Đô Thị  Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 40: Chương 40


Tôi tiếp tục đi xuống, đến tầng năm.

Quỷ dị tầng này—

Là một nữ sinh đại học nhuộm tóc hồng.

Cô ấy vẫn mặc đồng phục tốt nghiệp, có lẽ là vừa mới ra trường.

Cửa phòng không đóng, tôi tự mình bước vào.

Cô ấy ngồi ngay ngắn trong tòa tháp cổ, như một cô bé chăm chú nghe giảng thời niên thiếu.

Nhìn thấy tôi—

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc váy đỏ và những đạo cụ trong tay tôi.

Sau đó, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cậu đến g.i.ế.c tôi sao? Ra tay đi.”

Tôi nhíu mày, giấu đi đạo cụ.

Khoác thêm một lớp áo ngoài, che đi chiếc váy đỏ.

Sau đó ngồi xuống cạnh cô ấy, như hai người bạn cũ, bắt đầu trò chuyện:

“Mình có thể nghe câu chuyện của cậu không?”

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, bỗng nhẹ nhõm mỉm cười, từ từ kể lại—

Hóa ra…

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô ấy muốn ăn mừng ngày tốt nghiệp, đã cầm tấm bằng đến chụp ảnh cùng ông ngoại đang nằm viện.

Vui vẻ đăng ảnh lên mạng—

Nhưng rồi…

Bị người ta bịa đặt đủ loại tin đồn bẩn thỉu về cô và ông ngoại.

Chúng nói cô dựa vào việc “mở chân” để có được thành tích, còn mắng cô là “học thuật Đát Kỷ”.

Không chỉ tấn công cô,

Bọn chúng còn tìm đến tận bệnh viện, gửi vòng hoa tang, nguyền rủa ông ngoại bệnh tật sớm chết, sớm đầu thai.

Cuối cùng—

Không chịu nổi áp lực, tinh thần hoảng loạn, cô ấy đã tự sát bằng thuốc ngủ.

Sau khi chết, một thế lực thần bí kéo cô đến đây.

Ép cô trở thành một NPC quỷ dị, chuyên g.i.ế.c chóc người chơi.

Cô ấy ôm đầu gối, nước mắt tuôn như mưa—

“Mình không muốn g.i.ế.c người. Mình không phải một quỷ dị đủ tư cách.”

“Thế nên, cậu g.i.ế.c mình đi. Mình biết nhiệm vụ của các cậu là tiêu diệt quỷ dị.”

“Cảm ơn cậu vì những gì đã làm cho hàng xóm tầng trên của mình.

“Cũng là vinh hạnh của mình khi được c.h.ế.t dưới tay cậu.”

Tôi đột nhiên bước đến, ôm cô ấy vào lòng thật chặt.

“Sai lầm chưa bao giờ là của cậu. Những chuyện trước kia, đừng để trong lòng nữa.”

“Đường phía trước còn rất dài, cậu phải sống thật tốt ở đây.”

“Nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi thế giới này.”

Một cô gái xinh đẹp, lương thiện như vậy—

Dù có luân hồi chuyển kiếp, cũng nhất định sẽ có tương lai rực rỡ chói lòa.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 41: Chương 41


Tiếp theo, tôi đến tầng bốn.

Cửa mở toang.

Điều kỳ lạ là—

Nơi này không giống bất kỳ tầng nào khác trong Quỷ Tháp.

Không hề u ám, ẩm ướt.

Trái lại, sáng sủa, sạch sẽ, đầy tiếng đọc sách vang vọng.

Thậm chí, có người còn đang… làm thí nghiệm.

“Bạn học, cậu đến học à?”

Một thanh niên ôn hòa bước đến trước mặt tôi.

Anh ta không hề e sợ đạo cụ của tôi.

Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi đã hiểu—

Đây là một học giả chân chính.

Học giả—

Là cây tùng kiên cường, dù gió bão cũng không khuất phục.

Là người không sợ sống chết, chỉ truy cầu tri thức và chân lý.

Trước mặt anh ta là một tấm bảng gỗ khắc chữ chi chít.

Tôi kinh ngạc trước sự điềm tĩnh, ôn hòa của họ.

Càng kinh ngạc hơn khi thấy—

Những “sinh viên” kia vẫn đang đọc sách.

Tôi hỏi thanh niên:

“Các anh đang làm gì vậy?”

Anh ấy trả lời:

“Những người ở tầng này—

Đều là nạn nhân của học thuật giả dối.

Không phải cùng một vụ, không cùng trường, thậm chí không cùng thời đại.

Nhưng lại cùng gặp phải một bi kịch.”

“Có người nói bọn tôi yếu đuối.”

“Một người đàn ông gặp chút chuyện này mà cũng đáng để đi c.h.ế.t sao?”

“Nhưng ai đã từng nghĩ—

Mười mấy năm đèn sách, lại không bằng một chút quyền thế chèn ép?”

“Người ta bảo bọn tôi yếu đuối cũng được, ngây thơ cũng được.

“Chỉ là mỗi đêm trằn trọc, tôi tự hỏi—

“Có lỗi với chính mình những năm tháng cặm cụi học hành kia.”

“Vậy nên, dù đã ở đây, chúng tôi vẫn không từ bỏ nghiên cứu và học tập.”

“Lỡ đâu, một ngày nào đó, những kẻ tự xưng là ‘giáo sư’ cũng bước vào nơi này—

“Chúng tôi sẽ ở trạng thái tốt nhất, để chứng minh bản thân.”

“Chúng tôi biết, chuyện này phổ biến đến mức chẳng ai buồn quan tâm nữa.

“Nhưng vẫn hy vọng, có thể thắng một lần.”

Không có phấn trắng, thì dùng than củi.

Không có dụng cụ thí nghiệm, thì lấy đá mài từng chút một.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi cúi đầu thật sâu trước họ.

Sau đó, tôi nói:

“Nếu tôi bảo rằng, các anh đã thắng một lần rồi thì sao?”

“Trước khi tôi bước vào trò chơi vô hạn lưu này—

“Từng có mười một sinh viên cũng giống như các anh.”

“Họ lựa chọn liên danh đấu tranh, cả mạng internet đều ủng hộ.”

“Cuối cùng, họ giành được chiến thắng.”

“Các anh chị, đây không chỉ là chiến thắng của họ.

“Thực chất, cũng là chiến thắng của các anh.”

Bất công học thuật rồi sẽ bị xóa bỏ.

Sự trong sạch của học thuật—

Nhất định sẽ đến.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 42: Chương 42


Tiếp tục đi xuống, tôi đến tầng ba.

Càng xuống sâu, các quỷ dị càng yếu đuối và bất lực.

Tôi nghe thấy bên trong vang lên một bài hát nhẹ nhàng.

Không muốn làm phiền quỷ dị ở tầng này, tôi lặng lẽ dùng dây thép cạy cửa ra.

Tôi rón rén thò đầu vào, liền nhìn thấy một thiếu niên đang múa giữa tòa tháp cổ.

Xung quanh cậu ta, nhiều thiếu niên nam nữ đầy vết thương ngồi thành vòng tròn.

Bọn họ mỉm cười, vừa ngân nga vừa đánh nhịp cho cậu.

Bất chợt, một tia nắng chiếu xuống, bao phủ lên người thiếu niên ấy.

Cậu ta như một con hạc trắng tung cánh, cũng như một đóa hồng nở rộ.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy tôi.

Cậu lập tức dừng lại, vẻ mặt hoảng hốt.

Phát hiện sự bất thường của cậu, những thiếu niên xung quanh cũng như chim sợ cành cong, vội vàng đứng dậy.

Rõ ràng bọn họ rất đông.

Rõ ràng họ mới là quỷ dị.

Nhưng lại sợ tôi đến mức này.

Nỗi sợ này—

Không phải vì đạo cụ trên người tôi.

Mà là một nỗi sợ bẩm sinh đối với người xa lạ.

Thiếu niên vừa múa khi nãy, dù cũng sợ hãi, nhưng vẫn bước lên chắn trước mặt họ.

Cậu mỉm cười lấy lòng, nói với tôi:

“Xin lỗi, bọn họ khi còn sống từng bị bạo lực học đường, thậm chí là xâm hại.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thể xác và tinh thần đều tổn thương nặng nề, nên không dám tiếp xúc với người lạ. Mong ngài đừng giận.”

Lần đầu tiên tôi gặp quỷ dị trong phó bản lại lễ phép như vậy.

Đây còn là phó bản 5S—cấp độ khó nhất.

Thế mà cậu ta lại dùng từ ‘ngài’ để xưng hô với tôi.

Tôi nhìn vết thương trên người cậu, nhẹ nhàng hỏi:

“Yên tâm, tôi sẽ không giận. Các em có tâm nguyện gì không?”

Sau nhiều lần cam đoan, những thiếu niên ấy cuối cùng cũng tin tưởng tôi, lần lượt nói ra tâm nguyện.

Và tôi cũng lần lượt giúp họ thực hiện.

Bọn họ thực sự rất đáng yêu.

Sợ làm phiền tôi, ai cũng chỉ chọn những điều đơn giản nhất.

Với tôi mà nói, chỉ cần có thể mua được bằng điểm tích lũy, thì không đáng gọi là vấn đề.

Đến lượt thiếu niên múa khi nãy, cậu chỉ mím môi, khẽ nói:

“Em muốn có một bộ trang phục múa mới.”

“Sau đó, sẽ múa tặng chị một bài hoàn chỉnh.”

“Coi như cảm ơn chị đã giúp đỡ bọn em, có được không?”

Tôi lập tức gật đầu đồng ý.

Tôi không nói cho cậu biết rằng tôi bị cận nặng, có thể sẽ nhìn không rõ.

Vì—

Nhìn rõ một người, một sự việc, không phải bằng mắt.

Mà bằng trái tim.

Thiếu niên múa rất đẹp, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Khi cậu kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Trước khi rời đi, cậu rụt rè hỏi tôi:

“Bài múa này chưa có tên, chị có thể giúp em đặt một cái tên không?”

Tôi ôm cậu vào lòng, một cái ôm không mang bất kỳ tư lợi nào.

Khẽ nói:

“Thiếu niên hoa hồng.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 43: Chương 43


Khi bước đến tầng hai, con d.a.o phay trong lòng tôi bỗng nhiên rục rịch.

Cảm nhận được cảm xúc của nó, tôi như nâng niu đầu hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Sao vậy? Chồng yêu của em.”

Đúng vậy.

Trong phó bản này, ý thức của Ninh Quân An có thể ký gửi vào con d.a.o phay.

Dù thân thể anh ấy không thể hành động cùng tôi, nhưng thực ra mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn ở bên tôi.

Ban đầu, tôi còn tưởng rằng anh ấy đang ghen vì tôi vừa ôm thiếu niên kia.

Nhưng không ngờ—

Giây tiếp theo, tôi nhận được cảm xúc anh ấy truyền đến:

“Phó bản này thật tồi tệ. Những quỷ dị này rất đáng thương, vậy mà lại bị giam cầm ở đây. Anh muốn phá hủy nó.”

“Trùng hợp thật, em cũng muốn.”

Tôi khẽ hôn lên lưỡi dao, sau đó cất nó đi, tiếp tục tiến về tầng hai.

Ở đây, tôi nhìn thấy một cô gái toàn thân đầy lỗ máu.

Cô ấy co rúm trong góc, cúi đầu khóc nức nở.

Đây là một lệ quỷ.

Nhưng tôi hoàn toàn không thấy sợ hãi.

Tôi bước đến bên cô ấy, dừng lại, rồi học theo tư thế của cô, ngồi xuống.

Thậm chí, tôi còn mở hệ thống cửa hàng, mua hai cốc trà sữa, đưa một cốc cho cô gái.

Cô ấy ngẩng đôi mắt đỏ rực lên nhìn tôi, im lặng cầm lấy ống hút, bắt đầu uống.

Thật lâu sau, cô bỗng nhẹ giọng nói:

“Lâu lắm rồi… không được uống thứ này. Cảm ơn chị.”

Khi cánh cửa ký ức mở ra, cô ấy bắt đầu kể chuyện của mình.

Cô ấy cùng bạn thân đi du học ở nước ngoài.

Không ngờ, bạn thân của cô lại hẹn hò với một tên cờ bạc—một kẻ chuyên vòi tiền bạn gái.

Vì muốn tránh né hắn, cô ta đã dọn đến ở nhờ nhà trọ của cô gái này.

Nhưng tên bạn trai bị cơn đỏ mắt vì cờ b.ạ.c làm cho mất lý trí, đã đuổi theo đến tận nơi, cầm d.a.o đe dọa bạn gái đưa tiền cho hắn.

Cô gái này xông ra bảo vệ bạn thân, nhưng lại bị tên cờ b.ạ.c đ.â.m 33 nhát dao, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Mà điều đáng sợ hơn nữa là—

Lẽ ra cô ấy không cần phải chết.

Ngay từ khi gã đàn ông xuất hiện, bạn thân cô đã khóa chặt cửa, nhốt cả cô và hắn ở bên ngoài.

Dù cô gái gào thét thảm thiết, dù m.á.u của cô ấy thấm qua khe cửa, bạn thân cô vẫn không chịu mở cửa.

Cuối cùng, cô c.h.ế.t oan uổng.

Mà người bạn thân kia lại đứng trước mặt bao người, sỉ nhục mẹ của cô, nói rằng:

“Là do cô ta tự muốn cứu tôi, liên quan gì đến tôi chứ?”

Nhưng người mẹ ấy, chẳng qua chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái mà thôi.

Cô gái uống cạn trà sữa, từng giọt huyết lệ rơi vào ly, giọng nói lạc đi trong nghẹn ngào:

“Chị nói xem, thật sự là do tôi tự chuốc lấy sao?”

“Tôi không nên giúp cô ta sao?”

“Rốt cuộc xã hội này làm sao vậy, tại sao cứu người lại trở thành một cái sai?”

Tôi lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt m.á.u trên mặt cô ấy.

Khẽ nói:

“Em không sai.”

“Cô ta mang tội của cô ta, em tích đức của em. Lòng tốt vốn dĩ luôn là một phẩm chất đáng quý.”

“Chỉ là, con người cần phải thay đổi lựa chọn của mình theo thời đại.”

“Trong thời đại này, giúp đỡ người khác không phải là ưu tiên hàng đầu. Xác định xem đối phương có đáng để giúp hay không, mới là điều quan trọng nhất.”

“Dĩ nhiên, rất nhiều người trẻ bây giờ chọn cách tôn trọng số phận của người khác, buông bỏ chấp niệm cứu giúp. Chị cảm thấy cách nghĩ đó cũng rất đúng.”

Cô gái sững sờ nhìn tôi, rồi bỗng nhiên phì cười:

“Nhưng chị không phải người như vậy.”

“Nếu không, chị đã không ngồi cạnh tôi.”

Tôi vươn vai lười biếng, cười tự giễu:

“Hết cách rồi, tính tôi rảnh lắm, thích lo chuyện bao đồng.”

Trước khi rời đi, tôi tặng cô một bộ y phục sạch sẽ.

Khẽ nói:

“Thực ra em và chị là cùng một kiểu người.”

Như vậy cũng tốt.

Vịt Bay Lạc Bầy

Người thông minh quá nhiều, thế giới này sẽ dần lạnh lẽo.

Dù sao, cũng vẫn cần một vài kẻ ngốc.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 44: Chương 44


Tôi bước về tầng một.

Vừa đặt chân lên bậc cầu thang tối tăm của tòa tháp quỷ dị, tôi đã nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết vang lên từng hồi.

Xen lẫn trong đó là tiếng rú cao vút của một loài động vật nào đó.

Người thét gào.

Thứ kia gầm rú.

Vịt Bay Lạc Bầy

Con d.a.o phay trong lòng tôi kêu lên ong ong.

Tôi ngay lập tức nhận được tín hiệu từ Ninh Quân An:

“Dưới lầu nguy hiểm!”

Tôi cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đỏ rực, quấn ruột quanh cổ, kẹp bàn tay khô quắt dưới nách, nắm chặt d.a.o phay…

Với tạo hình quái dị ấy, tôi bước vào tầng một của tòa tháp quỷ dị.

Cánh cửa mở toang.

Trên nền đá thô ráp, m.á.u tích tụ thành dòng suối, từng chút từng chút lan đến chân tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn—

Nơi này… giống như một lò mổ.

Dù tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể lờ mờ trông thấy—

Những sinh vật t0 lớn như bò như ngựa, tay cầm d.a.o mổ, đang mài d.a.o ken két bên cạnh những người bị treo ngược trên thớt.

Những con người đó—

Chính là tám người chơi còn lại mà tôi chưa từng gặp trên đường đi.

Trước đó, tôi đã hỏi các quỷ dị ở những tầng trên, nhưng bọn họ đều nói không biết.

Họ bảo, sáng nay những người chơi đó nói sẽ xuống tầng một bàn bạc chuyện gì đó, rồi không thấy quay lại nữa.

Những con quái vật này phần lớn cao từ hai đến ba mét, trên người vẫn mặc quần áo.

Nhưng đầu chúng lại là đầu mèo, đầu chó, hoặc thậm chí là đầu tê tê.

Cánh tay lộ ra ngoài phủ đầy lông, sau lưng còn kéo theo một chiếc đuôi dài tượng trưng cho loài của chúng.

Một con quái vật gầm lên:

“Không phải muốn g.i.ế.c mèo sao?”

“Không phải nói đám quái dị tầng một là dễ bắt nạt nhất sao?”

“Tới đây đi, lũ con người hèn hạ!”

Chúng nhe nanh cười gằn, xẻ toang bụng một người chơi ngay trước mặt tôi.

Cùng lúc đó, giọng nói máy móc vang lên lạnh lùng, vô tình:

【Người chơi ban đầu: 16 người.】

【Người chơi còn sống: 8 người.】

Khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.

Mặc dù những quỷ dị ở các tầng khác tạm thời không g.i.ế.c người.

Nhưng tầng một…

Hiển nhiên không phải như vậy.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 45: Chương 45


Một con quái vật đầu mèo vươn móng vuốt, tóm lấy n.g.ự.c một người chơi, nhẹ nhàng móc sâu vào bên trong.

Người chơi kia thét lên thảm thiết.

Nhưng tiếng thét ấy chỉ kéo dài trong chốc lát—

Vì chỉ vài giây sau, nội tạng của anh ta đã bị con mèo moi ra ngay trước mắt mọi người.

【Người chơi ban đầu: 16 người.】

【Người chơi còn sống: 7 người.】

Trong đôi mắt xanh biếc của con mèo, ánh lên vẻ oán độc tột cùng.

Nó vừa từng miếng từng miếng nhai ngấu nghiến nội tạng, vừa trút ra từng câu căm phẫn:

“Ngoài đời thực, chúng ta chỉ cần một chỗ để sinh tồn, không hề xâm chiếm lãnh thổ của con người.

Vậy mà bọn ngươi lại ra sức truy sát chúng ta.”

“Những chiếc lồ|\|g mà những kẻ tốt bụng chuẩn bị cho chúng ta—

Các ngươi cũng đầu độc chúng, bẻ gãy tứ chi chúng ta, còn đứng cười khoái trá trước cảnh tượng ấy…

Chỉ để thỏa mãn sở thích quái đản của các ngươi.”

Cứ mỗi câu nó nói ra—

Lũ quái vật xung quanh lại áp dụng cách hành hạ tương tự lên những người chơi khác.

【Người chơi ban đầu: 16 người.】

【Người chơi còn sống: 6 người.】

“Trong trò chơi này, vốn dĩ chúng ta chẳng muốn gây sự với các ngươi.

Nhưng chính các ngươi lại ngu muội tìm đến, định tiêu diệt chúng ta.”

“Loài người ngu ngốc và tàn nhẫn—

Chẳng lẽ các ngươi thực sự tưởng rằng những kẻ ở tầng một đều là đồ bỏ sao?”

【Người chơi ban đầu: 16 người.】

【Người chơi còn sống: 5 người.】

Đến đây, tôi đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra chính đám người chơi mới này đã tự chuốc họa vào thân.

Bọn họ không dám ra tay với những quỷ dị ở tầng trên, nhưng lại muốn tìm việc để làm.

Thế là bắt đầu từ tầng một, định săn lùng quái vật để làm nhiệm vụ.

Không ngờ lại đụng ngay một ổ gai nhọn.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 46: Chương 46


“Aaa—cứu tôi với, cứu tôi với!!”

Người chơi bị trói chặt trên thớt mổ nhìn thấy tôi.

Anh ta rõ ràng nhớ rằng tôi cũng là một người chơi—

Thế nên vào thời khắc tuyệt vọng này, anh ta hoàn toàn bỏ qua khuôn mặt biến dạng của tôi, chỉ liều mạng gào lên cầu cứu.

Tôi nhìn quanh địa ngục trần gian này, định mở miệng nói gì đó.

Nhưng vừa hé môi—

Đám quái vật đã ra tay.

Chúng cố ý biểu diễn ngay trước mặt tôi.

Dùng đúng những cách mà con người đã từng tra tấn động vật—

Từng chút, từng chút một, hành hạ những người chơi đến chết.

“Con bé loài người kia.

Dù ngươi có là người nhà của tầng tám đi nữa, thì cũng không có tư cách nhúng tay vào ân oán của bọn ta.”

“Khuyên ngươi một câu—cút ngay đi!”

【Người chơi ban đầu: 16 người.】

【Người chơi còn sống: 4 người.】

Tôi không hề rời đi.

Trái lại—

Tôi bước thẳng đến trước mặt con quái vật cầm đầu, nắm lấy thanh đao đồ tể trên móng vuốt của nó.

Tôi nheo đôi mắt cận thị, chân thành nhìn thẳng vào mắt nó.

“Nếu các ngươi cũng tàn sát vô tội vạ, g.i.ế.c chóc vô số người như chính những kẻ mà các ngươi khinh miệt…

Thì các ngươi có gì khác bọn chúng?”

“Sát lục bừa bãi chỉ có thể đem lại kh0ái cảm nhất thời.

Nhưng sau cùng, các ngươi sẽ chỉ cảm thấy trống rỗng—

Và rồi một ngày, các ngươi sẽ thật sự trở thành quỷ dị.

Chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng tại nơi này.”

“Nhìn lại mình đi—

Các ngươi thực sự cam tâm sống như thế này mãi mãi sao?”

“Không nhớ ánh nắng ấm áp, không nhớ hương thơm của cỏ hoa sao?”

“Không nhớ những ngày cùng nhau lăn lộn trên bãi cỏ, không nhớ hương vị thơm ngon của những thanh pate đông khô?”

“Không nhớ những con người từng dang tay ôm lấy các ngươi, đã cho các ngươi sự ấm áp sao?”

“Biết đâu đấy—

Những người đã từng cứu giúp các ngươi…

Thực ra, họ vẫn luôn yêu thương các ngươi sâu sắc.”

“Họ cũng đang đau buồn vì sự ra đi của các ngươi.”

“Mỗi ngày, họ đều cầu nguyện: ‘Mèo con của tôi, cún con của tôi, đứa trẻ bé bỏng của tôi…

Con có đang sống tốt ở hành tinh loài mèo, loài chó, hay thế giới của các loài động vật không?

Có nhớ bố mẹ không?’”

“Thậm chí, họ còn ngây thơ cầu xin trời xanh…

‘Kiếp sau, xin hãy để bé con của con đầu thai làm con ruột của con nhé…’”

“Vì họ thực sự yêu thương các ngươi.”

Leng keng—

Những thanh đao lần lượt rơi xuống đất.

Những con quái vật vẫn to lớn, vẫn dữ tợn—

Nhưng lúc này, chúng co rúm lại trên nền đất lạnh lẽo, ôm mặt, bật khóc nức nở.

“Cô gái loài người…

Xin ngươi…

Hãy giúp chúng ta…”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 47: Chương 47


Tôi đã cứu được ba người chơi mới.

Bọn họ vừa hoảng loạn vừa hoang mang, liên tục nói lời cảm ơn tôi—

Có vẻ như đã bị dọa đến mất hết hồn vía, một bước cũng không dám rời xa tôi.

Cùng lúc đó—

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

Lần này, trong giọng nói ấy ẩn chứa một tia quỷ dị khó nhận ra.

【Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đã giải mã bí ẩn của tám tầng đầu tiên trong Quỷ Tháp.】

【Tầng chín—đã được mở.】

【Mời tất cả người chơi còn sống và quỷ dị lập tức lên tầng chín, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.】

Theo sau giọng nói ấy—

Tôi lờ mờ nghe thấy một tiếng rồng ngâm.

Rồi ngay sau đó—

Toàn bộ Quỷ Tháp rung chuyển dữ dội.

Chiếc d.a.o phay trong lòng tôi cũng liên tục rung lên, ra sức cảnh báo:

“Nguy hiểm! Đứng yên tại chỗ, đợi anh!”

Tầng chín mở ra, toàn bộ quỷ dị trong tháp đều có thể tự do đi lại giữa các tầng.

Tôi vẫn đang hỏi ba người chơi mới về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay—

Nào ngờ, còn chưa nói được hai câu,

Bốn bóng người đã bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa lò mổ.

Ninh Quân An.

Tư Tư.

Lão già ruột.

Và bà lão đen.

Tôi nhanh chóng bị kéo vào một vòng tay lạnh lẽo—

Là Ninh Quân An.

Hắn vừa ôm chặt lấy tôi, vừa cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không.

Đồng thời—

Hắn đưa tay ra, mạnh mẽ kéo Tư Tư đang bám dính trên chân tôi xuống.

Giờ phút này rồi, hai cha con bọn họ vẫn còn tranh giành sủng ái.

Chẳng thay đổi gì so với bao năm trước cả—

Thật sự đáng yêu đến phát điên.

Chúng tôi tụ họp thành một nhóm lớn, hừng hực khí thế từ tầng dưới đi lên.

Quỷ dị ở từng tầng thấy tôi liền chủ động đi theo.

Dù cho—

Tầng chín có lẽ sẽ là nơi kết thúc sinh mạng của bọn họ.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 48: Chương 48


Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nghĩ rằng tầng chín sẽ là nơi rồng ẩn hổ phục, nguy hiểm trùng trùng.

Thế nhưng—

Thực tế lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng.

Tầng chín rộng lớn vô cùng—

Nhưng bốn phía tường lại dày đặc những chiếc hộp cũ kỹ, xếp chồng lên nhau.

Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì khác.

Chỉ có duy nhất một ông lão râu trắng ngồi ngay chính giữa tầng chín.

Trước mặt ông là một chiếc bàn trà đơn sơ, trên đó bày mấy chén trà cổ kính, mang đậm nét phong nhã xưa cũ.

Ông mặc một chiếc áo bào xám, mắt hơi khép hờ, trên tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc đến mê mẩn.

Thi thoảng nhấp một ngụm trà, dáng vẻ hệt như một vị cao nhân ẩn thế—

Hoàn toàn không giống chút nào với hình tượng Boss cuối.

Đột nhiên—

Bốn người nhà quỷ dị của tôi cùng lúc chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi ở phía sau.

“Niệm Niệm/Mẹ/Con dâu, cẩn thận, vị này thực lực sâu không lường được.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, tôi lập tức hiểu ra—

Ngay cả khi cả bốn người họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của ông lão trước mặt.

Toàn bộ quỷ dị trong tháp đều lặng lẽ lùi về sau, nép sát vào tường, không ai dám nhìn thẳng vào ông lão dù chỉ một cái.

Ba người chơi còn sống sót co rúm lại như chim cút, run rẩy trốn vào góc.

Haizz—

Có vẻ đã đến lượt một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như tôi ra tay rồi!

Tôi hất cằm nhỏ, nhân lúc bốn người nhà không để ý, tung tăng nhảy lên, chạy thẳng đến trước mặt ông lão râu trắng.

Sau đó, không khách sáo chút nào, thản nhiên ngồi xuống đối diện ông.

Rồi tôi nheo đôi mắt cận thị lại, giả vờ ngạc nhiên hỏi:

“Ơ? Vị thần tiên nhà ai lại hạ phàm thế này?”

Ngàn chiêu vạn chiêu, chiêu nịnh nọt vẫn là hữu dụng nhất.

Nhưng tôi không ngờ—

Ông lão chẳng thèm nhìn tôi một cái, chỉ tiện tay rót một ly trà, đưa cho tôi.

Giọng ông trầm lắng, như thể đã trải qua bể dâu thiên cổ:

“Cô nương, ta có thể chữa khỏi khuôn mặt của cô.”

Vừa nói, bàn tay gầy guộc như cành cây khô của ông nâng chén trà lên, đưa cho tôi.

Đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt nước giếng cổ, cũng vào khoảnh khắc này đặt lên người tôi.

“Niệm Niệm, đừng—!”

Ninh Quân An vừa định ngăn tôi lại—

Ông lão khẽ búng ngón tay một cái.

Chỉ trong chớp mắt—

Cách nhau cả mười trượng, Ninh Quân An đã bị phong bế huyệt câm.

Thuận tay, ông lão còn niêm phong luôn cả Tư Tư, lão già ruột và bà lão đen.

Tôi không hề sợ hãi, mỉm cười ngọt ngào, nâng chén trà lên, uống cạn một hơi.

Còn chưa kịp cảm nhận hương vị—

Trà vừa chảy vào dạ dày, khuôn mặt từng bị hủy hoại của tôi lập tức nóng ran.

Khoảng ba mươi giây sau—

Những người xung quanh đột nhiên kinh ngạc chỉ vào mặt tôi,

Muốn kêu lên, nhưng lại sợ hãi ông lão râu trắng mà không dám lên tiếng.

Tôi giơ tay sờ thử—

Da dẻ nhẵn nhụi, mịn màng, y hệt như một quả trứng gà vừa bóc vỏ.

Xem ra—

Dung mạo khuynh thành trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa của tôi đã trở lại rồi!

Tôi lập tức đứng dậy, cúi người thật sâu trước ông lão râu trắng.

“Đa tạ lão tiên sinh! Không biết ngài quý danh là gì?”

Ông lão râu trắng thản nhiên đáp:

“Ta mang họ ‘Trung’ đã năm nghìn năm.

Nhưng giờ đây—

Có lẽ nên đổi thành họ ‘Hàn’ rồi.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 49: Chương 49


Tôi kinh hãi lùi lại ba bước.

Lần này—

Thật sự là bị dọa sợ rồi!

Ngay sau đó—

Âm thanh máy móc vang lên, nhắc nhở tôi:

【Lời nhắc thân thiện: Giá trị kinh hãi của người chơi đã đạt 50.】

Bình luận trực tiếp cũng sôi sục bàn tán:

【Lâu lắm rồi mới thấy! Ông lão này đúng là tuyệt đỉnh, có thể phá vỡ kỷ lục 0 kinh hãi của Ninh thần!】

【Trời ơi! Tôi vừa nghe thấy tiếng rồng gầm, ông ấy lại nói mình đã sống 5000 năm, chẳng lẽ ông ta chính là long tộc trong truyền thuyết?!】

【Hu hu hu… tôi mơ hồ có một suy đoán, nhưng tôi không dám nói…】

Bình luận còn chưa kịp hỏi tiếp người xem kia rốt cuộc đoán ra điều gì—

Chỉ thấy ông lão râu trắng nhẹ nhàng giơ tay lên.

Ngay lập tức—

Tất cả những chiếc hộp dày đặc trên tường đồng loạt bật mở.

Một mùi hương thảo dược nồng đậm tràn ngập khắp không gian.

Ông lão râu trắng khẽ nhếch khóe môi, cất giọng trầm lắng:

“Cô nương, ngươi đã uống thuốc của ta—

Vậy tiếp theo, cũng nên thực hiện lời hứa rồi.”

“Hủy diệt tất cả quỷ dị—

Đó mới là mục đích thực sự khi ngươi đến đây.”

“Ta sẽ giúp ngươi một tay.”

“Trong ‘tuyệt đối dược vực’ của ta—

Bọn chúng đã không thể cử động nữa.”

“Giết chúng đi.”

“Giết đi.”

“Giết đi.”

“Giết đi.”

“Giết những kẻ đáng thương không nhà không cửa này.”

“Giết những kẻ bị vứt bỏ, giống như ta.”

Tiếng thì thầm vang vọng trong đầu tôi.

Máu chậm rãi nhuộm đỏ tầm nhìn.

Có thứ gì đó đang điều khiển tay tôi—

Buộc tôi cầm lấy con d.a.o phay, ép tôi tiến về phía Ninh Quân An.

Giọng nói già nua tiếp tục vang lên:

“Hãy kết thúc cuộc đời của bọn chúng—

Bằng chính cách mà chúng đã c.h.ế.t trước đây.”

Tôi nâng d.a.o lên—

Đặt ngay tại vết sẹo dữ tợn trên cổ Ninh Quân An.

Chính tại nơi đó—

Cha mẹ ruột của hắn, vì tin vào lời xúi giục của tà thần, đã tự tay chặt đứt đầu con trai mình—

Lấy tủy rút xương, chỉ để cầu mong trường sinh bất tử.

Hắn không thể động đậy.

Hắn không thể lên tiếng.

Nhưng hắn vẫn mỉm cười với tôi.

Như thể đang nói:

“Không sao đâu, Niệm Niệm.”

“Ta biết ngươi không muốn làm vậy, ta sẽ không trách ngươi.”

“Niệm Niệm, hãy sống thật tốt nhé.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 50: Chương 50


Tôi dốc hết sức giãy khỏi sự trói buộc, chống lại luồng sức mạnh vô lý này.

Không biết ông lão râu trắng đã giở trò gì—

Nhưng giờ đây, d.a.o phay của tôi lại có thể làm Ninh Quân An bị thương!

Lưỡi d.a.o đã để lại một vết cắt mờ nhạt trên cổ hắn—

Chỉ cần sâu hơn một chút nữa…

Cuối cùng, tôi cũng bứt ra khỏi sự khống chế bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.

“Ọc—”

Một ngụm m.á.u đen lớn trào ra từ miệng tôi.

Cả người ngã quỵ xuống đất.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi loạng choạng đứng dậy, nước mắt giàn giụa.

Lần đầu tiên, tôi không muốn tỏ ra điên điên khùng khùng nữa—

Tôi gào lên với ông lão:

“Ngài sai rồi!”

“Họ không phải những kẻ đáng thương không nơi nương tựa!

Càng không phải là những kẻ bị vứt bỏ!”

“Họ là gia đình của tôi!

Là những người tôi đã tìm kiếm suốt năm năm trời!”

“Những quỷ dị còn lại—

Cũng có những người vẫn đang mong nhớ họ ở thế giới bên ngoài!”

“Cũng như vậy!”

“Ngài không phải kẻ đáng thương!”

“Không phải kẻ bị vứt bỏ!”

Nói đến đây, tôi chỉ tay lên trần, nghẹn ngào:

“Ngài ẩn cư trong tòa tháp cổ này—

Dù không bước ra ngoài, nhưng với tư cách là tháp chủ, lẽ nào ngài không thấu hiểu tất cả sao?”

“Những thanh niên học giả đó—

Họ chăm chỉ học hành, họ không ngừng vươn lên!

Họ như ánh mặt trời buổi sớm, tràn đầy hy vọng!

Dù ở nơi quỷ quái tăm tối này, họ vẫn không ngừng hướng về phía trước!”

“Còn ở thế giới thực—

Có vô số những người trẻ tuổi giống như họ—

Đang nỗ lực từng ngày!”

“Họ vừa mới bắt đầu!

Họ đang học tập văn hóa truyền thống!

Họ đang phát huy tinh thần dân tộc!

Họ đang lấy ngài làm tấm gương để noi theo!”

“Ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất—

Những đứa mà trong mắt cha mẹ chỉ biết lên mạng chửi nhau, lười biếng nằm dài trong nhà—

Khi đối mặt với kẻ mang họ Hàn kia muốn cướp đi những gì thuộc về ngài—

Họ vẫn kiên quyết lên tiếng bảo vệ ngài trên khắp cõi mạng!”

“Chúng tôi!

Họ!

Mỗi một người dân Hoa Hạ!

Chưa bao giờ, chưa bao giờ từ bỏ ngài!”

“Xin hãy cho những đứa con của ngài…

Thêm một chút thời gian nữa!”

“Lão tiên sinh Trung y.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 51: Chương 51


Nói đến cuối cùng, ông lão râu trắng vẫn không hề d.a.o động.

Tôi tuyệt vọng nhặt lại d.a.o phay, cúi người hành lễ với ông lần nữa.

“Thật sự rất cảm ơn ngài vì những cống hiến dành cho chúng tôi.”

“Có lẽ… chính chúng tôi đã phụ lòng ngài.”

“Ngài nói rằng ngài đã chữa khỏi khuôn mặt của tôi,

Vịt Bay Lạc Bầy

Vậy nên tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt quỷ dị.”

“Nhưng thưa ngài, thật xin lỗi—

Tôi không thể làm được.”

“Cũng như tôi không bao giờ có thể lớn tiếng với ngài,”

“Tôi cũng vĩnh viễn không thể làm hại gia đình của mình.”

“Vậy nên—”

“Tôi xin trả lại khuôn mặt này cho ngài.”

Còn Ninh Quân An và mọi người thì sao?

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy họ, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút, họ sẽ biến mất một lần nữa.

“Lão tiên sinh! Vậy còn chúng tôi thì sao?”

Đợi mãi không thấy hệ thống thông báo, ba người chơi mới còn lại đã bắt đầu sốt ruột.

Ông lão râu trắng lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.

“Tâm thuật bất chính, mục đích không thuần khiết—

Ta không thích.”

Chỉ một câu nói, tuyên án tử hình cho cả ba người.

Ba người chơi mới vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, nhưng không dám nổi giận với ông lão.

Chỉ có thể tức tối quay sang trút giận lên tôi—

“Ninh Niệm! Là mày giở trò đúng không?!”

“Có phải mày vừa nói gì với lão già c.h.ế.t tiệt kia không?!”

“Mày đã sớm biết bọn tao đến để g.i.ế.c mày—”

“Cố ý…”

Khoan đã—

Đến để g.i.ế.c tôi?!
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 52: Chương 52


Lúc này, ông lão râu trắng cũng không còn giả vờ làm cao nhân nữa, tức giận đến mức trợn mắt, thổi râu: “Trong phó bản này, ngoài người đàn ông trung niên đã c.h.ế.t trong màn sương đen bên ngoài cổ tháp, không hề có người chơi mới.”

Tôi há hốc mồm, sững sờ suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng hiểu ra.

Bốn người chơi cũ công khai gồm tôi, Thanh Mộc—kẻ đến để g.i.ế.c tôi, cùng hai gã đàn ông cơ bắp. Nhưng thực ra, cái gọi là “người chơi mới” chỉ là ngụy trang của những người chơi cũ xa lạ. Dù sao thì, muốn vào cùng một phó bản, hoàn toàn có thể mua đạo cụ liên quan.

Họ tạo thành hai tuyến sáng-tối, chính là để chắc chắn g.i.ế.c tôi trong một đòn chí mạng. Bốn đại công hội đúng là đã chịu chi lần này.

Không đợi Ninh Quân An, Tư Tư và mọi người ra tay, tôi tự mình cầm d.a.o phay lên, nhanh chóng hạ gục ba kẻ đó ngay lập tức.

Tôi chưa bao giờ phô trương lòng tốt vô nghĩa.

Ngay lúc đó, ở lối ra cầu thang tầng chín, một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện—cánh cửa rời khỏi phó bản, cũng là dấu hiệu tôi đã thông quan.

Giọng máy móc vang lên giục giã:

【Người chơi ban đầu: 16 người; Người chơi còn sống: 1 người.】

【Phó bản “Cửu Tầng Quỷ Tháp” sắp đóng lại, xin người chơi nhanh chóng rời đi, nếu không—sẽ vĩnh viễn lạc lối trong phó bản này.】

Ông lão râu trắng hừ lạnh một tiếng, giơ tay vung lên.

Một luồng khí vô hình cuồn cuộn chấn động, khiến cổ tháp điên cuồng rung lắc.

Bất chấp sự bất mãn của khán giả, ông ta tiêu hao sức mạnh, ép buộc đóng cửa phòng phát trực tiếp.

Ngay sau đó, thái dương tôi đau nhói một trận.

Tôi kinh ngạc phát hiện—

Mình có thể nắm giữ toàn bộ Cửu Tầng Quỷ Tháp rồi!

Đứng tại tầng chín, tôi thậm chí có thể dễ dàng cảm nhận được từng viên gạch, từng phiến đá ở tầng một.

“Ninh Niệm, bây giờ con chính là chủ nhân mới của tòa tháp này.”

“Đừng lo, tất cả quỷ dị đều có thể tiếp tục ở lại đây. Từ nay về sau, con có thể ra vào bất cứ lúc nào.”

“Bọn họ cũng không cần phải đóng vai bất kỳ NPC nào nữa, từ nay trở thành những linh hồn tự do.”

“Dẫn họ rời đi đi. Đây xem như món quà cuối cùng ta tặng con.”

“Đợi đến khi con thoát khỏi trò chơi, trở về hiện thực, có thể để họ đến Địa Phủ chuyển kiếp.”

Tôi lo lắng hỏi: “Vậy còn ngài thì sao?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ông lão vuốt râu, bật cười sảng khoái.

“Ta ư? Ta vốn chưa từng tồn tại giữa trời đất, ta chỉ là một tia linh hồn sinh ra từ nền y học cổ truyền.”

“Con không cần phải nhớ đến ta, con chỉ cần nhớ đến Trung Y.”

Nói xong, ông mỉm cười nhìn tôi, rồi nhìn tầng chín tràn ngập dấu ấn của y học cổ truyền mà ông hằng yêu quý.

Thân ảnh ông dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành từng điểm sáng lấp lánh.

Nước mắt tôi lã chã rơi xuống, chẳng khác nào thứ không đáng giá.

“Con sẽ mãi mãi nhớ đến ngài, cung tiễn lão tiên sinh.”

Giọng máy móc bỗng trở nên trục trặc, lắp bắp phát ra thông báo:

【Phát hiện lỗi hệ thống… Phó bản “Cửu Tầng Quỷ Tháp” sẽ bị đóng vĩnh viễn. Xin người chơi nhanh chóng rời đi.】

Tôi lau khô nước mắt, sải bước tiến vào luồng sáng trắng.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 53: Chương 53


Mãi đến khi tôi quay lại sảnh người chơi, trở về căn phòng thuê của mình, tôi mới tiếp tục tiến vào Cổ Tháp.

Quả nhiên, trong biển ý thức của tôi xuất hiện một tòa tháp cao đen kịt, thần bí.

Bên trong chính là toàn bộ quỷ dị mà tôi đã gặp trong phó bản lần này.

Nhưng dáng vẻ của bọn họ đều đã thay đổi—

Không còn bộ dạng dữ tợn, đáng sợ nữa.

Mèo là những chú mèo đáng yêu, chó là những chú chó trung thành.

Trẻ con ngây thơ, đáng yêu.

Thiếu niên cao ráo, mạnh mẽ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thiếu nữ xinh đẹp, rạng rỡ.

“Chị Ninh, là chị đã thanh tẩy bọn em! Cảm ơn chị!”

Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu bản chất thực sự của nhiệm vụ “Cửu Tầng Quỷ Tháp”.

“Tiêu diệt quỷ dị”— chưa bao giờ là xóa bỏ chúng theo nghĩa vật lý.

Mà là xóa bỏ bóng ma trong lòng mỗi người.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 54: Chương 54


Tôi quay lại tầng tám.

Nơi này đã được họ sắp xếp thành dáng vẻ của tầng 30 trong “Ngôi nhà hạnh phúc”.

Bụng của ông già Ruột đã lành lặn.

Bà lão Đen cũng không còn bộ dạng cháy đen vì lửa thiêu.

Tư Tư có thể mãi mãi mặc váy trắng.

Cổ của Ninh Quân An không còn vết sẹo nữa, đầu cũng sẽ không bao giờ rơi xuống.

Họ bày biện một bàn đầy những món ngon, vây quanh tôi như những vì sao xoay quanh mặt trăng, kéo tôi ngồi xuống bàn ăn.

“Mẹ ơi! Sau này Tư Tư có thể mãi mãi ở bên mẹ rồi! Tư Tư vui lắm!”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ngoan lắm, sau này ba mẹ phải nhờ con nuôi dưỡng rồi, đừng có chê bọn ta ăn khỏe nhé.”

Ninh Quân An dịu dàng nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

“Niệm Niệm, gặp được em, là may mắn lớn nhất đời anh.”

Tôi hít hít mũi, tùy tiện phất tay, cười nói:

“Ôi dào, đừng có sến súa thế! Nói cho mọi người một tin vui này— thực ra năm năm qua, điểm phục sinh của tôi đã đủ lâu rồi!”

“Nếu mọi người muốn đầu thai về dương gian, tôi có thể phục sinh trước, rồi đưa mọi người đến Địa Phủ.”

Bởi vì nơi này không thông với Địa Phủ, muốn đến đó, nhất định phải đi qua thực tại.

Ninh Quân An đưa một ngón tay lên, ngăn tôi lại:

“Niệm Niệm, bọn anh đã nghĩ kỹ rồi— em ở đâu, bọn anh sẽ ở đó.”

Ba người còn lại cũng đồng loạt nhìn tôi, kiên định gật đầu:

“Người một nhà thì phải mãi mãi ở bên nhau.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 55: Chương 55


Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng “Rầm!” thật lớn.

Vô số bóng người lăn vào trong, chen chúc thành một đống.

Thì ra là những hàng xóm từ tầng một đến tầng bảy.

Bọn họ thi nhau lên tiếng:

“Đúng vậy, cô Ninh, chúng tôi đều nghe theo cô. Được cứu ra ngoài, chúng tôi đã vô cùng biết ơn rồi, cô thực sự không cần phải bận lòng quá đâu.”

“Chúng tôi ở đây cũng rất vui, còn vui hơn cả khi còn là quỷ dị nữa.”

Tôi đột ngột đập mạnh xuống bàn, bật dậy, chống nạnh đầy khí thế.

“Được! Nếu đã vậy, thì trước mắt chúng ta chưa rời khỏi trò chơi vội. Tôi phải đi tìm đám người của bốn đại công hội để báo thù!”

“Dám giở trò ám hại tôi? Bà đây nhất định phải cho bọn họ biết tại sao hoa lại đỏ đến thế!”

Cả căn phòng lập tức vang lên những tiếng gào thét, ồn ào náo nhiệt.

Dù bọn họ đã trở lại dáng vẻ bình thường, nhưng năng lực của quỷ dị thì vẫn còn nguyên.

Từng người một còn phấn khích hơn cả tôi:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Hú! Hú! Hú! Đánh bọn chúng!!!”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 56: Chương 56


Từ đó, trong giới trò chơi vô hạn lưu truyền một truyền thuyết.

Nghe nói có một người phụ nữ tên Ninh Thần, lúc nào cũng dẫn theo một đám người trông chẳng khác gì thổ phỉ, hành tung bí ẩn khó lường.

Bọn họ xông vào các đại công hội để cướp bóc… À không, là để chấn chỉnh bầu không khí.

Đánh cho bốn đại công hội tan tác thảm hại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Từ đó, cái tên Ninh Thần vang danh khắp toàn server.

Cô cũng lập ra một công hội mới, với yêu cầu gia nhập vô cùng khắt khe.

Không chỉ xét đến năng lực, mà còn coi trọng phẩm hạnh.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, công hội này đã vươn lên trở thành công hội đứng đầu mới.

Nghe nói, tên của công hội ấy là—Gia Đình Hạnh Phúc.

~~~Hết phần 2~~~
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 57: Chương 57: Trò chơi kinh dị 3 - Miêu Cương Kinh Hồn


Văn án:

Sau khi bước vào trò chơi kinh dị, để cứu bạch nguyệt quang, bạn trai tôi đã đẩy tôi về phía boss cương thi.

Mọi người đều nghĩ tôi chắc chắn sẽ chết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thế nhưng, cương thi ấy lại l.i.ế.m cổ tôi, thì thầm: “Trên người ngươi có mùi của chủ nhân.”

Không ai biết rằng, tôi chính là truyền nhân của thuật dẫn thi Tương Tây.

Và con boss này—chính là đại tướng cương thi đầu tiên do tôi tự tay luyện ra.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 58: Chương 58


【Chào mừng đến với phó bản “Miêu Cương Kinh Hồn”.】

【Nhiệm vụ: Hoàn thành dẫn thi, đưa hồn về cố hương.】

【Số người chơi ban đầu: 20; số người còn sống: 20.】

【Chúc các người chơi có một trải nghiệm vui vẻ~】

Tôi bị một giọng nói máy móc quái dị đánh thức.

Quan sát xung quanh, tôi phát hiện mình đang đứng trước một tòa nhà đổ nát.

Bên cạnh cánh cổng sắt hoen gỉ là một tấm biển sơn đã bong tróc, lung lay sắp rơi.

Trên bảng hiệu khắc sáu chữ đỏ như máu—“Trường Trung Học Số Một Miêu Cương”.

Ngước mắt nhìn xa, sóng nước lấp lánh, bốn bề núi non trùng điệp, bên ngoài dãy núi lại bị một màn sương đen quỷ dị bao phủ.

Cùng lúc đó, xung quanh tôi bỗng dưng xuất hiện rất nhiều người, ai nấy thần sắc khác nhau.

Một thanh niên xăm trổ ngông nghênh huýt sáo: “Đệch, chẳng phải tôi bị thằng tóc vàng đ.â.m c.h.ế.t khi đánh nhau sao? Sao lại sống lại rồi?!”

Một cậu bé khập khiễng rơi nước mắt trong lặng lẽ: “Chết rồi cũng tốt… c.h.ế.t rồi sẽ không bị đánh nữa…”

Một nữ sinh tự xưng là người chơi cũ bước lên, tốt bụng giải thích quy tắc cho chúng tôi.

Nơi này là trò chơi vô hạn, những ai c.h.ế.t ở thế giới thực sẽ bị ngẫu nhiên kéo vào đây.

Chỉ cần không ngừng vượt phó bản, tích lũy đủ 9999 điểm, là có thể sống lại.

Khi tôi còn đang tiêu hóa đống thông tin này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

“Gia Hồi, đây nhất định là ý trời, là cơ hội để chúng ta làm lại từ đầu. Nếu đã vậy, anh sẽ quên Tiểu Nhạc, chờ khi hai ta sống lại, mình kết hôn nhé…”

Là Hứa Triết—người yêu của tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, phun ra một chữ:

“Cút.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi và Hứa Triết bên nhau hơn hai năm, thừa biết hắn chỉ coi tôi là thế thân, vì tôi có vài nét giống Bạch Nguyệt Quang đã mất của hắn.

Tối qua, Hứa Triết uống say, gọi tôi đến đón. Kết quả, hắn đột nhiên phát điên giật lấy vô lăng, khiến cả người lẫn xe lao thẳng xuống sông.

Khoảnh khắc trước khi chết, hắn vẫn lẩm bẩm: “Là anh có lỗi với Tiểu Nhạc, anh lại có thể yêu một kẻ thế thân như em… Nếu vậy, để anh tự tay kết thúc tất cả đi…”

Tôi biết hắn có bệnh.

Nhưng tôi không ngờ hắn lại điên đến mức này.

Nghĩ đến đây, tôi gạt bỏ vẻ dịu dàng trước kia, không nhịn được nữa mà đá hắn một phát, đạp hắn văng ra xa.

Ở nơi chúng tôi không nhìn thấy, tất cả hành động của chúng tôi đều đang được phát trực tiếp, vô số bình luận chen nhau phủ kín màn hình.

【Quá đặc sắc! Lại là phó bản dân gian cấp S vừa mở!】

【Hả? Kinh dị Trung Quốc là thể loại khó qua ải nhất, đến cả mấy đại thần top 10 bảng xếp hạng cũng phải c.h.ế.t một nửa khi vào đấy!】

【Mở kèo, mở kèo! Đặt cược ngay! Xem ai là người chơi c.h.ế.t đầu tiên!】
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 59: Chương 59


Tiếng người ồn ào chưa dứt, trước cổng Trường Trung Học Số Một Miêu Cương lại đột nhiên xuất hiện thêm hai nam một nữ.

Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, thái độ kiêu ngạo, người phụ nữ đi đầu thậm chí có vài nét giống tôi…

Hứa Triết kích động đến mức phát run, lao đến ôm chầm lấy cô ta, mừng rỡ đến phát cuồng:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Cố Nhạc!”

Ồ, hóa ra đây chính là Bạch Nguyệt Quang đã mất của hắn.

Cố Nhạc cũng nước mắt lưng tròng lao vào vòng tay Hứa Triết, sau đó kéo cả ba người đàn ông sang một góc thì thầm bàn bạc.

Thỉnh thoảng cô ta hôn người này, ôm người kia, dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng khiến ba người đàn ông đều vui vẻ bắt tay làm hòa, có vẻ đã quyết định cùng nhau chia sẻ cô ta.

Xong xuôi đâu đó, Cố Nhạc vênh váo bước tới trước mặt chúng tôi, giọng điệu ban phát:

“Tôi là phó hội trưởng công hội Hợp Hoan, hai người bên cạnh tôi còn là cao thủ đứng thứ 101 và 150 trên bảng xếp hạng. Mặc dù các người đều là phế vật vướng tay vướng chân, nhưng nể tình các người là tân thủ, tôi có thể dẫn theo để cùng vượt ải.”

Đám người chơi mới lập tức có chỗ dựa, vội vàng vây quanh Cố Nhạc, tâng bốc cô ta như vầng trăng sáng giữa muôn vì sao.

Cố Nhạc từ từ nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy khinh miệt:

“Ngoại trừ cô.”

“Dù sao, một kẻ thế thân thấp kém cũng không xứng ngang hàng với tôi.”

Xem ra, Hứa Triết đã kể hết chuyện của chúng tôi cho cô ta rồi.

Cố Nhạc lại chỉ vào cậu bé què, giọng ghét bỏ:

“Cả thằng nhóc tàn phế này, tôi cũng không cần.”

Tình hình trước mắt đã rõ ràng—bên kia là đám đông tụ tập quanh Cố Nhạc, còn lại chỉ có tôi, cậu bé tên Hạo Hạo và nữ sinh tên Tống Khinh Khinh.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tống Khinh Khinh đã hừ lạnh, châm chọc Cố Nhạc:

“Ồ? Hóa ra các người là người của Hợp Hoan công hội à?”

“Chính là cái công hội rác rưởi chuyên dựa vào sắc đẹp để leo lên ấy hả?”

Cố Nhạc tức giận vặn lại:

“Mày là con tép riu từ công hội nào? Có tin tao g.i.ế.c mày ngay tại chỗ không?!”

Sắc mặt Tống Khinh Khinh hơi biến đổi, nhanh chóng kéo tôi và Hạo Hạo chạy vào trong trường, vừa chạy vừa hạ giọng nói nhỏ:

“Nói trước nhé, không phải tôi sợ cô ta đâu, đây chỉ là kế hoãn binh thôi.”

“Tôi là thành viên của công hội số một— Ngôi Nhà Hạnh Phúc! Hội trưởng của chúng tôi chính là Ninh Thần, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng! Chị ấy từng nói, ra ngoài gặp người tốt thì giúp, gặp kẻ xấu thì giết. Cho nên, tôi nhất định sẽ bảo vệ hai người!”

Nhìn tôi và Hạo Hạo đều quay đầu nhìn cô ấy chằm chằm, Tống Khinh Khinh gãi gãi đầu, bổ sung thêm:

“À… được rồi, nói thật nhé…”

“Thật ra là vì tôi không đánh lại hai thằng đô con bên cạnh Cố Nhạc.”

“Công hội Hợp Hoan toàn là lũ rác rưởi, xếp ngoài top 20 thì thôi đi, lại còn chuyên lấy tân thủ ra làm bia đỡ đạn. Hai người không nhập hội với bọn chúng là lựa chọn chính xác đấy.”

Ở nơi chúng tôi không nhìn thấy, bình luận trực tiếp cũng vô cùng náo nhiệt.

【Trò hay rồi đây! Công hội Hợp Hoan—lũ ác quỷ khét tiếng m.á.u lạnh cũng có người vào phó bản này!】

【Tiếc là không phải Ninh Thần của Hạnh Phúc Chi Gia vào, mà chỉ có phế vật nhất hội—Tống Khinh Khinh.】

【Khoan, khoan đã! Cái tên Tống Khinh Khinh này có vẻ quen tai… Nhưng tôi nhớ hình như cô ta…】

【Haha, một đứa bị cướp cả bạn trai mà còn im thin thít như con giun đất, tôi cá là con nhỏ tên Miêu Gia Hồi kia sẽ c.h.ế.t đầu tiên!】
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom