Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
557,925
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPRMBwoWe2pUwBgXp5d8ElfBM-KB5Cp_YXt73xqsz3Q3Bjr4tytVF37grl0L9yZGIYVni0DmjIu0Oe9LTEoEAT93xJaRtlQexfrEOd-3feii8f-HsgclfpaK0hHgFyd1tTU0PFVccTuW7QbxuMsvsYe=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hà Uyển Ngâm là hòn ngọc quý trên tay Hà gia mười lăm năm, nhưng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, cô lại phát hiện ra mình chỉ là đồ giả mạo.

Từ đó, cha mẹ yêu thương cô chuyển sang yêu chiều Hà Kiều.

Người anh trai luôn che chở cô cũng vì Hà Kiều mà đuổi cô ra khỏi nhà.

Ngay cả vị hôn phu của cô cũng đứng về phía Hà Kiều.

Năm 23 tuổi, Hà Uyển Ngâm chết thảm trên đường phố.

Trọng sinh trở về, cô quyết định từ bỏ cha mẹ, anh trai, và cả vị hôn phu.

Tình thân, tình yêu, đều không quan trọng bằng mạng sống và tương lai của cô.​
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 1



Hà Uyển Ngâm là hòn ngọc quý trên tay Hà gia mười lăm năm, nhưng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, cô lại phát hiện ra mình chỉ là đồ giả mạo.

Từ đó, cha mẹ yêu thương cô chuyển sang yêu chiều Hà Kiều.

Người anh trai luôn che chở cô cũng vì Hà Kiều mà đuổi cô ra khỏi nhà.

Ngay cả vị hôn phu của cô cũng đứng về phía Hà Kiều.

Năm 23 tuổi, Hà Uyển Ngâm c.h.ế.t thảm trên đường phố.

Trọng sinh trở về, cô quyết định từ bỏ cha mẹ, anh trai, và cả vị hôn phu.

Tình thân, tình yêu, đều không quan trọng bằng mạng sống và tương lai của cô.

……

Ngày 16 tháng 6 năm 1983, Thượng Hải.

Vừa trọng sinh về đúng ngày sinh nhật 23 tuổi, Hà Uyển Ngâm bị người anh trai Hà Nhạn Minh cùng vị hôn phu thanh mai trúc mã đuổi ra khỏi nhà.

Lạ thay, cô không khóc lóc ầm ĩ, mà đi thẳng đến phòng thí nghiệm Khu vực Quân sự phía Đông.

“Thầy, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em đồng ý gia nhập Viện nghiên cứu Cơ mật.”

Mắt cô đỏ hoe, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: “Em nguyện ý trở thành ‘người vô hình’ phục vụ Tổ quốc và nhân dân, cống hiến cả cuộc đời cho nghiên cứu!”

Người thầy đang cầm bản vẽ run tay, mắt cũng đỏ hoe: “Tốt! Tốt lắm! Quả không hổ là học trò của ta!”

Ông vui mừng một lúc rồi mới sực nhớ ra điều gì đó: “Nhưng chẳng phải em sắp kết hôn với Tiểu đoàn trưởng Cận của Lữ đoàn Đặc chiến sao? Nghe nói Quân khu đã nhận được báo cáo của hai em rồi…”

Kiếp trước, cô đúng là đã kết hôn với Cận Thận Chi.

Nhưng Cận Thận Chi không hề yêu cô, trái tim anh chỉ hướng về Hà Kiều, thậm chí việc cưới cô cũng chỉ là để Hà Kiều được hạnh phúc.

Hà Uyển Ngâm kìm nén nỗi chua xót trong lòng, nghiêm nghị chào theo kiểu quân đội: “Thưa thầy, tình yêu không đáng nhắc tới trước đại nghĩa quốc gia. Em đã quyết định rồi, dù có phải c.h.ế.t cũng không hối hận!”

Người thầy xúc động vỗ vai cô: “Được, ta sẽ đi sắp xếp giúp em. Khoảng nửa tháng nữa, Viện nghiên cứu sẽ cử người đến đón em”

Tảng đá đè nặng trong lòng Hà Uyển Ngâm cuối cùng cũng được trút bỏ.

Rời khỏi phòng thí nghiệm, Hà Uyển Ngâm đến thẳng Văn phòng Công chứng.

Cô lấy giấy khai sinh và giấy chứng nhận quan hệ huyết thống đã chuẩn bị sẵn đưa cho công chứng viên: “Đồng chí, phiền anh giúp tôi công chứng việc tôi tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của Hà gia.”

Công chứng viên xem qua tài liệu của Hà Uyển Ngâm: “Đồng chí, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã công chứng, cô sẽ không còn là con gái của cha mẹ mình nữa.”

Tim Hà Uyển Ngâm như bị bóp nghẹt, giọng nói nghẹn ngào: “… Vâng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Kiếp trước, cha mẹ và anh trai cô chắc hẳn cũng mong muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Nếu không, tại sao khi cô bị sốt cao, họ lại bỏ mặc cô ở nhà, đến Đoàn văn công Quân khu xem Hà Kiều biểu diễn?

Nếu không, tại sao họ lại ép buộc cô nhường Cận Thận Chi cho Hà Kiều?

Đang chìm trong suy nghĩ, công chứng viên đã soạn thảo xong văn bản và đóng dấu của Văn phòng Công chứng.

Khi đưa cho Hà Uyển Ngâm, còn nói thêm: “Trong vòng mười lăm ngày, nếu cha mẹ và anh trai cô không đến rút lại, cô sẽ chính thức đoạn tuyệt quan hệ với họ.”

“Cảm ơn anh.”

Hà Uyển Ngâm run rẩy nhận lấy giấy chứng nhận, mãi đến khi trời tối mới trở về căn biệt thự của Hà gia.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Hà Kiều đang ước trước bánh sinh nhật, anh trai Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi đứng bên cạnh, vụng về hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Hà Uyển Ngâm sững người, chợt nhớ ra mình và Hà Kiều cùng ngày sinh nhật.

Tim cô thắt lại, định quay người bỏ đi.

Nhưng Hà Nhạn Minh lại bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.

Sắc mặt anh ta lập tức lạnh xuống, sải bước ra ngoài, kéo Hà Uyển Ngâm ra cửa: “Em còn về đây làm gì? Em biết rõ hôm nay là sinh nhật của Kiều Kiều, cũng là ngày em và em ấy bị tráo đổi, em cố tình muốn chọc tức mọi người phải không?”

Hà Uyển Ngâm mím môi, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt: “Nhưng anh à, năm đó khi em và Kiều Kiều bị tráo đổi, em cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh…”

Nhưng anh à, hôm nay cũng là sinh nhật của em…

Câu nói sau cùng, Hà Uyển Ngâm không nói ra.

Bởi vì từ khi Hà Kiều trở về, cô chưa từng được đón sinh nhật nữa.

Thậm chí, mỗi năm vào ngày này, cô còn không có quyền bước chân vào nhà.

Là kẻ giả mạo đã chiếm đoạt hai mươi năm cuộc sống sung sướng của Hà Kiều, sự tồn tại của cô chính là một sai lầm…

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong nhà: “Uyển Ngâm, sao giờ này em mới về?”

Một người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị bước ra.

Đó là Cận Thận Chi, Tiểu đoàn trưởng Lữ đoàn Lục chiến Khu vực Quân sự phía Đông, vị hôn phu của cô.

Anh từng hứa hẹn: “Uyển Ngâm, dù Nhạn Minh và bác trai bác gái có làm gì, anh cũng chỉ nhìn thấy em, chỉ yêu em.”

Cô đã từng tin tưởng sâu sắc rằng, dù cha mẹ và anh trai chỉ yêu thương Hà Kiều, cô vẫn còn Cận Thận Chi.

Nhưng bây giờ…

Nỗi đau trong lòng Hà Uyển Ngâm chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

Cô tháo chuỗi tràng hạt trên tay xuống, đưa cho Cận Thận Chi: “Em sắp rời khỏi Hà gia rồi… Hôm nay em không chuẩn bị quà cho Kiều Kiều, em đưa cái này cho cô ấy vậy.”

Đó là món quà Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh đã cùng nhau quỳ lạy xin ở chùa trên núi Nham Tước khi cô lên cơn sốt cao trong ngày sinh nhật mười lăm tuổi.

Đó cũng là tín vật đính hôn của cô và Cận Thận Chi.

Kiếp trước, Cận Thận Chi đã nhiều lần dặn dò cô, dù thế nào cũng kh

ông được tháo nó ra.

Nhưng giờ đây, ngay cả người cô cũng từ bỏ, giữ lại thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 2



Cận Thận Chi không cho phép cô từ chối, lại đeo chuỗi Phật vào cổ tay cô: “Ngày 30 chúng ta làm lễ đính hôn rồi. Em có giận dỗi thế nào cũng không nên đem chuyện này ra đùa.”

“Còn chuyện hôm trước Kiều Kiều thi đại học, em nhét giấy vào túi bút của cô ấy, lãnh đạo quân khu đã ra lệnh, ngày 29 sẽ thông báo phê bình em trước toàn quân.”

Nói đến đây, sắc mặt Cận Thận Chi dịu xuống, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Em ngoan ngoãn nghe lời, ngày 29 công khai xin lỗi Kiều Kiều, ngày 30 chúng ta vẫn làm lễ đính hôn như dự định.”

Từng câu từng chữ của anh đều là vì Hà Kiều.

Hoàn toàn quên mất Hà Uyển Ngâm đã giải thích cả vạn lần, cô chưa từng nhét giấy vào túi bút của Hà Kiều!

Anh cũng hoàn toàn không biết, kiếp trước, Hà Uyển Ngâm chính là nghe lời anh, làm kiểm điểm trước toàn quân, rồi vì vấn đề tác phong mà mất đi cơ hội tham gia nghiên cứu bí mật.

Nhưng Cận Thận Chi, từ đầu đến cuối, chỉ muốn xả giận cho Hà Kiều…

Hà Uyển Ngâm nhìn chuỗi Phật lạnh lẽo trên cổ tay: “Được, em đồng ý.”

Dù sao ngày 28 cô sẽ bị xóa bỏ thân phận, rời khỏi Thượng Hải.

Căn bản không thể nào làm kiểm điểm trước toàn quân, càng không thể tham gia lễ đính hôn vào ngày 30.

Cận Thận Chi ngạc nhiên khi cô dễ dàng đồng ý như vậy, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.

Anh khẽ nuốt nước bọt, định nói gì đó.

Hà Kiều trong phòng đi rq, vẻ mặt như bị đả kích nặng nề, đột nhiên rưng rưng nước mắt hỏi: “Anh Thận Chi, anh thật sự muốn cưới cô ta sao?!”

Nói rồi cô ta lau nước mắt, xoay người chạy về phòng.

“Kiều Kiều!”

Anh cả Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi cùng gọi, vội vàng đuổi theo.

Nếu là trước đây, Hà Uyển Ngâm chắc chắn sẽ ghen tị khi Hà Kiều được anh trai và Cận Thận Chi nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ… cô không còn quan tâm nữa, nguyện vọng sinh nhật đã thành hiện thực.

Sinh nhật này có qua hay không… cũng chẳng còn quan trọng.

Hà Uyển Ngâm mò mẫm lên lầu hai, trở về phòng mình.

Căn phòng chất đầy quà cô nhận được từ lúc mới sinh cho đến năm mười sáu tuổi.

Sau mười bảy tuổi thì không còn nữa, bởi vì năm mười bảy tuổi, Hà Kiều trở về Hà gia.

Những năm qua, dù cha mẹ và anh trai có hiểu lầm, trách móc cô thế nào, chỉ cần trở về căn phòng này, Hà Uyển Ngâm sẽ dần nguôi ngoai.

Nhưng giờ đây…

Hà Uyển Ngâm đi đến bàn ngồi xuống, lấy bút máy và giấy ra.

Việc đầu tiên, cô viết tay một lá thư hủy hôn, sau đó đặt lá thư cùng chiếc khăn quàng cổ tự tay đan vào trong một hộp quà.

Đây là quà cho Cận Thận Chi, đoạn tuyệt tình nghĩa hai mươi ba năm thanh mai trúc mã với anh .

Việc thứ hai, cô đặt giấy từ bỏ quyền thừa kế cùng số tiền tiết kiệm được một vạn đồng vào một hộp quà khác.

Một vạn đồng này là tiền cô đi dạy thêm, cộng thêm ứng trước năm năm lương từ viện nghiên cứu mới có được.

Đây là quà cho cha mẹ Hà gia, trả ơn nuôi dưỡng hai mươi ba năm của họ.

Còn về anh cả Hà Nhạn Minh… cô không chuẩn bị gì cả.

Bởi vì kiếp trước, cô đã vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký từ nhỏ đến lớn của Hà Nhạn Minh.

Mãi đến lúc đó, cô mới biết, lúc Hà Kiều mới sinh, Hà Nhạn Minh ghen tị vì Hà Kiều cướp mất sự yêu thương của cha mẹ, nên đã nhân lúc không có ai, đánh trổi cô và Hà Kiều.

Từ đầu đến cuối, không phải cha mẹ Hà Uyển Ngâm tham lam giàu sang mà đánh tráo con.

Mà chính là vì lòng ghen tị thời thơ ấu của Hà Nhạn Minh, đã tạo nên bi kịch cả đời cho cô!

Trong lúc tâm trạng rối bời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của dì Vương: “Tiểu thư, thấy tối nay con không ăn gì nên dì nấu bát chè ngân nhĩ để ở cửa phòng cho con.”

Sự quan tâm đã lâu không có khiến Hà Uyển Ngâm cay sống mũi, cô đứng dậy đi mở cửa.

Thật không khéo lại đụng phải Cận Thận Chi vừa từ phòng Hà Kiều đi ra, đang cài cúc áo.

Dưới chiế

c áo sơ mi màu xanh quân đội của anh, mơ hồ có thể thấy một dấu vết đỏ mờ ám.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 3



Cận Thận Chi nhìn thấy Hà Uyển Ngâm, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Ánh mắt anh hiếm khi thấy bối rối, cứng nhắc giải thích: “Uyển Ngâm, em đừng hiểu lầm. Anh đến phòng Kiều Kiều chỉ để nói với cô ấy về chuyện gia sư thôi. Dù sao em cũng dạy Kiều Kiều nhiều năm như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi.”

Hà Uyển Ngâm từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu tiếng Anh phi thường.

Năm thi đại học, cô đã giành được suất du học đầu tiên nhờ điểm số tuyệt đối.

Cũng vào năm đó, cô bắt đầu dạy tiếng Anh cho Hà Kiều, dạy cho đến khi Hà Kiều theo kịp tiến độ học tập và tham gia kỳ thi đại học năm nay.

Kiếp trước, cô cũng tin lời Cận Thận Chi, cho rằng anh thật sự thấy cô vất vả.

Mãi đến bây giờ, Hà Uyển Ngâm mới bừng tỉnh.

Việc tìm gia sư chỉ là cái cớ anh dùng để lừa cô, còn anh và Hà Kiều, e là đã sớm nảy sinh tình cảm.

Hà Uyển Ngâm không định vạch trần anh, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Hai người cứ quyết định đi, em ủng hộ hết.”

Nói xong, cô cầm bát chè ngân nhĩ trên sàn định vào nhà.

Cổ tay bỗng bị Cận Thận Chi nắm lại: “Trong lòng em thật sự nghĩ vậy sao?”

“Nếu nhà họ Hà muốn em từ bỏ hôn ước với anh, em sẽ đồng ý sao?”

Giọng điệu, ánh mắt, biểu cảm của anh dường như đều thể hiện sự quan tâm đến cô.

Nhưng Hà Uyển Ngâm lại không cảm nhận được chút tình yêu nào, cô chua xót hỏi ngược lại: “Còn anh, anh muốn em nhường lại sao? Anh không muốn cưới Kiều Kiều sao?”

Câu hỏi này, từ năm một tuổi đến mười tám tuổi, Cận Thận Chi luôn có câu trả lời chuẩn mực.

Anh đã nói vô số lần, người anh muốn cưới chỉ có thể là Hà Uyển Ngâm, chỉ yêu Hà Uyển Ngâm.

Nhưng bây giờ, anh lại do dự.

Ánh mắt Cận Thận Chi lóe lên, sau đó dịu giọng dỗ dành cô: “Đợi em kiểm điểm trước toàn quân xong, chúng ta sẽ đính hôn. Em đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ nữa.”

“Hơn nữa anh đối xử tốt với Kiều Kiều là để chuộc tội cho em.”

Rõ ràng anh đã từng hứa, dù cả nhà họ Hà có yêu quý Hà Kiều, anh cũng sẽ chỉ yêu mình cô…

Vậy mà giờ đây, anh lại lấy cớ chuộc tội cho cô để dây dưa không rõ với Hà Kiều.

“Trời đã khuya rồi, anh về quân khu đi.” Hà Uyển Ngâm nói xong, lách người định rời đi.

Cận Thận Chi vội vàng đưa hộp quà được gói bằng lụa trong tay cho cô: “Đây là quà bù sinh nhật cho em.”

Nói xong, anh nhanh chóng rời đi.

Hà Uyển Ngâm nhìn theo bóng lưng anh, món quà trên tay như một ngọn núi đè nặng khiến cô khó thở.

Kiếp trước cô đã xem qua món quà này rồi, toàn là những thứ Hà Kiều thích, nào là kem dưỡng da, nước hoa…

Chờ có dịp, cô sẽ trả lại cho Cận Thận Chi.

Hôm sau, Hà Uyển Ngâm ra ngoài đến phòng thí nghiệm ở quân khu từ sáng sớm, mãi đến tối mới về.

Vừa về đến nhà, cô đã thấy phòng khách sáng trưng đèn.

Ba mẹ Hà đang ngồi trên ghế sô pha bọc da, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi ngồi ở hai bên ghế sô pha đơn, không nói gì, ánh đèn trần chiếu xuống người họ càng thêm lạnh lẽo.

Ngoại trừ Hà Kiều, gần như tất cả mọi người đều có mặt.

Hà Uyển Ngâm đang do dự có nên vào hay không thì giọng mẹ Hà đột nhiên vang lên: “Vừa hay con bé về rồi, chi bằng chúng ta hỏi xem nó nghĩ thế nào.”

Mẹ Hà liếc nhìn Hà Uyển Ngâm, sắc mặt không mấy dễ chịu: “Hà Uyển Ngâm, theo hôn ước mà hai nhà Cận - Hà đã định trước đây, vị hôn thê của Thận Chi phải là Kiều Kiều.”

Nghe vậy, Hà Uyển Ngâm đã hiểu ý bà.

Cảm giác như có một cục bông nghẹn ở cổ họng, không phải nỗi đau xé lòng, mà là sự ngột ngạt đến khó thở.

Mẹ đã từng yêu thương cô như vậy, có thứ gì tốt cũng đều dành cho cô.

Nhưng sau khi Hà Kiều trở về, tình yêu của mẹ bỗng chốc biến mất, như chưa từng tồn tại.

Thấy cô không nói gì, mẹ Hà càng thêm khó chịu: “Con đã cướp đi hai mươi ba năm cuộc sống sung sướng của con gái ruột tôi, lẽ nào bây giờ còn muốn cướp cả vị hôn phu của nó nữa sao?”

Hà Nhạn Minh nhìn Hà Uyển Ngâm với vẻ mặt phức tạp: “Uyển Ngâm, làm người không thể tham lam. Chỉ cần nhường Cận Thận Chi cho Kiều Kiều, những yêu cầu khác của em, nhà họ Hà sẽ cố gắng đáp ứng.”

Mặc kệ áp lực từ mọi người trong nhà họ Hà, Hà Uyển Ngâm chỉ nhìn về phía một người, người đàn ông mà cô đã yêu từ nhỏ đến lớn.

Kiếp trước, vì Cận Thận Chi nói nhất định sẽ cưới cô nên cô đã từ chối đề nghị của nhà họ Hà.

Nhưng sau khi kết hôn với Cận Thận Chi, anh luôn lưỡng lự giữa cô và Hà Kiều.

Từ đau khổ đến tuyệt vọng, giờ đây cô đã quen rồi.

Hà Uyển Ngâm cụp mắt cười khẽ, cô đã có quyết định.

Cô phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Cận Thận Chi, tháo chiếc vòng Phật trên cổ tay, tín vật đính hôn, đưa cho anh.

“Cận Thận Chi, cảm ơn anh đã chăm sóc em

trước đây.”

“Em bằng lòng để anh trở thành chồng của Kiều Kiều, trở thành… em rể của em.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 4



Sắc mặt Cận Thận Chi chợt trầm xuống.

Anh không nói gì, cũng không nhận lấy chuỗi phật châu kia, chỉ chăm chăm nhìn Hà Uyển Ngâm, như thể muốn nhìn thấu tâm can cô.

Đối diện với ánh mắt ấy, tim Hà Uyển Ngâm đau nhói như bị ai khoét một lỗ.

Kiếp trước, anh cũng từng nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng như vậy.

Rồi khi cô và Hà Kiều gặp tai nạn xe, anh đã chọn cứu Hà Kiều bị thương nhẹ hơn trước...

Lúc đó, Hà Uyển Ngâm đã vô cùng hối hận, tại sao lại từ bỏ ước mơ, chọn Cận Thận Chi?

Ngược lại, mẹ Hà nhanh chóng phản ứng, xông lên giật lấy chuỗi phật châu từ tay Hà Uyển Ngâm: "Đây là do con tự nguyện, Hà gia ta luôn coi trọng lời hứa, không bao giờ đổi ý."

Phật châu rời khỏi tay, Hà Uyển Ngâm cũng không còn lý do gì để ở lại: "Con sẽ không hối hận."

Cô cúi đầu tránh ánh mắt Cận Thận Chi, bước nhanh về phòng.

Vừa vào đến cửa, Cận Thận Chi đã đi theo vào, nắm chặt lấy cổ tay Hà Uyển Ngâm: "Tại sao em lại đồng ý nhường anh cho Kiều Kiều? Em quên chúng ta đã từng ước hẹn những gì sao?"

Kiếp trước, bọn họ đã từng ước hẹn.

Rằng sẽ luôn theo đuổi ước mơ, cống hiến cho nhân dân.

Rằng sẽ luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, bạc đầu giai lão.

Cận Thận Chi từng ôm chặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, ánh mắt tràn đầy yêu thương và kiên định.

"Người anh yêu chỉ có em, người anh muốn cưới cũng chỉ có em, không liên quan gì đến việc ai mới là thiên kim thật sự của Hà gia."

Nhưng anh nói vậy, mà khi Hà Kiều say rượu ôm anh, hôn anh, anh lại chưa từng né tránh!

Hà Uyển Ngâm giằng tay khỏi Cận Thận Chi, lấy từ trong phòng ra hộp quà đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay anh: "Đây là quà em tặng anh, đợi đến sau ngày 28 thì anh hãy mở ra nhé..."

"Trời cũng không còn sớm nữa, anh mau về quân khu đi."

Cận Thận Chi giờ không còn tâm trí nghĩ đến quà cáp gì, anh mệt mỏi xoa mi tâm: "Anh đối tốt với Kiều Kiều cũng là vì em, để quan hệ giữa em và Hà gia bớt căng thẳng."

Anh lại lấy ra chuỗi phật châu bị mẹ Hà giật đi, định đeo vào tay Hà Uyển Ngâm.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phòng bên cạnh.

Một giây sau, Hà Kiều ướt sũng, quấn một tấm chăn bước ra từ phòng bên, đáng thương nhìn Cận Thận Chi: "Anh Thận Chi, vòi nước trong phòng em bị hỏng rồi, anh có thể qua giúp em không?"

Cổ họng Cận Thận Chi khẽ động, anh không chút do dự bỏ lại một câu với Hà Uyển Ngâm: "Vậy anh qua xem vòi nước trong phòng Kiều Kiều trước."

Anh thậm chí không quan tâm Hà Uyển Ngâm nghĩ gì, thái độ ra sao, nói xong liền đi vào phòng Hà Kiều.

Trước khi đóng cửa phòng, Hà Kiều còn khẽ cười khẩy đầy khiêu khích.

Hà Uyển Ngâm chợt nhớ lại kiếp trước.

Sau khi cô và Cận Thận Chi kết hôn, Hà Kiều luôn viện đủ lý do để gọi Cận Thận Chi đi.

Hà Uyển Ngâm từng cãi nhau một trận với Hà Kiều: "Nếu em yêu Cận Thận Chi, tại sao lại đồng ý để anh ấy kết hôn với chị?"

Hà Kiều lúc đó chỉ nói hai câu: "Ai nói tôi yêu Cận Thận Chi, tôi chỉ thích cướp đồ của chị thôi."

"Nếu tôi kết hôn với Cận Thận Chi, thì còn gì để mà hành hạ chị nữa?"

...

Cũng may kiếp này, Hà Uyển Ngâm đã nhìn thấu.

Cô day day đôi mắt đã đỏ hoe, trở về phòng, gạch bỏ hai ô trên tờ lịch để bàn.

Hôm nay đã là ngày 19, còn 9 ngày nữa là đến ngày 28 cuối tháng, ngày cô xóa bỏ thân phận rời khỏi Thượng Hải.

Giờ phút này, cô lại bắt đầu mong ngóng có thể nhanh chóng rời đi...

Ba giờ sáng, Hà Uyển Ngâm mơ thấy chuyện kiếp trước, giật mình tỉnh giấc, muốn xuống lầu rót nước uống.

Không ngờ vừa đến phòng khách, cô lại chạm mặt Hà Nhạn Minh vừa từ bên ngoài trở về.

Anh ta nồng nặc mùi rượu, từng bước tiến về phía Hà Uyển Ngâm.

"Uyển Ngâm, sau khi hủy hôn với Cận Thận Chi, em còn muốn ở lại Hà gia không?"

Anh ta vừa hỏi, ánh mắt như bùng lên ngọn lửa, muốn nuốt chửng Hà Uyển Ngâm.

Hà Uyển Ngâm trong lòng hoảng hốt, cả người không ngừng lùi về phía sau.

Hà Nhạn Minh lại nhẹ nhàng v**t v* mặt cô, ngón tay dùng sức xoa môi cô: "Chỉ cần em gả cho anh, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn, anh trai đảm bảo sẽ đối xử tốt với em như trước, được không? Em gái..."

Không đợi Hà Uyển Ngâm từ chối, Hà Nhạn Minh đã cúi xuống muốn hôn cô.

Tim Hà Uyển Ngâm thắt lại, hoảng loạn giãy giụa muốn đẩy anh ta ra.

Một tiếng "tách" nhỏ vang lên, đèn phòng khách đột ngột sáng.

Hà Uyển

Ngâm ngẩng phắt đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm trầm của cha mẹ Hà từ trên lầu hai nhìn xuống.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 5



Sắc mặt mẹ Hà đen như than, nén giận nói: “Ta còn lạ gì, sao cô dễ dàng đồng ý hủy hôn với Thận Chi, hóa ra là đã cấu kết với Nhạn Minh!”

“Vì muốn ở lại Hà gia, vì tiền của Hà gia, cô đúng là mặt cũng không cần!”

Mỗi một câu nói như d.a.o đ.â.m vào tim Hà Uyển Ngâm.

Đời trước chuyện này chưa từng xảy ra, nên cô chưa từng nghe những lời cay nghiệt như vậy từ mẹ mình.

Đến giờ cô vẫn nhớ, khi còn bé chính mẹ là người dạy cô chập chững những bước đi đầu tiên, dạy cô từng chữ một.

Lúc đi học, cô học giỏi bị bạn bè cố ý vu oan gian lận, cũng là mẹ đứng ra đòi lại công bằng cho cô.

Vậy mà những yêu thương và tin tưởng đó đâu rồi? Sao tất cả đều biến mất không còn dấu vết?

Hà Uyển Ngâm đẩy Hà Nhạn Minh ra, khàn giọng biện minh: “Con không có quyến rũ anh trai, con…”

“Vậy cô giải thích thế nào về việc nó ôm cô?”

Mẹ Hà giận dữ ngắt lời cô, giọng nói như sấm sét vang lên trong phòng khách, ánh mắt lạnh lùng như tát vào mặt Hà Uyển Ngâm.

Hà Uyển Ngâm im bặt, không nói được lời nào.

Cô sớm nên biết mới phải.

Không còn tình yêu, cô có giải thích thế nào cũng vô ích, họ đã sớm định tội cho cô trong lòng rồi…

Cuối cùng, màn kịch này kết thúc trong sự im lặng của Hà Uyển Ngâm.

Vừa về phòng, Hà Uyển Ngâm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển đến quân khu.

Cô nhẹ nhàng thu xếp đồ đạc.

Đồ của Hà gia cho, cô không hề đụng đến, những thứ mang đi đều là do cô tự đi dạy thêm kiếm được.

Sáng sớm, cô đặt hộp quà đựng giấy chứng nhận và một vạn tệ ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, để dì Vươn mở cửa là có thể nhìn thấy ngay.

Làm xong mọi việc, Hà Uyển Ngâm mới xách chiếc vali nhỏ ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, cô đã gặp Cận Thận Chi mặc quân phục vội vã đến nhà họ Hà.

Trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là vừa kết thúc huấn luyện buổi sáng.

Vừa thấy Hà Uyển Ngâm, Cận Thận Chi không giấu nổi cảm xúc trong mắt: “Vậy nên hôm qua em dễ dàng đồng ý hủy hôn với anh, là vì Hà Nhạn Minh?”

“Em có biết, anh ta là anh trai em không! Hà gia sẽ không bao giờ để anh ta cưới em đâu.”

Tim Hà Uyển Ngâm lạnh đi: “Không phải!”

Cận Thận Chi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cuối cùng bất lực nói: “Uyển Ngâm, anh sẽ thuyết phục chú Hà dì Hà, chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra.”

“Anh vẫn giữ nguyên lời nói đó, ngày 29 em kiểm điểm trước mọi người, ngày 30 chúng ta vẫn đính hôn như thường.”

Anh bất đắc dĩ vươn tay, ôm chặt Hà Uyển Ngâm vào lòng: “Tối qua em sợ lắm đúng không? Sau này tránh xa Hà Nhạn Minh ra.”

Giọng Cận Thận Chi dịu dàng, lại mang theo sự chiếm hữu bá đạo.

Dù Hà Uyển Ngâm là người trọng sinh, cũng không khỏi ngẩn ngơ trong giây lát, cô hỏi anh: “Cận Thận Chi, anh nhất định phải cưới em, thật sự là vì yêu em sao?”

Thân thể Cận Thận Chi cứng đờ trong chốc lát, rồi mới dịu dàng trả lời: “Đúng vậy, nếu không thì sao anh lại muốn cưới em?”

Câu trả lời của anh mập mờ, tình yêu cũng không rõ ràng.

Hà Uyển Ngâm cong môi, chậm rãi đẩy Cận Thận Chi ra, đi thẳng ra ngoài.

Bị làm lơ, Cận Thận Chi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hà Uyển Ngâm.

Anh nuốt nước bọt, muốn hỏi cô xách vali đi đâu.

Nhưng cuối cùng, anh lại không hỏi gì.

Dù sao Hà Uyển Ngâm sao có thể rời khỏi Hà gia, rời khỏi anh được chứ?

Cô từ nhỏ đã quen được nuông chiều, rời khỏi Hà gia thì sống thế nào?

Có lẽ… cho cô một bài học cũng tốt, để đến ngày 30 đính hôn, cô không còn nhõng nhẽo như bây giờ nữa.

Hà Uyển Ngâm hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh.

Cô xách vali nhanh chóng trở về quân khu, ở lại đó mấy ngày.

Chỉ còn lại sáu ngày, Hà Uyển Ngâm đến ngân hàng hủy tài khoản, sau đó về Hà gia lấy tài liệu bỏ quên lần trước.

Không ngờ vừa đến cổng nhà họ Hà, cô đã gặp cả nhà họ đang chuẩn bị đi dự tiệc tối hợp tác quân doanh.

Vừa thấy Hà Uyển Ngâm, mẹ Hà liền liếc mắt khinh bỉ: “Tôi đã bảo mà, nó sẽ quay lại thôi, Hà gia giàu có như vậy, nó nỡ bỏ sao.”

Xem ra, bọn họ đều không thấy giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ mà Hà Uyển Ngâm để lại.

Hà Nhạn Minh cũng tiến lên giữ cô lại: “Mấy ngày nay em ở quân khu không về nhà, ngay cả nhắn tin cũng không trả lời?”

“Thôi được rồi, đã về rồi thì cùng đi dự tiệc.”

Hà Uyển Ngâm cụp mắt, rút tay ra: “Em không đi đâu.”

“Em lại làm sao thế?” Hà Nhạn Minh có chút không vui, nhưng vẫn cố nhịn: “Nếu là vì chuyện tối hôm đó…”

Hà Uyển Ngâm vội ngắt lời anh, buột miệng nói: “Không phải, là vì mấy ngày nữa em sẽ rời khỏi Thượng Hải.”

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Hà Uyển Ngâm há miệng, đang định nói tiế

p thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Cận Thận Chi.

“Uyển Ngâm, em muốn đi đâu?”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 6



Tim Hà Uyển Ngâm hẫng một nhịp, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng.

Hà Nhạn Minh là người phản ứng nhanh nhất, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Em muốn rời khỏi Thượng Hải?”

Vẻ mặt mẹ Hà cũng kinh ngạc, giọng nói gấp gáp mang theo chút nghi ngờ: “Đi? Cô đi rồi thì đi đâu?”

Cổ tay Hà Uyển Ngâm đau nhức, cô lại nhớ đến lời dặn dò của người áo đen hôm đó.

Việc gia nhập viện nghiên cứu phải tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả người nhà cũng không được tiết lộ!

Lời vừa định thốt ra lại bị cô nuốt xuống, cô cố nén đau rút tay ra khỏi tay Hà Nhạn Minh: “Con đi đâu là chuyện của con.”

Mẹ Hà đảo mắt, lộ ra vẻ đã hiểu: “Nó làm sao mà nói được nó đi đâu chứ, nó rõ ràng là đang lừa chúng ta.”

“Dùng chuyện này để nói dối, chỉ để gây sự chú ý thôi!”

Mẹ Hà nói xong câu đó thì không còn để tâm nữa, lên xe đi dự tiệc tối.

Có lẽ cảm thấy mẹ Hà nói có lý, Cận Thận Chi và Hà Nhạn Minh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nhìn nhau, đều thấy sự chắc chắn trong mắt đối phương.

Chắc chắn rằng Hà Uyển Ngâm sẽ không nỡ rời khỏi Hà gia.

Hà Nhạn Minh nghĩ thông suốt, nhìn Hà Uyển Ngâm bằng ánh mắt đầy yêu chiều: “Em muốn gì cứ nói với anh, anh đều đáp ứng, nhưng đừng nói dối nữa.”

Anh ta giơ tay nhìn chiếc đồng hồ hoa mai trên cổ tay: “Anh còn phải đi dự tiệc tối, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi lung tung.”

Hà Nhạn Minh vừa đi, Cận Thận Chi lại chặn cô lại: “Hà Uyển Ngâm, có phải em vẫn còn giận chuyện anh bắt em kiểm điểm trước toàn quân khu không?”

Anh nhíu chặt mày, mu bàn tay nổi gân xanh.

“Em có biết sáu ngày em rời khỏi Hà gia, một mình anh phải chuẩn bị mọi việc cho lễ đính hôn không?”

Ba chữ “lễ đính hôn” trong nháy mắt kéo tâm trí Hà Uyển Ngâm trở về kiếp trước.

Kiếp trước, khi cô và Cận Thận Chi đính hôn.

Hà Kiều kéo cô đến bên tháp rượu sâm panh, cười khiêu khích: “Hà Uyển Ngâm, chuỗi ngày khổ cực của chị chỉ mới bắt đầu thôi.”

Hà Kiều vừa dứt lời, tháp rượu sâm panh đột nhiên đổ sập.

Trong khoảnh khắc, ba mẹ và anh trai đều vây quanh Hà Kiều, hỏi han cô ta có bị hoảng sợ hay bị thương không.

Ngay cả Cận Thận Chi cũng không quan tâm đến cô, người vợ chưa cưới của mình, mà lại ôm Hà Kiều vào lòng như vừa trải qua cơn hoạn nạn: “Kiều Kiều, may mà em không sao.”

Còn Hà Uyển Ngâm, trán bị tháp rượu sâm panh đập vào chảy m.á.u đầm đìa, cũng không ai hỏi han một câu.

Mãi đến khi vết thương của cô lành lại, trên trán để lại một vết sẹo màu hồng.

Cận Thận Chi mới hoảng hốt hỏi cô: “Sao lại thành ra thế này, sao em có thể bất cẩn, không biết giữ gìn bản thân như vậy…”

Đương nhiên anh không biết cô bị thương khi nào.

Bởi vì lúc đó trong mắt anh chỉ còn hình bóng Hà Kiều.

Hà Uyển Ngâm thu hồi dòng suy nghĩ, bình tĩnh nhìn Cận Thận Chi: “Chuyện hủy hôn tôi đã đồng ý rồi, anh chuẩn bị tiệc đính hôn nên tìm Hà Kiều.”

Cô bình thản kể lại sự thật, nhưng không biết từ nào đã đ.â.m trúng Cận Thận Chi.

Giọng Cận Thận Chi đột nhiên trầm xuống: “Hà Uyển Ngâm, em biết rõ Kiều Kiều vì bị lạc mất mười lăm năm, nên mới không bằng em.”

“Anh chỉ coi Kiều Kiều như em gái mà quan tâm, em có thể đừng nhằm vào cô ấy nữa được không?”

Đến đây, Hà Uyển Ngâm và anh gần như không còn gì để nói.

Cô cong môi cười, nụ cười mang theo vị đắng chát: “Thật ra tôi đã không còn cần phải giải thích với anh nữa rồi.”

Dù Cận Thận Chi và Hà gia nghĩ về cô như thế nào, hiểu lầm cô ra sao.

Dù sao cũng chỉ còn 6 ngày nữa, cô sẽ rời khỏi Thượng Hải, trên thế giới này sẽ không còn người tên Hà Uyển Ngâm nữa.

Vậy thì cô cần gì phải tự chuốc lấy phiền não, không ngừng chứng minh sự trong sạch của mình với bọn họ?

Hà Uyển Ngâm không đợi Cận Thận Chi trả lời, lướt qua anh định trở về Hà gia.

Không ngờ máy thông báo lại vang lên, báo rằng bên phòng thí nghiệm có một chuỗi dữ liệu gặp vấn đề, bảo cô nhanh chóng quay về quân khu một chuyến.

Hà Uyển Ngâm chỉ có thể vội vàng về quân khu trước, đợi sau khi xong việc trở về Hà gia lấy tài liệu thì trời đã tối đen.

Hà gia im ắng, mọi người đều đã đi dự tiệc tối.

Thấy không có ai ở nhà, Hà Uyển Ngâm mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phòng mình.

Còn chưa đến cửa, cô đã thấy một tia sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa.

Hà Uyển Ngâm ngẩn người, đang định đoán xem ai ở trong phòng mình.

Thì ngay giây sau, cô nghe thấy tiếng r*n r* nũng nịu của Hà Kiều từ bên trong truyền ra.

“Cả nhà đều không có ở đây,

anh Thận Chi, anh muốn em, ngay tại đây, ngay trong phòng của Hà Uyển Ngâm mới k*ch th*ch…”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 7



Ngay vào ban ngày, Cận Thận Chi còn biểu hiện ra dáng vẻ yêu thương Hà Uyển Ngâm.

Buổi tối, Cận Thận Chi lại quấn quít lấy Hà kiều, còn phải phòng cô vui vẻ.

Sống hai đời.

Hà Uyển Ngâm vẫn không biết nên đối mặt với trường hợp như vậy như thế nào, chỉ có thể vội vàng xoay người, chạy trối chết...

Ngày hôm sau, Hà Uyển Ngâm mới trở lại Hà gia, lấy đồ.

Vừa vào phòng, mùi nước hoa của Hà Kiều trộn với mùi kỳ quái phả vào mặt.

Hà Uyển Ngâm vô thức quét mắt vào thùng rác, bên trong tràn ngập giấy vệ sinh...

Đầu ngón tay Hà Uyển Ngâm nắm chặt vào lòng bàn tay, lời nói của đời trước Cận Thận Chi còn rõ ràng ở trong mắt.

Trước khi kết hôn, anh nói: “Lần đầu tiên quý giá nên để đến đêm tân hôn của chúng ta.”

Sau khi kết hôn, anh còn nói: “Uyển Ngâm, chúng ta yêu nhau là được rồi, không nhất định phải làm chuyện trên giường kia.”

Buồn cười cô cho đến chết, cũng không cùng Cận Thận Chi xảy ra quá nhiều quan hệ thực tế.

Bây giờ xem ra, lúc ấy chuyện này làm cho cô đau lòng.

Bây giờ ngược lại là một chuyện tốt.

Hà Uyển Ngâm bỏ tầm mắt sang một bên, cầm lấy tài liệu quay người định ra ngoài.

Kết quả gặp được Hà Kiều.

Cô ta dựa vào khung cửa, trên mặt không thấy được sự yếu ớt bình thường, vừa trào phúng vừa khoe khoang: “Tôi biết đêm qua chị ở bên ngoài, chắc đã nghe được rồi chứ.”

“Chị có biết lúc anh Thận Chi hôn tôi, anh ấy hưng phấn bao nhiêu không, chúng tôi phù hợp như vậy, cả buổi tối anh vẫn luôn không ngừng.”

“Hà Uyển Ngâm, anh ấy đối với chị từng làm những chuyện này sao?”

Có lẽ là đời trước đau khổ quá nhiều, bây giờ cô ngược lại rất bình tĩnh lại.

Không tranh chấp với Hà Kiều, đi lướt qua cô ta.

Nhưng Hà Kiều lại túm lấy cô: “Hà Uyển Ngâm, Anh Thận Chi và những thứ của chị vốn dĩ là của tôi, nếu như chị biết điều, nên cút từ lâu rồi.”

Nói xong, cô ta mở tay ra: “Đúng rồi, quên nói cho chị biết, mẩu giấy thi đại học bị bắt gian lận là tự tôi bỏ vào.”

Con ngươi Hà Uyển Ngâm run rẩy, chợt ngẩng đầu nhìn cô ta.

Hà Kiều không sợ hãi chút nào, đối diện với ánh mắt của Hà Uyển Ngâm.

Đương nhiên Hà Kiều không sợ hãi, bởi vì sau lưng cô ta có người tin tưởng cô ta, giúp đỡ cô ta.

Mà Hà Uyển Ngâm cho dù có kêu đến khàn cổ họng, Hà gia và Cận Thận Chi cũng sẽ không tin cô là oan uổng.

Hà Uyển Ngâm nhìn dấu đỏ trên cổ tay mình, mím mím khóe môi trúc trắc: “Hà Kiều, tôi đã từng chiếm mười sáu năm cuộc sống vô âu lo của cô, đến giờ phút này, đã trả hết.”

“Tôi không nợ cô nữa.”

Hà Uyển Ngâm bỏ lại câu này, lướt qua Hà Kiều rời đi, trở về quân khu.

Vừa qua thao trường, xa xa đã có mấy người đi qua nhà ăn.

Có lẽ là ở trong quân khu lâu, bọn họ nói chuyện tựa như hô "Báo cáo", rất lớn tiếng.

“Thiếu đoàn trưởng, tình trạng của anh hôm nay đặc biệt khác biệt, là có chuyện gì tốt sao? Chẳng lẽ... Khai Trai?!”

Bọn họ cười cười: “Chúng tôi có nghe nói anh đính hôn với Hà gia đại tiểu thư phải không? Mùi vị thế nào?”

Cận Thận Chi mặt không đổi sắc: “Rất tốt, các phương diện đều rất phù hợp.”

Mọi người cười vang.

Bầu không khí lúc này trầm xuống, Hà Uyển Ngâm mặt đờ đẫn, vững vàng đi qua trước mặt Cận Thận Chi.

Nhìn thấy cô, ánh mắt Cận Thận Chi có phần bối rối.

Người vừa mới nói chuyện gật đầu, có chút áy náy: “Chị dâu có phải tức giận rồi không? Đoàn trưởng, hay là tôi đi xin lỗi?”

“Không cần.”

Cận Thận Chi khoát tay, để bọn họ đi trước, tiếp theo xoay người đuổi theo Hà Uyển Ngâm.

“Uyển Ngâm” Anh bước nhanh chặn trước mặt Hà Uyển Ngâm, ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi chỉ là mấy đứa trẻ chỉ đùa giỡn, không có ác ý, em đừng tức giận.”

Hà Uyển Ngâm không muốn nói chuyện, cũng không biết có thể nói gì.

Dù sao cô đã không còn quan tâm nữa, Hà Kiều và Cận Thận Chi đã đi đến bước nào rồi.

Sự im lặng khiến cho Cận Thận Chi có mấy phần không vui.

Ánh mắt anh trầm xuống, vẫn chậm rãi nói: “Đêm đó chuyện của em và Hà Nhạn Minh anh cũng không so đo.”

“Chờ sau này em chính thức nói lời xin lỗi với kiều kiều xong, thì để cho những chuyện này qua đi.”

Hà Uyển Ngâm suy nghĩ một chút.

Ngày 29 tháng 6.

Chính là ngày đầu tiên cô rời khỏi Cận Thận Chi, rời khỏi nhà họ Hà đi tới viện nghiên cứu làm việc, cũng coi như ngày đầu tiê

n Hà Uyển Ngâm bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô gật đầu: “Đúng vậy, cứ để những chuyện này qua đi.”
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 8



Cận Thận Chi cứ nghĩ Hà Uyển Ngâm sẽ khóc lóc om sòm, nào ngờ cô lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.

Những lời chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt lại trong cổ họng, anh chỉ có thể khô khốc nói: “Em biết điều là tốt rồi.”

Hà Uyển Ngâm thản nhiên liếc nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tim Cận Thận Chi chợt thắt lại.

Anh rất muốn nói thêm vài câu với Hà Uyển Ngâm, nhưng nghĩ mãi mà chẳng biết nói gì.

Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó hiểu.

Anh cũng không biết từ khi nào, cô gái nhỏ của anh và anh không còn chung đề tài, ánh mắt nhìn anh cũng chẳng còn chút tia sáng nào.

Cận Thận Chi thậm chí còn không kịp suy nghĩ sâu xa.

Tiếng kèn tập hợp của quân khu vang lên, anh đành phải đè nén sự khó chịu trong lòng, vội vàng chạy đi.

Hà Uyển Ngâm không biết Cận Thận Chi đang nghĩ gì, cô dồn hết tâm trí vào việc bàn giao công việc ở phòng thí nghiệm, không còn quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa.

Cô cũng nghĩ rằng, những lời mình nói với Cận Thận Chi đã đủ rõ ràng.

Một người kiêu ngạo như Cận Thận Chi, chắc sẽ không đến tìm cô nữa.

Nhưng ngày hôm sau, vừa tan huấn luyện, Cận Thận Chi đã đến phòng thí nghiệm tìm cô.

Vừa nhìn thấy anh, Hà Uyển Ngâm liền nhớ đến tiếng th* d*c của Hà Kiều đêm hôm đó.

Cô không gặp anh, mặc kệ anh bị khóa ở ngoài phòng thí nghiệm.

Không ngờ sáng sớm ngày thứ ba, Cận Thận Chi lại đến sau khi tập thể dục buổi sáng…

Anh nhất định phải cho Hà Uyển Ngâm thấy được quyết tâm của mình, thậm chí khắp cả quân khu miền Đông đều đồn đại rằng, tiểu đoàn trưởng Cận là một kẻ sợ vợ.

Giữa những lời đồn đại ồn ào, cuối cùng Hà Uyển Ngâm cũng gặp anh.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Cận Thận Chi sáng lên, rõ ràng là rất vui mừng: “Uyển Ngâm, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.”

Anh không còn cao cao tại thượng như trước, giọng nói dè dặt, dường như có chút lấy lòng: “Anh biết em bận, nên chuyện tiệc đính hôn, anh đã chuẩn bị xong cả rồi.”

“Chỉ cần ngày mai, trong buổi họp sáng em xin lỗi Kiều Kiều, chúng ta sẽ đính hôn, đăng ký kết hôn…”

Anh tràn đầy vui mừng, mơ mộng về tương lai.

Hoàn toàn không biết, mấy ngày nay Hà Uyển Ngâm đã hoàn tất việc bàn giao với phòng thí nghiệm.

Tối nay, người của Viện nghiên cứu bí mật sẽ đến đón cô.

Qua hôm nay, trên đời sẽ không còn ai tên là Hà Uyển Ngâm nữa.

Có lẽ, cuối cùng cô nên nói lời tạm biệt đàng hoàng với Cận Thận Chi và nhà họ Hà.

Hà Uyển Ngâm ậm ừ vài tiếng, rồi nói: “Tối nay đến nhà ăn cơm nhé, em sẽ nấu.”

Cận Thận Chi vui vẻ đồng ý, rồi lại vui vẻ rời đi.

Nhìn anh đi khuất, Hà Uyển Ngâm mới đi chợ mua thức ăn, rồi mới đến nhà họ Hà.

Thấy cô, bố mẹ Hà đều không vui vẻ gì.

Nhưng cũng không đuổi cô đi, chỉ coi như cô không tồn tại.

Trong bếp, Hà Uyển Ngâm tỉ mỉ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn theo khẩu vị của gia đình và Cận Thận Chi.

Cô không quan tâm đến vết thương trên tay khi nấu nướng, chỉ lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, chờ mọi người đến đông đủ.

Cô biết, đây là bữa cơm cuối cùng cả nhà cùng nhau ăn, cô hy vọng nó sẽ kết thúc trọn vẹn.

Nhưng vừa ngồi vào bàn, Hà Kiều đã khóc nức nở: “Chị, em biết chị không thích em, không muốn em về nhà, chị nghĩ em cướp mất tình yêu của bố mẹ và anh trai dành cho chị.”

“Nhưng chị cũng không thể biết em bị dị ứng hải sản mà còn làm cả bàn toàn hải sản để hại em chứ!”

Lời vừa dứt, bầu không khí trên bàn ăn lập tức thay đổi.

Vốn dĩ Hà Kiều không hề bị dị ứng hải sản.

Cả bàn ăn, Hà Uyển Ngâm cũng chỉ làm một đĩa tôm sú, một con cá diếc, miễn cưỡng mới gọi là hải sản.

Đầu ngón tay cô cầm đũa trắng bệch, đón nhận ánh mắt trách móc của bố mẹ, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mẹ, con không…”

“Đừng gọi tôi là mẹ!” Mẹ Hà cắt ngang: “Cô không phải con gái tôi, không xứng gọi tôi là mẹ!”

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên Hà Uyển Ngâm nghe mẹ Hà nói như vậy.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt, rồi lại từ từ được ghép lại, tạo thành một Hà Uyển Ngâm hoàn toàn mới.

Nhưng không ai thấy được nỗi đau và sự thay đổi của Hà Uyển Ngâm.

Bố mẹ Hà dỗ dành Hà Kiều: “Kiều Kiều đừng giận, chúng ta không ăn đồ dơ bẩn cô ta làm, mẹ dẫn con đi nhà hàng quốc doanh, ăn ngon.”

Nói rồi, họ dẫn Hà Kiều rời đi.

Hà Nhạn Minh nhìn Hà Uyển Ngâm, cuối cùng cũng buông đũa, đuổi theo.

Cận Thận Chi do dự một lát.

Hắn nhìn Hà Uyển Ngâm, rồi lại nhìn Hà Kiều đang đi xa.

Cuối cùng, anh vẫn đưa ra lựa chọn, chỉ bỏ lại một câu: “Uyển Ngâm, anh đi xem Kiều Kiều thế nào, lát nữa sẽ quay lại, em đợi anh nhé.”

Anh nói đợi anh, nhưnganh không biết, đây là bữa cơm cuối cùng Hà Uyển Ngâm nấu cho anh.

Cô cũng sẽ không làm theo ý anh, ngày mai xin lỗi Hà Kiều trước toàn quân khu, càng không thể tham dự tiệc đính hôn ngày kia.

Thật nực cười.

Bữa cơm cuối cùng của cô ở nhà họ Hà, kết cục vẫn là không vui mà tan.

Hà Uyển Ngâm nhìn bọn họ lần lượt rời đi.

Một mình ngồi bên bàn ăn, nhìn những món ăn đã nguội lạnh, cô vừa ăn vừa nuốt nước mắt.

Dường như cô muốn nuốt tất cả tủi hờn và cay đắng những năm qua.

Từ nay về sau, cô sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Hà và Cận Thận Chi nữa.

Ăn xong, Hà Uyển Ngâm bình tĩnh dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đĩa, cất vào tủ.

Lúc này, chiếc đồng hồ treo tường chậm rãi điểm chuông.

Đúng 6 giờ chiều ngày 28 tháng 6, tiếng còi xe vang lên bên ngoài.

Người của Viện nghiên cứu đến đón cô rồi.

Hà Uyển Ngâm vội vàng lấy món quà đã chuẩn bị cho bố mẹ giấy từ bỏ quyền thừa kế và mười nghìn đồng, đặt lên bàn ăn.

Rồi xách túi của mình, bước ra khỏi nhà họ Hà.

Chiếc xe jeep Hồng Kỳ của Viện nghiên cứu đậu bên đường.

Hà Uyển Ngâm đưa hành lý cho người lính đến đón mình.

Đang định lên xe, cô ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó bao năm.

Ký ức ùa về, sự yêu thương rồi thờ ơ của bố mẹ, sự quan tâm rồi lạnh lùng của anh trai, tình yêu rồi phản bội của Cận Thận Chi…

Tất cả đã là quá khứ.

“Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nữa…”

Lời tạm biệt cuối cùng của Hà Uyển Ngâm bị gió cuốn đi, cô dứt khoát quay mặt về phía trước.

Chiếc xe jeep Hồng Kỳ nổ máy, chở cô đi về phía đông.

Từ nay, Hà Uyển Ngâm

sẽ bước sang một thế giới hoàn toàn mới.

Một thế giới không còn liên quan gì đến nhà họ Hà và Cận Thận Chi, một thế giới không bao giờ gặp lại.
 
Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ
Chương 9



Cận Thận Chi là người đầu tiên từ nhà hàng quay về nhà họ Hà.

Nhưng vừa về đến, từ xa anh đã thấy Hà Uyển Ngâm lên một chiếc xe jeep rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Gần như ngay lập tức, tim Cận Thận Chi thắt lại.

Một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, nhưng Cận Thận Chi lại nghĩ, ngày mai là buổi kiểm điểm, ngày kia là lễ đính hôn của họ.

Sao Hà Uyển Ngâm lại bỏ đi vào lúc này?

Cận Thận Chi đè nén sự bồn chồn và bất an trong lòng, mím chặt môi bước vào nhà, chỉ thấy bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bữa cơm này Hà Uyển Ngâm đã mất cả buổi chiều để chuẩn bị, vậy mà họ gần như chẳng động đũa.

Giờ chỉ còn lại giấy từ bỏ quyền thừa kế và mười nghìn đồng.

Đây là ý gì?

Đầu ngón tay Cận Thận Chi run rẩy, gần như không dám tin.

Vậy là cô đã quyết định từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Hà rồi sao?

Đứng trước bàn ăn gọn gàng, Cận Thận Chi chợt nhớ đến khóe mắt đỏ hoe của Hà Uyển Ngâm lúc rời đi, tim anh nhói đau.

Không thể nào! Không thể nào… Uyển Ngâm chỉ đang giận dỗi thôi.

Chờ cô ấy về, chờ họ đính hôn xong, anh sẽ bù đắp cho cô gấp trăm ngàn lần!

Cận Thận Chi không còn kiên nhẫn chờ người nhà họ Hà quay về.

Anh vội vàng quay lại quân khu, lập tức đến Viện nghiên cứu hỏi thăm tin tức của Hà Uyển Ngâm, nhưng bị cản lại ở ngoài cửa.

Cận Thận Chi gần như thức trắng đêm, mãi đến khi tiếng kèn tập hợp vang lên, anh mới rời khỏi cửa Viện nghiên cứu với nỗi bất an tột độ.

Ngày hôm sau, tại buổi kiểm điểm của quân khu.

Cận Thận Chi đứng trên bục, giọng nói rõ ràng, nghiêm minh.

“Mời đồng chí Hà Uyển Ngâm bước lên, kiểm điểm sâu sắc về việc cố ý vu khống đồng chí Hà Kiều gian lận trong kỳ thi đại học!”

Tuy nhiên, lời vừa dứt, lại không thấy bóng dáng Hà Uyển Ngâm đâu.

Cận Thận Chi cau mày, nhắc lại: “Mời đồng chí Hà Uyển Ngâm bước lên kiểm điểm!”

Giọng nói vang khắp hội trường, nhưng vẫn không thấy Hà Uyển Ngâm xuất hiện.

Những người lính ngồi nghiêm chỉnh phía dưới nhìn nhau, Cận Thận Chi lặng lẽ siết chặt bản kiểm điểm đã viết sẵn cho Hà Uyển Ngâm.

Dù cô giận dỗi không đến, anh cũng đã nghĩ sẵn đường lui cho cô.

Lệnh kiểm điểm của cấp trên không thể hủy bỏ, nếu cô không chịu đến, với tư cách là vị hôn phu, anh có nghĩa vụ kiểm điểm thay cô.

Cận Thận Chi cầm chặt micro, định mở miệng, thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.

“Hà Uyển Ngâm không cần kiểm điểm với bất kỳ ai!”

Cận Thận Chi ngẩng đầu lên, chỉ thấy giáo sư Mạnh, thầy của Hà Uyển Ngâm, bước đến với vẻ mặt giận dữ: “Học trò của tôi, không thể nào làm ra chuyện vu khống người khác gian lận!”

Học trò của ông đã hy sinh tất cả vì nghiên cứu bí mật, vậy mà những người này lại bắt cô kiểm điểm về một tội danh không có thật, khi biết chuyện, ông đã vô cùng tức giận!

Giáo sư Mạnh là người có uy tín tại Viện nghiên cứu quân khu, lời ông nói ra như nước đổ vào chảo dầu, lập tức gây xôn xao.

Cận Thận Chi mím chặt môi, trong lòng cũng giằng xé: “Nhưng chuyện này đã có bằng chứng rõ ràng, đây cũng là lệnh của cấp trên…”

“Người khác không tin cô ấy, chẳng lẽ ngay cả vị hôn phu như cậu cũng không tin?” Giáo sư Mạnh nhìn Cận Thận Chi, ánh mắt có chút thất vọng.

Tim Cận Thận Chi như bị đ.â.m một nhát, theo bản năng định mở miệng: “Không phải, tôi…”

Nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại.

Nếu anh thực sự tin tưởng cô, và chưa bao giờ d.a.o động, thì đã không chọn cách để Hà Uyển Ngâm thỏa hiệp.

Giáo sư Mạnh liếc nhìn anh, gọi một người có vẻ là sinh viên đến.

“Kể lại những gì em đã thấy hôm đó.”

Người sinh viên đó ngập ngừng nhìn Cận Thận Chi, lắp bắp nói: “Em… hôm đó em thấy ở lớp học… là, là Hà Kiều tự nhét tờ giấy vào hộp bút của mình…”

Lời vừa dứt, cả quân khu lập tức ồ lên kinh ngạc.

Cận Thận Chi như bị sét đánh ngang tai.

Chẳng lẽ bấy lâu nay anh đã trách lầm cô?

Chính vì từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của cô, nên cô mới kiên quyết không đến buổi kiểm điểm này.

Vậy còn lễ đính hôn ngày mai thì sao? Liệu cô có giận

dỗi mà không đến?

Tim Cận Thận Chi thắt lại, nỗi bất an dâng lên khiến mắt hắn đỏ hoe.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back