Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 40: Không phải ông nói là được


Vọng Hi thay một bộ quần áo khác, buổi chiều liền ra khỏi nhà. Cô tự mình lái xe, lúc đến nhà họ Hoắc thì vừa đúng một giờ năm mươi. Dì giúp việc vẫn còn nhớ cô, bước ra chào đón.

“Sao hôm nay Tiểu Hi lại đến đây?” Dì nói.

Vọng Hi không nói là được gọi về, chỉ nói là bởi vì nhớ dì ấy. Dì giúp việc liền cười, mời Vọng Hi vào nhà. Hoắc Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi vào thì gọi: “Lại đây.”

Vọng Hi gật đầu, chờ Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền bảo dì giúp việc ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Vọng Hi cũng ngồi xuống ghế sô pha, Hoắc Hiền hành động bất tiện nên chỉ ngồi một chỗ, ông ấy lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu.

Vọng Hi nhận lấy, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô tự hỏi, trong túi là chi phiếu hay là thẻ ngân hàng vậy ta. Cô mở túi ra, bên trong không phải là chi phiếu, cũng không phải thẻ ngân hàng, mà là một xấp ảnh chụp.

Người trong hình chính là cô và Hoắc Kỳ. Bối cảnh là phòng ở của cô. Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó lúc Hoắc Kỳ đến, bọn họ đã bị chụp lén.

Vọng Hi lập tức nghẹt thở, không biết nên nói gì. Cô chỉ im lặng, chờ đợi Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền nói: “Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu của ông ấy không hề có chút gợn sóng nào, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Vọng Hi không biết trả lời thế nào. Cô tự hỏi, nếu như nói ra sự thật, có khi nào Hoắc Hiền lại tức giận đến mức ngất xỉu mất không. Cô không muốn chuyện này xảy ra, cô chậm rãi mở miệng: “Cháu không hiểu lời ông nói.”

Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trong ảnh, cô và Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động thân mật nào. Nếu bây giờ cô chối bỏ thì có lẽ vẫn được, cô có thể kiên quyết nói rằng, hai người họ chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi.

Nhưng Hoắc Hiền là người thế nào chứ, con trai của ông ấy như nào ông ấy còn không rõ sao? Ông ấy nhìn thẳng vào mặt Vọng Hi, mở miệng nói: “Tiểu Hi.”

Vọng Hi nhìn ông ấy, nếp nhăn trên mặt đã hằn rất sâu. Hoắc Hiền nói: “Hai đứa không hợp nhau, chia tay đi thôi. Ông không quan tâm hai đứa đã đến bước nào rồi, nhất định phải chấm dứt. Hoắc Kỳ thế nào ông hiểu rất rõ, nếu nó cho rằng chuyện với cháu sẽ có kết quả thì nó sẽ không giấu diếm đến mức giọt nước cũng không lọt thế này.”

Kết quả ư? Hai từ này cô c*̃ng chưa bao giờ nghĩ tới, cô đã biết từ lâu là chuyện của hai người sẽ không có kết quả rồi, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải sợ cả.

Cô đặt ảnh chụp lên bàn, nhìn thẳng Hoắc Hiền, nói: “Cháu hiểu rất rõ rằng giữa bọn cháu không thể nào có kết quả, nhưng mà chuyện chia tay hay không thì không phải ông nói là được đâu.”

Cô đang cãi lại. Đôi mắt đục ngầu của Hoắc Hiền nhìn cô chằm chằm: “Ông đây là đang nghĩ cho cháu. Cháu còn trẻ, không nên đánh đổi thanh xuân của mình như thế.”

Vọng Hi cụp mắt xuống, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Tuổi thanh xuân của cô đã dành cả cho Hoắc Kỳ rồi. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi cho đến nửa đời người đều đã trao hết cho Hoắc Kỳ.

Cuộc nói chuyện này đã định trước là chia tay không vui vẻ.

Trước khi Vọng Hi rời đi, Hoắc Hiền nói rằng ông ấy cũng sẽ nói chuyện với Hoắc Kỳ.

Vọng Hi coi là đây có lẽ là một lời uy h**p, chỉ có điều uy h**p cô thì cũng vô dụng.

Hoắc Hiền nhìn theo bóng lưng Vọng Hi rời đi, hít sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. Những hình này là do đám săn ảnh chụp được, tìm đến ông đòi tiền. Lúc Hoắc Hiền mới nhìn thấy đã rất sốc. Ông suy nghĩ rất nhiều, hai đứa này tại sao lại quấn lấy nhau như vậy rồi? Là bắt đầu từ khi hai đứa sống chung một mái nhà hay là từ khi nào? Là ai bắt đầu trước?

Thậm chí ông ấy đã có suy nghĩ gọi điện thoại để chất vấn Hoắc Kỳ, có phải anh đã ngỗ nghịch đến mức ra tay cả với Vọng Hi không.

Rốt cuộc thì ông ấy vẫn nhịn được, quyết định nói chuyện đàng hoàng một chút.

Nhìn bóng lưng Vọng Hi biến mất không còn dấu vết gì nữa, ông ấy nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Hiển nhiên là Vọng Hi không muốn chia tay với Hoắc Kỳ, vậy còn Hoắc Kỳ thì sao? Bao năm nay, anh không để lộ chút sơ hở nào.

Ông ấy lại nhớ tới nhiều lần đã khuyên Hoắc Kỳ kết hôn mà không có kết quả, phải chăng cũng là bởi vì Vọng Hi?

Rất nhiều suy nghĩ nhảy nhót trong đầu hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Kỳ.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 41: Cậu có không


Hoắc Kỳ đang làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại của ông già gọi tới, nhìn thôi là biết không phải chuyện gì tốt lành.

Anh nghe máy, ngay câu đầu tiên Hoắc Hiền đã nói: “Tôi đã biết Chuyện giữa anh với Tiểu Hi rồi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.”

Hoắc Kỳ: “Ồ.”

Anh cũng không phải đang cãi lại hay gì, đơn giản chỉ là không có gì để nói mà thôi. Việc này anh cũng đã từng lường trước, chỉ là không ngờ chuyện sẽ tới nhanh như vậy.

Hoắc Hiền đương nhiên cho rằng anh đang cố ý chống đối, muốn “giả chết” cho ông ấy xem. Ông ấy trầm giọng nói: “Tưởng tôi không biết gì à? Muốn chơi bời với ai cũng được, tôi mặc kệ, nhưng với cô bé này thì tôi không đồng ý. Chia tay cho tôi. Bây giờ, ngay lúc này, lập tức chia tay luôn.”

Hoắc Kỳ im lặng, một lát sau mới hờ hững đáp: “Dựa vào cái gì? Không có chuyện đó đâu.”

Vẻ mặt Hoắc Hiền càng đen hơn: “Ha, sao? Còn tưởng mình là gã si tình à? Anh chẳng là cái gì cả, muốn cưới con bé à? Nếu thật sự muốn cưới con bé, anh lại có thể không nói với tôi một tiếng nào sao? Tưởng tôi không hiểu anh sao hả Hoắc Kỳ?”

Hoắc Kỳ c*̃ng cười lạnh: “Ông già này, đây là chuyện của con, tốt nhất là bố đừng quản.”

Hoắc Hiền như dùng hết sức để gào lên: “Đây là mặt mũi của nhà họ Hoắc!”

Hoắc Kỳ thẳng tay cúp điện thoại.

Hoắc Hiền tức giận không tả nổi, dì giúp việc nghe thấy động tĩnh thì phải chạy vội đến trấn an ông ấy: “Ông ơi, ông bớt giận.”

Ông ấy giận quá hóa cười, muốn ông ấy nguôi giận sao? Ông ấy sắp sửa tức chết thì có!

Hoắc Hiền bực bội, Hoắc Kỳ c*̃ng chẳng khá hơn. Anh không biết tại sao chuyện này lại truyền đến tai Hoắc Hiền, có lẽ Hoắc Hiền còn tìm gặp Vọng Hi rồi cũng nên?

Anh nhìn điện thoại một lát, Vọng Hi không hề nhắn cho anh bất kỳ tin nhắn nào. Anh đè ép cơn giận trong lòng, gọi điện thoại cho Vọng Hi: “Bố anh tìm em rồi đúng không?”

Vọng Hi sững sờ, không ngờ là nhanh như thế. Cô cười, thừa nhận việc này: “Ừm.”

Hoắc Kỳ hơi bình tĩnh: “Ông ấy nói gì rồi?”

Vọng Hi nói: “Bảo em rời khỏi anh.”

Hoắc Kỳ “ồ” một tiếng, anh lại chần chờ giây lát, mới hỏi cô. “Đồng ý rồi à?”

Vọng Hi cười: “Đương nhiên là không rồi.”

Chuyện chia tay này, Hoắc Hiền không có quyền quyết định, chỉ có cô tự mình nói ra mới tính. Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi anh: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì em đi nấu cơm.”

Hoắc Kỳ nhớ tới bữa cơm bị lỡ lần trước, anh hơi thở dài, nói: “Anh c*̃ng chưa ăn, nấu phần cho hai người đi.”

Vọng Hi không nói đồng ý hay không, cứ thế cúp điện thoại.

Hoắc Kỳ nghe thấy tiếng đường dây bận vang lên ở đầu bên kia thì cảm thấy chắc Vọng Hi bị chuyện này làm cho tức giận không ít.

Đương nhiên Hoắc Hiền cũng gọi anh về nhà ăn cơm, lúc này anh mà về thì hai người chỉ có đánh nhau thôi. Anh cũng không muốn gánh trên lưng cái tội làm cho ông già nhà mình tức chết, nên quyết định tạm thời tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió đã.

Ăn cơm xong vốn dĩ anh muốn ngủ lại, nhưng lại bị Vọng Hi đuổi thẳng cẳng.

Được thôi, đây là giận chó đánh mèo. Anh hiểu.

Anh đứng dưới ánh đèn đường hút xong một điếu thuốc, sau đó mới gọi điện cho Đường Gia Hòa: “Đang ở đâu đấy? Được, tôi tới ngay.”

Đường Gia Hòa và anh thân thiết đến độ không cần nói cũng hiểu. Anh ta chỉ liếc mắt đã nhìn ra anh có vấn đề. Hoắc Kỳ nói hết đầu đuôi mọi chuyện, Đường Gia Hòa bật cười: “Vậy là tức giận vì người đẹp à.”

Hoắc Kỳ quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt rất chăm chú: “Có hả?”

Đường Gia Hòa nhún vai, từ chối cho ý kiến. Anh ta nhận lấy ly rượu, nghĩ rồi vẫn quyết định mở miệng: “Nói thật, tôi cũng cảm thấy hai người không thích hợp ở bên nhau.”

Hoắc Kỳ nhấp một ngụm, hỏi: “Ai? Tiểu Hi ấy hả?”

Đường Gia Hòa gật đầu.

Hoắc Kỳ hỏi: “Tại sao lại không hợp?”

Đường Gia Hòa cảm thấy buồn cười, câu trả lời này, Hoắc Kỳ phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.

Hoắc Kỳ hơi giận, tiếp tục hỏi: “Quan hệ giữa tôi và cô ấy thì sao? Chẳng có chút quan hệ máu mủ gì, ngay cả hộ khẩu của cô ấy cũng không chung với nhà tôi, có gì mà không thích hợp?”

Đường Gia Hòa ngược lại vẫn ung dung nhìn anh, dường như có chút kinh ngạc. Cuối cùng, anh ta chọc mấy cái lên ngực Hoắc Kỳ, nói: “Em gái Tiểu Hi có trái tim, cậu có không?”

Hoắc Kỳ im lặng.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 42: Nếu như


Đường Gia Hòa quay đi, nâng ly uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Cậu không có.”

Hoắc Kỳ vẫn làm thinh như cũ, chỉ uống rượu.

Anh không thể nào phản bác, bởi vì Đường Gia Hòa nói đúng.

Thế là lại là một đêm say sưa mộng mị.

Tâm trạng của Vọng Hi rất tồi tệ, cô không muốn nói chuyện, toàn bộ công việc cũng bị gác sang một bên. Andy nhận tiền làm việc, vẫn phải hỏi cho rõ nguyên do.

Vọng Hi như con cá chết, nói: “Mệt rồi.”

Andy nói ok, giúp cô lùi lịch. Rõ ràng cô còn phải làm rất nhiều việc, nhưng đã mệt mỏi chịu hết nổi rồi. Còn chưa trở thành ngôi sao hạng nhất mà đã bắt đầu thấy sức cùng lực kiệt.

Cô không khỏi nhớ tới Tiêu Thời, người đã rời khỏi giới giải trí để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Thật tốt biết bao, đáng tiếc là cô lại không có sự nghiệp nào có thể kế thừa.

Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, vùi người trên ghế, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Đường Gia Thụ cứ như có thần giao cách cảm với cô vậy, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới. Điện thoại đang yên lặng lại vang lên tiếng chuông chói tai, nhưng cô không buồn động đậy, để mặc cho màn hình sáng lên rồi lại tắt.

Cô đang chìm trong biển nước cô đơn vô tận.

Hoắc Kỳ say rượu rồi thì không về nhà, ngày hôm sau vẫn quyết định về xem thử. Nghĩ chắc cơn giận của Hoắc Hiền cũng đã nguôi đi không ít.

Quả thật Hoắc Hiền đã nguôi giận khá nhiều, thế nhưng vừa trông thấy anh thì toàn bộ lửa giận lại cứ thế bốc lên.

Không thể tránh được lại xảy ra một trận cãi vã, Hoắc Hiền ép Hoắc Kỳ, hỏi anh có phải nhất quyết muốn làm như vậy hay không?

Hoắc Kỳ không nói, chỉ bảo ông ấy đừng quản quá nhiều.

Hoắc Hiền tức giận đến mức cả người run lên, ông ấy cũng lắc người Hoắc Kỳ, hỏi phải chăng chuyện Vọng Hi sẩy thai kia cũng liên quan tới anh.

Hoắc Kỳ chẳng những không giận mà còn cười, nhận hết về mình.

Hoắc Hiền tức đến mức gần như ngất đi, phải nhờ người đút thuốc cho uống mới dần tỉnh lại.

“Thằng con trời đánh này! Hai đứa đã gian díu với nhau từ ngày đó rồi hả?” Ông ấy chỉ thẳng vào mặt Hoắc Kỳ mà mắng.

Mặt Hoắc Kỳ cũng khó coi, anh nhận hết tất cả mọi lời chỉ trích: “Đúng vậy, con của bố là cái dạng gì, bố còn không rõ à? Tiểu Hi xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều là con chăm lo, là con ra tay trước. Từ nhỏ cô ấy đã ỷ lại vào con, bố cũng không phải là không biết.”

Hoắc Hiền lại bị anh làm cho tức giận đến thở hồng hộc, Hoắc Kỳ thấy thế thì ngừng, bảo ấy ông nghỉ ngơi cho khỏe rồi kiên quyết xoay người bỏ đi.

Ra khỏi cửa lớn nhà họ Hoắc, anh dùng sức đấm mạnh lên tay lái, hít thở cũng khó khăn.

Anh có nhà riêng, giờ nhà họ Hoắc này chỉ còn mình Hoắc Hiền ở. Anh lái xe về nhà mình, trong lòng bực bội không thôi.

Chuyện này chắc chắn sẽ không yên, với tính tình và tác phong của Hoắc Hiền, chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ mặc kệ. Nhưng từ lâu anh đã không còn là một đứa trẻ chỉ dựa vào Hoắc Hiền nữa, anh đã một mình đảm đương một cõi từ lâu rồi. Anh không cần sự đồng ý của ông ấy.

Người bị kẹp khó xử ở giữa chỉ có Vọng Hi.

Hoắc Kỳ thở dài, lại thấy phiền lòng. Đèn đường vừa hay chuyển sang màu đỏ, anh dừng xe, nhìn con đường lớn trước mặt, nhớ tới một câu: Cắt không được, gỡ chẳng xong.

Đường là anh tự chọn, tình cảnh ngày hôm nay cũng nằm trong dự tính của anh. Đèn đỏ nhảy sang xanh, anh xoay vô lăng, rẽ trái.

Trên đời, không có chuyện nếu như.

Vọng Hi ngủ trên ghế sô pha, lúc tỉnh lại thì đã muộn. Cô khát khô cả cổ, cả người không có chút sức lực nào, đứng dậy tự mình rót nước uống, ngay cả đèn cũng không muốn bật.

Cô đang suy nghĩ một vài việc, cuộc đời vốn không thể nào phân định mọi việc thành đúng và sai. Con đường cô chọn bây giờ, dù cho làm lại một lần nữa thì vẫn sẽ chọn như thế. Bởi vì cô cần dựa vào tình cảm để sống.

Nhưng cô cũng hiểu rất rõ rằng nếu đi đến tận cùng con đường này thì cũng chỉ là vực sâu thăm thẳm.

Hoắc Kỳ không thể nào kết hôn với cô.

Hôm nay là cô Khương, ngày mai sẽ còn có cô hành, sau nữa lại thêm cô tỏi.

Hoắc Kỳ có thể không kết hôn lúc ba mươi tuổi, nhưng bốn mươi tuổi thì sao?

Cô đánh cược, Khương Vũ và Hoắc Kỳ sẽ không kết hôn. Nhưng nếu cô thua thì cô vẫn sẽ rời đi.

Cô có hèn hạ đến mức nào, cũng sẽ không trở thành hòn đá chen vào cuộc hôn nhân của họ. Huống chi, nếu như Hoắc Kỳ chọn kết hôn với cô Khương thì đó cũng là lựa chọn của anh, là anh lựa chọn từ bỏ cô.

May mắn là hình như cô cược thắng rồi.

Nhưng ván cược này, thật ra đã thua ngay từ khi bắt đầu. Từ ngày cô gặp được Hoắc Kỳ, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động rồi.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 43: Cô hiểu rồi


Đường Gia Thụ nói giới giải trí thật sự đúng là lên voi xuống chó nhỉ.

Vọng Hi gọi một ly cà phê latte, gật đầu đồng tình. Cô c*̃ng cảm thấy như thế.

Đường Gia Thụ cười vang. Trước đó cô ấy nói mình muốn ra nước ngoài, nên thời gian này vẫn luôn chuẩn bị, ngày dự định bay đã rất gần. Đường Gia Hòa hiểu rất rõ tính tình của người em gái này, chỉ bảo cô hãy cố gắng học tập cho giỏi.

Vọng Hi hỏi khi nào cô ấy đi, Đường Gia Thụ cười nói: “Đến tiễn tớ à, tớ sẽ nỡ đó.”

Vọng Hi lườm cô ấy một cái, cười mắng cô ấy đa tình.

Cô thở dài, uống một ngụm cà phê, chợt nhớ tới Kiều Uyển. Cô biết Hoắc Hiền chắc chắn sẽ nói chuyện này cho Kiều Uyển nghe. Kiều Uyển biết chuyện rồi, không biết sẽ nói gì nhỉ?

Cô thất thần quá rõ ràng, bị Đường Gia Thụ cười nhạo.

Nhưng cô đoán không sai, Hoắc Hiền quả thực đã kể cho Kiều Uyển, lại uyển chuyển nói với bà rằng hai người bọn họ sẽ không có tương lai. Kiều Uyển vốn yếu ớt, Hoắc Hiền vừa rời đi bà đã ngất xỉu.

Lúc Vọng Hi nhận điện thoại vẫn còn đang ngồi nói chuyện phiếm với Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ thấy sắc mặt cô thay đổi, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Mẹ tớ vừa ngất xỉu.” Vọng Hi nói.

Đường Gia Thụ quơ lấy túi xách, cùng cô chạy đến bệnh viện. Trên đường đi, Vọng Hi nói chuyện về quan hệ của mình và Hoắc Kỳ đã bị lộ cho Đường Gia Thụ hay. Đường Gia Thụ không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt ra bên ngoài, chỉ có chút tức giận.

“Sức khỏe của dì Uyển không tốt, ông ta đã biết còn làm vậy.”

Ông ấy biết, chính là bởi vì biết nên mới làm như thế. Bởi vì đây là đang mượn mẹ cô để uy h**p cô.

Cách này thật ác độc, nhưng cũng rất có ích.

Tình cảm của Vọng Hi và Kiều Uyển không thể nói là sâu đậm, thế nhưng rốt cuộc vẫn là máu thịt trên người tách ra, bà không thể nào hoàn toàn thờ ơ được. Quan trọng nhất vẫn là Hoắc Kỳ.

Tình cảm của Hoắc Kỳ và Kiều Uyển, tình cảm giữa Hoắc Kỳ và Vọng Hi.

Hoắc Hiền tung hoành trên thương trường suốt bao nhiêu năm qua, mắt nhìn vô cùng sắc bén. Năm đó Hoắc Kỳ cũng vẫn chỉ mới là thằng nhãi ranh, ông ấy đã nhìn thấy hết, vô cùng hài lòng với khoảng cách giữa bọn họ.

Lúc hai người họ đến bệnh viện, Hoắc Kỳ đã nhanh chân đến trước.

Đường Gia Thụ hơi kinh ngạc nhưng cô ấy thu hồi rất nhanh, cô ấy hỏi: “Dì sao rồi ạ?”

Hoắc Kỳ nhìn về phía Vọng Hi, nói: “Tình hình coi như đã ổn định.”

Vọng Hi gật đầu, nói cảm ơn. Cô và Đường Gia Thụ ngồi xuống ghế chờ, hơi thất thần. Đường Gia Thụ nắm chặt tay cô, không biết là để an ủi hay đang cổ vũ cô nữa.

Kiều Uyển hôn mê rất lâu, Đường Gia Thụ còn có việc khác phải làm nên đi trước, chú ở bên trong chăm sóc Kiều Uyển.

Hai giờ chiều, hành lang bệnh viện yên tĩnh vô cùng.

Vọng Hi mơ miệng: “Hoắc Kỳ, anh có từng nghĩ đến việc cưới em không?”

Hoắc Kỳ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.

Có lẽ đã trôi qua một phút.

Vọng Hi cười khẽ: “Em hiểu rồi.”

Như lời của Hoàng Bích Vân từng nói: “Đây là một ván cược mà chắc chắn thua, đặt hết cả tâm tư vào bàn cược.”

Không biết vì sao cô lại chạm đến dây thần kinh cười, dựa vào tường cười như điên dại.

Khoảnh khắc Hoắc Kỳ bị cô hỏi ấy, trong lòng anh thấy khó chịu, anh sờ lên túi, lại phát hiện không mang theo thuốc lá.

Anh không ngờ Hoắc Hiền lại trực tiếp đi gặp Kiều Uyển.

Đồng thời, c*̃ng đang suy nghĩ đến một vấn đề.

Vọng Hi cười đến mệt, thở dài một hơi. Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều, đến giờ ăn cơm tối rồi.

Cô đứng dậy, đôi chân xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót màu đỏ: “Em đi mua một ít đồ ăn.”

Bệnh nhân chỉ có thể ăn cháo, cô mua bốn suất cháo, lúc về đến nơi, Kiều Uyển vẫn chưa tỉnh lại.

Cô khuyên chú đi ăn cơm trước, Kiều Uyển nhất định còn có lời muốn nói với cô, cô sẽ ở lại trông.

Hoắc Kỳ cũng vậy.

Kiều Uyển tỉnh lại lúc tám giờ. Lúc bà tỉnh, trông thấy Vọng Hi, đột nhiên lại không nói gì.

“Hai người đi ra ngoài trước đi, em có mấy lời muốn nói với Tiểu Hi.”

Vọng Hi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ Kiều Uyển mở miệng.

Kiều Uyển nói: “Mẹ biết, con vẫn luôn sống rất mệt mỏi, không vui vẻ gì.”

Vọng Hi chỉ im lặng.

Kiều Uyển nói: “Lúc ở bên Tiểu Kỳ, chắc con cũng đã rất vui. Mẹ hiểu. Nhưng mà Tiểu Hi, mẹ tin là con c*̃ng hiểu, hai người các con không phù hợp.”

Vọng Hi muốn hỏi, tại sao lại không phù hợp?

Nhưng cô không hỏi, trong lòng cô cũng tự có câu trả lời.

Kiều Uyển nói tiếp: “Con muốn một tình cảm thuần túy, nhưng cậu ấy không có đúng không?”

Đúng thật. Cô không thể cãi lại được.

Từ lúc bắt đầu, cô đã khao khát tình cảm này, đến khi hiểu ra, lại vẫn cứ tham lam, khao khát. Cho tới bây giờ, quanh đi quẩn lại đã đi một vòng lớn rồi lại trở về điểm xuất phát.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 44: Anh có thể yêu em không


“Kiều Uyển nói, hai đứa chia tay đi, Tiểu Hi, mẹ biết là mẹ không có tư cách để bảo rằng mẹ nói những lời này là vì muốn tốt cho con. Nhưng mẹ thật sự nghĩ như vậy. Con và cậu ấy không phải người trong cùng một thế giới. Cậu ấy sẽ cưới con sao? Nếu như cậu ấy không cưới con, con vẫn muốn làm một người tình mãi mãi không được xuất đầu lộ diện à?”

Vọng Hi lặng im không nói, cô cũng không có gì để nói cả.

Cô không thể nào đồng ý ngay, cũng không cách nào phản đối, nên chỉ biết im lặng.

Mãi một lúc lâu sau, Vọng Hi mới mở miệng: “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Kiều Uyển với tay túm lấy cổ tay cô, bà yếu ớt mỏng manh đến như thế, cảm giác như nếu dùng thêm sức là sẽ vỡ tan ngay. Vọng Hi thở dài, nghe bà nói duy nhất một câu: “Tiểu Hi, con hiểu mà.”

Cô ậm ừ, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Lúc cô ra khỏi phòng bệnh thì thuận tay đóng cửa lại, chợt đối diện với ánh nhìn của Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhìn cô, Vọng Hi cười, nói: “Không có gì đâu.”

Chú dường như đã thở phào, chú ấy cười rất hiền lành chất phác: “Vậy nếu hai đứa phải về trước thì cứ về trước đi, ai cũng bận bịu, ở đây có chú là được rồi.”

Vọng Hi cụp mắt, gật đầu. Quả đúng là cô c*̃ng không có tâm trạng nào ở đây thêm nữa: “Phiền chú rồi ạ.”

Hoắc Kỳ theo bước chân cô đi ra ngoài, trong lúc yên tĩnh đợi thang máy đến, Vọng Hi bỗng nhiên mở miệng gọi anh một tiếng: “Hoắc Kỳ.”

Hoắc Kỳ “ừ” một tiếng, từ bóng hình phản chiếu trên cửa thang máy có thể nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn sang cô, Vọng Hi cười, lắc đầu: “Chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

Nụ cười này của cô lập tức kéo ký ức nhiều năm trước trở về, Hoắc Kỳ thất thần trong giây lát.

Thang máy đến, Vọng Hi bước vào, quay lại nhìn anh.

Hoắc Kỳ, anh có bằng lòng yêu em không?

Nhưng lại không nói ra miệng.

Lúc trước cô chỉ mong có một vị trí trong lòng anh. Trước kia có thể nhìn anh đắm chìm giữa rừng hoa, nhìn ong bướm bên cạnh anh đến rồi lại đi, rồi cô đã đợi được anh, lại bắt đầu nảy sinh lòng tham, muốn có cả tình yêu. Một vị trí đặc biệt thôi thì không đủ nữa.

Hoắc Kỳ muốn đưa cô về nhà, cô lại từ chối: “Không cần đâu, em tự về được.”

Từ trước đến nay cô luôn là người độc lập. Một người có thể bình thản ung dung đối mặt với cái chết thì cũng có thể tự đi về nhà.

Có một vài người sống nhờ vào tình yêu, nhưng không có tình yêu thì vẫn còn những thứ khác. Tóm lại c*̃ng sẽ không chết được.

Đèn trên đường tỏa sáng, cô nhìn những hàng cây nối đuôi nhau lùi về sau, từng tòa nhà cao tầng liên tục đập vào mắt, lại hệt như ký ức năm nào.

Về đến nhà, Đường Gia Thụ gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình hình cụ thể. Cô mở cửa, ngồi lên ghế sô pha rồi trả lời: “Vẫn ổn.”

Tất cả vẫn còn ổn.

Đường Gia Thụ thở phào, chần chờ giây lát lại hỏi chuyện của Hoắc Kỳ: “Tớ nghe anh của tớ nói, ông cụ đã biết chuyện rồi, vậy hai người…”

Vọng Hi: “Ừm, ông ấy đến tìm tớ rồi.”

Đường Gia Thụ: “Ông ta không đưa cho cậu mấy chục triệu xong bảo cậu cút ra xa khỏi con trai ông ta đấy chứ? Ha ha ha ha ha ha ha.”

Vọng Hi c*̃ng cười: “Nửa câu đầu thì không nhưng nửa câu sau thì có.”

Đường Gia Thụ im bặt: “Vậy cậu định làm thế nào?”

Vọng Hi nói: “Nếu như ngày mai tuyết rơi, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Lúc này đâu thể nào có tuyết rơi.” Đường Gia Thụ thở dài nói với cô.

Trời bây giờ không thể nào có tuyết rơi, quyết định của cô c*̃ng như vậy.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 45: Số phận trêu người


Hoắc Kỳ gọi điện thoại nhắc cô cùng đi chọn lễ phục. Cô sững sờ, hỏi lễ phục nào?

Hoắc Kỳ cười khẽ, bảo cô trí nhớ không tốt. Mới qua bao lâu mà đã quên mất hôn lễ của Tiết Kỳ rồi.

Vọng Hi c*̃ng cười, cô đồng ý rồi cúp điện thoại. Đối tượng kết hôn của Tiết Kỳ là một cô chủ của gia đình môn đăng hộ đối với anh ta, bản chất vẫn là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Cô không rõ tại sao Hoắc Kỳ lại muốn cô đi cùng, nhất là sau khi Hoắc Hiền đã biết chuyện của bọn họ.

Chẳng lẽ anh còn chưa hết thời kỳ phản nghịch, cứ nhất định phải đối nghịch với bố mình mới chịu được ư?

Vọng Hi bĩu môi, xách túi lên đi ra ngoài. Lúc cầm túi lên lại không cẩn thận, khiến đồ bên trong rơi hét ra, cô thở dài, nhặt lên rồi bỏ vào túi một lần nữa. Lúc ra ngoài rồi mới chợt nhớ là mình quên mang theo chìa khóa xe, lại phải quay về. Cuối cùng đến lúc ngồi được vào trong xe thì cô đã thấy mệt.

Hoắc Kỳ đã gọi bảo cô đi thử đồ thì nhất định đã thông báo trước với cửa hàng. Cô không có áp lực gì cả, dù sao cũng không cần cô phải trả tiền, còn được hưởng thụ dịch vụ cao cấp nhất.

Hôm nay đi ra ngoài có vẻ không thuận lợi cho lắm, trên lịch vạn sự có nói là không nên ra ngoài. Đáng tiếc cô không có thói quen xem ngày, c*̃ng không hề mê tín. Thế là, tai nạn thảm khốc xảy ra.

Lúc ấy là khi đèn đỏ vừa chuyển xanh, cô đang định lái đi thì một con mèo đột ngột ở đâu lao ra, nhảy qua đầu xe cô. Cô không kịp đánh lái, tông thẳng vào chiếc xe ngược chiều đang lao tới. Mà con mèo kia lại vẫn tiếp tục chạy ra giữa đường, thế là lại thêm nhiều xe khác cũng đâm vào nhau. Cuối cùng trở thành một vụ tai nạn liên hoàn.

Thật không may, Vọng Hi lại là người bị thương nặng nhất.

Ngay từ lúc đầu chính cô đã đâm phải một chiếc xe lớn, sau đó lại bị thêm mấy chiếc xe khác liên tục va vào, khi túi khí an toàn bung ra thì cô đã mất đi ý thức.

Tai nạn đột ngột, lúc này có người gọi 120. Tình cảnh rất hỗn loạn, cảnh sát phải vô cùng vất vả mới giữ được trật tự.

Cô vì là người bị thương nặng nhất nên được đưa đi cấp cứu đầu tiên.

Khoảnh khắc linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể, cô hoảng hốt nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Ngay lúc mất đi ý thức, cô nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình, trong đầu bất giác nhớ lại đêm mưa năm đó.

Có lẽ đời này cô bén duyên với mấy chuyện tai nạn xe hơi thì phải? Cô cười khổ…

Lúc Hoắc Kỳ nghe điện thoại, công ty đang tiến hành một cuộc họp. Điện thoại di động của anh đột ngột đổ chuông, anh do dự một lát rồi vẫn quyết định nghe máy.

Sau này, anh không chỉ một lần nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, thật may là anh đã đưa ra quyết định chính xác.

“A lô, sao rồi? Lễ phục đẹp không?” Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Đối phương lại trả lời: “Xin chào anh, anh là cậu út của bệnh nhân sao? Chuyện là như này, bệnh nhân này gặp tai nạn xe, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện chúng tôi. Hiện giờ anh có rảnh không?”

Anh không thể hình dung được cảm nhận của mình lúc đó, giống như cả thế giới quanh anh đều ngừng lại. Số phận thực sự trêu người, cứ như đang tua lại thước phim cuộc đời anh thêm một lần nữa.

Đã mấy lần anh muốn nói chuyện, lại không tìm được giọng nói của mình.

“A lô, anh ơi? Anh có đang nghe máy không?”

Anh đã tìm lại được giọng nói của mình: “Vâng, xin hỏi cô ấy đang ở bệnh viện nào? Tôi lập tức tới ngay.”

Đối phương báo cho Hoắc Kỳ biết địa chỉ. Anh hít sâu một hơi, bàn giao lại cuộc họp cho thư ký chủ trì. Sắc mặt anh khó coi như vậy, không ai dám hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chỉ là một cuộc họp mà thôi.

Hoắc Kỳ chạy về phía thang máy, thang máy lại vừa hay đi lên, một bên khác thì lại vừa hay đi xuống.

Anh nặng nề đấm một cú lên vách tường, không thể không thừa nhận, có đôi khi ông trời cứ muốn trêu người ta.

Đây là tầng thứ ba mươi bảy, không thể nào chạy bộ xuống dưới. Ngoại trừ chờ đợi thang máy tới, anh không còn cách nào khác.

Hoắc Kỳ liếc nhìn đồng hồ, không kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng.

Cuối cùng cũng đợi được thang máy đến, anh xuống lầu, lái xe một mạch đến bệnh viện.

Ngã tư đầu tiên, đèn đỏ.

Ngã tư thứ hai, đèn đỏ.

Ngã tư thứ ba, đèn đỏ.

Anh lại bất lực đập lên vô lăng, mất kiểm soát, thật sự là mất kiểm soát.

Sao lại có thể trắc trở đến như vậy chứ?

Tiểu Hi bị thương có nghiêm trọng không?

Trong đầu anh tuôn ra đủ các loại suy nghĩ, trong lúc chờ đèn đỏ anh đã gọi cho Đường Gia Thụ.

Đường Gia Thụ có hơi sợ Hoắc Kỳ: “Anh Hoắc Kỳ, có chuyện gì vậy?”

Hoắc Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo hết sức có thể, nói cho cô ấy biết chuyện: “Tiểu Hi bị tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố. Bây giờ em có rảnh không, qua đó một chuyến.”

Đường Gia Thụ sợ đến mức mặt không còn giọt máu, lập tức đồng ý, ngắt điện thoại là lập tức chạy đến bệnh viện ngay.

Lúc anh đến được bệnh viện, Đường Gia Thụ đã đến, không chỉ có một mình cô ấy, mà còn có Đường Gia Hòa. Đường Gia Hòa lại đưa theo cả đám người Tiết Kỳ nữa. Anh lại là người tới muộn nhất, rõ ràng anh đã rất cố gắng chạy mà.

Đường Gia Thụ mang vẻ mặt nặng nề, đèn phòng giải phẫu vẫn đang sáng. Hoắc Kỳ ngồi xuống, muốn hút thuốc nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Loại chờ đợi vô dụng này là mệt mỏi nhất, thời gian dường như cũng dài hơn. Sắc mặt của cả đám đều không tốt, Đường Gia Thụ lên tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị tai nạn được?”

Cả đám người Đường Gia Hòa đều nhìn về phía Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ cúi đầu: “Không rõ nữa, tôi vốn bảo cô ấy đi thử lễ phục.”

Lúc này anh đã thấy hối hận rồi, cái lễ phục khốn kiếp ấy.

Lo lắng không yên.

Đường Gia Hòa nhận ra cảm xúc của anh, lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, Tiểu Hi là người tốt, ắt sẽ được ông trời phù hộ.”

Đường Gia Thụ nhỏ giọng cãi lại: “Tiểu Hi chẳng may mắn tẹo nào, cô ấy sống khổ như thế.”

Câu này c*̃ng không sai, không biết phải phản bác lại như thế nào.

Đường Gia Hòa đành phải giơ tay gõ đầu cô ấy một cái: “Ăn nói cho đàng hoàng.”

Đường Gia Thụ đột nhiên khóc nấc lên, cô ấy nước mắt rưng rưng hỏi Đường Gia Hòa: “Liệu có xảy ra chuyện gì không anh?”

Đường Gia Hòa lắc đầu: “Không sao đâu, không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Kỳ im lặng không nói, anh khẽ cúi đầu, nhớ lại năm xưa. Cũng vị trí này, anh ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ biết làm một việc duy nhất là chờ đợi.

Mà lúc đó, Tiểu Hi đứng ở phía sau, chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Anh chắp hai tay lại, nhưng vô ích, trong lòng càng thấy lo lắng hơn.

“Tôi đi hút điếu thuốc.” Anh đứng dậy.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 46: Vậy thì, kết thúc đi


Khi Hoắc Kỳ quay lại, mấy người Đường Gia Hòa và Tiết Kỳ đã đi rồi. Đường Gia Thụ ngồi trên ghế, ngồi thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu.

Hoắc Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Bọn họ đâu cả rồi?”

Đường Gia Thụ bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh Hoắc Kỳ, em biết em không có tư cách nói mấy lời này. Chuyện giữa hai người, người ngoài sẽ không hiểu được hết. Nhưng em và Tiểu Hi là bạn tốt bao năm nay, em xin anh, buông tha cho cậu ấy đi.”

Hoắc Kỳ á khẩu, chỉ biết nhìn Đường Gia Thụ. Hai vai Đường Gia Thụ run lên, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em biết làm như thế này là quá đáng, sao em có thể yêu cầu anh buông tay cậu ấy được? Nhưng mà anh Hoắc Kỳ, Tiểu Hi cậu ấy yêu anh như vậy, từ nhỏ ánh mắt cậu ấy nhìn anh đều như phát sáng. Nói khó nghe hơn thì từ khi mười lăm mười sáu tuổi, cậu ấy nhìn anh, trông đã hệt như một con cún con đầy mong đợi nhìn chủ nhân của mình rồi.”

Hoắc Kỳ rủ hàng mi xuống, mười lăm, mười sáu tuổi…

Lần đầu tiên anh gặp Vọng Hi, cô mới chỉ mười bốn tuổi, còn rất nhỏ, thật sự mới chỉ là một cô bé con.

Đường Gia Thụ vẫn tiếp tục nói: “Anh có yêu cậu ấy không? Em nghĩ hỏi như vậy rất ngây thơ, những người trong thế giới này hoặc là những người như chúng ta thì làm gì có cái gì gọi là yêu hay không yêu. Nhưng Tiểu Hi thì khác! Cậu ấy không giống như chúng ta, cậu ấy cần tình yêu, chỉ khi có tình yêu thì cậu ấy mới thật sự được sống. Từ đầu giữa hai người đã không có sự công bằng rồi, thứ cậu ấy muốn anh lại không cho được. Bây giờ có thể dây dưa quấn quýt nhưng sau này thì sao? Anh sẽ không cưới cậu ấy, cũng không ai sẽ đồng ý cưới cậu ấy. Anh c*̃ng không thể cả đời này không kết hôn, vậy Tiểu Hi thì sao, cậu ấy phải làm thế nào đây? Nếu hôm nay cậu ấy chết, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ chấm hết!”

Đường Gia Thụ kiềm chế sự kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn đèn trước phòng phẫu thuật. Vào lúc này, đèn phòng giải phẫu chợt tắt.

Đường Gia Thụ lập tức đứng lên, vội hỏi bác sĩ: “Tình hình thế nào?” Trong giọng nói của cô ấy còn nghe ra một chút run rẩy.

Bác sĩ mỏi mệt thở dài: “Vẫn còn may, tình hình tương đối khách quan.”

Đường Gia Thụ nhẹ nhàng thở ra, vừa khóc vừa cười.

Hoắc Kỳ đứng bên cạnh cô ấy, nhìn phòng phẫu thuật tĩnh mịch, khàn giọng nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Ngoại trừ nói lời cảm ơn, anh không biết nói gì nữa.

Đường Gia Thụ không để ý tới anh, vội vàng chạy đến phòng bệnh bình thường chờ trước. Vọng Hi vẫn chưa tỉnh lại, Đường Gia Thụ áp mặt lên cửa thủy tinh nhìn cô, vừa nhìn vừa khóc sụt sịt.

Hoắc Kỳ đứng ngay sau lưng cô ấy, cũng nhìn Vọng Hi trong phòng bệnh. Cô nằm đó, yên tĩnh vô cùng. Cảnh tượng này rõ ràng giống hệt như ngày xưa lúc Kiều Uyển nằm đó, nhưng Vọng Hi và Kiều Uyển lại không hề giống nhau.

Đường Gia Thụ quay lại, nhìn Hoắc Kỳ, tiếp tục hỏi anh: “Anh Hoắc Kỳ, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Còn cả dì Uyển nữa, anh thích dì Uyển đúng không? Em không biết khi đối mặt với Tiểu Hi, anh đang nhìn cô ấy hay là nhìn… dì Uyển nữa…”

“Không có.” Hoắc Kỳ phủ nhận rất dứt khoát, anh nhìn Vọng Hi nhỏ bé qua cánh cửa thủy tinh.

Từ trước đến nay đều không có.

Cô và Kiều Uyển tuyệt đối không giống nhau, không có điểm nào để có thể liên tưởng hai người cả. Con người ta khi đắm chìm trong d.ục vọ.ng sẽ dễ để lộ bản thân, nhưng mỗi một lần hai người họ thân mật, người đó đều là Vọng Hi, từ lần đầu tiên đã vậy rồi.

Đường Gia Thụ khẽ sững người, lại quay về chủ đề ban đầu. “Nhưng anh cũng không yêu cậu ấy.”

Một đòn chí mạng.

Hoắc Kỳ lặng thinh.

Vọng Hi ngủ một giấc này rất lâu. Hoắc Kỳ mua sẵn một bát cháo, chờ cô tỉnh lại. Lúc anh ăn gần hết thì Vọng Hi mới tỉnh.

Vọng Hi ngơ ngác nhìn lên trần nhà đến xuất thần. Hoắc Kỳ mang theo vẻ mặt vui mừng hỏi cô: “Đói không?”

Vọng Hi mê mang nhìn anh hỏi: “Anh… là ai?”

Hoắc Kỳ ngưng cười, hô hấp cũng dừng lại: “Em hẳn phải biết là kỹ thuật diễn của mình dở tệ rồi chứ.”

Vọng Hi bị vạch trần, khẽ thở dài, cười rộ lên. Cô nhìn Hoắc Kỳ, khuôn mặt anh chứa đầy vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn không thể che được vẻ tuấn tú vốn có.

Vọng Hi: “Được thôi, vậy thì đi thẳng vào vấn đề, chúng ta chia tay đi.”

Hoắc Kỳ trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hàng lông mày nhăn lại: “Em nói cái gì?”

Vọng Hi cười, cô vừa tỉnh lại, giọng nói nhỏ xíu, thậm chí còn có chút yếu ớt: “Em xin lỗi, là em sai, giữa chúng ta hình như còn không được dùng đến hai từ chia tay này. Vậy thì kết thúc đi.”



Tác giả: Loại chuyện này mà thiếu mất tiếng vỗ tay thì đúng là mất cả vui!
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 47: Tỉnh ngộ


Cô chậm rãi đảo mắt, tất cả đều rất chậm, rất nhẹ. Không biết có phải là trong cái rủi còn có cái may hay không, ngoại trừ một vết thương trên trán, trên mặt cô lại không hề bị thương.

Vẫn may lắm, ít nhất thì nhan sắc cũng không bị hủy.

Hoắc Kỳ vẫn luôn im lặng, anh mở hộp giữ nhiệt ra, múc cháo bón cho cô, còn cẩn thận giúp cô thổi nguội trước.

Vọng Hi nghiến chặt răng, từ chối không hợp tác với anh.

“Anh đi đi, bảo Đường Gia Thụ vào đây.”

Đường Gia Thụ đợi ở ngoài, nghe thấy tiếng cô thì đi vào. Cô ấy khẽ liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Kỳ, lại nhìn về phía Vọng Hi đang chật vật, nước mắt lập tức vòng quanh hốc mắt: “Tiểu Hi.”

Hoắc Kỳ cũng không phản đối. Anh đứng dậy rời đi, thuận tay đóng cửa lại.

Đường Gia Thụ đút cô ăn cháo, vừa cho cô ăn vừa nước mắt rưng rưng. Vọng Hi sợ cô ấy nhỏ cả nước mắt vào trong cháo, cố gắng kéo môi thành một nụ cười mỉm: “Chẳng phải vẫn chưa chết sao?”

Cô nói chuyện thì có hơi khó khăn, cho nên tiếng nói rất nhẹ, cho dù như thế thì vẫn cảm thấy đau khi cử động.

Đường Gia Thụ gật đầu: “Ừ ừ ừ, không sao là tốt rồi.” Cô ấy hít mũi một cái, không dám nói nữa.

Vọng Hi yên lặng húp cháo, ngoài cửa phòng, Hoắc Kỳ yên lặng ngồi đó.

Đường Gia Thụ và Vọng Hi nói chuyện rất lâu, lúc cô ấy đi ra, trông thấy Hoắc Kỳ vẫn còn ngồi đó thì giật nảy mình.

“Anh Hoắc Kỳ, sao anh vẫn còn ngồi đây?” Đường Gia Thụ buông tay nắm cửa ra.

Hoắc Kỳ đứng dậy: “Anh muốn nói chuyện với Tiểu Hi.”

Đường Gia Thụ đưa mắt nhìn phòng bệnh ở sau lưng, bước sang nhường đường cho anh. Hoắc Kỳ mở cửa, đứng ngay ở cửa hỏi cô: “Nói chuyện một lát nhé?”

Vọng Hi nhìn lên trần nhà: “Được, vậy thì nói một lát. Nói chuyện gì được đây anh Hoắc. Em không cần tiền, cũng không cần đền bù cái gì cả, anh còn chuyện gì muốn nói sao?”

Cô ngước mắt nhìn về phía Hoắc Kỳ. Những lời Hoắc Kỳ định nói đều tan biến trong khoảnh khắc đấy.

Anh nở nụ cười tự giễu. Cô đã quyết tâm như thế, anh hiểu là không thể cứu vãn được nữa rồi.

Trên thực tế, anh c*̃ng là người kiêu ngạo.

Hoắc Kỳ lắc đầu nói: “Em không muốn là chuyện của em, anh muốn là chuyện của anh, nếu như em không muốn thì anh sẽ gọi cho chị Uyển.”

Lời đe dọa này không được thông minh cho lắm.

Anh là một thương nhân thành công, lúc này lại không có chút kỹ xảo đàm phán nào, thậm chí còn gà như một học sinh tiểu học.

Vọng Hi cười, thở dài nói: “Vậy được rồi, em nhận đó. Sau đó thì sao?”

Hoắc Kỳ bước đến gần rồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô, trong mắt như có lửa, cố kìm nén cơn giận: “Anh muốn biết vì sao? Là vì ông già nói gì với em, hay là vì chị Uyển đã nói gì? Anh không thích nghe theo người khác sắp xếp, em hẳn là biết điều này.”

Vọng Hi lại cười: “Không, bọn họ nói rất nhiều, nhưng em chẳng nghe lọt tai một câu nào. Em muốn kết thúc với anh là ý muốn của riêng em. Người khác nói không tính, chỉ em mới được quyết định suy nghĩ của mình.”

“Vậy nên?” Hoắc Kỳ hỏi.

Vọng Hi nhìn thẳng vào mắt anh, giờ phút này trong đôi mắt đó ngập tràn sự tức giận. Tức giận cũng được, không nỡ cũng được, tóm lại đều không phải là yêu.

Hoa hồng phải được tưới nước thì mới có thể sống, nhưng đây lại đi uống một tách cà phê, một ly sữa bò.

Thật sự là kỳ quặc.

Đến tận lúc này, Hoắc Kỳ vẫn không thể hiểu được vấn đề giữa bọn họ là gì?

Sở dĩ hai người họ bắt đầu là vì cô cưỡng ép.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sét, sau đó mưa không ngừng đập vào cửa sổ thủy tinh, tựa như giữa mùa hè năm đó.

Từ khi bắt đầu đã sai, sau này vẫn cứ mãi sai.

“Là em tự chạy theo anh, tự làm chính mình trở nên hèn hạ. Nhà Phật chẳng phải nói đến “giác ngộ đột ngột” sao, vào thời khắc sinh tử, em bỗng nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh cảm thấy thế nào?” Vọng Hi nhìn về phía cửa sổ thủy tinh loang lổ nước, hơi nước làm mờ cả mắt cô.

Đừng lưu luyến dòng nước chảy, sớm ngộ ra chân lý.

Đột nhiên cô bật khóc, để lộ chiếc cổ yếu ớt: “Kết thúc đi, Hoắc Kỳ.”
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 48: Gặp lại


Sau khi Hoắc Kỳ rời đi, không biết cô chìm vào giấc ngủ khi nào. Mưa vẫn rơi, cùng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, cô đã nằm mơ một giấc mộng dài đằng đẵng. Mơ thấy cơn bão năm đó ập tới, cô đứng bên bờ biển, bị một cơn sóng cuốn đi.

Từ đó về sau Hoắc Kỳ không đến nữa.

Không đến một lần nào.

Cô nằm viện hai tháng, trong thẻ ngân hàng có thêm một khoản tiền đủ để cô sống được đến cả kiếp sau. Kiều Uyển thường đến thăm cô, mang theo canh bổ tự mình nấu.

Mặc dù cô chỉ là một diễn viên hạng mười tám, nhưng tin tức cô gặp tai nạn xe vẫn lên hot search một hồi, lại nhận được lời mỉa mai của Tiêu Thời.

Tiêu Thời: [May mà em chưa chết.]

Vọng Hi: [Ừ, sống tốt lắm.]

Andy lùi lại hết tất cả công việc của cô, bởi vì cô nói mình cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Andy có hơi ngạc nhiên, vốn dĩ cô ấy còn tưởng cô muốn giải nghệ luôn cơ. Dù sao thì nếu rời khỏi Tổng giám đốc Hoắc thì người như cô ở trong giới giải trí này cũng hơi khó tiến lên. Huống chi, có vẻ như cô cũng không hề yêu quý công việc này của mình cho lắm.

Vọng Hi nói: “Tôi muốn trước tiên nghỉ ngơi mấy tháng, sau đó mới tiếp tục công việc.”

Quả thật, thoạt đầu cô cũng không hề thích công việc này. Thế nhưng so với việc thất nghiệp thì có một cái nghề để làm vẫn vui hơn. Huống chi vẫn có những người xa lạ yêu mến cô, điều này thật hiếm có.

Trong tin nhắn riêng có một vài tin nhắn động viên, bảo cô nhất định phải khỏe lại. Vọng Hi lại quý trọng giống như nhặt được báu vật vậy.

Cô dùng tiền Hoắc Kỳ cho để chuyển nhà, ngày vào nhà mới lại không biết nên mời ai, suy nghĩ một hồi, vẫn chỉ gọi Đường Gia Thụ và Tiêu Thời đến.

Tiêu Thời có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Đường Gia Thụ vẫn luôn cố gắng để cô vui vẻ, Vọng Hi đành phải phối hợp với cô ấy, cười hệt như một kẻ khờ.

Đến tận gần nửa đêm, Tiêu Thời mới nói với cô: “Cuộc sống không chỉ xoay quanh tình yêu, không có tình yêu thì cũng không chết được.”

Vọng Hi gật đầu, cô vẫn sống tốt.



Ngày đó, Hoắc Kỳ ra khỏi bệnh viện, lái xe trong mưa, lại đâm vào một cái cây. Một giây đó, anh thế mà lại nghĩ thì ra có cảm giác như vậy à?

Gọi người đến kéo xe, lại báo cho công ty bảo hiểm, rồi gọi điện quấy rối Đường Gia Hoà. Đáng thương cho Tiết Kỳ, đã sắp kết hôn rồi còn bị bắt đi.

Vừa gặp, miệng Hoắc Kỳ đã như núi lở: “Tôi bị đá rồi, các cậu cứ cười đi.”

Biểu cảm của đám người trở nên nghiêm trọng. Đường Gia Hòa vỗ vỗ vai anh, nói bằng giọng nghiêm túc: “Rốt cuộc thì cậu cũng chịu buông tay.”

Vẻ mặt Hoắc Kỳ càng thêm đen.

Trong mắt của tất cả mọi người, ai cũng thấy anh và Vọng Hi không hợp nhau. Anh là ác ma, làm tổn thương con gái nhà lành.

Gì vậy chứ?

Đây chẳng lẽ không phải là chuyện anh tình tôi nguyện sao? Rõ ràng cả hai ai cũng được vui vẻ cơ mà? Anh hừ một tiếng, không rõ tại sao bọn họ lại cứ mãi ôm lấy cái suy nghĩ kỳ quái này.

Anh uống rất nhiều rượu, mơ mơ màng màng lại mơ thấy Tiểu Hi. Hôm sau Đường Gia Hòa suýt chút nữa đã đánh cho anh một trận, bởi vì anh ói cả lên người anh ta.

Hiếm khi thấy bao năm nay anh chưa từng say tới mức này.

Đường Gia Hòa ném quần áo lên đùi anh: “Bồi thường đi.”

Hoắc Kỳ còn đang đau đầu muốn chết: “Đền cho cái mới là được chứ gì?”

Anh không đi tìm Tiểu Hi nữa, đã nói đến mức này rồi thì còn có gì để tiếp tục nữa?

Tiểu Hi ở bệnh viện hai tháng, Kiều Uyển thường xuyên đi thăm cô. Sau khi cô ra viện thì chuyển nhà, gọi Đường Gia Thụ và Tiêu Thời đến chúc mừng.

Andy hỏi anh, sau này phải sắp xếp như nào.

Hoắc Kỳ nói với cô ấy, cứ tùy tình hình mà làm thôi.

Nhìn xem mà làm, nhìn xem mà làm, anh có thế nào c*̃ng không ngờ tới rằng Andy lại có thể sắp xếp cho cô nhảy vào chén rượu của người khác. An Nhiên vẫn đi theo cô, lo lắng đến phát điên luôn, lúc tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám thử, bèn gọi cho anh.

“A lô, Tổng giám đốc Hoắc, chị Tiểu Hi không ổn rồi.”

Anh giật mình sợ hãi, gì gọi là không ổn?

An Nhiên lắp ba lắp bắp nói lại hết đầu cua tai nheo, lúc đầu chỉ là bữa tiệc cùng đoàn phim, không hiểu vì sao cuối cùng lại thành như vậy.

Hoắc Kỳ không nói gì, cúp điện thoại rồi vội đi ra ngoài, vừa gọi cho Đường Gia Thụ, mặt khác thì gọi cho thư ký.

Đường Gia Thụ còn đang ngủ mơ, tức đến nghẹn: “Anh lại làm sao nữa?”

Hoắc Kỳ nói: “Tiểu Hi không ổn, bị người ta đưa đi rồi.”

Đường Gia Thụ hơi ngớ người, tỉnh khỏi cơn mơ, dậy đi tìm người.

Vọng Hi thần trí mơ hồ, cảm thấy trong người khô nóng, một lúc sau mới ý thức được rượu mình uống có vấn đề. Tay cô không còn chút sức lực nào, cố kéo áo của mình lên, đầu óc lại nhớ tới Hoắc Kỳ.

Khả năng là gặp báo ứng rồi đi. Tự tạo nghiệt, bây giờ phải trả lại.

Những người kia đang cười, muốn tới gần cô. Về sau không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, hình như cửa thủy tinh bị vỡ. Có người khẽ thở dài, bế cô lên ôm vào lòng.

Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, hơi thở quen thuộc kia càng như hơi cay khiến cô ch** n**c mắt. Cô đưa tay lay áo Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ quát: “Đừng nhúc nhích.”

Cô ngoan ngoãn thả tay ra, ngẩng đầu, đôi mắt mê ly nhìn anh: “Tay đau.”

Trái tim Hoắc Kỳ thắt lại, anh thả cô ngồi ở ghế lái phụ, cài dây an toàn rồi mới kiểm tra tay của cô. Cô mặc áo dài tay, trong lòng bàn tay có một vết sẹo, dọc theo cánh tay đi lên c*̃ng có một vết sẹo dữ tợn.

Cô không biết chuyện gì, bỗng nhiên cảnh giác, liền vung tay đấm đá, la lên bảo đừng chạm vào mình.

Hoắc Kỳ vẫn chưa đến mức biế.n thái như vậy. Anh cười tự giễu, lái xe đến bệnh viện tư nhân của nhà Tiết Kỳ.

Bác sĩ nhận ra anh, c*̃ng nhận ra Vọng Hi. Mặt Hoắc Kỳ xám xịt, bác sĩ im lặng tăng tốc độ xử lý, tiêm thuốc cho cô.

Mãi lâu sau, Hoắc Kỳ hỏi: “Lúc trước cô ấy gặp tai nạn xe, có vấn đề gì không?”

Bác sĩ kiểm tra mọi thứ xong: “Anh Hoắc, cô Vọng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cánh tay bị thương tương đối nghiêm trọng, có tổn thương đến thần kinh, nhưng không ảnh hưởng lớn tới sinh hoạt thường ngày.

Hoắc Kỳ gật đầu, Vọng Hi yên lặng nằm ngủ ở đó, đã sáu tháng rồi bọn họ không gặp nhau.

Anh vươn tay ra, rồi lại buông xuống.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 49: Vật đổi sao dời


Hoắc Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho An Nhiên, báo cho cô ấy biết địa chỉ: “Tốt nhất là cô tới đây ngay.”

An Nhiên liên tục gật đầu, suýt chút nữa nước mắt tuôn như mưa. Lúc cô ấy bắt xe tới nơi, Vọng Hi vẫn còn đang ngủ. Vào rạng sáng, bệnh viện không một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.

Hoắc Kỳ ngồi trong xe, nhìn thấy An Nhiên vào cửa, trời sắp sáng mới lái xe rời đi.

Anh về nhà thay một bộ quần áo khác, trên bộ đồ đang mặc còn lưu lại mùi hương của Vọng Hi. Có dì giúp việc tới lấy quần áo đi giặt, vốn dĩ anh không cần để ý đến, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại treo bộ đồ đó lên.

Đêm này, anh đột nhiên lại mất ngủ.

Hoắc Kỳ xoay người, rời giường, bật đèn bàn lên, nhìn bộ quần áo treo ở đối diện, trong lòng đầy phiền muộn.

Mà lúc trong lòng phiền muộn, người ta hay muốn tìm vài chuyện để làm. Bỗng nhiên anh lại mở tin nhắn mà Đường Gia Hòa gửi cho mình lúc trước ra xem. Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại, nghiến răng nghiến lợi.

Gần đây không biết cậu chủ nhà họ Hoắc nổi điên cái gì, liên tục gây ra động tĩnh lớn, khiến cho mọi người trong công ty bàng hoàng, ai cũng phải nghĩ xem bản thân mình có đắc tội với anh không, chỉ sợ tai bay vạ gió. Về sau nhờ người có lòng mách nước, nói rõ đầu đuôi, mọi người mới giật mình, trong đầu tự tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện ân oán tình thù chốn nhà cao cửa rộng.

Dù sao năm đó Lý Văn Thu cũng được coi là một huyền thoại, kéo theo cả Kiều Uyển và sau này là Vọng Hi đi theo Hoắc Kỳ, cũng có chút danh tiếng.

Có hai điểm khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Thứ nhất, cậu chủ nhà họ Hoắc thế mà lại có tình cảm với Vọng Hi, không hiểu nổi yêu hận tình thù của giới nhà giàu.

Thứ hai, cậu chủ nhà họ Hoắc sau khi chia tay rồi lại vẫn ầm làm ĩ đủ chuyện, vẫn là không hiểu nổi yêu hận tình thù của giới nhà giàu.

Công chúng tự biên tự diễn trong đầu rằng Hoắc Kỳ tình sâu nghĩa nặng như thế nào, nổi giận vì người đẹp ra sao. Nói chung ai nấy đều tự giác tránh xa, sợ đụng phải họng súng.

Việc này mãi về sau Vọng Hi mới biết, cô rời khỏi Hoắc Kỳ rồi thì không nắm được nhiều tin tức nữa, vẫn là nhờ có Đường Gia Thụ bất ngờ nói thì mới biết.

Đường Gia Thụ nói: “Tiểu Hi, cậu thấy thế nào?”

Vọng Hi đáp: “Dùng mắt để nhìn thôi.”

Hành động của Hoắc Kỳ quá lớn, đương nhiên cũng kinh động đến Hoắc Hiền. Hoắc Hiền từ lâu đã nói bọn họ phải chia tay nên rất hài lòng với chuyện này.

“Anh làm vậy là có ý gì? Để cho ai xem?”

Hoắc Kỳ cười chua chát: “Cho chính con thôi.”

Anh đứng dậy: “Bố chớ suy nghĩ quá nhiều, lo hưởng thụ tuổi già đi.”

Hoắc Kỳ mất ngủ phải đến hơn nửa tháng, thực sự khó chịu. Đường Gia Hòa cũng phiền muộn không thôi, giới thiệu cho anh rất nhiều bác sĩ tâm lý.

“Có bệnh thì phải gặp bác sĩ, không phải bệnh nan y thì đều có thể chữa được. Đừng sợ, đi đi.” Đường Gia Hòa cúp điện thoại, tiếp tục ngủ.

Hoắc Kỳ nhìn vào danh thiếp anh ta gửi cho mình, không ngừng cân nhắc. Cuối cùng anh vẫn gửi kết bạn với người ta. Anh hẹn một ngày đến gặp bác sĩ, nói về triệu chứng của mình.

Bác sĩ nghe xong thì đầy ẩn ý nói cho anh biết: “Anh Hoắc này, căn cứ vào kết quả kiểm tra, sức khỏe của anh không có bất kỳ vấn đề gì, về phần những triệu chứng mà anh nói, tôi to gan phỏng đoán, anh… hẳn là thất tình.”

Mặt Hoắc Kỳ đen lại, đạp cửa bỏ đi.

Đường Gia Hòa lại còn đổ thêm dầu vào lửa, hỏi thăm xem tình hình của anh như thế nào. Hoắc Kỳ cắn răng thuật lại lời bác sĩ. Đường Gia Hòa cười đến suýt chút nữa đã ngất đi: “Không ngờ đấy Hoắc Kỳ, cậu mà c*̃ng có một ngày như thế này. Đúng là vật đổi sao dời mà.”

Ai là vật, ai là sao? Hoắc Kỳ không hỏi.

Anh rất bực bội.

Hoắc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trời, vật đổi sao dời, hừ.

Bởi vì chuyện này mà Vọng Hi lại nổi tiếng thêm một lần nữa. Vốn dĩ còn có người muốn chờ xem chuyện cười của cô, bây giờ cũng chỉ dám tránh sang một bên.

Lúc trước là một đoàn làm phim nhỏ, đạo diễn đứng ra giới thiệu, sau này Hoắc Kỳ đuổi đạo diễn đi, lại mời một người mới tới. Đạo diễn mới là kiểu người hay nịnh nọt, không ngừng nịnh hót Vọng Hi, chỉ mong cô nói mấy lời tốt đẹp.

Vọng Hi vô cùng bất đắc dĩ, ăn ngay nói thật. Mọi người lại không ai tin.
 
Back
Top Bottom