Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 20



Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng lại.

Cận Thận Chi nuốt khan, đầu ngón tay vô thức siết chặt: "Anh không mong cầu em tha thứ, cũng sẽ không ép em quay lại với anh".

"Nhưng những lỗi lầm đã gây ra, anh sẽ bù đắp cho em."

"Ít nhất... hãy để anh được bảo vệ em."

Cận Thận Chi mím môi, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng đến bên miệng lại kìm nén lại.

Ánh mắt Hà Uyển Ngâm khẽ động, bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ nắm chặt, rồi lại từ từ buông lỏng.

"Tùy anh."

Khóe môi Cận Thận Chi căng lên, đôi mắt đen sáng rực.

Hà Uyển Ngâm không nhìn anh nữa, sải bước đi vòng qua anh xuống lầu, sang tòa nhà khác tìm một nữ đồng nghiệp quen biết để tá túc qua đêm.

Cận Thận Chi đưa cô đến sảnh rồi dừng lại.

Cô đứng trước cửa, khẽ gõ hai tiếng.

Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ có gương mặt thanh tú ló đầu ra.

Nhìn thấy Hà Uyển Ngâm, mắt cô ấy cong lên, vội vàng kéo cô vào: "Muộn thế này rồi, sao cậu lại đến đây? Mau vào đi, mau vào đi."

Hà Uyển Ngâm hơi ngại ngùng bước vào: "Trường Ngữ, tôi muốn ngủ nhờ ở chỗ cô một đêm."

Lý Trường Ngữ nhìn cô với ánh mắt trêu chọc, lại liếc nhìn ra cửa trống không rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

"Sao thế? Cãi nhau với chồng à?" Lý Trường Ngữ nhìn cô, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên kêu lên: "Anh ta... anh ta... anh ta sẽ không phải đuổi cô ra ngoài đấy chứ?"

Hà Uyển Ngâm ngẩn người, có chút khó hiểu, thấy cô ấy càng nói càng quá đáng, vội vàng che miệng cô ấy lại: "Nói gì vậy? Chồng nào?"

"Còn giả vờ nữa à?" Lý Trường Ngữ kéo cô ngồi xuống, hai mắt sáng rực hỏi: "Từ hôm cô và chồng cô cứu Tuấn Tuấn, dì Lương gặp ai cũng kể!"

Hà Uyển Ngâm: "..."

"Cô vẫn chưa nói tại sao lại đến chỗ tôi? Không phải hai người cãi nhau, cô giận dỗi bỏ đi đấy chứ?"

"Không phải..." Hà Uyển Ngâm xoa trán thở dài, mấp máy môi nhưng nhất thời không biết nên giải thích mối quan hệ giữa mình và Cận Thận Chi như thế nào.

Cô chỉ có thể nói: "Tóm lại, anh ấy không phải chồng tôi."

Lý Trường Ngữ ồ lên một tiếng, thấy Hà Uyển Ngâm có vẻ không vui. Mặc dù trước mặt mọi người, Hà Uyển Ngâm luôn tỏ ra ôn hòa dễ gần, nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được tâm trạng Hà Uyển Ngâm không tốt.

Vì vậy, cô ấy không hỏi thêm nữa: "Thôi được rồi, vậy cô cứ ở lại nhà tôi đi, ở bao lâu cũng được."

Lý Trường Ngữ là người bạn thân đầu tiên của Hà Uyển Ngâm sau khi rời khỏi nhà họ Hà.

Lòng cô ấm áp, nói: "Cảm ơn cô."

Lý Trường Ngữ kỳ lạ nhìn cô: "Khách sáo với tôi làm gì."

"À đúng rồi, tôi nghe nói cô sắp được điều về Bắc Kinh rồi?"

"Ừ, còn khoảng hơn mười ngày nữa."

"Nhanh vậy sao?" Lý Trường Ngữ kéo dài giọng, trong lòng dâng lên nỗi buồn không nỡ.

Thấy cô ấy có vẻ mất mát, Hà Uyển Ngâm định an ủi.

Nhưng Lý Trường Ngữ lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: "Không sao, tôi vẫn có thể đến Bắc Kinh tìm cô mà!"

"Đến Bắc Kinh rồi thì nhớ liên lạc với tôi nhé."

...

Hà Uyển Ngâm gật đầu, hai người trò chuyện rôm rả đến tận khuya mới đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Hà Uyển Ngâm không về nhà mà trực tiếp đến đơn vị để bàn giao công việc với phiên dịch mới.

Một sĩ quan dẫn một người trẻ tuổi vào văn phòng, cười nói: "Đồng chí Tiểu Hà, đây là phiên dịch mới, hai người làm quen với nhau đi."

Hà Uyển N

gâm vừa ngẩng đầu lên thì sững sờ.

Cô không ngờ phiên dịch mới lại là Hà Kiều!

"Lâu rồi không gặp" Hà Kiều đưa tay ra, vẻ ngạc nhiên trong mắt chợt lóe rồi biến mất, sau đó hơi áy náy nhìn đi chỗ khác.

Hà Uyển Ngâm cảm thấy cô ta dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như cũng chẳng thay đổi gì.

Cô mỉm cười, đưa tay bắt tay: "Lâu rồi không gặp."

"Hai người quen nhau à?" Vị sĩ quan hơi ngạc nhiên nhìn hai người, sau đó gật đầu cười: "Vậy thì tốt."

"Vậy hai người cứ làm việc đi, tôi đi trước."

Hà Uyển Ngâm gật đầu đáp lại.

Sau khi sĩ quan rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại cô và Hà Kiều.

Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhiều chuyện và tâm trạng đã thay đổi, nhưng đối mặt với Hà Kiều, Hà Uyển Ngâm vẫn có chút không thoải mái.

Hà Uyển Ngâm xoay người rót cho cô ta một cốc nước, mấy lần định mở lời nhưng lại không biết nên nói gì.

"Cảm ơn" Hà Kiều nhận lấy cốc nước, nhìn Hà Uyển Ngâm, im lặng một lát rồi hỏi: "Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, chị vẫn luôn làm việc ở đây à?"

Hà Uyển Ngâm hơi sững sờ, gật đầu: "Nơi này khá xa xôi, giáp biên giới, nhưng lại thiếu phiên dịch"

"Điều kiện ở đây tuy có hơi khó khăn, nhưng mọi người đều rất tốt, bà con cũn

g rất nhiệt tình."

...
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 21



Hà Uyển Ngâm nhân cơ hội này bắt đầu câu chuyện, kể cho Hà Kiều nghe những điều cần lưu ý và những điểm quan trọng trong công việc. Giọng cô dịu dàng, nhưng những điều cô nói lại rất chuyên nghiệp.

Hà Kiều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.

Hà Uyển Ngâm lặng lẽ nhìn, cô đã chiếm mất mười sáu năm cuộc sống sung túc của Hà Kiều, đó là điều không thể thay đổi.

Nhưng cô đã trả hết những gì nợ Hà Kiều rồi.

Mọi chuyện trước kia, giờ đây trong mắt cô cũng đã như mây khói.

Nói gần xong, Hà Kiều gập sổ lại: "Tôi đã nhớ rồi, cảm ơn chị."

Hà Uyển Ngâm cười xua tay, liền nghe Hà Kiều nhẹ giọng hỏi: "Anh trai có đến tìm chị không?"

Sắc mặt Hà Uyển Ngâm cứng đờ, nhớ lại cảnh tượng gặp Hà Nhạn Minh tối qua, gượng gạo gật đầu.

"Sau khi chị rời khỏi nhà họ Hà, anh trai và anh Thận Chi như phát điên, đi khắp nơi tìm chị" Vẻ mặt Hà Kiều không thay đổi, dường như đã đoán trước được điều này.

"Ba năm nay, bố mẹ và anh trai không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần." Hà Kiều mím môi, giọng hơi châm chọc: "Tôi thật sự chịu hết nổi, nên cũng đã chuyển ra ngoài."

Hà Uyển Ngâm nghe mà sững sờ, cô vẫn luôn nghĩ rằng sau khi mình rời đi, nhà họ Hà sẽ trở lại cuộc sống trước kia, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Hà Kiều nhìn cô: "Năm đó khi bị tráo đổi, chị cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, tôi biết lỗi không phải ở chị."

"Nhưng lúc đó tôi hận tất cả mọi người, nên đã bất chấp tất cả để giành lấy những thứ thuộc về chị." Cô ta dừng lại, siết chặt cốc nước trong tay, tự giễu cười: "Giữa tôi và anh Thận Chi chưa từng thực sự xảy ra chuyện gì"

"Ngay cả sau này khi tổ chức tiệc đính hôn, anh ấy cũng hủy bỏ vì chị không có mặt, nói rằng dù đại tiểu thư nhà họ Hà là ai, người anh ấy muốn cưới cũng chỉ có chị."

"Nhưng nhìn thấy bọn họ như phát điên, tôi cũng thấy hả hê. Nghĩ đến việc ngay cả bọn họ cũng cầu mà không được, tôi dường như cũng không còn đau khổ nữa."

Hà Uyển Ngâm lặng lẽ lắng nghe, cúi đầu không nói, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Giữa cô và Cận Thận Chi, đã không thể quay lại được nữa.

Mà cô và nhà họ Hà, cũng đã không còn liên quan gì nữa.

Hà Kiều nhìn Hà Uyển Ngâm như lột xác, tiếp tục nói: "Sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Hà, tôi phải luyện tập rất nhiều mỗi ngày, bận rộn với việc thi cử, đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa."

"Đến khi sau này chợt nhớ lại, thì những chuyện đó dường như cũng không còn quan trọng nữa."

"Đến đây rồi, tôi cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới." Hà Kiều đứng dậy, chuẩn bị đi dọn dẹp ký túc xá tạm thời.

Hà Kiều đi đến cửa, dừng lại, quay đầu nói với Hà Uyển Ngâm:

"Hà Uyển Ngâm, năm đó tôi nợ chị một lời xin lỗi, xin lỗi chị."
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 22



Hà Uyển Ngâm ngẩn người, khóe môi căng thẳng hơi cong lên.

Sau khi Hà Kiều rời đi, Hà Uyển Ngâm ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục hoàn thành bản thảo còn dang dở.

Mãi đến khi trời sẩm tối, Hà Uyển Ngâm mới làm xong việc.

Cô sắp xếp lại tài liệu trên bàn, rồi bỏ đồ đạc của mình vào một chiếc hộp giấy nhỏ, chuẩn bị mang về nhà.

Đồ đạc cô để lại ở văn phòng không nhiều, nên việc dọn dẹp rất nhanh chóng.

Trên đường về nhà, Hà Uyển Ngâm đi rất chậm, cô thậm chí còn do dự vài giây có nên về nhà hay đến nhà Lý Trường Ngữ trước, vì cô thật sự không muốn đối mặt với Hà Nhạn Minh.

Đang lưỡng lự thì cô đã đến dưới nhà.

Một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá cây đậu ở đó, Cận Thận Chi mặc quân phục dựa vào cửa xe, dáng người cao ráo mang theo vẻ lười biếng, đôi lông mày sắc bén khi không biểu cảm trông rất lạnh lùng.

Nhìn thấy Hà Uyển Ngâm trở về, tảng băng trong mắt anh lập tức tan chảy.

Cận Thận Chi bước về phía Hà Uyển Ngâm, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp giấy trên tay cô: "Em... ?"

"Mấy ngày nữa tôi sẽ được điều đi."

"Đi đâu?" Cận Thận Chi vội vàng hỏi, giọng nói vốn bình tĩnh mang theo chút vội vàng và bất an.

Hà Uyển Ngâm nhìn anh, khẽ thở dài: "... Bắc Kinh."

Cận Thận Chi như thở phào nhẹ nhõm, anh nhận lấy chiếc hộp giấy trên tay Hà Uyển Ngâm, rồi tự mình bước lên cầu thang.

"Đi thôi, về nhà trước đã."

Hà Uyển Ngâm không nhúc nhích.

Cận Thận Chi dừng bước, quay lại nhìn cô: "Anh ta không có ở đây, chắc là một thời gian nữa sẽ không đến nữa."

Hà Uyển Ngâm lúc này mới bước theo anh lên lầu, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, mấy lần định nói lại thôi.

Trong cầu thang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân đan xen của hai người.

Đến tầng cuối cùng, Cận Thận Chi mới khẽ nói: "Sáng nay tôi đã gọi điện cho mẹ em, mấy năm nay tình hình kinh tế không tốt, công việc kinh doanh của nhà họ Hà cũng bị ảnh hưởng khá nhiều."

"Bố em đã từ chức chủ tịch, hiện tại công ty nhà họ Hà đã chính thức do Hà Nhạn Minh tiếp quản."

"Vừa hay mấy hôm trước hợp đồng lớn mà nhà họ Hà ký kết gặp vấn đề, bố em tức giận phải nhập viện, anh ta buộc phải quay về giải quyết hậu quả."

Anh không quay đầu lại, Hà Uyển Ngâm đi theo phía sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, trong khoảnh khắc như trở về quá khứ.

Cho dù là giọng nói trầm ổn lạnh lùng, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, hay bộ quân phục chỉnh tề trên người anh, đều mang đến cho người ta cảm giác an toàn vô hạn.

Cận Thận Chi siết chặt chiếc hộp giấy trong tay, đưa Hà Uyển Ngâm đến cửa nhà rồi dừng lại, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, anh không dây dưa thêm nữa, như đang thực hiện lời hứa trước đó, ngoài việc bảo vệ Hà Uyển Ngâm, anh cố gắng hết sức không xuất hiện trước mặt cô.

Hà Uyển Ngâm nhìn bóng lưng anh khuất dần trong cầu thang, mới như hoàn hồn trở lại, bước vào nhà.

Hà Nhạn Minh quả thật đã rời đi, đồ đạc trong nhà vẫn như cũ.

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hà Uyển Ngâm đặt đồ xuống, đi tắm, gạt bỏ hết những suy nghĩ rối bời gần đây, ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau, vì được nghỉ hai ngày, Hà Uyển Ngâm ngủ nướng đến gần trưa.

Gần trưa, Hà Uyển Ngâm vừa thức dậy rửa mặt xong thì có tiếng gõ cửa.

Hà Uyển Ngâm mở cửa, thấy Lý Trường Ngữ đang đứng ngoài, mắt cười cong cong: "Mọi người nghe nói cậu sắp được điều về Bắc Kinh, nên làm cơm mời cậu ăn một bữa, coi như là tiệc chia tay."

"Vừa hay dì Lương cũng muốn nhân cơ hội này cảm ơn cậu."

Hà Uyển Ngâm còn chưa kịp lên tiếng đã bị Lý Trường Ngữ kéo đến nhà dì Lương.

Dì Lư

ơng thấy Hà Uyển Ngâm, cười mời cô ngồi xuống, lại nhìn ra sau không thấy ai, liền hỏi: "Tiểu Hà, chồng con đâu rồi?”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 23



Hà Uyển Ngâm ngẩn người, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, dì Lương, dì hiểu lầm rồi. Đó chỉ là một người bạn cũ của cháu thôi.”

Dì Lương ồ lên một tiếng, có chút ngượng ngùng cười: “Vậy là thím hiểu lầm rồi. Thím thấy hai người quen biết nhau, đứng cạnh nhau lại trông rất đẹp đôi nên…”

Hà Uyển Ngâm mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”

Thím Trịnh đang bận rộn trong bếp bưng món cuối cùng ra, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của họ. Nhớ đến Cận Thận Chi hôm đó, bà liền chen vào: “Mà nói thật nhé, anh sĩ quan hôm đó trông đẹp trai thật đấy, đẹp trai hơn tất cả đàn ông tôi từng gặp. Nhìn quân hàm kia, chắc là cấp lãnh đạo rồi.”

Trên bàn lập tức có người trêu chọc: “Không phải lúc trước chị còn đang tìm đối tượng cho con gái sao? Vậy thì tốt quá rồi, nếu ưng thì nhờ đồng chí Tiểu Hà giới thiệu cho.”

Thím Trịnh nghe vậy, hình như cũng bị thuyết phục, nhìn về phía Hà Uyển Ngâm, do dự dò hỏi: “Đồng chí Tiểu Hà, cô xem… chuyện này có tiện không?”

Hà Uyển Ngâm mở miệng, có vẻ hơi khó xử.

Thím Trịnh vội vàng nói tiếp: “Con bé nhà tôi kén lắm, mấy đối tượng xem mắt trước kia nó đều không ưng. Thấy nó cũng đến tuổi rồi, tôi làm mẹ cũng sốt ruột.”

“Thím Trịnh, tuổi tác con gái không phải là vấn đề, chỉ cần con bé thích là được.” Hà Uyển Ngâm cân nhắc rồi nói: “Chỉ là anh ấy đến quân khu chúng ta lần này là để trao đổi kinh nghiệm, chắc vài ngày nữa là đi rồi.”

Trịnh tẩu có chút tiếc nuối: “Thế à? Vậy thì tiếc quá…”

Bà nhìn Hà Uyển Ngâm, dường như vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.

“Này, chúng ta đang tiễn Tiểu Hà mà, sao cứ nói chuyện này mãi thế” Lý Trường Ngữ thấy vẻ mặt của Hà Uyển Ngâm, vội vàng giục mọi người ăn cơm: “Món ăn đã xong rồi, mọi người ăn nóng đi.”

Thím Trịnh lúc này mới thôi, lại vào bếp bưng trà sữa đã nấu xong ra, múc một bát đặt trước mặt Hà Uyển Ngâm: “Lần này tôi có thêm sữa, thơm hơn lần trước đấy, cô nếm thử xem.”

Hà Uyển Ngâm liên tục cảm ơn, bưng bát lên thổi thổi, nhấp một ngụm, mỉm cười với Thím Trịnh: “Ngon lắm ạ.”

Thím Trịnh cười ha hả: “Vậy thì tốt, mọi người cũng thử đi.”

Dì Lương cũng cười, lại kể rành rọt chuyện hôm đó Hà Uyển Ngâm ra ban công cứu Tuấn Tuấn, còn thêm mắm dặm muối kể về động tác của Hà Uyển Ngâm nhanh nhẹn dứt khoát thế nào, tình huống lúc đó nguy hiểm ra sao.

Hà Uyển Ngâm chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

Trong chốc lát, không khí trở nên vui vẻ, hòa thuận.



Mấy ngày sau, Hà Uyển Ngâm không gặp lại Cận Thận Chi. Thỉnh thoảng nghe được tin tức về anh, cũng là từ cuộc nói chuyện của thủ trưởng, biết anh đã rời đi vì nhiệm vụ.

Cuộc sống của Hà Uyển Ngâm vẫn như cũ, hoàn thành nốt công việc bàn giao cuối cùng, lại cùng Hà Kiều tham gia hai cuộc họp ngoại giao.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Hà Uyển Ngâm rời đi. Cô mặc một chiếc váy dài, xách vali nhỏ đến ga tàu.

Nhưng lần này, cô không còn lẻ loi một mình nữa.

Lý Trường Ngữ đưa cô đến cửa soát vé, lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ: “Tôi nghĩ mãi không biết nên tặng cô cái gì, đây là tôi tự tết đấy. Tuy hơi đơn giản nhưng đừng chê nhé.”

“Sao tôi lại chê được” Hà Uyển Ngâm nhìn sợi dây đỏ trên tay cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười đưa tay ra: “Cô đeo cho tôi luôn đi.”

Lý Trường Ngữ cười hì hì, vội vàng đeo lên cho cô, miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Cô đừng quên tôi đấy, khi nào có cơ hội tôi nhất định sẽ đến thăm cô.”

“Biết đâu, chúng ta còn có cơ hội tiếp tục làm việc cùng nhau.”

Hà Uyển Ngâm ôm cô ấy, ngẩng đầu lên thì thấy Hà Kiều đang đứng ở phía xa vẫy tay với mình.

Hà Uyển Ngâm mỉm cười, giọng nói dịu dàng mà kiên định: “Nhất định rồi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 24



Một tháng sau, Bắc Kinh.

Trong hội trường.

Hà Uyển Ngâm là một trong những phiên dịch viên của hội nghị ngoại giao quan trọng này.

Số lượng người tham dự rất đông, nhưng Hà Uyển Ngâm vẫn tiến hành công việc một cách trôi chảy, không chút sai sót.

Giữa hội trường, một ánh mắt từ xa xuyên qua đám đông, nhìn chăm chú vào Hà Uyển Ngâm.

Cận Thận Chi nhìn Hà Uyển Ngâm đang tập trung lắng nghe đại biểu phát biểu rồi phiên dịch. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Uyển Ngâm không hề dừng lại, chỉ bình tĩnh lướt qua.

Ánh mắt Cận Thận Chi khẽ run, sau đó mới kiềm chế lại, tập trung vào hội nghị.

Sau khi hội nghị kết thúc, Hà Uyển Ngâm đi bên cạnh thủ trưởng, tiếp tục công việc tháp tùng.

Cô không hề liếc nhìn Cận Thận Chi lấy một lần.



Bầu trời âm u, không khí dường như cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt.

Một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá cây chậm rãi chạy vào đường Bình Giang.

Người lính lái xe nhìn vào kính chiếu hậu, dè dặt lên tiếng: “Thủ trưởng Cận, hội nghị lần này kéo dài ba ngày, chúng ta về khách sạn trước ạ?”

Cận Thận Chi chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua hồ nước ở phía xa ngoài cửa sổ, ừ một tiếng.

Mặt hồ phẳng lặng dưới bầu trời u ám, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Đúng lúc này, chiếc xe đang bon bon bỗng phanh gấp!

“Thủ trưởng Cận, anh không sao chứ?” Người lính quay lại nhìn.

“Chuyện gì vậy?” Cận Thận Chi giữ vững thân hình, cau mày.

Vừa dứt lời, một chiếc xe tải màu trắng lao vút qua, phía sau là hai chiếc xe cảnh sát hú còi đuổi theo.

Cận Thận Chi nhanh chóng nhận ra đây là đang truy đuổi tội phạm.

Anh lập tức ra lệnh: “Đi đường khác, hỗ trợ chặn đường!”

“Rõ!” Người lính nhanh chóng phản ứng, quay đ

ầu xe chạy vào một con đường nhỏ có thể chặn được chiếc xe tải.

Chiếc xe tải chạy trốn ngang ngược, đ.â.m vào vài chiếc xe đang lưu thông trên đường, khiến chúng trượt bánh, xoay vài vòng rồi nằm ngang giữa đường.

Nhờ vậy, chúng bỏ xa được xe cảnh sát phía sau.

Tên đàn ông đang lái xe cười khẩy: “Hắc hắc, Địch ca, lũ ngu đó chẳng làm gì được chúng ta!”

Gã đàn ông được gọi là Địch ca nhả ra một vòng khói, hừ lạnh một tiếng: “Lái xe đi, ra khỏi thành phố mới an toàn.”

Phía sau xe, trong một khoang được cải tạo, ba cô gái đang bị trói chặt, bất tỉnh nhân sự.

Chiếc xe sắp chạy ra khỏi thành phố.

Một tên nhìn về phía Địch ca, nịnh nọt: “Lần này mà bán được mấy em này thì chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá cây bất ngờ lao ra từ bên cạnh!

“Rầm!” một tiếng!

Cửa xe tải bị đ.â.m móp, cả chiếc xe đ.â.m vào lan can bên đường, buộc phải dừng lại.

Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát ngày càng gần.

Trên xe tải, Địch ca mở cửa nhảy xuống trước, cánh tay bị xước một đường, chỉ kịp liếc nhìn chiếc xe jeep rồi chửi thề một tiếng, bỏ chạy.

Hai tên đàn em cũng vội vàng đuổi theo.

Trên xe jeep, Cận Thận Chi ôm trán, lòng bàn tay bê bết máu, nhưng vết thương không quá nghiêm trọng.

Anh nhìn tình hình của người lính, xác nhận anh ta không sao, liền mặc kệ cơn choáng váng sau cú va chạm mạnh, bước xuống xe.

Anh kiểm tra tình hình trên xe tải, thấy ba cô gái đang bất tỉnh ở phía sau, liền nói với cảnh sát vừa đến: “Trên xe còn người, gọi xe cấp cứu trước!”

“Mấy tên tội phạm chạy vào trong ngõ rồi, mau phái người chặn lại!”

Nói xong, anh liền đuổi theo.

Đầu ngõ nhỏ.

Hà Uyển Ngâm đang trên đường tan làm về nhà thì thấy mấy tên đàn ông mặt mày bầm dập chạy tới, miệng la hét bảo tránh ra.

Người đi đường đều né tránh.

Hà Uyển Ngâm linh cảm có chuyện chẳng lành, liền lặng lẽ lùi sang một bên, nắm chặt túi xách trong tay.

Khi tên cầm đầu chạy đến, cô liền dùng túi xách đập mạnh vào đầu hắn!
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 25



Tên kia bất ngờ bị đánh, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất.

“Địch ca!”

Hai tên còn lại vội vàng đỡ hắn dậy. Chỉ trong mười mấy giây chậm trễ đó, vài cảnh sát đã đuổi tới.

“Mẹ kiếp, tại con đàn bà này, giờ thì cùng c.h.ế.t cả thôi!”

Thấy không chạy thoát, hai tên kia liền giơ tay định túm lấy Hà Uyển Ngâm.

Hà Uyển Ngâm không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Mấy người qua đường thấy vậy, còn đang do dự có nên can thiệp hay không.

Địch ca ôm mặt, lấy lại tinh thần, rút từ trong túi ra một con d.a.o bướm, không nói hai lời đuổi theo, hung hăng đ.â.m về phía Hà Uyển Ngâm.

Hà Uyển Ngâm chỉ còn cách chạy vào con hẻm nhỏ để câu giờ, lợi dụng những đồ vật chất đống trong hẻm để tạo thành chướng ngại vật.

Hai tên đàn em bị bất ngờ, đập đầu vào chướng ngại vật, choáng váng, bị cảnh sát đuổi đến khống chế.

Nhưng Địch ca lại rất nhanh nhẹn, lần này đã có đề phòng, dễ dàng vượt qua chướng ngại vật, đuổi kịp Hà Uyển Ngâm.

Hắn túm tóc cô, giật mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: “Mày muốn c.h.ế.t hả!”

Hắn không chút do dự giơ d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c Hà Uyển Ngâm!

Khoảnh khắc tiếp theo.

Một giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống mặt Hà Uyển Ngâm.

Một giọt, hai giọt…

Mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến nỗi bất an trong lòng cô dâng lên tột độ.

Hà Uyển Ngâm mở to mắt.

Cô thấy một bàn tay rắn chắc đang nắm chặt lấy lưỡi dao, m.á.u tươi chảy xuống.

Nhát d.a.o này rất mạnh, lòng bàn tay phải của Cận Thận Chi bị cứa một đường sâu hoắm, gần như nhìn thấy cả xương!

Nhưng anh dường như không cảm thấy đau đớn.

Anh lập tức tung cú đ.ấ.m mạnh vào mặt Địch ca!

Địch ca còn chưa kịp hoàn hồn đã bị đánh ngã xuống đất.

Tiếp theo là những cú đ.ấ.m như vũ bão, giáng xuống người hắn, vào mặt hắn.

Hắn phun ra một ngụm máu.

Cận Thận Chi đè chặt hắn xuống, hai mắt đỏ ngầu, khí thế hừng hực như Diêm Vương.

Trong chốc lát, khó mà phân biệt được m.á.u của ai chảy nhiều hơn.

Địch ca nằm bẹp dưới đất, không ngừng van xin.

Cận Thận Chi dường như không nghe thấy, cho đến khi có một bàn tay nắm lấy vạt áo anh.

“Đừng đánh nữa, đánh nữa hắn c.h.ế.t mất…”

Cận Thận Chi đột ngột dừng tay, quay người ôm chặt Hà Uyển Ngâm vào lòng, siết chặt như muốn hòa làm một với cô.

Hà Uyển Ngâm bị ép vào lồng n.g.ự.c anh, nghe nhịp tim dồn dập của anh như muốn vỡ tung mà

ng nhĩ.

“Anh… tay anh sao rồi?” Cô cố gắng chống người dậy để xem vết thương của anh, giọng nói đầy lo lắng.

Cận Thận Chi ôm cô chặt hơn, vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng khàn khàn: “Anh không sao…”

Không ai biết lúc nhìn thấy lưỡi d.a.o sắp đ.â.m vào Hà Uyển Ngâm, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

May mà.

May mà anh đã đến kịp!

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cảnh sát vội vàng chạy đến, khống chế tên tội phạm dưới đất.

“Thủ trưởng Cận!” Giữa tiếng ồn ào, người lính lo lắng chen qua đám đông.

Ngay sau đó, một chiếc xe cứu thương màu trắng lao đến, dừng lại ở đầu ngõ.

“Bác sĩ, nhanh lên, ở đây!” Người lính vội vàng gọi to.

Ánh mắt Cận Thận Chi hơi tối lại, dường như lúc này mới hoàn hồn.

Nhưng dây thần kinh căng thẳng vừa được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi do mất m.á.u ập đến.

Cận Thận Chi cố gắng mở mắt, nhưng cơ thể lại không nghe lời, ngã quỵ xuống.

“Uyển… Ngâm…” Anh thều thào gọi tên cô, rồi chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hà Uyển Ngâm bên tai.

“Thận Chi? Cận Thận Chi!”

“Uyển... Ngâm..." Hắn thì thầm, ý thức lại hoàn toàn lâm vào bóng tối, chỉ kịp nghe thấy bên tai vang lên một tiếng rên la kinh ngạc.

“Cẩn Thận? Cận Thận Chi!”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 26



Tỉnh lại lần nữa, Cận Thận Chi chậm rãi mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt thanh tú phảng phất nét lo lắng của Hà Uyển Ngâm.

Anh vừa định giơ tay lên thì bị Hà Uyển Ngâm giữ chặt: “Đừng động, anh vẫn đang truyền dịch.”

Cô nhìn Cận Thận Chi, lại nhắc nhở thêm một câu: “Bác sĩ vừa mới cầm m.á.u băng bó xong, tay kia anh cũng đừng cử động lung tung.”

“…” Cận Thận Chi không giãy giụa nữa, anh ngước mắt nhìn Hà Uyển Ngâm, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt: “Em có bị thương không?”

Hà Uyển Ngâm lắc đầu.

Cận Thận Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em không sao là tốt rồi.”

Lúc này, liên lạc viên xách cơm trưa gõ cửa bước vào: “Báo cáo! Thiếu đoàn trưởng, anh tỉnh rồi!”

Cận Thận Chi lúc này mới chú ý đến sắc trời bên ngoài.

Liên lạc viên đặt cơm trưa lên tủ nhỏ, cười nói: “Anh hôn mê cả đêm, đồng chí Hà Uyển Ngâm đã chăm sóc anh suốt đêm.”

Cận Thận Chi ngước mắt nhìn cô, Hà Uyển Ngâm hơi lúng túng, quay mặt đi: “Tôi… vì anh đã cứu tôi…”

“Anh biết” Cận Thận Chi khẽ nói, lông mày hơi nhíu lại, khóe môi căng thẳng khẽ cong lên.

Đôi môi mỏng mất đi huyết sắc khiến gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, nhưng chút lạnh lẽo này lại vì sự dịu dàng trong mắt anh lúc này mà dường như không còn xa cách như trước nữa.

Hà Uyển Ngâm cố gắng thu hồi tầm mắt. Thấy Cận Thận Chi đã tỉnh, liên lạc viên cũng đã đến, cô định đứng dậy cáo từ.

Cận Thận Chi nhìn liên lạc viên đang đứng ở cửa.

Liên lạc viên há miệng, vội vàng nói: “Tôi… tôi còn phải đến đồn công an bổ sung lời khai, đồng chí Hà Uyển Ngâm, tạm thời phiền cô chăm sóc Thiếu đoàn trưởng.”

Nói xong, không đợi Hà Uyển Ngâm trả lời, liên lạc viên chào Cận Thận Chi một cái rồi đóng cửa rời đi.

Hà Uyển Ngâm: “…”

Cô quay đầu nhìn Cận Thận Chi, thấy anh đang khó khăn chống khuỷu tay ngồi dậy.

Lông mày anh hơi nhíu lại, trên trán vẫn còn băng gạc, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng cũng có thể thấy anh đang cố chịu đau từ lồng n.g.ự.c phập phồng.

Hà Uyển Ngâm vội vàng đỡ amh, rồi đặt một chiếc gối sau lưng anh.

Trong lúc nhất thời, cô cũng quên mất việc tính toán gì đó.

Hà Uyển Ngâm mở nắp hộp cơm trưa, bên trong là một bát cháo nhỏ và một bát canh.

“Ăn bây giờ luôn không?”

Cận Thận Chi ngước mắt nhìn cô, gật đầu, sau đó đưa tay định tự mình ăn cơm.

Hà Uyển Ngâm nhìn anh.

Tay Cận Thận Chi lại từ từ hạ xuống.

“Muốn nhanh khỏi thì ngoan ngoãn một chút” Hà Uyển Ngâm bưng bát cháo, thổi cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Cận Thận Chi: “Bác sĩ nói, vết thương trên trán anh chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đúng là có chút chấn động nhẹ, vẫn cần nằm viện theo dõi hai ngày.”

Cô liếc nhìn tay phải của Cận Thận Chi, băng gạc trắng tinh quấn quanh rất nhiều vòng, nhưng vẫn loang lổ vết máu.

“Vết thương trên tay anh là nặng nhất, e là một thời gian sẽ không thể cầm nắm đồ vật.”

Cận Thận Chi im lặng cúi đầu ăn cháo trên tay Hà Uyển Ngâm, ừ một tiếng.

Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Anh phải nhớ kỹ đấy, nếu không sau này cầm nắm đồ vật có thể sẽ gặp vấn đề.”

“Lần sau đừng ngốc như vậy…”

Cô biết bàn tay của một quân nhân có ý nghĩa như thế nào, trên chiến trường, trước mặt kẻ địch, không thể run sợ dù chỉ một chút.

Vì vậy, lúc này, sự áy náy và tự trách trong lòng cô càng lúc càng sâu đậm.

Nếu như cô không bị kéo đi, không bị đuổi kịp…

“Vì là em, anh không thể nghĩ nhiều như vậy.” Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của Cận Thận Chi chậm rãi vang lên.

“Em đã làm rất tốt rồi” Cận Thận Chi cúi đầu nhìn cô: “Nếu không có mấy chục giây em câu giờ, muốn bắt được bọn chúng, e rằng còn phải tốn thêm chút công sức.”

“Em có thể làm được đến mức này là đã đủ rồi, ít nhất em không khoanh tay đứng nhìn.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 27



Hà Uyển Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, màn sương mù bao phủ trong lòng dường như tan biến trong phút chốc.

“Không ăn nổi nữa” Cận Thận Chi khẽ nói, đôi môi mỏng nhạt màu cuối cùng cũng có chút huyết sắc.

Hà Uyển Ngâm cúi đầu nhìn bát cháo nhỏ còn chưa ăn hết một nửa, lại nói: “Ăn thêm chút nữa đi”

Cận Thận Chi vẫn còn hơi choáng váng, thật ra không có khẩu vị lắm.

Nhưng nghe vậy, anh vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn thêm vài miếng.

“Thật sự không ăn nổi nữa” Cận Thận Chi khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn.

Hà Uyển Ngâm lúc này mới đặt bát xuống.

“Em chắc cũng chưa ăn” Cận Thận Chi nhìn bát canh gà vẫn còn nguyên: “Em ăn đi.”

Hà Uyển Ngâm lắc đầu: “Tôi không đói.”

Cận Thận Chi nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới mắt cô, tim như bị bóp nghẹt.

“Em thức cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Cận Thận Chi khẽ nói: “Anh tự lo đ

ược.”

Hà Uyển Ngâm nhìn anh, vẻ mặt có chút nghi ngờ.

Cận Thận Chi cười nói: “Là lính mà, chút thương tích này thì tính là gì?”

“Đi nghỉ ngơi đi.”

“Vậy nếu anh cần gì thì gọi tôi nhé.”

“Ừ.”

Cận Thận Chi đáp, Hà Uyển Ngâm lúc này mới đi ngủ.

Nói là nghỉ ngơi, thực chất chỉ là kê một chiếc giường đơn giản cạnh tường phòng bệnh của Cận Thận Chi rồi nằm xuống.

Tinh thần cô cũng căng thẳng suốt đêm, rõ ràng đã rất mệt nhưng lại không tài nào ngủ được.

Ý thức vẫn luôn tỉnh táo, trong căn phòng bệnh yên tĩnh, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng vải sột soạt khi Cận Thận Chi cử động.

Không biết qua bao lâu, Hà Uyển Ngâm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cận Thận Chi tựa lưng vào giường bệnh, nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Hà Uyển Ngâm cách đó không xa.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, đôi mắt đen láy của hắn lúc này tràn ngập dịu dàng.



Cận Thận Chi chỉ nghỉ ngơi hai ngày liền làm thủ tục xuất viện.

Ngày xuất viện, Hà Uyển Ngâm vừa hay đến thăm anh.

Cô tháyanh đứng một mình lẻ loi ở cửa bệnh viện, trán và tay phải vẫn còn băng bó.

“Sao anh lại ở đây một mình?”

Cận Thận Chi ngẩng đầu nhìn cô: “Những tên bị bắt hôm đó, phía sau còn có vài đồng bọn. Liên lạc viên của tôi đã phát hiện ra manh mối trong lúc truy đuổi, tôi đã cử cậu ấy hỗ trợ công an điều tra.”

Hà Uyển Ngâm mấp máy môi.

Người phát hiện ra manh mối rốt cuộc là liên lạc viên hay là anh, Hà Uyển Ngâm biết rõ trong lòng.

Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Vậy bây giờ anh ở đâu?”

Cận Thận Chi nói tên một khách sạn.

“Ở một mình à?”

“Ừ.”

“…”

Cận Thận Chi cúi đầu nhìn bàn tay băng bó, cười nói: “Không sao, chỉ là ăn uống, cầm nắm đồ vật hơi bất tiện một chút thôi.”

“Liên lạc viên của anh khi nào quay lại?”

“Nếu thuận lợi thì chắc mai sẽ về.”

Hà Uyển Ngâm nhìn bàn tay hơi run rẩy buông thõng bên người anh: “Hay là tôi đưa anh về nhé.”

Mắt Cận Thận Chi cong lên, không từ chối.

Đến khách sạn, Hà Uyển Ngâm mới phát hiện, vết thương trên tay phải của Cận Thận Chi không hề nhẹ như anh nói.

Gần như toàn bộ cánh tay hắn đều phải dùng sức khi cử động, lại còn là tay thuận, nếu thật sự để anh ở một mình, e rằng chỉ một bữa cơm thôi cũng đủ vất vả.

Trời dần tối.

Hà Uyển Ngâm chuẩn bị rời đi, Cận Thận Chi nhìn cô, không cố giữ cô lại nữa.

“Anh nghỉ ngơi cho tốt, ngủ nhớ đừng đè lên tay” Hà Uyển Ngâm dặn dò rồi đóng cửa rời đi.

Cô vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Mercedes đen đậu ở cửa khách sạn, cửa kính xe hàng ghế sau hạ xuống một nửa, để lộ đôi lông mày lạnh lùng sâu thẳm và sống mũi cao thẳng của người đàn ông bên trong.

Hà Uyển Ngâm nín thở, nhân lúc người đàn ông chưa nhìn sang, cô giữ nguyên tắc “Chuyện nhỏ không bằng chuyện lớn ”, lặng lẽ lùi về phía sau cánh cửa.

Lúc này, cửa xe mở ra.

Hà Nhạn Minh bước xuống xe, bộ vest đen toát lên vẻ sang trọng, ánh mắt lạnh nhạt.

“Là ở đây sao?”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 28



Tim Hà Uyển Ngâm thắt lại.

Người đàn ông đi theo phía sau cung kính đáp: “Vâng.”

“Tổng giám đốc Từ đã đặt phòng cho ngài nghỉ ngơi.”

Hà Nhạn Minh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt cảnh cáo: “Nếu còn như lần trước, để tôi thấy thứ gì không nên thấy trong phòng

mình, thì thương vụ lần này khỏi bàn.”

“Đương nhiên là không ạ! Hà tổng yên tâm.”

Hà Nhạn Minh không nói gì nữa, sải bước đi vào. Lúc lên lầu, hắn như ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Nơi đó trống không.

Hà Nhạn Minh nhìn chằm chằm một lúc.

Người đàn ông phía sau nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Hà tổng?”

“Không có gì” Hà Nhạn Minh thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Bên kia, Hà Uyển Ngâm bị Cận Thận Chi kéo vào phòng: “Tối nay đừng về nữa, mai đợi anh ta đi rồi em hãy về.”

“Hiện giờ anh ta vẫn đang tìm kiếm tin tức của em khắp nơi, nếu không phải vì việc làm ăn của nhà họ Hà liên quan…”

Cận Thận Chi không nói tiếp.

Nhưng Hà Uyển Ngâm đã hiểu.

Nếu bị Hà Nhạn Minh tìm thấy, cuộc sống yên bình mà cô vất vả lắm mới duy trì được sẽ lại bị phá vỡ.

Nhưng mà…

Đang suy nghĩ, Cận Thận Chi đưa cho cô một bộ quần áo khác của khách sạn: “Nhưng cũng đừng lo lắng, dù anh ta có tìm thấy em thì vẫn còn có anh, em đi tắm trước đi.”

Hà Uyển Ngâm không nói gì, nhưng vẫn nhận lấy quần áo đi tắm.

Trong đầu cô toàn là suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Tắm xong đi ra, cô thấy Cận Thận Chi vừa trải nệm xong.

Anh chỉ vào chiếc giường lớn duy nhất trong phòng: “Tối nay em ngủ ở đó đi.”

Hà Uyển Ngâm lắc đầu: “Không cần, tôi ngủ ở đâu cũng được, tay anh còn bị thương, đừng khách sáo.”

Cận Thận Chi cười: “Anh ngủ ở đâu cũng được.”

Nói xong, anh cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.

Hà Uyển Ngâm thấy còn sớm nên ngồi vào bàn, mở cuốn sổ tay mang theo bên mình ra, viết bản thảo bài dịch tiếng nước ngoài chuẩn bị cho ngày mai.

Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, đầu bút của Hà Uyển Ngâm khựng lại.

Cô chợt nhớ ra bộ quần áo thay ra của mình vẫn còn trong phòng tắm, chưa lấy ra!

Quan trọng hơn là, trong đó còn có đồ lót của coi.

Cô định đợi Cận Thận Chi tắm xong rồi mới vào lấy, nhưng lại sợ Cận Thận Chi tắm giữa chừng phát hiện ra rồi gọi cô, như vậy sẽ càng ngại hơn!

Hà Uyển Ngâm đành phải cắn răng gõ cửa phòng tắm.

Tiếng nước ngừng lại.

“Sao vậy?” Giọng nói trầm thấp của Cận Thận Chi dường như cũng mang theo hơi nước.

Hà Uyển Ngâm nhỏ giọng nói: “Tôi… quần áo của tôi còn ở trong đó…”

Im lặng một lúc, cửa phòng tắm hé mở một khe hở, giọng nói

của Cận Thận Chi truyền ra: “Cần anh lấy giúp không?”

“Không, tôi tự lấy được.”

Hà Uyển Ngâm ngại để anh lấy giúp, lại nghĩ đến tay phải của Cận Thận Chi còn bị thương, cũng không chần chừ thêm, đưa tay qua khe cửa lấy bộ quần áo đang để trên bệ rửa mặt.

Cô luống cuống, không để ý gì cả, vơ lấy quần áo nhét vào túi.

Năm phút sau, Hà Uyển Ngâm nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.

Cận Thận Chi bước ra, trên người không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, dùng tay trái giữ chặt.

Mái tóc ngắn gọn gàng chỉ lau khô được một nửa, những giọt nước lăn dài theo đường nhân ngư rồi biến mất dưới khăn tắm, vòng eo thon gọn nhưng cơ bắp cuồn cuộn, những vết sẹo lớn nhỏ trên người càng tăng thêm vẻ hoang dại.

Hà Uyển Ngâm đỏ mặt, nhìn xong mới nhớ ra phản ứng lại: “Anh… sao anh không mặc quần áo rồi mới ra ngoài!”

“…”

Cận Thận Chi nhìn Hà Uyển Ngâm với vẻ mặt khó hiểu, đôi môi mỏng khẽ mở: “… Em lấy cả bộ quần áo anh định thay rồi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 29



Hà Uyển Ngâm ngẩn người, rồi ngay lập tức hiểu ra, cả người đỏ bừng.

“Tôi… xin lỗi, tôi không cố ý!”

Sợ Cận Thận Chi nghĩ mình có ý đồ xấu, Hà Uyển Ngâm vội vàng đi tới, quay lưng lại với anh, lục tìm bộ quần áo nhầm lẫn trong túi.

“Của anh” Hà Uyển Ngâm quay đầu đưa quần áo cho Cận Thận Chi, nhấn mạnh lần nữa: “Anh mau đi thay đi, tôi sẽ không nhìn anh đâu!”

Cô ngồi bên giường, cầm quần áo đợi một lúc, mới nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Rồi tay cô chợt nhẹ bẫng.

Giọng Cận Thận Chi trầm thấp xen lẫn ý cười: “Xem xong rồi mới nhớ ra nói với anh những lời này sao?”

Hà Uyển Ngâm biết anh cố ý, càng quay mặt đi mạnh hơn, không để ý tới anh.

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt của vải vóc, một lát sau, giọng Cận Thận Chi lại vang lên.

“Uyển Ngâm.”

Hà Uyển Ngâm theo bản năng quay đầu lại, môi vô tình chạm vào mặt Cận Thận Chi đang cúi xuống gần.

Hơi thở cô rối loạn, vội vàng chống tay xuống giường lùi ra sau một chút.

Cận Thận Chi khom lưng, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm vào chỗ Hà Uyển Ngâm vừa chạm qua.

“Anh nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, lại gần làm gì?”

Cận Thận Chi ngước mắt nhìn Hà Uyển Ngâm, mím môi, lời đến bên miệng lại đổi thành: “Không có gì.”

“Giúp anh lau tóc đi” Cận Thận Chi đưa một chiếc khăn sạch tới.

Nhìn những sợi tóc vẫn còn ướt trên trán anh, Hà Uyển Ngâm đưa tay nhận lấy: “Vậy anh cúi xuống đi.”

Cận Thận Chi ngoan ngoãn ngồi xuống sàn, Hà Uyển Ngâm nhẹ nhàng lau khô tóc cho anh.

Cận Thận Chi liên tục tìm chủ đề, nói chuyện với cô đủ thứ trên trời dưới biển.

Hà Uyển Ngâm cảm thấy hôm nay Cận Thận Chi dường như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng muôn vàn suy nghĩ rối bời, bản thân cô cũng không thể nào gỡ rối được.

Đang nói chuyện, Cận Thận Chi đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Uyển Ngâm, anh chưa từng đồng ý hôn ước với ai khác.”

Động tác trên tay Hà Uyển Ngâm khựng lại, giọng nói nhạt đi: “Nói với tôi chuyện này làm gì?”

“Dù sao, chúng ta cũng đã không còn hôn ước.”

Cận Thận Chi cúi đầu, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nói: “…Anh biết.”

“Nếu…” Yết hầu Cận Thận Chi chuyển động, sự không cam lòng dâng lên trong lòng dần nhấn chìm sự kiềm chế của anh.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng anh trở nên khàn đi: “Nếu chúng ta nói rõ tất cả những hiểu lầm trước kia, anh bù đắp tất cả những sai lầm đã phạm phải, em có bằng lòng… quay lại với anh không?”

“……”

Hà Uyển Ngâm không nói gì.

Những ngăn cách trong quá khứ đã in sâu vào lòng Hà Uyển Ngâm, cô không thể dễ dàng bỏ qua.

Dù có quay lại, chúng cũng sẽ trở thành cái gai trong lòng cô suốt đời.

Cận Thận Chi nhận được câu trả lời từ sự im lặng của cô.

Hà Uyển Ngâm không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ thấy cái đầu cúi thấp lộ ra vẻ mất mát khó tả.

Hà Uyển Ngâm cất khăn, nằm lại trên giường, trùm chăn kín mít: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Cận Thận Chi không nói gì nữa, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, tiếng sột soạt của chăn khi trở mình.

Hà Uyển Ngâm giằng co giữa việc có nên cử động hay không rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Khi Hà Uyển Ngâm tỉnh dậy, chỗ nằm dưới đất đã trống không.

Cận Thận Chi không có ở đây.

Anh đi đâu rồi?

Hà Uyển Ngâm ngồi dậy, lúc này mới chú ý tới cốc nước ấm trên đầu giường, bên dưới có đè một tờ giấy: “Tôi đi mua bữa sáng, sẽ quay lại ngay.”

Hà Uyển Ngâm nhìn nét chữ mạnh mẽ trên tờ giấy vài lần, vừa đặt xuống thì có tiếng gõ cửa.

Cô theo bản năng nghĩ là Cận Thận Chi, liền xuống giường đi tới.

Nhưng khi tay vừa chạm vào nắm cửa, Hà Uyển Ngâm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!
 
Back
Top Bottom