Dịch Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 290: C290: Không gian giới tử 1



"Hả?" Diệp Tinh nhìn bóng dáng này, là một cậu bé mười hai mười ba tuổi, gầy như khỉ.

"Anh không thể đến đó, nơi đó có một con vật vô cùng kh*ng b*, em đã tận mắt nhìn thấy." Cậu bé Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh nói.

- Dị thú sao? Diệp Tinh cẩn thận cảm ứng một chút, quả thật ở xa xa cảm ứng được khí tức dị thú.

"Cảm ơn đã nhắc nhở anh." Diệp Tinh gật đầu cảm ơn với cậu bé Lý Dương.

Nhưng hắn vẫn đi về phía đó.

"Không thể đi." Lý Dương kéo Diệp Tinh, rõ ràng có chút nóng nảy: “Em biết phía trước xa xa có một con đường, em dẫn anh đi, con đường đó rất an toàn."

Diệp Tinh cười nhìn cậu bé, nói: "Không cần lo lắng, những dị thú kia không đánh nổi anh đâu."

Hắn tiến lên một bước, không chút lo lắng.

Cậu bé mặc dù sắc mặt lo lắng, nhưng không dám nói cái gì, chỉ đành trốn ở phía sau, xa xa nhìn bóng dáng Diệp Tinh.

- Rống!

Không đến một phút đồng hồ, khi Diệp Tinh đi tới một chỗ, bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một sinh vật giống báo xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Thân hình dài chừng hai mét, đôi mắt đỏ tươi, nhìn qua rất đáng sợ.

- Xuất hiện rồi! Xa xa, trong mắt cậu bé đang trốn kia nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ.

Cậu đã thấy ai đó đến đó và bị con báo cắn chết.

- Gào!

Sau khi dị thú giống báo rống giận, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.

Trong mắt cậu bé, tay phải Diệp Tinh nắm chặt, nhất thời thân thể từ trên không trung rơi xuống, sau đó bị một tầng hỏa diễm vây quanh.

Không quá một giây, dị thú giống báo này đã chết, thậm chí thành tro tàn dưới ngọn lửa hóa, biến mất không thấy tăm hơi.

- Dễ dàng bị đánh chết như vậy á? Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt cậu bé nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ.

Cậu ngây người một chút, sau đó vội vàng chạy về phía Diệp Tinh.

- Anh là người tu luyện sao? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.

- Em có biết người tu luyện là gì không? Diệp Tinh đang tìm kiếm bốn phía, nghe vậy thuận miệng hỏi.

Cậu bé gật đầu, nói: "Tất nhiên, bây giờ điện thoại di động có thể truy cập Internet, em có thể truy vấn rất nhiều thông tin."

Trên điện thoại di động còn có mấy người tu luyện lập group chat, trao đổi chuyện tu luyện với nhau.

Diệp Tinh nở nụ cười, hỏi: "Ba mẹ em ở đâu? Sao em không ở cùng ba mẹ em?"

Nghe Diệp Tinh hỏi, cậu bé nhất thời có chút mất mát, nói: "Lúc trước trong nhà có dị thú, ba mẹ em bảo em trốn đi, bọn họ sau đó cũng đi ra ngoài. Sau nửa giờ chờ đợi thì ba mẹ em cũng đã mất tích rồi, em đã không nhìn thấy họ trong mười ngày rồi. "

Giọng nói của cậu bé nghe có vẻ hơi mất mát, ở tuổi này cậu đã hiểu chuyện rồi, có lẽ cũng đã biết ba mẹ của mình sẽ không bao giờ trở lại?

Diệp Tinh im lặng, tận thế đen tối này làm không biết bao nhiêu nhà trở nên không trọn vẹn, nhưng không có biện pháp, đây chính là tận thế, hắn cũng chỉ có thể thay đổi vận mệnh của người bên cạnh, bất lực với những người khác.

Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, cậu bé Lý Dương lấy dũng khí tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt mong muốn nói: "Đại ca, ở thành phố này em có thể đi theo anh không? Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, bất cứ điều gì anh cũng có thể nói với em.”

- Cậu trên mạng thấy được tin tức của người tu luyện, vừa rồi Diệp Tinh bày ra thực lực rõ ràng so với người tu luyện bình thường cường đại hơn rất nhiều, đi theo phía sau Diệp Tinh cũng khẳng định an toàn hơn.

"Anh còn có việc phải làm." Diệp Tinh lắc đầu.

Hắn quay người lại rời khỏi đây.

Cậu bé thấy Diệp Tinh rời đi, trong mắt giãy dụa một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, đi theo phía sau Diệp Tinh.

Thế nhưng chạy vài phút, bóng dáng Diệp Tinh đã biến mất không thấy.

Cậu bé hơi mất mát, đành dừng lại, sau đó ủ rũ trở về.

Trên lầu cao, Diệp Tinh nhìn Lý Dương.

Lý Dương tâm địa không tệ, vừa rồi còn nhắc nhở hắn nguy hiểm, ngăn cản hắn không cho hắn đi tới nơi nguy hiểm, nếu trở về hắn có thể thuận tiện mang theo cậu ấy, bởi vì cũng không tiêu hao được tinh lực gì của hắn, chỉ là thuận tiện mà thôi.

Nhưng bây giờ những gì hắn định làm là đặc biệt, mang theo một cậu bé rõ ràng là lãng phí thời gian.

- Hiện tại đi bờ ruộng nhà Nguyên Nguyên kiểm tra một chút! Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ.

Xoẹt!

Thân ảnh hắn xẹt qua, trong nháy mắt tốc độ trở nên vô cùng kinh người.

Chẳng bao lâu hắn đã đến một nơi.

Nơi này là một ngôi làng ở nông thôn cũ nát, lúc này tất cả nhà cửa đều không có người, trên mặt đất còn có một vài thi thể, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn ngủ.

Nông thôn nuôi gà, vịt, chó và các loài động vật khác tương đối nhiều, số lượng động vật này chuyển hóa thành dị thú tuyệt đối nhiều hơn thành phố, cũng càng thêm nguy hiểm.

- Rống!

Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó mấy con dị thú xuất hiện, ánh mắt khát máu nhìn về phía Diệp Tinh, không chút sợ hãi phát động công kích về phía hắn.

- Bùng!

Nhưng mà, còn chưa tiếp cận Diệp Tinh, trên người những dị thú này liền xuất hiện lửa, sau đó hóa thành tro tàn.

"Hả? Lại có bảo vật?" Diệp Tinh đi tới chỗ bờ ruộng kia, lúc này trên đó rõ ràng có thêm một vài thứ. –

Không tinh thạch, còn có khối đá kỳ dị màu đen!

Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem tất cả thu lại.

Không Tinh Thạch có hai khối, về phần khối đá màu đen thì có bảy khối!
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 291: C291: Không gian giới tử 2



Ngoài ra trên bờ ruộng rõ ràng có dấu vết linh huyền thảo sinh trưởng, ít nhất có mấy trăm gốc cây, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại có một ít rễ.

- Những linh huyền thảo mọc ra này hẳn là bị những dị thú này ăn!

Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Bên trong linh huyền thảo ẩn chứa linh lực, dị thú kia khẳng định có thể cảm ứng được, cho nên ăn nó.

Đối với dị thú mà nói, không tinh thạch cùng khối đá màu đen kia ngược lại không có tác dụng gì mới để nó lại.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh đem không tinh thạch thu vào trong nhẫn không gian của mình.

Mà hắn đem cái kén màu đen kia lấy ra, đặt cùng một chỗ với khối đá màu đen này.

Trong nháy mắt, giống như hai nửa nam châm, cái kén màu đen này trực tiếp dính chặt với khối đá màu đen.

Dưới ánh mắt của Diệp Tinh, ánh sáng phía trên khối đá màu đen cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần trở nên ảm đạm, thậm chí xuất hiện từng khe nứt.

Rất nhanh, khối đá màu đen toàn bộ hóa thành đá vụn, Diệp Tinh nhẹ nhàng chạm một cái liền hóa thành bột phấn.

"Tảng đá màu đen này là gì nhỉ?"

Diệp Tinh trong mắt có nghi hoặc.

Hắn ở bên trong cây cột khổng lồ kia chiếm được rất nhiều bảo vật, thế nhưng không sinh ra bất kỳ hấp dẫn nào đối với kén đen thần bí.

Chỉ có khối đá màu đen này mới có thể khiến cho kén đen dị động.

Mà khối đá thàn bí này trên cơ bản đều là ở chỗ này lấy được.

Mấy khối đá màu đen cơ hồ toàn bộ bị kén đen hấp thu, chỉ là hấp thu xong kén đen vẫn là không có bất kỳ phản ứng gì.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh lưu lại một khối, chuẩn bị sau này nghiên cứu thật kỹ.

Sau đó ngay cả kén đen cùng khối đá màu đen hắn đều thu vào trong nhẫn không gian.

Ầm ầm!

Diệp Tinh yên lặng đứng thẳng, bỗng nhiên khí tức trên người hắn hoàn toàn bộc phát ra, nồng nặc linh lực hỏa diễm đem bốn phía bao vây lại hoàn toàn.

"Hả? Tựa hồ có một chút bất đồng?" Diệp Tinh cảm thụ một chút, bỗng nhiên nhìn về phía một bên, linh lực nơi đó cùng chung quanh có một chút khác biệt.

Diệp Tinh thực lực đạt tới tình trạng hiện tại, rốt cuộc cũng phát hiện nơi này một chỗ đặc thù.

"Chỉ có thể cảm ứng được, nhưng vẫn không mở được! Nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi này hẳn là có một không gian giới tử, chẳng qua khó có thể hiện ra nó!" Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.

Đông đảo bảo vật hiển nhiên không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tinh ở chỗ này kiểm tra một hồi nhưng vẫn là không mở được không gian, chỉ có thể buông tha.

Sau đó hắn lại đi tới núi Hỗn Nguyên.

Nhưng vết nứt không gian của núi Hỗn Nguyên hắn hoàn toàn không cảm ứng được nữa, cũng không phát hiện ra tinh thạch màu tím nào. . Truyện Võng Du

Kiểm tra một chút, Diệp Tinh đành phải trở về.

Chỉ đơn giản điều tra, hắn chiếm được hai khối không tinh thạch, bảy khối đá màu đen thần bí, thu hoạch này vẫn là rất tốt.

"Thằng bé đâu nhỉ?" Chờ đến khi Diệp Tinh trở về muốn tìm chút tung tích của cậu bé kia.

Thằng bé kia không tệ, hiện tại hắn trở về Tây An, có thể thuận tiện mang nó đi cùng.

Tuy nhiên, cậu bé không còn ở đó nữa.

"Phía trước có động tĩnh?" Đang tìm kiếm, bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía một bên, hắn nhanh chóng đi tới.

Trong một gian phòng, có ba người thanh niên còn có hai người đàn ông trung niên tụ tập cùng một chỗ.

Bên cạnh bọn họ, còn có mười mấy đứa trẻ, những đứa trẻ này lớn nhất mới mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ có bảy tuổi, lúc này chúng nó ngồi cùng một chỗ, trông mong nhìn một bên phòng.

Ở đó, có một nồi cơm điện đang nấu, một mùi hương kỳ lạ lan rộng, làm cho những đứa trẻ này không tự chủ được nuốt nước bọt.

- Ầm!

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, sau đó một thanh niên mặc áo giáp kỳ lạ đi vào, lúc này trên tay anh ta còn nắm lấy một đứa trẻ mười hai tuổi, gầy như khỉ, chính là Lý Dương.

"Đại ca, ở bên ngoài gặp thằng nhóc này, nhìn qua rất thông minh,em liền bắt nó tới đây." Thanh niên cười nói.

- Buông tôi ra! Lý Dương giãy dụa.

"Xem ra rất có tính tình." Một tên đàn ông trung niên cầm đầu đi tới cười nói: "Trói lại cho nó nhịn đói hai ngày sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi."

Ông ta mở nồi đang nấu ra, bên trong có thức ăn.

Nói là thức ăn, kỳ thật giống như cháo, hơn phân nửa đều là nước, trong nước trôi nổi một ít mì tôm, còn có một ít giống như xúc xích giăm bông, rất nhiều thứ hỗn hợp nấu với nhau, nhưng mà cũng không bằng một chén cháo loãng.

- Được rồi, ăn cơm thôi! Người đàn ông trung niên hét lên.

Nhất thời những đưa trẻ kia đều cao hứng đứng dậy, đến một chỗ mỗi người cầm một cái chén nhỏ, xếp hàng chờ nhận thức ăn.

Cái thìa kia giống như cái thìa múc canh trong nhà, nhưng chỉ múc một phần nhỏ vào bát của mỗi người, thức ăn trong mỗi chén đều chỉ đủ cho người bình thường ăn một miếng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé của những đứa trẻ này lại tràn đầy kích động, ngồi trên mặt đất vui vẻ ăn.

Hơn mười chén đồ ăn của trẻ em mà chỉ làm cho toàn bộ nồi thức ăn giảm hơn một nửa, những người đàn ông trung niên và thanh niên còn lại đều múc một bát lớn để ăn.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 292: C292: Cặn bã



Có vẻ như những người này cũng đói, ăn rất nhanh.

Ăn xong, trong bụng ấm áp, một tên thanh niên nhìn tên đàn ông trung niên cầm đầu, cười nói: "Đại ca, em điều tra một chút, có một chỗ có thể có thức ăn, chỉ là nguy hiểm hay không không biết, chúng ta phải có người đi dò xét một chút."

"Chỉ có nó đi, nếu thành công lấy được thức ăn, đồ ăn của nó có thể tăng thêm một chút." Người đàn ông trung niên nghe vậy gật đầu, theo ngón tay hướng về phía một cô bé mười tuổi.

Cô bé này trên mặt nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không dám nói cái gì, một bộ tay chân luống cuống ôm chén nhỏ của mình.

"Các ông sao có thể để cho những đứa trẻ này giúp các ông đi dò xét chứ." Lý Dương rất thông minh, từ trong lời nói của những người này thoáng cái nghe ra một ít chuyện, nhất thời phẫn nộ nói.

"Thằng nhóc này rất thông minh a." Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dương, lạnh nhạt nói: "Vì sao không thể? Tao ở đây để cung cấp thức ăn, cho chúng nó sự sống, mà không có chúng tao, những đứa trẻ này có thể sống bao nhiêu ngày? Nếu tao cung cấp thức ăn, như vậy bọn nó tự nhiên cũng phải trả giá một cái gì đó. – Người đàn ông trung niên lại không cho rằng mình làm sai chút nào.

Trẻ em kiểm soát tốt, lượng thức ăn nhỏ, sẽ không tiêu thụ nhiều thức ăn. . harry potter fanfic

Hiện tại dị thú trong Thượng Hải rất nhiều, ai cũng không biết nó ẩn nấp ở nơi nào, có những đứa trẻ này đi dò xét trước, bọn họ cũng có thể an toàn hơn rất nhiều.

Ở Thượng Hải còn có mấy nhóm như họ, nhưng một số là kiểm soát người lớn, mà người lớn không phải là dễ dàng kiểm soát, lượng thức ăn lớn, rất dễ dàng để xuất vài thứ không mong muốn, bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy.

- Ác ma, các người là ác ma! Lý Dương hét lớn.

"Ác ma?" Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Mày còn chưa từng thấy qua ác ma chân chính đâu, chờ mày hai ngày nữa không ăn cái gì, lúc đói bụng, mày liền biết vì ăn mày cái gì cũng nguyện ý làm."

Trong ngày tận thế đen tối này, tất cả những gì họ phải làm là sống sót.

Vì thế bất luận làm chuyện gì bọn họ cũng không tiếc.

"Thằng nhóc này để đói bốn ngày đi, đến lúc đó lại nhìn một chút." Người đàn ông trung niên phân phó.

Thanh niên lập tức gật đầu, cười to nói: "Đại ca, phỏng chừng đến lúc đó thằng nhóc này khóc lóc cầu xin anh muốn ăn."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại mang con bé này lên, sau đó để nó bắt đầu hấp dẫn những động vật kia." Người đàn ông trung niên chỉ vào cô bé.

"Ô oa." Cô bé nhất thời sợ tới mức khóc lên, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.

Mặc dù cô còn bé nhưng cô biết những gì sắp xảy ra.

Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi gian phòng, bỗng nhiên xa xa một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi tựa hồ nghe được động tĩnh nơi này, nhanh chóng chạy tới.

Cô ta nhìn thấy cô bé lập tức trở nên kích động, nói: "Nam Nam."

"Mẹ." Cô bé nhìn thấy người phụ nữ cũng lập tức hét lên, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, muốn chạy qua, nhưng bị bắt lại.

"Mẹ nó, vậy mà có mẹ nó tìm tới cửa." Người đàn ông trung niên mắng nhẹ một tiếng.

"Tiểu Trí, đi lên giải quyết." Ông ta chỉ chỉ một tên thanh niên nói.

- Không thành vấn đề! Tên thanh niên kia nhìn về phía người phụ nữ, cười hắc hắc, trong tay cầm một thanh rìu, tản ra hàn quang.

"Nam Nam, con gái của tôi, cầu xin các người buông tha cho con gái của tôi." Người phụ nữ nhìn thấy mấy người, vội vàng cầu xin tha thứ, thậm chí quỳ xuống.

"Không thành vấn đề, chúng tao còn muốn con gái mày hấp dẫn những động vật đáng sợ kia, nếu như nó vận khí tốt, khẳng định sẽ không chết."

Thanh niên cười hắc hắc nói, trên mặt lại vô cùng tàn khốc.

Lúc đầu, anh ta còn nôn mửa trong một thời gian dài khi giết người, nhưng bây giờ anh ta đã quen với nó.

Ầm ầm!

Nhưng anh ta vừa dứt lời, trên người trong nháy mắt xuất hiện lửa, sau đó cả người bị thiêu đốt.

"Ai?" Thấy thế, người đàn ông trung niên kia nhất thời đứng lên, tràn đầy cảnh giác nói.

Thanh âm của ông ta vừa hạ xuống, trên người cũng xuất hiện lửa, xa xa, một thanh niên chậm rãi đi tới, lạnh như băng nhìn bọn họ.

"Ta..."

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt kinh hãi, muốn nói cái gì, nhưng căn bản nói không nên lời, sau đó hoàn toàn bị lửa nuốt chửng.

- Cặn bã! Diệp Tinh lạnh như băng nói.

Những đứa trẻ này xem ra có ba mẹ, cũng không phải một mình, lại bị những người này bắt được đem tới nơi này, còn để cho bọn trẻ con hấp dẫn sự chú ý của động vật, loại hành vi này quả thực không bằng cầm thú.

Người phụ nữ kia thấy tất cả những người đàn ông này đều bị hỏa diễm nuốt chửng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Tinh, chỉ là cô ta không biết lá gan từ đâu tới, cũng mặc kệ Diệp Tinh, vội vàng chạy đến bên người con gái của mình, gắt gao ôm, sau đó sợ hãi nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh không để ý tới cô ta, đi vào trong phòng kia, vừa lúc nhìn thấy Lý Dương bị trói, miệng còn bị dùng băng dính chặn lại.

Hắn vung tay lên, dây thừng trói Lý Dương liền bị đứt.

"Mày...mày" Những người khác nhìn về phía Diệp Tinh, sợ hãi không dám tiến lên.

Diệp Tinh tay phải vung lên, sau đó trên người những người này cũng đều bị lửa vây quanh, hóa thành tro tàn.

- Đại ca, là anh! Lý Dương tay phải xé băng keo, vẻ mặt kích động nhìn thấy Diệp Tinh.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 293: C293: Dị thú công thành



Đối với việc Diệp Tinh đánh chết người khác cậu tuy rằng có chút sợ hãi, thế nhưng những người này quá đáng ghét, cho dù bị giết, trong lòng cậu cũng không có gì đáng tiếc.

Diệp Tinh cười gật đầu với Lý Dương, nói: "Không phải em muốn đi theo anh sao? Anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ.”

- Hắn đối với cậu bé này rất có hảo cảm, nếu trở về Tây An có thể thuận tiện mang theo cậu đi cùng.

- Đại ca, anh sẽ ở lại Thượng Hải sao? Lý Dương nhìn Diệp Tinh hỏi.

Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Không, lần này anh sẽ đi Tây An."

Trên mặt Lý Dương nhất thời lộ ra vẻ giãy dụa, suy nghĩ trong vài giây, cậu lắc đầu nói: "Đại ca, em không thể cùng anh đi Tây An, em muốn ở lại chỗ này chờ ba mẹ em. Nếu họ quay lại mà không tìm thấy em nhất định sẽ lo lắng.”

- Tuy rằng ba mẹ đi ra ngoài, hơn mười ngày cũng không có trở về, nhưng rốt cuộc tình huống như thế nào cậu cũng không biết, trong lòng còn ôm một tia chờ mong.

Nếu như Diệp Tinh ở trong Thượng Hải,cậu nhất định sẽ đi theo. Bởi vì như vậy cậu có thể về nhà bất cứ lúc nào.

Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Lý Dương một cái, trong lòng có chút kinh ngạc.

Đứa nhỏ như vậy thế nhưng buông tha ý định đi đến nơi an toàn, chỉ vì chờ người nhà mình.

Nhưng cậu bé này cũng có sự kiên trì của riêng mình, hắn không thể nói bất cứ điều gì.

"Đã như vậy, vậy em liền ở tại chỗ này đi." Diệp Tinh gật gật đầu, tay phải hắn vung lên, sau đó một ít quang đoàn bay ở trước mặt cậu.

Một đạo quang đoàn trong đó bắt đầu dao động.

"Đại ca, đây là... quang đoàn tu luyện?" Lý Dương nhìn thấy quang đoàn này, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.

Cậu có điện thoại di động, biết rất nhiều tin tức, cũng biết chuyện quang đoàn tu luyện cùng người tu luyện.

"Đúng, đạo quang đoàn này cho em." Diệp Tinh cười cười nói.

Vung tay lên, một đạo quang đoàn liền đi tới trong tay Lý Dương. . Truyện Đô Thị

"Cám ơn anh đại ca." Lý Dương vô cùng cảm kích nói, nắm quang đoàn, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Cậu cũng phi thường cảm thấy hứng thú đối với việc trở thành người tu luyện. Nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu cũng có thể bảo vệ ba mẹ mình.

Lục soát bốn phía, sau đó Diệp Tinh mở ra một cánh cửa khóa, bên trong có ba túi gạo còn có ba thùng mì ăn liền.

"Thức ăn!"

Lúc này người phụ nữ ba mươi mấy tuổi cố nén sợ hãi, trước tới nơi này muốn cảm ơn Diệp Tinh một chút, nhìn thấy ba túi gạo cùng mì ăn liền này lập tức kích động, những đứa trẻ kia cũng trông mong nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng.

Tất cả họ đều không ăn đủ, tất cả đều trong tình trạng đói.

Diệp Tinh nhìn một chút, không có lấy đi.

Đây là lương thực mà mấy người đàn ông trung niên cất giữ, vẫn cất giấu ở chỗ này.

"Được rồi, Lý Dương, anh đi đây." Diệp Tinh nói thẳng với cậu bé. Hắn cũng không có ý định ở lại chỗ này, về phần ba túi lương thực cùng mì ăn liền, để cho người phụ nữ kia cùng Lý Dương xử lý đi.

!!!

Diệp Tinh vừa dứt lời, chỗ xa tựa hồ truyền đến tiếng của dị thú. Thanh âm dị thú này truyền từ một khoảng cách rất xa, Diệp Tinh nơi này hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng lại nghe được.

Nó giống như một con rắn, âm thanh làm cho da đầu của người tê dại.

- Rống! Rống!

Sau khi âm thanh này qua đi, lại có âm thanh khác liên tiếp vang lên.

"Đây là... âm thanh dị thú vương cảnh?" Nghe được âm thanh này, Diệp Tinh lại biến sắc.

- Dị thú công thành?

Những dị thú này bị dị năng của cột khổng lồ cải tạo, hoàn toàn kích phát hung tính trong cơ thể, hơn nữa trí tuệ rất cao.

Những dị thú này tràn ngập địch ý đối với nhân loại, chấp niệm duy nhất trong lòng chính là phá hủy những công trình do nhân loại xây dựng.

Kiếp trước ở Tô Châu nhiều lần xảy ra dị thú công thành, Lâm Tiểu Ngư chiến đấu với những dị thú công thành này quật khởi, trở thành băng vương nổi danh Hoa Hạ.

Nhưng cuối cùng cũng chết khi thi triển bí pháp cường đại chiến đấu với dị thú công thành,chấp nhận đồng quy vu tận với dị thú hoàng cảnh, dị thú vương cảnh công thành.

Cơ hồ mỗi thành phố đều bị dị thú công kích, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại công kích này càng ngày càng thường xuyên hơn.

Tám năm sau ngày tận thế đen tối, toàn bộ thế giới cơ hồ đều là đống tàn tích, năng lực chống cự của nhân loại càng ngày càng yếu, có thể kiên trì không được vài năm, toàn bộ trái đất sẽ bị dị thú thống trị.

Trong lòng nghĩ, thân ảnh Diệp Tinh xẹt qua, nhanh chóng lướt tới hướng xa xa.

Những dị thú khác hắn cũng không lo được nhiều lắm, nhưng dị thú vương cảnh hắn nhất định phải đánh chết.

Cuộc chiến đấu giữa nhân loại và dị thú là không tránh khỏi. Hôm nay những dị thú này công kích Thượng Hải, có thể không bao lâu nữa sẽ tiến công Tây An.

- Đại ca! Cậu bé Lý Dương nhìn thấy Diệp Tinh, tuy cậu nghe được âm thanh dị thú ở xa xa có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng, thật cẩn thận đi theo Diệp Tinh.

......

Một khu vực ở Thượng Hải, một con trăn khổng lồ dài tới mười ba mét xoay quanh trên phế tích của một tòa nhà, ánh mắt lạnh như băng nhìn tòa thành thị ngàn vạn khổng lồ trước mắt này.

Lôi điện trên người vờn quanh, giống như lôi thần đang chấp chưởng trừng phạt.

Ở phía sau con trăn khổng lồ này, từng con dị thú xuất hiện, gào thét vang dội.

- --

SK 1/3 - 10/3 ĐẨY 10KP NHẬN 1000 TLT hoặc CODE GIẢM GIÁ

- ĐẨY 30 KP - Tặng CODE 20% - ĐẨY 50 KP - Tặng CODE 25% - ĐẨY 100 KP - Tặng CODE 30% - ĐẨY 150 KP - Tặng CODE 35% - ĐẨY 200 KP - Tặng CODE 40%

(Nhận code vui lòng check tn web)
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 294: C294: Ra tay chấn động 1



Những dị thú này cộng lại khoảng mấy trăm con.

"Kia... kia là cái gì vậy?"

“ Con trăn khổng lồ dài hơn mười mét? Làm sao có thể?"

“Trên người con trăn này còn có lôi điện!”

“ Nhân loại chúng ta có người tu luyện lôi điện, nhưng những người tu luyện kia cũng không đạt tới trình độ như vậy đâu phải không?"

......

Trong một vài chung cư có người ẩn nấp, bọn họ vụng trộm nhìn những dị thú này, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh trước mắt.

Lúc này, trên màn hình lớn của Thượng Hải, bỗng nhiên tất cả hình ảnh biến đổi, biến thành hình ảnh mấy trăm dị thú ở cùng một chỗ.

"Chú ý! Chú ý! Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, Thượng Hải xuất hiện rất nhiều động vật biến dị, chú ý an toàn cho mình, người phụ cận Thượng Hải cũng xin nhanh chóng rút lui..."

Những video có tiếng nói này nhanh chóng được phát ra.

Không chỉ có Thượng Hải, lúc này còn có những thành phố khác, trên màn hình ánh sáng của các tòa nhà, trên máy tính, điện thoại di động đều xuất hiện một hình ảnh này.

- Trời ạ, con trăn thật kh*ng b*!

- Cả người bao bọc bởi lôi điện, đây là sinh vật trong thần thoại sao?

......

Vô số người nhìn thấy video, đặc biệt là con trăn khổng lồ lơ lửng trên đống đổ nát của Thượng Hải trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Dưới sự dẫn dắt của con trăn lôi điện khổng lồ này, hàng trăm con dị thú liên hợp cùng một chỗ, muốn phát động tập kích con người!

"Thế giới này rốt cuộc là sao vậy? Thật sự đã là tận thế sao?"

Nhìn vào video, một số người tỏ ra tuyệt vọng trong mắt.

Tám cây cột màu đen từ trên trời giáng xuống, mặt trời biến mất, trái đất rơi vào bóng tối, động vật bắt đầu điên cuồng tập kích con người, hiện tại thậm chí lại xuất hiện sinh vật kh*ng b* như vậy, toàn bộ thế giới trở thành thứ gì bọn họ hoàn toàn không biết.

Cuộc sống yên ổn không còn ở đây, họ chỉ có thể chờ mong bóng tối có thể vượt qua càng sớm càng tốt.

- Gào!

Một tiếng gào thét khiến da đầu người ta tê dại truyền đến, nghe được thanh âm này, dị thú bắt đầu nhanh chóng tiến lên, hướng các nơi ở Thượng Hải.

"Rầm rầm!"

Trong mắt một con dị thú giống sói hiện lên vẻ lạnh như băng, tung người nhảy tới trước một căn phòng, cửa sổ phòng này dễ dàng bị xé vỡ như đậu hũ, sau đó thủy tinh bị đập vỡ.

"Ah!!!"

Không quá hai giây, một âm thanh vô cùng thê thảm vang lên, sau đó dị thú giống sói một lần nữa từ trong căn phòng đi ra.

Dưới hàm răng bén nhọn của nó còn cắn cổ một người, máu tươi chảy ròng ròng.

Không chỉ ở đây, mà còn có những người sống sót ở những nơi khác liên tục bị tìm thấy, sau đó cũng bị cắn chết bởi các dị thú khác

Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua hoàn toàn là tàn sát toàn diện.

- Động vật biến dị chết tiệt!

Nhìn thấy hành vi của những con vật biến dị này, hầu như tất cả mọi người xem video đều nắm tay, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, còn có bi thương.

Đây là đồng loại của bọn họ, nhưng hiện tại không hề có lực phản kháng nào đều bị tàn sát toàn bộ!

- Nhân loại chúng ta trong tay những động vật biến dị này thật sự không có lực phản kháng nào sao?

"Thân nhân của tôi đều chết trong tay những con thú này rồi, chỉ có tôi may mắn sống sót. Tôi muốn trả thù, nhưng không có khả năng.”

"Ai có thể cứu họ?"

“Ai có thể cứu nhân loại chúng ta đây?" .

||||| Truyện đề cử: Mùa Xuân Của Tiểu Đào |||||

......

Trong lòng mọi người bi thương, rất nhiều người trong số họ lúc trước đều bị dị thú công kích qua rồi.

Nhưng đối mặt với dị thú bị kích phát hoàn toàn hung tính, nhân loại bọn họ trên cơ bản không phải là đối thủ, phần lớn đều tử vong.

Nhưng không ai có thể ngăn cản chúng.

Nhìn lôi điện quấn quanh trên người con trăn khổng lồ kia, trong mắt mọi người càng có một tia tuyệt vọng.

Sinh vật thần thoại như vậy, có nhân loại nào có thể ngăn cản được?

"Con gái, con gái tôi!"

Một người phụ nữ ôm một bé gái vài tuổi trong tình huống hoảng loạn bỏ chạy, nhưng mảnh đất nứt ra khiến cô ta ngã xuống, sau đó bị tách ra khỏi con gái mình.

- Rống!

Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, vừa lúc một dị thú giống mèo đi tới bên cạnh con gái của cô ta, mở ra hàm răng bén nhọn, chuẩn bị cắn một cái.

"Mẹ." Cô bé sợ hãi, liên tục khóc.

- Không! Trong mắt người phụ nữ kia lộ ra một tia tuyệt vọng.

Chồng cô đã chết rồi, đứa con là hy vọng duy nhất để cô tiếp tục sống.

- Bùng!

Bỗng nhiên, dị thú giống mèo đang muốn cắn cô bé lại đột nhiên trên người xuất hiện một ngọn lửa, sau đó toàn bộ thân thể nhanh chóng hóa thành hư vô,

"Con của tôi!" Thấy dị thú tử vong, người phụ nữ kia cũng không để ý ngọn lửa, vội vàng tiến lên ôm chặt con gái của mình vào trong ngực.

Cách đó không xa, Diệp Tinh từng bước đi tới, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.

Hắn nhìn dị thú tàn sát bừa bãi, trong mắt tràn đầy sát ý.

- Tê!

Con trăn khổng lồ xoay quanh tòa nhà phế tích kia tựa hồ chú ý tới Diệp Tinh nơi này, rít lên vài tiếng.

- Rống!

Nhất thời dị thú đang hướng bốn phía công kích mọi người trở về, cơ hồ toàn bộ đánh về phía Diệp Tinh.

Nguyên tắc công kích của dị thú chính là trước hết diệt trừ một trong những người nguy hiểm nhất, nếu người nguy hiểm nhất không trừ bỏ, chúng nó cũng sẽ không đối phó với những người khác, đây tựa hồ là chấp niệm đã bị cây cột khổng lồ cải tạo qua.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 295: C295: Ra tay chấn động 2



Nhưng mà, những dị thú kia sau khi tiếp cận Diệp Tinh, trên người tất cả đều bao phủ một tầng lửa, sau đó hóa thành tro tàn biến mất.

"Những động vật biến dị kia bị lửa vây quanh."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

......

Trong mắt người đang xem video lộ ra một tia khiếp sợ.

Trong mắt bọn họ, dị thú từ bốn phương tám hướng bao trùm mà đến, nhưng khi đi tới một chỗ, tất cả đều hóa thành lửa.

Toàn bộ tràng diện nhìn qua rất cổ quái,rất nhiều lửa vây thành một vòng tròn lửa lớn, hơn nữa vòng tròn lửa này còn đang không ngừng dao động.

Mọi người nhìn kỹ, rốt cục trên video bày ra tình cảnh rõ ràng, trên phế tích một thanh niên đang đi lại, theo người thanh niên này đi tới, đông đảo dị thú không ngừng tử vong.

- Là Tiểu Tinh!

Trong tiểu khu Thư Hương thành phố Tây An, đám người Diệp Kiến An đều khẩn trương xem video, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người trong video, nhất thời kinh hô.

"Là anh ấy! Ha ha, anh quá giỏi! Những dị thú này tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ấy!” Diệp Phong cũng đang xem video, trên mặt tràn đầy tươi cười nói.

Cậu đã gặp qua thủ đoạn của Diệp Tinh, cho dù là con trăn lôi điện khổng lồ kia cũng tuyệt đối sẽ bị Diệp Tinh chém giết.

Lúc trước Lý Khuê Mộc cũng có thể khống chế lôi điện, cực kỳ cường đại, nhưng cuối cùng đối mặt với Diệp Tinh lại không có một tia phản kháng nào đấy thôi.

......

- Tiểu Ngư, là Diệp Tinh! Trịnh Đình Đình đứng bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn thấy bóng dáng trong video, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Cái thằng nhóc không có việc gì liền chạy đến nhà Lâm Tiểu Ngư kia bây giờ lại có năng lực kh*ng b* như vậy!

Lúc trước Diệp Tinh ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư đều cười ha hả, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nhìn bộ dáng lạnh như băng hiện tại, tựa hồ giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

- Diệp Tinh!

Lâm Tiểu Ngư cũng đang xem video, tuy rằng biết Diệp Tinh nhất định sẽ thắng, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được khẩn trương.

......

Trong hình ảnh, Diệp Tinh một mình đi tới chỗ dị thú, tựa như thần linh chân chính, tràng diện kia nhìn qua cực kỳ rung động.

- Là một người thanh niên!

"Trời ạ, đây là chiêu thức mà người thanh niên này thi triển sao? Cái này cũng quá mạnh đi?"

“Thanh niên kia hình như là thiên tài thương nghiệp Diệp Tinh xuất hiện trên mạng gần một năm trước!" . Truyện Truyện Teen

......

Mọi người khẩn trương nhìn hình ảnh trong video, một số người mới nhìn đã nhận ra Diệp Tinh, một số khác cũng không xác định.

Dưới ánh đèn mờ tối, nhìn đồ vật cũng không phải đặc biệt rõ ràng.

- Tê!

Con trăn lôi điện lượn lờ trên tòa nhà phế tích, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Xoẹt!

Bỗng nhiên nó động, toàn bộ thân thể lại trực tiếp bay lên bầu trời, giống như một mũi tên sắc bén bắn về phía Diệp Tinh.

- Ầm ầm!

Trên không trung, từng đạo lôi điện chớp động, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

- Dị thú lôi điện kia muốn công kích!

- Không biết người thanh niên kia có thể ngăn cản được hay không?

......

Nhìn thấy dị thú trăn bỗng nhiên công kích,trong lòng mọi người hốt hoảng thay Diệp Tinh.

Con trăn dài tới hơn mười mét, thậm chí trên người còn có lôi điện vây quanh, thực lực tuyệt đối cường đại gấp nhiều lần so với động vật biến dị khác.

Diệp Tinh có thể đánh chết động vật biến dị khác, nhưng không nhất định có thể đối phó được con này.

- Tới đúng lúc lắm! Diệp Tinh khuôn mặt lạnh như băng.

Ầm ầm!

Thân thể của hắn thế nhưng trực tiếp bay lên, sau đó hai bàn tay toàn là lửa, cứ như vậy đứng ở trên không trung, hoàn toàn đem dị thú trăn từ xa bắt vào tay.

- Bắt được rồi!

"Trời ạ, thanh niên này lại có thể đứng trên không trung! Đây là thần linh sao?"

......

Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Tinh cứ như vậy không bằng bất cứ cái gì đứng ở trong hư không, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Đứng trên không trung, chỉ có lục địa thần tiên mới làm được.

- Tê!

Con trăn lôi điện khổng lồ gầm thét, nhưng miệng nó lại hoàn toàn bị Diệp Tinh bắt được, căn bản không cách nào cắn xé.

"Con trăn khổng lồ này hẳn là đã xảy ra một ít biến dị thì hình thể mới trở nên lớn như vậy." Diệp Tinh nhìn trăn đoán.

Bình thường hình thể hung thú vương cảnh cũng sẽ không có nhiều biến hóa, ngoại trừ một ít kỹ năng đặc thù thì chỉ sau khi đạt tới hoàng cảnh hình thể chúng mới có thể lớn lên.

- Chỉ là sau khi đạt tới vương cảnh, trên người một vài dị thú có bảo vật. Dị thú vương cảnh loại rắn này trân quý nhất chính là mật rắn!

Thứ trân quý nhất của rắn vốn là mật rắn, mật rắn vương cảnh càng có lực hấp dẫn cực lớn, hoàn toàn có thể giải bách độc, tác dụng so với quả độc nguyên kia không biết trân quý hơn bao nhiêu lần.

Quả độc nguyên chỉ có thể giải một ít độc tố rất nhỏ mà thôi, đối mặt với độc tố của dị thú độc hại, căn bản không giải được.

Tay phải nắm chặt, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong tay Diệp Tinh, sau đó trực tiếp hướng bụng con trăn khổng lồ kia xẹt qua một đường.

- Đâm rồi!

Vị trí bụng con trăn khổng lồ nhất thời xuất hiện một vết thương.

- Tê!

Đau nhức truyền đến, dị thú trăn khổng lồ tiếp tục điên cuồng giãy dụa, nhưng tất cả hiển nhiên đều là vô ích.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 296: C296: Nổi danh khắp thiên hạ



Diệp Tinh tay phải nắm chặt, nhất thời trong cơ thể dị thú trăn khổng lồ có một viên cầu màu đen đường kính chừng mười cm xuất hiện, sau đó trực tiếp bị hắn thu hồi.

- Mật rắn* đã lấy được, mày cũng đã đến lúc chết!

_*Trên kia lúc tác giả ghi là trăn lúc thì rắn, chỗ này trong nguyên tác là 蛇胆(mật rắn), nên đổi trăn thành rắn luôn từ giờ nha._

_*Trên kia lúc tác giả ghi là trăn lúc thì rắn, chỗ này trong nguyên tác là 蛇胆(mật rắn), nên đổi trăn thành rắn luôn từ giờ nha._

Diệp Tinh tiện tay đem mật rắn thu vào trong nhẫn không gian, nhìn con rắn khổng lồ còn đang giãy dụa.

- Bùng!

Trên người nó nhất thời bị rất nhiều lửa bao vây, sau đó hóa thành tro bụi rơi xuống từ không trung.

Hiện tại thực lực Diệp Tinh mạnh cỡ nào? Con dị thú vương cảnh này ở trong tay hắn căn bản không có lực phản kháng.

Nhìn dị thú chung quanh toàn bộ đánh tới, khuôn mặt Diệp Tinh lạnh như băng, đưa tay ra.

Ầm ầm!

Lấy hắn làm trung tâm, từng ngọn lửa đỏ rực xuất hiện, sau đó giống như là có sinh mệnh có ý thức, không ngừng đánh tới những dị thú này.

Vừa tiếp xúc với ngọn lửa này, những dị thú kia đều hóa thành tro tàn.

Cơ hồ không quá mấy giây, tất cả dị thú toàn bộ biến mất!

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thanh niên trong video kia, trong mắt tràn đầy vẻ rung động.

Hiên ngang đứng trên không trung, con rắn lôi điện như thần thú kia không có bất kỳ lực phản kháng nào ở trong tay Diệp Tinh, hoàn toàn bị miểu sát!

Những dị thú khác nối nhau đến gần Diệp Tinh cũng không làm được gì.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mấy trăm dị thú đã bị giải quyết toàn bộ!

"Dị thú rắn khổng lồ đã chết, các động vật biến dị khác cũng đều đã chết."

"Cái này... Cái này cũng quá mạnh phải không?"

“Miểu sát, hoàn toàn chính là miểu sát!"

......

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, nhưng mà trong mắt mọi người còn mang theo một tia hưng phấn.

- Động vật biến dị mạnh như vậy, nhân loại chúng ta cuối cùng cũng có cường giả kh*ng b* rồi!

"Thần linh! Đây là thần linh!"

- Cảnh giới tu luyện chia làm luyện thể, thức tỉnh, vương cảnh, hoàng cảnh, người thanh niên này đang ở hoàng cảnh mạnh nhất!"

Diệp Tinh! Thanh niên này nhất định là Diệp Tinh, tôi cam đoan không nhìn lầm, tôi muốn tìm được Diệp Tinh bái hắn làm thầy!"

......

Người các nơi vẻ mặt hưng phấn nghị luận.

Nhìn nhiều động vật biến dị tàn sát nhân loại như vậy, trong lòng bọn họ khẳng định phẫn nộ, nhưng nhân loại bọn họ cũng có người tồn tại mạnh hơn động vật biến dị!

......

- Đây, đây mới là thực lực của Diệp Tinh sao?

Trong một gian phòng ở Tây, Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên đứng cùng một chỗ, kinh ngạc nhìn hình ảnh trên video.

Diệp Tinh trên video thoạt nhìn vô cùng lạnh như băng, khống chế lửa, phất tay đánh chết mấy trăm dị thú, hoàn toàn bất đồng với những gì bình thường nhìn thấy.

- cậu Diệp thật sự là kỳ nhân!

Bên cạnh, Chu Kinh Thiên cảm thán nói.

Trong mắt ông ta khó nén vẻ khiếp sợ.

Lúc trước Diệp Tinh ở trong mắt ông ta là một vị kỳ tài thương nghiệp, hơn nữa còn có thủ đoạn trị liệu không thể tưởng tượng nổi, ngoài ra cũng không còn chỗ đặc thù gì nữa.

Không nghĩ tới hiện tại lại biểu hiện ra thân thủ như thần linh này!

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Diệp Tinh biểu hiện ra năng lực kh*ng b* như vậy.

"May mắn Chu gia chúng ta vẫn luôn giao hảo với Diệp Tinh." Trên mặt Chu Vĩ Thiên mang theo một tia tươi cười nói.

Trước video, Chu Lãnh Huyên xem video, sau đó lại xem chị gái mình một chút, nói: "Chị, chị đối với Diệp Tinh..."

Cô biết chị gái của mình vẫn luôn có một loại cảm xúc đặc thù đối với Diệp Tinh.

Nghe em gái mình nói như vậy, Chu Vũ Huyên cười khổ một tiếng, nói: "Lãnh Huyên, em cảm thấy hiện tại chúng ta cùng Diệp Tinh vẫn là người của một thế giới sao?"

Lúc trước nhà cô ta có tài sản trăm tỷ, đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng hiện tại ở trong tận thế đen tối này, các cô hiện tại chỉ là một người may mắn sống sót mà thôi.

Chu Lãnh Huyên im lặng, cô ta nhìn bóng dáng trên video, đem cảm xúc trong lòng đè nén ở chỗ sâu nhất trong lòng.

......

– Ông nội, đó là Diệp Tinh! Triệu Mạc lúc này nhìn Diệp Tinh trên video, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Triệu Sơn Nham cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn bóng dáng như thần như ma trên video.

Hiện tại thế giới đã thay đổi, bởi vì các loại động vật biến dị, cho nên thực lực có vẻ đặc biệt quan trọng, nhìn thực lực của Diệp Tinh như vậy, phỏng chừng tận thế đen tối đối với hắn cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.

- Không nghĩ tới Diệp Tinh còn có thực lực như vậy! Triệu Sơn Nham cảm thán nói.

Ông ta nhớ tới lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh, thanh niên bán vẹt ở chợ chim thú kia, không kiêu không ngạo.

Lúc ấy ông ta thân phận tài phiệt, hoàn toàn đối đãi với Diệp Tinh giống như đối với một hậu sinh.

Hai năm trôi qua, Diệp Tinh hiện tại hoàn toàn biến thành thanh niên ông ta cần phải ngước lên mà nhìn.

"Tiểu Mạc, tìm xem Diệp Tinh ở chỗ nào, chúng ta tự mình tới cửa nói cảm ơn." Triệu Sơn Nham phân phó.

"Cháu biết rồi,ông nội." Triệu Mạc lập tức gật đầu.

......

Đổng gia, Đổng Nguyệt nhìn Diệp Tinh trên video, hơi cắn môi.

"Tiểu Nguyệt." Bên cạnh, Đổng Minh Viễn thở dài một hơi.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 297: C297: Cường giả số 1 thế giới 1



Từ chuyện lần trước qua đi, Đổng Nguyệt luôn yên lặng ngẩn người.

Ông ta là ba của của Đổng Nguyệt nên cũng có thể cảm giác được cái gì.

Chỉ là, đối với việc này trong lòng ông ta cũng chỉ có thể thầm than đáng tiếc.

"Chúng ta lúc trước tuy rằng không có nghe Diệp Tinh, may mắn sau đó gặp Diệp Tinh, lại sinh ra một ít liên hệ." Lúc này Đổng Minh Viễn lại cảm thấy may mắn.

Trong lòng ông ta nghĩ sau này nhất định phải cẩn thận xử lý tốt quan hệ với Diệp Tinh.

......

"Đâ... Đây là ông chủ?" Lý Thiến, Triệu Nhã và các nhân viên cửa hàng thú cưng của Diệp Tinh, còn có những người còn sống sót của công ty đầu tư Tinh Nguyên cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Khiếp sợ, trong lòng lại tràn đầy hối hận.

"Ông chủ lại lợi hại như vậy?"

Bọn họ lựa chọn rời khỏi công ty Diệp Tinh khi Diệp Tinh bị chèn ép, sau đó liền không có bất kỳ liên hệ nào với Diệp Tinh nữa.

Vốn cho rằng đây là một quyết định chính xác, nhưng hiện tại thế giới biến thành như vậy, chỉ có thực lực mạnh mới có thể sống sót tốt hơn.

Hiện tại Diệp Tinh thực lực mạnh như vậy, nếu như tiếp tục đi theo Diệp Tinh, vậy khẳng định sẽ không giống như bây giờ lo lắng đề phòng cuộc sống.

Bọn họ biết công ty có người không rời đi, hơn nữa tiếp tục giúp Diệp Tinh làm việc, hiện tại cuộc sống rất an nhàn, thậm chí còn bước lên con đường tu luyện.

Lúc trước bọn họ liên lạc trên điện thoại di động vô tình biết được, liền hỏi họ làm sao có thể bước lên con đường tu luyện, có phải chiếm được quang đoàn tu luyện hay không.

Thế nhưng mấy người kia không nói gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh triển lộ ra thực lực như vậy, bọn họ cũng hoàn toàn biết.

Diệp Tinh có được thực lực kh*ng b* như vậy, quang đoàn tu luyện phỏng chừng rất dễ dàng có được.

Thế nhưng, cơ hội chỉ có một lần, bọn họ lựa chọn rời bỏ Diệp Tinh, hiện tại cũng không có cơ hội bù đắp nữa.

Dưới chân trời đen tối, đoàn người chậm rãi đi lại, đoàn người này chừng hơn trăm người, phía trước có bảy người, trong tay bọn họ còn cầm binh khí, trên người có linh lực dao động, rõ ràng đã bước lên con đường tu luyện.

Ở phía sau cũng có năm người, cũng là người tu luyện.

Mà ở vị trí trung gian, nam nữ già trẻ đi lại gian nan, quần áo bọn họ rất bẩn, mặt cũng bẩn, chỉnh thể thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

"Được rồi, hiện tại mọi người nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng đồng hồ tiếp tục lên đường." Người dẫn đầu nói.

Nghe vậy, mọi người cũng không chú ý, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Nơi này có mấy căn nhà, có người đi vào sau đó bật TV lên, nhất thời một đạo video xuất hiện.

Trong hình ảnh, một thanh niên hai tay huy động, từng ngọn lửa phát ra, không ngừng đem đông đảo dị thú đánh chết.

- Người thanh niên kia thực lực thật mạnh!

- Hắn so với đại nhân Lâm Mộc của chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều lần!

"Khuôn mặt thanh niên kia tựa hồ có chút quen thuộc, hình như tôi quen biết."

- Đủ rồi đó, nếu ông quen biết đại nhân vật như vậy còn cần cùng chúng tôi chạy nạn à?

"Nếu như tôi có thực lực như vậy thì tốt biết bao, như vậy thì không cần sợ hãi những động vật biến dị kia nữa."

......

Xem video, một số người không thể không bàn tán.

"Diệp Tinh."

Ở một khu vực, có hai thân ảnh gầy guộc ngồi trên mặt đất, trên mặt các cô rất bẩn, trên đầu còn dùng khăn mặt quấn lấy, nhìn qua tựa hồ rất tang thương, trong đó một thân ảnh nhịn không được nói.

"Chị Lâm, thật sự là Diệp Tinh a." Cảm xúc của một người khác bên cạnh dường như cũng thay đổi một chút.

Nhìn kỹ khuôn mặt các cô, mơ hồ có thể thấy được chính là Hạ Lâm cùng Chu San San.

Điện thoại di động đều bị mất lúc hai người bọn họ chạy nạn, hiện tại đi theo đoàn bộ đội chỉ có thể chậm rãi đi trên đường, trong lòng cầu nguyện không cần lo lắng nguy hiểm.

Vì phòng ngừa người có kẻ chú ý, các cô đem chính mình làm cho bẩn thỉu, trên người đều tản ra một cỗ mùi hôi thối.

"Chúng ta thật đúng là tự làm tự chịu." Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh, cười khổ một tiếng.

Cô ta nhớ tới nam sinh trước kia bị mình trào phúng, nhìn bộ dáng nhiều người thảo luận, kính sợ như vậy, thân phận, địa vị hiện tại của Diệp Tinh có thể tưởng tượng được lớn cỡ nào.

"Nếu chúng ta tin tưởng Tiểu Ngư nói, cũng không đến mức rơi vào tình trạng hiện tại!" Hạ Lâm nhìn bầu trời đen tối chung quanh, trong mắt có một tia tuyệt vọng dâng lên.

Cô ta không biết liệu mình có thể sống sót đến Tây An hay không.

......

Tất cả dị thú đều bị đánh chết, nhưng mà mấy thi thể trong sân lại không bị phá hủy, chắc những thứ này đều là động vật bình thường, cũng không có biến thành dị thú, có thể ăn được.

- Những dị thú này đều bị giết!

- Quá lợi hại!

......

Người sống sót nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy kích động, kính sợ. Họ thật sự còn sống.

"Đại ca, anh thật lợi hại a." Trong một khu vực, một cậu bé gầy nhanh chóng chạy tới, ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt sùng bái nói.

- Anh lợi hại như vậy thì em có đi theo anh hay không? Diệp Tinh nhìn Lý Dương xuất hiện, cười cười nói.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 298: C298: Cường giả số 1 thế giới 2



Cậu bé Lý Dương do dự một chút, sau đó vẫn lắc đầu, nói: "Không được, đại ca, em phải ở chỗ này chờ ba mẹ em, hơn nữa đại ca cho em công pháp tu luyện. Chờ em trở nên mạnh mẽ, tìm được ba mẹ em rồi em liền đi tìm đại ca, em muốn cùng anh đối phó dị thú.” Khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé đầy kiên định.

"Được." Diệp Tinh gật gật đầu, sờ sờ đầu cậu bé, cười nói: "Vậy ước định thế đi."

Hắn chỉ chỉ vào thịt động vật kia, nói: "Những thứ kia có thể ăn, đều cho em."

Sau khi nói xong Diệp Tinh cũng không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời khỏi nơi này.

Những động vật bình thường này hắn trên đường đến Thượng Hải cũng bắt được một ít, thức ăn trong nhẫn không gian đều đã nhồi đầy một nửa rồi, hắn cũng không quan tâm những thứ trước mắt này làm gì.

"Đại ca,em nhất định sẽ đi tìm anh." Cậu bé Lý Dương hướng về phía bóng lưng Diệp Tinh lớn tiếng hô.

Diệp Tinh hướng phía sau khoát tay, rất nhanh biến mất ở nơi này.

......

Bên ngoài vùng ngoại ô phía đông của Thượng Hải, lúc này nơi này nghiễm nhiên trở thành một chỗ đông đúc, rất nhiều người đang canh giữ ở đây.

Lúc trước Thượng Hải bị dị thú công kích, vốn những người này cũng muốn đi công kích, chỉ là dị thú đã dễ dàng bị Diệp Tinh giải quyết rồi.

Lúc này ở chỗ rất cao trên cây cột khổng lồ màu đen, Diệp Tinh đang đứng ở trong không trung.

Toàn bộ đường kính cây cột khổng lồ này chỉ có năm mươi mét, nhưng nhìn qua lại cực kỳ chấn động. Phía trên tất cả đều là rậm rạp hoa văn kỳ bí cổ quái.

Những hoa văn kỳ bí này nhìn qua vô cùng huyền ảo, căn bản nhìn không hiểu, mặt trên mơ hồ tản ra một cỗ khí tức cổ xưa.

- Cây cột khổng lồ này rốt cuộc là cái gì? Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.

Kiếp trước cho dù hắn chết đi cũng không biết rõ ràng cây cột này rốt cuộc là cái gì, toàn bộ các nhà khoa học trên trái đất cùng tinh anh nhân sĩ cũng tận lực nghiên cứu, nhưng tất cả hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối nào.

Nó đến từ đâu? Tại sao đột nhiên đến? Vì sao bên trong sẽ xuất hiện các loại công pháp tu luyện, cùng các loại bảo vật như linh thạch, dược thảo, linh quả, không tinh thạch?

Nếu đã có bảo vật, như vậy khả năng do người bỏ vào lớn hơn một chút, nhưng nếu như có người đem bảo vật đặt vào trong cột lớn màu đen này thì mục đích là vì cái gì?

Còn có dị thú nữa, vì sao động vật lại phát sinh biến dị? Chấp niệm duy nhất lại là tấn công nhân loại?

Dường như có người hy vọng toàn bộ trái đất lâm vào chiến đấu, đây càng giống như một trận đào thải tàn khốc hơn.

Ngoài ra, tại sao hắn được tái sinh trong sự kết thúc của bóng tối?

Diệp Tinh trong lòng thầm than một hơi.

Hắn luôn cảm giác đằng sau dường như có một đôi tay vô hình đang dần thúc đẩy sự phát triển của sự tình.

Và con người bọn họ hoàn toàn bị che giấu.

- Đi thôi!

Thu liễm cảm xúc trong lòng, Diệp Tinh cũng không nghĩ nhiều nữa, hiện tại hắn muốn nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

Thân ảnh lướt qua, hắn nhanh chóng chạy về phía Tây An.

......

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời gian tiếp theo Diệp Tinh ở khắp mọi nơi thám hiểm.

Trong khoảng thời gian này, mọi người mong đợi bóng tối biến mất, mong đợi ánh sáng đến một lần nữa, nhưng không chờ đợi được gì ngoài thất vọng cùng sợ hãi.

Tám cây cột khổng lồ màu đen vẫn tồn tại, vô luận như thế nào cũng không thể tiêu trừ, thậm chí một cây cột sừng sững trong sa mạc bị dùng V* kh* h*t nh*n nhưng vẫn không tạo thành một chút thương tổn nào đối với nó.

Dị thú càng ngày càng nhiều, công kích đối với nhân loại cũng càng ngày càng mãnh liệt, mà bên nhân loại cũng có từng vị cường giả không ngừng xuất hiện!

Ba tháng sau, dị thú ở Hồ Nam phát động công kích, một cường giả khống chế ánh sáng xuất hiện, đem dị thú vương cảnh cường thế chém giết sạch!

Bốn tháng sau, lại có hai thành trì bị công kích, mà đồng thời có ba vị cường giả vương cảnh xuất hiện! Theo thời gian trôi qua, sự hiểu biết của mọi người đối với tu luyện cũng càng ngày càng sâu, biết tu luyện chia làm luyện thể, thức tỉnh, vương cảnh, hoàng cảnh.

Mỗi một vị cường giả vương cảnh mới xuất hiện đều có danh hiệu riêng của mình, chỉ là, cường đại nhất vẫn là Diệp Tinh.

Đứng trên không trung, đó là thân thủ mà cường giả hoàng cảnh mới có, Diệp Tinh cũng được xưng là Diệp Hoàng, cũng có người gọi là Tinh Hoàng.

Hắn cũng là cường giả hoàng cảnh duy nhất xuất hiện trên địa cầu hiện tại, thậm chí có người tôn xưng là Tinh Đế!

Bởi vì, hiện tại Diệp Tinh là đệ nhất cường giả được công nhận trên thế giới!

Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, trong tay hắn nắm một gốc thảo dược, đang điên cuồng hấp thu linh lực bên trong nó.

Linh lực nồng đậm tiến vào trong cơ thể, dao động trên người Diệp Tinh rõ ràng đang tăng cường, đây cũng không phải dao động của hỏa diễm, mà là dao động của hắc ám.

Cơ thể của hắn dường như ẩn trong bóng tối.

Chờ đại bộ phận linh lực của gốc thảo dược này bị hút vào trong cơ thể, Diệp Tinh lại cảm giác mình không thể hấp thu nữa. Hắn rõ ràng cảm thấy một nút thắt xuất hiện.

"Đến bình cảnh* rồi sao?" Diệp Tinh dừng lại.

_*Bình cảnh: nút thắt, khó khăn, trở ngại._

_*Bình cảnh: nút thắt, khó khăn, trở ngại._

Tay phải hắn nắm chặt, từng ánh sáng màu đen xuất hiện, tản ra dao động mãnh liệt.

Lúc này trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ vui sướng.

- Công phát hắc ám rốt cục đạt tới đỉnh phong hoàng cảnh!
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 299: C299: Nửa năm



Hoàng cảnh chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, hiện tại Diệp Tinh đã đạt tới đỉnh phong!

Đây là điều mà kiếp trước hắn chưa đạt được.

Tu luyện hoàng cảnh cần rất nhiều linh lực, muốn tập hợp đủ những linh thạch, linh quả, dược thảo các loại bảo vật cực kỳ gian nan, thế nhưng những thứ này đối với Diệp Tinh mà nói căn bản không phải là vấn đề gì!

- Thiên phú hắc ám này thật sự là kỳ dị, vẻn vẹn hơn nửa năm,mà mình cũng đã đạt tới trình độ như vậy!

Trên mặt Diệp Tinh còn có một tia kỳ dị.

Nửa năm trước hắn mới sao chép thiên phú dị năng hắc ám của Tôn Giai Di, hiện tại đã đạt tới tình trạng như này, tốc độ tu luyện này làm cho Diệp Tinh cảm thấy có chút khó tin.

Tay phải Diệp Tinh nắm chặt, sau đó một đạo hỏa diễm lại xuất hiện.

– Dị năng hệ hỏa sắp tới hậu kỳ hoàng cảnh rồi!

Diệp Tinh cảm thụ một chút uy lực hỏa diễm.

Dị năng hệ hỏa của hắn cũng tiến bộ rất lớn, từ sơ kỳ hoàng cảnh sắp đến hậu kỳ hoàng cảnh, nhưng so sánh với dị năng hắc ám, lại chênh lệch rất nhiều.

"Không biết hiện tại những khí lưu màu xám này còn có thể sao chép nữa hay không?"

Ý thức Diệp Tinh chìm vào trong đầu, khí lưu màu xám nơi đó trải qua hơn nửa năm lại gia tăng rất nhiều, bộ dáng so với trước khi sao chép thiên phú vẻn vẹn chỉ thiếu một phần mười.

Chỉ là những luồng khí màu xám này hình như phải đạt tới điều kiện nhất định mới có thể sinh ra dị động, hiện tại cũng chỉ có Tôn Giai Di mới có thể làm cho khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh sinh ra phản ứng.

Đem dược thảo thu hồi, Diệp Tinh trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Hắn hiện tại không có thử đột phá bình cảnh, lúc đột phá khẳng định phải điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình đến trạng thái tốt nhất.

“Hiện tại phát sóng dị thú công thành chiến đấu."

- Một tuần trước, đệ nhất cường giả nước ta, đệ nhất cường giả thế giới Diệp Tinh, dễ dàng chém giết dị thú vương cảnh tiến công Vu Hồ. Hiện tại trong thành phố Vu Hồ đang xây dựng hệ thống phòng ngự tương ứng..."

Có một số người cũng đang xem tin tức trên TV trong hội trường. Bọn họ lại là Diệp Phong, Diệp Thiến Thiến và Lưu Tiểu An.

Thấy Diệp Tinh đi ra, Diệp Phong vô cùng hưng phấn nói: "Anh, danh tiếng của anh bây giờ quá lớn, thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên TV."

Diệp Tinh nhìn về phía video.

Trong video, hắn vẫy tay một cái tất cả các dị thú liền nhanh chóng chết.

Thành phố Vu Hồ bị công kích, hắn vừa vặn ở cách đó không xa tìm kiếm bảo vật cho nên thuận tiện đem nguy cơ giải trừ.

Phải biết rằng, Diệp Tinh hiện tại chính là đệ nhất cường giả thế giới, đệ nhất cường giả thế giới là người Hoa Hạ, cho nên trên TV đương nhiên phải trắng trợn đưa tin, gia tăng lực chấn động trong lòng mọi người.

Diệp Phong vẻ mặt hưng phấn nói, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào.

Diệp Thiến Thiến còn đỡ, vẻ mặt Lưu Tiểu An cũng sùng bái nhìn anh họ của mình.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Mọi người tu luyện thế nào rồi?"

- Anh, em đã sắp đến đỉnh phong thức tỉnh rồi, hẳn là không bao lâu nữa có thể trùng kích vương cảnh! Diệp Phong vội vàng nói.

Diệp Tinh gật gật đầu, đối với người nhà mình, hắn đương nhiên không chút nào ngại cung cấp tài nguyên.

Hiện tại không chỉ Diệp Phong, ba mẹ hắn Diệp Kiến An, Lưu Mai, còn có những người khác trên cơ bản đều đang ở trong cảnh giới thức tỉnh.

Chỉ là so với những thiên phú đỉnh cấp kia kém một chút.

"Cố gắng thật tốt." Diệp Tinh khích lệ một tiếng, sau đó rời khỏi nhà.

- Diệp Tinh!

Bên ngoài, trước mặt có hai người đi tới, bọn họ nhìn thấy Diệp Tinh nhất thời cung kính đứng ở một bên.

Chờ Diệp Tinh rời đi, trên mặt hai người này nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.

- Là Diệp Tinh, đệ nhất cường giả Hoa Hạ chúng ta, cũng là đệ nhất cường giả thế giới!

- Tôi thật vất vả mới chuyển được đến gần chỗ này ở, lúc này mới ba ngày đã nhìn thấy Diệp Tinh!

- Thần tượng của tôi!

......

Hai người hưng phấn nói.

Hiện tại Diệp Tinh rõ ràng trở thành đại nhân vật được vô số người biết đến.

Những người biết Diệp Tinh đều cảm thán mình và Diệp Tinh đã không còn là người của cùng một thế giới.

......

- Tiểu Ngư!

Diệp Tinh đi tới một chỗ, chỗ đó có Lâm Tiểu Ngư.

- Diệp Tinh!

Nghe được âm thanh, trên mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời lộ ra tươi cười, sau đó vội vàng chạy tới.

Hiện tại Lâm Tiểu Ngư thoạt nhìn càng thêm thanh lãnh, người thường thậm chí khó có thể tiếp cận, nhưng nụ cười trên mặt lại chưa từng thay đổi.

- Em đột phá đến hoàng cảnh? Diệp Tinh cười hỏi.

Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: "Đương nhiên! Anh có nhiều tài nguyên cung cấp như vậy, em đột phá tự nhiên rất đơn giản!"

“Vậy thì tốt rồi. "Diệp Tinh cười gật đầu.

Kiếp trước Lâm Tiểu Ngư tài nguyên cũng không nhiều, nhưng tốc độ quật khởi lại rất kinh người, thiên phú rất mạnh.

"Diệp Tinh, anh tìm được phương pháp nhằm vào cây cột khổng lồ kia rồi sao?" Lâm Tiểu Ngư hỏi.

Cô biết Diệp Tinh vẫn muốn tìm ra đáp án của cây cột kia.

"Không có." Diệp Tinh lắc đầu.

Trong nửa năm, hắn vẫn không có kết quả gì.

- Anh Diệp!

Xa xa, bỗng nhiên có một đạo âm thanh hưng phấn truyền đến, sau đó có mấy người đều đi tới.
 
Back
Top