Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 10



Nghe học viên kia nói xong, lãnh đạo quân khu lập tức ra lệnh điều tra lại toàn bộ sự việc.

Cận Thận Chi nhìn Mạnh giáo sư, nhớ đến chiếc xe jeep quân dụng chở Hà Uyển Ngâm rời đi hôm đó. Anh im lặng một lát rồi hỏi: “Giáo sư Mạnh, Uyển Ngâm hiện giờ đang ở đâu? Cô ấy… cô ấy có khỏe không?”

Anh cứ nghĩ hôm đó Hà Uyển Ngâm đã quay về viện nghiên cứu. Giờ biết được chân tướng sự việc, anh chợt hiểu ra những ngày qua cô hẳn là rất khổ sở.

Câu hỏi này vừa là thăm dò, vừa là quan tâm.

Nhưng tung tích của Hà Uyển Ngâm hiện giờ là bí mật, Mạnh giáo sư sao có thể tiết lộ?

Ông xua tay, nhớ đến việc Cận Thận Chi trách lầm Hà Uyển Ngâm, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô ấy khỏe, cậu không cần lo.”

Trước khi rời đi, ông vẫn không nhịn được mà nói với giọng nặng nề: “Tiểu đoàn trưởng Cận, Uyển Ngâm là một đồng chí tốt, cho dù cậu hết tình cảm với cô ấy thì cũng không nên nghi ngờ cô ấy.”

Tần Thận Chi ngẩn người, chưa kịp hỏi thì Mạnh giáo sư đã rời khỏi đại sảnh.

Sao anh có thể hết tình cảm với Hà Uyển Ngâm được?

Cưới được cô về nhà là ước nguyện cả đời của anh.

Hà Uyển Ngâm không đến dự buổi kiểm điểm, anh có thể hiểu.

Nhưng ngày mai là lễ đính hôn của họ, là chuyện cả đời, cô không thể nào vắng mặt.

Tần Thận Chi không ngừng tự nhủ như vậy để trấn an nỗi bất an trong lòng.

Đêm đó, anh trằn trọc, trong đầu chỉ toàn là hình bóng Hà Uyển Ngâm, gần như không ngủ được.

Mọi thứ cho lễ đính hôn anh đều đã chuẩn bị xong.

Chỉ cần qua hôm nay, anh sẽ chính thức đính ước với Hà Uyển Ngâm, trở thành vị hôn phu của cô.

Nghĩ đến đây, khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Niềm vui cuối cùng cũng lấn át nỗi bất an.

Sáng hôm sau.

Khách mời lục tục đến dự lễ đính hôn của hai nhà họ Tần và họ Hà.

Bố mẹ Hà Uyển Ngâm ngồi ở vị trí chủ tọa, vui vẻ trò chuyện với bố mẹ Cận Thận Chi.

Hà Nhạn Minh ngồi im lặng giữa bàn tiệc, mặt mày ủ rũ, chỉ lo uống rượu, từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt u ám khó lường.

Vài thương nhân định đến bắt chuyện đều phải chùn bước.

“Hà thiếu gia làm sao vậy? Em gái anh ta đính hôn, chẳng phải chuyện vui sao?”

“Em gái sắp lấy chồng, làm anh trai tất nhiên là không vui rồi.”

Hà Nhạn Minh siết chặt ly rượu trong tay. Không ai biết được sự ghen ghét và bất cam trong lòng anh ta.

Càng không ai biết được sự phẫn uất và bất an đang dâng trào trong anh ta lúc này.

Trên sân khấu, Cận Thận Chi mặc quân phục màu xanh lá cây đậm, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú thu hút không ít ánh nhìn.

Nhưng ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn về phía cửa ra vào, mong chờ Hà Uyển Ngâm xuất hiện.

Anh muốn giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm.

Muốn nói với cô rằng anh đã trách lầm cô, tất cả là lỗi của anh.

Từ nay về sau, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương và tin tưởng cô, không bao giờ d.a.o động nữa.

Chỉ cần người ở bên cạnh anh suốt quãng đời còn lại là cô là được.

Nghĩ đến đây, trái tim Cận Thận Chi càng thêm hồi hộp.

Người dẫn chương trình cầm micro, cao giọng nói: “Xin mời Hà tiểu thư lên sân khấu, làm lễ trao nhẫn đính hôn.”

Cánh cửa lớn mở ra, Tần Thận Chi nín thở.

Giây tiếp theo, anh sững người, nhìn chằm chằm phía trước với vẻ khó tin.

Người đang chậm rãi bước về phía anh không phải Hà Uyển Ngâm, mà là Hà Kiều!

Cận Thận Chi siết chặt hộp nhẫn, sắc mặt tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo như bão tố sắp nổi lên: “Chuyện này là sao?”

Hà Uyển Ngâm đâu?

Tại sao? Tại sao Hà Kiều lại xuất hiện ở đây với tư cách là vị hôn thê của anh!?
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 11



“Chuyện này sao là sao?” Hà Kiều mặc lễ phục, ngước nhìn Tần Thận Chi với vẻ mặt e lệ: “Người đính hôn với anh, chẳng phải vẫn luôn là em sao?”

Cô ta thấy vẻ mặt khó tin của Tần Thận Chi, cứ tưởng anh đang vui mừng quá độ.

Nhưng Tần Thận Chi không thèm nhìn cô ta, quay sang hỏi bố mẹ Hà Uyển Ngâm với chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại: “Bác trai, bác gái, cho con hỏi Uyển Ngâm hiện giờ đang ở đâu?”

Biến cố bất ngờ cùng phản ứng của Cận Thận Chi khiến không khí trở nên ngưng trệ.

Mẹ Hà lúng túng nhìn sang bố mẹ Cận Thận Chi đang tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Cậu hỏi nó làm gì? Kiều Kiều đã ở đây rồi, hai đứa mau làm lễ đính hôn đi!”

Bố Hà vội vàng nói: “Kệ nó đi, đừng để lỡ mất thời gian, để Kiều Kiều phải chờ.”

Lúc này, Hà Kiều chủ động đến bên cạnh Cận Thận Chi, khoác tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh Thận Chi, hôn ước vốn dĩ là của chúng ta, hơn nữa chị ta cũng đã chủ động trả lại rồi, anh đừng bận tâm đến chị ta nữa.”

Cận Thận Chi nhíu mày, rút tay ra, nghiêm mặt nói: “Người đính hôn với tôi từ đầu đến cuối đều là Uyển Ngâm, người tôi muốn cưới cũng chỉ có mình cô ấy.”

Từ vài câu nói ngắn ngủi, khách mời đã hiểu được đại khái sự tình, bắt đầu xì xào bàn tán.

Sắc mặt Hà Kiều trở nên khó coi.

Cô ta kéo tay áo Cận Thận Chi, nước mắt lưng tròng: “Anh Thận Chi, em mới là đại tiểu thư nhà họ Hà, người anh muốn cưới không phải là em thì còn có thể là ai?”

Ý lời nói này chính là Hà Uyển Ngâm chỉ là kẻ giả mạo, cô ta mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Hà, người đính ước với anh từ đầu đến cuối chính là Hà Kiều cô ta.

Tần Thận Chi thở dài, quay xuống sân khấu, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, lễ đính hôn hôm nay tạm thời hủy bỏ, sau này nhà họ Cận sẽ bồi thường, mong mọi người thông cảm.”

Lời lẽ chân thành, cử chỉ lịch sự, khách mời oán trách vài câu rồi lần lượt rời đi.

Hà Nhạn Minh cũng đứng dậy bỏ đi.

Anh ta không có hứng thú với màn kịch sắp diễn ra tiếp theo.

Thấy khách khứa lần lượt ra về, mẹ Hà sốt ruột đứng bật dậy: “Thận Chi, cậu đang làm gì vậy!?”

Bố Cận Thận Chi nhìn anh, cũng có chút khó hiểu: “Thận Chi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lúc này, lòng Cận Thận Chi rối như tơ vò, không còn tâm trí để giải thích.

“Bố, mẹ, bất kể đại tiểu thư nhà họ Hà là ai, người con muốn cưới chỉ có Hà Uyển Ngâm.”

Câu này anh nói cho tất cả mọi người ở đây nghe.

Nói xong, mặc kệ sắc mặt của mọi người, anh xoay người bỏ đi.

Anh phải đi tìm Hà Uyển Ngâm, không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa.

Nhưng vừa ra khỏi cửa sảnh tiệc, anh đã bị Hà Kiều đuổi theo ôm chặt lấy eo từ phía sau.

“Chị ta đã không cần anh nữa, tại sao anh còn nhớ đến chị ta?” Hà Kiều khóc lóc nói: “Em mới là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Hà, người đính ước với anh vốn dĩ là em!”

Tần Thận Chi nhíu mày gỡ tay cô ta ra, xoay người lại: “Em nói gì?”

Hà Kiều giơ chuỗi tràng hạt trên tay lên trước mặt Tần Thận Chi: “Ngay cả tín vật đính hôn chị ta cũng vứt lại trong phòng, chẳng phải là không cần anh nữa sao?”

Ánh mắt Cận Thận Chi lóe lên, anh nắm lấy cổ tay cô ta, lấy chuỗi tràng hạt xuống, lần đầu tiên lạnh lùng với cô ta: “Đây là tràng hạt anh cầu cho Uyển Ngâm, em không nên động vào.”

Hà Kiều lập tức hờn dỗi, đưa tay muốn giật lại: “Tại sao? Tất cả đều là do chị ta nợ em!”

Tần Thận Chi siết chặt chuỗi tràng hạt trong lòng bàn tay, không cho Hà Kiều chạm vào dù chỉ một chút.

Anh vừa định mở miệng phản bác lời Hà Kiều.

Thì chuỗi tràng hạt, tín vật đính ước của anh và Hà Uyển Ngâm, bỗng nhiên đứt đoạn, rơi khỏi tay anh, lăn lóc khắp nền!

Trái tim Tần Thận Chi thắt lại,

một nỗi sợ hãi khó tả dâng lên, khiến anh gần như không đứng vững.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 12



Hà Kiều nhướng mày, khoanh tay trước n.g.ự.c cười đắc ý: “Thấy chưa, ngay cả ông trời cũng không muốn chị ta ở bên anh!”

“Câm miệng” Cận Thận Chi liếc xéo cô ta, ánh mắt lạnh băng khiến tim Hà Kiều run lên, lập tức im bặt.

Sau đó, cô ta thấy Cận Thận Chi, người luôn kiêu ngạo trong mắt cô ta, cúi người nhặt từng viên phật châu lên.

Nâng niu như trân bảo.

“Hà Kiều, cô ấy không còn nợ cô cái gì nữa.” Cận Thận Chi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ nói một câu: “Thật ra cô đâu có dị ứng hải sản, đúng không?”

Hà Kiều sững sờ tại chỗ, không thể tin nhìn Cận Thận Chi.

Anh đã biết hết rồi sao?

Cận Thận Chi không thèm nhìn cô ta thêm lần nào, quay người rời đi.

Đến nước này, anh không thể tự lừa dối mình được nữa, sự bất an mấy ngày qua dường như đã có lời giải đáp.

Ngay cả phật châu cô ấy cũng không cần, cô ấy thật sự quyết tâm rời đi rồi.

Hơn nữa, chuyện đó xảy ra ngay trước mắt anh, hai ngày trước!

Vừa ra khỏi cửa, Cận Thận Chi đã thấy Hà Nhạn Minh đang dựa vào cửa xe cách đó không xa.

Vẻ mặt anh ta u ám, ánh mắt chăm chú nhìn Cận Thận Chi, sự hòa hoãn mong manh giữa họ đã tan thành mây khói vì sự ra đi của Hà Uyển Ngâm.

“Anh có biết Uyển Ngâm có thể đi đâu không?” Hà Nhạn Minh lo lắng từ khi Hà Uyển Ngâm mất tích, giọng điệu cũng không mấy dễ chịu.

Cận Thận Chi nhíu mày, giọng nói cũng lạnh lùng: “Câu này đáng lẽ tôi phải hỏi anh mới đúng.”

“Uyển Ngâm sống ở nhà họ Hà, cùng với mọi người, cô ấy đi đâu, chẳng lẽ các người không biết gì sao?”

“Anh nói mình là vị hôn phu của cô ấy, chẳng phải cũng không biết gì sao?”

Hà Nhạn Minh nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sự không cam lòng và mỉa mai.

Tim Cận Thận Chi nhói lên, nhưng không muốn phí thời gian tranh cãi với anh ta.

Cả hai người đều nhớ lại những biểu hiện khác thường của Hà Uyển Ngâm mấy ngày gần đây.

Hà Uyển Ngâm, người được nhà họ Hà, được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay suốt mười mấy năm, bỗng nhiên bắt đầu làm những việc trước đây chưa từng làm.

Dọn dẹp nhà cửa, đan khăn quàng cổ, nấu một bàn cơm cho gia đình...

Nhưng bọn họ lại không hề nhận ra.

Hoặc là đã nhận ra, nhưng căn bản không để ý.

Dù sao, không ai trong số họ nghĩ rằng Hà Uyển Ngâm có một ngày sẽ thật sự rời khỏi nhà họ Hà, rời khỏi bọn họ!

Nghĩ đến đây, Hà Nhạn Minh không lãng phí thời gian nữa, quay người lên xe, chỉ để lại cho Cận Thận Chi một câu: “Tìm được Uyển Ngâm thì liên lạc.”

Rồi lái xe đi thẳng.

Cận Thận Chi nắm chặt tay, đứng lặng hồi lâu mới rời đi.



Ba năm sau, biên giới khu Tạng.

Một chiếc xe jeep quân sự màu xanh lục chậm rãi tiến vào cổng doanh trại, dừng trước tòa nhà hành chính.

Cận Thận Chi bước xuống xe, quân phục thẳng thắn, khuôn mặt lạnh lùng, đi thẳng vào trong, phía sau là một sĩ quan liên lạc.

Một sĩ quan quân khu Tạng đi về phía anh, bắt tay rồi cười nói: “Nghe nói lữ đoàn đặc công của quân khu phía Đông lập được không ít chiến công trong hai năm qua, Cận doanh trưởng lại rất coi trọng giao lưu đối ngoại, hy vọng hội nghị lần này sẽ thành công tốt đẹp...”

Cận Thận Chi đi theo anh ta vào phòng họp, khẽ gật đầu, không nói gì.

Sĩ quan quân khu Tạng cũng không để bụng, anh ta đã sớm nghe nói lữ đoàn đặc công do Cận Thận Chi chỉ huy là một đội quân tinh nhuệ của quân khu phía Đông, bản thân anh ta lại nổi tiếng là người nghiêm khắc, lạnh lùng.

Sau khi vào phòng họp, hội nghị vẫn chưa bắt đầu, Cận Thận Chi nhìn tài liệu đặt trước mặt, tâm trí dần dần bay xa.

Ba năm nay, Hà Nhạn Minh vì tìm Hà Uyển Ngâm mà gần như đã sử dụng hết mọi mối quan hệ và tài nguyên, không biết đã cãi nhau với bố mẹ Hà bao nhiêu lần.

Có lúc cãi nhau kịch liệt, mẹ Hà thậm chí còn tát anh ta một cái, giận dữ nói: “Vì một con nhỏ Hà Uyển Ngâm mà cả hai người đều phát điên rồi! Em gái ruột của con không thấy, chắc gì con đã lo lắng như vậy!”

Hà Kiều không chịu nổi những cuộc cãi vã liên miên mỗi ngày, cũng không chịu nổi sự từ chối liên tục của Cận Thận Chi, dứt khoát chuyển ra khỏi nhà họ Hà.

Còn hai năm nay, Cận Thận Chi lấy cơ hội trao đổi kinh nghiệm tác chiến quân sự, gần như đã đi khắp các quân khu, chỉ mong có cơ hội gặp được Hà Uyển Ngâm.

Dù chỉ là nghe được một chút manh mối nhỏ cũng tốt.

Và anh đã tìm kiếm như vậy suốt ba năm.

Nhưng mỗi lần đều chỉ nhận lại sự thất vọng.

Hà Uyển Ngâm như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi cuộc đời anh!

Cận Thận Chi mím chặt môi, vô thức nắm chặt tay.

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, mấy sĩ quan vây quanh thủ trưởng và các lãnh đạo nước ngoài bước vào.

Cận Thận Chi theo tiếng nhìn lại, đồng tử co rút lại trong giây lát, gần như quên cả thở.

Một giây sau, một giọng nữ quen thuộc cất lên, giới thiệu bằng song ngữ lư

u loát.

“Chào mọi người, tôi là phiên dịch viên của hội nghị đối ngoại lần này, Hà Uyển Ngâm.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 13



Trong khoảnh khắc, ánh mắt Cận Thận Chi đông cứng lại.

Hai năm trôi qua, ngỡ như cách cả một đời.

Khi bốn mắt chạm nhau, hốc mắt Cận Thận Chi bỗng đỏ hoe.

Nhưng cô gái đã biến mất hai năm kia lại như đang đối diện với một người xa lạ, ánh mắt hờ hững lướt qua anh.

Không hề nhìn anh thêm lần nào nữa.

Suốt buổi họp, Cận Thận Chi chỉ chăm chú nhìn Hà Uyển Ngâm, người đang ở ngay gần đó.

Hà Uyển Ngâm sau khi rời khỏi Hà gia, không hề nghèo khó, bần cùng như lời mẹ cô nói.

Ngược lại, giờ phút này, cô còn rạng rỡ, chói lọi hơn cả khi ở Hà gia.

Sau khi cuộc họp kết thúc, vị sĩ quan quân khu ngồi bên cạnh không khỏi nghiêng người sang, trêu chọc: “Đồng chí mới đến quân khu chúng tôi, hễ gặp đồng chí Tiểu Hà đều thích cả.”

Cận Thận Chi không phản bác, chỉ hỏi: “Cô ấy… đến quân khu bao lâu rồi?”

“Cũng khoảng năm trước, nghe nói vốn là đồng chí làm nghiên cứu bí mật, sau bị thương nên chuyển đến đây. Quân khu chúng tôi gian khổ, nhiều người đến chưa được nửa năm đã bỏ đi rồi.” Vị sĩ quan quân khu nhìn Hà Uyển Ngâm đang đi bên cạnh lãnh đạo và các vị khách nước ngoài, trong mắt không giấu nổi vẻ tán thưởng: “Đồng chí Tiểu Hà nhìn gầy gò thế thôi, không ngờ lại kiên trì được đến giờ, làm việc vừa nghiêm túc vừa chuyên nghiệp, một nữ đồng chí làm được như vậy thật không dễ dàng!”

Cận Thận Chi ngẩn người nhìn bóng lưng Hà Uyển Ngâm, người vốn quen làm công tác tư tưởng cho chiến sĩ như anh, giờ phút này lại không thốt nên lời.

Vị sĩ quan quân khu tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc một đồng chí tốt như vậy, năm nay cũng sắp phải điều đi rồi.”

Trong lòng Cận Thận Chi khẽ động: “Điều đi đâu?”

“Vẫn chưa biết, nhưng nghe nói người phiên dịch mới đã lên đường đến rồi.” Vị sĩ quan lắc đầu, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào Cận Thận Chi: “Cận doanh trưởng, chẳng lẽ anh muốn đào người của chúng tôi đấy à?”

Cận Thận Chi không trả lời, nhưng anh quả thực có ý định đó.

Chỉ là…

Cằm Cận Thận Chi căng chặt, nhìn ra ngoài phòng họp, đứng dậy đi về phía Hà Uyển Ngâm.

Bên ngoài tòa nhà hành chính, Hà Uyển Ngâm vừa tiễn các vị lãnh đạo nước ngoài lên xe rời đi cùng với thủ trưởng.

Thủ trưởng nhìn Hà Uyển Ngâm, cười có chút tiếc nuối: “Quân khu không có nhiều cơ hội phát triển như thành phố, tôi tuy tiếc nhưng cũng không thể ép cô ở lại. Nhưng nếu cô muốn quay về, tôi và các đồng chí luôn chào đón.”

Hà Uyển Ngâm cảm thấy ấm lòng, mím môi chào theo kiểu quân đội: “Cảm ơn thủ trưởng.”

Sau khi nói chuyện thêm vài câu, thủ trưởng rời đi, Hà Uyển Ngâm mới xoay người chuẩn bị đi.

“Uyển Ngâm.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Hà Uyển Ngâm biết là ai, nhưng không dừng bước.

Nhưng ngay giây sau, cổ tay cô bị người ta nắm chặt, Hà Uyển Ngâm buộc phải dừng lại, mày liễu khẽ nhíu: “Vị đồng chí này, xin tự trọng.”

Hà Uyển Ngâm giãy giụa rút tay ra, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Cận Thận Chi.

“Uyển Ngâm, vết thương của em thế nào rồi?” Giọng Cận Thận Chi khàn đi, niềm vui gặp lại bị sự xa cách lạnh lùng trong mắt Hà Uyển Ngâm hoàn toàn dập tắt, khiến tim anh như thắt lại.

Hà Uyển Ngâm mím môi, không nói gì.

Làn da cô không còn trắng mịn như ở Hà gia, thân hình cũng gầy hơn trước.

Rõ ràng điều kiện sống không bằng ở Hà gia.

Nhưng đôi mắt sáng kia lại càng thêm rạng rỡ, đáy mắt có thêm sự tự tin và kiên định từ bên trong.

“Uyển Ngâm, năm đó… vì sao em lại bỏ đi không lời từ biệt?” Giọng Cận Thận Chi khàn khàn, mang theo một chút run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra.

Anh nhìn ánh mắt không chút gợn sóng của Hà Uyển Ngâm, bỗng nhiên có chút không muốn nghe câu trả lời.

Nhưng Hà Uyển Ngâm lại nhếch môi cười, giọng nói ôn hòa nhưng cũng đủ tàn nhẫn: “Bởi vì, tôi khôn

g muốn có bất cứ quan hệ gì với bất kỳ ai trong số các người nữa.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 14



Máu trong người Cận Thận Chi như đông cứng lại.

Hà Uyển Ngâm cười châm chọc: "Hơn nữa, lúc trước tôi cũng đâu có bỏ đi mà không nói lời nào."

Cận Thận Chi ngẩng đầu lên.

Giọng Hà Uyển Ngâm bình thản, như đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến mình: "Hôm sinh nhật Hà Kiều, tôi định nói với các người là tôi sẽ đến Bắc Kinh."

"Nhưng các người còn chẳng quan tâm đến sinh nhật của tôi, thì sao lại quan tâm tôi đi đâu?"

Cận Thận Chi nghẹn thở, cảm giác đau đớn lan ra khắp tứ chi, đến tận trái tim.

"Sao, sao lại không quan tâm?"

"Chỉ cần các người quan tâm dù chỉ một chút, mọi chuyện đã không đến mức này." Hà Uyển Ngâm nói khẽ, nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, nhưng không còn tìm thấy chút rung động nào như trước.

Cô vốn định trút hết những uất ức bao năm nay, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng muốn nói ra.

Cô vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma quá khứ, không nên để những hồi ức này kéo mình lại.

Hà Uyển Ngâm thở dài: "Nếu Cận doanh trưởng không còn việc gì, tôi xin phép."

Nói xong, cô không nhìn Cận Thận Chi nữa, xoay người rời đi.

Cận Thận Chi theo bản năng đưa tay níu lại: "Chờ đã!"

Nhưng Hà Uyển Ngâm không hề dừng bước, cứ thế đi thẳng, bỏ lại Cận Thận Chi đứng bơ vơ, trái tim dần chìm xuống.

Im lặng hồi lâu, người lính thông tin đi tới hỏi: "Cận doanh trưởng, chúng ta về luôn ạ?"

Cận Thận Chi nhìn theo hướng Hà Uyển Ngâm rời đi, lắc đầu: "Cậu về trước đi."

Người lính thông tin định nói gì rồi lại thôi.

Nhìn Hà Uyển Ngâm khuất dần sau góc phố, Cận Thận Chi không do dự nữa, bước chân đuổi theo.

Dù giờ phút này Hà Uyển Ngâm coi anh như người xa lạ, Cận Thận Chi vẫn không kìm được lo lắng cho cô.

Ít nhất, hãy để anh đưa cô về một lần nữa...

Hà Uyển Ngâm bước từng bước về khu nhà tập thể, lòng nhẹ nhõm.

Căn hộ này là do thủ trưởng đặc biệt phê duyệt cho cô, một căn hai phòng ngủ nhỏ, nền xi măng, mỗi đầu có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh nhỏ.

So với căn biệt thự của nhà họ Hà thì kém xa, nhưng Hà Uyển Ngâm lại vô cùng mãn nguyện.

Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, đang định nấu cơm thì nghe thấy tiếng la thất thanh bên ngoài: "Ôi trời ơi! Tuấn Tuấn! Sao Tuấn Tuấn lại leo ra ban công rồi!?"

"Dì Lương đâu? Dì Lương đi đâu rồi? Sao không ai trông trẻ con thế!?"

Không chút do dự, Hà Uyển Ngâm chạy ra ban công, nhoài người nhìn xuống, thấy mọi người đều đang ngước lên, cô lại ngẩng đầu nhìn lên trên.

Thì ra ở ban công tầng trên, một đứa bé chừng sáu bảy tuổi đang bám c.h.ặ.t t.a.y vào lan can, chân run lẩy bẩy, sắp không trụ nổi nữa.

Hà Uyển Ngâm cắn răng, đang định trèo lên ban công cứu đứa bé thì một tiếng hét vang lên, đứa trẻ giật mình, tay buông lỏng, rơi thẳng xuống.

Hà Uyển Ngâm mở to mắt, vươn tay ra, may mắn kịp nắm lấy cánh tay đứa bé.

Bên dưới vang lên những tiếng hít thở đầy kinh hãi.

Trọng lượng của đứa trẻ sáu bảy tuổi cộng thêm lực rơi khiến mồ hôi lạnh trên trán Hà Uyển Ngâm túa ra, tay phải nắm chặt đứa bé gần như tê dại.

Đứa bé sợ hãi, nước mắt lưng tròng, không dám nhúc nhích.

Hà Uyển Ngâm cắn răng chịu đau, đưa tay kia ra nắm chặt lấy đứa bé, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, chị đây rồi, đừng sợ..."

Lúc này, toàn bộ tâm trí Hà Uyển Ngâm đều dồn vào đứa bé, adrenaline tăng vọt khiến cô gần như không còn để ý đến bất cứ điều gì khác.

Cô đang cố gắng kéo đứa bé lên thì một bàn tay rắn chắc xuất hiện, ôm gọn đứa bé vào lòng.

Giọng nói tr

ầm thấp đầy lo lắng vang lên bên tai cô: "Uyển Ngâm, em không sao chứ?"
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 15



Hà Uyển Ngâm ngỡ ngàng quay đầu nhìn Cận Thận Chi, nhất thời quên cả cơn đau ở tay phải.

"Sao anh..."

Cận Thận Chi một tay ôm chặt đứa bé, vừa vỗ về vừa nói: "Không sao rồi, nín đi con."

Rồi anh quay sang Hà Uyển Ngâm, giọng dịu xuống, mang theo chút áy náy: "Anh không yên tâm về em... nên đã đi theo."

"Vừa rồi quá nguy hiểm, anh không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết xông vào."

Cận Thận Chi, người luôn nổi tiếng là lạnh lùng, nghiêm khắc ở quân khu, lúc này trước mặt Hà Uyển Ngâm lại như một đứa trẻ biết lỗi.

Hà Uyển Ngâm nhìn ra cửa, mới phát hiện cửa phòng đã bị ai đó đạp tung.

Cô thu hồi tầm mắt, toàn thân thả lỏng, cơn đau nhức ở cánh tay ập đến.

Cô nhíu mày, khẽ hít hà một tiếng, Cận Thận Chi lập tức đặt đứa bé xuống, tiến lên một bước xem xét vết thương của cô.

"Hình như bị trật khớp rồi, em chịu khó nhé." Cận Thận Chi cau mày, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, nhìn Hà Uyển Ngâm.

Thấy cô không phản đối, anh mới yên tâm phần nào, sờ sờ khớp xương từ vai đến cánh tay cô, xác định vị trí trật khớp rồi nhẹ nhàng nắn lại.

Hà Uyển Ngâm cắn môi, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng cơn đau ở cánh tay cũng giảm đi nhiều.

Cô cúi đầu, nói lời cảm ơn.

Cận Thận Chi đang định nói gì đó thì một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, nước mắt lưng tròng chạy vào, ôm chầm lấy đứa bé vừa giận vừa lo lắng: "Thằng bé này, sao chốc mắt đã chạy lung tung rồi, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp!"

Dì Lương lau nước mắt, dắt tay đứa bé rối rít cảm ơn Hà Uyển Ngâm, rồi tò mò nhìn Cận Thận Chi: "Chàng trai này là người yêu của cháu Hà phải không? Thanh tú quá, trước kia bác chưa từng thấy, lần này may nhờ hai cháu, không thì bác biết ăn nói sao với bố mẹ nó..."

Dì Lương cứ thao thao bất tuyệt, Hà Uyển Ngâm nhất thời cứng họng, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, cháu và anh ấy không..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Cận Thận Chi đã chen ngang: "Không sao đâu bác, mau đưa cháu bé về nhà đi, chắc nó sợ lắm rồi."

Dì Lương nhìn qua nhìn lại giữa Hà Uyển Ngâm và Cận Thận Chi, liên tục đáp lời rồi bế đứa bé đi.

Nhưng rõ ràng là bác ấy đã hiểu lầm quan hệ của hai người.

Hà Uyển Ngâm cau mày, nhìn Cận Thận Chi, giọng có chút trách móc: "Sao anh..."

Cận Thận Chi như sợ cô sẽ nói lời phủ nhận quan hệ và đuổi anh đi, không để cô nói hết câu.

"Tay em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc, để lâu dễ bị di chứng."

Hà Uyển Ngâm cứng họng, nhưng lúc này mà đuổi theo giải thích với dì Lương cũng không ổn.

Dù sao hai tuần nữa cô cũng sẽ chuyển về Bắc Kinh, gặp lại thì giải thích sau, không gặp cũng chẳng sao.

Cô đang suy nghĩ thì đã bị Cận Thận Chi kéo đi đến bệnh viện.

...

Cùng lúc đó, tại Thượng Hải.

"Choang!"

Chiếc bình sứ cổ hàng chục nghìn tệ bị mẹ Hà ném vỡ tan tành dưới chân Hà Nhạn Minh, nhưng anh vẫn dửng dưng, không mảy may phản ứng.

"Con còn muốn mê muội vì Hà Uyển Ngâm đến bao giờ nữa?" Bà Hà chỉ vào anh, tức giận mắng: "Mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ còn sống thì không đời nào con được ở bên Hà Uyển Ngâm!"

Hai năm qua, vì Hà Nhạn Minh cứ khăng khăng tìm kiếm Hà Uyển Ngâm, những cuộc cãi vã như thế này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong nhà họ Hà.

Đến mức Hà Kiều còn chưa tốt nghiệp đại học đã dọn ra ngoài ở riêng.

Ánh mắt Hà Nhạn Minh dừng lại trên một tờ báo trên bàn trà, ở một góc nhỏ, có bức ảnh Hà Uyển Ngâm tham dự một hội nghị đối ngoại.

Hà Nhạn Minh cúi đầu, làm ngơ trước những lời mắng mỏ của mẹ, khóe môi

còn hơi nhếch lên.

Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Uyển Ngâm.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 16



Khi Hà Uyển Ngâm ra khỏi bệnh viện, trên tay đã có thêm một miếng băng y tế.

Cận Thận Chi bên cạnh vẫn không ngừng dặn dò: "Bác sĩ nói rồi đấy, gần đây em không được bê vác nặng, ăn uống cũng nên thanh đạm, đừng..."

"Cận doanh trưởng." Hà Uyển Ngâm bất đắc dĩ dừng bước. "Tay tôi không sao rồi, ít nhất vẫn có thể tự chăm sóc bản thân."

Cận Thận Chi sửng sốt, mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ tủi thân hiếm thấy.

"Không còn việc gì nữa, tôi về đây."

Hà Uyển Ngâm bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, nói xong liền lướt qua anh, bước thẳng.

Cô bước nhanh về phía trước, tiếng bước chân phía sau vẫn bám theo, giữ một khoảng cách không xa không gần.

Hà Uyển Ngâm dừng lại, anh cũng dừng lại, Hà Uyển Ngâm đi tiếp, anh cũng đi theo.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo, như rất nhiều lần trước đây, âm thầm đưa Hà Uyển Ngâm về nhà.

Hà Uyển Ngâm siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc, bước nhanh hơn.

Mãi đến khi về đến cửa nhà, Hà Uyển Ngâm mới dừng lại, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh còn định đi theo đến bao giờ?"

Cận Thận Chi đứng cách đó không xa, nhìn Hà Uyển Ngâm, ánh mắt d.a.o động, rồi lại hơi né tránh.

"Anh chỉ đứng ngoài cửa, sẽ không vào trong."

Anh bước đến trước mặt Hà Uyển Ngâm, nhìn ổ khóa cửa đã bị đá hỏng: "Hôm nay hơi muộn rồi, mai anh sẽ gọi người đến thay khóa, em chèn cửa cẩn thận, có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay ngoài này."

Nói xong, anh đi ra hành lang gần đó, dựa vào tường, có thể quan sát cửa nhà Hà Uyển Ngâm mọi lúc.

Hà Uyển Ngâm nhìn anh, thản nhiên nói: "Tùy anh."

Rồi cô bước vào nhà, đóng cửa lại, kéo ghế chèn cửa.

Bên ngoài, Cận Thận Chi nghe tiếng Hà Uyển Ngâm kéo ghế, từ từ cụp mắt xuống.

Trong nhà, Hà Uyển Ngâm tắm rửa xong nằm trên giường, khi nằm nghiêng không khỏi nghĩ đến Cận Thận Chi đang ở ngay bên kia, cách một bức tường.

Nhưng chỉ thoáng qua, cô liền lắc đầu, ép mình không nghĩ đến anh nữa.

Nếu không nhận được hồi đáp từ cô, rồi anh cũng sẽ nản lòng mà rời đi thôi.

Hà Uyển Ngâm nghĩ vậy, nhưng có lẽ vì chỗ trật khớp quá đau, hoặc cũng có thể vì đêm nay quá lạnh, cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Sáng hôm sau.

Hà Uyển Ngâm mở cửa, nhưng bên ngoài không thấy bóng dáng Cận Thận Chi đâu.

Cô nhìn chỗ anh đã dựa vào đêm qua, thở phào nhẹ nhõm, đang định quay vào phòng.

Bóng dáng Cận Thận Chi bỗng xuất hiện ở cầu thang, chậm rãi bước về phía cô, trên tay còn xách một hộp bánh bao nhỏ và cháo kê đã mua sẵn.

"Em dậy rồi à? Ăn sáng trước đi."

Tháng mười, sương giá đã xuống, vùng cao chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, anh vẫn mặc áo sơ mi quân phục mỏng manh, hai tay lạnh đỏ bừng, nhưng dường như anh không hề cảm thấy.

Đặt bữa sáng lên bàn trong phòng Hà Uyển Ngâm, anh lại đi ra ngoài: "Em ăn trước đi, anh đi tìm người sửa khóa cửa cho em."

Hà Uyển Ngâm định nói gì đó nhưng anh đã đi khuất.

Cô chỉ còn biết quay vào nhà, nhìn bữa sáng Cận Thận Chi mua đến, đưa tay sờ thử.

Vẫn còn nóng.

Hà Uyển Ngâm không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.

Cảm động ư?

Có lẽ cũng có một chút.

Nhưng sự thiên vị của Cận Thận Chi dành cho Hà Kiều trước đây, và những tổn thương mà nó gây ra cho cô, vẫn luôn là một cái gai trong lòng cô.

Không thể nào chỉ vì một bát cháo, một chút quan tâm mà hoàn toàn biến mất.

Khi Cận Thận Chi dẫn thợ sửa khóa trở về, thấy bữa sáng trên bàn Hà Uyển Ngâm vẫn còn nguyên, anh cau mày hỏi: "Uyển Ngâm, sao em không ăn sáng? Không hợp khẩu vị à?"

Hà Uyển Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt phức tạp, không muốn dây dưa thêm nữa

.

"Cận Thận Chi, sau này đừng đến nữa, tôi thật sự không muốn gặp lại anh.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 17



Giọng Hà Uyển Ngâm rất nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng lọt vào tai Cận Thận Chi. Sắc mặt anh dần tái nhợt, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nhưng lại không nói nên lời.

Hà Uyển Ngâm vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại cuộn trào như sóng biển, đủ loại cảm xúc đè nén trong lòng khiến cô rối bời.

“Tôi rất khó khăn mới thoát khỏi tất cả những chuyện trong quá khứ, không muốn vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà lại uổng phí công sức!”

“Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì đừng đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của tôi nữa, được không?”

Giọng điệu của cô không được tốt lắm, Cận Thận Chi im lặng lắng nghe, vẫn chưa lên tiếng.

Bầu không khí nhất thời ngưng trọng.

Đúng lúc giằng co, giọng nói của thợ sửa khóa vang lên từ cửa: “Cô ơi, khóa đã thay xong rồi.”

Hà Uyển Ngâm liếc nhìn Cận Thận Chi, rồi bước đến trước mặt người thợ: “Cảm ơn, cho hỏi hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Không cần đâu cô gái, chồng cô trả rồi.” Người thợ cười ha hả hai tiếng, cầm đồ nghề định đi, vẫn không quên khuyên nhủ: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cãi nhau thì cãi nhau, ngày tháng vẫn phải sống chứ.”

Hà Uyển Ngâm bất đắc dĩ xoa trán, quay người nhìn Cận Thận Chi vẫn im lặng: “Rốt cuộc anh đã nói gì với người ta…”

Lúc này Cận Thận Chi mới chậm rãi mở miệng: “Anh chỉ nói với ông ấy là khóa nhà bị hỏng, nhờ ông ấy đến sửa.”

“Anh cũng không ngờ…”

“Thôi bỏ đi” Hà Uyển Ngâm lấy trong túi áo ra một ít tiền và phiếu, đặt vào tay Cận Thận Chi: “Tôi không muốn nợ ai ân tình gì cả, anh đi đi.”

Nói xong, liền đẩy Cận Thận Chi ra ngoài.

Đóng cửa lại, Hà Uyển Ngâm dựa lưng vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân Cận Thận Chi dừng lại rất lâu ở bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân rời đi.

Hai ngày sau đó, Cận Thận Chi quả thật không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Hôm nay Hà Uyển Ngâm làm xong việc, mệt mỏi trở về nhà, vừa định mở khóa cửa thì đột nhiên dừng lại: “Ai?”

Nhưng chưa kịp phản ứng, một thân thể ấm áp đã áp sát vào người, mạnh mẽ ép cô vào tường, một tay giữ chặt hai tay cô giơ lên quá đầu.

Người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ Hà Uyển Ngâm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô khiến cô gần như run lên.

“Em gái, em thật không nghe lời.”

Hà Uyển Ngâm giãy giụa một hồi rồi cứng đờ, sau đó càng vùng vẫy dữ dội hơn. Cô vừa định mở miệng kêu cứu thì Hà Nhạn Minh đã đưa tay bịt chặt miệng cô lại.

Trong bóng tối, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hà Nhạn Minh, nhưng có thể thấy được sự điên cuồng gần như chiếm hữu trong mắt anh ta.

Giọng anh ta trầm thấp, vẫn ôn hòa như trước: “Ngoan ngoãn một chút, về với anh, được không?”

Hà Uyển Ngâm nghe xong lạnh sống lưng, chỉ cảm thấy Hà Nhạn Minh trước mắt vô cùng xa lạ.

Sự chênh lệch về sức mạnh khiến cô không thể dùng sức giãy giụa, Hà Uyển Ngâm buộc mình phải bình tĩnh lại, từng chút một buông xuôi.

Hà Nhạn Minh hơi sững sờ, còn chưa kịp vui mừng thì…

Một giây sau.

Hà Uyển Ngâm đột nhiên nâng chân đá!

Hà Nhạn Minh lùi lại mấy bước, may mắn né được, nhưng cũng vì thế mà nới lỏng sự khống chế đối với Hà Uyển Ngâm.

Anh ta nhíu mày, chậm rãi tiến về phía Hà Uyển Ngâm.

Hà Uyển Ngâm không do dự, xoay người bỏ chạy, nhưng lại đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc mang theo mùi xà phòng quen thuộc.

Cận Thận Chi ôm chặt cô vào lòng.

Nhịp tim mạnh mẽ lúc này mang đến sự an tâm vô cùng.

Hà Uyển Ngâm còn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, cổ tay đã bị một bàn tay hơi lạnh nắm chặt.

Quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt âm trầm của Hà Nhạn Minh: “Buông cô ấy ra.”

“Người nên buông tay là anh” Giọng Cận Thận Chi lạnh lùng, quanh thân tỏa ra hàn khí bức người: “Tay phải cô ấy bị thương.”

Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn Hà Uyển Ngâm một lúc, bỗng nhiên buông tay, cười nói: “Được rồi, chúng ta nói k

hông tính, để Uyển Ngâm tự chọn.”

“Rốt cuộc em ấy muốn cậu, hay là tôi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 18



Hà Uyển Ngâm bị Cận Thận Chi ôm chặt trong lòng, tay phải vừa mới tháo băng bó trật xương lại bị Hà Nhạn Minh nắm chặt.

Tư thế khó xử này khiến cô vô cùng khó chịu, vừa định lên tiếng thì Hà Nhạn Minh đã buông tay.

Cận Thận Chi lúc này mới dần dần buông cô ra, nhưng một tay vẫn luôn chắn trước người cô, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào.

Hà Uyển Ngâm xoa xoa cổ tay vẫn còn hơi đau, lúc này mới hoàn hồn khỏi màn kịch vừa rồi.

“Anh Hà, Uyển Ngâm là em gái của anh, anh làm như vậy là vượt quá giới hạn rồi.” Giọng điệu của Cận Thận Chi không nặng không nhẹ, nhưng lại đầy áp bức.

Hà Nhạn Minh nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Cận Thận Chi, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Cậu nên biết rõ, tôi và Uyển Ngâm không có quan hệ huyết thống.”

Dù Hà Uyển Ngâm có chậm hiểu cũng nghe ra mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc trong lời nói của hai người.

Cô không ngờ rằng, một người là người thừa kế Hà thị, một người là tiểu đoàn trưởng lục quân, lại vì chuyện này mà tranh chấp.

Chỉ là Hà Uyển Ngâm vẫn còn sợ Hà Nhạn Minh vừa rồi, vô thức lùi lại một bước tránh xa anh ta.

Hà Nhạn Minh nheo mắt, lớp mặt nạ ôn hòa vẫn luôn duy trì dường như xuất hiện một vết nứt.

Vẻ vui mừng trong mắt Cận Thận Chi còn chưa tan hết, liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt của Hà Uyển Ngâm: “Hai người đều đi đi.”

Trong chốc lát, cả Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh đều không phản ứng kịp.

Thấy họ không nhúc nhích, Hà Uyển Ngâm lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi bảo hai người đi đi! Tôi không cần ai cả!”

Hà Nhạn Minh nhíu mày: “Em gái, đừng trẻ con nữa.”

Lúc này, hàng xóm đối diện đột nhiên mở cửa, giọng điệu khó chịu: “Đêm hôm khuya khoắt rồi còn ồn ào cái gì? Còn có cho người ta ngủ không… hả…”

Giọng điệu phẫn nộ của người hàng xóm khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước mặt liền yếu đi.

Hành lang vốn đã hẹp, nay lại có thêm Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh, hai người đàn ông cao lớn đứng đó, càng thêm chật chội.

Đôi mắt hơi xếch cùng ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không khỏi rùng mình.

Người hàng xóm chỉ có thể nhìn sang Hà Uyển Ngâm, người mà bà quen biết hơn: “Cô… người nhà của cô à?”

“Có chuyện gì thì sáng mai hãy nói chứ, đêm hôm khuya khoắt…”

Cận Thận Chi cau mày, nghe vậy liền giãn ra, áy náy nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chóng.”

Hà Uyển Ngâm cũng không rảnh giải thích, chỉ liên tục xin lỗi.

Người hàng xóm nhìn Hà Uyển Ngâm, rồi lại nhìn quân phục và quân hàm trên người Cận Thận Chi, ấp úng nói không sao rồi đóng cửa lại.

Hà Uyển Ngâm xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ có thể hạ giọng bảo hai người mau rời đi.

Cô mở khóa vào nhà, động tác dứt khoát, định đóng sầm cửa lại.

“Chờ đã!”

Hà Nhạn Minh đột nhiên đưa tay ra, chắn ở khung cửa.

Hà Uyển Ngâm không kịp thu tay, cửa đóng sầm lại, kẹp c.h.ặ.t t.a.y anh ta.

Một tiếng r*n r*, các khớp xương trắng bệch của anh ta lập tức đỏ ửng.

Hà Uyển Ngâm giật mình, lực đạo chống cửa buông lỏng, Hà Nhạn Minh liền bước vào.

Cận Thận Chi nhíu mày, cảnh giác nhìn Hà Nhạn Minh, do dự một chút rồi cũng bước vào theo.

Dù Hà Uyển Ngâm có tài giỏi đến đâu cũng không thể cùng lúc đối phó với hai người đàn ông khỏe mạnh.

Cô nhìn Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh, tức giận nhưng bất lực: “Rốt cuộc hai người muốn làm gì?”

“Tại sao cứ không buông tha cho tôi?”

Cận Thận Chi sững người, nhìn đôi mắt dần đỏ hoe của Hà Uyển Ngâm, nhất thời luống cuống.

Còn Hà Nhạn Minh thì bình tĩnh đưa tay bị thương ra: “Tay anh bị thương rồi.”

Ý tứ không cần nói cũng biết.

Mong Hà Uyển Ngâm băng bó cho anh ta.

Bất động một lúc, Hà Uyển Ngâm cười, khôn

g chiều theo cũng không phụ họa: “Vậy hai người muốn ở thì ở lại đi, tôi đi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 19



Hà Nhạn Minh sững sờ, dường như không ngờ Hà Uyển Ngâm không làm như anh ta nghĩ.

Hà Uyển Ngâm nói xong liền muốn đi, không chút do dự.

“Em muốn đi đâu?” Cận Thận Chi kéo cô lại, giọng nói trầm thấp, đáy mắt là sự lo lắng mơ hồ.

“Đến một nơi không có hai người” Hà Uyển Ngâm thản nhiên nói, trực tiếp rút tay ra.

Hà Nhạn Minh thu lại vẻ mặt, ngồi xuống ghế, nhíu mày nhìn xung quanh: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài, em định ở đâu?”

Căn nhà này đơn sơ, không thể so sánh với nhà họ Hà.

Anh ta không hiểu, tại sao Hà Uyển Ngâm lại thà sống ở nơi này còn hơn là về nhà họ Hà.

Hà Uyển Ngâm cười giận: “Nếu không có hai người, tôi không chỉ không cần ra ngoài muộn thế này, mà giờ đã tắm rửa xong, nằm trên giường thoải mái rồi.”

Rời khỏi nhà họ Hà, thoát khỏi những gánh nặng đè nén trong lòng.

Lúc này, Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng không cần phải sống nhìn sắc mặt người khác như trước nữa.

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, nhìn về phía Hà Nhạn Minh: “Anh lặn lội đường xa đến đây, công việc của Hà thị không cần quản sao?”

Hà Nhạn Minh khẽ cử động ngón tay, cười nhạt: “Dù anh không về nửa tháng, Hà thị cũng không sụp đổ.”

“Anh đến để đưa em về” Hà Nhạn Minh liếc nhìn xung quanh, căn nhà nhỏ hẹp đơn sơ được Hà Uyển Ngâm dọn dẹp gọn gàng ấm cúng.

Hà Nhạn Minh cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy nơi này so với căn biệt thự lạnh lẽo, ngột ngạt của nhà họ Hà dường như càng giống một mái nhà hơn.

“Cô ấy sẽ không về nhà họ Hà với anh đâu” Giọng Cận Thận Chi lạnh lùng, liếc nhìn Hà Nhạn Minh: “Anh nhất quyết đưa cô ấy về, có nghĩ đến hoàn cảnh của cô ấy không?”

“Bác trai bác gái đối xử với cô ấy thế nào, anh không rõ sao?”

Hà Nhạn Minh chống tay lên trán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hà Uyển Ngâm: “Đây là chuyện nhà của chúng tôi.”

Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đưa Hà Uyển Ngâm rời khỏi nhà họ Hà sống.

Chỉ có hai người bọn họ.

Hà Uyển Ngâm im lặng nhìn Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi trước mặt, một người là người đàn ông cô từng dựa dẫm nhất, một người là người đàn ông cô từng yêu nhất.

Nhưng lúc này đối diện với họ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cô cũng không định nói thêm gì nữa, không thì cuộc tranh cãi này e rằng sẽ không có hồi kết.

Cô nhìn đồng hồ, cầm túi xách định rời đi.

Không được thì đành phải đến nhà đồng nghiệp nữ tá túc một đêm vậy.

Nghĩ cũng thật vô lý, đó rõ ràng là nhà của cô.

Hà Nhạn Minh không đi theo nữa, còn Cận Thận Chi vẫn đi theo cô ở phía sau không xa.

Thực ra nếu không có Hà Nhạn Minh, anh cũng sẽ không tự ý bước vào nhà Hà Uyển Ngâm.

“Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi” Cận Thận Chi nhẹ giọng nói, xe của anh đang đậu ở dưới lầu: “Giờ muộn rồi, một mình em không an toàn.”

Hà Uyển Ngâm không nói gì, chỉ dừng bước, lặng lẽ nhìn anh.

Cận Thận Chi nghẹn lời, đột nhiên nhớ nếu không có anh và Hà Nhạn Minh, Hà Uyển Ngâm cũng sẽ không bị ép phải rời đi.

Anh nhìn Hà Uyển Ngâm xinh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy nhịp tim như đập nhanh hơn rất nhiều, niềm vui trùng phùng qua đi, càng nhiều hơn là sự bất an về mối quan hệ giữa anh và Hà Uyển Ngâm hiện tại.

Trước đây họ có hôn ước, Hà Uyển Ngâm coi như là vị hôn thê của anh.

Nhưng bây giờ, Hà Uyển Ngâm coi anh như người xa lạ, như thú dữ.

“Xin lỗi…”

Anh cụp mắt, môi mỏng mím chặt, lời xin lỗi này, vừa là cho hiện tại, cũng là cho quá khứ.

Hà Uyển Ngâm sững sờ, quay mặt đi: “…Không cần thiết.”

Dù sao cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa là cô sẽ được điều chuyển.

Bây giờ cô chỉ muốn ít dây dưa với họ, đặc biệt là Hà Nhạn Minh.

So với Cận Thận Chi, bây giờ cô càng sợ anh ta hơn.

“Tôi sẽ không để anh ta quấy rầy em quá lâu đâu” Cận Thận Chi cụp mắt nhìn cô, giọng nói c

ó chút khó khăn: “Nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em nữa, cũng được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back