Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 80



Không biết qua bao lâu, m.á.u của Vương Linh Tú dần chuyển sang màu đỏ, Châu Thiện mới ngừng tay.

Dùng m.á.u nuôi dao, một công đôi việc. Loại m.á.u huyết bị thi khí gặm nhấm này là thứ mà con d.a.o hung thích nhất.

Vương Linh Tú vì mất m.á.u quá nhiều, sớm đã ngất đi.

Châu Thiện lại lấy hai ống tre chụp dưới lòng bàn chân bà ta xuống, bên trong có mấy giọt chất lỏng màu ngọc lam yên lặng nằm đó, vừa tanh vừa hôi.

Đây hẳn là độc tố trên mình cái gai đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện lấy ra một lọ thủy tinh sạch dùng để đựng sơn móng tay kém chất lượng, cẩn thận đổ chất lỏng màu ngọc lam vào trong đó, sau đó ném ống tre đi: “Đốt thứ này đi.”

Châu Thiện chắp tay sau lưng quan sát sắc mặt của Vương Linh Tú, thấy tử khí trên người bà ta đích thực đã tiêu tan hết mới nhàn nhạt cất tiếng.

“Độc đã trừ, nhưng một thân đầy vết sẹo này không trị khỏi được.”

Điều cô bé đang nói tới chính là những mụn mủ trắng đỏ trên người Vương Linh Tú, thi khí đã biến mất hết, mụn nhọt cũng đã trừ, vết thương trên người không biết đã đóng vảy từ khi nào, thoạt nhìn giống như vảy đen mọc ra từng mảng trên da thịt, cảnh tượng nhìn thấy mà phát hoảng còn khó coi hơn trước kia. Loại vết sẹo khó coi này giống như một nỗi ô nhục, sẽ theo Vương Linh Tú đến hết đời.

Tâm trạng Long Quang Minh tuy rằng vẫn cực đoan vi diệu, nhưng khó tránh nhìn cô bé với cặp mắt khác: “Đa tạ đại sư.”

Ông ấy móc ra một cái phong bì muốn nhét vào tay Châu Thiện.

Châu Thiện lại khoát tay từ chối: “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, em không thể nhận tiền của thầy.”

Lúc giáo viên dạy Toán ở lớp cô bé nghỉ thai sản, Long Quang Minh từng dạy bọn họ nửa học kỳ, trong lòng Châu Thiện tương tự cũng đối đãi với ông ấy như thầy giáo.

Cô bé làm người tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng tôn sư trọng đạo nhất. Đừng thấy lúc cô bé trêu chọc Lão Quân rất độc mồm độc miệng, nhưng nể tình Lão Quân từng dạy cô bé thuật xem tướng, bảo cô bé lên núi đao xuống biển lửa, Châu Thiện cũng sẽ không chối từ.

Châu Thiện nhíu mày: “Em thấy chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.”

Long Quang Minh tim đập thình thịch, thấy cô bé nhíu mày, mới cẩn thận mở miệng: “Sao thế?”

Châu Thiện suy xét hồi lâu, mới nói ra suy đoán trong lòng: “Vừa nãy em nghe vợ thầy kể lại, lo lắng mộ phần của Vương Hỷ đó được xây trên hung địa, cô ấy vốn tự sát c.h.ế.t oan uổng lòng có oán khí, hồn phách có oán khí không xuống được hoàng tuyền, chỉ có thể nấn ná ở trần gian, bụi gai đó lại ăn được m.á.u tươi kẻ thù, chỉ sợ nấm mồ kia sẽ xuất hiện thứ gì cổ quái.”

Loại nữ quỷ này khó đối phó nhất, hơn nữa kẻ mà cô ta hại thường là những người đã từng hại cô ta, cho nên trong lòng Châu Thiện cũng không xác định được chủ ý.

Người quỷ khác đường, nhưng nữ quỷ lòng có oán khí muốn báo thù dường như cũng là chuyện thường tình của con người.

Nhưng mà, Châu Thiện không dám suy đoán tính người, càng không dám suy xét tính quỷ.

Vương Hỷ lúc còn sống tốt đến đâu đi nữa, sau khi c.h.ế.t trở thành một nắm xương khô, bị oán khí thấm dần, cũng không còn là một đóa hoa của Vương gian thôn hoạt bát lương thiện khi xưa nữa.

Nếu thật sự cô ta muốn báo thù, chỉ sợ toàn bộ Vương gia thôn đều phải gặp đại nạn.

Suy cho cùng, nhiều người lan truyền tin đồn về cô ta như vậy, đều trở thành hung thủ gián tiếp hại c.h.ế.t cô ta.

Chỉ là, những người đó tuy rằng ngu muội đáng hận, nhưng tội không đến mức chết.

Mà muốn nói đạo lý với quỷ, đó là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Sắc mặt Long Quang Minh trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Báo ứng, báo ứng.”

Châu Thiện lắc đầu, lần nữa nhìn Vương Linh Tú không biết sống c.h.ế.t trên giường một cái mới cất tiếng: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của em, nếu thật sự xảy ra chuyện, mời bọn họ đến phố Lâu Cổ tìm em là được.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 81



Cô bé vứt lại câu nói này xong cũng mặc kệ hiệu trưởng Long hồn bay phách lạc, phủi ống tay áo đi ra khỏi cửa.

Châu Thiện yên ổn trải qua mấy ngày, sau đó nghe được tin hiệu trưởng Long từ chức hiệu trưởng trường tiểu học La Hoa, do phó hiệu trưởng tạm thay thế.

Bàn Nha là cô bé thích hóng hớt, không biết nghe ngóng được tin tức ở đâu, thao thao bất tuyệt nói như đúng rồi: “Tớ nghe nói hiệu trưởng và vợ thầy ấy ly hôn rồi.”

Nghe thấy chuyện này Châu Thiện cũng không khỏi dỏng lỗ tai lên.

Bàn Nha được nhiều người vây quanh như vậy, không khỏi có chút lâng lâng, tiếp tục mở miệng nói những điều mình nghe thấy.

Long Quang Minh và Vương Linh Tú kết hôn hơn hai mươi năm, con trai cũng đã lớn, đã ra nước ngoài du học. Lần này thầy ấy cực kỳ kiên định ly hôn với vợ mình, hơn nữa sau khi ly hôn liền từ chức, không ai tìm được, trong trường hiện giờ đang đơm đặt đủ điều.

Châu Thiện có chút đáng tiếc, sống mũi của Long Quang Minh cao và thẳng, gò má đầy đặn và lông mày mềm mại, loại người này thường là người ngay thẳng và có nhân cách rất tốt.

Nhưng kiểu người này, giới hạn đạo đức cũng cực kỳ cao, làm sao có thể chấp nhận một người vợ mang theo món nợ mạng người?

Càng đừng nói tới, món nợ mạng người ấy còn có liên quan tới thầy.

Long Quang Minh đích thực là một hiệu trưởng tốt, hơn nữa làm người hiền hòa không tự cao tự đại, đây cũng là nguyên nhân lúc đó Châu Thiện nể mặt thầy mà cứu Vương Linh Tú.

Bàn Nha không biết nghe được tin tức từ miệng kẻ lắm lời nào, càng nói càng vô căn cứ, đến cả lời đồn Long Quang Minh nuôi nhân tình rồi bỏ trốn cũng nói ra được.

Châu Thiện có chút không vui: “Cậu im miệng đi.”

Bàn Nha lần này mới phấn khích quay đầu sang nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của mình: “Thiện Thiện? Cậu biết nhân tình là gì không? Tớ hỏi người lớn, nhưng người lớn đều không chịu nói cho tớ biết.”

Châu Thiện nghẹn họng, giả ngu nói: “Tớ không biết, cậu cũng đừng tới hỏi tớ.”

Cô bé quay mặt dựa vào bàn đang muốn chợp mắt, lại nhìn thấy Cao Trạch Tinh vừa mới trở lại đi học vào hôm qua đang dè dặt tiến tới: “Lão đại.”

......

Châu Thiện thầm lườm nguýt trong lòng.

Cao Trạch Tinh nở một nụ cười: “Lão đại, em nghe bọn nó nói là chị cứu em, Lão Thử (chuột) nói, em ăn phải quả độc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Thử chính là một trong hai thằng nhóc đàn em đó.

Châu Thiện nhìn chằm chằm cậu ta một cách kỳ quái: “Phải thì sao mà không phải thì đã sao?”

Cao Trạch Tinh bứt rứt đến mặt mũi đỏ bừng, rầm rì mãi mới nặn ra khỏi miệng một câu: “Nếu như lão đại đã cứu em, Cao Trạch Tinh em cả đời không quên. Lão đại, sau này tiểu đệ sẽ đi theo chị, chị nói cướp bến tàu nào, tiểu đệ em sẽ không nói hai lời......”

Châu Thiện lên tiếng ngắt lời cậu ta: “Xem Người Trong Giang Hồ nhiều quá rồi hả.”

Vừa hay lúc này tiếng chuông vào lớp reo lên, giáo viên chủ nhiệm ôm theo sách giáo khoa vào phòng học, nhìn thấy Cao Trạch Tinh vẫn đang lượn vòng cạnh chỗ ngồi của Châu Thiện mới hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Cao Trạch Tinh liền ủ rũ như quả cà bị đập dập quay về chỗ ngồi.

Buổi chiều vừa tan học, Châu Thiện ung dung thu dọn đồ đạc của mình, Cao Trạch Tinh lại ào tới như cơn gió: “Lão đại, mấy chuyện nặng nhọc này cứ để tiểu đệ làm, chị cứ nghỉ ngơi.”

Thôi xong, đứa trẻ này xem ra thật sự bị phim ảnh hại rồi.

Việc làm ăn của phòng băng hình huyện La Hoa không biết đã trở nên tốt lên từ lúc nào, phong trào Người Trong Giang Hồ lan tràn một cách im lặng trong trường học, trong nhất thời, khắp đường phố đều là dân anh chị miệng ngậm tăm ra vẻ ngầu.

Châu Thiện đầu đen sì đón nhận cặp sách mà Cao Trạch Tinh cung kính đưa tới chuẩn bị về nhà.

Cô bé vừa ra khỏi cổng trường, đã nhịn không được quay người: “Cậu làm cái quỷ gì thế?”

Cao Trạch Tinh cao hơn cô bé ít nhất hai cái đầu, ngại ngùng tự xoa đầu: “Tiễn lão đại về nhà.”

Châu Thiện quay đầu đi thẳng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 82



“Lão đại uống nước không?”

“......”

“Lão đại chị chơi máy chơi game không?”

“......”

“Lão đại em đi mua cho chị cái bánh nướng nhé.”

Lần này Châu Thiện đã quay đầu lại: “Cao Trạch Tinh nếu cậu còn cướp tiền mấy đứa nhỏ nữa, có tin tôi ném cậu vào nhà vệ sinh không.”

Cao Trạch Tinh buông đứa nhóc mẫu giáo đang rơi nước mắt kinh hãi và đáng thương ra, cười khan: “Nếu lão đại đã lên tiếng, từ nay về sau em sẽ không cướp nữa.”

Cậu ta bước nhanh đuổi theo Châu Thiện: “Nhưng mà lão đại, sau này em rửa tay chậu vàng rồi, kiếm đâu ra tiền để hiếu kính chị đây.”

Con mẹ nó lại còn biết cả rửa tay chậu vàng nữa.

Châu Thiện rốt cục đã nổi giận, chỉ vào con ngõ đằng sau: “Xéo về nhà ngay.”

Nụ cười trên mặt Cao Trạch Tinh đột nhiên ngưng trệ, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện chỉ coi cậu ta là trẻ con, đối xử với bọn trẻ choai choai này tuy cô bé không khoan dung được như mấy chị gái xinh đẹp, nhưng cũng quả thực không lên mặt nổi, thế là hắng giọng một chút: “Trời cũng tối rồi, cậu nhanh chóng về nhà đi.”

Bắp chân Cao Trạch Tinh lại không ngừng run rẩy, chỉ vào vai Châu Thiện: “Lão, lão, lão đại, trên vai chị có một người giấy biết cử động, nó, nó......ối mẹ ơi, nó quay mặt lại kìa!”

Gương mặt người giấy trắng bệch, duy nhất ngũ quan là dùng chu sa điểm vào, đỏ tươi vô cùng, cho nên có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Ngay lúc này, người giấy dường như đang cười một cách lạnh lẽo với cậu ta.

Tiếng gào thét giày vò tâm can của đứa trẻ đáng thương này phút chốc kinh động trời đất.

Châu Thiện trước là sửng sốt, tiếp đó nghĩ tới hẳn là âm binh trở về báo tin rồi, lập tức nhảy tới bịt miệng cậu ta một cách hung tợn: “Im miệng.”

Cậu ta xem ra bị dọa tới mức sắp ngạt thở, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt như hạt đậu, vẫn đang hoảng sợ nhìn vào vai cô bé, nhưng lại khẽ gật đầu.

Châu Thiện thấy cậu ta đích thực không kêu nữa mới lỏng tay ra, nhịn không được cười giễu: “Tôi còn cho rằng lá gan cậu to lắm cơ.”

Người giấy cũng nhếch cái miệng đỏ tươi ra.

Cao Trạch Tinh nuốt ngụm nước bọt: “Đây, đây là cái gì?”

Châu Thiện khẽ nhướng mày, thấp giọng đe dọa: “Nếu cậu đã nhận tôi làm lão đại, thì phải biết lúc nào cần giữ bí mật.”

Cao Trạch Tinh cũng coi như bình tĩnh lại, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn không tự chủ được mà ưỡn thẳng ngực: “Yên tâm, cho dù cha em đánh c.h.ế.t em, lão Cao em cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Cậu ta nhớ lại phim cương thi mà mình từng xem, dung lượng não ít ỏi đối chiếu trước sau từng chuyện một, lại nhớ tới câu chuyện cười “thi độc” mà Châu Thiện lưu truyền trong trường, ánh mắt nhìn cô bé liền bất giác trở nên kính sợ.

Châu Thiện suýt chút nữa bị oắt con này chọc cười, cô bé nghiêm mặt khoát tay: “Cậu mau chóng về nhà, nếu như để tôi phát hiện cậu nói chuyện hôm nay ra ngoài ——”

Cô bé âm trầm ra dấu quét ngang cổ.

Cao Trạch Tinh vội vàng giơ tay đầu hàng: “Em về nhà ngay đây.”

Tuy Cao Trạch Tinh vẫn là một đứa trẻ, nhưng tướng mặt cơ bản đã định hình. Cậu ta mũi to, mắt tròng đen nhiều hơn tròng trắng, loại người này tuy rằng ngang ngược, nhưng trọng nghĩa khí nhất.

Cho nên Châu Thiện lười nói dối, dọa cậu ta một chút là được.

Châu Thiện thấy cậu ta thật sự đi rồi, mới quay mặt nhìn sang người giấy nằm sấp trên vai mình.

Cô bé mời mấy âm binh, nhưng chỉ trở về có một người, hơn nữa còn đứt tay đứt chân, chỉ còn lại một chân phải đã gãy chống đỡ nó nhảy tưng tưng trên đường.

Chẳng trách trở về muộn thế.

Người giấy rì rào nói trong tai cô bé, Châu Thiện cũng bất giác nhíu mày. Cô bé thở dài một tiếng: “ m huynh, chuyện này đa tạ các huynh đệ, yên tâm, giờ Tý tối nay ta sẽ đốt giấy tiền ở nhà, mấy huynh đệ các người nhớ đến lấy.”

Âm binh đó trịnh trọng gật đầu, rồi mới rơi từ trên vai cô bé xuống, hóa thành tro tàn, bị gió thổi một phát liền tan đi mất.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 83



Người giấy này chẳng qua là thế thân để âm binh đi lại trên nhân gian, chân thân của bọn họ đã trở xuống hoàng tuyền rồi.

Bằng không nếu thật sự để tổn thất mấy âm binh cũng không tiện bàn giao với người ta.

Nhưng mà, chuyện này đích thực nan giải.

Đối phương lại đánh mấy âm binh đến độ tháo chạy xuống hoàng tuyền, xem ra, bản lĩnh đích thực không tầm thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Càng là như vậy, Châu Thiện càng muốn đánh một trận với đối phương.

Trong mắt cô bé dần hiện ra sự háo hức.

Mấy trò đánh nhau là thứ cô bé thích nhất!

Sau đó biển êm sóng lặng trôi qua hơn nửa tháng, ngay lúc Châu Thiện cho rằng chuyện này đã qua, một cú điện thoại xa lạ gọi tới nhà bọn họ.

Điện thoại lại do hiệu trưởng Long gọi tới.

Ông ấy mất tích sắp nửa tháng, Châu Thiện vừa nghe ra giọng ông ấy liền bất giác có hơi kích động, Long Quang Minh lại cất tiếng ngắt lời cô bé.

Châu Thiện kiên nhẫn nghe thầy hiệu trưởng nói hết, nhíu mày: “Ý thầy nói là Vương Hỷ giờ muốn hại c.h.ế.t người của toàn bộ Vương gia thôn?”

Không nên chứ, nếu Vương Hỷ thật sự là loại lệ quỷ đó, trong khoảnh khắc Vương Linh Tú đứng trước mộ cô ta, cô ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t Vương Linh Tú rồi, cần gì phải phiền phức nào là bọc mủ rồi lại tâm ma như vậy, giống như cố ý tạo cơ hội đợi người đến cứu bà ta.

Chính vì như vậy, Châu Thiện cảm thấy quỷ tính của Vương Hỷ có lẽ không được coi là cực kỳ ghê gớm, cho nên mới không đi thu phục cô ta.

Long Quang Minh chần chừ một chốc: “Vẫn phải mời em ra mặt xem thử.”

Châu Thiện nhỏ tiếng lầm bầm một câu: “Được rồi, đúng là phiền phức.”

Hiệu trưởng nói ông ấy sắp xếp một người sẽ đưa cô bé đến Vương gia thôn, Châu Thiện có thế nào cũng không ngờ tới người đưa cô bé đi lại là Vương Linh Tú.

Trên người Vương Linh Tú ngoại trừ gương mặt đó ra tất cả đều được bọc kín mít, lâu rồi không gặp, bà ta sợ hãi như con chim sợ cành cong, tính tình hiển nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Bọn họ ngồi xe buýt đi, trên đường đều dè dặt nhìn sang cô bé, đợi Châu Thiện phát giác, lại hoảng hốt quay đầu đi.

Trong lòng Châu Thiện không có hứng thú gì với bà ta, trực tiếp quay mặt đi chợp mắt.

Sau khi xuống xe lại đi một đoạn mới tới Vương gia thôn.

Hai người vừa tới cổng thôn, liền nhìn thấy có mấy người cũng toàn thân bọc kín mít đi từ cổng thôn tới, người trong thôn nhìn thấy Vương Linh Tú sắc mặt liền khó coi: “Bà về đi làm gì? “

Vương Linh Tú co rúm lại nói: “Tôi mời đại sư đến thôn chúng ta hóa giải ——”

Bà ta còn chưa dứt lời, một người phụ nữ trong đám người đã hung hăng phỉ nhổ bà ta một hơi: “Chúng ta? Ai chúng ta với bà, nếu không phải bà chọc ghẹo vào ác quỷ đó, chúng tôi sẽ trở thành như vậy sao?”

Châu Thiện cũng ý thức được, mấy thôn dân này có thể đều giống như Vương Linh Tú, mọc ra loại bọc mủ đó, chẳng qua Vương Linh Tú đã khỏi, nhưng bọn họ vẫn chưa, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, hiển nhiên vẫn chưa có tiến triển gì.

Vương Linh Tú cúi đầu ch** n**c mắt: “Là tôi có lỗi với mọi người, tôi muốn ——”

Những thôn dân đó đều không kiên nhẫn nữa: “Mau xéo đi cho tôi, nếu không tôi thả chó cắn đấy.”

Châu Thiện có chút kỳ lạ: “Bọn họ biết được gì rồi?”

Tròng mắt Vương Linh Tú đỏ hoe: “Là tôi có lỗi với cô ấy, tôi nói hết chân tướng sự việc cho mọi người rồi.”

Châu Thiện hiểu rõ mọi chuyện: “Cho nên bọn họ đều đổ hết lỗi lên đầu bà.”

Vương Linh Tú cúi đầu: “Tôi đáng đời.”

Châu Thiện nghe câu nói này, ngược lại cười phụt một tiếng.

Cô bé cũng không quan tâm mấy thôn dân đang trợn mắt nhìn kia, chắp tay sau lưng đi vào trong thôn: “Cứu người quan trọng.”

Bởi vì Chu Thiện là một đứa trẻ, mấy thôn dân đó tuy nhìn thấy cô bé và Vương Linh Tú thì thầm trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn không ngăn cô bé lại, chỉ chặn Vương Linh Tú ở bên ngoài.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 84



Châu Thiện cũng mặc kệ Vương Linh Tú, đi vào trong thôn.

Một đường này vô cùng yên tĩnh, cô bé đi tận mấy trăm mét, mời nghe thấy dần có tiếng người: “Uống bát nước thần tiên này vào đảm bảo trừ được bách bệnh, không hết cứ việc đến tìm Trương bà tôi.”

“Mười tệ một bát, đừng có giành, uống xong bát nước thuốc này, ba ngày sau, bọc mủ trên người các người sẽ hết.”

“Linh dược của Trương bà tôi, nổi tiếng trong huyện thành cả đấy.”

Trong thôn dựng lên một cái lều vải, bên trong có một bà lão đang b*n n**c thuốc, những thôn dân đó đều rất tin tưởng bà ta, nhao nhao lấy tiền mua thuốc của bà ta để uống.

Châu Thiện kéo một đứa bé lại, cười híp mắt nói: “Tớ đi thăm họ hàng ở nhà bà ngoại, mọi người đang làm gì thế?”

Đứa bé đó khịt mũi, chìa tay ra: “Muốn biết? Đưa tiền.”

Sắc mặt Châu Thiện cứng đờ, trẻ con bây giờ đều thành tinh hết rồi phải không.

Cô bé móc ra một đồng xu một tệ: “Giờ có thể nói cho tớ biết rồi chứ.”

Đứa bé khoảng chừng mười tuổi cẩn thận ngó trái ngó phải một cái, rồi mới kéo cô bé tới dưới một đống cỏ khô: “Người lớn trong thôn chúng tớ đều không cho truyền ra ngoài, tớ chỉ nói với một mình cậu thôi đấy.”

Châu Thiện trịnh trọng gật đầu.

Đứa bé đó làm như thật: “Thôn chúng tớ, bị quỷ phá rồi.”

Chuyện vẫn phải bắt đầu nói từ Vương Linh Tú, sau khi bà ta ly hôn với Long Quang Minh, tuy Long Quang Minh tay trắng rời khỏi nhà, nhưng bà ta cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn lòng đã nguội lạnh, cộng thêm tâm ma, cuối cùng vẫn trở về Vương gia thôn, trước là đến mộ Vương Hỷ dập đầu, sau mới tìm đến người chủ sự trong thôn, hạ quyết tâm nói ra chuyện năm đó.

Vợ người chủ sự kia cũng là người phụ nữ lắm mồm, rất nhanh đã lan truyền chuyện này ra ngoài, kể tỉ mỉ có đầu có đuôi, bao gồm bà ta bị ác quỷ nguyền rủa, sau đó toàn thân mọc đầy bọc mủ.

Trương bà đó mấy ngày trước vừa đến thôn chọn đất nền xem phong thủy cho người ta, nghe thấy chuyện này, liền nói cho bọn họ biết nữ quỷ đó đã tác quái, không chỉ muốn hại người bịa đặt, sợ rằng còn muốn hại cả những người lan truyền năm đó. Trong nhất thời, Vương gia thôn ai nấy đều thấy bất an.

Thôn dân gom góp tiền để Trương bà mời Vương Hỷ hiện thân, hỏi cô ta làm sao mới có thể bỏ qua cho bọn họ.

Kết quả “Vương Hỷ” nhập vào người Trương bà đó lạnh lẽo nói một câu: “Tôi một mình cô đơn lắm, đến với tôi, đến với tôi đi ——”

Các thôn dân đều bị dọa c.h.ế.t khiếp, nhao nhao cầu cứu Trương bà.

Kết quả Trương bà thần bí làm phép một hồi, nói với bọn họ, chỉ cần di dời mộ phần Vương Hỷ ra chỗ náo nhiệt là được.

Thế là các thôn dân lại bỏ tiền ra giúp Vương Hỷ chọn chỗ dời mộ.

Kết quả sau khi dời mộ liền xảy ra chuyện, tất cả người trong thôn đều mọc ra loại bọc mủ kỳ lạ trên người, giờ thôn dân đều coi Trương bà như cứu tinh, bởi vì chỉ có bà ta mới có có “nước thần tiên” có thể giải trừ lời nguyền của ác quỷ.

Châu Thiện nghe hết đầu đuôi câu chuyện xong, bật cười.

Nữ quỷ đích thực là có, nhưng mà Trương bà kia, rõ ràng là kẻ lừa đảo mà.

Người tự sát c.h.ế.t đột ngột lòng đều có oán khí, không thể ở cùng mộ phần khác cũng là có nghiên cứu cả. Đặc biệt là loại người c.h.ế.t bình thường, bọn họ vừa c.h.ế.t sẽ đặt chân xuống hoàng tuyền, chỉ còn lại thân xác trên thế gian này, dời nữ quỷ đã tác quái đến chỗ âm địa đó, chẳng khác nào thả hổ vào trong bầy gà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương bà kia còn không được coi là nửa thầy phong thủy, nếu không sao ngay cả điều kiêng kỵ cơ bản này cũng không biết? Rõ rành rành là đến gạt tiền!

Châu Thiện cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến lều cửa mà Trương bà đang chào mời nước thuốc, giật cổ tay bà ta kéo tay áo ra: “Nếu nước thuốc của bà có thể trị bách bệnh, tại sao không trị được vết loét này của bà!”

Chỉ thấy cổ tay bà ta đỏ đỏ hồng hồng một mảng, cũng là cái loại mủ lở loét trên người thôn dân.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 85



Tất cả thôn dân có mặt ở đó đều hít ngược một hơi lạnh.

Châu Thiện lại chộp lấy một bát nước thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi: “Coi như bà có lương tâm, không thêm thứ gì linh tinh vào, chỉ thêm chút tàn hương.”

Trương bà nhất thời chưa phản ứng kịp đã bị Châu Thiện áp chế, giờ lúc hiểu ra rồi thì đại thế đã mất: “Mày là ai?”

Châu Thiện lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Bình thường bà lừa ít tiền cũng chẳng sao, nhưng giờ bà đang hại mạng người ta đấy có biết không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương bà vẫn khăng khăng cố chấp: “Con nhóc từ đâu tới đây nói bậy bạ?”

Châu Thiện lười nhác cười một cái: “Nếu tôi không cứu bà, chỉ sợ không tới một tháng, bà sẽ toàn thân thối rữa mà chết.”

Trương bà có chút chột dạ nhìn xuống vết loét trên cổ tay, bên ngoài vẫn ra vẻ cứng cỏi: “Đánh, đánh rắm.”

Châu Thiện hất hết chỗ “nước thần tiên” vẫn chưa kịp bán đi xuống đất, mới điềm nhiên nhìn thôn dân: “Tin bà ta hay tin tôi?”

Tuy cô bé nhỏ tuổi, nhưng trong lời nói lại có sức mạnh trấn an lòng người, các thôn dân ngoảnh đầu sang nhìn Trương bà đang mặt mũi xám ngoét, lập tức không kiềm được cơn giận: “Được lắm, bà vẫn luôn lừa bọn tôi đúng không.”

Trương bà vừa thấy sự tình không ổn, người uốn éo một cái, vậy mà linh hoạt giãy ra khỏi tay Châu Thiện, lại chen vào đám người, rất nhanh đã biến mất sau một dãy nhà.

Các thôn dân chộp lấy ghế dài muốn đuổi theo, Châu Thiện cao giọng nói: “Đừng đuổi nữa.”

Những thôn dân này đau đớn: “Lừa của chúng tôi nhiều tiền lắm.”

Châu Thiện mỉm cười, ném ra một cái túi vải xanh: “Đều ở đây cả, không thiếu một xu nào.”

Trương bà từng trải cả đời, sao có thể ngờ hôm nay bị một đứa oắt con phá chuyện làm ăn hai lần liên tục.

Các thôn dân vừa bị lừa, cũng không tin tưởng được cô bé, vừa hay có thôn dân chỉ ra rằng cô bé vừa nãy lén lút bên ngoài thôn với Vương Linh Tú.

Châu Thiện bất đắc dĩ, chỉ đành bày tỏ mình là thầy phong thủy được hiệu trưởng Long mời tới, giải kiếp nạn này cho Vương gia thôn.

Các thôn dân đều có chút nửa tin nửa ngờ.

Cuối cùng vẫn là mẹ vợ hiệu trưởng Long dùng chiếc điện thoại bàn duy nhất trong thôn gọi cho hiệu trưởng, mới xác nhận thân phận của Châu Thiện.

Các thôn dân lúc này mới tin, một bé gái tầm mười tuổi lại thật sự là thầy phong thủy!

Người dẫn đầu là trưởng thôn của Vương gia thôn, ông ta cau mày hút tẩu thuốc lớn, thật lâu sau mới thở dài nói: “Hiệu trưởng Long là người con rể tốt, đáng tiếc không cưới được vợ hiền.” Ông ta lắc đầu: “Nếu như là con bé Hỷ Nhi đó ——”

Nói tới Vương Hỷ, trong mắt thôn trưởng Vương lại có chút âm trầm.

Năm đó Vương Hỷ hoạt bát xinh xắn, lại hiếu kính bề trên, nhắc đến cô ta ai mà không khen ngợi, không ngờ cuối cùng c.h.ế.t thảm còn mang theo tiếng xấu như vậy tận hai mươi mấy năm.

Nhưng nói tới Vương Hỷ, các thôn dân đều có chút sợ hãi, rõ ràng là bị cái tiếng nữ quỷ đó dọa rồi.

Châu Thiện nhíu mày, để thôn dân dẫn cô bé tới mộ mới của Vương Hỷ xem thử.

Sau khi đến nơi, Châu Thiện bốc một nắm đất vàng đưa lên mũi ngửi thử, lúc cô bé ngẩng đầu lên ngược lại có chút hoang mang: “Vương Hỷ không hề biến thành quỷ.”

Cô ấy tự tử vì sự trong sạch của mình, sau khi c.h.ế.t ngược lại bỏ lại mọi thứ trực tiếp đi đầu thai, đây cũng là điều Châu Thiện không hề ngờ tới.

Đều nói sau khi c.h.ế.t mọi sự là không, nhưng người có thể thật sự làm được điểm này cực kỳ ít, bây giờ Châu Thiện lại có thể gặp được tại một sơn thôn nhỏ không rõ tên này.

Vương Hỷ đó, thông tuệ, nhìn thấu mọi thứ, đáng tiếc lại có chút bướng bỉnh, so với người phụ nữ ngu muội như Vương Linh Tú, cô ấy mới thật sự là xứng đôi vừa lứa!

Đáng tiếc giờ hồng nhan thành xương trắng.

Châu Thiện nhìn vào tấm bia mộ kia, trong lòng thầm đọc một câu “Tạm biệt”.

Gió nghiêng ngả xào xạc, không biết có từng truyền tới bên tai người khách phương xa.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 86



Châu Thiện móc ra một nắm tiền giấy tung lên không trung, tiền giấy rơi lả tả như hoa tuyết bay cuốn, lại hóa thành tro bụi trong một tích tắc rơi xuống.

Thay cô đút lót Diêm La ngũ sát, mong kiếp sau cô đầu thai vào một nhà tốt.

Châu Thiện cắn đứt đầu ngón tay, vẽ một ký hiệu không rõ tên lên bia mộ.

Vẽ xong cô bé lại có chút hối hận, hiện giờ âm ty kín người hết chỗ, Vương Hỷ đầu thai có lẽ cũng không nhanh vậy nhỉ.

Thôn dân bị hành động này của cô bé làm chấn động: “Không có quỷ? Vậy trên người chúng tôi là?”

Châu Thiện ngay từ đầu đã nghĩ sai, bởi vì lời kể của Vương Linh Tú nên cô bé mới mặc định trước rằng Vương Kỷ không cam lòng, nhất định phải báo thù.

Cộng thêm cô bé nhìn thấy chút âm khí đó trên người Vương Linh Tú, liền nhận định đó là âm khí của nữ quỷ.

Lại quên mất Vương Linh Tú là bị gai đ.â.m rách lòng bàn chân trên nấm mộ, những bụi gai đó mọc trên mộ, tự nhiên cũng sẽ có âm khí.

Châu Thiện vòng quanh mộ mới của Vương Hỷ mấy lượt, trên mộ không biết lúc nào lại đã mọc đầy gai.

Mộ mới của Vương Hỷ nằm trong khu mộ tập thể của Vương gia thôn, đón gió hứng nước, non sông tươi đẹp cảnh sắc tự nhiên, hiển nhiên là phong thủy cực tốt, khu mộ này đúng là không tồi.

Chỉ là —— Châu Thiện nhìn bụi gai kia một đường uốn lượn, từ trên mộ đ.â.m vào hồ nước, cô bé thầm thở dài một tiếng, chỉ vào hồ nước: 'Nước ở đây các người thường dùng làm gì?”

“Giặt quần áo, rửa rau, tưới cây......”

Châu Thiện làm dấu tay, ra hiệu mình đã rõ.

Cô bé mở tuệ nhãn, rất nhanh liền nhìn thấy một đốm sáng đỏ trong mộ của Vương Hỷ, mà rễ của bụi gai đan vào nhau, nhưng cuối cùng đều tụ tập bên trong đốm sáng đỏ đó.

“Tôi hiểu rồi!”

Cô bé không chậm trễ nữa, dặn dò thôn dân bắt một con gà trống lớn tới.

Gà trống rất nhanh đã bị bắt tới, Châu Thiện một d.a.o cắt đứt đầu gà, một lượng lớn m.á.u chảy ra từ cổ nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bé “suỵt” một tiếng, mới vứt đầu gà vẫn đang nhỏ m.á.u lên mộ.

Cô bé khoát tay, ra hiệu cho thôn dân đều lùi về sau, tự mình lại đứng yên đó không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, trong mảnh bụi gai truyền tới tiếng sột soạt, dường như có thứ gì đó đang lôi kéo dây leo. Các thôn dân đều không dám thở mạnh, căng thẳng nhìn chằm chằm mọi thứ.

Rất nhanh, một ánh sáng đỏ vồ lên thân con gà, con gà trống đã c.h.ế.t dường như lại sống lại, đập cánh chui vào trong mộ.

Nói thì chậm nhưng lúc ấy diễn ra thì nhanh, Châu Thiện lật tay xuất hiện một luồng ánh sáng đen, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, tia lửa b.ắ.n ra tung tóe, con gà trống đó cũng không động đậy nữa.

Châu Thiện lúc này mới tươi cười qua đó, cầm lấy d.a.o găm nhọn chọc chọc vào đầu gà: “Thì ra là mày đang giở trò.”

Mấy thôn dân can đảm cẩn thận tiến tới gần, lập tức hít ngược một hơi lạnh.

Chỉ thấy, trong cổ gà vẫn đang chảy máu, một con rết to bằng ngón tay giữa của người lớn, thân dài khoảng ba mươi đến bốn mươi centimet đã ngoạm vào lúc nào không hay.

Con trùng trăm chân hình thể to lớn này bị d.a.o găm màu đen cắm chắc trên bia mộ, Châu Thiện chỉ xoay chuyển mũi dao, nhưng không vội vàng rút ra.

Rết vốn sợ gà trống nhất, nhưng con rết sắp thành tinh này đối với kẻ địch của mình —— gà trống lớn, không những không sợ, ngược lại vì căm hận mà coi gà trống là thức ăn ngon, cho nên, Châu Thiện lấy gà trống làm mồi nhử, thứ ngu ngốc này mới vội vàng nhảy ra.

Vương Hỷ người ta đã yên ổn xuống mồ, nó vì tham lam chút âm khí để tu luyện mà cắm rễ trong xác Vương Hỷ, hại người ta sau khi c.h.ế.t cũng không yên ổn.

Đáng chết!

Châu Thiện tìm một cái túi ni lông, cho xác con rết vào rồi chuẩn bị đi.

Trưởng thôn vội vàng ngăn cô bé lại: “Đại, đại sư, vết loét của chúng tôi......”

“Ồ”, lúc này Châu Thiện mới nhớ lại quay đầu, cô bé ra hiệu con rết to trên tay mình, lại đảo mắt một chút.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 87



“Độc vương đã trừ, không cần sợ, chỉ có điều ——”

“Chỉ có điều cái gì!”

Sắc mặt Châu Thiện có chút khó xử: “Người khác còn đỡ, nhưng những người trước đây từng lan truyền lời đồn bậy về Vương Hỷ thì khó xử lý rồi.”

Nghe thấy thế lập tức có người trở nên căng thẳng: “Đại sư nói nên làm thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế này, tất cả những người từng lan truyền lời đồn đem gai đó phơi khô, nghiền thành bột mịn, sắc với nước, uống nhiều liều, nhớ kỹ, nhất định phải uống nhiều.”

Những người đó ai nấy đều sắc mặt khổ sở, thật sự phải uống cái thứ mọc trên mộ này sao?

Đương nhiên không cần.

Con rết này kịch độc, bụi gai tương tự như ống dẫn, khiến độc của rết men theo bụi gai thấm vào trong hồ nước.

Thiết nghĩ con rết này sắp sửa thành tinh rồi, muốn dùng độc tố ô nhiễm nguồn nước hại c.h.ế.t người, xác c.h.ế.t để cho nó tu luyện, cũng may phát hiện sớm.

Ngoại trừ Vương Linh Tú bị rết lớn cấy thẳng độc vào, những thôn dân khác chẳng qua lấy nước có độc tố giặt quần áo rửa rau sau đó mới xuất hiện mủ lở loét, hiện giờ rết đã bị tiêu diệt, độc của nó cũng rất nhanh không còn hiệu lực, các thôn dân tùy tiện bôi chút thuốc mỡ là có thể hồi phục.

Nhưng mà —— người loan truyền tin đồn bừa bãi, không trừng phạt một chút làm sao ăn nói với oan hồn c.h.ế.t uổng của Vương Hỷ.

Châu Thiện nở nụ cười gian xảo, bột gai kia vừa tanh vừa hôi vừa đắng, bọn họ uống thêm mấy liều, ghi nhớ bài học ăn nói lung tung mới tốt chứ.

Châu Thiện xách theo con rết to đó hớn hở đi ra khỏi núi, con rết lớn như vậy, bán cho tiệm thuốc hẳn có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?

Cô bé bán rết xong đang toe toét đếm tiền đi về nhà, trong tích tắc mở cửa ra lại cảm thấy trong lòng rét lạnh.

Chỗ treo bức tranh sơn thủy trên điện thờ trong phòng chính, không biết từ lúc nào đã có một mũi tên ngắn cắm chắc vào đó.

Dưới tên có tờ giấy trắng, viết sáu chữ to đùng —— “Đừng có lo chuyện bao đồng!”

Là ai!

Châu Thiện lập tức suy nghĩ, cô bé chỉ kết thiện duyên, cũng chưa từng đắc tội với ai (thực ra người từng đắc tội đã c.h.ế.t hoặc điên hết rồi......).

Duy nhất có khả năng chính là người làm phép của thuật Thất sát.

Cô bé không khỏi cười gằn, mẹ kiếp đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa tự chui vào!

Cô bé rút mũi tên ngắn đó xuống, trải giấy ra thử tìm ít thông tin trên đó. Nhưng hiển nhiên người tới đã có phòng bị, giấy là giấy A4 dùng trong tiệm photo in ấn, lại dùng chữ in, hơn nữa trên mũi tên kia cũng không có chút hoa văn nào, đơn giản cổ xưa lại sạch sẽ, căn bản không tìm được chút thông tin. Muốn truy tìm tung tích từ trên đó hiển nhiên tương đối khó khăn.

Nhưng mà, bọn họ vẫn quá xem thường thủ đoạn của cô bé!

Châu Thiện tự tin mỉm cười, dùng chậu đồng hứng một chậu nước sạch tới, sau đó hai tay đưa lên trước n.g.ự.c kết ấn, niệm thầm một đoạn thần chú, đợi khi nốt chu sa hơi tỏa ra hơi nóng, cô bé lật tay một cái, bùa tru sát bay lên không trung, lượn quanh chậu đồng một vòng, rồi rơi vào bên trong.

Cùng lúc đó, chậu nước trong vắt cũng bừng lên ngọn lửa xanh.

Châu Thiện thả mũi tên ngắn đó vào trong nước, bắt quyết dẫn khí, không khí trong nhà chính chầm chậm ngưng tụ vào chậu đồng.

Một lúc sau, lửa xanh cháy hết, nước trở lại bình thường, sóng nước như gương, phản chiếu ra cảnh tượng từng xảy ra trên thân mũi tên.

Phép này gọi là “Tam nhật truy tung pháp”, có thể tìm kiếm tất cả tung tích của vật phẩm trong ba ngày.

Đương nhiên, không phải bất cứ thứ gì đều có thể dùng được phép này, ví dụ như giấy A4 được sản xuất trên dây chuyền. Mà phải mũi tên ngắn đeo lâu ngày dính khí người mới được.

Có điều mũi tên đó vẫn luôn trong ống tên, hiển nhiên không nhìn được thứ gì, Châu Thiện cau mày, giơ tay phất nhẹ trong nước, những quang ảnh kia nhanh chóng lướt qua.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 88



Mãi đến khi mũi tên b.ắ.n ra từ trong ống tên, Châu Thiện mới nhìn rõ người b.ắ.n tên vào nhà họ Châu là ai.

Đối phương trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trên lông mày có một nốt ruồi đen to bằng móng tay, mặc quần áo màu xám, không khác gì những người đàn ông qua lại trên đường.

Châu Thiện dùng ngón tay ngoáy một lúc, những cảnh tượng đó liền tan mất.

Nhìn từ thủ đoạn đối phó với âm binh của người làm phép để thấy, hắn ta hẳn rất cẩn thận, bốn năm âm binh ra mặt đều không thăm dò được chút thông tin nào của hắn, ngược lại âm binh bị thiệt nặng.

Vậy kẻ tùy tiện dám b.ắ.n tiên vào nhà cô bé này, có lẽ là nanh vuốt của người làm phép?

Nhưng hiện giờ manh mối duy nhất của cô bé chính là nanh vuốt này.

Khó chịu!

Biết được mặt mũi kẻ b.ắ.n tên, không khó tìm được người, Châu Thiện lại mời một nhóm âm binh đi thăm dò, lần này rất nhanh đã có tin tức.

Cô bé đi qua ba đầu phố, đến được một con phố bán hàng tạp hóa, vừa nhìn đã thấy một sạp xem tướng ở cuối phố.

Cô bé chậm rãi qua đó, một người mặc trường bào tiên phong đạo cốt đang ngồi trên sạp xem tướng, mắt đeo một cặp kính râm, nốt ruồi trên lông mày, đang sờ xương cho một người phụ nữ phía trước.

“Phu nhân, xương Thiên Thành của bà nhô cao, vượng song thân gặp dữ hóa lành, hơn nữa xương Ấn Thụ thành ba góc, chứng tỏ phu nhân thông tuệ lanh lợi, chỉ có điều xương gò má quá cao, sợ rằng không có lợi cho con cái.”

Người phụ nữ trung niên đó vội vã gật đầu: “Đúng đúng đúng, đại sư ngài nói đúng hết, con trai tôi gần đây cực kỳ dễ sinh bệnh, đại sư ngài xem nên làm sao để hóa giải?”

Thầy xem tướng kia cười một cách sâu thâm khó dò, lấy ra một bức tượng Phật vàng rực dưới sạp: “Không đáng lo, phu nhân mệnh cách chủ quý, bệnh này chẳng qua là một lần kiếp nạn của con trai bà, chỉ cần thờ phụng bức Dược Vương thần tượng này, mỗi ngày nhang khói không dứt, đảm bảo không đến nửa tháng bệnh tật của cậu ta sẽ biến mất hết.”

Người phụ nữ đó mừng rỡ: “Thật sự có tác dụng vậy sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đương nhiên, bức tượng thần Dược Vương làm từ vàng ròng của ta chỉ tặng cho người hữu duyên, phu nhân bà đây ta chỉ lấy giá hữu nghị, sáu ngàn sáu, cũng mong hai ta đều thuận lợi, thế nào?”

Sáu ngàn sáu trong thời điểm này không tính là con số nhỏ, nhưng nhìn cách ăn vận của người phụ nữ, đích thực là người có tiền, bà ta suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Sáu ngàn sáu thì sáu ngàn sáu, chỉ cần có thể chữa cho con trai tôi.”

Châu Thiện cười phốc một tiếng, trực tiếp một cước đạp lên sạp xem tướng: “Cái tượng đồng mạ vàng này của ông mà cũng đáng giá sáu ngàn sáu?”

Thầy xem tướng rốt cục đã chú ý tới cô bé, Châu Thiện có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta dưới cặp kính râm.

Cô bé không những không sợ, ngược lại còn vô lại nhét viên kẹo cao su vị dưa hấu vào trong miệng, thổi bong bóng trước cặp kính râm của hắn ta.

Người bùng nổ trước nhất lại là người phụ nữ kia: “Nhóc con như cháu nói năng bậy bạ gì trước mặt đại tiên đấy? Đừng nói là mạ vàng, cho dù chỉ là đồng thau, có thể cứu con trai tôi chính là báu vật!”

Châu Thiện lườm trắng mắt: “Dì à, chúng ta phải tin tưởng khoa học, có bệnh phải đến bệnh viện chữa, xem tướng có ích gì?”

Thầy xem tướng: A, tao đến phục mày rồi đấy.

Châu Thiện nghiêm túc vỗ vai người phụ nữ kia: “Nên sớm đưa đi bệnh viện đi, nếu không sẽ muộn đấy. Giữa hai lông mày của bà xuất hiện đường thẳng, đường này gọi là Trảm Tử Kiếm, thanh kiếm này hiện đang ứng ngay lên người con trai bà. Còn không đưa đến bệnh viện chữa trị, sợ rằng sẽ thành tướng mất con.”

Người phụ nữ đó đang muốn mở miệng nói gì đó, Châu Thiện lần nữa vỗ vai bà ta: “Tin tưởng khoa học.”

Người phụ nữ: "......"
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 89



Thầy xem tướng lạnh lẽo nhìn cô bé: “Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là người cùng nghề đến phá bảng hiệu.”

Xem ra con hàng này còn chưa nhận ra cô bé.

Một chân cô bé vẫn đang đạp trên sạp, một chân khác lại móc dưới đất: “Ừm, đến phá bảng hiệu.”

Miếng mồi béo bở sắp nuốt xuống rồi, lại bị mắc kẹt trong cổ họng, thầy xem tướng vừa bực vừa tức: “Được, được, ngươi được lắm.”

Châu Thiện khẽ cười: “Cảm ơn, ta cũng cảm thấy mình rất được.”

......

Gân xanh trên cổ của thầy xem tướng Hoàng Sam nổi lên hết, Châu Thiện lại ung dung từ tốn: “Nếu đã là cùng ngành, chẳng bằng hôm nay chúng ta cùng nhau chơi một chút, thế nào?”

Hoàng Sam có chút nghi hoặc: “Chơi?”

Cô bé chỉ vào lá phướn xem tướng “Thiết khẩu thần toán” đang treo: “Đấu xem tướng, ta thắng, ngươi trả lời ta một câu hỏi, ta thua, sẽ mua bức tượng Dược Vương này, thế nào?”

Hoàng Sam không khỏi cười lạnh, đấu xem tướng? Một đứa trẻ quá lắm là mười tuổi muốn thi xem tướng với hắn? Cho dù con bé có thiên phú trời cho, nhưng thua kém đến hai mươi năm căn cơ Huyền Học, hắn không tin con bé này có thể nghịch thiên.

Hắn không nói gì, Châu Thiện coi như hắn đã đồng ý.

Tay cô bé chậm rãi chỉ: “Bà ấy đi.:

Cô bé chỉ vào một người phụ nữ trung niên đang ở bên cạnh sạp xem tướng.

Hoàng Sam bày sạp ở chỗ này đã được mấy ngày, xem không chút sai sót, cực kỳ nổi tiếng, cho nên khi thấy có người đến phá bảng hiệu lại còn là một đứa bé, đã có một đám đông quần chúng hóng hớt vây tới.

Hoàng Sam gần như bật cười, hắn vừa mới xem qua mệnh cách cho Dương Hồng Mai, con nhóc này hẳn là tới tặng tiền cho hắn.

Hắn cũng biết con nhóc này xuất thân từ Huyền Môn, sợ rằng có chút thủ đoạn, lập tức không cần biết đến đạo nghĩa gì ra tay trước để chiếm được lợi thế: “Ta trước.”

Châu Thiện đang nhai kẹo cao su một cách thoải mái, ra hiệu hắn cứ tùy ý.

“Phu nhân năm nay hẳn là ba mươi sáu tuổi, năm hai mươi nên duyên giai ngẫu, đến giờ viên mãn. Có một con trai, mười hai tuổi, gia cảnh phú quý, chồng con thuận lòng như ý, cha mẹ trường thọ bình an, một đời yên ổn không lo lắng, chính là mệnh cách tốt bậc nhất.”

Dương Hồng Mai nghe đến hai mắt sáng lấp lánh: “Đại sư, đúng hết cả, ngay cả tuổi kết hôn cũng đúng, thật là thần tiên sống mà.”

Đám người vây quanh cũng sôi nổi, có người đàn ông nói: “Chẳng phải đây là bà chủ Dương bán hành lý ở phố Tây sao? Tôi nhận ra bà ấy, vị đại sư này đúng là nói đúng hết rồi.”

Hoàng Sam hơi đắc ý vuốt hàm râu dê, những gì có thể xem được hắn đều nói hết ra rồi, xem con nhóc này còn có thể xem ra được gì.

Đám người đến góp vui cũng ồn ào: “Cô bé, bài tập về nhà đã làm xong chưa? Sao lại đến phố Đông này chơi rồi, không cẩn thận nếu đắc tội với thần tiên sống, cha mẹ cháu còn không đánh c.h.ế.t cháu à.”

Có mấy người còn cười đến lăn lộn.

Châu Thiện lại thờ ơ, thậm chí không chút để ý mà thổi bong bóng.

Đợi bọn họ cười xong, cô bé mới chậm rãi cất tiếng.

“Nói bậy, vị phu nhân này rõ ràng là mệnh cách con trai con gái đầy đủ, hơn nữa bà ấy cũng không phải một đời yên ổn không lo nghĩ, số mệnh đã định có một đào hoa kiếp.”

Người phụ nữ đó trước cười sau nổi giận: “Bé con đừng có nói linh tinh.”

Người xem náo nhiệt cũng không tin cô bé: “Đúng vậy, bà chủ Dương là người thế nào mọi người đều rõ ràng, cái gì mà đào hoa kiếp, bà ấy không phải loại người như vậy.”

Châu Thiện nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ đó: “Đóa hoa đào ấy không phải của bà, là của chồng bà, lại là một kiếp nạn trong số mệnh của bà.”

Người phụ nữ cả kinh nhìn cô bé, có chút không cười nổi. Bà ấy không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng đang nói chồng bà có bồ nhí mà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện nói ra một câu: “Nếu không tin, bây giờ về tiệm xem thử đi.”
 
Back
Top Bottom