Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 540: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 226



Pháo Thiên Minh kinh ngạc nói: "Cái thứ nhất thì không nói, hai cái sau...

hoàn toàn giống như hành vi của Hán gian trong thời kỳ chiến tranh kháng

Nhật, hơn nữa còn là hành vi của Hán gian không chút đạo đức. Hay là... chúng

ta tưới chút nước vào cái hố kia?"

"Đừng đừng!" Thiên Nhãn vội ngăn lại: "Đây chỉ là trò chơi! Hơn nữa bản

thân hắn cũng không biết những việc đó là sai."

"À!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, Vô Song Ngư thì tung ngay

một chưởng vào hố cát.

Lúc thuyền cách bờ hơn mười mét, Hoàng Dược Sư vận khinh công nhẹ

nhàng bay tới bờ bằng khinh công. Sau khi quan sát mọi người vài lần, hắn

quay sang hỏi Pháo Thiên Minh: "Sao ngươi lại đến đây?" Những lời này hàm

chứa rất nhiều ý tứ, vừa có ý thăm dò, lại có ý cảnh giác.

"À! Ta cùng với mấy người bằng hữu nói về cảnh đẹp tuyệt vời ở Đào Hoa

đảo, về Hoàng đảo chủ anh tuấn tiêu sái, võ công cái thế. Nhưng bọn họ có đánh

chết cũng không tin, nên ta đành dẫn bọn họ đến đây mở mang tầm mắt." Pháo

Thiên Minh trả lời.

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Dược Sư chậm rãi quét qua từng người. Cuối

cùng ánh mắt dừng lại trên người Thiên Nhãn có phần lúng túng, hỏi: "Cô

nương này xưng hô thế nào?"

"Ta tên... Thiên Nhãn!" Thiên Nhãn hơi căng thẳng, dù sao cô cũng chưa

từng trải qua chuyện như thế này. Trong cái nhìn của cô, bọn mình giống như

trộm cắp đã đột nhập vào nhà người, giờ đang lừa dối chủ nhân.

"Đã từng bước vào Đào Hoa trận chưa?" Dược sư đột nhiên hỏi giọng rất

dịu dàng.

"...Chưa từng!" Nói dối thì Thiên Nhãn cũng không thành thạo cho lắm.

Hoàng Dược Sư vuốt râu quai nón nói: "Ta cũng cho là vậy. Ngũ Hành trận

trận này không phải ai cũng vào được."

"Là Bát Quái Ngũ Hành Điên Đảo..." Thiên Nhãn vội vàng che miệng.

Pháo Thiên Minh ngâm nga: "Ngươi từ đâu tới, ta gọi bằng hữu, như con

chim sẻ, muốn bay lại không thể bay cao, ố ố, sao phải cố gắng làm chi."

"Thôi đừng hát nữa." Hoàng Dược Sư đột nhiên thấy hơi buồn cười hỏi:

"Chu Bá Thông ở đâu?"

Pháo Thiên Minh mở to đôi mắt ngây thơ vô tội hỏi ngược lại: "Ai là Chu

Bá Thông?" Gương mặt Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng lộ vẻ nghi hoặc, phối

hợp với biểu tình của Pháo Thiên Minh. Nhưng hôm nay ba con cáo già lại dẫn

theo một con chim non, nên khi Hoàng Dược Sư hỏi, Thiên Nhãn kìm lòng

không được quay sang nhìn bãi đất bên trái.

Hoàng Dược Sư đi tới, tay cắm xuống đất vớt Chu Bá Thông đang ở trong

hố lên.

Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Sao bên này lại có người?"

Kiếm Cầm khóc lóc một tiếng: "Ngươi bất đi diễn kịch thật quá đáng tiếc."

"Thiệt thòi cho dân chúng." Pháo Thiên Minh nói xong, lặng lẽ kéo Thiên

Nhãn một cái, chuẩn bị trốn chạy.

"Chờ một chút!" Hoàng Dược Sư ném Chu Bá Thông sang một bên hô lớn.

Thật ra hắn và Chu Bá Thông cũng không được thân thiết. Chu Bá Thông suốt

ngày tìm hắn gây sự, phiền muốn chết. Hoàng Dược Sư tiến lại gần vài bước

hỏi Thiên Nhãn: "Đào Hoa trận này là ngươi phá sao?"

"Vâng." Thiên Nhãn ngoan ngoãn trả lời. Pháo Thiên Minh bước chân tới

bảo vệ bên trái cô. Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng chuẩn bị sẵn sàng. Dù biết

liều mạng cũng chẳng có cách nào nhưng ý định của bọn họ là muốn nói với

Hoàng Dược Sư rằng, thỏ càng bị dồn ép càng hung dữ, ép đến đường thì ba

sinh mạng nhỏ bé này cũng phải mang theo chút gì đó rồi mới đi.

"Nếu như ngươi bằng lòng đổi tên, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ."

"Cô ấy đồng ý." Pháo Thiên Minh vội vã thu kiếm đáp lại. Hoàng Dược Sư

này thật có hàng, chỉ, ám khí, kiếm, chưởng, trận, nội lực, cái nào chẳng mạnh.

Quan trọng nhất là từ việc của Mai Siêu Phong có thể thấy rõ. Người này rất

bao che khuyết điểm, nói cách khác rất có thể sẽ kéo được một culi miễn phí.

Hôm nào rảnh ném Thiên Nhãn về phía Tam Độ, rất có thể người ta sẽ tới Thiếu

Lâm tìm Đạt Ma tâm sự. Loại NPC này là BOSS nhưng không phải NPC chức

năng, rất hiếm có.

"Sư phụ!" Sau khi Pháo Thiên Minh đá một cước, Thiên Nhãn nhỏ giọng

gọi một tiếng, Hoàng Dược Sư chỉ gật đầu nhẹ, Thiên Nhãn liền phát hiện tên

mình bị đổi thành Thiên Phong, cô cũng chẳng để ý đến cái tên nam tính hóa

này. Dù sao thì cái tên cũ cũng chẳng hay ho gì.

"Ngươi đi theo ta vào." Hoàng Dược Sư chỉ vào Thiên Nhãn rồi nói với

Pháo Thiên Minh: "Không đánh bại được hắn ta thì sẽ không được thưởng. Hơn

nữa phải là người thực hiện nhiệm vụ đánh bại hắn ta mới được." Nói xong,

cũng không để ý Chu Bá Thông nằm bất động trên mặt cát, dẫn Thiên Nhãn tiến

vào Đào Hoa trận.

Pháo Thiên Minh nhìn Chu Bá Thông đang nửa sống nửa chết bên kia, đau

đầu nói: "Còn có quy củ này à! Các ngươi cảm thấy Phích Lịch có bao nhiêu

phần thắng?"

"..." Kiếm Cầm và Vô Song Ngư cùng im lặng mặc niệm. Nếu đổi lại là

người khác có thể giúp đỡ, tình huống một chọi một, Pháo Thiên Minh nhờ trí

tuệ và cái đức hạnh kia, vẫn có cơ may một đến hai phần mười. Nhưng bảo

Phích Lịch lừa gạt mánh lới... ít nhất cũng khó hơn cải tạo Pháo Thiên Minh

thành một người hoàn toàn thanh cao, xa lánh mọi thú vui tầm thường.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 541: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 227



"Nghe theo ý trời vậy!" Pháo Thiên Minh thở dài một hơi, nhiệm vụ này

chín phần mười là phá sản.

Lại qua hai giờ, cuối cùng Phích Lịch cũng từ trong Đào Hoa trận đi ra. Sau

khi Kiếm Cầm giải thích rõ tình huống, quả nhiên Phích Lịch giơ tay nói: "Dù

đánh không lại cũng phải đánh. Chử Trà, cởi trói cho hắn đi, tiện thể cho hắn ăn

chút gì đó."

"... Ngươi tự cởi đi, chúng ta phải vào Đào Hoa trận trốn một lúc. Lần này

hắn thoát thì ngay lập tức phải tìm chúng ta tính sổ trước tiên." Pháo Thiên

Minh, Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cầm đây thừng vào đứng bên Đào Hoa trận

xem trò vui, chỉ cần Chu Bá Thông truy sát tới, bọn họ lập tức quay người vào

trận, tuyệt đối không do dự.

Phích Lịch và Chu Bá Thông đứng xa xa nói vài câu, vẽ một vòng tròn trên

nền đất bằng phẳng, sau đó bắt đầu bày tư thế. Chu Bá Thông cũng không biết

là ngu ngốc hay thế nào, nhưng cũng chẳng màng đến ba người vừa khiến hắn

chịu khổ mấy ngày qua.

Bắt đầu giao đấu...

Trận chiến diễn ra một chiều, xét về thực lực hai bên thì chỉ cần ba chiêu là

Phích Lịch phải bại. Đối mặt với đối thủ không xứng tầm, Chu Bá Thông hứng

khởi không thôi, chơi đùa với Phích Lịch như mèo vờn chuột. Phích Lịch ra một

chưởng, hắn bèn sờ vào mặt Phích Lịch, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng:

"Một chiêu, hai chiêu..."

Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Nhìn thôi cũng phát bực. Sao ca ca của

ngươi không chịu đầu hàng đi?" Y có lý do nghi ngờ rằng Chu Bá Thông đang

lôi kéo ba người bọn họ đến chịu chết.

Kiếm Cầm chống cằm đáp: "Tính khí huynh ấy là thế, không bị đánh bại thì

kiên quyết không chịu thua."

Chu Bá Thông bắt đầu càng thêm quá đáng, mỗi lần Phích Lịch ra một

chưởng, hắn lại xé rách một mảnh vải trên quần áo hay áo choàng của Phích

Lịch. Người khác nhìn mà bực bội, nhưng hắn càng xé càng thích thú.

Sau khi áo choàng và quần áo của Phích Lịch rách tả tơi, lộ ra bộ y phục

mới, Chu Bá Thông vẫn chưa chịu thôi, một tay thò vào cái túi bên hông Phích

Lịch. Đây là túi chuyên dùng của đệ tử Cái Bang, tuy hình dạng xấu xí nhưng

có thể chứa đựng đủ thứ đồ vật, có điều trừ phương tiện di chuyển ra thì không

thể để vật sống vào được. Mà các đệ tử Cái Bang thường nhận nhiệm vụ liên

quan đến rắn rết, nên mỗi lần nhận nhiệm vụ như vậy đều được phát thêm một

cái túi.

Cái túi của Phích Lịch chứa mười con rắn mà sư môn yêu cầu bắt làm nhiệm

vụ...

Rất nhiều người đều sợ rắn, nhưng chỉ sợ đến run rẩy cả người, hồn phi

phách tán thì Pháo Thiên Minh mới từng thấy một mình Lam Sắc. Nhưng ngay

sau đó, y lại thấy thêm một người...

Chỉ thấy Chu Bá Thông móc túi một cái, bắt được một cái đầu rắn, lập tức

mặt tái nhợt, từng sợi tóc trên đầu run rẩy dựng đứng, sau tiếng thét thảm thiết,

Chu Bá Thông quay người chạy trốn, tốc độ nhanh không kém chuột bị mèo

dẫm đuôi.

Phích Lịch vẫn còn đang trong cơn ngớ ngẩn, Pháo Thiên Minh đi tới đưa

cái túi trên mặt đất cho hắn. Phích Lịch rất nghi hoặc hỏi: "Đây chỉ là quái cấp

20, cần gì phải vậy?"

"Đừng bận tâm nhiều thế, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, ngươi thu dọn

mấy con rắn trên mặt đất trước đi." Chỉ có đệ tử Cái Bang mới biết kỹ năng bắt

rắn, nếu không lúc ở Ác Nhân cốc Pháo Thiên Minh đã không cần phải đi tìm

đệ tử Cùng Gia bang để giúp bắt rắn, trực tiếp bắt hai con dọc đường là xong.

Phích Lịch dùng kỹ năng thu nhặt những con rắn trên mặt đất vào túi rồi giải

thích: "Đây là nhiệm vụ sư môn giao phó, bắt đủ mười con rắn hai mươi cấp. Ta

mới bắt được tám con thì đã thấy có người bán la bàn, vẫn treo bên hông này ."

Đảo: Bốn phía là nước.

Đảo Đào Hoa: Bốn phía cũng toàn là nước, ở giữa là rừng hoa đào.

Một giờ sau, rốt cuộc đám người Pháo Thiên Minh cũng tìm thấy Chu Bá

Thông đã chạy được mười vòng, đang thở hồng hộc, nội lực đã cạn kiệt...

Tả Hữu Hỗ Bác - đây chính là phần thưởng nhiệm vụ của Phích Lịch. Sau

khi Pháo Thiên Minh biết mô tả cụ thể, cảm thụ sâu sắc đây quả thật là kỹ năng

b**n th**. Thông thường tay trái chỉ đóng vai trò phụ, dùng tay trái sử dụng

chiêu thức sẽ làm suy giảm lực công kích, tốc độ, nhanh nhẹn. Nhưng kỹ năng

Tả Hữu Hỗ Bác lại có thể giải quyết vấn đề này.

Điều đáng sợ nhất là có thể sử dụng chiêu thức của cả hai tay trái phải cùng

một lúc. Chẳng hạn như Pháo Thiên Minh, tay trái sử dụng một thức khoái

kiếm, đồng thời tay phải cũng có thể sử dụng Hồ gia đao pháp, hơn nữa chất

lượng và tốc độ của cả hai chiêu thức đều không bị suy giảm chút nào... Điều

này thật sự rất vô lại.

Phải rồi! Đúng là một kỹ năng rất vô lại, tất nhiên các kỹ năng võ công đều

như vậy, chẳng hạn như Du Nhận Hữu Dư của chính Pháo Thiên Minh cũng

vậy. Nhưng xem người khác vô lại và chính mình vô lại hoàn toàn là hai chuyện

khác nhau. Giống như Du Nhận Hữu Dư chỉ có thể kéo dài trong một khoảng

thời gian nhất định, kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác cũng có giới hạn, đó là phân bổ nội

lực đều cho cả hai tay. Với nội công của Phích Lịch có thể mở ra được sáu

thành, nếu chia đều cho hai tay thì mỗi tay chỉ còn ba thành, sức mạnh bị giảm

đi rất nhiều. Tất nhiên nếu là dùng vũ khí thì khác, dù sao một thành nội lực

cũng đủ đâm chết người rồi. Thật đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc, sau khi nghiên

cứu Pháo Thiên Minh rất tiếc nuối vì kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác này không rơi

vào tay mình.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 542: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 228



Dù thế nào đi nữa, Phích Lịch đã bước lên con đường trở thành cao thủ chân

chính. Nếu như hắn có được một đôi găng tay như Tinh Ảnh... Tất nhiên một

người không thể độc chiếm hết những điều tốt đẹp được. Ví dụ Pháo Thiên

Minh không cần gì khác, chỉ cần khai quang được Ỷ Thiên thôi là cơ bản đã vô

địch thiên hạ... Hơn nữa, bất kỳ ai lấy được Ỷ Thiên và khai quang cũng có thể

lột xác thành cao thủ nhất lưu. Cuộc sống giống như trò chơi vậy, dù không có

được nhưng vẫn phải bình tâm khi thấy người khác đạt được.

Nhiệm vụ hoàn thành, Phích Lịch mỉm cười hớn hở không khép miệng lại

được, cũng không quên mời mọi người tới ăn chực một bữa. Thiên Nhãn sau

khi đi vào rừng hoa đào vài tiếng cũng đi ra biểu lộ chúc mừng. Hóa ra là đi làm

việc vặt, sau khi hăng say làm mười nhiệm vụ, cuối cùng cũng tìm được một bộ

võ công cao cấp Lạc Anh chưởng. Võ công cao cấp không hiếm, hiếm có là ở

chỗ chỉ là mở đầu, ắt sẽ có tuyệt học đợi cô. Dù sao đi nữa Hoàng Dược Sư

cũng không phải kẻ bủn xỉn Gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ăn một bữa, đương nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Vẫn là

Không Có quán rượu.

Đồ ăn mặc sức chọn, bia rượu thoải mái lên. Cái gì đắt ăn thì cái đó...

Nâng chén mời rượu rất náo nhiệt. Từ khi giàu có, mọi người đều không để

ý tiền nữa. Trong lúc náo nhiệt, một tin nhắn hệ thống được gửi tới Phích Lịch,

Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư cùng với Kiếm Cầm: Xin đảm bảo túi đồ có

một ô trống.

Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, tất nhiên bọn họ sẽ không đần độn đến mức

tưởng là quà của hệ thống hay quà Giáng Sinh. Dù sao hôm nay là mồng một

tháng sáu, cho dù là chung tình lên não tai điếc cũng không thể gửi quà lễ tết

đến người bọn họ.

"Các ngươi làm sao vậy?" Thiên Nhãn thấy bốn người có vẻ kỳ quái bèn

hỏi, cô không nhận được tin nhắn gì từ hệ thống.

"Ngươi không có á?" Pháo Thiên Minh hỏi lại.

"Không có gì?"

Bốn người không đáp, rơi vào trầm tư, không biết mình có điều gì khác

Thiên Nhãn? Chẳng lẽ là chọn sai rồi... Kiếm Cầm tự vả mình một cái. So với

Thiên Nhãn, Kiếm Cầm thừa nhận mình kém một chút, nhưng một chút này chỉ

là độ rộng của sợi tóc mà thôi.

Đáp án rất nhanh được công bố. Một phút sau, trong túi đồ của bốn người

xuất hiện một phong thư, mở ra xem thì nội dung giống nhau: Sáu giờ nữa, tại

Tụ Nhàn trấn cách Lạc Dương 50 dặm sẽ tổ chức Đại Hội Võ Lâm. Mỗi môn

phái chính thống có thể đưa đến mười người, do đại sư huynh trong môn phái tự

chọn.

"Đại Hội Võ Lâm? Không phải đã kết thúc rồi sao?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Nếu ta đoán không lầm, các ngươi đang đi xét xử Kiều Phong." Thiên

Nhãn ngồi bên cạnh Pháo Thiên Minh, đọc xong lá thư bên cạnh bèn nói: "Vốn

là trăm người đánh một mình Kiều Phong. Cuối cùng, cha của (Thiên Nhãn

hung hăng véo một cái Pháo Thiên Minh)... cha của Kiều Phong tới cứu hắn đi."

"Thế là ông nội của hắn? Vậy bao nhiêu tuổi?" Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi.

Thiên Nhãn sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn rất nhẫn nại giải thích: "Là phụ thân

của hắn, không phải cha của cha của hắn, là ta nói sai." Quay đầu chuẩn bị

trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh. Lại phát hiện ra Pháo Thiên Minh đang ôm

đầu rầu rĩ, bèn phát tin nhắn hỏi: "Sao vậy?"

Trả lời: "Phích lịch và Hát Bất Túy."

Thiên Nhãn dừng lại một chút, cũng coi như đã hiểu, Kiếm Cầm đã kể với

cô.

"Chử Trà, ta nhớ Kiều Phong vẫn là hảo bằng hữu của ngươi... đúng

không?" Phích Lịch hỏi.

Pháo Thiên Minh cười khổ đáp: "Đúng vậy!"

"Vậy là được. Ta thì chắc chắn sẽ bảo vệ cho Kiều Phong. Vốn lo lắng

ngươi khó xử, khuyên ngươi đừng đi. Nhưng nếu Kiều Phong là hảo bằng hữu

của ngươi, ngươi đi cũng là điều nên làm."

"Đúng thế, nên như vậy." Pháo Thiên Minh than thở, sinh tử của NPC này

có liên quan gì đến mình. Nếu trừ được Kiều Phong, phe mình ai cũng vui vẻ,

mình tuyệt đối xuống tay được. Năm mươi người chơi tới tham gia, trong đó

chắc chắn có Võ Đang đứng về phía mình. Hơn nữa các môn phái khác đông

kéo hai, tây kéo ba, đúng là có một lực lượng có thể tùy ý đảo sang phía mình.

Nhưng đôi khi có được lực lượng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Huống hồ

những kẻ cho mình lực lượng cũng là người đem mình đi bán, mặc dù mình và

bang hội tương đối thân thiết.

Pháo Thiên Minh đang buồn bực thì tin nhắn của Bất Túy lại đến: "Chử Trà,

có nhận được Anh Hùng thiếp không?"

"Đã nhận được. " Pháo Thiên Minh khóc lóc. Nhà ngươi đừng liệt kê tên

của Phích Lịch vào, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao? Không nên dùng cách

thức của nam nhân để giải quyết mâu thuẫn như vậy. Tội gì phải thế kia chứ?

"Chử Trà à! Ta biết Kiều Phong là hảo bằng hữu của ngươi, nhưng dù sao

đây cũng chỉ là trò chơi. Nếu nói ngươi quan tâm đến Kiều Phong, chẳng lẽ

ngươi không quan tâm đến quốc gia hay sao? Đương nhiên quốc gia cũng chỉ là

trò chơi, nhưng nếu ngươi đã quan tâm đến một nhân vật NPC thì sao lại không

quan tâm đến quan niệm về quốc gia trong trò chơi này?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 543: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 229



Ta quan tâm quái gì đến Kiều Phong! Pháo Thiên Minh đáp: "Ngươi yên

tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ." Nói vớ vẩn! Pháo Thiên Minh cảm thấy vô cùng

uất ức. Ngươi nói Thiếu Lâm phức tạp, nhưng dù trời sập xuống ta cũng biết

phải đứng về phe nào. Nhưng đổi sang Cái Bang, cho dù đứng về phe nào cũng

là sai. Hai vị lão đại ơi, bằng hữu là người đến hòa giải chứ không phải đem ra

làm vũ khí.

Nhưng Pháo Thiên Minh hiểu rất rõ, đây là hai thế lực lớn trong Cái Bang

bắt đầu bày trận, bên thắng chắc chắn sẽ độc chiếm ngôi đầu trong vài tháng tới,

cho đến khi sự kiện lớn tiếp theo của Cái Bang xảy ra.

"Vẫn còn thời gian, Thiên Nhãn, ngươi theo ta đi tìm vài trang bị." Không

thể chạy trốn theo cách bình thường được, vậy thì ta chạy trốn theo cách đặc

biệt. Pháo Thiên Minh nảy ra ý tưởng hay, lát nữa cùng Thiên Nhãn đến Đào

Hoa đảo chơi bời, vừa vào đảo hoa đào, tin tức quỷ quái gì đều không nhận

được. Đến lúc đó sẽ lấy cớ bị Chu Bá Thông bắt cóc.

Kiếm Cầm đứng dậy nói: "Ta cũng đi, trang bị của ta đã thành rách nát hết

rồi."

"Vậy Tiểu Ngư, mọi người cùng đi thôi." Phích Lịch uống cạn chén rượu.

Pháo Thiên Minh nước mắt chảy vào trong lòng: "Cùng đi, cùng đi, càng

náo nhiệt." Bây giờ hắn bắt đầu căm giận Tinh Ảnh, tại sao cứ có thứ tốt đều

cho hắn một phần.

Thiên Nhãn vui mừng hí hửng, hả hê gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh:

"Một người ở trên cây cầu gỗ, trước có sói, sau có hổ, hỏi: Nên đem hắn ra cho

sói ăn hay cho hổ ăn?"

"Có thể thương lượng với hổ không?"

"Ngươi có thể thử xem. Hì hì!"

Trên con phố của người chơi...

Vô Song Ngư tiến tới bên cạnh Pháo Thiên Minh và hỏi: "Thế nào? Đã

quyết định chưa?"

Pháo Thiên Minh buồn bã trả lời: "Chưa!"

Vô Song Ngư nói: "Thực ra chỉ cần chọn bất cứ ai cũng được, dù sao cả hai

người kia đều rộng lượng, sẽ không trách móc gì ngài đâu."

Pháo Thiên Minh đáp: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng hai người ấy sẽ

uống rượu giải sầu, thậm chí còn cố ý đến quán rượu của ta để uống."

Thiên Nhãn vẫn bên cạnh Pháo Thiên Minh, nghe vậy bèn nói: "Nếu ngươi

thực sự khó xử như vậy, thế thì dùng cách rút củi đáy nồi."

Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại: "Rút củi đáy nồi?"

Thiên Nhãn cười khúc khích: "Ý ta là g**t ch*t Kiều Phong trước đi." Thiên

Nhãn cười híp mắt, rõ ràng không phải người tốt. Cô phát hiện thấy Pháo Thiên

Minh khó xử là chuyện khiến người ta rất vui vẻ.

Con mắt Pháo Thiên Minh sáng lên, đấm tay xuống nói: "Đúng vậy!"

Thiên Nhãn vội giải thích: "Ta nói đùa thôi mà. Với võ công của Kiều

Phong có mấy lần nhà ngươi cũng không thắng nổi. Hơn nữa, ngươi có biết bây

giờ Kiều Phong ở đâu không?"

Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Ta không biết hắn ta ở đâu, nhưng ta biết Tụ

Nhàn trang ở đâu." Pháo Thiên Minh mở nhóm chat với Xa, Tinh Ảnh, Ái Niếp

Niếp hỏi thử: "Các huynh đệ có cảm thấy khó xử không?"

Tất cả mọi người đồng thanh đáp: "Có."

Tinh Ảnh bổ sung thêm một câu: "Cho nên mới lôi ngươi vào cùng khó xử."

Đúng là huynh đệ, có hoạn nạn cùng chịu!

"Ta có một biện pháp, chỉ có điều độ khó hơi cao, nguy hiểm hơi lớn."

"Nói mau!"

"Ta tin rằng NPC định mở Đại Hội Võ Lâm cơ bản đã đến Tụ Nhàn trang,

hoặc đang trên đường tới đó. Các ngươi hãy huy động binh mã, huyết tẩy Tụ

Nhàn trang, thảm sát toàn bộ NPC, ta xem hắn còn mở được cái gì Đại Hội Võ

Lâm gì nữa."

Xa có một bang hội, lại thêm lực hiệu triệu ở Thiếu Lâm, kéo ra vài trăm

người cũng không thành vấn đề. Ái Niếp Niếp có một bang hội nắm quyền tuyệt

đối và một môn phái thống nhất không hề chia rẽ, hô hào vài ngàn người cũng

không khó. Tinh Ảnh tuy không có bang hội, nhưng chỉ cần giơ tay hô một

tiếng, tám phần mười đệ tử Võ Đang sẽ tình nguyện hi sinh tính mạng. Hơn

nữa, đây là đi tiêu diệt NPC, cho dù đẳng cấp thấp nhưng vẫn là NPC. Vị trí của

NPC lại linh động thay đổi, hoặc trong rừng núi, hoặc trong môn phái, hiếm khi

tụ tập ngoài trời, khiến mọi người thong dong huy động, dễ dàng tiêu diệt.

"Không tiêu diệt là phụ lòng cha mẹ!" Tinh Ảnh bổ sung thêm một câu.

Đúng thế, người ta mở đại hội gì cũng mở trong môn phái, thế mới an toàn!

Không có việc gì ngươi tụ tập tại một nơi rác rưởi gọi là Tụ Nhàn trang, không

quét sạch mới gọi là quá đáng tiếc.

"Ta cho ra hai ngàn binh mã." Ái Niếp Niếp quyết đoán.

"Ta xem có thể huy động được một ngàn người hay không." Xa không mấy

tự tin đối với việc hiệu triệu trong môn phái.

"Ta điều động được một vạn người." Tinh Ảnh hào phóng nhất, điều động

một vạn chuyên gia cướp thi thể và đoạt trang bị.

"Ba giờ nữa, tập trung binh mã ở hai mươi dặm phía Bắc Lạc Dương. Trà,

ngươi có đi không?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 544: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 230



"Ta không thể đi được, ta phải lừa gạt hai vị lão đại kia."

"Vậy được rồi, ngươi cứ yên tâm 100% mà ngồi với bang hội!"

Pháo Thiên Minh dặn dò: "Nhớ phải che mặt đấy."

"Vì sao?" Xa và Ái Niếp Niếp hỏi.

Tinh Ảnh đáp thay: "Chẳng vì sao cả! Làm chuyện xấu phải che mặt, chỉ có

ích, không có gì sai."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng cách đến nhiệm vụ Tụ Nhàn

trang chỉ còn nửa giờ, bốn người Phích Lịch đã tới Lạc Dương. Khi bang hội

sắp ra khỏi cửa bắc thành Lạc Dương, Pháo Thiên Minh nhận được điện thoại

của Ái Niếp Niếp khóc lóc: "Một quyển tuyệt học Thiếu Lâm bang, hai quyển

tuyệt học không trọn vẹn Cái Bang không đầy đủ, ba mươi mấy bản võ công

cao cấp, thêm ba bộ trang phục, các thứ trang bị khác nữa."

Pháo Thiên Minh cười ha hả trước mặt Phích Lịch, vừa đi vừa nói nhỏ:

"Ngươi không đọc tin sao?"

"Ta khổ sở lắm..." Ái Niếp Niếp rất đau khổ.

"Thu hoạch lớn như vậy mà còn khổ sở?"

“Nhưng chúng ta cầm có năm quyển võ công cao cấp mà chết mất một phần

ba số người rồi. Võ Đang chết mất trăm người mà lấy được ba tuyệt học cộng

với mười bản võ công cao cấp. Ngươi nói xem ta không khổ sở thì ai khổ sở?”

"Để ta hỏi xem sao." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, Tinh Ảnh chết tiệt

đúng là phá hoại xã hội hòa bình đoàn kết

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi Tỉnh Ảnh.

Tỉnh Ảnh đã sớm thấy Ái Niếp Niếp khóc lóc gọi điện, tất nhiên hiểu được

Pháo Thiên Minh hỏi chuyện gì. Lập tức cười gian nói: “Thực ra cũng chẳng có

gì, lần này ta huy động toàn bộ đệ tử của Võ Đang chỉ dùng tay không. Hơn nữa

vừa phát hiện ra xác chết, bọn ta đông người nên trực tiếp che khuất nên mới

thu hoạch được nhiều hơn một chút, cũng chẳng có gì lạ cả! Vả lại bọn ta có

đến một vạn người, nếu phân chia theo đầu người thì bọn ta cũng chiếm phần

lớn phải không?”

Pháo Thiên Minh gọi điện thoại cho Ái Niếp Niếp, có phần ấp úng: "À...

Niếp Niếp à!"

"Niếp Niếp là tên vợ ta đấy." Ái Niếp Niếp thở dài nói: "Chử Trà à, ngươi

đừng nói nữa. Làm sao mà ta chẳng biết, bất cứ thứ gì vừa vào Võ Đang là như

rơi xuống biển cả. Bánh bao thịt đánh chó... dù sao cũng không thể lấy lại được,

ta chỉ quá uất ức, gọi điện tìm ngươi để phát tiết thôi."

"Ha ha, ha ha!" Pháo Thiên Minh không biết nói gì, cười gượng rồi cúp

máy, lại gọi cho Tỉnh Ảnh: "Phải cố gắng kiềm chế phản ứng của mọi người,

phải tỏ ra đau buồn nhưng không cảm thông, tuyệt đối không được cười nhạo

nỗi đau của người khác."

"Biết rồi, dặn rồi. Bây giờ đệ tử Võ Đang đang tổ chức lễ truy điệu đầy ở

hiện trường."

"Sao ta thấy kênh tin tức môn phái như muốn nổ tung lên thế kia?"

"Đây chính là hạnh phúc của một tang gia!" Tinh Ảnh bỗng nhiên cất giọng

bi ai: "Ái Niếp Niếp, ngươi nhìn xem! Ta thật sự không biết phải nói sao cho

phải."

Từ đầu dây bên kia, giọng nói rắn rỏi của Ái Niếp Niếp vang lên: "Ngươi

đừng có giở trò mèo khóc chuột trước mặt ta. Ước thúc thuộc hạ của mình cho

tốt, nếu không lát nữa không đánh không được."

Pháo Thiên Minh mở nhóm với ba vị đại sư huynh kia: "Lần tới tổ chức Tụ

Nhàn trang, Tinh Ảnh ngươi đừng có lấy gì nữa."

"Còn đem theo Võ Đang nữa sao?" Xa và Ái Niếp Niếp đồng loạt hỏi lại.

Hai người này thà chết chứ không hợp tác với Võ Đang nữa. Từ trận Tương

Dương, trận chiến Quang Minh đỉnh cho đến trận Tụ Nhàn trang của hôm nay.

Nhân phẩm phái Võ Đang đã rõ như ban ngày.

"... Vậy thì thôi không mang nữa!" Pháo Thiên Minh lúng túng đáp.

Phích Lịch tròn mắt kinh ngạc, nơi này hình như là Tụ Nhàn trang, nhưng

nó đang bốc cháy ngút trời. Cả Tụ Nhàn trấn đều bị ngọn lửa khổng lồ thiêu rụi.

Ba mươi huynh đệ của Võ Đang, Thiếu Lâm, Anh Hùng môn đều ngửa mặt lên

trời nhìn ngọn lửa, thở dài không dứt.

"Tinh Ảnh? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Phích Lịch hỏi.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Tinh Ảnh đáp.

Võ Đang E thống khổ đáp: "Chúng ta đến trễ một bước rồi. Ta cứ tự hỏi tại

sao lại báo trước cho chúng ta sáu tiếng đồng hồ. Hóa ra... hóa ra là để chúng ta

đến bảo vệ bọn họ. Ta hận... tại sao ta lại đến muộn thế này!" Nói xong gào thét

với trời...

Kiếm Cầm nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: "Ngươi làm à?"

"Ta biết phân thân à?"

"Thế thì... ý tưởng nhưng là ngươi ra đúng không?"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ai đưa ra ý tưởng thì là loại

không chiêm." Mình cùng lắm chỉ là người chắp nối, tước không ai chạm đến,

sau cũng không liên quan! Mặc dù có trách nhiệm của bản thân, nhưng bản thân

cũng vô can trong đa số thời gian. Đó là sự thật, không cần né tránh.

"Không có bức tường nào gió không thổi qua được!"

“Vì vậy ta tuyên bố mình trong sạch.” Nếu thực sự phải oán trách thì cũng là

bọn Tinh, bởi mình là cán bộ cấp cao, ba vị cán bộ cơ sở kia chắc sẽ không phản

bội nhiều.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 545: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 231



Hát Bất Túy cuối cùng cũng đến, trong hoàn cảnh này, hắn và Phích Lịch

nhìn nhau thâm tình, không nói lời chào hỏi, mà hết thảy đều thể hiện trong ánh

mắt...

Tụ Nhàn trang đã mất, tất nhiên Kiều Phong cũng không đứng nhìn lửa

cháy, nên nhiệm vụ này đã biến mất. Từ đây về sau, mỗi năm một lần cày Tụ

Nhàn trai đã trở thành hoạt động lễ hội dân gian truyền thống, được truyền từ

đời này sang đời khác. Còn Đại Hội Võ Lâm ở Tụ Nhàn trang thì chưa bao giờ

diễn ra...

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chán quá, không có nhiệm vụ thật nhàm chán. Pháo Thiên Minh đã rất

nhàm chán trong tuần qua. Nhưng dù sao y vẫn là nhân vật chính, bằng hữu

cũng là tinh anh trong trò chơi, sẽ không để y nhàn rỗi. Lần này Vụ Lý Hoa gọi

điện tới...

"Chử Trà, mau mang vài trăm vạn người đến đây cứu mạng!"

Pháo Thiên Minh không nói gì, cúp máy luôn.

Vụ Lý Hoa lại gọi điện tới, rất đáng thương nói: "Chử Trà, cứu mạng!"

"Chuyện gì vậy?!"

“Ngũ Đại Tà Phái vây công Linh Thứu cung. Nếu như bị diệt thì cá nhân ta

mất ngũ cấp chỉ là việc nhỏ. Nửa năm tới không có chỗ nào để học võ công.

Cứu ta!

“Ngũ Đại Tà Phái?... Vậy phải có tới trăm vạn người chứ? Các ngươi có

mấy người?

Vụ Lý Hoa khóc nói: "Người chơi thì có một mình ta, NPC thì có bảy mươi

hai."

"... Việc này, không có gì phải giấu cả. Ngươi nói thật cho ta biết đi." Pháo

Thiên Minh vừa nghe là thấy không đúng, bảy mươi hai NPC đâu có đến mức

đại chiến?

"Được rồi! Bảy trăm hai."

"Ta tắt điện thoại đấy." Pháo Thiên Minh đe dọa.

"Bảy ngàn hai ngàn được chưa? Bảy trăm hai mươi võ công cao cấp, bảy

mươi hai tên tuyệt học không trọn vẹn, còn có một con BOSS. Thời gian là

mười ngày. Trưa mai Ngũ Đại Tà Phái bắt đầu hành động. Ta mặc kệ, ngươi

nghĩ cách cho ta."

"Ta nhớ ngươi đã từng nói với cơ quan Linh Thứu cung, nguy hiểm trùng

trùng. Nhìn lại tỷ lệ này, cộng với BOSS đi cùng... Ta có cảm giác chưa chắc sẽ

thua. Đừng nói ta không có cách nào, cho dù có cách, vì một mình ngươi, ta đắc

tội với trăm vạn người, ngươi có lương tâm không đấy? Hơn nữa trong trăm vạn

người này cũng có không ít bằng hữu của chúng ta, tự cầu nhiều phúc đi!"

Pháo Thiên Minh vừa cúp điện thoại, lại có một loạt người gọi tới. Có Ái

Niếp Niếp, Tiểu Tuyết, Chân Hán Tử, Vô Song Ngư, Tinh Ảnh.

"Cái gì thế?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Mọi người nháy mắt với Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết dịu dàng móc ra ngân phiếu

đặt lên bàn, Pháo Thiên Minh thấy: Một vạn vàng! Càng thêm nghi hoặc hỏi:

"Sao vậy?"

Ái Niếp Niếp mở miệng hỏi: "Chử Trà, chúng ta nay có phải là bằng hữu

không?"

"Có... Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài, nhét ngân phiếu vào tay nói: "Lần sau

không được làm theo lệ này, quà ta thì ta nhận, đều là bằng hữu còn tặng quà

sinh nhật làm gì. Không việc gì thì mọi người đi đi!!"

"Ừm!" Tiểu Tuyết đáp ứng định đi, bị Tinh Ảnh kéo lại, Chân Hán Tử và Ái

Niếp Niếp trừng trừng nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh đang nhàn nhã

uống Cocacola.

Hai phút sau, Pháo Thiên Minh một mình không đấu nổi nhiều người, chỉ

đành lau mồ hôi hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ngươi có biết ngày mai Ngũ Đại Tà Phái sẽ bao vây tiêu diệt Linh Thứu

cung không?" Ái Niếp Niếp hỏi.

"Biết!"

"Đi thẳng vào vấn đề nhé, chúng ta tìm các ngài ba vị cao thủ khinh công, là

để giúp bọn ta làm một việc trọng đại. Trước tiên cứ nghe ta nói rõ đã. " Chân

Hán Tử ngăn Pháo Thiên Minh phát vấn: "Chúng ta khảo sát bên ngoài Linh

Thứu cung. Vô Song Ngư dùng kính viễn vọng quan sát, lại rồi thêm chúng ta

tìm hiểu nguyên tác, phát hiện Linh Thứu cung có một kho báu lớn trong hang

núi hậu điện, bên trong ít nhất phải có sáu bản tuyệt học."

"Trộm?"

"Đúng vậy!" Vô Song Ngư gật đầu nói: "Hóa ra trên núi có NPC tụ tập, cao

thủ tầng tầng lớp lớp, muốn trộm cắp đương nhiên độ khó tất nhiên là cực lớn.

Nhưng ngày mai ngũ phái bao vây, ta nghĩ phòng ngự của hậu điện chắc chắn

kém xa."

"Cái này... Hoa Hoa sẽ đau lòng đó." Pháo Thiên Minh nhướn mày, y chẳng

sợ đầm rồng hang hổ gì cả, chỉ cần có lỗ hổng là y dám chui vào.

"Vì thế cho ngươi ngân phiếu, xem có thể mua chuộc nàng làm nội ứng

không."

Pháo Thiên Minh cáu kỉnh: "Hóa ra ngân phiếu không phải cho ta à?"

"Đương nhiên là không." Vô Song Ngư nói.

"..." Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi, rồi lấy ra ngân phiếu nói: "Cất tiền

đi. Thế này nhé, nếu có tuyệt học võ công hay trang bị, sẽ để Vụ Lý Hoa chọn

trước một món, có được không?"

Vô Song Ngư, Chân Hán Tử và Ái Niếp Niếp nhìn nhau rồi gật đầu:

"Được!"

Vụ Lý Hoa được Pháo Thiên Minh gọi đến quán rượu. Khi thấy mọi người

đều tụ tập ở đây, cô không khỏi thắc mắc: "Chuyện gì vậy?"

Pháo Thiên Minh đẩy Chân Hán Tử định cướp lời sang một bên, rồi nói:

"Hoa Hoa, chúng ta quyết định giúp cô chống lại lũ tà phái xấu xa kia. Ba người

bang hội đã đồng ý làm nội ứng, bảo đảm bẫy chết Linh Thứu cung."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 546: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 232



"Nhưng mà...?" Vụ Lý Hoa trọng nói.

"Nhưng... ta không muốn nói nhưng. Hoa Hoa có biết không? Vì Linh Thứu

cung mà cô dám đối đầu trăm vạn quân, tinh thần ấy khiến ta rất khâm phục.

Xưa có Hoa Mộc Lan, nay có Vụ Lý Hoa, ừm..."

"Ngươi nói thẳng có được không!” Vụ Lý Hoa sốt ruột thay cho Pháo Thiên

Minh.

"Nhưng mà, ngươi cần giúp bọn họ ăn trộm ít đồ trước đã.”

"Hậu điện?” Vụ Lý Hoa không phải kẻ ngốc.

Ái Niếp Niếp tiếp lời: "Đúng! Chúng ta biết đường hầm từ hậu điện đến kho

báu có rất nhiều cơ quan, cho nên...”

"Ta không cần!" Vụ Lý Hoa từ chối.

Vừa nói xong câu ‘ta không cần’ này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ra

là thật sự có cách phá cơ quan. Còn ngươi có muốn hay không... không phải có

Pháo Thiên Minh hay sao?

Vì thế Pháo Thiên Minh bắt đầu nói rõ lợi hại trong việc này, trước hết bí

tịch đã mất, không ảnh hưởng đến sức chiến đấu Linh Thứu cung, hơn nữa còn

có thể gia tăng sức chiến đấu của Vụ Lý Hoa thêm một cấp bậc. Thứ đến, ba

người Ái Niếp Niếp đều có ảnh hưởng nhất định, lúc đó cùng nhau phản bội

giúp Linh Thứu cung. Sức chiến đấu Linh Thứu của cung lại tăng thêm. Điểm

cuối cùng, chúng ta là bằng hữu của ngươi, Thiên Sơn Đồng Mỗ thì là NPC.

Cuối cùng Vụ Lý Hoa cũng bị thuyết phục, nhưng cô nghiêm cảnh cáo:

"Không được động thủ với Thiên Sơn Đồng Mỗ . Không được lục lọi vào thi

thể của bà ấy, không được làm đả thương các tỷ muội khác...” Ý là ăn cắp cần

chuyên nghiệp, không được dùng bạo lực phá hủy hoa hoa cỏ cỏ của Linh Thứu

cung.

Nhân vật tham gia chính: Mười người mang đao pháp không trọn vẹn mà Ái

Niếp Niếp bố trí, tên từ số 1 đến số 10. Chân Hán Tử, Vô Song Ngư, Tinh Ảnh,

Pháo Thiên Minh. Còn có nội ứng Vụ Lý Hoa.

Chiến lợi phẩm ưu tiên cho Vụ Lý Hoa, phần còn lại tùy tình hình mà đấu

giá hay mua sắm trực tiếp...

Chi tiết cụ thể cần bàn bạc tỉ mỉ, Vụ Lý Hoa nhiệt tình tham gia...

Lần này, độ khó khi phối hợp ăn trộm với Vụ Lý Hoa giảm xuống rất nhiều.

Từ xưa đến nay, những thứ mục nát luôn bắt đầu từ gốc rễ, pháo đài kiên cố

luôn bị công phá từ bên trong. Vụ Lý Hoa, người chơi duy nhất của Linh Thứu

cung, mỗi khi làm nhiệm vụ sư môn chỉ chọn chứ không giành. Hôm nay cũng

vậy, cô tình cờ nhận được một nhiệm vụ trông coi hậu điện trong bốn giờ. Với

những nhiệm vụ dài như thế này, cô chưa từng nhận, mặc dù có thể ngắm cảnh.

Vừa qua giờ Ngọ, trên con đường duy nhất lên núi của Linh Thứu cung

vang lên tiếng hò hét tập thể, cuộc tấn công lên núi đã bắt đầu. Còn ở sau núi,

hơn chục người đang chuẩn bị cho những bước cuối cùng.

Linh Thứu cung tọa lạc ở Tây Vực, gần khu vực sa mạc, cây cối trong núi ít

ỏi đáng thương. Từ xa nhìn lại, ngọn núi cao 2000m chẳng khác nào một tảng

đá khổng lồ. Mặt sau của núi cũng vậy, tuy không đến mức trơn nhẵn, nhưng

quả thật rất dốc, gần như thẳng đứng 90 độ.

Tinh Ảnh lắc đầu: "Độ khó cao đấy, vẫn nên theo phương án B thôi!"

"Ừm! Ta thử xem!" Pháo Thiên Minh đáp lại rồi bắt đầu vận khí leo núi...

Khinh công Võ Đang sở trường nhất chính là leo núi, thêm vào đó là nội lực,

nên Pháo Thiên Minh không tốn nhiều sức đã lên tới đỉnh núi. Sau đó thả xuống

hai sợi dây thừng, Tiểu Tuyết và Tinh Ảnh nhanh chóng trèo lên.

Những người còn lại thì khá phiền toái, khinh công của họ căn bản không

cùng đẳng cấp. Đừng nói 2000m, ngay cả 500m cũng đã thở hồng hộc. Ba

người khổ lực đành phải dùng cách kéo hơn chục người lên.

...

Hơn chục người đã lên tới đỉnh núi, mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Phía sau họ

chính là phần cuối của đại điện, cũng tức là hậu điện. Pháo Thiên Minh gửi tin

nhắn cho Vụ Lý Hoa: "An toàn chứ?"

"An toàn."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Pháo Thiên Minh rút kiếm "xoẹt xoẹt"

vài nhát, một tấm cửa sổ gỗ đã bị tháo ra. Bước vào nhìn, trong đại điện trống

rỗng chỉ có mình Vụ Lý Hoa, hoàn toàn không thấy bóng dáng NPC nào.

"Đến rồi à?" Vụ Lý Hoa hỏi nhỏ.

"Đến rồi!" Pháo Thiên Minh trả lời câu hỏi vô nghĩa này, từ đó có thể thấy

cả hai đều rất chột dạ.

Vụ Lý Hoa bước đến trước một bức tranh, nhẹ nhàng kéo một cái. Sau tiếng

rung động nhỏ, ở góc tây nam của hậu điện lộ ra một cái động lớn, một cầu

thang dẫn xuống sâu bên trong. Vụ Lý Hoa giải thích: "Ta không thể buông tay

được, hơn nữa chỉ có ta giữ mới được, nếu không cơ quan sẽ kích hoạt. Bọn họ

có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào, các ngươi phải hành động thật nhanh."

Với tư cách đội trưởng, Vô Song Ngư ra lệnh theo kế hoạch: "Số 1 đến số

10 canh gác từ tiền điện đến hành lang hậu điện, Tiểu Tuyết và Tinh Ảnh lên

mái hậu điện quan sát động tĩnh của NPC, khi cần thiết thì quấy rối. Chân Hán

Tử, Chử Trà và ta đi xuống."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 547: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 233



Không ai nghi ngờ việc ba người đi xuống có ăn mảnh hay không. Tiểu

Tuyết và Tinh Ảnh là đồng bọn, Tinh Ảnh lại có Pháo Thiên Minh ở đó nên biết

hắn sẽ không làm chuyện đê tiện như vậy. Vụ Lý Hoa cũng không lo lắng vì lý

do tương tự. Còn từ số 1 đến số 10 là người làm công, Ái Niếp Niếp đã dặn họ

chỉ hành động theo mệnh lệnh, không cần quan tâm chuyện khác, thậm chí họ

cũng không rõ chi tiết quá trình sự việc. Còn Ái Niếp Niếp... đành để hắn gãi

đầu, ai bảo hắn là đại sư huynh, nhất định phải dẫn đội chứ.

...

Mười phút sau, bộ ba trộm báu vật đi qua một đường hầm dài, cuối cùng

đến nơi cất giữ bảo vật, một căn phòng nhỏ...

Căn phòng này có kết cấu hình chữ nhật, trên hai bức tường hai bên khắc

đầy hình người tí hon luyện võ, đủ loại như Thiên Sơn Lục Dương chưởng, Bát

Hoang Duy Ngã Độc Tôn công... đều là đồ trang trí. Tại sao lại là đồ trang trí?

Vì không thể sử dụng được, chỉ để ngắm cho đỡ thèm mà thôi.

Chỗ sâu nhất của căn phòng chính là mục đích của mọi người lần này, ở đó

chất đống hai ngọn núi sách cao hai mét...

"Chắc phải hơn ngàn quyển nhỉ?" Vô Song Ngư hỏi.

"Ta thấy không dưới ba ngàn quyển." Pháo Thiên Minh có đôi mắt tinh

tường.

Chân Hán Tử cầm một quyển sách lên than thở: "Mẹ cha nó, không dưới hai

vạn quyển." Quyển sách trong tay Chân Hán Tử to mà mỏng, diện tích mười

bảy tấc, độ dày như tờ giấy bìa thông thường. Rồi Chân Hán Tử lại thốt ra một

câu còn tệ hơn: "Đệch, tất cả sách đều không có bìa giới thiệu, chỉ có nội dung."

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh cùng phun ra một ngụm máu, vội vã

chạy tới kiểm tra. Phải biết rằng một quyển sách đã chiếm một ô trong túi, cho

dù tự đóng gói thì mang được năm trăm quyển cũng đã coi như quá tải rồi. Họ

không dám để số 1 đến số 10 vào giúp, nếu không vạn nhất người ta cầm được

đồ tốt, lén nhét vào túi thì ma mới biết được!

...

"Ngày 15 tháng 6, nắng... Chết tiệt, lại còn nhật ký."

"Chăm sóc hoa quan trọng nhất là cho chúng ánh nắng và nước... Trời ơi!"

"Ngày qua ngày, sao anh ấy vẫn chưa đến?... Kệ xác anh ta."

Ba người đang phát điên...

"Có rồi! Thuần Dương Chí Tôn công, nội công cao cấp, chỉ dành cho nam

giới sử dụng... Trời ơi, cuối cùng cũng thấy một thứ chuyên dùng cho nam. Một

quyển!" Pháo Thiên Minh ném quyển sách vào trong bao.

Lúc này Tinh Ảnh hô lên trong kênh đội: "Tiểu Tuyết đang thu hút hỏa lực

địch, một mình kéo 30 NPC chạy về phía vách núi, hy vọng sống sót mong

manh, xin các vị tăng tốc."

"Ban ngày dựa núi gần... Ta X, còn có thơ Đường." Chân Hán Tử ném

quyển sách ra sau, đập vào đầu Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh nổi giận, vừa định ném lại thì phát hiện trên sách viết:

Nhấp để học. Vội vàng xem từ đầu, mới đọc một nửa đã trực tiếp đá vào mông

Chân Hán Tử: "Đồ nhóc ranh, ném bừa bãi kiếm pháp cao cấp. Tên là Đường

Thi kiếm pháp đấy."

Chân Hán Tử kinh ngạc cầm lấy xem, rồi chỉ vào đống sách mình vừa vứt đi

hỏi: "Thế còn mấy cái này..."

Vô Song Ngư khóc lóc: "Biết đâu trong đó lại có Nhật Ký nội công, Trồng

Hoa cuốc pháp thì sao. Trời ơi... Giờ phải làm sao đây?"

Tinh Ảnh càng thêm rối rắm: "Các huynh đệ, ta đã bắt đầu sống mái với

địch rồi."

"Làm sao bây giờ?" Vô Song Ngư và Chân Hán Tử cùng hỏi.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho Ái Niếp Niếp: "Ông xã

của Niếp Niếp, có cách nào bứt ra không?" Rồi nói qua tình hình.

"Được!" Ái Niếp Niếp nghiến răng: "Ta lập tức dẫn vợ bỏ chạy khỏi trận."

"Các ngươi nhanh chóng đến chỗ chúng ta lên núi."

"Hai mươi phút."

Vô Song Ngư hỏi: "Trà, ý gì vậy?"

Pháo Thiên Minh lấy dây thừng ra nói: "Đóng gói, ném xuống núi. Ái Niếp

Niếp và đồng bọn phụ trách vận chuyển đến khu vực an toàn."

"Nhiều vậy sao? Bọn họ vận chuyển nổi?"

"Bọn họ có ngựa, đồ ngốc, trực tiếp buộc dây vào ngựa kéo đi."

Thế là, ba người bắt đầu hành động đóng gói. Mỗi một ngàn quyển buộc

thành một bó, Pháo Thiên Minh chịu trách nhiệm vận chuyển, ai bảo y chạy

nhanh. Vừa vận chuyển được ba chuyến, đã nghe Tinh Ảnh kêu thảm thiết:

"BOSS tới rồi, nhanh lên!"

Đến chuyến vận chuyển thứ tư, Tinh Ảnh đã tử trận. Lúc chuyến thứ năm, từ

số 1 đến số 10 đã tạo thành đao trận, liều mạng với Thiên Sơn Đồng Lão. Đừng

coi thường 10 người này, tất cả đều là cao thủ chuyên chiến đấu không ngựa

trong Anh Hùng môn, được Ái Niếp Niếp ban thưởng lớn tuyển chọn. Mấy

người thành trận, phòng thủ thay cho tấn công, cứng rắn kéo dài được mười

phút trước Thiên Sơn Đồng Lão.

Pháo Thiên Minh lại kéo thêm vài lần nữa, thấy đao trận sắp chết sạch, vội

vàng hạ lệnh lui binh. Chân Hán Tử và Vô Song Ngư mỗi người kéo một ngàn

quyển sách ra khỏi đường hầm, Vụ Lý Hoa cũng theo họ xuống vách núi...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 548: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 234



Cho dù là ngựa cũng có giới hạn tải trọng, Ái Niếp Niếp và Niếp Niếp kéo

được năm ngàn quyển một lần, chuẩn bị kéo thêm chuyến nữa thì nhìn thấy bốn

người Pháo Thiên Minh từ vách núi đi xuống. Đi theo họ còn có một NPC lượn

vòng trên không trung hạ xuống.

NPC này tất nhiên là Đồng Lão, mụ vừa hạ xuống mặt đất đã quát lớn:

"Dừng lại!"

Mọi người ngưng thần đề phòng, lúc này e là không thể đi được nữa rồi.

"Sao lại là ngươi?" Thiên Sơn Đồng Lão hỏi Vụ Lý Hoa.

Thanh kiếm của Pháo Thiên Minh "soạt" một tiếng kề lên cổ Vụ Lý Hoa,

hắn quát: "Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ giết con tin đấy!"

Vụ Lý Hoa gạt thanh kiếm ra, im lặng một lúc rồi nói: "Thật xin lỗi, bọn họ

là bằng hữu của ta."

"Ngươi có biết, như vậy là khi sư diệt tổ, tất cả võ công của bản môn đều sẽ

bị phế bỏ?"

"Không thể nào?" Trong lòng đám người Pháo Thiên Minh giật thót. Vấn đề

này rất nghiêm trọng, Vụ Lý Hoa võ công không tầm thường, lọt vào top 50

giang hồ không thành vấn đề. Chẳng lẽ nói không còn là không còn nữa?

Pháo Thiên Minh tiến lên, kiếm chỉ Thiên Sơn Đồng Lão: "Xem ra chỉ còn

cách liều mạng thôi!" g**t ch*t Đồng Lão, đây là thủ đoạn trực tiếp và hiệu quả

nhất.

"Đừng gây rối nữa." Vụ Lý Hoa hơi tức giận đẩy Pháo Thiên Minh ra, bước

tới nói: "Ta biết làm vậy là sai, phế thì cứ phế vậy."

Đồng Lão nhìn cô một lúc, chậm rãi đặt tay lên vai, Vụ Lý Hoa không hề

chống cự, ánh sáng lóe lên, tay Đồng Lão rời khỏi vai cô.

Vụ Lý Hoa nhìn bảng hệ thống, thẫn thờ nói: "Ta đi đây."

Đồng Lão gật đầu, không nói gì thêm, quay người lên vách núi, thậm chí

không buồn liếc đống sách dưới đất.

...

Niếp Niếp kéo Vụ Lý Hoa đang hơi thất thần, những người khác trên đường

cũng không nói gì. Ai nấy đều cầu nguyện trong một vạn quyển sách kia ít nhất

cũng phải đào ra được vài bộ tuyệt học để bù đắp cho cô nương đang sầu muộn

này.

Tại một sơn cốc bí ẩn, Vụ Lý Hoa ngồi một mình ở cửa cốc ngẩn người,

những người khác kể cả Tinh Ảnh và Tiểu Tuyết vừa chết đi sống lại đều đang

tìm kiếm tuyệt học trong đống sách.

...

Pháo Thiên Minh ngồi xuống bên cạnh Vụ Lý Hoa, hỏi: "Cô đã sớm biết

hậu quả rồi đúng không?"

Vụ Lý Hoa liếc hắn một cái: "Đồ ngốc cũng biết."

Pháo Thiên Minh cười gượng hai tiếng: "Bọn ta nghĩ chỉ cần không bị phát

hiện thì không tính mà."

Vụ Lý Hoa chống cằm cắn ngón tay nói: "Thực ra cho dù không bị phát

hiện, ta cũng sẽ thừa nhận là do ta làm."

"...Cảnh giới này của cô, quả thật là ta vĩnh viễn không với tới nổi."

Vụ Lý Hoa cười gượng, rồi lại chìm vào im lặng. Qua vài phút, cô đột nhiên

cười hỏi: "Nếu ta gia nhập Võ Đang của ngươi, ngươi có khi dễ ta không?"

"Gia nhập Võ Đang gì chứ, Tổ sư gia rác rưởi , Đại sư huynh cũng thế, chỉ

có mỗi cao thủ đệ nhất Võ Đang là còn phong độ thôi." Pháo Thiên Minh vừa

dứt lời, một hòn đá từ trong cốc bay ra. Pháo Thiên Minh nghiêng người tránh,

lấy ra một quyển sách nói: "Sinh Tử Phù, tuyệt học ám khí, người sử dụng có

thể điều khiển nước đóng băng tấn công địch, uy lực cực lớn. Như vậy có thể

không cần đến Võ Đang nữa chứ?"

Vụ Lý Hoa cười khẽ, nhận lấy học xong rồi phiền muộn nói: "Trong vòng

ba giây chỉ có thể phóng ra một cái để tấn công mục tiêu."

"Tinh yếu ám khí! Ba giây đánh được hai cái."

Vụ Lý Hoa học xong, tiếp tục phiền não: "Không có nội lực, loại võ công

này ít nhất phải cần nội lực cao cấp cấp 20 trở lên mới có thể tùy ý sử dụng."

Pháo Thiên Minh giọng nức nở nói: "Minh Ngọc Công, tự cô xem giới thiệu

đi, ta sợ nói ra sẽ khóc mất."

Vụ Lý Hoa không chấp nhận giao dịch, nhìn Pháo Thiên Minh hỏi: "Sao lại

đối xử tốt với ta vậy? Quyển sách này có thể bán được rất nhiều tiền đấy."

Pháo Thiên Minh mừng rỡ hỏi lại: "Chẳng lẽ cô không muốn sao?"

Vụ Lý Hoa nghe vậy vội vàng đồng ý giao dịch, cầm sách qua trực tiếp học

luôn. Quả nhiên với người này không thể khách khí được, nếu không chắc chắn

sẽ như gió thổi vỏ trứng gà...

Sáu quyển võ công cao cấp cộng thêm một quyển tuyệt học, ai cũng thu

hoạch ít ỏi, khiến lòng người đau xót khôn xiết. Mọi người đều là cao thủ,

không có tâm trạng chia của, ngoại trừ lục lọi được Đường Thi kiếm pháp đưa

cho Tiểu Tuyết, còn lại đều giao cho Ái Niếp Niếp khao số một đến mười.

Người thu hoạch nhiều nhất lại là Vụ Lý Hoa bị trục xuất khỏi môn phái. Mọi

người đều chứng kiến sức mạnh của Sinh Tử phù, tuy tốc độ không nhanh lắm,

nhưng là ám khí vô hình, dưới ánh mặt trời chỉ chớp mắt là đã biến mất. Lấy

một tên mã phỉ cấp 60 ở sa mạc ra thử, Sinh Tử phù bay ra, tên mã phỉ lập tức

tắt thở.

Uy lực thật kinh khủng, là loại ám khí ghê gớm nhất mà Pháo Thiên Minh

từng thấy. Nhưng vẫn còn nhược điểm. Một là chỉ có thể tấn công một lần mỗi

ba giây, so với đao pháp trung cấp hai giây là hoàn thành một đòn. Hai là khi sử

dụng võ công này phải dừng bất động, nghĩa là không thể vừa chạy vừa ném.

Ba là bắt buộc phải có nước để sử dụng, kể cả nước khoáng, nước máy, nước

miếng, nước tiểu cũng được, nhưng phải đổ vào lòng bàn tay. Dùng nguồn nước

nào cũng phải cân nhắc, bởi dù sao Hoa Hoa nhà người ta cũng là thiếu nữ, rất

khó lòng dùng nguồn nước dễ kiếm nhất.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 549: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 235



Như vậy, võ công này có vẻ hơi vô dụng, nhưng kết hợp với Thần Bò thì

khác. Mặc dù tư thế khó coi, nhưng Vi Tiểu Bảo cam đoan chất lượng. Còn

Minh Ngọc Công b**n th** thì càng đáng sợ, không có võ công nào dưới cấp 50

có thể xuyên thủng, với tư thế đó, ngay cả Tổ sư gia cũng khó mà đánh bại cô

chỉ trong một chiêu.

Vụ Lý Hoa nói với mọi người: "Ta muốn đi giúp Đồng mỗ, bà ấy vẫn tốt với

ta." Câu này nghe rất có ý vị, ta muốn đi giúp đỡ, các ngươi có đi không?

Pháo Thiên Minh khuyên bên cạnh: "Đã đuổi ngươi ra rồi, ta thấy cũng

không nên đi nữa."

“Một lần cuối cùng thôi.” Vụ Lý Hoa hy vọng nhìn Pháo Thiên Minh, trong

lòng nghĩ thầm: Kẻ vong ân bội nghĩa khó thay đổi.

Mấy người khác nhìn Pháo Thiên Minh, trong đó Ái Niếp Niếp là người

lúng túng nhất, nếu hắn ta hứa giúp, chắc chắn có thể đem hàng vạn đệ tử Anh

Hùng môn rời khỏi nhiệm vụ này. Tất nhiên trừ phi bọn họ vẫn nhất quyết tham

gia nhiệm vụ không thưởng này. Nhưng như vậy, uy tín tuyệt đối của Ái Niếp

Niếp trong Anh Hùng môn sẽ bị lung lay.

Pháo Thiên Minh gãi đầu: "Hoa Hoa, thật ra ta cảm thấy có lỗi với cô. Thế

này nhé, cô cũng đừng làm khó Ái Niếp Niếp. Ta có cách khác, chỉ cần thành

công, cơ bản có thể khiến cho lượng phe tà phái rút lui khỏi nhiệm vụ."

"Lượng mảng lớn? Là lượng lớn bao lớn vậy?" Vụ Lý Hoa hỏi.

"Ít ra cũng phải mấy chục vạn... Chỉ là ý tưởng hơi thiệt thòi một chút thôi.

Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, cô có thể sẽ trở thành con chuột chạy ngang

đường. Cho dù cô xinh đẹp tựa như hoa, cũng khó tránh khỏi việc bị thiên hạ

chỉ trích."

"Ngươi hãy nói thẳng ra đi." Vụ Lý Hoa sốt ruột. Suốt cả ngày hôm nay, cô

không thốt nên lời, tính khí càng ngày càng nóng nảy. Đối mặt với Pháo Thiên

Minh thừa nước đục thả câu, không chỉ riêng cô, mà ngay cả Vô Song Ngư

cũng thấy ngứa ngáy khó chịu. Bang hội biết Pháo Thiên Minh không nói

xuông, chắc chắn phải có tỷ lệ nhất địnhmới dám nói như vậy. Mặc dù có thể

khẳng định biện pháp ấy nhất định rất bẩn thỉu.

Pháo Thiên Minh ho khan một tiếng và nói: "Cô chỉ cần làm như thế... rồi

như thế nữa... rất đơn giản mà."

Nghe xong, Vụ Lý Hoa vui mừng trong giây lát, nhưng ba giây sau lại lo

lắng hỏi: "Nếu cô ấy không chịu thì sao?"

"Tiểu Ngư, A Tử," Pháo Thiên Minh quay đầu lại gọi.

"Rõ rồi." Vô Song Ngư giơ tay lên nói: "Hoa Hoa, chúng ta không có vấn đề

gì! Nhưng cô nên cân nhắc thật kỹ. Nếu việc này thành công, rất có thể sẽ bị

toàn bộ tà phái truy nã. đại sư huynh tà phái ngoài Ái Niếp Niếp, người khác

không hợp với chúng ta."

Chân Hán Tử bên cạnh thì nói: "Sợ cái gì chứ. Tiểu Hoa, cô đủ nghĩa khí

rồi. Cô cứ yên tâm đi, chẳng lẽ bang hội còn dám gây rắc rối cho Hoàng Gia

Thiên Đường chúng ta hay sao?"

Pháo Thiên Minh thở dài: Thằng nhãi ranh, làm việc xấu xa như thế này, tỷ

tỷ của ngươi còn có thể che chở cho ngươi hay sao?

Vụ Lý Hoa cười nói: "Vậy ta đi đây." Chân Hán Tử và Vô Song Ngư cũng

từ biệt mọi người rồi cùng rời đi.

Ái Niếp Niếp nhìn bọn họ đi xa, nói với Pháo Thiên Minh: "Ngươi sợ hại

không chết người ta à? Bắt cô ấy gánh vác tội lỗi rất lớn vì tình bằng hữu với

một NPC?"

“Cô ấy thích là đủ rồi. Hơn nữa cô ấy biết rõ hậu quả mà.”

Tà phái tấn công núi tới ngày thứ hai, tuy tiến bộ rất gian nan, đặc biệt là

tranh đoạt một số nơi hiểm yếu, dẫu sao cũng dùng sinh mạng vùi lấp vào.

Nhưng không còn gì nghi ngờ, người chơi vẫn có thể dễ dàng giành được thắng

lợi. So với hồi lục phái vây công Quang Minh đỉnh, võ công của người chơi đều

cao hơn một bậc. Tuy Quang Minh đỉnh không có những nơi hiểm yếu, nhưng

có vài điểm triệt tiêu ưu thế này, đầu tiên là ưu thế về nhân số. Lục phái thực

chất chỉ có ba phái, nhân số tụ tập đến 10 vạn đã là ghê gớm lắm rồi. Mà Ngũ

Hành Kỳ cùng nhau ra trận, tổng số không dưới 10 vạn. Lần này là hoạt động

của tà phái, nhân số lên tới cả trăm vạn, nhưng NPC gom lại chẳng đủ 1 vạn.

Thứ hai là sau khi lục phái tập hợp sau khi Tương Dương kết thúc không

lâu, cấp bậc võ công của toàn dân rơi xuống như mưa rào. Mà hoạt động của tà

phái là sau một thời gian ngắn yên bình, võ công của toàn dân đều tăng trưởng

vững chắc, đặc biệt là võ công cao cấp hiện đã không còn là thứ hiếm có. Mặc

dù tuyệt học khó tìm, nhưng luyện cấp bậc võ công cao cấp cho tốt cũng có uy

lực không thể coi thường.

Để phòng ngừa bị đánh lén, các đại sư huynh của bốn môn phái như Thải

Vân Phi, Huyết Ảnh... (ngoại trừ Ái Niếp Niếp) luôn ở vị trí trung gian ứng đối.

Mấy người đang bàn bạc thì đội ngũ ở phía sau của Huyết Ảnh gửi tin: "Vụ Lý

Hoa muốn gặp ngươi. Cô ấy nói Linh Thứu cung có một kho báu."
 
Back
Top Bottom