Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 340: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 24



Sở Lưu Hương thở một hơi rồi nói tiếp: "Thí dụ như có hai đầu bếp, một

người thì mọi món ăn đều biết nấu, nhưng nấu chỉ tầm thường. Người kia chỉ

biết nấu món cay Tứ Xuyên, nhưng lại nấu rất giỏi. Vậy hai hàng quán đó, các

ngươi nghĩ hàng nào kinh doanh tốt hơn? Cô nương tên Kiếm Cầm này cũng

thế, nếu nội công của ngươi đạt đến trình tuyệt học thạo chứ không phải nội

công bây giờ, chỉ cần dựa vào kiếm pháp của ngươi cho dù không thể thắng

Thạch Quan Âm nhưng khả năng tự vệ vẫn dư dả. Các ngươi phải biết, một

người chỉ biết đóng đồ gỗ có giá trị hơn một người đã biết làm thợ mộc còn đi

làm thợ rèn. Võ công cũng vậy, nghề nghiệp cũng thế, làm người cũng không

khác gì."

Pháo Thiên Minh tóm tắt: "Nghĩa là một thùng nước đầy còn hơn mười

thùng nước chỉ đựng được nửa thùng, phải không?"

Sở Lưu Hương nói: "Đúng. Tiểu cô nương, qua đây giúp ta ấn huyệt." Sở

Lưu Hương chỉ vào vài huyệt đạo rồi để Kiếm Cầm vân nội lực ấn bóp.

“Sắc lang!” Pháo Thiên Minh kết luận.

"Thế ngươi làm được không?"

Pháo Thiên Minh nhìn trạng thái của mình, toàn bộ võ công đã biến thành

màu xám, bộ phận JJ cũng không còn mát lạnh. Y không khỏi thở dài nói: "Các

ngươi tự giải quyết phần còn lại đi. Lão Hồ, rảnh rỗi ghé quán rượu của ta tìm

ta, tiền ăn uống ta sẽ giảm giá 30%, rượu giảm 2%. Kiếm Cầm giết ta đi."

Sở Lưu Hương nói: "Giết ngươi làm gì?"

"Bảo ngươi giết thì cứ giết, không cần nói nhảm nhiều." Việc này có thể che

giấu là tốt nhất, nếu không chắc chắn lũ hư hỏng kia sẽ không ngừng hỏi bản

thân trong lúc biến thân có cảm giác gì. Đặc biệt là Chân Hán Tử, chỉ hận

không thể công bố sự tích vẻ vang của mình lên khắp nơi trong diễn đàn. Là

nam nhân phải giữ trọn vẹn phẩm giá cuối cùng, cho dù mất đi trinh tiết cũng

phải giữ lấy m*nh c*n (JJ).

Pháo Thiên Minh là người bận rộn, mới hồi sinh đi từng bước một về quán

rượu của mình, gần như đồng thời nhận được hai tin nhắn.

Pháo Thiên Minh không buồn nhìn, vẫn tiếp tục đi về quán rượu, dù sao

cũng phải về uống ít rượu giải sầu trước đã. Gần đây tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ

rất cao, nhưng ích lợi thực tế không nhiều, số lần chết lại quá nhiều. Cứ thế này

vài lượt nữa, không cẩn thận còn phải về sư môn báo cáo. Nhưng chưa tới cửa

quán rượu, đã có hai tin nhắn như đòi mạng đồng thời đưa đến.

Pháo Thiên Minh thở dài nhìn, nội dung hai lá thư gần như giống hệt nhau:

Đến rừng hạnh cách thành Hàng Châu mười dặm về phía bắc can ngăn, ngàn

vạn đừng nói ta gửi tin nhắn. Ký tên: Hát Bất Túy, Phích Lịch.

Lúc này Pháo Thiên Minh mới thở dài não nề, mâu thuẫn cuối cùng cũng

bùng nổ, bình thường hai người này quan hệ không tốt lắm, mỗi người có một

nhóm lực lượng nhỏ trong Cái Bang. Nhưng hai người rất ý tứ, gặp nhau cũng

rất lễ phép, hết lời tán tụng đối phương.

Đây giống quan hệ giữa một thị trưởng và một phó thị trưởng thường trực,

là quan hệ chính trị. Nếu cứ êm đềm như thế mãi thì khó có thể nảy sinh tia lửa,

mọi người đều đè nén bất mãn trong lòng. Nhưng một khi đã có ngọn lửa nhỏ,

chắc chắn sẽ đối đầu trực diện, cố hạ uy tín đối phương.

Xét về khía cạnh này, hai người cao thượng hơn chính trị gia nhiều.

Pháo Thiên Minh rất bất bình, sao có thể xem cụ Chu là chính trị gia? Dù

vậy, y hiểu sách vở đều do chính trị gia xét duyệt. Theo y, từ xưa tới nay, từ sao

Hỏa đến Trái Đất, chẳng chính trị gia nào không chiến có tài sản hàng triệu, lão

luyện gian trá. Nhưng khi cụ Chu qua đời, tiền trong nhà chỉ có bốn đồng, nên

tuyệt đối không thể là chính trị gia được.

Trên đường đi, Pháo Thiên Minh nhận được gần mười tin nhắn thúc giục,

cái sau gấp hơn cái trước: Sắp không kiềm chế được tình hình, đã có hơn trăm

người chết, không mau đến thì Cái Bang giải thể...

Nhưng mà... không còn cách nào, ai bảo ta không biết khinh công chứ. Bình

thường thì chạy mười dặm chỉ mất nửa giờ thôi. Nhưng Pháo Thiên Minh có thể

làm chuyện mất mặt như vậy được sao? Chạy bộ trong trò chơi, không phải não

bị cháy là bị lừa đá lúc nhỏ, nào có ai nghĩ chạy trong trò chơi cũng rèn luyện

được thân thể?

Vậy nên Pháo Thiên Minh đành phải rong chơi một giờ mới tới rừng hạnh.

Rừng Hạnh rất lớn, ngoài vài cây cối bên ngoài, bên trong như một quảng

trường nhỏ, diện tích ngang với hai sân bóng. Vừa tới bìa rừng đã nghe tiếng

Hát Bất Túy gầm thét trong rừng: Không phải tộc ta, ắt có ý khác.

Phích Lịch gào lên đáp: Thiên hạ đại đồng, hữu dung nãi đại.

Thiên hạ là ai? Đại đồng ở nào? Hữu Dung là ai? Ngực to lắm à? (Chơi chữ

nãi đại = ngực to) Pháo Thiên Minh vừa cười đểu suy nghĩ vừa đi vào rừng

hạnh. Nhìn một cái, y đã giật mình, cảnh tượng này thật kinh khủng. Phích Lịch

ở phía tây, đằng sau là gần hai vạn đệ tử Cái Bang, Hát Bất Túy ở đằng đông

cũng trên hai vạn đệ tử Cái Bang, phía nam trên năm vạn đệ tử trung lập Cái

Bang, hơn nữa liên tục có người gia nhập hai phe. Phía bắc là một đám NPC.

Pháo Thiên Minh nhận ra A Châu, Đoàn Dự và cô gái họ Vương, ở giữa thì là

Kiều Phong ngồi trên đất bằng
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 341: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 25



"Trư Trư!! Nhớ ta không?" Pháo Thiên Minh vẫy khăn tay nhỏ hỏi.

"Nhớ, nhớ chết đi được." A Châu ngọt ngào đáp lại một tiếng.

Hai tin tức ngắn đồng thời nhắn đến: Mau khuyên can đi. NPC có gì hay mà

cưa?

Tin vừa nhận được, đã nghe thấy hai cầm đầu đồng thời hét lên một tiếng:

Các huynh đệ, lên!

"Dừng tay!" Pháo Thiên Minh rất bất đắc dĩ đứng ra, cũng không thể để bọn

họ xông tới PK lẫn nhau được!

"Thằng nhãi nhà ngươi là..." Một tên đệ tử Cái Bang ở phương Nam khinh

thường hỏi nửa câu, lại bị một đồng bọn bên cạnh kéo lại.

"Thanh Mai Chử Trà, đệ nhất ma đầu trong giới người chơi, đệ tử Ma giáo

khoác áo Võ Đang, ti tiện hạ lưu độc ác nhất thiên hạ. Ngàn vạn đừng chọc giận

hắn, vì hắn không có việc gì là ra tay sát hại người khác kiếm vui. Hơn nữa, hắn

giết người không cần lý do, lại thân thiết với cả hai vị thủ lĩnh nên có giết ngươi

cũng chẳng sao đâu."

"Chử Trà ác ma? Cái tên bị hơn vạn bài mắng chửi trên diễn đàn ấy à?"

"Không phải hắn thì là ai?"

"Sao ta thấy hắn đi đứng loạng choạng thế kia?"

"Ngươi bị lừa rồi, ta nghe nói hắn nhận nhiệm vụ nhập ma, mỗi ngày phải

giết mười người chơi. Chắc là đang giả vờ yếu ớt để tìm cớ ra tay đây mà."

Càng đồn đại càng khoa trương, vậy mới gọi là lời đồn.

"Thực tế chứng minh: bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Các ngươi xem

đại chiến thế giới lần thứ hai, tên Hitler tàn bạo đồ sát đến thế nào mà vẫn có

Isarel. Lịch sử đã chứng minh, dùng bạo lực chỉ có một kết cục: tất cả cùng

nhau rớt cấp. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn lại quá khứ, dùng thái độ vạn sự dĩ hòa

vi quý, có việc chi thì thương lượng, để giải quyết các vấn đề tiềm ẩn bạo lực."

Pháo Thiên Minh cũng không biết nói sao, đành lảm nhảm cho tròn trách nhiệm

của bằng hữu trước đã.

"Chử Trà, sao ngươi lại ở đây? Mau đến đây phân xử cho mọi người biết

thực hư, ai đúng ai sai." Phích Lịch rất hăng hái chào đón, rồi kể lại sự việc một

lượt.

Hóa ra sáng sớm hôm nay, Cái Bang tuyên bố thông điệp của môn phái, yêu

cầu mọi người tụ tập tại rừng hạnh để thảo luận một việc rất lớn. Chuyện cũng

rất đơn giản, có chứng cứ cho thấy đệ nhất bang chủ Cái Bang- Kiều Phong là

người Khiết Đan, cần mọi người phán quyết Kiều Phong ở lại, đi hay ở hay giết.

Tiếp đó hai phe phân hóa, mỗi bên đều có ý kiến riêng.

Hát Bất Túy mở miệng nói trước: "Chử Trà, dựa theo tình huống hiện tại,

Tống và Khiết Đan đang thù địch. Nếu ta thả hắn về Khiết Đan, không đầy một

năm, sẽ có hàng trăm vạn quân Khiết Đan dùng Hạ Long Thập Bát chưởng giết

vào Trung Nguyên ta. Ngươi nghĩ chúng ta có nên giết hắn không?"

Phích Lịch phản bác: "Hắn đã nói rồi, sẽ không hại con dân Đại Tống. Còn

có thể ngăn chặn binh đao xảy ra."

Hát Bất Túy trầm giọng nói: "Vậy ta khinh thường hắn. Hắn thân là người

Khiết Đan, Hát Bất Túy ta không khinh thường hắn. Nhưng nếu hắn ngay cả tổ

quốc của mình cũng không hết sức nâng đỡ, loại ấy đừng nói không xứng làm

địch, ngay cả tư cách làm người cũng không có. Đó là tiêu chuẩn của một tên

Khiết gian. Giả sử ta là người Trung Quốc lớn lên tại Mỹ, nhưng có ngày Mỹ

chiến tranh với Trung Quốc, ta nhất định không hề chần chừ quay về tham

chiến,.tTuyệt đối sẽ không vì ta lớn lên ở Mỹ mà lặng lẽ làm giàu. Con người

quan trọng nhất là lập trường, lập trường của hắn lung lay như vậy, vừa nói

muốn về Khiết Đan, lại nói nhất định sẽ không giúp Khiết Đan, loại người

không có huyết tính ấy, Hát Bất Túy ta khinh thường hắn."

"Nói hay lắm!" Đám đệ tử cùng reo hò, vài ngàn người từ phương Nam tiến

vào hàng ngũ của Hát Bất Túy.

"Cái gì gọi là Khiết gian? Kiều Phong ta dốc sức bảo vệ hai nước, không

muốn nhìn sinh linh hai bên bị tàn sát. Một bên là tổ quốc của mình, một bên là

bằng hữu, sư trưởng, huynh đệ của mình. Hắn thật sự khó xử! Gọi là trung

nghĩa không thể toàn vẹn, một thân thể oai hùng phải gánh vác trọng trách lớn

lao như vậy, các ngươi biết trong lòng hắn đau khổ nhường nào không? Chúng

ta không nên coi hắn là một bang chủ mà hãy coi hắn là một con người. Hãy đặt

mình vào vị trí của hắn mà suy nghĩ, các ngươi còn lựa chọn nào khác không?

Một đại trượng phu như thế, hắn không đoái hoài cha mẹ bị người Tống giết, vì

sao? Bởi vì hắn không muốn vì thù riêng mà kéo dài chiến tranh giữa hai nước.

Làm vậy phải chịu đựng bao nỗi đau mới có thể được đây? Đúng, ta thừa nhận,

hiện giờ Khiết Đan chỉ là kẻ xâm lược Trung Nguyên. Nhưng trong thời kỳ

kháng chiến tám năm, không phải chúng ta cũng có rất nhiều người Nhật vĩ đại

ngăn chặn chiến tranh, thành lập liên minh chống chiến tranh để ủng hộ chúng

ta hay sao? Chúng ta không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Nhật. Cũng

không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Khiết Đan, đặc biệt là bang chủ của

chúng ta, Phích Lịch ta chưa từng kính phục ai, nhưng hôm nay phải nói, Kiều

bang chủ, lòng dạ của ngươi ta đã phục."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 342: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 26



"Ta ghét nhất chính là những kẻ liên minh chống chiến tranh ấy, hai nước

giao chiến, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân, vừa bị bắt làm tù binh là

gia nhập liên minh chống chiến tranh, biến thành tay sai, hoàn toàn không có tư

cách làm người. Nếu nói người Nhật là chó, thì bọn chúng chính là loại chó

phản bội."

"Vậy thì sao? Nếu không có bọn họ, ngươi biết Trung Quốc sẽ chết bao

nhiêu người? Ngươi có biết..."

Pháo Thiên Minh đau đầu, sao mình lại kết giao với hai người bằng hữu như

thế. Điều tệ hại nhất là hai người này tính tình đều rất bướng bỉnh, cứng đầu.

Bình thường nhìn bề ngoài hào sảng của họ, cảm giác anh hùng xuất chúng.

Nhưng cũng chính vì anh hùng xuất chúng, dù không hấp bánh bao họ cũng bốc

khói. Hiện giờ đặt ra vấn đề lớn như vậy, hai người bèn lật bài xem ai mới là đại

ca trong Cái Bang.

Nói về tình cảm thì tất nhiên Phích Lịch thân hơn. Nhưng bây giờ đâu dám

dùng tình cảm để bàn luận việc này. Hát Bất Túy với ta là bằng hữu đạm bạc

như nước, tuy qua lại ít ỏi, nhưng mỗi lần ta cần giúp đỡ, người ta đều sẵn lòng

ra tay mà không từ chối, thậm chí còn chưa nói mục đích đã vỗ ngực nhận lời.

Hai người bằng hữu tốt đến thế, không có chuyện gì thì tắm một cái rồi đi ngủ,

ăn no rửng mỡ hay sao mà lại tranh luận thế này.

May mắn thay... May mà bằng hữu chung địa điểm của họ không chỉ có

mình. Pháo Thiên Minh đã thấy bốn người Vô Song Ngư, Đường Đường, Tinh

Ảnh, Xa đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bốn người này là

đồng bọn mà hắn đã chọn lựa kỹ càng, cũng coi là suy nghĩ tương đối chín

chắn. Ái Niếp Niếp thì không liên lạc được, Chân Hán Tử đừng có mà tới góp

vui, Kiếm Cầm vẫn còn đang đi lại trong sa mạc. Vụ Lý Hoa thì khỏi nói, có thể

cùng bọn họ bàn luận về chiến tranh hòa bình, bản tính thiện ác con người, mâu

thuẫn giữa nhân loại và các dân tộc tất có mối liên hệ nhân quả, cần có lời giải

thích khách quan, đối với tâm trạng của chúng ta với các dân tộc ngoài hành

tinh cũng nên như thế nào, bla bla...

Pháo Thiên Minh cũng hiểu đại khái nhiệm vụ của môn phái này. Kiều

Phong bị một nữ nhân, cũng chính là một NPC tên là Mã phu nhân ám hại. Để

lộ thân phận người Khiết Đan. Sau đó xúi giục tứ đại trưởng lão mời các đồ đệ

trong môn phái thảo luận, nên giết nên tha hay nên giữ hắn lại. Đương nhiên

thấy Kiều Phong ngồi dưới đất không để ý uống rượu, độ khó nếu chọn giết

không thấp. Người của Cái Bang không ai chọn giữ lại mà do Hát Bất Túy và

Phích Lịch dẫn đầu bàn luận việc giết hay tha. Chọn giết Kiều Phong, nếu thành

công giết được, trong một tháng, phần thưởng nhiệm vụ sư môn gấp bội, hậu

quả sau đó là trong một tháng Cái Bang không được có người mới gia nhập.

Chọn tha, phần thưởng nhiệm vụ sư môn giảm một nửa, nhưng sẽ đưa ra nhiệm

vụ chín chiêu Đả Cẩu bổng.

"Ai là Mã phu nhân?" Xa hiểu rõ tình hình hiện tại rồi hỏi.

"Kia kìa! Người còn mặc tang phục, chồng đã mất!" Pháo Thiên Minh chỉ

vào một thiếu phụ không xa chỗ A Châu.

"Nhớ kỹ, nếu ả lạc một mình thì xử luôn đi, không có việc rồi đi gây

chuyện, ăn no rửng mỡ."

"Không cần rắc rối như vậy, ta ra tay trước, làm ả ngay tại chỗ." Pháo Thiên

Minh cười nói: "Ai là Mã phu nhân?"

"Ta đây, không biết từ bao giờ mà Võ Đang, Thiếu Lâm lại đến can thiệp

vào việc nội bộ của Cái Bang?" Mã phu nhân tiến lên hai bước, trong lời nói

mang ý mỉa mai.

"Không phải không phải, ta chỉ là một đạo sĩ, chuyên xem tướng. Ta vừa

cảm nhận được trong rừng hạnh có yêu khí bốc lên ngùn ngụt, nên mới tò mò đi

dạo vào đây!"

"A? Thiếu hiệp đã nhìn thấy yêu quái kia chưa?"

"Thấy rồi, chẳng phải chính là ngươi sao? Đừng nổi giận, ta hỏi ngươi trước

đã, có phải lúc mười tám tuổi ngươi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ? Có phải lúc ba

mươi tuổi chồng của ngươi cũng đã mất? Có phải đến bây giờ vẫn chưa có

con?"

"Làm sao ngươi biết?" Mã phu nhân tò mò hỏi.

Ta đoán, Pháo Thiên Minh thầm nghĩ rồi nói: "Ngươi có biết mình là Bạch

Hổ Tinh hạ phàm không? Cha mẹ đều chết, chồng cũng chết. Trước khi ngươi

bốn mươi tuổi, nam nhân nào lăm giường với ngươi đều chết không có chỗ

chôn."

"Nhãi con miệng lưỡi độc địa! Ngươi có bằng chứng gì?" Mã phu nhân giận

dữ tiến lên vài bước, gằn giọng hỏi.

"Bằng chứng ở ngay trên người ngươi, chỉ sợ ngươi không dám cho ai xem

thôi." Pháo Thiên Minh cười khúc khích đáp. Trước tiên phải làm cho sự việc

rối tung lên, rồi lại khuấy đục nước bùn, xem có cơ may nào khiến hai người

không còn thù hằn nhau nữa hay không. Thật sự không còn cách nào khác thì cứ

cùng nhau căm thù mình vậy, bằng hữu phải hy sinh cho nhau chứ
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 343: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 27



"Ha ha... Ta có gì mà không dám? Ngươi nói đi ta lấy ra!" Mã phu nhân tức

giận đến mức bật cười.

"Ừm... Ngươi không có lông mu!" Vừa dứt lời, xung quanh im phăng phắc.

Đám người chơi thì thán phục mức độ vô liêm sỉ của y, còn phe NPC thì tin

chắc không có lông mu chính là Bạch Hổ Tinh rồi.

Trong lòng Mã phu nhân đỏ mặt vì xấu hổ, Pháo Thiên Minh bổ sung cười

cười: "Mau lấy ra đây!" Ngươi lấy ra, rồi chúng ta cùng đi tù. Đừng nói làm thịt

ngươi trong ngục, ít ra cũng thoát khỏi vị trí kẹp giữa này.

"Tiểu tặc vô liêm sỉ, ta có thể chứng minh cô ta có..." Một giọng nói vang

lên, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đó.

"Bất Túy, thằng ngu này là ai vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Bất Túy thở dài đáp: "Bạch Thế Kính, một trong Tứ đại trưởng lão. Thằng

nhãi nhà ngươi tâm địa độc ác, miệng lưỡi độc ác, cả mắt cũng độc nữa! Cái này

mà ngươi cũng nhìn ra được. Ta phục rồi, phục thật rồi!" Pháo Thiên Minh bật

cười tí tởn, cuộc đời thật đầy những điều kỳ diệu vui vẻ, nước đục rồi, vớt cá

thôi.

Nhưng Mã phu nhân lại không để hắn toại nguyện, cất giọng cao vút nói

rằng: "Đang là lúc bàn bạc về sinh và tồn vong của bổn bang ta, sao có lôi

chuyện riêng của một người..."

Pháo Thiên Minh cắt ngang hô to: "Đối đãi với gian phu dâm phụ, mọi

người nói xem phải làm gì?"

"Bỏ lồng heo ngâm nước!" Tất cả mọi người đồng thanh hô to, đối với

chuyện như vậy, người thời nay cũng khó chịu không kém người thời xưa. Bây

giờ thời đại mở cửa, lòng tin của vợ chồng giảm đi nhiều. Rất nhiều nghề

nghiệp xét nghiệm huyết thống được sinh ra, ngành nghề này nóng bỏng đến

mức người ta trợn mắt há mồm.

Có câu nói rất hay rằng: Một ngày vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, trăm ngày

vợ chồng bốn bể cách trở. Chính là chỉ chuyện này. Phụ nữ có thể sẽ thông cảm

phụ nữ, nhưng Cái Bang có nhiều nữ nhân lắm sao? Có, nhưng không nhiều.

Trong suy nghĩ của mọi nam nhân, việc mình cắm sừng cho phu nhân là chuyện

rất bình thường, nhưng nữ nhân cắm sừng cho mình thì đó là chuyện giết người.

Việc này trách nam nhân à? Đương nhiên là trách, nhưng cũng không thể trách

hoàn toàn, sao không ai trách nữ nhân đã dung túng nam nhân?

So với đại nghĩa trong trò chơi, thì chủ đề này vẫn luôn là những chuyện

hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất. Cho nên sự kháng cự của Mã phu nhân rất yếu

ớt, cơ bản là không đáng kể.

Vô Song Ngư nắm lấy một hòn đá trên mặt đất trực tiếp ném ra ngoài: "Ném

đá cho trực tiếp." Ngay lập tức đã có vài trăm người cùng làm theo, ném đá ào

ào vào hai người. NPC vội vàng né tránh, nhường đường cho đôi nam nữ.

Một tiếng long ngâm vang lên, Kiều Phong lao vào mưa đá, bàn tay vung

lên, tất cả những tảng đá đều bị cương phong quét ngã xuống. Kiều Phong

không đoái hoài tới thái độ ồn ào của mọi người, nhìn chằm chằm Mã phu nhân

hỏi: "Mã phó bang chủ có phải là do các ngươi hại không?"

"Là ta hại thì sao?" Mã phu nhân đã quyết tâm không quay đầu, ả vốn tính

tình phóng khoáng, cho dù đến chỗ tuyệt cảnh vẫn hào sảng phi thường.

"Vậy ngươi chết đi! Kháng Long Hữu Hối!"

"Dừng tay!" Một tiếng vang lên, một viên đá bay thẳng đến trán Kiều

Phong.

Kiều Phong hừ một tiếng, hóa chiêu vô hình nắm lấy cục đá trong lòng bàn

tay: "Hóa ra là Đoàn vương gia đã đến, Cái Bang không tiếp đón từ xa, xin

đừng trách." Lúc này hắn vẫn là bang chủ Cái Bang, tuy rằng có thể dễ dàng

g**t ch*t Mã phu nhân, nhưng vẫn làm theo quy củ võ lâm để cho người ta nói

chuyện.

Pháo Thiên Minh quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Đoàn Chính Thuần dẫn

theo bốn hộ vệ tới. Y nói nhỏ với xe: "Cái này thì náo nhiệt rồi, phía trước là

người chơi làm loạn không để NPC vào mắt, nay là NPC không coi người chơi

ra gì."

"Có cần tìm người giúp đỡ không?" Xa ở bên cạnh hạ giọng hỏi.

"Không cần đâu! Tuy hiện tại khó bề phân biệt! Ta không biết tiếp tục sẽ

xảy ra chuyện gì. Nhưng ta thấy khả năng Phích Lịch và Hát Bất Túy cãi vã đã

hạn chế không ít, có mấy vạn người như vậy còn tìm thêm trợ thủ làm gì nữa."

Vô Song Ngư cũng nói thêm một câu.

Đường Đường cười nói: "Ta cho rằng còn có trò hay để xem, không biết

những đám thiết kế sắp đặt ra sao?"

Kiều Phong chắp tay cao giọng hỏi: "Không biết Đoàn hoàng gia tới đây là

theo thân phận phụ thân nghĩa đệ ta, hay là đại biểu Đoàn gia tới đây?"

"Hân hạnh gặp mặt Kiều anh hùng! Có gì khác nhau sao?"

"Trong Cái Bang mặc dù còn có chút phân tranh, nhưng Kiều mỗ tạm thời

vẫn là bang chủ. Nếu Đoàn hoàng gia tới theo thân phận phụ thân nghĩa đệ của

ta, mời sang một bên tùy ý, sau khi xong chuyện Kiều mỗ sẽ chịu tội bất kính.

Nếu như đại biểu Đoàn gia muốn can thiệp vào nội bộ Cái Bang ta, vậy không

thể không đắc tội."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 344: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 28



"Kiều... hiền chất, vị Mã phu nhân này là cố nhân của ta, kính xin nể mặt

Đoàn gia, tha cho cô ấy một mạng."

"Ồ? Ngươi có thể đại diện cho Đoàn gia sao?" Thanh âm vừa phát ra, Pháo

Thiên Minh sẽ biết ngay là ai đến. Quả nhiên, ba tên NPC nhanh chóng đã xuất

hiện trước mặt mọi người. Đoàn Duyên Khánh, Diệp Nhị Nương và Nhạc lão

tam, trên vai Nhạc lão tam còn có hai cái bao tải.

Đường Đường nhỏ giọng nói: "Có điểm không đúng, sao người tới lại

không liên quan gì tới người chơi, chỉ tự mình làm ầm ĩ."

"Này, Tinh Ảnh, không phải lần trước tiếng Kiếm Cầm đã chém nát JJ của

người ta hay sao? Ta thấy tên kia vẫn còn râu mà." Vấn đề Pháo Thiên Minh

quan tâm nhất chính là chuyện này.

"Ngu xuẩn! Lục Tiểu Phụng đã ba mươi mấy rồi mà vẫn thay răng cơ mà,

cái thứ không xương ấy tính là gì chứ." Người trả lời không phải là Vô Song

Ngư, mà là Xa hung hăng. Một câu liền mạch không hề úy kỵ. Pháo Thiên

Minh may mắn chỉ bị sặc nước miếng, còn Vô Song Ngư, Tinh Ảnh và Đường

Đường thì bị sét đánh ngay lập tức, rất lâu vẫn không thở nổi, Xa thấy mọi

người lúng túng mới miệng cười khúc khích. Trước khi hộc máu, Pháo Thiên

Minh tự tát mình một cái thật mạnh, mới kìm nén được thương thế.

"Tiền bối, kể từ lúc chia tay tới nay vẫn mạnh khỏe chứ." Đoàn Chính

Thuần nói xong.

"Hừ! Lão Tam, mở cái bao tải kia ra." Nhạc Lão Tam làm theo lời dặn. Hắn

thả hai cái bao tải xuống, mở bao bên trái ra, lộ ra một cái đầu.

"Nguyễn muội! Nàng không sao chứ!" Đoàn Chính Thuần lo lắng tiến lên

hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Mã phu nhân,

lập tức ngớ người ra.

"Rốt cuộc ngươi có mấy cô muội muội tốt, sao mỗi muội muội đều gả cho

người khác..." Vô Song Ngư hừ một tiếng hát, lập tức thu hút ủng hộ tứ phía.

Chỉ một lát sau, hàng vạn người cùng hò hét.

Đường Đường gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Nếu không có gì bất ngờ

xảy ra, hôm nay họ Đoàn chắc chắn phải chết."

"Đương nhiên rồi, dám chơi trò tình cảm trước mặt hàng vạn nam nhân,

đúng là chán sống."

"Nói thật đi, ngươi có hâm mộ cuộc sống mv không?"

"Ta khinh bỉ kiểu sống này."

"Ngươi nói dối!"

"... Chẳng lẽ ngươi thích nghe thật lòng?"

"...Không thích, vậy ngươi còn hỏi."

Rõ ràng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Duyên Khánh lại cảm thấy địch ý của

những người chơi khác , thứ Đoàn Duyên Khánh muốn nhất chính là hiệu quả

này, không bức ép hắn mà chỉ đứng một bên, cùng hai ác nhân còn lại lạnh lùng

quan sát.

"Nghe nói Nhất Dương chỉ của Đại Lý độc bộ thiên hạ, lại không nghĩ ỷ vào

võ công ngang ngược quấy nhiễu chuyện nội bộ của Cái Bang ta. Họ Đoàn

chúng ta chơi hai chiêu." Phích Lịch thi triển vài chiêu bộp pháp rồi dừng lại

cách Đoàn Chính Thuần năm thước, phát ra lời thách đấu. Phích Lịch không

ngu, hắn biết mình không phải đối thủ của Đoàn Chính Thuần, nhưng người

sáng suốt vừa nhìn đã biết, động tác hữu tâm hoặc là vô tâm này đã khiến đệ tử

trung lập Cái Bang có cảm tình.

Gương mặt Đoàn Chính Thuần âm trầm, đến lúc này Đoàn Dự lại xuất hiện,

một chiêu Lăng Ba Vi Bộ đến trước mặt Đoàn Chính Thuần nói: "Ta thay phụ

thân đấu với ngươi."

"Lão tam mở một cái bao tải khác ra." Đoàn Dựyên dặn dò một tiếng, Nhạc

lão tam nghe lời mở ra cái túi vải thứ hai.

Pháo Thiên Minh vừa thấy đã vui vẻ: Hôm nay là ngày gì thế này, cha con

bồ bịch đoàn tụ à. Đoàn Duyên Khánh thật quá xấu bụng, thật sự quá xấu bụng.

Trong túi vải thứ hai rõ ràng là Mộc Uyển Thanh. Đoàn Duyên Khánh chỉ một

ngón tay, giải khai huyệt đạo của Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh đi tới

trước mặt Đoàn Dự nhìn một hồi, giơ tay tát một cái.

"Uyển muội, vì sao nàng lại đánh ta?" Đoàn Dự vừa nói vừa nắm lấy bàn

tay nhỏ nhắn của Mộc Uyển Thanh, nhưng vừa cầm được một nửa thì đột nhiên

quay đầu lại nhìn Vương cô nương, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang. Nhưng hắn

không biết, cái nhìn này của hắn đã khiến thế giới rối loạn rồi. "Cô ấy chính là

Vương cô nương?" Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hỏi, không khí tràn ngập sát khí.

Đoàn Dự ừ một tiếng rồi sững sờ không nói được câu nào, Mộc Uyển Thanh hét

dài như diều hâu vồ thỏ, lao về phía Vương cô nương.

Lúc này Bao Bất Đồng sau lưng Vương cô nương tiến lên, đỡ được một

chưởng của Mộc Uyển Thanh. Hiển nhiên võ công của bBao Bất Đồng cao hơn

Mộc Uyển Thanh không ít, chỉ một chiêu đã đánh Mộc Uyển Thanh bị thương

nặng, ném sang một bên. Nhưng Mộc Uyển Thanh không chịu thua, vừa đứng

dậy là muốn tấn công...

"Để ta!" Xa hô một tiếng rồi lướt nhanh tới bên cạnh Mộc Uyển Thanh. Một

chiêu Già Thiên Bế Nhật phủ tới. Bao Bất Đồng như con quay, đỡ được vài

chưởng của Xa mà không hề thua kém chút nào. Xa cười lạnh một tiếng, thân

hình trên không trung quặt một cái, trăm bóng chưởng phủ kín trời đất đất giáng

xuống người Vương cô nương
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 345: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 29



Lúc này, một nam tử hung ác, sau lưng Vương cô nương, vung hai nắm đấm

ra, nhằm vào Xa chơi chiêu vây Ngụy cứu Triệu, khiến Xa phải thu chiêu, lùi

bước xuống đất. Nam tử lợi kia dụng thế thắng, tiến lên vài bước, hai quyền

vung ra tấn công huyệt Thái Dương của Xa. Nhưng bất chợt nam tử hung ác

phát hiện cặp mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía sau lưng mình, liền vội

vàng rút tay trái lại, lúc này mới nhìn thấy cặp mắt mọi người đổ dồn đến trên

người Vương cô nương, đúng hơn là một bàn tay đặt trên cổ Vương cô nương.

Đó là Tinh Ảnh lợi dụng lúc hỗn loạn, dựa vào khinh công lẻn đến phía sau

Vương cô nương, trực tiếp nắm lấy cổ họng của cô...

Hát Bất Túy nói trong kênh môn phái: "Phích Lịch, Chử Trà nói với ta, NPC

đến nhiều vậy nhất định là có nhiệm vụ nào đó liên quan đến Cái Bang, bảo

chúng ta cẩn thận một chút."

“Ừ, ta cũng nhận được tin tức, nhưng phe ta có gần mười vạn người, còn có

thể xảy ra chuyện gì?”

"Ta cũng nghĩ thế, chỉ cần chúng ta không nội chiến... Mọi người chú ý,

không ai được nhúng tay vào, cẩn thận phòng ngừa có kẻ gây bất lợi cho Cái

Bang chúng ta."

"Chuyện sau này tính sau, hôm nay mọi người cẩn thận một chút. Bất Túy,

có nên đi tra cứu tư liệu, xem có bẫy gì không?"

"Giờ mới ôm chân Phật e là không kịp. Trước tiên phải tra tên sách, tra ra ít

nhất cũng phải xem qua sơ sơ bên ngoài. Lại nữa, trò chơi rất khó mà không

giống với nguyên tác. Mọi người cẩn thận là được rồi. Hơn nữa chỉ cần mọi

người đồng tâm, ta nghĩ không ra là có thể xảy ra chuyện gì với số đông như thế

này?"

Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ không chỉ nhằm vào một vị trí nào đó, cổ tuy to hơn

so với không ít nơi khác, nhưng cũng là hình trụ, miễn cưỡng vẫn dùng được

chiêu này.

"Không nên!" Đoàn Dự, A Châu, nam nhân hung ác và Bao Bất Đồng cùng

hô lên một tiếng.

Tinh Ảnh nhìn sang Xa, Xa suy nghĩ một lúc rồi hỏi Mộc Uyển Thanh: "Cô

thấy thế nào?"

Mộc Uyển Thanh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã thay cô quyết định,

trực tiếp gửi tin nhắn cho Tinh Ảnh: Thịt! Sao phải nói nhảm lắm vậy. Rồi y đau

đớn kêu lên: "Đại hiệp xin hạ thủ lưu tình!"

Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên, Tinh Ảnh ném một thi thể thơm tho xuống

đất. Sau khi phủi tay ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ồ? Sao lại chết? Ai làm vậy?"

Pháo Thiên Minh nhìn cái xác vô tội kia, thở dài sâu: NPC chính chủ chín

chưa ai ngỏm, ngược lại chết mất muội muội xinh đẹp vô tội nhất, thật sự là...

chỉ có thể trách cô thôi, làm người phải biết mình ở đâu, chẳng biết chút võ

công nào lại đi xen vào chốn giang hồ đông người xem trò vui làm gì. Nếu cô

không chết đầu tiên, giang hồ cũng còn là giang hồ, thịt mềm thì bị thịt cứng ăn,

huống hồ cô xinh đẹp mà chẳng biết võ nghệ. Chết như thế vẫn còn đỡ, nếu gặp

Điền Bá Quang, Âu Dương Khắc, kết cục mới gọi là kinh khủng... Mặc dù

người ta chưa kịp nói được mấy câu lời thoại đã ngỏm rồi...

Đang lúc mọi người còn đang ngơ ngác vì số phận của Vương cô nương,

một bóng người nhanh nhẹn ôm nỗi bi thương lao vào rừng hạnh.

"Biểu muội... biểu muội, sao muội lại ra nông nỗi này?" Một người trên ba

mươi tuổi mặc trang phục võ quan xuất hiện trước mặt mọi người, quỳ xuống

nắm tay thi thể thơm tho thê thảm ấy.

"Sao hắn lại nói tiếng Mân Nam vậy?" Vô Song Ngư thắc mắc.

"Xem nhiều Đông Thành Tây Tựu thôi." Pháo Thiên Minh cười giải thích,

đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Khoan, vị biểu ca này, không phải là Bắc Kiều

phong Nam Mộ Dung - Mộ Dung đấy chứ sao?" Lật đật gửi tin nhắn cho Tinh

Ảnh: "Mau trốn đi!"

Nếu khinh công của Tinh Ảnh không phải để trưng cho đẹp, đã bỏ rất nhiều

công sức luyện tập, trừ phi có việc gì đó, Tinh Ảnh chưa từng di chuyển bằng

xe ngựa... Cho dù từ Phúc Châu đến Nhạn Môn Quan cũng chỉ dùng khinh công

đi đường. Mặc dù đã tử vong nhiều lần nhưng cấp độ vẫn luôn trên 15. Đợi khi

Mộ Dung Phục tỉnh táo trở lại mới biết hung thủ đã đi mất. Bản thân hắn thậm

chí không biết tướng mạo và tên tuổi kẻ thù. Một cơn thịnh nộ bị dồn nén không

cách nào phát tiết đành rơi xuống người khác.

Thấy sắc mặt hắn chẳng lành, Pháo Thiên Minh vội lùi bước chân trái định

bỏ chạy, nhưng đã muộn. Mộ Dung Phục dốc toàn lực lao tới bên cạnh Pháo

Thiên Minh, lạnh lùng hỏi: "Tên đệ tử Võ Đang kia tên gì?"

".... Ai?"

"Hắn chỉ thêm bạn với hai đệ tử Võ Đang, ngươi nói là ai?"

"A... Ngươi nói đến người ấy ư? Tên là cái gì Tam Phong ấy... Thật sự

không nhớ ra nổi, song ta biết hiện giờ người ấy đang ở núi Võ Đang, người này

rất ghét bị mắng. Ngài chỉ cần đến đó hô lớn một tiếng: Tam Phong ngu si!- ta

cam đoan người ấy sẽ lập tức xuất hiện."
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 346: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 30



"Thật sao?"

"Thật chứ, không xuất hiện thì cả ta và hắn là súc sinh."

"Được! Ta tạm tin lời ngươi..."

"Công tử chớ nghe hắn nói bậy, người hắn nói chính là Tổ sư gia khai phái

Võ Đang Trương Tam Phong, Trương chân nhân." A Châu lau nước mắt nói.

"Ngươi dám đùa giỡn ta?" Mộ Dung Phục sắc mặt méo xệch, xuất chưởng

đánh thẳng vào mặt Pháo Thiên Minh: "Chết đi!"

"Hoài Trung Bão Nguyệt!" Vô Song Ngư bên cạnh Pháo Thiên Minh đột

nhiên ra tay, uốn mình như thỏ chạy, trực tiếp ôm chặt lấy Mộ Dung Phục, quật

ngã ra ngoài: "Ngươi làm gì vậy? Sao không có chút phản ứng nào?"

Pháo Thiên Minh muốn khóc, mình mà còn võ công thì sao lại không ra tay

ư? Quỳ Hoa Bảo Điển chết tiệt, Diệp Cô Thành chết tiệt, Sở Lưu Hương chết

tiệt... "Ta muốn cảm hóa hắn mà thôi... Các ngươi đã hăng hái như thế, thì làm

phiền các ngươi siêu độ cho hắn."

Vô Song Ngư và Xa đồng loạt giơ ngón tay giữa, cùng lúc nhào về phía Mộ

Dung Phục. Mộ Dung Phục sau cú ngã vừa rồi đã tỉnh táo trở lại, cười mỉa mai,

tay trái Già Thiên Bế Nhật đỡ đòn của Xa, tay phải ngồi Tọa Địa Cầu Toàn đối

phó Vô Song Ngư. Sau hai tiếng bùm bùm, cả Xa lẫn Vô Song Ngư đều lùi lại

vài bước, rõ ràng là bị thương nặng.

"Sharingan?" Không ít người chơi kinh ngạc thốt lên.

"Ngừng tay!" Trong thời khắc mấu chốt vẫn là A Châu hô một tiếng. Tiến

lên giải thích Thanh Mai Chử Trà và hung thủ vừa rồi không phải là đồng bọn.

Hơn nữa, người tên Thanh Mai này rất lương thiện trong thời khắc then chốt

còn khổ sở xin hung đồ thả Vương cô nương, tình cảm thật cảm động.

Mộ Dung Phục quả là nam nhân cầm được buông được. Nghe xong lời này

cũng không nói gì nữa, kéo A Châu sang một bên nói chuyện. Thậm chí ngay cả

thi thể Vương cô nương cũng chẳng thèm nhìn tới, bên cạnh thi thể kia có một

người ngơ ngác đứng một mình, người này tất nhiên là Đoàn Dự.

"Ta là đại sư huynh của Cái Bang Hát Bất Túy, ra mắt mấy vị anh hùng,

hôm nay nếu mọi người đã tới Cái Bang tức là để mắt tới Cái Bang, nếu đã thế.

Cái Bang hiện tại đang rất hỗn loạn, Hát Bất Túy ta dày mặt thêm một chút,

thay mặt chưởng quản Cái Bang. Kiều bang chủ thấy thế này có thích hợp

không?" Hát Bất Túy bước lên nói.

Kiều Phong nhìn hắn một hồi rồi nói: "Thích hợp. Ngươi nói đi."

"Đầu tiên là Mã phu nhân. Cùng gian phu mưu hại phu quân, đổi lại bất cứ

triều đại nào, hai người này đều là tử tội. Không biết Đoàn vương gia có ý kiến

gì không?" Giọng điệu của Hát Bất Túy đã không còn là hỏi han, mà là đe dọa,

có gì đáng nghi thì giết tuốt. Đây là kết quả hắn và Phích Lịch bàn bạc với nhau.

Ttuy NPC không nhiều, nhưng đại diện thế lực khắp nơi, có thể giết một người

thì tính một người.

Phích Lịch thấy Đoàn Chính Thuần không nói lời nào bèn lên tiếng: "Chẳng

lẽ Đoàn vương gia vui chơi mỹ nữ khắp thiên hạ, lại có thể dung túng vợ của

mình đi với nam nhân khác? Bây giờ ta hỏi ngươi: có dị nghị gì không."

"Có dị nghị gì không, nói đi!" Các đệ tử Cái Bang vừa hưởng ứng vừa xắn

tay áo, cầm gậy gộc, có dấu hiệu một lời không hợp là ẩu đả ngay tại chỗ.

Pháo Thiên Minh đi tới bên cạnh cái xác nhìn Đoàn Dự quỳ gối khóc than,

cũng theo đó ngồi xuống hỏi: "Đau lòng lắm à?"

"Ừ..." Đoàn Vinh hít nước mũi.

"Thực ra ngươi nên cảm tạ kẻ đã giết Vương cô nương."

Đoàn Dự hỏi lại: "Sao lại thế?"

"Ngươi hãy nghĩ xem, có phải ngươi rất mến Vương cô nương hay không?

Có phải ngươi rất muốn cưới cô ấy làm vợ?"

"... Đúng vậy, trong lòng ta cô ấy chính là tiên nữ."

"Vậy ngươi có thể cởi y phục của tiên nữ ấy được không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Nếu ngươi cưới cô ấy làm vợ, chẳng lẽ không chung chăn gối với cô ấy

sao? Nếu không làm thì không tròn trách nhiệm của một người chồng. Một khi

ngươi và cô sống chung, có phải ngươi sẽ thấy rằng tiên nữ chỉ là một người

phụ nữ bình thường, chỉ đẹp hơn một chút, kỹ thuật lại tệ hại... Ta xin rút lại câu

nói sau. Vì thế, như vậy là tốt nhất. Để ngươi giữ lại kỷ niệm tốt đẹp, mãi mãi ở

trong lòng ngươi. Mãi mãi không già nua, mãi mãi không bị ngươi xúc phạm.

Hơn nữa bên cạnh ngươi còn có một con cọp cái. Trước đây ngươi và cô ấy đã

ước hẹn chung thân. Giờ gặp tiên nữ rồi thì không còn thích cô ấy nữa, há chẳng

phải quá đáng lắm sao? Đã hứa hôn rồi mà ngươi còn đi vụng trộm. Ngươi

không thấy xấu hổ à? Vậy nên ta nghĩ rằng bây giờ ngươi nên chôn cất người

con gái kia trước đã, kẻo sau này thi thể tiên nữ bị xóa sạch, lúc đó muốn chôn

cũng không biết chôn cái gì, rồi phải dành nửa năm để bầu bạn Mộc Uyển

Thanh. Cuối cùng..."

Đoàn Dự cắt ngang hỏi: "Tại sao lại nửa năm?"

"Nửa năm sau sẽ có xác chết vùng dậy, ngươi không biết sao? Ngươi cứ lợi

dụng thời gian này để Mộc Uyển Thanh mang thai, đến lúc đó sẽ có cớ đi ăn

vụng, ngươi hiểu không?"
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 347: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 31



"... Hình như cũng có lý, vậy ngươi nói cuối cùng là gì?"

“Cuối cùng chẳng lẽ ngươi không cần cảm tạ tên đệ tử Võ Đang giúp ngươi

giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc đời à?”

“Cảm tạ như thế nào?”

“Có tuyệt học gì không? Ta giúp ngươi đưa qua, xem như một chút tâm ý.”

“Không có.”

“... Vậy có tiền không? Người ta giúp ngươi đại ân như vậy. Ngươi không tỏ

vẻ một chút cũng có phần quá đáng. Người ta có nhận hay không là việc của

người ta, ngươi thân là thành viên hoàng thất, biết ơn không báo đáp thì không

thể nào nói nổi. Sẽ bị anh hùng thiên hạ chê cười.”

“Đó là nên làm. “Đoàn Dự móc trong lòng lấy một bọc vàng lá ra hỏi: “Chỗ

vàng lá này có thể đổi lấy ngân phiếu một ngàn vàng. Đã đủ chưa?”

“Đủ rồi! Giúp ngươi một chút việc nhỏ nên như vậy là đủ rồi.” Pháo Thiên

Minh tiện tay nhét vàng lá vào túi đồ của mình rồi nói: ”Mau chôn đi, không

chôn là không còn đâu... Đúng rồi, sau này chơi chán Mộc Uyển Thanh rồi thì

báo với ta một tiếng.” Pháo Thiên Minh quay đầu lại nói một câu, rồi chạy như

điên về bên cạnh Xa.

“Người ta vừa tạ thế, ngươi đã xuống tay như vậy à?”

Pháo Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài: “Vạn ác tiền cầm đầu... Than ôi!

Ngươi ấy, vĩnh viễn không biết ta vĩ đại bao nhiêu. Cuộc đời này đúng là cô độc

như hoa dại.” Xa cho một cước đá vào mông Pháo Thiên Minh.

Hát Bất Túy thân là đại sư huynh Cái Bang, hôm nay đã kiếm đủ thể diện.

Thấy một hồi lâu Đoàn Chính Thuần vẫn không nói gì bèn vung tay lên, mười

mấy cao thủ chuẩn bị kỹ càng trực tiếp xung phong liều chết. Mã phu nhân cũng

không ra tay, đương nhiên ả cũng biết cho dù xuất thủ cũng không có tác dụng

gì, bị giết tại chỗ, mà Bạch Thế Kính lại là quyết tâm ngoan cố chống lại đến

cùng. Hắn cũng có vốn liếng này. Công phu Cầm Long công ít nhất cũng có cấp

80, mười mấy người quần ẩu, mà vẫn là như cũ thoải mái thừa sức.

Cao thủ là thế nào? Cao thủ chính là kẻ có thể đánh tan cục diện ngay lập

tức.

Trong trò chơi chân thực này, không thể xuất hiện chuyện hai người trùng

lên nhau được. Ngươi muốn dùng chiêu thức thì phải có không gian, mười mấy

người tấn công nhưng thực sự công kích chỉ không quá sáu người. Đây này

cũng là một trong những lý do quan trọng mà Phích Lịch không tán thành việc

g**t ch*t Kiều Phong. Mười vạn người hoàn toàn không đủ cho đối phương giết.

Nhưng cũng chính vì điểm này, mới khiến cho NPC có không gian sinh tồn.

Nếu không, một bang phái hơn ngàn người, nhàn rỗi không có việc gì làm cứ đi

nhấn chìm NPC, thế thì không bao lâu sau bảo đảm NPC còn quý hiếm hơn cả

Hà Tả.

Vì vậy, lúc này cao thủ mới xuất hiện. Phích Lịch và Hát Bất Túy kết hợp

tấn công Bạch Thế Kính. Đến nay, cả hai đều đã lĩnh ngộ năm chiêu Hàng Long

Thập Bát chưởng. Điều khiến bọn họ chán nản là mười chiêu này vẫn không lặp

lại. Rất có thể Hàng Long chưởng có tính độc nhất vô nhị, hai vị cao thủ dùng

bốn chưởng hợp kích, Bạch Thế Kính chỉ chống đỡ được mười chiêu là đã

thành một cái xác.

Xác chết xuất hiện, đệ tử Cái Bang đều quay lại vị trí cũ, lúc này chỉ thấy

Pháo Thiên Minh chạy đến bên thi thể Bạch Thế Kính, giơ tay mò mẫm một

hồi, lấy ra một quyển sách, hô to về phía Hát Bất Túy: "Công phu cao cấp Cầm

Long công, ngươi có muốn không?"

Hát Bất Túy khổ nỗi cười khổ, hắn đường đường là một hán tử. Từ trước

đến nay chưa hề đi lục lọi xác chết, nên tất nhiên không biết là đánh chết NPC

Địa có thể moi được đồ vật. Quyển bí tịch này đối với hắn không có tác dụng gì.

Nhưng với người khác thì không giống như vậy, mười vạn đệ tử chỉ trong chớp

mắt đã biến thành mười vạn con sói. Đặc biệt là vài người vừa rồi tham gia

chiến đấu, giờ cực kỳ hối hận sao không lục lọi từ đầu. Có thể nói từ lúc Pháo

Thiên Minh tới đây, đã tạo ra một bước ngoặt mới của trò chơi- mò xác chết.

Mặc dù trước đây rất nhiều người không biết, nhưng uy lực của mười vạn cái

miệng có thể biến bí mật này thành bí mật mà ai cũng biết.

Trong khi đó, Vô Song Ngư hèn mọn lại thấy rất xa, đang tính toán đăng bài

đầu tiên trên diễn đàn ngày mai: Thanh Mai ác quỷ hành hạ xác chết. Vô số

người chơi kinh hãi.

"Ngươi cứ giữ lấy đi!" Hát Bất Túy phải giữ hình tượng cao thủ.

"Vậy thì tốt! Đấu giá Cầm Long công của Cái Bang ngay tại chỗ. Giá khởi

điểm năm trăm." Nơi nào thích hợp làm sàn đấu giá nhất? Chính là nơi thích

hợp nhất. Ví dụ như bây giờ, gần mười vạn đệ tử Cái Bang tập trung đấu giá võ

công Cái Bang.

"Được được! Chử Trà ta có thể giúp ngươi đấu giá. Xong việc rồi, ta có thể

giúp ngươi đấu giá trên kênh môn phái được không?" Hát Bất Túy nghe thấy

đấu giá là muốn ói máu. Đang bận việc chính kia mà.
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 348: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 32



"Được!" Pháo Thiên Minh cười hí hửng, đi tới giao dịch bí tịch cho Hát Bất

Túy.

"Việc kế tiếp, tất nhiên là Kiều bang chủ ngươi rồi. Cái Bang chúng ta đã

bàn bạc, nể mặt công lao của ngươi ở Cái Bang nên sẽ không làm khó ngươi,

chỉ có điều ta nghĩ bản thân ngươi cũng không muốn đảm nhiệm chức bang chủ

này nữa phải không?"

"Núi không đổi nước đổi. Các vị huynh đệ Cái Bang, mời." Kiều Phong nói

xong, chắp tay bốn phía rồi bỏ đi. Hắn là đệ nhất bang chủ của Cái Bang, nhưng

lại không phải Tổ sư gia Cái Bang, chỉ giống như phó thị trưởng thôi. Có điều,

phía sau có một dấu gạch
 
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Chương 349: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 33



Sự việc vừa bại lộ thật quá chấn động. Giang hồ nổi giận, Thiếu Lâm, Cái

Bang, Anh Hùng môn, Nga Mi, Bảo Tướng tự, các đại sư huynh bắt đầu triệu

tập nhân mã. Khẩu hiệu của họ là: Trước hết dẹp yên Vô Địch, sau đó diệt Ma

Giáo.

Mà ở đằng khác, các đệ tử Ma Giáo lại bối rối. Lúc xảy ra chuyện, Huyết

Ảnh đang cùng hơn trăm đệ tử cốt cán của Ma Giáo ở ngoài luyện công, sự việc

vừa xảy ra, bọn họ lập tức lên Diễn đàn giải thích: Có kẻ giả mạo, nhưng có

điều luật nói thế này: Lời khai của người thân và bằng hữu trực hệ của người bị

tình nghi chỉ được dùng làm tham khảo. Từ điểm đó có thể nhìn ra phản ứng

của pháp luật, cho dù Huyết Ảnh kéo hơn vạn người lên diễn đàn biện bạch,

cũng bị tiếng nói chính nghĩa lớn gấp năm mươi lần che khuất.

Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, Huyết Ảnh cũng chẳng phải loại mềm

yếu để mặc người khác n*n b*p. Hắn ngay lập tức cùng mọi người bắt đầu bảo

vệ nơi đóng quân của bang phái, việc này khiến hắn hết sức vui mừng, lại có tới

bốn mươi vạn đệ tử Ma Giáo tin tưởng hắn, sẵn sàng trợ chiến. Đương nhiên

cũng là nhờ bình thường hắn làm người không tệ lắm, hơn nữa bản thân hắn

vốn thuộc thành phần có thực lực. Phải biết rằng hắn mang hơn vạn người từ trò

chơi cũ, sau đó phát triển thêm. Mấy tháng qua quả thật có một nhóm bằng hữu

thân thiết, ví dụ như giáo Vô Pháp Vô Thiên của Thái Ất giáo đã lôi kéo gần hai

vạn đệ tử Thái Ất giáo trợ chiến. Sau đó hắn dùng tiền của lại mua chuộc Thải

Vân Phi, kéo đi được một nửa đệ tử Vu Sơn phái.

Minh quân chính nghĩa mắc một sai lầm, không lập tức đả kích Huyết Ảnh,

mà tạo dư luận trước, tranh thủ thêm nhiều người hạ gục Huyết Ảnh, bỏ lỡ thời

cơ tốt nhất.

Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm cũng tự sát về Hoa Sơn, tuyên bố Hoa Sơn

nghiêng về phe chính nghĩa, sau đó lập tức bắt đầu tập hợp nhân mã. Tiến về

phía Lạc Dương. Vô Địch môn của Huyết Ảnh tọa lạc tại một trấn nhỏ cách Lạc

Dương hai mươi dặm. Trạm dịch trong trấn đã bị Huyết Ảnh bao vây. Đi bao

nhiêu người chết bấy nhiêu người, nên quyết định vẫn là cả đoàn đi bộ.

Bên phía Tinh Ảnh thì xem trò vui, thực ra cũng không hoàn toàn là tâm

trạng xem trò vui. Chủ yếu là không biết lấy cớ gì mà xuất binh, Huyết Ảnh với

hắn vẫn còn qua lại nói chuyện, mà bên phía Võ Đang chết duy nhất một người

là Thanh Mai Chử Trà. Đây không phải khinh thường Võ Đang, người ta đang

giúp Võ Đang thanh lý môn hộ.

Đúng lúc hắn nghiến răng muốn dẫn Pháo Thiên Minh cùng vài trăm đệ tử

ra trận, lại rất vinh hạnh nhận được khoản chi của Huyết Ảnh. Kết quả sau khi

chia hai trăm vàng cho Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh rất tích cực liên thủ

với hắn dập tắt tiếng nói xin đánh này. Cho đến một ngày nào đó Pháo Thiên

Minh mới biết hóa ra Huyết Ảnh không phải gửi hai trăm năm mươi vàng mà là

ba ngàn vàng... Tinh Ảnh đã không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Một chiến dịch quy mô khổng lồ đang trên bờ vực bùng nổ, tự ý tấn công trụ

sở bang hội không thể tiêu diệt bang hội. Muốn tiêu diệt bang hội nhất định phải

dùng đơn vị bang hội mới có thể gửi yêu cầu lên hệ thống, sau 24 giờ mới được

phép khai chiến. Ai đập nát biển hiệu bang hội treo trước sảnh chính của đối

phương trước thì thắng. Thời gian giới hạn tùy theo quy mô của mỗi bang phái.

Cho nên tự ý tấn công bang hội, dù không thể đạt mục tiêu tiêu diệt bang hội,

nhưng có thể đạt được kết quả là: giết người, cướp bóc, phá hoại. Nếu mọi việc

thuận lợi, bang hội sẽ bị hạ cấp xuống cấp 1, tất cả tài vật trong kho bị cướp

sạch, biến thành một bang hội chỉ còn trên danh nghĩa.

Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt đã biết, Huyết Ảnh bị NPC vu oan, nhưng

chủ soái các bên đều âm mưu bất chính, mục đích không đồng nhất.

Trước tiên là Hát Bất Túy, nếu nhịn nhục không nói gì, rất có thể sẽ mất đi

không ít người ủng hộ, ngược lại nếu biểu hiện tốt, sẽ nhận được sự ủng hộ của

nhiều người trung lập. Mộ Dung Phục đã biến mất, giờ giải thích với bọn bang

chúng rằng đây là hiểu lầm, thế thì ngay cả heo cũng biết không ổn. Vậy nên

Huyết Ảnh tất nhiên trở thành hình nhân thế mạng.

Ái Niếp Niếp, Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Tử Phi Tử, Một Giới Đại Sư đương

nhiên muốn dập tắt khí thế hống hách của Huyết Ảnh, dù xét về cá nhân hay về

phương diện bang hội, những người này đều căm thù Huyết Ảnh vô cùng. Hơn

nữa, bọn họ cũng hiểu rõ một đạo lý: Bỏ đá xuống giếng là một trong 36 kế, nên

kế thừa truyền thống hào hùng của tổ tiên. Kẻ địch càng yếu ớt, tức là bản thân

càng mạnh mẽ.

Còn về phần Xa đại sư huynh thì khá phức tạp, Thiếu Lâm phái không

giống Cái Bang, Cái Bang dù có phân liệt nhưng hai nhóm vẫn thuộc cùng một

phe, tối đa chỉ là đấu đá nội bộ. Còn những người đứng thứ hai, thứ ba trong

Thiếu Lâm phái thì liên lụy đến tội danh thông đồng ngoại bang, rõ ràng Long

Thành và Trùng Tựu đã sớm là người của Huyết Ảnh, mặc dù trung thành

không cao, nhưng hàng tháng vẫn nhận tiền thật của người ta, giữ cho mức độ

trung thành ở mức đạt yêu cầu.
 
Back
Top Bottom