Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm Ấy

Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm Ấy
Chương 20: Chương 20



Hoàng đế giận dữ quát lên:

"Trẫm là thiên tử, là chủ của muôn dân. Nếu trẫm có tội, vậy chỉ có trời phạt!"

Hoàng hậu ngẩng đầu cao giọng: "Thiên tử phạm tội, cũng phải chịu tội như thứ dân!"

Một câu này vừa nói ra, cả triều chấn động.

Thái tử lập tức quỳ rạp xuống đất:

"Phụ hoàng thứ tội! Mẫu hậu tuyệt không có ý bất kính, mong phụ hoàng rộng lượng tha cho mẫu hậu lần này. Nhi thần nguyện thay mẫu hậu chịu phạt!"

"Câm miệng!" – Hoàng đế quát to, "Mẹ có lỗi, con phải chịu. Mẫu thân như vậy, ngươi có tư cách gì làm thái tử nước Đại Thịnh của trẫm?"

Hoàng hậu nghe vậy, khẽ cười khinh miệt:

"Bệ hạ không cần đem thái tử ra uy h.i.ế.p thần thiếp. Thần thiếp đã gõ trống Đăng Văn, tức là đã chuẩn bị mất hết mọi thứ."

"Người bước vào Thái Minh điện hôm nay, không phải là Vân hoàng hậu giữ khuôn phép, mà là Vân A Mãn – danh nhân đất Kinh sư!"

Hoàng đế trầm mặc thật lâu không nói.

Mắt đỏ ngầu, người giận dữ nhìn hoàng hậu, rồi chậm rãi đứng dậy khỏi long ỷ, vươn tay rút thanh bảo đao từ hông cận vệ cạnh ngự tiền.

Đao tuốt khỏi vỏ.

Lưỡi đao sắc lạnh lướt trên nền đá băng giá.

Văn võ bá quan thấy vậy, ai nấy đều kinh hãi mất hồn mất vía.

"Bệ hạ không thể!"

"Bệ hạ xin nghĩ lại!"

"Bệ hạ bớt giận!"

Trên đại điện, tiếng cầu xin vang lên dồn dập, không ngớt.

Bá quan quỳ la liệt.

Kẻ nhát gan đã sợ đến mềm nhũn gối chân.

Thái tử quỳ bò đến bên chân hoàng đế, ôm lấy chân người, khẩn cầu tha mạng cho hoàng hậu.

Sắc mặt hoàng đế, không hề d.a.o động.

Người kéo lê thanh đao, từng bước tiến về phía hoàng hậu, đưa lưỡi đao kê sát vào cổ bà.

"Vân A Mãn," Giọng người ngoài lạnh lẽo thì chẳng còn gì khác "Trước khi chết, ngươi cần phải ghi nhớ một điều: Thôi thị là tài nhân của trẫm. Nàng ấy xưa nay chỉ thuộc về trẫm. Nữ nhi của nàng – Triệu Trường Sinh – chính là con gái của trẫm, là Lục công chúa Đại Thịnh triều, là Thái Bình Ngự công chúa do chính tay trẫm sắc phong!"

"Không phải!!!"

Tiếng "không phải" ấy, không phải phát ra từ miệng hoàng hậu, mà vọng đến từ bên ngoài chính điện.

Trong Thái Minh điện, sương lạnh đóng băng từng tầng.

Âm thanh bất ngờ vang lên, khiến đám bá quan đang nơm nớp lo sợ như bị bóp nghẹt tim, tim càng treo lơ lửng nơi cổ họng.

Tất cả đều trừng lớn mắt, rướn cổ nhìn ra ngoài điện.

Ngoài điện, một bóng người đứng ngược sáng.

Thân ảnh ấy trông mảnh mai đơn bạc, thế nhưng nàng lại đứng thẳng lưng, như chưa từng cúi đầu trước ai bao giờ.

Người đó chính là ta, Triệu Trường Sinh.

22

Trong Thái Minh điện, quỳ đầy một đất.

Tất cả đều dõi mắt nhìn ta.

Trong ánh mắt bọn họ, có căng thẳng, có bất an, có hoảng loạn, có dò xét, cũng có tò mò.

Duy chỉ có một ánh nhìn, mang theo hơi ấm rực rỡ, xuyên qua muôn người, khiến ta bắt lấy ngay lập tức, không thể nào ngó lơ.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía ấy.

Là Tam hoàng tử.

Hắn cũng đang quỳ, nhưng lại ngẩng đầu nhìn ta.

Giống như năm ta tám tuổi, trong ánh mắt hắn có vô vàn cảm xúc, nhưng tất cả đều chìm sâu trong bình thản, khiến ta vẫn không đoán nổi trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Ánh mắt ta chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, rồi lập tức dời đi.

Ánh nhìn của ta rơi lên dáng người mặc long bào màu vàng rực ở trung tâm điện — Triệu Trầm Uyên, quân vương của Đại Thịnh triều.

Ta bước từng bước tiến về phía hắn.

Mỗi một bước ta đến gần, đồng tử hắn liền co rút dữ dội thêm một phần.

Cuối cùng, ta đứng trước mặt hắn, dừng lại.

Hắn nhìn ta, trong mắt lộ ra một tia đau đớn sắc lạnh.

Hồng Trần Vô Định

Hẳn hắn đã đoán được mục đích ta đến đây, gương mặt ấy bỗng lộ vẻ chật vật như dã thú cùng đường.

Hắn vùng vẫy, vô vọng muốn ngăn cản.

Hắn nói: "Trường Sinh, đừng tự đào mồ chôn mình. Mẫu thân con tuyệt đối không muốn thấy con làm vậy."

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, để hắn có thể rõ ràng nhìn thấy quyết ý trong lòng ta.

Không một chút do dự, ta ném lời xuống trước mặt hắn như d.a.o sắc chặt đá.

Ta nói: "Ngươi không xứng nhắc tới mẫu thân ta."

Hắn chấn động, thân hình khẽ run lên.

Thanh đao trong tay như đã không còn chút sức lực, rơi xuống đất, lưỡi đao chống đỡ phần tàn lực còn lại giúp hắn vẫn có thể đứng vững.

Trong lòng ta dâng lên một cơn khoái ý.

Khoái ý ấy như lưỡi d.a.o bén, vừa xé nát bản thân, lại vừa khiến ta thấy thỏa mãn đến tận xương tủy.

Ta đứng thẳng lưng giữa chính điện, ngẩng đầu cao, như đang tuyên thệ, cất giọng rõ ràng vang vọng:

"Ta, Lục công chúa Đại Thịnh triều – Triệu Trường Sinh. Phụ thân ta là tăng nhân hoàn tục ở chùa Hàn Sơn núi Đạo Tắc, tên gọi Dư Tâm An. Mẫu thân ta từng là thị nữ thân cận của thái tử điện hạ năm xưa – Thôi Phong Tố. Triệu Trầm Uyên ngươi g.i.ế.c hại phụ thân ta, làm nhục mẫu thân ta, vu hãm phụ thân ta mưu hại quân vương, thiêu chùa g.i.ế.c tăng, chỉ vì chút thù riêng."

"Triệu Trầm Uyên, hành vi của ngươi, đã mất đạo làm vua!."

"Hôm nay ta nguyện quỳ dưới Thái Minh điện, mong trời cao có mắt, thánh minh phán xét, trả lại trong sạch cho phụ thân ta, trả lại di cốt cho mẫu thân ta, trả lại họ tên thật cho ta. Cầu mong quân vương tự soi xét tội mình, để chuộc lại tội nghiệt đã phơi bày trước ánh sáng!"

Ta trịnh trọng quỳ xuống.

Hướng ta quỳ, không phải là Triệu Trầm Uyên, mà là long ỷ uy nghi từng được bao đời quân vương ngồi trên ấy.

Vậy là, trong Thái Minh điện giờ đây, chỉ còn lại một người còn đứng.

Không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của thiên tử lúc này.

Tất cả đều cúi đầu sát đất.

Tựa như qua rất lâu.

Mới lại nghe thấy tiếng hoàng đế.

Hắn nói: "Bãi triều."
 
Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm Ấy
Chương 21: Chương 21



Hoàng đế muốn gặp ta.

Trong ngự thư phòng, long diên hương chầm chậm tỏa thành làn khói nhạt mỏng.

Tam hoàng tử đang quỳ trước ngự án.

Bất giác, ta nhớ lại dường như gần đây, mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt ta đều là trong tư thế quỳ.

Lần trước, ở Thái Minh điện, hắn chỉ quỳ gối, nhưng lưng vẫn giữ thẳng.

Lần này, không chỉ quỳ bằng gối, mà toàn thân đều dập xuống, đầu gối sát đất, không sao đứng dậy nổi.

Hoàng đế chẳng buồn để mắt đến đứa con trai mà hắn từng yêu quý nhất.

Trước mặt hắn là từng chồng tấu chương cao ngất.

Trước khi ta bước vào, hắn vẫn đang duyệt tấu như thường, dường như chẳng vì bất kỳ chuyện gì mà phân tâm.

Cho đến khi ta tiến vào, đứng trước mặt hắn.

Lúc ấy, hoàng đế mới khép lại tấu chương, đặt sang một bên, đứng dậy, hờ hững liếc nhìn Tam hoàng tử một cái, rồi nói với ta:

"Đây là lần thứ hai nó quỳ trước mặt trẫm để cầu xin cho ngươi. Lần đầu là vì trẫm cự tuyệt ban phủ công chúa cho ngươi, nó cũng từng quỳ xin trẫm thu hồi thánh chỉ."

"Lần ấy, nó bị phạt hai mươi trượng."

"Đáng tiếc, nó cũng giống trẫm năm xưa, không biết ghi nhớ bài học."

Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến chuyện này.

Thậm chí, ta còn không biết hắn từng bị đánh roi vì ta.

Nghĩ lại, thời gian hắn tĩnh dưỡng sau khi bị xử phạt, hẳn là lúc ta đang bận mưu tính chuyện chọn phò mã ở núi Quỳnh Anh chăng?

Dòng suy nghĩ trôi dạt bị giọng nói của hoàng đế kéo trở về.

"Năm xưa, trẫm cũng từng giống nó, quỳ gối trước mẫu phi, cầu xin người tha cho mẫu thân ngươi."

"Mẫu phi đồng ý, điều kiện là trẫm phải dứt bỏ tình ý đối với nàng ấy."

"Vì bảo toàn tính mạng cho mẫu thân ngươi, trẫm để nàng ấy rời đi."

"Trẫm từng nghĩ, chỉ cần nàng ấy còn sống, trẫm sẽ không đòi hỏi điều gì khác."

"Cho đến khi trẫm gặp lại nàng ấy nơi núi Đạo Tắc, nàng ấy đã gả cho người khác, mang thai ngươi."

"Lúc đó trẫm mới biết, hóa ra bản thân chẳng phải không mong cầu gì, trẫm muốn nàng ấy là của trẫm."

"Trẫm là thiên tử, dựa vào đâu phải trơ mắt nhìn nàng ấy yêu người khác?"

Nói đến đây, hoàng đế dừng lại.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, ngoài việc cảm thấy những lời ấy nực cười, chẳng có gì khiến ta động tâm.

Hắn không để ý đến phản ứng của ta, ánh mắt dừng trên mặt ta một lát, yên lặng ngắm nhìn, đáy mắt thoáng hiện nét dịu dàng kéo dài:

"Trường Sinh, con giống mẫu thân con lắm."

Đây là lần thứ hai hắn nói như vậy.

Lần đầu, ta gượng ép bản thân phải nhẫn nhịn.

Lần này, ta không cần nhẫn nhịn nữa, không chút khách khí đáp trả:

"Ta là con của mẫu thân và phụ thân ta. Dù mang hình dáng mẫu thân, nhưng tính tình ta giống phụ thân."

"Mẫu thân từng mong ta cả đời bình an thuận lợi, vì thế mới đặt tên ta là Trường Sinh."

"Ta không muốn làm trái lời bà, không muốn để bà ấy c.h.ế.t rồi vẫn phải bận lòng vì ta."

"Cho nên, ta nghe lời bà, từ nhỏ chỉ cầu một chốn dung thân bình ổn."

"Ta vốn dĩ chỉ muốn rời khỏi hoàng cung."

"Nhưng thì ra ta không thật sự cam tâm."

"Một khi cơ hội được đặt trước mặt ta, ta sẽ giống phụ thân, dẫu phải hy sinh tính mạng, cũng không hối hận."

"Ngươi là hoàng đế, là thiên tử, ta không thể lay chuyển ngôi vị của ngươi. Thế nhưng, từ nay về sau, sử sách sẽ có một trang viết đậm về ngươi."

"Để đời sau biết rõ sự đê tiện của ngươi."

"Đó là sự thật mà ngươi không thể nào che giấu nổi."

Ta hả hê trút bỏ nỗi hận trong lòng.

Sắc mặt hoàng đế không hề d.a.o động, chỉ sau khi nghe ta nói xong, hắn bình tĩnh hỏi ta:

"Ngươi từng nghĩ đến kết cục của mình chưa?"

Ta khẽ nhếch môi, nở nụ cười dữ dội:

"Mẫu thân ta thường nói một câu, rằng: ‘Nơi nào lòng an ổn, nơi đó là quê nhà.’"

Hồng Trần Vô Định

"Phụ thân ta tên là Dư Tâm An."

"Bệ hạ, ta c.h.ế.t cũng là cái c.h.ế.t đáng giá."

Tam hoàng tử đang quỳ bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào ta.

Lần này, ta dường như đã hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Hắn hận ta quá đỗi quyết tuyệt.

Hận ta không chừa cho hắn một chút đường lui.

23

Ta ôm quyết tâm tất tử (chắc chắn sẽ chết), xông pha không lối về.

Chỉ cầu báo thù, không kể hậu quả.

Năm Trường Khánh thứ ba mươi mốt, hoàng đế ban tội kỷ chiếu.

Chiếu viết rằng:

["Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, cần mẫn chính sự, chưa từng buông lơi.

Lấy lòng dân làm chuẩn, tận trách thiên tử.

Giảm tô miễn dịch, trị nạn hạn hán, thấu hiểu dân tình, đẩy lui Bắc Địch.

Công lao của trẫm, tự cho là xứng danh minh quân một đời.

Thế nhưng, trẫm vì tư tình riêng, nhốt người trẫm yêu suốt đời trong lao ngục, khiến nàng ưu uất mà chết.

Tội này của trẫm, không thể tha thứ.

Nay trẫm xin tự trách, thoái vị, truyền ngôi cho thái tử.

Thái tử nhân hậu khoan dung, ắt lấy trẫm làm gương, dẹp bỏ tư dục, lấy thiên hạ làm trọng,lấy lê dân làm gốc, giữ vững xã tắc, an ủi lòng trẫm.”]

Cùng năm đó, hoàng đế thoái vị, thái tử đăng cơ.

Từ đó về sau, tiên đế sống một mình tại Minh Đức sơn trang ngoài kinh thành, tự giam mình, không bước ra nửa bước.

Được tân đế ân chuẩn, tên ta bị gạch khỏi ngọc điệp hoàng gia.

Ngài sắc phong ta làm huyện chủ, ban cho núi Đạo Tắc làm phong địa.

Cuối cùng, ta có thể rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Thượng Kinh, quay về nơi phụ thân và mẫu thân từng sinh sống.

Trước khi khởi hành, ta đến bái kiến tiên hoàng hậu, nay đã là thái hậu.

Ta đem Lê Tuyết và Hải Đường trả lại cho người.

Thái hậu khoát tay, bảo hai người lui xuống.

Chúng ta không nhắc tới chuyện xảy ra trong yến tiệc năm ấy.

Chúng ta chỉ nói về mẫu thân ta.
 
Trăng Treo Cao Trên Cung Điện Năm Ấy
Chương 22: Chương 22 - Hoàn



Thuở trước, khi thái hậu còn quản lý hậu cung, chưa từng bạc đãi mẫu thân và ta.

Dù mẫu thân ta địa vị thấp hèn, hoàng đế lại ít lui tới Trường Trạch điện, trông bà giống như phi tần bị lãng quên, nhưng kỳ thực, ngày tháng của chúng ta cũng không đến nỗi khốn khổ.

Những điều nên được chăm sóc, hoàng hậu chưa từng thiếu sót.

Nhắc đến chuyện ấy, hoàng hậu khẽ cười, nói:

"Bổn cung quan tâm tới ngươi và mẫu thân ngươi, chẳng qua không muốn dồn ép nàng phải thỏa hiệp với hoàng đế. Bổn cung có tư tâm, không dám nhận cảm kích của ngươi."

"Bổn cung không thích mẫu thân ngươi."

"Tiên đế vốn là minh quân, vì nàng mà biến thành một kẻ mù quáng, mất hết lý trí, thành ra một kẻ tầm thường đáng ghét."

"Bổn cung đem món nợ ấy, tính hết lên đầu nàng. Tuy vậy bổn cung cũng thấy mình may mắn."

"Bổn cung may là chưa từng vì tiên đế mà đánh mất chính mình."

"Bổn cung mạnh mẽ hơn hắn."

Từ biệt hoàng hậu xong, ta đến gặp Tề Quý phi.

Sau khi tiên đế giải tán hậu cung, những phi tần như Tề Quý phi có thể xuất cung, theo con trai ra ngoài sinh sống.

Nay bà cũng sắp rời khỏi Mộc Thần cung.

Còn ta, cũng sắp rời khỏi Vi Hoa điện nơi đã sống hơn mười năm, để đến núi Đạo Tắc xa xôi.

Lần này, e là cuộc gặp cuối cùng giữa ta và bà.

Ta và Tề Quý phi vốn không có gì để nói với nhau.

Bà quen đối đãi ta bằng thái độ lạnh nhạt.

Còn ta cũng đã quen im lặng trước mặt bà.

Chúng ta lặng lẽ ngồi đối diện, mỗi người uống một chén trà.

Thấy thời gian đã gần tới, ta đứng dậy, cung kính hành đại lễ:

"Tạ ơn mẫu phi nhiều năm chiếu cố, Trường Sinh xin cáo biệt mẫu phi."

Bà hỏi: "Con khi nào đi?"

"Xa giá đã chuẩn bị xong, lập tức sẽ khởi hành."

Bà nói: "Ồ… nhanh vậy sao…"

Ta nói: "Mẫu phi bảo trọng, Trường Sinh xin cáo từ."

Dường như bà vẫn chưa kịp phản ứng, đợi ta đi được một đoạn, mới gọi theo phía sau lưng: "Này!"

Ta dừng chân, ngoảnh đầu lại hỏi:

"Mẫu phi còn điều gì dặn dò?"

Bà nói: "Con tuy từ công chúa trở thành huyện chủ, nhưng… nhưng… ca ca con là Trấn Bắc vương, con còn nhớ chứ?"

Ta sững người.

Thấy nơi đuôi mắt bà hoe đỏ, lòng ta mềm lại, bèn mỉm cười đáp: "Đa tạ mẫu phi."

Bà nói: "Đi đi, đi đi."

Ta bước thêm vài bước nữa, lại nghe bà gọi: "Này!"

Ta quay đầu.

Bà nói: "Bổn cung sau này sẽ sống ở Trấn Bắc vương phủ. Con… con nếu có về kinh… còn nhớ đường tới Trấn Bắc vương phủ không?"

Ta biết mình có lẽ sẽ không quay lại Thượng Kinh nữa.

Nhưng bà nhìn ta tha thiết, ta không nỡ khiến bà tổn thương, bèn đáp: "Con nhớ đường."

Bà nói: "Vậy là tốt rồi."

"Mẫu phi, con thật sự phải đi rồi."

Bà chần chừ một thoáng, khẽ nói: "Được."

Lần này, ta không quay đầu nữa.

Sau lưng ta, bà gọi lớn: "Trường Sinh, nhớ về thăm mẫu phi nhé!"

24

Ngoài hoàng cung, xa giá kéo theo hành lý của ta.

Tân đế chu toàn cẩn thận, biết đường đến núi Đạo Tắc xa xôi, liền phái theo một đội kỵ mã hộ tống, cùng đám gia nhân thị nữ hầu hạ bên người.

Ta bước lên xe ngựa.

Trong xe đã có Tam hoàng tử ngồi sẵn.

Hắn nói muốn tiễn ta một đoạn đường.

Hắn tiễn ta đi rất xa, sau đó, lại kiên quyết để Tề An ở lại bên ta.

Hắn nói: "Đường núi xa xôi hiểm trở, có Tề An theo cùng, ta mới yên tâm được phần nào."

Ta không thể từ chối, đành để Tề An theo hầu.

Đi suốt nửa tháng đường, mới đến được núi Đạo Tắc.

Phải đến nửa năm sau, mọi thứ mới thực sự an ổn.

Nửa năm này, thư từ từ kinh thành gửi tới không dứt, đều là từ Trấn Bắc vương phủ.

Những lá thư ấy, ta chưa từng mở ra xem, đốt cả thư lẫn phong bì.

Ta biết, mọi hành động của ta đều trong tầm mắt của Tề An.

Ta không để tâm, thậm chí còn mong hắn đem hết những gì trông thấy báo lại cho chủ nhân hắn.

Ta không chắc hắn có làm như vậy không, bởi lẽ những lá thư kia vẫn tiếp tục gửi tới, chưa từng gián đoạn.

Về sau, ta đưa cho Tề An một phong thư, bảo hắn mang về giao tận tay cho Trấn Bắc vương.

Hắn vô cùng kích động, quỳ một gối xuống đất, cao giọng thề rằng: "Thuộc hạ nhất định sẽ giao tận tay!"

Câu ấy nói ra đầy khí thế hào sảng.

Ta im lặng một hồi, mới lên tiếng:

"Sau khi chủ tử ngươi xem xong, bất kể hỏi điều gì, ngươi hãy đáp thế này: nay giao trả Tề An, từ nay đừng phái người đến giám sát nữa."

Tề An sững người.

Ánh mắt đang rực lửa bỗng như bị nước lạnh dội vào, tro tàn lặng lẽ tắt đi.

Hắn cúi đầu đáp nhỏ: "Tuân mệnh."

Tề An giục ngựa rời đi.

Bên trong phong thư ấy, chỉ có một tờ giấy trắng.

Người như Trấn Bắc vương, thông minh đến vậy, ắt hẳn hiểu rõ: những lá thư chưa từng được hồi âm, chính là câu trả lời của ta.

Hắn không nên gửi thêm lá thư nào nữa.

Ta nhìn bóng Tề An dần dần đi xa, dần dần hóa thành một chấm nhỏ.

Sắp vào đông rồi.

Núi Đạo Tắc hẳn cũng sắp có tuyết rơi.

Gió lùa vào mặt, lành lạnh buốt người.

Bỗng ta lại nhớ đến một luồng ấm áp từng len vào lòng, tim không kìm được run lên khe khẽ.

Không biết trận tuyết này sẽ rơi lúc nào?

Theo thường lệ mọi năm, tuyết ở Thượng Kinh thường đến muộn hơn núi Đạo Tắc một chút.

Không biết khi Tề An đưa thư đến tay hắn, là trước ngày tuyết rơi, hay sau khi tuyết đã phủ kín mái hiên?

Hồng Trần Vô Định

Hy vọng là sau khi tuyết rơi.

Bởi vì trước khi có tuyết, gió ở Thượng Kinh lúc nào cũng rít gào.

Tiếng gió vù vù, rít từng hồi, lọt vào tai cứ như có người đang khóc.

Nghe chẳng dễ chịu chút nào, nghe xong thật khiến người ta đau lòng…

Hoàn.
 
Back
Top Bottom