Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 330: Chương 330



Đúng là thằng nhóc biết hàng, thế mà lại đoán ra thứ mà Diệp Hoan cho mấy đứa trẻ bị cảm uống là đồ tốt.

Nhưng Diệp Hoan không thừa nhận đây là tiên đan, mà nói: “Đây là thuốc cường thân kiện thể, uống xong sẽ không bệnh nữa. Nể tình các em bị dọa sợ, mỗi đứa một viên.”

Diệp Hoan cảm thấy đám trẻ này đều rất ngây thơ đáng yêu, lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ đã cứu chúng cũng là duyên phận, bèn đồng ý yêu cầu của cậu bé, cho mỗi đứa uống một viên Thái Cực Châu.

Có viên Thái Cực Châu này, sau này đám trẻ chỉ cần sinh hoạt bình thường, bình thường sẽ không mắc bệnh. Trừ phi tự tìm c.h.ế.t không yêu quý cơ thể.

Sau khi uống “thuốc cường thân kiện thể”, đám trẻ càng hỏi nhiều hơn, ríu ra ríu rít, hỏi rất nhiều câu hỏi kỳ quái hiếm lạ. Nhiễm Hàn ít nói, sẽ không trò chuyện với đám nhóc, Diệp Hoan sợ trong lòng chúng để lại bóng ma tâm lý, hận không thể nói nhiều với chúng, để chúng quên đi nỗi sợ hãi trong mấy ngày qua.

Có Diệp Hoan trò chuyện, tâm trạng của đám trẻ nhẹ nhõm rất nhiều. Hơn nữa chúng biết rất nhanh sẽ gặp được người nhà, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn. Có chị gái tri kỷ nói chuyện, những đứa trẻ hiếu kỳ không tiếp tục khóc náo nữa, lần lượt được đưa về nhà.

Bởi vì ban ngày Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đã tìm hiểu tình huống của bọn trẻ, biết nhà họ ở thôn nào, chọn thôn gần nhất, đưa chúng về thôn trước. Dù sao thì chỉ cần tới thôn, tùy tiện tìm gia đình nào đó, sẽ có người tìm ba mẹ mất con tới, trả đứa trẻ lại cho họ.

Sau khi Nhiễm Hàn và Diệp Hoan giao trẻ cho người thân, không ở lại lâu liền đi, sợ ba mẹ của đám trẻ ra sức cảm ơn họ.

Lần lượt đưa trẻ về nhà, họ cũng làm lỡ không ít thời gian. Thực ra đứa trẻ mất tích đều ở mấy thôn gần đây, giúp Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đỡ không ít việc.

Cuối cùng chỉ còn lại lão đầu, hai người không định giao gã cho công an xử lý. Bởi vì loại người này không phải tội phạm thông thường, có nơi chuyên giam nhốt họ.

Ném lão đầu ở phía sau, Nhiễm Hàn lái xe vào thành phố, giao lão đầu sống dở c.h.ế.t dở cho bộ phận đặc biệt xử lý.

Sau đó thông qua thẩm vấn, lão đầu này vì đã tới thọ hạn, không biết học tà trận ở đâu, định bố trận vào đêm trăng tròn, chuyển dịch phần thọ mệnh của đám trẻ lên người gã. Nếu thật sự để gã đạt được mục đích, những đứa trẻ kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa nếu để gã ta đắc ý, nói không chừng lần sau thọ hạn của gã tới còn sẽ làm chuyện này tiếp.

Bởi vì Nhiễm Hàn trực tiếp phế lão đầu đó, lão đầu đó không có nguyên khí nuôi dưỡng cơ thể, ở trong nhà giam đặc biệt chưa được mấy ngày đã chết.

May mà Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ra tay nhanh nhẹn, nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không người chịu khổ là đám trẻ.

Diệp Hoan nghe sư huynh từng nói, những người hiểu huyền học giống như họ, nếu đi theo chính đạo còn đỡ, kiếp này thiện quả kiếp sau phúc báo; nếu đi theo tà đạo, sớm muộn sẽ phạm phải sai lầm không thể dung thứ, đi vào con đường tự hủy diệt bản thân.

Sau khi Nhiễm Hàn và Diệp Hoan hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo xong công việc với cấp trên, có vài ngày nghỉ. Diệp Hoan dẫn sư huynh về chỗ ba mẹ Diệp gần hơn trước, thăm họ, nhân tiện báo cáo trình độ khó dễ của công việc.

Vốn dĩ ba mẹ hai bên đều lo lắng nhiệm vụ của Diệp Hoan và Nhiễm Hàn khó hoàn thành, sẽ chịu khổ ở bên ngoài. Cho nên rất lo lắng, bảo họ mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ thì nói với gia đình một tiếng.

Nhiễm Hàn chuyển xuống vài thùng trái cây, Diệp Hoan nói là mua trên đường, bảo họ ăn tùy thích. Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa sợ ăn không hết để hỏng lãng phí, tặng cho thân thích một ít.

Lý Vệ Hoa ăn đào nói: “Hoan Hoan, đào các con mua ngon thật, ngon hơn mẹ mua ở nhà nhiều. Bây giờ trái cây trồng đều dựa vào phun thuốc trừ sâu, không mua được trái cây ngon.”

Diệp Hoan: “Ba mẹ, ba mẹ muốn ăn trái cây gì cứ nói với con, sau này con và sư huynh ra ngoài nhiều, chỉ cần tiện, con sẽ mua ít trái cây cho ba mẹ ăn.”

Không gian rộng lớn, diện tích trồng trọt tăng lên, xem ra sau này lúc hành tẩu bốn phương, có thể thu thập thêm giống cây ăn quả. Nếu không gian có vườn quả, ít nhất nhà mình ăn trái cây tiện, còn đỡ phải mua. Hơn nữa trái cây rau củ bây giờ đều phun thuốc, ăn vào căn bản không an toàn, tự mình trồng ăn tốt hơn.

Quay về nói với sư huynh một tiếng, chuẩn bị vườn quả vườn rau. Nếu say này ra ngoài làm nhiệm vụ gặp được đồ tốt, thu thập thêm một ít bỏ vào không gian, mang về cho người thân ăn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 331: Chương 331



Lý Vệ Hoa vội vàng từ chối: “Các con làm việc, còn nghĩ mua trái câu cho ba mẹ, phiền phức biết bao. Ba mẹ muốn ăn gì, ở nhà mua một ít là được. Bây giờ cuộc sống khá giả, trái cây phương nam cũng có thể vận chuyển tới, trong nhà cũng có mua, mẹ và ba con không thiếu trái cây ăn. Công việc quan trọng hơn, các con đừng làm lỡ công việc.”

“Công việc của bọn con không bận như thế, sau khi hoàn thành nhiệm vụ vừa hay thuận đường mang đồ cho ba mẹ.”

Diệp Trường Vinh: “Gần tiện thì tới, xa quá thì không cần chạy tới đâu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng phải nghỉ ngơi một trận, đừng để bị mệt.”

Họ không hiểu công việc của Nhiễm Hàn và Diệp Hoan, hai người cũng không giải thích quá rõ ràng. Bởi vì có vài nhiệm vụ cần giữ bí mật, cho nên Diệp Trường Vinh bọn họ cho rằng hai đứa con chạy xuôi ngược tứ phương, chắc chắn sẽ mệt, mới khuyên hai người nghỉ ngơi nhiều một chút.

Lý Vệ Hoa làm mẹ, suy nghĩ chu đáo hơn: “Hai đứa phải bồi dưỡng cơ thể đàng hoàng, dành thời gian sinh đứa con, tới lúc đó mẹ và ba con có thể trông con giúp các con.”

Kết hôn xong lại giục sinh, đây gần như là bệnh của tất cả ba mẹ.

Diệp Hoan ngại ngùng nói: “Mẹ, bọn con còn trẻ, không vội sinh con.”

Từ sau khi kết hôn, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan đều chưa từng rời xa đối phương, ngoài ra ngoài làm nhiệm vụ bận rộn, gần như ngày nào cũng ở bên nhau. Hai người cũng không cố ý tránh thai, chỉ là không biết khi nào sẽ mang thai.

Diệp Hoan sinh con xong không cần lo lắng không có ai trông con giúp cô, tới lúc đó ba mẹ hai bên đều có thể giúp đỡ.

“Diệp Đông ở bộ đội, Diệp Nam đang bận sự nghiệp, còn không biết khi nào hai đứa nó có thể kết hôn, cũng không biết khi nào mẹ mới có thể bồng cháu?” Lý Vệ Hoa lo lắng cho Diệp Hoan xong, lại lo lắng chuyện hôn nhân của hai đứa con trai.

Bà hỏi con gái: “Hoan Hoan, con biết hai đứa nó có bạn gái chưa, có rồi thì mau chóng dẫn tới nhà gặp mặt, nếu phù hợp thì mau chóng kết hôn.”

Diệp Hoan: “Trước khi con tới, nhìn thấy hai đứa đều chưa có bạn gái.”

Nếu hai em trai hồng loan tinh động, chắc chắn Diệp Hoan có thể nhìn ra từ trên tướng mặt. Nói tới, cô cũng tò mò các em trai sẽ tìm cô bạn gái như thế nào.

Thực ra Diệp Hoan và Diệp Đông Diệp Nam đi học sớm, bây giờ tính tròn ra chỉ mới hai mươi mốt tuổi, không cần vội kết hôn.

Lý Vệ Hoa nghĩ các con đều đã có công việc, tiếp theo nên suy nghĩ chuyện thành gia rồi. Tìm người yêu cũng không phải tìm rồi lập tức kết hôn, hai người yêu đương hai năm, hai mươi tư hai mươi lăm tuổi kết hôn vừa đẹp.

Diệp Trường Vinh: “Đàn ông đàn ang trước gầy dựng sự nghiệp, sau mới tìm vợ cũng không muộn.”

Bây giờ tìm việc không thể so với lúc trước đi làm ở xưởng quốc doanh, lúc trước có thể đảm bảo thu nhập, bây giờ thì không, nếu biểu hiện không tốt, có thể sẽ bị người khác thay thế mất.

“Không sớm nữa, đợi tết đến Diệp Đông và Diệp Nam về, nên giục hai đứa nó để tâm hơn trong việc hôn sự.” Lý Vệ Hoa nói với Diệp Hoan: “Sau này con gặp hai đứa nó cũng giục chúng giúp mẹ.”

“Vâng.” Diệp Hoan lập tức đồng ý.

Người c.h.ế.t chứ ta không chết. Tuy Diệp Hoan định sinh con nhưng con cái cũng không phải nói có là có. Có hai em trai ở đây, tỉ suất cô bị ba mẹ giục sinh nhỏ đi một chút.

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn thăm ba mẹ, thăm ông bà Diệp, sau đó quay về chỗ ba mẹ ruột ở Bắc Kinh. Họ cũng mang rất nhiều trái cây cho ba mẹ, cũng tặng một ít cho ông bà nội.

Mấy năm nay, bởi vì có Diệp Hoan âm thầm chăm sóc, sức khỏe của các cụ trong nhà đều khỏe mạnh, ngay cả ông Lục trước đây thường xuyên vào bệnh viện bây giờ chỉ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đã không còn vì mắc bệnh mà nhập viện nữa.

So với Lý Vệ Hoa, Khương Nhã càng coi trọng con gái sống có thích ứng được không, bà ấy hỏi một số chuyện liên quan tới việc con gái và con rể ra ngoài làm nhiệm vụ, liên quan tới cuộc sống. Diệp Hoan giải đáp lần lượt. Khương Nhã và Lục Vân Triết cho rằng con rể sắp xếp tốt, không để con gái đi theo chịu khổ chịu mệt, càng thêm nhiệt tình với anh.

Người làm ba vợ như Lục Vân Triết nói thẳng: “Nhiễm Hàn, sau này con cũng là một thành viên trong gia đình này, tới nhà đừng coi mình là người ngoài, càng không cần khách sáo.”

“Vâng, cảm ơn ba.”

Bởi vì Diệp Hoan ở căn viện bên đó không quen, nên sư huynh cùng cô tới chỗ ba mẹ ở. Vừa hay có thể cùng ăn cơm nhân tiện bồi dưỡng tình cảm.

Sau khi ở nhà vài ngày, Nhiễm Hàn lại nhận được nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này tương đối khá đơn giản, là đi khắp nơi thu thập hoặc hái một số dược liệu. Chủng loại dược liệu không ít, cho nên khá phiền phức, có thể sẽ tốn khá nhiều thời gian.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 332: Chương 332



Bộ trưởng cười ha ha nói với Nhiễm Hàn: “Cậu và Diệp Hoan vừa kết hôn, không thích hợp làm nhiệm vụ m.á.u tanh, nhiệm vụ này an toàn cũng đơn giản, coi như là phúc lợi tặng cho vợ chồng các cậu. Nhưng các cậu cũng không thể trì hoãn quá lâu, cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai tháng.”

“Cảm ơn bộ trưởng.”

Liễu Nguyên biết họ nhận được nhiệm vụ tìm dược liệu, nói thẳng: “Bộ trưởng thế này chẳng phải là lấy d.a.o mổ bò g.i.ế.c gà sao?”

Nhiễm Hàn chen vào nói: “Đây là phúc lợi bộ trưởng tặng cho hai vợ chồng chúng tôi.”

Liễu Nguyên ngưỡng mộ đố kỵ: “Nói tới mức em cũng muốn kết hôn, cũng để bộ trưởng cho phúc lợi cho em.”

Bởi vì lần này đi khắp nơi tìm dược liệu tốt, cần nhiều thời gian, Diệp Hoan đã nói trước với ba mẹ, nói hai tháng tới sẽ không về.

Trong không gian, Diệp Hoan có rất nhiều dược liệu năm tuổi cao, nhưng họ không định lấy ra. Họ muốn coi nhiệm vụ lần này là du lịch tuần trăng mật, mượn cớ làm nhiệm vụ vừa hay dạo chơi khắp nơi.

Sau khi chào ba mẹ, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan lại bước vào hành trình làm nhiệm vụ. Lần này không chỉ hai người họ, còn có thêm cái bóng đèn, chính là thần khuyển Chiến Thần.

Mấy năm qua, bởi vì chủ nhân Diệp Hoan luôn đi học ở Bắc Kinh, cơ hội để Chiến Thần ra ngoài cùng rất ít, nó đã làm chó giữ nhà mấy năm rồi. Bây giờ khó khăn lắm chủ nhân mới có cơ hội đi khắp nơi, nó còn có thể ở tại chỗ chờ đợi sao?

Cho nên sau khi Diệp Hoan về, Chiến Thần từng kháng nghị với cô, lần sau ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định phải dẫn nó theo, nếu không nó sẽ bỏ nhà ra đi.

Diệp Hoan biết mấy năm nay đã để Chiến Thần chịu ấm ức, nhốt nó ở một góc. Nói ra Chiến Thần còn không phải vì người chủ nhân là cô ư. Vì vậy Diệp Hoan rất nhanh đồng ý yêu cầu của Chiến Thần. Còn chỗ ba mẹ, đều có bùa hộ thân mà cô để lại, bảo họ mang theo bên mình, Diệp Hoan không có gì không yên tâm cả. Kẻ thù đều đã giải quyết, không cần để Chiến Thần lại bảo vệ họ.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn lái xe đi, nếu chê xa không tiện, họ sẽ bỏ xe vào trong không gian, hai người ngồi xe lửa và xe ô tô, thậm chí ngồi máy bay cũng được.

“Sư muội, em kiên trì dẫn Chiến Thần đi, là vì cũng có thể dẫn Chiến Thần vào không gian sao?”

“Vâng, quả thật có thể, nếu không dẫn nó theo không tiện.”

Nhiễm Hàn đã sớm cảm thấy Chiến Thần khá thông nhân tính, không giống chó thường, trước đây ngại hỏi sư muội hoặc là không có cơ hội hỏi, bây giờ Chiến Thần đi theo họ, Nhiễm Hàn hỏi ra nghi vấn của mình: “Sư muội, có phải Chiến Thần thông nhân tính, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?”

“Vâng, Chiến Thần chẳng những thông nhân tính, còn rất mạnh mẽ, sư huynh em nói anh biết, trước đây chúng em ở…”

Diệp Hoan đã chia sẻ không gian với sư huynh, còn có gì có thể che giấu với sư huynh. Thế là cô kể toàn bộ lai lịch và kỹ năng của Chiến Thần cho sư huynh biết, còn kể cô có thể giao tiếp với Chiến Thần, thậm chí kể chuyện cô và Chiến Thần cùng bắt người xấu ở thành phố S.

“Anh đã sớm thấy Chiến Thần không phải con ch.ó bình thường, không ngờ nó lại đến từ không gian.” Nhiễm Hàn còn cho rằng Chiến Thần chỉ là thông minh hơn chó thường một chút, không biết sao lại có được tạo hóa khai mở trí tuệ, không ngờ nó lại tới từ không gian, còn có vài tuyệt chiêu.

Chiến Thần ngồi ở ghế sau nghe hai vợ chồng nói chuyện, gâu gâu hai tiếng nói chuyện với Diệp Hoan.

“Chủ nhân, vị kia nhà chị quá coi thường người ta rồi, lần này ra ngoài nhất định phải cho anh ấy mở mang bản lĩnh của em.”

Diệp Hoan còn nói: “Đúng, em có thể dùng khứu giác nhạy bén của em giúp bọn chị tìm dược liệu.”

Nhiễm Hàn hỏi: “Sư muội, nó nói gì với em?”

Diệp Hoan truyền đạt oán trách của Chiến Thần: “Nó nói anh coi thường nó, nhất định phải cho anh mở mang bản lĩnh của nó. Em nói để nó giúp chúng ta tìm dược liệu.”

Dược liệu mà nhiệm vụ cần, có loại trong không gian của Diệp Hoan có, có loại không có, họ còn cần tự tìm một phần.

“Chủ nhân, để em tìm dược liệu cũng được, nhưng chị phải cho em hàng mẫu, để em ngửi mùi trước.”

“Không thành vấn đề, chị có thể lấy dược liệu có năm tuổi ngắn cho em ngửi mùi, tới lúc đó em tìm dược liệu có năm tuổi cao.”

“Chỉ cần mùi hương tương đồng, chị biết đủ đi!”

“Ha ha, Chiến Thần, chị thấy lần này em ra ngoài hoàn toàn phóng túng, quá thần khí.”

“Chủ nhân, em bị chị làm cho ngột ngạt tới bất ổn.”

“Đều tại chị, được rồi chứ.”

Trên đường có Chiến Thần lắm lời chọc cười này, Diệp Hoan cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh. Chỉ là có cái bóng đèn này ở đây, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan muốn thân mật phải chú ý một chút. Bởi vì Chiến Thần nó thông nhân tính, hai người ngại thân mật trước mặt nó.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 333: Chương 333



Lần này dược liệu trong nhiệm vụ cần nhân sâm từ ba trăm năm tuổi trở lên, trong không gian của Diệp Hoan có nhân sâm trăm năm tuổi thậm chí là nhân sâm ngàn năm tuổi, nhưng họ không thể dựa vào không gian lấy ra giao nộp nhiệm vụ. Để bổ sung chỗ thiếu, hai người định đến đông bắc tìm nhân sâm trước, tìm được nhân sâm thích hợp thì dùng nó, không tìm được nhân sâm thích hợp thì có thể dùng nhân sâm trong không gian thay thế.

Như vậy sau khi họ quay về giao nhiệm vụ, bộ phận sẽ trả họ giá tiền tương ứng. Tương đương với việc họ bán dược liệu cho bộ phận.

Vừa hay Nhiễm Hàn và Diệp Hoan còn có thể thuận đường đi thăm hai vị sư phụ.

Tuy Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đề nghị hai vị sư phụ sống cùng họ, nhưng Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ không muốn sống lâu dài ở Bắc Kinh. Họ chê không khí ở Bắc Kinh không tốt, người đông, ở lâu sinh phiền. Mỗi năm họ sống ở chỗ đồ đệ mười ngày nửa tháng là đi.

Hai vị sư phụ vẫn sống cuộc sống nhàn nhã. Bình thường họ sẽ thường trú ở đạo quán, có thời gian rảnh thì khám bệnh, bốc quẻ giúp thôn dân lân cận. Nếu không thì kết bạn ra ngoài du lịch, cuộc sống khá tiêu sái.

Hai vị sư phụ đã tu luyện công pháp do Diệp Hoan cho, đạo hạnh cao thâm hơn Nhiễm Hàn và Diệp Hoan, sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề. Cơ thể của họ vô cùng khỏe mạnh, còn khỏe hơn một số người trẻ, căn bản không cần hai đồ đệ chăm sóc gần.

Nghỉ hè mấy năm trước, Diệp Hoan có thời gian tới thăm các sư phụ vài lần, cho nên cô đã biết đường về sư môn. Huống hồ có sư huynh ở đây, nhắm mắt cũng có thể tìm được đạo quán – nơi các sư phụ ở.

Nhiễm Hàn đỗ xe dưới núi, ôm một thùng trái cây, định tặng cho các sư phụ. Mặc kệ là chỗ sư phụ hay là chỗ ba mẹ, đều là đãi ngộ tương tự, không thiên vị bên nào. Nhưng bởi vì chỗ sư phụ chỉ có hai người, cho nhiều quá còn phải tặng đi, quá phiền phức, không cần mang cho họ quá nhiều.

Chiến Thần thảnh thơi theo phía sau. Tốc độ đi của hai người không chậm, rất nhanh đã tới đạo quán trên đỉnh núi.

Diệp Hoan vào cửa bắt đầu gọi: “Sư phụ, bọn con về rồi!”

Hai vị sư phụ đang đánh cờ ở bàn đá trong sân sau, nghe thấy tiếng của Diệp Hoan lập tức xuất hiện.

Kỷ sư phụ cười hỏi: “Sao hai đứa lại tới đây?”

“Sư phụ, người không chào đón bọn con sao?” Diệp Hoan ôm cánh tay của sư huynh, đi tới trước mặt hai vị sư phụ, cố ý bày ra tư thế áo gấm mua vui nói: “Chúng con đặc biệt mang trái cây tới cho hai người.”

Kỷ sư phụ bị đồ đệ chọc cười: “Ha ha, không phải con đi làm sao, dạo này không bận à?”

Diệp Hoan nói thật: “Con và sư huynh nhận một nhiệm vụ đơn giản, thuận đường tới thăm các sư phụ.”

Đôi bên đều quá hiểu nhau, không cần quá khách sáo với các sư phụ.

Hành Vân đạo trưởng thấy hai đồ đệ tới cũng vô cùng vui mừng, luôn ở bên cạnh mỉm cười nhìn họ.

“Hai con tới rồi, nấu bữa cơm ngon cho bọn ta ăn, ta và sư huynh đã mãn nguyện rồi.”

“Sư phụ, không phải có người nấu cơm đưa tới cho hai người sao?”

“Thím nấu cơm bị cảm rồi, hai ngày nay bọn ta ăn tạm bợ.”

Diệp Hoan lập tức nói: “Sư huynh, vậy chúng ta ở đây hai ngày, đợi thím có thể đưa cơm cho sư phụ, chúng ta hãy xuất phát.”

“Được.”

Bốn thầy trò tập hợp lại, không phải thảo luận ăn gì thì là nghiên cứu vấn đề trên đạo pháp. Trong núi không ngày tháng, bốn thầy trò cùng sống vài ngày thoải mái.

Thời gian chầm chậm trôi, lại tới giờ khắc ly biệt. Hai sư phụ dặn dò những điều nên dặn, không xuống núi tiễn hai đồ đệ, mà đưa mắt nhìn họ rời đi.

Sau khi Diệp Hoan và sư huynh xuống núi, không để Chiến Thần ở trong không gian ra, mà là trực tiếp ngồi xe bus đến thành phố, lại ngồi xe lửa đến núi Trường Bạch. Bởi vì ngồi xe ký gửi thú cưng quá phiền phức, lựa chọn tốt nhất chính là để Chiến Thần ở trong không gian.

Tới nơi không có người dưới núi, Diệp Hoan mới thả Chiến Thần ra.

“Chủ nhân, cuối cùng cũng tới nơi rồi?” Sau khi đi ra, một trận ý lạnh ập tới, Chiến Thần không khỏi run run cơ thể.

“Chúng ta lên núi, Chiến Thần, tiếp theo mặc kệ là truy đuổi con mồi hay là tìm nhân sâm trên ba trăm năm tuổi, đều dựa hết vào em.”

“Chủ nhân, chị yên tâm, việc này đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ.” Chiến Thần nói xong, đã giơ chân bắt đầu chạy vào núi.

Diệp Hoan vội vàng dặn dò một câu: “Đừng rời bọn chị xa quá!”

Hai người thuận theo đường Chiến Thần đã đi đi lên. Chẳng mấy chốc, đã thấy Chiến Thần ngậm một con gà rừng về.

“Chiến Thần, tốc độ này của em nhanh thật đó!”

“Đương nhiên, em là thần khuyển Chiến Thần! Chủ nhân, chị muốn ăn con mồi gì? Nói cho em biết, em đều có thể bắt về cho chị.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 334: Chương 334



Chiến Thần quay về với thiên nhiên, quả thật như cá gặp nước, chơi trong rừng rậm cực kỳ vui vẻ, nó căn bản không sợ mãnh thú trong rừng sâu, không ít lần dạo khắp nơi bắt mồi, nhân tiện tìm nhân sâm giúp chủ nhân.

Nhưng tới hiện tại, Chiến Thần chỉ tìm được nhân sân vài chục năm tuổi, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không đào, để chúng tiếp tục sinh trưởng, ai có duyên phận gặp được thì người đó đào. Bởi vì họ không thiếu nhân sâm, tới đây chẳng qua là mượn cớ tìm dược liệu để vui chơi.

Nhiễm Hàn bắt hai con phi hồng điểu có “thịt rồng trên trời”, hai người ở trong không gian hầm ăn, mùi vị vô cùng tươi ngon, chất thịt mềm mại, cực kỳ ngon. Sau đó họ lại bắt vài con phi long điểu, thả vào trong rừng núi trong không gian nuôi, chuẩn bị để chúng tự sinh nở, sau này muốn ăn có thể vào không gian bắt.

Ăn xong phi long điểu nổi tiếng gần xa, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan dẫn theo Chiến Thần, một đường vào trong núi sâu của dãy Trường Bạch.

Bởi vì hai người đều từng luyện công pháp, còn có bùa trên người, căn bản không sợ nóng lạnh, cho nên cho dù họ tới dãy núi có độ cao so với mặt nước biển cao, ngày càng lạnh giá, hai người vẫn giống như bình thường, nên làm gì thì làm đó.

Càng tới nơi vắng bóng người, số lượng nhân sâm xuất hiện càng nhiều. Ít thì trăm năm, nhiều thì vài trăm năm. Nhiễm Hàn và Diệp Hoan chỉ đào hai cây nhân sâm mấy trăm năm làm vật phẩm nhiệm vụ rồi thu tay. Tuy họ có năng lực đào được nhiều nhân sâm hơn, nhưng lại không thể làm như thế. Nếu đều làm như thế, e là nhân sâm trên đời này đã sớm diệt tuyệt.

Ngoài ra, Diệp Hoan còn lấy hạt giống nhân sâm trong không gian ra, tùy tiện trồng một ít trên núi. Nếu số giống này có thể lớn lên, sau này coi như là tạo phúc cho người sau.

Sau đó họ dạo mấy nơi kỳ cảnh của dãy Trường Bạch, lúc xuống núi, khứu giác nhạy bén của Chiến Thần lại phát huy tác dụng tìm bảo vật.

“Chủ nhân, em ngửi được mùi vàng.”

Có vàng? Chỉ cần là vật vô chủ, chắc chắn khiến Diệp Hoan động lòng.

“Sư huynh, anh đợi chút, Chiến Thần nói nó ngửi được mùi vàng.”

Nhiễm Hàn dừng lại nói: “Lẽ nào gần đây có giấu bảo vật, hay là có mỏ vàng?”

“Không biết, chúng ta theo Chiến Thần đi xem thử.”

Hai người theo sau Chiến Thần, cua rẽ quanh co tới bên vách núi.

“Chủ nhân, em biết vàng ở bên dưới này.”

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn quan sát một lúc, phát hiện cửa động lại nằm bên dưới vách núi. Có thể nói cửa động vô cùng kín đáo, người bình thường rất khó tìm được. Nếu không phải Chiến Thần đưa họ tới, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vốn sẽ không nghĩ tới nơi này có bảo vật.

Dưới vách núi có một bậc đá lồi lên, người có thể dừng chân trên đó. Trên bậc đá một chút chính là vị trí cửa động. Nếu nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy bậc đá lồi lên kia, không nhìn thấy cửa động, trừ phi là nhìn từ thể núi đối diện sang mới có thể nhìn thấy.

May là bên vách núi có cây tùng thô to, người bình thường có thể buộc dây đi xuống tìm cửa động. Đối với Diệp Hoan và Nhiễm Hàn mà nói, không cần phiền phức như vậy, một lá bùa là có thể giải quyết. Nhưng để đảm bảo an toàn, Diệp Hoan vẫn buộc dây trên cây.

Nhiễm Hàn nói: “Sư muội, anh xuống dò đường trước, đợi lát nữa anh gọi em em hãy xuống.”

Anh sợ gặp phải nguy hiểm, có chuyện gì anh gánh trước, nếu không có nguy hiểm mới cho sư muội xuống.

Diệp Hoan không giành với anh: “Sư huynh, anh cẩn thận một chút.”

Sau khi Nhiễm Hàn xuống, phát hiện cửa động mở rộng, ngửi loáng thoáng có mùi tanh thối truyền tới.

Nơi này là nơi động vật tứ chi không tới được, ngoài khỉ linh hoạt, nhưng khỉ sẽ không sống trong động huyệt này, khả năng cao nhất bên trong có rắn.

“Sư muội, có thể ở đây có ổ rắn. Đợi anh vào giải quyết rồi em hãy xuống.”

Nhắc tới rắn, Diệp Hoan sợ hãi từ tận đáy lòng, nghe lời ở bên trên đợi sư huynh sắp xếp.

Sau khi vào động, quả nhiên Nhiễm Hàn phát hiện một con mãng xà to lớn, trực tiếp g.i.ế.c chết, lấy mật rắn làm thuốc. Bởi vì mật rắn cũng là một loại dược liệu trong nhiệm vụ của họ.

Động huyệt không lớn, sâu không tới mười mét. Bên trong cùng bày ra mấy cái rương gỗ lớn, nhìn một cái liền biết là rương chứa bảo.

Nhiễm Hàn thấy bên trong không có nguy hiểm mới gọi sư muội xuống.

Sau khi Diệp Hoan xuống, nhìn thấy mấy cái rương to nói: “Lần này ra ngoài lẽ nào lại nhặt được hời? Sư huynh, mau mở ra xem thử có gì.”

Nhiễm Hàn nói: “Đừng vội, dù sao thì bảo vật cũng không chạy được. Em xem bên này lại có một túi trữ vật.”

Sau đó Nhiễm Hàn mở túi trữ vật ra xem, bên trong chỉ để lại một phong thư để cho hậu nhân.

Phong thư này là từ mấy trăm năm trước, một người tên Lưu Cẩm Chi để lại cho người sau. Ông ta từng làm đạo sĩ, nhưng đạo pháp có hạn, lăn lộn trong thế tục một khoảng thời gian khá dài, ông ta có tiền có thế, cưới tam thê tứ thiếp, con cháu lưu lại khá nhiều. Đợi tới khi ông ta già đi mới suy nghĩ: Tuy bây giờ nhà họ Lưu con đàn cháu đống, tài quyền không thiếu, nhưng từ cổ chí kim không có gia tộc nào trường thịnh mãi không suy bại. Không thấy ngay cả hoàng tộc cũng không ngừng luân phiên sao? Càng đừng nói một nhà họ Lưu. Không chừng tới đời nào đó, nhà họ Lưu cũng sẽ lụi bại.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 335: Chương 335



Lưu Cẩm Chi là lão tổ tông nhà họ Lưu, có thể suy nghĩ được những điều này cũng coi như là sáng suốt. Trước khi chết, ông ta để lại cho trưởng tử đích tôn một tấm bản đồ kho báu, nói sau này nếu nhà họ Lưu sa sút, dựa vào tấm bản đồ kho báu này tìm tới kho báu, cứu vãn nhà họ Lưu. Lưu Cẩm Chi sợ ông ta mất đi, con cháu liền lấy kho báu, cố tình bắt người có được bản đồ kho báu thề độc, không tới lúc nhà họ Lưu sa sút, không được lấy bảo vật trước.

Nhưng hậu nhân nhà họ Lưu dường như không lấy kho báu đi.

Bởi vì đợi Diệp Hoan và Nhiễm Hàn mở mấy rương to ra xem, bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, có tận sáu rương to. Bởi vì bảo quản khá tốt, sau khi mở rương, ánh vàng lấp lánh, châu quang bảo khí, châu vây thúy lượn, trong tích tắc suýt chút chói lóe mắt Diệp Hoan.

“Sư huynh, những thứ này xử lý thế nào?’

“Giữ lại những thứ mình thích, chọn một ít tặng cho ba mẹ. Còn lại bán đi, quyên góp tiền.”

Đây là của cải dễ dàng có được, dùng để làm việc thiện là tốt nhất. Bởi vì có người không áp chế được tài vận, dễ gây ra họa. Tuy nói Nhiễm Hàn và Diệp Hoan có cách giải quyết, nhưng họ không thiếu tiền, căn bản không cần giữ lại toàn bộ.

“Vậy chúng ta đưa những thứ này vào không gian trước, có thời gian rồi xử lý.”

“Sư muội xem rồi làm là được.”

Hai người thương lượng, tùy tiện quyết định xử lý sáu rương tài bảo.

Diệp Hoan nhặt được bảo vô cùng vui vẻ: “Sư huynh, chúng ta đào ít cây ăn quả và cây hiếm trồng trong không gian đi, mình ăn tiện hơn.”

Lời của sư muội phải nghe. Nhiễm Hàn lấy công cụ đào ít cây con trong rừng trồng trong không gian. Thậm chí còn có mộc nhĩ, nấm rừng, tùng lộ, linh chi, họ cũng di dời vào không gian, xem chúng có thể sinh trưởng trong không gian không. Nếu thật sự có thể sinh trưởng, họ và người nhà sau này có phúc ăn rồi.

Hai người xuống dãy núi Trường Bạch, bắt đầu đi về phía nam, lấy thứ tự từ bắc tới nam lần lượt thu thập các loại dược liệu cần thiết, và các cây giống đặc sắc, không ngừng trồng trong không gian. Đi đi dừng dừng, ngay cả ngồi xe trên đường, đại khái mất khoảng hai tháng.

Cho tới khi họ tới phương nam, thời gian dạo chơi ở thành phố T khá dài.

Diệp Hoan nhìn thấy thành phố T có đổ thạch và đổ mộc, nhìn thấy đổ mộc, Diệp Hoan thậm chí đã đi trồng các giống cây như cây nhãn thơm, cây lê hoa, cây đàn hương. Nếu trồng tốt, đợi lúc họ già có lẽ cây giống đã lớn, có thể để lại chút gỗ tốt cho con cháu làm gia cụ.

Diệp Hoan thích phỉ thúy, cũng có hứng thú với đổ thạch, trước tiên cô kéo sư huynh vây xem người khác đổ thạch. Cuối cùng bản thân không nhịn được tham gia vào. Cô mở Mắt Âm Dương, muốn xem thử dùng Mắt Âm Dương có thể nhìn thấy bên trong nguyên thạch phỉ thúy có phỉ thúy hay không, kết quả không được. Có thể là cô tu luyện chưa tới nơi tới chốn, không thể nhìn thấu.

Diệp Hoan không rành chọn nguyên thạch thế nào, cô dựa vào trực giác chọn hai khối đá không lớn, một khối to bằng nắm tay, một khối to bằng viên gạch: “Sư huynh, em muốn thử xem bên trong có phỉ thúy không.”

Nhiễm Hàn ít khi phản đối ý của Diệp Hoan, dù sao thì sư muội là kiểu người thích chơi, tùy ý cô. Anh cười nói: “Sư muội thử đi, xem vận khí của em như thế nào.”

Diệp Hoan cũng muốn xem vận khí của mình như thế nào, liền bảo một lão sư phụ mở đá. Đá không lớn, Diệp Hoan trực tiếp nhờ người mài đá, có thì hời, không có thì coi như chơi một ván. Dù sao thì hai khối đá chỉ tốn mấy trăm tệ mà thôi.

Lão sư phụ hỏi: “Cô gái, cô muốn mở khối đá nào trước?”

Diệp Hoan chỉ vào khối đá to bằng viên gạch nói: “Mở khối lớn, đá lớn, khả năng ra xanh không phải càng lớn sao?”

Lão sư phụ cười ha ha nói: “Cô gái, đổ thạch không phải dựa vào kích thước đá, có thể ra xanh hay không phải xem…”

Kỹ thuật của lão sư phụ vô cùng điêu luyện, vừa mài đá vừa nói vài câu kỹ xảo chọn nguyên thạch cho Diệp Hoan nghe. Bởi vì hai khối đá đều không lớn, lão sư phụ không vẽ đường, trực tiếp bắt đầu mài đá.

Diệp Hoan nghe rất say sưa, không ngờ lão sư phụ nói mãi nói mãi đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Diệp Hoan thấy động tác của lão sư phụ cũng dừng lại, không nhịn được hỏi một câu.

Lão sư phụ vui vẻ nói to: “Cô gái, vận khí của cô rất tốt, thế mà lại ra xanh!”

“Ra xanh, thật sao?” Diệp Hoan tới gần xem.

Lão sư phụ chỉ cho cô: “Hình như là mặc ngọc, đợi tôi mài ra cho cô xem.”

Nhiễm Hàn cũng ở một bên nhìn, khối đá to quả thực mài ra một cái lỗ nhỏ khác thường, lộ ra một điểm màu mặc ngọc to cỡ hạt đậu nành.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 336: Chương 336



Mặc ngọc vừa lộ diện, trong lòng Diệp Hoan đã có tính toán, muốn tìm người điêu khắc vài miếng ngọc bội, nhẫn ngọc tặng cho ba, em trai, còn có sư huynh của cô.

Có người hỏi: “Khối ngọc này có bán không, tôi ra giá mười vạn!”

Lúc này Nhiễm Hàn ra mặt nói: “Không bán, chúng tôi giữ lại.” Đây là khối ngọc đầu tiên do sư muội mở ra, chắc chắn không thể bán.

Suy nghĩ của anh và Diệp Hoan rất ăn ý.

Chiều cao của Nhiễm Hàn được coi là cao trong đám đông, gương mặt anh nghiêm túc, đợi anh nói không bán, không ai tiếp tục dây dưa đòi mua ngọc với anh nữa.

Lão sư phụ cầm khối đá to cỡ nắm tay hỏi: “Cô gái, khối này có muốn mở không?”

Diệp Hoan: “Mở đi, chúng tôi không có công cụ, mang về cũng không thể mở.”

Người vây xem thấy khối đá chỉ to cỡ nắm tay, có lẽ không có gì để xem. Có người đã đi trước, có người cảm thấy hứng thú tiếp tục ở lại xem lão sư phụ mở đá.

Diệp Hoan nhìn chằm chằm lão sư phụ mở đá, còn mở Mắt Âm Dương, xem có thể có được điềm báo trước không. Kết quả lần này cô thật sự nhìn thấy lão sư phụ kinh hỉ giơ khối đá lên, nói ra ba chữ: “Ra xanh rồi!”

Xem ra vận khí hôm nay của cô không tồi, chỉ chọn hai khối đá nhỏ, thế mà lại đều ra xanh.

Lão sư phụ cẩn thận mài đá, cho tới khi mài tới độ dày 1cm mới nhìn thấy xanh.

*

Sau khi lão sư phụ khéo tay mở đá, có được một khối phỉ thúy lục đế vương to cỡ quả trứng vịt.

Màu sắc của phỉ thúy lục đế vương cao quý, nhìn thoáng qua đã lóa mắt, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.

Lần này đám người vây xem đều kinh ngạc ngơ ngác.

“Oa, thế mà lại là lục đế vương!”

“Vận khí của cô gái này tốt thật, mua hai khối đá nhỏ đều ra xanh.”

“Nói không chừng tiệm nguyên thạch này có tỉ lệ ra xanh cao, chúng ta cũng mau mua vài khối thử vận khí.”

Lập tức có người gọi giá mua lục đế vương vừa mở ra.

Chắc chắn Diệp Hoan không thể bán. Phỉ thúy đẹp biết bao, cô cũng không thiếu tiền, giữ lại điêu khắc thành bùa thì tốt biết mấy. Nghĩ tới điêu khắc bùa ngọc thạch, Diệp Hoan cảm thấy cô nên mua thêm vài nguyên thạch về.

Ông chủ nhìn thấy nguyên thạch mà Diệp Hoan tốn vài trăm tệ mua lại ra lục đế vương, trong lòng rất hối hận. Sớm biết khối nguyên thạch đó có thể ra lục đế vương, nói gì ông ta cũng sẽ không bán!

Đáng tiếc có tiền khó mua được “sớm biết”.

Hai khối nguyên thạch của Diệp Hoan đều mở ra xanh, thật sự tạo nên ảnh hưởng không nhỏ. Có một số người muốn phát tài dựa vào đổ thạch giải tán ra, đi khắp nơi chọn nguyên thạch.

Ông chủ thấy tình hình này còn đợi cái gì, lập tức tăng giá, lấy giá niêm yết ban đầu đi, khối đá vốn dĩ bán hai trăm, bây giờ bán năm trăm, khối đá vốn dĩ bán năm trăm, bây giờ bán một nghìn.

Tuy ông chủ ngưỡng mộ Diệp Hoan mở ra lục đế vương nhưng ông ta lại không có suy nghĩ giữ lại toàn bộ nguyên thạch mình bán. Bởi vì ông ta mở sòng đổ thạch nhiều năm, biết không phải tất cả nguyên thạch đều có thể ra xanh. Hôm nay cô gái này mua hai khối nguyên thạch đều trúng, chẳng qua là vận khí tốt mà thôi. Chi bằng ông ta nhân cơ hội tăng giá, bán thêm ít tiền thì thực tế hơn.

Đợi những người mua đá kia đi thanh toán: “Ông chủ, không phải hai trăm một khối sao, sao lại tăng giá rồi?”

Ông chủ hùng hồn nói: “Chê đắt có thể không mua. Không thấy cô gái người ta mở hai khối đá đều ra xanh sao, điều này chứng tỏ lô nguyên thạch này tốt.”

Tuy đổ thạch có quy tắc hai bên mua bán không thể hối hận, nhưng không có quy định ông chủ không được tăng giá.

Những người muốn nhân cơ hội phát tài dựa vào đổ thạch đó chỉ có thể hậm hực mua nguyên thạch đã chọn xong.

Tới cuối cùng có kết quả mở đá, ngược lại có vài người mở ra phỉ thúy, nhưng đều không may mắn bằng Diệp Hoan, mở ra toàn là hạt giống cải dầu, hạt giống đậu, không lỗ nhưng cũng không bán được nhiều tiền.

Ông chủ thầm nghĩ: Vẫn là mình sáng suốt, không cắt đá theo, nếu không lỗ to rồi.

Sau khi như ý có được hai khối phỉ thúy vừa ý, Diệp Hoan cùng sư huynh đến một quán ăn nổi tiếng địa phương ở gần đó ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm, Diệp Hoan nói: “Sư huynh, hay là chúng ta mua thêm ít phỉ thúy về, có thể dùng cái này điêu khắc thành bùa, mặc kệ là bán hay là giữ lại dùng đều hữu dụng hơn bùa giấy.”

Nhiễm hàn nghĩ tới anh từ nhỏ đã học điêu khắc với sư phụ, tay nghề điêu khắc tốt hơn sư muội nhiều, bèn nói: “Sư muội muốn mua thì mua một ít, mua về anh có thể điêu khắc thành bùa cho em.”

Diệp Hoan cười nói: “Đợi ăn cơm xong, em gọi chiến Thần ra, xem Chiến Thần có có thể giúp được không.”

“Vậy phải hỏi Chiến Thần thử, xem khứu giác của nó có còn nhạy bén như thế không.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 337: Chương 337



Ăn cơm xong, hai người lên xe, lúc nhìn xung quanh không có ai, đưa Chiến Thần ra khỏi không gian.

Sau khi Chiến Thần đi ra, lập tức hỏi: “Chủ nhân, tới nơi nào rồi?”

“Thành phố T, chị và sư huynh muốn mua vài khối nguyên thạch có phỉ thúy, không biết em có thể ngửi được mùi của phỉ thúy, giúp bọn chị tìm được nguyên thạch mang theo phỉ thúy không.”

Sau đó Diệp Hoan đưa mặc ngọc và lục đế vương vừa mở ra được cho Chiến Thần phân biệt, Chiến Thần ngửi ngửi rồi nói: “Hai loại này có mùi khác nhau.”

“Chỉ là không biết cách một khối đá, em còn có thể ngửi ra không? Dù sao thì khối đá có mùi này có khả năng mang theo phỉ thúy. Em nói với chị, chị mua vài khối về.”

Chiến Thần chưa từng làm việc này, chỉ đành nói với chủ nhân: “Để em thử trước, nếu không ngửi được, em cũng lực bất tòng tâm.”

Diệp Hoan dứt khoát nói: “Không ngửi được thì không mua nữa. Chị lựa chọn vài món trang sức phù hợp ở trong tài bảo để lại kia, điêu khắc trận pháp lên cũng có thể tặng cho mọi người.”

Sau đó hai người một chó dạo tới địa điểm đổ thạch khác, Chiến Thần bắt đầu phát huy sở trường của nó, dựa vào khứu giác tìm kiếm nguyên thạch có phỉ thúy.

Cuối cùng Chiến Thần giúp Diệp Hoan tìm được vài khối, bên trong có phỉ thúy hay không không chắc chắn được. Với mấy khối này, tổng cộng tốn mười mấy vạn tệ, khiến Diệp Hoan cảm thấy hơi đau lòng. Bởi vì ngoài mua nhà, Diệp Hoan chưa từng tiêu số tiền lớn như vậy, không đợi sư huynh khuyên cô, cô tự giác không mua nữa.

Chỉ mua nguyên thạch không được, còn có thể có cơ khí mở đá, trừ phi mở đá tại chỗ. Bởi vì Diệp Hoan không muốn mở đá ngay, thế là Nhiễm Hàn đề nghị mua một máy mở đá về. Dù sao thì sau khi mua cũng dùng tới, không tính là tiêu tiền oan. Mau về để ở bên nhà mới là được, lúc dùng vô cùng tiện.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan tìm chỗ lặng lẽ cất nguyên thạch và máy mở đá vào không gian, lại đến nơi khác tìm dược liệu. Cho tới khi thu thập xong toàn bộ dược liệu, họ mới quay về bắc Kinh.

Chuyến đi này kéo dài hơn hai tháng, thời gian chia cách với ba mẹ hơi dài, sau khi về Khương Nhã và Lục Vân Triết kéo Diệp Hoan hỏi này hỏi nọ, sợ Diệp Hoan chịu khổ trên đường. Sau khi hỏi han, Khương Nhã và Lục Vân Triết phát hiện, thế mà con gái lại thích chạy khắp nơi làm việc, thi thoảng nhiệm vụ không gấp, còn có thể thuận tiện du lịch, quả thực rất tốt.

Thực ra Khương Nhã và Lục Vân Triết hi vọng Diệp Hoan có một cuộc sống an ổn hơn, có thể ngày ngày tan làm về bên cạnh họ. Nhưng họ vẫn không nói ra được. Họ hi vọng sau khi con gái có con, có thể chủ động ổn định cuộc sống là tốt nhất.

Sau đó Diệp Hoan tiếp tục cùng Nhiễm Hàn ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi đi giải quyết quân nhân chấp hành nhiệm vụ bị vây khốn, cũng có khi đi tìm tàu thuyền mất tích trên biển…

Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, họ tiện tay bắt bọn buôn người, cũng cứu cô bé bị bọn buôn người bắt; còn cảnh báo tài xế xe ô tô sắp xảy ra chuyện, cũng từng cứu người bị thương trong tai nạn xe…

Dù sao thì chỉ cần có thể tiện tay giúp đỡ, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan sẽ làm, chân thực làm không ít việc tốt. Họ còn làm việc tốt không để lại danh tính, mỗi lần chỉ để lại truyền thuyết liên quan tới họ.

Sau khi du học nước ngoài trở về, Kỷ Nguyên Sâm mở một công ty máy tính ở Bắc Kinh. Diệp Hoan biết anh ấy thiếu vốn, còn đầu tư cho anh ấy vài trăm vạn. Ngược lại giúp Kỷ Nguyên Sâm khỏi phải chạy khắp nơi tìm đầu tư, để Diệp Hoan giữ một phần nhỏ cổ phần trong công ty của anh ấy, tương đương với đầu tư một con gà vàng biết đẻ trứng.

Điều khiến người ta kinh ngạc là Diệp Nam lại từ bỏ công việc an ổn ở đơn vị, đến công ty của Kỷ Nguyên Sâm làm việc.

Chuyện Diệp Nam từ chức chủ yếu là khiến Lý Vệ Hoa tức giận một trận. Nhưng làm người lớn, có thế nào cũng không hơn được con, cuối cùng Lý Vệ Hoa vẫn đồng ý Diệp Nam đi làm ở công ty của Kỷ Nguyên Sâm.

Đợi khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nghỉ hưu, Diệp Đông và Diệp Nam vẫn chưa kết hôn, khiến ba mẹ sầu não. Đặc biệt là Lý Vệ Hoa, sau khi chuyển tới Bắc Kinh, ngày nào cũng lải nhải Diệp Nam mau tìm đối tượng kết hôn. Có thời gian còn gọi điện thoại cho Diệp Đông, bảo cậu cũng mau chóng tìm đối tượng kết hôn.

Mấy năm gần đây, giá nhà ở Bắc Kinh tăng lên không ngừng, căn nhà Diệp Hoan mua lúc đầu đã tăng lên, bây giờ mua rất đắt.

Lý Vệ Hoa cúp điện thoại, nói với chồng: “May mà lúc đầu Hoan Hoan mua nhà cho Diệp Đông và Diệp Nam. Nếu để tới bây giờ, hai chúng ta ngay cả sắm sửa nhà cho con trai cũng không sắm nổi. Một căn nhà trăm mười vạn, ai mua nổi? Anh nói chúng ta một tháng mới kiếm được hai nghìn tệ, đâu có tiền dư mua nhà?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 338: Chương 338



Diệp Trường Vinh: “Bây giờ khác rồi, người giàu ngày càng nhiều, người có thể mua nổi nhà cũng rất nhiều.”

“Em thấy người không mua nổi nhà vẫn nhiều hơn, hầu hết là người dân nghèo.”

Lúc này Lý Vệ Hoa cảm thấy vô cùng may mắn, may mà lúc đầu nhất thời mềm lòng, đồng ý để chồng nhận nuôi Diệp Hoan. Nếu không, hôm nay nhà họ chưa chắc sống tốt như bây giờ. Chỉ nói việc mua nhà ở Bắc Kinh, nếu thật sự mua nhà kết hôn cho hai đứa con trai, bà và chồng thật sự không mua nổi, trừ phi vay một số tiền lớn.

Vay tiền là gánh nặng, nên trả vẫn phải trả. Dựa theo lương của họ và con trai, không biết phải trả bao nhiêu năm mới có thể trả hết.

Lý Vệ Hoa cảm thấy: Đây chính là người tốt có quả ngọt.

Diệp Đông và Diệp Nam không phải không để tâm vào chuyện tình cảm, chẳng qua họ vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.

Sau đó không lâu, dưới sự bắc cầu làm mối của lãnh đạo, Diệp Đông xem mắt với một cô gái lớn lên trong bộ đội. Cô gái đó tên Trịnh Giai, trắng trẻo thanh tú, tính cách hào phóng vui vẻ, bù trừ với tính cách trầm ổn ít nói của Diệp Đông. Trịnh Giai là bác sĩ thực tập tốt nghiệp đại học quân y, rất xứng với học vấn sinh viên tốt nghiệp trường quân đội của Diệp Đông. Hai người nghiêm túc tìm hiểu, cảm thấy đối phương rất tốt, bắt đầu yêu đương.

Ba mẹ Trịnh Giai cảm thấy Diệp Đông rất khá, trong nhà có gen sinh đôi, nói không chừng sau này Diệp Đông và con gái có thể sinh đôi, tới lúc đó không chừng có thể thương lượng với thông gia, một đứa họ Diệp, một đứa họ Trịnh. Chính sách nhà nước không cho phép, ba mẹ nhà họ Trịnh chỉ có một đứa con gái là Trịnh Giai, nhưng họ cũng muốn nhà mình có nhân mạch tiếp tục truyền thừa lại, mặc kệ là trai hay gái, vẫn tốt hơn việc nhà họ Trịnh biến mất sau trăm năm.

Huống hồ Diệp Đông có anh em, còn có một người chị nuôi, sau này gánh nặng chăm sóc ba mẹ sẽ không rơi lên người một mình cậu. Như vậy nếu con gái có thể ở bên Diệp Đông, gánh nặng chăm sóc ba mẹ hai bên có thể nhẹ hơn một chút.

Hơn nữa ba mẹ Diệp Đông người ta đều là nhân viên nghỉ hưu, có lương hưu dưỡng lão; ba Diệp Đông còn nghỉ hưu từ đồn công an, phẩm tính có đảm bảo, ít nhất gia đình người ta không có vấn đề về mặt giáo dục. Nếu không Diệp Đông và chị gái, em trai cậu cũng không thể thi vào đại học tốt.

Tổng hợp các phương diện lại, nhà họ Trịnh vô cùng hài lòng với đứa con rể tương lai Diệp Đông này.

Sau khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa gặp Trịnh Giai, họ tương đối hài lòng với điều kiện gia đình và công việc của cô ấy.

Diệp Trường Vinh hài lòng nhà họ Trịnh xuất thân bộ đội. Bản thân ông chính là lính giải ngũ, có tình cảm đặc biệt với bộ đội, vô cùng hài lòng với nhà họ Trịnh và Trịnh Giai. Sau đó ông và thông gia tương lai gặp mặt, quả như vừa gặp như đã quen từ lâu.

Lý Vệ Hoa cũng không cần nói, con trai bà xuất sắc, vợ mà cậu tìm cũng không kém. Có thể tìm được đối tượng có điều kiện như Trịnh Giai, bà rất ưng.

Sau khi Diệp Đông và Trịnh Giai yêu đương một khoảng thời gian, ba mẹ hai bên gặp mặt, đính hôn cho hai người, hôn sự của Diệp Đông coi như đã định.

Sau đó chỉ còn lại Diệp Nam.

Quá trình Diệp Nam tìm bạn gái không thuận lợi như thế.

Bạn gái đầu tiên của cậu là bạn học đại học, nhưng khác khoa. Họ quen nhau lúc trường tổ chức đêm hội liên hoan. Sau khi tốt nghiệp, bạn gái ở lại Bắc Kinh, làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, công việc vô cùng ổn định, phúc lợi đãi ngộ cũng rất tốt.

Bạn gái và Diệp Nam ngẫu nhiên gặp nhau, hai người nói chuyện vài câu, lưu lại phương thức liên lạc của nhau. Sau đó dần dần thân quen, bạn nữ đột nhiên tỏ tình với Diệp Nam, nói muốn cùng cậu cố gắng, xây dựng một gia đình ở Bắc Kinh.

Vừa hay Diệp Nam bị mẹ giục cưới, cậu cảm thấy bạn gái rất tốt, có chí tiến thủ, tướng mạo cũng được, hai người có thể yêu đương thử, sau đó trở thành quan hệ bạn trai bạn gái.

Hai người yêu đương khoảng nửa năm, Diệp Nam đột nhiên đổi công việc. Cậu không thương lượng trước với bạn gái một tiếng, sau đó bạn gái đó biết chuyện liền không hài lòng, tìm tới Diệp Nam.

Bạn gái tức giận hỏi: “Diệp Nam, công việc trước đây của anh ổn định như vậy, đi làm vài năm thăng chức tăng lương, sao lại đột nhiên đổi việc? Công ty hiện giờ của anh chẳng qua là một công ty nhỏ vừa đăng ký, có tiền đồ phát triển gì…”

Diệp Nam ý thức được bạn gái không ủng hộ cậu đổi việc, lập tức giải thích với cô ta: “Đây là công ty do một người anh tốt của anh mở, người ta du học từ nước M về, chị gái anh cũng cho rằng công ty này tương lai xán lạn, ủng hộ anh làm cùng với anh Sâm…”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 339: Chương 339



“Chị anh nói công ty có tương lai xán lạn, anh liền cho rằng là thật? Tôi thấy đầu óc nhà anh có vấn đề! Chị anh nói gì cũng đúng, cái gì anh cũng nghe theo chị anh, vậy anh tìm bạn gái như tôi làm gì?” Cô gái hạ lệnh với Diệp Nam: “Nếu anh không có công việc ổn định, vậy thì chúng ta không cần ở bên nhau nữa.”

Diệp Nam: “Mặc kệ tôi tìm công việc gì, sau này có thể nuôi gia đình không phải được rồi sao? Công ty chúng tôi khai thác phần mềm máy tính, vô cùng có tương lai, tôi đổi việc có gì không tốt?”

Tuy Diệp Nam không thuộc chuyên ngành máy tính, không phải lập trình viên chương trình máy tính, làm công việc khai thác thị trường ở công ty, nhưng cậu vô cùng thích công việc hiện tại, cũng thích bầu không khí làm việc của công ty, thật sự không muốn rời khỏi công ty của anh Sâm.

Hơn nữa không tin người khác, nhưng Diệp Nam tin Hoan Hoan tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, công ty của anh Sâm sớm muộn cũng có thể trở thành công ty lớn. Cậu không đầu tư tiền vào, chẳng qua chỉ làm việc dưới trướng anh Sâm mà thôi, anh Sâm cũng không phải không trả lương cho cậu, có gì không thể làm? Hơn nữa lương mà anh Sâm trả cho họ không thấp, còn nhiều hơn đơn vị cũ.

Bây giờ không làm cùng anh Sâm, lẽ nào đợi sau này công ty của anh Sâm làm lớn lên, cậu mới dựa vào quan hệ đi vào? Như thế đâu có tốt bằng việc làm nguyên lão trong công ty…

Diệp Nam nghĩ thông suốt, nhưng không giải thích kỹ càng với bạn gái. Bởi vì cậu không nói cho bạn gái biết Hoan Hoan là một đại sư bói toán, có vài chuyện phải nghe cô. Nếu không bỏ lỡ cơ hội này, hối hận cũng muộn rồi.

Diệp Nam không tiết lộ Diệp Hoan là đại sư bói toán, chủ yếu là cậu nói, có vài người cũng không tin, ngược lại cảm thấy cậu mê tín không đáng tin, cho nên cậu chưa từng nói với bạn gái.

Bạn gái vô cùng tức giận, không thể hiểu vì sao Diệp Nam lại từ bỏ công việc tốt có tiền đồ phát triển ổn định, một mực đến công ty nhỏ tư nhân chịu khổ, cuối cùng cô ta quy kết nguyên nhân lên người Diệp Hoan: “Chị anh nói công ty các anh có tiền đồ, nó sẽ có tiền đồ? Chị ta bói toán sao, nói chắc chắn như thế. Vậy anh nói cho tôi biết, khi nào công ty các anh có thể phát triển thành công ty lớn? Dù sao thì tôi không thể đợi công ty các anh phát triển lên được, nếu anh không đổi ý, tôi thấy chúng ta chia tay thì hơn.”

Cô gái nói xong, tức giận bỏ đi.

Lúc đầu cô gái nhìn trúng Diệp Nam là cảm thấy Diệp Nam có công việc ổn định, điều kiện gia đình hình như cũng được, nếu họ mua nhà ở Bắc Kinh, nói không chừng ba mẹ cậu có thể bỏ ra một số tiền tài trợ, đợi hai người mua nhà ở Bắc Kinh, đồng nghĩa với đứng vững chân, tới lúc đó cuộc sống bước vào quỹ đạo ổn định, rồi lại suy nghĩ tới vấn đề sinh con.

Nói tới chuyện mua nhà, căn nhà do Diệp Hoan mua cho Diệp Nam quả thực đã tăng giá, nhưng cậu chưa từng nói với bạn gái chuyện này. Bởi vì mẹ cậu từng nói, nếu tình cảm không ổn định thì không được nói cho bên nữ biết mình có nhà ở Bắc Kinh.

Bởi vì bây giờ ngày càng khó làm hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhà ở Bắc Kinh ngày càng khó mua, sở dĩ Lý Vệ Hoa khuyên con trai trước cũng là sợ con trai bị cô gái có tâm cơ gạt, bà không muốn tìm một cô con dâu khuấy đảo gia đình.

Lý Vệ Hoa còn nói, hai đứa con trai tìm người yêu, đều phải nhờ Diệp Hoan xem thử trước. Nếu Diệp Hoan cảm thấy cô gái được, Diệp Đông và Diệp Nam mới có thể hẹn hò với bên nữ; nếu không được vậy thì tìm người thích hợp hơn. Bởi vì Lý Vệ Hoa bị những thủ đoạn thần kỳ của Diệp Hoan làm bà phục sát đất, bây giờ bà rất tin lời Diệp Hoan, còn tin hơn cả hai đứa con trai.

Nhưng cô gái mà Diệp Nam đang yêu luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa có cơ hội để Diệp Hoan gặp mặt. Không phải Diệp Hoan không muốn gặp, mà là tạm thời bạn nữ không muốn gặp mặt người nhà họ Diệp, có thể bởi vì cô ta cho rằng hai người còn chưa tới bước nói chuyện hôn nhân.

Diệp Hoan lại dựa vào xem tướng mặt của Diệp Nam, có thể nhìn ra tình cảm của cậu có thuận lợi không. Trước đây cô từng nhắc nhở Diệp Nam: “Đoạn tình cảm này của em sẽ không thuận lợi lắm. Bởi vì bên nữ là một cô gái có chủ kiến, em cũng có tính cách tương tự, hai người thường sẽ vì nhiều chuyện mà xảy ra tranh cãi. Nếu em kiên trì làm chính mình, ắt sẽ khiến cô gái đó tổn thương, trừ phi có một bên thỏa hiệp. Nếu các em ở bên nhau, cả đời sẽ không quá bình thản. Bản thân em xem mà làm, có nên tiếp tục đoạn tình cảm này hay không.”

Sau khi Diệp Nam bị bạn gái đá, nghĩ tới lời Diệp Hoan từng nói với cậu, suy nghĩ đoạn tình cảm này có đáng để tiếp tục duy trì bảo vệ hay không. Nhưng cậu vẫn tạm thời không định nói chuyện có nhà cho bạn gái biết.

Bởi vì nhà là do Diệp Hoan mua cho cậu, không phải cậu tự kiếm được, không có gì đáng để kiêu ngạo khoe khoang. Cậu muốn cùng anh Sâm lăn lộn tạo ra sự nghiệp, chính là muốn dựa vào năng lực của mình kiếm được nhiều tiền hơn, mang tới cuộc sống tốt hơn cho mình và người nhà.

Diệp Nam định tạm thời không đi tìm bạn gái, hai người bình tĩnh một đoạn thời gian, xem hai bên có cần tiếp tục bước tiếp hay không. Bởi vì cậu không muốn lãng phí tinh lực cả ngày cãi nhau với bạn gái.
 
Back
Top Bottom