Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 350: Nhà họ Lận chuyển nhà



Nhà này thực sự tốt hơn nhà cũ quá nhiều, Lận Giang cũng vô cùng vui sướng chạy một vòng khắp nơi nói:

"Mẹ, nhà vệ sinh còn ở ngay cạnh phòng, còn có thể xả nước."

"Mẹ biết, giống như nhà chị dâu con, mẹ biết dùng."

"Cha cũng biết dùng, anh hai con đã dạy cha."

Cha Lận nói.

Bởi vì nhìn trúng ngôi nhà này cho nên mọi người rất vui vẻ, sau đó Tô Tô và Hình Nhã bưng đồ ăn lên.

Lần này Tô Tô mang thai khó chịu hơn lần trước, đứa bé thích lăn lộn mẹ.

Ví dụ như ngửi thấy mùi lạ, cô sẽ lập tức cảm thấy ngực buồn bực khó chịu muốn nôn.

Cuối cùng không nhịn được, Tô Tô chạy ra ngoài nôn.

Hình Nhã vội vàng đi rót nước nói: "Chị làm sao vậy, em đã nói mấy ngày nay sắc mặt chị không được tốt mà."

Sau khi nói xong thì đưa nước cho cô.

Kết quả vừa mới đưa nước qua, không biết bị cái gì k*ch th*ch cũng nôn khan một trận.

Tô Tô nhìn cô ấy một cái, sau đó vừa súc miệng vừa nghĩ: Có lẽ sang năm là năm được mùa với nhà họ Lận.

"Hai đứa.. Hai đứa các con." Đôi mắt mẹ Lận sáng lên.

Hình Nhã chưa từng mang thai còn áy náy nói:

"Chị dâu, em không có ý ghét bỏ chị, gần đây em luôn ăn uống không được ngon miệng lắm."

Tô Tô trợn tròn mắt nhìn trời, sau đó đứng dậy nói: "Cái gì mà ăn uống không ngon, em đó... Lát nữa nói với em."

Lận Giang vẫn còn ở đây, cho nên đám phụ nữ bọn họ không nói rõ, đều trở về ăn cơm.

Ăn cơm xong mẹ Lận gọi hai bọn họ vào phòng trong nói chuyện, Tô Tô có oán niệm rất sâu với con trai bà ấy, lên án ánh mắt người nọ không tốt cỡ nào, kết quả làm ra mạng người.

Mẹ Lận cười nói: "Đây là một sinh mệnh nhỏ, con đừng quá tức giận."

Sau đó bà ấy quay đầu hỏi Hình Nhã: "Con có từ lúc nào?"

"Cái gì, con có... Có gì?" Hình Nhã còn có chút hồ đồ.

"Con không tới tháng bao lâu rồi?" Mẹ Lận nhẹ nhàng hỏi cô ấy, biểu cảm như sắp thăng tiên.

Hình Nhã nói: "Hình như, chậm mấy ngày." "Ngay mai chung ta cung den benh vien kiem tra đi" Sau khi Tô Tô nói xong Lan Hải đột nhiên chạy vào nhà nói: "Sao thế, kiểm tra gì vậy?"

"Không liên quan tới anh." Hình Nhã xấu hổ nói, vẫn luôn cúi đầu.

Mẹ Lận lại nói: "Vừa rồi vợ con không thoải mái, ngày mai đi cùng chị dâu con kiểm tra xem có thai hay không."

"Có thai ư? Con sắp được làm cha, thật sự tốt quá." Lận Hải lập tức ôm lấy Hình Nhã.

Mà Lận Sơn và Lận Giang ở bên ngoài nhìn nhau, cùng nghĩ có phải sắp có một đứa cháu gái rồi hay không.

"Ai da tên nhãi ranh này con mau buông ra cho mẹ." Mẹ Lận bị dọa sợ, vội vàng bảo Lận Hải buông tay.

Lận Hải buông lỏng tay ra, nói: "Lúc này có chút bận, trở về anh nhất định phải làm quần áo mới được."

"." Nhớ tới phong cách quần áo cậu làm lúc trước, mọi người đều có chút một lời khó nói hết.

Nhưng mà Lận Hải còn nói:

"Gần đây con mua một quyển sách cắt, đến lúc đó có thể làm ra nhiều quần áo đa dạng, mọi người yên tâm đi, hàng năm đứa bé đều có thể mặc quần áo mới."

"Em là xưởng trưởng sao có thời gian làm mấy thứ này?" Tô Tô có chút cạn lời hỏi.

"Cho dù bận tới mấy, cũng phải làm quần áo cho đứa bé." Lận Hải nói rất nghiêm túc, chọc Tô Tô bật cười.

Hơn nữa quần áo của đứa bé nhà cô vẫn luôn có, Lận Hải thường đưa tới một hai bộ.

Hiện giờ cậu có tiền, cho nên mua nguyên liệu cũng tốt.

Chỉ có điều làm quần áo nam, nhưng mà phía trên luôn chồng thêm đa dạng, khiến người ta nhìn có chút trung tính.

Quần áo của đứa bé như vậy, cho nên Tô Tô không kén chọn, có mặc là được.

Cũng may lần này mẹ Lận mở miệng, khuyên can mãi bảo Lận Hải làm quần áo đứa bé trung tính chút, đừng làm mấy thứ linh tỉnh như váy tượng trưng cho con gái.

Nhưng mà Lận Hải người ta có chủ ý, nói: "Quần áo của con trai và con gái không giống nhau, con trai thì để hở phía trước là được, con gái thì hở nhiều hơn."

"Dù sao mặc tã giấy anh để hở làm gì!" Hình Nhã vừa nói như thế Lận Hải gật đầu nói: "Cũng phải."

Để lỗ hở có thể móc thứ đó ra là được.

Nhưng mà có tã giấy, vậy cho dù là con trai hay con gái đều mặc quần thì hơn, như vậy tiện còn bớt việc. Đương nhiên cậu cũng không thể để chị dâu đi làm kiểm tra với vợ mình được nên nói:

"Ngày mai chị dâu cứ đi làm đi, em đi cùng A Nhã là được."

Mẹ Lận trừng cậu một cái nói: "Chị dâu con cũng đi làm kiểm tra, hình như con bé cũng có thai."

"Hả?"

"Hả cái gì?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 351: Chúc mừng chị dâu



"Ồ, chúc mừng chị dâu."

"Đừng chọc tức chị." Tô Tô còn chưa hầu hạ xong một người lại tới một người nữa, tim cô rất mệt.

Lận Hải nói: "Vậy hai bọn họ đi con không yên tâm, ngày mai con xin nghỉ đi cùng bọn họ."

"Được, nếu con có thể đi cùng là tốt nhất." Mẹ Lận cũng muốn đi theo, nhưng mà mình chưa quen thuộc nơi này đừng nên đi theo quấy rối bọn họ thì hơn.

Ở nhà dọn dẹp một chút khá tốt.

Nhà to như vậy, muốn quen thuộc cũng phải mất một thời gian.

Ăn cơm xong, đều ai về nhà nấy.

Sau đó ngày hôm sau Tô Tô và vợ chồng Hình Nhã ôm đủ loại tâm tư đến bệnh viện.

Tuy Tô Tô hoài nghi nhưng cảm thấy chưa tới cuối cùng mình vẫn có thể giữ chút hi vọng, tốt nhất là không có, nhưng lại hi vọng có.

Bởi vì lúc này bắt đầu nghiêm chuyện kế hoạch hóa gia đình, nếu không nắm chắc sau này muốn sinh càng khó hơn.

Cứ rối rắm đợi kết quả như thế, vậy mà cảm thấy khẩn trương hơn cả lần đầu.

Mà Hình Nhã cũng như vậy, cô ấy ngóng trông mình có thai.

Chỉ một lát sau y tá đi ra gọi tên bọn họ, qua đó nhìn thấy kết quả giống y như đúc, đều trúng thầu.

Móa nó, rất muốn đánh Lan Xuyên.

"Chị dâu, chúng ta... Chúng ta đều có thai rồi."

"Đúng vậy."

"Chúng ta về nhà nói cho mẹ, chúc mừng một chút."

"Chị cảm thấy, chị muốn trở về đánh anh cả em."

"Được rồi, anh ấy không ở nhà chúng ta vẫn nên về chỗ mẹ đi." Lúc này Lan Hải đi ra ngoài hút thuốc lá, cho nên cô ấy muốn nói tin tức tốt này cho cậu.

"Ừm, đi thôi." Người ta cao hứng, mình thì có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Nhưng mà trở lại nhà họ Lận nhìn thấy cha Lận và mẹ Lận vui vẻ, nghĩ lại vẫn nên sinh đi.

Dù sao sinh thêm đứa nữa cũng không khác mấy.

Cùng lắm thì đưa đứa lớn tới chỗ mẹ Lận chăm, đứa kế tiếp của mình thì để dì Diệp chăm sóc thêm một năm.

Bảo mẫu như cô đúng là vất vả, còn tưởng chiếu cố một đứa đến cuối cùng, kết quả không ngờ tới lại thêm đứa nữa.

Ăn cơm xong về nhà, vừa vặn nhìn thấy Lận Xuyên từ trên xe jeep xuống.

Hiện giờ thân phận địa vị của anh có thay đổi, người càng thêm thành thục, đứng ở chỗ đó giống như cây tùng vào đồng.

Thưởng thức người đàn ông của mình một lát, cô hùng hổ đi lên, nói: "Lận Xuyên, anh còn dám trở về."

Gương mặt Lận Xuyên vốn nghiêm túc lập tức hóa thành dịu dàng, bước nhanh tới đỡ lấy Tô Tô nói:

"Vợ à, em đi đường cẩn thận."

Tô Tô tức tới mức trợn tròn mắt, nếu không có cảnh vệ ở đây cô đã giơ chân đá anh, cố gắng kìm nén nói:

"Anh tiến vào với em."

Đang thở hổn hển kéo người vào sân thì phát hiện dì Diệp ôm đứa bé đi ra ngoài, không khỏi hít sâu một hơi, được, còn phải nghẹn.

Lận Xuyên cũng cảm nhận được vợ mình đang tức giận, lập tức nói:

"Em đừng tức giận đều là lỗi của anh, sức quan sát của anh không được, cho nên nhiệm vụ lần này anh đã chăm chỉ luyện sức quan sát, cuối cùng có thể xuyên qua quỹ đạo của kẻ địch dành được đứng đầu toàn khu, chuyện này còn phải cảm ơn vợ anh." "Nhất toàn khu có lợi gì?"

"Được trợ cấp hai trăm tệ. "

"Hai trăm ư?”

"Hai trăm, cho em hết."

"Vậy còn tạm được."

Ồ, dường như hai trăm tệ đã thu mua được cô.

Không, hoàn toàn là nể mặt thái độ nhận lỗi của Lận Xuyên không tệ mình mới mềm lòng, nhất định là như vậy.

"Con trai cả, Chiến Chiến, mau để cha ôm một cái." Lận Xuyên dỗ vợ xong thì đi ôm con trai của mình, ôm ấp hôn hít nâng lên cao một lần, tên nhóc thối kia cười khanh khách.

Tô Tô cũng không còn tức giận như trước nữa, nói: "Anh ăn cơm chưa?”

"Chưa ăn."

"Em đi nấu mì cho anh." Tức giận của Tô Tô tới nhanh mà tiêu cũng nhanh, nhìn thấy Lận Xuyên thích con trai mình như vậy trong lòng thoải mái, vì thế nấu mì cho anh.

Dì Diệp đuổi theo hỏi: "Tô Tô à, cháu và Hình Nhã tới bệnh viện kết quả thế nào?"

Tô Tô nghĩ tới chuyện này mây đen lại giăng đầy mặt, sau đó nói: "Còn có thể thế nào, có rồi. Hình Nhã cũng có, lúc này Lận Hải đang nổi điên."

Lận Xuyên nhanh chóng nắm bắt được từ trọng điểm, sức quan sát của anh thật sự mạnh hơn không ít, tuy vợ mình đều xinh đẹp như quá khứ, nhưng mà rõ ràng gầy đi một vòng, sau đó đôi mắt còn hơi xanh đen.

Chuyện này có thể chứng minh gần đây cô nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa anh cũng cảm thấy mình đoán đúng, quả nhiên là có thai.

Tự trách mình, anh lập tức nói: "Vợ à, anh sai rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 352: Anh sinh thay em đi



"Anh sinh thay em đi."

"Chuyện này thật sự không thể. Nếu anh có thể sinh thay em chắc chắn đã sinh thay, đâu để em chịu đau."

"Nhưng mà bây giờ em bận như thế, đứa lớn còn chưa thể đi mua nước tương, lại có đứa bé, em còn công việc nữa."

"Công việc công việc, thật sự không được thì không đi làm nữa, anh có thể nuôi em." Tiền trợ cấp của anh hiện giờ đủ nuôi cả nhà không thành vấn đề.

"Nhưng mà em còn muốn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai." Tô Tô nói rất ấm ức, vậy mà khóc ra.

Lận Xuyên lập tức giao đứa bé cho dì Diệp, ôm lấy cô nói: "Chúng ta không cho nó cưới, muốn cưới vợ thì tự mình tích cóp lấy, không thể chiếu cố nó cả đời không phải sao."

"Vậy nhỡ đâu lại sinh thêm đứa con trai nữa thì sao?”

"Cũng không cho nó cưới."

"Sao anh không chịu trách nhiệm như thế."

"Sinh ra được là xong, còn phải cưới vợ mua nhà cho chúng nó, anh không muốn vợ mình mệt." Những lời này của Lận Xuyên nói rất hay, dì Diệp ở bên cạnh đều gật đầu.

Phụ nữ sợ dỗ nhất, quả nhiên Tô Tô nghe thấy mấy lời này lập tức có chút qua cơn mưa trời lại sáng.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói:

", em quên nói với anh, cha mẹ đã chuyển tới bên này, anh có muốn đi thăm hay không. Bên đó có đồ ăn, anh đến đó ăn là được."

"Ừm, anh trở về nhìn xem." Lận Xuyên lập tức đi tới bên cha Lận mẹ Lận, chỉ một lát sau đã trở về nói: "Ngày mai anh nghỉ lại đi, mẹ bảo anh trở về chăm sóc em, nên anh trở về."

“Anh ăn chưa?”

"Chưa ăn, anh tự mình nấu được."

"Được rồi, anh vừa trở về còn để anh nấu sao?"

Tô Tô đi nấu bát mì cho anh, sau đó Lận Xuyên đi tắm, sau khi ăn mì xong hai người đi lên lầu nói chuyện.

Vừa rồi dì Diệp còn lo lắng bọn họ cãi nhau, đàn ông trưởng thành nhường phụ nữ, phụ nữ thì rất kiêu ngạo, dỗ một lát sẽ mặt mày hớn hở.

"Lận Xuyên, đứa nhỏ này bộ đội các anh đồng ý cho sinh không?"

"Khoảng thời gian trước bộ đội phát xuống mấy vị trí xin sinh thai thứ hai, anh đã xin, em không cần lo lắng." "Cái gì? Đồng chí Lan Xuyên, anh ăn ngay nói thật cho em, cái động kia có phải do anh đâm hay không?" Nếu không sao chuyện xin đẻ đứa thứ hai đã xin xong.

Lận Xuyên oan uổng quá, anh giơ tay lên nói:

"Thật sự không phải, dù sao chỉ tiêu thai thứ hai đều xin để hai năm sau sinh cũng được, ai ngờ sẽ đến nhanh như thế..."

"Còn không phải tại anh." Tô Tô đấm anh mấy cái, căn bản chính là đang làm nũng, người ta cũng không để ý.

Lận Xuyên nhỏ giọng nói: "Ừm, đều tại anh."

Suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu: "Quá lợi hại."

Tô Tô vốn đang muốn đi ngủ, lúc này trái tim lập tức như bị đóng băng.

Mình đều khó chịu như thế vậy mà anh còn cảm thấy kiêu ngạo?

Đánh, không thể mặc kệ.

Vì thế cô ngồi dậy đấm Lận Xuyên mấy cái, thật sự là dùng hết sức, kết quả...

"Vợ à, hay là em đợi sinh con xong hãy đánh anh.”

"Vì sao?"

"Anh sợ anh không nhịn được."

Tô Tô: "..." Cô cảm thấy hiện giờ mình phải đánh chết người đàn ông này, nhưng mà thứ nhất không có lực, thứ hai là thật sự bị da mặt dày của anh đánh ngã.

Không còn cách nào trợn tròn mắt không để ý tới anh, bạo lực lạnh lùng.

Lận Xuyên ho nhẹ một tiếng, ôm lấy vợ mang thai dỗ, làm đàn ông bản lĩnh dỗ phụ nữ là trời sinh, nếu muốn dỗ kiểu gì cũng dỗ được phụ nữ.

Đừng nói là không dỗ được, đó căn bản là lấy cớ mà thôi.

Đúng vậy, dù sao Lận Xuyên nghĩ như thế.

Sau đó ngày hôm sau, hai vợ chồng lại bắt đầu tình nghĩa kéo dài đi xuống lầu.

Tô Tô đi làm, Lận Xuyên về nhà cha mẹ thu dọn đồ giúp bọn họ, nối nước máy.

Lận Giang thì tự mình đến trường đăng ký, Tô Tô vốn định giữa trưa đưa cậu qua, nhưng mà cậu cảm thấy không cần.

Đàn ông nhà họ Lận không cần phụ nữ phải lo lắng, đặc biệt là hiện giờ cô còn là thai phụ.

Mà hiện giờ Tô Tô đi làm còn đang tăng ca, vì vấn đề sắp xếp công việc cho sinh viên tốt nghiệp.

Hiện giờ hơn nửa sinh viên tốt nghiệp đều được phân chia, cho dù thành tích của bọn họ thế nào đều có đơn vị tới muốn.

Dù sao nếu đơn vị có sinh viên, nhìn có vẻ vinh quang.

Mà hiện giờ trường học cũng tham dự những chuyện này, đề cử sinh viên nào cho đơn vị nào đều phải mở họp/

Ví dụ như hôm nay, Tô Tô cũng phải tham dự cuộc họp này.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 353: Sau khi mang thai 1



Đương nhiên một số sinh viên tốt của trường sẽ được vào đơn vị cơ quan quan trọng, mà sinh viên kém thì bị phân tới một số đơn vị bình thường.

Ví dụ như Trình Quốc Đống vì từng gây chuyện trong trường, cho nên đơn vị tốt đều không cần anh ta.

Cho nên anh ta được phân tới một nhà xưởng bình thường làm nhân viên kỹ thuật.

Mà đám tiểu đệ của anh ta đều là sinh viên, nên được phân chia tới các đơn vị khác.

Nữ chính được phân tới bảo vệ môi trường, tuy công việc nghe không tốt nhưng tốt xấu gì vì học tập tốt cho nên cũng coi như là đơn vị công tác chính quy của quốc gia.

Hiện giờ Tô Tô mới biết, hóa ra đơn vị này không tệ lắm, ít nhất đãi ngộ không tệ.

Chia đều xong cô cũng mệt muốn chết, cong eo che ngực đi ra ngoài.

Một giáo viên nữ hỏi: "Cô làm sao vậy, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi."

Tô Tô che miệng nói: "Còn có thể thế nào, có thai."

"Cái gì? Cô đã nói chuyện này với hiệu trưởng chưa?” "Chưa nói, hôm qua mới xác định, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Tô Tô cảm thấy kỳ lạ, bởi vì đối phương thoạt nhìn rất khẩn trương.

"HiỆn giờ phía trên làm rất nghiêm, nghe nói làm kế hoạch hóa gia đình gì đó, nếu giáo viên bên trường học có đứa thứ hai đứa thứ ba đều bắt phá, nếu không thì nghỉ việc không cho đi làm."

"Là như vậy sao?" Đúng là rất nghiêm, tuy Tô Tô từng nghe cha mẹ nói chuyện thời đại này, nhưng cô không rõ là nghiêm tới mức độ nào.

Bởi vì thời đại của mình, mọi nhà chỉ cần một đứa bé, cho dù là thả lỏng cũng chỉ có mấy người muốn đứa thứ hai.

"Cho nên cô phải hỏi kỹ, đừng để đến lúc đó to bụng không dễ phá."

"Tôi biết rồi."

Tuy bên Lận Xuyên cho chỉ tiêu đẻ đứa thứ hai nhưng bên này chưa phê, vì thế cô phải đến xin chỉ thị của hiệu trưởng một chút.

Nhưng mà cô không biết, khi mình nói chuyện với giáo viên nữ kia có một người vừa vặn đi ngang qua nghe thấy được.

Cô ta nắm chặt cây cột bên cạnh đến mức ngón tay đều trắng bệch.

Vì có thể mang thai con của Lận Đông Hà, cô ta đã nghĩ đủ loại biện pháp, nhưng mà cô ta mãi vẫn không có, thật sự khiến người ta tức giận. Ghen tị trong lòng cô ta tăng thêm mottang mãi mà không có biện pháp bình ổn lại.

Mang theo oán khí này, cô ta vừa đi ra ngoài trường vừa nghĩ đối sách.

Lúc này đột nhiên nghe được có hai giáo viên ở một chỗ nói thầm, một người nói cô ta vốn có thể tăng lên làm giáo viên chính thức, sau đó vì mang thai đứa thứ hai nên bị phía trên loại ra.

Nếu cô ta muốn sinh đứa thứ ba, như vậy sẽ trực tiếp bị sa thải.

Nhưng mà cô ta sinh ra được hai đứa con gái, chắc chắn phải sinh thêm con trai.

Mà người phụ nữ thì nói: "Cô sinh hai đứa đã không tệ, đứa thứ hai của tôi bọn họ đều không cho sinh, đúng là tức chết mà."

Tần Duyệt Duyệt cười mỉa một tiếng, hiện giờ thanh danh của Tô Tô rất nổi tiếng trong ngành giáo dục ở thành phố X.

Dù sao cô chẳng những là giáo sư đại học, còn làm phiên dịch cho các thương nghiệp, cho nên thanh danh rất cao.

Lần nào chỉ cần cô ta nói tên Tô Tô với Lận Đông Hà, sẽ cãi nhau.

Bởi vì trong lời nói của anh ta tràn ngập kính nể người phụ nữ kia, còn có chút luyến mộ.

Đúng vậy, chính là luyến mộ.

Tuy chưa từng nói ra, nhưng mà Tần Duyệt Duyệt cũng đoán được.

Bởi vì anh ta luôn nói vô cùng hâm mộ Lận Xuyên, hiện giờ cuộc sống của Lận Xuyên thư thái như thế nhờ cưới được Tô Tô.

Cô ta luôn hỏi: Ở bên cô ta không thoải mái sao.

Sau đó Lận Đông Hà luôn nhếch miệng cười mỉa, nói một số lời châm chọc: Anh không xứng với em.

Tần Duyệt Duyệt thừa nhận, lúc trước mình thật sự có chút coi thường Lận Đông Hà, nhưng mà hiện giờ anh ta tương đối có thành tựu, quả thực là điển hình của người thành công.

Cho dù có một ít người lâu năm trong thành phố coi thường anh ta, nhưng không có một người dám coi thường nhà họ Quan.

Cho nên anh ta nói như vậy, Tần Duyệt Duyệt sẽ cảm thấy anh ta đang châm chọc mình.

Cho nên cô ta càng ngày càng ghen ghét Tô Tô, người phụ nữ khiến cô ta và chồng mình sinh ra khác biệt.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 354: Sau khi mang thai 2



Hiện giờ cô ta nắm được nhược điểm, chỉ cần nói chuyện cô mang thai ra ngoài, lại châm ngòi thổi gió, luôn có người ra mặt trở thành súng của cô ta.

Vì thế cô ta lợi dụng một ít quan hệ, trực tiếp nói chuyện này với giáo viên nữ có oán hận lớn nhất.

Đứa bé đầu tiên của cô ta và chồng là con gái, cho nên luôn muốn đứa thứ hai, mấy năm mới mang thai được.

Mới mang thai thì kế hoạch hóa gia đình, hiện giờ trong trường học bắt cô ta phá thai, nếu không sẽ không cho cô ta đi làm.

Giáo viên nữ kia có rất nhiều oán hận, cho nên khi biết tin xong thì trực tiếp hấp tấp tìm hiệu trưởng, nói nếu ông ta để Tô Tô sinh thì phải để cô ta sinh, nếu không người nào cũng không được sinh.

Cô ta vừa nháo thì có mấy giáo viên cùng náo loạn lên, dù sao chuyện này phải công bằng.

Bên hiệu trưởng Quan còn chưa biết Tô Tô mang thai, trong lúc nhất thời ông ta cảm thấy đầu mình đều to ra, không thể không gọi Tô Tô vào văn phòng hỏi một câu.

Có lẽ chuyện này không phải sự thật, dù sao đứa bé của cô Tô mới mấy tháng, sao có thể có nhanh như vậy.

Vì thế ngày hôm sau Tô Tô đi làm bị tất cả giáo viên nữ trừng mắt, rõ ràng bị bọn họ xa lánh, ngoại trừ hai người chưa kết hôn, còn có người lớn tuổi.

Chuyện này là sao đây?

Sau đó cô mới biết được, hóa ra chuyện mình mang thai bị mọi người biết.

Có lẽ là cô giáo nữ ngày hôm qua tuyên truyền, không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Đi tới văn phòng của hiệu trưởng Quan, có khả năng ông ta vì mình nói chuyện với Tô Tô có chút xấu hổ cho nên gọi vợ mình tới.

Hai vợ chồng nhìn thoáng qua nhau, sau đó hỏi Tô Tô chuyện cô mang thai là thật sao.

Tô Tô nói: "Thật ra, hôm trước tôi mới biết mình mang thai."

"Cô cũng biết hiện giờ phía trên làm kế hoạch hóa gia đình rất căng, mọi người đều nhìn chằm chằm bụng cô, chúng tôi... Cũng không có cách nào." Hiệu trưởng Quan thở dài, thật ra ông ta muốn giữ Tô Tô, nhưng cũng biết cô chắc chắn sẽ lựa chọn đứa bé.

Cho nên, ông ta cảm thấy có khả năng không giữ nổi.

Nhưng mà Tô Tô nói: "Bên bộ đội chỗ chồng tôi đã phê duyệt chỉ tiêu sinh đứa thứ hai, chẳng lẽ như vậy không có tác dụng sao?"

"Dùng được, chỉ cần bên kia có thể phê chuẩn bên chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách." Hiệu trưởng Quan thật sự rất muốn giữ Tô Tô, cho nên nghe nói bên bộ đội đã phê chuẩn, phía bên mình có thể xin được mới đúng.

Tô Tô lập tức cảm nhận được thiện ý của đối phương, nói: "Cảm ơn hiệu trưởng Quan, nhưng mà chuyện này các ông cũng không cần quá khó xử..."

Dù sao bên ngoài có nhiều giáo viên nữ nháo như thế, áp lực của bọn họ rất lớn.

"Không khó, chúng ta cùng nhau cố gắng đi." Thật ra hiệu trưởng Quan không chắc có thể xin được hay không, dù sao không biết chuyện này ầm 1 tới mức nào, nếu không nháo thì mọi chuyện dễ xử lý.

Nhưng hiện giờ hơi khó, hiệu trưởng Quan cũng biết.

Tô Tô gật đầu, tiếp tục đi dạy.

Bởi vì cô bình tĩnh hoàn toàn chọc giận giáo viên mang thai nhưng bị yêu cầu phá thai, cô ta trực tiếp tìm Tô Tô nổi giận đùng đùng nói:

"Dựa vào cái gì cô có con trai còn có thể sinh mà tôi không thể sinh, cô nói đi, có phải cô đi cửa sau hay không, nói cho chúng tôi biết đi đâu, dùng chiêu gì để mọi người không cần đoạn tử tuyệt tôn."

Tô Tô cười khẽ một tiếng nói: "Là phía trên bảo cô phá thai không phải tôi, vì sao cô lại tới tìm tôi?"

"Không phải là cô có biện pháp sao, cô có năng lực như vậy, chồng làm quan ở bộ đội chắc chắn là có chủ ý."

"Được rồi, cô còn không phải là vì cảm thấy vì sao tôi không bị hiệu trưởng Quan đuổi theo bắt từ chức ư. Thật ra hôm nay là ngày đi dạy cuối cùng của tôi, cho nên cô cũng không cần phải nói những lời này."

Tô Tô cảm thấy thời đại này thực sự cố chấp đối với sinh con nối dòng, hơn nữa chuyện gì cũng làm được.

Cô ta mới nhắc tới Lận Xuyên, nếu trong trường cũng phê chuẩn chỉ tiêu như vậy sẽ thổi gió tới trên người Lận Xuyên.

Cô thật sự không muốn liên lụy đến anh, cho nên cô dứt khoát kiên quyết từ chức. như vậy không cần hiệu trưởng Quan phải khó xử, cũng khiến những người này câm miệng.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 355: Từ chức 1



Nhưng mà hiện giờ cô là giáo sư, đột nhiên nói thôi việc thảm hơn đám giáo viên tư nhân còn chưa tính là chính thức nhiều, mọi người lập tức im miệng.

Mà Tô Tô có cơ hội lập tức giải thích với hiệu trưởng Quan, vì sợ chuyện này liên lụy tới quá nhiều người cho nên trực tiếp từ chức, hơn nữa nếu cô sinh đứa thứ hai cũng phải dành thời gian chăm sóc đứa bé, thật sự không có thời gian lên lớp.

Hiệu trưởng Quan rất thích người tài năng, nhưng mà thật sự không còn cách nào.

Lúc này đám giáo viên kia thật sự nháo lên, hiệu trưởng như ông ta đều phải xuống đài.

Tô Tô thật sự không thèm để ý, dù sao mình không có công việc này cũng không đói chết.

Cho dù hiện giờ thành phần tri thức rất được người ta coi trọng, mình vì đứa bé mà không cần công việc chắc chắn sẽ bị người khác giễu cợt.

Nhưng mà chuyện này không sao, bởi vì rất nhanh gió như vậy sẽ đi qua.

Đều nói sau này nghề nghiệp mạo hiểm kinh doanh đứng đầu, mới đầu có khả năng bị xem thường, nhưng mà đợi những người này kiếm được tiền xong, bọn họ lại muốn cơ hội đã muộn. Cho nên, cô phải làm đám người kia.

Làm nhà xưởng øì đó cô còn có chút do dự, bởi vì có khả năng bận như vậy không chiếu cố được đứa bé, huống chỉ còn mang thai.

Lúc nào cũng phải đợi dỡ hàng xong hãy nói, đầu tiên phải đi về nói cho mọi người mình từ chức.

Bọn họ chắc chắn sẽ chấn động, nhưng dù sao đều là người nhà họ Lận, biết vì đứa bé có khả năng sẽ thành thật.

Dù sao ở trong lòng bọn họ mạng người quan trọng hơn tiền, thật sự không được thì đập nồi bán sắt.

Nghĩ tới cha mẹ nhà họ Lận cô rất yên tâm, mang theo đồ của mình đi về nhà.

Sau khi ve đến nhà thì bảo tài xế dọn đồ của mình vào, dù sao hiện giờ cô là thai phụ, nhất định phải bảo vệ mình.

Dì Diệp nhìn thấy cô trở về thì rất bất ngờ, vừa đút cháo ngô cho đứa bé vừa nói: "Sao lúc này đã trở về, còn mang theo đồ."

"Cháu đã từ chức." Ngày hôm qua Tô Tô trở về tim mệt chưa nói, hôm nay thu dọn đồ xong mới nói với dì Diệp.

"Cái gì?"

Dì Diệp sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại nói mình từ chức. Hỏi một chút nguyên nhân mới biết hóa ra là vì đứa bé.

Chuyện này không có cách nào, hai vợ chồng người ta đã đồng ý muốn đứa nhỏ này.

Hơn nữa nhà bọn họ thật sự không thiếu tiền, cho nên đứa bé chắc chắn có thể giữ lại.

Dì Diệp cũng không lo lắng.

Buổi chiều Tô Tô đến nhà họ Lận nói chuyện này cho bọn họ, dù sao hiện giờ mình có thời gian có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

Cha Lận mẹ Lận nghe thấy thế thì giật mình, ngay cả Lận Sơn nghe nói tới cũng xin nghỉ chạy về hỏi:

"Chị dâu, rốt cuộc chuyện này là sao thế?"

Tô Tô nhíu mày hỏi: "Sao em không đi học chạy về làm gì?"

"Em, em lo lắng cho chị, mọi người đều nói chị bị sa thải, em còn chưa biết sao lại như vậy."

Lận Sơn cảm thấy chuyện này không đơn giản, bởi vì chị dâu không có khả năng nói linh tỉnh chuyện mình mang thai.

Tô Tô lắc đầu nói:

"Chị cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên giống như tất cả mọi người đều biết chị mang thai, sau đó đều chạy tới tìm chị, giống như chị có thể sửa chỉ tiêu mang thai đứa thứ hai của bọn họ."

Lận Sơn cũng cảm thấy không đúng, cậu ta cau mày nói: "Cho dù có tiếng gió cũng không truyền nhanh như vậy được."

"Không chỉ nhanh, còn chĩa mũi mâu về phía anh cả em, nếu chị không từ chức chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy thanh danh của anh trai em."

Sau khi Tô Tô nói xong mọi người cũng hiểu rõ khổ tâm của cô, mẹ Lận nói: "Con dâu, nếu con chịu ấm ức cha mẹ đi tìm bọn họ nói chuyện. Nhà ta không sợ."

"Nhà ta không sợ, người khác không có công việc sợ là không được ăn cơm, nhưng đối với con thì không đáng là gì. Chút tiền lương này không là gì đối với con, không có công việc này con vẫn có thể làm phiên dịch cho người khác, một năm cũng kiếm được nhiều. Thật sự không được thì đợi sinh con xong con mạo hiểm kinh doanh, đến lúc đó sẽ không đói chết."
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 356: Từ chức 2



Không có người phản bác những lời này, con dâu có năng lực bọn họ đều biết.

Chính là cảm thấy công việc tốt như vậy đột nhiên không có trong lòng chắc chắn không thoải mái, nhưng mà cô muốn từ chức sau này sẽ không còn chuyện øì, cũng coi như đỡ tốn công sức.

Cha Lận thì rất đồng ý, chỉ cảm thấy cô là một sinh viên không có công việc chính thức có chút nghẹn khuất.

Nhưng mà nghĩ tới sau này phải chăm sóc hai đứa nhỏ, thật sự là khiến người ta nhọc lòng.

Mẹ Lận lập tức nói:

"Như vậy đi, con bảo dì Diệp đừng tới nữa, mẹ chăm sóc đứa bé cho con, đợi đứa bé kia sinh ra cần chăm sóc thì lại bảo bà ấy tới."

"Vâng, đến lúc đó ba đứa bé ở chỗ mẹ chắc chắn không chăm sóc được."

Hiện giờ phải năm sáu tuổi mới đi nhà trẻ, con trai nhà bọn họ đợi em trai em gái sinh ra cũng chỉ ba tuổi, còn phải ở nhà quậy hai năm.

"Thật sự không được, con đều đưa tới bên này để mẹ chiếu cố cho. Không phải là mấy bọn họ đều do mẹ chiếu cố lớn ư." Mẹ Lận cảm thấy nếu mình không làm gì thì giúp chăm sóc đứa bé, để người trẻ tuổi như bọn họ liêu một lần là được.

Tô Tô cũng biết ý nghĩ của bà ấy, nhưng cũng biết nếu cha Lận mẹ Lận ở bên này không làm gì chắc chắn sẽ hơi buồn bực.

Dù sao hiện giờ ở nhà cũng nhàn rỗi, với cho thuê một gian cũng khá tốt.

Kế hoạch của cô rất tốt, sau khi về nhà thì bắt đầu nghỉ ngơi trong ngày nghỉ hiếm có được.

Tuy vì nôn nghén lăn lộn khiến cô không muốn đi làm, nhưng đột nhiên rảnh rỗi không biết mình nên làm gì.

Nằm cả ngày Lận Xuyên trở về, biết chuyện cô đã từ chức thì hơi hối hận, nói:

"Nếu sức quan sát của anh tốt hơn một chút thì tốt rồi, em sẽ không bị sa thải."

"Nghe em nói này, chuyện này không thể trách anh. Ai biết chỗ đó sẽ có cái đỉnh, cũng không có người biết vì sao cái đỉnh kia lại đâm trúng bao cao su. Sau này chú ý một chút là được." Thật sự không được cô và Bạch Linh Linh đi đặt vòng.

Vốn đã quyết định như vậy, đợi cô ấy đầy tháng xong khôi phục một chút thì đi, ai biết mình mang thai nhanh như thế.

Lận Xuyên thật sự có chút tiếc công việc của vợ mình, nhưng mà nhìn biểu cảm của cô còn xem như nhẹ nhàng thì yên tâm.

Chỉ hi vọng sau này cô đừng nghĩ nhiều, rảnh rỗi đến chỗ cha mẹ dạo cũng tốt.

Tô Tô cười nói: "Anh cần gì phải lo lắng cho em, em sẽ luôn tìm việc để làm, chắc chắn không nhàn rỗi được."

Nói như vậy xong Lận Xuyên an tâm, anh là quân nhân, rảnh rỗi một chút cho dù muốn quan tâm người nhà cũng không có cách nào làm được lúc nào cũng bảo vệ bọn họ.

Mỗi tuần có thể dành thời gian trở về đã là ban ân lớn nhất đối với anh, dù sao có khả năng vợ mình đón cha mẹ tới gần, như vậy anh tránh được rất nhiều phiền phức.

Ví dụ như nhớ nhà không thể quay về, ví dụ như không có cách nào tận hiếu bên cạnh cha mẹ.

Đợi Lận Xuyên đi rôi Tô Tô lập tức thương lượng với dì Diệp một chút, đương nhiên là dì Diệp đồng ý, còn nói nếu không chiếu cố được bà ấy vẫn sẽ tới giúp đỡ, dù sao mọi người đều là thân thích.

Tô Tô tiễn người đi xong thì ôm Chiến Chiến tới giao cho mẹ Lận, đừng nhìn đứa nhỏ này vẫn luôn dò dì Diệp chăm sóc, nhưng rất thân với người nhà họ Lận, nhìn thấy mẹ Lận xong không bài xích đi theo bà ấy chơi.

Có lẽ mẹ Lận thật sự có kinh nghiệm chiếu cố đứa bé, dù sao vốn lo lắng đứa bé sẽ quậy lúc này Tô Tô sợ ngây người.

Nếu đi theo mẹ Lận vậy cô sẽ bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng bán lẻ, vợ chồng Lận Hải và Hình Nhã có rảnh cũng tới giúp một chút, rất nhanh đã làm xong buồng điện thoại, tủ đông cũng đã có.

Cha Lận phụ trách trông cửa hàng, gọi một cuộc điện thoại tính tiền theo phút, sau đó còn bán kem và thuốc lá, rượu.

Không bán gì khác, nhưng sau khi khai trương cũng kinh doanh được không ít.

Mà bên kia cho một người cắt tóc thuê, tiền thuê một năm hơn 80 tệ, dù sao vị trí địa lý tốt, còn trong khu nhân khẩu dày đặc.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 357: Từ chức 3



Mẹ Lận vô cùng thỏa mãn, hiện giờ chỉ chuyên tâm ở sân sau trông đứa bé là được, có đôi khi ôm cháu nội tới sân trước xem việc kinh doanh, phát hiện con dâu đúng là có năng lực.

Mới mở cửa hàng bán lẻ nửa tháng, một ngày cửa hàng có thể tích cóp được hai ba mươi tệ.

Đừng coi khinh hai ba mươi tệ này, tích tiểu thành đại.

Khi bọn họ ở thôn một năm đều không thấy được nhiều tiền như thế, cho nên đã tương đối không tệ.

Hai vợ chồng già vô cùng hài lòng, hơn nữa mỗi tháng bọn nhỏ đều cho bọn họ chút tiền cũng đủ tiêu dùng.

Chẳng những đủ để tiết kiệm, cuộc sống cũng không tệ lắm.

Mà Tô Tô giúp mở cửa hàng bán lẻ xong thì cảm thấy không có việc gì làm, hiện giờ cha Lận không cần cô dạy cũng có thể làm tốt mọi việc, mà hiện giờ cô rảnh rỗi đều phiên dịch giúp người khác một chút, sau đó tích cóp ít tiền.

Lúc này rất khó có phiên dịch, đặc biệt là ít sai lầm còn có kinh nghiệm.

Tô Tô rất nổi tiếng trong phương diện này, hơn nữa trước đây cô là giáo sư đại học, cho dù hiện giờ bị sa thải nhưng thanh minh ra xong, không ít người sẽ tới tìm cô.

Thời đại này phát triển rất nhanh, sau đó quốc gia còn mạnh mẽ tiến cử đầu tư bên ngoài.

Muốn người nước ngoài tiến vào đầu tư tiền, sau đó phương diện phiên dịch cũng ắt không thể thiếu.

Gần đây Tô Tô phát hiện, tuy không thể phát tờ đơn khắp nơi nhưng mỗi lần phiên dịch xong lưu lại số điện thoại của mình.

Như vậy người tìm cô sẽ không gọi tới trường học nữa, trực tiếp liên lạc với cô.

Hôm nay, cô nhận được một nhiệm vụ phiên dịch nên qua đó.

Hai bên một bên là đại diện của phía chính phủ, bên khác là sản nghiệp điện tử quan trọng của quốc gia nào đó.

Bọn họ đi tới nơi này xong cảm thấy tương đối bất mãn đối với sản phẩm điện tử lạc hậu ở nơi này, thậm chí vì không có nhân tài ở phương diện này mà không muốn đầu tư.

Tô Tô cũng coi như là nhân sĩ yêu nước, dù sao sống trong quốc gia ở trong sách một thời gian dài như vậy, vì thế khiêu khích nói:

"Không biết công ty của các ông có thể sản xuất ra loại sản phẩm này không?" Sau khi nói xong, cô lấy di động của mình ra.

Hiện giờ di động có thể nạp pin, nhưng bởi vì không có tín hiệu vẫn luôn nhàn rỗi.

Cô chỉ lấy ra đùa nghịch một lát, đối phương nhìn thấy đôi mắt sáng rực muốn nhận lấy nhưng Tô Tô lại cho vào túi.

"Đây là tài sản của quốc gia tôi, chẳng qua vì nhà xưởng tan chúng tôi tạm thời chưa tìm được nhân tài, nhưng dù sao sớm muộn gì quốc gia của chúng tôi cũng tìm được nhân tài."

Ngụ ý không phải không có nhân tài, đồ vật bọn họ sản xuất có nhiều thứ tốt hơn của bọn họ, chỉ tạm thời không tìm thấy mà thôi.

Nhưng mà đối phương đã từ chối xây xưởng cho bọn họ, cho nên chỉ nói là trở ve thương lượng một chút lại định.

Nhưng mà đồ Tô Tô lấy ra, không thể nghi ngờ đã đánh vào mặt cao cao tại thượng của bọn họ.

Sau khi đám người đi rồi, Tô Tô thu hồi tươi cười của mình, cảm thấy có đôi khi quốc gia yếu thật sự dễ bị khinh bỉ.

Nhưng mà đúng lúc này, một người đàn ông đứng trước mặt cô nói:

"Chào đồng chí Tô, tôi tên là Đàm Phong Tường, là nhân viên kỹ thuật của xưởng TV ở thành phố A, chuyên sản xuất mạch điện điện tử. Những lời mà cô mới nói với bọn họ tôi cũng hiểu một chút, có thể cho tôi xem đồ trong tay cô được không?" Vừa nghe thấy cái tên này Tô Tô ngẩn ra một lát, tuy trong sách chỉ nhắc mấy câu, nhưng cũng biết lợi hại của người này.

Bởi vì khi hậu kỳ nữ chính muốn khai thác thị trường ở thành phố A, nhưng vì không đả thông được quan hệ với một người tên Đàm Phong Tường cho nên căn bản không thể đi vào, chuyện này khiến cô ta sầu hỏng.

Mà nam chính muốn đả thông quan hệ với anh ta, đều bị từ chối một cách vô tình.

Sau đó nam chính tương đối cứng rắn tìm hết lần này tới lần khác, cuối cùng thật sự khiến Đàm Phong Tường này cảm động, do đó hai vợ chồng bọn họ đi lên con đường hiển vinh.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 358: Khoa học kỹ thuật điện tử vượt mức quy định



Trong sách không nói nhiều về anh ta, nhưng mà Tô Tô cảm thấy người này xem như là nhân vật cấp lão đại.

Không ngờ tới anh ta còn rất yêu nước, nhìn ra được anh ta rất tức giận đối với việc bị người nước ngoài khinh thường.

"Kỹ thuật kém, lại nghèo một chút, sẽ dễ dàng bị người ta xem thường. Cho nên chúng ta phải quật khởi mới được. Thứ này của tôi có lai lịch không rõ ràng, tôi không thể nói cho anh từ đâu mà có, nhưng có thể cùng nhau nghiên cứu, sau đó cùng nhau làm không cần bọn họ tới đầu tư nhà máy."

Tô Tô nhìn thẳng vào mắt Đàm Phong Tường, dù sao bị người ta xem thường cũng phải phản kích.

Hơn nữa nơi này là thế giới trong sách cũng không sợ thay đổi lịch sử gì đó, như vậy khiến quốc gia quật khởi sớm một chút, dùng kỹ thuật dẫn đầu khiến một số người câm miệng.

Trước đây cô còn chưa có đã tâm lớn và lý tưởng lớn như vậy, nhưng có đôi khi con người thật sự bị ép.

Ví dụ như cô vừa rồi, nếu không phải vì duy trì thái độ tốt đối với người nước ngoài, cô đã đánh một quyên với bọn họ.

Vừa rồi Đàm Phong Tường cũng không nói ra ý nghĩ không cam lòng, nhưng nghe một cô gái nhỏ như Tô Tô nói như thế nhiệt huyết của anh ta lập tức bị k*ch th*ch ra, nói:

"Đúng vậy, chúng ta phải quật khởi."

Sau khi nói xong thì vươn tay ra, Tô Tô cũng nghiêm túc bắt tay anh ta.

Sau đó Đàm Phong Tường tìm mấy nhân viên kỹ thuật, sau đó ở một chỗ yên tĩnh họp tiến hành kiểm tra cẩn thận di động Tô Tô mang đến.

Thấy di động của mình bị mở ra cô còn rất đau lòng, nhưng nghĩ lại nếu có thể làm ra kỹ thuật sớm ngày chiến thắng người nước ngoài cũng chịu đựng cho bọn họ hủy đi, nghiên cứu, cuối cùng kinh ngạc cảm thán kỹ thuật tiên tiến của di động này.

Nhưng mà Đàm Phong Tường đã từng đồng ý với Tô Tô sẽ không hỏi, cho nên nhân viên kỹ thuật ngồi ở đây cũng không hỏi từ đâu ra, chỉ nghiêm túc phân tích sau đó nói:

"Với kỹ thuật của quốc gia chúng ta hiện giờ, làm ra thứ như vậy là không có khả năng."

"Có thể làm đơn giản trước, chỉ cần trò chuyện được là được." Tô Tô biết, di động chân chính phải mười mấy năm sau mới xuất hiện, nhưng mà lúc này ở nước ngoài đã có một ít sản phẩm cùng loại, nhưng cũng chỉ là trình độ đại ca.

"Chuyện này phải nghiên cứu mới được, chúng ta có thể dùng thiết bị đơn sơ chế tạo ra trước, sau đó là vấn đề tín hiệu." Tóm lại chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp, Tô Tô nghe không hiểu, nhưng có thể biết kết quả thương lượng của bọn họ là có thể thử làm ra.

"Tôi cung cấp viện nghiên cứu và kinh phí, các anh chỉ lo nghiên cứu, thành hay không đều tính tôi."

Đàm Phong Tường tài đại khí thô vỗ ngực nói.

"Tính cả tôi nữa, tôi tin tưởng loại kỹ thuật này sẽ ảnh hưởng tới thế giới, cho nên tôi nguyện ý đầu tư, cũng nguyện ý trợ giúp mọi người tiến thêm một bước nghiên cứu."

"Cô có thể lấy ra thứ này đã vô cùng lợi hại, hiện giờ chỉ xem có thể khiến nó sớm thành hình hay không." Đàm Phong Tường nói.

Tô Tô hơi mỉm cười, có người nghiên cứu thì tốt.

Chỉ cần có người dốc lòng nghiên cứu, chậm rãi luôn có thể nghiên cứu thành hình di động bình thường nhất, sau đó mọi việc phải từ từ.

Hai người muốn làm chuyện lớn va vào nhau thì chính là thiên lôi câu địa hỏa, hơn nữa nghẹn một hơi, phía trên cũng sẽ phân tâm tới ủng hộ.

Dù sao chuyện bị người ta xem thường, đều không dễ chịu lắm.

Sau đó mỗi ngày Tô Tô đều tới xem, nói một số chức năng mình từng dùng. Thật ra giai đoạn này có thể nghiên cứu vượt đại ca đã không tệ, yêu cầu của cô không cao.

Nhưng mà hoàn toàn không ngờ tới, bởi vì có nguyên hình, cho nên cuối cùng thành quả vỏ ngoài của bọn họ không to chút nào, to chừng cỡ một tay, còn rất nhẹ.

Tuy hiện giờ còn chưa thể giải quyết vấn đề tín hiệu, nhưng mà nhìn đã khiến người ta vô cùng hài lòng.

Tô Tô thực sự kinh ngạc cảm thán về đám nhân viên kỹ thuật do Đàm Phong Tường tìm tới, đúng là thiên tài.

Hơn nữa bản thân anh ta cũng rất lợi hại, đã bắt đầu suy nghĩ biện pháp làm tháp tín hiệu.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 359: Di động



Tô Tô cảm thấy không lâu sau, thông tin kỹ thuật của quốc gia sẽ có ở nhiều nơi trên thế giới.

Nhưng mà cô vẫn cần phải dưỡng thai, quan sát bọn họ nghiên cứu di động xong thì trở về nghỉ ngơi.

Bởi vì gần đây nôn nghén đã đỡ hơn một chút, cô thường xuyên tới nhà họ Lận, còn có cơm sẵn để ăn.

Vốn dĩ mọi chuyện rất tốt, cô chưa từng nghĩ tới hướng khác.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Đàm Phong Tường đột nhiên gọi điện cho cô bảo cô đến viện nghiên cứu.

Sau đó Tô Tô cho rằng xảy ra vấn đề khó giải gì nên đến xem, đâu biết cô nhận được bán thành phẩm một chiếc di động tạo hình ô tô nhỏ, bảo cô đến một phòng khác.

Tô Tô chỉ có thể làm theo, chỉ một lát sau cô nghe thấy tiếng chuông.

Tiếng chuông di động, cho tới bây giờ đến thế giới này cô cũng chưa từng nghe thấy.

Tuy là âm thanh rất nguyên thủy, cũng rất chói tai, nhưng đã không tệ.

Cô ấn nghe máy, sau đó trong microphone vang lên giọng Đàm Phong Tường:

"Chúc mừng cô, máy bộ đàm đầu tiên đã thiết kế xong. Tuy còn có chút tạp âm, tuy tín hiệu vẫn chưa được tốt, nhưng mà hiện giờ chỉ cần ở thành phố X trên cơ bản mỗi người đều có thể dùng máy móc này, có ý nghĩ gì không?”

"Có, tôi hi vọng khắp nơi cả nước đều có thể dùng thứ này, di động."

"Di động?"

"Đúng vậy, di động."

"Được, máy móc này tên là di động. Cho nên từ gio trở đi cô sẽ trở thành thương nhân sản xuất di động này, có câu hỏi gì không?"

Tô Tô thật sự không ngờ tới Đàm Phong Tường giao thứ này cho mình sản xuất, đây là một khoản tài phú rất lớn, sau này có khả năng lan ra thế giới.

"Tôi cảm thấy..."

"Đồng chí Tô Tô, cô không biết cô làm ra cống hiến to lớn mức nào cho quốc gia chúng ta đâu, nhưng tôi biết. Tôi hi vọng cô có thể khiến nó càng tốt hơn. Mà tôi phải tiếp tục làm thương vụ thông tin, tôi muốn nhân dân cả nước đều có thể dùng loại "di động" này."

"Được." Hóa ra Đàm Phong Tường muốn làm thông tin, đây cũng là việc lợi quốc lợi dân còn không kém sản nghiệp sản xuất di động.

Sau này nhãn hiệu di động có thể mất, nhưng thông tin sẽ không đứt đoạn.

Cô cảm thấy, anh ta có năng lực làm chuyện này.

Thật sự là ngày kích động lòng người, Tô Tô ôm di động sản phẩm đầu tiên trong nước tay đều hơi run.

Nhưng mà đây mới là bước đầu tiên, phải thành lập nhà xưởng này cần tương đối nhiều kiên nhẫn và tài lực.

Cũng may Đàm Phong Tường đồng ý đầu tư, tài chính trong tay cô còn một ít, nhà xưởng gì đó bây giờ mua cũng rẻ.

Nhưng máy móc sản xuất của công ty thương nghiệp điện tử đứng đầu trong nước đúng là vấn đề, nếu thật sự chỉ dựa vào nhân công và xưởng nhỏ chỉ sợ một ngày nhà xưởng chỉ sản xuất được mấy cái.

Đến lúc đó làm thành giá trên trời, chỉ có mấy người mới mua được.

Nghe nói khi đại ca mới ra đời phải trên vạn, ít nhất từng nghe cha mẹ ở hiện thực nhắc tới.

Nếu một máy móc trên vạn, như vậy một năm bán được mấy cái.

Cho dù hiện giờ có nhiều hộ vạn tệ, nhưng mọi người lắp điện thoại ở nhà đã không tệ, ai cần một đại ca trên vạn tệ.

Nhưng nếu ép phí tổn di động này thành ba đến năm ngàn thì tương đối đại chúng, ít nhất ông chủ kinh doanh ở bên ngoài có thể mua nổi.

Nghĩ tới đây cô lập tức bắt đầu nghiên cứu với bọn họ vấn đề chỉ phí, sau đó mới biết nhập linh kiện đều khó, chuyện này thật sự làm khó một thai phụ như cô.

Đàm Phong Tường nhìn cô v**t v* bụng mình phát sầu, nói:

"Để tôi giúp cô, phương diện nhập hàng thì để tôi lo. Sau đó cô phụ trách xây nhà xưởng là được. Chậm rãi làm, tranh thủ trong một năm xây nhà xưởng."

"Phải một năm?" Như vậy quá dài, nhưng mà có phải cô hơi nóng vội hay không.

"Đúng vậy." Đàm Phong Tường cảm thấy Tô Tô là người nôn nóng, nhưng mà anh ta không biết người phụ nữ trước mắt đã có hai lần kinh nghiệm xây xưởng.

Cho nên cô mới cảm thấy như vậy quá dài, nhưng nghĩ tới là sản phẩm điện tử cho nên không bằng nhịn một chút.

Mang theo tin tức tốt về nhà, kết quả không ngờ tới thấy Lận Sơn hất đổ một cái ghế ở cửa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back