Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 80: Chương 80



Mọi người lại nhìn Lâm Dược Phi liền cảm thấy rằng người con trai này của Lữ Tú Anh rất có năng lực.

Mọi người trong khu ngẫm lại và họ phát hiện ra rằng hình như nửa năm nay Lâm Dược Phi khác xưa rất nhiều. Phòng bida và phòng video trong khu vực nhà xưởng không còn thấy bóng dáng của Lâm Dược Phi, hàng ngày ngoại trừ đi làm thì đều là về nhà, còn thường xuyên trông thấy anh đưa đón em.

Chỉ cần so sánh như vậy, những người hàng xóm đã thấy anh ngoan hơn con trai của họ nhiều.

Những người thanh niên trong nhà xưởng dành cả ngày trong phòng bida và phòng video giống như Lâm Dược Phi trước đây không nhiều, nhưng không tới những chỗ đó dù chỉ một lần như Lâm Dược Phi bây giờ cũng chẳng có mấy ai. Sau giờ làm việc, chơi đôi ván bida, xem phim võ thuật là cách giải trí tiện lợi nhất.

Ấn tượng của những người hàng xóm về Lâm Dược Phi thay đổi nhanh chóng và họ cảm thấy rằng anh đã hiểu chuyện hơn sau khi đi làm.

Tất nhiên, vẫn có nhiều người cho rằng việc Lâm Dược Phi từ bỏ cơ hội làm việc trong nhà xưởng là đáng tiếc, sau này nhất định anh ấy sẽ hối hận.

Còn có người ác ý suy đoán anh: “Làm việc gì mà kiếm nhiều tiền như thế được, tôi đoán chắc chắn là Tiểu Phi đang gia nhập băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố.”

Cụm từ băng đảng đua xe này ai cũng quen thuộc, cho dù chưa tận mắt trông thấy thì chắc chắn cũng từng nghe nói về băng đảng này, người thân của họ hàng hoặc bạn bè bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp.

Chiếc xe máy ầm ầm lao vút qua, người ta còn chưa kịp phản ứng thì chiếc túi xách trên người, sợi dây chuyền vàng trên cổ, đôi khuyên tai bằng vàng trên tai đã bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp lấy.

Nếu bị băng đảng đua xe tốc độ cướp khi đang đi xe đạp, chắc chắn là sẽ bị kéo lê trên đất, xe sẽ đổ mạnh xuống đất.

Tồi tệ nhất là bị cướp khuyên tai, bất ngờ bị giật ra khỏi tai, m.á.u chảy không ngừng. Rất ít người dám đeo dây chuyền vàng và khuyên tai ra ngoài, họ chỉ hay đeo khi ở trong khu nhà.

Ngoài ra còn có những chiếc khuyên tai bằng vàng được quấn chặt bằng len mịn, và hai chiếc “hoa tai len” được đeo trên tai chính là để đảm bảo an toàn.

Ngày nay người ta ghét cay ghét đắng những chiếc xe chạy như bay, nói rằng Lâm Dược Phi là băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố là rất ác ý.

Đương nhiên, những lời này không lọt vào tai Lâm Tiếu, Lâm Khiếu cũng không biết gì cả.

Cô dắt Tiểu Hoàng chạy quanh khu nhà hai vòng, Tiểu Hoàng mệt đến mức lè cả lưỡi ra để thở mới chịu về nhà.

Trán của Lâm Tiếu đổ một chút mồ hôi, tóc mái dính lên trên hơi ngưa ngứa, trên đường về nhà cô không ngừng thổi tóc mái.

Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng bước chân của em gái liền mở cửa, nhìn thấy trước mặt một người và một chú chó nhỏ cùng thở không ra hơi, đến tần suất cũng như nhau.

Lâm Dược Phi cười lớn: “Ha ha ha ha.”

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách khinh bỉ, anh lại lên cơn rồi.

“Sáng nay muốn đi đâu chơi?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu mừng rỡ đáp: “Còn được đi chơi á?”

Lữ Tú Anh cau mày: “Con bé còn chưa làm xong bài đâu.”

Lâm Dược Phi hỏi em gái: “Trong nửa ngày em có làm được hết bài tập không?”

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Được.”

Lâm Dược Phi nói: “Vậy thì chiều làm bài tập, sáng đi chơi.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu nói: “Một buổi chiều là có thể viết xong sao? Buổi tối mẹ không có thời gian kèm con làm bài đâu đấy, hôm nay ăn xong bữa tối mẹ sẽ tắm cho Tiểu Hoàng trước, sau đó đưa con tới nhà tắm tắm rửa, gội đầu. Con đường có mà như bữa trước, làm nhiều bài tập đến nỗi tay tay run không cầm nổi đũa đấy.”

Khi mẹ nhắc lại những việc đáng xấu hổ trước kia, Lâm Tiếu liền đỏ mặt.

Anh trai lại còn cố tình đứng bên cạnh hỏi: “Này, bài tập hè mà em nộp rốt cuộc cô giáo đã kiểm tra chưa?”

Lâm Tiếu kiên quyết trả lời: “Học sinh nào không nộp bài ôn tập hè đều đã bị ghi tên vào sổ đầu bài.”

Sau đó thì không còn sau đó nữa rồi, bài tập mà Lâm Tiếu nộp cô giáo cũng không phát lại. Lâm Tiếu cũng nghi ngờ là cô giáo không kiểm tra nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận lời anh trai nói là đúng. Lâm Dược Phi nhìn thấu suy nghĩ của em gái: “Em cứ cứng mồm cứng miệng đi.”

Mặc dù Lâm Tiếu nói rằng mình có thể làm hết bài tập trong buổi chiều, Lữ Tú Anh cũng đồng ý cho cô ra ngoài chơi vào buổi sáng: “Các con cứ nghĩ xem muốn đi đâu trước, đợi mẹ quét qua cái nhà.”

Từ khi trong nhà nuôi thêm Tiểu Hoàng, một ngày Lữ Tú Anh phải quét nhà hai lần, sáng một lần, tối một lần.

Lâm Dược Phi bình thường không ở nhà, bây giờ rảnh rỗi, anh giành lấy chiếc chổi trong tay Lữ Tú Anh, động tác quét nhà gọn gàng, dứt khoát.

Lâm Dược Phi quét xong phòng nhỏ lại cầm theo chổi vào phòng lớn, Lữ Tú Anh vội vàng đi theo, nhẹ nhàng nói với Lâm Dược Phi: “Quét gầm giường kỹ một chút, Tiếu Tiếu ném cái răng rụng ở đấy, hôm qua mẹ quét mà không tìm thấy.”

Lữ Tú Anh không chịu được cái răng rụng cứ ở mãi dưới gầm giường.

Hôm qua Lâm Tiếu đón sinh nhật, Lữ Tú Anh bận nhiều việc, chỉ quét qua một lần, còn quét vội quét vàng, không được kỹ lắm.

Cho nên hôm nay Lâm Dược Phi quét dưới gầm giường một lượt rất kỹ, còn nằm sấp xuống đất nhìn vào trong gầm giường kiểm tra, vẫn không tìm thấy chiếc răng vứt xuống đó ngày hôm kia.

“Không ở dưới gầm giường.” Lâm Dược Phi khẳng định nói.

Lữ Tú Anh: “Không thể thế được.” Hôm kia rõ ràng là vứt dưới gầm giường mà, sao lại không thấy nữa.

Lữ Tú Anh tìm chiếc răng đó khắp các nơi trong phòng, cuối cùng tìm thấy trong ổ của Tiểu Hoàng.

Giường trong nhà là loại giường chân cao, gầm giường quả thực là khu vực không có chướng ngại vật đối với Tiểu Hoàng, nó rất thích nằm ngủ dưới gầm giường. Không biết nó tha cái răng rụng của Tiếu Tiếu từ dưới gầm giường về ổ của mình từ bao giờ và giấu đi cứ như đứa trẻ.

Lữ Tú Anh sợ là Tiểu Hoàng không cẩn thận nuốt vào trong bụng liền lén vứt chiếc răng rụng của Tiếu Tiếu đi.

“Tiểu Hoàng phát hiện ra liệu có làm loạn lên không?” Lữ Tú Anh lo lắng hỏi Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi trả lời: “Làm sao con biết được con ch.ó nó nghĩ gì, làm loạn thì cứ làm loạn.” Một con ch.ó thì có thể làm loạn thế nào được, Lâm Dược Phi không cho là như thế: “Làm loạn thì nấu cho nó miếng gan gà.”

“Anh, anh vẫn chưa quét nhà xong à?” Anh trai quét nhà, Lâm Tiếu phải ngồi trên ghế sofa, không được thò chân xuống đất.

Lâm Dược Phi: “Xong ngay đây.”

“Em đã nghĩ ra được chỗ nào để đi chưa?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu: “Em nghĩ xong rồi, em muốn đi hái rau dại.”

Lâm Dược Phi hả một tiếng, không ngờ là em gái lại trả lời thế này.

Lữ Tú Anh cũng rất bất ngờ, không ngờ là Lâm Tiếu vẫn còn nhớ đến việc hái rau rừng. Năm xưa Lữ Tú Anh năm nào cũng đi hái rau dại, Lâm Tiếu lớn hơn một chút là đưa cô đi cùng, một phần là vì muốn ăn cho lạ miệng, phần nữa cũng là vì muốn tiết kiệm tiền.

Rau mùa xuân không rẻ, sau cả một mùa đông ăn rau cải thảo, rau dại là loại rau mọc sớm nhất.

Hàng ngày Lữ Tú Anh đều hỏi thăm một lượt xem xung quanh có chỗ nào rau dại mọc tốt liền đạp xe đưa Lâm Tiếu đi hái chúng ở những bãi đất hoang ngoại thành.

Hái về còn tươi ăn mấy bữa, số còn lại rửa sạch phơi khô để bảo quản được lâu hơn, sau đó có thể dùng để làm nhân gói sủi cảo.

Năm xưa khi Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi hái rau dại, trong lòng đều rất suy tư, thấy con nhà khác ở nhà xem tivi, Tiếu Tiếu lại đi theo bà hái rau dại ở ngoại thành; con nhà khác ăn rau cải thìa, rau chân vịt, rau hẹn mua ở siêu thị về, Tiếu Tiếu về nhà ăn rau dại với bà.

Không ngờ là Lâm Tiếu lại thích đi hái rau dại thật.

Lữ Tú Anh tâm trạng hỗn loạn, cảm thấy hoá ra trước kia mình nghĩ nhiều quá rồi.

“Con thật sự muốn đi hái rau dại à?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, nhà bạn con đều ăn rau tề thái rồi, sao nhà mình đến hôm nay vẫn chưa được ăn ạ?”

Lữ Tú Anh nghe thấy bạn của Lâm Tiếu đều có, chỉ cô bé chưa có thì tính hiếu thắng lại nổi lên liền đứng bật dậy: “Con chờ đấy, mẹ đi hỏi xem rau dại ở gần đây chỗ nào mọc tốt, đảm bảo sẽ hái cho con một bó to.”

Lữ Tú Anh sang hàng xóm hỏi một lượt, rất nhanh đã hỏi được chỗ, hàng xóm nói với Lữ Tú Anh: “Cô muốn đi hái rau dại à, vậy thì mau đi đi, tôi vừa đi hôm kia, vừa kịp, chỉ cần chậm hai ngày thôi là rau già mất rồi.”

Gió xuân thổi một ngày, rau dại già theo một ngày.

Lữ Tú Anh cám ơn hàng xóm: “Hôm nay tôi đi luôn.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 81: Chương 81



“Mẹ, cho Tiểu Hoàng đi cùng được không?” Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, chỗ hái rau dại cũng không có người, cho Tiểu Hoàng ra đó chạy một chút cũng được: “Đưa Tiểu Hoàng đi cùng đi.”

Một nhà bốn người, ba người một chó đi ra ngoài, Lữ Tú Anh tìm cái túi to nhất trong nhà cầm đi, chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi thu hoạch lớn.

Đến khu đất hoang rộng lớn, Tiểu Hoàng vui sướng chạy đi chạy lại. Chạy được một đoạn lại dừng lại một lát, chạy được một đoạn lại dừng lại một lát.

Lúc đầu Lâm Tiếu không để ý đến Tiểu Hoàng, cô bé tập trung vào hái rau dại. Mỗi lần hái rau dại, Lâm Tiếu đều cảm thấy cả khu đất hoang toàn là rau dại đều là của mình, cô bé tùy ý chọn, tùy ý hái.

Đôi mắt của Lâm Tiếu nhìn tới nhìn lui giữa các loại rau dại xung quanh, chọn những loại mềm nhất và đẹp nhất, và chỉ ngắt những ngọn mềm nhất ở trên cùng.

Ngắt những đầu nhọn cho vào túi, nhìn trong túi càng ngày càng nhiều rau dại, cô bé càng cảm thấy rất mãn nguyện.

Lâm Khiếu ngắt xong một mớ rau dại lại chuyển sang một mớ khác, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng đang giơ một chân lên cao.

“Mẹ, Tiểu Hoàng đang tè bậy.” Lâm Tiếu mách mẹ.

Bà nhìn Tiểu Hoàng tè bậy, rõ ràng Tiểu Hoàng chưa buồn tiểu, nhưng vẫn rặn ra vài giọt, sau đó chạy sang chỗ bên cạnh.

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiểu: “Loài chó đều làm như vậy đấy, Tiểu Hoàng làm vậy là đang đánh dấu lãnh thổ đó.”

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn thành quả lao động vừa rồi trong túi, tò mò hỏi: “Mẹ, vậy thì rau dại chúng ta hái được bình thường sẽ có chó con tè lên phải không ạ?”

Lữ Tú Anh mặt biến sắc: “Không phải đâu, ở đây ngoại trừ Tiểu Hoàng ra, bình thường không có chó.”

Lữ Tú Anh vừa dứt lời, Tiểu Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía xa sủa ầm ĩ: “Gâu gâu gâu gâu.”

Một lúc sau, từ xa có tiếng chó sủa đáp lại: “Gâu gâu gâu gâu.”

Một chú chó nhỏ chạy lại, đứng ở phía xa, nhìn Tiểu Hoàng và ba người bên cạnh Tiểu Hoàng một cách cảnh giác.

Lữ Tú Anh buông lỏng tay, số rau dại vừa hái rơi xuống đất.

“Được rồi, đủ rồi đấy, về nhà thôi.” Lữ Tú Anh cầm túi lên.

Lâm Tiếu cúi đầu xuống, túi của cô bé mới chỉ đựng được một nửa non, túi của mẹ và anh trai cũng đều vẫn chưa đầy.

“Chỉ hái có tí vậy thôi ạ?” Lâm Tiếu thắc mắc, năm xưa mỗi lần hái đều hái rất là nhiều.

Lâm Tiếu biết rau dại sau khi nấu lên trong nước sôi sẽ ngót lại, số rau dại họ hái ngày hôm nay xem ra chỉ đủ ăn hai bữa. Lâm Tiếu muốn hái thêm một ít, cô bé thích ăn rau tề thái nhất, sủi cảo tề thái, bánh bao tề thái, hoành thánh tề thái, rau tề thái và thịt lợn trộn vào với nhau làm nhân thì thơm ngon vô cùng.

Lâm Tiếu vẫn muốn hái nhiều thêm một chút nữa thì liền bị Lữ Tú Anh kéo đi.

“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu gọi một tiếng, Tiểu Hoàng liền đi theo cô bé.

Lâm Dược Phi thấy vẻ nuối tiếc của Lâm Tiếu liền cười nói: “Đáng đời, ai bảo em nói linh tinh.”

Lâm Tiếu mặt mày ngơ ngác: “Hả, em nói cái gì cơ?”

Rau tề thái hôm nay hái chỉ đủ ăn hai bữa, Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của anh trai, nghĩ cách sắp xếp hai bữa ăn quý giá này: “Mẹ, con muốn ăn một bữa hoành thánh trước, còn lại thì làm bánh bao hấp.”

“Về rồi tính sau.” Lữ Tú Anh đáp.

Tuy nhiên sau khi hái rau dại về, Lâm Tiếu đợi mãi, đợi mãi cũng không thấy hoành thánh rau tề thái và bánh bao mà cô muốn ăn đâu.

Lâm Tiếu không nhịn được liền hỏi mẹ: “Mẹ, rau tề thái mà chúng ta hái đâu?”

Lữ Tú Anh trả lời: “Đưa cho anh trai con ăn hết rồi.”

Lâm Tiếu ngỡ ngàng, cô bé mong đợi món ngon lâu như vậy, một năm chỉ có thể ăn món ngon này có một mùa thôi.

“Anh, sao anh lại ăn một mình như thế?” Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh trai, giận dữ nhìn anh trai chằm chằm.

Số rau dại mà Lữ Tú Anh mất công hái về, không nỡ vứt đi, trong đó còn có công sức của Tiếu Tiếu.

Nhưng đánh c.h.ế.t thì Lữ Tú Anh cũng chả dám ăn, cũng không muốn cho Lâm Tiếu ăn, thế nên toàn bộ số rau đó đều đã vào bụng Lâm Dược Phi rồi.

Lâm Dược Phi nói: “Cơ hội được ăn độc như thế này anh cũng muốn nhường cho em.”

Lâm Tiếu vẫn để bụng vụ anh trai ăn một mình cho đến khi anh trai cầm một túi hoa hoè về nhà.

“Tiếu Tiếu, xem anh cầm cái gì về đây này.” Lâm Dược Phi vừa cởi giầy vừa gọi với vào trong nhà.

Lâm Tiếu từ trong nhà chạy vù ra ngoài, vẫn chứ nhìn rõ tay anh trai đang cầm cái gì, chỉ mới ngửi thấy mùi hoa hoè: “Hoa hoè thơm quá!”

Lâm Dược Phi đặt túi hoa hồng lên bàn ăn: “Bảo mẹ hấp hoa hoè với cơm cho em đi.”

Lâm Tiếu nhảy cẫng lên sung sướng, cô bé thích nhất là ăn cơm hoa hoè: “Hai vị của món này em đều muốn ăn.”

Cơm hoa hoè có thể nấu thành hai kiểu mặn và ngọt, Lâm Tiếu thích cả hai.

Lữ Tú Anh bước nhanh chân ra, xách lấy túi xem có bao nhiêu: “Thiếu chút nữa là được hai bữa rồi, tối nay sẽ hấp ăn một bữa, hôm nay con muốn ăn ngọt hay mặn?”

Lâm Tiếu nghĩ một lúc: “Ăn mặn trước đi ạ.”

Lữ Tú Anh liền đi xuống bếp chế biến, rửa sạch hoa hoè, cho thêm bột và muối rồi cho lên nồi hấp.

Sau đó pha nước xốt mặn, quan trọng nhất là cho tỏi và dầu mè rồi trộn vào cơm hoa hoè.

Lữ Tú Anh xới cho Lâm Tiếu một bát to, xới cho bản thân và Lâm Dược Phi một bát nhỏ. Hoa hoè không có nhiều, người lớn nếm thử một chút là được rồi.

Lâm Tiếu ăn từng miếng một một cách rất thỏa mãn, cơm hoa hoè thơm phức, nhai vẫn rất mạnh.

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu lại được ăn cơm hoa hoè nấu kiểu vị ngọt, lần này không phải là trộn với nước xốt mà là trộn với mật ong.

Ăn xong hai bữa cơm hoa hoè thơm phức, Lâm Tiếu đã rộng lượng tha lỗi cho anh trai. Trước đây năm nào cô bé cũng được ăn rau tề thái, nhưng hoa hoè không phải năm nào cũng được ăn. Hoa hoè trên cây hoa hòe bên đường không ăn được, có mấy loại khác nhau, mẹ nói bây giờ khó mà tìm được loại hoa hòe ăn được. Lấy tề thái đổi lấy hoa hòe, Lâm Tiếu lời rồi.

Một ngày sau khi Lâm Tiếu ăn hết hoa hòe, trời đổ cơn mưa to.

Người ta nói mưa xuân đắt như dầu, nhưng trận mưa xuân này lại lớn đến như vậy.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, mùi đất nồng nặc bay từ cửa sổ vào, Lữ Tú Anh vội vàng đóng cửa sổ lại.

Mưa tạt vào cửa kính, bên ngoài kính đầy nước.

Tiểu Hoàng nằm bên cạnh cửa sổ, chăm chú ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ cùng Lâm Tiếu.

Thỉnh thoảng có tiếng sấm rền vang, cả người Tiểu Hoàng run lên, Lâm Tiếu vội vàng bịt tai Tiểu Hoàng lại.

“Gâu gâu gâu.” Đột nhiên Tiểu Hoàng nhìn về phía ngoài cửa sổ kêu to, Lâm Tiếu nhìn thật kỹ, thấy trong mưa to một bóng người quen thuộc.

“Mẹ, anh về rồi!” Lâm Tiếu lập tức khoe với mẹ về phát hiện của Tiểu Hoàng.

Kể từ khi Tiểu Hoàng tới, Lâm Tiếu không còn là người có chiếc mũi nhạy bén, đôi mắt tinh tường và đôi tai thính nhất trong gia đình nữa, Tiểu Hoàng hơn hẳn cô bé về mọi mặt, nhưng Tiểu Hoàng phát hiện ra bất cứ điều gì cũng đều báo với Lâm Tiếu đầu tiên.

Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một vị tướng ngồi trong trại và Tiểu Hoàng là lính trinh sát của cô.

Lữ Tú Anh không dám tin vào những gì Lâm Tiếu nói: “Trời mưa to thế này mà anh trai về á?”

Về thật rồi, Lữ Tú Anh rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân ở gần cửa và tiếng chìa khóa được lấy ra. Lữ Tú Anh vội vàng mở cửa, lấy chiếc khăn khô đưa cho Lâm Dược Phi: “Mau lau đi, đừng để bị cảm.”

“Mưa to thế này, sao không biết đường tìm chỗ nào đấy mà trú mưa?” Lâm Tú Anh xót xa nói.

Lâm Dược Phi vò vò lau tóc, từ khi bị Lữ Tú Anh bắt cắt đầu đinh thì sau đó anh cũng không nuôi tóc dài nữa, để đầu đinh cho tiện. Một khi Lâm Dược Phi bận việc thì chỉ cần ngủ 5 phút thôi cũng tốt lắm rồi.

“Trú gì mà trú, lúc trời bắt đầu mưa con đã về đến cửa nhà rồi.” Lâm Dược Phi đạp mạnh vài cái là về đến nhà rồi.

Lữ Tú Anh nói: “Cho dù là con không sợ dính nước mưa, cái xe cũng sợ chứ.”

“Đợi tạnh mưa con phải rửa và lau xe sạch sẽ.” Xe dễ bị rỉ sét nhất khi dính nước mưa.

Còn cái đệm bông ở phía sau xe đạp nữa, dính nước mưa rồi cũng phải tháo ra giặt.

Lâm Dược Phi rửa mặt, nhân lúc Lữ Tú Anh không để ý liền dùng nước lạnh rửa cánh tay và cổ, trước khi Lữ Tú Anh quay lại liền dùng khăn lau khô.

Cho dù điều kiện càng ngày càng tốt hơn lên nhưng đối với bất cứ gia đình nào thì chiếc xe đạp vẫn là một tài sản lớn và Lữ Tú Anh vẫn tiếc của vô cùng.

Sau trận mưa lớn, hoa hòe bên đường lần lượt rơi xuống đất.

Vỉa hè và làn đường dành cho xe đạp được phủ đầy những chấm hoa hòe màu trắng hoặc vàng, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hòe.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 82: Chương 82



Trên đường đến trường và về nhà Lâm Tiếu phải đi ngang qua hai con đường như vậy, ngồi sau xe đạp của anh trai, nhìn những bông hoa hòe trên đường, cô bé thầm nghĩ nếu chúng là loại ăn được thì tốt biết bao.

Vì cơn mưa lớn bất ngờ, hội thao mùa xuân của trường tiểu học Đường Giải Phóng đã bị hoãn lại hai ngày.

Bãi cỏ ở giữa sân vận động và đường chạy bằng xỉ than đá xung quanh, cả hố nhảy xa ở góc sân vận động đều bị mưa làm ướt.

Sau hai ngày nắng to, giáo viên thể dục phải dùng xẻng lật cát trong hố cát lên hai lần mới khô hẳn.

Tâm trạng háo hức của học sinh tiểu học mong ngóng hội thao hai ngày nay đã bay tới sân vận động, ngoại trừ cô giáo Từ - giáo viên chủ nhiệm phần nào giữ được trật tự lớp học, vào tiết của các thầy cô giáo khác lớp học luôn trong tình trạng hỗn loạn, ngày nào sổ đầu bài cũng ghi đầy tên học sinh nói chuyện riêng trong giờ học.

Sao đỏ của học sinh cuối cấp vào từng lớp kiểm tra định kỳ, buổi sáng nhắc nhở một lần, giờ ra chơi nhắc một lần, buổi trưa nhắc một lần, mỗi lần vào lớp nào lộn xộn đều cau mày.

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết nhìn chữ viết trên sổ Sao đỏ của học sinh cuối cấp mà hết hồn.

“Cứ như thế này, tuần sau lớp chúng ta không nhận được cờ thi đua rồi.”

Kỷ luật của lớp 2/4 luôn tốt, trước đó lớp đã giành được cờ thi đua liên 3 tuần tiếp, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết hy vọng sẽ giữ được cờ thi đua ở lại lớp mình lâu hơn, treo nó bên cạnh bảng đen mỗi ngày cho đến cuối học kỳ này.

Tiếc là hiển nhiên các bạn không hứng thú với cờ thi đua bằng hội thao.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã bàn nhau mang cái gì đi ăn vặt khi đến hội thao mấy ngày hôm nay rồi.

Chúng bàn với nhau tới lúc đó mỗi đứa sẽ cầm theo đồ ăn vặt khác nhau đến, như thế trao đổi với nhau thì mỗi đứa sẽ được ăn 3 vị khác nhau.

Trần Đông Thanh đứng bên cạnh thấy vậy rất ngưỡng mộ, nhưng nhà cậu bé sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu, tất nhiên cũng sẽ không có đồ ăn vặt để trao đổi với các bạn khác.

Sự nhiệt tình của các học sinh đối với hội thao là vô cùng cao, nhưng sự nhiệt tình này không tiếp diễn khi luyện tập để chuẩn bị cho các phần thi trong hội thao.

Trong quá trình luyện tập, ngay khi cô giáo Từ rời đi, một số bạn nam nghịch ngợm trong lớp sẽ không hợp tác với việc luyện tập và một số bạn nữ sẽ bắt đầu buôn chuyện.

Lớp trưởng, lớp phó kỷ luật và lớp phó văn thể mỹ ba người cùng cố gắng nhưng thành quả luyện tập không được như ý cho lắm.

“Dư Quang nhìn các bạn xung quanh, các bước đi to nhỏ đều thống nhất với các bạn xung quanh, Trạch Kiến cậu lại bước nhanh rồi.”

Trạch Kiến biện hộ: “Tớ không cố ý bước nhanh, là vì Khang Bằng Hưng ở sau tớ bước nhanh, nếu mà tớ không bước nhanh một chút thì cậu ấy cứ dẫm vào giày của tớ suốt thôi.”

Hội thao lùi lại hai ngày là có thêm hai ngày để luyện tập. Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết thở phào, cứ như thể trước khi làm bài kiểm tra lại được cho thêm hai ngày để ôn tập.

Lâm Tiếu không hiểu: “Lớp mình được luyện tập thêm hai ngày thì lớp khác cũng được thêm hai ngày mà.”

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết lại bắt đầu lo lắng trở lại, đúng vậy, lớp khác cũng có thêm hai ngày để luyện tập.

Cô bé liền nắm chặt bàn tay nói với các bạn trong lớp: “Cho nên chúng ta cần phải luyện tập chăm chỉ và nỗ lực hơn nữa mới được.”

Cuối cùng ngày hội thao cũng đã tới, Lâm Tiếu mang theo chiếc ghế đẩu của mình, đeo chiếc balo đựng đầy đồ ăn vặt đến tham gia hội thao.

Mỗi học sinh đều phải đăng ký tham gia một nội dung thi, Lâm Tiếu đăng ký tham gia nội dung chạy năm mươi mét.

Đây là nội dung chạy ngắn ngắn nhất, trên đó còn có nội dung chạy một trăm, hai trăm, bốn trăm mét nhưng lúc đăng ký Lâm Tiếu lại nhanh tay nhanh mắt đăng ký nội dung chạy năm mươi mét.

Nội dung chạy thì chắc chắn là chạy càng xa sẽ càng mệt, năm trăm mét là nhẹ nhàng nhất rồi.

Sau đó cô bé phát hiện ra Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân hai người họ đều đăng ký nội dung nhảy xa.

Lâm Tiếu ngẩn người ra, cô bé cứ nghĩ rằng chạy càng ngắn thì càng nhàn, quên mất là không chạy thì còn nhàn hơn, lần hội thao sau cô nhất định phải nhớ là cũng đăng ký nội dung nhảy xa.

Thứ tự tham gia thi đấu của hội thao được sắp xếp theo thứ tự từ lớp số nhỏ tới lớp có số lớn, đầu tiên là lớp số 1, sau đó đến lớp số 2.

Lớp 2/4 của Lâm Tiếu là lớp cuối cùng của khối 2, lớp Trưởng Chung Hiểu Khiết quan sát rất kỹ đội hình đội ngũ của ba lớp trước, thấy họ đi hết liền nhẹ nhàng cổ vũ các bạn: “Lấy thành tích tốt nhất của chúng ta trong thời gian luyện tập ra, chúng ta chắc chắn sẽ đi ngay ngắn hơn ba lớp trước.”

“Tiếp theo đang tiến về phía chúng ta là lớp 2/4, họ đang hướng về ánh bình minh sáng sớm.” Học sinh lớp cuối cấp đứng trước micro diễn cảm đọc bài diễn văn.

Lâm Tiếu nhíu mày suy nghĩ, thấy câu từ trong bài diễn văn của người đọc có gì đó không đúng lắm: “Hướng về ánh bình minh sáng sớm” nên sửa thành “Hướng về phía mặt trời.” Hoặc là “Mặt trời buổi sáng sớm” mới đúng.

Cô giáo Từ đã từng giảng một ví dụ tương tự, ý nghĩa của hai từ “sáng sớm” và “hướng về” đã bị lặp lại, không biết là ai đã viết bản diễn văn này. Luyện tập đội hình đội ngũ đã rất lâu rồi, nên Lâm Tiếu mất tập trung cũng không ảnh hưởng gì đến nhịp bước của cô.

“Một hai một hai một hai.” Lâm Tiếu bước theo nhịp hô của lớp phó thể dục thể thao, bước trên đường chạy bằng xỉ than đá, đi qua trước đài chủ tịch.

Đi đội ngũ xong, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, dựa vào quan sát của cô, trong bốn lớp hai thì đội ngũ lớp 2/4 của họ ngay ngắn nhất.

Lần hội thao mùa xuân lần này, lớp 2/4 của họ chắc chắn sẽ được cộng điểm diện mạo tinh thần.

Tuy nhiên, Chung Hiểu Khiết đã ngây người khi nhìn thấy đội ngũ của lớp cuối cấp đi ngang qua sân vận động.

Đội ngũ của lớp cuối cấp và lớp một lớp hai bọn họ khác nhau hoàn toàn, có lớp dừng trước lễ đài hô vang khẩu hiệu, có lớp đứng ngay ngắn trước lễ đài làm lễ, thậm chí có một lớp người nào cũng cầm trong tay lá cờ đỏ nhỏ vẫy trước lễ đài.

Vẫn cứ là học sinh cuối cấp thông minh.

Các lớp nhỏ hơn chỉ biết xếp hàng ngay ngắn một cách ngốc nghếch. Chung Hiểu Khiết lẳng lặng ghi nhớ trong lòng, đến lần hội thao sau lúc đó họ đã lên lớp ba rồi, đến lúc đó nhất định cũng sẽ thể hiện một cách ngoạn mục, tỏa sáng toàn trường.

Nội dung chạy năm mươi mét của Lâm Tiếu diễn ra ngay vào buổi sáng ngày đầu tiên của hội thao, cô bé duyệt đội ngũ xong một lúc liền nghe thấy tiếng loa phát thanh gọi học sinh những năm đầu tham gia nội dung thi chạy năm mươi mét tập hợp tại sân vận động.

Lâm Tiếu nhanh chóng hoàn thành phần thi chạy, cô bé không có năng khiếu gì về thể thao, cũng không đạt được thứ hạng gì.

Sau khi vượt qua vạch đích, cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều đợi cô ở cuối đường đua.

“Có mệt không?” Vương Hồng Đậu đi tới đỡ lấy Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Có gì đâu mà mệt.”

Vương Hồng Đậu nói: “Cũng đúng, cậu là người chạy về đích cuối cùng, chạy chậm chắc chắn là không mệt.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Tớ chạy về cuối cùng á?”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân gật đầu: “Đúng thế, sau cậu chẳng còn ai cả.”

Lâm Tiếu thực sự không biết, lúc chạy ai cũng nhìn về phía trước, cô cũng không nhìn về phía sau. Lâm Tiếu chỉ biết là trước mặt mình có rất nhiều bạn, thực sự là không ngoái đầu lại xem đằng sau mình có người hay không.

Diệp Văn Nhân an ủi Lâm Tiếu: “Không sao đâu, chỉ ba người đứng đầu mới được cộng điểm. Những người về sau không ai được cộng điểm cả, cho nên về thứ tư hay nhất từ dưới lên cũng chả khác gì nhau.”

Lâm Tiếu nghĩ một lát, thấy Diệp Văn Nhân nói cũng có lý, ba người về đích đầu tiên chạy rất nhanh, Lâm Tiếu biết chắc chắn mình chạy không nhanh được như thế. Dù sao thì cô cũng không được cộng điểm, chạy về nhất từ dưới lên cũng chả sao cả.

Lâm Tiếu chỉ trùng xuống mất vài giây, rồi lại quên luôn sự việc này một cách nhanh chóng.

Nội dung cô bé đăng ký tham gia đã hoàn thành ngay khi hội thao vừa mới bắt đầu, thời gian còn lại, Lâm Tiếu đã có thể thoải mái, thư giãn xem người khác thi đấu rồi.

Thực ra cô bé cũng không hứng thú với việc xem người khác thi đấu cho lắm, việc mà cô bé thấy hứng thú là ăn vặt cơ.

Buổi chiều, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng tham gia nội dung thi nhảy xa.

Lâm Tiếu đứng bên cạnh xem hai người đó nhảy lại càng tiếc nuối vì mình không đăng ký tham gia nội dung này. Cô còn đã từng luyện tập bật nhảy tại chỗ với chị Tiểu Mai mà.

Diệp Văn Nhân và chị Tiểu Mai có một cái tật giống nhau là khi làm động tác chuẩn bị thì chân thường có xu hướng rời khỏi mặt đất, còn dễ giẫm lên vạch nữa.

Rõ ràng là cô đã nhảy rất xa, nhưng giáo viên thể dục làm trọng tài bên cạnh cô nói rằng khi bắt đầu nhảy cô đã giẫm lên vạch và kết quả không được tính.

Diệp Văn Nhân bị loại liền khóc to một trận.

Lâm Tiếu lại dùng câu nói mà Diệp Văn Nhân an ủi mình lúc sáng để an ủi Diệp Văn Nhân: “Dù sao thì cũng không lọt được vào top ba người đứng đầu thì xếp thứ mấy cũng như nhau thôi.”

Sau lời an ủi rất hiệu quả của Lâm Tiếu, đến lượt Diệp Văn Nhân thất thần một lúc, nước mắt nước mũi rơi lã chã: “Ai bảo là tớ không thể lọt vào top ba, nếu mà tớ không dẫm vào vạch thì chắc chắn tớ đã lọt vào top ba rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 83: Chương 83



Vương Hồng Đậu đạt thành tích trung bình nội dung thi nhảy xa, cũng không giúp lớp cộng thêm được điểm, nhưng Vương Hồng Đậu luôn giữ trạng thái tập trung khi tham gia nên cô không buồn như Diệp Văn Nhân.

Lâm Tiếu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Vương Hồng Đậu không khóc, nếu không hai người bạn cùng khóc thì cô bé thật sự không biết nên làm thế nào.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu hai người cùng nhau an ủi Diệp Văn Nhân nhưng Diệp Văn Nhân vẫn khóc rất lâu, khóc đến nỗi sưng hết cả mắt.

Lâm Tiếu nói với Diệp Văn Nhân: “Cậu đi rửa mặt đi.”

Diệp Văn Nhân khóc làm bẩn hết mặt, Lâm Tiếu kéo tay cô tới bể bơi cạnh sân vận động, giúp cô mở vòi nước.

Diệp Văn Nhân hứng nước rửa mặt rất lâu dưới vòi nước, khi ngẩng đầu lên mắt đã bớt sưng, đầu mũi cũng không đỏ như vừa rồi nữa.

Diệp Văn Nhân đưa tay sờ vào túi: “Úi, tớ quên mang khăn tay rồi.”

Lâm Tiếu lấy khăn tay của mình ra đưa cho Diệp Văn Nhân: “Thế dùng của tớ đi.”

Đột nhiên, Vương Hồng Đậu chỉ về hướng khác của sân vận động, dùng khuỷu tay huých huých Lâm Tiếu: “Các cậu nhìn xem, kia có phải là Viên Kim Lai không?”

Lâm Tiếu nhìn theo hướng tay Vương Hồng Đậu chỉ, thấy rèm cửa của căng tin mở ra, trong tay Viên Kim Lai cầm đồ ăn vặt đang đi từ căng tin ra.

Lâm Tiếu trợn trừng mắt ngạc nhiên: “Viên Kim Lai lén lút đến căng tin.”

Không phải là cô giáo Từ đã nói học sinh không được phép đến căn tin sao?

Điều làm Lâm Tiếu ngạc nhiên hơn nữa là sau lưng Viên Kim Lai, Lâm Tiếu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Ngay sau đó là Trần Đông Thanh mở rèm cửa ra, chạy vèo một cái ra khỏi căng tin.

Tiếp theo, lại có người thứ ba bước ra khỏi căng tin, người thứ tư là một bạn nam, tất cả đều là học sinh của lớp chúng.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn nhau, ba người cùng nhìn về hướng mấy bạn nam.

Diệp Văn Nhân chạy tới đứng chắn phía trước mấy bạn đó, thở không ra hơi chỉ vào mấy bạn nói: “Các cậu, các cậu dám!”

“Suỵt suỵt suỵt.” Đám con trai vội vàng đưa tay lên, bảo mấy bạn nữ giữ bí mật cho họ.

“Chỉ cần các cậu không mách với cô Từ thì nếu như sau này các cậu có tới căng tin thì chúng tớ cũng sẽ bao che cho các cậu.”

Lâm Tiếu không chút do dự từ chối: “Không được, đi căng tin thì cần gì phải bao che.”

Đám con trai mặt mày lo lắng nhìn Lâm Tiếu, cứ tưởng rằng thỏa thuận giữa bọn họ đã đổ bể, đám con gái sẽ đi mách cô giáo luôn.

Sau đó chúng nghe Lâm Tiếu nói: “Nếu sau này các cậu chịu giúp bọn tớ đến căng tin mua đồ ăn vặt thì bọn tớ sẽ không mách cô.”

“Sau này khi bọn tớ muốn mua đồ ăn vặt, bọn tớ sẽ đưa tiền cho các cậu, các cậu giúp bọn tớ đi mua đồ ở căng tin.”

Đám con trai trợn tròn mắt ngạc nhiên, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì mà cuối cùng bọn họ và đám con trai đã đạt được thỏa thuận, bọn họ không mách tội, sau này đám con trai có thể giúp bọn họ đến căng tin mua đồ ăn vặt.

Lâm Tiếu bình thản trở về khu vực lớp mình, thấy các bạn đều quây hết vào đó.

Vương Hồng Đậu tò mò chen vào giữa đám người xem có chuyện gì, quay lại liền tuyên bố một tin: “Lý Viễn Phương mang theo con rùa nhỏ của cậu ấy.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Con rùa nhỏ á?”

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân vội vàng chen vào trong đám người để xem, Diệp Văn Nhân liền bị chú rùa nhỏ mai xanh nằm trong tay Lý Viễn Phương thu hút toàn bộ ánh nhìn làm quên ngay nỗi buồn giẫm vạch khi thực hiện nội dung nhảy xa.

Chú rùa nhỏ nằm trong một cái lọ, dưới đáy lọ có một ít nước, đầu chú rùa lúc thì rụt vào, lúc lại thò ra.

Lý Viễn Phương được bao nhiêu là bạn nhìn một cách ngưỡng mộ liền cảm thấy đắc chí vô cùng: “Đây là con thú cưng nhỏ mà cha tớ mua cho tớ, các cậu có thú cưng không?”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ba người họ lần đầu tiên kể về thú cưng trong nhà.

Vương Hồng Đậu nói: “Nhà tớ nuôi một bể toàn cá con.”

Nhưng đó không phải là thú cưng của Vương Hồng Đậu, nó là thú cưng của bố Vương Hồng Đậu. Từ nhỏ Vương Hồng Đậu đã học bố cách cho cá ăn, ngày hôm sau toàn bộ cá trong bể cá đều ngửa hết bụng lên, Vương Hồng Đậu được ăn một bữa thịt xào măng, từ đó về sau bố nghiêm cấm cô đến gần bể cá.

Diệp Văn Nhân hiện tại chưa có thú cưng, nhưng hồi nhỏ cô bé từng nuôi hai chú gà con, một con màu đỏ, một con màu xanh. Cô bé chỉ nuôi bốn năm ngày, ngủ một giấc dậy, không thấy gà con trong nhà đâu nữa.

Diệp Văn Nhân kể: “Mẹ nói là gà con bay mất rồi.”

Sau đó, Diệp Văn Nhân nhìn thấy có người bán gà con và muốn mua lại, cô bé đã hứa với bố mẹ rằng sẽ đóng cửa sổ và không để gà bay đi nữa, nhưng bố mẹ không đồng ý mua cho cô nữa.

Lâm Tiếu nhìn Diệp Văn Nhân kể mà lúc thì há xong lại ngậm miệng lại, lúc ngậm miệng lại xong lại há ra, cuối cùng thì ngậm hẳn vào.

Diệp Văn Nhân vừa mới khóc, cô không thể để Diệp Văn Nhân khóc tiếp trận nữa.

Trong số ba người bạn thân, người duy nhất có thú cưng của riêng mình là Lâm Tiếu. Sau khi Lâm Tiếu tiết lộ rằng cô bé có một con ch.ó con, cả Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều rất hứng thú.

“Nó to cỡ nào?”

“Nó ăn cái gì?”

“Nó có cắn người không?”

“Nó có biết cúi chào không?”

Lâm Tiếu lần lượt trả lời từng câu hỏi của bạn bè, cô đưa tay ra để tả chiều dài của con ch.ó con: “Bây giờ nó to hơn đôi giày của anh trai tớ một chút.”

“Cái gì nó cũng ăn, gà trộn với cơm, gan gà trộn với bánh bao, đặc biệt thích lòng đỏ trứng, còn thích ăn táo và chuối.”

Câu trả lời của Lâm Tiếu khiến Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân rất ngạc nhiên: “Không phải là chó hay ăn cơm thừa sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Anh trai tớ không cho Tiểu Hoàng ăn cơm thừa, anh ấy bảo chó ăn mặn nhiều sẽ bị ốm.”

Nguyên văn lời của Lâm Dược Phi là: “Nhà mình có anh ăn cơm thừa là đủ rồi.” Nhưng Lâm Tiếu không kể cho các bạn nghe, cô bé cảm thấy trước mặt người ngoài nên giữ một chút thể diện cho anh trai.

“Tiểu Hoàng không biết cúi chào.” Lâm Tiếu nói với các bạn. Anh trai tớ không huấn luyện cho Tiểu Hoàng cúi chào, mới chỉ huấn luyện qua cho nó hiểu hai khẩu lệnh “ngồi”, “nằm xuống”.

Hai người bạn nhỏ say sưa nghe Lâm Mạt kể về con ch.ó con nhà Lâm Mạt.

Các bạn trong lớp lần lượt đều đã nhìn thấy con rùa nhỏ của Lý Viễn Phương. Không biết bạn nào cầm đầu mà các bạn nhỏ lần lượt hẹn ngày mai sẽ đưa thú cưng nhà mình đến trường.

“Nhà tớ cũng nuôi rùa, to hơn rùa của Lý Viễn Phương nữa cơ, ngày mai tớ mang đến cho các cậu xem.”

“Nhà tớ nuôi một chú thỏ con, ngày mai tớ xách lồng thỏ tới.”

“Nhà tớ nuôi chim bồ câu, nhà tớ nuôi cả một hành lang toàn chim bồ câu, thật đấy, nhưng mà tớ không mang tới được.”

“Lâm Tiếu, ngày mai cậu có thể đưa con ch.ó con đến được không!” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt đầy háo hức.

Lâm Tiếu nhanh chóng đồng ý: “Được, ngày mai tớ đưa Tiểu Hoàng tới.”

Tiểu Hoàng thích ra ngoài chơi lắm, lần trước tớ đưa Tiểu Hoàng đi hái rau dại, Tiểu Hoàng quẫy đuôi mừng suốt.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu lấy hết đồ ăn vặt trong balo ra, xách balo đi đến bên cạnh Tiểu Hoàng.

“Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, mày có muốn ra ngoài chơi không?” Lâm Tiếu xoa đầu Tiểu Hoàng.

“Nếu mà mày muốn đi cùng tao đến trường chơi thì mày trốn vào trong balo của tao đi.” Lâm Tiếu chỉ vào chiếc balo đã mở sẵn nói với Tiểu Hoàng.

“Mày có muốn đi với tao đến trường không? Chơi ở trường vui lắm.”

“Nếu mà mày muốn đi cùng tao thì mày tự nhảy vào.”

Hai tay Lâm Tiếu banh rộng balo ra, Tiểu Hoàng đi vòng quanh balo hai vòng rồi nhảy vào.

Lâm Tiếu một tay giữ lấy Tiểu Hoàng, tay còn lại cẩn thận kéo khóa balo lên, để lại tầm 20cm không kéo khóa để có chỗ cho Tiểu Hoàng thở.

Lâm Tiếu đứng gần balo nói với Tiểu Hoàng: “Mày ngoan ngoãn ở trong này, không được sủa đâu đấy.”

“Tiếu Tiếu, được rồi đấy, không định ra ngoài à?” Lâm Dược Phi ở bên ngoài gọi, anh quen với việc sáng nào Lâm Tiếu cũng chơi với Tiểu Hoàng một lúc, nhưng sáng nay chơi lâu quá rồi.

Lâm Tiếu vội vàng đáp: “Được rồi, được rồi, em ra đây.”

Cô bé cẩn thận đeo balo vào, dặn dò Tiểu Hoàng lần cuối: “Mày không được sủa đâu đấy.”

Lâm Tiếu cõng theo Tiểu Hoàng ra ngoài, vừa định ngồi xuống sau xe đạp của anh trai thì nghe thấy anh trai nói: “Đợi một lát, để anh xem lốp xe còn hơi không đã.”

Hôm qua lốp xe của Lâm Dược Phi bị đinh trên đường c*m v**, anh đã đi vá và bơm hơi rồi, không biết họ vá xe có ổn không, để xem qua một đêm có bị xì hơi không.

Lâm Dược Phi cúi người xuống, đưa tay ra bóp lốp bánh sau: “Ổn rồi.”

Lúc anh đang đứng dậy thì tính cờ trông thấy khóa balo của Lâm Tiếu chưa kéo hết, đang định đưa tay ra giúp Lâm Tiếu kéo lên thì đột nhiên nhìn thấy balo của Lâm Tiếu động đậy.

Trong cái khoảng trống tầm 20cm khóa kéo balo của Lâm Tiếu có một đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, đang quay người cuộn tròn.

“Á!” Lâm Dược Phi giật nảy mình: “Lâm Tiếu có cái gì trong balo của em đấy?”

Lâm Tiếu vội vàng đưa tay ra ôm lấy balo của mình: “Không có gì, chả có cái gì hết.”

“Gâu gâu” Một âm thanh quen thuộc từ trong balo vọng ra.

Lâm Dược Phi đưa tay ra roẹt một tiếng balo của em gái được mở ra, một cái đầu đầy lông lá màu vàng từ trong ba lô chui ra: “Gâu gâu.”

Tiếng Lâm Dược Phi quát vang đến tận tầng năm: “Lâm Tiếu em giấu Tiểu Hoàng vào trong balo của em làm gì?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 84: Chương 84



Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động trước cửa nhà, vội vàng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”

Sau đó bà bắt gặp cảnh Tiểu Hoàng đang nhảy ra khỏi cặp sách của Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh tức giận nhìn chằm chằm Lâm Tiếu: “Hôm nay không đi đại hội thể thao được không?” Bây giờ bà đang muốn đánh Lâm Tiếu một trận, nếu phải chờ đến khi Lâm Tiếu tan học mới được đánh, chắc bà nghẹn c.h.ế.t mất.

Lâm Tiếu vội vàng nhảy lên yên sau xe đạp của anh trai: “Không được không được, bắt buộc phải có mặt ở đại hội thể thao. Nếu đến muộn sẽ bị trừ điểm trong lớp đấy.”

Lữ Tú Anh chỉ tay vào Lâm Tiếu, nói: “Về đi rồi biết mẹ xử lý con thế nào.”

Lâm Dược Phi đứng giữa hòa giải: “Mẹ, mẹ dẫn Tiểu Hoàng về trước đi, nếu không nhanh đưa Lâm Tiếu đi, con cũng sẽ muộn mất.”

Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu: “Được, chiều nay các con về rồi nói.”

Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của anh trai, nói nhỏ: “Tự Tiểu Hoàng nhảy vào cặp em đấy.”

“Tiểu Hoàng cũng muốn đi học với em.”

Giọng nói của Lâm Dược Phi truyền từ trước ra sau: “Em có nói với anh cũng vô dụng thôi, để đó tối về mà nói với mẹ kìa.”

Lâm Tiếu: “Anh trai lạnh lùng quá.”

Ngày thứ hai của đại học thể thao, Lâm Tiếu không thể đưa Tiểu Hoàng tới trường học.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đang ở sân thể dục, nhìn thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy tới. Lâm Tiếu rầu rĩ nói với họ: “Tớ không thể đưa Tiểu Hoàng tới đây.”

“Anh trai tớ phát hiện ra, mẹ tới còn muốn đánh tới khi tớ về nhà.”

Vương Hồng Đậu truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Tiếu: “Khi bị đánh vào m.ô.n.g rồi, cậu phải khóc rồi nhận sai ngay.” Như vậy rất có thể sẽ không bị đánh cái thứ hai nữa.

Lâm Tiếu ghi nhớ kinh nghiệm mà Vương Hồng Đậu truyền lại cho mình, nhưng cô vẫn cảm thấy mẹ sẽ không đánh mình thật. Trước kia lúc mẹ vẫn còn hung dữ, Lâm Tiếu cũng không bị đánh nhiều, trong nhà đã có anh trai chịu trận giúp cô rồi. Bây giờ mẹ càng lúc càng dịu dàng hơn, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn mẹ sẽ không đánh mình.

Đương nhiên, chắc chắn vẫn phải ngoan ngoãn nhận sai.

Điều đầu tiên là phải biết mình đã sai ở đâu.

Lâm Tiếu hỏi hai người bạn nhỏ của mình: “Tại sao mẹ tớ lại tức giận?”

Rõ ràng là Tiểu Hoàng rất muốn ra ngoài chơi với cô cơ mà, cô đưa cún con của mình tới trường thì tại sao mẹ và anh trai lại tức giận như thế chứ?

Vương Hồng Đậu lắc đầu, cô bé cũng không biết.

Diệp Văn Nhân phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Khi cậu không biết là mình có thể làm việc này hay không, cậu phải hỏi người lớn trước. Nếu cậu không hỏi người lớn mà tự làm luôn, chắc chắn người lớn sẽ tức giận.”

Lâm Tiếu thở dài: “Người lớn thật nhỏ nhen.”

Lâm Tiếu không thể đưa Tiểu Hoàng đến trường thành công, nhưng bạn học khác trong lớp thì có thể. Lâm Tiếu nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ của bạn học, à không, phải nói là con thỏ trắng lớn.

“Con thỏ của Phó Tuyết Mai lớn quá.” Vương Hồng Đậu ngạc nhiên suýt xoa.

Lâm Tiếu gật đầu: “Lúc Tiểu Hoàng vừa được đưa về nhà cũng không lớn tới vậy.”

Diệp Văn Nhân không dám nhìn con thỏ của Phó Tuyết Mai, con thỏ lớn kia không giống con thỏ trắng nhỏ đáng yêu trong tưởng tượng của cô bé một chút nào. Hai lỗ tai dài dựng thẳng lên và đôi mắt đỏ của nó thật đáng sợ.

Có rất nhiều bạn học khác cũng sợ con thỏ lớn giống Diệp Văn Nhân, hơn nữa Lâm Tiếu còn phát hiện, hình như bạn nam còn sợ hơn cả bạn nữ.

Có vài bạn nữ còn thấy con thỏ trắng lớn rất đáng yêu.

Lâm Tiếu không sợ, nhưng cô cũng không thấy con thỏ của Phó Tuyết Mai đáng yêu, đứng cách một quãng mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi trên người con thỏ đó.

Trước kia Lâm Tiếu cũng muốn nuôi một con thỏ trắng nhỏ, nhưng bây giờ cô không muốn nữa, con thỏ hôi quá đi mất.

Lâm Tiếu nói nhỏ với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Chúng ta chuyển ghế đẩu ra đằng sau đi.” Phải tránh xa Phó Tuyết Mai và con thỏ của cô bé một chút.

Diệp Văn Nhân lập tức xách ghế đẩu của mình lên, nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt biết ơn.

Trên sân thể dục thuộc khu vực của lớp hai ban bốn, ở dưới cùng có mấy chiếc ghế dựa được lấy từ phòng học ra. Có vài bạn học quên mang ghế từ nhà theo nên đã lấy ghế từ trên lớp xuống, sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ mang về phòng học.

Ghế trong lớp cao hơn ghế đẩu nhiều, những người bạn học ngồi trên đó sẽ cao hơn các bạn khác, tạo nên một hàng rào chắn ngăn tầm mất của Diệp Văn Nhân làm cô bé không thể thấy được con thỏ lớn.

Diệp Văn Nhân ngồi ở đằng sau, cô bé thở phào nhẹ nhõm một hơi rõ to rồi mở cặp sách của mình ra, nói với Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng ta cùng ăn đồ ăn vặt đi.”

Lâm Tiếu mở cặp sách của mình ra, nhìn thấy đáy cặp trống rỗng thì trợn tròn mắt.

Cô đã bỏ lại cả cún con lẫn đồ ăn vặt rồi.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Lâm Tiếu và các bạn khác cùng đi nhặt rác trên sân trường rồi vứt vào sọt rác. Lâm Tiếu nhón chân để rửa tay dưới vòi nước, sau đó vừa phẩy tay để nước văng ra vừa đi tới cổng trường, cô nhìn thấy Lữ Tú Anh đang đứng ở đó.

“Mẹ ơi, con sai rồi.” Vừa nhìn thấy Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu nhận sai ngay, cô không khóc được nên cúi đầu xuống để tự kiểm điểm.

Lâm Tiếu nâng cấp biện pháp mà Vương Hồng Đậu đã chỉ cho mình, tại sao phải chờ đến khi bị đánh cái đầu tiên rồi mới khóc nhận sai chứ. Nếu nhận sai ngay từ đầu thì không bị ăn đòn luôn rồi còn gì.

Lữ Tú Anh xụ mặt: “Vậy con nói xem con đã sai ở đâu.”

Lâm Tiếu lập tức nói ra nguyên nhân và Diệp Văn Nhân đã nói: “Đáng lẽ trước khi mang Tiểu Hoàng đến trường học, con phải hỏi mẹ trước.”

Lữ Tú Anh: “Còn không?”

“Còn còn.” Lâm Tiếu không nói được gì thêm.

Lữ Tú Anh: “Trường học là nơi để đọc sách học tập, sao có thể mang cún con tới đó được.”

Lâm Tiếu cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng hôm nay là ngày tổ chức đại hội thể thao mà, đâu có học hành gì. Đương nhiên Lâm Tiếu biết mẹ đang tức giận, bây giờ cô không thể nói gì khác ngoài việc nhận sai.

Lữ Tú Anh nói: “Đưa cún con tới trường học sẽ vi phạm nội quy trường học, thế có được làm không?”

Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn mẹ, nghĩ nội quy của học sinh tiểu học và nội quy trường học đâu có nói không được mang cún con đến trường đâu, vi phạm nội quy trường học ở đâu chứ?

Lữ Tú Anh nói tiếp: “Nếu con mang Tiểu Hoàng đến trường, nó cắn người khác bị thương thì phải làm thế nào?”

“Hơn nữa, nếu Tiểu Hoàng tới trường rồi hoảng sợ, chạy đi rồi bị lạc, con không tìm thấy nó thì sao?”

Lâm Tiếu nghe tới đó, cô thốt lên: “Vậy không được đâu.”

Lâm Tiếu tưởng tượng đến cảnh đó đã đau lòng không thở nổi.

Lữ Tú Anh thấy vẻ mặt Lâm Tiếu đã thay đổi là biết cô đã nhận ra cái sai của mình. Lữ Tú Anh không nương tay mà tiếp tục nói: “Nếu con đưa Tiểu Hoàng ra ngoài, rất có thể sẽ xảy ra chuyện giống vậy đấy.”

“Lúc còn ở quê, con muốn đưa Tiểu Hoàng về nuôi, có phải mẹ đã nói rõ là con phải có trách nhiệm với nó không?”

“Mỗi lần dắt chó đi dạo, anh của con phải cầm theo dây dắt chó, để làm gì?”

Lâm Tiếu cúi đầu: “Vì sợ có chuyện bất ngờ xảy ra, Tiểu Hoàng sẽ làm người khác bị thương, Tiểu Hoàng chạy lung tung bị xe đạp đụng trúng, còn có thể bị lạc.” Anh trai đã giải thích những chuyện này với cô rồi.

Lữ Tú Anh: “Vậy nếu con đưa Tiểu Hoàng đến trường, có phải Tiểu Hoàng cũng có thể sẽ làm người khác bị thương hoặc đi lạc mất không?”

Lâm Tiếu sắp khóc đến nơi, Lữ Tú Anh thấy vậy cũng đau lòng, nhưng bà vẫn muốn để Lâm Tiếu hiểu ra vấn đề: “Nếu Tiểu Hoàng bị sợ mà đi lạc, sau này nó sẽ không về nhà nữa. Ở bên ngoài nó sẽ đói bụng, mùa đông bị lạnh, trời mưa bị ướt.”

“Tiểu Hoàng chỉ là một con cún nhỏ, chuyện mà nó có thể làm rất ít. Con là chủ của nó, con phải chăm sóc nó thật tốt.”

Lâm Tiếu nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống: “Mẹ ơi, con biết sai rồi. Con sẽ không bao giờ lén đưa Tiểu Hoàng đến trường nữa đâu.”

Cửa nhà vừa được mở ra, Lâm Tiếu đã khóc lóc chạy vào phòng, ôm Tiểu Hoàng thật chặt: “Tiểu Hoàng, chị sai rồi. Hôm nay suýt chút nữa thì chị đã làm em gặp nguy hiểm.”

Tiểu Hoàng được Lâm Tiếu ôm vào lòng, nó đặt móng vuốt lên người Lâm Tiếu, lè lưỡi l.i.ế.m nước mắt của Lâm Tiếu: “Gâu gâu gâu!”

Lúc ăn tối, Lâm Tiếu lén moi lòng đỏ trứng của mình ra, cầm ở trong tay rồi thò xuống bàn đút cho Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Tiếu, nháy mắt với Lâm Dược Phi, hai người cùng làm như không thấy hành động đó của Lâm Tiếu.

Ngày hôm sau đến trường, Lâm Tiếu đi vào phòng học nhìn thấy trên ghế của Phó Tuyết Mai có một cái đệm mềm, cô bé đang cẩn thận ngồi ở trên đó.

Lâm Tiếu khó hiểu, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Bạn cùng bàn của Phó Tuyết Mai trả lời thay cô bé: “Mông nở hoa rồi.”

Chiều hôm qua Phó Tuyết Mai về nhà, cô bé lấy chiếc lồng thỏ từ trong cặp ra trước mặt cha mẹ, cha mẹ cô bé kinh ngạc nhìn cô bé. Mẹ vội vàng giật lấy cặp sách, ngửi thấy mùi hôi thối từ đó, trong cặp sách còn có rất nhiều vết bẩn.

Cha mẹ Phó Tuyết Mai không nói hai lời, bắt đầu thay phiên nhau đánh đòn cô bé.

Lâm Tiếu nhìn cảnh nhe răng trợn mắt của Phó Tuyết Mai mỗi lần ngồi xuống, cô thầm cảm thấy may mắn. May mà anh trai phát hiện ra Tiểu Hoàng ở trong cặp sách, không để cô đưa Tiểu Hoàng tới trường.

Nếu không, sợ là cô cũng đã giống Phó Tuyết Mai.

Lâm Tiếu vươn tay vỗ ngực, nghĩ tới thành ngữ ‘Tái ông mất ngựa, biết họa hay phúc' trong câu chuyện ngụ ngôn mình được học.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back