Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 70: Chương 70



Lâm Dược Phi về nhà, kể chuyện của Thẩm Vân cho Lữ Tú Anh nghe.

Lữ Tú Anh nghe xong khóc thút thít: “Trời ơi, cha ruột gì mà độc ác quá. Bảo sao người ta hay nói có mẹ kế thì hay có cha dượng, thà ăn xin theo mẹ, còn hơn làm quan theo cha.”

“Cả anh trai con bé nữa, đối xử như thế với em gái ruột của mình.”

Lâm Tiếu vừa bù đầu tóc rối bên đống bài tập, vừa vểnh tai lên hóng hớt mẹ và anh trai nói chuyện, chị Tiểu Vân đáng thương quá đi mất.

Sao chị Tiểu Vân lại có người cha, người anh như thế chứ, người nhà của chị ấy toàn là kẻ xấu xa, bắt nạt chị ấy đến mức thê thảm.

Sống mũi Lâm Tiếu cay cay, nước mắt rơi tí tách lên vở bài tập, cô vội vã lấy tẩy lau đi, xoẹt một cái, tẩy rách cả vở bài tập.

Lâm Tiếu trợn tròn mắt, phải viết lại trang này mất rồi.

Mất năm ngày tối mắt tối mũi làm bài tập, cuối cùng đã hoàn thành bài tập vào buổi tối trước khi báo cáo có mặt. Cô đến trường với một cuốn bài tập mới trên lưng và đưa nó cho tổ trưởng, người thu bài tập.

Sau đó cô phát hiện không phải ai cũng nộp bài tập.

Tên của những bạn chưa nộp bài tập, tổ trưởng báo cáo cho lớp trưởng, rồi lớp trưởng báo cho giáo viên.

Cô giáo Từ lần lượt hỏi những bạn kia lý do chưa nộp bài.

“Chó nhà em gặm mất rồi thưa cô.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, cô cũng nuôi chó.

“Em làm xong bài tập rồi, nhưng anh trai em vứt cặp sách có vở bài tập của em đi rồi.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, cô cũng có anh trai.

Cô không ngờ rằng chó và anh trai lại có công dụng như vậy.

Nội dung báo cáo vẫn như cũ, tổng vệ sinh, phát sách mới, xếp chỗ ngồi.

Cả kì nghỉ đông không gặp, các bạn nói chuyện với nhau không ngừng, các bạn trong lớp đã biến thành những chú chim sẻ nhỏ ríu rít kể cho những bạn khác nghe về những việc mình đã làm trong kì nghỉ đông.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân tụ lại một chỗ, nhanh chóng kể về chuyện Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu tình cờ gặp nhau ở sở thú vào kì nghỉ đông.

“Cậu thích con gì nhất trong số các loài động vật?” Vương Hồng Đậu hỏi.

Lâm Tiếu: “Tớ thích khỉ núi nhất.”

Vương Hồng Đậu nói: “Tớ thích hổ nhất, trông chúng rất oai phong.”

Lâm Tiếu lắc đầu, cô không cảm nhận được tí oai phong nào của hổ cả. Hai con hổ đang lười biếng phơi nắng trong cái lồng ở sở thú, trông rất vô tri, chúng còn lười hơn cả Tiểu Hoàng của nhà cô nữa.

“Cậu đi nhà trưng bày mãng xà chưa?” Vương Hồng Đậu nói: “Tớ không dám vào.”

Lâm Tiếu lập tức nói: “Tớ đi rồi.”

Còn việc cô lấy tay che mắt suốt thời gian sau khi bước vào, chỉ lộ ra một kẽ hở nhỏ thì không cần phải nói đến những chuyện như vậy.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu càng nói càng hăng, Diệp Văn Nhân không chen vào được câu nào, cô bé cũng vội nói: “Tớ cũng đến sở thú vào kì nghỉ đông.”

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu cùng nhìn Diệp Văn Nhân, hỏi liên tục: “Cậu đi ngày nào, có cùng ngày với bọn tớ không?”

Diệp Văn Nhân: “Tớ đi sở thú Bắc Kinh.”

“Oa ──” Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu há miệng kinh ngạc.

“Cậu đi Bắc Kinh bao giờ chưa?” Vương Hồng Đậu hỏi, Lâm Tiếu lắc đầu: “Chưa đi.”

Vương Hồng Đậu cũng chưa đi bao giờ, cô bé tò mò hỏi: “Sở thú Bắc Kinh trông như thế nào, có lớn hơn sở thú ở chỗ bọn mình không”.

Diệp Văn Nhân: “Đương nhiên là lớn hơn sở thú ở chỗ chúng ta rồi, lớn hơn rất nhiều là đằng khác.”

“Ở sở thú Bắc Kinh có cả gấu trúc to!” Gấu trúc mập mạp, lông xù xen kẽ hai màu trắng đen, đáng yêu, ngây thơ vô cùng.

“Tớ cũng thấy gấu trúc ăn táo.” Diệp Văn Nhân nói.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đã bị sốc, họ chỉ nhìn thấy quốc bảo gấu trúc trên TV, thế mà Diệp Văn Nhân lại được nhìn thấy.

“Chẳng phải gấu trúc ăn trúc hay sao?” Lâm Tiếu thấy gấu trúc trên TV toàn ăn trúc.

Diệp Văn Nhân nói chắc như đinh đóng cột: “Tớ thật sự đã nhìn thấy gấu trúc ăn táo.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Có lẽ nó đang ăn hoa quả sau khi ăn trúc đấy.”

Đổi chỗ ngồi ở học kỳ mới, Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu cùng lùi lại một hàng, cô giáo Từ bảo họ ngồi xuống chỗ ngồi mới. Lâm Tiếu quay xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Hồng Đậu: “Làm tớ sợ muốn chết, tớ cứ tưởng cô giáo Từ sẽ tách chúng ta ra.”

Lòng bàn tay Vương Hồng Đậu cũng chảy mồ hôi, cô bé gật đầu liên tục: “Tớ cũng sợ cô giáo Từ tách chúng ta ra.”

Trước tiên cô giáo Từ để Vương Hồng Đậu ngồi lùi xuống một hàng, dọa hai cô nhóc sợ c.h.ế.t khiếp, cứ nghĩ sẽ có một bạn khác ngồi xen giữa hai người họ, vô cùng may mắn là cô giáo Từ cũng để Lâm Tiếu ngồi lùi xuống một hàng.

Cứ sợ ba cái chuyện không đâu.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu rất hài lòng với chỗ ngồi mới, hai người họ không bị tách ra, cùng nhau lùi một hàng để đến gần Diệp Văn Nhân hơn.

Chỗ ngồi của Trần Đông Thanh vẫn như cũ, Lâm Tiếu ngồi kế bên trở thành Lâm Tiếu ngồi bàn chéo.

Học kỳ mới, Lâm Tiếu không còn như trước, cô là một học sinh tiểu học cao hơn với hàng ghế được chuyển về phía sau và là một học sinh tiểu học học kỳ hai lớp hai có tiền tiêu vặt.

“Các cậu có được tiền mừng tuổi không?” Lâm Tiếu hỏi hai người bạn của mình.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều gật đầu: “Bọn tớ có.”

Ba cô nhóc lại tiếp tục nói về chuyện tiền mừng tuổi. Vương Hồng Đậu đếm đầu ngón tay, cô nhận được tiền mừng tuổi của ông bà nội, ông bà ngoại, bác gái, cô hai, chú, dì cả, cậu út.

Diệp Văn Nhân nhận được tiền mừng tuổi của ông bà nội, ông bà ngoại, cha, mẹ, bác gái, chú, cậu cả, cậu hai.

Lâm Tiếu ngạc nhiên vì số người mừng tuổi cho hai cô bạn của mình.

“Thế họ mừng tuổi cho các cậu bao nhiêu tiền?” Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi.

Câu trả lời của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân giống nhau: “Có mười đồng, năm đồng cũng có, hai đồng cũng có luôn.”

Bàn tính trong lòng Lâm Tiếu kêu cạch cạch, đây là một số tiền rất lớn.

“Vậy thì một năm, hai năm nữa các cậu cũng không tiêu hết được.” Tuy là tiền mừng tuổi không phải của cô, nhưng Lâm Tiếu tính tiền mừng tuổi giúp các bạn, càng tính càng phấn khích.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Tiếu “lừa”.

“Sao có thể tiêu tiền mừng tuổi chứ”, “Sao mình có thể tiêu tiền mừng tuổi được” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thanh nói.

Lâm Tiếu mù mờ nói: “Hả, các cậu không được tiêu tiền mừng tuổi ư, tớ có thể tiêu tiền mừng tuổi của mình đấy!”

Ngay lập tức, những ánh mắt ghen tị của các bạn quay sang giữa những người bạn, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt siêu ghen tị.

“Dĩ nhiên tiền mừng tuổi của cậu, cậu có thể tiêu, còn tớ thì phải đưa hết tiền mừng tuổi cho mẹ.” Diệp Văn Nhân nói.

Vương Hồng Đậu: “Mẹ tớ bảo là tiền mừng tuổi là sự trao đổi giữa hai gia đình, tớ nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi thì mẹ tớ sẽ mừng con nhà khác số tiền y như vậy. Thế nên tiền mừng tuổi tớ nhận được thật ra là số tiền mẹ tớ đã bỏ ra, và dĩ nhiên là tớ cũng phải đưa hết tiền mừng tuổi cho mẹ.”

Diệp Văn Nhân nói: “Mẹ tớ bảo là mẹ tớ giữ hộ tiền mừng tuổi cho tớ, khi nào tớ lớn mẹ tớ sẽ trả lại.”

Trần Đông Thanh cũng tham gia vào cuộc thảo luận của Lâm Tiếu, cậu bé ngưỡng mộ nói với Diệp Văn Nhân: “Mẹ cậu trả lại tiền cho cậu khi cậu lớn, còn mẹ tớ bảo bao giờ tớ lấy vợ thì mẹ tớ trả, tích góp để khi nào lấy vợ thì dùng.”

Sau khi Viên Kim Lai ở bên cạnh nghe thấy, cậu bé chạy đi và nói: “Ú ù, Trần Đông Thanh muốn lấy vợ!”

Ngay lập tức mặt Trần Đông Thanh đỏ bừng lên.

Viên Kim Lai thật đáng ghét, bắt đầu từ việc Viên Kim Lai vẽ bậy lên sách của Vương Hồng Đậu, cậu bé trở thành người Lâm Tiếu ghét nhất trong lớp.

Lâm Tiếu trừng mắt nhìn Viên Kim Lai: “Hay lắm ấy mà cười, cậu đừng lấy vợ nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừng lấy vợ.”

Viên Kim Lai không nói được câu nào giống như con vịt bị bóp cổ.

Cậu bé tức giận trợn tròn mắt, muốn vung tay đ.ấ.m Lâm Tiếu, nhưng nhớ ra anh trai của Lâm Tiếu nên cậu bé không dám, lặng lẽ đi về chỗ ngồi của mình.

Vương Hồng Đậu tò mò hỏi cả lớp, tiền mừng tuổi vào dịp Tết thì đi đâu hết rồi, và câu trả lời nhận được là đưa cho người lớn hết rồi, không có ngoại lệ.

Sau đó Lâm Tiếu mới nhận ra rằng tất cả số tiền mừng năm mới đều do cô tùy ý sử dụng và cô là người duy nhất trong lớp làm được điều đó.

Tuy cô có ít tiền tiêu vặt nhất, chỉ có mẹ và anh trai cho cô tiền tiêu vặt, nhưng Lâm Tiếu chưa từng chê ít, cô cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong lớp.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 71: Chương 71



Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân không thể tin được tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu vậy mà có thể tự mình tiêu, liên tục hỏi: “Thật vậy sao?”

Lâm Tiếu ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ lên: “Đương nhiên là thật rồi, ngày mai tớ sẽ mang tiền tiêu vặt đến đây cho các cậu xem.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tiếu lấy ra một cái bao tiền lì xì từ phía dưới gối đầu của mình, bỏ vào trong túi xách mang đến trường học.

Trước khi bắt đầu đọc sách buổi sáng, Lâm Tiếu gọi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân tới chỗ ngồi bên cạnh của mình, Lâm Tiếu đưa tay kéo bọn họ: “Cậu đứng bên này, cậu đứng bên kia.”

Ba người bạn nhỏ mỗi người đứng một hướng, che túi xách của Lâm Tiếu cực kỳ kín kẽ, cùng nhau cúi đầu, đầu chạm đầu.

Lâm Tiếu vươn tay vào trong túi xách, từ trong túi xách móc ra một bao tiền lì xì, mười đồng được rút ra từ bao tiền lì xì.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời trợn to hai mắt: “Oa ──”

Lâm Tiếu cũng quá hạnh phúc rồi, tiền mừng tuổi của cô vậy mà thật sự có thể tự tiêu.

“Vậy chúng ta cùng nhau đi đến tiệm tạp hóa đi.” Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân sớm đã muốn đi cùng với Lâm Tiếu, ba người cùng nhau đi đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn ngon.

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh, cô đã mong đợi ngày hôm nay, mong đợi rất lâu rất lâu rồi.

Mua cái gì ở tiệm tạp hóa đây, Lâm Tiếu đi vào tiệm tạp hóa, nhìn đủ loại thức ăn nhỏ rực rỡ trên cái kệ cao cao, không quyết định được.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân vượt lên trước mà đưa ra chủ ý cho Lâm Tiếu “quả sung”, “kẹo trái cây”, “singum cuộn”.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nói với Lâm Tiếu: “Quả sung là dùng quả sung sấy khô, chua chua ngọt ngọt ăn ngon vô cùng.”

“Kẹo trái cây cũng có hương vị chua ngọt.” Singum cuộn Lâm Tiếu biết, có thể thổi bong bóng.

Lâm Tiếu xoắn xuýt một phen, một phát mua hai thứ.

“Dì ơi, cháu muốn một bịch quả sung, một singum cuộn.” Quả sung chua chua ngọt ngọt và kẹo trái cây, Lâm Tiếu chọn một trong hai, mua quả sung trước.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng đều mua đồ ăn vặt giống nhau, như vậy ba người bạn nhỏ bọn họ có được bốn loại đồ ăn vặt rồi. Bọn họ trao đổi đồ ăn, mỗi người đều có thể ăn được bốn loại.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cực kỳ vui vẻ, trước đây hai người bọn họ trao đổi đồ ăn vặt chỉ có thể ăn được hai loại, bây giờ thoáng cái tăng gấp đôi.

Hai người bạn nhỏ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu xé mở bao bì, không chớp mắt mà đợi Lâm Tiếu ăn trước một miếng.

“Ăn ngon chứ?” “Ăn có ngon không?” Hai cô bé nóng lòng muốn biết bạn mình đánh giá đồ mà bản thân đề cử mua như thế nào.

Lâm Tiếu bốc một sợi quả sung lên bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, nhai phát ra tiếng rộp rộp.

Lâm Tiếu dùng sức gật đầu: “Ăn ngon.”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đồng thời nở nụ cười: “Tớ đã nói là ngon mà.” “Tớ biết chắc cậu nhất định sẽ thích.”

Ngày hôm sau sau giờ nghỉ giải lao, Lâm Tiếu quay về lớp học, phát hiện đường trở về chỗ ngồi đã bị chặn.

Một đám người vây quanh ở chỗ ngồi bên cạnh của Trần Đông Thanh, từng người một tất cả đều chổng m.ô.n.g lên, không biết tìm cái gì trên mặt đất.

Lâm Tiếu đứng ở bên ngoài đám người, mờ mịt hỏi: “Các cậu đang làm gì thế, các cậu đang tìm đồ sao.”

Viên Kim Lai ngồi xổm dưới đáy bàn, lớn tiếng nói: “Phiếu cơm của Trần Đông Thanh bị mất rồi.”

Thì ra tất cả các bạn học đều đang giúp Trần Đông Thanh tìm phiếu cơm.

Tiểu học Đường Giải Phóng có nhà ăn riêng, giữa trưa các học sinh không được phép ra khỏi trường học, tất cả đều phải ăn cơm trưa ở nhà ăn. Nhà ăn mỗi ngày hai món ăn, một món canh, một phần thức ăn chính, các học sinh không có lựa chọn nào khác, xếp hàng mua cơm dựa theo năm học, nhà ăn làm cái gì thì phải ăn cái nấy.

Ngày đầu tiên của mỗi tháng, giáo viên chủ nhiệm sẽ phát phiếu cơm của tháng này ra, mỗi học sinh một tờ.

Phiếu cơm mỗi ngày được sắp xếp thật chỉnh tề trên tờ giấy màu sắc rực rỡ, thời điểm mỗi ngày đi nhà ăn mua cơm xé một tờ nhỏ xuống, nhét vào trong hộp sắt ở cửa sổ của nhà ăn, sau đó dì ở nhà ăn sẽ lấy một phần cơm đưa ra.

Lâm Tiếu nghe nói phiếu cơm của Trần Đông Thanh đã bị mất, lập tức lo lắng thay cậu bé: “Giờ mới đầu tháng thôi.”

Hơn mười hai ngày kế tiếp của tháng này, Trần Đông Thanh phải làm sao đây.

Trần Đông Thanh là cán sự học tập, sức hút ở trong lớp không tệ, tất cả bạn học trong lớp đều cùng nhau giúp cậu bé tìm phiếu cơm. Trần Đông Thanh ngồi ở hàng phía trước, ngay cả hàng sau.

Bạn học đều giúp cậu bé tìm kiếm trên mặt đất ở phía sau lớp học, ngay cả giá sách góc sách đều bị lật khắp nơi.

Mỗi khi hết tiết, Trần Đông Thanh liền huy động các bạn học giúp đỡ tìm, chuông vào học vang lên liền ngừng lại, chuông tan học vang lên lại tiếp tục tìm.

Chỗ ngồi của Lâm Tiếu cách Trần Đông Thanh rất gần, xung quanh chỗ ngồi của Trần Đông Thanh được cho là nơi rất có khả năng tìm được phiếu cơm. Lâm Tiếu cũng giúp đỡ Trần Đông Thanh cùng nhau tìm, tìm vô cùng cẩn thận.

Cứ như thế tìm trong vài giờ nghỉ giải lao, nhưng mà hoàn toàn không thấy bóng dáng phiếu cơm của Trần Đông Thanh.

Trần Đông Thanh không thể không chấp nhận sự thật, phiếu cơm của cậu bé mất thật rồi, cậu bé phải để bụng đói rồi.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Trần Đông Thanh trải qua cuộc sống ăn cơm của trăm nhà. Cậu bé không có phiếu cơm không thể mua cơm được, mấy nam sinh có quan hệ tốt đều chia sẻ cho cậu bé một ít.

Lâm Tiếu cũng muốn chia sẻ cho Trần Đông Thanh một muỗng, nhưng mà Lâm Tiếu không đủ ăn, bản thân cô cũng muốn Diệp Văn Nhân mỗi ngày chia sẻ cho cô một muỗng đây.

Mỗi lần dì làm cơm ở nhà ăn nhìn thấy vóc dáng học sinh cao liền sẽ làm nhiều một chút, nhìn thấy vóc dáng học sinh thấp liền sẽ làm ít một chút.

Mặc dù chỗ ngồi học kỳ mới của Lâm Tiếu đã điều chỉnh một hàng phía sau, nhưng cô vẫn được xem là có vóc dáng thấp, dì ở nhà ăn mỗi lần làm cơm cho cô đều ít hơn một miếng so với Diệp Văn Nhân.

Rõ ràng khẩu phần ăn của Lâm Tiếu còn lớn hơn Diệp Văn Nhân.

Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều cảm thấy ít một chút, vừa vặn mỗi bữa cơm Diệp Văn Nhân đều ăn không hết. Cho nên mỗi ngày giữ trưa bưng khay cơm inox ngồi tại vị trí trước, Diệp Văn Nhân đều sẽ chia cho Lâm Tiếu một chút đồ ăn trước.

Như vậy bọn họ đều vừa đủ rồi.

Lâm Tiếu sẽ ăn no, Diệp Văn Nhân sẽ không có thức ăn thừa, dì ở trong nhà ăn rất hung dữ, lúc trả lại khay cơm nếu có thức ăn thừa sẽ bị mắng.

Mỗi bữa cơm Lâm Tiếu đều ít một chút, đa số đồ ăn của học sinh cũng không giàu có. Các bạn của Trần Đông Thanh chia đồ ăn cho Trần Đông Thanh, vốn dĩ không đủ cho Trần Đông Thanh ăn no, hơn nữa mọi người chia cho đều là đồ ăn mà mình không thích ăn.

Lâm Tiếu nhìn thấy trong khay cơm của Trần Đông Thanh toàn là trái bí đao xanh mơn mởn, lắc đầu thở dài, Trần Đông Thanh thật đáng thương mà.

Trần Đông Thanh cũng không thích ăn trái bí đao, trái bí đao không có mùi vị gì cả, ăn vào trong miệng mềm nhũn, cậu bé kiềm chế ăn hết một nửa trái bí đao, xác thực ăn không vô nữa, lúc trả khay cơm còn bị dì mắng một trận.

Buổi chiều vừa kết thúc một tiết học, bụng của Trần Đông Thanh liền kêu ùng ục. Lâm Tiếu ngồi ở bàn phía sau của Trần Đông Thanh đều nghe thấy được, như là có hai con ếch đang đánh nhau ở trong bụng cậu bé.

Lâm Tiếu nói với Trần Đông Thanh: “Đi, đi tiệm tạp hóa, tớ mời cậu ăn đồ ăn vặt.”

Hai mắt Trần Đông Thanh sáng lên.

Sau khi mười đồng tiền lì xì của Lâm Tiếu phá mở, cô tiêu rất tiết kiệm. Ngoại trừ lần đầu đi tiệm tạp hóa một phát mua hai loại đồ ăn vặt, kế tiếp Lâm Tiếu khống chế bản thân mỗi ngày tiêu không quá năm hào.

Thật ra thì Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng không phải mỗi ngày đều đi tiệm tạp hóa, có đôi khi cách một ngày đi một lần, có lúc cách hai ngày đi một lần.

Lâm Tiếu chỉ cùng người bạn nhỏ cùng đi tiệm tạp hóa, từ trước đến nay chưa đi một mình bao giờ.

Cô hiểu đạo lý tế thủy trường lưu (*). Tiền tiêu vặt của người bạn nhỏ mỗi ngày đều có, sau khi xài hết tiền mừng tuổi sẽ phải chờ đến sang năm.

(*) Tế thủy trường lưu: Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.

Lâm Tiếu rất hưởng thụ thời gian cùng các bạn nhỏ đi tiệm tạp hóa, nếu cô xài hết tiền mừng tuổi rồi, sẽ lại giống Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân trước đây đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, cô chỉ có thể nhìn thôi.

Mặc dù Trần Đông Thanh rất đáng thương, Lâm Tiếu cũng không thể lúc nào cũng mời cậu bé ăn đồ ăn vặt.

Lâm Tiếu: “Lúc cậu đói bụng, có thể tìm tớ mượn tiền, sau đó trả lại cho tớ.”

Trần Đông Thanh đáng thương lắp ba lắp bắp nói: “Tớ không có tiền trả cho cậu.”

Cậu bé giống Lâm Tiếu c*̉a hồi trước, đều là đứa trẻ không có tiền tiêu vặt.

Bây giờ Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt rồi, nhưng mà Trần Đông Thanh vẫn không có.

Lâm Tiếu: “Đợi đến khi cậu cưới vợ, chẳng phải mẹ cậu sẽ đưa hết tiền mừng tuổi còn lại cho cậu sao.”

Trần Đông Thanh: “Thế nhưng như vậy thì rất lâu rất lâu đó.”

Lâm Tiếu vô cùng hào phóng ngỏ lời: “Không sao cả, tớ không thu tiền lãi của cậu đâu.”

Trần Đông Thanh viết cho Lâm Tiếu một tờ giấy nợ, thời hạn đến ngày nào đó Trần Đông Thanh cưới vợ lấy được tiền mừng tuổi của mình.

Đến lúc đó Trần Đông Thanh sẽ lấy ra một phần tiền mình cưới vợ, trả cho Lâm Tiếu.

Trần Đông Thanh có chút lo lắng: “Vậy tiền tớ cưới vợ có đủ hay không đây.”

Lâm Tiếu ngay lập tức biến thành cô giáo nhỏ, bắt đầu giảng đạo lý cho Trần Đông Thanh: “Cái này tớ biết.”

Gần đây anh trai và mẹ mỗi ngày ở nhà nói chuyện của chị Tiểu Vân, tai nhỏ của Lâm Tiếu đều nghe thấy cả rồi, cô biết cái gì là đính hôn, cái gì là sính lễ.

“Anh trai tớ nói rồi, người đàn ông vừa xấu vừa không có bản lĩnh muốn cưới vợ, chỉ có thể dựa vào sính lễ. Người đàn ông vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh không cần bỏ tiền cũng có thể lấy được vợ.”

Lâm Tiếu không hiểu tại sao người nhà của chị Tiểu Vân muốn cô ấy kết hôn cùng với một người đàn ông vừa già vừa xấu, anh trai nói với Lâm Tiếu như vậy đấy: “Bởi vì người đàn ông càng vừa xấu vừa không có bản lĩnh, bỏ tiền ra nhiều hơn, chỉ có như thế bọn họ mới có thể cưới được vợ.”

Lâm Tiếu nghiêm túc tỉ mỉ xem xét gương mặt của Trần Đông Thanh.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 72: Chương 72



Trần Đông Thanh mắt to, mắt hai mí, mũi cao và thẳng, môi đỏ hồng, làn da vô cùng đẹp, giống như trứng gà lột vỏ vậy.

Lâm Tiếu đưa ra nhận xét: “Cậu rất đẹp.”

“Kế tiếp cậu phải học bản lĩnh thật tốt, đợi sau khi cậu lớn lên, vừa đẹp vừa có bản lĩnh, cưới vợ cũng không cần tốn rất nhiều tiền. Sau khi trả tiền cho tớ, còn dư lại cũng đủ cho cậu cưới vợ.”

Trần Đông Thanh nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Lâm Tiếu nói rất có lý.

Trần Đông Thanh học tập càng thêm nghiêm túc, giáo viên lên lớp đặt câu hỏi, tay của cậu bé đều giơ thật cao. Lúc làm bài tập mỗi một đề đều rất nghiêm túc, viết xong còn tự kiểm tra một lần.

Vài ngày sau, buổi trưa Trần Đông Thanh ở trong nhà ăn lại nhìn thấy rau xanh xào và trái bí đao.

Nhớ đến lần trước từng ăn trái bí đao, lại nhớ tới bản thân gần đây đều rất nỗ lực phát triển bản lĩnh, Trần Đông Thanh vay Lâm Tiếu hai hào, đi tiệm tạp hóa mua mì ăn liền.

Ngày hôm nay mì ăn liền của tiệm tạp hóa đúng lúc gần bán hết rồi, chỉ còn lại một loại vị cuối cùng, vị cay.

Sau khi Trần Đông Thanh căng da đầu ăn hết, trong miệng có thể phun lửa, vội vàng mua một gói soda kiwi đá. Khối băng lành lạnh ngậm vào trong miệng, cuối cùng miệng Trần Đông Thanh cũng hết đau rồi.

Buổi chiều, Lâm Tiếu nghe nói buổi trưa Trần Đông Thanh đã ăn mì ăn liền vị cay, lập tức lấy ra “thịt Đường Tăng” từ trong bụng bàn chia cho Trần Đông Thanh.

“Thịt Đường Tăng” là cay, vừa thơm vừa cay, vô cùng có độ dai.

Tiếc là hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều không thể ăn cay, Lâm Tiếu chỉ có thể ăn một mình, cô thật là cô đơn.

Trần Đông Thanh nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Lâm Tiếu, xấu hổ nói mình cũng không thể ăn cay, mì ăn liền vị cay buổi trưa ăn đến miệng cậu bé đau, đầu lưỡi đau, bụng nóng rát, bị cay đến rất khó chịu.

Trần Đông Thanh căng da đầu tiếp nhận, cắn răng ăn nửa túi thịt Đường Tăng.

Thịt Đường Tăng một hào một túi, Trần Đông Thanh ăn một nửa, ở trên sổ ghi chép chi tiêu viết xuống từng nét từng nét.

“Ngày 3 tháng 3, ăn nửa túi thịt Đường Tăng của Lâm Tiếu, năm xu.”

Trần Đông Thanh bây giờ có một quyển sổ nhỏ ghi chép, một khoản nợ phía trên ghi chép hết sức rõ ràng, những số tiền này về sau đều phải dùng tiền lấy vợ của cậu bé trả lại cho Lâm Tiếu.

Trong giờ nghỉ giải lao, lúc Lâm Tiếu ăn sợi quả sung lại chia cho Trần Đông Thanh hai sợi: “Cái này không cần ghi vào trong quyển sổ nhỏ của cậu, đây là tớ mời cậu đấy.”

Haizz, cô nhìn thấy Trần Đông Thanh, liền sẽ nhớ tới trước kia bản thân mình không có tiền tiêu vặt.

Tiết học cuối cùng buổi chiều là tiết thủ công, Trần Đông Thanh vừa mới lên lớp liền cảm thấy đau bụng, cậu bé ôm bụng lại muốn kiên trì một chút, thế nhưng bụng càng ngày càng đau.

Trần Đông Thanh ghé vào trên bàn học, sau đó thật sự không nhịn được nữa, giơ tay báo cáo với giáo viên.

“Thưa cô bụng em bị đau.”

Giáo viên thủ công đi tới bên cạnh Trần Đông Thanh, nhìn thấy sắc mặt cậu bé trắng bệch, vô cùng sửng sốt.

“Mau đến phòng y tế.”

Giáo viên thủ công để cho lớp trưởng đi thông báo cho giáo viên chủ nhiệm, bảo lớp phó kỷ luật giữ trật tự cho cả lớp rồi vội vàng dìu Trần Đông Thanh đến phòng y tế.

Trần Đông Thanh nằm ở trên giường nhỏ của phòng y tế, cô y tế đưa tay ấn bụng của cậu bé: “Chỗ này đau không, chỗ này thì sao.”

Trần Đông Thanh đau đến mức hai mắt rưng rưng, cậu bé đã rất đau rồi, tại sao còn phải ấn bụng của cậu bé.

Cô y tế dò hỏi: “Hôm nay con đã ăn những gì?”

Trần Đông Thanh: “Mì ăn liền vị cay, soda kiwi đá, thịt Đường Tăng, sợi quả sung.”

Cô y tế: “...”

Cô giáo Từ nhanh chóng tới phòng y tế, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh của Trần Đông Thanh. Vương Nguyệt Nga vội vàng chạy tới, cô y tế nói với phụ huynh: “Hẳn là ăn bị đau bụng rồi, trẻ con ăn đồ ăn vặt vẫn phải khống chế một chút, không thể ăn quá nhiều thứ, càng không thể ăn lạnh và nóng cùng nhau.”

Vương Nguyệt Nga khiếp sợ hỏi Trần Đông Thanh: “Cháu lấy tiền ở đâu mà ăn đồ ăn vặt.”

Trần Đông Thanh xong đời rồi.

Dưới sự thẩm vấn chung của Vương Nguyệt Nga và cô giáo Từ, Trần Đông Thanh đều khai báo hết rồi.

Vương Nguyệt Nga và cô giáo Từ khiếp sợ biết được, Trần Đông Thanh đã hơn một tuần lễ không có được ăn ngon vào buổi trưa rồi, toàn dựa vào đồ ăn của trăm nhà và đồ ăn vặt để lấp đầy bao tử.

Tiền đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, đều là Lâm Tiếu cho cậu bé mượn đấy.

Giữa hai đứa bé còn có một cuốn sổ, ghi rõ ràng mỗi một khoản mượn tiền.

“Đợi sau khi Trần Đông Thanh lấy được tiền cưới vợ của mình lập tức trả lại.”

“Người mượn tiền, Trần Đông Thanh.”

Phía trên còn ấn một dấu vân tay màu đỏ. Sau khi Trần Đông Thanh dùng bút màu nước màu đỏ thoa lên trên ngón tay cái, nặng nề mà ấn lên trên tên của mình.

“Anh ơi, hình như em làm sai rồi.” Lâm Tiếu chán nản bước ra.

“Sao vậy?” Lâm Dược Phi hiếm khi thấy em gái mình như vậy: “Sai gì thế, em nói cho anh biết, anh không nói với mẹ đâu.”

Lâm Tiếu không còn sức lực dựa lên người anh mình: “Hình như em cho Trần Đông Thanh ăn bậy gì rồi.”

Tiết học thủ công cuối cùng, sau khi Trần Đông Khanh được đưa đến phòng y tế thì lớp học như ong vỡ tổ.

Giáo viên thủ công đi mất, cô giáo Từ cũng không đến, học sinh lớp 2/4 trở thành một đàn vịt không ai chăn.

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết la đến mức khản giọng, trên vở của lớp phó kỷ luật cũng đã viết đầy tên những học sinh nói chuyện, nhưng như thế vẫn không ngăn được mọi người bàn tán về bệnh tình của Trần Đông Thanh.

“Đầu Trần Đông Thanh đổ đầy mồ hôi, lúc giáo viên thủ công đỡ cậu ấy đi thì cả hai chân cậu ấy đã run hết cả lên.”

“Có phải trong bụng có giun không, năm ngoái lúc bụng tớ có giun cũng bị đau bụng, sau đó uống thuốc tẩy giun thì khỏi.”

“Chắc chắn là bị viêm ruột thừa, anh họ tớ đã từng bị viêm ruột thừa qua, đổ đầy mồ hôi y hệt vậy, đau đến mức nằm lăn lộn dưới đất.”

“Tớ thấy chắc là viêm loét đau dạ dày, thím tớ đã từng bị.”

“Viêm loét dạ dày sẽ nôn ra m.á.u đấy.”

“Cái gì? Trần Đông Thanh nôn ra m.á.u sao?”

“Nghe nói vừa ra khỏi lớp học là Trần Đông Thanh đã nôn ra máu.”

Tiếng chuông tan học vang lên, cô giáo Từ vẫn chưa về, các học sinh lần lượt hỏi: “Có thể tan học chưa?” “Cô giáo Từ phải về lớp để nói chuyện nhỉ?” “Về nhà thôi về nhà thôi.”

Chung Hiểu Khiết đập bàn để mọi người im lặng rồi chạy đến phòng làm việc tìm cô giáo Từ, cô giáo Từ không ở đó, chủ nhiệm lớp 2/3 nhận ra Chung Hiểu Khiết là lớp trưởng lớp 2/4 nên hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.

Chung Hiểu Khiết kể lại chuyện trong lớp với chủ nhiệm lớp 2/3: “Cô giáo Từ vẫn chưa về, các bạn học không biết có được tan học hay không ạ.”

Chủ nhiệm lớp 2/3 nói: “Cho mọi người tan học đi.”

Chung Hiểu Khiết chạy về lớp tuyên bố tin tan học với cả lớp. Tiếng hoan hô vang lên khắp lớp học, học sinh chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.

Vương Hồng Đậu rề rà không dám bước ra, bạn học nói Trần Đông Thanh vừa bước ra khỏi lớp là nôn ra máu, Vương Hồng Đậu sợ máu.

Cô bé rất sợ vừa bước ra khỏi lớp học là thấy máu, lúc đó cô bé sẽ ngất xỉu thật.

Lâm Tiếu tháo khăn quàng đỏ của mình xuống che mắt Vương Hồng Đậu lại, kéo lấy tay cô bé bước về phía trước. Sau khi đi được vài bước Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Dưới đất không có m.á.u mà.”

Vương Hồng Đậu tháo chiếc khăn quàng đỏ đang che mắt mình xuống, thở phào một hơi. Nhưng cô bé vẫn không dám nhìn lung tung, đi phía sau Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân, cúi đầu chạy nhanh ra khỏi trường.

Đối với Lâm Tiếu, trải nghiệm hôm nay quá nguy hiểm, cô rất lo lắng cho Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu ngồi phía sau xe của anh, đầu dựa vào lưng anh trai, kể lại toàn bộ “sự kiện Trần Đông Thanh bị bệnh” xảy ra trong hôm nay.

Lâm Dược Phi đã trưởng thành rất lâu, sớm đã quên đi học sinh tiểu học có thể khoa trương đến mức nào. Anh nghe bạn học của Lâm Tiếu nói chuyện thì lòng lắng xuống, bệnh tình của Trần Đông Thanh có vẻ rất nghiêm trọng.

Lâm Dược Phi vội vàng hỏi: “Trần Đông Thanh bệnh có liên quan gì đến em? Tại sao lại nói em cho cậu ấy ăn bậy? Em cho cậu ấy ăn gì thế?”

Lâm Tiếu nhỏ giọng đáp: “Tiền Trần Đông Thanh mua đồ ăn vặt là em cho cậu ấy mượn đấy.”

Lâm Dược Phi sững sờ: “Hả? Tiền ở đâu em có thế?”

Lâm Tiếu: “Tiền mừng tuổi của em đó.”

“Anh, có phải em làm sai rồi không?” Lâm Tiếu thấp thỏm không yên hỏi: “Trần Đông Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Cậu ấy sẽ không c.h.ế.t đấy chứ?”

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười: “Nói bậy gì đó?”

Nhưng nghe Lâm Tiếu miêu tả lại bệnh tình thì Lâm Dược Phi cũng cảm thấy căng thẳng, anh bàn bạc với em gái: “Chuyện này có thể nói với mẹ được không? Mẹ sẽ không mắng em đâu.”

Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy gần đây mẹ mình ngày càng dịu dàng, còn dịu dàng hơn so với trước đây nữa: “Vậy nếu như mẹ có đánh em thì anh phải chắn giúp em đấy.”

Lâm Dược Phi cười bảo đảm với Lâm Tiếu: “Mẹ sẽ không đánh em đâu.”

Sau khi Lữ Tú Anh nghe Trần Đồng Thanh hình như bệnh rất nặng thì bị dọa một phen, vội vàng gọi điện thoại cho gia đình cậu ấy.

“Tút tút” Lữ Tú Anh nghe tiếng điện thoại truyền đến, nói với Lâm Dược Phi: “Lúc này gọi điện thoại cũng không biết có người nhận không nữa, có thể trong nhà không có ai, đều ở bệnh viện hết rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 73: Chương 73



Ngay vào lúc này, điện thoại được nối máy, giọng nói Vương Nguyệt Nga truyền ra từ điện thoại: “Alo ai đấy, là Tú Anh đúng không?”

“Ha ha ha ha ha” Đột nhiên tiếng cười của Vương Nguyệt Nga vọng từ điện thoại ra.

Lữ Tú Anh sững sờ, chuyện này là thế nào.

Vương Nguyệt Nga cười tới mức thở không ra hơi, như thể nghe được giọng của Lữ Tú Anh thì nhớ đến chuyện gì đó rất buồn cười, sau một lúc lâu ổn định lại mới lên tiếng: “Tú Anh à, con có biết Đông Đông viết một tờ giấy nợ cho Tiếu Tiếu, còn có một cuốn sổ ghi chép nữa.

“Ha ha ha ha ha cười c.h.ế.t bác rồi.”

Vương Nguyệt Nga cười thế này, Lữ Tú Anh nghĩ bụng chắc chắn bệnh tình của Trần Đông Thanh không nghiêm trọng, nếu không Vương Nguyệt Nga cũng không thể cười như vậy.

Lữ Tú Anh hỏi: “Sao Đông Đông lại đau bụng thế?”

Vương Nguyệt Nga nói: “Không sao, ăn nhiều đồ ăn vặt đấy mà. Ăn quá nhiều đồ bẩn, lạnh có, nóng có, cay có, ngọt có, gì cũng ăn cả, như vậy không đau bụng làm sao được, bây giờ thằng bé đang ở…”

“Bà nội không được nói.” Giọng nói của Trần Đông Thanh thoáng vọng từ đầu dây bên kia, Vương Nguyệt Nga trả lời: “Được được được, bà không nói.”

“Không bị gì cả, con nít bị đau bụng rất bình thường.” Vương Nguyệt Nga nói.

Lữ Tú Anh hổ thẹn: “Cũng tại Lâm Tiếu cho mượn tiền mua đồ ăn vặt nên mới khiến thằng bé đau bụng.”

Lữ Tú Anh biết cả nhà Trần Đông Thanh đều là bác sĩ nên đặc biệt chú trọng sức khỏe của Trần Đông Thanh, bình thường sẽ không thể Trần Đông Thanh ăn đồ vặt, kết quả Lâm Tiếu lại cho thằng bé mượn tiền để thằng bé ăn nhiều như thế.

Vương Nguyệt Nga vội đáp lại: “Liên quan gì đến Tiếu Tiếu chứ, không thể trách Tiếu Tiếu được, nếu Tiếu Tiếu không cho thằng bé mượn tiền thì không biết thằng bé sẽ phải đói đến lúc nào nữa.”

Vương Nguyệt Nga vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, kể lại toàn bộ sự việc Trần Đông Thanh làm mất phiếu cơm nhưng lại không dám nói với người lớn, cũng không dám nói với thầy cô: “Nó cứ nhịn đói không ăn trưa như vậy nhiều ngày liền.”

Mặc dù không phải con cháu nhà mình nhưng Lữ Tú Anh nghe thôi cũng thấy đau lòng: “Đứa bé này cũng thật thà quá rồi.”

Trước khi cúp điện thoại, Vương Nguyệt Nga lại nhắc đến giấy nợ và cuốn sổ ghi chép của hai đứa nhỏ: “Đợi mấy ngày nữa Đông Đông đến trường lại, bác sẽ bảo thằng bé trả hết tiền mượn Lâm Tiếu.”

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không cần đâu, không cần trả mà.” Số tiền nhỏ mà bọn trẻ mượn nhau, Lữ Tú Anh cảm thấy không cần trả.

Vương Nguyệt Nga cười ha ha nói: “Không được, nhất định phải trả. Hai ngày nữa rước bọn nhỏ tan học, bác sẽ đưa giấy nợ và cuốn sổ cho con xem.”

Lữ Tú Anh thật sự không hiểu tại sao chỉ với một tờ giấy nợ và một quyển sổ lại có thể khiến Vương Nguyệt Nga cười đến mức như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, bà nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, Trần Đông Thanh không sao, chỉ bị đau bụng thôi, sao con lại nói lung tung như thế.”

Nào là viêm ruột thừa, nào là loét dạ dày, khiến Lữ Tú Anh bị dọa một phen.

Lúc mẹ gọi điện thoại, Lâm Tiếu luôn đúng bên cạnh, cô sớm đã nghe thấy hết. Nghe Trần Đông Thanh không sao thì Lâm Tiếu thở phào một hơi, bây giờ mẹ lại nói mình như vậy nên Lâm Tiếu cảm thấy uất ức: “Các bạn học đều nói như vậy hết mà.”

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Tờ giấy nợ Trần Đông Thanh viết cho con đâu, lấy ra cho mẹ xem thử.”

Lâm Tiếu nói: “Giấy nợ ở chỗ Trần Đông Thanh, được kẹp trong quyển sổ ấy.”

Lâm Dược Phi cười ha ha: “Vậy là em không có giấy nợ rồi, em cho người ta mượn tiền thì đương nhiên giấy nợ phải ở trong tay em rồi, ở trong tay người ta có ích gì chứ.”

Lâm Tiếu sững sờ, cô chớp mắt, không hiểu tại sao anh mình lại nói như thế.

Lâm Dược Phi búng vào đầu em gái, nhưng bị Lữ Tú Anh liếc một cái thì rút tay về nói: “Sao em lại ngốc như thế, Trần Đông Thanh mượn tiền em thì đương nhiên giấy nợ em phải giữ chứ. Ồ, để cậu ấy giữ, sau này cậu ấy vứt giấy nợ đi thì em có chứng cứ gì chứng mình cậu ấy đã từng mượn tiền em.

Lâm Tiếu: “Trần Đông Thanh sẽ không như vậy đâu.”

Lâm Dược Phi buồn cười nhìn em gái, chậc chậc lắc đầu: “May là sau này em không kinh doanh, nếu như em buôn bán thật thì không chừng sẽ bị người ta bẫy chết.”

Lâm Dược Phi nhìn chằm chằm đầu Lâm Tiếu, thật sự không biết sau này khi em gái mình lớn làm sao có thể trở thành huấn luyện viên vàng được đây.

Kiếp trước cô trở thành huấn luyện viên vàng, không biết kiếp này có cơ hội không nữa.

Đã học học kỳ hai lớp hai rồi mà môn Toán còn không thi được điểm tối đa.

Lâm Dược Phi biết có một số người đầu óc phát triển trễ hơn người bình thường, nhưng anh thật sự không biết khi nào em gái mình mới có thể mở mang đầu óc đây.

Lâm Dược Phi nhìn em gái, lắc đầu thở dài không ngừng, Lữ Tú Anh thấy bộ dạng của anh thì không vui: “Con cũng không nhìn lại lúc mình mấy tuổi trông thế nào, em gái con thông minh hơn con nhiều.”

“Tiếu Tiếu không hề ngốc, nó ngây thơ.”

Lâm Dược Phi gật đầu: “Được, là sự ngây thơ để người mượn tiền cầm cả giấy nợ đi.”

Lữ Tú Anh tát một cái lên đầu Lâm Dược Phi một cái, khiến anh ngã đùng ra ngoài: “Đừng ở nhà nữa, thấy con là phiền. Nhân lúc trời còn chưa tối ra ngoài tìm việc cho Tiểu Vân đi.”

Lữ Tú Anh thật sự lo lắng cho Thẩm Vẩn, một cô gái như thế nhưng trong nhà không ai giúp đỡ cả, nhìn chăm chăm con bé như con sói hoang đang nhìn miếng thịt, phải làm sao đây?

Nhưng gả chồng chỉ là chuyện thứ yếu, trong lòng Lữ Tú Anh công việc mới quan trọng nhất. Bởi vì chính Lữ Tú Anh cũng thế, chồng bà đã mất nhưng bà vẫn còn công việc, vẫn có thể nuôi nấng hai đứa nhỏ đàng hoàng.

Lữ Tú Anh rất quan tâm đến chuyện tìm việc của Thẩm Vân, chỉ cần Lâm Dược Phi ở nhà là sẽ bảo anh ra ngoài cút ra ngoài để tìm việc giúp Thẩm Vân.

Lần này Lữ Tú Anh không đuổi Lâm Dược Phi ra ngoài nhưng anh lại bắt chéo chân nằm dài trên sofa, nói: “ Con đã tìm được việc cho Thẩm Vân rồi.”

Mắt Lữ Tú Anh sáng lên, vội vàng hỏi: “Công việc gì thế?”

Lâm Dược Phi đáp: “Bên cạnh trường của Tiếu Tiếu mới mở một tiệm sách, chỗ đó đang tuyển nhân viên bán hàng.”

Lữ Tú Anh lập tức nói:” Công việc này tốt, tốt hơn làm trong quán ăn nhiều.”

Trước đây Thẩm Vân vừa phải làm nhân viên phục vụ lên món, vừa phải dọn dẹp vệ sinh, còn phải giúp đỡ sau bếp nữa, quán cơm nhiều dầu mỡ nên đương nhiên môi trường của tiệm sách tốt hơn nhiều rồi.

So sánh với công việc trước đây của cô ấy, làm nhân viên bán hàng trong tiệm sách vừa sạch sẽ vừa có mặt mũi, còn nhàn hạ nữa.

Điều duy nhất không hoàn hảo của công việc này chính là nó không ổn định.

Mặc dù bây giờ Lữ Tú Anh đã chấp nhận công việc của Lâm Dược Phi, nhưng trong lòng bà công việc ổn định vẫn đi đầu. Nhưng bà cũng rất rõ tình hình của Thẩm Vân rất khó tìm được một công việc ổn định, tốt nghiệp cấp hai, không thể thay thế công việc của cha mẹ, cũng không có tiền để móc nối quan hệ.

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, thờ dài.

Con trai thích một người như vậy, thật ra Lữ Tú Anh không hài lòng cho lắm.

Bà quan tâm Thẩm Vân thật lòng, muốn giúp Thẩm Vân, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc Lâm Dược Phi sẽ tìm cho mình một đứa con dâu thế này.

Lâm Dược Phi không có công việc ổn định nhưng kiếm được nhiều tiền, tiền kiếm trong một tháng còn nhiều hơn tiền Lữ Tú Anh kiếm trong một năm. Lữ Tú Anh ích kỷ muốn Lâm Dược Phi tìm một người có công việc ổn định, như vậy một người phụ trách kiếm tiền, một người phụ trách lo cho cuộc sống, như vậy xứng đôi biết bao.

Nhưng con trai bà lại cứ nhất quyết chỉ thích Thẩm Vân, kể từ lần đầu gặp mặt thì cứ như trúng tà vậy.

Thẩm Vân không vội tìm công việc ổn định thì thôi đi, thứ Lữ Tú Anh ngại chính là gia đình Thẩm Vân, một người cha nhẫn tâm, một người mẹ kế độc ác, một người anh trai và em trai không xem cô bé là người.

Kết thông gia với một gia đình như vậy, Lữ Tú Anh cảm thấy như đang bước một chân vào vũng bùn lầy vậy, khiến một người có bệnh sạch sẽ như bà chỉ nghĩ đến thôi đã tê cả da đầu.

Nhưng bây giờ Lâm Dược Phi đã tự quyết định, Lữ Tú Anh biết cho dù mình có nói gì cũng vô ích, vốn con trai sẽ không nghe bà.

Chuyện quan trọng là Lâm Dược Phi và Thẩm Vân còn chưa yêu nhau nữa.

Con trai nhà mình đã móc hết tim gan ra rồi nhưng con bé vẫn không bày tỏ gì, cũng không biết người ta có thích thằng bé không.

Nghĩ đến đây suy nghĩ trong lòng Lữ Tú Anh càng phức tạp hơn.

Lúc Lữ Tú Anh trầm tư, Lâm Dược Phi cũng thế. Những lời anh vừa nói với mẹ là thật, nhưng chỉ có một nửa là thật.

Công việc ở tiệm sách là thật, nhưng Lâm Dược Phi lại không nói công việc trong tiệm sách anh nhìn trúng chỉ bao ăn không bao ở, căn bản không đáp ứng được yêu cầu của Thẩm Vân.

Điều kiện đầu tiên tìm việc của Thẩm Vân là phải bao ở.

Nhưng Lâm Dược Phi lại cảm thấy công việc ở tiệm sách rất thích hợp với Thẩm Vân, môi trường tốt, không quá bận, cho đến bây giờ Lâm Dược Phi vẫn chưa từ bỏ ý định để Thẩm Vân tiếp tục chuyện học, nếu như sau này Thẩm Vân quay về trường học vậy công việc ở tiệm sách càng thích hợp hơn, nhưng tạm thời không nhắc đến.

Thẩm Vân hoàn toàn có thể vừa làm vừa tự học, thời gian rảnh rất nhiều, ở tiệm sách học càng tiện hơn. Mặc dù bản thân Lâm Dược Phi cũng không học nhiều, nhưng anh cảm thấy trong môi trường ở tiệm sách thế này thì chỉ có lợi không hề có hại.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 74: Chương 74



Lâm Dược Phi đã bàn bạc qua với ông chủ tiệm sách, muốn ông chủ bao ở luôn, tiền lương có thể giảm một ít. Nhưng ông chủ tiệm sách vẫn không hề do dự từ chối: “Bao ở? Ở đâu chứ? Tôi không có chỗ để bao ở đâu.”

Trước đây Thẩm Vân làm việc ở quán ăn, cô ở trong một không gian nhỏ được ngăn ra ở phía sau nhà bếp của quán, nơi đó dùng để chất rau củ, ở giữa cố gắng lắm có thể đặt một chiếc giường gấp, nên ngày nào Thẩm Vân cũng ngủ giữa một đống cà rốt cải thảo.

Bây giờ làm việc trong tiệm sách, không bao ở, không thương lượng được nữa.

Ông chủ tiệm sách nói: “Chỗ tôi tuyển người cũng không khó, tại sao không tuyển người bản địa lại phải tuyển một người từ nơi khác đến không có chỗ ở chứ?”

Thật ra công việc bán hàng ở tiệm sách này rất được săn đón, là do yêu cầu ông chủ cao nên đến bây giờ vẫn chưa tuyển đủ người. Ông ta muốn tuyển người trẻ tuổi, lanh lợi, ngũ quan thuận mắt, tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa còn phải biết tính tiền.

Lâm Dược Phi nói: “Là người bản địa.”

Ông chủ tiệm sách chau mày: “Người bản địa tìm việc làm sao lại cần bao ở? Người bản địa tại sao không về nhà ở?”

Lâm Dược Phi thở dài, đương nhiên không thể nói với ông chủ tiệm sách nguyên nhân được rồi.

Anh bàn bạc với ông chủ tiệm sách: “Vậy để tôi tìm nhà, tiền thuê nhà tôi bỏ ra, có thể phiền ông nói với cô ấy nơi ở là của ông không?”

Ông chủ tiệm sách buồn bực đáp: “Cậu tìm việc cho ai thế? Sao lại còn tự móc tiền mình ra để thuê nhà chứ?”

Lâm Dược Phi dùng giọng điệu đùa giỡn đáp: “Vợ kiếp trước của tôi.”

“Ha ha ha ha.” Ông chủ tiệm sách bị anh chọc đến ngửa đầu lên cười: “Tên nhóc nhà cậu đúng là thú vị.”

“Thì ra là giúp người yêu mình tìm việc à.” Ông chủ tiệm sách có ấn tượng khá tốt với Lâm Dược Phi, tình cảm của ông ta với vợ mình cũng rất tốt nên rất thích những tên nhóc nặng tình như Lâm Dược Phi.

Ông ta nhìn gương mặt Lâm Dược Phi một lượt, nghĩ thầm cô gái được thằng nhóc tốt như thế nhìn trúng chắc chắn cũng rất được.

“Được thôi.” Ông chủ tiệm sách đồng ý: “Nếu như cậu có thể giải quyết vấn đề chỗ ở thì tôi sẽ giúp cậu nói chỗ tôi bao ở.”

“Nhưng vẫn phải thử việc đấy, nếu như cô ấy không tốt hoặc không làm được thì tôi không nhận đâu.”

Lâm Dược Phi vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề gì.”

Anh cho rằng chuyện này đã được giải quyết, sau đó mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Năm 1989 muốn thuê nhà thật sự rất rất rất khó.

Lâm Dược Phi nghe ngóng chuyện thuê nhà gần khu mình, ánh mắt người khác nhìn anh như đang nhìn một người bệnh tâm thần vậy.

“Thuê nhà à, không có không có, ai lại có nhà không ở mà chạy ra ngoài thuê nhà người ta ở chứ.”

Lâm Dược Phi quên mất hiện tại nhà cửa hiếm hoi đến mức nào, như nhà mình vậy, một mình anh một phòng, mẹ và em gái ở một phòng, như vậy đã được xem là rất rộng rãi rồi.

Lâm Tiếu chưa bao giờ ước mơ có căn phòng riêng của mình vì những người bạn bên cạnh cô chưa ai có phòng riêng của mình cả. Cho dù học ở tiểu học Đường Giải Phóng, trong đám bạn học có rất nhiều người là con em cán bộ, giáo viên nhưng cũng rất khó dành riêng một căn phòng cho đứa nhỏ ở.

Trong đại viện* của xưởng dệt bông, gia đình chen chúc ở chung với nhau càng nhiều hơn, cha mẹ chồng, con trai và con dâu ở chung một căn nhà, chỉ kéo thêm một chiếc màn ở giữa, anh trai chị dâu và em trai em dâu ngủ chia nhau ngủ giường trên và giường dưới, chen chúc ở với nhau như vậy cũng không hiếm gặp.

(*) Đại viện: khu vực có nhiều hộ gia đình ở.

Đối với người bình thường, làm việc trong đơn vị hơn nửa đời người, đợi chờ hơn nửa đời người mới được chia một căn nhà, vì thế căn bản không có căn nhà nào trống cho thuê cả.

Vì tìm nhà mà mấy ngày nay Lâm Dược Phi nói đến khàn cả giọng, chạy khắp nơi.

Anh chấp nhận hiện thực, một mình anh không tìm được thì bắt đầu nhờ các mối quan hệ bên cạnh mình, nhờ người tìm giúp anh.

Không biết đến cuối cùng có thể được nhà giúp Thẩm Vân hay không nữa?

Lâm Tiếu đang ngồi trong phòng làm bài tập nhưng lại nghe rất rõ những gì anh và mẹ đang nói chuyện bên ngoài.

Chiếc cửa làm bằng ván mỏng căn bản không ngăn được cái tai thính của Lâm Tiếu, cái nhà này không có bí mật nào mà cô không biết.

Chị Tiểu Vân muốn đến tiệm sách Văn Lan mới mở ngay bên cạnh trường cô để làm việc.

Lâm Tiếu nghe được lời anh mình nói thì vù một cái đứng dậy, sau đó chầm chậm ngồi xuống. Nếu như bây giờ cô chạy ra ngoài hỏi thì chắc chắn mẹ sẽ phê bình cô không nghiêm túc làm bài tập.

Lâm Tiếu cảm thấy mình làm bài tập rất nghiêm túc, là do tiếng nói chuyện của mẹ và anh trai cứ lọt vào tai cô mãi.

Mẹ cứ nói lúc tập trung làm bài tập thì sẽ không nghe được bất cứ tiếng động nào, nhưng đây căn bản không phải là điều cô có thể khống chế được.

Mắt có thể nhắm lại nhưng tai thì không.

Lâm Tiếu lo sẽ bị mẹ mắng nên nhẫn nhịn lòng tò mò của mình, dán chặt m.ô.n.g mình vào ghế tận mười phút.

Bên ngoài, mẹ và anh trai đều yên lặng, không nói gì thêm nữa.

Lâm Tiếu lại làm thêm hai bài ứng dụng, cảm thấy mình có thể ra ngoài rồi. Cô cầm lấy ly nước có hình dâu tây của mình, giả vờ như vào nhà bếp rót nước.

Rót nước xong trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng khách thì thờ ơ hỏi anh một câu: “Anh ơi, hình như em nghe anh nói chị Tiểu Vân sẽ đến tiệm sách Văn Lan ở ngay trước cửa trường em để đi làm.”

Lâm Tiếu cười hỏi, bưng ly nước lên nhấp môi.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu, đây là thói quen lúc căng thẳng của cô, hơn nữa em gái mình chỉ uống một chút nước như thế, vừa nhìn là biết không khác.

Giả vờ rót nước ra đây thăm dò tin tức, chắc chắn lúc nãy cô không hề nghiêm túc làm bài tập.

Bản thân Lâm Dược Phi lúc nhỏ cũng vậy, làm bài tập được nửa tiếng thì có thể uống nước hai lần, đi vệ sinh ba lần.

Lâm Dược Phi gõ lên đầu Lâm Tiếu, không vạch trần cô trước mặt mẹ.

“Chị Tiểu Vân có làm việc ở tiệm sách trước cổng trường được không vẫn chưa chắc chắn.” Lâm Dược Phi cũng buồn phiền, không chắc có thể thuê được nhà không.

Vì để nghe được đáp án từ miệng của anh trai nên lúc anh trai gõ lên đầu mình, Lâm Tiếu không hề trốn tránh, kết quả anh trai lại một câu dư thừa vô ích như thế.

Lâm Tiếu dùng sức trừng mắt liếc anh mình.

Ngày hôm sau, chuông tảo độc* vang lên, chỗ ngồi của Trần Đông Thanh vẫn để trống, hôm nay cậu ấy không đến trường.

(*) Tảo độc: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h đã phải lên lớp. Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 được gọi là tảo độc.

Lâm Tiếu rất bất ngờ, không phải mẹ đã nói với cô bệnh Trần Đông Thanh không nghiêm trọng sao?

Tiết học nào Lâm Tiếu cũng nhìn sang chỗ ngồi ngồi của Trần Đông Thanh vài lần.

Buổi chiều, cô giáo Từ nhích ra nửa tiết học để mở một buổi họp lớp.

Buổi họp nửa tiết này, Lâm Tiếu có thể dùng hai câu để tổng kết lại.

Đừng mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong nữa.

Phiếu cơm bị mất thì phải báo với giáo viên.

Trong lớp các học sinh đều im lặng như tờ, bầu không khí như ngưng đọng lại.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lén nhìn nhau, cô giáo Từ lại không cho họ mua đồ ăn vặt ư?

Trời ạ, niềm vui của họ sắp kết thúc rồi sao?

Lâm Tiếu nằm dài lên bàn, trong lòng nghĩ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân may mắn hơn mình, hai người họ đã hưởng thụ đồ ăn vặt hàng rong được một năm rưỡi, còn thời gian vui vẻ của cô chỉ mới bắt đầu thôi mà.

Hôm qua sau khi anh biết Lâm Tiếu dùng tiền mừng tuổi để mua đồ ăn vặt thì đã tuyên bố một tin tức động trời, sau này anh sẽ cho cô tiền tiêu vặt.

Một tuần đưa một lần, một lần đưa năm đồng.

Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Vậy tiền mừng tuổi của em thì sao? Tiền mừng tuổi của em sẽ bị thu về đúng không?” Mặc dù bạn học trong lớp có tiền tiêu vặt nhưng tiền mừng tuổi đều phải nộp lại hết.

Sau đó anh nói với Lâm Tiếu tiền mừng tuổi vẫn là của cô.

Lâm Tiếu hạnh phúc đến mức muốn té xỉu, cô không chỉ là người duy nhất của lớp có thể tiêu tiền mừng tuổi của mình mà sau này cũng có thể có tiền tiêu vặt như những bạn học khác.

Hôm qua là lần đầu tiên anh đưa tiền tiêu vặt cho cô, là năm đồng tiền tiêu vặt của tuần này.

Nhưng hôm nay cô giáo Từ lại nói trong buổi họp lớp rằng không cho phép mọi người mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong.

Thời gian vui vẻ của cô vẫn còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi sao?

Nếu như không thể mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong thì tiền tiêu vặt của cô còn có ích gì chứ?

Đột nhiên lưng của Lâm Tiếu bị ngòi bút chì đ.â.m trúng, cô quay đầu lại thì thấy Vương Hồng Đậu đưa một tờ giấy cho mình.

Lâm Tiếu nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay mình, giấu dưới bàn từ từ mở ra.

Tờ giấy Vương Hồng Đậu đưa viết: “Làm sao bây giờ?”

Lâm Tiếu đặt tờ giấy lên bàn, dùng sách che đi một nửa, nét chữ cứng cáp viết lên đó câu “không biết”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back