Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 100: Chương 100



Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ đã giúp Tiếu Tiếu chống lại phiền não. Dưới sự cấm đoán của mẹ, Lâm Tiếu không nghe thấy anh trai mình nói gì về yêu cầu thi đạt 100 điểm nữa, nhưng có những phiền não mẹ cũng không thể giúp được.

Bài kiểm tra thể chất vào cuối học kỳ này sẽ kiểm tra các động tác gập bụng.

Thực hiện 16 lần gập bụng trong một phút mới đạt yêu cầu, nhưng Lâm Tiếu chỉ có thể thực hiện 3 lần.

Lâm Tiếu hàng ngày đi học về đều tập gập bụng, nhờ mẹ giữ mắt cá chân của mình, nhưng có cố gắng thế nào thì thân trên của Lâm Tiếu cũng không thể ngồi dậy được

Cơ thể Lâm Tiếu không thể ngồi dậy, vặn sang trái, vặn sang phải, gương mặt nhỏ bé đỏ tía tai, cuối cùng mới nhọc nhằn ngồi dậy được một lần.

Lữ Tú Anh không thể hiểu được, gập bụng có gì mà khó, bà nằm trên giường thị phạm cho Lâm Tiếu: “Đừng vặn người, đừng ngoáy ngó, ngồi thẳng lên. Dùng sức ở lưng và bụng chẳng phải là ngồi lên được hay sao?”

Năm nay Lữ Tú Anh đã 40 tuổi, làm động tác gập bụng vẫn rất dễ dàng, bà bảo Lâm Tiếu giúp bà nhìn đồng hồ treo trên tường, đếm trong một phút, Lữ Tú Anh gập được 46 lần trong một phút.

Lâm Tiếu mắt chữ a mồm chữ o, cổ vũ cho mẹ: “Mẹ thật đỉnh, mẹ thật giỏi.”

Giá như cô có thể giỏi như mẹ mình, bốn mươi sáu lần trong một phút là được điểm tuyệt đối rồi.

Lữ Tú Anh làm xong ngồi dậy, nằm trên giường thở hổn hển, cảm thấy bụng có chút run lên: “Ôi, đúng là có tuổi rồi.”

“Hồi nhỏ mẹ trèo tường trèo cây, cả làng không ai khéo léo bằng mẹ.”

Lâm Dược Phi cũng được di truyền năng khiếu vận động của Lữ Tú Anh, chạy bộ, đánh bóng đều giỏi, thời còn đi học tham gia hội thao năm nào cũng có giải.

Lâm Tiếu giống bố, chơi thể thao không giỏi.

Sau khi Lữ Tú Anh thị phạm xong, Lâm Tiếu vẫn không biết gập bụng, người xoay sang trái, vặn sang phải.

Lữ Tú Anh vươn tay đỡ lấy cô: “Mẹ nói với con rồi, không được vặn người, ngồi thẳng lên.”

Lâm Tiếu mặt mày lo lắng: “Con không dậy được.”

Lữ Tứ Anh bắt đầu tìm kiếm các nguyên nhân ngoại cảnh: “Có phải là do giường quá mềm nên không thể dùng sức?”

Lữ Tú Anh trải chiếu trên mặt đất: “Nào, thử nằm trên chiếu đi.”

Lâm Tú Anh nằm trên chiếu, vẫn không ngồi dậy được.

“Mẹ mẹ mẹ mẹ, mẹ giữ c.h.ặ.t c.h.â.n con đi.”

Lữ Tú Anh: “Giữ chắc lắm rồi, còn chắc hơn thế nào nữa.”

Tiều Hoàng lịch bịch chạy tới, nằm bên cạnh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đang gập bụng, Tiểu Hoàng tưởng là Lâm Tiếu đang chơi với nó.

Lâm Khiếu hai tay ôm lấy đầu, khó khăn nhấc người lên, Tiểu Hoàng bên cạnh cũng giơ hai chân trước lên.

Lâm Dược Phi vừa về tới nhà, nhìn thấy cảnh này, anh dừng chân lại: “Đang làm cái gì đây?”

Lữ Tú Anh: “Tiếu Tiếu đang tập gập bụng.”

“Vẫn chưa biết làm à?” Lâm Dược Phi không thể hiểu nổi gập bụng thì có gì mà khó: “Em dùng sức ở lưng là dậy được ngay thôi mà.”

“Qua bên kia đi.” Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu nhường cho mình một nửa chiếu, tự nằm xuống và ngồi dậy.

“Các em có kiểm tra bài chống đẩy không?” Lâm Dược Phi úp người xuống và bắt đầu chống đẩy.

Đầu tiên là chống đẩy bằng hai tay, sau đó là chống đẩy bằng một tay. Lên một cái bằng tay trái và một cái bằng tay phải.

Lâm Tiếu chưa từng chống đẩy bao giờ, không biết chống đẩy khó như thế nào, cho nên khen lấy lệ: “Anh trai siêu thật.”

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Được rồi, được rồi, đứng dậy nhanh lên, đừng có mà thể hiện nữa.”

Người duy nhất trong cả gia đình cổ vũ là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nằm bên cạnh Lâm Dược Phi, kề vai sát cánh với anh. Lâm Dược Phi đứng dậy, Tiểu Hoàng cũng đứng lên, Lâm Dược Phi nằm sấp, Tiểu Hoàng cũng nằm xuống.

Tiểu Hoàng nghiêng đầu nhìn Lâm Dược Phi, vui vẻ lè lưỡi.

Lâm Tiếu nhìn thấy Tiểu Hoàng và anh trai của mình đang chống đẩy cùng nhau, đứng bên cạnh cười lớn.

“Tiểu Hoàng giỏi hơn anh nhiều.” Lâm Tiếu thấy trên trán anh trai lấm tấm mồ hôi, Tiểu Hoàng ở bên cạnh đứng lên nằm xuống chẳng tốn tí sức nào.

Lâm Dược Phi bật lên từ dưới đất, trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy khăn ướt lau cổ.

“Trời càng ngày càng nóng rồi.”

Giường và ghế sofa ở nhà đều được trải chiếu, trên giường cũng được mắc màn chống muỗi. Lữ Tú Anh lấy chiếc quạt hương bồ của bà ra, chiếc quạt điện kêu cót két và quay tít cả ngày.

Cảm giác của mùa hè ập tới.

Lữ Tú Anh dùng kẹp giấy xâu lịch treo tường lên làm rèm cửa rất lâu, một lúc sau cuối cùng cũng xong. Gần đây rất thịnh hành cái này, hàng xóm trong khu tập thể đều xâu, trên mỗi kẹp giấy đều được cuốn vài vòng lịch treo tường đủ màu, rồi nối các “hạt” đã quấn thành một sợi dây dài. Treo trên cửa bằng một sợi dây, đó là một tấm rèm cửa đầy màu sắc.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi treo, Lữ Tú Anh lại gỡ nó xuống.

Mặc dù chuỗi hạt như này nên dùng vào mùa hè, nhưng không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, Lữ Tú Anh luôn cảm thấy sau khi treo rèm chắn gió, trong phòng sẽ ngột ngạt hơn, màu sắc sặc sỡ mùa hè trông không được mát mẻ.

Cứ đợi đến mùa thu thì dùng sau đi.

Tiểu Hoàng chạy quanh dưới tấm rèm, sau khi chơi được vài ngày thì phát hiện ra rằng “đồ chơi mới” của mình đã biến mất, nó nằm dưới chân Lữ Tú Anh rên ư ử để phản đối.

Lữ Tú Anh đâu biết rằng Tiểu Hoàng coi tấm rèm là đồ chơi của mình, cứ tưởng là Tiểu Hoàng làm nũng để cho mình v**t v* nó, bà cầm lược chải lông cho Tiểu Hoàng.

Trời nóng rồi, đến kỳ Tiểu Hoàng thay lông, Tiểu Hoàng ngày nào cũng rụng lông lả tả, Lữ Tú Anh dùng lược chải cho nó một lượt, chải ra toàn lông.

“Ối trời” Lữ Tú Anh thở dài, bàn với Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi: “Trời nóng thế này, hay là mình cạo lông cho Tiểu Hoàng đi.”

Lâm Tiếu lập tức phản đối: “Không cần, tự Tiểu Hoàng sẽ đổi thành bộ lông không nóng.”

Sau khi nuôi Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu mới biết chó nhỏ sẽ thay lông. Mùa đông sẽ thay sang bộ lông dày ấm áp, mùa hè sẽ thay sang bộ lông lưa thưa, thoáng mát, Tiểu Hoàng sẽ tự thay áo cho mình.

Nghe thấy Lữ Tú Anh nói vậy, Tiểu Hoàng xì xì một lát rồi rời khỏi bà, chạy vào trong phòng ngủ.

Lâm Tiếu lập tức nói: “Mẹ xem, Tiểu Hoàng cũng không muốn cạo lông.”

Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Đúng là thành tinh rồi, nói gì nó cũng hiểu.”

Lâm Tiếu: “Mẹ, đừng cạo lông Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng không nóng.”

Lữ Tú Anh phản bác: “Sao mà không nóng chứ, Tiểu Hoàng nằm trên mặt đất thè lưỡi cả ngày, chó con thè lưỡi là bị nóng.”

Lâm Tiếu: “Không được cạo lông cho Tiểu Hoàng.”

Trước đây mẹ ép anh cắt đầu đinh, anh đã không vui rồi, cạo lông cho Tiểu Hoàng, chắc chắn Tiểu Hoàng cũng không vui.

Tội nghiệp cho Tiểu Hoàng quá.

Lữ Tú Anh: “Nếu thật sự không cạo lông thì đến mùa hè có rận thì làm thế nào?”

Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng không bị chấy đâu.”

Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người một ý, một người muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, một người không muốn cạo lông cho Tiểu Hoàng, hai người nói mãi không dừng. Lâm Dược Phi nhìn về phía mẹ và em gái một cái, lắc đầu trở về phòng.

Nửa đêm, Lữ Tú Anh phát hiện Lâm Tiếu trở mình liên tục, hai tay gãi người suốt không thôi, tưởng là có muỗi chui vào màn, vội bật đèn ngủ lên thì thấy trên người Lâm Tiếu đầy vết đỏ.

“Sh...” Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rót một chậu nước ấm, dùng khăn ướt lau người cho Lâm Tiếu.

Một chiếc khăn mát lạnh được xoa trên người Lâm Tiếu, Lâm Tiếu mơ màng tỉnh dậy: "Mẹ, sao vậy?"

Lữ Tú Anh: “Con bị rôm sảy rồi. Con ngủ tiếp đi, mẹ lau cho con.”

Lâm Tiếu buồn ngủ không mở nổi mắt, nhắm bắt lẩm bẩm: “Sao con lại bị rôm thế?”

Người Tiểu Hoàng đầy lông còn không có rôm, sao mình không có lông mà lại bị rôm nhỉ.

“Năm ngoái không bị rôm, sao năm nay lại mọc thế nhỉ.” Lâm Tiếu nói giọng oan ức, mọc rôm ngứa lắm, khó chịu lắm.

Trước đây năm nào cô bé cũng bị rôm, năm ngoái không bị, cả mùa hè Lâm Tiếu rất vui.

Cô bé vui sướng hỏi mẹ sao mình không bị nổi rôm, mẹ nói với cô bé vì con lớn rồi. Lâm Tiếu biết cái rôm sảy này em bé dễ bị nhất, người lớn không dễ bị.

Hè năm nay sao cô lại nổi rôm rồi.

“Chẳng lẽ con lại bé lại à.” Tiếng Lâm Tiếu cằn nhằn, Lữ Tú Anh nghe không rõ.

Lữ Tú Anh lau chỗ mẩn đỏ vì nổi rôm và chỗ dễ ra mồ hôi trên người Lâm Tiếu một lượt, lật người Lâm Tiếu lại, để cô bé nằm xuống, Lâm Tiếu lập tức ngủ thiếp đi.

Lữ Tú Anh bê chậu ra ngoài, đột nhiên Lâm Dược Phi từ trong phòng đi ra: “Mẹ, sao thế?”

“Ây da, con làm mẹ hết hồn.” Lữ Tú Anh thở dài: “Không có gì, Tiếu Tiếu bị nổi rôm, mẹ lau người cho em, làm con tỉnh à?”

Lữ Tú Anh nhìn vào mặt Lâm Dược Phi, thấy dáng vẻ rất tỉnh táo, không giống người nửa đêm bị tỉnh giấc, ngạc nhiên hỏi: “Con vẫn chưa ngủ sao?”

Lữ Tú Anh ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã một rưỡi đêm rồi.

Lâm Dược Phi nói: “Con ngủ rồi.”

Lữ Tú Anh nửa tin nửa ngờ, giục Lâm Dược Phi mau đi ngủ: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, mẹ cũng đi ngủ đây.”

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu vừa tỉnh dậy đã vạch áo lên xem da bụng mình, tối qua cô bé mơ thấy ác mộng, thấy mình bị nổi rôm, quả nhiên không phải là nằm mơ, trên người cô bé thật sự có một đám rôm sảy.

Lâm Tiếu thừ mặt ra nhìn những nốt rôm sảy trên người mình: “Mẹ ơi!”

Lữ Tú Anh: “Phấn rôm ở nhà hết hạn rồi, để hôm nay mẹ đi mua hộp mới cho con, đợi con đi học về thoa phấn rôm cho con.”

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Con không muốn thoa phấn rôm.”

Trẻ con mới thoa phấn rôm, cô mà thoa phấn rôm đến trường, các bạn chắc chắn sẽ cười mình.

Lữ Tú Anh không hiểu thoa phấn rôm thì có gì mà buồn cười, nhưng Lâm Tiếu đã nói vậy thì Lữ Tú Anh đành phải bảo: “Mỗi tối thoa cho con, sáng con dậy mẹ lau đi cho con, thế được chưa?”

Lâm Tiếu thở phào một tiếng, như vậy thì các bạn sẽ không biết cô thoa phấn rôm nữa rồi.

“Mẹ, sao hôm nay con lại bị nổi rôm ạ?” Lâm Tiếu ăn sáng, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Vấn đề này tối qua Lữ Tú Anh cũng nghĩ qua: “Vì ngày nào con cũng tập gập bụng chăng.”

Ngày nào cũng ở nhà gập bụng, mồ hôi ra đầy người, không phải là rất dễ bị nổi rôm sao?
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 101: Chương 101



Lâm Tiếu ngẫm nghĩ, gật đầu, cô bé cảm thấy rất có thể là như vậy.

Cô bé đã vì môn gập bụng mà đánh đổi nhiều như vậy, hai ngày nữa kiểm tra môn thể dục nhất định phải đạt yêu cầu.

Buổi chiều, khi Lâm Tiếu tan học về nhà: "Lữ Tú Anh đã mua được phấn rôm.

Chiều muộn sau khi đến nhà tắm công cộng tắm xong, Lữ Tú Anh lau khô người cho Lâm Tiếu, đổ phấn rôm ra lòng bàn tay, vỗ vỗ vỗ lên người cô bé.

Trước tủ đựng đồ trong nhà tắm, cũng có những bà mẹ khác đang bôi phấn rôm cho con gái của họ, nhưng Lâm Tiếu liếc nhìn xung quanh và thấy đó đều là trẻ sơ sinh.

Lâm Tiếu xấu hổ núp dưới tay mẹ: “Mẹ ơi, để con tự thoa, con tự thoa.”

“Tự thoa cái gì mà tự thoa, rất nhiều chỗ con không nhìn thấy được.” Lữ Tú Anh thoa phấn rôm cho Lâm Tiếu một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, cuối cùng phát một cái vào m.ô.n.g Lâm Tiếu: "Xong rồi!”

Lữ Tú Anh mặc cho Lâm Tiếu một chiếc váy bông nhân tạo rộng rãi, thoáng khí, cẩn thận tránh những vết rôm.

Trên đường từ nhà tắm công cộng về nhà, Lữ Tú Anh cầm tay Lâm Tiếu, mỗi khi Lâm Tiếu đi nhanh là bà liền kéo lại: “Đi từ từ, đi nhanh lại ra mồ hôi đấy,”

Lâm Tiếu bị ép đi chầm chậm về nhà, cảm giác mình đi còn chậm hơn cả con rùa nhỏ của nhà Lý Viễn Phương, như thế này vẫn nóng, hơn nữa thời gian nóng còn dài hơn.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh lại dùng nước ấm lau người cho Lâm Tiếu một lượt, rồi lại thoa một lần phấn rôm nữa.

Đến đêm, Lữ Tú Anh ngủ không ngon, lúc nào bà cũng để tâm đến Lâm Tiếu. Lâm Tiếu vừa đưa tay ra để gãi chỗ rôm, Lữ Tú Anh liền giữ tay Lâm Tiếu bỏ xuống. Rôm sảy không thể gãi, càng gãi càng nghiêm trọng, gãi xước ra nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.

Sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên Lâm Tiếu làm khi ngủ dậy là dùng nước ấm lau hết phấn rôm trên người. Lữ Tú Anh pha cho cô bé một chậu nước, ném cái khăn tay vào cho cô bé tự lau.

“Con ngủ qua một đêm rồi, làm gì còn phấn nữa mà lau, bôi hết ra giường từ lâu rồi.”

Lâm Tiếu khăng khăng đáp: “Còn.”

Cô cẩn thận dùng khăn ướt lau một lượt, lại soi gương kiểm tra lại một lượt.

“Hôm nay mặc cái váy mẹ may cho con đến trường có được không?” Lữ Tú Anh cầm lấy chiếc váy mỏng làm bằng sợi bông nhân tạo hỏi.

Vì Lâm Tiếu ăn mặc giản dị, Uông Xuân Thúy liền nói là Lâm Tiếu mặc váy ngủ đi học, nói Lâm Tiếu luộm thuộm, Lữ Tú Anh không biết về điều đó, nhưng bà mơ hồ cảm thấy rằng Lâm Tiếu không thích mặc chiếc váy liền thân bà may đến trường.

Bình thường Lữ Tú Anh không quan tâm Lâm Tiếu mặc gì, nhưng hôm nay trên người Lâm Tiếu nổi rôm, Lữ Tú Anh muốn cô mặc mát mẻ một chút. Quần áo mua bên ngoài hình thức đẹp, nhưng không thể mát mẻ, thoải mái như quần áo tự mình may bằng sợi bông nhân tạo được.

“Mẹ, hôm nay không mặc váy được, con phải thi môn thể dục.” Lâm Tiếu nói to.

“Hôm nay t.h.i t.h.ể dục à.” Lữ Tú Anh vội vàng bỏ chiếc váy liền thân trong tay xuống, đổi sang một bộ quần áo ngắn tay cho Lâm Tiếu: "Vậy thì mặc bộ này.”

Lâm Tiếu cầm lấy bộ quần áo, nhanh chóng mặc lên.

“Có thể coi như là đã thi xong môn thể dục, thi xong không bao giờ phải luyện gập bụng nữa.” Lữ Tú Anh than thở.

Hôm nay tiết học thể dục buổi sáng là tiết ba, Lâm Tiếu không dám ăn bữa sáng quá nhiều, cô sợ bụng sẽ chướng lên, lại càng không thể gập bụng được.

Tại cửa tòa giảng đường, Lâm Tiếu gặp Diệp Văn Nhân, hai người người đi trước người đi sau vào trong phòng học, Diệp Văn Nhân bỗng nhiên hỏi Lâm Tiếu: “Cậu xịt nước hoa à?”

Lâm Tiếu thấy lạ đáp: “Tớ không.”

Diệp Văn Nhân đến gần Lâm Tiếu, hít một hơi thật sâu: “Rõ ràng là trên người cậu có một mùi hương rất là quen, mẹ tớ cũng từng dùng loại nước hoa này.”

Lâm Tiếu đột nhiên biết đây là mùi hương gì rồi, gay go rồi là mùi phấn rôm.

Lâm Tiếu không muốn bạn bè biết việc cô thoa phấn rôm, kể cả đó là Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cô cũng không muốn kể, cô vội vàng nói: “Xà phòng thơm, chắc là mùi xà phòng thơm.”

Diệp Văn Nhân đã tin, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.

Tiết 3, môn thể dục.

Cô giáo thể dục sai học sinh kéo những tấm thảm từ phòng thiết bị và trải chúng trên sàn bê tông dưới bóng cây.

“Hai người một nhóm, hỗ trợ nhau giữ chân và đếm.”

Thi gập bụng đúng là cần hai người một nhóm.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đều không biết phải làm thế nào.

Một nhóm chỉ có hai người, một trong số họ sẽ phải ở lại một mình.

Lâm Tiếu: “Chi bằng tớ.”

Diệp Văn Nhân ngắt lời Lâm Tiếu: “Hai cậu một nhóm đi, tớ đi tìm người khác ghép nhóm.”

Vương Hồng Đậu đưa tay ra giữ lấy Diệp Văn Nhân, Diệp Văn Nhân chớp chớp mắt nhìn Vương Hồng Đậu, đưa tay chỉ sang Lâm Tiếu.

Vương Hồng Đậu sững sờ trong giây lát, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu ra vấn đề.

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn hai người bạn bên cạnh, không hiểu hai người đó đang làm trò gì bí hiểm.

Diệp Văn Ngân chạy đi hỏi bạn khác, ánh mắt của Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu luôn dõi theo Diệp Văn Nhân, cho đến khi nhìn thấy cô bé và Chung Hiểu Khiết thành một nhóm mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Hồng Đậu hỏi Lâm Tiếu: “Cậu muốn thi trước hay thi sau?”

Lâm Tiếu nắm chặt tay: “Thi trước, c.h.ế.t sớm đầu thai sớm.”

Vương Hồng Đậu gật đầu: “Vậy cậu thi trước, tớ giữ chân cho cậu, tớ sẽ giữ thật chặt.”

Lâm Tiếu nằm trên thảm, ngửi thấy mùi bụi bặm, tay của Vương Hồng Đậu đã ấn mạnh hết sức giữ lấy chân của cô.

Giáo viên thể dục cầm còi lên thổi, hô to: “Chuẩn bị.”

Tuýt một tiếng, giáo viên thể dục thổi còi, Lâm Tiếu lấy hết sức gập bụng được một cái.

Luyện tập lâu như vậy, Lâm Tiếu có tiến bộ rõ ràng trong môn gập bụng.

“Một, hai, ba.” Lâm Tiếu đếm thầm trong lòng.

“Một, hai, ba.” Vương Hồng Đậu báo số thật to.

Giáo viên thể dục đi lại giữa các thảm, đi đi về về xem xét quanh sân.

Ánh mắt Vương Hồng Đậu một nửa nhìn Lâm Tiếu, nửa còn lại nhìn theo bóng dáng giáo viên thể dục, khi nhìn thấy giáo viên thể dục đang quay lưng đi về phía bên kia thì lập tức tăng tốc độ đếm.

“Chín mươi, Mười một, mười hai.”

Lâm Tiếu đột nhiên nhìn Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu đếm sai rồi.

Nhưng cô còn đang tranh thủ từng giây một để gập bụng, không làm cách nào mở miệng nói được, chỉ cần mở miệng là mất sức ngay.

Lâm Tiếu chỉ có thể dùng ánh mắt cố gắng ra ám hiệu cho Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu hiểu ánh mắt của Lâm Tiếu, trừng mắt lên với Lâm Tiếu: “Nhanh lên.”

“Hai mươi mốt, hai mươi hai.”

Giáo viên thể dục vừa quay người bước trở lại, tần suất đếm của Vương Hồng Đậu đột nhiên khớp với tần suất thực hiện động tác gập người của Lâm Tiếu.

Trong chớp mắt, Lâm Tiếu đã hiểu.

Thì ra Vương Hồng Đậu đang cố ý giúp cô qua ải.

Chẳng trách vừa rồi Diệp Văn Nhân không để Lâm Tiếu đi tìm người khác lập nhóm mà tự mình chạy đi lập nhóm với người khác, vì vậy ánh mắt trao đổi giữa Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu vừa rồi có ý nghĩa này.

“Tuýt” Giáo viên thể dục thổi còi: "Dừng.”

Giáo viên thể dục cầm sổ lên, đi qua trước mặt từng học sinh, ghi lại số lần.

“Lâm Tiếu, bao nhiêu cái?” Giáo viên thể dục nhìn Vương Hồng Đậu.

Vương Hồng Đậu: “Ba mươi sáu.”

Lâm Tiếu cố gắng dùng khẩu hình miệng ám hiệu với Vương Hồng Đậu: “Ba mươi.”

Vương Hồng Đậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Tiếu sửa thành: “Ba chục, ba mươi.”

Giáo viên thể dục ghi lại trên sổ đăng ký: “30” rồi đi hỏi học sinh tiếp theo.

Vương Hồng Đậu trừng mắt nhìn về phía Lâm Tiếu với vẻ mặt: “Sao cậu lại ngốc thế?”. Rõ ràng khi cô đang tính số lần đã giúp Lâm Tiếu đếm dư ra mấy lần không ai biết cả, giáo viên thể dục không phát hiện ra, tại sao không báo khống lên mấy lần.

Lâm Tiếu nói thầm vào tai Vương Hồng Đậu: “”30 và 36 như nhau mà, đều loại giỏi.

“38 mới được xuất sắc.”

Lâm Tiếu nháy mắt với Vương Hồng Đậu, cho nên không cần thiết phải nói dối.

Vương Hồng Đậu c.h.ế.t lặng, biết thế cô chỉ cần đếm nhanh hơn chút nữa, cho Lâm Tiếu thành 38 điểm.

Tiếp theo, đổi lại là Lâm Tiếu giúp Vương Hồng Đậu giữ chân, đếm số. Vương Hồng Đậu làm 38 cái một cách thoải mái, giáo viên thể dục vẫn chưa thổi còi, Vương Hồng Đậu lại chầm chậm làm thêm mấy cái, tổng cộng là 42 cái.

Cuộc thi kết thúc, thời gian còn lại là vận động tự do, Diệp Văn Nhân chạy lại: “Các cậu làm được bao nhiêu cái.”

Vương Hồng Đậu: “Bốn mươi hai.”

Diệp Văn Nhân: “Cũng xấp xỉ, tớ bốn mươi ba cái.”

Lâm Tiếu: “Ba mươi.”

Diệp Văn Nhân cau mày, nhìn về phía Vương Hồng Đậu. Vương Hồng Đậu vội vàng chứng minh sự trong sạch của mình, thì thầm vào tai Diệp Văn Nhân kể một tràng.

Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu, an ủi cô: “Một đứa giỏi, không sao cả.”

Trong mắt Diệp Văn Nhân, trong sổ học bạ của một học sinh tiểu học xuất hiện một chữ “giỏi”, đó là một việc lớn.

Trong sổ học bạ của Diệp Văn Nhân mỗi học kỳ, mỗi một ô vuông đều là “xuất sắc”, ngoại ngữ và Toán học đại đa số đều được 100 điểm, có một lần thấp nhất là 98 điểm.

Sau khi Lâm Tiếu chuyển tới Tiểu học Đường Giải Phóng đã thay cuốn học bạ tiểu học mới.

Mặc dù đây là chữ “giỏi” đầu tiên trong sổ học bạ mới, trước đó đều là “giỏi”, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm.

Trong cuốn sổ học bạ tiểu học cũ ở trường tiểu học xưởng dệt bông, bên trên có mấy chữ “giỏi”, Lâm Tiếu không thấy đây là chuyện gì lớn.

Nhưng khi vừa chuyển trường, sau khi cô giáo Từ xem qua sổ học bạ cũ của cô bé, nói rằng muốn thống nhất hình thức nên đã đổi cho Lâm Tiếu một cuốn sổ mới.

Bây giờ sổ học bạ của cô bé thành tích lớp 1 trống trơn, từ lớp 2 bắt đầu có thành tích và lời nhận xét.

Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cùng an ủi Lâm Tiếu: “Một môn giỏi không sao, sau này cố gắng không bị giỏi nữa là được rồi.”

Lâm Tiếu nói với hai cô bạn thân: “Tớ không sao đâu thật đấy.”

Sao mà thấy hai cô bạn này còn buồn hơn cô bé nữa thế nhỉ.

Lâm Tiếu đã cố gắng giải thích, cuối cùng hai cô bạn cũng tin mình thực sự ổn.

Hy vọng duy nhất của cô bé là: “Sau này t.h.i t.h.ể dục đừng suốt ngày thi gập bụng nữa.”

Nhảy xa giống học kỳ trước có phải là Lâm Tiếu có thể đạt loại xuất sắc rồi không.

Sau khi tan học, Lâm Tiếu về nhà, không dám vào trong nhà, chủ động báo với mẹ: “Mẹ, hôm nay con thi môn thể dục nội dung gập bụng rồi.” Lữ Tú Anh quả nhiên nói: “Đứng yên ở cửa không được cử động.”

Lữ Tú Anh c** q**n áo của Lâm Tiếu ra, ngâm vào chậu, ra lệnh cho Lâm Tiếu: “Đầu và cổ con cũng chạm xuống thảm rồi, không được tựa vào ghế sofa, mẹ sẽ đưa con đến nhà tắm công cộng ngay.”

Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng ở cửa: “Con bây giờ là tiểu tiên trong tiệc đào, con không động đậy.”

Tiếng Lâm Dược Phi cười từ trong phòng vọng ra: “Ha ha ha ha bé tiên nữ.”

Lâm Tiếu phá hiện ra anh trai ở nhà nên rất ngạc nhiên: “Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?”

Lâm Dược Phi bước ra từ trong phòng: “Tiếu Tiếu, em xem trong nhà có chỗ nào khác không?”

Lâm Tiếu đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn quanh chẳng có gì khác lạ.

Lâm Dược Phi giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Vào phòng lớn xem xem.”

Lâm Tiếu nghi ngờ đi vào trong phòng ngủ của mình và mẹ, chưa đến nơi đã cảm thấy một luồng gió phả vào mặt: “Mát quá!”

“Gió mát ở đâu đấy?”

Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, thoáng nhìn thấy một gã đại hán đang ở trong phòng ngủ, bên ngoài thổi một làn sương trắng lạnh lẽo.

“Điều hòa.”

“Trong nhà lắp điều hòa rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 102: Chương 102



Nhà của Lâm Tiếu là hộ đầu tiên của tòa nhà lắp điều hòa.

Không chỉ có tòa nhà của họ mả cả khu vực xưởng dệt bông cũng chưa có nhiều hộ lắp điều hòa.

Sáng nay, Lữ Tú Anh đến phòng lưu trữ, dọn dẹp vệ sinh trong phòng một lượt, pha ấm trà, lúc này chị Phùng - một người đồng nghiệp của bà mới lững thững đến.

Lữ Tú Anh từ lâu đã quen với việc chị Phùng lúc thì đến muộn, lúc thì không đến, bà cũng không so đo những điều này, dù sao công việc ở xưởng dệt bông cũng không nhiều, một mình bà làm cũng không mệt.

Bình thường ở văn phòng chị Phùng cũng không hay nói chuyện với Lữ Tú Anh, thường bà ta chỉ đọc sách báo, hôm nay vừa tới cửa đã đi đến bàn của Lữ Tú Anh nói: “Tú Anh, nhà cô được đấy, đã lắp được điều hòa rồi.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Điều hòa gì cơ? Nhà em có lắp điều hòa đâu.”

Chị Phùng ngây người một lúc: “Nhà cô đang lắp điều hòa đấy, cô không biết à?”

Lữ Tú Anh vội vàng gọi điện về nhà, điện thoại kêu mãi cuối cùng cũng gọi được, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Tiểu Phi con lắp điều hòa cho nhà đấy à?”

Lâm Dược Phi vâng một tiếng: “Đang lắp mẹ ạ!”

Lữ Tú Anh nói: “Việc lớn như vậy sao con không bàn bạc gì với mẹ thế?”

Lữ Tú Anh dập điện thoại, bà không thể ở văn phòng được nữa, bà chào chị Phùng một tiếng: “Em về nhà xem thế nào.”

Lữ Tú Anh tức giận rời đi, chị Phụng cảm thấy khó hiểu nhìn theo bóng Lữ Tú Anh. Lắp điều hòa, một việc lớn như vậy mà Lữ Tú Anh quả thật không biết chút nào, thế thì chả phải rõ ràng là Lữ Tú Anh không bỏ tiền ra mà là con trai cô ta bỏ tiền ra rồi.

Con trai cô ta cũng giỏi kiếm tiền thật đấy, chị Phùng không thể hiểu nổi, một thằng nhóc tuổi đời còn trẻ măng, vừa mới đi làm thì có khả năng gì mà kiếm được nhiều tiền như thế.

Lữ Tú Anh vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy thợ đang lắp cục nóng điều hòa bên ngoài tường nhà mình, xung quanh hàng xóm đang túm năm tụm ba hiếu kỳ đứng xem, trông thấy Lữ Tú Anh liền lần lượt hỏi thăm.

“Tú Anh, điều hòa nhà cô mua ở đâu đấy?”

“Điều hòa này bao nhiêu tiền?”

“Tôi thấy điều hòa của nhà quản đốc Chu được lắp thẳng trên cửa sổ, sao điều hòa nhà cô lại chia ra lắp cả trong lẫn ngoài thế này, có phải là rẻ hơn loại máy lắp trực tiếp lên cửa không?”

Một người hàng xóm bên cạnh lên tiếng: “Bà chưa nhìn thấy bao giờ đúng không?” “Loại này đắt hơn loại máy gắn cửa.”

Đã thế lại còn đắt hơn điều hòa của nhà quản đốc Chu nữa, rốt cuộc cái điều hòa này bao nhiêu tiền là thắc mắc chung của hàng xóm, Lữ Tú Anh cũng muốn hỏi Lâm Dược Phi điều này, bà tỏ ra rất bình tĩnh đi qua đám người, nhưng thực ra tim bà đang đập rất nhanh.

Lữ Tú Anh đi vòng qua những người hàng xóm bước vào cửa, lấy chìa khóa mở cửa. Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng cửa quay đầu lại nhìn, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lữ Tú Anh: “Mẹ, sao mẹ lại về thế?”

Lữ Tú Anh nghiến răng: “Con nói xem sao mẹ lại phải về?”

“Cái điều hòa này bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hạ giọng hỏi.

Lâm Dược Phi xòe bốn ngón tay ra đưa về phía Lữ Tú Anh đắc ý nói: “Một phần tư, giá ưu đãi, rẻ được một nghìn tệ, hời chưa mẹ.”

Lữ Tú Anh trái lại lại hít một hơi thật sâu, bốn nghìn tệ còn rẻ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Còn trả được nữa không?”

Lâm Dược Phi lắc đầu: “Đã lắp đặt rồi trả làm sao được nữa. Hơn nữa lúc mua giá ưu đãi cũng có điều kiện rõ ràng, ngoài vấn đề chất lượng ra, các lý do khác không được đổi.”

Người lắp điều hòa nhảy từ trên ghế xuống, phủi tay: “Ông chủ, lắp xong rồi, để tôi dậy anh cách bật.”

Lữ Tú Anh liền ngừng nói, chăm chú nhìn, nghe người thợ hướng dẫn: “Ấn vào cái nút tròn này trước.”.

“Hai cái nút lên xuống này là để điều chỉnh nhiệt độ.”

Lữ Tú Anh nghe mà rối tung đầu óc, Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ của Lữ Tú Anh liền nói: “Mẹ, con nhớ cả rồi.”

Người thợ lắp đặt mở điều hòa lên, ban đầu điều hòa phả ra gió nóng, hai phút sau là thổi gió mát ra ngoài. Gió thổi ra càng lúc càng lạnh kèm theo từng đợt sương.

“Thế là được rồi.” Thợ lắp đặt thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, để lại số điện thoại dịch vụ sửa chữa bảo dưỡng: “Nếu có vấn đề gì thì gọi theo số này.”

Sau khi người thợ lắp đặt rời đi, hàng xóm bên ngoài cũng đã giải tán.

Điều hòa không trả được, Lữ Tú Anh chỉ đành chấp nhận. Bà ra nhà vệ sinh lấy cây lau, vừa rồi mấy người thợ lắp đặt đi cả giày vào, phải lau nền nhà cho thật kỹ.

Còn cả ghế, tủ xung quanh điều hòa đều phải lau một lượt, ai mà biết được là họ đã động vào những đâu.

Lâm Dược Phi muốn phụ bà, Lữ Tú Anh đuổi anh ra: “Để đấy cho mẹ, con lau không kỹ.”

Người khác làm thường không đúng ý của Lữ Tú Anh, kể cả là nhìn có vẻ sạch rồi thì trong lòng Lữ Tú Anh cũng thấy không yên tâm, tự mình làm vẫn là yên tâm nhất.

Lữ Tú Anh vừa lau sàn nhà vừa hỏi Lâm Dược Phi: “Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Lữ Tú Anh không quản lý tiền của Lâm Dược Phi, nhưng một số tiền lớn như vậy trong lòng bà cũng phải có sự tính toán, từ khi Lâm Dược Phi đi làm đã chi cho gia đình hết khoản nọ đến khoản kia. Tivi màu, máy giặt, điện thoại, vừa mới mua cho Tiếu Tiếu cái xe đạp lại lắp cho nhà cái điều hòa.

Số Lâm Dược Phi chi ra so với số tiền anh kiếm được hoàn toàn không khớp, tất cả số tiền này cộng lại thì số tiền anh chi ra vẫn nhiều hơn số tiền anh kiếm được.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con lại mới được tăng lương à?”

Lương tăng như thế có vẻ hơi cao.

Lâm Dược Phi nói mập mờ: “Không phải, lương không tăng. Là ông chủ Lương thưởng cho công trình mà con giành được lần trước.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Lại mới giành được công trình mới à, công trình lần này ở đâu thế?”

Câu trả lời của Lâm Dược Phi rất mập mờ: “Ở phía Đông thành phố mẹ ạ, có phải bên chân phải của mẹ lau chưa sạch không?”

Sự tập trung của Lữ Tú Anh quả nhiên bị đánh lạc hướng: “Ở đâu cơ? Có phải ở đây không?”

Buổi chiều, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu đi học về, không nói gì về việc nhà mới lắp điều hòa, Lâm Dược Phi muốn dành cho em gái một niềm vui bất ngờ.

Lâm Tiếu về tới nhà, Lâm Dược Phi liền gọi cô bé vào trong phòng lớn, nhìn thấy điều hòa đang thổi gió lạnh, cô bé sung sướng nhảy lên giường.

“Mẹ mắng bây giờ.”

“Con còn chưa tắm đâu.”

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng quát Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra nhà tắm công cộng để tắm, động tác của Lâm Tiếu chưa bao giờ nhanh như thế, tự mình tắm xong liền giục Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, mẹ xong chưa?”

“Xong rồi!” Lữ Tú Anh buộc phải tắm thật nhanh, trên đường về nhà, Lữ Tú Anh liên tục nhắc nhở Lâm Tiếu: “Không được chạy!”

Lâm Dược Phi cũng vừa đến nhà tắm công cộng để tắm, tắm xong không đợi mẹ và em gái ở ngoài cửa nhà tắm nữa mà về trước bật điều hòa.

Khi Lâm Tiếu về nhà, trong phòng lớn đã mát rượi.

Cô bé đi vào trong phòng, đứng ngay dưới hướng gió điều hòa thổi, tận hưởng cảm giác sảng khoái “Dễ chịu quá đi mất!”

Lữ Tú Anh vội vàng kéo Lâm Tiếu sang một bên, không cho cô bé đứng thẳng hướng gió điều hòa thổi: “Con sẽ ốm đấy!”

Lữ Tú Anh không cho Lâm Tiếu đứng trực tiếp dưới gió điều hòa thổi nhưng không quan tâm gì đến Tiểu Hoàng. Từ khi trong nhà bật điều hòa, Tiểu Hoàng chưa lúc nào rời khỏi phòng lớn, nằm dưới hướng gió điều hòa không động đậy, thi thoảng mới quay người.

Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng bằng ánh mắt ghen tị: “Mẹ, sao Tiểu Hoàng lại nằm ngay dưới chỗ gió điều hòa thổi mà con lại không.”

Lữ Tú Anh liền hỏi: “Tiểu Hoàng có lông, con có lông không?”

Lâm Tiếu bứt bứt tóc trên đầu mình trả lời: “Con cũng có mà.”

Nhưng trong mắt mẹ cô, Lâm Tiếu chỉ mọc lông ở một khu vực không được tính, Lâm Tiếu chỉ có thể nhìn Tiểu Hoàng độc chiếm toàn bộ chỗ mát nhất trong phòng mà ngưỡng mộ.

Sau khi Lâm Dược Phi lắp điều hòa cho gia đình, nhiệt độ lại tăng cao hơn nữa.

Lữ Tú Anh nhìn mặt trời như quả cầu lửa ngoài cửa sổ: “Mùa hè năm nay nóng thật đấy.”

Lâm Tiếu tan học về nhà, điều hòa trong nhà đã được bật đến tận sáng sớm ngày hôm sau khi cả nhà ra ngoài.

Đêm cũng không mát, trong sân xưởng dệt bông lại có người chuyển ghế nằm, người chuyển chiếu ra ngoài phòng để ngủ, dù sao bên ngoài cũng mát hơn trong phòng một chút.

Lữ Tú Anh mặc dù tiếc tiền điều hòa và tiền điện, nhưng vui mừng nói: “Mùa hè năm nay nhà mình không phải khổ sở nữa rồi.”

Sau khi nhà bật điều hòa, nửa đêm Lâm Tiếu không còn gãi ngứa nữa. Nửa đêm Lữ Tú Anh không cần phải trông Lâm Tiếu nữa, bà cũng được ngủ một giấc ngon.

Những nốt mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu không ngứa nữa cũng không đỏ nữa, chẳng bao lâu là lặn hết.

Lâm Tiếu ngồi trên bàn học có điều hòa thổi mát ôn bài thật thoải mái, không như trước kia nóng đến bực bội, ngồi một lát là m.ô.n.g dính vào chiếu ngay.

Lữ Tú Anh trông thấy vết mẩn ngứa trên người Lâm Tiếu rất nhanh đã hết rồi mới thấy là bật điều hòa thật xứng đáng, những năm trước Lâm Tiếu hay bị mẩn ngứa vào mùa hè, cả mùa hè cứ bị đi bị lại.

Nhưng Lữ Tú Anh vẫn thấy tiếc tiền điện, nên bà trải cho Lâm Dược Phi một cái đệm nằm dưới đất trong phòng lớn.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 103: Chương 103



Lữ Tú Anh luôn lau sàn nhà sạch sẽ không một vết bẩn, đầu tiên bà trải một miếng vải lớn xuống sàn nhà, sau đó trải hai lớp đệm, rồi trải tiếp một lớp chiếu mùa hè lên trên đệm.

Gối và khăn tắm đều được đặt trên sàn, Lữ Tú Anh tự mình đi lên nằm xuống, rất mềm mại và thoải mái.

Buổi tối Lâm Dược Phi về nhà thì phát hiện ra giường của mình trống không.

Mẹ chỉ vào cái đệm trên sàn phòng lớn nói với Lâm Dược Phi: “Con muốn nằm đất thì nằm mà muốn nằm trên giường thì mẹ nằm dưới đất.”

“Mùa hè nóng nhất cũng chỉ hơn một tháng. Ba người chúng ta chịu khó chật chội một chút cùng ở trong phòng lớn, điều hòa chỉ cần trong phòng này là đủ.”

Chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu hai người được nằm điều hòa để Lâm Dược Phi chịu nóng một mình, trong lòng Lữ Tú Anh thực sự rất băn khoăn.

Nhưng nếu để phòng của Lâm Dược Phi cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ của điều hòa, thì điều hòa phải làm mát hết cả phòng lớn xong lại phải làm mát thêm phòng khách, rồi cuối cùng mới mát đến phòng của Lâm Dược Phi. Như vậy thì tốn điện lắm, hơn nữa công suất của điều hòa không đủ cũng không thể làm mát toàn bộ không gian lớn như vậy, Lâm Tú Anh đã thử làm như vậy khiến cho cả phòng lớn cũng không mát nổi.

Ba người cùng ngủ trong phòng lớn là cách tốt nhất.

Lữ Tú Anh đề xuất ngủ dưới đất một mình, Lâm Tiếu nghe thấy vậy liền muốn ngủ cùng mẹ dưới đất.

Thật ra Lâm Tiếu cảm thấy ngủ dưới đất rất vui, tại sao mẹ và anh của cô lại cảm thấy ngủ dưới đất không bằng ngủ trên giường nhỉ?

Giường thì ngày nào mà chả ngủ được, nhưng nằm đất không phải ngày nào cũng có cơ hội.

Lâm Tiếu và anh trai tranh nhau nằm đất, không ai chịu ai, cuối cùng vẫn là Lâm Tiếu và mẹ nằm trên giường, anh trai nằm dưới đất.

Lâm Dược Phi nằm dưới đất, anh quấn khăn nằm dưới điều hòa, ngủ như vậy thật là dễ chịu.

“Khò khò khò khò.”

Lâm Tiếu nghe tiếng anh trai ngáy cả một đêm, sáng ngày hôm sau thức dậy dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

Đến Tiểu Hoàng cũng phải ngáp ngủ, trông rất bơ phờ.

Lâm Tiếu và Tiểu Hoàng cùng ngáp một lúc: “Anh, anh ngáy to quá.”

“Hôm nay nếu em thi không tốt thì lỗi là ở anh đấy.”

Lâm Dược Phi ngồi bật dậy: “Hôm nay em thi cuối kỳ à?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng rồi.”

Lâm Dược Phi gọi với vào trong bếp: “Mẹ, sao mẹ không để từ từ hãng trải đệm.”

Lữ Tú Anh trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bước từ phòng bếp ra, trên đĩa có hai quả trứng gà luộc và một cái xúc xích chiên giòn: “Mẹ cũng không ngờ là tối qua con ngáy to thế.”

Lâm Tiếu ngáp ngắn ngáp dài tham gia kiểm tra cuối kỳ.

Hai ngày sau khi đến trường lấy kết quả, thành tích lại còn cao hơn trước kia, Văn 97 điểm, Toán 98 điểm.

Lâm Dược Phi không quan tâm đến thành tích môn Văn của Lâm Tiếu, chỉ hỏi hai điểm bị mất của môn Toán là bị sai ở đâu?

Lâm Tiếu trả lời: “Hai câu ứng dụng em quên không viết đáp án.”

“Khả năng là vì buổi đêm trước hôm thi em ngủ không ngon.”

Lâm Dược Phi: “”

Hai điểm bị trừ môn Toán cứ như vậy in sâu vào tâm trí Lâm Dược Phi.

Ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu đã được anh trai của mình đi học thử buổi đầu tiên của khóa học tính bàn tính.

Buổi học thử đầu tiên được miễn phí, còn được chọn chỗ ngồi, Lâm Dược Phi chọn cho Lâm Tiếu chỗ ngồi ở mé bên cạnh hàng ghế thứ hai, chỗ ở giữa đã có người ngồi mất rồi.

Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của mẹ, bắt đầu chuỗi ngày học lớp tính bàn tính ở cung thiếu nhi.

Rõ ràng là được nghỉ hè rồi nhưng cô bé lại không có chút cảm giác được nghỉ hè nào cả.

Buổi học thứ hai không cho phụ huynh tham dự nữa, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu đến cửa cung thiếu nhi rồi về.

Lâm Tiếu bước vào tòa nhà nhỏ màu đỏ và nghe thấy tiếng “roạt roạt” trong hành lang.

Một bạn nam để bàn tính dưới chân làm ván trượt, đang trượt ở trong hành lang.

“Roạt roạt roạt”

Lâm Tiếu càng nhìn dáng người bạn nam đó lại càng thấy quen.

“Viên Kim Lai.”

Viên Kim Lai nghe thấy có người gọi tên mình liền quay phắt lại, nghiêng người.

Rắc, bàn tính dưới chân Viên Kim Lai rời tung ra.

Bàn tính của Viên Kim Lai rơi ra khỏi khung, hạt châu rơi ào xuống đất.

"Là ai vậy hả? Đền bàn tính lại cho tớ!" Viên Kim Lai nổi giận quay đầu, sau đó sững sờ: "Lâm… Lâm Tiếu."

"Lâm Tiếu, cậu đền bàn tính cho tớ." Giọng của Viên Kim Lai chợt nhỏ đi rất nhiều.

Lâm Tiếu cười to: "Sao lại muốn tớ đền bàn tính cho cậu?"

Viên Kim Lai: "Cậu không quát tớ thì tớ sẽ không bị ngã, bàn tính cũng sẽ không bị hư. Vậy nên cậu làm hư bàn tính của tớ rồi, cậu phải đền cho tớ."

Lâm Tiếu: "Nếu cậu không đạp bàn tính thì nó sẽ không bị hư. Rõ ràng là do cậu tự làm hư mà."

Viên Kim Lai: "Vậy thôi được rồi." Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu liền nhớ đến người anh trai đáng sợ của Lâm Tiếu. Nếu hôm nay là do người khác thì chắc chắc cậu bé sẽ quấn lấy không tha để bắt người ta đền lại bàn tính cho mình. Nhưng tình cờ sao người đó lại là Lâm Tiếu, Viên Kim Lai không dám đâu.

Cậu bé chổng m.ô.n.g lên, nhặt lấy từng hạt châu một trên hành lang.

"Lâm Tiếu, sao cậu lại ở đây?" Đột nhiên gặp phải bạn học cùng lớp ở cung thiếu nhi nên Viên Kim Lai rất bất ngờ.

Lâm Tiếu chỉ vào phòng học bên cạnh: "Tớ học lớp dùng bàn tính ở đây."

Viên Kim Lai trợn mắt thật to: "Cậu học ở đây, tớ cũng học ở đây."

"À." Lâm Tiếu bất ngờ nói: "Cậu cũng học ở lớp này, vậy sao lúc tớ học lại chẳng thấy cậu đâu vậy?"

Viên Kim Lai vò đầu: "Tớ cũng không thấy cậu, cậu ngồi ở đâu?"

"Cậu ngồi ở đâu?"

Hai người đồng thanh.

Viên Kim Lai chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sau phòng học: "Chỗ kia."

Lâm Tiếu giật mình, cô ngồi ở hàng thứ hai, Viên Kim Lai thì ngồi ở hàng áp chót, khoảng cách xa như vậy bảo sao lại chẳng thấy nhau.

"Cậu ngồi ở hàng cuối thì có nhìn thấy bảng không?" Lâm Tiếu hỏi.

Dáng người của Viên Kim Lai là chiều cao trung bình, trong lớp thì ngồi ở phía, bây giờ lại ngồi hàng cuối ở cung thiếu nhi, chắc chắn sẽ bị mấy bạn học chắn mất bảng.

"Có phải là do cậu nộp học phí muộn nên hết chỗ ngồi để chọn rồi phải không?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai cười hì hì, nói: "Không phải, tớ nộp học phí sớm lắm luôn, tớ chọn chỗ ở hàng cuối đấy."

"Tại sao vậy?" Lâm Tiếu lại bất ngờ thêm lần nữa.

Viên Kim Lai nói: "Dĩ nhiên là do được chơi đó."

"Lâm Tiếu, vừa nhìn là đã biết cậu chưa từng học lớp học hè." Viên Kim Lai nói rất chắc chắn.

"Sao cậu lại biết?" Lâm Tiếu hỏi.

Viên Kim Lai nói: "Bởi vì cậu không biết cái gì cả. Để tớ nói cậu nghe nè, lớp học hè chẳng giống với lớp học trên trường chút nào."

Viên Kim Lâm truyền đạt kinh nghiệm tuyệt mật của mình lại cho Lâm Tiếu: "Lớp học hè á, chỉ cần cậu không ảnh hưởng đến bạn học khác thì dù cậu có làm cái gì thì giáo viên cũng chẳng quan tâm đâu."

"Đi học muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi." Viên Kim Lai nói vô cùng đắc ý.

Lâm Tiếu không nói nên lời: "Vậy... vậy thì chẳng phải uổng cho tiền học phí rồi sao?"

Khuôn mặt của Viên Kim Lai đột nhiên xuất hiện chút tội lỗi: "Dù sao bọn họ đưa tớ học phí cũng chẳng phải để cho tớ học hành gì cả, chỉ muốn ném tớ đến chỗ nào đó thôi."

Lâm Tiếu sửng sốt nhìn Viên Kim Lai, lần đầu tiên cô nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt bạn học. Lâm Tiếu không hiểu những lời mà cậu bé nói có nghĩa gì, vừa định hỏi nhưng chuông vào học lại reo lên.

Viên Kim Lai ôm lấy khung bàn tính bị nát và hai túi đầy hạt châu chạy về phía cửa sau.

Lâm Tiếu chạy ngược lại về phía cửa trước, nhờ bạn nữ cùng bàn đứng dậy để cô chen vào chỗ ngồi của mình.

Giáo viên bàn tính đứng ở bục giảng, treo một cái bàn tính thật to lên trên bảng: "Trước tiên chúng ta ôn tập một chút phép cộng hai chữ số ở bài trước."

Giáo viên gảy mấy châu ở trên bàn tính để làm mẫu cho học sinh.

Lâm Tiếu một tay nâng má, một tay chán chường mà gảy hạt châu trên bàn tính.

Sao phép cộng hai chữ số lại cần dùng đến bàn tính vậy?

Chẳng phải trong đầu có luôn đáp án rồi à?

Nếu dùng bàn tính thì phải gảy mấy cái lận, phiền ghê.

Giáo viên làm mẫu một lần xong thì hỏi học sinh: "Ai có câu hỏi không?"

Lâm Tiếu giơ tay ngay lập tức.

Giáo viên gọi cô: "Bạn nữ áo trắng ngồi ở hàng thứ hai."

Lâm Tiếu bèn hỏi sự tò mò trong lòng mình: "Thầy ơi, sao lại phải dùng bàn tính ạ? Em thấy tính nhẩm còn đơn giản hơn, dùng bàn tính phiền phức lắm."

Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Ngồi xuống đi. Phép cộng hai chữ số có thể tính nhẩm, vậy còn phép cộng ba chữ số, phép cộng bốn chữ số thì sao?"

"Thầy có thể giải thích bằng phép cộng hai chữ số, sau này sẽ học thêm nhiều phép cộng nữa. Đến khi đó thì sẽ không tính nhẩm được nữa, các em mới nhận ra lợi ích của bàn tính, có thể xem là vừa nhanh mà vừa tốt."

Lâm Tiếu nghe cái hiểu cái không, phép cộng ba chữ số cũng tính nhẩm được mà, phép cộng bốn chữ số cũng được luôn.

Mặc kệ phép cộng bao nhiêu số thì tính nhẩm cũng giống vậy thôi mà. Cứ vẽ chuyện, chớp mắt thôi cũng tính ra được rồi, còn dễ hơn cả việc gảy hạt châu kìa.

Nhưng nếu giáo viên bàn tính đã nói sau này sẽ biết được tác dụng của bàn tính, thế thì Lâm Tiếu sẽ chờ vậy.

Vốn dĩ cô đã biết cách tính bàn tính ra sao rồi, ở trong trường dạy tính bằng hàng dọc rồi tính từ đằng sau ra đằng trước, còn ở cung thiếu nhi thì dùng bàn tính để tính từ trước ra sau.

Trước đây Lâm Tiếu cũng tính nhẩm từ sau ra trước, bây giờ cô phát hiện thật ra tính từ trước ra sau cũng được, chỉ cần nhớ kĩ con số thôi.

Sau một tiết học bàn tiết là nghỉ giữa giờ, Viên Kim Lai chạy đi tìm Lâm Tiếu.

"Lâm Tiếu, cậu có đem theo băng dán không? Tớ muốn dán bàn tính của tớ lại."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không có."

Viên Kim Lai: "Thôi được, tớ đi mua băng dán ở tiệm tạp hóa vậy."

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Cung thiếu nhi cũng có tiệm tạp hóa à?"

Viên Kim Lai gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, ở cổng cung thiếu nhi có một dãy dài mấy cửa hàng lận, cậu chưa đi bao giờ hả?"

Lâm Tiếu lắc đầu.

Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt thông cảm: "Mấy chỗ này mà cậu cũng chưa đi, ở đó toàn là đồ tốt không đấy."

"Vậy còn gian hàng nhỏ ở ngoài cung thiếu nhi, cậu đã đến đó chưa?"

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu.

Viên Kim Lai: "Bây giờ tớ đi nè, cậu cũng đi cùng đi."

Lâm Tiếu tò mò theo sau, Viên Kim Lai đi đến cửa sau của cung thiếu nhi. Viên Kim Lai không ra ngoài mà nhìn một dãy dài mấy chiếc xe đẩy nhỏ qua lan can.

"Thơm quá đi." Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu.

Viên Kim Lai nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ bèn nuốt nước miếng: "Lâm Tiếu, cậu mua cho tớ một que xiên nướng đi."

"Cậu phá hư bàn tính của tớ rồi, mua cho tớ một que xiên nướng cũng không quá đáng đâu ha."

Lâm Tiếu kiên trì nói: "Bàn tính của cậu không liên quan đến tớ."

Viên Kim Lai thở dài: "Vậy để tớ tự mua." Cậu bé chạy đến một quầy hàng nhỏ ở phía trước, hô ra từ bên trong lan can.

"Dì ơi, con muốn một que xúc xích nướng, một que trứng cút nướng."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 104: Chương 104



"Mẹ, mẹ biết cung thiếu nhi không?" Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh: "Biết."

"Anh, anh c*̃ng biết cung thiếu nhi sao?" Lâm Tiếu hỏi anh trai.

Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết, sao vậy?"

Lâm Tiếu thở dài, gọi Tiểu Hoàng đến ôm vào trong ngực. Thì ra mẹ và anh trai đều đã biết cung thiếu nhi từ lâu rồi, chỉ có cô và Tiểu Hoàng không biết.

Tại sao cô không biết cung thiếu nhi sớm một chút, thật sự là một nơi tốt.

Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dạng tiếc không gặp sớm của em gái, kinh ngạc nói: "Em thích lớp bàn tính như thế sao?"

Lâm Tiếu v**t v* lông của Tiểu Hoàng, không trả lời, cô không phải thích lớp bàn tính, cô thích tan học.

Bên ngoài cung thiếu nhi rất náo nhiệt, chơi thật vui, cách một hàng lan can, các loại quầy hàng nhỏ cần cái gì cũng có.

Có rất nhiều quầy hàng nhỏ bán văn phòng phẩm, chẳng qua Lâm Tiếu nhìn qua một lượt, cũng không đẹp như văn phòng phẩm mà chị Thẩm Vân bán.

Còn có bán nhãn dán, nhãn dán đầy màu sắc, có thể dán ở trên sách, trên vở, trên hộp bút chì, loại nhãn dán cứng nho nhỏ kia còn có thể dán ở trên móng tay, trên vành tai, thậm chí ở giữa hai đầu lông mày.

Những nhãn dán có màu sắc lấp lánh như quả đào trái tim, trăng lưỡi liềm, ngôi sao năm cánh rất được các bạn nữ trong cung thiếu nhi săn đón, Lâm Tiếu thấy xung quanh không ít bạn học đều mua để dán.

Dán lên giữa hai đầu lông mày một cái, giống như chị xinh đẹp trong Tây Du Ký.

Lâm Tiếu cũng có chút động lòng, nhưng cô nhìn quầy hàng đang bán nhãn dán kia rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không nỡ mua.

Tiền mua một nhãn dán có thể mua hai cây xiên nướng đấy.

Lâm Tiếu nghĩ tới nghĩ lui, xiên nướng vẫn là món ngon nhất.

Lâm Tiếu quyết định, chờ ngày nào đó khi anh trai đến cung thiếu nhi đón cô, cô sẽ bảo anh trai mua cho mình nhãn dán xinh đẹp.

Lâm Tiếu đã thăm dò mẹ một lần, mẹ nói dán nhãn dán dán lên người sẽ không tốt cho da, bộ dạng của mẹ hình như rất để ý với lớp nhựa cao su trên nhãn dán, Lâm Tiếu quyết định tranh thủ nói cho anh trai.

Chẳng qua gần đây anh trai quá bận rộn, mấy ngày Lâm Tiếu mới có thể nhìn thấy anh trai một lần, mỗi buổi sáng khi Lâm Tiếu tỉnh dậy thì anh trai đã ra ngoài, buổi tối lúc Lâm Tiếu ngủ anh trai còn chưa về nhà. Không biết lúc nào anh trai mới có thể đến cung thiếu nhi đón cô.

Loại nhãn dán này dù anh trai khó khăn thì vẫn sẽ mua cho cô, nhưng xiên nướng thì không chắc.

Trong mắt người lớn, quầy đồ ăn vặt giống như là con quái vật ăn thịt người.

Viên Kim Lai nói, ngay cả cha mẹ không quản cậu bé như thế cũng không cho cậu bé ăn xiên nướng.

Viên Kim Lai nói: "Quầy đồ ăn vặt ở cổng trường học tội lỗi hơn nhiều, xem ra quầy đồ ăn vặt ở chỗ khác nhất định phải ngon hơn so với cổng trường học." Cổng cung thiếu nhi đương nhiên cũng coi như cổng trường học.

"Quầy đồ ăn vặt mùa hè, càng tội lỗi hơn."

Lâm Tiếu nói thêm: "Trong quầy đồ ăn vặt bán đồ chiên, càng tội lỗi hơn."

Viên Kim Lai liên tục gật đầu: "Trên đồ ăn vặt rắc bột ớt cay thơm ngào ngạt, lại càng tội lỗi hơn."

Lâm Tiếu liên tục gật đầu, thì ra người lớn đều giống nhau.

Viên Kim Lai nói với Lâm Tiếu: "Không sao, chỉ cần cậu ăn không bị đau bụng, người lớn sẽ không biết."

"Cậu ăn ít một chút, không được ngốc như Trần Đông Thanh, một lúc ăn nhiều như vậy."

Lâm Tiếu hung dữ trừng Viên Kim Lai một cái, nói chuyện thay đồng bọn nhỏ của mình: "Trần Đông Thanh không ngốc."

Viên Kim Lai nhìn Lâm Tiếu, cười ha ha quái dị: "Có phải cậu thích Trần Đông Thanh không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, chúng tớ là bạn tốt."

Viên Kim Lai đứng hình, không nghĩ Lâm Tiếu sẽ trả lời như vậy, một đôi mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt, một lát sau cậu bé mới lấy lại tinh thần: "Tớ nói là loại thích kia kìa."

"Mắt cậu bị co giật à?" Lâm Tiếu kỳ quái nhìn Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai nháy mắt ra hiệu đột nhiên cứng đờ lại, cậu bé than thở lắc đầu: "Haiz, cậu còn chưa hiểu đâu."

Lâm Tiếu không hiểu "Hiểu cái gì?"

Viên Kim Lai nhất thời mất đi hứng thú thảo luận cái đề tài này cùng Lâm Tiếu: "Không có gì, dù sao cậu ăn đừng ăn xiên nướng đến mức tiêu chảy là được."

Lâm Tiếu gật đầu, cô c*̃ng không thể ăn đến mức bị tiêu chảy. Thời tiết mùa hè nóng nực, mẹ tăng thêm tiền tiêu vặt cho cô, bảo Lâm Tiếu mua kem que mà ăn, nhưng tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu vẫn không được coi là nhiều, vì muốn ăn xiên nướng mỗi ngày mà phải tính toán tiền tiêu vặt.

Mỗi lần cô chỉ có thể mua một que. Nếu hôm nay mua hai que, vậy ngay cả tiền mua kem que cũng không có.

Hai ngày trước Lâm Tiếu không nhịn được, mua hai que xiên nướng rồi còn mua kem que, ngày hôm sau cô cũng không mua gì cả, chỉ có thể nhìn Viên Kim Lai ăn.

Viên Kim Lai ăn xiên nướng như ăn cơm, mỗi lần ăn một nắm lớn.

Cậu bé nói mình đã ăn qua tất cả các loại xiên nướng trên quầy đồ ăn vặt.

Lâm Tiếu không tin: "Cậu đã ăn đậu phụ thối chưa?"

Viên Kim Lai: "Đương nhiên là tớ đã ăn đậu phụ có mùi thối rồi, ăn rất ngon, đến bây giờ mà cậu cũng chưa từng ăn, vậy lần sau cậu nhất định phải thử một xiên."

Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô không muốn ăn đậu phụ thối, nghe thấy đã buồn nôn.

Viên Kim Lai cật lực đề cử đậu phụ thối cho Lâm Tiếu, đánh c.h.ế.t Lâm Tiếu cũng không chịu ăn, thậm chí Viên Kim Lai còn tự mình mua một xiên đưa cho Lâm Tiếu: "Cậu cắn một miếng, tớ mời cậu ăn một miếng, không lấy tiền của cậu."

Trên một xiên xâu ba miếng đậu phụ thối, Viên Kim Lai "hào phóng" mời Lâm Tiếu cắn một miếng.

Lâm Tiếu sợ hãi nhìn Viên Kim Lai, không hiểu vì sao cậu bé lại nhấn mạnh "không lấy tiền của cô", chẳng lẽ cậu bé còn muốn bản thân cô cho cậu một phần ba tiền xiên nướng sao.

Lâm Tiếu không chịu ăn, Viên Kim Lai tự mình nghiêng cổ ăn hết ba miếng đậu phụ thối chiên, đậu phụ thối khá nóng, Viên Kim Lai vừa ăn vừa thở ra.

Lâm Tiếu trốn thật xa, cảm giác Viên Kim Lai là một con yêu quái đang phun mùi hôi thối.

Có điều Viên Kim Lai đề cử cho Lâm Tiếu những xiên nướng khác đều rất ngon, Lâm Tiếu thật sự có chút tin Viên Kim Lai nói bản thân đã ăn qua tất cả các vị là không phải đang khoác lác.

Viên Kim Lai: "Dĩ nhiên không phải khoác lác, tớ còn từng ăn tất cả quầy hàng xiên nướng ở đây, haiz, cái kia, cái kia, tất cả tớ đều ăn rồi, nhà này là ngon nhất."

Viên Kim Lai đắc ý nhìn Lâm Tiếu, trên mặt đều viết: "Tớ giới thiệu cho cậu xiên nướng ăn ngon như vậy đã đủ thành ý chưa?"

Miệng Lâm Tiếu có thể nhét vừa một quả trứng vịt: "Cậu đã ăn hết rồi sao?"

Lâm Tiếu cảm thấy không có khả năng, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu một tuần, cho dù Viên Kim Lai mỗi ngày đều ăn, cơ bản cũng không ăn được nhiều như vậy.

Viên Kim Lai hất cằm lên: "Ai nói với cậu chỉ có kỳ nghỉ đông vừa rồi, kỳ nghỉ hè vừa rồi." Mỗi ngày nghỉ cậu bé đều thường trú ở cung thiếu nhi, ăn nhiều nhất chính là xiên nướng.

Lâm Tiếu kinh ngạc biết được bắt đầu từ năm nhất tiểu học mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều sống ở cung thiếu nhi. Nghỉ đông và nghỉ hè dài bao lâu thì Viên Kim Lai học ở cung thiếu nhi bấy lâu.

Thư pháp, bàn tính, vẽ tranh, viết văn, bây giờ Viên Kim Lai đang học bốn môn học ở lớp thiếu nhi.

Buổi sáng trước khi học lớp bàn tính, Viên Kim Lai phải học một lớp thư pháp trước, buổi chiều còn phải học lớp vẽ tranh và lớp viết văn.

Lâm Tiếu sốc nặng, tuy Viên Kim Lai tham gia bốn lớp học thêm cùng một lúc nhưng Viên Kim Lai viết chữ rất xấu, toán học luôn luôn tính sai, bài tập về nhà môn mỹ thuật thì làm rối tinh rối mù, viết văn môn ngữ văn cho tới bây giờ cũng chưa từng đạt điểm cao.

Viên Kim Lai học lớp học thêm còn như vậy, nếu không học lớp học thêm, thì thành tích sẽ kém đến mức nào.

Viên Kim Lai nhìn ánh mắt của Lâm Tiếu, bực bội giật hai nắm tóc: "Làm sao, tớ lên lớp cơ bản không nghe hiểu."

Viên Kim Lai ở cung thiếu nhi không muốn nghe giảng dù chỉ một chút, dù sao cha mẹ cậu bé cơ bản không quan tâm cậu bé học thêm lớp nào, c*̃ng không quan tâm cậu bé có thể học được hay không. Lúc chọn lớp học cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn thời gian, thời gian học phù hợp là bỏ tiền đăng ký cho cậu bé, mục đích duy nhất chính là nhồi nhét đầy chương trình học vào kỳ nghỉ hè của cậu bé, để cậu bé có thể ở trong cung thiếu nhi cả ngày.

Buổi sáng Viên Kim Lai tự mình đi đến cung thiếu nhi, chạng vạng tối tự mình trở về nhà, ăn sáng trên đường đi học, cơm trưa c*̃ng tự ăn ở cung thiếu nhi, cha mẹ cho cậu bé tiền cơm.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè Viên Kim Lai đều có thể để dành được một khoản tiền nhỏ, cha mẹ cho cậu bé tiền ăn cơm rất nhiều, mỗi ngày cậu bé ăn xiên nướng cũng tiêu không hết.

Khi cha mẹ của Viên Kim Lai thỉnh thoảng nhớ đến quan tâm con trai, cũng sẽ ra lệnh cho con trai không được ăn xiên nướng, nhưng Viên Kim Lai mặc kệ bọn họ.

Dù sao bọn họ cơ bản cũng không biết mình ăn cái gì, khi hỏi đến thì tùy tiện nói bừa một bát mì sợi, sủi cảo là được rồi.

Lâm Tiếu: "Nhà cậu ở gần cung thiếu nhi sao?"

Viên Kim Lai lắc đầu: "Đi bộ mất nửa tiếng."

Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn Viên Kim Lai, tự mình đi bộ nửa tiếng đến cung thiếu nhi.

Xưa nay Lâm Tiếu không biết bên cạnh mình lại có bạn học như vậy, từ sau khi chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng, đi học tan học không phải mẹ đưa đón thì cũng là anh trai đưa đón, trước kia lúc đi học ở trường tiểu học trực thuộc, Lâm Tiếu vẫn tự mình đi bộ đi học, mà trường chuyên tiểu học ở ngay trong khu tập thể, cơ bản không phải ra khỏi khu tập thể, đi bộ chỉ cần năm phút.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 105: Chương 105



Viên Kim Lai và cô bằng tuổi, mỗi ngày phải tự mình đi bộ nửa tiếng đến cung thiếu nhi, bữa sáng tự mình mua, cơm trưa tự mình mua.

Mà Lâm Tiếu rất ít có cơ hội ăn đồ ăn sáng ở bên ngoài, Lữ Tú Anh luôn cảm thấy đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ. Thỉnh thoảng mới có thể mua cho cô bánh quẩy, đậu hũ nước đường, bánh rán, trái cây cũng đều là xách về nhà ăn ở trên bàn ăn.

Cuộc sống của Viên Kim Lai hình như khác hoàn toàn so với mình.

"Cậu thật cừ." Lâm Tiếu cảm khái nói, không ngờ Viên Kim Lai khiến người ta chán lại cũng có chỗ tài giỏi như vậy.

Cũng là học sinh tiểu học lớp hai, Lâm Tiếu không ngừng ăn cơm trong nhà, mỗi ngày được đưa đón, Viên Kim Lai lại tự do tự tại như thế.

Viên Kim Lai thấy ánh mắt ghen tị của Lâm Tiếu, càng thêm đắc ý: "Đây đã là gì, lúc tớ lớp một đã tự đi bộ."

Bây giờ cậu bé đã sắp học lớp ba, chuyện này không có gì hay để khoe khoang.

Sau khi bàn tính của Viên Kim Lai vỡ tan thành từng mảnh, lại đổi một cái mới, cậu bé muốn cùng gảy bàn tính với những bạn học khác trong lớp bàn tính, nhưng mà bởi vì trước đó bàn tính của Viên Kim Lai bị vỡ tan thành từng mảnh, những bạn học khác cũng không chịu gảy cùng cậu bé.

Học sinh lớp bàn tính cũng không phải đều là cùng một lớp, ngoại trừ ba học sinh mới như Lâm Tiếu và Viên Kim Lai này, còn có học sinh mới lớp hai, học sinh mới lớp bốn.

Học sinh mới lớp bốn không để ý tới cái đầu ngắn của Viên Kim Lai, học sinh mới lớp hai lá gan lại quá nhỏ.

Viên Kim Lai chỉ có thể cô đơn gảy bàn tính ở ngoài hành lang, mấy ngày sau lại giẫm nát một cái.

Lâm Tiếu lập tức nói: "Cậu xem lần này không có tớ, bàn tính của cậu cũng bị vỡ, chứng tỏ lần trước bàn tính của cậu bị vỡ không liên quan đến tớ chút nào."

Viên Kim Lai ỉu xìu cúi đầu, không thể không thừa nhận lời nói của Lâm Tiếu.

Cái bàn tính đầu tiên bị phá, Viên Kim Lai nói dối cho qua, cái bàn tính thứ hai lại phá, Viên Kim Lai bị mắng chửi một trận, cha mẹ không mua bàn tính mới cho cậu bé nữa.

Lâm Tiếu vừa cảm thấy Viên Kim Lai đáng đời vừa không biết Viên Kim Lai ở trong lớp bàn tính nên làm gì. Ngay cả bàn tính cũng không có, vậy ở trên lớp bàn tính phải làm sao.

Lớp bàn tính đã học xong phép cộng số có hai chữ số với số có hai chữ số, phép cộng số có ba chữ số với số có ba chữ số, bắt đầu học phép nhân.

Hôm nay học chính là phép nhân số có hai chữ số với số có một chữ số.

Phép nhân của lớp bàn tính cũng được tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp.

Làm bên trái trước, sau đó làm bên phải.

Tất cả các phương pháp đều ngược lại với trường học dạy.

Giáo viên của lớp bàn tính đưa ra một ví dụ, Lâm Tiếu lập tức biết tính như thế nào. Thật ra cô không cần gảy từng cái bàn tính, nhìn bàn tính một chút là biết rốt cuộc nên gảy hạt châu trên bàn tính như thế nào. Không nhìn bàn tính cũng được, mặc kệ là tính từ đơn vị thấp đến đơn vị cao, hay là tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp, Lâm Tiếu cảm thấy cũng không khác nhau, không phải đều là biết kết quả ngay sao.

Lâm Tiếu một hơi gảy hạt châu trên bàn tính đến trạng thái cuối cùng.

Giáo viên lớp bàn tính đi xuống bục giảng, lần lượt đi qua bên cạnh các bạn học, kiểm tra mọi người gảy bàn tính.

Lúc đi qua bên cạnh Lâm Tiếu, giáo viên lớp bàn tính khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía sau.

Lâm Tiếu quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng của giáo viên lớp bàn tính. Nếu giáo viên đi đến phía sau thì chẳng phải lập tức sẽ phát hiện Viên Kim Lai không mang bàn tính sao.

"Bàn tính của em đâu?" Quả nhiên, rất nhanh giọng nói của giáo viên lớp bàn tính từ phía cuối lớp học đã vang lên.

Viên Kim Lai nhỏ giọng nói: "Quên mang ạ."

Giáo viên lớp bàn tính: "Trên lớp bàn tính ngay cả bàn tính cũng không mang, nếu để cho em đi đánh trận, ra chiến trường em không đeo vũ khí à?"

"Lần sau lên lớp nhớ mang đấy."

Viên Kim Lai thấp giọng đồng ý: "Dạ."

Nhưng mà lần sau lên lớp, Viên Kim Lai vẫn không mang bàn tính. Thái độ của giáo viên đối với Viên Kim Lai càng thêm nghiêm khắc: "Sao vẫn không mang bàn tính?"

Viên Kim Lai cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Giáo viên lớp bàn tính: "Tiết học sau nhất định phải mang bàn tính, không mang bàn tính thì em cũng không cần đến nữa."

Nghỉ giữa giờ, Lâm Tiếu chạy đến hỏi Viên Kim Lai: "Sao cậu vẫn không mang bàn tính?"

Viên Kim Lai bĩu môi: "Cha mẹ không mua cho tớ."

Liên tiếp hỏng hai cái bàn tính, cha mẹ của Viên Kim Lai không biết Viên Kim Lai giẫm lên bàn tính, cũng có thể đoán được chắc chắn không phải tự nhiên hỏng. Cha mẹ tức giận, muốn để Viên Kim Lai ghi nhớ.

Lâm Tiếu: "Vậy cậu tự mua, không phải cậu để dành được rất nhiều tiền tiêu vặt sao?"

Viên Kim Lai: "Tớ không tự mua đâu, tiền tiêu vặt của tớ phải mua xiên nướng."

Lâm Tiếu: "Thế nhưng cậu không có bàn tính sẽ bị giáo viên phê bình."

Viên Kim Lai thờ ơ nhún vai: "Phê bình thì phê bình, bị phê bình vài câu đổi lại một nắm xiên nướng lớn, không phải lời sao."

Giáo viên lớp học thêm và giáo viên trong trường không giống nhau, phê bình học sinh đều rất có chừng mực, nhiều nhất là nói hai câu giống như vậy, c*̃ng sẽ không phạt đứng, càng sẽ không gọi phụ huynh.

Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai như thế này không đúng, nhưng lại cảm thấy cậu bé nói có chút đạo lý.

"Vậy cậu tự vẽ cho mình một cái bàn tính đi." Lâm Tiếu nói.

Viên Kim Lai trừng to mắt: "Vẽ bàn tính như thế nào?".

Lâm Tiếu kéo tờ giấy nháp trên bàn Viên Kim Lai tới, cầm lấy bút chì, vẽ ở phía trên một cái khung tròn, vẽ từng đường thẳng, đã vẽ xong một cái bàn tính đơn giản.

Viên Kim Lai ngờ vực nói: "Cái này làm được gì, vẽ bàn tính ra lại không thể gảy."

Lâm Tiếu: "Cậu có thể vẽ hạt châu ở phía trên, chẳng phải giống như gảy bàn tính sao."

Viên Kim Lai há to mồm: "Mỗi lần gảy hạt châu lại vẽ một cái trên giấy, vậy tớ sẽ mệt chết."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải không phải, cậu trực tiếp vẽ kết quả cuối cùng.”

Viên Kim Lai: "Vậy làm sao để tớ biết kết quả cuối cùng là gì?"

Lâm Tiếu: "Cậu tính ở trong đầu."

Viên Kim Lai: "Cái này ai có thể tính ra được? Hôm nay giáo viên mới giảng phép tính ba chữ số nhân hai chữ số, sau đó chắc chắn cũng sẽ luyện tập đề bài ba chữ số nhân hai chữ số, tính khó như vậy, ai có thể tính ra trong đầu được chứ?” Mặt Viên Kim Lai hiện lên vẻ cậu đùa tớ à.

Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Tớ có thể tính ra được, không khó."

Viên Kim Lai: "Trâu bay trên trời, cậu trên mặt đất khoác lác."

Lâm Tiếu tức giận: "Tớ không khoác lác."

"Reng reng" Chuông vào học vang lên, Lâm Tiếu phải về chỗ ngồi, Viên Kim Lai hét lên với cô: "Nếu cậu không khoác lác thì chứng minh cho tớ xem, không gảy bàn tính, không viết, dùng đầu tính thẳng ra đáp án."

"Nếu cậu không làm được thì mời tớ ăn b* q** xiên nướng."

Lâm Tiếu quay đầu lại: "Được, nếu tớ không làm được, tớ mời cậu ăn b* q** xiên nướng, vậy nếu như tớ làm được, cậu cũng phải mời tớ ăn b* q** xiên nướng."

Viên Kim Lai hất cằm: "Nếu cậu có thể làm được, tớ mời cậu ăn mười xe xiên nướng".

Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, cô sợ Viên Kim Lai đổi ý, nói cực nhanh: "Cứ quyết định vậy đi, ngoéo tay móc ngược một trăm năm không được đổi."

"Không nghe thấy chuông vào học vang rồi sao, tất cả về chỗ ngồi nhanh lên." Giáo viên lớp bàn tính đặt ấm trà tráng men ở trên bục giảng.

Lâm Tiếu vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, quay đầu nhìn lại ghế cuối cùng trong phòng học, dùng ánh mắt nhắc nhở Viên Kim Lai chú ý.

Cô muốn bắt đầu.

Giáo viên lớp bàn tính ở trên bảng đen viết đề bài xuống "389 nhân 52."

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm bảng đen nhìn một giây đồng hồ, lập tức đưa ra đáp án cuối cùng trên bàn tính, vèo một cái giơ tay lên.

Giáo viên lớp bàn tính nhìn về phía Lâm Tiếu: "Sao vậy?" Tốc độ giơ tay của Lâm Tiếu quá nhanh, giáo viên không nghĩ Lâm Tiếu đã tính xong, cho rằng cô muốn đi nhà vệ sinh hoặc là có chuyện khác nhờ giáo viên giúp đỡ.

Lâm Tiếu: "Cô giáo, em xong rồi ạ."

Giáo viên lớp bàn tính đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, nhìn thấy đáp án trên bàn tính của cô, bất ngờ phát hiện con số phía trên vậy mà lại đúng.

Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Đúng rồi."

Trong lòng của giáo viên nổi lên nghi ngờ, Lâm Tiếu tính thế nào mà nhanh như vậy, chẳng lẽ cái đề bài này vừa khéo cô đã làm qua, rồi nhớ đáp án.

Cô ấy quay trở lại bục giảng, không nhịn được lật sổ giáo án của mình ra xác nhận một chút, chẳng lẽ đề mình vừa mới ra này c*̃ng không có.

Trong lớp mấy bạn học bình thường gảy bàn tính vừa tốt vừa nhanh thường xuyên được giáo viên khen ngợi, nghe thấy Lâm Tiếu đã tính ra đáp án chính xác, tất cả đều cúi đầu yên lặng tăng tốc tốc độ ngón tay gảy hạt châu trên bàn tính.

Bọn họ ngay cả một nửa cũng chưa gảy xong, sao Lâm Tiếu lại nhanh như vậy.

Cành cạch cành cạch, loạt âm thanh gảy bàn tính rõ ràng là trở nên nhanh hơn, Lâm Tiếu quay đầu lại hất cằm về phía Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai xua tay một cái với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhẹ nhàng nhíu mày, Viên Kim Lai như vậy là có ý gì, không tin là Viên Kim Lai không tin, Lâm Tiếu lại chứng minh cho cậu bé xem. Sau khi giáo viên lớp bàn tính viết xuống đề thi thứ hai, một giây đồng hồ Lâm Tiếu lại giơ tay lên, giơ vừa cao vừa thẳng.

Giáo viên lớp bàn tính kinh ngạc đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, lại một lần nữa thấy được đáp án chính xác ở trên bàn tính của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quay đầu lại, một lần nữa hất cằm về phía Viên Kim Lai.

Lần này Viên Kim Lai thật sự sốt ruột, cái m.ô.n.g từ trên ghế nâng lên, cả người giống con rùa lớn rướn cổ nhìn về phía trước. Trời ạ, Lâm Tiếu không phải thật sự có thể làm được chứ, cậu bé cược mười que xiên nướng, mười que đấy.

Cậu bé nên tìm cớ gì để chơi xấu đây.

Trong lòng Viên Kim Lai hoảng sợ muốn chết, giống như có một con thỏ nhỏ đụng thùng thùng trong lồng n.g.ự.c của cậu bé. Trên mặt cậu bé hiện lên sự căng thẳng, tiếp tục xua tay với Lâm Tiếu, lại giơ một số ba về phía Lâm Tiếu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 106: Chương 106



"Phải được ba đề mới tính." Viên Kim Lai làm khẩu hình hết lần này đến lần khác với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm miệng Viên Kim Lai mở rồi lại khép thật lâu, rốt cuộc cũng hiểu cậu bé đang nói gì. Lâm Tiếu quay đầu lại, tuyệt đối không sợ, ba đề thì ba đề, cho dù là ba mươi đề với cô cũng không thành vấn đề, nhất định có thể khiến Viên Kim Lai thua tâm phục khẩu phục.

Giáo viên lớp bàn tính viết xuống đề thi thứ ba lên bảng đen. Lần này cô ấy viết xong đề lập tức đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, cúi đầu nhìn cô.

Dưới con mắt nhìn chăm chú của giáo viên, Lâm Tiếu trực tiếp làm xong đáp án cuối cùng trên bàn tính.

Giáo viên lớp bàn tính ngơ ngác, đáp số trên bàn tính là chính xác, nhưng làm sao Lâm Tiếu lại biết được.

"Em đã học qua tính nhẩm bàn tính rồi sao?" Giáo viên lớp bàn tính hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Em chưa từng học qua, tính nhẩm bàn tính là cái gì ạ?"

Giáo viên lớp bàn tính: "Tính nhẩm bàn tính chính là trong đầu có cái bàn tính. Không dùng tay gảy bàn tính, mà là gảy bàn tính ở trong đầu, tính ra kết quả."

Nhưng không đúng, đứa nhỏ đã từng học tính nhẩm bàn tính thì sao lại đến lớp bàn tính sơ cấp.

Hơn nữa tính nhẩm bàn tính có thể tính được nhanh như vậy sao, giáo viên cảm thấy không thể, ít nhất tất cả các học sinh tính nhẩm bàn tính mà cô ấy biết, thậm chí tốc độ của giáo viên cũng không thể, chậm hơn nhiều so với Lâm Tiếu.

"Em tính thế nào mà ra?" Giáo viên lớp bàn tính hỏi.

Lâm Tiếu: "Dạ, không khác tính nhẩm bàn tính lắm, nghĩ luôn ở trong đầu, có điều em không gảy bàn tính ở trong đầu, em nghĩ ra luôn đáp án ở trong đầu."

"Nghĩ ra luôn đáp án ở trong đầu sao?" Giáo viên lớp bàn tính không rõ đây là ý gì.

Lâm Tiếu: "Là trực tiếp nghĩ ra đáp án ở trong đầu."

Cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, vì sao Viên Kim Lai không tin, giáo viên lớp bàn tính nghe không hiểu.

Giáo viên nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, ý của Lâm Tiếu nói hẳn là tính nhẩm, nhưng học sinh tính nhẩm nhanh như vậy, giáo viên chỉ nghe nói qua, cho tới bây giờ chưa được thấy tận mắt.

Bây giờ trong lớp đại đa số bạn học còn đang lạch cạch gảy bàn tính, đại đa số bạn học lớp sơ cấp đều chưa thành thạo, gảy bàn tính một lần thì vừa dừng vừa nghĩ, sau đó lại gảy bàn tính một lần nữa, đây mới là thao tác bình thường quen thuộc của giáo viên lớp bàn tính.

Học sinh giống Lâm Tiếu như vậy, giáo viên lớp bàn tính không nhịn được hiếu kì trong lòng, thốt ra: "Vậy số có ba chữ số nhân số có ba chữ số, em có thể tính được ở trong đầu không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Có thể ạ."

Giáo viên lật sổ giáo án ra, lật đến hai tiết cuối cùng mới có thể dạy số có ba chữ số nhân số có ba chữ số, ra một đề bài ví dụ mẫu trong sổ giáo án cho Lâm Tiếu.

"389 nhân 352".

Lâm Tiếu chớp mắt hai cái coi như ra: "136928."

"962 nhân 375".

Lâm Tiếu: "360750."

Mỗi lân giáo viên lớp bàn tính ra một đề bài cho Lâm Tiếu, mấy học sinh giỏi nhất trong lớp bàn tính lập tức cúi đầu gảy bàn tính, bọn họ đúng thật là rất thông minh, trước đó vẫn luôn tính vừa nhanh vừa đúng, hơn nữa giáo viên còn chưa dạy số có ba chữ số nhân số có ba chữ số, bọn họ đã có thể tự mình suy luận, căn cứ vào phương pháp số có ba chữ số nhân số có hai chữ số suy đoán được số có ba chữ số nhân số có ba chữ số tính như thế nào.

Nhưng mà bọn họ vừa gảy hạt châu hai lần trên bàn tính thì nghe Lâm Tiếu báo ra đáp án chính xác.

Vẻ mặt giáo viên lớp bàn tính kinh ngạc ra một đề bài nữa cho Lâm Tiếu, các bạn học đều có thể nhìn ra, Lâm Tiếu chắc chắn trả lời đúng

Một đề, một đề, lại một đề.

Mấy bạn học luống cuống chân tay đem bàn tính trở về không, nhưng mà sau khi về còn chưa kịp gảy lần hai, lại nghe Lâm Tiếu thông báo đáp án.

Ong ong ong đại đa số bạn học đã để bàn tính trong tay xuống từ lâu, chụm đầu kề tai bàn luận. Phản ứng chậm một chút cơ bản còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt hỏi thăm bạn học bên cạnh.

Chỉ có mấy bạn học gảy bàn tính, đã có người từ bỏ so tốc độ với Lâm Tiếu, còn có người cắn chặt răng kiên trì, hạt châu trên bàn tính gảy ra dư ảnh.

Nhưng mà bất kể bọn họ tăng tốc độ thế nào, tốc độ của Lâm Tiếu vẫn nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Giáo viên lớp bàn tính thực sự quá kinh ngạc, hết lần này đến lần khác nghiệm chứng, cũng sắp hỏi hết đề bài trên sổ giáo án.

Lúc Lâm Tiếu nói ra không biết đáp án đề bài thứ bao nhiêu, lạch cạch một tiếng, hai hàng phía sau có một nam sinh nhỏ rơi bàn tính, oa một tiếng khóc lên.

"Cậu, cậu nhất định đã đọc qua đáp án từ trước." Nam sinh nhỏ vừa khóc vừa hét lên.

Tiếng khóc của nam sinh nhỏ bắt đầu, trong lớp lập tức lại có một nữ sinh nữa khóc theo, khịt mũi hỏi Lâm Tiếu: "Rốt cuộc cậu đã tính ra như thế nào?"

Có người đang khóc, có người đang gào, những người khác cũng bô bô nói chuyện phiếm.

Trong phòng học lập tức hỗn loạn một trận.

Giáo viên lớp bàn tính thầm nghĩ trong lòng hỏng rồi, lập tức đứng lên bục giảng duy trì kỷ luật: "Trật tự, tất cả trật tự."

Giáo viên mất rất nhiều công sức mới duy trì tốt kỷ luật, cũng không dám đặc biệt chú ý đến Lâm Tiếu nữa, vội vã giảng nốt nội dung còn lại trong tiết học.

Nhưng mà tâm trí trong lớp rõ ràng đang không tập trung, đại đa số học sinh cũng không có tâm trạng nghiêm túc nghe giảng bài, mà chăm chỉ luyện tập.

Giáo viên thở dài trong lòng, chỉ có thể dạy bù lại một lần nữa cho mọi người trong những tiết học sau.

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên lớp bàn tính không nhịn được giữ Lâm Tiếu ở lại: "Em có thể nói cụ thể một chút với cô giáo hay không, trong đầu em tính như thế nào?"

"Ba chữ số nhân ba chữ số, em có lập một cách tính hàng dọc trong đầu không?"

Lâm Tiếu nghiêng đầu nghĩ, làm cho quá trình tính toán hoàn thành nhanh chóng trong đầu mình, trở thành động tác chậm, cố gắng giải thích rõ ràng với giáo viên.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải tính theo hàng dọc, là tính chéo ạ."

Giáo viên kinh ngạc hơn: "Tính chéo." Tính chéo là cái gì?

Tay nhỏ của Lâm Tiếu cầm một cây phấn viết lên, viết một số có ba chữ số ở trên bảng đen, lại viết một số có ba chữ số.

Cô viết viết vẽ vẽ ở trên bảng đen, đưa ra ví dụ cho giáo viên lớp bàn tính.

"Như này, đầu tiên hàng đơn vị được nhân trước, rồi sau đó hàng chục và hàng đơn vị được nhân chéo."

Giáo viên lớp bàn tính chưa từng nghe qua phương pháp mới này, cô ấy nghe được trợn mắt há mồm.

Có thể làm như vậy sao.

Giáo viên lớp bàn tính gảy bàn tính nghiệm chứng mấy đề bài, phát hiện phương pháp tính toán Lâm Tiếu dùng ra được kết, quả quả thật đều đúng.

Ánh mắt phức tạp của giáo viên lớp bàn tính nhìn Lâm Tiếu, nói sao nhỉ, phương pháp mới của Lâm Tiếu là tách phép tính, tách phép nhân các số có ba chữ số thành phép nhân và phép cộng một chữ số.

Mặc dù sau khi tách ra mỗi một bước tính toán đều rất đơn giản, thuộc bảng cửu chương là có thể giải quyết, nhưng sau khi tách ra có rất nhiều các bước.

Ở trong đầu làm tầm mười lần phép nhân, tầm mười lần phép cộng, bản thân giáo viên lớp bàn tính c*̃ng không có khả năng tính ra đáp án trong thời gian chớp mắt hai lần.

Tất cả học sinh cô ấy từng dạy, tất cả giáo viên quen biết cũng đều không làm được.

Làm sao Lâm Tiếu làm được.

Giáo viên lớp bàn tính còn có một vấn đề cấp thiết muốn biết: "Làm sao em biết đến loại phương pháp tính toán đặc biệt này, giáo viên trong trường học các em dạy sao, hay là nhìn thấy trong quyển sách nào?"

Lâm Tiếu: "Là em tự nghĩ ạ."

Giáo viên lớp bàn tính chấn động: "Em tự nghĩ?"

Nhất thời cô ấy không khống chế được âm lượng, dọa Lâm Tiếu run một cái.

Giáo viên lớp bàn tính hít sâu một hơi, hạ thấp âm thanh, nhưng dù cô ấy đã khống chế tốt âm lượng, nói chuyện vẫn vừa vang vừa nhanh: "Thật sự là em tự nghĩ sao, em nghĩ ra như thế nào?"

Lâm Tiếu không hiểu vì sao giáo viên lớp bàn tính lại chất vấn cô như vậy, cảm giác bộ dạng giáo viên lớp bàn tính có chút đáng sợ.

"Chính là, chính là nghĩ về nó giống như nghĩ về cách nhảy dây chun mới vậy."

Giáo viên lớp bàn tính không thích cách tính mới của cô sao, giống như cách nhảy dây chun mới mà Lâm Tiếu nghĩ đến chưa bao giờ được bọn chị Tiểu Mai, chị Linh Linh hưởng ứng.

Giáo viên lớp bàn tính nghe xong không hiểu gì: "Nhảy dây chun cái gì?"

"Cô hỏi em nghĩ ra loại phương pháp tính này như thế nào?" Cái này có liên quan gì với nhảy dây chun.

Chính là đột nhiên nghĩ ra mà, Lâm Tiếu không hiểu tại sao giáo viên lớp bàn tính phải hỏi cho rõ ràng, cho tới bây giờ chị Tiểu Mai và chị Linh Linh cũng chưa từng hỏi cô nghĩ ra cách nhảy dây chun mới như thế nào.

Lâm Tiếu cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: "Cách tính hàng dọc là tính từ đơn vị thấp đến đơn vị cao, tính bằng bàn tính là tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp."

Phương pháp tính bằng bàn tính là tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp mở ra cánh cổng thế giới mới cho Lâm Tiếu, cô bừng tỉnh nhận ra, thì ra toán học không chỉ có một phương pháp mà trong trường học dạy.

Chỉ cần có thể tính đúng, thật ra phương pháp gì cũng được.

Sau khi phát hiện điểm này, Lâm Tiếu tự suy nghĩ, vậy có đúng là cô tìm được phương pháp vừa đơn giản vừa bớt việc không, ít nhất bản thân Lâm Tiếu cho rằng vừa đơn giản vừa bớt việc.

Cách tính hàng dọc tính từ đơn vị thấp đến đơn vị cao, tính bằng bàn tính thì tính từ đơn vị cao đến đơn vị thấp, vậy cô tính cùng nhau được không.

Tính ba chữ số nhân ba chữ số cùng nhau quá lớn, vậy cô mở ra được không?

Phương pháp mới cứ như vậy mà nghĩ ra được.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 107: Chương 107



"Viên Kim Lai, khi nào thì cậu mời tớ ăn mười cây xiên nướng?"

Tiết học bàn tính tiếp theo, sau khi vào lớp học Lâm Tiếu vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống của Viên Kim Lai. Trước kia mỗi ngày Viên Kim Lai đều đến rất sớm vậy mà lại đến muộn, sau khi chuông vào học vang lên được hai phút, giáo viên lớp bàn tính cũng bắt đầu giảng bài, Viên Kim Lai mới lén lút vào lớp từ cửa sau.

Chờ mãi mới đến giờ ra chơi, khi chuông nghỉ giữa giờ vang lên, Lâm Tiếu lập tức quay đầu nhìn Viên Kim Lai, liếc mắt đã thấy Viên Kim Lai đang đi ra ngoài từ cửa sau.

Lâm Tiếu lập tức chạy ra khỏi cửa trước, bắt đầu một cuộc rượt đuổi với Viên Kim Lai ngoài hành lang.

Quả nhiên Viên Lim Lai đang trốn cô.

Thật không dễ gì Lâm Tiếu mới chặn được Viên Kim Lai vào góc tường: "Viên Kim Lai, có phải cậu đang muốn chơi xấu?"

Đương nhiên Viên Kim Lai muốn chơi xấu, đây là mười que xiên nướng đấy.

Cậu bé phải giúp bạn học chạy đến tiệm tạp hóa mua bao nhiêu đồ ăn vặt, kiếm được tiền chạy vặt mới đủ mua mười cây xiên nướng.

"Không, tớ nhất định không chơi xấu." Viên Kim Lai vừa phủ nhận vừa xoay tròn con mắt, cật lực suy nghĩ cách chơi xấu.

Lâm Tiếu mang theo nghi ngờ nhìn Viên Kim Lai: "Không chơi xấu thì tốt."

Có điều trong lòng cô thì Viên Kim Lai không có chút uy tín nào, Lâm Tiếu quyết định ăn vào bụng sớm một chút cho an toàn. "Vậy hôm nay tan học cậu mời tớ ăn xiên nướng đi."

"Mỗi lần tớ ăn không nổi mười xiên, có thể chia ra ăn không?"

Lâm Tiếu thương lượng với Viên Kim Lai: "Hôm nay ăn bốn xiên trước, tiết học tiếp theo ăn thêm ba xiên nữa, tiết học tiếp tiếp theo lại ăn thêm ba xiên."

Viên Kim Lai lập tức nói: "Không được, tớ chỉ mời cậu ăn một lần."

"Cậu có thể ăn bao nhiêu xiên thì mời cậu ăn bấy nhiêu xiên, ăn không nổi cũng không phải chuyện liên quan đến tớ."

Một cơ hội quý báu để biến mười xiên thành bốn xiên, Viên Kim Lai cũng sẽ không bỏ lỡ.

Lâm Tiếu nhíu mày: "Vậy mình tớ ăn không hết, có thể gọi anh trai tớ đến ăn cùng không?"

Lâm Tiếu không dám gọi mẹ, nhưng dám gọi anh trai, anh trai sẽ giúp cô giữ bí mật.

Viên Kim Lai nghe thấy Lâm Tiếu nhắc đến anh trai, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Nếu như cậu bé chơi xấu không mời Lâm Tiếu ăn xiên nướng, Lâm Tiếu có thể để anh trai đến tìm cậu bé tính sổ hay không.

"Đừng, đừng bảo anh trai cậu, tớ mời cậu." Vẻ mặt Viên Kim Lai đau lòng nói: "Cậu muốn chia ra ăn mấy lần thì ăn từng đấy lần."

Lâm Tiếu hài lòng gật đầu: "Vậy thì hôm nay."

Viên Kim Lai: "Hôm nay không được, tớ không mang đủ tiền, lần sau lên lớp, lần sau lên lớp tớ chắc chắn sẽ mời cậu."

Lâm Tiếu: "Được thôi, lần sau cậu nhất định nhớ mang tiền."

Buổi sáng lớp học bàn tính có hai tiết, tiết học đầu tiên giáo viên giảng bài, tiết học thứ hai học sinh luyện tập, mỗi lần lớp học bàn tính đều được sắp xếp như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi trong giờ ra chơi, bước vào giờ luyện tập.

Giáo viên lớp bàn tính viết xuống đề bài luyện tập trên bảng đen, chớp mắt một cái, các bạn học đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiếu.

"Lâm Tiếu, cậu tính ra rồi sao?"

"Lâm Tiếu, tớ về nhà đã luyện qua, hôm nay chúng ta tiếp tục so xem ai nhanh hơn."

Lâm Tiếu ngả ra sau bàn, một cô gái buộc b.í.m tóc, không chịu thua muốn so tài với Lâm Tiếu lần nữa. Giữa lớp học bàn tính lần trước với lớp học bàn tính lần này cách nhau hai ngày, trong hai ngày này, buổi sáng cô bé tóc b.í.m gảy bàn tính, buổi chiều gảy bàn tính, buổi tối trước khi ngủ vẫn gảy bàn tính, người lớn trong nhà bảo cô bé nghỉ ngơi mà cô bé cũng không chịu, tốc độ gảy bàn tính dần dần nhanh hơn.

Lần nữa kìm nén muốn so tài một phen với Lâm Tiếu.

Sau khi cô bé tóc b.í.m vừa dứt lời, các bạn học xung quanh cũng nói tương tự.

Sau tiết học lần trước, về nhà vùi đầu chăm chỉ luyện tập cũng không chỉ có một mình cô bé tóc b.í.m kia.

Trong lớp học ầm ĩ một trận, Lâm Tiếu còn chưa làm gì, nhưng mà không thể nghi ngờ cô là trung tâm hỗn loạn.

Giáo viên lớp bàn tính đưa tay gõ gõ bục giảng: "Không nói chuyện, làm bài nhanh lên."

Nhưng mà các bạn học gảy bàn tính hai phát lại muốn rướn cổ lên hỏi Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, cậu làm được không?".

Lâm Tiếu: "52875."

"Cậu lại tính ra rồi ư." Các bạn học trong lớp còn đang vò đầu bứt tai cố gắng gảy bàn tính.

"Trật tự, tự mình làm bài của mình, không được nói chuyện." Giáo viên lớp bàn tính không ngừng cố gắng duy trì kỷ luật hơn nữa, nhưng hiệu quả không nhiều.

Mấy học sinh trong lớp ngày thường chăm chỉ nhất, tất cả đều chăm chú để ý Lâm Tiếu. Nhìn thấy nhóm học sinh giỏi trong lớp đều đang không ngừng nói chuyện riêng, học sinh bình thường lên lớp không chăm chú lại càng đục nước béo cò, đùa giỡn nói mọi loại chuyện phiếm.

Giáo viên lớp bàn tính nhíu mày, không biết nên làm gì bây giờ.

"Tất cả trật tự, cô ra một đề lần nữa, ai tính xong thì giơ tay lên."

Nếu các bạn học đều chú ý đến tốc độ của Lâm Tiếu như vậy, đều muốn so tài với Lâm Tiếu một lần, giáo viên dứt khoát nhường các bạn học giơ tay tính ra đáp án.

Như vậy các bạn học cũng không cần không ngừng hỏi Lâm Tiếu đã tính ra chưa, chỉ cần xem ai giơ tay đầu tiên là được rồi.

Quả nhiên, sau khi giáo viên lớp bàn tính nói ra câu nói này, trong phòng học lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hai giây sau, Lâm Tiếu vèo một cái giơ tay lên.

Âm thanh gảy bàn tính trong lớp học đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới tiếp tục vang lên.

Lại một lát sau, đại đa số học sinh đều coi như đã xong bài thi bàn tính, bắt đầu giảng giải quá trình bằng việc treo bàn tính lên trên bảng đen.

Nhưng mà rất nhiều bạn học cùng lớp cơ bản không có tâm tư nhìn bảng đen nghe giảng giải, lo lắng chờ đợi cô giáo đưa ra đề bài tiếp theo.

Hàng cuối cùng, Viên Kim Lai vẫn không mang bàn tính, có điều hôm nay cơ bản không có người chú ý cậu bé, giáo viên lớp bàn tính c*̃ng không phát hiện.

Viên Kim Lai không mang bàn tính, nhưng lại mang theo máy tính còn ghê gớm hơn so với bàn tính.

Thật ra Viên Kim Lai vẫn không hiểu, rõ ràng có máy tính ghê gớm như vậy, vì sao còn phải học tính bằng bàn tính, vì sao còn phải học cách tính hàng dọc, vì sao khi thi toán học lại không thể dùng.

Nếu như cậu bé làm hiệu trưởng, các bạn học sinh ngay cả bảng cửu chương cũng không cần học thuộc, phát cho mỗi người một cái máy tính là giải quyết xong.

Sáng sớm hôm nay, Viên Kim Lai mở ngăn kéo của mẹ, lấy máy tính mà mẹ thường dùng để tính sổ sách ở nhà cất vào trong cặp sách của mình.

Viên Kim Lai cảm thấy các bạn học lớp bàn tính đều quá ngu ngốc, tại sao phải lấy bàn tính so tốc độ với Lâm Tiếu làm gì chứ, cầm máy tính so tốc độ với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chắc chắn phải chịu thua.

Viên Kim Lai nghĩ đến mười que xiên nướng lập ức đau lòng muốn chết, cậu bé phải dùng máy tính để vượt qua Lâm Tiếu.

Giáo viên lớp bàn tính viết đề bài mới lên trên bảng đen, phía hàng cuối cùng được sắp xếp ở góc của lớp học lập tức vang lên một giọng nữ máy móc: "Về không về không."

Viên Kim Lai: "Xong đời rồi”, trong ngăn kéo của mẹ có hai cái máy tính, một cái có âm thanh, một cái không có âm thanh, sáng sớm nay cậu bé lấy nhầm.

Trong lớp học yên tĩnh, âm thanh máy tính vô cùng vang dội, giáo viên lớp bàn tính đã nhanh chân đi về phía Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai hít sâu một hơi, hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, cúi đầu bấm mạnh vào máy tính.

"Ba, sáu, hai, nhân với, tám, một."

"Lâm Tiếu giơ tay."

"Lâm Tiếu lại tính ra rồi."

Trong lớp học vang lên từng đợt tiếng hét kinh ngạc, Viên Kim Lai không dám tin ngẩng đầu, nhìn thấy cùi chỏ tay phải của Lâm Tiếu để trên bàn, giơ lên thẳng tắp.

Vẻ mặt Viên Kim Lai mờ mịt cúi đầu nhìn máy tính mà cậu bé còn chưa bấm xong.

"Lâm Tiếu tính nhẩm còn nhanh hơn máy tính." Nữ sinh tóc b.í.m không thể tin nói.

Ầm một tiếng, trong lớp học vang lên tiếng nổ.

"Mẹ ơi, thế mà có người có bộ óc còn nhanh hơn máy tính."

"Là cậu ấy bấm máy tính quá chậm."

"Cậu bấm câu hỏi tiếp theo nhanh hơn một chút."

"Haiz, cậu đưa máy tính cho tớ mượn, đề tiếp theo tớ sẽ bấm máy tính nhanh hơn."

Giáo viên lớp bàn tính rốt cuộc cũng không thể duy trì kỷ luật lớp học tốt được nữa: "Trật tự trật tự."

Bông lau bảng đập mạnh ở trên bục giảng, nhưng trong lớp vẫn ầm ĩ như cũ, không thể yên lặng.

Nữ sinh tóc b.í.m đứng lên, nhìn vào Viên Kim Lai đang cầm máy tính trong tay ở hàng cuối cùng, nhìn Lâm Tiếu đang nghiêng về phía trước, lại cúi đầu nhìn vào bàn tính của mình.

Đột nhiên ném bàn tính lên trên bàn, gục xuống bàn khóc.

Giáo viên lớp bàn tính đầu óc như nổ tung, lớp học như thế này cô còn có thể dạy sao?

"Lâm Tiếu, em ra đây." Giáo viên lớp bàn tính dẫn Lâm Tiếu ra khỏi lớp học, đưa cô đến giáo viên phụ trách đăng ký, tiếp tục quay trở về lớp học.

Trong tay chủ nhiệm lớp học ngoại khóa có đủ thứ việc vặt vãnh.

Chủ nhiệm lớp nghi ngờ nói: "Học sinh này làm sao vậy?"

Hai câu nói của giáo viên lớp bàn tính cũng không rõ, thở dài một hơi: "Em ấy tính toán quá nhanh, có em ấy ở trong lớp học, cả lớp đều lộn xộn."

"Thông báo đến phụ huynh của em ấy, để phụ huynh đưa em ấy về."

"Còn chưa học được mấy tiết, trả lại học phí cho em ấy đi."

Chủ nhiệm lớp bị giáo viên lớp bàn tính làm cho hoàn toàn mơ hồ nói: "Có ý gì, em ấy dẫn đầu phá hoại kỷ luật trong lớp học?"

Ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo qua gương mặt của Lâm Tiếu, một cô gái nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, giờ đây đang yên lặng đứng đó, trông không giống học sinh dẫn đầu phá hoại kỷ luật chút nào.

Giáo viên lớp bàn tính thở dài: "Không phải em ấy dẫn đầu phá hoại kỷ luật, nhưng có em ấy ở đây, tiết học này của tôi thật sự không thể nào dạy được."

"Tôi phải nhanh chóng về lớp, để em ấy ở văn phòng của thầy nửa tiết học, lúc nữa tan học tôi sẽ nói chuyện một chút với phụ huynh của em ấy."

Lâm Tiếu đột nhiên bị dẫn từ phòng học tới văn phòng của giáo viên, cùng giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa nhìn nhau.

Giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa tò mò hỏi: "Rốt cuộc là em đã làm gì?"

Vẻ mặt Lâm Tiếu mờ mịt: "Em không làm gì cả."

Cô lên lớp không nói gì, đều là những bạn học khác nói chuyện với cô. Cô lên lớp c*̃ng không làm trái kỷ luật, đều là những bạn học khác làm trái với kỷ luật.

Cô cũng không hiểu vì sao giáo viên lớp bàn tính lại đưa cô ra khỏi lớp học.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 108: Chương 108



Giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa chỉ vào cái ghế trống: "Vậy em ngồi ở đây một lát đi, dù sao c*̃ng sắp tan học rồi."

Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Cô giáo, các cô không cho em học tiết học bàn tính nữa ạ?"

Đến bây giờ giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa vẫn không hiểu gì, tình huống khuyên học sinh nghỉ học ở chỗ này của họ thật sự rất ít gặp, hơn nữa cô ấy còn chưa hiểu rõ tại sao phải khuyên Lâm Tiếu nghỉ học.

Cô ấy úp mở nói: "Một lúc nữa sẽ nói chuyện một chút với phụ huynh của em, cha mẹ em đến đón em sao? Hay ai đến đón em?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, mẹ em sẽ đến cổng cung thiếu nhi đón em."

"Vậy được, cô sẽ cho phòng bảo vệ gọi điện thoại gọi mẹ em đến." Chủ nhiệm lớp ngoại khóa nhìn thoáng qua thời gian, còn năm phút nữa tan học, có thể phụ huynh đã đến cổng từ lâu

Cổng cung thiếu nhi, sau khi ông chú phòng bảo vệ nhận được một cuộc điện thoại đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, hét về phía các phụ huynh đang chờ đợi ở ngoài cổng.

"Mẹ của Lâm Tiếu, mẹ của Lâm Tiếu có đây không?"

Lâm Dược Phi vội vàng chạy lên trước: "Tôi, là tôi."

Ông chú phòng bảo vệ sững sờ, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt: "Cậu là mẹ của Lâm Tiếu?"

Phụt một tiếng, tất cả phụ huynh xung quanh đều cười.

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười giải thích: "Tôi là anh trai của Lâm Tiếu, hôm nay mẹ tôi không đến, tôi tới đón em ấy."

Ông chú phòng bảo vệ cũng cười: "Là như này. Giáo viên lớp bàn tính vừa gọi điện thoại đến, bảo phụ huynh của Lâm Tiếu qua một chuyến, cậu đi đến lớp học đi."

Trong lòng Lâm Dược Phi giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vậy mà lớp ngoại khóa còn gọi phụ huynh, Lâm Dược Phi lập tức khẩn trương, Lâm Tiếu ở cung thiếu nhi đánh nhau với bạn cùng lớp bị thương còn bị ốm.

Ông chú phòng bảo vệ lắc đầu, ông ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. "Trong điện thoại không nói gì, cậu đi vào chẳng phải sẽ biết sao."

Lâm Dược Phi co cẳng chạy về phía ngôi nhà nhỏ màu đỏ trong cung thiếu nhi, sau khi chạy vào tòa nhà giảng đường, nhìn xung quanh một lúc, nhớ tới vị trí lớp học lúc trước báo danh, chạy thẳng tới.

"Reng reng" Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh tiểu học không kịp chờ đợi chạy ra bên ngoài, Lâm Dược Phi đi ngược chiều giữa một đám học sinh tiểu học.

Sau khi chen vào lớp học bàn tính, lại thấy trong lớp học trống rỗng chỉ có giáo viên bàn tính đang đứng trên bục giảng, cơ bản không nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu.

"Cô giáo, Lâm Tiếu đâu rồi ạ?" Lâm Dược Phi lo lắng hỏi.

Giáo viên lớp bàn tính nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi, giật nảy mình. Lâm Dược Phi bình thường lúc không cười thì có chút hung dữ, bây giờ cuống cuồng và lo lắng, khuôn mặt trông càng thêm hung dữ.

Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Lâm Tiếu không sao, em ấy đang ở văn phòng."

"Là như vậy, cha của Lâm Tiếu." Ánh mắt của giáo viên lớp bàn tính lướt qua gương mặt Lâm Dược Phi, giọng nói do dự, dáng dấp người đàn ông trước mặt vẫn còn rất trẻ tuổi.

"Tôi là anh trai của Lâm Tiếu." Lâm Dược Phi nói, sau khi nghe thấy Lâm Tiếu không sao, Lâm Dược Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Giáo viên lớp bàn tính dẫn Lâm Dược Phi đến văn phòng, vừa đi vừa giải thích tình huống với Lâm Dược Phi: "Là thế này, anh trai của Lâm Tiếu, chúng tôi gọi cậu tới là muốn thương lượng một chút cùng cậu, xem có thể hỗ trợ Lâm Tiếu rút khỏi lớp hay không?"

"Rút khỏi lớp." Lâm Dược Phi hết sức kinh ngạc: "Lâm Tiếu đã làm gì? Tại sao phải rút khỏi lớp? Em ấy đánh nhau hay nói chuyện trên lớp sao?"

Ở trong trường học Lâm Tiếu luôn rất ngoan ngoãn, rốt cuộc đã làm cái gì ở trong cung thiếu nhi mà đến nông nỗi bị giáo viên khuyên nghỉ.

Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Không không không, biểu hiện của Lâm Tiếu rất tốt."

"Là thế này, giáo viên chúng tôi cảm thấy trình độ của Lâm Tiếu không cần thiết phải tiếp tục học bàn tính. Anh trai của Lâm Tiếu, các người là phụ huynh có biết Lâm Tiếu tính nhẩm vô cùng nhanh không?"

Biểu hiện trên mặt Lâm Dược Phi từ mờ mịt đến kinh ngạc, rồi lại đến vui mừng khôn xiết.

Khi cất bước vào văn phòng, anh đã hiểu toàn bộ sự việc.

Bởi vì em gái tính nhẩm thực sự nhanh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác tính bằng bàn tính, thậm chí còn nhanh hơn so với máy tính, trở thành tiêu điểm chú ý của cả lớp, thậm chí có đứa nhỏ với tâm trạng sụp đổ mà oa oa khóc lớn, khiến giáo viên cơ bản không thể tiếp tục lên lớp.

"Ha ha, ha ha ha"

Hai chân Lâm Dược Phi giống như đạp lên bông mềm, chạy thẳng vào văn phòng.

Anh biết em gái là một thiên tài mà.

Trong văn phòng mười ngón tay của Lâm Tiếu như bánh quẩy xoắn lại vào nhau, lo lắng bất an chờ mẹ. Lớp ngoại khóa muốn khuyên cô nghỉ, mẹ nhất định sẽ tức giận, mẹ có thể mắng sẽ cô không?

Chờ mãi, chờ mãi, Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đi vào văn phòng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Quá tuyệt, người hôm nay đến đón cô tan học không phải mẹ mà là anh trai.

Lâm Tiếu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía anh trai, anh trai cứu cô.

Sau đó ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại trên gương mặt đang biến dạng vì nụ cười ngây ngô của anh trai.

Cô bị lớp ngoại khóa của cung thiếu nhi khuyên nghỉ, anh trai lại cười vui vẻ đến như thế.

Tại sao vào những thời khắc quan trọng như vậy, anh trai của cô lại giả điên.

"Tiếu Tiếu, em muốn ăn cái gì anh trai đều mua cho em."

Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu ra khỏi cung thiếu nhi, đi về phía quầy đồ ăn vặt trước cổng cung thiếu nhi, vung tay lên như có loại khí thế sẽ bao cả con đường cho em gái.

Lâm Tiếu hít mũi, lo lắng nhìn anh trai: "Anh, anh uống rượu à?"

Nhưng cô không ngửi được mùi rượu.

Anh trai nói chuyện c*̃ng không nói ngọng.

Ngoại trừ hai điều này, anh trai giống y như đúc với lúc uống quá nhiều rượu, Lâm Tiếu nhíu đôi lông mày nhỏ lại, không phân biệt được anh trai có uống rượu hay không.

Lâm Dược Phi: "Không có, anh không uống rượu, anh đang khá vui vẻ."

Lâm Dược Phi rất vui mừng, đây là một sự kiện khiến anh vui nhất kể từ sau khi sống lại.

Vui vẻ hơn so với việc mẹ được điều đến phòng văn thư, cho dù mẹ không chịu đến phòng văn thư, anh cũng sẽ nghĩ cách để mẹ sống một cuộc sống tuổi già thoải mái.

Vui vẻ hơn lần đầu tiên gặp Thẩm Vân sau khi được sống lại, mặc dù anh lo lắng về chuyện không tìm được Thẩm Vân, nhưng anh biết cuối cùng mình nhất định có thể tìm thấy cô ấy, kết quả xấu nhất chính là đợi thêm hai năm nữa đến nhà mới của Thẩm Vân tìm cô ấy.

Nhưng tài năng toán học trên người Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi thật sự lo lắng sẽ biến mất vì đôi cánh bướm sống lại của anh. Trước khi chuyển trường em gái đứng cuối lớp, sau khi em gái chuyển trường c*̃ng chưa từng đạt điểm cao. Lâm Dược Phi vô cùng lo lắng kiếp trước em gái rất tài năng về toán học, có tình yêu mãnh liệt với toán học, vỏn vẹn chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của mình.

Anh an ủi bản thân rằng em gái có tài năng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em gái khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.

Hiện tại Lâm Tiếu rất khỏe mạnh vui vẻ, anh sẽ cố gắng để em gái luôn luôn khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.

Nhưng Lâm Dược Phi vẫn hy vọng mình sống lại không chỉ cho chính anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, mà còn có thể cho em gái một cơ hội hoàn toàn mới, để em gái bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.

Hôm nay giáo viên lớp bàn tính nói cho anh biết chuyện, khiến Lâm Dược Phi càng lâng lâng hơn so với rượu ngon.

"Tiếu Tiếu, em thể hiện một chút cho anh xem, 473 nhân với 689 bằng bao nhiêu." Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu ghét bỏ nhìn anh trai một cái: "Anh không biết đáp án, em có nói ra thì anh cũng chẳng biết là đúng hay không."

Lâm Dược Phi: "Anh tin em nói cái gì cũng đúng."

Lâm Tiếu: "Anh, lúc anh ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn cũng dễ bị người khác lừa gạt như vậy sao?"

Lâm Dược Phi: “...” Sao Lâm Tiếu liên tục biểu hiện chuyện mình tính nhẩm rất nhanh ở trên lớp, nhưng lại không chịu thể hiện một chút tài năng với anh.

Lâm Dược Phi: "Vậy sau khi về nhà, anh lấy máy tính bấm đáp án, em tính nhẩm cho anh xem, được không?"

Lâm Tiếu: "Nếu như anh rất muốn xem, có thể."

Lâm Dược Phi trong nháy mắt thoát khỏi trạng thái mừng rỡ hớn hở, hỏi em gái: "Em có ăn không, không ăn thì chúng ta về nhà."

"Ăn xiên nướng hay không ăn?"

Mùi thơm ở trên quầy hàng xiên nướng bay tới từng đợt, làm cho Lâm Dược Phi nuốt nước bọt một cái, bản thân cũng có chút thèm. Nếu như Lâm Tiếu ăn, anh cũng có thể ăn cùng.

Nhưng Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ăn, Viên Kim Lai phải mời em ăn mười que xiên nướng rồi."

Cô có thể ăn mười que xiên nướng miễn phí, không phải dùng tiền của bản thân để mua.

Lâm Tiếu vừa dứt lời, đột nhiên đứng hình, khoan đã, Viên Kim Lai nói lần sau đi học sẽ mời cô ăn xiên nướng, nhưng mà lần sau cô không đến lớp nữa.

Vừa rồi cô giáo đã trả lại học phí khóa học cho anh trai, ngay cả học phí hôm nay cũng trả lại rồi, cô chắc chắn không thể đến lớp học nữa.

"Em không đi học, ngày mốt em còn phải đến cung thiếu nhi một chuyến để bảo Viên Kim Lai mời em ăn xiên nướng."

Lâm Dược Phi hiếu kỳ nói: "Tại sao Viên Kim Lai phải mời em ăn xiên nướng?"

Hơn nữa mười xiên nhiều như vậy.

Đối với học sinh tiểu học, đây là một bữa siêu to luôn.

Lâm Tiếu nói: "Bởi vì chúng em đã đánh cược, Viên Kim Lai thua."

Lâm Tiếu đánh cược mình với Viên Kim Lai cái gì, Viên Kim Lai vỗ n.g.ự.c nói cô có thể làm được sẽ mời cô ăn mười xiên nướng thế nào, líu ríu nói cho anh trai một lần, nghe thấy Lâm Dược Phi cười ha ha.

Lâm Dược Phi nghe hiểu, hóa ra Lâm Tiếu thể hiện ra khả năng tính nhẩm cực nhanh của mình, trong chuyện này không thể bỏ qua công lao của Viên Kim Lai.

"Nếu Viên Kim Lai không đánh cược với em, có phải em sẽ không nói cho giáo viên và bạn cùng lớp khả năng tính nhẩm nhanh như thế của mình hay không?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu.

Chẳng qua cô chỉ tính toán nhanh hơn một chút, không hiểu điều này có cái gì hay để nói cho giáo viên và bạn cùng lớp.

Trong lớp có bạn học chạy bộ vô cùng nhanh, có bạn học ăn cơm vô cùng nhanh, cô chỉ là tính toán rất nhanh mà thôi. "Mỗi người đều có cái riêng mà mình cực kỳ giỏi."

"Viên Kim Lai." Lâm Tiếu đột nhiên thấy được bóng dáng Viên Kim Lai đang đứng trước quầy xiên nướng.

Viên Kim Lai ăn xiên nướng, ăn đến khóe miệng đều là tương, sau khi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiếu và anh trai cao to đang đi về phía cậu bé.

Hai chân Viên Kim Lai lập tức mềm nhũn, trời ạ.

Anh trai Lâm Tiếu đến đòi nợ à.

"Ông, ông chủ cho cháu thêm mười xiên nướng nữa." Viên Kim Lai lập tức nói: "Vị để họ chọn."

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng to mắt: "Viên Kim Lai, không phải hôm nay cậu nói cậu không mang đủ tiền sao?"
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 109: Chương 109



Viên Kim Lai sững sờ, cậu bé cẩn thận liếc nhìn anh trai của Lâm Tiếu: “Em tưởng em không mang, mới vừa lấy ra khỏi túi đấy.”

“Anh trai, em mời anh ăn xiên nướng.” Viên Kim Lai nhoẻn miệng mỉm cười với Lâm Dược Phi, lộ ra hàm răng dưới bị sún.

“Mười xiên nướng lận đấy.” Trái tim nhỏ bé của Viên Kim Lai đau âm ỉ: “Lâm Tiếu ăn không nhiều, em mời anh trai cùng ăn.”

“Ha ha ha ha ha.” Lâm Dược Phi cười to, Viên Kim Lai thật là biết điều.

Lúc Lâm Dược Phi nhìn thấy Viên Kim Lai, anh chỉ nghĩ đến việc giúp em gái xử lý thằng nhóc đáng ghét này nên không để ý tới ngoại hình của cậu bé. Hôm nay là lần đầu anh nhìn kỹ thằng bé này, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì cũng rất đáng yêu.

Đó là một thằng nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, gương mặt tròn tròn, khi cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền. Tóc được cắt ngắn, mặt phơi nắng nên hơi ngăm, giống như một trái kiwi màu đen.

Lâm Dược Phi trêu cậu bé: “Mời anh ăn xiên nướng thật à?”

Viên Kim Lai gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

Lam Tiếu dẫn anh trai tới để đòi nợ, Viên Kim Lai biết mười cây xiên nướng của mình không trốn được rồi, cậu bé cũng không có gan chạy trốn.

Lâm Dược Phi đưa tay cầm lấy xiên nướng, hỏi lại lần nữa: “Nếu em thật sự mời thì anh đây không khách sáo nữa nhé?”

Viên Kim Lai đau lòng lắm nhưng vẫn phải làm bộ hào phóng: “Anh trai đừng khách sáo.”

Lâm Dược Phi nhịn cười đau cả bụng, thằng nhóc này thú vị quá.

Lam Dược Phi nháy mắt với ông chủ quán xiên nướng, sau đó đưa tay cầm lấy một xiên xương sườn, lại thêm một cái đùi gà lớn.

“Ui ui.” Viên Kim Lai hít sâu hai cái.

Anh trai Lâm Tiếu tàn nhẫn quá đi, xương sườn và đùi gà là hai món đắt nhất đấy.

Ông chủ quán xiên nướng biết Lâm Dược Phi đang trêu thằng nhóc, chính ông chủ cũng buồn cười vì những biểu cảm đa dạng của Viên Kim Lai, ông ấy không kìm được mà trêu cậu bé: “Xiên thịt ba chỉ, xiên bò nướng ngon lắm đấy.”

Lâm Dược Phi không khách sáo cầm thêm một xiên thịt ba chỉ và một xiên thịt bò.

Viên Kim Lai lại suýt xoa, thịt ba chỉ và thịt bò cũng rất đắt.

“Anh trai anh trai, món bắp cải nướng này ngon lắm, chiên xong rất giòn, bỏ vào miệng nhai rột rột, rồi rưới nước xốt, hạt mè lên trên, cực kỳ ngon.”

Lâm Tiếu nói ngay: “Anh hai, em muốn một xiên bắp cải nướng.”

Viên Kim Lai thấy mình đã giới thiệu món ăn thành công, bèn cố gắng giới thiệu thêm nữa: “Còn có bánh gạo nướng này nữa, mép bánh rất giòn, cả món khoai tây nướng này nữa.”

Lâm Tiếu nghe Viên Kim Lai nói thì nuốt nước bọt: “Anh hai, em muốn cả bánh gạo và khoai tây nướng nữa.”

Lâm Tiếu rất tin tưởng lời giới thiệu của Viên Kim Lai, vì ngay cả trước khi nướng, những món mà Viên Kim Lai giới thiệu cũng đã rất ngon đối với cô.

Tuy Lâm Tiếu không thích Viên Kim Lai lắm, nhưng cô phát hiện khẩu vị của Viên Kim Lai khá giống với mình, còn hợp hơn cả Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh nữa. Đám bạn của Lâm Tiếu đều không biết ăn cay, Viên Kim Lai lại thích ăn cay giống Lâm Tiếu, xiên nướng được rải bột ớt lên sẽ càng thơm.

“Phù.” Viên Kim Lai thở phào nhẹ nhõm một hơi rõ to, chọn ba món xiên chay là được rồi, nếu chọn giống anh trai của Lâm Tiếu thì hôm nay cậu bé sẽ sạch túi luôn.

“Chậc.” Lâm Dược Phi liếc nhìn em gái, không thấy anh đang trêu Viên Kim Lai à, tại sao em gái không hiểu ý anh gì cả vậy?

Viên Kim Lai: “Còn ba xiên nữa, Lâm Tiếu, cậu chọn thêm ba xiên nữa đi.”

Viên Kim Lai hối Lâm Tiếu mau chọn vì mấy món Lâm Tiếu chọn rẻ hơn anh trai nhiều.

Nhưng Lâm Dược Phi không cho Viên Kim Lai cơ hội đó: “Một xiên trứng cút, một xiên thịt thăn và một xiên xương sườn.”

Lâm Dược Phi nói nhanh.

“Anh trai anh trai, lúc nãy anh đã chọn xương sườn rồi mà?”

Lâm Dược Phi nhướng mày: “Tại sao không được chọn hai món giống nhau?”

Viên Kim Lai: “Được ạ.”

Viên Kim Lai cúi đầu lấy ra một nắm tiền từ trong túi, cậu bé mang theo khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng chỉ có tiền lẻ một hào.

Tiền giấy một hào và tiền xu một hào trộn lẫn vào nhau, Viên Kim Lai đếm từng cái một.

Không được rồi, nếu còn trêu nữa thì thằng nhóc này sẽ khóc mất, Lâm Dược Phi thấy nước mắt đã chực rơi ở khóe mắt Viên Kim Lai rồi.

Anh vội vàng mở túi tiền, lấy tiền ra đưa cho ông chủ.

Lâm Dược Phi vỗ bả vai Viên Kim Lai: “Trêu em thôi, anh đường đường là người lớn, sao có thể để thằng nhóc như em trả tiền được chứ.”

“Em chọn thêm năm xiên nữa đi, anh mời.” Lâm Dược Phi nói với Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai ngẩng phắt đầu lên, từ đau lòng tận cùng thành vui sướng cực độ, anh trai Lâm Tiếu tốt quá đi mất.

Nhưng Viên Kim Lai không dám quá tay trước mặt anh trai Lâm Tiếu, cậu bé vừa nhìn sắc mặt của anh trai Lâm Tiếu vừa chọn ba xiên thịt hai xiên chay.

Sau đó cậu bé nhìn anh trai Lâm Tiếu đưa năm xiên nướng cho ông chủ để ông chủ cho vào chảo dầu, sau đó mở túi tiền thanh toán năm xiên này.

“Mười xiên lúc nãy là em mời Tiếu Tiếu, năm xiên này là anh mời em.” Lâm Dược Phi nói.

Lâm Tiếu há miệng trợn mắt, anh trai cô không biết tính toán gì cả, rõ ràng là cả mười lăm xiên đều do anh trả tiền mà.

Viên Kim Lai mời cô mười xiên nhưng Viên Kim Lai không bỏ tiền, thế mà anh trai còn mời lại Viên Kim lai năm xiên.

Tính đi tính lại, người nhà mình lại tốn mười lăm xiên.

“Anh, hay là anh đừng ra ngoài làm ăn nữa, anh về nhà để mẹ nuôi cả hai chúng ta đi.” Lâm Tiếu lo lắng nói, cô rất lo một ngày nào đó anh trai mình sẽ làm công ty của ông chủ Lương phá sản mất.

Lâm Tiếu thì lo lắng, Viên Kim Lai thì lại vui mừng: “Anh trai, anh thật hào phóng.”

“Anh trai, anh có nhận đàn em không?”

“Anh trai, anh nhận em làm đàn em đi.”

Đi theo một người anh hào phóng như vậy, Viên Kim Lai nghĩ sau này mình không cần phải sầu não vì xiên nướng nữa.

Lâm Dược Phi ngạc nhiên một lúc mới nhớ ra Lâm Tiếu đã kể về những tin đồn mà Viên Kim Lai từng lan truyền trong lớp, xem ra bây giờ Viên Kim Lai vẫn còn tin vào những tin đồn đó.

“Muốn làm đàn em của anh à?” Lâm Dược Phi nhướng mày.

Viên Kim Lai gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”

Lâm Dược Phi đưa tay vỗ bả vai Viên Kim Lai: “Khi nào em đậu đại học thì tới tìm anh nhé.”

“Đàn em của anh phải có bằng chính quy.”

“Mẹ ơi, tụi con về rồi.” Lâm Dược Phi vừa mới mở cửa, Lữ Tú Ánh đã vội vàng đi tới: “Sao về trễ vậy?”

Hôm nay có món mì lạnh, Lữ Tú Anh đã cán mì xong, bà canh giờ Lâm Tiếu tan học về để châm lửa.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, nước trong nồi đã sôi từ lâu mà vẫn không thấy bóng dáng hai anh em đâu.

Lữ Tú Anh dập lửa, ngồi trên sô pha đọc báo, chờ thêm nửa tiếng nữa.

“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng mừng rỡ chạy tới cửa, Lữ Tú Anh biết hai anh em đã về nhà. Bà vội vàng đi ra cửa, đúng lúc Lâm Dược Phi đã lấy chìa khóa ra để mở cửa.

Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đang đổi dép lê ở cửa, Tiểu Hoàng chạy xung quanh chân của họ, nó chạy xung quanh Lâm Tiếu ba vòng rồi lại lộn một vòng quanh Lâm Dược Phi.

“Để mẹ bật bếp nấu mì.” Lữ Tú Anh vội vàng đi vào trong nhà.

Trong phòng khách không có khí lạnh, Lâm Tiếu đổi dép lê xong chạy vào phòng lớn, điều hòa đang tắt.

“Mẹ ơi, con mở điều hòa được không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi nhíu mày: “Mẹ, sao mẹ không mở điều hòa? Tiền mua điều hòa cũng đã tốn rồi, mẹ đừng tiết kiệm chút tiền điện này.”

Lúc Lữ Tú Anh ở nhà mình thì không mở điều hòa, phải đợi lúc Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi cùng ở nhà mới mở. Lâm Dược Phi đã nói với mẹ nhiều lần về chuyện này, lúc nào Lữ Tú Anh cũng đồng ý nhưng vẫn tiếp tục không mở.

Lữ Tú Anh nói to trong bếp: “Không phải mẹ không mở, cúp điện mà.”

Lâm Tiếu cũng đã nhận ra, cô than vãn trong căn phòng lớn: “Sao lại cúp điện chứ?”

Cô vội vàng chạy ra mở vòi nước: “Có cúp nước không ạ?” Cúp điện thì hay cúp nước lắm.

“Không cúp nước.” Lữ Tú Anh nói trong phòng bếp.

Lâm Tiếu nằm lên sô pha, miễn cưỡng thì cũng có thể coi không cúp nước là một tin tốt trong tin xấu. Cúp điện cúp nước vào mùa hè đã khó chịu lắm rồi, thế mà vào mùa hè người ta thích cúp điện cúp nước lắm, dường như cuối tuần nào cũng phải cúp một ngày.

Điều hòa trong nhà cũng làm sáu ngày nghỉ một ngày cơ đấy.

“Tại sao lại cúp điện hôm nay chứ, tại sao không phải là ngày hôm qua?” Hôm nay là thứ tư, hôm qua là thứ ba. Đài truyền hình nghỉ việc vào mỗi chiều thứ ba, nếu không thể không cúp điện thì Lâm Tiếu hy vọng sẽ cúp điện vào thứ ba.

Khi cúp điện, điều hòa không mở được thì quạt điện cũng không quay luôn.

Lâm Tiếu cầm lấy chiếc quạt hương bồ của mẹ, quạt từng chút từng chút cho mình.

Lâm Dược Phi đi theo sau Lữ Tú Anh vào bếp, phấn khích nói: “Mẹ, mẹ có biết Tiếu Tiếu rất có thiên phú trong toán học không?”

“Thật à? Sao con biết? Hôm nay thầy giáo dạy lớp bàn tính nói với con à?”

Lữ Tú Anh không quá để ý chuyện mà Lâm Dược Phi nói: “Khi nào ăn cơm rồi nói, con đừng đứng trong bếp, lửa trong bếp nóng lắm.”

Lữ Tú Anh đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài, phòng bếp vừa nhỏ vừa nóng mà Lâm Dược Phi lại cao ráo chân dài tay dài. Anh đứng ở đây làm Lữ Tú Anh thấy chật chội lắm.

Lâm Dược Phi bị đuổi ra tới cửa bếp, anh nắm khung cửa nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, con nói thật đấy, Tiếu Tiếu rất giỏi.”

“Cung thiếu nhi đã trả lại học phí của mấy buổi còn lại, nói rằng em ấy không cần học bàn tính nữa.” Lâm Dược Phi kiêu ngạo nói.

Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Hả? Con nói gì? Cung thiếu nhi không dạy Tiếu Tiếu à?”

Lâm Dược Phi vội vàng nói: “Đúng vậy. Cung thiếu nhi không dạy, nhưng không phải vì Tiếu Tiếu không tốt, mà là vì Tiếu Tiếu quá giỏi quá thông minh.”

Lữ Tú Anh: “Rốt cuộc là sao? Con nói từ đầu xem nào.”

Lâm Dược Phi kể lại từ đầu tới cuối, Lữ Tú Anh nghe mà sững sờ.

“Ây da!” Lữ Tú Anh nghe quá chăm chú, suýt nữa thì đã làm đổ cái nồi, bà vội vàng tắt lửa đi. Bà vớt mì ra cho vào một thau nước sôi để nguội đã được làm lạnh từ trước, đảo qua đảo lại.

Thau nước sôi đó nhanh chóng nóng lên, Lữ Tú Anh lại vớt mì ra cho vào một thau nước sôi để nguội khác.

Thật ra rất nhiều gia đình ăn mì lạnh đều dùng nước máy để làm lạnh, nhưng Lữ Tú Anh không muốn làm vậy. Lần nào bà cũng chuẩn bị trước hai thau nước sôi để nguội từ trước.

Dùng hai thau nước sôi để nguội để làm nguội mì nóng thì sẽ vừa ngon vừa giòn.

Lữ Tú Anh chia làm ba phần, bà và Lâm Tiếu dùng tô, cho Lâm Dược Phi dùng trong thau luôn.

Cho thêm dưa leo bào thành sợi, đậu đũa dài và tương mè vào.

Lâm Tiếu ngại ngùng nhìn cái tô lớn trước mặt mình, bình thường thì ăn được nhưng hôm nay cô ăn không nổi nữa rồi.

Cô vừa mới ăn năm cây xiên nước trước cổng trường nên bây giờ không đói chút nào.

Lâm Tiếu cố gắng đá anh trai ở dưới gầm bàn. Phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể giấu chuyện cô ăn xiên nướng được rồi.

Ăn xiên nướng là tội lớn. Vì nếu ăn xiên nướng thì sẽ không ăn cơm được, tội này không thể tha.

“Ai da, quên cho tỏi ngâm đường rồi.” Lữ Tú Anh vội vàng đi vào bếp, mở hũ tỏi ngâm đường, dùng chiếc đũa sạch để gắp tỏi ra.
 
Back
Top Bottom