Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 340



Mệnh cách của Lương Vi tốt, tiếc rằng tình duyên quá tệ, chỉ có hai đời bạn trai nhưng đều là hoa đào nát.

Châu Thiện đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào thì nghe trên lầu có mấy tiếng thét chói tai.

Giọng nói của Lương Thành gần như điên cuồng vang lên:

“Mau lên đây!"

Mấy cảnh vệ không chút suy nghĩ sải bước xông vào, Châu Thiện cũng theo sát sau đó, bọn họ chạy đến tầng bốn, cửa nhà mở rộng.

Cảnh vệ ở ngoài cửa, trong một chốc không dám hành động.

Châu Thiện dựa vào thân thể linh hoạt chui lên trước đám cảnh vệ, cô nhìn thấy

Lương Vi cầm d.a.o gọt trái cây nhanh gọn đ.â.m vào người mẹ Lương. Nhát d.a.o dứt khoát không dây dưa rườm rà.

Ánh mắt của cô ấy vô cùng tức giận, trong một chốc Châu Thiện không thể phân biệt ra cô ấy có phải là Lương Vi thật hay không:

“Tha thứ? Tuyệt đối không!"

Trước n.g.ự.c mẹ Lương loang mảng lớn vết máu, thoạt trông cực kỳ hung hiểm làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt của bà vừa giật mình vừa đau lòng, bịt miệng vết thương, ngồi dưới đất nói không ra lời.

Dương Lạc Hoài nghe động tĩnh ở bên trên cũng lặng lẽ chạy tới, nhìn thấy trong phòng lộn xộn lập tức lấy ra điện thoại di động.

Ánh mắt Lương Thành sắc bén phát hiện động tác nhỏ của Dương Lạc Hoài ngay, lập tức quát to:

“Cậu làm gì hả?”

Dương Lạc Hoài bị ông dọa:

“Báo báo cảnh sát."

Lương Thành nổi khùng lên:

“Báo cảnh sát cái gì, đi bệnh viện trước.”

Một bên là vợ, một bên là con gái, con gái chĩa mũi d.a.o vào vợ, nếu bị đối thủ nắm lấy cớ này sinh sự thì chẳng phải là mang tiếng xấu lớn?

Chẳng những không thể báo cảnh sát, tốt nhất không thể để lộ tiếng gió việc đi bệnh viện.

Nghĩ đến đây, mắt của Lương Thành đen tối liếc Dương Lạc Hoài và Châu Thiện, tất cả những người có mặt đều là thân tín, chỉ có hai người này là biến số.

Châu Thiện cũng chú ý tới ánh mắt của Lương Thành, lập tức nhún vai:

“Tôi không thấy gì cả.”

Tình trạng vết thương của mẹ Lương nhìn nghiêm trọng nhưng thật ra Lương Vi chỉ đ.â.m trúng cánh tay phải của bà, vết m.á.u dính vào áo nhìn hơi đáng sợ, sau khi cầm m.á.u thì không có vấn đề gì lớn.

Tuy vậy nhưng Lương Thành vẫn không yên tâm, sai cảnh vệ dìu mẹ Lương xuống lầu, kêu tài xế đưa mẹ Lương lên xe tạm băng bó, lát nữa đi bệnh viện khám.

Lương Vi đã tỉnh táo lại, trong tay còn cầm d.a.o cắt trái cây, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lương Thành.

Lương Thành chỉ hướng Lương Vi, tay run rẩy nói không ra lời.

Căn nhà cho thuê này đã nhiều năm không có người ở, khắp nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, lúc Lương Thành và vợ gõ cửa thì ‘Lương Vi’ đang cười đến kỳ lạ quét dọn vệ sinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

‘Lương Vi’ nghe thấy động tĩnh tiến đến mở cửa, sáu con mắt đối diện, vợ chồng họ Lương giật thót tim, ánh mắt kia tuyệt đối không thể nào là con gái của họ.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt ‘Lương Vi’ rất kỳ lạ:

“Lâu không gặp.”

Đó là Lư Phi Vũ, đúng vậy, không sai được.

Giống như là bí mật chôn giấu nhiều năm bỗng nổi lên mặt nước, bị người không chút thương tình chọt thủng.

Ban đầu Lương Thành không biết cái c.h.ế.t của Lư Phi Vũ có dính líu với vợ mình, mãi khi Lương Vi nghe thấy tin dữ nhảy từ lầu ba xuống, mất hồn mất vía chạy đến cục cảnh sát nhận xác.

Đây là vừa vui mừng vừa bất an của vợ đ.â.m trúng dây thần kinh mẫn cảm của Lương Thành. Khi mẹ Lương một lần nữa nửa đêm ngủ không yên bò dậy thắp hương thì ông rốt cuộc không kiềm được gặng hỏi.

Ban đầu vợ cố giấu, nhưng bị Lương Thành liên tục hỏi rốt cuộc bà tan vỡ thần kinh, kể hết chuyện bà sai mấy tên côn đồ đi đánh Lư Phi Vũ, buộc Lư Phi Vũ rời xa Lương Vi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 341



Lúc ấy Lương Thành cảm thấy rất buồn cười, hiện tại thân phận của bọn họ là gì mà cần phải mời du côn đi đánh một thiếu niên chẳng có một chút bối cảnh?

Chết thì chết, cố tình khó mà giải quyết chuyện về sau.

Không nói thứ khác, nếu trong đám du côn có kẻ nào muốn khai chuyện này ra ngoài thì về sau ông làm sao lăn lộn?

Lương Thành vận dụng chút quan hệ tống đám côn đồ vào bộ đội, bảo đảm bọn họ sẽ không lộ ra chút tiếng gió mới yên lòng.

Còn thiếu niên đã bị nghiền nát thì sớm không nằm trong suy xét của bọn họ.

Ban đầu mẹ Lương rất áy náy, nhưng nhìn Lương Vi dần xa lạ với hai vợ chồng, bất chấp sự phản đối của họ khăng khăng ra nước ngoài du học, áy náy bị thời gian thổi khô thành cặn bã đã biến mất hết.

Thay thế là oán trách sao Lư Phi Vũ không c.h.ế.t sớm cho rồi. Nếu hắn c.h.ế.t cùng cha mẹ vắn số của mình thì Vi Vi đã không trở mặt với người trong nhà. Lương Vi là con gái một của nhà họ Lương, bọn họ là cán bộ, muốn lên chức thì không thể sinh đứa thứ hai, không có cơ hội bỏ đứa đã phế làm lại từ đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái duy nhất của mình dần xa cách, đau biết bao nhiêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nên khi mẹ Lương đối diện ánh mắt của ‘Lương Vi’ thì bà đứt dây thần kinh, trực tiếp nhào lên bắt lấy bả vai của ‘Lương Vi’, hét muốn bể giọng:

“Mười năm trước mày hại cả nhà tao còn chưa đủ, mười năm sau mày còn muốn hại Vi Vi sao? Tại sao mày không thể yên ổn c.h.ế.t đi, lo làm cô hồn dã quỷ của mày, đừng bám lấy Vi Vi!”

Nụ cười kỳ lạ trên mặt ‘Lương Vi’ đông lại, giọng nói rất thô ráp khàn khàn:

“Tôi biến thành cô hồn dã quỷ chẳng phải đều do các người sao?"

Người đã c.h.ế.t nhưng chấp niệm còn đó, chấp niệm của hắn là Lương Vi, là ký ức trước khi chết.

Sau khi Lương Vi bị cha mẹ bắt về ngay trong căn nhà thuê, hôm đó Lư Phi Vũ lập tức chạy về thủ đô.

Lư Phi Vũ biết mình có lỗi, không nên mang theo con gái rượu của nhà họ Lương xa chạy cao bay, có lẽ là bọn họ suy nghĩ sự tình quá đơn giản.

Lư Phi Vũ cắn răng lấy hết tiền lương tháng này và tiền dành dụm ra, đi cửa hàng nhà nước mua chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng.

Vi Vi từng nói đồng hồ mà cha cô ấy thích nhất là hiệu này.

Nhưng chiếc đồng hồ đó còn không được đưa tới trước mặt Lương Thành đã bị ném ra, bao gồm chủ nhân của chiếc đồng hồ.

Mẹ Lương chỉ vào mũi Lư Phi Vũ mắng, mắng hắn là con trai của tội phạm chính trị không biết trời cao đất rộng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Vi Vi đã sớm bị bà đưa về nhà nội. Vi Vi cũng bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không gặp hắn nữa, bảo hắn từ bỏ ý định này đi.

Lư Phi Vũ nâng chiếc đồng hồ kia, mất hồn mất vía đi trở về, hắn ngơ ngẩn mất hồn đi vào ngõ hẻm, bị một đám khách không mời chặn lại.

Mẹ Lương cho rằng Lư Phi Vũ bị người đánh bị thương nặng, cực khổ bò ra ngõ hẻm kêu cứu mới bị xe tải nghiền nát.

Nhưng sự thực không phải như vậy, hắn bị một đám du côn chơi m* t** đến mê loạn chặn trong ngõ nhỏ, tay đ.ấ.m chân đá như mưa đổ lên người hắn.

Lư Phi Vũ thậm chí không kịp thở ra một hơi đã bị côn đồ giơ cao gậy gỗ đập c.h.ế.t trong ngõ hẻm.

Hôm ấy thời tiết rất tốt, mặt trời treo cao, Lư Phi Vũ bị người tươi sống đánh c.h.ế.t trong con hẻm yên lặng không người, không ai biết đến.

Hôm sau là sinh nhật mười tám tuổi của Lư Phi Vũ, Lương Vi từng nói phải chúc mừng ngày hắn trưởng thành, tiếc rằng không kịp.

Du côn thấy có người c.h.ế.t mới biết hoảng, tên cầm đầu trong nhà là chạy đường dài, gã hoảng hốt lo sợ chạy về nhà nói cho cha của mình đã lỡ g.i.ế.c người, cú đập đó là tự tay gã làm.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 342



Lúc ấy đang tra nghiêm, khắp nơi đều đang lấy gương mẫu, lỡ bị phát hiện thì du côn c.h.ế.t chắc.

Cha của du côn tim đen mà gan to, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

Phạm tội g.i.ế.c người phải lấy mạng đổi mạng, nhưng nếu như là tai nạn xe cộ sẽ phán nhẹ hơn nhiều.

Bọn họ thừa dịp buổi tối mang xác c.h.ế.t của Lư Phi Vũ ra ngõ nhỏ, cha của du côn lái chiếc xe tải lớn, không chút do dự nghiền qua xác c.h.ế.t đã không thành hình người, m.á.u thịt đầy đất che đi tất cả tội ác.

Cha của du côn bị phán ba năm, cộng thêm tiền phạt, nhưng ông ta chỉ ngồi tù nửa năm đã được nhà họ Lương bảo lãnh ra.

Lư Phi Vũ thì chỉ có một nấm mồ vô chủ, vì là vị thành niên nên trên mộ còn không có tên, hắn mất tất cả dấu vết mình còn tồn tại trên đời.

Chấp niệm của Lư Phi Vũ nằm ở Lương Vi, nhưng không đại biểu hắn không căm thù kẻ đầu sỏ năm xưa.

Sau khi chết, Lư Phi Vũ oán khí ngút trời, ước gì lấy đầu kẻ thù, nhưng khi Lương Vi khóc đỏ mặt đứng trước mộ của hắn thì không dâng lên nỗi lòng báo thù.

Là Lương Vi nhặt xác cho hắn, lập mộ cho hắn, nhìn cảnh Lương Vi khóc than, sao hắn có thể trả thù mẹ của cô.

Lư Phi Vũ cười khổ, hóa thành một lũ niệm linh bên cạnh thiếu nữ, đến c.h.ế.t không rời.

Mười năm sau, đầu sỏ gây nên lần thứ hai đứng ở trước mặt hắn, Lư Phi Vũ rất cố gắng kiềm nén căm hận cuộn trào trong lòng, nào ngờ mẹ Lương ngu ngốc nhào lên hung hăng quát hỏi:

“Lư Phi Vũ, mày biến thành cô hồn dã quỷ liên quan đến bọn tao? Đáng đời mày, ai kêu mày bám lấy không buông. Vi Vi là thân phận gì, còn mày là thân phận gì? Mày c.h.ế.t chưa hết tội, mày nên sớm c.h.ế.t cùng người cha tội phạm chính trị và người mẹ khùng của mày kia!”

Mẹ Lương nhắc đến cha mẹ của Lư Phi Vũ khiến tinh thần của hắn d.a.o động mạnh, mất kiểm soát, bị ép thoát khỏi người Lương Vi.

Lương Vi trùng hợp nghe thấy nửa câu sau của mẹ Lương.

Lương Vi luôn thông minh, lập tức hiểu ra cái gì:

“Cái c.h.ế.t của anh ấy có liên quan tới bà?”

Mẹ Lương nói không lựa lời còn tưởng đây là Lư Phi Vũ:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mày bị xe đụng c.h.ế.t chứ không phải bị bọn họ đánh chết, cái c.h.ế.t của mày liên quan gì tao? Nếu sớm rời đi Vi Vi thì đã không có chuyện gì rồi, lỗi tại mày mơ mộng viển vông!”

Lời còn chưa dứt, Lương Vi chộp lấy con d.a.o cắt trái cây đã sớm gỉ sét trong đĩa đựng trái cây đ.â.m mạnh về phía mẹ Lương.

Cô ấy biết rồi, đã biết tất cả.

Mẹ của cô ấy chẳng những hại c.h.ế.t Lư Phi Vũ, còn ở hôm nay tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người mẹ dịu dàng từ ái trong lòng cô ấy.

Chát!

Lương Thành tát mạnh vào mặt Lương Vi.

Mặc cho Lương Thành hỏi han cỡ nào thì Lương Vi đều mặt không cảm xúc, không trả lời câu nào.

Lương Thành căn bản phân không rõ đứng ở trước mặt mình rốt cuộc có phải là con gái của mình hay không, nhưng mặc kệ là cô ấy hay ai thì thân thể này là của con gái duy nhất nhà họ Lương.

Lương Thành nóng giận nhưng không có cách nào, đành phải sai cảnh vệ mang người về thủ đô trước.

Bọn họ dọn dẹp dấu vết ở hiện trường, sau đó lái xe quay về Bắc Kinh, bởi vì Lương Thành không yên tâm Châu Thiện và Dương Lạc Hoài nên hai người cũng đi theo. Khi đến thủ đô, xe của Dương Lạc Hoài và xe của Châu Thiện tách ra, Châu Thiện đi theo mấy người Lương Thành đến biệt thự trong núi mà nhà họ Lương thường dùng để nghỉ hè.

Lương Thành cần nhờ Châu Thiện:

“Đại sư, xin hãy đuổi quỷ trên người Vi Vi đi.”

Châu Thiện nghe vậy kỳ lạ nhìn Lương Thành, lẽ nào ông không biết hiện tại Lương Vi không bị quỷ nhập vào người, đều là tư tưởng hành vi của chính cô ấy sao?
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 343



Nhưng Châu Thiện không nói gì, bình tĩnh gật đầu đồng ý.

Rốt cuộc có một chuyện vừa lòng, Lương Thành miễn cưỡng nặn ra nụ cười:

“Vậy đại sư cần cái gì? Tôi sai người đi tìm ngay.”

Châu Thiện không lề mề, liệt kê danh sách dài, Lương Thành nhanh chóng sai cấp dưới ra ngoài đặt mua đủ đồ.

Lúc ‘đuổi quỷ’, Châu Thiện mới lại gặp Lương Vi.

Lúc ấy Lương Vi đã hai ngày không uống một giọt nước. Nhà họ Lương nhốt cô ấy trong lầu các của biệt thự, bốn phía treo vải đen, tối đen, chỉ có khung cửa sổ chiếu vào một tia sáng.

Châu Thiện căn dặn trong lúc cô làm phép không ai được quấy rầy, cho nên cảnh vệ đưa cô lên lầu các mờ tối rồi lui ra, giữ chức trách canh ở ngoài cửa, chuẩn bị nghe thấy có gì đó kỳ lạ sẽ phá cửa mà vào.

Lương Vi chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp hút hồn như trên TV, tinh thần của cô ấy uể oải, ôm chân ngồi trong bóng tối, tia sáng kia cách cô ấy rất xa.

Lương Vi nghe tiếng động có người đi vào, ngước đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay mà tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh như nước:

“Tôi nhớ là cô có thể thấy quỷ.”

Châu Thiện không nhẹ không nặng gật đầu.

Giọng nói của Lương Vi giống như bị giấy ráp mài:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy còn tôi, có thể thấy quỷ không?”

Châu Thiện lắc đầu, nói:

“Người thường gặp quỷ không phải chuyện tốt, quỷ đại biểu âm tà tai ách "

Châu Thiện còn chưa nói hết câu Lương Vi đã cười khẽ:

“Có con quỷ nào âm hơn, tà hơn con người?”

Lương Vi ở trong bóng tối, Châu Thiện không thể thấy ánh mắt của cô ấy lúc này, chỉ có thể phán đoán từ giọng nói rằng lúc này cô ấy vô cùng đau lòng:

“Lúc tôi đi nhận xác, trong nhà xác, lúc đó anh ấy bị lắp ráp khâu lại, nhưng tôi vẫn không nhận ra đó là anh ấy.”

“Cô không biết đâu, lúc anh ấy ở trường học thì đẹp trai cỡ nào, bao nhiêu người thầm thương. Lúc anh ấy đá banh, người ta vây quanh sân thể dục chật ních, đều nhìn anh ấy. Lúc anh ấy lên lớp, thật nhiều người nhìn qua khe cửa, muốn ngắm anh ấy.”

“Mọi người đều rất thích anh ấy, tôi cũng vậy, tôi siêu thích anh ấy, khi viết chữ thì nhớ anh ấy, khi đọc sách thì nhớ anh ấy, lúc ăn cơm cũng nhớ anh ấy.”

“Nếu biết trước, nếu biết trước, tôi thà cả đời chưa từng gặp anh ấy.”

Lương Vi sâu kín ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ:

“Nếu tôi không gặp anh ấy thì mẹ của tôi đã không sai người đánh anh ấy, vậy anh ấy sẽ không chết. Anh ấy luôn nói sau này muốn làm nhà khoa học, nếu tôi không quen anh ấy thì anh ấy đã đã không thành ra như vậy.”

Mắt của Lương Vi trống rỗng:

“Đại sư, cô đã tính sai, mệnh cách của tôi không tốt chút nào, tôi là sao chổi mới đúng, nếu không thì tại sao anh ấy thân với tôi là lúc bắt đầu xui xẻo.”

Bên cạnh Lương Vi có một lũ u hồn như ẩn như hiện, thoáng hiện bộ dạng thiếu niên thanh tú, biểu cảm của hắn thống khổ, vươn cánh tay trắng tinh mơ hồ xuyên qua tóc đen của Lương Vi.

Khi nhìn thấy lũ u hồn này thì Châu Thiện rốt cuộc ý thức được tại sao mình mãi không nhìn thấy con quỷ thứ ba.

Hắn căn bản không phải quỷ, hắn chỉ là một niệm linh, sinh ra từ chấp niệm của con người, khoảnh khắc con người sắp c.h.ế.t nhưng vẫn sống thì thoát khỏi thể xác, trở thành niệm linh.

Con người có ba hồn bảy vía, quỷ mị đã từng làm người, tự nhiên cũng giống như vậy, mà linh chỉ có một hồn một phách.

Dù hồn phách bản thể của niệm linh đầu thai, tan biến thì lũ niệm linh cũng sẽ vĩnh viễn đi theo người mà nó vướng bận, đến c.h.ế.t không rời xa.

Niệm linh chỉ có một hồn một phách, chưa từng làm chuyện ác nên quỷ khí tự nhiên rất mỏng manh, nếu tìm một chỗ tốt ẩn thân thì dù Châu Thiện mở tuệ nhãn cũng khó thấy được.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 344



Châu Thiện chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngang tầm mắt với Lương Vi.

Lương Vi thống khổ điên cuồng, đã không ham sống.

Châu Thiện vô thanh đối diện với niệm linh kia:

“Ngươi muốn nói gì với cô ấy có thể mượn miệng của ta.”

Niệm linh cảm kích nhìn Châu Thiện, nhưng khi niệm linh mở miệng nói câu đầu tiên thì cô rất bất ngờ.

Giọng nói của niệm linh cực kỳ sốt ruột: “Vi Vi, Dương Lạc Hoài muốn hại em, em đừng tin hắn.”

“Hắn sớm quen Đỗ Hân Hân, là đàn anh của Đỗ Hân Hân, hắn luôn tính kế em. Đỗ Hân Hân đã mang thai hai đứa con, đều là của Dương Lạc Hoài, nhưng cô ta phá thai, luyện thành tiểu quỷ vì muốn nổi tiếng. Sau đó cô ta bị tiểu quỷ cắn ngược, mắc bệnh nặng, Đỗ Hân Hân kêu Dương Lạc Hoài nuôi tiểu quỷ ở dưới giường của em vì muốn hại em.”

"Không chỉ thế, hắn còn bỏ thuốc vào tổ yến đã nấu cho em, những tổ yến mà em thường ăn dễ dàng sản sinh ảo giác, thấy ác mộng, ăn thuốc lâu em sẽ nổi điên.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn nữa, bùa bình an kia là giả, chỉ có cái hắn đeo là thật, cái em đeo sẽ vời đến tai ách."

“Anh không phải lần đầu tiên nhập vào người em, lần đầu tiên anh nhập vào người em là muốn tráo bùa bình an, lần thứ hai nhập xác của em vì vứt bỏ tổ yến hắn mua cho em.”

“Về sau hắn sinh nghi, bắt đầu gác đêm, không rời xa em một tấc. Lần thứ ba anh nhập vào em là lần trước."

“Em không mời đại sư mà hắn giới thiệu cho em, đi mời người khác, hắn hoài nghi Châu đại sư nhìn ra cái gì nên muốn xuống tay trước.”

“Hắn hại c.h.ế.t con của em, lại muốn hại c.h.ế.t em, dấu tay m.á.u mỗi ngày em thấy là chờ sau khi em ngủ thì hắn cầm tay em ấn xuống, mục đích là muốn khiến người khác cho rằng em có bệnh mộng du. Tối hôm đó em lại bị chuốc thuốc, té xỉu trong bồn tắm, khi em gọi điện thoại cho Châu đại sư thì anh nhập vào người em, anh không thể để em ở lại nơi đó nữa.”

Lư Phi Vũ từng muốn nhắc nhở Lương Vi, nhưng gợi ý bị Dương Lạc Hoài phát hiện trước, sau lần đó Lư Phi Vũ không dám mạo hiểm nữa.

Đôi khi lòng người đáng sợ hơn quỷ, Lư Phi Vũ không hiểu, Lương Vi rốt cuộc đắc tội Dương Lạc Hoài ở chỗ nào mà tên này muốn hại cô ấy đến thế? Một lần không đủ, còn muốn hai lần, ba lần, ép c.h.ế.t cô ấy để nhường đường cho người khác.

Lương Vi nghe lời thốt ra từ miệng Châu Thiện thì giật mình, cô nhìn Châu Thiện:

“Phi Vũ?"

Châu Thiện lắc đầu: “Không phải tôi.”

Ánh mắt bừng sáng của Lương Vi lại vụt tắt.

Châu Thiện nói tiếp:

“Lư Phi Vũ ở bên trái của cô, anh ta nói vẫn luôn ở đó.”

Ngày ấy nắng nóng, ồn ào náo động, Lương Vi ở cục cảnh sát đến nhận người, nhìn thân thể rách nát không thành hình thì khóc không thành tiếng.

Hắn c.h.ế.t sạch sẽ, chỉ có đồng hồ sáng bóng cầm trong tay là bị siết chặt, muốn bẻ ngón tay lấy ra cũng không được.

Lương Vi gào khóc, không để ý hình tượng khóc ngất trước quan tài của Lư Phi Vũ. Chiếc đồng hồ mà Lư Phi Vũ luôn nắm chặt không nỡ buông lúc ấy bộp một tiếng rớt xuống trước mặt cô ấy.

Bắt đầu từ khi Lương Vi nhặt đồng hồ thì niệm linh luôn theo bên cạnh không rời một tấc.

Đó không chỉ là một chiếc đồng hồ, nó còn là hy vọng tốt đẹp nhất về tương lai với người yêu của một thiếu niên chưa lớn.

Nhưng đó chỉ là một chiếc đồng hồ, không thể nào khiến nhà họ Lương chấp nhận.

Lương Vi nghe Châu Thiện nhắc đến chiếc đồng hồ, lau nước mắt, lôi ra dây chuyền bằng bạc từ cần cổ ấm áp.

Đồng hồ cũng bị xe tải nghiền qua, đã không thể hoạt động, mặt đồng hồ ban đầu bị tháo ra, thay thế hai tấm hình chân dung.

Một tấm là Lương Vi, một tấm là Lư Phi Vũ, nắp đóng lại, hai người lại trở thành người thân mật nhất trên đời này, giống như chưa từng chia ly.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 345



Lương Vi vươn tay vuốt hình thiếu niên thanh xuân sức sống trong đồng hồ, hơi nghiêng người sang trái.

“Em nghĩ hắn là anh, nhưng sau này em biết ai đều không phải là anh.”

Nói đến thật buồn cười, Lương Vi và Dương Lạc Hoài gặp nhau giống như khởi đầu cho câu chuyện m.á.u chó bình thường trên cõi đời.

Lương Vi du học trở về, muốn thoát khỏi kiểm soát của nhà họ Lương, không quay đầu lại bước vào giới giải trí, dựa vào bề ngoài xinh đẹp và kỹ thuật diễn tốt nhanh chóng nổi tiếng.

Lúc ấy Dương Lạc Hoài chỉ là một thư ký trường quay bình thường trong đoàn phim, Lương Vi là ngôi sao mới đang lên.

Mặt mày của Dương Lạc Hoài có năm phần giống người yêu đã chết, Lương Vi nhìn hắn tựa như nhìn thấy người yêu.

Mặc dù như vậy, Lương Vi biết rõ Dương Lạc Hoài không phải Lư Phi Vũ.

Mãi đến khi Lương Vi nhìn thấy người trong đoàn phim không kiêng nể gì trào phúng thư ký trường quay nhỏ này, cô ấy tức giận, sau đó thư ký trường quay nhỏ kia trở thành trợ lý nhỏ bên cạnh cô ấy.

Trợ lý nhỏ nhiệt tình theo đuổi Lương Vi, người trong giới đều thấy, nhiều người cười nhạo Dương Lạc Hoài cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Lương Vi không nói gì, vẫn mãi mê bôn ba trong thế giới của mình.

Mãi tới khi đợt dịch bệnh ở thủ đô, Lương Vi cũng bị bệnh đưa đi cách ly, trong giới hạn sống và chết, ngôi sao lớn và người bình thường không khác gì nhau. Bạn bè trong giới đều rời khỏi Lương Vi, cho rằng cô ấy c.h.ế.t chắc rồi.

Một đêm khuya, Dương Lạc Hoài gõ cánh cửa sổ phòng cách ly của Lương Vi, tặng cho cô ấy một bát canh nóng, hậu quả là bị cách ly chung với cô ấy.

Từ khoảnh khắc đó, Lương Vi quyết định phải cho chính mình một cơ hội, một cơ hội sống lại, một cơ hội quên đi Lư Phi Vũ.

Cô ấy sắp thành công.

Lúc này mới hiểu tình thâm ý trọng của Dương Lạc Hoài ngay từ đầu đã thành lập trên dối trá, hắn dựng lâu đài hoa mỹ tình yêu cho Lương Vi, nền thì lỏng lẻo.

Nhưng không sao.

Trong mắt Lương Vi tràn đầy cầu xin:

“Đại sư, tôi rất muốn nhìn thấy anh ấy.”

Muốn xem hắn đã già chưa, có gầy hơn không, là giống như bộ dạng ngày xưa hay đã trưởng thành rồi. Lương Vi chỉ muốn nhìn hắn một lần thôi, là người sống động, biết cười biết cử động chứ không phải hình chụp lạnh băng.

Châu Thiện do dự.

Nếu Lư Phi Vũ là quỷ thì Châu Thiện tuyệt đối không muốn khiến âm dương loạn trật tự, quỷ là quỷ, vô luận là quỷ tốt hay xấu, miễn là lưu luyến trần gian, dây dưa ai đó thì sẽ tạo thành tổn thương cho họ.

Nhưng Lư Phi Vũ không phải quỷ, hắn là linh, là niệm linh.

Thật lâu sau Châu Thiện mới có quyết định, gật mạnh đầu:

“Tốt.”

Châu Thiện xoay người rời đi, thì thầm vài câu với cảnh vệ canh ở cửa, cảnh vệ rất mờ mịt, Châu Thiện lại ra vẻ thâm trầm: “Nghe lời tôi, không sai được.”

Một cảnh vệ hoang mang nhận lệnh rời đi:

“Máu cuống rốn? Muốn thứ này làm cái gì?"

Máu cuống rốn hay còn gọi là m.á.u âm dương.

Con người cả đời chỉ có lúc sinh ra và khi c.h.ế.t đi là âm dương giao hồn, không thuộc về dương gian, cũng không thuộc về âm phủ. Máu cuống rốn của trẻ mới được sinh ra tự mang sức mạnh âm dương.

Phàm nhân nếu không có mắt âm dương, dưới tình huống bình thường không thể thấy quỷ và linh, đương nhiên, ác quỷ tội ác ngập trời thì miễn bàn.

Phàm nhân muốn thấy quỷ phải bôi m.á.u âm dương lên mí mắt thì cửa lớn âm phủ mới mở ra cho bạn.

Nhà họ Lương có chút quan hệ với bệnh viện, m.á.u cuống rốn không hiếm lạ trong khoa phụ sản, rất nhanh, Châu Thiện lấy được thứ mình muốn.

Châu Thiện nhẹ bôi hai giọt m.á.u âm dương lên đôi mắt của Lương Vi, cô ấy mở mắt ra, trong khoảnh khắc giọt lệ chảy xuống.

Châu Thiện thổn thức, lặng lẽ lui ra ngoài, đóng kín cửa phòng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 346



Cô chỉ mới sống trên cõi trần hơn mười năm nhưng thấy quá nhiều thứ, nhiều còn hơn mười nghìn năm trên Thiên Đình.

Châu Thiện xong việc phất áo bỏ đi, ẩn sâu công cùng danh.

Chốc lát sau, Châu Thiện đứng ở trước mặt Lương Thành, thêm mắm dặm muối kể việc Dương Lạc Hoài làm với Lương Vi.

Quả nhiên, Lương Thành tức điên, ước chừng Dương Lạc Hoài sẽ chịu khổ đây.

Còn về ‘con quỷ’ trên người Lương Vi thì Châu Thiện trả lời là đã giải quyết rồi, chẳng những thế, cô còn đánh con quỷ kia hồn phi phách tán, suốt kiếp không được siêu sinh.

Lương Thành đi tra xét, Lương Vi đã có ăn ý với Châu Thiện biểu hiện làm ông vừa lòng, Lương Thành gửi hai triệu vào tài khoản của Châu Thiện.

Tháng sáu, mặt trời nóng như lửa, giới giải trí có tin b.o.m tấn, diễn viên nổi tiếng Lương Vi quyết định suốt đời rút khỏi showbiz, từ nay tập trung vào sự nghiệp từ thiện.

Lương Vi có nhiều fan, khi tin này truyền ra thì trên mạng nổ tung, trong một chốc, ngay cả học sinh trong trường của Châu Thiện cũng thảo luận về siêu sao Lương Vi sắp mãi mãi rút khỏi giới giải trí, mấy fan trung thành của Lương Vi trong lớp Châu Thiện đau lòng muốn khóc.

Cùng lúc đó, Đỗ Hân Hân được gọi là Lương Vi nhỏ liên tiếp dính scandal, đầu tiên là bị bao nuôi, rồi chưa kết hôn mà mang thai hai lần, tiếp đó là nuôi tiểu quỷ, mỗi scandal đều đủ để hoàn toàn đập nát mộng sao của cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời ấy showbiz chưa đầy giông bão như bây giờ, nghệ nhân tạo dựng hình tượng với bên ngoài đều là ngây thơ, giữ mình trong sạch, Đỗ Hân Hân bị tuôn ra scandal, truyền thông sắp điên rồi.

Truyền thông đuổi theo ngôi sao xuống dốc dính đầy scandal này làm phỏng vấn, muốn thông qua cô ta đào móc ra càng nhiều tấm màn đen liên quan showbiz. Một ngày nọ Đỗ Hân Hân lại bị đám phóng viên điên cuồng rượt đuổi chặn đường, Đỗ Hân Hân và bạn trai mới Dương Lạc Hoài lái xe tông vào rào chắn, một xe hai mạng.

Tháng bảy, một nhóm quan quân cấp thấp khu trung tâm thủ đô bị vạch tội tham ô nhận hối lộ, tình tiết cực kỳ nghiêm trọng, bị quần chúng thủ đô nhiệt tâm tố giác đến cao tầng, chẳng những bị mất mũ, còn vào song sắt.

Châu Thiện gọi điện thoại nói cho Lương Vi hay tin phấn chấn lòng người này, nhưng cô ấy chỉ hờ hững nói một câu:

“Đáng!”

Lương Vi không bao giờ chủ động bước vào nhà của họ Lương một bước, tập trung vào sự nghiệp từ thiện của mình.

Trên đời này còn có rất nhiều người nghèo, còn có vô số người sống cực khổ, tim của Lương Vi rất nhỏ, chỉ đủ để chứa những việc này, ký ức ngày xưa dần bị chen ra khỏi đầu cô ấy.

Tháng chín, viện phúc lợi ở thủ đô phồn hoa, Châu Thiện và Lương Vi ngồi chung một xe, khuôn mặt hiền hòa nhìn đám nhóc trong viện phúc lợi vui vẻ chạy nhanh.

Châu Thiện giơ tay chỉ hướng giàn hoa xanh ngắt ở phía xa:

“Ở đó.”

Một cậu bé mi thanh mục tú ngồi dưới giàn hoa, đang tập trung viết vẽ gì đó trên bàn vẽ.

Lương Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng mở cửa xe, bước xuống, cô ấy đi thẳng tới trước mặt cậu bé, giọng hơi run hỏi:

“Bé đang vẽ gì vậy?”

Cậu bé híp mắt nhìn Lương Vi, bình tĩnh cúi đầu:

“Hoa tường vy.”

Mắt Lương Vi đỏ hoe, hỏi:

“Bé, em được bao nhiêu tuổi rồi?"

“Chín tuổi.”

“Tên là gì?”

“Thập Tứ.”

Cậu bé vừa chào đời đã bị người bỏ ở trước cửa viện phúc lợi, không có tên, cũng không có họ, về sau theo họ của viện trưởng, tên thì theo thứ tự, gọi là Thập Tứ.

Lương Vi cảm thấy chính mình sắp khóc, run rẩy vươn tay chạm vào đỉnh đầu của Thập Tứ, vuốt nhẹ.

Phản ứng của Thập Tứ chỉ là nhìn thoáng qua Lương Vi, sau đó tập trung sự chú ý vào bức tranh ở trước mặt.

Viện trưởng của viện phúc lợi đã xem ngây người, vội vàng bước nhanh chạy tới:

“Ngại quá cô Lương, Thập Tứ hơi ngốc.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 347



Thoạt nhìn bà vừa mừng vừa sợ:

“Thập Tứ xưa nay không nói chuyện, không ngờ hôm nay mở miệng, cô Lương nhất định là ngôi sao may mắn của viện chúng tôi!”

Châu Thiện cũng xuống xe, nghiêng đầu nhìn niệm linh núp trong xe tránh nắng:

“Ngươi không đi nhìn xem?"

Vẻ mặt niệm linh hơi do dự:

“Người đó là tôi sao?"

Châu Thiện mỉm cười: “Đó là hai hồn sáu phách còn lại của ngươi.”

Niệm linh chỉ có một hồn một phách, sắp không thành hình người đầy đủ. Thập Tứ sớm đầu thai chuyển thế, lại bởi vì thiếu một hồn một phách nên mãi không thể mở miệng nói chuyện, trí lực cũng ngốc hơn người thường.

Niệm linh dù sao không có thân thể, hao mòn ở trần gian thì năng lượng của hồn phách sẽ ít dần, nếu mãi không dung hợp với bản thể thì rồi sẽ có ngày hắn tan biến trong thế giới này.

Châu Thiện đã sớm giải thích rõ cho niệm linh nghe lợi và hại trong đó, nhưng cô không ngờ lúc này rồi mà hắn còn dỗi.

“Nếu tôi và cậu ta dung hợp thì phải chăng sẽ quên Vi Vi?"

Châu Thiện ngẩn ra: “Đương nhiên, Lư Phi Vũ dù sao đã là kiếp trước của ngươi, Thập Tứ mới là hiện thế của ngươi, ngươi chỉ có thể giữ ký ức của Thập Tứ.”

Niệm linh không chút do dự ngắt lời cô:

“Tôi không cần, tôi chẳng cần làm Thập Tứ, tôi chỉ làm Lư Phi Vũ.”

Châu Thiện tức xì khói:

“Ngươi không dung hợp với bản thể thì Thập Tứ vĩnh viễn ngốc hơn người thường một chút, còn ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan, thấy ngu chưa? Có biết tính không vậy? Hiện tại Vi Vi nhận nuôi Thập Tứ, ngươi và cô ấy không thể bồi dưỡng tình cảm mới được sao? Sắp mất cả hồn rồi còn mơ mộng kiếp trước sao.”

Trong giọng nói của niệm linh tràn đầy cầu xin:

“Vậy tôi có thể chờ chút nữa không? Đợi Vi Vi già đi rồi tôi sẽ dung hợp với Thập Tứ.”

“Thập Tứ là Thập Tứ, Lư Phi Vũ là Lư Phi Vũ, một hồn nhưng ký ức khác nhau. Nếu không có Lư Phi Vũ, nếu cô ấy khóc thì Thập Tứ thậm chí không biết tại sao cô ấy khóc.”

Ánh mắt Châu Thiện ẩm ướt, cô nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ ở chung vui vẻ gần đó, cười khổ nói:

“Thật là oan nghiệt, thôi vậy, tùy ngươi, cùng lắm thì ta sẽ luyện mấy tấm bùa cố hồn cho ngươi, để ngươi ở lâu trên đời thêm chút nữa.”

"Cảm ơn đại sư."

"Được rồi, bớt già mồm đi.”

Thủ tục nhận nuôi Thập Tứ nhanh chóng làm xong, trên mặt Lương Vi lại có cảm xúc, lâu rồi cô ấy không vui như vậy, nhìn Thập Tứ ở bên trái, lại xem niệm linh ở bên phải, mặt mày tràn đầy thỏa mãn.

Châu Thiện có chút hâm mộ nhìn Lương Vi ở ghế sau vui vẻ chơi với con nít.

Mỗi người đều có kiếp trước, cuộc đời, ký ức mỗi kiếp đều khác nhau, đều như uống suối mát không nỡ vứt bỏ.

Vậy thì kiếp trước của cô là như thế nào?

Châu Thiện chưa từng nghĩ qua, hiện giờ trái tim trống rỗng như bị thiếu một góc.

Châu Thiện muốn tìm về ký ức trước khi đầu thai làm người, muốn tìm lại ký ức đánh rơi ở bỉ ngạn Suối Vàng, lắp ráp ra một cuộc đời hoàn chỉnh.

Châu Thiện, Sơn Từ, còn có một cái tên khác là gì.

Cô tò mò.

Đôi khi ý niệm đã sinh ra thì không cách nào bóp tắt.

Châu Thiện lại cắt vài người giấy, thổi nhẹ một hơi, tứ chi của người giấy hoạt động linh hoạt.

Âm binh được Châu Thiện mời tới từ Suối Vàng cung kính vái:

“Thần Quân."

Châu Thiện khẽ ừ, kéo vô ý thức cắt trên giấy vàng, tờ giấy kia rất giòn, rơi đầy vụn tuyết vàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Âm binh rất kích động, ba nghìn thế giới có biết bao nhiêu là u hồn, sau khi c.h.ế.t đều phải đến U Minh, có vô số âm binh trên Suối Vàng. Những âm binh ký khế ước với địa phủ gần như không có ngày nghỉ, mỗi ngày đều phải dẫn âm hồn đi Suối Vàng.

Thiên nữ mang theo trí nhớ giáng trần là chuyện đã mấy trăm năm chưa gặp, thí dụ như lần trước trên trời có vị Đế Quân trong Tam Thanh mang theo thiên nữ độ kiếp trong tiểu thế giới khác, bọn họ không có trí nhớ, chẳng khác gì phàm nhân, tự nhiên không thể triệu hoán âm binh.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 348



Vị này thì quá dữ, mang theo ký ức hạ phàm, rảnh rỗi lại gọi âm binh làm việc, mà toàn việc đơn giản, rất dễ nói chuyện!

Âm Binh Giáp đã qua một nghìn năm mới lại được gọi đến trần gian, trước khi đi đồng liêu nói cho hắn, vị này rất sảng khoái, làm việc không tốt sẽ không bị trách tội, nhận việc của cô hoàn toàn không cần vội vàng đi làm, có thể rong chơi trên dương gian một lúc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là việc tốt cho đời âm binh mà!

Nói tới đây phải nhắc đến lần đầu Âm Binh Giáp bị triệu hoán đến dương gian trong một tiểu thế giới, lúc ấy hắn còn là tiểu binh gà non, vị đại năng kia nhẹ nhàng bâng quơ nói cho hắn lỡ tay diệt toàn bộ tiểu thế giới rồi, kêu hắn về bẩm báo Dương Vương cử người đến dẫn độ âm hồn.

Âm Binh Giáp mang theo chín mươi chín đồng liêu cẩn trọng dẫn độ năm trăm năm mới đưa đi hết du hồn trong tiểu thế giới kia, số lượng quỷ trong địa phủ tăng nhiều chưa từng có.

Nghe nói trần gian vốn có mười nghìn giới, chỉ vì đám trùm thích gì làm nấy mà có bảy nghìn tiểu thế giới sụp xuống, sót lại ba nghìn giới, mà âm hồn của bảy nghìn giới đều nhét vào ba nghìn giới, cho nên không chỉ là quỷ trong địa phủ đầy nhóc, hiện tại nhân khẩu ở dương gian càng lúc càng nhiều.

Âm Binh Giáp hớn hở chờ Châu Thiện ban bố nhiệm vụ, hắn đã suy nghĩ kỹ, tạm không vội làm việc, đi miếu Thổ Địa ăn chút cung phụng, tiếp đó từ từ đi dạo, hưởng thụ khói lửa dương gian, coi như đi ra du lịch bằng tiền công quỹ. Đến lúc đó còn có thể khoe khoang khoác lác với mấy tướng già ở âm phủ.

Ánh mắt Âm Binh Giáp nhìn Châu Thiện cực kỳ thân thiện, như đang ngắm Bồ Tát sống.

Châu Thiện bị ánh mắt tr*n tr** của âm binh quái dị này làm lạnh sống lưng.

Châu Thiện tự xét lại, chẳng lẽ bởi vì cô triệu hoán bọn họ quá nhiều lần mà cho thù lao ít quá? Nên trong mắt âm binh này tràn đầy ‘trách cứ’?

Châu Thiện hắng giọng:

“Là như vầy, ta cần nhờ ngươi làm một việc.”

Trong lòng Âm Binh Giáp điên cuồng gõ bình luận: quả nhiên rất dễ nói chuyện! Còn dùng từ kính nhờ! Thần Quân có biết ngài là đại thần tiên không? Nhân vật cấp bậc cao còn hơn trùm cuối Diêm Vương của chúng ta? Nói đi nói đi, tại hạ sẵn lòng làm cho.

Âm Binh Giáp không chút do dự gật đầu, trong mắt Châu Thiện ánh lên hân hoan.

"Là như vậy, hồn phách trước khi qua cầu Nại Hà, ký ức cũ sẽ bị xóa bỏ biến thành hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên đúng không?”

Âm binh gật đầu.

“Trước kia ta đã đến nhân gian giới một lần, nhưng quên là tiểu thế giới nào rồi, ta đánh mất ký ức làm phàm nhân lần đó.”

Âm binh lại gật đầu.

Châu Thiện bổ sung thêm:

“Ta nghe ngóng được dù là ký ức của tiên nhân, sau khi bị vứt bỏ cũng sẽ hóa thành hoa Bỉ Ngạn, nở bên bờ Vong Xuyên.”

Âm binh không gật đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Châu Thiện mỉm cười hiền hòa:

“Ta nghĩ ngươi có thể từ Suối Vàng cõng hoa Bỉ Ngạn về cho ta hay không, để ta tìm hoa.”

Âm binh bỗng nhiên cảm thấy tiếng sét giữa trời xanh đánh vào đầu mình.

Mợ nó, đồng liêu chó chết, chia tay!

Âm binh nhìn Châu Thiện không còn giống đang nhìn người từ thiện nữa, ngược lại ánh lên tia tuyệt vọng như tro tàn.

"Thần Quân, thí dụ như tiểu thế giới mà ngài ở có hơn sáu trăm nghìn u hồn.”

Châu Thiện ra hiệu chính mình biết.

“Suối Vàng tổng cộng quản ba nghìn tiểu thế giới, u hồn ở các tiểu thế giới không ít hơn nơi này.”

"Từ xưa đến nay, mỗi âm hồn đầu thai không dưới hai mươi lần, mỗi lần có thể biến thành một đóa hoa Bỉ Ngạn.”

“Vong Xuyên vô biên vô hạn, trước đến giờ không ai biết đầu và cuối của Vong Xuyên ở đâu. Thần Quân, ta biết tìm hoa bắt đầu từ đâu đây?”

Giọng nói của âm binh càng lúc càng đau buồn giận dữ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 349



Châu Thiện từng nghe điều tương tự rồi, cô khẽ thở dài:

“Không có biện pháp khác sao?"

Âm phủ gì mà không theo kịp thời đại, dương gian đã sáng tạo ra GPS theo dấu này nọ rồi, vậy mà bọn họ còn bó tay với Mạn Châu Sa Hoa.

Âm binh thê lương nói:

“Diêm Vương chỉ có một triệu âm binh làm việc, không rảnh tay.”

Là đồ khốn nào nói vị này sai làm việc chắc chắn siêu đơn giản? Hố quỷ!

Châu Thiện không bỏ cuộc:

“Vậy ngươi hãy đi nói với Diêm Vương, hỏi xem hắn có cách gì không.”

Âm binh hơi nhìn sang hướng khác:

“Điện Quân không ở địa phủ, Tây Vương Mẫu đã mở tiệc bàn đào, bọn họ đều đi núi Côn Luân.”

Châu Thiện lại nghe thấy từ tiệc bàn đào đã như cách một thế hệ.

Giọng nói của cô nhẹ tênh:

“Lại mở à.”

Thượng giới không có nhiều việc, chút chuyện cỏn con cũng đã sớm truyền khắp tam giới.

Âm binh tự nhiên hiểu tại sao Châu Thiện cảm khái:

“Bẩm Thần Quân, Tinh Hoa tiên tử đã chữa trị cây Bàn Đào bị tổn hại của Tây Vương Mẫu, nàng vốn muốn lấy việc này xin Ngọc Đế cho Thần Quân quay về vị trí, nhưng Ngọc Đế mãi không chịu đồng ý.”

Trong mắt Châu Thiện lại ánh lên cảm xúc:

“Tinh Hoa? Ngươi nói nàng trở về?"

Âm Binh Giáp bỗng thấy cảm ơn cái tính mê hóng chuyện của mình:

“Đúng vậy, Đế Quân tự mình đi ma giới tìm về tàn hồn, lại dưỡng thật lâu, đã khôi phục như ban đầu. Nghe nói Tinh Hoa tiên tử hiện giờ thường đi núi Vô Tà dạo chơi.”

Vị Thần Quân này đúng là đơn giản, chỉ cần chọn đề tài mà cô thích nghe thì cô sẽ rất vui.

Quả nhiên, Châu Thiện vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên phải đi rồi, núi Vô Tà là nhà mẹ đẻ của nàng ấy mà.”

Khoan, hơi lạc đề.

Châu Thiện miễn cưỡng kéo bản thân thoát khỏi cảm xúc hưng phấn:

“Vậy chuyện hoa Bỉ Ngạn”

Âm binh rùng mình, nhớ lại năm trăm năm ở trong tiểu thế giới sụp đổ không thấy ánh mặt trời, hì hục đưa du hồn, cười gượng nói:

“Thần Quân, ta đột nhiên nhớ tới địa phủ có việc chờ làm, ta đi chút rồi về ngay.”

Châu Thiện chỉ kịp kêu một tiếng đã thấy người giấy nhỏ linh hoạt trốn ra từ khe cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Âm Binh Giáp mò trúng chỗ yếu, Châu Thiện làm chuyện tốt lâu, có lòng dạ mẹ hiền, nên khi cô thấy khó xử trong mắt âm binh thì quyết định không túm chặt âm binh nhỏ này.

Còn về người ta quay lại địa phủ hay đi dạo ở dương gian thì Châu Thiện không quản.

Châu Thiện ngồi đó suy nghĩ còn cách nào khác không.

Lão Quân có tấm gương tiền kiếp có thể dùng, nhưng một là cô không thể liên lạc được với người ta, thứ hai là nếu lúc trước cô dứt khoát vứt bỏ kiếp đó thì cô không tin mình sẽ ngốc đến mức không xóa dấu vết trong gương tiền kiếp.

Con người của cô rất sợ đau, thoạt trông ngang ngược uy phong lẫm lẫm, trên thực tế không chịu nổi k*ch th*ch nhất, có thể khiến cô nhanh gọn vứt bỏ ký ức thì hẳn là không phải ký ức tốt.

Nhưng cô vẫn rất tò mò.

Cô tự tin đã rút bỏ kiếp kia, lại trải qua rất nhiều chuyện vui buồn hợp tác hiếm lạ, ước chừng không có việc gì có thể làm cô đau lòng nữa (chắc vậy).

Một điều nữa là không biết cô nợ Phó Kỳ Thâm cái gì!

Âm binh theo khe cửa thuận lợi trượt ra ngoài, nghe tiếng động người ở trong phòng không đuổi theo mình thì hưng phấn hoa tay múa chân.

Bao nhiêu năm rồi, trong mắt chỉ có ánh chiều tà đỏ thắm và xương khô của Suối Vàng, giờ thì hắn rốt cuộc có thể lần thứ hai được hít thở trần gian nhiều màu.

Âm Binh Giáp kích động suýt khóc, ngẫm lại đây chỉ là thân hình người giấy mới không khóc.

Âm Binh Giáp khẽ ngâm nga, đang định đi miếu Thổ Địa ăn no bụng, vừa hưng phấn chạy tới chỗ thang máy thì âm binh bỗng tay chân cứng ngắc, đứng thẫn thờ.

Thang máy vừa đúng ngừng ở tầng này, cửa lớn chậm rãi mở ra, lộ ra một người như hoa như ngọc.
 
Back
Top Bottom