Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 70



Nói ra những âm binh này cũng rất đáng thương, ngày lễ ngày tết cũng không có chút tiền giấy nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn về khói lửa nhân gian.

Sau khi mời âm binh, Châu Thiện lại đốt mấy lá bùa trên xà nhà, quét sạch oán khí nồng nặc trên đó, khí áp trầm thấp tràn ngập nhà họ Diêu cũng bất giác biến mất, vừa hay nhìn thấy trăng sáng vằng vặc nhe răng ra một chút.

Loại oán khí này chính là thứ cô hồn dã quỷ đi ngang thích nhất, cô bé lo lắng có một số “khách bên ngoài” vì chút oán khí này mà chiếm cứ nhà họ Diêu, vậy chỗ này sẽ phải trở thành hung ốc. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Quỷ có quỷ đạo người có nhân gian, đều không quấy nhiễu lẫn nhau trả cho nhau một mảnh thanh tịnh mới là con đường đúng đắn.

Sau khi làm xong tất cả, Châu Thiện lại lanh lẹ phủi tay, trở về dọc theo đường cũ.

Những ngày tiếp theo, Châu Thiện vẫn luôn chờ đợi tin tức mà âm binh mang về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đợi mãi đợi mãi, đợi đến sứt đầu mẻ trán cũng không thấy chút tin tức nào.

Ngược lại là Châu Gia Bình từ trường học mang về chút tin tức một cách thần bí.

Châu Thiện thích nghe chuyện ma, lúc nghe thấy vụ án hung sát càng không chút sợ hãi nào, ngược lại càng nghe hai mắt càng sáng, hận không thể bay tới trong câu chuyện bắt hết từng tên hung thủ đó.

Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng đều rõ tính cách của cô bé, cho nên lúc anh ấy nhắc tới tin tức này cũng không có ý né tránh Châu Thiện chút nào.

“Cô Nhậm ở trường chúng ta, là vừa người gả tới đây từ huyện Sơn Dương sát bên vào mấy năm trước, em biết nhỉ?”

Phan Mỹ Phượng đang làm rau dưa trong mẹt, nghe thấy gật đầu: “Biết, cô giáo xinh đẹp nhất trong trường bọn anh, kém anh bảy tuổi.”

Châu Gia Bình cũng nghe ra mùi chua như có như không trong lời nói của Phan Mỹ Phượng, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu.

Anh ấy là kiểu “thánh mẫu”, mà đúng ngay cô giáo kia hôn nhân không hạnh phúc, cũng không biết ăn nhầm thuốc gì, coi anh ấy như tri kỷ trút hết đắng cay, lâu dần liền có mấy lời đồn đại truyền đến tai Phan Mỹ Phượng.

Châu Gia Bình vì tránh hiềm nghi, vốn đang dạy lớp năm đã đặc biệt xin với nhà trường cho dạy lớp một, qua lại giữa hai người lúc này mới ít dần, cô giáo đó cũng bắt đầu đi kể khổ với giáo viên dạy thay mới đến.

Nhưng chuyện này đối với Phan Mỹ Phượng vẫn không tính là bỏ qua.

Riêng vì chuyện này, Châu Thiện đã từng nhìn thấy Phan Mỹ Phượng cào rách đầu Châu Gia Bình, Châu Gia Bình còn cười khổ giải thích với người ngoài là bị mèo hoang bên ngoài cào trúng.

Hơn nữa hai người chỉ cần hơi đôi co một chút, mẹ cô bé nhất định sẽ chọc ngoáy nhắc tới chuyện này, Châu Gia Bình liền lập tức giơ tay đầu hàng.

Lôi đi xa rồi.

Châu Gia Bình trong lòng hối hận không thôi, thậm chí muốn vả nát cái miệng mình ra, anh ấy cười khan một tiếng: “Chỉ là hôm nay lúc ở văn phòng, nghe thấy cô ấy nói chuyện với giáo viên tiếng Anh bên cạnh. Hai tháng trước huyện Sơn Dương cũng xảy ra một vụ án diệt môn, cũng c.h.ế.t một nhà bảy người, toàn bộ đều bị dìm xuống ao c.h.ế.t đuối, em nói có trùng hợp không?”

Phan Mỹ Phượng sợ ngây người, vội vàng chắp tay niệm Phật: “A Di Đà Phật, ông trời ơi, sao gần đây xảy ra nhiều chuyện thế?”

Châu Gia Bình lại chêm thêm một câu: “Không chỉ như vậy, một năm trước tỉnh ngoài cũng có vụ án diệt môn, cũng là bảy người, toàn bộ đều bị d.a.o đ.â.m chết.”

Anh ấy lắc đầu: “Ai có thể nghĩ tới dưới ánh mặt trời lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời buổi này đúng là không yên bình.”

Thời buổi này còn gọi là không yên bình?

Châu Thiện oán thầm trong lòng, trước đó cô bé từng đến nhân gian một lần, nông dân không có cơm ăn áo mặc, có lúc phải dựa vào bán vợ bán con mà sống, chiến tranh hoành hành ở khắp mọi nơi, ngay cả những gia đình giàu có quyền quý cũng không được bình yên.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 71



Như triều đại hiện giờ, cô bé thực sự rất phục. Bảo Ngọc Đế đến quản lý nói không chừng còn không thể quản đến mức độ này được.

Dù sao đám thần tiên trên trời cũng đỡ lo nhiều lắm, thường ngày chỉ tu luyện, uống rượu, đánh nhau, đương nhiên lúc trở nên phiền phức thì cũng thật phiền, không cẩn thận một chút sẽ bị sét đánh.

Trong miệng cô bé đang chậm rãi nhai một viên kẹo sữa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Treo c.h.ế.t trên xà nhà, d.a.o đ.â.m chết, dìm c.h.ế.t dưới nước, vừa hay đối ứng với mộc, kim, thủy trong ngũ hành.

Xem ra, đây không phải là một vụ án diệt môn đơn giản, mà là thuật “Ngũ hành áp thất sát”.

Mọi người đều nói thiên đạo không thể trái, nhưng luôn có người muốn làm trái thiên đạo. Ví dụ như Châu Thiện......

Đương nhiên, trong này còn bao gồm một số người muốn dùng tà thuật thắng trời, Thuật “Ngũ hành áp thất sát” này chính là một bộ môn trong đó.

Xem ra, có người muốn nuôi dưỡng lệ quỷ cực kỳ hung ác, để tranh đoạt khí vận với ông trời.

Châu Thiện thản nhiên nhai viên kẹo sữa trong miệng.

Có người không hài lòng với mệnh cách của chính mình, cứ vậy, đạo thuật nghịch thiên cải mệnh sẽ vì thế mà sinh ra đúng lúc.

Ví dụ như Hứa Chí Quốc vì con cái yêu Hứa Đăng Tuệ nghịch thiên cải mệnh, chính là ép lấy mệnh cách của người khác đổi lên thân mình.

Có điều cách làm này hung hiểm vô cùng, cần thiên thời địa lợi nhân hòa không thiếu cái nào, hơi có chút sai sót, ngọn lửa này sẽ cháy lên người kẻ làm phép.

Vân Mộng Hạ Vũ

Con người Hứa Chí Quốc tuy rằng nhân phẩm tồi tệ, nhưng quả thực yêu con gái như mạng sống.

Mà loại đạo thuật thay đổi mệnh cách này cũng không phải ai đều có thể thi triển được, thế là, thuật “Ngũ hành áp thất sát” ra đời.

Ngũ hành áp thất sát, tức là dùng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ mỗi thứ bắt tới bảy hồn phách, sau đó ra lệnh cho bảy hồn c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, trong ngũ hành mỗi thứ để lại một hồn, lần lượt là kim hồn, mộc hồn, thủy hồn, hỏa hồn, thổ hồn, những âm linh còn lại sẽ bị kẻ thắng ăn mất trong quá trình c.h.é.m giết.

Muốn chuyện thành thì phải g.i.ế.c năm bảy ba mươi lăm người.

Trong mỗi hành lại đều từng là người nhà thân thiết nhất, mà tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người nhà của mình......cho dù là hồn phách, loại tình thân m.á.u mủ đó sao có thể dễ dàng cắt đứt được.

Trong loại c.h.é.m g.i.ế.c này, không có kẻ thắng thực sự.

Mỗi một hồn sống đến cuối cùng, oán khí trên người đều sâu nặng lên đến tận trời xanh.

Mà âm linh sống sót đó, sẽ đều trở thành con rối của kẻ làm phép, đưa tới số mệnh vào thân cuồn cuộn không ngừng cho hắn.

Năm gia đình yêu thương lẫn nhau cứ vậy lưu lạc thành công cụ cho kẻ làm phép.

Trong miệng Châu Thiện vẫn đang nhai kẹo, nhưng ý cười trên khóe môi càng lúc càng mỏng.

Thật sự là, rất muốn đi làm mấy chuyện đại sự giống như kiểu rút gân lột da ấy.

...

Đáng tiếc thông tin ở thành nhỏ không phát triển, cho dù Châu Thiện muốn đi điều tra những vụ án diệt môn mà cha nhắc tới, nhưng vì không có cách, cho nên chỉ có thể suy nghĩ vậy thôi. Hiện giờ chỉ có thể đợi tin tức do âm binh mang về.

Loại phiền muộn này tiếp diễn đến khi cô bé đến trường, bạn cùng bàn của cô bé là một cô nhóc buộc hai b.í.m tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, một đôi mắt to đen láy trông khá tinh quái, tướng tá so với bạn cùng lứa có chút to khỏe hơn, mọi người gọi là “Bàn Nha” (cô nhóc mập).

Bàn Nha gần đây yêu thích một loại que cay ở căn tin, gọi là cái gì mà “thịt Đường Tăng”, có tiền tiêu vặt một cái là phải đi mua, có đôi khi nhất quyết kéo Châu Thiện theo.

Cảm giác của Châu Thiện đối với que cay ngược lại bình thường, cô bé càng thích mì Dương Xuân do chính tay mẹ mới cắt hơn, hành lá mềm, lá tỏi mỏng, trứng thơm màu vàng tươi, ăn kèm với sợi mì trắng như tuyết, một bát to nóng hổi, yên lành.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong mắt Châu Thiện hiện lên vẻ thèm muốn, vô thức bắt đầu ch** n**c miếng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 72



Trong giờ thể dục giữa các tiết học, Bàn Nha như thường lệ chạy như bay đến căn tin mua một gói “thịt Đường Tăng”, tay vẫn đang cầm que cay, trên gương mặt đầy đặn lấm tấm giọt mồ hôi lóng lánh, một đường vẫy theo que cay chạy thẳng vào phòng học: “Cao Trạch Tinh lên cơn động kinh ở sân thể dục rồi.”

Giọng điệu đó của cô bé, mang theo chút hoảng loạn gấp gáp, lại xen lẫn một chút xíu vui sướng khi người ta gặp họa.

Cao Trạch Tinh, cái tên đặt không tệ, nhưng lại là đầu gấu trong trường bọn họ, còn là cái loại “đầu gấu” khiến người ta ghét nhất, từng mấy lần cướp tiền tiêu vặt của Bàn Nha.

Lần này cũng như vậy, Cao Trạch Tinh dẫn theo mấy tên đàn em chặn Bàn Nha trên đường cô bé từ căn tin về, đòi tiền tiêu vặt của cô bé, kết quả đang ngông nghênh thì lên cơn động kinh.

Người trong phòng học chốc lát ào ào tràn ra khỏi phòng chen chúc ra bên ngoài xem thử.

Châu Thiện lại bình tĩnh nằm bò tại chỗ cầm quyển truyện thần thoại đang đọc, Ngọc Đế, Lão Quân, Vương Mẫu......người quen, không đúng, phải là những cái tên các vị thần quen thuộc xuất hiện trong câu chuyện ở nhân gian, thật sự có chút hài hước.

Bàn Nha không vui, kéo cánh tay Châu Thiện ra ngoài: “Cao Trạch Tinh lên cơn động kinh rồi, sao cậu không ra ngoài xem thử.”

Nhưng mà đại tiểu thư à, lên cơn động kinh phải gọi bác sĩ đến xem chứ, cô bé đi xem thì có tác dụng gì.

Nhưng Châu Thiện đã nghĩ sai rồi, chuyện này gọi bác sĩ đến xem thật sự vô ích, bắt buộc phải là cô bé.

Bên cạnh Cao Trạch Tinh đã có mấy học sinh nhỏ đang vây xem náo nhiệt, các thầy cô đều ở trong văn phòng, cách xa chỗ này, cộng thêm không có ai thông báo với bọn họ, cho nên nhất thời vẫn chưa kịp đến.

Cao Trạch Tinh sắc mặt đỏ bừng, ngã xuống đất toàn thân co giật, sùi bọt mép, đây quả thực là triệu chứng của bệnh động kinh.

Nhưng mà, lại không phải là động kinh.

Châu Thiện liếc mắt liền thấy những luồng khí đen chiếm cứ trong phổi của cậu ta, những luồng khí đen này rõ ràng vẫn đang lan rộng, dần dần lan ra khắp cơ thể cậu ta.

Không khéo đó là, đối với thứ này cô bé rất quen thuộc —— thi độc.

Con người đều tham sống sợ chết, cũng vì vậy nên sau khi c.h.ế.t ít nhiều sẽ có oán khí, loại oán hận này là do linh hồn và thể xác bị ngăn cách mà tồn tại, linh hồn người c.h.ế.t sẽ oán hận, thân xác tự nhiên cũng sẽ oán hận, oán khí của tử hồn, trừ phi là người có bát tự cực nhẹ cực nhẹ hoặc là người mà hồn phách đó muốn hại, còn lại những người khác thông thường đều không dây vào được. Nhưng thi độc thì khó nói rồi.

Thằng nhãi ranh Cao Trạch Tinh này rõ ràng không biết từ đâu mà dính phải thi độc, nếu như chậm trễ thêm phút giây nào, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạnh, đến lúc đó người ta cũng sẽ chỉ cho rằng cậu ta bị động kinh co giật mà chết.

Mạng người quan trọng.

Trong lòng Châu Thiện nhanh chóng tính toán, ánh mắt quan sát trong trường một lúc, đột nhiên sáng lên.

Cô bé cũng mặc kệ ánh mắt của những bạn học sinh chung quanh, miệng hô hào “tránh ra tránh ra”, sau đó chen vào đám người, tay phải vừa nhấc vừa mang, cõng Cao Trạch Tinh vóc dáng tương đối cao lớn hơn các bạn cùng lứa lên vai, sau đó bước chân tăng tốc, vút một cái chạy về phía nhà ăn của giáo viên bên cạnh căn tin.

Để lại một đám học sinh sau lưng nhìn theo bóng dáng oai phong phi phàm của cô bé, vừa ngưỡng mộ vừa kính nể.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dì trong nhà ăn đang rửa rau, Châu Thiện vác người chạy vào, dì còn chưa nói gì, Châu Thiện đã quăng người vào trong sảnh, “bịch”, cơ thể tiếp đất, phát ra âm thanh nặng nề.

“Ơ? Cô bé này cháu làm gì đó.”

Dì trong nhà ăn bỏ rau trong tay xuống, đang muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đã muộn, Châu Thiện nhanh nhẹn mở tủ ra, lấy ra một túi gạo nếp từ bên trong, đó là gạo nếp còn dư lúc gói bánh chưng vào tết Đoan Ngọ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 73



Châu Thiện vác gạo nếp ra, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ, gạo nếp trắng tinh từ trong túi đổ ra ngoài, rất nhanh đã chồng thành một ngọn núi nhỏ, cô bé bới ra thành một cái hố nhỏ, rồi ôm lấy Cao Trạch Tinh ném vào trong hố, toàn thân đều dùng gạo nếp lấp lên, chỉ lộ ra một đôi mắt và lỗ mũi.

Dì ở nhà ăn xem đến trợn mắt há hốc miệng, lập tức phát ra tiếng gào giận dữ kinh thiên động địa: “Làm bậy mà!”

Gạo nếp, chính là khắc tinh của thi độc. Từ trong cơ thể Cao Trạch Tinh có từng luồng khí đen nhanh chóng tỏa ra, nhuộm gạo nếp trắng tinh thành đen thẫm, một lúc sau, gạo nếp thượng hạng có mùi thơm đã hôi thối đến mức không thể ngửi nổi, đen như mực than.

Tuy rằng Cao Trạch Tinh vẫn đang hôn mê, nhưng sắc mặt đã dần có chuyển biến.

Châu Thiện ngay sau đó lại muốn đi “gây họa” cho túi gạo nếp tiếp theo, lần này dì ở nhà ăn đã kịp phản ứng, kịp thời đưa tay ngăn cô bé lại.

Cùng lúc đó, các giáo viên thong dong đến muộn cũng đều tràn vào nhà ăn không được coi là lớn này, lúc nhìn thấy đống hỗn độn bên trong vẫn còn có chút chưa định thần lại được.

Châu Thiện nhún vai, tuy rằng thi độc trong cơ thể Cao Trạch Tinh vẫn chưa được trừ bỏ sạch sẽ, nhưng cậu ta còn trẻ, hỏa khí thịnh vượng, thi độc còn sót lại không thể gây ra uy h.i.ế.p đối với cậu ta, không làm nữa thì thôi vậy.

Tiếp theo, từ thuở khai thiên lập địa đến giờ Châu Thiện lần đầu tiên bị mời vào phòng trực ban của giáo viên.

Giáo viên hỏi cô bé tại sao lại đi phá hoại chỗ gạo nếp đó, rồi tại sao phải khiêng Cao Trạch Tinh đi, mà không đợi thầy cô giáo đến xử lý.

Châu Thiện thật thà trả lời, bao gồm chuyện thi độc, cũng như dùng gạo nếp có thể trừ thi độc, đều nói hết.

Các thầy cô trong văn phòng nghe thấy lời này của cô bé đều bật cười: “Cô nhóc nhà em, xem nhiều phim cương thi quá rồi đấy.”

Châu Thiện nhún vai, biết ngay sẽ như vậy.

Kết quả xử lý cuối cùng của việc này là Châu Thiện viết một tờ kiểm điểm một ngàn chữ, Châu Gia Bình cũng dạy học trong trường này, nhưng hôm nay anh ấy chỉ có hai tiết buổi sớm, dạy xong thì về ngay, cho nên vẫn chưa bị kinh động tới. Nhưng mà, sớm muộn gì cũng phải kinh động tới mà.

Châu Thiện có chút gục đầu ủ rũ, cô bé thật sự là đang cứu người! Không phải nổi điên! Sao mà không ai tin chứ.

Cao Trạch Tinh đã tỉnh, chỉ có điều vẫn còn hơi yếu ớt, hai thầy giáo đã đi xe máy dẫn cậu ta đến Sở vệ sinh bên ngoài để quan sát thêm.

Châu Thiện buồn bực trở về lớp học, các bạn cùng lớp đang ngay ngắn nghe giảng, vừa nhìn Châu Thiện đi vào liền ào ào đưa ánh mắt tôn sùng tới.

Bàn Nha nhìn cô bé càng giống như thấy anh hùng, vừa tan học, chỗ ngồi của cô bé đã bị vây lấy.

“Châu Thiện lợi hại quá đi, một phát đã nhấc bổng Cao Trạch Tinh lên rồi.”

“Sức lực cậu lớn như vậy, đánh nhau chắc là ghê gớm lắm nhỉ.”

......

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện chỉ có thể cười mà không nói.

Sau khi tan học, hai đàn em của Cao Trạch Tinh lén lút tìm đến Châu Thiện, nói bọn họ nghi ngờ Cao Trạch Tinh là ăn phải một loại quả mới lên cơn động kinh, có điều giáo viên không tin.

Ánh mắt Châu Thiện chợt lóe lên, trầm giọng hỏi: “Là quả gì?”

Hai đàn em đó thấy Châu Thiện chịu nghe lời bọn họ nói, vô cùng vui mừng, liền dẫn cô bé tới chỗ sáng nay bọn họ hái quả.

Nhà Cao Trạch Tinh không phải ở huyện thành, mà là nông thôn gần đó, trong nhà phải nộp phí chọn trường mới gửi cậu ta lên trường tiểu học ở huyện thành học tập được, hai đàn em đó vừa hay là đồng hương với cậu ta.

Trên đường đi học, họ sẽ đi ngang qua một cánh rừng, mà những quả buổi sáng Cao Trạch Tinh ăn, chính là phát hiện được trên một đống đất nhỏ trong rừng đó. Quả tươi đỏ mọng, trông mọng nước, còn có mùi thơm ngọt béo.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 74



Trẻ con thường ít được ăn quà vặt, loại quả hình thức đẹp mắt thế này hiển nhiên dễ khiến trẻ con ứa nước miếng.

Cánh rừng quả đó là do Cao Trạch Tinh phát hiện, cậu ta làm người bá đạo, nói ai phát hiện ra thì thuộc về người đấy, sau đó hái xuống đầy một túi to, vừa đi vừa ăn.

Hai cậu nhóc đàn em hái cùng cậu ta nửa ngày trời, nhưng đến miếng vỏ cũng không ké được, rõ ràng có chút không vui. Đáng tiếc Cao Trạch Tinh dáng người cao lớn, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.

Bọn họ rất nhanh đã dẫn theo Châu Thiện đến chỗ hái trái cây lúc sáng, Châu Thiện vừa nhìn thấy chỗ này đã khẽ thở dài một tiếng.

Quả nhiên là vậy, đây có phải đống đất gì đâu chứ, rõ ràng là một cái mộ không lập bia! Trên mộ cỏ dại mọc um tùm, mọc lên một loại dây leo xanh, trên dây xanh mang những quả màu đỏ với nhiều kích cỡ khác nhau trông giống như những chiếc đèn lồng.

Châu Thiện mở tuệ nhãn, liền nhìn thấy rễ của những dây leo đó đang ngoằn ngoèo kéo dài chui xuống lòng đất, vừa hay vươn vào mũi miệng của bộ hài cốt trong cỗ quan tài bên dưới.

Quả được kết ra từ trên hài cốt thì có thể là thứ gì tốt đẹp chứ?

Ánh mắt Châu Thiện lạnh lùng, chắp tay sau lưng đi lên phía trước, đạp một phát lên gò mộ, chỗ đất vốn không rắn chắc kia nhão lỏng ra, ngôi mộ rào rào đổ sụp một nửa, lộ ra cỗ quan tài bên dưới.

Trong tay Châu Thiện tạo thế vuốt ra một lá bùa vàng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu ngươi còn dám dùng những quả này hại người thì đừng trách ta không khách sáo.”

Chỉ thấy ngôi mộ vốn chỉ sập một nửa giờ ầm một tiếng rồi đổ sụp toàn bộ, mà dây leo xanh phía trên cũng bị đất cát vùi lấp hết sạch, chôn xuống tận cùng.

Chẳng qua là một bộ hài cốt có lòng hại người nhưng nhát gan mà thôi.

Châu Thiện thấy nó biết điều, cũng không làm gì thêm nữa, phất tay áo, đi thẳng.

Hai nhóc lâu la kia không nghe được câu nói đó của Châu Thiện, bọn nhóc nhìn đến hai mắt phát sáng, lập tức ríu rít đi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Châu Thiện cậu đạp một phát nó đã đổ rồi, lợi hại quá đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ không cần Cao Trạch Tinh làm lão đại nữa, hay là cậu làm lão đạo của bọn tớ đi.”

......

Châu Thiện cảm thấy đầu đen sì: “Cám ơn, tôi không có hứng thú làm lão đại của các cậu.”

Về tới nhà, cha cô bé đã đang cầm một xấp bài thi ngồi trên ghế đẩu chờ đợi: “Thiện Thiện à, hôm nay sao cha nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói, con đã làm được một chuyện tốt?”

Châu Thiện rất thông minh, thấy tình hình như vậy quăng cặp sách một phát là chạy vụt ra ngoài: “Con không có, con có nguyên nhân cả.”

Châu Gia Bình hiển nhiên không thèm nghe, đứng phắt dậy: “Nhóc con được lắm, vật ngã bạn học, hủy hoại gạo nếp, còn dám ngụy biện với giáo viên, con nói thử cho cha nghe xem, mấy cái thi độc gì đó của con là xem từ bộ phim nào mà ra, giờ cha sẽ đi đốt hết mấy cái đĩa đó!”

Châu Thiện than vãn: “Con thật sự không có.”

Cô bé vừa định chạy ra khỏi viện, kết quả cắm đầu vào lòng Phan Mỹ Phượng vừa về nhà.

Phan Mỹ Phượng giơ tay vặn tai cô bé, Châu Thiện giữ chặt tai: “Mẹ, đau.”

Phan Mỹ Phượng cười lạnh: “Đau à? Con khỉ nghịch ngợm này, ở trường học mẹ không quản nổi con nữa à, mới chớp mắt không thấy đâu con đã làm loạn rồi. “

Cha mẹ ruột của con ơi, cô bé thật sự chỉ đang trừ thi độc, không phải cố ý đổ gạo nếp của trường ra chơi đâu!

Chuyện này hình như náo động không nhỏ, cuối cùng kinh động đến ngài hiệu trưởng.

Châu Thiện cũng biết một phen ngôn luận về “thi độc” này của mình đã được lan truyền trong các giáo viên, gây ra không ít trò cười, trong lòng giáo viên cô bé luôn là một học sinh gương mẫu, “học sinh gương mẫu” là “việc tốt”, sự quan tâm nhận được cũng khác thường.

Châu Thiện mặt mày ủ rũ tiến vào phòng hiệu trưởng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 75



Cô bé cũng đã viết bản kiểm điểm rồi, cũng làm kiểm tra rồi, Châu Gia Bình cũng đã bồi thường gạo nếp, còn có thể thế nào đây, chấp nhận thôi.

Hiệu trưởng đóng cửa phòng, đi đi lại lại mấy lượt trong phòng, mới hơi chần chừ mà mở miệng: “Bạn học Châu Thiện đúng không? Mấy cái thi độc, gạo nếp gì đó là ai dạy cho em thế? “

Châu Thiện cười ngọt ngào: “Là ông lão trong đội thăm dò địa chất dạy em.”

Văn lão ơi Văn lão, chỉ có thể lôi ông ra gánh tội chút vậy.

Nếu nói xem được từ trong phim, vậy cô bé sẽ phải c.h.ế.t danh với cái tiếng này rồi.

Hiệu trưởng nhíu mày, rất lâu mới có chút khó khăn cất tiếng: “Giờ ông ấy ở đâu? Thầy muốn mời ông ấy xem giúp thầy muộn chuyện.”

Châu Thiện có chút kinh ngạc: “Hiệu trưởng, thầy tin những chuyện này?”

Hiện giờ người dạy học, làm gương cho mọi người không phải đều là tam quan khoa học đạo lý duy vật sao? Sao ngược lại đến lượt hiệu trưởng Long Quang Minh đi tin những thứ này.

Ánh mắt Long Quang Minh lóe lên, yên lặng mở cái tủ trong văn phòng ra, bên trong có một cái bao tải lẳng lặng nằm đó.

Mũi của Châu Thiện thính, rất nhanh đã ngửi được mùi tanh hôi. Đó là gạo nếp sau khi cô bé trị thi độc, sao lại ở đây?

Long Quang Minh rất nhanh đã dập tắt những nghi ngờ này: “Giáo viên khác đều cho rằng em đã đổ thứ như nước mực vào trong gạo nếp, thầy thấy không giống, liền cất chỗ gạo nếp đó đi.”

Người ngay không nói điều mờ ám, Châu Thiện chớp mắt mỉm cười: “Những thứ này không thể giữ lại, thi độc sẽ lan tràn ra.”

Lúc này Long Quang Minh đã không coi Châu Thiện là học sinh bình thường nữa, nửa tin nửa ngờ: “Vậy phải xử lý thế nào?”

Châu Thiện móc mấy lá bùa từ trong túi ra: “Đây là bùa trừ uế, đốt bùa này đi, tro tàn trộn vào trong nước, gạo nếp ngâm trong nước hai ba ngày, đợi chuyển sang màu trắng thi độc sẽ tiêu hết.”

Lúc cô bé nói chuyện, biểu cảm dường như vẫn là cô học sinh tám tuổi đó, nhưng sự dày dạn và chặt chẽ trong giọng nói lại khiến người ta không thể không tin phục.

Long Quang Minh cắn răng, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau khi xác định không có ai mới mở miệng: “Bạn học Châu Thiện, sư phụ em ở đâu? Thầy muốn mời ông ấy xem chút chuyện.”

Châu Thiện lắc đầu.

Sắc mặt Long Quang Minh trắng bệch, môi không đừng được mà mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Tiếp đó Châu Thiện mới nói: “Vậy không được, ông ấy đã về tỉnh thành rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đội thăm dò địa chất đều là những người di chuyển liên tục, không thể nào yên vị ở một nơi, mấy người Văn lão sớm đã đi rồi, cho nên Châu Thiện mới yên tâm mượn danh Văn lão. Có điều Văn lão trước khi đi vẫn cho cô bé mấy phương thức liên lạc, thật sự muốn tìm cũng không phải không được.

Nhưng Văn lão thì hiểu cái rắm gì về kiến thức phong thủy, tìm được ông ấy cũng không có tác dụng.

Long Quang Minh nghe thấy là lý do này, mới thở ra một hơi: “Không sao, vậy dám hỏi lão gia khi nào thì thuận tiện?”

Châu Thiện xoa cằm mỉm cười: “Hiệu trưởng, tuy rằng em học nghệ chưa tinh, nhưng tốt xấu gì cũng theo sư phụ học qua vài năm, xem chút chuyện hẳn là cũng đủ khả năng.”

Long Quang Minh vốn dĩ chỉ muốn tìm được người truyền dạy của Châu Thiện, sau đó mời cao nhân sau lưng cô bé tới, nhưng giờ Châu Thiện nói như vậy, ông ấy thay đổi suy nghĩ, lại nhớ tới chỗ gạo nếp tanh hôi đó, còn cả lá bùa cô bé cầm trên tay.

Tuy rằng cô bé nhỏ tuổi, nhưng hành động ổn trọng cách nói chuyện cổ hủ, xem ra đích thực có chút chỗ kỳ diệu.

Huống hồ, giờ tình thế cấp bách, chỉ có thể còn nước còn tát thôi.

Long Quang Minh bất đắc dĩ, cũng mặc kệ Châu Thiện chỉ là một học trò của mình, kể hết chuyện đã xảy ra gần đây.

Hiệu trưởng Long là người địa phương, nhưng lấy vợ là người huyện Ngũ Cử bên cạnh, đương nhiên, nhà mẹ đẻ vợ thầy ở chỗ tiếp giáp giữa huyện Ngũ Cử và huyện La Hoa, cho nên cách nhau không xa.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 76



Thầy hiệu trưởng và vợ kết duyên cũng là được người ta giới thiệu, nhưng may mắn cuộc sống sau hôn nhân của hai vợ chồng cũng coi như mỹ mãn. Ngày tháng trôi qua yên lành, chẳng ngờ năm nay sau một chuyến về nhà mẹ đẻ dịp tết Thanh Minh, vợ thầy liền xảy ra chuyện.

Sau khi thăm mộ ở nhà mẹ đẻ về vợ thầy mãi nằm liệt giường không dậy nổi, sau đó khắp người nổi bọc mủ, nặn ra cũng không phải máu, mà là dịch mủ màu đen hôi thối.

Thầy dẫn vợ đi bệnh viện mấy lần, cũng đến cả bệnh viện ở tỉnh, nhưng bác sĩ chỉ nói là bệnh ngoài da không biết tên, ai nấy đều bó tay hết cách.

Vợ thầy nằm liệt giường để dưỡng sức, nhưng bọc mủ trên người ngày càng nhiều, toàn thân cũng nhanh chóng khô héo xám xịt, trông không còn sức sống.

Người trong nhà đã đang sắp xếp lo hậu sự, sau đó mẹ vợ thầy không tin ma quỷ, mời một bà đồng tới, bà đồng nói vợ thầy bị ác quỷ quấn thân, ác quỷ đó pháp lực cao cường, bà ta khó đối phó nổi, cần mời một cao nhân tinh thông mới có thể giải quyết.

Nhưng Long Quang Minh đi đâu biết được một cao nhân như vậy?

Lại không ngờ núi cùng hoa tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Thầy ấy nghe nói tới phương pháp của Châu Thiện, lòng đã tin ba phần, cứ vậy suy tính trong lòng, đến Châu Thiện còn có công lực như vậy, người dạy cô bé khẳng định cũng là cao nhân.

Châu Thiện nghe thầy ấy kể hết câu chuyện, khẽ cười, cô bé thích nhất là những chuyện hiếm lạ cổ quái.

“Hiệu trưởng, nếu thầy không chê, em sẽ đi với thầy một chuyến.”

Long Quang Minh trước là vui mừng, mà sau lại nghi ngờ: “Châu Thiện em được không đó?” Bà đồng mà mẹ vợ thầy mời tới cũng không phải chỉ có hư danh không, ở quê nhà vợ thầy đã có uy danh hiển hách, thứ mà bà ta cũng không đối phó nổi, muốn Long Quang Minh nghe tin một cô nhóc quỷ như Châu Thiện, hiển nhiên là có chút nghi ngờ.

Nụ cười trên mặt Châu Thiện đông cứng một chút, cái khác cô bé không dám đảm bảo, nhưng đối phó với mấy thứ quỷ ma, chỉ sợ cả Trung Quốc này không tìm được ai cao minh hơn cô bé.

Cô bé ưỡn thẳng ngực: “Em đương nhiên là được.”

Châu Thiện ôm hết việc vào người, Long Quang Minh đương nhiên vui mừng không kiềm chế nổi.

Để tránh đêm dài lắm mộng, vừa hay hôm sau là cuối tuần, Châu Thiện liền quyết định luôn ngày mai.

Mới sáng sớm cô bé đã lén lút chuồn ra khỏi nhà, nói với Phan Mỹ Phượng rằng mình ra ngoài chơi, hiện giờ trẻ con đều có tính ham chơi, cho nên Phan Mỹ Phượng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô bé về nhà sớm một chút.

Châu Thiện vừa ra khỏi ngõ, liền nhìn thấy hiệu trưởng Long Quang Minh, người thường ngày quang minh chính đại từ đầu đến chân đang ngồi trên một chiếc mô tô kiểu cũ, đội mũ quả dưa lệch một bên, mặc áo khoác da màu nâu, có chút lo lắng đợi ở đó.

Chậc, ăn mặc kiểu này, trông không khác mấy với đám du thủ du thực trên phố.

Cô bé tung tăng qua đó, Long Quang Minh ra hiệu cho cô bé ngồi yên sau, rồi mới vặn tay lái, chiếc xe nhanh chóng lao vút lên phía trước.

Bọn họ rất nhanh đã tới nhà của Long Quang Minh, Châu Thiện tài nghệ cao lại can đảm, đẩy thẳng cửa đi vào.

Vợ của Long Quang Minh đang nằm trong một gian phòng tối, th* d*c nặng nề, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.

Trên mặt vợ thầy có khí xanh xám chiếm cứ, sắc mặt xanh xao, đó là tử khí, đích thực là tướng người sắp chết.

Bọc mủ trên người Vương Linh Tú đã tràn ra lớp da bên ngoài, bao gồm hai tay và cổ, đều là một mảng đỏ đỏ trắng trắng, chỉ còn lại gương mặt là sạch sẽ. Nhưng nhiều bọc mủ như vậy, trong phòng tối cũng không ngửi thấy bất cứ mùi lạ gì, hiển nhiên người chồng như Long Quang Minh đã chăm sóc rất tốt.

Long Quang Minh không dám mở đèn, vội bước qua đó cho vợ uống một ngụm nước trước, rồi mới giải thích với Châu Thiện: “Bệnh này của cô ấy không được gặp ánh sáng, cho nên trong phòng không thể bật đèn.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 77



Châu Thiện gật đầu, ra hiệu mình đã rõ.

Long Quang Minh nhìn vợ mình trên giường, dịu dàng nói: “Đã đói chưa?”

Vương Linh Tú lắc đầu.

“Mẹ đâu rồi?”

Mẹ mà thầy nhắc tới là mẹ vợ, cũng chính là mẹ ruột của Vương Linh Tú.

Vương Linh Tú lại thở hổn hển mấy hơi, mới khó khăn mà trả lời: “Nói là không yên tâm mấy con gà nuôi trong nhà nên về chăm rồi.”

Long Quang Minh nắm tay vợ: “Yên tâm, anh mời thầy phong thủy đến cho em, bệnh của em rất nhanh có thể khỏi.”

Vương Linh Tú bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười khổ, trị được bệnh, sợ rằng cũng không chữa được mạng.

Bà ta nghiêng đầu qua nhìn, bắt gặp đôi mắt long lanh của Châu Thiện.

Châu Thiện đang khá có hứng thú nhìn chằm chằm bà ta.

Vương Linh Tú nhíu mày đánh giá Châu Thiện mất một lúc, thấy cô bé đích thực là dáng vẻ nho nhỏ thấp bé, mới có chút nghi ngờ, bà ta không ổn đến cỡ nào cũng không nên mời một đứa trẻ đến đánh lừa chứ.

Long Quang Minh dọc theo ánh mắt Vương Linh Tú nhìn qua mới nhớ tới Châu Thiện ở sau lưng, lập tức giới thiệu: “Đây chính là đại sư anh mời tới cho em.”

Thầy hiệu trưởng lại xoay đầu nhìn Châu Thiện: “Đại sư, không biết vợ tôi bị bệnh gì?”

Châu Thiện nghe thầy mở miệng ra đại sư, tự dưng cảm thấy buồn cười.

Lúc Long Quang Minh ở trong trường, trên người tự có sức uy h**p, giờ lại bắt đầu gọi cô bé là đại sư......

Tự nhiên có chút khoái chí.

Châu Thiện chậm rãi cất bước lên trước, đi quanh chiếc giường đó mấy lần, lúc cô bé dạo bước dường như có tiết tấu đặc thù, ung dung phiêu dật, thoạt nhìn có sự mê hoặc vô hạn.

Cuối cùng, cô bé dừng lại ở chỗ lòng bàn chân Vương Linh Tú, vén chăn lên, liền nhìn thấy một vết loét to bằng nắm tay em bé sơ sinh dưới lòng bàn chân Vương Linh Tú.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bé chọc vào hai vết loét, chúng cứng và tím tái, giống như màn thầu đông lạnh, có một chỗ phình to, trông gồ ghề khác thường ở lòng bàn chân.

Châu Thiện nhíu mày: “Đích thực có quỷ.”

Bầu không khí trong phòng tối đột nhiên chùng xuống, dường như có âm phong đang gào thét.

Trong mắt Châu Thiện tỏa ra ánh sáng: “Chỉ có điều quỷ đó không ở trên người Long phu nhân, mà ở trong lòng bà.”

“Long phu nhân rốt cuộc đã từng làm chuyện gì? Thiết nghĩ đến giờ chắc vẫn chưa quên hết đâu nhỉ.”

Vợ của Long Quang Minh dường như bị khí thế bức người của cô bé dọa sợ, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp, giống như bệnh nhân hen suyễn đang kéo ống bễ.

Châu Thiện thấy bà ta chột dạ, gương mặt và giọng nói nghiêm khắc: “Long phu nhân, mạng quan trọng hay giấu diếm chuyện bà đã làm quan trọng, tự bản thân bà phải cân nhắc cho rõ ràng.”

Long Quang Minh nghe cô bé nói vậy, không khỏi bắt đầu lo lắng: “Mình à, em rốt cuộc đã làm chuyện gì, nói đi.”

Vương Linh Tú lúc này lại bắt đầu khóc hu hu, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Châu Thiện thấy bà ta c.h.ế.t không đổi tính, hờ hững nói: “Vậy thì bà cứ đợi c.h.ế.t đi.”

Nói xong câu đó cô bé liền muốn phất tay bỏ đi, Long Quang Minh lúc này kéo cổ tay cô bé lại.

Trong mắt thầy hiệu trưởng lúc này vô cùng lo lo lắng, hoàn toàn quên mất Châu Thiện là học sinh của thầy: “Đại sư, xin ngài, cứu cô ấy.”

Châu Thiện dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu: “Đó là tâm ma sau khi bà ấy làm chuyện có lỗi, trừ phi chính miệng nói ra, nếu không Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.”

Long Quang Minh hết cách: “Linh Tú, đại sư đã nói vậy rồi ——”

Vương Linh Tú vẫn bướng bỉnh cắn răng, dường như có c.h.ế.t cũng không nguyện nói.

Châu Thiện đúng là bị bà ta chọc đến tức cười lập tức trong lời nói có ý đe dọa: “Bà c.h.ế.t rồi cũng chẳng sao, chỉ sợ sau khi bà c.h.ế.t oán khí của nữ quỷ đó sẽ lan tràn khắp nơi, muốn hại chồng bà.”

Vương Linh Tú sợ hãi nhìn cô bé một cái, bà ta nhắm mắt lại, dường như đang đấu tranh nội tâm, rất lâu mới hạ quyết tâm: “Được, tôi nói.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 78



Bà ta bắt đầu kể lại một câu chuyện đã xảy ra với mình từ rất lâu về trước.

Vương Linh Tú lớn lên trong Vương gia thôn của huyện Ngũ Cử, lớn lên cùng bà ta còn có hoa khôi của thôn Vương Hỷ. Vương Hỷ hoạt bát xinh xắn được người ta yêu mên, Vương Linh Tú lại chất phác hơn một chút, nhưng điều này cũng không ngăn cản hai cô gái trở thành bạn tốt.

Đến một ngày, tình bạn của Vương Linh Tú và Vương Hỷ xảy ra một sự biến đổi vi diệu.

Huyện La Hoa có một bà mai đến giới thiệu một thanh niên trí thức cho Vương Hỷ.

Người thanh niên là giới thiệu cho Vương Hỷ, nhưng Vương Linh Tú vừa nhìn đã phải lòng sự trầm ổn, cũng như sự nhiệt tình như lửa trong đáy mắt của anh ta.

Vương Hỷ và người thanh niên đó rất nhanh đã để ý đến nhau.

Chỉ vài tháng sau, người thanh niên liền dẫn cha mẹ tới cửa bàn chuyện cưới hỏi, mắt thấy chuyện hôn sự của hai nhà sắp sửa định đoạt, chuẩn bị chọn ngày lành tháng tốt gả Vương Hỷ đi.

Vương Linh Tú trong lòng sốt ruột như lửa đốt, người trong lòng sắp sửa ân ái vợ chồng với bạn tốt rồi, đời này của bà ta còn mong chờ gì nữa?

Lúc này, trong thôn lại truyền ra tin vịt Vương Hỷ nửa đêm dan díu với tên du thủ du thực có tiếng của Vương gia thôn.

Tên lông bông đó trêu hoa ghẹo nguyệt, con gái lớn cô dâu nhỏ đều từng bị hắn trêu chọc, còn từng c**ng b*c góa phụ trong thôn, chính là một cái u ác tính.

Cha mẹ của người thanh niên coi trọng danh tiếng nhất, sau khi nghe ngóng được tin đồn đào hoa này có thế nào cũng không chịu, thà rằng mất tiền cũng phải khước từ mối hôn sự với Vương Hỷ.

Vương Hỷ vào ngày thứ hai sau khi từ hôn đã uống thuốc trừ sâu tự tử, tình trạng cái c.h.ế.t rất thảm, hai mắt lồi ra, ngón tay bị sưng tấy phồng lớn, cơ thể đầy những vết trầy xước do phải vật lộn với cơn đau, thậm chí còn có từng vết bỏng rộp lên nho nhỏ ở vùng bụng, nhìn thấy mà phát hoảng, nghĩ thôi cũng biết lúc còn sống cô ấy đã phải chịu đau đớn cỡ nào.

Vương Hỷ tự vẫn, người trong thôn cũng chỉ coi như cô ấy chuyện xấu bị bại lộ không còn mặt mũi nào sống tạm bợ trên nhân thế, càng tin thêm mấy phần đối với lời đồn kia. Một đóa hoa của Vương gia thôn ngày nào, cứ vậy mà hoàn toàn gánh lấy cái tiếng ô nhục.

Mà sau khi Vương Hỷ c.h.ế.t Vương Linh Tú cũng được như ý nguyện, gả cho người thanh niên đó.

Bà ta chất phác ngoan ngoãn, qua lời bà mai càng thận trọng thật thà, rất được cha mẹ người thanh niên ưa thích.

Lời đồn đó tự nhiên là do Vương Linh Tú nói ra, bà ta miêu tả sinh động như thật với người khác nửa đêm nửa hôm nhìn thấy Vương Hỷ và tên du thủ du thực hẹn hò riêng như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tên du thủ du thực đang thèm khát đóa hoa đẹp đó, người khác hỏi gì hắn ta cũng đều nói phải, thậm chí trực tiếp tưởng tượng xa vời thân thể trắng bóc mỹ miều của Vương Hỷ. Cũng vì vậy, lời đồn ngày một lan truyền rộng, lời nói dối thành sự thật, cứ thế hại c.h.ế.t một mạng người.

Vương Linh Tú chỉ muốn bọn họ từ hôn, lại không ngờ gây ra án mạng, thế là im lặng không nói, để chuyện này thối rữa trong lòng.

Nhưng vẫn xảy ra chuyện.

Vào năm thứ ba sau khi Vương Hỷ chết, tên du thủ du thực đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, c.h.ế.t không rõ nguyên nhân. Lúc đó người già trong thôn đều nói hắn ta bị quỷ hồn của Vương Hỷ đeo bám.

Người trong thôn vì ghét bỏ hắn ta, cộng thêm lúc đó cũng loạn, nên không báo cảnh sát, lấy một tấm chiếu chôn hắn ta qua quýt sau núi.

Mà Vương Linh Tú bởi vì chột dạ, sau khi vội vã gả đi thì không quay lại Vương gia thôn lần nào nữa, đều là người nhà đến huyện La Hoa thăm bà ta.

Năm nay bà ta cảm thấy chuyện qua đi lâu rồi có lẽ không có việc gì nữa, nên mới chọn lúc Thanh Minh về quê một lần, thắp một nén hương lên mộ Vương Hỷ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 79



Từ sau khi Vương Hỷ chết, cha mẹ cô ấy không chịu được nỗi đau mất con, cho nên đã chuyển ra khỏi Vương gia thôn. Cho nên mộ phần của Vương Hỷ không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, trên nấm mồ nho nhỏ kia càng mọc đầy bụi gai.

Đó là vì cô ấy tự sát c.h.ế.t đột ngột, cho nên chôn trong một khu rừng của bãi tha ma, không cùng một chỗ với những phần mộ khác trong thôn, cô đơn lẻ loi nằm ở đó, thoạt nhìn cực kỳ thê lương.

Vương Linh Tú áy náy, liền dọn dẹp cỏ dại cho cô ấy, nhưng không cẩn thận bị gai trên mộ móc rách đế giày, một cái gai đ.â.m ngược thẳng vào gan bàn chân bà ta, lúc đó Vương Linh Tú liền cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi trở về bệnh mãi không khỏi, cả người đều mọc lên bọc mủ.

Vương Linh Tú kể hết chuyện cũ, liền nhắm mắt rơi lệ, không nói gì nữa.

Long Quang Minh lại như bị sấm sét đánh trúng: “Ban đầu......ban đầu đều là vì em đơm đặt thị phi?”

Vương Linh Tú rũ mắt không nói, cũng không biết là hối hận áy náy thật sự hay vì chuyện xấu bị bóc trần mà thấy không thoải mái.

Long Quang Minh hiển nhiên cũng không thể ngờ người vợ bầu bạn bên mình bao năm lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, nét mặt thầy thất vọng, bước chân cũng bất giác nhích về sau.

Loại cảm giác này là vô cùng đáng sợ, đặc biệt là khi anh biết người bên gối mà mình vẫn cho là hiền thục thực ra đang gánh trên vai một mạng người. Hơn nữa Vương Linh Tú có thể giấu giếm chuyện này tận hai mươi mấy năm, nghĩ thôi cũng biết tâm cơ bà ta thâm trầm đến mức nào.

Lúc này ngược lại là Châu Thiện đẩy ông ấy một cái: “Hiệu trưởng, còn cứu hay không?”

Long Quang Minh hoảng hốt một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại: “Cứu.”

Châu Thiện cũng biết là kết quả này, bĩu môi không nói gì, dặn dò ông ta tìm tới hai ống tre khô, phải là loại ống tre khô ráo chỉ mở một đầu mới được.

May là thứ này cũng không khó tìm, Long Quang Minh chỉ mất một lúc là tìm ra được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện lấy ra một nắm gạo nếp ngâm nước, sau đó ngâm hai ống tre vào nước gạo nếp rửa sạch, phơi nắng cho khô, rồi mới trở lại phòng trong, lấy ra mấy lá bùa, dùng bật lửa đốt chúng rồi nhanh chóng nhét chúng vào trong ống tre.

Mà sau đó cô bé mới nhanh chóng chụp hai ống tre lên hai vết thương lở loét sưng tấy dưới lòng bàn chân Vương Linh Tú.

Ống tre vừa chụp lên, Vương Linh Tú liền phát ra tiếng k** r*n thê lương, tiếng kêu đó giống như heo bị g.i.ế.c thịt, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.

Đương nhiên phải đau rồi, cái gai mọc trên mộ Vương Hỷ có thi khí của cô ấy, đối với hung thủ gián tiếp này tự nhiên là không lưu tình chút nào. Thi khí chính là thứ chí âm, tro phù cô bé đốt cháy lại là chí dương, một âm một dương này va chạm lẫn nhau trong cơ thể Vương Linh Tú, chỉ sợ còn khó chịu hơn cái chết.

Có điều, đáng đời.

Châu Thiện rõ ràng có biện pháp tốt hơn có thể giảm bớt nỗi đau đớn của bà ta, nhưng Châu Thiện lại chọn một cách tàn nhẫn độc ác nhất để chữa trị cho vết loét của bà ta, cũng là vì cô bé quả thực khinh thường loại người như Vương Linh Tú.

Nếu không phải nể mặt Long Quang Minh coi như một nửa sư trưởng của cô bé, Châu Thiện sớm đã khoanh tay đứng nhìn cho bà ta về với cõi tây rồi.

Cô bé giơ ra hai ngón tay đặt lên mạch của Vương Linh Tú, thấy hỏa hầu gần được rồi mới lấy ra con d.a.o găm đen nhánh của mình.

Cô bé dùng mũi d.a.o chọc rách ngón giữa của Vương Linh Tú, từ trên ngón giữa của bà ta rất nhanh đã chảy ra giọt m.á.u màu đen, bị d.a.o găm đen nhánh hấp thụ.

Mà sau đó, ngón giữa của Vương Linh Tú giống như không thể chữa lành vậy, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra huyết dịch màu đen, tất cả đều bị d.a.o găm hấp thụ hết, con d.a.o găm đó không biết đã hút bao nhiêu m.á.u của Vương Linh Tú, màu mực dày đặc dường như trầm hơn một chút.
 
Back
Top Bottom