Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 350: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 34



Vậy nên lần này Xa trực tiếp ngả bài, kết quả không lạc quan nhưng cũng

không bi quan. Nói theo Xa thì là: Có một phần ba đệ tử Thiếu Lâm kiên định

ủng hộ ta lãnh đạo, một phần ba là tiểu nhân đi theo hai tên khốn kiếp l**m

mông Huyết Ảnh. Còn một phần ba kia thì ngớ ngẩn, không theo phe nào, tự

chơi với nhau.

Vậy nên lần này bên ngoài là xung đột do hiểu lầm, nhưng thực chất ẩn giấu

kết quả tất yếu. Mà chất xúc tác cho việc này lại là Lãnh Nhược Tuyết mà ít

người ngờ tới.

Huyết Ảnh vì cô mà ra sức phát triển thế lực giang hồ, dùng mưu kế cướp

đoạt cao thủ các phái, thành lập một tổ chức tinh nhuệ gần 200 người. Nhưng

vấn đề là 200 người này vốn là người của các phái khác nhau. Hoặc là tay phải,

tay trái của các bang hội khác, hoặc là những cao thủ số một, hai, ba của các

môn phái. Ảnh hưởng của họ đều không phải tầm thường. Cứ như vậy sẽ khiến

người khác bất bình: Sao ngươi không lôi kéo ta? Hay là: Sao ngươi dám lôi

kéo người của ta?

Đương nhiên Huyết Ảnh biết nếu chiến dịch lần này thắng lợi sẽ mang lại

vinh quang cho bản thân, chỉ có điều bây giờ cuộc sống của hắn cũng chẳng

mấy tốt đẹp, phải nói là bị đám nhà thiết kế lôi ra đầu gió; ngay trong lúc ở trụ

sở bang hội đã nổi điên lên: "Đệt mợ! Mua một tên Dương Quá hai ngày mà

phải tốn 90 vạn vàng, hắn cướp luôn đi không được à?" Một tên bang chúng

mắt lóe sáng chỉ vào một chỗ trên giấy nhắc: "Bang chủ, có người rẻ hơn nhiều,

cái này chỉ ba lượng, có thể dùng cái khác thay thế mà."

Huyết Ảnh liếc qua: "Hộ vệ A, thông thạo võ công sơ cấp. vớ vẩn.” Hắn

không nói hai lời, một cước sút bay mấy tên hạ nhân đề nghị ra khỏi cửa lớn."

"Mẹ nó! Mua Độc Cô Cầu Bại hai tiếng đồng hồ phải 100 vạn vàng... Mua Tây

Môn Xuy Tuyết một ngày 70 vạn, sao không gọi là Độc Cô cường đạo? Tây

Môn thổ phỉ?"

"Bang chủ, vậy chúng ta có mua không?"

"Mua chứ. Tất nhiên phải mua, chúng ta mới có 5 triệu người, người ta có 8

triệu, không mua NPC bảo vệ điểm then chốt, cứ đợi bị cướp à? Ta xem lại

nào... À, cái này hay đấy, song tuyệt học cấp 50, biết sử dụng hơn 10 loại tuyệt

học các phái, trí thông minh cực cao, mỗi ngày có 10 vàng. Thằng ngu này là

ai?" Huyết Ảnh tràn đầy hy vọng lật trang xem, lập tức nổi giận dữ dội: "Đệt mẹ

tổ tông mười tám đời nhà thiết kế này!" Trang kế tiếp ghi tên là Mộ Dung Phục.

"Báo cáo bang chủ!" Một tên NPC canh cửa chạy vào nói: "Có một người tự

xưng là bang chủ Kim Tiền bang, gọi là Thượng Quan Kim Hồng đến viếng

thăm. Hắn nói sẽ bảo đảm cho ngài đại thắng trong trận chiến này."

"Ô hô? Kim Tiền bang? Hình như là một bang phái nhỏ ở Khai Phong?"

Huyết Ảnh cau ngươi nói: "Cho mời!"

Trong danh sách, những cái tên đáng chú ý thì hắn không mua nổi. Trong

đống máu gà lông vịt này, lại có người cam đoan đại thắng, đừng nói là NPC,

cho dù chỉ là một đống phân thối, hắn cũng cho là có thể tranh luận một phen.

Khi liên quân tập trung được tới 80% ở Lạc Dương, thì Pháo Thiên Minh ở

trong phòng nhỏ quán rượu của mình giơ chén rơi lệ, không có võ công! Ngay

cả trận đấu lớn nhất năm nay cũng chưa thể tham gia, thật sự khiến người ta đau

lòng. Dù túi tiền có hai trăm vàng, nhưng y cho rằng ở trạng thái toàn thịnh dù

thế nào cũng phải có ba trăm vàng, hơn nữa vốn có khinh công tuyệt hảo, cướp

kho vật phẩm của bang hội vẫn luôn là ước mơ của y. Huống hồ đó là kho vật

phẩm của đệ nhất bang hội, bộ trang bị toàn chở bằng xe kéo.

"Hiện giờ ta đang ở dưới lầu nhà ngươi, muốn mời ta lên ngồi một chút

không?" Pháo Thiên Minh vừa xem tin nhắn, hóa ra là bà chủ Lãnh đến rồi, xóa

tin nhắn, lờ đi, thêm vào danh sách đen, tiếp tục uống Coca thôi.

"Ngươi có ở đây không?" Lại xem tin nhắn, hóa ra là Thiên Nhãn, đối với

người này thì không thể vô lễ, đành phải xuống lầu đón tiếp.

"A... Hai mỹ nhân đại giá quang lâm tiệm ta, thật sự rất vinh hạnh! Sao các

ngươi đến mà không báo trước, tiểu nhị, bàn này tính cho ta." Có thể Pháo

Thiên Minh vô cùng bất ngờ, hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào.

Lãnh Nhược Tuyết không để ý: "Chúng ta đến tìm riêng ngươi, sao không

trả lời tin nhắn?"

"Có à?" Pháo Thiên Minh lấy điện thoại ra nhìn qua loa nói: "Không thấy

đâu! Có lẽ tín hiệu kém, thôi, ngồi đi!"

Thiên Nhãn lấy điện thoại ra nghi ngờ hỏi: "Cái điện thoại này không có

màn hình, lại nói tin nhắn cũng không dùng điện thoại..."

"Hắn đang giả ngu đâu, đừng để ý đến hắn.”

"Ngươi rất hiểu hắn!" Thiên Nhãn hơi ghen tị.

"Đương nhiên, nếu không hiểu hắn, ta đâu có đem ngươi theo." Không ngờ

Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên nói với Thiên Nhãn: "Ngươi về trước đi! Ta có

chuyện cần tìm chủ quán Thanh Mai."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 351: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 35



“Đã đến đây thì cùng ngồi xuống đi, ha ha! Tiểu Bạch, trước tiên mang lên

mười cân Ngũ Gia Bì .”

“Ta thanh toán!”

“Ngũ Gia Bì đổi thành Louis XIII, mang tới trước mười chai đi.”

Tiểu Bạch lại gần hỏi: "Ngươi uống hết được không?"

“Ta đóng gói phần còn dư, ta thích thế, không cần ngươi quản.”

Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn thích chiếm lợi."

“Này, ta đã giảm giá cho ngươi 2% rồi, đừng tung tin đồn lung tung. Nói

chuyện chính đi!”

Thiên Nhãn nói: "Nhiệm vụ Ỷ Thiên kiếm đã có chút manh mối, phải thông

qua..." Nói đến đây, giọng đột nhiên nhỏ đi, ánh mắt cẩn trọng liếc nhìn Lãnh

Nhược Tuyết khuôn mặt vô cảm.

“Nói xong chưa? Vậy ta nói trước đây! Việc thứ nhất, ngươi phải tránh xa

đệ đệ ta một chút. Thằng nhóc này càng ngày càng giống ngươi, cha ta nói với

nó vài câu, nó trả lời nhanh hơn cả gió, nhưng chẳng hề coi trọng lời nói của

chúng ta. Quở trách nó, nó lại cứ làm cái vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi,

mắng nó đánh nó cũng chẳng có tác dụng gì. Khiến ta hận... hận không thể cắn

chết nó.”

"... Cái này hoàn toàn không giống ta! Ngươi lầm rồi. Trước mặt ông già thì

cái rắm ta cũng không dám thả." Pháo Thiên Minh rất là nghi hoặc, chênh lệch

nhiều quá đi! Ông già mình bảo mình đi làm gì, cho dù không muốn, ít nhất

cũng phải ra vẻ.

"...Vấn đề này ta tạm thời không thảo luận nữa. Bây giờ là việc thứ hai. Ta

vừa nhận được tin, nói tại Khai Phong có một NPC của một bang hội nhỏ tên là

Kim Tiền bang liên hệ với Huyết Ảnh, nói bảo đảm hắn có thể phòng thủ nơi

đóng quân, hơn nữa còn có thể phòng thủ rất tốt. Ta muốn mời ngươi đến chỗ

của bang phái này dò la tin tức."

"Bà chủ! Ngươi thật biết đùa, ngươi không biết ta không còn chút võ công

nào à?"

Lãnh Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ tin đồn trên diễn đàn nói gân

mạch của ngươi bị phế là thật?"

"Thật đấy, ta thấy ngươi nên mời cao nhân khác! Không bằng gọi Tinh Ảnh,

người này khinh công không chỉ giỏi. Hơn nữa còn rất thạo việc trộm gà cắp

vịt."

Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn Pháo Thiên Minh, đây chính là nhân tài

được mua chuộc, thường ngày cô vẫn nhịn nhục không nói thêm gì, nhưng đến

lúc quan trọng lại thành bất lực không làm được gì. "Thế này đi! Tiểu Nhị chắc

là rất quen thuộc phải không? Ngươi gọi hắn tới đây, ta hỏi hắn vài việc, đồng

thời cũng đừng để hắn tham gia chiến đấu nữa." Lãnh Nhược Tuyết vốn là

thương nhân, chỉ có đầu tư chứ không có thu hoạch thì cô chưa bao giờ làm, cho

dù chỉ có thể ép ra một giọt dầu, cũng tuyệt đối không thể chỉ lấy được nửa giọt.

"Không thành vấn đề!" Pháo Thiên Minh gửi một tin nhắn cho Tiểu Nhị:

"Ngốc Bút Ông bị quần ẩu ở quán rượu của ta, nguy cơ tính mạng chỉ trong

gang tấc!"

"Ngươi cố gắng ổn định tình hình, ta lập tức dẫn người tới!" Tiểu Nhị nhanh

chóng trả lời tin nhắn.

Lãnh Nhược Tuyết đột nhiên phát hiện, chất lượng một giọt dầu này thật

không tồi. Tiểu Nhị kéo tới mười cao thủ dùng đao của Tinh Anh đường.

Tiểu Nhị phát hiện bị lừa nhưng cũng không tức giận, hoặc là không dám

tức giận với Pháo Thiên Minh. Làm người ngoại quốc, phải có ý thức của người

ngoại quốc, tuyệt đối không thể so đo âm hiểm với người Trung Quốc, điểm này

là hắn học thuộc lòng binh pháp Tôn Tử mà khám phá ra. Tôn Tử đã âm hiểm

như vậy. Loại ngang ngược như Pháo Thiên Minh tất nhiên càng âm hiểm.

Sau khi hiểu rõ mục đích của Lãnh Nhược Tuyết, hắn đại diện 10 người

khác đàm phán cùng Lãnh Nhược Tuyết. Cuối cùng Tiểu Nhị đòi được mỗi

người mỗi tháng thu nhập thêm vào hai ngàn, đồng ý làm gián điệp cho Lãnh

Nhược Tuyết.

Trong bầu không khí thân thiện như vậy, chỉ có Pháo Thiên Minh lý giải về

nghề này khác với mọi người: Hắn cho rằng thân phận hiện tại của Tiểu Nhị

không phải là nội ứng mà là nội gian, phản đồ, phản bội.

Lãnh Nhược Tuyết cũng bắt đầu lo lắng, ánh mắt của cô không hạn hẹp như

Pháo Thiên Minh, thiên hạ nagf ông đây đệ nhất, ngoài núi không có núi nào

cao hơn. Trong tay cô nắm giữ tài liệu chỉ ra rằng, trong một đại hội võ lâm

cách đây hơn một tháng, phe Huyết Ảnh đã có ít nhất ba người có thể đối phó

được với Pháo Thiên Minh. Cô cũng không muốn dính líu gì với Huyết Ảnh

nữa. Hóa ra vẫn âm thầm thu nạp nhân tài, nay trực tiếp đứng ra thu nạp công

khai. Thân là phụ nữ giác quan thứ sáu báo cho cô biết, với số lượng và chất

lượng các cao thủ hiện có, vẫn chưa đủ sức chống lại Tinh Anh đường của

Huyết Ảnh. Đặc biệt là hôm qua thu được tin, một huynh đệ trong thực tế của

Huyết Ảnh đã đạt được nội công cực mạnh, thuộc top 5 trong trò chơi: Cửu

Dương Thần Công, hơn nữa còn luyện thành công thân thể Kim Cương Bất

Hoại.

Trong Tinh Anh đường toàn là tinh anh tuyệt đối. Trò chơi bắt đầu lâu như

vậy, các loại võ công tuyệt học đã nở rộ khắp nơi. Tuy so với số lượng người

chơi thì chỉ là muối bể, nhưng chỉ cần có tuyệt học hoàn chỉnh thì cơ bản đều bị

Huyết Ảnh đoạt mất. Huyết Ảnh vì có thể đoạt được Lãnh Nhược Tuyết mà dốc

hết vốn liếng, thề sẽ cướp ngôi đầu trong đại hội võ lâm, cho dù phải táng gia

bại sản.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 352: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 36



Ngoại trừ Tiểu Nhị ở lại, mười người còn lại lập tức trở về nơi đóng quân

của bang hội, Lãnh Nhược Tuyết như thấy Pháo Thiên Minh hoàn toàn không

để mình vào mắt, chỉ biết hừ một tiếng, mang theo Thiên Nhãn lắc mình đi mất.

"Ta đã bắt chuyện với Huyết Ảnh, hắn nói không sao, tạm thời có thể không

về. Ngươi giữ ta lại làm gì?” Tiểu Nhị thấy mọi người đều đi rồi bèn mở miệng

hỏi.

"Ta muốn đi Khai Phong một chuyến, nhưng ngươi cũng biết các bằng hữu

kia hoặc là bận rộn, hoặc là lười biếng, hoặc là võ công quá thấp. Cho nên ta

đành phải nhờ ngươi đi theo bảo vệ.” Đột nhiên Pháo Thiên Minh có hứng thú

với Kim Tiền bang mà Lãnh Nhược Tuyết nhắc tới.

Đúng lúc Pháo Thiên Minh và Tiểu Nhị đi Khai Phong, một NPC sắc nước

hương trời một độc thân tìm đến đại bản doanh của Bất Túy...

Bất Túy nhìn NPC tuyệt sắc trước mắt này nhưng không hề có chút biểu

cảm, ngay cả Nhất Kiếm Đoạt Tâm và những người khác ở đây cũng không hề

phản ứng gì, chỉ có Xa thầm mắng trong lòng: Đùa cái gì, nhìn một bộ số liệu

mà choáng váng, toàn đồ đểu.

Xa ho khan một tiếng hỏi: "Ngươi là ai? Tìm chúng ta có việc gì?”

Mỹ nhân không hề để ý đám nam nhân thất thố, tươi cười đáp: "Ta là Triệu

Sư Dung.”

Kim Tiền Bang có trụ sở gần con hẻm nhỏ phía nam thành, đó là một con

hẻm rất bình thường. Pháo Thiên Minh và Tiểu Nhị mò tới trước cửa Kim Tiền

Bang, nhưng phát hiện đây thực sự chỉ là một bang hội nhỏ, biển hiệu rất đơn sơ

thường, cửa lớn cũng rất tầm thường, thậm chí hai tên NPC canh cửa còn không

có vũ khí. Chỉ có điểm đặc biệt là, hai tên canh cửa A và B giống như hai cây

giáo, đứng thẳng tắp suốt ba phút mà không chớp mắt.

"Bây giờ làm gì đây?” Tiểu Nhị hỏi.

“Ngươi có sợ chết không?”

“Trong trò chơit hì không?”

“Vậy được! Chém chết chúng đi.”

“... Không thù không oán, sao lại giết người bừa bãi được? Không tốt lắm

đâu?”

“Xưa nay ngươi có oán thù gì với lợn không?

“Không có!”

“Vậy ngươi còn ăn thịt chúng? Lên đi!”

Tiểu nhị cười khổ một tiếng, tuốt đao ra chém thẳng về phía canh cửa A.

Pháo Thiên Minh liếc qua, thấy người nước ngoài này đúng là độc địa, Thiên

Hạ Tam Tuyệt đao thì không dùng, lại thi triển chiêu Phi Lôi đao làm hoa mắt

người ta.

Nhưng chiêu kế tiếp lại khiến hai người kinh hãi, Canh cửa A nhẹ nhàng

nghiêng đầu né tránh, để mặc đại đao chém xuống vai trái. Một tiếng thịt rơi,

tay trái bị chém đứt lìa, Canh cửa A không hề chớp mắt, như thể cánh tay bị

chém không phải của mình. Tay phải đánh ra một chiêu rất bình thường, chiêu

này tên cũng rất bình thường, gọi là Phá Ngọc quyền. Võ công trung cấp, nhưng

võ công trung cấp này đánh thẳng vào ngực Tiểu Nhị đang kinh ngạc, một tiếng

độp nặng nề vang lên, Tiểu Nhị bay ra xa ba trượng, ngã sấp xuống đất, rõ ràng

đã bị thương nặng.

Trong khoảng thời gian đó, canh cửa B vẫn bất động, mặc dù canh cửa A đã

mất một cánh tay, nhưng cũng không tức giận, cũng không tự ti mặc cảm, thu

chân quay trở lại vị trí của mình. Nếu không phải cánh tay đứt lìa còn nằm dưới

đất, Pháo Thiên Minh thực sự tưởng rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Lúc này cửa lớn được mở ra, một người bước ra ngoài. Người này thân hình

rất cao lớn, mặc áo vàng kim lóng lánh, vạt áo rất ngắn, chỉ che đến đầu gối; tay

áo buộc chặt, ngón tay dài thanh mảnh, xương lồi lên, trông rất khỏe mạnh.

Trên đầu đội mũ rộng vành, vành mũ rộng thùng thình, rìa vành che thấp xuống,

bên hông phải dắt một thanh kiếm, cán kiếm hướng về bên trái, vì vậy đây là

thuận tay trái. Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Pháo Thiên Minh một cái, khiến

Pháo Thiên Minh lùi lại một bước. Pháo Thiên Minh phát hiện trên mặt người

này có ba vết sẹo. Vết sẹo cũng chẳng đáng sợ, cũng không phải nguyên nhân

khiến Pháo Thiên Minh lui bước. Điều thực sự đáng sợ là đôi mắt của hắn, đôi

mắt màu xám tro ấy không nhìn thấy cảm xúc, cũng không nhìn thấy sự sống.

"Có chuyện gì vậy?" Nam nhân đáng sợ hỏi.

"Không có chuyện gì." Người canh cửa trả lời. Hắn luôn cho rằng chuyện

mình xử lý được thì không thể coi là chuyện lớn.

"Xuống dưới bôi thuốc!"

"Vâng!"

"Ngươi là Thượng Quan Kim Hồng?" Pháo Thiên Minh thấy nam nhân

đáng sợ quay người định trở vào bèn lên tiếng hỏi.

Nam nhân đáng sợ dừng bước, xoay người lại, thanh kiếm ở tay trái đã

không còn ở hông, thân thể cũng không còn ở vị trí cũ. Mà vị trí yết hầu của

Pháo Thiên Minh xuất hiện thanh kiếm của nam nhân đáng sợ. "Ta tên Kinh Vô

Mệnh. Ở đây chỉ có Thượng Quan bang chủ, không có Thượng Quan Kim

Hồng."

Gió thổi qua, cuốn theo những mảnh giấy. Kinh Vô Mệnh đã quay trở lại,

người canh cửa cũng được thay. Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Chúng ta quay

về đi!"

"Vậy là dò la xong rồi à?" Giọng nói của Tiểu Nhị hơi run rẩy, không phải

vì thương tích mà là vì cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Hắn chưa bao giờ nghĩ

rằng còn có một người võ công trung cấp có thể gây thương tích nặng như vậy

cho bản thân, còn có đôi mắt màu xám tro ấy nữa, ngay cả yêu ma trong địa

ngục cũng không xứng có đôi mắt như thế.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 353: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 37



"Đã dò xét xong! Nếu đây chỉ là tiểu bang phái thì ta là cứt chó. Bang phái

này không đơn giản, xem ra vận may của Huyết Ảnh cũng tốt thật." Pháo Thiên

Minh so sánh tốc độ gia tăng của Quỳ Hoa với Kinh Vô Mệnh, rút ra kết luận:

Mình có thể gây thương tích rất nặng cho hắn, nhưng chắc chắn mình sẽ chết.

Dĩ nhiên kết luận này dựa trên giả định chiêu kiếm vừa rồi là trình độ thực lực

thật sự của hắn.

Không có việc gì, Pháo Thiên Minh và tiểu nhị cáo biệt về Hàng Châu,

nhưng khi đến gần quán rượu của mình thì phát hiện, Không Có sòng bạc bên

cạnh quán rượu đã đóng cửa, trước cửa đặt một tấm bảng: Bên trong trang trí

sẵn, tạm dừng buôn bán.

Pháo Thiên Minh bèn hỏi Diệp Khai đang ngồi tựa vào sư tử đá phơi nắng:

"Tiểu Bạch, thế này là thế nào?"

Diệp Khai vẫn điềm nhiên đáp: "Ngươi nói chưởng quầy Tiểu Điệp à, cô ấy

cùng chồng về nhà mẹ đẻ rồi, lúc trước tới tìm ngươi xin nghỉ mà không gặp, ta

đã thay ngươi cho phép."

"Ta hỏi ngươi là sao mọi chuyện đều kỳ lạ như vậy?"

Diệp Khai đứng thẳng dậy nói: "Có gì kỳ lạ, chẳng qua là tranh đấu quyền

lực mà thôi. Giang hồ bây giờ mới thật sự giống giang hồ.” Diệp Khai ưỡn

người nói: “Ta giới thiệu cho ngươi, sắp tới có ba bang phái lớn tiến vào trò

chơi này. Lão đại của bọn họ lần lượt là Thượng Quan Kim Hồng, Lý Trầm

Chu, Tôn Ngọc Bá. Thượng Quan Kim Hồng có hai trợ thủ là Kinh Vô Mệnh và

con trai Thượng Quan Phi. Lý Trầm Chu có hai tay phải tay trái là Liễu Tùy

Phong và vợ là Triệu Sư Dung. Tôn Ngọc Bá cũng có hai người giúp sức là con

rể Mạnh Tinh Hồn và một thanh niên tên Luật Hương Xuyên."

Pháo Thiên Minh hỏi tiếp: "Vậy sau khi bọn họ vào trò chơi sẽ ra sao?"

Diệp Khai đáp: "Nhiệm vụ bang hội của NPC nhiều hơn một đặc điểm so

với các người chơi các ngươi, đó là số người không giới hạn. Vào trò chơi rồi

tất nhiên sẽ mời các ngươi gia nhập, một núi không thể chứa hai hổ. Rồi sẽ âm

mưu ám sát lẫn nhau, chinh phạt đối phương. Nhưng cũng chúc mừng các

ngươi, chỉ cần gia nhập bang phái, sẽ có điểm tu luyện riêng, ai cướp đoạt địa

bàn của ngươi sẽ bị bang hội ban bố lệnh truy sát. Trong vòng ba ngày mà

không giết được, kẻ vi phạm sẽ bị NPC ám sát."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Nhưng nếu ta không muốn gia nhập bọn họ thì sao?"

Diệp Khai nói: "Vậy thì càng phải chúc mừng ngươi, ngươi sẽ không còn

nơi nào để tu luyện. Ngươi dừng chân ở đâu, chỉ cần có người tố giác ngươi

cướp quái, sẽ có nhiệm vụ đuổi giết ngươi... Có điều cũng không hoàn toàn như

vậy, trong vòng hai mươi dặm quanh môn phái của các ngươi vẫn là nơi an

toàn."

Pháo Thiên Minh khinh bỉ nói: "NPC các ngươi đông người thì chúng ta

cũng đông, cẩn thận bị chúng ta lột trắng tay đấy."

"Cho nên a! Ai bảo các ngươi cho bọn họ cơ hội? Hai đại bang hội đã tham

gia chiến tranh của các ngươi. Ta đoán là đã thành thỏa thuận rồi. Còn sao lão

hồ ly Tôn Ngọc Bá này không có động tĩnh gì, ta cũng không rõ lắm. Ngày mai,

chậm lắm là ngày kia, nhà phát hành trò chơi sẽ tuyên bố trên trang chủ, giang

hồ sẽ từ thời kỳ thái bình phát triển lên thời kỳ quyền lực ngập trời. Thật ra,

trước tiên phải trách người chơi các ngươi không đồng tâm, vì lợi ích trước mắt

sẵn lòng bán đứng một số tài nguyên. Ta cam đoan với các ngươi, chỉ cần người

chơi dám gia nhập bang phái NPC, họ sẽ rất hài lòng. Ba nhân vật này đều là

kiêu hùng của thời đại này. Có công tất sẽ thưởng, có tội tất sẽ trị, đây là nguyên

tắc của bọn họ. Hơn nữa, bọn họ cần thứ các ngươi không để trong mắt... quyền

lực. Còn các ngươi muốn thứ bọn họ không để tiền bạc, võ công."

Pháo Thiên Minh vò đầu nói: "Chuyện này thật ồn ào, ta đã có bang hội rồi

thì phải làm sao bây giờ?"

“Có bang hội là tốt rồi! Bây giờ bang chủ ngươi chọn gia nhập phương nào,

sau đó bang hội của ngươi ví dụ tên là Trương Tam bang, sau sẽ biến thành

Trương Tam đường. Ngươi sẽ có thêm lựa chọn trò chuyện trong đường.”

"Vậy ngươi xem ba tên rùa đen khốn kiếp này có tên nào tương đối thuận

mắt? Cho ta tham khảo một chút."

"Kim Tiền bang của Thượng Quan Kim Hồng lấy pháp làm gốc, Quyền Lợi

bang của Lý Trần Chu lấy tình làm gốc, Thiên Hạ bang của Tôn Ngọc Bá bang

lấy nhân làm gốc. Đoạn trên chỉ là mã ngoài, xã hội đen mà! Ai đầu to thì người

đó lớn. Ta cảm thấy ngươi gia nhập Thiên Hạ bang cũng được, dù sao có người

quen đương gia bên trong cũng dễ sống. Quyền Lực bang cũng thích hợp với

ngươi, công phu diễn kịch của ngươi cũng không kém. Về phần Kim Tiền bang

cũng không tệ. Thượng Quan Kim Hồng rất chú trọng nhân tài nhất."

Pháo Thiên Minh mừng rỡ nói: "Ngươi cũng cảm thấy ta là nhân tài? Ta vẫn

luôn cho là như vậy."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 354: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 38



"----- đừng hiểu lầm, ta chính nói võ công, còn nhân phẩm của ngươi ----

còn ưu điểm của ngươi ----- ta thực sự không có gì để nói. Ngược lại sau khi rời

khỏi đây đừng nói với người khác ta nghĩ kế cho các ngươi. Ta không gánh nổi

người kia."

Pháo Thiên Minh giơ chân, Diệp Khai nở nụ cười nham hiểm, búng một

ngón tay cái, khiến ông chủ ngã nhào xuống đất rồi nói: "Chớ nóng vội, bây giờ

ta đang tiết lộ tình hình, ngày mai giang hồ còn có biến động đấy."

"Ngươi nói mau!"

"Ngươi có hay biết giá cả đất đai giang hồ đang tăng vọt, ngân phiếu sắp

biến thành giấy lau mông hay không?"

“Nói nhảm. Có nước phát hành tiền giấy tràn lan như trò chơi, dưới đất cũng

nhặt được tiền.”

“Vậy ngươi có biết tuyệt thế khinh công của Thập Đại Môn Phái, chỉ một

mình ngươi học được không?”

“Ha ha! Ta rất hân hạnh được biết. Hay là công khai tuyên bố chuyện này?

Người ta sẽ ngượng ngùng lắm đó.” Trước mắt Pháo Thiên Minh lấp lánh ánh

sao, một bức họa khổng lồ trên diễn đàn mô tả cảnh tượng oai hùng khi ta vận

dụng khinh công, biết bao thiếu nữ sẽ hò hét mê mẩn!

“Đồ ngốc! Với ngươi ta phải nói thế này. Ngày mai cổ phiếu của Thập Đại

Môn Phái và Tam Đại Bang Hội sẽ lên sàn!” Diệp Khai nói xong, Pháo Thiên

Minh phun máu tươi.

“Ngươi nói gì? Cổ phiếu?”

“Đúng vậy! Ai có thể kiếm lời một trăm vạn lượng vàng trong cổ phiếu,

người đó có thể học được tuyệt thế khinh công.”

“Thâm độc! Quả thật là thâm độc.” Pháo Thiên Minh cảm khái những nhà

thiết kế này đen tối vô cùng. Để kiểm soát giá cả, trực tiếp ném ra một sàn

chứng khoán, mọi người ném tiền vào cái hố không đáy này. Ai cũng tự nhủ

mình thông minh tuyệt đỉnh, ai cũng tin đầu cơ là thủ đoạn giàu nhanh nhất.

Còn tuyệt thế khinh công chỉ là mồi nhử, dù không muốn cũng phải nhảy vào

vòng xoáy.

Rồi Tam Đại Bang Hội sẽ nhìn nhận: Trời ạ, mọi người đều luyện cấp bậc

lên cao rồi. Nếu luyện đến cảnh giới song tuyệt học tròn 100 thì sao? Vậy thì

đánh thôi! Một trận chiến chết người diễn ra, ai chết mất đi cấp bậc và võ công,

phải luyện lại từ đầu... Như thế cứ lên xuống, đến chừng nào mới tới đích? Nghĩ

tới đây Pháo Thiên Minh bỗng thấy nhức răng...

“Đừng uể oải thế, cứ chơi trò chơi của các ngươi đi! Chỉ cung cấp không

gian luyện cấp tốt hơn thôi mà! Thực ra những chiêu này đều là thủ đoạn kiểm

soát, bang hội sẽ không can thiệp vào việc các ngươi muốn làm gì. Chạy vẫn

chạy, múa vẫn múa.”

“Ta sợ bọn chúng nhàn rỗi sửa luật cơ bản, ta phải tìm đâu ra năm mươi vạn

người diễu hành đây?”

“Lạc đề quá, cái này thì ngươi cứ yên tâm đi. Nếu ngươi thật sự không

thích, thế thì giết sạch bọn họ đi. Bọn họ mà chết, bang hội lập tức giải tán.”

"Thôi đi! Hôm nay ta mới giao thủ với Kinh Vô Mệnh một chiêu, cho dù ta

triển khai toàn bộ võ công, cũng không phải là đối thủ của người ta.”

"Xưa nay ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài võ công, ngươi không có thứ gì

khác.”

"Ví dụ như cái gì?”

"Ví dụ như nói hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu gì đó.”

Sáng sớm ngày hôm sau, liên minh chính nghĩa cuối cùng cũng giao chiến

chính diện với lực lượng độc tài tội ác tại trấn X cách thành chính diện 3 dặm.

Trận chiến vô cùng kịch liệt và máu me, không ngôn từ nào tả xiết, nên sẽ

không tả nữa.

Lần này, cả hai phe nhờ sự trợ giúp của NPC nên chiến lược đều nâng lên

một tầm cao mới, một trình độ cao siêu khiến người khác không thể bắt chước,

nên cũng sẽ không mô tả chi tiết.

Tuy nhiên, vẫn phải đề cập một vài chi tiết nhỏ, đầu tiên là phương thức liên

lạc. Do quân liên minh và độc tài đều mang tính chất đa quốc gia NATO, nên

việc truyền lệnh gặp rất nhiều khó khăn. Theo đề xuất của Huyết Ảnh, phe độc

tài chọn cách sử dụng phương thức 1-100, chia thành từng nhóm 100 người rồi

chuyển tải tin cho từng nhóm. Một nhóm 100 người lại chuyển thông tin cho

10.000 người, như vậy cơ bản ai cũng được biết. Còn phe liên minh chọn cách

đơn giản và hiệu quả nhất, mấy đại sư huynh dùng kênh bang phái hò hét từng

nhóm. Như vậy, mặc dù bí mật không được giữ kín, nhưng toàn quân trở nên

linh hoạt hơn hẳn.

Kế đến là cách phân biệt đồng đội trong tình huống lẫn lộn nhau. Nhìn từ

khía cạnh này, trình độ của NPC hoặc là trí tuệ nhân tạo này cũng không khá

lắm. Biện pháp đầu tiên của phe liên minh là xé tà áo trái của mọi người, ban

đầu dự định làm theo kiểu buộc khăn trắng của phong trào Vũ Xương. Nhưng

sau vài hành động mãnh liệt đã khiến khăn trắng rơi mất, rồi bị đồng đội bên

cạnh chém thành thịt băm. Cuối cùng chuyển sang xé ống tay áo, cũng không

thể tự dài ra được đúng không?

Nhưng rất nhanh chiến trường xuất hiện một đám chiến binh không tay áo,

tay áo trái của tất cả mọi người đều biến mất. Huyết Ảnh dùng chiêu lẫn lộn

như cá lặn trộn châu, tất cả đều xé tà áo khiến Cái Bang gần như bị tiêu diệt.

Lúc mọi người còn đang bàng hoàng, Huyết Ảnh thông qua kênh bang hội kêu

gọi vài ngàn người bắt đầu ám toán Cái Bang. Bởi vì Cái Bang cơ bản không

tham gia quân độc tài, nên giữa chiến trường hỗn loạn này khốn kiếp khác nào

bia ngắm.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 355: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 39



Trong thời khắc nguy nan này, mọi người phe đồng minh lập tức xé toang

ống tay áo bên phải. Do Huyết Ảnh truyền lệnh ra chậm trễ. Trong vòng một

phút, quân độc tài đã chịu tổn thất nặng nề. Một phút sau đó, tất cả mọi người

trên chiến trường đã không còn tay áo...

Năm phút sau xé rách ống quần trái... ống quần phải... lột mũ... cởi áo

khoác... c** q**n ngoài... cắt tóc...

Được hai tiếng đồng hồ, trận chiến tàn khốc hơn nửa triệu người đã nuốt

chửng một nửa nhân lực tài nguyên, đây là con số tính cả những người đã chết

lại đến. Trong vòng mười dặm chỉ thấy vài chục vạn người cầm khí giới đứng

chờ, chờ lệnh cởi truồng...

Tại nơi này, một cảnh tượng kinh thiên động địa được đưa lên diễn đàn. Mọi

người xôn xao, những người chơi không tham chiến từ khắp nơi kéo đến chiến

trường, ngắm khung cảnh hiếm có này. Cũng có không ít kẻ độc ác khuyến

khích mọi người quay phim, chụp ảnh các nam nhân khỏe mạnh và nữ tử xinh

đẹp...

"Còn cởi được cái gì nữa?" Triệu Sư Dung đi tới đi lui tại tổng bộ quân

đồng minh, suy nghĩ căng thẳng. Còn các đại sư huynh đã ngồi thừ người như

bóng xì hơi trên ghế, mắt vô hồn, nét mặt ngây dại.

"Sao bọn chúng vẫn chưa cởi hết?" Thượng Quan Kim Hồng tại tổng bộ

quân độc tài nổi cơn thịnh nộ. Giờ thì hay rồi, cởi như thế này, ngay cả người

Cái Bang cũng không nhận ra.

Huyết Ảnh chỉ biết đứng bên thở dài: Cởi tiếp à? ĐM, chúng ta chơi trò chơi

chứ không phải thi đấu thể hình!

Sau hai tiếng giằng co, cuối cùng Huyết Ảnh nghe theo Thượng Quan Kim

Hồng, bắt đầu đàm phán với quân đồng minh. Sau bốn tiếng thương lượng, hai

bên công bố:

Thứ nhất: Huyết Ảnh thừa nhận thất bại. Không chịu thừa nhận cũng không

được, mình chỉ có một cái mặt, còn đối phương có tới mấy cái mặt. Lại nói,

người sáng suốt đều biết ai thắng ai thua.

Thứ hai: Trong vòng ba tháng, Huyết Ảnh phải trói gô thủ phạm gây chiến

tranh Mộ Dung Phục. Ba tháng nữa sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, cũng chẳng ai

muốn gây ra một chuyện tận chiến tranh nữa.

Thế là trận chiến tranh oanh liệt đã kết thúc. Nhưng không ai có tâm trạng

ôn lại, vì lúc này trang chủ đã thông báo: Ba thế lực lớn vốn theo bản chất cá

lớn nuốt cá bé đã gia nhập trò chơi, mười môn phái và tam đại bang hội niêm

yết cổ phiếu. Tổ sư gia hoặc bang chủ nắm giữ 51% cổ phiếu, mỗi đệ tử nắm

giữ 100 cổ phiếu. Trong ba ngày gia nhập tam đại bang hội sẽ được tặng 100 cổ

phiếu.

Chi tiết như sau....

Trước hết Huyết Ảnh tuyên bố dẫn toàn bộ bang chúng gia nhập Kim Tiền

bang và được phong chức vị Phó bang chủ, có thể mở rộng Vô Địch đường của

mình lên đến ba vạn người.

Tiếp đó, trong quân đồng minh Hát Bất Túy, Phượng Hoàng, Nhất Kiếm

Đoạt Tâm, Tử Phi Tử, Ái Niếp Niếp tuyên bố gia nhập Quyền Lợi bang.

Trong khi đó, Thiên Hạ bang vẫn im lặng bỗng nhiên thông qua hệ thống

truyền thông báo khắp giang hồ: Bản bang lấy hòa bình làm tôn chỉ, tuân theo

nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Hoan nghênh mọi

người gia nhập.

Điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi tin này được loan báo, có gần một

nửa số người chơi trên trang web bày tỏ sẽ gia nhập Thiên Hạ bang.

Điều này cũng không thể không quy công vào cuộc chiến tr*n tr** giữa hai

bang phái kia khiến mọi người mất niềm tin vào cả hai. Đồng thời, Thải Vân

Phi cỏ đầu tường, Một Giới Đại Sư, Vô Pháp Vô Thiên tuyên bố gia nhập Thiên

Hạ bang.

Điều càng khiến mọi người kinh ngạc hơn là Phích Lịch cũng tuyên bố gia

nhập Thiên Hạ bang. Hai bang hội kia đánh nhau tới tấp, cuối cùng lại để cho

Thiên Hạ bang vốn im lặng nhặt được một món lợi lớn.

Còn về Pháo Thiên Minh thì không khống chế được mà gia nhập Quyền Lợi

bang. Vốn y rất muốn gia nhập Kim Tiền bang, dù sao cũng từng có duyên gặp

Kinh Vô Mệnh một lần, ít ra trong mắt y, làm bằng hữu với Kinh Vô Mệnh còn

hơn làm kẻ địch. Nhưng bất luận tổn thương tâm lý mà Kinh Vô Mệnh đã gây

ra cho y sâu bao nhiêu cũng không cũng đủ ngăn cản cám dỗ từ tiền thật. Thế

nên Pháo Thiên Minh vẫn rất uất ức chấp nhận sự thật, theo Hoàng Gia Thiên

Đường. gia nhập Quyền Lợi bang.

Hai ngày sau, đám bạn xấu tề tựu tại Không Có quán rượu, bọn họ không vì

tầm nhìn tương lai mà vì chuyện hiện tại. Gia nhập bang phái NPC kèm theo

nhiều ràng buộc cứng nhắc, ví dụ như bắt buộc phải làm nhiệm vụ bang hội.

Đây không phải là bang phái người chơi, nói không làm là không làm, dù sao

bang chủ cũng không làm gì được ngươi, tệ nhất là mất đi lợi ích mà thôi.

Thưởng phạt rõ ràng, không nhận nhiệm vụ sẽ bị cưỡng chế phân phối ngẫu

nhiên, ví dụ như giao một bức thư trong 3 ngày, ngươi có thể hoàn thành trong

10 giây, những ngày còn lại chẳng có việc gì. Nếu liên tiếp 3 lần thất bại nhiệm

vụ, sẽ bị bang hội tuyên bố nhiệm vụ truy sát có NPC tham dự. Đối với những

người có mặt hôm nay, đây chỉ là vấn đề nhỏ, trừ Đường Đường và Pháo Thiên

Minh, mọi người đều sở hữu danh hiệu tinh anh của bang hội, danh hiệu này có

thể miễn làm nhiệm vụ.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 356: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 40



Đường Đường thì không có cách nào. Võ công không tốt, còn Pháo Thiên

Minh thì bị oan, hôm kiểm tra võ công chưa khôi phục, mơ mơ màng màng bị

xếp vào đệ tử cấp 3, loại kém nhất. Vấn đề của số ít không phải là vấn đề, nên

những chuyện đó không phải đề tài thảo luận hôm nay. Đề tài hôm nay là đầu

tư.

"Còn một tiếng nữa thôi là bắt đầu rồi. Các ngươi có ý kiến gì không?"

Phích Lịch hỏi.

Pháo Thiên Minh đáp ngay lập tức: "Cổ phiếu Võ Đang chắc chắn không

thể mua, Trương Tam Phong nắm giữ 51% cổ phần, vào đó là chết. Cổ phiếu

của Quyền Lợi bang cũng không thể mua."

"Tại sao?" Xa Tốt hỏi.

"...Vì ta ở đây!" Pháo Thiên Minh hết sức ngượng ngùng. Y đã sớm tính

toán chắc chắn sẽ gây họa cho Quyền Lợi bang, dám ép đẩy giang hồ đệ nhất

cao thủ tự phong làm đệ tử cấp 3, hưởng trợ cấp khách quý mỗi tháng một vàng,

chẳng lẽ không biết mình rất hẹp hòi à? Y không hứng thú gì với khinh công.

Nhưng người ta đã nói, nếu đã luyện thành khinh công và kiếm lợi nhuận trên

100 vạn, có thể học một môn tuyệt học môn phái.

"Ma Giáo không được!" Vô Song Ngư mở miệng nói: "Quá nhiều người, đĩa

lớn khó kéo, đúng là mỗi tháng được chia hút hoa hồng, nhưng phải có lợi

nhuận trăm vạn, cơ bản là không thể."

Kiếm Cầm nói: "Hoa Sơn cũng không được, thành tích quá kém, tháng

trước tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ sư môn chỉ có 71.3%. Nói cách khác, đây là

một cổ phiếu rác rưởi. Ta đang định vừa mở màn là bán sạch"

"Bảo Tướng, Thái Ất và Vu Sơn lại càng không được. Thành tích không nói,

hơn nữa võ công chỉnh thể rất kém cỏi."

"Thiếu Lâm, Cái Bang cũng không tốt, nhân viên quản lý cao cấp bị phân

liệt." Xa vừa nói xong, Phích Lịch và Hát Bất Túy liếc mắt nhìn nhau đầy thâm

tình. Đám người bỏ qua không nhìn, dù sao đừng có ẩu đả trước mặt mình là

được rồi.

"Giờ chỉ còn lại Nga Mi, Thiên Hạ bang và Kim Tiền bang!" Pháo Thiên

Minh thống kê.

Đường Đường nói: "Thật ra ta cảm thấy mình nên mua Quyền Lợi bang, tối

hôm qua ta đã phân tích ba bang hội bọn họ, ví dụ như Kim Tiền bang. Ba NPC

chủ lực đánh đấm thì tốt, nhưng chỉ một mình Thượng Quan Kim Hồng có đầu

óc. Thiên Hạ bang có hai đầu não, người kia là sát thủ đa tình đa cảm. Mà

Quyền Lợi bang thì ba người đều có thể đánh, ba người đều có thể độc lập gánh

vác một phương. Về phía Thập Đại Môn Phái, về cơ bản là không thể, đừng nói

Trương lừa gạt, mấy đại tông sư khác cũng coi người chơi như vui như trò vui.

Tuy rằng tam đại bang phái có khả năng đóng cửa, nhưng trong thời gian ngắn

mà nói quyền lợi và lợi ích của tam đại bang hội là cao nhất. Cho nên ta sẽ vứt

tất cả tài sản trên cổ phiếu, dùng toàn bộ tài sản để mua Quyền Lợi bang."

"Nói hay lắm, ta cũng mua." Mọi người phụ họa. Chỉ có ba người bọn Xa

Pháo Mã vẫn suy nghĩ như cũ.

Một lúc lâu sau Xa rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Cá nhân ta cho rằng cổ

phiếu của Quyền Lợi bang rất tốt. Nhưng tuyệt đối không thể đánh giá thấp...

nhân phẩm của Chử Trà. Chử Trà, ngươi có tính đổi bang hội hay không."

"Không có!" Muốn đổi cũng phải chờ bà chủ Lãnh đổi.

"Vậy ta mua Kim Tiền bang." Xa kết luận.

Mã cũng gật đầu đồng tình nói: "Dốc toàn bộ vốn liếng mua Kim Tiền

bang!"

Tổng đàn Quyền Lợi bang nằm ở Hoàng Kim trấn trong Thành Đô. Bây giờ

Pháo Thiên Minh đang đứng trước một NPC tên Lý Nhị để chọn nhiệm vụ cho

bang phái. Từ Lý Đại đến Lý Thất đều là đồ đệ quan môn của Lý Trầm Chu.

Ngày thường ba vị sư huynh này không lộ diện, tránh bị ám sát, mọi việc nhỏ

đều do bảy NPC này xử lý. Võ công của mỗi người ít nhất cũng phải đạt tuyệt

học.

"Cái đó đi!" Pháo Thiên Minh chỉ vào nhiệm vụ 173, vì thân phận của y

không có nhiều sự lựa chọn. Lý Nhị rất vui vẻ đưa cho hắn một tấm bài.

Nhiệm vụ: Đến thôn Tân Thủ dụ dỗ mười đệ tử cấp một vào bang phái,

hoàn thành trong vòng ba ngày. Tấm bài này dùng để đi lại Tân Thủ thôn, trong

thời gian nhiệm vụ có thể tự do qua lại, cho đến khi nhiệm vụ thành công hay

thất bại.

Hiện tại đã mở sàn giao dịch chứng khoán, mỗi ngày có 12 tiếng đồng hồ

giao dịch, 6 tiếng ban ngày và 6 tiếng ban đêm. Áp dụng chế độ T+0 (có thể

mua bán vô hạn), mức độ tăng giảm lớn nhất là 20%. Mười ba cổ phiếu phát

hành giá khởi điểm đồng nhất là 2 vàng. Mọi người vừa mắng nhà thiết kế vừa

cảm tạ trời đất đã cho họ một khoản tài sản. Cơ bản là mỗi người có 400 vàng

trong tay. Điều khiến người ta sửng sốt là khi mở sàn, ngoại trừ Ma Giáo ra, các

Tổ sư gia điên cuồng bán cổ phiếu của môn phái mình, chỉ nửa tiếng đồng hồ đã

có 9 cổ phiếu rơi xuống giá sàn. Trong khi đó, cổ phiếu của tam đại bang hội

đều tăng giá, đặc biệt là Quyền Lợi bang, chỉ sau 1 tiếng đồng hồ đã tăng hơn

10%. Điều này cho thấy, các cao thủ rất ủng hộ tam đại bang hội, đặc biệt là

Quyền Lợi bang.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 357: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 41



Tân thủ thôn có sức hấp dẫn vô hạn với đám tân thủ. Có lẽ có hơn ngàn

người đang cố gắng luyện cấp, vừa tưởng tượng những chuyện giang hồ đẹp đẽ.

Nhưng thực tế thì rất tàn nhẫn, đặc biệt là sự xuất hiện của Pháo Thiên Minh,

đồng nghĩa với việc giang hồ sẽ trở nên xám xịt.

Tam đại bang hội đều cử người đến dụ dỗ tân thủ. Lúc Pháo Thiên Minh

đến, hai bên trái phải trưởng thôn đã dựng lên bảng quảng cáo: Thiên Hạ bang,

giúp thiên hạ, cái nôi của đại hiệp chính trực, thiên đường của tiểu nhân vô liêm

sỉ.

Kim tiền kim tiền, cội nguồn của tài phú. Một đồng tiền trong tay, thiên địa

vô song, nhật nguyệt lu mờ.

Pháo Thiên Minh liếc nhìn trái phải, rồi nhìn lại bảng quảng cáo của mình:

Quyền lực, hết lòng hết sức, các ngươi là chủ nhân, chúng ta là nô lệ. Vuốt cằm

suy nghĩ một lúc, thấy mình thật nhỏ bé. Y lập tức rút kiếm, tiễn hết tất cả bang

chúng Thiên Hạ bang và Kim Tiền bang về quê. Những kẻ nhận nhiệm vụ này

đều là rác rưởi, chỉ một kiếm là xong. Hơn nữa, Pháo Thiên Minh còn vui mừng

khám phá ra rằng mình đang cạnh tranh một cách chính đáng, không mất điểm

đạo đức.

"Tiếp nhận đệ tử! Mỗi người 10 vàng!" Pháo Thiên Minh dốc tất cả nội lực,

tiếng vọng vang khắp thôn Tân Thủ.

Nhưng đám tiểu tốt tân binh này vốn chưa hề bị nhà thiết kế hun đúc, vẫn

còn giữ được nét thuần khiết, bèn cùng nhau xúm lại chỉ trích Pháo Thiên Minh

hiểm độc gian trá, hung bạo vô đạo. Pháo Thiên Minh rút ra một cây bút lông,

trên quảng cáo 10 lượng vàng ban đầu lại thêm một con số 0. Lập tức cả tân thủ

thủ lặng ngắt như tờ.

Qua một lúc, bỗng có kẻ hô to một tiếng, hơn trăm người xông tới Pháo

Thiên Minh: "Đại ca, thu nhận ta đi, thu nhận ta đi!"

"Đại ca chờ chút, ta sắp lên cấp 10 rồi. Để dành chỗ cho ta."

"Đại ca, ngày mai ngài quay lại có được không?" Có nữ nhân liếc mắt đưa

tình, sẵn sàng hi sinh ít nhiều.

Pháo Thiên Minh vui vẻ chiêu mộ một đệ tử, rồi giang tay nói: "Được rồi!

Bây giờ mỗi người nộp 100 vàng! Thôi, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu vậy!"

"Đại ca, không lầm chứ! Chúng ta phải đưa tiền cho ngài sao?" Mười tên coi

tiền như rác rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, đồng thanh hỏi.

"Đây là quy tắc của Quyền Lợi bang ta, mau đưa tiền đây, mẹ nó!"

Một người chơi nữ dáng dấp không tệ cũng bước ra phía trước nói: "Không

đưa thì sao? Ngươi có giết được chúng ta không? Thằng ngu này, ngay cả bảo

hộ cấp độ 10 cũng không biết!"

Pháo Thiên Minh không nói gì, giơ tay lên, mũi phi đao vút qua tia sáng bảo

hộ xanh lam, đâm thẳng vào mắt trái của người chơi nữ kia: "Mau đưa tiền đây,

không đưa thì mỗi người móc một đôi mắt. Ai bảo các ngươi lợi dụng kẽ hở? Ta

cũng có lòng tốt, để các ngươi nếm trải chút thiệt thòi trước đã. Bằng không đến

lúc ra đại giang hồ sóng gió dữ dội, không nói tới những đồng tiền nhỏ này,

ngay cả mạng các ngươi cũng phải bỏ lại." Nói xong lại rút thêm một mũi phi

đao, chỉ vào một người chơi nữ khác hỏi: "Tiền, hay là mắt!"

"Tiền!" Muội muội kia chạy tới, lắc túi đồ một cái. Hai bạc rơi vào tay Pháo

Thiên Minh. Cô không muốn mắt cắm mũi phi đao đi loanh quanh trong thành

quách. Dù sao cũng là tân binh, không ai biết mũi phi đao này chỉ có thể đâm

được năm phút rồi biến mất. Trong tình thế có người dẫn đầu, mọi người liền

lần lượt móc tiền ra, tốc độ đó... đúng là không còn gì để nói.

Nhưng người trong cuộc là Pháo Thiên Minh thì rất thất vọng, thu năm

mươi bạc rồi âm thầm rời khỏi tân thủ thôn. Mục tiêu ban đầu của y là một

vàng, đầu tư cổ phiếu quá liều lĩnh, toàn bộ tiền đều đem ném hết vào cổ phiếu

của Kim Tiền bang, đến nỗi quên cả tiền ăn uống. Nếu không, với thân phận của

y cũng không thể cướp của người mới chơi được.

10 tên tân thủ nhìn theo bóng dáng Pháo Thiên Minh rời đi, ai nấy nổi giận.

Trong tân thủ thôn có hơn ngàn người mới tận mắt chứng kiến sự việc vừa rồi,

ai nấy đều phẫn uất tràn ngập cõi lòng. Dưới sự dẫn dắt của nữ tân thủ cầm phi

đao kia, mọi người cùng nhau đăng xuất vào diễn đàn.

Quyền Lợi bang ức h**p người quá đáng, lừa đảo dọa dâm tân thủ.

Cáo mượn oai hùm, Quyền Lợi bang ỷ mạnh h**p yếu.

Mà người bị giết của hai bang phái khác cũng bắt đầu hùa theo trên diễn

đàn: "Thanh Mai ác quỷ xuất hiện làng tân thủ, ác mộng Quyền Lợi bang sẽ kéo

dài bao lâu?"

"Vật họp theo loài, từ việc Thanh Mai ác macó thể thấy bộ mặt thật của

Quyền Lợi bang."

Sự việc càng lan truyền càng thêu dệt, cho đến khi có bài đăng của Huyết

Ảnh Mã khẳng định vụ việc này. Bản báo cáo về việc Thanh Mai ác ma cuồng

sát mười vạn tân thủ như sau: Sau khi điều tra rõ ràng, phát hiện đây là một vụ

tàn sát có tổ chức, có mục đích. Thanh Mai ác ma vì nhân phẩm kém cỏi nên bị

xã hội ruồng bỏ, khi hắn đang phẫn uất thì Quyền Lợi đã tiếp nhận hắn, và hứa

sẽ cho hắn quyền trả thù xã hội. Sau đó Quyền Lợi mở tuyến đường riêng tới

tân thủ thôn, mỗi tháng mồng một, ba, năm, Thanh Mai ác ma đều xuất hiện ở

làng tân thủ, tàn sát tất cả sinh linh nhìn thấy, kể cả trưởng làng đáng kính của

chúng ta, cho đến con gà con dễ thương kia. Hỡi đồng bào, dao giết không làm

nản chí được chúng ta. Chúng ta phải đoàn kết một lòng, đánh bại Thanh Mai ác

ma và Quyền Lợi.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 358: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 42



Chiều hôm đó, cổ phiếu Quyền Lợi bị kéo xuống giá sàn, đến lúc đóng cửa

buổi chiều chỉ còn 1,6 vàng, lại thêm gần hai ngàn người chuyển sang ủng hộ

bang phái khác.

Tam đại thủ lĩnh Quyền Lợi triệu tập hội nghị khẩn cấp, sau khi điều tra cho

rằng Pháo Thiên Minh không có hành vi vi phạm bang quy nào, không thể trừng

phạt. Vì vậy, không qua thẩm vấn đã trực tiếp thăng làm đệ tử cấp 2, để cho

người này không thể nhận nhiệm vụ mời chào tân thủ. Đồng thời đóng cửa hai

phân đà thành thị nhỏ, cắt giảm chi phí, sử dụng quỹ dự phòng để cứu thị

trường.

Hát Bất Túy, Đường Đường, thậm chí cả Phích Lịch của Thiên Hạ bang

cũng rơi nước mắt, vừa khóc vừa cố gắng biện hộ cho Quyền Lợi trên diễn đàn.

Nhưng tiếng nói quá nhỏ bé, bị chìm trong dòng nước miếng của đám đông. Chỉ

có hai người Tinh Ảnh và Vô Song Ngư tinh tường, vừa nghe tin đã lập tức bỏ

Quyền Lợi mà đổ tiền vào Kim Tiền. Tin xấu của Quyền Lợi chính là tin tốt đối

với Kim Tiền, giá cổ phiếu cứ thế tăng dần, đến lúc đóng cửa buổi chiều đã

chạm trần, mỗi cổ phiếu đóng cửa ở mức 2,4 vàng.

Những ngày qua, Pháo Thiên Minh cảm nhận được rằng hệ thống bang phái

thật sự rất thú vị. Trước tiên là việc luyện cấp, hệ thống sẽ vẽ ra một địa bàn cho

mỗi người, tùy theo thân phận bang phái của họ. Chẳng hạn như vị trí của Pháo

Thiên Minh là một thung lũng nhỏ ở phía đông Tương Dương. Nếu cần, ta có

thể đề nghị với bang phái cử người đem thuốc men, lương thực đến hằng ngày.

Bang phái sẽ công bố nhiệm vụ mỗi bốn giờ tại trụ sở, mỗi thành thị đều có một

người chuyên đem cơm đến từng nhà. Kế đến, bang hội còn có dịch vụ mua bán

và đấu giá đồ đạc, ta có thể vào hệ thống bất cứ lúc nào để mua sắm, các vật

phẩm thông thường đều có ghi rõ sẽ giao hàng trong vòng vài giờ.

Lại nữa, nếu bị người của bang phái khác g**t ch*t, bang hội sẽ bồi thường.

Từ cấp 40 trở lên là 50 vàng/cấp. Về nguồn tài chính của bang hội, trang web

chính thức cũng đã nêu rõ: số tiền ban đầu của các bang là cố định, về sau tùy

thuộc vào khả năng kinh doanh của mỗi người. Thí dụ, bang hội sẽ đưa ra

những nhiệm vụ như: thu phí quản lý 5 vàng/tháng ở các quán rượu, quán trọ,

quán trà trong hệ thống.

Hay như bán bảo hiểm: khi người ngoài bang bị ám sát, nếu không tự bảo vệ

được, họ có thể thương lượng giá cả với bang phái để được bảo kê, rồi bang sẽ

đăng nhiệm vụ cho người chơi, hưởng 50% tiền công. Nếu thất bại, bang phái

sẽ bồi thường toàn bộ, với điều kiện người bảo vệ phải chết; nếu không, kẻ

được bảo vệ chết mà người bảo vệ còn sống, người bảo vệ sẽ bị truy sát hai lần.

Ám sát: Bang phái muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, cần chiếm đất của

hàng xóm. Có thể giao nhiệm vụ cho người chơi giết sạch cả nhà người ta, kể cả

những NPC bình thường trong nhiệm vụ cũng không được bảo vệ. Hoặc một

NPC hay người chơi muốn giết người trong vùng chiếm đóng của đối phương,

họ có thể thương lượng với bang phái rồi nhận nhiệm vụ, bang sẽ hưởng hoa

hồng. Ví dụ, Pháo Thiên Minh nhận được thông tin là Cái Bang và Kim Tiền

bang treo như vậy giết mình, tổng cộng có 180 cái, cao nhất là 50 lượng, nhưng

cho đến nay vẫn chưa ai nhận.

Phía quan phủ cũng thấy rõ thủ đoạn của các bang chủ. Chẳng hạn, kẻ ám

sát thành công nhưng để lại nhân chứng, trong vòng hai ngày phải dẹp yên, nếu

không sẽ bị tố giác lên Tứ Đại Danh Bổ. Làm thế nào bây giờ? Thượng Quan

Kim Hồng đích thân làm gương, sai Kinh Vô Mệnh đeo mặt nạ vào quan phủ

giết sạch 63 người. Tôn Ngọc Bá dâng 500 lượng vàng để chuyện lớn hóa nhỏ.

Còn Lý Trầm Chu thì đăng nhiệm vụ: trả 50 lượng vàng cho bang chúng cấp 3

gánh tội thay.

Đây chính là giang hồ, hay nên nói là một xã hội thu nhỏ, muốn làm bá chủ

giang hồ thì có hắc đạo cũng phải có trắng, bạch đạo cũng cần có đen. Người

chơi như phát hiện ra một thế giới mới, rất háo hức với những nhiệm vụ này.

Chẳng hạn như Tinh Ảnh, hắn gia nhập Kim Tiền bang, chỉ nhận nhiệm vụ ám

sát. Nhờ khinh công và tuyệt học Thái Cực quyền, hắn đã ám sát thành công

liên tiếp 13 lần. Thượng Quan Kim Hồng không những tặng thưởng mà còn

đích thân tiếp kiến, trò chuyện thân mật suốt 10 phút. Lương của Tinh Ảnh tăng

từ 80 lên 150 lượng vàng mỗi tháng.

Vô Song Ngư chủ yếu nhận nhiệm vụ thu phí bảo kê. Theo lời tên này nói

thì từ hồi cấp hai đã bị bắt nộp phí bảo kê, cho tới tốt nghiệp đại học mới thoát

khỏi cảnh ngộ đáng xấu hổ ấy.

Vụ Lý Hoa gia nhập Thiên Hạ bang, cô thích nhất là nhiệm vụ đàm phán

thương lượng. Bởi lẽ cô phát hiện cuối cùng cũng có người chịu nghe mình nói.

Với NPC là đưa ra lý do tăng phí bảo kê, với người chơi là nâng cao tinh thần dĩ

hòa vi quý. Nhờ tài ăn nói, gần như không có việc gì cô không thương lượng

được, thậm chí có vụ người bị giết còn phải bồi thường cho kẻ giết người. Tất

nhiên cũng có trường hợp gặp phải kẻ ngoan cố, lúc đó Vụ Lý Hoa buộc phải

dùng võ lực, một bạt tai là chết...
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 359: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 43



Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thích

nhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thế

mạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y phát

hiện ra ưu thế của mình...

Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ

lần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đã

bị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,

nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết một

nhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu như

tài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xem

ai đi chết.

Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tức

hạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.

Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói sau

khi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.

Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khi

xác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệ

thống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, có

muốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,

vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.

Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trung

bình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác là

trung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,

tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốt

nhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừa

thấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yên

tâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn no

rửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.

Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạng

Pháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.

Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũng

giết người góp công đức.

Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.

Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thời

gian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không có

chuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? Pháo

Thiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của trò

chơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý.

"Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiền

mua đường.” Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có một

nam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữ

nhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầu

định chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình.

"Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ra

một chút.

Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Có

vẻ quen mặt!

"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!”

"Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.

Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?

"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu.

"Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nương

không?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh một

cái.

"Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quên

được." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không

bỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.

Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉ

là báo động giả, chỉ là báo động giả!"

"Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?"

"... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại của

chúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,

cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìn

mặt anh hùng thiên hạ nữa.

"Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch được

đâu."

"Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng cho

hệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vì

đang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thật

sự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửa

xin lỗi."
 
Back
Top Bottom