Dịch Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 270: C270: Mài giũa tiểu đồ đệ 2



Hoàng cảnh cần linh lực vô cùng khổng lồ, kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ là ở sơ kỳ của hoàng cảnh, cho nên hiện tại tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, mỗi một ngày đạt tới thân thể hấp thu linh lực bão hòa liền không hấp thu nữa, chỉ là cái này cũng rất dễ dàng tạo thành thương tổn không xác định đối với thân thể.

Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện của Diệp Tinh cũng tuyệt đối nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, hắn đang không ngừng đến gần trung kỳ hoàng cảnh.

Tu luyện hơn nửa giờ, Diệp Tinh liền ngừng lại, khả năng hấp thu linh lực của thân thể hắn hoàn toàn đạt tới bão hòa.

"Lộp bộp!"

Bên ngoài thanh âm mưa đá va chạm không ngừng vang lên, nhìn bộ dáng này có vẻ tạm thời sẽ không ngừng.

"Phòng bếp ở đâu nhỉ?"

Tu luyện xong, Diệp Tinh bắt đầu cẩn thận dò xét căn nhà, hắn đi vào phòng bếp, nhìn thấy gas, máy hút mùi và các thứ khác, thậm chí còn có một ít gia vị lộn xộn.

"Xem ra người ở chỗ này hẳn là rời đi rồi, chỉ là có thứ gì không mang đi được đành phải để lại nơi này."

Nhìn tủ lạnh một chút, lúc này bên trong tủ lạnh hoàn toàn là trống rỗng.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, lấy ra mấy miếng thịt, còn có một ít rau củ, dầu, muối các loại đồ vật.

Từ Thượng Hải xuất phát đi Tây An, sau đó an bài xong lại đi Bắc Kinh, hiện tại lại trở về, đều đã qua gần ba ngày.

Lúc đói Diệp Tinh cũng chỉ ăn một ít thịt khô.

Tuy rằng ăn hay không ăn đồ nóng mà nói không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng trước kia quen ăn đồ nóng, hiện tại ăn toàn đồ khô, đồ nguội luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hiện tại bên ngoài đi không được, hắn tiếp tục tu luyện cũng vô dụng, nơi này có phòng bếp làm sẵn, Diệp Tinh quyết định nấu chút đồ ăn.

Đun nóng chảo, sau đó đổ dầu, đặt vài miếng thịt xuống chảo, nhất thời một mùi thơm ập đến.

Hứa Quân và Hứa Tiểu Kỳ ngửi thấy mùi hương này, không ngừng nuốt nước miếng, đứng ở ngoài phòng bếp trông mong nhìn.

Vào những lúc bình thường, những món ăn này có thể không quan tâm, phải có cha mẹ dỗ dành mới ăn một ít, nhưng ăn bánh mì hai ngày, ngửi thấy mùi thơm của các món ăn gia đình, bọn họ chắc chắn không thể chịu đựng được.

Mất một thời gian thịt mới được nấu xong, sau đó Diệp Tinh nấu thêm một quả cà tím, thêm mấy loại rau xanh đem tất cả xào lên.

Nấu thịt có chút phiền, nhưng nấu rau lại rất nhanh.

- Nấu xong rồi! Diệp Tinh bưng thức ăn lên, ngoài ra còn có một nồi cơm.

"Ăn cơm đi." Diệp Tinh đơm cho Hứa Quân, Hứa Tiểu Kỳ mỗi đứa một chén cơm, sau đó cùng nhau ăn.

Đồ ăn nóng hổi vào bụng, Diệp Tinh chỉ cảm thấy một trận cảm giác thoải mái truyền đến.

"Sư phụ, thật ngon." Đôi mắt hạnh phúc của Hứa Tiểu Kỳ đều nheo lại, ăn một cọng rau xanh cũng không nỡ nuốt xuống.

"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút." Diệp Tinh cười nói.

Hắn nấu một lượng đủ thức ăn, cho dù ăn không hết, cũng có thể trực tiếp thu vào trong nhẫn không gian, dù sao cũng sẽ không hỏng.

"Ừm." Hứa Tiểu Kỳ dùng sức gắp đầu một chút.

Bên cạnh, Hứa Quân cũng ăn như hổ đói.

"Hửm? Có người?"

Chờ qua mười mấy phút, bỗng nhiên Diệp Tinh cau mày nhìn về phía bên ngoài.

Có động tĩnh truyền đến.

Trên đường phố, một chiếc xe tải đang được lái, lúc này có một số người trên xe tải.

"Anh Cường, bên ngoài mưa đá rồi." Lúc này tài xế lái xe bỗng nhiên nói.

"Lộp bộp!" Bên ngoài từng đạo mưa đá đập vào cửa sổ xe, phát ra từng đạo tiếng vang.

- Vậy tìm một chỗ nhanh chóng tránh một chút! Ngồi ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi nói.

Người đàn ông này đầu trọc, trên mặt còn có một vết thương, vẻ mặt vô cùng hung ác.

- Khụ khụ!

Bỗng nhiên, trên xe một trận ho khan dồn dập vang lên, một ông lão ở vị trí phía sau sắc mặt tái nhợt, không ngừng ho khan.

"Mẹ nó, lão già, sao còn chưa ho chết?" Người đàn ông đầu trọc nhìn ông lão này, nhịn không được thấp giọng mắng.

- Dừng xe, ta muốn đem lão già này ném ra ngoài!

Khụ khụ một hồi, người đầu trọc này thật sự chịu không nổi, tức giận nói.

Nhưng một cô gái bên cạnh ông lão lại lạnh lùng nói: "Ông dám động vào ông nội tôi một chút, tôi lập tức chết ở chỗ này."

Cô gái này diện mạo thanh lệ, trên người còn mặc quần áo hàng hiệu, chẳng qua sắc mặt thoạt nhìn rất kém, trong mắt tràn đầy vẻ buồn bã.

"Được, tôi không động, tôi không động nữa là được chứ gì." Người đàn ông đầu trọc nhìn cô gái này, lập tức thay đổi ngữ khí, vội vàng gật đầu nói: "Nhưng mà đã nói trước rồi, tôi dẫn các người đi Tây An, còn cô làm người phụ nữ của tôi."

"Tôi đã nói tự nhiên sẽ làm được." Cô gái cắn môi gật đầu.

"Ha ha, lão Dư, nhanh tìm một chỗ có thể tránh mưa đá." Người đàn ông đầu trọc lớn tiếng phân phó.

Nghe giọng điệu của ông ta ngược lại có chút khẩn cấp.

"Vâng, anh Cường." Người đàn ông lái xe cười hắc hắc.

Vị trí hàng ghế sau, ông lão cố nén ho khan, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cháu không cần quản lão già như ông, ông đều là lão xương này, sắp chết rồi."

"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, ba và ông nội con vốn đáng chết."

Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên, ông ta cũng thở dài một hơi nói.

Nhìn cánh tay ông ta dùng quần áo rách bọc lại, hiển nhiên là bị thương.

"Ông nội, ba, hiện tại mẹ đã không còn nữa, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải sống sót." Cô gái cắn răng nói.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 271: C271: Đổng gia chật vật



Cô nhìn người đàn ông đầu trọc kia, trong mắt lại có một tia tuyệt vọng, trong lòng đã làm tốt một quyết định.

"Anh Cường, phía trước có một căn nhà." Bỗng nhiên, lão Dư lái xe hưng phấn nói.

"Được, dừng lại ở đó." Người đàn ông đầu trọc vội vàng nói.

Ông ta nhìn cô gái trên xe,tâm tình nóng nảy.

Ông ta là người lười biếng ở nông thôn, kiếm chút tiền tự mình tiêu, sau khi tiêu xong lại đi kiếm, đều gần bốn mươi tuổi, vẫn là lão độc thân.

Vốn tưởng rằng cả đời này cứ như vậy trôi qua, không nghĩ tới thế giới này bỗng nhiên đại biến, mà ông ta còn chiếm được hai đạo quang đoàn, một đạo tu luyện công pháp, còn một đạo có một gốc thảo dược.

Bằng vào hai thứ này, ông ta tu luyện ra một vài thứ.

Trên đường đi, ông ta gặp ba người, cô gái trông giống như một minh tinh, ông ta mới chỉ nhìn thấy người đẹp như vậy trên TV thôi.

Cô gái kia lại nói nguyện ý ở cùng ông ta, chỉ cần ông ta đưa ba người đến Tây An.

Vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, người đàn ông đầu trọc liền rất kích động.

Xe dừng lại, một đoàn năm người đi ra.

"Thơm quá, anh Cường, bên trong có người đang ăn, còn có mùi thịt! Tuyệt đối là thịt lợn!" Lão Dư kích động nói.

Lão Dư là một người hai mươi tuổi, rất gầy, giống như một con khỉ, là người một ngôi làng với tên đàn ông đầu trọc kia.

- Mẹ nó, lão tử đã gần một ngày qua không ăn, vừa lúc có đồ đưa tới cửa! Người đàn ông đầu trực tiếp đi về phía trước.

- Tiểu Nguyệt! Nhìn bóng lưng người đàn ông đầu trọc, ba và ông nội của cô gái kia đều nhịn không được nói, kéo cánh tay cô gái không cho cô đi vào.

Cô gái lắc đầu, di chuyển bước chân của mình.

Nhớ tới mấy ngày trước mình còn khinh thường người ta một chút, hiện tại chỉ cảm thấy mình rất buồn cười.

Ngôi nhà mở ra, năm người bước vào.

"Ừm?" Diệp Tinh nhìn năm người này, cũng là sửng sốt.

Ba người kia cũng kinh ngạc nhìn Diệp Tinh.

"Thịt kho tàu, cà tím, rau xanh, còn có cơm, mẹ kiếp! Ăn ngon như vậy?" Người đàn ông đầu trọc vừa vào phòng liền nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, trong mắt lộ ra d*c v*ng mãnh liệt.

Ông ta nhìn Diệp Tinh còn có hai đứa nhỏ, gõ gõ bàn, dữ tợn cười nói: "Ranh con, mang theo hai đứa nhỏ này lăn xa một chút, còn có đem toàn bộ thức ăn trong phòng lấy ra, nếu không, hôm nay ta sẽ đem đầu ngươi đập nát ở chỗ này."

Trước mắt chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, còn có hai tiểu hài tử, theo ông ta thấy tuyệt đối không có thực lực gì.

"Anh Cường, không cần cùng thằng ranh này nói nhảm nữa, giải quyết nó luôn đi, nơi này hết thảy đều là của chúng ta." Lão Dư nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nuốt nước bọt một chút.

"Cũng đúng." Người đàn ông đầu trọc gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Ầm ầm!

Đang nói xong, bỗng nhiên thanh niên trên bàn đứng dậy, sau đó hai tay trực tiếp nắm lấy.

Dưới tốc độ này, người đàn ông đầu trọc cùng lão Dư thế nhưng ngăn cản không được, toàn bộ bị nắm được cổ họng.

"Rắc rắc!"

Hai tiếng giòn vang, toàn bộ cổ họng bọn họ bị Diệp Tinh bóp nát!

Sau đó Diệp Tinh nắm lấy thi thể hai người, trực tiếp ném ra ngoài cửa.

Khi hắn ra tay, cả ba người còn lại đều nhìn hắn mà không nói bất cứ điều gì.

Đem thi thể hai người này ném ra ngoài, Diệp Tinh lại đi vào, nhìn ba người trước mắt, nói: "Đổng lão gia tử, giám đốc Đổng, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này."

Ba người trước mắt là Đổng gia Đổng Đại Chí, Đổng Minh Viễn, cô gái thì là Đổng Nguyệt vẫn luôn nhìn Diệp Tinh không vừa mắt.

Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh, muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng lại thở dài nói.

"Cậu Diệp, tôi hối hận tại sao lại không nghe lời cậu chứ."

Bên cạnh, Đổng Minh Viễn, Đổng Nguyệt cũng như thế.

Lúc trước Diệp Tinh gửi tin nhắn cho bọn họ, nói có sắp có tận thế, nếu như muốn tránh né liền trực tiếp đi Tây An.

Nhưng họ lại coi đó là một trò đùa.

Bây giờ lại rơi vào tình trạng như hiện tại.

Đổng Nguyệt nhìn Diệp Tinh, tâm tình phức tạp.

Vừa rồi trong lòng cô đều đã tiếp nhận tuyệt vọng, nhưng hai người kia lại dứt khoát lưu loát bị giải quyết trong tay Diệp Tinh.

Không biết vì cái gì, nhìn thấy Diệp Tinh ở chỗ này, trong lòng cô lập tức yên ổn lại, dường như có Diệp Tinh ở chỗ này, cái gì nguy hiểm cũng không cần lo lắng nữa.

"Sư phụ, con ăn no rồi." Hứa Tiểu Kỳ đứng lên, kéo cánh tay Diệp Tinh nói.

Bụng nhỏ của cô đã phồng lên rồi.

"Sư phụ, con cũng ăn no." Hứa Quân cũng vậy.

Có Diệp Tinh ở chỗ này, bọn họ cũng không sợ đám người Đổng Đại Chí.

Diệp Tinh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người Đổng Đại Chí thoạt nhìn rất chật vật, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nói: "Còn dư lại chút đồ ăn, nếu không mấy người Đổng lão gia tử ăn một chút?"

Hắn cũng ăn gần như no rồi.

"Cái này..." Đổng Đại Chí nhìn một chút, vốn trong lòng có ngượng ngùng, nhưng trong bụng thật sự là đói đến khó chịu.

Họ đã chuẩn bị thức ăn, nhưng tất cả đều bị mất trên đường.

"Cậu Diệp... vậy chúng tôi cảm ơn cậu.." Đổng Đại Chí cười gượng hai tiếng, ngồi xuống.

Bọn họ múc nửa chén cơm, ăn một miếng, động tác trong tay liền không dừng lại được.

Thân là người chèo lái tập đoàn chục tỷ, bọn họ có thứ gì ngon mà chưa từng ăn qua chứ? Hiện tại đối với mấy món ăn nhỏ này lại ăn như hổ đói.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 272: C272: Hổ phách màu vàng 1



Diệp Tinh ngồi ở bên cạnh không nói gì.

Khi tận thế đen tối đến, vô số người giàu có ngay lập tức rơi xuống từ nơi cao cao tại thượng.

Trong tận thế đen tối, tiền không sử dụng được,chỉ có sức mạnh mới là tất cả, cho nên tất cả mọi người đều theo đuổi thực lực.

Cho dù sau này có khôi phục lại một số bộ phận đi chăng nữa thì đông đảo những thương nhân cũng đều ở trong tận thế giãy dụa sinh tồn hết rồi.

Dù sao thì trong thành phố không có nơi nào tuyệt đối là an toàn, những gì bạn vất vả làm tốt từ trước đến nay, hết thảy đều sẽ bị phá hủy khi tận thế đến.

Mặt khác, hàng hóa bạn bán ra nếu gặp phải những cường giả kia chắc chắn sẽ trực tiếp bị cướp đoạt, căn bản không có biện pháp gì chống đỡ.

Không có thực lực, căn bản không bảo vệ được thứ của mình.

Kiếp trước chỉ có một bộ phận liên minh thương nghiệp thành lập, hấp thu rất nhiều cường giả, làm cho những người khác kiêng kỵ không dám đối nghịch.

Những kẻ đối nghịch với bọn họ thì hầu như không có tin tức.

Vài phút trôi qua,nồi thức ăn toàn bộ thấy đáy, đĩa hoàn toàn trống rỗng, ngay cả canh rau cũng không còn lại tí nào.

Đổng Đại Chí thở phào nhẹ nhõm, vẻ tái nhợt trên mặt cũng tiêu tán một chút.

Ông ta lớn tuổi rồi, lại trải qua rất nhiều bôn ba, hơn nữa thời gian dài không được ăn cơm, cho nên thân thể thiếu chút nữa suy sụp không chống đỡ nổi.

Hiện tại không cần lo lắng nguy hiểm nữa, lại được ăn no một chút, ông ta lập tức khôi phục rất nhiều.

Đổng Nguyệt l**m l**m môi, bụng cô ta hiện tại chỉ là trạng thái nửa no.

- Thật ngon, đây là đồ ăn Diệp Tinh nấu sao? Đổng Nguyệt trong lòng âm thầm nghĩ.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng ăn một bữa ăn bình thường lại là một điều hạnh phúc như thế này.

"Cậu Diệp, để cậu chê cười rồi." Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh, có chút ngượng ngùng.

"Không có gì." Diệp Tinh lắc đầu.

Xem ra mấy người Đổng Đại Chí đã đói bụng thật lâu rồi.

Nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Diệp Tinh, Đổng Đại Chí nhịn không được hỏi: "Cậu Diệp, đây là?"

Thật kỳ lạ khi mang theo một đứa trẻ khoảng bảy tuổi hoặc mười tuổi trong ngày tận thế đen tối này.

"Bọn nó là hai đồ đệ tôi mới nhận." Diệp Tinh tùy ý nói.

- Đồ đệ? Đổng Đại Chí có chút nghi hoặc, chỉ là khi nhìn Diệp Tinh, ông ta lại cười gượng hai tiếng, nói: "Cậu Diệp, hiện tại cậu đang ở chỗ này sao?"

Diệp Tinh mang theo hai đứa nhỏ, còn an tâm tự tại ăn cơm như vậy, thật giống như ở trong nhà mình vậy.

"Không phải." Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, nói: "Lúc trước gặp phải mưa đá nên tôi chỉ vào tránh mưa một chút, thấy phòng bếp vẫn sử dụng được tôi liền nấu chút đồ ăn."

"Ra là như vậy a!" Đổng Đại Chí suy nghĩ một chút, mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra: "Vậy cậu Diệp chuẩn bị trở về Tây An sao?"

"Đúng vậy." Diệp Tinh gật đầu.

Ánh mắt hắn liếc nhìn Đổng Đại Chí một cái, nhưng ông ta cũng chỉ hỏi đến vậy rồi không nói gì nữa.

"Cậu Diệp, cái này...chúng tôi cũng muốn đi Tây An, cậu có thể dẫn chúng tôi đi cùng được không?" Bên cạnh, Đổng Minh Viễn nhìn Diệp Tinh, cười gượng hai tiếng nói.

Ông ta cảm thấy mặt mình nóng sắp bỏng rồi.

Lúc trước Diệp Tinh đã nhắc cho bọn họ biết sắp có tận thế đến, để cho bọn họ chuẩn bị mà đi Tây An lánh nạn, thế nhưng một nhà bọn họ lại không tin hắn.

Kết quả tận thế đen tối thật sự đến, mà bọn họ rơi vào tình trạng hiện tại, nếu không phải ở chỗ này may mắn gặp được Diệp Tinh thì thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Tất cả điều này là do lỗi của bọn họ.

Diệp Tinh liếc mắt nhìn ba người một cái, nói thật, hắn lười quản ba người Đổng Đại Chí.

Tin tức lúc trước hắn đều nói cho Đổng gia biết, thế nhưng bọn họ không nghe. Hắn cũng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì mà phải mang theo bọn họ.

Thấy Diệp Tinh không nói lời nào, Đổng Đại Chí cùng Đổng Minh Viễn cũng có chút xấu hổ.

Nhưng mà, nếu không có Diệp Tinh thì chỉ bằng ba người bọn họ mà muốn đến Tây An nom có vẻ là chuyện không có khả năng.

Bọn họ cũng không có cách nào khác, Diệp Tinh là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Bên cạnh, Đổng Nguyệt nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Diệp...Diệp Tinh, tôi biết cậu thích thu thập một ít đồ vật kỳ quái,ở đây tôi có một cái,cậu xem có hứng thú gì không, nếu có, liền coi như đây là thù lao đưa chúng tôi đi Tây An lần này được không."

Đổng Nguyệt lấy ba lô của mình ra, sau đó lấy ra một cái gì đó.

Quan hệ giữa cô và Chu Vũ Huyên rất tốt, đương nhiên đã nghe nói qua việc Diệp Tinh trước kia có hứng thú với một ít đồ vật cổ quái mà Chu Khôn Tường thu thập được.

Lúc ấy cô còn cười nói Diệp Tinh là một quái nhân, thích đồ vật cũng phải là đồ rất cổ quái.

Lần này trước khi rời khỏi nhà, cô liền nhớ tới Diệp Tinh cho nên mới đặc biệt lấy một ít đồ vật kỳ lạ của nhà mình mang theo.

Cho dù chuyến này mục đích là đến đến Tây An, nhưng nếu như Diệp Tinh đối với những thứ này cảm thấy hứng thú, thì cô cũng có thể dựa vào những thứ này mà thiết lập một mối quan hệ tốt với Diệp Tinh.

"Ừm?" Diệp Tinh nhìn thứ Đổng Nguyệt lấy ra, chuẩn xác mà nói hẳn là nhìn một viên hổ phách màu vàng.

Bên trong viên hổ phách này có một chút màu đỏ, tựa hồ giống như là một giọt máu tươi, mà khi Diệp Tinh lấy linh lực tiến vào trong đó lại không hiểu sao cảm giác được tim mình đập nhanh một chút.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 273: C273: Hổ phách màu vàng 2



"Đây là cái gì?" Diệp Tinh trong lòng hơi kinh hãi.

Chỉ là một giọt máu tươi bị bao bọc lại làm cho hắn cảm thấy thót tim, thực lực của hắn hiện tại chính là hoàng cảnh, hiện tại tuyệt đối là người mạnh nhất trái đất này.

Trong lòng nghĩ nghĩ, Diệp Tinh trực tiếp đem thứ này cầm vào trong tay, gật gật đầu nói: "Cái này tôi nhận, tôi có thể dẫn các người đi Tây An."

"Thật tốt quá."

Nghe vậy, trên mặt Đổng Đại Chí cùng Đổng Minh Viễn đều lộ ra vẻ kích động. Bọn họ cũng có loại tín nhiệm khó hiểu đối với Diệp Tinh, dù sao Diệp Tinh sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, thậm chí còn dự đoán trước được nguy hiểm, có Diệp Tinh ở đây, tận thế đen tối này tựa như cũng không phải thứ gì rất đáng sợ.

Qua một giờ, mưa đá rốt cục dừng lại, mà Diệp Tinh trực tiếp lái chiếc xe tải kia, một đoàn sáu người toàn bộ đi Tây An.

- Rống!

Chiếc xe đang di chuyển đều đều trên đường cái thì xa xa truyền đến tiếng gầm giận dữ của dị thú, nhưng sắc mặt Diệp Tinh lại rất bình tĩnh, tiếp tục đi tới.

Vị trí hàng ghế sau, Đổng Nguyệt lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của Diệp Tinh, trong lòng lại rất phức tạp.

"Trước kia mình làm sao có thể cảm thấy Diệp Tinh chán ghét vậy cơ chứ?"

Trước kia, cô ta cảm thấy mỗi khi mình nghe được tên Diệp Tinh liền cảm thấy phiền, thậm chí lúc Diệp Tinh trị liệu cho ông nội, cô còn tìm Chu Vũ Huyên cũng thích hạ thấp Diệp Tinh để nói xấu hắn.

Thế nhưng ban nãy khi một nhà ba người cô ta gặp phải tuyệt vọng, người cứu bọn họ lại chính là Diệp Tinh, hiện tại cũng là Diệp Tinh đưa bọn họ đi Tây An.

Nhớ tới một vài chuyện trước kia, trong mắt Đổng Nguyệt không khỏi trở nên có chút ảm đạm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chiếc xe cuối cùng đã đi vào lãnh thổ của Tây An.

Đợi đến một chỗ đông người, Diệp Tinh liền bảo đám người Đổng Đại Chí xuống xe.

- Đổng lão gia tử, chúng ta ở chỗ này tách ra đi!

Tuy rằng Đổng gia nghèo túng, nhưng tài chính còn có chút, hiện tại Tây An còn rất ổn định, bằng vào tài lực của bọn họ ở chỗ này tìm một nhà để mua vẫn không khó.

- Cậu Diệp, lần này cám ơn cậu rất nhiều! Đổng Đại Chí cảm ơn nói.

"Tôi có thu thù lao." Diệp Tinh bình tĩnh nói, "Tây An hiện tại còn rất an toàn, các người tùy lúc mà chú ý nguy hiểm. Bây giờ trên thế giới này không có nơi nào là hoàn toàn an toàn hết.” - Nói vài câu Diệp Tinh liền chuẩn bị rời đi.

"Diệp Tinh." Còn chưa bước được một bước, bỗng nhiên âm thanh của Đổng Nguyệt vang lên, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Tinh.

"Có việc gì không?" Diệp Tinh nghi hoặc hỏi.

Đổng Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng phức tạp, cô ta cắn răng sau đó khom lưng nói: "Chuyện trước kia xin lỗi, tôi ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi cậu."

Nghĩ đến trước kia lúc nào cũng châm chọc khiêu khích Diệp Tinh, Đổng Nguyệt trong lòng liền rất hối hận.

"Không có việc gì." Diệp Tinh khoát tay.

Hắn không nói thêm gì, trực tiếp lên xe, lái về phía xa.

Nơi này chỉ còn lại Đổng Nguyệt yên lặng đứng thẳng.

“Tiểu Nguyệt, đi thôi." Đổng Minh Viễn đi tới trước mặt con gái của mình, thở dài một hơi nói.

Ông ta nhìn bầu trời tối tăm ở nơi xa xôi Tây An, trong lòng im lặng.

Bây giờ việc của bọn họ là xem xét làm thế nào để sống sót trong ngày tận thế đen tối này.

......

Trong tiểu khu Thư Hương, Diệp Kiến Lâm đẩy một chiếc xe lăn, cười ha hả chào hỏi những người xung quanh.

Trên xe lăn có một thanh niên đang ngồi, nhìn khuôn mặt thì chính là Diệp Phong, chẳng qua lúc này dưới đầu gối Diệp Phong đã bị cắt bỏ toàn bộ.

Chỉ là trên mặt cậu ấy cũng không có vẻ uể oải gì.

"Ba, ang Diệp Tinh đi ra ngoài đã hơn hai ngày rồi đúng chứ?" Diệp Phong nhịn không được hỏi.

"Ha ha, Tiểu Phong, câu này con đã hỏi mấy chục lần rồi đó." Diệp Kiến Lâm cười nói.

Diệp Phong ngượng ngùng cười cười.

Trong lòng cậu lúc này rất phức tạp, vừa nghĩ Diệp Tinh sẽ nhanh chóng trở về, lúc về sẽ mang theo trái cây thần kỳ kia,cậu lại muốn Diệp Tinh trên đường đi chậm một chút, chú ý một chút, an toàn là trên hết.

Hiện tại thế giới biến thành như vậy, cậu biết thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, thế nhưng chỉ sợ nhỡ đâu có nguy hiểm gì không biết xuất hiện.

Ánh mắt người xung quanh thỉnh thoảng nhìn ra, Diệp Phong biết ánh mắt của bọn họ là ý gì, nhưng lại hơi cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy.

Cậu hiện tại tàn phế, cậu biết người khác sau ở lưng nhất định chỉ trỏ cậu.

"Ăn cơm thôi." Xa xa, Trương Lan đi tới hô to.

Bà ấy nhìn hai chân trống rỗng của con trai mình, trong lòng nhất thời có một cảm giác chua xót dâng lên.

Con trai mình mới mười mấy tuổi, nếu như cả đời đều như vậy, như vậy nhân sinh liền hoàn toàn bị hủy hoại.

"Mẹ, hôm nay ăn gì thế?" Diệp Phong cười nói.

"Hôm nay mẹ nấu..." Trương Lan đẩy xe lăn, không ngừng nói cái gì đó.

Rất nhanh một nhà ba người bọn họ đều về đến nhà, lúc này Diệp Thiến Thiến cũng ở đây.

Mấy món ăn đơn giản trên bàn lại tản ra từng đợt hương thơm.

Hiện tại khu vực này do Diệp Tinh quản lý, vấn đề ăn uống tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.

"Kiến Lâm." Cửa phòng mở ra, sau đó Diệp Kiến An và Lưu Mai đi vào.

"Anh." Diệp Kiến Lâm hô: "Thiến Thiến nấu chút đồ ăn, anh và chị dâu cùng nhau nếm thử một chút."
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 274: C274: Hai chân mọc lại



"Không cần đâu." Diệp Kiến An cười nói: "Anh chị cũng nấu một ít thức ăn."

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phong nói: "Chân Tiểu Phong thế nào rồi?"

"Bác cả, cháu tốt hơn nhiều rồi." Diệp Phong cười nói.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Kiến An gật đầu.

Một ngày trước Diệp Phong đã trải qua phẫu thuật cắt chân.

"Náo nhiệt như vậy sao? Bố, chú, tất cả mọi người đều ở đây à. "

Đang lúc mấy người nói xong, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên.

Nghe được thanh âm này, thân thể Diệp Phong lập tức dừng lại, theo đó run rẩy.

- Anh!

Ở cửa, Diệp Tinh đang cười nhìn bọn họ.

- Tiểu Tinh, con đã trở lại!

Nhìn thấy con trai của mình, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai nhất thời trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Diệp Tinh ở bên ngoài, điện thoại lại không cách nào liên lạc được, bọn họ tự nhiên lo lắng.

- Con trở về rồi đây! Diệp Tinh gật gật đầu, hắn đi tới trước mặt Diệp Phong, mỉm cười trực tiếp lấy ra một loại quả.

"Anh, đây là?" Diệp Phong nhìn quả này, âm thanh kích động đều có chút run rẩy.

" Quả Sinh Nguyên." Diệp Tinh cười nói.

Hắn đem quả cắt thành một miếng nhỏ, nói: "Mau nuốt vào đi."

"Tiểu Phong, nghe anh trai con, mau nuốt vào." Bên cạnh, Diệp Kiến Lâm cùng Trương Lan kích động nói.

- Vâng! Diệp Phong trịnh trọng gật gật đầu, dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú của mọi người, cậu đem miếng này trực tiếp nuốt vào trong bụng.

"Con...chân con..."

Sau khi nuốt miếng này xuống, Diệp Phong cảm giác được trong cơ thể mình xuất hiện một cỗ năng lượng vô cùng kỳ dị. Sau khi cỗ năng lượng này xuất hiện, liền nhanh chóng hội tụ về phía hai chân cậu, một cỗ cảm giác vô cùng ngứa ngáy truyền đến.

Diệp Phong cố nén xúc động muốn gãi, sau đó cậu nhìn thấy chỗ quần áo đang trống rỗng trên chân của mình lại dần dần phồng lên.

- Thật sự mọc ra rồi! Diệp Kiến Lâm và Trương Lan thấy thế, vui mừng đến phát khóc.

Chờ qua hai mươi mấy giây, Diệp Tinh lại cắt ra một miếng Quả Sinh Nguyên nữa cho Diệp Phong.

Chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, ngón chân Diệp Phong đã mọc ra.

Cả hai chân của cậu vẫn còn nguyên vẹn!

"Con... con...chân con khôi phục rồi?" Diệp Phong nhìn tình cảnh này, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ khó có thể tin nổi.

"Tiểu Phong, đi hai bước xem nào." Diệp Tinh cười nói.

- Vâng! Diệp Phong gật đầu, thử đứng lên.

Chân mới mọc ra không có gì khác biệt so với trước kia, cậu đi hai vòng, cũng không có gì không thích ứng. Dù sao hai chân của Diệp Phong mới mất có mấy ngày.

"Con đã trở lại bình thường!" Sau khi vui sướng, trong mắt Diệp Phong thậm chí còn có nước mắt xuất hiện.

Có trời mới biết khi hai chân cậu bị phế, cả người cậu tuyệt vọng cỡ nào.

- Anh, cám ơn anh! Diệp Phong đi tới trước mặt Diệp Tinh, vô cùng cảm kích nói.

Nếu không phải có Diệp Tinh, cả đời này của cậu sẽ bị hủy mất.

- Anh em mà nói cảm ơn cái gì? Diệp Tinh vỗ vỗ bả vai Diệp Phong cười cười nói.

Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng cười nói: "Được rồi, hiện tại Tiểu Phong khôi phục rồi, Kiến Lâm, các em cũng có thể yên tâm rồi chứ?"

- Ha ha, vẫn là Tiểu Tinh có bản lĩnh! Diệp Kiến Lâm cười to, lau nước mắt ở khóe mắt một chút, ông nhìn thức ăn trên bàn, vội vàng nói: "Tiểu Tinh, con còn chưa ăn gì đúng không, mau ngồi xuống ăn cơm, Thiến Thiến, mau đi lấy thêm một bộ bát đũa."

"Vâng." Diệp Thiến Thiến cười gật đầu nói.

Diệp Kiến Lâm nói xong, lại nhìn Diệp Kiến An, nói: "Anh, nếu không hay là anh đem thức ăn tới để mọi người cùng ăn."

"Được." Diệp Kiến An cười gật đầu.

Cả gia đình ở lại ăn cơm cùng nhau, vui vẻ hòa thuận.

Trong phòng, Diệp Tinh nhìn hổ phách màu vàng trong tay.

"Rốt cuộc đây là cái gì?"

Đây là thứ hắn ở trong tay Đổng Nguyệt lấy được, hắn có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa một đạo sát khí kh*ng b*.

Ánh mắt chuyển động một chút, Diệp Tinh muốn thử cắt nó ra, trong tay hắn cầm một thanh tiểu đao màu đen.

Đây là một kiện binh khí hắn lấy được ở bên trong cây cột khổng lồ màu đen.

Thế nhưng, binh khí này căn bản không tạo thành thương tổn gì đối với hổ phách.

Lại thử mấy kiện binh khí cấp ba, nhưng vẫn không có tác dụng.

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh liền lấy kiếm sinh mệnh ra.

Hắn thử cắt một cái, miếng hổ phách màu vàng lần này không có ngăn cản nữa, bị cắt ra một chút.

Kiếm sinh mệnh lai lịch thần bí, nhưng phẩm cấp tuyệt đối vượt xa binh khí bên trong mấy cây cột khổng lồ kia.

- Oanh!

Vừa mới cắt ra một chút, bỗng nhiên một đạo sát khí kh*ng b* đánh úp lại, trực tiếp xông về phía trong thức hải của Diệp Tinh, hắn lập tức cảm giác mình phảng phất như đang ở trong biển sát khí.

Không có do dự, Diệp Tinh dừng ngay việc cắt lại, sau đó hổ phách màu vàng lại chậm rãi khôi phục bình thường.

Sát khí biến mất, chẳng qua lúc này trên người Diệp Tinh lại tràn đầy mồ hôi lạnh.

"Rốt cuộc đây là cái gì?" Diệp Tinh nhìn hổ phách trong tay, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.

Hắn hiện tại đạt tới hoàng cảnh, thế nhưng cũng không chịu nổi một tia sát khí bên trong hổ phách màu vàng này.

"Trông có vẻ là một giọt máu đúng không nhỉ? Đây là máu của cự thú cấp độ gì vậy?"
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 275: C275: Phong diệp cốc tức giận



Diệp Tinh nhớ tới sinh vật thần thoại dài mấy trăm thước mà mình nhìn thấy ở trong vết nứt không gian khi ở núi Hỗn Nguyên kia, uy áp của sinh vật kia hắn cũng hoàn toàn không chịu nổi.

- Vượt xa hoàng cảnh sao? Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Hoàng cảnh chính là cảnh giới cao nhất mà hắn biết, kiếp trước nghe đồn Kiếm Hoàng đột phá đến hoàng cảnh, đạt tới một cảnh giới mới, muốn đánh kẻ đạt tới hoàng cảnh hoàn toàn chính là miểu sát.

Nhưng đó chỉ là nghe nói mà thôi.

Trên hoàng cảnh rốt cuộc có cái gì, hiện tại trên trái đất này phỏng chừng sẽ không có ai biết.

Lắc đầu, Diệp Tinh thu liễm tâm tình trong lòng, đem viên hổ phách màu vàng này cất đi.

Trong lòng hắn ngược lại muốn nhìn một chút máu tươi bên trong hổ phách màu vàng rốt cuộc là của cái gì? Nhưng sát khí bên trong nó quá mức kh*ng b*, hắn hoàn toàn không chịu nổi, chỉ có thể tạm thời thu lại.

......

"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Diệp Tinh xa xa đi tới, mừng rỡ nói.

Diệp Tinh trên mặt mang theo một tia mỉm cười nói: "Tiểu Ngư, tu luyện thế nào rồi?"

"Hoàn hảo, đều sắp đạt tới trung kỳ của vương cảnh rồi." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.

Theo tu luyện, trên người cô cũng mang theo một cỗ lãnh ý, làm cho người ta khó có thể tiếp cận, nhưng tươi cười trên mặt lại không có biến hóa.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Tinh gật đầu.

Thiên phú của Lâm Tiểu Ngư cực mạnh, nếu kiếp trước không có sự kiện kia thì cơ hội tiến vào top 10 bảng xếp hạng hoàng cảnh Hoa Hạ không phải không có khả năng.

"Đúng rồi, Diệp Tinh, lúc trước anh nói tìm kiếm tin tức của một vài người, hiện tại em đã tìm được một người." Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói.

"Ồ thật sao?" Diệp Tinh trong lòng vui vẻ.

Lần trước hắn đưa một ít tin tức cho Tiểu Ngư, đều là tin tức về một vài cường giả có danh tiếng kiếp trước.

Hiện tại quang đoàn trên tay hắn rất nhiều, căn bản không thiếu tài nguyên tu luyện, cho nên hắn nhất định muốn bồi dưỡng ra càng nhiều người.

Một vài cường giả kiếp trước nổi danh có nhân phẩm không tồi đều là lựa chọn của hắn.

Rất nhanh, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường đi tới cùng đám người Giang Lam Thành.

- "Cậu chính là ông chủ Diệp sao?" Người đàn ông này nhìn Diệp Tinh tò mò hỏi.

"Trương Hải."

Nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Diệp Tinh liền mừng rỡ.

Trương Hải là một cường giả hoàng cảnh bình thường ở kiếp trước, chỉ là năng lực thức tỉnh là nước, ở nơi có nước thì thực lực chiến đấu càng mạnh.

Lại nói tiếp, thuộc tính băng của Lâm Tiểu Ngư hẳn cũng thuộc về thuộc tính thủy, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn, đối với cái này Diệp Tinh cũng không phải rất hiểu rõ.

Kiếp trước cũng có một số người thức tỉnh thuộc tính khá kỳ quái, không ai biết tổng cộng tồn tại bao nhiêu loại thuộc tính.

- Trương Hải, anh muốn gia nhập chỗ của tôi sao? Diệp Tinh nhìn Trương Hải mỉm cười nói.

"Ông chủ Diệp, tôi muốn biết khi gia nhập cùng hai người có thể nhận được gì?" Trương Hải ngược lại rất trực tiếp hỏi.

Diệp Tinh cười cười, tay phải vung lên, một đạo quang đoàn công pháp liền đi tới trước mặt Trương Hải.

- Hải Nguyệt Quyết so với công pháp mà tôi tu luyện đẳng cấp cao hơn?

Trương Hải nhìn thoáng qua tin tức trong quang đoàn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ.

"Đây là công pháp, xem như là phúc lợi gia nhập nơi này, tài nguyên tu luyện còn lại chờ đến khi tôi có nơi này, muốn đạt được liền tùy thuộc vào nỗ lực của anh. Bảo hộ người nơi này, săn giết dị thú, những thứ này đều là nhiệm vụ của anh.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

- Tốt, tôi gia nhập! Trương Hải không chút do dự nói.

Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn, chỉ riêng công pháp này đã có giá trị vô hạn rồi.

Diệp Tinh nhìn Trương Hải, trong lòng cũng cao hứng.

Tuy rằng hắn biết nhân phẩm Trương Hải không tệ, nhưng hiện tại chỉ vừa mới quen biết Trương Hải, hắn đương nhiên sẽ không lại cho công pháp cùng tài nguyên gì nhiều, nhất định phải xem biểu hiện của Trương Hải mới quyết định được.

Lại nói vài câu, mấy người Trương Hải, Giang Lam Thành rời đi, nơi này lại chỉ còn lại hai người Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư.

- Đúng rồi, Tiểu Ngư, cái này cho em! Diệp Tinh lấy ra một mặt dây chuyền màu trắng, phần cốt lõi của mặt dây chuyền màu trắng còn có một viên đá màu trắng rất nhỏ.

"Thật không? Mặt dây chuyền này tựa hồ tản ra một cỗ dao động kỳ dị?" Lâm Tiểu Ngư kinh hỉ tiếp nhận, sau đó tò mò nói.

"Đá trắng là bạch noãn thạch, có tác dụng tu luyện." Diệp Tinh cười nói.

Hắn ở trên người tiểu đồ đệ của mình lấy được xong cũng chế tác hai khối cho tiểu đồ đệ của mình luôn.

Hai người bọn họ dọc theo đường chậm rãi đi cùng nhau, giống như là một đôi tình nhân bình thường.

Chỉ là một lát sau, trên mặt Lâm Tiểu Ngư lại lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Diệp Tinh, Phong Diệp Cốc kia thực lực rất mạnh, anh đối đầu với bọn họ liệu có nguy hiểm gì hay không?"

Vừa rồi Diệp Tinh cùng cô nói chuyện của Phong Diệp Cốc.

- Không có việc gì, anh nếu đã lựa chọn đối chiến với Phong Diệp Cốc, thì chắc chắn có nắm chắc phần thắng, em thấy anh làm chuyện gì mà không nắm chắc sao? Diệp Tinh cười nói.

Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa.

Vài ngày nữa ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, hắn và Phong Diệp Cốc sẽ có một trận đại chiến.

......
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 276: C276: Nhân viên hội tụ 1



Trong Phong Diệp Cốc, lúc này một ông già tóc bạc trắng vẻ mặt tức giận.

"Cuồng vọng, lại dám xuất thủ đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc chúng ta, còn nói Phong Diệp Cốc chúng ta không chịu nổi một kích?" Trong mắt ông già tràn đầy sát ý.

Ở trước mắt ông ta chính là đoàn người Trịnh Cực Nguyên.

"Lý lão, Diệp Tinh ra tay đánh lén Kim lão, dùng một quyền đánh chết ngài ý, trong lòng tự nhiên cảm thấy thực lực của mình rất mạnh. Đáng tiếc cho Kim lão cũng không có phản ứng kịp.” Trịnh Cực Nguyên vội vàng nói, trên mặt còn mang theo một tia bi thương.

"Diệp Tinh kia để cho chúng ta mang theo lời qua đây, nói rằng mười ngày sau ở ngoại ô Bắc Kinh muốn cùng Phong Diệp Cốc chiến đấu, đến lúc đó sẽ chứng minh Phong Diệp Cốc không chịu nổi một kích." Một người khác vội vàng nói.

"Cuồng vọng! Cuồng vọng! Mười ngày sau ta ngược lại muốn xem Diệp Tinh này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!!" Ông già vẻ mặt tức giận, râu không ngừng run rẩy.

Ông ta chuẩn bị triệu tập mấy vị cường giả trong Phong Diệp Cốc.

Sống nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên không có khả năng tin tưởng đám người Trịnh Cực Nguyên nói đơn giản chỉ là đánh lén như vậy. Diệp Tinh có thể đánh chết một trong bảy trưởng lão Phong Diệp Cốc bọn họ, thực lực nhất định là có một phần chắc chắn.

Thế nhưng vô luận thực lực Diệp Tinh mạnh bao nhiêu, ông già đều tự tin Diệp Tinh này tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Diệp Cốc.

"Hừ! Dám trêu chọc Phong Diệp Cốc chúng ta. "Trong mắt ông già lộ ra một tia sát ý.

Đám người Trịnh Cực Nguyên liếc nhau một cái, trong lòng vui sướng.

Diệp Tinh để cho bọn họ mười ngày sau đưa ra bảo vật bảo vệ tính mạng, trong lòng bọn họ áp lực thật lớn, thế nhưng nếu Diệp Tinh bị Phong Diệp Cốc giết, vậy áp lực gì cũng sẽ không có nữa.

Cho nên bọn họ cố ý nói về Diệp Tinh như vậy, thêm dầu thêm muối, gia tăng cừu hận giữa Diệp Tinh cùng Phong Diệp Cốc, như vậy Phong Diệp Cốc mới càng có sát ý đối với Diệp Tinh.

Trên thực tế, đây cũng là điều mà Diệp Tinh muốn thấy.

Bên cạnh, trên mặt Tần Tông Lâm lộ ra vẻ cười khổ, mấy người Trịnh Cực Nguyên liên hợp lại, bọn họ muốn vì Diệp Tinh tranh luận cũng không làm được.

"Ba, Diệp Tinh trong lòng kiêu ngạo, cho dù bị giết cũng không liên quan đến chúng ta."

Chờ ông già kia rời đi, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chúng ta đều đã nhắc nhở hắn rồi."

Tần Tông Lâm cười khổ nói: "Phong Diệp Cốc này ngang ngược bá đạo, nhưng tương lai thực lực Diệp Tinh có hy vọng vượt qua bọn họ, vì sao hắn lại không muốn chờ một chút?"

Trong lòng ông ta lại thầm than đáng tiếc. Diệp Tinh có tiềm năng rất lớn, nhưng quá bốc đồng.

"Quá kiêu ngạo, cho rằng thực lực mình thiên hạ đệ nhất, chuyện này rất bình thường." Tần Nhược Hi nhẹ giọng nói: "Chờ thời điểm chính thức chiến đấu, hắn sẽ biết kiêu ngạo của mình chắc chắn không chịu nổi một kích của đám người kia."

Cô ta đã gặp qua những thủ đoạn thần thoại của Phong Diệp Cốc, ở trong mắt cô ta, đối thủ như vậy không có ai có thể chống lại! Mười ngày trôi qua.

Ngoại ô Bắc Kinh có một tòa đất bằng phẳng khổng lồ, bình thường nơi này đều có một số người đặc biệt đến du ngoạn, nhưng dưới chân trời tối tăm bao phủ, lại rất ít người dám tới nơi này nữa.

Nhưng hôm nay ngoại ô Bắc Kinh lại có rất nhiều người không ngừng đi tới đi lui.

"Hả? Phía trước sao lại có nhiều người như vậy?"

" Hiện tại ngoại thành đều không an toàn, mọi người không phải là đều phải ở trong thành sao?"

......

Xa xa có mấy người đi tới, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, trong tay bọn họ còn cầm một ít vũ khí.

Họ đến từ các thành phố khác và gặp rất nhiều nguy hiểm trên đường đi.

Thế nhưng bọn họ hiện tại đã thuộc về người tu luyện có chút thực lực.

Suy nghĩ một chút, mấy người đi về phía trước.

"Phía trước là địa điểm chiến đấu, cấm đi tới!" Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đứng trước mặt họ.

"Cấm đi về phía trước?" Người đàn ông cường tráng cầm đầu cười lạnh nói: "Vậy phía trước sao lại có người?"

Ở phía xa, một vài ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất, dường như đang nghỉ ngơi.

Ông ta huy động binh khí trong tay, muốn tiến lên.

- Muốn chết!

Người đàn ông trang phục kỳ quái này trên mặt nhất thời lộ ra một tia lạnh như băng, chân phải trực tiếp đá ra.

- Ha ha, còn muốn chiến đấu? Người đàn ông cường tráng cười to nói.

Ông ta chiếm được công pháp tu luyện, dọc theo đường đi đều giết hơn mười con dị thú, trong lòng đối với thực lực của mình rất tự tin.

Thế nhưng, đối mặt với công kích này, ông ta muốn ngăn cản lại căn bản không kịp, bị một cước đá trúng, cả người cứ thế bay ngược ra ngoài vài mét.

- Đại ca!

Hai người còn lại nhất thời sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng đi đỡ người đàn ông cường tráng dậy.

"Làm sao có thể?" Lúc này vẻ mặt người đàn ông cường tráng khiếp sợ, làm sao mà thực lực của tên thanh niên mặc trang phục kỳ quái kia mạnh như vậy chứ, ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình có vấn đề, hiển nhiên đã bị thương.

Chỉ là người thanh niên kia sau khi ra tay cũng không có ra tay nữa, vẫn canh giữ ở nơi đó.

"Mấy người các ngươi lá gan không nhỏ a, dám đi trêu chọc người của Phong Diệp Cốc? Tránh xa ra. " Bên cạnh, một người đàn ông trung niên đi ngang qua nơi này, vội vàng nói.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 277: C277: Nhân viên hội tụ 2



"Phong Diệp Cốc? Đó là nơi nào?" Người đàn ông cường tráng đứng lên, xoa xoa chỗ vết thương, nhỏ giọng hỏi.

Ông ta cũng không phải ngu ngốc, thanh niên trước mắt này đều lợi hại như vậy, ông ta không dám đi tìm phiền toái nữa.

"Phong Diệp Cốc, đây là một thế lực đột nhiên xuất hiện trong mười ngày gần đây, cũng chính là sau khi tận thế đen tối hàng lâm." Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.

- Các người hiện tại hẳn là cũng chiếm được cơ duyên quang đoàn, bước lên con đường tu luyện đúng không?"

Ông ta có thể cảm giác được trên người mấy kẻ trước mắt có một ít linh lực.

"Ừm." Ba người đàn ông cường tráng gật đầu.

"Các người hiện tại xem như vừa mới bước lên cánh cửa tu luyện, mà Phong Diệp Cốc này trước khi có cây cột khổng kia đến đã tồn tại công pháp tu luyện rồi." Người đàn ông trung niên nói.

"Làm sao có thể?" Người đàn ông cường tráng nghe vậy kinh hãi, trong mắt xuất hiện một tia khó có thể tin: "Nói như vậy Phong Diệp Cốc trước đó đã có thể tu luyện rồi?"

Ông ta hiện tại vừa mới tu luyện hơn mười ngày đã cảm giác được rất nhiều chỗ tốt, nếu như tu luyện thêm vài năm, vậy thực lực sẽ biến thành như thế nào?

"Đúng vậy! Phong Diệp Cốc cũng không biết đã tồn tại bao lâu, trong cốc vẫn còn có người tu luyện. Thậm chí còn có chưởng môn cùng các vị trưởng lão, chưởng môn cùng trưởng lão này đều giống như nhân vật trong thần thoại, có thể dễ dàng khống chế lửa, lôi điện, thực lực đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!" Người đàn ông trung niên nói.

"Khống chế lửa? Lôi điện?" Mấy người đàn ông cường tráng trong lòng rung động.

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người Phong Diệp Cốc đều xuất thế, thực lực mỗi một người đều mạnh hơn người tu luyện bình thường, chưởng môn cùng trưởng lão thực lực càng là kh*ng b*."

Ông ta cảm thán nói: "Chúng ta hiện tại chỉ tu luyện mới hơn mười ngày, mà những người đó tu luyện mấy chục năm, có thể tưởng tượng được thực lực to lớn bao nhiêu."

Ông ta chỉ chỉ khoảng đất trống xa xa, nói: "Ông xem, mấy người ngồi xếp bằng kia chính là chưởng môn cùng trưởng lão của Phong Diệp Cốc."

"Những người đó?" Người đàn ông cường tráng nhìn về phía mấy ông già đang ngồi trên mặt đất, trong lòng nhất thời có một tia may mắn.

Nếu ông ta thật sự xông vào, vậy sẽ có hậu quả gì?

"Đúng rồi, người của Phong Diệp Cốc này vì sao tụ tập ở chỗ này?" Bỗng nhiên, người đàn ông cường tráng nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi.

"Bởi vì bọn họ muốn cùng người khác chiến đấu." Người đàn ông trung niên không giấu diếm, tỉ mỉ nói.

"Chiến đấu?" Người đàn ông cường tráng sửng sốt, nói: "Giai đoạn hiện tại còn có người dám cùng Phong Diệp Cốc đánh một trận?"

"Không biết, hình như là một thanh niên, hơn nữa còn đã đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc." Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Một ít tin tức khác tôi cũng không biết, hôm nay tới đây chỉ là muốn xem trận chiến này thôi. Chiến đấu giữa cường giả thần thoại, phỏng chừng rất nhiều người cảm thấy hứng thú.” - Trong mắt ông ta cũng có một tia cảm thấy hứng thú.

- Thì ra là như thế! Người đàn ông cường tráng cũng gật đầu. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia cảm thấy hứng thú.

"Tôi là Triệu Chí Dương của Quốc tế Cảnh Dương, có hứng thú có thể cùng nhau xem một chút." Người đàn ông trung niên Triệu Chí Dương mỉm cười nói.

Ông ta là đang lôi kéo người đàn ông cường tráng này.

" Quốc tế Cảnh Dương?" Người đàn ông cường tráng nhìn người đàn ông trung niên nhíu mày.

Quốc tế Cảnh Dương quay rất nhiều phim bom tấn, ông ta cũng nghe qua.

"Ha ha, tôi là Tôn Đại Chùy." Người đàn ông cường tráng cười nói.

Dứt lời, xa xa bỗng nhiên có bốn người đi tới, bốn người này có một người đàn ông trông có vẻ sắp sang tuổi trung niên, một người phụ nữ, ngoài ra còn có hai người con gái xinh đẹp.

"A, cô kia là đại minh tinh Khương Y, còn có đại minh tinh Ôn Hinh?" Tôn Đại Chùy nhìn hai cô gái xinh đẹp, lập tức nhận ra.

Tận thế đen tối bùng nổ mạnh mẽ, Khương Y gần như là nữ diễn viên nóng bỏng nhất, danh tiếng của Ôn Hinh cũng rất lớn.

"Đây là hai nghệ sĩ của công ty tôi. Sau trận chiến, chúng ta có thể ngồi lại với nhau và uống một ly.” Triệu Chí Dương nhìn Tôn Đại Chùy cười nói, đồng thời phân phó Trần Quân Nam.

- Vâng! Trần Quân Nam gật đầu.

Trong mắt anh ta lại có một tia cô đơn.

Thành phố Bắc Kinh tương đối ổn định, sau khi tận thế đen tối bùng nổ, Quốc tế Cảnh Dương cùng mấy tập đoàn lớn tiếp xúc, liên hợp cùng nhau, muốn ổn định cục diện trong công ty.

Công ty cũng có được một số quang đoàn cơ duyên, nhưng lại vô duyên với anh ta, nên chỉ có thể đi theo phía sau những người này cầu nguyện một đường sinh cơ.

Nhớ tới tin tức Diệp Tinh trước kia gửi cho anh ta, trong mắt anh ta lại có một tia cảm giác áy náy.

Bên cạnh Trần Quân Nam, sắc mặt Khương Y cùng Ôn Hinh có chút tái nhợt.

Mười mấy ngày trước các cô còn là đại minh tinh, đi tới đâu cũng được người khác theo đuổi, nhưng hiện tại thời kỳ tận thế đen tối ập xuống, địa vị của các cô lại lập tức thay đổi, không ai coi các cô là minh tinh nữa, các cô không có đường sống, chỉ có thể tiếp tục ở trong công ty, chờ an bài của công ty.

"Chị Lan, em không muốn ở lại đây, em muốn rời đi." Thấy Triệu Chí Dương đi nơi khác, Khương Y nhỏ giọng nói.

"Rời đi? Rời khỏi công ty rồi hai người chúng ta đi đâu?" Lan Nhược Lâm cười khổ nói: "Hiện tại trên đường đều không mua được thức ăn, chúng ta đi ra ngoài phỏng chừng sẽ bị chết đói."

Bây giờ họ không thể rời khỏi công ty.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 278: C278: Chiến đấu với phong diệp cốc 1



Bốn người yên lặng ở một bên, đứng bên ngoài quảng trường.

"Những người Phong Diệp Cốc này thật sự mạnh như vậy a?" Bên cạnh, trong mắt Ôn Hinh chớp động hào quang tò mò nói.

Trần Quân Nam gật gật đầu, nói: "Lời đồn người Phong Diệp Cốc có thể tùy ý khống chế lôi điện, lửa, tựa như thần linh, thậm chí được người ta gọi là nhóm người mạnh nhất Hoa Hạ hiện tại."

Lúc nói, trong mắt Trần Quân Nam cũng có một tia khát vọng, Phong Diệp Cốc mạnh như vậy, nếu như anh ta là người trong Phong Diệp Cốc, cho dù ở trong tận thế đen tối này cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.

"Thần linh à? Không biết đó là cái dạng gì?" Trong mắt Khương Y có vẻ tò mò.

Bốn người im lặng không nói gì, nhưng đều có khát vọng đối với cường giả bằng kia.

Thời đại đã thay đổi, thực lực biến thành thứ mà mỗi người đều khao khát nhất trong ngày tận thế đen tối này.

......

Một khu vực khác, Tần Tông Lâm, Tần Nhược Hi đứng thẳng, nhìn về phía quảng trường, bên cạnh bọn họ còn có Hoàng Viêm.

Sau lưng Hoàng Viêm có một thanh chiến đao màu đen, cả người đứng thẳng tắp, trên người tản ra một cỗ uy thế khó hiểu.

Ông ta trông mạnh hơn trước rất nhiều.

"Nhược Hi, cô nói Diệp Tinh nhất định sẽ tới nơi này?" Trầm mặc một chút, Hoàng Viêm hỏi.

"Ừm." Tần Nhược Hi gật gật đầu, nói: "Với tính cách cao ngạo của Diệp Tinh, lời đã nói ra không thể không làm được."

Hoàng Viêm hơi cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bốn phía khắp nơi đều là thanh âm nghị luận, trên cơ bản đều là về trận chiến này.

"Không biết khi nào bắt đầu chiến đấu?"

"Phong Diệp Cốc gần đây triển lộ ra thực lực quá kh*ng b*, chưởng môn cùng trưởng lão thậm chí chỉ dùng một đạo công kích đều có thể đánh nát một ngọn núi. Đã vậy còn có người dám quyết đấu với Phong Diệp Cốc.

"Nghe nói là một người tên là Diệp Tinh."

"Diệp Tinh? Thiên tài thương nghiệp trên mạng lúc trước kia không phải cũng tên là Diệp Tinh sao?"

“Hẳn là không phải cùng một người chứ. ”

......

Mọi người không ngừng nghị luận.

Một số người mơ hồ biết thân phận chân chính của Diệp Tinh, nhưng hầu hết cũng không biết rõ lắm.

Tin tức trong tận thế đen tối truyền bá vốn là chậm, những người này đại bộ đều là đến hy vọng cùng Phong Diệp Cốc có một ít quan hệ.

......

Thời gian dần dần trôi qua, đông đảo người ngóng trông, người tới nơi này không ai là không có thân phận tôn quý, hoặc là tập đoàn đỉnh cấp, hoặc là người tu luyện, vân vân.

- Diệp Tinh tới rồi!

Đợi đến một giờ, bỗng nhiên một đạo kinh hô vang lên.

"Diệp Tinh? Thật sự là Diệp Tinh? Hắn ở đâu? Trông như thế nào?"

“Nghe nói Diệp Tinh đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc, thực lực rất mạnh. "

"Giết cái gì! Tôi nghe nói là đánh lén, một quyền làm vỡ tim vị trưởng lão kia, dẫn đến thủ đoạn thần thoại của vị trưởng lão kia còn chưa kịp thi triển. ”

......

Mọi người nghe được thanh âm, vội vàng dọc theo nguồn gốc thanh âm nhìn lại.

Ở đó, một thanh niên từ từ bước tới.

Nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên này, nhất thời trong mắt mọi người chung quanh lộ ra một tia khiếp sợ.

"Diệp Tinh? Đây không phải là thiên tài kinh doanh trên mạng sao?"

“Là hắn đánh chết trưởng lão Phong Diệp Cốc á? Không thể nào chứ?"

“Diệp Tinh bây giờ cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!"

......

Từng đạo ánh mắt có khiếp sợ, có khó thể tin nổi.

Vị nhân vật dám khiêu khích Phong Diệp Cốc này bọn họ hiển nhiên đều biết.

"Ông chủ?" Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được.

"Là hắn?" Lan Nhược Lâm, Khương Y cũng trong nháy mắt nhận ra Diệp Tinh, khẽ há miệng, tràn đầy giật mình.

Trước đó bộ phim "Như mối tình đầu" mà Khương Y đóng vẫn do Diệp Tinh đầu tư đây.

"Tôi nói hắn sẽ tới mà." Một khu vực khác, Tần Nhược Hi lắc đầu nói: "Chưởng môn Phong Diệp Cốc cộng thêm trưởng lão tổng cộng bảy người, hắn làm sao có thể địch lại được?"

Hoàng Viêm trầm giọng nói: "Xem xem có thể tìm được cơ hội hòa hoãn cứu Diệp Tinh hay không."

Ông ta không muốn thấy Diệp Tinh cứ như vậy chết đi.

......

Ở dưới ánh mắt mọi người, Diệp Tinh sải bước đi tới, đi tới một chỗ liền ngừng lại, hắn nhìn về phía bảy ông già đang ngồi xếp bằng trên bãi đất trống kia. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

- Quả nhiên đều tới rồi! Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.

Phong Diệp Cốc có một vị chưởng môn, bảy vị trưởng lão, tổng cộng tám vị cường giả vương cảnh.

Chỉ là lúc trước thất trưởng lão đã bị hắn g**t ch*t.

Hiện tại có năm vị đang ở sơ kỳ vương cảnh, một vị trung kỳ vương cảnh, một vị hậu kỳ vương cảnh, đây chính là toàn bộ thực lực của Phong Diệp Cốc!

Kiếp trước Kiếm Hoàng tiến công Phong Diệp Cốc, toàn bộ Phong Diệp Cốc cũng mới có một vị cường giả hoàng cảnh mà thôi.

"Ừm?" Bảy ông già ngồi xếp bằng trên mặt đất tựa hồ cảm nhận được Diệp Tinh đến, bọn họ rốt cục chậm rãi đứng lên.

- Oanh!

Theo đứng dậy, từng đạo khí thế dao động kh*ng b* chợt bộc phát ra.

Khí lưu màu xanh lưu chuyển trên người một người, mơ hồ tạo thành một thanh chiến đao màu xanh. Một vị trưởng lão khác trên người tràn ngập lửa, hoàn toàn bao bọc thân thể của ông ta, năm người khác trên người cũng có dao động, toàn bộ khu vực cơ hồ bị khí thế của bọn họ bao phủ.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 279: C279: Chiến đấu với phong diệp cốc 2



"Trời... Đây chính là thực lực của chưởng môn cùng các trưởng lão của Phong Diệp Cốc sao?"

“Vừa rồi nhìn bọn họ chỉ là bảy người như người thường, hiện tại lại bỗng nhiên biến thành kh*ng b* như vậy, đây là thủ đoạn thần linh mới có đúng chứ?"

......

Từng đạo ánh mắt kính sợ nhìn bảy vị lão giả.

Nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Ở trong tầm mắt mọi người, Diệp Tinh đứng ở trong sân, sắc mặt lại bình tĩnh.

- Ngươi chính là Diệp Tinh? Lão giả trên người có chiến đao màu xanh tiến lên một bước, lưng chắp hai tay nhìn Diệp Tinh nói.

Ông ta là chưởng môn của Phong Diệp Cốc, Cốc Dụng.

"Đúng." Diệp Tinh nhìn Cốc Dụng.

"Can đảm không tệ." Cốc Dụng gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi giết trưởng lão của Phong Diệp Cốc ta, tử tội khó tránh khỏi, nhưng niệm ngươi còn trẻ, cho nên ta cho ngươi một cơ hội!"

"Ồ? Cơ hội?" Diệp Tinh bình tĩnh nói, "Cơ hội gì."

"Quỳ ở bên ngoài Phong Diệp Cốc ba tháng thì có thể tiêu trừ tội ác của ngươi, mặt khác phát ra lời thề, nhập môn làm người Phong Diệp cốc ta." Lão giả lạnh nhạt nói.

Diệp Tinh tuổi còn nhỏ như vậy mà thiên phú tuyệt đối mạnh đáng sợ, nếu như trở thành người trong Phong Diệp Cốc, vậy thực lực Phong Diệp Cốc của bọn họ sẽ càng lên một bậc thang.

"Không cần." Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười nói.

Hắn nhìn bảy người trước mắt, cũng không sốt ruột động thủ.

"Nghe đồn Phong Diệp Cốc có một kiện bảo vật truyền thừa, nếu phát ra thực lực cường đại thì nó cũng càng mạnh, kiếp trước khi cùng Kiếm Hoàng chiến đấu đến cuối cùng, người trong Phong Diệp Cốc đem bảo vật này mở ra, nhưng là chìa khóa mở nó đã bị hủy mất nên vẫn chưa mở được."

Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ.

Kiện bảo vật bị phân tán các bộ phận để cho cường giả nghiên cứu, phía trên còn có một bộ tổ hợp các phương pháp vận dụng, có thể thông qua bảo vật để thi triển.

Nhưng không có chìa khóa, bảo vật này vĩnh viễn ở trạng thái phân tán, cho dù có tổ hợp phương pháp kia, người khác cũng không có khả năng thi triển ra.

Nghĩ vậy trong lòng Diệp Tinh có một kế hoạch.

"Không cần?" Cốc Dụng ánh mắt hơi trầm xuống. "Đã như vậy, vậy thì chết đi!"

- Oanh!

Nói xong, Cốc Dụng chân phải đạp xuống đất.

"Rầm rầm!" Toàn bộ mặt đất nhất thời xuất hiện một đạo khe nứt thật lớn, sau đó hướng hai bên lan tràn ra hơn mười mét!

Ồ lên!

Trong hư không, tất cả từng đạo kiếm quang đều hướng Diệp Tinh mà tập kích tới.

Bên kia, sáu vị trưởng lão Phong Diệp Cốc cũng đồng thời phát động công kích, bọn họ còn lâu mới quan tâm chuyện nhiều người bắt nạt một người đâu.

- Trận chiến bắt đầu!

"Trời ạ, phương thức chiến đấu này..."

Mọi người nhìn cảnh tượng thần thoại trước mắt, trong mắt tràn đầy rung động.

Trận chiến trước mắt quả thực chính là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim thần thoại.

Vung tay lên là có thể điều động lực lượng thiên địa, đó chỉ có thể là thần linh.

"Đáng tiếc." Tần Nhược Hi nhìn rất nhiều công kích đều đánh về phía Diệp Tinh, trong lòng thầm than.

Diệp Tinh thực lực cường đại, đáng tiếc quá kiêu ngạo, căn bản không nhận rõ tình thế.

"Ông chủ." Trần Quân Nam nắm nắm đấm, nhìn Diệp Tinh.

Đám người Khương Y cũng đều đang nhìn, mặt lộ vẻ khẩn trương, các cô quen biết Diệp Tinh, lại không biết người trong Phong Diệp Cốc, trong lòng kỳ thật thiên về Diệp Tinh thắng, chỉ là nhìn bộ dáng trước mắt rất khó xác định.

- Ra tay rồi sao? Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh.

Ầm ầm!

Trên người hắn, một cỗ khí thế kh*ng b* dao động chợt bộc phát ra.

Từng đạo hỏa diễm đột nhiên xuất hiện giống như là mấy ngọn lửa bình thường, cứ như vậy chắn ở trước người hắn, toàn bộ hư không tựa hồ đều run rẩy một chút.

Trên nắm tay Diệp Tinh xen lẫn hỏa diễm, hắn một quyền huy động, hướng bảy đạo liên hợp công kích cùng một chỗ hung hăng đánh tới.

Nắm đấm của hắn tựa hồ hình thành một hỏa diễm thuẫn bài, chiếu rọi chung quanh sáng như ban ngày.

- Phanh!

Hai đạo công kích ở trong hư không trực tiếp va chạm vào nhau, nhất thời, hỏa diễm cùng lôi điện đem một mảng lớn khu vực bao phủ lại, toàn bộ hư không run rẩy.

"Rầm rầm!"

Trên mặt đất, từng đạo khe nứt không ngừng xuất hiện, lan tràn hướng bốn phía.

Nhưng mà vẻn vẹn chỉ một giây, những hỏa diễm, lôi điện dao động này đều biến mất.

Trong trận chiến này, thân thể Diệp Tinh đứng thẳng tắp, hỏa diễm thuẫn bài chắn trước người, hơi phiêu đãng, toàn bộ trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào.

"Ngăn cản?"

"Chúa ơi! Diệp Tinh này thực lực thật mạnh, thế mà lại có thể ngăn cản công kích của chưởng môn cùng các trưởng lão Phong Diệp Cốc!"

Lửa!

“Diệp Tinh cũng có thể khống chế lửa, hơn nữa còn rất mạnh!

“Hắn cũng nắm giữ chiêu của thần linh!"

......

Trong đám người vây xem nhất thời phát ra một trận kinh hô.

Theo bọn họ thấy trận chiến này hẳn là một bên ngã, một bên đứng, Diệp Tinh ngăn cản không đỡ được, sẽ nhanh chóng thất bại, không nghĩ tới Diệp Tinh dĩ nhiên có thể ngăn cản.

"Cái gì?" Một người ngăn cản công kích của bảy người?"

Tần Nhược Hi nhìn thấy Diệp Tinh ra tay, trên mặt nhất thời lộ ra một tia kinh sợ.
 
Back
Top