Đô Thị  Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 20: Chương 20


Tôi đưa tất cả số thẻ thăm viếng mà Hồng tỷ và Tuấn ca thu thập được bằng cách g.i.ế.c đồng đội cho cô sinh viên và huấn luyện viên thể hình.

Có lòng tốt, tôi dặn dò họ rằng bây giờ vẫn còn thời gian, có thể đi thăm các tầng từ 20 đến 30.

“Nếu quỷ dị có ý nhắm vào hai người, cứ nói rằng hai người là bạn của Ninh Niệm tầng 30, tôi bảo các người lên lấy thẻ.”

Tôi tin rằng sau từng ấy ngày kiên nhẫn trò chuyện, thuyết phục các quỷ dị, ít nhiều tôi cũng có chút thể diện chứ?

Cô sinh viên và huấn luyện viên thể hình cảm kích vô cùng, liên tục cúi người cảm ơn tôi.

Tôi vội vàng né tránh, ba người cứ thế mà nhảy tango với nhau.

Tôi một mình đi xuống, thu thập nốt những tấm thẻ mình cần.

Càng xuống dưới, mọi chuyện lại càng dễ dàng hơn.

Tôi gần như không gặp trở ngại nào, chỉ mất vài phút đã gom đủ tất cả thẻ thăm viếng.

Thế nhưng, bên tai tôi vẫn không vang lên âm thanh thông báo của trò chơi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi biết, tôi vẫn còn thiếu một tấm thẻ quan trọng nhất.

Thẻ của tầng 30.

Câu chuyện của tầng 30.

Nhưng tôi không phải kẻ ngốc.

Những ngày qua sống cùng nhau, tôi đã biết hết câu chuyện của họ rồi.

Bọn họ thực sự từng là bốn người xa lạ, chẳng hề liên quan gì đến nhau.

Tư Tư là cô bé tan học vào một ngày mưa, vì lòng tốt mà che ô giúp một người đàn ông trưởng thành, cuối cùng lại bị hại chết.

Ông Già Ruột là người bị vu oan là “lão d3 xồm” trên xe buýt, nhưng ông vẫn không chấp nhặt, còn lo lắng cho cô gái bị kẻ xấu nhắm vào, ra tay giúp cô ta trừ khử tên tội phạm thực sự, cuối cùng lại bị đ.â.m xuyên bụng, ruột văng đầy đất.

Bà Cụ Đen là người sống trong một khu dân cư xảy ra hỏa hoạn. Con trai bà rõ ràng biết cách sử dụng bình chữa cháy và thiết bị cứu hỏa, nhưng vì họng nước cứu hỏa lại không có nước, cậu ta chỉ có thể bất lực nhìn mẹ mình bị thiêu sống ngay trước mắt.

Đoạn Đầu Boss là con trai ruột của một tổ chức tà giáo khét tiếng. Cậu ta học hành xuất sắc, tốt nghiệp danh giá, phải rất vất vả mới thoát khỏi gia đình độc hại của mình.

Thế nhưng cha mẹ cậu ta đã bị tẩy não. Họ nghe nói rằng nếu ăn tủy não của con ruột, họ có thể trường sinh bất lão.

Vậy là họ thừa lúc cậu mất cảnh giác, dùng d.a.o cùn c.h.ặ.t đ.ầ.u con trai mình, thực sự mổ sọ lấy tủy.

Vậy mà tôi lại có thể gặp lại họ ở nơi này, cùng nhau tạo nên một gia đình quái dị nhưng ấm áp. Có lẽ, điều này không hẳn là một sự trùng hợp.

Thực ra, vào ngày trước khi tôi gặp tai nạn xe, tôi vừa lĩnh lương xong, tung tăng đi ngang qua một nghĩa trang.

Không hiểu sao, tôi đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ.

Thế là tôi ghé vào một cửa hàng hoa gần đó, mua bốn bó hoa, rồi ngẫu nhiên chọn bốn ngôi mộ nằm cạnh nhau, đặt hoa xuống để tặng những người đã khuất.

Tôi còn nhớ rõ, trên bốn tấm bia mộ ấy, có khắc những cái tên:

Tần Tư Tư.

Lưu Ái Quốc.

Lý Thúy Lan.

Vô Danh.

Thì ra, anh ấy thực sự không có tên.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 21: Chương 21


Quay lại tầng 30, tôi trở về trạng thái bình thường, lại cười nói vô tư như trước.

Vừa bước đến cửa, tôi liền thấy nó đang mở.

Cũng phải, từ lúc tôi ra ngoài, cánh cửa này chưa từng khóa lại.

Bọn họ vẫn luôn đợi tôi trở về.

Trong phòng khách, những con người già trẻ lớn bé ấy đều đang ngồi, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười dịu dàng.

Họ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon, còn pha cả loại trà tôi thích nhất.

Mấy người kéo tay tôi, nâng niu như thể tôi là ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời, để tôi ngồi xuống.

Sau đó, họ mỉm cười nói:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Lúc nãy hai người bạn của con lên đây, bọn ta đã đưa thẻ thăm viếng cho họ rồi.”

“Tiếp theo, ngày thứ bảy này thuộc về chúng ta.”

“Hãy để chúng ta làm một gia đình thực sự trong một ngày nhé!”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 22: Chương 22


Một ngày vui vẻ biết bao, nhưng cũng ngắn ngủi biết bao.

Sau bữa tối, màn đêm buông xuống.

Bà cụ đen vung tay, quét qua bầu trời đêm, tạo thành một vệt sáng lấp lánh như pháo hoa.

Tôi vội vàng khen lấy khen để:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mẹ thật là lợi hại!”

Một đôi tay nhẹ nhàng nâng lấy mặt tôi, một nụ hôn mềm mại đặt xuống trán.

Mặt anh ấy đỏ bừng, như thể có thể nhỏ ra máu, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi, do dự hỏi:

“Anh có thể không?”

Chết mất! Chuyện thế này mà cũng phải hỏi sao?

Bắt một cô gái như tôi chủ động trước, đúng là muốn xấu hổ c.h.ế.t người mà!

Tôi nhanh chóng nhón chân, vòng tay qua vai anh ấy, mạnh mẽ cắn lên môi anh.

Sau đó, nụ hôn dần trở nên sâu hơn.

Khi hơi thở hòa quyện, đột nhiên, Đại Boss không đầu đẩy tôi ra, nhanh như chớp rút phăng cái đầu của mình xuống, nhét vào tay tôi, ánh mắt chân thành như một chú chó lớn:

“Như, như thế này, em sẽ không phải nhón chân mệt nữa.”

Tôi mắt long lanh như vì sao, nâng đầu anh ấy lên, dịu dàng đặt một nụ hôn, môi lưỡi quấn quýt:

“Ưm, chồng em thật thông minh quá đi~”

Bình luận nổ tung:

【…】

【Không phải, anh ơi, tôi đang quắn quéo lắm mà! Anh tính hù c.h.ế.t ai thế?!】

【Cặp đôi này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mức bi3n thái mà không hề tự nhận ra thôi.】

Sau khoảnh khắc tình tứ, Đại Boss không đầu nhét vào tay tôi một tấm thẻ.

30 thẻ, đã đủ.

Tôi nhìn tấm thẻ trong tay, nhanh chóng ghép chúng lại với nhau trên mặt đất, theo từng hoa văn mà sắp xếp.

Một cánh cửa đen kịt dần dần hiện ra trước mắt.

Đồng thời, âm thanh cơ giới vui vẻ vang lên bên tai:

【Chúc mừng người chơi Ninh Niệm, nhận được sự yêu mến của toàn bộ cư dân “Gia đình hạnh phúc”, thành công triệu hồi Cánh cửa Dị Thế.】

【Cánh cửa Dị Thế sẽ xuất hiện vào 11 giờ đêm nay, mời người chơi còn sống sót dẫn theo gia đình, đến tầng một đúng giờ, mở cửa rời đi. Quá hạn sẽ không chờ, người chơi sẽ vĩnh viễn lạc lối trong phó bản này.】

Bình luận phấn khích hét to:

【Ngày mai sẽ được chứng kiến lịch sử!】

【Lần đầu tiên có người vượt ải “Gia đình hạnh phúc”!】

Nhưng… Nghĩ đến việc phải rời đi, tôi lại không vui vẻ như mình tưởng tượng.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 23: Chương 23


Lúc 11 giờ đêm, bốn “Hộ pháp” kéo tôi xuống tầng một.

Bức tường đồng vách sắt nguyên bản của sân tầng một, giờ đây lại có ba cánh cửa đen cổ kính mở ra.

Trên mỗi cánh cửa treo một số lượng ổ khóa khác nhau.

Cửa của tôi có 4 chiếc.

Cửa của cô bé sinh viên có 1 chiếc.

Cửa của huấn luyện viên thể hình có 2 chiếc.

Tôi mơ hồ đoán được điều gì đó.

Trên cửa có ghi tên của từng người chơi, bên dưới tên còn đánh dấu giá trị kinh hãi.

Của tôi:

【Ninh Niệm, giá trị kinh hãi: 0.】

Của cô bé sinh viên:

Vịt Bay Lạc Bầy

【Tô Tiểu Mạt, giá trị kinh hãi: 99.9.】

Của huấn luyện viên thể hình:

【Phương Viễn, giá trị kinh hãi: 90.】

Hai người còn lại kinh ngạc nhìn tôi, dường như không hiểu tôi làm sao làm được như vậy.

Ơ… rõ ràng đám quái đều rất đáng yêu và dịu dàng mà, có gì đáng sợ đâu chứ?

Giọng máy móc lại vang lên, mang theo chút hả hê:

【Xin hỏi, các người chơi có muốn đút chìa khóa để mở Cánh cửa Dị Thế không?】

【Thời gian chỉ giới hạn đến 12 giờ đêm nay, mọi người còn một tiếng đồng hồ, nếu không sẽ vĩnh viễn lạc lối trong phó bản này.】

Chìa khóa?

Ngoài chìa khóa cửa nhà ở tầng 30, tôi đâu có chìa nào khác.

Nhưng ổ khóa trên cửa đều có hình trái tim, nhìn qua đã biết là không thể tra vừa.

Tôi chán nản ngồi xổm xuống, chống cằm, giả vờ đáng thương làm nũng với Đại Boss không đầu, Tiểu Tư, lão Tràng và cụ Bà Đen:

“Ôi chao, làm sao bây giờ? Không có chìa khóa, em không về được rồi.

Vậy thì em có thể ở lại đây với mọi người mãi mãi rồi ha.”

Hí hí, vui ghê á~
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 24: Chương 24


Đại Boss không đầu bỗng nâng cằm tôi lên, nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ánh mắt anh ta đỏ rực một cách kỳ dị:

*“Ninh Niệm, em đã đoán ra chìa khóa là gì, nên mới cố chấp không chịu rời đi, đúng không?

Nhưng em không biết rằng, nếu em lạc lối ở đây, em sẽ không trở thành một trong số bọn anh.

Em chỉ sẽ hóa thành một làn sương đen trôi dạt giữa không trung.

Và cái thế giới trò chơi kinh dị mà các em tôn thờ đó, chính là ngập tràn những làn sương đen ấy.

Chúng không có cảm xúc, không có ý thức, không có suy nghĩ, thậm chí còn chẳng phải một thực thể hoàn chỉnh.

Ninh Niệm, nếu vậy… anh sẽ mất em mãi mãi.

Nếu đã thế, chi bằng để anh tạm thời mất em trong một khoảng thời gian ngắn còn hơn.”

Lời vừa dứt, người đàn ông đột ngột nâng bàn tay lên, mạnh mẽ xuyên qua lồ|\|g n.g.ự.c của chính mình.

Anh ta rút ra một trái tim đỏ rực, đang đập thình thịch, rồi thản nhiên ném thẳng vào một ổ khóa trên cánh cửa của tôi.

Ngay lập tức, ổ khóa bỗng hóa thành một con quái đầu to, ngoác miệng nuốt trọn trái tim.

“Cạch.”

Ổ khóa đầu tiên mở ra.

Lúc này, giọng nói máy móc cũng có chút bối rối, xen lẫn một nỗi sợ hãi khó hiểu:

【Vậy, xin hỏi các vị quái vật tôn quý còn lại, liệu các ngài có sẵn sàng hiến dâng “Trái tim Hạnh phúc” của mình, giúp người thân mở ra Cánh cửa Dị Thế không?】

Đúng vậy.

Chìa khóa để mở cửa chính là trái tim của những người thân quái dị của tôi.

Hơn nữa, phải là “Trái tim Hạnh phúc.”

Phương Viễn và Tô Tiểu Mạt hoảng hốt cầu xin người thân quái vật của họ.

Nhưng ba quái vật kia chỉ lắc đầu:

“Xin lỗi. Trái tim của bọn ta không có màu đỏ. Nó không phải là Trái tim Hạnh phúc.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vừa nói, bọn họ thuận tay rạch lồ|\|g n.g.ự.c của mình ra.

Quả nhiên, bên trong là ba trái tim đen kịt, lạnh lẽo, không chút sinh khí.

Người chơi khi nhập vai, luôn ôm theo cảm giác sợ hãi, lo lắng, nhẫn nhịn để hoàn thành nhiệm vụ.

Bảy ngày trôi qua, thế nhưng trong lòng những quái vật này vẫn chưa từng thực sự cảm nhận được hạnh phúc.

Đây mới chính là sự tàn nhẫn của phó bản này.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 25: Chương 25


Phương Viễn đột nhiên sụp đổ, điên cuồng gào lên:

“Cái quái gì mà ‘Trái tim Hạnh phúc’?! Chẳng phải đó chỉ là tim của người sống sao?! Tôi cũng có!”

Hắn ta không dám ra tay với quái vật, nên nhân lúc Tô Tiểu Mạt không để ý, liền tóm lấy cô, ném thẳng về phía cánh cửa của chính mình.

Một trong những ổ khóa trên cánh cửa của Phương Viễn lập tức hóa thành một con quái đầu to, há miệng nuốt chửng Tô Tiểu Mạt đang gào thét.

Thịt xương lẫn lộn, nó ăn sạch không chừa lại chút gì.

Tôi thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.

Phương Viễn điên cuồng nhìn tôi, như thể cũng muốn ném tôi vào cửa—dù sao hắn ta vẫn cần mở thêm một ổ khóa nữa.

Tư Tư bật cười khinh miệt, chiếc váy trắng trên người cô bé bỗng nhiên phình to vô hạn, hóa thành một cỗ máy xay thịt sống, cắn thẳng vào Phương Viễn.

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời tràn ngập thịt vụn đỏ lòm, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng.

Tư Tư cúi đầu, thì thầm với những mảnh xác bay tán loạn:

“Ban đầu, trước khi mẹ rời đi, con đã muốn làm một đứa trẻ ngoan.

Tiếc là, chính anh lại tự tìm đường chết.”

Nói rồi, cô bé ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo, đáng yêu như một thiên thần.

Cô bé vươn đôi tay trắng nõn, mạnh mẽ móc trái tim ra khỏi lồ|\|g ngực, ném vào ổ khóa thứ hai trên cánh cửa của tôi.

“Mẹ ơi, Tư Tư cũng không nỡ xa mẹ.

Nhưng, con càng mong mẹ có thể sống thật tốt, thật rực rỡ.

Dù nơi đó không có con, nhưng mẹ vẫn còn hơn chỉ là một làn sương đen vô tri.”

Lão già ruột và bà lão đen cũng làm theo, mở khóa thứ ba và thứ tư.

“Đứa trẻ ngoan, nếu có một ngày con gặp lại con trai ta, hãy nói với nó rằng:

Không phải lỗi của nó. Vòi cứu hỏa không có nước, không phải lỗi của nó.”

“Cũng hãy nói với con gái của ta rằng:

Bố nó là một người hùng đã cứu người, không phải một lão dê già xấu xa.”

“Đứa trẻ ngoan, con đừng ghen nhé.

Con giống như đứa con mới chào đời của chúng ta vậy.

Bố mẹ mãi mãi yêu con.”

Nước mắt tôi rơi từng giọt, từng giọt.

Cánh cửa sắt đen kịt đột nhiên bừng lên ánh sáng trắng rực rỡ.

Mắt tôi cận nặng, nhưng lần này, tôi vẫn chính xác nhào vào họ, ôm chặt lấy họ, khóc nghẹn ngào:

“Không có tim… mọi người có c.h.ế.t không?!”

Đại Boss không đầu siết chặt vòng tay quanh tôi, đôi mắt đen thẳm đầy dịu dàng:

“Không đâu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bọn anh chỉ sẽ mất hết ký ức, không biết bị quăng vào phó bản nào để làm việc mà thôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần gặp lại em…

Anh nhất định sẽ nhớ ra em.”

“Mẹ ơi, Tư Tư cũng sẽ nhớ!”

“Đứa trẻ ngoan, bọn ta cũng vậy!”

Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên.

Bốn đôi bàn tay đồng loạt đẩy tôi vào cánh cửa sắt.

Tôi nghe thấy bốn giọng nói dịu dàng, đầy lưu luyến:

“Chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Đừng sợ.

Hẹn gặp lại.”

Giọng nói máy móc ồn ào vang lên bên tai:

【Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đã hoàn thành xuất sắc phó bản “Gia đình Hạnh phúc”, nhận được 100 điểm.】

【Chúc mừng người chơi Ninh Niệm đạt thành tựu vượt phó bản đầu tiên, nhận thêm 500 điểm thưởng.】

Tôi không để ý đến giọng nói đó.

Tham lam nhìn bóng dáng mơ hồ bên ngoài luồng sáng, ánh mắt tôi khóa chặt vào bóng đen kia.

Lần này, tôi nhìn thấy rõ ràng—

Khóe mắt anh ấy vương lệ, nhưng vẫn nở một nụ cười với tôi.

Tôi chụm tay quanh miệng, hét to về phía anh ấy:

“Tôi nghĩ ra rồi!

Tên của anh!”**

“Ninh! Quân! An!”

Vạn dặm xa xôi, chỉ mong quân an nhiên.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 26: Chương 26: Văn án {Phần 2}


Sau khi bước vào trò chơi kinh dị, vì bị cận nặng nên tôi chẳng nhìn rõ gì cả.

Tôi gọi cô bé mặc áo dính m.á.u là “con gái”, gọi ông lão quái dị là “ba mẹ”.

Lúc nguy cấp, tôi còn lao thẳng vào lòng BOSS của phó bản, túm lấy cơ bụng tám múi của hắn rồi hét lên: “Chồng ơi, cứu mạng em!”

Tất cả mọi người đều nghĩ tôi sẽ bị tra tấn đến chết. Không ngờ BOSS lại đỏ mắt, đè tôi xuống giường, nói:

“Niệm Niệm, em đến muộn rồi.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 27: Chương 27


[Chào mừng đến với phó bản “Cửu Tầng Quỷ Tháp”.]

[Trong vòng bảy ngày, tiêu diệt quỷ xám sẽ được tính là vượt ải.]

[Số người chơi ban đầu: 16; Số người sống sót: 16.]

[Chúc các người chơi có một trải nghiệm vui vẻ!]

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi xuất hiện trước một tòa tháp cổ màu đen nguy nga. Bên tai vang lên giọng nói cơ khí quen thuộc nhưng đầy quỷ dị.

Là một người bị cận nặng đến 15 độ, trong phạm vi ba mét, tôi chẳng thể phân biệt nổi người hay thú, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng mờ mờ.

Vì thế, tôi đội mũ, đeo khẩu trang, không tham gia vào chuyện gì, cố gắng giữ hình tượng “khiêm tốn nhưng đầy nội hàm”.

Quả nhiên, xung quanh lập tức vang lên tiếng la hét của đám người chơi mới:

“Đây là đâu vậy? Tôi nhớ lúc nãy tôi đang nhảy bungee thì dây đứt… tôi c.h.ế.t rồi mà?!”

“Hình như tôi cũng c.h.ế.t vì bệnh… đây là Âm Tào Địa Phủ à?”

Lúc này, hai gã đàn ông vạm vỡ bước ra, tự xưng là người chơi kỳ cựu. Bọn họ bắt đầu giải thích quy tắc cho đám tân binh, đồng thời cố gắng nắm quyền lãnh đạo đội.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nghe nói, nếu vượt qua tất cả các phó bản và tích đủ 9999 điểm truyền thuyết, thì có thể hồi sinh.

Vừa nghe thấy có cơ hội sống lại, tinh thần mọi người lập tức phấn chấn. Nhưng hai gã lực lưỡng tiếp tục nói:

“Số điểm nhận được liên quan đến chỉ số kinh hãi khi vượt ải. Nếu khi qua cửa mà chỉ số kinh hãi của cậu là 99, thì cậu chỉ nhận được 1 điểm.”

“Nếu trong quá trình chơi, chỉ số kinh hãi của cậu không may chạm mốc 100, thì sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.”

“Tất nhiên, nếu giữ chỉ số kinh hãi dưới 50 thì đã được coi là cao thủ rồi. Còn về việc đạt 0 kinh hãi để vượt ải… trong lịch sử chỉ có đúng một người làm được.”

Một cơn gió lạnh lùa qua, tôi khẽ kéo thấp mũ xuống.

Nghe xong mấy lời này, tinh thần mọi người hoàn toàn sụp đổ.

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc vest, gào lên đầy uất hận:

“Cuộc đời chó má này, tôi không cam tâm! Cả nửa đời người tôi vất vả làm việc từ sáng đến tối, hôm qua vừa trả xong nợ nhà thì đột tử! Giờ lại bắt tôi chơi cái trò c.h.ế.t tiệt này để tích điểm sống lại?! Đến bao giờ mới tích đủ đây? Tôi không chơi nữa!”

Dứt lời, ông ta điên cuồng lao vào làn sương đen dày đặc xung quanh.

Chỉ trong nháy mắt, ông ta bị màn sương nuốt chửng, chỉ còn lại vài mảnh xương rơi xuống đất, phát ra tiếng “cộp cộp” nặng nề – như đập thẳng vào trái tim tất cả chúng tôi.

Giọng nói cơ khí lạnh lùng vang lên:

[Số người chơi ban đầu: 16; Số người sống sót: 15.]

Ở một nơi tôi không nhìn thấy, màn hình phát sóng trực tiếp đang tràn ngập bình luận:

[Đậu xanh! Đám người này số gì mà xui thế, lại trúng ngay một phó bản mới mở!]

[Lại còn là phó bản cấp 5S với tỷ lệ vượt ải bằng 0 nữa chứ!]

[Có gì đó sai sai… sao trong phó bản mới lại có đến bốn người chơi ẩn danh? Chẳng lẽ là các đại thần của bốn công hội lớn vào thăm dò trước?!]
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 28: Chương 28


Giọng nói cơ khí nhắc nhở chúng tôi rằng đã đến lúc chọn tầng để ở.

Tòa tháp cổ có tổng cộng chín tầng, càng lên cao, BOSS càng nguy hiểm. Người chơi có thể chọn ở từ tầng một đến tầng tám, mỗi tầng tối đa chỉ có thể chứa hai người, nếu vượt quá số lượng quy định thì sẽ bị xóa sổ.

Nhưng vấn đề là – mỗi tầng đều đã có quỷ cư ngụ, đồng nghĩa với việc người chơi phải đến địa bàn của quỷ để tá túc.

Còn tầng chín? Trước khi tiêu diệt hết quỷ ở tám tầng dưới, nó sẽ không được mở khóa.

Sống chung với đám quỷ suốt bảy ngày, rồi còn phải liều mạng tiêu diệt chúng… chỉ nghĩ thôi đã đủ k1ch thích rồi, làm sao chỉ số kinh hãi không d.a.o động kịch liệt được chứ?

Tân thủ tranh nhau lao về các tầng thấp hơn. Vì bị cận, tôi không thể tranh giành được, nên quyết định cứ để mọi người chọn trước.

Cuối cùng, chỉ còn lại tầng bảy và tầng tám chưa có ai ở.

Bên ngoài tòa tháp, cũng chỉ còn bốn người chúng tôi chưa hành động.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai gã đàn ông cơ bắp liếc tôi một cái đầy ẩn ý, rồi cùng nhau tiến vào tầng bảy.

Tôi đang định đi dạo quanh đây một chút để tìm manh mối, thì bất ngờ có một bàn tay trắng bệch, yếu ớt nắm lấy vạt áo tôi.

“Chị… chị ơi, em có thể lập đội với chị không?”

Thiếu niên vừa ho khan vừa hoảng hốt hỏi tôi.

Lúc nãy, không ai muốn ở chung với cậu ta – vì nhìn cậu ta quá ốm yếu, trông chẳng khác nào một gánh nặng.

Tôi nhướng mày, gật đầu một cách thân thiện, rồi sải bước lên tầng tám.

Chết tiệt, tôi đúng là một người tốt bụng mà!

Ở nơi tôi không thể nhìn thấy, màn hình bình luận của buổi phát sóng trực tiếp đang sôi trào:

[Ồ? Hóa ra bốn người cuối cùng không hiện tên chính là bốn người chơi ẩn danh.]

[Con nhỏ này quấn kín như vậy làm gì? Không dám gặp người à?!]

[Báo cáo! Ngoại trừ cô gái kia không thấy mặt, ba người còn lại đều rất lạ. Không tìm thấy ai trên bảng xếp hạng điểm số!]

[Xong phim rồi, có vẻ lần này không có đại thần nào cả… phó bản mới này chắc sắp bị diệt đoàn rồi.]
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 29: Chương 29


Ngọn nến lay động, ánh lửa chập chờn. Bên trong tòa tháp cổ rộng lớn, phong cách chẳng khác gì Trấn Yêu Tháp trong phim truyền hình.

Dọc theo chân tường là vô số bộ xương trắng hếu, bức tường được xây từ những tảng đá lởm chởm, bên trên loang lổ màu đỏ chói mắt, còn có những vật hình cầu tròn tròn. Tôi không nhìn rõ, nhưng thoạt nhìn có vẻ hơi giống… đầu người.

Tôi lon ton trèo lên tầng tám, nhưng khi bước đến bậc thang cuối cùng, một cánh cửa đỏ như m.á.u chắn ngay trước mặt.

Cánh cửa tỏa ra mùi tanh nồng nặc, lạnh lẽo đến thấu xương.

Thiếu niên tự xưng là Thanh Mộc rũ mắt xuống, khẽ hỏi:

“Chị… chúng ta phải làm sao đây? Không vào được tầng tám, đến tối sẽ bị hệ thống xóa sổ mất.”

Tôi nhướng mày: “Đừng vội, để chị thể hiện cho mà xem.”

Nói xong, tôi lục trong balo, lấy ra một sợi dây thép.

Dán mặt vào lỗ khóa của cánh cửa đỏ, chổng m.ô.n.g lên, tôi hì hục ngoáy tới ngoáy lui.

Cuối cùng, ổ khóa kêu “cách” một tiếng, cửa mở ra.

Tôi nghênh ngang đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa hét:

“Tôi về rồi đây!!!”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bùng nổ:

[Đồ ngu hả trời?! Còn dám tự tiện đột nhập vào nhà của quỷ?]

[Tôi sắp suy sụp rồi, định xem để học hỏi kinh nghiệm, ai dè gặp ngay một con điên…]

[Phải nói thật, trình mở khóa này cũng đỉnh đấy chứ? Không lẽ hồi còn sống chị này là trộm chuyên nghiệp?]

Nếu tôi có thể nhìn thấy những bình luận này, tôi nhất định sẽ phản bác.

Nói bậy nói bạ! Đây là kỹ năng tôi bỏ tiền ra học đàng hoàng đấy nhé! Mất tận 1000 điểm lận đó!

Thanh Mộc cũng ngớ ra, bám chặt lấy vạt áo tôi, run giọng hỏi:

“Chị… chị không sợ à?”

Tôi phất tay, hạ giọng ghé sát vào tai cậu ta. Đôi mắt cận nặng lóe lên tia ranh mãnh.

“Sống sót bảy ngày thì dễ, nhưng muốn tiêu diệt quỷ thì khó.”

“Nhưng nghĩ thử xem – nếu tôi giành được lòng tin của bọn chúng, để bọn chúng xem tôi là người nhà, rồi bất ngờ ra tay kết liễu thì sao?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Thế chẳng phải đơn giản hơn nhiều à?”

“Dùng vũ lực là hạ sách, đánh vào tâm lý mới là thượng sách.”

Đã xác định coi quỷ là người nhà, thì về đến nhà, dĩ nhiên phải thoải mái tự nhiên rồi.

Gõ cửa? Lịch sự? Không tồn tại!

Thanh Mộc nhìn tôi, trong mắt lóe lên sự sùng bái.

Nhưng vừa bước vào cửa, một bé gái mặc váy đỏ, sát khí đằng đằng đột ngột lao về phía chúng tôi.

Bình luận trong phòng live nổ tung:

[Đậu má! Cô bé váy m.á.u mất tích bao năm nay!]

[Sao… sao nó lại xuất hiện trong phó bản mới này?!]

[Vậy ba con BOSS còn lại của phó bản “Gia Đình Hạnh Phúc” tầng 30 năm đó… cũng ở đây sao?]

Mơ hồ, tôi thấy có hai cái “vật thể dài, đen” quấn chặt quanh tôi và Thanh Mộc, chẳng khác gì hai con trăn khổng lồ.

Chúng siết chặt đến mức tôi nghe rõ cả tiếng xương cốt mình gãy răng rắc.

Trong cơn đau thấu xương, tôi ngước nhìn cô bé váy máu, cố gắng nặn ra một nụ cười, dù khóe miệng đã rướm máu.

Vươn tay, tôi khẽ chạm vào b.í.m tóc dài, thô cứng của cô bé, giọng khàn đặc gọi khẽ:

“Tư Tư, sao váy con lại bẩn nữa rồi? Mau thay ra đi… mẹ… à không… bảo ba con giặt cho.”

Bình luận live chat gào thét trong cơn điên loạn:

[A a a!!! Còn dám nhận làm mẹ?! Nghĩ mình là Ninh Thần chắc?!]

[Dám bắt chước Ninh Thần? Những năm qua ai bắt chước phong cách của cô ấy đều c.h.ế.t thê thảm đấy!]

[Nói mới nhớ, Ninh Thần mất tích lâu lắm rồi… không biết đã xảy ra chuyện gì?]

[Xúi quẩy! Mong con đàn bà đạo nhái này c.h.ế.t đi cho rồi!]

Gương mặt nhỏ nhắn, dữ tợn của cô bé váy m.á.u thoáng hiện vẻ hoang mang và giằng xé.

Hai b.í.m tóc quỷ dị cũng vô thức thả lỏng ra.

Cô bé lẩm bẩm:

“Mẹ…”

Lực siết mất đi, tôi mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 30: Chương 30


Ủa? Sao tôi không rơi xuống đất?

Thì ra… có người đỡ tôi.

À không, nói chính xác hơn—một con quỷ đã đỡ tôi.

Bình luận trong phòng live lập tức bùng nổ:

[Đậu má! Không ngoài dự đoán, BOSS cụt đầu cũng xuất hiện rồi!]

Cảm giác chạm tay vào từng múi cơ bụng săn chắc này… Lồ|\|g n.g.ự.c cứng rắn này… Vết sẹo dài trên cổ này… Khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng này… Đôi mắt sắc bén u tối này…

Tôi lập tức vươn tay ôm chầm lấy hắn, hai tay siết chặt cổ, rồi hớn hở hét lên:

“Ối chà! Đây chẳng phải ông chồng thất lạc bao năm của tôi sao?!”

Nhưng ngay giây tiếp theo—bộp một tiếng, do tôi ôm quá chặt, cái đầu của hắn… rụng luôn.

Đúng rồi, rụng thiệt.

Tôi vội vàng tuột xuống khỏi người hắn, luống cuống nhặt cái đầu lên, hai tay nâng niu, cẩn thận gắn lại cho hắn.

Dưới ánh mắt vừa dữ tợn vừa đầy nghi hoặc của hắn, tôi kéo cô bé váy m.á.u bên cạnh qua, hùng hổ phản đòn:

“Anh, anh, anh! Anh dám trừng tôi?! Anh nhìn lại mình đi, đường đường là cha của con bé, mà để con mặc đồ ướt sũng thế này! Anh đúng là vô trách nhiệm!”

Mắng xong, tôi phồng má, lảo đảo đi vòng quanh tầng tám, mờ mịt tìm kiếm.

Rốt cuộc cũng tìm được phòng của Tư Tư, tôi giúp con bé thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi tiện tay ném bộ váy đỏ ướt sũng vào lòng gã đàn ông cụt đầu, ra lệnh:

“Cầm đi giặt ngay!”

Thanh Mộc—vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc—vội vàng ho lên một tiếng nhắc nhở.

Tôi chớp chớp mắt với cậu ta, ngụ ý: Đừng lo, tất cả đều nằm trong kế hoạch của chị.

Tư Tư mặt không cảm xúc nói:

“Mẹ, mẹ chớp nhầm người rồi, con ở bên này.”

Ớ… xí xí xí, xin lỗi, không nhìn rõ.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức dậy sóng:

[Sư phụ, con giác ngộ rồi! Cô ta định đi theo con đường năm xưa của Ninh Thần, sau đó tiêu diệt quỷ tầng tám để hoàn thành nhiệm vụ!]

[BOSS cụt đầu, cầu xin ông, quỳ xuống g.i.ế.c ngay con đạo nhái này đi!!!]

Người họ gọi là BOSS cụt đầu, dường như đã bị tôi chọc giận.

Hơi lạnh băng tràn ra từ người hắn, sát khí cuồn cuộn, dáng vẻ ác quỷ hiện rõ.

Hắn… thật sự giơ tay lên về phía tôi.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 31: Chương 31


Nhưng rất nhanh, bàn tay hắn chợt hạ xuống, nắm lấy cằm tôi, rồi báo thù bằng cách giật mạnh khẩu trang của tôi xuống.

Sau khi thấy rõ gương mặt đầy vết thương của tôi, hắn rõ ràng sững người.

Ánh mắt đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng khóe mắt lại càng đỏ rực.

Hắn bất ngờ bế thốc tôi lên, sải bước đi về phía phòng mình.

Bình luận trong phòng phát sóng lập tức chia thành hai phe đối lập:

[Thì ra là một cô gái bị hủy dung, bảo sao không dám lộ mặt.]

[Mấy người sao ác ý với người chơi khác dữ vậy? Chẳng lẽ chỉ có Ninh Thần mới được phép dùng cách này để vượt ải chắc?]

Cô bé váy m.á.u Tư Tư thấy vậy, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ do dự, rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Nhưng vừa bước tới cửa, người đàn ông kia đã đập cửa sầm một cái.

Tư Tư không kịp thu lực, bị cánh cửa ép dẹp lép, dán chặt lên tường như một bức tranh.

Tôi đau lòng không thôi, giãy giụa trên người hắn như một con giun, vừa tức tối gào lên:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đồ trời đánh! Sao anh dám đối xử với con gái cưng của tôi như thế?!”

Nhưng BOSS cụt đầu chẳng buồn để ý, chỉ đè tôi xuống giường, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên những vết sẹo trên mặt tôi, đôi mắt đỏ ngầu.

“Niệm Niệm, đã lâu không gặp.

Những vết thương này, là ai gây ra?”

Tôi khẽ sững sờ, trong đầu lóe lên một số ký ức mơ hồ.

Dường như… có người từng hứa với tôi vào lúc chia ly:

“Chỉ cần gặp lại em, tôi nhất định sẽ nhớ ra.”

Dù có bị hệ thống trò chơi xóa sạch ký ức.

Dù có chìm vào giấc ngủ say giữa dòng chảy thời gian.

Thế nhưng, bây giờ hắn đã làm được.

Vậy mà tôi lại chỉ biết ngây ngô sờ múi bụng hắn, bông đùa cợt nhả:

“Ấy dà~ Anh yêu à, anh nhận nhầm người rồi phải không? Tôi không phải Ninh Niệm, tôi tên là ‘Không’ đây nè.

Mà nói đi cũng phải nói lại, nhặt được một BOSS phó bản làm chồng, tôi lời to rồi nha.”

Ánh mắt BOSS cụt đầu ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hắn lập tức rời khỏi người tôi.

Máu tươi đỏ sẫm từ vết thương dữ tợn trên cổ hắn nhỏ từng giọt, lan ra khắp căn phòng.

Trong chớp mắt, nơi này biến thành một biển máu, nhanh chóng nhấn chìm tôi.

Phòng phát sóng hoảng loạn, bình luận điên cuồng tràn màn hình:

[Cả màn hình đều là màu đỏ, không thấy người cũng không nghe được âm thanh!]

[Chắc cảnh BOSS cụt đầu g.i.ế.c con đạo nhái này m.á.u me quá, hệ thống không cho xem!]

Nhưng bọn họ đâu biết rằng—

Dù m.á.u tươi đã tràn ngập khắp căn phòng, chỉ riêng khu vực tôi và hắn đứng lại là một khoảng chân không.

Tôi bình thản tựa nửa người lên giường, còn người đàn ông trước mặt lại lặng lẽ ngồi xổm dưới chân tôi, ánh mắt uất ức.

“Tôi đã chặn hết bọn ruồi nhặng ngoài kia rồi.

Niệm Niệm, em nói cho tôi biết, ai đã làm em bị thương?

Vì sao em lại giả vờ không quen tôi? Chẳng lẽ… tôi xấu đi rồi sao?”

Vừa nói, hắn vừa run rẩy gỡ đầu mình xuống, cẩn thận đưa đến trước mặt tôi.

“Em nhìn kỹ xem, tôi vẫn đẹp trai như ngày nào mà.”

Biết đây là khu vực mù tầm nhìn, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chẳng buồn chấp nhặt, nhận lấy cái đầu của hắn, mạnh mẽ hôn chụt một cái, sau đó ôm bụng cười lăn lộn:

“Ninh Quân An, anh bi3n thái quá đấy.

Nhưng tôi thích.”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 32: Chương 32


Nhưng càng cười, tôi lại càng ôm chặt cái đầu trong tay, khóc nức nở.

Tất cả ấm ức và sự kiên cường gượng ép suốt bao năm qua đều được giải tỏa trong khoảnh khắc này.

Như một kẻ lạc bước giữa sa mạc, hấp hối chờ chết, cuối cùng cũng tìm thấy một giọt nước.

Mà Ninh Quân An, chính là giọt nước ngọt lành của tôi.

Đúng vậy, tôi chính là Ninh Niệm.

Vịt Bay Lạc Bầy

Năm năm trước, tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe, rồi bị kéo vào một phó bản kinh dị tên là “Ngôi Nhà Hạnh Phúc.”

Cũng tại nơi đó, tôi gặp được bốn kẻ quỷ dị—BOSS cụt đầu Ninh Quân An, Tư Tư, và cả ba mẹ.

Chúng tôi đã cùng nhau chung sống, dần dần thực sự trở thành một gia đình.

Về sau, để giúp tôi vượt ải, họ tự nguyện dâng hiến trái tim, đánh mất ký ức, rời khỏi “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”—nghe nói họ đã bị phân tán đến những phó bản khác để làm việc.

Còn tôi, sau khi trở lại sảnh người chơi, liền bị người ta kéo vào Công hội số Một.

Suốt năm năm qua, tôi liên tục điên cuồng chinh phó bản, chỉ vì muốn tìm lại gia đình quỷ dị của mình.

Nhưng dù đã cố gắng thế nào, tôi vẫn chẳng thể gặp lại họ.

Ban đầu, tôi phối hợp rất tốt với những người trong Công hội số Một. Họ cũng đối xử với tôi rất chân thành, khiến tôi tưởng rằng mình đã gặp được những người bạn thật sự.

Cho đến một ngày—

Bốn món đạo cụ bản mệnh mà gia đình quỷ dị để lại cho tôi, bỗng dưng toàn bộ mất đi hiệu lực.

Lòng tham của con người là không đáy.

Những kẻ trong công hội không hề tin tôi.

Bọn họ cho rằng tôi ích kỷ, kiêu ngạo, không muốn tiếp tục dùng đạo cụ để giúp họ vượt ải dễ dàng, hưởng lợi mà chẳng cần tốn công.

Dù tôi đã hết lần này đến lần khác cam đoan rằng, cho dù không có đạo cụ, chỉ dựa vào năng lực của mình, tôi vẫn có thể đưa họ qua ải an toàn.

Nhưng Công hội số Một vẫn ép tôi phải giao nộp đạo cụ.

Vậy nên, vì không cùng chí hướng, tôi đã rời khỏi công hội.

Kết quả—

Chỉ một ngày sau, tôi nhận được truy sát lệnh từ bốn đại công hội, kèm theo tiền thưởng treo đầu tôi trên khắp các diễn đàn ngầm.

Trong trận truy sát cuối cùng, tôi chật vật giữ lại được một mạng, nhưng gương mặt lại bị hủy hoại hoàn toàn.

Những chuyện này, ngoài tầng lớp cấp cao của bốn đại công hội, không một người chơi nào biết được.

Thế nên, để tránh bị truy lùng, mỗi lần tham gia phó bản, tôi đều bỏ ra một lượng lớn điểm số để ẩn danh.

May mắn thay, lần này tôi đã bước vào Cửu Tầng Quỷ Tháp—

Cuối cùng cũng tìm lại được gia đình quỷ dị của mình.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 33: Chương 33


Ninh Quân An càng nghe, sắc mặt càng u ám.

Hắn đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy thương tích của tôi, khắp người tỏa ra hắc khí, gần như sắp bùng nổ.

“Bây giờ ta sẽ đi g.i.ế.c sạch toàn bộ người chơi! Trong số họ rất có thể có sát thủ.”

Tôi bật cười, nước mắt còn chưa kịp khô:

“Phải để anh đích thân ra tay à? Cưng ơi, cứ để viên đạn bay thêm một lúc đã.”

Âm thanh máy móc vang lên đúng lúc.

【Người chơi ban đầu: 16

Người chơi còn sống: 11】

Tôi lấy điện thoại ra, dán mặt sát vào màn hình mới có thể đọc rõ tin nhắn trong nhóm người chơi.

Hai người c.h.ế.t trong tay quỷ dị.

Một người bị dọa đến mức giá trị kinh hoàng bùng nổ, chạm ngưỡng 100 mà mất mạng.

Người cuối cùng… bị đồng đội hãm hại, bị đẩy ra làm vật thí mạng.

Thấy chưa? Con người giỏi nhất chính là tự g.i.ế.c lẫn nhau.

Khi tôi và Ninh Quân An bước ra khỏi phòng, mọi thứ đã trở lại bình thường, cũng chẳng cần phải che giấu danh tính nữa.

Dù sao, ở trước mặt người thân của mình, tôi không cần phải chạy trốn, có thể thả lỏng mà tận hưởng.

Tư Tư đang lắc lư cái đầu, cố gắng phục hồi lại cơ thể vừa bị đập bẹp.

Bộ váy đỏ đẫm m.á.u tỏa ra sát khí dày đặc, hai b.í.m tóc của cô bé đã hóa thô dài, đang quấn chặt lấy thiếu niên Thanh Mộc, vung qua vung lại như một con lắc.

Nhìn thấy tôi, chiếc váy đỏ lập tức hóa thành váy trắng, cô bé vui sướng lao vào lòng tôi như chim én về tổ, miệng reo lên:

“Mẹ!”

Có vẻ, con bé cũng đã nhớ lại tôi rồi.

Thanh Mộc thoáng trầm mặc, gương mặt tái nhợt bị siết đến đỏ bừng, trong lúc lơ lửng giữa không trung, cậu ta đáng thương nhìn tôi cầu cứu:

“Chị ơi, cứu em… L0li áo m.á.u bắt nạt em…”

Tôi đứng cạnh Ninh Quân An, khoanh tay, nhướn mày nhìn cậu ta:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Xin lỗi nha, chị bị cận thị, nhìn không rõ. Cậu đang chơi bập bênh hay đang chơi xích đu thế?

“Con gái tôi trời sinh xinh đẹp rộng lượng, lương thiện nhân hậu, đến con kiến cũng chẳng nỡ giẫm chết, sao có thể bắt nạt cậu được chứ?

“Chắc chắn là cậu đã chọc con bé trước. Cho nên, đáng đời cậu.”

Bình luận nổ tung.

【Tôi xỉu! Cô gái này ngay cả tật cận thị của Ninh Thần cũng bắt chước luôn à?!】

【Nói nhỏ nè, dù mặt cô ấy bị hủy, nhưng khí chất và phong cách thực sự quá giống Ninh Thần luôn!】

【Bộ lọc mẹ ruột cũng dày quá đi! Chị gái, đó là một L0li áo m.á.u g.i.ế.c người không chớp mắt, sao có thể dính dáng đến hai chữ “lương thiện” được?!】

Tư Tư nhăn mặt, bộ váy trắng bỗng nhiên biến thành một cỗ máy xay thịt sống khổng lồ, từng chút một nuốt chửng Thanh Mộc:

“Dám dò hỏi tin tức của mẹ à? Kẻ xấu! Tư Tư ghét cậu!”

Ồ?

Tôi nhanh chóng vươn tay kéo cô bé từ giữa không trung xuống:

“Dừng lại, để ba con ra tay.”

Tư Tư ngoan ngoãn phun Thanh Mộc ra, lập tức hóa thành một chiếc áo bông nhỏ dán chặt lấy tôi:

“Dạ!”

Mà Thanh Mộc thì lại nằm sõng soài trên đất, như một vũng bùn nhão.

Gương mặt bệnh tật kia chợt hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ, cậu ta nhìn tôi, tuyệt vọng gào lên:

“Ninh Niệm! Ngay từ đầu chị đã phát hiện tôi đến để g.i.ế.c chị, đúng không?! Chị biết bằng cách nào?!”

Tôi nhếch môi, kiên nhẫn giải đáp:

“Trong thế giới này, không có cái gọi là ‘bạn bè’. Thế nhưng cậu lại cứ cố tình gọi tôi là ‘chị’.

“Tôi đã quấn thành cái kén rồi, vậy mà cậu còn liều mạng tiến sát lại gần tôi—

“Loại trà xanh nam như cậu, chị đây vừa nhìn đã thấy chướng mắt!*

(*“Trà xanh nam” hay “trà xanh nữ” là cụm từ mạng ám chỉ những người giả vờ ngây thơ, đáng thương để thao túng cảm xúc người khác.)

Nói rồi, tôi ngẩng cằm, ý bảo Ninh Quân An mau chóng khen tôi một câu.

Thanh Mộc biết không còn đường thoát, bèn liều mạng muốn cướp đoạt đạo cụ để phản công.

Nhưng Ninh Quân An chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, liền vặn gãy cổ cậu ta.

Ngay khi vừa g.i.ế.c xong người, bên ngoài tầng tám liền vang lên hai giọng nói già nua rờn rợn.

“Khà khà khà… Nhà có khách mà không gọi bọn ta à?”

Lại có hai BOSS lớn nữa đến rồi!
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 34: Chương 34


Tôi nhanh chóng lấy ra bộ kim chỉ đã chuẩn bị sẵn từ trước trong ba lô, đứng ở cửa, cười híp mắt:

“Ba ơi, có cần con giúp ba khâu lại áo len không?”

Lão già ruột đang vác hai cái bao tải một cách thuần thục.

Bên trong là lương thực của bọn họ, miệng túi lộ ra vài ngón tay trắng nhợt.

Bụng ông ta thì mở toang, một đống ruột dài ngoằng ngoằng kéo lê trên mặt đất như một mớ dây rối.

Dĩ nhiên, do tôi bị cận thị nặng, nên trong mắt tôi, đó chỉ là một cuộn “len đỏ”.

Đám “len” kia như có linh hồn, không ngừng giằng co quấn lấy nhau, nơi chúng đi qua, m.á.u tươi chảy thành sông.

Nhưng vừa thấy tôi, gương mặt đầy âm khí của lão già ruột lập tức rạng rỡ như một bông cúc nở rộ:

“Aiya, thảo nào sáng nay ta nghe thấy chim khách kêu, hóa ra là Niệm Niệm về nhà rồi!”

Mắt tôi nóng lên.

Đây mới là người thân.

Dù tôi có biến dạng, dù họ đã mất đi ký ức, họ vẫn có thể nhận ra tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Tôi nhanh nhẹn khâu lại bụng cho ông già, sau đó tiện tay lôi ra một hộp mặt nạ, đưa cho bà lão đen thui bên cạnh:

“Mẹ ơi, vẫn là vị dưa chuột mẹ thích nhất này.”

Thế nhưng, bà lão vốn luôn thích làm đẹp lần này lại không nhận lấy, mà ôm chầm lấy tôi, xót xa vuốt v3 khuôn mặt tôi.

Vừa chửi:

“Đồ trời đánh! Đứa nào dám hại con gái xinh đẹp của ta thành thế này?!”

Vừa khóc:

“Yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!”

Cả người bà rõ ràng bị thiêu đốt đến cháy đen, vậy mà vẫn khí thế ngút trời, đòi lại công bằng cho tôi.

Dáng vẻ che chở con gái này khiến tôi thực sự cảm động.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bình luận bùng nổ.

【Emmm… lẽ nào người chơi ẩn danh này thực sự là Ninh Thần đã mất tích bấy lâu nay?】

【Không chắc, xem tiếp đã.】

Sau khi đoàn tụ thuận lợi với gia đình, chúng tôi lại trở về trạng thái như trước đây.

Tôi nấu ăn, họ rửa bát, rảnh rỗi thì tám chuyện về kế hoạch sinh thêm đứa nữa.

Thế nhưng, những ngày tháng ấm áp này không kéo dài được lâu.

Nhiệm vụ của phó bản đang cận kề.

Tiêu diệt toàn bộ quỷ dị trong Tòa tháp quỷ tầng chín—

Với tôi, đây là một lựa chọn sinh tử.

Bởi vì bốn người bọn họ, cũng là một phần trong nhiệm vụ của tôi.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 35: Chương 35


Vì đây là một phó bản cấp 5S hoàn toàn mới, nên tất cả người chơi đều như ruồi mất đầu, chỉ có thể tự mình mò mẫm khám phá.

Trong mắt những người chơi khác, tầng tám đầy rẫy nguy hiểm, họ sẽ không dễ dàng bước lên.

Nhưng thời gian cấp bách, tôi phải nhanh chóng tìm ra cách phá giải.

Sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị xuống lầu tìm manh mối thì nhận được tin nhắn thiện ý từ gã cơ bắp ở tầng bảy:

【Chào cô, bọn tôi đã hòa hợp khá tốt với quỷ dị tầng bảy rồi. Nếu cô muốn biết thêm thông tin, có thể xuống đây tìm hiểu.】

Vừa ngáp đã có người đưa gối.

Mặc dù hơi trùng hợp, nhưng tôi không hề sợ hãi.

Bởi vì—

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi giơ thẳng điện thoại lên mách lẻo:

“Tư Tư, mẹ nói cho con biết nhé, có kẻ gian muốn hại mẹ!”

“Hu hu hu, ba mẹ ơi, con nghi ngờ phó bản này có vấn đề lớn!”

“Chồng ơi, anh nhìn xem, bọn họ muốn hại em! Chồng ơi nói gì đi chứ!”

Bốn con quỷ đơn thuần sao có thể chống đỡ được màn làm nũng nồng cháy của tôi?

Ninh Quân An nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm, mang theo một nụ cười cưng chiều.

Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng nói:

“Đưa d.a.o làm bếp đây.”

Tôi phấn khởi lấy bốn món đạo cụ từ trong ba lô ra:

Con d.a.o làm bếp rỉ sét, chiếc váy trắng, cuộn “len” trông giống ruột, cánh tay cháy đen.

Thế nhưng, lúc này chúng chẳng còn chút hắc khí nào, trông như đồ vật đã mất đi sinh khí.

Cũng chính vì những món đạo cụ này, tôi bị Đệ Nhất Công Hội phản bội, bị liên minh công hội truy sát.

Ninh Quân An tràn đầy áy náy:

“Có lẽ vì năm năm qua chúng tôi chìm trong giấc ngủ ở đây, nên đạo cụ đã mất hiệu lực.”

“Xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi.”

Tên ngốc này.

Nếu không có những món đạo cụ này năm đó, tôi đã c.h.ế.t hàng triệu lần.

Dù sau này, tôi cũng tìm được những món đạo cụ khác ở các phó bản khác, nhưng về ý nghĩa lẫn sức mạnh, không món nào có thể sánh bằng chúng.

Những năm tháng nhớ nhung họ, từng đêm dài đằng đẵng, tôi đều ôm chặt bốn món đạo cụ này để ngủ.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 36: Chương 36


Ninh Quân An nhận lấy con d.a.o làm bếp đã c.h.ế.t lặng, thuần thục cắt rời đầu của chính mình.

Sau đó, anh vươn bàn tay to lớn ra, từng chút một, nhét con d.a.o vào vết sẹo trên cổ, chầm chậm đẩy sâu vào trong cơ thể.

Một lúc sau, anh lại rút nó ra theo cách tương tự.

Khi đặt nó vào tay tôi lần nữa, con d.a.o đã sát khí ngút trời.

Âm thanh cơ giới đột ngột vang lên bên tai tôi.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSSS: 「Lưỡi Dao Tình Yêu」.】

Đây chính là thứ mà bố mẹ Ninh Quân An đã từng dùng để g.i.ế.c anh, c.h.ặ.t đ.ầ.u anh.

Giống như trong ký ức, Tư Tư cũng không cam chịu thua kém.

Cô bé nhận lấy chiếc váy trắng đã mất đi ánh sáng, lao thẳng về phía tôi, dùng chiếc váy thấm đẫm m.á.u từ con d.a.o trong tay tôi, khiến nó biến thành đỏ rực, sau đó trao lại cho tôi.

“Mẹ ơi, Tư Tư sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ mẹ!”

Đây chính là chiếc váy cô bé mặc khi bị g.i.ế.c năm đó.

Chiếc váy đỏ khoác lên người tôi, vừa vặn đến hoàn mỹ.

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSSS: 「Thiên Sứ Chi Y」.】

Tiếp đó, lão già ruột cũng nhận lấy đám ruột không còn cựa quậy trong tay tôi, lầm bầm một câu:

“Nha đầu, lát nữa nhớ vá lại áo len cho ba đấy nhé.”

Nói xong, ông ta xé toạc chiếc “áo len” tôi vừa mới khâu xong, nhét toàn bộ ruột vào trong, sau đó lại lôi ra một đống ruột sống động rồi đưa cho tôi.

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

Vịt Bay Lạc Bầy

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SSS: 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」.】

Còn bà lão đen thui, thì đơn giản hơn nhiều.

Bà gắn thẳng cánh tay cháy đen lên người, sau đó giật một cánh tay khác xuống, đưa cho tôi.

Bảo rằng—

“Lúc cần thiết, mẹ vẫn có thể giúp con một tay.”

Âm thanh cơ giới lại vang lên.

【Chúc mừng người chơi, đã khôi phục lại đạo cụ cấp SS: 「Khô Mộc Phùng Xuân」.】

Bọn họ…

Vì tôi, sẵn sàng lặp đi lặp lại nỗi đau cận kề cái c.h.ế.t hàng triệu lần.

Tôi chớp chớp đôi mắt cận thị, nhìn họ với cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Mẹ nó, tôi đúng là một tên khốn nạn.

Nhưng mà—

Tên khốn này, lần này nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 37: Chương 37


Bình luận trực tiếp chứng kiến cảnh này, đồng loạt vặn vẹo, bò trườn một cách méo mó đầy ám ảnh.

【WTF! Cô ấy thật sự là Ninh Thần!】

【Hu hu hu, Ninh Ninh con gái rượu của tôi, mặt con bị sao vậy?!】

Trong lúc đám người ngoài kia còn đang phát điên, Ninh Quân An và mọi người đã tiễn tôi đến tận cửa thang bộ tầng tám.

“Chúng ta sẽ chờ con về nhà, nhớ cẩn thận.”

Tôi bắt đầu ung dung đi lại trong Tòa Tháp Quỷ.

Vì bị ràng buộc bởi 《Điều Lệ Quản Lý Cư Dân Tòa Tháp Quỷ》, Ninh Quân An bọn họ không thể đi xuống cùng tôi.

Nhưng mà—

Có đạo cụ bảo vệ, cộng thêm năm năm tôi lăn lộn, tôi đã không còn là con gà mờ ngày đó nữa.

Ngoại trừ việc mất đi họ, thì dù có đi đâu, làm gì, tôi cũng không còn biết sợ hãi là gì nữa.

Nhưng rốt cuộc—

Vịt Bay Lạc Bầy

Làm thế nào để tiêu diệt quỷ quái, hoàn thành nhiệm vụ đây?

Tôi vẫn quyết định làm theo phong cách của mình—

Trước tiên, cứ tìm hiểu câu chuyện của mỗi con quỷ đã.

Vừa đặt chân xuống tầng bảy, tôi đã thấy hai gã đô con đang đợi sẵn trước cửa.

Bọn họ ra sức gồng cho vẻ mặt của mình trông có vẻ thân thiện hơn một chút.

“Cuối cùng cô cũng xuống rồi! Chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy, mau vào đi!”

“Bọn tôi đã làm thân với đám quỷ ở đây rồi, sẽ giúp cô nói tốt vài câu!”

Tôi nhìn họ thật sâu một cái, rồi bước thẳng vào trong.

Phía sau lập tức vang lên tiếng khóa cửa gấp gáp.

Quỷ tầng bảy… lại là nhân ngư?!

Nhưng không phải kiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp thường thấy trên phim ảnh—

Mà là vô số cá người bị thối rữa, bốc mùi, bụng to trương phềnh, không ngừng than khóc ai oán.

Dù cận thị nặng, tôi vẫn có thể nhìn thấy đàn dòi trắng nõn đang chui ra chui vào giữa lớp vảy cá của họ.

Cả tầng bảy bốc mùi hệt như một bãi rác hải sản thối rữa.

Mỗi tiếng than khóc của đám nhân ngư đều như mũi dùi đ.â.m thẳng vào màng nhĩ tôi.

Không quá ba giây, m.á.u đã bắt đầu rỉ ra từ tai tôi.

Ngay lúc đó, phía sau hai luồng sát khí dữ dội lao thẳng đến!

Không cần quay đầu lại, đạo cụ của lão già ruột – 「Ruột Dạ Dày Tể Tướng」 – đã kịp thời phát huy tác dụng.

Bộ ruột vốn dĩ vẫn bình thường—

Bỗng chốc to bằng ống nước, lập tức vươn ra phía sau tôi, siết chặt hai gã đô con ở giữa!

“Ruột Dạ Dày Tể Tướng! Đạo cụ của mày quả nhiên không hề mất hiệu lực!”

“Ninh Niệm, mày đáng chết! Mày đã lừa dối công hội, còn luôn phòng bị bọn tao!”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt mơ hồ của bọn họ, mỉm cười nói:

“Chẳng phải là do chính các người nghĩ rằng màng nhĩ tôi đã bị thương, nên mới không chờ nổi mà ra tay sao?”

“Thế nào mà lại đổ lỗi cho tôi vậy?”

“Liên minh sát thủ của bốn đại công hội… toàn là những kẻ vô dụng như các người và Thanh Mộc sao?”

Ruột không ngừng quằn quại, từng chút một tiêu hóa hai gã đàn ông.

Trước khi hoàn toàn tan biến, một trong hai tên đô con đột nhiên phá lên cười điên cuồng:

“Hahaha! Ninh Niệm! Mày chạy không thoát đâu!”
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 38: Chương 38


【Số người chơi ban đầu: 16; Số người chơi còn sống: 9.】

Giọng máy lạnh lẽo vang lên.

Hai tên chướng mắt đã bị xử lý xong.

Tôi từ từ nhìn xuống đám nhân ngư đang co quắp dưới đất.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi thở dài một hơi, mở bảng hệ thống ảo, chọn cửa hàng, rồi bắt đầu lướt xem.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhìn thấy một món—

【Thuốc phục hồi sinh vật biển】.

Sau đó—

Danh sách giá bán suýt chút nữa làm tôi lóa cả mắt.

Một chai – 2000 điểm tích lũy!

Chỉ đủ dùng cho một con nhân ngư!

Tôi liều mạng làm nhiệm vụ, dù có là “Đứa Con Được Chọn”, dù mỗi lần phá đảo với 0 điểm kinh dị, cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được khoảng 100 điểm.

Ngay cả khi tính cả phần thưởng lần đầu vượt ải và nhiệm vụ ẩn, một phó bản nhiều nhất cũng chỉ được 600 đến 1000 điểm.

Tầng này có tổng cộng… 8 con nhân ngư.

Tôi mẹ nó phải tốn tận 16.000 điểm một lần!

Trong khi phục sinh người c.h.ế.t chỉ tốn có 9999 điểm.

Hệ thống, mày rõ ràng có thể cướp trắng, nhưng vẫn cố ý bán giá trên trời!

Nhưng nhìn đám nhân ngư cắn răng chịu đau, vì sợ hãi đạo cụ trên tay tôi, tôi cuối cùng vẫn xót đến chảy m.á.u ruột mà chấp nhận làm kẻ ngốc.

Tám chai thuốc phục hồi sinh vật biển được dùng hết.

Toàn bộ nhân ngư thoát thai hoán cốt.

Tóc xanh tung bay, vảy cá lấp lánh, bắt đầu vây quanh tôi mà ca hát vui vẻ.

Họ ngâm nga—

“Cảm ơn ân nhân.”

Họ nói với tôi—

Họ từng bị nước thải hạt nhân con người xả ra làm ô nhiễm.

Vì chứa đầy căm hận nhân loại, sau khi c.h.ế.t đi liền trở thành quỷ dị trong tòa tháp này, định hành hạ và tàn sát người chơi loài người.

Nhưng—

Còn chưa kịp ra tay, đã gặp phải tôi.
 
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam Nhân
Chương 39: Chương 39


Tôi tiếp tục đi xuống, đến tầng sáu.

Còn chưa kịp gõ cửa—

Cửa đã mở.

Một gương mặt nhỏ bé rách nát thò ra từ khe cửa.

Nhìn qua bộ quần áo rách tả tơi, có lẽ đây là một đứa trẻ.

Cô bé sợ hãi nhìn chằm chằm vào con d.a.o phay trong tay tôi cùng ba món đạo cụ khác.

“Chị… chị gái ở tầng tám… Chị có thể đừng g.i.ế.c em không? Em chưa từng hại ai hết…”

Tôi đương nhiên biết.

Phó bản này mới mở, chúng làm gì có cơ hội hại ai.

Đằng sau cô bé—

Còn có vô số quỷ dị khác, tất cả đều thê thảm chẳng kém gì cô.

Có cụ già đeo kính lão.

Có thai phụ bụng lớn, toàn thân đẫm máu.

Có vài học sinh trung học khoác cặp sách trên lưng.

Tính cả cô bé này—

Tổng cộng 11 người.

Tôi gần như đã đoán được thân phận của họ.

Cố gắng chớp mắt thật nhanh, để nước mắt không rơi xuống.

Một người đàn ông vì trả thù xã hội, đã lái xe lao thẳng lên vỉa hè.

Mười một người chờ đèn đỏ bên đường, bất hạnh thiệt mạng.

Tôi nhìn lại tình trạng thảm thương của cô bé.

Chẳng qua chỉ chừng năm tuổi, thậm chí còn chân trần, nhãn mác trên quần áo vẫn chưa kịp tháo xuống.

“Bé con, nói cho chị nghe, các em có tâm nguyện gì không?”

Trong con mắt bị nghiền nát một nửa, cô bé ánh lên niềm vui bất ngờ.

“Chị ơi, em muốn gặp lại mẹ một lần…”

Nhưng ngay sau đó, cô bé đột nhiên rụt rè liếc tôi, xoắn ngón tay lại.

“Chị ơi… có phải phiền chị quá không? Hoặc là… nếu sau này chị có cơ hội ra ngoài, giúp em nhắn lại cho mẹ cũng được…”

“Hôm đó là em tự đòi đi mua quần áo. Là lỗi của chú lái xe đ.â.m c.h.ế.t tụi em, không phải lỗi của mẹ. Mẹ đừng tự trách, cũng đừng buồn…”

Bình luận phát điên gào khóc—

【A a a a a!】

【Niệm Niệm giúp họ! Niệm Niệm tốt!】

【Em bé đáng thương! Em bé ngoan!】

【Tên sát nhân gây tai nạn đáng chết! Tên sát nhân xấu xa!】

【Khóc c.h.ế.t mất, quỷ dị trong phó bản mới này thực sự vừa vô tội vừa bi thảm.】

【Niệm Niệm thiên thần ơi, chị có thể giúp họ không?】

Tôi không nói hai lời.

Lập tức mở cửa hàng hệ thống, tìm kiếm.

Không tìm được món nào giúp họ quay về thực tại, nhưng…

Vịt Bay Lạc Bầy

Tìm thấy một lá “Phù báo mộng”.

Giá bán: 500 điểm một lá.

Vừa khóc vừa mua 11 lá, rồi nhét vào tay họ.

“Có chuyện gì muốn nói, các em có thể báo mộng cho người thân.”

Một cụ già bước đến, hiền hòa bảo tôi—

“Cô bé, cháu có thể lấy giúp bà ít nước được không?”

“Bà muốn chỉnh trang quần áo một chút, lát nữa báo mộng cho bọn trẻ, tránh để chúng thấy bà vẫn còn bộ dạng nhếch nhác lúc chết, vô duyên vô cớ khiến chúng đau lòng.”

Tôi nghẹn ngào, lại vào cửa hàng mua 11 bộ quần áo sạch sẽ.

Quần áo không đắt.

Nhưng lúc này—

Giá cả gì đó, đã chẳng còn quan trọng nữa.
 
Back
Top Bottom