Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 270: Chương 270



Hạ Triều Dương còn muốn hỏi những vấn đề khác liên quan tới bùa và huyền học, nhưng trung tâm thương mại quá gần, cậu ta không có nhiều thời gian, rất nhanh đã tới rồi.

Lục Vân Phỉ ngắt cuộc trò chuyện của hai chị em: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi đi mua quần áo.”

Lục Vân Phỉ dẫn Diệp Hoan và con trai tới nhà hàng Bắc Kinh cũ chính thống, ăn cơm xong trực tiếp đến trung tâm thương mại.

Lục Vân Phỉ dẫn hai người thẳng tới quầy chuyên bán đồ nữ, hơn nữa là quầy chuyên bán đồ thiếu nữ, hầu hết là quần áo mang hệ màu hồng nhạt, hồng đậm, vàng tơ, biết ngay bà ta định sắm đồ mới cho Diệp Hoan.

Diệp Hoan vội nói: “Cô, cháu có quần áo mặc, cô không cần mua quần áo cho cháu.”

Lục Vân Phỉ trực tiếp kéo Diệp Hoan vào quầy xem quần áo: “Cháu có là đồ của cháu, cô mua cho cháu là cô mua cho cháu. Cháu không lớn lên ở nhà họ Lục, người làm cô như cô mua cho cháu vài bộ quần áo thì sao? Nếu cháu lớn lên ở nhà họ Lục, kể từ khi cháu còn nhỏ, không biết cô đã mua cho cháu bao nhiêu quần áo rồi đấy.”

Bản thân Lục Vân Phỉ thích sửa soạn, càng thích sửa soạn cho cô gái trẻ xinh đẹp. Huống hồ cháu gái đã đẹp, để bà ta sửa soạn lên vô cùng có cảm giác thành tựu. Thế là bà ta kéo Diệp Hoan mua mua mua, mua cho Diệp Hoan mấy chiếc áo khoác mặc thu đông không nói, còn mua quần jeans, giày, mũ phối cùng. Dù sao chỉ cần bà ta cảm thấy cháu gái mặc đẹp, đều móc tiền ra mua, nhiệt tình tới mức Diệp Hoan ngăn cản cũng không ngăn cản được.

Sau đó Diệp Hoan dứt khoát để cô mua mua mua. Hết cách, ai bảo cô không ngăn cản được sự nhiệt tình của cô. Diệp Hoan nhớ cô đối tốt với mình, định tặng cho bà ta một lá bùa bình an, cái gì cũng giải quyết xong.

Dù sao thì Diệp Hoan không phải người thích chiếm tiện nghi, đặc biệt là không thích chiếm tiện nghi của người thân bạn bè. Giống như Lý Vệ Hoa dạy, nhân tình nên trả thì trả, nếu không để lâu sẽ khiến người ta tưởng rằng con thích chiếm tiện nghi, không muốn qua lại với con nữa.

Diệp Hoan còn tự bỏ tiền mua hai chiếc khăn choàng cho ba mẹ, mua hai chiếc mũ cho ông bà vừa mới nhận, tặng cho các trưởng bối, coi như là chút tâm ý của cô. Phải rồi, cô không quên mua khăn choàng và mũ cho bà bà, bởi vì mùa đông ở Bắc Kinh vẫn vô cùng lạnh lẽo, bà bà thiếu quần áo gì, Diệp Hoan đều chuẩn bị trước cho bà ấy.

Khăn choàng mua cho ba mẹ, Diệp Hoan sẽ tự tặng, đồ mua cho ông bà, Diệp Hoan vốn muốn nhờ cô tặng giúp.

Nhưng Lục Vân Phỉ nói: “Hoan Hoan, tặng đồ là chuyện lấy lòng người khác, sao cháu còn nhờ cô làm? Cô tin cháu tặng cho ông bà, họ sẽ rất vui. Cháu cũng là con cháu nhà họ Lục, sau này có thời gian cũng phải đi thăm hai ông bà nhiều hơn.”

Diệp Hoan tưởng cô sợ ông bà không có cháu bên cạnh, mới khuyên cô tới thăm ông bà nhiều, bèn đồng ý: “Vâng, ngày mai có thời gian, cháu sẽ tới thăm ông bà.”

Lục Vân Phỉ thấy cháu gái nghe lời, càng thích cháu gái hơn, lại kéo cô đến một tầng siêu thị mua nhiều đồ ăn vặt như sô cô la mà nhiều cô gái thích ăn.

Kết quả sau khi ba người từ trung tâm thương mại đi ra, túi lớn túi nhỏ, trong tay xách đầy túi mua sắm. Diệp Hoan cảm thấy: Dạo phố cùng cô còn mệt hơn cùng sư huynh đi xử lý sát khí, sau này không nên dễ dàng đồng ý đi dạo phố cùng cô nữa. Lực chiến đấu dạo phố của cô quá mạnh, Diệp Hoan chấp nhận thua.

Khương Nhã thấy em chồng mua cho con gái nhiều đồ, vội vàng cảm ơn bà ta.

Lục Vân Phỉ: “Nên mà, Hoan Hoan là đứa con gái duy nhất trong nhà họ Lục chúng ta ở thế hệ này, nên chiều chuộng một chút, không phải người ta đều nói nuôi con gái theo kiểu giàu nuôi con trai theo kiểu nghèo sao, em cảm thấy rất có lý. Chị dâu, em nói chị nghe, bây giờ kiểu dáng quần áo bán ở trung tâm thương mại nhiều lắm, đặc biệt rất nhiều kiểu thích hợp. Hoan Hoan mặc, kiểu dáng quần áo cực kỳ đẹp. Sau này chị khỏe, chúng ta cùng ra ngoài mua quần áo cho Hoan Hoan, cuối cùng em cũng tìm được niềm vui từ việc sửa soạn cho con gái rồi.”

Cho tới khi Hạ Triều Dương nhắc nhở mẹ thời gian không còn sớm, Lục Vân Phỉ mới dẫn con trai về nhà.

Diệp Hoan chào ba mẹ, sau khi tắm rửa quay về phòng mình nghỉ ngơi sớm.

Tối nay Diệp Hoan không tu luyện mà định vào không gian tìm xem có cách giải quyết vấn đề cho sư huynh không.

Thế nhưng đợi Diệp Hoan vào không gian, lập tức phát hiện không gian thay đổi.

Không gian vốn dĩ chỉ có nhà, rừng cây đào, suối Âm Dương và vườn thuốc, diện tích có hạn, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy biên giới. Nhưng lần này sau khi Diệp Hoan đi vào, lại phát hiện không gian phóng đại rất nhiều lần, rừng đào quá khứ lại là một ngọn núi phong cảnh xinh đẹp, xa xa nhìn tới, hình như nơi nào đó trên ngọn núi còn có kiến trúc vật. Mà rừng đào giống như là vườn qảu nhỏ nhà mình, nhìn chỉnh thể, không gian này quả thật là một đào nguyên thế ngoại.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 271: Chương 271



Trên ngọn núi phía xa lượn lờ mây mù, giống như tiên cảnh, phong cảnh tú lệ. Sự thay đổi đường đột này thực sự khiến Diệp Hoan ngây ngốc, cô lập tức chạy tới dưới chân núi xem, kết quả không gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, thoắt cái đi vào trong phạm vi rừng núi.

Diệp Hoan nhìn ngọn núi lượn lờ mây mù, suy nghĩ sao không gian lại đột nhiên thăng cấp? Lẽ nào là vì hôm nay La Bàn hấp thu sát khí nên mới thăng cấp sao?

Nhưng vì sao trước đây chủ nhân của La Bàn lại không để lại chút gợi ý nào? Nếu không phải cô trùng hợp giúp đỡ sư huynh, cơ hội dùng La Bàn hấp thu sát khí rất ít, nói không chừng cả đời này Không Gian La Bàn đều sẽ không thăng cấp.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, cảm thấy chủ nhân đời trước quá tùy hứng, mới không để lại nhiều thứ hữu dụng hơn.

Dưới dãy núi xinh đẹp có một bậc thang uốn lượn quanh co thẳng lên tới núi, Diệp Hoan tò mò thuận theo bậc thang đi lên, cho tới khi đi tới một tiểu lầu xa hoa lộng lẫy, tinh xảo tao nhã, thật sự rất giống tú lâu mà khuê tú cổ đại sống.

Nhưng sau khi vào, Diệp Hoan phát hiện đây không phải tú lâu, có lẽ là nơi mà chủ nhân đời trước từng sống. Bởi vì trong chính đường đang treo một bức chân dung tiên tư bất phàm, rõ ràng là một nam đạo sĩ, sau lưng ông ấy là một bức tranh Âm Dương Thái Cực to lớn. Đạo sĩ chân giẫm từng đám mây, tựa như muốn cưỡi mây đạp gió bay đi.

Diệp Hoan đoán có lẽ đây là chân dung của chủ nhân đời trước, Không Gian La Bàn nhận cô làm chủ, cô cũng nhận ân huệ của chủ nhân đời trước, dứt khoát quỳ xuống dập đầu bày tỏ cảm ơn.

Đợi Diệp Hoan dập đầu xong, chỉ thấy trước mặt cô xuất hiện một hộp gỗ tỏa ra mùi thơm. Diệp Hoan đứng lên, tò mò mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong có một phong thư.

Ý đại khái trong thư là: Đạo sĩ họ Diệp, cơ duyên trùng hợp có được Không Gian La Bàn này, sau đó thành tựu đại đạo. Lúc còn trẻ ông ấy từng nhận đồ đệ, sáng lập môn phái, sau đó bởi vì mê đắm tu luyện, giao chuyện môn phái cho đồ đệ xử lý. Sau này ông ấy một lòng theo đuổi trường sinh đại đạo, đến rất nhiều nơi tìm kiếm cảm ngộ, đạo pháp, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại thiên đạo được, đi tới điểm cuối của sinh mệnh.

Diệp đạo trưởng thật sự là một người tiêu sái lại tùy hứng, nói mở môn phái liền mở, nói ném môn phái cho đồ đệ quản liền ném cho đồ đệ, chưa từng quan tâm tới vật ngoài thân. Ông ấy một đời không tìm bạn đời, dồn hết tinh lực lên việc truy cầu đại đạo, ông ấy sống tới tận hơn năm trăm tuổi…

Diệp đạo trưởng nói, ông ấy đoán được người tiếp nhận truyền thừa tiếp theo là một đứa trẻ, sợ đứa trẻ tiếp nhận quá nhiều truyền thừa đổi tâm tính, chỉ để truyền thừa quan trọng ở bên ngoài (không gian nhỏ mà Diệp Hoan có được lúc trước), sau đó ông ấy dùng trận pháp phong ấn dãy núi lại. Bởi vì ông ấy đã sớm biết La Bàn biết hấp thu sát khí, tà khí,…cho nên chỉ cần La Bàn hấp thu đủ sát khí thì có thể mở ra trận pháp phong ấn.

Trong căn phòng này để lại không ít điển tịch đủ loại, phần lớn đều có liên quan tới huyền học, cũng có ghi chép do ông ấy viết lại sau khi du lịch, người sau như Diệp Hoan đều có thể đọc. Bên trong còn để lại cách sử dụng không gian, có lẽ là thứ Diệp Hoan cần nhất.

Cuối cùng ông ấy chỉ căn dặn Diệp Hoan đừng làm điều ác, nếu không sẽ bị trời phạt, không còn gì khác.

Sau khi Diệp Hoan đọc thư xong, lại dập đầu với đạo trưởng, định sau này gọi Diệp đạo trưởng là lão tổ.

Diệp Hoan nhìn chân dung của lão tổ suy nghĩ: “Bức thư này viết đầu hổ đuôi rắn, rất đơn giản, tin tức để lại thật sự không nhiều.

Sau đó Diệp Hoan hậu tri hậu giác: May mà trong không gian không xuất hiện người hoặc vật kỳ quái, không dọa tới mình.

Diệp Hoan nhìn chính sảnh sáng sủa, không bám chút bụi, không cần cô quét dọn vệ sinh. Cô định tới phòng khác tìm sách đọc, xem có thể tìm được cách giúp sư huynh không. Không phải sư tổ đã nói bên trong có một số sách bàng môn tà đạo sao, có lẽ bên trong có cách mà sư huynh cần?

Diệp Hoan đẩy nhẹ, mở cửa phòng bên, nhìn thấy rất nhiều sách xếp trong rương, từng rương từng rương, Diệp Hoan nhìn thấy thậm chí còn có cả hòm sách thẻ tre, đều là chữ cổ. Sau đó cô đẩy cửa phòng khác, nhìn thấy vẫn là từng rương sách hoàn thiện, không biết bao nhiêu căn phòng chất đầy sách.

May mà Diệp Hoan từng theo sư phụ học chữ cổ, không làm khó được cô. Nếu không cho dù cô nhìn thấy số sách này, lại không biết chữ, há không phải là uổng phí sao.

Thế là Diệp Hoan tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống, đọc sách trong căn phòng này, một lòng tìm kiếm cách giải quyết thiên sát cô tinh. Hết cách, sách quá nhiều, cô tìm cách từ trong số sách này, không khác gì mò kim đáy biển, cho nên nhanh đọc thôi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 272: Chương 272



Cứ như vậy, Diệp Hoan vất vả đọc thư tịch đạo gia suốt mấy đêm liền, cuối cùng cũng tìm được hai cách giải quyết trên một quyển sách.

Một loại là tu luyện công pháp đặc biệt, tu luyện sát khí và nguyên khí trong cơ thể lại với nhau, vận chuyển trong cơ thể như thái cực bát quái. Thậm chí Diệp Hoan đã tìm được loại công pháp này, nhưng tu luyện loại công pháp này có nhược điểm rõ ràng, chính là tổn thương do sát khí gây ra cho cơ thể, vẫn không thể triệt để loại bỏ, ngoài việc tuổi thọ có thể kéo dài thêm vài năm, không có lợi ích nào khác.

Nếu thật sự đi vào đường cùng, ngược lại có thể lựa chọn cách này. Dù sao thì đối với người cùng đường mà nói, có thể sống thêm vài năm thì sống thêm vài năm.

Cách còn lại là lời nhắn của lão tổ, có thể để người mang sát thể bẩm sinh làm chủ của Không Gian La Bàn, La Bàn sẽ tự động hấp thu sát khí trên người anh, sẽ không gây hại tới anh. Nhưng nếu trực tiếp dùng La Bàn hấp thu sát khí trong cơ thể, kiểu như sát thể bẩm sinh này, rất dễ mất mạng.

Không nghi ngờ gì nữa, để Không Gian La Bàn nhận chủ lần nữa là cách giải quyết tốt nhất, nhưng lại khiến Diệp Hoan cảm thấy khó xử. Cô đã là chủ nhân của không gian, làm thế nào để sư huynh nhận chủ, lẽ nào phải tự sát, thế thì không được. Sau đó Diệp Hoan tìm được cách dùng không gian mới biết, không gian này có thể để hai người nhận chủ, nhưng phải là một nam một nữ, âm dương cân bằng.

Còn có một cách nói, chính là ai nhận chủ trước mới là chủ nhân chân chính của không gian. Người nhận chủ thứ hai sau khi trích m.á.u nhận chủ, chỉ có thông qua sự đồng ý và dẫn dắt của chủ nhân thứ nhất mới có thể tùy ý ra vào không gian.

Hơn nữa để không khiến hai chủ nhân làm hại lẫn nhau, tranh giành không gian, thậm chí không gian đã để lại cách giải quyết làm sao ngăn ngừa chuyện này. Ví dụ hai người là quan hệ bạn đời, có thể ràng buộc lời thề đồng tâm, nếu ai phản bội người kia trước, sẽ ứng thề mất mạng.

Nếu là quan hệ khác, có thể ràng buộc lời thề bình đẳng khác, chính là đề phòng hai người làm hại lẫn nhau. Nếu một người trong đó có ý gây hại cho người kia trước, sẽ ứng thề mất mạng trước.

Diệp Hoan cũng không tìm được lời giải không gian lưu truyền bằng cách nào, vì sao có loại lời thề thần kỳ này. Trong truyền thừa đạo gia có lời thề, nhưng không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng sẽ không lập tức ứng nghiệm, hoặc là vừa có ý xấu liền ứng nghiệm.

Nói về lâu về dài, Diệp Hoan không muốn hại sư huynh, cho nên không định lấy công pháp đầu tiên cho sư huynh luyện. Bởi vì cũng không thể giải quyết vấn đề triệt để, rõ ràng cô có cách tốt hơn, không muốn hại sư huynh.

Nhưng bảo Diệp Hoan trực tiếp cùng sư huynh thề thốt gì đó, đưa anh vào không gian, Diệp Hoan lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Vốn dĩ một mình cô có thể độc hưởng không gian, nhưng bởi vì bất đắc dĩ, phải dẫn thêm một người vào, Diệp Hoan không cảm thấy khó xử mới lạ.

Lấy công pháp đầu tiên cho sư huynh, nghĩ xem sư huynh đối xử rất tốt với cô, Diệp Hoan sẽ thẹn với lương tâm cả đời, dùng cách thứ hai, Diệp Hoan không qua được khúc chiết trong lòng. Dù sao thì sư huynh là đàn ông, hai người họ là quan hệ sư huynh muội, cũng không phải quan hệ bạn đời, sau này nếu mỗi người đều có bạn đời, họ còn dùng chung một không gian, nghĩ thế nào cũng giống như vụng trộm…

Diệp Hoan lắc đầu, định khiến đầu óc tỉnh táo một chút, đợi bình tĩnh lại rồi tính. Diệp Hoan không chỉ là đang thuyết phục bản thân, còn đang nghĩ nếu cô nguyện ý để sư huynh nhận chủ thì nên nói sao với sư huynh.

Dù sao chuyện này cũng khó nói, ai biết sư huynh có tin không, liệu anh có cho rằng cô nói mớ giữa ban ngày không.

Thật ra Diệp Hoan ý thức được với tính cách của cô, sớm muộn cũng sẽ để sư huynh nhận chủ, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Chính vì chuyện này đè trong lòng, Diệp Hoan không dám tới tận nơi tìm sư huynh. Bởi vì cô sợ nhìn thấy anh sẽ chột dạ hổ thẹn. Rõ ràng có cách còn không lập tức nói với anh, có thể thấy cô cũng là một người hơi ích kỷ.

Ngay cả sư huynh gọi điện thoại cho Diệp Hoan, bảo cô đưa bùa cho anh, anh bán giúp cô, Diệp Hoan cũng không đi, nói có thời gian sẽ đi tìm sư huynh. Còn có sổ hồng mà Liễu Nguyên lấy giúp cô, cũng chuyển tay để ở chỗ Nhiễm Hàn, Diệp Hoan đều không chủ động tới chỗ sư huynh lấy.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 273: Chương 273



Ban ngày Diệp Hoan dựa theo lịch đi học, buổi tối ngoài tu luyện chính là suy nghĩ chuyện của sư huynh, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên làm sao mới thỏa đáng.

Em không tới tìm anh thì anh tới tìm em. Nhiễm Hàn tưởng sư muội bận học, không có thời gian tìm anh. Vào một buổi trưa, khi vừa tan học, anh tìm tới cổng đại học B, gọi điện thoại cho Diệp Hoan.

“Sư muội, em ở đâu?”

Diệp Hoan đang định cùng Lâm Hiểu Nhiễm đến căn tin ăn cơm, đang trên đường đi tới căn tin, thấy sư huynh gọi tới, cô không thể không nghe. Sư huynh cũng không đắc tội cô, bản thân cô trốn đã đành, không nghe điện thoại thì bất lịch sự quá. Từ chối điện thoại, trừ phi sau này cô không muốn qua lại với sư huynh nữa.

Diệp Hoan thành thật trả lời: “Sư huynh, em đang đi ăn cơm.”

“Sư muội, anh đang ở cổng tây trường em, em ra đi, anh mời em ăn cơm, nhân tiện đưa sổ hồng cho em.”

Sư huynh lại tới đưa sổ hồng cho cô?

Nghe thấy bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp vững vàng của sư huynh, Diệp Hoan không thể từ chối, cô chỉ đành nói: “Em ra ngay.”

Sau đó Diệp Hoan nói với Lâm Hiểu Nhiễm bên cạnh: “Hiểu Nhiễm, xin lỗi cậu, cậu đi ăn cơm một mình nhé, tớ có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến trước.”

Lâm Hiểu Nhiễm ngưỡng mộ hỏi: “Không phải là có người mời cậu ăn cơm chứ?”

“Có người mời tớ ăn cơm thật, quay về mang đồ ngon cho cậu, tớ đi đây.” Diệp Hoan sợ Lâm Hiểu Nhiễm hỏi quá nhiều, không đợi cô ấy lên tiếng đã trực tiếp chuồn trước.

Diệp Hoan rời khỏi tầm mắt của Lâm Hiểu Nhiễm, sau đó chậm chạp đi tới cổng tây, quả nhiên nhìn thấy sư huynh đợi ở cổng. Nhiễm Hàn dáng người cao lớn đứng ở đó, khí thế không thể xem thường, rất nhiều bạn học ra ngoài ăn cơm nhìn thấy anh, đều sẽ nhìn thêm mấy cái, tưởng tượng anh đang đợi ai.

Sau khi đi ra, Diệp Hoan ngoan ngoãn theo phía sau sư huynh lên xe. Bạn học nhìn thấy không biết Diệp Hoan, bèn hỏi: “Ai vậy, rất xinh đẹp, là sinh viên năm nhất sao, sao chưa từng nghe ai nói qua?”

Diệp Hoan xinh đẹp không sai, nhưng cô rất ít tham gia hoạt động, người quen khá ít, bình thường còn thường xuyên về nhà ăn cơm, số lần xuất hiện ở căn tin cũng ít, cho nên rất nhiều người đều không biết vị học muội xinh đẹp này.

Lần này ngược lại không có ai biết cô, bạn học bên cạnh nói: “Không biết, có lẽ là học muội năm nhất, xem ra người ta không thích xuất đầu lộ diện, chưa từng nghe nói danh tiếng của người này.”

Bởi vì các bạn học trong đại học sẽ âm thầm bình xét, các lớp có hoa khôi lớp, các khoa có hoa khôi khoa, còn có hoa khôi trường, nhưng họ chưa từng thấy Diệp Hoan xuất hiện trong hoạt động nào, cho nên mọi người không biết.

Nhiễm Hàn hỏi Diệp Hoan đi đâu ăn cơm, tâm tư Diệp Hoan không đặt vào việc ăn uống, trực tiếp nói ở đâu cũng được, Nhiễm Hàn đưa cô tới một nhà hàng khá có tiếng ở gần đó. Bởi vì anh nghĩ lát nữa sư muội còn phải quay về đi học, không đến nơi quá xa.

Sau khi vào nhà hàng, Nhiễm Hàn trực tiếp yêu cầu phòng bao. Bên ngoài quá ồn, anh không thích nơi quá ồn.

Nhiễm Hàn trực tiếp để Diệp Hoan gọi món, đợi nhân viên mang trà nước lên ra ngoài, anh lấy hai quyển sổ hồng ra nói: “Đây là sổ hồng của hai em trai em, đã làm xong rồi.”

Diệp Hoan nhìn thấy sổ hồng, quả thật không khác gì một tờ hợp đồng. Nhưng bên trên viết quyền sở hữu nhà là Diệp Đông và Diệp Nam, sau khi xem qua, cô mới yên tâm, trực tiếp cất vào.

“Sư huynh, cảm ơn anh đã phí tâm hỏi thăm nhà giúp em, hay là hôm nay em mời anh ăn cơm?”

“Đừng, để anh mời em đi, không phải nói với em rồi sao, đừng khách sáo với anh. Không phải em còn thiếu tiền sao, còn nói nhờ anh bán bùa giúp em, có phải dạo này bận nên chưa vẽ xong bùa không?”

Diệp Hoan gật đầu: “Vâng, rất bận. Ông chủ Đường bên thành phố S nói mấy hôm nữa sẽ tới tìm em, muốn lấy một lô bùa, bùa bây giờ em vẽ, đưa cho ông ấy còn không đủ, đợi góp đủ rồi tìm sư huynh sau.”

“Cũng được, nếu em thật sự thiếu tiền thì nói với anh.”

Nhân viên đẩy cửa mang món vào, hai người không nói chuyện nữa, trực tiếp ăn cơm. Nhân viên mang hết món lên rồi ra ngoài.

Diệp Hoan giả vờ không quan tâm hỏi dò: “Sư huynh, sau này anh muốn tìm một người bạn gái như thế nào?”

Nhiễm Hàn nghe vậy lại cười khẽ, cảm thấy sư muội còn nhỏ nhưng bận lòng nhiều.

“Anh chưa từng suy nghĩ tìm bạn gái. Hơn nữa tình trạng cơ thể của anh không cho phép. Nếu thật sự tìm, không phải lỡ dở người ta sao?”

Thật ra chiều cao tướng mạo của Nhiễm Hàn đều không tồi, bình thường ra ngoài còn có xe, nhìn phát biết ngay không thiếu tiền, thật sự có người nhìn trúng anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy. Lần đầu tiên anh ấy không biết là tình huống gì nên đã tới cuộc hẹn, lại không nể mặt trực tiếp đứng lên bỏ đi, bỏ lại cô gái đó, người ta tức giận không theo đuổi anh ấy nữa. Nhiễm Hàn cảm thấy khó xử, không thể qua lại với phụ nữ khác, ở cùng với phụ nữ khác anh ấy ngay cả ngồi cũng không ngồi yên được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 274: Chương 274



Bình thường Nhiễm Hàn làm việc gặp phải đồng nghiệp nữ hoặc phụ nữ, đều là nói tóm tắt, không nói lời không cần thiết, làm việc chung, giữ khoảng cách. Đoán chừng bởi vì Diệp Hoan là sư muội của anh, cô còn nhỏ tuổi hơn, anh coi cô là em gái mới không cảm thấy khó xử. Nếu là phụ nữ khác, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý ăn cơm cùng người ta.

Nhiễm Hàn nói xong tình huống của mình, không nhịn được khuyên Diệp Hoan hai câu: “Sư muội, em còn nhỏ, không cần suy nghĩ chuyện tìm người yêu bây giờ, đợi em tốt nghiệp rồi tìm cũng không muộn.”

Còn chưa mười tám tuổi, không phải còn nhỏ sao?

Diệp Hoan ho hai tiếng che đậy nói: “Sư huynh, em không có người yêu, em chỉ là tò mò hỏi anh thử thôi.”

Diệp Hoan không coi mình là vị thành niên, trong đầu cô trú ngụ một linh hồn trưởng thành. Đương nhiên, cô không gặp được người thích hợp, sẽ không tìm bạn đời sớm. Hôn nhân đại sư, há có thể chơi đùa? Tình huống giống như cô, sau này tìm bạn đời dễ, nhưng tìm bạn đời chí đồng đạo hợp, lại hiểu cô thì chưa chắc dễ.

Bởi vì Diệp Hoan định sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở bộ phận đặc biệt của sư huynh. Nhưng nếu cô tìm bạn trai, ba mẹ bạn trai hỏi: “Bạn gái của con làm gì?”

Bạn trai nói: “Xem bói trừ tà.”

Bảo đảm không qua được ải ba mẹ.

Cho nên nếu Diệp Hoan muốn tìm bạn trai, còn phải cân nhắc cả tình huống này, cơ hội lựa chọn được cũng ít hơn. Nếu tìm trong những người trong huyền học, có lẽ tình hình sẽ đỡ hơn.

Những chuyện đó đều là chuyện sau này, tạm thời Diệp Hoan không cần suy nghĩ. Cô suy nghĩ bây giờ nếu cô thật sự định để Không Gian La Bàn nhận sư huynh làm chủ, sau này có lẽ không cần suy nghĩ vấn đề này nữa. Bởi vì Diệp Hoan cảm thấy mình không thể kết hôn với chồng rồi cùng hưởng một không gian với sư huynh.

Nhưng không hưởng chung không gian thì không thể cứu sư huynh. Suy nghĩ của Diệp Hoan vô cùng hiện thực, chỉ là xem cô lựa chọn thế nào.

Diệp Hoan không vội vàng đưa ra quyết định. Cô phát hiện sau khi gặp mặt sư huynh, không cảm thấy khó đối diện với anh ấy. Định sau này không trốn anh ấy nữa. Đợi cô nghĩ thông, xây dựng tốt tâm lý, vẫn coi việc cứu chữa sư huynh là chính.

Ăn cơm xong, Nhiễm Hàn đưa sư muội về trường. Trên đường về, lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, cô xuống xe mua một miếng bánh kem mousse socola và một miếng bánh kem mousse sữa chua, mang về chia sẻ với Lâm Hiểu Nhiễm.

“Sư muội, em thích ăn bánh kem sao?” Nhiễm Hàn muốn tìm hiểu sở thích của sư muội, nếu sư muội thích ăn thì sau này có thể mua cho cô ăn.

Diệp Hoan nói: “Thích ăn. Em thích tâm trạng lúc ăn bánh kem hơn, ngọt ngào, ngọt vào tận trái tim.”

Nhiễm Hàn vốn không hiểu tâm lý của con gái, anh chỉ coi là sư muội thích ăn bánh kem, định sau này mua cho cô.

*

Buổi tối Diệp Hoan tăng ca thêm gia, cuối cùng cũng gom được một ít bùa, đợi ông chủ Đường tới giao cho ông ấy một phần, để ông ấy bán giúp.

May mà thiên phú vẽ bùa của Diệp Hoan cao, bây giờ rất nhiều bùa đều có thể hạ bút thành văn, cơ bản vẽ là thành công, rất nhanh đã có thể vẽ được một lá. Cho nên cô lại góp một lô bùa, giao cho sư huynh xử lý giúp cô.

Không ngờ chiều hôm đó, sư huynh gọi điện thoại cho Diệp Hoan, bảo cô tới lấy tiền.

Diệp Hoan: “Sư huynh, nhanh như vậy đã bán hết rồi?”

Nhiễm Hàn nói thật: “Bộ trưởng bọn anh biết, ông ấy thấy bùa của em quả thật rất tốt, để đơn vị trực tiếp thu mua, cho nên lấy tiền nhanh.”

Có thể lập tức bán hết, Diệp Hoan rất vui: “Xem ra đơn vị bọn anh thật sự thiếu bùa. Sư huynh, cảm ơn anh giúp đỡ.”

Nhiễm Hàn: “Bộ trưởng nói rồi, nếu sau này em còn có bùa như vậy, có thể trực tiếp bán cho đơn vị bọn anh. Nhưng không thể được giá cao như em tự bán.”

Diệp Hoan nghe sư huynh nói giá thu mua các loại bùa. Nói tóm lại, giá thu mua của bùa cấp thấp khá rẻ, ngược lại bùa cấp cao, giá thu mua đắt hơn giá Diệp Hoan bán bên ngoài, nói ra cũng không tồi.

Diệp Hoan khá hài lòng với giá thu mua, sau đó hỏi thăm sư huynh bộ phận của họ còn thiếu bùa gì, định sau này vẽ nhiều một chút.

Kho vàng của Diệp Hoan lại có thêm một khoản tiền, cách ngày cô mua nhà cho mình ngày càng gần.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, sau một trận mưa rào liên miên không dứt, thời tiết dần lạnh đi. Có người sợ cóng, đã mặc áo bông phòng lạnh từ sớm. Diệp Hoan sợ bà bà bị lạnh, đã mua cho bà ấy quần áo dày mùa đông từ sớm, thậm chí nội y, áo lông vũ, quần lông vũ nhẹ tuênh đều chuẩn bị, sợ bà ấy lạnh.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 275: Chương 275



Thi thoảng Diệp Hoan nghe bà bà nói, bà ấy thích mặc quần bông do mình may, nên cô bỏ chút sức mua bông và vải bông ở ngoài về, để bà bà tự may mặc. Bởi vì bà bà thấy cô mua những thứ đó liền rất vui, bày tỏ mình biết may, tự may mặc thoải mái hơn nên muốn tự may mặc.

Bởi vì tu luyện, ngược lại Diệp Hoan không sợ lạnh. Đầu đâu, cô chỉ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài áo lông đã không còn lạnh nữa.

Ngày thứ sáu, Diệp Hoan nhận được điện thoại của ba ruột.

“Hoan Hoan, không phải con nói trước đây quan hệ với anh em nhà họ Kỷ rất tốt sao, con hỏi thử ngày mai ngày kia khi nào họ rảnh, mời họ tới ăn bữa cơm. Còn có sư huynh con, mời chung luôn đi, cảm ơn cậu ấy chăm sóc con và cả giúp đỡ lần trước nữa.”

Diệp Hoan: “Vâng, con sẽ hẹn thời gian với họ.”

Sau khi tan học, Diệp Hoan tìm tới Kỷ Nguyên Trân trước, hỏi cô ấy trưa mai có thời gian không, tới nhà cô ăn bữa cơm.

Mắt Kỷ Nguyên Trân lóe lên ánh sáng tò mò: “Chị nói đến nhà ba mẹ ruột chị sao?”

“Đương nhiên. Ba mẹ Diệp cũng không có ở đây, sao có thể có thời gian mời mọi người ăn cơm?”

Kỷ Nguyên Trân nghe xong lập tức đồng ý: “Được, trưa mai đúng không? Em luôn tò mò ba mẹ ruột chị như thế nào, lần này vừa hay có thể làm quen họ.”

Diệp Hoan cười nói: “Đi rồi em sẽ biết. Phải rồi, em hỏi anh em thử có thời gian không, mời anh ấy đi cùng luôn, đoán chừng anh ấy cũng nhớ Chiến Thần rồi.”

Kỷ Nguyên Trân: “Đương nhiên anh ấy nhớ Chiến Thần, đã lảm nhảm với em mấy lần rồi.”

Diệp Hoan nói: “Vừa hay Chiến Thần ở chỗ ba mẹ chị, anh ấy tới có thể gặp Chiến Thần.”

Diệp Hoan sợ Kỷ Nguyên Sâm ngại đến nhà ba mẹ ruột cô, mới lấy Chiến Thần ra làm kíp dẫn dụ anh ấy tới.

Diệp Hoan bảo Kỷ Nguyên Trân gọi điện thoại cho anh trai cô ấy hỏi thử, Kỷ Nguyên Sâm nghe có thể gặp được Chiến Thần mới sảng khoái đồng ý.

Hẹn xong cặp anh em này, Diệp Hoan lại gọi điện thoại cho sư huynh. Đoán chừng Nhiễm Hàn cảm thấy luôn từ chối lời mời của ba mẹ sư muội thì không hay, cũng đồng ý tới nhà họ ăn cơm.

Cho nên tới trưa thứ bảy, Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm mang một giỏ trái cây xinh đẹp tới nhà làm khách, mà Nhiễm Hàn không biết mua ở đâu hai chai rượu thuốc quý giá và một củ nhân sâm mấy chục năm, dùng làm quà tới nhà.

Lục Vân Triết nhận quà của Nhiễm Hàn cũng khó xử. Rượu thuốc có thể nhận, nhưng nhân sâm quá đắt đỏ, ông ấy ngại nhận. Ông ấy vốn muốn cảm ơn, chứ không phải muốn nhận quà, sao có thể để sư huynh Hoan Hoan hao tốn như vậy. Lục Vân Triết hỏi riêng con gái nên làm sao.

Diệp Hoan cảm thấy sư huynh tới nhà tặng nhân sâm, chủ yếu là nể tình họ là sư huynh muội đồng môn. Đương nhiên, cũng có thể sư huynh không biết tới nhà chơi nên tặng quà gì.

Diệp Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Sư huynh không phải người ngoài, lát nữa con nói riêng với anh ấy, nếu nhân sâm là anh ấy bỏ tiền mua, xem thử có thể trả hàng không; nếu là của anh ấy, sau đó rồi tính, con tặng đồ khác cho sư huynh trả nhân tình.”

Sư huynh đã tặng rồi, trả lại cho anh ấy thì không hay lắm. Nếu thực sự không được, trong không gian của cô có nhân sâm tốt hơn, sau này lấy trả nhân tình cho sư huynh.

“Một cô gái như con có thể có đồ gì. Không biết sư huynh con thích đồ cổ không, hay là ba chọn một món tặng cho cậu ấy?”

Diệp Hoan nghe ba nói suýt chút bật cười, đoán chừng sư huynh không thích đồ cổ gì, bởi vì người trong huyền học như họ, dùng phần lớn tinh lực vào việc vẽ bùa tu luyện, không xem trọng tài vật thế tục như thế.

“Ba, ba không cần lo lắng, con có thể tặng đồ dùng để tu luyện cho sư huynh.”

Lục Vân Triết càng lo lắng: “Con không dùng sao?”

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Ba, có thứ con không dùng được, có thể tặng cho sư huynh.”

Lục Vân Triết cũng không hiểu chuyện con gái tu luyện, bèn nói: “Con liệu mà làm.”

Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm đã tới, sau khi chào hỏi Lục Vân Triết và Khương Nhã, họ đi tìm Chiến Thần chơi trước, Chiến Thần thấy hai người cũng vô cùng thân thiết. Ngay cả Nhiễm Hàn mặt lạnh cũng tới, Chiến Thần nể mặt sủa gâu gâu hai tiếng chào, cảm ơn tình nghĩa cho ăn của anh ấy khi trước. Đáng tiếc Nhiễm Hàn không hiểu tiếng của Chiến Thần, anh tới chỉ là xem thử Chiến Thần sống ở đây như thế nào.

Kỷ Nguyên Trân lén lút nói với Diệp Hoan: “Chị và mẹ ruột chị rất giống, giống như cùng một khuôn đúc ra, mẹ chị trông rất trẻ, hai người đứng cạnh nhau, giống như hai chị em.”

Diệp Hoan cười trêu ghẹo bạn tốt: “Dì Lâm cũng trẻ, hai người đứng cạnh nhau cũng giống chị em.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 276: Chương 276



Kỷ Nguyên Trân lắc đầu nói: “Em và mẹ em không giống nhau bằng chị và mẹ chị.” Sau đó cô ấy lại nói: “Em thấy họ rất tốt với chị, chị hạnh phúc rồi, có hai ba hai mẹ thương, hạnh phúc hơn cả em.”

“Em đừng không biết đủ. Chú Kỷ và dì Lâm tốt với em bao nhiêu!”

Kỷ Nguyên Trân cười ngốc nói: “Chị nói đúng, em cũng rất hạnh phúc.”

Sau khi thức ăn lên bàn, bảy người ngồi quây quần một bàn. Cánh đàn ông nói chuyện với nhau, hầu hết là nói hình thế kinh tế chính trị. Nhiễm Hàn không thích nói chuyện, hầu như là nghe Lục Vân Triết và Kỷ Nguyên Sâm nói. Thi thoảng anh ấy gật đầu phụ họa, thêm một hai câu quan điểm, luôn có thể nói tới điểm mấu chốt hoặc khiến người khác vỡ lẽ. Phụ nữ nói chuyện thường ngày hoặc ăn uống. Khương Nhã hỏi Kỷ Nguyên Trân ăn ở ở trường như thế nào, sau này có thể thường xuyên cùng Hoan Hoan tới nhà chơi.

Sau một bữa cơm, khách chủ tận hứng. Nhiễm Hàn bởi vì còn có việc nên đi trước. Kỷ Nguyên Trân và Kỷ Nguyên Sâm ở nhà họ Lục một lúc mới đi.

Lục Vân Triết đợi họ đi mới nói chuyện với con gái.

Lục Vân Triết lại cảm thấy nuối tiếc cho Nhiễm Hàn: “Sư huynh con thật là đáng tiếc, thế mà lại không học đại học!”

Diệp Hoan: “Cho dù anh ấy chưa từng học đại học nhưng học thức của anh ấy không kém ai. Hơn nữa tri thức huyền học mà sư huynh học, phần lớn mọi người đều không hiểu, người bình thường không thể so với anh ấy được đâu.”

Tuy sư huynh không có học vấn đại học nhưng Diệp Hoan nghe sư phụ từng kể chuyện của sư huynh, biết từ nhỏ anh đã thích đọc sách, trí nhớ lại tốt, học thức uyên bác, Diệp Hoan vô cùng kính phục anh.

Lục Vân Triết: “Ba biết sư huynh con giỏi, chỉ là bây giờ tìm việc đều coi trọng học vấn. Giống như sư huynh con, cho dù học thức tốt cách mấy, nếu tới đơn vị tìm việc, không tìm được công việc ra sao.”

Diệp Hoan cười nói: “Nhân tài giống như sư huynh, học gì cũng nhanh, tới đâu cũng có thể sống tốt. Hơn nữa anh ấy là người trong huyền học, vốn không cần bôn ba khắp nơi tìm việc giống người bình thường.”

“Con nói đúng, là ba nghĩ nhiều rồi.” Lục Vân Triết đúng lúc thừa nhận lỗi sai, sau đó ông ấy hỏi con gái: “Sau này con cũng làm việc giống sư huynh con sao, liệu có nguy hiểm không?”

Diệp Hoan không che giấu, lựa chọn nói thật: “Quả thật con định vào bộ phận của sư huynh làm việc. Nhưng bây giờ con vẫn chưa tốt nghiệp, nói những chuyện này quá sớm.” Cô lại an ủi ba ruột nói: “Thực ra công việc của sư huynh không nguy hiểm như ba tưởng tượng…”

Diệp Hoan có thể hiểu tâm trạng của ba mẹ, chắc chắn không hi vọng công việc của con gái dính dáng tới nguy hiểm. Nhưng Diệp Hoan lại không muốn sống lãng phí một đời, sau khi tiếp xúc với huyền học, cô đã có hứng thú với phương diện này, sau này căn bản không muốn tìm công việc bình thường. Nếu không phải để ba mẹ hai bên an lòng, cũng vẽ một dấu chấm tròn hoàn hảo cho cuộc đời học tập của mình, có thể Diệp Hoan đã sớm giống như sư huynh, đi nhận nhiệm vụ huyền học, tìm kiếm thế giới chưa biết.

Lần này nói chuyện khiến Lục Vân Triết biết dự định sau này của con gái. Ông nói riêng với vợ về nỗi lo của mình.

Ngược lại Khương Nhã an ủi ông ấy: “Con lớn rồi, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta khuyên cũng khuyên không được. Hơn nữa Hoan Hoan không lớn lên bên cạnh chúng ta, căn bản không tiện can dự vào quyết định của nó. Thực ra em hiểu một số chuyện trong huyền học, có hơi nguy hiểm, nhưng quả thực không nguy hiểm giống như anh tưởng tượng, sẽ không phải chuyện gì cũng nguy tới tính mạng. Anh nhìn em, không phải cũng chưa bị ông trời thu lấy tính mạng sao?”

Lục Vân Triết hiểu ý của vợ, ông ấy chỉ là lo cho an nguy của con gái. Gia đình họ khó khăn lắm mới đoàn tụ, hi vọng có thể an ổn sống vài năm yên bình, không thấp thỏm, trái tim treo lủng lẳng cả ngày giống như trước kia nữa. Ông ấy cũng không thể ngăn cản con gái theo đuổi cuộc sống mà cô muốn, chỉ là ông ấy xoắn xuýt, lo lắng con gái làm việc sẽ gặp phải nguy hiểm.

Khương Nhã: “Con gái bản lĩnh hơn anh, nó còn có thể không lo cho an nguy của mình? Anh đừng nghĩ lung tung nữa, con gái còn mấy năm nữa mới tìm việc, anh lo lắng quá sớm rồi.”

Sau đó, Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư huynh, nhắc chuyện nhân sâm.

“Sư huynh, chẳng qua là mời anh tới nhà ăn cơm, sao anh còn tặng nhân sâm? Dọa ba em một phen rồi!”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 277: Chương 277



Nhiễm Hàn nghiêm chỉnh giải thích: “Nhân sâm là trước đây anh giúp người khác, người khác tặng anh. Chẳng qua là nhân sâm vài chục năm, không đáng gì.”

Không đáng gì? Diệp Hoan nghe sư huynh nói, căn bản không biết nên phản bác lại thế nào. Kiếp trước, cô thân là người bình thường, căn bản chưa từng thấy nhân sâm chân chính, được không?

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Sư huynh, anh không cho em khách sáo với anh, sau này anh cũng đừng khách sáo với em. Lần sau tới nhà em ăn cơm, anh tùy ý mua chút trái cây hoặc mang hai chai rượu là được, đừng tặng món quà như nhân sâm, ba mẹ em đều không biết nên đáp lễ thế nào.”

“Được, anh nhớ rồi.”

Diệp Hoan nghe vậy, cảm thấy có lẽ sư huynh chưa từng qua lại với gia đình bình thường, tặng nhầm quà. Nhưng không sao, sau này có cơ hội, cô tặng sư huynh nhân sâm tốt hơn, có thể để sư huynh dùng để luyện dược.

Diệp Hoan vẫn chưa tìm được cơ hội, nên làm sao nhắc tới chuyện Không Gian La Bàn nhận chủ có thể giải quyết sát khí trên người anh ấy. Còn chưa đợi cô tìm được cơ hội, sư huynh lại xảy ra chuyện rồi.

*

Diệp Hoan nhận được điện thoại do Liễu Nguyên gọi tới, giọng nói anh ta mang theo lo lắng nói: “Diệp Hoan sư muội, Nhiễm Hàn sư huynh bị nhốt vào một nơi, cả tuần chưa ra được, anh muốn gọi điện thoại hỏi em thử, có cần nói cho sư bá em biết không?”

Sư huynh bị nhốt? Diệp Hoan vội hỏi: “Sư huynh bị nhốt ở đâu, các anh có phái người đi tìm anh ấy không?”

“Một khu nghĩa địa tỉnh Z. Đương nhiên bộ phận đã phái người tìm kiếm, còn phái một lão tiền bối có kinh nghiệm tới tìm, nhưng vẫn không tìm được. Dù sao thì tình huống bên này hơi phức tạp, sư muội, em xem có cần nói với trưởng bối sư môn em một tiếng, để họ tới giúp không?”

Diệp Hoan lập tức nói: “Đừng kinh động tới sư phụ và sư bá trước, để em tới xem thử rồi tính. Liễu Nguyên sư huynh, anh mau cho em biết địa chỉ cụ thể.”

Diệp Hoan cho rằng nếu lão tiền bối trong miệng Liễu Nguyên cũng không tìm được sư huynh, sư phụ và sư bá tới cũng chưa chắc hữu dụng, khiến hai người lo lắng thêm. Ngược lại là cô, bởi vì có không gian, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng không sợ. Nếu sư huynh thật sự gặp phải nguy hiểm, nói không chừng cô còn có thể dựa vào không gian cứu anh ấy.

“Núi X huyện X tỉnh Z. Em tới thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Liễu Nguyên khựng lại một chút, lại nói: “Cũng không biết rốt cuộc Nhiễm Hàn sư huynh như thế nào, may mà trong nhẫn trữ vật của anh ấy có thức ăn và nước, nếu không có nguy hiểm tới tính mạng, tạm thời không đói cũng không khát được.”

Họ ra ngoài làm việc đã có kinh nghiệm, thường đến nơi vắng bóng người, ngay cả thức ăn và nước cũng không có chỗ mua. Cho nên trước khi đi chuẩn bị thêm thức ăn và nước là điều bắt buộc.

Diệp Hoan cúp điện thoại, lập tức chạy đi gặp cố vấn học tập xin nghỉ. Nhưng cố vấn hỏi Diệp Hoan có chuyện gì, Diệp Hoan chỉ nói người thân gặp chút phiền phức, không muốn giải thích quá nhiều, cô phải đi giải quyết giúp. Cố vấn học tập vì an toàn của sinh viên, Diệp Hoan không nói rõ không phê duyệt. Diệp Hoan hết cách, chỉ đành đi tìm ba giúp.

Diệp Hoan sợ ba không cho cô đi, chỉ đành nói dối thiện ý: “Ba, sư huynh con tới nhờ con giúp, qua mấy ngày sẽ về, còn bài học bỏ dở, đợi con về có thể bù.”

Lục Vân Triết cũng không phải người dễ gạt, ông ấy hỏi: “Sư huynh con nhờ con giúp gì?”

Diệp Hoan đã nghĩ xong cách ứng đối: “Sư huynh biết con có một pháp khí nhận chủ, có thể hấp thu sát khí nhanh chóng. Anh ấy muốn nhờ con tới dùng pháp khí hấp thu sát khí giúp anh ấy, sẽ không có nguy hiểm. Nếu không phải pháp khí nhận chủ người khác không thể sử dụng, con đã cho sư huynh mượn pháp khí dùng rồi. Ba, con cần phải đi một chuyến, sẽ về nhanh thôi. Sư huynh giúp đỡ con nhiều như thế, anh ấy gặp phiền phức, con không giúp anh ấy, trong lòng không thoải mái.”

Được thôi, câu nói cuối cùng đã đả động Lục Vân Triết. Ông ấy nhớ lại lúc tìm vợ, Nhiễm Hàn và sư phụ anh ấy đều giúp đỡ, bây giờ ông ấy thật sự không thể từ chối.

“Vậy con đi đi, nhất định phải chú ý an toàn của mình.” Lục Vân Triết đồng ý, sau đó lại bắt đầu lo lắng con gái đi đâu, cần ngồi xe gì đi.

Diệp Hoan lựa chọn lộ trình nhanh nhất, nói: “Con ngồi máy bay tới thành phố Y, tới thành phố Y ngồi xe ô tô là có thể tới nơi.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 278: Chương 278



Lục Vân Triết không yên tâm nói: “Hay là ba đi cùng con?”

Trong lòng Diệp Hoan hoảng lên, vội vàng ngăn cản sự quan tâm của ba ruột, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Ba, ba còn có tiết, đâu thể tùy ý thiếu tiết? Dù sao thì con sẽ bình an quay về, ba yên tâm.”

Ngồi máy bay trong nước cũng cần làm một số thủ tục, Lục Vân Triết nhờ bạn mua vé máy bay giúp con gái, ông ấy làm thủ tục đi máy bay tạm thời cho Diệp Hoan, tới lúc đó Diệp Hoan chỉ cần mang chứng minh nhân dân của cô đi tìm người quen nhận vé máy bay ngồi máy bay là được.

Diệp Hoan gạt ba ruột, lại nhờ ba ruột xin nghỉ phép giúp cô, về nhà nói với mẹ một tiếng giúp cô. Cô tới ký túc xá thu xếp hai bộ quần áo nhét vào trong cặp, chuẩn bị đợi lát nữa đến sân bay đợi máy bay. Bởi vì buổi chiều vừa hay có một chuyến bay tới thành phố Y. Cô chỉ cần chuẩn bị ít đồ ngồi máy bay là được.

Diệp Hoan dành thời gian lại đến cửa hàng mua một số mì ăn liền, bánh mì, sữa, hộp quẹt, muối, đường bỏ vào không gian, để đề phòng bất trắc. Rau củ quả vẫn còn một ít trong không gian, Diệp Hoan không sợ đói.

Diệp Hoan về chỗ ba ruột, lấy chứng minh tạm thời đã làm xong, trấn an ba: “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không để mình gặp phải nguy hiểm. Không phải con có bùa bình an sao, vẫn luôn đeo trên người, còn có vài lá dự bị, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, ba và mẹ không cần lo cho con, con làm xong chuyện sẽ về ngay.”

Sau đó Diệp Hoan ngồi lên taxi tới sân bay, để lại Lục Vân Triết thấp thỏm lo lắng. Đợi con gái đi, Lục Vân Triết mới nhớ ra ông ấy nên gọi điện thoại cho sư huynh của Hoan Hoan, dặn Nhiễm Hàn đừng quên đi đón con gái. Đáng tiếc Lục Vân Triết không có số của Nhiễm Hàn, chỉ mong Nhiễm Hàn đáng tin một chút, đừng mặc kệ con gái.

Diệp Hoan một đường truân chuyên tới thành phố Y, trước khi ngồi xe ô tô đã liên lạc với Liễu Nguyên sư huynh, bảo anh ta tới trạm xe huyện X được chỉ định đón cô. Diệp Hoan tới trạm xe huyện X, nhìn thấy Liễu Nguyên lại lái một chiếc xe cảnh sát tới đón cô. Cô biết sư huynh bọn họ thi thoảng sẽ qua lại với cảnh sát địa phương, không có tâm tư quản chuyện nhỏ này, mà hỏi thăm chuyện khu nghĩa địa và sư huynh.

Thông qua Liễu Nguyên giải thích cặn kẽ, Diệp Hoan mới biết hóa ra là một đám trộm mộ phát hiện khu nghĩa địa trong núi X đầu tiên. Những tên trộm mộ này định lén lút trộm mộ. Bởi vì trước đây họ đều dựa vào việc bán đồ cổ ở nghĩa địa, kiếm một số tiền lớn.

Đáng tiếc lần này bọn trộm mộ đá phải thiết bản, phí tâm phí sức đào mộ xong, gặp phải chuyện kỳ lạ, mấy tên trộm mộ vừa xuống dưới không biết đã gặp phải chuyện gì, kinh hô hai tiếng rồi im bặt. Cuối cùng chỉ còn một tên tay mơ chưa vào ngành lâu, lề mề còn chưa kịp xuống mộ. Tên trộm mợ tay mơ cảm thấy không đúng, gan vẫn còn nhỏ, anh ta gọi vài tiếng, không nghe thấy có người trả lời, xung quanh ngoài anh ta lại không có ai khác, lập tức dọa anh ta lăn lê bò lết bỏ chạy. Anh ta cảm thấy mấy anh lớn xuống trước có thể đã xảy ra chuyện, thế là anh ta chủ động tới đồn công an địa phương báo án, hi vọng có thể cứu mấy tên trộm mộ đã xuống trước đó.

Sau khi đồn công anh xuất cảnh, quả thật đã tìm được mấy tên trộm mộ, thế nhưng thứ tìm được là t.h.i t.h.ể của họ. Bởi vì bên dưới mộ mà họ đào có cơ quan, mấy người xuống dưới động nhầm cơ quan, thoắt cái bị cơ quan g.i.ế.c chết.

Nghiên cứu khu nghĩa địa không phải chuyện của đồn công an, cho nên có lẽ ủy thác cho người của cục văn vật địa phương tiếp tục điều tra, nhưng sau đó bởi vì sự quỷ dị của nghĩa địa, lại xảy ra án mạng, lúc này mới có người báo lên bộ phận đặc biệt, để mấy người Nhiễm Hàn và Liễu Nguyên tới điều tra chuyện quỷ dị của khu nghĩa địa.

Sau đó khi Nhiễm Hàn đang điều tra miệng hố do nhân viên cục văn vật đào ra, không biết đã khởi động cơ quan gì, trong chớp mắt liền biến mất. Đám người Liễu Nguyên tìm manh mối từ nơi Nhiễm Hàn mất tích, lại không có ai có thể khởi động cơ quan, đến cùng một nơi với Nhiễm Hàn. Họ không tìm được người ở đây, tiếp tục lên trước tìm, cũng không tìm được Nhiễm Hàn. Sau đó bên trên cử một tiền bối tới hỗ trợ, vẫn không tìm được Nhiễm Hàn.

Sau khi nghe xong, Diệp Hoan nhíu chặt mày nói: “Liễu Nguyên sư huynh, anh trực tiếp dẫn em tới chỗ sư huynh mất tích xem thử, có lẽ em có thể tìm được manh mối gì đó.” Cô lo lắng an nguy của sư huynh, ngoài hỏi chuyện liên quan tới sư huynh, không có tâm tư nói chuyện khác với Liễu Nguyên.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 279: Chương 279



Tới chân núi núi X, hai người đi bộ lên.

Diệp Hoan hỏi: “Em thấy núi ở đây đều là nham thạch, không biết ai lại chọn chôn ở đây, lại còn xây dựng khu nghĩa địa?”

Liễu Nguyên lúng túng nói: “Bởi vì khu nghĩa địa này nhiều cơ quan, bây giờ tiến triển đào quật khá chậm, những chuyên gia văn vật đó vẫn chưa nghiên cứu ra đây là khu nghĩa địa của triều đại nào.”

Lúc Liễu Nguyên dẫn Diệp Hoan tới khu nghĩa địa, mọi người ở đó ai làm việc nấy, bởi vì người khác biết Liễu Nguyên là người của bộ phận đặc biệt, chắc chắn sẽ không dẫn người bình thường tới khu nghĩa địa. Cho nên có người thấy Liễu Nguyên dẫn Diệp Hoan vào khu nghĩa địa nhưng không nói gì nhiều.

Mấy đồng nghiệp của Liễu Nguyên đang giúp chuyên gia văn vật xử lý vấn đề cơ quan. Nơi Nhiễm Hàn xảy ra chuyện, chỉ có một mình Nguyên tiền bối ở đó tìm kiếm manh mối, xem có thể tìm được Nhiễm Hàn mất tích không.

Liễu Nguyên dẫn Diệp Hoan tới nơi Nhiễm Hàn mất tích.

Nguyên tiền bối nhìn Diệp Hoan, thế mà lại là một cô gái xinh đẹp? Nếu không phải ông ấy biết Diệp Hoan có chút bản lĩnh, ít nhất khá có thiên phú vẽ bùa, căn bản sẽ không đồng ý cho Liễu Nguyên đưa Diệp Hoan tới hóng náo nhiệt.

Xem ra lần này sở dĩ Diệp Hoan có thể tới đây là nhờ trước đây cô đã nhờ sư huynh bán bùa giúp cô. Bây giờ hầu như mọi người ở bộ phận đặc biệt đều biết Nhiễm Hàn có một tiểu sư muội, vô cùng có thiên phú vẽ bùa.

Liễu Nguyên giới thiệu Diệp Hoan với Nguyên tiền bối, Diệp Hoan lịch sự chào tiền bối, sau đó quay đầu hỏi: “Liễu Nguyên sư huynh, sư huynh của em mất tích ở đâu?”

Liễu Nguyên vội chỉ vào một bức tường đá nói: “Nhiễm Hàn sư huynh đụng vào bức tường này mới biến mất.”

Diệp Hoan dùng mắt thường quan sát trước, mặt tường bằng phẳng, cô không nhìn thấy thứ đặc biệt gì. Sau đó cô vận chuyển nguyên khí mở Mắt Âm Dương nhìn, thế mà lại phát hiện trên tường có trận pháp.

Diệp Hoan đoán có lẽ sư huynh đã phát hiện trận pháp, không biết sao lại chạm tới trung tâm trận pháp, bị truyền tống tới một nơi khác.

Bởi vì Diệp Hoan đã nhìn ra, đây là một trận pháp truyền tống cỡ nhỏ giấu kín, bây giờ loại trận pháp truyền tống này đã thất truyền rồi. Cộng thêm còn có ẩn nặc trận che đậy, nếu là người không có Mắt Âm Dương thì không nhìn ra dấu vết trận pháp.

Trong truyền thừa của Diệp Hoan có loại trận pháp này, cũng biết làm sao khởi động trận pháp, vào lúc cô định khởi động trận pháp, Nguyên tiền bối nói: “Cô gái, tôi đã ở đây điều tra hai ngày, đều không tìm được manh mối. Nếu cô cũng không tìm được manh mối thì mau gọi điện thoại cho sư phụ, sư bá của cô, bảo họ tới xem thử có thể tìm được Nhiễm Hàn không.”

Nguyên tiền bối đồng ý để Diệp Hoan tới cũng là muốn để cô thử xem, xem cô có cách không. Nếu Diệp Hoan bó tay, chỉ đành mời Hành Vân đạo trưởng bọn họ xuất sơn. Có điều không tìm được đồ đệ mất tích giúp tiền bối, ông ấy hơi ngại gặp mặt Hành Vân đạo trưởng.

Nói ra vị Nguyên tiền bối này thực ra còn nhỏ hơn Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ mười hai mươi tuổi. Đối với Diệp Hoan bọn họ mà nói là tiền bối, đối với Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ mà nói là hậu bối.

Diệp Hoan gật đầu, đối lưng với Nguyên tiền bối nói: “Nếu con không nghĩ ra cách, nhất định sẽ nói với sư phụ.”

Diệp Hoan dựa theo cách trong truyền thừa, rất nhanh đã khởi động trận pháp, sau đó vèo một cái cô đã biến mất.

Bởi vì Diệp Hoan nôn nóng tìm sư huynh, không muốn giải thích nhiều với Liễu Nguyên và Nguyên tiền bối, cũng sợ đưa họ theo gặp nguy hiểm, khi đó cứu hay không cứu đều là vấn đề nan giải, cho nên cô không giải thích với họ chuyện cô nhìn thấy trận pháp cổ, vứt bỏ hai người lại.

Nhưng sự biến mất của Diệp Hoan lại khiến hai người ngơ ngác, một người sống sờ sờ lại biến mất trước mặt họ?

“Ta đoán có lẽ nơi này có trận pháp, đáng tiếc đạo hạnh của ta không đủ, không tìm được dấu vết của trận pháp.” Nguyên tiền bối tiếc nuối nói xong, lại ngưỡng mộ năng lực của Diệp Hoan và Nhiễm Hàn: “Hành Vân đạo trưởng và Kỷ đạo trưởng thật may mắn, nhận được hai đồ đệ thiên phú bất phàm.”

Nếu không sao họ trước sau đều tìm được trận pháp và đi vào?
 
Back
Top Bottom