Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 270: Chương 270



Tàu hỏa đang tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, cây xanh hai bên đường phố lướt nhanh về phía trước, Lâm Tiếu ngồi trên giường dưới nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tuy rằng tàu hỏa có tăng tốc độ cũng không có nhanh mấy, nhưng đối với Lâm Tiếu lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, trải nghiệm như vậy đã đủ mới lạ rồi.

Cô Thường và thầy Triệu ngồi trên hai cái ghế gấp giữa lối đi nhỏ bên cạnh giường nằm nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn sáu học sinh một cái.

Sáu học sinh không cần giáo viên can thiệp, rất nhanh đã quen biết mọi thứ. Ngoài Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ra, bốn nam sinh đều từ thành phố khác tới, vì để kịp tàu hỏa hôm qua chúng đã được cha mẹ đưa đến ở lại nhà khách một đêm, sáng sớm hôm nay tới nhà ga.

Lâm Tiếu nghe mọi người tự giới thiệu xong, kinh ngạc phát hiện có duy nhất mình không phải cán sự lớp, tổng cộng sáu người, có đại đội trưởng, có trung đội trưởng, có lớp trưởng có lớp phó học tập, ít nhất "cán sự" cũng là cán sự môn Toán, chỉ có Lâm Tiếu không phải cán sự lớp.

Ngoại trừ Chu Tuệ Mẫn ra, bốn nam sinh khác nghe Lâm Tiếu nói không phải cán sự lớp xong, trên mặt đều có chút kinh ngạc.

"Cậu lệch môn cực kỳ nghiêm trọng sao?" Lý Thiếu Huy hỏi Lâm Tiếu, Lý Thiếu Huy là cán sự môn Toán, cậu bé chỉ có thể làm cán sự môn Toán không thể làm cán sự môn khác của lớp, chỉ vì cậu bé học lệch cực kỳ nghiêm trọng.

Ngoài thành tích môn toán học ra, thành tích các môn khác đều rối tinh rối mù, thi Ngữ văn chỉ có thể được tám mươi điểm. Giáo viên chủ nhiệm đã cổ vũ cậu bé vài lần, nói chỉ cần thành tích các môn khác của cậu bé cao một chút, có thể để cho cậu bé làm tiểu đội trưởng thậm chí là trung đội trưởng, nhưng thành tích các môn khác của Lý Thiếu Huy vẫn cực kỳ kém, giáo viên và cha mẹ đều cực kỳ bất đắc dĩ.

Mặc dù như vậy, bởi vì thành tích môn Toán và thành tích thi Olympic toán của Lý Thiếu Huy rất cao, cậu bé vẫn là cán sự lớp môn Toán ở tiểu học, sau khi nghe Lâm Tiếu không có chức vụ gì, Lý Thiếu Huy hết sức kinh ngạc, Lâm Tiếu phải học lệch rất nhiều môn nên đến cả cán sự môn Toán cũng không được làm.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không học lệch môn."

Trước kia cô vẫn cảm thấy Ngữ văn của mình tốt hơn Toán, hai lần thi cuối kỳ gần đây Ngữ văn không bằng Toán nhưng cũng không thể coi là lệch môn. Các môn phụ khác đều được điểm cao các kỳ, Lâm Tiếu đã nhận được hai lần giấy khen học sinh ba tốt rồi.

Còn vì sao Lâm Tiếu vừa không phải cán sự lớp cũng không phải cán sự môn, cô nghĩ nghĩ, nói: "Năm lớp hai thì tớ chuyển đến ngôi trường này, vì sau khi tớ chuyển trường, cán sự lớp và cán sự môn của lớp tớ chưa từng đổi."

Trên mặt các bạn học đều đã lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cán sự lớp bọn tớ một kỳ đổi một lần."

"Chúng tớ cũng thế, mọi người bỏ phiếu chọn cán sự lớp."

"Bọn tớ là giáo viên chỉ định."

Tàu hỏa còn chưa đến trạm đầu tiên, sáu người đã bắt đầu quen thân, Triệu Hiểu Long bỏ tú lơ khơ ra, đề nghị: "Chúng ta đánh bài trên xe đi."

"Được chơi bài trên tàu hỏa sao?"

Lâm Tiếu hỏi: "Chơi cái gì, hai mươi tư điểm sao?"

Triệu Hiểu Long lắc đầu: "Hai mươi tư điểm là sao, chúng ta chơi tiến lên."

Lâm Tiếu không biết chơi tiến lên, nhưng sau khi Triệu Hiểu Long nói quy tắc một lần, Lâm Tiếu liền biết chơi như nào.

"Vậy thua thì sao?" Triệu Hiểu Long hỏi.

Lâm Tiếu mờ mịt, không rõ cậu bé có ý gì, thua thì thua, còn có thể làm gì nữa?

Triệu Hiểu Long nhìn thoáng qua cô Thường cùng thầy Triệu ngồi ở bên cạnh, chung quy vẫn không dám nói ra lời: "Thua dán một tờ giấy trên trán."

"Được được được." Lý Thiếu Huy nhanh chóng phụ họa, lấy từ trong balo ra một tờ giấy nháp, kéo một tờ giấy ra.

Lâm Tiếu biết bọn họ muốn dùng nước miếng dán tờ giấy trên trán, vẻ mặt ngây ngô: “Kinh quá."

"Dùng nước miếng của mình dán, nước miếng của mình thì có gì mà kinh?"

"Nước miếng của mình cũng rất kinh." Lâm Tiếu hạ quyết tâm, mình kiên quyết không thể thua tú lơ khơ.

"Nào nào nào, tớ tráo bài." Động tác đảo bài của Triệu Hiểu Long rất thành thạo, trộn hai bộ bài vào nhau.

Ban đầu sau khi Lâm Tiếu hiểu quy tắc đã trực tiếp nhận cánh trên, giờ nghĩ tới bị dán giấy, quyết định vẫn phải cẩn thận một chút: "Trước kia tớ chưa chơi, xem các cậu chơi hai ván trước."

Chơi tiến lên vốn là bốn người chơi với nhau, mọi người thương lượng muốn thay phiên nhau, nếu Lâm Tiếu là người mới mà không chơi thì sau đó thay phiên chơi cũng rất bình thường.

Lâm Tiếu đứng phía sau Triệu Hiểu Long nhìn cho kỹ, xem cậu bé đánh bài.

Xem ra thật sự không khó, Lâm Tiếu vừa nhìn bài trong tay Triệu Hiểu Long, vừa nhớ kỹ lá bài mọi người đánh ra, lại thầm đoán bài trong tay mỗi người một phen.

Ban đầu đoán không chính xác mấy, nhưng theo bài mọi người đánh ra càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng đã có thể đoán ra không ít rồi.

Lâm Tiếu nhìn Triệu Hiểu Long đánh một đôi, nhíu mày, như vậy có cảm giác Triệu Hiểu Long sẽ thua.

Quả nhiên, sau hai lần đánh bài ra, Triệu Hiểu Long bất đắc dĩ ném bài trong tay ra: "Thua rồi, ván này tớ thua."

Triệu Hiểu Long cầm lấy một tờ giấy, bốp một tiếng dán lên giữa trán mình, miệng thổi phì một cái, tờ giấy liền bay lên.

Triệu Hiểu Long là người đầu tiên đề nghị mọi người đánh bài, xem ra rất tự tin với kỹ năng đánh bài của bản thân, nhưng mà tráo bài cái liền thua ba lần, rất nhanh trên trán liền có thêm ba tờ giấy nữa: "A, sao hôm nay tớ xui vậy?"

Trong lòng Lâm Tiếu nghĩ, trong ba ván Triệu Hiểu Long thua có một ván thật sự là bài đen khó mà xoay chuyển, nhưng nếu để Lâm Tiếu đánh bài thì hai ván kia =đều có thể thắng.

"Không chơi không chơi nữa, tới nghỉ ngơi một lát."

"Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, hai ngươi ai tới thay tớ."

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liếc nhau, Lâm Tiếu nói: "Để tớ đi."

Đối với Lâm Tiếu thì đánh bài rất đơn giản, nếu một người có thể dễ dàng nhớ kỹ mỗi người đã đánh lá bài gì, lại thêm một chút khả năng suy đoán thì đánh thắng tuyệt không khó.

Chỉ có điều hiển nhiên ba nam sinh đánh bài với Lâm Tiếu cũng cực kỳ am hiểu, Lâm Tiếu muốn đánh thắng được vẫn cần một chút may mắn.

Mỗi lần Lâm Tiếu bốc bài đều cực kỳ lo lắng, liên tục ngừng thở mở ra, may mà cô c*̃ng không đen lắm.

Lâm Tiếu dựa vào đầu óc cùng vận may của mình, chơi rất nhiều ván, trên mặt vẫn sạch sẽ không có một tờ giấy nào.

Trên trán ba nam sinh cứ một tờ lại thêm một tở, chỉ có Lâm Tiếu chưa có tờ nào. Triệu Hiểu Long lại thay Lưu Xuân Khánh, tiếp tục lên sân khấu đánh bài, thua hai ván thắng một ván, kêu oa oa với Lâm Tiếu cho tới bây giờ vẫn chưa thua lần nào: "Lâm Tiếu, hồi trước cậu chưa chơi tiến lên bao giờ thật sao?"

Lâm Tiếu: "Chưa từng."

Triệu Hiểu Long: "Tớ biết rồi, là cậu hên thôi, vận may c*̉a người mới đều rất tốt."

Giữa trưa hơn mười một giờ, trong khoang tàu hỏa dần dần tỏa ra mùi mì ăn liền. Cô Thường đứng từ trên ghế lên, đến chỗ hành lý của mình, nhắc nhở mấy học sinh đang đánh bài: "Vẫn còn chưa ăn cơm hả?"

Nghe cô Thường vừa nói như vậy, bụng của mọi người đều sôi lên.

"Ai đang ăn mì ăn liền vậy, sao ngửi thấy mùi thơm như vậy mà không kéo tôi cùng."

"Tôi cũng vậy."

Trên tàu hỏa có phích nước nóng, thầy Triệu lấy hai phích nước nóng, mọi người cùng ăn mì ăn liền. Trong sáu học sinh có năm người đều mang mì ăn liền theo, chỉ có Chu Tuệ Mẫn không mang, mẹ Chu Tuệ Mẫn chuẩn bị cho cô bé bánh nướng, bên trong để mấy miếng vịt quay.

"Oa." Lâm Tiếu hâm mộ nhìn Chu Tuệ Mẫn.

Chu Tuệ Mẫn đưa cho Lâm Tiếu một cái bánh nướng kẹp vịt quay: "Mẹ tớ mang cho tớ rất nhiều, cậu ăn cùng tớ."

Lâm Tiếu xé một túi mì ăn liền bỏ vào trong bát cơm, rắc gia vị lên, sau khi rót nước ấm lập tức đóng nắp bát cơm lại: "Vậy tớ chia cho cậu một nửa mì ăn liền."

Sau khi pha mì ăn liền xong, nắm bát cơm có thể làm bát dùng, Lâm Tiếu gắp một nửa mì ăn liền cho Chu Tuệ Mẫn rồi đổ đầy nước canh.

Hai người mỗi người ăn một nửa phần mì ăn liền, một cái bánh nướng kẹp vịt quay lại thêm một quả trứng luộc lá trà, ăn vô cùng no nê.

Tàu hỏa lại đến một trạm dừng nữa, vừa mới dừng lại, ngoài cửa xe lập tức có rất nhiều người bán hàng rong đi lên.

Bán trứng luộc nước trà, bán ngô luộc, bán cơm hộp, những thứ này Lâm Tiếu không hề động lòng, mãi đến cô nghe thấy có người thét to: "Bán dưa hấu vừa mọng vừa ngọt, dưa hấu một xu một miếng."

Lâm Tiếu đột nhiên đứng lên: "Tớ muốn mua dưa hấu."

Lâm Tiếu mua tám miếng dưa hấu, cho bạn học cùng thầy giáo mỗi người một miếng, anh trai nói với cô lúc ăn cái gì phải chia cho thầy cô với các bạn học nữa.

Cô Thường và thầy Triệu từ chối một hồi, cười nhận lấy.

"Ngồi tàu hỏa thật thú vị." Đến mỗi một nhà ga đều có rất nhiều người bán đồ ăn, mỗi nhà ga đều bán đồ khác nhau.

Ăn cơm trưa xong, cô Thường hỏi mọi người muốn ngủ trưa không, sáu học sinh đều lắc đầu nói không ngủ. Cô Thường và thầy Triệu hai người lên trên giường nằm nghỉ ngơi, sáu người đám Lâm Tiếu tiếp tục đánh bài nói chuyện phiếm.

Không chỉ có ngoài cửa sổ xe có bán đồ ăn, trên tàu hỏa cũng có, đến giờ cơm chiều xe đẩy nhỏ từ trong toa hành khách đi ra, ngoài đậu phộng hạt dưa nước khoáng, còn bán cháo bát bảo, bán gà nướng đóng chân không.

Triệu Hiểu Long muốn mua cháo bát bảo, bị Phương Kính Phàm cản lại: “Cháo bát bảo trên tàu hỏa rất đắt, tớ mang theo mấy lọ, tớ bán cho cậu."

Triệu Hiểu Long: "Cậu bán cho tớ bao nhiêu tiền một lọ?"

Phương Kính Phàm báo giá chỉ bằng một nửa giá trên tàu hỏa, không lệch mấy với giá bên ngoài quầy bán quà vặt.

Triệu Hiểu Long bỏ tiền mua một lọ.

Người bán hàng đẩy xe đẩy như chưa từng gặp chuyện như vậy, trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 271: Chương 271



Phương Kính Phàm lại lấy ra một lọ cháo bát bảo đưa cho Lâm Tiếu: "Tớ cho cậu, cậu mời tớ ăn trứng luộc nước trà với dưa hấu đi."

Lúc cơm chiều Lâm Tiếu đã ăn rất nhiều nhiều thứ từ bạn học và thầy cô, ngoại trừ cháo bát bảo còn có xúc xích, bánh quy, bánh mì.

Sắc trời dần dần tối đi, tàu hỏa lên đèn.

"Buổi tối chín rưỡi tắt đèn." Nhân viên tàu đi qua từng thùng xe, cao giọng nhắc nhở.

Cô giáo Thường đã bảo mọi người lần lượt đi WC, đi múc nước, đi rửa mặt.

Lâm Tiếu để một ca nước sôi để nguội ở phía dưới bàn nhỏ, để sáng sớm ngày mai uống. Cô rửa tay đánh răng trước bồn rửa tay ở trong toa xe nhỏ hẹp, tàu hỏa nhoáng lên một cái, bàn chải đánh răng của Lâm Tiếu chọc đến trên mũi của mình.

"Ưm." Mũi Lâm Tiếu đau xót, đau quá

Hóa ra ngồi tàu hỏa không phải tất cả đều vui.

Giữa trưa ngày hôm sau, tàu hỏa đến trạm dừng: "Lấy hết đồ của mình ra đi, đừng để sót trên xe." Cô giáo Thường nhắc nhở mọi người.

Lâm Tiếu cùng Chu Tuệ Mẫn tay nắm đi ra nhà ga, liếc thấy có nơi giơ bảng "cuộc thi Hoa Cup".

Hóa ra có người của cuộc thi tới đón bọn họ

Đoàn người lên xe buýt của ban tổ chức, trên xe buýt đã có các đội từ tỉnh khác ngồi đợi ở phía trên, sau khi Lâm Tiếu lên xe lại đợi một hồi, lại có một đội khác đi lên, xe buýt mới đóng cửa chậm rãi xuất phát.

Xe buýt trực tiếp đưa đám người bọn họ đến khách sạn, trong khách sạn hai người một phòng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ở cùng một phòng.

Hai người đều là lần đầu tiên ở khách sạn, sau khi cầm chìa khóa mở cửa phòng xong liền nhìn khắp nơi trong phòng, bên trong có hai giường, một cái bàn viết, một TV trong phòng còn có một phòng vệ sinh

Lâm Tiếu lấy nước sôi ở vòi nước, vui vẻ nói: "Có nước ấm."

Mùa hè có nước ấm có thể tắm, là một chuyện cực kỳ thoải mái, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thay phiên nhau, nắm chắc thời gian tắm một trận, thay quần áo sạch sẽ.

"Cốc cốc cốc" Cô Thường tới gõ cửa thông báo bọn họ: "Năm rưỡi tập hợp, đi ăn cơm tối, sau đó buổi tối đi gặp lãnh đạo."

Cơm tối là ăn ở căn tin trường học, sau đó lại đến khán phòng, đi vào khán phòng xong Lâm Tiếu phát hiện không ít bạn học đều mang theo khăn quàng đỏ, Chu Tuệ Mẫn cũng chú ý tới: "Chúng ta không mang khăn quàng đỏ, làm sao bây giờ?"

Lâm Tiếu: "Không mang thì không mang thôi."

Trong khán phòng có mấy người, đương nhiên Lâm Tiếu không biết ai cả. Có lãnh đạo bắt tay với bạn học, còn có lãnh đạo nói chuyện với bạn học: "Hy vọng các em sẽ có thành tích tốt."

Trong khán phòng có rất nhiều phóng viên, có người giơ máy ảnh chụp ảnh, có người giơ máy quay ghi hình.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ngồi phía sau, không bắt tay với lãnh đạo cũng không nói chuyện với lãnh đạo. Sau khi đi ra khỏi khán phòng, Chu Tuệ Mẫn thấp giọng nói với Lâm Tiếu: "Tớ cảm giác mấy học sinh nói chuyện với lãnh đạo thì trước đó đã sắp xếp cho bọn họ muốn nói gì rồi."

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Là sao?"

Một buổi tối rất kỳ lạ, sau khi Lâm Tiếu từ khán phòng trở về khách sạn, liền mời Chu Tuệ Mẫn: "Chúng ta cùng xem tivi đi."

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Tớ phải học."

Nếu như vậy, Lâm Tiếu cũng không thể xem tivi: "Vậy tớ cũng học." Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề lớn: "Tớ không mang sách vở."

Lâm Tiếu và mẹ còn cả anh trai cùng thu dọn hành lý, người nói mang cái này, người nói mang cái kia, Lâm Tiếu đã mang gần như đầy đủ hết nhưng không ai nghĩ tới phải mang sách theo.

Chu Tuệ Mẫn hỏi: "Vậy cậu có muốn xem mấy quyển tớ mang theo không, có thể xem quyển tớ không xem."

Lâm Tiếu gật đầu: "Được."

Buổi tối, Triệu Hiểu Long tới gõ cửa phòng của đám Lâm Tiếu, gọi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi đánh bài. Chu Tuệ Mẫn không đi, Lâm Tiếu cũng không đi, cô từ chối Triệu Hiểu Long, một lát sau nghe thấy thầy Triệu mở cửa phòng quát lớn: "Không được đánh bài, chờ thi xong mới được đánh, đêm nay tất cả đi ngủ sớm một chút."

Triệu Hiểu Long nói thầm: "Ngày mai còn chưa thi, ngủ sớm để làm gì chứ?"

Đúng vậy, ngày hôm sau còn chưa tổ chức cuộc thi, mà là tổ chức khai mạc.

Lâm Tiếu có chút sốt ruột cũng có chút khó hiểu: "Không phải chúng ta tới tham gia cuộc thi sao, sao đến ngày thứ ba mới thi vậy."

Cô giáo Thường cười nói: "Khai mạc cũng là một phần của cuộc thi."

Lâm Tiếu thấy khai mạc chán, hơn nữa bọn chúng không biết lãnh đạo đang nói chuyện ở trên bục. Phía dưới bục, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bỏ sách đã đọc ngày hôm qua ra đổi cho nhau.

Đến ngày thứ ba, cuối c*̀ng c*̃ng được thi.

Lâm Tiếu chưa từng vội vã muốn đi vào trường thi như vậy.

So với nghe lãnh đạo nói chuyện thì cuộc thi thú vị hơn.

Trường thi của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều cùng một tầng, nhưng không ở cùng một phòng, hai người tách ra ở cầu thang, Chu Tuệ Mẫn buông tay Lâm Tiếu ra dùng lực nắm chặt nắm đấm: "Cố lên."

Lâm Tiếu nắm lại: "Cố lên."

Không khí của trường thi trận chung kết không giống với không khí vòng đấu loại và vòng thi bán kết.

Trường thi trận chung kết vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng loẹt xoẹt của ngòi bút ma xát trên giấy, tiếng nhẩm bài thi, thậm chí mỗi một lần tiếng lẩm nhẩm bài thi vang lên đều có vẻ tập trung. Tốc độ làm bài thi của học sinh tham gia trận chung kết tương đương với đại thể, không giống với trường thi vòng đấu loại và vòng bán kết, thậm chí có học sinh không làm được đề không ngừng lật đề.

Giáo viên giám thị ngồi trên bục giảng, không hề đi vòng liên tục trong trường thi, học sinh tiến vào trận chung kết ắt hẳn sẽ không làm bừa, cuộc thi như vậy có làm bừa cũng không có tác dụng gì, không phải chỉ sử dụng mấy công thức là có thể làm được.

Giáo viên giám thị có chút nhàm chán nhìn xuống, rất nhanh phát hiện một quy luật, trên trường thi người lật đề đầu tiên đều là nữ sinh đầu búp bê ngồi dựa vào bàn thứ hai.

Sau khi nữ sinh đầu búp bê lật đề xong, chưa đến 2 phút, trong phòng học lục tục vang lên tiếng lật đề, mãi đến khi tất cả học sinh đều lật bài thi đến một mặt khác.

Không, hai phút này cũng không phải cố định, lần đầu tiên lật đề chỉ có một phút đồng hồ, sau đó biến thành hai phút, năm phút.

Không hề nghi ngờ, nữ sinh đầu búp bê là này một người có tốc độ làm bài thi nhanh nhất trong phòng, với lại độ chênh lệch cũng không ngừng nhanh hơn so với những bạn học khác.

Nữ sinh đầu búp bê là tuyển thủ có thực lực rất mạnh sao?

Hay chỉ là ưu thế của cô thể hiện trên tốc độ làm bài.

Trong đầu giáo viên giám thị hiện lên vẻ tò mò, nhưng cô ấy cũng không đi xuống bục giảng quan sát bài thi của các thí sinh. Bởi vì giáo viên giám thị cũng không biết đáp án, nếu là cuộc thi toán tiểu học bình thường, giáo viên giám thị có thể tự tính nhẩm ra đáp án, nhưng là đề thi của trận chung kết cuộc thi Hoa Cup, giáo viên giám thị cũng không tin tưởng chính bản thân mình.

Mặc dù hiện tại đề bài thử lần một c*̃ng khá đơn giản.

Ánh mắt giáo viên giám thị hướng tới ngoài cửa, trong hành lang có người của đài truyền hình cầm máy quay đang quay, chỉ có điều không làm ra động tĩnh gì lớn, chỉ sợ ảnh hưởng các em học sinh đang hết sức chăm chú làm bài, không có mấy người chú ý tới.

Nhiếp ảnh gia đi tới cửa phòng học, giáo viên giám thị đưa tay chỉnh sửa tóc tai một chút, ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn về phía học sinh ở phía dưới.

Nhiếp ảnh gia đứng ở cạnh cửa trường thi chụp khung cảnh bên trong, mấy học sinh đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại vội vàng cúi đầu làm bài.

Chỉ có nữ sinh đầu búp bê ngồi ở hàng thứ hai kia, tuy rằng cũng cực kỳ gần cửa nhưng không hề để ý tới. Mãi đến khi cô bỏ bút xuống, nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi ra, mới nhìn thấy ở ngay phía trước mình tầm hơn một thước có một chiếc máy quay khổng lồ cồng kềnh đang quay phim.

Lâm Tiếu trừng to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, máy quay phim đến chỗ mình, có phải có thể lên TV hay không?

Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Lâm Tiếu, cô vội vã cúi đầu, kiểm tra bài thi.

Đề bài thi thử lần một cũng không khó, thầy Triệu đã đặt mục tiêu cho bọn họ là cố gắng lấy được điểm cao, thậm chí lấy điểm tối đa.

Lâm Tiếu bắt đầu đọc đề, nghiêm túc đọc lại đề bài một lần, mặc dù có hơi tốn thời gian nhưng là điều quan trọng, nếu nhìn nhầm đề bài có thể hoàn toàn trả lời sai

Lâm Tiếu kiểm tra bài thi một lượt.

"Reng reng —" Tiếng chuông kết thúc thi thử lần một kết thúc vang lên.

Giáo viên giám thị đứng lên tuyên bố: "Dừng làm bài, bỏ bút xuống, hai tay thả xuống."

Thu bài thi không giống như mọi khi là truyền bài thi từ cuối lên trên, mà là để học sinh bỏ tay xuống, sau đó hai giáo viên giám thị một trái một phải bắt đầu thu bài thi, bài thi của các học sinh đều do giáo viên thu lại.

Lâm Tiếu không dám cử động nhỏ, chỉ có mắt là nhìn theo giáo viên giám thị. Trận chung kết xem ra rất quy c*̉.

Sau khi thi thử lần một kết thúc, nghỉ ngơi nửa tiếng lại tiến hành thi thử lần thứ hai.

Trường thi và chỗ ngồi cũng không thay đổi, Lâm Tiếu để túi bút ở trên bàn không cần di chuyển, trực tiếp chạy vội đến nhà vệ sinh.

Trong lúc thi đi vệ sinh là khó nhất.

May mà nhà vệ sinh của tòa nhà giảng đường khá nhiều, thời gian nghỉ nửa tiếng cũng có vẻ dài, tuy trước cửa nhà vệ sinh có rất nhiều người xếp hàng nhưng Lâm Tiếu cũng không chậm trễ thời gian mấy.

Lâm Tiếu đi nhìn xung quanh trái phải, nghĩ rằng trên hành lang sẽ gặp được Chu Tuệ Mẫn, đáng tiếc không gặp được.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 272: Chương 272



"Lâm Tiếu." Bả vai Lâm Tiếu đột nhiên bị đập một cái, cô quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hiểu Long cười lộ ra một hàng răng trắng.

"Đề bài vừa rồi rất đơn giản, cậu thấy sao?" Triệu Hiểu Long hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu, đúng là rất đơn giản.

"Tớ đi vệ sinh trước." Triệu Hiểu Long nói một câu như vậy liền vội vàng đi tới nhà vệ sinh.

Lâm Tiếu nhìn trong tay Triệu Hiểu Long cầm túi bút trong suốt, chính xác ra là dùng túi đựng văn kiện trong suốt để làm túi bút, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, vì sao đi vệ sinh vẫn cầm túi bút.

Lâm Tiếu trở lại trường thi, xé một gói socola bỏ vào trong miệng, trước khi vào thi thầy Triệu chia cho mỗi bạn học hai miếng socola, để cho bọn chúng ăn trong lúc nghỉ ngơi.

Mùi socola tan ra trong miệng, Lâm Tiếu nheo mắt lại cẩn thận thưởng thức, socola ăn thật ngon.

Đúng lúc này, một nữ sinh mặc màu áo T-shirt màu đỏ tiến vào từ trước cửa, nói với hai học sinh khác trong phòng: "Tớ vừa đi vệ sinh xong, hai người các cậu đưa đồ cho tớ đi, mau đi vệ sinh đi. Hiện tại ít người hơn rồi."

Hai bạn học kia lần lượt đưa túi bút cho nữ sinh mặc áo phông đỏ kia, Lâm Tiếu nhìn một trong hai túi bút mà hai học sinh kia vừa đưa. A, rất nhanh Lâm Tiếu liền cẩn thận suy nghĩ, một cái túi trong đó là của mình, vừa rồi cái kia để ở chỗ nữ sinh mặc áo đỏ.

Vì sao?

Vì sao Triệu Hiểu Long đi vệ sinh lại cầm túi bút đi, ba học sinh trong trường thi của Lâm Tiếu cũng giữ túi bút hộ cho?

Lâm Tiếu nhìn thoáng qua túi bút trên bàn mình, bút máy, bút chì của cô, sau khi cô đi vệ sinh thì vẫn còn nguyên mà.

Chẳng lẽ sợ bị người ta lấy mất?

Nhưng mà đồ dùng cũng không đắt mà.

Các thí sinh nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình, tiếng chuông vang lên, giáo viên giám thị ôm đề thi đi tới, bắt đầu phát đề thi của lần thi thử thứ hai.

Lâm Tiếu lấy được đề thi của phần thi thử thứ hai liền xem một lần, bất tri bất giác, cô đã hình thành thói quen như vậy. Biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu dần nghiêm túc, đề thi của lần thi thử thứ hai thật sự khó hơn với thi thử lần một rất nhiều:

"Viết các số có ước số lẻ trong dãy số tự nhiên từ 360 đến 630."

Lâm Tiếu nhìn thấy đề bài câu thứ nhất liền sửng sốt hai giây, cho tới bây giờ cô chưa từng làm đề bài nào như vậy. Hai giây sau cô liền khôi phục lại tinh thần, cái này không phải là đang hỏi từ 360 đến 630 có bao nhiêu số bình phương sao.

Chỉ có điều những đề bài trước kia cô đã làm đều hỏi trực tiếp, hiện tại trên đề thi lại hỏi một góc độ khác.

Rất nhanh Lâm Tiếu liền viết đáp án xuống: "361, 400, 441, 484, 529, 576, 625."

Đề bài câu thứ hai, câu thứ ba, tiếp đó đều là như vậy, vỏ mới rượu cũ.

Chung quy phạm vi kiến thức toán tiểu học vẫn hữu hạn, trong phạm vi kiến thức như vậy muốn phát triển ra đề mới, đề khó, cũng chỉ có cách bình cũ rượu mới như vậy thôi.

Một chút thuật che mắt, cũng không chạy khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của Lâm Tiếu, Lâm Tiểu làm mỗi một câu hỏi liền càng hào hứng thêm, cảm giác bản thân giống như Tôn Ngộ Không dùng gậy kim cô đánh yêu tinh vậy.

Không được, hiện tại không phải lúc thất thần, Lâm Tiếu vội vàng thu lực chú ý về, hết sức chăm chú nhìn đề bài cuối cùng.

Nhìn thoáng qua đề câu cuối cùng có chút rườm rà, chỉ có điều lượng tính toán như vậy không tính là gì với Lâm Tiếu, cô chỉ phải chú ý duy nhất một điều chính là cần bớt bước tính toán trên bài thi.

Thời gian thi thử lần thứ hai càng viộ vàng hơn so với thi thử lần một, thời gian còn lại không đủ để Lâm Tiếu kiểm tra lại tất cả đề bài. Lâm Tiếu lựa chọn kiểm tra thật kỹ, trước tiên kiểm tra câu khó trước, những câu dễ sai, những câu hỏi đơn giản đã nắm chắc bị cô bỏ qua không kiểm tra.

“Reng reng reng.” Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi chờ giáo viên giám thị thu bài thi của cô.

Giáo viên giám thị kiểm kê bài thi một lần, xác định đã thu đủ tất cả mới cho phép thí sinh rời khỏi.

Lâm Tiếu đi xuống cầu thang, đứng chờ tập trung nhóm ở bên cạnh bồn hoa phía trước tòa nhà giảng đường mà thầy Triệu và cô Thường đã dặn.

"Thế nào, có làm hết không?" Sau khi thầy cô nhìn thấy Lâm Tiếu đi ra xong, liền vội vàng hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Đề thi không khó, đã làm hết rồi ạ."

Thầy Triệu nghe thấy Lâm Tiếu nói thế thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ có điều rất nhanh lại lắc đầu nói: "Hỏi em cũng vô dụng."

Lâm Tiếu nói đề thi không khó, không có nghĩa là đề thi thật sự không khó, Lâm Tiếu làm hết, không có nghĩa là các học sinh khác cũng có thể làm hết.

Ngay sau đó Triệu Hiểu Long cũng chạy tới, thầy Triệu lại hỏi câu hỏi giống như vậy.

Triệu Hiểu Long hơi ngẩng đầu, muốn khiêm tốn một chút nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo giữa lông mày: "Em thấy không khó khăn lắm, làm hết cả rồi."

Xem ra đề thi trận chung kết năm nay thật sự không khó mấy, thầy Triệu không biết có nên vui hay không, đề thi đơn giản cũng chưa hẳn là chuyện tốt, cái này có nghĩa là không chênh lệch quá nhiều, nhất là trong đám bọn họ có thí sinh như Lâm Tiếu, khả năng gặp phải đề khó càng thêm ưu thế.

"Triệu Hiểu Long, sao lúc cậu đi vệ sinh vẫn còn cầm túi bút?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Cô vẫn không thể hiểu được cảnh cô nhìn thấy trong thời gian nghỉ ngơi giữa lần thi thứ nhất và lần thi thứ hai.

Triệu Hiểu Long kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tiếu: "Ơ, giáo viên chỗ cậu không nhắc nhở cậu sao, đồ dùng trong lúc tham gia cuộc thi phải mang theo mình, cẩn thận bị bạn học khác lấy đi hoặc muốn phá hoại."

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hiểu Long: "Cái gì?"

Triệu Hiểu Long gật đầu: "Trường bọn tớ đã từng xảy ra chuyện như vậy."

Nhắc tới trường học xảy ra chuyện không mấy vẻ vang như vậy, Triệu Hiểu Long có chút xấu hổ: “Không phải chỗ nào cũng có người xấu, dù sao thầy cô bọn tớ đều nhắc nhở bọn tớ phải cẩn thận.

Biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu vẫn có chút không thể tin nổi, hai mắt mở to.

Đến cả khi Chu Tuệ Mẫn đi tới, mà đến tận khi cô bé xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiếu mới nhận ra.

Thầy Triệu nhìn thấy bộ dạng lúc Chu Tuệ Mẫn đi tới, trong lòng liền trầm xuống.

Chu Tuệ Mẫn vừa mới mở miệng đôi mắt liền đỏ hoe: "Xin lỗi thầy Triệu, em thi rớt rồi."

Trong đề thi thử thứ hai, có một câu hỏi Chu Tuệ Mẫn không làm, cô bé đã dùng tất cả thời gian còn thừa để dành cho câu hỏi chưa làm được, nhưng thử rất nhiều cách vẫn không làm được. Mãi đến lúc thời gian thu bài còn năm phút, cô bé cố gắng viết được mấy chữ lên bài thi.

Mãi đến khi tiếng chuông vang lên, ngay lập tức giáo viên giám thị thu bài thi của Chu Tuệ Mẫn đi, trong đầu cô bé chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra cách nên làm như thế nào.

Cuộc thi kết thúc, các thí sinh nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ có một mình Chu Tuệ Mẫn ngồi trên ghế, điên cuồng tính toán ở trên trên giấy nháp.

Suy nghĩ của cô bé là chính xác, cô bé tính theo cách nghĩ của mình ra được đáp án. Nhưng làm c*̃ng có ích gì nữa chứ bài thi đã thu rồi.

Điều này còn hối hận hơn so với từ đầu tới đuôi cô bé không biết làm.

Đứng trước mặt thầy Triệu, nước mắt Chu Tuệ Mẫn lách tách rơi xuống dưới: "Xin lỗi, em kéo chân mọi người rồi."

Trận chung kết cuộc thi Hoa Cup không chỉ có giải thưởng cá nhân, còn có giải thưởng tập thể.

Sáu đội có tổng điểm cao nhất sẽ tiến vào thi vấn đáp nhóm, thi vấn đáp nhóm là sẽ lên TV.

Thành tích của Chu Tuệ Mẫn sẽ không ảnh hưởng tới giải thưởng cá nhân của các thành viên trong đội, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của cả đội.

"Trước tiên đừng vội vàng." Thầy Triệu an ủi Chu Tuệ Mẫn: "Em nói cho thầy nghe đề bài câu em không làm được đi."

Phương Kính Phàm, Lưu Xuân Khánh và Lý Thiếu Huy cũng lục tục từ trong tòa nhà giảng đường đi ra, đi tới nơi tập trung.

Cảm xúc của ba người cũng có chút đi xuống, mỗi người đều có vấn đề.

Phương Kính Phàm nói: "Em còn chưa kịp kiểm tra lại."

Lưu Xuân Khánh: "Em có một câu không biết làm đúng hay làm sai nữa."

Lý Thiếu Huy vô cùng ảo não nói: "Em có một câu làm sai rồi."

"Đừng vội vàng, chúng ta nhớ lại đề bài với đáp án một lượt xem." Thầy Triệu nói với mọi người.

Cơm trưa sẽ ăn tại căn tin, nhưng hiện tại không có ai có tâm trạng ăn cơm, thầy Triệu đưa học sinh đến căn tin một chuyến, lấy tám suất ăn về khách sạn.

Tất cả mọi người đều đến phòng của thầy Triệu, bắt đầu nhớ lại đề bài của lần thi thử lần một và thi thử lần thứ hai.

Trí nhớ của sáu học sinh đều rất tốt, vừa mới đi ra từ trường thi, mọi người hợp lại, rất nhanh liền viết ra tất cả đề thi của hai lần thi.

Đáp án cũng nhớ ra một lượt trong lúc nhớ lại đề rồi.

Thầy Triệu viết đáp án và đề thi lên trên tờ giấy trắng, để các học sinh kiểm tra lại, nói: "Các em làm sai câu nào?"

Chu Tuệ Mẫn chỉ vào câu hỏi không làm được ở trong trường thi nói: "Câu này từ đầu tới đuôi em đều làm sai, viết cũng không đúng, điểm bị trừ hết rồi."

Lý Thiếu Huy chỉ vào đề bài thi thử lần một: "Câu này em làm sai, bắt đầu từ nửa sau đã tính sai."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 273: Chương 273



Lúc đi ra khỏi trường thi Chu Tuệ Mẫn và Lý Thiếu Huy đã biết mình làm sai, hiện tại đối mặt với đề sai lại rất bình tĩnh.

Trên mặt Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh có chút bất ngờ. Phương Kính Phàm chưa kịp kiểm tra, sau khi so lại đáp án một lần xong phát hiện bản thân không có gì sai, chỉ có một câu viết một đáp án, đoán là sẽ bị trừ một ít điểm. Câu mà Lưu Xuân Khánh không biết là đúng hay sai cũng làm đúng.

Ánh mắt thầy Triệu và cô Thường nhìn về phía Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long còn chưa nói gì.

Triệu Hiểu Long hắng giọng, ra vẻ rụt rè nói: "Hình như em làm đúng hết rồi."

Lâm Tiếu: "Em cũng làm đúng hết."

Triệu Hiểu Long đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Lâm Tiếu: "Cậu cũng làm đúng hết?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đúng rồi."

Sáng sớm hôm nay lúc ăn bữa sáng ở căn tin, tuy rằng không thể dùng trứng cút xúc xích để lấy một trăm điểm, nhưng cô cũng thi được điểm tối đa.

Cô Thường quay đầu nhìn về phía thầy Triệu: "Tốt hơn so với trong tưởng tượng."

Thầy Triệu lần lượt vỗ vỗ bả vai mấy học sinh bên cạnh: "Rất khá."

Nếu đánh giá chuẩn xác, chắc Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long giải nhất, Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh giải nhì, Chu Tuệ Mẫn và Lý Thiếu Huy có khả năng lấy được giải ba.

Còn về tổng điểm cả đội được bao nhiêu, vậy thì phải xem tình hình của những đội khác rồi.

Thầy Triệu mở đồ ăn đã mang về ra: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước đã."

Sau khi so đáp án xong, tất cả mọi người c*̃ng được thả lỏng, nghe thầy Triệu vừa nói như vậy, tất cả đều cảm thấy cực kỳ đói, cả đám bắt đầu ăn như hổ đói.

Có lẽ do Lâm Tiếu quá đói, ăn cơm tập thể của căn tin cũng cảm thấy rất thơm.

Thầy Triệu vội vàng nhét vài miếng cơm liền ra khỏi phòng: "Buổi chiều các em nghỉ ngơi một chút, cứ ở trong phòng đi, đừng có chạy lung tung."

Còn thầy Triệu, hiện tại đương nhiên muốn đi hỏi thăm điểm của mấy đội khác thử.

Cơm nước xong, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại phòng của họ.

"Lâm Tiếu, cậu nói xem tớ có thể lấy được giải ba không?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu ra sức gật đầu: "Chắc chắn sẽ được mà."

Cảm xúc của Chu Tuệ Mẫn vẫn không hào hứng mấy: "Sáu người chúng ta, thành tích của tớ cùng với Lý Thiếu Huy là lót đáy, tớ kéo chân mọi người rồi."

Lâm Tiếu dùng câu mà mẹ và anh trai thường xuyên nói với cô để an ủi Chu Tuệ Mẫn: "Thi đã thi xong rồi, đừng nghĩ tới nữa."

Chu Tuệ Mẫn: "Tớ nằm một lúc."

Chu Tuệ Mẫn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, Lâm Tiếu biết lúc này không nên quấy rầy cô bạn của mình, cô cũng nằm ở trên giường mình. Buổi sáng tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc ăn no cũng mệt rã rời, Lâm Tiếu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Mãi đến khi cô bị tiếng đập cửa đánh thức.

"Cốc cốc cốc cốc cốc cốc" tiếng đập cửa như thúc giục, ngoài cửa nhao nhao, tiếng mấy cậu bạn nam sinh chen nhau nói.

"Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, đội chúng ta tiến vào vòng thi vấn đáp nhóm rồi."

Chu Tuệ Mẫn chưa ngủ, cô bé nghe thấy tiếng hét ngoài cửa liền nhảy xuống giường, không mang dép lê mà để luôn chân trần chạy ra đến cửa.

Một tiếng “cụp” vang lên, Chu Tuệ Mẫn mở khóa cửa, ngoái đầu lại nhìn Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, tớ mở cửa nhé?”

Lâm Tiếu đang ngủ trưa thì bị đánh thức, cô ngơ ngác ngồi trên giường, gật đầu đáp một tiếng “Ừ”.

Chu Tuệ Mẫn mở cửa phòng ra, nhìn thấy các nam sinh đang đứng ở cửa kích động khoa tay múa chân la hét: “Chúng ta vào vòng đấu đội rồi.”

Thầy Triệu sải bước đi tới, cô giáo Thường cũng theo sau, nụ cười trên mặt hai người như sắp tràn ra khỏi mặt luôn vậy.

“Vào vòng đấu đội rồi.” Giọng thầy Triệu to hơn ngày thường rất nhiều: “Các em chuẩn bị đi, tám giờ tối mai cuộc thi vấn đáp theo đội sẽ chính thức bắt đầu, chiều mai chúng ta phải đến trường quay của đài truyền hình để diễn tập trước đấy.”

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn to mắt: “Tám giờ tối ạ?”

“Tại sao lại thi lúc tám giờ tối chứ, chín giờ em phải ngủ rồi.”

Nghe thấy lời Lâm Tiếu, thầy Triệu phì cười: “Tối mai em cố gắng thức một đêm đi, đến sáng hôm sau là có thể ngủ nướng rồi.”

Sau khi vòng đấu đội vào tối mai kết thúc, cuộc thi trong chuyến đi mùa xuân này sẽ kết thúc hoàn toàn, thời gian còn lại có thể sắp xếp tự do ngoại trừ phải tham gia một số hoạt động khác, thầy Triệu định dẫn các học sinh đi dạo ăn uống gì đó.

“Vòng đấu đội ngày mai các em đừng áp lực, cũng đừng căng thẳng nhé.”

“Các em thử nghĩ xem, lúc thi bình thường một người chỉ có một câu hỏi, ai biết làm thì làm, còn không biết thì bó tay. Còn lần thi này sáu người các em sẽ có chung một câu hỏi, em không biết làm thì bạn khác sẽ biết, bạn khác không biết thì em biết, hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu, mà các em lại có tận sáu cái đầu.”

Triệu Hiểu Long nói chen vào: “Hơn một cái đầu rất nhiều.”

“Ha ha ha ha ha!” Mọi người đều cười phá lên.

Thầy Triệu cười bảo: “Không cần căng thẳng đâu, có thể đi đến được vòng này là các em đã giỏi lắm rồi.”

Có thể đến được vòng này đã vượt xa dự đoán của thầy Triệu, ông ấy thực sự không ngờ đội của tỉnh mình lại có thể lọt vào top sáu.

Cuộc thi “Hoa Cup” năm nay là lần thứ ba, vòng chung kết thi vấn đáp áp dụng hình thức đấu đội lại là năm đầu tiên. Hai lần trước thi vấn đáp đều thi theo cá nhân, các học sinh vào vòng vấn đáp của hai đợt trước đều đến từ những tỉnh có thế mạnh về Olympic Toán.

Thật ra trình độ Olympic Toán tiểu học ở các tỉnh không đồng đều với nhau, thực lực của tỉnh họ cũng không mạnh lắm, ít nhất theo những năm qua là như thế.

Tỉnh của họ chỉ có một đội, còn những tỉnh có thực lực mạnh lại có nhiều đội. Ví dụ Bắc Kinh cử đi những mấy đội, như đội Bắc Kinh, đội chuyên Bắc Kinh.

Còn có cả một số đội đại diện do đơn vị cử đi, chẳng hạn như đội Điện Liên, thực lực cũng vô cùng mạnh.

Giữa nhiều đội mạnh như thế, đội đại diện cho tỉnh của họ lại có thể lọt vào top sáu, thầy Triệu và cô Thường đều vui mừng vô cùng.

Bảng xếp hạng đã được công bố, lúc nãy thầy Triệu đã xem điểm thi của sáu học sinh trong đội mình.

“Lâm Tiếu, em được điểm tuyệt đối.” Thầy Triệu cười nói, ông ấy rất tự hào vì có được một học sinh giỏi như thế.

“Yeah!” Lâm Tiếu mừng nhảy dựng lên, mặc dù lúc so đáp án cô đã đúng hết, nhưng sau khi biết chắc mình thi được điểm tuyệt đối thì cô vẫn rất vui.

“Thế còn em?” Triệu Hiểu Long vội hỏi, lúc so đáp án cậu bé cũng đúng hết.

Thầy Triệu trả lời: “Em bị trừ mất một điểm.”

Triệu Hiểu Long tỏ vẻ không phục: “Sao lại bị trừ một điểm chứ, em làm đúng hết cơ mà?”

Nhưng điều này rất bình thường, dù khi so đáp án đúng hết, việc lúc chấm bài thi trừ một hai điểm cũng rất phổ biến, có thể là do viết thiếu trình tự, bị trừ điểm trình bày, cũng có thể là do chữ viết ở phần nào đó không được rõ ràng, giáo viên chấm thi lười đoán nên thẳng tay trừ điểm.

Triệu Hiểu Long không phục lắm nhìn Lâm Tiếu, lúc so đáp án cả hai người đều giống nhau, tại sao Lâm Tiếu được điểm tuyệt đối, còn cậu lại bị trừ một điểm chứ?

Cậu kém Lâm Tiếu chỗ nào?

Triệu Hiểu Long rất muốn lấy bài thi về kiểm tra, đáng tiếc cuộc thi “Hoa Cup” không cho phép xem bài thi của mình.

Cậu bé đứng trong hành lang khách sạn nắm chặt tay, thầy Triệu cười đè vai cậu lại: “Đội chúng ta có thể lọt vào vòng thi vấn đáp theo đội là nhờ em và Lâm Tiếu kéo điểm đấy.”

Tổng điểm của đội họ chủ yếu nhờ Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long kéo lên cao, đương nhiên bốn học sinh còn lại cũng không gây trở ngại, điểm của mọi người đều xấp xỉ với kết quả của điểm đánh giá, không có ai sai quá nhiều câu. Tuy Chu Tuệ Mẫn đã từng khóc lén một lần vì thi rớt, nhưng điểm thi của cô bé vẫn cao hơn điểm trung bình.

Từ đó tổng hợp lại thì điểm tổng của đội họ rất cao, đủ lọt vào top sáu của vòng đấu đội.

Thầy Triệu khen: “Tất cả các em đều rất giỏi.”

Lúc trước ông ấy hoàn toàn không ngờ có thể lọt vào top sáu, lại càng không dám nghĩ đến thứ hạng quán quân, á quân và quý quân của vòng đấu đội.

Nhưng bây giờ ông ấy dám nghĩ rồi, đã đến được đây, tất nhiên ai cũng đều muốn tiến xa hơn.

Thầy Triệu xem giờ, hiện tại còn hai tiếng nữa mới đến bữa tối, bèn hỏi: “Các em còn ai muốn đi ngủ nữa không?”

Mọi người đều lắc đầu.

“Vậy tới phòng thầy họp một lát nhé.” Thầy Triệu dẫn các học sinh đi đến phòng khách sạn của mình, học sinh hai người một phòng, còn giáo viên thì một người một phòng.

“Ngồi đi, ngồi lên giường ấy.” Trong phòng khách sạn không có đủ ghế, thầy Triệu bảo các bạn học sinh ngồi lên giường.

Lâm Tiếu không quen mặc quần ngoài ngồi trên giường, sau khi thầy Triệu bảo, cô do dự một lúc rồi mới ngồi xuống sau các bạn khác một giây.

“Ngày mai ăn trưa xong sẽ đi xe đến đài truyền hình, chiều mai chắc chắn sẽ không có thời gian, chúng ta chỉ còn buổi chiều, tối nay và sáng mai thôi.”

Thầy Triệu không biết các đội tỉnh thành khác có tập luyện trước cho vòng đấu đội hay không, có lẽ các đội của những tỉnh mạnh quyết tâm đoạt giải đã có tập trước, nhưng tỉnh họ chưa từng nghĩ sẽ có thể lọt vào top sáu, sáu tuyển thủ đều mới gặp nhau ở nhà ga, khỏi nói đến việc tập luyện.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 274: Chương 274



Mặc dù sau khi gặp mọi người làm quen với nhau rất nhanh, nhưng chỉ giới hạn trong việc nói chuyện và chơi cùng nhau thôi, còn sự hiểu biết về trình độ Olympic Toán của nhau và ai giỏi về mảng kiến thức nào đó hơn thì e là họ chẳng biết gì cả.

Thầy Triệu biết khá rõ về Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, mức độ hiểu biết về bốn bạn tuyển thủ khác giới hạn trong vòng thi thứ nhất và thứ hai vào sáng nay, nhưng một lần thi cũng không thể nói lên được gì. Ông ấy nghĩ ngợi một lúc rồi bảo mỗi người tự nói xem mình giỏi về cái gì.

“Ngày mai phải đấu đội rồi, mọi người làm quen với nhau đi.” Thầy Triệu giúp sáu bạn học sinh làm quen với nhau.

“Ai giỏi phần tính toán hơn?”

“Phần trình tự?”

“Phần hình học phẳng, hình học không gian?”

Sau mỗi câu hỏi của thầy Triệu, mọi người dần dần hiểu rõ về nhau hơn.

“Các em đều đã biết quy trình thi của vòng đấu đội chưa?” Thầy Triệu hỏi.

“Chưa biết ạ.” Lâm Tiếu lắc đầu. Lúc diễn ra lễ khai mạc đã có giới thiệu quy trình thi của vòng đấu đội, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy lễ khai mạc quá nhàm chán, từng vị lãnh đạo lần lượt lên sân khấu phát biểu, cô chỉ nghe vài câu mở đầu rồi ngồi ngẩn ngơ.

Thầy Triệu cười: “Vòng đấu đội gồm mười bốn câu hỏi, mười bốn câu hỏi này chia thành ba phần.”

“Câu hỏi bắt buộc, câu hỏi tốc độ và câu hỏi động tay động não.”

Tất cả các đội đều phải trả lời câu hỏi bắt buộc, sáu thành viên trong đội cùng nhau thảo luận, sau đó viết câu trả lời lên bảng đáp án trong thời gian quy định, khi hết thời gian các đội đều phải công bố bảng đáp án để ban giám khảo chấm điểm.

Trả lời đúng được cộng điểm, trả lời sai không cộng điểm và cũng không trừ điểm.

Ở câu hỏi tốc độ, sáu đội sẽ giành quyền trả lời câu hỏi bằng cách nhấn nút, ai nhấn trước sẽ được quyền trả lời.

Trả lời đúng được cộng điểm, nếu sau khi giành được câu hỏi mà không trả lời được hoặc trả lời sai thì sẽ bị trừ vào số điểm ban đầu.

Nếu đội giành được câu hỏi đầu tiên không trả lời sẽ mất cơ hội, năm đội còn lại sẽ bước vào lượt giành câu hỏi thứ hai.

Đúng như tên gọi, câu hỏi động tay động não sẽ liên quan đến đạo cụ, nó đòi hỏi cả trí não lẫn đôi tay. Vì năm nay là lần đầu tiên tổ chức vòng đấu đội nên dạng câu hỏi cụ thể không có mẫu để tham khảo, thầy Triệu đành phải đoán: “Có thể sẽ có trò tháo lắp chín vòng sắt, ghép hình Tangram, câu đố trượt Klotski và rubik.”

“Các em có ai từng chơi trò tháo lắp chín vòng sắt chưa?” Có mấy học sinh giơ tay lên.

“Vậy còn ghép hình Tangram?” Lại có mấy học sinh giơ tay lên.

“Câu đố trượt Klotski?”

“Rubik?” Lúc thầy Triệu hỏi đến trò chơi giải đố rubik, Lâm Tiếu lập tức giơ tay lên, mấy trò trước cô chưa chơi bao giờ, cuối cùng cũng đến lượt trò chơi mà cô từng chơi.

Khi thấy mỗi trò chơi đều có vài học sinh đã từng chơi, thầy Triệu mới yên tâm.

“Nào, chúng ta bắt đầu bắt chước theo từ câu hỏi bắt buộc đi.” Thầy Triệu bảo sáu học sinh đứng thành một hàng, ông ấy cầm lấy sách Olympic Toán rồi chọn một câu hỏi từ trong đó.

Cô Thường lấy một tờ giấy trắng ra, bảo các bạn học sinh đặt tờ giấy lên sách bìa cứng rồi viết chữ lên giấy: “Đây là bảng đáp án của các em.”

Lần này, cách thức trả lời câu hỏi của mọi người đã đổi từ thi viết quen thuộc thành thi nói theo đội lạ lẫm.

“Câu hỏi đầu tiên.”

“Câu hỏi đầu tiên.”

Chiều hôm sau, trong trường quay của đài truyền hình, MC đang đứng trước micro kiểm tra âm thanh.

Tất nhiên câu hỏi cô ấy đọc không phải câu hỏi thi thật, chỉ là câu hỏi được dùng để diễn tập và kiểm tra âm thanh, nhưng Lâm Tiếu vẫn kích động muốn xỉu, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Tuệ Mẫn: “Chị Cúc Bình kìa!”

Chị Cúc Bình, người dẫn chương trình trò chơi ghép hình Tangram trên kênh CCTV-14 thiếu nhi, cô không ngờ mình lại được nhìn thấy chị ấy ở khoảng cách gần đến vậy.

Trong nửa tiếng xem TV mỗi ngày, Lâm Tiếu đã dành hầu hết thời gian cho chương trình trò chơi ghép hình Tangram, cô rất thích chị Cúc Bình MC.

Thầy Triệu nhìn thấy Lâm Tiếu kích động, bèn vội nhắc nhở: “Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.”

Tuyệt đối đừng để nguyên nhân này ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của cả đội tối nay, thầy Triệu nói đùa: “Giờ em mở to mắt nhìn chị Cúc Bình thêm đi, nhìn quen rồi đến tối sẽ không bị ảnh hưởng nữa.”

Lâm Tiếu tưởng thật, cô nghiêm túc gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào mặt chị Cúc Bình, cố gắng nhìn thật kỹ.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Tiếu, Triệu Hiểu Long phì cười: “Lâm Tiếu, đừng nói cậu vẫn xem chương trình thiếu nhi đấy nhé?”

Lâm Tiếu nguýt mắt nhìn cậu bé: “Chẳng lẽ cậu không ăn Tết thiếu nhi à?”

“Tớ, tớ…” Triệu Hiểu Long bị chặn họng.

“Phiền các thầy cô ra ngoài trường quay ngồi đợi một lát nhé, chúng tôi chuẩn bị bắt đầu diễn tập rồi.” Nhân viên đài truyền hình nói.

Đương nhiên không chỉ có MC cần kiểm tra âm thanh, các bạn tuyển thủ cũng đều cần phải kiểm tra.

Trên sân khấu trong trường quay được đặt sáu cái bàn tròn, sáu đội sẽ ngồi xung quanh bàn tròn để thảo luận đáp án. Đội có điểm tổng cao nhất và nhì trong vòng thi viết sẽ ngồi ở giữa, điểm tổng của đội Lâm Tiếu thứ sáu nên ngồi bàn ở ngoài cùng bên trái.

“Tiểu Lưu, dịch cái bàn ở ngoài cùng bên trái sang phải một chút.” Đạo diễn chỉ đạo.

Các bạn tuyển thủ ngồi xuống theo thứ tự, đạo diễn nhìn lướt qua rồi điều chỉnh lại chỗ ngồi, thay những học sinh có ngoại hình ưa nhìn hơn vào vị trí đối diện với ống kính.

Khi đến bàn của Lâm Tiếu, đạo diễn không hề do dự cho Lâm Tiếu ngồi vào vị trí đối diện ống kính, sau đó xếp Triệu Hiểu Long và Chu Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh cô, các vị trí còn lại ở trong màn hình đều chỉ quay được góc nghiêng mặt.

“Mọi người nhớ chỗ ngồi của mình, tối nay khi quay chính thức sẽ ngồi theo như vậy nhé.”

Có hai chiếc ghế giám khảo ở bên phải trường quay tạm thời còn đang trống.

“Tiểu Lưu, Tiểu Trương, hai cậu ngồi lên ghế giám khảo kiểm tra âm thanh giúp ban giám khảo đi.”

“Mọi người cùng kiểm tra âm thanh và nút nhấn giành quyền trả lời trong tay mình một lần nhé, thử một lần xem có vấn đề gì hay không.”

Cả buổi chiều cứ trôi qua như thế, bữa tối mọi người ăn cơm hộp bên ngoài trường quay.

Cơm hộp không được ngon lắm, không bằng đồ ăn ăn ở căng tin hai ngày vừa qua. Lâm Tiếu vừa gặm đùi gà, vừa nói với Chu Tuệ Mẫn: “Hoá ra lên TV mệt như thế.”

Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Tớ cũng không ngờ lại phiền phức đến vậy.”

Lâm Tiếu: “Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao vòng đấu đội lại phải bắt đầu từ tám giờ tối rồi.” Bởi vì họ cần phải diễn tập cả buổi chiều.

“Mọi người ăn xong thì bỏ hộp cơm vào cái giỏ này nhé, thầy cô giúp các bạn học sinh chỉnh lại quần áo tóc tai, sau đó có thể vào trường quay.” Nhân viên nhắc nhở.

Lại lần nữa bước vào trường quay, Lâm Tiếu lập tức cảm giác được bầu không khí trong trường quay khác với buổi chiều. Tất cả những nhân viên không phận sự đều ra ngoài, hai vị giám khảo cũng đã ngồi nghiêm túc trên ghế giám khảo.

Các bạn học sinh của những đội tỉnh thành khác lọt vào vòng chung kết nhưng chưa thi vấn đáp đều ngồi ngay ngắn trên khán đài làm khán giả.

Cuộc thi sắp bắt đầu thật rồi.

Lâm Tiếu căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Tuệ Mẫn, sau đó lại nhẹ nhàng thả ra, họ không thể nắm tay nhau thi đấu được.

Chị Cúc Bình đứng chính giữa sân khấu, nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Thưa quý vị khán giả, các bạn học sinh, vòng chung kết của cuộc thi Toán học dành cho thiếu niên ‘Hoa La Canh Cup’ đã bước vào giai đoạn cuối cùng.”

“Cuộc thi của chúng ta được đồng tổ chức bởi Báo Thiếu niên Trung Quốc, Đài Truyền hình Trung ương và Ban Thanh Thiếu niên của Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.”

“Cuộc thi được chia thành ba vòng, bao gồm vòng loại, vòng bán kết và vòng chung kết. Đã có hơn hai triệu thí sinh tham gia vòng loại và hai mươi lăm nghìn thí sinh tham gia vòng bán kết. Tất cả các bạn học sinh đang ngồi trên sân khấu và khán đài hôm nay đều là những người chiến thắng đã vượt qua vòng loại và vòng bán kết, họ đã nhận lời mời đến Trường Xuân để tham gia vòng chung kết.”

“Vòng chung kết sẽ tiến hành theo hai vòng thi viết và thi vấn đáp. Sau vòng thi viết, chúng tôi đã chọn ra sáu đội chiến thắng và hiện họ đang ngồi trước sân khấu đây.”

“Sáu đội này sẽ thi vấn đáp trong hôm nay để quyết định quán quân, á quân và quý quân của cuộc thi lần này.”

“Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau theo dõi xem rốt cuộc trong sáu đội này, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng nhé.”

“Bây giờ xin mời nhìn vào câu hỏi đầu tiên.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 275: Chương 275



“Bây giờ là câu hỏi đầu tiên.”

Tất cả câu hỏi sẽ được hiển thị trên màn hình lớn, câu hỏi đầu tiên đang được hiển thị.

“Có một chiếc khăn tay hình vuông màu trắng, chiều dài của nó là 18 cm, trên khăn có hai sọc đỏ theo chiều ngang và chiều dọc. Như hình minh họa ở phần tô đậm bên phải, cả hai sọc đỏ đều rộng 2 cm. Hỏi diện tích của phần màu trắng trên chiếc khăn tay này là bao nhiêu?”

Câu đầu rất đơn giản.

Chưa đầy hai giây Lâm Tiếu và các đồng đội đã lần lượt cầm bút dạ trong tay, nhưng chắc chắn Lâm Tiếu là người nhanh nhất, các đồng đội dừng lại đợi Lâm Tiếu viết câu trả lời.

Lâm Tiếu viết ngay ngắn, cẩn thận từng nét câu trả lời “196 cm 2.”

2.”

Viết xong đáp án được hơn một phút, đồng hồ tính giờ mới kêu lên: “Reng reng reng.”

“Được rồi, đã hết thời gian.” Người dẫn chương trình nói: "Mời 6 đội thi giơ bảng đáp án lên.”

Soạt soạt, sáu đội cùng giơ bảng trả lời, đáp án được viết bên trên đều giống nhau.

“Xem ra câu hỏi đầu tiên không làm khó được các học sinh tiểu học của chúng ta.” Người dẫn chương trình nhìn về phía các thầy cô trong ban giám khảo: “Thưa ban giám khảo, xin hỏi đáp án chính xác là?”

Ban giám khảo: “Tất cả các câu trả lời đều đúng, câu trả lời của sáu đội đều đúng.”

“Tiếp theo là câu hỏi số hai.”

Màn hình lớn lóe lên, một câu hỏi mới hiện ra. Câu hỏi số hai độ khó được tăng lên, tốc độ trả lời câu hỏi của các bạn nhỏ đều chậm đi một chút. Lâm Tiếu viết xong câu trả lời liền nhìn sang năm đội còn lại, Đội Kim Đàm, đội có tổng số điểm cao nhất trong phần thi viết cũng đã viết xong câu trả lời, ba đội còn lại đang viết đáp án, còn một đội đang thảo luận rất sôi nổi, bảng trả lời vẫn để trống.

Khi đồng hồ tính giờ chỉ còn lại năm giây, đội chậm nhất mới vội viết đáp án, viết xong nét cuối cùng trong tiếng reng reng reng rồi giơ bảng trả lời lên.

“Trả lời đúng hết.” Ban giám khảo tuyên bố.

Câu hỏi số hai, cả sáu đội lại đều nhận được điểm số.

Độ khó của mỗi câu hỏi cao hơn một chút so với câu hỏi trước, từ câu hỏi thứ ba trở đi, có đội đã viết sai đáp án.

Câu hỏi số ba, năm đội giơ đáp án đúng, được điểm.

Câu hỏi số bốn, bốn đội giơ đáp án đúng, được điểm.

Câu hỏi số năm, chỉ có hai đội có đáp án đúng, được điểm.

Đội của Lâm Tiếu luôn trả lời đúng, năm câu hỏi trước đều đã được điểm. Còn một đội khác cũng dành được điểm tuyệt đối trong năm câu hỏi trước là đội Kim Đàm đang đứng thứ nhất trong phần thi viết.

Có tất cả sáu câu hỏi bắt buộc, theo tay chỉ của người dẫn chương trình, câu hỏi bắt buộc cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn.

“Có thể điền dấu cộng hoặc dấu trừ vào mỗi ô trống của công thức sau 1口2 口 3 口4 口 5 口6 口 7 口 8 口 9 = 10 để tạo thành một đẳng thức không?”

“Dấu cộng, dấu trừ” Triệu Hiểu Long tự lẩm bẩm, đưa tay ra viết dấu cộng trừ trong không khí.

“Dấu cộng, dấu cộng, dấu cộng, dấu trừ, không đúng.”

“Làm thế nào để tập hợp ra 10 đây.”

“Trời ạ, tại sao chỉ cho có dấu cộng và dấu trừ, nếu được dùng dấu ngoặc đơn và phép nhân và phép chia có phải xong rồi không.”

Lâm Tiếu cầm bút dạ lên, giơ tay ra viết đáp án lên bảng trả lời đáp án.

Triệu Hiểu Long nhìn thấy đáp án của Lâm Tiếu, lập tức mở to hai mắt: “Lần này cậu trả lời sai rồi phải không?”

Lâm Tiếu tự tin trả lời: “Không sai được.”

Triệu Hiểu Long không dám tin, câu hỏi của trận chung kết cuộc thi Hoa La Canh Cup sao lại trả lời thế này được, cậu ta lo lắng suy nghĩ, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

“Reng reng reng.” Tiếng đồng hồ tính giờ vang lên, Lâm Tiếu sột soạt cầm bảng đáp án lên. Cô nhìn về phía đội Kim Đàm, đội Kim Đàm cũng không chút chần chừ giơ bảng đáp án lên nhưng nhìn từ phía của Lâm Tiếu thì không nhìn rõ được họ viết gì trên bảng đáp án.

Bốn đội còn lại không giơ bảng đáp án ngay mà dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình mới từ từ giơ bảng. Nhìn động tác của bọn họ, Lâm Tiếu có thể khẳng định trên bảng đáp án của bọn họ không có đáp án chính xác.

Quả nhiên, người dẫn chương trình nói: “Ồ, có bốn đội chưa kịp đưa ra đáp án cuối cùng, xem ra câu hỏi này khá là khó.”

“Đáp án của hai đội còn lại là —” Trên mặt người dẫn chương trình lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Tiếu giơ bảng đáp án lên mà tim đập loạn xạ. Cô tin là đáp án của mình là đúng, căng thẳng là vì muốn biết đội Kim Đàm viết đáp án gì.

Đây là câu hỏi bắt buộc cuối cùng, trong vòng trả lời câu hỏi bắt buộc cô đã bỏ xa bốn đội còn lại, chỉ có đội Kim Đàm và đội của chính bản thân mình luôn được điểm tối đa.

Câu hỏi này là cơ hội cuối cùng để tăng khoảng cách điểm số giữa đội của cô và đội Kim Đàm.

Tất nhiên tiếp theo còn có câu hỏi tốc độ, nhưng câu hỏi tốc độ phải đọ xem ai nhanh tay ấn vào nút dành quyền trả lời trước, cái này phụ thuộc vào vận may rồi, ở phần câu hỏi bắt buộc cố gắng bỏ đội khác lại phía sau mới là an toàn nhất.

Mà trùng hợp là câu hỏi thứ sáu lại rất mơ hồ, ở năm câu hỏi trước Triệu Hiểu Long đều trả lời đúng, câu thứ 6 lại hoài nghi câu trả lời của Lâm Tiếu viết ra. Đến ngay cả một đối thủ mạnh như Triệu Hiểu Long cũng bị mơ hồ thì liệu có làm khó được đội Kim Đàm?

Trong lúc tim đập thình thịch, Lâm Tiếu nghe thấy thầy cô trong ban giám khảo tuyên bố: “Câu trả lời của cả hai đội đều đúng.”

“Câu trả lời là không thể.”

Hả, trên mặt Lâm Tiếu lộ rõ vẻ thất vọng, câu hỏi số sáu đội Kim Đàm lại trả lời đúng rồi. Hy vọng vượt qua đội Kim Đàm trong phần câu hỏi bắt buộc của cô đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Học sinh của bốn đội còn lại đều lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, các em đã vắt óc suy nghĩ tìm cách điền dấu cộng trừ để phương trình có giá trị, không ngờ đáp án lại là không thể.

Bất kể là điền dấu cộng hay dấu trừ, đẳng thức này không thể được thành lập.

Triệu Tiểu Long quay đầu nhìn về phía Lâm Tiếu, trong mắt hiện lên một ánh nhìn ngưỡng mộ, nếu không phải do sự kiên quyết của Lâm Tiếu, đội của bọn họ cũng sẽ không giơ bảng đáp án như vậy.

“Phần thi câu hỏi bắt buộc kết thúc, chúng ta hãy xem điểm số mỗi đội đạt được hiện tại là bao nhiêu, đội Kim Đàm có tổng điểm là sáu mươi điểm, và đội tỉnh A có tổng điểm là sáu mươi điểm.”

Điểm số hoàn toàn giống nhau cũng không vấn đề gì, nhưng người dẫn chương trình lại công bố điểm số của đội Kim Đàm trước.

Lâm Tiếu nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, phần thi câu hỏi tốc độ nhất tiếp theo nhất định phải thắng.

“Câu hỏi tốc độ thứ nhất, mời nghe câu hỏi.”

“Bắt đầu.”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, sáu đội đã bấm chuông cùng lúc.

Reng một tiếng, Lâm Tiếu quay đầu ra nhìn vào đội bên cạnh, là nút nhấn giành quyền trả lời của đội bên cạnh phát ra tiếng trước, đèn của nút nhấn giành quyền trả lời câu hỏi cũng đã sáng lên.

Lâm Tiếu đầy thất vọng, đội của mình không giành được.

Nhưng vẫn coi như được an ủi là đội mình không giành được, đội Kim Đàm cũng không giành được. Đội đang xếp thứ tư giành được câu hỏi tốc độ đầu tiên, ngay cả khi họ trả lời đúng một câu, tạm thời cũng sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho đội của Lâm Tiếu.

Câu hỏi đầu tiên của câu hỏi tốc độ không khó, đội giành được quyền trả lời đã trả lời đúng cũng không có gì là lạ.

Màn hình lớn hiển thị câu hỏi số hai trong phần trả lời tốc độ: “Mời nghe câu hỏi.”

“Bắt đầu.”

Mọi người lập tức nhấn nút giành quyền trả lời.

“Reng.”

Lâm Tiếu mím chặt môi. Lần này đèn của nút giành quyền trả lời sáng lên là đội Kim Đàm.

Một thành viên đội Kim Đàm đứng dậy, trả lời câu hỏi một cách dễ dàng. Lâm Tiếu bất lực nhìn điểm số trên màn hình trước bàn tròn của đội Kim Đàm tăng thêm mười điểm.

Bây giờ đội Kim Đàm đã hơn đội của mình mười điểm rồi!

Lâm Tiếu và các thành viên trong đội nhìn nhau, không ai bảo ai đều cử động cánh tay và cổ tay, vẻ mặt đều rất nặng nề, rõ ràng là câu hỏi mà mình biết làm lại không giành được, cảm giác thật sự quá khó chịu.

“Câu hỏi số ba bắt đầu.”

Bịch một tiếng, Triệu Hiểu Long đập tay thật mạnh vào nút giành quyền trả lời: "Reng” Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt, môi cũng càng lúc càng cong lên, nút giành quyền trả lời trên bàn mình kêu rồi, sáng rồi.

Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu cùng đứng lên một lúc, lúc đứng lên Lâm Tiếu không khỏi vui sướng nhảy cẫng lên, bên dưới là một tràng cười thiện chí từ khán giả.

“Em xin trả lời.” Không rõ là do hưng phấn hay là căng thẳng mà giọng Lâm Tiếu hơi run, nhưng qua micro phóng to tiếng thì không nghe ra được.

Triệu Hiểu Long nhìn Lâm Tiếu một cái rồi ngồi xuống.

Lâm Tiếu trả lời một cách lưu loát và đầy tự tin, ban giám khảo nhìn cô gật đầu: “Chính xác.”

Khi ngồi xuống, Lâm Tiếu cúi xuống nhìn màn hình hiển thị điểm trên bàn, nó thay đổi từ sáu mươi điểm thành bảy mươi điểm.

Điểm số đã đuổi kịp đội Kim Đàm.

“Triệu Hiểu Long, giỏi lắm!” Thành viên trong đội lần lượt nói với Triệu Hiểu Long: “Cố lên, cố lên, câu sau sẽ là của chúng ta.”

Những câu tiếp đó họ lại thất bại, đội giành được quyền trả lời lại là đội Kim Đàm.

“Hơ.” Lâm Tiếu nắm chặt hai tay lại với nhau, câu này hơi khó, đội Kim Đàm trả lời sai đi, trả lời sai đi.

Thành viên đội Kim Đàm nói đáp án, ban giám khảo gật đầu: “Chính xác.”

Đội Kim Đàm lại dẫn trước đội họ mười điểm.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 276: Chương 276



“Câu số năm bắt đầu.” Reng một tiếng và lần này đội xếp thứ tư đã giành được quyền trả lời câu hỏi. Sau khi giành được câu hỏi, họ không trả lời đáp án ngay, sáu thành viên trong đội đã thảo luận gay gắt, và sau đó dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, họ đã đưa ra câu trả lời chính xác trong hai giây cuối cùng trước khi kết thúc đếm ngược.

“Câu số sáu.”

Lâm Tiếu không buồn nhìn màn hình lớn nữa, chỉ nghe người dẫn chương trình đọc câu hỏi, cô chăm chăm nhìn vào nút nhấn giành quyền trả lời câu hỏi, như một con sói đói đang chầu chực miếng thịt. Đây là cơ hội cuối cùng của phần câu hỏi tốc độ.

Họ buộc phải giành được quyền trả lời câu hỏi này. Ngay cả khi họ có thể giành chiến thắng trong câu hỏi này thì số điểm của họ cũng chỉ bằng điểm của đội Kim Đàm, nếu không họ sẽ bị đội Kim Đàm bỏ lại phía sau.

“Reng.” Nút nhấn giành quyền trả lời sáng lên không phải của bàn mình, Lâm Tiếu quay đầu ra nhìn thấy nút nhấn giành quyền trả lời của bàn bên cạnh sáng lên. Trong phút chốc, mặt cô cắt không còn giọt máu, trở nên trắng bệch.

Đội đang xếp thứ tư đã giành được câu hỏi tốc độ cuối cùng.

Họ đã mất đi cơ hội cuối cùng rồi.

Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tiếu nhìn thấy vành mắt của Chu Tuệ Mẫn đã đỏ hoe.

Sáu thành viên trong nhóm vội vàng thảo luận và đưa ra câu trả lời trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc.

Ban giám khảo lắc đầu tiếc nuối: “Câu trả lời không chính xác, trừ mười điểm.”

Câu hỏi tốc độ trả lời sai, không những không được cộng điểm mà còn bị trừ số điểm vốn có ban đầu, số điểm trên bảng hiển thị điểm số trước bàn bên cạnh đã bị trừ mất mười điểm.

Chu Tuệ Mẫn kích động nắm lấy tay Lâm Tiếu: “Chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Lâm Tiếu hoàn hồn lại, đúng rồi, họ vẫn có cơ hội rồi.

Đội giành được quyền trả lời câu hỏi đã trả lời sai, năm đội còn lại tiếp tục giành quyền trả lời, người dẫn chương trình tuyên bố: “Bắt đầu.”

“Reng.” Khi nút giành quyền trả lời dưới tay Lâm Tiếu sáng lên, cô gần như không dám tin vào mắt mình.

Lần này, Lâm Tiếu tự ấn vào nút giành quyền trả lời.

Câu hỏi cuối cùng của phần trả lời tốc độ lại về tay cô.

“Lâm Tiếu.” Triệu Hiểu Long gọi tên của Lâm Tiếu, cậu nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt kỳ vọng, ánh mắt của thành viên năm đội còn lại cũng vậy, họ đặt tất cả hy vọng vào Lâm Tiếu vì họ vẫn chưa có câu trả lời.

Lâm Tiếu bỗng định thần lại, cô cũng chưa kịp làm.

Vừa mới làm được một nửa câu thì toàn bộ tâm trí lại đặt hết vào việc giành quyền trả lời câu hỏi rồi.

Lâm Tiếu liếc nhìn đồng hồ trên sân khấu, đồng hồ đếm ngược từ 30 giây đã nhảy thành 29 giây, cô hít một hơi thật sâu và ngay lập tức tiếp tục giải bài toán trong đầu.

Thời gian đếm ngược còn 10 giây, Lâm Tiếu kiểm tra lại trong đầu.

Chỉ còn 2 giây đếm ngược, Lâm Tiếu nói to câu trả lời.

Ban giám khảo nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ và tuyên bố: “Chính xác.”

Chu Tuệ Mẫn và Triệu Hiểu Long hai người một bên trái, một bên phải, cùng lúc nắm thật mạnh cánh tay của Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu quá đỉnh.”

Tất cả sáu thành viên của đội Kim Đàm đều nhìn Lâm Tiếu, ánh mắt đầy cảnh giác.

Bây giờ, cả đội của Lâm Tiếu và đội của Kim Đàm đều ghi được 80 điểm, lại hòa nhau một lần nữa.

Phần thi trả lời tốc độ kết thúc, người dẫn chương trình báo lại một lượt điểm số: “Cuộc thi bây giờ đang diễn ra rất kịch liệt.”

“Trận chung kết còn lại hai câu hỏi cuối cùng, đó là câu hỏi động tay động não. Hai câu hỏi này không chỉ yêu cầu bộ não mà còn yêu cầu thực hành.”

Người dẫn chương trình nói xong liền phát cho sáu bàn tròn một tờ hình được in màu và một chiếc kéo: “Các em hãy dùng phương pháp cắt giấy và ghép nối để tính diện tích phần màu đỏ.”

Người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu, Lâm Tiếu lập tức nói: “Không cần phải cắt từng đường.”

Chu Tuệ Mẫn cầm kéo, Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh lần lượt lần lượt kéo hai đầu của tờ giấy màu, Lâm Tiếu dùng ngón tay chỉ trên không cho Chu Tuệ Mẫn: “Cắt chỗ này, chỗ này, chỗ này.”

Chu Tuệ Mẫn cắt nhát kéo cuối cùng, Lâm Tiếu lập tức ghép chúng lại với nhau, sau khi ghép xong liền ấn nút giành quyền trả lời.

“Reng”, "Reng”

Nút giành quyền trả lời trên bàn Lâm Tiếu và nút giành quyền trả lời của bàn ở giữa cùng vang lên, cùng sáng lên.

Mặt người dẫn chương trình lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Một tình huống rất hiếm gặp, hai đội ấn nút giành quyền trả lời cùng một lúc.”

Lâm Tiếu không lấy làm ngạc nhiên khi thấy đội còn lại là đội Kim Đàm.

“À, tôi thấy hình của hai đội đã được ghép lại, vậy câu trả lời của các bạn là…”

“91.”

“91.”

Lâm Tiếu và thành viên đội Kim Đàm đồng thanh trả lời.

Người dẫn chương trình vẻ khó xử nhìn ban giám khảo: “Các thầy cô ban giám khảo, câu trả lời của họ có đúng không? Tình huống này thì tính điểm thế nào đây?”

Ban giám khảo gật đầu: “Câu trả lời chính xác.”

Hai giám khảo đã thảo luận và quyết định cộng mười điểm cho cả đội của Lâm Tiếu và đội Kim Đàm.

Số điểm của hai đội đều trở thành chín mươi điểm.

Đối với câu hỏi cuối cùng, bốn đội còn lại đã mất quyền trả lời câu hỏi và chỉ hai đội có số điểm cao nhất mới được trả lời câu hỏi.

“Cuộc thi thực sự rất gay cấn. Tiếp theo là câu hỏi cuối cùng, câu hỏi này sẽ quyết định đội nào là nhà vô địch.”

Người dẫn chương trình mỗi tay cầm một khối rubik và tiến về phía hai đội.

Hai mắt Lâm Tiếu liền sáng lên, rubik.

“Đây là một câu hỏi liên quan đến rubik, bây giờ hai đội có thể thảo luận một chút xem cử thành viên nào tham gia vòng đấu cuối cùng này.”

Lâm Tiếu không chút do dự cầm khối rubik lên.

Triệu Hiểu Long nhìn về phía Lâm Tiếu: “Tớ chơi rubik rất nhanh.”

Lâm Tiếu không chút do dự đáp: “Tớ còn nhanh hơn.”

Triệu Hiểu Long do dự quẹt mũi, cuối cùng không giành với Lâm Tiếu nữa.

Đội Kim Đàm bàn bạc một lúc, bạn nam thấp nhất đội cầm rubik lên.

“Mời bạn dùng tốc độ nhanh nhất xoay khối rubik thành hình giống như khối rubik hiển thị trên màn hình lớn.” Người dẫn chương trình vừa nói xong, màn hình lớn hiển thị một khối rubik.

Lâm Tiếu nhìn lên màn hình lớn rất nhanh, sau đó không nhìn thêm lần nào nữa, cúi đầu xuống, hai tay xoay khối rubik nhanh như gió, động tác nhanh đến mức không thấy được chuyển động của ngón tay.

Trong tích tắc, Lâm Tiếu đã đặt khối rubik lên bàn tròn.

Chu Tuệ Mẫn nhanh tay nhanh mắt nhấn nút giành quyền trả lời giúp Lâm Tiếu.

“Reng.” Nút giành quyền trả lời trên bàn Lâm Tiếu sáng lên, thể hiện đội của họ đã hoàn thành xong yêu cầu.

Thực ra lần này không cần phải vội, vì rubik của đội Kim Đàm vừa mới xoay có một lúc đã khác xa với kiểu trên màn hình lớn rồi.

Người dẫn chương trình và giám khảo đều kinh ngạc. Khi người dẫn chương trình giơ khối Rubik và mời ban giám khảo đánh giá xem nó có giống hệt như trên màn hình lớn hay không, câu trả lời của ban giám khảo khá chậm: “Giống nhau.”

“Tốc độ của bạn nữ này quả là kinh khủng.” Ban giám khảo thốt lên.

“Bình thường em có hay chơi rubik không?”

Lâm Tiếu trả lời thật thà: “Thỉnh thoảng em mới chơi.”

Ban giám khảo lại thốt lên đôi câu: “Thật giỏi, thật là giỏi quá!”

Câu hỏi cuối cùng kết thúc, màn hình hiển thị điểm số của đội Lâm Tiếu đã chuyển thành “một trăm”, điểm của đội Kim Đàm vẫn là chín mươi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đội của Lâm Tiếu đã giành chức vô địch đồng đội.

Sáu thành viên trong đội phấn khích ôm nhau, Triệu Hiểu Long phấn khích làm đổ một chiếc ghế, khán phòng vang lên một tràng cười.

“Lâm Tiếu, cậu thật đỉnh.”

“Hôm nay may mà có cậu, Lâm Tiếu.”

“Quán quân, quán quân, quán quân.”

Phần phỏng vấn và lễ trao giải của trận chung kết được tổ chức cùng lúc, sau khi đội vô địch, á quân, hạng ba và các vị trí thứ tư, năm, sáu được xếp hạng xong, lễ trao giải lập tức bắt đầu.

Sáu bộ bàn ghế tròn trên sân khấu trường quay đã được dỡ bỏ và chuyển thành bục trao giải.

Các giải thưởng cá nhân sẽ được công bố trước.

“Học sinh đoạt huy chương đồng là Chu Huệ Mẫn.”

“Học sinh đoạt huy chương bạc là Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh.”

“Học sinh đoạt huy chương vàng là Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu.”

Các học sinh từng người một bước lên bục nhận thưởng, trên cổ Lâm Tiếu được treo một tấm huy chương vàng nặng trịch còn kèm theo một tấm bằng khen, mọi người cầm tấm bằng trên tay chụp ảnh tập thể.

Giải cá nhân đã được trao hết, Lý Thiếu Huy là người duy nhất trong sáu người không nhận được giải cá nhân. Sau khi bước xuống sân khấu, mọi người đều nhìn cậu bé với ánh mắt lo lắng, Lý Thiếu Huy cười: “Tớ không sao, chúng ta là một tập thể quán quân mà.”

Tiếp theo là nghi thức trao giải tập thể.

Các giải á quân, ba và các đội tư, năm, sáu đồng loạt nhận bằng khen, lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh tập thể.

Lâm Tiếu đội vô địch bọn họ đã giành được “cúp vàng Hoa La Canh.”

Hóa ra thực sự có một cái ly, ồ không, một chiếc cúp, đó là cúp vàng Hoa La Canh.

Lâm Tiếu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn nhân viên hai tay bưng khay, trên khay được phủ một tấm vải đỏ rồi đặt cúp vàng lên trên khay.

Cúp Hoa La Canh được trao cho đội quán quân bảo quản cho đến cuộc thi lần sau sẽ trao lại cho đội quán quân tiếp theo.

“Lâm Tiếu, cậu cầm đi.”

“Lâm Tiếu, cậu cầm cúp đi.”

Các đồng đội xung quanh đồng thanh nói với Lâm Tiếu

Lâm Tiếu đưa tay ra nâng cúp Hoa La Canh, cúp hơi nặng, nặng hơn cô nghĩ, nhưng cô vẫn nâng cao chiếc cúp lên.

Nắm tay nhau tương đương với việc cùng nhau nâng chiếc cúp. Tay phải Lâm Tiếu dơ cao, tay trái kéo Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn lại kéo Lý Thiếu Huy ở bên cạnh.

Triệu Hiểu Long đứng bên tay phải Lâm Tiếu, cậu ta nghĩ một lúc rồi đặt tay quàng lên vai của Lâm Tiếu, Phương Kính Phàm khoác vai Triệu Hiểu Long, Lưu Xuân Khánh lại khoác vai Phương Kính Phàm.

Lâm Tiếu kiễng cao chân lên, cố gắng dơ chiếc cúp Hoa La Canh lên cao nhất có thể.

“Tách, tách.” Tiếng màn trập vang lên không ngừng, lưu giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 277: Chương 277



Hơn mười giờ tối mới rời khỏi đài truyền hình, đã quá thời gian đi ngủ từ lâu thế nhưng Lâm Tiếu không thấy buồn ngủ chút nào.

“Bên này bên này, xe này có ghế trống.”

Một loạt xe du lịch đỗ trước cổng đài truyền hình, không còn trật tự như lúc mới đến, mọi người ngồi lộn xộn lên trên đường về. Nhóm Lâm Tiếu đã tốn kha khá thời gian để chụp ảnh tập thể trong trường quay, khi đi ra ngoài thì xe du lịch đã gần hết chỗ, ghế trống trên xe khác cũng không đủ để ngồi.

Thầy Triệu chạy đi tìm xe trống, cuối cùng cũng tìm được một chiếc, ông ấy vội vã gọi học sinh của mình lên xe.

Mọi người chạy ù tới như ong vỡ tổ, chỉ sợ mình chậm chân một bước là sẽ bị người khác cướp mất chỗ.

Lâm Tiếu chạy hai, ba bước đến bậc thang, trong khoang xe lập tức vang lên những tiếng xì xào.

“Đó là Hoa La Canh Cup đúng không?”

“Bọn họ là đội giành được quán quân.”

“Chúng ta được ngồi cùng xe với đội giành quán quân.”

Vừa rồi các học sinh trên xe đều ngồi ở trong khán phòng, bỗng dưng được nhìn thấy cúp vàng rực rỡ trên tay Lâm Tiếu ở khoảng cách gần, rồi nhận ra mình được ngồi cùng xe với đội giành quán quân thì vô cùng phấn khích.

“Cho tờ sờ thử được không?”

Lâm Tiếu vừa ngồi lên ghế, bạn học ngồi đằng sau vỗ vỗ cánh tay cô xin xỏ.

“Bọn tớ còn chưa được sờ cơ.” Triệu Hiểu Long vội nói: “Đưa cho tớ trước, đưa cho tớ trước đi.”

Lâm Tiếu đưa cúp cho Triệu Hiểu Long, hai tay Triệu Hiểu Long cẩn thận nâng chiếc cúp lên, sau khi ngắm nó một lúc, cậu đưa chiếc cúp cho cậu bé dưới sự thúc giục của Phương Kính Phàm và chuyền sang từng người một.

Học sinh các đội đến từ các tỉnh thành lân cận cũng tập trung lại để xem cúp.

Xe bắt đầu trên đường về khách sạn, tài xế ngồi phía trước nói lớn: “Về chỗ ngồi hết đi, đừng chạy nhảy lung tung.”

Cô giáo Thường nói: “Được rồi, đưa cúp cho cô để cô cất giúp các em.”

Cô giáo Thường cất chiếc cúp vào trong túi của mình, trong xe yên lặng trở lại, các bạn nhao nhao chạy về chỗ ngồi.

Buổi tối trên đường phố rất ít xe cộ, giống như là chiếc xe duy nhất chạy trên đường, xe dừng lại ở khách sạn lối vào rất nhanh chóng.

Lâm Tiếu vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm mê người, cô khịt mũi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm: "Thơm quá.”

Thầy Triệu hỏi: “Các em đói không, có muốn ăn khuya không?”

Nguồn gốc của mùi thơm rất dễ tìm, cách khách sạn ở bên kia đường mười mấy mét có một chiếc xe ba bánh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ông chủ đang quơ muôi cơm trong cái chảo, gió thổi mùi thơm qua bên này.

Nghe thấy ăn khuya là đôi mắt của Lâm Tiếu sáng rực lên, cô chưa ăn khuya bao giờ.

Mọi ngày Lâm Tiếu toàn đi ngủ lúc chín giờ tối, trước khi ngủ thì không thấy đói nên không có cơ hội được ăn khuya.

Nghe thấy thầy Triệu nói thế, ngửi thấy mùi thơm trong gió đêm, bụng Lâm Tiếu liền sôi ùng ục.

Thầy Triệu nhìn Lâm Tiếu, cười nói: “Ăn chút gì đó đi, nhìn xem bên kia đang rang cái gì mà thơm thế.”

Thầy Triệu biết học sinh đang muốn ăn khuya nhưng ngại nói, thế là phất tay ra quyết định, dẫn theo học sinh đến trước sạp bán đồ ăn khuya: “Các em muốn ăn món gì.”

Sạp ăn khuya chỉ bày hai món, mì xào và cơm rang. Các bạn nhanh chóng đưa ra lựa chọn: “Em muốn mì xào”, “Em muốn cơm rang.”

Lữ Tú Anh rất ít khi mua thức ăn từ những quầy hàng nhỏ như vậy cho Lâm Tiếu, thỉnh thoảng bà sẽ mua nhưng chỉ khi nào quầy hàng đó phải trông thật sạch sẽ.

Chiếc xe ở trước mặt không được phù hợp với yêu cầu của mẹ lắm.

Thật ra cũng không thể nhìn dưới ánh đèn đường để biết xe hàng có sạch hay không, hơn nữa mẹ cô dặn không được ăn linh tinh trước khi thi đấu, vậy bây giờ thi xong rồi nên sẽ được ăn linh tinh.

Lâm Tiếu chỉ mất hai giây để tìm lý do cho mình, cô nói lớn: “Em muốn ăn cơm rang.”

Thầy Triệu quay sang nhìn cô giáo Thường: “Cô muốn ăn gì?”

Nét mặt cô giáo Thường mang theo sự do dự, theo lý thuyết thì không nên ăn gì đó vào tối muộn, đặc biệt là những món chính như mì xào và cơm rang, nếu như ăn sẽ tăng nguy cơ béo phì. Nhưng do dự hai giây thì cô giáo Thường cũng đã chọn cơm rang, hôm nay nhìn học sinh thi đấu căng thẳng quá, tiêu hao nhiêu năng lượng, hiện tại thật sự rất đói bụng.

Thầy Triệu nói với chủ tiệm: “Cho tôi bốn suất mì xào, bốn suất cơm rang, tổng cộng hết bao nhiêu tiền thế.”

Thầy Triệu và cô Thường tranh nhau trả tiền, Lưu Xuân Khánh nói: “Thầy cô để chúng em tự trả cũng được.”

Chu Hổ Mễ cũng vội vàng phụ họa theo: “Thầy cô để chúng em tự trả tiền đi ạ.”

Thầy Triệu và cô Thường đồng thanh nói: “Không cần, để thầy cô mời.”

Cuối cùng cô Thường là người trả tiền cho bữa ăn khuya, cô Thường vừa trả tiền xong thì nghe thầy Triệu nói: “Cô Thường, bữa nay cô mời, bữa ngày mai không được giành trả tiền với tôi đâu nhé, ngày mai tôi mời cô.”

Cô giáo Thường lắc đầu cười: “Hóa ra là đứng đây đợi tôi.” Dù ngày mai ăn gì thì chắc chắn phải ăn món đắt tiền hơn hôm nay.

Ngày mai bọn họ vẫn phải ở lại Trường Xuân thêm một ngày, sáng ngày kia thì về bằng tàu hỏa. Thầy Triệu và cô Thường bàn bạc với nhau một lát, quyết định sẽ dẫn bọn trẻ đến đầm Tịnh Nguyệt vào ngày mai, cách công viên rừng quốc gia hơn mười cây.

Cô giáo Thường thông báo với bọn trẻ tin tốt: “Ngày mai các em có thể ngủ nướng, mười giờ sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến đầm Tịnh Nguyệt.”

“Oa!”

“Yeah!”

Sáu người đều vui mừng khi nghe thấy tin này.

Nhóm Lâm Tiếu không phải là những người duy nhất đói bụng vào lúc nửa đêm, đằng sau họ là các thầy cô và học sinh đến xếp hàng mua đồ ăn khuya. Các bạn đằng sau nghe thấy ngày mai nhóm Lâm Tiếu được đi đầm Tịnh Nguyệt, mọi người đều mang vẻ mặt ước ao, có một bạn lớn gan hỏi: “Thưa thầy, sao ngày mai họ được đi chơi còn chúng em phải ngồi tàu hỏa về nhà thế ạ?”

Thầy vỗ vai học sinh: “Nếu các em giành được quán quân, không chỉ đơn giản là một ngày thôi đâu, thầy đưa các em đi chơi hẳn ba ngày ba đêm luôn.”

Đám học trò ngẩn ra, vội quay sang nhìn nhóm Lâm Tiếu, cậu “A” một tiếng mới nhận ra rằng nhóm người đang đứng mua đồ ăn khuya trước mặt mình là đội giành quán quân, cậu bé rụt cổ lại không nói nữa.

“Các cháu thi gì mà tối muộn như này rồi mới xong thế?” Chủ sạp hàng ăn khuya tò mò hỏi.

Đám học sinh nhao nhao giới thiệu cho ông chủ về cuộc thi Hoa Cup, ông chủ nghe xong thì khen không ngớt lời: “Ôi, còn được lên cả TV nữa cơ à.”

“Các cháu là học sinh đến từ khắp nơi tham gia cuộc thi, giỏi quá, giỏi quá.”

Ông chủ xoay vòng cái chảo lớn, một nồi có thể làm hai suất, nhóm Lâm Tiếu gọi tám suất gồm mì xào và cơm rang, làm nhoáng một cái là xong.

Lâm Tiếu mang cơm rang về phòng đã là hơn mười một giờ.

Thầy Triệu và cô giáo Thường nhìn học sinh của mình về phòng hết, dặn bọn trẻ ăn xong thì đi ngủ sớm: “Ngày mai mười giờ xuất phát, nếu ai không dậy được thì thầy cô sẽ không chờ đâu.”

Lâm Tiếu khóa trái cửa phòng rồi chốt cửa lại, đặt cơm rang lên bàn: “Tớ muốn đi tắm trước.”

Chu Tuệ Mẫn cũng muốn đi tắm, hôm nay cô bé đổ mồ hôi rất nhiều vì hồi hộp.

“Chúng ta tắm chung đi.” Lâm Tiếu lôi kéo Chu Tuệ Mẫn cùng vào phòng tắm, các cô bé quen dùng phòng tắm công cộng từ nhỏ nên không cảm thấy ngại.

“Cậu gầy thế!” Lâm Tiếu chỉ vào xương sườn của Chu Tuệ Mẫn, từng khúc xương sườn của Chu Tuệ Mẫn hiện ra rất rõ ràng, Lâm Tiếu chỉ nhìn thấy xương sườn của mình mờ mờ.

Chu Tuệ Mẫn nói: “Mẹ tớ ngày nào cũng bảo tớ ăn rõ lắm mà chẳng thấy tí thịt nào.”

Tắm xong, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mỗi người một hộp mì xào, cơm rang ngồi trên giường ăn, Lâm Tiếu ăn cơm rang, Chu Tuệ Mẫn ăn mì xào, hai cô bé đổi đồ ăn cho nhau trước.

“Ngon đấy!” Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên.

Mì xào của Chu Tuệ Mẫn rất ngon và đậm đà, còn cơm rang của Lâm Tiếu thì cũng không phải dạng vừa, cơm cứng và có hạt rõ ràng, được chiên với rang, xúc xích giăm bông và bắp cải thái nhỏ, hơi mặn nhưng rất thơm.

“Ôi trời ơi, tớ quên bảo ông chủ cho tớ hạt tiêu rồi.” Lâm Tiếu vừa nói vừa càn quét hộp thức ăn, thậm chí còn có cảm giác mình có thể ăn thêm một suất nữa.

Nhưng sau khi rót nửa cốc nước, cái bụng của Lâm Tiếu phình lên: “No quá!”

“Chu Tuệ Mẫn, cậu buồn ngủ không, tớ chẳng thấy buồn ngủ tí nào.”

Lâm Tiếu nhìn lướt qua đồng hồ điện tử, đã hơn mười một rưỡi rồi, ngoại trừ đêm giao thừa ra thì cô chưa từng thức khuya tới thế, lúc này, cô đã ngủ thiếp đi khi nghe thấy tiếng của chương trình Xuân Vãn.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô không thấy buồn ngủ.

“Chu Tuệ Mẫn, bọn mình nói chuyện thêm một lúc nữa đi.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nằm lên giường, tắt đèn phòng. Phía đối diện không có tòa nhà nào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm.

“Những ngôi sao đó sáng quá!”

“Thật là một cơ hội hiếm có.” Lâm Tiếu hào hứng nói, Chu Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh ừ một tiếng, Chu Tuệ Mẫn cảm giác mình như đang trải qua một giấc mộng đẹp, đội của cô giành được quán quân và mang được cúp Hoa La Canh về.

Vào một đêm đẹp như mơ như vậy, gió mát xuyên qua rèm cửa thổi vào trong, cô ăn xong bữa ăn khuya, nằm trên giường nói chuyện với bạn thân.

“Hiếm có thật.” Chu Tuệ Mẫn khẽ nói.

“Đúng thế, rất hiếm có, lúc ở trường tớ phải để đồng hồ vào ngăn bàn, bây giờ tắt đèn đi mới nhìn rõ được.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 278: Chương 278



Chu Tuệ Mẫn ngây ra, nhận ra mình và Lâm Tiếu đang nói đến hai chuyện khác nhau, Lâm Tiếu nói về việc cho bạn bè xem đồng hồ dạ quang là một cơ hội hiếm có.

“Cậu nhìn này!” Lâm Tiếu lắc lắc mặt đồng hồ trong bóng tối.

Chu Tuệ Mẫn phì cười.

“Lâm Tiếu, hôm nay cậu có cảm thấy hồi hộp khi thi đấu không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu: “Có chứ, căng thẳng c.h.ế.t đi được ấy, giành cơ hội trả lời khó thật.”

Lâm Tiếu xoa tay, tay cô vẫn còn hơi đau, cô đập mạnh vào nút trả lời khi giành cơ hội trả lời câu hỏi cuối cùng.

Chu Tuệ Mẫn hỏi: “Ngoại trừ lúc giành cơ hội trả lời ra, lúc cậu trả lời có căng thẳng không?”

Lâm Tiếu: “Không.” Tất cả cảm giác căng thẳng của cô đều dồn hết vào lúc giành cơ hội trả lời.

Giọng điệu của Chu Tuệ Mẫn tràn đầy ngưỡng mộ: “Cậu giỏi thật!”

Đồng hồ điện tử nhảy từ 23 sang 00, qua mười hai giờ đêm, cơn buồn ngủ của Lâm Tiếu lại kéo đến, cô vừa nói được nửa câu, đầu đã nghiêng sang một bên để ngủ.

Chu Tuệ Mẫn đợi Lâm Tiếu nói nốt câu sau nhưng không đợi được, lúc nhận ra thì Lâm Tiếu đã ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại trong những ánh sao bên ngoài cửa sổ.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa, mở cửa ở hành lang, cô nhìn đồng hồ ngay lập tức, tám rưỡi sáng, may quá không dậy muộn.

Chu Tuệ Mẫn dậy sớm hơn, cô bé đánh răng xong: “Lâm Tiếu, cậu có thẻ IC không, cho tớ mượn để tớ xuống dưới tầng gọi điện thoại.”

Lâm Tiếu bật người dậy ngồi trên giường: “Tớ cũng phải gọi điện thoại.”

Tầng dưới của khách sạn có buồng điện thoại thẻ IC, Lâm Tiếu rửa mặt vội vã rồi đi cùng Chu Tuệ Mẫn xuống dưới tầng, trên tóc mái vẫn còn dính nước.

Chu Tuệ Mẫn để Lâm Tiếu gọi về nhà trước, Lâm Tiếu cũng không ngần ngại, cô cắm thẻ IC vào buồng điện thoại và ấn số.

Lần thứ nhất quên quay số, Lâm Tiếu quay một lúc mới nhớ ra, bấm cúp điện thoại thử lại.

Lần thứ hai đã quay số thành công và nó đã được bắt máy chỉ sau hai hồi chuông: “Mẹ ơi!”

“Là anh của em.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói.

“Ơ?” Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao anh lại ở nhà vào giờ này.

Ngay sau đó, giọng nói của mẹ từ đầu bên kia điện thoại vang lên: “Tiếu Tiếu, con ở bên ngoài thấy thế nào?”

“Ổn lắm mẹ ạ!” Lâm Tiếu vui vẻ tuyên bố: “Mẹ, con đoạt huy chương vàng cá nhân, đội chúng con đoạt giải quán quân đồng đội.”

Cạch một cái, thứ gì đó rơi xuống ở phía bên kia của điện thoại.

Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Thật sao?”

Giọng nói của Lâm Dược Phi run lên: “Huy chương vàng, Tiếu Tiếu, em giành được huy chương vàng rồi!”

Sao anh trai phấn khích thế nhỉ?

Lâm Tiếu cảm giác chắc chắn anh trai đang hiểu lầm gì đó, cô nhăn mày, cúi đầu giải thích với anh trai: “Anh à, huy chương vàng có nghĩa là được giải nhất ấy.”

“Huy chương phát cho bọn em không phải là vàng ròng, không có giá trị gì đâu.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gọi điện thoại xong sau thì gặp cô Thường và thầy Triệu.

“Hai đứa ăn sáng chưa?” Cô giáo Thường hỏi.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lắc đầu.

Cô giáo Thường nói: “Hôm nay không có chỗ nào bán đồ ăn sáng cả, sang cửa hàng bán thực phẩm phụ bên cạnh mua ít đồ ăn đi. Mua nhiều một chút, trưa nay chúng ta còn phải mang vào đầm Tịnh Nguyệt ăn nữa.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, lập tức rẽ sang cửa hàng bán thực phẩm phụ bên cạnh.”

Cô giáo Thường đứng phía sau hai đứa nhỏ xúc động: “Đúng là con gái tốt, còn nhớ gọi điện thoại về cho gia đình, mấy đứa con trai đều đang ngủ say kìa.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang đứng đối diện với đủ loại thức ăn trong cửa hàng bán thực phẩm phụ, bàn bạc xem nên ăn gì, sau đó thống nhất với nhau cho rằng buổi trưa ăn bánh quy và bánh mì ở đầm Tịnh Nguyệt là thích hợp nhất, vì trưa phải ăn những món này nên lúc sáng hai cô bé không muốn ăn nữa.

“Chúng ta về khách sạn nấu mì ăn đi.” Trước khi lên lầu, hai cô bé nói với nhân viên của khách sạn một tiếng để chị gái ấy mang một chiếc bình nước nấu đến phòng họ.

Sau đó mới sáng sớm Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã ăn mì ăn liền nóng hôi hổi trong phòng khách sạn, chân giò hun khói Lâm Tiếu mang đến vẫn chưa ăn hết, cô đưa cho Chu Tuệ Mẫn một cái, bỏ vào bát mì của mình một cái.

“Tớ thích ăn mì ăn liền vào buổi sáng nhất.” Lâm Tiếu nói. Nhưng ở nhà cô lại rất có cơ hội ăn như thế này, vốn mẹ cảm thấy mì ăn liền rất tốt nhưng anh trai cô lại nói với mẹ rằng mì ăn liền không tốt cho sức khỏe, sau đó mẹ không cho cô ăn nhiều nữa.

“Anh trai tớ hư lắm đúng không?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Chi Tuệ Mẫn lắc đầu: “Tớ thấy anh cậu đối xử với cậu rất tốt.”

Cuộc thi Toán Olympic lần này, anh Lâm Tiếu và mẹ cùng đưa Lâm Tiếu đến ga tàu hỏa, lúc nãy khi Lâm Tiếu gọi điện thoại về nhà báo tin vui thì có vẻ anh hai còn kích động hơn cả mẹ.

Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lúc rất tốt nhưng có lúc cũng rất hư.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn xong rồi rửa sạch hộp cơm của mình, sau đó bốn học sinh nam vội vàng thức dậy trước tiếng gõ cửa của giáo viên, bốn cậu học sinh ngậm vài miếng bánh quy rồi vội vã xuất phát.

Đến trước cửa khách sạn thì chia thành hai nhóm, nam sinh thì đến cửa hàng bán thực phẩm phụ, còn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thì đi phía sau thầy Triệu và cô Thường.

Xe taxi dừng trước cổng khách sạn, thầy Triệu và cô Thường hỏi tài xế đến đầm Tịnh Nguyệt hết bao nhiêu tiền, tài xế không tính meter, nói một giá một.

Cuối cùng thầy Triệu và cô Thường chọn hai chiếc xe, thầy Triệu và cô Thường lần lượt ngồi vào ghế phụ lái của hai xe, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lên xe của thầy Triệu, còn bốn học sinh nam thì chen lấn leo lên xe của cô Thường.

Tài xế quay đầu lại hét lên: “Này, sao dãy sau lại chen chúc tận bốn người thế, như vậy bị quá tải rồi.”

“Cậu xuống đi.”

“Cậu xuống đi chứ.”

Bốn cậu học sinh đùn đẩy một lúc, Triệu Hiểu Long ngồi hàng trên bị đẩy xuống xe, chạy sang xe của thầy Triệu, ngồi bên cạnh Lâm Tiếu.”

“Đóng cửa chặt vào.” Thầy Triệu dặn dò một câu rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”

“Chậc, quầng thâm mắt của em sắp như gấu trúc rồi.” Thầy Triệu quay đầu lại nhìn Triệu Hiểu Long, hỏi: “Tối qua mấy giờ ngủ?”

Thầy Triệu chỉ là giáo viên dẫn dắt đội tuyển thi Toán Olympic nên các học sinh không ai sợ sợ ông ấy, Triệu Hiểu Long cười hi hi: “Hai giờ ạ.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, hai cô bé cho rằng mình đi ngủ lúc mười một giờ hơn đã trễ rồi, không ngờ các bạn nam lại tận hai giờ sáng mới ngủ.

“Ha, còn trẻ đúng là dồi dào sức khỏe mà.” Hôm qua sau khi thầy Triệu về phòng thì rất nhanh đã ngủ thiếp đi: “Không phải bảo mấy em về phòng thì nhanh chóng đi ngủ sao, không ngủ làm gì thế?”

Triệu Hiểu Long: “Đánh tú lơ khơ.”

Sau khi hai giáo viên đã ngủ, các học sinh nam lại chạy vào một phòng, đánh tú lơ khơ đến hai giờ sáng.

“Vậy hôm nay còn tinh thần để chơi không?” Thầy Triệu hỏi.

“Đương nhiên là có ạ.” Triệu Hiểu Long đáp lại.

Sau khi đến đầm Tịnh Nguyệt, bốn học sinh nam dùng hành động thực tế chứng minh tinh thần của chúng vẫn còn rất nhiều.

Đầm Tịnh Nguyệt không hổ là công viên rừng quốc gia, Lâm Tiếu vừa bước xuống xe thì hít sâu một hơi, không khí nơi đây đúng là trong lành.

Nhiệt độ cũng đột nhiên thấp đi vài độ, khu vực trong thành phố còn hơi nóng, nhưng đầm Tịnh Nguyệt lại đầy gió, từng cơn gió mát lạnh lướt qua mang theo mùi thơm dịu của cây cỏ.

Thầy Triệu bảo cô Thường và các học sinh khác đứng trước cửa: “Chụp cho mọi người một tấm hình nhé.”

Cô giáo Thường nói: “Tìm một người chụp giúp chúng ta đi, thầy Triệu cũng vào chụp chung đi.”

Thầy Triệu đứng trước cửa công viên nhìn qua nhìn lại, tìm thấy một người cũng khoác máy ảnh trên cổ nên nhờ đối phương chụp giúp một tấm, đối phương thoải mái đồng ý rất nhanh chóng.

Sau khi chụp ảnh xong, cô giáo Thường nuối tiếc nói: “Đáng lý ra hôm nay phải mang huy chương theo.”

Sáu học sinh, hai vàng hai bạc một đồng, năm người lấy được huy chương, thành tích như thế đúng là khiến người ta tự hào. Cô Thường thấy vận may của mình rất tốt, mặc dù cô ấy chỉ là một giáo viên dẫn đội nhưng thành tích như vậy cũng khiến gương mặt cô ấy sáng bừng. Còn thầy Triệu lại là người thầy có đến hai học sinh học lớp Toán Olympic, không còn nghi ngờ gì nữa, việc này cũng điểm tô thêm phần rực rỡ trên lý lịch của ông ấy.

Có thể chụp hình chung với học sinh tại một nơi xinh đẹp như công việc rừng đây, nếu như có mang theo huy chương thì tốt rồi, cô giáo Thường hối hận sao mình không chuẩn bị sớm hơn.

Học sinh nghe hết câu chuyện của cô giáo Thường đều lắc đầu, ra ngoài chơi còn mang theo huy chương làm gì, đúng là quá khờ.

Ngay cả khăn quàng đỏ đám nhóc học lớp năm lớp sáu này còn không muốn đeo, hoặc có lẽ bọn nhỏ không còn ngoan ngoãn tuân theo nội quy của trường như học sinh lớp dưới lúc nào cũng đeo khăn quàng, các động tác của buổi thể dục giữa giờ cũng thực hiện rất tiêu chuẩn, đúng là chỉ có học sinh lớp dưới mới như vậy thôi.

Mọi người đều cảm thấy may mắn khi cô Thường không nhớ đến chuyện này trước khi xuất phát.

Đầm Tịnh Nguyệt rất lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của Lâm Tiếu nữa. Mặc dù cô chưa từng đến công viên rừng quốc gia bao giờ nhưng cô đã đi qua rất nhiều công viên, cho rằng công viên rừng quốc gia không khác những công viên ấy là bao.

Nhưng vừa đến đầm Tịnh Nguyệt thì cô biết mình sai rồi, đây đâu phải là công viên mà là một khu rừng lớn.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 279: Chương 279



Khu rừng được bao phủ bởi màu xanh ngát, Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều là màu xanh.

Cô hít sâu một hơi: “Không khí ở đây trong lành thật.” Đứng trong khu rừng khiến con người ta rất thoải mái.

“Đây là cây gì thế?” Lâm Tiếu không biết, bạn học và thầy cô giáo đứng bên cạnh cũng không chắc chắn: “Là cây tùng nhỉ?”

Sau đó họ hỏi nhân viên làm việc trong đó mới biết được tất cả cây trong khu rừng này đều là cây thông Scotch.

Cây thông Scotch mọc thẳng tắp, dưới thân cây có màu nâu sẫm, càng lên trên thì màu càng đỏ hơn, thân cây màu hồng nâu và lá cây màu xanh đậm phối hợp với nhau tạo thành một mảng rừng cao vút.

“Hùng vĩ quá đi!” Lâm Tiếu cảm thấy mắt của mình không đủ dùng nữa.

Họ đi ven theo con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, đi về phía trước, đột nhiên Lâm Tiếu đưa tay chỉ lên cây: “Sóc kìa!”

“Đâu?” “Ở đâu thế?”

Đám học sinh sốt ruột hỏi, Lâm Tiếu càng sốt ruột hơn, cô nhón chân cố gắng chỉ vào con sóc: “Ngay đây này.”

Sóc nghe thấy tiếng động bên dưới nên hoảng sợ, nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, tay Lâm Tiếu cũng di chuyển theo: “Nhìn theo tay tớ chỉ này.”

“Wow!” Lần này mọi người đều nhìn thấy rồi, chiếc đuôi của sóc rất giống cây dù mà trong sách miêu tả.

Con sóc nhảy qua nhảy lại, rất nhanh đã nhảy lên một nơi cao hơn, mọi người không nhìn thấy nữa. Nhưng cũng ngay sau đó mọi người phát hiện đây không phải là con sóc duy nhất của khu rừng này.

“Bên đó còn một con nữa.”

“Bên đó cũng có một con.”

Khu rừng này có nhiều sóc thật đấy.

Còn có đủ các loại chim hót líu lo không ngừng, nhưng Lâm Tiếu lại không cảm thấy ồn ào tí nào, cô cảm thấy như vậy càng khiến khu rừng trở nên tĩnh lặng hơn. Đây là âm thanh khác hoàn toàn với tạp âm của thành phố, nó là âm thanh chỉ thuộc về thiên nhiên.

Trong công viên rừng không chỉ có cánh rừng này, bên ngoài còn có đủ loại giống cây lớn khác, nhưng đáng tiếc đám Lâm Tiếu lại không biết phần lớn các loài cây ở đây.

Lâm Tiếu tiếc nuối nói: “Nếu như có thể treo một tấm biển nhỏ lên, viết rõ đây là cây gì thì tốt biết mấy.”

Thầy Triệu cười: “Vậy thì phiền phức lắm.”

Lâm Tiếu cũng biết làm như vậy rất phiền phức nhưng khi thấy có nhiều cây mà mình không biết đây là cây gì thì lòng tò mò của cô bị khơi dậy, cứ thấy ngứa ngáy không yên.

Lâm Tiếu căng mắt nhìn rõ đặc điểm của mỗi cây, đợi khi về đến nhà sẽ đến nhà sách tìm đáp án.

Chu Tuệ Mẫn phát hiện một con nhím dưới gốc cây, cô bé kéo mạnh lấy tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nhìn theo ánh mắt của Chu Tuệ Mẫn thì lập tức phát hiện ra ngay.

Lâm Tiếu nín thở, đây là lần đầu tiên cô thấy nhím đấy.

“Ừm.” Đáng yêu thật, nhưng trông cũng xấu xí.

Bọn nhóc muốn đưa tay ra bắt lấy con nhím nhưng lại bị thầy Triệu và cô Thường ngăn lại: “Cẩn thận bị đ.â.m vào tay đấy.”

“Đừng động vào nó, đây là nhà nó, chúng ta đến nhà nó thì đáng lý ra phải chung sống hòa bình với nó mới phải chứ.”

Đi đến bờ hồ, cô giáo Thường hỏi: “Có mệt không, có đói không?”

“Không mệt.”

“Không đói.”

Mọi người đều đồng thanh trả lời, cô giáo Thường nở nụ cười bất lực: “Thầy cô mệt rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó bên bờ hồ ngồi nghỉ rồi ăn trưa nhé.”

Phong cảnh bên bờ hồ rất đẹp, mặt hồ bát ngát khiến con người ta như trút được gánh nặng, từng cơn gió mát rượi mang theo hơi nước thổi ngang qua, bên hồ mọc đầy cỏ lau và các loại thực vật mà Lâm Tiếu không nhận ra, giữa hồ có một đầm sen rất lớn.

Tháng bảy, lá sen xanh ngát trải đầy khắp mặt hồ, đa phần hoa sen đều còn là nụ hoa, đôi lúc sẽ có vài đóa nở rộ.

Vừa nhìn là biết thường xuyên có người ngồi trên các dãy ghế đá và tảng đá bên hồ, trông nó rất sạch sẽ.

Ngay vào giây phút Lâm Tiếu ngồi lên ghế đá đã cảm nhận được đôi chân mình bắt đầu nhức mỏi, lúc lấy thức ăn từ trong balo ra thì không chỉ có bụng của mỗi một mình cô kêu réo.

Cô giáo Thường cười: “Còn nói không đói sao?”

Mọi người ngồi bên bờ hồ trao đổi thức ăn với nhau, Lâm Tiếu mang bốn cây chân giò hun khói, vừa đúng có thể chia hai người một phần.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chia nhau một cái giò heo, cô đưa hai cái giò heo cho bốn học sinh nam, cái cuối cùng thì Lâm Tiếu ngắt đôi ngay giữa cho thầy Triệu và cô Thường, đưa hai người họ mỗi người một nửa.

Triệu Hiểu Long ngồi bên cạnh phì cười một tiếng: "Lâm Tiếu, sao cậu lại đưa nửa cái giò heo cho thầy cô thế?"

Lâm Tiếu cảm thấy kỳ lạ nhìn cậu: "Tớ chỉ có bao nhiêu đây thôi."

Thầy Triệu và cô Thường đều nhận lấy giò heo, thầy Triệu đưa cho Lâm Tiếu một túi snack tôm, cô Thường đưa cho Lâm Tiếu một nắm nhãn khô.

Lâm Tiếu mở túi bánh mì ra, Triệu Hiểu Long đưa một cái hộp sang: “Tớ đổ cho cậu một ít, kẹp vào bánh mì ăn ngon lắm.”

Lâm Tiếu nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay Triệu Hiểu Long hỏi: “Đây là gì vậy?”

Triệu Hiểu Long: “Chà bông đấy, cậu chưa ăn chà bông bao giờ à?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Chưa từng ăn.”

Triệu Hiểu Long lập tức vội vàng giải thích: “Vậy cậu nhất định phải thử, bánh mì kết hợp với chà bông vô cùng tuyệt vời.”

“Nhưng tiếc là cậu mua bánh mì ngọt, loại bánh mì sandwich lạt kẹp với chà bông là ngon nhất, nhưng vấn đề không lớn, cậu ăn thử đi”

Lâm Tiếu há miệng cắn một miếng bánh mì được rải chà bông, một mùi hương lan ra khắp miệng cô, là mùi thịt.

Lâm Tiếu gật đầu: “Ngon lắm.”

Cô vội vàng cắn thêm một miếng rồi hỏi: “Ở đâu mới mua được cái này thế?”

Triệu Hiểu Long đắc ý: “Đây là do mẹ tớ tự làm đấy.”

Lâm Tiếu thất vọng, vậy là không mua được rồi, nhưng cô có thể về nhà hỏi thử mẹ xem có biết làm không, không chừng mẹ mình cũng biết đấy chứ.

Lúc Lâm Tiếu ngồi bên hồ ăn cơm có một đám người phần phật kéo đến, người đi đầu cầm một cái loa, thì ra là một đoàn du lịch. Hướng dẫn viên cầm loa nói: “Đây chính là đầm Tịnh Nguyệt. Theo như truyền thuyết nói sau khi Thất công chúa bị thiên binh thiên tướng bắt đi thì nàng luôn cúi đầu nhớ lại cuộc sống gia đình của mình và chồng ngày trước, không kìm lòng được rơi nước mắt.”

“Một giọt nước mắt rơi xuống phía Nam, biến thành gì mọi người có biết không?”

Đoàn du lịch không ai lên tiếng, vài giây sau hướng dẫn viên tự công bố đáp án: “Biến thành hồ Nhật Nguyệt của Đài Loan.”

“Giọt nước mắt rơi xuống phía Bắc thì biến thành gì?”

“Đầm Tịnh Nguyệt.” Lần này có vài người trong đoàn du lịch trả lời.

“Đúng vậy, nó đã biến thành đầm Tịnh Nguyệt trước mặt chúng ta.”

Lâm Tiếu nghe thấy câu chuyện của hướng dẫn viên bèn đứng lên nhìn ra xa, một giọt nước mắt của Thất công chúa biến thành cái hồ to thật.

“Hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan như thế nào vậy?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.

Đương nhiên Chu Tuệ Mẫn cũng không biết, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn hẹn với nhau: “Đợi khi chúng ta lớn lên nhất định phải đến hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan.”

Chu Tuệ mẫn gật đầu: “Ừm, sau này chúng ta đi chung với nhau.”

Người trong đoàn du lịch rất nhiều, rất nhanh đã có người chạy đến giành chỗ, thầy Triệu và cô Thường thấy Lâm Tiếu họ đã ăn uống xong hết nên nói: “Chúng ta đi dạo tiếp đi.”

“Vâng.” Các học sinh nam lập tức nhảy cẫng lên, như một con thỏ nhảy vọt ra ngoài, hai thầy cô giáo đứng phía sau vội hét lớn: “Chậm thôi.”

“Đừng rời đội.”

Công viên rừng đầm Tịnh Nguyệt vui thật, Lâm Tiếu thấy được rất nhiều loài cây, hoa, chim mà mình chưa gặp qua bao giờ, cô cảm thấy bắt mình viết ba trang tập làm văn cũng không thành vấn đề gì.

Vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup cô cũng có thể viết ba trang.

Không cần lo lắng về bài tập hè năm nay nữa.

Đầm Tịnh Nguyệt rất lớn, không thể tham quan hết trong nửa ngày được, trước bữa tối thầy Triệu và cô Thường thúc giục học sinh rời khỏi đây, mọi người đều mang theo tiếc nuối rời khỏi đầm Tịnh Nguyệt vẫn chưa khám phá hết.

Nhưng khi đến quán ăn, lúc các món ăn hai thầy cô gọi được bưng lên bàn thì mọi người lập tức quên đi sự tiếc nuối lúc nãy.

“Wow đĩa này to quá!” Lưu Xuân Khanh thấy nhân viên phục vụ bưng lên một đầu cá chưng ăn với bánh phồng lớn thì ngạc nhiên.

“Người vùng khác đến à?” Ông chủ vừa nghe là biết họ không phải người ở đây.

Cô giáo Thường hơi lo lắng: “Đúng có hơi nhiều không?”

Thầy Triệu nhìn đám học sinh của mình: “Không nhiều đâu, đám nhóc này ăn nhiều hơn chúng ta nữa đấy.”

Thầy Triệu nói không sao, chân giò dầm tương, thịt heo giòn chua ngọt, Địa Tam Tiên, miến trộn, tuyết y đậu đỏ trên bàn đều bị mọi người ăn sạch không còn gì.

Đám học sinh nam ăn quá nhanh, Lâm Tiếu cũng vội vàng gắp thức ăn vào chén mình, chân giò hầm tương được hầm mềm đến mức thịt da mềm nhừ, hoàn toàn tách ra khỏi xương, chỉ cần dùng đũa gắp nhẹ lên là được, Lâm Tiếu thích ăn da nhất, nước tương đậm đà, ăn không thấy ngấy.

Tuyết y đậu đỏ cũng rất ngon, bên trong có nhân đậu đỏ, bên ngoài được phủ đường trắng, vừa thơm vừa ngọt.

Bình coca và sprite lớn trên bàn cũng rất nhanh đã thấy đáy, cô Thường nhìn thầy Triệu nói: “Thầy Triệu à, thầy gọi bia đi.”

Mặt thầy Triệu lóe lên sự do dự, vào mùa hè sau khi ăn cơm xong uống một chai bia ướp lạnh thì còn gì bằng nhưng ông ấy vẫn lắc đầu từ chối: “Đang phải trông chừng học sinh đấy.”

Mặc dù một chai c*̃ng sẽ không say: “Nhưng vẫn nên cẩn thận chút.”

Cô giáo Thường thấy thế cũng không khuyên nữa.
 
Back
Top Bottom