Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 550: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 236



"Ngươi đợi một chút!" Huyết Ảnh hỏi Thải Vân Phi: "Trong nguyên tác

Linh Thứu cung có kho báu gì?"

"Có! Bên trong có cái gì đó Thiên Sơn Lục Dương chưởng. Còn có Thiên

Sơn Chiết Mai thủ, tất cả đều là những tuyệt học vô cùng thực dụng. Làm sao

vậy?"

"Vụ Lý Hoa nói cô ấy biết vị trí kho báu."

Thải Vân Phi mừng rỡ: "Thật sao?" Nhưng cô lập tức cũng nghi ngờ hỏi:

"Có phải là đến ám sát chúng ta không?"

"Ta hỏi xem." Huyết Ảnh gửi tin nhắn hỏi thân tín: "Có đáng tin không?"

"Chắc là đáng tin. Cô đưa ra thông tin cá nhân, cô ấy đã bị trục xuất khỏi

Linh Thứu cung."

Huyết Ảnh trầm tư hồi lâu: "Ngươi đưa cô ta tới đây.”

Thải Vân Phi hỏi: "Thế nào rồi?”

Huyết Ảnh đáp: "Cô ấy đã bị trục xuất, khá đáng tin cậy. Bây giờ cần bàn

điều kiện. Dẫu vậy, an toàn là trên hết...” Huyết Ảnh truyền lệnh: "Mau triệu ba

mươi cao thủ Tinh Anh đường tới đây.”

Thải Vân Phi nói: "Cẩn thận quá rồi đấy?”

Huyết Ảnh đáp: "Thận trọng thì thuyền chèo được vạn năm.”

Vụ Lý Hoa nhanh chóng đi đến trung quân của tà phái, cách bốn vị đại sư

huynh chừng mười mét có một cái ghế. Vụ Lý Hoa nhìn quanh thấy đều là cao

thủ, mỉm cười rồi ngồi xuống nói: "Sao lại phòng bị ta như thế này?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”Huyết Ảnh cười gượng rồi hỏi: "Kho báu là thế

nào? Cô có điều kiện gì cứ nói ra đi.”

Vụ Lý Hoa nói: "Bí mật của kho báu đều ở trong ống trúc này.” Rồi lấy ra

một ống trúc, nháy mắt đáng yêu: "Bên trong có một Khổng Tước.”

Vô Song Ngư buông ống nhòm thở dài nói: "Khổng tước đã xòe đuôi rồi.”

Pháo Thiên Minh nói: "Ài... Ta tới điểm hồi sinh xem thử. Ta sợ nhất là gặp

phải kẻ tích cực đi chịu chết như vậy.” Rồi mấy phen nhẹ nhàng phi thân biến

mất.

Nhân vật chết ngay trong nhiệm vụ bị dịch chỉ đến điểm hồi sinh của môn

phái, còn bị ép tiếp tục tham gia nhiệm vụ, dù hoàn thành được điểm cao đến

mấy cũng không được thưởng cho dù chỉ một đồng tiền. Còn người nhàm chán

chết khi không có như vậy như Vụ Lý Hoa, chỉ hồi ính ở thành trấn gần nhất.

Thành trấn trống rỗng, điểm hồi sinh cũng trống rỗng, chỉ có một cô gái nhỏ

híp mắt ngồi xổm như mèo con, hai tay khoanh lại nhìn về phương xa. Pháo

Thiên Minh nhảy lên nóc nhà bên cạnh la lên: "Này! Chết có đủ nhanh không?"

"Giờ ngươi mới đến đây, người ta đáng thương lắm này, phải ngồi đợi ngươi

ba phút lận." Vụ Lý Hoa liếc nhìn lên nóc nhà rồi tiếp tục giữ nguyên tư thế.

Pháo Thiên Minh hạ xuống trước mặt Vụ Lý Hoa, ngồi bệt xuống hỏi: "Làm

sao ngươi biết ta sẽ đến?"

"Vì chúng ta quen biết nhau mà!" Vụ Lý Hoa bắt đầu gặm móng tay, nhưng

đôi mắt vẫn hướng về phía trước.

Pháo Thiên Minh dò xét rồi hỏi: "Có phải cô rất băn khoăn về tương lai? Có

phải cô vẫn cứ mê mang về quá khứ? Có phải cô bị táo bón suốt 3 ngày liền?"

Xoạt một tiếng lấy ra một cây gậy gỗ nhỏ rồi nói tiếp: "Xin hãy sử dụng gậy gỗ

thông cống thương hiệu Đại Lực, bảo đảm nhét vào tiêu tan bệnh tật, vứt bỏ quá

khứ, tràn đầy hy vọng cho tương lai."

"Chết tiệt, lưu manh!" Vụ Lý Hoa cười đẩy Pháo Thiên Minh ngã xuống.

"Ngươi định làm gì?" Pháo Thiên Minh hoảng hốt hỏi.

"Cái gì?"

Pháo Thiên Minh kéo áo choàng, lộ ra trang phục của tân thủ: "Vậy hãy để

bão tố ập đến mãnh liệt hơn nữa đi."

Vụ Lý Hoa ngớ người trong ba giây, lúc tỉnh ngộ lại mặt mày đỏ bừng, lập

tức nhảy dựng lên, đạp lia lịa vào Pháo Thiên Minh đang nằm trên mặt đất.

"Sao trong đầu ngươi toàn những chuyện bẩn thỉu như vậy?" Vụ Lý Hoa và

Pháo Thiên Minh đang lảo đảo dạo bước trên sa mạc.

"Khổng Tử đã từng phán: Ăn, sắc, cũng như nhau."

"Cái đầu heo nhà ngươi, lời này là Cáo Tử."

"Cáo tử? Người nước nào?"

“Câu này xuất phát từ chuyện về Cáo Tử - Mạnh Tử. Cáo Tử là một vị triết

gia trẻ tuổi, của hắn rất bất mãn với lời dạy "nhân tính vốn thiện" của Mạnh Tử,

nên đã tìm đến tranh luận với Mạnh Tử. Trong quá trình tranh cãi, Cáo Tử đã

nói câu "Ăn uống, tính dục đều là bản năng con người...". Khổng Tử đã phán

rằng: Ăn uống, nam nữ, là điều con người hằng mong muốn. Mặc dù nhìn bề

ngoài có vẻ tương tự, nhưng vào thời Xuân Thu... Trái ngược nhất là thời La Mã

cổ đại, quan niệm giá trị của con người lại hoàn toàn khá.”

Đây là lần đầu Pháo Thiên Minh nhận ra rằng thảo luận về vấn đề tính dục

với một thiếu nữ xinh đẹp bằng quan điểm học thuật thực sự không phải là

chuyện vui vẻ gì. Một bên thuần khiết tranh luận theo lý lẽ, một bên lại thoáng

có ý gió xuân thổi cỏ lung lay, tâm trí lập tức nghiêng về phía tà dâm. Đau khổ

lớn nhất trong đời người có lẽ cũng chỉ là thế.

Bước đầu tiên mà lũ sắc quỷ thường dùng để dụ dỗ thiếu nữ lên giường là

nói chuyện t*nh d*c! Nhưng Vụ Lý Hoa đang say sưa giảng giải câu chuyện ấy

như đang kể về nguồn gốc và sự phát triển của xe hơi vậy!
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 551: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 237



Nếu hai điều trên nếu không phải là nỗi đau khổ lớn nhất đối với Pháo Thiên

Minh thì việc Vụ Lý Hoa phục hồi bản tính, bắt đầu nói chuyện lan man chính

là đòn chí mạng nhất. Giữa sa mạc bao la, không được phép dùng khinh công

bay lượn. Pháo Thiên Minh nghe cô nàng nói về chuyện khiến huyết khí nam

nhi sôi trào khắp người, thậm chí cả ý định tự sát cũng có...

Pháo Thiên Minh đang đau khổ kiêm lãng mạn giữa sa mạc, thì trong ngoài

trò chơi đã diễn ra chuyện ngoài dự liệu của y - lật trời. Toàn bộ diễn đàn phát

ra tiếng cười nhạo bốn vị đại sư huynh ngu ngốc và vô dụng. Thải Vân Phi với

Bất Giới thì không ảnh hưởng mấy, mọi người cũng chỉ tiện thể kéo bọn họ vào

chế nhạo cùng, để tôn vinh công trạng vĩ đại của Vụ Lý Hoa, tất cả mũi mâu chỉ

hướng Huyết Ảnh.

Huyết Ảnh là ai? Được công nhận là bá chủ số một trong trò chơi này, phó

bang chủ danh dự đầu tiên của Kim Tiền bang. Người đông nhất, chất lượng cao

nhất, lại là đại sư huynh của môn phái đệ nhất trong Thập Đại. Với thân phận

như thế, tất nhiên hắn bị đẩy lên đầu sóng. Mặc dù hắn cố sức giải thích là vì

đối phương quá âm hiểm, quá gian xảo, nhưng giải thích như vậy chỉ khiến hắn

càng mất mặt đàn ông, thua không chịu nổi!

Chính vì lý do trên, sự việc cũng không như Pháo Thiên Minh suy nghĩ, Vụ

Lý Hoa không bị toàn bộ tà phái truy nã, mà chỉ bị Vô Địch môn và Kim Tiền

bang truy nã. Thượng quan Kim Hồng của Kim Tiền bang đang an ủi tay chân

số một của mình, đề ra mức giá: Kim Tiền bang giết một lần ở cấp 50, có thể

lĩnh thưởng 50 ngàn vàng, cấp 49 là 49 ngàn vàng. Loại treo thưởng phá sản

này không chỉ gây chấn động cho người chơi mà ngay cả những người liên quan

cũng kinh ngạc không thôi.

Hàng Châu, Không Có quán rượu:

Vụ Lý Hoa, Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư, Tinh Ảnh, còn có khách mời

Thiên Nhãn đã thảo luận hai tiếng đồng hồ về động thái này của Kim Tiền bang.

Pháo Thiên Minh phát biểu ý kiến trước: "Nếu như ta là Thượng quan Kim

Hồng, cho dù có mở treo thưởng ta cũng sẽ bớt đi hai số 0, truy nã như thế rõ

ràng là liên quan tới tiền của mình. Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Tinh Ảnh hỏi.

"Trừ phi... NPC bên này đều có trí tuệ nhân tạo, ta tin hắn biết Huyết Ảnh sẽ

gia nhập Hoàng Gia Thiên Đường... Lúc này, hắn dùng thủ đoạn lớn như vậy để

lấy lòng Huyết Ảnh, nếu đổi lại ta là hắn, vậy chỉ có một khả năng: Một khi

Huyết Ảnh vừa đi, ta chết chắc. Chỉ trong tình huống như vậy, ta mới bỏ ra

nhiều tiền đến thế để an ủi."

Thiên Nhãn gật đầu suy nghĩ rồi nói: "Không phải không có khả năng này.

Các ngươi hãy nghĩ xem, bây giờ cách Đại Hội Võ Lâm gần một tháng, phải

biết rằng có tin đồn mỗi hai tháng có một lần hoạt động tập thể. Nhưng lần này

đến tận bây giờ vẫn chưa chính thúc công bố hoạt động là gì? Ta nghĩ chuyện

này có liên quan tới thái độ của Thượng quan Kim Hồng lần này, có lẽ..."

Tinh Ảnh tiếp lời: "Nếu suy nghĩ của chúng ta không sai, thế thì đối thủ của

hắn sẽ tới. Đối thủ này còn cực kỳ lợi hại, hắn cộng thêm con trai của hắn và

Kinh Vô Mệnh cũng không chắc thắng. Vì vậy hắn nhất định phải đảm bảo chất

lượng và số lượng cao thủ có thể ngăn chặn công kích của đối thủ. Thậm chí tốt

nhất là trực tiếp g**t ch*t đối thủ."

Thiên Nhãn vỗ tay nói: "Lý Tầm Hoan, chính là đối thủ lớn nhất của hắn."

Chân Hán Tử hỏi: "Lý Tầm Hoan là ai?"

"Tiểu Lý Phi Đao, một nam nhân khiến ta vừa yêu lại vừa hận." Pháo Thiên

Minh bên cạnh giải thích, không có việc gì cày phi đao đến cấp 10 làm gì. Mình

dùng phi đao nát chơi hơn nửa quyển sách rồi... Lý Tầm Hoan mới sắp tới...

Khà khà. Hoan ca, đừng nói ta không ức h**p ngươi nha! Pháo Thiên Minh gặm

móng tay liền nghĩ cách làm sao lừa gạt được phi đao.

Vô Song Ngư đột nhiên nói: "Ta nghĩ tới một vấn đề. Nếu toàn dân có thể

tham dự hoạt động. Kim Tiền bang có đối thủ. Vậy Quyền Lợi và Thiên Hạ thì

sao?"

Pháo Thiên Minh: "Thiên Nhãn. Kẻ thù của bọn chúng là ai?"

Thiên Nhãn khó xử nói: "Ta chỉ xem qua một lần, không tiện phán đoán về

hai bang hội này. Quyền Lực có rất nhiều kẻ đối đầu. Tỷ như có Chu đại thiên

vương, nhưng hai bên là thế lực ngang nhau, thậm chí Quyền Lợi còn lớn mạnh

hơn nhiều. Hơn nữa người chơi hỗ trợ, chắc không phải Chu đại thiên, còn có cả

Khái Dược đại vương Tiêu Thu Thủy, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc Tổ sư gia.

Nhưng hắn và Lý Trầm Chu rất vừa mắt, lại có Quỳ Hoa mập mờ với Triệu Sư

Dung. Lại nói tới Thiên Hạ bang, đối thủ cũng là Phi Bằng bảo thế lực ngang

nhau. Tuy rằng trong Thiên Hạ còn có một đại gian tế, nhưng Phi Bằng bảo

cũng có một đại gian tế, quan hệ rất phức tạp. Hai bang hội này không đến cuối

cùng thật sự không biết đối đầu với ai."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 552: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 238



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cơ hội tới rồi." Mọi người đồng thời thốt lên.

"Nhất định phải tổ chức hội nghị mở rộng, nếu không chỉ bằng mấy người

chúng ta, chắc chắn không bắt được." Thiên Nhãn nói.

Sau khi trải qua hội nghị 48 tiếng, tất cả mọi người đạt được mấy nhận thức

chung:

Thứ nhất: giữ bí mật. Giữ bí mật tuyệt đối.

Thứ hai: Gặp phải mâu thuẫn, thiểu số phục tùng đa số, hai bên ngang nhau,

do quân sư quyết định. Đây là nhằm vào Phích Lịch và Bất Túy.

Điều thứ ba: Quân sư Đường Đường, chủ trì phương hướng chính, hơn nữa

trong tháng này đã chăm chỉ làm quen với nguyên tác. Phó quân sự Thiên Nhãn,

phụ trách thông báo cho mọi người về mua bán cổ phiếu. Hơn nữa còn mưu tính

chiến lược cho chiến tranh khu vực.

Điều thứ tư: Vô Song Ngư, Tiểu Tuyết là người liên lạc giữa chiến trường

và quân sư, không đến mức bất khả kháng thì không được tham gia chiến đấu.

Điều thứ năm: Trong bối cảnh không làm tổn hại đến lợi ích của mọi người,

bảo hộ cho Lý Tầm Hoan.

Điều thứ sáu: Hoạt động chỉ có một lần. Mọi người phải trang bị đầy đủ,

đồng thời có trang bị dự phòng. Điểm này nhằm vào Pháo Thiên Minh.

Điều thứ bảy: Theo nguyên tắc phá hủy hai để bảo vệ một. Phá hủy Kim

Tiền, Quyền Lực. Bảo vệ Thiên Hạ. Nếu có ý kiến khác, xin tham khảo điều thứ

hai.

Điều thứ tám: Năm ngày trước khi bắt đầu hoạt động, mọi người tụ tập lại,

bắt đầu ra tay với NPC.

Điều thứ chín: Người tham gia sau này phải được một nửa số người đồng ý.

Điều thứ mười: Người tham gia phải đảm bảo tài chính tối thiểu 30 vạn..

Điều thứ mười một: Tên của hoạt động lần này: Phong Bạo.

Danh sách tham dự hội nghị: Pháo Thiên Minh, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,

Đường Đường, Tiểu Tuyết, Xa Mã, Phích Lịch, Hát Bất Túy, Vô Song Ngư, Ái

Niếp Niếp, Vụ Lý Hoa, Kiếm Cầm.

Hội nghị kết thúc, hai vị quân sư bắt đầu bận rộn, những người nhàm chán

khác bắt đầu vay mượn tiền bạc.

Mã: "Chử Trà, cho ta ba mươi vạn trước đi."

Xa: "Chử Trà, chuyển trước cho ta mười vạn."

Phích Lịch: "Cái này... Chử Trà, ngươi xem... nếu ngươi có tiền dư... ngươi

xem có thể..."

Mọi người đều biết trong số những kẻ ở đây, Pháo Thiên Minh là người giàu

nhất, kiếm nhà đông lại bới nhà tây, hãm hại lừa gạt chơi cổ phiếu. Hiện giờ tài

sản của Pháo Thiên Minh đã có gần trăm vạn lượng.

Trước tiên Pháo Thiên Minh cho Mã ba mươi vạn lượng. Từ khi yêu đương,

mức độ kinh tế của tên này chỉ duy trì mức đủ để no bụng. Mười vạn lượng

cũng được chuyển cho Xa. Sau đó trừ đi ba mươi vạn lượng dự phòng của bản

thân, còn hai mươi vạn lượng bị Phích Lịch và Hát Bất Túy chia nhau. Mặc dù

mỗi người được mười vạn nhưng rõ ràng vẫn thiếu, thế nên họ đưa mắt nhìn về

phía Tinh Ảnh và Vô Song Ngư!

Như vậy có thể thấy việc kiếm tiền có quan hệ rất lớn với nhân phẩm. Nhân

phẩm càng tốt thì càng nghèo, còn nhân phẩm xấu như Pháo Thiên Minh thì

giàu có trăm vạn. Tinh Ảnh kém một chút cũng có hơn năm mươi vạn. Dĩ nhiên

số tiền đó phần lớn là nhờ cổ phiếu mà có...

"Tiểu Ngư! Cùng ta đi dạo Thiếu Lâm." Pháo Thiên Minh thấy mọi người

đã gia nhập giai cấp cộng sản bèn nói với Vô Song Ngư.

"Thiếu Lâm? Chơi trò gì?"

"Chơi Tam Độ. Đúng rồi, Hoa Hoa." Pháo Thiên Minh quay đầu lại nói:

"Hay là ngươi đến Võ Đang ghi tên trước đi. Ít nhất sau khi đăng ký xong, đệ tử

Võ Đang sẽ không động thủ với ngươi vì tiền. Cái này có thể cam đoan."

"Biết rồi." Vụ Lý Hoa không yên lòng nói.

Pháo Thiên Minh đi được vài bước lại không yên lòng, quay đầu dặn dò:

"Nhớ kỹ, đừng đi nơi đông người, nếu không khinh công khó thi triển, rất dễ bị

vây bắt."

"Biết rồi, còn lắm lời hơn cả mẹ ta."

...

Sau núi Thiếu Lâm

Vô Song Ngư hạ ống nhòm xuống nói: "Tam Độ vẫn nấp trong gốc đại thụ

kia. Ngươi có cách nào không?"

"Không có cách nào cả, chỉ cảm thấy người sống không thể nhịn tiểu đến

chết được. Gửi gắm hi vọng vào việc Tổ sư gia trở về có vẻ yên tâm cho lắm.

Đành phải thử võ công Tam Độ xem sao." Pháo Thiên Minh nói.

"Làm cách nào để thử? Hay là tự mình đi liều mạng?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta sẽ đi tìm một người đen đủi."

Nói xong, mấy người bay đi.

Trong thế giới này, tìm người may mắn rất khó, nhưng tìm người đen đủi thì

dễ như trở bàn tay với. Pháo Thiên Minh vừa tới chân núi Thiếu Lâm đã phát

hiện một nhân vật đang tập võ La Hán quyền một mình trong góc khuất.

Pháo Thiên Minh lấy mặt nạ viết tên một Độ lên, rồi lướt nhẹ xuống tảng đá

bên cạnh, nhìn vị nhân huynh này 3 giây, rồi giả giọng già nua hỏi: "Ngươi đang

làm gì đó?" Nói xong, Pháo Thiên Minh tự mình toát mồ hôi hột trước.

Từ khi Pháo Thiên Minh xuất hiện, Vị nhân huynh kia vẫn há hốc mồm,

nghe câu hỏi ấy vội vàng trả lời: "Ta đang luyện tập cảnh giới La Hán quyền. Ta

đã hỏi Phương Chính đại sư, ngài ấy nói tăng cảnh giới là phải cần cù tập

luyện."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 553: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 239



Vậy trước tiên phải học rồi mới luyện! Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi rất dễ

dạy, mau chóng đến nhà giam phía sau núi nhổ một cọng cỏ cho ta, ta sẽ chỉ

điểm cho ngươi."

"Vì sao phải lấy cỏ!"

"Ngươi có biết chuyện Trương Lương gặp ông lão không?"

"Biết! Biết rõ lắm!" Vị nhân huynh kia lập tức đáp, chẳng phải là giúp ông

lão nhặt giày ba lần, sau đó liền được binh thư sao? "Ta là nghiên cứu sinh tiến

sĩ của Đại học XX, cái này đương nhiên ta biết, ta đi ngay đây."

"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh tò mò hỏi: "Đại học XX?... Có phải là các

ngươi có tin đồn như vầy, một đôi vợ chồng đọc sách gần ba mươi năm, kết hôn

hai năm không có con, đến bệnh viện kiểm tra, vị bác sĩ kiểm tra xong thấy lạ,

nữ vẫn còn là xử nữ, bèn hỏi, các ngươi làm thế nào vậy? Họ trả lời rằng: cởi

quần áo nằm phẳng trên giường, chỉ cần thời gian đủ dài, trong điều kiện các

phân tử tự nhiên vận động, t*nh tr*ng sẽ kết hợp với trứng. Có phải là ở chỗ các

ngươi không?"

"Không biết! Chẳng lẽ lời nói của cặp vợ chồng bang hội không đúng sao?

Trên lý thuyết, nếu loại bỏ các yếu tố bên ngoài, các phân tử có thể vận động vô

hạn, sẽ vận động đến không khí, rồi sau đó..."

Pháo Thiên Minh vung tay ngắt lời: "Thời gian năm phút, bắt đầu tính giờ."

Sớm biết là loại phế nhân có kiến thức như vậy, còn lừa gạt làm quái gì, tiết

kiệm được cả mặt nạ. Bèn gửi tin nhắn cho Vô Song Ngư: "Hàng đã qua, mời

tiếp nhận."

Pháo Thiên Minh chậm rãi đi về phía sau núi, thấy Vô Song Ngư đang uống

nước bèn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Thảm! Một đòn là chết! Hỏi cũng không hỏi, cảnh cáo cũng không cảnh

cáo, ba sợi dây thừng trực tiếp b*n r* sờ nắn tiểu tử kia, chết tươi." Vô Song

Ngư nuốt nước miếng rồi nói: "Chử Trà, nếu chỉ có một sợi dây thừng, nói thật,

ta có thể chống đỡ một hồi. Nhưng ba sợi tất cả đều ra... Ta đã thử thay mình

vào đó, tuy tốc độ chỉ là trung thượng, nhưng trước sau, trái phải, trên dưới bao

phủ toàn bộ, hơn nữa không phải bao phủ một mình ngươi, mà là một khu vực

mười mét. Đây là tuyệt địa."

"Nếu như chỉ có hai thì sao?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Nếu vừa rồi bọn họ chỉ dùng có bảy phần mười bản lĩnh, chỉ có hai thôi thì

phải có hai mươi Vô Song Ngư mới chắc chắn được." Vô Song Ngư rất khẳng

định: "Chiến lực của một người trong bọn họ cao hơn ta một chút, thêm một

người lại mạnh hơn hai mươi lần ta, thêm một người nữa thì quả thực vô địch."

"Chúng ta quay về trước, xem ra tạm thời vẫn phải để đó." Pháo Thiên Minh

lắc đầu, vị trí này quả thật là tuyệt địa. Cho dù bay qua đỉnh đầu bọn họ, khoảng

cách từ Tam Độ đến nhà giam cũng phải bốn mươi mét, người ta ở trên cây

cũng không có nghĩa là không thể hoạt động.

Trước khi đi Vô Song Ngư tùy tiện lấy kính viễn vọng xem rồi kêu một

tiếng: "Đợi đã!"

Vô Song Ngư thu kính viễn thức, sau đó nghiêm túc nói với Pháo Thiên

Minh: "Trà ca, ngươi tin tưởng thế giới này có kỳ tích... Phải là thần tích mới

đúng chứ?"

"Thần tích? Đầu của ngươi ngâm nước à?"

"Không phải đầu ngâm nước, mà là đầu Tam Độ ngâm nước." Vô Song Ngư

chỉ chỗ sâu bên trong nói: "Tự xem đi."

Pháo Thiên Minh xem qua, bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ trông thấy một

người cầm một đồ vật từ vị trí nhà giam đi ra, thong dong tiến vào phạm vi công

kích của Tam Độ. Nhưng chuyện đáng kinh ngạc của người khác phát sinh, Tam

Độ lại không công kích...

Vô Song Ngư bên cạnh lại giải thích: "Người nọ cầm là một thanh đao, chín

mươi phần trăm là Đồ Long đao. Còn người này ngươi cũng biết mà, lát nữa

đừng kinh ngạc nhé."

“Vờ vịt quái gì! Kẻ địch hay bằng hữu?”

“Kẻ địch. Hơn nữa, ngươi và người ta có huyết hải thâm thù, tử địch giá trị

hơn ngàn vạn vàng.”

"Thiên Hậu?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

Không cần Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã nhận ra rõ ràng người

này chính là Thiên Hậu. Làm sao cô ta đến đây? Làm thế nào vượt qua được

Tam Độ? Tại sao cô lại lấy được Đồ Long đao của Tạ Tốn? Kim bài của Pháo

Thiên Minh rốt cuộc dùng để làm gì? Khụ! Tất cả đều là tình tiết ngầm, chúng

ta đợi Hà Tả hạ hồi phân giải.

Rõ ràng Thiên Hậu đã nhìn thấy bọn Pháo Thiên Minh. Dù sao hai tên trộm

trắng trợn đứng trên cao, không thể không thu hút chú ý của người. Thiên Hậu

chậm rãi đi tới. Quả thật là chậm rãi, người trong trò chơi đều không thích đi

bộ. Dù sao cũng mang theo chút khinh công, cảm giác tương đối bồng bềnh,

nhưng Thiên Hậu lại mỉm cười chậm rãi đi về phía bọn họ. Một nụ cười chiến

thắng sau những trận chiến ác liệt.

Thiên Hậu im lặng đối diện với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt tóe lửa, rồi

bọn họ nhẹ nhàng tiến lại gần. Đôi môi dày của Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng áp

lên bờ môi mỏng hơi ngang bướng kia.... Vô Song Ngư bị đá bay. Trong rừng

bắt đầu giao chiến.... Pháo Thiên Minh sử dụng Chân Võ tâm kinh cấp 10, cộng

thêm mười hai lần Du Nhận Hữu Dư, cho Thiên Hậu nếm mười ba phen.... Sau

đó hoàn toàn chinh phục Thiên Hậu rồi ôm mỹ nhân cùng Đồ Long đao hạ sơn

Thiếu Lâm....
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 554: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 240



Trên đây hoàn toàn là não tôm nhất thời điên rồ. Cho dù bọn họ thật sự phát

ra ngọn lửa dữ dội, nhưng đáng tiếc mục tiêu nhắm vào đồ vật chứ không phải

con người. So với lần đầu tiên vô sỉ, lần này Thiên Hậu thật sự kém một chút,

cuối cùng vì mắt đau nhức không nhịn được chớp mắt vài cái, nhưng khí thế

không kém nói: "Hình như bây giờ ta có chút vốn đàm phán, ngươi nói phải

không?"

"Khó nói lắm!" Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Phải xem ta vui vẻ đến đâu,

ta không vui là mỗi người một đằng. Ta vẫn là cao thủ số một võ lâm, còn ngươi

vẫn bị truy sát."

Thiên Hậu trong lòng hồi hộp, cô biết Pháo Thiên Minh không nói dối,

người này rất coi trọng lợi ích, nhưng đôi khi lại rất mất lý trí.

Pháo Thiên Minh cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng: Nhãi con, ngươi

còn non lắm.

"Vậy ngươi có đang vui vẻ hay không vui?" Dẫu Thiên Hậu vẫn giữ vẻ

mạnh mẽ, nhưng nội dung câu nói đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô có.

"Ta vui hay không vui, hoàn toàn quyết định bởi điều kiện ngươi đưa ra."

"Vậy... Hình như nơi này không phải chỗ bàn chuyện, không bằng đến quán

rượu của ngươi đi."

"Ngại quá, tầng một quán rượu quá tạp nham, tầng hai phải là bằng hữu mới

có thể vào được."

Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh nói vài vấn đề, những vấn đề đều bị y áp

chế, cực kỳ bị động! "Vậy thì đi Lạc Dương tìm một phòng riêng?" Thiên Hậu

lùi lại một bước.

"Hay là đi tới chỗ ta đi! Ta tạm thời mở chỗ cho ngươi."

"... " Thiên Hậu cắn răng, nhưng ả không phải người thường, lập tức khôi

phục nói: "Được. Ngươi đi trước đi, hai giờ sau gặp lại. Ta còn có mấy vị bằng

hữu ở Thiếu Lâm phái, tìm bọn họ có chút việc riêng."

"Được!" Pháo Thiên Minh đáp ứng, trước khi đi còn tiện thể quay đầu lại nở

một nụ cười quỷ dị, chuyện này khiến cho Thiên Hậu có cơn kích động muốn

ăn tươi nuốt sống y.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vô Song Ngư nói: “Ngươi có chú ý tới áo choàng của cô ta không?”

"Áo choàng?"

"Oh! Ta quên ngươi luôn thờ ơ với trang bị, là một món đồ trắng không có

yêu cầu đẳng cấp, thậm chí không có bất kỳ phòng ngự nào kèm theo, tác dụng

duy nhất chính là trang trí."

"Hả?" Pháo Thiên Minh rơi vào trầm tư, đây là mạnh nhất cũng có lúc trúng

chiêu, Thiên Hậu cầm Đồ Long đao, nói thật tuy y hơi kinh ngạc nhưng cũng

chẳng suy nghĩ gì nhiều. Trò chơi này vốn là trí tuệ hơn võ lực, nhất định là có

trọng điểm mà mình không nghĩ đến, bị Thiên Hậu bắt được.

... Hàng Châu Không Có quán rượu.

Trên bàn trống không, thân là địa chủ nên Pháo Thiên Minh cũng không có

ý định mời khách.

Đúng là hẹp hòi! Trong lòng Thiên Hậu lại mắng một tiếng. Nhưng địa chủ

không mời khách mà bản thân lại phải uất ức mời tên địa chủ này, ả ta cảm thấy

chuyện này không nên xảy ra trên người mình. Vì vậy ả không gọi, cũng không

nói gì, cứ ngồi như vậy.

"Bộp." một tiếng, Pháo Thiên Minh lấy ra chai một Cocacola, uống hai

ngụm, cảm thấy không đúng, nâng chai nước hỏi Thiên Hậu: "Hay là... cùng

uống?"

"Ta tự có." Thiên Hậu thở dài, từ trong túi lấy ra một chai nước suối, nhưng

khi ta vặn nắp ra thì phát hiện Pháo Thiên Minh lại nở nụ cười quỷ dị ấy, lúc ấy

tâm trạng uống nước trực tiếp biến thành tâm trạng uống máu. Mỗi lần bị coi

thường, cảm giác này thật sự khiến cô ả nổi điên.

Pháo Thiên Minh thấy cũng đã đủ, gọi lớn: "Tiểu nhị mang thức ăn lên." Rất

nhanh một đĩa mì xào được bày ra trước mặt Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên

Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nói với Thiên Hậu: "Chỗ ta quen chia đều tiền

ăn, nếu không... cùng ăn với ta?"

"Ta không đói!" Thiên Hậu nghiến răng nói: "Ngươi cứ ăn đi, ăn chậm một

chút, đừng bị nghẹn chết."

Pháo Thiên Minh lại ăn thêm hai miếng, nghe thấy bên kia truyền đến một

tiếng nuốt nước bọt, tay trái ôm bụng, mặt vô cảm tập trung ăn mì. Lúc này bên

kia lại truyền đến một tiếng nuốt nước bọt nữa, lần này Pháo Thiên Minh thật sự

không nhịn được, trực tiếp ra một sợi mì qua lỗ mũi, vừa cười vừa gọi to: "Tiểu

nhị, mang cho ta một bát canh."

"Thanh Mai Chử Trà! Ngươi đủ chưa?" Thiên Hậu vỗ mạnh xuống bàn, nổi

giận đùng đùng, rất tức giận, vô cùng tức giận.

“Tiểu nhị, mang bát mì là được rồi.” Pháo Thiên Minh mỉm cười nhìn Thiên

Hậu nói: “Hiện tại ta biết ngươi lấy được Đồ Long đao như thế nào rồi. Nhưng

ngươi làm chuyện xấu xa như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?”

"Cái gì xấu xa... chuyện gì?" Thiên Hậu nhỏ giọng hơn rất nhiều.

Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Hậu rồi hỏi: “Vì trò chơi mà đến mức đó sao?”

Sau khi Thiên Hậu im lặng một hồi, Cô nói: “Một con gà rừng thì giá 100

đồng, hơn nữa ta cũng không làm gì.” Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt thì

không nghe lệnh mà rơi xuống.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 555: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 241



Pháo Thiên Minh hỏi: “Ngươi thiếu tiền?”

“Không thiếu!” Cô đáp.

“Vậy sao ngươi?” Pháo Thiên Minh hỏi tiếp.

Cô nói: “Ta muốn những kẻ ức h**p người của ta phải trả giá đắt.”

Pháo Thiên Minh sờ sờ bụng mình nói: “Nhưng hình như ta là người ức h**p

ngươi nhiều nhất.”

Cô nói: “Ngươi...ngươi thì ta hiểu. Ta đang nói những bang hội kia, ta hoàn

toàn không làm gì, bọn họ vừa phát hiện ta đang ở điểm phục sinh là phái người

ngăn cản ta, còn nói cái gì mà trừ hại cho giang hồ, hơn nữa chặn lại cả ngày

trời. Nhưng ta vốn không quen biết gì họ... Mà rõ ràng ngươi và Độc Hành đắc

tội với nhiều người hơn ta, vì sao bọn chúng không dám ngăn cản các ngươi,

còn không phải sợ các ngươi, đánh không lại các ngươi. Dựa vào đâu mà bắt nạt

một cô gái như ta? Bọn chúng dựa vào đâu chứ?”

Pháo Thiên Minh thở dài, sau đoạn vừa rồi y đã hiểu nghi vấn Thiên Hậu

cầm Đồ Long đao tới, chỉ một lời giải thích, Thiên Hậu là tân thủ. Không phải

tân thủ cấp 10, mà là tân thủ được bảo hộ, không thể PK. Muốn hoàn thành

bước lột xác như vậy, thế thì chỉ có một biện pháp, đó là liên tục phi lễ bộ phận

quan trọng của NPC nam giới, bị Hắc Bạch Song Sát bắt được lần thứ ba chém

cho về tân thủ thôn, bọc đồ, võ công, môn phái toàn bộ biến mất. Đương nhiên

chắc chắn cô đã nhận được nhiệm vụ Đồ Long đao., Dùng tín vật hoặc thứ khác

trao đổi với Tạ Tốn lấy Đồ Long đao, cho nên cô chỉ có thể để nước khoáng

trong túi, Đồ Long đao thì chỉ có thể cầm trong tay. Cho nên cô muốn Pháo

Thiên Minh chờ cô hai giờ, bởi vì tân thủ chỉ được bảo hộ PK, không được bảo

hộ quái vật, cô buộc phải nhờ bọn Đông Dâm bảo vệ trở lại thành trấn. [Giải

thích trước, không thì Hà Tả sẽ bị phân giải)

"Ngươi đã từng nghĩ tới, ngươi lừa gạt trang bị hoặc võ công của người

khác là không đúng?"

"Lừa gạt người khác phải ngồi tù mấy năm à? Cướp bóc giết người phải

ngồi tù mấy năm à?" Thiên Hậu hỏi ngược lại.

Pháo Thiên Minh bắt đầu suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta đổi sang vấn đề khác,

bị một người mình tin tưởng lừa gạt, có phải là chuyện còn khó chịu hơn chết

không?"

"Đáng đời bọn chúng, ai bảo bọn chúng háo sắc?"

"Miệng nhiều người xói chảy vàng! Ta đã nói từ sớm, nếu ngươi không có

chỗ dựa, thì đừng có chơi trò chơi kiểu đó."

Thiên Hậu đặt Đồ Long đao lên bàn rồi nói: "chỗ dựa? Ta tìm được rồi." Nói

xong nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

"Cửu Âm Chân Kinh?"

"Ừm! Kèm theo Cửu Âm Bạch Cốt trảo."

"... Nói điều kiện của ngươi đi."

"Ta chỉ cần Cửu Âm Chân Kinh, toàn bộ binh khí về ngươi, ta còn giúp

ngươi tìm thợ rèn tốt tu bổ."

"Làm sao ta có thể tin được ngươi?" Pháo Thiên Minh nêu ra một vấn đề

thật sự. Cả hai đều không phải là người tốt. Dẫu rằng bình thường Pháo Thiên

Minh còn giữ chút quy củ, song đối với việc đen ăn đen vẫn rất háo hức. ức h**p

người tin tưởng mình tương đương tâm lý phạm tội, còn ức h**p kẻ thù không

tin tưởng mình lại là một thứ cảm giác thành tựu.

Đao kiếm chém nhau, rốt cuộc sẽ ra sao? Là bí tịch ai về nhà nấy, hay là rơi

rớt lung tung? Giả như bí tịch rơi bên cạnh Thiên Hậu, liệu có khi nào nha đầu

này cầm cả bí tịch lẫn đao chạy mất?

"Ngươi có thể đặt cược." Thiên Hậu bình tĩnh đáp: "Đồng thời ngươi chắc

chắn sẽ cược."

"Tại sao?"

"Vì ta và ngươi đều biết, mỗi người một thứ, có điều là hai khối sắt vụn, cho

dù ngươi không tin nhân phẩm của ta, cho dù khẳng định rằng ta lừa ngươi,

song ngươi vẫn sẽ cá cược nhân phẩm của mình. Dù sao Cửu Âm Chân Kinh ở

trong Ỷ Thiên kiếm, ngươi có bảy thành chắc chắn."

Pháo Thiên Minh gật đầu: "Được, ta cược!" Nói đoạn lấy Ỷ Thiên kiếm ra.

"Chưa được, ta chưa biết võ công. Một tuần nữa, ta tìm ngươi."

"Đồng ý!"

Vô Song Ngư ngồi tầng một quán rượu hỏi: "Làm sao cô ta lấy được Đồ

Long đao?"

"Việc này... Một tuần mới có thể biết được, đến lúc đó có thể biến thành bí

mật người trong thiên hạ đều biết." Pháo Thiên Minh mỉm cười trả lời.

Có điện thoại, là Vụ Lý Hoa. Pháo Thiên Minh nói với Vô Song Ngư: "Có

người gặp phiền phức rồi."

“Alo!”

"Chử Trà, ta bị vây ở đây rồi."

"Ôi! Còn có ai trâu bò vây được cô?"

"Không phải nói đùa đâu. Ta với Phá Phá đi dạo phố, mới đi được một nửa

đường thì cả con phố đã vài trăm người bao vây."

"Bây giờ thì sao?"

"Bây giờ? Bây giờ ta đã chết một lần rồi. Đang ở điểm hồi sinh. Toàn là cao

thủ. Rất khó đối phó."

Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đã bảo côkhông được đi đến nơi đông người mà."

"Ta...ta... không cho phụ nữ đi dạo phố là một biểu hiện vô nhân đạo." Hoa

Vụ Lý Hoa tuy bị vây nhưng thật ra tâm trạng không tệ lắm.

"... Cô mua thứ gì thế?"

"Một ít vỏ sò, còn có ốc biển gì đó có thể khảm vào đồ trang trí."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 556: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 242



Sau ba giây im lặng, Pháo Thiên Minh kiềm chế cảm xúc sụp đổ, cuối cùng

cũng lên tiếng: "Để ta nghĩ cách, đồ ngốc nhà cô đừng có di chuyển." Cúp máy

quay sang nói với Vô Song Ngư: "Ta biết ngay mà!"

"Chết rồi!"

"Phải, một lần!"

Vô Song Ngư tức giận nói: "Biết rõ là tự tìm đường chết mà còn không chịu

giúp ích cho huynh đệ ta."

"..." Pháo Thiên Minh cảm thấy về mặt nhận thức mình vẫn kém hơn Vô

Song Ngư ở chỗ nào đó. Dù sao thì bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ có thể

kiếm được một số tiền lớn từ Vụ Lý Hoa, năm vạn năm một lần. Năm vạn tư

một lần, cộng lại là bao nhiêu đây? Hoa Hoa chiếm bảy hay là bản thân chiếm

bảy? Pháo Thiên Minh đâm ra thất thần.

Vô Song Ngư hỏi: "Có phải ngươi định gọi người rồi giết tới không?"

"Nào có rắc rối đến vậy, thế này thôi, người ta không có việc gì đi dạo rồi

gọi cứu mạng, chúng ta còn phải chuẩn bị hành động bão táp gì đó à? Hơn nữa,

ta đường đường là đệ tử danh môn chính đạo, thực tế thì đạo đức cũng không

chịu nổi giày vò như vậy... Ta định tìm bảo tiêu thay cho cô ấy."

"Bảo tiêu ư?" Vô Song Ngư kinh ngạc nói: "Tiểu đệ có gia đình rồi, đại ca

ngài đừng có hy sinh ta."

"Biến đi!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong một sơn cốc, một người, cộng thêm một đám quái vật cấp 70, nơi này

đúng là thánh địa tu luyện của các cao thủ.

Pháo Thiên Minh đứng trên một cây khô, im lặng ngắm nhìn người cần cù

canh tác. Thân hình vạm vỡ của người ấy, gương mặt kiên cường, đôi vai rộng

lớn, trông như một cỗ xe tăng.

Hắn cũng biết có người ở bên cạnh, cũng biết người đó là ai, nhưng tâm

trạng hắn vẫn rất bình tĩnh. Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng dùng dụng cụ

nguy thủy chiến đấu với bầy thú.

Thời gian trôi qua lâu lắm, sau khi tiêu diệt xong đợt quái thú thứ ba, không

còn quái vật bên cạnh nữa, hắn mới ngẩng đầu hỏi: "Tìm ta?" Người này chính

là đệ nhất cao thủ mà mọi người từng đồn đại, Lam Sắc.

"Đúng vậy! Có người bảo ta tìm ngươi." Pháo Thiên Minh nằm trên cành

cây, thoải mái uống Cocacola, cũng chẳng thèm nhìn Lam Sắc.

"Nữ?"

"Nữ!"

"Chuyện gì?"

"Chuyện tình cảm."

"Ngươi thay ta cám ơn Lãnh Nhược Tuyết , đồng thời bảo rằng ta sẽ không

trở lại nữa. Người như ta chỉ xứng đứng trong góc khuất này mà thôi." Lam Sắc

ngừng một chút rồi nói tiếp.

"Ta có nói với ngươi là cô ta không?"

"Thế thì là ai?" Lam Sắc thấm thía.

Pháo Thiên Minh chơi một chiêu cá quẫy mình giẫm trên cành cây đáp:

"Một cô ả tên Phá Phá bị vây ở điểm phục sinh Kiến Nghiệp. Ngươi có quen

biết không?"

Vừa nghe lời ấy, Lam Sắc sững sờ, một lúc sau mới gật đầu đáp: "Có chứ.

Cô ấy không cô ả, là thiếu nữ lương thiện."

"Ồ? Thế thì thôi, ta phải đi đây!" Pháo Thiên Minh vẫy tay rồi đi mất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Điểm phục sinh Kiến Nghiệp...

Phá Phá và Vụ Lý Hoa đang trò chuyện vui vẻ, nhưng vừa thấy Lam Sắc

bước vào điểm phục sinh, cả hai đều sững sờ, há hốc mồm kinh ngạc, như thể

nuốt hết hai quả trứng vịt. Các cô vẫn đang chờ đợi, cùng nghĩ đến vô số khả

năng, chẳng hạn Pháo Thiên Minh nổi điên lao tới, hay Pháo Thiên Minh đàm

phán hèn mọn, hoặc Pháo Thiên Minh khuấy động giang hồ... vô số khả năng

đều nghĩ tới, duy chỉ không ngờ...

Lam Sắc không nói chuyện với các cô, quay người lễ phép nói: "Huynh đệ

từng quen biết xin nể mặt ta một chút, đừng chặn đường phu nhân và bằng hữu

của ta nữa. Lam Sắc xin cảm tạ mọi người tại đây."

"Ngươi tưởng mình là ai?" Đám người hét lớn nhưng không ai hùa theo. Ai

cũng biết, Lam Sắc không chỉ là cọng hành, mà còn là cà rốt. Cà rốt đánh không

chết, ném không vỡ.

Lam Sắc không để ý lời khiêu khích kia, cúi đầu khẩn chắp tay cầu người

gần nhất: "Long Thành huynh..."

Lam Thành không nói gì, vỗ nhẹ vai Lam Sắc, quay đầu hô: "Từng là đồng

bọn, dù thế nào ta cũng phải nể mặt!" Nói xong nhanh chân đi khỏi. Vừa đi, lập

tức có ba mươi mấy cao thủ từng quen biết với Lam Sắc trong Tinh Ảnh đường

chắp tay từ giã rời khỏi. Bọn họ cho rằng, mặc dù hôm nay Lam Sắc rất mềm

mỏng cầu xin mọi người, nhưng thực chất đây là hành động của một trượng

phu.

Mặc dù đội ngũ cao thủ rời khỏi chỉ mang theo một phần mười số người,

nhưng mọi người đều hiểu rằng lần vây bắt này đã tuyên bố thất bại. Điều quan

trọng nhất là, tuy là lúc này Lam Sắc đang đứng trong thế yếu cầu xin, nhưng

trên thực tế Lam Sắc hoàn toàn có thể dựa vào võ lực để ra một con đường máu.

Dù sao hắn chỉ có một thiên địch là Pháo Thiên Minh! Mà cho dù là Pháo Thiên

Minh cũng không thể dễ dàng g**t ch*t hắn.

Trong đám cao thủ, không ít người từng có qua lại với Lam Sắc, hôm nay

người ta cầu khẩn nhún nhường đến vậy, mọi người cũng không vô sỉ đến mức

còn tiếp tục vây khốn. Vì thế, mỗi người chắp tay vái chào rồi tốp năm tụm ba

lần lượt ra về.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 557: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 243



"Ai bảo ngươi đến, ai bảo ngươi nhiều chuyện?" Mọi người đi được bảy tám

phần, Phá Phá chỉ vào Lam Sắc mắng.

"Vậy ta đi đây!" Lam Sắc ảm đạm nói.

"Đứng lại! Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì cứ đi, ngươi coi ta là cái

gì? Ta thích ngươi đến hay là mong ngươi đi?"

Lam Sắc quay đầu lại nhìn Phá Phá, trong mắt tràn đầy vẻ mê mang và bất

an... Giải cứu cô ấy mà không được cảm tạ, lại trách cứ mình như vậy, cô ấy

muốn mình đi mà cũng không cho đi. Rốt cuộc là có ý gì? Không khí bỗng trở

nên ngượng ngùng...

Vụ Lý Hoa gửi đến tin nhắn: "Đàn ông đều là loại ngu ngốc! Đừng dùng

ngôn ngữ sâu xa của nữ giới để nhắc nhở như thế, ngươi muốn thế nào cứ nói

thẳng ra đi."

"Ta nói ra sao được?"

"Ừm... Ta hỏi ý kiến Chử Trà, hình như người này gì cũng hiểu một chút."

Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn từ Vụ Lý Hoa, trả lời: "Ngươi chờ

trong giây lát, ta sẽ giúp ngươi kết nối với Thương Tâm, hắn là bậc thầy trong

nghề này. Đồng thời xin nhắn lại: về sau không được dùng thủ đoạn này để

khiến ta tự ti, bằng không ta sẽ trở mặt đấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phá Phá hỏi: “Ngươi cứu ta, không sợ con hồ ly tinh kia biết rồi nổi giận à?"

“Hồ Ly Tinh?” Lam Sắc Tinh vẫn mơ màng như trước.

Mã đang ở bên điểm hồi sinh, vội vàng nhắn tin cho Phá Phá: "Ngàn vạn lần

đừng nóng giận! Cũng đừng bắt bẻ vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi hắn, tại sao lại

đến cứu cô?"

Lam Sắc gãi đầu, có vẻ hơi khó xử một chút rồi đáp: "Thanh Mai Chử Trà

bảo ta tới."

Mã gửi tin nhắn: "Nổi cơn thịnh nộ lên! Chỉ thẳng vào mũi hắn quát lên:

Trong lòng ngươi, ta không quan trọng bằng tên khốn kiếp kia sao?"

Lam Sắc vội giải thích: "Ta không có ý đó, ta chỉ là...chỉ là..."

Tin nhắn của Mã: "Ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén của cảnh sát: Chỉ là cái

gì? Tốt nhất vuốt cằm, tỏ thái độ dò xét."

"Chỉ là... ta nhớ nàng lắm." Lam Sắc đột nhiên dốc hết dũng khí ngẩng đầu

lên nhìn thẳng, rồi nói.

Mã nhắn tin: “Gương mặt kinh ngạc kèm theo ba phần giận dữ, ba giây sau

vừa khóc vừa làm nũng: Nhớ ta, ngươi không biết đến tìm ta à!"

"Phá phá!" Đôi mắt Lam Sắc chứa chan tình cảm nhìn Phá Phá.

Mã đang định gửi tin nhắn thêm thì đã nghe thông báo mình đã bị đưa vào

danh sách đen, lập tức nổi điên lên, loại người gì vậy! Lúc này đã nắm được cái

thằng ngốc kia trong tay rồi, thậm chí không cho chút tiền boa à.

"Ta đói bụng rồi!" Phá Phá nũng nịu nói.

"Chúng ta đi ăn chút gì đó thôi, ăn móng heo ngâm tương mà nàng thích

nhé."

"Được!" Phá Phá và Lam Sắc Lam Sắc trao nhau ánh mắt trìu mến, bỏ mặc

Vụ Lý Hoa đang ở điểm hồi sinh, lập tức rời đi...

Chờ Phá Phá và Lam Sắc đi xa, Vụ Lý Hoa nổi giận nói: "Có gì ghê gớm

chứ, hừ! Ăn uống mà không gọi ta, thất tình cứ kéo ta đi tự tử. Một ngày đó ta

sẽ kiếm một ông chồng cho ngươi tức chết!"

"Tìm ta à!" Một tên sắc lang nào đó hô lên.

Vụ Lý Hoa lạnh lùng nhìn lại, cô bước ra khỏi điểm hồi sinh, hai tấm phù

Sinh Tử trực tiếp đưa tên sắc lang kia vào điểm hồi sinh, sau đó quay đầu nói

với hắn: "Ngươi ấy à? Tốt nhất là ngươi nên tìm chỗ nào yên tĩnh đếm lại số tế

bào não còn sót lại của mình đi. Hừ! Nữ nhân vô lương tâm, gặp trai quên bằng

hữu... Nam nhân các ngươi chẳng có ai tốt đẹp cả!"

Mã thở dài: Nữ nhân!

Thời gian nhàm chán hoặc nhàn hạ luôn trôi qua rất chậm hoặc rất nhanh,

chủ yếu xem người ta nghĩ thế nào. Gần đây Pháo Thiên Minh trải qua những

ngày nhàm chán, thăng cấp một cách điên cuồng, nhất định phải nâng đẳng cấp

lên 50. Cấp độ 50 này, y chỉ mới trải nghiệm thân mật một lần, sau đó lênh đênh

ở mức 40+, đúng là có phần mất mặt.

Dựa vào thẻ khách quý, Pháo Thiên Minh chiếm cứ một góc nhỏ ở tầng chín

của Tần Vương Lăng. Dĩ nhiên thẻ khách quý rất có hiệu quả với NPC, còn đối

với người chơi thì không mấy tốt đẹp, những lúc then chốt cũng phải lợi dụng

thế lực bắt nạt người khác, ai bảo mình là cô hồn vô chủ, không nhà không cửa?

Thị vệ Tần Vương cấp 75 - 80 có võ công cao cấp 5 hoặc tuyệt học không

trọn vẹn 5. Có kẻ dùng đao, có người dùng kiếm, có kẻ dùng roi, cũng có kẻ

dùng ám khí. Quét sạch quái tuyệt học không trọn vẹn nhưng không ra được

tuyệt học, tất cả tuyệt học chỉ có thể nhận được từ nhiệm vụ. Nhưng bọn chúng

lại có thể rơi ra vũ khí không vỏ và võ công cấp cao.

Những con quái vật không nhiều cũng chẳng ít, dù sao Pháo Thiên Minh

giết một con cũng phải nghỉ ngơi vài giây, y không có tâm trạng đuổi theo quái

vật chạy khắp nơi, chỉ đứng đợi tại nơi quái sinh sôi nảy nở nhiều nhất. Dù sao

chúng đều là quái chủ động, không cẩn thận sẽ lạc đến bên cạnh mình.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 558: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 244



Lúc cô độc sẽ nhớ đến bằng hữu, đặc biệt là khi bắt đầu làm đi làm lại công

việc sản xuất dây chuyền, trong đầu không nghĩ cái gì, quá nhàm chán.

Đường Đường là người đầu tiên Pháo Thiên Minh nghĩ đến, năm đó có cô,

hiệu suất tiêu diệt quái thật sự kinh khủng. Kế đến là nhớ Vụ Lý Hoa, ta rất cảm

tạ cô nàng không ở bên cạnh. Tiếp theo là Tinh Ảnh, hai người có rất nhiều

tiếng nói chung, thậm chí một số quan điểm giá trị như là trời sinh một cặp.

Tuy bây giờ khí thế của Võ Đang không bằng Ma Giáo, Thiếu Lâm và Cái

Bang, nhưng nhờ tư tưởng đoàn kết mà trở thành một trong tứ đại môn phái,

Tinh Ảnh cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Vừa luyện vừa nghĩ, nhớ rất nhiều người và việc, hơn nửa năm sống kiếp trò

chơi thực sự quen biết không ít, cũng đủ để suy nghĩ cả tuần.

Hôm nay vẫn thường lệ suy nghĩ lung tung trong lúc luyện cấp, nhưng Pháo

Thiên Minh vô tình nghe thấy tiếng động hoạt động từ phòng đá lớn bên cạnh.

Phòng bao này rộng hơn hai trăm mét vuông, bên trong quái vật dày đặc, vẫn

luôn là nơi luyện tập mơ ước của Pháo Thiên Minh. Nhưng rất đáng tiếc, loại

phòng bao này là nơi luyện cấp chỉ dành riêng cho người có địa vị cao hoặc có

đóng góp lớn, nếu không cánh cửa đá nặng vài tấn sẽ không mở ra.

Pháo Thiên Minh lặng lẽ nấp ngoài cửa đá muốn nghe thử bên trong là cán

bộ cao tầng nào, xem xem có cơ hội lẻn vào đội ngũ để kiếm chút kinh nghiệm

hay không. Một giọng nói quen thuộc vọng ra khiến y giật mình: "Vẫn là hệ

thống giúp đỡ bang hội giàu có, loại phòng bao này không có ba vạn vàng thì

không thể lấy được."

Không ngờ lại là Lãnh Nhược Tuyết? Sao cô ta lại chạy đến đây? Pháo

Thiên Minh rất bối rối, hiện giờ Hoàng Gia Thiên Đường là bang hội thứ tư,

mặc dù không có vấn đề gì đối địch với tam đại bang phái hệ thống, nhưng cũng

không qua lại với nhau. Chẳng lẽ cô ta không sợ bị NPC truy nã?

Lãnh Nhược Tuyết lại mở miệng: "Thiên Nhãn! Gần đây ngươi làm sao

vậy? Nói chuyện với ngươi mà ngươi chẳng đáp lại."

Pháo Thiên Minh càng thêm kinh ngạc. Không phải Thiên Nhãn rời Hoàng

Gia Thiên Đường. rồi sao?

"Ta cảm thấy ngươi làm quá đáng rồi." Giọng nói của Thiên Nhãn vang lên.

"Quá đáng? Chẳng lẽ kế hoạch bão tố của các ngươi không quá đáng? Một

khi kế hoạch ấy thành công, sẽ có bao nhiêu người chơi phá sản, ngươi có biết

không?"

"Dù sao ta cũng không thích lừa bọn họ."

Lãnh Nhược Tuyết an ủi: "Ngươi phải biết. Sau hoạt động lần này, tam đại

bang hội hệ thống sẽ tan thành mây khói. Chỉ còn lại nhánh Hoàng Gia Thiên

Đường. của chúng ta."

"Mặc dù trước đó chúng ta đã nhận được tin tức, nhưng muốn tam đại bang

hội hệ thống biến mất, ngươi cảm thấy việc đó có khả thi không?"

"Tại sao lại không thể? Kim Tiền bang có Huyết Ảnh tới, ta bảo hắn đi

hướng Đông là hắn không dám đi Tây. Đến lúc đó có lũ đầu đất kia trợ giúp,

trực tiếp hạ gục Thượng Quan Kim Hồng cũng không phải là không thể. Quyền

Lợi bang hiện giờ đã trở thành đồng minh với chúng ta, dùng chút thủ đoạn

mềm mỏng cũng không khó. Còn Thiên Hạ bang thì số lượng và chất lượng cao

thủ đều rất kém cỏi, đến lúc đó chúng ta dốc toàn lực trợ giúp kẻ địch của

chúng, Thiên Hạ bang không chết cũng khó."

Pháo Thiên Minh đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện: Đã qua một tháng rồi,

tại sao Huyết Ảnh vẫn chưa gia nhập Hoàng Gia Thiên Đường., tại sao hôm đó

ở quán rượu, Thiên Nhãn vô tình hay cố ý dẫn dắt mọi người. Tại sao Thiên

Nhãn khuyên mọi người đầu tư tập thể chứ không phải luân phiên đầu tư. Tất cả

chỉ vì một lý do, ngay khi Hoàng Gia Thiên Đường thành lập, bang chủ Lãnh

Nhược Tuyết đã nhận được thông báo từ hệ thống, biết rằng hai tháng sau sẽ có

một đợt hỗn loạn, nên cô nàng mới vội vàng tìm một con BOSS trấn bang.

Pháo Thiên Minh biết được những chuyện này nhưng cũng chẳng tức giận.

Đây chỉ là trò chơi lừa bịp, cũng giống như việc bọn mình chuẩn bị lừa người

khác. Nếu đã đồng ý chơi thì đừng sợ thua, thua là phải chịu phục.

Pháo Thiên Minh không muốn nghe thêm nữa, cũng không tiếp tục luyện

cấp, vội vàng rời khỏi Tần Vương lăng. Y không sợ Lãnh Nhược Tuyết biết y

nghe được âm mưu của bọn họ mà thay đổi chiến lược. Y chỉ sợ Thiên Nhãn

lúng túng, cái lúng túng đó cũng khiến hắn lúng túng theo.

Mở kênh hội nghị, Pháo Thiên Minh gọi bọn Đường Đường nói vào kênh,

nói thẳng vào vấn đề. Những người ở đây đều là người quen cũ, nếu như trong

những người này này cũng có gián điệp, Pháo Thiên Minh chỉ có thể một lần

nữa tự hỏi bản thân: Có phải mình làm người kém cỏi quá không?

Không ai nổi giận, mọi người yên lặng suy nghĩ trong vài phút, Vô Song

Ngư mở miệng nói trước tiên: "Càng lúc càng k*ch th*ch. Ta thích trò chơi này

quá."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 559: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 245



"Ta cũng thích." Đường Đường là người thứ hai phát biểu ý kiến.

"Các ngươi xem rồi sắp đặt đi! Bố trí thế nào thì báo ta là được." Đây là Vụ

Lý Hoa.

"Tán thành!"

"Tán thành!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đường Đường tổng kết: “Vậy tất cả phải nghe theo bố trí của ta, nếu ai

không có việc gì, thì đọc hai quyển sách giúp ta. Hai ngày nay toàn bộ đều xem

tiểu thuyết trong trò chơi, đau đầu chết mất."

"Để tránh gián điệp phe địch nghe lén kênh ta, ta tuyên bố. Hội nghị đến đây

là kết thúc." Pháo Thiên Minh nói

"Tán thành!"

"Tán thành!"

“...”

"Các ngươi..." Đường Đường đối diện với kênh hội nghị đột nhiên trống

rỗng, không còn lời nào để nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiệm tạp hóa trong trò chơi có bán tiểu thuyết võ hiệp, một bộ năm vàng. Có

điều đọc tiểu thuyết trong trò chơi đúng là không giúp ích mấy, chỉ biết được ra

nhân vật xuất hiện và đánh giá võ công của bọn họ. Về phần tình tiết, bảo đảm

đã bị đám thiết kế làm cho rối tinh rối mù. Nhưng cũng phải có người xem chứ?

Chết bằng hữu không chết bần đạo, ngay cả nữ hào kiệt như Xa gặp chuyện này

cũng chỉ muốn né tránh.

Một tuần cứ thế trôi qua, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng kéo cấp lên hàng 50.

Đến trễ là sở trường của nữ nhi, nhưng dường như Thiên Hậu không mắc

bệnh này, bảy ngày sau cô ả đến Không Có quán rượu đúng giờ theo thỏa thuận.

Nhưng cô rất bi ai phát hiện mình không đến trễ, nhưng Pháo Thiên Minh hoàn

toàn không ở trong quán chờ mình. Do đó ả nổi cơn thịnh nộ, cô cũng không có

số liên lạc của Pháo Thiên Minh. Vậy chỉ có một cách: Chờ đợi!

Hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng chạy về quán rượu,

y đến bổ sung thêm Cocacola, vừa nhìn thấy Thiên Hậu là kinh ngạc hỏi: "Sao

ngươi lại đến đây? Không phải bảo là ngày mai sao?"

Thiên Hậu vốn ôm một bụng tức giận định phát tiết, nhưng vừa nghe câu

này cũng bắt đầu đếm ngón tay: Chẳng lẽ ta đã tính nhầm, may mà không nổi

giận, suýt nữa mất mặt rồi. Một ngày, hai ngày...

Pháo Thiên Minh vỗ đầu: "À! Là ta nhớ nhầm, là hôm nay. Ha ha! Đi thôi,

mời lên trên."

"Ta... " Thiên Hậu đang nghĩ lại ngày thứ năm mình đang làm gì, vừa nghe

lời này, hận không thể trực tiếp g**t ch*t tên khốn kiếp trước mắt.

"Chém?" Pháo Thiên Minh rút ra Ỷ Thiên kiếm.

"Chém!" Thiên Hậu rút ra Đồ Long đao.

"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại lăn lộn ở Võ

Đang?" Lúc này y mới phát hiện giày của Thiên Hậu là bộ đồ Võ Đang cấp 40.

Thiên Hậu thở sâu một hơi, rất có tu dưỡng giải thích: "Võ Đang ít kẻ thù.

Đám đệ tử Võ Đang các ngươi đều là kẻ trộm, đề phòng ta cũng như đề phòng

tên trộm."

"Ha ha! Bọn họ thường làm chuyện trộm gà bắt chó, chiếm lợi ích nhỏ, lâu

ngày nhìn thấy người xa lạ là tính cảnh giác đều tăng lên mức 100. Thật ngại

quá, khiến ngài không có cơ hội xuống tay, Ta thay mặt Võ Đang chân thành

xin lỗi cô."

"Thanh Mai Chử Trà, chúng ta ở bên nhau, hình như người chịu thiệt lúc

nào cũng là ta, sao ngươi còn không biết xấu hổ nói mỉa mãi không chịu

ngừng?"

"À... Ta hay nhớ chuyện xấu của người khác, quên đi lòng tốt của người ta.

Ta nói này cô muốn lấy Cửu Âm Chân Kinh hay là muốn khẩu chiến với ta?"

"Ta nhịn ngươi... đến đây!" Thiên Hậu nghiến răng vung đao, vận nội lực.

"Đến đây!"

Đao kiếm chém vào nhau, một tiếng keng như tiếng thủy tinh vỡ vụn, Ỷ

Thiên và Đồ Long đứt thành hai đoạn. Mỗi bên bay ra một tờ giấy (Vấn đề này

Hà Tả rất băn khoăn, ngươi nói xem làm sao có thể nhét một quyển sách vào Ỷ

Thiên kiếm được, đặc biệt là thời đại giấy dày hơn tiền mặt).

Hai tờ giấy vừa xuất hiện, Thiên Hậu lập tức hành động, tay với thẳng về

phía hai tờ giấy đang rơi xuống.

Nhưng cô đã quên trước mặt mình là ai, chính là đệ tử Võ Đang có tính cảnh

giác trên mức 100, sở hữu Linh Tê lưỡng chỉ nhanh như tia chớp, sở hữu nhân

phẩm không thua kém cô ả trên giang hồ, một con mương nhỏ sao có thể làm lật

đổ con thuyền?

Pháo Thiên Minh một lần phát huy nhân phẩm, khởi động tỷ lệ 33.3%,

nhanh như chớp nhoáng kẹp hai tờ giấy vào ngón giữa và ngón trỏ, nhìn Thiên

Hậu bằng ánh mắt giễu cợt.

Thiên Hậu mặt xám như tro tàn, Pháo Thiên Minh không tin Thiên Hậu,

Thiên Hậu cũng không tin Pháo Thiên Minh. Ả không trách Pháo Thiên Minh,

chính mình bảo hổ lột da, vốn đã có quyết tâm một đi không trở lại. Có điều dù

đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi việc xảy ra, trong lòng vẫn rất đau xót. Làm nền

cho người khác đúng là khó chịu biết bao.

Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn và nói: "Con người

không xấu xa như ngươi tưởng đâu."

Thiên Hậu cầm lấy tờ giấy nhìn qua rồi hỏi: "Tại sao?"
 
Back
Top Bottom