Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 40



Châu Thiện nhìn tầng tầng âm sát dưới lòng đất, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Người khóa long mạch kia hẳn cũng là con cháu Huyền Môn, đoán chừng muốn có con đường tu luyện tốt hơn, nhưng vì tu luyện mà tàn hại hơn trăm hồn phách, chỉ sợ người đó cũng không tu luyện ra kết quả gì!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi hiểu rõ tình trạng ở đây cô bé không hấp tấp ra tay, mà trực tiếp xuống núi. Chuyện này không phải nhỏ, cần chầm chậm mưu tính.

Văn lão và người thanh niên kia lo lắng không yên đi theo sau Châu Thiện, không dám hỏi thêm câu nào, hết sức cung kính nhìn theo “đại sư nhỏ” này.

Văn lão không nhịn được cảm thán, Hoa Hạ mênh m.ô.n.g này đúng thật người tài xuất hiện lớp lớp, chỉ trong huyện La Hoa nhỏ bé này thôi, ngay cả một bé gái cũng là nhân vật phi phàm.

Vẫn chưa tiến vào thôn, Châu Thiện đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trong tay xách theo rượu và thuốc vội vã đi vào trong thôn.

Cô bé nhíu mày thật chặt, thật đúng là trong đời con người ta thế nào cũng gặp được nhau, vậy mà để cô bé gặp lại ông bác hời kia của mình.

Cầm tiền của người, thay người giải nạn, Châu Thiện nhận một ngàn tệ của Văn lão, đương nhiên không thể thoái thác mà ôm việc này vào người.

Để tránh người của đội thăm dò địa chất giẫm vào vết xe đổ, cô bé ra lệnh rõ ràng nghiêm cấm bọn họ bước chân vào khởi nguồn long mạch lần nữa, đồng thời dùng cây cối đánh dấu vạch ra khu vực bọn họ không thể bước vào.

Ngoài ra, cô bé còn cho người thanh niên mà lửa mệnh lung lay sắp đổ một lá bùa gỗ đào bình an do chính tay mình khắc, trên bùa còn khắc pháp trận nho nhỏ. Khác với bùa vàng dùng một lần, trong bùa gỗ đào còn được cô bé gia trì ba đạo pháp lực, có thể chặn ba lần sát cho anh ta.

Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Châu Thiện căn dặn bọn họ, có chuyện gì có thể đến tiệm đồ tang lễ tìm cô bé.

Ông chủ tiệm đồ tang lễ: Đưa phí sân bãi đây......

Trước năm mới, Châu Gia Bình ấp úng đề nghị muốn đưa vợ con về quê chúc tết. Phan Mỹ Phượng trầm mặc một lúc, rồi đồng ý.

Mặc dù không hòa hợp với bên đó, nhưng cô ấy cũng không thể làm thật như từng nói, rằng cả đời không bước chân đến cửa, vì chồng mình mà nhẫn nhịn một hai ngày vẫn có thể. Thiện Thiện cũng đã lớn, hy vọng có thể nhờ chuyện này cải thiện mối quan hệ.

Bọn họ về quê vào hôm giao thừa, sau mấy năm cố gắng Châu Gia Xương cuối cùng cũng được bế con trai vào năm nay, vừa hay hôm nay mở tiệc đầy tháng. Tuy rằng hai nhà không thường lui tới, nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu, bọn họ mang theo không ít gà vịt thịt cá, còn chuẩn bị thêm cho đứa bé mới sinh hai bộ quần áo và một hộp sữa.

Châu Gia Xương sau khi sinh được mấy người con gái mới được nở mày nở mặt, hiện giờ phung phí bày tiệc đầy tháng, chỉ hận không thể nói cho tất cả người thiên hạ biết hắn ta đã có một đứa con trai.

Nhà họ Châu tổng cộng có năm người con, chị cả Châu Đại Anh, chị hai Châu Nhị Anh, anh ba Châu Gia Bình, anh tư Châu Gia Xương, em út Châu Kỳ Kỳ. Châu Đại Anh gả tới thôn bên cạnh, cuộc sống cũng bình thường, Châu Nhị Anh gả cho một thợ nề trên thị trấn, bởi vì là thợ thủ công cho nên cũng coi như khá giả, em út Châu Kỳ Kỳ sinh ra khi Nhiêu Xuân Cầm đã lớn tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, lại là đứa xinh đẹp nhất trong các anh chị em.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 41



Trong nhà có cô ta và Châu Gia Xương được cưng chiều nhất, hiện tại vẫn chưa gả đi, nhưng mấy người Nhiêu Xuân Cầm đang thu xếp tìm cho cô ta một gia đình tốt.

Người có tiền đồ nhất chính là Châu Gia Bình ăn cơm nhà nước.

Bởi vậy Châu Gia Bình vừa vào phòng, thoáng chốc đã thu hút ánh mắt của những người vốn dĩ đang vây quanh sản phụ và đứa bé mới sinh.

Hiện giờ ở nông thôn vẫn rất ngưỡng mộ những người làm việc cho nhà nước, mà Châu Gia Bình dạy học ở huyện thành không nghi ngờ gì chính là đối tượng mà bọn họ ngưỡng mộ.

Châu Gia Xương lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, niềm vui có con trai bị phai nhạt không ít.

Từ nhỏ đã như vậy, anh trai hắn ta vừa đến, trong mắt người khác chỉ còn lại anh trai hắn ta.

Châu Gia Xương cười mỉa, ăn cơm nhà nước thì đã sao? Chẳng phải cũng vẫn cưới một con gà mái không biết đẻ trứng đấy à? Vẫn cứ tuyệt hậu đấy thôi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện cũng nghe thấy tiếng cười mỉa này, tò mò nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Châu Gia Xương đang mặt mày u uất.

Người này sống mũi thấp mà không thẳng, trời sinh không có quý nhân trợ giúp, cánh mũi mỏng lỗ mũi lộ ra ngoài, đây là tướng tán tài. Cộng thêm môi trên trễ xuống, bờ môi quá mỏng còn không đứng đắn, trán hẹp còn thấp phẳng, có thể thấy hắn ta chơi bời lêu lổng, ăn mặc ở đi lại toàn dựa vào cha mẹ.

Châu Thiện chưa từng nhìn thấy “tướng ăn bám” nào thuần túy đến như vậy, bất giác lại nhìn hắn ta thêm một lúc.

Kỳ lạ thật, nhân trung Châu Gia Xương trên rộng dưới hẹp, trên cung con cái lệ đường* xuất hiện tận mấy đường thẳng, điều này chứng minh hắn ta khắc vợ con khó nuôi dưỡng con cái.

*Lệ đường là vùng ngay dưới mắt, hay còn gọi là bọng mắt, được xem là vị trí của cung Tử Tức.

Nhưng hắn ta lại có hai gái một trai, chuyện này là thế nào?

Châu Thiện không kiềm được tính tò mò, lại nhìn sang sản phụ trên giường một cái.

Sản phụ mắt sáng, lông mày rủ xuống, đường con cái đầy đặn, sắc mặt hồng hào, là tướng mặt nhiều con cái, phúc khí.

Có điều, khóe mắt cô ta nhô lên và ửng hồng, mệnh phạm tướng đào hoa.

Ánh mắt của Châu Thiện chuyển động trên cái tã lót trên tay Châu Gia Xương kia, bất giác cười cười.

Trần Hồng Thải vừa sinh được con trai, tự cho là công thần của nhà họ Châu đang lúc hớn hở đắc ý, làm sao chịu được hào quang của mình bị ông anh chồng tuyệt hậu cướp mất, lập tức nở nụ cười giả tạo bắt đầu mỉa mai: “Là anh ba à, mấy năm không gặp, không biết bệnh không đẻ được con trai của anh đã chữa được chưa? “

Ánh mắt của đám đông lập tức có chút vi diệu, cả thôn Hoàn Khê đều biết, vợ con trai lớn nhà họ Châu là mẫu dạ xoa (người phụ nữ tính tình hung hãn), nhưng vẫn cứ không sinh được con trai, vất vả đến năm ba mươi lăm tuổi mới khó khăn lắm nặn ra được mụn con gái, cứ vậy, Châu Gia Bình cũng không dám nói gì.

Tuy bọn họ ngưỡng mộ con trai lớn nhà họ Châu ăn cơm nhà nước, nhưng mỗi lần bàn luận đến anh ấy, ai mà chẳng chế nhạo anh ấy là đồ sợ vợ.

Phan Mỹ Phượng hơi tức giận, hất đầu về phía Châu Thiện: “Đây chẳng phải cháu gái cô à?”

Người trong phòng lúc này mới chú ý tới Châu Thiện, quần áo sạch sẽ không dính chút bùn đất, bộ dạng cực kỳ trắng trẻo, ngũ quan nhu hòa khiến người ta thoải mái, yên lặng đứng sau lưng vợ chồng Châu Gia Bình.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 42



Châu Thiện không hề thu hút sự chú ý của người khác, nhưng một khi phát hiện ra cô bé, lại làm cho người ta khó mà di chuyển ánh mắt ra khỏi người cô bé.

Hơi thở trên người cô bé yên bình và điềm tĩnh, hoàn toàn không ăn nhập gì với thôn làng.

Mà trong phòng, Nhị Ni của Châu Gia Xương chỉ nhỏ hơn cô bé một tuổi nhưng ăn mặc rách rưới, trên khuôn mặt đen sạm nhỏ xíu toàn là bụi bẩn, trên mũi thỉnh thoảng chảy ra hai giọt nước mũi bóng loáng, thỉnh thoảng còn khịt vài cái.

So sánh hai bên, lập tức thấy được cao thấp.

Tròng mắt Châu Gia Xương chuyển động: “Anh ba, đây là cháu gái à, chưa gặp bao giờ.”

Châu Gia Bình cười chất phác: “Chẳng phải giờ gặp rồi sao? Thiện Thiện, mau gọi chú đi.”

Châu Thiện đứng đằng xa giống như không nghe thấy gì, vẫn thoải mái nghịch ngón tay mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, nụ cười giả lả trên mặt Châu Gia Xương không còn nữa.

Giọng điệu của Trần Hồng Thải càng khinh bỉ: “Không đẻ được con trai chẳng phải vẫn là tuyệt hậu đấy thôi?”

Phan Mỹ Phượng tức đến toàn thân phát run, cô ấy mở miệng ra muốn mắng, nhưng bị Châu Thiện nắm vạt áo khẽ kéo lại.

Nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Châu Thiện, ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Phan Mỹ Phượng mới coi như bị dập tắt, cô ấy thẳng lưng và nhìn Trần Hồng Thải một cách hằn học.

Châu Thiện nhìn gương mặt đắc ý của Trần Hồng Thải, đột nhiên cười nhẹ.

Đáng tiếc Trần Hồng Thải không hề biết một đạo lý gọi là —— đắc tội ai cũng đừng đắc tội với thầy phong thủy!

Châu Thiện bình tĩnh đi ra bên ngoài, tiện tay nhặt một mảnh gỗ, ướm thử nặng nhẹ, lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Cô bé ngồi xuống dưới một gốc cây liễu, dùng mảnh gỗ đó làm một lá bùa nhân duyên.

Cái gọi là bùa nhân duyên, có thể giục các vị thần tiên như Thiên Hỷ Hồng Loan, Hòa Hợp Nhị Tiên, Thôi Tình tổ sư giúp đỡ, chính là vật mà trai gái yêu đương có thể gặp nhưng không thể cầu.

Châu Thiện lại gấp một con hạc giấy, nhờ nó đưa bùa nhân duyên vào trong phòng Trần Hồng Thải.

Làm xong tất cả mọi thứ, cô bé mới vuốt cằm nở một nụ cười gian trá.

Nhân duyên nhân duyên, chỉ là không biết bùa nhân duyên này rốt cuộc dẫn tới dã uyên ương hay cẩu nam nữ.

Cô bé xoa xoa đôi chân mềm nhũn mỏi nhừ của mình, lại không phát hiện trước mắt mình tối sầm lại, ngã thẳng ra sau......

Buổi trưa, tất cả mọi người đến từ đường dự tiệc rượu, chỉ để lại người nhà mẹ đẻ ở cùng sản phụ.

Lúc này Phan Mỹ Phượng mới ý thức được Châu Thiện đã biến mất, cô ấy hoảng hốt, xông ra ngoài muốn đi tìm, lại bị Nhiêu Xuân Cầm giơ tay giữ lại.

Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng ngoác mồm mắng mỏ: “Cô không xuống nhà bếp giúp đỡ mà chạy lung tung gì đó?”

Phan Mỹ Phượng cố nhịn sự lo lắng: “Không thấy Thiện Thiện đâu.”

Nhiêu Xuân Cầm nhổ toẹt một bãi: “Con nhóc c.h.ế.t bầm đó đói rồi tự nhiên sẽ quay lại.”

Phan Mỹ Phượng đã hoàn toàn tức giận: “Cháu trai bà biến mất xem bà còn nói được câu đó không!”

Cô ấy vừa dứt lời, bốp, Nhiêu Xuân Cầm tát một cái thật mạnh lên mặt cô ấy.

Người bên cạnh đều sửng sốt, Châu Gia Bình cũng ngơ ngác, vội vàng giơ tay ra che cho vợ: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”

Nhiêu Xuân Cầm lạnh lùng: “Mày cưới được vợ quên cả mẹ, tao không nói gì, nhưng nó dám trù ẻo con cháu nhà họ Châu thì đáng đánh.”

Chẳng lẽ Thiện Thiện không phải con cháu nhà họ Châu bọn họ sao?

Phan Mỹ Phượng không thể tin nổi ôm lấy mặt, cũng ý thức được lần này gọi bọn họ về quê đón năm mới, chính là cố ý đem chuyện Châu Gia Xương sinh được con trai ra dằn mặt cô ấy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 43



Trong phòng Trần Hồng Thải sỉ nhục gia đình họ như vậy, nhất định cũng là Nhiêu Xuân Cầm bày mưu cho.

Mắt Phan Mỹ Phượng thoáng chốc đỏ lên: “Gia Bình, chúng ta tìm được Thiện Thiện thì lập tức về nhà.”

Châu Gia Bình có lúc nào nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của vợ như lúc này, lập tức vừa chua xót vừa cay đắng: “Được, chúng ta về nhà.”

Vợ chồng bọn họ cứ thế đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Lần này Nhiêu Xuân Cầm hoàn toàn nổi khùng, nhón cái chân bó gót sen đuổi theo: “Mày quay lại đây cho bà, quay lại! Nếu hôm nay mày không ly hôn với con đàn bà đó, thì đừng mong tao nhận đứa con trai là mày!”

Tiệc rượu vừa bày ra, gia chủ đã xảy ra chuyện như vậy, một vài vị khách ăn vội vài đũa rồi đi xem náo nhiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người Phan Mỹ Phượng đi tới nhà cũ tìm một vòng trước.

Nhiêu Xuân Cầm dù sao cũng là chân bó gót sen, trong nhất thời không theo lên kịp, dẫn theo mấy người khí thế hùng hổ chặn cửa lớn lại, chống tay vào eo ngoác mồm chửi: “Chặn cửa vào cho bà!”

Nhiêu Xuân Cầm chỉ vào mặt Phan Mỹ Phượng bắt đầu hung hăng mắng chửi, đột nhiên sững người.

Từ trong phòng của Trần Hồng Thải truyền tới tiếng ngâm nga của phụ nữ, tiếng cao tiếng thấp.

Tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy.

Cái mặt già của Nhiêu Xuân Cầm không biết treo vào đâu, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Bà đây phải xem thử trai gái hoang dâm nhà nào không biết xấu hổ, đến nhà tao làm chuyện này.”

Tuy nói như vậy, nhưng Nhiêu Xuân Cầm cũng biết trong phòng hẳn là hai vợ chồng Châu Gia Xương nhịn không nổi.

Không lâu sau, cửa đã mở, trong phòng lại có một người đàn ông lạ mặt đang buộc lại thắt lưng quần đi ra ngoài.

Nhà cũ họ Châu hoàn toàn nổ tung.

Việc có rất nhiều, phải nói từng chuyện một.

Châu Thiện bên gốc liễu nhất thời sơ ý, ban đầu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ rễ cây liễu cũng không để ý.

Châu Thiện đột nhiên cảm thấy mùi hương này có chút không đúng, lập tức thầm nhủ một tiếng không ổn, vội vàng nín thở thu khí, nhưng mùi hương này rất mạnh, tuy rằng cô bé hít phải không nhiều, nhưng

cũng lập tức chân tay mềm nhũn.

Cô bé suýt chút nữa đã ngã xuống, cũng may trong nốt chu sa đột nhiên toát ra hơi nóng, thức tỉnh thần trí cô bé.

Phải ——

Châu Thiện nghe thấy gì đó, trong lòng khẽ động, cố tình giả vờ ngất đi.

Trước đó cô bé lo lắng bị người ta nhìn thấy chuyện mình làm, nên lúc đến đã cố tình chọn rừng liễu yên tĩnh cạnh bờ sông.

Không lâu sau, trong rừng liễu truyền tới âm thanh xì xào.

“Đại sư, mệnh cách của đứa bé này thích hợp không?”

Châu Thiện tụ khí l*n đ*nh mở tuệ nhãn ra, như vậy, dù mắt trần của cô bé đã đóng nhưng ngũ quan thông hơn, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ xung quanh.

Phép này gọi là “Quan tâm” (quan sát tâm trí), cần phải có nền tảng Huyền Môn cực kỳ thâm hậu mới có thể sử dụng.

Đây cũng là vì pháp lực trong “Đạo Đức Kinh” mỗi ngày gột rửa cơ thể Châu Thiện, mấy năm không dứt, là nguyên nhân hiện giờ tu luyện đạo thuật của cô bé đã bước lên thêm một tầng cao mới.

Tổng cộng có hai người đến, một người tai to mặt lớn trời sinh tướng phú quý, người còn lại râu dê mặc áo dài tay cầm hương, hiển nhiên là cách ăn mặc của phương sĩ.

Không biết vì sao, lúc Châu Thiện nhìn thấy người đàn ông tai to mặt lớn đó, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, trên người hắn ta có một cỗ khí tức âm u thối rữa, ấn đường đen bóng như mực in, toàn thân hung sát.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 44



Người đàn ông ăn mặc kiểu phương sĩ kia lượn quanh cơ thể của Châu Thiện mấy vòng, đột nhiên cười nói: “Ông coi như may mắn lắm đấy, công đức trên người con nhóc này vô cùng thâm hậu, chính là “Thiên y lâm mệnh”, người có loại tướng này thông thường đều là người được ông trời phái xuống cứu giúp mọi người.”

Châu Thiện nghe thấy trong lòng khẽ động, thầy phong thủy này quả nhiên không phải cái loại chỉ biết ăn không biết làm, vậy mà có thể nhìn ra tướng “thiên y lâm mệnh” của cô bé. Đương nhiên, thân xác này chính là được Ngọc Đế chọn lựa kỹ càng, nếu không cũng không chịu đựng nổi hồn phách của một thượng thần, mệnh cách của cô bé, đâu chỉ vỏn vẹn một cái “thiên y lâm mệnh” có thể tả hết?

Người đàn ông tai to mặt lớn hiện rõ vẻ thèm thuồng trong mắt: “Quả nhiên con nhóc ở huyện thành tốt hơn nhiều so với đứa ở thôn quê, vậy ——”

Thầy phong thủy giơ tay ra: “Ít thì năm năm, có điều......” Gã ta vuốt hàm râu dê của mình, dài giọng: “Tiền này......”

Người đàn ông béo cười: “Đương nhiên không thiếu phần của Hứa đại sư, Châu mỗ tôi làm người thế nào đại sư đâu phải không biết.”

“Hứa đại sư” đó móc ra một cuộn dây thừng đỏ từ trong người: “Trói tới chỗ cũ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỗ cũ mà gã ta nói chính là một cái viện ở đầu đông thôn Hoàn Khê, trong viện đó rất lâu rồi không có người ở, cỏ dại mọc lan tràn. Vì để tránh tai mắt người khác, bọn họ khiêng Châu Thiện lén lút một đường đi thẳng vào viện.

Vừa mới vào, người đàn ông béo ném Châu Thiện đang vác trên vai xuống đất một cách nặng nề, dựa vào tường th* d*c: “Con nhóc này ăn phân bón hỗn hợp để lớn đấy hả, nặng thế.”

Hứa đại sư chậm rãi theo sau hắn ta đóng cửa lại, nghe thấy cười mỉa một cái: “Một con nhóc có thể nặng cỡ nào?”

Một đứa nhóc đương nhiên không nặng là bao, nhưng người đàn ông béo lại gặp phải Châu Thiện lòng dạ hẹp hòi còn thù dai, dám dùng thuốc mê đánh ngất cô bé, không đè c.h.ế.t hắn ta vẫn coi là nhẹ đấy!

Châu Thiện dùng thuật quan sát tâm trí quét một vòng sân viện, viện này khác với các tiểu viện nhà nông bình thường, tường vây sửa cực kỳ cao, phải hai ba mét, xung quanh được niêm phong chặt chẽ, nếu không mở cửa, người ngoài sẽ không thể thấy được cảnh trí bên trong.

Bên ngoài viện này toàn là cỏ dại, bên trong lại vô cùng sạch sẽ, trong viện là một cái giếng nước kiểu cũ, bên trên có một phiến đá thật dày đè lên, cạnh giếng có bày một bàn thờ. Các vật dụng cần thiết trên bàn thờ đều được chuẩn bị mới, có hoa quả, gà trống sống, còn có một con lợn to, xếp theo vị trí tứ tướng xung quanh một cái bài vị.

Hứa đại sư đó lấy ra sáu cây nhang cúng vừa dài vừa to, cung kính hành lễ vào bài vị trước, sau đó mới đốt giấy bùa châm sáu cây nhang cúng, rồi cắm xuống đất bùn nhão bên cạnh giếng một cách lộn xộn nhưng khá thú vị.

Ánh mắt Châu Thiện tinh tường, thoáng qua đã nhìn ra Hứa đại sư đó cắm nhang cúng theo vị trí lục hào. Người này đích thực có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt Châu Thiện vẫn chưa đủ xem.

Đốt nhang cúng xong, Hứa đại sư cũng nghiêm mặt lại, trở nên vô cùng nghiêm túc, gã lấy con gà trống sống về, lấy ra một con d.a.o găm từ trong tay áo, một nhát cắt đứt đầu gà trống, nhỏ m.á.u gà xuống nhang cúng.

Tâm trí của Châu Thiện bị hút hết về con d.a.o găm đó.

Kiểu dáng của con d.a.o găm rất đơn giản, toàn thân đen kịt, trên lưỡi d.a.o cũng khắc hoa văn đơn giản.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 45



Lưỡi d.a.o vừa rút ra liền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí bộc phát, người chủ nhân như Hứa đại sư cũng hơi sợ con d.a.o găm đó, sau khi dùng nó cắt đứt đầu gà liền lập tức cho nó vào vỏ.

Rất rõ ràng, đây là một con d.a.o hung, hơn nữa còn là tà vật đã có niên đại.

Phải biết rằng, binh khí trước kia không được rèn đúc hàng loạt trong công xưởng như hiện giờ, mà thợ rèn phải tôi luyện từng chút từng chút một, mỗi món binh khí đều phải hao tốn tâm tư rất lớn, d.a.o găm tốt trên thân nó đều có linh khí.

Trong này, liền có người nổi tà tâm, cho rằng thêm vào m.á.u người mới có thể rèn ra binh khí tốt tuyệt thế. Nếu cô bé không đoán sai, con d.a.o găm mà Hứa đại sư cầm trong tay chính là d.a.o cổ dùng người sống làm vật tế mới rèn ra được. Con d.a.o găm này hít đủ m.á.u tươi, cho nên toàn thân mới đen kịt, thân d.a.o phát ra sát khí nặng nề.

Hứa đại sư cũng không hoàn toàn thu phục được con d.a.o găm đó, vật này thậm chí tà ác tới mức có thể nuốt chửng chủ nhân, nếu không thể thu phục nó mà còn mang theo bên người quanh năm suốt tháng, chỉ sợ người đó không lâu sau sẽ bị lệ thuộc vào nó. Một khi người đó hơi có tuổi, con d.a.o hung này sẽ hút cạn m.á.u tươi khắp người, sau đó đi tìm kiếm cái gọi là “chủ nhân” tiếp theo.

Có điều con d.a.o găm này đi theo Hứa đại sư thời gian chưa lâu, tuy rằng đã sinh ra ảnh hưởng đối với tâm trí gã, nhưng vẫn chưa khiến gã hoàn toàn bị phụ thuộc.

Thứ người thường sợ hãi tránh còn không kịp, nhưng Châu Thiện lại vô cùng thích thú —— cô bé vẫn còn thiếu một món pháp khí thuận tay.

Nếu Hứa đại sư này đã muốn mạng của cô bé, cô bé lấy một con d.a.o găm của gã ta, chắc không quá đáng chứ?

Trong lúc tâm tư xoay chuyển trong chớp mắt, người đàn ông béo đã thở hồng hộc di chuyển phiến đá lớn, hắn ta lấy một khúc gỗ hoàng dương thật dày, trên đó buộc một sợi dây thừng màu đỏ, bắc ngang miệng giếng: “Đại sư, xong rồi.”

Hứa đại sư bình tĩnh gật đầu, lại lấy m.á.u gà bôi lên đoạn thừng đỏ, mà sau đó thắt một thòng lọng ở cuối dây thừng, thòng vào cổ Châu Thiện đang “hôn mê”.

Người đàn ông béo lấy hết sức ôm Châu Thiện lên, ném cô bé vào trong giếng.

Sợi dây thừng chốc lát siết chặt, Châu Thiện cứ vậy lơ lửng trong giếng không rơi xuống, mắt thấy sắp sửa bị siết cho tới chết.

Hứa đại sư đó quẹt hàng nước mắt cá sấu vốn dĩ đã không tồn tại: “Nhóc con yên lòng ra đi nhé, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt.”

Châu Thiện lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt, đã nhìn thấy mấy bộ hài cốt trắng xóa trong dòng nước đen ngòm bên trong giếng, xương cốt cực kỳ mảnh nhỏ, rõ ràng đều là trẻ em.

Căm phẫn là mùi vị như thế nào? Muốn g.i.ế.c người là mùi vị như thế nào?

Châu Thiện trong phút chốc đều đã cảm nhận được hết.

Chẳng trách trước đó nhìn thấy tướng mặt của người đàn ông béo này cô bé đã thấy không ổn, người này đích thực là tướng phú quý tài vận, nhưng hắn ta lại có một đôi mắt ba tròng trắng, thiên trung sụp đổ, ấn đường mi tâm nối liền, không những khắc cha mẹ còn là dấu hiệu của tướng đoản mệnh.

*Ba tròng trắng: con ngươi ở trên cùng hoặc dưới cùng của mắt, ba mặt thấy rõ lòng trắng nhiều hơn.

Thiên trung: là vị trí ở chính giữa và trên vùng trán.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 46



Hơn nữa trên người hắn toàn là âm khí thối rữa, trước đó Châu Thiện đoán người này có thể là một tên trộm mộ, cho nên âm khí đầy người.

Nhưng trước mắt, cô bé biết mình đã đoán sai rồi.

Kẻ này không phải tên trộm mộ, mà là một người chết!

Dương thọ của hắn đã tận hết, nhưng lại lưu luyến thế giới này, không cam lòng cứ vậy mà chết, cho nên mới cấu kết với Hứa đại sư có hai ba phần đạo hạnh kia, bày ra thuật Tụ hồn tục mệnh trời tru đất diệt này!

Như thế nào là thuật Tụ hồn tục mệnh?

Gỗ hoàng dương gần nước có thể tụ hồn, trẻ em bình thường có tuổi thọ tương đối dài, nếu dìm c.h.ế.t đứa trẻ trong giếng, hồn phách của đứa trẻ sẽ bám lên gỗ hoàng dương.

Lục hào trận bên ngoài kia là hỗ trợ lẫn nhau cho miếng gỗ hoàng dương này, lễ vật trên bàn cúng bên ngoài rõ ràng cũng là một tai họa, đợi đến khi hồn phách đứa trẻ bám vào gỗ hoàng dương, Hứa đại sư sẽ mở đàn làm phép, sau đó thiêu hủy đoạn gỗ dương kia trên bàn cúng.

Đợi sau khi tai họa mà bọn họ cung phụng nuốt lấy hồn phách đứa trẻ dùng để tu luyện, người đàn ông béo sẽ dùng tro tàn còn lại pha thành trà để uống, bởi vì phép này vừa ác độc lại trôi mất một lượng lớn sinh khí, cho nên dương thọ mà bọn họ có thể lấy được từ trên người đứa trẻ không nhiều. Nếu đứa trẻ vốn nên có sáu mươi năm dương thọ, vậy mệnh được tiếp nối lên người gã đàn ông béo là hai năm, nếu đứa trẻ có chín mươi năm dương thọ, vậy sẽ là ba năm.

Phương pháp ác độc như vậy, hiện giờ cô bé lại có thể nhìn thấy nó tại một thôn quê hẻo lánh chất phác tự nhiên trong mắt người bình thường.

Châu Thiện rốt cục không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên một cách thù hận, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa đại sư đang ở trên thả dây thừng chuẩn bị dìm c.h.ế.t cô bé trong giếng.

Châu Thiện đề khí, từ trong giếng bay ra.

Người đàn ông béo đó thấy cảnh này sợ hãi đến mức ngã xuống đất: “Đại, đại sư, sao nó ra ngoài được rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa đại sư nheo mắt đánh giá cô bé một chút, đột nhiên cười lạnh rút d.a.o găm trong tay áo ra: “Yêu nghiệt, còn không bó tay chịu trói!”

Châu Thiện không giận ngược lại bật cười, ai là yêu nghiệt? Trong hai người bọn họ, lại có ai là con người thật sự? Chỉ cần có chút tính người, sẽ không làm ra được loại pháp thuật ác độc đến như vậy!

Châu Thiện quay đầu nhìn mấy bộ hài cốt nhỏ bé trong giếng đó, trong mắt đã hội tụ mây gió.

Cô bé thà rằng những đứa trẻ này là bị người khác hại chết, bị người ta hại chết, vẫn còn hồn phách có thể xuống âm tào đầu thai lần nữa.

Nhưng bị hai cái thứ còn không bằng súc sinh này hại chết, vậy thật sự là hồn phi phách tán lục mệnh chẳng còn.

Châu Thiện nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn không nén được mà rơi mấy giọt nước mắt.

Đều nói Sơn Từ Thần Quân chính là Thần Thạch hóa thành, vốn dĩ lòng dạ sắt đá, nhưng một tảng đá như cô bé lại nhiều tình cảm nhất.

Lúc mở mắt lần nữa, trong mắt Châu Thiện đã không thấy chút dịu dàng nào, chỉ còn lại hung quang ngập trong mắt.

Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức kêu răng rắc, nói từng chữ một: “Hôm nay nếu ta để hai tên súc sinh các ngươi có một chút hồn phách trốn đi đầu thai, ta sẽ uổng công làm người!”

Cô bé không nói nhiều nữa, hai tay kết ấn trước ngực, hiên ngang đứng giữa không trung, soạt soạt soạt mấy chục lá bùa vàng bay ra, vây khốn căn viện vào giữa một cách chặt chẽ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 47



Châu Thiện im lặng bắt quyết xong, mây đen đột nhiên nổi lên trên bầu trời, bóng tối gần như chìm xuống tiểu viện.

Không biết so với mùi vị của những đứa trẻ vô tội bị tai họa nuốt chửng hồn phách đó, cảm giác bị thiên lôi c.h.é.m từng tấc một thành tro bụi sẽ như thế nào.

Châu Thiện sắc mặt không chút thay đổi đứng giữa không trung, nhìn xuống hai tên súc sinh đang hoảng hốt lo sợ bên dưới.

Hứa đại sư cũng biết mình đã đụng phải thứ dữ, lập tức quỳ xuống cầu xin: “Đại tiên tha mạng.”

“Tha mạng?” Gương mặt Châu Thiện hung tợn: “Đáng tiếc ta không muốn tha mạng cho các người.”

Sau khi cô bé làm động tác cuối cùng, sấm sét nổ tung, tia sét màu lam như một con rắn c.h.é.m về phía tiểu viện ——

Sấm sét bổ xuống rất lâu, c.h.é.m trên cỏ khô, cháy lên mấy đốm lửa li ti, Châu Thiện lại móc ra một lá bùa dẫn gió, thổi lửa cháy bùng lên.

Châu Thiện nhìn sấm sét cuồn cuộn dần dần tan biến, hai tên súc sinh biến mất trong kiếp lôi, không còn xương cốt, chỉ có hai vũng nước bẩn đen ngòm xuất hiện trên mặt đất.

Một hồi làm người, giờ đây bị thiên hỏa nung cho tới chết, còn đau đớn hơn nhiều so với ngọn lửa bình thường thiêu chết, báo ứng!

Châu Thiện nhanh nhẹn hạ xuống, nhặt lấy con d.a.o găm trên một trong hai vũng nước đen. Cô bé không thèm quay đầu lại, điểm chân lặng lẽ rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngọn lửa hừng hực trong tiểu viện vẫn đang tiếp tục thiêu đốt.

Sau khi trở về nhà cũ họ Châu, Châu Thiện đại sư tự cho là mình đã làm được một chuyện lớn cũng không thoát khỏi số kiếp bị ăn đòn.

Phan Mỹ Phượng vừa lo vừa sợ, vừa nhìn thấy bóng dáng đang rón ra rón rén của cô bé ngoài cửa cơn giận lại bùng lên tiếp, trực tiếp kéo cô bé lại dùng bàn tay to lớn như cái quạt hương bồ đánh mấy phát vào mông.

Cô ấy không thèm quan tâm đến chuyện phong lưu nho nhã xảy ra trong nhà cũ họ Châu, lôi thẳng chồng và con gái rời khỏi, cho nên chuyện sau đó vẫn là nghe người khác nói.

Tình nhân của Trần Hồng Thải là anh họ bên nhà mẹ đẻ của cô ta, hai người bị bùa nhân duyên mà Châu Thiện khắc ra mê hoặc, vừa sinh xong đầy tháng đã làm ra cái chuyện dan díu này trong phòng ở cữ.

Châu Gia Xương bình sinh ưa sĩ diện nhất, làm sao có thể chịu được nỗi nhục bị cắm sừng, lập tức lôi Trần Hồng Thải muốn đến Cục dân chính ly hôn, Trần Hồng Thải tóc tai rũ rượi quỳ trên giường khẩn cầu cũng không có tác dụng.

Cũng không biết dáng vẻ đáng thương của Trần Hồng Thải chạm vào sợi dây thần kinh nào của anh họ bên nhà mẹ đẻ cô ta, lúc vợ chồng nhà người ta đang làm loạn lên đòi ly hôn, nhân tình nhân ngãi như hắn cũng không biết xấu hổ, còn châm chọc thêm một câu: “Mày đắc ý cái gì, con trai mày là của tao.”

Cả nhà họ Châu đều ngơ ngác, nhà mẹ đẻ của Trần Hồng Thải cũng sửng sốt.

Vẫn cứ là ông anh họ này không sợ gây thêm phiền phức, mở miệng nói thêm câu nữa: “Mày thay tao nuôi con gái bao nhiêu năm như vậy, tao phải cảm ơn mày đàng hoàng.”

Lúc này, cả thôn Hoàn Khê đều bùng nổ. So với chuyện cái viện không có ai ở tại đầu đông của thôn bốc cháy, tin tức này còn dữ dội hơn nhiều.

Đương nhiên, sau khi dập lửa, tin tức người trong thôn phát hiện ra mấy bộ hài cốt trong giếng, cuối cùng vẫn đè xuống chuyện Châu Gia Xương bị cắm sừng.

Trong thôn Hoàn Khê mười năm nay có ba bốn đứa trẻ mất tích, báo cảnh sát đều qua quýt cho xong chuyện, người khác đều cho rằng những đứa trẻ này đã bị bọn bắt cóc bắt đi rồi, ai có thể ngờ, t.h.i t.h.ể những đứa trẻ này lại tìm được trong giếng cũ. Tạo nghiệt!
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 48



Châu Thiện xoay vần mới biết được người đàn ông béo đó chính là chủ hộ của căn viện, người này tên Châu Gia Nhân, chính là con em cùng họ với mấy người Châu Gia Bình, lớn hơn Châu Gia Bình mấy tuổi.

Hắn ta vận khí tốt, nhờ ngọn gió cải cách mở cửa cầm di sản của cha mẹ mở một cái xưởng bên ngoài, kiếm được nhiều tiền.

Ngay trong lúc sự nghiệp đang lên phơi phới, hắn ta lại bị phát hiện mắc bệnh nan y, sống không còn bao lâu nữa.

Sau đó nữa, Châu Gia Nhân liền mất tích.

Người trong thôn thỉnh thoảng vài năm mới thấy hắn ta trở về một lần, dân làng đều kinh ngạc hắn mắc bệnh nan y nhưng không chết, lại không đoán ra được mục đích hắn trở về là bắt cóc trẻ con trong làng để thi triển thuật Tụ hồn tục mệnh ác độc đó. Hại tính mạng người khác, duy trì sự sống miễn cưỡng cho hắn ta.

Mà Hứa đại sư kia, Châu Thiện không thăm dò ra được bất cứ thông tin nào.

Mãi cho đến một ngày Phan Mỹ Phượng ngẫu nhiên nhắc đến, anh trai ruột của chị dâu nhà mẹ đẻ cô ấy mất tích đã lâu, người nhà báo án nhưng không tìm thấy.

Châu Thiện không thể không chú ý, cái thôn có bày trận khóa rồng, sau khi nhìn thấy Phan Mỹ Long cô bé mới biết, nhà vợ của Phan Mỹ Long cũng ở trong thôn đó.

Thôn này cũng được coi là nổi tiếng trong huyện La Hoa, rất nhiều thầy phong thủy đều từ thôn này mà ra. Trung Quốc hiện giờ đều coi đạo thuật Huyền Môn là lời bịa đặt về mê tín phong kiến giả thần giả quỷ, cho nên một cái thôn xuất hiện nhiều thầy phong thủy như vậy, coi như là riêng một ngọn cờ.

Mà anh trai ruột của chị dâu nhà mẹ đẻ Phan Mỹ Phượng, chẳng phải chính là anh vợ của Phan Mỹ Long? Gã ta hẳn cũng là người của cái thôn đó.

Châu Thiện chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, mẹ họ Phan, cha họ Châu, vậy chị dâu mẹ họ gì thế?”

Phan Mỹ Phượng trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Trẻ con hỏi chuyện này làm gì?”

Châu Thiện sớm đã nghĩ sẵn lời để chặn lại, rút ra một quyển sách mới từ trong cặp sách: “Thầy giáo đang giảng cho bọn con nghe về “Bách gia tính”, con muốn xem thử họ của bác ấy có trong sách hay không.”

Châu Gia Bình vui sướng ôm cô bé lên dùng râu cọ cọ một hồi: “Thiện Thiện cũng biết đọc sách rồi, khá lắm khá lắm.”

Châu Thiện bị hàm râu cọ vào đến mức có chút suy sụp, cô bé còn lâu mới thích đọc sách, nhưng tốt xấu gì cô bé cũng là thần quân sống hơn một trăm ngàn năm, lần nào cũng ôm bài thi ngữ văn ba bốn mươi điểm về......cũng quá mất mặt rồi.

Nếu để cho đồng liêu trên Thiên giới biết được, cái mặt già này biết treo vào đâu?

Châu Gia Bình ra hiệu cho Phan Mỹ Phượng: “Trẻ con hay tò mò, em nói cho con biết chẳng phải xong rồi sao?”

Phan Mỹ Phượng lườm anh ấy một cái: “Anh tưởng em không muốn à, chẳng qua nhiều năm vậy rồi, em cũng không thân với chị ta, ai còn nhớ được chị ta họ gì chứ?”

Động tác trên tay cô ấy không dừng lại, nhanh chóng cán bột: “Họ Tôn? Không đúng. Họ Tăng? Hình như cũng không giống lắm.”

Châu Thiện hoàn toàn chịu rồi: “Rốt cuộc là họ gì ạ?”

Đột nhiên, Phan Mỹ Phượng dùng cái tay dính đầy bột vỗ vào thái dương của mình: “Đúng rồi, là họ Hứa, là Hứa.”

Ánh mắt Châu Thiện khẽ động, khóe miệng cong lên thành một vòng cung lạnh thấu xương, họ Hứa? Vậy khéo quá rồi. Họ gì không được, cứ phải là họ Hứa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện im lặng nhìn cha mẹ không biết chuyện gì vẫn đang vui vẻ cán bột, trong lòng dịu lại.

Không biết gì cả cũng là chuyện tốt, mọi việc đã có cô bé.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 49



Hiện giờ hỏa hầu đã tới, mệnh cách thuộc về bọn họ cũng nên đổi trở về rồi.

Nếu tất cả thật sự giống như cô bé dự đoán, đến lúc đó cô bé sắp đặt trận pháp xoay chuyển thiên mệnh đổi lại mệnh cách, người đứng mũi chịu sào chịu phản phệ chính là người được lợi từ việc đổi lấy mệnh cách, cũng chính là chị dâu nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phượng.

Đến lúc đó, mặc kệ là yêu ma quỷ quái gì, đều sẽ nổi lên từng kẻ một.

Châu Thiện cười lạnh, xoẹt một cái xé rách một trang trong quyển sách mới tinh.

......

Phan Mỹ Phượng nổi khùng, chộp lấy gậy cán bột đuổi theo Châu Thiện chạy khắp sân: “Con nhóc c.h.ế.t toi này, mày không đọc sách cũng đừng chà đạp quyển sách chứ, mới đó! Mẹ mày vừa bỏ ra mất ba đồng đại dương mua cho mày!”

Châu Thiện lập tức trở nên hèn nhát, ba chân bốn cẳng chạy trốn.

————

Nghịch thiên cải mệnh không phải chuyện dễ dàng, Châu Thiện cũng không dám tùy tiện ra tay, hơn nữa có thể ẩn giấu nhân vật phía sau, cô bé càng không dám lơ là.

Tuy rằng hiện giờ cô bé đã thu phục được con d.a.o găm đó, có được pháp khí của chính mình, không còn tay không tấc sắc như ban đầu, ở nhân gian hẳn khó gặp được đối thủ. Nhưng ở thiên đình cô bé đã chịu đủ thiệt vì xem thường đối thủ, cô bé không muốn ở một huyện La Hoa nhỏ bé này cũng bị lật thuyền, như vậy thì quá sức mất mặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để có sự chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, Châu Thiện lại nhờ mấy người của đội thăm dò địa chất làm hướng dẫn viên dẫn cô bé dạo một vòng thành thị.

Văn lão khá quen thuộc với thành thị, cộng thêm ông ấy cũng tin vào thứ phong thủy này, bởi vì quen ngõ quen đường mà dẫn Châu Thiện tới một con phố phong thủy. Cái gọi là phố phong thủy, thực ra phần lớn đều mở cửa tiệm đồ cổ.

Chẳng qua là ——

Trước khi xuống xe ông Văn cất tiếng hỏi Châu Thiện một câu: “Đại sư, ngài mang đủ tiền chưa?”

Thành phố Bình Viễn không giống như huyện La Hoa nhỏ bé, đây là thành phố thuộc tỉnh lỵ đích thực, mạch m.á.u kinh tế, văn hóa, chính trị đều ở trên thành phố này, vật giá cũng là một trời một vực so với huyện thành nhỏ bé kia.

Châu Thiện cực kỳ ngây thơ nhìn ông lão một cái: “Tôi mang rồi mà, một ngàn tệ đều mang hết rồi.”

Nhà họ Châu một năm cũng chưa chắc có thể để dành được một ngàn tệ này, một ngàn tệ đối với Châu Thiện mà nói đã là con số lớn đến mức ghê gớm rồi.

Văn lão chỉ đành cười khổ, một ngàn tệ ở chỗ này thật sự không đủ dùng.

Danh tiếng của ông ấy còn được, nhưng làm người chính trực liêm khiết, thật sự không có nhiều tiền. Ngược lại người thanh niên mà ban đầu Châu Thiện cứu đấy, xuất thân giàu có, một ngàn tệ này sau đó cũng được trừ cho anh ta. Vốn dĩ chàng trai trẻ sống c.h.ế.t đòi đi theo, thời khắc cuối cùng lại bị Văn lão đuổi về.

Giờ Văn lão đúng là hối hận, sớm biết vậy đã dẫn anh ta theo, tuy rằng chuyện khác không giúp được gì, nhưng thanh toán tiền gì đó cũng vẫn được.

Thế là, Châu Thiện “không biết phú quý và khổ cực của nhân gian” cứ vậy đi theo Văn lão mặt mày ảo não đi vào tiệm đồ cổ.

Căn tiệm này có hai tầng, diện tích cũng rộng, cũng coi như tiệm lớn.

Người trong tiệm chú ý tới Văn lão khí chất đầy người nên không dám chậm trễ, ông chủ tự mình đi ra tiếp đón, đón ông ấy vào ghế ngồi: “Ô kìa, Văn lão à. Sao đột nhiên quá bộ đến tiệm nhỏ này, mấy hôm trước tôi vừa nghe nói ông về quê rồi mà.”
 
Back
Top Bottom