Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 50



Chủ tiệm cũng chú ý đến tầm mắt của ông ấy, nhíu mày, một cô nhóc nhà quê thì có gì đáng xem?

Ông ta không khỏi để tâm, nghĩ tới cô nhóc này là đi cùng Văn lão vào đây: “Vị này là?”

Văn lão khoát tay, ngại vì có chút tình nghĩa với chủ tiệm mới tiết lộ chút thông tin: “Cao nhân.”

Cao nhân? Trong lòng chủ tiệm đã sắp trợn trắng mắt lên trời, nếu nói con nhóc ranh này là cao nhân, vậy mấy cô bé tiếp tân trong tiệm ông ta chẳng phải đều là ẩn sĩ rồi sao?

Châu Thiện không hề biết lời oán thầm của chủ tiệm, vẫn khá có hứng thú chắp tay sau lưng lượn quanh cửa tiệm.

Đột nhiên tầm mắt cô bé khẽ động, kiễng chân giơ tay nhấc một cái hộp gỗ lim đặt lẻ loi trên giá đồ cổ ở góc trong cùng cửa tiệm, trên hộp gỗ có dán là bùa vàng chu sa khắc kín phù văn, cô bé nhấc tay ướm thử một chút, tò mò hỏi: “Chủ tiệm, đây là cái gì?”

Chủ tiệm vốn đang hàn huyên cùng Văn lão hoảng hồn thất sắc: “Nhóc con, đặt thứ đó xuống, sẽ c.h.ế.t người đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Văn lão nghe thấy kinh ngạc: “Thứ này vậy mà là thứ hại người? Sao ông còn đặt thứ tai họa này trong tiệm?”

Chủ tiệm La Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói ra thì dài.”

Nghề này của ông ta, trên danh nghĩa là mở cửa hàng đồ cổ, trên thực tế phần lớn lợi nhuận chính là chênh lệch giá kiếm được trong quá trình mua đi bán lại, thường gọi là “kiểm lậu”. Không cần phải nói, La Quân này trời sinh cặp mắt lợi hại, hàng tốt chính phẩm đều không thoát khỏi mắt ông ta.

Nhưng ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt, sau khi mở cửa hàng đồ cổ này, La Quân cũng không đi khắp hang cùng ngõ hẻm về quê tìm tòi bảo bối như trước kia nữa, mà ngồi nhà chờ chuyện làm ăn tới.

Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.

Vài tháng trước, có một người đàn ông gầy gò xốc vác đến cửa, La Quân quanh năm tiếp xúc với loại người này, liếc mắt đã nhìn ra người đàn ông là kẻ đổ đấu, cũng chính là trộm mộ. Nhìn từ cái túi miệng rộng phồng lên quanh eo của anh ta, người đàn ông hẳn đã kiếm được một “du đấu”.

Có nghĩa là đồ tùy táng thuộc loại quý hiếm, hoặc di vật văn hóa quý giá, chủ nhân của ngôi mộ lúc còn sống gia thế hiển hách, địa vị cao sang, đồ đạc sau khi chôn cất đều thuộc loại thượng hạCòn về cô nhóc nhà quê chỉ có thể nói là ăn mặc sạch sẽ như Châu Thiện đây, căn bản không ai chú ý tới.

Văn lão thận trọng liếc nhìn Châu Thiện một cái, Châu Thiện dùng tay ra hiệu, ý bảo Văn lão không cần bận tâm đến cô bé. Văn lão lúc này mới yên tâm, hàn huyên mấy câu với chủ tiệm, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn cứ xoay chuyển trên người Châu Thiện.

La Quân chỉ quan tâm đồ tốt hay xấu, mặc kệ lai lịch có bất chính hay không, thực ra ông ta cũng thích những thứ đổ đấu này, bởi vì những người làm nghề đi *m h***t này đều vội vã muốn bán đồ ra, cho nên giá cả thường đều có thể ép xuống rất thấp.

Hôm đó cũng như vậy, người đàn ông bỏ ra một hai chục món đồ

, La Quân đều mua hết với giá thấp, trong đó có hộp gỗ lim chỉ vàng kia.

Gỗ lim chỉ vàng là loại gỗ quý giá, có mùi thơm tao nhã, được đặt tên theo những sợi chỉ vàng xuất hiện trên mặt gỗ dưới ánh nắng mặt trời, mà chiếc hộp gỗ này được làm bằng chất liệu cao cấp, mà trong chỉ vàng còn có từng sợi đen tím kết tủa,
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 51



La Quân biết mình đã nhặt được bảo bối rồi.

Trong chiếc hộp gỗ này hẳn vẫn còn thứ gì đó, nhưng ông ta đã tìm mấy người thợ khóa, đều nói kỹ thuật khóa trên chiếc hộp này đã thất truyền. Nếu thật sự muốn mở, chỉ có thể cưỡng ép phá vỡ chiếc hộp.

La Quân không nỡ, cho nên không phá vỡ hộp.

Sau đó, chuyện lạ liền xảy ra.

Ông ta vốn dĩ đặt chiếc hộp trong phòng ngủ của mình, mà phòng ngủ của ông ta có nuôi một bể cá phong thủy. Ngày thứ hai sau khi chiếc hộp đặt vào phòng, tất cả cá phong thủy đều c.h.ế.t trắng bụng, mà nước sạch trong bể cũng biến thành đỏ máu.

Tiếp theo đó, phạm vi mở rộng, con ch.ó vàng ông ta nuôi cũng chết. Dáng c.h.ế.t rất thảm, tất cả m.á.u tươi đều tự dưng chui ra khỏi người nó rồi ngưng kết trên da lông. Mấy chậu hoa ông ta trồng cũng đều bắt đầu khô héo, thân cây tương tự cũng chuyển sang màu đỏ máu.

La Quân sợ hãi, ông ta mời thầy phong thủy đến xem. Thầy phong thủy nói với ông ta, trong hộp gỗ lim đó đang trấn tà vật. Muốn ông ta nhanh chóng vứt thứ này đi, nếu không chỉ sợ người gặp nạn tiếp theo chính là ông ta. La Quân tin rồi, nhưng ông ta lại không nỡ vứt bảo bối này. Cho nên ông ta lại giấu nó vào trong nhà cũ mà mình không ở.

Ngày mà chiếc hộp đến nhà cũ, cách vách đang sửa sang, có một công nhân bước hụt từ trên giàn giáo xuống, rơi xuống từ độ cao hơn một mét c.h.ế.t tươi, m.á.u chảy thành sông.

Càng quỷ dị hơn là, chiếc hộp đó dường như đã nhắm vào ông ta, ngày thứ hai lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng ngủ của ông ta.

Sau đó, bất kể ông ta ném đi bao xa, chiếc hộp này đều có thể quay trở về phòng ngủ một cách chuẩn xác.

Ông ta không còn cách nào khác, chỉ đành mời lại thầy phong thủy kia lần nữa.

Thầy phong thủy đó cũng biết chiếc hộp này chỉ sợ đã có linh tính, không dễ đối phó. Cho nên dùng một lá bùa trấn sát trấn áp chiếc hộp, lại căn dặn đặt chiếc hộp ở chỗ đông người lại cách ông ta không xa.

Kế sách hiện giờ, chỉ có thể dựa vào dương khí của dòng người qua lại trấn áp chiếc hộp tà, để nó không dám càn quấy.

La Quân nghĩ đi nghĩ lại, đặt ngay chiếc hộp vào trong tiệm.

Châu Thiện nghe nói hết, đột nhiên mỉm cười: “Ông chủ, sở dĩ ông đặt chiếc hộp vào trong tiệm, không phải mỗi nguyên nhân đó nhỉ?”

La Quân cười ngại ngùng: “Chỉ mỗi chuyện này, không có nguyên nhân khác.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện nghịch chiếc hộp: “Ông bày chiếc hộp này trong tiệm, thực ra còn muốn bán nó đi đúng không? Ông cảm thấy là vì ông bỏ tiền mua chiếc hộp, nó mới đi theo ông, nhưng nếu ông bán nó đi, vậy nói không chừng nó sẽ đi theo người mua tiếp theo. Nếu ông thật sự không muốn chuyển qua tay chiếc hộp, vậy sẽ không bày nó lên kệ.”

Căn tiệm này có nhiều chỗ như vậy, nếu như La Quân thật sự không muốn bán qua tay chiếc hộp, vậy cất nó đi là được, việc gì phải bày lên kệ lần nữa.

Ánh mắt La Quân lấp lóe: “Nói bậy, nói bậy.”

Văn lão thở dài một tiếng: “Cái đồ xấu xa nhà ông.”

“Chiếc hộp này ông bán bao nhiêu tiền, tôi mua nó.”

Giọng nói trong trẻo của bé gái vang lên trong tiệm, dọa La Quân giật b.ắ.n mình: “Cháu muốn mua?”

Châu Thiện bình thản gật đầu.

La Quân cười khổ: “Thứ đồ chơi này thật sự là thứ đồ tà tính—”

Châu Thiện vẫn cứ thờ ơ: “Ra giá.”

Văn lão không đoán được ý tứ của cô bé, nhưng ông ấy hiểu Châu Thiện là loại người không nắm chắc mười phần sẽ không mở miệng: “Ông cứ bán cho cô bé đi.”

La Quân hít ngược một hơi lạnh, nghi ngờ nhìn sang Văn lão.

Cô bé này chắc không phải do con trai ông già gây chuyện bên ngoài sinh ra, cho nên mới gấp gáp muốn hại c.h.ế.t cô bé vậy chứ.

Nhưng mà, La Quân quả thực rất bức thiết muốn tống khứ cái thứ quấy nhiễu nhà cửa ông ta không yên này đi. Lương tâm và tự bảo tranh đấu, cuối cùng vẫn là suy nghĩ tự bảo chiếm thượng phong.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 52



Ông ta đã cảnh báo bé gái này rồi, là cô nhóc kiên trì muốn mua, không thể trách ông ta.

La Quân giơ bàn tay ra: “Cái hộp này tôi đã bỏ ra năm ngàn để mua.”

Vẻ mặt tự tin của Châu Thiện đột nhiên ngưng trệ.

Năm......năm ngàn? Cô bé không nghe nhầm chứ.

La Quân nhanh chóng liếc mắt nhìn cô bé một cái: “Nếu cháu muốn, tôi bán cho cháu năm mươi tệ.”

Có trời mới biết, biếu không hoặc các thêm tiền ông ta cũng chịu! Chỉ cần mang cái thứ quỷ quái này đi!

Năm ngàn với năm mươi chênh lệch cũng quá lớn rồi, Châu Thiện trong lòng rõ ràng, cười híp mắt nói: “Được.”

Châu Thiện móc ra năm mươi tệ, mừng khấp khởi ôm cái hộp đó trên tay.

Văn lão vẻ mặt phức tạp: “Ngài mua cái này làm gì?”

Nếu như là thèm muốn miếng gỗ lim chỉ vàng kia, nhưng nghe tới tà tính của chiếc hộp này thì người tham tài đến đâu chăng nữa sợ rằng cũng sẽ không muốn lấy nữa đâu.

Châu Thiện tươi cười hớn hở: “Tôi là vì thứ bên trong này.”

Gỗ lim chỉ vàng sở dĩ thường được quý nhân quan lớn làm thành quan tài, chính là bởi vì gỗ lim chỉ vàng có kết cấu tinh xảo, phong âm tồn dương, không để tinh khí lọt ra ngoài.

Đạo gia cũng rất yêu thích gỗ lim chỉ vàng, thường dùng gỗ lim chỉ vàng để phong ấn tà sát.

Chiếc hộp này đương nhiên rất quý giá, nhưng giá trị của nó còn không bằng một phần ngàn thứ bị trấn giữ bên trong.

Châu Thiện bỏ ra số tiền cực kỳ thấp mua được chiếc hộp này, tâm tình cũng coi như không tệ: “Đóng cửa lại, hôm nay tôi cũng để hai người được mở mang tầm mắt.”

Văn lão đã tiếp xúc với cô bé nhiều lần cũng không còn lạ lẫm, La Quân nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé mà thành thục này của Châu Thiện lại rất kinh ngạc.

Ông ta dẫn hai người vào phòng trong, Châu Thiện không chớp mắt lấy một lần, trực tiếp giật lá bùa kia xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng tử La Quân nhanh chóng thu nhỏ lại.

Bùa vừa tháo xuống, chiếc hộp tà ác kia không còn thứ gì để trấn áp, bắt đầu rung lắc dữ dội, từng tia từng từng tia huyết khí lan tràn ra khỏi ổ khóa không có lỗ khóa.

Châu Thiện cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn tạo phản nữa à!”

Cô bé ném chiếc hộp lên bàn, sau đó móc d.a.o găm ra, tay vừa lật, d.a.o găm đ.â.m thẳng về phía cái hộp......

Tiếng kim loại vang lên leng keng, d.a.o găm xiên vào mép hộp gỗ đ.â.m xuyên qua cái bàn, lực xuyên thấu ba phần.

Hộp gỗ tuy rằng hung ác, nhưng d.a.o găm còn hung còn tà hơn cả nó, hung vật mới có thể áp chế hung vật.

La Quân trốn sau cửa, chuẩn bị có biến là lập tức phá cửa xông ra ngoài.

Ông ta trợn tròn đôi mắt, cô nhóc này vậy mà là một thầy phong thủy! Chẳng trách Văn lão lại cung kính với cô bé như thế.

Sau khi áp chế chiếc hộp, Châu Thiện mới đặt tay phải lên hộp gỗ, nhắm mắt lại, từng tia pháp lực men theo khe hở của đầu khóa thâm nhập vào trong.

Chiếc hộp này là do đệ tử Huyền Môn tạo ra, thợ khóa bình thường đương nhiên không thể mở được.

Không lâu sau, cơ quan trong hộp gỗ được khởi động, chậm rãi lộ ra một khe hở......

Cùng lúc đó, một luồng huyết quang cao vút từ trong khe hở phát ra cùng với tiếng kêu hưng phấn, huyết quang hóa thành hình dạng một con cự thú ở trong phòng, nó như có linh tính, dùng đôi mắt đỏ ngầu to như cái chuông đồng lạnh lẽo đánh giá ba người trong phòng, giơ chân lên sà thẳng xuống Châu Thiện.

Châu Thiện buồn bực trong lòng, cô bé thoạt nhìn rất dễ bắt nạt phải không? Một luồng huyết sát kỳ lân bị áp chế ngàn năm linh thức đã bị quét sạch, chỉ còn lại hung tính, vậy mà còn ngông cuồng đoạt xá!

Châu Thiện vô cùng tức giận, tay phải nắm không khí thành nửa quyền, hóa thành một chiếc roi dài bằng pháp lực.

Cô bé không hề lưu tình, nắm roi dài quất một cách hung hãn vào luồng huyết sát kỳ lân đó: “Cho ngươi hung hăng này! Cho ngươi hung hăng này!”

Con huyết kỳ lân đó bị phong ấn ngàn năm, tu vi giảm đi không ít, khó khăn lắm mới thoát được phong ấn đã ăn phải một trận roi tối tăm mặt mũi, quên cả đoạt xá.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 53



Nó giơ chân lên kêu oai oái trốn vào trong xó.

Pháp lực của Châu Thiện chí cương chí dương, là thứ mà loại tà vật như bọn chúng sợ nhất, chỉ cần dính vào người thì sẽ đau đớn như thiêu như đốt.

Châu Thiện giơ roi lên chỉ thẳng vào huyết kỳ lân cười dữ tợn: “Xéo trở về.”

Mẹ nó chứ, quá hung ác rồi! Phạm quy!

Huyết kỳ lân e ngại bởi chính khí thiêu đốt như mặt trời nhỏ trên người Châu Thiện cũng như sát khí hắc ám của con d.a.o găm trên bàn, cuối cùng không dám gây chuyện nữa, gầm thấp một tiếng, ngoan ngoãn biến thành một đường huyết khí trở về bên trong hộp.

Lúc này Châu Thiện mới chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một cái chặn giấy bằng ngọc kỳ lân bọc trong vải đỏ, bốn góc đều có lưu huỳnh và hỏa tinh để trấn áp tà khí.

Khối chặn giấy này, tay nghề điêu khắc thâm sâu phóng khoáng, trên ngọc khí được bao phủ một lớp thấm đỏ kiểu cũ, rắn rỏi cổ xưa, toàn thân đỏ như máu.

Châu Thiện không e dè lấy khối chặn giấy này ra, vuốt nhè nhẹ, mới khá có hứng thú giải thích cho hai người đang bị dọa đến chân tay mềm nhũn.

“Kỳ lân vốn là thụy thú (linh thú), nhưng khối chặn giấy này vừa khắc ra đã uống máu, cho nên thường có chút chuyện lạ xảy ra. Sau đó làm vật bồi táng, huyệt mộ kia ước chừng là nơi nuôi xác, tuẫn táng không ít người sống, cho nên huyết oán thành mây. Mà cái chặn giấy này bản thân nó vốn mang dị tượng, sau khi quanh năm bị huyết sát ăn mòn, hình thành “thi huyết thấm”, nuôi dưỡng ra hung linh này.”

La Quân và Văn lão đều nghe hiểu mơ hồ, La Quân còn quệt mồ hôi lạnh trên trán: “Đại sư, ngài nhanh chóng mang cái thứ này đi đi.”

Sau khi mua được kỳ lân chặn giấy, Châu Thiện cũng không vội vã trở về, mà để tài xế theo cùng lượn một vòng trên một con đường ở vùng ngoại ô.

Văn lão có chút không hiểu ý cô bé, Châu Thiện chống cằm cười một cách khá hám tiền: “Hôm nay trước khi ra cửa tôi có bấm đốt ngón tay một chút, hôm nay hai chúng ta có tài vận ứng ở phía đông.”

Cho nên? Ngài mới bảo tài xế lượn lờ ở huyện ngoại thành phía đông?

Đột nhiên, Châu Thiện sáng mắt lên: “Được rồi, dừng ở đây.”

Văn lão nhìn quanh một vòng, trước không thấy xóm sau không có tiệm, bởi vì cách xa nội thành cho nên hoang vu không bóng người, chỉ có hai con đường cát trắng xóa vắt ngang đông tây.

Văn lão thực sự không làm rõ được Châu Thiện rốt cuộc đang có ý định gì, mơ mơ hồ hồ theo cô bé xuống xe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện giật một mảnh vải trắng và thân củi không biết nhặt được từ lúc nào liền xuống xe, cô bé nheo mắt nhìn một vòng, đi thẳng tới dưới một tán cây to lớn bên đường.

Cô bé cầm thân củi, xoẹt xoẹt viết xuống tám chữ “Thần tướng áo thô hỏi quẻ xem bói” lên tấm vải trắng, sau đó ra sức nhún cái chân nhỏ nhảy vài cái mới treo được mảnh vải trắng này lên chạc cây long não. Văn lão trợn mắt há mồm: “Ngài muốn đoán mệnh ở đây?”

“Không sai.”

“Đoán mệnh phải đi bày sạp dưới chân cầu vượt, chúng ta đi sai đường rồi.”

Châu Thiện cười không nói, lấy chiếc hộp gỗ lim kia từ trong túi ra, chiếu dưới ánh nắng vài lần, đường vân đen tím trên bề mặt tựa như vật sống âm ảnh chuyển động dưới ánh mặt trời. Cô bé móc d.a.o găm ra, trực tiếp cắt một miếng gỗ lim chỉ vàng từ trên hộp xuống.

Văn lão cảm giác trái tim mình đang rỉ máu, đây là văn vật! Văn vật đó!

Châu Thiện không nhìn thấy trái tim tan vỡ của ông ấy, dùng d.a.o bắt đầu khắc lên mảnh gỗ, gỗ lim chỉ vàng nhanh chóng thành hình.

Không biết đã qua bao lâu.

“Xong rồi.” Châu Thiện vươn người, giơ tấm thẻ gỗ ra chiếu dưới mặt trời một chút, lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Cô bé khắc ra một tấm thẻ gỗ hình giọt nước, kích thước cỡ bằng bàn tay, mặt sau thẻ gỗ là phù văn chữ triện như rồng bay phượng múa, mặt trước lại là một tượng nữ thần từ bi, tiên y phấp phới, mỉm cười duyên dáng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 54



Ngũ quan tuy nhỏ nhưng cực kỳ thanh tú, hiện ra vô cùng rõ ràng trên mảnh thẻ gỗ nho nhỏ đó. Khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt sâu thẳm, có từ bi có chọc ghẹo, có phóng khoáng cởi mở. Kỹ thuật tinh xảo, sống động như thật.

Văn lão không khỏi sắp lại nhìn kỹ: “Đây là khắc vị thiên sư nào đây?”

“Đương nhiên là tôi.”

......

Thời buổi này nói phét cũng không cần soạn bản thảo sao? Ngài hiện giờ vẫn là dáng vẻ bé như hạt đậu, lại chân ngắn lùn cũn, cũng không biết có cao tới đầu gối người ta không, tướng mạo này tuy rằng cũng trắng trẻo sạch sẽ, nhưng không dính dáng một chút xíu nào đến thần nữ người ta hết.

Sắc mặt Châu Thiện nghiêm túc: “Thật sự là tôi.”

Cô bé có một sở thích, chính là thích khắc dáng vẻ của mình lên đồ của mình, ồ, bao gồm hai con sư tử đá ở phủ của cô bé. Không ai biết được, ở chỗ m.ô.n.g sư tử đá có khắc hình Sơn Từ Thần Quân!

Văn lão nhìn cô bé một cách vi diệu với biểu cảm “tôi biết rồi, ngài cứ thỏa sức bốc phét, ngài xem thử tôi có tin không”.

Châu Thiện bất đắc dĩ nhún vai.

Đột nhiên cô bé cười một cách thần bí: “Mối làm ăn tới rồi.”

Không xa có một chiếc xe hơi lao vút tới, vừa đúng lúc đi tới chỗ cách bọn họ một trăm mét thì dừng lại bên lề đường.

Tài xế vội vàng xuống xe, từ cốp xe phía sau xách ra một thùng xăng —— thì ra là hết xăng.

Một phu nhân quý phái xuống xe, cô ấy lấy tay che mặt nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, quét mắt một cái, lại quét đến lá cờ xem bói dưới gốc cây kia.

Trì Thu Đình có chút kỳ lạ, chỗ này hoang vắng không bóng người, sao lại có người bày hàng đoán mệnh?

Cô ấy như ma xui quỷ khiến đi tới cái sạp đó, đánh giá một già một trẻ kia một phen, mới hỏi người già xem có vẻ tiên phong đạo cốt một câu: “Đoán mệnh?”

Châu Thiện hơi có chút không tự nhiên hắng giọng: “Đoán.”

Trì Thu Đình nghi hoặc: “Cháu đoán?”

Châu Thiện bị lời nói không chút tin tưởng này chọc cho mặt mũi đỏ bừng: “Đúng, cháu đoán.”

Cô bé kiêu ngạo ưỡn thẳng lồng n.g.ự.c nhỏ bé.

Trì Thu Đình mỉm cười: “Cháu có thể đoán ra cái gì nào?”

Châu Thiện nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ấy, không động đậy.

Trì Thu Đình thấy kỳ lạ, lấy khăn lụa lau lau mặt, cô nhóc kia vẫn cứ nhìn chằm chằm cô ấy.

Đúng lúc tài xe đã đổ đầy xăng, Trì Thu Đình nhấc bước đang định đi.

Châu Thiện đã mở tuệ nhãn không nhanh không chậm mở miệng, ngăn cản bước chân cô ấy.

“Cánh mũi cô nở đầy đầu mũi đầy đặn, lông mày mảnh mai mà có thể thu vào đuôi mắt, d** tai đầy đặn, là số vượng phu ích tử, nhân duyên hẳn vào năm hai mươi ba tuổi, nhà chồng giàu có, hai mươi lăm tuổi có con trai. Đường con cái có một đường vân thẳng, có thể thấy là con một.”

Có chút thú vị.

Trì Thu Đình quay người: “Cái này đều có thể tính ra?”

Vẻ mặt Châu Thiện bình thản, ngón tay nhanh chóng bấm đốt: “Đáng tiếc, vận giao Hoa Cái* phú quý không thể tả, tiếc rằng bên người có tiểu nhân quấy phá, số đã định sẽ c.h.ế.t sớm!”

*Sao Hoa Cái là một Cát tinh trong Tử Vi Đẩu Số, hình tượng là cái lọng che của vua, vì vậy nó mang theo quý khí, tượng trưng cho quý nhân.

Gương mặt vốn dĩ hiền hòa dễ gần của Trì Thu Đình trong chớp mắt trở nên cực kỳ hung ác: “Nói bậy!”

Châu Thiện bình tĩnh nhìn lại cô ấy: “Phu nhân chuyến này vội vã, chính là vì lệnh lang nhỉ. Nếu như tôi tính toán không sai, lệnh lang lúc này đã có nguy hiểm đến tính mạng.”

Sáng nay cô ấy mới nhận được điện thoại của cha chồng, Thâm Nhi bệnh tình nguy kịch, chuyện này căn bản không hề nhắc tới với người khác, ngay cả tài xế cũng không biết, cô nhóc này làm sao biết được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Trì Thu Đình lúc nhìn Châu Thiện lần nữa đã có chút e sợ, hai vai cô ấy sụp xuống: “Không sai, ngài nói đều không sai.”

Mắt Trì Thu Đình đỏ lên: “Xin đại sư cứu con trai tôi.”

Không ai có thể hiểu được vẻ mặt Châu Thiện lúc này, cô bé chỉ thở dài thật lâu.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 55



Cô bé cúi đầu, móc ra tấm thẻ gỗ hình giọt nước đó: “Cái này có thể cứu cậu ta.”

Trì Thu Đình ngơ ngác một chút, mơ mịt cầm lấy tấm thẻ gỗ, có nhiệt ý nhè nhẹ men theo thẻ gỗ thấm vào lòng bàn tay cô ấy, xua đi mệt mỏi trong mấy ngày liền không ngủ không nghỉ.

Cô ấy tự nhiên có thể nhận ra chất gỗ, hoa văn lim chỉ vàng trầm hương thượng hạng, chạm trổ thượng thừa, giá cả vật này chỉ sợ không thấp.

Cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng Châu Thiện hẳn không phải loại thần côn giả danh lừa bịp.

“Cái này......bao nhiêu tiền?”

“Dựa vào tâm ý của phu nhân, bằng lòng cho bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.”

Lần này đến Văn lão đều không khỏi nhìn cô bé với cặp mắt khác.

Vừa nãy là ai trong xe cực kỳ hám tiền mà la hét rằng nhất định phải lột hết tiền của mấy người xem bói?

Trì Thu Đình cắn răng, lấy ra một tập chi phiếu, sau khi ký roẹt roẹt rồng bay phượng múa mấy chữ lên mới xé một tấm xuống: “Nếu thật sự có tác dụng, xong việc nhất định sẽ hậu tạ.”

Dù sao con trai bệnh nặng, cô ấy cũng không dám trì hoãn thêm nữa, cầm lấy tấm thẻ gỗ đó đi thẳng.

Văn Minh nhìn tờ chi phiếu, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Một, một trăm ngàn?”

Châu Thiện xoa cằm cười đến tâm trí rung động, người phụ nữ này đúng là hào phóng: “Chúng ta chia năm mươi năm mươi.”

Văn lão xua tay liên tục: “Đại sư, không dám không dám.”

Châu Thiện trừng mắt nhìn ông ấy: “Nếu ông không nhận, tôi sẽ nguyền rủa ông!”

Văn lão ngậm chặt miệng lại.

Thật......thiếu tôn trọng quá mà!

Châu Thiện tươi cười hớn hở giao chi phiếu cho Văn lão: “Giao cho ông rồi, nhớ đưa tôi năm mươi ngàn.”

Cô bé mới không thèm nói cho người khác biết cô bé căn bản không biết dùng chi phiếu!

Chỉ là ——

Châu Thiện nhíu mày bấm ngón tay tính toán, mi tâm sắp xoắn cả vào nhau —— cô bé, cô bé làm sao lại thiếu con trai người phụ nữ đó món nợ kiếp trước chứ?

Nực cười, cô bé đường đường là Sơn Từ Thần Quân, trước giờ chưa từng nợ ai!

Trừ phi......trừ phi tuệ nhãn xảy ra sai sót.

Nhưng mà, có thể sao?

Trì Thu Đình vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện tỉnh, lúc ở hành lang vì đi vội quá còn bị trẹo chân, em dâu Cát Thanh còn giả vờ đỡ cô ấy: “Chị dâu, vừa nãy bác sĩ nói Thâm Nhi hết đường cứu chữa rồi, chị nhất định phải gắng gượng đấy.”

Trì Thu Đình chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Cha chồng đứng ở cửa phòng bệnh, giọng nói nghiêm khắc: “Cát Thanh, con nói bậy gì đó!”

Cát Thanh hoảng loạn xoay đầu sang một bên.

Cha chồng cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Trì Thu Đình sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhắm mắt lại: “Thu Đình, vào đây đi.”

Trì Thu Đình cảm thấy bước chân của mình như đang lướt đi, cho tới khi đến trước giường bệnh của con trai, cô ấy đều cảm thấy không hề chân thực.

Con trai cô ấy xuất sắc như vậy, ngoan ngoãn như vậy, lại còn nhỏ như vậy, sao có thể không cứu được nữa chứ.

Phó Kỳ Thâm mềm nhũn nhỏ xíu, yên lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.

Trì Thu Đình bụm miệng bắt đầu rơi nước mắt: “Thâm Nhi, mẹ về rồi, mẹ còn mua sách cho con, sách mà con thích nhất.”

Phó Kỳ Thâm vẫn nằm trên giường bệnh không hề nhúc nhích, đường gấp khúc trên máy điện tim đang di chuyển chậm rãi, dường như đang có xu hướng ổn định.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha chồng cô ấy cũng khó đè nén được đau thương, đóng cửa phòng lại, chỉ để vợ chồng Trì Thu Đình và cha mẹ chồng, ngăn cách ánh mắt người ngoài.

Trì Thu Đình không kìm được rúc đầu vào chăn khóc nức nở, lưng cô ấy run rẩy dữ dội, mẹ chồng thở dài, đặt tay lên lưng cô ấy tỏ ý an ủi.

Ngay lúc này, tấm thẻ gỗ trong túi cô ấy rơi xuống, trượt vào trong chăn.

Mắt thường có thể thấy được, từng luồng khí đen từ trong cơ thể Phó Kỳ Thâm chui ra, sau đó những khí đen kia càng lúc càng to lớn, đen như mực.

Những khí đen này bị tấm thẻ gỗ kia hút vào, bề mặt vốn đen sì của thẻ gỗ bắt đầu lóe lên ánh vàng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 56



Người trong phòng bệnh đều bị dọa giật mình: “Đây là thứ gì?”

Trì Thu Đình ngơ ngác, dừng khóc, cô ấy vừa định cầm tấm thẻ gỗ kia, lại rất nhanh ném tấm thẻ gỗ về chỗ cũ như bị đốt cháy: “Nóng quá!”

Những khí đen đó tản ra từ trong cơ thể của Phó Kỳ Thâm, dần dần bao trùm cơ thể cậu bé vào trong màn đen như mực.

Không biết qua bao lâu, những khí đen đó mới dần dần nhạt đi, gương mặt trắng bệch của Phó Kỳ Thâm dần trở nên hồng hào.

Trì Thu Đình lập tức nhớ tới câu nói của Châu Thiện: “Có tiểu nhân quấy phá!”

Mấy người Trì Thu Đình vốn cho rằng chuyện đã lắng xuống, nơm nớp lo sợ đang muốn dần qua đó.

Kết quả đám khí đen kia đột ngột rít lên, tiếng kêu thảm thương gần như muốn chọc thủng màng nhĩ bọn họ, bốn người đứng trong phòng bệnh đều bị tiếng kêu này dọa cho ngã bệt xuống đất.

Khí đen không muốn bó tay chịu trói, tụ thành một gương mặt quỷ rợn người, đen sì không ngừng quay cuồng, giống hệt mực tàu, nó muốn vùng vẫy thoát ra khỏi tấm thẻ gỗ đó.

Chính trong lúc này, tấm thẻ gỗ hình giọt nước tỏa ra kim quang, tượng nữ thần trong đó ánh mắt dường như sâu hơn, từ trong cái miệng thanh tú phun ra một sợi tơ đỏ, sợi tơ đỏ đó tụ lại thành một tấm lưới giữa không trung, bao phủ đám khí đen vào giữa một cách chắc chắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khí đen vốn muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng nó dường như không làm được gì tấm lưới đỏ kia, rất nhanh đã bị trói chặt, chỗ tiếp xúc với lưới đỏ nhanh chóng bốc lên khói trắng, càng co càng nhỏ, rồi xóa sạch không còn lại gì.

Vào khoảnh khắc khí đen tiêu tán, thẻ gỗ cũng rơi một phát xuống chăn.

Phó Kỳ Hành chỉ vào tấm thẻ gỗ đó, môi vẫn đang run lẩy bẩy: “Đây là cái gì? Thứ vừa chui ra khỏi người Thâm Thâm là cái gì nữa?”

Trong phòng bệnh im lặng như tờ, tấm thẻ gỗ yên lặng nằm trên chăn, giống như tất cả vừa nãy đều là ảo giác.

————

“Cái gì? Ngài muốn rải tin tức núi Vân Tiêu có long mạch ra ngoài?”

Châu Thiện trấn tĩnh gật đầu, cô bé ngược lại không ngờ một ngọn núi nhỏ cao chưa đến trăm mét lại có cái tên chính thức như vậy.

Văn lão thấy hơi lạ: “Ngài không sợ đánh rắn động cỏ sao?”

Châu Thiện lắc đầu: “Chẳng qua để ông thuận miệng tung ít lời đồn trong thôn thôi.”

Đâu chỉ là đánh rắn động cỏ, cái cô bé cần làm là dụ rắn ra khỏi hang.

Bày ra trận khóa rồng và hoán đổi mệnh cách của hai người Phan Mỹ Phượng đều liên quan đến cái thôn dưới chân núi Vân Tiêu, cái này là trùng hợp sao? Châu Thiện trước giờ không tin sự trùng hợp, cô bé để Văn lão tung ra tin tức núi Vân Tiêu có long mạch, chẳng qua là muốn dụ ra chủ mưu mà thôi.

Hiện giờ phong thủy Huyền Học bị coi là lời bịa đặt phong kiến mê tín, cái thứ thoạt nghe qua thấy hài hước buồn cười như long mạch này, người bình thường sẽ không tin, cho dù có người tin, con người vốn đều tham lam, bọn họ sao có thể lan truyền loại tin tức này ra ngoài?

Suy cho cùng núi Vân Tiêu theo phân chia địa chất chính là địa bàn của thôn Hạ Đường, người của thôn Hạ Đường cũng không ngốc đến nỗi để người khác đến chia phần chuyện tốt này của họ.

Châu Thiện tính toán ngày hoàng đạo gần đây, chọn được mùng bảy tháng bảy âm lịch, chuẩn bị đổi lại mệnh cách của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình với công đức tu hành đại thiện vào ngày hôm đó.

Kẻ chủ mưu đứng sau hẳn là nhắm vào mệnh cách của Châu Gia Bình, ánh sáng công đức cả người của Châu Gia Bình, ngay cả vận may của người vợ cũng trở nên cực tốt, còn về Phan Mỹ Phượng, cô ấy chỉ là vận khí không tốt lắm, người làm phép lúc đổi mệnh cách không cẩn thận liên lụy đến cả cô ấy.

Có điều cứ như vậy, người được lợi sẽ có hai mệnh cách, hai cái tranh chấp, sẽ luôn phải phân ra thắng bại, theo lý mà nói, có lẽ là mệnh cách của Châu Gia Bình đã thắng, nhưng mệnh cách của Phan Mỹ Phượng cũng không thua hoàn toàn, mà ẩn nấp trong cơ thể người đó.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 57



Chuyện Châu Thiện phải làm, chính là kích động mệnh cách kia của Phan Mỹ Phượng, để cô ấy và mệnh cách của Châu Gia Bình tranh chấp lần nữa, đánh vỡ sự yên tĩnh trên bề mặt. Đến lúc đó, người được lợi phản phệ, sợ sẽ có nguy hiểm về tính mạng, muốn giữ mạng của người được lợi, kẻ hoán đổi mệnh cách kia sẽ phải ra tay. Mà nếu hai mệnh cách tranh chấp, cơ hội Châu Thiện đục nước béo cò sẽ lớn hơn nhiều.

Châu Thiện lấy ra chặn giấy kỳ lân, ngón tay gõ lên chỗ mắt của kỳ lân, huyết khí bên trong nhè nhẹ tản ra.

Huyết kỳ lân rất nhanh đã ra ngoài, nó khá nóng nảy: “Làm gì đó? Nhóc quỷ.”

Châu Thiện cười tủm tỉm: “Nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện.”

Huyết kỳ lân dùng cặp mắt to như chuông đồng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Nghĩ hay nhỉ.”

Thế là Châu Thiện cười dữ tợn, lại hóa ra một cái roi dài.

......

Kỳ lân ở nhờ dưới mái nhà người, cho nên không thể không cúi đầu.

Huyết kỳ lân cuối cùng cũng phải đầu hàng rồi: “Chuyện gì?”

Nó tốt xấu gì cũng là hung vật tu luyện ngàn năm, cứ vậy mà bị một đứa bé gái điều khiển......mẹ nó đúng là khó chịu mà!

“Ngươi là *m v*t, sợ nhất là đạo pháp của đệ tử Huyền Môn, đêm nay ta phải bày trận, ngũ cảm không thông với ngoại giới, ngươi thay ta canh chừng một chút, phương vị nào có đạo pháp của đệ tử Huyền Môn xao động, đợi sau khi ta ra khỏi trận thì nói cho ta biết.”

Biết rõ nó sợ nhất là đạo pháp Huyền Môn, còn bắt nó phải canh chừng, đây là đạo lý gì vậy!

Huyết kỳ lân ấm ức gật đầu, lúc này Châu Thiện mới mỉm cười: “Yên tâm, sau khi việc thành ta sẽ cho ngươi ăn một chậu m.á.u gà trống, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Huyết kỳ lân thích huyết khí nhất, nghe thấy câu nói này nó mới miễn cưỡng không đến mức tức giận như thế, rung đùi đắc ý quay lại trong chặn giấy.

Châu Thiện mua không ít thứ trên con phố phong thủy trong thành thị, hiện giờ vừa hay có thể dùng.

Rất nhanh đêm đã xuống, dương khí đã thu, địa sát ra hết. Đổi mệnh cách chính là chuyện lớn giấu trời qua biển, cho nên không thể tiến hành vào ban ngày, bắt buộc phải vào lúc âm khí thịnh nhất. Trong một năm giữa tháng bảy là âm khí nhiều nhất, nhưng hôm đó ma quỷ lộng hành, dễ xảy ra chuyện, cho nên Châu Thiện chọn ngày ít hơn một chút là thất tịch.

Bảy bảy “Nhâm mạch hư, thái xung mạch suy, thiên quỳ kiệt, địa đạo bất thông”, là kết thúc của một chu kỳ sinh mệnh, vào ngày này sự kiểm soát thế giới của thiên đạo yếu nhất, cho nên nghịch thiên cải mệnh tiến hành vào lúc này tỷ lệ thành công cao nhất.

Đêm xuống, trước tiên Châu Thiện dán một tờ “Chú say ngủ” trên cửa của bốn nhà trong đại viện, không đến một nén hương, trong viện vốn vẫn còn chút tiếng động đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Cô bé bưng ra một cái chậu gạo nếp nhỏ đã ngâm m.á.u gà trống trong bảy ngày bảy đêm, rắc gạo nếp một vòng men theo tường viện, lại lấy ra bảy cây đinh quan tài tương tự cũng ngâm qua trong m.á.u gà trống, đóng vào mỗi lối ra, sau đó dùng dây thừng đỏ nối liền đinh quan tài lại.

Cô bé lấy ra sáu cái ống trúc đã khoét rỗng, c*m v** đất bùn trong viện theo vị trí lục hào, mà sau đó mới vào phòng chuyển cha mẹ đã say ngủ ra chính giữa sáu ống trúc này.

Sau khi dán bùa lên mỗi ống trúc, Châu Thiện mới bịt mũi bưng một chậu m.á.u lợn còn tươi mà ban ngày cô bé đã mua ở chợ ra, rót m.á.u lợn vào trong ống trúc. Dưới lòng đất âm ỷ có tia m.á.u xuất hiện, móc thành một pháp trận, cha mẹ Châu Thiện vừa hay ở chính giữa pháp trận.

Máu tươi rất nhanh đã thu hút địa sát tới, nhưng vì có chỗ gạo nếp kia nên bọn chúng không thể tiến vào, chỉ có thể cố gắng bao vây căn viện vào giữa, tham lam hít lấy hít để mùi m.á.u kia. Cứ vậy, căn viện bị âm sát bao vây, dương khí không thể vào trong cũng không thể lọt ra ngoài, thuận tiện cô bé giấu trời qua biển.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 58



Cô bé bày một pháp đàn, châm hương và nến trắng, viết ngày sinh tháng đẻ của cha mẹ lên lá bùa, sau đó dùng kiếm gỗ đào khều lá bùa lên, nhanh chóng lướt qua ngọn lửa, lá bùa bị đốt cháy thành tro. Châu Thiện nhấc tay một cái, những tro tàn đó vừa hay đều tự rơi xuống mi tâm cha mẹ.

Châu Thiện cắn rách ngón trỏ, nặn ra một giọt máu, m.á.u chảy đều đều vào hai cục tro tàn nhỏ, rất nhanh thấm vào bên trong.

Mười ngón tay liền tâm, đây chính là m.á.u đầu n.g.ự.c của cô bé.

Nặn m.á.u đầu n.g.ự.c ra, gương mặt cô bé cũng có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn quật cường giơ cao kiếm gỗ đào, hung tợn c.h.é.m một nhát xuống pháp trận, sáu ống trúc kia trong chớp mắt cháy thành ngọn lửa dữ dội, huyết khí âm uế cũng bắt đầu hừng hực thiêu đốt.

Ánh lửa chớp tắt, chiếu sáng khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cô bé, Châu Thiện cầm cành liễu trên pháp đàn lên, chấm mấy giọt nước sạch trong bát nhỏ, vẩy lên đầu cha mẹ: “Hóa thân ta, biến thân ta, vạn trượng đầm sâu đi ẩn thân!”

Sáu dòng suối trong vắt đồng loạt từ trong ống trúc trào ra, hai luồng hào quang từ mi tâm của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình bay ra, bị cột nước kẹp vào bay về phía đằng xa.

Sáu cột nước này chỉ có đệ tử Huyền Môn mới có thể nhìn thấy, đợi cột nước trở về, thứ mang theo chính là mệnh cách thật sự của bọn họ.

Vợ của Phan Mỹ Long là Hứa Đăng Tuệ đang may quần áo dưới ánh đèn, mấy năm nay cuộc sống của bọn họ ngày càng sa sút, vốn còn trông cậy Phan Mỹ Long dùng ngũ quỷ vận tài cải thiện vận may. Kết quả không những thất bại, còn đè vận may vốn đã thấp xuống thấp hơn nữa, ngũ quỷ vận tài chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa tốt nhất là nam, cha cô ta đã nói với cô ta, cô ta là phụ nữ, âm khí nặng, không thể đi gọi ngũ quỷ, nếu không sẽ c.h.ế.t oan uổng.

Đột nhiên, cửa sổ lay động, Hứa Đăng Tuệ bỏ quần áo xuống nghi hoặc đi qua đó, đang định đóng cửa sổ lại, đột nhiên bị hơi nước lạnh lẽo tạt vào mặt.

Hứa Đăng Tuệ hoảng sợ phát hiện cơ thể mình lơ lửng giữa không trung, đầu cô ta đau như búa bổ, dường như có hai luồng sức mạnh đang tranh chấp trong đầu, giống như có một cái rìu chẻ đôi đầu cô ta ra từ bên trong.

Loại đau đớn này, Hứa Đăng Tuệ chỉ trải qua vào thời điểm mà cha cải thiện mệnh cách cho cô ta.

Cả người cô ta như bị bao vây bởi hơi nước giá lạnh thấu xương, trong đêm hè mát mẻ này, cô ta rất nhanh đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, ướt sũng dính khắp người, tí tách tí tách, giọt nước rơi xuống sàn nhà.

Cô ta há miệng muốn kêu lên, nhưng dường như có nước nhanh chóng chui vào trong cổ họng, cô ta không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Rất nhanh, tay chân Hứa Đăng Tuệ trở nên mềm nhũn, giữa lúc mơ hồ, có hai luồng kim quang từ trong cơ thể cô ta tản ra, giống như có một số thứ thuộc về cô ta sắp sửa mất đi vĩnh viễn.

Hứa Đăng Tuệ vất vả giơ tay muốn bắt lấy hai luồng ánh sáng đó, nhưng tay cô ta đã chẳng còn chút sức lực nào để nhấc lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta là con gái út được cưng chiều nhất của nhà họ Hứa, cha mẹ anh trai đều thương yêu cô ta, lúc cô ta ra đời trong số mệnh đã mang theo sát, cũng may cha là thầy phong thủy, trấn áp mệnh cách của cô ta, để cô ta yên ổn sống đến khi trưởng thành.

Sau đó cô ta gặp được Phan Mỹ Long, lúc lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó, cô ta liền biết mình muốn gả cho một người như vậy.

Nhưng cha nói, cô ta là thiên sát cô tinh, có số khắc con khắc chồng khắc cha mẹ, nhà mẹ đẻ có cha cô ta trấn giữ còn đỡ, sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nếu muốn lấy chồng, sợ rằng không tới năm năm, Phan Mỹ Long sẽ c.h.ế.t vì tai nạn.

Nhưng cô ta vẫn cứ vậy mà gả đi rồi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 59



Quả nhiên Hứa Đăng Tuệ gả qua không lâu, chồng liền mắc bệnh nặng, lúc đó cô ta và Phan Mỹ Long tình cảm đang mặn nồng, cho nên tới cửa quỳ xin cha mình, thế là ông ta quyết định nghịch thiên cải mệnh cho cô ta.

Mà người bọn họ biết có mệnh cách tốt nhất chính là em rể của Phan Mỹ Long —— Châu Gia Bình.

Cha cô ta may mắn lắm mới thành công cải mệnh, còn về vợ chồng Phan Mỹ Phượng bị cải mệnh còn có thể sống được bao lâu, không ai quan tâm nữa.

Hứa Đăng Tuệ vốn cho rằng cô em chồng đáng ghét kia nhiều nhất còn có thể sống được hai ba năm, không ngờ được số mệnh bọn họ cứng như vậy, gắng gượng qua được kiếp sinh tử, lại sống thêm mấy năm nữa. Nhưng cha đã nói với cô ta, mệnh cách đó của cô ta chia lên người hai vợ chồng nọ, đôi vợ chồng đó bèn chỉ có thể hưởng được một nửa dương thọ của cô ta, không tới vài năm nữa, bọn họ sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Hứa Đăng Tuệ rất ghét Phan Mỹ Phượng, cô ta là mệnh thiên sát cô tinh, cần cha mình duy trì hết mực mới có thể bảo vệ được tính mạng, dựa vào cái gì cô em chồng chẳng cần làm gì cả đã có mệnh cách thượng đẳng và tướng vượng phu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Hứa Đăng Tuệ trước khi ngất đi đó là, đây là mệnh cách của cô ta, cô ta sẽ không để bất cứ ai cướp đi nữa, cô ta không muốn phải sống những tháng ngày nơm nớp lo sợ đó nữa.

Cô ta đang ở nhà mẹ đẻ, trước khi hoàn toàn ngất đi Hứa Đăng Tuệ giãy thoát khỏi sức ép của cột nước, kêu lên một tiếng thê thảm: “Cha!”

Căn phòng sát vách rất nhanh đã truyền tới tiếng kinh ngạc của Hứa Chí Quốc: “Tuệ Nhi!”

Cùng lúc đó, trên núi Vân Tiêu, sấm sét nổ tung, đánh thẳng xuống đám ánh sáng đỏ đang cuộn trong long mạch.

Huyết kỳ lân giương chân lên, ngửa cổ lên trời hú dài một tiếng.

————

Không lâu sau, cột nước trở về, hai luồng kim quang một mạnh một yếu về theo chui vào mi tâm của Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng.

Châu Thiện lúc này mới yên tâm, cô bé vừa thả lỏng một hơi liền ngã xuống đất.

Nếu mệnh cách không thể thuận lợi trao đổi, hoặc giữa đường xuất hiện sai sót gì, Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng có thể sẽ chết, mà cô bé cũng sẽ gặp phản phệ bị thương nặng.

Tuy rằng loại khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng Châu Thiện cũng không dám khinh suất. Cũng may, cuối cùng thật sự thành công rồi.

Sắc mặt Châu Thiện nhợt nhạt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khẽ. Rất nhanh, mệnh cách phục vị, cột nước trở về, sáu ống trúc cũng đổ, lá bùa dán trên đó bị cháy thành tro tàn.

Vào khoảnh khắc ống trúc đổ xuống, Châu Thiện sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhỏ tong tong trên mặt đất.

Châu Thiện cất cao giọng nói: “Tứ phương thần công, ngụm m.á.u này coi như Sơn Từ hiếu kính các vị, mời trở về vị trí cũ.”

Ngụm m.á.u tươi đó rất nhanh đã bị mặt đất hấp thụ sạch sẽ, âm khí bao trùm căn viện cũng chậm rãi rút đi, trở lại trăng thanh gió mát.

Châu Thiện nhìn vào vầng trăng lưỡi liềm qua kẽ ngón tay, vẫn không nhịn được mà mỉm cười. Nghịch thiên cải mệnh không phải chuyện dễ dàng, cô bé tranh đấu với trời, thắng rồi!

Cô bé ngồi thiền một lúc, vừa khôi phục nguyên khí thì cảm thấy khí cơ trong viện khẽ động, Châu Thiện bình tĩnh ngồi thẳng dậy, đi vòng quanh chỗ gạo nếp mà cô bé đã rắc, rất nhanh sau đó đã phát hiện mấy chỗ gạo nếp bị bới ra và cả......người giấy nhỏ ở phía trên.

Bởi vì gạo nếp đã dính m.á.u tươi nhầy nhụa, cho nên người giấy không kịp thời thoát thân, tứ chi nhúc nhích một chút cố gắng trèo dậy khỏi gạo, rất nhanh những người giấy này đã phát giác được gì đó, đồng loạt quay cái đầu tròn tròn, nhìn chăm chú vào chỗ Châu Thiện đang đứng.

Tuy rằng những người giấy này không có ngũ quan, nhưng cảm giác có bảy tám cái đầu người giấy quay sang nhìn chằm chằm vào cô bé vẫn cực kỳ quỷ dị rợn người.
 
Back
Top Bottom