Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 50: Tuyệt Đối Không Được Cười



Tô Tô có chút phấn khích, sau đó trực tiếp mua cái gương bên trên còn có dòng chữ màu đỏ đó. Mặc dù có hơi to và rộng, không có kiểu hẹp và dài như hiện đại, nhưng đặt thấp một chút thì chắc có thể soi hết người được.

Thời nay mua đồ đúng là khó khăn quá.

Nhưng đợi chen ra được thì cô vừa nhìn Lận Xuyên cột gương lên xe vừa nói: “Thái độ của họ đúng là không tốt, suýt chút nữa em tức giận rồi.”

Kết quả cô nhìn thấy lúc cúi đầu xuống, Lận Xuyên lại cười một cái, nói ra thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười đấy, nên không khỏi tò mò hỏi: “Anh cười gì thế, em tức giận anh vui sao?”

“Không có, chỉ là cảm thấy em không hung chút nào.”

“Em rất hung đấy.”

Tô Tô tỏ vẻ đáng yêu, còn đặc biệt làm một tư thế gồng tay để thể hiện mình thật sự hung dữ, và rất cường tráng.

Nhưng mà, Lận Xuyên đã xoay người đi rồi.

“Em nói cho anh biết, anh đừng cười đấy, tuyệt đối không được cười, nếu không em sẽ hung dữ cho anh xem.” Cô chạy qua muốn xem nụ cười của Lận Xuyên, kết quả lại bị anh kiểm soát rồi.

Sự khác biệt về chiều cao đáng yêu nhất đã xuất hiện, sau khi đầu của cô bị anh ấn giữ lại, cho dù cô vươn tay ra như thế nào cũng không chạm vào được Lận Xuyên người ta.

Tức quá đi, muốn cào anh quá.

Vì thế tay cô đổi sang tư thế cào, nhưng vẫn không cào tới.

Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói có chút nhẹ nhàng và trầm thấp vang lên: “Ngày mai cho em cào.”

Tô Tô nghe mà cả người cứng đờ, ngày mai không phải là ngày kết hôn của họ sao, cho nên ý của anh là……

Ôi mẹ ơi, không nhìn ra được, thì ra nam xứng này lại rối loạn như vậy. Vậy mà, vậy mà bảo cô cào anh.

Vào ngày kết hôn, vào lúc nào phụ nữ mới cào người chứ.

Tô Tô bùng nổ ngay tại chỗ.

Sau đó cô nhìn Lận Xuyên đến hợp tác xã mua bán xếp hàng mua đồ khác, cô có một sự thôi thúc muốn cào chết anh.

Làm sao cô biết được, thật ra Lận Xuyên người ta không có nghĩ nhiều như thế, ý của anh chính là đợi sau ngày mai, hai người trở thành vợ chồng rồi, đến lúc đó cho dù cô muốn cào anh như thế nào cũng được, một cách quang minh chính đại.

Nhưng tiếc là, một người xem rất nhiều cuốn sách ngôn tình như đồng chí Tô Tô đây, nghĩ xiêu vẹo rồi.

Sau đó còn tràn đầy sự kỳ vọng nữa.

Dẫu sao thì người ta lúc học đại học đã “ăn mặn” rồi, nhưng mà cô đã tốt nghiệp, thi nghiên cứu sinh xong rồi vẫn còn độc thân. Nói không muốn thì đó là giả, nhưng mà chỉ là chưa gặp được cái người khiến cô có cảm giác. Bây giờ gặp được rồi, thế thì còn gì để đắn đo chứ, lên là xong rồi.

Vừa nghĩ đến cái này thì cô cảm thấy mình thật sự phải nghiêm chỉnh với cuộc hôn nhân này rồi. Đầu tiên ít nhất phải trang điểm bản thân xinh đẹp một chút, may mà cô có đem theo đồ trang điểm, cộng thêm đồ áo lót gì đấy cũng phải là đồ mới. Nhưng mà không được mặc tiên tiến quá, sợ nam xứng sẽ dò hỏi.

Đầu óc cô rối loạn, không lâu sau nam xứng đã quay lại, anh cũng đặt từng thứ đồ lên xe, những thứ này đều là đồ dùng để nấu cho ngày mai. Đợi sau khi di chuyển đồ đạc xong, đột nhiên anh lấy một thứ gì đó ra đưa cho Tô Tô, sau đó mở dây lừa rồi lên xe.

Cái gì thế, mềm mềm.

Cô giật mình, lấy ra xem thử, một túi kem dưỡng da nhân sâm trông rất có cảm giác cổ điển.

Lận Xuyên với vẻ bề ngoài là một trai thẳng như vậy mà lại mua đồ này cho cô, thật sự khiến người ta quá bất ngờ rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 51: Chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm



Trong sách viết anh với nữ chính kết hôn xong thì ở với nhau hai ngày mới đi, nhưng không ngọt ngào chút nào.

Theo như những gì nữ chính nói, ngoại trừ làm việc ra thì anh chỉ vùi đầu hút thuốc, không có chút tâm tình cuộc sống gì cả.

Kem trang điểm này không phải tâm tình sao?

Nhưng mà cô không thể vui mừng quá sớm, có lẽ người ta được mẹ dặn dò mới mua. Vì thế lúc trên xe lừa, cô chọt lưng Lận Xuyên một cái, nói:

"Là mẹ anh bảo anh mua cái này cho em sao?"

"Không phải, gió nhiều, đừng để khô mặt."

"Ồ, anh thích em xinh đẹp đúng không?”

Lận Xuyên không nói gì, nhưng lại kéo cô ra đằng sau mình.

Da anh thô dày không sợ gió thổi lạnh, nhưng không hi vọng khuôn mặt của cô vợ sắp đến tay mình bị gió thổi khô, thổi khô rồi thì không còn mềm mại như thế nữa, sau này cũng phải giữ gìn cho tốt, không được để cô chịu tội chịu khổ.

Bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, còn không nói chuyện. Nhưng mà cũng biết quan tâm đấy, cô bo kem dưỡng da vào trong túi, sợ nó bị đông, mặc dù bây giờ cô không dùng tới, nhưng không chừng sau này toàn nhờ vào những thứ đồ này để bảo dưỡng đấy.

Nói ra thì kể từ lúc xuyên không đến bây giờ, cô phát hiện mặc dù bản thân nhìn trông vẫn là bản thân của trước kia, nhưng rõ ràng trở nên nhỏ hơn, thật sự giống như quay lại mười mấy tuổi vậy, da mặt vô cùng tốt, cho dù không bôi cái gì nhưng cũng không có cảm giác khô gì cả.

Bỗng chốc trẻ ra vài tuổi cũng rất vui, đây cũng xem như là phúc lợi, không phải sao?

Anh đúng là nhặt được rồi, một cô vợ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, đúng là hời cho anh rồi.

Cô véo má mình một cái, sau đó đột nhiên bật CƯỜi.

"Cười gì thế?"

"Cười anh lúc không không nhặt được vợ thì anh hành động rất nhanh, còn lúc đối với thanh niên tri thức Tần thì sao lại không tích cực như thế?"

Đối phương không nói gì, quất một roi vào con lừa.

Tô Tô lắc lư trên chiếc xe lừa và sợ hãi đến mức túm lấy quần áo của anh ta ngay lập tức, nhưng vẫn không tha cho anh, cô hỏi:

"Anh nói đi chứ, tại sao thế?" Lan Xuyên bị cô ép như vậy cũng hết cách, anh nói: "Anh... biết cô ta không muốn kết hôn với anh."

"Em không hỏi cô ta, em hỏi anh cơ, anh thích cô ta không? Nếu như anh thích cô ta thì em sẽ nhường cho cô ta, dù sao thì cũng vẫn chưa kết hôn đấy."

Câu nói này cũng rất thật lòng, mặc dù Tô Tô rất muốn có một chỗ đứng và đồng thời cô cũng có thiện cảm với nam xứng thật, nhưng nếu như đối phương thích người khác thì cô nhất định không thể xen chân vào.

"Em đang nói cái gì thế? Anh đối với cô ta chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm."

Lận Xuyên cũng nói thật lòng rồi, con người anh mặc dù kinh nghiệm tình cảm gần như bằng không, nhưng lại rất minh mẫn, anh biết nếu như lúc này mình lưỡng lự không chắc chắn hoặc là nói những điều không nên nói thì cô vợ sắp đến tay này sẽ bay mất.

Phải biết là cô gái này không phải là cô gái không có hiểu biết như trong thôn, cô học đại học, người cũng rất minh mẫn, đừng thấy bình thường dáng vẻ yếu ớt, nhưng cô biết ghi âm cho họ thì biết trong lòng cô cũng biết điều gì đó. Cô gái như thế không dễ gặp, cũng không dễ lừa, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành cưng chiều, như vậy mới khiến cô tin tưởng bản thân.

Không thể không nói, mọi người đều mờ mắt, hoàn toàn không biết được Lận Xuyên mặc dù bề ngoài thật thà như vậy, nhưng thật ra anh mới là người minh mẫn nhất.

Tô Tô cũng không biết, nghe anh nói như vậy lập tức mở cờ trong bụng, hỏi tiếp: "Thế anh đối với em thì sao? Có suy nghĩ gì?"

".." Cái này thì hơi khó xử rồi, mặc dù minh mẫn nhưng anh không biết nói những lời tình tứ.

Hơn nữa, ở thời đại này chính là như vậy, mấy lời yêu thương gì đấy ít có ai cứ nói về nó suốt.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 52: Là trách nhiệm của cả cuộc đời anh



"Anh mau nói đi? Có phải không, cũng là trách nhiệm, bởi vì hôm đó em với anh ngủ chung một chiếc giường, cho nên muốn chịu trách nhiệm với em?”

Tô Tô nghĩ đến đây thì có chút chùn bước, nhưng nghĩ lại, cho dù như vậy thì cũng không còn cách nào khác.

Ai bảo thời gian họ quen nhau không dài chứ, cùng lắm thì sau này cô không có gì làm thì thả thính anh, thế nào cũng có thể làm anh thích mình.

Nếu như quả thực không được nữa thì ly hôn thôi.

Được rồi, đối với một người hiện đại mà nói, ly hôn là chuyện rất bình thường, nhưng đối với người ở thời đại này thì không phải như vậy.

Cho nên, Lận Xuyên suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi nói: "Đối với em là có trách nhiệm."

"Ồ." Tô Tô có chút thất vọng, trách nhiệm và yêu không giống.

Nghe thấy trong giọng nói của cô có chút thất vọng, cho nên Lận Xuyên vô thức trở nên căng thẳng, anh lắp bắp nói:

"Nếu như đã đồng ý cưới em, thì.. là trách nhiệm của cả cuộc đời anh."

Nói cũng khá cảm động đấy, nhưng mà Tô Tô đột nhiên im lặng, không lên tiếng nữa.

Lận Xuyên gãi gãi đầu, anh không biết đã đắc tội với cô vợ tương lai chỗ nào rồi.

Không lẽ trả lời trách nhiệm không đúng?

Không phải nói, vợ chính là trách nhiệm cả đời của người đàn ông sao?

Anh cũng không giỏi giải thích cái gì, vì thế chỉ có thể tiếp tục lái xe lừa, trong đầu đang nghĩ nên làm thế nào để cô gái im lặng ở phía sau vui lên.

Đi được nửa đường, đột nhiên anh dừng lại, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Anh làm gì thế?"

Anh đưa tay cột lừa vào bên đường, sau đó nói: "Em đợi anh một lát."

Sau đó anh cũng cởi áo khoác ra đưa cho cô.

"Đừng đi như vậy, lạnh." Tô Tô đưa tay ra nói một tiếng, nhưng đối phương dường như không hề nghe thấy đã chạy rồi.

Không thể không nói, kể từ ngày quen biết nhau, cô đã biết người đàn ông này chạy nhanh như bay, bây giờ lại một lần nữa gặp lại rồi.

Không lẽ là đi vệ sinh?

Cũng có khả năng này, nhưng cũng không cần chạy nhanh như thế chứ.

Cô tiếp tục ngồi chờ trên xe lừa, rảnh rỗi không có gì làm, cô còn so sờ con lừa đó. Con lừa này là mượn của đại đội, lúc bấy giờ các hộ gia đình vẫn chưa thịnh hành nuôi gia súc.

Giao lưu với lừa cũng không tồi, Tô Tô lại xuống xe nhặt ít cỏ khô, lá khô gì đấy đút cho nó.

Chú lừa ăn rất hài lòng, một người một lừa tiếp xúc với nhau cũng rất hòa hợp.

Lận Xuyên quay lại thấy cô thích động vật như vậy, anh liếc nhìn chú thỏ hoang trong tay mình, cái này mà nếu như giao vào tay cô thì liệu cô có muốn nuôi luôn không nhỉ? Thỏ hoang này không dễ nuôi, nuôi không tốt nó sẽ trèo lên tường nhà bạn mà chạy mất.

Lúc nhỏ anh cũng muốn nuôi, kết quả đợi khi thỏ lớn lên thì đều chạy đi mất. Một khi thỏ đã chạy thì không bắt lại được nữa, hơn nữa lần này anh bắt thỏ về là muốn để cô ăn cho bổ thịt, vì thế mắt anh thì chăm chú nhìn động tác của cô, còn tay thì nhẹ nhàng bóp một cái, con thỏ đó liền hết hơi.

Sau đó, anh đi lại chỗ cô, nói bừa: "Cho em đấy."

"Thỏ, chết rồi sao, sao lại chết rồi?"

“Tông vào cây."

"???" Sao anh lại biết có thỏ tông vào cây chứ?

"Vốn dĩ anh định đi nhặt trứng chim, kết quả không ngờ bắt gặp con thỏ này." Con gái nhát gan, không thể nói con thỏ này là bị mình b*p ch*t được, ít nhất là bây giờ không được. "Thế vừa hay mang về nhà nấu."

Nghe nói hôm nay nhà họ cũng có khách đến, vốn dĩ cũng không có chuẩn bị món ngon nào, bây giờ con thỏ này nhất định có thể dùng tới. Nhưng mà nam xứng lợi hại thật, ra ngoài một lần mà có thể nhặt được thỏ.

Trong sách anh rất xui xẻo đấy, không lễ sau khi gặp mình mà trở nên may mắn như vậy sao?

Cô có thỏ thì quên mất lúc nãy mình đang tức giận, sắp đến nhà cô mới nhớ lại, người đàn ông này chỉ xem mình là trách nhiệm, không có nói thích. Vì thế, cô lại thấy thất vọng.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, hai người mới quen biết nhau được mấy ngày chứ, chắc sẽ không thích một người nhanh như vậy mới đúng.

Từ từ vậy, thế nào cũng có lúc anh chịu thua.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 53: Thích không?



Thấy sắp đến cổng thôn rồi, cô cảm thấy thế nào cũng phải trêu ghẹo một chút, cô liền ở trên xe lừa lắc lư một cái, muốn ngồi cùng hàng với nam xứng. Kết quả lúc này con lừa đột nhiên kêu lên một tiếng, chân trượt một cái, cả người cô ngã xuống dưới.

Lận Xuyên phản ứng cực nhanh, ôm người cô lại và kéo lên.

Cứ như thế Tô Tô nằm trong lòng người đàn ông, đè lên chân của anh.

".." Đột nhiên có người đẹp nằm trong lòng, Lận Xuyên có chút ngây người.

Tô Tô vùng vẫy một hồi không ra được, cô đỏ mặt giải thích: "Chân, chân em hơi tê."

"Ừm." Anh đáp một tiếng rồi đỡ cô lên một cách rất máy móc.

Mặc dù đã thành công ngồi cùng hàng với nam xứng rồi, nhưng Tô Tô suýt mất mạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó cô chú ý thấy sao tay người đàn ông bên cạnh lại nắm thành quyền, cô không khỏi gọi một tiếng:

"Lận Xuyên, em làm anh bị thương rồi sao?"

Nhìn thấy cơ thể Lận Xuyên cứng đờ, anh không quay đầu lại mà nói: "Không có."

Còn lâu anh mới thừa nhận mình bị cô thúc cùi chỏ vào Tiểu Xuyên Xuyên, mặc dù bây giờ nó vừa đau lại vừa cảm thấy có một chút thoải mái, dù sao cũng không phải quá yên tĩnh.

Cũng may là mặc quần cotton, nếu không bị nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

Đặc biệt là bây giờ hai người còn ngồi cùng một hàng, anh không dám động đậy một chút nào.

"Có phải anh thấy chỗ nào không thoải mái không?”

"Không có."

"Thế thì anh động đậy một chút đi?"

Không dám động không dám động.

"Lận Xuyên, anh sẽ không ghét em đấy chứ?"

"Không, anh không ghét em, anh... thích em." Một khi kích động, thì anh liền nói lời trong lòng ra.

Đột nhiên được tỏ tình, vốn di Tô Tô vẫn đang đắn đo, bây giờ cô ngây người, sau đó đột nhiên ôm mặt nói:

"Ai, ai muốn anh thích chứ?" Sau đó cô quay người lại, không để ý anh nữa, nhưng nghe câu trả lời này thì vẫn rất vui.

Lận Xuyên thích mình đấy, thế cô còn tức giận gì chứ, trực tiếp mừng thầm được rồi.

Không dễ gì xe lừa về đến nhà họ Lận, Tô Tô vừa xuống xe thì thấy me Lan bảo Lan Xuyên đi đón họ hàng chuẩn bị đến, vì thế Lận Xuyên lập tức xuất phát đi lại. Mẹ Lận xách đồ đạc đi với Tô Tô vào nhà:

"Họ hàng đến là dì cả và dì út của Xuyên Tử, có cả con cái gia đình họ nữa, ở rất xa, không dễ gì mới đến một chuyến. Cậu của nó sợ là không đến được rồi, viết thư đến nói là bị ngã gãy chân, nhưng mà con của cậu ấy cũng có đến."

""

"Lát nữa họ đến, sợ là trong nhà rất chật chội, cháu chào hỏi mọi người rồi để Lận Xuyên đưa cháu ra nhà sau nghỉ ngơi, đem đồ qua đó luôn, dù sao thì ngày mai cũng tổ chức tiệc rượu ở đó."

"Cháu biết rồi a."

Tô Tô cảm thấy rất cảm kích, không ngờ mẹ Lận cũng nghĩ cho mình nhiều như vậy.

Lận Hải với cha Lận cùng nhau mang cái gương ra nhà sau, còn bảo Tô Tô đi theo xem thử muốn đặt ở đâu.

Tô Tô không nhiều mưu trí như Tần Duyệt Duyệt, cũng không nghĩ là sẽ nhờ họ làm việc giúp mình.

Đến nhà sau, cô tìm một nơi mình thích rồi bảo họ đặt gương xuống, sau đó cô lùi ra sau đứng, quả nhiên có thể nhìn thấy chân của mình, trông cũng không tồi.

Lận Hải nhìn cô vài cái, sau đó nói: "Chị, sắp trở thành chị dâu của em thật sao?"

Tô Tô cười nói: "Phải đấy, không hoan nghênh?"

"Không, không phải." Lận Hải gãi gãi đầu, cậu cảm thấy thật ra Tô Tô làm chị dâu của cậu cũng khá tốt.

Chủ yếu là vì cậu thường xuyên phải đi làm việc giúp thanh niên tri thức Tần đó, mỗi lần đi cô ta nói hay lắm, nhưng tiếc là không hề làm gì cả. Cậu làm việc ở đó, cô ta thì ngồi nhìn hóng mát, thậm chí cũng không tìm cho cậu ngụm nước để uống.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 54: Không cần đâu



Người phụ nữ Tô Tô này, mặc dù mới đến vài ngày, cũng yểu điệu như thế, nhưng ít nhất là hướng về gia đình họ.

Chỉ có điều thời gian quen biết nhau quá ít, cũng không biết tính tình thực sự như thế nào.

Nhưng nhìn anh trai cậu như thế là đồng ý, thái độ đó nhìn là hiểu ngay.

Tô Tô không biết họ suy nghĩ như thế nào, còn cô thì quả thực rất phấn khởi, dẫu sao thì ở đây sau này là căn nhà nhỏ của cô rồi, nhất định phải dọn dẹp đàng hoàng mới được.

Nhưng mà mấy ngày nay nhà họ Lận đã dọn dẹp kha khá rồi, cũng không phải là ra ở riêng, sau này nhất định còn có thể chăm sóc giúp, nên cô cũng không có gì đáng lo cả.

Ba lô lớn của cô cũng được đem qua, chìa khóa cũng trong tay cô, trong lòng yên tâm hơn nhiều rồi.

Nếu như nữ chính không đến làm loạn, thì hôn sự này gần như là hoàn hảo.

Nhưng nữ chính vẫn đến rồi, nhìn bộ dạng đáng thương đó, vừa vào nhà là rơi nước mắt, như ai mắc nợ cô ta vậy.

Tô Tô không hề mắc cái bẫy đó của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta và nói:

"Rốt cuộc thanh niên tri thức Tần đến làm øì, có chuyện thì nói, nếu cứ khóc mãi ở đây thì tôi không làm phiền nữa."

Ba anh em Lận Hải cũng không có, Lận Giang nhỏ nhất cũng chau mày.

Mặc dù lúc trước cậu bé không có nhận bánh của Tô Tô, nhưng lúc nãy cậu bé vẫn ăn rồi. Bởi vì cô nói bây giờ mọi người là người một nhà rồi, cho nên cậu bé ăn cũng không sao.

Chiếc bánh ngọt đó ngon thật, cho nên cậu bé đã quyết định đứng bên cạnh người chị dâu mới này.

Tâm tư của trẻ con chính là đơn giản như vậy, người nào cho đồ ăn thì người đó là người tốt, còn Tần Duyệt Duyệt này từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho chúng một chút đồ ăn ngon nào.

Tần Duyệt Duyệt có chút khó xử, nói:

"Thật ra tôi có chút lời thân thiết của con gái muốn nói với cô, ba người họ đứng ở đây không được thích hợp cho lắm, chúng ta ra ngoài nhé?"

Tô Tô liếc nhìn ba anh em nhà họ Lận, chúng đứng đằng sau cô như ba người vệ sĩ vậy, cô bất giác cảm thấy buồn cười, nói:

"Không cần đâu, ba đứa nó cũng không phải người ngoài gì." Những øì nên biết thì chắc cũng đã biết rồi, chuyện này cũng không cần phải mẹ Lận che giấu cho cô ta, không nói chuyện mập mờ của cô ta với Lận Đông Hà ra đã là suy nghĩ đến quan hệ họ hàng của đối phương rồi.

Tần Duyệt Duyệt khe chau mày, cuối cùng mới ưỡn ẹo một lát, nói: "Thật ra, tôi nghĩ sau này mọi người đều là họ hàng của nhau rồi, cho nên cô có thể quên đi chuyện lúc trước không."

"ý? Nhà mấy đứa với thanh niên tri thức Tần có quan hệ họ hàng sao? Có quan hệ họ hàng mà còn có thể đính hôn với Lận Xuyên được sao?" Tô Tô giả vờ ngây thơ, ngơ ngác hỏi Lận Hải.

Lận Hải lập tức lắc đầu, nói: "Hai gia đình bọn em không có họ hàng gì cả. "

Tô Tô gật đầu, sau đó cười nói:

"Tôi là cô nhi đấy, trên thế giới này có thể không có họ hàng gì cả, tôi cảm thấy thanh niên tri thức Tần, có thể cô nhận nhầm người rồi."

Tần Duyệt Duyệt bị từ chối khéo cũng không nản, cô ta chỉ nói: "Phải đấy, chúng ta ngay cả họ hàng cũng không phải nữa rồi."

Nói xong, dáng vẻ rất khổ não: "Xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng không muốn, chỉ là cảm thấy... cho dù không có hôn sự này thì hai gia đình chúng ta vẫn là họ hàng."

"Không cần đâu, thật sự không cần, cô sắp phải đi học đại học, rời khỏi cái thôn này rồi." Chỉ thiếu bốn chữ bám kẻ quyền quý là chưa nói thôi, nhưng cô cũng đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 55: Phiền phức thật



"Đồng chí Tô, tôi... anh Xuyên Tử kết hôn rồi, tôi cũng phải tặng chút gì đó, đây là trứng gà tôi mua trong thôn, tặng cho mọi người ngày mai thêm món vậy."

Nói xong, cô ta móc trong túi ra sáu quả trứng gà.

Tô Tô không biết thời đại này tặng sáu quả trứng gà là nhiều hay ít, dù sao thì cô cũng không thèm mấy.

Đừng nói là sáu quả trứng này còn chưa thấm vào đâu so với việc cô tiêu hai mươi tệ đó, mà ngay cả ngày mai có thêm món thì cũng không đủ. Tổ chức tiệc ít nhất cũng phải mấy chục người nhỉ, sáu quả trứng này cũng chỉ có thể xào được một dĩa mà thôi, hoàn toàn không đủ để dọn món.

Cô cũng không nhận, nói:

"Đúng là có lòng rồi, cảm ơn cô nhiều nha thanh niên tri thức Tần." Vốn dĩ cô đang nghĩ làm thế nào để từ chối thì Lận Giang ở bên đã nói một câu:

"Này, tôi nói này thanh niên tri thức Tần, chị có tiền mua trứng gà, sao lại nói không có tiền, còn nợ gia đình chúng tôi hai mươi tệ đấy. Mẹ tôi đã ở nhà nhắc mãi cả buổi sáng rồi, tôi nghe mà đau cả tai." Lận Sơn ở bên thúc cậu bé một cái, cậu bé hừ một tiếng không thèm để ý. Thấy Tần Duyệt Duyệt đột nhiên tái mặt, Tô Tô suýt chút nữa cười phì ra tiếng, vì thế cô giả vờ quay đầu lại nói:

"Thằng bé này, nói đúng mà còn nói to nữa? Thanh niên tri thức Tần, xin lỗi nha, nó cũng không phải cố ý đâu."

Lận Giang xoa đầu, vừa nãy chị dâu tương lai đang khen mình hay trách mình vậy, tại sao nghe không hiểu. Nhưng nhìn khóe môi cong lên của cô thì cậu bé hiểu rồi, chắc là khen đấy.

Nếu không thì sao Tần Duyệt Duyệt lại tức khóc rồi.

"Xin, xin lỗi, tôi gửi tiền về nhà rồi, hai đứa em trai phải đi học."

Tần Duyệt Duyệt càng nói càng thấy tủi thân, nếu như không phải cái gia đình đó thì cô ta cũng không cần phải chịu uất ức như thế này.

Lúc Tô Tô đọc sách thì cũng cảm thấy nhà họ Tần này rất quá đáng, nhưng cũng không thể chơi nhà họ Lận, để họ đi nuôi nhà mẹ mình chứ. Hết cách, ai bảo cô ta bây giờ là con dâu hờ của nhà họ Lận chứ?

"Thế sau này cô nhớ phải trả đấy, còn chuyện gì nữa không?" Tô Tô hỏi.

Họ không nhận trứng gà, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể bỏ lại vào trong túi.

"Chính là muốn để chuyện này qua di cái đồ ghi âm đó..." Cuối cùng Tân Duyệt Duyệt cũng xem như nói ra mục đích đến lần này rồi, chính là muốn có thể lấy được cái đồ ghi âm đó, như thế ít nhất sẽ không bị Tô Tô khống chế, nếu như sau này cô truyền chuyện này ra ngoài thì cô ta với Lận Đông Hà đều tiêu đời.

"Không được đâu, cây bút ghi âm đó rất đắt, tôi không thể đưa cho cô được. Hơn nữa, nội dung trong đó tôi cũng sẽ không xóa, đợi tôi học được rồi xóa được không. Sang năm đón Tết xong cô cũng đi rồi, thật ra có thứ đồ đó hay không thì đối với cô cũng không có gì khác biệt nhỉ... "

"Cô đến có chuyện gì?"

Tô Tô vẫn chưa nói xong thì thấy một bóng dáng đang che trước mặt cô, che cô một cách chắc chắn, không lộ một chút nào....

Tốc độ có cần phải nhanh như vậy không, cô cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, sau đó trước sau mình liền bị bao vây. Phía sau là ba chàng trai nhà họ Lận, phía trước là cậu cả nhà họ Lận, hoàn toàn không có chỗ cho cô ra mặt tiến lên.

Khóe môi cô giật một cái, cô nghe thấy Tần Duyệt Duyệt đó khóc uất ức, nói: "Anh Xuyên Tử, em đến chẳng qua chỉ là muốn tặng anh..."

"Gọi tên, hủy hôn rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Giọng của Lan Xuyên khá lạnh, nghe mà cả người Tần Duyệt Duyệt rùng mình một cái. Tại sao lúc trước cô ta không cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như vậy, anh như vậy là đối xử với mình như kẻ địch rồi sao?
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 56: Đổi cô dâu



"Đồng chí Lận Xuyên, tôi đến là không muốn chuyện lớn thêm, cho nên..."

"Chỉ cần sau này cô đừng đến gây phiền phức cho Tô Tô và người nhà chúng tôi, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, mời đi cho.

Ngày mai tôi phải kết hôn rồi, không muốn để mọi người nhìn thấy chúng ta còn dây dưa, để người khác hiểu lầm thì không hay."

Lận Xuyên vô cùng bình tĩnh nói một câu như thế, làm cho Tô Tô cũng phải mở to mắt mà nhìn.

Nam xứng biết ăn nói như vậy sao, trong sách cũng đâu có viết đến.

Hơn nữa, cái ngữ điệu dò xét phạm nhân này của anh là có ý gì, với tính cách hiếu thắng đó của nữ chính mà cô ta có thể chịu nổi mới lạ.

Quả nhiên, nữ chính khóc rồi, còn nói: "Anh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không đến nữa." Nói xong thì cô ta chạy đi.

Và lúc này ở một bên khác có hai thanh niên đi đến, nữ chính trực tiếp tông vào giữa hai người họ rồi ra ngoài.

Sau đó một người trong hai kia họ kinh ngạc nói: "Thanh niên tri thức Tần, thanh niên tri thức Tần, cô đi đâu vậy. Anh cả, sao anh làm người ta tức giận bỏ di rôi, dỗ không được thì ngày mai anh cưới ai chứ."

Lận Xuyên lập tức đơ người, nói: "Không cưới cô ta"

Người đàn ông đó sững người một lát rồi nói:

"Không cưới cô ấy thì cưới ai chứ, bọn em đến uống rượu mừng đó, anh làm sao đấy, còn tiếc rượu, chuẩn bị bảo bọn em về lại à?"

"Người anh muốn cưới không phải cô ta, là Tô Tô." Nói xong anh nhường chỗ, đại tiểu thư Tô Tô cuối cùng cũng được "thả" ra.

Cô nghĩ đối phương là họ hàng, nên nhất định phải cười tươi chào đón, vì thế cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói:

"Chào các cậu nha, tôi là Tô Tô, là vợ sắp cưới của Lận Xuyên."

Ngoại hình của Tô Tô vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, cộng thêm sau khi xuyên không thì cô trẻ thêm vài tuổi, như thế cười lên một cái thì thật sự rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hai thanh niên đó bất giác tim đập lệch một nhịp, sau đó không biết lý do tại sao nhưng họ vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ đố ky với Lận Xuyên.

Phải nói là vợ chưa cưới trước kia của Lận Xuyên đã cực kỳ tốt rồi, ai ngờ lại đổi người khác, mà người này còn đẹp hơn người trước nữa, không những xinh đẹp mà còn thời thượng, vừa nhìn là biết người có tiền. Chỉ là họ mới đến, không biết tại sao lại đổi cô dâu rồi, vì thế họ kéo Lận Xuyên qua một bên hỏi.

Lận Xuyên không phải là người giỏi giải thích, vì thế: "Muốn biết thì đi hỏi dì hai của mấy đứa ấy." Nói xong anh nhìn Tô Tô và nói: "Ăn cơm thôi."

"Ừm”

"Em không cần qua, anh bảo Lận Hải mang qua cho em, ăn cơm xong em hẳn qua."

Trong nhà không có chỗ, để cô ở đây nghỉ ngơi một lát cũng không tệ. Anh nói xong thì liếc nhìn Lận Hải một cái, cậu rất sợ anh cả cậu, cho nên vừa nghe thấy dặn dò thì lập tức chạy đi ngay.

"Ồ, vâng." Sao lại trở nên đặc biệt rồi thế?

Nhưng mà Tô Tô cũng biết đây là Lận Xuyên sợ mình không thoải mái, vì thế cô cười hì hì đứng bên chờ giới thiệu.

Nếu như là người đến có việc thì bây giờ đã giới thiệu từ sớm rôi, nhưng Lận Xuyên không giới thiệu, một tay xách người thanh niên kia, nói: "Muốn ở đây xem bao lâu."

Làm quen với nhau luôn đi.

"Không phải, bọn em vẫn chưa nói mình là ai mà." Nhưng mà sức của họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Lận Xuyên, chưa giẫy giụa được bao lâu thì bị xách đi rồi.

Tô Tô cũng nghiêng đầu nhìn, hỏi Lận Giang ở bên: "Hai người này là ai thế?" Tại sao không giới thiệu chứ, không lẽ họ đắc tội với Lận Xuyên?

"À, là hai anh con trai của cậu cả với dì cả."

Lận Giang cũng không giới thiệu chỉ tiết, cậu bé nói một câu rồi bảo cô vào nhà. Họ làm ấm giường cho Tô Tô, sau đó Lận Hải mang cơm đến.

Hai món, một món là khoai tây xào, món kia là thịt thỏ hầm.

Đồ ăn này đối với gia đình bình thường mà nói thì đã không tồi rồi, huống hồ hôm nay không phải bánh bột ngô, mà là cơm trắng.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 57: Tiệc



Tô Tô cũng đói rồi, đợi cơm mang đến, và chỉ còn lại một mình cô, người khác đều đến nhà trước chen chúc nhau ăn cơm rồi.

Có chút ngượng ngùng.

Nhưng mà cô dâu đều được chăm sóc.

Ăn cơm xong, cô rửa chén bát và đũa rồi đặt trong phòng bếp, sau đó cô ngồi trong bếp châm lửa, dẫu sao thì tối ở đây.

Nhưng sao bên ngoài lại có tiếng động, cô bước ra nhìn, không biết Lận Xuyên người ta đã ăn cơm xong từ lúc nào, bây giờ anh đã lên núi vác xuống một bó củi lớn, rồi chất thành đống như ngọn núi.

"Anh vác đống củi đó về làm gì thế?" Cô thắc mắc hỏi.

Lận Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày mai tổ chức tiệc cần nhiều củi nấu nướng, hơn nữa mùa đông rất dài."

Mùa đông trên núi dài hơn bên ngoài và cần nhiều củi để đốt.

Một cô gái mỏng manh như cô đừng để bị lạnh cóng, đến lúc đó hãy để ba đứa em trai của anh ngày nào cũng qua làm ấm giường cho cô, như vậy mới đảm bảo căn phòng ấm áp.

Còn anh, nhân lúc vẫn đang trong kỳ nghỉ, ngày nào anh cũng kiếm thêm củi ve.

"Đợi một lát, anh đổ rất nhiều mồ hôi."

Tô Tô lấy khăn tay của mình ra đưa cho anh lau, cô vừa đưa tay lên thì phát hiện nam xứng đúng là cao thật, có hơi phí sức.

Nhưng cái tên ngốc này tựa như sợ cô đụng vào vậy, anh vẫn đứng thẳng đó không nhúc nhích.

"Anh cúi người xuống tí đi, lưng đau à?" Cô không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy anh cứ làm việc như vậy, liệu có đau lưng không.

Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được đối phương đang sầm mặt, sau đó lạnh nhạt nói: "Không, không đau."

"Ồ, không đau thì không đau, anh cúi đầu xuống tí"

Tô Tô nói xong đối phương mới khom lưng xuống, sau đó tay của cô cuối cùng cũng chạm được vào mặt của anh.

Lận Xuyên là một chàng trai rất đẹp trai, da cũng không tệ, chỉ là không được trắng.

Sau đó, lúc anh vừa nhắm mắt lại, Tô Tô đột nhiên nuốt ngụm nước bọt, cô cảm thấy anh như thế này thật sự rất gợi cảm.

Sống mũi cao cao, yết hầu cao cao, gương mặt góc cạnh, đuôi mắt thon dài.

Trong vô thức, cô đưa ngón tay v**t v* sống mũi anh, cuối cùng dừng lại trên môi anh. Sau đó ngón tay "gây án" đó đột nhiên bị tóm lại, mắt đối phương mở ra, bên trong có một tia máu đỏ.

"Em.." Tay Lận Xuyên nắm chặt, hô hấp nặng nề.

"Em, anh buông tay em ra."

Đáng sợ thật, vừa nãy vẫn đang cấm dục, bây giờ giống như một con sói trong núi, cô sợ mà chân mềm nhũn cả ra rồi.

"Ngày mai, ngày mai mới được."

Cũng không biết anh nói câu này với ai, dù sao thì Tô Tô cảm thấy áp lực một cách khó hiểu, hai mắt như phủ một tầng sương mờ.

Nhưng may mà anh không làm gì cả, chỉ là buông tay cô ra rồi quay người đi làm việc.

Tô Tô cũng sợ rồi, người đàn ông này không kiềm chế được trước sự trêu ghẹo của cô, sau này cô không dám nữa, đừng để đến lúc đó tự mình hại mình.

Vội vàng chạy vào phòng, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn lén qua bên cửa sổ. Cô phát hiện Lận Xuyên đã cởi áo ngoài ra, bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.

Hai cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp trên đó lúc ẩn lúc hiện theo động tác làm việc của anh.

Dường như có một sức mạnh đồi dào bên trong, khiến anh nhìn trông khá hấp dẫn và cũng khá đáng sợ.

Nhớ đến lời anh nói thì Tô Tô ôm mặt lại, sự thật nói cho cô biết, ngày mai có thể cô phải chịu tội lớn rồi.

Cô góa phụ trong sách cũng nói rồi, trước khi gặp Lận Xuyên, cô ta không cảm nhận được lợi ích của đàn ông, nhưng sau khi kết hôn với Lận Xuyên thì ngày càng muốn đàn ông.

Nhưng mà anh nhiều năm không ở nhà, vì thế cô ta nhịn không được đi tìm người đàn ông khác, nhưng không có ai hợp ý cô ta. Vì thế, cô ta không chỉ đã tìm một người, nhưng vẫn không hài lòng.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 58: Khen gián tiếp



Cho nên, tác giả đang gián tiếp khen nam xứng người ta lợi hại sao?

Ôi chao, bây giờ nam xứng là của cô rồi, thế chẳng phải cô sắp hạnh phúc đến chết sao?

À không, nghe nói lần đầu luôn chịu tội, trước khi hạnh phúc cũng phải bi ai một chút.

Đợi làm việc xong, tâm tư của Lận Xuyên mới xem như bình tĩnh trở lại, anh cứ cảm thấy cô vợ nhỏ này của mình gan cũng lớn thật, vậy mà lại dám làm chuyện đó.

Nhưng mà, anh suýt chút nữa không kìm được hôn cô rồi.

Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hai người đang ở ngoài.

Nếu như không phải suy nghĩ đến việc hôm nay cô vẫn chưa phải vợ anh.

Nhưng mà nhanh thôi, anh có chút không thể chờ được rồi.

Đứng trước cửa mặc áo lại ngay ngắn, anh khẽ lau mồ hôi trên mặt mình và nói: "Tô, Tô Tô, đến nhà trước gặp dì cả với dì út, sau đó lại vê nghỉ ngơi."

"Được." Tô Tô từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người đột nhiên va vào nhau, rồi ai nấy cũng lập tức quay mặt sang chỗ khác, có một chút không tự tại.

Lận Xuyên đi trước dẫn đường, Tô Tô như cô vợ nhỏ đi theo sau anh, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ngọt ngào khó hiểu.

"Dì cả với dì chút có dễ tiếp xúc không?"

"Dễ,"

"Thế họ đều đồng ý hôn sự này sao?"

"Ừm."

"Thế có phải anh cảm thấy em không dè dặt không?”

"Ừm, hửm? Không phải."

Mồ hôi vừa lau thì lại chảy xuống, Lận Xuyên lập tức cảm giác được mình bị mắc bẫy rồi, anh quay đầu lại nói: "Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng mà... chỉ được làm như thế với anh, đàn ông khác thì không được, người khác cũng không được."

Ô hô, cũng bá đạo đấy.

Tô Tô khẽ cười một tiếng, nói: "Chọc anh đấy, nghiêm túc thế làm gì?" Nói xong, cô cười rồi chạy qua trước anh rồi.

Khách đến hôm nay toàn là khách bên nhà mẹ Lận, bởi vì ban đầu bà ấy lấy chồng xa, sau đó ở quê có lũ lụt nên tập thể trốn nạn về nhà mẹ đẻ.

Nhưng thôn trang gia tộc của bà ấy có chút không chấp nhận được người ngoài, cho nên bà ấy định cư ở một thôn núi nhỏ nghèo nhất, và nhà mẹ bà ấy nếu muốn tới đây đều phải leo núi đi bộ mười dặm.

Mùa đông lạnh lgo, nếu như đã đến rồi thì phải ở lại, dì cả với dì út này nhìn trông khá giống với mẹ Lận, hơn nữa đều có dáng vẻ hiền lành. Dẫu sao thì cũng là chị em ruột, ngoại hình cũng tương đương nhau.

Chỉ có điều dì cả nhìn trông phúc hậu hơn một chút, ánh mắt nhìn người cũng rất—soi mói.

Tô Tô bị bà ta nhìn nên có chút mất tự nhiên, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh mẹ Lận vê vạt áo của mình.

Ban đầu, họ hỏi cô một vài câu hỏi nhỏ nhặt, và bầu không khí không quá căng thẳng.

Nhưng mà đột nhiên dì cả nhìn Tô Tô từ trên xuống dưới vài lần rồi nói:

"Vừa nhìn là biết cô gái thành phố chưa chịu khổ bao giờ, ở thành phố ăn cơm nhà nước cũng không ít, sao cháu còn muốn gả đến vùng núi nghèo này thế?"

Câu hỏi này có thể là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người, bao gồm cả Lận Xuyên vừa bước vào nhà. Nhưng mà, do dì cả hỏi thì tình hình có chút không đúng rồi, giống như xem thường Lận Xuyên vậy.

Hơn nữa cũng không dễ để đáp lại câu hỏi này, rất thử thách EQ của Tô Tô. Cô cười mỉm, sau đó nghiêng đầu một chút, nói: "Cháu cũng không biết những người khác là ai, hơn nữa họ cũng chưa từng cứu cháu." Cô nói khá thành khẩn, không có kẽ hở.

Con trai dì cả ra sức đấm một cái vào vai Lận Xuyên, sau đó bá vai anh, nhỏ tiếng nói: "Sao cậu lại may mắn thế, đi đường tắt cũng có thể cứu được cô vợ tốt, anh cũng muốn cứu đấy."

Lận Xuyên không thèm để ý đến anh ta, còn con trai cậu cả thì nói: "Thế vợ trước của cậu..."

Vừa nói được một nửa thì bị Lận Xuyên trừng một cái, anh ta cười hì hì nói: "Vợ chưa cưới trước kia của cậu có phải không ai cần nữa không, chi bằng giới thiệu cho anh?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 59: Sắp xếp chỗ ở



Lận Xuyên không nói gì, trực tiếp phớt lờ hai người họ hàng này và mang bàn ghế mới mượn vào nhà.

Lần này gia đình tổ chức tiệc cưới có lẽ sẽ đặt bốn, năm bàn, cho nên chén bát muỗng đũa đều phải mượn thêm.

Còn sau khi dì cả nghe Tô Tô nói như thế thì cũng không nói gì nữa, nhưng mà vẫn rất ngưỡng mộ đố ky.

Con trai bà ta sau khi tốt nghiệp cấp ba thì được sắp xếp làm việc trong xưởng gạch của công xã.

Bởi vì luôn muốn tìm cho con mình một cô bạn gái ăn cơm nhà nước, nhưng luôn bị người ta xem thường, ai bảo con trai bà ta chỉ là công nhân tạm thời vẫn chưa phải công nhân chính thức, cho nên luôn bị ruồng bỏ các kiểu.

Ai ngờ đứa con trai đi lính đầu gỗ không có học lực gì của em gái hai mình mà lại cưới được cô vợ tốt như vậy, bà ta càng nghĩ càng không hiểu, nhìn Tô Tô mà tràn đầy sự soi mói.

Nhưng mà dễ phát hiện, người ta ăn mặc khá gọn gàng, bộ đồ đó vừa nhìn là kiểu cao cấp.

Dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, đường nét sắc sảo không góc chết. Quan trọng là da đẹp, giống như trứng gà bóc vỏ rồi vậy. Cô gái tốt như thế này, hời cho tên nhóc đó rôi, cũng không biết cậu ta có gì tốt nữa.

"Đúng rồi, nghe nói trong nhà cháu hình như không có ai nữa, hôn nhân đại sự này cũng phải có người làm chủ cho cháu, không phải sao? Sính lễ này rất coi trọng, cháu có biết sắp xếp thế nào không?”

Dì cả lại như rất quan tâm hỏi ra vấn đề như thế này, mẹ Lận ở bên nghe mà chau mày.

May mà Tô Tô thực tế cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không phải chỉ có mười bảy, mười tám tuổi như vẻ bề ngoài, cô trả lời gãy gọn:

"Mặc dù cháu không có người nhà, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học rồi, sắp xếp chút việc này thì vẫn được.

Hơn nữa, sau này mọi người đều là người nhà với nhau rồi, nhờ bác gái giúp cháu cũng được mà." Nói xong, cô còn chạm mẹ Lận một cái.

"Vậy sao, còn là sinh viên đại học nữa. Thế sau này cháu muốn về thành phố thì phải làm sao, quân đội này không ra được đâu. Theo dì thấy, chi bằng bảo chồng cháu sớm ngày đổi nghề, như thế hai đứa có thể sống với nhau rồi. Vợ chồng trẻ mà, chia cách lâu cũng không phải chuyện tốt gì, cậu nói đúng không cậu hai."

Dì cả cười hề hề nói, thật ra bà ta mong cho hai người họ kết hôn xong xảy ra chuyện còn không hết, thấy cậu hai còn ngồi ở đây, khoác lác cái gì. "Không sao, cùng lắm thì cháu đến chỗ quân đội của anh ay làm." Tô Tô cũng cảm thấy dì cả này cũng thích lo chuyện bao đồng, nam xứng người ta ở quân đội phát triển rất tốt, tại sao phải bảo anh đổi nghề?

Vợ chồng trẻ chia cách quả thực không tốt, nhưng mà nếu như có tình cảm thì không có vấn đề øì cả.

Cho nên, bà ta như vậy là nghi ngờ mình ngoại tình?

Mẹ Lận vỗ vỗ đầu cô, nói: "Cháu ở đây cũng không có việc gì, ra nhà sau đi."

"Cháu biết rồi."

"Nghỉ ngơi sớm, ngày mai càng nhiều người hơn nữa."

"Vâng."

Tô Tô biết mẹ Lận không muốn để hai người chị em của bà ấy hỏi đông hỏi tây làm cô khó chịu, cho nên cô cười xin phép về trước.

Đợi sau khi ra khỏi nhà, nụ cười trên môi cô liền dập tắt, người dì cả này đúng là không có chuyện kiếm chuyện, tâm trạng đang tốt bị bà ta phá vỡ rồi.

Sau khi về phòng, cô nhét cả cái ba lô lớn vào trong tủ giường, đồ đạc cũng không lấy ra, chủ yếu là cô cứ cảm thấy bên trong đó rất thần kỳ, có thể lấy ra sẽ không tốt. Sau đó cô trải đồ đạc mua về dùng cho kết hôn ở trên bàn, ngày mai là kết hôn rồi, cô cảm thấy kiểu tóc nên thuận theo thời đại, cô tự thắt cho mình hai cái bím tóc to, để dài hai bên trái và phải.

Cô đang thắt thì nam xứng đến, sắc mặt của anh hơi khó coi, nhìn thấy Tô Tô thì anh mấp máy môi, hình như có chuyện cần nói, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà đến một phòng khác dọn dẹp và nhóm lửa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back