Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Trong Phim Ngoài Đời

Trong Phim Ngoài Đời
Chap 20:Sau khi xâm nhập


Quý Hoài Thịnh lật thân thể mềm như bông của Lâm Chi lại, để cô quỳ trên giường, mông nâng lên, lộ ra hoa huyệt ướt át vừa bị anh làm đến sưng đỏ.

Anh tách hai cánh mông của cô ra để nhìn cho rõ, hoa huyệt màu hồng phấn không ngừng co rút, có chất lỏng trong suốt trào ra từ miệng huyệt.Hơi thở của Quý Hoài Thịnh lập tức trở nên nặng nề, anh đưa dương vật đã ngẩng cao đầu cọ xát giữa khe mông cô, lúc quy đầu lướt qua cửa huyệt thì bị hút vào một nửa.

Anh thuận thế thẳng lưng thúc mạnh vào, "phụt" một tiếng, cây gậy màu đỏ tím hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt.âm đạo của cô chặt khít, nếp uốn mềm mại, bao chặt lấy nơi nóng bỏng của anh.

Cứng rắn áp vào mềm mại, da thịt kề vào da thịt, từ trong cổ họng Quý Hoài Thịnh tràn ra những tiếng than nhẹ sảng khoái.
hoa huyệt của Lâm Chi mềm mại, ướt át, lại còn chặt khít, bao lấy anh thật thoải mái, làm anh không nhịn được tăng nhanh tốc độ ra ra vào vào.Mỗi lần dương vật rút ra đều sẽ kéo theo một dòng dịch trong suốt, làm ướt đẫm phần lông vùng kín của hai người.

"A...

A...

Sao anh còn chưa bắn, tôi hết sức rồi."

Nơi riêng tư được lấp đầy, thêm động tác rút ra thọc vào nhanh chóng của anh làm Lâm Chi lập tức phục hồi tinh thần.Eo Quý Hoài Thịnh đột nhiên dùng lực, đưa dương v*t cắm sâu vào trong hoa huyệt, "bang" một tiếng, hai túi cầu đập vào mông cô: "Em cứ nằm là được, không cần dùng sức."

Theo từng cú thúc vừa nhanh vừa mạnh, âm mao đen dầy của Quý Hoài Thịnh dính trên dương vật cũng đi vào hoa huyệt.Lâm Chi bị âm mao của anh cọ vừa đau vừa ngứa, thân thể bèn co lại, muốn thoát khỏi sự tấn công của anh: "A...

Âm mao của anh cắm vào rồi, ngứa quá, mau lấy nó ra đi."

Quý Hoài Thịnh cười nhẹ, cảm thấy phản ứng của cô ngốc đến đáng yêu."

Tự em lấy ra đi."

Anh nắm tay cô đưa đến chỗ kết hợp của hai người, luồn hai ngón tay của cô vào trong hoa huyệthoa huyệt chật hẹp phải chứa một cây gậy thô to đã đạt đến cực hạn, bây giờ lại thêm hai ngón tay nữa nên càng căng chặt, nhục bích bên trong cũng phải dãn ra hết cỡ.

Vừa chặt vừa trướng, trong khoảnh khắc từ miệng hai người đều tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Lâm Chi chưa bao giờ đưa ngón tay vào trong thân thể mình, cảm giác này quá kỳ quái, cô thẹn thùng cử động tay, đi tìm âm mao của anh, muốn kéo nó ra.

Ngón tay mềm mại của cô đè ép dương vật của Quý Hoài Thịnh, dùng sức kéo âm mao, làm anh vừa đau vừa sướng, thiếu chút nữa là tinh quan thất thủ.Anh lôi tay cô ra, dỗ dành: "Đừng kéo, cố nhịn chút nữa."

Nói xong anh lập tức thọc vào rút ra, từng lần từng lần cắm vào chỗ sâu nhất, nghiền nát hoa tâm mềm mại.

Âm mao của anh vẫn còn hoa huyệt, làm Lâm Chi vừa đau vừa ngứa, hoa huyệt co lại chặt khít, thân thể tê dại, khoái cảm liên tục.Sau mấy trăm cú thúc, cơ thể cô run rẩy, hoa huyệt co rút kịch liệt, xoắn chặt lấy dương vật của Quý Hoài Thịnh, lên cao trào.
hoa huyệt đặc biệt mẫn cảm, co rút liên tục, hút lấy nơi ấy của anh không chịu buông, vừa chặt vừa nhiều nước.Da đầu Quý Hoài Thịnh căng lên, anh dùng sức thọc vào rút ra thêm mấy chục cái, suýt chút nữa là bắn ra.Lâm Chi nhận ra động tác của anh ngày càng nhanh, biết anh sắp bắn, bèn giơ tay đẩy ngực anh, hữu khí vô lực nói: "Đừng bắn vào trong, tôi không muốn uống thuốc."

Quý Hoài Thịnh dừng lại, hai lần trước ở phim trường, vì trầm mê trong dục vọng, anh chỉ lo làm mà không nghĩ tới vấn đề đó, hại cô xong việc phải uống thuốc.Anh áy náy nói: "Xin lỗi, lần trước là tôi không tốt, lần sau sẽ không để em phải uống thuốc nữa."

Cuối cùng anh nhanh chóng thúc vào thêm vài cái, rồi cắn chặt răng rút ra, bắn tinh dịch đặc sệt lên bờ mông đang vểnh cao của cô.Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi đang thở hổn hển vào trong ngực, áp sát vào thân thể mềm mại mượt mà.

Anh vuốt nhẹ gáy cô, giúp cô bình ổn nhịp thở.

Lâm Chi thất thần nghĩ, còn có lần sau sao?Quý Hoài Thịnh còn muốn ngủ với cô thêm mấy lần nữa ư?

Nhưng cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh đâu.Chẳng qua anh chỉ trầm mê thân thể cô thôi, ngủ chán rồi sẽ hết hứng thú.

Sau khi khôi phục thể lực, Lâm Chi kéo cánh tay của Quý Hoài Thịnh đang đặt bên hông mình rồi rời giường, mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo lúc nãy bị anh ném vào dưới tình thế cấp bách.

Cô nhìn lướt qua tủ quần áo của anh, quần áo phân loại chỉnh tề thành hàng.

Khi đảo qua một loạt quần lót tối màu, đôi mắt sắc bén phát hiện ra một chiếc quần lót màu xanh nhạt, làm mặt cô nóng bừng.

Không ngờ Quý Hoài Thịnh lại treo cái quần lót ren màu xanh nhạt của cô lần trước giữa đống quần lót của anh, màu sáng và màu tối đối lập rõ ràng, làm cô hơi xấu hổ.Sao anh lại không biết ngại thế chứ?

Lâm Chi mặc váy xong, lấy cái quần lót kia xuống, nắm trong tay, chuẩn bị rời đi.Lúc đi qua mép giường, lại bị Quý Hoài Thịnh kéo lấy, trọng tâm của cô không vững nên ngã xuống giường.Quý Hoài Thịnh đè lên người cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn sau cơn cao trào: "Chúng ta nói chuyện đi."
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 21: Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa


Lâm Chi ngẩng đầu nhìn anh: "Nói chuyện gì?"

"Em và Chu Hách đang ở bên nhau à?"

Hai hôm nay, chỉ cần mở Weibo là Quý Hoài Thịnh có thể nhìn thấy những tin tức liên quan đến Chu Hách và Lâm Chi, anh có muốn bỏ qua cũng khó."

Chuyện này liên quan gì đến anh?

Tôi ở bên ai là tự do của tôi."

Quý Hoài Thịnh im lặng, việc này quả thực không liên quan đến anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô và Chu Hách thân mật, trong lòng khó chịu muốn chết.Thấy anh không nói lời nào, Lâm Chi đẩy người anh ra, nói: "Chuyện anh muốn nói là về tôi và Chu Hách à?

Không thể tiếp chuyện, tôi phải đi rồi."

Cô đứng dậy, đi về phía cửa, tay vừa chạm vào chốt cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Quý Hoài Thịnh."

Lâm Chi, chúng ta ở bên nhau đi."

Bàn tay đang đặt trên cửa của Lâm Chi đột nhiên khựng lại, tim đập chậm nửa nhịp.Ở bên nhau?Là kiểu ở bên nhau giữa hai người yêu nhau ư?Cô quay đầu lại nhìn anh, trong mắt xuất hiện một cảm xúc không tên.Cô cẩn thận, thử hỏi lại: "Anh... thích tôi à?"

Quý Hoài Thịnh không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ nhìn cô nói: "Chu Hách có thể cho em, tôi cũng có thể, thậm chí còn nhiều hơn cậu ta, tôi có thể giúp em nổi tiếng."

Cuối cùng, anh còn ý vị thâm trường nói thêm: "Hơn nữa em cũng có cảm giác với tôi, không phải sao?

Thân thể chúng ta rất phù hợp."

Lâm Chi cụp mắt xuống, cảm xúc không tên vừa rồi trong mắt dần biến mất, chỉ còn lại thương cảm.Quả nhiên anh chỉ có hứng thú với thân thể cô, ở bên nhau cái gì chứ, chỉ để tiện cho anh ngủ với cô thôi.Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mũi cay cay, giọng nghèn nghẹn, trịnh trọng nói: "Anh cho chưa chắc nhiều hơn Chu Hách, nhưng ít nhất Chu Hách sẽ không lấy tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi.

Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa, mấy lần bị anh ngủ, tôi sẽ coi như bị chó cắn, không truy cứu trách nhiệm.

Về sau anh còn cưỡng ép nữa, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu."

Lâm Chi nói xong, liền vặn chốt cửa đi ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.Mặc kệ Quý Hoài Thịnh còn muốn nói gì, cô không muốn nghe nữa.Lâm Chi đau lòng về đến nhà, kéo ngăn cuối cùng của tủ quần áo, lấy ra một cái ô được đóng gói rất cẩn thận.Cô mở túi, lấy ra chiếc ô lớn đủ hai người che, ngoài màu trắng thì không có họa tiết gì, chỉ có ba chữ cái màu đen "JHS".Đây là loại ô được làm riêng, lần đầu tiên gặp Quý Hoài Thịnh, anh đã đưa cho cô.Lúc cô học năm nhất, nhà trường tổ chức một buổi toạ đàm cho tân sinh viên, mời sáu học trưởng học tỷ vừa tốt nghiệp loại ưu không lâu về diễn thuyết.Quý Hoài Thịnh là một trong số đó.Poster toàn thân của sáu người này được dán lên bảng thông báo của trường.Lúc Lâm Chi đi ngang qua, nhìn thoáng qua sáu tấm poster siêu lớn, ánh mắt bất giác bị hình ảnh của một nam sinh hấp dẫn.Tất cả mọi người đều cười, chỉ có người đó nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không vui.Lâm Chi nhìn chằm chằm hình anh suốt một phút, còn năm người thì không nhìn kỹ.

Cho đến khi bị bạn cùng phòng kéo đi, cô mới hồi phục tinh thần.Hôm đó, Lâm Chi là lớp phó học tập, phải đi nộp bài tập của các bạn trong lớp cho thầy giáo trước, rồi mới được đi nghe diễn thuyết.Đến lúc nộp bài xong, thầy đi ra khỏi văn phòng thì trời đột nhiên mưa to.Lúc Lâm Chi ra ngoài lại không mang ô nên đành phải đứng ở cửa nhìn cơn mưa to tầm tã.

Mấy phút sau, mưa nhỏ dần, cô mạo hiểm chạy trong mưa đến tòa nhà diễn ra buổi tọa đàm.Trời mưa, mặt đất ngập nước, vừa đến cửa lớn của tòa nhà cô đã va vào một nam sinh từ bên trong đi ra.Lâm Chi ướt đẫm người chật vật nhào vào trong lòng người đó.Gương mặt đẫm nước mưa của cô áp vào ngực anh, nước dính trên trán và trên tóc mái làm ướt sơ mi trắng trước ngực anh.Hai người gần sát vào nhau, cô có thể ngửi được mùi bột giặt hương chanh trên quần áo anh, sạch sẽ thanh tân, làm cô không kìm được hít nhẹ hai hơi.Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trong trẻo: "Có thể buông ra không?"

Lâm Chi ngẩng đầu, đầu tiên là thấy hàm dưới góc cạnh rõ ràng, tầm mắt hướng lên trên một chút, đi ngang qua môi mỏng, đến chiếc mũi cao thẳng và đôi đen nhánh như hồ sâu.Tim cô đập lỡ một nhịp, chính là học trưởng trên poster kia.Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng buông bàn tay đang nắm vai anh ra, lui lại hai bước, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi học trưởng, em không cố ý.

Cảm ơn học trưởng."

Quý Hoài Thịnh nhàn nhạt nói: "Không cần khách khí."

Sau đó anh che ô rời đi.Lâm Chi đứng nhìn bóng dáng anh bước đi trong mưa một lúc lâu.

Thật thần kỳ, không ngờ cô lại có thể ôm vị học trưởng đẹp trai kia.Tuy là cô ôm đơn phương, nhưng cũng đáng để vui vẻ thật lâu nha, anh chính là đại minh tinh đó!Chờ anh đi xa, Lâm Chi mới hồi phục tinh thần.

Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, đột nhiên cô không muốn đi nghe tọa đàm nữa mà muốn về ký túc xá thay quần áo.Hơn nữa toạ đàm đã bắt đầu hơn mười phút, phần của học trưởng kia đã kết thúc rồi, cho nên anh mới đi ra.Mục đích cô tới nghe toạ đàm mục phần nhiều là để nhìn thấy anh, anh diễn thuyết xong rồi, cô cũng không muốn nghe nữa.Vì thế cô lại chạy ào vào trong màn mưa về ký túc xá, đang chạy trên đường, cánh tay bỗng dưng bị người ta kéo lại.Lâm Chi dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh phóng đại trước mắt.Anh tiến lên hai bước, tới gần, dùng ô che mưa cô, nhẹ giọng nói: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 22: Khách mời nam cuối cùng là ai?


Tuy không biết Quý Hoài Thịnh cần giúp chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, Lâm Chi gật đầu không chút do dự.Quý Hoài Thịnh nhìn dáng vẻ chật vật của Lâm Chi, nói: “Văn phòng của giáo viên bị phá bỏ và chuyển sang chỗ khác rồi à?”

Lâm Chi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi không biết văn phòng mới ở chỗ nào, em có thể dẫn tôi đến phòng của thư ký Vương Nam không.”

“Được, chúng ta đi bên này.”

Lâm Chi chỉ sang bên trái tòa nhà giảng đường.Quý Hoài Thịnh nhìn theo tay cô chỉ, cất bước đi, Lâm Chi cũng theo sát phía sau.Vì che chung một chiếc ô, nên thỉnh thoảng hai thân thể sẽ cọ vào nhau.Mỗi lần chạm vào cánh tay anh, trong lòng Lâm Chi đều sẽ dâng lên chút ngượng ngùng, còn Quý Hoài Thịnh vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng phía trước.Chân anh dài, đi hơi nhanh, Lâm Chi theo không kịp, nên nửa người lộ ra khỏi ô.Quý Hoài Thịnh phát hiện nửa người cô dính nước mưa, bèn thả chậm bước chân, đưa ô về phía cô.Lâm Chi nhìn chiếc ô đột nhiên dịch về phía mình, khóe miệng bất giác cong lên, trong lòng nhảy nhót, học trưởng này nhìn lạnh lùng, nhưng hình như là người khá tốt.Quý Hoài Thịnh không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh chỉ thấy ngại vì nhờ cô dẫn đường mà còn làm cô dính mưa thôi, đây là cách hành xử thường tình.Sau khi hai người đi qua hai tòa nhà, rốt cuộc cũng tới văn phòng giáo viên, Lâm Chi đưa Quý Hoài Thịnh tới cửa phòng của thư ký Vương Nam trên tầng năm.Cô chỉ vào biển tên “Vương Nam” nói: “Học trưởng, chính là nơi này.”

Quý Hoài Thịnh nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Lâm Chi nói xong, xoay người rời đi.Quý Hoài Thịnh nhìn toàn thân Lâm Chi ướt gần hết, đuôi tóc còn nhỏ nước, thì đột nhiên gọi cô lại: “Khoan đã, em dùng cái ô này đi.”

Lâm Chi quay đầu lại nhìn cái ô trắng trước mặt và ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh, cứ đứng ngẩn ngơ, chẳng biết nói gì.

Cô không ngờ anh lại tốt bụng đưa ô cho mình.Quý Hoài Thịnh không để ý đến dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Chi, sau khi nhét chiếc ô vào trong tay cô, anh xoay người đi vào văn phòng của thư ký Vương Nam.Lâm Chi nhìn xuyên qua cánh cửa chưa đóng, thấy Quý Hoài Thịnh thân thiện chào hỏi thư ký Vương, khóe miệng anh cong lên, mỉm cười.Lúc ấy khuôn mặt Quý Hoài Thịnh chưa lạnh nhạt như bây giờ, thoạt trông cũng có chút tự phụ đấy, nhưng không lạnh lùng xa cách như hiện tại.Khi đó mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, dáng vẻ của anh vẫn còn nhu hòa, nếu khóe miệng cong lên, cười tươi một cái là có thể bắt được trái tim của đông đảo người hâm mộ.Lâm Chi cứ đứng đó, đắm chìm trong nụ cười tươi tắn mê người của anh, tình cảm khác thường tình bắt đầu nảy sinh trong lòng cô, mọc rễ, phát triển.Nhưng anh là ngôi sao, là tiểu sinh lưu lượng đương độ nổi tiếng, như mặt trời ban trưa.Lâm Chi không dám si tâm vọng tưởng tiếp cận anh, chỉ lặng lẽ chú ý đến tin tức về anh, mua poster của anh dán kín tường phòng mình.

Sau này anh càng ngày càng nổi tiếng, thành ảnh đế, càng ngày càng xa xôi không thể với tới.Lâm Chi coi Quý Hoài Thịnh như mục tiêu của đời mình, lặng lẽ nỗ lực, mong một ngày có thể sánh vai bên anh.Sau khi tốt nghiệp, cô may mắn ký hợp đồng cùng công ty với anh, thỉnh thoảng cũng có thể gặp anh ở công ty, nhưng chẳng nói được mấy câu.Có lẽ anh đã quên việc cho cô mượn ô, cũng không nhớ đã từng gặp cô rồi, dù sao đã bao năm trôi qua, dáng vẻ của cô lúc đó vẫn còn ngây ngô, hơi khác bây giờ chút xíu.Anh là người cao không thể với tới, chắc chắn không có khả năng thích cô.

Có lẽ vì đóng phim, thân thể hai người tiếp xúc thân mật nên anh mới có phản ứng, mới có thể nhớ mãi không quên thân thể cô như thế.Chờ thời gian dài, cảm mới mẻ qua đi, anh sẽ không còn hứng thú nữa.Anh luôn dùng tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, thật đáng giận.

Lòng Lâm Chi nguội lạnh, cô không muốn thích người đàn ông chỉ trầm mê với thân thể cô nữa.Cô muốn kết thúc tình yêu thầm kín này.Lâm Chi thu hồi suy nghĩ, cuối cùng lại nhìn thoáng qua chiếc ô trong tay, sau đó chạy xuống lâu, không chút lưu luyến ném chiếc ô vào thùng rác ở cổng lớn.- --Thời gian trôi đi, nhanh chóng tới ngày ghi hình show thực tếKết ái.Người chủ trì giới thiệu từng khách mời tới tham gia tiết mục đến quý vị khán giả, tổng cộng sáu người, gồm cả cô và Chu Hách, ba nam ba nữ, nhưng hiện tại mới chỉ có hai khách mời nam.Nghe nói vị khách cuối cùng bận chút việc, tối nay mới đến, người chủ trì sẽ giới thiệu người đó cuối cùng.Sau khi giới thiệu xong vị khách thứ năm, người phụ trách đưa mắt ra hiệu cho người chủ trì, ý bảo người còn lại đã tới rồi, bảo cô ấy tiếp tục.Người chủ trì nắm micro nói: “Sau đây là vị khách nam cuối cùng, sẽ là ai đây, mọi người có chờ mong không?

Chúng ta cùng xem vị khách quý cuối cùng là ai, xin mọi người cho một trào pháo tay.”

Lâm Chi và những vị khách khác cũng phối hợp vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay chào mừng, vị khách nam đi tới từ cánh phải của sân khấu, đến khi nhìn rõ mặt người đó, bàn tay của Lâm Chi bỗng khựng lại.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 23: Ghép đôi thành công


Sao lại là anh?Không phải anh tự nhận không thích tiếp xúc với nữ minh tinh sao?

Từ khi nổi tiếng, có rất nhiều đạo diễn mời anh tham gia gameshow tình cảm, nhưng đều bị từ chối hết.Lâm Chi giật mình nhìn Quý Hoài Thịnh mặc vest phẳng phiu đi ngang qua trước mặt mình, đến bên cạnh người chủ trì.Anh nhẹ gật đầu với máy quay, tự giới thiệu đơn giản.Người chủ trì chỉ vào Quý Hoài Thịnh, nói với khán giả: “Hóa ra là đại ảnh đế Quý Hoài Thịnh, mọi người có bất ngờ không?

Không ngờ Quý ảnh đế cao lãnh không gần nữ sắc trong truyền thuyết cũng sẽ nở hoa.

Xin hãy chờ mong.”

Sau khi giới thiệu khách mời, sẽ là thời gian “Tìm hiểu”, mỗi khách mời nữ có thể tìm hiểu với từng khách mời nam trong mười lăm phút, hỏi đối phương những chuyện mà mình muốn biết.Thông qua mười lăm phút này, giao lưu, tìm hiểu sở thích của đối phương, gia tăng tình cảm đôi bên.Sau khi “Tìm hiểu” kết thúc, người chủ trì sẽ cho mỗi vị khách quý một trái tim màu đỏ để họ tặng cho người mình thích.

Ai có nhiều nhất sẽ được ưu tiên lựa chọn đối tượng ghép đôi của mình.Lâm Chi và Chu Hách là cặp đầu tiên tìm hiểu nhau.Hai người ngồi cách nhau một cái bàn, mặt đối mặt, trên đầu là chiếc ô lớn che đi ánh mặt trời nắng nóng.Trên bàn bày đầy các loại trái cây và đồ uống đủ màu sắc, từ khi bắt đầu ghi hình, Chu Hách không nói lời nào, chỉ dùng nĩa xiên trái cây đưa đến miệng Lâm Chi không ngừng.Năm phút trôi qua, câu Chu Hách nói nhiều nhất là: “Chi Chi, ăn cái này đi.”

Sau khi tham gia tiết mục, Chu Hách không gọi cô là “Chị Chi Chi” nữa mà trực tiếp gọi Chi Chi.

Cậu nói gọi chị Chi Chi không giống như đang yêu đương mà cứ như chị em vậy.Lâm Chi thấy cũng đúng nên để mặc cậu.Sau mười phút, Lâm Chi không nhịn được hỏi: “Sao cậu không hỏi tôi gì cả?”

Chu Hách lau một quả anh đào đỏ tươi bỏ vào miệng cô, híp mắt cười: “Bởi vì em biết tất cả mọi chuyện về chị rồi.

Chị thích trái cây nào, màu sắc nào, hứng thú với cái gì, em đều biết hết.”

Lâm Chi vừa ăn vừa nghĩ, hình như vừa rồi Chu Hách đều đưa trái cây cô thích thật.Vì thế thời gian tìm hiểu của Lâm Chi được ăn và Chu Hách cho ăn kết thúc.Kế tiếp, Lâm Chi và một khách nam khác cũng tìm hiểu nhau.

Người này là ca sĩ theo đuổi hình tượng tự sáng tác, đeo kính gọng vàng, lịch sự nhã nhặn, thoạt nhìn khá dễ ở chung.Hai người khách khí lễ phép nói chuyện hơn mười phút, sau đó kết thúc.Người cuối cùng tiến hành tìm hiểu với Lâm Chi là Quý Hoài Thịnh.Cả hai ngồi im lặng ba phút, mỗi người cúi đầu uống ly nước trong tay mình.Cuối cùng Quý Hoài Thịnh hết kiên nhẫn đã mở miệng trước, hỏi Lâm Chi: “Cô Lâm thích hình mẫu đàn ông thế nào?”

Lâm Chi uống xong một ngụm nước nho, buông ly xuống, hỏi gì đáp nấy: “Tôi không thích người cả ngày xụ mặt, cao lãnh khó ở chung, không ôn nhu săn sóc, không tôn trọng phụ nữ, không suy xét đến cảm nhận của phái nữ, luôn tự cho mình là đúng.”

Mặt Quý Hoài Thịnh tức khắc trầm xuống, lông mày nhíu lại, những khuyết điểm mà cô nói hình như anh đều có.Ôn nhu săn sóc sao?Anh chưa từng ôn nhu săn sóc phụ nữ, còn không hiểu ôn nhu săn sóc là thế nào ấy chứ.Sau một thoáng im lặng, Quý Hoài Thịnh thả lỏng cơ mặt, muốn khiến khuôn mặt mình trông nhu hòa một chút, khóe miệng hơi cong lên, sau đó lấy nĩa xiên một miếng xoài đưa đến bên miệng cô.Lâm Chi cau mày né tránh, ghét bỏ nói: “Tôi dị ứng xoài.”

Quý Hoài Thịnh hơi bất ngờ, tay dừng giữa không trung, vài giây sau mới thu về, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Anh đặt miếng xoài xuống, lại đưa cho cô một miếng táo.Lâm Chi nhìn táo lắc lắc đầu, “Tôi không thích ăn táo.”

Cô thích anh đào, nho, dưa vàng, chuối…Nhưng hình như Quý Hoài Thịnh không biết, còn Chu Hách thì biết hết, đây chính là sự khác biệt giữa hai người họ.

Đúng là Quý Hoài Thịnh chưa từng quan tâm cô mà.

Lâm Chi nghĩ mà đau lòng, nhưng không sao, bây giờ cô cũng không thích anh nữa.Quý Hoài Thịnh thất bại thu tay về, cầm lấy bình nước nho bên cạnh rót đầy ly, một hơi uống sạch.Anh chẳng dùng được chút ôn nhu săn sóc nào với cô, ngược lại còn có vẻ dư thừa.Hai người kết thúc trong không vui.Tiếp theo là tới phân đoạn tặng trái tim, trên cái bàn phía sau bày sáu chiếc hộp viết tên khách mời.Mỗi vị khách lần lượt thả trái tim vào chiếc hộp của đối tượng mà mình có hảo cảm, sau đó đợi người chủ trì công bố kết quả.Kết quả Lâm Chi có đến hai trái tim, là Chu Hách và Quý Hoài Thịnh tặng.Chu Hách nhận được một cái do Lâm Chi tặng.Quý Hoài Thịnh cũng nhận được trái tim của một vị khách nữ chính là siêu mẫu Trần Văn có dáng người gợi cảm nóng bỏng.Nhưng Trần Văn thì hơi đáng thương, bởi vì cô ấy không có cái nào, Quý Hoài Thịnh đã tặng Lâm Chi mất rồi.Còn lại nam ca sĩ kia và thành viên nữ người Hàn Quốc nảy sinh hảo cảm với nhau, đều tặng trái tim cho đối phương.Lâm Chi được hai cái nên có quyền ưu tiên lựa chọn.

Cô chậm rãi đi lên sân khấu, đứng cùng với ba khách nam, lúc đi ngang qua Quý Hoài Thịnh cũng không dừng lại mà đi thẳng về phía Chu Hách.

Quý Hoài Thịnh nhìn Lâm Chi và Chu Hách nắm tay nhau, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt.Hai tay anh nắm chặt, khớp xương nhô lên, mu bàn tay hằn rõ gân xanh, hít một hơi thật sâu mới kim được suy nghĩ muốn đi lên kéo hai người kia ra.Vì thế Lâm Chi và Chu Hách ghép đôi thành công, nam ca sĩ Tiết Dương và Tống Thải Ân ghép đôi thành công, Quý Hoài Thịnh và siêu mẫu Trần Văn ghép đôi thành công.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 24: Bắt đầu hẹn hò


Sau khi ghép đôi thành công, nhóm khách mời đến một hòn đảo ở phía nam để ghi hình.

Chính giữa đảo là một ngọn núi sừng sững, cây cối xanh um, bốn mùa tươi tốt, phong cảnh hợp lòng người.Ba nhóm cùng ở trong một biệt thự bên bờ biển.

Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi, Chu Hách ở tầng hai.

Lưu Văn, Tiết Dương, Tống Thải Ân ở tầng ba.Ngày hôm sau, các khách mời chính thức hẹn hò.Hành trình của ba đôi tình nhân không giống nhau, có thể lựa chọn theo sở thích, hoặc là hoạt động theo sắp xếp của tổ sản xuất.Lâm Chi và Chu Hách đến công viên giải trí, Tiết Dương và Tống Thải Ân đi nghe lễ hội âm nhạc, Lưu Văn và Quý Hoài Thịnh đi mua sắm.Từ khi xuất đạo Lâm Chi đã không còn đến công viên giải trí nữa, trong lòng hơi hoài niệm tuổi trẻ và cảm giác được chơi đùa thoải mái, nên mới chọn nơi này.Chu Hách luôn đồng ý với sự lựa chọn của cô, nói chỉ cần cô thích là được.Tổ sản xuất đã đến công viên để sắp xếp trước, sẽ không có quá nhiều người ngoài mà chỉ có vài diễn viên quần chúng.Lâm Chi thoải mái chơi tất cả các trò, còn Chu Hách luôn đi theo sau cầm đồ uống và bắp rang cho cô.

Lúc chơi những trò nguy hiểm trên cao, cậu luôn nắm chặt tay cô trấn an.

Chơi xong, sợ Lâm Chi muốn ói, cậu còn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô thuận khí.

Đúng là hình tượng bạn trai tri kỉ.Chờ Lâm Chi chơi chán, hai người cùng trở về biệt thự.Trời chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực nơi đường chân trời, trên mặt biển lơ lửng một quả cầu lửa thật lớn, nhuộm đỏ cả một vùng.Trong ánh chiều tà, những vỏ sò nằm trên bờ biển sáng lấp lánh.

Gió biển mang theo mùi tanh của cá ập vào mặt, thổi tung sợi tóc bên tai Lâm Chi.Gió biển quấn quanh, cả người cô thoải mái như ngâm trong nước biển.Lâm Chi bị cảnh tượng này mê hoặc, bèn cởi giày, chạy xuống bờ cát nhặt vỏ sò.

Chu Hách cũng cởi giày, đi theo giúp cô.Càng nhặt càng nhiều, hai tay Chu Hách không cầm nổi nữa, cậu bèn cởϊ áσ ngoài để đựng vỏ sò, trên người chỉ còn cái áo ba lỗ.Lâm Chi nhìn cánh tay để trần của cậu, hỏi: “Chu Hách, cậu cởϊ áσ ra làm gì.”

“Tay không cầm được nhiều.”

“Không cầm được thì thôi, tôi không nhặt nữa.”

“Chị đang nhặt vui mà, cứ tiếp tục đi.”

Chu Hách cười nhẹ với cô.Lâm Chi nhìn chiếc áo đắt tiền bị vỏ sò làm bẩn, nhưng cậu lại không để ý chút nào, trong lòng cô hơi rung rinh.Cô cảm động nhìn cậu: “Chu Hách, cảm ơn nhé.

Phí mất cái áo rồi, ngày mai tôi sẽ nấu cháo thịt bồi thường cho cậu.”

“Được.”

Chu Hách vui vẻ đáp.Hai người vừa đi vừa nhặt, ngoài vỏ sò còn nhặt được cả cua, lúc trở về thu hoạch cũng kha khá.Trên đường về biệt thự, hai người không hẹn mà gặp Quý Hoài Thịnh và Trần Văn.Trần Văn nhìn Lâm Chi và Chu Hách, trêu chọc: “Cậu Chu và cô Lâm thật lãng mạn, quay xong còn ra bờ biển nhặt vỏ sò.

Cậu Chu còn lấy áo làm rổ, đúng là bạn trai săn sóc, hâm mộ chết tôi.”

Lâm Chi cười ngượng ngùng.Chu Hách đáp: “Để cô chê cười rồi.

Anh Quý cũng không tồi, cũng rất săn sóc.”

Nghe Chu Hách nói vậy, Lâm Chi nhìn về phía Quý Hoài Thịnh, phát hiện trong tay anh cầm vài túi quần áo và đồ trang điểm, chắc đều là của Trần Văn.Không ngờ anh còn biết xách túi giúp phụ nữ, so sánh với trước kia, quả thực cũng xem là săn sóc.Quý Hoài Thịnh không tỏ ý kiến với cuộc nói chuyện của họ, mắt anh nhìn chằm chằm và chiếc áo trong tay Chu Hách, rồi lại nhìn vỏ sò trong tay Lâm Chi.

Thầm nghĩ, nếu đối tượng hẹn hò là Lâm Chi, anh cũng nguyện ý dùng cái áo sơ mi cao cấp của mình để đựng vỏ sò cho cô, còn với Trần Văn thì chỉ là diễn thôi.Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện đã ngừng quay.

Anh không nói hai lời, nhét hết túi vào trong tay Trần Văn, âm trầm liếc Lâm Chi một cái, rồi nhanh chóng đi vào biệt thự.Ba người còn lại đứng tại chỗ nhìn nhau.Trần Văn cực kỳ xấu hổ, cũng may phát hiện máy quay đã tắt, cảnh vừa rồi sẽ không lên TV, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút.Lâm Chi cảm khái, hai chữ “săn sóc” này không thể tồn tại trên người Quý Hoài Thịnh.

Nhưng anh đúng là diễn viên giỏi, mỗi một giây đứng trước camera đều phải hoàn mỹ.Chín giờ tối.Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chi cầm kịch bản sang gõ cửa phòng Chu Hách ở đối diện, muốn thảo luận với cậu về hoạt động ngày mai.Quý Hoài Thịnh mới từ tầng một đi lên trơ mắt nhìn Lâm Chi vào phòng Chu Hách, sau đó cửa bị đóng lại.Anh đen mặt nhìn cửa phòng Chu Hách đóng chặt, trời tối rồi, một mình Lâm Chi đến phòng đàn ông để làm gì, không biết kiêng kị sao.Sắc mặt anh âm trầm, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đối diện cửa hút, hết điếu thuốc, Lâm Chi vẫn chưa ra.Anh tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm tình có chút bực bội, lại lấy thêm điếu nữa để hút.

Hết điếu thứ hai, Lâm Chi vẫn không ra, đèn trong phòng lại Chu Hách đột nhiên tắt ngóm.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 25: Rơi xuống sông


Đèn đã tắt rồi mà Lâm Chi vẫn chưa ra, muốn ở lại qua đêm sao?

Nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng Quý Hoài Thịnh ngũ vị tạp trần.

Nghĩ đến cơ thể mềm mại trần trụi của cô nằm dưới thân người đàn ông khác, cảm giác phẫn nộ, chua xót, đau đớn tức khắc lấp đầy lồng ngực anh.

Anh tiến lên hai bước, nâng tay lên định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại từ từ thả xuống.

Anh đâu có thân phận gì, không có tư cách quản chuyện của Lâm Chi.

Cô có quyền quen bạn trai, muốn yêu ai là tự do của cô.

Quý Hoài Thịnh bất lực lui lại, dựa vào tường tiếp tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.

Dưới ánh đèn mờ mờ, cả người anh được khói trắng bao phủ, sắc mặt cô đơn buồn bã.

Vì đứng im quá lâu, đến đèn trần cũng không còn cảm ứng được cử động của anh nữa, nên không lâu sau, hệ thống đèn cùng tắt hết.

Bóng dáng anh hòa làm một với màn đêm, giống như không còn tồn tại, chỉ nhìn thấy một chấm đỏ rất nhỏ, chính là điếu thuốc lá đang đốt.

Một tiếng qua đi, hai tiếng qua đi...

Lâm Chi vẫn chưa ra, hộp thuốc lá mới mua hôm nay đã bị anh hút hết rồi.

Chẳng biết đã bao lâu, Quý Hoài Thịnh đứng đến tận lúc mặt trời lên cao.

"Kẽo kẹt", cửa phòng Chu Hách hé mở, Lâm Chi vẫn còn buồn ngủ đi ra.

Vừa ra ngoài, Lâm Chi bị bóng đen đối diện dọa sợ, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Quý Hoài Thịnh.

Cô buồn bực nhìn anh.

Mới sáng sớm anh đã đứng đây làm gì, hơn nữa trên người toàn mùi khói thuốc.

Cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân anh, phát hiện đầu thuốc lá và tàn thuốc rơi đầy đất.

Trời đất ơi, không sợ ung thư phổi sao.

Lâm Chi nhịn không được mắng thầm một câu, sau đó lướt qua anh, đi về phòng.

Lúc đi ngang qua người Quý Hoài Thịnh, tay cô đột ngột bị giữ lại.

Anh mấp máy môi, giọng khàn khàn, gian nan hỏi cô: "Hai người đã làm gì?"

Làm gì?

Lâm Chi khó hiểu quay đầu nhìn lại, phát hiện mắt anh giăng kín tơ máu, hốc mắt đỏ ửng, cằm lún phún râu, sắc mặt không tốt, trông có vẻ mệt mỏi.

Anh không ngủ mà đứng đây hút thuốc cả đêm sao?

Thấy Lâm Chi không trả lời, Quý Hoài Thịnh lại ép hỏi: "Em

ngủ với cậu ta rồi sao?"

Cuối cùng cô cũng nghe rõ anh nói gì, nhịn không được mắng: "Đồ đầu óc đen tối.

Tưởng rằng ai cũng giống anh, không quản được nửa người dưới sao?"

Lâm Chi hất tay anh ra, đi thẳng về phòng.

Quý Hoài Thịnh nhìn bóng dáng cô rời đi, đầy bụng nghi ngờ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng nghe giọng điệu trách cứ của cô, anh lại cảm thấy cô nói thật.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chắc Lâm Chi không lừa anh đâu.

Day day huyệt Thái Dương đau đớn, Quý Hoài Thịnh cũng trở về phòng, ngủ bù một giấc.

Tối qua Lâm Chi và Chu Hách quả thực không xảy ra chuyện gì, hai người đã quen nhau nhiều năm, cô luôn tin tưởng nhân phẩm của cậu.

Đêm qua cô đến phòng Chu Hách là muốn thảo luận hành trình ngày mai, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên, Chu Hách bảo cô chờ một lát, cậu nghe điện thoại trước.

Cô ngồi trên sô pha chờ Chu Hách nghe điện thoại, không ngờ mười phút mà cậu còn chưa nói xong.

Hôm nay cô chơi điện cuồng trong công viên giải trí, thể lực tiêu hao hơi nhiều, nhìn kịch bản đầy chữ trong tay, mí mắt cứ đánh nhau, cuối cùng nằm trên sô pha ngủ mất.

Đến lúc tỉnh lại, Lâm Chi phát hiện mình đang nằm trên giường, quần áo vẫn y nguyên, còn thân hình cao lớn của Chu Hách lại chen chúc trong cái sô pha nhỏ xíu.

Cô đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, không ngờ lại gặp ngay Quý Hoài Thịnh đứng canh bên ngoài.

Thực ra không phải Chu Hách không làm gì, cậu đã hôn trộm cô, hôn đến mức có phản ứng, nhưng lại cố gắng kìm chế.

Cậu không muốn cô hận cậu, không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thế là phải chạy đi tắm nước lạnh suốt một tiếng mới dập tắt được dục hỏa trong lòng.

Tắm xong, Chu Hách ôm cô đặt lên giường, còn mình ngủ trên sô pha.

- --

Gần mười giờ Quý Hoài Thịnh mới thức dậy, vừa ra cửa thì chạm mặt Lâm Chi cũng từ trong phòng đi ra.

Lâm Chi chẳng muốn chào hỏi anh chút nào, chỉ hừ một tiếng, rồi lập tức lướt qua, đi xuống lầu.

Quý Hoài Thịnh đi sau cô, cũng xuống lầu.

Lúc này, trong đại sảnh đã đầy đủ bốn khách mời và mấy nhân viên công tác.

Hoạt động hôm nay là lên núi cắm trại nấu cơm dã ngoại, sau khi Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh và xuống dưới, mọi người bắt đầu hành động, đi lên trên núi.

Đường lên núi có một đoạn hơi nhỏ, một người đi thì rộng, nhưng nếu hai người sóng vai nhau lại chen chúc khó đi.

Vốn dĩ Chu Hách và Lâm Chi đi cạnh nhau, khi đi đến đoạn đường nhỏ này, hai người tách ra, Chu Hách đi trước, Lâm Chi đi sau.

Người đi sau Lâm Chi chính là Quý Hoài Thịnh.

Lúc đi qua một gốc đại thụ, có một con khỉ đột ngột nhảy xuống, kéo chiếc mũ che nắng màu vàng cam trên đầu Lâm Chi.

Lâm Chi bị hoảng sợ, cơ thể lung lay, nghiêng sang bên trái, đẩy ngã rào chắn ven đường, lăn xuống sườn núi.

Quý Hoài Thịnh đi phía sau, nhanh tay lẹ mắt túm được tay cô, nhưng vì quán tính quá lớn nên cũng bị kéo theo.

May mà sườn núi không quá cao, hai người lăn hai vòng, ngã xuống con sông phía dưới.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 26: Mất đi rồi tìm lại được


Trong quá trình lăn xuống, Quý Hoài Thịnh luôn ôm chặt Lâm Chi vào lòng, cố gắng giúp cô giảm bớt va chạm với đá vụn và nhánh cây trên sườn núi.

Khi rơi xuống sông, hai người bị dòng nước chảy xiết cuốn xuống hạ du, lưng Quý Hoài Thịnh đập mạnh vào một tảng đá ngầm dựng đứng giữa sông.

Anh kêu lên đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lâm Chi.

Trôi nổi trong nước một lát, lại xuất hiện thêm một dòng nước xiết, đẩy Quý Hoài Thịnh về phía đá ngầm, đầu anh đập vào tảng đá, đau nhói, ý thức bắt đầu rời rạc.

Hai mắt anh mơ hồ nhìn Lâm Chi trong lòng, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh.

Nhìn đôi môi không chút huyết sắc của cô, anh vô cùng nôn nóng, bọn họ phải nhanh lên bờ mới được.

Quý Hoài Thịnh cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm Lâm Chi bơi về phía bờ, kết quả lại không làm nên chuyện.

Vừa rồi phải vật lộn trong dòng nước xiết, hai mí mắt anh không chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, mất ý thức.

Dòng nước đẩy tay Quý Hoài Thịnh ra khỏi eo Lâm Chi, hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau dần tách ra, trôi lơ lửng trên sông.

Không biết qua bao lâu, Quý Hoài Thịnh mở to mắt, phát hiện mình đã trôi dạt vào bờ, trên lưng và sau gáy đều nhói đau từng cơn.

Anh bò dậy nhìn quanh bốn phía, nhận ra xung quanh vô cùng hoang vu, không thấy bóng dáng Lâm Chi đâu.

Đôi mắt sắc bén của của Quý Hoài Thịnh nhanh chóng phát hiện một chiếc giày nữ màu đỏ trắng đan xen mắc vào nhánh cây chìm gần bờ sông, thế là lại vội vàng lao xuống nước nhặt chiếc giày lên.

Sau khi xem xét cẩn thận, anh chắc chắn đây là chiếc giày Lâm Chi đi hôm nay.

Nhưng vì sao chỉ thấy giày, không thấy người đâu?

Quý Hoài Thịnh lo lắng sốt ruột nhìn mực nước sâu thẳm, rồi đặt chiếc giày trong tay sang một bên, đứng dậy nhảy xuống sông.

Anh bơi qua bơi lại, ngoi lên rồi lại lặn xuống, tìm kiếm bóng dáng Lâm Chi, nhưng đã nửa giờ trôi qua, vẫn chẳng phát hiện được gì.

Thể lực tiêu hao gần hết, anh mệt mỏi quay về bờ, hét đến tê tâm liệt phế trong sơn cốc hoang vắng: "Lâm Chi, em ở đâu?"

Không ai đáp lại, chỉ có tiếng anh vang vọng.

Quý Hoài Thịnh quỳ bên bờ sông, ôm giày Lâm Chi, nỉ non gọi tên cô.

Vai anh run run, tiếng khóc đè nén tràn ra khỏi đôi môi mỏng.

Anh không muốn tin Lâm Chi đã gặp chuyện không may, nhưng lại không tìm thấy cô.

Cô đang hôn mê, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trái tim anh trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, dáng vẻ mất hồn mất vía, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lồng ngực nhói đau.

Một lát sau, Quý Hoài Thịnh chưa từ bỏ ý định, lại đứng dậy bước xuống sông.

Anh muốn thử tìm lại, có lẽ Lâm Chi đang chờ anh đi tìm cô.

Nước vừa lạnh vừa sâu như vậy, cô nhất định rất sợ hãi.

Tìm hết một lượt, vẫn không thấy tung tích Lâm Chi đâu, anh bải hoải, không lặn xuống nữa mà nằm ngửa trên mặt nước như mất hết sức lực, tay nắm thành quyền, dùng sức đập mạnh, khiến bọt nước văng tung tóe.

Sau đó anh đột nhiên không làm gì nữa, hai mắt nhắm lại, chân tay dang rộng thành hình chữ đại (大), để mặc cơ thể trôi theo dòng nước.

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Lâm Chi: "Quý Hoài Thịnh, anh đang làm gì vậy?

Mau lên đây!"

Quý Hoài Thịnh nhanh chóng mở to mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện Lâm Chi đang đứng trên bờ lo lắng nhìn anh.

Thể lực như được hồi phục nhanh chóng, anh bơi nhanh về bờ, vừa lên đến nơi liền chạy vội tới trước mặt Lâm Chi, ôm cô.

Anh ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.

Cảm nhận được nhiệt độ chân thật từ cơ thể cô, trái tim trống rỗng của anh tức khắc được lấp đầy.

Vừa rồi anh cứ tưởng cô đã...

Trong lòng anh có cảm giác như mất đi rồi tìm lại được, may mà cô còn sống.

Lâm Chi bị ôm đến phát ngốc, không đẩy anh ra.

Cô nhận ra thân thể anh không ngừng run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên khi phải chịu đả kích quá lớn.

Tai cô áp vào ngực anh, có thể nghe nghe rõ tiếng tim đập thịch thịch, đập rất nhanh, như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài.

Một lúc sau, cô cũng nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh.

Vừa rồi sau khi tỉnh lại, cô đi ngược về phía trên, chợt nghe thấy hình như có người gọi tên mình.

Đi thêm mấy trăm mét, cô phát hiện Quý Hoài Thịnh đang ôm giày của cô, quỳ bên bờ sông, cơ thể hơi run lên, miệng không ngừng gọi tên cô.

Lâm Chi chưa từng thấy Quý Hoài Thịnh chật vật như vậy, nhất thời ngây dại, cứ đứng ngơ ngác nhìn anh, quên cả lên tiếng.

Toàn thân anh ướt đẫm, tóc tai rối tung, trên đỉnh đầu còn vương hai phiến lá khô vàng, nước nhỏ xuống không ngừng.

Cái áo sơ mi trắng vốn sạch sẽ lại dính đầy bùn, vừa bẩn vừa nhăn, thậm chí còn đứt vài cái cúc, cổ áo mở rộng, áo tuột ra khỏi quần một đoạn, trông chẳng ra sao cả.

Đến khi anh ngẩng đầu lên, Lâm Chi phát hiện sắc mặt anh vô cùng đau đớn bi thương, dáng vẻ mất hồn mất vía.

Cô còn lờ mờ nhìn thấy một giọt nước trong suốt trào ra từ khóe mắt anh.

Cô nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, Quý Hoài Thịnh không ai bì nổi sao có thể khóc vì cô.

Tiếp theo cô nhìn thấy Quý Hoài Thịnh nhảy xuống sông, ngoi lên lặn xuống, sau đó anh đột nhiên bất động, trôi theo dòng nước, cô tức khắc cả kinh, vội vàng phục hồi tinh thần lại, gọi to tên anh.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 27: Qua đêm trong nhà gỗ nhỏ


Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi một hồi lâu mới buông ra, còn cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, hỏi có khó chịu chỗ nào không.

Lâm Chi lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp nhìn anh.

Quý Hoài Thịnh trước mắt làm cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Cô chưa bao giờ thấy anh chật vật thế này, trong lòng trong mắt chỉ lo lắng cho cô, không rảnh quan tâm đến mình.

Nếu không phải cơn đau ở đầu gối nhắc nhở Lâm Chi đây là thật sự, cô còn suýt cho rằng mình đang nằm mơ.

Sau khi xác định Lâm Chi không bị thương, Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đi về phía thượng du.

Lâm Chi nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, rồi lại nhìn vết máu đỏ rực trên lưng áo sơ mi trắng của anh, mũi cô cay cay, không đành lòng đẩy anh ra.

Anh bị thương vì cứu cô sao?

Tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm, bất tri bất giác lại bùng cháy.

Hai người đi hơn mười phút vẫn không phát hiện ra cây cầu nào có thể thông sang bờ bên kia, còn sắc trời thì ngày càng tối.

Đi về phía trước thêm mấy trăm mét, Quý Hoài Thịnh phát hiện cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ.

Hai người đi đến gần, phát hiện bên trong không một bóng người.

Trong phòng có một cái giường nhỏ đơn sơ ghép từ ván gỗ, một chiếc ghế nhỏ, trong góc nhà xếp đầy củi đốt, trên tường treo mấy cái lưới cá và một cái giỏ tre.

Căn nhà này chắc là nơi nghỉ tạm của những người đến đây đánh cá.

Nhìn hết một lượt, Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Trời sắp tối rồi, buổi tối đi đường không an toàn, đêm nay chúng ta ở lại chỗ này, chờ ngày mai trời sáng rồi trở về."

Lâm Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Quý Hoài Thịnh cầm miếng giẻ treo trên tường lau qua loa mặt giường cho Lâm Chi ngồi.

Anh mở giỏ tre trên tường ra, phát hiện bên trong có một chai rượu trắng chưa mở và hai hộp diêm.

Anh lấy mấy cây củi trong góc nhà để nhóm lửa, rồi quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Cởϊ qυầи áo ra, tôi hong khô giúp em, mặc quần áo ướt dễ bị cảm mạo."

Mặc quần áo ướt quả thực không thoải mái lắm, Lâm Chi hơi ngượng ngùng, rồi cởϊ qυầи áo ra đưa cho Quý Hoài Thịnh, chỉ để lại nội y trên người.

"Hắt xì."

Vừa cởϊ qυầи áo không lâu, Lâm Chi liền hắt xì, nói cái gì là cái đó tới ngay.

Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn cô: "Bị cảm sao?"

Lâm Chi xấu hổ quay người đi, đưa tấm lưng trần về phía anh: "Hình như là cảm lạnh."

Cô thấy hơi lạnh, nổi đầy da gà, nhưng quần áo vẫn còn chưa khô.

Đột nhiên ánh mắt Lâm Chi bị chiếc giỏ tre hấp dẫn, cô chỉ vào chai rượu trắng trong giỏ, nói với Quý Hoài Thịnh: "Anh đưa chai rượu kia cho tôi đi, uống hai ngụm làm ấm người, tôi thấy hơi lạnh."

Quý Hoài Thịnh nghe vậy bèn cầm lấy chai rượu, vặn nắp đưa cho cô.

Lâm Chi nhận lấy, nhìn cái tên hơi kỳ quái "Rượu trắng trái cây" trên vỏ chai, rượu trái cây là rượu trái cây, rượu trắng là rượu trắng, rượu trắng trái cây là thể loại gì thế.

Cô cẩn thận nhấp một ngụm, mùi rượu không nồng lắm, sau khi nuốt xuống, vị chua ngọt từ trong cổ họng đi lên, hương vị có chút đặc biệt, uống khá ngon.

Một lát sau, quần áo Lâm Chi đã khô, Quý Hoài Thịnh quay đầu đưa cho cô, rồi bắt đầu hong quần áo của mình.

Anh vừa cởϊ qυầи áo không bao lâu, liền cảm giác có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve miệng vết thương trên lưng mình.

Tiếng Lâm Chi từ sau lưng truyền đến: "Đau không?"

Quý Hoài Thịnh lắc đầu: "Không đau lắm."

Lúc mới bị đá ngầm đập vào quả thực rất đau, nhưng bây giờ thì chỉ nhâm nhẩm đau thôi.

Lâm Chi hôn nhẹ lên lưng anh một cái, gọi: "Quý Hoài Thịnh."

"Ừ?"

Anh theo tiếng quay đầu lại.

Lâm Chi đột nhiên xông tơi, cắn mạnh lên đôi môi mỏng của anh, có vị rỉ sắt lan ra trong miệng hai người.

"Anh đúng là xấu xa!

Vì sao lại đối xử với tôi như vậy."

Cô buông môi anh ra, nói.

"Xin lỗi em."

Anh cũng cảm thấy trước kia mình đúng là tên xấu xa.

Cô giơ tay lên chọc chọc vào ngực anh, tiếp tục nói: "Uổng công tôi thích anh, sao anh có thể giẫm đạp lên tình cảm của tôi như vậy."

Quý Hoài Thịnh bỗng dưng sửng sốt, cô thích anh?

Anh khiếp sợ nhìn Lâm Chi, phát hiện hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, cơ thể lung lay.

Anh lại quay ra nhìn chai rượu đặt bên mép giường, hết sạch rồi.

Không ngờ cô lại uống hết, anh cứ nghĩ cô chỉ uống hai ngụm cho ấm người thôi.

Lâm Chi say rồi, đang nói mê thôi.

Có lẽ chính cô cũng chẳng biết rõ mình đang nói gì.

Cô ghét anh lắm mà, sao có thể thích anh được.

Quý Hoài Thịnh thất vọng nghĩ.

"Quý Hoài Thịnh, cười một cái cho tôi xem nào."

Lâm Chi ra lệnh.

Cô hơi nhớ nụ cười xuất phát từ nội tâm của anh năm ấy khi nói chuyện với thư ký Vương, nụ cười khiến cô trầm luân dù chỉ liếc mắt nhìn một cái.

Quý Hoài Thịnh nghe lời, cong môi mỉm cười nhìn cô, nhưng gương mặt lại cứng đờ.

Lâm Chi dùng tay vỗ vỗ mặt anh, không hài lòng dẩu miệng nói: "Không phải kiểu này, khó coi quá, tôi không thích, làm lại nào."
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chương 28: Giúp tôi cắm vào được không


Khó coi sao?Quý Hoài Thịnh khó hiểu nhìn Lâm Chi, phát hiện trong đôi mắt ướt át ngà ngà say của cô toàn là hình bóng mình.

Trong lòng thoảng rung động, anh giơ tay xoa đầu cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, độ cong thích hợp, tạo thành một nụ cười yêu chiều.Nhìn gương mặt tươi cười của anh, tim Lâm Chi đột nhiên đập gia tốc, đắm chìm giống như lần đầu tiên gặp anh năm ấy.Cô nhào vào trong lòng Quý Hoài Thịnh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó là nhiệt tình mãnh liệt, mang theo tình ý nhiều năm.Anh ngơ ngân đón nhận nụ hôn của cô, bị hành vi không bình thường của cô làm chấn kinh.Khi tay Lâm Chi lần mỏ xuống dưới, nắm lấy dương vật sưng to qua lớp quần lót, Quý Hoài Thịnh lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy bàn tay nhỏ tác loạn của cô.

“Em biết mình đang làm gì không?”

Giọng anh khàn khăn.“Tôi muốn ngủ với anh.”

Lâm Chi cảm thấy Quý Hoài Thịnh thật dong dài.

Không phải cô đang ở trong mộng sao?

Ở trong mộng kiêng kỵ nhiều như vậy làm gì.“Ôm tôi lên giường.”

Cô ngồi trên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo anh thúc giục.Ánh mắt Quý Hoài Thịnh sâu thẳm đánh giá Lâm Chi, cô đang mượn rượu giả điên sao?

Phương thức có chút đặc biệt đấy.Thấy Quý Hoài Thịnh không đứng dậy, Lâm Chi kéo tại anh, giọng điệu không vui: “Nhanh lên, anh không nghe lời là tôi cắn đó.”

Nói xong cô cắn lên cổ anh một cái, sức lực còn không nhỏ,Quý Hoài Thịnh đau đớn, rên khẽ một tiếng, cô dám cắn anh thật đẩy à.Lâm Chi vừa cắn vừa vặn vẹo trên người anh, dưới làn váy dài, hoa môi cách quần lót cọ vào nơi phồng lên giữa hai chân anh, chọc cho dương vật vốn sưng to lại căng thêm vài phần, thật là muốn đòi mạng mà.có Ấn địnhSau khi Lâm Chi lăn lộn một trận, Quý Hoài Thịnh thở hổn hển ôm cô đến bên giường.Hai chân cô khóa chặt eo anh, đôi tay dùng sức đẩy anh nằm xuống giường: “Nằm xuống, tôi muốn ở trên.”



Sau này tĩnh táo em sẽ hối hận.”

Quý Hoài Thịnh nằm trên giường gỗ, ngẩng đầu nhìn cô.“Không đâu.”

Nằm mơ thì có gì mà hối hận, có phải thật đâu.

Để cô ở trong mộng phóng túng một lần đi.Lâm Chi cởi hết quần áo trên người mình, áp vào người anh, bắt đầu hôn từ đôi môi mỏng của anh, đến hàm dưới mịn màng, xương quai xanh tinh tế và hai quả thủ du nhô lên, lướt qua cơ bụng gợi cảm, đi xuống quần lót đang bao bọc lấy hạ thân anh.Cô kéo quần lót của anh xuống, dương vật thô to tức khắc nhảy ra, đập vào đôi môi đỏ mọng của cô.Nhìn dương vật dữ tợn phủ kín gân xanh, Lâm Chỉ hơi chần chờ một chút rồi hả mồm ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua lỗ nhỏ và hành thân thô to, nhẹ nhàng liếm láp.Cảm giác được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướt át quá mỹ diệu, Quý Hoài Thịnh khẽ rên một tiếng, những nơi được cô hôn qua đều nóng rực như bị lửa đốt.Anh cảm thấy Lâm Chỉ sau khi say rượu đúng là yêu tinh hút máu người.

Lúc này trông cô thật gợi cảm, yêu mị, lớn mật, khác một trời một vực với vẻ dịu dàng đoan trang thường ngày.

Cô giống như tiểu dã miêu đanh đá, làm người ta muốn ngừng mà không được.Ngậm “cậu nhỏ” của Quý Hoài Thịnh được vài phút, Lâm Chỉ cảm thấy miệng hơi mỏi, liền nhà ra, hơi nâng mông lên, để dương vật thô to dính đầy nước miếng nhắm ngay hoa huy t rồi chậm rãi đẩy vào.Quy đầu mượt mà hơi tách chân tâm của cô ra, cọ qua cọ lại, khi lướt qua cửa huyệt ướt át thì luồn vào trong, nhẹ nhàng chọc vào thịt mềm, mang đến chút tê dại hư không, khiển Lâm Chi rùng mình một cái.Cô cảm thấy bên trong thật ngứa, cả người trống rỗng, rất muốn nhét đại gia hóa của anh vào đó.Cô đỡ cây gậy thô to của anh nhắm thẳng vào hoa huyệt, mông hạ xuống, mỗi lần khó khăn lắm mới đi vào được một chút rồi quy đầu lại bị tuột ra chệch sang bên cạnh.Thử vài lần đều không vào được, Lâm Chỉ có chút nóng nảy, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy trong thân thể ngày càng mãnh liệt, như muốn bức điện cô.Cô khóc sướt mướt năn nỉ bên tại anh: “Ô...

Không vào được, khó chịu quá, rất muốn cắm vào, anh giúp tôi được không.”

Quý Hoài Thịnh chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, gân xanh nổi đầy trán, chi muốn làm chết cô luôn.

Dám dùng giọng điệu nũng nịu này ở trên giường cầu xin anh, đúng là thiếu đòn mà!

Nhưng nhìn về mặt khó chịu của cô, anh lại không đành lòng tra tấn cô nữa.Giọng anh ám ách: “Đỡ dương vật nhằm thẳng cửa huyệt, thử lại lần nữa.”

Lâm Chi nghe lời đỡ dương vật thô to nhắm ngay cửa huyệt ướt đẫm của mình.Anh chỉ thị: “Mông dùng sức, từ từ ngồi xuống.”

Khi Lâm Chỉ ngồi xuống, anh đột nhiên thẳng lưng đẩy người về phía trước, quy đầu tách hai mảnh hoa môi, cắm vào trong hoa huyệt ướt át.Tầng tầng lớp lớp nếp uốn bên trong bao chặt lấy quy đầu đến phát đau, Quý Hoài Thịnh lại tiếp tục đỉnh về phía trước, dương vật mở rộng con đường chật hẹp, cọ vào những điểm nhô lên, đi vào được hơn nửa.“A...”

Lâm Chi nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.Trướng quá, hoa huyệt đã được khỏa lấp.

Nhưng thứ đó vẫn còn chưa vào hết, cô còn muốn tiếp tục cắm vào nữa, giảm bớt hư không ngứa ngáy sâu bên trong.Lâm Chi hít một hơi thật sâu, mông tiếp tục hạ xuống, dương vật thô dài từng chút từng chút đi sâu vào trong hoa huyệt, cho đến khi hạ thân của cô và Quý Hoài Thịnh dán sát vào nhau.Nơi riêng tư của hai người không còn khe hở, chỉ có thể nhìn thấy hai túi cầu của Quý Hoài Thịnh đung đưa bên ngoài.
 
Trong Phim Ngoài Đời
Chap 29: Thứ đó của anh vừa cứng vừa nóng


Phân thân của Quý Hoài Thịnh đi vào toàn bộ, lấp đầy tiểu huyệt của Lâm Chi, khiến nhục bích bên trong bị căng ra đến cực hạn.

Quy đầu góc cạnh đỉnh thẳng vào sâu bên trong, không cần ai dạy Lâm Chi cũng biết phải chuyển động mông vòng quanh, để quy đầu đâm vào hoa tâm.

Hoa tâm bị nghiền ép đến tê dại, dịch thể chảy ra càng nhiều, xối ướt nơi riêng tư của hai người, cảm giác hư không trong thân thể cũng dần biến mất.

Cô chỉ lo thỏa mãn chính mình, khiến Quý Hoài Thịnh có chút bất mãn.

Anh cảm giác mình như cây gậy mát xa hình người vậy!

"Nâng mông lên rồi hạ xuống đi."

Anh vỗ nhẹ mông cô, nói.

Lâm Chi nghe lời nâng mông lên, dương vật màu đỏ tím tuột ra, đến khi chỉ còn nửa quy đầu bên trong, cô lại dùng sức xuống ngồi.

"Phụt" một tiếng, nguyên cây gậy thô to lại cắm vào, va chạm với hoa tâm kiều nộn.

Có hơi đau, nhưng rất thoải mái, đau đớn trong sung sướng.

Cô thích cảm giác này, thế là lại tiếp tục nâng mông lên, vuốt ve cậu bé của anh từ trên xuống dưới, để nó cọ vào nếp uốn bên trong, tạo ra từng dòng khoái cảm.

Vì cọ xát không ngừng nên nơi kết hợp của hai người ngày càng nóng, Lâm Chi cảm giác phía dưới sắp bị côn thịt nóng bỏng kia làm hỏng rồi.

Cô cắn môi nhìn anh: "Ngô...

Quý Hoài Thịnh, thứ đó của anh nóng quá, vừa nóng vừa cứng."

Thứ đó nóng đến mức khiến hoa huyệt của cô không ngừng co rút, xoắn chặt lại.

Cảm giác chân thật này không giống như nằm mơ, ở trong mộng thì sao có thể nóng như vậy được.

Quý Hoài Thịnh thẳng lưng đỉnh về phía trước, đưa dương vật vào sâu bên trong, nghiền nát hoa tâm của cô: "Vừa nóng vừa cứng mới có thể làm em thoải mái.

Có phải thoải mái lắm không?"

Nói xong anh nhanh chóng thẳng lưng đưa đẩy, phối hợp với động tác nâng lên ngồi xuống của Lâm Chi, mỗi lần đều đâm mạnh về phía trước.

"A...

A...

Nhẹ chút, sắp hỏng rồi."

Miệng Lâm Chi tràn ra những tiếng rên rỉ, ngực không ngừng đong đưa, tạo ra từng làn sóng gợi cảm, đôi chân đang đặt hai bên eo anh run lên, sắp không trụ nổi nữa rồi.

Nhìn ngực cô nhấp nhô lên xuống, phân thân Quý Hoài Thịnh càng thêm nóng rực, cứng rắn.

Anh tàn nhẫn thẳng lưng đỉnh mạnh về phía trước một cái, dương vật mở rộng con đường nhỏ hẹp, cắm đến tận miệng tử cung: "Tôi làm em thoải mái không?

Hử?"

"A...

A...

Ân...

Thoải mái...

Nhưng sâu quá."

Bị chọc đến tận miệng tử cung, Lâm Chi rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng anh, hô hấp dồn dập, chẳng còn sức mà bò dậy.

Quý Hoài Thịnh nhìn cô, cảm khái, đúng là cô chưa từng tự làm bao giờ mà.

Anh xoay người, đè Lâm Chi dưới thân, gập hai chân cô lại thành hình chữ M.

Khi hai người mặt đối mặt, anh hạ người xuống một chút rồi tiếp tục va chạm với hoa tâm của cô.

hoa huyệt đỏ bừng như cái miệng nhỏ tham ăn, mấp máy, lúc đóng lúc mở, thịt mềm cắn lấy quy đầu mẫn cảm, giống như muốn hút sạch máu anh vậy.

Bên trong vừa ướt, vừa chặt muốn đòi mạng, các nếp uốn siết lại khiến anh suýt bắn ra.

Anh vỗ mông cô, giọng ám ách: "Thả lỏng, đừng kẹp."

Xương cốt Lâm Chi tê dại, trong cổ họng phát ra những ư hừ tiếng thoải mái, ánh mắt rời rạc, căn bản không biết anh đang nói gì.

hoa huyệt co rút lại, cuốn lấy hành thân thô to.

Quý Hoài Thịnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa đẩy hơn mười, sau đó rút ra, bắn lên cái bụng trắng mịn của cô.

Anh thở dốc một lát, tiện tay cầm lấy cái quần lót bên cạnh lau sạch tinh dịch trên bụng Lâm Chi, rồi cầm lấy cái áo sơmi đã hong khô phủ lên người cô, ôm cô đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Chi phát hiện chỉ có mình cô nằm trên giường gỗ, không thấy bóng dáng Quý Hoài Thịnh trong phòng.

Cô xoa xoa huyệt Thái Dương đau đớn vì say rượu, nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy thật là kinh thế hãi tục.

Ban ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó sao?

Có lẽ trong lòng cô thật ra luôn muốn đè Quý Hoài Thịnh dưới thân, ngủ một lần?

Nhìn quần áo nguyên vẹn trên người, Lâm Chi cảm thấy may mà là mơ, nếu không sẽ mất sạch mặt mũi, vì trong mộng cô dâm đãng quá mà.

Cô đứng dậy xuống giường, đi được hai bước lại cảm thấy đùi hơi nhức.

Nếu không phải lúc tỉnh lại nhìn thấy quần áo còn nguyên trên người, cô còn cho rằng đêm qua thật sự đã đè Quý Hoài Thịnh ra làm.

Chắc là hôm qua rơi xuống sông nên mới đau.

Lâm Chi vừa định mở cửa đi ra, Quý Hoài Thịnh đúng lúc từ bên ngoài đi vào.

Trong tay anh cầm mấy quả ổi vừa to vừa tròn, ngoài vỏ còn đang nhỏ nước, trông rất tươi mới ngon miệng.

"Em vừa tỉnh sao?"

Quý Hoài Thịnh cúi đầu hỏi cô.

Lâm Chi nhẹ nhàng "ừ".

Anh nhét quả ổi vào trong tay cô: "Nơi này không tìm được thứ gì có thể ăn tạm, em đói bụng thì ăn chút trái cây này đi, tôi đã rửa sạch rồi.

Tôi tìm thấy ở sau nhà đấy, chắc là của chủ nhà.

Ăn xong chúng ta về biệt thự."

"Cảm ơn."

Lâm Chi nhận lấy, cảm ơn anh.

Khi anh nghiêng người vào nhà, thân thể cô bỗng dưng cứng đờ.
 
Back
Top Bottom