Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,555
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPyjHlEHeCVZnRq-hY2RvRgTCTcWhatrAsyh-sXsuNkOml42XnH5AYDJgI0pdsK9J9tM8pe2XfevkLmjP-hRisqmib6CfTKAyk3a7WPIh-fUb-kAVeqvrqyI5jKtyD3j8TEvfiPPpe7m6n3yiHXLLcH=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Tác giả: Đan Chi
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi nhận ra mình chỉ là một nam phụ pháo hổi ch*t nhảm trong tiểu thuyết, cũng là lúc tôi bị nữ chính công khai hủy hôn giữa thanh thiên bạch nhật.



Cô ta gọi tôi là kẻ phá gia chi tử, là sâu mọt, là con chuột cống rãnh hôi hám, là thứ khốn nạn chỉ biết dựa vào gia tộc để tác oai tác quái.



Dưới ánh đèn lộng lẫy, chiếc váy dạ hội mà tôi đã bỏ ra số tiền khổng lồ để đặt may riêng cho cô ta càng tôn lên dáng vẻ cao ngạo, kiêu hãnh như một con thiên nga trắng sắp tung cánh bay.



Tôi mỉm cười nhếch môi chán ghét: “Thì ra cô nghĩ về tôi như vậy? Đáng tiếc thật.”



"Trời lạnh rồi cho Giản thị phá sản đi."​
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 1: Chương 1



Tôi bị hôn thê của mình từ hôn ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Cô ta nói, cô đã yêu người đàn ông khác.

"Đời người đâu phải chỉ sống vèn vẹn mấy đồng xu lẻng xẻng trong túi."

Giản Ninh cười khẩy chế nhạo tôi, lắc lắc bàn tay đang nắm ch/ặt người đàn ông bên cạnh.

Tôi nhìn đôi mắt to sáng long lanh của cô ta, nỗi bực dọc trong lòng dần lắng xuống.

"Đã vậy, bảo vệ, tống cổ cô ta ra khỏi nhà tôi. Từ giờ, cô ấy chẳng liên quan gì đến tôi."

Bước đầu thức tỉnh vai nam phụ bia đỡ đạn: tránh xa nữ chính hút m/áu, chỉ coi mình như bàn đạp.

Người đàn ông nắm tay Giản Ninh mặt đen như bồ hóng, hắn ngồi trên xe lăn, ngón tay còn lại gõ nhẹ lên tay vịn kim loại của xe lăn, phô bày sự bất mãn đang ngầm sôi.

Nếu đứng trước mặt họ là Thời Kha - kẻ từng vì Giản Ninh mà c/ắt đ/ứt với gia đình có lẽ còn e dè đôi phần.

Nhưng tiếc thay, giờ đây, tôi không phải hắn.

Tôi mỉm cười ra lệnh đuổi luôn tên Bạc Uẩn đang ngồi trên xe lăn kia đi. Thật không hiểu trước đây tôi bị nhiễm loại "n/ão yêu đương" ch*t ti/ệt nào, trong nguyên tác dù bị làm nh/ục trước mặt mọi người vẫn cố hạ mình cho Giản Ninh bước xuống, nở nụ cười giả tạo tiếp đón.

Nghĩ lại giờ, đúng như kẻ mất trí, thật đen đủi!

Sau màn kịch tại buổi tiệc, không ai còn dám chọc gi/ận tôi nữa.

Trước khi gặp Giản Ninh, tôi vốn là kẻ ngang ngược không biết sợ trời đất gì.

Mẹ tôi mất sớm, tôi là đứa con đ/ộc nhất trong nhà.

Bố tôi cưng chiều tôi đến mức "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa".

Nếu không phải vì những ký ức đột ngột hiện về trong đầu, khớp với từng sự kiện lớn nhỏ đã xảy ra trong đời mà ngay cả tôi cũng không nhớ nổi...

Tôi đã không tin nổi rằng gia đình mình, cuộc đời mình, tất cả chỉ là những nét bút vẽ nên để làm bệ đỡ cho nữ chính Giản Ninh tiến lên.

Tôi đỗ xe trong garage chung cư, từ từ xoa thái dương.

Trong nguyên tác, nhân vật của tôi chỉ xuất hiện vài chương, thoáng qua chẳng đọng lại gì.

Tôi là kẻ hách dịch, b/ắt n/ạt kẻ yếu, không phân biệt phải trái, đầu óc chỉ có tình yêu m/ù quá/ng.

Gặp Giản Ninh lần đầu đã đem lòng si mê, năn nỉ bố đính hôn với nhà cô ta.

Tôi dùng tiền m/ua trang sức cho cô ấy, dùng qu/an h/ệ xây dựng mạng lưới kinh doanh cho cô ấy.

Vì cô ta, tôi c/ắt đ/ứt với gia đình, huênh hoang khoe tình yêu trước mặt kẻ thân cận, lại sợ sệt không dám thổ lộ trước người quyền thế hơn.

Mọi khuyết điểm của con người dồn cả vào tôi, chỉ để tôn lên vẻ đẹp của các nhân vật chính.

Cuối cùng, Giản Ninh dùng năng lực xuất chúng và mối qu/an h/ệ rộng rãi đạt đến đỉnh cao sự nghiệp.

Còn tôi và gia tộc đã sa sút, thậm chí vì mải đuổi theo bóng cô ta mà bỏ lỡ lần gặp cuối cùng với người cha già đang hấp hối.

Một đời đáng thở dài ngao ngán.

Tôi lắc lắc chìa khóa xe trên tay, chậm rãi bước về phía trước.

Nếu tôi không muốn đi con đường đã được sắp đặt sẵn thì sao? Liệu kết cục có thay đổi không?

Chưa kịp nghĩ ra đáp án, tôi bỗng nhận ra trước cửa nhà dường như có một người đàn ông đang đứng.

Người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi, lười biếng, kẽ ngón tay kẹp điếu th/uốc ch/áy lập lòe. Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy tôi, đôi môi mỏng nhả làn khói mờ ảo che lấp gương mặt góc cạnh, toàn thân chìm trong ánh đèn mờ ảo của màn đêm, toát lên vẻ phóng túng tự tại.

Tôi vội chỉnh lại dáng đi ngông nghênh, cúi đầu lặng lẽ tiến đến, khép nép gọi một tiếng:

"Anh."

Sở Kỳ dập tắt điếu th/uốc, không nói gì, chỉ ngẩng mặt ra hiệu cho tôi mở cửa.

Nếu nói trên đời này người tôi sợ nhất, không muốn gặp nhất, Sở Kỳ xếp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Anh ta là con nuôi của bố tôi, là một con sói mang sẵn sự tà/n nh/ẫn trong m/áu.

Tôi chẳng hiểu gì về công việc công ty, ngày ngày chỉ đắm chìm trong ăn chơi. Để tôi có thể tiếp tục phóng túng hưởng lạc sau này, bố đã nuôi Sở Kỳ cho tôi.

Nhưng tôi thực sự rất sợ anh ta.

Sở Kỳ tựa người trên chiếc ghế sofa ấm áp, chiếc áo khoác đen hơi dài bị anh vứt bừa ở góc phòng. Bộ vest đen may đo hoàn hảo tôn lên thân hình tuyệt mỹ của anh.

Tôi biết, anh ấy gh/ét tôi.

Anh ấy cũng biết, tôi gh/ét anh ấy.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 2: Chương 2



"Về phía nhà Giản, cậu nghĩ sao?"

Anh không nhắc tới Bạc Uẩn, tôi đoán chắc đã dùng qu/an h/ệ và tiền bạc dàn xếp ổn thỏa bên đó rồi.

Bạc Uẩn vốn là nam chính chính thức của cuốn tiểu thuyết, dù Giản Ninh có hàng đống "tri kỷ", vẫn không ai lay chuyển được vị trí của hắn. Thân phận và địa vị của hắn cũng thuộc hàng cao cấp nhất trong số những người theo đuổi Giản Ninh.

Chỉ tiếc hiện tại mọi thứ mới ở giai đoạn khởi đầu, Giản Ninh chưa tỏa sáng rực rỡ thu hút ánh nhìn, Bạc Uẩn cũng chưa chính thức tiếp quản gia nghiệp họ Bạc.

Đối với tôi lúc này, tất cả đều chẳng đáng bận tâm.

Tôi ngồi cạnh Sở Kỳ, hai tay đặt quy củ trên đầu gối.

"Không có ý gì cả."

Sở Kỳ nhếch mép cười, nụ cười đó trông càng gây ớn lạnh.

Từng nghe bạn bè x/ấu của tôi kể Sở Kỳ là kẻ âm đ/ộc đến mức nào. Có kẻ dám chế nhạo anh là con chó nhà họ Thời, cuối cùng kẻ đó quỳ rạp dưới đất, vừa r/un r/ẩy bò bằng đầu gối vừa rú lên "tôi là chó" cho đến khi m/áu thịt be bét, gào thét ngất đi.

Sở Kỳ, hắn là kẻ đi/ên cuồ/ng trả th/ù tới cùng.

Từ chỗ mỗi lần gặp mặt đều khiêu khích hắn, giờ tôi đã biến thành kẻ không dám hé răng nói chuyện.

"Anh."

Tôi lại gọi Sở Kỳ một tiếng nữa.

Trong tiểu thuyết miêu tả, gia tộc họ Thời của chúng tôi suy bại từ sau khi Sở Kỳ ch*t.

Sở Kỳ vì c/ứu tôi, nửa năm sau đã ch*t tại bến tàu chuyên xếp hàng của nhà họ Thời.

Lúc đó, việc đầu tiên tôi làm sau khi được c/ứu là tìm bác sĩ đến xem cho Giản Ninh - người trước đó bị trói ở cùng tôi.

Giản Ninh sớm đã được Bạc Uẩn đưa đi, cảnh tượng thảm khốc đó chỉ là vở kịch do Bạc Uẩn và Giản Ninh dàn dựng.

Hàng hóa trong bến tàu toàn là vật phẩm cấm, gia tộc họ Thời chúng tôi là kẻ thua cuộc duy nhất, còn kẻ thắng đã nuốt trọn cả chiếc bánh ngọt.

Sở Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi, đồng tử anh đen sẫm, ánh mắt sắc lạnh, mỗi khi nhìn người khác luôn mang theo vẻ dò xét vô thức.

"Anh, em không thích Giản Ninh nữa, cô ta công khai làm nh/ục em, em muốn hủy hôn ước với cô ta."

Sở Kỳ khẽ cười: "Chỉ hủy hôn thôi?"

Tôi dè dặt liếc nhìn thần sắc anh, trước kia khăng khăng đòi ở bên cô ta là tôi, giờ lại c/ầu x/in không ở cùng cũng là tôi.

Tôi sợ Sở Kỳ vốn không kiên nhẫn sẽ nổi gi/ận.

Nhưng anh chắc chắn không gi/ận tôi đâu, anh có thể hi sinh mạng sống vì đứa em trai này, có lẽ tôi không nên sợ anh.

Tôi lén lút dịch sát lại gần Sở Kỳ.

"Anh, nhà họ Giản khi đối mặt với yêu cầu đính hôn đã không hề tỏ ra miễn cưỡng, giờ Giản Ninh lại đổ hết tội lỗi lên em! Trước đây em yêu cô ta đến thế, chỉ cần cô ta nói một câu không đồng ý, em đã chẳng ép buộc."

Tôi thấy ánh mắt Sở Kỳ lạnh thêm, lại gắng gượng nói tiếp:

"Hai người họ làm em mất mặt, anh phải giúp em lấy lại!"

Sở Kỳ nhìn tôi, rút điếu th/uốc từ túi áo kẹp vào mép.

Anh đứng dậy nhặt chiếc áo khoác ở góc phòng, phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại.

"Ừ, ở nhà đợi đi."

Hôn ước giữa Giản Ninh và tôi đã chính thức hủy bỏ.

Sở Kỳ làm việc gọn gàng, vốn nổi tiếng về hiệu suất. Tôi đang nằm dài trên giường chưa kịp tỉnh hẳn đã bị chuỗi cuộc gọi oanh tạc từ ông bố đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài làm gi/ật mình.

"Con trai đổi lòng thích người khác rồi hả?"

Tôi không trả lời thật, chỉ ậm ừ qua quýt.

Nếu để vị phụ thân hay bênh con này biết tôi bị ch/ửi bới giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chẳng mấy chốc sẽ thấy ông tổng giám đốc Thời này cuống cuồ/ng đáp chuyến bay đầu tiên về nước.

Tôi vội chuyển chủ đề, hỏi điều đang canh cánh nhất:

"Bố dạo này sức khỏe thế nào?"

"Khỏe lắm! Không khí trong lành, nhiệt độ dễ chịu. Ở nhà con phải nghe lời tiểu Kỳ đấy, nó là đứa tốt, không để con thiệt thòi đâu."

Tôi đương nhiên biết Sở Kỳ không hại tôi - hắn thậm chí còn trao cả mạng sống cho tôi...

Nhưng đó chỉ là để báo đáp ơn c/ứu mạng của bố tôi. Hắn kính trọng phụ thân tôi, từng hứa sẽ dùng tính mạng bảo vệ tôi.

Còn riêng cảm nhận về tôi của hắn, e rằng chỉ toàn chán gh/ét, mong tôi tránh xa nghìn dặm là đằng khác.

Điện thoại vô thức tắt lịm. Đang lúc tôi cố nuốt trôi nỗi bực dọc vô cớ thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở tung.

Trong ánh mắt ngây dại của tôi, Sở Kỳ khó chịu liếc nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 3: Chương 3



"Thời Kha, dậy ăn cơm đi."

Nếu tôi có tội, xin hãy để ông trời trừng ph/ạt tôi.

Chứ đừng bắt tôi ngồi ăn bữa cơm hợp khẩu vị này dưới ánh mắt đầy thách thức của Sở Kỳ, vừa r/un r/ẩy vừa nặng trĩu cảm giác tội lỗi.

Từ nhỏ tôi đã nghiện đồ ngọt và cay, còn Giản Ninh quen ăn thanh đạm.

Là "hoàng tử si tình", đương nhiên tôi phải chiều theo khẩu vị người ta.

Mỗi lần ăn chung, món dọn nhanh bị chê, món dọn chậm bị m/ắng, món dở bị càu nhàu, món ngon vẫn bị gắt. Đôi mắt Giản Ninh nhìn tôi chẳng lúc nào thuận cả.

Nghĩ tới đó, tôi bất giác nhếch mép.

N/ão yêu đương đúng là thứ đáng bị loại bỏ nhất trong lịch sử phát triển nhân loại!

Sở Kỳ ngồi đối diện, tay lật vài tờ tài liệu. Áo vest anh đã vứt đâu mất từ lúc nào.

Ống tay áo sơ mi cuộn lên phô bàn tay với ngón tay thon dài, xươ/ng đ/ốt cân đối. Tôi húp ngụm canh.

Phải thừa nhận, ngoại hình Sở Kỳ đúng chuẩn "tuyệt sắc".

"Nhìn đâu đấy?"

Giọng lạnh băng vang lên khiến tôi chậm hiểu ra ánh mắt trân trân của mình thật khiếm nhã.

"Anh."

Tôi cười ngượng ngùng.

"Anh không đói sao? Sao không ăn cùng em?"

Sở Kỳ đặt tài liệu xuống bàn, đôi mắt đen nhánh xoáy vào tôi:

"Không phải em từng nói, ngồi chung mâm với anh khiến em buồn nôn sao?"

Nụ cười trên mặt tôi đóng băng.

Thời trẻ ngông cuồ/ng, bạn đã từng thốt ra bao nhiêu lời ng/u ngốc, tổn thương và đ/ộc địa?

Ly rư/ợu bị tôi đ/ập mạnh xuống bàn, trong phòng VIP sang trọng, âm nhạc chói tai cùng tiếng cười la hét của đám thanh niên đ/á/nh bài vang khắp nơi.

Tôi thúc một cước vào Tư Tuyền - thằng đang say sưa hát tình ca bên cạnh.

"Ê, tao nói mày nghe chuyện này."

Tư Tuyền gật đầu ra hiệu đang nghe, nhưng mắt vẫn dán ch/ặt vào màn hình lời bài hát, hét lên một câu cao trào đi/ên lo/ạn đến cực điểm bằng giọng rú như m/a gào sóng thét.

Tôi đ/á thêm một phát vào mông nó, cuối cùng cũng thấy Tư Tuyền buông micro quý giá xuống, hờ hững ngồi xuống cạnh tôi.

"Gì?"

Nhìn gương mặt đầy vẻ tò mò của Tư Tuyền, đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng.

"Là thế này... tao... ừm... tao có thằng bạn! Là bạn tao, không phải tao, nhớ là bạn tao đấy nhé!"

Dưới ánh mắt "hiểu rồi" của Tư Tuyền, tôi gượng gạo mở miệng:

"Thằng bạn tao, nó làm chuyện hối h/ận rồi. Cụ thể là... ờ... kiểu như lúc đó nó không suy nghĩ kỹ, đột nhiên đi/ên m/áu nóng tính, buông lời khiến bản thân hối h/ận, mày hiểu không?"

Tư Tuyền vặn nắp chai nước suối, uống ừng ực mấy ngụm.

"Rồi sao?"

"Rồi nó muốn được người ta tha thứ! Cũng không cần nhất định phải được tha, nhưng nếu được thì tốt! Nó muốn hỏi có cách nào chuộc lỗi không?"

Tư Tuyền nhăn nhó đủ kiểu, biểu cảm lo/ạn xạ:

"Tao hiểu rồi. Mày... ý là bạn mày, nếu thật lòng muốn được tha thứ thì phải dẹp cái tôi sang bên. Trước tiên thành khẩn xin lỗi, sau đó tặng hoa này, mời ăn cơm này, thường xuyên xuất hiện bên cô ấy này, gia tăng tồn tại cảm này, đem đống tiền chất núi của mày ra chiêu đãi này. Cứ thế qu/an h/ệ sẽ dần khăng khít."

"Khi hai người thân thiết rồi, mày muốn chuộc lỗi kiểu gì chả được? Mày nhiệt tình quan tâm, chăm sóc chu đáo, dùng hơi ấm hiện tại để tan chảy tảng băng giữa hai người, tao nghĩ người ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi thôi."

Tôi vỗ đùi đ/á/nh đét, lập tức vơ vội áo khoác định đi tìm Sở Kỳ xin lỗi.

"Cảm ơn nhé đồng chí! Nhưng tao nhắc lại, đây là chuyện ng/u ngốc của bạn tao, không phải tao. Nhớ giữ bí mật cho bạn tao đấy!"

Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng rời khỏi phòng VIP.

Vì thế đã bỏ lỡ câu nói vọng theo sau lưng:

"Thời Kha đúng là bậc thầy, bị Giản Ninh đối xử như thế rồi mà vẫn còn muốn quay lại bám dính."

4 giờ rưỡi chiều rồi, giờ chạy đi may ra còn kịp mời Sở Kỳ ăn tối để rút ngắn khoảng cách.

Tôi co ro trong ghế sofa phòng khách, ung dung tận hưởng sự chăm sóc của các chị thư ký. Sở Kỳ vẫn đang họp, hình như hầu hết thời gian anh đều bận rộn như vậy.

Trước đây tôi chẳng mấy để ý đến anh, luôn nghĩ chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau. Tôi không làm phiền anh, anh cũng ít can thiệp vào cuộc sống tôi. Nhưng giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ. Một người anh trai vừa có năng lực vừa biết chiều chuộng tôi - đích thị là anh ruột của tôi rồi!

Chờ đợi thật chán ngắt. Điện thoại lại hết pin đúng lúc chẳng may. Tựa vào chiếc gối mềm, tôi dần thiếp đi.

Bụng đói réo òng ọc đ/á/nh thức tôi dậy. Trời tối đen từ lúc nào. Tôi ôm bụng âm ỉ đ/au, gi/ật phắt chiếc áo khoác đắp trên người. Chiếc áo dạ đen phảng phất mùi hương lạnh lẽo. Ngẩng đầu lên, Sở Kỳ đang ngồi đối diện gõ máy tính chẳng thèm liếc mắt.

"Anh... em có chuyện muốn nói."

Tôi ấp úng mở lời, cố dọn đường cho lời xin lỗi.

"Lần trước... mấy món anh gọi ngon lắm. Em không biết của tiệm nào... nên... muốn hỏi anh."

Sở Kỳ ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.

"Tiệm đó cần đặt trước."

Thấy tôi lúng túng, anh không truy vấn tiếp mà khép laptop, khẽ nhíu mắt xoa thái dương. Dáng vẻ mệt mỏi khiến tôi càng bối rối. Xin lỗi khó thế ư? Tôi ước gì tự t/át mình. Lúc buông lời đ/ộc địa thì nói như gió, đến lúc xin lỗi nạn nhân lại cứng họng.

Tôi bật dậy phắt, bước vội đến trước mặt anh.

"Anh! Kẫn ca! Em xin lỗi! Em xin lỗi vì tất cả những lời cay đ/ộc đã nói với anh! Nếu anh rảnh... em muốn mời anh đi ăn!"

Sở Kỳ mở mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.

"Không cảm thấy gh/ê t/ởm nữa à?"

Tôi cắn môi.

"Giờ em chỉ thấy chính mình là người ng/u ngốc, vô n/ão ngày trước mới đáng gh/ê t/ởm!"
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 4: Chương 4



Tôi dẫn Sở Kỳ đến một nhà hàng ẩm thực gia đình mà trước đây tôi rất thích, vì Sở Kỳ nói dạo này anh bị đ/au dạ dày.

Tôi lo lắng xúc cho anh một bát canh.

"Anh ơi, suốt ngày quên ăn thế này không được đâu! Em rảnh lắm, từ nay em phải đốc thúc anh ăn uống đầy đủ. Anh còn trẻ thế kia, dạ dày hỏng thì khổ đấy."

Sở Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh buốt khiến tôi dựng cả tóc gáy.

Tôi rụt cổ lại: "Ý em là... nếu anh đồng ý ấy ạ."

Đợi mãi chẳng thấy hồi âm, lòng tôi chùng xuống. Thật sự rất muốn hòa hợp với Sở Kỳ.

Anh ấy là anh trai tôi, là người cha tôi chọn cho tôi. Anh có thể xả thân bảo vệ tôi, tôi cũng sẵn sàng đ/á/nh đổi mạng sống vì anh.

Những lỗi lầm ngày trước quá nhiều, giờ phải bù đắp bằng tất cả sức lực. Ít nhất, không để chúng tôi trở mặt như kẻ th/ù.

Chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng nghe Sở Kỳ khẽ cười một tiếng ngắn ngủi.

"Vậy phiền "thiếu gia nhà ta" rồi đấy."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tròng mắt lấp lánh niềm vui bất ngờ.

"Vinh hạnh của tôi!"

Sống chung với Sở Kỳ dễ dàng hơn tôi tưởng.

Dù vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng thực chất anh ấy rất dễ tính.

Cụ thể là mỗi khi đi ăn chung: đồ nhanh thì khen nhà hàng hiệu quả, đồ chậm thì bảo "dục tốc bất đạt", món dở anh ấy bông đùa "đa dạng sinh học", món ngon lại nhiệt tình khen gu chọn lựa của tôi.

Khoác lên người chiếc áo khoác đặt may cùng kiểu với anh ấy, tôi đứng dưới tòa nhà công ty chờ Sở Kỳ tan làm để đi ăn tối. Dần dà, tôi ngày càng mong chờ khoảng thời gian ăn tối cùng nhau hơn.

Những bông tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi lả tả, báo hiệu mùa lạnh nhất trong năm đã tới.

Tôi thở ra luồng hơi trắng, vừa cúp máy sau cuộc gọi với ông cụ đang vui mừng vì cuối cùng chúng tôi cũng phá băng được qu/an h/ệ.

Chưa kịp quay người, bất ngờ nghe thấy giọng châm chọc chua ngoa:

" Thời Thiếu gia, giờ anh lại lặp lại chiêu cũ đi dò la hành tung của tôi rồi chặn đầu đường hả?"

Tôi thản nhiên quay lại. Giản Ninh đẩy xe lăn cho Bạc Uẩn, liếc tôi một cái đầy kiêu ngạo.

Khi bạn thích một người, dù cô ấy ngồi bới chân bạn cũng thấy cô ấy phóng khoáng chân thật.

Còn khi bạn gh/ét một người, chỉ cần cùng tồn tại trong một không gian, bạn đã cảm thấy cô ta làm ô nhiễm không khí.

Bạc Uẩn vẫn giữ nguyên phong thái công tử lạnh lùng. Gương mặt trắng bệch của hắn không một chút huyết sắc, với tư cách nam chính của cuốn sách này, quả thực hắn có phần đơn bạc quá.

Nếu theo thẩm mỹ của tôi, chọn nam chính tôi nhất định sẽ chọn Sở Kỳ chứ không phải Bạc Uẩn.

Bạc Uẩn quá g/ầy, trong khi thân hình Sở Kỳ vừa chuẩn, mặc đồ thì thanh tao, c** tr*n thì... Bạc Uẩn có khuôn mặt quá hẹp và mỏng, còn đường nét gương mặt Sở Kỳ thì sắc sảo góc cạnh. Đặc biệt là đôi mắt phượng kia, vừa quyến rũ vừa cuốn hút. Khí chất Bạc Uẩn quá lạnh lùng khác hẳn trần gian, như sắp tắt thở đến nơi, còn Sở Kỳ lại mang nét ngỗ ngược trong vẻ lạnh lùng, vừa thoát tục vừa gần gũi...

Bạc Uẩn ho một tiếng kéo tôi về thực tại. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy chán gh/ét:

"Cậu đang nhìn cái gì thế?"

Tôi nhếch mép:

"Ngắm nghía xem anh không đẹp trai bằng anh trai tôi."

Giản Ninh như bà mối, cô ta ngồi xổm xuống dịu dàng chỉnh lại chiếc khăn ấm màu trên cổ Bạc Uẩn:

"Thời Kha, không cần anh ở đây châm chọc A Uẩn. Tôi với anhcvốn dĩ không thể nào có kết quả, nếu không phải vì thứ hôn ước ch*t ti/ệt trói buộc, tôi đã không thèm liếc mắt nhìn loại công tử vô dụng như anh."

Nói xong cô ta lại cười lạnh đầy á/c ý:

"Thật sự nhìn loại người như anh một cái cũng thấy bẩn mắt."

Trong kiếp trước ng/u ngốc của mình, những lời Giản Ninh nói với tôi như thế này đã trở thành chuyện cơm bữa.

Cô ta không oán h/ận Giản phụ tham vọng leo cao, không oán Giản phu nhân ham tiền, càng không oán Bạc Uẩn khuyên cô nhẫn nhục chịu đựng.

Cô ta chỉ c/ăm gh/ét mỗi tôi - vai phụ hèn nhát.

Tôi kéo dài giọng, cười hề hề đáp:

"Nếu tiểu thư Giản vẫn không học được cách lễ phép, tôi tin phụ thân cô sẽ rất vui lòng thảo luận với cô về việc... nhà họ Giản nên thể hiện gia giáo thế nào khi đối diện tôi."

Mặt Giản Ninh đỏ ửng vì phẫn uất. Cô ta dường như còn muốn nói thêm lời khó nghe, nhưng đành nuốt lại vì lo lắng cho gia tộc.

Nhưng tôi chẳng có gì phải kiêng dè. Tôi tiếp tục trút gi/ận:

"Đã chịu không nổi tôi đến thế, sao trước đây không thẳng thừng từ chối? Hồi nhờ tôi dẫn đường làm ăn, cô bảo 'sớm muộn gì cũng thành một nhà'. Hồi xin tiền tôi, cô nói 'đã là người nhà thì phân biệt làm chi'."

Nhìn sắc mặt khó coi của hai người đối diện, lòng tôi vô cùng khoái chí.

"Sử dụng xong tôi để Bạc Uẩn đứng vững trong Bạc gia, liền vứt bỏ tôi? Hai người đúng là đôi trời sinh, xứng đôi vừa lứa."

Vừa dứt lời, Bạc Uẩn đã không kìm được nộ khí.

Có những chuyện, làm thì tự nhủ là nhẫn nhục chịu đựng, nhưng khi bị nói ra lại thành s/ỉ nh/ục.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 5: Chương 5



Hắn nheo mắt, châm chọc:

"Thời Kha, khuyên cậu nên giữ mồm giữ miệng. Bây giờ người chủ sự ở Thời gia không phải lão Thời tổng ngày xưa, mà là Sở Kỳ. Cậu tưởng mình còn được muốn làm gì thì làm sao?"

"Thời Kha dù có đ/âm thủng trời, tôi cũng đội cho."

Tôi quay đầu nhìn - Sở Kỳ đứng cách đó không xa, ngón tay kẹp điếu th/uốc, thong thả nhả khói vòng. Không biết hắn đã đứng đó từ lúc nào.

Thấy tất cả chúng tôi đều dồn sự chú ý về phía mình, Sở Kỳ lại hùng hục hút mấy hơi th/uốc, tàn lửa đỏ rực lập lòe giữa những bông tuyết càng lúc càng lớn.

Hắn thuần thục dập tắt điếu th/uốc, ném vào thùng rác không xa rồi bước về phía tôi.

Khi hắn đứng sát bên cạnh, thứ bồn chồn trong lòng tôi vốn bị Giản Ninh khơi gợi đã kỳ lạ lắng xuống.

Tôi nghe Sở Kỳ nói:

"Thời Kha mà bảo tôi gi*t ch*t hai người các người ngay lúc này, tôi cũng chẳng chần chừ nửa lời."

Giản Ninh đứng phắt dậy: "Xin Sở tổng đừng quên vụ hợp tác vừa đàm phán thành công."

Sở Kỳ khẽ khẩy: "Chẳng phải các người nói là Thời Kha sai tới tìm tôi sao?"

Lúc này, Giản Ninh dường như đã mất hết liêm sỉ.

"Nếu không nói vậy, thư ký của ngài đâu cho chúng tôi lên gặp? Nhưng lần hợp tác này là cơ hội cùng có lợi! Chúng ta có thể cùng nhau thôn tính mảng kinh doanh bến cảng, có sự trợ giúp của chúng tôi, ít nhất ngài sẽ tiết kiệm được một nửa chi phí!"

Sở Kỳ khoác vai tôi, không thèm để ý tới hai người đối diện:

"Đói chưa?"

Tôi gật đầu thành thực.

"Về ăn cơm."

Tôi lại tiếp tục gật đầu.

Giản Ninh thấy Sở Kỳ phớt lờ mình, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía tôi, rồi như quyết định đ/á/nh liều, khó nhọc nói:

"Chúng tôi... có thể nhường thêm một phần lợi nhuận!"

Sở Kỳ kéo tôi đi về phía xe, bàn tay hắn ấm áp như ánh nắng mùa đông. Tôi nghe hắn nói:

"À, còn vụ bến cảng kia, Sở Kỳ này sẽ nuốt trọn. Cô cùng Bạc Uẩn, đừng hòng lấy một xu."

Xe khởi động, lao về hướng nhà tôi.

Kể từ khi biết Sở Kỳ sống một mình thường làm việc đến khuya, tôi đã nhiệt tình mời anh ấy dọn đến ở chung.

Bây giờ chúng tôi chẳng khác gì anh em ruột thịt.

anh ấy che chở tôi, tôi chăm sóc anh ấy.

"Sở Kỳ."

Tôi cất giọng trầm đục: "Anh không được tùy tiện gi*t người, phạm pháp sẽ phải ngồi tù đấy."

Sở Kỳ liếc nhìn tôi lúc chờ đèn đỏ, khẽ "ừ" một tiếng đầy hờ hững.

Tôi nghĩ về vụ làm ăn ở bến cảng mà Giản Ninh vừa nhắc - dường như chính là ng/uồn cơn khiến Sở Kỳ gặp nạn kiếp trước. Hóa ra lúc đó Sở Kỳ và Giản Ninh ký được hợp đồng là có liên quan đến tôi. Vậy giờ không có Giản Ninh và Bạc Uẩn nhúng tay, Sở Kỳ liệu còn gặp chuyện? Vụ bến cảng này rốt cuộc có nên làm? Giản Ninh để ý phi vụ đến thế, liệu có để yên cho Sở Kỳ thuận lợi thành công?

Chưa kịp nghĩ thông suốt mọi chuyện, Sở Kỳ đột nhiên đưa tay xoa đầu tôi.

"Tâm trạng không tốt? Hôm nay anh đãi em ăn ngon."

Sở Kỳ dẫn tôi vào siêu thị.

Nhìn Sở Kỳ thành thạo lựa rau củ, tôi kinh ngạc hỏi: "Anh biết nấu ăn?"

Dù không biểu lộ rõ, tôi vẫn cảm nhận được vẻ đắc ý tỏa ra từ con người anh ấy.

"Trước đây em từng khen ngon rồi còn đòi địa chỉ quán cơ mà?"

Tôi đứng ch/ôn chân, hóa ra món ăn hôm đó là Sở Kỳ tự tay nấu! Điều này chẳng phải chứng tỏ Sở Kỳ hoàn toàn không gh/ét tôi như tôi tưởng sao!

Tôi vui mừng níu tay anh ấy đang đẩy xe hàng: "Anh! Em tuyên bố từ nay trở đi, ngoài bố già ra, người em thích nhất là anh!"

Sở Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi, đáy mắt hơi ửng đỏ. Tôi thấy yết hầu anh ấy chuyển động, như đang xúc động.

Chắc chắn Sở Kỳ cũng cần sự công nhận của em trai! Tôi an ủi vỗ vỗ lưng anh ấy. Chúng tôi đã xóa bỏ hiểu lầm, sớm muộn gì cũng trở thành một gia đình thực sự!

Cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, có vẻ tôi thật sự đã biến thành con sâu gạo trong bồ gạo.

Từ chối lời mời đi hát karaoke của Tư Tuyền, tôi co ro trên sofa lướt mạng xem các video hướng dẫn nấu ăn.

Sở Kỳ đã dặn từ sáng hôm nay anh có cuộc nhậu nên bảo tôi tự ăn cơm ngoan.

Tôi đâu phải trẻ con, đói thì đương nhiên biết tự ki/ếm cơm ăn chứ, cần gì phải dặn dò!

Vừa lẩm bẩm trách anh, tôi vừa bắt chước video nấu nồi canh giải rư/ợu.

Ôi! Nồi canh giải rư/ợu đầy nhiệt huyết của tôi! Tối nay, hãy làm tan chảy lớp băng giá trong lòng Sở Kỳ đi!

Tôi đã hình dung tám trăm kiểu anh về nhà, tám trăm câu khen ngợi khi thấy tôi xuống bếp.

Nhưng tuyệt đối không ngờ...

Sở Kỳ dựa vào vai tôi, giọng nhoè nhoẹt phảng phất hơi men.

"Thời Kha, anh về rồi, em có ăn cơm tử tế không?"

Đối diện với tài xế Lý Tiểu Lê đang muốn chui xuống nền gạch, tôi chỉ cảm thấy mình vừa được giao phó một bọc...*

Tiểu Lê run run nói, không rõ vì sắc mặt nghiêm trọng của tôi hay cơn gió bắc rít bên ngoài:

"Lúc ra về tổng tài vẫn ổn, có lẽ... có lẽ do trúng gió, hoặc... hoặc say xe ạ..."

Tôi thở dài, vẫy tay cho Tiểu Lê đẫm mồ hôi lạnh lui về.

Dù gh/ét người say khướt đến mấy, cũng không thể để anh ta đứng ngoài gió lạnh.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 6: Chương 6



Loạng choạng đỡ Sở Kỳ - người đang lẩm bẩm không rõ lời - lên sofa, tôi nhíu mày chọc vào má anh, thành công thu được một Sở Kỳ phúng phính.

Hóa ra Sở Kỳ cũng có biểu cảm sống động thế này.

Vừa ổn định xong chỗ nằm cho anh, đứng dậy định đi lấy canh giải rư/ợu thì tay đột nhiên bị kéo gi/ật. Chưa kịp phản ứng, tôi đã ngã chồm lên người Sở Kỳ.

"Thời Kha, em vẫn chưa nói cho anh biết, em có ăn cơm đàng hoàng không?"

Đây có lẽ là lúc tôi ở gần Sở Kỳ nhất. Đôi mắt phượng mê hoặc của anh hơi nheo lại, lộ vẻ nghi hoặc. Đôi môi mỏng mím ch/ặt, gương mặt ửng hồng vì men rư/ợu. Hơi thở nóng hổi của anh phả thẳng vào mặt tôi.

Tim tôi đ/ập thình thịch không kiểm soát. Tôi biết Sở Kỳ có ngoại hình xuất chúng. Lúc anh chăm chú làm việc, lúc lạnh lùng quở trách người khác, thậm chí cả khi nửa cười nửa không đều vô cùng thu hút.

Cổ họng tôi khô lại.

"Tất nhiên em ăn rồi. Anh thả em xuống đi, em đi lấy canh giải rư/ợu cho anh."

Sở Kỳ bĩu môi không hài lòng, buông vòng tay đang siết ch/ặt quanh eo tôi. Tôi thở phào, vừa định quay sang bếp thì anh đột nhiên cất giọng ủy mị:

"Em cố tình lừa anh buông tay để chuồn mất phải không? Anh biết mà, em rất gh/ét anh, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt."

Người say đều vô lý như vậy sao?

"Anh nói gì thế! Em không hề gh/ét anh."

Sở Kỳ im bặt. Tôi vội tranh thủ vào bếp múc bát canh còn âm ấm. Không biết bát canh này có đ/ộc không, giá làm Sở Kỳ ngất đi cũng hay, ít nhất anh ta sẽ đỡ nói mấy lời kỳ quặc này!

Run run đưa thìa canh tới miệng anh, tôi hy vọng hắn uống xong sẽ ngủ ngay. Nhưng Sở Kỳ nhăn mặt cự tuyệt.

"Em nói không gh/ét, vậy là thích anh?"

Tôi đành gật đầu:

"Phải rồi, anh là anh trai em, anh tốt với em nên em thích anh. Uống canh đi nhé?"

Sở Kỳ lắc đầu:

"Không."

Tôi kìm nén ý định bỏ đi, gượng gạo hỏi: "Vậy làm sao anh mới chịu uống?"

Sở Kỳ cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng lên đáp như điều hiển nhiên:

"Em phải hôn anh cái đã. Anh thấy người chăm bệ/nh đều làm thế."

Tôi đặt bát canh xuống bàn, lùi lại phía sau. Thôi, không uống cũng chẳng sao.

Thấy tôi phản kháng, ánh mắt Sở Kỳ chợt tối sầm. Dù trông không khác lúc tỉnh táo, nhưng lời nói thì hoàn toàn ngược lại:

"Từ nhỏ chẳng ai dỗ dành anh. Mẹ mất sớm, cha dùng mưu bắt anh đ/á/nh quyền đen. Người như anh, sinh ra đã không xứng được ai quan tâm."

Tôi không đành lòng, lê từng bước quay lại.

"Anh tỉnh rư/ợu xong đừng gi*t em diệt khẩu nhé."

Nắm ch/ặt tay, tôi chớp nhoáng đưa môi chạm má anh. Ai ngờ hắn đột ngột quay đầu.

Môi tôi dính ch/ặt vào môi anh. Trong mềm mại thoảng hương rư/ợu vang, tôi cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của hắn l**m nhẹ, rồi cười khẽ khoái chí.

Lúc này, tai tôi ù đi không rõ là tiếng cười trầm ấm của anh, hay tiếng tim tôi đ/ập thình thịch như trống.

Tôi bỏ chạy như kẻ mất h/ồn.

Tôi bắt đầu tránh mặt Sở Kỳ.

Khi anh ấy đi làm về, tôi giả vờ ra ngoài chơi. Khi anh ấy đến công ty, tôi mới dám lén về phòng ngủ bù.

Tôi không biết anh ấy còn nhớ chuyện tối hôm đó không, nhưng nhìn cách anh ấy chẳng có phản ứng gì, tôi đoán chắc là... anh ấy đã quên rồi.

Vậy là chỉ có mình tôi là bối rối vì một nụ hôn không hẳn là nụ hôn đó.

Tôi gi/ận dữ đ/ấm mạnh vào chiếc gối ôm mềm mại trên sofa trong phòng VIP, lòng dạ rối bời vì Sở Kỳ, đáng gh/ét là bản thân anh ấy còn chẳng hay biết gì.

Tôi vò đầu bứt tóc: Rốt cuộc tôi đang bực cái gì chứ?

Tư Tuyền hát xong bài tình ca, ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh. Thấy tôi thế này, hắn lặng lẽ dạt ra xa hơn.

"Sao, đuổi không được Giản Ninh, cuối cùng cũng phát đi/ên rồi hả?"

Tôi ngơ ngác đáp lại:

"Liên quan gì cô ấy? Nhưng dạo này đúng là hơi phiền n/ão thật."

Tư Tuyền chẳng biết từ đâu lôi ra cặp kính đeo lên, bỗng trở nên thư sinh lịch lãm, giọng điệu thâm trầm:

"Kể nghe nào."

Nhìn bộ dạng như thầy bói trên cầu của hắn, tôi nhếch mép. Dù biết hắn không đáng tin nhưng thật sự tôi chẳng còn ai để tâm sự - bạn bè khác còn đ/áng s/ợ hơn.

"Chuyện là thế này, tao có một người bạn, cậu đừng nhìn tao như thế, bạn tao nhiều lắm, mày biết mà."

"Bạn tao hôm trước đi uống rư/ợu với bạn bè, say quá, hai đứa hôn nhau một cái. Thấy buồn cười không?"

Tôi cười gượng, dưới ánh mắt sửng sốt của Tư Tuyền, lại nuốt trọn tiếng cười vào trong.

"Rồi bạn tao cứ bồn chồn không yên. Cậu ta muốn tránh mặt người bạn kia, nhưng tránh được rồi lại thấy khó chịu, lại muốn gặp."

Biểu cảm của Tư Tuyền giờ y như đang xem phim kinh dị. Tôi không dám nói tiếp, chỉ ậm ừ hỏi:

"Mày nghĩ bạn tao bị làm sao? Phải làm gì đây?"

Tư Tuyền như h/ồn lìa khỏi x/á/c:

"‘Bạn của mày thích người ta rồi đúng không!"

Tôi kh/inh khỉnh hừ mũi:

"Tao thích anh ta? Không phải, ý tao là bạn tao! Bạn tao thích bạn cậu ta ư? Hai người họ đều là đàn ông, làm gì có chuyện đó! Bạn cậu ta cũng không chấp nhận đâu."

Tư Tuyền thở dài:

"Nếu bạn cậu ta chấp nhận thì sao?"

Nếu Sở Kỳ chấp nhận? Nếu Sở Kỳ cũng thích tôi?

"Cũng"?

Tôi đờ đẫn đứng như trời trồng.

Xong rồi, hình như tôi sắp gục ngã rồi.
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 7: Chương 7



Chưa kịp tiêu hóa tin sét đ/á/nh rằng tôi thích Sở Kỳ, bố tôi - người đang dưỡng bệ/nh đột nhiên gọi điện về.

"Con còn nhớ tiểu thư Bạch gia là Bạch Dung Dung không?"

Tôi vắt óc hồi lâu, lờ mờ nhớ ra hình ảnh một thiếu nữ mặt mũi hiền lành. Trước đây cô ấy thường theo cha đến chơi nhà tôi, tôi còn lưu giữ chút ấn tượng.

Bố cười hề hề trong điện thoại:

"Nhà ta sắp có hỷ sự rồi. Bố định để con bé đính hôn với Sở Kỳ đấy."

Tôi không kìm được giọng chất vấn gay gắt: "Đính hôn? Ai cho cô ta đính hôn với Sở Kỳ? Anh ấy đồng ý rồi sao?"

Bố ngạc nhiên: "Hai đứa này trai tài gái sắc, sao không đính hôn được? Dung Dung xinh đẹp, gia thế tốt, tính nết lại dịu dàng, A Kỳ không từ chối đâu."

Tôi chẳng nghe rõ cũng chẳng nhớ nổi hai cha con nói gì tiếp, chỉ lặp đi lặp lại câu ấy trong đầu:

_A Kỳ không từ chối đâu._

Sở Kỳ thích cô ta sao? Đã từng tiếp xúc chưa? Cô ta có đốc thúc anh ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ không? Có cõng anh về phòng khi say xỉn không?

Tôi tức gi/ận cúp máy, mặc kệ tiếng gọi đằng sau của Tư Tuyền, lao lên xe phóng thẳng về nhà. Tôi phải nghe chính miệng Sở Kỳ nói ra suy nghĩ thật sự!

7 giờ tối, tôi lặng lẽ dùng chìa khóa mở cửa. Móc khóa treo một chú gấu nhỏ m/ua từ chuyến du lịch trước, chú sư tử còn lại tôi đã tặng Sở Kỳ.

Sở Kỳ mặc bộ đồ đen mặc nhà, đang ngồi làm việc trong phòng khách. Anh cực kỳ cầu kỳ về kiểu dáng và độ thoải mái của trang phục, hầu hết đều đặt may riêng.

Từ ngày sống chung, tôi cũng được hưởng ké. Áo khoác, vest, đồ lót, anh có cái nào tôi dùng cái nấy. Ngay cả bộ đồ ở nhà giống hệt anh đang mặc, tôi cũng có một bộ màu trắng y chang, chỉ khác cỡ.

Tôi không muốn anh đối xử tận tình như vậy với người khác, càng không muốn ai đó được anh ưu ái hơn cả tôi.

Sở Kỳ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lấp lánh nụ cười nhẹ nhàng:

"Không trốn tránh anh nữa rồi?"

Tôi mặt lạnh đi đến ngồi xuống đối diện hắn:

"Anh đính hôn rồi?"

Sở Kỳ khẽ "ừ" một tiếng, dường như không muốn nói thêm.

Tôi ném chùm chìa khóa trong tay mạnh xuống bàn, âm thanh chói tai khiến hắn nhướng mày:

"Gi/ận dữ cái gì?"

Tôi không đáp, chỉ chằm chằm nhìn thẳng:

"Anh thích cô ta?"

Sở Kỳ cười, nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Hắn ngả người vào ghế, bắt chéo chân ở tư thế thư giãn:

"Anh đến tuổi kết hôn rồi, nên tìm người phù hợp. Cô ấy là con một, gia đình có công ty có ng/uồn lực. Kết hợp với nhau, nhà chúng ta sẽ vững mạnh hơn."

Tôi tức gi/ận bật đứng dậy:

"Thời gia không thiếu tiền! Không cần anh dùng hôn nhân để mở đường! Đời người phải ở bên người mình thích. Hôn nhân không phải công cụ đổi chác!"

Sở Kỳ thu nụ cười:

"Nhưng gặp được người mình thích đã khó, để người mình thích cũng thích mình lại càng khó hơn. Vì vậy, chi bằng tìm một người có giá trị."

Tôi hét lên vì phẫn nộ:

"Ý anh là giờ cứ ai mang lợi ích đến thì cưới đều được hết?!"

Sở Kỳ không quát m/ắng như tôi tưởng, ngược lại chậm rãi hỏi:

"Thời Kha, em biết mình đang nói gì không?"

Tôi bước sát về phía hắn, cúi người áp sát mặt hắn:

"Sở Kỳ, vậy anh thấy em thế nào? Cô ấy có cha tổng giám đốc, em cũng có tập đoàn gia tộc. Ở bên em, em cho anh lợi ích không kém. Em không x/ấu trai, ra đường cũng có nhiều cô gái theo đuổi. Nhà em giàu hơn cô ấy, mang lại giá trị lớn hơn. Còn tính cách..."

Tôi cắn ch/ặt răng:

"Tính em tuy không tốt bằng cô ta, nhưng có nhiều thứ cô ấy không làm được! Em biết chỗ ngắm cảnh đêm đẹp nhất, biết tiệm bánh ngon nhất, biết anh gh/ét hành hẹ và rau mùi, còn biết..."

Sở Kỳ đột nhiên cười rồi ôm tôi đặt lên đùi mình. Trong mắt hắn lấp lánh hình bóng tôi bé nhỏ. Hơi thở đặc trưng của Sở Kỳ bao trùm lấy tôi khi anh cúi đầu xuống.

"Thời Kha, em thực sự nghĩ anh sẽ say à?"

Tôi và Sở Kỳ đã đến với nhau, bố tôi chính là trợ thủ đắc lực của hai đứa.

"Từ nhỏ con đã chẳng giỏi cũng chẳng dốt, không th/ủ đo/ạn không năng lực, đầu óc trong sáng lại ngốc nghếch. A Kỳ nguyện chăm sóc con, đến lúc bố ch*t đi, dưới suối vàng cũng yên lòng."

Tôi liền "bùi bùi" mấy tiếng, không cho ổng nói lời xui xẻo, cố tình chuyển đề tài khác:

"Nhưng mà bố à, bố đúng là quá thức thời đấy. Hai đứa tụi con đều..."

Đầu dây bên kia im lặng một chặp, giọng bố trầm xuống như tức gi/ận:

"Dân thường vô tội, nhưng ôm ngọc lại thành tội. Nhà họ Thời chúng ta cây cao hứng gió, tao không mong con cháu đầy nhà, cũng chẳng tham nhà họ Thời hưng thịnh, tao chỉ hy vọng mày được bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc sống trọn kiếp này thôi."

Tôi siết ch/ặt điện thoại.

"A Kỳ thực lòng thích mày, từ rất lâu trước đã bắt đầu rồi, tao biết lòng hắn nên mới dám giao cả đống này cho nó. Thân thể tao tự tao cũng biết, cố ch*t cũng chẳng sống được mấy năm, dù khỏe mạnh đi nữa, có thể đi cùng mày bao lâu đây? Vì vậy cũng là tư tâm của tao, A Kỳ thực sự đã chịu rất nhiều khổ..."

Sở Kỳ tan làm về, thấy một bóng người đứng bồn chồn trước bàn ăn.

Anh như thường lệ hôn lên cậu bạn trai nhỏ yêu dấu, rồi dưới ánh mắt mong chờ của cậu, rửa tay dùng cơm.

Cậu bạn trai nhỏ dùng giọng điệu hoạt bát đáng yêu hỏi hôm nay đồ ăn có ngon không.

Sở Kỳ gật đầu, dốc hết vốn liếng cả đời ra tán dương, chỉ thầm nghi hoặc: Sao bé nhà mình nấu gì cũng thoang thoảng mùi canh giải rư/ợu thế nhỉ?
 
Sau Khi Trọng Sinh, Pháo Hôi Nhất Quyết Không Làm Bàn Đạp
Chương 8: Chương 8 [Hết]



Tôi và Sở Kỳ ở bên nhau không hề giấu giếm mọi người. Nhờ lời chúc phúc rộng lượng của tổng giám đốc Thời, không ai dám dị nghị về chuyện của đôi tôi.

Rốt cuộc ngay cả phụ thân hắn đã chẳng màng, còn ai đủ tư cách lên tiếng?

Tôi vốn tưởng ngày tháng sẽ êm đềm trôi qua, nào ngờ đã quá chủ quan. Khi bị trùm bao tải đ/á/nh ngất, tôi chợt nhớ ra: Hôm nay chính là ngày Sở Kỳ ch*t ở kiếp trước.

Trong bến tàu, ánh mắt Giản Ninh như đi/ên lo/ạn. Khác với kiếp trước, cô ta không trói chung tôi với cô ta, đã không yêu thì trói nhau làm gì cho thêm phiền?

Bạc Uẩn ngồi cạnh ncô ta, tay đôi nắm ch/ặt, tình ý ngập tràn. Đúng là đôi uyên ương đi/ên kh/ùng.

"Thời Kha, cậu thực sự khiến tôi phải trố mắt đấy." Giản Ninh trừng mắt nhìn tôi, h/ận ý biến khuôn mặt nàng thành thứ dữ tợn.

Tôi nhếch người tìm tư thế ngồi thoải mái hơn. Nếu không có hai kẻ này, giờ này có lẽ tôi đang đ/á/nh bài với Tư Tuyền bên ngoài. Sở Kỳ tan ca sẽ đến đón, rồi hai chúng tôi cùng tìm quán ngon. Hoặc nếu hắn về sớm, chúng tôi có thể đi siêu thị m/ua nguyên liệu nấu món tôi thèm.

Sở Kỳ nấu ăn cực ngon, trong khi món tôi làm luôn có mùi vị kỳ quặc khó tả. Hay là đón Trương m/a ma từ biệt thự sang? Dù phụ thân hiếm khi về, nhưng không biết bà ấy có tiện qua đây không. Thèm món bò ngâm ớt của bà quá đi.

Giản Ninh bóp mạnh mặt tôi, móng tay sắc lẹm cứa đ/au rát. Tôi lườm Bạc Uẩn, giọng lả lơi:

"Này công tử Bạc, vợ anh đang sờ mó mặt tôi đấy. Chân không cử động được thì đúng là khổ, chỉ biết ngồi nhìn vợ làm lo/ạn thôi nhỉ?"

Giản Ninh t/át tôi một cái đ/á/nh rầm, lực mạnh đến nỗi chính tay nàng run bần bật. Bạc Uẩn lạnh lùng nói:

"Ninh Ninh, đừng làm bẩn tay. Giữ hắn còn có dụng, lát nữa hắn hét cũng không ra hơi đâu."

Tôi nhìn Giản Ninh quay về bên Bạc Uẩn, vẫy tay ra hiệu. Lập tức mấy gã hung thần chắn trước mặt, như thể sợ tôi chạy thoát.

Bị trói ch/ặt như bánh chưng, tôi đành cúi mắt giấu nỗi sốt ruột trong lòng. Tôi không muốn ch*t. Càng không muốn Sở Kỳ ch*t.

Tuyệt đối không thể chấp nhận kết cục mà hai chúng tôi không được ở bên nhau.

Không biết đã bao lâu, tôi bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thời Kha đâu rồi?"

Giản Ninh hỏi lớn: "Sở Kỳ, một mình anh đến đây à?"

Qua khe hở, tôi thấy Sở Kỳ thong thả đặt chiếc vali xuống đất, hai tay giơ cao đầu hàng.

"Thời Kha đâu?"

Giản Ninh ngẩng cằm ra hiệu, tôi bị lôi lên như con gà con, ném thẳng trước mặt Sở Kỳ.

Nhờ mấy năm ăn chơi không bị cận thị, tôi thấy rõ vẻ sát khí thoáng qua trên mặt Sở Kỳ khi hắn nhìn thấy vết bầm trên má tôi.

Đừng hỏi sát khí là gì, khi biết Tư Tuyền dạy tôi cách xin lỗi mà đứa con gái nào cũng dùng, tôi cũng từng lộ ra ánh mắt muốn gi*t hắn.

Tôi cho đó chính là sát khí.

Giản Ninh lại cười gằn như mụ phù thủy trong phim, tôi lo thế giới này sắp bị hắn thống trị. Không ngờ hắn xộc tới kéo tôi khỏi tay gã đàn ông, ném về phía Sở Kỳ.

"Tôi đổi ý rồi. Ban đầu chỉ muốn Sở Kỳ biến khỏi thế gian, nhưng Thời Kha... anhkhiến tôi buồn nôn quá. Hai người sống đã là một cặp, vậy ch*t cũng nên thành đôi nhé!"

Vừa dứt lời, hắn định ra lệnh xử tử chúng tôi.

Trong gang tấc, những thùng hàng chất đầy bến tàu đột nhiên rung lắc.

Giản Ninh hoảng hốt liếc Bạc Uẩn, một gã đàn ông g/ầy gò r/un r/ẩy lên tiếng:

"Toàn hàng cấm chúng ta dùng để vu khống nhà họ Thời, sao tự nhiên động đậy được?"

Các khoang hàng đồng loạt mở tung từ bên trong. Những người ẩn náu bước ra chỉnh tề, nhanh chóng hình thành vòng vây.

"Không được cử động! Chúng tôi là cảnh sát!"

Sở Kỳ nhìn Giản Ninh bằng ánh mắt dành cho kẻ đã ch*t:

"Tôi đã nói rồi các người không với tới nửa phần lợi ích ở bến cảng. Giờ tôi c/ắt hết những bàn tay nhúng chàm của các người."

Khi Giản Ninh và Bạc Uẩn buông vũ khí, tôi thở dài:

"Giờ phút sinh tử, vẫn phải tin các chú cảnh sát thôi."

Sở Kỳ vòng tay qua eo tôi, ngón tay xót xa chạm vào vết sưng trên má:

"Còn có anh nữa."

Trên đường về, tôi tò mò hỏi Sở Kỳ trong chiếc hộp có những gì.

Sở Kỳ bất ngờ im lặng không đáp.

Tôi nhớ kiếp trước, trong hộp dường như chứa tiền chuộc cùng con d/ao.

Sở Kỳ có thể chọn tiền để bỏ trốn, dùng d/ao gi*t tôi, nhưng anh đã chọn cách thứ hai - t/ự s*t, để tôi sống.

Tôi lén mở chiếc hộp dưới chân, bên trong vẫn là tiền và d/ao.

Tôi dán mắt vào hai thứ ấy, giọng nghẹn lại:

"Chúng ta đã đồng ý không mang đồ nguy hiểm mà? Đã có cảnh sát, bọn chúng không làm gì nổi đâu."

Sở Kỳ ôm tôi vào lòng, bàn tay đặt trên eo tôi run nhẹ:

"Anh sợ... anh sợ có chuyện ngoài ý muốn."

Mắt tôi đỏ hoe, tay nắm ch/ặt ve áo anh:

"Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì sao?"

Sở Kỳ dịu dàng nhìn tôi, hôn đi giọt nước mắt vô thức lăn trên khóe mắt:

"Em biết lựa chọn của anh mà."

Tôi chui sâu vào vòng tay anh:

"Sở Kỳ, anh... chúng ta kết hôn đi."

Sở Kỳ siết ch/ặt tôi hơn:

"Được."

"Anh còn chưa cầu hôn em!"

"Em thích kiểu cầu hôn nào?"

"Lẽ nào anh cần em chỉ dẫn sao?!"

"Vậy mỗi ngày anh sẽ cầu hôn em một kiểu khác nhau, em chọn kiểu nào ưng ý thì đồng ý nhé?"

"Anh có nhiều kiểu vậy sao?"

"Từ ngày thích em, anh đã mơ tưởng vô số lần cảnh được ở bên em."

"Trước đây chỉ dám nghĩ là ảo vọng, không ngờ thực sự... được như ý."

HẾT
 
Back
Top Bottom