thì ngồi trước cửa đan áo len, chờ Lâm Dược Phi trở về nhà.

Trong lòng Lữ Tú Anh có cơn tức nên trên tay bất giác dùng sức, kéo sợi len quá chặt khiến cho đan áo len quá dày. Đan được hai hàng thì hỏng một hàng, càng đan càng tức, dứt khoát ném áo len qua một bên, ngồi trước cửa trông coi.

Chờ một mạch đến hơn mười hai giờ, Lâm Dược Phi mới rón rén mở cửa vào nhà, nhìn thấy ánh đèn trong nhà sáng rõ, Lữ Tú Anh đang ngồi trước cửa, một đôi mắt giống y chuông đồng đang nhìn anh chằm chằm.

“Ối mẹ, mẹ làm gì thế, khiến con sợ muốn chết.”

Lữ Tú Anh: “Sao hôm nay con không đi đón Tiếu Tiếu?”

Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người: “Không phải con đã điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ đến đón Tiếu Tiếu sao?”

“Mẹ chưa đón Tiếu Tiếu hả?” Tiếng của Lâm Dược Phi càng lúc càng cao, Lữ Tú Anh thở dài: “Tiếu Tiếu đang ngủ ở trong phòng rồi.”

Lâm Dược Phi thở dài một hơi, ngắn ngủi trong vài giây đồng hồ, anh bị dọa đến đổ cả người mồ hôi.

Lữ Tú Anh: “Con điện thoại cho mẹ khi nào?”

Lâm Dược Phi: “Mười hai giờ trưa, con gọi điện thoại đến nhà máy, mẹ nhận máy mà.”

Lữ Tú Anh: “Mẹ chưa từng nhận cuộc gọi nào hết, con quên đón Tiếu Tiếu thì thôi, còn nói dối gạt mẹ.”

“Nói dối còn chẳng ra hình ra dáng, mẹ từng nhận cuộc gọi nào thì sao có thể quên được, mẹ con còn chưa già đãng trí đâu.”

Lâm Dược Phi cảm thấy mình oan uổng chết: “Con thật sự có gọi mà.”

Hiện tại đa số điện thoại bàn đều là loại quay số, lịch sử cuộc gọi phải đến mười năm sau mới có, anh căn bản không có cách nào chứng minh được mình đã từng gọi điện thoại.

“Vậy xế chiều hôm nay con đã làm gì?” Lữ Tú Anh chất vấn.

Lâm Dược Phi đau đầu day mi tâm: “Gần đây bọn con không phải đang bận rộn với hạng mục đấu thầu kia sao.”

Công trình mà bọn họ đang đấu thầu có quy mô lớn, lợi nhuận cao, đối thủ cạnh tranh đương nhiên cũng nhiều, là một khối xương cứng còn khó gặm hơn so với hạng mục trước kia.

Ông chủ Lương liều mạng gia tăng lợi thế của công ty mình, người người trong công ty toàn lực ứng phó.

Xế chiều hôm nay, ông chủ Lương đột nhiên nghe nói cha của lãnh đạo phụ trách hạng mục đấu thầu qua đời, lập tức mang theo cánh tay đắc lực Lâm Dược Phi chạy qua, hỗ trợ việc chuẩn bị tang lễ.

Lâm Dược Phi biết lúc mình bận rộn chắc chắn không đi nổi, trước khi ra ngoài vội vã gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ buổi chiều xin nghỉ đi đón Lâm Tiếu.

Sao mẹ lại nói là chưa nhận cuộc gọi nào chứ.

Thẳng đến ngày hôm sau, vụ án được phá giải.

Lữ Tú Anh đi vào nhà máy thì nghe được một đám người cười vang, Lữ Tú Anh tò mò đi qua: “Cười gì vậy.”

“Vừa nãy sư phụ Điền đang kể chuyện cười đấy.” Có người nói.

Sư phụ Điền nghe thấy Lữ Tú Anh hỏi, lập tức vừa cười vừa kể lại một lần.

“Giữa trưa hôm qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, phía bên kia là một cậu trai vừa mở miệng cứ gọi tôi là mẹ.”

“Chuyện hời này tôi có thể không chiếm sao, chắc chắn phải đồng ý rồi, tôi nói mẹ đây.”

“Sau đó bên kia bô bô nói một chuỗi dài, tôi còn chưa kịp nghe rõ thì bên kia đã cúp máy cái rụp.”

“Không biết là con trai của ai trong xưởng chúng ta.” Sư phụ Điền cười ha ha: “Để tôi chiếm được hời rồi.”

Lữ Tú Anh: “Con trai tôi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 36: Chương 36



Có không ít người trong xưởng đều đã biết chuyện hôm qua Lữ Tú Anh xin nghỉ đi đón con. Sư phụ Điền nhanh chóng biết được việc mình đùa giỡn lúc nghe điện thoại đã làm chậm trễ chuyện của Lữ Tú Anh, vẻ mặt áy náy nói xin lỗi với bà: “Thật xin lỗi, Tú Anh, hôm qua tôi nghe điện thoại không rõ, đùa giỡn lung tung, làm chậm trễ chuyện của cô rồi."

“Đứa nhỏ nhà cô không sao chứ?”

“Không sao, không sao, lúc tôi đi thì Tiếu Tiếu đang ngồi chờ ở trong văn phòng giáo viên.” Lữ Tú Anh nói: “Chuyện này không trách cô, đều là do Tiểu Phi thiếu suy nghĩ.”

Phá được án rồi, Lâm Dược Phi đúng là có gọi điện thoại, rửa sạch oan khuất của mình.

Nhưng mà lửa giận của Lữ Tú Anh cũng không giảm bớt, sau khi về nhà lại tuôn trào mắng Lâm Dược Phi một hồi.

“Con thật là đần độn, mẹ còn đang làm việc ở trong xưởng, sao có thể nghe điện thoại được chứ.”

Lâm Tiếu ở bên cạnh gật gù đầu nhỏ: “Đúng thế, đúng thế.”

“Trong xưởng có nhiều người như vậy, làm sao có thể đúng lúc là mẹ nghe điện thoại như thế chứ.”

Lâm Tiếu: “Đúng thế, đúng thế.”

“Đến cả đối phương là ai mà con cũng không nghe rõ, bô bô nói một tràng, nói xong thì cúp điện thoại cái rụp. Chỉ cần con nói chậm một chút, sư phụ Điền nghe rõ con nói cái gì thì chắc chắn sẽ đến nói với mẹ rồi.”

Lâm Tiếu: “Đúng thế, đúng thế.”

Lâm Dược Phi cầu xin tha thứ: “Là lỗi của con.” Lúc ấy anh bận rộn đến váng đầu, quen với việc gọi điện thoại di động sau này, đầu óc không suy nghĩ được, cũng không biết làm sao lại ngầm thừa nhận người nghe là Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh: “Cho nên con bị mắng là không oan uổng, chuyện này đều là lỗi của con.”

Lâm Tiếu gật đầu giống gà con mổ thóc: “Đều do anh trai hết.”

Lâm Dược Phi cam đoan về sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa: “Về sau nếu như con có việc không thể đến đón Tiếu Tiếu, con nhất định sẽ nói rõ ràng lúc gọi điện thoại, tuyệt đối sẽ không để cho Tiếu Tiếu tan học không có ai đón nữa.”

Những lời này, Lữ Tú Anh không tin.

Bà căn dặn Lâm Tiếu: “Về sau nếu có gặp tình huống như ngày hôm qua, con cứ trực tiếp đến văn phòng của cô Từ. Nếu như không có cô giáo Từ ở đó thì tìm thầy Lưu dạy toán nhé.”

Lâm Tiếu nháy mắt mấy cái: “Thế nếu như thầy Lưu cũng không có ở đó thì sao ạ?”

Lữ Tú Anh: “Vậy thì cứ tìm đại một giáo viên nào đó đang ở trong văn phòng, giáo viên nào không quen cũng không sao.”

Lâm Tiếu há miệng, nghĩ đến việc phải ở trong văn phòng của một người giáo viên không quen biết quả thật rất đáng sợ.

Lâm Dược Phi vươn tay xoa đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nghiêng đầu né tránh, cô còn đang tức giận đây.

Mẹ đến đón cô hai tuần liền, mỗi ngày cô vừa ra đến cổng trường là có thể nhìn thấy mẹ, anh trai đón cô không đến một tuần đã bỏ cô ở trong trường rồi.

Lâm Tiếu tức giận không muốn nói chuyện với anh trai, kẹo sữa viên quý giá mà cô Từ cho, Lâm Tiếu cũng chỉ chia sẻ với mẹ, không cho anh trai ăn.

Lữ Tú Anh ăn một viên, nhìn thấy Lâm Tiếu giống như con chuột nhỏ gặm từng miếng một trông rất trân quý thì cười: “Con thích ăn sữa viên như thế sao, thế sau này nhà ta cũng mua về.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Ở hậu cần cũng có sữa viên sao?”

Lữ Tú Anh: “Hậu cần không có, nhưng có thể mua từ bên ngoài.”

Mắt Lâm Tiếu mở lớn hơn, từ nhỏ đến lớn, số lượng đồ ăn vặt mà cô đã ăn cũng không ít, nhưng chủng loại không nhiều, đều là ở hậu cần có cái gì thì ăn cái đó. Từ lúc mẹ nhờ dì Tề đến hậu cần mua đồ ăn, đều là giá bán buôn do xưởng nhập hàng với số lượng lớn, rẻ hơn so với mua ở bên ngoài nhiều.

“Thế thì con không cần đâu.” Lâm Tiếu lắc đầu, mua từ bên ngoài quá đắt rồi.

Ở phương diện này, Tiếu Tiếu hiểu chuyện khiến cho bà đau lòng, Lữ Tú Anh lớn giọng nói: “Không đắt, con thích thì mua cho con.”

Bà nói xong cũng cười, trong tay có tiền thì người cũng có sức mạnh, giọng nói cũng lớn hơn rồi.

Hiện tại Lữ Tú Anh vẫn đang tiêu tiền lương của mình, số tiền mỗi tháng Lâm Dược Phi giao cho bà đều để dành tích lũy, hai ngày trước vừa đến ngân hàng cất vào sổ tiết kiệm hai ngàn đồng.

Lữ Tú Anh cất sổ tiết kiệm vào trong ngăn kéo, lúc lấy ra nhìn nhìn vuốt vuốt, lại cất vào, rồi lại lấy ra.

Ngoại trừ sổ tiết kiệm hai nghìn đồng thì trong nhà còn cất mấy trăm đồng tiền mặt. Không mua được sữa viên Lâm Tiếu thích ăn ở chỗ hậu cần, Lữ Tú Anh không chút do dự mua ở ngoài.

"Về sau con muốn ăn cái gì thích cái gì thì cứ nói với mẹ. Chỉ cần yêu cầu hợp lý, không quá đáng thì mẹ đều mua cho con.”

Hôm nay mẹ thật dịu dàng, thật hào phóng.

Lâm Tiếu nắm chắc cơ hội: “Mẹ, con muốn ăn hai cây kem đậu, một cây kem đậu đỏ, một cây kem đậu xanh.”

Lữ Tú Anh: “Không được.”

Thế là Lâm Tiếu không được ăn cây kem đậu nào cả, Lữ Tú Anh nói sau khi vào thu mà còn ăn kem thì sẽ bị đau bụng.

Nhưng mà Lữ Tú Anh hứa đến lúc bà thay ca giữa buổi thì sẽ dẫn Lâm Tiếu đi mua sữa viên. Nhìn Lâm Tiếu thích như thế, Lữ Tú Anh chỉ thử một viên rồi không ăn nữa: “Con ăn hết đi.”

Vỉ sữa viên còn thừa lại hai viên, Lâm Tiếu muốn chia sẻ đồ ăn ngon như vậy cho người khác, nhưng mà chia cho ai đây.

Đầu tiên là loại trừ anh trai, sau đó cô quyết định chia cho Vương Hồng Đậu.

Lâm Tiếu vô cùng trân quý nhấn hai viên cuối cùng ra, một viên đặt vào lòng bàn tay mình, một viên đặt trong lòng bàn tay Vương Hồng Đậu: “Ăn ngon cực.”

Vương Hồng Đậu rộp rộp nhai nát, thỏa mãn nheo mắt lại: “Cậu cũng thích sữa viên sao, tớ cũng thích ăn, mỗi lần tớ đi đến quầy bán quà vặt đều mua cái này.”

Lâm Tiếu liền vội vàng hỏi: “Quầy bán quà vặt ở đâu vậy?”

Vương Hồng Đậu: “Quầy bán quà vặt trong trường chúng ta đấy.”

Vương Hồng Đậu cầm lấy vỉ sữa viên trong tay Lâm Tiếu, nhìn kỹ một chút: “Ừm, chính là trông như thế này đây. Cậu nói viên sữa này là cô Từ cho cậu sao, không ngờ cô Từ cũng sẽ đi đến quầy bán quà vặt đấy.”

Vương Hồng Đậu trông như thể vừa phát hiện ra vùng đất mới. Lượng tin tức trong lời nói của cô bé quá lớn, trong lúc nhất thời Lâm Tiếu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Hóa ra sữa viên ngon như vậy có thể mua được quầy bán quà vặt trong trường.

Hóa ra cô Từ cũng sẽ đi đến quầy bán quà vặt, mặc dù Vương Hồng Đậu nói như vậy, nhưng Lâm Tiếu không tin, cô cảm thấy sữa viên của cô Từ chắc chắn là mua từ nơi khác. Cô Từ thường xuyên nói trong lớp rằng đừng đi đến quầy bán quà vặt, làm sao có thể tự mình đến quầy bán quà vặt chứ.

Hóa ra Vương Hồng Đậu thường xuyên đi quầy bán quà vặt, nhưng cho tới nay đều không gọi cô.

Lâm Tiếu để ý nhất là chuyện cuối cùng này: “Cậu đi đến quầy bán quà vặt cũng không gọi tớ.”

Vương Hồng Đậu có chút chột dạ chớp mắt mấy cái.

Lâm Tiếu nhận ra một vấn đề càng quan trọng hơn: “Vậy cậu đi đến quầy bán quà vặt cùng với ai?”

Vương Hồng Đậu nhỏ giọng nói: “Diệp Văn Nhân.”

Lâm Tiếu có chút buồn rầu, cô cho rằng mình và Vương Hồng Đậu đã là bạn thân.

Cô biết Diệp Văn Nhân là bạn thân của Vương Hồng Đậu, trước khi mình chuyển trường đến đây thì bọn họ đã thân nhau rồi.

Nhưng cô cho rằng mình cũng không kém.

Khi đi nhà vệ sinh lúc nghỉ giữa buổi, Vương Hồng Đậu sẽ gọi hai người Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân, ba người bạn thân cùng nhau vào nhà vệ sinh.

Hóa ra mối quan hệ của bọn họ chỉ mới đến mức cùng đi nhà vệ sinh, chưa đến mức cùng đi đến quầy bán quà vặt sao.

Vương Hồng Đậu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu càng ngày càng trầm xuống thì lo lắng nói: “Không phải, không phải, không phải tớ không muốn gọi cậu.”

Vương Hồng Đậu gấp đến độ vò tóc: “Trước đó tớ từng hỏi cậu rồi mà.”

Lâm Tiếu: “Cậu không có hỏi.”

Vương Hồng Đậu: “Không phải tớ từng hỏi cậu có tiền tiêu vặt hay không sao, cậu nói cậu không có.”

Lâm Tiếu chậm chạp phản ứng lại: “Ừ nhỉ.”

Trước đó Vương Hồng Đậu cũng đã bị chuyện này làm khó rất lâu, cô bé cảm thấy Lâm Tiếu cũng là bạn thân của bọn họ, là bạn thân thì hẳn nên cùng nhau đi quầy bán quà vặt, nhưng Lâm Tiếu không có tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đi đến quầy bán quà vặt chỉ nhìn mà không mua sao.

Bởi vì chuyện này mà Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã thảo luận qua nhiều lần, hai nữ sinh nhỏ dựa vào tường ở góc rẽ hành lang ít người qua lại mà than thở: “Đến cùng là có nên gọi Lâm Tiếu cùng đi hay không đây?”

Kết quả thảo luận cuối cùng là không gọi Lâm Tiếu, hai người bọn họ lén đi.

“Bọn tớ thật sự không cố ý không gọi cậu.” Vương Hồng Đậu quan sát nét mặt của Lâm Tiếu: “Cậu không tức giận chứ?”

Lâm Tiếu: “Không đâu.”

Điều cô quan tâm thật ra không phải là cùng đi đến quầy bán quà vặt, mà là việc bạn thân trong lòng cô có xem cô như là bạn thân hay không. Biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều quan tâm đến cô, Lâm Tiếu không còn tức giận không còn buồn rầu nữa.

Lâm Tiếu: “Hôm nay lúc các cậu đi quầy bán quà vặt có thể dẫn theo tớ không?”

“Mặc dù tớ không có tiền tiêu vặt, nhưng tớ muốn đi xem một chút.”

Vương Hồng Đậu gật đầu: “Được chứ.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 37: Chương 37



Đến giờ ra chơi, tập xong bài thể dục giữa giờ, Vương Hồng Đậu lập tức chạy tới nắm chặt lấy tay Lâm Tiếu: “Nhanh nhanh nhanh.”

Diệp Văn Nhân chạy từ hàng sau đội hình tập thể dục đến phía sau Lâm Tiếu, đẩy cô chạy về phía trước. Lâm Tiếu choáng váng đầu óc bị hai người kẹp ở giữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến của quầy bán quà vặt, Lâm Tiếu há miệng thở phì phò: “Tại sao lại phải chạy chứ?”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ai cũng không để ý để trả lời, tay của bọn họ vươn lên cao cao, dùng giọng nói còn vang dội hơn cả lúc trả lời bài ở trên lớp mà gọi: “Cháu muốn một hộp sữa viên.”

“Cháu muốn ba miếng bánh dưa hấu ngào đường.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu, cánh cổng dẫn đến một thế giới mới mẻ đang dần dần mở ra ở trước mặt cô.

Bên trong quầy bán quà vặt có bốn kệ hàng lớn chứa đầy các thể loại đồ ăn vặt.

Một đám học sinh tiểu học chen chúc ở trước quầy, cậu muốn mua cái này, tớ muốn mua cái kia, ông chủ căn bản là bận bịu không làm xuể, tiếng ai lớn nhất, tay ai vươn cao nhất thì ông chủ sẽ bán hàng cho người đó trước.

Hóa ra quầy bán quà vặt mà cô Từ không cho đến lại là một nơi tốt như vậy.

Quầy bán quà vặt trong trường hoàn toàn không giống với quầy hàng ở xưởng dệt bông. Bên trong quầy hàng ở xưởng dệt bông bán dầu muối tương dấm, kim chỉ, đa số đều là đồ của người lớn, chỉ có tủ đông Đại Bạch Hùng vào mùa hè mới là thiên đường của trẻ con.

Nhưng ở nơi này, quầy bán quà vặt trong trường học, tất cả mọi thứ bên trong đều là thứ mà trẻ con thích.

Lâm Tiếu rốt cuộc đã hiểu lời cô Từ từng nói “rực rỡ muôn màu” là có ý gì, một đôi mắt của cô không thể nào nhìn hết được.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cuối cùng cũng mua được đồ mình muốn, hai người lôi kéo Lâm Tiếu chen chúc ra ngoài.

Không cần bọn họ nói, Lâm Tiếu cũng biết vì sao sau khi kết thúc bài tập thể dục giữa giờ thì hai người phải lôi kéo cô chạy hết tốc lực rồi, lúc tiến vào quầy bán quà vặt chỉ mới hơi nhiều người, lúc chen ra lại vô cùng đông đúc.

Lâm Tiếu lo lắng cho những học sinh đang chen chúc vào quầy bán quà vặt ở đằng sau: “Trước khi chuông vào học vang lên thì bọn họ có kịp để mua đồ không nhỉ?”

Vương Hồng Đậu rất có kinh nghiệm nói: “Chắc chắn là có hơn phân nửa không kịp mua, tay không chạy về phòng học.”

Lúc trước cô bé và Diệp Văn Nhân cũng chính là như vậy, về sau bọn họ tổng kết ra được kinh nghiệm, nhất định phải chạy nhanh lên, vượt ra trước hàng ngũ để tiến đến quầy bán quà vặt.

Lâm Tiếu trở lại phòng học, ngồi vào vị trí đúng lúc chuông vào học vang lên.

Lần nghỉ giữa tiết học tiếp theo, Vương Hồng Đậu chia sữa viên mà mình mua cho Lâm Tiếu một viên, Diệp Văn Nhân cũng chia cho Lâm Tiếu một viên bánh dưa hấu ngào đường. Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng nhận lấy, cô không có đồ ăn vặt có thể chia sẻ cho bạn bè.

“Tớ đã thấy quầy bán quà vặt trông như thế nào rồi, lần sau hai người đi quầy bán quà vặt không cần gọi tớ đâu.” Lâm Tiếu hào phóng cho phép hai người bạn thân có thể hành động mà không cần dẫn theo cô.

Cuối tuần, Lâm Tiếu ở dưới lầu nhìn thấy chị Tiểu Mai đang dùng phấn vẽ lên mặt đất, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Mai, chị đang vẽ cái gì vậy?”

Những đường mà chị Tiểu Mai vẽ không phải là đường ô vuông dùng để nhảy lò cò.

Chị Tiểu Mai nói cho Lâm Tiếu: “Đây là đường vạch để nhảy xa.”

“Trường học sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, chị đăng ký tham gia nhảy xa, muốn luyện tập một chút.”

Chị Tiểu Mai phân chia nhiệm vụ cho Lâm Tiếu: “Em đứng một bên giúp chị nhìn xem, lúc chị nhảy xa thì mũi chân có giẫm phải vạch hay không, nếu như giẫm trúng vạch thì chính là 0 điểm.”

Chị Tiểu Mai rất rầu rĩ, khi cô ấy vung tay thì mũi chân không biết vì sao lại dịch chuyển về phía trước một chút, trong mười lần thì có hết chín lần đều giẫm phải vạch.

Lâm Tiếu đứng ở bên cạnh, nghiêm túc giúp chị Tiểu Mai làm trọng tài nhỏ: “Lần này không giẫm trúng.”

Tiểu Mai lau lau mồ hôi trên trán, hỏi Lâm Tiếu: “Em có muốn thử xem có thể nhảy bao xa hay không?”

Lâm Tiếu lắc đầu.

Chị Tiểu Mai lo lắng Lâm Tiếu ở đây theo cô ấy luyện tập nhảy xa quá nhàm chán, nên nói với Lâm Tiếu: “Lúc nãy chị vừa nhìn thấy phía sau tòa nhà số năm có một đám trẻ đang chơi cát, em qua đó tìm bọn họ chơi đi.”

Lâm Tiếu lắc đầu, cô lấy dũng khí nói ra vấn đề mà mình đã ấp ủ trong lòng rất lâu: “Chị Tiểu Mai, bình thường chị có tiền tiêu vặt không?”

Chị Tiểu Mai lắc đầu: “Không có.”

“Vậy bạn cùng lớp của chị đều có tiền tiêu vặt sao?”

Chị Tiểu Mai nghĩ ngợi: “Một nửa có, một nửa không có thì phải.”

Lâm Tiếu học lớp một ở trường tiểu học trực thuộc, bạn cùng lớp đều không có tiền tiêu vặt. Chị Tiểu Mai đã lên lớp năm nhưng vẫn không có tiền tiêu vặt, bạn cùng lớp một nửa có, một nửa không có.

Không biết chờ đến lúc mình lên lớp năm thì sẽ có tiền tiêu vặt không nhỉ?

Sau khi biết được hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều có tiền tiêu vặt thì Lâm Tiếu cũng len lén quan sát những bạn học khác trong lớp có tiền tiêu vặt hay không. Cái này rất dễ quan sát, bạn học nào có tiền tiêu vặt thì nhất định sẽ nhịn không được mà đi đến quầy bán quà vặt.

Kết quả quan sát được là, đa số các bạn trong lớp đều có tiền tiêu vặt.

Hình như chỉ có cô và Trần Đông Thanh là không có.

“Cậu cũng không có tiền tiêu vặt sao?” Lâm Tiếu lại hiểu rõ thêm một thành ngữ mà cô Từ đã từng dùng, đồng bệnh tương liên.

Trần Đông Thanh đáng thương gật đầu: “Người nhà tớ sợ tớ lén mua đồ ăn vặt.”

Lâm Tiếu: “Nhà cậu không cho cậu ăn đồ ăn vặt à?”

Trần Đông Thanh duỗi ra hai ngón tay, vuốt ngang qua cổ, ăn đồ ăn vặt, tội chết.

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy Trần Đông Thanh so với mình còn đáng thương gấp một vạn lần, mặc dù cô không có tiền tiêu vặt, nhưng trong nhà cô có đồ ăn vặt để ăn, Lữ Tú Anh thường xuyên mua đồ từ hậu cần mang về nhà.

Mặc dù có Trần Đông Thanh làm bạn với cô, mặc dù cô không quan tâm những bạn học khác trong lớp có tiền tiêu vặt hay không, nhưng cô muốn cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đi đến quầy bán quà vặt.

Lâm Tiếu mấy lần muốn tìm mẹ xin tiền tiêu vặt, nhưng đều không mở miệng được.

Trẻ con lớp hai ở trong khu tập thể hầu như đều không có tiền tiêu vặt.

Nhưng ở trong trường học và bạn học cùng lớp hầu như đều có tiền tiêu vặt.

Có khi Lâm Tiếu cảm thấy chỉ cần mình mở miệng thì mẹ hẳn sẽ đồng ý cho cô tiền tiêu vặt, chờ một lúc lại cảm thấy mẹ kiếm tiền rất vất vả, mình không nên xài tiền bậy bạ để mua sữa viên, bánh ngào đường, những thứ đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe như lời của một vị bác sĩ tây y và ba vị bác sĩ trung y nhà Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu nằm trên ghế sô pha xoắn xuýt lăn qua lăn lại.

Lâm Dược Phi vừa về nhà đã thấy bóng người nho nhỏ trong nhà đang không ngừng thở dài.

“Tuổi còn nhỏ mà than thở cái gì thế?” Lâm Dược Phi đặt m.ô.n.g ngồi ở trên ghế sô pha: “Có chuyện gì phiền lòng thì nói anh trai nghe thử.”

Lâm Tiếu lăn qua lăn lại một chút rồi ngồi thẳng người: “Anh, anh, anh, không phải trước kia anh đã nói nếu như anh không tìm được công việc thì sẽ kinh doanh buôn bán nhỏ sao?”

“Bây giờ em còn muốn kinh doanh nhỏ sao?”

“Em phát hiện ra một cơ hội kinh doanh rất lớn đấy.”

Lâm Dược Phi cười ha ha: “Cơ hội kinh doanh lớn gì cơ?”

Lâm Tiếu: “Anh đến trong trường của tụi em mở quầy bán quà vặt đi, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn lúc anh đi làm đấy.”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, nếu như anh trai đến trường học của cô mở quầy bán quà vặt thì mỗi ngày mời cô ăn một loại đồ ăn vặt cũng không quá đáng chứ.

Như thế thì cô không cần tìm mẹ xin tiền tiêu vặt, còn có thể cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, nói cho các cậu ấy biết quầy bán quà vặt là do anh trai của mình mở, nhờ bọn họ giữ bí mật giúp mình.

Lời mà em gái vừa nói khiến cho Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người, anh giật mình nhớ tới, khi còn bé quả thật anh cũng từng có một giấc mơ rằng cha mẹ mình đến trường của mình mở quầy bán quà vặt.

Sau khi cha qua đời thì anh thường xuyên nghĩ, thật ra cha không hề rời đi, có một ngày sẽ trở về tìm anh, lái máy bay trở về tìm anh, lái xe tăng trở về tìm anh, hoặc là anh vừa quay đầu sẽ phát hiện cha đang mở một quầy bán quà vặt ở trong trường, vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh anh.

Lâm Dược Phi kéo suy nghĩ của mình thoát khỏi những hồi ức xa xôi: “Trường học của em không có quầy bán quà vặt sao?”

Lâm Tiếu: “Có.”

Lâm Dược Phi thuận miệng đáp qua loa: “Bên trong một trường học chỉ có thể có một quầy bán quà vặt, trường của em đã có quầy bán quà vặt rồi nên anh không thể mở nữa.”

“À.” Lâm Tiếu rất thất vọng, cắm đầu ở trên ghế sô pha, trông dáng vẻ như muốn ngạt c.h.ế.t mình vậy.

Lâm Dược Phi: “Em học tập cho giỏi, sau này lớn lên làm hiệu trưởng thì cho anh mở quầy bán quà vặt ở trong trường của em.”

Lâm Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh trai.

Có anh trai thì có tác dụng gì chứ.

Cái nhà này cuối cùng vẫn phải nhờ đến cô.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 38: Chương 38



Anh trai thật sự rất vô dụng.

Lâm Tiếu đã từng nghe mẹ nói anh trai có tiền lương cao, nhưng mà cô cũng không biết cụ thể là có bao nhiêu, càng không biết được số tiền anh trai cầm về nhà đều đang được cất trong sổ tiết kiệm của mẹ, tiền tiết kiệm trong nhà càng ngày càng nhiều.

Anh trai trong mắt Lâm Tiếu vẫn là đồ vô dụng như cũ, buổi sáng tranh giành nhà vệ sinh, ban ngày không thấy người, nửa đêm thì ngáy như sấm, ở nhà chỉ có ăn rồi xả rác.

Lâm Tiếu không biết anh trai đang bận chuyện gì, nhưng anh cứ bận rộn mãi không dứt. Cô cũng đã thi giữa kì xong, đại hội thể dục thể thao mùa thu cũng đã tổ chức xong rồi, vậy mà anh trai vẫn còn bận bịu không thấy bóng dáng.

Trong hai tuần mẹ phụ trách đón cô, ngày nào mẹ cũng sẽ đến đúng giờ.

Còn trong hai tuần mà anh trai phụ trách, trong sáu ngày luôn sẽ có một hai ngày gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ xin nghỉ để đi đón cô.

Mẹ có thể vừa đi làm vừa đi đón cô, mà anh trai lại làm không được, cho nên anh trai vô dụng.

Lần trước vừa ầm ĩ chuyện nghe nhầm điện thoại, sau này mỗi lần đến phiên Lữ Tú Anh làm ca ngày thì đều sẽ xin nghỉ một hai lần để đi đón con, cho nên người bên trong xưởng đều biết Lữ Tú Anh đã cho Lâm Tiếu chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng để đi học, thậm chí đến cả rất nhiều người ở xưởng khác cũng có nghe nói.

Có người ghen tị: “Trường tiểu học Đường Giải Phóng vừa lớn vừa đẹp, giáo viên ở đó cũng giỏi hơn trường tiểu học trực thuộc nhiều.”

“Đúng vậy, nghe nói khó vào lắm.”

c*̃ng có người ghen ghét: “Mỗi ngày đều phải đưa đón xa như vậy, cũng không biết có thể bồi dưỡng ra được Trạng Nguyên hay không đây.”

“Chuyện học hành này cuối cùng cũng phải xem bản thân thế nào, có thể học thành tài thì ở trường nào cũng có thể, không thể học thành tài thì dù có nhét vào cái trường nào cũng đều vô dụng.”

“Đứa lớn đã nuôi hỏng rồi, không phải là cần nuôi đứa nhỏ cho tốt sao.”

Mấy lời bàn tán này truyền đến tai Lữ Tú Anh. Bà có thể xem như không nghe thấy, một người tự mình nuôi lớn hai đứa bé, bà đã nghe quá nhiều lời khó nghe như thế rồi.

Nhưng việc quan trọng nhất là lúc cần phải đi đón Lâm Tiếu, không phải lần nào xin nghỉ cũng thành công.

Lúc không có đủ người, không có ai thay bà trông máy móc thì Lữ Tú Anh không thể đi.

Lữ Tú Anh chỉ có thể để Lâm Tiếu chờ ở trong văn phòng của cô giáo Từ, giọng điệu vô cùng áy náy: “Đợi thêm hai tiếng nữa rồi mẹ sẽ đến đón con.”

Lâm Tiếu ở đầu bên kia điện thoại vui sướng nói: “Con biết rồi ạ.”

Lữ Tú Anh xoa xoa lỗ tai của mình, có phải là âm thanh trong điện thoại bị biến đổi rồi không, sao bà lại cảm thấy Tiếu Tiếu rất vui thế nhỉ?

Lâm Tiếu cúp điện thoại, lập tức nói với Trần Đông Thanh: “Tiếp nào, tiếp nào, lần này tớ nhất định sẽ không thua.”

Trần Đông Thanh cũng đang ở trong văn phòng giáo viên chờ người nhà đến đón, hôm nay có ít bài tập, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh vừa tan học đã làm xong rồi, cô Từ dạy cho hai đứa một trò chơi mới.

Hai đứa sẽ thay phiên nói từ vựng về một chủ đề nào đó, xem ai tạm ngừng trước, trong vòng ba giây đồng hồ mà nói không nên lời thì xem như thua.

Lâm Tiếu đưa ra chủ đề trước, chủ đề là hoa quả.

“Dưa hấu.” “Nho.” “Dưa lưới.” “Quả đào.” Cuối cùng Trần Đông Thanh tạm ngừng, ván đầu tiên Lâm Tiếu thắng.

Sau đó Trần Đông Thanh đưa ra chủ đề, chủ đề là thành phố.

“Bắc Kinh.” “Thượng Hải.” “Thiên Tân.” “Quảng Đông.”

Cô Từ đang chấm bài tập trên bàn làm việc bỗng hô ngừng: “Quảng Đông không phải là thành phố, là tỉnh Quảng Đông, thành phố Quảng Châu, Trần Đông Thanh sai rồi.”

Trần Đông Thanh ảo não vò trán: “Em biết rồi, em biết em nói sai rồi.”

Lâm Tiếu thở phào một hơi, lúc nãy cô vẫn luôn liều mạng nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không ra được thành phố tiếp theo. Nếu như không phải Trần Đông Thanh nói sai trước cô, ván này cô thua chắc rồi.

Lâm Tiếu cười trộm, cô thật là may mắn, ván thứ hai lại thắng rồi.

Ván thứ ba, Lâm Tiếu ra chủ đề “đồ ăn vặt”, cô biết người nhà Trần Đông Thanh không cho cậu ấy ăn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt mà cậu ấy biết được chắc chắn sẽ không nhiều bằng mình.

Quả nhiên, Trần Đông Thanh nói được mấy cái là tạm ngừng, Lâm Tiếu thuận lợi thắng ván thứ ba.

Ván thứ tư, Trần Đông Thanh quyết tâm đưa ra một chủ đề có thể làm khó Lâm Tiếu, cậu vắt óc nghĩ hết nửa ngày, vỗ trán một cái: “Thuốc trung y.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Rễ bản lam.”

Trần Đông Thanh đắc ý: “Tên của tớ, Đông Thanh, chính là một vị thuốc.”

Ngoại trừ rễ bản lam, Lâm Tiếu không thể nghĩ ra vị thuốc trung y nào khác, Trần Đông Thanh nhanh chóng đếm ngược: “Ba, hai, một, cậu thua rồi.”

Trần Đông Thanh đọc tên mấy vị thuốc trung y cực nhanh: “Nhân sâm, tam thất, liên kiều, cát cánh.” Cậu bé được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, biết rất nhiều vị thuốc trung y.

Lâm Tiếu cắn môi, cảm thấy chủ đề này có hơi không công bằng, nhưng mà vừa nãy cô cũng ra chủ đề “đồ ăn vặt”, cũng muốn lấy thứ mà mình am hiểu còn Trần Đông Thanh thì không, Trần Đông Thanh chỉ là làm chuyện giống như vậy mà thôi.

Có chơi có chịu.

Lâm Tiếu hào phóng thừa nhận: “Cậu thắng rồi.”

Vòng tiếp theo cô muốn thắng lại.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại reo lên. Lâm Tiếu căng thẳng, là mẹ tới đón cô hay là người nhà Trần Đông Thanh tới đây.

Sau khi cô Từ nhận điện thoại thì vẫy tay gọi Lâm Tiếu đến: “Mẹ em nói bà ấy không xin nghỉ được, sau hai tiếng nữa mới đến đón em.”

Lâm Tiếu vui vẻ nhận lấy điện thoại: “Con biết rồi mẹ.”

Không phải tới đón cô, cũng không phải tới đón Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu rất vui bởi vì mình còn cơ hội để lật ngược thế cờ: “Chúng mình tiếp tục thôi.”

Lữ Tú Anh làm việc ở trong xưởng hết hai tiếng, cuối cùng cũng chờ đến lượt người khác thay ca: “Cảm ơn nhé, ngày mai tôi sẽ làm thay cô hai tiếng.”

Không kịp thay quần áo, bà vỗ vỗ vụn bông bám trên người, vội vã chạy về hướng trường học, trước cổng trường lại đụng phải bà nội của Trần Đông Thanh - Vương Nguyệt Nga.

“Mẹ Lâm Tiếu à.” Vương Nguyệt Nga lên tiếng gọi, Lữ Tú Anh vừa quay đầu mới nhìn thấy bà ấy, vội vàng chào hỏi: “Bà nội Đông Thanh à, hôm nay Đông Thanh c*̃ng không có ai đón nên đang chờ trong văn phòng giáo viên sao?”

Lúc Lữ Tú Anh đưa đón Lâm Tiếu thì thường xuyên có thể gặp người nhà của Trần Đông Thanh, ông bà cha mẹ của Trần Đông Thanh, bà đều quen biết cả.

Vương Nguyệt Nga quen đường quen lối đi đến phòng bảo vệ, nhờ ông bác trong phòng gọi điện thoại đến văn phòng của cô Từ: “Đúng vậy, phụ huynh của Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều đã tới rồi, kêu hai đứa nhỏ cùng ra đi.”

“Bà nội Đông Thanh, bác vừa tan làm ở bệnh viện xong là đến đón cháu sao?” Trong lúc chờ hai đứa bé đi ra thì Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga nói chuyện phiếm với nhau.

“Đúng vậy.” Vương Nguyệt Nga gật đầu.

“Chắc là bác sắp về hưu rồi nhỉ?” Lữ Tú Anh hỏi han.

Vương Nguyệt Nga cười nói: “Bác và ông nội thằng bé đã về hưu hai năm trước rồi nhưng lại được mời quay trở lại bệnh viện.”

Lữ Tú Anh hết sức kinh ngạc: “À.”

Thời gian mà Trần Đông Thanh ở lại trường chờ phụ huynh tới đón còn nhiều hơn Lâm Tiếu rất nhiều. Mỗi tháng thì Lâm Tiếu phải chờ ba bốn lần, Trần Đông Thanh phải đến mười ba mười bốn lần.

Lữ Tú Anh vẫn cho rằng ông bà cha mẹ Trần Đông Thanh đến bây giờ đều đang còn làm việc nên không còn cách nào khác, không ngờ rằng ông bà của cậu bé đã sớm về hưu, sau đó lại nhận lời mời trở lại.

Bà cho rằng người nhà của Trần Đông Thanh cũng không còn lựa chọn nào, không nghĩ tới dưới một tình huống có thể lựa chọn thì lại để cho Trần Đông Thanh mỗi tháng phải có hết nửa tháng chờ phụ huynh ở trường.

Lữ Tú Anh muốn hỏi Vương Nguyệt Nga tại sao lại chọn như thế, nhưng cũng cảm thấy mối quan hệ của mình và Vương Nguyệt Nga không quá thân quen, nếu hỏi han quá nhiều thì cũng không phải phép, đang do dự thì Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã chạy đến.

“Mẹ.”

“Bà nội.”

Hai người lớn đón con cháu của mình về nhà, lời Lữ Tú Anh muốn nói vừa đến khóe miệng lại nuốt vào bụng.

Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con có muốn mẹ chuyển đến phòng văn thư làm việc không?”

Gần đây Lữ Tú Anh vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.

Mỗi lúc làm ca ngày đều phải xin nghỉ một hai lần, giống như hôm nay vậy, có đôi khi còn không thể tìm được người thay ca. Thời gian càng lâu, trưởng ban phân xưởng cũng có chút ý kiến, uyển chuyển hỏi bà có biện pháp giải quyết nào tốt hơn không.

Lữ Tú Anh làm như vậy, trong xưởng cũng có người nói ra nói vào. Ví dụ như tại sao Lữ Tú Anh không cho con học ở trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông mà phải đưa đến trường tiểu học Đường Giải Phóng rất xa, cả xưởng cũng không có mấy hộ gia đình, một mình một đường không thể tránh khỏi bị người khác dị nghị.

Lữ Tú Anh tự mình cảm thấy cứ xin nghỉ mãi cũng không tốt, mặc dù có người thay ca giúp bà thì bà cũng sẽ làm thay lại, nhưng dù sao cũng luôn gây phiền phức cho người khác.

“Nếu như mẹ chuyển đến phòng văn thư để làm việc thì mỗi ngày đều có thể đưa đón con đúng giờ.”

Lâm Tiếu: “Á, vậy sau này con không thể đến văn phòng của cô Từ để làm bài tập nữa sao?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 39: Chương 39



Lữ Tú Anh cho rằng Lâm Tiếu sẽ rất hy vọng mỗi ngày có người đúng giờ tới đón con bé, không ngờ rằng Lâm Tiếu lại không hề kích động, thậm chí nghe ra còn có vẻ hơi tiếc nuối.

Lữ Tú Anh: “Con thích đến văn phòng của cô Từ làm bài tập sao?”

Lâm Tiếu không chút do dự: “Thích ạ.”

Trong năm lần Lâm Tiếu làm bài tập ở trong văn phòng của cô Từ, thì hết bốn lần đều có Trần Đông Thanh, cô Từ lấy cho bọn họ mỗi đứa một cái ghế, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh thi xem ai làm bài tập nhanh hơn.

Sau khi làm xong bài tập thì hai đứa ghé sát đầu để đối chiếu một lần, dùng bút chì khoanh lại những đáp án không giống nhau, rồi tự mình xem thử là ai đã tính sai.

Những ngày có ít bài tập giống như hôm nay, cô Từ còn dạy hai đứa chơi trò chơi, cô Từ biết thật nhiều trò chơi mới.

Hôm nay chơi nói từ vựng rất vui, trò hai mươi bốn điểm trước đó cũng rất hay, hóa ra bài poker còn có cách chơi thú vị như thế.

“Lần trước chơi trò hai mươi bốn điểm, lần nào cũng là con thắng đấy.” Lâm Tiếu hơi đắc ý nói với mẹ, mỗi lượt Trần Đông Thanh đều không nhanh bằng cô, gấp đến độ mặt cũng đỏ lên.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều có thể nghe từ miệng Lâm Tiếu cô Từ thế này, cô Từ thế kia, từ đây bà có thể thấy được, cô Từ thật sự là một giáo viên tốt hiếm có.

Sau khi Lữ Tú Anh nghe về những trò chơi mà cô Từ dạy các học sinh chơi, thì vô cùng nể phục, khiến bọn nhỏ vừa chơi vui vừa học được tri thức, cô Từ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất có thực lực.

Cho Lâm Tiếu chuyển trường là điều Lữ Tú Anh tuyệt đối không hối hận.

Sau khi Lâm Tiếu chuyển trường thì rõ ràng đã vui vẻ hơn nhiều, tự tin hơn nhiều. Ngoại trừ cô Từ, Lữ Tú Anh còn thường xuyên nghe thấy từ miệng Lâm Tiếu những cái tên như Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh, đều là những người bạn mà Lâm Tiếu mới làm quen được ở trường học mới.

Nhớ tới năm Lâm Tiếu học lớp một ở lớp cô Uông Xuân Thúy thì không có một người bạn nào, Lữ Tú Anh thật sự hận không thể cho Lâm Tiếu chuyển trường sớm hơn.

Mình trước kia quá sơ ý, vậy mà không phát hiện ra xưa nay sau khi Lâm Tiếu về nhà đều không nhắc đến chuyện ở trong trường lớp.

Không giống bây giờ, mỗi ngày về nhà đều biến thành một cái loa nhỏ, ba la bô lô nói không ngừng.

Lúc Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không thể rảnh rỗi để đón Lâm Tiếu, cô Từ đã giúp đỡ rất nhiều.

“Nhưng cứ làm phiền cô Từ như thế cũng không phải.” Trong lòng Lữ Tú Anh rất băn khoăn.

Lâm Tiếu nghi hoặc: “Cho dù con không ở văn phòng cô Từ thì cũng có Trần Đông Thanh mà.”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Hai chuyện này khác nhau.”

Chỉ là Lâm Tiếu cũng nhắc nhở Lữ Tú Anh, Trần Đông Thanh suốt ngày ở lại văn phòng cô Từ như thế có phải là trong nhà đã từng bày tỏ như thế nào đó không.

Lữ Tú Anh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, bà đã gặp hết phụ huynh nhà Trần Đông Thanh rồi, trông đều là người có thể diện, không giống như kiểu người có thể yên tâm thoải mái chiếm lợi của người khác.

Loại chuyện này đương nhiên không tiện đến hỏi trực tiếp cô Từ, Lữ Tú Anh lập tức quyết định lần sau gặp phụ huynh Trần Đông Thanh thì sẽ hỏi thăm một chút.

Nếu như người nhà Trần Đông Thanh từng bày tỏ như thế nào đó, mà cô Từ cũng vui vẻ thì nhà mình cũng không thể hẹp hòi.

Sau khi tan học còn muốn chiếm dụng thời gian của cô Từ, hẳn là phải đến cảm ơn một phen.

Đương nhiên, những chuyện giữa người lớn với nhau này không cần phải nói cho Lâm Tiếu biết.

Lần tới khi Lữ Tú Anh thấy mẹ Trần Đông Thanh ở trước cổng trường thì đã tìm đến hỏi số điện thoại bàn của nhà Trần Đông Thanh. Ở phương diện này Lữ Tú Anh làm việc rất cẩn thận, không trực tiếp hỏi trước cổng trường.

Mẹ Trần Đông Thanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn viết số điện thoại cho Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh bận bịu đến bữa tối, tranh thủ thời gian trước khi ngủ, đặc biệt đạp xe ra khu tập thể xưởng dệt bông, tìm một buồng điện thoại công cộng ở xung quanh, bấm số điện thoại nhà Trần Đông Thanh.

“Alo.” Điện thoại được kết nối, Lữ Tú Anh nghe ra là giọng của Vương Nguyệt Nga thì vội vàng nói: “Bà nội Đông Thanh à, con là mẹ của Lâm Tiếu đây.”

Lữ Tú Anh không vòng vèo mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi có phải là Vương Nguyệt Nga đã tự mình đưa cho cô Từ phong bì hay chút quà tặng nào không.

“Con muốn cảm ơn cô Từ. Sau khi tan học mà cô Từ còn dành thời gian trông tụi nhỏ làm bài tập, chơi trò chơi, bài nào không biết làm còn có thể hỏi cô giáo trong phòng làm việc.” Lữ Tú Anh không có chút động thái nào thì lương tâm khó có thể bình an.

Vương Nguyệt Nga có chút kinh ngạc, hôm nay bà ấy nghe con dâu kể rằng Lữ Tú Anh hỏi số điện thoại nhà mình, còn tưởng rằng là Lữ Tú Anh muốn tạo mối quan hệ với bên bệnh viện, những chuyện này nhà bọn họ đã gặp quá thường xuyên rồi, không ngờ Lữ Tú Anh lại hỏi đến vấn đề này.

Vương Nguyệt Nga trầm mặc một lát, cảm thấy trông Lữ Tú Anh làm người có vẻ đáng tin, nên c*̃ng nói thẳng nói thật: “Nhà bác không gửi phong bì, c*̃ng không tặng quà gì cả. Theo bác được biết thì cô Từ kiên quyết không nhận, trong lớp cũng có những phụ huynh khác từng thử đưa đến nhưng tất cả đều bị cô Từ từ chối.”

“Chỉ là cha của cô Từ có bệnh viêm phế quản mãn tính, vừa đến mùa đông hết bị ho lại bị suyễn, là bác giúp ông ấy chữa khỏi.”

Lữ Tú Anh hỏi được chuyện mình muốn biết, nhưng chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

Nếu như cô Từ có nhận phong bì thì còn dễ xử lý, nhưng đây lại kiên quyết không nhận, Lữ Tú Anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Người nhà Trần Đông Thanh còn có thể giúp đỡ cho cô Từ, nhà mình lại chẳng thể làm được như thế.

Nhưng mà Vương Nguyệt Nga chịu nói với bà những điều này, đáy lòng Lữ Tú Anh vẫn rất cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn bác nhé.”

Cuộc điện thoại này lập tức đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, đáy lòng Lữ Tú Anh cảm thấy đã thân thiết với Vương Nguyệt Nga hơn rất nhiều.

“Hết bao nhiêu vậy?” Lữ Tú Anh cúp điện thoại, đếm mấy đồng đưa cho ông chủ buồng điện thoại, trên đường về nhà đều suy nghĩ về chuyện này.

Những người gặp được đều là người tốt, nhưng chuyện này bà thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

“Mẹ đang nghĩ gì vậy?” Lâm Dược Phi tan làm về đến nhà cũng đã khuya, nhìn thấy bóng lưng của mẹ trước cổng khu tập thể thì gọi hai tiếng, vậy mà mẹ không nghe thấy.

Con trai cao một mét tám đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm Lữ Tú Anh giật nảy mình, bà hít một hơi, kể lại cho Lâm Dược Phi nghe chuyện đang làm mình phiền lòng.

“Nghĩ tới nghĩ lui, mẹ vẫn nên chuyển về phòng văn thư thôi.”

Lâm Dược Phi sửng sốt, lúc trước anh khuyên mẹ chuyển từ xưởng đến phòng văn thư thì c.h.ế.t sống không thể khuyên nổi, anh cũng đã tuyệt vọng rồi. Không nghĩ tới mẹ mình đột nhiên tự nghĩ thông suốt.

Lâm Dược Phi vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Tốt quá.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, sau này con sẽ kiếm được càng nhiều. Số tiền lương bị giảm khi chuyển từ xưởng về phòng văn thư thật sự không quan trọng.”

Lâm Dược Phi đã gửi về nhà mấy tháng tiền lương, cho rằng lời mình nói bây giờ hẳn là sẽ có độ tin cậy nhiều hơn so với lúc vừa mới trọng sinh.

Lữ Tú Anh khẽ thở dài một cái: “c*̃ng không hoàn toàn là chuyện tiền lương.”

“c*̃ng không hoàn toàn là chuyện tiền lương.” Lâm Dược Phi không thể hiểu câu nói này, Lữ Tú Anh đụng phải Vương Nguyệt Nga ở trước cổng trường, vừa nói chuyện thì bà ấy đã lập tức hiểu được.

Mặc dù tuổi tác của Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga chênh lệch khá nhiều, nhưng lại nói chuyện rất hợp. Vương Nguyệt Nga cơ bản đã biết về tình huống trong nhà Lữ Tú Anh: “Sau khi con chuyển đến đến phòng văn thư thì tiền lương của mình con sẽ không đủ để chi tiêu cho một nhà ba người phải không, con đang sợ công việc của con trai không ổn định, sau này không kiếm được tiền thì cuộc sống sẽ khó khăn phải không?”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Đúng vậy, cái công việc kia của nó quá là không ổn định.”

Mặc dù bây giờ Lâm Dược Phi kiếm được nhiều, nhưng lại đang làm cho tư nhân, lúc nào cũng có thể mất việc.

Dưới đáy lòng Lữ Tú Anh còn chôn một nỗi lo lắng. Con trai đột nhiên hiểu chuyện, còn kiếm được tiền khiến Lữ Tú Anh cũng rất vui, nhưng cũng cảm thấy thời gian hiện tại giống như đang trong mơ, bà rất sợ hãi ngày nào đó tỉnh mộng, con trai lại quay về dáng vẻ hư hỏng như hồi trước.

Lại nghĩ thêm một bước nữa, Lữ Tú Anh cũng tự mình cảm thấy suy nghĩ của mình không hề có logic.

Bà nói với Vương Nguyệt Nga suy nghĩ sâu trong nội tâm mình: “Dù cho Tiểu Phi vẫn luôn có thể kiếm tiền, hàng tháng đều mang tiền về nhà, nhưng cảm giác trong lòng con vẫn không giống nhau.”

“Số tiền con tự kiếm được đủ cho một nhà ba người chi tiêu, so với chuyện số tiền con tự kiếm được không đủ cho một nhà ba người chi tiêu, nhất định phải cần Tiểu Phi trợ cấp, trong lòng vẫn cứ cảm thấy khác biệt.”

Vương Nguyệt Nga kéo tay Lữ Tú Anh: “Bác hiểu. Chúng ta đều đã từng trải qua thời kỳ nạn đói, à, lúc đó con vẫn còn nhỏ, nhưng hẳn là còn nhớ được.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Con vẫn nhớ.”
 
Back
Top Bottom