Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 140: C140: Khiếp sợ 2



Ánh mắt những người xung quanh lộ ra vẻ hiếu kì, cũng đi theo ra ngoài.

Bên ngoài quảng trường Thiên Nhất, Diệp Tinh dừng xe lại, sau đó sải bước đi vào trong.

“Ông chủ.” Trần Quân Nam nhanh chóng tiến lên tiếp đón.

Diệp Tinh khẽ gật đầu.

“Đây là chủ tịch Diệp sao?”

“Quả nhiên rất trẻ.”

“Diệp tổng, tôi là tổng giám đốc của xí nghiệp Thiên Cư...”

...

Mọi người xung quanh mặt đầy ý cười, nhao nhao đưa danh thiếp của mình ra.

“Chào mọi người.” Diệp Tinh cũng cười chào hỏi mọi người.

Hạ Lâm và Hạ Vũ Lộ đang nhìn mọi người, bỗng nhiên một đoàn người kéo nhau ra ngoài.

“Chị, hình như có nhân vật lớn tới.” Hạ Lâm nói thầm bên tai Hạ Vũ Lộ.

“Chắc là vậy, thấy Trần Quân Nam cũng đã ra ngoài đón tiếp, không biết là nhân vật lớn nào?” Hạ Vũ Lộ cũng nhìn bên ngoài quảng trường.

Không tới vài giây, một số người ra ngoài đã quay lại, bọn họ lại túm lại thành một nhóm, đó là một chàng trai vô cùng trẻ tuổi.

Hạ Lâm đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy chàng trai ấy, nhất thời ngây ra.

Hạ Vũ Lộ cũng nhìn Diệp Tinh, nhất thời trong mắt lộ ra một tia phấn khởi, kích động, cô ta nhỏ giọng nói: “Tiểu Lâm, nghe nói sau lưng đầu tư Tinh Nguyên có một ông chủ thật sự, Trần Quân Nam cũng chỉ làm công cho người ta thôi, xem ra chính là chàng trai này.”

Trần Quân Nam trước đây nhận được sự tung hô của người khác lúc này đang đứng bên cạnh Diệp Tinh, gọi ông chủ.

Nhưng đã nói mấy câu, Hạ Lâm bên cạnh vẫn không có chút phản ứng nào.

Lúc này, Hạ Lâm đã hoàn toàn ngây người, nhìn Diệp Tinh phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Diệp Tinh? Sao có thể? Sao cậu ta có thể tới đây?”

Hạ Lâm nhìn mọi người đang vây lấy Diệp Tinh, rõ ràng những người này lấy Diệp Tinh làm chủ.

Nhớ lại lồi Hạ Vũ Lộ nói bên tai, bỗng nhiên Hạ Lâm phản ứng lại, hỏi: “Chị, chị nói chàng trai này là ông chủ của công ty đầu tư Tinh Nguyên?”

“Đúng.” Hạ Vũ Lộ gật đầu.

“Sao có thể?” Trong lòng Hạ Lâm hoàn toàn kinh sợ.

Diệp Tinh mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ mới học năm nhất, theo cô ta thấy tiệm thú cưng đó đã là toàn bộ sản nghiệp của Diệp Tinh, không ngờ rằng Diệp Tinh còn có sản nghiệp khác.

Hơn nửa, vậy mà Diệp Tinh lại là người đầu tư 《Giới Nguyên Châu》, cũng chính là nói, hiện giờ giá trị của Diệp Tinh đã đạt tới con số mấy chục triệu!

Mấy chục triệu là khái niệm gì? Cho dù cả thành phố Thượng Hải này, Diệp Tinh tuyệt đối được xếp vào hàng có tiền nhất.

Trong lòng khiếp sợ, Hạ Lâm cũng có chút thất thần, điều trong lòng cô ta muốn thấy nhất là người khác hơn Diệp Tinh, nhưng hiện giờ bỗng nhiên Diệp Tinh lại trở thành một sự tồn tại mà cô ta khó mà với tới.

“Choang!”

Trong lúc thất thần, tay cô vô ý đập vào một ly rượu trên bàn, sau đó ly rượu này trực tiếp rơi từ trên bàn xuống vỡ nát.

“Cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Lập tức có một tiếng mắng truyền tới, một người đàn ông trung niên đúng lúc từ chỗ này đi ra, nhưng bị rượu làm ướt ống quần.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Hạ Lâm phản ứng lại, lập tức nói xin lỗi.

“Trương tổng, xin lỗi, chúng tôi không cố ý.” Hạ Vũ Lộ thấy vậy, cũng lập tức xin lỗi.

“Ai đưa các cô tới vậy? Gọi người đưa các cô tới ra đây.” Người đàn ông trung niên rõ ràng rất tức giận: “Người như vậy cũng có thể vào, sự kiện lần này tổ chức kiểu gì vậy?”

Hạ Vũ Lộ l**m mặt, không ngừng cười xòa xin lỗi, cô ta biết thân phận của người đàn ông trước mặt, nếu thật sự để ông chủ của cô phát hiện, có lẽ ông chủ của cô sẽ lập tức đuổi việc cô.

Hạ Vũ Lộ không ngừng xin lỗi, về phần Hạ Lâm bị dọa sợ, trong mặt cũng lộ ra một tie khiếp sợ.

Cô ta chỉ là một người bình thường, trước mắt ít nhất cũng là phú ông nghìn vạn, chị họ thần thông quảng đại trong mắt cô chỉ có thể không ngừng xin lỗi, ngay cả minh tinh cũng chỉ có thể tiến lên hát hò nhảy múa, đắc tội bọn họ, bản thân chết thế nào cũng không biết.

“Ông ta sẽ đối phó mình thế nào?” trong lòng Hạ Lâm thật sự sợ rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Động tĩnh ở đây rõ ràng đã thu hút sự chú ý của mọi người, Diệp Tinh cũng quay đầu nhìn, nhưng lại ngây ra.

“Hạ Lâm?”

Vậy mà hắn có thể nhìn thấy Hạ Lâm ở nơi này.

“Diệp Tinh.” Hạ Lâm cũng nhìn thấy Diệp Tinh, giống như bắt được một tia hi vọng, vội vàng hô lên, trong mắt cô hiện lên một tia khao khát.

Người đàn ông trung niên đang tức giận thấy vậy hỏi, nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Diệp Tổng, cậu và nhân viên phục vụ này quen biết ư?”

“Phải.” Diệp Tinh gật đầu, nhìn Hạ Lâm một cái, nhưng hắn cũng không nói gì, sau đó trực tiếp quay người rời đi.

Nói thật, hắn thật sự không có hảo cảm gì với Hạ Lâm.

Người đàn ông trung niên thấy Hạ Lâm gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, quay người trực tiếp rời đi, không tiếp tục dây dưa.

Người đàn ông trung niên không biết Diệp Tinh và Hạ Lâm rốt cuộc có quan hệ gì, mặc dù ông ta có chút tiền tài, nhưng khẳng định không thể đối đầu Diệp Tinh.

Hạ Lâm thấy người đàn ông rời đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi, chuyện này hiển nhiên đã kết thúc.

Nếu như người đàn ông còn dây dưa không thôi, đợi chờ cô chính là thủ đoạn đối phó.

Trong lòng thở phào một hơi, đồng thời trong lòng Hạ Lâm cũng sinh ra một cảm giác bất lực.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 141: C141: Thiếu tiền



Cô ta như vậy là lợi dụng Diệp Tinh cáo mượn oai hùm một lần.

Bên cạnh, Hạ Vũ Lộ cũng thở dài một hơi, vốn cô ta có chút tức giận với Hạ Lâm, nhưng thấy tình cảnh trước mặt, liền không nhìn được hỏi: “Tiểu Lân, em quen Diệp Tinh à?”

“Ừm.” Hạ Lâm gật đầu, ánh mắt phức tạp nói: “Cậu ta là bạn học của em.”

...

Diệp Tinh tới, đuổi những người xung quanh đi, sau đó hỏi Trần Quân Nam: “Giang Hán Đông hiện giờ đang ở đâu?”

Mục đích hắn tới đây là vì công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân ở Hàng Châu của Giang Hán Đông.

“Ông chủ, tôi đưa cậu đi.” Trần Quân Nam đáp, sau đó đưa Diệp Tinh tới một nơi, nơi này có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.

“Trần tổng.” Giang Hán Đông nhìn thấy Trần Quân Nam, cười chào hỏi, sau đó lại nhìn Diệp Tinh cười nói: “Vị này là chủ tịch Diệp đúng không?”

“Chủ tịch Giang.” Trên mặt Diệp Tinh mang theo ý cười, giơ tay phải cả mình ra.

Hai bên nói nhảm vài câu, sau đó Diệp Tinh khẽ cười nói: “Nghe nói Giang tổng suy nghĩ muốn bán cổ phần trong tay?”

Giang Hán Đông nhìn Diệp Tinh, trên mặt mang theo ý cười, không nhìn ra bất cứ điều gì, nói: “Sao, Diệp tổng có ý nghĩ muốn thu mua à?”

“Quả thực có, không biết Giang tổng có thể bán ra nhiều nhất bao nhiêu?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Giang Hán Đông cười, nói: “Diệp tổng vừa mới thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan, tốn ba tỷ mấy, tiền trong tay chắc hẳn không còn nhiêu?”

Khoảng thời gian này luôn có người thăm dò tình hình công ty hắn, hơn nữa Trần Quân Nam cũng đã gọi điện liên lạc với ông ta, tất nhiên ông ta biết Diệp Tinh đang nhìn chằm chằm vào công ty của ông ta.

Gần đây Diệp Tinh vẫn luôn điều tra ông ta, mà ông ta cũng luôn chú ý tới hành động của đầu tư Tinh Nguyên.

“Điều này không cần Giang tổng lo lắng.” Diệp Tinh cười nói.

Giang Hán Đông giơ ly rượu trong tay, uống một ngụm: “Nếu Diệp tổng đã có hứng thú, tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, con người tôi cũng không thích nói vòng vo nhiều. Công ty tôi quả thực gặp phải chút vấn đề, cần lôi kéo người đầu tư. Hai tỷ, tôi có thể bán 40% cổ phần công ty. Một tỷ, vậy thì 20% cổ phần, hơn nữa chỉ có quyền chia lợi nhuận, không có bất cứ quyền quản lí nào, thấp hơn một tỷ tôi không bán.

Trong lòng Diệp Tinh hơi trầm xuống, hiện tại trong tay hắn chỉ có tám trăm triệu.

Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu trong tay Giang Hán Đông quả thật có thể đạt tới năm tỷ.

Giang Hán Đông không phóng đại điều gì, nhưng hiện giờ tiền trong tay Diệp Tinh đến 20% cũng không mua nổi.

Tất nhiên, Diệp Tinh có thể đi vay ngân hàng.

Trong lòng chất chứa rất nhiều suy nghĩ, Diệp Tinh nhìn Giang Hán Đông, nói: “Nếu tôi có ý muốn thu mua công ty của Giang tổng thì sao?”

Giang Hán Đông cười nói, dường như không cảm thấy kỳ lạ với suy nghĩ của Diệp Tinh, ông ta nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp tổng muốn mua công ty của tôi, thực ra cũng không phải không có khả năng, chỉ một giá sáu tỷ! Hơn nữa là một lần thanh toán hết!”

“Sáu tỷ?” Trong lòng Diệp Tinh im lặng nghĩ.

Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu trị giá năm tỷ, giờ Giang Hán Đông lại báo giá lên tới sáu tỷ.

Tiền lãi hắn đầu tư tất cả phim điện ảnh tới tài khoản cũng không thể có nhiều tiền như vậy.

“Cái giá mà Giang tổng nói liệu có phải đắt quá không?” Diệp Tinh dò hỏi.

Giang Hán Đông lắc đầu, nói: “Cái giá mà tôi nói đều là cái giá mà tôi nhận định trong lòng, hai phương pháp, một là thu mua cổ phần, khởi điểm một tỷ, tôi có thể bán nhiều nhất 40%, hai là thu mua toàn bộ giá sáu tỷ, về phương diện giá cả sẽ không có bất cứ thay đổi gì.”

Sau khi nói xong, Giang Hán Đông cũng không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp nói: “Được rồi, tôi có việc phải đi, nếu Diệp tổng có suy nghĩ có thể liên hệ với tôi.”

Sau đó Giang Hán Đông sải bước rời đi.

“Ông chủ.” Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh suy nghĩ một lát, hỏi: “Giám đốc Trần, nếu tôi lấy danh nghĩa của đầu tư Tinh Nguyên và công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan đi vay ngân hàng có thể vay được bao nhiêu?”

Trần Quân Nam nghĩ một lát, nói: “Ông chủ, đầu tư Tinh Nguyên là đầu tư về ngành điện ảnh, mấy bộ phim chưa ra rạp đó không có tác dụng gì, hiện giờ dựa vào tiềm lực ảnh hưởng của 《Như Mối Tình Đầu》và 《Giới Nguyên Châu, đại khái có thể vay năm trăm triệu!”

Hiện giờ doanh thu phòng vé của 《Như Mối Tình Đầu》đã đạt tới mấy tỷ.

“Còn về công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan, công ty này thuộc loại xí nghiệp mạng, mặc dù giá trị rất cao, nhưng nếu đi vay thì lại rất khó, còn không bằng đầu tư Tinh Nguyên.”

Vay ngân hàng là nhìn vào doanh số tài sản thực tế của bản thân, danh dự cho tới nay, cùng với mục tiêu sử dụng khoản vay, chứ không phải nhìn vào giá thị trường là bao nhiêu.

Làn sóng công ty mạng rất lớn, ví dụ một công ty phần mềm cao cấp giá thị trường mấy tỷ, nhưng có khả năng phương diện nào đó có vấn đề, hoặc xuất hiện một công ty khác tốt hơn, phần mềm hoàn toàn có thể bị thay thế, vậy thì giá trị của phần mềm này có khả năng sẽ nhanh chóng giảm xuống, thậm chí thu nhỏ lại cả nghìn lần, nguy hiểm quá lớn.

Nếu là một số ngành nghề thực thể, khoản vay ngân hàng sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì có đủ tài sản thực để cầm cố.

Diệp Tinh gật đầu, nói: “Giờ anh tới ngân hàng, xem xem có thể vay được bao nhiêu.”

“Được.” Trần Quân Nam gật đầu.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 142: C142: Hạt giống nảy mầm 1



“Phù!” lắc đầu, lúc này Diệp Tinh cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Giang Hán Đông là người rất cố chấp, kiếp trước cũng có người muốn thu mua công ty của ông ta, nhưng giá mua không đạt tới cái giá mà ông ta đưa ra, vậy nên mãi vẫn không mua, cuối cùng dựa vào app trị liệu sức khỏe công ty lại nhanh chóng phát triển, lớn mạnh hơn, cái giá mà ông ta nói căn bản không thể thay đổi.

Nhưng bây giờ trên người Diệp Tinh không có nhiều tiền như vậy, điều hắn muốn là thu mua toàn bộ công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, như vậy sau khi nghiên cứu ra app trị liệu sức khỏe lợi nhuận đều thuộc về hắn, nếu chỉ nắm một phần nhỏ cổ phần, khả năng xuất hiện điều ngoài dự tính là rất lớn.

“Phải làm sao để kiếm tiền đây? Vay tiền mấy người Chu Kinh Thiên, Đổng Đại Chí?” Diệp Tinh nghĩ một lát, lại nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ trong đầu.

Mặc dù tổng tài sản của Chu gia, Đổng gia chắc chắn vượt qua sáu tỷ, nhưng tiền có thể lưu động thật sự rất ít, muốn lấy ra nhiều tiền như vậy là điều không thể nào.

“Phù! Nghĩ xem kiếp trước còn thứ gì bị mình bỏ sót không!” Diệp Tinh thở dài một hơi.

Dùng hai tỷ mua 40% cổ phần là mục tiêu thứ hai của hắn, mục tiêu đầu tiên là thu mua toàn bộ công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu.

...

Sự kiện kết thúc, Hạ Lâm và Hạ Vũ Lộ rời khỏi hội trường.

“Tiểu lâm, em nói em và Diệp Tinh là bạn học đại học?” Lúc này mặt Hạ Vũ Lộ đầy vẻ khiếp sợ nhìn Hạ Lâm nói.

Lúc trước dưới sự truy hỏi của cô ta, cô đã nói ra một số chuyện của Diệp Tinh.

“Ừm.” Hạ Lâm gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự phức tạp.

Cô mở điện thoại, tra cứu người sở hữu hợp pháp của công ty đầu tư Tinh Nguyên, quả thật là Diệp Tinh.

“Vậy quan hệ của em với Diệp tổng thế nào?” Hạ Vũ Lộ kích động hỏi.

Trước đó ở quảng trường, cô ta không dám hỏi nhiều, giờ đây tất nhiên không có gì cố kỵ.

Diệp Tinh là phú hào đỉnh cấp mới xuất hiện ở thành phố Thượng Hải đó.

“Quan hệ của mình và Diệp Tinh?” trên mặt Hạ Lâm lộ ra nụ cười khổ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh, cô ta đã coi thường Diệp Tinh, sau khi trải qua việc của Thạch Lỗi, cô ta càng trào phúng hắn, còn khuyên Lâm Tiểu Ngư chia tay với hắn, suýt chút nữa đã cãi nhau với Lâm Tiểu Ngư.

Cô ta không có chút hảo cảm nào với Diệp Tinh, cho dù phát hiện tiệm thú cưng của Diệp Tinh, sau đó vẫn muốn đem người bên cạnh so sánh với hắn.

Nhưng mà, nháy mắt một cái Diệp Tinh đã trở thành phú hào đỉnh cấp của thành phố Thượng Hải, thậm chí giá trị con người lên tới tiền tỷ, nhân vật như vậy cô căn bản không thể chọc tới.

Cô cũng có thể cảm nhận được Diệp Tinh không có bất cứ hảo cảm gì với cô, lúc trước trong sự kiện Diệp Tinh chỉ nhìn cô một cái rồi thôi.

“Mình đúng là tầm nhìn hạn hẹp coi thường người khác.” Trong lòng Hạ Lâm cười khổ.

Nếu như trước đây chung sống bình thường, dựa vào quan hệ với Lâm Tiểu Ngư, cô ta với Diệp Tinh chắc chắn sẽ là bạn bè, có thể làm bạn với Diệp Tinh giá trị mấy tỷ, Diệp Tinh tùy ý mở miệng, tương lai chức vị công việc của bô ta sẽ không tầm thường, thậm chí có thể dễ dàng tiến vào công ty Diệp Tinh, đáng tiếc cơ hội này đã mất.

Thầm hối hận trong lòng, Hạ Lâm có chút thất thần trở về kí túc xá.

Lúc này trong kí túc trừ Lâm Tiểu Ngư ra, bốn người khác đều ở trong phòng.

“Hạ Lâm, cậu về rồi à?” Trương Mộng nhìn thấy Hạ Lâm, cười nói.

Nhưng Hạ Lâm không rên lấy một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

“Ấy, Hạ Lâm, cậu sao vậy? Thạch Lỗi bắt nạt cậu hả?” Chu San đi qua tò mò hỏi.

Hạ Lâm ngây ra một lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Mộng, nói: “Mộng Mộng, lần trước cậu nói cậu vào đoàn làm phim 《 Cửu Thiên Chi Hạ 》, diễn một vai phụ?”

“Phải, sao vậy?” Trương Mộng nghi ngờ nói.

Lần trước cô ta thành công tiến vào đoàn làm phim, còn mời cả phòng đi ăn một bữa.

“Vậy cậu nói vì nguyên nhân gì mà được vào?” Hạ Lâm truy hỏi: “Có phải vì Diệp Tinh không?”

“Diệp Tinh? Việc này liên quan gì đến Diệp Tinh?” Chu San rất là nghi ngờ.

Ánh mắt Chu Lãnh Huyên cũng ánh lên vẻ nghi ngờ.

Diệp Tinh mở một cửa hàng thú cưng, sao có thể có năng lực khiến cho Trương Mộng tiến vào đoàn làm phim được? lẽ nào Diệp Tinh quen biết đạo diễn 《 Cửu Thiên Chi Hạ 》?

Dưới ánh mắt của bọn họ, vậy mà Trương Mộng lại gật đầu, nói: “Cậu biết hết rồi?”

“Hóa ra cậu đã biết từ lâu rồi.” Hạ Lâm lắc đầu cười khổ.

“Ấy ấy, dừng lại, rốt cuộc các cậu đang nói gì thế?” Chu San vội vàng ngắt lời hai người, tò mò hỏi.

Hạ Lâm im lặng một lúc, nói: “Các cậu đều xem《Giới Nguyên Châu》rồi chứ?”

“Tất nhiên là xem rồi, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Hoa Hạ phá vỡ trăm triệu doanh thu phòng vé, tôi đã xem ba lần rồi, cống hiến chút sức lực của bản thân để phá vỡ kỷ lục doanh thu phòng vé.” Chu San gật đầu.

Cô ta là fan trung thành của 《Giới Nguyên Châu》.

Hạ Lâm tiếp tục nói: “《Giới Nguyên Châu》là do công ty đầu tư Tinh Nguyên đầu tư.”

“Tôi biết, nhưng việc này thì liên quan gì tới Diệp Tinh?” Chu San không nhịn được hỏi.

“Diệp Tinh là ông chủ của đầu tư Tinh Nguyên.” Hơi ngừng một lát, cuối cùng Hạ Lâm nói ra.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 143: C143: Hạt giống nảy mầm 2



“Cái gì?” trên mặt Chu San lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.

Vậy mà Diệp Tinh lại là nhà đầu tư phim điện ảnh mà cô thích nhất?

“《Giới Nguyên Châu》do Diệp Tinh đầu tư? Vậy kiếm được mấy tỷ đều trong tay Diệp Tinh?” nghĩ một lát, Chu San không nhịn được hỏi.

Trước đây cô còn căn cứ vào doanh thu phòng vé mà tính lợi nhuận.

“Ừm.” Hạ Lâm gật đầu.

“Diệp Tinh, giá trị con người mấy tỷ...” Chu San tim mình không nhịn được mà nhảy lên.

Vậy mà bên cạnh cô lại có một phú hào đỉnh cấp như vậy.

Lúc này mặt Chu Lãnh Huyên cũng ngập vẻ kinh sợ.

Giá trị con người trăm triệu cô căn bản không để vào mắt, nhưng tài phú mấy tỷ, điều này khiến cô hoàn toàn bị dọa sợ.

“Không biết phía chị bọn họ có biết việc của Diệp Tinh không?” Cô và mẹ sống cùng nhau, rất ít khi tới Chu gia, có một vài tin tức không hiểu rõ lắm.

Cho dù tập đoàn Chu thị bọn họ cũng chỉ là xí nghiệp chục tỷ mà thôi, nhưng đây là do Chu gia bọn họ nhiều đời cố gắng mới làm được.

“Ông chủ nhiều tiền quá.” Trên một chiếc bàn khác, trong lòng Tiền Giai Giai thầm nói.

“Chẳng trách ông chủ rất ít khi tới tiệm thú cưng.”

Đối với cô ta mà nói, tiệm thú cưng một ngày có thể kiếm ít nhất mấy trăm ngàn đã là nhiều lắm rồi, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, tiệm thú cưng này căn bản không đáng nhắc đến.

...

Bên cạnh đại học Thượng Hải, lúc này Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đang cùng nhau ăn cơm.

“cái này cho em.” Diệp Tinh gắp một miếng thịt bò cho Lâm Tiểu Ngư.

“Ngon.” Lâm Tiểu Ngư nếm một miếng, cười hì hì nói.

“Nhưng em cảm thấy vẫn là kém Diệp Tinh anh nấu một chút.”

Nhớ tới tay nghề nấu ăn của Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư cảm thấy nước miếng của mình không nhịn được mà ứa ra.

“Hôm nay không mua thức ăn, ngày mai mua một chút sau đó nấu cho em ăn.” Diệp Tinh cười nói.

“Được.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Tay nghề của em dạo này cũng tăng lên rồi, cho anh nếm thử tay nghề của em một chút.”

Hai người ăn cơm giống như một đôi yêu nhau bình thường, không biết đây là khung cảnh mà kiếp trước Diệp Tinh tha thiết mơ ước tới chừng nào.

Ăn cơm xong, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi dạo một vòng trong đại học Thượng Hải, sau đó đưa cô về kí túc.

Mà Diệp Tinh quay trở về căn phòng lần đầu tiên mình thuê.

“Hửm? Ba hạt giống thần bí này nảy mầm rồi?” Diệp Tinh nhìn ba chậu hoa trước mặt.

Hắn lấy được ba hạt giống trên bờ ruộng nhà Đàm Nguyên Nguyên, sau đó trồng ở đây, lúc này vậy mà ba hạt giống đã nảy mầm.

“Tốc độ sinh trưởng nhanh quá!”

Bỗng nhiên, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia chấn động.

Hiện giờ thực lực của hắn rất mạnh, lực cảm nhận nhạy bén tới mức nào? Vậy mà hắn lại cảm nhận được ba hạt giống này đang từ từ lớn lên, tốc độ lớn này so với thực vật bình thường nhanh hơn gấp mười lần!

“Hơn nữa cái cây này đang hấp thụ linh lực?”

Hắn cảm nhận được một ít linh lực trong không khí đang không ngừng bị hút mất.

Hạt giống trước mặt vô cùng thần bí, Diệp Tinh căn bản chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay mình ở đây, xem xem cái cây này có thể xảy ra biến hóa gì?” trong lòng hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm đã mau chóng trôi qua.

Việc đầu tiên sau khi dậy là Diệp Tinh đi tới trước chậu hoa, lúc này trong chậu hoa biến hóa cực lớn, hạt giống màu đen đó không thấy nữa, xuất hiện ba bụi cây màu xanh lam nhiều thịt cao khoảng hai mươi centimet.

“Đây là cái gì?” Diệp Tinh nhìn chậu cây, trong mắt lộ ra một tia nghi ngờ, còn có một tia kinh ngạc.

Ba hạt giống này trong một đêm có thể lớn nhanh tới vậy.

“Vẫn đang tiếp tục phát triển!”

Lúc này Diệp Tinh quan sát kỹ càng ba hạt giống vẫn đang phát triển như cũ, tốc độ gióng với tối qua.

“Mình phải xem xem rốt cuộc hạt giống này phát triển thành loại cây gì?”

Diệp Tinh trồng cây sang một chỗ khác rộng hơn.

Ngày thứ hai trôi qua, cây màu xanh lam nhiều thịt đã cao tới ba mươi centimet.

Ngày thứ ba trôi qua, cây màu xanh lam nhiều thịt đã cao tới bốn mươi centimet.

Sau đó, cái cây này không phát triển nữa, trông tổng thế giống như một bụi linh chi màu lam.

Cái cây trước mặt trông tổng thể giống một chiếc ô, cả người lộ ra màu xanh lam, trên mặt còn có từng đường vân kì dị màu đen, màu sắc toàn thân rất tươi đẹp, giống như quét sơn lên vậy, dường như còn phát ra một chút ánh sáng.

“Xem ra cái cây này phát triển hết rồi.”

Ba gốc linh chi, không to như nhau, bé nhất cao tới bốn mươi mấy centimet, đường kính phần đỉnh cũng phải tới ba mươi mấy centimet, to hơn linh chi bình thường rất nhiều.

Bụi to nhất cao năm mươi mấy centimet, đường kính phần đỉnh tới bốn mươi mấy centimet.

Lúc này Diệp Tinh đã không còn cảm nhận được sự phát triển của cây nữa.

Trong mắt Diệp Tinh có một tia khó tin, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà ba hạt giống thần bí đó đã phát triển thành ba bụi có hình dáng cây linh chi màu xanh lam, Diệp t*nh h**n toàn không biết đây là thứ gì.

Kiếp trước có rất nhiều loại linh chi, hắc linh chi, hồng linh chi, lục linh chi, vân vân... nhưng lam linh chi Diệp Tinh chưa từng nghe tới, có thể tồn tại, cũng có thể không tồn tại.

“Tra một chút!”

Diệp Tinh dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, sau đó tải lên mạng, thông qua hình ảnh bắt đầu tìm kiếm, Diệp Tinh cố gắng tìm chút dấu vết.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 144: C144: Lam linh chi



Nhưng trên mạng không có bất kì tin tức nào hiện ra.

“Lẽ nào trên thế giới vốn không hề tồn tại lam linh chi?” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Hắn lại bắt đầu tìm kiếm các từ ngữ liên quan tới lam linh chi, rất nhanh đã phát hiện trên mạng có rất nhiều tin tức, còn có một số bình luận của bạn bè trên mạng.

Căn cứ vào những câu trả lời này, ánh mắt Diệp Tinh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào một nơi, đây là một công ty, tên là công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh.

Tiếp tục tra cứu công ty này.

Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh là một công ty chuyên làm rượu thuốc, mà trên mạng truyền rằng công ty này dùng một cây linh chi kỳ lạ màu lam để làm nguyên liệu chính. . Truyện mới cập nhật

Tác dụng của rượu thuốc rất mạnh, việc buôn bán không chỉ trong thị trường tiêu thụ của Hoa Hạ, thậm chí rất được hoan nghênh ở các thành phố khác.

“Lẽ nào linh chi công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh đó dùng giống cây của mình?” trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Cả công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh đáng giá trên 10 tỷ, nổi tiếng nhất là rượu thuốc linh chi, nhưng tin tức trên mạng không không chi tiết, Diệp Tinh không có cách nào để tra kỹ hơn.

Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Tinh gọi điện cho Chu Kinh Thiên.

“Diệp tiên sinh.” Điện thoại reo lên một tiếng sau đó rất nhanh đã được bắt máy, tiếng của Chu Kinh Thiên truyền tới.

Lúc này trong lòng Chu Kinh Thiên có chút nghi ngờ, không biết tại sao Diệp Tinh lại gọi điện thoại cho ông ta.

“Chu tổng, tôi muốn hỏi ông hiểu biết bao nhiêu về công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh?” Diệp Tinh không nói nhiều lời thừa thãi, trực tiếp hỏi.

“Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh?” Chu Kinh Thiên nghĩ một lát, nói: “Thời gian thành lập của công ty này không dài lắm, không tới hai mươi năm, nhưng lại phát triển rất nhanh, dựa vào rượu thuốc linh chi mà nổi tiếng, cung ứng trên thị trường dường như không đủ với nhu cầu.”

Diệp Tinh tiếp tục hỏi: “Vậy linh chi đó là tình huống gì? Trên mạng nói chủ yếu là một bụi linh chi màu xanh lam?”

Chu Kinh Thiên cười nói: “Diệp tiên sinh, tin tức trên mạng bị phong tỏa rồi, không có nhiều tin tức liên quan tới công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, nhưng trong ngành công nghiệp sản phẩm bảo chăm sóc sức khỏe, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh ai ai cũng biết.”

“Nghe nói công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh đó lấy được một cây linh chi màu xanh lam ở một vùng núi, trải qua giám định, trong đó có lượng lớn thành phần có ích cho sức khỏe con người, coi đây là cơ sở, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh nhanh chóng được thành lập, sau đó nhanh chóng phát triển...”

Chu Kinh Thiên nhanh chóng nói ra những gì mà mình biết.

“Vậy ông đã từng thấy linh chi màu lam chưa?” Diệp Tinh truy hỏi.

Chu Kinh Thiên nghĩ một lát, nói: “Trước đây tôi từng tới công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh mấy lần, cây linh chi đó toàn thân màu xanh, trên bề mặt có khoảng sáu đường vân màu đen, trông tổng thể khô héo, giống như một cây nhân sâm khô quắt vậy.”

“Sáu đừng vân màu đen, khô héo?” Diệp Tinh nghe thấy vế trước, ánh mắt sáng lên, nhưng sau khi nghe thấy vế sau, lại hơi nhíu mày.

Lam linh chi trong tay hắn có chín đường vân màu đen, điều này không thể nói rõ cái gì nhưng linh chi của hắn rất rực rỡ, không phù hợp lắm với miêu tả.

“Đúng rồi, bất cứ cây gì dùng lâu chắc chắn sẽ trở nên khô héo, nếu là trạng thái ban đầu, vậy nói không chừng lam linh chi trong tay công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh và của mình giống nhau.”

Nghĩ một lát, trong lòng Diệp Tinh bỗng trở nên vui mừng.

“Diệp tiên sinh?” Chu Kinh Thiên nói xong, phía bên kia vẫn không có âm thanh gì, ông ta không nhịn được gọi một tiếng.

Diệp Tinh nghĩ một lát, nói: “Chu tổng, trong tay tôi có lam linh chi tương tự loại của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, không biết ông có hứng thú không?”

“Linh chi màu lam?” Chu Kinh Thiên nghe vậy ngây ra, sau đó trở nên kích động, âm thanh run rẩy nói: “Diệp tiên sinh, cậu nói thật ư?”

Bụi linh chi màu lam này cực kỳ hiếm thấy, nghe nói trên thế giới chỉ có duy nhất một bụi, bởi vì chưa có người nhìn thấy bụi thứ hai, thành công của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh cũng không có người có thể làm theo được.

Nếu có thể có được một bụi nữa, vậy tập đoàn Chu thị bọn họ đưa vào vận hành, nói không chừng có thể tái hiện lại kì tích của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh!

“Ông mở Wechat, đợi tôi một chút.”

Sua đó Diệp Tinh chụp một tấm ảnh gửi cho Chu Kinh Thiên, nhìn thấy tấm ảnh, điều này khiến cho Chu Kinh Thiên càng thêm phấn khởi.

“Diệp tiên sinh, bây giờ cậu ở đâu? Tôi lập tức tới tìn cậu.”

Chu Kinh Thiên vui mừng nói, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Mà Diệp Tinh cũng chuẩn bị một cái hộp, bỏ một gốc lam linh chi vào, cũng rời khỏi nhà.

,,,

Trong một phòng bao khách sạn, Chu Kinh Thiên sải bước đi tới, lúc này Diệp Tinh đã ở đây.

“Diệp tiên sinh, có thể cho tôi xem lam linh chi đó một chút không?” Chu Kinh Thiên vui mừng nói.

“Xin mời.” Diệp Tinh chỉ vào cái hộp bên cạnh.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 145: C145: Bán



Chu Kinh Thiên nhanh chóng tiến lên, sau đởm hộp ra, một bụi cây toàn thân màu xanh, ngoài ra còn có một vài đường vân linh chi màu đen cực lớn, Chu Kinh Thiên đeo găng tay vào, cầm linh chi lên cẩn thận xem xét, ông ta còn nhẹ nhàng ngửi cây linh chi này.

“Mang theo mùi thơm ngát, màu sắc bên ngoài xanh lam, đường vân màu đen, đặc thù giống hệt với lam linh chi của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh.” Chu Kinh Thiên kinh ngạc nói.

Ông ta nhìn Diệp Tinh, nói: “Diệp Tinh, hiện giờ bề ngoài phù hợp, nhưng điều quan trọng nhất của lam linh chi là dược hiệu, nếu gốc lam linh chi này vẫn có nhiều thành phần có ích cho sức khỏe con người, vậy thì chắc là giống hệt của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh.”

Diệp Tinh gật đầu, rất nhiều đồ bên ngoài giống nhau, nhưng về mặt tác dụng lại kém hơn nhiều.

Giơ tay ra, Diệp Tinh trực tiếp bẻ một miếng chỉ bé bằng ngón tay út, động tác này khiến cho Chu Kinh Thiên xem đến mức đau lòng.

Một miếng Diệp Tinh bẻ xuống phỏng chừng đáng giá mấy chục vạn.

“Miếng này ông đem đi nghiệm chứng một chút.” Diệp Tinh trực tiếp nói.

“Được.” Chu Kinh Thiên nhận lấy, lập tức gật đầu.

Diệp Tinh vốn không lo lắng Chu Kinh Thiên sẽ làm ra thủ đoạn gì, lam linh chi trong tay hắn, ai cũng không thể cướp đi.

Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, gốc linh chi này quả thật có rất nhiều thành phần có ích đối với sức khỏe con người.

Cũng chính là nói, lam linh chi trong tay Diệp Tinh cùng với linh chi trong tay công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh khả năng giống nhau là rất cao.

“Không ngờ là một bảo vật như vậy.” Lúc này trong lòng Diệp Tinh cũng không vui mừng không thôi.

Lam linh chi này đem tới cho hắn một kinh hỉ rất lớn.

Chu Kinh Thiên xem tài liệu sau khi kiểm tra trong tay, nhìn Diệp Tinh cười nói: “Không biết Diệp tiên sinh có suy nghĩ muốn bán gốc lam linh chi này không? Tôi khác có hứng thú với thứ này.”

“Ồ? Không biết ông có thể ra giá bao nhiêu?” Diệp Tinh nhìn Chu Kinh Thiên.

Hiện tại quả thực hắn rất thiếu tiền, hắn vẫn luôn nghĩ cách làm sao để thu mua công ty của Giang Hán Đông.

Trong lam linh chi không có linh lực, giống như nhân sâm vậy, quả thực không có tác dụng gì với hắn.

“Cái này...” Chu Kinh Thiên im lặng một lát, nói: “Cái giá của lam linh chi quả thực rất lớn, tôi cũng không dám phỏng đoán, nhưng tôi cũng không giấu Diệp tiên sinh, dựa theo các loại phân tích của tôi, đoán chừng gốc linh chi này có giá hai tỷ.”

Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh dựa vào một gốc lam linh chi đã trở thành một xí nghiệp chục tỷ trong vòng chưa tới hai mươi năm, quả thật là không dám phỏng đoán cái giá của lam linh chi.

Nhưng đây cũng cần tới các loại cố gắng để phát triển trong hai mươi năm, chỉ đơn thuần là một gốc linh chi, cái giá trong lòng Chu Kinh Thiên quả thực là như vậy.

“Hai tỷ, tôi có thể bán cho ông.” Nghe vậy, Diệp Tinh không nói thêm nhiều lời thừa thãi, trực tiếp nói.

Hiện giờ hắn rất thiếu tiền, nhưng không thể nghi ngờ lam linh chi đã đem tới hy vọng cho hắn.

Chu Kinh Thiên nghe Diệp Tinh nói vậy không khỏi vui vẻ, nhưng trên mặt ông ta cũng có chút khó xử, hai tỷ, tập đoàn Chu thị bọn họ không lấy ra được.

“Diệp tiên sinh, đối với tôi mà nói lấy ra hai tỷ quả thực hơi khó, tôi có một vài phương án, chúng ta có thể hợp tác phát triển lam linh chi này, như vậy giá trị khẳng định có thể đạt tới mức lớn nhất, nếu cậu không đồng ý, tôi cũng có thể bán cho cậu cổ phần của tập đoàn Chu thị, đổi lấy gốc lam linh chi này, ngoài ra...” Chu Kinh Thiên nói vài phương án của mình cho Diệp Tinh nghe.

Lam linh chi đưa vào vận hành chỉ đợi nhận tiền là được, tất nhiên là hắn động lòng.

Nghe vậy, Diệp Tinh lại lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với những thứ này, tôi chỉ muốn tiền mặt.”

Sao hắn lại không biết tác dụng của lam linh chi trước mắt chứ?

Trong tay hắn có ba gốc lam linh chi, điều này có nghĩa là mạnh hơn công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh rất nhiều, hoàn toàn có thể thành lập công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe, tiếp tục duy trì mấy chục năm, tạo ra lợi nhuận vài trăm tỷ.

Nhưng hiện giờ thời kì tận thế đen tối ngày càng tới gần, trông cậy vào mấy chục năm phát triển, đây căn bản là một việc không thiết thực.

Còn cả cổ phần Chu thị, bây giờ hắn lấy, chưa tới một năm sau hắn muốn đấu giá trường kiếm, lại phải bán cổ phần, mà cổ phần này cũng chỉ có vậy, giá sẽ không tăng lên là bao, không có bất cứ tác dụng gì với hắn.

Việc hiện giờ Diệp Tinh muốn làm là thu thập đủ sáu tỷ, thu mua hoàn toàn công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, công ty này trong khoảng thời gian ngắn ngủ tiếp theo, sẽ tạo ra lợi nhuận trên chục tỷ cho hắn.

“Việc này...” Chu Kinh Thiên có chút khó xử.

“Chu tổng, nếu không có tài chính, tôi liên hệ với người khác vậy.” Diệp Tinh lắc đầu nói.

Hắn và Chu Kinh Thiên chỉ có quan hệ hợp tác, nếu không ra giá nổi, hắn chỉ có thể đổi người khác.

“Diệp tiên sinh cho tôi một chút thời gian, tôi liên hệ với người nhà một chút.” Nghe vậy, Chu Kinh Thiên không khỏi có chút lo lắng, suy nghĩ mấy giây, ông ta vội vàng nói.

“Được.” Diệp Tinh gật đầu, ngồi xuống im lặng thưởng trà.

Chu Kinh Thiên không ngừng gọi điện thoại, đợi mười mấy phút sau ông ta lại đi tưới trước mặt Diệp Tinh.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 146: C146: Bán 2



“Diệp tiên sinh, tập đoàn Chu thị chúng tôi đang chuẩn bị gom góp tiền, gốc linh chi này chúng tôi mua, nhưng cho chúng tôi mười ngày.” Chu Kinh Thiên nghiêm túc nói.

Ông ta không muốn bỏ qua món lợi này.

Lam linh chi không chỉ có thể bán, cho dù không bán được, bản thân ông ta giữ lại dùng cũng có thể kéo dài tuổi thọ, là một bảo vật có thể gặp không thể cầu.

Diệp Tinh gật đầu.

Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn Chu Kinh Thiên nói: “Ông có biết làm thế nào để bán lam linh chi với giá cao hơn không?”

Nghe Diệp Tinh nói vậy, Chu Kinh Thiên ngây ra, bỗng nhiên ông nghĩ tới điều gì đó, có chút giật mình nói: “Lẽ nào trong tay Diệp Tinh vẫn còn một gốc lam linh chi?”

Diệp Tinh cười nhẹ, gật đầu.

Chu Kinh Thiên thấy Diệp Tinh gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra một tia khiếp sợ.

Lam linh chi này cực kì hiếm thấy, trên thế giới chỉ xuất hiện một gốc, nhưng trong tay Diệp Tinh lại có hai gốc.

Nhưng Chu gia bọn họ ăn được một gốc linh chi đã cực kỳ khó khăn, chó dù có gốc thứ hai, bọn họ cũng không có cách nào lấy được.

Diệp Tinh cũng biết tình hình Chu gia, vậy nên cũng không mong chờ bọn họ có thể mua gốc thứ hai.

Trong lòng chất xoay chuyển nhiều suy nghĩ, Chu Kinh Thiên phân tích nói: “Hiểu rõ nhất về lam linh chi chắc chắn là công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh không thể nghi ngờ, bọn họ cũng khao khát nhất, dựa vào một gốc linh chi bọn họ đã nhanh chóng phát triển như vậy, nếu như xuất hiện gốc thứ hai, đoán chừng bọn họ vô cùng mong muốn có được nó. Nếu ra giá, không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ là người sẽ ra giá cao nhất.”

“Được.” Diệp Tinh nghe vậy, gật đầu, nói. “Chu tổng, vậy làm phiền ông giúp tôi liên hệ với người của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, nói chỗ tôi có lam linh chi muốn bán.”

Chu Kinh Thiên gật đầu, gọi điện thoại.

....

Trong phòng làm việc của công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, có một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhưng trên mặt ông ta lại chẳng có bao nhiêu vui vẻ.

“Cốc cốc cốc!” Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

Cửa phòng mở ra, sau đó có một chàng trai hai mươi mấy tuổi bước vào.

“Minh Chí, lần này ra ngoài thế nào?” Người đàn ông trung niên nhìn chàng trai nói.

“Ba, lần này ra ngoài con thu mua một ít nhân sâm mấy chục năm, linh chi các loại, có điều hiệu quả đều không lớn.” Chàng trai Địch Minh Chí nhìn ba mình.

Địch Kiến Cường nhíu mày, hỏi: “Có tung tích của lam linh chi đó không?”

“Không có.” Địch Minh Chí lắc đầu.

Địch Kiến Cường xoa thái dương, trong mắt lộ ra một tia lo lắng: “Đã gần hai mươi năm rồi, không có bất cứ manh mối gì về lam linh chi, gần đây công ty chúng ta đang hạn chế xuất khẩu sản phẩm, rượu thuốc có dược hiệu để dành đã không còn lại bao nhiêu nữa, đoán chừng không tới một năm sau toàn bộ đều đã xuất ra thị trường.”

Bất cứ thứ gì cũng có dược hiệu, bọn họ không thể làm đồ giả để bán cho mấy lãnh đạo, ông chủ công ty lớn được.

Nhưng, tác dụng của lam linh chi hai năm trước đã bị bọn họ éo khô toàn bộ, chế thành rượu thuốc, nhưng bọn họ lại chậm chạp không tìm được mặt hành khác bổ sung.

Hai năm nay, bọn họ vẫn luôn thu thập nhân sâm, linh chi các loại, để khiến cho rượu thuốc bình thường có tác dụng hơn một chút.

Tin tức về lam linh chi mất đi tác dụng bị bọn họ giấu nhẹm đi, ngoại trừ vài người biết, những người khác đều bị giấu diếm không biết gì.

Nhưng đây chắc chắn không phải là một giải pháp lâu dài.

Một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh phỏng chừng rất nhanh sẽ phá sản.

Ngành công nghiệp sản phẩm chăm sóc sức khỏe quan trọng nhất chính là dược hiệu*, danh tiếng, không có dược hiệu, vậy thì không có danh tiếng, như vậy toàn bộ tập đoàn Địch thị sẽ sụp đổ trong một đêm.

_*Dược hiệu: tác dụng của thuốc_

_*Dược hiệu: tác dụng của thuốc_

"Ba, con đã thiết lập quan hệ với rất nhiều người ở nơi này, chỉ cần có phát hiện của linh chi chúng ta sẽ nhanh chóng biết được." Địch Minh Chí suy nghĩ một chút nói.

"Hy vọng có phát hiện." Địch Kiến cường thở dài một hơi.

Nhưng mà trong lòng ông ta đã không ôm hy vọng gì nữa, gần hai mươi năm qua, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, có được một ít cổ phần của mấy công ty lớn, không cần lo lắng chết đói.

"Brừ..."

Đang suy nghĩ, điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên.

"Điện thoại của Chu Kinh Thiên?"

Nhìn màn hình điện thoại, trong mắt Địch Kiến Cường có một tia nghi hoặc, công ty bọn họ cùng công ty của Chu Kinh Thiên từng có vài lần hợp tác, nhưng cũng chỉ là thuộc về quan hệ đã từng gặp mặt mà thôi, nếu không có việc gì Chu Kinh Thiên sẽ không tìm ông ta.

Nhận điện thoại, chỉ vài giây sau, trên mặt Địch Kiến Cường lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ.

"Lam linh chi? Được được, Chu tổng, tôi sẽ đến ngay.” Địch Kiến Cường kích động nói.

Bên cạnh, trên mặt Địch Minh Chí có một tia nghi hoặc.

"Lam linh chi? Chẳng lẽ nó vừa xuất hiện ở đâu sao ba?"

Nghe Địch Kiến Cường nói thì có vẻ như có tung tích của lam linh chi rồi.

Mười mấy giây sau, Địch Kiến Cường cúp điện thoại.
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 147: C147: Đàm phán



"Ba." Địch Minh Chí nhanh chóng tiến lên.

"Minh Chí, hiện tại có lam linh chi mới xuất hiện ở Thượng Hải, con nhanh chóng đặt vé máy bay, chúng ta lập tức đáp chuyến bay gần nhất đi Thượng Hải!" Địch Kiến Cường kích động nói.

Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh của bọn họ hiện tại gần như đã gần đến con đường diệt vong, nhưng trời không triệt đường sống của người, thời khắc cuối cùng thật may lại xuất hiện hy vọng.

Họ đã điều hành ngành công nghiệp sản phẩm chăm sóc sức khỏe trong gần hai thập kỷ nay, hiện tại chắc chắn không muốn từ bỏ.

......

Một giờ sau, Địch Kiến Cường, Địch Minh Chí đáp máy bay đi Thượng Hải, gần hai giờ sau, bọn họ đã đến nơi.

Sau khi đến nơi, Địch Kiến Cường lập tức liên lạc với Chu Kinh Thiên.

"Cậu Diệp, Chủ tịch Địch Kiến Cường của Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh đã đến Thượng Hải rồi, hiện tại để cho bọn họ tới đây luôn không?" Chu Kinh Thiên liên lạc với Diệp Tinh, nói.

Lúc này ông ta không ở cùng một chỗ với Diệp Tinh.

Bên trong Công ty đầu tư Tinh Nguyên, Diệp Tinh nhận điện thoại, nói: "Chu tổng, ông nói với bọn họ hiện tại lam linh chi đang được giám định, bảy giờ sáng mai hãy gặp nhau trong khách sạn."

"Được." Chu Kinh Thiên trong lòng có chút hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp.

Cúp điện thoại, Diệp Tinh nhìn Trần Quân Nam trước mặt hỏi: "Giám đốc Trần, chuyện anh liên lạc với các công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe khác thế nào rồi?"

Trần Quân Nam cười nói: "Ông chủ, những công ty này đối với đầu tư ngược lại rất có hứng thú, chúng ta hẹn ngày mai gặp mặt."

"Ừm." Diệp Tinh khẽ gật đầu.

......

Không tới bảy giờ sáng hôm sau, Địch Kiến Cường cùng Địch Minh Chí liền đi tới trong phòng khách sạn, lúc này trong phòng cũng không có người khác.

"Ba." Địch Minh Chí nhìn ba mình.

"Thời gian chưa tới, cứ an tâm chờ đợi đi." Địch Kiến Cường trầm giọng nói.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của ông ta, rõ ràng cũng có chút lo lắng.

Đây là chuyện liên quan đến sự suy bại của công ty bọn họ, là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của công ty bọn họ.

Khoảng mười phút sau, Chu Kinh Thiên đi vào.

"Chu tổng." Địch Kiến Cường nhìn thấy người tới, nhanh chóng đứng dậy.

"Địch tổng tới rất sớm nha." Chu Kinh Thiên cười nói.

Địch Kiến Cường nói vài câu liền nhịn không được hỏi: "Chu tổng, lam linh chi hiện tại đang ở đâu?"

Thứ ông ta hiện tại muốn nhìn thấy nhất chính là lam linh chi.

"Địch tổng không cần gấp gáp." Chu Kinh Thiên lại cười nói: "Khách sạn này trà nước không tệ, chúng ta đến nhấm nháp một chút đã."

Thấy Chu Kinh Thiên nói như vậy, Địch Kiến Cường đành phải ngồi xuống nữa.

Đợi đến gần bảy giờ, bên ngoài phòng rốt cục cũng có một người thanh niên đi vào, trong tay còn ôm một cái hộp.

- Lam linh chi? Nhìn thấy cái hộp, ánh mắt Địch Kiến Cường cùng Địch Minh Chí cơ hồ trong nháy mắt đều tập trung ở trên hộp.

"Trẻ như vậy?" Lúc này Địch Minh Chí nhìn khuôn mặt Diệp Tinh, trong lòng âm thầm nói.

- Cậu là người phát hiện ra lam linh chi sao? Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, vội vàng hỏi.

Thời gian xuất phát gặp nhau đã hẹn xong, hiện tại chỉ có Diệp Tinh ôm một cái hộp tiến vào, rõ ràng chính là chủ nhân của lam linh chi.

Lúc bọn họ nhìn Diệp Tinh, Diệp Tinh cũng đang nhìn hai người Địch Kiến Cường.

"Cậu Diệp." Chu Kinh Thiên nhìn thấy Diệp Tinh đến, mặt mang theo tươi cười tiến lên nói.

"Cậu Diệp?"

Nghe được xưng hô này, Địch Kiến Cường lại sửng sốt.

Lấy tuổi tác của Chu Kinh Thiên thế nhưng lại xưng hô với Diệp Tinh là cậu Diệp mà không phải Diệp Tinh hay cái gì Diệp, điều này ở một mức độ nhất định nói lên rất nhiều chuyện.

- Chu tổng, người này là vậy? Địch Kiến Cường cẩn thận hỏi.

Người trẻ tuổi trước mắt tựa như có lai lịch không nhỏ,có lẽ thời gian thành lập tập đoàn Chu thị so với công ty bọn họ còn sớm hơn nhiều.

"Địch tổng, giới thiệu một chút, đây là Diệp Tinh, Chủ tịch Đầu tư Tinh Nguyên, cũng chính là Chủ tịch Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải. Cậu Diệp, hai người này là Địch Kiến Cường, Tổng Giám đốc Công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh và con trai ông ta Địch Minh Chí. - Chu Kinh Thiên giới thiệu với nhau.

Nghe vậy, Địch Kiến Cường và Địch Minh Chí sửng sốt, Địch Kiến Cường, nói: "Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải đổi chủ rồi sao?"

Trước đây ông ta đã từng gặp ông chủ của Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải rồi.

Về phần Đầu tư Tinh Nguyên thì ông ta lại không rõ lắm.

Ông ta làm trong ngành công nghiệp sản phẩm chăm sóc sức khỏe, đối với các ngành công nghiệp khác chỉ có một chút hiểu biết đơn giản thôi.

"Ba, Đầu tư Tinh Nguyên là người đầu tư vào Giới Nguyên Châu." Bên cạnh, Địch Minh Chí nhỏ giọng nói, anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi.

"Giới Nguyên Châu?" Trong mắt Địch Kiến Cường nhất thời xuất hiện một tia khiếp sợ.

"Giới Nguyên Châu" trong kỳ nghỉ đông vô cùng hot, quét hơn mười tỷ doanh thu phòng vé, không biết làm đỏ bao nhiêu con mắt, không chỉ ngành công nghiệp điện ảnh, các ngành công nghiệp khác cũng biết.

Doanh thu phòng vé cao như vậy, Diệp Tinh thu được lợi nhuận khổng lồ, nói cách khác giá trị của người thanh niên trước mắt thấp nhất cũng mấy tỷ.

"Xin chào, lam linh chi ở bên trong, Địch tổng có thể nhìn một chút."
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 148: C148: Ra giá 1



Đem cái hộp đặt ở trên bàn, Diệp Tinh mở nó ra mỉm cười nói.

Nhất thời ánh mắt Địch Kiến Cường gắt gao nhìn chằm chằm lam linh chi xuất hiện trước mắt.

Đây là gốc lớn thứ hai được Diệp Tinh lấy ra trong ba gốc lam linh chi.

"Toàn thân màu xanh da trời, phía trên còn có hoa văn kỳ bí màu đen. Lam linh chi này so với một gốc cây tôi lấy được lúc trước còn lớn hơn một phần. "Địch Kiến Cường chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng đập, lơ đãng đi về phía trước một bước, vươn tay muốn cầm lên nhìn kỹ một chút.

Đây chính là thứ ông ta nằm mơ cũng muốn có được.

"Ba." Phía sau, Địch Minh Chí cẩn thận chạm vào ông ta một chút.

Địch Kiến Cường nhất thời phản ứng lại, sắc mặt ông ta trở nên bình tĩnh, sau đó nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp tổng, lam linh chi trước mắt cùng lam linh chi của công ty chúng tôi quả thật rất giống nhau, chúng tôi nguyện ý mua."

"Tôi lấy ra chính là đến để bán." Diệp Tinh gật gật đầu, nói: "Không biết Địch tổng có thể ra giá bao nhiêu?"

Ánh mắt Địch Kiến Cường chuyển động một chút, phân tích: "Tôi nói một chút về cây lam linh chi của công ty chúng tôi, thể tích của cây lúc trước chúng tôi lấy được kia so với thể tích của một gốc trước mắt này nhỏ hơn một chút, màu sắc cũng không có tươi sáng như vậy. Thực vật của thiên nhiên, nói chung càng tươi sáng thì đều là những cây tốt đẹp, chẳng hạn như nhân sâm dài dưới đất, đơn giản, nhưng có một vai trò rất lớn. Gốc lam linh chi này tựa như đã xảy ra một ít biến hóa, tôi cũng không thể nào nói rõ là biến hóa tốt hay là biến hóa xấu.

Nói xong ông ta cẩn thận nhìn Diệp Tinh một cái, nói: "Nếu như là biến hóa xấu như vậy tác dụng của linh chi sẽ rất ít, nhưng mà chúng tôi vẫn sẽ mua, tuy nhiên về phương diện giá trị của cây này sẽ thấp hơn một chút."

Khuôn mặt Diệp Tinh bình tĩnh nói, nói: "Địch tổng, lam linh chi này lúc trước đã được kiểm tra qua, bên trong đều là thứ có lợi cho cơ thể con người."

"Kiểm tra không thể hoàn toàn nói rõ cái gì, có khả năng lam linh chi này còn chưa hoàn toàn biến dị hết. Không nói những thứ khác, cây lam linh chi này của cậu cùng một gốc cây mà tôi lấy được trước kia quả thật có một số chỗ khác nhau.” Địch Kiến Cường phân tích.

"Ồ? Nếu đã như vậy, Địch tổng ra giá như nào?" Diệp Tinh bưng chén trà trong tay lên, chậm rãi thưởng thức trà.

"Công ty chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu lam linh chi, tuy rằng cây trước mắt khác với những gì chúng tôi phát hiện lúc trước, nhưng chúng tôi vẫn nguyện ý lấy giá cao thu mua." Địch Kiến Cường trầm mặc vài giây nói: "Tôi có thể ra giá một trăm triệu."

Trên thực tế Địch Kiến Cường tuy rằng không thể xác định cây trước mắt này có phải là lam linh chi hay không, nhưng ông ta có hơn 99% khả năng xác định đúng, nếu để một người bình thường lấy được, ông ta cũng bỏ ra nhiều nhất là mười triệu mà thôi.

"Một trăm triệu quá ít." Diệp Tinh cười cười nói.

"Diệp tổng, linh chi phân ra rất nhiều loại, linh chi bình thường cũng chỉ có mấy trăm ngàn, một trăm triệu đã là giá cao rồi." Bên cạnh, Địch Minh Chí đi ra nói.

Theo anh ta thấy, một trăm triệu thu mua gốc lam linh chi này tuyệt đối là đủ rồi.

Diệp Tinh nhìn Địch Minh Chí một cái, nói: "Anh cảm thấy tôi thiếu một trăm triệu sao?"

Địch Minh Chí nhất thời á khẩu không nói nên lời, chỉ riêng một bộ Giới Nguyên Châu, tiền Diệp Tinh kiếm được đã đạt tới bốn tỷ, tốc độ kiếm tiền như vậy hầu như không có bất luận kẻ nào có thể địch nổi.

Một trăm triệu này ở Diệp Tinh xem ra quả thật không tính là cái gì.

- Không biết Diệp tổng cho rằng giá cả nào thì thích hợp? Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, trầm mặc một chút bỗng nhiên hỏi.

- Ba tỷ! Diệp Tinh Tư thăm dò nói một chút.

CMN!

Cái giá này không chỉ khiến hai người Địch Kiến Cường hoảng sợ, ngay cả Chu Kinh Thiên cũng giống vậy.

Cho dù gốc lam linh chi này so với cái gốc Diệp Tinh bán cho ông ta lớn hơn một chút, thế nhưng ba tỷ nhiều lắm, cái này đều vượt qua điểm mấu chốt trong tâm lý của ông ta.

- Diệp tổng, không phải cậu đang nói giỡn với tôi đó chứ? Địch Kiến Cường nhìn Diệp Tinh, thanh âm cũng có chút trầm xuống.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Đương nhiên không phải, ba tỷ chuyển khoản xong, gốc lam linh chi này chính là của ông."

Sắc mặt Địch Kiến Cường hoàn toàn không hề dễ nhìn, tổng vốn hóa thị trường của công ty bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là mười tỷ, kết quả Diệp Tinh mở miệng chính là hơn một phần ba.

Mười tỷ kia còn có một ít đều là tài sản cố định, còn có một ít cổ phần đầu tư vào các công ty khác, nếu thật sự muốn lấy ra ba tỷ, những cổ phần kia khẳng định phải bán đi rất nhiều.

"Diệp tổng, cho dù đây chân chính là lam linh chi, cũng không có khả năng có giá trị nhiều tiền như vậy! Công ty chúng tôi hoạt động gần hai mươi năm, phải mất vô số tâm huyết mới khiến cho công ty phát triển đến mức hiện tại, giá cả cậu nói chúng tôi căn bản không thể đồng ý.” Địch Kiến Cường nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói.

- Chẳng lẽ Địch tổng chịu ra giá lại không nhận định đây chân chính là lam linh chi? Diệp Tinh cười cười nói: "Dựa vào hoạt động mười mấy năm của công ty các ông, phỏng chừng trong thời gian cực ngắn sẽ đem lợi ích của lam linh chi đạt tới lớn nhất, ba tỷ này cũng không phải rất đắt."
 
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 149: C149: Ra giá 2



Địch Kiến Cường trong lòng trầm thấp, trầm mặc vài giây nói: "Diệp tổng, giá một trăm triệu là tôi đã đề cao một chút, nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không nói nhiều mấy câu vô nghĩa nữa, tôi bỏ ra năm trăm triệu mua lại, đây là giá cao nhất mà công ty chúng tôi đưa ra."

Diệp Tinh thoạt nhìn dầu muối không thấm, ông ta đành phải tạm thời nhượng bộ một chút.

"Vậy thì không có gì để nói nữa." Diệp Tinh đứng lên, phủ hộp lên, lạnh nhạt nói: "Lúc trước tôi bán một gốc lam linh chi nhỏ hơn cho Chu tổng, ông có biết Chu tổng bỏ ra bao nhiêu tiền mua không? Mất bao lâu để suy nghĩ không?"

Nghe vậy, trong lòng Địch Kiến Cường nhất thời xuất hiện một tia kinh hoảng.

- Cậu nói trên người cậu có hai gốc lam linh chi?

Lúc trước Địch Kiến Cường biết Diệp Tinh muốn bán lam linh chi liền nhanh chóng chạy tới, chính là lo lắng bị những người khác mua mất.

Ông ta cố ý hạ thấp lam linh chi, đương nhiên cũng là muốn lấy giá thấp đem lam linh chi này mua về, thế nhưng không nghĩ tới Diệp Tinh đã bán một gốc cây ra ngoài rồi.

Không chỉ có Chu Kinh Thiên, nếu tin tức của lam linh chi tiết lộ ra ngoài, các công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe khác nhất định sẽ nhanh chóng đến đây, nói không chừng sẽ có giá cao hơn.

"Địch tổng, tôi lúc ấy chính là một lần ra giá, tốn hai tỷ mới đem gốc lam linh chi nhỏ hơn một chút kia mua về đó." Chu Kinh Thiên cười nói.

Trên thực tế đối với Diệp Tinh, Chu Kinh Thiên khẳng định là cực lực giao hảo, chuyện lam linh chi ông ta cũng sẽ không dùng mấy thủ đoạn nhỏ đùa giỡn làm gì.

Lúc trước chỉ cùng người nhà thương lượng một chút, tập đoàn Chu thị bọn họ liền quyết định muốn có được lam linh chi.

Nếu là những người khác bán đi, Chu gia bọn họ khẳng định sẽ không ra giá như vậy đâu.

Nghe Chu Kinh Thiên nói như vậy, sắc mặt Địch Kiến Cường hơi trầm xuống nói: "Chu tổng, ông làm như vậy không phải là làm từ thiện đó chứ?"

Chu Kinh Thiên cười cười, nói: "Tập đoàn Chu thị chúng tôi cũng có kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe, Địch tổng cũng không phải không biết chứ? Nếu không phải tập đoàn Chu thị chúng tôi vận động được quá ít tiền, hai gốc cây này tôi đều muốn mua rồi. - Địch Kiến Cường có thể ăn một mình đã lâu thành thói quen, cho dù người khác kiêng kỵ Địch Kiến Cường, thì tập đoàn Chu thị bọn họ cũng sẽ không để ý đâu.

Nghe vậy, Địch Kiến Cường nhìn Chu Kinh Thiên, lại nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp tổng, chuyện giá cả chúng ta có thể thương lượng lại, chúng tôi là ôm thành ý mà đến, công ty chúng tôi hiện tại vẫn có lam linh chi, cho dù không mua cái này cũng không có việc gì hết. Nếu Chu tổng ra giá hai tỷ, vậy chúng ta cũng đồng dạng ra giá như vậy, đây là điểm mấu chốt của chúng ta rồi. " Có những ví dụ ở phía trước vậy ông ta đành phải tăng giá.

"Ba tỷ không thể thiếu. Tôi cảm thấy gần hai mươi năm, phỏng chừng dược hiệu của lam linh chi công ty ông cũng không có bao nhiêu đúng chứ?" Diệp Tinh mỉm cười nói.

Sắc mặt Địch Kiến Cường hơi biến hóa, Diệp Tinh đoán được tình huống của lam linh chi công ty bọn họ.

- Diệp tổng, cậu bán cho Chu tổng chỉ cần hai tỷ, vậy mà lại bán cho chúng tôi muốn tận ba tỷ, đây là quá coi trọng chúng tôi sao? Địch Minh Chí rõ ràng rất khó chịu.

Diệp Tinh này rõ ràng đem bọn họ trở thành kẻ tiêu tiền như rác. . harry potter fanfic

- Như vậy lúc trước các ông bỏ ra một trăm triệu thu mua cũng là coi trọng đến tôi sao? Diệp Tinh lạnh nhạt nói.

Nếu lúc trước bọn họ như bình thường báo giá, Diệp Tinh khả năng còn có thể lưu lại đường sống, nhưng mà do lúc trước hai người Địch Kiến Cường bọn họ quá không tốt, vậy hắn tự nhiên sẽ không cần khách khí làm gì.

"Được rồi, nếu Địch tổng đã không có ý nghĩ muốn mua, vậy xin rời đi đi, chờ khi nào có ý nghĩ muốn mua rồi lại tới, nhưng lúc đó tôi không cam đoan lần sau lam linh chi trong tay tôi vẫn còn ở đây đâu."

Diệp Tinh trực tiếp đem lam linh chi thu lại, trong lòng hắn có rất nhiều kế hoạch, cho dù hai người Địch Kiến Cường không muốn mua, hắn cũng có biện pháp bắt ông ta mua.

Sắc mặt Địch Kiến Cường rất khó coi, Diệp Tinh chắc chắn là muốn đem bọn họ trở thành kẻ tiêu tiền như rác.

Ba tỷ, đây hoàn toàn là thương gân động cốt đối với tập đoàn bọn họ.

"Diệp tổng, hai tỷ là giá cao nhất chúng tôi có thể lấy ra, hy vọng cậu có thể thông cảm." Địch Minh Chí tiến lên trầm giọng nói.

"Tiền của tập đoàn Địch thị chúng tôi cũng không phải gió lớn thổi tới, mọi người kết giao bằng hữu cũng không tệ."

Trên thực tế Địch Minh Chí hiện tại rất muốn uy h**p Diệp Tinh một chút, nhưng nhìn bộ dáng của Chu Kinh Thiên, Diệp Tinh nói không chừng có bối cảnh rất lớn.

Nếu chỉ là chủ tịch công ty Đầu tư Tinh Nguyên cùng với công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải thì tuyệt đối sẽ không làm cho Chu Kinh Thiên khách khí như vậy.

Tập đoàn Chu thị chính là con quái vật khổng lồ vượt qua công ty bọn họ.

Diệp Tinh cười cười, nói: "Ở thương ngôn thương, tôi ra giá, tiền các ông có đủ tôi liền bán, tiền không đủ tôi liền không bán, đây là đạo lý rất đơn giản, nếu là ngại giá cả đắt, vậy các ông có thể rời đi, không cần lãng phí thời gian của nhau."

"Diệp tổng." Địch Minh Chí còn muốn nói cái gì đó.

- Minh Chí!

Bỗng nhiên âm thanh của Địch Kiến Cường vang lên, ông ta ngăn cản lời nói của con trai mình.

p/s: Mọi người đọc truyện thấy hay cho mình xin một lượt like, cmt tích cực, hoặc đẩy Kp đề cử để truyện ra nhanh hơn nhé. Và nếu ai ủng hộ mình 5.000 tlt mình sẽ tặng 10 chương lập tức.
 
Back
Top Bottom