Tâm Linh Trauma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401890133-256-k448784.jpg

Trauma
Tác giả: GreedyDaVan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một buổi sáng mùa hè, cậu học trò lớp 9 thức dậy trong tiếng chuông báo thức quen thuộc, bắt đầu ngày thi tuyển sinh cấp 3.

Bên cạnh những lo âu tuổi học trò, những cuộc trò chuyện hồn nhiên với cậu bạn thân Thọ, cậu lại tình cờ chạm mặt một cô gái lạ đứng lặng trước đài phun nước rêu phong trong sân trường.

Tưởng rằng mùa hè này sẽ trôi qua êm đềm sau kỳ thi, nhưng những ngày sắp tới lại dần hé lộ những bí ẩn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cậu...​
 
Trauma
Tình cờ


Mơ màng tỉnh giấc vì tiếng chuông báo thức điện thoại, còn buồn ngủ lắm nhưng vẫn phải cố tắt báo thức và xem bây giờ là mấy giờ, nhìn vào màn hình tôi chán nản, nghĩ: "Năm giờ bốn mươi lăm rồi, chuẩn bị đi thôi".Tôi đứng dậy, bước ra khỏi tấm nệm ngủ của mình, âm thanh của những quán ăn và quán cafe mở sớm bắt đầu chạm đến tai tôi.Mở cửa đi ra khỏi phòng, tầng lầu nhà tôi vẫn tối đen chỉ có vài tia ánh sáng mơ hồ len lỏi qua rèm cửa.

Cha, mẹ và em tôi vẫn ngủ, tôi có đi ngang phòng anh Long, cửa phòng mở và không có ai cả, vẫn dậy sớm và biến mất như mọi khi.Sau khi xuống lầu để vệ sinh cá nhân, thay chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen, thì cũng đã sáu giờ năm phút, mở điện thoại thì thấy có tin nhắn của Thọ:_Thọ: Thức chưa?? tí tao qua nhé.Tôi nhắn lại ngắn gọn: Ok.Hôm nay là ngày thi tuyển sinh cấp 3 môn toán cũng là môn cuối sau ngữ văn và anh văn.

Lướt điện thoại đến 6 giờ 20, như đã hẹn Thọ đến để đưa tôi cùng đi thi.Thọ có khuôn mặt chữ điền và đôi mắt hí, đối với tôi, đôi mắt đó nhìn khá hài hước.

Thọ khá điển trai nên hay được các bạn nữ ở trường để ý, nó khá chăm chuốt ngoại hình nên tôi thấy việc đó cũng là dĩ nhiên.Trường cách nhà tôi 5km, khá xa nên cũng mất 10 phút chạy xe.Đến nơi, Trường trung học phổ thông BM, dù còn sớm nhưng ngôi trường cấp 3 đã đông nghẹt học sinh, trường nằm trong một con hẻm ngay lộ lớn.

Khi bước vào sân trường, ngôi trường mang nhiều dấu vết của thời gian, trường có 1 trệt và 2 lầu, hai bên cổng trường là 2 nhà giữ xe, như các ngôi trường khác sân trường khá rộng, các dãy lớp học được xây hình chữ U, tôi đoán trường còn có sân sau nhưng tôi vẫn chưa có dịp khám phá.Thọ đậu xe tại một chỗ trong nhà xe bên phải, vì còn sớm, nắng nhẹ trời lại khá đẹp nên chúng tôi ngồi ở một hàng ghế đá gần đó để ăn hai ổ bánh mì vừa mua.Đang ăn thì Thọ quay sang nói:_Đợt này ráng lấy con mười mới được-Nó vừa ăn, vừa đùa, nó hớn hở lắm vì toán là môn nó giỏi nhất mà.Tôi đáp:_Dễ thế tao cũng mừng._Thi xong chắc tao đi quê mẹ đến hết hè-Thọ vừa nhai bánh mì, vừa nói._Mày đi Đắk Lắk cưỡi voi à?

Nào về mang cho tao một con- Tôi đùa, vì quê mẹ nó ở Đắk Lắk mà Đắk Lắk thì nổi tiếng về voi.Thọ cười nói:_Ờ, ờ.

Được.

Tao mang về mày không nhận thì chết với tao.Cả hai bật cười, không khí bỗng trở nên thoải mái dù xung quanh bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng của các thí sinh.Chúng tôi thi khác phòng, hôm nay tôi được sắp thi phòng 2, phòng nằm cạnh bãi giữ xe bên phải.

Khi đang trên đường đi đến phòng thi thì tôi có lướt ngang một bạn nữ đang đứng lặng, mắt chăm chăm vào đài phun nước cũ, đã bám rêu ở giữa sân trường và không còn hoạt động.Đó là một bạn nữ tóc búi cao gọn gàng với đôi mắt dài, hai mí, mắt hơi xếch lên tạo nên vẻ lạnh lùng, cái mũi nhỏ, sóng mũi thẳng tấp.

Đôi môi mỏng tạo nên sự hài hòa trên khuôn mặt tròn đầy đặn.

Nhưng khuôn mặt xinh xắn ấy lại bị bao phủ bởi sự nhăn nhó, vẻ như thấy gì đó kì lạ khi nhìn vào đài phun nước.Chẳng còn thời gian để thắc mắc, tôi vội đi đến phòng thi.Sáu giờ bốn mươi lăm các thí sinh tập trung tại phòng thi.Bảy giờ mười lăm bắt đầu thi.Trước lúc thi thì tôi khá căng thẳng nhưng khi thấy đề thì tôi nhẹ người hẳn.

"Đề quá dễ, kiểu này chắc Thọ nó được mười thật rồi!"

Chín mươi phút trôi qua.Cuối cùng, tôi nộp bài.

Giáo viên kiểm tra bài thi một lúc thì cho tôi ra ngoài.Vừa ra ngoài vài bước thì Thọ đã đứng sẵn ở xe nó.

Vừa gặp tôi nó nói ngay._Đề dễ quá, không lấy con mười mới lạ-Thọ nhìn tôi nói._Ờ, dễ thật.

Không quá khó với tao nên chắc cũng ổn-tôi vui vẻ đáp._Về thôi, tao chuẩn bị đồ mai đi Đắk Lắk.Thế là nó chở tôi về nhà và hôm sau nó đi Đắk Lắk luôn, nó đi xe khách với cha, mẹ nó.

Từ đây đến Đắk Lắk cũng gần....., nó có video call cho tôi, nhìn vừa hài, vừa tội.

Xe chật ních, chắc do đường xấu nên thấy xe rung lắc dữ lắm, nhìn thôi đã thấy mệt.Hè đấy tôi cũng về ngoại, thế là những ngày hè trôi qua yên bình chẳng có gì báo hiệu về những chuyện tôi sắp đối mặt.
 
Trauma
Đêm Hôm Qua


Tôi quay về nhà sau một tháng hè ở quê ngoại cùng gia đình.

Trong một tháng đó thì anh Long cũng có về ngoại nhưng chỉ vài hôm thì phải đi đâu đó nên về sớm.

Nhiều lúc tôi có hỏi nhưng anh Long chỉ nói việc gì đó nên tôi cũng chẳng quan tâm.

Ký ức những lần vui chơi cùng các anh em họ vẫn còn loáng thoáng trong đầu tôi.Về nhà thì mọi thứ vẫn vậy, chỉ có một vài căn nhà trống trong khu dân cư đã có người vào ở.

Dù sao thì cũng chỉ không ở đây có một tháng thôi nhưng nói thật, dù chỉ một tháng nhưng tôi khá nhớ nhà.

Còn vài ngày nữa là đi học, tôi có hỏi Thọ thì nó nói khoảng hai, ba ngày nữa nó về.

Thấy nó gửi hình lên bản ở nhà sàn, đi tắm suối các thứ, về chắc nó sẽ có nhiều truyện để kể đây.Sau một đêm mưa, sáng hôm sau trời nắng đẹp.

Ngay khi tôi vừa quay về thì liền có chuyện, vừa sáng đã nghe ồn ào, đứng từ nhà xem thì thấy người bu kính ở vỉa hè của khu đất trống gần nhà tôi.Khu đất trống rộng bằng một sân vận động, có vỉa hè bao quanh.

Ở giữa khu đất, một phần ba được sử dụng làm sân bóng nhỏ nhưng cỏ đã phủ cao, hai phần ba còn lại thì được dùng để nông sản, rìa khu đất thì được tận dụng để trồng xả nên từ ngoài nhìn vào khá um tùm.Thấy chuyện, tôi cũng tò mò đi xem thì phơi bày trước mắt tôi là cảnh tượng một thi thể thanh niên tầm hai mươi nằm ở một bụi cây trong khu đất, thanh niên bị đâm thủng bụng, lồi cả ruột ra ngoài, cơ thể có rất nhiều vết thương do bị đâm, máu từ những vết thương rỉ ra phủ đầy quần.Nạn nhân không mặc áo nên tôi có thể thấy vết thương như bị sừng nhọn đâm, do là hình nón nên vết thương chảy rất nhiều máu, có một chi tiết là có dấu guốc chẵn trên cái xác và xung quanh mặt đất vậy có thể là của trâu hoặc bò nhưng mà bò thì cơ bản là không thể đâm người ta đến lồi cả ruột như vậy.Đáng nói là mặt cái xác trắng bệt, má hóp lại, mắt chỉ còn màu trắng.

Cảnh tượng hơi quá so với sức chịu đựng của một đứa như tôi vì dù đã xem một vài bộ phim kinh dị nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy ngoài đời.Người chết đó tôi có biết, đó là chú Vinh.

Không biết ở đâu lại đây ở trọ, hay nhậu nhẹt nhưng không đến mức quậy phá.

Hay đi đêm, cứ tối là chú ấy cứ uống rượu rồi đi vòng vòng khu dân cư, khi thì ngủ ở vỉa hè, khi thì trước nhà người khác.

Chú ấy cũng từng ngủ trước nhà tôi, nói chung cũng không có gì phiền hà, cha tôi sáng mở cửa, cứ bảo thì chú ấy đi chỗ khác.Nghe cô bán nước kế nhà tôi kể, do chú Vinh chết trong bụi cây nên không ai thấy cho đến khi ông Đào đến xem cây trồng trong khu đất thì phát hiện ra cái xác và báo công an, lúc đấy khoảng tám giờ kém.Đến chiều tối thì công an cũng xử lí, xác minh danh tính và trả xác về cho người thân mai tán, nghe nói đâu tận Tây Nguyên.

Xong việc, các cán bộ cũng nhắc nhỡ người dân hạn chế ra ngoài vào buổi tối vì vẫn chưa tìm thấy hung thủ hay gì đó.

Tôi cũng thuộc loại tâm lý yếu nên cũng khá lo.Cứ tưởng vụ này sẽ lên báo nhưng xem đài hay tìm kiếm trên các trang mạng xã hội đều không lấy lan truyền, chắc do ông Đào báo công an, họ thu dọn khá nhanh, tôi không hề thấy hình ảnh hay đoạn phim gì về vụ án.

Còn về phần báo đài chưa đăng tin chắc do phần chưa tìm được hung thủ, phần là chưa lý giải kĩ về vụ án.Trông như nguyên nhân cái chết của chú Vinh là do bị một con trâu giết vì con người vì con người không thể gây ra những vết thương như vậy.

Nhưng mà xung quanh đây làm gì có ai nuôi trâu, lại còn giữa khu dân cư lấy đâu ra một con trâu giết người một cách điên cuồng và tàn bạo như vậy.Thôi thì mặc kệ, tôi đi ngủ.Tối đó, sương mù nuốt trọn cả khu dân cư, lạnh đến rùng mình.

Tôi đứng cạnh cái xác của chú Vinh, cái xác vẫn nằm ở bụi rậm khu đất gần nhà.

Khi tôi đang chưa biết chuyện gì, một đôi mắt sáng lên trong sương, ánh sáng đỏ xuyên qua làn sương dày, cái bóng một con trâu với thân hình đồ xộ, mờ ảo, tôi có thể thấy được hơi thở của nó qua lớp sương dày đặc.Chẳng biết tại sao khi thấy hình ảnh đó tôi lại sợ hãi, mồ hôi đổ ra lạnh toát, tay chân tôi rung không phải vì lạnh mà vì thứ áp lực vô hình.

Bỗng cái bóng lùi lại vài bước để lấy đà, lao nhanh về phía tôi, tay chân tôi như mềm nhũng, đầu óc tôi quay cuồng, cố mấy cũng không chạy được._Mẹ nó!
 
Back
Top Bottom