Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 270



Người bị phi đầu hàng g.i.ế.c c.h.ế.t cũng sẽ bị lệ quỷ đầu bay g.i.ế.c trong sương mù máu, bởi vậy hàng thuật sư của Nam Dương gọi nó là bách hoa phi đầu hàng.

Truyền thuyết dính vào sương mù m.á.u kia là c.h.ế.t ngay, chưa tới nửa tiếng sẽ tan chảy thành bãi máu.

Cái đầu kia rất đắc ý, cười the thé, tiếng cười lại càng giống con nít:

“Mày đã dính m.á.u bách hoa hàng của tao, sắp c.h.ế.t rồi. Chờ mày c.h.ế.t tao sẽ ăn m.á.u thầy bà Trung Quốc của mày, đến khi đó tao có vu thuật của Nam Dương và pháp thuật của Trung Quốc, tao sẽ vô địch thiên hạ!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện mặt không cảm xúc: “Ồn ào!"

Châu Thiện vươn tay ra, cái đầu kia còn chưa phản ứng lại đã rời trần nhà bay vào bàn tay của cô, tóc đen dài thẳng bị cô túm lấy.

Châu Thiện cười ‘dữ tợn’:

“Mơ đẹp đấy, tiếc rằng mày không biết bà cố là ai rồi. Trên tay mày chắc có bảy, tám mạng người nhỉ, một Kumanthong đen của Nam Dương đi tới thủ đô Trung Quốc của tao phá phách, thật sự là muốn chết!”

Đầu bay cười khằng khặc, thè đầu lưỡi đỏ thẫm cuốn lấy Châu Thiện, cùng lúc đó, bao tử dưới đầu bay b.ắ.n ra càng nhiều sương mù máu, chỉ chốc lát cả người cô đã ướt đẫm máu.

Châu Thiện không thể nhịn được nữa, lấy tay làm lưỡi d.a.o c.h.é.m xuống đầu lưỡi, thoáng chốc c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi đứt thành hai khúc.

Châu Thiện túm gốc tóc rậm rạp của đầu bay, nhấc lên cao cho mắt của Lâm Khê ngang bằng mình:

“Bây giờ thì tới lượt của tao!”

Châu Thiện nói xong vung cái đầu dính liền bao tử lên, tay phải vẽ mấy vòng trong không trung rồi ném mạnh đi, đầu bay đập vào vách tường.

Đầu bay bị quay chóng mặt còn chưa tỉnh táo lại thì Châu Thiện giống như giải khóa năng lực nào đó, túm tóc của nó đập rầm rầm vào bức tường như ném banh, đầu bay đập từ bức tường này b.ắ.n qua bức tường khác.

Qua lại mấy chục lần, Châu Thiện hơi thở hổn hển, cô lại nhìn đầu bay thì nó đã bị đập nát bấy.

Châu Thiện vừa thở vừa ném mạnh đầu bay xuống đất:

“Ghê tởm.”

Kumanthong bám vào đầu bay, hiện giờ cái đầu bị Châu Thiện đập nửa c.h.ế.t nửa sống, Kumanthong cũng bị tổn hại nặng.

Châu Thiện đi đến bên cửa sổ mở rèm ra, ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào, chiếu lên đầu bay, cái đầu đã không có động tĩnh, nhưng khi bị ánh nắng chiếu thì vẫn không kiềm được phát ra tiếng rống điếc tai, bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi hóa thành bãi m.á.u loãng.

Phi đầu hàng ít nhất cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể hoàn toàn thành công, Kumanthong mới được luyện ngày thứ nhất, ánh sáng mặt trời là kẻ thù tự nhiên của nó. Khi bách hoa phi đầu hàng chưa thành công thì có rất nhiều nhược điểm, nếu như tu thành công, sợ rằng khó gặp đối thủ trên cõi đời này.

Châu Thiện dọn dẹp dấu vết rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Vụ án Lâm Khê tạo thành hậu quả rất lớn, cô ta bị Kumanthong dụ dỗ hiến tế rất nhiều nhau thai, lại lấy danh nghĩa cho ăn cơm tắm rửa miễn phí lừa gạt kẻ lang thang về nhà, tổng cộng g.i.ế.c c.h.ế.t sáu người. Đồng nghiệp Văn Nhã bị Lâm Khê mất trí phát cuồng g.i.ế.c chết, ngay cả Tô Triệu Mỹ cũng suýt c.h.ế.t trên tay cô ta, lại cộng thêm Tào Trí Viễn. Nhưng khi cảnh sát chạy đến hiện trường phạm tội thì chỉ thấy cái xác nam khô quắt và một xác c.h.ế.t không đầu, trải qua DNA chứng thực, xác c.h.ế.t không đầu là hung thủ Lâm Khê của vụ án, nhưng cô ta c.h.ế.t như thế nào còn là điều bí ẩn chưa giải mã được.

Bởi vì vụ án này ảnh hưởng rất lớn, cấp trên lựa chọn không công bố ra đại chúng, thủ đô vẫn ngựa xe như nước vẫn phồn hoa, nhưng vụ án ăn thịt người của Lâm Khê trở thành ác mộng của tất cả cảnh sát hình sự có mặt lúc ấy.

Châu Thiện biết được ngọn nguồn sự tình đôi khi sẽ nghĩ nhan sắc và tình yêu đáng sợ đến thế sao?
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 271



Đủ để khiến một cô gái bình thường biến thành ác quỷ ăn thịt, uống m.á.u người?

Sau khi Tô Triệu Mỹ được cứu ra thì hơi thần kinh, giống như bị yểm, Châu Thiện lại đi nhà họ Tô trừ tà cho cô ta. Sau khi xong việc, vốn thỏa thuận đưa một trăm nghìn, nhưng Tô Đình rất rộng rãi chuyển khoản năm trăm nghìn vào thẻ của Châu Thiện.

Châu Thiện không từ chối, sau khi cảm ơn thì đến ngân hàng ký đơn gửi tiền, gửi một trăm nghìn cho cha mẹ ở trong thành phố Bình Viễn, còn bốn trăm nghìn thì Châu Thiện gửi hết cho một tài khoản.

Gửi tiền xong, ngón tay Châu Thiện chạm vào nốt ruồi son, cảm thụ ánh sáng vàng ấm áp từ nốt ruồi, cô nhoẻn miệng cười. Mấy năm nay Châu Thiện luôn quyên tiền, trường tiểu học hy vọng, viện dưỡng lão, viện phúc lợi cô kiếm được tiền đều quyên 80%, số tiền này cũng mang đến nhiều công đức cho cô.

Tiền, tiền, tiền, mấy năm nay Châu Thiện thật sự hoàn toàn biến thành thần giữ của. Châu Thiện vịn trán cười bất đắc dĩ, cô chỉ có một mình, khó mà làm nên chuyện gì, việc thiện có thể làm được cũng hữu hạn, nhưng quyên tiền thì khác, đối với cô là tiền tài ngoài thân, nhưng nó trợ giúp cho nhiều người có thể giúp đỡ.

Hôm nay là Nguyên Đán, Châu Thiện gửi tiền xong nổi hứng mỉm cười nhìn trên phố giăng đèn kết hoa. Bởi vì mặt trời sáng sủa, tuyết đọng đã tan, tuy còn hơi lạnh nhưng không khí ngày lễ vui vẻ xua tan lạnh lẽo mùa đông.

Châu Thiện đi một lúc thì khóe môi khó khăn nhếch cao bỗng hạ xuống.

Góc đường có một bà già tóc hoa râm dùng túi nhựa nhặt được vây thành chăn trùm kín người, nhưng vẫn không thể chống cự mùa đông se lạnh, đang run cầm cập.

Trước mặt bà già có một cái chén bể, bên trong rải rác vài đồng xu.

Châu Thiện mềm lòng đi vào một tiệm nhỏ bên đường mua một bát mì nóng, cô bưng bát đi tới trước mặt bà già ở góc đường:

“Bà nội, con mời bà ăn một tô mì.”

Phỏng chừng bà già đã mấy ngày chưa ăn cơm, nhìn Châu Thiện với cặp mắt không dám tin, há mồm dường như muốn nói cái gì. Khi thấy khuôn mặt dịu dàng của Châu Thiện thì bà già không nói gì, dùng tay lau giọt lệ vương khóe mắt đục:

“Cảm ơn cô bé, người tốt sẽ được phúc.”

Trong lúc bà già ăn mì, Châu Thiện cũng không nhàn rỗi, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn tướng mạo của bà.

“Bà thuở nhỏ đã mất cha mẹ, đi theo anh trai sinh sống. Về sau anh trai cưới vợ, chị dâu không tốt với bà, thường ngày hoặc đánh hoặc mắng, đùi phải của bà bị chị dâu đánh què. Năm bà mười bảy tuổi bị chị dâu bán cho ông già ế vợ trong thôn làm vợ, kết hôn năm thứ năm, bà sinh một người con trai, lúc con trai hai tuổi thì chồng của bà mất. Một mình bà nuôi con trai đến lớn, dựa vào trồng rau và nhặt phế liệu nuôi con trai đến Bắc Kinh học đại học. Con trai ở Bắc Kinh có bạn gái, sau khi tốt nghiệp thì ở lại luôn, không về nhà nữa, khi họ kết hôn đã không mời bà, bà mất liên lạc với con trai. Bà rất nhớ con trai nên bán trâu trong nhà làm lộ phí, mang theo tiền dành dụm cả đời đến thủ đô tìm con.”

Bà già bỗng chậm lại tốc độ ăn mì.

Châu Thiện tiếp tục mở miệng nói chuyện:

“Bà khó khăn mới nghe được địa chỉ của con trai, tìm tới cửa đúng dịp nghe con trai và con dâu cãi nhau vì việc mua đàn dương cầm cho cháu gái. Con trai bị con dâu đánh một bàn tay, cháu gái đang khóc, bà không đành lòng liền lấy hết tích góp cả đời đưa cho con dâu. Con dâu mua dương cầm cho cháu gái, qua hai ngày phát hiện bà không có tiền liền đuổi ra khỏi nhà, con trai không thèm nói một câu bênh bà, đúng không?”

Bà già cúi đầu húp nước lèo, nước mắt nhỏ vào nước lèo:

“Sao cô bé biết?”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 272



Dường như Châu Thiện hơi xúc động nói:

“Con thấy khi xem tướng cho bà.”

Bà già run giọng nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thì ra cô bé là thầy tướng số, thảo nào.”

Châu Thiện không đáp lại bà già, nói tiếp:

“Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh lắm, rất nhiều kẻ lang thang bị đông chết. Con dâu mặc kệ sự sống c.h.ế.t của bà, con trai cũng bỏ mặc, bà không hận sao?"

Hồ Tú Nga rưng rưng nước mắt ngước đầu lên, dùng bàn tay nhăn nheo lau nước mắt cho mình:

“Đại sư, có tô mì này của cô thì tôi đã ấm áp. Tất cả là số phận, lỗi tại tôi không dạy nó tốt, nên nó mới đối xử với mẹ già của mình như vậy.”

“Không, bà dạy dỗ hắn tốt lắm.”

Trong con hẻm ở góc đường đột nhiên truyền đến mấy tiếng la hét ầm ĩ, vành mắt của Châu Thiện chợt ửng đỏ, cô lấy tiền xu loại một đồng từ chén bể ở trước mặt bà già:

“Con và bà làm một cuộc giao dịch đi.”

Bà già uống cạn hớp nước lèo cuối cùng, trên khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười, thân hình bỗng tỏa ánh sáng vàng:

“Cảm ơn cô bé, có tô mì của cô thì tôi không đói không lạnh, không cần làm quỷ c.h.ế.t đói, cũng nên lên đường.”

Bà già kéo túi nhựa trên người, run rẩy đứng lên, đi vài bước, thân hình càng lúc càng mơ hồ, dần dần trở nên trong suốt.

Giọng nói của bà già càng lúc càng nhẹ:

“Cảm ơn, cô bé.”

Tiếng la trong ngõ hẻm rõ ràng truyền vào tai của Châu Thiện:

“Có người chết, người c.h.ế.t cóng!”

Chủ tiệm cơm ở gần đó cũng kêu gọi:

“Cô bé, mì lạnh rồi, sao cô bé ngồi ở đó làm gì?"

Lúc Châu Thiện mời bà già ăn mì thì bát còn tỏa mùi thơm và ấm, bây giờ tô mì lạnh lẽo, không có mùi.

Châu Thiện v**t v* tiền xu loại một đồng trong tay, tiền xu rất nhanh liền biến thành một tờ giấy tròn. Mùa đông này quá lạnh.

Châu Thiện đã thu thù lao, cô phải làm việc giúp người.

Châu Thiện giương mắt liếc qua nhà cao tầng san sát ở bên cạnh.

Trong tòa nhà lớn cao nhất, phồn hoa nhất ấy là nơi làm việc của con trai bà già, bà không dám ăn, không dám mặc, nuôi nấng hắn đến được chỗ này. Mẹ già của hắn không đành lòng bỏ con, dù ăn xin cũng đi tới đây.

Mỗi ngày sáng sớm và buổi tối, con trai đều mang cặp táp đi ngang qua ngõ nhỏ mà bà già ở, nhưng chưa từng dừng lại một giây nhìn.

Là cái gì che mắt của hắn, khiến hắn không nhận ra mẹ của mình?

Là Bắc Kinh phồn hoa? Hay con gái ngoan ngoãn? Hoặc là người vợ xinh đẹp?

Châu Thiện nhặt mấy hòn đá nhỏ, dùng cục đá bày ra hình chữ T ở góc đường, cắm một cây kim bạc lên hòn đá nhỏ nằm ở điểm giao thác.

Kim bạc cắm nghiêng, vừa lúc đối diện cửa sổ văn phòng của con trai bà già.

Trận này gọi là ngọa bàn thốc tiêm sát, phải cho đứa con quên ơn cha mẹ, vô tình vô nghĩa kia c.h.ế.t – không – yên!

Khuê Sinh Dũng cảm thấy chính mình hôm nay quả thực là xui xẻo hết mức, xui như bị sao quả tạ chiếu. Đầu tiên là sai một cô em nhân viên văn phòng đi nấu cà phê, lúc nhận thì lỡ tay làm đổ cà phê, vừa dơ đồ cũng làm ướt máy vi tính, bo mạch chủ cũng bị cháy.

Khó khăn lắm mới thổi khô quần áo đi họp, trên người còn nồng mùi cà phê, dự án thiết kế làm cả đêm bị loại, lại bị cấp trên mắng thúi đầu. Không chỉ thế, một hợp đồng lớn trong bộ phận bị bên đối địch cướp đi, nếu hợp đồng được ký thì Khuê Sinh Dũng làm trưởng phòng cũng được trích phần trăm, hiện tại tất cả đều ngâm nước nóng.

Khuê Sinh Dũng rất buồn bực, khó khăn lắm mới chờ đến tan ca, hắn xách cặp táp đi ra ngoài, nhưng trời vẫn không tha cho, mây đen kéo tới, còn có tuyết rơi.

Thật sự xui xẻo, Khuê Sinh Dũng chửi thầm trong bụng, bước thấp bước cao giơ cặp táp che đầu chạy về nhà.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 273



Khuê Sinh Dũng là người xa xứ lên bắc lập nghiệp, sinh hoạt cũng không thoải mái gì, từ nhỏ nhà hắn đã nghèo, phía gia đình không giúp đỡ được gì, toàn dựa vào chính mình dốc sức làm. Gia cảnh của vợ chỉ khá hơn hắn một chút, nhưng ở trong gia đình trọng nam khinh nữ cũng đồng dạng không giúp được gì.

Vợ còn là con gái cả trong nhà, cô ta có một người em trai, hết ăn lại nằm, cả nhà dựa vào chị gái trợ cấp. Cha mẹ vợ sớm không đi làm, chờ con gái, con rể nuôi bọn họ hưởng phúc.

Cố tình vợ rất cưng em trai, con gái Khuê Niệm Niệm có cái gì thì cô ta nhất định phải giữ ‘công bằng’ cũng cho cháu trai một cái y như vậy. Càng không cần nói trong ngày thường rinh đồ về nhà mẹ, quả thực là nhiều không đếm xuể.

Thí dụ như chiếc dương cầm kia, lúc trước Khuê Sinh Dũng c.h.ế.t sống không đồng ý vợ đi mua, là bởi vì hắn để dành tiền mua đặt ở trong nhà chưa được một tháng đã bị cháu trai thích, vợ liền đưa dương cầm đến nhà em trai, Niệm Niệm tất nhiên không chịu, hai vợ chồng cũng vì chuyện này mà suýt đánh lộn.

Thí dụ như chiếc xe mà Khuê Sinh Dũng mua, hắn lái được nửa năm, cậu em vợ tới cửa kể khổ, nói đơn vị công tác của mình xa, mỗi ngày dậy sớm chen chúc tàu điện ngầm quá thống khổ. Vợ tiếp tục hào sảng cho cậu em vợ mượn lái đi, còn bảo công ty của Khuê Sinh Dũng gần, không cần dùng xe, coi như tập thể dục. Trên danh nghĩa là ’mượn’, nhưng Khuê Sinh Dũng chỉ lái được nửa năm, cậu em vợ đã lái ba năm, sắp hỏng luôn chiếc xe, đôi khi Khuê Sinh Dũng còn phải trả tiền xăng!

Sắc trời hơi tối, trong lòng Khuê Sinh Dũng thấp thỏm nhưng vẫn quẹo vào ngõ nhỏ kia để đi đường tắt.

Hôm nay lúc đi làm Khuê Sinh Dũng nghe đồng nghiệp tám chuyện, trong con hẻm này có một ăn mày bị tươi sống đông c.h.ế.t rồi. Trong ngõ hẻm này ở một ăn xin, không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi ngày Khuê Sinh Dũng đội mưa đội gió đi làm luôn nhìn thấy bà già ăn xin kia, tóc bẩn thỉu, mặt cũng vấy mỡ đến mức không thấy rõ bộ dáng, nhưng luôn tha thiết nhìn chằm chằm vào hắn. Khuê Sinh Dũng tự nhiên cảm thấy bà già ăn xin kia muốn xin tiền.

Nhưng vợ tiêu xài rộng rãi lại siết chặt tiền của hắn, mỗi lần Khuê Sinh Dũng nhìn ánh mắt của bà già ăn xin sẽ mặt không cảm xúc quay đầu, vội vàng chạy đi. Chính hắn còn không có dư tiền, sao có thể cho tiền ăn xin?

Nhưng không hiểu sao Khuê Sinh Dũng có cảm giác thân thiết với bà già ăn xin này, vì bà già ăn xin luôn khiến hắn nhớ tới mẹ ruột. Khuê Sinh Dũng không còn bao nhiêu ấn tượng với mẹ của mình, từ khi hắn đến thủ đô học đại học thì gần như không về quê nữa, chỉ nhớ mẹ cực kỳ nhỏ gầy, rất già nua, bốn mươi tuổi mà già như năm, sáu chục tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc kết hôn, không biết vì sao Khuê Sinh Dũng không mời mẹ của mình, nếu không phải năm nay bà đột nhiên cõng túi bạt xông vào nhà của hắn thì hắn sắp quên mình còn mẹ.

Nghe vợ nói đã mua vé xe lửa đưa bà về quê, mẹ đương nhiên không thể nào hiện ở thủ đô được, còn thành ăn xin.

Khuê Sinh Dũng không biết rằng hắn đưa năm trăm tệ cho vợ, kêu vợ dùng số tiền đó mua vé xe lửa cho mẹ đã biến thành một trong các Transformers cho cháu trai, góp một phần vào kho đồ chơi của nó.

Mẹ của hắn bởi vì không có tiền về nhà đã c.h.ế.t cóng, c.h.ế.t đói trong thủ đô phồn hoa mà lạnh lẽo, lúc c.h.ế.t cách con trai của bà chưa tới hai trăm mét.

Bà biết cuộc sống của con trai không được tốt, thà rằng đi ăn xin chứ không muốn liên lụy con trai của mình.

Lúc con dâu đuổi bà ra khỏi nhà đã dùng chữ ‘bà già ăn hại’, hoàn toàn tổn thương trái tim của bà. Bà thà đi ăn xin, bị đông lạnh, đói bụng cũng không muốn thành gánh nặng trên vai con trai.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 274



Khuôn mặt Khuê Sinh Dũng đờ đẫn bước nhanh qua góc mà bà già ăn xin thường thích rúc vào, không thèm nhìn một cái.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa nhà, chưa qua ngưỡng cửa đã nghe mấy tiếng cười vui trong phòng khách.

À, hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ là gia đình cậu em vợ, cha mẹ vợ đến nhà bọn họ ăn chực, Khuê Sinh Dũng cởi áo khoác móc lên cái giá.

Nghe động tĩnh Khuê Sinh Dũng đi vào, không khí vui vẻ trong phòng khách tan biến. Bọn họ đã ăn, Khuê Sinh Dũng nhìn trên bàn, không có phần cơm của hắn.

Khuê Sinh Dũng không nói chuyện, trầm mặc đi đến phòng bếp bưng bát ra múc cơm. Trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng ăn cơm nhóp nhép của cậu em vợ.

Cậu em vợ vội lùa một chén cơm, ợ một cái, lại cầm cây tăm xỉa răng:

“Anh rể này.”

Tim Khuê Sinh Dũng giật thót, thản nhiên ngẩng đầu: “Chuyện gì?"

Biểu cảm trên mặt cậu em vợ thoải mái còn hơn ở nhà mình:

“Nhà thuê của bọn em máy sưởi ấm không nóng lắm, cha mẹ dù sao già rồi, chịu không nổi, em nghĩ hai năm này cả nhà dọn lại đây ở chung với anh chị, cho Niệm Niệm và Bân Bân có bạn chơi cùng."

Chưa đợi Khuê Sinh Dũng nói chuyện, vợ đã mỉm cười đồng ý:

“Được chứ, mọi người dọn vào cũng giúp đỡ chị một tay.”

Mẹ vợ vui vẻ nói:

“Cứ quyết định như vậy đi, Đại Khuê, ngày mai hai đứa đừng đi làm, phụ chúng ta chuyển nhà, đàn ông thì nên làm nhiều chút.”

Khuê Sinh Dũng cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đau nhói như bị kim đâm, cực kỳ khó chịu, trên mặt chảy mồ hôi lạnh. Trong đầu không tự giác bắt đầu hiện ra từng cảnh tượng.

Từ nhỏ mẹ già đã rất cưng hắn, trong thôn ít cho con nít đi học, nhưng bà dựa vào nhặt ve chai, làm công, làm thêm, trồng rau, từng chút một nuôi hắn lớn lên, cho đi học.

Khi Khuê Sinh Dũng lên lớp 12, lúc mẹ gánh cát bị té ngã, vừa vặn trên công trường có cây đinh sắt đ.â.m vào mắt phải của bà.

Vì chuyện này mà bà không thể làm thêm, quản đốc cho bà mười nghìn tệ tiền chữa mắt. Bà không nỡ dùng số tiền đó chữa mắt, mà để dành số tiền đó dưới danh nghĩa của Khuê Sinh Dũng. Con mắt vốn có thể chữa lành cũng bởi vậy mà mù hẳn, bà lại nói với Khuê Sinh Dũng rằng bà kiếm tiền quá chậm, không biết đến bao giờ mới kiếm đủ mười nghìn, thôi thì không chữa, để lại tiền cho hắn.

Khuê Sinh Dũng tốt nghiệp đại học thì ở lại thủ đô, lúc kết hôn chỉ nhờ người gửi lời nhắn cho bà, nói mé rằng đừng tới tham gia hôn lễ của hắn. Nguyên nhân không có gì khác, bạn học của Khuê Sinh Dũng toàn là cao sang, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy chính mình có một bà mẹ mặt xám mày tro.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ không đến, lại nhờ đồng hương mang theo năm trăm nghìn đưa cho Khuê Sinh Dũng. Bà nói mình vô dụng, không thể giúp con trai cưới được vợ, bà để dành năm trăm nghìn này hơn hai mươi năm.

Khuê Sinh Dũng dùng tiền lương của mình cộng với năm trăm nghìn tệ, lại nhờ quan hệ bạn học mượn người ta hơn một trăm nghìn mới mua được căn hộ này.

Nhưng phần lớn nhất vẫn là trả bằng tiền của mẹ, vợ và nhà mẹ cô ta không bỏ một xu nào.

Những ký ức phủ bụi lần thứ hai nổi lên trong lòng, Khuê Sinh Dũng đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng n.g.ự.c đau còn hơn bị chục triệu con kiến cắn.

Khuê Sinh Dũng lạnh nhạt buông xuống bát đũa:

“Căn nhà này là mẹ của con bỏ tiền ra mua cho con, bà còn không được ở trong đó một ngày.”

Vợ lập tức thay đổi sắc mặt nói:

“Khuê Sinh Dũng, anh nói vậy là sao hả? Lúc trước anh là kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng, tôi bị mù mới theo anh, chịu khổ nhiều như vậy. Anh bắt cha mẹ của tôi ở nhà thuê, anh còn lương tâm không?”

Trước kia vợ mà tức giận là Khuê Sinh Dũng sẽ nhận sai ngay, nhưng lần này không biết hắn lấy đâu ra dũng khí:

“Mẹ của tôi không có cả nhà thuê để ở, luôn ở nhờ nhà dưới quê!”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 275



Không khí trên bàn ăn bỗng cứng ngắc, vợ của hắn cười khẩy nói:

“Đó là vì anh làm con trai mà vô dụng.”

Khuê Sinh Dũng ngẩn ngơ, không nói chuyện nữa, trầm mặc bước ra ban công nhìn vệt trắng trong trời đất.

Không biết qua bao lâu, gia đình cha vợ rời đi, vợ đưa tiễn, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện vui vẻ của gia đình:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị, vậy ngày mai chúng em đến dọn nhé, chị bê máy vi tính trong phòng anh rể ra đi, dù sao anh rể ở nhà cũng ít xài, cho em mượn dùng.”

Vợ quở mắng nhìn em trai:

“Được rồi, lớn như vậy mà như con nít.”

Khuê Sinh Dũng đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, hắn lấy ra điếu thuốc, vừa đốt lửa thì thấy con gái che mũi:

“Thối!”

Khuê Sinh Dũng cười ngượng ngùng, lập tức bóp tắt khói.

Bân Bân lấy một thứ hình dạng kỳ lạ ra, hỏi Lý Tuệ Yến:

“Cô ơi, con có thể lấy thứ này của dượng mang về nhà không?”

Lý Tuệ Yến tập trung nhìn vào, phát hiện là một chiếc gương bốn góc hình dạng kỳ lạ, bốn mặt đều là tam giác đều, góc cạnh cực kỳ sắc bén, trên gương có mấy vệt đỏ giống như quỷ vẽ bùa. Con nít thường thích thứ sáng lấp lánh như vậy.

Lý Tuệ Yến hỏi cậu bé:

“Con tìm thứ này ở đâu ra?”

Chắc chắn trong nhà không có thứ đó.

Bân Bân cười toe trả lời:

“Con lục trong cặp của dượng.”

Bân Bân nói cái cặp đó chắc chắn là cặp táp của Khuê Sinh Dũng.

Lý Tuệ Yến hơi nghi ngờ, sao hắn mang thứ kỳ lạ như vậy trở về?

Nhưng cô ta không đặt trong lòng:

“Cứ lấy đi.”

Tiễn đến dưới lầu, nhìn gia đình ngồi vào xe Lý Tuệ Yến mới giấu đi nụ cười, nhớ ông chồng ở trên lầu thì cô ta cực kỳ tức giận. Hôm nay hắn dám tranh luận, làm phản rồi!

Lý Tuệ Yến bực tức lên lầu định tìm Khuê Sinh Dũng tính sổ, nhưng cô ta không ngờ chiếc gương kỳ lạ trong cặp táp của Khuê Sinh Dũng tên là ‘tứ âm kính’, lúc Khuê Sinh Dũng c.h.ế.t lặng đi trên đường bị Châu Thiện thừa dịp đó nhét vào cặp táp.

Tứ âm kính có bốn góc, mỗi góc là âm, tứ có ngụ ý là ‘tử’, cộng thêm góc cạnh của tứ âm kính đều vuông, có bùa chú thêm vào thì thành góc nhọn, là đại hung.

Góc nhọn có bốn mặt gương phản chiếu nên sát khí lại lớn mạnh hơn, một chiếc tứ âm kính cỡ nửa bàn tay có thể làm dương trạch của người ta gia đình không yên, mọi chuyện không thuận.

Châu Thiện muốn cho thằng con trời đánh mất hết đạo nghĩa tình người đó mọi việc không thuận, ăn ngủ không yên!

Nhưng Châu Thiện không ngờ chiếc tứ âm kính vô tình vào tay gia đình họ Lý.

Lý Tuệ Yến mới vừa đi lên thang lầu thì nghe phương xa có tiếng nổ lớn, cô ta kỳ lạ quay đầu lại, trùng hợp thấy chiếc ô tô mới chạy ra khỏi tầm mắt mình đã đụng vào hàng rào chắn, rào chắn bị đụng móp méo, đầu xe bốc khói đen cuồn cuộn.

Tai nạn xe cộ nhìn như nghiêm trọng, trên thực tế không có gì trầm trọng, hai người lớn tuổi và con nít ở ghế sau bị chấn động não, em trai và em dâu ngồi ở ghế trước thì hơi thảm, đùi phải của em trai mắc kẹt ở ghế lái, em dâu bởi vì ngồi ở ghế phụ, khi em trai lái xe bởi vì bản năng xoay tay lái về bên trái nên đụng trúng mắt phải của em dâu.

Đùi phải của em trai bị nặng một chút, ngoài ra không có gì đáng ngại. Mắt của em dâu chỉ cần đắp thuốc, nhưng về sau thị lực mắt phải sẽ không bằng lúc trước.

Qua năm, sáu ngày, cả gia đình đã khỏe. Trong lúc đó, Khuê Sinh Dũng luôn bị vợ sai khiến đi chăm sóc gia đình cha vợ, mỗi ngày tan ca mệt như chó, về nhà lại phải đi bệnh viện đưa cơm. Cả gia đình họ Lý đều chờ Khuê Sinh Dũng đưa cơm tới ăn, tiền thuốc men cũng lấy từ ví của hắn.

Ngày này, Khuê Sinh Dũng gặp trục trặc trong công tác, hắn lại bị hủy một hợp đồng lớn, cấp trên ý thức được trạng thái công tác của hắn hơi không tốt, mịt mờ nhắc nhở vài câu, chủ động đưa ra cho hắn nghỉ dài hạn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 276



Sắp cuối năm, trong công ty đang rất thiếu người, tại sao lúc này cấp trên đưa ra cho hắn nghỉ dài hạn? Chỉ có một khả năng, muốn tìm người nhận thay công việc của Khuê Sinh Dũng.

Khuê Sinh Dũng cực khổ vất vả làm trong công ty này mười lăm năm, cấp trên không tiện đá đ.í.t hắn, cho nên mới nghĩ ra loại phương pháp này để dần loại hắn khỏi cuộc chơi.

Khuê Sinh Dũng thầm hiểu, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi mệt mỏi, không muốn tranh giành gì nữa.

Mấy ngày nay, mỗi đêm Khuê Sinh Dũng đều mơ thấy mẹ của mình, trong đầu luôn hiện ra bóng dáng mẹ đeo tạp dề, chạy khắp nơi gọi hắn về nhà ăn cơm.

Hắn nhớ nhà, nhớ mẹ, nhưng đứa con bất hiếu như hắn làm sao có mặt mũi đi gặp bà?

Khuê Sinh Dũng giống như cái xác biết đi, đối diện ánh mắt khác lạ của cấp trên, hắn không biện giải nửa câu cho mình:

“Được, tôi nghỉ ngơi.”

Mười lăm năm nay, trừ ngày nghỉ ra Khuê Sinh Dũng không nghỉ phép ngày nào, có tăng ca liền tăng ca, dù lúc cuối tuần cũng muốn kiếm thêm tiền cho vợ con, sáng tạo hoàn cảnh tốt hơn cho họ.

Hắn luôn bận rộn không ngừng nghỉ, quên mất luôn có mẹ ruột khổ sở chờ mình.

Nhiều năm qua, hắn đã xem nhẹ nhiều thứ.

Bởi vì nghỉ nên Khuê Sinh Dũng về nhà sớm hơn vài tiếng đồng hồ. Hắn mở cửa ra, nghe trong phòng ngủ có tiếng rào rào, dường như có ai đang lục lọi đồ vật.

Là vợ, cô ta đang lục lọi hộc tủ tìm gì đó, Lý Tuệ Yến nhìn thấy Khuê Sinh Dũng thì sắc mặt có chút lo lắng.

Khuê Sinh Dũng hỏi cô ta:

“Cô đang tìm cái gì?"

Lý Tuệ Yến rất nhanh lại cả v.ú lấp miệng em hỏi:

“Cuốn sổ tài khoản kia đâu?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Làm vợ chồng nhiều năm, Khuê Sinh Dũng lập tức hiểu ý của cô ta, nhíu mày hỏi:

“Cô muốn làm gì?”

Lý Tuệ Yến vuốt tóc mai:

“Anh cũng biết cha mẹ và gia đình em trai của tôi ở bệnh viện chờ dùng tiền, em trai tôi không có tiền để dành, mấy tháng sắp tới nó bị thương ở chân không thể đi ra ngoài làm việc, tôi làm chị phải đỡ đần cho em. Anh hãy lấy sổ tài khoản ra, để tôi rút ít tiền.”

Đôi khi người ta càng giận thì càng tỏ ra bình tĩnh, Khuê Sinh Dũng đang trong tình trạng này:

“Đó là tiền học của Niệm Niệm.”

Tiền lương của Khuê Sinh Dũng xem như khá cao trong bạn cùng lứa, nhưng bởi vì Lý Tuệ Yến tiêu xài rộng rãi, kiếm bao nhiêu đều hết ngay trong tháng. Chờ sau khi sinh ra Khuê Niệm Niệm, Khuê Sinh Dũng cảm thấy như vậy khó mà sống lâu dài, hắn mặc kệ vợ khóc quấy, mỗi tháng rút một phần ba tiền lương cất vào sổ tài khoản khác, xem như học phí cho con gái.

Khuê Sinh Dũng có thể nhịn bất kỳ thứ gì, nhưng không thể nhịn được vợ muốn mò tay vào cuốn sổ tài khoản này, lấy tiền học của con gái mình trợ cấp cho nhà mẹ!

Lý Tuệ Yến dùng ánh mắt xem đồ ngốc để nhìn Khuê Sinh Dũng:

“Niệm Niệm là con gái, học trường tốt như vậy làm gì? Tôi cũng đi học trường tiểu học dưới quê, kiếm trường nào gần đây là được, sao anh cứ phải cho nó học trường tiểu học quý tộc lãng phí tiền làm gì? Bây giờ cha mẹ của tôi thiếu tiền xài, anh hãy lấy sổ tài khoản ra trước đã.”

Khuê Sinh Dũng yên lặng nhìn cô ta: “Không đưa.”

Lý Tuệ Yến nổi giận:

“Khuê Sinh Dũng, đồ không lương tâm! Anh sờ lương tâm của mình, tự hỏi xem cha mẹ của tôi tốt với anh biết bao nhiêu hả? Giờ họ nằm trong bệnh viện, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, chút tiền ấy đều không chịu cho, anh còn là con người không?”

Khuê Sinh Dũng nhìn bộ dạng quê quá hóa giận của vợ, trong lòng nổi lên lạnh lẽo:

“Được, vậy cô nói xem bọn họ tốt với tôi từ bao giờ?”

Toàn bộ nhà họ Lý đều sống dựa vào hút m.á.u của hắn, nhưng đối đãi y như người đến ở rễ. Ngay cả tiền rượu tiền t.h.u.ố.c lá của cha vợ cũng bắt hắn trả, nhưng suốt ngày bày ra dáng vẻ người lớn răn dạy hắn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 277



Lý Tuệ Yến không nói nên lời, cô ta biết cha mẹ luôn chướng mắt Khuê Sinh Dũng.

Cha mẹ vốn muốn Lý Tuệ Yến gả cho người giàu để nâng đỡ em trai, nhưng cuối cùng cô ta chọn gã nghèo hèn không quyền không thế.

Lý Tuệ Yến hơi nổi nóng: “Bởi vì anh vô dụng! Cha mẹ đã sớm khuyên tôi ly hôn!”

Khuê Sinh Dũng cười sầu thảm:

“Vậy thì ly hôn.”

Lý Tuệ Yến giận tím mặt:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bây giờ anh thấy nhà mẹ của tôi xảy ra chuyện nên muốn thoát khỏi tôi phải không? Ly hôn? Được, chuyển nhượng tất cả nhà xe cho tôi, anh tay trắng ra khỏi nhà thì tôi sẽ ly hôn ngay, sao hả?”

Khuê Sinh Dũng hờ hững nhìn Lý Tuệ Yến, xoay người đi ra ngoài.

Lý Tuệ Yến cho rằng hắn rụt vòi, đắc ý nói:

“Đồ hèn nhát, sao không ly hôn đi?”

Bước chân của Khuê Sinh Dũng khựng lại:

“Được, đưa cô nhà và xe, Niệm Niệm đi theo cô. Nhưng không được động vào số tiền đó, tôi để dành cho Niệm Niệm. Chúng ta đi cục dân chúng làm thủ tục ly hôn.”

Nụ cười đắc ý biến mất bên khóe môi của Lý Tuệ Yến.

Cuối cùng vẫn ly hôn, chia tài sản, Lý Tuệ Yến nhận phần lớn, nhà để lại cho vợ con, Khuê Sinh Dũng nhận hai phần ba tiền để dành, Lý Tuệ Yến lấy một phần ba.

Khoảnh khắc cầm bằng chứng ly hôn, Khuê Sinh Dũng không muốn nhìn người bên gối vừa lạ vừa quen kia nữa, hắn mua một tấm vé xe lửa xuống nam.

Khi Khuê Sinh Dũng xách vali phong trần mệt mỏi về quê, đẩy mở cánh cửa kêu cót két thì không kiềm được quỳ xuống sân:

“Mẹ, con đã về.”

Trong nhà im ắng chẳng có một chút động tĩnh, hắn quỳ thật lâu, nghi hoặc ngẩng đầu.

Chợt nhìn thấy mẹ mắt ngấn lệ dựa vào khung cửa cười với hắn:

“Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi."

Tóc hoa râm của Hồ Tú Nga hơi mơ hồ trong mùa đông, vành mắt đỏ hoe nói:

“Đại Dũng, mẹ làm bát vằn thắn con thích ăn nhất, hồi nhỏ con mỗi ngày đòi ăn cái này, còn muốn nhân thịt.”

Mắt Khuê Sinh Dũng cay cay:

“Đúng rồi, nhưng nhà nghèo, một năm chỉ có Tết mới được ăn một lần.”

Thân thể của Hồ Tú Nga dường như khỏe còn hơn lần trước bà đến thủ đô, chân bó gót sen bận rộn chạy đi nhào vỏ vằn thắn cho Khuê Sinh Dũng.

Chốc lát sau, Hồ Tú Nga bưng một bát vằn thắn đầy ắp nóng hổi, Khuê Sinh Dũng gắp một cái bỏ vào trong miệng, bất giác giọt lệ đã rơi, nhỏ vào bát.

Hồ Tú Nga nhe miệng không răng cười nhìn Khuê Sinh Dũng nhai ngồm ngoàm:

“Trong nồi vẫn còn, mẹ múc thêm một bát cho con.”

Ăn một lúc thì có điện thoại gọi tới.

“Là ông Khuê đúng không? Đây là tiểu đội thứ năm hẻm Trường Xuân thuộc cục công an thủ đô, tháng trước chúng ta phát hiện một cái xác nữ, sau khi khám kiểm phát hiện xác nữ có đặc điểm thân thể của mẹ ông, xin ông Khuê rút ra thời gian đến cục công an chi nhánh hẻm Trường Xuân thuộc cục công an thủ đô để nhận xác.”

Di động của Khuê Sinh Dũng rớt vào bát vằn thắn.

Hắn kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện trong nhà không còn bóng dáng của mẹ.

Bài trí trong phòng bất giác thay đổi, ban đầu sạch sẽ gọn gàng trở nên đầy bụi và mạng nhện, sân bên ngoài cửa sổ cũng mọc cỏ um tùm. Nguyên căn phòng chỉ còn bát vằn thắn nóng hổi là không thay đổi, vẫn tỏa mùi thơm nức mũi.

Con người nếu có chấp niệm, cho dù đến âm phủ cũng phải trở về gặp mặt con trai lần cuối.

Tứ âm kính luôn bị giấu trong túi quần của Lý Bân Bân, nó vênh váo nói với Khuê Niệm Niệm đó là đồ của Khuê Sinh Dũng. Niệm Niệm vốn đã không thích nó, nghe nói đây là thứ của cha đã đi đâu mất thì khóc quấy đòi lấy lại gương.

Khuê Niệm Niệm khóc hơn nửa ngày, Lý Tuệ Yến thấy nhức đầu, cuối cùng đành phải lừa gạt cháu trai đưa tứ âm kính cho cô bé.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 278



Vì chuyện này mà Lý Tuệ Yến phải hứa mua một bộ robot cho cháu trai.

Lý Tuệ Yến vốn cảm thấy tứ âm kính tà khí muốn ném đi, nhưng Niệm Niệm c.h.ế.t sống không đồng ý, cô ta đành để mặc Niệm Niệm mang tứ âm kính về nhà.

Mang tứ âm kính về nhà không lâu sau thì xảy ra chuyện.

Cha mẹ và gia đình em trai của Lý Tuệ Yến đã ra viện, tất cả dọn vào căn hộ mà Khuê Sinh Dũng mua.

Em trai thích hút thuốc, tàn thuốc không bỏ vào gạt tàn mà ném lung tung. Đêm nay hắn ta hút xong một điếu thuốc thì ngủ, tàn thuốc rơi xuống chăn bông và thảm, rất nhanh liền bốc cháy lên ánh lửa, không lâu sau, lửa cháy lớn, người nhà họ Lý bị mùi khói gay muỗi sặc tỉnh.

May mắn đợt hỏa hoạn này không có ai c.h.ế.t hay bị thương, nhưng kỳ dị là nguyên chung cư chỉ một hộ bị cháy, không lan đến nhà kế bên. Căn hộ mà Khuê Sinh Dũng mua bị đốt sạch.

Trùng hợp là hôm đó Lý Tuệ Yến lấy tất cả tiền trong các khoản để dành ra, định hôm sau mang theo em trai đi cửa hàng 4S mua cho hắn ta chiếc xe mới, bởi vì vụ hỏa hoạn này mà tất cả tiền mặt đều mất hết.

Từ khi Lý Tuệ Yến kết hôn thì không đi làm, toàn dựa vào Khuê Sinh Dũng nuôi, số tiền mặt này là tất cả tiền dư mà cô ta đang có.

Thật ra Lý Tuệ Yến đã cho em trai mượn, chẳng qua vì ở chung nên còn để trong nhà, nhưng mà hiện tại bị lửa đốt sạch, em trai từ chối không chịu nhận điều này.

Hắn ta mặc kệ Lý Tuệ Yến, mang theo gia đình mình và cha mẹ về lại nhà thuê. Lý Tuệ Yến vốn muốn đi nhà thuê ở tạm vài ngày, bị em dâu chửi đuổi khỏi cửa.

Lý Tuệ Yến vì giận dỗi mà ly hôn với Khuê Sinh Dũng, dẫn đến nguyên nhà họ Lý bất mãn.

Bây giờ không còn nhà, cây tiền cũng mất, Lý Tuệ Yến là người yếu đuối không thể làm được việc gì, cộng thêm không kiếm được Khuê Sinh Dũng, em trai quyết định đá cục nợ Lý Tuệ Yến đi.

Đương nhiên, những chuyện này đều là về sau.

Lúc ấy Châu Thiện đã thi xong kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của mình trong trường cấp 3, đang định gói ghém hành lý về nhà, cô và Phó Kỳ Thâm mua vé xe lửa về cùng một ngày.

Trước khi đi, Thẩm Quan Tâm bí hiểm kêu Châu Thiện đăng ký nick QQ, sau đó kéo cô vào một nhóm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tên của nhóm chat là ‘Hiệp hội Khoa học Huyền học’.

Châu Thiện từng nghe về hiệp hội này, Trần Thiên Tông là phó hội trưởng của hiệp hội, thầy phong thủy nổi tiếng hàng đầu mặt ngoài của Trung Quốc đều có mặt trong nhóm chat này.

Lúc này Châu Thiện mới biết, mấy lần trước Thẩm Quan Tâm mời cô đi làm phép đều là thử thách tư cách vào hội.

Không phải thử thách bản lĩnh của cô mà là kiểm tra phẩm tính, nhưng mấy lần thử nghiệm trước bởi vì quá mức chú trọng tiền tài nên không được cho qua.

Về sau biết tiền Châu Thiện kiếm được đa số đều quyên đi, lại nhìn thấy phẩm hạnh của cô từ vụ mẹ của Khuê Sinh Dũng, cao tầng hiệp hội mới cùng đồng ý cho cô nhập hội.

Nhưng rõ ràng Châu Thiện không hứng thú với ‘Hiệp hội Khoa học Huyền học’ gì đó, càng ghét cay ghét đắng mấy lần thử thách. Tư cách nhập hội mà thầy phong thủy xem là vinh diệu, nhưng với Châu Thiện thì không hấp dẫn bằng bánh nướng mè của Lão Trần Đầu ở cổng trường.

Thẩm Quan Tâm vừa kéo Châu Thiện vào nhóm cô đã tính rút.

Thẩm Quan Tâm hoảng sợ vội ngăn lại động tác của cô:

“Cô chủ ơi, cô biết có bao nhiêu người muốn vào nhóm này không?”

Châu Thiện lạnh lùng nhìn anh ta, biểu thị không muốn biết.

Thẩm Quan Tâm đảo tròng mắt, lại hỏi:

“Cô biết ý nghĩa tồn tại của nhóm chat này không?”

Châu Thiện thành thực lắc đầu.

Thẩm Quan Tâm bí hiểm đến gần cô:

“Trao đổi thông tin, kiếm tiền. “
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 279



Trong nhóm thường có thầy phong thủy qua tay nhiệm vụ mà mình không nhận được, thầy phong thủy khác có thể tiếp nhận, thù lao cực kỳ dày, tiện lợi hơn chúng ta bôn ba ở bên ngoài.”

Mắt Châu Thiện sáng lên, lặng lẽ dời tay khỏi nút rời nhóm:

“Có thể nhận việc?"

Thẩm Quan Tâm gật đầu, đúng dịp này trong nhóm phát ra tiếng chuông báo, anh ta hưng phấn, không thèm nhìn tin nhắn đã nói:

“Có việc, cô nhóc hãy nhận thử đi.”

[Nhiệm vụ: Số 17 khu dân cư Hạnh Phúc thành phố Lộc Tuyền tỉnh Hoài Đông, bắt quỷ.

Hình: jpg/jpg/jpg

Trần thuật: ác quỷ, lệ khí nặng, còn chưa tạo thành nhân viên thương vong, sát khí đã ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cư dân xung quanh.

Bổ sung: các vị cao nhân, tôi muốn về Cảng Thành một chuyến, mới làm mở đầu thôi, có ai nhận làm tiếp không?

Thù lao: đã bàn xong giá một triệu, đưa đủ luôn.]

Người tuyên bố nhiệm vụ là nhị đệ tử của Trần Thiên Tông, cũng là sư đệ đồng môn của Thẩm Quan Tâm.

Châu Thiện nhanh tay, khí thế như lũ nhắn hai chữ: Tôi nhận!

Trong nhóm yên lặng một lúc rồi bỗng sôi trào.

Đạo sĩ Trương: Người mới? Đi nhận hàng của thằng nhóc Triệu Huy, bị ngốc à!

Hòa thượng Vương: thì người mới mà, luôn phải nộp thuế chỉ số thông minh thôi.

Đạo bà Mạc: Người mới bị hố rất bình thường, hội trưởng Trần, là ông mời ‘Châu Thượng Thần’ vào à?

Người trong hiệp hội khi vào nhóm đều có nickname, bình thường họ sẽ tùy ý thêm hai chữ gì đó ở sau tên.

Thí dụ như Châu Thiện, giây trước cô huênh hoang đổi nickname của mình là Châu Thượng Thần.

Trần Thiên Tông không trả lời đạo bà Mạc kia, Châu Thiện hoang mang nhìn:

“Cái gì gọi là thuế chỉ số thông minh?”

Gương mặt Thẩm Quan Tâm hơi vặn vẹo:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư đệ của tôi báo giá một triệu đã nói lên hắn ít nhất bàn giá hai triệu với khách hàng, ít nhất ăn một nửa giá trung gian, bởi vậy bình thường không ai nhận nhiệm vụ của hắn, dù nhận cũng sẽ cò kè mặc cả trước.”

Tuy bị Triệu Huy đào hố khiến Châu Thiện không vui lắm, nhưng làm người không thể thất hứa, nhận đơn thì phải làm, còn về người làm ăn lòng dạ hiểm độc nào đó, chờ cô làm xong việc sẽ xử sau.

Châu Thiện mua vé xe thẳng đến tỉnh Hoài Đông, đành phải hủy vé xe về tỉnh Giang. Lần này Phó Kỳ Thâm vẫn như cũ mặt lạnh lùng muốn đi cùng, ban đầu Châu Thiện từ chối.

Phó Kỳ Thâm chỉ liếc cô một cái:

“Tôi xách vali cho cậu.”

Nhìn mặt của Phó Kỳ Thâm, Châu Thiện mới rồi còn nghiêm nghị từ chối lại không kiềm được dụ hoặc mặc nhận Phó Kỳ Thâm đi theo. Đương nhiên, có thể dụ hoặc được cô tuyệt đối không phải là tiện lợi có người xách vali giùm, mà là mỹ sắc.

Người nào không biết Sơn Từ trên núi Vô Tà từ thuở trời đất mở mang không thông thất khiếu, trong mắt và trong lòng chỉ có hai chữ ‘mỹ sắc’. Lúc trước cô quấn quýt lấy Thanh Nguyên đòi đánh nhau một nửa là vì danh xưng Chiến Thần của hắn, nửa còn lại là vì vẻ ngoài mặt trắng nhỏ, mỗi cách tám trăm năm cô sẽ lấy danh nghĩa thách đấu hẹn Thanh Nguyên luôn ru rú trong nhà đi núi Vô Tà đánh nhau, cô vừa không phải mất công đi vừa được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cấm dục, cô đúng là siêu anh minh thần võ!

Nhưng cô và Thanh Nguyên nhanh chóng có xích mích, vì một gốc hoa đào nhỏ Tinh Hoa. Lúc ấy cô ở núi Vô Tà lâu năm nhưng chưa từng thấy cây hoa đào bích mọc trên vách đá, Thanh Nguyên đánh thắng cô thuận thế xin nó.

Cô còn tưởng Thanh Nguyên nói đùa nên dửng dưng vẫy tay, tỏ vẻ vật trên núi Vô Tà cứ việc lấy.

Sơn Từ nào biết núi Vô Tà thậm chí không mọc nổi một cọng cỏ hoang vậy mà vách đá dưới núi thật sự mọc ra hoa đào bích rực rỡ như lửa.

Không biết qua bao lâu, Sơn Từ đến cung Tử Tiêu chơi, kinh hồng thoáng nhìn một dung nhan tuyệt thế rực rỡ chói mắt.
 
Back
Top Bottom