Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 470: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 155



Đám người chơi Tứ Ngũ Lục thấy cảnh tượng này đau xót khôn xiết, Tứ

Ngũ Lục lập tức nhận ra sai lầm lần này là theo sai người xấu. Nếu còn lần sau,

nhất định phải kiên định với tư tưởng, bám theo bước chân của Thanh Mai ác

ma.

Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi chợ búa, chỉ còn lại khu dân cư của NPC.

Không còn lương thực... Thuốc men cũng hết... Ngân phiếu cũng bay mất. Ba

trăm người chơi bi tráng siết chặt lưng quần, đi về phía trấn kế tiếp, hoàn toàn

quên mất hi vọng của bọn họ - Lam Sắc vẫn đang vùng vẫy dưới đống ám khí.

Dọc đường còn bị chuồn chuồn, bọ ngựa và Ngũ Cầm không ngừng quấy

nhiễu. Sau khi hiểu ý đồ của Pháo Thiên Minh bảo mình chạy trước, sợ không

hiểu sao bị dính bẫy, Độc Hành còn biết ơn. Hắn thà chết chứ không chịu đi

chung với Pháo Thiên Minh, cho dù Pháo Thiên Minh nhiệt tình mời mọc.

Nhưng Độc Hành rút dao kề cổ: Còn ép ta nữa, ta chết cho ngươi xem. Không

còn cách nào, chạy trốn cũng không thoát. Đánh nhau cũng không đánh lại. vô

sỉ cũng không bằng người ta, âm hiểm cũng không hơn được người. Cuối cùng,

Pháo Thiên Minh lương thiện bị cảm động bởi tinh thần của Độc Hành, sau khi

lấy đi một phần ngân phiếu, tuyên bố không đi theo nữa, để Độc Hành tự do đi

trước nửa giờ. Dĩ nhiên, nguyên nhân chính vì Pháo Thiên Minh không chắc

đánh chết Độc Hành có rơi ra ngân phiếu hay không, một con chim trong tay

còn hơn trăm con trong rừng.

... Một ngày sau khi mở phó bản, Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa mới tới

được trấn thứ hai.

Dọc đường, lũ khỉ cùng hung cực ác đã mai danh ẩn tích, nhưng khuôn mặt

ghê tởm của đám thiết kế trò chơi vẫn hiện diện. Ở lối vào thị trấn thứ hai xuất

hiện một trạm kiểm soát, với ba mươi hoạn quan nửa cầm cung tên, nửa giơ đao

dọa nạt nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang từ từ tiếp

cận. Bên trái họ, Độc Hành đáng thương bị trói hai tay treo ngược trên cây.

Trạm gác có một lá cờ lớn bay phấp phới giữa không trung, trên có một bộ

câu đối: Đông Xưởng thu thuế bạc, Tây Xưởng tích quân lương, hoành phi:

Nhạn qua nhổ lông.

"Đông Xưởng, Tây Xưởng? Hơi có ấn tượng, là cái gì vậy?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

"Đông Tây nhị xưởng cùng với Cấm vệ quân đều là cơ quan đặc vụ của nhà

Minh. Đại ca Đông Xưởng và Tây Xưởng thường do thái giám đang được trọng

dụng bên cạnh Hoàng đế đảm nhiệm. Trong dã sử, cơ quan đặc vụ này rất đáng

ghét, tru di tam tộc, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến thiên hạ ăn bữa nay không biết

ngày mai. Nhưng trong chính sử ghi lại, ba cơ quan này, nhất là Đông Xưởng đã

diệt trừ không ít tham quan ô lại. Pháp luật nhà Minh là pháp luật nghiêm khắc

nhất trong lịch sử, đặc biệt là đối phó với đám tham quan, lăng trì, chém ngang

lưng, liên lụy tới người nhà. Kể cả quan viên tiến cử tham quan cũng bị sung

quân, nặng thì tru di tam tộc. Thủ đoạn quá khắc nghiệt khiến thiên hạ sợ hãi.

Nhưng có thể khẳng định, 50 năm trước khi thành lập Đông Xưởng , trong số

các quan bị xử tử đều tịch thu được lượng tài sản không xứng với thu nhập. Ài!

Dù vậy cũng không ngăn chặn được tham quan, mỗi năm ít nhất cũng có một

quan viên bị xử lăng trì. Nực cười nhất là phim ảnh nói thái giám có thể thay

Hoàng đế ban chiếu chỉ... Nhưng ta thấy đám thái giám này có lẽ là sửa đổi từ

dã sử, bởi vì trong võ hiệp họ là nhân vật phản diện."

"Các vị thái giám, vất vả rồi!" Pháo Thiên Minh đi lên vẫy tay chào hỏi.

"Tiền thì thu thuế bạc, lương thực sung làm quân lương." Thủ lĩnh thái giám

ngồi giữa trầm giọng nói.

"Đừng đùa nữa!" Pháo Thiên Minh phất tay hỏi: "Các ngươi có biết ta là ai

không?"

"Là ai?" Thủ lĩnh thái giám và Vụ Lý Hoa đồng thanh hỏi lại.

"Ta chính là huynh đệ kết nghĩa của Hoàng đế các ngươi, Tịnh Kiên vươngThanh Mai Chử Trà."

"...Không biết!" Thái giám lạnh lùng đáp.

"Không thể nào?" Pháo Thiên Minh hỏi: "Các ngươi vào phó bản, chẳng lẽ

Diệp Cô Thành không dặn dò mở một mặt lưới cho ta à? Đúng là vô tình vô

nghĩa!"

"Chúng ta là thái giám đời nhà Minh dựa theo Ỷ Thiên Đồ Long ký, không

phải phe Lục Tiểu Phụng truyền kỳ bên kia. Bớt lảm nhảm đi, đưa tiền rồi cho

qua!"

Pháo Thiên Minh yên lặng suy nghĩ, đầu óc y bắt đầu hoạt động hết công

suất. Tất nhiên y biết nhắc đến Diệp Cô Thành là hoàn toàn vô nghĩa, chỉ là dò

xét tình hình mà thôi. Tính theo thực lực tính, y cùng Vụ Lý Hoa chưa chắc đã

coi trọng ba mươi tên thái giám này. Nhưng vấn đề là Độc Hành đã bị treo ở đó,

chứng tỏ bọn thái giám vẫn còn chút thủ đoạn... Hiện giờ vấn đề là không rõ là,

liệu Cô Thiên Minh bị treo lên sau khi hạ được mấy tên thái giám. Tổ tiên từng

dạy: phải biết người biết ta. Nếu đã không đo lường được thực lực đối phương,

vậy chỉ còn cách liều mạng tiến lên...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 471: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 156



Pháo Thiên Minh tiến lại gần thủ lĩnh thái giám. Thái giám kia cũng rất thức

thời tiến gần thêm vài bước. Pháo Thiên Minh lấy tờ ngân phiếu nhét vào tay

thái giám rồi nói: "500 vàng, ta không cần hoá đơn!"

Thủ lĩnh thái giám lén lút mở ra xem, trên tờ ngân phiếu viết một ngàn vàng.

Gật gù, hạ giọng nói: "Đến trấn phía trước đừng nói lung tung."

Pháo Thiên Minh vội vàng nhét thêm một tờ ngân phiếu nữa: "Khụ!"

"Kẻ bán đậu hũ thối vẫn thích người khác khen mùi đậu hũ của mình, không

thể nói thêm được nữa." Nói xong, thủ lĩnh thái giám vung tay lên: "Thuế đã

nộp, mở cửa thả người!"

Độc Hành trợn mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đi qua cửa ải, gào

thét: "Thả ta ra, ta cho ngươi ngân phiếu!"

Thủ lĩnh thái giám vung tay ra lệnh: "Bịt miệng hắn lại!"

Pháo Thiên Minh cười hì hì: Trời ạ, chẳng lẽ ngươi không biết đút lót cũng

phải có kỹ xảo hay sao? Quan lại không ai không tham, nhưng cũng không ai

không cần mặt mũi. Bọn chúng vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn dựng đền thờ...

Huynh đệ à, quan trường quả thực là nơi học vấn số một thiên hạ!

Vụ Lý Hoa đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn, không đành lòng nói: "Chử

Trà, hay là giúp đỡ hắn chút đỉnh, hẳn là sẽ bị treo ngược ba ngày đấy."

"Dựa vào đâu?" Bớt cao thủ tranh chức minh chủ không tốt à?

"Ví dụ, ngươi đe dọa ép buộc người khác hợp tác làm ăn với ngươi. Sau khi

bản thân đã thu được món lợi lớn, ngươi lừa gạt họ, uy h**p họ không được hé

răng. Nhìn họ đang chịu khổ sở mà vẫn không chịu giúp đỡ chút việc nhỏ, cũng

hơi... khó nói." Lời vừa thốt ra khỏi miệng Vụ Lý Hoa, Độc Hành bên kia xúc

động đến nỗi nước mắt rưng rưng. Người tốt ơi! Ai gần mực thì đen cơ chứ?

"Thật à? Để ta suy nghĩ một chút!" Pháo Thiên Minh bắt đầu trầm tư, Độc

Hành và Vụ Lý Hoa đều nhìn trong mắt, cõi lòng cùng mắng thầm: Hạng người

gì thế này, cân nhắc tiêu chuẩn đạo đức mà lâu như vậy!

"Công công ơi!" Pháo Thiên Minh lại lẻn đến gần, nhét vào tay thủ lĩnh thái

giám một tờ ngân phiếu: "Tên bị treo kia là hạ nhân của ta, từ vùng sơn cùng

thủy tận đến, không biết luật lệ. Ngài xem có thể tạo điều kiện không?"

"Hạ nhân ư?" Công công nhân cơ hội liếc nhìn tờ ngân phiếu rồi nói: "Vốn

là không hợp lệ lắm. Nhưng dù sao ngươi cũng được xem như huynh đệ với

Hoàng đế hệ Cổ... Chỉ có điều, cái miệng hạ nhân của ngươi không sạch sẽ cho

lắm." Thái giám nắm vững mưu lược trong quan trường, quan thần không sợ

trời không sợ đất, chỉ sợ bị điêu dân.

"Ta sẽ bảo hắn chuyên chở đồ đạc, nhất định sẽ bịt cái miệng chó đó lại."

"Thả người ra!"

"Độc Hành lão đệ, sao ngươi lại bị treo ngược lên thế này?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

Mới ở Đường gia trấn, y còn tự xưng là tiểu đệ cơ mà. Giờ đây chính mình

lại trở thành lão đệ. Độc Hành vốn không muốn để ý đến Pháo Thiên Minh,

nhưng thấy Vụ Lý Hoa cũng đang tò mò bèn thở dài nói: "Chỉ mới một chiêu

thôi, ta đã như thế rồi. Ta thấy võ công của tên thủ lĩnh thái giám kia cũng

không kém Tổ sư gia các phái."

"Ha ha!" Pháo Thiên Minh cười khẽ, rõ ràng là không tin, còn mang theo vẻ

khinh bỉ.

Gương mặt Độc Hành đỏ bừng lên: "Lời ta nói là thật, lúc bị treo trên cây ta

nghe bọn chúng nói chuyện phiếm, thái giám này còn viết một cuốn tuyệt học

tên là Quỳ Hoa gì đó. Ta đoán đây là một trong năm đại BOSS ẩn giấu của hệ

Kim."

"Quỳ Hoa Bảo Điển?" Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh.

"Đúng, chính là Quỳ Hoa Bảo Điển. Ngươi biết à?"

"Không biết." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, may mà mình ta là đại

trượng phu, co được giãn được, nếu không một khi phải đối đầu trực diện thì

mình và Vụ Lý Hoa chết nhanh không kém gì chụp ảnh. Người khác không biết

Quỳ Hoa, mình còn lạ gì độ b**n th** của nó.

Theo truyền thuyết giang hồ, trong giang hồ có năm đại BOSS ẩn giấu.

Theo thứ tự là Độc Cô Cầu Bại, một thái giám, Hoàng Thường, tăng nhân quét

rác Thiếu Lâm và người sáng lập ra Tiêu Dao phái. Không ngờ mình có thể gặp

mặt với ba trong số đó. May là giữ trạng thái có JJ, nếu không tên đó biết mình

là truyền nhân của Quỳ Hoa, liệu có kéo mình cùng làm cướp đường hay

không...

"Ta cũng từng nghe nói đến BOSS ẩn. Ta chính là một nhánh của Tiêu Dao

phái. Nhưng không hề nghe nói năm người bọn họ truyền thụ võ công gì." Vụ

Lý Hoa bên cạnh xen vào.

Độc Hành lắc đầu: "Có lẽ các ngươi không biết, Long Thành của Thiếu Lâm

rất có thể là đệ tử chân truyền của vị tăng nhân quét rác kia."

"Làm sao ngươi biết được?" Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đồng thanh

hỏi.

"Bởi vì ta từng giao đấu với hắn, kết quả thảm bại!"

"..." Pháo Thiên Minh cùng Vụ Lý Hoa lập tức không còn để ý đến người

này nữa. Số người có thể đánh bại Độc Hành tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt

đối không thể đếm được trên đầu ngón tay cộng ngón chân. Nếu Pháo Thiên

Minh thuộc dạng ra vẻ, thì Độc Hành chỉ biết khoe khoang. Cũng là dạng rất tự

tin hoặc quá tự đại, lại rất khoác lác.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 472: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 157



"Các ngươi có thái độ gì đấy?" Độc Hành bất bình nói.

"Huynh đệ à! Trong thực tế ngươi làm nghề gì vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"... Trật tự đô thị!"

"..." Pháo Thiên Minh lập tức hiểu rõ. Nghề nghiệp này người khác có thể

không biết, nhưng Pháo Thiên Minh lại có trải nghiệm. Không cần nói nhiều,

chỉ nói giấy trắng mực đen: Mấy ngày trước, trật tự đô thị Bắc Kinh đã phát một

bản hướng dẫn cho cấp dưới, trong đó có đoạn nguyên văn như thế này: cần

phải thực hiện hành động tại các địa phương nhằm chống lại bạo lực, chú ý làm

sao để khuôn mặt đối phương không dính máu, trên người không có thương

tích, chung quanh không có người, và nên dùng các động tác liên hoàn cực

nhanh để làm xong trong một lần, không để lại dấu vết. Một khi bước vào thực

hiện, động tác ngăn chặn nhất định phải nhanh gọn, quyết đoán, không do dự,

phải sử dụng toàn bộ sức mạnh. Trật tự đô thị ở thủ đô còn như thế, có thể thấy

bọn chúng đã công khai lộng hành... Nói chung lại, nghề nghiệp này đầy mâu

thuẫn: vừa là nghề nghiệp cần thiết cho việc xây dựng đô thị, vừa là nhân vật bị

mọi người căm ghét; còn là những người duy nhất không có quyền chấp pháp

trong hiến pháp Trung Quốc nhưng lại có quyền chấp pháp hành chính. Cho nên

cũng khó trách Độc Hành có tính cách như vậy. Giết người cướp của trong nháy

mắt, can đảm cẩn thận tổ hợp đầy đủ, phách lối không coi ai ra gì, ít lời không

bằng hữu.

... Vô Danh trấn.

Vô Danh chính là tên.

Ngoài trấn, Pháo Thiên Minh kéo Độc Hành vào Vụ Lý Hoa đi vào trong,

nhưng không nói gì thêm.

Vụ Lý Hoa nghi ngờ nhìn quanh: "Ơ? Sao trong trấn có màu xanh lục vậy?"

Thấy gì thì thấy, không có chuyện gì sao phải la làng lên. Pháo Thiên Minh

thấy Độc Hành cũng dừng bước, rất không hài lòng với Vụ Lý Hoa. Đành nói:

"Ta tiến lên xem thử." Nói rồi bước trước vào trong trấn, hệ thống lập tức báo

đã bị nhiễm độc, nội lực vận một thành trăm để giải độc. "Có độc, nhưng không

chết được."

Pháo Thiên Minh nói xong quay đầu bước vào trong. Khung cảnh trấn NPC

này khác với Đường gia trấn, người Đường gia trấn đều tĩnh như xử nữ, động

thì như thỏ. Trấn này trái lại sôi nổi như lửa, ai nấy đều bận rộn làm việc. Mặt

mày NPC xanh lét, đồ đạc trên tay cũng xanh biếc. Trên người những người bán

thuốc bò nhem nhuốc đầy côn trùng độc hại, người ra vào tiền trang cầm những

tờ tiền xanh mượt. Thậm chí lũ trẻ chơi đùa bên cạnh, thò tay nghịch đất còn có

thể làm bốc khói nhẹ từ nền đất. Đây không phải là Vô Danh trấn, mà là Độc

trấn!

Pháo Thiên Minh cũng đoán được mục đích của hệ thống. Trước tiên, là hai

nhánh quân giao chiến, chủ yếu kiểm tra khinh công, dĩ nhiên nếu võ công

mạnh có thể giết qua vòng vây cũng được. Nếu chạy dưới đất không nhanh chắc

cũng có thể bay nhảy vài cái trong nước chứ? Cả đường bộ lẫn đường thủy đều

không đi được, thế thì cũng chẳng có cách nào.

Từ điểm khởi hành đến Đường gia trấn, quái vật dọc đường tuy rắc rối

nhưng không khó đánh bại. Sự xuất hiện của đàn khỉ cũng là tiền đề cho thử

thách ở Đường gia trấn, chủ ý là buộc người chơi phải nhận tiếp tế ở Đường gia

trấn khi không có xu dính túi, có lẽ là so tài ám khí hoặc phá ám khí để nhận

được lương thực và tiền bạc miễn phí. Tất nhiên tới chỗ nhóm Pháo Thiên Minh

thì hơi lệch đường...

Từ Đường gia trấn đến Vô Danh trấn, xuất hiện BOSS lớn. Nhưng người ta

ghi là thu thuế chứ không cướp bóc, cho phép mang theo một ít tiền vào Vô

Danh trấn. Toàn bộ trấn Vô Danh đầy độc dược, tất nhiên khảo nghiệm nội

công. Cho ngươi cái bánh bao, nói rõ có độc, nếu ngươi nuốt được thì không

chết đói. Đương nhiên tới nhóm Pháo Thiên Minh lại lệch đường, ngoại trừ ba

người Pháo Thiên Minh và Lam Sắc có thể có, tất cả đều nghèo túng, không có

tiền, thậm chí không mua nổi thuốc độc.

Pháo Thiên Minh không đoái hoài tới Độc Hành, dẫn Vụ Lý Hoa ngồi

xuống quán mì ở giữa phố, lôi một tờ ngân phiếu 100 vàng ra vỗ lên bàn gọi:

"Chủ quán, cho hai bát mì độc, đừng keo kiệt quá, cho thêm nhiều độc vào, mùi

vị làm ngon một chút. Ta có tiền đây."

Nghe vậy, chủ quán chuyển từ vẻ mặt lạnh lùng sang nở nụ cười niềm nở:

"Quý khách nói phải lắm, khách hàng chính là Ngọc Đế, chỉ cần ngài ăn thoải

mái là được rồi, khỏi nói trả tiền, cho dù là ta cho ngài cũng được."

"Chủ quán nói câu này, trong lòng ta đúng là Vương Mẫu nương nương."

"Ha ha!" Chủ quán cười rồi vớ lấy một nắm mì xanh mởn mởn cho vào nồi,

chẳng mấy chốc đã vớt lên, rắc hành hoa, tỏi băm, cuối cùng lấy từ trong ngực

ra một lọ sứ nhỏ, đổ bột vào hai bát mì trên bàn rồi cảm khái: "Nhân sinh ngũ vị

ngọt bùi cay đắng độc, nhưng có người chỉ ăn được ba vị đầu, thậm chí chỉ

muốn ăn hai vị trước, thật đáng tiếc cho vị giác trời ban. Ai mà chẳng biết trong

ngũ vị của kiếp người, cay và độc mới là hương vị cao nhất. Quý khách thử xem

có hợp khẩu vị không."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 473: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 158



Pháo Thiên Minh ra hiệu với Vụ Lý Hoa, cầm đũa ăn một miếng, nội lực tự

động vận bốn phần mười để giải độc. Pháo Thiên Minh vừa buông đũa đã khen

ngợi: "Good! Very good! Mùi vị không tệ chút nào, Tiểu Hoa ăn đi."

Vụ Lý Hoa gái gật đầu, giơ năm ngón tay, ra hiệu dùng năm thành nội lực là

đủ. Sau khi nếm kĩ cũng khen: "Ăn ngon thật đấy!"

Độc Hành ở bên cạnh nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư,

nội công của cô ở cấp bậc nào?"

"Tuyệt học cấp 10!"

Độc Hành lại suy nghĩ...

"Chủ quán, cho thêm một bát nữa!" Pháo Thiên Minh đổ mì vào cổ kêu lên.

"Được." Chủ quán cười tươi như hoa. Sau khi Độc Hành nuốt nước miếng

một cái, cuối cùng cũng ngồi xuống nói: "Chủ quán, cho một bát mì bình

thường."

Vẻ mặt chủ quán lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Một bát mì bình thường

200 vàng, trả tiền trước rồi mới phục vụ."

Độc Hành nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Sao ngươi không đi cướp?"

Chủ quán lạnh lùng đáp: "Ăn hay không? Không ăn thì cút."

"Ăn!" Độc Hành lại nuốt nước miếng, ngồi xuống nói. Nam nhân bên kia

thật sự quá vô sỉ, ăn bát mì cũng tiếng ồn ào như phim Mỹ. Dù thế nào đi nữa,

mình cũng không thể để người khác khinh thường được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Rất bình thường mà?” Độc Hành ăn hai miếng rồi nghi hoặc o.

Pháo Thiên Minh cầm đũa chỉ vào Độc Hành, nói: "Thứ nhất, quả thật ngon.

Thứ hai, ngươi dám nói lại lần nữa không?"

Độc Hành nhanh chóng nhìn sang trái theo ánh mắt Pháo Thiên Minh, chỉ

thấy chủ quán kia lòng bàn tay phát ra khí xanh, âm u nhìn mình, vội vàng ăn

thêm một miếng nói: "Hương vị không tệ." Sau đó lại cẩn thận dò xét chủ quán,

chủ quán rất hài lòng gật đầu làm việc của mình.

"Ngươi có nội lực gì?" Vụ Lý Hoa hỏi.

Độc Hành thở dài nói: "Cao cấp. Hiện giờ dùng đến sáu phần mười nội lực

mới giải độc, đã đến cực hạn rồi."

Ba người đang ăn mì, khoảng trăm người chơi cuối cùng cũng đến Vô Danh

trấn. Có điều trăm người chơi này có vẻ khá cường hãn, chỉ khoác trên người

một bộ đồ tân thủ. Toàn thân rỗng tuếch, túi đồ, vũ khí, thậm chí đến giày cũng

không thấy.

Pháo Thiên Minh vui vẻ hớn hở hỏi: "Tứ Ngũ Lục, sao lại như thế này?

Chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành mốt tập thể tr*n tr**ng?"

Tứ Ngũ Lục thở dài liên tục nói với Pháo Thiên Minh: "Đừng nói nữa. Một

nhóm quan sai ở đằng kia đúng là là mất hết nhân tính. Chỉ cần dám dùng bạo

lực chống đối, không giết, mà điểm huyệt treo người lên. Nếu không có năm

trăm vàng chuộc thân, hoặc để lại toàn bộ đồ đạc thuốc men trên người, hoặc bị

treo lủng lẳng ba ngày..."

"Vậy các ngươi đã khuất phục?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Không thì làm sao? Trăm người chúng ta đều là môn phái tay không, chỉ có

thể chịu thua. Đáng thương hơn cả là hai trăm người kia, tất cả đều là võ công

có vũ khí... thật quá thảm!" Không mang theo vũ khí, dù qua được Vô Danh

trấn, chắc chắn không thể tới được trấn thứ ba.

"Ồ! Còn có chuyện như vậy sao?" Con mắt Pháo Thiên Minh đảo một vòng,

chính khí sôi sục đứng dậy nói: "Còn coi vương pháp ra gì hay không, Hừ! Ta

sẽ đi chuộc họ ngay bây giờ." Nói xong biến mất như một làn khói.

Độc Hành lắc đầu nói: "Ảo giác, chắc chắn là ảo giác."

“Không phải ảo giác, là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.” Vụ Lý Hoa đột

nhiên cảm thấy đồng hành với Pháo Thiên Minh là chuyện rất mất mặt.

... Lát sau...

Pháo Thiên Minh trở lại sạp mỳ, lật tay lấy từ một thanh kiếm ra từ trong

hộp kiếm. Ytuốt kiếm ra, bày tư thế Tiên Nhân Chỉ Lộ nói: "Huyễn Ảnh Truy

Hồn kiếm, sắc bén cao cấp, tính chất cao cấp, mỗi kiếm ra đều mang theo ảo

ảnh.” Thu kiếm vào vỏ, nhìn về phía núi xa mà ngâm thơ: "Chính khí...”

Vụ Lý Hoa thật sự không chịu được những lời rắm thối của Pháo Thiên

Minh. Cốc một cái gõ lên đầu y hỏi: "Bao nhiêu tiền?

“Bốn ngàn vàng?” Pháo Thiên Minh ra dấu chữ V, ngồi xuống tiếp tục ăn

mì.

"Cướp của?” Tất cả người chơi không hẹn mà cùng hét lên trong lòng.

Thanh kiếm này là thứ tiền nhiều cũng chưa chắc mua được. Cho dù đưa ra

giá cả cũng cao tới tận trời. Dù sao so với kiếm sắt rẻ tiền thì hay hơn nhiều,

phải biết hàng cao cấp không dễ vỡ như hàng trung cấp, tức là kiếm sắt. Hơn

nữa thuộc hệ thống trang bị, rất dễ rơi ra khi bị giết, nhưng ít nhất cũng đáng giá

hàng vạn vàng, bốn ngàn vàng là giá mua rất chi là rẻ.

"Cướp cái gì!” Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, mặt ủ ê nói: "Tên kia mới là

cướp của, trừ tiền chuộc thân, cho vay nặng lãi ba ngàn năm trăm vàng còn lại.

Mỗi năm trăm lượng đổi một tờ giấy nợ có đóng dấu xác nhận của hệ thống.

Thật đúng là đệ tử Võ Đang!” Pháo Thiên Minh cảm thán.

Vụ Lý Hoa nghi ngờ hỏi: "Chuyện làm ăn tốt thế, ngươi không nghĩ ra sớm

hơn thì ta còn tin, chứ tin ngươi không cướp giật thì khó!”
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 474: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 159



"Nếu không sao gọi là đệ tử Võ Đang chứ?” Pháo Thiên Minh khóc nói:

"Lúc bán kiếm cho ta, hắn đã dặn sẵn không được làm bất cứ động thái chuộc

người nào nữa.”

"Hắn đâu?” Vụ Lý Hoa đột nhiên muốn nhìn thấy đồ đệ Võ Đang huyền

thoại kia.

"Đã chết! Bị ta giết rồi.” Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Đó cũng là yêu cầu

của hắn, sợ chết trên đường đi, giấy nợ lộ ra bị người khác nhặt được, nên bảo

ta ra tay. Nếu giấy nợ lộ ra thì nhờ ta giữ hộ. Đó cũng là một trong những điều

kiện.”

Độc Hành hiếu kỳ hỏi: "Nếu thật sự rơi ra, ngươi có trả lại cho hắn sao?"

Pháo Thiên Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Ta không đưa,

người ta không biết đường nhờ Tinh Ảnh tìm ta đòi à! Nếu không sao lại nói đệ

tử Võ Đang ai cũng tài ba." Nói xong Pháo Thiên Minh thấy sắc mặt Độc Hành

vừa đỏ vừa trắng bèn nghi hoặc hỏi: "Huynh đệ, với hai đồng tiền kia của

ngươi, không phải cũng định đi cho vay nặng lãi đấy chứ?"

"Ta... Ta chỉ là không mở miệng được!"

Pháo Thiên Minh cảmt hông vỗ vai Độc Hành nói: "Ai! Ta cũng vậy."

Vụ Lý Hoa vừa nghe lời này suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Tứ Ngũ Lục nuốt nước miếng nói: "Vậy Chử Trà..."

"Ồ! Thiếu chút nữa đã quên rồi!" Pháo Thiên Minh đứng lên chào hỏi: "Mọi

người đều là người chơi. Trước mặt NPC đáng ghét nên giúp đỡ lẫn nhau mới

phải. Mỳ bên này chia làm ba bậc thấp, trung, cao ba. Hôm nay ta cũng bỏ vốn

liếng. Tính là ta mời khách. Nhưng nói trước, chỉ mời mỳ cấp cao. Mọi người

tùy ý. Ông chủ làm bao nhiêu bát mì cao cấp toàn bộ tính vào người ta."

"Được rồi! Muốn ăn thì mời ngồi xuống." Chủ quán cười híp mắt, rõ ràng

không phải thứ tốt lành gì.

Vụ Lý Hoa nhỏ giọng hỏi: "Ngươi điên rồi? Đây không phải phẩm cách của

ngươi, ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy rất không giống chính mình

sao?"

"Không nghe chủ quán nói sao? Tiêu thụ mỗi chén mì như chúng ta còn trợ

cấp cho chúng ta tiền?"

"... Nhưng vấn đề là trừ chúng ta ra, ai có thể ăn được?"

"Chuyện này...không liên quan gì đến ta. Ta chỉ hy vọng trước khi lìa đời,

bọn họ có thể đổ hết bát mỳ vào bụng." Vụ Lý Hoa và Độc Hành hoàn toàn bị

đánh bại

Tứ Ngũ Lục đi đầu thử độc, nhìn cái bát mỳ xanh mơn mởn thơm phức, vừa

nuốt nước bọt, vừa do dự cầm lấy đũa. Mọi người khinh bỉ tính cách Pháo

Thiên Minh đến cùng cực. Hành động này thật sự quá đê tiện. Rõ ràng biết

người ta cả ngày chưa ăn gì, cái bát bày ra trước mặt bát chín phần mười là

thuốc độc, thật sự là quá đày đọa người khác. Nhưng bọn họ không biết, lần này

quả thật là hiểu lầm ý tốt của Pháo Thiên Minh. Ít nhất là lần này, Pháo Thiên

Minh xuất phát từ thái độ cứu người, tất nhiên vấn đề nằm ở tính cách hơi bủn

xỉn của hắn.

"Ngươi tu luyện nội công gì?" Pháo Thiên Minh cũng cảm thấy hành vi của

mình dễ bị hiểu lầm.

"Tuyệt học không trọn vẹn, nhưng võ công lại rất tệ." Tứ Ngũ Lục nhăn chặt

lông mày, tiếp tục cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt nhất trong lịch sử.

"Không trọn vẹn... Ngươi có thể vẩy mỳ cho khô, chỉ ăn phần mì là có thể

đối phó được. Bảy phần mười chất độc trong mỳ là ở nước dùng." Pháo Thiên

Minh lại bắt đầu đưa ra ý tưởng xấu xa.

Vụ Lý Hoa bên cạnh gật đầu nói: "Tốt nhất nên lau sạch mỳ trước khi ăn."

Tứ Ngũ Lục thấy vẻ mặt quan tâm của hai người, cảm động đến muốn chửi

thề: Đã bao giờ thấy ai ăn mì kiểu này chưa? Nhưng thời thế mạnh hơn con

người, không ăn chắc chắn sẽ chết, mà ăn... cũng ngỏm. Vì vậy hạ quyết tâm

cầm y phục tân thủ, vừa vẩy khô mì vừa lau sạch từng sợi một...

Ăn một miếng, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chòng chọc Tứ Ngũ Lục.

Trong đám đông có tới mười mấy người luyện tuyệt học không trọn vẹn, sinh tử

của Từ Thập Lục liên quan trực tiếp đến sinh tử của bọn họ. Sau ba giây chờ đợi

dài đăng đẳng, Từ Thập Lục thở dài nói: "Được lắm, được lắm. Chử Trà huynh,

làm sao ngài có thể phân biệt được sợi mì chỉ có ba thành độc tố?"

"Mùi vị của nước dùng ngon hơn mì." Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời.

"..." Mọi người đều thầm nghĩ, không phải tên này định dụ dỗ Tứ Ngũ Lục

thử lại xem canh có độc không đấy chứ?

Mười mấy người có nội công tuyệt học không trọn vẹn rốt cuộc cũng ngồi

xuống quán mì, mỗi người mang khăn tay và quần áo tân thủ lau sạch sợi mì

của mình.

Sau này mọi người lên diễn đàn trao đổi tâm đắc mới phát hiện, nhân số ăn

mỳ trong nhóm này là cao nhất trong các nhóm. Không ít người sống sót đến

vòng bán kết mới thấy rõ việc phía sau diện mạo dữ tợn của Pháo Thiên Minh

đang ẩn giấu một tấm lòng Bồ Tát.

Về phần chín mươi người còn lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục lên

đường. Đây là không có cách nào, khôn sống mống chết vốn là pháp tắc sinh

tồn. Chẳng hạn như nói Tứ Ngũ Lục từ khinh công đến võ công đều rất bình

thường, nhưng dựa vào nội lực tuyệt học không trọn vẹn vẫn có thể gắng gượng

vượt qua. Lại nói đến Kiếm Cầm, nội lực không tốt khinh công cũng rất kém,

nhưng ở Đường gia trấn tám chín phần mười là kiếm đầy bồn đầy bát, việc chi

tiêu ở mấy trấn sau đơn giản hơn nhiều. Có thể sống sót không phải là bốn môn

cân đối phát triển toàn diện, mà là một môn đỉnh cao. Điều này cũng giống như

thực tế, người mà cái gì cũng có thể làm được, ngoại trừ làm chính trị, lúc mới

vào nghề chắc chắn không bằng người sở trường một môn.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 475: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 160



Ăn uống no nê, lại hỏi thăm một chút tin tức, đội ngũ hai mươi người chơi

bao gồm cả Pháo Thiên Minh đồng loạt bước lên hành trình mới. Một ngàn

người loại trừ chỉ còn lại hai mươi người, sàng lọc cực kỳ kịch liệt. Đương

nhiên không thể loại trừ một vài người cực mạnh là ngoại lệ. Ít nhất Pháo Thiên

Minh đã biết chắc chắn là Lam Sắc sẽ còn sống. Đám hoạn quan chắc cũng khó

lòng làm gì được. Quỳ Hoa chú trọng tốc độ, khinh công nhanh, xuất thủ nhanh,

thân pháp nhanh. Còn Lam Sắc chỉ cần chỉ số trí thông minh không rơi xuống

dưới 60, đám hoạn quan kia còn khó mà làm gì được hắn, huống hồ người ta

chưa chắc đã không mang tiền trên người.

Quỳ Hoa Bảo Điển là một trong ngũ đại tuyệt học, nếu Pháo Thiên Minh thi

triển, Trương Tam Phong có đuổi theo kịp hay không cũng chưa biết được. Quỳ

Hoa chú trọng tốc độ! Cửu Dương chú trọng lực phòng ngự, trừ phi nội lực gấp

mấy lần cộng võ công quyền cước cực mạnh mới có thể gây thương tổn. Nhưng

bản thân Lam Sắc chính là Cửu Dương cấp 10 trở lên, nội công gấp mấy lần cơ

bản đều là nhân vật cấp Tổ sư gia. Khắc tinh của mai rùa là chùy sắt, nhưng

trong trò chơi chùy sắt lại quá ít. Ngoại trừ chùy sắt, vậy chỉ có biện pháp cuối

cùng – bẫy!

Có lẽ hệ thống cũng rất căm ghét rùa đen, cố tình sắp đặt trấn thứ ba.

Ở trấn thứ ba này, đám người Pháo Thiên Minh nhận được gợi ý: Phải đến

quán rượu trong trấn thứ ba tìm chưởng quầy họ Lý để đổi lấy một bản đồ điện

tử mới. Trên bản đồ này có vị trí quyết chiến minh chủ võ lâm, nhắc nhở hữu

nghị: Trấn này có thể gặp bất kỳ phục kích nào, nội dung phục kích cụ thể chỉ

có ngươi không nghĩ ra, còn không có gì không làm được.

Pháo Thiên Minh dẫn đầu lạnh lùng nhìn tấm bia đá chữ trắng cách đó hai

mươi mét. Chính giữa tấm bia đá là một con đường nhỏ, bên cạnh là bụi cỏ cao

cỡ nửa người. Ở giữa đường có một NPC vóc dáng cao lớn đứng đó nhìn lạnh

lùng Pháo Thiên Minh.

"Gọi gia gia!" Pháo Thiên Minh chỉ tay.

"Gia gia!" Gã cao to đối diện lập tức cung kính đáp lời, người ngoài lập tức

ngã sấp một loạt chiêm ngưỡng Pháo Thiên Minh, thế nào gọi là cường giả, đây

chính là cường giả.

"Gọi nãi nãi!" Ngón tay của Pháo Thiên Minh chỉ về phía Vụ Lý Hoa.

"...Việc này trái với qcu." Gã cao to kia do dự nói: "Cô ấy không phải là

người trong chỗ chúng ta."

"Đây là nơi nào vậy?" Vụ Lý Hoa tò mò hỏi.

"Ác Nhân cốc, bọn chúng tưởng rằng xóa bia đá là ta không nhận ra nữa.

Xem tình hình thì ta không gặp rắc rối gì, cô nhớ phải luôn bên cạnh ta, cẩn

thận chút nữa quay lại điểm hồi sinh mà không biết chuyện gì xảy ra đâu."

"Có cần khoa trương đến thế không?" Độc Hành bên cạnh hoài nghi hỏi.

Pháo Thiên Minh quay đầu cười đểu: "Ngươi sẽ biết nó khoa trương nhường

nào ngay thôi." Độc Hành rùng mình một cái. Pháo Thiên Minh tiếp tục nói:

"Khi ta đến nơi này nếu không để lại vài thủ đoạn, ngay cả con đường kia cũng

không tới nổi. Vào trong trấn, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái. Nếu

không vì chúng ta thân phận cao quý, chắc hôm đó ngỏm cả rồi."

"Thân phận gì?" Vụ Lý Hoa tò mò hỏi.

"...Ngươi đừng hỏi nữa. Đi sát bên ta..." Mặc dù là hiểu lầm, nhưng bị đánh

dấu Tuyệt Đỉnh Ác Nhân cùng cũng chẳng đáng tự hào gì, không nhắc tới thì

hơn. Hôm nào đó nên diệt khẩu, đánh Vô Song Ngư choáng váng đầu óc

không... Không được rồi, mình không có võ công quyền cước.

Ngay lúc Pháo Thiên Minh phát huy trí tưởng tượng cực hạn của nhân loại

thì Cáp Cáp Nhân từ bụi cỏ xông ra, vừa đi vừa nhiệt tình chào hỏi: "Chào mọi

người, ta là trấn trưởng trấn này, mọi người gọi ta là Cáp Cáp Nhân là được rồi.

Mọi người đi đường mệt mỏi, không bằng vào trấn nghỉ ngơi trước đã?" Cáp

Cáp Nhân cung kính nói.

Có điều, hắn không dám lại gần Pháo Thiên Minh mà chỉ tiến đến phía Độc

Hành. Độc Hành lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay đẩy Cáp Cáp Nhân ra hỏi:

"Các ngươi định giở trò gì đây?"

Cáp Cáp Nhân bị đá lăn trên mặt đất hai vòng, vô cùng đáng thương trả lời:

"Do trong trấn bị ác ma ăn thịt người chiếm cứ, ta thấy nhiều hiệp sĩ tới đây như

vậy , muốn..."

"Không cần nghĩ, ta không hứng thú." Độc Hành không thèm nhìn Cáp Cáp

Nhân mà trả lời thẳng.

Cáp Cáp Nhân lê lết ôm chân Độc Hành cầu khẩn: "Xin đại hiệp thương xót.

Chỉ cần ngài giúp chúng ta diệt trừ ác ma..." Cáp Cáp Nhân còn chưa nói xong,

Độc Hành đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, một mũi đao xuất hiện trên bụng

mình. Đợi hắn tỉnh táo quay đầu nhìn lại, Cáp Cáp Nhân đã ẩn vào bụi cỏ ven

đường, chạy tới chỗ bia đá.

"Thấy chưa?" Pháo Thiên Minh nói với Vụ Lý Hoa: "Đây là loại thấp kém

nhất."

Độc Hành trọng thương ngã xuống ven đường, khó khăn lắm mới rống lên

được: "Tên khốn kiếp, có phải ngươi biết hắn muốn hại ta không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 476: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 161



Pháo Thiên Minh cười hì hì đi đến ngồi xổm bên cạnh lấy ra một cái bọc

giấy nói: "Thứ này gọi là Kim Sang dược.”

Độc Hành phun máu nói: "Trà huynh, ta vừa mắng nó, ngài xem có phải..."

Nói xong thò tay vào chỗ Kim Sang dược.

Pháo Thiên Minh thu tay lại, gọi từ hệ thống ra một cái giấy nợ và một bút

mực cười đểu nói: "Một vạn vàng một bao, ký tên của ngươi." Trong lòng lại

mắng: Mẹ nó, một tờ giấy nợ chính thống mà phải nộp thuế năm%. Hơn nữa giá

khởi điểm 10 vàng.

"Ngươi đừng quá đáng!" Độc Hành tức giận nói.

"Xin đại ca hãy xem đi, với nghề nghiệp ngoài đời và phong cách trong trò

chơi của ngươi, ta không tin ngươi lại không hiểu rõ mặt tối của xã hội. Khi đã

dấn thân vào giang hồ, phải biết nhận thua khi cần thiết. Ta nghĩ với võ công

của ngươi, nếu may mắn một chút, ít nhất cũng có thể lọt vào top 100, nhận

được phần thưởng thần bí, còn thêm được hai cấp bậc. Chỉ mất một vạn lượng

vàng so với gia sản của ngươi, ta thấy đáng giá." Pháo Thiên Minh kiên nhẫn

giải thích.

Độc Hành hừ một tiếng: "Sao ngươi không nói ta có thể lọt vào top 3 luôn

đi?"

"Cái này thì không thể."

"Vì sao?"

"Ngươi là loại xui xẻo. Trong hàng ngàn người mà lại rơi vào cùng một tổ

với ta, quả thật là quá đen đủi."

Độc Hành im lặng một lúc rồi lẩm bẩm: "Hạ giá chút đi."

"Được, ngươi cũng đừng vòng vo nữa." Pháo Thiên Minh lấy ra thêm một

bao thuốc: "Hai bao. 5000."

"... Được rồi!" Độc Hành suy nghĩ một chút rồi cắn răng đồng ý.

Pháo Thiên Minh đứng dậy, nhét tờ giấy nợ vào ngực áo và nói: "Các vị

huynh đệ, hành tẩu giang hồ, thứ quan trọng nhất chính là thuốc men. Ta và Vụ

Lý Hoa còn hơn 60 bao thuốc nội và thuốc ngoại, cũng không giấu riêng. Nếu

các vị cần, mỗi bao 100 vàng. Đừng bảo ta tham lam, chắc mọi người cũng biết

giá trị của thuốc men hiện giờ." Rồi quay sang nói: "Hoa Hoa, lấy thuốc ra đi."

Vụ Lý Hoa vừa lấy thuốc vừa thì thầm: "Lấy hết ra thì chúng ta dùng gì

đây?"

Pháo Thiên Minh trả lời với giọng còn nhỏ hơn: "Yên tâm, trong Ác Nhân

cốc có một người tốt cũng là người quen của ta, hắn mở y quán. Lát nữa tìm hắn

xin là được. Thầy thuốc mang tấm lòng cha mẹ, ngay cả tiền thuốc cũng tiết

kiệm."

“... Chúng ta làm vậy có bị báo ứng không?” Vụ Lý Hoa càng hạ giọng hỏi

tiếp.

"Báo ứng... Ngươi xem phim truyền hình nhiều quá rồi. Báo ứng là an ủi về

tâm lý dành cho kẻ yếu và là thứ người cai trị sáng tạo ra để lừa gạt dân chúng

ngu muội, cái này ngươi cũng tin, phục ngươi thật." Pháo Thiên Minh khinh

miệt nhìn thật sâu Vụ Lý Hoa.

Pháo Thiên Minh nói hợp tình hợp lý, trong thời điểm này bán thuốc men

100 vàng một gói thật sự không thể coi là đắt. Pháo Thiên Minh vừa nói ra, tất

cả thuốc men lập tức được mua sạch. Pháo Thiên Minh vui vẻ thu giấy nợ vào

trong lòng.

"Ngươi không sợ sau khi đến vòng bán kết bị giết để rơi giấy nợ à?" Vụ Lý

Hoa hỏi.

"Ta thua? Làm sao có thể? Nói về võ công, xét về tướng mạo, về trí tuệ, ta

không cầm hạng nhất, trời xanh cũng cảm thấy hệ thống gian lận."

"... Ngươi tự luyến quá đấy." Vụ Lý Hoa thở dài.

"Cái này gọi là tự tin."

"Vậy ta hỏi ngươi, giả như ngươi gặp Lam Sắc phải đối phó thế nào?"

"Sơn nhân tự có diệu kế." Pháo Thiên Minh cười âm hiểm, đường vào cốc

nhỏ đúng như y nghĩ, cơ quan trên hai mươi mét đường này không hề khởi

động, gã cao to phụ trách canh gác trên đường cũng cung kính nhường chỗ.

Đám người chơi thấy Pháo Thiên Minh biến mất sau bụi cỏ, quay sang nhìn

nhau, có kẻ to gan cũng bắt chước theo, kết quả giẫm trúng dây thừng phủ trên

mặt đất, hai cây đà bật lên, người chơi kia trực tiếp bị xé xác. Đúng lúc mọi

người than thở, cứu tinh của họ đã tới. Lam Sắc đúng như Pháo Thiên Minh

tưởng tượng rất thuận lợi tiến tới bên ngoài Ác Nhân cốc...

Vụ Lý Hoa đi vào nhìn cảnh cốc phồn vinh, bèn nói với Pháo Thiên Minh:

"Nơi này thoạt nhìn thật an lành." Ánh mắt mọi người đều rất thân thiện, cho dù

là một tiểu thương bán kẹo hồ lô đi ngang qua bên cạnh cô, cũng rất lễ phép gật

đầu chào. So với hai trấn trước đây thì nơi đay có nhiều tình người hơn hẳn.

"An lành ư?" Pháo Thiên Minh vô cùng kinh ngạc, y lại thấy toàn là sát khí,

chỉ mấy bước đi thôi đã gặp ba kẻ không có ý tốt. Ví như tên bán kẹo hồ lô kia,

không có việc gì mà lại áp sát đến gần nửa mét, nếu không phải y kéo Vụ Lý

Hoa tránh sang bên trái một bước, rất có thể tên kia đã ra tay ám toán. Chỉ cần

nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn khi thấy hai người né tránh cũng đủ để đoán ra

đây là một tên bại hoại. Nhưng sao những thứ này lại trở thành an lành được

chứ? Phải chăng thế giới này có quá nhiều người thuần khiết, hay là chính bản

thân y đã sa đọa đến mức không thể cứu vãn nổi?
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 477: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 162



๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Tuyệt đối không an lành đâu." Pháo Thiên Minh chỉ vào một tiệm bánh bao

cách đó năm mét nói: "Nếu không tin, cô một mình đến chỗ đó mua cái bánh

bao về đây."

"Khoa trương đến vậy ư?" Tuy Vụ Lý Hoa còn nghi hoặc, nhưng tính cách

cứng cỏi khiến cô bước ra bước đầu tiên hướng đến cái chết. Vừa mới đi được

ba bước, một bé gái năm tuổi đang chơi trò trốn tìm, tay cầm roi quất ngựa hất

lên trời, bỗng kêu lên một tiếng "Ái nha" và đâm sầm vào chân Vụ Lý Hoa, trán

nổi lên một cục u to. Tiếp đó, đứa bé òa lên khóc nức nở.

Vụ Lý Hoa hơi luống cuống tay chân, vội vàng cúi người định xoa trán cô

bé kia. Vừa khi bàn tay sắp chạm vào trán, cô bé đột nhiên cười lạnh, cái bọc to

trên trán bỗng dưng vỡ tung. Một tia nước đen bắn vào mặt Vụ Lý Hoa. Ngay

lập tức hệ thống nhắc nhở: Mắt đã mù. Tức thì trước mắt tối sầm, toàn thân vận

ba thành nội lực bắt đầu ép độc.

"Chết đi!" Cô bé kia phát ra âm thanh khàn khàn như người bảy mươi, rút ra

một thanh đoản đao đâm thẳng vào tim Vụ Lý Hoa...

Đúng lúc nguy cấp, sứ giả từ thiên đường cuối cùng cũng tuốt thanh kiếm

chính nghĩa... Nói thật, Pháo Thiên Minh thực sự không ngờ cái u trên đỉnh đầu

cô bé lại là nước độc, đợi khi y phản ứng thì đã muộn. Dù sao cũng có thể coi là

cứu được cái mạng nhỏ của Vụ Lý Hoa.

Có điều, Vụ Lý Hoa hoàn toàn không biết ơn, túm lấy tay Pháo Thiên Minh

mà siết mạnh: "Tại ngươi cả, tại ngươi cả đấy. Hu hu..."

Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời: "Xin lỗi Hoa Hoa, ta có tội..." Trừ phi

bị hỏng não, nếu không tuyệt đối đừng tranh luận đạo lý với phụ nữ. Đây là điều

căn bản nhất trong tuyệt học của họ Mã.

"Thật ra... ta cũng có lỗi" Sau khi làm nũng một hồi, trước thái độ chân

thành của Pháo Thiên Minh, Vụ Lý Hoa cũng cảm thấy hối lỗi. Cuối cùng chủ

động nhận bốn phần mười trách nhiệm: "Bây giờ phải làm sao?"

"Ngươi xác định mình bị mù hoàn toàn rồi?"

"Là ngươi không nhìn ra? Hay là ta mù chưa đủ triệt để?" Vụ Lý Hoa có vẻ

muốn đổ nốt bốn phần trách nhiệm về cho Pháo Thiên Minh.

"Không phải vậy... Ta thấy đôi mắt của cô giờ đây sáng ngời tựa như muôn

vì sao trên trời nên mới hỏi như thế, dù rằng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp."

"Thật sao?" Vụ Lý Hoa ngượng ngùng hỏi lại.

"Đúng vậy." Pháo Thiên Minh đáp lại rất nghiêm túc, hoàn toàn phớt lờ việc

đôi mắt sáng như sao kia đang nhắm nghiền: "Chúng ta vẫn nên đến y quán

trước đã, cô nắm lấy vạt áo của ta." Nói rồi, Pháo Thiên Minh kéo vạt áo trước

ngực phô bày tiêu chí Tuyệt Đỉnh Ác Nhân, đi về phía y quán cách đó trăm mét.

Đừng nhìn chỉ có trăm mét, cho dù đã công khai thân phận nhưng Pháo

Thiên Minh vẫn gặp phải ba lần tập kích. Một lần là ông lão ngã trước mặt y,

một lần là mấy NPC xem xiếc bên cạnh đánh nhau, có người mời Vụ Lý Hoa

phân xử công bằng. Lần còn lại là một người phụ nữ đi phía trước đánh rơi túi

tiền.

Ông lão bị Pháo Thiên Minh dùng chân đạp qua, thấy tình thế không đúng

bèn lăn sang một bên. Với những kẻ đánh nhau, Pháo Thiên Minh dùng cách

đơn giản nhất để giải quyết, đánh luôn cả hai bên lẫn người khuyên can, mang

lại một môi trường hòa thuận cho mọi người. Còn túi tiền rơi kia bị y đá văng ra

lề đường. Kết quả là túi tiền đập trúng một bà lão bán rau, gây ra vụ nổ sát

thương trong phạm vi hai mét.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Lão Vạn, đừng đọc nữa, cứu người trước đã!" Pháo Thiên Minh gõ gõ bàn,

nhắc nhở Vạn Xuân Lưu đang chúi đầu đọc sách.

Vạn Xuân Lưu ngẩng đầu nhìn, thốt lên: "Cô nương ngồi đi, có phải đã

trúng Ngũ Độc Thần Thủy?" Sau đó mọi việc diễn ra rất thuận lợi, qua nửa canh

giờ chữa trị Vụ Lý Hoa đã lấy lại được thị lực. Pháo Thiên Minh cũng lấy cớ

phòng ngừa mà vơ vét sạch sẽ các loại dược phẩm trong y quán. Trên người

không đựng hết, y lấy một mảnh vải gói thành một bọc lớn.

"Lão Vạn, trong trấn này có NPC Cái Bang nào không?" Pháo Thiên Minh

hỏi.

"Cái Bang thì không có, nhưng Cùng Gia bang thì có đấy. Thổ Địa miếu ở

phía đông trấn là sào huyệt của bọn chúng."

"Tạ ơn." Pháo Thiên Minh rút ra thanh kiếm mỏng, dắt Huyễn Ảnh kiếm

vào thắt lưng, nâng hộp kiếm lên nói: "Hoa Hoa cứ ở đây đợi ta quay lại."

“... Ngươi mau lên... ta sợ lắm." Vụ Lý Hoa thốt lên đáng thương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nửa giờ sau, Pháo Thiên Minh cười hí hí quay lại, quay về phía Vụ Lý Hoa

đang ngồi dưới đất nói: "Chúng ta đi thôi, đã dò hỏi rõ ràng, quán rượu ở phía

tây trấn. Chỉ cách y quán năm mươi mét."

Vụ Lý Hoa nghi hoặc hỏi: "Ngươi đi nửa canh giờ chỉ để dò hỏi quán

rượu?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 478: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 163



Pháo Thiên Minh vịn hộp kiếm sau lưng nói: "Đó là bí mật... Lão Vạn,

chúng ta đi đây."

Hai người ra ngoài theo hướng tây, sau một lần suýt bị ám sát cũng đến

được quán rượu. Đây là một quán rượu bình thường, chỉ một tầng, bố cục không

khác tầng một Không Có quán rượu. Bên trong ngoại trừ ba bàn NPC lác đác,

Lam Sắc và bảy người chơi khác đang quây quần. Tứ Ngũ Lục và Độc Hành

cũng ở đó.

Tứ Ngũ Lục thấy Pháo Thiên Minh như gặp được người thân, lao tới nắm

tay y nói phấn khích: "Chử Trà. Sao ngươi còn chưa chết?"

"..." Pháo Thiên Minh im lặng.

"Không phải, không phải, ngươi hiểu nhầm rồi." Tứ Ngũ Lục lập tức giải

thích. Lam Sắc đến bên ngoài Ác Nhân cốc, mọi người bàn bạc xong, Lam Sắc

dẫn đường, lại gặp phải đủ lại cạm bẫy. Đến trong trấn vẫn là Lam Sắc đi đầu,

những người khác bảo vệ xung quanh, bất kỳ sinh vật nào đến gần ba mét đều

bị ủ lò. Nhưng cho dù như vậy không hiểu sao vẫn tổn thất mười mấy người.

Khó khăn lắm mọi người mới đến được quán rượu. Tìm thấy Lý chưởng

quầy, nhưng người này thu hồi bản đồ điện tử. Cho dù mọi người năn nỉ cũng

không cho bản đồ mới. Giết thì không giết được, đành phải quây quần trong

phòng, chuẩn bị khai thác trí tuệ tập thể.

"Để ta thử xem." Pháo Thiên Minh đi đến trước quầy, nhìn chưởng quầy

hỏi: "Chưởng quầy, họ gì?"

"Họ Lý.” Chưởng quỹ của quán cười vui vẻ giới thiệu, Tứ Ngũ Lục càng

nhìn càng cảm thấy khó chịu, sao thái độ của tên chưởng quầy với mình lại ác

liệt như thế.

"Có cổ đông hay một mình kinh doanh?”

"Một mình kinh doanh, một mình kinh doanh.” Quản lý cười nịnh nọt.

"Đổi bản đồ không?”

"Ha ha.” Quản lý giả vờ ngây thơ.

Pháo Thiên Minh định đưa bản đồ ra rồi thu lại hỏi: "Này chưởng quầy, sao

ngươi lại lấy bản đồ của bọn họ?"

"Có người cho đồ, lẽ nào không nhận?”

"Thì cũng đúng...” Pháo Thiên Minh cười khẩy, quay người nhìn ba bàn

NPC, vỗ bàn một cái, kéo vạt áo ra nói: "Họ Lý ở lại, những người còn lại cút

đi.”

Xoạt, có hai bàn khách lập tức biến mất. Bàn thứ ba là một mỹ nhân trung

niên đứng dậy, tư thế rất duyên dáng: "Công tử, ngươi tìm nô gia?”

"Họ gì?”

Cô mỹ nhân trung niên đáp lại: "Không dám họ Lý."

"Đến làm gì đây?"

"Mở cửa hàng tạp hóa vặt."

Pháo Thiên Minh đặt tấm bản đồ lên bàn, mỹ nhân chưởng quỹ cầm lên xem

qua rồi bỏ vào túi, lấy từ trong túi ra một tấm khác để lên bàn. Pháo Thiên Minh

cầm lên xem, trên tấm bản đồ điện tử mới chỉ có hai điểm đỏ, một điểm xét theo

địa hình chắc chắn là vị trí Ác Nhân cốc hiện tại, còn điểm kia thì ở đỉnh núi

cách đây hơn trăm dặm.

"Được chưa?" Tứ Ngũ Lục cẩn thận chạy lại hỏi.

"Xong rồi." Pháo Thiên Minh rất ngạc nhiên, việc này rất đơn giản mà, sao

phải gấp gáp đến thế?

"Chuyện gì vậy?" Tứ Ngũ Lục vẫn chưa hiểu.

"À, quán rượu này có hai chưởng quầy, một là chưởng quầy quán rượu, một

là chưởng quầy bán tạp hóa tiêu xài ở quán rượu. Được rồi, mau lên Hoa Hoa,

qua đổi bản đồ, chúng ta phải lên đường."

"Anh hùng, chớ đi!" Tứ Ngũ Lục nắm ngay lấy tay Pháo Thiên Minh, nước

mắt nước mũi chảy dài, nói: "Chử Trà ca có thể giúp chúng ta thu hồi lại bản đồ

được không?"

"Ngươi đã đưa bản đồ cho ai?"

"Cho chưởng quầy quán rượu."

Pháo Thiên Minh đi tới trước mặt chưởng quầy quán rượu, rút kiếm ra kề

lên cổ chưởng quầy hỏi: "Chủ quán, ngươi có trả lại cho mấy vị kia không?"

Chưởng quầy cười tủm tỉm đáp: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, dù sao cũng

phải để mặt ngài. Nhưng mà đại nhân cũng biết đấy, tiệm nhỏ này không thuê

nổi người rửa chén, nếu mấy vị kia giúp ta rửa sạch hết đống bát đũa tồn đọng

cả tháng nay, tất nhiên sẽ trả lại cho các vị ấy."

Pháo Thiên Minh quay đầu hỏi: "Các ngươi có làm không? Nếu không thì

chỉ còn cách giết người, xem ai may mắn rơi ra. Đồng thời xin nhắc nhở, NPC

trong phó bản này đều là loại hồi sinh, không thể lục soát thi thể đâu nhé."

Tám người chơi bao gồm cả Lam Sắc đồng thanh đáp: "Làm!"

Chưởng quầy vừa nghe bèn cười tươi rói, đi ra khỏi quầy mở cửa kho ra.

Vừa mở cửa, con tim Tứ Ngũ Lục và các người khác như muốn nhảy ra khỏi

lồng ngực, đống bát đũa chất cao như núi, ít nhất cũng phải hai tấn.

Pháo Thiên Minh nhắc bên cạnh: "Bây giờ chúng ta dùng đã hết hai ngày

rồi, nơi thi đấu bán kết cách đây cả trăm dặm. Khinh công bình thường ít nhất

cũng mất sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa đường đi còn nhiều quái vật, các ngươi

phải cố gắng lên. Hoa Hoa, chúng ta đi trước thôi."

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa rời khỏi quán rượu, Vụ Lý Hoa nghi hoặc

hỏi: "Làm sao ngươi biết chưởng quầy quán rượu là cái bẫy?"

Pháo Thiên Minh nói vẻ mặt sầu thảm: "Ài! Chuyện này dài dòng lắm, ta

với các ngươi không giống nhau. Hồi còn ngây thơ ta đã bị mấy trò lặt vặt đó

lừa đi lừa lại, nhưng mà! Con người sẽ trưởng thành. Bây giờ! Trí thông minh

của đám thiết kế ta đã không còn coi ra gì." Nhớ hồi xưa mình bi thảm đến mức

nào, bị NPC chọc tức đến mức chết đi sống lại... Nhớ lại lần đầu tiên dính bẫy

chính là thôn trưởng tân thủ thôn nho nhỏ kia. Còn lưu lại cho mình vết thương

tinh thần và cũng như nỗi ám ảnh là Lục Tiểu Phụng, giao cho mình nhiệm vụ

tập thể, dẫn đến bị Diệp Cô Thành truy sát... Còn dính bẫy liên tục và lâu dài

nhất là lão gian manh họ Trương già mà không chịu chết, số lần mình bị lão làm

khổ cũng không ít...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 479: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 164



Vụ Lý Hoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Pháo Thiên Minh, hỏi: "Này, đến

thế giới thực ngươi có thể xấu xa như vậy không?"

"Làm gì có?” Pháo Thiên Minh khinh thường nói: "Thí dụ như mấy ông già

này, trong trò chơi cũng có thể xem nhẹ. Nhưng thực tế thì đừng nói đến ông già

nhà ta, cho dù là trước mặt ông già nhà Phượng Hoàng ta cũng không dám thở

mạnh. Trên đường gặp phải một ông lão ngã sấp trước mặt, nếu không đỡ thì

thôi, nhưng dám giẫm lên thì chín phần mười sẽ chuốc lấy họa.”

"Ha ha! Vậy là tốt rồi, ta còn lo ngoài đời thực ngươi cũng thay đổi thành

người khác. Giả sử một thành thị thực sự có một tai họa như thế, ngươi sẽ nói

thế nào?” Vụ Lý Hoa cười nói.

"Hừ! Ngươi cứ bêu xấu ta, coi chừng ta bỏ ngươi lại đấy.” Pháo Thiên Minh

đáp.

"Ngươi sao nỡ bỏ ta.” Vụ Lý Hoa tự tin đáp lại rồi thở dài hỏi: "Ngươi nghĩ

vòng tuyển chọn này, bọn Tinh Ảnh có qua được không?”

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo ta, hai người Tinh Ảnh và

Kiếm Cầm chỉ cần không sẩy chân thì cơ bản không thành vấn đề. Vô Song

Ngư hơi nguy hiểm một chút, nhưng hắn cũng biết lão Vạn, hỏi han thêm chút

nữa, cảnh giác một chút thì cũng có rất nhiều cơ hội. Còn những người

khác...khó mà nói được.”

"Còn Đường Đường thì sao?”

"Cô ấy căn bản không biết chơi kiểu trò, cô biết dương mưu nhưng không

hiểu âm mưu. Trừ phi cô ấy lọt vào nhóm với Tinh Ảnh... Ài! Tinh Ảnh và Vô

Song Ngư tội nghiệp cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của bọn NPC, bị ãm hại vô số

lần, không kém gì ta.”

Sáu giờ sau, hai người dễ dàng đến nơi thi đấu bán kết, là dưới chân núi một

ngọn núi cao hiểm trở. Phía ngoài chân núi ngoài có một đài truyền tống, còn có

một tảng đá cao năm mét, trên tảng đá khắc bốn chữ, mỗi chữ đục sâu hơn 20

centimet. Trên đó có viết: Thiên hạ đệ nhất.

Thiên hạ đệ nhất, ai có thể là đệ nhất thiên hạ? Độc Cô chỉ dám cầu bại,

Đông Phương chỉ có thể bất bại. Ai biết làn sóng sau nào đó có thể đập chết

sóng trước trên bờ cát. Hỏi thiên hạ có ai dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ?

"Mới đó đã giúp ta dựng bia? Không nghĩ xem người khác có thẹn hay

không à.” Pháo Thiên Minh xấu hổ rút kiếm đứng trước bia đá thiên hạ đệ nhất,

gọi hệ thống ra chụp ảnh lia lịa, rồi phi thân rút kiếm, khắc thêm bốn chữ lớn

Thanh Mai Chử Trà trên hàng chữ thiên hạ đệ nhất. Sau đó hạ cánh, tay vẽ hoa

kiếm tạo dáng. Đúng lúc ngửa mặt lên trời ngâm làm thơ tục tĩu thì bị Vụ Lý

Hoa kéo vào đài truyền tống.

Có kẻ dám xưng mình là đệ nhất thiên hạ nhưng không có ngọn núi nào dám

tự xưng như vậy. Ngọn núi này tên là Thiên Hạ Đệ Nhất sơn chứng minh phẩm

đức của đám thiết kế sánh vai với Pháo Thiên Minh. Bốn phía vách đá dựng

đứng, cao hơn 7000 mét. Đỉnh núi là vùng đất trống 300 mét vuông, bên rìa

vách đá dựng đứng có mười một truyền tống trận, có thể dịch chuyển những

người xem lên không trung.

Trong đó trên không trung phía đông nam có lá cờ lớn phất phới, ghi là Võ

Đang. Thiếu Lâm, Ma Giáo, Cái Bang, Nga Mi, Vu Sơn, Anh Hùng, Thái Ất,

Bảo Tướng, Hoa Sơn mỗi khán đài của chiếm một vị trí, cờ lớn phía chính bắc

tung bay ghi chữ Ẩn Thế. Ngoài các môn phái ẩn thế, chư vị Tổ sư gia của thập

đại phái chính thống đều tề tựu đầy đủ, còn có đầu sỏ thứ một hai ba của các

phái, cùng với phó đầu sỏ số một hai ba, bí thư, phó bí thư, vân vân, ngồi ở

hàng trước, một máy b*n n**c và thức ăn tự động ở bên khán đài.

Căn nguyên của hủ bại chính là phô trương. Pháo Thiên Minh và Vụ Lý

Hoa bịn rịn chia ly sinh tử, sau đó nhảy vào truyền tống trận, đến khán đài cao

mười mấy mét. Hàng trước là lãnh đạo bỏ qua, hàng sau... Pháo Thiên Minh

phát hiện hàng sau còn có người, Tinh Ảnh gác chân cười gian với ta: "Sao giờ

mới tới? Ta đợi ngươi hai khắc đồng hồ rồi."

"Xì! Nếu không phải bên ta còn phải kéo theo Vụ Lý Hoa, ta có thể đến từ

hôm qua rồi. Này! Có người quen tới chưa?"

"Thiên Hậu đến trước ngươi một bước, ba người còn lại không quen." Tinh

Ảnh không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Pháo Thiên Minh, nhanh chóng thu

hồi động tác khoác lác của mình, chen lên nói: "Trà ca, cho mấy gói."

"Cái gì?" Pháo Thiên Minh biết rõ còn cố tình hỏi lại.

"Thuốc ấy! Cho nhiều chút, cả thuốc nội lẫn thuốc ngoại."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn hắn, cởi gói nhỏ sau lưng ném qua nói: "Tự lấy

đi."

"Ô! Ta tưởng ngươi chỉ mang theo vài gói là tốt lắm rồi, không ngờ ngươi

dời cả tiệm thuốc đến đây. Không phục không được." Tinh Ảnh vui vẻ nhét

thuốc vào túi. "Có tiền không?"

"Được voi vòi tiên à!" Pháo Thiên Minh tuy nói thế nhưng vẫn đưa qua một

tờ ngân phiếu 500 vàng sang, còn bổ sung: "Mua thanh kiếm, còn lại không

nhiều. Tiết kiệm chút đi."
 
Back
Top Bottom