Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHNqPlSAQA1InGW-EqJg4Is6KE0dB_1w08nCTOIxjCkDIUC2mp5w2_e3uBQ1oypw-r6a8oBsKrchoAu55CmBvh113-SyoOAHa-xrImWpzuoivucELwYumvEAY1Ro5G_GodUSf4GkJXB-cawI840kEW=w215-h322-s-no-gm

Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bạn trai đã đuổi tôi ra khỏi biệt thự khi tôi đang mang thai.

Đêm đó, trời mưa như trút.
Anh ta dúi vào tay tôi một tờ đơn thuốc, lạnh nhạt ra lệnh:

“Đi mua thuốc hạ sốt cho Lộ Lộ. Cô ấy yếu, không chịu được mưa gió.”

Còn tôi—mang thai hơn ba tháng, toàn thân ướt đẫm, lê từng bước dưới cơn mưa như thể chính mình là người thừa trong chính cuộc đời mình.

Kết quả, tôi sảy thai ngay trên đường về.

Tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ta.

Nhưng giọng trả lời từ đầu dây bên kia… lại không phải anh.

“Alo, là tôi, Lộ Lộ đây.”

Giọng cô ta nhẹ nhàng, mang theo ý cười:

“Anh Phụ Từ nói tôi nên dạy chị một bài học để chị bớt kiêu căng.

Tôi nghĩ mình đang giúp chị đấy, Sở Nhiên à.

Chị sẽ không nổi giận chứ?”

Tôi siết chặt điện thoại.
Trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng lạ thay, tôi không khóc.

Bạn bè, người thân, tất cả đều về phe anh ta.
Họ gọi cho tôi, trách móc:

“Nhiên, em gây chuyện vô lý quá rồi. Mau quay về nhận lỗi đi, đừng làm Phụ Từ mệt mỏi thêm nữa.”

Tôi mỉm cười, môi lạnh như thép:

“Trùng hợp thật.

Em đang nằm viện vì bị sảy thai, nên không thể quay về được.”

Đầu dây bên kia im bặt.
Rồi một giọng hốt hoảng:

“Em… em vừa nói gì?”

Tôi không trả lời.
Vì từ giây phút đó, tôi không còn gì để nói với họ nữa.​
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 1: Chương 1



Bên ngoài trời đang mưa xối xả, tia sáng của sấm cứ nhấp nháy chiếu lên gương mặt của Phụ Từ

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Phụ Từ, tôi nói anh có vấn đề gì về đầu óc không? Ngoài trời đang mưa lớn như thế nào anh không thấy sao? Đang nửa đêm mưa gió anh lại bắt tôi đi mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn, dựa vào cái gì? Vì cô ta bị sốt sao?

” Em có thể chạy nhảy được, dính chút mưa sẽ không chết.” Trong phòng vang lên tiếng gọi của Thẩm Ý Hàn, Phó Từ sốt ruột kéo tay tôi, đẩy tôi ra ngoài cửa, “Mau lên, tôi không quan tâm em dùng cách gì, trong vòng hai mươi phút, tôi phải thấy thuốc hạ sốt!”

Khi cánh cửa mở ra, cơn giá lạnh từ những hạt mưa tạt ngay vào mặt, nó lạnh đến mức toàn thân tôi đều run lên.

Thân hình to lớn của anh ấy đứng chặn ngay cửa không cho tôi quay về

Tôi ngây người đầy hoài nghi nhìn Phụ Từ, không biết vì cơn giận dữ hay buồn bã đã khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy:

“Phụ Từ, anh có rõ ai mới thực sự là bạn gái của anh không?”

“Đây không phải vấn đề bạn gái hay không, là Hàn Hàn bây giờ cần thuốc hạ sốt, chỉ cần em đi mua thuốc thôi, Sở Nhiên, em có cần phải làm quá lên như vậy không?!”

Giọng điệu của anh ấy mang theo sự bực dọc và phiền toái xa lạ. Mặc dù đang nói chuyện với tôi nhưng ánh mắt đầy lo lắng của anh ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng khách nơi Thẩm Ý Hàn đang ngủ.

Thẩm Ý Hàn, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học hiện đang là thư ký mới của anh ấy, chỉ mới hai mươi tuổi, ở cái độ tuổi đẹp như hoa.

Tôi đã rất tự hào mối tình bảy năm giữa mình và Phụ Từ. Nhưng cô ta đã xen ngang phá hoại hoàn toàn.

Bảy năm chúng tôi bên nhau lại không thể bằng lúc cô ta xuất hiện, chỉ vỏn vẹn bảy tháng.

Tôi chưa bao giờ là một người phụ nữ ngoan ngoãn, nhưng mỗi lần tôi kiếm cớ để sa thải cô ta thì Phụ Từ luôn tìm cách ngăn cản.

Thậm chí anh ta còn tìm lý do vì không muốn tôi phải vất vả, để tôi nghỉ việc ở công ty, dùng lời hứa trước kia để bao biện cho ý đồ của mình.

Ngày xưa, tôi đã mê mẫn và tin vào lời hứa đó

Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng, cũng chính vì lời hứa đó mà bây giờ lại trở thành cái cớ để hai người họ đến với nhau.

Thậm chí, hôm nay anh ấy đã bất chấp mưa to bắt tôi ra ngoài chỉ để mua thuốc hạ sốt cho Thẩm Ý Hàn.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 2: Chương 2



Tôi đã cố gắng kiếm chế những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ Từ, tốt nhất anh đừng quên ai đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng khó khăn nhất, ai đã luôn luôn bên cạnh anh”

Ý tôi chỉ muốn nhắc cho anh ấy nhớ nơi anh ấy đã đi lên.

Nhưng tôi đã chết lặng vì câu trả lời của anh ấy lại là tiếng cửa đóng sầm và nói: “Em lúc nào cũng nói đi nói lại những lời này, Sở Nhiên, em không thấy phiền sao?”

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một chiếc thẻ ngân hàng đã được ném ra, đập thẳng vào mặt tôi.

“Nói nhiều như vậy không phải là chỉ muốn tiền thôi sao?”

“Cầm lấy rồi đi mua thuốc cho Hàn Hàn đi”

Trời mưa như trút nước làm tôi ướt đẫm từ đầu đến chân. Khi cúi xuống để nhặt tấm thẻ, cảm giác lạnh lẽo từ đâu lan tỏa khắp người tôi.

Tôi nhặt thẻ lên, đây là thẻ tín dụng không giới hạn. Vào bảy năm trước, khi đó chúng tôi đã cùng nhau khởi nghiệm, trong túi thậm chí không có nổi một ngàn đồng. Bây giờ anh ta đã có thể sử dụng thẻ tín dụng với hạn mức cao nhất. Nhưng có tiền rồi thì có ích gì chứ? Anh ta không còn là một Phụ Từ tôi từng quen biết.

Trời mưa rất to, đường không một bóng người. Tôi đứng bên lề đường đợi xe rất lâu nhưng chẳng ai nhận đơn. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi bộ dưới mưa để đến tiệm thuốc.

Bộ quần áo ngủ của tôi đã ướt sũng, tóc dính hết vào mặt, đôi dép lông cũng đã dính đầy bùn đất. Tôi như một hồn ma lặng lẽ bước đi trên con đường dài vô tận, trong đầu tôi như tua đi tua lại những thước phim ký ức giữa tôi và Phụ Từ trong suốt những năm qua. Từ khi quen biết đến lúc yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để có được cuộc sống ấm no. Nhưng ai ngờ được bảy năm gắn bó lại không thể thắng nổi bảy tháng đầy sự mới mẻ.

Người hết lòng hy sinh cho tình yêu để rồi bị phản bội.

Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, tôi cũng đã tìm được hiệu thuốc còn sáng đèn ngay phía trước. Ánh sáng ấy như dấy lên trong tôi sự ấm ức. Dưới cơn mưa, nước mắt tôi đã cạn, đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình nên kết thúc tất cả mọi thứ khi vẫn còn giữ được sự tôn trọng.

Tiệm thuốc chỉ còn cách vài mét nữa, bỗng bụng dưới của tôi xuất hiện một cơn đau dữ dội. Đau đớn đến mức mắt tôi tối sầm lại, ngã xuống mặt đất. Cảm giác ẩm ướt dưới váy ngủ một cách lạ thường. Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy các vệt máu đang loang ra, thấm đẫm vào váy khiến tôi hoang mang, sợ hãi và trong vô thức tôi đã rút trong túi ra chiếc điện thoại định gọi cho Phụ Từ.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 3: Chương 3



Những hạt mưa liên tục rơi vào màn hình khiến nó như bị liệt, cứ trượt qua trượt lại. Tôi đau đến nổi tay không còn nhấc lên nổi, cả người run rẩy không ngừng. Cuối cùng màn hình điện thoại cũng sáng lên, cuộc gọi đã được kết nối. Khoảng hai phút sau cũng có người nghe máy.

“Sở Nhiên, sao em đi lâu vậy chưa về? m có biết Hàn Hàn đang đợi thuốc từ em không?”- Giọng anh đầy sự khó chịu, giữa cơn lạnh buốt càng làm nó thêm chói tai.

“Phụ Từ, em đã có thai, cứu em với, em đau lắm, cứu em…” dùng hết sức lực cuối cùng để kêu cứu

Bên kia im lặng một lúc, rồi tôi nghe thấy tiếng anh ta cười lạnh: “Sở Nhiên, lần này em còn định giở trò gì nữa? em không muốn mua thuốc cho Hàn Hàn thì cũng nên tìm lý do đáng tin hơn. Có lẽ anh đã nuông chiều em quá mức, khiến em trở nên như vậy. Anh nói cho em biết, em hôm nay hoặc là mang thuốc về, hoặc là đừng bao giờ quay về nữa.”

“Phụ Từ, không phải, em thực sự…”, cuộc gọi bị ngắt. Trong khoảnh khắc đó, tôi còn nghe cả giọng Thẩm Ý Hàn nhẹ nhàng gọi tên Phụ Từ.

Trong cơn mưa xối xả, nó đã hoàn toàn lấn át đi tiếng kêu cứu của tôi. Tôi rơi vào tuyệt vọng trong đêm đen vô tận cùng cơn mưa đã cướp đi đứa con mà tôi mong đợi suốt bao năm qua.

Khi nghe y tá báo tin, ánh mắt trống rỗng của tôi cùng những tia sáng nhỏ dần tan biến. Bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt bụng, nơi đây đã từng tồn tại một sinh linh nhỏ. Tôi thậm chí còn chưa kịp cảm nhận sự hiện diện của nó thì nó đã rời bỏ tôi.

Trong tôi giờ đây như có ngàn mũi kim đâm vào cơ thể, tôi đau đớn thậm chí không còn sức để gào khóc, nước mắt cứ rơi không ngừng rồi nấc lên trong im lặng. Cô y tá trước cảnh sinh ly tử biệt cũng không đành lòng nhìn, rút khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

“Cô vẫn còn trẻ, sẽ lại có con thôi, cô đừng quá đau buồn mà tổn hại sức khỏe. Số điện thoại của chồng cô là gì? Để tôi giúp cô liên lạc, mới sảy thai nên cơ thể cô còn rất yếu, phải dưỡng thật tốt, nếu không sau này sẽ để lại bệnh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay y tá, nhớ lại giọng nói lạnh lùng, vô tình của Phụ Từ đêm qua, nước mắt tôi lại rơi. Trái tim tôi như trôi nổi trên mặt biển, lên xuống theo từng cơn sóng, mong manh và bất lực. Nhưng tôi vẫn đọc số điện thoại của anh vì Phụ Từ là chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này.

Chuông đã reo rất lâu, y tá gần như mất kiên nhẫn mới có người nhấc máy. Chiếc điện thoại được bật loa ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng nói giữa nam nữ ở đầu dây bên kia vang lên rõ ràng.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 4: Chương 4



Tôi nghe thấy ai đó nói: “Chúng tôi đến đây chăm sóc bệnh nhân, sao anh lại lén uống vậy?

“Phó tổng đích thân nấu chè trôi nước đỏ cho Hàn Hàn đấy, cẩn thận trừ lương nhé.”

Tiếp đó là tiếng cười khúc khích của Thẩm Ý Hàn: “Không sao, cứ uống đi, tôi sẽ nhờ Phụ Từ làm lại cho tôi.”

Điện thoại do Thẩm Ý Hàn nghe. Giọng cô ta sát bên tai, “Sở Nhiên, có việc gì chị lại gọi điện?”

Giọng điệu cô ta như thể tôi là người không nên xuất hiện. Tôi nhận điện thoại từ tay y tá, hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đưa điện thoại cho Phụ Từ.”

Thẩm Ý Hàn kêu lên một tiếng, rồi cô ta nhẹ nhàng gọi Phụ Từ vài lần, sau đó là tiếng cười: “Xin lỗi chị Sở Nhiên, Phụ Từ chăm sóc tôi cả đêm, giờ anh ấy đang ngủ. Chị gọi lại sau nhé.”

Vậy là khi tôi biến mất cả đêm, Phụ Từ không có một cuộc gọi hay tin nhắn, thậm chí giờ vẫn ở biệt thự chăm sóc Thẩm Ý Hàn cùng đồng nghiệp.

“Phụ Từ, anh đúng là giỏi thật.” Tôi siết chặt điện thoại, giọng đã không tự chủ được run lên: “Dù có đang ngủ cũng phải đánh thức anh ấy dậy cho tôi.”

Bên kia im lặng một lúc, rồi Thẩm Ý Hàn thở dài: “Chử Nhiên, chị giận vì tối qua Phụ Từ không đến đón chị sao? Chị thật sự bị chiều hư rồi.

Để đạt mục đích, lý do nào chị cũng có thể bịa ra. Tối qua là tôi không cho Phụ Từ ra ngoài đón chị. Giờ Phụ

Từ đã là tổng tài của Tập đoàn Phú Thị, vợ anh ấy nên là một người dịu dàng và hiền thục. Chị Chử Nhiên, chị thô lỗ và kiêu ngạo, đứng bên cạnh Phụ Từ sẽ bị người ta cười chê.

Tôi đã bảo anh ấy dạy cho chị một bài học, giúp chị bớt kiêu ngạo. Nếu chị giận vì chuyện này, thì hãy đổ lỗi cho tôi đi. Đây là chuyện giữa hai người, tôi không nên xen vào.”

Ngay sau đó Phụ Từ nói: “Nói đến nước này rồi, em còn định làm gì nữa? Dẹp cái tính thô lỗ đó và quay về ngay.”

Có lẽ giọng của Phụ Từ có vẻ tức giận nên những đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng. Có hai người đồng nghiệp ở công ty trước đây có mối quan hệ khá thân với tôi, nhưng lần này lại đứng về phía Phụ Từ, họ khuyên tôi đừng làm loạn nữa, hãy sớm về nhà và xin lỗi anh ấy để mọi chuyện qua đi.

Lời khuyên của họ khiến tôi cảm thấy cơ thể mình càng thêm đơ cứng, thậm chí việc thở cũng trở nên khó khăn.

Những lời định nói ra lại nghẹn trong cổ họng. Nếu họ biết rằng vì nghe lời Thẩm Ý Hàn, Phụ Từ đã đuổi tôi ra khỏi biệt thự, buộc tôi phải mua thuốc cho cô ta mà dẫn đến việc tôi bị sảy thai, liệu họ có còn nghĩ như vậy không?
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 5: Chương 5



Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi chứ?

Có lẽ giọng nói của tôi quá khinh miệt, Phụ Từ lại giành lấy điện thoại và lạnh lùng nói: “Xem ra Hàn Hàn đã nói không sai, Sở Nhiên, tôi quá nuông chiều em rồi. Nếu em không xin lỗi, thì đừng bao giờ trở về nữa.”

Tôi cười lạnh: “Trùng hợp thật, em vừa mới sảy thai, đang nằm viện, không thể về được.”

Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát. Một lúc sau, tôi mới nghe thấy giọng Thẩm Ý Hàn: “A Từ, có vẻ như Sở Nhiên vẫn chưa nhận ra lỗi của mình, còn bịa ra chuyện sảy thai. Nếu cứ thế này, cô ấy mà làm chủ nhân của tập đoàn Phú Thị, anh chắc chắn sẽ bị các tổng giám đốc khác sau lưng cười chê, mất mặt lắm đấy.”

Tôi không quan tâm Thẩm Ý Hàn nói gì, điều tôi quan tâm chính là thái độ của Phụ Từ. Nhưng giọng nói của anh ta vẫn như trước, vẫn lạnh lùng và khó chịu: “Sở Nhiên, đủ rồi. Tôi trước đây không nhận ra em là người dối trá như vậy. Em dám lôi chuyện sảy thai ra để lừa gạt tôi sao?”

Thái độ của anh ta bây giờ hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi, chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm, anh ta lại không có sự tin tưởng ở tôi, mà tin vào lời nói của Thẩm Ý Hàn.

Rốt cuộc là vì lý do gì, hay anh ta đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp này?

Phải thừa nhận rằng, từ xưa đến nay, chán cơm thèm phở là bản tính khó tránh của đàn ông.

“Không sao, dù sao đi nữa anh vẫn là cha của đứa bé. Một lát nữa, tôi sẽ gửi giấy xác nhận cấp cứu và bằng chứng sảy thai cho anh, để anh tự xem xét.”

“Sở Nhiên, chị không cần phải tốn công làm mấy việc này. Thực ra chị chỉ cần nghe lời tôi, tôi chắc chắn sẽ…” Tôi ngay lập tức ngắt lời Thẩm Ý Hàn: “Cô là cái thá gì mà dám bảo tôi nghe lời cô? Thẩm Ý Hàn, tôi nói cho cô biết, công sức của tôi cũng chiếm một nửa thành tựu của Phụ Từ.

Cô cũng chỉ là một thư ký, không đủ tư cách để chỉ tay năm ngón với tôi. Tư cách của tôi có đủ để đứng bên cạnh Phụ Từ hay không, không phải do cô quyết định. Cùng là phụ nữ, tôi rất hiểu rõ tâm tư của cô. Nếu cô muốn người đàn ông này, tôi sẽ nhường. Hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ không bị Phụ Từ đuổi ra ngoài trong một đêm mưa to gió lớn, dẫn đến việc sảy thai như tôi.”

Ngay sau khi nói xong, tôi lập tức cúp điện thoại và chặn số của Phụ Từ.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 6: Chương 6



Toàn bộ động tác diễn ra nhanh gọn. Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể yếu đi, toàn bộ sức lực bị rút cạn rồi ngã xuống giường. Y tá đứng nhìn tôi, ánh mắt dần chuyển từ tức giận thành thương cảm.

Là phụ nữ mang thai, bị chồng bắt ra khỏi nhà trong đêm mưa chỉ để mua thuốc cho tình nhân, dẫn đến việc sảy thai.

Giờ đây, tình nhân còn khiêu khích tôi ngay bên cạnh chồng. Dù nhìn từ góc độ nào, cũng khiến người ta phẫn nộ.

Chúng tôi đã ở bên nhau 7 năm, tôi luôn ở bên anh, từ lúc tay trắng đến khi có được thành công như bây giờ.

Anh từng hứa với tôi về một đám cưới như mơ, về một tương lai tốt đẹp, nhưng cho đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Bạn bè thường nói với tôi rằng Phụ Từ giờ đã khác xưa. Đàn ông khi có trong tay tiền và quyền lực, sẽ không còn thỏa mãn với hiện tại.

Tôi tin tưởng Phụ Từ, nhưng tôi cũng đã nhiều lần nhắc nhở anh ta. Tuy nhiên, anh ta luôn trả lời mập mờ. Và bây giờ, bên cạnh anh ta xuất hiện một người phụ nữ khác, trẻ trung, xinh đẹp và dịu dàng hơn.

Cô ta giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống buồn tẻ của Phụ Từ, khiến anh ta dường như được quay trở lại thời đại học với sự vui vẻ và ấm áp chính từ trong ánh mắt.

Anh ta lúc nào cũng chăm chú nhìn vào điện thoại, ngay cả những đám mây đẹp trên trời cũng phải chụp lại, nhưng không phải để chia sẻ với tôi. Thậm chí, trong điện thoại của anh ta còn có một số điện thoại cố định ngoài tôi ra.

Nhìn Phụ Từ và Thẩm Ý Hàn ngày càng gần gũi, thân mật, tôi bắt đầu trở nên nhạy cảm và nghi ngờ. Ban đầu, Phụ Từ vẫn còn dỗ dành tôi, nói rằng anh ta chỉ có một người vợ chính là tôi.

Nhưng sau đó, tôi càng ngày càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, khóc lóc và giận dỗi, khiến Phụ Từ ngày càng chán nản và không muốn gặp tôi. Tôi rơi vào tình trạng đau khổ và tự giày vò, tinh thần của tôi ngày càng suy sụp.

Tôi không ngừng nghi ngờ bản thân mình, liệu tôi có đủ tốt không? Hay tôi đã không còn trẻ trung và xinh đẹp như trước?

Cuối cùng, sự thật đã chứng minh rằng khoảng cách giữa tuổi 20 và 27 là rất lớn. Và hôm nay, trong những lần bị bỏ mặc và làm tổn thương tôi liên tiếp, tôi đã quyết định buông tay. Cứ như vậy đi, tôi không muốn suốt cuộc đời còn lại của mình tiếp tục hoang phí vào một người đàn ông không còn yêu mình nữa.

Tôi đã 27 tuổi, đã đến lúc tôi phải sống vì bản thân mình rồi.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 7: Chương 7



Sau khi gửi những tấm ảnh cho Phụ Từ, tối hôm đó anh ta đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Anh ta như chạy vội, mở cửa ra vẫn còn thở hổn hển. Vào phòng, anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi mở miệng chất vấn: “Sở Nhiên, tại sao việc mang thai quan trọng như vậy mà em lại giấu anh?”

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, rồi cúi đầu tiếp tục xem điện thoại. “Tôi đâu phải thần thánh, làm sao biết được mình có mang thai hay không? Hơn nữa, nói cho anh biết thì có ích gì? Nói cho anh biết, anh sẽ không đuổi tôi ra ngoài, bắt tôi mua thuốc cho Thẩm Ý Hàn trong đêm mưa hay sao?”

Đối mặt với câu hỏi của tôi, sắc mặt của Phụ Từ càng khó coi hơn: “Sở Nhiên, em nói gì vậy? Chẳng lẽ việc em sảy thai là lỗi của anh sao?”

Tôi dừng việc xem video lại, ngẩng lên nhìn Phụ Từ. Rõ ràng đây vẫn là đôi mắt quen thuộc, nhưng cảm giác anh ta đem lại cho tôi rất xa lạ, như thể tôi chưa từng thực sự hiểu về con người này.

“Anh có biết mình đang nói gì không? Đứa bé không chỉ là của riêng tôi, mà còn là của anh. Đêm qua nếu không phải vì anh, vì người anh yêu là Thẩm Ý Hàn, thì đứa bé có mất không? Phụ Từ, anh không thể tự tìm lý do cho mình sao?”

Vì quá tức giận, mắt tôi đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi xuống. Ánh mắt Phụ Từ dần hoảng loạn, anh ta ngồi xuống bên giường, định lau nước mắt cho tôi nhưng tôi tránh đi.

“Đêm qua là do lỗi của anh, dù gì đứa bé cũng đã mất rồi nhưng chúng ta vẫn có thể có con khác. Đừng buồn nữa, và đừng nói mấy chuyện như nhường anh cho Thẩm Ý Hàn. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh chỉ muốn cưới em.”

Tôi bật cười thành tiếng: “Phụ Từ, anh đúng là vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Anh biết chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi không? Khi anh và Thẩm Ý Hàn âu yếm nhau, anh có nghĩ đến tôi không? Trong mắt anh, tôi chỉ là một người phụ nữ thô lỗ, không xứng đáng đứng bên cạnh anh, đúng không? Tại sao anh còn đến đây tìm tôi?”

“Đứa bé mất rồi, vẫn có thể tìm đứa khác. Phụ Từ, anh thật có thể nói ra lời này hay sao. Cưới tôi ư? Tôi nghĩ là không cần đâu. Tôi không đủ tư cách đứng bên cạnh một phó tổng như anh. Tôi xin nhường chỗ, để anh và Thẩm Ý Hàn hạnh phúc với nhau được không?”

Sắc mặt Phụ Từ cứng lại: “Sở Nhiên, em có nhất thiết phải nói chuyện cay nghiệt như vậy không? Đứa bé đã mất rồi, anh cũng rất đau lòng, nhưng đây là sự thật, không phải sao? Em đau lòng thì còn có ích gì? Em có biết em đã trở thành người như thế nào không? Cả ngày thần kinh căng thẳng, nghi ngờ hết người này đến người kia. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, với Thẩm Ý Hàn anh chỉ có sự ngưỡng mộ của cấp trên đối với cấp dưới, không hề có tình cảm khác. Nói bao nhiêu cũng chỉ vì muốn cưới em thôi. Tài sản của anh, em cứ lấy một nửa, như vậy em đã hài lòng chưa?”
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 8: Chương 8



Anh ta vừa nói dứt lời, tôi vung tay tát mạnh vào mặt Phụ Từ.

“Là 7 năm, Phụ Từ, tôi ở bên cạnh anh, làm mọi việc không hề than trách suốt 7 năm. Trong mắt anh, tôi muốn cưới anh chỉ vì tài sản của anh sao? Tôi tức giận đến nỗi tim đập mạnh, run rẩy. Đến giờ phút này, anh vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình sao? Anh biết rõ cảm giác của anh với Thẩm Ý Hàn không chỉ là ngưỡng mộ của cấp trên đối với cấp dưới. Anh đã để cho Thẩm Ý Hàn tiếp cận và gần gũi anh, trong khi đó lại làm tôi đau khổ và nhục nhã. Anh thật sự nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh sao?”

Cuộc cãi vã kết thúc khi y tá đến và đuổi Phụ Từ ra ngoài. Sau khi anh ta rời đi, bụng tôi lại bắt đầu đau nhói. Tôi nằm co ro trên giường, khóc lóc và la hét, y tá ở bên cạnh chăm sóc tôi suốt cả đêm.

Sau khi trải qua tất cả những điều này, tôi cuối cùng đã quyết định chia tay với Phụ Từ. 7 năm, tôi cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Để đạt được thành công, tôi đã từ bỏ ước mơ của mình và dâng hiến tất cả cho anh ấy. Nhưng cuối cùng, những gì tôi nhận lại chỉ là sự phản bội và đau đớn.

“Chỉ là một nửa tài sản đứng tên của anh ta, thật đáng tiếc cho 7 năm thanh xuân cống hiến của tôi.”

Sáng hôm sau, tôi kiểm tra lại số tiền tích lũy của mình. Từ khi bắt đầu ở công ty của Phụ Từ, tôi đã giữ vị trí giám đốc, cùng với những khoản tiền anh ta thỉnh thoảng đưa cho, tổng cộng cũng có hơn một triệu. Tôi gọi điện cho bạn thân Trình Hiểu ở Anh, kể về những chuyện đã xảy ra gần đây. Anh ấy tức giận muốn mua vé máy bay về ngay lập tức để đánh bại tiểu tam. Tôi phải thuyết phục mãi anh ấy mới chịu dừng lại.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chia tay thôi. Làm sao để đường hoàng một chút.”

“Chị à, đó là 7 năm đấy! Cậu nói chia tay là chia tay ngay sao? Phụ Từ và cả công ty Phụ Sĩ, cậu định để hết cho người phụ nữ đó à?”

“Tôi đương nhiên không cam lòng, nhưng không phải vì tiền. Không phải là tôi để lại, mà là tôi không muốn tiêu tốn thêm năng lượng và tình cảm của mình nữa.”

Trình Hiểu hiểu rõ tính cách của tôi, chỉ chửi mắng Phụ Từ vài câu rồi hỏi tôi có kế hoạch gì tiếp theo.

“Cậu không phải đang định mở một hiệu sách ở Anh sao? Chúng ta hợp tác cùng mở nhé.” Anh ấy bên kia cũng đang gặp khó khăn về tài chính, có tôi tham gia anh ấy tất nhiên rất vui mừng.

“Tất nhiên rồi! Vậy cậu định khi nào bay sang đây?”

“Đợi một thời gian nữa. Tôi còn một số công việc cần giải quyết bên này.”
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 9: Chương 9



Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đến cửa sổ, kéo rèm để ánh nắng có thể chiếu vào mọi góc của phòng bệnh. Sau khi lòng đã nhẹ nhõm, nỗi đau và tuyệt vọng trong tôi dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa. Ánh nắng vẫn đẹp, ít nhất tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của tương lai.

Nằm viện hơn nửa tháng, cơ thể tôi mới hồi phục phần nào. Từ lần cãi vã đó, Phụ Từ không hề xuất hiện. Trong mối quan hệ này, anh ta luôn là người cao ngạo. Đặc biệt khi anh ta đã có vị thế xã hội cao, càng không muốn cúi đầu trước tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không thể rời bỏ anh ta. Phụ Từ không xuất hiện là điều tôi đã dự đoán, nhưng việc Thẩm Ý Hàn đến thăm tôi lại nằm ngoài dự đoán.

Cô ta cười tươi, đặt giỏ trái cây xuống một bên rồi kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh của tôi: “Sở Nhiên, em nghe nói chị vẫn đang giận dỗi với A Từ à? Chị không tin rằng giữa em và A Từ không có gì thật sao? Em đã được học hành đàng hoàng, làm tiểu tam em không thèm. Đừng giận dỗi nữa, khỏi bệnh rồi về nhà đi. Sau này em nhất định sẽ giữ khoảng cách với A Từ, em sẽ chỉ làm tốt vai trò của một nhân viên thôi.”

Tôi nhướng mày nhìn cô ta, cô ta cũng mỉm cười nhìn lại tôi. Thẩm Ý Hàn đương nhiên là thông minh, ít nhất cô ta biết cách làm cho mình sạch sẽ, lại vô tình khoe khoang trước mặt tôi. Nói rằng không làm tiểu tam, cô ta sẽ giữ khoảng cách với Phụ Từ, nhưng từng lời nói của cô ta đều ám chỉ rằng Phụ Từ thích cô ta, đeo bám cô ta, còn cô ta thì từ chối một cách ngay thẳng. Mục đích là để khoe khoang trước mặt tôi rằng người đàn ông tôi yêu lại yêu cô ta như thế nào. Nếu là mấy ngày trước, có lẽ tôi sẽ cãi nhau với cô ta, thậm chí không kiềm chế được mà động tay động chân. Nhưng hôm nay thì không, vì lòng tôi giờ đã chết. Khi nghe những lời này, lòng tôi chỉ cảm thấy hơi chua xót, không có cảm xúc gì lớn lao.

“Ồ, vậy sao? Hy vọng cô Thẩm thực sự giữ vững được nguyên tắc của mình nhé.”

Sự thản nhiên của tôi dường như không làm cho cô ta hài lòng. Cô ta đứng dậy, ánh mắt không kiêng dè liếc qua tôi, cười khinh miệt: “Sở Nhiên, tôi nói thẳng, nhưng đều là lời thật lòng. Chị 27 tuổi rồi, gần 30 rồi, nên chú ý giữ gìn nhan sắc đi. Nhìn thế này thì không giữ nổi trái tim của A Từ đâu.”

Nắm tay tôi dưới chăn siết chặt rồi thả lỏng.
 
Back
Top Bottom